1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Người Điều Khiển Tâm Lý - Dực Tô Thức Quỷ

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      Chương 40

      Mộc Cửu: Họ ở chỗ này

      Tại phòng làm việc của Đội Điều Tra Đặc Biệt, mọi người sắp xếp lại các chứng cứ của ba vụ án.

      Hồng Mi đứng trong phòng hợp, trước mặt mọi người trình bày hết tất cả chứng cứ của các vụ án, “Người chết thứ nhất là Ôn Đạt Viên, là công nhân viên chức phồ thông, bị giết trong nhà của mình, sau khi giết người, hung thủ tỉ mỉ thay quần áo cho nạn nhân, hơn nữa còn đặt trong phòng bình hoa giả có hoa văn bị đảo ngược, bình hoa tên là Ách Hầu Chi Nữ, nghe người sở hữu bình hoa này đều bị bóp cổ chết.

      Từ bình hoa này dẫn cho chúng ta tìm được người chết thứ hai, Bác Dã, là thương nhân, bị độc chết, sau khi bị giết bị cởi hết quần áo, đảo ngược người, ngâm vào hồ cá.

      Cuối cùng là bức tranh Báo Thù, người chết là Chu Phong, họa sĩ, bị thiêu chết ở nhà, trước cửa nhà ông ta có đặt bức tranh là của mẹ Mộc Cửu, hơn nữa Chu Phong chính là người vẽ bức tranh này, đây là tất cả những gì chúng ta biết được.”

      Mộc Cửu : “Mẹ tôi chắc chắn có quen biết Chu Phong, năm đó bà ấy là bệnh nhân của Ngôn Phỉ Văn, chứng tỏ trước đó xảy ra việc gì đó khiến tinh thần mẹ tôi tốt, có thể là có liên quan đến Chu Phong.”

      Tần Uyên quan sát nét mặt của , “Ý em là có thể Ngôn Phỉ Văn giúp mẹ em báo thù.”

      Mộc Cửu đổi sắc mặt , “Cũng phải là báo thù, chẳng qua giày vò mẹ em.”

      Tần Uyên suy nghĩ chút rồi : “Mộc Cửu, trong nhà người chết thứ nhất để lại hoa mẹ em thích nhất, để liên hệ với người chết thứ hai dùng họ của mẹ em, có thể hai người kia cũng giống như Chu Phong, đều có liên quan với mẹ em, có lẽ ngẫu nhiên chọn người bị hại mà tất cả những thứ này đều do sắp xếp.”

      Mộc Cửu gật đầu, “Cả khả năng này.”

      Tần Uyên: “Thạch Đầu, cậu điều tra về tư liệu của ba người này xem họ có liên quan gì đến nhau hay .”

      Thạch Nguyên Phỉ đưa tư liệu điều tra được cho mọi người xem, “Gần như có liên quan gì, Ôn Đạt Viên năm nay 30 tuổi, Bác Dã 52, hai người họ chưa từng gặp mặt cũng chưa bao giờ liên lạc với nhau, nghề nghiệp cũng tương thích, phạm vi giao tiếp giống nhau, xem ra thể cùng nhau xuất trong bất kỳ hoàn cảnh nào.”

      Nhưng lát sau, bất ngờ phát chút nghi điểm, “Chờ chút, ba của Ôn Đạt Viên là Ôn Khải Hoa trước đây là người giàu có, nhưng hơn mười năm trước bị phá sản vì đầu tư thất bại, bị kích nên năm đó nhảy lầu tự sát, sau đó nhà họ cũng trở nên nghèo túng.”

      Tần Uyên: “Ôn Khải Hoa và Bác Dã có liên quan gì ?”

      Thạch Nguyên Phỉ: “Tìm được rồi, trước đó bọn họ có cùng nhau hợp tác làm ăn nhưng sau khi Ôn Khải Hoa phá sản còn liên lạc gì.”

      Đây chính là điểm liên quan của họ.

      Mộc Cửu : “Ôn Khải Hoa chết nên Ngôn Phỉ Văn chỉ có thể dùng vật thay thế, chính là con trai của .”

      Tần Uyên lại hỏi: “Thạch Đầu, hai người họ có liên quan gì đến Chu Phong ?”

      Thạch Nguyên Phỉ tìm hiểu cũng có phát , lắc đầu, “Giữa họ tạm thời thấy có quan hệ gì.”

      Mộc Cửu cúi đầu suy nghĩ chút rồi quay qua với Thạch Nguyên Phỉ: “ Thạch Đầu, giúp tôi điều tra xem hơn hai mươi năm trước Chu Phong ở đâu và lúc đó xảy ra chuyện gì.”

      “Được.” Thạch Nguyên Phỉ vùi đầu tìm hiểu chút rồi . “Tra được rồi, khi đó ông ta có việc làm nhưng có được địa chỉ nhà cũ của ông ta.”

      Tần Uyên với Mộc Cửu: “Bây giờ chúng ta cùng đến đó .”

      Hơn hai mươi năm trước, Chu Phong ở trong khu nhà cũ, may mắn là chỗ đó bây giờ chưa bị giải tỏa và cũng ai rời , nên có thể có người biết được Chu Phong, Tần Uyên hỏi thăm vài người tìm được hàng xóm trước đó của Chu Phong, biết chuyện lúc đó của Chu Phong nhất.

      Ông cụ tuy hơn bảy mươi tuổi nhưng thân thể vẫn khỏe mạnh, trí nhớ vẫn tốt, xem ra là người rất khỏe mạnh.

      Lúc Tần Uyên nhắc đến Chu Phong, ông cụ suy nghĩ chút rồi lập tức nhớ ra, “Chu Phòng à, ba nó là tên tồi tệ, năm đó ba nó thiếu nợ nên bỏ mẹ con nó để bỏ trốn, lúc đó Chu Phong còn , kết quả lúc bọn cho vay đến đòi nợ, bọn họ sao có thể trả được, trước đó có chút tài sản cũng bị ba nó đem hết, mẹ Chu Phong mỗi ngày làm cùng lúc nhiều công việc, vừa muốn trả nợ vừa muốn lo cho sinh hoạt của họ, thời gian đó rất là cực khổ, nhiều năm sau, thân thể chịu được nên ngã bệnh, sau trận bệnh nặng vì có tiền chữa bệnh, nằm giường lâu sau đó qua đời, chỉ để lại mình Chu Phong.

      Chu Phong này, lúc đó vẫn được mọi người xung quanh trợ giúp, hơn nữa nó cũng hay giúp việc cho những gia đình trong tiểu khu, cuối cùng cũng khôn lớn. Chu Phong khi còn bé rất thích vẽ, nên có giúp vài người vẽ tranh để kiếm tiền. Thằng nhóc này cũng là người hiểu chuyện, mặc dù kiếm được nhiều lắm nhưng bình thường vẫn mua chút đồ ăn đưa đến cho tôi.”

      Mộc Cửu : “Cụ ơi, lúc đó ông ấy có biết nào ?”

      Ông cụ gật đầu : “Có, rất xinh đẹp lại còn hiền lành, khi Chu Phong ở bên ngoài vẽ tranh, ấy ở bên cạnh hỗ trợ, giúp đỡ nhiều cho sinh hoạt của Chu Phong, chúng tôi gọi ấy là Tiểu Kim, ấy đối xử với chúng tôi cũng rất lễ phép, hai người họ cũng rất hạnh phúc, chúng tôi cũng thấy vui.”

      Tần Uyên đưa hình mẹ của Mộc Cửu cho ông cụ xem, “Ông ơi, người ông có phải này ?”

      Ông cụ nhìn liền nhận ra được, “Đúng, sai, chính là Tiểu Kim.”

      Tần Uyên lại hỏi: “Vậy sau đó họ xảy ra chuyện gì?”

      Ông cụ thở dài, tiếp tục : “Hai người họ vẫn tốt, mọi người đều cho rằng họ kết hôn nhưng kết quả là có ngày, nửa đêm Chu Phong trở về, uống rất nhiều rượu, ngồm xổm ở cửa vừa khóc vừa gọi, tôi thấy rất lạ, hỏi thăm nó chút, hỏi nó xảy ra chuyện gì nó cũng , chỉ ở đó khóc, cái gì mà nó đáng chết, đều là nó tốt, ngày thứ hai sau khi tỉnh dậy lại uống rượu, tôi khuyên nó rất lâu, cái gì nó cũng , tôi cũng biết xảy ra chuyện gì. Nhưng lúc đó kỳ lạ là thấy Tiểu Kim đến nữa, tôi nghĩ họ xảy ra vấn đề nên cũng tiện hỏi nhiều. Nửa năm sau, Chu Phong chuyển nhà, thỉnh thoảng quay lại đây để thăm tôi, có khi ngồi ở trong ngồi trong ngõ ngây người ra.”

      Tần Uyên lấy hình của Ôn Khải Hoa và Bác Dã ra cho ông cụ nhận người, “Ông ơi, năm đó ông có thấy hai người này tìm Chu Phong ?”

      Ông cụ sờ đầu, suy nghĩ chút, “Người đàn ông này có chút ấn tưởng.” Ông cụ nhìn kỹ, vỗ đầu cái , “Đúng rồi, tôi nhớ rồi, người đàn ông này đến đây, hơn nữa còn là cách hai ba ngày sau khi Chu Phong uống rượu, còn lái xe đến, vừa nhìn biết là người giàu có, đúng rồi, khi đó ông ta còn cầm theo cái vali, lúc về thấy cái vali nữa, chắc là đưa cho Chu Phong, người còn lại có ấn tượng, chắc là chưa bao giờ đến.”

      “Ông ơi, cảm ơn ông, làm phiền ông rồi.”

      Sau khi tạm biệt ông cụ, Tần Uyên và Mộc Cửu quay lại xe, Mộc Cửu ngồi trong xe, hai tay cầm chặt bức ảnh của mẹ, “Thảo nào Chu Phong đột nhiên có tiền, ra là bán mẹ em.”

      Ngữ điệu Mộc Cửu thay đổi, “Mẹ em lúc đó chắc là cho rằng Ngôn Phỉ Văn giải thoát cho bà, có thể kéo bà ra khỏi hố lửa của đời người, kết quả, Ngôn Phỉ Văn chỉ thiết kế lồng giam để giày vò bà mà thôi.”

      Tần Uyên vuốt đầu : “Mộc Cửu, em cứu được mẹ ra ngoài mà.”

      “Đúng vậy, đây cũng là việc duy nhất em có thể làm vì bà ấy.”

      Trở lại phòng làm việc, Đường Dật ở trong phòng họp ngồi trước màn chiếu nghiên cứu gì đó, thầy Tần Uyên và Mộc Cửu đến, Triệu Cường lập tức : “Đội trưởng, Đường Dật hình như phát được gì đó.”

      Tần Uyên: “Đường Dật, cậu phát được gì?”

      Đường Dật chỉ vào màn chiếu : “Đội trưởng, tôi nhờ Thạch Đầu chiếu lên bản đồ về địa điểm xảy ra vụ án của ba nạn nhân tôi phát được việc, tôi đo lường tính toán khoảng cách giữa bọn họ thấy nơi xảy ra vụ án thứ nhất đến phòng triển lãm của Bác Dã, khoảng cách từ phòng triển lãm của Bác Dã đến nơi phát vụ án thứ hai, khoảng cách từ nơi phát vụ án thứ hai đến nơi phát vụ án thứ ba, khoảng cách từ nơi phát vụ án thứ ba đến nhà cũ của Chu Phong, vừa đúng với tỉ lệ 1:2:3:5.”

      Mộc Cửu hiểu ý , “Dãy Fibonacci.”(*)

      Đường Dật gật đầu tiếp tục : “Đúng vậy, sau đó tôi nghĩ nơi ở của mẹ Mộc Cửu và em trai ấy có thể cũng dựa theo cách này để tính toán nhưng tiếc là hình như sai rồi, tôi tính ra được chỗ đó là cửa hàng, chắc là trùng hợp thôi.”

      trùng hợp, Ngôn phỉ Văn là người theo chủ nghĩa hoàn mĩ, suy nghĩ của là đúng rồi nhưng còn thiếu điểm này.” Mộc Cửu vẽ hình lên giấy, “ Thạch Đầu, giúp tôi đưa hình này lên bản đồ.”

      Thạch Nguyên Phỉ nghe theo, điều chỉnh kích thước bức vẽ, bốn địa điểm hoàn toàn khớp với bức vẽ.”

      Tất cả mọi người đều khâm phục.

      “Đây là hình xăm tay con nuôi của Ngôn Phỉ Văn.” Sau đó Mộc Cửu chỉ vào hai điểm giao nhau giữa hình vẽ, khẳng định: “Họ ở chỗ này.”

      Ngôn Phỉ Văn đem thức ăn lên, ngồi đối diện với Ngôn Luật, bắt đầu dùng cơm, động tác của rất chậm, cho dù là ăn uống cũng trong bộ dáng ưu nhã.

      Ngôn Luật nhìn , gì, cuối đầu bắt đầu ăn.

      Sau khi dùng cơm, Ngôn phỉ Văn lấy khăn lau tay, cẩn thận lau miệng và hai tay, làm xong, người mắt nhìn Ngôn Luật : “Chị con nhanh chóng đến đây.”

      Ngôn Lật nghe xong chỉ thản nhiên : “Đúng, cũng nhanh lắm.”

      Ngôn Phỉ Văn đứng lên, khẽ mỉm cười, “Ngôn Luật, chờ lát nữa, xem biểu của chị con.”

      (*) Dãy Fibonacci là dãy số trong đó con số được xác định bằng cách cộng hai con số đứng trước nó. Bắt đầu với 0 và 1, dãy số tiếp tục 0, 1, 1, 2, 3, 5, 8, 13, 21, 34, và cứ thế. Viết tổng quát biểu thức là xn = xn-1 + xn-2.

    2. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      Chương 41

      Ngôn Phỉ Văn: Bây giờ giữa và Ngôn Luật, con chọn giết ai

      Cửa biệt thự mở rộng giống như là biết trước có người đến.

      Mộc Cửu dẫn đầu mọi người thẳng vào biệt thự.

      Người đàn ông ngồi sô pha bằng da cầm ly rượu làm bằng thuỷ tinh trong suốt, nhàng quơ qua quơ lại, rượu trong ly lắc lư, thân ly rượu lưu lại dấu vết, giơ ly rượu lên nhấp ngụm, mặt lộ ra vẻ thích thú vừa lòng, dường như xuất của người ngoài cũng làm ảnh hưởng đến hưởng thụ của .

      Ngôn Phỉ Văn thuởng thức rượu mà Mộc Cửu bọn họ đứng trước mặt , cách bàn trà nhìn , ai câu nào mà cũng có hành động gì, hai bên cứ giằng co trong yên lặng, đến khi Ngôn Phỉ Văn ngừng uống rượu, cầm ly rượu đặt lên bàn, ly rượu chạm vào bàn tạo thành tiếng vang phá vỡ cục diện yên lặng trước đó.

      “Con đến rồi.” Ngôn Phỉ Văn nhìn Mộc Cửu thản nhiên cười giống như là người ba hiền từ, : “Nhìn thấy ba mình mà chào hỏi à.”

      Mộc Cửu nhìn thẳng đáp lại: “Tôi chỉ chào hỏi người, vừa đúng ông ở trong phạm vi đó.”

      Ngôn Phỉ Văn có vẻ là tức giận, cười càng sâu, giống như là chuyện cùng với đứa bé hiểu chuyện: “Ngôn Cửu.”

      Ngôn Cửu : “Bây giờ tôi học Mộc.”

      Ngôn Phỉ Văn cười khẽ: “Vậy thay đổi được điều gì?”

      Mộc Cửu trả lời : “dễ nghe hơn.”

      Ngôn Phỉ Văn tiếp cũng chấp nhất chuyện này mà : “Có thể tìm được đến đây chứng tỏ con biết được chuyện quá khứ của mẹ con rồi.”

      Mộc Cửu nhìn gì, từ chối đưa ra ý kiến.

      Ngôn Phỉ Văn tiếp tục mói: “Năm đó Chu Phong có năng lực cứu mẹ con nên ông ta lựa chọn thoả hiệp, ông ấy chọn con đường dễ dàng để có được cái gì đó, ông trời đối với mỗi người rất công bằng, ngươi có được cái gì đó, phải mất thứ khác.”

      Mộc Cửu: “Nhưng ông ta đến mất phải mất mạng.”

      Ngôn Phỉ Văn thảng nhiên : “Sao con biết đối với ông ấy chết phải là giải thoát?”

      Mộc Cửu: “Ông làm như vậy chẳng qua là muốn giày vò mẹ tôi.”

      Ngôn Phỉ Văn : “Cho nên con muốn dẫn mẹ và em con rời khỏi?”

      Mộc Cửu: “Ông có thể thả họ sao?”

      “Có thể.” Ngôn Phỉ Văn từ phía dưới thân mình lấy ra khẩu súng đặt lên bàn, sau đó nhìn , “Nhưng ba rổi, ông trời đối với mỗi người luôn công bằng, nếu con dẫn mẹ và Ngôn Luật con phải bỏ ra vài thứ.”

      Mặt Mộc Cửu đổi : “Nên ông muốn lấy mạng của tôi?”

      , nhưng ba muốn cho con làm lại lựa chọn mà năm đó Ngôn Luật làm.”

      “Chị ơi, chị ơi!” cậu bé khoảng tám, chín tuổi vừa chạy vừa gọi, bé tìm kiếm khắp nơi trong hành lang, bởi vì gấp gáp nên bé thường bị đụng đầu vào người khác, mỗi lần đụng phải người nào, bé kéo người bị đụng lại, cuống quít hỏi: “Có thấy chị của em ? Có nhìn thấy chị của em ?”

      Người bị hỏi cũng chỉ lạnh lùng nhìn bé, hất tay bé ra, để ý đến câu hỏi của bé mà tiếp tục về phía trước.

      Bé cứ chạy mãi mà có đích đến, khi đến con đường mà dần dần mắt bé nhìn , bé ngẩng đầu, đem nước mắt ép xuống, “ được, được khóc, chị thích mình khóc, chị con trai hay khóc là đồ vô dụng.”

      “A Luật.” đỉnh đầu truyền đến thanh quen thuộc, Ngôn Luật ngẩng đầu, lau nước mắt, thấy ba của mình.

      Bé vội vàng kéo tay áo của ba, lo lắng hỏi: “Ba ơi, chị đâu rồi? Chị ở đâu? Con tìm lâu rồi cũng tìm thấy.”

      Ngôn Phỉ Văn vuốt đầu bé : “Chị con rồi, bỏ chúng ta rồi.”

      Ngôn Luật nghe xong càng thêm nóng nảy, “ rồi? Khi nào chị mới trở về?”

      Ngôn Phỉ Văn trả lời bé: “Có lẽ chị con muốn trở về nữa.”

      Ngôn Luật há to miệng, tin tưởng nhìn ba mình, “Vì sao?”

      Ngôn Phỉ Văn cúi đầu nhìn bé : “Bởi vì chị con ghét ở đây.”

      Ngôn Luật đứng ở trong phòng từng ở chung với chị, nghĩ đến lời của ba với bé rằng chị trở về nữa bởi vì chị ghét ở đây, nên mình bị bỏ lại sao? Đây ràng là người chị luôn bảo vệ mình cứ như vậy liền từ bỏ mình sao?

      Ngôn Luật suy nghĩ chút, nước mắt tự chủ trào ra, bé vừa dùng sức lau nước mắt vừa tự với chính mình, “ được khóc, như vậy chị càng ghét mình hơn, càng trở về nữa.”

      Vài ngày sau, ba lại đến tìm bé, cho bé biết tìm được chị rồi.

      Ngôn Luật vui vẻ : “ ? Chị trở về sao?”

      Lại thấy ba mình lắc đầu, “Chị con thể trở về được.”

      “Vì sao?” Ngôn Luật cúi đầu, giọng hỏi: “Là chị chịu trở về sao?”

      Ngôn Phỉ Văn : “A Luật, ba con nghe, nơi này có quy tắc của nó, tự ý rời chỉ có thể bị xử tử, chị con vi phạm quy tắc phải bị phạt như vậy.”

      Ngôn Luật liền căng thẳng cầu xin ba mình, “, con muốn chị chết, ba ơi, đừng để chị chết, con, con có thể làm rất nhiều việc, con làm cái gì cũng được nhưng ba đừng giết chị con.”

      Ngôn Phỉ Văn cứt đứt lời bé, trầm giọng , “A Luật, ba rồi, con muốn có được thứ này nhất định phải mất thứ khác, chị con có thể chết nhưng con cũng phải cố gắng chút, như vậy mới công bằng.”

      Ngôn Luật vội la lên: “Con phải bỏ cái gì?”

      “Giết Vu Chí Minh.” Ngôn Phỉ Văn đưa tay, tay cầm con dao, “A Luật, chị con và bạn của con, con phải chọn giết người.”

      Ngôn Luật mở to hai mắt, nhìn con dao tay ba, trong đầu đấu tranh.

      “A Luật.” Ngôn Phỉ Văn chờ lựa chọn của bé.

      Cuối cùng Ngôn Luật nhắm mặt mặt, run rẩy vươn tay.

      Ngôn Phỉ Văn uống ngụm rượu đỏ rồi : “Năm đó A Luật chọn giữa con và bạn của mình nó chọn giết chết bạn mình. Ngôn Cửu, hôm nay đến lượt con lựa chọn, nơi này có khẩu súng, bây giờ có khẩu súng khác ở trước đầu em của con, con dùng khẩu súng bàn này giết người đàn ông bên cạnh con hay để cho em của con chết.”

      “Bây giờ giữa cậu ta và Ngôn Luật, con chọn giết ai?”

      “Mộc Cửu.” Tần Uyên đột nhiên lên tiếng.

      Mộc Cửu nhéo tay cái ý bảo đừng nên cử động.

      Sau đó nhìn mặt Ngôn Phỉ Văn cười, : “Ngôn Luật.” Giọng của thẳng thắng, mang theo dứt khoát.

      Ngôn Phỉ Văn bật cười, nếp nhăn nơi khóe mắt càng thêm ràng, chăm chú nhìn ánh mắt Mộc Cửu : “Nên cuối cùng con vẫn chọn vứt bỏ em trai con sao?”

      Ngôn Luật cười, nhắm hai mắt lại.

      Mộc Cửu chậm rãi : “Nó là em của tôi.”

      “Phanh!”

      Mộc Cửu nhìn lỗ máu trán Ngôn Phỉ Văn, chậm rãi : “Nên tôi hiểu nó.”

      Ngôn Luật lặng lẽ nhìn mọi việc bên dưới, thanh niên bên cạnh cậu lấy tay che lại hai tai, ngồi chồm hổm dưới đất co lại thanh khối, thân thể hoàn toàn phát run, đương nhiên là bị tiếng súng dọa cho sợ hãi.

      Ngôn Luật thu súng, cuối đầu nhìn dáng vẻ của tên kia, khinh thường : “ là, sao tự nhiên lại sợ đến như vậy?” Cậu vừa định dùng chân đẩy tên đó, nghĩ chút thu về, ngược lại dùng tay vỗ vai tên đó, “Được rồi, chúng ta thôi.”

      Thanh niên đó nhìn cậu gật đầu, tựa như từ kinh sợ bình tĩnh lại, tên đó thả tay xuống, duy trì tư thế nửa ngồi chồm hổm, quay lưng mình về phía Ngôn Luật.

      Ngôn Luật nằm sấp lưng thanh niên đó, lấy tay vẽ vòng tròn lên cổ tên đó, “ thôi.”

      Tần Uyên xoay người nhìn về hướng đạn bắn ra, ở đó còn bóng người, nhắc Mộc Cửu, “Cậu ta rồi.”

      Mộc Cửu nhìn thi thể của Ngôn Phỉ Văn nữa, vội vàng chạy ra ngoài, rất nhanh liền nhìn thấy Ngôn Luật chuẩn bị lên chiếc xe cách đây xa.

      “Ngôn Luật.” Mộc Cửu gọi cậu.

      Ngồn Luật quay đầu nhìn .

      Thấy người đối diện, thanh niên đó rất khẩn trương, thân thể co rút lại, mắt thường liếc nhìn bọn Mộc Cửu, lại nhìn Ngôn Luật cắn môi bất an, cuối cùng vẫn di chuyển lên phía trước Ngôn Luật, dùng thân thể đỡ cho cậu, tuy rằng rất sợ nhưng vẫn nhúc nhích, như là bảo vệ Ngôn Luật, thân thể cao to có thể hoàn toàn che cho Ngôn Luật phía sau.

      “Lên xe.” Ngôn Luật thấy thanh niên đó cản trờ, dùng tay đẩy tên đó cái.

      Thanh niên thu tay, lo âu nhìn cậu, có chút biết phải làm sao, biết nên lên xe hay tiếp tục che chở cho Ngôn Luật.

      Ngôn Luật thấy thanh niên đó bất động, trừng mắt liếc cậu ta, lạnh giọng uy hiếp, “Có nghe ! Lên xe, cậu lên tôi để cậu ở lại đây luôn.”

      Lời này quả nhiên có hiệu quả, thanh niên nghe xong lập tức mở cửa lên xe, ngồi ở chỗ tài xế, đóng cửa sau lại, mắt vẫn còn chú ý đến Ngôn Luật.

      Lúc này Ngôn Luật mới dùng tầm mắt đặt lên người Mộc Cửu, cậu với : “ ra cây súng bàn có đạn.”

      Mộc Cửu: “Chị biết, Ngôn Phỉ Văn mang theo vũ khí bên người, nếu có đạn trực tiếp nổ súng.”

      “Lúc đầu nên phát bắn chết , để nhìn thấy chính mình chảy máu quả tệ.” Ngôn Luật dùng tay quay súng, có cút tiếc rẻ : “Nhưng mà chị nên cảm thấy may mắn vì súng của tôi chỉ có viên đạn, nếu viên tiếp theo là cho chị.”

      Mộc Cửu gật đầu, “À, chị có đây, em muốn ?”

      Ngôn Luật bị nghẹn họng, trừng mắt, nổi giận mắng : “Chị là đồ mặt lạnh.”

      Mộc Cửu mặt đổi nhìn : “Em là đồ ngạo kiều.”(*)

      Ngôn Luật trừng lúc mới : “Mẹ ở trong phòng dưới lòng đất, chăm sóc mẹ cho tốt.” Bỏ lại những lời này rồi mở cửa lên xe.

      Xe chạy ra ngoài, Ngôn Luật ngồi trong xe nghĩ lát, cậu nhíu mày, lẩm bẩm: “Đồ ngạo kiệu? Ngạo kiều là cái gì?”

      (*) Ngạo kiều: thường dùng trong đam mỹ ý chỉ người rất dễ thương, mềm mại nhưng bề ngoài lại ra vẻ lạnh lùng

    3. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      Chương 42

      Mộc Cửu: ấy là bạn trai của con

      Nhìn Ngôn Luật ngồi xe rời , Tần Uyên nghiêng đầu nhìn Mộc Cửu : “Em giữ nó ở lại à?”

      Mộc Cửu nhìn về hướng xe chạy : “ sao đâu.”

      Đội Điều Tra Đặc Biệt quay lại biệt thự, Triệu Cường và Trần Mặc ở lầu hai trong căn phòng phát người đàn ông chết nằm mặt đất, tay hình xăm, giống y như hình mà Mộc Cửu vẽ, chắc đây là con nuôi của Ngôn Phỉ Văn.

      Mộc Cửu và Tần Uyên từ người Ngôn Phỉ Văn tìm được chìa khóa xuống tầng hầm, tầng hầm này rất yên ắng, Mộc Cửu bước nhanh vào bên trong, Tần Uyên theo bên cạnh .

      đến trước căn phòng, Mộc Cửu lấy chìa khóa cắm vào ổ, dừng lại chút, như là chuẩn bị tâm lý, sau đó tay chuyện động, mở cánh cửa này ra

      Mộc Cửu nhàng đẩy cửa ra còn Tần Uyên đứng chờ trước cửa vào vì muốn làm phiền họ.

      Người đàn bà ngồi giường nghe thấy tiếng động, cuộn người lại, cả người run rẩy, trong miệng phát ra tiếng nức nở. Tóc bà rối loạn, hai tay ôm lấy chân, người có nhiều vết bầm máu.

      Trong lòng Mộc Cửu co rút, đau đớn, mẹ lại bị biến thành như vậy, lại bì giày vò như vậy.

      chậm rãi đến bên giường, mẹ lại càng thêm run sợ hơn nữa, hiển nhiên là rất sợ người đến gần mình.

      “Mẹ.” giọng gọi.

      nhìn thấy mẹ mình ngẩn người ra, từ từ ngẩng đầu, nhìn .

      “Mẹ.” lại gọi lần nữa. Khi còn nhớ mẹ là người phụ nữ xinh đẹp dịu dàng nay khí sắc trắng bệch, mặt như còn chút máu.

      Kim Tĩnh Di gọi được tên con mình, bà cứ mở miệng như muốn gì đó, rốt cuộc cũng được cái tên mà bà ngày nhớ đêm mong, là lý do duy nhất để bà tiếp tục sống đời, “Tiểu Cửu.”

      “Mẹ.” Mộc Cửu vươn tay nhàng vuốt mặt mẹ mình, gương mặt trẻ tuổi khi xưa giờ còn mịn màng nữa mà xuất nhiều nếp nhăn.

      Kim Tĩnh Di nắm lấy bàn tay Mộc Cửu, khóc thành tiếng, nhưng ngay lập tức, trong đầu bà đột nhiên nghĩ đến Ngôn Phỉ Văn, bà kéo tay Mộc Cửu, lo lắng : “Tiểu Cửu, Ngôn Phỉ Văn, con mau , mau !”

      Mộc Cửu : “Mẹ, Ngôn Phỉ Văn chết rồi.”

      Tin tức này khiến cho bà giống như ở trong cơn mơ, “ chết?”

      Mộc Cửu : “ chết rồi, làm tổn thương mẹ nữa.”

      chết, chết, chết.” Bà ngừng lặp lặp lại để mình nhớ kỹ, đột nhiện bật cười “Ha ha ha, chết, rốt cuộc chết a a a!” Áp lực bị đè nén từ lâu sau khi biết tin người đàn ông hành hạ mình nhiều năm cuối cùng chết như được giải thoát ra, bà khóc lớn, giống như đứa trẻ bi thương.

      Mộc Cửu bị mẹ mình ôm chặt lấy, cuối đầu đem mặt kề lên tóc mẹ, lấy tay nhàng vỗ lưng bà, giống như khi còn mẹ dỗ ngủ, cũng lâu lắm, mẹ chống đỡ được nữa bị ngất .

      Mộc Cửu nhắm mắt, giọt nước mắt từ trong khóe mắt chảy ra, rơi xuống cánh tay đặt lưng mẹ .

      “Mẹ, cảm ơn mẹ vì còn sống.” giọng .

      Xe cứu thương đưa Kim Tĩnh Di đến bệnh viện, sau loạt kiểm tra và trị liệu, bà nằm giường bệnh, Mộc Cửu ở bên cạnh chăm sóc, vẫn luôn nắm chặt tay mẹ.

      Bởi vì sống trong đau khổ thời gian dài nên bà vẫn thể có được giấc ngủ yên, cho dù khi ngủ bà vẫn cau mày, có lúc lại đột nhiên run rẩy.

      Mộc Cửu nắm tay mẹ chặt, tay kia nhàng vuốt tóc bà, an ủi bà.

      bao lâu, Kim Tĩnh Di giật mình tỉnh dậy, trán lấm tấm mồ hôi.

      “Mẹ.”

      Kim Tĩnh Di nắm chặt tay Mộc Cửu hỏi: “Tiểu Cửu, Tiểu Luật đâu, Tiểu Luật ở chỗ nào? Nó có xảy ra chuyện gì ?”

      Mộc Cửu trấn an : “Mẹ, Tiểu Luật sao, sau này nó đến thăm mẹ.”

      Kim Tĩnh Di vẫn lo lắng hỏi: “Em con có việc gì sao? Con đừng gạt mẹ.”

      sao, con bảo đảm.”

      Kim Tĩnh Di nhìn vào mắt con mình, cuối cùng cũng yên tâm.

      tháng sau, mẹ Mộc Cửu xuất viện, Tần Uyên lái xe đến đón họ về nhà mình.

      Kim Tĩnh Di thấy người lạ vẫn có chút sợ hãi, vô ý thức tránh né về phía Mộc Cửu.

      Mộc Cửu giới thiệu: “Mẹ, đây là đội trưởng của tụi con.”

      Tần Uyên : “Chào dì.”

      Kim tĩnh Di khẽ gật đầu, “Chào đội trưởng.”

      Tần Uyên : “Dì gọi con là Tiểu Tần là được rồi.”

      đường , Kim Tĩnh Di nhìn bên ngoài cửa sổ, nơi này với bà vừa quen thuộc vừa xa lạ khiến nước mắt bà rơi mãi ngừng được.

      Tần Uyên từ kính chiếu hậu thấy được : “Dì à, sau này con dẫn dì và Mộc Cửu dạo phố mua sắm nha.”

      Nửa tiếng sau, Tần Uyên lái xe đến dưới lầu, Mộc Cửu đỡ mẹ đến trước cửa nhà Tần Uyên, Tần Uyên mở cửa để họ vào.

      Kim Tĩnh Di có chút bất an, “Tiêu Cửu, chúng ta ở đây được ?”

      “Trước giờ con vẫn luôn ở đây.”

      Kim Tĩnh Di thấy thích hợp, với Mộc Cửu: “Tiểu Cửu, hay con đưa mẹ đến bệnh viện tâm thần .”

      “Mẹ.”

      Tần Uyên : “Dì ơi, dì yên tâm ở đây , đưa dì đâu Mộc Cửu cũng yên tâm đâu.”

      “Nhưng đây là nhà của cậu.”

      Tần Uyên đột nhiên : “Sau này cũng là nhà của dì.” Giống như lời hứa hẹn.

      Kim Tĩnh Di dùng ánh mắt thăm dò con mình.

      ấy là.” Mộc Cửu suy nghĩ chút, bỏ phòng bị của mình, “bạn trai của con.”

      “A?” Kim Tĩnh Di có chút phản ứng kịp.

      Tần Uyên nhìn Mộc Cửu khẽ mỉm cười, “Mộc Cửu dìu mẹ ngồi xuống , làm cơm tối.”

      “Tần Uyên nhanh chóng làm xong bàn đồ ăn, Kim Tĩnh Di nhìn cũng bất ngờ, dường như nghĩ đến cậu ta có thể làm được như vậy.

      Mộc Cửu gấp món mình thích ăn là thịt kho tàu cho mẹ, “Mẹ nếm thử .”

      Kim Tĩnh Di cầm đũa gấp thịt kho tàu cho vào miệng, nhau thử, “Ăn ngon , Tiểu Tần tay nghề nấu nướng của con tốt, bình thường con đều làm đồ ăn cho Tiểu Cửu ăn sao?”

      “Dạ.”

      Mộc Cửu thản nhiên : “Con biết làm.”

      Kim Tĩnh Di vuốt đầu Mộc Cửu, mỉm cười với Tần Uyên : “Tiểu Tần, cảm ơn con vì vẫn luôn chăm sóc Tiểu Cửu của dì.”

      Tần Uyên mỉm cười : “Là việc con nên làm mà.”

      Dùng cơm tối xong, Mộc Cửu đưa mẹ về phòng, Kim Tĩnh Di nằm giường, nắm tay Mộc Cửu : “Tiểu Tần là người đàn ông tốt, thấy cậu ấy đối xử tốt với con mẹ cũng yên tâm.”

      Mộc Cửu cũng mắc cỡ, nhìn mẹ gật đầu.

      Tần Uyên đọc sách trong phòng khách, thấy Mộc Cửu đến gần để sách xuống, “Mẹ em ngủ rồi à.”

      Mộc Cửu gật đầu, “Ừ ngủ.”

      Tần Uyên: “Tình trạng của mẹ em tốt hơn nhiều rồi, em hãy chăm sóc mẹ tốt, nhất định bà hồi phục hoàn toàn thôi.”

      Mộc Cửu ngồi bên cạnh Tần Uyên, nhìn : “Tần Uyên, cảm ơn .”

      Tần Uyên khẽ cười, còn chưa lên tiếng, Mộc Cửu tiếp: “Mẹ em là người đàn ông tốt.”

      “Hụ hụ.” Tần Uyên bị sặc.

      Mộc Cửu nhìn mặt : “ xấu hổ à?”

      Tần Uyên nhìn đôi mắt đen láy của có chút bất đắc dĩ xấu hổ, theo bản năng vươn tay che khuất đôi mắt đó.

      Mộc Cửu: “Lại muốn cắn miệng à?”

      “…” Tần Uyên biết phải biểu thế nào, gì thả tay xuống, vỗ đầu , “Trong đầu em nghĩ gì thế?”

      Mộc Cửu có chút buồn bực nhìn Tần Uyên.

      Tần Uyên lập tức thay đổi chủ đề câu chuyện, “Đúng rồi, em trai em bắn súng tốt .”

      Mộc Cửu gật đầu.

      Tần Uyên: “Ai dạy nó?”

      Mộc Cửu đáp: “Em dạy nó.”

      Tần Uyên có chút bất ngờ: “Em biết dùng súng sao?”

      Mộc Cửu nhanh chóng trả lời: “Biết chứ.”

      Tần Uyên vẫn còn nghi ngờ.

      Ngày hôm sau, Tần Uyên dẫn Mộc Cửu đến phòng tập bắn súng.

      Tần Uyên ở bên cạnh luyện bắn súng, Mộc Cửu cũng cầm súng, ngắm trúng bia bắn vài phát.

      Tần Uyên luyện tập được lúc nhìn thấy bia của Mộc Cửu, cau mày : “Em bắn mấy phát rồi.”

      Mộc Cửu đáp: “Năm phát.”

      “Vây tại sao bia chỉ có dấu của viên đạn.” Tần Uyên nhìn : “ phải em em biết sao?’

      em biết nổ súng.”

      Tần Uyên , đỡ trán, bật cười : “Em trai em đúng là thiên tài.”

    4. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      Câu Chuyện 3

      Tiểu Ngôn Cửu, Tiểu Ngôn Luật

      Lúc Ngôn Cửu ba tuổi, bé nhìn thấy bụng mẹ mình càng lúc càng lớn, giống như lúc bé và Hứa Vĩ cùng nhau thổi bong bóng, càng thổi càng lớn.

      Khi đó bé có chút lo lắng cảm thấy nếu cứ như vậy bụng mẹ bé nổ tung giống như quả bóng kia, vì thế bé chạy đến hỏi mẹ: “Mẹ ơi, sau này bụng mẹ nổ tung sao?”

      Mẹ mỉm cười vuốt đầu : “Đợi bụng mẹ lớn thêm chút nữa có thể sinh em bé cho con rồi.”

      Ngôn Cửu lo lắng hỏi: “Lúc sinh em bé mẹ gặp nguy hiểm sao?”

      Mẹ bé cười: “ có đâu, lúc sinh con ra cũng như vậy mà, đúng rồi, Tiểu Cửu, con thích mẹ sinh em trai hay em ?”

      Ngôn Cửu cần nghĩ : “Em .”

      “Tại sao?”

      Ngôn Cửu nhàng chạm vào bụng mẹ : “Con có thể bảo vệ em ấy.”

      “Con cũng có thể bảo vệ em trai mà.”

      Ngôn Cửu bĩu môi : “Ba con trai cần được bảo vệ, con trai mà đợi để được bảo vệ đều là đồ vô dụng.”

      “Đừng như vậy, Tiểu Cửu, hứa với mẹ, bất luận là em trai hay em con cũng phải bảo vệ em, được ?”

      Ngôn Cửu thấy ánh mắt cầu khẩn của mẹ cuối cùng cũng gật đầu thoả hiệp.

      Hơn tháng sau, lúc bé và Hứa Vĩ ăn đồ thấy mẹ ở trong phòng kêu la thảm thiết, Ngôn Cửu nhanh chóng muốn chạy vào phòng nhưng ba ngăn lại cho vào.

      “Tiểu Cửu, mẹ con sinh em bé, con chờ ở bên ngoài .”

      Ngôn Cửu chỉ có thể chờ ở bên ngoài, thỉnh thoảng nghe được tiếng la của mẹ, bé nắm chặt hai tay bé của mình, lo lắng nhìn vào bên trong.

      Sau lúc lâu, chút thanh cũng có thay vào đó là tiếng khóc.

      Hứa Vĩ vui vẻ kéo tay bé, “Dì sinh rồi, đó là tiếng khóc của em bé.”

      lát sau, cửa phòng bị mở ra, ba mới để cho bé bước vào phòng.

      Ngôn Cửu vội vàng vào, mau chóng chạy nhanh đến bên giường nhìn, cái đầu nho cố gắng duỗi ra chỉ có thể nhìn thấy mẹ nằm đó, hai mắt nhắm lại, đầu toàn là mồ hôi, sắc mặt tái nhợt.

      “Mẹ bị làm sao vậy?” Ngôn Cửu sợ hãi.

      Ba vuốt đầu bé, “Mẹ con sao, chỉ là quá mệt thôi.”

      Hứa Vĩ ở bên cạnh cũng vui vẻ rủ Ngôn Cửu qua, “Tiểu Cửu, mau đến nhìn cục cưng nè.”

      Ngôn Cửu liếc nhìn mẹ, rồi mới tình nguyện đến chỗ Hứa Vĩ, sau đó, nhìn thấy cục cưng nho , đỏ đỏ, Ngôn Cửu ghét bỏ : “ xấu quá.”

      Ba : “Trẻ con mới sinh ra đều như vậy, sau này đây là em trai của con.”

      “Là em trai?” Ngôn Cửu có chút vui, phải là em mà là em trai nhưng lại làm cho mẹ đau đớn và mệt mỏi như vậy, trước mắt, Ngôn Cửu thích em trai này chút nào, vừa định bỏ nhưng lại nhớ đến lời dặn của mẹ, vươn tay đụng cái, “ là mềm.” Sau đó có chút tình nguyện giọng : “Em trai, tuy chị thích em, nhưng chị hứa với mẹ nên chị bảo vệ em.”

      Đến thời gian Ngôn Luật tập , Ngôn Cửa đứng bên cạnh mẹ, nhìn Ngôn Luật qua hai người, thân thể nho xiêu xiêu vẹo vẹo, hai cái tay đung đưa, bước từng bước, được nửa ngã ra đất, gương mặt nhắn vừa nhăn lại, oa oa khóc lớn tiếng.

      Mẹ nhanh chóng chạy đến, ôm Ngôn Luật, cẩn thận dỗ bé, Ngôn Cửu đến, có chút bất mãn : “Con trai mà khóc cái gì.”

      “Tiểu Cửu.” Mẹ định quát lớn, lại phát Ngôn Luật hít mũi cái, khóc nữa, hai mắt chăm chăm nhìn chị mình.

      Mẹ bất đắc dĩ nở nụ cười, giọng cũng mềm mại hơn, “Hình như em muốn con ôm đó.”

      Ngôn Cửu ôm Ngôn Luật, lấy tay lau qua loa nước mắt mặt bé, “Em trai ngoan, khóc mới là em bé ngoan.”

      Lúc Ngôn Cửu năm tuổi, Ngôn Luật hai tuổi, ba cho biết thân thể mẹ được khỏe, thể chăm lo cho họ được, vì vậy Ngôn Cửu ở trong căn phòng và Ngôn Luật cũng ở chung với .

      Ngôn Cửu ngồi ghế salon đọc sách, Ngôn Luật ngồi đất chơi đồ chơi, khi còn bé Ngôn Luật rất dính Ngôn Cửu, tự mình chơi lúc, bé chạy đến bên cạnh Ngôn Cửu, hai tay ôm tay Ngôn Cửu, nhõng nhẽo: “Chị ơi ôm.”

      Ngôn Cửu chăm chú đọc sách, bị Ngôn Luật quầy rầy khép sách trừng mắt nhìn bé: “ phiền quá qua bên kia chơi .”

      Ngôn Luật nhớ đến cách của Hứa Vĩ, đưa khuôn mặt của mình đến gần gò má của Ngôn Cửa rồi hôn xuống cái.

      Ngôn Cửu mở to hai mắt, sửng sốt chút, quay đầu nhìn em trai ngày càng xinh đẹp của mình, hai mắt của bé to, cái miệng nho , sau đó bé để sách xuống, dùng tay ôm bé vào lòng, “Ai dạy em vậy?”

      Ngôn Luật thành trả lời: “ Hứa Vĩ.”

      “Em nhớ mẹ ?”

      “Nhớ.”

      “Chúng ta lén thăm mẹ, mẹ bệnh rồi, chắc cũng nhớ chúng ta.”

      Ngôn Luật gật đầu.

      Lần đó, Ngôn Cửa và Ngôn Luật thấy mẹ rất kỳ lạ, mẹ nắm lấy tóc mình, gào khóc, thấy bọn họ còn đuổi họ .

      Họ nhìn mẹ giống như biến thành người hoàn toàn khác, Ngôn Luật sợ hãi trốn sau lưng Ngôn Cửa, hoảng sợ nhìn mẹ bên trong.

      Ngôn Cửu kéo Ngôn Luật trở về, càng chạy càng nhanh, càng chạy càng nhanh, bé quay lại phòng của mình, câu nào, chỉ ở đó đọc sách, biết vì sao, bé đột nhiên ý thức được có thể mẹ mình chỉ bị bệnh đơn giản.

      Sau đó, bé biết được tinh thần của mẹ bé có vấn đề, nhưng mỗi lần Ngôn Luật hỏi gì cả, chỉ dẫn bé thăm mẹ mỗi khi mẹ bình thường.

      Năm Ngôn Cửu sáu tuổi biết được rất nhiều chuyện, tinh thần mẹ bé thường xuyên có vấn đề, mẹ bé rất ngại ba, cuộc sống của họ rất lạnh lùng.

      Rốt cuộc có ngày, bé nhìn thấy thi thể, ngày trước còn thấy người, ngày hôm sau bị chết thảm, khi đó chuyện gì xảy ra, về sau bé mới biết được là họ tàn sát lẫn nhau chỉ vì sinh tồn, ở chỗ này, nếu nhìn thấu người khác cuối cùng mình là người mất mạng.

      cho Ngôn Luật biết, bé phải bảo vệ bé, vậy nên từ khi biết chuyện, ngoại trừ vài người bạn, hề tin tưởng bất kỳ ai, bé quyết định phải dẫn mẹ và em trai thoát khỏi chỗ này.

      Năm bé mười hai tuổi, bé và Hứa Vĩ lần đầu tiên ra ngoài, cũng lâu sau đó, Hứa Vĩ chết, may mắn tìm được đường sống trong chỗ chết, lần nữa quay lại nơi đó nhưng lúc này phát Ngôn Luật thay đổi, bé còn thân mật gọi bé là chị nữa mà lại dùng ánh mắt lạnh lùng, biểu cảm vô tình nhìn bé.

    5. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      Quyển 6: Ngôn Luật
      Chương 43


      Ngôn Luật: Tên hung thủ này chọc đến tôi.

      Sáng sớm thứ năm, ở khu vui chơi mới vừa hoạt động, cậu bé đội nón len màu xanh đen kéo tay mẹ mình vội vã vào bên trong.

      Mẹ cậu bé nhắc nhở: “Tiểu Thiên, chậm chút.”

      Cậu bé chỉ dùng sức đẩy mẹ mình, “Mẹ ơi nhanh lên , con muốn chơi vòng quay ngựa gỗ.”

      Mẹ cậu : “Biết rồi, dẫn con chơi mà.”

      Cậu bé hé miệng nhắn cười với mẹ, “Mẹ ơi, khó khăn lắm mới có được ngày để chơi, con muốn hôm nay chơi hết tất cả các trò ở đây.”

      Mẹ cậu bất đắc dĩ cười : “Được, hôm nay cho con làm chủ.”

      Bởi vì trong thời gian làm việc và vừa mới mở cửa nên tại du khách đến đây nhiều, ở vòng quay ngựa gỗ ngoại trừ nhân viên làm việc có người khác.

      Cậu bé hưng phấn chạy đến, nhờ giúp đỡ của mẹ mà leo lên con ngựa gỗ màu trắng, hai tay bé nắm lấy hai tay nắm ngựa gỗ, xem ra bé rất hài lòng.

      Nhân viên nhanh chóng mở chốt khởi động, thiết bị chậm rãi chuyển động, ngựa gỗ cứ nhấp nhô lên xuống, cậu bé tay giữ tay nắm, tay kia vỗ mông ngựa hô: “Hey, hey!”

      Mẹ bé ở bên ngoài dùng máy chụp hình chụp cho bé, rồi lại nhắc nhở bé chú ý an toàn.

      Vòng xoay ngựa gỗ chuyển đến bên kia cậu bé đột nhiên chỉ vào chỗ ở cách đó xa: “Mẹ ơi, bong bóng kia, bên kia có rất nhiều bong bóng đẹp.”

      Mẹ cậu bé buông máy chụp hình xuống, xoay người nhìn lại quả nhiên ở bức tường bên kia có rất nhiều bong bóng đủ màu sắc nhìn rất đẹp.

      Sau khi chơi vòng quay ngựa gỗ cậu bé nhảy xuống kéo tay mẹ mình nhõng nhẽo: “Mẹ ơi, con muốn có bong bóng đó, muốn có nhiều bong bóng.”

      Mẹ bé bất đắc dĩ : “Bên đó mẹ lấy được.”

      Cậu bé nghe theo, ở bên hô: “Mẹ, con muốn bong bóng! Con muốn có bong bóng.”

      Mẹ cậu bé bị cậu bé nhõng nhẽo có cách nào khác là hỏi nhân viên ở vòng quay ngựa gỗ, “ ơi, ngại quá, cho hỏi sao bên đó có nhiều bong bóng vậy?”

      “Ôi chao, bong bóng bên kia sao? Tôi còn mới biết đó.” Nhân viên có chút bất ngờ, sờ sờ đầu, “Kỳ quái, bên kia còn thi công, ở đâu ra nhiều bong bóng như vậy.”

      Cậu bé: “Con muốn có bong bóng.”

      Nhân viên thấy cậu bé bĩu môi trông có vẻ rất mong muốn, sờ đầu bé rồi : “ bạn muốn có bong bóng sao, đừng gấp, chú qua đó nhìn xem sao.”

      Cậu bé mỉm cười : “Cảm ơn chú.”

      Bức tường quá cao, nhân viên đó giẫm lên tảng đá ở gần đó, đưa đầu nhìn bên trong.

      “Aaaa!”

      Trong vòng tròn bong bóng rực rỡ, cậu bé an tĩnh năm đó, cổ cậu bé thắt chiếc nơi bươm bướm bằng dây ruy băng đỏ thẫm, tay của bé cột hai cái bong bóng, hồng nhạt, xanh nhạt.

      Chờ tổ pháp chứng kết thúc công việc, Đội Điều Tra Đặc Biệt mới bước vào trường.

      Mỗi quả bong bóng chung quanh cậu bé đều được dùng dây cột vào viên đá , những viên đá này cũng được xếp dựa theo hình dáng của cậu bé, trong ngoài ở dưới đất, từ nhìn xuống giống như là những thứ này ôm lấy những quả bong bóng.

      Lam Tiêu Nhã cởi dây trói của cậu bé ra kiểm tra rồi : “Cậu bé này bị sợi dây siết chết, thời gian tử vong là khoảng 1 đến 2 giờ sáng.”

      Triệu Cường ở bên cạnh tức giận : “Lại có thể ra tay với cậu bé như vậy, đúng là súc sinh.”

      Tần Uyên hỏi cảnh sát bên cạnh: “Người báo án là ai?”

      Cảnh sát đó đáp: “Là nhân viên của khu vui chơi, ở bên đó.”

      Nhân viên đó lúc này còn chưa bình tĩnh được, thân thể vẫn còn run rẩy.

      ta với Tần Uyên về quá trình tìm thấy thi thể, “Có bé trai và mẹ chơi vòng quay ngựa gỗ, sau đó cậu bé bên kia có nhiều bong bóng nên muốn tôi xem thử xem có lấy được , kết quả, vừa đến liền thấy thi thể của cậu bé kia, , là đáng sợ, rất đáng sợ.”

      Tần Uyên lại hỏi: “Bên đó là chỗ nào?”

      Nhân viên thành trả lời : “Nơi đó là do khu vui chơi của chúng tôi định xây thêm khu vực nữa.”

      Tần Uyên: “Nơi đó có quản lý sao?”

      ta lắc đầu: “ có, còn chưa có chuẩn bị làm.”

      Từ chỗ quản lý quay lại Trần Mặc cũng xác nhận nhân viên này đúng, camera gần nhất cũng thể nào quay đến chỗ tranh vẽ kia.

      “Sai.” Mộc Cửu đứng bên cạnh thi thể cậu bé nhìn lát, đột nhiên ngẩng đầu : “Còn người nữa.”

      Triệu Cường sửng sốt chút, bĩu môi : “Cái gì?”

      “Phải còn người nữa.” Mộc Cửu vừa vừa cuối đầu nhìn đất vừa , Triệu Cường cũng mơ màng theo sát Mộc Cửu, đoạn, Mộc Cửu đột nhiên ngừng lại.

      Ở bên chân sợ dây ruy băng đỏ, bên sợi dây còn có chút bùn đất.

      Mộc Cửu nhìn sợi dây ruy băng đỏ đó : “Ở chỗ này.”

      Dùng xẻng để đào bùn đất lên, thi thể bé từ từ xuất trước mắt mọi người, đầu khác của sợ dây ruy băng đỏ kia được thắt cổ của bé.

      Lam Tiêu Nhã chuẩn bị về để kiểm tra thi thể nghe tin tức nên cũng đến, thấy từ trong hố có thi thể bé được đặt đất, đau lòng : “Sao lại thêm đứa bé nữa?”

      Mắt thấy toàn bộ quá trình Mộc Cửu tìm được thi thể, mặt Triệu Cường thể khiếp sợ, nếu tận mắt chứng kiến cũng tin được, “Em Mộc Cửu, sao biết còn đứa bé nữa?”

      “Do tay của cậu bé.” Mộc Cửu giải thích: “Bốn ngón tay bàn tay của cậu bé cong lên, lòng bàn tay hướng xuống dưới, cánh tay cách thân thể khoảng cách lớn giống như là nắm lấy tay của người nào đó, tay kia của bé có hai quả bóng, mà số bóng chung quanh bé cũng là số chẵn, nên tôi đoán còn đứa bé nữa.”

      Triệu Cường tức giận nắm tóc, “Tên hung thủ này thích số chẵn sao? Đến giết cũng giết hai đứa bé! Kháo, đúng là biến thái.”

      Lam Tiêu Nhã kiểm tra chút, thở dài : “Giống như cậu bé kia, bị hung thủ dùng dây siết chết.”

      Quay lại cục cảnh sát, Lam Tiêu Nhã vội vàng đến phòng pháp y, những người khác trong Đội Điều Tra Đặc Biệt đến phòng họp nghiên cứu vụ án.

      Hồng Mi giới thiệu cho họ biết tư liệu cơ bản của người bị hại: “Cậu bé đó tên Từ Tuệ Dật, năm nay tám tuổi, theo mẹ cậu bé , lúc tan học mẹ cậu bé có việc, nên đến trễ chút, tới trường học cậu bé rồi, nhưng khi về nhà, người nhà tìm rất lâu cũng thấy nên báo cảnh sát. bé tên là Ngô Duyệt, năm nay sáu tuổi, chiều hôm qua chơi trong tiểu khu sau đó bị mất tích, người nhà cũng báo cảnh sát.”

      Tần Uyên hỏi: “Thời gian cụ thể hai bé mất tích là khi nào?”

      Hồng Mi : “Mẹ cậu bé đến trường lúc 4 giờ 50 phút, chắc là Từ Tuệ Dật mất tích trong khoảng 4 giờ 30 đến 4 giờ 50 phút. Còn Ngô Duyệt chơi đùa cùng bạn bè, ba mẹ bé khoảng 4 giờ phát thấy bé nữa. Mà từ tiểu khu nhà Ngô Duyệt đến trường học của Từ Tuệ Dật mất khoảng 15 phút.”

      Tần Uyên suy nghĩ chút rồi : “Nên hung thủ bắt cóc Ngô Duyệt trước sau đó đến trường bắt cóc Từ Tuệ Dật. Hai đứa bé đó có quen biết nhau ?”

      Hồng Mi lắc đầu, “ biết, tôi hỏi người nhà của hai bé, họ hai đứa hoàn toàn biết nhau.”

      Trần Mặc phân tích: “Lúc đó Ngô Duyệt chơi cùng bạn bè, bên cạnh cũng có người lớn, nhưng lúc hung thủ muốn dẫn bé cũng kêu to, bé cũng cảm thấy nguy hiểm, hai là hung thủ hành động rất nhanh, để bé có thể phản kháng.”

      Tần Uyên gật đầu: “Còn camera ở trường học sao?”

      Thạch Nguyên Phỉ : “Ừ, lúc 4 giờ 35, camera quay được Từ Tuệ Dật mình rời , bên cạnh có ai.”

      Triệu Cường vuốt cằm : “Xem ra hung thủ chờ bé rời khỏi trường học mới ra tay.”

      Trần Mặc: “Mang theo đứa bé, bắt cóc bé nữa, hung thủ có thể có xe.”

      Đường Dật giọng : “Từ Tuệ Dật tám tuổi, cũng có khả năng nhận thức vấn đề rồi.”

      Tần Uyên: “Chứng tỏ nhìn qua tên hung thủ này khiến cho trẻ em thấy bị đe dọa.”

      Lúc này Lam Tiêu Nhã cầm báo cáo đến, “ có kết quả nghiệm thi, ngoại trừ vết thương cổ, người hai bé có bất kỳ vết thương nào khác, chứng tỏ hung thủ ngược đãi họ, bị xâm phạm, có dấu vết bị xâm phạm, trong cơ thể cũng có thuốc, hơn nữa trước khi chết, hung thủ còn cho họ ăn rồi, là hamburger.”

      Tần Uyên: “Hai bé bị mang đến nơi cũng hẻo lánh lắm, trẻ con khi chống đối nhất định có người qua đường phát . Nên hai bé có thể tự nguyện cùng hung thủ có thể trước đây hai bé từng gặp hung thủ. Thạch Đầu và Trần Mặc điều tra camera những khu vực gần tiểu khu và trường học, để ý xem có người nào cố ý tiếp cận hai bé . Chị Mi và Đường Dật tìm ba mẹ hai bé hỏi thăm xem có phát đối tượng nào khả nghi hay .”

      Triệu Cường cầm ví tiền ra ngoài , “Được rồi, đừng lo về cơm trưa, cứ giao cho tôi.”

      Sau khi mọi người rời , Tần Uyên phát Mộc Cửu cứ nhìn ảnh chụp trường vụ án, “Mộc Cửu sao khi nãy , nghĩ gì à?”

      Mắt Mộc Cửu rời ảnh chụp, : “Hung thủ đặt chung quanh cậu bé toàn là bong bóng mà bé bị chôn ở cách đó xa, em cảm giác đây là loại nghi thức gì đó, nhưng bây giờ em biết nó lên điều gì.”

      Thạch Nguyên Phỉ ở trong phòng làm việc đột nhiên ló đầu vào : “Em Mộc Cửu, bảo vệ có người ở trước cục cảnh sát tìm , là em trai của .”

      Mộc Cửu mở to mắt, nhìn Ngôn Luật và thanh niên ở phía sau cậu, đứng ở trước cửa : “Em đến đây làm gì.”

      “Bắt hung thủ.” Ngôn Luật nhìn cười khiêu khích, “Vì hung thủ này chọc đến tôi.”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :