1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Người Điều Khiển Tâm Lý - Dực Tô Thức Quỷ

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      Chương 34

      Mộc Cửu, con là phần của chúng ta.

      Sáng chủ nhật, Đội Điều Tra Đặc Biệt đến bệnh viện thăm Lam Tiêu Nhã.

      Tần Uyên nhìn Lam Tiêu Nhã giường bệnh hỏi: “Tiêu Nhã, thấy sao rồi?”

      “Đội trưởng, xem, tôi sao rồi.” Lam Tiêu Nhã nhảy xuống giường, đấm đá tay chân, tâm trạng hưng phấn : “Đúng , chút cũng sao, hôm nay tôi có thể xuất viện, ngày mai đến cục cảnh sát làm!”

      Tần Uyên ngăn cản : “ ở bệnh viện nghỉ ngơi thêm thời gian nữa , cần gấp gáp quay về cục.”

      Lam Tiêu Nhã cố gắng cầu xin: “ phải chứ, đội trưởng, ở trong bệnh viện rất chán huống hồ tôi còn rất nhớ phòng pháp y của mình!”

      “Chị Tiêu Nhã, cục trưởng nghe vậy chắc rất cảm động!” Triệu Cường chỉ vào nam bác sĩ vừa mới vào phòng : “Như vậy , chúng ta nghe chút ý kiến của bác sĩ, nếu ta đồng ý chị có thể xuất viện.”

      Nam bác sĩ kia đến, tất cả mọi người đều nhìn ta, Tần Uyên nhận ra đây là vị bác sĩ xử lý vết thương cho Mộc Cửu xe cứu thương.

      Triệu Cường nhanh chóng hỏi: “Bác sĩ, này thế nào, có thể xuất viện ?”

      Nam bác sĩ : “Sức khỏe ấy rất tốt, tất cả đều bình thường đương nhiên có thể xuất viện.”

      Lam Tiêu Nhã vừa nghe liền vỗ tay: “A ha, đội trưởng, nghe bác sĩ rồi đó, ngày hôm nay xuất viện, ngày mai đến cục cảnh sát làm!”

      Tần Uyên kiên trì : “Ngày hôm nay xuất viện, ở nhà nghỉ thêm hai ngày nữa rồi làm.”

      Lam Tiêu Nhã chà xát tay, “Đội trưởng, cần đâu, tôi rất nhớ Mộc Cửu mà.”

      Nam bác sĩ cũng nhận ra Tần Uyên, liền : “Tôi này cảnh sát, nếu ấy…”

      Tần Uyên vừa nghe liền biết ta muốn thao thao bất tuyệt, vội vàng cắt ngang lời của ta, “Quyết định vậy , Đường Dật và Trần Mặc hai cậu làm thủ tục xuất viện giúp ấy, đưa ấy về nhà.”

      Nam bác sĩ có đống lời phải , ra được phải nuốt lại vào bụng, vẻ mặt nín chịu rất bực bội.

      Rời khỏi bệnh viện, Tần Uyên giúp cài dây an toàn rồi hỏi: “Tiếp theo em muốn gặp em mình à?”

      Mộc Cửu gật đầu: “Dạ, hẹn với cậu ấy rồi.”

      Khi đến cửa bệnh viện tâm thần, Tần Uyên cũng xuống xe, lần trước Mộc Cửu đột nhiên biến mất tung tích làm cho bị ám ảnh, sợ phải xa cách Mộc Cửu giống lần trước, tâm trạng lo lắng bất an đó muốn phải trải qua lần nữa.

      vào cùng em.”

      Mộc Cửu nhìn : “Em bỏ đâu.”

      Tần Uyên: “ thôi.”

      Tần Uyên theo Mộc Cửu đến lầu 6 của bệnh viên, đến trước cửa căn phòng của Ngôn Luật, Tần Uyên dừng lại, “Em vào , ở bên ngoài chờ em.”

      Mộc Cửu ngẩng đầu nhìn rồi đẩy cửa vào.

      Tần Uyên dựa vào vách tường hành làng chờ, vài giây sau, cửa mở ra, Mộc Cửu vội vàng ra ngoài.

      Tần Uyên thấy nắm chặt hai tay, cánh tay run rẩy, “Có việc gì vậy?”

      “Em thấy em của em nữa.” Mộc Cửu nhìn thẳng Tần Uyên, “Ngoại trừ em, ai có thể đưa cậu ấy ra ngoài.” Mộc Cửu đột nhiên dừng lại, mắt mở to, bước nhanh về phía trước, Tần Uyên theo sát bên cạnh .

      Mộc Cửu đến phòng quản lý, mở cửa nhìn người bên trong hỏi: “Ngôn Luật đâu?”

      Người bên trong thấy Mộc Cửu có chút bất ngời, sau đó nhớ tới người hỏi, “Ngôn Luật xuất viện mấy ngày trước rồi.”

      Mộc Cửu chăm chú nhìn ta hỏi: “Ai đón cậu ấy ?”

      Nhân viên quản lý bị ánh mắt của dọa sợ, chậm rãi : “Ba của cậu ta.”

      “Chết tiệt!” Đây là lần đầu tiên Mộc Cửu mở miệng mắng người khác, sau đó đóng cửa ra ngoài.

      Biết em mình được ba rước , Mộc Cửu chút an tâm trái lại càng lúc càng luống cuống, nóng nảy, trong lòng Tần Uyên biết tình hề đơn giản, nếu Mộc Cửu cũng biến thành như vậy.

      Mộc Cửu buông lỏng nắm tay, thẳng về phía trước, “Về nhà .”

      đường về, Mộc Cửu đến việc này nữa, giống như tâm trạng luống cuống nóng nảy của khi nãy chưa từng xuất , nhưng cũng gì, sau khi về nhà lời nào mà ngồi trước bàn ăn chờ ăn cơm trưa.

      Đến khi Tần Uyên nấu ăn xong ra thấy Mộc Cửu chăm chú nhìn bàn ăn, chút động tĩnh.

      Tần Uyên dọn đồ ăn lên bàn, thở dài : “Mộc Cửu, đừng có chuyện gì cũng giấu trong lòng.”

      Mộc Cửu cầm đũa bắt đầu ăn, “Em sao.”

      Tần Uyên nhìn Mộc Cửu ăn từng chút cũng nữa. này đến bây giờ cũng chịu mở lòng với , thở dài, cầm đũa bắt đầu ăn.

      Đến buổi chiều, Mộc Cửu tự nhốt mình trong phòng, Tần Uyên vài lần nhìn qua cửa phòng đóng, cau mày, trong lòng hiểu sao có chút phiền não.

      Lúc gần giờ cơm tối, Mộc Cửu đột nhiên ra khỏi phòng, Tần Uyên cười khổ, dù như thế nào đến giờ ăn cơm tự mình ra ngoài.

      Tần Uyên đứng trong phòng bếp chuẩn bị làm cơm, Mộc Cửu gọi lại , “Xin lỗi.”

      Tần Uyên ngây người, quay lại nhìn .

      “Hồi đó em sống ở nơi đó, em tin bất kỳ ai, bởi vì chút tín nhiệm cũng có thể khiến em bị thương thậm chí là chết, bạn bè của em cũng vì vậy mà chết, nơi đó cũng có nhiều người chết như vậy, nên em biết được cách chung sống với người khác, biết làm sao để hết điều trong lòng với người khác.” Mộc Cửu đến gần Tần Uyên, vươn tay kéo ống tay áo của , “Thực là em rất sợ, em sợ mất em của mình, cũng sợ việc này liên lụy đến , đến những người trong đội.”

      Tần Uyên nhìn Mộc Cửu cúi đầu , đưa tay ôm vào lòng, vuốt đầu , “Mộc Cửu, sao đâu, em như vậy cũng tốt, cùng em tìm ra em của em.”

      thanh đột ngột từ trong bụng Mộc Cửu truyền ra.

      Tần Uyên buông ra, sờ đầu , “ làm cơm.”

      Sáng sớm hôm sau, Tần Uyên đưa Mộc Cửu đến cục cảnh sát, vừa vào phòng thấy Lam Tiêu Nhã ngồi trong phòng chuyện với Hồng Mi vừa trở về đội, vừa thấy Tần Uyên đến, Lam Tiêu Nhã cười gọi, “Đội trưởng.”

      Tần Uyên gật đầu, gì.

      “Mộc Cửu à, đến đây, kể cho chị nghe chút về cuộc đại chiến dũng của với hai đó .” Thời gian trước phòng làm việc có chút áp lực, tại thoải mái hơn nhiều.

      Trần Mặc đến cầm cái thùng đưa cho Mộc Cửu: “Mộc Cửu, có bưu kiện, kiểm tra rồi, có vật gì nguy hiểm.”

      Tần Uyên kiểm tra qua đồ vật trong thùng, dùng dao cắt băng dán, mở thùng ra thấy có vấn đề gì mới đưa cho Mộc Cửu.

      Mộc Cửu đến nhận, trong thùng có cái váy và tấm hình, Mộc Cửu cầm cái váy kia mở to mắt, hai tay run rẩy.

      Triệu Cường thấy Mộc Cửu có chút kỳ lạ, vội hỏi: “Em Mộc Cửu, sao chứ?”

      Mộc Cửu trả lời , đưa tay cầm tấm hình kia, đây là ảnh gia đình, trong hình có 4 người, như là ba, mẹ và hai người con, người con trai đeo mắt kính, tạo cho người khác có cảm giác rất nho nhã, người con đứng bên cạnh, rất đẹp, mặc chiếc váy, mà bé trước mắt họ có đôi mắt rất to, nhìn dáng người chỉ khoảng 4, 5 tuổi, trong tay bé ôm con búp bê rất dễ thương.

      “Cái váy này?” Tất nhiên là giống y như chiếc váy của bé trong bức hình.

      Đúng lúc này điện thoại trong phòng làm việc vang lên, Thạch Nguyên Phỉ nhận điện thoại, “Xin chào, đây là Đội Điều Tra Đặc Biệt.”

      Bên kia gì đó, Thạch Nguyên Phỉ hướng Mộc Cửu : “Mộc Cửu, có người tìm này.”

      Mộc Cửu buông cái váy xuống, “ Thạch Đầu, có thể mở loa ngoài ?” dường như khôi phục lại bình tĩnh.

      Thạch Nguyên Phỉ nghe vậy liền mở loa ngoài.

      Trong điện thoại truyền ra thanh của người đàn ông, “Tiểu Cửu, nhận được đồ vật ba gửi con rồi à.”

      Mộc Cửu lạnh lùng : “Mẹ và em tôi ở trong tay ông?”

      Giọng của người đàn ông dịu dàng hơn: “Xa nhà nhiều năm như vậy, có định quay trở về chưa?”

      Mộc Cửu gằng từng chữ tên của ông ta, “Ngôn Phỉ Văn.”

      “Gọi thẳng tên ba mình như vậy dường như được lễ phép đó.”

      “Tôi có ba.”

      Người đàn ông giọng : “Ngôn Cửu, thế giới này con thể nào thay đổi quan hệ ruột thịt của chúng ta, trong cơ thể con chảy dòng máu của ba, kế thừa gen của ba, vậy nên con chính là phần của ba.”

      Mộc Cửu hỏi: “Ông muốn gì?”

      “Tìm được ba, thưởng cho con mẹ và em con. Đương nhiên trò chơi nào cũng có quy tắc, bắt đầu từ ngày mai, mỗi ngày có 1 người chết, đến khi con tìm được ba mới kết thúc, đương nhiên mỗi lần ba để lại manh mối, thế nào?”

      Mộc Cửu nghe xong đột nhiên quay đầu “ Cường, dạy tôi 1 câu mắng người.”

      “A?” Mộc Cửu đột nhiên cầu làm Triệu Cường phản ứng kịp, ngây cả người.

      Lam Tiêu Nhã liền mắng: “***********.”

      “Nghe được chưa.” Mộc Cửu xong liền cúp điện thoại.

    2. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      Chương 35

      Mộc Cửu, đây chính là trò chơi của con và ba.

      Cúp điện thoại, Tần Uyên liền hỏi Thạch Nguyên Phỉ: “Thạch Đầu, sao rồi, có thể truy tìm được vị trí chính xác ?”

      Thạch Nguyên Phỉ bất đắc dĩ lắc đầu, “ được, căn bản là truy ra được.”

      Triệu Cường gãi đầu, “Có phải là ở nhà trước đây của Mộc Cửu ?”

      Mộc Cửu: “Trước đây tôi sống dưới lòng đất, vừa sinh ra là ở đó.”

      Từ phải sống ở chỗ như vậy, mọi người nghe xong đều có chút đau lòng, Lam Tiêu Nhã bước đến ôm Mộc Cửu.

      Tần Uyên : “ tên Ngôn Phỉ Văn, Thạch Đầu, cậu điều tra tư liệu về ông ta.”

      “Được, đội trưởng.” Thạch Nguyên Phỉ nhanh chóng gõ vào bàn phím, đều điều tra tư liệu về ông ta, “Ngôn Phỉ Văn, 47 tuổi, là giáo sư tâm lý học, chờ chút, trời ơi! Đội trưởng, này mấy năm trước qua đời, chết trong 1 vụ nổ.”

      Mộc Cửu nhớ trước đây Ngôn Luật từng về vụ nổ đó, “Đó là giả chết.”

      Đường Dật cắn môi dưới, “Vậy mọi người xem, nếu đúng như bắt đầu từ ngày mai giết người? Thành phố nhiều người như vậy làm sao chúng ta biết muốn giết ai, làm sao biết được người nào bị giết?”

      Mộc Cửu: “Phương thức bị giết tôi có thể nhận ra, có loại người giết, chính là trẻ con.”

      Hồng Mi vô thức hỏi: “Vì sao?”

      Mộc Cửu mặt đổi : “Bởi vì ông ta nghĩ trẻ con dễ cải tạo nhất.”

      Triệu Cường hỏi: “Vậy bây giờ chúng ta phải làm gì? Loại trừ trẻ con phạm vi cũng còn rất rộng.”

      Tần Uyên trầm giọng : “Chị Mi, xin lệnh truy nã , Trần Mặc điều tra xem thùng đồ này làm sao có thể đến được cục cảnh sát, chúng ta nhất định phải tìm ra trước khi giết người.”

      Ngôn Luật ngồi ghế sa lon, người cậu có gì ràng buộc, nhìn Ngôn Phỉ Văn cúp điện thoại liền : “Lần này ông chuẩn bị giết bao nhiêu người?”

      “Vậy phải xem khi nào chị con tìm được chúng ta.” Ngôn Phỉ Văn cầm lấy mấy tấm hình bàn lật xem từng tấm .

      Ngôn Luật nhíu mày nhìn , “Đó đều là đối tượng lần này của ông?”

      “Người hoàn mỹ giữ lại có ích gì.” Ngôn Phỉ Văn cười đến đưa ảnh cho Ngôn Luật, để ý bị cậu nhìn thấy, lấy khăn tay tỉ mỉ lau hai tay, rồi bỏ lại vào túi, cười dịu dàng : “Được rồi, con có thể cho chị con biết, cũng có thể đưa cho nó xem hình những người này, như vậy có lẽ trong những người đó có thể chết.”

      Ngôn Luật liền ném sấp ảnh, ảnh chụp rơi sàn nhà màu đỏ, cậu cười lạnh: “À, tại sao tôi phải cho chị ấy biết, lần này là chuyện của hai người, huống hồ tôi cũng rất mong được xem trò chơi này.” Thân thể cậu nghiêng về phía trước, nhìn thẳng vào ánh mắt của Ngôn Phỉ Văn, “Đặc biệt là tôi muốn xem cuối cùng là ông chết trước hay chị ta chết trước.”

      mặt vẫn tươi cười, giọng hỏi: “Con muốn thế nào?”

      Khóe miệng Ngôn Luật giương lên, lạnh lùng : “ cần biết kết quả thế nào, tôi vẫn muốn chính mình ra tay.”

      “Ha ha.” Nụ cười của Ngôn Phỉ Văn càng sâu hơn, có chút tức giận, vẻ mặt hài lòng nhìn Ngôn Luật, từng chữ: “Con quả nhiên là con trai của ba.”

      Ngôn Luật ngửa người ra sau, tránh ánh mắt của , thản nhiên : “Mẹ đâu?”

      Ngôn Phỉ Văn mang mắt kính vào, đến bàn làm việc, “Tinh thần bà ấy tốt lắm, tại con tiện gặp bà ấy.”

      Ngôn Luật nhịn được cười nhạt: “Khi mà tinh thần của mẹ tốt lên đều bị ông bức đến điên lại. Tôi tiện gặp hay làm thể gặp được mẹ?”

      Ngôn Phỉ Văn cười khẽ, khóe mắt xuất vài nếp nhăn : “Có phải con nghĩ ba giết bà ấy ?”

      Ngôn Luật nhìn : “Ông cũng có thể giết dễ như trở bàn tay.”

      Ngôn Phỉ Văn nhìn hình gia đình bàn, : “Con yên tâm, bây giờ bà ấy vẫn còn sống, chị con cố gắng tìm bà ấy nhiều năm như vậy ba ít nhất cũng cho nó gặp bà ấy lần, con đúng hay ?”

      Đội Điều Tra Đặc Biệt

      Trần Mặc vội vã vào phòng làm việc của Tần Uyên : “Đội trưởng, tôi điều tra được cái thùng đó, nhân viên chuyển phát nhanh là nhận thùng này ở ngõ đường núi, lúc đó người đàn ông đội mũ và đeo kính râm nên thấy được khuôn mặt nhưng cậu ta người đó chắc là thanh niên, từ thân hình và giọng đoán khoảng hơn hai mươi tuổi, hơn nữa người chuyển phát nhanh đó hai tay của ta đều có hình xăm, hình vẽ rất kỳ lạ.”

      Lúc này Mộc Cửu đột nhiên : “Là .”

      Tần Uyên nhíu mày, “Em biết người đó?”

      Mộc Cửu mặt đổi : “Con nuôi của Ngôn Phỉ Văn, Ngôn Ca.”

      Thạch Nguyên Phỉ bất đắc dĩ vỗ đầu, “Haiz, tiếc là khu đó có camera, biết được sau đó đâu.”

      Tần Uyên bình tĩnh : “Xem ra những chuyện này đích thân ra tay đâu, đều là giao cho con nuôi làm.”

      Mộc Cửu: “Nhưng về việc giết người để người khác làm, tự mình ra tay, vì hưởng thụ toàn bộ quá trình.”

      Tất cả mọi người đều thở dài.

      Lời của Ngôn Phỉ Văn giống như tảng đá lớn đè trong lòng mỗi người, ngày mai người vô tội chết, nhưng họ lại biết ai chết, vào lúc nào, ở đâu, hay chết như thế nào, họ chỉ biết được hung thủ nhưng lại biết ông ta ở đâu.

      Vậy nên đêm nay chắc chắn có nhiều người thức trắng đêm.

      Ngày thứ hai vẫn có manh mối nào, tinh thần mọi người đều căng thẳng, ai cũng sợ gặp phải người bị hại đầu tiên, mọi người có thể tìm cách thức ra tay của Ngôn Phỉ Văn, họ điều tra được trước đây Ngôn Phỉ Văn làm việc ở trường học.

      thể nghi ngờ Ngôn Phỉ Văn đúng là thiên tài, 26 tuổi trở thành giáo sư trẻ tuổi nhất ở trường, đồng nghiệp trong trường đều là những giáo sư già, Tần Uyên hỏi về họ đều Ngôn Phỉ Văn là người tao nhã, mọi phương diện đều là người xuất sắc, nhưng sau năm thứ hai từ chức, sau đó còn liên hệ nữa.

      “Khi đó ở lúc nghiệp thành công nhất, tại sao lại đột nhiên từ chức?” Tần Uyên nghĩ lúc đó xảy ra chuyện gì đó.

      Mộc Cửu chậm rãi : “ năm đó, gặp được mẹ em, mẹ em lúc đó là bệnh nhân của ông ấy.”

      Tần Uyên nhìn Mộc Cửu gì, lúc này di động của vang lên.

      “Đội trưởng, có án mạng rồi.” Trong điện thoại, thanh của Hồng Mi mang theo giận dữ và đau buồn.

      Tần Uyên và Mộc Cửu đến trường, mọi người của Đội Điều Tra Đặc Biệt ở đó, mặc dù là án mạng nhưng thể xác định được có phải là Ngôn Phỉ Văn giết , khi thấy Mộc Cửu mọi người đều nhìn , mong nghe đáp án từ .

      Tần Uyên cùng thành viên trong đội trao đổi về vụ án, còn Mộc Cửu mình vào phòng của người chết, trong phòng có mùi hương nhàn nhạt, như là mùi hoa quả, ngoài cửa tủ có thể thấy vài đôi giày da đặt gọn gàng trong tủ giày, vào trong phòng khách, bàn trước ghế salon có bình hoa, bên trong là đóa bách hợp nở rộ.

      Mộc Cửu nhìn thoáng qua sau đó vào phòng ngủ, có người đàn ông nằm giường sát vách tường, ta nằm im chiếc giường màu trắng, Mộc Cửu đến bên giường nhìn ta, đầu tóc ta có chút rối, thậm chí còn được vuốt chút keo, người mặc bộ âu phục, bên trong là áo sơ mi trắng, cổ đeo nơ đen, chân ông ta vẫn còn đôi giày da đen vẫn còn sáng bóng, giống như cẩn thuận chuẩn bị trang phục muốn ra ngoài dự tiệc.

      Hai tay ta đặt ở bụng, trong tay còn có đóa hoa giống đóa hoa bách hợp trong phòng khách. Ông ấy bình tĩnh nhắm mắt, tựa như ngủ, dường như cái chết mang đến cho ta cảm giác đau khổ, mà là khoan thai bình tĩnh.”

      Mộc Cửu lặng lẽ nhìn thi thể người đàn ông, sau đó với thành viên trong đội: “Là .”

    3. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      Chương 36

      Mộc Cửu: Ách Hầu Chi Nữ

      Mộc Cửu lặng lẽ nhìn thi thể người đàn ông, sau đó với thành viên trong đội: “Là .”

      Triệu Cường khó hiểu hỏi: “A? Vì sao? Mộc Cửu sao nhìn ra được?”

      “Đầu tiên là mùi hương.”

      “Mùi hương?” Triệu Cường đưa mũi ngửi thử, “Trong phòng đúng là có mùi lạ.”

      Mộc Cửu tiếp: “Nhưng mùi hương đó thuộc về căn nhà này, bên trong cũng tìm được đồ vật nào có mùi hương này. Mặt khác vách tường rất dơ, dính đầy mỡ, đó còn có mùi khó ngửi, tại mùi đó phai nhiều, mùi khó ngửi lại càng ra, chứng tỏ mùi hương đó vốn phải là mùi hương trong phòng này, Trong bếp có bồn rửa chén, bàn có lớp bụi chứng tỏ người chết thường xuyên quét dọn phòng.”

      Mọi người gật đầu.

      “Thứ hai, là hoa. Chiếc bàn đặt bình hoa trong phòng khách được lau chùi, là nơi sạch nhất trong căn phòng, mà hoa bách hợp là hoa mẹ tôi thích nhất.”

      “Thứ ba, là quần áo của người chết. Người chết phải là người chú trọng ăn mặc, quần áo của ta có âu phục, mà giá may âu phục rất cao, phải là thứ mà ta có thể mua được, chân ta mang giày da của mình, tủ giày được lau chùi, đôi giày ta mang lại là giày mới, giá rất cao, nên chắc chắn là có người mang cho ta. Ngôn Phỉ Văn thích cải tạo người khác, hơn nữa cho rằng trẻ trẻ con và người chết là dễ cải tạo nhất.”

      Lam Tiêu Nhã chỉ vào mặt người chết : “Hơn nữa còn trang điểm cho người chết.”

      Mộc Cửu quay đầu hỏi: “Chị Tiêu Nhã, nạn nhân vì sao lại chết?”

      Lam Tiêu Nhã đáp: “A, ta bị ngạt chết, hung khí là dây kẽm.”

      “Ngôn Phỉ Văn có bệnh sạch , thích máu, nên giết người mà dùng dao, thích mùi máu, mùi trong phòng là do ông ấy tạo ra, bởi vì ghét giết người trong hoàn cảnh này. Vết thương của người chết bị nơ che lại, Ngôn Phỉ Văn thích vết thương lộ ra ngoài, bởi vì nghĩ bị ảnh hưởng đến thưởng thức cái đẹp.”

      Triệu Cường : “Cứ cho là sau khi giết người hung thủ lau bàn, cắm hoa, xịt chút nước hoa, thay quần áo, trang điểm cho người chết sau đó thuận lợi rời khỏi, nhưng như vậy rất mất thời gian, lỡ như lúc đó bị người khác phát phải là thất bại sao?”

      Tần Uyên trầm giọng : “Bởi vì chuẩn bị kỹ càng, điều tra tất cả thông tin về người chết, nếu như cả âu phục và giày da mà còn đặc biệt chuẩn bị lần hành động này được sắp xếp ổn thỏa tất cả rồi.”

      Mộc Cửu nhìn người chết giường, chậm rãi : “Ngôn Phỉ Văn từng giết người chính là bữa tiệc, chỉ có chuẩn bị kỹ lưỡng mới có thể tận hưởng được quá trình. Chúng tôi đơn giản chỉ là giết người, mà mục đích để chúng tôi giết người là muốn để lại những người hoàn mỹ thế giới này, chúng tôi muốn lấy mạng người đó vì muốn cải tạo tốt cho họ.”

      Đường Dật tức giận : “Đây là lý luận gì, toàn là lời biện minh của bọn giết người.”

      Trần Mặc: “Vậy để lại manh mối ở đây? lẽ là trong túi áo vét?”

      Lam Tiêu Nhã đến kiểm tra, trong túi có gì cả, ấy đứng dậy rồi nhún vai với mọi người.

      Đường Dật cũng thắc mắc: “Chẳng lẽ trong căn phòng này?”

      Tần Uyên: “Mọi người chia nhau ra tìm, trong căn phòng này chắc có món đồ đặc biệt.”

      Mộc Cửu mình lùi ra phía cửa chính, giấu mình đằng sau chiếc cửa lớn.

      Ngôn Phỉ Văn đến đây đem theo cái túi, bên trong có quần áo, giày da, ít công cụ và hoa bách hợp, chọn gõ cửa chứ dùng dụng cụ phá cửa, người chết mở cửa, có thể người đó vừa mới rời giường, Ngôn Phỉ Văn làm cho ta cảm thấy nguy hiểm, có lý do để vào, có thể giả làm thợ sửa chữa, người chết đề phòng nên cho vào trong.

      Mộc Cửu đẩy cửa ra vào, sau khi vào trong Ngôn Phỉ Văn phải cởi giày của mình, thay dép trong nhà, trong phòng có mùi làm khó chịu nên xịt nước hoa, mùi thơm trong khí khiến Ngôn Phỉ Văn cảm thấy thoải mái nhưng người chết thấy kỳ quái, nhưng vào đúng lúc này, Ngôn Phỉ Văn lấy dây kẽm siết cổ người chết, đem người chết lên giường, thay quần áo cho ông ấy, còn giúp ta chải tóc, trang điểm, lấy cành hoa đặt vào trong tay người chết.

      Trước khi rời khỏi phòng, đến phòng khách, trước tiên tháo khẩu trang, sau đó lau sạch bàn, đặt bó hoa bách hợp ở đây.

      Tay Mộc Cửu cầm bình hoa, ánh mắt lóe lên, bình hoa còn mới.

      Quay lại cục cảnh sát, mọi người bắt đầu vây quanh bình hoa bàn luận.

      Triệu Cường vuốt cằm: “Vậy để lại manh mối chính là cái bình hoa này?”

      Lam Tiêu Nhã tỉ mĩ quan sát, “Nhưng nhìn bình hoa này có gì đặc biết, cùng lắm chỉ là bình hoa khá đẹp.”

      Thạch Nguyên Phỉ: “Hơn nữa tôi kiểm tra rồi, có bất kỳ ký tự hay cái gì đặc biệt bình hoa, đến vân tay cũng có.”

      Hồng Mi đoán: “Chẳng lẽ đây là bình hoa cổ.”

      Thạch Nguyên Phỉ: “Hơn nữa bình hoa này là hoa văn gì vậy?”

      Đường Dật đột nhiên đề nghị: “Hay là đảo ngược bình hoa này lại thử?”

      “Đảo ngược?” Trần Mặc nghe vậy liền đảo bình hoa lại.

      Đường Dật tựa như nhận ra hoa văn bình: “A, chẳng trách tôi thấy nó quen như vậy, tôi từng nhìn thấy hoa văn bình hoa này rồi, nhưng chỉ là phần của bình hoa này thôi.”

      Lúc này Mộc Cửu : “Ách Hầu Chi Nữ.” (Bóp Cổ Con )

      Đường Dật ngạc nhiên nhìn Mộc Cửu gật đầu, “Đúng đúng, chính là nó. Ách Hầu Chi Nữ.”

      Thạch Nguyên Phỉ đọc tên lại lần, cảm thấy rất kỳ lạ, “Ách Hầu Chi Nữ? Tên của bình hoa này kỳ quái?”

      Đường Dật giải thích tỉ mỉ: “Đây đúng là bình hoa cổ, nhưng trước đó nó tên như vậy, nó nổi tiếng vì người tạo ra nó bị giết chết ở nhà, chết do ngạt thở, hơn nữa tìm được hung thủ, lúc đó có rất nhiều người muốn mua được bình hoa này nhưng những người có được nó đều bị ngạt chết, sau này mọi người chú ý thấy hoa văn bình hoa này như là hình hai cánh tay bóp cổ người, vậy nên bình hoa này bị xem là bình hoa bị nguyền rủa.”

      “Tôi kháo, nó quỷ quái như vậy à, tôi thấy cũng bình thường thôi mà.” Triệu Cường rồi chạm chút vô bình hoa.

      Lam Tiêu Nhã thấy vậy đột nhiên đến phía sau Triệu Cường, cười xấu ca, vươn tay mạnh mẽ bóp cổ cậu ta.

      “A a a a a!” Triệu Cường thảm thiết kêu, bộ dáng rất kỳ lạ, nhảy dựng lên.

      Lam Tiêu Nhã nhánh chóng buông lỏng tay, lui qua bên, vỗ ngực, nhìn cậu ấy bị hù dọa, “Cậu làm gì vậy? Kêu cái quỷ gì?”

      Triệu Cường vuốt cổ, vẻ mặt kinh hoàng, trừng mắt suy nghĩ, “ phải, vừa rồi tôi bị bóp cổ, , lẽ đây chính, chính là bình hoa đó sao?”

      Mọi người quan tâm đến lời của ta.

      ta thấy mọi người để ý mình, càng khó chịu hơn, “Mọi người tin tôi mà, tôi thề đó, đội trưởng! Cổ tôi bị người ta bóp, hơn nữa còn là tay của phụ nữ! Làm sao bây giờ, có phải tôi bị nguyền rủa ?”

      Đường Dật trấn an ta, “ Cường, đây là bình giả thôi, có bị nguyền rủa, chuyện về cái bình hoa đó chỉ là được người ta truyền miệng nhau thôi, chưa được ai chứng thực hết.”

      Triệu Cường nghĩ vẫn còn sợ, trốn sau lưng Trần Mặc, hai tay vẫn giữ cổ mình, hề nhìn đến bình hoa đó lần nào nữa, Lam Tiêu Nhã nhìn bộ dạng của ta, che miệng cười trộm.

      Thạch Nguyên Phỉ nâng cằm : “Nhưng bình hoa nay biểu cho cái gì? Hơn nữa người chết vừa rồi cũng bị ngạt chết, vậy lời nguyền kế tiếp là gì?”

      Tần Uyên hỏi Đường Dật: “Cái bình hoa ở đâu?”

      Đường Dật dựa vào ký ức : “Bây giờ chắc là được trưng bày ở phòng triển lãm của nhà nghệ thuật, là người chuyên bán đồ nghệ thuật, hình như được gọi là Bác Dã.”

      Vẻ mặt Thạch Nguyên Phỉ khinh thường : “Bác Dã? A, tôi biết người này, con cáo già thương trường, căn bản biết tác phẩm nghệ thuật là gì, sưu tâm đồ chỉ vì kiếm tiền thôi, lần trước có người ông ấy đầu cơ vào đồ cổ để trục lợi.”

      Tần Uyên ra lệnh : “Vậy bây giờ chúng ta đến phòng triển lãm của nhà nghệ thuật đó.”

      Trần Mặc: “Đội trưởng nghĩ cái bình này có thể là báo trước, báo trước người chết tiếp theo?”

      Tần Uyên khẽ gật đầu, “Ừ, có khả năng này.”

      Triệu Cường vội vàng : “Đội trưởng, tôi được, đồ dỏm có uy lực như vậy, thấy đồ chắc chừng tôi bị bóp chết tại chỗ.”

      Lam Tiêu Nhã cười : “, chúng ta đều , cậu ở trong phòng làm việc với cái đồ dỏm này , nhớ bảo vệ cổ của mình đó nha!”

      “Ha ha, tôi nghĩ lại rồi, hay là xem chút .” xong liền chạy nhanh ra ngoài, sợ mình bị bỏ ở lại sau cùng.

      Mọi người lái xe đến phòng triển lãm của Bác Dã, Triệu Cường bị cách trang trí xa xỉ làm kinh hãi rồi, “Phòng triển lãm này làm cho tôi nghĩ đến chữ, tiền!”

      Mọi người vào, người bên trong thấy cảnh sát đến đều tò mò nhìn bọn họ, đặc biệt là bảo vệ lập tức cầm bộ đàm chuyện, chắc là thông báo cho ông chủ biết.

      Bọn Tần Uyên để ý, nhanh chóng tìm được bình hoa đó.

      Triệu Cường liếc cái liền trốn sau lưng Trần Mặc, chăm chú giữ cổ của mình, rất sợ lại bị bóp cổ lần nữa.

      Đường Dật, Lam Tiêu Nhã và Thạch Nguyên Phỉ tò mò nhìn.

      Mộc Cửu nhìn lát, đột nhiên : “Giả.”

      nhăng cuội gì đó?” Đột nhiên có thanh phía sau mọi người vang lên.

      Đội Điều Tra Đặc Biệt nhìn lại liền thấy người đàn ông trung niên, thân hình mập mạp, vẻ mặt chút thiện cảm nhìn bọn họ, hai bên còn có hai vệ sĩ.

      Mộc Cửu nhìn ông ta : “Đây là bình hoa giả.”

      biết cái gì? Đây là đồ , mắt nào của thấy đây là đồ giả?”

      Mộc Cửu trả lời: “Cả hai mắt.”

      “Cảnh sát, mọi người đến chỗ tôi tham quan thành vấn đề, dù sao cũng đều mua vé vào cửa, nhưng mọi người thể lung tung, đồ vật hàng giá lại bị mọi người là đồ giả, nếu chuyện này truyền ra ngoài làm sao chúng tôi tiếp tục làm ăn được?”

      Mộc Cửu: “Đây là đồ giả mà ông cũng biết. Tuy nó và cái bình hoa nhìn qua giống y như nhau nhưng cái này chắc chắn phải đồ .”

      Bác Dã cười lạnh : “ bé hình như rất có hiểu biết, nhưng sao biết được?”

      Sắc mặt Mộc Cửu đổi trả lời: “Bởi vì tôi từng thấy cái bình hoa .”

      Bầu khí lập tức trở nên căng thẳng hơn, Tần Uyên kéo Mộc Cửu ra phía sau, với Bác Dã: “Chúng tôi điều tra hung thủ giết người tra được đến chỗ này, chúng tôi cho rằng ông Bác đây có thể là mục tiêu tiếp theo của hung thủ.”

      Bác Dã nghe xong khó chịu : “Tôi là mục tiêu? A, mấy năm nay mọi người nghĩ những người muốn bắt cóc và giết tôi còn ít sao? Tôi sợ những việc này? Nhưng bây giờ phải vẫn rất tốt sao, hơn nữa bên cạnh tôi còn có vệ sĩ, so với cảnh sát còn đáng tin hơn đó. Nếu có việc gì, mong mọi người mau chóng ra ngoài, chỗ của tôi còn phải tiếp tục kinh doanh.”

      “Được rồi, bé, tôi đột nhiên phát thấy làm vật sưu tầm cũng tốt đó, ha ha ha!” Bác Dã cười lớn rồi cùng vệ sĩ rời khỏi.

      Thạch Nguyên Phỉ tức giận : “Lão già này là, chúng ta tốt bụng nhắc nhở ông ta, ông ta còn tỏ ra phách lối.”

      Tần Uyên : “Triệu Cường, phái cảnh sát theo Bác Dã.”

      Triệu Cường vội vàng hỏi: “Ông ta phải là muốn chúng ta bảo vệ sao?”

      Tần Uyên trừng mắt nhìn ông ta, “ thầm theo thôi, đừng làm cho ông ấy phát là được.”

      Triệu Cường gật đầu, đến bên cạnh Mộc Cửu, “ Mộc Cửu, cái này phải là đồ hả?”

      Mộc Cửu: “Ừ, phải.”

      Lam Tiêu Nhã cẩn thận sau lưng Triệu Cường, thừa dịp cậu ta lơ là, liền bóp cổ cậu ta.

      “Mẹ ơi!” Triệu Cường sợ đến mức nhảy dựng lên.

    4. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      Chương 37

      Nếu tôi biến ông thành vật sưu tầm, ông nghĩ thế nào?

      Cường, Bác Dã ra ngoài và lên xe của mình.”

      “Cậu sắp xếp vài em đuổi theo, nhớ kỹ đừng theo sát quá, cũng đừng để mất dấu, có chuyện gì báo cho tôi biết.” Triệu Cường dặn dò xong liền cúp điện thoại, sau đó ngồi canh giữ trước cửa nhà Bác Dã.

      cảnh sát quen mặt đến bên cạnh Triệu Cường đẩy cái rồi với vẻ tràn đầy ngưỡng mộ, “ Cường, nhà của Bác Dã này giàu có, khu nhà cao cấp này nhìn qua như tác phẩm nghệ thuật, màu vàng chói mắt, hắc hắc, biết khi nào tôi mới được ở trong nơi như vậy đây!”

      Triệu Cường nhịn được vỗ đầu người cảnh sát kia, bình thường đều là người khác đánh vào đầu hôm nay có thể đánh được người khác rồi, cảm giác này tệ, “Cũng phải là quăng tiền qua cửa sổ hay sao, cậu thôi , đừng có mà mê những thứ như vậy, cậu nhìn vào thấy Bác Dã là người có tiền, ở nhà cao cửa rộng, nhưng cậu nghĩ kỹ , vì sao ông ta ra ngoài phải mang theo nhiều vệ sĩ như vậy, chắc chắn là bình thường ông ấy rất hay gặp nguy hiểm, lỡ như bị mất mạng đâu thể nào hưởng thụ được cuộc sống như vậy.”

      Cảnh sát kia sờ sờ đầu, gật đầu, cảm thấy rất có lý, “Cũng đúng, Cường, do tôi suy nghĩ đơn giản quá.”

      Triệu Cường thường xuyên chú ý động tĩnh xung quanh, “Được rồi, chúng ta phải theo dõi nữa, chỉ mong Bác Dã có thể an toàn về nhà.”

      Thư ký bên cạnh Bác Dã thường xuyên nhìn xung quanh xe, báo cáo với Bác Dã: “Ông chủ, có bọn cớm theo nữa, ngài nghĩ ra được biện pháp này, lợi hại.”

      Bác Dã mở mắt, trong mắt tràn đầy ánh sáng, ông cười lạnh : “Ha ha, thằng nhóc mà muốn chơi với tôi, còn muốn điều tra tôi? biết lượng sức mình.”

      Nam thư ký vừa nhìn sắc mặt của ông ta, vừa giọng : “Ông chủ, hôm qua phải tên nhóc kia có người muốn hại ngài sao, ra tôi thấy để bọn họ bảo vệ cũng tốt.”

      Bác Dã vừa nghe liền hướng về phía ta mắng: “Cậu cho rằng họ đến bảo vệ tôi sao? Ngu ngốc! hay , cái gì mà có người muốn giết tôi, toàn là lời bịa đặt, ra là muốn điều tra xem tôi có làm gì phạm pháp , để bọn họ theo phả hỏng chuyện lớn của tôi! Cậu đúng là có đầu óc.”

      Nam thư ký lau trán, cứ giữ bộ dạng cúi người, cúi đầu, theo lời ông ta, “Đúng, đúng, ông chủ sai, là tôi có đầu óc.”

      Bác Dã cũng bớt giận, chậm rãi : “Được rồi, hẹn với ông Kim mấy giờ?”

      Nam thư ký lập tức : “Thưa ông chủ, hẹn lúc hai giờ.”

      Bác Dã nhìn đồng hồ đeo tay, “Ơ, hơn hai giờ rồi, tất cả đều tại bọn cớm, làm hại tôi mất biết bao nhiêu là thời gian.” Bác Dã bất mãn hừ lạnh, “Tài xế, lái nhanh chút.”

      Lúc này ở chỗ khác, vài cảnh sát theo dõi xe của Bác Nhã lái được đoạn khá xa, hơn tiếng rồi mà chiếc xe vẫn ngừng lại.

      cảnh sát : “ , tôi thấy có gì đó đúng, xe này sao lại chạy lâu như vậy, chẳng lẽ còn chưa đến nơi ông ta muốn đến à.”

      cảnh sát khác cũng thấy lạ, “Đúng rồi, mọi người nhìn xem con đường này chúng ta qua hai lần, giống như là họ dẫn chúng ta chạy vòng vòng.”

      Cảnh sát lái xe nghĩ chút rồi : “Này, chừng là ông ta muốn hóng gió thôi.”

      “Sao có thể, gió lớn, trời đầy mây, sao có thể hóng gió lúc này được. được, tôi phải gọi điện báo với Cường.” ta lập tức gọi vào số của Triệu Cường, “ Cường, có chuyện rất lạ, xe của Bác Dã chạy đường hơn tiếng đồng hồ rồi mà vẫn chưa dừng lại, giống như chỉ chạy vòng vòng thôi.”

      Triệu Cường vừa nghe liền thấy ổn, vội vàng : “Nhanh chóng làm cho chiếc xe kia dừng lại, xem người bên trong có phải là Bác Dã .”

      Cảnh sát kia vội vàng : “Hành Hành, Tiểu Thang, mau chạy nhanh lên, chặn đầu chiếc xe kia lại.”

      Xe trước mắt ngừng lại, vài người cảnh sát xuống xe nhìn, quả nhiên trong xe có Bác Dã, chỉ có vài người vệ sĩ.

      Cảnh sát đó vội la lên: “Bác Dã đâu?”

      Vệ sĩ mặc tây trang màu đen nhìn bọn họ lời nào.

      Cảnh sát gấp gáp gọi điện thoại cho Triệu Cường: “ Cường, xong rồi, chúng ta bị lừa rồi! Bác Dã có ở trong xe này.”

      “Chết tiệt!” Triệu Cường cúp điện thoại rồi chạy ra ngoài, “Nhanh lên, vào nhà ông ấy tìm xem!”

      Đến cửa gặp phải quản gia của Bác Dã, “Bác Dã đâu?”

      Quản gia thấy Triệu Cường đưa ra thẻ cảnh sát cũng có chút khẩn trương bình tĩnh : “Cảnh sát tìm ông chủ của tôi có việc gì ?”

      Triệu Cường vội la lên: “Trực tiếp ông ấy có ở nhà ?”

      Quản gia vẫn từ từ : “Ông chủ của tôi ra ngoài.”

      Triệu Cường cau mày hỏi: “Ông ấy đâu?”

      Quản gia mỉm cười : “Cái này, tôi lắm.”

      Triệu Cường nhìn bộ dạng thản nhiên của ông ta, gấp đến mức muốn “vắt giò lên cổ” rồi, “ lắm? Ông chủ của ông bây giờ sống chết chưa biết mà ông lại với tôi là lắm.”

      Quản gia nghe Triệu Cường xong cùng có chút chần chừ: “Tôi chỉ biết ông chủ ra ngoài làm việc, cụ thể đâu tôi biết.”

      Triệu Cường tạo áp lực : “Vậy mau chóng gọi điện cho ông chủ của ông? Nếu ông chủ của ông mất mạng rồi ông phục vụ cho ai!”

      “Được, tôi lập tức gọi.” Quản gia vừa nghe cũng sợ, nhanh chóng gọi di động cho Bác Dã, nghe trong điện thoại phát ra thanh máy móc, quản gia càng lúc càng khẩn trương, “Ông chủ tắt điện thoại.”

      ===========================================================

      Bác Da mang theo cái túi xách đẩy cửa vào trong, nhìn thấy người đàn ông ngồi ghế salon thưởng thức rượu vang đỏ, ông ấy liền xin lỗi: “Ông Kim, có lỗi, để ông chờ lâu, tôi có số việc đột xuất nên đến trễ.”

      Người đàn ông ưu nhã ngồi ghế salon đặt ly rượu xuống, cười nhạt với Bác Dã: “ sao.”

      Bác Dã uống ngụm của ly rượu vang đỏ bàn rồi với người đàn ông kia: “Ông Kim, ông mang bức tranh trong điện thoại đến rồi sao? Ông yên tâm, tôi cũng chuẩn bị tiền cho ông rồi. Chờ tôi kiểm chứng hàng liền giao tiền cho ông.”

      Người đàn ông nhìn ông ta, giọng : “ mang đến, ở trong này.”

      Bác Dã nhìn chung quanh lần, phát thấy bức tranh đâu, đồng ý : “Ở đâu? Sao tôi thấy được?”

      “Ông Bác hôm qua phải ông còn muốn sưu tầm người sao, nếu tôi biến ông thành vật sưu tầm, ông nghĩ thế nào?” Người đàn ông vừa vừa đứng dậy, chậm rãi đến bên cạnh Bác Dã, dường như cười nhưng .

      “Ông, ông!” Bác Dã đột nhiên che cổ họng của mình, ông ta đau khổ trừng lớn hai mắt, giống như là người sắp chết giãy giụa, ông ấy đưa tay ra muốn nắm giữ khuôn mặt của người đàn ông kia nhưng chỉ nắm được vạt áo của ông ấy, đôi mắt càng lúc càng nhìn , ông nhanh chóng buông lỏng tay, vô lực ngã xuống tấm thảm màu đỏ, có chút động tĩnh.

      Người đàn ông lấy khăn ra lau tay, rồi lau vạt áo bị Bác Dã đụng phải, ông nhìn thi thể đất, chậm rãi mang bao tay trắng vào.

      Triệu Cường lại hỏi quản gia: “Người nào theo Bác Dã? Gọi điện thoại hỏi người đó.”

      “Đúng rồi, là thư lý Đổng, ấy theo ông chủ.” Quản gia vội vàng gọi điện cho thư ký Đổng, khi cuộc gọi được kết nối, ông ta có chút thở phào nhõm, lập tức : “Thư ký Đổng, bây giờ ông chủ có ở bên cạnh ?”

      Thư ký Đổng thoải mái uống nước trong xe, “Có chuyện gì mà ông lại khẩn trương như vậy, xảy ra chuyện gì sao?”

      Quản gia lo lắng hỏi: “ phải là cảnh sát, ông chủ gặp nguy hiểm, tại ông chủ có sao ?”

      Thư ký Đổng vừa nghe liền nhíu mi, nghĩ thầm miếng giấy dán này đúng là phiền phức, tấm tắc hai tiếng, “Đừng nghe bọn cớm đó bậy, bọn họ vậy để biết được chỗ ông chủ muốn thôi, ông thấy đúng .”

      Triệu Cường nghe bọn họ mà tức điên người, giựt lấy điện thoại di động của quản gia, “Bác Dã đâu? Nếu bây giờ ông ấy có ở bên cạnh cậu ông ấy gặp nguy hiểm đó, có biết !”

      Thư ký Đổng: “Ông chủ cùng đối tác bàn chuyện làm ăn.”

      Triệu Cường rống to hơn: “Vậy là ông ấy chỉ có mình? Cậu nhanh chóng kiểm tra ! Xảy ra án mạng cậu phải chịu trách nhiệm đó!”

      Bị Triệu Cường dọa sợ, thư ký Đổng cầm điện thoại, nhanh chân chạy kiểm tra, vừa mở cửa, ta thấy cảnh tượng trước mắt liền té đất, “A a a a!”

      Lòng Triệu Cường nguội lạnh, nghĩ vậy là hết rồi.

    5. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      Chương 39

      Mộc Cửu: Mẹ

      “Thầy Chu, hẹn gặp lại.” Hai bé mang theo dụng cụ vẽ, cúi người với người bên trong.

      “Hẹn gặp lại, đường cẩn thận.” Người đàn ông được gọi là thầy Chu cười nhạt tiếng, tiễn hai bé học vẽ về.

      Ông đóng cửa lại, căn phòng lớn lại khôi phục yên tĩnh, ông thu lại nụ cười, trong mắt lên vẻ đơn.

      Ông quay lại phòng vẽ tranh, ở đây được để rất nhiều đồ đạc và vách tường là nơi treo những bức tranh mà ông vẽ, ông đến gần phía trước bức tranh, nhìn bức tranh ngẩn ngơ, lúc này đột nhiên chuông cửa lại vang lên.

      “Haiz, hai bé này, chắc lại để quên đồ rồi.” Chu Phong cười lắc đầu, đến cửa trước rồi mở cửa ra.

      “Ông là?” Chu Phong đứng nhìn người đàn ông trung niên, dường như nhận ra , ông thắc mắc hỏi: “Ông tìm ai?”

      Người đàn ông cười với ông rồi : “Thầy Chu, lâu gặp.”

      Chu Phong cẩn thận nhìn chút, còn chưa hiểu được, “Ông là ai, hình như tôi quen ông.”

      Người đàn ông chậm rãi : “Thầy Chu có còn nhớ Kim Tĩnh Di ?”

      Cái tên vẫn nhớ trong lòng được người khác nhắc đến, Chu Phong mở to hai mắt, gương mặt lên vẻ thể tin được, “ ấy, ông, ông là!”

      Ngôn Phỉ Văn: “Tôi là chồng của ấy.”

      Chu Phong để vào phòng, ông ngồi ghế sa lon, mắt rũ xuống, thở dài hỏi: “ ấy, bây giờ ấy khỏe ?”

      Ngôn Phỉ Văn lấy ra bức hình đặt trước mặt Chu Phong, “Thầy Chu tự mình xem .”

      Trong hình là người đàn bà mình ngồi giường, tóc tai rối bời, mặt cảm xúc, đôi mắt ngây ngốc nhìn về phía trước, sắc mặt đặc biệt trắng bệch, có chút thần thái, giống như là tượng gỗ.

      lúc trước dịu dàng xinh đẹp trong ký ức của ông lại biến thành bộ dạng như vậy, tay Chu Phong cầm bức ảnh run rẩy, ông ngẩng đầu nhìn Ngôn Phỉ Văn như muốn tìm đáp án nơi ta, “ ấy, sao ấy lại trở nên như vậy?”

      Ngôn Phỉ Văn chỉnh lại quần áo của mình, ngước mắt nhìn ông, “Thầy Chu, thầy nghĩ trải qua chuyện như vậy, ấy nên trở thành bộ dạng thế nào?”

      Chuyện cũ như thước phim ra trước mắt ông, Chu Phong nhắm mắt lại, cuối cùng nước mắt cứ thế rơi ra từ khóe mắt ông, “Là tôi hại ấy.”

      “Đúng vậy.” Ngôn Phỉ Văn khẽ mỉm cười.

      Ánh lửa đỏ rực tuôn trào ra mang theo khói dày đặc cực nóng, giống như con quái vật giương nanh múa vuốt, lửa lan tràn ngừng, vô tình hủy diệt tất cả những thứ xung quanh nó.

      Bên ngoài có tiếng người hô hoán ầm ĩ, trong phòng là thân thể đau khổ vùng vẫy, lúc này có người ở bên vừa quan sát vừa báo thù. Lúc lửa hủy diệt tất cả bên trong ánh lửa đó, cuối cùng chỉ đốt sạch những đồ vật hay còn thiêu cháy cả lòng người?

      Ngôn Phỉ Văn cởi bộ đồ mà mình mặc ra ngoài, tẩy hết những thứ người , dùng khăn lau khô toàn bộ thân thể, rồi từ trong tủ lấy ra cái áo sơ mi trắng mặc vào người, sau đó quay vào phòng, bỏ mắt kính xuống, cẩn thận chỉnh lại cổ áo, chỉnh lại từng chi tiết , chải tóc rồi lại đeo kính vào. Sau khi hoàn tất mọi việc, cầm lên món đồ rồi vào tầng hầm.

      Bên trong tầng hầm rất yên tĩnh, chỉ có duy nhất tiếng bước chân của , lâu sau đó, đến cánh cửa, dùng chìa khóa mở cửa ra, người trong phòng nghe thấy tiếng động theo bản năng co người lại, ánh mắt hoảng sợ nhìn Ngôn Phỉ Văn bước đến gần.

      Ngôn Phỉ Văn : “ đến thăm em.”

      Người đàn bà cuộn mình giường lời nào, chỉ mở to mắt nhìn .

      cần sợ như vậy.” Ngôn Phỉ Văn giơ tay muốn chạm vào bả vai của bà, người đàn bà càng sợ hãi hơn, nở nụ cười, rồi thu tay về, “Nhìn em như vậy làm nhớ đến lần đầu tiên gặp em, cũng trong bộ dạng như vậy, giống như con thỏ hoảng sợ.”

      Người đàn bà lời nào, chỉ ôm lấy mình chặt hơn, đôi tay ôm chặt chân mình, muốn chôn cả khuôn mặt mình vào hai chân.

      Ngôn Phỉ Văn nhìn mặt của bà : “Được rồi, bây giờ Ngôn Luật ở phòng này, nhưng Ngôn Cửu còn chưa đến, nó ở bên ngoài làm việc, em có muốn gặp các con ?”

      Cuối cùng người đàn bà cũng có phản ứng, bà ngẩng đầu nhìn Ngôn Phỉ Văn, mở miệng cầu xin, “Trả con lại cho tôi.” Tựa như lâu gì, thanh của người đàn bà có chút khàn, được tự nhiên, từng lời từng chữ bà ra mang theo cố chấp và phẫn nộ của người mẹ.

      Ngôn Phỉ Văn : “Em sinh cho hai đứa con rất giỏi.”

      Người đàn bà nhắm mắt lại, bà nghẹn ngào, nước mắt từ từ rơi xuống, mang theo hối hận và đau khổ.

      đến đây là để tặng cho em món quà.” Ngôn Phỉ Văn lấy món đồ trong tay ném lên giường, món đồ màu đen đó bung ra, ra bức tranh trước mặt người đàn bà.

      Ở giữa bức tranh là người phụ nữ ở độ tuổi trẻ trung và xinh đẹp nhất, mái tóc đen xõa vai, nụ cười sâu đến tận đáy mắt, trong tay là bó hoa bách hợp nở rộ, là người đẹp nhất trong bức tranh.

      Người đàn bà sững người nhìn bức tranh, bà lập tức mở to hai mắt nhìn, như là nghĩ đến điều gì, mặt đẫm nước mắt nhìn Ngôn Phỉ Văn: “Ông làm gì ông ta?”

      Ngồn Phỉ Văn nở nụ cười, có nếp nhăn nhàn nhạt nơi khóe mắt , nhàng : “ giúp em báo thù.”

      “Ông, làm sao có thể, sao có thể!” Hai tay người đàn bà tạo thành nắm đấm, ôm chặt bức tranh kia, gào thét với Ngôn Phỉ Văn: “Tên biến thái này! Tại sao ông cứ muốn hành hạ tôi? Tại sao? Tại sao lại giết ông ta?”

      Ngôn Phỉ Văn cuối xuống, lại gần bà, “Em cho nghe thử tại sao thể bị trừng phát? Lúc đó em hận như vậy, em thiêu hết tất cả những thứ thuộc về . phá hủy em, chẳng lẽ em muốn phá hủy sao?”

      có, có!” Người đàn bà đau khổ lắc đầu.

      Ngôn Phỉ Văn tiến lên nắm cằm của bà, ép buộc bà nhìn thẳng vào mình, “Lúc đó em với như vậy, em vừa cầm hình của vừa với em hận , muốn giết , muốn cho trải qua đau khổ mà em phải chịu, chẳng lẽ đúng sao? Em biết chết thế nào ? Bị lửa thiêu chết, bị lửa thiêu khi vẫn còn sống, thế nào? Đủ đau khổ ?”

      “Ông chết , chết !” Người đàn bà gào thét dùng đầu đánh vào đầu Ngôn Phỉ Văn, tựa như điên loạn kêu lên, tay quơ lung tung.

      Ngôn Phỉ Văn đem người đàn bà đè ngã cuống giường, xoa vào cái trán bị đụng, lấy khăn tay dùng góc nhàng lau khóe miệng, nhìn bà cười lạnh lùng.

      “Tôi chết đây! Tôi chết!” Người đàn bà vùng vẫy đứng lên, dùng đầu đập mạnh vào bức tường phía sau, ‘Đông, đông đông’, trống trãi trong phòng đặc biệt làm thanh này càng thêm ràng.

      “Muốn giải thoát? Nhớ Mộc Cửu ?” Ngôn Phỉ Văn kéo tóc bà, đem người đàn bà ném lên giường, “Em muốn để con nhìn thấy thi thể của mẹ mình sao?”

      Người đàn bà cố gắng cầm chặt khăn trải giường, tiếng khóc và tiếng gào thét đau khổ quanh quẩn trong căn phòng lạnh lẽo.

      Ngôn Phỉ Văn xoay người ra ngoài, khóa cửa căn phòng lại, lấy khăn tay ra dùng sức cẩn thận lau hai tay mình, gương mặt vô tình.

      “Mộc Cửu.” chậm rãi ra tên này.

      Trận hỏa hoạn bị dập tắt, trường là quang cảnh hỗn động, trong phòng bị đốt đến đen kịt, cơ bản mọi thứ đều bị đốt sạch, chỉ còn khói và mùi khét trong căn phòng tỏa ra xung quanh.

      Đội Điều Tra Đặc Biệt nhanh chóng đến trường, Hồng Mi những điều cơ bản với họ: “Người chết tên là Chu Phong, bốn mươi bốn tuổi, nghề nghiệp là họa sĩ, nguyên nhân chết chưa , tại biết là chết cháy hay chết trước khi xảy ra hỏa hoạn, chỉ biết là khi chết ngồi ghế.”

      Triệu Cường khó chịu nắm tóc, “Đúng là họa sĩ, hơn nữa còn có hỏa hoạn, là đúng theo bức tranh kia.”

      Lúc này, đội trưởng Tiêu Phòng ôm vật đưa cho Tần Uyên, “Đội trưởng Tần, ở đây có bức tranh, đặt trước cửa nhà người chết, bị thiêu hủy.”

      Tần Uyên nhận bức tranh rồi với ta, “Cảm ơn, vất vả rồi.”

      Tần Uyên kéo tấm vải che ra, bức tranh xuất trước mắt mọi người.

      Trong tranh là người phụ nữ cười dịu dàng, bên cạnh vòng hoa bách hợp, xinh đẹp, thuần khiết.

      Mộc Cửu thoáng mở to mắt, cầm chặt bức tranh trong tay, “Mẹ.”

      Phía dưới góc phải có ký tên Chu Phong đặc biệt ràng.

      “Đây là mẹ của Mộc Cửu sao?”

      Triệu Cường kinh ngạc : “Em Mộc Cửu, Chu Phong biết mẹ em đó.”

      Hai tay Mộc Cửu nắm chặt khung tranh gì.

      đường quay về cục cảnh sát, Mộc Cửu cầm bức tranh của mẹ mình suy nghĩ rất nhiều, nghĩ đến khi mình còn , nhìn vào trong phòng, thấy mẹ ngồi nhìn chằm chằm bó hoa bách hợp, mặt lộ ra nụ cười nhàn nhạt, đó là biểu cảm của hạnh phúc, tay mẹ nhàng chạm vào cánh hoa, cẩn thận từng li từng tí, hình ảnh đó an tĩnh mà đẹp đẽ.

      nhớ khi còn mẹ dạy viết chữ, đọc sách, dạy đàn dương cầm, dạy tất cả những gì mẹ biết nhưng ngày muốn học vẽ chút ánh mắt mẹ toát lên vẻ bi thương, tịch mịch.

      nhớ lúc muốn mẹ kể chuyện cổ tích để dỗ ngủ, đột nhiên mẹ dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn , việc đó làm mẹ khóc thầm trong phòng, việc đó làm cho mẹ mất luôn cả tự do.

      biết quá khứ của mẹ, mẹ cũng chưa bao giờ kể cho nghe nhưng tại Mộc Cửu muốn gặp Ngôn Phủ Văn để hỏi trước đây mẹ xảy ra chuyện gì. Hơn nữa, hôm nay thấy được bức tranh này, cảm giác được rốt cuộc Chu Phong là người bắt đầu đau khổ của mẹ hay khi mẹ và Ngôn Phỉ Văn gặp nhau đau khổ mới bắt đầu rồi.

      Mẹ trải qua những chuyện này trong quá khứ, đây chính là cách mà Ngôn Phỉ Văn muốn cho biết, dùng cách thức tàn nhẫn này để .

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :