1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Người Điều Khiển Tâm Lý - Dực Tô Thức Quỷ

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      Chương 29

      Ai run rẩy trong bóng tối.

      Thấy Mộc Cửu ra, Lam Tiêu Nhã lo lắng hỏi: “Chị Mi sao rồi?”

      Mộc Cửu lắc đầu: “Chị ấy đau lòng lắm.”

      “Tên Tống chết tiệt…” Lam Tiêu Nhã vốn muốn chửi rủa tên bại hoại Tống Ảnh Thừa nhưng dù trước đó có làm gì sai người cũng chết rồi, cũng tiện oán trách, vì vậy lời đến miệng lại phải nuốt xuống, biến thành, “Tên hung thủ chết tiệt!”

      Ba người về phòng làm việc, Thạch Nguyên Phỉ và Trần Mặc có phát mới, “Đội trưởng, mọi người nhìn người đội nón này, mặc dù camera ở đài phun nước quay được nhưng camera khác ở gần đó lại quay được, xuất vừa đúng sau 2 phút khi Lục Dĩnh bi đâm, Hơn nữa, những camera gần đó đều có quay thấy lưng của hoặc khi cúi đầu, có bất kỳ camera nào quay mặt , ràng là rất quen thuộc với vị trí đặt camera.”

      Trần Mặc : “Hơn nữa đó là người phụ nữ.”

      “Phụ nữ?” Lam Tiêu Nhã bất ngờ , “Hung thủ là phụ nữ?”

      “Đội trưởng, chúng tôi còn đến xem camera của bãi giữ xe dưới tầng hầm, cũng có phát lớn.” Thạch Nguyên Phỉ rồi lấy đoạn băng chiếu lên màn hình.

      Camera chính giữa đầu tiên xuất chiếc xe, xe dừng ở chỗ đậu xe, người đầu tiên bước xuống là người đàn ông, chính là Tống Ảnh Thừa, từ chỗ ghế phụ cũng có người bước xuống xe, hai người trước sau cùng , đột nhiên Tống Ảnh Thừa quay đầu lại, đúng lúc này, người phía sau đột nhiên bắn phát vào ngay tim Tống Ảnh Thừa, Tống Ảnh Thừa ngã xuống đất, người kia tiến đến kiểm tra mạch đập, xác nhận chết liền rời khỏi trường.

      Làm cho mọi người ngạc nhiên là ngoại trừ hung thủ là nữ mà người phụ nữ đó và người ở công viên Phương Hoa đâm Lục Dĩnh bị thương ăn mặc giống nhau như đúc.

      Lam Tiêu Nhã kinh hãi: “Sao lại như vậy, quần áo họ lại giống nhau như vậy!”

      Thạch Nguyên Phỉ quay lại nhìn họ : “ chỉ quần áo, tôi dùng phần mềm kiểm tra thử, hai người đó vóc dáng, chiều cao cũng hoàn toàn giống nhau, có thể hai người là .”

      Tần Uyên nhìn thời gian màn hình : “Tống Ảnh Thừa bị giết vào đúng 5 giờ.”

      người ở công viên Phương Hoa đâm Lục Dĩnh bị thương, người khác đến quán bar giết Tống Ảnh Thừa, hơn nữa là trong cùng thời gian, họ thể nào là cùng người, tại sao hai người này lại giống nhau như vậy?

      Mộc Cửu: “Hôm nay chị Mi cũng mặc quần áo giống như vậy.”

      Thạch Nguyên Phỉ buồn rầu nắm lấy tóc mình, “Trời ơi, tệ nhất là thân hình chị Mi cũng giống với hai đó, hơn nữa lúc đó chị Mi ở quán bar, đội Hình bởi vì lý do này mới bắt chị Mi nhanh như vậy, chúng ta có cách nào khác trừ khi chứng minh được người phụ nữ giết Tống và chị Mi phải cùng 1 người.”

      Tần Uyên chỉ vào màn hình : “Mọi người nhìn , người phụ nữ bắn chết Tống Ảnh Thừa có đeo bao tay, ràng là muốn để lại bất kỳ dấu vân tay nào, nhưng ấy lại tùy tiện để lại khẩu súng ở trường, ràng là muốn mọi người phát ra cây súng, xem ra tất cả được chuẩn bị để hãm hại chị Mi.”

      là Tống Ảnh Thừa biết ta, hai là hoàn toàn đề phòng này, chắc chắn quan hệ của họ đơn giản.

      Tần Uyên tiếp: “Người phụ nữ này có thể là tình nhân của Tống Ảnh Thừa, hơn nữa ấy và người đâm Lục Dĩnh bị thương có quen biết, đời này có chuyện trùng hợp như vậy.”

      Lam Tiêu Nhã khó hiểu hỏi: “Giết Tống để hãm hại chị Mi có thể giải thích nhưng sao ngay lúc đó lại để người phụ nữ khác công viên ám sát? Để đánh lạc hướng chú ý của chúng ta sao?”

      Tần Uyên trầm giọng : “Họ lên kế hoạch trước, ngoại trừ đánh lạc hướng chủ ý của chúng ta họ còn chọn công viên gần nhà hàng mà Triệu Cường đến ăn.”

      Trần Mặc : “ vậy là người phụ nữ kia theo dõi Triệu Cường?”

      Tần Uyên cau mày : “Hơn nữa, rất có thể nhà hàng mà Triệu Cường và Lục Dĩnh đến là do họ sắp đặt.”

      Thạch Nguyên Phỉ nghe xong đột nhiên nghĩ đến điều gì, mở to hai mắt : “Đội trưởng, vậy tôi nhớ ra rồi, Triệu Cường đến nhà hàng đó là do cậu ấy có phiếu trúng thưởng, là bữa ăn miễn phí, lẽ nào?”

      “Tiêu Nhã, gọi điện cho Đường Dật cậu ta hỏi Triệu Cường việc trúng thưởng là như thế nào?”

      Lam Tiêu Nhã lấy điện thoại di động ra, “Được, tôi lập tức gọi.”

      lát sau, Lam Tiêu Nhã cúp điện thoại, “Đội trưởng, Triệu Cường sáng sớm hôm nay nhận được tin nhắn cậu ta trúng phiếu trúng thưởng, bữa ăn miễn phí tại nhà hàng, hơn nữa gọi điện hỏi thăm người phụ nữ nhận. Tin nhắn mà cậu ta nhận được gửi qua đây, còn có tình hình của Lục Dĩnh bây giờ ổn định, ngày mai có thể tỉnh, Triệu Cường ở lại chăm sóc.”

      Thạch Nguyên Phỉ lắc đầu : “Chỉ là dãy số. như vậy là họ nhắm vào đội Điều Tra Đặc Biệt chúng ta? Còn lên kế hoạch đầy đủ? Rốt cuộc họ là ai?”

      “Bất kể họ là ai chúng ta cũng bắt được họ.” Tần Uyên nhìn đồng hồ rồi nhìn biểu mệt mỏi mặt Lam Tiêu Nhã, : “ trễ rồi, Tiêu Nhã về nghỉ ngơi .”

      Lam Tiêu Nhã lắc đầu: “Tôi đến bệnh viện thăm Lục Dĩnh để xem có giúp được gì .”

      Trần Mặc : “Đội trưởng, để tôi đưa ấy .”

      Có Trần Mặc cùng, Tần Uyên cũng an tâm hơn, “Được, hai người cẩn thận.”

      Sau khi họ rời , Tần Uyên với Thạch Nguyên Phỉ: “Thạch Đầu, có thể điều tra được tình nhân của Tống Ảnh Thừa là ai ?”

      “Tình nhân của Tống Ảnh Thừa danh tính là ai, nhưng tôi xem được vài tin nhắn của Tống Ảnh Thừa, gọi ta là Tiểu Giác, những tin khác có.”

      “Tiểu Giác, hai người phụ nữ.” Mộc Cửu thầm, đột nhiên mở to hai mắt : “Sinh đôi, họ là sinh đôi.”

      ====================================================

      Sau khi thăm Lục Dĩnh, Lam Tiêu Nhã và Trần Mặc ra khỏi bệnh viện, Lam Tiêu Nhã : “ Mặc, về nhà , tôi tự đón xe về là được rồi.”

      Trần Mặc kiên trì từ chối: “ được, tôi đưa về sau đó đến bệnh viện đón Đường Dật.”

      Lam Tiêu Nhã thấy Lục Dĩnh và Triệu Cường mà đau lòng, muốn cự tuyệt nữa.

      Trần Mặc lái xe đến nhà Lam Tiêu Nhã, sau khi dừng xe, Lam Tiêu Nhã với Trần Mặc: “Cảm ơn Mặc, em lên trước đây.”

      “Ngủ ngon.”

      “Ừ, đường cẩn thận.”

      Lam Tiêu Nhã xuống xe, mang theo túi đến cửa, từ trong túi lấy ra chìa khóa, chuẩn bị mở cửa phía sau có thanh của giày cao gót, ban đêm ở ban công đặc biệt yên tĩnh, mùi nước hoa nhàn nhạt bay đến mũi , đột nhiên nghĩ đến hai hung thủ đều là phụ nữ đột nhiên thân thể cứng đờ, lập tức xoay người.

      Dựa vào ngọn đèn, thấy người phụ nữ phía sau và quần áo người ấy, liền mở to hai mắt.

      “A!”

      Lam Tiêu Nhã thét lớn làm Trần Mặc vừa bao xa nghe được, lập tức dừng xe, cầm súng chạy về phía nhà Lam Tiêu Nhã.

      Thấy cảnh tượng trước mắt, Trần Mặc gọi: “Tiêu Nhã!”

      “Ơ, lại thêm người.” Người phụ nữ mang giày cao gót để con dao cổ Lam Tiêu Nhã, cười nhìn Trần Mặc ở cách đó xa, gương mặt ta đẹp tinh xảo, đôi môi mọng đỏ rực như lửa đặc biệt làm tôn lên vẻ đẹp của .

      Trần Mặc chĩa súng về phía ta, lớn tiếng : “Mau thả ấy ra!”

      Người phụ nữ đó chút hoảng hốt cũng có, nhìn Trần Mặc : “A, tôi nhớ rồi, là Trần Mặc.”

      Trần Mặc nghĩ đến người phụ nữ này lại biết tên mình, “ là ai? Lục Dĩnh là do đâm bị thương?”

      Người phụ nữ cười lớn, thản nhiên thừa nhận, “”Đúng vậy, sai, là tôi đâm ấy bị thương, ba nhát đó, nhưng nghe ấy còn chưa chết, đúng là mạng lớn.”

      Thấy vẻ mặt Lam Tiêu Nhã trắng bệch, Trần Mặc với kia: “ mau chóng thả ấy ra, nếu tôi nổ súng.”

      Người phụ nữ lại cười, châm chọc : “Nổ súng? dám đâu, bản thân cũng biết mà. Còn nhớ , lần trước cũng từng gặp tình huống giống như vậy, nhưng lúc đó bị lạc đạn, tôi nhớ nhầm người bị hại lúc đó là em của , thế nào, muốn để cho Lam Tiêu Nhã thử cảm giác đau khổ giống em sao?”

      Những đau xót trong lòng bị người phụ nữ đó khơi dậy, cảnh tượng đó lại lần nữa lên trong đầu , Trần Mặc cắn chặt răng, nỗ lực giữ chặt súng hề rung tay.

      Người phụ nữ cười , môi đỏ mọng hé mở, ràng từng chữ: “Trần Mặc, nổ súng đâu.”

      Những lời này tựa như lời nguyền, nhìn tay mình, hai mắt đỏ lên, vì sao, vì sao nổ súng!

      Lúc này đột nhiên Lam Tiêu Nhã phát có người phía sau Trần Mặc, hô lớn: “ Mặc! Cẩn thận phía sau!”

      Lúc này căng thẳng nên Trần Mặc chú ý phía sau lưng mình có người, nghe thấy Lam Tiêu Nhã la lên liền nhanh chóng quay đầu.

      Mặc!” Tiếng gọi của Lam Tiêu Nhã trong đêm đặc biệt bi thương.

      Người phụ nữ đánh ngất Trần Mặc chỉnh lại tóc mái của mình, nhìn Trần Mặc dưới đất lắc đầu, lộ ra vẻ mặt khổ sở, “Chậc chậc, trước đó em còn rất thưởng thức , vào lúc này mà lại nổ súng.”

      “Thế nào, muốn chị bị bắn chết à.”

      “Sao có thể chứ, dù có bắn em cũng đứng ra đỡ cho chị.”

      Người phụ nữ dùng dao bắt cóc Lam Tiêu Nhã khẽ cười, đánh ngất Lam Tiêu Nhã rồi vác lên vai, đến trước mặt em mình, “Nhiệm vụ hoàn thành, về nào em .”

      “Được, chị thân .” Hai người có vẻ mặt giống hệt nhau đồng thời lộ ra nụ cười đẹp như nhau.

    2. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      Chương 30

      Ai tìm kiếm trong bóng tối.

      Trần Mặc được đưa đến bệnh viện nơi Lục Dĩnh nằm, Tần Uyên và Mộc Cửu chạy đến, Trần Mặc được băng bó vết thương mà Đường Dật ngồi bên cạnh .

      ta chống tay lên trán, tay kia rũ xuống bên, chắc là run.

      “Trần Mặc, cậu sao rồi.”

      Đường Dật trả lời thay : “Đội trưởng, bác sĩ sao, nghỉ ngơi vài ngày là khỏe.” Bởi vì được nghỉ ngơi cộng thêm lo lắng nên sắc mặt tái nhợt chút huyết sắc.

      Trần Mặc cúi đầu, hối hận : “Đội trưởng, đều là lỗi của tôi, Tiêu Nhã bị bắt ngay cả nổ súng ta tôi cũng dám, tôi…”

      Tần Uyên vỗ vai , “Trần Mặc, phải lỗi của cậu, cậu cần tự trách.”

      “Là 2 người, là hai người phụ nữ, họ ám sát Lục Dĩnh và giết Tống Ảnh thừa.”

      Mộc Cửu : “Họ là hai chị em làm nghề sát thủ.”

      Đường Dật có chút bất ngờ, nhìn : “Mộc Cửu, biết họ à?”

      “Người chị tên Cố Tây Hàm, em là Cố Tây Giác, từ 14 tuổi bắt đầu giết người, họ quan tâm đến tiền, nhưng chỉ cần họ có hứng thú với ủy thác đó nhận, bất luận là ủy thác gì.”

      Đường Dật mở to miệng, “ vậy là còn có người ủy thác họ, người thuê sát thủ là ai? Sao lại làm như vậy?”

      “Lần hành động này bắt đầu từ mấy tháng trước, họ điều tra chúng ta lâu, cho nên biết mỗi người chúng ta từ chuyện quá khứ, kể cả nhược điểm mỗi người, khi kế hoạch được lên họ lập tức hành động, từ việc đâm Lục Dĩnh bị thương đến giết chết Tống Ảnh Thừa để hãm hại chị Mi, cuối cùng là bắt cóc chị Tiêu Nhã.”

      Đường Dật hỏi: “Vậy chúng ta làm sao tìm được chị Tiêu Nhã.”

      “Bắt cóc chị Tiêu Nhã là để làm con tin, ràng là họ hoàn thành nhiệm vụ, giờ chị Tiêu Nhã được giao cho người ủy thác, muốn biết được người ủy thác phải tìm ra hai người kia trước, mà để tìm họ chỉ có duy nhất cách là để họ làm việc cho chúng ta.”

      Đường Dật hiểu : “Vậy là chúng ta phải làm người ủy thác, bảo họ giết người sao?”

      Mộc Cửu gật đầu: “Họ dễ dàng xuất , chỉ khi nào giết người mới lộ diện nên chúng ta cần người để dẫn dụ họ ra.”

      Trần Mặc ngẩng đầu, gương mặt kiên quyết : “Để tôi làm.”

      Mộc Cửu lắc đầu: “ phải ai ủy thác họ cũng nhận nhưng nếu là giết tôi họ chắc chắc nhận.”

      Tần Uyên vừa nghe lập tức bác bỏ, họ thiếu người lắm rồi nên muốn mạo hiểm thêm bất kỳ ai nữa, “Nếu để em quá mạo hiểm.”

      Mộc Cửu nhìn , kiên trì : “Em là người thích hợp nhất, trước giờ hai chị em họ chưa thất bại nhiệm vu nào, ngoại trừ lần duy nhất, chính là em, nên nếu là giết em chắc chắn họ nhận.”

      Tần Uyên trầm mặc , trong lòng còn suy tính xem nên làm thế nào có thể giảm bớt nguy hiểm nhất.

      phải có mọi người bảo vệ cho em sao? luôn ở bên cạnh em, họ thể gây tổn hại đến em được.”

      Tần Uyên chăm chú nhìn lát rồi : “Làm thể nào để liên lạc với hai chị em họ.”

      “Đem thư ủy thác bỏ vào thùng thư đường lớn là được rồi.”

      Sau khi gửi thư ủy thác, Mộc Cửu ngồi vào xe của Tần Uyên với : “Chở em đến bệnh viện tâm thần Vĩnh Hoa , em muốn thăm em trai em.”

      “Em trai em?” Tần Uyên ngờ Mộc Cửu có người em trai hơn nữa còn ở bệnh viện.

      “Đúng, em ruột, hơn nữa nó là em đưa vào bệnh viện.”

      Vì sao? Trong lòng Tần Uyên muốn hỏi nhưng lại ra miệng, Mộc Cửu lẳng lặng ngồi bên cạnh trả lời thắc mắc của , “Đem nó nhốt ở đó là vì em sợ.”

      Tần Uyên giọng : “Em bảo vệ cậu ta.”

      “Đúng hơn là em sợ nó trở thành người mà em thể khống chế được.”

      “Vì vậy nên mới nhốt cậu ấy ở bệnh viện?”

      Mộc Cửu nhìn cửa số : “Đợi em giải quyết hết mọi chuyện tôi thả nó ra.”

      Tần Uyên dừng xe trước cửa bệnh viện tâm thần, quay đầu nhìn , “Mộc Cửu, nên chịu đựng mình.”

      “Tần Uyên.” Mộc Cửu đột nhiên gọi , đây là lần đầu tiên gọi tên , “Có phải quên lần đó hai chị em họ muốn giết em, chính là người cứu em.” Mộc Cửu rồi đưa mặt lại gần .

      Tóc quét qua cổ Tần Uyên, cho đến khi mặt lưu lại cảm giác mềm mại, chợt nghe được giọng của Mộc Cửu truyền vào tai .

      “Tần Uyên, cảm ơn .”

      Sau khi Mộc Cửu xuống xe, Tần Uyên vẫn giữ tư thế vừa nãy, hề nhúc nhích, biết do lời của Mộc Cửu hay nụ hôn đột ngột vừa rồi, sờ sờ gò má có chút bất đắc dĩ nở nụ cười.

      Mộc Cửu về phía trước, quay đầu nhìn sang hướng xe của Tần Uyên rồi lại quay đầu về phía bệnh viện.

      “Chị tới rồi.”

      Cậu bé đặt sách trong tay xuống, híp mắt nhìn , khóe miệng hơi cong lên, “Đến thả tôi ra ngoài?”

      Mộc Cửu: “Chị đến là có việc.”

      nhíu mày, hiếu kỳ hỏi: “Việc gì?”

      “Cố Tây Hàm và Cố Tây Giác.”

      “Là chị em họ? Họ muốn giết chị?” Thân thể hơi huống về phía trước, nhìn chằm chằm vào mắt : “Chị thả tôi ra ngoài, tôi giúp chị giải quyết họ.”

      Mộc Cửu nhìn , : “Chị tự làm.”

      “Hừ.” Cậu bé ngả người về phía sau, khinh thường : “Có phải chị chết tôi có thể ra ngoài?”

      Mộc Cửu suy nghĩ chút, “Có lẽ thể.”

      Nghe câu trả lời của , cậu bé cầm cuốn sách che hết khuôn mặt nhìn nữa.

      Mộc Cửu thấy vậy cũng miễn cưỡng, đứng lên dự định rời , “Sau khi giải quyết xong chuyện chị quay lại thăm em.”

      “Chị!” Cậu bé đột nhiên gọi lại.

      Mộc Cửu quay đầu nhìn .

      “Đừng chết!” Lồng ngực phập phòng, vẻ mặt chăm chú: “Chị đừng chết!”

      Mộc Cửu nhìn chút, gật đầu.

      Tần Uyên nhìn đồng hồ tay, Mộc Cửu vào đó hơn tiếng rồi còn chưa ra, lại có di động nên có cách nào để liên hệ với được.

      Chắc xảy ra chuyện gì chứ? Ổn định bất an trong lòng, Tần Uyên suy nghĩ chút quyết định xuống xe vào bệnh viện, tối chỗ tiếp tân hỏi nữ y tá, “Cho hỏi, tiếng trước có thấy cao khoảng 1 mét 6, tóc hơi dài, thân hình trung bình, ấy thoạt nhìn có chút lạ, tôi muốn hỏi…”

      đợi xong, y tá kia liền : “A, tôi biết muốn hỏi ai rồi.”

      Tần Uyên lo lắng hỏi: “ ấy rời bệnh viện rồi sao?”

      “Đúng vậy, khoảng nửa tiếng trước rồi.”

      Nửa tiếng trước rồi? Tần Uyên đột nhiên nhớ lại hành động và lời của Mộc Cửu trước khi rời có chút kỳ lạ, “Chết tiệt.” ảo não nắm tóc, vừa ra ngoài vừa gọi cho Thạch Nguyên Phỉ, “Thạch Đầu, lập tức xem camera gần bệnh viện Vĩnh Hoa, tìm thấy Mộc Cửu.”

      Mộc Cửu mình con đường vắng người, đột nhiên, chiếc xe màu đen chạy đến chỗ , Mộc Cửu né tránh, ánh mắt chuyên chú nhìn vào chiếc xe đến gần.

      Xe cách rất gần mới dừng lại, gần đến mức có thể cảm nhận được nhiệt độ của xe và mang theo cơn gió .

      Rất nhanh có người phụ nữ xinh đẹp lộng lẫy, từ xe bước xuống, ấy giày cao gót, nhìn Mộc Cửu cười, môi đỏ mọng , “Bảo bối, mình à.”

    3. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      Chương 31

      Ai hôn môi trong bóng tối.

      Rất nhanh có người phụ nữ xinh đẹp lộng lẫy, từ xe bước xuống, ấy giày cao gót, nhìn Mộc Cửu cười, môi đỏ mọng , “Bảo bối, mình à.”

      Mộc Cửu chút hoảng hốt, bình tĩnh đứng nhìn Cố Tây Hàm : “ cũng vậy thôi.”

      Cố Tây Hàm khoanh tay trước ngực, ngón tay nhàng gõ lên cánh tay, ta vẫn vui vẻ nhìn Mộc Cửu: “Bảo bối, sao gấp gáp tìm đường chết vậy?”

      Mộc Cửu bình tĩnh : “Lần này người ủy thác các là ai?”

      Cố Tây Hàm nhíu mày, cười khẽ, “A? Muốn cứu Lam Tiêu Nhã? À à, Tiểu Cửu của chúng ta đúng là bé trọng tình trọng nghĩa, đúng là giống cái cậu tên gì đó trước kia nha.” Tay xoa xoa cằm của mình, nhíu mày, tựa như suy nghĩ tên của người đó.

      Ánh mắt của Mộc Cửu trở nên lạnh lẽo: “Hứa Vĩ, ấy tên Hứa Vĩ.”

      “A, đúng rồi, cậu ấy là người đầu tiên chị em chúng tôi giết.” Cố Tây Hàm dần thu hồi vẻ mặt tươi cười, ánh mắt lạnh nhìn Mộc Cửu: “Nhưng làm sao bây giờ, tôi có cách nào cho biết, huống hồ có cho biết cũng vô ích, bởi vì còn mạng.” ta nhìn Mộc Cửu chuyên chú, nặng nề hai chữ cuối cùng, đồng thời nhanh chóng rút ra hai con dao cắm ở thắt lưng, hướng về phía Mộc Cửu mà đâm đến.

      Mộc Cửu ngửa ra sau thoát được, hai con dao sắc nhọn hướng vào hai bên cổ đâm đến, trong nháy mắt, tóc bay lên nên bị cắt khúc.

      nhát có kết quả, tay Cố Tây Hàm nhanh chóng, dứt khoát chém về phía Mộc Cửu tựa như muốn ngay lập tức lấy mạng của , Mộc Cửu lui về phía sau, tay mảnh khảnh bắt lấy cổ tay của Cố Tây Hàm, tay kia như con dao chặt mạnh xuống tay của Cố Tây Hàm, ta bị đau liền buông lỏng tay ra, con dao bị rơi xuống đất, phát ra thanh ràng.

      Cố Tây Hàm cắn chặt răng, gương mặt xinh đẹp còn bình tĩnh như trước, “A!” ta trừng mắt, muốn dùng con dao còn lại đâm về phía Mộc Cửu, con dao kìa vừa đâm về phía Mộc Cửu, cách vài tấc bị lực mạnh mẽ cản lại.

      Dao sắc nhọn đâm sâu vào bàn tay Mộc Cửu, máu tươi túa ra, bắn lên mặt Mộc Cửu.

      !” Cố Tây Hàm tin nhìn mặt Mộc Cửu, nghĩ đến Mộc Cửu dám dùng tay đỡ con dao kia, mà mắt Mộc Cửu đen nhánh nhìn ta, cho dù bị như vậy nhưng vẻ mặt vẫn như là có chút cảm giác đau đớn nào.

      Cho dù Cố Tây Hàm bị ánh mắt đó trấn áp nhưng ta vẫn muốn rút con dao trong tay Mộc Cửu ra nhưng Mộc Cửu nắm rất chặt, đồng thời dùng chân gạt chân của Cố Tây Hàm, làm cho cả người ta xoay chuyển, mặt bị áp chế hướng xuống đất, đầu Cố Tây Hàm đụng vào mặt đất, cổ tay trái của ta bị kiềm giữ, ta buông con dao dính máu trong tay ra.

      Mộc Cửu nhíu mày, lấy con dao đặt cổ Cố Tây Hàm, chậm rãi : “Biết vì sao đánh lại tôi ? Trong lòng luôn muốn giết tôi chết nhưng tôi lại muốn tìm mọi cách để sống sót, do vậy nên tôi mới mạnh mẽ hơn .”

      “Cố Tây Hàm, năm đó Hứa Vĩ vì tôi mà chết, vậy nên tôi thể chết như vậy.”

      ta cười giễu cợt, “Vậy là muốn giết tôi để báo thù cho ta? Đúng là cơ hội tốt, ha hả.”

      “Tôi giết…” Mộc Cửu chưa dứt lời, đột nhiên cổ bị sợi dây xích trói chặt, cả người Mộc Cửu bị ngã ra phía sau.

      “Khốn khiếp, dám làm chị tôi bị thương!” Cố Tây Giác đến siết chặt sợi dây cổ Mộc Cửu, hai mắt đỏ rực, cả người tức giận, chú ý đến con dao dính đầy máu trong tay Mộc Cửu.

      “A!” Cố Tây Giác mất lý trí thét tiếng, ta mở to miệng cúi đầu nhìn con dao đâm vào bụng mình, đau đớn quỳ mặt đất.

      Mộc Cửu cởi sợi dây cổ, chiếc cổ trắng trẻo lên vòng màu đỏ, tựa như biết, tay rút con dao bụng Cố Tây Giác ra, máu cũng từ đó chảy ra, Cố Tây Giác quỳ rạp mặt đất.

      “Em à!” trán Cố Tây Hàm đầy máu, ta cầm con dao cố gắng đứng lên, muốn tấn công Mộc Cửu lần nữa.

      Mộc Cửu nhìn ta xông tới, kéo tóc Cố Tây Giác qua, để nửa người ta hướng lên , lấy dao để cổ ta im lặng nhìn Cố Tây Hàm.

      Cả người Cố Tây Hàm run rẩy nhìn con dao tay Mộc Cửu, cuối cùng cũng dừng lại, “Mộc Cửu mau thả em tôi ra.”

      “Chị ơi.” Cố Tây Giác vô lực gọi, ta khó khăn bịt chặt vết thương bụng, sắc mặt trắng bệch.

      Cố Tây Hàm mắng: “Mau thả em tôi ra! Nếu tôi cho cho chết rất thảm!”

      Mộc Cửu bình tĩnh nhìn , “Chị Lục Dĩnh bị đâm 3 nhát, tại nhát người em , còn hai nhát nữa đúng ? chịu, hay ấy chịu đây?”

      Tây Hàm nhìn em mình ngất , lại nhìn con dao trong tay mình, tay cầm dao run rẩy.

      Mộc Cửu giọng : “Đều do quyết định, tôi rồi, giết hai .”

      “Người thua làm giặc, tôi chịu thua.” Cố Tây Hàm cắn răng, xong đem con dao hướng vào bụng mình, trong nháy mắt máu tuôn ra nhuộm đỏ quần áo người, ta cố gắng đứng dậy, nhịn đau hai chữ, “ nhát.”

      ta thở hổn hển rút dao ra, rồi lại muốn đâm lần nữa, Mộc Cửu mở miệng ngăn lại: “Chờ chút.”

      ta bỗng nhiên dừng lại, ngẩng đầu nhìn Mộc Cửu.

      Mộc Cửu hỏi: “Người ủy thác là ai?”

      Cố Tây Hàm khó khăn : “Tôi chỉ biết ký tên là F.L.”

      Mộc Cửu gật đầu, hài lòng : “Thứ ba.”

      ta nhắm mắt, cười khổ, đâm vào người mình lần thứ hai.

      Khi Tần Uyên và người của đội Hình chạy đến thấy cảnh tượng như vậy, đội viên đội Hình giật mình, đối tượng tình nghi tự đâm dao vào bụng mình, người bị tình nghi khác ôm bụng ngã mặt đất mà bé này lại đứng bên cạnh mặt chút biểu cảm.

      Nhân viên y tế đưa Cố Tây Hàm và Cố Tây Giác lên xe cứu thương, đội trưởng đội Hình Cao Vũ Tường nhìn Mộc Cửu : “ xảy ra chuyện gì?”

      Mộc Cửu bình tĩnh trả lời: “Hai người họ muốn giết tôi, tôi tự vệ nên đâm Cố Tây Giác dao, còn Cố Tây Hàm, chắc là muốn tự sát.”

      “…” Có quỷ mới tin lời .

      Tần Uyên bên cạnh chăm chú nhìn Mộc Cửu, lúc này mặt dính chút máu, cổ có vết hồng, mà tay lại đầy máu, từ ngón tay giọt xuống đất.

      nhìn thẳng hướng Mộc Cửu đến, xung quanh tỏa ra tức giận, Mộc Cửu nhìn , nên tự chủ lui về sau hai bước, lại bị Tần Uyên duỗi tay kéo áo trở về, câu, nhàng bế lên, bước nhanh đến xe cứu thương gần nhất, đặt ngồi xuống, : “Bác sĩ, ấy bị thương.”

      Nam bác sĩ trê tuổi nhìn vết thương tay Mộc Cửu, “A, vết thương sâu như vậy, còn là trực tiếp đâm vào, sâu hơn chút nữa chắc là phải chặt bỏ bàn tay này rồi.” Bác sĩ là người thẳng thắn thà, nghĩ gì đó, kiêng kỵ điều gì.

      Nhưng khi lời này vào tai Tần Uyên, ánh mắt nhìn Mộc Cửu càng thêm hung ác.

      Mộc Cửu rụt cổ, giọng : “ ra là có gì, đau.”

      Tần Uyên lạnh lùng nhìn , trong người càng thêm tức giận, mắng , “Em im lặng cho , nếu còn nữa sợ tự mình bóp chết em đó!” Hai tay nắm chặt thành quyền, tựa như khống chế cơn giận của mình, đường đến đây, trong lòng rất khó chịu, biết Mộc Cửu có xảy ra chuyện gì , biết ấy có an toàn , lúc nhìn thấy đứng đó tay chảy đầy máu cảm giác như bản thân mình thở được, khống chế được bản thân, lấy an toàn và vui vẻ của là trách nhiệm của bản thân mình.

      Mộc Cửu bĩu môi .

      Bác sĩ trị thương cho Mộc Cửu chịu được, nghĩ vị cảnh sát này sao lại có thể mắng bé quá đáng như vậy, “Này này, cảnh sát, ấy là người bị thương, còn ác độc đe dọa ấy, xem ấy bị thương nặng như vậy sợ hãi lắm rồi, nếu con mắng ấy như vậy, ấy sinh ra ám ảnh tâm lý, vết thương cơ thể có thể trị hết nhưng vết thương trong tâm hồn rất khó chữa trị.”

      Tần Uyên tức giận đến mức trán nổi gân xanh nhưng thể lại được câu nào.

      Mộc Cửu quay đầu nhìn nam bác sĩ đắc chí, nam bác sĩ nhìn cười, dường như muốn cần sợ.

      Mộc Cửu nghĩ nam bác sĩ này là người tài giỏi.

      Sau khi ở bệnh viện băng bó vết thương, tay và cổ Mộc Cửu đều được quấn băng gạc, nhìn qua rất nghiêm trọng, tuy nhiên nếu nghiệm trọng phải đến hai chị em kia, mặc dù nguy hiểm đến tính mạng nhưng vẫn còn hôn mê.

      Tuy tay Mộc Cửu được chữa trị nhanh chóng hồi phục, có vấn đề gì nhưng Tần Uyên vẫn rất tức giận, “Vì sao em mình?”

      Mộc Cửu cắn môi, “Em có thể tự giải quyết.”

      Tần Uyên cau mày nhìn , “Tự giải quyết lại để bị thương.”

      Mộc Cửu : “Vết thương .”

      Tần Uyên ấn vào ấn đường, “Em trước kia cứu em, em đối xử với người cứu mình như vậy sao, em có biết lúc tìm thấy em lo lắng hoảng sợ thế nào .”

      “Xin lỗi.”

      Tần Uyên nhìn đôi mắt to đen nhánh, vừa cảm thấy tức giận, vừa biết nên làm gì, đưa tay che cặp mắt kia lại, tay phải nâng cổ lên để ngẩng đầu, từ từ cuối xuống hôn lên môi Mộc Cửu.

      Bờ môi mềm mại phủ xuống, có chút trừng phạt, hung hăng cắn môi , đến khi trong miệng tràn đến mùi máu tươi, động tác của mới dịu dàng hơn.

      Qua hồi lâu, buông môi ra, nhưng vẫn gần gũi nhìn Mộc Cửu. Ánh mắt của nhìn có chút mơ màng, môi có giọt máu , thở gấp, lúc sau mới : “Đau.”

      Tần Uyên lúng túng lấy tay vuốt vết thương môi .

      Mộc Cửu sờ sờ cổ, “Đau cổ.”

      “… muốn bóp chết em.”

    4. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      Chương 32

      Ai tuyệt vọng trong bóng tối.

      tay Mộc Cửu quấn băng gạc theo Tần Uyên trở về cục cảnh sát, Trần Mặc cũng từ bệnh viện trở về, Lục Dĩnh tại tỉnh, tình hình ổn định, vì muốn bắt được kẻ chủ mưu sau vụ này nên Triệu Cường cũng trở về.

      Tình nghi của Hồng Mi được rửa sạch, Tần Uyên thấy sức khỏe của tốt nên để ở nhà nghỉ mấy ngày, chăm sóc con trai, cũng để xử lý chuyện hậu của Tống Ảnh Thừa.

      Triệu Cường thấy tình trạng của Mộc Cửu càng hoảng sợ, trừng mắt nhìn tay , “Sao lại như vậy?”

      Tần Uyên liếc Mộc Cửu cái, trả lời: “ ấy mình gặp Cố Tây Hàm và Cố Tây Giác.”

      Triệu Cường mở to hai mắt, nổi giận quát: “Họ làm bị thương thành như vậy! Tôi kháo, hai ả đó đáng chết!”

      Mộc Cửu thờ ơ vẫy tay, mặt đổi : “Vết thương , tôi đâm họ ba nhát.”

      Triệu Cường sửng sốt chút, nghĩ đến việc Lục Dĩnh bị đâm ba dao, cảm động trong lòng, “Em Mộc Cửu, cảm ơn !”

      Tần Uyên: “Em có hỏi được người ủy thác của Cố Tây Hàm và Cố Tây Giác ?”

      Mộc Cửu: “ ký tên là F.L.”

      Triệu Cường nắm tóc, “F.L, tên viết tắt?”

      Thạch Nguyên Phỉ lập tức dùng máy tính kiểm tra, “Tên viết tắt này trong cả nước có rất nhiều, ở thành phố chúng ta cũng ít.”

      Triệu Cường bĩu môi : “Nếu phải tên viết tắt có thể là ký hiệu nào đó?”

      , Đường Dật cầm bao thư màu đỏ chạy đến, “Mộc Cửu có thư.”

      Lúc này mà có người gửi thư chuyển phát nhanh cho Mộc Cửu, mọi người nhìn chằm chằm lá thư, Mộc Cửu tiếp nhận thư, bao thư viết hai chữ Mộc Cửu, nhìn thoáng qua liền biết chữ viết của ai.

      mở thư, trang giấy viết thư màu trắng là nắm tóc màu cà phê.”

      Đường Dật la lên: “Đây là màu tóc của chị Tiêu Nhã!”

      Mộc Cửu mở thư ra đọc.

      Tiểu Cửu thân :

      lâu gặp, biết em còn nhớ bút tích của tôi , hay đến tên tôi cũng quên rồi, nhưng tôi vẫn còn rất nhớ em, những vụ án của em tôi đều đặc biệt chú ý, tôi cũng rất hiểu người bên cạnh em, nhưng bọn họ xứng đáng ở bên cạnh em, em với tôi là cùng loại người, chỉ có tôi mới có thể hiểu em.

      Tiểu Cửu, tôi ở mình cũng lâu rồi, nên tôi mới mời đồng nghiệp của em đến làm khách, muốn gặp tôi sao, tôi ở trong quá khứ chờ em, em biết nên gặp tôi ở đâu mà.

      F.L.

      Tần Uyên nhìn Mộc Cửu hỏi: “Em biết người này sao?”

      “Là bạn trước kia của em.” Mộc Cửu bình tĩnh trả lời, sau đó cầm bút dùng tay trái viết ‘M, T, L’, ‘F, H’, ‘F, L’, sau đó gạch hết những chữ F và L, sau đó viết xuống ‘T, M, H’, Mộc Cửu viết xong quay đầu nhìn họ, “ tên là Đào Mẫn Hoài.”

      “Em biết ở đâu sao?”

      “Ở nơi ở trước đây của em, thế giới bên ngoài có chút liên hệ đến xung quanh.” Mộc Cửu nhìn thư trong tay, lúc sau : “ nơi tăm tối.”

      Lam Tiêu Nhã dần tỉnh lại, từ từ mở mắt, đèn phía có chút chói mắt, hé mắt, lúc sau mới thích ứng được.

      Vừa mở mắt nhìn thấy trần nhà màu trắng với 1 ngọn đèn, ánh sáng có chút ngả sang màu vàng, di chuyển tay lại phát nhúc nhích những ngón tay có chút khó khăn, toàn bộ sức lực như bị cạn kiệt, thể nào nhúc nhích.

      bị chuốc thuốc, nghĩ.

      Ánh mắt nhìn xuống dưới, đây là bộ quần áo mặc hôm bị bắt nhưng giày bị cởi ra, thấy sàn nhà màu trắng chắc là nằm giường.

      Lam Tiêu Nhã hơi xoay qua chỗ khác, giường bên cạnh có cái tủ đầu giường, phòng này rất lớn, làm cho người ta kinh hoàng là trong phòng có tủ sách rất lớn, đủ để che hết mặt bức tường, tủ có rất nhiều sách.

      Lam Tiêu Nhã lại thử chuyển động cơ thể, trán có mồ hôi lạnh nhưng cả cánh tay thể giơ lên, thở hổn hển nên quyết định nghỉ ngơi chút.

      Đúng lúc này, cửa phòng đột nhiên bị mở ra, trong lòng cả kinh, nghe được tiếng bước chân càng lúc càng gần.

      tỉnh.” Giọng của rất khàn, khàn đến mức khiến cho người nghe khó chịu, làm Lam Tiêu Nhã tự chủ nhíu mày.

      Người kia vừa vừa đến bên cạnh giường Lam Tiêu Nhã, Lam Tiêu Nhã thấy mặt của cả người liền kinh sợ.

      Đây là gương mặt của người đàn ông trẻ tuổi, khuôn mặt thanh tú, ánh mắt đen láy, nhưng đó chỉ là nửa gương mặt của , nửa còn lại bị bỏng nghiêm trọng, vết bỏng đó kéo dài đến cổ , bây giờ Lam Tiêu Nhã mới hiểu lý do tại sao giọng lại khàn đến như vậy.

      Khóe miệng để lộ ra nụ cười nhạt, nhìn Lam Tiêu Nhã thể nhúc nhích : “Biết đây là đâu ?”

      Lam Tiêu Nhã muốn chuyện, mở miệng ra lại phát thanh nào, biết làm sao chỉ có thể mở to hai mắt.

      biết thể chuyện, có lẽ căn bản là muốn nghe , quay đầu nhìn căn phòng, rồi tiếp tục lời của mình, “Nơi này là căn phòng trước kia của Tiểu Cửu, đây là chỗ ở trước đây của em ấy. Nhìn thấy sách đó ? Mỗi ngày Tiểu Cửu đều ở đây để đọc sách đó, toàn bộ sách đó em ấy đều đọc qua. Tôi và em ấy từ biết nhau, đến bây giờ hơn mười năm, các người cùng em ấy quen nhau bao lâu, nửa năm? Các người vốn hiểu em ấy, biết thân phận em ấy, biết quá khứ của em ấy, thậm chí còn biết tên của em ấy, các người có tư cách gì ở bên cạnh em ấy, cũng giống như tại giường để mặc cho người ta muốn làm gì làm đúng ?” gương mặt vặn vẹo của mang theo ý cười giễu cợt, “Được rồi, điện thoại di động của mặt đất, muốn gọi ai gọi .”

      xong, người đàn ông đó ra khỏi phòng.

      Lam Tiêu Nhã quay đầu, nhìn mặt đất quả nhiên thấy được điện thoại của mình, chuyển động tay, căn bản có sức để ngồi dậy, cố gắng chuyển động thân thể, mỗi động tác dường như hao tốn rất nhiều sức lực, di chuyển chút rồi nghỉ ngơi, tác dụng thuốc trong cơ thể dường như càng lúc càng giảm , chậm rãi đến mép giường, thân thể dùng chút lực toàn bộ người đều ngã xuống đất.

      đầu và cả cơ thể đều là mồ hôi, quần áo dính sát vào người, trong cổ họng khô rát.

      thở gấp, rồi nhìn đến chỗ điện thoại di động, điện thoại cách chỗ xa, nếu bình thường chỉ cần vài bước là lấy được nhưng tại lại có cảm giác rất xa.

      Đến lúc còn xa lắm, Lam Tiêu Nhã đưa tay hướng về phía điện thoại cứ từng chút từng chút , tay chạm đến điện thoại, nắm chặt điện thoại di động, run rẩy mở điện thoại, bấm số gọi .

      Điện thoại reo chút khoảng 30 giây sau, nghe thanh điện thoại được kết nối.

      Lam Tiêu Nhã mở miệng, mới nhớ ra mình chỉ có thể phát ra tiếng ê ê a a, qua lúc lâu, trong điện thoại truyền đến giọng cười khàn, “ là làm khó cho , cho dùng điện thoại, liền ngại gọi vào số của ta, thấy có ích gì .”

      Giây tiếp theo, điện thoại liền bị ngắt, Lam Tiêu Nhã buông lỏng tay, tuyệt vọng nhắm mắt lại.

    5. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      Chương 33

      Ai hồi tưởng trong bóng tối.

      Đội điều tra đặc biệt dựa theo trí nhớ của Mộc Cửu đến chỗ đó, đây khu khu đất hoang, phía sau là rừng cây rộng lớn.

      Triệu Cường ngạc nhiên : “Trời ạ, tôi còn biết đời có nơi như thế này! Sao lại có căn nhà nào hết vậy?”

      Mộc Cửu chỉ xuống đất, “Nhà dưới đất.”

      Triệu Cường woa tiếng, “Nhà dưới lòng đất? Trụ sở bí mật sao?”

      Mộc Cửu trả lời nữa, vừa vừa chú ý động tĩnh dưới chân, chỉ chốc lát, giẫm chân lên mặt đất, quay đầu với họ: “Chính là chỗ này.”

      đá đất cát ra xung quanh, sau đó mở cánh cửa dẫn xuống dưới lòng đất, Mộc Cửu : “Tôi xuống dưới, mọi người chờ ở đây .”

      Tần Uyên kiên trì nhìn : “Mộc Cửu, cùng .”

      Mộc Cửu quay đầu nhìn .

      Tần Uyên nhìn tay của , lạnh lùng : “Đừng quên vết thương tay em.”

      Mộc Cửu mím môi, nữa, thầm chấp nhận, xuống trước, Tần Uyên, Triệu Cường, Đường Dật, và Trần Mặc theo sau, Trần Mặc sau cùng đóng cửa lại, bên trong lập tức tối đen như mực, tia sáng.

      Họ dùng điện thoại để chiếu sáng con đường dưới chân, Mộc Cửu bị ảnh hưởng, vững vàng từng bước xuống dưới, tuy rằng lâu đến đây nhưng khí và từng bậc thang ở đây đều khắc sâu trong trí nhớ , tựa như tất cả những chuyện xảy ra đều nhớ rất , dù nơi này có biến mất cũng thể nào xóa bỏ trí nhớ của mình.

      Sau khi qua hết các bậc thang, họ lại đất bằng, Tần Uyên lấy điện thoại chiếu về phía trước, thấy có cánh cửa trước mặt.

      Mộc Cửu tới, dùng tay bị thương đặt cửa, cố sức đẩy về phía trước, Tần Uyên nhanh chóng tiến lên giúp cùng nhau đẩy ra.

      Phía trước cửa là mảnh đen tối, Mộc Cửu quay đầu với họ: “Đoạn đường tiếp theo mọi người phải theo tôi, được chỗ khác.”

      Họ đều gật đầu, Triệu Cường có chút ngạc nhiên hỏi Mộc Cửu: “Nếu cẩn thận lạc đường sao?”

      Mộc Cửu mặt đổi : “ chết.”

      Triệu Cường hạ thấp giọng hơn chút, “Vậy có ai đến chỗ này sao? Nếu đến thế nào?”

      Mộc Cửu tiếp tục : “Người tới đều chết hết, ai có thể sống.”

      Triệu Cường nuốt ngụm nước bọt, nhìn nơi tối tăm trước mắt, giống như là hang động này nuốt chửng .

      Triệu Cường: “Vậy nếu lạc đường sao?”

      Mộc Cửu: “ chết.”

      Giọng Triệu Cường có chút run lên, sợ sệt : “Em Mộc Cửu, lần gần đây nhất đến đây là khi nào?”

      Mộc Cửu bình tĩnh trả lời : “Vài năm trước.”

      “…” Triệu Cường càng run hơn.

      Rồi Mộc Cửu , “Nhưng may là tôi rất thông minh.”

      Vậy nghĩa là thành vấn đề sao? Triệu Cường nhìn trời thở dài, cảm giác mình bị Mộc Cửu trêu chọc.

      Mộc Cửu quen thuộc về phía trước, chút quẹo phải, lát quẹo trái, hồi đến cửa này, chút nữa đến cửa kia, căn hầm nay quả giống như mê cung, chỉ cần lạt chút thể quay đầu.

      Dọc đường , để quấy rầy Mộc Cửu, mọi người ai lời nào, chỉ theo sát Mộc Cửu, lòng vòng ở bên trong khoảng nửa tiếng Mộc Cửu dừng lại: “Đến rồi.”

      Triệu Cường và Đường Dật sau lưng thở dài nhõm.

      Triệu Cường thở hổn hển : “Em Mộc Cửu, đây là nơi trước đây ở sao? phải chỗ cho người sống.”

      “Đây vốn phải chỗ cho người sống, nơi này là nơi bồi dưỡng biến thái.” Mộc Cửu rồi đẩy cửa trước mặt, tia sáng bên trong lọt qua khe cửa, chiếu sáng toàn thân họ.

      “Hoan nghênh về nhà, Ngôn Cửu.” Phía sau truyền đến giọng khàn của người đàn ông.

      Sau khi thích ứng với sáng, họ nhìn thấy được căn phòng, cảnh tượng trước mắt khiến họ giật mình, cũng thể tin được ở dưới lòng đất có thể xây dựng như vậy, căn phòng này giống như phòng khách, ghế sa lon trước cửa còn có người đàn ông, phân nửa mặt đeo nửa mặt nạ, che toàn bộ phần mặt bên trái, nhưng mơ hồ vẫn có thể thấy vết tích đáng sợ mặt .

      Triệu Cường đột nhiên ý thức được lời mới , “Ngôn Cửu? gọi ai vậy?”

      Đào Mẫn Hoài cười, có ý tốt , “Em ấy vốn tên là Ngôn Cửu, chỉ là mọi người biết thôi.”

      Mộc Cửu để ý đến , trực tiếp hỏi: “Bạn tôi đâu?”

      Đào Mẫn Hoài nhìn : “Tiểu Cửu, bạn của em chỉ có mình tôi, người bên cạnh em vứt bỏ em thôi, nhưng tôi vẫn ở bên em.”

      Mộc Cửu lạnh lùng : “Nên giết Hứa Vĩ.”

      Đào Mẫn Hoài giải thích: “Hứa Vĩ phải tôi giết, là Cố Tây Hàm và Cố Tây Giác giết.”

      Mộc Cửu : “Là sai họ giết, họ còn muốn giết luôn tôi nhưng đáng tiếc là tôi còn sống.”

      Vẻ mặt Đào Mẫn Hoài trầm, với : “Tiểu Cửu, ta xứng ở bên cạnh em, tựa như họ cũng vậy. Chỉ có tôi, chúng ta cùng loại người, bị mọi người chán ghét vứt bỏ, chúng ta giống nhau.”

      Triệu Cường nghe xong lập tức xông lên mắng: “ nhăng cuội gì đấy, chúng tôi mới vứt bỏ em Mộc Cửu.”

      vứt bỏ? Bạn vì em ấy mà bị thương, chồng của đồng nghiệp cũng vì em ấy mà chết.” Ngón tay Đào Mẫn Hoài chỉ về hướng Trần Mặc, “Còn nữa, vì ấy mà bị thương, đương nhiên bên trong còn kia, giờ thể cửu động được, cũng đều vì ấy.”

      Trần Mặc lạnh lùng : “Mộc Cửu có lỗi gì chứ? Tất cả đều do sắp đặt!”

      Đào Mẫn Hoài vẫn cố chấp : “Mọi người ở cùng chỗ với em ấy sao tôi phải làm như vậy, chỉ cần mọi người rời khỏi Mộc Cửu, tôi trả Lam Tiêu Nhã cho mọi người, thể nào?”

      Tần Uyên trực tiếp cự tuyệt: “ thể nào, chúng tôi phải đem cà Mộc Cửu và Lam Tiêu Nhã cùng .”

      Đài Mẫn Hoài nhìn Mộc Cửu, “Tiểu Cửu, em ?”

      Mộc Cửu : “Mọi người cứu chị Tiêu Nhã .”

      “Mộc Cửu!”

      Mộc Cửu quay đầu nhìn Tần Uyên: “ người chị Tiêu Nhã có bom.”

      Đào Mẫn Hoài cười to, “Quả nhiên là Tiểu Cửu, hiểu như vậy, thời gian chỉ còn 5 phút, đến rồi tự nhiên tôi cho mọi người biết mật mã của căn phòng.”

      Ngón tay Mộc Cửu chỉ đường cho họ, “Từ cửa kia ra ngoài, thẳng sau đó quẹo phải, tới chỗ rẽ thứ hai quẹo trái, sau đó lại quẹo trái, căn phòng thứ tư chính là phòng của tôi.

      Đào Mẫn Hoài nhìn Mộc Cửu cười.

      Tần Uyên nhìn thoáng qua Mộc Cửu, với bọn Triệu Cường: “.”

      Bóng dáng của họ vừa biến mất sau cảnh cửa, trong căn phòng tại chỉ còn hai người.

      Mấy phút sau, dàn thiết bị của Đào Mẫn Hoài vang lên giọng của Tần Uyên, “Mật mã.”

      Đào Mẫn Hoài cười : “0209.” Sau đó ung dung nhìn Mộc Cửu.

      dàn thiết bị truyền ra thanh tích tích tích tích, rồi chợt nghe tiếng cửa bị đẩy ra.

      Lúc này thời gian chỉ còn lại 30 giây, Tần Uyên lập tức vào thấy Lam Tiêu Nhã nằm giường, cử động, chỉ nằm yên ở đó, nhắm mắt, như hôn mê.

      Tần Uyên thấy thời gian đồng hồ ngừng vơi , quát: “ bom còn mật mã!”

      Lúc này thời gian chỉ còn 15 giây.

      “Ha hả.” Giọng khàn của Đào Mẫn Hoài lúc này đặt biệt lạnh lùng, cứng rắn, “Tôi từng chỉ cho mọi người mật mã của căn phòng.”

      Chỉ còn 10 giây.

      “Mọi người ra ngoài!” Tần Uyên hướng mọi người la to, đồng thời muốn tháo bom người Lam Tiêu Nhã ra.

      Còn 5 giây.

      Lam Tiêu Nhã nhìn Đào Mẫn Hoài ngồi sa lon cười đến vẻ mặt vặn vẹo, đột nhiên hô: “1204.”

      Khuôn mặt tươi cười của Đào Mẫn Hoài cứng lại.

      Thời gian bom dừng lại ở 1 giây

      Tần Uyên tê liệt ngồi dưới đất, ba người kia đều thở dài hơi.

      “Mật mã là ngày sinh nhật của , yên tâm, tôi nhớ .” Mộc Cửu chậm rãi đến trước mặt Đào Mẫn Hoài, đưa tay bóp cổ , “Nhưng Đào Mẫn Hoài, cho đến bây giờ tôi và cũng giống nhau, giết người vì thú vui mà tôi giết họ vì để bảo vệ người bên cạnh tôi, cho dù họ có cho là tôi biến thái. Hơn nữa, biết , năm đó, lửa là do tôi đốt, tôi cũng biết ở bên trong.”

      Đào Mẫn Hoài trừng lớn mắt làm cho khuôn mặt trở nên dữ tợn, mặt đổi : “Nếu lần đó phá hủy xong hủy lần hai.”

      Mộc Cửu nhìn Tần Uyên, Triệu Cường, Đường Dật, lưng Trần Mặc là Lam Tiêu Nhã, họ đứng đó xa, chậm rãi đến, đứng trước mặt họ, gì.

      Tần Uyên kéo tay , giọng : “ thôi, chúng ta về nhà.”

      Cửa đột nhiên bị mở ra, Ngôn Luật đọc sách, ngẩng đầu, vừa ý : “Xem ra đúng là chưa chết.”

      Tiếng bước chân ngày càng ràng: “À? Xem ra con ở đây chờ chị con.”

      Ngôn Luật nghe giọng người đó, trong nháy mắt thân thể cứng lại chút, để sách xuống, nhìn người đàn ông kia, nhíu mày, “Ông đúng là chưa chết?”

      Người đàn ông lấy khăn tay ra, từ từ lau tay mình, mỉm cười nhìn Ngôn Luật : “Con đây là nguyền rủa ba mình sao?”

      Ngôn Luật cảnh giác nhìn : “Ông đến tìm tôi làm gì? Muốn để Ngôn Cửu tìm ông?”

      Người đàn ông lấy khăn tay bỏ lại trong túi, mang kính vào, mỗi động tác của đều ưu nhã, : “Hai người quan trọng nhất của nó đều ở trong tay ta, con nghĩ nó tới tìm ta hay sao?”

      “Mẹ, mẹ cũng ở trong tay ông?” Ngôn Luật cười lạnh tiếng, “Thảo nào Ngôn Cửu tìm được bà ấy.”

      “Vậy nên chúng ta cùng về nhà, con trai của ta, đây là thời gian gia đình chúng ta đoàn tụ.”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :