1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Người Điều Khiển Tâm Lý - Dực Tô Thức Quỷ

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      Chương 11

      Đây là cách bày tỏ tình của , tàn nhẫn, đẫm máu, từ từ ra.

      Phòng họp

      Lam Tiêu Nhã: “Có phát lớn, tôi xét nghiệm máu vách tường, kết quả là phải máu của Trần Tử Sơ và hai người chết, nhưng có thể là máu của trong hai nữ sinh còn mất tích, nhưng thể xác nhận là máu của ai, nhưng có thể xét nghiệm DNA của ba mẹ Diệp Chu.”

      Trần Mặc: “Nếu đó là máu của Diệp Chu đây có thể xem là manh mối trong mật thất ?”

      “Đúng vậy, nếu chúng ta kết hợp những manh mối này lại có thể tìm ra được cả hai người hoặc trong hai người đó.” Đường Dật đồng ý, nhưng sau đó lại cúi đầu, ngượng ngùng : “Tiếc là tôi tìm được manh mối nào trong quyển sách đó cả.”

      Triệu Cường vỗ vỗ bả vai gầy yếu của , an ủi: “Ồi, sao đâu, quyển sách nhiều chữ như vậy làm sao biết được đâu là manh mối,”

      “Mọi người, có manh mối rồi.” Hồng Mi vội vã chạy vào, đem tài liệu trong tay đưa cho Thạch Nguyên Phỉ.” Đây là đồ hôm qua Trần Tử Sơ nhận được, chắc là hung thủ gửi cho ấy, bên trong có manh mối.”

      Màn hình lớn nhanh chóng xuất người đàn ông mang khăn che mặt: “Em của tôi, em đúng là giải được mật thất, chuyện của Tưởng Lệ Phỉ tôi thấy có lỗi, nhưng còn cách nào, đây là trò chơi mà. Để thưởng cho em, bây giời tôi cho em gợi ý tiếp theo, em phải nhanh chóng tìm ra bạn của mình, thời gian còn nhiều nữa, cố lên, em của tôi.”

      Đường Nhật cấp tốc ghi lại dãy số.

      Triệu Cường nghe xong trừng mắt nhìn, giận dữ : “Tên này xem mạng người là gì? Trò chơi sao? Muốn lấy sợ hãi của người khác làm niềm vui à? Đúng là biến thái.”

      Thạch Nguyên Phỉ phụ họa theo: “Sao có thể như vậy chứ. Dãy số này có ý nghĩa gì vậy?”

      “A tôi biết rồi, tôi biết rồi.” Đường Dật to, vội vàng lật quyển sách bàn, lát sau, Đường Dật kinh ngạc ngẩng đầu, “Đại học Minh Khả!”

      Hồng Mi cũng kinh ngạc: “Đại học Minh Khả? Đó là trường của Trần Tử Sơ và bạn ấy.”

      Triệu Cường suy đoán: “Chẳng lẽ hai kia bị nhốt trong trường học của họ?”

      Cảnh sát nhanh chóng tiến hành điều tra toàn khuông viên trường học, cuối cùng cũng tìm được Diệp Chu bị trói trong tầng hầm, tuy rằng thân thể rất yếu nhưng nguy hiểm đến tính mạng, hơn nữa máu vách tường cũng là của Diệp Chu.

      Mọi người thở phào nhõm, nhưng còn sống chết, tâm tình mọi người đều nặng trĩu, đặc biệt là cha mẹ của Dư Diệu Khả, tuy thấy Diệp Chu bình yên vô cho họ thấy được chút hy vọng, nhưng con họ bây giờ tung tích, từng giây chờ đợi đều là giày vò.

      Đội điều tra đặc biệt trở về từ trường học tiếp tục thảo luận vụ án.

      Triệu Cường: “Mọi người xem, có phải hung thủ tiếp tục cung cấp manh mối cho chúng ta giống như vậy phải ?”

      Tần Uyên cau mày : “Cũng có thể, nhưng cứ như vậy chúng ta mãi mãi bị động, vụ án này do hung thủ làm chủ, cho chúng ta từng manh mối chính là để chúng ta phải theo con đường của , chúng ta thể ngồi đợi đưa manh mối, chúng ta phải tìm ra trước.”

      Tần Uyên dừng chút rồi tiếp: “Hung thủ chắc là quá bốn mươi tuổi, biết tên của bốn rất có thể có quen biết với họ, có thể họ cũng biết hung thủ, biết nhà sách mà Trần Tử Sơ thường đến, đối với sinh hoạt trong đời sống cũng hiểu , có lẽ theo dõi Trần Tử Sơ hoặc Trần Tử Sơ từng với , cho nên trọng điểm là cuộc sống của Trần Tử Sơ, đặc biệt là nhà trọ và trường học của ấy, Thạch Đầu, đem đoạn băng của phát lại lần nữa.”

      “Dạ.”

      Sau khi đoạn băng phát xong, Tần Uyên nhìn mọi người : “ suy nghĩ của mọi người .”

      Những người khác đều nhất trí quay đầu nhìn Mộc Cửu, dường như muốn nghe ý kiến của Mộc Cửu.

      Mộc Cửu nhận được ánh mắt của họ, hé miệng : “Hung thủ khoảng 30 – 35 tuổi, đều biết bốn , tính cách hướng nội, trong công việc được người khác coi trọng, có ban bè, giỏi giao tiếp. tạo ra mật thất, để lại manh mối là muốn thể cho người khác thấy tài trí và sáng tạo của , nhưng điều này lại chứng minh trong cuộc sống làm cho người khác cảm thấy cứng nhắc, muốn làm chủ trò chơi, đưa ra chút manh mối, nhưng lại biểu cứng nhắc của , có chút sáng tạo nào.”

      “Nhưng đối với bốn người lại đối xử khác nhau, hận ba người, người.”

      Triệu Cường thắc mắc hỏi: “ hận nhất là Tưởng Lệ Phỉ? Cho nên mới…”

      “Sai.” Mộc Cửu ngắt lời : “ hận nhất chính là người chưa tung tích Dư Diệu Khả, tiếp theo là Diệp Chu, cuối cùng là Tưởng Lệ Phỉ, bởi vì chờ đợi cái chết mới là đau khổ nhất.”

      Mộc Cửu tiếp: “Mà trò chơi mật thất này là cách bày tỏ tình của mình.”

      “Bày tỏ tình ?” Mọi người nghe xong đều có cảm giác rợn người, đây phải là bày tỏ tình , đây là tâm lý biến thái mà.

      “Thạch Đầu và Trần mặc hai người điều tra ở nhà sách Thượng Nguyên xem cuối tuần có ai đến đó, đặc biệt là lúc Trần Tử Sở đến có chuyện gì , xem có người nào khả nghi có thể là nhân viên ở nhà sách hoặc nhân viên ở trường học. Triệu Cường và Đường Dật tiếp tục tìm các manh mối khác. Hồng Mi, Mộc Cửu theo tôi đến gặp Trần Tử Sơ.

      Diệp Chu được bình an sống sót làm cho tâm tình Trần Tử Sơ tốt hơn chút nhưng gương mặt vẫn xanh xao, thân thể cũng gầy nhiều, nhìn họ đến, lập tức đứng lên, có chút choáng váng thiếu chút là ngã xuống.

      Hồng mi vội vàng đỡ ngồi xuống, Trần Tử Sơ vội vàng hỏi: “Có phải có manh mối về Diệu Khả ?”

      Hồng Mi an ủi : “Bây giờ chưa có nhưng hy vọng giúp chúng tôi nhanh chóng tìm ra hung thủ, như vậy có thể cứu Diệu Khả rồi.”

      Trần Tử Sơ hướng Hồng mi gật đầu, quay đầu nhìn Mộc Cửu : “Lần trước tôi rất quan trọng với hung thủ.”

      “Đúng.”

      biết tôi, tôi có biết ?”

      “Biết.”

      làm vậy là vì cái gì? Vì vui hay vì thích tôi?”

      Mộc Cửu có chút do dự, nghiêng đầu nhìn thoáng qua Tần uyên.

      Tần Uyên : “ Trần, chúng tôi cho rằng có thể hung thủ thích , có biết hoặc từng từ chối người nào có tính cách hướng nội, có thể từng theo dõi , nhớ lại xem có người nào như vậy .”

      “Để cho tôi nghĩ chút.” Trần Tử Sơ cắn môi, cuối đầu tự hỏi, suy nghĩ chút chợt trong đầu ra cái tên, che miệng, ngẩng đầu nhìn bọn họ, sắc mặt so với khi nãy còn thêm nhợt nhạt hơn: “Có người tên là Đỗ Vũ, học chung lớp với chúng tôi, có lần gửi cho tôi lá thư tình nhưng tôi quan tâm, thẳng tay bỏ , sau đó gì với tôi hết nhưng đôi khi cảm giác được nhìn tôi, hơn nữa bình thường rất kỳ lạ, cũng có bạn bè nào.”

      Trần Tử Sơ đột nhiên kích động lấy điện thoại ra: “Đúng rồi, vào buổi tối tôi gặp chuyện, gửi tin nhắn cho tôi hỏi tôi có việc gì , Trời ơi, chẳng lẽ chính là ?”

      Từ nhà Trần Tử Sơ ra, Hồng Mi hỏi tần uyên: “Đội trưởng, cảm thấy hung thủ có phải là Đỗ Vũ ?”

      Tần Uyên : “Tuổi tác đúng lắm, nhưng cũng là manh mối, Triệu Cường dẫn người về hỏi.”

      Mộc Cửu đột nhiên xen vào: “Tôi hỏi .”

    2. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      Chương 12

      Tình đôi khi làm thay đổi lòng con người, làm cho chúng ta trở nên đáng sợ, bất chấp hậu quả.

      “Người tới rồi?” Trần Uyên dừng lại quay đầu nhìn .

      yên tâm, tôi có chừng mực, có thể ở bên ngoài nghe.”

      Đỗ Vũ ngồi trong phòng thẩm vấn, hai tay khoanh lại ngồi ghế, lạnh đến nỗi ngừng run lên, gương mặt gầy yếu tái nhợt bất lực nhìn miếng thủy tinh.

      Mộc Cửu và Tần Uyên cứ như vậy đứng bên ngoài nhìn Đỗ Vũ ngồi bên trong.

      “Em Mộc Cửu, ca cao nóng đến rồi.” Triệu Cường cận thận đưa chiếc cốc cầm cho Mộc Cửu, nhìn thấy Đỗ Vũ bên trong có chút đáng thương, đồng tình : “Ôi, chắc là lạnh chết mất.”

      “Tôi vào đây.” Mộc Cửu cầm cốc ca cao mở cửa vào trong.

      Đỗ Vũ bị thanh mở cửa bất ngờ nên hoảng sợ, cảnh giác nhìn Mộc Cửu vào, lạnh lẽo thêm hồi hợp sợ hãi làm cho cả người đều căng thẳng. Có lẽ do bề ngoài Mộc Cửu giống cảnh sát nên vẻ mặt của từ cảnh giác biến thành nghi ngờ.

      Mộc Cửu quan tâm chăm chú nhìn mình, ngồi ở chiếc ghế đối diện, đem cốc ca cao của mình đặt lên bàn, sau đó vẫn câu nào, chỉ dùng dùng ánh mắt đen nhánh nháy mắt nhìn .

      Đỗ Vũ biết lý do, đối diện lúc cũng thấy Mộc Cửu có phản ứng, đến khi Đỗ Vũ càng lúc càng khẩn trương luống cuống, Mộc Cửu đột nhiên : “Biết tại sao phải ở đây ?”

      Giọng cứng nhắc của Mộc cửu làm Đỗ Vũ có chút sửng sốt, sau đó lắp bắp trả lời: “, biết.”

      Mộc Cửu lại hỏi: “ biết chuyện của Trần Tử Sơ ?”

      “Mọi người thấy chuyện này liên quan đến tôi?”

      Mộc Cửu lắc cốc ca cao nóng chút, “Đương nhiên , người đó thông minh, dũng cảm, là người Trần Tử Sơ nhất thế gian, mà chỉ có thể ở trong bóng tối điên cuồng dõi theo, sao có thể là cùng người.” Trong lời của Mộc Cửu tràn đầy mỉa mai.

      Quả nhiên Đỗ Vụ bị chọc giận: “, linh tinh gì đó?”

      Mộc Cửu cầm cốc ca cao nóng uống ngụm, bộ dáng chắc chắn , “Người thường theo dõi ấy đến nhà sách phải là sao?”

      Xem đến lúc này Triệu Cường mở lớn miệng, toàn thân cảm thấy khó chịu, tay run rẩy chỉ vào bên trong với Tần Uyên: “Ca cao nóng này phải cho Đỗ Vũ uống sao?”

      “Làm sao có thể.” Tần Uyên bình tĩnh trả lời , Mộc Cửu quan tâm đến cảm nhận của người khác, đồ uống bản thân mình thích uống tuyệt đối cho người khác.

      Đỗ Vũ mạnh mẽ ngẩng đầu, thân thể run rẩy gào lên câu: “Vậy, vậy sao!”

      “Nên lúc các ấy chơi mật thất cũng theo?”

      Đỗ Vũ trầm mặc lên tiếng, nhưng sắc mặt càng thêm khẩn trường, chau mày, toàn thân cứng nhắc, tựa như sợ điều gì đó.

      Phản ứng mặt Đỗ Vũ đầu bị Mộc Cửu nhìn thấy, lại uống thêm ngụm ca cao nóng, nhỏm người về phía trước, nhìn : “ thấy gì? Hung thủ?”

      Đỗ Vũ nuốt nước miếng, chậm rãi mở miệng : “, người đàn ông.”

      “Hình dáng thế nào? Mặc quần áo gì? Cao bao nhiêu?”

      Đỗ Vũ càng thêm khẩn trương hơn, môi run lên, lắp bắp : “, biết, tôi biết, tôi chỉ nhìn từ xa, , thấy mặt .”

      “Nhưng trước đó có nhìn thấy, đó là bạn của .”

      Sắc mặt trắng bệch, hai mắt mở to, nhìn Mộc Cửu với vẻ thể tin được, “, làm sao biết?”

      “Vậy sợ cái gì? Người đó hôm nay đến trường?”

      Đỗ Vũ che mặt khóc, lẩm bẩm : “Tôi rất sợ, biết phải làm gì, di động gọi được, tôi còn cách nào, còn cách nào.” lặp lại câu cuối như bất an, tự trách cũng như tự an ủi chính mình.

      Tần Uyên ở ngoài nghe, trực tiếp tiến vào: “Cho tôi biết tên .”

      “Đới Kỳ Lượng.”

      Sau khi ra ngoài Tần Uyên để Thạch Nguyên Phỉ điều tra địa chỉ, mà Mộc Cửu vẫn như trước ngồi ghế uống cốc ca cao có chút lạnh.

      Đỗ Vụ ngẩng đầu, mặt mang theo nước mắt, vẻ mặt đau khổ: “Chắc phải xảy ra chuyện gì chứ?”

      tại hỏi cái này có ích sao?” Mặt Mộc Cửu chút thay đổi, câu xong cầm cái cốc ra ngoài.

      Cảnh sát nhanh chóng đến nhà của Đới Kỳ Lượng, gõ cửa cũng có ai trả lời, lúc này lại gặp ba Đới vừa về nhà. Ba Đới vừa thấy cảnh sát đến nhà mới đầu còn tưởng là con mình làm chuyện gì phạm pháp hay trong nhà có chuyện gì nên cứ đứng ở trước cầu thang dám lên. Triệu Cường nhìn thấy có người đến gần, nhanh chóng chạy đến hỏi mới biết là cha kế của Đới Kỳ Lượng, giải thích chút tình hình rồi liền ba Đới qua mở cửa.

      mùi máu tươi trong phòng truyền ra, Tần Uyên ở bên cạnh liền dùng mắt ra hiệu với Triệu Cường, Triệu Cường gật đầu dùng sức giữ ba Đới.

      “Kỳ Lượng, con ơi, con có ở nhà ?” Ba Đới lo lắng gọi to, muốn vào xem tình hình của con trai nhưng bị Triệu Cường ngăn lại, nhịn được lại gọi lớn hơn: “Mọi người cho tôi xem con tôi ! Chắc nó xảy ra chuyện rồi! Mọi người cho tôi xem ! Con ơi!”

      Cảnh tượng trước mắt sao có thể để ba Đới nhìn thấy, con ông ta giờ nằm trong vũng máu, đầu hướng về bên, bị dao gọt trái cây đăm vào lưng, nằm mặt đất còn hơi thở.

      Lam Tiêu Nhã kiểm tra đơn giản chút rồi đứng dậy lắc đầu : “ chết, thời gian tử vong vào khoảng 8 đến 9 giờ sáng, trừ vết thương lưng còn vết thương nào khác, đó là vết thương chí mệnh.”

      Ngoài cửa biết tin con mình chết, ba Đới bị kích thích gì liền ngất , Triệu Cường nhanh chóng đưa cho nhân viên y tế.

      Trần Mặc kiểm tra cửa rồi với Tần Uyên: “Đội trưởng, cửa có dấu vết bị cậy.”

      ta chủ động mở cửa cho hung thủ, còn chuẩn bị dép lê cho thay, dẫn hung thủ đến phòng khách bị tấn công từ phía sau.” Tần Uyên đưa ra kết luận: “Đới Kỳ Lượng biết hung thủ.”

      Trần Mặc: “Hung thủ của vụ này và vụ trước là cùng người.”

      “Nếu cùng người chắc chắn để lại manh mối.”

      “Đội trưởng! Trong miệng Đới Kỳ Lượng có gì đó.” Lam Tiêu Nhã nhàng mở miệng Đới Kỳ Lượng lấy ra cái túi , cẩn thận mở ra, nhìn Tần Uyên : “Hình như bên trong có tờ giấy.”

      Lam Tiêu Nhã mở tờ giấy ra liền thấy đó là dãy số

      1-9-7-5-6-1-8-3

      Đội điều tra đặc biệt nhìn 8 con số là manh mối ràng này, Đường Dật lấy giấy bút viết viết vẽ vẽ cũng hiểu được ý nghĩa của những số này.

      Nhìn mọi người đều có dáng vẻ rầu rĩ, Tần Uyên : “Tạm gác những con số này sang bên, lần này biết hung thủ và 4 còn có Đới Kỳ Lượng đều quen biết nhau, mà quan hệ lớn nhất của họ là trường học.”

      Triệu Cường xen vào : “Cho nên hung thủ ở Đại học Minh Khả? Sinh viên? Thầy giáo? Bảo vệ? phải là hiệu trưởng chứ!”

      Mộc Cửu : “Thầy giáo.”

      Thạch Nguyên Phỉ sợ hãi : “Thầy giáo? Sao thầy giáo lại làm loại chuyện này?”

      Mộc Cửu dùng giọng chút lên xuống : “Thầy giáo ra đề, học sinh giải đáp, đây là đề bài kiểm tra dành cho Trần Tử Sơ.”

      Triệu Cường ngơ ngác : “Kiểm tra?”

      Mộc Cửu: “Nên dãy số này chắc là Trần Tử Sơ có thể giải được.”

    3. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      Chương 13

      Tôi ấy, đến nỗi hy vọng máu thịt của ấy có thể hòa vào cơ thể tôi.

      Thạch Nguyên Phỉ: “Đội trưởng, đây là danh sách những giáo viên dạy ấy, tôi đều ghi ra, có rất nhiều đó.”

      Tần Uyên nhìn danh sách : “Thạch Đầu, bỏ qua tên những giáo, bỏ qua những thầy giáo dạy môn học bắt buộc, bỏ qua những thầy giáo có tiết vào sáng ngày thứ hai.”

      “Xong rồi, tại còn bốn người, thầy giáo thể dục, thầy tâm lý học, thầy dạy văn, người cuối cùng là thầy dạy về thực phẩm bảo vệ sức khỏe.

      Mộc Cửu nhìn danh sách : “ phải thầy thể dục, tuổi 30-35.”

      Thạch Nguyên Phỉ lại loại bỏ thêm, “À, vậy còn hai người, thầy dạy tâm lý Chu Phong và thầy dạy văn Mã Chính Lương, hai người này đều là thầy của Trần Tử Sơ trong học kỳ này.”

      Tần Uyên hỏi: “Hôm nay hai người họ đều có tiết sao?”

      Thạch Nguyên Phỉ tra lại: “Vâng, đều có tiết vào chiều thứ hai.”

      “Thạch Đầu, điều tra về hai thầy giáo này, nhưng người khác nghe giảng .”

      muốn kinh động đến hung thủ, tất cả thành viên của đội điều tra đặc biệt đều thay thường phục ở trường giả làm sinh viên, họ đều là người hơn hai mươi nên xuất ở sân trường cũng khác gì sinh viên bình thường, đặc biệt là Mộc Cửu và Đường Dật đúng là dáng vẻ sinh viên .

      Triệu Cường nhìn những sinh viên còn trẻ tuổi, xúc động : “Cuộc sống đại học là vui vẻ, vô lo vô nghĩ. Đúng rồi, Mộc Cửu, tốt nghiệp ở trường nào, trường trong nước? Hay ở nước ngoài?”

      Mộc Cửu quay đầu nhìn : “Đại học Khả Minh.”

      Khóe miệng Triệng Cường co rút: “Này, là trường nào vậy, sao tôi chưa từng nghe qua.”

      Mộc Cử: “Tôi bừa đó.”

      Triệu Cường gì.

      làm việc chung thời gian, nhưng Mộc cửu vẫn muốn chuyện của cho họ biết, họ biết sinh ra ở đâu, gia đình ở đâu, trước kia sống thế nào, học ở đâu, từng trải qua chuyện gì, họ hoàn toàn biết gì về , nhưng dầu vậy, họ vẫn lòng đối xử với như thành viên trong đội, có lẽ ngày nào đó Mộc Cửu về mình cho họ biết.

      Bởi vì hai lớp học bắt đầu cùng thời gian nên họ đến lớp tâm lý của thầy Chu trước, tiếng chuông bắt đầu tiết học vang lên, mọi người đều nhanh chóng chạy đến phòng học của mình, lâu hành lang liền yên tĩnh lại, chỉ còn vài sinh viên hành lang.

      Đường Dật luôn là sinh viên ngoan, vừa nghe tiếng chuông nhanh chóng chạy vào phòng học.

      Mộc Cửu tiến lên ngăn lại: “Trước tiên đừng vào, chờ mười phút nữa.”

      Đường Dật khó xử : “Chúng ta vào thế này ảnh hưởng đến lớp học.”

      Mộc Cửu : “Như vậy mới có kết quả.”

      Mười phút sau, Mộc Cửu tự nhiên bước vào cửa chính của lớp, việc này liền dọa đến Đường Dật, tuy rằng trước đây từng đến lớp muộn nhưng bình thường sinh viên từ cửa sau lặng lẽ vào, sợ giáo viên nhìn thấy để lại ấn tượng tốt.

      Tần Uyên phía sau ngăn cản mà với Đường Dật: “ ấy muốn nhìn phản ứng của thầy giáo, chúng ta chờ bên ngoài.”

      Tần Uyên vừa xong, bên trong liền truyền ra tiếng người đàn ông, vừa nghe xong liền biết là thầy Chu: “Này này, đợi chút, đến muộn mà còn trực tiếp vào, có phép tắc gì cả, mau cho tôi biết tên.”

      Lúc nảy lại nghe tiếng Mộc Cửu : “ xin lỗi, tôi nhầm phòng.”

      “Này này.” Giọng của thầy Chu cao hơn nghe có vẻ rất giận.

      Mộc Cửu hướng thầy Chu cúi đầu chào rồi xoay người chạy ra ngoài phòng học.

      Thấy Mộc Cửu ra, Trần Mặc hỏi: “Sao rồi?”

      Mộc Cửu hỏi: “Kế tiếp là phòng nào?” Đổi lại mà là thầy giáo này phù hợp.

      Triệu Cường trả lời: “À, ở lầu phòng 305.”

      Bọn họ năm người đến cửa phòng học 305, tiết học bắt đầu khoảng 20 phút, trong phòng có nhiều sinh viên lắm, hơn nữa họ đều ngồi ở phía sau, đứng bên ngoài có thể nghe được thanh bên trong truyền ra rất ồn, tất nhiên thanh là từ sinh viên, bọn họ có người chuyện, người ngủ, thậm chí có nữ sinh còn chụp hình, căn bản là ai nghe giảng bài, giống như là học.

      Đứng bục giảng là người đàn ông, mặc áo sơ mi caro tay dài, thất cà cạt màu tối, giống như là nghe thấy sinh viên làm ồn, có chút phản ứng, ngược lại còn nghiêm túc giảng bài, cau mày, nhưng lên tiếng bảo bọn họ im lặng.

      Mộc Cửu quan sát lúc, giống như vừa rồi, từ cửa trước vào.

      Mã Chính Lương nhìn Mộc Cửu có phép tắc, trực tiếp vào phòng học, liền dừng giảng bài, sắc mặt có chút trầm, siết chặt tài liệu trong tay sau đó liền buông ra, miễn cưỡng cười nhìn Mộc cửu : “Bạn học mau tìm chỗ ngồi , bắt đầu học rồi.”

      Mộc Cửu nghe vậy cũng nhìn , ngồi ở hàng thứ nhất ngay chính giữa, đối diện với Mã Chính Lương

      Mã Chính Lương thấy Mộc Cửu ngồi xuống liền chuẩn bị giảng tiếp.

      “Thầy Mã tan học trước .” thanh riêng biệt của Mộc Cửu vang lên trong phòng học ồn ào.

      Vốn là phòng học rất ồn trong chốc lát liền yên tĩnh lại, sau đó phía sau nổi lên tiếng thảo luận, những sinh viên ngồi phía sau đều thẳng người nhìn Mộc Cửu ở phía trước, nghĩ thầm, ai mà can đảm vậy, tuy đó đều là tiếng lòng của họ nhưng dám trước mặt thầy đây là người đầu tiên.

      “Bạn học, cái gì?” Mã Chính Lương gượng cười.

      Mộc Cửu nhìn : “Thầy Mã cùng tôi nghiên cứu chút về quyển Bao Giờ Tan Phai .”

      Tạm dừng vài giây, Mã Chính Lương đột nhiên thích thú tươi cười, sau đó lên giọng : “Các sinh viên, bây giờ tan học.”

      thanh thảo luận về Mã Chính Lương càng lớn hơn, mọi người đều dùng ánh mắt tò mò nhìn Mộc Cửu, tìm hiểu về thân phận của . Mọi người cảm thấy việc này kỳ lạ nhưng vẫn mau chóng dọn những vật dụng của mình, về phía cửa trước, quên quay đầu nhìn hình dáng Mộc Cửu.

      Đợi mọi người đều ra ngoài, Tần Uyên và mọi người tiến vào phòng, khóa cửa trước lại, ngồi bên lên tiếng.

      Mã Chính Lương nãy giờ vẫn nhìn Mộc Cửu, lúc này mới : “ xem qua quyển đó?”

      Mộc Cửu đáp: “Trước đây có xem.”

      Mã Chính Lương dùng ánh mắt tò mò nhìn : “ thấy thế nào?”

      thẳng thắn : Nhàm chán”

      Mã Chính Lương giận dữ cười châm biếm: “Nhàm chán? Là do hiểu, chưa từng trải qua, người đến mức hy vọng máu thịt của ấy có thể hòa vào thân thể mình.”

      Mộc Cửu thản nhiên : “Đáng tiếc vẫn có được ấy.”

      Mã Chính Lương nghe xong liền cười, tỏ vẻ thỏa mãn, “Nhưng ấy mãi mãi nhớ đến tôi, quên tôi.”

      Mộc Cửu giọng chút lên xuống : “ ấy căn bản chú ý tới mặt mũi , ấy nhớ là tên , qua vài năm nữa chỉ có thể nhớ họ của .”

      trừng lớn mắt, cười dữ tợn, giống như nhìn thấy cảnh Trần Tử Sơ gặp : “ ấy đến gặp tôi. Vì Dư Diệu Khả còn trong tay tôi.”

      “Nếu ấy muốn gặp tại ấy ở trong phòng này, ấy giải ra mật mã cuối cùng nhưng ấy lại gặp vởi vì làm ấy cảm thấy chán ghét.”

      Mã Chính Lương cho là đúng, đột nhiên cười rồi nhắm về phía Mộc Cửu nhưng lại bị Triệu Cường mạnh mẽ giữ lại, giãy, nhìn mọi người cười : “ ấy đến gặp tôi, ấy cầu xin tôi cho ấy biết chỗ của Dư Diệu Khả, các người thể ngăn cản.”

      Tần Uyên lạnh lùng : “Chúng tôi đương nhiên ngăn cản được bởi vì chúng tôi tìm được Dư Diệu Khả.”

      Ngồi trong xe cảnh sát, Triệu Cường : “Đưa ra lời khiêu khích như vậy, muốn bị bắt à.” Dãy số kia vốn là lịch dạy học của Mã Chính Lương, Trần Tử Sơ vừa mới phát nhưng Mộc Cửu nhờ Hồng Mi đến ngăn Trần Tử Sơ nên ấy mới đến trường học.

      Mộc Cửu nhìn ra bên ngoài cửa sổ : “Vì muốn Trần Tử Sơ đích thân đến gặp .”

      ===========================================================

      “Chị vẫn tìm bà ấy?”

      Mộc Cửu lên tiếng.

      khép sách lại, lộ ra vẻ mặt thanh tú tái nhợt, trong mắt lộ ra vẻ khinh thường: “Bà ấy để chị tìm được đâu, có thể bà ấy bị bắt, cũng có thể chết.”

      Mộc Cửu bình tĩnh : “Đây là tôi nợ bà ấy.”

      cười châm biếm: “Vậy tôi hỏi chị, chị tình nguyện giúp cảnh sát ngoài việc muốn nhốt tôi ở đây còn lý do gì nữa? Vì người đó?”

      “Là tôi nợ .”

      “Lại là nợ, vậy chị cho tôi biết, cái chị nợ tôi đâu?” nghiêng người về phía trước, ánh mắt chăm chú nhìn mặt .

      Mộc Cửu đưa tay chỉ vào trái tim của mình, tựa như bảo đảm “Tôi trả lại cho cậu.” Vào ngày nào đó.

    4. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      Chương 14

      Tặng cho tôi người tôi nhất.

      Mã Chính lương ngồi trong phòng thẩm vấn, dù hỏi việc gì cũng , chỉ ngừng lặp lặp lại câu “cho Trần Tử Sơ đến gặp tôi”, lúc sau câu cũng , chỉ nhắm mắt lại nghỉ ngơi.

      Triệu Cường vội chạy đến, vẻ mặt lo lắng: “Đội trường, làm sao bây giờ, muốn cho đội đặc công đến nhà Mã Chính Lương điều tra nhưng có chút dấu vết nào của Dư Diệu Khả, cứ như vậy tôi sợ Dư Diệu Khả gặp nguy hiểm.”

      Lúc này Trần Mặc từ trong phòng thẩm vấn ra cũng lắc đầu, tất nhiên đối với Mã Chính Lương cứng rắn cách nào cũng được, “Đội trưởng, biết đâu cho Trần Tử Sở gặp Mã Chính Lương khai ra.”

      được, như vậy là đúng theo ý , khi đạt được mục đích dễ dàng khai ra, cầu tiếp theo càng quá đáng hơn.” Tần Uyên kiên quyết phủ định, ngay sau đó theo bản năng tìm kiếm hình ảnh nho , vừa trở về cục cảnh sát, tâm tư của luôn đặt người Mã Chính Lương, chú ý đến Mộc Cửu, tại thấy bên cạnh, liền hỏi Triệu Cường: “Mộc Cửu đâu?”

      Triệu Cường nghe xong kinh ngạc : “ ở cùng chúng ta à, nãy giờ tôi vẫn ở cùng mà.”

      Lam Tiêu Nhã nắm cào tóc: “ phải, ấy vừa về cục cảnh sát liền mượn tôi trăm đồng, tôi nghĩ ấy mua đồ gần đây, kết quả thấy có.”

      “Ôm tiền chạy trốn?” Triệu Cường buột miệng .

      Khóe miệng Lam Tiêu Nhã co rút: “Truyện cười của cậu lạnh.”

      Đường Dật tìm Mộc Cửu, cũng đến hỏi: “Tôi hỏi bác bảo vệ, Mộc Cửu vừa ra khỏi cục cảnh sát liền bắt taxi nhưng biết đâu?”

      “Nếu ấy ra ngoài theo lời cậu , chắc là đến nơi đó.” Trần Mặc ở bên đột nhiên .

      Tần Uyên hỏi: “Cậu biết ấy đâu à?”

      Trần Mặc có chút khó xử: “Tôi thể .”

      Lam Tiêu Nhã nháy mắt dụ dỗ : “ cần phải cụ thể, cho chúng tôi biết chỗ đó ở đường nào là được.”

      Trần Mặc im lặng lát rồi : “… đường Kiến Hưng.”

      Mọi người có chút ngạc nhiên, bởi vì đáp án rất ràng, đường Kiến Hưng nổi tiếng nhất là bệnh viên tâm thần Vĩnh Hoa, cũng khó trách Mộc Cửu , nhưng Mộc Cửu đến đó làm gì? Gặp người nào trong đó?”

      Thấy mọi người im lặng , Triệu Cường rất hiểu, “Đường Kiến Hưng sao? đường đó có gì lạ à? phải chỉ ở gần cục cảnh sát thôi sao?”

      Lam Tiêu Nhã vỗ vỗ trán, nhất thời cảm thấy đau đầu, “Đồ mù đường, gần cục cảnh sát chúng ta là đường Kiến Khang.”

      Triệu Cường xấu hổ sờ sờ mũi, giọng thầm: “Kiến Hưng, Kiến Khang cũng khác nhau lắm mà.”

      Lam Tiêu Nhã gì, quyết định quan tâm nữa.

      “Chuyện gì vậy?” thanh Mộc Cửu vang lên sau lưng Lam Tiêu Nhã.

      Bốn người nhất thời bất ngờ, họ biết Mộc Cửu đến đây lúc nào, ấy nghe được bao nhiêu lời họ , chỉ có Tần Uyên cau mày nhìn , vẻ mặt u ám, bốn người bên cạnh đều lui xuống phía sau, chừa chỗ cho mộc Cửu, tránh sang bên, đỡ phải bị cơn giận của đội trưởng lây sang.

      Tần Uyên nhìn mặt Mộc Cửu, mặt lạnh bình tĩnh : “ với tôi tiếng ra ngoài, rốt cuộc muốn gì?” Tần Uyên vẫn có chút kiềm chế.

      Mộc Cửu biết Tần Uyên lại giận, trong lòng thở dài, mặt có biểu cảm gì, về phía trước vài bước, sau đó từ trong túi lấy ra vật cầm trong tay.

      “Cho này.” Mộc Cửu nhìn , nâng cánh tay lên.

      Tần Uyên nghi ngờ nhìn trong chốc lát mới vươn tay, Mộc Cửu đặt bàn tay nho vào trong tay , sau đó chậm rãi buông lỏng tay ra, vật này liền thuận thế ở tay Tần Uyên.

      Bốn người bên cạnh tò mò nhìn tay Tần Uyên, đợi đến khi thấy vật đó, mọi người cảm thấy hiểu, lại ngẩng đầu nhìn nét mặt của đội trưởng, vẻ mặt dở khóc dở cười, nhưng sắc mặt so với khi nãy dịu ít.

      Tần Uyên hỏi: “Đây là gì?”

      Mộc Cửu thành : “Kẹo”

      Tần Uyên nhíu mày: “Đưa tôi làm gì?”

      Mộc Cửu ngẩng đầu nhìn : “Làm giận rồi, xin lỗi.” Ngữ khí như là đứa trẻ làm sai giải thích với người lớn.

      Bốn người đều kinh ngạc, Mộc Cửu bỗng nhiên lại chịu nhận sai trước mặt đội trưởng.

      Tần Uyên thở dài, biết lòng muốn nhận sai hay , cũng muốn so đo cùng , tại vụ án vẫn quan trong hơn, vừa nghĩ đến, giọng điệu của trở về bình thường: “Mộc Cửu, Triệu Cường và Trần Mặc theo tôi đến kiểm tra nhà của Mã Chính Lương.”

      Mã Chính Lương năm nay 33 tuổi, tám năm trước bắt đầu đến đại học Minh Khả dạy học, lúc trước, ở trong trường cư xử cũng tệ, quan hệ với sinh viên và giáo viên khác cũng hòa hợp, có gì để bàn cãi.

      Nhưng vài năm gần đây tính tình đột nhiên có biến đổi lớn, con người trở nên ngày càng trầm, muốn cùng người khác chuyện, lớp học cũng mặc kệ sinh viên, sinh viên trễ về sớm cũng gì, dần dần phòng học cũng trở nên ồn ào hơn.

      Sinh viên mới đến nghe các chị khóa về Mã Chính Lương đều muốn chọn lớp của Mã Chính Lương, nhưng những người học nhiều, đến lớp học cũng chỉ làm việc riêng như là lớp mà lần trước họ đến thấy vậy, mà trường học ngày càng có ý kiến về vấn đề này, tựa như muốn đuổi việc Mã Chính Lương vậy, chỉ là nghĩ đến đột nhiên xảy ra việc thế này, sinh viên trong trường gặp chuyện may mà người gây ra việc đó còn là thầy giáo của họ.

      Nhà của Mã Chính Lương ở khu dân cư gần trường học, lúc học đại học ba mẹ qua đời vì bệnh, cho nên trong nhà chỉ có mình ở.

      Tuy vậy, trong nhà Mã Chính Lương rất sạch , có chút bừa bộn nào. Hoàn toàn giống nhà của đàn ông độc thân, nhưng khi bọn họ vào thư phòng của , cảm giác biến thái của Mã Chính Lương lại xuất .

      vách tường trong phòng là ảnh chụp theo dõi Trần Tử Sơ, ảnh khi ấy tập trung ngồi nghe giảng, có khi là ảnh mỉm cười với ai đó, lúc trong sân trường, gió thổi làm váy bay bay. …có đủ tất cả, ảnh chụp Trần Tử Sở trẻ tuổi xinh đẹp, tất cả hình ảnh đều tràn ngập sức sống, rất nhiều ảnh chụp Trần Tử sơ cùng ghi chép về thay đổi theo thời gian, từ mùa xuân đến mùa hạ rồi mùa thu đến mua đông, giống như là ghi thành quyển sách chứa đầy tuổi thanh xuân thời gian đẹp nhất của , mà người viết chính là giáo viên, giáo viên chứa đầy dục vọng với .

      “A, trời ơi, da gà tôi nổi lên hết rồi.” Triệu Cường cố gắng xoa xoa cánh tay mình, trong lòng cảm thấy ghê tởm, thầy giáo trong trường, mỗi ngày chụp ảnh sinh viên của mình đúng là mặt người dạ thú.

      Tần Uyên nhìn kỹ thời gian chụp ảnh, “Ảnh chụp đều được sắp xếp theo ngày, ngày sớm nhất là ngày 28 tháng 11 năm 2010, cuối cùng là vào hai ngày trước.” Tần Uyên chú ý tới vách tường bàn thấy có chỗ trống, mặt tường còn lưu lại chút dấu vết giấy trắng, “Chỗ này chắc có tờ giấy nhưng bị gỡ ra.”

      Trần Mặc cũng để ý trong thư phòng có máy hủy giấy, mở ra bên trong còn lưu lại vài miếng giấy trắng, liền lấy ra đưa Tần Uyên xem, “Đội trưởng, xem, dùng máy hủy giấy hủy rồi.”

      Bọn họ theo dấu vết giấy ráp lại thành hai chữ “Thượng Nguyên” ràng.

      “Nhà sách Thượng Nguyên, xem ra trong đó có toàn bộ kế hoạch của , đáng tiếc giấy bị hủy rồi, nếu vò nát đem vứt chừng chúng ta có thể tìm được chỗ của Dư Diệu khả.” Triệu Cường nghĩ manh mối hung thủ để lại bị hủy nên có chút oán giận.

      Ba người lúc này nghiên cứu về tờ giấy, Mộc Cửu lại nhìn giá sách trong thư phòng, đó có rất nhiều loại sách, giá sách được đặt sát bức tường bên cạnh bàn làm việc, cho nên cần đứng dậy chỉ cần dũi tay có thể lấy sách, rất thuận tiện.

      Mộc Cửu nhìn chút, ánh mắt lóe lên như nghĩ đến việc gì đó, ngồi ghế, chìa tay lướt qua các quyển sách giá.

      Ba người thấy động tác của Mộc Cửu đều xoay người nhìn , Triệu Cường khó hiểu hỏi: “Mộc Cửu, làm gì vậy?”

      Mộc Cửu trả lời , ngồi ghế thẳng lưng, tay lướt qua những quyển sách giá, nghĩ chút, lại cầm mấy quyển sách ở tầng của giá sách để bàn, sau đó lại ngồi xuống, duỗi tay đến giá sách, lại chạm phải loạt những quyển sách, Mộc Cửu sờ vào mấy quyển sách như cảm nhận chút rồi rút ra quyển sách.

      Đây là quyển sách bìa cứng, sách bị ma sát nên có chút cũ, đặc biệt là bìa sách có tên, chính xác là chữ, nhìn qua giống như là sách nhưng ra là quyển bút ký.

      Ba người qua nhìn, Mộc Cửu mở sách, ngoài dự đoan là bên trong phải là chữ viết tay, trang giấy trắng ở giữa chỉ có câu: Tặng cho tôi người tôi nhất.

      Vẻ mặt Triệu Cường nghi ngờ : “Đây là?”

      Tần Uyên hiểu chút: “Xem ra đây là thư Mã Chính Lương viết.”

      Trần Mặc hỏi: “Viết cho Trần Tử Sơ à?”

      phải.” Tần Uyên chỉ vào ngày tờ giấy, “Lúc năm 2007 Mã Chính Lương còn chưa biết Trần Tử Sơ, viết gửi cho người khác.”

      Trần Mặc cùng Triệu Cường có chút ngoài ý muốn: “Còn người nữa?”

      Khi chuyện Mộc Cửu đọc sơ qua mặt, “Hơn nữa còn là nữ sinh viên.” .

    5. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      Chương 15

      Giống như đóa hồng từ từ nở, cuối cùng nàng cho ta thấy hình ảnh đẹp nhất của nàng.

      “Hơn nữa còn là sinh viên.”

      Mộc Cửu xong tiếp tục đọc, đọc rất nhanh, nhìn lướt qua trang rồi đến trang bên cạnh, sau đó lập tức lật qua trang mới, bao lâu đọc qua mấy trang.

      “Trời ơi, đây là tốc độ gì vậy.” Triệu Cường quả phải mở to mắt nhìn, nhớ lần đầu nhìn Đường Dật đọc sách cũng sợ rồi, biết ai có thể vượt qua được, mà giờ so với Mộc Cửu lại cùng đẳng cấp, Triệu Cường cảm thán: “Em Mộc cửu à, đúng là kinh thường toàn bộ nhân loại.”

      Tần Uyên ở bên nhìn Mộc Cửu im lặng đọc sách, mái tóc đen dài của che khuất hai má, nhưng ánh mắt dưới phản chíu của ánh đèn lại nhìn rất dịu dàng, lâu rồi có cái cảm giác hiểu người khác nghĩ gì, lúc này trông bình tĩnh, loại cảm giác này đặc biệt, Tần Uyên bất giác nhìn chằm chằm lúc lâu, đột nhiên Mộc Cửu quay đầu nhìn , ánh mắt liền chạm phải với cặp mắt đen nhánh thấy được đáy mắt.

      Tần Uyên ngẩn ra, sau đó có chút xấu hổ tránh ánh mắt của .

      Mộc Cửu có chút nghi ngờ nhìn , sau đó : “Tôi xem xong rồi.”

      Triệu Cường hoàn toàn cảm nhận được việc vừa rồi, hô lên: “Woa woa, nhanh quá vậy! Sao rồi, bên trong viết gì vậy Mộc Cửu.”

      Mộc Cửu nhìn cuốn sách thoải mái : “Tôi biết vì sao Mã Chính Lương biến thành như vậy.”

      Tám năm trước, Mã Chính Lương bắt đầu dạy ở đại học Minh Khả, khi đó còn độc thân, bởi vì tính cách hiền lạnh lại có chút cứng nhắc nên có bạn . Nhưng vào năm thứ 2 dạy, có lần ở trường học, tình cờ thấy nam sinh viên làm phiền nữ sinh, làm cho ấy rơi vào tình cảnh khó xử, đó tên là Trần Tuyền, lúc đó là hoa khôi trong trường, còn là phó chủ tịch hội sinh viên, mọi phương diện đều xuất sắc.

      Hôm đó, để cảm ơn Mã Chính Lương, Trần Tuyền còn mời dùng cơm, trong khi ăn cơm hai người trò chuyện rất vui vẻ. xinh đẹp cùng sức sống của Trần Tuyền liền hấp dẫn Mã Chính Lương, càng ngày càng để ý đến nữ sinh viên này.

      Rồi vào học kỳ mới, Trần Tuyền lại chọn học môn của Mã Chính lương. Trong tiết học, Mã Chính Lương thường đưa mắt nhìn Trần Tuyền, mà cũng thấy Trần Tuyền tươi cười nhìn .

      Sau này hai người tiếp xúc ngày càng nhiều, Trần Tuyền thỉnh thoảng lại đến hỏi về môn học hoặc trong cuộc sống có gì vui, Trần Tuyền hẹn ăn, Mã Chính Lương cảm thấy Trần Tuyền rất tin tưởng ở , cảm thấy ở cùng rất thoải mái và yên tâm mà Mã Chính lương cũng trẻ này. Hai người như đôi tình nhân cùng nhau dạo, xem phim, rồi uống cà phê nơi Trần Tuyền thích nhất. Mã Chính Lương cảm thấy rất phấn khởi, thậm chí muốn đợi sau khi Trần Tuyền tốt nghiệp cầu hôn với ấy.

      lâu sau đó, Mã Chính Lương phát thái độ của Trần Tuyền đối với ngày càng lạnh nhạt, ở trong trường cố ý tránh mặt , sau đó phát bên cạnh Trần Tuyền xuất nam sinh cao ráo đẹp trai, họ giống như là người của nhau, họ cùng nhau dạo phố, ăn cơm, thân thiết giống như và Trần Tuyền trước kia vậy.

      hiểu tại sao Trần Tuyền đột nhiên bỏ nên mới đến nhà Trần Tuyền để hỏi .

      Khi nhìn thấy , kích động, kéo sang bên cạnh, cảnh giác nhìn bốn phía, rồi khóc lóc kể với .

      Là do hôm đó, ba mẹ vô tình thấy và Mã Chính Lương dùng cơm, liền hỏi đó có phải là bạn trai của , thực ra đó là thầy giáo của mình, kết quả ba mẹ giận dữ, muốn nhanh chóng chia tay với Mã Chính Lương, còn uy hiếp nếu làm theo đến trường làm loạn để trường học đuổi việc Mã Chính Lương.

      Trần Tuyền muốn làm tổn thương Mã Chính Lương nên đành thỏa hiệp, hơn nữa còn nghe theo lời ba mẹ, kết giao với học trưởng.

      Hai người ôm nhau khóc, cuối cùng Trần Tuyền , đợi sau khi tốt nghiệp kiên trì ở chung với Mã Chính Lương, mà Mã Chính Lương cũng hứa là chờ .

      Nhưng vào đúng ngày tốt nghiệp, Trần Tuyền lại nhảy lầu tự sát.

      Triệu Cường thở dài : “Nhảy lầu tự sát? Nghe như trong tiểu thuyết vậy, chuyện tình cảm của Mã Chính Lương cũng lận đận, người mình lại tự sát, thảo nào trở nên biến thái như vậy.”

      “A.” Triệu Cường dường như hiểu vài việc: “Tôi biết rồi, cho nên khi gặp Trần Tử Sơ cảm thấy như Trần Tuyền trở lại, bởi vì họ rất giống nhau, đều là người đẹp, là hoa khôi, ở trường rất được thích, hơn nữa còn là sinh viên của , cho nên mới nảy sinh tình cảm biến thái với Trần Tử Sơ.”

      Mộc Cửu quay đầu nhìn , đột nhiên : “ cảm thấy Trần Tuyền và Mã Chính Lương nhau sao?”

      “Ừ? Chẳng lẽ phải sao?” Câu hỏi của Mộc Cửu làm cho Triệu Cường có chút lưỡng lự, quyển sách này đem đến cảm giác như vậy mà, hai người nhau lại bị chia cách bởi sống và cái chết, dương cách biệt.

      Mộc Cửi lại : “Nếu đây là vậy ảo tưởng của Mã Chính Lương đâu?”

      , , , phải đâu.” Triệu Cường ‘ lúc sau mới hoàn chỉnh câu, “Vậy tất cả đều là ảo tưởng? phải họ cùng ăn cơm dạo phố rồi còn làm những việc khác nữa sao?”

      Mộc Cửu: “Hội chứng Erotomania (Tình tưởng tượng).”

      “Hội chứng Erotomania?” Triệu Cường lặp lại lần, nghĩ thầm, đây là cái gì.

      Hiếm khi Mộc Cửu lại giải thích cho : “Hội chứng Erotomania là người bệnh nghĩ mình đương và cho rằng đối phương cũng , hơn nữa còn thường xuyên dùng ánh mặt ám chỉ với mình, cảm thấy họ là người vì thế luôn theo dõi, quan sát nhất cử nhất động trong cuộc sống của đối phương, hơn nữa xem chuyện đối phương làm xem như chuyện hai người cùng làm.”

      Trần Mặc: “Có thể những điều viết trong sách đều là ảo tưởng của .”

      “Trời ơi! Cư nhiên lại có chuyện này!” Triệu Cường cảm khái câu, trong đầu đột nhiên nghĩ đến việc, kích động : “Đúng rồi đúng rồi, mấy hôm trước tôi xem tin tức giải trí, nam ngôi sao bị fan cuồng tập kích, lúc bị cảnh sát bắt ấy còn mình là bạn của ta, lúc đó tôi còn nghĩ ấy linh tinh, chừng trong lòng ấy thực nghĩ như vậy.”

      Tần Uyên nghĩ đến nội dung trong sách, nhíu mày : “Chắc là hành vi theo dõi của bị Trần tuyền phát nên mới có cảm giác Trần Tuyền tránh mặt , nhưng biết như vậy nên vì ấy nghĩ ra lý do ba mẹ ấy cho họ ở cùng nhau.”

      Triệu Cường nghĩ đến năm đó có người gián tiếp bị hại, tức giận : “Tôi thấy Mã Chính Lương cùng cái chết của Trần Tuyền chắc chắn có liên quan đến nhau, chừng do chịu được theo dõi của nên mới phải nhảy lầu.”

      Mộc Cửu lại phủ định cách của : “Đúng là cùng có quan hệ nhưng phải là tự sát mà là bị giết.”

      Triệu Cường bị lời của Mộc Cửu làm cho kinh sợ: “Cái gì? Bị giết?”

      ‘Thân thể ấy như chữ Trình (呈) nằm mặt đất, đầu nghiêng về bên, mái tóc đen dài tản ra đất, hề động đậy giống như được giải thoát giống như bình tĩnh. Tôi nhìn mặt ấy, chỉ nhìn thấy máu đỏ từ từ lan ra, mặt đất chung quanh đều bị nhuộm đỏ, giống như đó hoa hồng từ từ nở rộ, cho tôi thấy được hình ảnh đẹp nhất của .’

      Cửu lật đến trang cuối cùng, mở bìa sách ra, bên trong có hai ảnh chụp, thứ nhất là mặc đầm màu đỏ, nghiêng đầu như nhìn vật gì đó, mặt mỉm cuời , mà bức ảnh thứ hai là ngã vào vũng máu, thấy gương mặt nhưng rất giống với miêu tả trong sách.

      Trần Mặc liếc mắt cái liền nhìn ra: “Nếu đây là Trần Tuyền, với góc độ chụp ảnh thời điểm Trần Tuyền nhảy lầu Mã Chính Lương sân thượng.”

      Tần Uyên lấy di động gọi cho Thạch Nguyên Phỉ: “Thạch Đầu, giúp tôi điều tra vụ tự sát của đại học Minh Khả sáu năm trước, người chết tên là Trần Tuyền.”

      Thạch Đầu nghe xong có chút kinh ngạc, sao tự nhiên lại điều tra vụ án cũ vào sáu năm trước, nhưng vẫn tìm, rồi với Tần Uyên: “Đội trưởng, vụ này do cục chúng ta xử lý, kết quả cuối cùng là tự sát bình thường.”

      Tần Uyên lại hỏi:”Lúc đó sao lại kết luận là tự sát.”

      tìm được đối tượng khả nghi, Đó là vì trước khi nhảy lầu, Trần Tuyền gửi tin nhắn cho tất cả những người mà ta quen , hơn nữa khi Trần Tuyền còn ba mẹ ấy qua đời do tại nạn giao thông, cho nên còn người thân nào. Đúng rồi, vụ án này làm sao vậy? Sao lại đột nhiên điều tra vụ án cũ này, chẵng lẽ nó có quan hệ với vụ của Mã Chính Lương sao?”

      “Ừ, cũng có thể. Thạch Đầu cúp máy , có việc tôi gọi cậu.”

      Sau khi cúp máy, Tần Uyên nghĩ chút liền tìm ra mối liên hệ giữa bọn họ, nên nghiêm mặt : “Ba mẹ Mạ Chính Lương qua đời khi học đại học, ba mẹ Trần Tuyền mất do tại nạn xe khi ấy còn , mẹ của Trần Tử Sơ qua đời do bệnh khi ấy học trung học, ba ở nước ngoài, ngoại trừ chu cấp tiền cho ấy có gặp mặt. Cho nên nguyên nhân các ấy hấp dẫn Mã Chính lương là cảm thấy họ và đều quan tâm của ba mẹ.”

      Tuy biết việc, Triệu Cường phiền não : “Nhưng chúng ta vẫn biết nơi Dư Diệu Khả bị nhốt, làm sao đây?”

      Tần Uyên nhìn hai ảnh chụp : “Nhưng tại chúng ta có lợi thế hơn rồi.”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :