1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Người Điều Khiển Tâm Lý - Dực Tô Thức Quỷ

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      Chương 6

      Quá tự kiêu thường làm tê liệt thần kinh của chúng ta.

      Các thành viên của đội Điều Tra Đặc Biệt trở về cục cảnh sát, Tần Uyên và Trần Mặc lấy khẩu cung của Trần Vĩnh Niên, Triệu Cường cùng Hồng Mi lấy khẩu cung của người đàn ông làm náo loạn trường, Thạch Nguyên Phỉ với Đường Dật ở văn phòng sắp xếp lại hồ sơ vụ án, còn lại Lam Tiêu Nhã và Mộc Cửu ở phòng pháp y vừa ăn bánh ngọt vừa tán gẫu.

      Lam Tiêu Nhã nghẹn họng nhìn trân trối Mộc Cửu trong nháy mắt ăn hết hai miếng bánh ngọt: “Mộc Cửu à, em quả thực xứng với cái danh “thánh ăn” nha, nhưng mà cũng phải , em là người duy nhất dám vào phòng pháp y ăn đó.”

      Mộc Cửu lại bỏ thêm miếng bánh vào miệng, nhìn những dụng cụ xung quanh căn phòng, khen ngợi: “Nơi này tốt lắm.”

      Lam Tiêu Nhã thấy Mộc Cửu bên khóe miệng bị dính bơ, vẻ mặt chút thay đổi còn nghiêm túc ngồi ăn bánh ngọt, nhịn được vẻ mặt háo sắc, vươn tay xoa mặt : “A a a, Mộc Cửu ngốc nhưng rất đáng .”

      màn này bị Triệu Cường và Hồng Mi vừa lấy lời khai phạm nhân ra thấy được, Triệu Cường làm vẻ mặt thương tiếc với Lam Tiêu Nhã: “Chị à, chị làm ơn tay giùm , em ấy chỉ là con nít thôi.” Vừa xong thấy Lam Tiêu Nhã biến sắc, liền chạy nhanh đến trốn sau lưng Hồng Mi.

      Lam Tiêu Nhã muốn nổi giận, Mộc Cửu bên mở miệng : “Tôi phải con nít, làm sai rồi trốn sau lưng người lớn mới là con nít.”

      “Phốc.” Hồng Mi cùng Lam Tiêu Nhã phụt cười.

      Triệu Cường bị châm chọc nóng nảy giơ chân, “Tôi nè em Mộc Cửu, sao luôn nhắm vào tôi vậy?”

      Mộc Cửu ra vẻ thần bí mở miệng: “ làm tôi nhớ đến người.”

      “Ai vậy?” Triệu Cường mở miệng, lòng có chút bất an.

      người chết.”

      “…” chỉ biết!

      Nhìn thấy biểu cảm của Triệu Cường, Hồng Mi che miệng cười , còn Lam Tiêu Nhã lại khách khí mà cười to.

      Mộc Cửu cúi đầu xuống, bóng râm che mất làm cho người ta nhìn được vẻ mặt của .

      Đường Dật chạy đến nhìn thấy cảnh này cảm thấy khó hiểu, nhưng vẫn mở miệng : “Đội trường bảo mọi người quay về phòng họp.”

      “Đội trưởng, thai phụ kia bị hoảng sợ nhưng thân thể có vấn đề gì, đứa trong bụng cũng sao. Nhưng tôi cùng chị Mi lấy khẩu cung người làm náo loạn trường kiên quyết mình bị người khác uy hiếp, có người đàn ông cầm dao để sau lưng , nếu làm theo lời người đó giết chết , mọi người xem lời có thể tin sao? Tôi nghĩ chỉ dối để trốn tội.”

      Thạch Nguyên Phỉ tiếp lời: “Cũng nhất thiết là dối, chừng người đàn ông cầm dao uy hiếp chính là tòng phạm của Trần Vĩnh Niên, chẳng phải trong điện thoại của Trần Vĩnh Niên có tin nhắn cảnh báo sao, chỉ tiếc là tôi thể điều tra được số di động là của người nào.”

      Triệu Cường buồn lòng: “ hơn nửa ngày rồi mà lại thể kết án.”

      Lúc này đột nhiên Mộc Cửu mở miệng: “ có tòng phạm, có thể đó chỉ là trò đùa của người thôi.”

      “Trò đùa? Việc này thiếu chút nữa làm chết mạng người.” Triệu Cường nghe xong liền tức giận.

      có thể nhắn tin cảnh báo cho Trần Vĩnh Niên trước khi chúng ta tìm ra , chứng minh sớm biết Trần Vĩnh Niên là hung thủ, việc này chỉ có hai khả năng, thông qua manh mối của chúng ta tìm ra được Trần Vĩnh Niên, hai là nhìn thấy hung thủ bắt cóc nạn nhân hoặc thấy được quá trình bỏ xác.

      Đường Dật nhớ lại : “Vụ án đầu là do hai người nhặt ve chai phát , vụ thứ hai do cảnh sát trong đội Điều Tra Ma Túy phát .”

      Tần Uyên nghiêm túc : “Là ai trong đội Điều Tra Ma Túy.”

      Hồng Mi lật tư liệu : “Là Lí Thiên Bằng, đội trưởng nghi ngờ .”

      “Khoan , Lí Thiên Bằng có phải là người lúc trước muốn vào đội của chúng ta nhưng lại bị từ chối?” Triệu Cường dường như nghĩ được việc gì đó, tròng mắt chuyển động, đột nhiên vỗ bàn, “Tôi nhớ rồi, lúc tôi ở trường thứ nhất có nhìn thấy , còn đến chào hỏi tôi.”

      Lời của Triệu Cường càng thêm chứng thực phán đoán của Tần Uyên, lạnh lùng : “ cảnh sát điều tra ma túy có thể xuất ở nơi nào, Thạch Đầu, điều tra xem hôm nay ở nhà hay ở cục cảnh sát.”

      lâu sau, Thạch Nguyên Phỉ, xuất ở phòng họp, “Đội trưởng hôm nay ở trong cục.”

      Tần Uyên quyết định nhanh, “, đến nhà .”

      Đến dưới lầu nhà Lí Thiên Bằng, Tần Uyên bảo Triệu Cường và Trần Mặc ở trong xe, cùng Mộc Cửu cùng nhau lên lầu.

      Triệu Cường dám phản đối ý kiến của đội trưởng, chờ Tần Uyên và Mộc Cửu vào tòa nhà ở bên cạnh Trần Mặc : “ xem sao chúng ta chỉ có thể ngồi chờ trong xe.”

      So với Triệu Cường Trần Mặc thản nhiên hơn nhiều: “Họ phải chuyện khách sáo, chúng ta chung cũng vô dụng.”

      Triệu Cường chút suy nghĩ : “Vậy sao chứ, tôi cũng biết chuyện khách sáo mà.”

      “Có thể chuyện khách sáo nhưng có đầu óc cũng được.” Mặt Trần Mặc chút thay đổi ra những lời này, ngữ khí giống như là .

      “…” Triệu Cường cảm thấy bị đả kích sâu sắc, trong ngày mà hai lần bị có đầu óc.

      Lí Thiên Bằng ở trong nhà nhìn màn hình thấy Tần Uyên ở dưới lầu, còn có nghe là vừa mới tới, nhất thời trong lòng có chút bất an, lúc này mà đội trưởng đội Điều Tra Đặc Biệt đột nhiên đến tìm, lẽ họ phát ra điều gì, suy nghĩ vài giây rồi quyết định vẫn mở cửa cho họ, thời gian họ lên lầu, Lí Thiên Bằng nghĩ lại việc mình làm, thấy mình hề để lại dấu vết và sơ hở nào, cho nên khi mở cửa khôi phục lại bình tĩnh.

      “Đội trưởng Tần, sao lại đến đây, có việc gì cần tìm tôi sao?” Lí Thiên Bằng có chút kinh ngạc hỏi, nhìn thấy , sau lưng là Tần Uyên có vẻ mặt tốt.

      Mộc Cửu vươn tay, mặt chút thay đổi tự giới thiệu: “Xin chào, là Lí Thiên Bằng phải ? Tôi là Mộc Cửu của đội Điều Tra Đặc Biệt.”

      Lí Thiên Bằng chỉ biết Mộc Cửu vừa mới vào đội điều tra đặc biệt được vài ngày, ngoài ra biết gì nữa. nhìn cùng các đội viên khác cảm thấy đây chỉ là ốm yếu, rốt cuộc có tài cán gì mà được vào đội Điều Tra Đặc Biệt. Bây giờ tiếp xúc lại cảm thấy quái lạ, đặc biệt là đôi mắt đen nhánh kia, Lí Thiên Bằng thể diễn tả được loại cảm giác này, nhưng vẫn bắt tay, “A, xin chào, vào trong ngồi .”

      Lí Thiên Bằng dẫn họ vào phòng khách ngồi, sau đó pha hai chén trà, thấy bộ dạng xa cách của Tần Uyên, vẻ mặt bình tĩnh lời nào, nghĩ thầm Tần Uyên có tiếng là người tính tình khó chịu, nhưng chưa bao giờ thấy bộ dạng này nên trong lòng cảm thấy kỳ lạ nhưng hỏi gì, chờ bọn họ ra mục đích đến đây.

      Mộc Cửu cầm chén trà lên ngửi, sau đó để lại bàn, lúc này mới mở miệng : “Là như vầy, chắc cảnh sát Lí cũng biết hung thủ Trần Vĩnh Niên của vụ án phải ?”

      Trong lòng Lí Thiên Bằng có chút hỗn loạn, tay ngừng ma sát lên chén trà, nhưng vẫn trấn tĩnh : “A, biết chứ, là người giết hai thai phụ phải ?”

      Mộc Cửu: “Đúng vậy, sáng nay chúng tôi bắt được hung thủ nhưng chúng tôi nghi ngờ có tòng phạm.”

      “Ý của là còn có hung thủ nữa?” Lí Thiên Bằng cẩn thận hỏi: “Căn cứ vào đâu?”

      “Trần Vĩnh Niên là người bệnh, chúng tôi cho rằng nếu gây án mình rất khó khăn nên khả năng có tòng phạm là rất cao.”

      Lí Thiên Bằng yên lòng, trong lòng lên khinh thường, nghĩ thầm, hóa ra đội Điều Tra Đặc Biệt chỉ có thế, “Vậy mọi người đến tìm tôi vì…”

      Mộc Cửu đoán sai, khóe miệng Lí Thiên Bằng hơi nhếch lên, sau đó hạ mắt : “Cảnh sát Lí là người phát ra nạn nhân thứ hai, có thể đó là lúc hung thủ vừa mới bỏ xác, cho nên phiền cảnh sát Lí nhớ lại chút xem có nhìn thấy xe màu trắng của hung thủ .” Mộc Cửu lấy từ trong bao ra bức ảnh để lên bàn.

      Lí Thiên Bằng giả vờ nhìn lướt qua rồi hướng Mộc Cửu lắc đầu: “Tiếc quá, có, lúc đó tôi nhìn thấy chiếc xe nào ở đó.”

      dám giấu, đội Điều Tra Đặc Biệt chúng tôi gặp phải vấn đề, nên muốn đến nghe ý kiến của cảnh sát Lí về việc này.”

      “Nghe ý kiến của tôi.” Lí Thiên bằng theo bản năng nhìn sang Tần Uyên, thấy sắc mặt ngày càng kém, nghĩ đến đúng là mất mặt.

      Mặt Mộc Cửu chút thay đổi : “Tôi nghe cảnh sát Lí là người phát ra thi thể, từ chỗ cục trưởng tôi cũng có nghe ông ấy khen ngợi , hơn nữa lúc trước cảnh sát Lí hình như cũng muốn vào đội Điều Tra Đặc Biệt.”

      Lí Thiên Bằng cười thẩm trong lòng, mặt lại khiêm tốn : “Đúng vậy như tiếc rằng tôi có đủ năng lực, đội trưởng Tần cũng vừa ý tôi.”

      có đâu, con người cũng có lúc nhìn lầm, chắc cảnh sát Lí ngại góp ý để chúng tôi mau chóng kết thúc vụ án.” Mộc Cửu vừa mới xong chợt nghe Tần Uyên ngồi bên cạnh hừ lạnh tiếng.

      tôi cảm thấy khả năng hung thủ có tòng phạm là lớn, nạn nhân là thai phụ cũng như quần thể yếu đuối, hung thủ dù có bệnh nhưng cũng là người đàn ông trưởng thành, lấy thanh gỗ đánh lén phía sau nạn nhân hoàn toàn có thể khống chế nạn nhân.”

      “Dùng cây gỗ? Sao phải là cây sắt hay cây búa?”

      Lí Thiên Bằng hoảng hốt, cảm thấy ra đều nên , trong lòng căng thẳng, buông chén trà, vội vàng giải thích: “Việc này, tôi nghĩ là dùng cây gỗ đánh làm nạn nhân chết ngay lập tức.”

      “Cảnh sát Lí làm sao biết được hung thủ chỉ muốn làm nạn nhân hôn mê mà phải đánh chết nạn nhân.”

      Trong lòng Lí Thiên Bằng hỗn loạn, “Ý tôi phải…”

      Mộc Cửu hít hơi, liếc nhìn Tần Uyên bên cạnh: “Chắc chắn là .”

      “Cái, cái gì?”

      “Lí Thiên Bằng ràng nhìn thấy hung thủ bỏ xác lần đầu, sớm biết hung thủ là ai, chẳng những báo cáo, trái lại còn báo tin cho hung thủ, ở bệnh viên uy hiếp người dân gây náo loạn. Tất cả đều do làm.”

      “Đội trưởng Tần, đâu vậy, sao tôi có thể làm vậy…”

      Tần Uyên khoanh tay trước ngực, ung dung nhìn , “Tên của hung thủ đến bây giờ còn chưa công khai, trừ người của đội Điều Tra Đặc Biệt ai biết, Lí Thiên Bằng làm sao biết được?”

      trán Lí Thiên Bằng đầy mồ hôi, chỉ vào Mộc Cửu: “ phải, là do ấy .”

      Mộc Cửu giương mắt nhìn : “Tôi là Trần Vĩnh Niên của vụ án , tôi hề là vụ án nào.”

      Tần Uyên cười lạnh tiếng, tiếp: “Trần Vĩnh Niên khai là có chiếc xe con màu trắng, mà chiếc xe mà chúng tôi cho xem hình là chiếc xe màu trắng có rèm che, chưa xem hình vội vàng phủ nhận, cho nên ràng là từng nhìn thấy xe của hung thủ. Chi tiết của vụ án cũng được công khai, lại biết hung thủ dùng cây gỗ đánh hôn mê thai phụ.”

      Tần Uyên đứng lên, từ cao nhìn xuống Lí Thiên Bằng: “Cảnh sát Lí nhiêu đó chứng cứ đủ chưa?”

    2. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      Chương 7

      Ta sớm chìm vào bùn lầy, ngươi lại ở bờ biển chần chừ.

      Vụ án cuối cùng cũng kết thúc, ngày thứ bảy, mọi người đội Điều Tra Đặc Biệt đến quảng trường thương mại cách cục cảnh sát xa để liên hoan, cũng xem như chào mừng Mộc Cửu gia nhập đội.

      Triệu Cường cùng Thạch Nguyên Phỉ đến trước nên đứng ở cửa chờ, bao lâu Lam Tiêu Nhã và Đường Dật cũng từ taxi xuống. Triệu Cường thấy Lam Tiêu Nhã mặc chiếc váy liền áo, tròng mắt như muốn rớt ra, kích động hô lên: “Chị ơi, sao chị có thể mặc cái đầm đó đến đây? Chị vẫn là chị của tôi sao?”

      Lam Tiêu Nhã khiêu khích : “Thế nào? Tôi thể mặc đầm sao? Cậu gọi tôi là chị phải là .”

      “Chị ăn mặc như vậy chẳng lẽ là xem mắt.” Lam Tiêu Nhã năm nay 26 nhưng đến giờ vẫn còn độc thân, có cảm tình với đàn ông phải vì nghề nghiệp mà bởi vì tính cách của khiến họ phải tránh xa ba thước, bản thân thà chậm mà chắc nhưng mẹ lại sốt ruột, luôn nghĩ cách sắp xếp đối tượng cho .

      Lam Tiêu Nhã chống nạnh : “Thôi , chị của cậu cần xem mắt sao, đây là tiệc chào mừng Mộc Cửu, đương nhiên tôi phải sửa soạn chút rồi.”

      “Ôi! Tiêu Nhã mặc đầm này, đúng là chuyện hiếm thấy nha.” Hồng Mi và chồng cũng vừa tới, nhìn đến Lam Tiêu Nhã cũng vô cùng ngạc nhiên.

      “Chị Mi, sao chị lại cùng Triệu Cường chọc ghẹo em.”

      Hồng Mi cười , giúp Lam Tiêu Nhã sửa lại cổ áo, “Chị đâu có, em mặc đầm trông rất đẹp, lập tức biến thành thục nữa, về sau nên thường xuyên mặc.”

      Đường Dật ở bên phụ họa: “Đúng rồi, đúng rồi, chị thường xuyên mặc đầm trở nên xinh đẹp thôi.”

      Lam Tiêu Nhã cười hì hì, lộ ra vẻ thẹn thùng khó thấy.

      “Đúng rồi, chỉ cần chị mở miệng còn được, bị lộ tẩy đấy.”

      “Triệu Cường cậu muốn ăn đòn à?”

      “Chị à, phải thục nữ!”

      “Cậu được chạy!”

      Tống cứu em với!”

      “Đến hết rồi à?” Lúc đội trưởng Tần Uyên đến thấy màn hỗn loạn này, Triệu Cường mới từ sau lưng chồng của Hồng Mi thò đầu ra, “Đội trưởng, đến rồi, ôi, sao chỉ có mình , em Mộc Cửu đâu rồi?” Triệu Cường nhìn xung quanh nhìn thấy bóng dáng nho .

      Tần Uyên trầm : “Buổi sáng ấy ra ngoài, biết đâu nữa.”

      Mọi người đều sững sờ, người Mộc Cửu có di động, biết đâu, tại khác gì bị mất tích.

      “À, còn Trần Mặc đâu? Sao ấy còn chưa đến?” Trần Mặc luôn đúng giờ, trừ khi có chuyện ngoài ý muốn, nếu tuyệt đối đến muộn. Thạch Nguyên Phỉ xong gọi điện cho Trần Mặc.

      “Trần Mặc, cậu ở đâu? Chúng tôi đều ở khách sạn chờ cậu.”

      biết Trần Mặc gì mà mọi người thấy Thạch Nguyên Phỉ há hốc mồm vẻ mặt khiếp sợ.

      Đến khi Thạch Nguyên Phỉ cúp máy vẻ mặt ngây ra.

      Triệu Cường quơ quơ tay trước mặt “Làm sao vậy? Trần Mặc ở đâu?”

      Thạch Nguyên Phỉ đơ người trả lời: “ ấy khoảng tiếng nữa đến.”

      Triệu Cường mơ hồ nhìn Thạch Nguyên Phỉ, trong lòng nghĩ chỉ là vấn đề đó thôi làm gì mặt phải nghệch ra như vậy.

      Tần Uyên : “Chúng ta vào trước , chờ cậu ấy đến.”

      Lam Tiêu Nhã: “Vậy Mộc Cửu đâu?”

      Thạch Nguyên Phỉ: “ ấy ở cùng Trần Mặc.”

      “…”

      ===========================================================

      Bệnh viên tâm thần Vĩnh Hoa.

      “Con à, con đến rồi, mẹ có mua kẹo cho con này, con thích ăn kẹo nhất mà.” người đàn bà đầu bù tóc rối từ trong phòng nhìn Mộc Cửu, thoắt cái chạy ra ngoài, vừa chạy vừa từ trong túi áo lấy ra những viên kẹo cũ đưa cho Mộc Cửu như tặng vật quý, vẻ mặt chờ đợi nhìn .

      Mộc Cửu nhìn người đàn bà, người đàn bà đó cười ngây ngốc, đẩy đẩy tay về phía trước, miệng : “Con à, mau ăn kẹo , mẹ con có rất nhiều kẹo nha.”

      Mộc Cửu đưa tay lấy viên kẹo trong tay bà ta, giấy gói kẹo xuống sắc còn mới, thấy hiệu, khi cầm cảm giác mềm mềm dính dính, Mộc Cửu cũng từ chối, cầm hết kẹo trong tay, : “Ăn ngon lắm.”

      Giọng điệu cứng ngắc lại làm cho người đàn bà cực kỳ vui vẻ: “Ngon lắm sao? Tốt quá, con tôi ăn kẹo của tôi cho, nó ăn kẹo của tôi cho!” Người đàn bà đầy sức sống vừa vừa la to.

      Mộc Cửu quay đầu nhìn thoáng qua rồi tiếp tục tiến về phía trước.

      Lầu sáu của bệnh viện có những gian phòng đặc biệt, Mộc Cửu đứng ở cửa lớn lấy ra túi vải sợi tổng hợp màu xanh.

      Hành lang lầu sáu bóng người, Mộc Cửu mình nền gạch men sứ, bên tai chỉ có tiếng bước chân của .

      Mộc Cửu đến cuối hành lang, đứng ở trước cửa gian phòng cuối cùng, đẩy cửa ra vào.

      Mộc Cửu nhìn miếng kính thủy tình chia căn phòng ra hai gian, Mộc Cửu đứng ở phía trước nhìn người bên trong.

      “Chị đến rồi.” .

      thanh thông qua thiết bị truyền ràng vào bên trong, người bên trong giống như nghe được, vẫn bất động, có quyển sách rất nặng ở trước mặt , chỉ có thể nhìn thấy tóc màu đen, ở đầu quyển sách là những ngón tay tái nhợt.

      Mộc Cửu lẳng lặng chờ, có rời , cũng tiếp.

      Từng giây trôi qua, đến khi người bên trong mở đến trang sách cuối cùng, mới đóng quyển sách lại, gương mặt hoàn toàn ra.

      Đó là gương mặt của bé trai, sắc mặt tái nhợt, chỉ có đôi mắt đen nhánh sáng đến kinh người, nhìn thẳng vào Mộc Cửu, ho tiếng rồi mở miệng: “Giúp cảnh sát làm việc cảm giác thế nào?”

      Mộc Cửu chỉ trả lời: “Đây là điều kiện.”

      Bé trai nghe xong nở nụ cười, càng cười càng lớn, thậm chí làm cho gương mặt tái nhợt của sinh động hẳn lên.

      Cười lâu, cuối cùng cũng dừng lại, nhìn chằm chằm vào đôi mắt đối diện, chậm rãi : “Vì sao Trần Vĩnh Niên chết?”

      Mộc Cửu thản nhiên : “ chết.”

      “Cũng qua tay của chị rồi.” Cơ thể bé trai tiến về phía trước, trong mắt mang theo u ám, “Nếu khi đó cứ như vậy mà chết tốt.”

      Mộc Cửu nghe xong hề có phản ứng, mặt chút thay đổi, sau đó : “Chị phải rồi.”

      Bé trai sửng sốt chút, lập tức cao giọng : “Rốt cuộc chị đến đây làm gì?”

      “À đúng rồi.” Trong lời của bé trai như nhắc nhở Mộc Cửu, rồi quay lại, đem kẹo ở trong tay đặt cái cửa : “Kẹo này tặng cho em.”

      “…”

      Phía sau truyền ra tiếng sách rớt mặt đất, Mộc Cửu quay đầu, đóng cửa lại, hành lang lại im lặng.

      Mộc Cửu quay lại xe, cài dây an toàn, với Trần Mặc ngồi bên cạnh: “Xong rồi.”

      Trần Mặc khởi động xe, mở miệng hỏi: “Sao để đội trưởng đưa ?”

      Mộc Cửu thẳng thắng : “ hỏi, phiền lắm.” Ngụ ý là biết Trần Mặc hỏi nhiều.

      Trần Mặc cũng nữa, chuyên tâm lái xe đến khách sạn cùng mọi người.

      Mà đội Điều Tra Đặc Biệt ngồi trong phòng khách sạn vừa uống nước, vừa chuyện phím.

      Thạch Nguyên Phỉ, Triệu Cường và Lam Tiêu Nhã tổ bát quái ba người họp lại cùng nhau, vẫn chưa tiếp nhận được tin tức khi nãy.

      Triệu Cường: “Em Mộc Cửu ở cùng Trần Mặc sao?”

      Thạch Nguyên Phỉ: “Đúng vậy, Trần Mặc dối đâu, như vậy chắc là rồi.”

      Lam Tiêu Nhã: “Chẳng lẽ họ giấu chúng ta hẹn hò?”

      Ba người bất chợt tưởng tượng:

      Trần Mặc: “Chào buổi sáng.”

      Mộc Cửu: “Chào buổi sáng.”

      Trần Mặc: “ đâu?”

      Mộc Cửu: “Tùy thôi.”

      Trần Mặc: “Xem phim?”

      Mộc Cửu: “Cũng được.”

      Trần Mặc: “Phim hay ?”

      Mộc Cửu: “Bình thường.”

      Trần Mặc: “Đến khách sạn .”

      Mộc Cửu: “Được.”

      “…” Tưởng tượng chấm dứt, ba người ngẫm lại thấy khôi hài.

      Nửa tiếng sau, Trần Mặc cùng Mộc Cửu mới đến khách sạn.

      Vào phòng đặt, mọi người ngồi đều quay qua nhìn họ, tổ bát quái ba người mở to mắt nhìn hai người để kiếm dấu vết, kết quả, đương nhiên có kết quả, cái cũng có, chỉ thấy hai mặt lạnh đen trắng.

      Đồ ăn vừa đưa tới Mộc Cửu liền cầm đũa ăn, mọi người đều đói bụng, cũng bắt đầu cầm đũa.

      Lam Tiêu Nhã đưa qua cho Mộc Cửu dĩa rau rồi giọng hỏi: “Mộc Cửu, lúc nãy em cùng Trần Mặc đâu vậy?”

      Mộc Cửu vừa nuốt vừa gấp cho Lam Tiêu Nhã miếng thịt kho tàu, nghiêng đầu nhìn , đột nhiên : “Chị Tiêu Nhã.”

      Lam Tiêu nhã: “Sao?”

      Mộc Cửu: “Đầm rất đẹp.”

      “Cảm ơn, mà…” Cũng biết đánh trống lảng quá, nhưng Mộc Cửu chịu , Lam Tiêu Nhã cũng biết làm gì, chỉ có thể bĩu môi tiếp tục ăn.

      Tống Ảnh Thừa với Hồng Mi: “ ra ngoài nghe điện thoại chút.”

      Hồng Mi cười gật đầu.

      “Đúng rồi, chị Mi, con nuôi của em đâu?” Lam Tiêu Nhã hỏi.

      “Hôm nay, dì bé dẫn bé ra ngoài chơi rồi.”

      Lam Tiêu Nhã nghĩ đến bé Tiểu Tống trắng trẻo mềm mại, cười : “ hai tuần rồi gặp nó, muốn gặp quá .”

      Hồng Mi cười khẽ: “Nếu em thích con nít như vậy, mau kiếm người để gả, là có con để chơi cùng rồi.”

      “Sao có thể giống nha được, con của người khác chơi mới vui, con mình sinh ra phiền.”

      Triệu Cường ở bên cho ý kiến: “Vậy chị cướp đứa về nuôi .”

      Lam Tiêu Nhã lấy đũa gõ vào đầu : “Này, này, dù gì cậu cũng là cảnh sát mà.”

      Lúc này, Tống Ảnh Thừa vội vào, lấy cặp và áo khoác, vẻ mặt áy náy : “ xin lỗi, công ty tôi có việc gấp cần xử lý, mọi người cứ ăn , tôi trước.”

      Triệu Cường hướng vỗ ngực : “ Tống yên tâm, lát nữa em đưa chị Mi về nhà an toàn.”

      “Cảm ơn.”

      Mộc Cửu ngẩng đầu nhìn Tống Ảnh Thừa, ánh mắt lóe sáng, rồi cúi đầu tiếp tục ăn.

    3. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      Quyển 2: Trò chơi mật thất
      Chương 8


      Trong bóng tối, ai là người dẫn ta đến ánh sáng.

      Trong căn phòng mờ tối, trẻ đầu bị băng bó chậm rãi mở mắt, cảm giác mình nằm ghế sô pha, trong căn phòng yên tĩnh, nghe được thanh nào.

      Nhớ lại lúc trước khi mình bị ngất , ngồi yên chỗ dám động đậy, lúc lâu mới gọi tên của bạn mình: “Chu Chu! Diệu Khả! Lệ Phỉ!”, giọng của run run, gọi nhiều lần cũng có ai trả lời, dường như trong phòng chỉ có mình .

      Cả người run rẩy, căn phóng tối đen tia sáng, cũng biết đây có phải là căn phòng lúc đầu mình ở , trong căn phòng có gì cũng biết.

      Đấu tranh rất lâu, cố gắng lấy can đảm từ từ đứng lên, tiến về phía trước, vừa vừa gọi tên bạn của mình. được vài bước bị vấp phải thứ gì đó, ngã mặt đất, dám bước nữa sau đó thăm dò mặt đất, khủng hoảng bất lực lan tỏa toàn thân, run rẩy bò về phía trước.

      tìm kiếm ở phía trước, đụng phải vách tường, vịn vách tường chậm rãi đứng lên, tay như chạm vào thứ gì đó ẩm ướt, có mùi đặc biệt, biết là của ai, cũng muốn đoán là ai, nhưng cảm giác tay rất ràng, vẫy ra cũng được.

      Nước mắt theo gương mặt của chảy xuống, che miệng tiếp tục bước về phía trước, liền đụng phải tay nắm cửa, mau chóng vặn tay nắm, nhưng được, dùng cơ thể để đẩy cửa cũng có tác dụng, cánh cửa bị khóa chết, bật khóc, ngoài cửa có chút động tĩnh nào.

      dường như ở sát bờ vực thẳm lúc nào cũng có thể ngã xuống, nhưng biết mình thể ngồi chờ chết, nhất định có cách, tiếp tục sờ soạng bên cạnh, ấn phải công tắc đèn.

      Căn phòng tối đột nhiên sáng lên, ánh đèn sáng làm mờ mắt , cuối cùng cũng thấy được toàn bộ căn phòng, tự tin của liền tan vỡ, khống chế được, sợ hãi ngồi đất, nhìn tay phải của mình, cố sức lau xuống đất, lau mãi sạch.

      Chữ “SOS” đỏ tươi tường trắng tuyết, phía dưới chữ còn có chất lỏng chậm rãi chảy xuống, dấu tay được in lên ràng.

      “A a a a a a a!”

      Triệu Cường bịt tai lui về sau vài bước, nhìn Đường Dật hoảng hồn : “Bạn Đường Dật làm gì vậy, chỉ đập bàn cái thôi có cần kêu thảm như vậy ?”

      Đường Dật xoa xoa ngực, đem bìa quyển sách cho Triệu Cường xem: “ Cường à, tôi đọc tiểu thuyết kinh dị mà.”

      “Gan vậy mà cũng đọc tiểu thuyết kinh dị.” Triệu Cường nhìn sơ qua quyển sách, “Thoát khỏi mật thất, đây là trò chơi mà tôi thường chơi máy tính mà.”

      Đường Dật gật đầu: “Sách này lấy bối cảnh là mật thất, nếu trong thời gian quy định mà thể thoát khỏi căn phòng người bị chết, hơn nữa còn chết rất thảm.”

      Lam Tiêu Nhã sửa sang đồ nghe đến mật thất cũng thích thú chạy đến, “Mật thất! Tôi cũng rất thích chơi trò thoát khỏi mật thất, tôi có vé trò chơi này dành cho bốn người, hay là cuối tuần chúng ta cùng nhau chơi .”

      “Mộc Cửu ơi!” Lam Tiêu Nhã kéo Mộc Cửu sang bên cạnh choàng tay lên vai , “Tôi có đội hình hoàn hảo rồi, Đường Dật, Mộc Cửu còn có tôi và Triệu Cường, có hai thiên tài ở trong đội, chắc chắn chúng ta có thể thoát khỏi mật thất nhanh nhất.”

      “Thêm tôi vào làm gì?” Triệu Cường chỉ vào mình, ở đây có hai thiên tài rồi, bọn họ tùy ý dùng chút chất sám là có thể phá giải hết mật thất.

      Lam Tiêu Nhã vỗ vai , như giao nhiệm vụ quan trong, “Lỡ như cần người xung phong trước, cần sức mạnh và vân vân, hơn nữa có cậu tôi bị xem là ngốc.”

      Triệu Cường gì, ngờ chỉ có thể làm nền cho người khác.

      Lúc này Tần Uyên đến, “Tiêu Nhã, buổi tối rảnh ? Dẫn Mộc Cửu mua chút đồ .”

      “Được” Lam Tiêu Nhã liền đáp ứng, “Đúng rồi, đội trưởng, có được bao cơm chiều luôn ?”

      Tần Uyên gật đầu

      “Tôi cũng nữa được ?” Triệu Cường cũng muốn đến chung vui.

      Mộc Cửu mặt đổi mở miệng: “ đến trả tiền?”

      Triệu Cường tức giận : “Tôi theo đội trưởng!”

      Cuối cùng vẫn là bốn người cùng , bốn người ăn cơm chiều gần trung tâm thương mại, rồi mua quần áo cho Mộc Cửu.

      Mộc Cửu mang theo rất ít đồ, từ đầu Tần Uyên cũng biết nhưng càng ngày trời càng lạnh, Mộc Cửu còn mặc áo tay ngắn hỏi ra mới biết chỉ đem theo vài cái áo tay ngắn, mà tất cả hành lý cũng chỉ có nhiêu đó.

      Đặc biệt là chuyện xảy ra đêm qua, đội trưởng đội Điều Tra Đặc Biệt mà buổi tối phải chạy ra siêu thị mua món đồ đó, mà thủ phạm gây ra làm như liên quan đến mình, đội trưởng Tần nghĩ lại liền cảm thấy khó chịu.

      Bốn người chung mà người hưng phấn nhất là Lam Tiêu Nhã, tuy bình thường chú trọng việc ăn mặc trang điểm nhưng lại rất thích chọn đồ cho người khác, bình thường có đối tượng nhưng tại hai mắt Lam Tiêu Nhã sáng rực nhìn Mộc Cứu, xoa xoa tay, hôm nay nhất định làm cho Mộc Cửu trở thành búp bê xinh đẹp!

      Toàn bộ quá trình Mộc Cửu đều phối hợp theo, Lam Tiêu Nhã phụ trách chọn đồ, thử vài bộ quần áo theo ý Lam Tiêu Nhã, Triệu Cường lúc đầu cũng muốn khen vài câu, nhưng nhìn sắc mặt đội trưởng nhà mình dám mở miệng câu nào.

      Cuối củng Tần Uyên chịu được, lên tiếng ngăn lại: “Tiêu Nhã, ấy hai mươi tuổi, là cảnh sát, phải nữ sinh.”

      Lam Tiêu Nhã thấy mình có chút hơi quá, cười : “A, xin lỗi, nhưng em Mộc Cửu mặc như vậy rất hợp.”

      Trong lòng Triệu Cường gật đầu mạnh mẽ.

      Cuối cùng cũng chọn được vài bộ phù hợp, khi tính tiền, Tấn Uyên rút thẻ trong ví ra trả tiền, Triệu Cường kinh ngạc : “Đội trưởng, trả tất cả à?” Trong lòng nghĩ đội trưởng đối với Mộc Cửu tốt.

      “Đây là thẻ của Mộc Cửu.” Tân Uyên bấm mật khẩu.

      Triệu Cường ngạc nhiên, quay lại nhìn Mộc cửu: “Ôi! Mộc Cửu lấy thẻ đưa cho đội trưởng giữ, hai người có phải …”

      “Ngừng! Đừng nghĩ nhiều.” Tần Uyên biết nếu Triệu Cường tiếp chẳng có lời gì tốt đẹp, kịp thời ngăn lại, “ ấy biết dùng nên tôi giữ giùm ấy.”

      Mua xong quần áo, Lam Tiêu Nhã hỏi: “Đội trưởng còn muốn mua gì ?”

      Tần Uyên nghĩ đến chuyện đêm qua, nhưng lại tiện , nhìn Mộc Cửu : “ với ấy .”

      “Cái gì?” Vẻ mặt Mộc Cửu đờ đẫn.

      Tần Uyên ấn vào thái dương, nghiến răng : “Cái mà đêm qua tôi mua cho đó.”

      Mộc Cửu nghĩ đến: “À, băng vệ sinh’”

      “…”

      phải mau chóng thoát khỏi phòng này, trẻ sợ hãi nghĩ như vậy, phát mình ở trong mật thất còn bạn bè lại thấy.

      nhặt tờ giấy rơi mặt đất, tờ giấy mấy chữ: “Em của tôi, muốn ra ngoài sao? Bạn em chờ em cứu đó, mạng sống của họ đều ở trong tay em, thoát khỏi căn phòng này, tôi tin tưởng ở em.” Nước mắt kiềm chế được rơi xuống, nhanh chóng lau , tại thể khóc, nhất định phải nghĩ cách thoát ra.

      Cửa bị khóa, nhất định phải tìm được chìa khóa, chỉ cần thoát khỏi nơi này, có thể báo cảnh sát, có thể tìm được bạn .

      Sau khi tự an ủi mình, tâm trạng bình tĩnh, bắt đầu tìm kiếm manh mối trong phòng, thanh gỗ trong tủ có đặt hai chiếc hộp khóa mã , rất có thể chìa khóa cũng ở ngay trong này, vậy cần hai cái mật mã, cái ba chữ số, cái bốn chữ số.

      Lúc trước cùng bạn bè chơi mật thất nên cũng biết chút, bốn chữ số mật mã là ngày sinh nhật, giá sách có mấy quyển sách, tìm được cái như chứng minh thư giả.

      “0610” nhanh chóng chỉnh số khóa, nhưng ngoài dự đoán cửa khóa mở được!

      Người kia sửa mật mã

      Trong lòng có cảm giác như bị người ta hắt xô nước lạnh vào mặt, nếu mật mã này đúng vậy dùng mật mã nào?

      Ngồi suy nghĩ chút hiểu sao lại thử sinh nhật của chính mình.

      Lạch cạch, khóa mở ra.

      Cảm giác lạnh lẽo truyền từ lòng bàn chân lên khắp toàn thân, vì sao lại là sinh nhật của , hôm nay cũng mang theo chứng minh thư, sao người kia lại biết sinh nhật .

      quay đầu, nhìn vào chiếc gương đến vách tường có ba chữ SOS đỏ tươi chảy xuống, cảm thấy kỳ lạ. Trong phòng ràng chỉ có mình , nhưng có cảm giác bị ai đó nhìn, cuối cùng người đó là ai? Người đó có biết ? Làm vậy với mục đích gì?

      muốn nghĩ nhiều nữa, lấy chìa khóa mở rương ra.

      Bên trong có chìa khóa, tin vào mắt mình thậm chí còn nghĩ đây là chìa khóa giả, vì còn mật mã chưa giải, sao chìa khóa lại xuất dễ như vậy.

      Tất cả việc này có chút hợp lý, nhưng lúc này thể nghĩ nhiều như vậy, nhanh chóng cầm chìa khóa cho vào ổ khóa cửa ra vào.

      Răng rắc, chìa khóa là , cửa mở ra.

      kích động kéo cửa chuẩn bị chạy ra, cảnh tượng trước mặt khiến bất động tại chỗ.

      Nước mắt ngừng rơi xuống, cả người phát run, thở dốc, lâu mới mở miệng gọi: “Lệ, Lệ Phỉ.”

      “Lệ Phỉ! A a a a!” Hành lang tăm tối chỉ có tiếng khóc, tiếng la của , ai có thể nghe được.

      “Em của tôi, trò chơi chỉ mới bắt đầu, hãy tận hưởng .”

    4. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      Chương 9

      Khi tuổi trẻ thể quay lại, chúng ta vẫn còn khát vọng sao?

      Đội Điều Tra Đặc Biệt nhanh chóng đến trường, Lam Tiêu Nhã bắt đầu kiểm tra thi thể người chết: “ kia và chủ tiệm đều bị vật cứng đánh bị thương, căn cứ vào miệng vết thương, hung khí có thể là thứ giống như cây búa, nạn nhân chết khoảng ba tiếng, tôi có kiểm tra đồ uống ở chỗ này đều bị bỏ thuốc, có thể là thuốc mê. Vết máu trong phòng tôi phải về để xét nghiệm xem là có phải của người chết .”

      Lam Tiêu Nhã cởi bao tay, thu xếp các vật dụng rồi lắc đầu thở dài : “Sao chơi mật thất thôi mà lại thành ra thế này.” Lúc trước còn muốn chơi bây giờ mất hứng.

      Sau khi lấy lời khai, Hồng Mi cau mày ra khỏi phòng, vẻ mặt buồn bã : “Đúng rồi, kia bây giờ cảm xúc ổn định, bị đả kích lớn, ấy khó khăn lắm mới thoát khỏi căn phòng, vừa bước ra thấy thi thể của bạn mình nên thể chấp nhận được.”

      Tần Uyên: “Các ấy là ai?”

      Hồng Mi: “ ở trong phòng là Trần Tử Sơ, người chết tên là Tưởng Lệ Phỉ, họ là sinh viên năm ba đại học Minh Khả, còn hai người nữa là Diệp Chu và Dư Diệu Khả tung tích, có thể bị hung thủ bắt rồi, người chết khác là ông chủ ở đây, tên Diêu Thanh, 29 tuổi.”

      “Đội trưởng nơi này có cái tủ bị khóa, bên trong có gì đó.” Trần Mặc từ trong phòng lấy cái thùng đưa Tần Uyên xem.

      Tần Uyên nhìn thoáng qua : “Mật mã có ba chữ số.” Tần Uyên đến chỗ bức tường có chữ SOS, “Hung thủ viết chữ SOS trong này chắc phải có ý nghĩa gì đó.”

      Trong đầu nảy ra ý tưởng, quay đầu nhìn gương, ra là thế.

      Mộc Cửu ở bên nhìn ra, nhìn Triệu Cuồng ngừng thử các mật mã : “808.”

      “Hả?” Tuy còn nghi ngờ, nhưng Triệu Cường vẫn nghe theo Mộc Cửu nhập mật mã, “Woa, thế mà lại mở được, Mộc Cửu sao lại biết mật mã?”

      “Gương” Tần Uyên thay giải thích.

      Triệu Cường mơ hồ nhìn vào gương: “Gương là sao?”

      Vẫn là Đường Dật tốt bụng kéo Triệu Cường đến trước gương, chỉ vào gương giải thích cho Triệu Cường: “ Cường, nhìn vào gương xem, có phải thấy hình phản chiếu của chữ SOS , để chúng lồng vào nhau chính là 808.”

      Triệu Cường vỗ đầu chợt tỉnh: “A ra là vậy.”

      Tần Uyên từ trong thùng lấy ra cái mps, bên trong có đoạn thu .

      Đường Dật vừa nghe vừa kinh ngạc, lập tức lấy giấy bút ghi lại.

      thanh kết thúc, Mộc Cửu liền : “7442216241/93822162/744282/31432162”

      Đường Dật cũng đem tờ giấy viết lại cho mọi người xem, đúng như Mộc Cửu .

      Triệu Cường: “Đây là cái gì, hình như là giống số điện thoại.”

      “Đây là mật mã ma trận.” Đường Dật giải được mật mã rồi nhanh chóng đứng lên: “Được rồi, giải ra, hiệu sách Thượng Nguyên.”

      Triệu Cường quả khâm phục hai người này: “Hiệu sách Thượng Nguyên? Cách nơi này xa, có thể hai kia bị giam ở đó?”

      Tần Uyên : “Đến đó xem trước.”

      Năm người cùng ra ngoài liền gặp phải Trần Tử Sơ và Hồng Mi: “Đội trưởng, Trần Tử Sơ nghĩ đến manh mối rất quan trọng, ấy mật mã của cái thùng bên là sinh nhật của ấy.”

      “Hiệu sách Thượng Nguyên ở đâu?” Mộc Cửu mở miệng hỏi.

      Trần Tử Sơ nghe xong sắc mặt liền trắng bệch, thân thể run lên: “Đó là nơi mỗi tuần tôi đều đến.”

      Mộc Cửu thẳng thắn : “Xem ra rất quan trọng đối với hung thủ.”

      Trần Tử Sơ vừa nghe liền kích động, tránh khỏi Hồng Mi đỡ, bắt lấy cổ tay của Mộc Cử, hai mắt nhìn chằm chằm : “Lời này của có ý gì? Tôi biết hung thủ sao? Là người bên cạnh tôi? Vì tôi nên bạn tôi mới gặp chuyện may sao?”

      Trần, bình tĩnh chút.” Hồng Mi tiến đến giữ lại, Tần Uyên kéo Mộc Cửu ra phía sau mình.

      Trần Tử Sở thoát khỏi tay Hồng Mi, kích động : “Làm sao tôi có thể bình tĩnh được! người bạn của tôi chết, hai người còn lại biết sống chết thế nào, họ đều là bạn thân của tôi, là tôi đề nghị họ đến chơi trò mật thất này! Hung thủ biết ngày sinh nhật của tôi, còn biệt hiệu sách tôi thường đến, họ bị như vậy là vì tôi, vì tôi!” Trần Tử Sơ che mặt khóc nức nở.

      Hồng Mi hướng Tần Uyên bất đắc dĩ lắc đầu, vừa an ủi vừa đưa Trần Tử Sơ ra ngoài.

      Hai người rồi, Tần Uyên mới quay lại, bình tĩnh nhìn Mộc Cửu: “Lời của hơi quá đáng rồi đó.”

      Ánh mắt Mộc Cửu chút lảng tránh, ngẩng đầu nhìn : “Chỉ là .”

      Tần Uyên cố gắng kiềm chế chính mình: “ cảm thấy bây giờ lời như vậy với ấy thích hợp sao?”

      Mộc Cửu vẫn thản nhiên: “ ấy cần biết .”

      “Mộc Cửu, chuyện gì cũng có chừng mực, đội Điều Tra Đặc Biệt phải là muốn làm gì cũng được.” Tần Uyên nhìn cảnh cáo, rồi với đội viên khác: “Đến hiệu sách.”

      Mộc Cửu xoa vết đỏ cổ tay, nhìn bóng dáng Tần Uyên dứt khoát rời , bất ngờ lên tiếng : “ ta tức giận?”

      Triệu Cường nghe xong mở to mắt kiềm chế kích động, thở dài : “Em Mộc Cửu à, là người đầu tiên dám chuyện như vậy với đội trưởng đó.”

      “Đàn ông phiền.” Mộc Cửu lẩm bẩm rồi thẳng về phía trước.

      “…”

      Hiệu sách Thượng Nguyên mở cửa 24 giờ, cho nên dù 10 giờ tối vẫn có người ở đây đọc sách.

      Sau khi đưa cho ông chủ hiệu sách giấy khám xét, các cảnh sát cùng điều tra toàn diện ở hiệu sách, nhưng đáng tiếc là có phát gì ngoài nhân viên và hai nữ sinh.

      Triệu Cường nhìn những cuốn sách giá sách: “Hung thủ để lại manh mối là hiệu sách này có mục đích gì. lẽ là đùa giỡn chúng ta.”

      Đường Dật thấy khắp phòng đều là sách nghĩ ra: “Có khi nào là sách ? Hiệu sách có nhiều nhất là sách mà!”

      Trần Mặc cũng đồng ý với suy nghĩ của Đường Dật, chỉ là: “Nơi này nhiều sách như vậy, rút cuộc là muốn quyển nào?”

      “Tìm sách xuất bản năm 1991”

      “Năm 1991” Đường Dật có chút khó hiểu, đột nhiên mở lớn miệng, hiểu được ý Mộc Cửu: “Ý là năm sinh của Trần Tử Sơ chính là năm xuất bản quyển sách chúng ta cần tìm.”

      Mộc Cửu gật đầu.

      Tần Uyên gì, trực tiếp gọi điện thoại cho Thạch Nguyên Phỉ: “Thạch Đầu, tìm những quyển sách xuất bản lần đầu vào năm 1991.”

      Thạch Nguyên Phỉ nhanh chóng tìm máy tính, “Được, thành vấn đề, có rồi, nhiều lắm nha, tôi gửi đến máy tính trong hiệu sách.”

      “Cảm ơn.” Tần Uyên tắt điện thoại, đến máy tính trong hiệu sách mở tập tin Thạch Đầu gửi đến, liệt kê tất cả các sách xuất bản năm 1991.

      Triệu Cường buồn bã gãi đầu: “Ôi, nhiều như vậy à, chắc là phải tìm từng quyển rồi.”

      cần, là cuốn này.” Mộc Cửu ở phía sau chỉ vào tên quyển sách màn hình.

      Bao Giờ Tàn Phai.” Đường Dật cố gắng suy nghĩ, cuối cùng bất đắc dĩ lắc đầu: “Tôi chưa nhìn thấy quyển này bao giờ.”

      Triệu Cường khó hiểu: “Sao nhất định là quyển này?” Trong lòng nghĩ chắc phải là giác quan thứ sáu của phụ nữ chứ.

      “Là do lúc tôi 10 tuổi từng đọc qua, quyển sách này kể về người đàn ông hơn 60 tuổi lại sinh viên 20 tuổi ở cạnh nhà mình, thích tuổi trẻ, nhiệt tình, xinh đẹp, thích này ngày càng mãnh liệt đến cuối cùng khống chế được nên giết rồi phân thây, cất giữ thi thể, mỗi ngày đem ra ăn chút.”

      So với tình tiết đẫm máu biến thái trong sách, mọi người ngạc nhiên nhất là Mộc Cửu mới 10 tuổi đọc quyển sách này hơn nữa còn nhớ tình tiết trong đó, cuối cùng này lớn lên trong hoàn cảnh thế nào, bé mà đọc quyển sách như vậy, nên khiến cho bây giờ có thể bình tĩnh đối mặt với cái chết.

      Triệu Cường nuốt nước miếng, nhịn được hỏi: “Kết thúc của quyển sách này thế nào?”

      Mộc Cửu hời hợt : “Khúc cuối rất nhàm chán, đọc tiếp nữa, chung là ôm đầu chết.”

      Tần Uyên đối với chuyện lúc nãy của còn bất mãn, lạnh lùng nhìn : “ cảm thấy hung thủ làm vậy là do thích Trần Tử Sơ?”

      Mộc Cửu cầm quyển sách Trần Mặc tìm được, nhàng xoa lên bìa sách màu đen có bông hoa hồng kiều diễm, cánh hoa rơi ”Hoa hồng đại diện cho tuổi trẻ, khát vọng có được tuổi trẻ, khát vọng loại sức sống này.”

      Đường Dật nhanh chóng lật quyển sách ra xem: “Vậy manh mối ở trong sách?”

      Mộc Cửu nhìn thoáng qua bìa sách màu đen, “Ừ, nhưng có thể chỉ là gợi ý.”

    5. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      Chương 10

      Bên trong ta có con quái vật, đến lúc chiếm lấy tất cả của ta.

      Căn phòng yên lặng có bất kỳ thanh nào, Trần Tử Sơ mình vào phòng của mình, từ quen sông độc lập nhưng lúc này lại cảm thấy đơn. đóng cửa phòng, ngăn cách mình với thế giới bên ngoài, cũng ngăn cách nguồn sáng duy nhất trong phòng.

      Trước cửa, hành lang dài u tối thể thấy được giống như người có ý xấu, từ xa nhìn chăm chú, đợi cơ hội có thể chiếm lấy .

      quay lại nhìn phía sau, trước cửa phòng là hai người cảnh sát giữ an toàn cho mình, tại ai có thể làm hại , tự an ủi chính mình.

      bật đèn, kéo lê dép đến sô pha trong phòng khách, cầm điều khiển mở TV, mở lượng ở mức to, trong phòng tràn ngập thanh của nam nữ trong TV, tựa như họ chuyện bên tai .

      TV chiếu bộ phim thần tượng nổi, bộ phim này chiều nào các cũng cùng xem, vừa xem vừa bàn luận tình huống cẩu huyết trong phim.

      Lệ Phỉ luôn nữ chính trong phim giống như chưa tỉnh ngủ, mắt mở nổi, cũng giống ấy bây giờ mắt thể mở.

      Hình ảnh cuối cùng của Lệ Phỉ lên trước mắt , ấy ngồi ghế, đầu hướng về bên, mãi mãi thể chuyện, thể chạy đến cười với mình, mãi mãi, mãi mãi.

      ôm chặt cánh tay của mình, đầu chôn sâu vào hai chân, thu người lại, vẫn cảm thấy lạnh lẽo, trong lòng cũng lạnh theo.

      Ngồi như vậy gần tiếng, chân đều run lên, bỏ chân ra đứng dậy, suýt chút nữa ngã xuống. vịn vách tường từ từ đến phòng tắm, mở đèn bên trong, ánh đèn chiếu lên người nhưng thấy mình có chút ấm áp nào.

      Sau khi thích ứng với ánh sáng, ngẩng đầu, nhìn vào gương, lên đó là gương mặt trắng bệch có chút máu, hoảng sợ, thở gấp lùi về phía sau liền đụng phải cánh cửa.

      ra người trong gương là mình, gượng cười, kéo khóe miệng lên, ở trường vốn là hoa khôi được nhiều người chú ý mà bây giờ bị chính mình ở trước gương dọa.

      lau chút nước mắt, nhìn vào gương trọng lòng lại sợ hãi, lúc đó giống như trong gương ra chữ viết bằng máu trước mắt , quay mặt , nhìn nữa.

      Trần Tử Sở cởi quần áo, nước ấm lập tức xả lên cả cơ thể làm cho có chút ấm áp, bên tai chỉ có tiếng nước, dòng nước ngăn cách với bên ngoài làm cho lòng từ từ bình tĩnh lại.

      mặc áo tắm ra ngoài, lại nghe có tiến động ở phòng khách, toàn thân lập tức khẩn trương, nắm chặt tay, cảnh giác ra phòng khách.

      thanh càng lúc càng lớn, càng lúc càng ràng, phút chốc mới phát đây là thanh của TV, TV chiếu hình bức tranh.

      Tâm trạng khẩn trương lập tức được thả lỏng, lúc này mới phát lòng bàn tay mình đầy mồ hôi, thở ra, đến sô pha cầm điều khiển chuẩn bị tắt TV.

      “Em của tôi, em đúng là giải được mật thất, chuyện của Tưởng Lệ Phỉ tôi thấy có lỗi, nhưng còn cách nào, đây là trò chơi mà.”

      “A!” Trần Tử Sơ hét lên, sợ hãi ném điều khiển tay xuống, trực tiếp ngã xuống sàn nhà lạnh như băng.

      Đó là người đàn ông có khăn che mặt, chỉ lộ ra đôi mắt mang theo ý cười, trong màn hình nhìn thẳng vào .

      “Để thưởng cho em, bây giời tôi cho em gợi ý tiếp theo, em phải nhanh chóng tìm ra bạn của mình, thời gian còn nhiều nữa, cố lên, em của tôi.”

      Hình ảnh người đàn ông biến mất, trong nháy mắt màn hình bị che lấp bởi mảng màu đỏ như máu, chậm rải chảy xuống, như là tràn ra khắp màn hình.

      Trần Tử Sơ quỳ mặt đất kiếm điều khiển bị mình ném , ánh sáng phản chiếu như tay dính đầy máu tươi, tay rối loạn chạm phải cái bàn, sợ hãi áp chế cuối cùng cũng bộc phát, cầm vật cứng bàn mạnh mẽ ném vào TV.

      Sau tiếng nổ, chung quanh lại rơi vào im lặng, trong bóng đêm thu người lại, khóc trong vô vọng.

      ===========================================================

      “Nếu như lúc ấy mày chết tốt rồi! tốt rồi!” Người đàn bà rơi nước mắt gầm lên.

      “Mẹ, mẹ!”

      Mộc Cửu mở to mắt, trần nhà màu trắng có gì.

      Lẳng lặng ngây người chút, Mộc Cửu đứng dậy từ sô pha phòng nghỉ ra ngoài.

      “Mộc Cửu, tình rồi, đây là bánh bao và sữa của .” Bên ngoài phòng nghỉ, Đường Dật chăm chú đọc sách, nghe có tiếng động ngẩng đầu, thấy Mộc Cửu xoa bụng đến, nhanh chóng đưa điểm tâm.

      “Cảm ơn.” Mộc Cửu liền ăn cái bánh bao, cho đỡ đói, rồi mới : “ xem gì vậy?”

      Đôi mắt đen nhánh ràng gương mặt trắng nõn của Đường Dật, đưa sách cho Mộc Cửu xem “Này, chính là quyển sách hôm qua tìm được – Bao Giờ Tàn Phai. Tôi muốn thử xem có tìm được manh mối khác .”

      “Uhm.” Mộc Cửu hỏi xong tiếp tục ăn, lại thấy Đường Dật như có gì muốn nhưng lại thôi, “Có chuyện gì sao?”

      “A.” Đường Dật bị nhìn thấu nên có chút ngạc nhiên, hai má ửng đỏ, ngập ngừng hồi rồi mới úp mở : “Mộc Cửu, sao trước đây lại xem loại sách này.”

      Mộc Cửu nghe xong trả lời ngay, mà nghiêng đầu như muốn hỏi chính mình về vấn đề này, Đường Dật cảm thấy chắc là Mộc Cửu muốn trả lời, vừa định mở miệng chợt nghe tiếng Mộc Cửu: “Bởi vì tôi biến thái mà.” Giọng điệu như thường chút lên xuống, nghe như vậy lại giống như đùa, nhưng qua lời này Đường Dật cảm thấy phải đùa, cho là như vậy.

      phải!” Đường Dật lập tức cất cao lượng, vội : “Mộc Cửu là tốt, là người tốt còn thông minh, còn can đảm, còn, còn…” Đường Dật biết dùng từ gì để hình dung, luống cuống nên mặt lại đỏ lên.

      Qua lúc, ai gì, Mộc Cửu mới lên tiếng: “ sai rồi, tôi phải là người tốt.” Mộc Cửu đứng lên, cúi đầu, mái tóc che ánh mắt của , nhàng : “Nếu sao họ đều mong tôi chết.”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :