1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Người Điều Khiển Tâm Lý - Dực Tô Thức Quỷ

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      Ngoại Truyện 1

      Ba tháng sau

      Mộc Cửu và Ngôn Luật đến trại cải tạo cho nhi đồng, Tần Uyên ở trong xe chờ họ.

      Ngôn Luật nhàm chán ngáp, “Sao chị phải đến đây, cũng đâu phải con trai chị ở trong đó.”

      Mộc Cửu : “Bởi vì ai đến thăm cậu bé ấy hết.”

      Ngôn Luật khinh thường: “Ba mẹ nó cũng quan tâm sao chị phải để tâm như vậy?”

      Mộc Cửu nhìn cậu từ từ : “Quan điểm duy nhất của Ngôn Phỉ Văn mà chị công nhận chính là ‘Trẻ con là dễ cải tạo nhất’, nên dù bây giờ cậu bé ấy có xấu xa thế nào vẫn có thể trở nên tốt hơn.”

      Ngôn Luật bĩu môi hỏi: “Chị nghĩ có thể được sao?”

      Mộc Cửu nhìn khối rubik trong tay : “Giống như khối rubik này vậy, dù bị biến đổi như thế nào nhưng vẫn có cách khôi phục lại hình dáng ban đầu.”

      Ngôn Luật liếc mắt nhìn .

      Mộc Cửu nhanh chóng quay khối rubik sau đó đưa cho cậu ta, “Chị có khả năng này.”

      Ngồi xe, Ngôn Luật vừa nhìn khối rubik vừa : “Mấy ngày nữa tôi dẫn mẹ ra ngoài chơi.”

      Mộc Cửu : “Chị cũng muốn chơi.”

      Ngôn Luật : “ phải chị phải làm sao, nhưng mà nếu chị từ chức tôi suy nghĩ dẫn chị theo.”

      Mộc Cửu đưa mắt nhìn Tần Uyên.

      Tần Uyên: “Nếu em muốn du lịch đợi khi hưởng tuần trăng mật dẫn em , em muốn đâu đó.”

      Ngôn Luật liền liếc mắt: “Này này, tôi vẫn còn ngồi xe đó, hai người muốn những chuyện này đợi tôi xuống xe rồi tiếp được ?”

      Mộc Cửu khách khí đuổi cậu ta: “Vậy bây giờ em xuống xe luôn .”

      Ngôn Luật: “…”

      Buổi tối về đến nhà, sau khi Mộc Cửu ăn no sau đó nằm ghế sô pha, gối đầu lên chân Tần Uyên ngồi ăn trái cây.

      Tần Uyên dùng răng cắn táo, “Mộc Cửu, mai là thứ bảy, mẹ muốn chúng ta ăn cơm chung, em muốn ?”

      Mộc Cửu ăn quả táo trong tay Tần Uyên, trừng mắt nhìn rồi lập tức ngồi dậy, mím môi suy nghĩ chút rồi : “Em cần chuẩn bị cái gì?”

      Tần Uyên: “Em cần chuẩn bị gì hết, chuẩn bị hết rồi.”

      Mộc Cửu ngoan ngoãn gật đầu.

      Dưới ánh đèn, mắt sáng hơn, xem ra ngoan ngoãn nghe theo đâu, Tần Uyên khẽ cười rồi cuối đầu hôn .

      Mộc Cửu vẫn như trước mở to mắt.

      Tần Uyên bất đắc dĩ thở dài, mơ hồ : “Nhắm mắt lại .”

      Mộc Cửu liền nghe lời nhắm mắt lại.

      Sau khi kết thúc nụ hôn, Tần Uyên buông tay ra, lui người về phía sau, tách hai người ra.

      Mộc Cửu liếm môi, đôi mắt đen nhánh nhìn Tần Uyên, chủ động nhích đến gần.

      Tần Uyên đầu tiên thấy sửng sốt, sau đó hôn sâu hơn.

      Sau khi kết thúc, Tần Uyên ôm Mộc Cửu cười : “Em rất to gan đó.”

      Mộc Cửu vùi đầu vào lòng .

      Hai ngày sau.

      Tần Uyên lái xe đưa Mộc Cửu về nhà, Tần Uyên dẫn Mộc Cửu xuống dưới lầu, rồi nhìn Mộc Cửu, tuy gương mặt có biểu cảm gì nhưng cảm nhận được khẩn trương, tay chân cũng cứng lại.

      Tần Uyên kéo tay , đến trước cửa nhà, Tần Uyên nắm tay , nghiêng đầu với : “Đừng lo lắng, sao đâu, em thấy thi thể còn sợ những việc này có gì phải sợ chứ.”

      Mộc Cửu mạnh miệng : “Em lo lắng.”

      Tần Uyên bất đắc dĩ cười, “Vậy em đừng run tay nữa.”

      Mộc Cửu che mặt lại.

      sao đâu, có ở đây rồi.” Tần Uyên vỗ vai , rồi nhấn chuông cửa.

      Cửa nhanh chóng được mở ra, mẹ Tần thấy con trai mình và phía sau, khuôn mặt cười dịu dàng : “Đến rồi à, mau vào .”

      Mộc Cửu : “Chào dì.”

      Mẹ Tần thân thiết với Mộc Cửu: “Tiểu Cửu mau vào , đói bụng ?”

      Mộc Cửu nhàng lắc đầu, cẩn thận vào cùng Tần Uyên.

      Ba Tần ngồi salon đọc báo, Mộc Cửu thấy ông : “Chào chú.”

      Ba Tần bỏ tờ báo xuống, khuôn mặt nghiêm túc, khẽ gật đầu, “Ừ, xin chào.”

      Mẹ Tần khó chịu với thái độ của ông, “Em mới với thế nào, phải thân thiện chút, trưng ra khuôn mặt cứng nhắc đó cho ai xem?”

      Ba Tần lúng túng ho khan hai tiếng.

      “Tiểu Cửu đến đây, đừng để ý đến ông ấy, ăn chút trái cây lót dạ trước, đợi lát nữa có thể ăn cơm trưa rồi, dì có làm món sườn xào chua ngọt con thích nhất đó.”

      Mộc Cửu sáng mắt nhìn mẹ Tần, “Cảm ơn dì.”

      Mẹ Tần thấy biểu cảm của Mộc Cửu, càng nhìn càng thấy dễ thương, sờ đầu , rồi đứng dậy xuống nhà bếp tiếp tục nấu ăn.

      Mộc Cửu suy nghĩ chút theo đến nhà bếp, “Dì à, để con giúp dì.”

      Mẹ Tần vẫy tay : “ cần, cần, con ra ngoài ăn trái cây .”

      Mộc Cửu muốn giúp đỡ nhưng mẹ Tần lại cho giúp, nhất thời bối rối, đứng đây giúp gì được, ra ngoài đó ngồi cũng đúng, liền nhìn về phía Tần Uyên ngồi chuyện với ba mình, vẻ mặt nhờ giúp đỡ.

      Tần Uyên chú ý Mộc Cửu, thấy nét mặt của liền bị chọc cười, vẫy tay với : “Em đến đây , cần giúp mẹ đâu.”

      Mộc Cửu như trút được gánh nặng, đến, ngồi bên cạnh Tần Uyên.

      Bây giờ khí ở chỗ salon có chút lạnh lẽo, bản thân ba Tần là người nghiêm túc, bình thường nhiều, Mộc Cửu cũng như vậy.

      Bầu khí cứ như vậy kéo dài đến giờ cơm, đến khi mẹ Tần bảo họ đến ăn cơm mọi người đến phụ dọn cơm.

      Đối mặt với dĩa sườn xào chua ngọt lớn và hấp dẫn như vậy, Mộc Cửu khó có thể ăn ít được nhưng đột nhiên trở nên nho nhã, ăn hết chén liền buông đũa.

      Tần Uyên đương nhiên biết ăn no, “Mẹ, cho ấy chén cơm nữa .”

      “Mộc Cửu còn muốn ăn nữa sao?”

      Mộc Cửu ngượng ngùng : “Dạ, bởi vì đồ ăn quá ngon.” Mặt có chút ửng đỏ.

      Mẹ Tần cười, rồi bới cho thêm chén cơm nữa, “Con ăn nhiều chút, mẹ thấy con bây giờ gầy quá, nên ăn nhiều hơn nữa mới tốt.”

      “Dạ, dạ.” Mộc Cửu gật đầu.

      Ăn cơm xong, Mộc Cửu và Tần Uyên thu dọn, đem chén dĩa để vào nhà bếp, Mộc Cửu cầm chén chuẩn bị rửa, Tần Uyên lấy lại , “Để rửa cho, tránh để em lo lắng đến mức làm bể.”

      Mộc Cửu ở bên cạnh đợi Tần Uyên rửa chén.

      Tần Uyên vừa rửa chén vừa với , “ cần thận trọng như vậy, em vốn rất tốt, cần thay đổi gì, nếu còn tưởng mình nhặt nhầm nào đó đường nữa.”

      “Với lại ba là người nghiêm túc nhưng ông ấy đặc biệt rất thích người thông minh.”

      Mộc Cửu nghe Tần Uyên xong suy nghĩ chút, sau đó : “Bình thường chú thích làm gì?”

      “Chơi cờ tướng.” Tần Uyên nghĩ ra điều gì đó cười , “Được rồi, đừng lo, mọi việc cứ giao cho .”

      Thu dọn xong, Mộc Cửu và Tần Uyên ra ngoài, Tần Uyên nhìn ba mình ngồi ghế salon rồi với ông: “Ba lâu rồi con chơi cờ tướng với ba, chúng ta cùng chơi .”

      Ba Tần nghe đến cờ tướng liền hào hứng, “Được.”

      Mẹ Tần vào thư phòng đem bàn cờ tướng ra.

      Ba Tần và Tần Uyên bắt đầu chơi, mẹ Tần kéo Mộc Cửu sang bên cạnh xem họ chơi.

      Sau khoảng chừng mười ván, cơ bản thắng bại gần như phân nửa, phần thắng nghiêng về ba Tần nhiều hơn. Bấy gờ mẹ Tần hỏi Mộc Cửu: “Tiểu Cửu biết chơi cờ tướng ?”

      Mộc Cửu : “Con chưa chơi bao giờ.”

      Mẹ Tần biết Mộc Cửu học bất cứ cái gì đều rất nhanh, liền hỏi: “Vậy con xem qua rồi có hiểu cách chơi ?”

      Mộc Cửu gật đầu : “Cũng có chút.”

      Mẹ Tần vội vàng : “Đến đây, Tần Uyên, con và Mộc Cửu chơi ván .”

      Ba Tần nhường chỗ cho Mộc Cửu, qua chỗ Tần Uyên đẩy cùi chỏ vào ý phải nhường nhịn chút.

      Kết quả sau năm ván, Mộc Cửu liên tục thua hai ván, cả ba ván tiếp theo cũng thua luôn, hơn nữa ba Tần nhìn ra được Tần Uyên hề nhường .

      Tần Uyên nhường vị trí, đến lượt Mộc Cửu chơi với ba Tần, sau 5 ván Mộc Cửu thắng hai ván thua ba ván.

      Ba Tần lại rất vui vẻ, trong lòng rất thoải mái, khích lệ : “Đứa bé này thông minh, bây giờ đến lượt mình phải đối thủ của bé rồi.”

      Tần Uyên và Mộc Cửu chuẩn bị về nhà ba Tần với Tần Uyên: “Mắt nhìn của con sai, đối xử với con nhà người ta tốt chút.”

      Ngồi xe, Mộc Cửu ôm đống đồ ăn, cứ đung đưa hai chân, ràng trong lòng rất vui vẻ.

      Tần Uyên cũng bị vui vẻ của kéo theo, cúi đầu hôn , “Chúng ta cùng về nhà thôi.”

    2. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      Ngoại Truyện 2

      Vào ngày của tháng 5.

      Lam Tiêu Nhã và Hồng Mi kéo người chuẩn bị làm dâu là Mộc Cửu dạo phố.

      Lam Tiêu Nhã nhìn thẳng vào mắt Mộc Cửu, cười gian xảo, : “Em Mộc Cửu à, mau cho tụi chị biết, đội trưởng của chúng ta làm thế nào để cầu hôn em ?”

      Mộc Cửu: “Cầu hôn?”

      Lam Tiêu Nhã: “Chính là lúc em nhận lời kết hôn với ấy, ấy , có tặng hoa hồng hay quỳ gối gì ? Quan trọng nhất chính là nhẫn đó!”

      Mộc Cửu có chút khó hiểu, “Cần phải có những cái đó sao?”

      Lam Tiêu Nhã sợ ngây người, kích động : “Cái gì? Em Mộc Cửu à, em cũng dễ bị gạt quá, trước khi kết hôn phải cầu hôn là chuyện đương nhiên, đó là thời khắc lãng mạng nhất của em nhất định phải trải qua lần chứ.”

      Hồng Mi vỗ vai , “Được rồi Tiêu Nhã, em nghĩ đội trưởng làm những việc này sao, hơn nữa chỉ cần họ vui vẻ là được rồi, những thứ khác cần thiết, em xem Mộc Cửu cũng để ý mấy chuyện đó đâu.”

      Lam Tiêu Nhã bĩu môi. “Haiz, nhưng như vậy tiếc quá.”

      giây kế tiếp Mộc Cửu liền : “Em cầu hôn được ?”

      “Em cầu hôn.” Lam Tiêu Nhã lặp lại lần nữa rồi mở to mắt hô lên: “Cái gì? Em cầu hôn?”

      Mộc Cửu hiểu được: “ được sao?”

      “Em Mộc Cửu, cầu hôn là việc của đàn ông mà.”

      Lam Tiêu Nhã phản đối: “Sai, chị Mi, chị sai rồi, nam nữ bình đẳng mà, vì sao nhất định phải là đàn ông cầu hôn, phụ nữ cầu hôn cũng được mà, em thấy cách của Mộc Cửu rất tốt, chị ủng hộ em cả hai tay hai chân luôn!”

      Lam Tiêu Nhã hưng phấn : “Được rồi, Em Mộc Cửu, em muốn cầu hôn thế nào?”

      biết nữa.”

      Lam Tiêu Nhã đề nghị: “ bằng như vậy, em cầm hoa đứng bên ngoài cục cảnh sát của chúng ta.”

      Hồng Mi trực tiếp phản đối, “Chúng ta đều tan sở cùng lúc, hơn nữa, chuyện này gây chú ý quá, đừng làm đội trưởng tức giận, đến cục trưởng chắc cũng tức chết.”

      Lam Tiêu Nhã lại đề nghị thêm phương án, “Khiêm tốn chút cũng được, vậy ở nhà, chọn ngày hôm nay , chúng ta chuẩn bị chút trong nhà, cho đội trưởng bất ngờ. Để chị gọi bọn Triệu Cường, cùng nhau lên kế hoạch.”

      Cuối cùng kế hoạch là Triệu Cường và Trần Mặc kéo Tần Uyên ra ngoài, những người còn lại đến nhà Tần Uyên.

      Đường Dật hưng phấn : “Woa, đây là lần đầu tiên tôi đến nhà đội trưởng đó.”

      Thạch Nguyên Phỉ vào nhà, với Mộc Cửu: “Ai phải đâu, em Mộc Cửu à, nếu tôi giày vào nhà của đội trưởng, khi ấy về có làm thịt tôi ?”

      Lam Tiêu Nhã : “ có thể thử chút, sau đó đội trưởng có thể tìm được dấu chân của .”

      Thạch Nguyên Phỉ liền đen mặt: “Tôi có thể đổi dép mà.”

      “Chờ chút, hoa đâu? Hoa hồng đâu?”

      Thạch Nguyên Phỉ tự hào : “Yên tâm , tôi đặt hàng online rồi, trong vòng nửa tiếng nữa họ giao đến.”

      Lam Tiêu Nhã châm chọc: “Trạch nam.”

      Thạch Nguyên Phỉ nhíu mày: “ sao nào? Ở nhà, trang bị để biến đổi toàn thế giới được ?”

      “Cứ cho là biến đổi toàn thế giới nhưng chúng ta phải biến đổi căn nhà này trước .”

      Đường Dật hỏi: “Bây giờ chúng ta làm gì?”

      Lam Tiêu Nhã cười hì hì: “Hoa hồng thành vấn đề, tiếp theo là đến nến trong bữa ăn.”

      Thạch Nguyên Phỉ : “Nến và rượu tôi mua rồi.”

      Lam Tiêu Nhã: “Được rồi, em Mộc Cửu, em định chuẩn bị nấu gì cho đội trưởng?”

      Mộc Cửu: “Em biết.”

      Hồng Mi : “ sao, chị chỉ em. Chúng ta làm mấy món đơn giản thôi.”

      Lúc Hồng Mi dạy Mộc Cửu nấu ăn hoa hồng được đem đến, những người khác cùng nhau trang trí căn nhà.

      Lúc này đột nhiên Đường Dật : “Mọi người nghĩ có cần trang trí cho phòng ngủ luôn ?”

      Lam Tiêu Nhã cười gian xảo, : “Đường Dật à, ngờ nha.”

      Mặt Đường Dật liền đỏ như quả táo.

      là trang trí nhưng ra là đem hoa hồng rải trong phòng khách, sau đó Lam Tiêu Nhã lấy những cánh hoa hồng rải lên giường ngủ, rồi thả vài quả bong bóng vào trong phòng khách, trang trí xong, mọi người hài lòng, ngồi trong phòng khách nhìn thành quả của mình.

      Trong nhà bếp, Mộc Cửu miễn cưỡng làm món ăn, Lam Tiêu Nhã liền kéo ra ngoài xem.

      “Em Mộc Cửu nhìn , tệ đúng ?”

      Mộc Cửu gật đầu: “Cảm ơn mọi người.”

      Thạch Nguyên Phỉ cười : “Cảm ơn gì, tôi rất muốn nhìn thấy phản ứng của đội trưởng nhưng tiếc là được.”

      Mộc Cửu hỏi: “Mọi người ở lại đây sao?”

      Lam Tiêu Nhã cười gian : ‘Ha ha, em Mộc Cửu, chúng tôi ở đây để đội trưởng làm thịt chúng tôi sao.” Lát sau, Trần Mặc gọi điện thoại đến, Lam Tiêu Nhã nhận, “A? Đội trưởng trở về rồi à? A, a, được.”

      “Mau, chúng ta rút thôi, em Mộc Cửu, việc còn lại trông cậy hết vào em rồi.”

      Tiễn mọi người , Mộc Cửu ngồi ghế salon suy nghĩ chút, rồi đến phòng của mình.

      Nửa tiếng sau, Tần Uyên về đến nhà, đột nhiên Triệu Cường và Trần Mặc gọi ra ngoài, mực để quay về, chắc chắn họ làm gì đó ở nhà nhưng mà nhìn cửa nhà đóng, Tần Uyên đột nhiên có chút mong chờ, biết mở cửa ra có gì bất ngờ .

      Tần Uyên mở cửa, đập vào mắt là hoa hồng, trong khí cũng tỏa ra hương hoa hồng nhàn nhạt, ở phía trước cái hộp quà lớn.

      Tần Uyên thay dép rồi đến gần hộp quà trước mặt.

      giây sau khi mở hộp quà ra, Mộc Cửu từ bên trong đứng lên, trong tay cầm đóa hoa hồng đỏ, mặt có chút đỏ, đôi mắt sáng lên nhìn Tần Uyên.”

      Tần Uyên nâng khóe miệng, nhìn hoa hồng : “Cho à?”

      Mộc Cửu gật đầu, “Dạ.”

      Tần Uyên nhận hoa hồng, lúc này mới phát . đồ Mộc Cửu mặc là bộ đồ lần đầu tiên khi theo cục trưởng đến cục cảnh sát, với Mộc Cửu: “Ra ngoài trước .” Tần Uyên nắm tay để dễ dàng ra khỏi hộp quà.”

      Tần Uyên tay cầm hoa hồng, tay nắm tay Mộc Cửu đến phòng khách, khi nhìn lên bàn ăn thấy rượu đỏ và đồ ăn kinh ngạc, “ phải đều do em làm đó chứ.”

      “Chị Mi dạy đó.”

      Tần Uyên đùa: “Đây đúng là bất ngờ, còn nghĩ Mộc Cửu của chúng ta biết làm gì ra cũng biết nấu ăn rồi.”

      Mộc Cửu bĩu môi.

      Tần Uyên: “Ngồi xuống ăn , cũng muốn nếm thử tài nấu ăn của em.”

      Mộc Cửu : “Để thắp nến trước .”

      Tần Uyên bất đắc dĩ : “Được.”

      Sau khi thắp nến và rót rượu, Tần Uyên cầm đũa nếm thử món ăn Mộc Cửu làm.

      Mộc Cửu mong đợi nhìn Tần Uyên, “Thế nào?”

      Tần Uyên nuốt xuống: “ tệ.”

      Mộc Cửu che mặt lại, “Gạt người.”

      Tần Uyên ăn thêm vài miếng, “Lần đầu làm như vậy là được rồi.”

      Mộc Cửu cũng lấy đũa gắp đồ ăn, nhíu mày, khó khăn nuốt xuống, “ là khó ăn.”

      sao, có mua bánh kem rồi.” Tần Uyên đứng dậy, đem bánh kem đến.

      Hai chân Mộc Cửu đung đưa, nhìn chằm chằm bánh kem, Tần Uyên mở hộp, Mộc Cửu nhìn rồi vui vẻ : “Là bánh kem hạt dẻ.”

      Tần Uyên đưa muỗng cho , Mộc Cửu xắn miếng lớn, chuẩn bị đưa vào miệng, lại đột nhiên ngừng lại, sau đó, chuyển hướng, đưa đến miệng Tần Uyên.

      Tần Uyên cười, ăn vào, sau khi nuốt miếng bánh kem hỏi Mộc Cửu: “Hôm nay em chuẩn bị như vậy là muốn làm gì? Vừa hoa hồng vừa nến rồi nấu ăn nữa.”

      Mộc Cửu can đảm : “Cầu hôn.”

      Tần Uyên: “Em cầu hôn ? Vậy bắt đầu .”

      Rất muốn làm nhưng đến khi làm , Mộc Cửu lại luống cuống, vì biết phải làm gì, làm thế nào để cầu hôn, có hoa hồng rồi chẳng lẽ bây giờ phải quỳ xuống sao?

      Mộc Cửu nghĩ là làm, liền trực tiếp quỳ chân xuống, Tần Uyên thấy dở khóc dở cười, ôm vào lòng, “ ngốc.”

      Mộc Cửu vùng vẫy ra, kiên trì : “Em muốn cầu hôn mà.”

      “Để cầu hôn cho. “Tần Uyên từ trong túi lấy ra cái hộp, bên trong là hai cái nhẫn, “Em có đồng ý đeo nó ?”

      Mộc Cửu tựa vào lòng , ngẩng đầu nhìn , “Nếu như đeo lên thể tháo ra, đây là loại khế ước.”

      “Được.” Tần Uyên lấy cái nhẫn đưa cho Mộc Cửu, sau đó vươn tay, “Đeo cho .”

      Mộc Cửu cầm nhẫn, đeo vào ngón tay của .

      Tần Uyên dở khóc dở cười sửa lại cho : “Đeo sai rồi, phải đeo vào ngón áp út.”

      vất vả mới đeo vào được, Mộc Cửu đột nhiên nghĩ đến cái gì đó, “Chờ chút, còn chưa quỳ xuống.”

      Tần Uyên xoa mặt rồi hôn lên.

      Đến giờ ngủ, Tần Uyên tắm xong vào phòng thấy Mộc Cửu mặc áo ngủ nằm giường , xung quanh là đống hoa hồng.

      “Xảy ra chuyện gì vậy?” Tần Uyên ngẫm lại biết ngày là Lam Tiêu Nhã làm.

      Mộc Cửu nằm đung đưa chân nhìn Tần Uyên.



      Tần Uyên ngồi giường, vỗ đầu : “Ngoan, về phòng ngủ .”

      Mộc Cửu cúi đầu, bắt đầu lăn giường, hoa hồng dính hết lên quần áo và tóc .

      Tần Uyên cười : “Em làm gì vậy?”

      Mộc Cửu vừa lăn vừa : “Ở đây thoải mái hơn.”

      “Vậy qua phòng em ngủ.” Tần Uyên rồi chuẩn bị đứng dậy.

      Mộc Cửu lăn nữa, liền đưa tay ôm .

      Tần Uyên bóp mũi , : “Muốn ngủ cùng à? sợ ăn em sao.”

      Mộc Cửu liền trực tiếp nằm lên giường, “Vậy ăn .”

      Tần Uyên: “…”

    3. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      Ngoại Truyện 3

      Hôn lễ diễn ra vào ngày 25 tháng 9, vài tháng trước đó họ bận rộn chuẩn bị hôn lễ, Đội Điều Tra Đặc Biệt thường họp mặt để thảo luận việc trong hôn lễ.

      Hôm nay có rất nhiều người họp mặt, Triệu Cường và bạn Lục Dĩnh, Lam Tiêu Nhã và bạn trai Bạch Nghị, Ngôn Luật và Đại Bạch.

      Thạch Nguyên Phỉ hỏi: “Đội trưởng, mọi người chọn người dẫn chương trình trong hôn lễ chưa.”

      Tần Uyên: “Chưa, việc này do mẹ tôi chuẩn bị.”

      Lam Tiêu Nhã đề nghị: “Đội trưởng, để Bạch Nghị làm người dẫn chương trình sao?”

      Bạch Nghị bên cạnh : “Đúng vậy, bác sĩ và y tá ở bệnh viện tôi kết hôn đều là do tôi làm người dẫn chương trình, tôi có kinh nghiệm rất phong phú, chắc chắn tôi làm hôn lễ của hai người rất náo nhiệt, tuyệt đối sợ nhàm chán, tôi có rất nhiều trò chơi, đảm bảo mọi người chơi vui vẻ.”

      Tần Uyên và Mộc Cửu cùng nhau : “ được.” Lý do như nhau, sợ bị dày vò.

      Bạch Nghị bĩu môi, “Được rồi.”

      Triệu Cường: “Phù rể và phù dâu sao?”

      Lam Tiêu Nhã cười gian : “Phù dâu đương nhiên là tôi rồi. Tôi sớm với Mộc Cửu rồi.”

      Thạch Nguyên Phỉ : “Phù rể sao? lẽ để Ngôn Luật làm à.”

      Mộc Cửu lắc đầu: “Nó là hoa đồng.”

      Lúc này Ngôn Luật bùng nổ: “Cái gì? Chị để tôi làm hoa đồng?”

      Đại Bạch hỏi: “Hoa đồng có phải là người trước rải hoa ?”

      Lam Tiêu Nhã trả lời cậu: “Đúng vậy.”

      Đại Bạch hưng phấn : “Tôi cũng muốn làm hoa đồng.”

      Mộc Cửu gật đầu: “Nên tôi mới để Ngôn Luật và Đại Bạch làm hoa đồng.”

      Ngôn Luật hét: “Chị có thấy hoa đồng nào lớn như vậy chưa?”

      Lam Tiêu Nhã đề nghị: “Còn con nuôi của tôi nữa! Chị Mi, để con nuôi của em làm hoa đồng, nhất định rất dễ thương.”

      Hồng Mi gật đầu cười : “Được, chắc bé cũng rất thích.”

      Mộc Cửu: “Được, vậy có ba hoa đồng.”

      Ngôn Luật kêu: “Tôi đồng ý!”

      Mộc Cửu: “Chúng ta tiếp tục thảo luận về phù rể .”

      Ngôn Luật: “…”

      Lam Tiêu Nhã: “Để Thạch Đầu làm , thuận tiện giải quyết vấn đề độc thân của cậu ta.”

      Ngôn Luật hừ tiếng: “Trạch nam.”

      Đường Dật yếu ớt giơ tay: “Tôi làm được ?”

      Ngôn Luật: “Đứa trẻ xấu xa.”

      Đường Dật oan ức tố cáo trong lòng: Tôi lớn hơn cậu đó!

      Triệu Cường tự ứng cử: “Tôi sao?”

      Ngôn Luật híp mắt: “Hàng cũ.”

      Lam Tiêu Nhã: “Vậy để Trần Mặc làm , đủ chín chắn.”

      Ngôn Luật cười: “ dâu mặt lạnh thêm phù rể mặt lạnh, được, rất tốt.”

      Cuối cùng cũng quyết định để Trần Mặc làm phù rể.

      Mấy ngày trước khi diễn ra hôn lễ, Lam Tiêu Nhã dẫn Mộc Cửu ra ngoài, trong tiệm đồ ngọt, Lam Tiêu Nhã thần bí cười gian xảo lấy cái USB đưa cho Mộc Cửu.

      Mộc Cửu ăn miếng bánh xoài, hỏi Lam Tiêu Nhã: “Đây là cái gì?”

      Lam Tiêu Nhã tặc lưỡi cười : “Hì hì, Mộc Cửu ơi, cuối tuần này em kết hôn rồi, chị biết em có chút chuyện lắm, nên chị lưu mấy quyển tiểu thuyết vào USB này, em về nhà xem học tập chút .”

      Nháy mặt với Mộc Cửu cái.

      Lam Tiêu Nhã đột nhiên nghĩ đến Tần Uyên, liền nhanh chóng dặn : “Đúng rồi, đừng để cho đội trưởng thấy, tránh để đội trưởng mắng chết chị, cái này cũng là muốn tốt cho ấy thôi, haiz, dù sao em cũng phải về nhà xem kỹ nha, vì lý do an toàn đừng để đội trưởng thấy.”

      Lam Tiêu Nhã nghĩ tốt hết mọi chuyện nhưng lại quên chuyện quan trọng chính là Mộc Cửu biết dùng máy tính, còn lười học nên đến bây giờ Mộc Cửu chỉ biết mỗi việc mở máy tính.

      Vì vậy Mộc Cửu mang USB trở về, sai khi mở máy tính ngồi giường Tần Uyên vừa cắm USB vừa ăn snack khoai tây.

      Tần Uyên đến gần thấy Mộc Cửu ngồi giường ăn snack khoai tây, cười : “Người ta kết hôn đều cố gắng giảm cân, em ngược lại cứ liên tục ăn.”

      Mộc Cửu vừa ăn vừa đưa cho Tần Uyên ăn.

      Tần Uyên nhận, ngồi giường thấy nhìn máy tính, “Em ngây người nhìn máy tính làm gì? Muốn lên mạng hả?”

      “Hôm nay chị Tiêu Nhã hẹn em ra ngoài đưa em cái USB, dặn em về nhà xem kỹ.”

      Vừa nghe Lam Tiêu Nhã cho, Tần Uyên lập tức cảnh giác, “Để xem thử.” Tần Uyên cắm USB vào máy tính, sau đó mở ổ đĩa USB, trong đó có đống tiểu thuyết.

      Tần Uyên có chút thở phào nhõm, sau đó tùy tiện mở cuốn tiểu thuyết rồi kéo xuống.

      “A chút, đau quá, ra , a, em chịu được.”

      Tần Uyên bị dọa sợ, thấy đầu của Mộc Cửu nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính, đọc lên thành tiếng nghe có vẻ rất buồn cười.

      Tần Uyên vội vàng đóng tiểu thuyết lại, rút USB ra.

      “Sao lại đóng lại?”

      “Trẻ con được xem.” Những lời này ra cảm thấy đúng liền sửa lại: “Bây giờ được xem.”

      Mộc Cửu nheo mắt nhìn .

      Tần Uyên hôn cái, “Ngoan.”

      Cuối cùng cũng đến ngày kết hôn, buổi tối ở nhà hàng, trong phòng trang điểm, Mộc Cửu mặc áo cưới trắng ngồi ghế salon rung chân.

      Lam Tiêu Nhã thay đồ phù dâu xong ra ngài, nhìn thấy giày cao gót bị vứt sang bên, hét lớn: “Mộc Cửu! Sao em lại cởi giày ra?”

      “Khó chịu.” Cho đến bây giờ Mộc Cửu cũng chưa từng mang giày cao gót, tuy đôi giày này quá cao nhưng Mộc Cửu vẫn cảm thấy mang giày đế bằng là thoải mái nhất.

      Lam Tiêu Nhã khuyên: “Khó chịu cũng phải nhịn, cùng lắm lát nữa đội trưởng xoa bóp chân cho em, đó cũng là tình thú vợ chồng nha.”

      Mộc Cửu khó chịu chút cuối cùng vẫn gật đầu.

      Hôn lễ chính thức bắt đầu, Mộc Cửu khoác tay mẹ vào, mặt mẹ chỉ có nụ cười, Mộc Cửu biết mẹ thoát khỏi quá khứ, bây giờ là lúc bà hạnh phúc nhất.

      Mẹ của Mộc Cửu cầm tay giao cho Tần Uyên, “Mẹ giao Mộc Cửu cho con, đối xử tốt với nó nha.”

      “Dạ, mẹ.”

      Mộc Cửu khoác tay Tần Uyên về phía sân khấu, theo sau là Lam Tiêu Nhã và Trần Mặc, còn có ba hoa đồng, Ngôn Luật và Đại Bạch bên nắm tay Tiểu Bảo Bảo bên rải hoa, gương mặt của Đại Bạch và Tiểu Bảo Bảo rất vui vẻ.

      Hôn lễ tiến hành thuận lợi, đến khi dâu ném hoa, những đều đứng đằng sau để chờ bắt hoa.

      Mộc Cửu ném bó hoa , mọi người đều tranh nhau bắt lấy, cuối cùng lại để Tiểu Bảo Bảo bắt được.

      Lam Tiêu Nhã ngẩn người nhìn, “Con nuôi, con tặng bó hoa cho mẹ nuôi nha.”

      Tiểu Bảo Bảo đưa hoa cho mẹ mình, hùng hồn : “Tặng cho mẹ nè.”

      Hồng Mi nhận lấy bó hoa, ôm con trai hôn cái.

      Sau khi hôn lễ kết thúc, Mộc Cửu trực tiếp cởi giày, Tần Uyên ôm lên xe, vừa ngồi lên xe liền nhắm mắt ngủ.

      Đến trước cửa nhà, vẫn còn ngủ.

      Tần Uyên bóp mũi , đánh thức , “Đồ lười biếng, đến nhà rồi.”

      Tần Uyên mở cửa xuống xe, rồi qua bên cạnh ghế phụ, mở cửa ôm Mộc Cửu xuống.

      Sau khi vào trong nhà, Tần Uyên đem Mộc Cửu đặt lên ghế salon, xoa tóc , “ tắm .”

      Mắt Mộc Cửu liền sáng lên, gật đầu, bước chân vào phòng tắm.

      Nửa tiếng sau, Mộc Cửu tắm rửa xong ra ngoài, Tần Uyên nhìn lại, liền ngẩn người, “Em, cái này, quần áo.”

      Lúc này Mộc Cửu mặc cái đầm ngủ tơ tằm màu đen, đầm còn viền ren hoa, càng tôn thêm màu da trắng nõn của , mặt đỏ hồng, đôi mắt đen nhánh nhìn ánh mắt của Tần Uyên, “Chị Tiêu Nhã đưa đó.”

      Tần Uyên nhìn Mộc Cửu như vậy đột nhiên thấy có chút xấu hổ, ho khan tiếng : “ tắm.” Rồi vào phòng tắm.

      Mộc Cửu rửa trái lê rồi ăn, ngồi giường đợi Tần Uyên ra ngoài.

      Tiếng bước chân ngày càng gần, Mộc Cửu ngẩng đầu nhìn sang sau đó trừng mắt nhìn.

      người Tần Uyên chỉ có duy nhất cái khăn tắm, mới tắm xong nên tóc vẫn còn nước, những giọt nước tóc cứ rơi người .

      Mộc Cửu nuốt nước miếng.

      Tần Uyên cười nâng khóe miệng, “Chảy nước miếng rồi.”

      Mộc Cửu nhìn thẳng , vô thức sờ khóe miệng mình, phát Tần Uyên gạt người, rồi tức giận nhìn .

      Tần Uyên tới, từ từ cuối xuống hôn lên trán .

      Mộc Cửu : “Lúc này phải : Bảo bối, em đẹp.”

      Tần Uyên dừng lại chút, trực tiếp ôm đặt lên giường, vừa hôn vừa : “Xem tiểu thuyết rồi à?”

      Mộc Cửu trả lời: “Em xem hết rồi, rất đặc sắc.”

      Những nụ hôn của Tần Uyên dày đặc rơi lên mặt , tìm được cái miệng thao thao bất tuyệt kia rồi hôn sâu.

      Mộc Cửu bị hôn đến choáng váng, nhưng đột nhiên đưa tay, kéo khăn tắm lưng Tần Uyên ra.

      Tần Uyên cảm giác được liền ngừng lại, ngừng hôn , hơi đứng dậy.

      Mắt Mộc Cửu liếc xuống, nhìn lát, sau đó nhìn mặt Tần Uyên với : “Lúc này phải : Bảo bối, em thấy hài lòng ?”

      Tần Uyên phụt cười.

      Mộc Cửu tiếp: “Sau đó phải : A, em mệt mỏi rồi tiểu tinh.”

      Tần Uyên sờ mặt , dù bận nhưng vẫn ung dung nhìn : “Mộc Cửu, em xấu hổ sao.”

      Mộc Cửu gì.

      Tần Uyên hôn , “Mộc Cửu, em biết ? Lúc em khẩn trương ít chuyện còn lúc em xấu hổ nhiều hơn.”

      Mộc Cửu: “…”

    4. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      Ngoại Truyện 4

      Sau khi kết thúc hôn lễ, Ngôn Luật dẫn Đại Bạch chuẩn bị về nhà, còn chưa xa, bị cánh tay dùng sức kéo lại, kéo đến trong góc .

      Ngôn Luật giận dữ hét: “Ai đó?”

      Đại Bạch vội vàng chắn trước, để Ngôn Luật phía sau.

      “Tiểu Luật Luật~.”

      Da đầu Ngôn Luật tê rần, nổi da gà khắp người, vừa nhìn thấy là biên tập của mình, Hoa Thần.

      Ngôn Luật liếc cái, “Là chị à, có chuyện gì?”

      Hoa Thần tiếp tục làm nũng, “Tiểu Luật Luật~.”

      Ngôn Luật nhịn được nữa, “Chị dừng lại , gọi buồn nôn như vậy để làm gì!”

      Hoa Thần cười nịnh : “Tiểu Luật Luật, bình thường chị đối với cậu tệ đúng , cái gì tốt cũng đều cho cậy, còn từng mời cậu ăn nữa.”

      Ngôn Luật giễu cợt : “Mời ăn KFC lần chị còn nhớ đến giờ sao?”

      Hoa Thần vẫy ngón trỏ, “Haiz, cậu thể kỳ thị KFC, dù sao cũng là dùng tiền mua, cậu xem theo quan hệ của chúng ta, cậu ngoại trừ mẹ cậu và Đại Bạch chị là người thân nhất đúng hay ?”

      Ngôn Luật ngắt lời , “Chị mau, chị gọi tôi lại có chuyện gì?”

      Hoa Thần cười hì hì, “Chị chỉ muốn hỏi chút, em có quen biết phù rể ?”

      Ngôn Luật: “À, cái tên mặt lạnh đó, là người trong đội của chị tôi, làm sao vậy?”

      Hoa Thần hỏi tiếp: “Tên gì?”

      Ngôn Luật: “Trần Mặc.”

      Hoa Thần thẳng vào vấn đề, “Vậy ấy có bạn chưa?”

      Ngôn Luật nghi ngờ : “Chị hỏi cái này để làm gì?”

      Hoa Thần : “Mau cho chị biết, hỏi thăm mới biết có thể ra tay được hay !”

      Ngôn Luật liền tỉnh ngộ, “À, ra là chị vừa ý người ta. Theo tôi được biết tên mặt lạnh đó vẫn còn độc thân, chị cố gắng lên.” Sau đó khoát tay bỏ , “Được rồi, phiền chị suy nghĩ, tôi về trước.”

      Hoa Thần thấy cậu chuẩn bị , nhanh chóng kéo tay cậu ta, “Ôi chao, cậu chờ chút, chọn ngày bằng gặp ngày, hôm nay là cơ hội tốt, cậu nghĩ cách giới thiệu chúng tôi biết nhau .”

      “Được rồi.” Ngôn Luật dễ chịu đáp ứng, sau đó, quay người gọi Trần Mặc ở xa: “Này, Trần Mặc, biên tập của tôi tên là Hoa Thần, chị ấy chị ấy thích…”

      Hoa Thần bị cậu ta hù chết, xông lên liều mạng bịt miệng cậu ta lại.

      “Cậu muốn chết à.” Hoa Thần buông tay ra, “Người ta nghĩ chị đây háo sắc đó.”

      Ngôn Luật khoanh tay nhìn , “Chẳng lẽ chị háo sắc sao? Chị xem, chị đúng lúc họ Hoa đổi tên thánh háo sắc luôn .” (*)

      (*) Trong tiếng Trung háo sắc là hoa si.

      Hoa Thần tức thổ huyết, “Cậu dìm tôi trong người khó chịu sao?”

      Ngôn Luật thẳng thắn : “Khó chịu.”

      Hoa Thần nắm tay cậu, oan ức , “Tiểu Luật Luật~, Tiểu Luật Luật~.”

      Ngôn Luật ghét bỏ hất tay ra, “Chị hai, chị mấy tuổi rồi, được rồi, đừng gọi nữa, vậy chị muốn tôi giới thiệu thế nào?”

      Hoa Thần nghiêm túc : “Cứ như vậy , cậu để ta lái xe chở cậu về, chị thuận tiện quá giang, như vậy có thể giới thiệu tôi trong xe rồi.”

      Ngôn Luật suy nghĩ chút thấy như vậy mình cũng mất mát gì, “Được, vừa đúng lúc tiết kiệm được tiền taxi.” Ngôn Luật nhíu mày nhìn . “Vậy tôi được gì?”

      Hoa Thần hào phóng : “Mời cậu ăn cơm bữa.”

      Ngôn Luật nhìn thoáng ra bên ngoài: “ ra ở đây cũng khó đón xe lắm.”

      Hoa Thần cắn răng: “Hai bữa.”

      Ngôn Luật quay đầu với Đại Bạch: “Đại Bạch, cậu ra ngoài xem ở đó có taxi .”

      Hoa Thần dậm chân, “Ba bữa.”

      Ngôn Luật lấy điện thoại ra : “ gọi điện thoại kêu xe đến, bên ngoài có thể có xe.”

      Hoa Thần thấy Trần Mặc ra ngoài, chỉ có thể bất chấp mọi thứ, “Tôi mời hai cậu ăn cơm tuần, Ngôn Luật! Người ta sắp rồi kìa!”

      Trần Mặc.” Ngôn Luật nhét điện thoại vào túi, quay đầu gọi tiếng, Trần Mặc từ phía xa đến gần, “Có thể chở chúng tôi về nhà ?”

      Trần Mặc vui vẻ đáp ứng, “Được. Mọi người chờ tôi, để tôi lái xe qua.”

      Ngôn Luật quay đầu thấy Hoa Thần cười khúc khích liền lườm .

      Trần Mặc nhanh chóng lái xe đến rước họ, Hoa Thần giờ vờ rụt rè ngồi ở phía sau, lại bị Ngôn Luật trực tiếp đẩy lên ghế phía trước, “Ngồi ở đây làm gì, chen ba người chật lắm.” xong rồi đóng cửa xe.

      Vì vậy Hoa Thần hạnh phúc ngồi ở vị trí phụ lái.

      Nuốt nước miếng, Hoa Thần với Trần Mặc: “Cảm ơn .”

      Trần Mặc gật đầu cái rồi với Ngôn Luật: “Nhà hai cậu đường XX đúng ?”

      Ngôn Luật gật đầu, lại hỏi Hoa Thần: “Hoa Thần nhà chị ở đâu?”

      Hoa Thần đối với biểu của Ngôn Luật rất hài lòng, ít nhất để Trần Mặc biết được tên chính là khởi đầu tốt đẹp, “À, tôi ở đường XXX.”

      Trần Mặc : “Vậy để tôi đưa Ngôn Luật về trước.”

      Hoa Thần kích động đến mức muốn nhảy cẩn lên, nhưng bây giờ chỉ có thể vui vẻ trong lòng, nghĩ đến lát nữa họ có thể ở riêng với nhau, ôi trời ơi!

      đường ai gì, Trần Mặc chạy đến trước cửa nhà Ngôn Luật, Ngôn Luật và Đại Bạch xuống xe, Ngôn Luật nhìn bộ dạng giả tạo của Hoa Thần liếc mắt gì.

      Hoa Thần cảm thấy tim của mình đập nhanh như muốn nhảy ra ngoài, dám nhìn thẳng , chỉ có thể nhìn trộm

      A~ gò má hoàn mỹ.

      A~ đôi mắt sâu.

      A~ ngón tay dài.

      Hoa Thần háo sắc trong lòng, cảm giác như chảy nước miếng ra ngoài.

      Vì muốn để lại ấn tượng tốt cho Trần Mặc nên muốn mình quá chủ động nên suốt đường Hoa Thần lời nào, cứ dè dặt như vậy suốt đoạn đường.

      lời nào, Trần Mặc đương nhiên càng chuyện.

      Mắt thấy sắp đến tiểu khu của mình, Hoa Thần nghĩ nếu bây giờ lãng phí cơ hội ở riêng này.

      Vì vậy thở hắt rồi : “Cái đó, tôi là biên tập của Ngôn Luật, bình thường nghe Ngôn Luật nhắc đến , rất lợi hại.” ngả bài ràng như vậy, Ngôn Luật gì về họ, hai, Ngôn Luật có cũng những chuyện như vậy.

      Trần Mặc: “Ừ.”

      “…” Trần Mặc tiếp, Hoa Thần lại càng biết gì tiếp, nhịn nửa ngày, liền : “Trong đội mọi người có thiếu người ?” Lời vừa ra, Hoa Thần cũng biết mình gì, câu này là ý gì đây.

      Trần Mặc: “ muốn làm cảnh sát?”

      Hoa Thần chỉ có thể kiên trì tiếp tục: “Mọi người cũng lợi hại lắm rồi, tôi bưng trà nước cho mọi người cũng được mà.”

      Trần Mặc tựa như có suy nghĩ chút, sau đó : “ thiếu.”

      Xe đến tiểu khu, Hoa Thần cắn môi, biết lấy can đảm từ đâu ra đột nhiên : “Vậy nhà có thiếu người ?”

      Ngoại Truyện 5

      Trưa ngày hôm sau, Hoa Thần vùi đầu ngủ trong chăn bị tiếng chuông điện thoại lớn tiếng đánh thức.

      Ở trong chăn lát, nhô đầu ra khỏi chăn, lấy điện thoại ở đầu giường ra nghe, “Uy.”

      “Ôi, sao giọng yếu ớt như vậy?”

      Hoa Thần nghe giọng của Ngôn Luật buồn mở mắt, “Có chuyện gì?”

      Ngôn Luật: “Chờ chị mời chúng tôi ăn cơm.”

      Hoa Thần ngáp cái, “Tôi còn ở giường, lần sau .”

      Ngôn Luật: “Vậy cũng được, chúng tôi ăn trước rồi chị đến trả tiền cũng được.”

      Hoa Thần bất đắc dĩ ngồi dậy: “Được rồi, lát nữa tôi đến tìm mọi người.”

      Hoa Thần nhìn chằm chằm vào hai quầng thâm mắt đen to mặt mình rồi hẹn giờ ăn cơm với Ngôn Luật, vào quán ăn, được mấy bước, liền thấy Ngôn Luật, Đại Bạch và.

      Hoa Thần mở to hai mắt nhìn: “Sao dâu chú rể cũng tới vậy?”

      Mộc Cửu: “Ăn chực.”

      Tần Uyên: “Giúp vợ ăn chực.”

      Hoa Thần: “…” Đúng là hai vợ chồng vô sỉ.

      Những món ăn nhanh chóng được dọn lên, Hoa Thần nhìn từng dĩa đồ ăn được phục vụ đặt lên bàn, càng nghĩ càng thấy ví tiền của mình càng lúc càng xẹp xuống, đúng là đau lòng.

      Ăn lát, Ngôn Luật nghĩ đến chuyên hôm qua liền hỏi Hoa Thần: “Hôm qua sao rồi?” đợi Hoa Thần , Ngôn Luật liền tự mình trả lời: “Nhìn tình hình của chị chắc được tốt lắm.”

      “Chỉ tốt thôi sao, quả chính là mắc cỡ chết được.” Hoa Thần cắn đũa, gương mặt đau khổ.

      Mộc Cửu nuốt miếng thịt rồi : “Kể nghe chút .”

      Hoa Thần trừng mắt nhìn rồi nhìn về phía Ngôn Luật.

      Ngôn Luật : “Họ đều biết hết rồi, chị cần trợn mắt nhìn tôi, họ đương nhiên hiểu tên mặt lạnh đó hơn tôi mà.”

      Hoa Thần đem chuyện hôm qua kể lại.

      “Sau đó đầu óc tôi nghĩ ra, hỏi câu ‘Nhà có thiếu người ?”

      Tần Uyên cũng thấy hứng thú, “Trần Mặc trả lời thế nào?”

      “Cái gì cũng , chắc bị tôi hù dọa rồi, còn cách nào khác, tôi chỉ đành tự mình chỉnh sửa lại, rồi với ấy: Có cần người giúp việc ?”

      “Phốc.” Ngôn Luật bật cười, “ ta trả lời thế nào?” Vẻ mặt như cười nỗi đau của người khác.

      Hoa Thần bĩu môi, “Còn trả lời thế nào, tất nhiên ta cần.”

      Ngôn Luật: “Chị đơn giản trực tiếp chạy đến nhà ta làm người giúp việc luôn .”

      Hoa Thần trừng mắt liếc cậu, “Nể mặt chút được ? Tốt xấu gì bữa cơm này cũng là tôi mời mà.”

      Tần Uyên : “Năm nay Trần Mặc 28 tuổi rồi, cậu ta cũng cần có bạn .”

      Hoa Thần vội vàng : “Đội trưởng Tần, hay là với ta giới thiệu bạn cho ta quen, rồi giới thiệu tôi với ta .”

      Tần Uyên thở dài: “Lúc trước, cục trưởng cũng muốn giới thiệu bạn cho cậu ta nhưng bị cậu ta từ chối. Trần Mặc vốn là người ít , sau chuyện đó càng ít hơn.”

      Hoa Thần liền khẩn trưởng: “Chuyện gì? lẽ ấy từng bị bạn làm tổn thương?”

      phải, là vụ bắt cóc, người bị hại là em của cậu ta.”

      Bầu khí thoáng có chút nặng nề, Tần Uyên với Hoa Thần: “ ra tôi nghĩ rất hợp với Trần Mặc, cậu ta ít quá, hai người vừa đúng bù trừ cho nhau.”

      Ánh mắt Hoa Thần thoáng cái sáng lên.

      “Tôi can thiệp vào đời sống tình cảm của thành viên trong đội nhưng lần sau đội chúng tôi có họp mặt có thể đến tham dự.”

      Hoa Thần kích động : “ ? Cảm ơn đội trưởng Tần, Mộc Cửu ăn no ? Gọi thêm vài món nữa .”

      Mộc Cửu khách sáo : “Còn muốn ăn thêm chút.”

      Hoa Thần hô to, “Phục vụ, thực đơn.”

      Quả nhiên tuần sau là sinh nhật Lam Tiêu Nhã, nên Đội Điều Tra Đặc Biệt tụ họp tổ chức tiệc cho Lam Tiêu Nhã, Tần Uyên gọi điện thoại mời Hoa Thần đến.

      Hoa Thần cúp điện thoại kích động nhảy giường vài cái, sau đó chạy đến tủ lựa quần áo.

      “Cái này tối quá, cái này quá hoa hòe. Cái váy này ngắn quá. Ây da, cái này sao lại có vết mực.”

      Hoa Thần chọn nửa ngày cuối cùng cũng chọn được bộ quần áo hài lòng, tỉ mỉ trang điểm chút rồi mới ra khỏi cửa.

      Vừa mới bước ra khỏi cửa, liền thấy chiếc xe quen thuộc chạy qua.

      Hoa Thần mở to mắt nhìn, đây phải xe của Trần Mặc sao!

      Hoa Thần giữ hình tượng nữa, nhanh chóng chạy đến cản xe lại.

      “Hô, hô, xin chào, muốn đến nhà hàng XX mừng sinh nhật chị Tiêu Nhã đúng , vừa nãy đội trưởng cũng gọi điện thoại mời tôi , có thể chở tôi đến đó ?”

      Trần Mặc nhìn cái rồi gật đầu : “Được.”

      Hoa Thần cười hì hì rồi ngồi vào ghế phụ lái.

      nghĩ đến ra và tôi ở cùng tiểu khu, trùng hợp.”

      “Ừ.” Trần Mặc lên tiếng.

      Hoa Thần tiếp tục : “Tôi ở nhà số 144, ở nhà số mấy.”

      “Số 57.”

      Hoa Thần cười : “À, cũng gần.”

      Trần Mặc gì trong xe lại rơi vào khí trầm mặc.

      “Cái đó, là quà của sao?”

      Trần Mặc: “Ừ.”

      “À, bởi vì đội trưởng báo gấp quá nên tôi chưa chuẩn bị quà cho chị ấy, có thể chở tôi đến cửa hàng để mua chút quà trước được ?”

      Trần Mặc nhìn đồng hồ thấy còn sớm : “Được.”

      Vốn là Trần Mặc muốn ở trong xe nhưng bị Hoa Thần dây dưa nên phải cùng nhau vào cửa hàng.

      Hoa Thần hỏi: “Chị Tiêu Nhã bình thường thích cái gì?”

      “Những đồ vật kinh khủng.”

      Hoa Thần nghĩ cũng biết thế nào là những đồ vật kinh khủng nên luống cuống mua vài món đồ mà con hay thích để làm quà.

      Nửa tiếng sau, họ đến nhà hàng hẹn, vào phòng được đặt sẵn, Hoa Thần và Trần Mặc cùng vào.

      Những người khác hầu như đều đến hết rồi, thấy theo phía sau Trần Mặc, Triệu Cường và Lam Tiêu Nhã ồn ào : “Trần Mặc, bạn nha!”

      “Mau giới thiệu cho chúng tôi biết .”

      Trần Mặc trực tiếp phủ nhận: “ phải, là biên tập của Ngôn Luật, vì ở cùng tiểu khu nên cùng nhau thôi.”

      Lam Tiêu Nhã bọn họ đương nhiên biết mục đích Hoa Thần đến đây nên mới cố ý như vậy.

      “Sinh nhật vui vẻ.” Hoa Thần đưa quà của mình cho Lam Tiêu Nhã.

      Lam Tiêu Nhã cười hì hì nhận quà, rồi để Hoa Thần ngồi bên cạnh mình, “ yên tâm , tôi tác hợp cho hai người, tôi có cách rồi.”

      Hoa Thần cảm kích nhìn Lam Tiêu Nhã.

      Sau đó Lam Tiêu Nhã rót rượu mời Hoa Thần.

      Hoa Thần khổ sở : “Chị Tiêu Nhã, tôi biết uống rượu.”

      Lam Tiêu Nhã vừa rót rượu cho vừa : “Cũng phải uống, say rồi để Trần Mặc đưa về nhà. say rượu rồi nhân cơ hội này tỏ tình luôn.”

      Bạch Nghị bên cạnh nghe được ôm vai Lam Tiêu Nhã, với Hoa Thần: “Lúc đó tôi cũng làm như vậy mới theo đuổi được ấy.”

      Hoa Thần lo lắng : “ dọa ta chạy mất chứ.”

      Lam Tiêu Nhã lắc đầu: “ cũng đừng hy vọng Trần Mặc chủ động, chỉ có thể làm người chủ động thôi.”

      Mộc Cửu ngồi bên cạnh Hoa Thần : “Đừng nghe lời chị Tiêu Nhã.”

      Lam Tiêu Nhã hất mặt lên.

      “Cách của chị có vấn đề gì?”

      Mộc Cửu hỏi: “Chị biết nấu ăn ?”

      Hoa Thần : “Biết chứ, tôi ở mình nên bình thường đều tự mình làm đồ ăn.”

      Mộc Cửu đề nghị: “ phải hai người ở cùng tiểu khu sao, chị nấu ăn cho ta .”

      Hoa Thần: “Nhưng tôi biết số sau nhà ta là gì.”

      Mộc Cửu: “1501.”

      Hoa Thần nhanh chóng nhớ kỹ.

      Lam Tiêu Nhã: “Em Hoa Thần, cách của em Mộc Cửu tuyệt đối chính xác đấy.”

      Hoa Thần: “Tại sao vậy?”

      Lam Tiêu Nhã giải thích: “ ấy và Trần Mặc đều là người mặt lạnh, biết làm thế nào đội trưởng theo đuổi được Mộc Cửu , chính là nhờ tay nghề nấu ăn ngon đó.”

      “À.” Hoa Thần liên tục gật đầu.

      Sau đó, Hoa Thần vừa ăn cơm, vừa quan sát khẩu vị của Trần Mặc, yên lặng ghi nhớ trong lòng.

      Thích ăn thịt và cá, thích rau và hành, ăn cay, ăn đồ ngọt.

      Vì vậy, chủ nhật tuần sau, Hoa Thần chịu khó dậy sớm, ra chợ mua thức ăn, có thịt có cá. Về đến nhà liền chuẩn bị nấu ăn.

      Bận rộn lâu, làm được hai món mặn, và hai món canh.

      Đem đồ ăn bỏ vào trong hộp, Hoa Thần bắt đầu thay quần áo, chải tóc, thấy gần đến giờ đến nhà Trần Mặc.

      Đứng trước cửa nhà Trần Mặc, Hoa Thần hít sâu vài cái rồi nhấn chuông cửa.

      Rất nhanh, cửa được mở ra, Trần Mặc mặc quần áo ở nhà xuất trước mặt .

      Hoa Thần ngẩng đầu, cười hì hì, “Tôi đến đưa cơm cho .”

      Trần Mặc hơi nhíu mày, có chút hiểu được.

      “Những món này là do tôi làm, cảm ơn cho tôi nhờ xe, nên đừng ngại, coi như tôi đáp lễ .”

      lúc lâu, Trần Mặc mới : “ cần khách sáo.”

      có gì, vốn là tôi cũng làm cho mình ăn mà.” Hoa Thần cắn răng : “À, tôi có thể vào trong ?”

      Trần Mặc chần chừ chút, cuối cùng cũng để Hoa Thần vào.

      Hoa Thần thay đôi dép của nam rồi mang hộp cơm vào trong, trong lòng vui như đốt pháo, cuối cùng cũng được vào nhà của ấy.

      bàn cơm đặt chén cơm, vẫn còn hơi nóng chắc là mới làm xong, Hoa Thần nghĩ thầm, ta đúng là biết nấu ăn, vừa đúng lúc có thể thử tay nghề của mình.

      Hoa Thần đem thức ăn để lên bàn, Trần Mặc vào nhà bếp lấy đôi đũa cho Hoa Thần.

      Trần Mặc nhìn bàn ăn rồi với Hoa Thần: “Cảm ơn.”

      có gì, mau nếm thử .”

      Cứ như vậy, Hoa Thần và Trần Mặc cùng nhau ăn cơm.

      Hoa Thần ăn chén rồi nhìn Trần Mặc, thấy ăn miếng cá, nhanh chóng hỏi: “Ngon ?”

      Trần Mặc: “Ừ, ngon.”

      “Hì hì, vậy tốt rồi, ăn nhiều chút.”

      Vui vẻ ăn thêm chén nữa, Hoa Thần thu dọn mọi thứ, trong lòng suy nghĩ lát, thấy còn lý do gì để ở lại, chỉ có thể thay giày về nhà.

      Hoa Thần rồi, Trần Mặc ngồi ghế, nhìn khung hình trong tủ, rồi đốt điếu thuốc.

      Trong hình là tươi cười rạng rỡ.

      Trần Mặc chậm rãi rít hơi thuốc, chuyện cũ lại bị khơi lại trong đầu .

      hai, mau nếm thử xem đồ ăn em làm ngon nè!”

      “A, mặn quá, em lỡ tay cho nhiều muối quá rồi.”

      “Lần này sao? Ăn ngon , em nghiên cứu rất lâu mới được đó.”

      hai, cứu em!”

      Trần Mặc đau khổ nhắm mắt lại.

      Sau đó cứ vào cuối tuần, chỉ cần Trần Mặc có ở nhà, Hoa Thần làm đồ ăn đưa qua, Trần Mặc cự tuyệt nhiều lần nhưng Hoa Thần vẫn kiên trì, cứ tiếp tục mang qua, ăn được cơm, Hoa Thần còn có thể cùng Trần Mặc chuyện, tuy rằng chỉ có mình cười , nhưng vẫn kiên trì.

      Đôi khi Hoa Thần cảm thấy thán phục chính mình, ràng người ta hề có chút phản ứng nào, ràng người ta cũng chào đón , còn có thể kiên trì như vậy, từ đến lớn, làm việc gì cũng làm được lâu nhưng lần này muốn bỏ cuộc như vậy.

      Hoa Thần xoa mặt mình, da mặt càng ngày càng dày rồi.

      Trưa thứ bảy này, Tần Uyên hẹn Trần Mặc ra ngoài ăn cơm, sau khi ăn cơm xong, Tần Uyên liền trực tiếp hỏi Trần Mặc: “Gần đây có phải có mỗi cuối tuần đều đến nấu ăn cho cậu ?”

      Trần Mặc có chút xấu hổ, lại có chút nghi ngờ: “Đội trưởng, làm sao biết được?”

      Tần Uyên: “Là biên tập của Ngôn Luật, nấu cơm cho cậu là cách của Mộc Cửu. Nhưng mà tôi thấy này cũng tốt, có thể kiên trì đến bây giờ dễ dàng, cậu có từng suy nghĩ thử chưa?”

      “Suy nghĩ cái gì?”

      “Cậu cũng 28 tuổi rồi, chẳng lẽ dự định độc thân cả đời sao? Cậu nếu thấy này tốt cho người ta câu trả lời, nếu thấy được mau chóng với người ta.”

      Trần Mặc rũ mắt xuống: “Tôi cũng biết, chỉ là bài xích ấy.”

      Tần Uyên vỗ vai , “Trần Mặc, dù là làm đội trưởng hay là bạn bè, tôi cũng khuyên cậu câu, chuyện lần trước là ngoài ý muốn, thể trách cậu, em cậu cũng trách cậu đâu, cậu cần cái gì cũng mình gánh hết, ngoại trừ công việc cậu còn có cuộc sống của mình nữa mà.”

      “Tôi biết.”

      Trần Mặc lái xe về nhà, còn chưa đến cửa thấy ngồi xổm trước cửa nhà, mặt đất có hộp cơm quen thuộc.

      Trần Mặc gọi tiếng: “Hoa Thần.”

      Đợi chút Hoa Thần mới ngẩng đầu, khi nhìn vào ánh mắt Trần Mặc, biết tại sao thấy rất tức giận và tủi thân, hốc mắt nóng lên, nước mắt đột nhiên chảy xuống.

      Trần Mặc bị hoảng sợ, nhanh chóng hỏi: “, làm sao vậy?”

      “Tôi cảm thấy mình rất ngu ngốc, có biết cuối tuần là thời gian ngủ nướng của tôi , bình thường tôi có thể ngủ đến trưa nhưng bây giờ sao, để nấu ăn cho , tôi phải dậy từ sáng sớm, chợ mua đồ ăn và rau, mỗi cuối tuần đều thay đổi món ăn, còn nghĩ đến khẩu vị của , thể ăn rau thơm, ăn được hành, ăn cay. Mỗi tuần đều đưa đến cho , còn ? Luôn trưng mặt lạnh ra, ngoại trừ cảm ơn còn được cái gì khác , cảm ơn cái đầu đấy, tôi cần cảm ơn làm gì, tôi sao phải vì câu cảm ơn của mà mệt mỏi như vậy.”

      Hoa Thần càng càng kích động, ngồi xổm dưới đất, lại muốn đứng lên nhưng vừa đứng chân tê rần, đầu óc choáng váng, Hoa Thần lảo đảo, thấy Trần Mặc đến đỡ, lại càng thêm tức giận, hất tay ra, tiếp tục mắng: “Tôi ở đây chờ tiếng, ngồi xổm đợi tiếng, bây giờ chân cũng tê, đầu óc choáng váng, đồ ăn cũng nguội, tôi làm vậy là vì cái gì, tôi đúng là ngu ngốc a, hic hic hic. Tôi hơn 25 tuổi rồi, lần đầu tiên theo đuổi đàn ông, là lần đầu tiên đó, nếu phải thích sao tôi phải vất vả như vậy làm gì chứ, hic hic hic.” Hoa Thần lau nước mắt, càng càng tủi thân.

      Trần Mặc biết phải làm sao, chỉ có thể : “ đừng khóc.”

      “Ai cần lo, tôi khóc là chuyện của tôi. Được rồi, bây giờ tôi trực tiếp với , tôi thích , muốn làm bạn của , thấy thế nào.”

      “Tôi.”

      “Đừng với tôi biết, đừng để quay về suy nghĩ ràng, chỉ cần đồng ý hay đồng ý là được.” xong, trừng lớn mắt, hung hăng bổ sung thêm câu: “Nếu dám đồng ý, tôi tuyệt đối tha cho !”

      Trần Mặc: “…”

      Trần Mặc trầm mặc lát, nghiêm túc : “Cũng như , tôi là người mặt lạnh, rất ít , tôi biết làm bạn trai như thế nào, cũng biết dỗ dành , có thể chấp nhận được ?”

      chấp nhận được tôi làm những việc này để làm gì? Trước kia ít là bởi vì có tôi, chỉ cần có tôi, có thể yên tâm, chắc chắn buồn chán, biết làm bạn trai như thế nào, tôi cũng biết, chỉ có thể học hỏi và hỗ trợ nhau thôi, còn việc dỗ dành tôi cũng sao, cùng lắm tôi có thể dỗ dành mà.”

      Hoa Thần hít mũi cái: “Thế nào, giải quyết hết rồi.” vươn tay nắm tay Trần Mặc, dùng sức kéo, “Thế nào? Bạn trai.”

      Trần Mặc nhìn hốc mắt đỏ của , sau đó cũng nắm lại tay , “Được.”

      Hết

    5. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :