1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Người Điều Khiển Tâm Lý - Dực Tô Thức Quỷ

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      Chương 53

      Nhà của Dư Bích và chồng tại là căn trong chung cư cao cấp, phòng của Gia Kỳ, con trai ấy là căn phòng trong cùng lầu hai.

      Cửa phòng được đóng kín, cửa có bất kỳ vật trang trí gì, Dư Bích mở cửa, lui về sau bước để họ vào.

      Căn phòng rất lớn, nhưng nhìn qua giống phòng của cậu bé tám tuổi chút nào, giường cạnh cửa sổ rất lớn đủ để hai người lớn nằm, bên cạnh đó là bàn học, đó có ít truyện tranh, trong góc phòng có cái thùng lớn, Tần Uyên vừa nhìn qua, bên trong có rất nhiều đồ chơi.

      Mộc Cửu nhìn qua chút rồi với Dư Bích: “Trước đây, căn phòng này phải của con trai .”

      Dư Bích gật đầu, “Đúng vậy, sau khi ly hôn, con trai được giao cho chồng cũ của tôi, nhưng cứ vài ngày ông ta đưa thằng bé qua đây, đây vốn là phòng khách, chúng tôi chỉ sắp xếp đơn giản nên cũng mua nhiều đồ cho trẻ em, khi con trai đến ngủ ở đây.”

      Mộc Cửu : “Chồng tại của muốn cậu bé ở nhà chút nào.”

      Dư Bích trầm mặc, rồi lúng túng : “Việc này cũng bình thường thôi, dù sao cũng phải con ruột của ấy, giống như Chu Vân vậy, thích Gia Kỳ ở trong nhà.” Dư Bích vuốt bụng lớn, với họ: “Hơn nữa con của chúng tôi sắp chào đời, nhưng mọi người đừng hiểu lầm, chồng tôi tuy thích Gia Kỳ nhưng tuyệt đối ngược đãi nó.”

      Tần Uyên dạo quanh phòng vòng, nhìn cửa : “Những món đồ chơi và truyện này là ai mang đến?”

      Dư Bích: “Tự nó mang đến, truyện và đồ chơi đều do nó sắp xếp và quản lý.”

      Bảo mẫu đưa Dư Bích trở về phòng, Đội Điều Tra Đặc Biệt tiếp tục ở trong phòng cậu bé tìm manh mối.

      Triệu Cường tò mò hỏi: “Em Mộc Cửu, làm sao biết được chồng ấy thích cậu bé?”

      Mộc Cửu giải thích với : “Căn phòng này ở góc trong cũng của ngôi nhà, cách phòng của hai người họ rất xa, như ấy , đây vốn là phòng khách, sau khi con ấy vào ở, chỗ này cũng thay đổi nhiều, vì họ muốn cho cậu bé ở đây lâu dài. Còn những món đồ chơi này cũng được mua khi cậu bé còn , bé có đồ chơi mới. ấy rất quý trọng cuộc hôn nhân bây giờ, nên cũng chiều theo ý chồng mình, quan tâm nhiều đến cậu bé.”

      Triệu Cường nghe xong thở dài : “Đứa trẻ này đáng thương, sống trong gia đình như vậy, mẹ muốn nuôi bé, ba ruột cũng muốn dẫn bé theo, cảm giác như mình chỉ là thứ dư thừa, bây giờ còn bị bắt cóc, haiz!”

      Mộc Cửu: “Đứa bé này rất biết đều, làm việc rất có trật tự, vì sống trong gia đình như vậy nên cậu bé rất biết nhìn sắc mặt người khác, chắc chắn có thể biết được hoàn cảnh của mình.”

      Tần Uyên tiếp lời : “Nên gặp người người lạ bé có thể biết được tốt xấu, dễ dàng theo người lạ.”

      Trần Mặc: “Nhưng từ nguyên nhân nào mà cậu bé lại theo người lạ đó?”

      Triệu Cường giải thích được: “Mục đích bắt cóc cậu bé là gì? Đến bây giờ cũn có người gọi điện cho ba mẹ cậu bé đòi tiền chuộc, trái lại, tên đó lại giết mẹ kế của cậu bé, có phải là người đàn ông bên ngoài của Chu Vân ?”

      Tần Uyên: “ để Thạch Đầu điều tra, kể cả chồng tại của Dư Bích.”

      Đầu óc Triệu Cường xoay chuyển, có suy nghĩ, “ làm như vậy có phải để tạo ra áp lực với ba mẹ cậu bé , để bọn họ sợ hãi, mọi người nghĩ xem, con trai bị bắt cóc, người bên cạnh bị giết, có thể họ lo lắng người tiếp theo có phải đến lượt mình hay , nếu như lúc đó lại đòi tiền chuộc, số tiền chắc chắn đặc biệt hơn rồi.”

      Trần Mặc: “Vậy tại sao phải dựng thành trường tự tử?”

      Triệu Cường trầm tư suy nghĩ lâu, “ biết.”

      “Ăn cơm.” Người đàn ông vào phòng, đem bữa trưa để lên bàn, chuẩn bị quay người .

      Cậu bé từ giường xuống, đến bên cạnh người đàn ông, đem vật trong tay đưa cho , “Tặng cho chú.”

      Người đàn ông nhận tờ giấy, là bức tranh, vẽ người đàn ông, người đàn ông đó liền nhận ra, “Đây là tôi? Cậu vẽ cho tôi à?”

      Cậu bé : “Đúng.”

      Người đàn ông cúi đầu, nhìn ánh mắt cậu bé, có sợ hãi, chỉ có bình tĩnh, “Cậu sợ tôi sao?”

      Cậu bé nhìn thẳng vào mắt , “ sợ.”

      Người đàn ông nhíu mày, “Vì sao? Tôi bắt cóc cậu đó.”

      Cậu bé từ từ : “Chú làm tổn thương con, con cảm thấy chú .”

      Người đàn ông cười lạnh, “Nhưng tôi là người xấu, cậu biết , tôi giết mẹ kế của cậu.”

      Cậu bé hỏi: “Dì Chu Vân sao?”

      Người đàn ông gật đầu với bé, “Đúng, tôi làm ấy bất tỉnh sau đó siết chết ấy.”

      Cậu bé đột nhiên hỏi: “Khi đó dì ấy có đau ?”

      Người đàn ông thấy vấn đề cậu bé hỏi có chút lạ, nhất thời biết trả lời thế nào, “Chắc là đau.”

      Cậu bé cúi đầu trầm mặc chốc lát, đột nhiên cởi áo khoác của mình ra, lộ ra chút vết bầm đen lưng.

      Người đàn ông nhìn thoáng qua, cũng trầm mặc lát, lúc lâu sau, chỉ vào bức tranh của cậu bé, “Ở đây còn thiết thứ, chính là cậu.”

      Người của Đội Điều Tra Đặc Biệt quay lại cục cảnh sát, vừa vào phòng làm việc thấy Ngôn Luật ngồi ghế, hai tay khoanh lại, vẻ mặt kiên nhẫn, còn Đại Bạch và Lam Tiêu Nhã chơi trò chơi.

      Thấy Mộc Cửu và mọi người đến, Ngôn Luật liếc mắt nhìn Mộc Cửu : “Cuối cùng chị cũng trở về.”

      Mộc Cửu: “Sao em lại đến đay?”

      Ngôn Luật nhàn nhã hỏi: “Mọi người có vụ án mới?”

      Mộc Cửu quay người nhìn cậu, mà tiếp tục vấn đề vừa hỏi, “Em đến đây làm gì? Muốn giúp chị phá án?”

      Ngôn Luật khinh thường : “Ai muốn giúp các người phá án chứ.” Ngôn Luật dừng lại chút mới ra mục đích của mình, “Gần đây chị bận nhiều việc nên tôi muốn đưa mẹ qua nhà tôi ở.”

      Mộc Cửu: “Chị yên tâm. Ai chăm sóc mẹ?”

      Ngôn Luật hỏi lại: “Lẽ nào mẹ ở chỗ chị là chị chăm sóc mẹ sao?”

      Mộc Cửu cũng hỏi người lại: “Lẽ nào ở nhà em là em chăm sóc Đại Bạch sao?”

      Ngôn Luật bị nghẹn họng lại được.

      Lúc này Đại Bạch đứng dậy, xoa xoa hai tay, từ từ : “Mẹ Ngôn Luật đến ở, em chăm sóc tốt cho bà ấy.”

      Mộc Cửu gật đầu, “Vậy chị yên tâm hơn.”

      Ngôn Luật: “…”

      Mặc kệ quá trình làm sao Ngôn Luật có được cho phép của Mộc Cửu, cũng quan tâm đến vụ án của họ, liền dẫn Đại Bạch trở về, trước khi , Ngôn Luật đến cửa dừng lại chút, quay đầu với Mộc Cửu: “Mọi người điều tra vụ án cậu bé bị bắt cóc ở khu vui chơi đúng , cho mọi người gợi ý: Đau xót. Đương nhiên đây chỉ là suy đoán của tôi thôi.”

      Triệu Cường suy nghĩ chút, “Đau xót? Có ý gì?”

      Mộc Cửu: “Có thể cậu bé kia từng bị ngược đãi tinh thần và cả thân thể.”

      Xung quanh tối đen, đưa tay cũng thấy được bàn tay, trong khí ẩm ướt, tản ra mùi thối nhàn nhạt.

      Bà ấy ở đâu? Bà ấy cũng biết.

      Bà ta cảm giác được mình bị trói, vùng vẫy được, bà nằm mặt đất lạnh ẩm ướt, chung quanh rất yên tĩnh, thỉnh thoảng truyền tiếng giọt của những giọt nước.

      Tí tách, tí tách.

      Chít chít, chít chít.

      thanh gì vậy?

      Người đàn bà hoảng sợ dựng thẳng tai lên, tinh thần căng thẳng.

      thanh càng lúc càng gần, bà ấy có thể cảm thấy có vật đất, phát ra thanh chít chít, nó chạy bên này rồi chạy sang bên kia, rồi đột nhiên nó đến bên cạnh bà, là con chuột!

      Bà cảm giác được con chuột lướt qua mặt bà, cả người bà run rẩy, loại cảm giác này khiến bà chán ghét, bà di chuyển thân thể.

      Con chuột cảm giác được người bên cạnh có động tĩnh, nên nhanh chóng chạy trốn mất.

      Người đàn bà thở phào nhõm, bà biết mình bị nhốt bao lâu, bao lâu có gì vào bụng, bao lâu có nước uống, bao lâu nhìn thấy được, có ai đến, bà biết bà bị nhốt ở đâu, cũng biết vì sao. Bà chỉ có thể chờ đợi trong bóng tối, cũng biết kết cục chính mình là thế nào.

      Lạc cạch

      đỉnh đầu có đèn sáng.

      Tia sáng đột ngột này làm cho người đàn bà nhắm hai mắt lại, biết người đến là ai, chỉ có thể kêu cầu, van xin: “Thả tôi ra , mau thả tôi ra ! Cầu xin , thả tôi ra ngoài !”

      thanh đáp trả.

      Lát sau, người đàn bà thích ứng được với ánh sáng, vừa định mở mắt ra.

      Lạch cạch.

      Đèn tắt, bốn phía lại quay về màu tối đen.

    2. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      Chương 54

      Đội Điều Tra Đặc Biệt quay lại phòng làm việc, Thạch Nguyên Phỉ nhanh chóng chạy đến chỗ Tần Uyên, phát lớn của ấy.

      Đường Dật chỉ vào người đàn ông trong bức ảnh với mọi người: “Đổng Kha đưa ảnh chụp Chu Vân và người đàn ông ở bên ngoài của ta cho chúng ta, chính là người này, tên là Tương Chấn Văn.”

      “Căn cứ vào hình này, tôi xem lại camera ở khu nhà của Chu Vân vào đêm ấy bị giết, sau hình ảnh người bắt cóc Gia Kỳ khoảng 10 phút, Tương Chấn Văn cũng xuất trong camera theo dõi, đồng thời bộ dạng rất khả nghi.” Thạch Nguyên Phỉ đưa hình ta lên vi tính, màn hình vi tính là hình ảnh của Tương Chấn Văn.

      Tần Uyên hỏi: “Có tra được địa chỉ và nới làm việc của ta ?”

      Thạch Nguyên Phỉ vội gật đầu, “Vâng, điều tra được.”

      Tần Uyên chỉ huy: “Được rồi, Triệu Cường và Trần Mặc hai người chia nhau tìm Tương Chấn Văn, tìm được đưa ta về cục lấy lời khai.”

      Sau đó lâu, Triệu Cường và Trần Mặc tìm mang về tin khiến hiềm nghi của Tương Chấn Văn càng lớn hơn.

      Tương Chấn Văn có ở nhà, trong nhà chỉ có ba mẹ ta, Triệu Cường hỏi Tương Chấn Văn đâu, mẹ ta mới đầu còn ấp úng, đến khi Triệu Cường Tương Chấn Văn có liên quan đến vụ án mạng vào tối hôm qua ba mẹ ta mới nặng nề : “Quên , giúp nó gạt cảnh sát làm gì? Đêm qua nó ra ngoài lúc, sáng sớm mới trở lại, ngay từ đầu, nó chỉ buồn bực ở trong phòng, chúng tôi gõ cửa kêu thế nào cũng được, hỏi gì nó cũng , sau đó chợt nghe trong phòng nó có tiếng kiếm đồ rồi thấy nó xách hành lý ra, nó muốn ra ngoài ở vài ngày, cho chúng tôi biết nguyên nhân, cũng đâu, lúc đó chúng tôi thấy yên tâm, cảm thấy chắc chắn nó xảy ra chuyện gì đó, nghĩ đến đúng là có cảnh sát tìm đến cửa.”

      Triệu Cường nhanh chóng hỏi: “Sau khi ta ấy có liên lạc với hai người ?”

      Người ba già lắc đầu: “ có, gọi điện thoại cho nó là điện thoại của nó luôn tắt máy, chúng tôi cũng rất lo lắng. cảnh sát, nó phạm tội gì? biết có chuyện gì lớn ?”

      Triệu Cường muốn đem vụ án kể cho hai ông bà lão, chỉ trấn an : “Ông đừng quá lo lắng, chúng tôi chỉ điều tra, nghĩ Tương Chấn Văn có thể cung cấp manh mối cho chúng tôi, nếu ta có gọi điện thoại cho hai người nhớ liên lạc với tôi, đay là số điện thoại của tôi, cảm ơn.”

      Trần Mặc đến chỗ làm việc của Tương Chấn Văn cũng có được câu trả lời giống như vậy, sáng nay Tương Chấn Văn làm, cũng xin nghỉ, họ cũng liên lạc được với ta, Trần Mặc cũng để lại số điện thoại để họ có thể liên lạc rồi trở về.

      Triệu Cường : “ biết ta trốn đâu? Nào có chuyện trùng hợp như vậy, Chu Vân vừa mới chết, sáng sớm ta thu dọn hành lý rời .”

      vội, chỉ cần có mua vé xe lửa hoặc máy bay tôi đều có thể tìm được ta.” bộ dáng Thạch Nguyên Phỉ tràn đầy tự tin, vừa vừa nhanh chóng đánh máy, “Được rồi, tìm được rồi, ta ở ô tô lúc 8 giờ 35 sáng, địa điểm là thành phố M bên cạnh, khách sạn của ta tôi cũng tra được.”

      Hồng Mi lập tức liên lạc với cảnh sát thành phố M, sau đó Thạch Nguyên Phỉ cũng nhanh chóng tên khách sạn mà Tương Chấn Văn ở.

      2 tiếng sau, Tương Chấn Văn ngồi trong phòng thẩm vấn của Đội Điều Tra Đặc Biệt.

      Tần Uyên và Mộc Cửu ngồi đối diện ta, Tần Uyên nhìn ta rồi trực tiếp hỏi: “Tại sao muốn bỏ trốn?”

      “Tôi, tôi bỏ trốn.” Tương Chấn Văn nắm chặt hai tay, mặt giấu được khẩn trương, tất nhiên là do ta ngờ cảnh sát tìm được mình.

      Tần Uyên từ từ hỏi: “Vậy hôm nay lúc 2 giờ sáng ở đâu?”

      Tương Chấn Văn nuốt nước miếng, “2 giờ sáng sao? Trễ như vậy tất nhiên là tôi ở nhà ngủ rồi.”

      “Chúng tôi thấy được trong camera, trễ như vậy mà còn đến nhà Chu Vân, tình huống của chúng tôi biết rất , Chu Vân chết rồi biết ? tại tình huống rất bất lợi với , là tình nhân của Chu Vân, lúc xảy ra vụ án, camera còn quay được đến nhà của Chu Vân, sau đó lại bỏ trốn, Tương Chấn Văn, tất cả chứng cứ cho thấy chính là hung thủ giết chết Chu Vân.”

      Tương Chấn Văn bị Tần Uyên dọa, nhanh chóng hô: “, phải tôi!” trán ta toàn mồ hôi lạnh, sắc mặt cũng trắng hơn vài phần, tựa như nhớ lại tình hình hôm đó, “Lúc tôi đến Chu Vân chết, đêm đó Chu Vân quay về nhà của mình, chồng ấy có ở đó nên ấy gọi tôi đến, ai ngờ. A, hơn nữa hình như tôi thấy được người giết chết ấy.”

      Tương Chấn Văn thở hổn hển rồi tiếp: “Là người đàn ông, tôi lên cầu thang thấy người đàn ông đó vào nhà ta nên tôi nhanh chóng núp , người đàn ông đó phải chồng của ta vì tôi biết hình dáng của chồng ấy, trễ như vậy, tôi tưởng ấy chỉ có mình tôi là tình nhân nên tôi muốn đợi lát để lên đó chất vấn ấy, chờ người đàn ông đó ra tôi liền chạy lên tìm ấy, kết quả thấy ấy bị treo cổ trong phòng, tôi cùng bị hù chết, nhanh chóng chạy thấy được người đàn ông kia, hình như cũng nhìn tôi, tôi dám về thẳng nhà, ở bên ngoài vài vòng mới trở về, tôi càng nghĩ càng sợ, dám với ba mẹ tôi, sau đó tôi liền thu dọn hành lý trốn . Mọi việc chính là như vậy, tôi gạt mọi người, tôi càng thể giết giết người được.” Bộ dạng Tương Chấn Văn giống dối, ràng là bị hoảng sợ.

      Mộc Cửu hỏi: “Vậy thấy dáng vẻ người đàn ông kia thế nào?”

      Tương Chấn Văn liên tục lắc đầu, “ có, tôi chỉ thấy rất cao, hơn 1 mét 8, gần 1 mét 9, đội nón, những cái khác tôi lắm.”

      Tần Uyên: “Gần đây Chu Vân có qua có ai theo dõi ấy ?”

      Tương Chấn Văn khẳng định: “Cái đó có.”

      Tần Uyên: “Vậy tôi hỏi , và Chu Vân thường gặp mặt ở đâu?”

      Tương Chấn Văn thành khai báo: “Có đôi khi ở bên ngoài, thế nhưng phần lớn thời gian đều ở nhà Đổng Kha, vì Đổng Kha thường xuyên công tác nên có ở nhà, ấy gọi điện cho tôi tôi qua đó.”

      Tần Uyên: “Khi đó con trai Đổng Kha có ở nhà ?”

      “Cậu bé kia à, cũng ở nhà, nhưng đứa như vậy biết cái gì, Chu Vân dọa nó chút nó với ba nó.”

      Tần Uyên lại hỏi: “ thấy Chu Vân đối xử với bé có tốt ?”

      Tương Chấn Văn thở dài, sắc mặt bây giờ đỡ hơn nhiều: “Sao có thể tốt được, cũng phải con ruột của ấy, gả cho Đồng Kha là vì tiền của ông ta, ta làm sao có thể đối xử tốt với thằng bé được, nhưng đôi khi cũng hơi quá, nếu tôi thấy được cũng khuyên Chu Vân chút.”

      Mộc Cửu hỏi: “ có bao giờ thấy ấy đánh đứa bé ?”

      Tương Chấn Văn nhớ lại chút rồi : “Nghe ta qua hình như là có, là lần đầu tiên đứa bé đó thấy tôi và Chu Vân ở cùng nhau, tôi cũng bị dọa chút, nhanh chóng chạy lên hỏi xem Chu Vân xử lý thế nào, ấy đánh thằng bé trận, nó với ba mình, tôi yên tâm, tôi thấy thằng bé này rất nghe lời, suốt ngày chỉ ở trong phòng, gọi nó nó ra ngoài.”

      Từ phòng thẩm vấn ra, Tần Uyên và Mộc Cửu quay lại phòng làm việc.

      Tần Uyên hiểu sơ về tình huống của họ: “Theo lời Tương Chấn Văn , ta đến nhà Chu Vân thấy người đàn ông bắt cóc đứa bé ra, sau đó ta vào xem thấy được Chu Vân chết, hơn nữa quả Chu Vân từng đánh, mắng đứa trẻ, bình thường đối xử với cậu bé cũng tốt.”

      Đường Dật phân tích: “ người vừa bắt cóc trẻ con rồi lại giết mẹ kế đối xử tốt với cậu bé, lẽ nào từng bị mẹ kế đối xử như vậy nên mới giết Chu Vân?”

      Mộc Cửu cúi đầu suy tư chút rồi suy đoán của mình, “Về cơ bản theo suy đoán của tôi hung thủ là đàn ông, tuổi từ 25 đến 30, làm việc rất cẩn thận, cho phép mình phạm sai lầm, việc này chắc là có liên quan đến chuyện khi còn .

      và cậu bé kia có hoàn cảnh giống nhau, lúc , ba mẹ ly dị, ba mẹ đều có gia đình riêng, ai quan tâm đến , ở chung với mẹ kế, cũng có thể là cha kế nhưng khả năng cao là mẹ kế. Mẹ kế từng đánh mắng thậm chí là ngược đãi , đặc biệt là khi phạm sai lầm, nên tính cách có chút khép kín, nhưng ba biết chuyện này, cứ như vậy mà lớn lên.

      Mẹ kế có thể bây giờ cũng còn sống nhưng ra tay với mẹ kế . Khi nhìn thấy cậu bé bị mẹ kế đối xử như vậy nghĩ đến chính mình, nghĩ có thể cứu cậu bé này, sau đó trừng phạt mẹ kế.”

      Triệu Cường hỏi: “Vậy tiếp theo làm gì? trừng phạt mẹ kế rồi lẽ nào đến phiên ba mẹ cậu bé? Có thể nghĩ ba mẹ cậu bé đối với cậu bé cũng rất đáng trách.”

      “Tin tốt, tin tốt.” Lúc này Hồng Mi chạy vào phòng làm việc, mặt tràn đầy vui sướng, “Đội trưởng, cậu bé trở về rồi.”

    3. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      Chương 55

      “Đứa trẻ trở về?” Khi mọi người nghe được tin này cảm thấy vui mừng nhiều hơn cả kinh ngạc.

      Hồng Mi cười gật đầu, ngoại trừ việc là cảnh sát cũng là người mẹ nên khi nghe được tin cậu bé trở về đặc biệt vui mừng hơn so với những người khác.

      Tần Uyên nhanh chóng hỏi: “Vậy bây giờ cậu bé ở đâu?”

      Hồng Mi đáp: “Ở nhà của ba ruột.”

      Triệu Cường há to miệng, lúc lâu mới : “Vậy sao bé trở về được? Trốn về sao? Hay hung thủ cảm thấy áp lực quá nên thả con tin?”

      Hồng Mi lắc đầu : “Chi tiết lắm nhưng đứa trẻ trở về, ba mẹ bé cũng hỏi nhiều như vậy, nhưng chúng tôi chuyện với ba mẹ cậu bé rồi, lúc nào cũng có thể qua đó hỏi chuyện.”

      Tần Uyên gật đầu : “Chuẩn bị , bây giờ chúng ta lập tức qua đó.”

      tiếng sau, Tần Uyên, Mộc Cửu, Hồng Mi có mặt trong nhà Đổng Kha.

      Đổng Kha, Dư Bích và chồng tại của Dư Bích cũng ở đây, họ ngồi salon, nét mặt rất dễ chịu còn khẩn trương như trước nữa.

      Dư Bích ngồi bên cạnh chồng ấy, vuốt ve cái bụng lớn, Đổng Kha uống trà, ba người đều gì, giống như giằng co trong yên lặng.

      Cuối cùng vẫn là do Hồng Mi mở miệng hỏi về tình trạng đứa trẻ trước, “Ông Đổng, cậu bé sao rồi? Thân thể khỏe ?”

      Đổng Kha để ly nước xuống với : “ để bác sĩ kiểm tra qua, có vấn đề gì, bây giờ ngủ trong phòng.”

      Tần Uyên : “Ông Đổng, phiền ông đem việc cậu bé trở về qua chút được ?”

      Đổng Kha : “Chiều nay khoảng 3 giờ, tôi nghe chuông cửa vang lên, vừa nhìn thấy Gia Kỳ trở về, bên cạnh có bất kỳ ai, tôi còn nhìn lại dưới lầu, hề thấy người đàn ông bắt cóc Gia Kỳ, cũng có người nào khả nghi. Lúc tôi liên hệ với bác sĩ gia đình để ông ta kiểm tra cho con trai có sao đồng thời cũng gọi điện báo cho Dư Bích biết. Sau khi kiểm tra nó mệt muốn ngủ, tôi để nó vào phòng nghỉ, chỉ có vậy thôi.” đến phần sau giọng ông ta có chút kiên nhẫn.

      Trong khi đợi cậu bé tỉnh dậy, Tần Uyên cũng cho họ nghe chút tình. Bởi vì thấy khỏe nên Dư Bích và chồng về nhà trước.

      Đổng Kha nhìn Dư Bích và chồng ta bằng vẻ mặt khinh thường.

      giờ sau cậu bé thức dậy.

      Đổng Gia Kỳ ngồi giường, vừa mới thoát khỏi nguy hiểm hơn nữa còn là lần đầu tiên tiếp xúc với cảnh sát gần như vậy nên cậu bé có chút khẩn trương, bất an, trốn sau lưng ba mình, dám nhìn họ.

      Đổng Kha dịu dàng vuốt tóc con trai, trấn an: “Gia Kỳ, sao đâu, chú cảnh sát chỉ muốn hỏi con vài vấn đề thôi.”

      Tần Uyên và Mộc Cửu nhìn qua thân thiện lắm, thêm nữa là biết cách nào để chuyện với trẻ con nên tất cả là do Hồng Mi đặt câu hỏi.

      Hồng Mi vỗ lên giường, dịu dàng cười, “Xin Chào Tiểu Gia Kỳ, có thể ngồi ở đây ?”

      Đổng Gia Kỳ nhìn gật đầu.

      Hồng Mi ngồi xuống, đến gần cậu bé hơn, “Cảm ơn, Tiểu Gia Kỳ thấy thế nào rồi? Có chỗ nào khó chịu ?”

      Đổng Gia Kỳ lắc đầu.

      Hồng Mi thử thân mật chuyện với cậu bé hơn, “Vậy tốt quá. Tiểu Gia Kỳ đói bụng chưa? Con có muốn ăn gì ?”

      Đổng Gia Kỳ lại trả lời: “ ăn trưa rồi, ăn mì sợi.”

      Tần Uyên nhìn về phía Đổng Kha, Đổng Kha lắc đầu, tất nhiên phải do ông ta cho bé ăn.

      Hồng Mi lại hỏi: “Là ai cho con ăn vậy?”

      Đổng Gia Kỳ đáp: “Là chú.”

      Xem ra là người đàn ông bắt cóc cậu bé.

      Hồng Mi: “Là cái chú mà ngày con và ba khu vui chơi dẫn con sao?”

      Đổng Gia Kỳ gật đầu, “Đúng vậy.”

      Hồng Mi: “Tiểu Gia Kỳ có nhớ hôm đó chú kia và con gì với nhau hay ?”

      “Chú dẫn con chơi.”

      Hồng Mi dịu dàng hỏi: “Lúc đó chú dẫn con đâu?”

      Đổng Gia Kỳ tựa như thả lỏng ít, “Lên xe, sau đó chú đưa con về nhà của chú.”

      “Tiểu Gia Kỳ nhớ nhà chú đó ở đâu ?”

      nhớ , con chỉ mới qua lần.”

      Hồng Mi cười: “ nhớ cũng sao, vậy xe khoảng bao lâu?”

      Đổng Gia Kỳ suy nghĩ chút rồi : “Rất lâu, hơn tiếng.”

      Hồng Mi: “Trong nhà chú còn có ai ?”

      có, chỉ có mình chú.”

      Hồng Mi: “Vậy nhà của chú đó như thế nào? Có lớn như nhà của Gia Kỳ ?”

      lớn, chú để con ở trong căn phòng, trong đó có rất nhiều đồ chơi.”

      Hồng Mi muốn hỏi tiếp nhưng lúc này nhạc chuông chói tay phá vớ bầu khí, là điện thoại của Đổng Kha vang lên.

      Đổng Kha ra khỏi phòng nghe điện thoại, lâu sau đó quay vào, “Gia Kỳ, công ty ba có việc gấp, ba xử lý chút nhanh chóng quay lại, con ở đây ngoan ngoãn chuyện với chú nha.”

      Rồi ông ta với Đội Điều Tra Đặc Biệt: “Xin lỗi, tôi có việc phải trước, làm phiền mọi người chăm sóc nó.” xong vội vã .

      Đứa bé gì, nhưng vẻ mặt có chút mất mác.

      Hồng Mi sờ tóc bé, an ủi: “Tiểu Gia Kỳ, ba con có việc, chú ở đây với con. Con vừa trong nhà chú đó có rất nhiều đồ chơi vậy phòng của con ở có cửa sổ ?

      “Có.”

      “Từ trong nhà nhìn ra ngoài con thấy cái gì?”

      “Cửa sổ màu đen, thấy được bên ngoài.”

      Theo như họ nghĩ, chắc là dùng băng keo đen dán lại hết rồi.

      “Vậy những cửa sổ khác sao? Cũng là màu đen luôn à?”

      Đổng Gia Kỳ gật đầu.

      “Tiểu Gia Kỳ có nhớ hình dáng của chú kia ? Có thể vẽ ra ?”

      Đổng Gia Kỳ cuối đầu: “ nhớ .”

      Hồng Mi nghĩ chút rồi chỉ vào Tần Uyên đứng bên cạnh, hỏi Gia Kỳ, “Con thấy tuổi của chú đó và của chú cảnh sát này ai lớn hơn?”

      Đổng Gia Kỳ nhìn Tần Uyên chút rồi với Hồng Mi: “Chú cảnh sát này trẻ tuổi hơn.”

      “Tốt, vậy hôm nay sau khi ăn trưa xong chú đưa con đâu?”

      “Chú lái xe đưa con ra ngoài, sau đó để con xuống xe, chỗ đó là vườn hoa gần nhà con sau đó con về nhà.”

      Hồng Mi: “Lúc đó chú kia có gì với con ?”

      “Chú để con về nhà, còn cảm ơn con.” Đổng Gia Kỳ dừng lại chút, đột nhiên nhìn Hồng Mi : “ ơi, có phải dì Chu Vân chết rồi đúng ?”

      Hồng Mi có chút bất ngờ, nghĩ đến Đổng Gia Kỳ biết chuyện này, “Là ai con biết, ba con sao?”

      Đổng Gia Kỳ lắc đầu : “ phải, là chú kia .”

      Hung thủ còn chủ động những lời này với đứa bé, Hồng Mi hỏi: “Tiểu Gia Kỳ con có nhớ chú với con thế nào ?”

      Đổng Gia Kỳ chậm rãi : “Chú chú là người xấu, là chú giết chết dì Chu Vân.”

      Hồng Mi: “Tiểu Gia Kỳ sợ chú đó ?”

      Làm mọi người bất ngờ chính là đáp án của Gia Kỳ: “ sợ, chú đó đối với con rất tốt.”

      Hồng Mi: “Còn dì Chu Vân sao?”

      Đổng Gia Kỳ lắc đầu, “ tốt.” Hồng Mi sờ đầu bé, có chút xúc động.

      Hơn tiếng sau, Đổng Kha về đến nhà, Hồng Mi cơ bản hỏi xong, ba người cùng rời khỏi nhà Đổng Kha.

      Bây giờ mọi người có thể chắc chắn hung thủ là người đàn ông, hơn 30 tuổi, có chiếc xe màu trắng rất cũ, có nhà riêng, sống mình, trong nhà có thể có hai phòng ngủ và phòng khách, cửa sổ đều bị dán băng keo màu đen, trong nhà có rất nhiều đồ chơi cho trẻ con, theo lời cậu bé đồ chơi mới cũ đều có, hung thủ ngược đãi cậu bé, cậu bé có thể tự do hoạt động trong ngôi nhà đó.

      Hung thủ ở mình có người khác, điều này giống với suy đoán trước đó của Mộc Cửu vì Mộc Cửu cho rằng hung thủ vẫn còn sống chung với mẹ kế, và người mẹ kế đó còn chưa qua đời.

      Từ lúc ở nhà Đổng Kha ra ngoài, Mộc Cửu vẫn gì, những người khác đều nghĩ do Mộc Cửu thấy bản thân suy đoán sai nên mới như vậy, cũng đến vấn đề mẹ kế của hung thủ nữa.

      Tần Uyên sắp xếp lại những manh mối lấy được từ Đổng Gia Kỳ, “Trong nhà hung thủ có vài điểm khác thường, thứ nhất là đồ chơi trong phòng có mới có cũ, ràng là mua cùng lúc, hung thủ khoảng 30 tuổi thể nào là của người khác tặng nên những món đó chắc chắn là do hung thủ mua, mọi người nghĩ xem mua đồ chơi để làm gì?”

      Đường Dật ra suy nghĩ của mình: “Tôi nghĩ là kiểu tâm lý bồi thường. Bởi vì khi còn , hoàn cảnh gia đình của giống như Đổng Gia Kỳ, được ba mẹ quan tâm, có đồ chơi mới nên sau khi lớn lên, đến lúc có khả năng, mới mua những món đồ chơi xem như cho bản thân bồi thường, khi còn thiếu thốn cái gì khi lớn lên càng thích cái đó hơn.”

      Tần Uyên gật đầu, cũng có suy nghĩ tương tự như vậy, tiếp: “Thứ hai hung thủ dùng băng keo đen dán hết tất cả các cửa sổ trong phòng chứng tỏ muốn tiếp xúc với thế giới bên ngoài, có thể muốn bị người khác nhìn trộm cuộc sống của mình. Đương nhiên loại trừ khả năng những cửa sổ này bị dán khi hung thủ còn .”

      Lúc này cửa phòng họp đột nhiên bị mở ra, Trần Mặc đến, “Đội trưởng, tôi xem qua camera vườn hoa gần tiểu khu của nhà Đổng Kha, đúng là có thấy chiếc xe màu trắng nhưng biển số xe bị che mất, nên tiếp theo tôi và Thạch Đầu xem camera ở những nơi gần đó để tìm chiếc xe.”

      “Được, vậy chiếc xe này giao cho hai người điều tra.” Tần Uyên quay qua bên cạnh với Mộc Cửu, “Mộc Cửu, em có ý kiến gì ?”

      Mộc Cửu ngẩng đầu, đôi mắt đen nhánh của kiên định, “Em vẫn kiên trì với suy đoán trước đó của mình.”

      Mọi người trong phòng họp đều nhìn Mộc Cửu.

      Tiếp theo, Mộc Cửu câu khiến mọi người đều kinh sợ.

      “Ngoài ra, có thể đứa bé này dối.”

    4. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      Chương 56

      Bên ngoài mưa rơi tí tách, cửa sổ bên giường được đóng nên có vài hạt mưa bay vào.

      Cậu bé ở giường nhắm mắt lại, cậu lấy chăn che kín người, cảm thấy hơi lạnh, cậu mở mắt, quay đầu nhìn cửa sổ, mưa rơi khuôn mặt nhắn của cậu, cậu cảm thấy lạnh.

      Cậu lẳng lặng nhìn lát sau đó vén chăn bước xuống giường. Cậu mang dép vào, về phía cửa, hai tay đặt ở tay nắm cửa, bấy giờ cậu nghe được tiếng chuyện từ bên ngoài truyền vào.

      Cậu bé để sát lỗ tai lên cửa, thanh càng thêm ràng.

      “Em à, em đừng vội, tiện nhân kia mới chết vài ngày, còn nhiều chuyện chưa xử lý xong, con trai bị bắt cóc mới được thả về nhà, bây giờ cảnh sát vẫn còn ra vào thường xuyên. Chờ vài ngày nữa, thu xếp xong mọi chuyện đón em qua đây. A nha, đâu có lạnh nhạt với em. Em xem hôm qua, em vừa mới gọi điện thoại cho phải lập tức đến chỗ em sao. Được được, lát nữa mua quần áo, túi xách cho em, em muốn gì mua cho em hết.”

      “Em chờ chút, có người nhấn chuông cửa, mới sáng sớm biết ai nữa? phải, làm gì có hồ ly tinh nào, chỉ có mình em, mở cửa, em chờ chút.”

      , là ai? A!”

      thanh từ từ thay đổi, ngoài cửa truyền đến tiếng vang, có tiếng bước chân, tiếng vật nặng rơi sàn.

      Cậu bé lẳng lặng đứng đó, nghe lát rồi cậu xoay người chạy lên giường, cậu ngồi giường cởi dép, sau đó đắp chăn lên người, điều này làm cho cậu thấy ấm áp hơn.

      Cậu vươn tay lục lọi trong chăn, lấy ra khối rubik.

      Cậu dựa người vào tường, tay ngừng quay khối rubik tay, chớp mắt nhìn nó, cậu chuyển động khó khăn, quay vài cái dừng lại, tự hỏi biết làm sao để quay tiếp.

      Ngoài cửa ngoại trừ tiếng bước chân còn thanh nào, mà tiếng bước chân ngày càng gần phòng cậu nhưng cậu hề hay biết, vẫn ở đó chơi khối rubik trong tay.

      Tiếng bước chân hơi ngừng lại, người bên ngoài dường như dừng lại, tiếng bước chân lại vang lên nhưng lúc này càng lúc càng bước xa ra khỏi phòng cậu.

      Cửa nhà bị đóng lại, toàn bộ gian lại trở nên yên tĩnh, trong phòng có thể nghe được tiếng mưa, tiếng gió thổi và tiếng quay rubik.

      Lạch cạch

      Cuối cùng các màu sắc trong khối rubik cũng được xếp chung với nhau, màu đỏ, xanh lá, trắng, vàng, xanh dương và màu đen.

      Cậu bé nhìn mỗi mặt của khối rubik lần, xác định nó hoàn thành giơ khối rubik lên cao, tay chuyển động giống như thưởng thức.

      Cầm khối rubik trong tay, cậu lại vén chăn xuống giường, đến cửa, lần này cậu xoay tay nắm cửa.

      Thi thể người đàn ông nằm mặt đất, có vũng máu ở chính giữa, ánh mắt của ông ta trừng lớn, nhìn về phía cậu bé.

      Cậu bé đứng yên tại chỗ, nhìn thi thể đất, rồi giơ khối rubik tay lên.

      Cậu nhếch miệng cười giống như biểu diễn thành quả của mình.

      Người chết tên Đổng Kha, 42 tuổi, ông chủ của công ty, bị phát chết trong nhà của mình.

      Lam Tiêu Nhã ngồi xổm dưới đất kiểm tra, rồi với mọi người: “Nguyên nhân chết là do nghẹt thở, có thể là bị hung thủ dùng tay bóp chết, chết vào khoảng đến hai tiếng trước. Sau đó, ông ta bị cắt “chỗ đó”, trong nhà tìm thấy, chắc là hung thủ mang .”

      Tần Uyên hỏi: “Là ai phát thi thể và báo cảnh sát?”

      Trần Mặc : “Là Đổng Gia Kỳ, lúc ba bé bị giết bé cũng ở nhà. Bây giờ cậu bé ở trong phòng, Mộc Cửu và chị My chuyện với bé.”

      Tần Uyên: “Mẹ cậu bé đâu?”

      Trần Mặc lắc đầu, “Mẹ bé ở bệnh viện, chắc là sắp sinh rồi, cha kế cũng ở bệnh viên, bây giờ thể rời khỏi. Những người thân khác của bé đều muốn đến đây.”

      Triệu Cường nhịn được thở dài : “Haiz, đứa bé này đáng thương, vừa bị bắt cóc, khó khăn lắm mới được về nhà, bây giờ ba mình chết, đứa bé vừa mở cửa nhìn thấy thi thể ba mình chắc là rất sợ hãi.”

      Trong phòng, Đổng Gia Kỳ ngồi giường, Hồng Mi vuốt đầu bé, trong mắt tràn đầy tình thương.

      Hồng Mi: “Gia Kỳ, đừng sợ, bây giờ sao rồi, mẹ con ở bệnh viện, thể đến được, lát nữa đưa con đến bệnh viện với mẹ.”

      Mộc Cửu quan sá Đổng Gia Kỳ chút rồi với Hồng Mi: “Chị Mi, em muốn chuyện riêng với bé.”

      Hồng Mi nghe vậy sững người chút, nhưng vẫn gật đầu, “Gia Kỳ, chị này có chút việc muốn hỏi em, em đừng sợ.”

      Hồng Mi đứng lên, vẫn có chút yên tâm, với Mộc Cửu: “Thân thiện chút, đừng dọa bé.”

      Mộc Cửu gật đầu, ý tự biết chừng mực.

      Hồng Mi ra khỏi phòng, cửa phòng lại được đóng lại.

      Sắc mặt Mộc Cửu đổi nhìn Đổng Gia Kỳ ngồi giường, mà Đổng Gia Kỳ cũng bình tĩnh đối diện .

      Mộc Cửu trước: “Em có thể chị nghe tình huống sáng nay ?”

      Đổng Gia Kỳ từ từ : “Em ngủ, bên ngoài trời mưa, mưa rơi mặt em, sau đó em rời giường. Em chuẩn bị ra ngoài nghe ba chuyện điện thoại.”

      Mộc Cửu hỏi: “ chuyện điện thoại với ai?”

      Đổng Gia Kỳ: “Là người phụ nữ, là dì tương lai của em, giống như dì Chu Vân.”

      Mộc Cửu: “Sau đó sao? Em có ra ngoài ?”

      có, em về giường, chơi rubik.” Đổng Gia Kỳ cầm khối rubik, quay vài lần, làm rối loạn các màu rồi đưa cho Mộc Cửu.

      Mộc Cửu nhận lấy, nhìn chút, bắt đầu quay rubik, “Em rất thích cái này sao? Là ai cho em?”

      Đổng Gia Kỳ: “Là chú kia.”

      Mộc Cửu thấy lạ.

      Mộc Cửu vừa quay khối rubik vừa hỏi: “Lúc em chơi rubik có nghe được gì ?”

      Đổng Gia Kỳ: “Bên ngoài có người bấm chuông, sau đó ba mở cửa, rồi thanh nào của ba nữa.”

      Mộc Cửu nhanh chóng quay xong rubik, trả lại cho Đổng Gia Kỳ: “Lúc đó, em làm gì?”

      “Chị giỏi.” Đổng Gia Kỳ nhìn sáu mặt rubik, rồi làm rối loạn lần nữa, rồi chơi lại, “Em tiếp tục chơi rubik.”

      Mộc Cửu: “Lúc đó em sợ ?”

      Đổng Gia Kỳ: “ sợ.”

      Mộc Cửu tiếp tục hỏi: “Bởi vì em biết người đến là chú kia đúng ?”

      Đổng Gia Kỳ gật đầu, “Vâng, chú đó làm hại em.”

      Mộc Cửu: “Chú đó có đến phòng tìm em ?”

      có.” Cậu tiếp tục chuyên chú chơi rubik, “Sau khi chú , em có nghe tiếng đóng cửa.”

      Mộc Cửu: “Sau đó sao? Em tiếp tục chơi rubik?”

      “Vâng, em quay khối rubik xong rồi.” Đổng Gia Kỳ đem khối rubik quay xong cho Mộc Cửu xem.

      Mộc Cửu nhìn khối rubik tiếp tục hỏi Đổng Gia Kỳ: “Chơi xong rubik em ra ngoài, thấy ba của em như vậy em báo cảnh sát?”

      Đổng Gia Kỳ gật đầu.

      Ánh mắt đen nhánh của Mộc Cửu nhìn Đổng Gia Kỳ: “Em nhớ hình dáng của chú kia sao?”

      Đổng Gia Kỳ dừng lại vài giây, “ má trái của chú có vết sẹo rất dài.”

      Mộc Cửu lại hỏi: “Trong nhà chú đó em có thấy ai khác ?”

      Đổng Gia Kỳ đáp: “Có, người đàn bà”

      Mộc Cửu: “Lớn tuổi ?”

      Đổng Gia Kỳ: “Lớn tuổi hơn ba em.”

      Mộc Cửu: “Em có chuyện với bà ấy ?”

      Đổng Gia Kỳ: “Em nghe được bà ấy , ‘Thả tôi ra ngoài! Thả tôi ra ngoài!”

      Mộc Cửu: “Bà ấy bị trói sao?”

      Đổng Gia Kỳ gật đầu : “Bị trói.”

      Mộc Cửu: “Em biết bà ấy là ai ? Có quan hệ thế nào với chú đó?”

      Đổng Gia Kỳ ngoan ngoãn trả lời: “Chú đó là mẹ kế của chú, giống như quan hệ của em và dì Chu Vân.”

      Cuối cùng Mộc Cửu hỏi: “Em gặp bà ấy mấy lần?”

      Đổng Gia Kỳ: “ lần.”

      Mộc Cửu ra khỏi phòng, đến bên cạnh Tần Uyên.

      Tần Uyên hỏi: “Thế nào?”

      Mộc Cửu lấy thứ trong tay ra đưa cho , đó là bức tranh vẽ người đàn ông, má trái của vết sẹo, “Là cậu bé vẽ.”

      Triệu Cường cũng đến gần xem, ngạc nhiên : “Hôm nay cậu bé thấy được mặt hung thủ?”

      Mộc Cửu lắc đầu : “ phải, hôm nay cậu bé thấy được.”

      Triệu Cường càng khiếp sợ hơn, “ như vậy là lần trước cậu bé đó dối. ràng là bé nhớ được hình dáng của hung thủ.”

      Mộc Cửu lại : “Hơn nữa, mẹ kế của hung thủ ở trong nhà của , cậu bé thấy bà ấy bị trói, chắc là bị nhốt, bây giờ tình trạng của bà ấy được lạc quan lắm.”

      Trần Mặc cau mày hiểu hỏi: “Vì sao trước đó hỏi cậu bé , hôm nay lại hết ra như vậy?”

      Mộc Cửu nhìn về phía thi thể nằm mặt đất, trầm mặc.

    5. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      Chương 57

      Thạch Nguyên Phỉ nhìn vào hình ảnh máy tính : “Tôi điều tra chiếc xe màu trắng, nó cuối cùng cũng xuất hiên camera đường Kiến Quốc, bên cạnh là khu dân cư kiểu cũ, có camera theo dõi, có thể hung thủ ở gần đây.”

      Tần Uyên hỏi: “Có thể điều tra những người sống trong khu này ?”

      Thạch Nguyên Phỉ gật đầu: “Có thể.”

      Mộc Cửu đưa ra những điều kiện để sàng lọc: “Đàn ông, tuổi vào khoảng 30 đến 35, ba mẹ ly hôn, sau đó ba tái hôn, ba qua đời nhưng mẹ kế vẫn còn sống.”

      Thạch Nguyên Phỉ nhanh chóng gõ bàn phím: “ như vậy chỉ còn lại ba người này.”

      Tần Uyên : “Thạch Đầu, cho xem ảnh của họ .”

      Triệu Cường liếc mắt liền nhận ra người đàn ông đó, chỉ vào : “A chính là , mọi người xem, má trái của có vết sẹo.”

      Thạch Nguyên Phỉ in tài liều của ra: “Người này tên là Tương Kính, năm nay 31 tưởi, 7 tuổi ba mẹ ly dị, năm đó ba cũng tái hôn, đúng ra được xử cho mẹ nuôi dưỡng nhưng năm thứ hai sau đó mẹ bị bệnh qua đời nên mới phải sống chung với ba và mẹ kế, khi 15 tuổi, ba gặp tai nạn xe qua đời nên sống chung với mẹ kế cho đến bây giờ, đây là địa chỉ nhà .”

      Tần Uyên: “Lập tức xuất phát!”

      Bên ngoài mưa lớn, mặt đất gập ghềnh còn có nhiều vũng nước to , xe cảnh sát qua làm văng nước hai bên, mang theo chút bùn đất.

      Đội Điều Tra Đặc Biệt đến trước nhà Tương Kính, Triệu Cường gõ cửa nhưng ai trả lời, Triệu Cường áp tai lên cửa nghe chút lắc đầu, trong nhà có động tĩnh.

      Tần Uyên phất tay, ý bảo mọi người phá cửa vào trong.

      “A.” Triệu Cường xông vào, thấy cảnh tượng bên trong mở to hai mắt, hít hơi khí lạnh.

      Chính giữa ngôi nhà có người đàn ông bị treo giữa trung, cổ sợi dây to.

      Tần Uyên kiểm tra qua rồi với mọi người: “ chết.”

      Mộc Cửu nhìn trường khẳng định: “Là tự tử.”

      Triệu Cường giải thích được: “Vì sao đột nhiên lại tự tử? Cảm thấy mình tội lỗi? Hay cảm thấy áy náy?”

      Tương Kính tự tử nằm ngoài dự liệu của họ, mấy tiếng trước vừa mới giết người bây giờ lại giết chính mình.

      “Mẹ kế của đâu? Mọi người chia nhau ra tìm .”

      “Đội trưởng, có ai, trong nhà có người khác.”

      Tần Uyên suy nghĩ chút, tiếp tục tìm kiếm trong nhà, đến cái sàn dừng lại, dùng chân đạp xuống sàn, sau đó, lùi ra phía sau ngồi xổm xuống.

      tấm vãn bị mở ra, lộ ra lỗ đen, từ ánh sáng bên ngoài có thể thấy được những bậc thang.

      Tần Uyên hô tiếng: “Ở chỗ này.”

      Trần Mặc có chút ngoài ý muốn, “Lại còn có tầng hầm?”

      xuống xem chút.”

      Tần Uyên, Mộc Cửu và Trần Mặc lần lượt xuống cầu thang.

      Ngoài mùi ẩm ướt, còn có mùi hôi thối quen thuộc xông vào mũi họ, mặc dù biết khả năng mẹ kế Tương Kính còn sống là cao nhưng vẫn khiến lòng họ trầm xuống.

      Cuối tầng hầm có cánh cửa, Tần Uyên tiến đến mở cửa, mùi thối càng thêm nặng hơn.

      mặt đất ẩm ướt có có người đàn bà trung niên, toàn thân bị trói chặt, cổ có vết dao, vết máu khô, chết hơn ngày.

      Ba người trở lại bên , để tầng hầm cho đồng nghiệp pháp chứng và pháp y kiểm tra.

      Mộc Cửu vào căn phòng có rất nhiều đồ chơi, trong phòng có chiếc giường , chỉ đủ để đứa bé nằm, còn có quần áo và đồ dùng hằng ngày, nhìn qua có vẻ là quần áo của đứa bé 7 8 tuổi, phòng này là phòng của bé trai.

      Tần Uyên nhìn xung quanh, nhíu mày, lập tức gọi điện cho Thạch Nguyên Phỉ: “Thạch Đầu, điều tra xem mẹ kế của có con .”

      Thạch Nguyên Phỉ nhanh chóng điều tra, vội vàng : “Con? Chờ chút, a, đúng là có, là con trai, nhưng 8 tuổi chết rồi.”

      Mộc Cửu nhìn những món đồ chơi đó từ từ : “Phòng này là phòng của em trai cùng cha khác mẹ của , những món đồ chơi này là mua cho cậu bé đó, mà nhìn những món này có nhiều món còn rất mới, là được mua sau khi em trai chết.”

      lâu sau Tần Uyên mới trầm giọng : “Chu Vân phải người đầu tiên giết.”

      Mộc Cửu: “Bởi vì cảm thấy áy náy nên những món đồ chơi này phải mua cho mà là mua cho em trai của , xem như bồi thường, cũng giảm bớt hổ thẹn của bản thân .”

      Quay lại cục, có kết quả báo cáo nghiệm thi của mẹ Tương Kính.

      Lam Tiêu Nhã : “Mọi người đoán đúng, bà ấy bị siết chết, nhưng vết thương cổ tay và cổ là do bị dao cắt, bà ấy bị trói ít nhất là hai ngày, chết vào sáng sớm hôm qua khoảng 7 đến 9 giờ, hơn nữa, điểm kỳ lạ là tôi thấy có chút thuốc mê trong cơ thể bà ta, có thể suy đoán trước khi bị siết chết bà ta hôn mê.”

      người đàn ông trưởng thành muốn siết chết người đàn bà trung niên bị trói chặt là chuyện rất dễ dàng, bây giờ mẹ kế Tương Kính lại bị chuốc thuốc mê sau đó bị siết chết, cổ lại có vết dao cắt, đây ràng là việc làm thừa thãi.

      Sau khi Mộc Cửu nghe xong : “ che giấu chứng cứ.”

      Che giấu chứng cứ, che giấu chân tướng gì? Trong lòng của mỗi người Đội Điều Tra Đặc Biệt đều có đáp án nhưng đáp án này khiến họ kinh hãi.

      Bệnh viện XX

      Bên trong phòng bệnh tràn đầy hạnh phúc, có nam có nữ, mọi người đều vây xung quanh giường.

      bà cụ mặt mày vui mừng, ôm đứa bé vừa mới ra đời, vừa trêu đùa đứa bé, vừa : “Ôi, chao ôi, đứa cháu của ta, là dễ thương.”

      Người phụ nữ bên cạnh cũng vui vẻ sờ mặt đứa bé, với bà cụ: “Mẹ, mẹ xem, mặt mũi đứa bé rất giống hai.”

      Bà cụ nghe vậy càng thêm vui vẻ, “Ôi chao, đúng là rất giống, mọi người xem, nó chuyển động này. Dư Bích, cực khổ cho con rồi.”

      Dư Bích ngại ngùng : “Mẹ, mẹ làm con ngại quá.”

      Lúc này người đàn ông đứng bên cạnh : “Mẹ, để Dư Bích nghỉ ngơi , ấy mệt rồi, con tiễn mọi người.”

      Bà cụ liên tục gật đầu, “Được, được, ngày mai mẹ đem canh đến cho con.”

      “Chị hai, nghỉ ngơi cho tốt nha, mai em lại đến thăm chị.”

      Chồng Dư Bích nhàng vuốt ve chút, dịu dàng : “Em ngủ chút , quay lại ngay.”

      lát sau, trong phòng lại trở nên yên tĩnh, Dư Bích ngồi dậy, đến nhìn nôi trẻ con với gương mặt hạnh phúc, nhàng vươn tay quạt quạt cho khuôn mặt nhắn, tràn đầy nụ cười.

      Nhìn con lúc, lại trở về giường nằm, nhắm hai mắt lại, khóe miệng vẫn giữ nụ cười.

      Khoảng mười phút sau, trong phòng bệnh chỉ còn tiếng hít thở đều đặn.

      Bây giờ, cửa từ từ đẩy ra, thân ảnh đến.

      Cậu bé vào trong rồi xoay người đóng cửa lại, sau đó tiếp tục vào.

      Chân cậu nhàng đến gần giường bệnh, tựa như muốn đánh thức mẹ ngủ, nhìn mẹ nằm ở đó, gương mặt có nụ cười nhàn nhạt, cậu mím môi, cúi đầu, biết nghĩ cái gì.

      Sau đó lại ngẩng đầu nhìn cái nôi bên cạnh, cậu tò mò đến gần.

      Cậu thấy khối nho , hồng hồng, thân thể nhắm chặt hai mắt, mũi , miệng , tay cũng , bé còn như vậy, yếu đuối như vậy.

      Cậu vươn tay, khẽ đụng vào khuôn mặt nhắn của bé.

      là mềm, cậu thầm nghĩ.

      Tay của bé đột nhiên đung đưa, sau đó đụng phải tay cậu bé.

      Cậu bé giống như bị chạm vào điện liền rút tay mình lại.

      Cậu ngẩng đầu nhìn mẹ giường, cúi đầu nhìn vào trong nôi, đứa bé vừa mới ra đời, em của cậu.

      Em , cậu lẩm bẩm .

      Lần thứ hai, cậu vươn tay, lúc này, cậu đặt tay cổ bé.

      Em à.

      Cậu từ từ siết chặt tay.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :