1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Người Điều Khiển Tâm Lý - Dực Tô Thức Quỷ

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      Chương 49

      Mọi người nhanh chóng đến nhà Ngôn Luật, cửa nhà Ngôn Luật đóng chặt, Ngôn Luật đút chìa khóa để mở cửa vào trong, trong nhà bóng người, hy vọng duy nhất cuối cùng cũng biến mất, nhưng mọi thứ trong nhà đều bình thường, có gì khác thường, cũng hề có dấu vết đánh nhau hay tranh chấp.

      Mọi người xem camera trong tiểu khu nhanh chóng tìm được thời điểm đó nhưng khiến người ta bất ngờ nhất đó chính là Đại Bạch bên cạnh người đàn ông cao gầy mặc áo hoodie ra khỏi tiểu khu, bị cưỡng ép, giống như cậu ấy tự nguyện theo người đàn ông kia.

      Triệu Cường kinh hãi: “Đại Bạch cứ như vậy mà theo ?”

      Trần Mặc cũng cảm thấy kỳ lạ, “Theo lý thuyết Đại Bạch như vậy, tình hình cậu ấy chắc chắn đến gần người lạ huống chi là cùng người xa lạ.”

      Ngôn Luật cắn môi, sắc mặt càng khó coi hơn, “Tên ngu ngốc này, chắc chắn là nghĩ tôi cho người quen đến đón cậu ta, cậu ấy tuy thể muốn cùng người khác chuyện nhưng ra cậu ấy gần gũi hơn với người khác rồi, hơn nữa cậu ấy nghi ngờ lời của người khác, thậm chí cậu ấy cũng cảm giác được nguy hiểm.” Càng , sắc mặt cậu càng trầm, tức giận Đại Bạch quá đơn giản nhưng càng bất mãn và căm phẫn chính mình hơn, nếu phải cậu nghĩ Đại Bạch cứ ngu ngốc quấn quít bên cạnh làm cậu thấy phiền cậu để Đại Bạch ở nhà mình, xảy ra việc như hôm nay, cậu nên sớm nghĩ đến họ dựa theo tiểu thuyết của cậu để giết người mục tiêu cuối cùng nhất định là cậu.

      Mộc Cửu : “Bây giờ cậu ấy còn sống.” Dường như an ủi Ngôn Luật.

      Giọng Ngôn Luật nghe có chút kìm nén, “Nhưng chúng ta biết họ ở đâu.”

      Thạch Nguyên Phỉ nhanh chóng sao chép hình ảnh của camera, phóng to gương mặt của người đàn ông tra trong kho tư liệu tìm được thân phận của .

      Thạch Nguyên Phỉ: “ tên là Lỗ Tô, năm nay 24 tuổi, là người thành phố này, vốn là công nhân sửa chữa nhưng tháng trước bị sa thải, mẹ sau khi sinh bao lâu qua đời, sau đó sống với ba mình, địa chỉ của ba vẫn thay đổi, mọi người có thể đến chỗ này để tìm .”

      Nhà Lỗ Tô ở trong khu dân cư kiểu cũ, khu vực này lâu nữa bị giải tỏa, số người dọn chỗ khác, bên trong có nhiều người lui đến nên ồn ào, nhưng trong khu dân cư rất hỗn độn, tường có nhiều vết sơn đỏ thẫm chữ ‘Phá bỏ’, đất cũng có nhiều rác thải.

      Đội Điều Tra Đặc Biệt căn cứ theo lời của Thạch Nguyên Phỉ đến địa chỉ nhà Lỗ Tô, trước cửa nhà có rất nhiều đồ vật linh tinh, còn có những chai bia chắn trước cửa ra vào, bị ném lung tung dưới đất.

      Tần Uyên đá những chai bia đó qua bên, gõ vài lần, đợi lát cũng có động tĩnh gì.

      Tần Uyên lại gõ thêm vài cái nữa, Triệu Cường hô lên vài tiếng, đúng lúc này có hàng xóm nhìn thấy họ, biết họ là cảnh sát còn hoảng sợ hơn.

      Bà ấy lưỡng lự chút nhưng vẫn cứ đến, lo lắng hỏi: “ cảnh sát à, xảy ra chuyện gì vậy?”

      Tần Uyên quay đầu với bà: “Chào bác, xin hỏi có ai trong nhà này ?”

      Bác đó : “A, có Lỗ Lâm Phát ở đây, ông ta chỉ ở đây mình thôi, ông ta đó, vừa uống hết chai rượu lâu năm nên chắc là ngủ bên trong, mọi người gõ cửa ông ấy cũng nghe thấy.”

      Tần Uyên hỏi tiếp: “Vậy bác có biết tin gì về con trai của ông ấy ?”

      Bác đó đúng là biết tình, lại hết sức kể chuyện của hai cha con cho họ biết: “Tô biết Lỗ Tô, ôi, chao ôi, đó là đứa bé đáng thương, mẹ nó khi sinh nó ra qua đời, ba nó cả ngày chỉ biết uống rượu, uống rượu xong đánh đập nó, nghĩ xem nó chỉ là đứa trẻ. Lỗ Tô từ khi còn da dẻ tốt, sau khi bị đánh xong da có vết bầm đen, bầm đỏ, mọi người xem tên đó đúng là kẻ vô dụng, chuyện gì cũng đổ hết lên người của đứa , nó phải là món đồ mà. Khi Lỗ Tô lớn lên, căn bản là do nó tự kiếm tiền nuôi bản thân, ba nó cũng quan tâm nó sống chết thế nào.”

      Triệu Cường: “Lúc nào?”

      Bác lắc đầu, thở dài : “Tôi nhớ khi Lỗ Tô mười ba tuổi, có lần họ cãi nhau rất lớn, lần đó rất đáng sợ, lần đó là ba nó chơi mạt chược bị thua rất nhiều tiền, uống rượu rồi quay về đánh Lỗ Tô, đánh đến chảy máu rất nhiều, chúng tôi cũng dám đến can, ngờ lát sau thấy ba nó chạy ra ngoài, đầu toàn là máu, Lỗ Tô chạy theo, cầm cục gạch trong tay, chạy đến đập lên người ba nó, mọi chuyện rất hỗn loạn, chúng tôi nhanh chóng báo cảnh sát, sau đó Lỗ Tô ném cục gạch chạy rồi thấy trở về nữa. Nhưng mà tôi thấy quay về cũng tốt, tính tình ba nó càng lúc càng tệ, chúng tôi cũng dám chọc vào ông ta, lỡ Lỗ Tô quay về có thể bị ba nó đánh chết.”

      Mộc Cửu đợi bà ấy xong rồi hỏi: “Lỗ Tô có điểm nào kỳ lạ bác?”

      Bác suy nghĩ lát rồi đột nhiên nghĩ ra việc: “ như vậy tôi thấy có việc, đứa trẻ này mỗi lần mở cửa vặn cửa hai lần, đóng của cũng như vậy, có lần tôi nghĩ do cửa bị hư nhưng khi thử mở có vấn đề gì. Hơn nữa, ngày nào cũng vậy khi chuông đồng hồ báo đúng 2 giờ chiều nó có vẻ đặc biệt căng thẳng, tôi cũng , chỉ là thấy lúc đó nó rất kỳ lạ.”

      Mộc Cửu tiếp tục hỏi: “Trước đó ba cậu ta có cầu đặc biệt gì với cậu ta ?”

      “Để tôi nghĩ. Ách, biết cái này có tính , Lỗ Tô vẫn luôn giúp tôi lắp ráp linh kiện, mỗi ngày đều phải đúng giờ đưa qua cho tôi, nếu như nó đưa trễ bị ba nó đánh.”

      Ánh mắt Mộc Cửu lóe lên, sau đó : “Cảm ơn.”

      Bác đó thấy họ cứ hỏi về vấn đề của Lỗ Tô lo lắng hỏi: “ biết Lỗ Tô phạm tội gì vậy?”

      Đội điều tra đặc biệt còn chưa lên tiếng, đọt nhiên có giọng của đàn ông cắt đứt đối thoại của họ.

      “Chuyện gì? Con chó mà tôi nuôi có chuyện gì? Hả?” Cánh của bị đóng chặt đột nhiên được mở ra, cánh cửa lay động chút rồi dừng lại, người đàn ông mặc áo cộc tay lảo đảo ra, trong tay cầm sợi dây nịch, “Có phải nó còn chưa chết, trở về rồi đúng ? Để xem tôi phải xử nó thế nào.”

      Theo tiếng la mắng là mùi rượu bay đến, mọi người xung quanh đều cau mày.

      Người đó còn chửi bới, nhìn thấy bác kia liền dùng tay chỉ thẳng mặt mắng: “Bà tám bà gì đó! ngủ nghe bà ở ngoài cứ líu ríu liên tục, tôi còn nghe được tên con của tôi, bây giờ nó ở đâu?”

      Bác trừng mắt nhìn mắng mình, chống lại được nên đành trốn .

      “Chào ông Lỗ, chúng tôi là người của Đội Điều Tra Đặc Biệt, tìm con trai của ông, có thể cho chúng tôi vào nhà của ông xem chút được ?”

      “Náo loạn cái gì, cần biết là tụi bây muốn giải tỏa hay muốn đuổi tao ra ngoài, tao cho tụi bây biết có cái giá khiến tao hài lòng tao tuyệt đối dọn , tụi bây nằm mơ . Ai dám vào tao đánh chết người đó!” Lỗ Lâm Phát cúi người kiếm mấy chai bia đất.

      Trần Mặc nhanh chóng tiến đến khống chế ta, Lỗ Lâm Phát càng lúc càng tức, vừa giãy giụa mạnh mẽ, vừa kêu to: “Đánh người này, đánh người này, TM, mày buông tao ra, bố mày đánh chết mày.”

      Triệu Cường cũng giúp ấn xuống, cảnh cáo: “Ông đàng hoàng chút, đúng là tên cặn bã, tôi khinh thường nhất là loại người đánh vợ đánh con như ông, ông yên lặng chút có việc gì, người chịu khổ là ông thôi.”

      Bọn Tần Uyên vào trong, trong nhà tối tăm, có trộn lẫn mùi rượu và mùi hôi thối, ở lâu chút có thể bị ngất .

      Mộc Cửu và Ngôn Luật che mũi vào trong, rồi nhìn xung quanh, đột nhiên có con gián lớn bò ra, nó bò đến chỗ Ngôn Luật, Ngôn Luật nhìn thấy cả người cứng lại, đứng yên dám động đậy, chân cũng dám di chuyển, Mộc Cửu nhìn thấy bình tĩnh đến, giơ chân đạp chết con gián sau đó xoay người tiếp tục quan sát căn phòng, ở tầng trệt thấy có bất kỳ vật gì liên quan đến Lỗ Tô.

      Trong căn nhà có cái cầu thang, phía căn gác , bởi vì diện tích rất lại còn thấp nên chỉ có mình Mộc Cửu bò lên.

      căn gác có rất nhiều đồ vật, đống nhiều bụi, trong góc tường có mấy cái mạng nhện, xem ra lâu có ai lau dọn, trong góc có cái chăn, phía dưới lót tấm thảm, có thể trước đây Lỗ Tô sống ở đây, gác này chỉ có cái cửa sổ, bây giờ chỉ là mảng mong manh, nhìn bên ngoài.

      Lúc Lỗ Tô ở đây, mỗi tối đều bị ba mình đánh sau đó lên căn gác này ngủ, ở trong gian chật hẹp, cả người đều là vết thương nhưng có ai băng bó giúp cho cậu ta, cậu ta chỉ có thể tự ôm lấy mình, nhìn xuyên qua cửa sổ này, nhìn bầu trời đêm bên ngoài, đây có lẽ là thời gian thanh tĩnh khó có được của cậu ấy.

      Mộc Cửu ngồi xổm xuống tỉ mỉ tìm kiếm đồ vật căn gác, căn gác toàn là bụi, tay cứ mải tìm kiếm, lâu sau tay và cả quần áo của đều dính đầy bụi, nhưng để ý cứ tiếp tục tìm.

      Sau đó tay bị kẹt giữa hai món đồ, rồi sờ được vật ở trong đó rút ra, mở ra thấy đó là nhật ký của Lỗ Tô.

      Mộc Cửu nhanh chóng lật xem, sau đó xuống cầu thang, Tần Uyên đưa tay đỡ để dễ dàng xuống.

      cầm trong tay nhật ký của Lỗ Tô với mọi người: “Bởi vì khi còn bé bị kích thích, đối với số 2 rất nhạy cảm, mà hôm nay là ngày 22 tháng 12, nên chọn ngày hôm nay, bởi vì muốn kết thúc tất cả vào ngày hôm nay.”

      Ngôn Luật: “Vậy bây giờ ở đâu?”

      Mộc Cửu: “ nơi rất muốn .”

    2. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      Chương 50

      Khi chúng ta nhìn lên trời cảm nhận được tự do.

      Đại Bạch theo Lỗ Tô, Đại Bạch thấy cảnh tượng trước mắt kinh ngạc : “A, là khu vui chơi, chúng ta vào đó sao?”

      Lỗ Tô dẫn Đại Bạch vào: “Đúng, đây là lần thứ hai tôi tới đây, lần trước đến vào buổi tối, có hoạt động, mọi thứ đều tối đen.” Hôm đó Trịnh Dư Khánh dẫn đến chỗ này, còn đem theo thi thể của bé và cậu bé.

      Đại Bạch hưng phấn, “Tôi mới đến lần đầu thôi, chỉ, chỉ nghe vài đứa trẻ qua, đúng là rất đẹp.”

      Lỗ Tô hỏi cậu ta: “Ngôn Luật dẫn cậu đến đây chơi sao?”

      Đại Bạch ngoan ngoãn đáp: “ có, cậu, cậu ấy rất bận, phải viết tiểu thuyết kiếm tiền, rảnh dẫn tôi .”

      Lỗ Tô cúi đầu, trong mắt lên tia bi thương, “Đúng vậy, cũng có ai dẫn tôi đến đây chơi.”

      Đại Bạch nhìn dáng vẻ của : “Từ ba mẹ tôi vứt bỏ tôi, cũng bị vậy sao?”

      Lỗ Tô ngẩng đầu nhìn cậu ta lát hỏi: “Cậu muốn chơi cái gì?”

      Đại Bạch cũng để ý trả lời cậu, hỏi : “Vậy, vậy có thể chơi, chơi tất cả sao?”

      Lỗ Tô: “Đúng, có thể chơi tất cả.”

      Triệu Cường nhìn thấy xe dừng ở trước khu vui chơi là nơi phát vụ án đầu tiên, sau khi xuống xe khó hiểu nhìn họ hỏi: “Tại sao lại chọn khu vui chơi?”

      Mộc Cửu giải thích: “Bởi vì khu vui chơi là nơi xảy ra vụ án đầu tiên, cũng muốn chọn nơi này làm nơi kết thúc.”

      Tần Uyên nhìn đồng hồ với Triệu Cường: “Bây giờ là 1 giờ 35 phút, Triệu Cường cậu với nhân viên của khu vui chơi chỉnh đồng hồ lớn ở trung tâm chạy trễ nửa tiếng.”

      Triệu Cường khó hiểu: “A? Vì sao?”

      Mộc Cửu và giải thích: “Bởi vì muốn kết thúc tất cả lúc 2 giờ.”

      Trong khu vui chơi có rất nhiều trẻ con và phụ huynh của các bé, Triệu Cường và Trần Mặc tìm nhân viên khu vui chơi để chỉnh đồng hồ, những người còn lại tìm Lỗ Tô và Đại Bạch.

      Tần Uyên, Mộc Cửu và Ngôn Luật tìm trong khu vui chơi, trừ lần trước đến đây phá án Mộc Cửu cũng như Ngôn Luật đều là lần đầu đến chỗ như thế này, trong khu vui chơi rất ồn ào, trẻ con chạy khắp nơi, còn rượt đuổi nhau, có đủ các trò chơi khác nhau, mặt của các bé rất sung sướng vui vẻ, đây là cảm giác mà họ chưa từng trải qua, cảm giác xa lạ.

      Tròng lòng Mộc Cửu nghĩ có thể Lỗ Tô đối với loại hoạt động gia đình kiểu này cũng có suy nghĩ giống , từ , bị nhốt ở căn gác bẩn thỉu, chật hẹp, chịu đựng những trận đòn, những lời mắng chửi của ba mình, từ từ còn chịu được nữa nên bộc phát, rồi quyết định bỏ , sau đó gặp được Trịnh Dư Khánh, có thể bị tên đó xem như công cụ.

      Lúc này điện thoại của Tần Uyên vang lên, Trần Mặc ở đầu dây bên kia : “Đội trưởng, tôi tìm được họ rồi, bọn họ ở vòng quay ngựa gỗ.”

      Đại Bạch ngồi ngựa gỗ, xung quanh toàn là trẻ con, chỉ có mình cậu ta là người lớn nên có chút ngại ngừng, cậu nhìn Lỗ Tô bên dưới : “ chơi sao?”

      “Được, chơi.” Cưới cùng, Lỗ Tô cũng do dự đến, ngồi con ngựa bên cạnh ngựa của Đại Bạch.

      Vòng quay ngựa gỗ từ từ khởi động, cứ nhấp nhô lên xuống, Đại Bạch lúc đầu còn rất căng thẳng, hai tay nắm chặt tay nắm ngựa gỗ, dám động đậy chút nào, nét mặt cũng cứng lại, còn tự nhiên.

      Lỗ Tô cũng lần đầu được chơi nên cũng có chút căng thẳng nhưng từ từ cũng thích ứng được, nhìn sang bên Đại Bạch rồi với cậu ta: “Cậu nhìn ra bên ngoài còn sợ nữa.”

      Đại Bạch lo lắng nuốt nước bọt, nghe Lỗ Tô từ từ ngẩng đầu lên, cảnh vật xung quanh cứ liên tục biến hóa, Đại Bạch dần dần cũng thích ứng được, vui vẻ thay thế căng thẳng, cậu cẩn thận vươn tay, cười ngây ngốc.

      Lỗ Tô thấy cậu ta vui vẻ, đột nhiên hỏi: “Cậu có hận ba mẹ mình ? Cậu còn bé như vậy mà họ lại bỏ cậu.”

      Đại Bạch nghĩ vấn đề này rất khó trả lời, suy nghĩ lát rồi : “, biết, bây giờ tôi có Ngôn Luật rồi, đơn nữa.”

      Lỗ Tô lại hỏi: “Người khác đều dùng ánh mắt khác thường nhìn cậu, cậu cảm thấy đau khổ sao?”

      Đại Bạch bắt đầu nhớ lại, “Khi, khi đó tôi bị nhiều người đánh, là Ngôn Luật cứu tôi, sau đó cho tôi uống thuốc, cậu ta với tôi, tôi là người đặc biệt giống với người khác, nên đặc biệt hơn người khác.”

      Lỗ Tô cúi đầu, tự lẩm bẩm: “Đặc biệt hơn người khác.”

      Lúc này, đột nhiên Đại Bạch kêu lên: “A! Là bong bóng, có nhiều bong bóng!”

      Lỗ Tô nhìn theo hướng ngón tay của Đại Bạch, có chiếc xe bán bong bóng, xe có rất nhiều bong bóng đủ màu sắc, xung quanh có rất nhiều trẻ con chỉ vào những quả bóng muốn ba mẹ mua cho mình.

      nhớ đến hai đứa bé bị hại ở đây, họ cũng giống những đứa trẻ kia, cuối tuần được ba mẹ dẫn đến đây chơi, rồi chơi vòng quay ngựa gỗ, có bong bóng để chơi, bây giờ họ chỉ có thể lạnh lẽo nằm mặt đất.

      Lỗ Tô quay đầu nhìn về nơi cao nhất của khu vui chơi, 1 giờ 10 phút, nên kết thúc rồi.

      Vòng quay ngựa gỗ dừng lại, Đại Bạch từ vòng quay ngựa gỗ xuống, liền nhìn thấy Ngôn Luật muốn chạy nhanh đến gần, cậu vui vẻ, vẫy tay, “Ngôn Luật.”

      Nhưng cổ đột nhiên có con dao, cản trở cậu tiếp.

      Ngôn Luật thấy Lỗ Tô đặt dao lên cổ Đại Bạch, trong lòng hoảng hốt, nhanh chóng với cậu ta: “Đại Bạch, cậu đừng động, cứ ở đó đừng nhúc nhích!”

      Thấy tình huống như vậy, phụ huynh và các bé đều rơi vào tình trạng kinh hoàng, chung quanh có tiếng thét chói tai, mọi thứ đều trở nên hỗn loạn, cảnh sát nhanh chóng sơ tán mọi người.

      Tần Uyên từ từ đến gần , “Lỗ Tô, để dao xuống, trong lòng hiểu, cần thiết phải làm như vậy.”

      Lỗ Tô lắc đầu, “, tôi có cách nào để dừng lại, thể dừng lại.”

      Lúc này, giọng của Mộc Cửu vang lên, “ nhìn thấy những đứa bé xung quanh ? xem nét mặt sợ hãi của họ khi nhìn , sợ hãi, sợ, ba từng để cho trải qua cảm giác này, hôm nay khiến cho họ cảm nhận được cảm giác này.”

      Lỗ Tô ngỡ ngàng nhìn xung quanh, những đứa bé kia đều trốn sau lưng ba mẹ, trừng mắt nhìn , đau khổ run rẩy.

      Tần Uyên tiếp tự thuyết phục : “Lỗ Tô, bây giờ là 1 giờ 14 phút, cách 2 giờ thời gian rất dài, còn có thời gian dài để suy nghĩ, chúng tôi biết đây phải là ý của , bị Trịnh Dư Khánh lợi dụng, bây giờ còn có thể quay lại, ai ngăn cản , ai ép buộc .”

      “Mọi, mọi người hiểu.” Nét mặt Lỗ Tô đau khổ, tay nắm chặt thành quả đấm.

      Mộc Cửu: “Hai đứa bé kia, đêm hôm đó nằm ở đó, còn khi còn chen chúc căn gác kia còn có được cửa sổ, có thể nhìn ra bên ngoài, thấy bầu trời, thấy những ngôi sao, thấy được ánh trăng, nhưng còn họ? Họ nhắm mắt lại, nhìn thấy được gì, sau đó cũng thấy được ai là người giết họ.”

      Lỗ Tô hét lớn: “Là lỗi của tôi, là lỗi của tôi!”

      Mộc Cửu: “ phải tại , là Trịnh Dư Khánh, dùng dây siết chết bọn họ, đem họ đến chỗ này, mà chỉ vô tình nhìn thấy, đưa cho sợi dây ruy băng màu đỏ, vì sợ họ đau.”

      Ngôn Luật tiếp lời của : “Vậy mà bây giờ dùng dao để giết Đại Bạch sao? Cậu ấy cũng đau, muốn tổn thương đến cậu ấy đúng ? Cậu ấy đối với có đề phòng, có thể đến bây giờ cậu ấy cũng hiểu được tại sao lại tổn thương cậu ấy.”

      Đại Bạch thấy Ngôn Luật, chút cũng sợ, “Đúng. ấy làm tổn thương tôi.” Sau đó cậu nhìn về phía Lỗ Tô với : “ có làm sai chuyện gì ? Làm sai cũng sao, có người tha thứ cho tốt rồi, tôi tha thứ cho .”

      Mộc Cửu: “Lỗ Tô, bỏ cái nơi bẩn thỉu chật hẹp đó. Bây giờ chỉ cần ngẩng đầu có thể nhìn thấy bầu trời, đó là tự do, ai có thể cướp đoạt tự do của , chỉ cần chịu buông tay.”

      Nét mặt Lỗ Tô đau khổ nhìn Mộc Cửu, tựa như nhớ lại quá khứ, cũng dường như suy nghĩ lời của , cảm giác tay mình còn lực nữa, thậm chí thể cầm được con dao kia.

      ngẩng đầu, nhìn bầu trời xanh, thấy mây trắng, thấy được bong bóng bay lên cao, đó là tự do, nghĩ như vậy.

      Sau đó, từ từ buông lỏng tay ra.

      Lỗ Tô bị Tần Uyên khống chế, giải lên xe cảnh sát, Ngôn Luật đến trước mặt Đại Bạch, vốn lo lắng đến kịp cứu cậu ta, gương mặt cậu trở nên tức giận, hai mắt trừng Đại Bạch, mà Đại Bạch cứ như vừa rồi có chuyện gì, “Ngôn Luật, đến khu vui chơi chơi vui lắm.”

      Ngôn Luật tức giận mắng: “Chơi vui cái rắm!”

      Ngay sau đó, Mộc Cửu vươn tay, đánh cái vào ót Ngôn Luật, “ được tục.”

      Ngôn Luật có phòng bị, bị đánh như vậy, đầu bị đẩy thẳng về phía trước, Đại Bạch nhanh chóng đỡ lấy cậu ta.

      Ngôn Luật đứng vững lại, quay đầu mắng: “Chị là đồ mặt lạnh!”

      Mộc Cửu quay lại nhìn cậu, “Em là đồ ngạo kiểu!”

      Quay lại cục cảnh sát, Lỗ Tô đưa ra chứng cứ khiến Trịnh Dư Khánh thể nào phản bác, đó là đoạn ghi , ghi lại toàn bộ kế hoạch và quá trình phạm tội của .

      Nội dung được kể lại các tỉ mỉ khiến Triệu Cường sợ ngây người, “ lại ghi quá trình gây án của mình?”

      Trong tay Mộc Cửu cầm quyển nhật ký trả lời ta: “Rất bình thường, đây là thói quen của , đem tất cả những gì nhớ ghi chép lại.”

      Mộc Cửu mở quyển nhật ký ra, ở trang cuối cùng viết câu như vầy ‘Tôi còn có thể có được tự do sao?’

      “Giả dối.” Mộc Cửu cúi đầu, như lẩm bẩm, “Tự do phải người khác cho mà là tự mình giành lấy.”

    3. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      Câu Chuyện 4

      ngày, Tần Uyên lái xe chở Mộc Cửu ra ngoài ăn điểm tâm, lúc đường về nhà, Mộc Cửu đột nhiên với Tần Uyên: “Dừng xe.”

      Tần Uyên tại sao, “Chuyện gì vậy?” Nhưng vẫn dừng xe lại bên đường.

      “Xem chút đồ.” Mộc Cửu xong cởi dây an toàn xuống xe, Tần Uyên cũng xuống theo.

      Mộc Cửu mấy bước đến cửa hàng bán thú cưng, thông qua tấm kính thủy tinh trong suốt nhìn vào bên trong.

      “Đến cửa hàng bán thú cưng làm gì?” Tần Uyên đột nhiên có dự cảm xấu, “ phải em muốn mua thú cưng chứ?”

      Mắt Mộc Cửu rời những động vật bên trong, gật đầu.

      được.” Tần Uyên bị bệnh sạch kiên quyết bác bỏ.

      Mộc Cửu ngẩng đầu nhìn , “Em chỉ muốn nuôi con cho mẹ có bạn thôi mà.”

      Bởi vì ở cục cảnh sát rất bận rộn, đặc biệt là khi có vụ án, hai người căn bản thể về nhà, nên lúc đó mẹ Mộc Cửu ở nhà rất đơn.

      Tần Uyên nghĩ chút, cuối cùng cũng đáp ứng.

      Mộc Cửu kéo tay Tần Uyên vào cửa hàng bán thú cưng, trong cửa hàng đa số là chó với mèo, có rất nhiều loại, Mộc Cửu đến chiếc lồng sắt trước mặt, nhìn chằm chằm con mèo bên trong, mèo con khẽ híp mắt, tựa như sắp ngủ, xem ra rất ngoan ngoãn.

      “Em muốn con này.”

      “Em muốn nuôi mèo sao?” Tần Uyên dịu dàng vuốt tóc , “Quên , trong nhà con mèo rồi.”

      Mộc Cửu nhìn con mèo trong lồng, lại nhìn chính mình, giống nhau sao?

      Mộc Cửu lại đến cái lồng sắt khác, nhìn lát, lại chỉ vào con chó : “Em muốn con này.”

      Tần Uyên nhíu mày, “Em muốn nuôi cho Alaska sao? Bây giờ những khi trưởng thành lớn lắm, chúng ta chọn loại chó thôi.”

      Mắt Mộc Cửu và mắt của chú chó Alaska đó nhìn nhau, Mộc Cửu kiên trì : “Em muốn nuôi nó.”

      Tần Uyên cũng kiên trì: “ được.”

      Mộc Cửu đột nhiên cuối đầu, mái tóc che mặt , thấy mặt của , : “Lúc em có nuôi chú chó Alaska, là mẹ tặng cho em, nhưng vài ngày sau nó chết.” Nếu là người quen biết Mộc Cửu nhất định cho rằng đau thương.

      Đáng tiếc đối tượng là Tần Uyên.

      Tần Uyên: “ được.”

      Mộc Cửu ngẩng đầu, quả nhiên gương mặt chút biểu cảm, sau đó đến gần Tần Uyên, đột nhiên nghiêng đầu dựa vào lòng Tần Uyên, cọ cọ đầu, miệng : “Meo meo.”

      Tần Uyên nhịn được cười, nhưng lập tức thu hồi nụ cười, vẫn như cũ : “ được.”

      Mộc Cửu ngẩng đầu, sau đó nhón chân lên, đưa mặt đến gần, sau đó hôn mặt Tần Uyên cái, hôn xong, mở to mắt nhìn Tần Uyên.

      Tần Uyên lập tức dễ chịu : “Ông chủ, chúng tôi mua con chó này.”

      Mộc Cửu: “…”

      Mộc Cửu ôm chú chó Alaska ra khỏi cửa hàng, chú chó Alaska cũng sợ người lạ, hai mắt nhìn Mộc Cửu, có chút ngạc nhiên.

      Ngồi xe, Tần Uyên hỏi Mộc Cửu: “Em muốn đặt tên cho nó là gì?”

      “”Dạ.” “Mộc Cửu gật đầu : “Gọi A Luật .”

      Tần Uyên: “…”

      Câu Chuyện 5


      Tôi là A Luật, là chú chó Alaska đẹp trai, sai, tôi là con chó đực.

      chủ của tôi là người có chút gì giống phụ nữ, nhưng ấy rất tốt với tôi, cho tôi ăn nhiều đồ ăn, bao giờ la tôi, tôi rất thích ấy.

      Nhưng tôi rất sợ cậu chủ, chỉ cần tôi cắn vật gì, hoặc là tiểu sô pha, ta đánh tôi, đầu tiên tôi chỉ biết trốn xung quanh nhưng sau này tôi tìm được địa điểm tốt, chỉ cần tôi trốn sau lưng của chủ cùng lắm ta chỉ mắng tôi thôi, đánh tôi. Tuy rằng ta đối xử với tôi tốt lắm nhưng ai bảo tôi là con chó rộng lượng, chỉ cần ta cho tôi ăn ngon, tôi tha thứ cho ta.

      Bây giờ tôi tựa vào lòng của mẹ chủ, bà ấy luôn ôm tôi vào lòng sau đó vuốt lông tôi, đây là lúc tôi thấy thoải mái nhất.

      “A Luật, con đến rồi.”

      Tôi mở mắt, được rồi, phải là tôi, mà tôi nhìn thấy chàng trai trước mắt, tên của cậu ta và tôi giống nhau.

      Tuy rằng tôi thường gặp cậu ta nhưng tôi rất sợ cậu ta bởi vì ánh mắt của cậu ta khiến tôi nghĩ rằng nếu có cơ hội tay cậu ta nhất định mò đến cổ tôi, rồi cậu ấy dùng lực, đem tôi bóp chết.

      Tôi thấy chúng tôi rất có duyên, đều tên là A Luật, vốn là nên cùng chung sống vui vẻ, thế nhưng từ khi biết tôi tên A Luật, cậu ấy bắt đầu dùng ánh mắt đáng sợ nhìn tôi, tôi hiểu.

      Tôi từ trong lòng ấm áp của mẹ chủ nhảy xuống đất, tuy rằng tôi muốn rời khỏi cái ôm ấm áp kia nhưng tôi chỉ có thể cách xa chàng trai quái dị kia mới cảm thấy an toàn.

      Tôi vung vẫy 4 chân để ra ngoài, được mấy bước bị người khác xách lên.

      Tôi rất hoảng sợ, chàng trai đó ôm tôi vào lòng, tôi dám cử động, rất sợ cậu ấy ném tôi xuống đất.

      Cậu ấy mang tôi ra ngoài, sau đó tôi nhìn thấy chủ dễ thương, xinh đẹp của mình.

      Tôi dùng hai mắt to tròn, đẫm nước mắt nhìn chủ, mong chủ có thể cứu tôi.

      “Tôi mang nó về nhà nuôi hai ngày.”

      “Em muốn cùng nó bồi dưỡng tình cảm hay muốn làm thịt ăn?”

      “Làm thịt ăn.”

      chủ gì, tôi lại càng thêm kinh hãi. Lúc này, tôi biết được tính mạng của tôi bị uy hiếp vì vậy tôi ra sức đấu tranh, tôi dùng móng vuốt, sau đó…Tôi đứng mặt đất ngẩng đầu nhìn mặt chàng trai có mấy vết cào đỏ, đột nhiên tôi thấy có khả năng tối nay tôi được ăn thịt kho tàu nữa rồi.

      Câu Chuyện 6

      Gần đây lừa đảo qua điện thoại ngày càng nhiều, người của Đội Điều Tra Đặc Biệt cũng nhận được ít các cuộc điện thoại lừa đảo như thế này.

      (1)

      Lừa đảo: Xin chào, chúng tôi ở bệnh viện XXX, người nhà gặp tai nạn xe cấp cứu ở bệnh viện chúng tôi, cần tiền để chữa trị, xin mau chóng gửi tiền đến ngân hàng XX.

      Mộc Cửu: Người nhà nào?

      Lừa đảo: Là ba của .

      Mộc Cửu nghe xong nhìn Ngôn Luật ngồi salon ăn đào: Ngôn Luật, bệnh viện Ngôn Phỉ Văn được cấp cứu trong bệnh viện.

      Ngôn Luật: ”…”

      Lừa đảo nghe xong liền : Đúng vậy, ông Ngôn bị thương nặng, cần tiền gấp để chữa trị.

      Mộc Cửu: cần chữa, là xác chết rồi.

      (2)

      Lừa đảo: Xin chào, chúng tôi ở bệnh viện XXX, người nhà gặp tai nạn xe cấp cứu ở bệnh viện chúng tôi, cần tiền để chữa trị, xin mau chóng gửi tiền đến ngân hàng XX.

      Lam Tiêu Nhã: Bệnh viện XXX? Người nhà nào?

      Lừa đảo: Là bạn trai của , tại ấy trong phòng cấp cứu.

      Lam Tiêu Nhã gì, đưa điện thoại cho bạn trai ngồi bên cạnh.

      Nam bác sĩ: Uy, xin chào, tôi chính là người được các người cấp cứu.

      (3)

      Lừa đảo: Xin chào, chúng tôi ở bệnh viện XXX, người nhà gặp tai nạn xe cấp cứu ở bệnh viện chúng tôi, cần tiền để chữa trị, xin mau chóng gửi tiền đến ngân hàng XX.

      Thạch Nguyên Phỉ: A? Người nhà nào ( thanh bàn phím)

      Lừa đảo: Mẹ của .

      Thạch Nguyên Phỉ: A, mẹ của tôi, bị thương nặng ? Chân có sao ? ( thanh bàn phím).

      Lừa đảo: cấp cứu, chúng tôi cố gắng hết sức, sao đâu, mong mau chóng gửi tiền.

      Thạch Nguyên Phỉ: Vậy tốt rồi, phải biết là mẹ tôi thích nhất là khiêu vũ, sở thích duy nhất bây giờ là khiêu vũ, mỗi tối đều phải ra quảng trường nhảy, được rồi, giọng sao chứ, ngày xưa bà ấy rất thích đến KTV hát. Khụ khụ, nghĩ là tôi nhiều chứ, sai, cảm thấy như vậy đúng rồi, bởi vì tôi vừa tìm được chỗ của , đường XXX, số nhà XXX, đúng ? cần ngạc nhiên, tôi là cảnh sát! A, hình như tôi nghe được bên có tiếng xe cảnh sát.

    4. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      Quyển 7: sống mới
      Chương 51


      Buổi tối, trong khu vui chơi lớn nhất thành phố, đèn chiếu sáng rực rỡ vô cùng đẹp, du khách đến cũng ít hơn so với ban ngày, đa số là ba mẹ dẫn con mình đến chơi, khu vui chơi tràn ngập nụ cười và vui vẻ.

      cậu bé mặc áo bông kéo tay ba mình, ngẩng đầu với ba mình: “Ba ơi, con khát nước, muốn uống nước.”

      Người phụ nữ trẻ tuổi bên cạnh người đàn ông dắt tay cậu bé, với người đàn ông: “ mua , em ở lại với Tiểu Gia Kỳ.”

      Người đàn ông gật đầu, trước khi cũng quên dặn: “Được rồi, em cẩn thận chút, con phải nghe lời dì đó, biết ?”

      Cậu bé ngoan ngoãn gật đầu.

      Sau khi người đàn ông , người phụ nữ lập tức buông tay cậu bé ra, lấy điện thoại ra chơi, trông chừng cậu bé nữa.

      Cậu bé nhìn người phụ nữ, chỉ vào vòng đu quay cách đó xa : “Dì ơi, con muốn chơi cái đó.”

      Người phụ nữ giữ được thái độ dịu dàng nữa, khó chịu với cậu bé: “Ôi, ở đây đâu hết, chờ ba con quay về rồi chơi.” Người phụ nữ gắt gỏng rồi tiếp tục chơi điện thoại.

      Cậu bé đứng tại chỗ nhìn người phụ nữ, rồi lại xoay người chạy đến chỗ vòng đu quay mà người phụ nữ kia biết được.

      lúc lâu sau, người đàn ông mang ba ly nước vội vã chạy đến thấy người phụ nữ đưa ly nước cho ấy, “ là, bên kia có rất đông người mua nước uống, xếp hàng rất dài.”

      “Chồng em cực khổ rồi.” Người phụ nữ lập tức cười dịu dàng, kéo tay người đàn ông làm nũng.

      Người đàn ông thấy vợ trẻ liền còn thấy mệt nữa, hôn má cái, hai người âu yếm lát, người đàn ông nhìn hai ly nước tay, lúc này mới nhớ đến con trai mình, nhìn xung quanh người phụ nữ phát thấy con trai mình nữa, “A? Gia Kỳ đâu?”

      Người phụ nữ tùy ý chỉ về phía sau. “Ở phía sau em mà.”

      Người đàn ông bắt người phụ nữ quay người lại nhìn, “Em xem coi có .”

      Lúc này người phụ nữ mới hoảng sợ, “Nó vừa mới ở bên cạnh em mà sao trong nháy mắt thấy rồi.”

      Người đàn ông cau mày tức giận, “Em là, đến đứa bé cũng trông chừng được!”

      Lúc này người phụ nữ nghĩ đến, “A đúng rồi. Hồi nãy nó với em muốn vòng đu quay chơi, em nó chờ đến rồi , có thể nó tự chạy đến đó chơi rồi.”

      Người đàn ông hét: “Nhanh tìm .”

      Hai người chạy đến vòng đu quay, ở dòng người xếp hàng vừa tìm vừa gọi tên cậu bé nhưng vẫn thấy cậu bé đây, bấy giờ, nhân viên khu vui chơi cũng dùng loa phát thanh để tìm cậu bé, hơn nửa tiếng cũng tìm được cậu bé, mọi người lập tức báo cảnh sát.

      Phòng làm việc của Đội Điều Tra Đặc Biệt.

      Triệu Cường đến gần bàn làm việc của Đường Dật, thấy ta nghiêm túc đọc sách tò mò hỏi: “Đường Dật, cậu đọc gì vậy?”

      Đường Dật đưa bìa sách cho xem, “A, là sách mới của em trai Mộc Cửu ‘Quỷ Án’, thể loại tâm linh, trinh thám.”

      “Tâm linh?” biết có phải do tác dụng tâm lý , Triệu Cường vừa nghe đến hai chữ này đột nhiên thấy lạnh sống lưng, khí lạnh từ từ lan đến tụ tập ở cổ khiến khỏi run lên.

      Đường Dật thấy khác thường của ta, tiếp tục với Triệu Cường: “Đúng vậy, là kể về những vụ án xảy ra sau cái chết của đứa bé.”

      “Trẻ con có oán niệm rất mạnh.” , đột nhiên có vật chậm rãi sờ lên vai , ngay sau đó liền thấy lạnh cổ, Triệu Cường trừng lớn hai mắt, kêu lên thảm thiết đến mức tầng cũng có thể nghe được.

      “Ôi, lỗ tai của tôi.” Lam Tiêu Nhã là đầu sỏ che lỗ tai lại, là người cầm ly nước lạnh đặt lên cổ Triệu Cường, “ là, Triệu Cường, cậu đường đường là cảnh sát mà sao lá gan lại như vậy.”

      Triệu Cường vỗ ngực cái, bộ dạng bị hù chết, “Tôi chị đó, sao lúc nào cũng hù tôi vậy.”

      Mộc Cửu ở bên cạnh : “ còn cách nào, ai bảo trêu chọc rất vui.”

      Triệu Cường: “…”

      Lúc này, Hồng Mi vào phòng làm việc, với mọi người: “Các bạn, phải dừng lại rồi, có vụ án mới.” Sau đó sơ về tình hình cho họ biết.

      Thạch Nguyên Phỉ nghĩ thấy có chút kỳ lạ, “ đứa bé mất tích ở khu vui chơi? Mấy vụ án này vẫn luôn do Đội Hình giải quyết mà.”

      Hồng Mi giải thích: “Gần đây Đội Hình có điều động nhân , vụ án tương đối gấp nên chuyển đến tay chúng ta.”

      Tần Uyên: “Bây giờ xuất phát.”

      Đội Điều Tra Đặc Biệt ô tô đến khu vui chơi, vào phòng quản lý liền thấy hai người phụ nữ và người đàn ông, trong đó có người phụ nữ hình như mang thai.

      Thai phụ: “ xem trông con thế nào? có xem nó là con trai của mình ?”

      Người đàn ông: “Ai biết được xảy ra chuyện này, tôi thấy có ngày nên mới dành chút thời gian dẫn nó chơi, nó khát nước tôi mới xếp hàng mua nước cho nó, ai biết lát sau quay lại thấy nó đâu.”

      Thai phụ: “Đúng vậy, mua nước uống nhưng bên cạnh phải còn có người sao, lẽ hai người bỏ đứa trẻ ở đó để cùng nhau mua nước uống à?”

      Người phụ nữ: “Lúc đó nó vẫn ở bên cạnh tôi, muốn chơi đu quay, tôi nó chờ ba về rồi cùng , sao tôi biết được nó lại tự ý bỏ chứ.”

      Thai phụ giễu cợt : “ biết? Nó phải con ruột đương nhiên biết, tôi nghĩ chắc cũng muốn tìm được nó luôn đúng .”

      Người đàn ông che chở cho vợ mình, cãi lại: “Dư Bích, chuyện đàng hoàng chút, Tiểu Kiều đối xử với nó có thể tốt nhưng còn bỏ mặc con trai mình, cứ đẩy nó cho tôi.”

      Thai phụ cười lạnh : “A, để trông nó vài ngày là đẩy nó cho ? Nó phải con sao?”

      Người đàn ông nhìn bụng : “Tôi nghĩ cũng quan tâm đứa con này lắm đâu sao phải nhanh chóng sinh em trai cho nó chứ.”

      Thai phụ mở to mắt nhìn, giận dữ : “, cái gì đó?”

      Hồng Mi hiểu quan hệ giữa họ, thấy bọn họ cứ muốn tiếp tục tranh cãi, nhanh chóng ngắt lời họ, “Các người là ba mẹ của cậu bé sao lúc này lại ở đây tranh cãi, điều quan trọng nhất bây giờ là tìm ra cậu bé.”

      Người đàn ông: “Tôi cũng có ý này nhưng chính ta mới là người tranh cãi trước.”

      Thai phụ: “Tôi với cãi nhau, đều là do lỗi của mấy người.”

      “Đủ rồi.” Tần Uyên hạ giọng ngắt lời họ, nhìn người phụ nữ hỏi: “Lúc đó ở chung với cậu bé đúng ?”

      Người phụ nữ đáp: “Đúng vậy, nó ở bên cạnh tôi.”

      Tần Uyên tiếp tục hỏi: “ có nắm tay bé ?”

      Người phụ nữ nhấn mạnh: “ có, nhưng tôi vẫn luôn nhìn nó.”

      Tần Uyên lại hỏi: “Vẫn luôn?”

      Người phụ nữ ràng ngây người lúc: “Đúng vậy.”

      Lúc này Mộc Cửu đột nhiên hỏi: “Hôm nay cậu bé mặc áo màu gì?”

      Sắc mặt người phụ nữ thoáng cái tái , “A? Cái này, tôi nhớ .”

      Mộc Cửu: “ vẫn luôn nhìn cậu bé nhưng lại nhớ bé mặc áo màu gì sao?”

      “Tôi.” Người phụ nữ lúc này ấp a ấp úng : “Tôi nhìn điện thoạt lát biết nó biến mất, tôi cố ý.”

      Người đàn ông nghe xong biết được vợ mình dối, càng thêm tức giận, “ phải bảo em trông chừng nó cẩn thận sao? Em trông như vậy, cho em biết, nếu tìm được nó em cũng cần trở về nữa!”

      Người phụ nữ tủi thân : “ trách em làm gì, em cũng muốn xảy ra chuyện như vậy mà.”

      Đội Điều Tra Đặc Biệt rảnh tiếp tục nghe họ cãi nhau, qua xem camera của khu vui chơi, cuối cùng tìm thấy người đàn ông cùng cậu bé mất tích đó.

      Trong camera cho thấy, lúc 6 giờ 40, ba của cậu bé rời khỏi để mua nước uống , lúc 6 giờ 44, cậu bé bỏ , chạy đến vòng đu quay, lúc 6 giờ 47. Cậu bé đến nơi camera quay đến được, mà lúc 6 giờ 53, cậu bé lại xuất giữa camera, lúc này, bên cạnh cậu bé có thêm người, là người đàn ông đội nón, thấy gương mặt, vóc dáng rất cao, nắm tay cậu bé, ra ngoài khu vui chơi, sau đó thấy được họ đâu.

      Hồng Mi gọi ba mẹ cậu bé đến: “Đây là người đàn ông dẫn con ông bà , mọi người thấy người đàn ông này có ấn tượng gì ? Co phải là người quen ?”

      Ba mẹ bé đểu lắc đầu, “ có, chúng tôi biết người nào lại cao như vậy.”

      Tần Uyên: “Nếu như bắt cóc con ông bà vì tiền nhất định gọi điện thoại liên hệ với ông bà, có bất kỳ tin tức gì ông bà lập tức liên hệ với chúng tôi, đừng tự ý hành động.”

    5. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      Chương 52

      Ở giữa căn phòng, có cái ghế ngã sàn nhà màu nâu, phía có treo , đầm ngủ màu trắng của ấy dài đến mắt cá chân, hai tay vô lực thả xuống, cổ ấy có sợi dây to, sinh mệnh của trẻ ấy kết thúc.

      Bên ngoài nhà, Đổng Kha suy sụp tinh thần ngồi xổm dưới đất, tay che mắt, tràn đầy đau thương, trong đêm ngắn ngủi, con trai mất tích, biết sống chết thế nào, hôm nay vợ mới kết hôn lâu cũng tự tử chết.

      Hồng Mi cúi người dịu dàng với ông ta: “Ông Đổng, đừng quá đau buồn, tôi có chút chuyện muốn hỏi ông, ông là người đầu tiên phát thi thể sao?”

      Đổng Kha ngẩng đầu, khóe mắt có chút nước mắt, ông ấy từ từ : “ sai. Hôm qua con trai tôi bị bắt cóc, tôi có trách ấy vài câu vì trông con cẩn thận, ấy tức giận nên muốn về nhà, tuy lúc đó tôi rất tức giận nên tôi đưa ấy về nhà mà đưa ấy đến căn nhà trước đây ấy ở trước khi đám cưới, sáng sớm hôm sau tôi cũng bớt giận, muốn đón ấy trở về, ai biết được, vừa mở cửa, liền, liền, thấy, ấy.” Đổng Kha đau khổ cúi đầu

      Thi thế Chu Vân treo giữa trung, Tần Uyên nhìn thi thể của ấy rồi với các thành viên trong đội: “Nếu như người vừa vào phòng thấy vợ mình treo cổ tự sát phản ứng đầu tiên là gì?”

      “Đương nhiên là đem ấy xuống để xem còn có thể cứu hay . A!” Triệu Cường há to miệng, đột nhiên nghĩ ra việc.

      Tần Uyên: “Thế nhưng Đổng Kha làm như vậy, phản ứng đầu tiên của ông ấy là báo cảnh sát sau đó ở bên ngoài chờ cảnh sát đến.”

      Triệu Cường mỉa mai : “Đúng vậy, chuyện này thể xảy ra, xem bây giờ ông ta còn giả bộ đau khổ, dưới tình huống đó sao ông ấy có thể bình tĩnh như vậy, quan tâm đến sống chết của vợ mình mà chỉ báo cảnh sát, phá hư bất cứ chi tiết gì ở trường.”

      Tần Uyên tiếp tục phân tích: “Hơn nữa việc Chu Vân tự sát có rất nhiều điểm đáng nghi:

      Thứ nhất, nguyên nhân tự sát của ấy là gì? Ngày hôn qua bởi vì ấy cẩn thận nên khiến con của chồng mình bị bắt cóc, có thể ấy tự sát vì áy náy nhưng với biểu ngày hôm qua của ấy có thể tự sát vì áy náy sao? ấy quan tâm đến đứa con, cũng thể vì chồng trách mình vài câu mà đột nhiên muốn tự tử.

      Thứ hai, để di thư bàn. Lá thư này phải viết tay mà được in ra, trong nhà cũng có máy in, như vậy ấy ra ngoài in bức thư này, hôm qua, Đổng Kha lái xe đưa ấy về nhà, đường có dừng lại ở đâu, nên ấy về đến đây trước buổi tối. Về đến nhà, ấy nảy sinh ý định tự tử sau đó ra ngoài in ra di thư rồi về nhà tự sát.”

      Trần Mặc gật đầu : “Đúng vậy, như vậy có chút kỳ lạ, ấy căn bản cần làm như vậy rất tốn công phí sức, trực tiếp viết thư tay là được rồi.”

      Thi thể Chu Vân được đặt dưới đất, Lam Tiêu Nhã kiểm tra sơ qua, “Thời gian tử vong vào khoảng 2 đến 3 giờ sáng, chết do nghẹt thở, a, đội trưởng, tới xem, đầu của ấy có dấu vết từng bị đánh.”

      Trần Mặc: “ như vậy ấy bị đánh trước sau đó bị treo lên, hung thủ trước đó chuẩn bị di thư đặt bàn, tạo dựng trường thành vụ tự tử.”

      Tần Uyên: “Hơn nữa hung thủ còn biết đêm qua có vụ bắt cóc, hung thủ lên kế hoạch rất cẩn thận.”

      Hồng Mi vội vã đến gần: “Đội trưởng, Đổng Kha đột nhiên xông ra ngoài, ông ấy biết ai giết Chu Vân.”

      Tần Uyên: “, chúng ta theo ông ấy.”

      Đội Điều Tra Đặc Biệt theo xe Đổng Kha, Tần Uyên lái xe, hỏi Mộc Cửu ngồi bên cạnh: “Em đoán xem ông ấy đâu?”

      Mộc Cửu chắc chắn : “Đến nhà vợ trước của ông ta.”

      Kết quả đúng là vậy, Đổng Kha lái xe đến nhà vợ trước của mình, ông ấy nhấn chuông cửa vài lần rồi mạnh mẽ gõ cửa.

      Vơ trước của ông ấy, Dư Bích, ra mở cửa, vừa nhìn thấy Đổng Kha tức giận thoáng lui về phía sau chút, “ làm gì thế? Có tin của con trai sao?”

      Đổng Kha trực tiếp hỏi: “Chu Vân có phải do giết hay ?”

      “Chu Vân?” Dư Bích có chút kịp phản ứng, dường như biết lý giải thế nào, cuối cùng hiểu ra kinh ngạc, “Cái gì? Chu Vân chết? xảy ra chuyện gì?”

      Đổng Kha cười lạnh : “Chuyện gì? Chẳng lẽ phải giết người sao?”

      Dư Bích cũng kích động, “ bậy cái gì đó? Vợ mình bị giết đổ hết lên người tôi à? Tôi là phụ nữ có thai mà lại giết ấy? nghĩ tôi có thể làm được sao?”

      “A.” Đổng Kha nhìn ấy : “Bây giờ tôi hiểu hết rồi, lúc nào đưa con cho tôi, canh ngay lúc tôi để Chu Vân trông nó dẫn nó , sau đó buổi tối đến giết Chu Vân, ngụy tạo như ấy tự tử, để người khác nghĩ ấy áy náy nên tự sát.”

      Dư Bích: “ càng càng quá đáng rồi đó, sao tôi có thể bắt cóc con trai mình được, hơn nữa hôm qua nhìn thấy trong camera sao? Là người đàn ông dẫn nó , phải tôi! Hơn nữa tôi làm những việc đó vì cái gì?”

      phải bởi vì luôn oán hận có ấy nên thiết kế tất cả những việc này sao?”

      “Tôi oán hận ta? Đúng, trước đây tôi hận ta, hận ta làm tiểu tam, hồ ly tinh, nhưng bây giờ tôi kết hôn rồi, tôi còn phải cảm ơn ta, nếu nhờ ta tôi làm sao thấy được bộ mặt của , làm cho tôi cảm thấy buồn nôn có biết ? Còn nữa, cho rằng Chu Vân cam tâm tình nguyện theo sao, nếu như phải vì những đồng tiền dơ bẩn của nghĩ ấy để ý đến sao, nghĩ với tuổi tác của còn có thể thỏa mãn ta à?” Dư Bích càng càng hả giận, đến đây càng mỉa mai ông ấy hơn: “Đúng rồi, lẽ biết, bên cạnh ấy chỉ có người đàn ông, lần trước tôi còn thấy ấy hôn người đàn ông đẹp trai đường đó.”

      Nghe vợ trước mình như vậy, lửa giận của Đổng Kha càng lúc càng cao, khuôn mặt trở nên hung dữ, Dư Bích thu lại bộ dạng đắc ý, che chở bụng mình lui về phía sau, “, làm gì thế?”

      “Tôi bóp chết !”

      Đội Điều Tra Đặc Biệt thấy tình huống này, nhanh chóng ngăn cản Đổng Kha nổi điên.

      Hồng Mi đỡ Dư Bích còn hoảng hốt ngồi xuống salon trong phòng khách.

      Đổng Kha tuy bị khống chế nhưng miệng vẫn còn la hét: “Là ấy giết Chu Vân, là ấy giết Chu Vân! Mọi người mau bắt ta lại!”

      Tần Uyên: “Ông Đổng, ông bình tĩnh chút, chúng tôi điều tra cái chết của Chu Vân.”

      Đổng Kha cũng từ từ bình tĩnh lại, Tần Uyên thấy tình trạng của ông ta khá hơn nên để Triệu Cường thả ông ấy ra.

      Đổng Kha ngồi salon đối diện với Dư Bích nhưng vẫn tức giận nhìn Dư Bích, Dư Bích hừ lạnh tiếng, nhìn ông ấy nữa.

      “Chúng tôi có số vấn đề muốn hỏi hai người. Dư, đêm qua sau khi rời khỏi khu vui chơi đâu?”

      Dư Bích vuốt bụng mình, “Tôi về nhà, tôi ở nhà với chồng của tôi, tin mọi người có thể xem camera, tôi hề ra ngoài.”

      Tần Uyên lại hỏi: “Còn ông Đổng sao?”

      Đổng Kha lập tức cảm thấy khó chịu, “Vì sao lại hỏi tôi, các người nghĩ tôi giết vợ mình sao?”

      “Ông Đổng, tại sao sau khi thấy vợ mình treo cổ tự tử, phản ứng đầu tiên của ông phải thả ấy xuống xem ấy còn sống hay mà lại báo cảnh sát trước chứ?”

      Đổng Kha ấp úng, “Tôi, lúc đó tôi quá sợ hãi thôi mà.”

      Tần Uyên: “Theo như tôi thấy lúc đó ông Đổng rất bình tĩnh.”

      Mộc Cửu phân tích: “Việc này có hai trường hợp, thứ nhất, Chu Vân là do ông giết, trường tự tử cũng do ông ngụy tạo, thứ hai, khi thấy Chu Vân chết, ngoại trừ sợ hãi ông cũng cảm thấy đau khổ gì, có thể ông biết Chu Vân bên ngoài có người đàn ông khác nhưng ông ly dị với ta, bởi vì ông muốn tìm chứng cứ để phòng khi ly hôn phải bị chia tài sản. Nên sau khi thấy Chu Vân treo cổ tự tử, phản ứng đầu tiên của ông phải là xem ấy còn sống hay chết mà ông bình tĩnh tính toán, ấy thể tự tử, sau khi thấy di thư, ông càng chắc chắn ấy bị giết, ông nghi ngờ tất cả là do vợ trước làm, con cũng là do ấy nhờ người bắt nên ông hề động đến trường mà báo cảnh sát trước tiên.”

      Dư Bích hoảng sợ nhìn chồng trước của mình, “Ông đáng sợ, người bên gối ông bị treo cổ mà ông lại tính toán những chuyện này, chừng người cũng là do ông giết rồi.”

      Đổng Kha cũng trực tiếp : “Người phải tôi giết, nhưng sai, là trường hợp thứ hai, ấy có người đàn ông khác bên ngoài, tôi sớm biết chuyện rồi, chờ đến bây giờ là để tìm được chứng cứ xác thực, tôi muốn cho tiện nhân đó phân tiền nào hết. Hơn nữa người như ta sao có thể tự tử, nghĩ đến hôm qua con trai bị bắt cóc nên tôi đoán là do Dư Bích làm thôi, chừng con trai vẫn ở trong nhà ta đó!”

      Dư Bích kích động : “Ông bị điên à, sao lại nghĩ tôi làm nhiều chuyện như vậy chỉ để giết người phụ nữ? Tôi còn mang thai sao có thể làm ra những chuyện như vậy?”

      Lúc này Thạch Nguyên Phỉ gọi điện thoại đến: “Đội trưởng. Tôi xem camera ở khu nhà Chu Vân rồi, kết quả thấy được người, chính là người đàn ông tối qua dắt cậu bé , khoảng 3 giờ 15 sáng hôm qua xuất gần nhà Chu Vân. Mà Dư Bích và Đổng Kha đêm qua đều ở nhà, có ra ngoài.”

      “Tôi biết rồi, cảm ơn.” Tần Uyên cúp điện thoại, quay đầu với Dư Bích: “Đêm qua người bắt cóc con trai xuất ở gần nhà Chu Vân. Dư, phiền dẫn chúng tôi đến phòng của con trai .”

      Dư Bích cho là họ nghi ngờ , “Đến đó làm gì? Lẽ nào cho rằng tôi giấu con mình ở nhà?”

      Tần Uyên hỏi lại : “Người đó vừa mới bắt cóc con trai sau đó lại giết mẹ kế của cậu bé, cho rằng đây là trùng hợp sao?”

      Mộc Cửu: “ hiểu rất hoàn cảnh gia đình của hai người nên phải ngẫu nhiên lại bắt cóc con trai hai người đâu.”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :