1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Người Điều Khiển Tâm Lý - Dực Tô Thức Quỷ

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      Chương 44

      Ngôn Luật: khiêu chiến tôi.

      Ngôn Luật: “Vì hung thủ chọc đến tôi.”

      Mộc Cửu nhìn cậu : “Em biết hung thủ?”

      Trước tiên Ngôn Luật lấy cái ghế bên cạnh ngồi xuống, khoanh hai tay trước ngực rồi từ từ : “ biết, nhưng tại gần như dựa vào sách của tôi viết để giết người.”

      Mộc Cửu: “Em viết sách?”

      “Đúng vậy.” Ngôn Luật hất cằm lên, quay đầu với thanh niên phía sau: “Đại Bạch, đưa sách cho chị ấy xem.”

      “A, a.” Thanh niên được gọi là Đại Bạch kia nghe liền làm theo, mang cái túi to để bàn, sau đó mở dây kéo, lấy ra quyển sách, chậm rãi vươn tay muốn đưa cho Mộc Cửu, nhưng cả người cậu ta rúc lại, cổ cũng rúc lại, nhìn qua có vẻ rất bất an.

      Mộc Cửu thấy tình trạng của cậu ấy, trong lòng cũng hiểu , liền tự mình đến lấy quyển sách.

      Đại Bạch thấy Mộc Cửu cầm sách , bộ dạng giống như trút được gánh nặng, kéo dây kéo túi lại rồi vác túi lưng, sau đó đứng phía sau Ngôn Luật.

      “Đây là sách em viết?” Mộc Cửu nhìn bìa sách, đọc lên tên sách: “Bắt Đầu Tử Vong.”

      Ngôn Luật đắc ý : “Đúng vậy, bây giờ tôi dựa vào cái này để kiếm tiền.”

      Tần Uyên nhìn thoáng qua quyển sách, hỏi Ngôn Luật: “Vậy là hung thủ đọc sách của cậu rồi dựa vào đó tiến hành quá trình phạm tội?”

      Ngôn Luật nhíu mày: “ là ai?”

      Mộc Cửu đáp: “ rể tương lai của em.”

      Ngôn Luật bất mãn, liếc nhìn Tần Uyên, giọng khinh thường, “Là ta?”

      Mộc Cửu nghe xong híp mắt, sau đó chỉ vào Đại Bạch phía sau Ngôn Luật, “Cậu ta là ai?”

      Ngôn Luật trừng mắt nhìn , sau đó : “Tôi nhặt được thôi.” Thấy bị nhắc đến, Đại Bạch lại lùi về phía sau chút.

      Hai người vẫn trừng nhau.

      Cuối cùng, Tần Uyên nhìn được nên trước: “Hai người tạm gác vấn đề này qua bên , chúng ta về vụ án.”

      Ngôn Luật bĩu môi, nhìn sang chỗ khác, Mộc Cửu ngồi xuống, “Để tôi đọc xong quyển sách này trước .”

      Mộc Cửu nhanh chóng lật sách, lúc này Triệu Cường ở bên ngoài mua pizza vừa mới về, Lam Tiêu Nhã ngửi được mùi pizza cũng chạy đến phòng làm việc.

      Lam Tiêu Nhã thấy bọn họ hưng phấn : “A, chúng ta đến phòng làm việc nhìn hai nhóc đáng đó .”

      Triệu Cường thấy Ngôn Luật rất kinh ngạc, “A, Mộc Cửu, em trai đến rồi.”

      Ngôn Luật gì, chỉ dùng mũi ngửi thử mùi pizza.

      Mộc Cửu đóng sách lại, hỏi: “Em chọc đến ai rồi?”

      Ngôn Luật nổi điên lên: “Tôi chọc ai cả, ràng là chọc đến tôi! lại bắt chước dở tệ…”

      Mộc Cửu trực tiếp ngắt lời cậu, “Vụ án lần này bắt chước theo vụ án đầu tiên của em, nên em nghĩ tiếp tục dựa theo sách của em tiếp tục gây án?”

      Ngôn Luật tức giận : “Đúng vậy!”

      Triệu Cường còn chưa hiểu được vấn đề, mơ hồ : “A? Ai đến đây cho tôi biết xảy ra chuyện gì được ?”

      Lam Tiêu Nhã đến xoa đầu ta, “Ngốc quá, là quyển tiểu thuyết đầu tiên của em trai Mộc Cửu, lần này hung thủ dựa vào tình tiết của cuốn tiểu thuyết đó để giết người.”

      Triệu Cường nghe xong kinh hãi: “Cái gì? Có chuyện này nữa sao? Mau, ai đó cho tôi biết nội dung của cuốn tiểu thuyết này !”

      Mộc Cửu : “ tên biến thái.”

      Mắt Triệu Cường lấp lánh, “Cầu xin kể lại Mộc Cửu!”

      Mộc Cửu từ từ : “Kể về tên biến thái giết người.”

      Triệu Cường thở dài, đáng thương : “…Để tôi tự xem sách vậy.”

      Lam Tiêu Nhã sờ sờ bụng, kêu gọi mọi người: “Các bạn , chúng ta vừa ăn vừa .”

      Triệu Cường lấy pizza trong túi ra, chia đều để bàn, để phòng ngừa mình được ăn, trong miệng cậu ta miếng, tay cầm hai miếng.

      Mộc Cửu cầm miếng ăn, vẫn ngồi ở đó nhúc nhích nhìn thoáng qua Ngôn Luật, sau đó cầm miếng pizza về phía Ngôn Luật.

      Mộc Cửu cầm pizza đưa đến.

      Ngôn Luật liếc nhìn cái, thầm : “Đây là gì?” Đồng thời tay chuẩn bị đưa ra nhận lấy.

      Cũng ngay lúc đó, tay Mộc Cửu đột nhiên dời , đưa đến trước mắt Đại Bạch, : “Ăn pizza.”

      Đại Bạch nhìn pizza trước mặt, đầu tiên là bất ngờ, cậu ta rúc về phía sau, hai tay cong lại đặt ở trước miệng, hai mắt nhìn miếng pizza đó, rồi liếc mắt nhìn Mộc Cửu nhưng dám đưa tay nhận.

      Bị Mộc Cửu đùa giỡn, mặt Ngôn Luật đen lại, nghiến răng : “Chị ấy cho cậu ăn đó.”

      Lúc này Đại Bạch mới vươn tay, cẩn thận nhận pizza tay Mộc Cửu, giọng : “Cảm ơn, cảm ơn.”

      Mộc Cửu vừa ăn pizza vừa quay lại chỗ ngồi, sau đó Ngôn Luật đen mặt nhìn .

      Đại Bạch thấy sắc mặt của Ngôn Luật vui liền đưa pizza cho cậu, giọng : “Ngôn Luật, ăn.”

      Ngôn Luật quay đầu nhìn cậu ta, há miệng, Đại Bạch cẩn thận đút pizza cho cậu rồi rút tay về.

      Ngôn Luật trong miệng nhai pizza, vẻ mặt đắc ý nhìn Mộc Cửu, lại phát Mộc Cửu vừa uống trà sữa vừa ăn pizza, thèm nhìn cậu ta lấy cái, mặt cậu ta liền đen lại.

      Lam Tiêu Nhã thấy Đại Bạch có pizza, nên cầm miếng đến cho cậu ta ăn, Đại Bạch tiếng cảm ơn rồi nhanh chóng ăn.

      Lam Tiêu Nhã nhịn được xoa đầu cậu ta, “Đứa bé này ngoan.”

      Đại Bạch có chút xấu hổ cúi đầu, ngoan ngoãn đứng tại chỗ cho Lam Tiêu Nhã xoa.

      Hồng Mi và Đường Dật từ bên ngoài trở về cũng ăn xong pizza, các đội viên quay lại phòng họp tiếp tục nghiên cứu vụ án, Lam Tiêu Nhã mỉm cười nhìn Đại Bạch : “Đại Bạch, bọn họ làm việc, em ra đây chơi với chị .”

      Đại Bạch quay đầu nhìn Ngôn Luật như trưng cầu ý kiến.

      Ngôn Luật phất tay, “ .”

      Đại Bạch ngừng liếc nhìn Ngôn Luật rồi vác túi theo Lam Tiêu Nhã ra ngoài.

      Các đội viên khác ở lại trong phòng họp.

      Hồng Mi : “Tôi và Đường Dật chia nhau ra hỏi người nhà của hai nạn nhân, bọn họ gần đây có phát chuyện gì bất thường, cũng có người xa lạ nào cố tình tiếp cận con của họ.”

      Đường Dật bổ sung: “Hơn nữa theo họ hai đứa bé này bình thường ở bên ngoài chỉ hoạt động trong phạm vi tiểu khu và trường học thôi, cơ hội để hung thủ tiếp cận được hai bé là cao lắm.”

      Triệu Cường phản bác: “Nhưng bây giờ trẻ con bị gạt cũng ít mà, nếu bây giờ tôi cầm đồ ăn gì đó ra ngoài vài vòng chắc chắn khi quay về có thể mang theo đứa bé.”

      Trở về trọng tâm của vụ án, Mộc Cửu nhìn hình chụp trường vụ án : “Đây là nghi thức được thiết kế trong vụ án của em sao?”

      Ngôn Luật: “ sai, nhưng làm sơ sài quá. lựa chọn đối tượng sai nhưng chi tiết làm sai nên mất ý nghĩa của nó.”

      Triệu Cường hiếu kỳ hỏi: “Đó là nghi thức gì? Dùng để làm gì?”

      Ngôn Luật quay đầu nhìn Triệu Cường cười: “Dùng để nguyền rủa.”

      Triệu Cường thấy nụ cười trầm của Ngôn Luật, thoáng cái lạnh người, cắn ngón tay có chút oán giận: “Tại sao lại là nguyền rủa chứ!”

      Đường Dật chống cằm : “Tôi nghĩ có thể là fan hâm mộ cuồng nhiệt của em trai Mộc Cửu nên mới có thể làm ra những chuyện như vậy.”

      Mộc Cửu có lý giải của mình, “Nhưng mà có thể thay đổi chi tiết trong đó phải là do làm sơ sài mà là tự tạo ra cái mới dựa tình tiết của em, nghĩ có thể làm tốt hơn em.”

      Ngôn Luật cười lạnh, “ như vậy là khiêu chiến tôi?”

      Tần Uyên : “Nếu như hung thủ muốn khiêu chiến Ngôn Luật vậy chắc chắn gây án là để Ngôn Luật xem. Ngôn Luật, người hâm mộ muốn gửi thư cho cậu gửi đến đâu?”

      Ngôn Luật tùy tiện : “Chỗ biên tập của tôi.”

      Tần Uyên : “Vậy bây giờ chúng ta đến đó .”

      Những người khác tiếp tục điều tra, Tần Uyên dẫn Mộc Cửu và Ngôn Luật đến phòng làm việc của biên tập.

      Lúc đến nơi, khi xuống xe, họ tình cờ thấy hai bạn ăn kem ly, nhìn qua có vẻ là cặp chị em.

      Em trai ăn xong rồi nhìn ly kem trong tay, vẫn còn muốn ăn nữa nên mắt nhìn chằm chằm chị mình, dùng giọng êm ái : “Chị ơi, em muốn ăn kem ly nữa.”

      Chị có hai bím tóc giải thích cho em trai: “ phải em ăn xong rồi sao, mẹ rồi, chỉ được ăn ly thôi.”

      Em trai kéo tay áo của chị nhõng nhẽo: “Chị ơi! Chị ơi!”

      Chị nhìn em trai mình mềm lòng, hơi nhíu mi, như là băn khoăn biết nên nghe lời mẹ hay nên mua cho em trai thêm ly nữa đây.

      Em trai nhìn chị mình do dự, nhón chân lên hôn chị mình cái rồi tiếp tục nhõng nhẽo, “Chị là tốt nhất mà.”

      Cái này làm chị đó hoàn toàn mềm lòng, lấy ly kem của mình đưa cho em trai, “Được rồi, chị còn nửa đó, em ăn hết .”

      “Cảm ơn chị.” Em trai nhận ly kem, cười tươi như hoa, ăn hết miếng này đến miếng khác.

      Chị xoa đầu em trai mình, kéo tay của em trai, hai người càng lúc càng xa.

      Mộc Cửu nhìn lát sau đó quay đầu nhìn Ngôn Luật : “Em trai đó và em khi còn rất giống nhau, lúc nhõng nhẽo hôn mặt chị.”

      Vừa dứt câu mặt Ngôn Luật liền đen hơn, đối với Ngôn Luật mà , cậu ta chỉ muốn mãi mãi xóa lịch sử đen tối đó, tuy rằng muốn thừa nhận nhưng đó là , cậu thể phản bác.

      Hai người lại trừng nhau.

      Luc này Tần Uyên đột nhiên : “Vậy là chị em hai người đều giống nhau, khi nhõng nhẽo thích hôn mặt người khác.”

      Ngôn Luật nhìn về phía Tần Uyên

      Mặt Mộc Cửu chút biểu cảm, “Chúng ta vào thôi.”

    2. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      Chương 45

      Ngôn Luật: Thú vị lắm

      Ba người tìm được phòng biên tập của Ngôn Luật, Ngôn Luật gõ cửa liền có người ra mở, là hơn hai mươi tuổi, mở cửa thấy Ngôn Luật kia rất bất ngờ, mở to miệng, “A, sao hôm nay đại tác giả Ngôn lại đến đây?”

      Ngôn Luật nâng khóe miệng, “Đến lấy tiền nhuận bút.”

      Nữ biên tập trừng mắt nhìn, nhìn cậu ta lát gì, đưa tay chuẩn bị đóng cửa.

      Khi còn lại khe hở cửa bị giữ lại, nữ biên tập làm thế nào cũng đóng lại được, trong chốc lát, cửa lại bị đẩy ra.

      Tần Uyên lấy thẻ cảnh sát trong người ra, “Xin chào, chúng tôi là Đội Điều Tra Đặc Biệt.”

      Nữ biên tập thấy còn có cảnh sát đến, hai mắt trong phút chốc trừng lớn, nóng nảy đến mức giậm chân, “Đây là sao? Ngôn Luật cậu làm gì phạm pháp hả? , là cậu tố cáo tôi làm gì phạm pháp hả? cảnh sát, tôi là người dân lương thiện, vẫn luôn làm đúng công việc của mình, đường có nhặt được tiền tôi cũng đưa cho cảnh sát, chú à, tôi tham ô, nhận hối lộ, làm bất cứ việc gì trái với luật pháp, từ mẹ tôi dạy tôi có thể tham chút lợi ích nhưng tuyệt đối làm chuyện phạm pháp.”

      Nữ biên tập liền thở gấp sau đó tiếp tục : “Lần này chưa đưa tiền nhuận bút cho cậu ta là vì cậu ta cố tình kéo dài thời gian giao bản thảo, hơn nữa tôi cũng nuốt tiền nhuận bút của cậu ấy, trời đất chứng giám đó, tôi đối với cậu ấy rất tốt, gây áp lực cho cậu ta, còn sắp xếp các hoạt động khác cho cậu ấy, để cho cậu ấy có gian tự do sáng tác, Ngôn Luật cậu đúng , cậu thể đối xử với tôi như vậy, tôi cũng phải muốn đưa tiền nhuận bút cho cậu mà.”

      Nữ biên tập đó đột nhiên như súng bắn liên thanh, cứ thao thao bất tuyệt ngừng, tốc độ nhanh đến mức ba người muốn chen vào cũng được, đến mức còn gì để mới dừng lại, thở hổn hến.

      Tần Uyên: “ à, chúng tôi muốn hỏi fan của Ngôn Luật có gửi gì cho cậu ta ?”

      Nữ biên tập sửng sốt chút rồi vỗ ngực thở dài, “A, khụ khụ, được rồi, sao mọi người sớm chút.” Nữ biên tập chỉnh sửa lại mái tóc, mỉm cười : “ theo tôi, là có nhiều đồ đó.”

      đến căn phòng cách vách, nữ biên tập chỉ vào đống đồ vật nơi góc tường : “Ở đây, đa số là thư, còn có chút quà, toàn bộ đều ở đây, tôi bỏ cái nào hết.” Nữ biên tập ra sức mở to hai mắt, muốn dùng vẻ mặt để chứng minh độ tin cậy trong lời của mình.

      Bỏ tất cả thư và quà tặng vào trong túi, tổng cộng có đến 4 túi lớn, Tần Uyên mang theo hai túi xuống, Mộc Cửu ôm túi lớn bằng nhung theo sau, nữ biên tập cũng mang theo hai túi, khó khăn để đuổi kịp người phía trước, nhìn Ngôn Luật nhàn nhã phía trước, gọi: “Ngôn Luật, cầm giúp tôi 1 túi .”

      Ngôn Luật quay đầu, đưa tay lấy hai bức thư : “Hết tay rồi.”

      Nữ biên tập: “…”

      Tần Uyên chở mọi người và mấy túi đồ quay về cục cảnh sát.

      Đội Điều Tra Đặc Biệt nghĩ có nhiều như vậy, sau khi nhìn thấy rất bất ngờ.

      Triệu Cường: “Trời ơi, fan hâm mộ bây giờ cũng nhiệt tình quá.”

      Hồng Mi: “Em trai của Mộc Cửu rất được yếu mến nha!”

      “Bởi vì sách rất hay mà!” Sau khi xem sách của Ngôn Luật, Đường Dật cũng trở thành fan hâm mộ.

      Biết họ trở về, Lam Tiêu Nhã dẫn Đại Bạch quay lại phòng làm việc, trong miệng cậu ta ăn snack khoai tây của Lam Tiêu Nhã cho, thấy Ngôn Luật, cậu ta liền chạy qua bên cạnh Ngôn Luật, đưa snack qua cho Ngôn Luật tựa như dâng lễ vật quý hiếm.

      mình cậu ăn . Ngôn Luật vốn định câu này để biểu đạt ý kiến của mình nhưng lời chưa ra đến miệng nuốt xuống, tay cầm miếng ăn.

      Đại Bạch ngây ngốc cười, sau đó tiếp tục ăn snack trong tay.

      Thấy cảnh tượng như vậy, Mộc Cửu cứ nhìn chằm chằm Ngôn Luật.

      Ngôn Luật cảm thấy phía sau có cảm giác gì đó cũng quay lại trừng.

      Tần Uyên đem túi đồ đặt giữa hai người họ, xem như là cắt đứt cuộc thi trừng của họ.

      Bởi vì thư và quà tặng quá nhiều nên để tìm được hung thủ, mọi người phải đem những thứ này chia đều, ai cũng tham gia kiểm tra.

      Tần Uyên : “Hung thủ chắc chắn gửi đến mấy bức thư, hơn nữa thư của ta rất dài, nên chúng ta ưu tiện chọn ra những người gửi nhiều thư cho cậu ta.”

      Mộc Cửu và Đường Dật dùng trí nhớ hơn người của họ để chọn ra những người viết hai bức thư trở lên.

      Khi bắt đầu xem thư, Mộc Cửu với họ: “ viết thư rất đặc biệt, ngay từ đầu miêu tả cảnh tượng trong tiểu thuyết, trích dẫn nhiều câu trong tiểu thuyết. Càng về sau là phân tích diễn biến trong lòng hung thủ, cảm nhận được tàn nhẫn của hung thủ, kiềm chế được nên rơi vào cảm xúc đó. Thế nhưng những bức thư sau có thay đổi nhiều so với những bức trước, ngược lại phân tích người bị hại trong tiểu thuyết, dùng từ ngữ thô tục để nhục mạ những người bị hại, hơn nữa còn đưa vào đó những tưởng tượng của mình, xem mình là hung thủ. Ở bức thư gần nhất, nhắc tới quá trình phạm tội lần này của , đây chính là sáng tạo của , giọng văn của rất khoe khoang tự cao.”

      Sau khi Mộc Cửu xong, mọi người bắt đầu hành động, Tần Uyên, Mộc Cửu, Ngôn Luật, Đường Dật, Triệu Cường, Hồng Mi phụ trách xem thư, Lam Tiêu Nhã và Trần Mặc xem qua tặng.

      Tần Uyên và Ngôn Luật xem rất nhanh, mà tốc độ đọc của Mộc Cửu và Đường Dật còn đáng ngạc nhiên hơn, Mộc Cửu căn bản là chỉ nhìn lướt qua, cứ liên tục lật, đối với hai loại tốc độ hơn người này, Triệu Cường và Hồng Mi chỉ có thể cố gắng xem thư nhanh hơn.

      Mà Lam Tiêu Nhã ở bên cạnh mở quà cũng sợ hãi than thở: “Trời ơi, lại còn có người gửi dao đến. Thần thánh ơi, đây là cái gì? Còn gửi đến khăn tay dính máu nữa chứ.”

      Trần Mặc yên lặng, bình tĩnh mở quà, ngoại trừ cau mày chút phản ứng cũng có. Còn Đại Bạch mở quà rất hưng phấn, tựa như rất thích loại cảm giác ngạc nhiên này.

      Thời gian dần trôi qua, lúc này, Mộc Cửu cầm hơn mười bức thư trong tay, cứ liên tục đảo mắt xem rồi ngẩng đầu : “Tìm được rồi.”

      Mọi người nghe thấy đều đến gần, Mộc Cửu cầm hơn mười bức thư đặt lên bàn rồi lần lượt bày ra cho mọi người xem, sau đó : “Đây là những bức thư đầu tiên của , chữ viết rất gọn gàng, ngoài những dòng chữ thể thích của dối với quyển sách này còn trích dẫn rất nhiều câu trong quyển sách, những câu trích dẫn dùng viết khác màu để viết, rất nghiêm túc đọc quyển sách này nhiều lần.

      Mấy bức thư giữa lại nhiều lần dùng đến mấy loại câu như ‘ tàn nhẫn, cứ lấy mạng người khác mà có bất kì lý do gì.’ ‘ giống như tên đồ tể, mà những người bị hại thể nào thoát khỏi vũ khí của , chỉ có thể để cho hành hung, thể phản kháng.’ ‘ ra cuối cùng là người như vậy, có thể làm ra những chuyện như vậy, tôi thể tưởng tượng ra được.’ Lúc này chữ của xấu hơn nhiều, có vài chỗ là cố gắng lắm mới có thể viết được, bởi vì lúc này tâm lý của bất đầu nóng nảy, gấp gáp.

      Mà những bức thư gần đây, miêu tả của đối với người trong tiểu thuyết lại là ‘Bọn họ đáng chết, những người ngu xuẩn nên sống đời này.’ ‘ có thể chết thảm hơn nữa, chết như vậy dễ dãi cho .’ Mà bây giờ lại về hung thủ thế này ‘Chắc là phải sáng tạo hơn chứ, những thứ này đủ, tôi chắc chắn làm tốt hơn .’ Lúc này chữ của càng xấu hơn, thậm chí có vài bức thư bị vo lại nữa.

      Bức thư cuối cùng, được gửi vào ngày hôm qua, viết ‘Tôi nắm giữ tính mạng của nó, bong bóng đem nó đến thiên đường.’ ‘Tôi chôn cất ấy, lời nguyền rủa của ấy ngấm vào bùn đất, từ từ sinh sôi, từ từ lớn lên.’ ‘Phá hủy và phục hồi, tôi chính là người sáng tạo.’ thực tất cả trước khi viết, chữ viết còn xấu nữa, nhưng còn gọn gàng như lúc đầu, viết rất dễ dàng, dường như có chút nhàng, bởi vì tìm được cảm giác thành tựu, thể thành quả của mình.”

      Nghe phân tích của Mộc Cửu, miệng Triệu Cường và Lam Tiêu Nhã mở càng lúc càng dài, càng lớn, Đường Dật bội phục nhìn Mộc Cửu, Ngôn Luật chỉ ở bên cạnh cười nhạt.

      Tần Uyên hỏi: “ có ký tên ?”

      Mộc Cửu: “ viết tên của mình, bức thư cuối cùng ký tên là: Người Sáng Tạo.”

      Ngôn Luật nhìn chữ ký bức thư cuối cùng, nâng khóe miệng, “Thú vị lắm.”

    3. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      Chương 46

      Ngôn Luật: giống như người có khả năng làm những việc hung thủ làm.

      Thạch Nguyên Phỉ phiền não : “Chúng ta biết tên , thư cũng có địa chỉ làm sao có thể tìm được người này đây?”

      Tần Uyên đột nhiên đề nghị: “Tổ chức buổi ký tặng sách.”

      Mọi người quay đầu nhìn Tần Uyên.

      Tần Uyên giải thích: “Tổ chức buổi ký tặng sách cho Ngôn Luật, người đó chắc chắn đến.”

      Triệu Cường có chút hoài nghi, “ chắc chắn đến sao? Dù sao cũng quá nguy hiểm.”

      Mộc Cửu khẳng định: “, chắc chắn đến, chống lại mê hoặc này được đâu.”

      Vậy nên mọi người nhanh chóng liên lạc với nữ biên tập của Ngôn Luật, nữ biên tập nghe Ngôn Luật muốn tổ chức buổi ký tặng sách ở bên đầu dây bên kia kích động đến mức gào khóc, “ phải là tôi nằm mơ chứ, chắc cậu đùa giỡn với tôi đúng ?” Sau khi luyên thuyên tràn dài, cuối cùng ta cũng tin lời Ngôn Luật , “Được, tôi lập tức chuẩn bị, ngày mai, trễ nhất là ngày kia tôi chuẩn bị chỗ cho cậu, tới lúc đó cậu đừng có lỡ hẹn đó.”

      Cuối cùng buổi ký tặng được quyết định tổ chức vào hai ngày sau, địa điểm là nhà sách lớn nhất trong thành phố.

      Hai ngày trước buổi ký tặng, chủ đề ‘Tác giả của tiểu thuyết Bắt Đầu Tử Vong mở buổi ký tặng sách’ các diễn đàn lập ra, các nhà sách trong thành phố cũng tổ chức tuyên truyền muốn cho tất cả các độc giả biết đến tin tức này, nên Đội Điều Tra Đặc Biệt cần lo hung thủ biết đến tin tức này.

      Đến buổi ký tặng, nữ biên tập hối thúc Ngôn Luật sớm đến nhà sách, mọi người trong Đội Điều Tra Đặc Biệt cũng mặc thường phục đến trường, tuy rằng lúc này cách thời điểm bắt đầu hơn 1 tiếng thế nhưng có rất nhiều độc giả đến trường.

      Triệu Cường nhìn fan hâm mộ cảm thán: “Xem ra fan hâm mộ của em trai Mộc Cửu đều rất nhiệt tình, trai , già trẻ, lớn bé đều có đủ.”

      Đường Dật cầm sách được Ngôn Luật ký tên xong vui vẻ : “Đúng vậy, tôi được ký tên trước rồi, chắc phải xếp hàng chờ dài cổ rồi.”

      Triệu Cường ước mơ: “Aiz, tôi cũng làm tiểu thuyết gia nghiệp dư, kiếm được tiền còn được nổi tiếng. A, Đường Dật, hay tôi ký tên cho cậu trước, sau này tôi nổi tiếng rồi chữ ký đó đáng giá lắm đó.”

      Đường Dật chăm chú suy nghĩ: “ cần.”

      Triệu Cường kiên trì, “Đường Dật à, thể biết trước được chuyện gì đâu. Bây giờ tôi ký tên cho cậu trước nếu sau này cậu có xếp hàng cũng được tôi ký cho đâu.”

      Đường Dật vỗ vai ta : “ Cường, chờ khi nào báo cáo của cần tôi sửa nữa rồi hẵng .”

      “…” Triệu Cường liền bị nghẹn họng.

      giờ sau, buổi ký tặng sách bắt đầu, Ngôn Luật xuất đúng giờ, trường liền rối loạn, bởi vì đây là lần đầu tiên Ngôn Luật lộ diện trước mặt mọi người, trước đây cậu ấy vẫn luôn thần bí, độc giả biết gì về tuổi tác cũng như dáng vẻ của cậu nên đây là trong những lý do hấp dẫn nhiều độc giả đến buổi ký tặng sách này.

      Có lẽ ngờ rằng tác giả còn tuổi như vậy, độc giả tại trường càng thêm sùng bái Ngôn Luật, càng nhiệt tình với cậu ta hơn.

      Đối với nhiệt tình của fan hâm mộ, Ngôn Luật vẫn giữ thái độ ngoài cười nhưng trong cười, tuy rằng thích những hoạt động như vậy nhưng để có thể tìm được hung thủ, cậu vẫn chịu đựng để thỏa mãn các cầu của độc giả, thế nhưng sắc mặt càng lúc càng khó chịu.

      Triệu Cường đồng cảm : “Tôi nghĩ em trai Mộc Cửu sắp đến giới hạn chịu đựng rồi.”

      Trần Mặc hỏi: “Người kia còn chưa xuất sao?”

      Mộc Cửu lắc đầu.

      Đường Dật cũng có chút lo lắng, “Lỡ hung thủ xuất sao?”

      Mộc Cửu : “ nhất định đến.”

      Buổi ký tặng còn tiến hành, mọi người trong Đội Điều Tra Đặc Biệt từng giờ từng phút đều chú ý đến từng độc giả, lúc này Mộc Cửu đột nhiên kéo tay Tần Uyên.

      Tần Uyên cuối đầu, phát Mộc Cửu đến nơi khác để nhìn, nhìn theo hướng mắt của Mộc Cửu, thấy thanh niên đội mũ đứng gần cuối hàng, nhìn qua ta khoảng hơn 20 tuổi, sắc mặt có chút tái nhợt, trong tay ôm chặt sách của Ngôn Luật, cứ cuối đầu về phía trước, nhìn qua như là người lo nghĩ việc gì đó, đương nhiên đây phải là nguyên nhân chính để Mộc Cửu chú ý đến ta, nguyên nhân chính là cổ tay của thanh niên đó có cột dây ruy băng màu đỏ, giống y như dây ruy băng cột vào người hai đứa bé bị hại.

      Sau khi Tần Uyên thấy hạ giọng cho bọn Triệu Cường biết, ba người sau khi nhìn thấy thầm chú ý người đàn ông này.

      Nửa tiếng sau, cuối cùng cũng đến lượt thanh niên này.

      ta nhìn chằm chằm vào Ngôn Luật, trong mắt tràn đầy hưng phấn.

      Ngôn Luật phát ta để sách lên bàn ngẩng đầu lên nhìn, khi nhìn thấy cổ tay thanh niên này có cột sợi ruy băng đỏ, lại chú ý thấy Mộc Cửu và Tần Uyên đến gần mình trong lòng hiểu .

      Trước đó Ngôn Luật vẫn luôn muốn chuyện lúc này lại mở miệng : “ ơi, đưa sách cho tôi .”

      Thanh niên này lập tức dùng hai tay để sách lên bàn trước mặt Ngôn Luật, hai tay ngừng chà sát, mắt nhìn chằm chằm Ngôn Luật.

      Ngôn Luật cầm bút hỏi: “ tên là gì?”

      Thanh niên rất bất ngờ, có chút bị lắp: “A, tên là, Người, Người Sáng Tạo.”

      “Người Sáng Tạo?” Ngôn Luật để bút xuống, ngẩng đầu nhìn , nâng khóe miệng, “Cuối cùng cũng tìm được .”

      Người của Đội Điều Tra Đặc Biệt ở bên ngoài phòng thẩm vấn nhìn người ngồi bên trong.

      Hồng Mi : “Thạch Đầu tra được tư liệu về , tên là Trịnh Dư Khánh, năm nay 26 tuổi, thất nghiệp.”

      Triệu Cường rất khó hiểu: “Sao tôi cứ có cảm giác tự đâm đầu vào lưới vậy, tự nhiên với Ngôn Luật mình là Người Sáng Tạo.”

      Tần Uyên : “Bởi vì trong nội tâm mong muốn Ngôn Luật chú ý đến , với Ngôn Luật chính là thần tượng, đây là kiểu fan hâm mộ điên cuồng.”

      Ngôn Luật rảnh rỗi nhìn bọn họ, “Vậy bây giờ mọi người định làm gì?”

      Tần Uyên nhìn Ngôn Luật : “Ngôn Luật, cậu thẩm vấn .”

      Ngôn Luật rất bất ngờ, “Để tôi ?”

      Tần Uyên giải thích: “Bây giờ rất kín miệng, người khác hỏi gì cũng , nhưng cậu giống với những người khác, rất muốn cho cậu biết quá trình phạm tội của , muốn có được công nhận của cậu.”

      Ngôn Luật nhún vai, “Nếu mọi người đồng ý tôi có ý kiến.”

      “Chị vào chung với em.” Mộc Cửu xong đẩy cửa vào.

      Mộc Cửu bước vào cầm điều khiển chỉnh nhiệt độ máy lạnh cao hơn, nhiệt độ trong phòng đỡ lạnh hơn.

      Ngôn Luật bước vào phòng thẩm vấn trực tiếp ngồi đối diện Trịnh Dư Khánh, khoanh hai tay lại nhìn .

      Trịnh Dư Khánh cuối đầu, sắc mặt tái nhợt, tóc cũng rối loạn, thân thể hơi đung đưa theo tiết tấu, tay trái vẫn đặt cổ tay phải có dây ruy băng đỏ kia.

      Lát sau, Ngôn Luật từ từ : “Người Sáng Tạo.”

      Trịnh Dư Khánh thoáng cứng người lại, các động tác khác cũng dừng lại nhưng lại nhanh chóng khôi phục lại bộ dạng như cũ.

      Ngôn Luật: “ là người viết thư cho tôi, ký tên là Người Sáng Tạo?”

      Trịnh Dư Khánh gật đầu.

      Ngôn Luật nhìn chằm chằm hỏi: “Vậy nghĩ hung thủ trong quyển tiểu thuyết thứ nhất của tôi thế nào?”

      Trịnh Dư Khánh vẫn còn khẩn trương, lắp rất nhiều, tựa như biết làm thế nào để trả lời vấn đề của Ngôn Luật, “, , rất, tốt.”

      Ngôn Luật lại hỏi: “ thấy mình có thể làm tốt hơn sao?”

      Trịnh Dư Khánh gì, chỉ liên tục gẩy dây ruy băng đỏ kia.

      Ngôn Luật lại hỏi tiếp, nhìn dây ruy băng đỏ tay hỏi: “Dây ruy băng đỏ này có ý nghĩa gì?”

      Trịnh Khánh Dư đáp: “Là người khác cho tôi.”

      Ngôn Luật hỏi: “Tại sao người đó cho cái này?”

      thành trả lời: “Cột lại như vậy đau đớn nữa, vết thương cũng còn đau nữa.”

      Mộc Cửu như suy nghĩ gì đó, sau đó hỏi: “Vậy nên cột dây ruy băng đỏ cổ họ? Vì sợ họ đau sao?”

      Trịnh Dư Khánh gật đầu.

      Mộc Cửu: “Bữa đó làm thế nào để tiếp cận rồi bắt hai đứa bé đó ?”

      Ánh mặt Trịnh Dư Khánh nhìn xa xăm, “Tôi cho bé đó viên kẹo sau đó dẫn bé đó , rồi tôi đến trường học gần đó, bắt cậu bé lên xe. Xong rồi tôi dẫn họ ăn hamburger, rồi để họ ở trong phòng của tôi, họ khóc cũng ầm ĩ, buổi tối tôi siết cổ họ chết rồi đem họ ra chỗ gần khu vui chơi,” cứ mở miệng , dùng giọng điệu bình thản, nhanh chậm ra những lời này.

      dừng lại chút, sau đó vuốt dây ruy băng đỏ cổ tay tiếp tục : “Tôi cột dây ruy băng đỏ cho họ, con làm thành chiếc nơ bươm bướm, rất đẹp, cứ như vậy nhìn thấy vết thương nữa.”

      Mộc Cửu và Ngôn Luật ra khỏi phòng thẩm vấn, Mộc Cửu có biểu cảm gì, Ngôn Luật lại cau mày.

      Tần Uyên hỏi: “Sao rồi?”

      Mộc Cửu nhìn thân thể Trịnh Dư Khánh đung đưa : “Rất lạ, tự thuật quá trình gây án của mình giống như là người đứng xem hơn là người thực , những chỗ then chốt đều chỉ sơ qua nhưng chỉ khi về lúc cột dây ruy băng đỏ mới miêu tả kỹ quá trình, chỉ có lúc đó mới là người thực .”

      Ngôn Luật hiếm khi ủng hộ suy nghĩ của Mộc Cửu cũng , “Trạng thái tinh thần của được tốt, giống khi viết thư cho tôi, nhưng nếu là hung thủ, với tình trạng bây giờ của thể lạnh lùng như vậy được, giống như người có khả năng làm những việc hung thủ làm.”

      Triệu Cường nghe xong kinh hãi: “Vậy chúng ta bắt lầm người rồi sao? phải hung thủ sao?”

      Hai người gì, chỉ nhìn Trịnh Dư Khánh trong phòng thẩm vấn, rơi vào trầm tư.

      “Đội trưởng, xong rồi, có án mạng.” Đường Dật vội vã chạy đến, nhìn thấy Ngôn Luật dừng lại chút, chậm rãi : “Hơn nữa còn giống như vụ án thứ hai trong tiểu thuyết của em trai Mộc Cửu.”

    4. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      Chương 47

      khi bắt đầu thể dừng lại.

      Bọn họ bắt được đối tượng tình nghi nhưng vụ án vẫn tiếp tục xảy ra, lời của Đường Dật như chứng thực suy đoán của Mộc Cửu và Ngôn Luật, hay chính xác là hung thủ vẫn chưa bị bắt.

      Đội Điều Tra Đặc Biệt nhanh chóng đến trường vụ án.

      Nhìn trường vụ án khiến mọi người cảm thấy như bị nghẹt thở, mặt đầm trắng lẳng lặng nằm mặt đất, nhắm hai mắt, gương mặt trông rất bình tĩnh, mái tóc đen dài xõa ra hai bên, hai tay tạo thành hình chữ thập trước ngực, đôi tay trắng nõn của có hai đóa hồng đỏ xinh tươi, mà làm cho người ta kinh sợ nhất chính là những đóa hồng đỏ nở rộ vây quanh , xinh đẹp kiều diễm, màu trắng, màu đỏ, màu đen, ba màu sắc trộn lẫn lại, tạo ra bức tranh tuyệt mỹ.

      Lam Tiêu Nhã làm công tác kiểm tra đơn giản rồi với họ: “ người nạn nhân có bất kỳ vết thương bên ngoài nào, nguyên nhân tử vong chắc là do trúng độc, nhìn tình trạng của ấy, có thể là trúng độc Kali Xyanua, hơn nữa thời gian tử vong là khoảng hơn hai tiếng trước.”

      Triệu Cường nắm tóc, “ quá hai tiếng đồng hồ? Khi đó Trịnh Dư Khánh ở nhà sách dự buổi ký tặng mà, lẽ bắt nhầm người rồi sao?”

      Mộc Cửu cẩn thận nhìn thi thế : “Vẫn là 2.”

      Vẻ mặt Triệu Cường mơ hồ, “Hả? Cái gì 2?”

      Mộc Cửu chỉ vào hoa hồng bên cạnh thi thể, “Số hoa hồng đất, mỗi hàng đều là bội số của hai, đối với số hai có chấp niệm mãnh liệt.”

      Đường Dật cũng nhanh chóng đếm qua, “Đúng vậy, lần trước cũng vậy, hai người bị hại, số bong bóng cũng là bội số của 2.”

      Ngôn Luật sờ cằm, “Chứng cưỡng bức đó. Có thể bây giờ mất đồng bọn nên là 2 thiếu 1, trong lòng chắc chắn rất lo lắng.”

      Trần Mặc : “Vậy nên vụ án lần trước có hai người, là Trịnh Dư Khánh, 1 là hung thủ vụ án lần này.”

      Mộc Cửu cuối đầu, mắt vẫn nhìn theo thi thể, “Trịnh Dư Khánh có cá tính rất đặc biệt nhưng thể tự mình hoành thành những việc này, nên có người khác là hung thủ, là người thực toàn bộ vụ án. có chứng cưỡng bức, tính cách kiêu ngạo, thông minh, hơn nữa đem những tưởng tượng của Trịnh Dư Khánh ra để thực .”

      Ngôn Luật khoanh hai tay lại cười nhạt, “ tưởng tượng, hành động, đúng là tổ hợp tuyệt vời.”

      Cuối cùng Tần Uyên cũng lên tiếng: “Nếu Trịnh Dư Khánh cũng biết chúng ta có thể thông qua Trịnh Dư Khánh để tìm ra .”

      Quay lại cục cảnh sát, Đội Điều Tra Đặc Biệt ở trong phòng họp để phân tích vụ án.

      Hồng Mi cầm tư liệu về nạn nhân : “Lần này người chết tên là Lý Mộng Quyên, năm nay 28 tuổi, là chủ của 1 của hàng bán hoa, sáng nay cửa hàng vẫn mở của bình thường, lúc chiều chủ cửa hàng kế bên trong nhà Lý Mộng Quyên có chuyện nên đóng cửa sớm, sau đó thấy quay lại nữa, Lý Mộng Quyên ở chung với ba mẹ của ấy, buổi chiều ấy về nhà vì mẹ ấy cho ấy biết sức khỏe ba ấy tốt, nên buổi chiều ấy lập tức về nhà, sau đó còn liên lạc được với ấy nữa.”

      Trần Mặc: “Tôi xem camera khu vực gần nhà Lý Mộng Quyên thấy đúng là khoảng 1 giờ rưỡi ấy về đến nhà, 2 giờ 15 lại ra ngoài, sau đó bị mất tích.”

      Tần Uyên : “Lúc 2 giờ 45, Trịnh Dư Khánh vẫn còn ở nhà sách để dự buổi ký tặng mà Lý Mộng Quyên chết vào khoảng 3 giờ rưỡi đến 4 giờ. Nếu hung thủ phát Trịnh Dư Khánh bị bắt có khả năng phạm tội trong thời gian này.”

      Ngôn Luật : “Nếu bởi vì mất đồng bọn khiến lo lắng vậy nhanh chóng tiếp tục gây án.”

      Mộc Cửu bình tĩnh : “Bởi vì khi bắt đầu thể dừng lại.”

      Quay lại phòng thẩm vấn lần nữa, Trịnh Dư Khánh vẫn giữ bộ dạng đó, cứ đung đưa người, ngừng gảy ruy băng đỏ cổ tay, trông có vể rất căng thẳng, lo lắng.

      Ngôn Luật nhìn dây ruy băng đỏ của : “Dây ruy băng này là lúc bị thương bạn của tặng cho sao? ta tên gì?”

      Trịnh Dư Khánh chỉ mím môi.

      Ngôn Luật tiếp tục hỏi: “Bây giờ bạn của ở đâu.”

      Trịnh Dư Khánh cúi đầu gì, ngón tay tiếp tục gảy dây ruy băng đỏ nhiều hơn.

      Ngôn Luật nghiêng người về phía trước, đến gần hơn, “Bạn của vừa giúp biến những tưởng tượng của thành , đúng lúc, có người bị giết, , mặc váy màu trắng, nằm hoa hồng, đây chẳng phải là ảo tưởng của sao?”

      Ngôn Luật dừng lại chút rồi tiếp: “Bây giờ trạng thái tinh thần của ta tốt, bởi vì ta tìm được , ta vì nên mới trở nên như vậy, dẫn chúng tôi tìm ta, đây là cách duy nhất để ngăn ta lại.”

      lúc lâu, Trịnh Dư Khánh mới từ từ : “Tôi, tôi biết ta ở đâu.”

      Sau đó Ngôn Luật gì, cũng ngậm miệng lời nào nữa.

      Ra khỏi phòng thẩm vấn, Mộc Cửu thường vẫn im lặng : “ lo lắng của họ khác nhau, Trịnh Dư Khánh là người được bảo vệ, tên hung thủ kia có nhiệm vụ là người bảo vệ. Nhưng bây giờ, Trịnh Dư Khánh bị bắt, tiết lộ bất kỳ điều gì về người đó cho người khác biết, bởi vì nghĩ bây giờ chính là lúc bảo vệ người đó.”

      Tần Uyên trầm giọng : “Vậy chúng ta tìm ra , bây giờ chúng ta đến nhà của Trịnh Dư Khánh.”

      Trong nhà của Trịnh Dư Khánh còn người nào, mẹ mất khi còn , ba vứt bỏ hơn, hề quay lại tìm, nên được ông bà nội nuôi lớn, về sau hai ông bà cũng mất vì bệnh, còn lại mình .

      Họ vào trong nhà, trong nhà rất sạch , có chút bừa bộn nào.

      Tần Uyên liếc mắt nhìn trong tủ giày có hai đôi giày có số đo giống nhau, “Có hai người sống ở đây.”

      Tủ giày có hai tầng, phía ngoài cùng bên phải đặt hai đôi giày còn bên trái có gì, Mộc Cửu nhìn thoáng qua : “Ở đây vốn là có 4 đôi giày, hai đôi được mang .”

      Triệu Cường hiểu được ý, “Mỗi người có hai đôi giày, lại là 2.”

      Mọi người tiếp tục vào trong, bên trong được bài trí rất nhiều thứ đều là cặp, hai cái ghế sô pha , hai cái ghế, hai cái chén, hai bàn chải đánh răng, bàn cũng có 2 quyển sách được đặt ngay ngắn chung với nhau.”

      Triệu Cường đau khổ ôm mặt, “Oa, đúng là bị chứng cưỡng bức.”

      Đường Dật vỗ vai Triệu Cường, “Chứng cưỡng bức chính là như vậy, cũng khống chế được.”

      Ngôn Luật đột nhiên quay đầu hỏi Mộc Cửu: “Thấy thế nào?”

      Mộc Cửu nhìn chung quanh : “Chỉ có thể nhìn thấy hình thức sinh hoạt của người.”

      Triệu Cường thèm để ý, “Cũng bình thường thôi, người kia bị chứng cưỡng bức mà, hơn nữa hai người họ còn phụ thuộc vào nhau rất nhiều.”

      Vài người vào 2 căn phòng bên trong, hai căn phòng tạo cảm giác khác biệt hoàn toàn, trong hai căn phòng toàn là sách, mà sách đều được đặt rất tùy tiện, bàn trong phòng đó có quyển sách, chính là tiểu thuyết của Ngôn Luật ‘Bắt Đầu Tử Vong’, tủ đầu giường đặt vài sợi dây ruy băng màu đỏ, căn phòng rất tối, làm cho người khác cảm thấy rất áp lực.

      Trần Mặc : “Xem ra đây chính là phòng của Trịnh Dư Khánh.”

      Phòng còn lại khiến cho người ta cảm thấy rất giống như phòng khách, cẩn thận, tỉ mỉ, đồ vật được bài trí rất kỹ lưỡng.

      Triệu Cường : “A, đây nhất định là căn phòng của người còn lại.”

      Mọi người tìm kiếm lát cũng tìm được bắt kỳ giấy tờ hay đồ vặt nào biểu thân phận của người kia, cũng có nhật ký hay ảnh chụp nào cả.

      Đường Dật cầm món đồ tay kêu lên: “Đội trưởng. mọi người mau đến xem cái này nè!”

      Triệu Cường liền đến nhìn thứ, “A? Đây phải là bản đồ sao?”

      Tần Uyên nhìn chút rồi : “ đánh dấu những vị trí này, đây là tiểu khu và trường học của hai đứa bé đầu tiên, đây là khu vui chơi, còn đây là cửa hàng bán hoa, kia là nơi vứt xác trong vụ án thứ hai.”

      Trần Mặc chỉ vào hơi nơi khác bản đồ, “Vậy hai cái này sao?”

      Ngôn Luật: “Chính là nơi tiếp theo gây án.”

    5. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      Chương 48

      Ngôn Luật: Có lẽ có người bị tráo đổi rồi.

      Đội Điều Tra Đặc Biệt và Đội Đặc Công chia nhau hành động, hai đội chia nhau ra đến hai nơi này, Đội Điều Tra Đặc Biệt đến công trường được đánh dấu bản đồ.

      trường là mảng hỗn độn, bùn đất xung quanh có nhiều vết máu, chỗ từng giọt, từng giọt, chỗ từng vũng máu, giống như bảng vẽ màu nâu bị dính những vết máu đỏ sẫm.

      Mà chỗ có nhiều máu nhất chính là ở chỗ người đàn ông, nửa thân của ta lộ ra ngoài, nửa thân dưới bị chôn vùi trong bùn đất, tay ta vô lực đất, đầu ngửa ra sau, miệng mở lớn, mặt và quần áo đều bị dính máu và bùn đất.

      Tần Uyên cuối đầu nhìn thi thể của người đàn ông, trầm giọng : “ đến chậm rồi.”

      Ngôn Luật híp mắt, “Tốc độ của càng lúc càng nhanh.”

      Mộc Cửu đứng bên cạnh gì, như là suy nghĩ gì đó.

      Thi thể người đàn ông được đào lên cẩn thận, Lam Tiêu Nhã kiểm tra sơ qua rồi với mọi người: “Bụng người chết bị đâm rất nhiều nhát dao, tay và chân có dấu vết do bị trói, thời gian tử vong là khoảng tiếng trước.

      Thân phận người chết cũng được Hồng Mi nhanh chóng xác nhận, người chết tên là Tương Vĩnh Hâm, 36 tuổi, là thợ làm vườn, địa điểm Đội Đặc Công đến chính là nơi làm việc của ta.

      Lam Tiêu Nhã kiểm tra thi thể rồi nhanh chóng viết báo cáo, dựa theo cầu của Lam Tiêu Nhã, Thạch Nguyên Phỉ phóng lớn vết thương bụng của người chết lên màn chiếu, vết thương có quần áo và vết máu che khuất nên ra rất ràng.

      Tần Uyên nhìn ảnh chụp sờ cằm, “Hình như là bản đồ.”

      Tần Uyên : “Và giống như bản đồ bụng do vết dao đâm trong tiểu thuyết của Ngôn Luật.”

      Mộc Cửu nhìn Lam Tiêu Nhã, “Chị Tiêu Nhã, mức độ mỗi vết dao đâm như thế nào?”

      Lam Tiêu Nhã cho họ biết: “Có sâu có nông, có số nhát dao bị đâm trùng lên, mọi người có thể thấy, mấy nhát dao lúc đầu còn nông nhưng càng về sau càng đâm càng sâu.”

      Đường Dật : “Xem ra tâm lý của có biến hóa, từ lo lắng đến càng lúc càng lạnh lùng.”

      Mộc Cửu khe khẽ lắc đấu, đôi mắt đen nhánh nhìn họ : “Nhưng loại biến hóa này phát sinh người rất kỳ quái, hai vụ án trước biểu tên hung thủ này là người tự cao, bình tĩnh, nắm chắc được mọi tình huống, hung thủ của hai vụ án kia xửa lý trường rất tốt, nhưng lần này ngoại trừ việc đem thi thể chôn dưới đất hề xử lý những chi tiết khác. dùng dao giết người khiến cho tôi có cảm giác chống cự với điều này nhưng vì có chứng cưỡng bức nên phải hoàn thành những việc này, muốn làm nhưng bị ép buộc phải làm như vậy.”

      Ngôn Luật nhìn thoáng qua Mộc Cửu, như suy nghĩ ra điều gì đó.

      Tần Uyên suy nghĩ chút rồi : “Có thể đồng bọn của bị bắt nên nóng nảy hấp tấp, thể bình tĩnh được, nên mới xử lý trường sơ sài như vậy.”

      Tần Uyên nhìn kỹ ảnh chụp trường : “Mọi người có để ý bất cứ chỗ nào thân thể người chết có vết thương đều bị chôn .”

      Thạch Nguyên Phỉ chỉ vào ảnh chụp : “Đúng vậy, bụng, đùi, chân đều bị chôn dưới đất.”

      Tần Uyên : “ giấu những vết thương đó.”

      Triệu Cường vẫn hiểu, mơ hồ hỏi: “A? Điều này thể cái gì?”

      Mộc Cửu: “Giống như dây ruy băng màu đỏ.”

      Triệu Cường càng thêm mơ hồ, “Chờ chút, tôi hiểu, sao tên hung thủ này lại liên quan đến dây ruy băng màu đỏ?”

      Mộc Cửu: “Thủ pháp gây án, tâm lý và khả năng khống chế của hung thủ có biến hóa lớn, còn lạnh lùng, có thể thấy bị chứng cưỡng bức, lo lắng và sợ hãi.”

      Tần Uyên tiếp lời của : “Giống như là biến thành người khác.”

      Triệu Cường xoay tròng mắt, suy đoán: “Chẳng lẽ còn có hung thủ nữa sao?”

      Ngôn Luật nâng khóe miệng, “, có lẽ có người bị tráo đổi rồi.”

      “Tráo đổi?” Triệu Cường nhìn tất cả mọi người như có điều suy nghĩ, buồn bực : “Chờ chút, chẳng lẽ chỉ có mình tôi hiểu thôi sao?”

      Mộc Cửu và Ngôn Luật vào phòng thẩm vấn lần nữa, Trịnh Dư Khánh ngồi ở đó, thấy họ vào, có vẻ càng thêm nóng nảy, ngừng gảy dây ruy băng màu đỏ, rồi trở về tình trạng như trước.

      Ngôn Luật yên lặng ngồi ghế, Mộc Cửu đứng đối diện , ngồi xuống, đôi mắt đen nhánh của nhìn , sau đó bình tĩnh : “Ở nhà , chúng tôi có tìm thấy tấm bản đồ, đó có đánh dấu địa điểm gây án, sau đó chúng tôi thông qua những nơi đó để tìm được bạn của , nhưng ấy giết người.”

      “Chúng tôi đến đó vừa đúng lúc nên gặp được bạn của , biết ta bây giờ thế nào ? Lo lắng hoang mang, sợ hãi, rồi cuối cùng ta tự sát, ấy chết.”

      Trước đó Trịnh Dư Khánh vẫn cứ đung đưa người nhưng vì câu của Mộc Cửu mà người cứng đờ.

      Mộc Cửu nhìn chằm chằm mặt , bắt được những biến hóa rất người . “Vậy bây giờ làm gì? đúng, chắc bây giờ rất hưng phấn, mọi việc đều dựa kế hoạch của , đầu tiên đến buổi ký tặng sách đeo dây ruy băng đỏ để chúng tôi bắt được, sau đó bắt chước theo tình trạng của ta để chúng tôi nghĩ rằng phải là người gây án mà chỉ là người chứng kiến, để chúng tôi nghĩ tất cả những vụ án này đều do đồng bọn của làm, chúng tôi bắt người khác, mà người đó bỏ trốn, lỡ như bị chúng tôi bắt ta tự sát.”

      lên kế hoạch cho tất cả, căn nhà kia sửa sang lại, tấm bản đồ cũng do cố tình để chúng tôi tìm được, địa điểm cũng là do đánh dấu vào, nhưng quên mất điểm, bạn bị chứng cưỡng bức đối với số 2 rất có chấp niệm nên đến tờ giấy bàn ta vẽ cũng phải vẽ hai hình tròn nhưng tấm bản đồ chỉ có hình tròn.”

      tay người kia cũng có vết thương, tay ấy cũng có dây ruy băng đỏ, mà dây ruy băng đó là của đưa cho ta, vẫn làm như mình là người bảo vệ ấy, nên ấy mới tin , phụ thuộc vào , tiếp tục thực kế hoạch của , bởi vì khi ấy bắt đầu thể dừng lại được, dùng thi thể và bản thân mình kích thích tinh thần của ấy, ép ta mang tội giết người của .”

      Nếu phải chúng tôi xuất đúng lúc nên khiến tinh thần ta bị suy sụp vậy kế hoạch tiếp theo của là gì?”

      Kế hoạch bị vạch trần, Trịnh Dư Khánh cuối cùng cũng khôi phục lại dáng vẻ của , xé dây ruy băng đỏ, dựa người vào lưng ghế, mặt thậm chí còn mang vẻ tươi cười, “Hay là cậu đoán thử xem?”

      Lúc này Ngôn Luật : “Vụ án cuối cùng trong tiểu thuyết của tôi là vụ án bắt cóc, nên cậu muốn để ta bắt cóc tôi sao?”

      Trịnh Dư Khánh thờ ơ : “Đúng sao? Mọi thứ đều được tôi chuẩn bị hết rồi, mọi người biết sao, các người có chứng cứ sao? Đừng tưởng tôi biết, trong tay các người có chứng cứ chứng minh tất cả mọi chuyện là do tôi sắp xếp, thậm chí còn thể chứng minh vụ án giết người là do tôi gây ra.”

      “Chúng tôi để đồng bọn của làm chứng.” Ngôn Luật xong ra ngoài.

      ta chưa chết? Mọi người gạt tôi!” thanh tức giận của Trịnh Dư Khánh từ trong phòng truyền ra.

      Mộc Cửu đóng của lại, nhìn vẻ mặt lo lắng của Ngôn Luật : “Đại Bạch gặp nguy hiểm.”

      Lam Tiêu Nhã vội la lên: “Mau chóng gọi điện cho cậu ta, xác nhận xem cậu ấy có an toàn .”

      Ngôn Luật vừa vừa : “Cậu ấy bắt máy, cậu ấy sợ chuông điện thoại.”

      Tần Uyên tức tốc lái xe đến nhà Ngôn Luật, dọc đường , sắc mặt Ngôn Luật trầm, hai tay nắm chặt, Mộc Cửu lặng lẽ đưa tay đặt lên tay của cậu.

      Ngôn Luật nhắm mắt, có chút đau khổ : “Ngay từ đầu tôi biết để cậu ta bên cạnh là sai lầm mà.”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :