1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Ngự xà cuồng phi - A Mai Nhi (79/360c)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. thuyvy2711

      thuyvy2711 Active Member

      Bài viết:
      401
      Được thích:
      206
      Hay quá. Thanks editor...cố lên nha

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 48: Thu phục đàn xà

      “Xích Xích ….. lẽ nàng ta biết chúng ta muốn ăn nàng sao?”

      “Xích Xích …. thể nào!”

      “Xích Xích ….Nàng ta là nhân loại, sao có thể nghe hiểu chúng ta gì?”

      Đàn xà sau khi phân tích xong lại lao đến chỗ Phượng Thiên Mị.

      “A! Ta đương nhiên nghe hiểu các ngươi chuyện, ta cho các ngươi hai lựa chọn, môtj là thần phục ta, hai là tìm cái chết.” Phượng Thiên Mị cho phép kháng cự, lãnh liệt sắc bén .

      Quả nhiên, đàn xà nghe Phượng Thiên Mị , đều dừng lại, thể tin nhìn Phượng Thiên Mị, nàng… nàng có thể nghe được chúng nó chuyện?

      “Như thế nào? Phục hay phục?.” Phượng Thiên Mị cười trêu tức, trong mắt lên hồng quang thị huyết.

      Ngay khi đàn xà do dự, đột nhiên, đột nhiên ngang trời con bạch xà đánh úp, công kích về phía Phượng Thiên Mị, Phượng Thiên Mị án binh bất động, trong mắt tràn đày hưng phấn, liếc mắt cái nàng có thể nhìn ra con rắn này thành tinh.

      Đúng là thành tinh, có khả năng hoá thành hình người, chỉ là năng lực nó chưa đủ, nếu cưỡng chế lột xác rất có khả năng nhóm lửa tự thiêu.

      Huyết Xà thấy chủ nhân mình bất động, cho nên cũng nhảy ra, nó biết, chủ nhân muốn tự mình thu phục đàn xà này.

      Bạch xà có chút kinh ngạc, thể tin được rằng nhân loại này sợ nó, đồng thời, nhìn trong mắt nàng tràn đay khinh miệt, liền cảm thấy phẫn nộ. Nó đường đường là Xà Vương, cư nhiên bị nhân loại khinh thị, vừa rồi nàng còn muốn thần tử của nó thần phục nàng, kêu nó như thế nào phẫn nộ, hừ!

      Mắt thấy bạch xà sắp đến trước mắt, khóe miệng thị huyết Phượng Thiên Mị gợi lên chút ý cười, phi thẳng về phía Bạch xà.

      Thân thể Bạch xà vốn lạnh như băng nhưng giờ lại cảm nhận được từng trận hàn ý, đối với nhân loại vọt tới cư nhiên có thấy sợ hãi, nhìn nàng thân ngạo nghễ khí thế lãnh liệt, Bạch xà càng thêm cảnh giác.

      Nhưng ngay lúc công kích của Phượng Thiên Mị và Bạch xà chạm nhau, khinh thân chợt lóe, né tránh công kích của Bạch xà. Mà bạch xà thể nghĩ đến nàng còn có chiêu như vậy, phi mạch về phía trước phanh, đâm thẳng đầu vào thân cây.

      Phượng Thiên Mị thấy thế, khóe miệng tươi cười đắc ý.

      Bạch xà bị đâm đến choáng váng, chúng xà đàn thấy thế, đều phẫn nộ
      hướng Phượng Thiên Mị le lưỡi, phị lại tấn công nàng, lại mạc danh kỳ diệu ( thể hiểu nổi) cảm thấy từ trong thân thể Phượng Thiên Mị phát ra loại cường thế áp lực, khiến cho bầy rắn bọn chúng dám tới gần.

      Phượng Thiên Mị khinh thườn cười lạnh, bạch xà lại tức giận, vọt tới bên Phượng Thiên Mị đánh tới, Phượng Thiên Mị cũng né, trực tiếp đón nhận bạch xà công kích.

      “Ba” tiếng thanh thúy vang lên, bạch xà cảm thấy người trận hỏa lạt đau đớn, lại nhìn Phượng Thiên Mị, tay cũng biết khi nào nhiều hơn cây Huyết Tiên ( roi), chỉ là cây tiên, thế nhưng lại làm Bạch Xà thấy kinh hoảng quỷ dị.

      “A!” tiêng kêu tâm tê phế liệt từ trong sơn động truyền ra, Phượng Thiên Mị mặt mày căng thẳng, trong lòng trận khó chịu, liền nghĩ cùng Bạch xà dây dưa thêm nữa.

      “Thần phục ta, ta có thể giúp ngươi hoá thân.” Phượng Thiên Mị khinh nhiên (khinh miệt, thản nhiên) mở miệng, giọng điệu lại tràn ngập lãnh liệt.

      Bạch xà nghe xong, hai mắt sáng ngời, như bị hập dẫn bởi điều kiện của Phượng Thiên Mị,“Xích Xích ….Lời ngươi ?”

      Kỳ , bạch xà có thể nhận thấy, nhân loại này đơn giản, có thể câu thông cùng xà. Mà trong thân thể nàng có cỗ lực lượng hấp dẫn nó, làm cho nó tự giác được mà theo nàng, giống như, giống như nàng là chúa tể của xà vậy.



      Chương 49: Huyết Xà biến thân

      “Tất nhiên, chỉ cần ngươi trung thành với ta, ta nhất định giữ lời hứa”

      Phượng Thiên Mị che dấu khí thế chấn nhiếp lòng người, làm cho Bạch Xà cảm thấy trận áp bách.

      “Xích Xích …hảo, ta nguyện ý thần phục người, chủ nhân.” xong, bạch xà nằm úp xuống, tỏ vẻ thần phục.

      “Xích Xích … chúng ta nguyện ý thần phục chủ nhân.” Bạch xà vừa dứt lời, tất cả đàn xà cũng theo đó thần phục nàng.

      “Hảo, Huyết Xà, biến thân.” Phượng Thiên Mị vừa lòng gợi lên ý cười, tay cầm Huyết tiên giương lên trung, trong mắt phát hồng quang, vô cùng chói mắt.

      Đàn xà chỉ cảm thấy trước mắt năng lượng mộng mị, cuối cùng nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, nhất thời sợ ngây người, , là bị doạ cho choàng váng. Chỉ thấy Huyết tiên kia nhanh chóng biến thành đại mãng xà.

      sai, mới vừa rối huyết tiên kia biến thành đại mãng xà, cho nên lúc đánh vào thân Bạch Xà sớm thành tinh, mới có thể cảm giác đau đớn nóng rát như vậy.

      tại thân xà hồng lửa chói mắt, thị huyết mà xinh đẹp, nếu để cho người khác nhìn thấy bị doạ chết cũng ngốc. Mặc dù đàn xà
      phải người nhưng cũng trách khỏi sợ hãi lùi .

      “Xích Xích … thần xà.” Bạch xà thể tin, rung động kinh hô ra, thể tưởng được chủ nhân thế nhưng thu phục được cả thần xà, xem ra chủ nhân là người vô cùng cường đại, may mắn khi nó thần phục người.

      sai, chỉ cần các ngươi tiếp nhận lễ rửa tội qua Huyết Xà, đều có thể cảm nhận được ta và Huyết Xà triều hồi, nếu như phản bội, tất phải chết.” Phượng Thiên Mị lãnh liệt , khí phách mười phần, uy nghiêm cũng mười phần.

      “Là, thuộc hạ vĩnh viễn trung với chủ nhân.” Chúng xà nhất tề kinh sợ, cũng thập phần chân thành kêu.

      Lập tức, Huyết Xà dưới phân phó của Phượng Thiên Mị, sử dụng linh lực, phát ra hồng quang, tràn lân thân xà, đem cảm ứng của mình rót vào thân thể chúng xà. Sau đó, Phượng Thiên Mị rút ra thanh chuỷ thủ tinh xảo từ trong tay áo , thân thể Huyết Xà cắt đường , nháy mắt máu từ đó chảy ra, lập tức uy cho Bạch Xà.

      “Bạch xà, uống máu Huyết Xà, giúp ngươi khai giải kết giới, ngay sau đó ngươi hãy tìm địa phương an toàn ở đó lột xác, sáng sớm ngày mai biến thân thành người. Lột xác xong ngươi truyền tin cho ta, ta đưa ngươi tới noi ta ở, còn nhóm tiểu xà cứ ở lại Quy Lâm , có chuyện ta gọi các ngươi.” Phượng Thiên Mị .

      “Là” Chúng xà lại nhất tề đáp.

      “A!” Tiếng thống khổ kêu gào tiếp tục truyền đến, Phượng Thiên Mị tâm thắt lại.

      “Tốt lắm, ta vao xem thế nào.” Phượng Thiên Mị bỏ lại lời , lội vã tiến vào, bỏ quên luôn Huyết Xà.

      “Xích Xích …..Chủ nhân người lại bỏ rơi ta a.” Huyết Xà bất mãn thầm oán .

      “Xích Xích …. ha ha ha ha.” Chúng xà thấy thế, khỏi cười ra tiếng , Huyết Xà bất mãn trừng mắt nhìn vòng chúng xà, vội vàng hóa thành tiểu xà,“Hưu” cái, hướng Phượng Thiên Mị chạy tới ( V:-(>.<) có chân đâu mà chạy. HX:-*trừng mắt* kệ ta… V: Mắt mà đòi trừng. HX: *lè lưỡi* muốn chết. V:…..... )

      Cái động sâu đúng, sâu phải, tầm tám thước mói nhìn thấy khoảng trống rộng.

      Trước mắt là ôn tuyền ( giống suối nước nóng), Phượng Thiên Mị cái để ý đến đầu tiên phải là ôn tuyền, mà nam tử nửa thân trần bên trong ôn tuyền, bởi vì nhiệt khí bố lên, thấy dung mạo.

      “A ….” Nam tử ngừng ở trong ôn tuyền lăn lộn, ngừng thống khổ kêu rên, căn bản phát có người tới gần.



      Chương 50: Nam tử trúng cổ độc

      Phượng Thiên Mị đến gần, thấy trong cơ thể nam tử có thứ gì đó gần bằng bàn tay lẩn khắp chỗ, suy nghĩ đầu tiên của Phượng Thiên Mị là trúng cổ độc, hơn nữa là thực tâm cổ hiếm thấy thế gian.

      Thực tâm cổ độc ở hàn băng, cần dùng đến nhiệt độ cực nóng giảm bớt, nhưng nhiệt độ ở ôn tuyền này đủ, nhưng nếu quá óng mà phản tác dụng.

      Thực tâm cổ sống đến mười năm, chịu khống chế của người hạ cổ, bắt đầu phát tác vào những đêm trăng tròn, liên tục như vậy, ngày càng tái phát thường xuyên hơn, vào những đêm trăng qua. Mà mỗi khi cổ độc phát tác phải thừa nhận đau đớn thấu tận tâm can, quả thực là sống bằng chết.

      Cổ trùng trong cơ thể lớn như vậy, xem ra ở trong cơ thể của tám năm. Cổ trùng sông lâu như thế, có ngàn năm Băng Thiềm có khả năng chữa khỏi, cho dù là người hạ cổ muốn giả cũng vô pháp.

      Ngàn năm Băng Thiềm là vật cực lạnh thế gian, cũng có thể giải trăm độc, cho nên chỉ có Ngàn năm Băng Thiền mới giải được cổ độc của .
      Hơn nữa, nếu trong vòng hai năm tới giải được cổ, chết thể nghi ngờ.

      “A ….” Nam tử lại tiếp tục kêu rên.

      Phượng Thiên Mị nhìn thống khổ dãy rụa như vậy, trong lòng lại thấy đau đớn, con người của nàng, đối với kẻ thù bao giờ nương tay, nhưng đối với người có hảo cảm hay thấy đáng ghét thể khoanh tay đứng nhìn.

      Tuy rằng nàng tại thấy dung mạo người này, nhưng nam tử này khiến nàng cảm thấy chán ghét, cũng bài xích, tuy rằng nàng cũng vô pháp cứu , nhưng vẫn có thể áp chế cổ độc giúp giảm bớt thống khổ.

      Thôi nghĩ nhiều, vội vàng lấy ra chuỷ thủ tuỳ thân, nhảy xuống ôn tuyền, tiến lên giữ lấy nam tử kia, nhưng nam tử kia ngừng dãy rụa, khí lực lại to lớn, Phượng Thiên Mị căn bản bắt được .

      Phượng Thiên Mị chưa chịu từ bỏ gắt gao túm lấy hai cánh tay , nam tử dần giảm bớt hoạt động, Phượng Thiên Mị nhân cơ hội, cầm lấy chủy thủ cắt đường cổ tay của mình rồi mau chóng đưa tới miệng nam tử, muốn uống máu nàng.

      Máu của nàng có nhiều độc tố khác nhau, dần hình thành bách độc bất xâm, coi như bán độc nhân, có thể tạm thời áp chế cổ độc trong cơ thể .

      Nhưng đối đầu với loại độc mãnh liệt như vậy độc của nàng đáng kể tới, nàng cũng đành thúc thủ vô sách , chỉ có giúp tạm thời ngăn chặn cổ độc.

      Chương 51: Là Ngốc vương

      tại chỉ có ngàn năm Băng Thiềm mới đủ khả năng cứu mà ngàn năm Băng Thiềm phải thứ dễ tìm, mà dù biết nó ở đâu cũng khó mà lấy được.”

      Nam tử giờ phút này thần trí nhưng vẫn uống được máu ở cổ tay Phượng Thiên Mị chảy ra.

      lát, Phượng Thiên Mị cho nam tử uống đủ máu, tác dụng nhanh chóng lan ra toàn thân, cổ độc theo đó mà an tĩnh lại, nam tử cũng đình chỉ vùng vẫy, im lặng nằm trong lòng Phượng Thiên Mị.

      Phượng Thiên Mị rút tay về, huyết cũng ngừng chảy, vết thương lành lại nhưng để lại sẹo, nhìn vết sẹo cổ tay Phượng Thiên Mị bất đắc dĩ thở dài.
      lúc Phượng Thiên Mị chuẩn bị buông nam tử trong lòng ra ánh mắt lại nhìn thấy dung mạo nam tử, liền ngây ngẩn cả người.

      ngờ lại là Ngốc vương Thương Lan Mạch.

      Đây là có chuyện gì xảy ra ?

      Phượng Thiên Mị trong lòng biết vì sao lại cảm thấy đau đớn.

      Là ai nhẫn tâm như vậy? Thế nhưng hạ thủ ngoan độc, bị ngốc thôi thế nhưng còn phải chịu đau đớn thấu tâm can nhiều năm như vậy, hơn nữa tại chỉ có thể sống thêm hai năm nữa .

      Ngày hôm qua nam tử này còn muốn chịu trách nhiệm với nàng, đêm nay lại dở sống dở chết, nhìn Thương Lan Mạch như vậy, Phượng Thiên Mị bỗng nhiên muốn bảo hộ , phải vì đồng tình hay thương hại chỉ đơn
      thuần muốn bảo hộ .

      Nàng dễ dàng có hảo cảm với người khác, nhưng khi sinh ra hảo cảm, nàng nhất định để đối phương chịu khổ, có lẽ cũng là vì bị ảnh hưởng bởi Phượng Thiên Mị trước kia, nên nàng cảm thấy thân thiết với Thương Lan Mạch .

      Đây hẳn ứng với câu:” Cùng là người lưu lạc thiên nhai” !

      Bất quá, bộ dáng ngốc tử này cũng đẹp! tại bộ dạng im lặng , so với bộ dáng ngốc đần ngày hôm qua mê người hơn biết bao nhiêu, khiến nàng phải hoài nghi có ngốc hay .

      Còn có, cơ ngực rắn chắc kiện mĩ, gợi cảm, lộ ra cơ bụng cũng thực cường tráng, nha dáng người cũng quá tốt! biết xúc cảm thế nào đây!

      Nghĩ nghĩ , Phượng Thiên Mị ma xui quỷ khiến thế nào lại láy tay chạm vào da thịt Thương Lan Mạch, tay vừa chạm tới ngực Thương Lan Mạch như là điện giật, Phượng Thiên Mị vội vàng thu hồi tay lại, cảm thán ,“Xúc cảm sai.”( V: A!…Mị tỷ quả xứng danh sắc nữ mà, nhân cơ hội người ta hôn mê ăn đậu hủ (>_<)

      Phượng Thiên Mị trầm mê trong sắc mĩ ( sắc đẹp mĩ nam) hoàn toàn biết người trong lòng Thương Lan Mạch có dấu hiệu tỉnh lại, ý thức của vốn chìm trong hôn mê, nhưng đột nhiên cẩm nhận được trông cơ thể như có dòng điện lưu chạy qua, trong đầu loé cái, dần dần có ý thức.

      Lúc này, miệng truyền đến vị máu tươi khiến Thương Lan Mạch nhíu mày, có lẽ là bản năng phản ứng, mở to mắt mâu lý tản ra hơi thỏ nguy hiểm, ánh vào mi mắt Thương Lan Mạch là nữ tử đáng thưởng thức đúng hơn là thân thể của .

      Tất nhiên là nửa thân , bởi vì nủa người dưới ngâm mình trong nước, hơn nữa lại mặc khố, nhìn thấy .

      Thương Lan Mạch theo bản năng chán ghét đẩy nàng ra, nhưng khi nhìn đến dung mạo của nàng, lại nao nao, là nàng, dĩ nhiên là Phượng Thiên Mị.
      Thương Lan Mạch đột nhiên phản ứng lại, này nữ nhân cư nhiên dám thân mình xông vào Quỷ Lâm, cồn tới sơn động này.

      Cổ độc trong người ngừng phát tác, tuy rằng thời điểm độc phát hán thần trí , nhưng là cũng biết bây giờ là đêm khuya. Mỗi lần cổ độc phát tác đều là vào ban đêm, thẳng đến ngày hôm sau trời sáng, mới có thể ngừng, hơn nữa, sau mỗi lần độc phát toàn thân nhuyễn tán, mệt mọi chịu nổi, thậm chí hấp hối .

      Nhưng là tại, chỉ hơi thở yếu ớt, ngoài ra cảm thấy bất kì đau đớn nào.

      thuyt thích bài này.

    3. thuyvy2711

      thuyvy2711 Active Member

      Bài viết:
      401
      Được thích:
      206
      tiếp editor ơi!!!

    4. thuyt

      thuyt Well-Known Member

      Bài viết:
      724
      Được thích:
      324
      tiep di ban hay wa a

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 52: Nhìn đủ chưa?

      Miệng đầy mùi máu tươi càng khiến mặt mày nhăn lại, cũng thập phần nghi hoặc, trong miệng của sao lại có máu, dám khẳng định, đây phải máu của ! Nơi này chỉ có nữ nhân trước mắt mà tại nằm trong lòng nàng chẳng lẽ là máu của nàng.

      Lúc này nghi hoặc thể giải, bất quá cũng đại biểu sau biết…

      “Này, Nhìn đủ chưa?” Thương Lan Mạch khàn khàn vô lực, mang theo vài phần tính trẻ con hờn giận .

      chán ghét nữ nhân nhưng tại nằm trong lòng nữ nhân này, thế
      nhưng có chán ghét, còn ngoài ý muốn cảm thấy ấm áp.

      Bất quá, cũng tính cứ để nàng ôm như vậy, tuy rằng chán ghét nhưng cũng thích.

      “A!” thất thần Phượng Thiên Mị thình lình nghe được tiếng người , liền hoảng sợ, biết là từ trong lòng truyền tới, cho nên theo bản năng đẩy Thương Lan Mạch ở trong lòng ra, vội vàng nhảy ra từ trong nước, hai má lên rạng mây hồng khả nghi.

      Phượng Thiên Mị thầm ảo não, chính mình cư nhiên bị ngốc tử này mê hoặc, ngay cả tỉnh cũng biết.

      Được rồi! Nàng thừa nhận bộ dạng nam nhân này rất đệp, dáng người cũng cấp nhất, có thể làm cho nữ nhân khuynh đảo, bất quá nàng cũng chỉ thuần túy thưởng thức mà thôi, hơn nữa, chỉ là ngốc tử hiểu chuyện .

      Thương Lan Mạch vốn thân thể có khí lực bị mất chống đỡ, toàn bộ thân thể nhất thời hướng trong nước chìm xuống. Thương Lan Mạch hoàn toàn có thể ổn định người lại, nhưng Phượng Thiên Mị có mặt ở đây, vì cho nàng phát bản thân bị ngốc, liền cố ý chìm xuống, còn bị uống mấy hụm nước, mới ngoi lên .

      Nhìn Phượng Thiên Mị ngạo nghễ đứng bờ, Thương Lan Mạch ánh mắt chợt lóe, y phục của nàng bị nước làm ướt dính vào thân thể, lộ ra đường cong thân hình phá lệ mê người. Tuyệt sắc dung nhan lộ ra vài phần sắc bén, vài phần lạnh nhạt, vài phần tùy tính, vài phần ngạo khí, còn có vài phần cuồng dã, chút nào làm ra vẻ, nhiều tính cách như thể có khả năng có người , cư nhiên có thể ở người nàng phát ra vô cùng nhuần nhuyễn.

      Phượng Thiên Mị nhìn như vô hại, nhưng cũng lộ ra hơi thở nguy hiểm, thể bỏ qua.

      “Khụ khụ ….ô.. ô…tỷ tỷ khi dễ Mạch Mạch.” Thương Lan Mạch sau khi cố gắng
      lấy hơi, lập tức ủy khuất ô ô khóc, ánh mắt thầm oán tràn ngập điềm đạm đáng .

      Ách ………..

      Phượng Thiên Mị trận kinh ngạc, tựa hồ biết nên phản ứng như thế nào nàng có khi dễ sao, nàng có sao? Nàng vừa rồi còn cứu , ôi chao! được rồi! Nàng thừa nhận vừa rồi vô tình đẩy có sử dụng chút lực, làm cho bị uống mấy ngụm nước, nhưng là nàng cố ý, ai kêu thình lình doạ nàng nhảy dựng!

      [ Mạch Mạch bất bình : Uy! Ngươi cho ràng nha, ngươi ràng sợ soạn thể ta a]

      “Ngốc tử, ta, ta khi nào khi dễ ngươi ! Ta ràng là cứu ngươi, xem, ngươi uống máu của ta mới có thể ngăn chặn độc phát đó.” Phượng Thiên Mị xong, vươn cổ tay có vết sẹo ra cho nhìn, nàng cũng biết vì cái gì, thế nhưng cùng ngốc tử này thanh minh.

      [ Mai nhi: Ta Mị Nhi, sao ngươi dễ dàng bị doạ vậy, ngươi có thiệt là đặc công ? Ngươi ngày đó gan lớn sợ trời sợ đất cơ mà .

      Phượng Thiên Mị: Ai biểu ngươi viết ngốc tử kia lớn lên mĩ như vậy! Người ta sợ trời sợ đất, đó là khi giết người! Nhìn đến mĩ nam, có thể thất thần sao?

      Mai nhi: , vậy ngươi cùng cái ngốc tử kia thanh minh làm chi a!

      Phượng Thiên Mị giận: Nha đây là ngươi viết kịch tình! Nếu ta cho Huyết Xà đem cắn chết quên .

      Mai nhi: Ngươi đem cắn chết, ta khiến cho ngươi hối hận, thành cái quả phụ.

      Phượng Thiên Mị nghiến răng nghiến lợi: Ngươi, ngươi .]



      Chương 53: Ngốc Vương bị đau

      Thương Lan Mạch ngẩn ra, cái gì? là bởi vì uống máu của nàng mới ngăn chạn được độc, tuy rằng kinh ngạc, lại biểu ra ngoài,
      Phượng Thiên Mị người quả thiếu bí mật, chẳng lẽ trước kia nàng
      cũng giống giả ngốc?

      “Sao máu của tỷ tỷ lại có thể cứu Mạch Mạch?” Thương Lan Mạch giả làm
      đứa trẻ vô cùng giống, ngây thơ nhìn Phượng Thiên Mị, chớp chớp ánh mắt hỏi.

      “Bởi vì máu tỷ tỷ có nhiều kịch độc, có thể tạm thời ngăn chặn thực tâm cổ trong người ngươi tái phát.” Phượng Thiên Mị bình tĩnh giải thích.

      “Máu tỷ tỷ hao ngọt nha!” Thương Lan Mạch liếm liếm môi chưa khô vết máu, ràng như biết chuyện gì xảy ra.

      Nhưng trong lòng Thương Lan Mạch trấn kinh rồi, máu của nàng cư nhiên có kịch độc, có thể tạm thời chặn lại những thống khổ khi độc phát. Hơn nữa, nàng thế nhưng còn biết trúng thực tâm cổ, nàng như thế nào biết? Chẳng lẽ, nàng và ả có quan hệ?

      Nghĩ đến việc này, Thương Lan Mạch trong lòng trầm xuống, muốn thương tổn Phượng Thiên Mị, nhưng nếu Phượng Thiên Mị cùng chuyện bị hạ độc có quan hệ, nếu trong cơ thể nàng cũng có thực tâm cổ, hoặc là Phượng Thiên Mị có liên quan đến bọn chúng, nên làm gì đây!

      Ách ……. Phượng Thiên Mị gì nhìn trời, tính cách ngốc tử này còn thị huyết nữa!

      “Đúng rồi, Mạch Mạch cho tỷ tỷ, ngươi vì cái gì lại ở chỗ này?” Phượng Thiên Mị thử hỏi, kỳ nàng muốn hỏi là ai hạ độc, nhưng nghĩ lại, là ngốc tử, làm sao có khả năng biết ai hạ độc!

      “Là Liễu Phong ca ca đưa ta đến, vào những đêm trăng như hôm nay, ta đều đến đây, thân thể ta khi đó đau, rất đau, giống như có thiệt nhiều sau bò ở trong vậy, ta cho là ta chết, nhưng là ta lại chết được.” Thương Lan Mạch xong xong, trong mắt chậm rãi lên thống khổ cùng sợ
      hãi, nước mắt cũng chịu khống chế chảy ra.

      đau, đau đến hận thể kết thúc sinh mạng của mình, cho nên trong mắt thống khổ cùng sợ hãi là .

      Ở trước mặt Liễu Phong, Liễu Trì và Giang Ngự Phong luôn tỏ ra kiên cường, kỳ nội tâm thực yếu ớt, yếu ớt ngay cả dũng khí sống cũng có. Chính là biết vì cái gì? lại ở trước mặt nữ nhân này bày ra vẻ mặt yếu ớt nhất của bản thân, tuy rằng trong lòng có hoài nghi đối với nàng, lại vô duyên vô cớ tin tưởng nàng, bởi vì quan tâm trong mắt nàng phải giả.

      Cho nên, tại đối với Phượng Thiên Mị giúp đỡ, có rối rắm, có nghi hoặc, cũng có cảnh giác.

      Phượng Thiên Mị mâu lý lên nồng đậm đau lòng, trong mắt biết khi nào ươn ướt. Nàng biết, Thương Lan Mạch đau, nàng có thể hiểu, Thương Lan Mạch khổ, mỗi lần đều bờ sinh tử giãy dụa, sống bằng chết.

      Phượng Thiên Mị ngồi xổm xuống, nhàng ôm Thương Lan Mạch vào trong lòng, ,“Mạch Mạch đừng sợ, về sau ngươi thống khổ, về sau đêm nguyệt trăng tròn, ngươi ở nhà chờ tỷ tỷ được , ngươi uống máu tỷ tỷ đau nữa.”

      tại chỉ còn lại hai năm thời gian, nàng muốn phải chịu thống khổ mà muốn phải khoái hoạt sống vào hai năm cuối cùng này, nàng giúp tìm ngàn năm Băng Thiềm nếu tìm được nàng nhất định cứu , nến tìm được vậy mặc số mệnh vậy

      Chương 54: Muốn gả cho tỷ tỷ

      “ Thân thể tỷ tỷ ấm!” Thương Lan Mạch tựa vào lòng Phượng Thiên Mị , cảm giác được ấm áp trước đây chưa từng có, trong lúc nhất thời thế bị luân hãm trong đó, cỡ nào hy vọng, thời gian vĩnh viễn dừng lại ở khắc này! Nhưng ngay khi vừa xong, liền hối hận , bởi vì ……….

      Quả nhiên, Phượng Thiên Mị nghe Thương Lan Mạch vậy, liền tức giận lập tức đẩy Thương Lan Mạch, chỉ là lần này nàng dùng lực lớn lắm.

      Chết tiệt, ngốc tử chính là ngốc tử, đều khi trong đầu còn có ý ăn vụng đậu hủ của nàng, biết điều.[ Mai nhi: Ngốc tử biết điều là ngốc tử .]

      Bị Phượng Thiên Mị đẩy ra Thương Lan Mạch bất mãn đô đô quệt miệng, bộ điềm đạm đáng thương, giống như là bị đoạt món đồ chơi thích.

      Bất quá dù sao tại là ngốc tử, mà ngốc tử tự nhiên luôn làm chuyện khác người, cho nên, lại lập tức bổ nhào vào trong lòng Phượng Thiên Mị, sợ Phượng Thiên Mị lại đẩy ra , vội vàng ủy khuất “Mạch Mạch lâu đều có người ôm cái , mẫu hậu mất, phụ hoàng cũng thấy, hoàng nãi nãi cũng muốn thấy ta , Mạch Mạch đơn.”

      Phượng Thiên Mị vốn định đẩy ra Thương Lan Mạch, nhưng nghe như vậy, nàng lại đành lòng đẩy ra .

      A! Xem ra, bọn họ cũng có duyên phận , đều là nương chết, cha thương, huynh đệ tỷ muội khi khinh. Bất quá, so với Phượng Thiên Mị thảm hại hơn, đừng từ thái tử tử cao cao tại thượng ngã xuống thành Ngốc vương, bị đám nương nương trong cung khi dễ, lại lị ngốc, cư nhiên còn phải chịu đựng những tra tấn thừa sống thiếu chết, hơn nữa còn là trong suốt tám năm dài đằng đẵng.

      Tuy rằng Phượng Thiên Mị trước kia chết, nhưng nàng lại đến đây, linh hồn của “nàng” mất, nhưng thân thể còn tại, có nàng vì “nàng” báo thù.

      Nhưng Thương Lan Mạch có ai vì đâu! Nhiều nhất cũng chỉ có vài thị vệ
      kia !

      “Mạch Mạch ngoan, bọn họ cần ngươi, tỷ tỷ càn ngươi.” Tha thứ nàng, nàng chỉ có thể như vậy an ủi .

      , nếu tỷ tỷ nguyện ý để Mạch Mạch chịu trách nhiệm, tỷ gả cho Mạch
      Mạch .” Thương Lan Mạch vừa nghe, hai mắt sáng ngời, vui vẻ hỏi.

      Nhìn Thương Lan Mạch nhu vậy, Phượng Thiên Mị đành lòng làm thất vọng, nhưng nàng càng nhẫn tâm lừa , nếu chỉ thêm thương tâm mà thôi.

      “Mạch Mạch, tỷ tỷ cần Mạch Mạch phụ trách, tỷ tỷ liền tỷ tỷ của Mạch Mạch được ?.” Phượng Thiên Mị an ủi .

      , tuy tỷ tỷ cần Mạch Mạch chịu trác nhiệm nhưng tỷ tỷ phải
      chịu trách nhiệm với Mạch Mạch, tỷ tỷ nhìn thấy hết thân thể Mạch Mạch, lại để Mạch Mạch uống máu tỷ tỷ, kia tỷ tỷ nhất định phải chịu trách nhiệm, tỷ gả cho ta, ta đây gả cho tỷ.” Thương Lan Mạch thuận theo buông tha , bộ yếu ớt đáng thương.

      Lời này vừa ra, Phượng Thiên Mị thương xúc, thiếu chút nữa ngã vào ôn tuyền lý, thiên a! Thỉnh tha thứ cho ngốc tử này hồ ngôn loạn ngữ ! Cái gì mà nhìn thân thể , gì mà cho uống máu nàng nàng phải chịu trách nhiệm với , nàng lấy làm chồng, lại muốn gả cho nàng. Đây là lời ngốc tử có thể sao? Như thế nào cảm giác trật tự logic ràng a!

      Ai gả ai, chả đều giống nhau! đúng, người nam nhân sao có thể gả cho nữ nhân! Phượng Thiên Mị trong gió hỗn độn!

      “Tỷ tỷ làm sao vậy, có phải hay tỷ tỷ thích Mạch Mạch a! Ô ô …. tỷ tỷ thích Mạch Mạch, tỷ tỷ còn thích Hiên vương đệ, Hiên vương đệ đối với tỷ tỷ nhu vậy, tỷ tỷ còn thích . Ô ô …Mạch Mạch ai , Mạch Mạch thương tâm, ô ô ô ô.” đợi Phượng Thiên Mị chuyện, Thương Lan Mạch khóc toáng lên.
      thuyt thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :