1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Ngự xà cuồng phi - A Mai Nhi (79/360c)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 34: Bị nhận ra

      Ách …

      Được rồi được rồi! là đứa , tay bị bầm tím khẳng định cảm thấy đau , nhưng lại chảy ra nhè vết máu, khẳng định cảm thấy sợ hãi.

      “Ta đây giúp ngươi băng bó!” Phượng Thiên Mị bất đắc dĩ, giúp băng bó, ai kêu là ngốc tử, băng bó, tiểu thương cũng cuốn hút (đoạn ta kiến thức nọng hẹp đàn chịu ai giúp ta với), huống chi Vương gia! Tuy rằng là Ngốc vương được sủng.

      “Công tử, để ta!” Tư Vân thấy tiểu thư nhà mình muốn đích thân động thủ, vội vàng .

      có việc gì, ta đến.” Phượng Thiên Mị có để Tư Vân làm, khó lắm đồng tình của nàng mới nổi lên, vẫn là để bản thân động thủ, cầm khăn lụa ngồi xổm xuống.

      Bởi vì nơi này cái gì cũng có, cho nên Phượng Thiên Mị trực tiếp dùng khăn lụa giúp băng bó.

      Nhìn Phượng Thiên Mị thủ pháp thuần thục, Thương Lan Mạch trong lòng khỏi sửng sốt, có chút nghi hoặc, ánh mắt nhìn chằm chằm vào

      Phượng Thiên Mị, tựa hồ như muốn nhìn thấu nàng.

      Phượng Thiên Mị cảm thấy ánh mắt Thương Lan Mạch , liền nhìn qua, khó hiểu Thương Lan Mạch vì cái gì nhìn chằm chằm mình, mà Thương Lan Mạch cũng có né tránh ánh mắt nàng, chỉ si ngốc giọng ,“Tỷ tỷ, nhĩ hảo xinh đẹp nga!”

      Phượng Thiên Mị ngẩn ra, động tác trong tay ngừng lại, nàng nhìn Thương Lan Mạch ánh mắt phát ra tia sắc bén , ngốc tử này cư nhiên nhận ra nàng là nữ, giả ngu ! Nàng tự nhận là chính mình ngụy trang thực sai, cư nhiên bị ngốc tử nhận ra.

      Tư Vân và Tư Tình cũng ngẩn ra, nhìn nhau chút, thể tin ngốc tử cư nhiên nhìn ra được tiểu thư nữ phẫn nam trang. Đồng thời, cảnh giác tuy rằng đối phương là ngốc tử, nhưng cũng bài trừ khả năng đối tiểu thư bất lợi.

      “Cái gì tỷ tỷ, ta là ca ca.” Phượng Thiên Mị có chút hờn giận , ý đồ làm Thương Lan Mạch hỗn loạn, ngốc tử mà thôi! Dễ dàng bị loạn.

      Chỉ tiếc, Phượng Thiên Mị sai lầm rồi, ngốc tử, tự nhiên phần lớn ánh mắt là hi vọng, thường chỉ nhận thức những gì bản thân thấy được.

      ràng là tỷ tỷ, Đâu phải là ca ca!” Thương Lan Mạch đô đô mở miệng, hoàn toàn bị hỗn loạn.

      “Ngươi vì sao biết ta là nữ ?” Phượng Thiên Mị ánh mắt lạnh lùng, thử hỏi thanh có vài phần hàn ý.

      “Bởi vì ta nhận thức tỷ tỷ !” Thương Lan Mạch bị Phượng Thiên Mị nhìn cảm thấy toàn thân mát lạnh, da đầu khỏi run lên, đúng .

      Lần này, Phượng Thiên Mị ngẩn ra, cái gì? Này ngốc tử nhận thức nàng?

      Sao có khả năng, hình dáng Phượng Thiên Mị cũng chỉ mấy phụ nhân ở Thừa
      Tướng kia biết! sao lại có khả nang nhận thức nàng!

      “Ngốc tử, chúng ta chưa từng gặp nhau, ngươi nhận thức ta như thế nào?

      Vậy ngươi chút, ta là ai?” Phượng Thiên Mị thanh lộ ra nhè hơi thở nguy hiểm, nàng biết ngốc tử này rốt cuộc có nhận thức nàng hay , nhưng ngốc tử giông như cán cân bình thước dối.

      “Hừ! Bảo ta ngốc tử, ngươi trước kia phải cũng là ngốc tử sao?”

      Thương Lan Mạch nghe được Phượng Thiên Mị gọi là ngốc tử, thở phì phì hừ .

      Cái này, Phượng Thiên Mị thân mình cứng đờ, gì! Ngốc tử đúng nhận thức nàng? Chẳng lẽ, ngốc tử này gặp chân diện mục của nàng? Trong trí nhớ của nàng mạc dù có cùng ngốc tử này chơi đùa vài lần, nhưng nàng chưa hề lộ dung mạo !

      Tư Vân Tư Tình cũng cả kinh, ngốc tử nan bất thành ( nhầm là :làm được việc ) nhận thức tiểu thư.

      “Vậy ngươi , ta gọi là gì?” Phượng Thiên Mị vẫn xác định, dù sao là ngốc tử, cũng có khả năng nhận sai người! Cho nên, Phượng Thiên Mị ôm hi vọng hỏi.

      Kỳ nàng phải sợ thân phận bị bại lộ chỉ là phải bây giờ.


      Chương 35: Đối với nàng phụ trách

      “Hừ! Tỷ tỷ thực ngốc, ngay cả chính mình tên cũng biết, tỷ tỷ kêu Phượng Thiên …….Ngô. Từ Mị còn chưa kịp ra, Thương Lan Mạch bị
      Phượng Thiên Mị che miệng lại , Thương Lan Mạch sợ tới mức ô ô kêu.

      Phượng Thiên Mị chịu buông ra! Nếu buông ra để gọi loạn, cho nên Phượng Thiên Mị dùng sức phen kéo Thương Lan Mạch từ đất
      đứng dậy, túm đến ngọ có người ở bên cạnh.

      “Ô ô ……Tay người ta đau quá!” cánh tay Thương Lan Mạch bị túm đau, ủy khuất ô ô khóc.

      “Câm miệng” Phượng Thiên Mị sắc mặt trầm xuống, gầm . thể tưởng được ngốc tử này thực nhận thức nàng !“, ngươi nhận thúc ta như thế nào.” Phượng Thiên Mị ánh mắt nguy hiểm nheo lại, bức thẳng hai tròng mắt của Thương Lan Mạch, Thương Lan Mạch lại cao, làm hại Phượng Thiên Mị phải ngửa đầu nhìn .

      “Ô ô …….tỷ tỷ hung ác, Mạch Mạch sợ hãi.” Phượng Thiên Mị vừa quát, híp mắt tới gần , Thương Lan Mạch sợ hãi rụt lui thân mình, vẻ mặt điềm đạm đáng .

      Ách … được rồi! là ngốc tử, là tiểu hài tử, nên đe dọa, lên rống to!

      “Ha ha! Vậy Mạch Mạch cho tỷ tỷ, ngươi nhận thúc tỷ tỷ như thế nào.”

      Phượng Thiên Mị giọng điệu biến nhu, thử thăm dò.

      “Bởi vì, bởi vì Mạch Mạch xem …..thấy quá ……tỷ tỷ…… tắm rửa.” Hẳn sợ hãi Phượng Thiên Mị, Thương Lan Mạch cúi đầu, thanh cũng càng ngày càng , cuối cùng bé đến nỗi chĩnh mình nghe .

      Dọa!

      Phượng Thiên Mị thạch hóa , cái gì? Này ngốc tử cư nhiên nhìn lén nàng tắm rửa, , là nhìn lén Phượng Thiên Mị trước kia tắm rửa.

      Nam nhân thiên hạ đều đen tối như nhau, ngay cả ngốc tử ngoại lệ, đều là sắc phôi, Phượng Thiên Mị sắc mặt dần dần đen như đáy nồi.

      Tư Vân cùng Tư Tình cũng ngây ngẩn cả người, khóe mắt tự giác hung hăng rút trừu, nguyên lai thân mình tiểu thư sớm bị ngốc tử này xem qua .

      Nhìn sắc mặt bắt đầu tối Phượng Thiên Mị, Thương Lan Mạch lại lập tức ,“Bất quá tỷ tỷ yên tâm, Mạch Mạch hội đối tỷ tỷ phụ trách, nhất định thú tỷ tỷ làm vợ .” Thương Lan Mạch bộ sợ Phượng Thiên Mị tức giận, giọng điệu non nớt nhưng tràn đầy đáng tin, tựa như tiểu hài tử thích thú gì đó, hảo hảo bảo quản.

      Phượng Thiên Mị thương xúc, thiếu chút nữa ngã sấp, cái gì? Ngốc tử đối nàng phụ trách? Nàng có nghe sai ! Nàng phát sắc mặt mình vì gặp được ngốc tử này mà biến sắc ít lần.

      Tư Vân cùng Tư Tình cũng khỏi trợn trừng mắt, cái ngốc tử cư nhiên cũng biết phụ trách, này đây cũng qua khó tin , Tư Vân và Tư Tình
      khỏi cảm thán.

      “Quên quên , tỷ tỷ cần ngươi phụ trách, chỉ cần ngươi chuyện nhìn thấy ta ra là được” Phượng Thiên Mị hết chỗ rồi, ngốc tử muốn phụ trách, chê cười, kia phải gả cho cái ngốc tử sao? Nàng mới cần đâu!

      phải nhìn thân mình sao? Nàng theo tư tưởng thế kỉ hai mốt, mới
      so đo mấy thứ này!

      “Vì cái gì tỷ tỷ cần Mạch Mạch phụ trách a! Mạch Mạch nhìn thấy thân thể tỷ tỷ, nên phải phụ trách a! Còn có, vì cái gì thể chuyện nhìn thấy tỷ tỷ ra! Mạch Mạch chính là nhìn thấy tỷ tỷ a!” Thương Lan Mạch con mắt vòng vo luân chuyển, hai ngón tay cầu cùng chỗ, tràn đầy nghi hoặc .

      Phượng Thiên Mị phù ngạch, trận tức giận, ngốc tử chính là ngốc tử, hung ác được, quát cũng được, vậy nàng đe dọa uy hiếp thế nào được.


      Chương 36: Bị theo dõi

      “Hừ! Ngốc tử, rượu mời muốn lại muốn rượu phạt, nếu ngươi dám ra, đừng trách ta thả rắn cắn ngươi, cắn từng miếng thịt người ngươi xuống, cháy hết máu mà chết” Nàng hôm nay là xuất môn bất lợi a!

      Cư nhiên đụng phải ngốc tử.

      Nghe tiểu thư nhà mình uy hiếp ngốc tử như vậy, Tư Vân Tư Tình chỉ cảm thấy đầu đầy hắc tuyến, tiểu thư uổng người thông minh nhất thế, như thế nào đụng phải ngốc tử liền trở nên hồ đồ! Ngốc tử chuyện ai thèm
      tin.

      Mà Huyết Xà cánh tay Phượng Thiên Mị vừa nghe đến chủ tử muốn thả nó cắn ngốc tử, lập tức hưng phấn kêu lên,“Xích Xích ….chủ tử, ta giúp
      ngươi.”

      “Im lặng” Phượng Thiên Mị tức giận u ám quát, nàng thả rắn cắn , nàng chỉ uy hiếp , uy hiếp mà thôi.

      Huyết Xà nghe xong, ủy khuất an tĩnh lại , kỳ nó cũng cảm giác được, chủ tử muốn thương tổn , hừ! Chủ tử mọn, người ta chỉ
      đùa chút thôi mà!

      “Ô oa ….cứu mạng a! Ta muốn bị rắn cắn! Đau đau a!” Thương Lan
      Mạch bị dọa ngốc lát, lập tức ô oa khóc lớn, nhất thời cũng đưa tới mấy người đường vây xem.

      ***( Nguyên văn), Phượng Thiên Mị nhịn được muốn mắng câu thô tục, vốn định giáo huấn Thương Lan Mạch, nhưng nhìn đến dân chúng chỉ trỏ , nàng chỉ có vội vàng ly khai. là ngốc tử, cho dù ra , cũng có người tin, nếu ngốc, đầu óc bình thường nhận ra, vậy tốt .

      Thấy bóng dáng Phượng Thiên Mị vội vàng rời , trong mắt Thương Lan Mạch lên mạt trêu tức, mà phía chỗ tối khoé miệng Liễu Phong run rẩy thôi.

      Nếu phải chủ tử nàng là nữ, đúng nhìn ra!
      Phượng Thiên Mị buồn bực hướng quan phủ đến, lấy giá thấp là ba trăm lượng mua lại toà trạch viện bỏ hoang kia, mua xe ngựa, lại mua thêm chút đồ gia dụng, củi gạo du diêm, y phục đệm chăn của mọi người, chất đầy xe ngựa.

      Này nọ đều mua sai biệt lắm sau, mấy người bước vào cửa tiệm, hề phát có người theo dõi dọc đường.

      Tiệm cách đường lớn huyên náo.

      “Xích Xích ……chủ tử, có người theo dõi chúng ta, nhưng có cảm giác ác ý.” Huyết Xà .

      Phượng Thiên Mị nhíu mày, phải ngốc tử đấy chứ!

      Lúc này, cũng truyền đến thanh cảnh giác của Tư Vân,“Tiểu thư, chúng ta bị theo dõi .” Nàng cảm nhận người này nội lực cao hơn các nàng.

      “Tiểu thư, ta cũng cảm giác được, người này khẳng định theo chúng ta được lúc lâu, có nội lực cao hơn chúng ta, hơn nữa vừa rồi vì thanh huyên náo đường cái nên chúng ta phát ra.” Tư Tình vẻ mặt nghiêm túc.

      có việc gì, cần phải xen vào.” Phượng Thiên Mị lạnh nhạt .

      “Là” Tư Vân Tư Tình biết tiểu thư vì cái gì thèm để ý, nhưng vẫn nghe theo lệnh nàng.

      “Huyết Xà, bắt lấy , nhưng được phép thương .” Phượng Thiên Mị truyền cho Huyết Xà , đối phương có ác ý, vậy bắt lại là được. Nàng sợ là Ngốc vương kia, sợ tổn thương , nhớ tới ngốc tử kia phụ trách nàng, Phượng Thiên Mị thân mình mình kìm chế được run lên, đồng ý ngốc tử muốn phụ trách, trừ phi nàng so với ngốc tử còn ngốc hơn.

      “Xích Xích ……… là, chủ nhân.” Huyết Xà nghe được mệnh lệnh của chủ nhân, lập tức nhảy ra, từ cửa sổ nhảy ra ngoài.
      thuyt thích bài này.

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 37: Bị rắn cắn


      Đột nhiên, Liễu Phong cảm giác trong thân mình có gì đó đúng , trận lạnh lẽo truyền tói như có thứ gì người, chạy toán loạn khắp ngưa ngứa. Liễu Phong bất chấp việc phải theo dõi Phượng Thiên Mị, vội vàng dừng cước bộ, tay hướng tới vật chạy toán loạn người, nhưng là kia vô cùng giảo hoạt, căn bản thể bắt được.

      Làm xe ngựa của Phượng Thiên Mị biến mất thấy tăm hơi, Huyết Xà thân thể Liễu Phong chơi đùa, chủ nhân thể làm bị thương, nhưng bò lên người nó lại muốn xuống dễ dàng như thế. dám theo dõi chủ nhân, vẫn nên để nếm chút khổ sở !

      Lập tức, Huyết Xà lẻn đến mông của Liễu Phong, cắn xuống ngụm.

      “A” Liễu Phong bị đau kêu, sắc mặt nhất thời thống khổ đến mức đỏ bừng, tay vội vàng che miệng vết thương vừa bị cắn.

      Huyết Xà sớm từ thân thể Liễu Phong chạy ra, thoát thân cái nhanh chóng , Liễu Phong chỉ nhìn thấy con rắn loé qua.

      Huyết Xà cắn ngụm mông Liễu Phong phóng độc, cho nên chỉ thuần thuý bị thương mà thôi, tuy rằng Huyết Xà có phóng độc, nhưng cắn xuống ngoan ( ngoan độc) mười phần, làm cho Liễu Phong võ công nhất lưu cũng chịu nổi, nghỉ ngơi ba bốn ngày được.

      Cho nên, tại Liễu Phong đau đến giơ chân, ôm mông, nghẹn đau hồi tửu lâu.

      Phượng Thiên Mị vừa tới ngoài sấn thấy Huyết Xà cũng vừa đến, hỏi,“Theo dõi chúng ta là ai?”

      “Xích Xích ……. phải ngốc tử.” Huyết Xà cảm nhận được, chủ tử muốn thương tổn ngốc tử kia.

      Bên kia, Liễu Phong nghẹn đau trở lại tửu lâu, vừa vào cửa, toàn bộ thân thể lung lay sắp đổ, cố nhịn làm gương vốn bình tĩnh trở lên vặn vẹo.

      “Liễu Phong, ngươi làm sao vậy?” Liễu Trì thấy thế, vội vàng tiến lên đỡ lấy Liễu Phong

      Bạch y nam tử nghe tiếng, cũng xoay người lại, thế này mới thấy dung nhan nam tử, xem biết, vừa thấy bị dọa đến nhảy dựng a!

      Đây chính là Ngốc vương vừa trêu chọc Phượng Thiên Mị, Thương Lan Mạch.

      Lúc này Thương Lan Mạch dĩ nhiên còn vẻ ngu đần, hoàn toàn bị bộ khôn khéo, lãnh ngạo thay thế, ánh mắt lưu chuyện tà mị đào hoa, xán lạng tinh thần, khóe miệng hơi hơi giương, cao ngạo lại tà mị.

      “Làm sao vậy?” Thương Lan Mạch hỏi giọng điệu mang theo vài phần nghiền ngẫm.

      Liễu Phong giờ phút này vừa đau vừa giận, có chút nghiến răng nghiến lợi ,“Thuộc hạ vốn theo dõi, mấy người kia đầu tiên quan phủ cùng ba trăm lượng mua lại toà nhà bị đồn đại có quỷ ở, cũng chính là phủ của Sở tướng quân ba năm trước bị cho là thông đồng bán nước mà toàn gia đều chết, tiếp mua lượng xe ngựa, lại mua đầy xa gia dụng. Thuộc hạ vừa theo họ ra khỏi đường lớn, đột nhiên bị vật chui vào người chạy toán loạn, trong chốc lát, lại bị vật cắn nhát ở.. ở mông, sau nhìn thoáng qua hình như là con rắn .”

      Liễu Phong càng thanh càng nhở, cảm thấy tức giận lại mất mặt, tương là cao thủ nào, cư nhiên bị con rắn trêu đùa cả ngày, còn bị nó hung hăng cắn nhát ở mông.

      “Xì” Liễu Trì nhịn được cười nhạo, lại dám lớn mật cười ra tiếng, đến mức khó chịu a! Bạch y nam tử cũng nhịn được cười khẽ, nụ cười này, quả thực là điên đảo chúng sinh a!

      “Cho nên, đánh mất dấu.” Liễu Phong có chút tự trách.

      có việc gì” Bạch y nam tử giọng điệu thanh nhiên, hoàn toàn có ý tứ trách cứ ý, phải biệt được họ mua quỷ trạch ( chỗ quỷ ở) sao!


      Chương 38: Ngốc vương ngốc

      Bất quá, cũng cho rằng chuyện tình Liễu Phong xảy là ra là ngoài ý muốn hay là trùng hợp, các nàng có thể phát Liễu Phong theo dõi các nàng. Nhưng Liễu Phong bị rắn cắn lại là có chuyện gì xảy ra đây! Mới vừa rồi nàng còn uy hiếp cho rắn cắn , chẳng lẽ nàng có khả nàng khống chế xà?

      Phượng Thiên Mị, người nàng rốt cuộc có bao nhiêu bí mật, càng ngày càng hiếu kì rồi đây.

      Tràng đại hoả đêm qua, hoài nghi, coi như biết đó là mưu kế của Thương Lan Hiên, vì muốn giết Phượng Thiên Mị, hủy thi diệt tích . Nhưng là hôm nay sau khi nhìn thấy Phượng Thiên Mị, lại có nghi hoặc ,trước kia Phượng Thiên Mị ràng là ngốc tử, tại như thế nào lại khỏi, hơn nữa tựa hồ đơn giản, võ công hai nữ tử bên người nàng cũng kém.

      Phượng Thiên Mị biết thân thể mình bị nhìn, mặc dù có dấu hiệu phẫn nộ, nhưng cuối cùng tức giận, nàng rốt cuộc là người như thế nào, nàng hề để ý tới trong sạch của bản thân sao.

      Kỳ , nhìn thấy thân thể nàng là giả, về phần vì sao nhìn thấy dung mạo của nàng chính là trong lần ngoài ý muốn.

      lần, qua nội viện tướng phủ, nghe được tiếng khóc truyền đến, tò mò đến nhìn chút, thế nhưng nhìn thấy là kẻ quái dị trong miệng mọi người là Phượng Thiên Mị. Lúc ấy nàng bẩn loạn ( bẩn thỉu, rối loạn), chật vật chịu nổi, bởi vì nước mắt mặt trang dung bị tẩy rớt, lộ ra dung nhan tuyệt thế khuynh thành.

      Lúc ấy bị chấn kinh rồi, nếu nàng phải ngốc tử, đủ để trở thành nữ tử khiến người ta khuynh đảo!

      “Chủ tử, buổi tối ngày mai chính là ngày trăng tròn.” Lúc này, Liễu Phong thực thích hợp mở miệng, sắc mặt lo lắng.

      Nghĩ đến chủ tử vào đêm trăng tròn phải chịu nỗi đau tê tâm liệt phế, thống khổ sống bằng chết, tâm liền vô cùng khó chịu, hận thể băm thây vạn đoạn kẻ đầu sỏ kia.

      “Ân!” Thương Lan Mạch thản nhiên ừ tiếng, có bao nhiêu dao động, tựa hồ thành thói quen mỗi khi ngày này đến, cái loại thống khổ tra tấn, tại có thể làm được chính là nhẫn.

      qua hai tháng, Giang thần y lại còn chưa có gì tin tức, biết tìm được Băng Thiềm ngàn năm hay ?” Liễu Trì trong lòng cũng vạn phần sốt ruột.

      Tuy rằng, mỗi lần chủ tử bệnh phát bọn họ nhìn thấy và thể nhìn, nhưng hôm sau bọn họ thấy chủ tử suy yếu nhợt nhạt, khuôn mặt hấp hối, còn có cả thân thể bị tê liệt có thể nghĩ tới quá trình đó thống khổ cỡ nào! Sống bằng chết.

      “Nếu Giang thần y có thể tìm được Băng Thiềm ngàn năm, độc của chủ tử có thể giải .” Liễu Phong nhớ tới độc của chủ tử có thể giải, trong lòng khỏi thả lỏng chút, nhưng bọn họ đều biết, muốn tìm được Băng Thiềm ngàn năm, dễ hơn làm.

      “Là phúc phải họa, là họa tránh khỏi, sinh tử, hết thảy đều được định đoạt.” Trong giọng của Bạch y nam tử có cảm xúc, sinh tử với , chẳng qua giấc mộng mà thôi.

      “Chủ tử, người thể nghĩ như vậy, chẳng lẽ người muốn thay Hoàng hậu nương báo thù sao?” Liễu Phong vội vàng .

      “Đúng vậy! Chủ tử.” Liễu Trì cũng kinh hoảng.

      Thương Lan Mạch nghĩ đến mẫu hậu mình bị hại chết, trong lòng đau như dao cắt, so với thời điểm bị độc phát còn đau hơn. đương nhiên muốn báo thù cho mẫu hậu, chết cũng nghĩ tới giết nữ nhân kia, nhưng tại ả là mẫu thân của Cẩm!


      Chương 39: Vương quốc khác

      Tuy rằng ả phải thân mẫu của Cẩm, nhưng tốt xấu ả vẫn nuôi lớn Cẩm thành người, vì mưu lợi khắp nơi. Tuy rằng nữ nhân đó rắp tâm lợi dụng Cẩm, nhưng với khả năng của ả và tài năng của Cẩm, nhất định có thể để Cẩm thuận lợi lên làm Hoàng đế đến lúc đó lấy năng lực của Cẩm tự nhiên để cho bất kì ai khống chế mình.

      Nữ nhân kia vốn muốn mưu lợi cho chính con trai của bản thân, chỉ tiếc
      có phúc khí đó, bị bệnh mà chết.

      Cẩm là huynh đệ tốt duy nhất của , cũng chỉ có Cẩm biết phải ngốc tử, nhưng Cẩm lại biết, độc trúng là do nữ nhân kia hạ. Nếu Cẩm biết, lấy tính cách của Cẩm, khẳng định trở mặt với nữ nhân kia, như vậy Cẩm thể lên ngôi.

      tại, phụ hoàng chưa lập thái tử, mấy Vương gia kia tranh đấu gay gắt, tại những Vương gia có cơ hội trở thành Thái tử có tam Vương gia Thương Lan Việt, tứ Vương gia Thương Lan Hiên, ngũ Vương gia cũng chính là Thương Lan Cẩm .

      biết, Cẩm muốn vị trí kia, sở dĩ nguyện ý cạnh tranh, là muốn để Thương Lan Mạch bị khi dễ, có thể sống đời bình yên. Nhưng Cẩm biết sớm còn nhiều thời gian.
      Hoang viện

      Phượng Thiên Mị cùng mấy người trở về hoang viện, hậu viện được Hồng Kiều và Tư Nguyệt cùng Tư Diệu xắp xếp ổn thoả, tuy rằng có trang trí xa hoa, nhưng thiết kế phá lệ lịch tao nhã.

      “Tiểu thư, người muốn làm gì tiếp!” Tư Vân hỏi.

      “Được rồi, ta an bài nhiệm vụ kế tiếp, Tư Vân và Tư Nguyệt, ngày mai
      các ngươi điều tra xem có thanh lâu nào có chỗ dựa, sinh ý tốt, muốn giao bán, trở về cho ta biết, Tư Tình và Tư Diệu cùng Hồng Kiều mai các ngươi ở lại nhà !” Phượng Thiên Mị phân phó.

      “Là, tiểu thư.” Mọi người đáp.

      “Còn có sân này về sau gọi là ‘Thiên Phượng cư’, Thiên là thiên hạ chí tôn, Phượng là trăm điểu chi vương, cho nên sau này Thiên Phượng cư chính là vương quốc khác trong Thiên Vận hoàn triều. Nếu có người khi dễ người Thiên Phượng cư này, phế, nặng chết.” Phượng Thiên Mị khinh thần khởi xỉ, cuồng ngạo uy nghiêm, khí phách mười phần, giống như Thiên Phượng cư trở thành vương quốc khác trong Thiên Vận hoàn triều, là thế lực cường đại thể xâm phạm.

      Nàng muốn thành lập thế lực cho riêng mình, chỉ đơn giản lũng đoạn sinh ý thanh lâu, cái đó chỉ là bước khởi đầu của nàng mà thôi. Thực lực to lớn thể chỉ có vậy, thứ nàng cần là đội ám vệ cường đại, mạng lưới tình báo nhanh chóng, mà tất cả những thứ này chỉ đơn giản là để nàng bảo vệ chính bản thân nàng và người nàng quan tâm mà.
      Nàng đối đầu với thế lực khác, nhưng nàng tha thứ cho những ai xâm phạm tới nàng, nếu đánh thắng, thà ngọc vỡ, còn hơn ngói lành.

      Mọi người đều chấn kinh bởi hoà ngôn chí khí của Phượng Thiên Mị, tiểu thư muốn mở thanh lâu, các nàng khiếp sợ, tiểu thư muốn lũng đoạn sinh ý thanh lâu, các nàng rung động, nhưng tiểu thư biến Thiên Phượng cư thành vương quốc trong Thiên Vận hoàng triều còn có kẻ nào dám gây với họ phế, nặng tử, điều này làm cho các nàng rung động tột đỉnh, thiếu chút bị doạ ngất.

      Đây là cuồng vọng cỡ nào, khí phách cỡ nào!

      Nếu các nàng biết Phượng Thiên Mị chỉ làm đến vậy, biết các nàng có rung động đến ngất xỉu luôn !

      “Tiểu, tiểu thư, nhưng chúng ta chỉ có vài người! Nếu như bị người đông
      mạnh hơn chúng ta tới gây chiến, chúng ta đối kháng như thế nào đây!” Rung động qua , Hồng Kiều nhịn được lo lắng.
      thuyt thích bài này.

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 40: Lòng người hoảng sợ


      Đám người Tư Vân cũng nghi hoặc nhìn về phía Phượng Thiên Mị, tuy rằng võ công tại của các nàng kém, nhưng cũng chỉ đối phó được ít người, đừng đối phương quân số đông đảo, nếu cao thủ nhất lưu, nhị lưu mà ra tay, các nàng đều làm gì được .

      tại được, có nghĩa về sau được.” Phượng Thiên Mị
      khẽ cười .

      “Tiểu thư rất đúng, tại được, có nghĩa về sau được a! có việc gì khó chỉ sợ lòng bền.” Tư Vân lần đầu tiên nhìn thấy Phượng Thiên Mị, liền nhìn ra được nàng phải là vật trong ao, tiểu thư nhất định ngạo thị thiên hạ, trở thành bá chủ phương.

      “Chúng ta tin tưởng tiểu thư.” Thấy Tư Vân như vậy, mấy người kia cũng đáp lại, mặt tràn đầy cổ vũ cùng tự tin.

      “Tốt lắm, chúng ta tiếp tục thu thập sân !” Phượng Thiên Mị cười .

      “Hảo” Mọi người đáp, bắt đầu động thủ.

      Chuyện sớm hôm này xảy ra ở Vận thành giờ thành dư luận xôn xao, lúc này Vận thành lòng người hoảng sợ, đứng ngồi yên. tại, ai là nghị luận chuyện xảy ra hôm nay, cũng còn ai dám xằng bậy về Phượng Thiên Mị, chỉ sợ nàng đến hấp huyết mà chết.

      Hiên vương phủ

      “Oành” tiếng nổ vang vọng toàn bộ sân viện, bọn hạ nhân sợ tới mức dám tiếp cận, vốn là bởi vì chuyện quỷ hồn Phượng Thiên Mị hút máu làm bọ hạ nhân hoảng loạn, bây giờ lại nghe được có nam nhân bị hút máu ở bên ngoài, mỗi người đều cảm thấy bất an, giống như người kế tiếp bị hút máu chính là mình.

      Đặc biệt Tô Nhị Tịch sau khi nghe nha hoang bẩm báo, sợ tới mức toàn thân
      lạnh run, kiện lần này làm ả ta hoảng sợ. Trước kia ở phủ Thừa Tướng, hại chết nha hoàn ả thấy sợ hãi, nhưng lần này ả sợ, hơn nữa sống cuộc sống bất an, chị sợ mình chết lúc nào hay.

      Thương Lan Hiên biết được chuyện xảy ra hôm nay, tức giận đến bổ chưởng lên cái bàn trong thư phòng, trong tức giận càng nhiều hơn là khiếp sợ, khủng hoảng.

      Mà Tiểu Phúc tỉnh lại, căng thẳng ra toàn bộ việc.

      Giờ phút này Tiểu Phúc cảm giác được cái chết ngay trước mắt, thành
      quỳ gối sau Thương Lan Hiên sinh khí.

      tại, có phải quỷ hồn Phượng Thiên Mị Quỷ Hồn hay , xác định, lại càng tin tưởng, nhưng chuyện này hết sức quỷ dị.

      tại phụ hoàng chưa lập thái tử, tong chúng huynh đệ, tam Vương gia Thương Lan Việt cùng , còn có ngũ Vương gia Thương Lan Cẩm là có hi vọng. Đại hoàng tử chết từ lúc năm tuổi, nhị vương gia Thương Lan Mạch là ngốc tử, căn bản là có quyền đoạt vị.

      Thương Lan Việt cho dù người giúp đỡ phía sau, hay là thực lực, đều cùng tương xứng, (TLV) có chấn quốc tướng quân hiệp trợ, (TLH)cũng có tả tướng hiệp trợ, bọn họ vẫn thể tìm ra nhược điểm của đối phương để cáo trạng trước Phụ Hoàng.

      Lần này giết Phượng Thiên Mị, còn làm lòng người hoảng sợ, nếu để Thương Lan Việt tìm được chứng cớ, nhất định xảy ra chuyện, cho nên, cảnh cáo hạ nhân được để lộ chuyện, tuyệt đối thể đem tình gì ra.

      Nếu là Hoàng Thượng Thái Hậu tin, kia đúng là mất nhiều hơn được .

      Tuy rằng Thương Lan Cẩm vô tâm với ngôi vị Hoang đế, nhưng là tại được nuôi dạy bởi Hoàng hậu, thế lực đồng dạng thể khinh thường, hoàng hậu thu dưỡng , tự nhiên bởi vì vị trí kia.

      “ Trung công công đến” Lúc này trong viện mảnh trầm tĩnh, đột nhiên vang lên tiếng báo.

      vào là trung niên nam tử vận y phục thái giám, sắc mặt hòa ái. Trung công công là tâm phúc của Hoàn Thượng, được Hoàng Thượng vô cùng tín nhiệm.




      Chương 41 : Thấp thỏm lo âu


      Thương Lan Hiên thấy Trung công công trong cung cũng đến, đại khái đoán ý đồ đến của , bởi vì Trung công công là tâm phúc Hoàng Thượng, Thương Lan Hiên cũng phải lể vài phần, muốn được Hoàng Thượng coi trọng, còn phải dựa vào Trung công công này trước mắt mặt Hoàng Thượng lời ngon ngọt!

      “Trung công công” Thương Lan Hiên vội vàng đứng dậy, cười cách hiền lành ra đón Trung công công.

      “Lão nô tham kiến Vương gia” Tuy Trung công công là tâm phúc bên cạnh
      Hoàng Thượng, nhưng rốt cuộc vẫn là nô tài, cho nên lễ thể thiếu, chẳng qua là nghi thức xã giao thôi.

      “Trung công công cần đa lễ, biết Trung công công đến là có chuyện gì sao?” Thương Lan Hiên hư hư thực thực đơn lấy Trung công công, biết còn cố hỏi hỏi.

      “Lão nô phụng mệnh Hoàng Thượng, đến tuyên Vương gia vào cung diện thánh.” Trung công công .

      “Được, Bổn vương cùng công công vào cung.” Thương Lan Hiên biết, được, hơn nữa chuyện này cần có cái kết.

      Sau đó Thương Lan Hiên theo Trung công công tiến cung.

      Trong Phượng phủ

      Phượng Thanh Tường nghe được lời đồn đại, trong lòng xuất ít áy náy, phải nghi ngờ Phượng Thiên Mị chết là do Thương Lan Hiên làm, nhưng lại có chứng cứ!

      Cho dù muốn thấy nàng, nhưng cho cùng vân là nữ nhi thân sinh, tâm ngoan đến mức mặc kệ sinh tử của nàng! Đương nhiên biết Phượng Thiên Mị bị tỷ đệ Phượng Thiên Tình, Phượng Thiên Bình và Phượng Thiên Linh khi dễ cùng ngược đãi, nếu biết tất nhiên cho phép bọn họ khi dễ nàng.

      Trong Phượng phủ, trừ bỏ Phượng Thanh Tường, Phượng Thiên Dao và Đỗ di nương cũng hơi bất an, những người khác đều sợ hãi đứng ngồi yên, bởi vì bọn họ đều có phần khi dễ Phượng Thiên Mị, tại nghe quỷ hồn Phượng Thiên Mị quy lại báo thù, mỗi người đều cảm thấy cảm thấy bất an.

      Đặc biệt Phương Vãn Tình cùng Phượng Thiên Linh, Phượng Thiên Bình còn , lại cao ngạo hơn trời, hiểu đời, nghe được lời đồn đãi ma quỷ liền sợ hãi thôi.

      Lúc này Đông uyển Phượng phủ, trang sức xa hoa cao nhã, vốn là sân chủ mẫu, nhưng bởi vì mẫu thân Phượng Thiên Mị mất sớm giờ trở thành chỗ ở của Phương di nương. Trừ bỏ danh phận bên ngoài vẫn là di nương còn bên trong ả có cái gì khác chủ mẫu đâu? Ngay cả toàn gia cũng do ả ta quản, cho nên Phương di nương trong phượng phủ tự cho mình là chủ mẫu, hơn
      nữa bọn hạ nhân trong phủ cũng gọi ả là Nhị phu nhân.

      Trong Đông uyển, lục y cẩm bào, nữ nhân tuổi chừng ba mươi, khuôn mặt nhu mì xinh đẹp ngừng lại lại trong sân, sắc mặt kinh hoảng cùng sợ hãi. Bên cạnh là nữ tử tầm mười sáu, vận phấn y, khuôn mặt khuynh thành, mặt cũng tràn đày khủng hoảng sợ hãi, nhìn nữ nhân lại lại trong sân.


      “Nương, Phượng Thiên Mị nàng ta quay lại báo thù !”

      Phượng Thiên Linh rốt cục nhịn được kinh hoảng hỏi, tại nàng ta ngòi khác cũng yên.

      đến Phượng Thiên Mị trả thù là hay giả, chỉ bằng Hiên vương phủ bị cháy hai là vô cùng quỷ dị, và chuyện xảy ra đường hôm nay, đều làm cho người ta cho rằng, Phượng thiên Mị báo thù là .

      Lúc trước nàng ta cũng có khi dễ Phượng Thiên Mị, Phượng Thiên Mị có thể tìm mình hay !

      , nàng cần, nàng muốn chết, muốn bị hút hết máu, cần ...

      bừa cái gì thế? thế giời này làm gì có quỷ!” Phương Vãn Tình vội vàng nổi giận, muốn Phượng Thiên Linh khỏi khủng hoảng, nhưng giọng điệu của ả run rẩy thấy sợ hãi.

      Muốn đến sợ hãi, có lẽ nàng so với Phượng Thiên Linh càng sợ hãi hơn, nàng chỉ ngược đãi Phượng Thiên Mị, hơn nữ, Phượng Thiên Mị còn tận mắt thấy nàng bức tử mẫu thân nàng, nếu tới báo thù nhất định nàng tìm ả đầu tiên.

      - Cái "trung công công" nguyên văn là "ngay cả công công" Vô chẳng biết để như thế nào cho đúng nên Vô để là Trung công công ai có ý kiến gì cho vô biết nha
      thuyt thích bài này.

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 42: Ức Phượng quận chúa


      Tuy Phượng Thiên Mị là ngốc tử, nhưng là ai biết có thể sau khi chết nàng khỏi ngốc!

      “Nhưng hôm qua Hiên vương phủ bị đốt hai lần, hơn nữa chuyện xảy ra đường vào hôm nay, khiên lòng người hiên tại hoang mang hoảng sợ, …..” Lúc này Phượng Thiên Linh căn bản nghe vào cài gì gọi là thế giới có quỷ, xảy ra nhiều chuyện như vậy cho dù nàng ta muốn tin cũng phải tin.

      Đây chính là hậu quả của làm việc đuối lý, tục ngữ sai “ làm chuyện đuối lý, sợ quỷ gõ cửa.” tại Phượng Thiên Linh chính là như vậy, nàng tuy rằng sợ hãi vì chuyện quỷ hồn, nhưng nàng ta sợ Phượng Thiên Mị tìm tới, cho nên nàng ta sợ quỷ hồn Phượng Thiên Mị tới báo thù.

      Đỗ di nương khủng hoảng vì nàng chưa bao giờ đối tốt với Phượng Thiên Mị, nhưng đồng thời nàng cũng chưa từng khi dễ Phượng Thiên Mị, đối với chuyện Phượng Thiên Mị tìm tới báo thù nàng cũng sợ hãi lắm.

      “Nương, nếu chúng ta tìm đạo sĩ tới làm phép” Phượng Thiên Linh như nhìn thấy tia hi vọng vội vàng la lên.

      “Ngu xuẩn, chẳng lẽ ngươi muốn cho cha ngươi biết chúng ta tưng khi dễ Phượng Thiên Mị sao?” Phương Vãn Tình nghe xong, kinh hoảng nổi giận.
      Các nàng ngược đãi Phượng Thiên Mị ít lần, lão gia hề biết .

      Tuy rằng lão gia muốn gặp Phượng Thiên Mị, nhưng dù thế nào cũng là nhi nữ thân sinh, nếu lão gia biết ả đối Phượng Thiên Mị sở tác sở vi ( chỉ những hành động khi dễ của PVT đối với PTM) , nhất định bỏ qua dễ dàng .

      “Chẳng lẽ, chúng ta cứ như vậy chờ Phượng Thiên Mị đến hút máu báo thù sao?” Phượng Thiên Linh vội la lên.

      “Có lẽ chỉ là trùng hợp, can bản có ma quỷ gì hết, con cần tự mình doạ mình.” Phương Vãn Tình cưỡng chế trấn định, nhưng khủng hoảng trong lòng hề giảm bớt.

      “Nhưng là ….” Phượng Thiên Linh chưa từ bỏ ý định.

      “Tốt lắm, phải phát sinh chuyện gì sao? Vẫn nên miếu Tiên Nữ cầu mấy bùa bình an !” Phương Vãn Tình cũng thập phần bất đắc dĩ, nhưng là tại, còn biện pháp khác, hơn nữa, Phượng Thiên Mị có biến thành quỷ hồn hay vẫn chưa chắc chắn, có thể chỉ là tim đồn mà thôi.

      === ====== ====== ====== ===

      Ngày kế, chuyện của Phượng Thiên Mị làm oanh động cả kinh thành.

      Trong cung ra chiêu thư bố cáo, đầu tiên là Phượng Thiên Mị ngày đầu thành hôn táng thân biển lửa là điềm xấu, cho nên thể để Phượng Thiên Mị lấy thân phận Hiên vương phi tiến nhập Hoàng lăng, cùng Hiên vương giải trừ hôn ước. Vì an ủi vong linh Phượng Thiên Mị, phong Phượng Thiên Mị làm quận chúa hiệu là Ức Phượng quận chúa của Thiên Vận hoàng triều.

      Sau lại chuyện Hiên vương phủ bị cháy là do Phượng Thiên Mị cùng Hiên Vương bát tự hợp, cho nên mới dấn đến nguyên nhân hoả hoạn. Mà nam nhân chết đột ngột ở đường hôm nay là do ta bị trúng kịch độc.

      Giải thích này vẫn còn khiến số dân chúng nghi hoặc , nhưng cũng khiến dân chúng bình tĩnh ít, còn náo loạn nữa .

      Thiên Phượng cư

      Hồng y đỏ thẫm Phượng Thiên Mị nằm pháp quý phi, trong tay đùa bỡn chuyển động ly trà, khóe miệng tựa tiếu phi tiếu gợi, đứng bên cạnh là Hồng Kiều cùng Tư Diệu, còn có Tư Tình vừa mới trở về.

      “Điềm xấu? Tương khắc?” Nghe được Tư Tình bẩm báo nội dung chiếu thư của hoàng thượng, Phượng Thiên Mị tràn đầy trào phúng phun ra bốn chữ, đáy mắt che kín nồng đậm cừu hận.

      Điềm xấu, tương khắc, đều là Thương Lan Hiên gây nên, nàng thề bỏ qua .

      Quận chúa, nàng hiếm lạ, bất quá nàng cáo hứng khi có thể giải trừ hôn ước với Hiên vương, mà cho dù giải trừ nàng cũng có biện pháp giải trừ hôn ước này.



      Chương 43: Muốn đền mạng


      Xem ra, bọn họ vẫn lựa chọn tin Thương Lan Hiên, áp chế chuyện của nàng xuống” Tốt lắm, vậy nàng cho bọn họ vài ngày bình yên, chờ nàng làm xong
      tất cả mới cùng bọn họ từ từ ngoạn (chơi).

      “Tiểu thư, ràng là Hiên vương hãm hại người, tại bố cao thiên hạ là tiểu thư là điềm xấu, bọn họ rất khi dễ người.” Hồng Kiều tức giận đến giơ cẳng chân.

      “Đúng vậy! Tiểu thư, chúng ta tuyệt đối thể bỏ qua cho tên Thương Lan Hiên chết tiệt kia.” Tư Diệu cũng tràn đầy phẫn hận, giống như hận
      thể băm thây vạn đoạn Thương Lan Hiên vậy.

      “Hơn nữa, đáng giận là tiểu thư chết, tổ chức cái tang lễ cũng .” Tư tình tức giận bất ngờ thốt ra câu.

      Phượng Thiên Mị nghe xong, khóe mắt hung hăng rút rút, nàng chết?
      “Phi phi phi, cái gì tiểu thư chết, tiểu thư hoàn hảo ở đây! Tiểu thư còn phải sống tới trăm tuổi!” Tư Diệu vừa nghe lời này, hờn giận .

      Tư Tình vừa nghe, biết tự mình sai , nhưng vẫn bất mãn ,“Nhưng ở bên ngoài là tiểu thư mất!”

      Phượng Thiên Mị buồn cười, sai đối với người khác mà , Phượng Thiên Mị quả chết, hơn nữa Phượng Thiên Mị thực chết rồi,
      Phượng Thiên Mị tại chính là đặc công của thế kỷ hai mươi mốt.

      Bất quá, nàng xuyên đến thân thể này, tên lại giống nhau sợ rằng phải trùng hợp! Cho nên, mặc kệ Phượng Thiên Mị tại hay trước kia, nàng cũng bỏ qua cho những ai ám hại nàng.

      “Yên tâm, ta sớm muộn gì cũng bắt đền mạng.” Thấy các nàng vì mình mà sinh khí, Phượng Thiên Mị tràn đầy cảm động ở trong lòng.

      “Hừ! Hiên vương này ngoan độc, ta nguyền rủa sinh được, cho đáng đời .” Hồng Kiều càng nghĩ càng phẫn hận, càng nghĩ càng bất bình, thở phì phì, ác độc nguyền rủa.

      “phì” Phượng Thiên Mị nhịn được cười ra tiếng, nha đầu kia thế nhưng còn có thể rủa người khác.

      Bất quá nàng yên tâm, nha đầu kia rốt cục thông suốt , hề cái gì mà “Vương gia phải người chúng ta có thể đối phó được”.

      “Ta cảm thấy, trực tiếp làm cho sinh được con, đoạn tử tuyệt tông còn đâm trả lại kiếm nữa.” Tư Diệu nghiến răng nghiến lợi , Thương Lan Hiên ở đây nếu ở đây , sợ là nàng đâm Thương Lan Hiên kiếm cho hả giận.

      “Di, này chủ ý sai nga!” Hồng Kiều khuôn mặt nhắn giương lên, vui sướng đồng ý.

      “Tóm lại, phải khiến sống bằng chết.” Tư Tình hung tợn .
      Hồng Kiều, Tư Diệu, Tư Tình ba người ở bên ta câu ngươi câu bàn cách báo thù cho Phượng Thiên Mị, khiến Phượng Thiên Mị ở bên dở khóc dở cười, những cài này hết thảy Phượng Thiên Mị nàng làm, làm đoạn tử tuyệt tông, còn hoàn trả lại kiếm kia.

      Mọi người bàn tán thương tâm khổ sở đủ kiểu, ai phát , ở sân có người nằm úp sấp lên tường, mà người đó ai khác chính là người muốn chịu trách nhiệm với Phượng Thiên Mị, Thương Lan Mạch.

      Thương Lan Mạch nghĩ muốn đến xem nữ nhân này muốn làm gì, ngờ lại nghe được chân tướng tình, quả là Thương Lan Hiên giết nàng, lại còn muốn huỷ thi diệt tích.

      Bất quá làm nghi hoặc là Phượng Thiên Mị bậy giờ, ràng là ngốc tử, nhưng là vì cài gì trở lên thông minh như vậy! Chẳng lẽ, nàng giống mình, giả trang. Nhưng trước kia bọn hò từng tiếp xúc qua, nếu là đóng kịch nàng cũng quá xuất sắc !



      Chương 44: Ngốc Vương trèo tường

      “Xích Xích ……chủ tử, cái ngốc tử kia ở tường nhìn lén” Lúc nàn Huyết Xà tay Phượng Thiên Mị bỗng lên tiếng.

      Bởi vì Thương Lan Mạch nội lực thâm hậu, có thể điều hoà hơi thở che dấu khí tức, cho nên dù là cao thủ cũng khó phát ra tồn tại của , cũng vì vậy mà lúc lâu sau Huyết Xà mới phát ra .

      Phượng Thiên Mị vừa nghe, sắc mặt trầm xuống ngốc tử kia tại sao lại biết
      nàng ở đây?

      “Xuất !” Phượng Thiên Mị bỗng nhiên lên tiếng.

      “Ai!?” Mấy người Tư Tình vừa nghe, vội vàng cảnh giác nhìn bốn phía xung quanh.

      Mà Thương Lan Mạch tường ngẩn ra, cư nhiên bị phát , xem ra nữ nhân này đơn giản có thể phát ra nhưng chạy trốn.

      “Tỷ tỷ, ta ngại ngùng” Giọng nhàng, điềm đạm đáng từ phía tường truyền tới.

      Ách ………

      Mọi người nhất thời đầu đầy hắc tuyến, nhất tề nhìn về phía phát ra thanh , nhìn thấy Thương Lan Mạch cả người ghé sát vào tường, bộ dáng khó chịu nhăn nhó

      Tư Tình thấy vào hôm qua nên có gì kinh ngạc, Tư Diệu chỉ hơi
      nhíu khởi mày, mà Hồng Kiều lại lập tức ngây ngẩn cả người, kinh hô,“Mạch, Mạch vương gia.” Hồng Kiều vừa xong liền ân hận, vội vàng cúi đầu, vạn phần ảo não, nếu để Mạch vương gia nhận ra các nàng tiêu.

      Nàng cũng biết chuyện xảy ra vào hôm qua, mà Phượng Thiên Mị cũng là nàng hạ độc giết chết nam nhân kia, nhưng lại cho nàng biết chuyện gặp ngốc tử Vương gia kia nên Hồng Kiều và Tư Diệu biết gặp các nàng.

      Thương Lan Mạch là ngốc tử nên trừ bỏ hạ nhân trong phủ nhưng người khác gọi là Vương gia, mà Hồng Kiều lại tôn xưng như vậy. Bởi vì tiểu thư của nàng trước cũng từng là ngốc tử nên nàng có kì thị ngược lại nàng còn có chút đồng tình.

      Vương gia! Tư Tình và Tư Diệu bị doạ nhảy dựng, thiên a! Ngốc tử này nguyên lai là Vương gia!

      “Nga! Ta biết ngươi, ngươi là Hồng Kiều nha hoàn bên cạnh tỷ tỷ.” Thương
      Lan Mạch nhìn Hồng Kiều, vươn tay chỉ vào Hồng Kiều , bộ bừng tỉnh đại ngộ.

      , ngươi nhận sai người, ta phải Hồng Kiều.” Hồng Kiều thấy bản thân bị nhận ra, liền thề thốt phủ nhận trong lòng vô cùng lo lắng.

      Phượng Thiên Mị nghe Hồng Kiều phủ nhận, liền biết Hồng Kiều sợ hãi bị nhận ra, nhưng Hồng Kiều lại biết nàng sớm bị nhận ra rồi.

      “Hừ, ràng là phải!” Thương Lan Mạch phục hừ lạnh mộ tiếng, bộ dáng khẳng định.

      “Ta ……” Hồng Kiều nhất thời biết làm sao, trong lòng tự trách vạn
      phần.

      “Hồng Kiều, đừng lo lắng, sớm nhận ra ta .” Phượng Thiên Mị
      giọng an ủi.

      Cái gì? Hồng Kiều nhất thời trừng lớn mắt, Mạch vương cư nhiên sớm nhận ra tiểu thư! đúng, Mạch vương sao có thể nhận ra tiểu thư, mỗi lần tiểu thư ra cửa đều trang điểm vô cùng doạ người cơ mà.

      “Sao ngươi biết ta ở đây .” Phượng Thiên Mị hỏi, cho xuống dưới đất.

      “Ngày hôm qua ta nhìn thấy tỷ tỷ quan phủ, cho nên ta hỏi thăm! Bọn họ ngươi mua nơi này nên ta tới.” Thương Lan Mạch như đứa trẻ làm sai giọng khe khẽ.

      “Vậy ngươi tới nơi này làm gì!” Phượng Thiên Mị lại hỏi.

      “Mạch Mạch chịu trách nhiệm với tỷ tỷ! Cho nên Mạch Mạch tới.” Thương Lan Mạch giọng điệu đương nhiên.

      Ách …

      Phượng Thiên Mị nhất thời thạch hóa, thiên a! Này ngốc tử đúng là kiên định, cư nhiên vì chịu trách nhiệm với nàng mà chạy tới tận đây.


    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 45: Bị ép tới điên


      Tư Tình biết chuyền gì xảy ra chỉ hé miệng cư, mà Tư Diệu cùng Hồng Kiều nghe mà mạc danh kỳ diệu ( hiểu)

      “Tiểu, tiểu thư, Mạch vương chịu trách nhiệm cái gì cơ!” Hồng Kiều khó hiểu hỏi, trong lòng loại dự cảm bất hảo.

      Ách, Phượng Thiên Mị chỉ cảm thấy đầu đầy hắc tuyến, biết nên như thế nào với Hồng Kiều.

      Nhưng Thương Lan Mạch lại xung phong nhận việc ra,“Bởi vì ta từng nhín thấy tỷ tỷ tắm rửa nên ta muốn chịu trách nhiệm với tỷ tỷ”

      “Cái gì?” Hồng Kiều cùng Tư Diệu sợ tới mức kinh hô ra tiếng, thể tin được hai mắt trừng lớn.

      “Tiểu, tiểu thư, , …….” Hồng Kiều quả thực thể tin được, muốn hỏi tiểu thư xem chuyện gì xảy ra, nề hà ra lời.

      Phượng Thiên Mị cũng biết nên gì, về phần Thương Lan Mạch có từng nhìn trộm nàng tắm rửa hay , nàng biết nhưng nhận ra nàng là .

      “Tỷ tỷ qua, tỷ tỷ cần ngươi chịu trách nhiệm, ngươi vẫn mau về nhà !” Phượng Thiên Mị bất đắc dĩ.

      được, Mạch Mạch là nam tử hán đại trượng phu, nhìn tỷ tỷ tắm rửa nhất định Mạch Mạch phải chịu trách nhiệm.” Thương Lan Mạch thuận theo chịu buông tha, bộ dạng đại nhan dám làm dám chịu.

      Phượng Thiên Mị đảo cặp mắt trắng dã, nam tử hán đại trượng phu, thôi !

      Ngốc tử còn đòi làm nam tử hán đại trượng phu cái gì! Bất quá cũng thể phủ nhận, ngốc tử như còn biết chịu trách nhiệm còn tốt hơn số người bình thường nhiều.

      “Ngươi lại hưu vượn ta để rắn cắn ngươi.” Phượng Thiên Mị có cách nào đành uy hiếp .

      “Ô oa ……. cần a!” Thương Lan Mạch vừa nghe cho rắn cắn sợ tới mức oa oa khóc.

      Huyết Xà cuồng hãn, chủ tử người có thể hay đừng đem nó ra doạ ! Dọa ràng lỡ, nữ nhân a! là khẩu thị tâm phi.

      [ Phượng Thiên Mị: Di, đúng rồi! Huyết Xà ngươi là nam hay nữ
      Huyết Xà: Ta…ta…ha …ha! Ta cũng là nữ .
      Phượng Thiên Mị: Vậy Ít nhảm.
      Huyết Xà:…….]

      “Tiểu thư, người đừng doạ Mạch vương, chỉ là tiểu hài tử thôi mà.” Hồng
      Kiều thấy Thương Lan Mạch bị Phượng Thiên Mị dọa khóc, trong lòng đành, đem chuyện Thương Lan Mạch nhìn lén Phượng Thiên Mị ném ra sau đầu .

      Nghe Hồng kiều , khóe mắt mọi người trận run rẩy, tiểu hài tử?

      Được rồi! Tâm trí của chỉ có bay tám tuổi.

      “Mau xuống dưới, về nhà .” Phượng Thiên Mị tức giận .

      “Ô ô …..tỷ tỷ, ta sợ lắm.” Thương Lan Mạch ủy khuất .

      Ách ……..mọi người đều đầu đầy hắc tuyến.

      “Vậy ngươi lên thế nào ?” Phượng Thiên Mị có chút dở khóc dở cười.

      “Từ cây đại thụ bên kia leo lên.” Thương Lan Mạch chỉ chỉ cái cây bên tường.

      “Vậy ngươi lại xuống bằng cây đó!” Phượng Thiên Mị bất đắc d mắt trợn trắng.

      “Ta dám” Thương Lan Mạch đô đô mở miệng, điềm đạm đáng nhìn Phượng Thiên Mị .

      “Ngươi ….” Phượng Thiên Mị sắp tức đến hộc máu, được rồi! là ngốc tử, ngốc tử ngốc tử, ngốc tử.

      Phượng Thiên Mị qua, rồi nhảy lên cái, nắm áo sau lưng Thương Lan Mạch xách lên như xách gà nhảy xuống đất .

      “Tư Tình, ngươi tìm người đưa hồi Mạch vương phủ.” Phượng Thiên Mị kiên nhẫn đến cực hạn, nàng chắc nếu ngốc tử này còn quay lại quấy rầy nàng, bản thân có thể đánh đến chết hay tàn phá hay .

      “Là, tiểu thư.” Tư Tình đáp.

      “Tỷ tỷ, kia Mạch Mạch còn có thể tìm tỷ chơi đùa ?” Thương Lan Mạch lưu luyến hỏi.


      Chương 46: Sản nghiệp của Hiên Vương

      “OMG” Phượng Thiên Mị biết gì nhìn trời

      “Tỷ tỷ muốn cái gì? Lần sau Mạch Mạch mua đến cho tỷ tỷ.” Thương Lan Mạch nghe nàng gì, tưởng Phượng Thiên Mị muốn có gì đó, vội vàng hỏi.

      “…..” Phượng Thiên Mị hoàn toàn hết chỗ rồi, nàng bị ngốc tử này ép tới điên mất,“Ngươi về phủ trước ! Tỷ tỷ bề bộn nhiều việc, chờ tỷ tỷ rảnh, tìm ngươi chơi được ?”

      vậy chăng?” Thương Lan Mạch vừa nghe, con ngươi lưu chuyển, tràn đày vui sướng reo lên.

      ” Phượng Thiên Mị kiệt lực nhịn xuống ý nghĩ muốn giết người, có chút nghiến răng nghiến lợi cười , nhưng bộ mặt kia quả thực so với khóc còn khó coi hơn.

      “Tốt lắm, Vậy Mạch Mạch chờ tỷ tỷ đến chơi với Mạch Mạch nha!” Được Phượng Thiên Mị khẳng định, Thương Lan Mạch mới lưu luyến rời , chỉ là ai nhìn thấy khi Thương Lan Mạch xoay người, trong mắt lên ý cười tà mị"

      Thấy sát tinh rời , Phượng Thiên Mị mới hoàn toàn thở phào nhõm.

      “Tiểu thư, Mạch vương gia có thể chuyện của người ra hay !” Hồng Kiều lo lắng nếu Mạch vương biết như vậy tốt.

      “Hẳn là, thể nào!” Hồng Kiều , Phượng Thiên Mị mới phản ứng lại, nàng quên cảnh cáo Thương Lan Mạch , bất quá hẳn là ra đâu!

      Giờ Thân, Tư Vân và Tư Nguyệt trở lại.

      “Tiểu thư, bên ngoài nhiều lời đồn nhảm, người hẳn biết ?” Vừa vào cửa,
      Tư nguyệt liền hỏi giọng đầy bất bình.

      Tuy rằng tiểu thư được phong làm Ức Phượng Quận chúa, nhưng đồng thời cũng mang tiếng là điềm xấu, thực khiến người ta phẫn nộ.

      biết, trước cứ để bọn chúng an nhàn thời gian! Chờ ta an bài tốt việc thanh lâu, mới chậm rãi xử lý bọn chúng, mọi việc bên đó thế nào rồi ?” Phượng Thiên Mị .

      “Dạ! Trước mắt có ba thanh lâu có sinh ý đứng đầu kinh thành là Phong Nguyệt Lâu của thủ phủ Sở Khai, tiếp đến là Vũ Khuynh các của nhị vương gia Thương Lan Việt, cuối cùng là Phù Hương viện của Hiên vương Thương Lan Hiên. Còn lại đều là chút sinh ý mã qua loa hổ (ý là qua loa đại khái đáng nhác đến) , kém cỏi nhất là hai thanh lâu Hoa Lại viện và Vạn
      Hoa lâu, hai thanh lâu này thủ đoạn kém, nhưng sinh ý ít ỏi, hơn nữa nghe hai nhà này ở sát vách nhau, thường xuyên gây chuyện với nhau để kiếm khách.” Tư Vân .

      Phù Hương viện?

      nghĩ đến có sản nghiệp dưới danh nghĩ của Thương Lan Hiên, những thế còn đứng thứ ba trong kinh thành.

      Phượng Thiên Mị trong mắt lên chút ngoan, tốt lắm bước đầu báo thù của nàng chính là làm sụp đổ Phù Hương viện kia

      Lại ba thanh lâu kia xếp nhất nhì ở kinh thành hẳn là do nơi đó lịch sợ tao nhã, hai thanh lâu đứng cuối kia tục tĩu như vậy lấy gì so sánh! Sinh ý thể tốt lên là phải, ngay cả cái tên cũng ra gì.

      Vì sinh ý mà ra tay đánh nhau, ai còn dám đến! Bất quá, hai thanh lâu đứng cuối gần nhau như vậy, nàng định chắc rồi. Kết hợp hai nhà lại, trước tiên khiến nó trở thành kinh thành đệ nhất thanh lâu, sau mới từ từ phá huỷ thanh lâu của , lại đánh đổ tam đại thanh lâu kia, rồi thâu tóm tóm bộ sinh ý thanh lâu kinh thành.

      Phượng Thiên Mị nàng tuy rằng phải thiên tài buôn bán gì, nhưng từng học qua chuyên môn kinh doanh, hơn nữa nàng là người thế kỷ hai mốt, biết được nhiều thứ mới mẻ hấp dẫn, còn sợ thu hút được người khác sao.

      Thiên Vận hoàng triều vốn dân phong cùng luật pháp cởi mở, Hoàng tử, Vương gia hay bách quan đều có thể kinh danh, Hoàng Thượng hạn chế, nhưng vẫn có giới hạn .


      Chương 47: Ban đêm xông vào Quỷ Lâm

      Mà tiểu thư khuê các có thể tự do ra nhập đường cái, có người
      này nọ, chỉ cần làm những việc đồi phong bại tục là được.

      “Hảo, ngày mai chúng ta mua thanh lâu.” Phượng Thiên Mị , khóe miệng gợi lên nụ cười tà mị, trong mắt chứa chút hưng phấn cùng ngoan.

      Chiến tranh bắt đầu.

      === ====== ======

      Ban đêm

      thân hồng y thị huyết bay trong gió giữa màn đêm, phi thẳng về phí ngoại thành, người này ai khác chính là Phượng Thiên Mị.
      Ra khỏi kinh thành cách mười dặm, Phượng Thiên Mị dừng lại bên ngoài khu rừng rậm.

      Khu rừng bị từng đoàn hắc vụ bao vây, làm toàn bộ khu rừng mê nhiễu như như , từng trận gió lạnh thổi qua, tựa như lãnh địa của Tu La nơi địa ngục quỷ dị mà đáng sợ, còn tỉnh thoảng truyền đến những tiếng kêu rên rỉ, phân là nhân hay thú.

      “Xích Xích ….Chủ nhân, đó là tiếng con người” Huyết Xà .

      Người? Nửa đêm, như thế nào lại có người đến đây kêu rên!

      Phượng Thiên Mị mang theo tò mò, nghi hoặc và suy nghĩ, hề ý sợ hãi về nơi sâu nhất của khu rừng, càng về phía trước, tiếng kêu kia càng ràng, càng có thể cảm giác được trong tiếng kêu đó tràn đầy đau đớn, khổ sở, như chịu khổ hình tra tấn ở mười tám tầng địa ngục, thừa nhận tra tấn sống bằng chết.

      Phượng Thiên Mị hiểu sao tâm lại cám thấy co rút đau đớn, vội tìm kiếm độc xà, nàng nhanh chóng tìm đến chỗ phát ra thanh.

      Rừng cây rất lớn hơn nữa có hắc vụ vây quanh, rất khó xác định phương hướng, Phượng Thiên Mị chỉ có thể dựa vào cảm giác mà .

      Càng ngày càng gần, nghe được thanh càng lúc càng lớn, từng tiếng đau lòng người. Phượng Thiên Mị cước bộ khỏi nhanh hơn, xuyên qua từng đám hắc vụ, rốt cục nghe được thanh cách đó xa.

      Phượng Thiên Mị tiếp tục về phía trước, trước mắt xuất cái sơn động, mà cái thanh kia từ sơn động đó truyền ra, càng tiếp cận tiếng kêu kia càng thêm inh tai nhức óc.

      Tiếng kêu tràn đầy đau khổ kia khỏi làm tâm Phượng Thiên Mị co rút, Phượng Thiên Mị cũng nghĩ nhiều, trực tiếp thảng vào sơn động.

      Nhưng cách cửa động khoảng mười thước, cước bộ Phượng Thiên Mị dừng lại, bởi vì nàng nghe được tiếng “xích..xích” truyền đến, Phượng Thiên Mị đối với thanh rất mẫn cảm, cho nên, cần đoán nàng cũng biết là tiếng của xà.

      Bóng đêm vô cùng tối, vẫn có thể nhìn tạm ngoài cửa động có thể nhìn thấy rất nhiều xà, tất cả đều nhìn chằm chằm vào động như muốn vào trong đó, lại dám vào, giống như có cái gì đó cản trở bọn chúng.

      “Xích Xích…. chủ tử, cái động khẩu tán đầy lưu hoàng, cho nên đàn xà này dám vào, chúng muốn ăn thịt người bên trong.” Huyết Xà .

      Xem ra đàn xà này là chờ con mồi!

      Phượng Thiên Mị trong mắt lên tham lam, bọn xà này sống ở Quỷ lâm lâu như vậy nhất định hấp thụ được nhiều thứ khí, tà khí và nọc độc phi thường trọng.

      Nếu nàng đoán sai đàn xà này đều thành tinh.

      Đàn xà phát có người đến, liền nhất tề xoay người, hướng Phượng Thiên Mị.“Xích Xích Xích Xích” kêu, nhưng Phượng Thiên Mị vẫn hiểu được chúng gì .

      “Cái bên trong thể ăn, ăn cái bên ngoài này !”

      “Hảo, đợi cái bên trong nhiều năm như vậy, lại thủy chung đợi được, vậy ăn cái này !”

      Dứt lời, đàn xà liền hướng Phượng Thiên Mị phi tới, Phượng Thiên Mị cười tà mị câu thần, muốn ăn nàng, còn phải xem bọn chúng có bản lĩnh gì!

      “Các ngươi xác định muốn ăn ta sao! Chẳng lẽ các ngươi sợ, bị ta ăn sao?” Phượng Thiên Mị thản nhiên lại như địa ngục quỷ mị lãnh, làm cho đàn rắn đến tấn công cứng đờ, dừng lại động tác phi về phía trước, đối với lời của Phượng Thiên Mị tràn đầy nghi hoặc.
      thuyt thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :