1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Ngự xà cuồng phi - A Mai Nhi (79/360c)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 9: Máu bị hút khô

      Bốn thị vệ kia cư nhiên bị hút sạch máu, mặt trắng như giấy, mắt trừng lớn chết nhắm mắt.

      “Cái gì?” Tô Nhị Tịch nghe thấy, sợ tới mức cả người tê liệt đổ về phía giường, run rẩy, sợ hãi chiếm đầy toàn bộ trái tim.

      Tục ngữ làm chuyện đuối lý, sợ quỷ gõ cửa.’ tại Tô Nhị Tịch chính là bộ dạng đó.

      Nàng tự biết hại Phượng Thiên Mị, tại lại nghe Phượng Thiên Mị biến thành quỷ, có thể sợ sao? chừng là Phượng Thiên Mị Quỷ Hồn báo cừu đến đây.

      hưu vượn, thế giới có Quỷ Hồn.” Thương Lan Hiên trợn mắt, lạnh nhạt .

      cho tới bây giờ hề tin tưởng quỷ thần, nghe được thị vệ Phượng Thiên Mị cái ngốc kia tử biến thành quỷ , chỉ cảm thấy là lời vô căn cứ.

      “Vương, Vương gia, ngươi tự mình xem, nhìn xem !” Thị vệ cũng mặc kệ Vương gia có tin hay , cái gì thế giới có quỷ hay , tóm lại là cho là có, bốn thị vệ kia chêt đáng sợ như vậy, vô cùng quỷ dị, nhất định là tân Vương phi hoá lệ quỷ báo thù.

      Tuy rằng khi dễ tân vương phi, nhiều nhất là ở sau lưng chửi bới, nghị luận mà thôi, nhưng Phượng Thiên Mị là ngốc tử, ai biết được nàng bắt người lại tha hay !

      “Hừ!” Thương Lan Hiên hừ lạnh tiếng, lạnh lùng đứng dậy phất mạnh tay áo, nhanh ra ngoài cửa.

      “Vương gia, nô tì sợ hãi.” Tô Nhị Tịch thấy Thương Lan Hiên rời , khủng hoảng kêu.

      “Tịch nhi đừng sợ, bổn vương chút trở lại.” An ủi Tô Nhị Tịch, Thương Lan Hiên giọng điệu thập phần ôn nhu, dứt lời, xoay người rời .

      Nhìn Thương Lan Hiên rời , Tô Nhị Tịch sợ hãi nằm xuống giường.
      “Vương phi, cần nghĩ nhiều, thế giới có quỷ.” Lục nhi là tâm phúc của Tô Tịnh giọng an ủi.

      “Nhưng ta cảm thấy vô cùng bất an, hình như sắp có chuyện xảy ra.” Tô Nhị Tịch htể làm bản thân bình tĩnh tổng cảm thấy chuyện này là .

      “Vương phi, thứ Lục nhi lời nên trong lời , tục ngữ làm chuyện đuối lý, sợ quỷ gõ cửa. Làm chuyện đuối lý, ban ngày cũng hoảng hốt.’ người phải trấn định, nếu để Vương gia phát cái gì, có thể mất nhiều hơn được .” Lục nhi giọng nhắc nhở.

      Tô Nhị Tịch nghe Lục nhi , chậm rãi bình tĩnh trở lại.
      sai, nàng thể hoảng, nếu Vương gia phát , nàng liền xong rồi.

      Vương gia vốn để ý Phượng Thiên Mị, nếu Vương gia biết nàng sớm đẻ non, nhưng lại lấy để lợi dụng , lấy tính cách Vương gia nhất
      định tha thứ cho nàng.

      Thiên viện Vương phủ.

      Thương Lan Hiên tới, hoả muốn tàn sai biệt lắm, trong viện đứng đầy hạ nhân, đám đứng rất xa, dám tiếp cận.

      Thương Lan Hiên đến gần thị vệ chết, vừa thấy cũng hoảng sợ.

      Này, chuyện này có thể xảy ra?

      Bốn người này sắc mặt trắng bệch như tờ giấy, có chút khô héo, mà dưới đất giọt huyết cũng có, thực ràng, máu của bọn họ bị hút khô.

      Hấp huyết?

      Từ này hung hăng đánh vào trái tim Thương Lan Hiên, tay tự giác run
      lên, chẳng lẽ, đúng như thị vệ , Phượng Thiên Mị biến thành quỷ, mà bốn thị vệ này đều bị nàng hút hết máu.

      có khả năng, thế giới làm gì có quỷ! Nếu có, máu bốn người đều bị hút khô giải thích thế nào đây! Hơn nữa, bốn người mắt trừng lớn biểu thị vô cùng kinh hãi, ràng chính là trước khi chết gặp chuyện gì đó vô cùng đáng sợ.



      Chương 10: Dung nhan tuyệt sắc

      Cẩn thận kiểm tra bốn thi thể, Thương Lan Hiên lại bị chấn kinh, yết hầu bốn người đều bị lợi khí cắt qua, hơn nữa mau, thực, chuẩn, căn bản cho người khác kịp phản ứng. Võ công bực này, ngay cả hẳn cũng khó mà làm được.

      Rốt cuộc là ai làm? Chẳng lẽ là Phượng Thiên Mị Quỷ Hồn sao? tin, nhưng lại tìm thấy cách nào hợp lý hơn. Chuyện tình quỷ dị, trong lòng Thương Lan Hiên kinh hoảng, nếu là Quỷ Hồn Phượng Thiên Mị quấy phá phải làm gì cho phải.

      “Việc hôm nay tất cả chỉ được để trong lòng cho bản vương.” Thương Lan Hiên lạnh lùng cảnh cáo.

      “Là, Vương gia.” Mọi người nhất tề kinh hoảng đáp, đây là lần cảnh cáo thứ hai của Thương Lan Hiên, cho dù cảnh cáo bọn họ cũng dám ra.

      Ra khỏi Hiên vương phủ bên dòng suối, có hai bóng dáng ngồi bên dòng
      suối.

      “Oa!” Đột nhiên, tiếng kinh hách từ nữ tử hồng y truyền đến, trông nàng thiếu chút nữa ngã vào dòng suối.

      “Tiểu thư, làm sao vậy?” người vận phấn y vội đỡ lấy bóng dáng hồng y.

      “ Này là người sao?” Phượng Thiên Mị chỉ vào khuôn mặt chính mình trong
      dòng suối, đây là người sao? Mặt trát tầng phấn, môi đỏ chót, quanh mắt đen hắc, cái này ràng là quái chứ phải người!

      “Hì hì! Tiểu thư trước kia đều như vậy!” Hồng Kiều nghe nhịn được cười ra tiếng.

      Ách……

      Trán Phượng Thiên Mị rớt xuống vài cái hắc tuyến, nàng bội phục Phượng Thiên Mị trước kia luôn! Cái bộ dạng như vậy mà cũng dám ra đường cái chạy loạn.

      Bất quá Phượng Thiên Mị kia là ngốc tử sao hiểu được a.

      Lại , Phượng Thiên Mị bị đồn là đồ quái dị phải cảm ơn công lao của “Hảo
      muội muội”! Mỗi lần đều xui nàng “ Mĩ trang” như vậy Hiên vương mới thể thích. Đầu óc Phượng Thiên Mị kém cỏi liền tin theo, mỗi ngày đều hoạ thành cái dạng này, Hồng Kiều lay chuyển được nàng chỉ có thể trơ mắt nhìn nàng bị coi là người quái dị.

      Nghĩ đến đây, Phượng Thiên Mị rùng mình, nàng nhất định bỏ qua kẻ giết Phượng Thiên Mị, bỏ qua cho Tô Tịch Nhị vu oan giá hoạ cho nàng, bỏ qua cho hai di nương ngược đãi nàng, cũng bỏ cho hai tỉ đệ muộn ngày ngày khi dễ Phượng Thiên Mị và nhất định tha thứ cho phụ thân coi thường Phượng Thiên Mị nàng.

      Tất nhiên Hồng Kiều và Phượng Thiên Dao là hai người đối xử tốt với nàng, nàng nhất định báo đáp.

      Nhớ tới Nhị di nương Phương Vãn Tình, trong lòng Phượng Thiên Mị tê rần, cỗ cừu hận đánh úp lại, nàng nhớ mang máng, mấu thân Phượng Thiên Mị tử, nhị di nương thoát khỏi can hệ.

      Trong đầu đau đớn, hình ảnh vốn có trong trí nhớ, bỗng ùa về.

      Sau lúc Thiên Mị được Thái Hậu tứ hôn lâu, mẫu thân nàng liền ngã bệnh rồi chết, Thiên mị lúc nhìn thấy Phương Vãn Tình đổ bát dược vào trong miệng mẫu thân, lúc sau mẫu thân liền chết.

      Tiểu Thiên Mị sợ hãi muốn chạy trốn lại bị Phương Vãn Tình phát , nên
      nàng cũng bị bắt uống chén thuốc như vậy, nàng mệnh lớn chết nhưng lại trở thành ngốc tử.

      Thấy những hình ảnh như vậy, hồng mâu Phượng Thiên Mị thoáng qua tia thị huyết, chuyển oán hận thành cừu hận, nhị di nương Phương Vãn Tình, nguyên lai, là nàng ta.

      Nàng ta giết mẫu thân nàng, nhiều nắm qua còn ngược đãi Phượng Thiên Mị, nàng ta nhất định phải chết tay Phượng Thiên Mị nàng.

      “Tiểu thư, làm sao vậy?” Thấy sắc mặt Phượng Thiên Mị trầm, Hồng Kiều lo lắng hỏi.
      Elise Tuyenthuyt thích bài này.

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 11: Qua đêm chỗ quỷ ở


      “Nga! có việc gì” Phượng Thiên Mị phản ứng lại, cười an ủi.

      Thương tổn người của nàng, chờ đó! Nàng nhất định đến đòi lại. Nợ máu, vậy dùng máu để trả.

      Tiếp đó nàng dùng nước ở suối rửa sạch lớp trang điểm hù người kia. Dù sao trong Phượng phủ ngoài Hồng Kiều cũng có ai nhìn thấy gương mặt của nàng, như vậy càng tốt, thuận tiện cho nàng hành .

      Sau khi rửa lớp trang điểm, Phượng Thiên Mị triệt để ngây dại, nương theo ánh trăng nhìn có thể thấy ràng gương mặt tuyệt sắc! Dùng chim sa cá lặn, bế nguyệt tu hoa cũng đủ để miêu tả vẻ đẹp này, so
      với bộ dạng quái quỷ lúc trước là người trời kẻ dưới đất!

      Làn này xuyên qua là nàng buôn bán có lời a, tuy rằng kiếp trước rất xinh đẹp nhưng thể nào so với bây giờ.

      “Tiểu thư, bây giờ chúng ta đâu” Hồng Kiều mê mang hỏi. Nàng biết, tiểu thư giờ thể trở về phủ Thừa tướng, nhưng tại các nàng xu cũng , có thể đâu đây!

      có việc gì, ta đều có tính toán, ta nhớ lầm gần đây có viện bị bỏ hoang chúng ta tới đó !” Phượng Thiên Mị sớm ra quyết định, mặc kệ ở đâu có tiền thể làm gì được.

      Cho nên, nàng tính tới Hiên vương phủ vào tối nay, lấy lại tất cả những đồ cười đáng giá, dàn xếp ổn thoả rồi mới lập kế báo thù.

      Thực ra nàng có thể gọi huyết xà giết hết bọn họ trực tiếp báo thù, bất quá chết thống khoái như vậy lại tiện nghi cho bọn họ, cái nàng muốn là chậm rãi tra tấn từ thể xác đến tinh thần, khiến bọn họ sống bằng chết!

      “Tiểu thư được đâu, nghe chỗ đó có quái đó.” Hồng Kiều vừa nghe muốn đến viện hoang sợ tới phát run vội vàng ngăn cản.

      chết qua lần có gì phải sợ, thôi!” Phượng Thiên Mị bất đắc dĩ .

      Nàng tin viện hoang đó có quỷ! Nhiều nhất là có kẻ giả thần giả quỷ ở đó mà thôi, thế nhưng đồn đại ở đó có quỷ ngược lại giúp nàng càng thêm an toàn.

      “Nhưng mà …” Hồng Kiều chưa kịp thêm gì đó bị Phượng Thiên Mị đánh gãy.

      có nhưng mà, ngươi ta .” Phượng Thiên Mị giận tái mặt, giọng điệu lạnh nhạt, xong liền bước .

      Thấy tiểu thư mất hứng, Hồng Kiều cũng dám nhiều, chạy theo sau Phượng Thiên Mị.

      Khoảng hai mươi phút sau, Phượng Thiên Mị và Hông Kiều tới tiền viện.
      “Tiểu thư” Hồng Kiều kêu lên.

      vào” Phượng Thiên Mị thản nhiên , bước vào viện hoang. Hồng Kiều bất đắc dĩ tuy rằng rất sợ, nhưng tiểu thư vào nàng có thể vào sao?

      Tiểu thư rất đúng chết qua lần có gì phải sợ ! Cùng lắm là chết thêm lần nữa! Nghĩ vậy lá gan Hông Kiều lớn chút, ngăn chặn sợ hãi trong lòng, bước vào viện hoang theo Phượng Thiên Mị

      Đối với nơi này, Phương Thiên Mị có chút ấn tượng.

      Nghe nó từng là phủ đệ của vị Tướng quân, ngày ba năm trước
      đây thảm án diệt môn diễn ra, toàn phủ hơn ba mươi mạng người đều chết hết. Về sau có người qua nơi này nghe có tiếng nữ tử bi ai khóc, từ đó mà ai dám tới, nơi này cũng vì vậy mà phú danh kì thực trở thành viện quỷ ở.

      Bước vào sân nương theo ánh trăng nàng có thể thấy chỗ này tuy hoang vắng cùng bụi bặm nhưng bị phá hư, khắp nơi bao phủ khí tức u.

      Chỗ quỷ ở ai dám vào, cho dù dám cũng thèm vào, nơi đây có nhiều người chết như vậy rất xui xẻo.



      Chương 12: phải người thường

      “Ô ô ô ….” Đột nhiên tiếng khóc thê lương của nữ nhân phát ra, quanh quẩn khắp nơi, khác gì tiếng quỷ khóc.

      “A! Có quỷ!” Hồng Kiều phát sợ hét to, trốn ra sau Phượng Thiên Mị.

      Phượng Thiên Mị hết chỗ có chút bất đắc dĩ, chỉ tiếc sắt rèn thành
      thép, tính tình Hông Kiều quá nhát gan.

      ra đừng hòng giả thần giả quỷ” Phượng Thiên Mị lạnh giọng quát.
      Đáng tiếc, hề động tĩnh.

      “Tiểu, tiểu thư, nơi này có người khác sao?” Hồng Kiều cẩn thận hỏi, dám nhô đầu ra.

      Vô nghĩa, nàng gọi ai! Nàng chưa bị bệnh đâu, Phượng Thiên Mị gì đảo cặp mắt trắng dã, để ý tới Hồng Kiều.

      “Nếu ra ta liền đuốc đốt trụi nơi này.” Phượng Thiên Mị kiên nhẫn uy hiếp.

      Có lẽ những lời của Phượng Thiên Mị làm con “quỷ” trong viện hoang tức giận, bóng dáng bạch y bay ra, nữ tử đầu tóc rồi bù xù, giương hai thủ trảo đánh tới Phượng Thiên Mị, vô cùng lãnh ,“ Muốn đốt cũng phải xem ngươi có bản lãnh này

      Phượng Thiên Mị vô cùng bình tĩnh, nhưng Hồng Kiều vừa thấy hét toáng lên gọi “Quỷ” rồi ngất xỉu. Phượng Thiên Mị trong lòng trận tức giận, chỉ là con người thôi! Đâu phải quỷ, bất quá hôn mê cũng tốt bên tai nàng được thanh tịnh.

      “Xích Xích ….chủ nhân.” Huyết Xà tay Phượng Thiên Mị cảm nhận được có người công kích chủ nhân mình, cho nên muốn thay chủ nhân giáo huấn kẻ đó trận. Phượng Thiên Mị nhàng vỗ vỗ cánh tay, trấn an“Ngoan, có việc gì .”

      Sau khi Huyết Xà được chủ nhân trần an, an tĩnh lui xuống dưới.

      Nhìn Bạch y nữ tử đánh tới mình, Phượng Thiên Mị dướn mày, lắc mình cái thoát khỏi công kích của nữ tử. Tựa hồ nữ tử đó ngờ rằng Phượng Thiên Mị nhanh nhẹn như thế, ngừng chút lửa giận trong lòng càng cao, lại hướng Phương Thiên Mị đánh tới.

      Phượng Thiên Mị lại lắc mình tránh thoát, lần này nàng phát nữ tử này võ công kém, nhưng khó hiểu ở chỗ nàng ta vì sao phải ở trong này giả thần giả quỷ.

      Bạch y nữ tử tiếp tục công kích Phượng Thiên Mị, Phượng Thiên Mị lần này tránh, mà chống lại công kích của nữ tử, hai người nhất thời đánh tới.

      Qua mấy chục chiêu cả hai phân biệt cao thấp, kỳ là cả hai muốn đưa đối phương vào chỗ chết mà thôi. Lại qua mấy chiêu, Phượng
      Thiên Mị cảm thấy có ý nghĩa, né người tránh .

      Lúc này bạch y nữ tử mới nhìn dung nhan Phượng Thiên Mị, trong lòng trận kinh diễm, thể tưởng được đời này có người tuyệt sắc khuynh thành đến vậy.

      “Ta chỉ muốn ở đây tá túc đêm, ngươi cần gì lộng quyền cước!” Phượng Thiên Mị lạnh nhạt , có chút hắng giọng.

      “Đây phải nơi ngươi nên đến.” Bạch y nữ tử lạnh lùng giọng điệu lạnh nhạt mang theo bất kì cảm xúc nào.

      “Nga! Phải ? Vì cái gì?” Phượng Thiên Mị cười hỏi.

      Nụ cười này là tuyệt sắc khuynh thành! Như cây thuốc viện mê hoặc lòng người nhìn vô hại nhưng vô cùng nguy hiểm.

      Bạch y nữ tử trong lòng hiểu hiểu, nữ tử này tuyệt đối đơn giản như vẻ bề ngoài của nàng, chính nàng võ công tuy thuộc cao thủ, nhưng cũng thuộc thượng thừa. Tuy ràng nữ tử này cùng nàng so chiêu có vẻ tương đương nhau, nhưng là nàng cảm giác nàng ta có khả năng trong mười chiêu đánh bại nàng, có lẽ được mười chiêu, thậm chí trong chiêu có thể lấy mạng nàng.
      Hale205thuyt thích bài này.

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 13: Lá gan quá


      Nội lực của nàng rất yếu, có cách nào đạt được tốc độ như vậy, cho dù nàng có nội lực cường thịnh chăng nữa, mà có tốc độ nhanh, chung quy vẫn thất bại.

      Hơn nữa, từ thân thể nữ tử này tản mát ra cỗ khí thế ngạo nghễ, quý khí khiến người khác khó bỏ qua, hơn nữa hồng y thị huyết, như phượng hoàng niết bàn, nhất định ngạo thị thiên hạ, phải vật trong ao.

      Bạch y nữ tử thu hồi y nghĩ, cất giọng mang theo điểm trào phúng
      “Chẳng lẽ các người chưa từng nghe qua nơi này có quỷ ở sao?”

      “Nhưng ngươi phải quỷ, đúng sao?” Phượng Thiên Mị cười trêu tức.

      Bạch y nữ tử trả lời chỉ đứng đó châm chọc cười tiếng.

      “Được, ta có thể cho ngươi ở đây đêm, nhưng các ngươi chỉ được phép ở tiền thính, được bước vào hậu viện, hơn nữa chuyện xảy ra hôm nay được ra nửa câu “ Bạch y nữ tử vẫn lạnh lùng như trước, nhưng giọng điệu ôn hoà hơn trước rất nhiều.

      Phượng Thiên Mị gì, chỉ lạnh nhạt cười, xem như đáp ứng nhưng cũng như đáp ứng, vội vàng tới bên cạnh Hồng Kiều lay nàng dậy.

      “Hồng Kiều, tỉnh tỉnh, Hồng Kiều.” Phượng Thiên Mị lay lay Hồng Kiều.

      Hồng Kiều bị lay tỉnh, trợn mắt, đập vào mắt chính là Phượng Thiên Mị,
      Hồng Kiều vội vàng đứng dậy, kinh hoảng hỏi“Tiểu thư, người sao chứ!”

      có việc gì, chúng ta vào trước !” Phượng Thiên Mị cười an ủi.
      Hồng Kiều rất nhát gan, xem ra phải tôi luyện thêm can đảm mới được!

      “Nhưng ….” Hồng Kiều biết chuyện gì vừa xảy ra, cho nên ngăn cản Phượng Thiên Mị muốn bước vào viện.

      “Yên tâm, nàng là người.” Phượng Thiên Mị kiên nhẫn .

      Hồng Kiều thêm, chỉ có thể bước vào trong theo Phượng Thiên Mị,
      Hồng Kiều vừa nhìn thấy bạch y nữ tử khỏi kinh hoảng rụt người lại.

      Bạch y nữ tử để ý tới Phượng Thiên Mị nữa mà về phía sau viện.

      Bạch y nữ tử rời , sắc mặt Phượng Thiên Mị trở lên lạnh nhạt, nữ nhân này đơn giản hẳn phải người bình thường. người nàng ta tản mắt ra lãnh khí cùng thói quen tỏ ra lạnh nhạt, giống như sát thủ qua huấn luyện, dù phải sát thủ nàng ta tuyệt đối phải người bình thường.

      Phượng Thiên Mị nàng từ trước tới nay phải người an phận, thích khiêu chiến, sao nàng có thể bỏ qua mà tìm hiểu đây! Nàng đâu đáp ứng là hậu viện chỉ cười cười mà thôi đâu có đại biểu cho điều gì.

      Nữ tử kia cho người khác tới hậu viện, đại biểu nơi đó có bí mật gì đó hoặc chuyện muốn người khác biết, nếu tới xem phải là nàng rồi.

      “Hồng Kiều, ngươi ở trong này, ta hậu viện chút.” Phượng Thiên Mị giọng dặn dò.

      “Tiểu thư, cần!” Hồng Kiều kinh hoảng giữ chặt Phượng Thiên Mị, nơi này tối như mực, nàng rất sợ lại nơi này chính là chỗ quỷ ở a.

      Phượng Thiên Mị sắc mặt lập tức biến đổi, nghiêm túc ,“Hồng Kiều, lá gan của ngươi quá , theo ta tất có nhiều nguy hiểm, nếu người sợ hãi như vậy, ta phải tìm nơi dàn xếp tốt cho ngươi.”

      Ngụ ý Hống Kiều thích hợp ở bên nàng, bên cạnh nàng có nhiều nguy hiểm nàng có khả năng giữ Hồng Kiều ở cạnh, nhưng phải là cần nàng chỉ là nàng muốn báo thù mà mọi việc tất thể suôn sẻ như ý muốn.

      “Tiểu thư, đừng đuổi Hồng Kiều .” Thấy tiểu thư có ý đuổi bản thân Hồng Kiều hoảng hốt gấp đến đổ hốc mắt đỏ ửng bộ muốn khóc.

      “Ngươi nhớ kỹ, ta cần nha hoàn vô dụng, chính ngươi hãy xem lại !” Phượng Thiên Mị lạnh lùng , hề để ý tới Hồng Kiều, đứng dậy về phía hậu viện.
      Hale205thuyt thích bài này.

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 14: Ta có thể cứu nàng

      phải nàng nhẫn tâm, mà là lá gan Hồng Kiều quá , nếu như thể trở lên gan dạ, như thế nào cùng nàng mạo hiểm đây.

      Hồng Kiều nghe xong Phượng Thiên Mị , kinh hoảng trận, tiểu thư cần nha hoàn vô dụng, chẳng lễ nàng vô dụng nên tiểu thư cần nàng. , nàng vô dụng, nàng muốn rời xa tiểu thư, nàng nhất định trở nên kiên cường nhát gan.

      Hồng Kiều chịu đựng nỗi sợ hãi ở mình, ôm thân thể phát run, ngừng động viên chính mình sợ hãi, sợ hãi.

      Bên này, Phượng Thiên Mị xuyên qua hành lang gấp khúc, xuyên qua hoa viên, lại lướt qua núi giả, tiến vào hậu viện.

      Xa xa nhìn vào phòng, phía trước là bạch y nữ tử vào hai nữ tử khác vận nam trang, đều tầm mười bảy mười tám tuổi, bộ dạng mi thanh mục tú.

      Phượng Thiên Mị nhìn ra được những nữ tử này đều phải người thường, các nàng có võ công tuy tính hàng cao thủ nhưng cũng kém.

      “Băng Lam tỷ, độc của Tuyết Nhi sợ là thể chống đỡ thêm nữa, làm sao bây giờ?” Lục y nữ tử nhìn về phía bạch y nữ tử lo lắng hỏi.

      tại bọn họ tìm kiếm khắp , chúng ta thể mời đại phu, nếu như bị phát chúng ta chắc chắn phải chết” Bạch y nữ tử được gọi là Băng Lam cũng hết sức lo lắng cùng bất đắc dĩ.

      “Chúng ta cùng nhau trốn mà Tuyết Nhi vì chúng ta nên mới trúng độc của bọn họ! Chẳng lẽ, chúng ta chỉ có thể nhìn Tuyết Nhi chết sao?” Áo lam nữ tử vội la lên, hốc mắt tràn đầy nước mắt.

      “ Ta có năng lực làm gì đây? Chúng ta vất vả trốn ra được, chẳng lẽ giờ phải khoanh tay chịu chết hay sao. Chết! đáng sợ, nhưng chúng cứ như vậy mà chết, chẳng phải để những tỷ muội hy sinh cho chúng ta trốn thất vọng hay sao?” Băng Lam nghẹn giọng quát lớn, hốc mắt vương đầy
      nước mắt.

      Lục y nữ tử và lam y nữ tử tên liệt ngã lên ghế, đúng vậy! Nếu bọn họ cứ vậy mà chết phải làm những tỉ muội giúp họ trốn ra thất vọng hay sao?

      “Ta có thể cứu nàng.” Đột nhiên, thanh truyền đến theo đó là hồng ảnh bước vào

      Đột ngột nghe được tiếng người , mọi người cả kinh, nhất thời cảnh giác nhìn về phía cửa, đến khi người phía cửa tiến vào, tất cả kinh diễm đời còn có người mĩ đến vậy. Vẻ đẹp của nàng phải thoát tục mà là thị huyết, nhìn như ma mị, lại cố tình đẹp đến gì có thể so sánh.

      “Là ngươi, phải ta cho phép ngươi tiên vào hậu viện sao.” Ngữ khí của Băng Lam trở lên vô cùng cứng cỏi lạnh lẽo, trong mắt lộ ra cảnh giác.

      Phượng Thiên Mị đáp, chỉ mỉm cười “ Ta nghe hết tất cả những gì các ngươi , tuy rằng ta biết các ngươi có thân phận gì, nhưng là ta biết các ngươi lẩn trốn. Giống ta là người lưu lạc thiên nhai, nếu các ngươi tin tưởng ta chúng ta có thể hợp tác. Hơn nữa, ta có thể cứu nàng.”

      Ngữ khí mặn nhạt, nhưng để lộ ra hơi thở uy hiếp.
      Nàng muốn thành lập thế lực riêng mình, những nữ tử này võ công thấp có thể thu phục các nàng làm việc cho nàng, là khởi đầu tệ.

      “Hợp tác?” Băng Lam khó hiểu.

      sai” Phượng Thiên Mị lạnh nhạt cười, nhưng hợp tác cái gì, như thế nào.

      “Băng Lam tỷ” Lục y nữ tử cùng lam y nữ tử lo lắng kêu lên.

      Tuy rằng nàng có thể cứu Tuyết Nhi, nhưng các nàng biết lại lịch của nàng.

      “Hảo, chỉ cần ngươi có thể cứu Tuyết Nhi, chê chúng ta bị đuổi tận giết tuyệt mang đến nguy hiểm cho ngươi, chúng ta nguyện làm thuộc hạ của ngươi” Suy tư lát, Băng Lam vẻ mặt chính khí .

      Chương 15: Thu phục các nàng để mình dùng.

      Nàng nhận thấy, nữ tử này đơn giản, kia người khí chất làm người khác thể khinh thương, theo nàng có lẽ phải lựa chọn sai lầm.

      “Tốt lắm, chỉ cần các ngươi đối với ta trung tâm, ta tuyệt đối bảo hộ các ngươi chu toàn, để các ngươi gặp chuyện may.” Phượng Thiên Mị lạnh nhạt nở nụ cười, giọng điệu vô cùng đáng tin.

      Nghe Phượng Thiên Mị , mấy người ngẩn ra, ràng thể ngờ Phượng Thiên Mị còn quan tâm tới an nguy các nàng, việc này làm cho băn khoan trong lòng các nàng tan biến dấu vết, nguyện trung thành với Phượng Thiên Mị .

      “Chúng ta tuyệt đối trung tâm với chủ tử.”Sắc mặt mấy người lên vẻ vui sướng, lập tức quỳ gối xuống, cung kính .

      “Đều đứng lên, người của ta được phép quỳ, còn có cần gọi ta là chủ tử, gọi tiểu thư là được.” Phượng Thiên Mị nghiêm mặt sắc .

      Mấy người lại ngẩn ra, vội vàng đứng dậy, hảo cảm đối với Phượng Thiên Mị tăng lên gấp đôi.

      “Tốt lắm, các ngươi trước ra ngoài ! Ta muốn cứu nàng, còn nữa mang tì nữ ở tiền thính đến đây, nàng ở mình nhất định sợ hãi.” Phượng Thiên Mị dặn dò.

      Nhớ tới Hồng Kiều, Phượng Thiên Mị trong lòng lên nhè áy náy, nàng biết nàng đối Hồng Kiều cầu quá mức vội vàng, nàng (PHM) để nàng (HK)lại, nàng(PTM) vẫn có chút đành lòng.

      Quên , từ từ rồi cũng ổn thôi!

      “Là, tiểu thư.” Ba người nhất tề hồi đáp, xoay người ra ngoài, quên đóng kín cửa lại.

      Phượng Thiên Mị đến bên giường, nhìn người hôn mê bất tỉnh, sắc mặt nữ tử tái nhợt, trong lòng hơi đau lòng. Kỳ nàng phải người mềm lòng đa tình, phải người vì người khác mà chịu cực nhọc, nhưng chỉ cần nàng cảm thấy thích hoặc có hảo cảm, nàng đều quản.

      “Huyết Xà, nàng phải dựa vào ngươi rồi.” Phượng Thiên Mị vỗ vỗ cánh tay, giọng .

      Huyết Xà nghe chủ nhân phân phó, lập tức từ cánh tay phi ra, nhắm thẳng giường tới, thân mình như ngón tay út trườn lên người nữ tử cắn vào cổ nàng hút máu độc.

      Huyết xà thân có kịch độc, còn có thể hấp trăm độc, lại có thể chữa trị miệng vết thương, nhưng vẫn để lại sẹo.

      “Ân hừ!” Nữ tử ăn đau kêu rên tiếng, sắc mặt chậm rãi khôi phục huyết sắc.

      Huyết Xà hấp độc xong, thân mềm bò lại cánh tay Phượng Thiên Mị,“Xích
      Xích …chủ nhân, nàng ta trúng độc rất sâu, cho nên buổi sáng mai mới tỉnh.”
      “Ân! Huyết Xà, vất vả rồi.” Phượng Thiên Mị sủng nịch lời cảm tạ.

      Huyết Xà cảm nhận được chủ tử an ủi, trong lòng thoả mãn, đầu cọ cọ cánh tay Phượng Thiên Mị làm nũng.

      “Tốt lắm, ngươi trước nghỉ ngơi !” Phượng Thiên Mị bất đắc dĩ lắc đầu, Huyết Xà còn hiểu làm nũng .

      “Xích Xích ….Vâng, chủ nhân.” Huyết xà biến mất thay vào đó là đăng đồ tay nàng.

      Phượng Thiên Mị hướng cửa đến,“Chi nha” mở cửa ra.

      “Tiểu thư, Tuyết Nhi thế nào ?” Băng Lam vội vàng hỏi.

      “Độc giải, ngày mai có thể tỉnh lại, các ngươi có thể xem nàng .” Phượng Thiên Mị .

      Vẻ mặt mấy người Băng Lam vui sướng, ánh mắt nhìn Phượng Thiên Mị mang theo biết ơn, chạy tới bên giường.

      “Tiểu thư, người đừng bỏ Hồng Kiều được ? Hồng Kiều nghe theo tiểu thư, để tiểu cảm thấy Hồng Kiều vô dụng.” Hồng Kiều hoảng hốt lôi kéo tay Phượng Thiên Mị, giống như đứa bị vứt bỏ cầu nương đừng bỏ rơi mình.

      Nhìn bộ dạng này của Hồng kiều, tâm Phượng Thiên Mị đau đớn, cảm thấy áy náy với nàng.
      Elise Tuyenthuyt thích bài này.

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 16: Lấy Tư vì danh.

      “Nha đầu ngốc, tiểu thư mặc kệ ngươi đâu” Phượng Thiên Mị an ủi .

      vậy chăng?” Hồng Kiều vẫn còn lo lắng .

      .” Phượng Thiên Mị gật gật đầu, nàng làm sao có thể bỏ lại Hồng Kiều! Hồng Kiều là người duy nhất thân cận với nàng, vì Phượng Thiên Mị mạng cũng cần, lòng vì nàng suy nghĩ ,nàng(PTM) sao có thể cần nàng(HK)!

      Hồng Kiều nhận được khẳng định của Phượng Thiên Mị, lập tức nín khóc mà cười.

      “Tiểu thư, chúng ta cám ơn tiểu thư có ơn tri ngộ, chúng ta quyết định theo tiểu thư người cũng nên biết thân phận của chúng ta. Chúng ta vốn là bảy đại hộ vệ bên người Thánh nữ và Đảo chủ Linh Cốc đảo, tháng trước sư huynh Thánh nữ làm phản, Đảo chủ là người đầu tiên bị giết, tái mưu hại thánh nữ, còn muốn đuổi tận giết tuyệt chúng ta. Dưới che dấu của các tỉ muội, bốn người chúng ta trốn thoát, những tỉ muộn khác đều bị giết, Tuyết Nhi trúng độc. Trước đây vài ngày, chúng ta chạy trốn tới kinh thành, trong lúc vô ý nghe nơi đây là hoang viện quỷ ở, cho nên, chúng ta liền vào ở. Đêm nay cảm giác được có người tiếp cận, cho nên cố lộng huyền hư làm người sợ hại nhưng ngờ tiểu thư sợ, dám xông vào.” Băng Lam đến lúc sau, có chút ngượng ngùng .

      Linh Cốc đảo, tên này Phượng Thiên Mị có ấn tượng, bất quá nghe Bang Lam kể, cũng đại khái hiểu ra.

      Linh Cốc đảo là nơi tách biệt, tựa như cái gia tộc, có người thống trị, thánh nữ là người được chọn để kế vị đảo chủ. Mà sư huynh thánh nữ muốn làm đảo chủ, tựa như hoàng tử hoặc là Vương gia tạo phản, giết hoàng đế và thái tử,để bản thân đăng cơ.

      “Băng Lam, tại các ngươi thay đổi tên .” Phượng Thiên Mị nghiêm mặt .

      “Là, tiểu thư, thỉnh tiểu thư ban danh.” Băng Lam .

      “Vậy sắp xếp theo thứ tự của các ngươi, lấy Tư vì danh, kêu Tư Vân, Tư Nguyệt, Tư Diệu, Tư Tình !” Phượng Thiên Mị nghĩ nghĩ, .

      “Tư Vân”

      “Tư Nguyệt”

      “Tư Tình”

      “Tạ tiểu thư ban tên.”

      Băng Lam, lục y nữ tử, lam y nữ tử theo thứ tự cung kính tạ ơn.

      “Tư Vân thay Tư Diệu tạ tiểu thư ban danh” Tư Vân lại .

      “Tốt lắm, đều là người nhà, có cái gì hảo tạ .” Phượng Thiên Mị bất đắc dĩ .

      Ba chữ người nhà va chạm tới tận đáy lòng Tư Vân, Tư Nguyệt, Tư Tình, cỗ ấm áp nảy lên, đối với Phượng Thiên Mị rất cảm kích.

      Tiểu thư chỉ cứu Tư Diệu, còn thu các nàng, chỉ làm các nàng cảm động, mà còn coi các nàng là người nhà.

      “Vậy ta cũng thân phận của ta cho các ngươi, ta là Phượng Thiên Mị, đích nữ hữu thừa tướng, còn có biệt danh ngốc tử, hôm nay đại hôn với Hiên vương, bị sườn phi Tô Nhị Tịch lấy việc đẻ non hãm hại, sau bị Hiên vương kiếm đâm xuyên bụng, tiếp bị trận đại hoạ huỷ thi diệt tích. Có lẽ là ta mệnh tuyệt, tới của địa ngục rồi quay lại, chỉ có sống lại, đầu óc khỏi ngốc.” Phượng Thiên Mị dùng tám chữ hai phần xong, giọng điệu lạnh nhạt, đáy mắt lại lên nồng đậm cừu hận.

      Thương Lan Hiên, này kiếm, ta sớm hay muộn đến đòi lại.

      Mấy người nghe được thân phận Phượng Thiên Mị, đều bị khiếp sợ, tuy rằng các nàng đối với Phượng Thiên Mị quen, đến kinh thành cũng nghe đôi chút nghị luận, bây giờ gặp được nàng nghe nàng lại cảm thấy phẫn hận thay nàng.

      thể tưởng được Hiên vương gia là kẻ lãnh khốc vô tình, chỉ giết người diệt khẩu lại còn hủy thi diệt tích.

      “Tiểu thư muốn báo thù” Tư Nguyệt giọng điệu mang theo điểm tức giận, phải nghi vấn, mà là khẳng định.
      Hale205thuyt thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :