1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Ngự xà cuồng phi - A Mai Nhi (79/360c)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 85: kiêng kỵ

      Còn có đôi đồng tử đen kịt kia tản mát ra cỗ ngạo khí bất khuất, nữ tử có cốt khí như vậy khiến Phượng Thiên Mị thể bội phục.

      “Hừ! Sở Oản Diên, gan của ngươi lớn! Ba năm trước đây phụ thân ngươi thông đồng với địch bán nước, bị Hiên vương gia tố giác, cả nhà bị trảm, ngươi thế nhưng chạy thoát. Hơn nữa, cư nhiên mai danh tích mai phục tại Phù Hương viện lâu như vậy, còn dám ám sát Hiên vương gia, ta xem ngươi muốn sống nữa rồi.” Hoa ma ma cả giận .

      Lời này vừa ra, chung quanh mảnh hút khí, cái gì? Nữ nhân này chính là nữ nhi của Sở tướng quân ba năm trước thông đồng địch bán nước bị Hiên vương tố cáo, Sở Oản Diên?!.

      “Ha ha ha ha! Thông đồng với địch bán nước, đây chẳng qua là mưu kế của Thiên Lan Hiên thôi, cha ta muốn kết bè phái với , liền giết người diệt khẩu, Hừ! Còn lâu ta mới để cho toại nguyện.” Sở Oản Diên xuất khẩu cuồng tiếu , hai mắt tràn ngập cừu hận.

      “Chết tiệt, còn mau bắt nàng ta lại.” Tú bà bên cạnh vừa nghe, sắc mặt đại biến, vội vàng hướng mấy tráng hán giận dữ hét.

      “Là” Mấy tráng hán lập tức đến cạnh Sở Oản Diên, mà Sở Oản Diên thấy thế, cũng vội vàng đứng dậy.

      “Chậm ” Ngay khi mấy tráng hán tiếp cận nàng ta, Phượng Thiên Mị đột nhiên ra tiếng ngăn cản, tục ngữ , địch nhân của địch nhân chính là bằng hữu, tuy
      rằng nàng phải bằng hữu với nàng ta, nhưng nghị lực ủa Sở Oản Diên làm cho nàng phải thưởng thúc.

      Huống hồ, nàng cũng muốn nhân cơ hội lần này đả kích Phù Hương viện cùng Thương Lan Hiên. Nàng biết, Thương Lan Hiên nhất định có mặt tại lâu, chẳng qua ra mặt mà thôi.

      Vài tên tráng hán nghe tiếng cũng đình chỉ động tác, ánh mắt mọi người đều đổ dồn về phía Phượng Thiên Mị.

      Thương Lan Mạch nhìn thấy bóng dáng quen thuộc, vui sướng muốn gọi nàng, lại bị ánh mắt sác bén của Phượng Thiên Mị cấp dọa . Thương Lan Mạch cho dù có ngốc, cũng biết Phượng Thiên Mị muốn tiến lên gọi nàng, huống chi cũng là ngốc tử a!

      Cho nên, Thương Lan Mạch ủy khuất đô đô mở miệng, vô tội nhìn Phượng Thiên
      Mị, lại dám tiến lên, càng dám phát ra tiếng.

      Phượng Thiên Mị thấy thế, chỉ cảm thấy ba vệt hắc tuyến chảy dài, biết nên gì, ngốc tử này cử nhiên bày ra bộ dáng bi thương ai oán! Cứ như nàng làm ra tội ác tày trời gì với vậy.

      Thời điểm mọi người nhìn Phượng Thiên Mị, đều bị kinh diễm, dung mạo nam tử này có thể so sánh với Ngũ công tử Vận Thành, có thể còn thuộc về Ngũ công tử, nếu là nữ tử, chi sợ là đệ nhất mỹ nữ của Vận Thành! Liền ngay cả Thương Lan Hiên ở lầu hai cũng phải kinh diễm phen.

      Những kẻ khác kinh diễm, còn Sở Oản Diên là khiếp sợ, bởi vì ngay từ cái nhìn đầu tiên nàng biết Phượng Thiên Mị nữ phẫn nam trang, phải do nàng thông tuệ, mà do nàng trước kia cũng thường xuyên giả nam nhân, cho nên đối với những đặc điểm của nữ phân nam trang nàng tương đối ràng.

      Bất quá, nàng thể bội phục, vị nữ tử trước mắt này giả trang rất thành công, nếu là người bình thường khó mà phát ra .

      “Công tử đây là ý gì?” Hoa ma ma kiên nhẫn , thái độ mang theo cao ngạo của kẻ .

      “Vị ma ma này, ngươi vị nương kia ám sát Hiên vương , vậy biết Hiên vương có bị thương hay ?” Phượng Thiên Mị thản nhiên hỏi, thanh nghe ra cảm xúc gì.

      “Xuy, Hiên vương gia võ công cao cường, bằng công phu mèo cào này sao có thể tổn thương được ngài.” Hoa ma ma cười nhạo , tràn đầy khinh thường, lại biết bản thân lọt vào bẫy của Phượng Thiên Mị.

      “Nga! Hiên vương vô công cao cường, vị nương này võ công mèo cào, vốn thể đả thương Hiên vương! Chẳng lẽ nương này là ngốc tử, biết chình mình đấu lại Hiên vương, lại cố tình tìm chết?” Phượng Thiên Mị mặn nhạt, nhanh chậm đạm , thanh lộ ra uy nghiêm cùng hàn ý.

      “Ngươi!” Hoa ma ma chán nản, tức giận trừng mắt với Phượng Thiên Mị, trong lúc nhất thời thể phản bác.

      lầu Thương Lan Hiên quan sát hết thảy, ánh mắt sắc bén nhìn Phượng Thiên Mị, ý đồ muốn nhìn ra nàng có ý gì, khi hán nhìn thấy dung mạo của nàng trong mắt lên kinh diễm, bất quá chỉ trong nháy mắt, có hứng thú với nam nhân.

      Mà chúng dân chúng trung cũng phát ra mảnh ồn ào, nghi hoặc cùng khó hiểu, ánh mắt đều dừng người Phượng Thiên Mị và Sở Oản Diên, tựa như đáp án có người các nàng.

      “Thế nào, ta sai !” Phượng Thiên Mị khiêu khích nhìn hoa ma ma.

      “Ngươi, hưu vượn, nữ nhân này ràng hạ sát thất bại, bị Hiên vương đánh hạ.” Hoa ma ma quát lớn.

      “Ha ha! Thế nhưng Hiên vương có bị thương, có chứng cớ nào chứng minh vị nương này ám sát! Hay là Hiên vương hoặc Phù Hương viền này của các ngươi cái gì chính là cái đó! Chẳng lẽ so vớí quyền lợi Hoàng Thượng còn lớn hơn, cho dù là Hoàng thượng cũng thể định đoạt tội trạng người khác cách ràng như vậy!” Phượng Thiên Mị hề kiêng kị .

      “Ngươi” Hoa ma ma nhất thời nghẹn lời, sắc mặt đại biến.

      Hoa ma ma là người thông minh, biết vị công tử này gây , nhưng cố tình trúng chỗ yếu hại.

      Nàng là tâm phúc của Vương gia, tự nhiên biết Vương gia muốn đoạt ngôi vị hoàng đế, tại kiêng kị nhất tất nhiên là có người bên tai Hoàng Thượng bóng gió về Ngài, nếu lời này rơi vào tai Hoàng Thượng tức giận thôi, nếu để kẻ hữu tâm nghe được, thêm mắm rặm muối vào Vương gia muốn tạo phản, chết cũng phải mất tầng da.

      Cho nên, Hoa ma ma hết sức khó xử! Chỉ có thể hướng bóng dáng ở lầu cầu giúp đỡ.

      lầu Thương Lan Hiên nghe Phương Thiên Mị hề kiêng kị mà hết thảy, sắc mặt sớm đen đến cực điểm, trợn mắt nhìn Phượng Thiên Mị, ý đồ muốn cảnh cáo nàng, nhưng Phượng Thiên Mị ngay cả mí mắt cũng thèm nâng lên.

      Bởi vì có Thương Lan Hiên nên Phượng Thiên Mị mới như vậy, bằng , nàng sớm trực tiếp cứu người chạy lấy người .

      Dân chúng nghe xong Phượng Thiên Mị , hẹn mà cùng hấp hột hơi dài, dùng ánh mắt đồng tình nhìn Phượng Thiên Mị, bởi vì lời của nàng là đại nghịch bất đạo, đắc tội với Hiên vương, chỉ sợ gặp họa sớm mà thôi .

      Thương Lan Mạch lại kinh diễm nhìn nàng, đối với hành động của Phượng Thiên Mị vô cùng kinh ngạc nhưng biểu lộ ra ngoài, đúng hơn là thể biểu lộ ra, rung động là dối,bởi trong lòng hình thàng từng tầng từng tầng sóng mạnh mẽ công phá tâm .
      thuyt thích bài này.

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 86 : Nhắc lại chuyện xưa

      Chẳng qua đối với Phượng Thiên Mị thể bội phục cùng thưởng thức, sợ là tại cũng phải bản tính của nàng, cảm nhận được nữ nhân này đủ cuồng.

      Đối với hành động của Phượng Thiên Mị, Tư Vân cũng chỉ bình thản xe, hết thảy, hề kinh sắc, cũng hề gợn sóng, nàng chỉ cần tùy thời đợi mệnh, mặc cho Phượng Thiên Mị phân phó.

      Sở Oản Diên đối với nữ tử này cảm giác bội phục thôi, này nữ nhân tuyệt đối là cường giả.

      Nếu hôm nay nàng có thể sống sót, nàng nhất định phải trở thành tùy tùng của nàng ấy, từ mệnh. Càng nghĩ,thần sắc Sở Oản Diên càng thêm kiên định, chỉ cần còn sống nhất định còn cơ hội báo thù.

      “Vị công tử này đừng vội gắn loạn tội danh cho Bổn vương.” giọng nam tử tràn đầy giận dữ truyền đến, theo đó là bóng dáng từ rơi xuống, chuẩn
      xác mà là từ lầu hai nhảy xuống.

      Ổn định thân thể, Thương Lan Hiên trợn mắt chống lại đôi mắt suy nghĩ nghiền ngẫm của Phượng Thiên Mị, Phượng Thiên Mị cũng né tránh, chỉ là ý cười càng thêm đậm, còn mang theo cừu hận dễ phát .

      Ha ha! Rốt cục cũng chịu ra.

      “Bản công tử hề cấp loạn tội danh! Là các ngươi vị nương này ám sát vương gia nhưng lại hề có chứng cớ, đây phải các người lạm dụng quyền thế là cái gì?” Phượng Thiên Mị hề có chút tự ti nào hắng giọng cười , nhưng nụ cười kia bao hàm hàn ý lạnh thấu xương.

      “Nữ nhân này quả ám sát bổn vương.” Thương Lan Hiên lạnh nhạt .
      Phượng Thiên Mị lạnh nhạt cười, tiếp nhận ánh mắt của Thượng Lan Hiên, lại nhìn phía Sở Oản Diên được Tư Vân giúp đỡ, sâu trong đáy mặt lộ ra quang mang kị dị, hỏi nàng ta,“Ngươi, có ám sát Hiên vương gia sao?”

      Sở Oản Diên mắt đối mắt với Thiên Mị, thấy sau trong mắt nàng có dị quang, khiến nàng khỏi bị hãm sâu vào đó, giống như đọc hiểu được ý của nàng, bên trong đó có kiên định và cừu hận, cừu hận đó là dành cho Thương Lan Hiên.

      “Ta có ám sát Hiên vương gia, là muốn giết ta diệt khẩu.” Sở Oản Diên kiên định , mặc kệ giọng điệu hay biểu tình, đều vô cùng thản nhiên, để người khác nhìn ra chỗ nào bất thường.

      Lời này vừa ra, mỗi người vẻ mặt tâm tư khác nhau.

      “Hiên vương gia, ngươi nàng ám sát ngươi, nhưng nàng nàng ám sát ngươi, này tội danh có phải hay , thể thành lập? .” Phượng Thiên Mị khiêu khích nhìn phía Thương Lan Hiên vẻ mặt sớm đen đến cực điểm, nghiền ngẫm cười .

      Lúc này Thương Lan Hiên muốn thể được!Nhưng lại thể phản bác, Sở Oản Diên ràng ám sát , nhưng tại khác nhau, hơn nữa dân chúng đều ở đây, nếu tiếp tục nhiều lời nhất định bị cho là cổ lộng huyền hư.

      Sở Oản Diên này, chưởng vừa ròi của vốn có thể đưa nàng ta vào chỗ chết , nhưng lại nghĩ đến nàng ta giảo hoạt như vậy, vừa mới xuất chưởng nàng ta nhanh chóng lé , chưởng lực bị giảm bớt, nàng ta bị bay ra khỏi cửa sổ, nên mới dẫn đến nhiều rắc rồi như bây giờ.
      “Nếu phải tại sao nàng ta phải mai danh tích ở Phù Hương viện của bổn vương lâu như vậy?!” Thương Lan Hiên cố nén hạ tức giận, hứng thú hỏi.

      “Ha ha! Hiên vương gia, như vậy xin hỏi chút, Phượng Thiên Mị táng thân biển lửa trong đêm đại hôn ở Hiên vương phủ của ngài, vậy tại hạ có thể cho rằng là Hiên vương ngài ra tay hạ sát hay ! Thử hỏi, cho dù là ngốc tử, thấy lửa cháy lại ngốc đến lỗi biết trốn?

      Huống chi, nàng bên cạnh còn có nha hoàn hề ngốc! Sợ là trong chuyện này có ít thứ thể để người biết ! Hoặc là Phượng Thiên Mị sớm chết, bị kẻ khác phóng hỏa hủy thi diệt tích.”

      Phượng Thiên Mị vân đạm phong khinh, cừu hận trong lòng lại phát ra mãnh liệt, hận thể giờ phút này chính tay đâm chết Thương Lan Hiên, nhưng bản thân nàng biết bây giờ phải thời điểm đó, chỉ có thể tận lực để bản thân lộ ra thần sắc khác thường.
      Nghe nàng xong, ánh mắt mọi người trừng lớn, thần sắc phức tạp, chuyện này trong hoàng cung thông cáo ràng. Tuy rằng tâm bọn họ vẫn còn có vướng mắc, nhưng bố cáo ra, ngụ ý chính là được phép bàn tới nữa.
      Nhưng nam tử này lại hề che dấu, càng hề kiêng kị, đem mọi chuyện hết ra.

      Nhưng cố tính lại vô cùng có lý, làm cho mọi người khỏi suy nghĩ đến việc hề đơn giản như chiếu cáo. Bố cáo tuy rằng giải thích, nhưng vẫn có chỗ đáng tin a!

      Chuyện xưa nhắc lại, làm cho Thương Lan Hiên thân mình hung hăng chấn động, mâu lý tỏa ra sát ý, khuôn mặt vặn vẹo.

      “Tốt lắm, nàng, ta mua, ngàn lượng, đủ.” Phượng Thiên Mị thấy mục đích ban đầu đạt được, cũng tính tiếp tục lưu lại, trực tiếp bỏ qua ánh mắt đầy sát ý của Thương Lan Hiên, xong xuất ra chi phiếu ở trong lòng, để thẳng xuống đất, xoay người rời .
      Xoay người con ngươi Phượng Thiên Mị trở lên lạnh lẽo, Thương Lan Hiên, mấy tháng này ta cứ tạm giữ lại mạng của ngươi, chờ đến khi nàng trở lại phủ Thừa Tướng, vạch trần hết thảy, đến lúc đó ngươi phải chết.

      Nhìn Phương Thiên Mị xa, tay Thương Lan Hiên trong ống tay áo gắt gao nắm lại thành quyền, hung hăng phất tay áo, vào Phù Hương viện.

      Thương Lan Mạch ánh mắt nhìn về phía góc phố, vội vàng chạy theo Phượng Thiên Mị.

      “Chờ !Chờ ta với!” Thanh Thương Lan Mạch đầy tính trẻ vang lên phía sau mấy người Phượng Thiên Mị, Phượng Thiên Mị dừng lại cước bộ, xoay người, mặn nhạt hỏi,“Ngươi vì cái gì muốn theo ta?”

      “Mạch Mạch lâu có nhìn thấy tỷ tỷ , Mạch Mạch tới nhà tỷ tỷ tìm tỷ tỷ mấy ngày liền, nhưng tỷ tỷ ở đó, Mạch Mạch nghĩ tỷ tỷ cần Mạch Mạch , mặc kệ bệnh của Mạch Mạch.” Thương Lan Mạch ủy khuất nhìn Phượng Thiên Mị, ánh mắt kia như có bao nhiêu ủy khuất có bao nhiêu bị thương.

      Cái gì? Ngốc tử này Thiên Phượng cư tìm nàng, lại còn tới rất nhiều lần, lời của Thương Lan Mạch làm lòng Phương Thiên Mị rung động lớn, nàng đáp ứng để phải chịu thống khố! Nhưng cũng thể ba ngày hai đêm là phải quản !

      “Sao có thể như vậy! Tỷ tỷ phải tỷ tỷ có chuyện cần làm hay sao? Khi nào rảnh tỷ tỷ nhất định tới tìm Mạch Mạch chơi đùa, vậy nên hieện tại, Mạch Mạch về nhà trước được ?” Phượng Thiên Mị thản nhiên cười .

      “Vậy khi nào tỷ tỷ mới rảnh?” Thương Lan Mạch chớp chớp ánh mắt hỏi.

      “ Ách…Vậy sau hội hoa đăng gặp sau, giờ tỷ tỷ chưa tìm ngươi chơi được.” Phượng Thiên Mị rối rắm chút mới , tuy rằng lừa tiểu hài tử thực phúc hậu, nhưng nàng nào có thời gian rảnh rỗi chơi đùa với ngốc tử!
      thuyt thích bài này.

    3. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :