1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Ngươi Là Cái Tay Nải - Nhĩ Nghiên ( Hoàn - 80c )

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Tay Nải 10


      Đúng vào lúc ta cho rằng thói đời bạc bẽo, ngay cả tên tiểu nhị cũng ỷ thế hiếp người, hơi có chút nản lòng thoái chí, từ đâu lại nhảy ra Tần Sơ Ước giúp ta giải vây. Ta lại giác ngộ phen, thế giới này, ông nội nó vẫn còn cứu được!


      Nếu như lòng tốt có thể dùng tiền để tính toán, vậy lòng tốt từ thỏi vàng của Tần tiểu thư kia quả thực chiếu rọi mù luôn mắt chó của ta rồi.

      Tiếc là… Nghe nàng là người câm.

      Nữ Oa nặn người lúc nào cũng chịu làm cho trọn vẹn, cho nàng dung mạo hơn người như thế, tất nhiên phải cướp đoạt thứ gì đó của nàng.

      Mà sao vẫn chưa thấy được sở trường của ta đâu nhỉ? Sốt ruột ghê.

      Bố cáo ở đây cũng chẳng có gì khác so với Cảnh Châu, cùng là lệnh truy nã, truy nã cùng người, có điều hết tờ này đến tờ khác được dán lên, tội trạng ngày tăng, cũng thấy vụ án có tiến triển gì.

      Có thể bắt được Phượng Thất Thiềm đồng nghĩa với việc thăng quan tiến chức bước lên mây, ai nấy đều muốn cắn lên miếng thịt béo ngậy này, dù chỉ là ngụm, cũng đủ để nửa đời sau cơm áo lo.

      Nghe đâu trong quan phủ từ Tri phủ Huyện lệnh, cho tới tên sai dịch gác cổng, ngay cả lúc ăn cơm cũng lăm lăm cầm bức chân dung Phượng Thất Thiềm nhìn lia lịa, hận thể bộc lộ tài năng, lần nổi danh thiên hạ.

      Có điều, là nhân vật đại danh đỉnh đỉnh như vậy, há lại dễ dàng bắt được như thế? Dần dà, mọi người gần như coi đây là trò cười.

      ít người đùa bảo: “Mười vạn lượng hoàng kim này có thể cho quan phủ dùng để kê góc nhà được đấy, đằng nào treo giải thưởng cũng chẳng ai đoạt được, bụi bặm tích đầy đó, gió thổi cơn là có thể tạo thành bão cát rồi ấy chứ.”

      Nơi náo nhiệt nhất của Kinh Châu là phố Phong Tụ, ở đó có tiệm mì hơn trăm năm tuổi nức tiếng xa gần, ta chọn đại bát mì Dương Xuân, rồi ngồi chờ hóng chuyện vỉa hè.

      Chọn ăn cơm ở đây đương nhiên là có lý do, cửa tiệm lâu đời kiểu này thích hợp nhất để dân chúng vừa ăn vừa tán gẫu. Ta phải chịu đựng nỗi khổ thui thủi ăn cơm mình mười sáu năm trời, nay có cơ hội, nghe chút chuyện để hun đúc tình cảm, là ăn vô.

      trắng ra là, ta chính là chịu nổi đơn ấy mà…

      Giọng rù rì của các bác các thím vô cùng thân mật, thi thoảng còn có mấy gã đàn ông xáp lại mở lời với ta, thấy ta quá mức thờ ơ liền phẫn nộ bỏ .

      Kỳ cũng phải ta thận trọng ra vẻ thâm trầm gì, nếu như dáng vẻ của bọn hơi hơi bình thường chút, chừng trái tim thiếu nữ của ta cũng rung rinh, đằng này mấy gã đàn ông đó nếu phải méo miệng chính là lác mắt, còn có gã răng hô như Đấu Chiến Thắng Phật*, nước bọt từ miệng bay tán loạn quả là gặp thần giết thần gặp quỷ giết quỷ, thứ cho ta thẳng, bọn là dưa méo táo nứt còn là giày xéo thiên nhiên nữa đấy.

      *là Tôn Ngộ .

      Vừa nghĩ lại liền bi ai, từ khi mình sinh ra tới nay, chưa bao giờ có cơ hội tình đầu ý hợp với vị công tử nào, đàn ông bên cạnh có lấy mống bình thường!

      Bậc bề như trưởng vịnh nằm trong vòng cân nhắc rồi, đương nhiên, cho dù bỏ qua tuổi tác của trưởng vịnh, cái thói tính toán chi li bất kể việc lớn hay của ông ta cũng nhất định phải cho thẻ đỏ. Tiểu Ngưu Lang, quần áo lụa là trăm năm như , ngày ngày chỉ mơ mộng viển vông làm thi tiên phong lưu như Lý Bạch, vì thế ta còn từng tận tình móc mỉa : “Lý Bạch? Chính là ảo tưởng chính mình là cao thủ võ lâm, mỗi ngày ở trong thành Trường An tìm người để so bệnh tâm thần đấy sao?”

      Tiểu Phượng Tiên…

      Che nửa gương mặt, thần bí quái đản, sáng nắng chiều mưa, trọng điểm là, giữa chúng ta, dường như còn có mối thù oán gì đó mà ta biết.

      Ta thở dài.

      có khả năng.

      Ta say sưa suy nghĩ, tiếng buôn chuyện ở phía sau lưng càng lúc càng lớn, hung bạo cắt ngang tâm tình tự oán của ta.

      “Mấy hôm trước Cảnh Châu đưa tin tới, rằng Phượng Thất Thiềm độc ác tàn bạo, giết người chớp mắt, những người từng nhìn thấy đều chết cả, chỉ giữ lại mạng của Huyện thái gia thôi. Đấy là còn mang mặt nạ đấy nhé, nếu gỡ mặt nạ ra, những người trà trộn xung quanh cũng chẳng kẻ nào bắt được .”

      “Người càng lợi hại càng có nhược điểm, người ta chẳng hùng khó qua ải mỹ nhân đấy thôi, tìm mỹ nhân tuyệt thế dung mạo khuynh thành quyến rũ cũng hẳn là thể.”

      “Năm đó chẳng phải rộ lên tin đồn Phượng Thất Thiềm chung tình với Cầm Đoạn đấy sao? Nghe sau khi Cầm Đoạn vì người trong lòng mà phản bội Phượng Minh Thành, Phượng Thất Thiềm liền nản lòng thoái chí ai nữa, hàng năm còn sai người truy sát Cầm Đoạn, đúng là nhau lắm cắn nhau đau mà.”

      “Tin tức chẳng nhanh nhạy gì cả thế? bản tin mới nhất, bên cạnh Phượng Thất Thiềm có vị nương rồi, chính là nổi giận vì hồng nhan mới huyết tẩy huyện nha Cảnh Châu đấy, việc này được lan truyền khắp cả nước Thanh Hành rồi.”



      Ta thầm nghe cả buổi, mới chẹp chẹp miệng, hết hứng thú bỏ .

      Cũng chẳng có tin gì mới mẻ, xào qua xáo lại đều là mấy chuyện này, chỉ có thêm đoạn phong hoa tuyết nguyệt của Cầm Đoạn với Phượng Thất Thiềm.

      Trong thiên hạ này ngờ còn có chẳng thèm ngó ngàng gì đến ? Cái Cầm Đoạn này đơn giản…

      Nhưng đây phải trọng điểm, trọng điểm là người Kinh Châu so ra văn minh hơn dân Cảnh Châu nhiều, ít nhất cũng há mồm ngậm miệng đều là cục nợ này cục nợ nọ.

      Được, giờ hay rồi, chờ xem kết cục của Tiểu Phượng Tiên thế nào thôi. Tội danh giả mạo thành chủ Phượng Minh Thành đâu nhé, ấy vậy mà còn đường hoàng hiên ngang giả mạo như vậy, tin đồn bay tới bay lui kiểu gì cũng lọt vào tai Phượng Thất Thiềm, chừng đến lúc đó Phượng Thất Thiềm đương cơn giận dữ chưởng đập thành đóa phượng tiên rực rỡ.

      Có vẻ như… Thế cũng tệ.

      Tưởng tượng xong tâm tình ta rất tốt, xem như ta nổi lòng từ bi, mua cho Tiểu Phượng Tiên ít bánh bao dưa chua. Ta chạy đến khu chợ ngoài phố, tìm quán bánh bao vừa mắt nhất, chủ quán là thiếu niên vẻ ngoài trung thực, da mặt đen nhẻm, còn bị hơi nước trong lồng hấp hun lên tầng nước mỏng. Ta cầm mười cái bánh bao, đưa đồng bạc, trông dáng vẻ cau mày vụng về tính phải trả cho ta bao nhiêu tiền, ta liền nhịn được phì cười.

      Ta lấy khăn tay trong ngực đưa cho , “Lau này.”

      xoắn xuýt nhìn ta rất lâu, cũng biết vì sao vẻ mặt chợt biến đổi, mới vội vàng dúi lại đồng bạc cho ta, : “… nương mau , ghi nợ trước vậy, tạm thời có tiền lẻ.”

      Ta nhận lại tiền, bảo chờ chút, để ta mua thứ khác, ai biết vừa quay người lại, liền phát túi tiền biến mất, ta ngước mắt liền trông thấy có gã đứng cách ta có vài bước, lén lút định nhét túi tiền của ta vào trong ngực.

      Ta chạy tới túm được tay , “Tên trộm kia, trả túi tiền lại cho ta!”

      Tên trộm sửng sốt nhìn ta, lại liếc sang chủ quán bánh bao, thoắt cái sắc mặt trở nên bình tĩnh, “ nương, phải chăng có hiểu lầm gì? Ta vừa mới ngang qua đây, đâu có cầm túi tiền của .”

      Ông nội nó chứ, giữa ban ngày ban mặt trộm gà bắt chó còn giả bộ ngây thơ vô tội!

      Ta rút phăng túi tiền trong ngực ra, “Cái này là của ta!” Túi tiền này là Thang bà bà đưa cho Tiểu Phượng Tiên trước khi , dưới đáy thêu hoa văn mây lành nền gấm đen, phía góc có cái dấu hình cụm mây. Ta còn hỏi Thang bà bà vì sao lại thêu cái hoa văn tiên khí xuất trần như thế, hoàn toàn chẳng hợp với khí chất đẫm máu của Tiểu Phượng Tiên chút nào. Thang bà bà , từng vô tình thấy thấp thoáng dưới vạt áo trong của Tiểu Phượng Tiên có hoa văn như vậy, nên cũng muốn thêu cái.

      Ta chắc chắn nhận lầm.

      Tên kia giật túi tiền lại, hung dữ : “Của ? gọi mọi người đến mà xem, con con đứa ai lại dùng cái túi tiền thế này? nương, cướp tiền cũng quá mức trắng trợn rồi đấy.” xong liền giơ cao túi tiền vòng chung quanh, dẫn tới ít người bu vào xem.

      Ngờ vực, khinh thường, đồng tình, đủ loại ánh mắt dồn vào khiến ta rất khó chịu, cảm thấy chính mình như bị vây trong bầu khí ngột ngạt tối tăm. Lòng ta chùng xuống, quay đầu lại chỉ vào cậu thiếu niên bán bánh bao, “Cậu ta có thể làm chứng, túi tiền này đích thực là của ta mà.”

      Khi nãy lúc trả tiền, ta lấy túi ra, thứ đồ quái dị như thế thiếu niên bán bánh bao nhất định nhớ kỹ.

      Ta nhìn chằm chằm vào , hi vọng có thể đứng ra giúp ta câu, nhưng ngoài dự liệu chính là, chỉ hoảng sợ chớp chớp mắt, run rẩy câu: “Túi tiền đó… là, là của vị tiểu ca kia, nương… hẳn là nhận lầm rồi…”

      Đám người chung quanh đều sán lại gần ta, vài gã đàn ông cùng tên trộm dẫn đầu chỉ chỉ trỏ trỏ vào ta, mấy ông bác bà bác ngang qua cũng lắc đầu ngao ngán bỏ , thở dài tỏ vẻ trẻ con khó dạy.

      Trong lòng ta chỉ có ý nghĩ, thiếu niên kia, vì sao lại muốn bôi nhọ ta như thế?

      Ta thấy tên trộm đắc ý hả hê, cầm túi tiền định chuồn , cơn giận vọt lên não, liền chạy tới túm tay áo , lại hung hăng hất ra, chân ta chao đảo, vấp phải hòn đá, ngã xuống đất đau điếng người, ta muốn đứng lên nhưng chẳng còn sức lực.

      Người qua đường hai bên thấy thế cũng chỉ đứng nhìn, những tiếng bàn tán tuy , nhưng cũng chậm rãi truyền đến tai ta:

      bé này mới đến đây, gặp phải chuyện này cũng xui ghê…”

      “Tụi nó hành nghề trộm cắp quanh đây, quầy bánh bao kia chính là mồi câu, thừa dịp khách để ý là ra tay ngay, đừng mơ lấy được túi tiền về.”

      Ta nhìn thiếu niên bán bánh bao, cười khẩy, “Có câu lòng dạ thế nào diện mạo thế đó mà nhỉ? Thoạt nhìn thà trung thực, sao có thể làm cái việc bỉ ổi như thế chứ…”

      Tên trộm kia tưởng là ta , sải bước dài tới túm ta dậy, vẻ mặt hung ác như thể muốn ăn thịt ta.

      Ta cho rằng muốn xử lí ta, liền theo bản năng ôm đầu, nhưng qua lúc lâu, cũng thấy đau đớn như trong dự liệu. Chỉ nghe thấy chung quanh chợt vô cùng an tĩnh, tiếng tên trộm hít thở trở nên vừa nặng nề vừa dè dặt.

      “Ta chỉ có nửa canh giờ, ngươi chuốc vạ vào thân rồi à?”
      KisaragiYue, Trâubachnhaty thích bài này.

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Tay Nải 11


      Vừa nghe thế, trong lòng ta liền bình tĩnh lại. Thanh nhuyễn kiếm đen sượt qua gò má ta, quấn lên cổ tên trộm, chỗ bị lưỡi kiếm siết ứa ra máu, tựa như chỉ cần hơi dùng sức, là có thể khiến cho đầu lìa khỏi cổ, dưa chín rụng cuống…

      Vẻ mặt tên trộm cực kỳ hoảng sợ, mắt trợn trừng trừng nhìn phía sau ta, môi kìm được mà run rẩy, nước miếng chảy cả ra cằm.

      Giọng của Tiểu Phượng Tiên vang lên sau tai ta, vẫn lạnh lùng như thường, “Bẩn, buông tay.”

      Chớp mắt sau tên trộm buông lỏng tay, ta rơi vào trong lồng ngực Tiểu Phượng Tiên. Tiểu Phượng Tiên cực kỳ mạnh mẽ nắm ngang eo ta bằng tay, chân ta chới với chạm đất, chỉ có thể bất đắc dĩ để xách như vậy.

      “Của nợ nên an phận.” Tiểu Phượng Tiên liếc ta cái, “Lấy lại đồ .”

      Ta ngượng ngập móc tay vào túi áo tên trộm, tên trộm cũng dám manh động, bắt đầu ngoạc miệng van nài.

      Mọi thanh xung quanh đều lặng , đột nhiên có người tinh mắt nhận ra phong cách thời trang quá mức phô trương của , thầm: “Hắc Mãng quỷ kiếm, mặt nạ da mềm, cùng vị nương… phải là Phượng Thất Thiềm đấy chứ?”

      Lời này vừa ra, mọi thanh càng thêm im bặt, tên trộm kia nghe thế liền nước mắt tung hoành, năng lộn xộn.

      Ta thấy Tiểu Phượng Tiên nhíu mày, tay rục rịch, có vẻ bực mình muốn sát sinh.

      Ta cũng biết lòng tốt từ đâu trỗi dậy, vươn tay khoác lấy cánh tay , “ thôi, là chính ta đáng đời, ngày đàng học sàng khôn, chưa rành chuyện đời chịu chút thiệt thòi là đúng lắm.”

      Ta cũng chẳng trông mong có thể nghe lời ta, nhưng gã này quả thực là đầu óc thiếu gân mà, cũng biết giả bộ cân nhắc chút, mà ngay lập tức kiếm chém chết tên trộm kia, còn nhanh như cắt chém mấy kẻ đồng lõa của tên trộm ngã lia lịa, chẳng thèm cho nữ nhân vật chính ta đây tí mặt mũi nào.

      Mặt ta thuỗn ra.

      Thôi thôi, gã liệp đầu mặt lạnh khát máu điên cuồng như , ta tự đề cao bản thân mình quá nên mới có ý nghĩ như vậy.

      Tiểu Phượng Tiên cứ thế xách theo ta tách khỏi đám người thét chói tai, ta nằm úp vai , thoáng liếc qua thiếu niên bán bánh bao ngây ngốc ôm thi thể của tên trộm.

      trợn trừng hai con mắt đỏ bừng nhìn Tiểu Phượng Tiên, chắc hẳn trong lòng hừng hực căm thù.

      Bấy giờ ta mới tin tưởng, với đám người kia đích xác là cá mè lứa, giờ này hẳn rất căm hận Tiểu Phượng Tiên, cũng rất căm hận ta.

      Thiếu niên bán bánh bao giận quá hóa liều, nhặt được con dao mổ lợn của đầu bếp nhà nào vừa đứng hóng chuyện bỏ lại ở ven đường, lao thẳng tới chỗ chúng ta, ngay vào lúc lưỡi dao sắp chạm tới bờ vai của Tiểu Phượng Tiên, Tiểu Phượng Tiên liền xoay người đâm kiếm vào ngực của thiếu niên bán bánh bao, máu lập tức tuôn ra xối xả.

      Tiểu Phượng Tiên híp mắt đầy nguy hiểm, dáng vẻ dửng dưng khinh người, “Thấy ngươi vừa rồi động lòng trắc với nàng, ta mới tạm tha cho ngươi, sao lại biết cảm ơn cơ chứ?” Dứt lời liền rút kiếm về, trơ mắt nhìn thiếu niên bán bánh bao ngã xuống trong vũng máu, còn hơi thở, mới xoay người bỏ , “ biết tốt xấu như thế, giữ ngươi lại có ích gì?”

      mang ta về khách sạn, tư thế tay xách nách mang này dọa cho đám người trong khách sạn nhảy dựng lên, sau đó biết lấy đâu ra đống thuốc chữa thương, vừa thoa vừa ngâm, cái cổ chân sưng phù của ta mới chậm rãi tiêu bớt, nhưng ta bị thương đến gân cốt, cho nên lại vẫn còn bất tiện.

      Buổi tối lại ra ngoài, ta ăn bữa tối tiểu nhị đưa tới rồi ngủ. Đương mơ mơ màng màng, dường như nghe thấy tiếng nhạc cực kỳ du dương uyển chuyển, cứ văng vẳng bên tai.

      Ai lại đàn hát nửa đêm thế nhỉ?

      Ta lơ mơ mở mắt, tựa hồ thấy bóng người lung linh đứng trước giường ta, xung quanh bóng dáng kia tỏa ra vầng sáng mơ hồ, như mộng tựa ảo, nhưng thấy hình dạng, chỉ là có phần quen thuộc…

      Sau đó, mặt ta liền được nựng nựng nhàng.

      Bên tai thoáng qua giọng êm tai như tiếng sơn ca:

      “Ân tình chàng nợ , hãy để ta báo đáp…”

      Ngày hôm sau tỉnh lại, Tiểu Phượng Tiên về, ngồi bên cạnh bàn trà, cầm dải lụa ra chiều suy nghĩ.

      Ta ngửi thấy trong khí có mùi máu tanh nhàn nhạt, liền biết đêm qua lại giết người rồi. Ta khá tò mò, cái gã này lúc nào cũng xuất quỷ nhập thần làm như bận lắm ấy, mấy ngày nay thời gian nghỉ ngơi cộng lại đến hai canh giờ, sao trông vẫn sảng khoái thoải mái thế nhỉ?

      Lẽ nào đeo mặt nạ là để che quầng thâm mắt?

      Ta mải miết nghĩ liếc qua cái, sau đó giơ dải lụa trắng kia lên rồi hỏi: “Tối hôm qua, ngươi gặp những ai?”

      Ta ôm chăn ngẫm nghĩ hồi, “Tiểu nhị.”

      biết tỏng hỏi ta coi như bằng thừa, đáy mắt lóe lên vẻ bất đắc dĩ, như thể hối hận vì hỏi câu quá ngu.

      Ta chợt giật mình, vội lần mò cái hộp đen để bên gối đầu, sau đó mới thở phào hơi. Xem phản ứng của rất có thể tối qua có khách mời mà đến, còn ngạo nghễ bỏ lại dải lụa khiêu khích. Thôi chết, lẽ nào là hái hoa tặc gì đó? Tim ta ta lộp bộp tiếng, vô ý thức chậm rãi lật chăn lên…

      Lâm đại thẩm từng , con mà gặp phải hái hoa tặc đời này coi như hỏng, trinh tiết ràng còn đáng giá hơn tính mạng. Ta còn ngây ngô hỏi làm sao biết được bị hái hay chưa, Lâm đại thẩm đáp, nếu thấy phần dưới cơ thể đổ máu tức là bị hái rồi.

      Khi thấy đốm màu đỏ chói mắt đệm, ta sợ tới mức quẳng cả chăn , trong đầu trống rỗng…

      Tiểu Phượng Tiên thấy vẻ mặt ta khác thường, nhíu mày bước tới, khi trông thấy đệm giường nhuốm máu cũng thảng thốt.

      Ta ôm cột giường, tim lạnh buốt, lẩm bẩm : “Ta bị hái rồi…” Tuy rằng rất nhanh ta cưỡi hạc về tây, nhưng mà trước khi chết còn gặp phải cảnh ngộ này, ông trời ơi sao ông nỡ lòng nào chứ…

      ngồi xuống mép giường, túm lấy ta quan sát từ xuống dưới lượt, xác nhận có vết thương xong, cũng nghi ngờ hồi, sau đó cau mày hỏi: “Bên dưới có đau ?” Hỏi đến là bình thường, có mảy may lúng túng, như thể vừa hỏi ta ăn cơm chưa vậy.

      Ta hơi hơi cảm nhận chút, “ có… Nhưng bụng dưới hơi…” vừa nghe thế liền xốc áo ta lên, ta chỉ cảm thấy rốn chợt lạnh, bàn tay lạnh ngắt cứ thế dán vào bụng dưới của ta, ta lập tức mắt hoa mày choáng, đến khi kịp phản ứng lại mặt ta thành đít khỉ rồi.

      Sau khi xác nhận có vết thương, hai ta đối mặt nhìn nhau rất lâu, cuối cùng đưa ra quyết định gần như hủy mất thanh danh đời hùng của , khiến hối hận cả đời – tìm đại phu.

      Khi vẻ mặt u ám đứng ở bên, nghe ta khóc lóc kể lể với đại phu ta có thể bị hái hoa tặc hái, ta cảm thấy muốn quẳng ta lắm rồi… Gân xanh tay hằn lên quá mà.

      Đại phu sáng sớm còn chưa mở hàng bị đóa phượng tiên cáu kỉnh kia đập cửa, vẻ mặt ngái ngủ nhìn ta, sau đó ngáp cái, hỏi: “Có phải là đến kỳ rồi ?”

      Ta ngại khiêm tốn học hỏi: “Đến kỳ là cái gì?” Tiểu Phượng Tiên bên cạnh cũng nhướng mày.

      Đại phu thở dài, “ nương bình thường từ đậu khấu tới cập kê* đều dậy , hàng tháng đến kỳ chảy máu, đó chính là nguyệt , phu nhân thân thể gầy yếu, có lẽ là thể chất tốt nên mới dậy muộn. Giờ có nguyệt , có nghĩa là từ nay phu nhân có thể mang thai rồi đó.” Ông ta còn uể oải lườm Tiểu Phượng Tiên đứng bên cạnh cái, có lẽ là vì ý thức vẫn lơ mơ, mới to gan lớn mật đề nghị: “Có điều, tôn thê thoạt nhìn còn tuổi quá, mới dậy , việc phòng the vẫn nên trì hoãn hơn.”

      *Người Trung Quốc xưa thích dùng cách gọi khác để về tuổi tác, “đậu khấu” là chỉ thiếu nữ mười ba mười bốn tuổi, “cập kê” chỉ con mười lăm tuổi.
      KisaragiYueTrâu thích bài này.

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Tay Nải 12


      Tiểu Phượng Tiên ràng cứng đơ người, ta vốn hiểu chuyện phòng the là có ý gì, cũng biết sao lại phản ứng như vậy, chỉ cảm thấy mới mẻ, liền hỏi: “Thế là tháng nào cũng phải đổ máu hả? được… Thể chất của tôi kỳ lạ, máu quý báu lắm!” Có thể chữa cho chim, còn có thể chữa cho người, đương nhiên là quý rồi!

      “Aizzz, xem ra phu nhân hiểu lắm, chẳng lẽ lệnh đường chưa từng những điều này cho phu nhân ư?” Đại phu lại ngáp cái, “Đây là việc mà nào cũng phải trải qua, nhìn máu huyết đủ, sau này hàng tháng đều dùng chút dược tẩm bổ thân thể nhé, còn nữa, mỗi khi đến kỳ đều phải dùng vải nguyệt …”

      Ta “ồ” tiếng dài, “Thế còn chuyện phòng the…”

      Còn chưa dứt lời, Tiểu Phượng Tiên bỏ đồng bạc lên bàn, kéo ta ra ngoài.

      nhịn nổi dẫn ta tới dưới bóng cây râm mát, “Mẹ ngươi chẳng lẽ chưa từng cho ngươi mấy chuyện này sao!”

      Chân ta còn chưa khỏi hẳn, liền lảo đảo ngồi vào bên, “Cha mẹ ta bị bệnh lao ngỏm củ tỏi từ mười lăm năm trước rồi, ta từ bị cầm tù, ở đâu ra người cho ta biết mấy việc đó chứ?”

      nhìn chòng chọc ta hồi lâu, vẫn là cái vẻ mặt lạnh tanh thèm đòn đó, ta cũng thà rằng cứ lạnh mặt như vậy , chứ ngộ nhỡ mà lộ ra ánh mắt thương hại, thể nào ta cũng cảm thấy chán ghét. Ấy, mà đời nào lại thương hại ta chứ, chỉ thấy ta đáng đời có.

      Ta giật giật chân, cảm thấy đỡ hơn chút, liền đứng lên khoát khoát tay với , “Thân phận của ngươi đặc thù, chờ ta lát là được, ta mua vải nguyệt .”

      kéo ta lại, “Ngồi yên đây, ta .” Sau đó liền lách mình vài cái, biến mất khỏi tầm mắt của ta.

      Tiểu Phượng Tiên tuy khó ưa, nhưng thể thừa nhận, đối với cục nợ này cũng săn sóc quá đấy chứ.

      Có điều… Ta vỗ đùi đánh bốp phát. Nếu trời xanh có thể cho ta cơ hội chứng kiến tận mắt cảnh mua vải nguyệt , ta chết cũng cam lòng!

      Khi sầm mặt thuật lại cho ta cách dùng thứ vải nguyệt thao tác lằng nhằng này, ta suýt nhịn cười nổi. thấy ta đần độn hiểu, liền gượng gạo cầm vải nguyệt tự ướm lên người mình, ta tức khắc cười phá lên, ha ha ha suýt chết sặc mất thôi.

      Đợi tới khi ta chật vật từ trong nhà xí ra, sắc mặt mới hơi tốt hơn chút.

      Đích đến kế tiếp của là trấn Ngọc Lương, còn hẻo lánh hơn ta tưởng tượng. Lúc ra khỏi cửa thành, ta trông thấy nha dịch cầm bố cáo mới chuẩn bị dán lên tường thành.

      Ta lại bắt đầu lầu bầu: “Thành chủ của các ngươi giết nhiều trọng quan triều đình như thế, ta có thể cho là kim chủ đứng sau vị quan còn to hơn thế, sợ mấy người đó ngáng đường làm quan của lão, nên giết luôn cho rảnh nợ. Nhưng phú thương Lưu Chi Nhai ở Cảnh Châu, rồi địa chủ Ngô Nghiệp ở Kinh Châu, chẳng phải từ quan từ lâu rồi sao? Có phải là chết quá kỳ lạ rồi ?” Thấy chẳng ừ hử gì, ta ngừng cố gắng: “Ngươi xem, có phải ngươi theo dấu thành chủ của bọn ngươi vậy? Chẳng lẽ nắm được chút tin tức gì à?”

      Tiểu Phượng Tiên dừng bước nhìn ta, “Muốn biết hả?”

      Ta gật đầu như giã tỏi.

      “Ta cũng thế.”

      Ôi chao cái gã tiện nhân này! Cái tính tiện của sao có thể đường hoàng như vậy chứ, ông nội !

      Cái trấn Ngọc Lương này, tựa như ở trong hang cùng ngõ hẻm vậy, tuy đến nỗi hẻo lánh như vịnh Tấn Vân, nhưng quả cũng dễ tìm. Theo ta thấy, nếu phải vì lẩn trốn kẻ thù, sống ở cái nơi hoang sơ lạc hậu này sáng suốt.

      Tiểu Phượng Tiên hỏi người đường trấn Ngọc Lương lối nào, mất bao nhiêu thời gian, sau khi biết được câu trả lời liền dẫn theo ta tập tà tập tễnh nghỉ tạm trong rừng cây bên đường.

      kéo ống quần của ta, cúi mặt xuống, tựa hồ như tính toán. Còn chưa đợi ta hỏi, liền đột ngột xông ra giữa đường, ta mù mịt nhìn , đợi hồi lâu, mới nghe thấy tiếng xe ngựa vang lên lộc cộc.

      thấy xe ngựa lao thẳng tới cũng chịu tránh, khiến gã đánh xe tức tới mức chửi rủa luôn mồm, hận thể vung roi quất vào người . Mặt vẫn lạnh tanh, khi xe ngựa còn cách vài thước tung mình nhảy đến bên cạnh gã đánh xe, tay giật dây cương, tay rút kiếm kề bên cổ gã, chớp mắt cứa ra vết thương sâu.

      Gã đánh xe hoảng hồn lập tức dừng xe lại, nhảy xuống đất dập đầu, khóc lóc sướt mướt.

      Ta nghĩ, Tiểu Phượng Tiên muốn làm gì? Kết quả liền lạnh như băng nhả câu: “Xe ngựa tệ.”

      Ta ngây ra nửa buổi mới hiểu, à, ra cướp xe ngựa.

      quay đầu yên lặng liếc nhìn ta, sau đó vẫy vẫy tay, ta vừa được lệnh liền lập tức ôm Phượng Khấp Huyết lết tới. Gã đánh xe kia thấy tình thế này liền nhanh chóng xin ta giúp đỡ, khóc gào mấy câu khiến ta hãi hùng khiếp vía.

      Cái gì mà “Đại hiệp phu nhân tha mạng”, rồi “Nhìn là biết phu nhân là người lương thiện”, “Xin phu nhân tích phúc vì hài tử sau này” vân vân.

      Gã đánh xe này mà xem hoàng lịch, có lẽ biết rằng hôm nay nên động thổ, nên chuyển nhà, càng nên xe ngựa, lại càng nên lung tung. Lời này của gã, quả thực là đem đầu nhét vào thùng thuốc nổ của Tiểu Phượng Tiên, quá chán sống rồi.

      Tiểu Phượng Tiên nhíu mày, bàn tay cầm kiếm vừa buông xuống, gã đánh xe kia đầu lìa khỏi cổ.

      Lời xin tha của ta còn chưa ra miệng, máu văng tới tay ta, nóng ran. Phỏng chừng tên này còn canh cánh trong lòng lời đại phu ban sáng đây mà.

      vén rèm xe ngựa, ta cũng lọ mọ chui vào bên trong, lại phát đứa trẻ khoảng chừng đầy tháng, nó còn ngủ, cái miệng khi đóng khi mở phát ra tiếng ngáy nho .

      sửng sốt, sau đó suy nghĩ thoáng, lại giơ kiếm lên.

      Ta quýnh lên, vội nhào tới bắt lấy cánh tay , “Ngươi làm gì vậy?”

      thành đáp, “Giết người.”

      Bản năng người mẹ chói lọi nhất thời che lấp mắt ta, huyết khí trào dâng tận óc. Về sau nghĩ lại, cái thứ huyết khí này chẳng tốt lành gì. Heo biết leo cây là kỳ tích, lá gan của ta to tới mức có thể đè chết con heo biết leo cây, đó mới là kỳ tích trong kỳ tích.

      Ta : “Trẻ sơ sinh mà ngươi cũng giết? Có biết xấu hổ vậy?” Dù đây phải lần đầu tiên ta ngăn cản giết người, nhưng là lần đầu tiên ta ăn hùng hồn chính nghĩa như thế, đến cả ta cũng suýt bị chính mình cảm động.

      làm như nghe thấy, tiếp tục hạ kiếm. Trong đầu ta liền vọt ra ý nghĩ: Bà nội nó, bà đây liều! Sau đó xông lên nắm chặt mũi kiếm của .

      Lòng bàn tay bị lưỡi kiếm sắc bén cứa vào đau buốt, thanh Hắc Mãng này của rất thần kỳ, như vật sống ra sức rạch toạc bàn tay ta. Ta tuy đau, nhưng chịu buông tay. Ánh mắt của vẫn lạnh lùng như trước, lần này rốt cuộc giằng co với ta.

      Máu từng giọt từng giọt rơi xuống mặt đứa bé, đứa bé bị kích thích mở mắt ra, kết quả ít máu loãng thấm vào mắt nó, nó chỉ chớp vài cái, cũng khóc nháo, tựa hồ rất hứng thú với đôi tay máu chảy đầm đìa và mũi kiếm sắc bén trước mắt, thậm chí còn vươn cẳng tay tròn lẳn sờ sờ mũi kiếm, kết quả bị cứa rách ngón tay, nhưng kỳ lạ là, đứa bé vậy mà khóc.

      Tiểu Phượng Tiên nhìn đứa bé lát, lại nhìn ta hồi, cuối cùng thu kiếm, vẻ mặt khinh bỉ, “Ngươi đến thân mình còn lo chưa xong, còn muốn mang cục thịt theo nữa à?”

      Ta tiếp tục hùng hồn chính nghĩa, “Trẻ em là tương lai, là đóa hoa của tổ quốc, ta là cống hiến cho nước Thanh Hành.”

      nghe ta xong, độ cong khóe miệng lại trễ xuống, thoạt nhìn u mấy phần. “Cha mẹ ngươi làm chó săn cho nước Thanh Hành, tư tưởng này, ngươi kế thừa thiếu phần đấy nhỉ.”

      Mặc dù ta chẳng có chút ấn tượng nào về cha mẹ, nhưng hai từ cha mẹ này ở trong lòng ta vẫn là thiêng liêng bất khả xâm phạm, nếu bị người khác động chạm đến, giống như trước cửa nhà mình bị hắt nước bẩn vậy, ít nhiều cũng có chút bất mãn, nhưng ta cũng dám lên tiếng, bởi vì ngay cả đứa bé kia cũng nhận ra tâm tình của tụt dốc, chỉ an an tĩnh tĩnh nhìn chúng ta, loại tiểu dân như ta sao dám lỗ mãng.

      Lời mếch lòng này tối đa chỉ xem như bị chó cắn ngụm thôi. Ta xòe bàn tay, chờ vết kiếm đó chậm rãi khép lại, chỉ trong chốc lát, tay ta hoàn hảo như lúc ban đầu, chỉ thừa lại bàn tay đầy máu.

      nên lãng phí.

      Thế là ta nắm ngón tay bị thương của đứa bé kia, bôi máu lên miệng vết thương, chỉ chốc lát sau, thể nhìn ra vết tích bị thương.

      Đứa bé kia vừa chạm vào tay ta liền nắm chặt, trong nháy mắt ta thậm chí cảm thấy, ánh mắt nó khẩn cầu ta cho nó con đường sống.

      Ta nhéo má đứa bé, nó lại rất nể tình cười rộ lên.

      Ta ngẩn người nhìn hàm lợi hồng hồng của đứa bé, còn chưa kịp tỉnh táo lại cảm thấy tay bị người ta kéo, ta mất trọng tâm, ngã vào lồng ngực.

      Mặt Tiểu Phượng Tiên kề gần sát, gần tới nỗi vừa chớp mắt, ta có thể cảm giác được hàng mi quét ra gió. Đôi con ngươi màu hổ phách tràn đầy vẻ ngỡ ngàng, bờ môi mỏng mím thành góc rất đẹp, ta nhìn mà chịu thua kém, mặt đỏ rần lên.

      “Ngươi là người Ngọc Lan Già ư?”

      Dù ta có ngu lâu dốt bền thế nào chăng nữa, cũng biết vài điều về tộc Ngọc Lan Già này, bởi vì Tiểu Ngưu Lang trước kia cực kỳ sùng bái thị tộc này, chỉ toàn mơ tưởng ngày nào đó chính mình có thể trở thành thành viên của thị tộc như tiên giáng trần đó.

      Tộc Ngọc Lan Già theo lời đồn là hệ tộc thần bí ở Bồng Lai tiên đảo, nghe tổ tiên bọn họ từng uống máu của phượng hoàng dục hỏa, từ đó về sau được chân truyền thần huyết, nhưng chỉ có giới nữ trong tộc mới có thể kế thừa. Những người nữ có được máu này, vĩnh viễn bách độc bất xâm, kéo dài tuổi thọ. Cho nên máu của bọn họ cũng là thánh dược chữa thương, bất kể vết thương nghiêm trọng cỡ nào, chỉ cần giọt liền có thể khép lại. Nhưng trăm năm trước, hoàng đế Tề Khang nước Thanh Hành ôm mộng trường sinh bất lão, liền lùng sục người Ngọc Lan Già khắp nơi, tộc Ngọc Lan Già chưa từng bị bức hại như thế, gần như tuyệt hậu.

      Người Ngọc Lan Già vốn là chủng tộc tôn quý vô thượng, dòng chính tông trong đó lại càng vinh hiển hơn nữa.

      Ta nghĩ… Ta hẳn có cái số sang quý vậy đâu. Lui vạn bước mà nghĩ, nếu như đúng thế , với cái tính tham tiền hơn mạng kia, trưởng vịnh sớm bán ta cho đạo sĩ tu tiên làm thuốc dẫn rồi, cũng đến mức để cả Vịnh Tấn Vân quanh năm thoát khỏi cảnh nghèo mà phát triển lên xã hội trung lưu như vậy chứ.

      Thế là ta lắc lắc đầu, cực kỳ quả quyết : “ phải.”

      đảo đảo mắt, cúi đầu lẩm bẩm, “ thể nào, nếu như ngươi đúng là người Ngọc Lan Già, thế mẹ ngươi nhất định cũng thế, bà ta là người Ngọc Lan Già, sao lại chết sớm vì bệnh lao được?”

      Ta vỗ đùi, có lý.

      vẫn dùng ánh mắt hoài nghi nhìn ta, mãi cho đến khi nghe thấy đứa bé phía sau cất tiếng nức nở, mới chịu thả ta ra khỏi lồng ngực .

      rất cẩn thận mà nhạy bén, lật lật cái áo bông quấn người đứa bé, suy nghĩ lát, rồi dứt khoát vươn tay rút cái khóa trường mệnh màu vàng ra từ trong bọc tã lót cho trẻ sơ sinh, nhân lúc lật đến mặt sau ta liền liếc nhìn.

      Mạch Thiên Vân? Là tên của đứa bé này sao? Vậy hẳn là bé trai rồi.

      Tiểu Phượng Tiên liếc xéo ta cái, sau đó ném cái khóa trường mệnh vào tay ta, “Nó là dòng giống của Mạch Ưng hộ quốc đại tướng quân nước Thanh Hành, cho ngươi hai lựa chọn, , ta giết nó, hai, ngươi giết nó.”
      KisaragiYue thích bài này.

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Tay Nải 13



      Kết quả cả hai cái ta đều chọn.Quá trình giao chiến là…


      Ta: Ấy đừng nên giết, kiếp này làm việc thiện tích đức, kiếp sau mới có thịt ăn.

      chẳng thèm để ý đến ta, leo luôn lên xe ngựa dắt dây cương.

      Ta: Ngươi nghĩ mà xem, ta mang đứa bé này theo chúng ta có thể ngụy trang thành nhà ba người, ngươi cũng tiện hành động, hoàn toàn là đôi bên cùng có lợi mà! Ngươi phải dùng ánh mắt tích cực để nhìn nhận vấn đề…

      vẫn thèm đếm xỉa đến ta, nhưng thoạt nhìn hơi mất bình tĩnh.

      Ta: Nó ngoan chưa này, khóc quấy, cũng chiếm diện tích, vừa nhìn liền biết là thiếu niên dũng cảm đối mặt với cuộc sống đối mặt với độc!

      Cuối cùng, nghiến răng nghiến lợi với ta hai chữ – trật tự, rồi quẳng ta vào trong xe ngựa, vung roi quất ngựa lên đường.

      “Oe oe – oe oe – “

      Ta kinh hồn bạt vía ôm Mạch Thiên Vân ngồi trong cỗ xe ngựa xóc nảy, tim đập loạn xạ, chỉ sợ giây nhịn nổi liền đem ta với thằng bé khóc oang oang trong lòng kia xử lý luôn cả thảy…

      Bầu khí quỷ dị lúc này là đáng sợ, nhìn bóng lưng lạnh như băng của , ta cũng cảm thấy dữ tợn.

      Lại đúng vào giờ phút này, bánh xe lăn qua hòn đá to, ta bị nghiêng ngả dữ dội, bất cẩn trượt tay, đứa bé liền bay ra giữa trung, ta hãi hùng vội vươn tay ôm lấy nó, kết quả đứa bé này càng khách khí gào toáng lên.

      đấy, đó phải là khóc, mà là gào thét…

      Nghe đồn Mạch Diên đại tướng quân trời sinh giọng sang sảng vang dội, quát hô binh lính tiếng nào ra tiếng ấy, quả nhiên là cha nào con nấy.

      Tiểu Phượng Tiên đột ngột ghìm cương ngựa, dừng xe ngựa ở bên, ta tưởng rằng muốn động thủ diệt khẩu, chuẩn bị lựa lời, liền thấy ngẩng đầu lên huýt sáo tiếng, cánh tay vừa nhấc lên, con diều hâu đầu có dấu hoa văn hình cụm mây màu trắng liền đậu vững chắc tay , thi thoảng còn đập đập cánh, cực kỳ oai phong xinh đẹp.

      rút cuộn thư dưới móng con diều hâu ra, mở ra xem lát, sau đó vung tay thả con diều hâu .

      Xem chừng vừa nhận được tin tức hoặc tín hiệu gì đó, cái bản mặt tư lự u ám thế kia, tám phần mười phải là tin tức tốt lành gì.

      Tiểu Phượng Tiên đột nhiên quay phắt lại dùng roi ngựa chỉ vào thằng bé họ Mạch, “Ném nó , nếu ngươi nhất định hối hận.”

      Ta ôm thằng bé họ Mạch rụt người vào bên trong, “Ngươi giết nó, ta hối hận.” Đúng vào lúc giằng co gay cấn, thằng bé họ Mạch kia lại thức thời oa lên tiếng.

      Thấy nhíu chặt mày, ta nhanh chóng cười hi hi làm lành, “Đừng nóng giận đừng nóng giận, chắc là nó đói đấy thôi…”

      “Vậy cho ăn .”

      Ta lập tức phấn khởi bừng bừng : “Được được, lấy cái gì cho nó ăn đây?”

      Ánh mắt từ mặt ta trượt xuống bộ phận tế nhị nào đó, thằng bé họ Mạch kia cũng cực kỳ phối hợp vươn tay tới trước ngực ta.

      Mặt ta dài thuỗn ra.

      Ông nội nó chứ.

      khéo là, lúc này mây đen bắt đầu chậm rãi tụ lại bầu trời, xem chừng lại sắp có trận mưa to. Xe ngựa chưa được vài bước, cách đó xa liền xuất quán trọ khuất nẻo, ngọn đèn trước cửa chập chà chập chờn, trông rất đáng sợ.

      Tiểu Phượng Tiên gặp phải ngày mưa e là lại bị độc phát, nếu có thể tìm quán trọ trú tạm, ngược lại cũng an toàn. Tiểu Phượng Tiên đánh xe tới, khi khoảng cách còn chừng hơn mười thước ngừng lại, sau đó chậm chạp tiếp.

      do dự cũng có lý, quán trọ này trông vô cùng kỳ quái, trước cửa cắm lá cờ đen viết hai chữ Tri Mệnh rất to. Bậc thềm bằng gỗ đào lỏng lẻo sắp rụng, hai cái đèn xếp dán giấy trước cửa sáng tối, ọp ẹp cực kỳ, là quán trọ, chẳng thà là cái nhà hoang.

      Ta giật giật tay áo Tiểu Phượng Tiên, e dè hỏi: “Liệu có phải là hắc điếm vậy?”

      Tiểu Phượng Tiên vẫn thèm đáp lời ta, chỉ hỏi câu “Hôm nay mùng mấy?”

      Ta ngẫm nghĩ, đáp chắc nịch: “Mùng tám, tháng mười.” ra trong lòng ta lo ngay ngáy, ta nào có nhớ hôm nay là mùng mấy chứ? Chỉ nhớ mấy hôm trước thấy ít gia đình làm tiệc lập đông, cân nhắc tính toán hẳn là thời gian này. Nhưng chẳng mấy khi mở miệng hỏi ta điều gì, ta mà trả lời cho ra vẻ chút mất mặt quá.

      nhìn mặt trăng, giống như xác nhận mặt trăng này còn cách mười lăm trăng tròn bao nhiêu. Ta vừa nhìn liền biết tính ngày, chịu tin ta, thế là tốt bụng nhắc : “Đêm nay nhiều mây đen, nhìn ra ngày được đâu.”

      Lông mày nhíu chặt lại, “Hắc điếm có luật lệ, ngày chẵn làm ăn minh bạch, ngày lẻ làm chuyện phi pháp, sau tiết lập thu treo cờ trắng là ăn chay, treo cờ đỏ là ăn mặn, nếu ngươi nhớ lầm ngày, coi như dâng đầu tới cửa biếu cho bọn chúng.”

      Ta ngồi nghiêm chỉnh, bất giác rụt rụt cổ, “Thế… Treo cờ đen, là có ý gì?”

      “Đó là cờ chiêu hồn, ” Giọng càng trở nên trầm thấp, dường như còn chứa vẻ giễu cợt, “Đoán chừng… Là vừa tóm được con dê béo đợi làm thịt, mời đám người đồng đạo tới chia bát canh.”

      Ta thấy do dự, liền biết quán trọ này quá mức nguy hiểm, hơn nữa tự có tính toán, cứ để mặc quyết định, nhiều lời nữa.

      Sau lúc lâu, mưa to trút xuống, hạt mưa to bằng hạt đậu thùng thùng táp xuống nóc xe ngựa, ta nghe mà càng thêm hoang mang. Lại nhìn sang Tiểu Phượng Tiên, bắt đầu khó chịu, sắc môi tái nhợt phát sợ, bàn tay nắm cương ngựa cũng bất giác siết chặt.

      Thằng bé họ Mạch bị bỏ đói nửa ngày, lại bắt đầu khóc quấy, dỗ thế nào cũng được. Tiểu Phượng Tiên quay lại liếc thằng bé cái, nhảy xuống đất, “ theo.”

      Lúc đẩy cửa vào, ta bị thứ mùi gay mũi sộc thẳng vào mặt khiến cho phát sặc, ngừng ho khan, trước mắt mơ hồ hồi, mới có thể nhìn lại.

      Trong quán trọ khói đen lượn lờ, sau trận mây mù mờ ảo, bài trí bên trong mới dần lên trước mắt. Trang hoàng rất cầu kỳ xa hoa, hề tan hoang như vẻ bề ngoài, khác xa với hắc điếm trong tưởng tượng của ta.

      Song hiểu vì sao, vẫn luôn cảm thấy đầu óc mê man nặng trĩu… Ta liếc mắt xem thử Tiểu Phượng Tiên, tình trạng của còn tệ hơn, mồ hôi lạnh rịn ra đầy trán.

      Đột nhiên, biết từ đâu chạy ra gã bồi bàn lùn dí dị, mặt tươi cười xởi lởi mời chào bọn ta. Nếu phải nhìn ra gã cứ liếc cái mặt nạ và thanh Hắc Mãng bên hông Tiểu Phượng Tiên liên hồi, ta cũng hoàn toàn cảm thấy gã có gì bất thường.

      “Xin hỏi khách quan nghỉ chân hay là ở trọ?”

      Tiểu Phượng Tiên liếc thằng bé nhà họ Mạch, ném cho gã bồi bàn lùn hai thỏi bạc, “Hai gian phòng tốt, mang ít thức ăn tới phòng nàng, cả sữa dê nữa.”

      “Dạ, dạ, dạ.” Gã bồi bàn lùn bỏ tiền vào trong túi, quất quất khăn lau đưa bọn ta lên lầu. “Tiểu nhân đãng trí quá, ngoài kia mưa to như thế, hai vị đường xa mà tới, tất nhiên là muốn nghỉ trọ, có điều, tối nay có nhiều khách quá, nếu thể ở phòng liền kề, mong hai vị thông cảm cho nhé.”

      Ta chậm rãi sau bọn họ, bám vào tay vịn chậm, chỉ sợ chú ý liền trượt chân. Ta bất giác nhìn quanh bốn phía, hiểu nổi…

      ràng trong khí nồng nặc mùi thối rữa và chua chát, trước mắt lại là vẻ nguy nga lộng lẫy như vậy…

      Khi rê tay tay vịn, mẩu gỗ nhọn đâm vào tay ta. Ta bị đau lập tức rụt tay lại, chỉ thấy ngón tay xuất cục nhọt máu, lớn , tròn vành vạnh.

      Lúc này, ý thức của ta nhất thời tỉnh táo hơn, hình ảnh trước mắt lại hoàn toàn thay đổi.

      Ta sợ tới mức tay phát run, suýt nữa ôm nổi đứa bé…

      Mặt tường vốn sáng láng sạch trở nên ẩm ướt u tối, trong khe nứt còn nhuốm màu đỏ nhạt, vết máu khô lẳng lặng bám mặt tường, hình dạng tựa như đôi tay giương nanh múa vuốt. mặt đất la liệt những phần thân thể cụt và xương trắng của rất nhiều người, ở chỗ vốn treo ngọn đèn dầu cây cột nham nhở biến thành cái đầu lâu, ánh lửa trong hốc mắt chập chờn lay động. Góc tường bò đầy những con nhện khổng lồ, nước dãi còn lòng thòng bên miệng. Trong chỗ tối dường như có rất nhiều bóng người, còn phát ra những tiếng cười quỷ dị.

      Ta cúi đầu nhìn cái thang dưới chân mình, vết nứt chạy dọc từ xuống dưới, mềm xốp chênh vênh, ta khẽ động chân, còn có thể nghe thấy tiếng kẽo kẹt. tay vịn mọc lớp rêu xanh dày, rất nhiều giòi bọ hình dạng dữ tợn bò lúc nhúc ở .

      Toàn thân ta run lên, muốn hét toáng lên, song lại thể phát ra thanh nào…

      “Phu nhân, còn ngẩn ngơ gì thế? Mau lên nào.”

      Ta hoảng hốt ngẩng đầu, mặt gã bồi bàn lùn kia hoàn toàn thay đổi, khăn lau trong tay đổi thành tấm da người, mặt gã chằng chịt những vết sẹo đan xen, mắt đỏ ngầu, cái mũi như bị thẻo mất, khóe miệng chứa ý cười xảo trá.

      Mà Tiểu Phượng Tiên, hai mắt đờ đẫn nhìn ta, hoàn toàn mất vẻ sắc bén thường ngày.

      Bà nội nó! Đây là chuyện gì vậy trời!
      KisaragiYueTrâu thích bài này.

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Tay Nải 14



      Bấy giờ ta mới để ý thấy, chỗ cửa vào có đặt lư hương, làn khói lượn lờ nhanh chóng lan tỏa khắp nơi.

      Chắc hẳn là thứ huyễn hương (hương tạo ảo giác) cực kỳ lợi hại.

      Mà phía sau cánh cửa treo bản lịch, đó khoanh tròn ngày mùng chín tháng mười, ta nhìn thấy mà tim vỡ tan tành.

      Ta lập tức đưa ra quyết định, tuyệt đối thể để gã bồi bàn lùn này phát ra khác thường của ta, bằng ta mười phần chết chín. Chẳng dễ dàng gì run run rẩy rẩy sống đến bây giờ, nếu cùng với Tiểu Phượng Tiên bỏ mạng tại hắc điếm này, đáng. Bất kể thế nào ta cũng phải đánh thức Tiểu Phượng Tiên khỏi huyễn hương mới được.

      Ta gắng sức giữ vẻ trấn định, đầu óc xoay như chong chóng, trả lời: “Chân ta lại hơi bất tiện, thông cảm nhé.” đoạn ta liền nhanh chóng đuổi kịp, sau đó kéo gã bồi bàn lùn kia sang bên, cố nén cơn buồn nôn trước bộ mặt đầy hoa văn mấp mô của : “Có thể tìm giúp ta gian phòng hơi chếch, có cửa sổ được , thứ nhất là bệnh chân ta có thể truyền nhiễm, sợ ảnh hưởng tới khách nhân khác, thứ hai, vết thương này khi thay thuốc phải để thoáng khí, cái chân chảy mủ thối rữa lâu ngày này phế mất.” Ta vừa vừa để ý phản ứng của gã bồi bàn lùn, trong mắt gã có thoáng chần chờ, sau đó nhìn thoáng qua chân ta, cười ha ha chỉ vào gian phòng bên trong cùng.

      “Vậy lấy gian kia .”

      Mắt thấy gã định đưa Tiểu Phượng Tiên đến bên kia, ta lập tức túm chặt tay Tiểu Phượng Tiên, trong lúc cuống quít lại bắt đầu bịa chuyện: “Phu quân ta thích yên tĩnh, nhưng đứa bé lại khóc suốt, cho nên chàng mới đặt hai gian phòng, nhưng ta đứng bất tiện, mấy việc vặt như thay thuốc, nhà xí vân vân cũng phải nhờ chàng giúp, tóm lại là bước cũng rời chàng được, sắp xếp cho chúng ta ở gần nhau chút được ? Nếu được, e là chúng ta phải tìm quán trọ khác vậy.”

      Đôi mắt màu hổ phách của Tiểu Phượng Tiên mờ đục, nghe ta xong, cũng có phản ứng gì rệt.

      Ta thầm nhủ xong rồi, u mê hay là ngốc luôn rồi? Bình thường ta mà mấy lời nhảm nhí này, thể nào cũng rước phải mấy câu châm chọc của . Cái dáng vẻ thuần lương này là vì sao?

      Huyễn hương kia có thể mê hoặc thị giác, chẳng lẽ còn có thể phá hỏng tâm trí?

      Gã bồi bàn lùn lần chần mãi, đối với kiến nghị cực kỳ hợp lý ai nỡ cự tuyệt của ta còn nửa tin nửa ngờ, lát sau, mới thở dài : “Thôi được, bên trái căn phòng kia còn có gian, vốn là để làm nhà kho chứa mấy thứ lặt vặt, tiểu nhân dọp dẹp cho ngài, chờ chút.” xong liền khúm núm vung vẩy tấm da người qua, đường còn quay đầu lại nhìn bọn ta hai lần.

      Ta thừa dịp vào phòng, vội vàng quan sát kỹ Tiểu Phượng Tiên. Sắc môi nhợt nhạt hơn vừa nãy nhiều, đáy mắt hằn lên tơ máu loang lổ, ngay cả hơi thở cũng trở nên yếu ớt. Ta cuống lên, “Ngươi nhìn ra được chút nào sao?!”

      Chuyện còn khiến người ta khiếp hãi hơn giờ mới xảy ra. vươn tay nhéo nhéo mặt ta, còn cười cưng chiều, vô cùng dịu dàng thắm thiết : “Nhìn ra mà, phu nhân muốn cách xa ta quá.”

      Ta vừa nghe xong lời liền lạnh lòng, xong rồi xong rồi, gã này cứu được rồi.

      giờ công lực của giảm còn ba tầng, nội độc tích phát, lại thêm huyễn hương nữa, cho dù võ nghệ cao cường bản lĩnh thần thông tới đâu, e chừng cũng chống đỡ nổi. Ta khỏi sinh lòng tiếc nuối, bình thường mà gặp được dáng vẻ ngu đần này của , ta nhất định phải giày vò cho thống khoái!

      Nhưng với bản tính hết lòng vì nghĩa của ta, nhất định phải lấy đại cục làm trọng.

      Ta túm tay , thèm hỏi trước mà cắn phập nhát, cắn tới mức trong miệng ta đầy mùi máu tanh, răng cũng tê rần. Vốn tưởng rằng như vậy có thể bình thường trở lại, ai ngờ cũng rút tay về, ánh mắt cũng chưa hề thay đổi.

      còn đặc biệt Thiên Ngoại Phi Tiên bảo ta câu: “Nếu có thể làm nàng hết giận, cắn thêm vài nhát cũng sao.”

      *Cụm từ Thiên Ngoại Phi Tiên (天外飛仙) xuất xứ từ bộ tiểu thuyết võ hiệp “Lục Tiểu Phượng Truyền Kỳ” của Cổ Long, là tên chiêu kiếm của Diệp Thành, cũng là loại tuyệt thế võ công phổ biến trong phim ảnh. Đây cũng là tên bộ phim thần thoại ra mắt năm 2006 kể về chuyện tình đẹp đẽ của chàng Đổng Vĩnh và nàng tiên nữ bướng bỉnh Thất công chúa Tiểu Thất, trong những câu chuyện tình đẹp nhất của Trung Quốc.

      Mắt ta trợn trừng tí lòi ra. Cái gì thế này… Sao lại có cảm giác như ta mới là kẻ u mê vậy nhỉ?

      Ngay tại lúc ta chuẩn bị xắn tay áo cho Tiểu Phượng Tiên mấy cái bạt tai, gã bồi bàn lùn ló đầu ra, vẫy tay gọi chúng ta.

      “Thu dọn xong rồi, mời qua bên này.”

      Mắt thấy Tiểu Phượng Tiên đờ đẫn lê chân vào phòng, trong lòng ta càng thêm hoang mang khủng hoảng.

      Đừng vậy mà, ta chỉ bị đứt ngón tay chút giải được độc, ta cắn mạnh như vậy, gần như dốc ra toàn bộ căm hờn từ trước đến nay, tại sao vẫn mang cái dáng vẻ ngu ngốc như ở mây thế kia?

      Cứ tiếp tục thế này nguy mất, hề có sức chống cự huyễn hương kia, thân thể còn suy yếu như vậy, nhỡ mà hôn mê càng hỏng bét. Nếu giờ cứng rắn bỏ , sợ rằng còn chưa chạy tới cửa bị người trong điếm này lấy mạng. … Ban đêm chính mình lén lút chạy trốn? Dựa vào sức ta, phần thắng gần như bằng .

      Ta mặt ủ mày chau, thằng bé họ Mạch cũng khóc gay gắt, phiền lòng, trước cửa liền vang lên tràng tiếng gõ.

      “Phu nhân, tiểu nhân mang đồ ăn lên cho ngài đây.”

      Là gã bồi bàn lùn đó.

      Làm thế nào bây giờ làm thế nào bây giờ, xem biểu của gã khi nãy khẳng định bắt đầu nghi ngờ ta. Ta nhìn thằng bé họ Mạch chút, bóc tã lót của nó ra, sau đó ngó vào lớp tã, quả nhiên có đống bài tiết nó vừa thải ra, trông xanh nhớt, còn loáng thoáng bốc lên mùi tanh.

      Ta hạ quyết tâm, vén quần của mình lên, cầm miếng tã lót di qua di lại bắp chân mình mấy lượt… Cho đến khi tự khiến chính mình buồn nôn chịu nổi, ta mới gọi với ra ngoài: “Vào .”

      Gã bồi bàn lùn bưng cái khay, xếp chồng bát xuống, khi trông thấy bắp chân ta, bản mặt cười tủm tỉm tức khắc cứng đờ.

      Ta giả bộ đau đớn nhoài người bên cột giường, “Ái da ái da, mạo phạm quá.”

      Gã lùi về sau bước, sắc mặt được tự nhiên lắm hỏi: “Đây là thứ bệnh gì vậy? Sao lại… nghiêm trọng thế.”

      Tới rồi tới rồi, ta phải vắt hết óc nghĩ ra căn bệnh phức tạp có chút nội hàm mới được, tốt nhất là xưa nay chưa từng ai nghe chưa từng ai thấy, “Cái chân này của ta ấy à, đại phu là cái gì mà bị nhiễm khuẩn Đơn Bào Đồng Lục Giả, mưng mủ lở loét, hình như thối rữa vào đến xương rồi.”

      (dịch nghĩa: bị nhiễm khuẩn đơn bào màu xanh gỉ đồng giả mạo :)))

      Gã nghe xong liền trợn trừng mắt, ấp a ấp úng câu chú ý thân thể, rồi lui ra ngoài.

      bị ta hù dọa, trong chốc lát hẳn quay lại. Ta tiến lên ngó thử chỗ thức ăn gã vừa đưa tới. Toàn là thịt, thịt kho hấp chưng luộc đầy đủ cả, còn thêm bát sữa dê thoạt nhìn hơi bình thường chút.

      Ta rút khăn tay trong ngực bịt lên mũi, sau đó vừa đút sữa dê cho thằng bé họ Mạch vừa xử lý đống bài tiết chân, thằng bé xem chừng chịu nổi vào thời khắc ăn cơm tươi đẹp này, trong khí lại thoang thoảng mùi phân, nên liều mạng duỗi chân đạp ta.

      Ta rót qua loa ngụm sữa vào miệng nó, “Đừng có õng ẹo, phân là mi thải ra đấy, hiểu chưa?” Mệnh thiếu gia trời sinh, khó hầu hạ quá.

      Dỗ nó ngủ xong đêm khuya. Ta rón rén vén vạt áo ra ngoài, sợ đánh thức tiểu tổ tông này. Lặng lẽ mở cửa, mò tới căn phòng bên trái của Tiểu Phượng Tiên, rồi lại lén lút lẻn vào, động tác liền mạch, bốn phía vẫn yên tĩnh như địa ngục.

      Trong phòng thắp đèn, khoảng tối đen như mực, ta vịn vào ván tường gỗ ẩm thấp vào bên trong, chưa được hai bước vấp phải thứ gì đó, ta vội rụt chân lại, sau khi mắt thích ứng mới phát có người nằm đất.

      Tiểu Phượng Tiên co quắp nằm đó, hề nhúc nhích.

      Ta sợ ngây người, đây quả thực là lần đầu tiên ta thấy dáng vẻ chật vật như vậy. Ta lập tức nhào tới, đỡ dậy, nhưng thân gã này toàn là bắp thịt rắn chắc, nhìn gầy mà nặng như trâu, “Tỉnh lại , này! Phượng Tiên Hoa!”

      Ý thức của mơ hồ, nghe tiếng ta liền hé mắt, tóc trán ướt đẫm mồ hôi. “Thẩm Thế Liên?”

      Ta vội gật đầu, “Là ta là ta.”

      đột nhiên vươn tay kéo ta xuống, ta bùm cái nằm vật xuống trong lòng , giọng trầm thấp tản ra bên tai ta: “Im lặng.” gian nan thở từng hơi dài, ta cũng dám hành động thiếu suy nghĩ, đảo mắt vòng mới giọng hỏi: “Có người nhìn lén hả?”

      Thế là sớm có cảnh giác? Vậy khi nãy gọi ta là phu nhân gì đó, là diễn trò ư? đúng là trường phái biểu diễn cố chấp, sao làm con hát, để phí hoài cả tư thái này.

      Cho đến khi xác định an toàn, mới buông ta ra, sau đó lại ho khan ngừng.

      Ta luống cuống biết làm thế nào, từ trước tới nay ta luôn coi là chỗ dựa vững chắc, bây giờ chỗ dựa vững chắc này ngã xuống, ta hoang mang tột độ. Nhìn ho hồi lâu, ta cuối cùng đành lòng, vươn tay vỗ lưng .

      Tiểu Phượng Tiên ngừng chút, sau đó ngước mắt nhìn ta, đôi mắt màu hổ phách khép hờ mơ hồ có ánh sáng nhu hòa, chốc lát sau, mới dời tầm mắt, nhìn ra màn mưa tầm tã ngoài cửa sổ, “Khoảng chừng giờ sửu, bọn chúng tới bắt ta. Cơn mưa này lớn hơn tưởng tượng, tạm thời ta chưa thể khôi phục được, nếu như nửa canh giờ sau ta vẫn chưa về, ngươi hãy chờ cơ hội mang Phượng Khấp Huyết chạy , nhớ lấy.”

      Giờ mới biết muốn ta chạy trốn, ngay từ đầu cho ta cùng có phải hơn , ta giận… Ta thừa dịp chung quanh tối mò, nhìn thấy, liền trừng mắt khinh bỉ mấy lượt, “Với cái chân ngắn của ta trốn thế nào được, cùng lắm chúng ta cùng bị làm thành bánh bao thịt, gặp lại nhau bàn cơm thôi.” xong ta còn chưa hả giận, thấp giọng lẩm bẩm: “Biết nguy hiểm còn nhất định vào, lần này tự đeo gông vào cổ chắc khó mà giữ mạng nhỉ?”

      mặc dù lý trí tỉnh táo, nhưng cái miệng độc địa vẫn thay đổi: “Nếu bọn chúng muốn giết ngươi, ngươi cứ thử hôm nay mùng tám, lịch của các ngươi treo nhầm rồi, hắc điếm phá luật lệ bị mọi người khinh thường, xem bọn chúng có tha cho ngươi mạng .”

      Đóa phượng tiên này lúc nào cũng giỏi trò đánh rắn dập đầu, câu đánh trúng điểm yếu của ta. Ta tự biết mình đuối lý, nhưng vẫn nhịn được thầm nguyền rủa trăm ngàn lần, mồm miệng độc địa được chết tử tế đâu!

      Những kẻ bụng dạ nhen đều giỏi tính toán. Giờ sửu vừa mới qua, tràng tiếng bước chân liền vang lên trong hàng lang vắng vẻ, trong đó còn xen lẫn vài câu vụn vặn, tiếng kéo lê rồi lại tràng tiếng bước chân, sau đó tất cả lại chìm trong yên tĩnh đáng sợ.

      Ta trốn trong phòng nghe ngóng, cực kỳ cẩn thận ôm thằng bé họ Mạch ngủ say, trong lòng tuyệt vọng vô cùng.

      Tiểu Phượng Tiên bảo ta chờ nửa canh giờ, nhưng ta biết , nếu cơn mưa này ngừng, còn đợi nữa, e rằng còn ngày gặp lại.

      rối rắm, ngoài cửa sổ lại mơ hồ truyền tới điệu nhạc du dương, giống y như tiếng nhạc ta nghe thấy trong giấc mộng khi trước… Cũng biết là do ảo giác hay vì lý do gì khác, nhưng nghe tiếng nhạc êm ái này, cũng khiến lòng ta bình tĩnh hơn nhiều.

      “Máu, máu của .”

      Ta hoảng sợ đứng bật dậy, nhìn bốn phía. Gian phòng này trừ ta và thằng bé họ Mạch ra còn ai khác, tiếng này mông lung xa xôi, rồi lại giống như ở ngay trước mặt, thầm bên tai.

      Máu… Phải rồi, máu của ta có thể chữa thương, chừng, còn có thể giải độc.

      Vừa nghĩ vậy trong lòng ta liền nhõm hơn hẳn, ít nhất còn chưa đến nỗi ngồi chờ chết. Ta phải tìm , dù thế nào cũng phải thử liều phen, nếu máu của ta có tác dụng, đó là số trời định đêm nay ta phải bỏ mạng tại đây, nếu vậy ta cũng thà chọn chết dưới lưỡi kiếm của Tiểu Phượng Tiên!
      KisaragiYueTrâu thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :