1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Ngươi Là Cái Tay Nải - Nhĩ Nghiên ( Hoàn - 80c )

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Tay Nải 5


      Đến khi tỉnh lại, ta bị gông cổ bỏ tù rồi.Cái chỗ nha môn này ta từng nghe qua, phải là dùng để giam giữ tội phạm đấy sao?


      Hai tay ta bị khóa bằng cái xích rất nặng, ta cố gắng giãy thoát, nha dịch bên ngoài nhà giam liếc ta cái, cực kỳ khinh thường nhướng mày, vừa gặm chân gà vừa : “Đừng làm trò ngu ngốc, đó là Khóa Vạn Đỉnh được đúc từ hàn thiết ngàn năm và vàng nung chảy, bình thường chỉ dùng để giam trọng phạm võ nghệ cao cường thôi, ngươi gặp may đấy.”

      Ta mím miệng, cũng bày ra dáng vẻ rất khinh bỉ đáp lễ , “Vinh hạnh vinh hạnh rồi, nhưng cho ta hỏi câu, ta phạm vào tội gì mà các ngươi phải dùng trang bị cao cấp thế này để giam giữ ta?” đúng là quá coi trọng ta rồi nha.

      Mấy tên nha dịch nghe ta thế cười bò ra, “Biết thân biết phận , sáng mai Huyện lão gia thẩm tra ngươi là biết ngay ngươi phạm tội gì thôi mà.”

      Đúng là kỳ quái, lương dân năm tốt như ta, tam quan chính thống, trộm cắp lừa đảo, chuyện duy nhất được cho là tội trạng, chẳng qua chỉ là bao che cho tên hắc kim liệp đầu giết người chớp mắt Tiểu Phượng Tiên kia, nhưng lòng, nếu có thể đưa ra trước công lý ta sớm làm rồi, chẳng lẽ trong đầu Huyện thái gia này toàn là mỡ gà thôi sao?

      Chân ta gập lại tê rần, vừa cáu lên liền ra sức duỗi ra, ai biết vừa vươn chân ra lại bất cẩn đạp phải cái đệm thịt mềm mềm. Ta sợ hãi lập tức núp vào bên, cái đệm thịt kia ở khuất trong đống rơm rạ, hình như rên rỉ tiếng, rồi có động tĩnh gì nữa.

      Ta cảm thấy kỳ quái, lại dùng chân giẫm cái. Sao lại rên nữa nhỉ? Ta rón rén bò tới gần, gạt lớp rơm rạ khô ra, bóng người nằm co ro xuất trước mắt ta. Ta bị dọa nhảy dựng lên, hẳn là người đàn ông, áo dài màu lam rách rưới bị máu nhuộm thành màu đen, người có khá nhiều vết thương da tróc thịt bong, gần như có khoảng da nào nguyên vẹn, mặt đầy bụi đất nhìn hình dạng, nhưng ngón tay thon dài sạch , nhìn thế nào cũng là người trí thức.

      Gã nha dịch gặm chân gà kia chẳng biết xách thùng nước tới đây từ lúc nào, tạt ào vào người . Ta đứng gần lắm, bị hắt vào mấy, mà cái người vốn thoi thóp kia lại cực kỳ thống khổ rên lên vài tiếng, sau đó toàn thân bắt đầu co giật ngừng.

      “Thích cứng đầu cứng cổ hả! tới nơi này rồi đừng mơ ra ngoài được, tốt nhất là mày nhận tội , ông đây có mười tám loại thủ đoạn để đối phó với loại lừa ưa nặng như mày.”

      Ta vội bò lại gần người đàn ông kia chút, thấy vết thương của lại chuyển từ màu đen sang màu đỏ rớm máu, ta liền nổi giận.

      bị thương thành như vậy, ngươi còn dám dùng nước muối!”

      “Ô, lại gặp được kẻ thích chõ mũi vào chuyện người khác, ta khuyên ngươi đừng nên lo chuyện bao đồng, tới chỗ này phải biết lo thân mình , nghĩ cách giữ được cái mạng quan trọng hơn đấy.”

      Ta vừa định cãi lại, cổ tay liền bị người ta kéo . Ta cúi đầu nhìn người đàn ông vết thương chồng chất nằm co ro mặt đất kia, đôi mắt hơi hé ra, con ngươi đen kịt phản chiếu ánh đèn lờ mờ nhìn ta, hờ hững mà cứng cỏi.

      Ta đoán được ý , nhưng ước chừng là muốn ta tranh cãi với gã nha dịch này. Nhìn ánh mắt trong trẻo như vậy ta có chút chột dạ, bởi vì ta vốn định mắng gã nha dịch kia câu biết xấu hổ. Ta nhanh chóng nhặt ít rơm rạ đặt ngang trước mặt , “Ngươi cứ ngủ trước .”

      Gã nha dịch kia lại xách thùng nước muối nữa từ đâu đến, tư thế này phỏng chừng lại muốn trút lên người . Ta phát ra tay run rẩy, hơn nữa còn nắm lại chặt, vừa nhìn là biết chuẩn bị gồng mình chịu đựng.

      Dáng vẻ này của , khiến người ta đành lòng.

      Ta cắn răng cái, liền chắn trước người , hứng cả xô nước thay . Nước hắt rất mạnh, những chỗ bị hắt tới người ta đều vừa đau vừa ngứa như bị phỏng.

      Gã nha dịch kia sướng tai vui mắt phun ra tràng “ha ha ha”, sau đó bên ngoài có người réo gã đem giao khẩu cung của Từ Sinh, gã liền lập tức chạy .

      Ta kéo kéo y phục người, vừa ướt vừa dính dớp, còn có mùi khó ngửi, ta đoán chừng đám nha dịch đổ thêm thứ gì vào trong đó, nhất thời nôn khan trận.

      Người nằm đất bỗng nhiên mở miệng, giọng khàn khàn trầm thấp, dường như chuyện cũng rất gian nan, “Liên luỵ nương rồi.”

      Ta quay đầu nhìn , trán rịn đầy mồ hôi lớn cỡ hạt đậu. Giờ toàn thân hẳn là đau đớn như bị hỏa thiêu, nhưng hơi thở vẫn mỏng , vô cùng nhẫn, ta khỏi sinh lòng bội phục.

      Ta sán lại chút, “Đau cứ kêu lên, ta cười ngươi đâu.”

      Môi khô nứt, nhưng vẫn gượng gạo lộ ý cười, “Vẫn chịu đựng được.”

      “Ngươi gây ra tội ác tày trời gì mà bị đối xử phi nhân tính như vậy?” Nhìn kỹ lại, chân của còn có chút vặn vẹo thẳng, những miệng vết thương bị vỡ rỉ ra chất lỏng dính dớp màu đen. Ta đảo mắt nhìn các loại hình cụ trong lao ngục, nghĩ thầm cái tên này hẳn là loại nào cũng chịu qua lần rồi.

      Giọng rất thấp, rất chậm, ta cũng hề mất kiên nhẫn, chỉ cảm thấy ngữ điệu của khiến người ta thư thái thả lỏng.

      “Tiểu sinh họ Từ… Là tú tài năm trước của Cảnh Châu, bọn bắt ta, chẳng qua là muốn dùng ta làm con tin để dụ rắn ra khỏi hang thôi…”

      “Dụ ai?” Ta nghe mà thổn thức, nhìn hẳn là tú tài hành vi đoan chính, vô tội mà bị liên luỵ, huyện nha này còn dùng thủ đoạn tàn nhẫn như vậy hành hạ . Thế giới bên ngoài sơn động, người xấu xấu xa đành, người tốt còn được yên thân…

      bất đắc dĩ cười, “Dụ… vợ của ta.”

      Ta lập tức sửng sốt, khi còn ở vịnh Tấn Vân, Lâm đại thẩm thường xuyên đem mấy lời kịch phố đến cho ta giải sầu, trong đó thường nhà nào đó làm quan lại cướp nương nhà nào đó về làm thiếp, sau đó hùng hào kiệt nào đó ra tay tương trợ, cuối cùng trúng tình sét đánh với nương vân vân.

      Quả nhiên là nghệ thuật bắt nguồn từ cuộc sống.

      “Vậy là… Huyện thái gia, muốn cướp vợ của ngươi hả?”

      “Vợ ta bị quan phủ truy nã, nàng trốn chui trốn lủi, cũng biết có sống tốt hay …” dè dặt liếc ta cái, ngữ khí có phần cầu khẩn, “ nương có thể giúp tiểu sinh việc được ?”

      Ta giúp phủi sạch rơm rạ người, sau đó gật đầu.

      mừng rỡ, rút chiếc trâm vàng phượng ngậm châu từ trong ngực, đưa tới trước mặt ta, “Ta còn nhiều thời gian, kiếp này sợ là có cách nào gặp mặt nàng lần cuối, nếu nương có cơ hội trốn , xin hãy giúp ta đem cây trâm này đặt trong sân viện số trăm lẻ sáu hẻm Thủy Kiều, nếu vợ ta trở về, có thể nhìn thấy…”

      Ta thầm nghĩ tên Từ Sinh này là ngu xuẩn, bị bắt làm con tin, đương nhiên tin tức được truyền đến tai vợ , nếu trong lòng vợ còn thương nhớ, tại sao lại để mặc chịu giày vò mà tới cứu? Từ Sinh còn sẵn lòng nhận hết khổ hình vì nàng ta, nàng ta ngay cả lộ diện cũng chẳng thèm hay sao? Người ta cứ bảo đàn ông thế gian này đều bạc bẽo, các nương giác ngộ cũng đâu có cao cơ chứ.

      Ta nhận cái trâm đưa, “Mong sao nàng còn có thể nhớ kỹ thâm tình của ngươi, để ngươi khỏi phải uổng phí tính mạng.”

      “Tiểu sinh biết nương có nghi ngờ, nhưng… nàng cũng có nỗi khổ tâm… Chúng ta chung quy là hữu duyên vô phận.” đột nhiên ho dữ dội, vết thương bị lôi kéo khiến trán túa đầy mồ hôi lạnh. Ý thức của trở nên rất mơ hồ, ta cuống lên liền vỗ vào mặt bôm bốp mấy cái, thấy phản ứng, ta quyết định liều mình!

      “Khốn kiếp, cây trâm này bao giờ ngươi sống lại tự mà đưa!” Ta mím môi, cầm cây trâm cứa vào lòng bàn tay mình, trong chớp mắt máu liền trào ra, ta từng giọt máu vào những vết thương người , nhưng miệng vết thương của nhiều đếm xuể, máu chưa qua hết lần, vết cắt trong lòng bàn tay ta bắt đầu khép miệng, ta hạ quyết tâm, lại cứa vết sâu hơn.

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Tay Nải 6


      Miệng vết thương đau tới mức ta ứa nước mắt, nhẫn nhịn máu lên vết thương cuối cùng của xong, ta liền nhìn chòng chọc. Nhất định phải có hiệu quả, nhất định phải có hiệu quả…Quả nhiên, những vết rách đầm đìa máu tươi tựa như loài hoa ăn thịt người ngoác miệng bắt đầu chậm rãi khép lại, có vết thương khôi phục hoàn hảo như lúc ban đầu.


      Ta hưng phấn ra sức lay dậy, “Từ Sinh, mau tỉnh lại, ngươi xem này!”

      Từ Sinh tỉnh rất nhanh, dường như cũng cảm thấy thích hợp, động động ngón chân, sau đó kinh ngạc nhìn ta, “ nương… , làm cái gì vậy?”

      ra xấu hổ, lúc còn ở trong hang núi ta vô tình phát được con chim sơn ca từ bên ngoài bay vào, đến khi muốn bay ra ngoài nó đâm đầu vào vách tường mấy lần, lần cuối cùng bị va đập rất mạnh, rất có xu thế thành công thành nhân*, kết quả là bị gãy cánh, nhìn vừa tức cười vừa đáng thương. Ta với nó sống nương tựa lẫn nhau mấy ngày, ngày đó tay ta bị mỏm đá nhọn cứa đứt vết , máu vào người nó, nó đập cánh phành phạch vài cái, hề lưu luyến muốn bay , kết quả lại bắt đầu chu kỳ tuần hoàn đâm đầu vào tường rồi lại đâm đầu vào tường…

      *hy sinh vì lý tưởng, xả thân vì chính nghĩa.

      Lúc đó ta mới biết máu của mình có thể chữa trị cho chim.

      ngờ, còn có thể chữa cho người…

      Ta dám để cho biết khi nãy ta thuần túy là đánh liều chữa trị cho , thế là tùy tiện cười ha ha: “Ta có linh đan diệu dược, vừa mới cho ngươi ăn viên đó.”

      phản bác: “Tiểu sinh tuy mất ý thức, nhưng hẳn là chưa hề nuốt viên thuốc nào cả…”

      Ta thầm khinh bỉ trong lòng, nhưng vẫn cười hì hì : “Ngươi có nuốt mà, trí nhớ kém quá.”

      “Ta nhớ là có…”

      “Khốn kiếp, ta ngươi có chính là có!” Gặp phải cái loại năng chẳng ăn nhập gì, ta liền nhịn được chửi thề.

      Vốn định trả lại cây trâm cho , nhưng nghĩ lại, chắn chắn khôngthể thoát được, trả cho cũng chẳng được tích gì. Nếu muốn cứu ra, trừ phi…

      Ta nhét cây trâm vào trong túi áo, rồi tháo cái hộp gỗ buộc chặt ở sau lưng xuống, lấy Phượng Khấp Huyết ra, nhét vào trong lòng , dặn dò: “Quy củ giang hồ, có qua có lại, ngươi đưa ta cây trâm ta đưa ngươi huyết ngọc ai nợ ai nhé, thứ này ngươi giữ cho chắc, ngàn vạn lần thể sai sót nửa phần được đâu! Nếu ta khó mà giữ được cái mạng này!” Ta cảm thấy lá gan của mình lại lớn thêm vòng rồi.

      vốn muốn, bị ta quát nạt đành lặng lẽ nhận lấy.

      Đánh cược lần này, sống hay chết, đành xem số trời thôi…

      Sớm tinh mơ hôm sau, Huyện thái gia lôi ta lên công đường, Từ Sinh ngủ rất say, ta đoán chừng bình thường bị những vết thương kia giày vò chưa từng được yên giấc. ôm Phượng Khấp Huyết rất chặt, ta vẫn thấy yên tâm, thế là đem rơm rạ phủ kín mít lên người mới hài lòng thoả dạ ra khỏi nhà lao.

      Lão Huyện thái gia kia đội mũ cánh chuồn, búi tóc rất cao, vuốt râu mép nhìn ta, đường nét khuôn mặt tinh tế cũng che giấu nổi khí chất dung tục.

      Bọn ấn ta quỳ mặt đất, ta cũng phản kháng, cũng phải vì ta nhu thuận, mà là tối hôm qua tốn nhiều máu cho Từ Sinh quá, rất mệt, buổi tối đủ để ta khôi phục nguyên khí, nếu với tính tình ương ngạnh của ta thế nào cũng phải đá lại cước, đá được hay tạm thời chưa đến, tối thiểu ta có lòng là được.

      Huyện thái gia kia thấy ta biết điều như vậy, ánh mắt lập lòe chẳng mấy tốt lành, “Ngươi là gì của Phượng Thất Thiềm?”

      Ta lắc đầu, “ quen.”

      Lão ta đập kinh đường mộc xuống bàn, “ công đường, há lại cho phép ngươi biết chuyện mà khai báo! Nếu như ngươi quen biết , tại sao lại nhiễm mùi tử tước túc người ? Cho dù Phượng Thất Thiềm có bản lĩnh lớn thế nào, tiếng tăm giang hồ vang dội bao nhiêu, triều đình muốn bắt , cũng chỉ là con chim trong lồng còn bay đâu được nữa? nương vẫn nên thành khai ra , bao che cho trọng phạm bị xử tội như nhau.”

      Ta nghĩ bụng, lão khẳng định ta quen biết Phượng Thất Thiềm như thế, ta cứ thuận theo ý lão hơn, thế là ta khéo léo trả lời, “Ta… hình như là quen.” Ai ngờ lão vẫn hài lòng, tuy ta hề cố ý đắc tội quan viên triều đình, nhưng cũng biết là cách diễn đạt của ta đúng hay là bọn chịu hiểu, vừa nghe ta xong Huyện thái gia liền bắt đầu dựng râu trừng mắt, tình thế vô cùng ổn. Bọn lạm dụng uy quyền bức bách, ta cũng đành bất chấp tình cảm. “Tuy ta biết Phượng Thất Thiềm, nhưng ta xin khai báo kẻ tên Tiểu Phượng Tiên, liệu có thể được khoan hồng ?”

      Huyện thái gia lại hung hăng đập kinh đường mộc, chỉ vào ta lớn tiếng : “Gia hình! Ả ta dám bỡn cợt công đường.”

      Ta vừa thấy bọn bê cái kẹp ra, vội vàng xin tha: “Có việc gì cứ từ từ , có việc gì cứ từ từ ! Ta, ta có quen Phượng Thất Thiềm –”

      Huyện thái gia kia rốt cuộc vui vẻ ra mặt, ta nhịn nổi trừng mắt khinh bỉ nhìn lão. Thời đại này, trẻ trung thực sống nổi, dối cũng đều là vì bị ép buộc mà ra! bịa chuyện, vậy sợ gì mà bịa cho hoành tráng chút.

      Ta hắng giọng cái, bắt đầu bậy bạ, “Chúng ta là vợ chồng, chàng ta, ta chàng, phu thê tình thâm rời bỏ, nếu ngày gặp được ta chàng ắt phát điên, các người dùng thủ đoạn hèn hạ bắt cóc ta, chàng nhất định liều lĩnh tới tìm ta…” được lúc chính ta cũng thấy ngại ngùng, cái da mặt dày mất bao nhiêu năm học theo trưởng vịnh mới tu luyện được của ta cũng chịu nổi ta bôi nhọ Phượng Thất Thiềm như ngựa thần lướt gió tung mây như thế, dù sao cái danh hiệu thành chủ Phượng Minh Thành manshow* như vậy chính là lợi điểm bán hàng, các nương có ý dâm ô có đầy đường, chỉ mong đại nhân đại lượng… “Đấy nhé, các ngươi chờ xem, chớ có động vào sợi lông tơ của ta.”

      *Manshow chỉ những người bề ngoài tỏ vẻ lạnh lùng ít để che giấu cảm xúc và suy nghĩ trong lòng.

      Huyện thái gia kia nghe ta thế nửa tin nửa ngờ, xoa cằm hỏi quân sư đứng bên cạnh, “Con ả ăn mày này có tin được ? phải là chúng ta bị lão Trần lừa cho vố đấy chứ?”

      Quân sư cầm quạt lông che miệng, giọng lại lớn tới mức cả công đường đều nghe thấy, “Bằng gọi lão Trần tới hỏi thử xem? Ta thấy, nếu Phượng Thất Thiềm có thể coi trọng ả, Nhị A Đản bị trúng gió ở cách vách cũng có thể tuyển tú được ấy chớ.”

      Huyện thái gia kia cảm thấy có lý, lại nổi giận, lần thứ ba đập kinh đường mộc, “Gia hình! Ả ta lại dám bỡn cợt công đường!”

      Ta nhất thời bừng bừng lửa giận, hận thể vả hai cái vào miệng hai tên cặn bã kia, tra hỏi nửa ngày, trắng đen gì ta cũng khai tuốt rồi mà vẫn còn muốn gia hình, gia gia gia, gia cái đầu ngươi!

      Ta trơ mắt nhìn cái kẹp lồng vào tay mình, nỗi ưu thương coi cái chết tựa lông hồng lại xuất , ta nhắm tịt mắt dám nhìn, đúng vào lúc này chung quanh bỗng phảng phất mùi hương quen thuộc, phía sau ta dường như còn có tiếng bước chân đáp xuống đất nhè .

      Công đường đột nhiên im ắng lại, ta cảm thấy khó tin, tay cũng có cảm giác đau đớn kéo tới như dự đoán. Thế là lặng lẽ mở bên mắt, chỉ thấy bóng dáng cao ráo đen như mực xuất trước mắt như ma quỷ.

      Giờ khắc này ta mới cảm thấy Tiểu Phượng Tiên đáng biết bao nhiêu, ngay cả chiếc mặt nạ của cũng đáng đến lạ.

      Tiểu Phượng Tiên vung nhát kiếm chém đứt tay của đám nha dịch bắt giữ ta, cùng với tiếng gào thét long trời lở đất của đám nha dịch, máu phút chốc văng tung tóe lên người ta, ta nhìn hai bàn tay rơi ngay trước mặt, lập tức ôm đầu biết sống chết gào lên: “Ngươi thể dịu dàng chút được à…” Gào xong ta cũng cạn kiệt sức lực, nhanh chóng ngậm miệng.

      “Ngươi bịa chuyện rất đặc sắc, ta vốn định quan sát thêm lát.”

      Ta ngẩn người, ngẩng đầu nhìn , ý là, quan sát được lúc rồi? Thấy chết mà cứu được lúc rồi?

      vỗ vỗ bụi bặm người, thấy ta biểu cảm như vậy, liền : “Xà nhà trơn quá, nhất thời bám chắc.”

      Đóa hoa Phượng Tiên này quá chọc giận người khác rồi đấy nhé! Ta trừng mắt định mở miệng, liền xoay người lại, quay sang Huyện thái gia và tên quân sư trợn mắt ngây người, cũng biết do khí phách quá mạnh mẽ, hay là biểu cảm quá mức đáng sợ, cằm của hai kẻ kia rớt xuống hai phân.

      Tiểu Phượng Tiên : “Tìm nàng có việc gì?”

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Tay Nải 7


      Huyện thái gia ho khan vài tiếng, chỉ vào Tiểu Phượng Tiên hùng hổ mắng: “Ngươi, ngươi là ai? Dám cả gan sát hại nha dịch công đường, ngươi có biết phạm phải tội gì !””Nghe các ngươi truy nã ta nên ta đến xem thế nào.” Thanh kiếm của Tiểu Phượng Tiên rất thần kỳ, vừa mềm dẻo lại vừa đen, bề mặt nhuốm đầy máu, chỉ tiện tay vẩy cái, thân kiếm lại sạch bóng loáng như mới, “Mặt mũi ta thế nào các ngươi còn chẳng biết truy nã sao được?”


      Quân sư khiếp sợ dựng quạt lông lên che miệng, nhưng giọng vẫn cứ oang oang: “Ngươi là Phượng Thất Thiềm?!”

      nhảy vọt lên bàn xét xử của Huyện thái gia, đâm thẳng kiếm về phía đầu của lão ta, động tác nhanh tới mức dường như có thể vạch ra đường sáng trong trung. Ngay khi ta cho rằng đầu của Huyện thái gia sắp nở hoa đến nơi, đầu kiếm của chợt ngừng lại trán Huyện thái gia, chỉ thiếu chút xíu nữa là đâm vào, lúc này tất cả mọi người đều nín thở.

      Huyện thái gia cũng là loại nhát chết, sợ tới mức lập tức ướt quần, cuống đến nỗi năng lộn xộn: “Thành chủ đại nhân tha mạng! Thành chủ đại nhân tha mạng! Bản quan chỉ, chỉ mời nương tử của ngài tới uống chén trà thôi, có ác ý! có ác ý đâu ạ!”

      Ta thấy ràng tay của Tiểu Phượng Tiên khẽ run lên, miếng vải đen quấn mu bàn tay cũng hơi hằn lên gân xanh. Lão quan huyện ngu ngốc này, sao lại đúng vấn đề nhạy cảm vậy hả! Có điều, cái gã này… là Phượng Thất Thiềm sao?

      im lặng lát, sau đó thở dài, “Ta giết ngươi.” xongđường kiếm khẽ chuyển, rạch vết rất to trán Huyện thái gia, Huyện thái gia nhất thời ôm trán ngã xuống đất lăn lộn.

      “Tặng ngươi món quà này, thứ nhất là trừng phạt ngươi tội năng xằng bậy, thứ hai,” Tiểu Phượng Tiên bước tới, từ cao nhìn xuống ta, “Đáp trả ý tốt mời nàng tới uống trà của ngươi.”

      Ta thấy dường như rất nghiêm túc, liền hỏi : “Ngươi đúng là Phượng Thất Thiềm hả?”

      Mặt vẫn lạnh tanh, “ phải.”

      Ta há hốc miệng, ngừng cảm thán, quả là trường phái biểu diễn. Sau đó lập tức đổi sắc mặt, hùng hồn lên án: “Ngươi là đồ lừa đảo!”

      nhướng mày, “Như nhau cả thôi.”

      Ta đứng phắt dậy, nhạy cảm ngửi được thứ mùi người ta, mặt sa sầm xuống, sau khi phát quần áo người ta còn hơi ẩm ướt, lập tức hiểu ra ta gặp phải chuyện gì, thế là túm lấy vạt áo ta, giật phăng ra trước mắt bao nhiêu người.

      Đầu óc ta trống rỗng nửa khắc, chỉ cảm thấy người chợt lạnh, vừa cúi đầu, liền thấy chỉ còn lại lớp áo lót mỏng manh và cái yếm trắng…

      Ôi trời ơi… ngờ ta lại có thể trần trụi ngay giữa chốn công đường?

      Mọi người nghẹn họng trân trân nhìn ta và , ta còn chưa kịp phản ứng, cởi áo choàng đen người, trùm lên người ta. Sau đó ôm ta vào trong lòng, vững vàng bảo vệ thân thể ta.

      Ta nghe thấy giọng của từ trong lồng ngực truyền tới, rung động khiến cho đầu ta nổ vang mảnh.

      “Tuy nàng chỉ là cái tay nải của ta, các ngươi cũng được phép đối xử như vậy.”

      *tay nải ở đây còn có nghĩa là gánh nặng, cái của nợ ấy ạ :))

      Ta rúc trong lòng , nghe thấy tiếng kiếm va chạm kim loại và đủ loại tiếng xin tha, tiếng thét chói tai, ta thấy giết người như thế nào, khi được bế ra khỏi huyện nha, ta liếc nhìn bên trong cái, chỉ thấy thi thể nằm la liệt dưới đất, máu chảy lênh láng tầng dày, chỉ còn lại mỗi mình Huyện thái gia chưa hết hoảng hồn ngồi ở ghế, xem chừng bị dọa .

      ngờ lại là người lời giữ lời, giết giết…

      Sau khi cởi áo choàng, ăn mặc cũng phong phanh, chỉ thừa lại lớp áo trong cũng đen như mực, ta dựa vào có thể cảm giác ràng nhiệt độ cơ thể ấm áp của . Ta vươn tay túm chặt góc áo , hiếm khi dịu dàng : “Kỳ bọn làm gì ta cả.”

      Tiểu Phượng Tiên hơi sững lại, cúi đầu nhìn ta cái, con ngươi màu hổ phách nhìn cảm xúc gì, lát sau mới chần chừ : “Chẳng lẽ ngươi tự rơi vào hố xí?”

      vài người, thực thích hợp mở miệng chuyện, vừa mở miệng là toàn bộ thiện cảm đều tan vỡ, Tiểu Phượng Tiên chính là tiêu biểu.

      mang theo ta, dùng khinh công nhảy vèo vèo mấy cái, lâu sau trở lại ngôi nhà nông của Thang bà bà. Thang bà bà từ trong nhà ra, thấy dáng vẻ chật vật của ta cũng hơi lộ vẻ lo lắng, sau đó vẫy tay về phía ta: “Mau lên mau lên, nước tắm pha xong rồi đấy.”

      Ta “ồ” tiếng, chuẩn bị nhảy ra khỏi lòng , kết quả là trực tiếp bế ta vào nhà. Ta quay đầu lại liếc Thang bà bà, bà ta cười đến là sung sướng, vẻ mặt kia thần sắc kia, chỉ thiếu nước vỗ tay bôm bốp khen hay nữa mà thôi.

      Trong phòng sương khói mịt mù, ta chẳng nhìn thứ gì, liền theo bản năng túm chặt , lại tỏ ra rất chán ghét, chẳng nể nang gì mà hất phăng tay ta, sau đó ném ta vào thùng tắm rất lớn, bọt nước phủ khắp bốn phía, chân ta đứng vững, vừa trượt cái liền chìm ngỉm vào trong nước, ta giãy dụa bò ra, mặt nóng rần lên, cũng biết là do sặc nước hay vì bị hơi nước này hun nóng.

      chống hai tay lên mép thùng tắm, “Tắm nhanh lên, tắm xong rồi lên đường.”

      Ta đứng cũng vững, khò khè khò khè cái gì cũng nghe , nhìn nổi nữa rốt cuộc quyết định vươn tay vớt ta lên, ta ho ngừng, vừa chuyện vừa phun nước lên mặt , chỉ cau mày lùi lại mấy bước.

      “Khụ khụ… Ngươi… Ngươi… ra ngoài… Ngươi…” Ngươi cái đồ có đạo đức!

      Uổng công ta vừa mới vì hành động hùng cứu mỹ nhân của mà cảm động phen, còn tạm thời định so đo việc làm việc ác với ta trước mặt bao nhiêu người, tuy rằng có định so đo nhiều nhất ta cũng chỉ dám so đo trong lòng, nhưng giờ nhìn lại, ta đúng là bị ngu mới có ý nghĩ như vậy.

      lại thả tay để mặc ta quẫy đạp trong nước, sau đó đến trước tủ quần áo lấy ra cái áo khoác dệt bông mềm mại, còn đính cái mũ rất to, thoạt nhìn chất vải cực dày. tiện tay ném ở giường.

      “Tắm xong mặc vào, chỗ này thích hợp ở lâu, nhớ cầm Phượng Khấp Huyết cho chắc.”

      Tim ta lộp bộp chìm xuống, tiêu rồi tiêu rồi, quên khuấy mất vụ này! “Ngươi… giúp ta cứu người được ?”

      Tiểu Phượng Tiên hoàn toàn thèm để ý đến ta.

      Con bà nó, bà đây liều! “Ngươi mà cứu , là gặp lại cục đá kia được đâu.”

      Lúc xoay người lại, ánh mắt của dọa ta nhảy dựng cả lên, lạnh lẽo như sương, u sắc bén, tựa như ngàn vạn tảng băng, muốn xé rách sinh mạng người ta. Ta bám vào mép thùng tắm, dòm lom lom.

      sợ, đúng là lừa chó…

      “Ngươi gì?”

      Ta kiên định, cố nén nhịn để lộ dấu vết run rẩy. “Ta đưa cục đá kia cho người tên là Từ Sinh rồi, nếu ngươi muốn cứu ra , ở trong nhà lao huyện nha đó.” nổi giận rồi, toàn thân đều toát ra hơi thở nguy hiểm. Có lẽ là bị ta uy hiếp nên trong lòng khó chịu, hoặc là rất khinh bỉ mấy thủ đoạn cỏn con của ta, hoặc giả cảm thấy ta quá được đằng chân lân đằng đầu, biết trời cao đất rộng.

      Đôi mắt hơi nheo lại, “Ngươi cân nhắc tới việc, sau khi cầmđược huyết ngọc, ta giết ư?”

      Ta thở ra hơi, nhưng cũng cố gắng khiến chính mình thoạt nhìn đến nỗi chột dạ như vậy. “ đâu, ngươi thể chạm vào Phượng Khấp Huyết, đương nhiên cần mang theo người sống.”

      Giờ ta tin, giết ta giết ta, cho nên có sợ hơn nữa, cũng chỉ là sợ mà thôi. Ta cũng nhìn ra được, cực kỳ quý trọng khối huyết ngọc kia, dựa theo tính nết của sát thủ mà , tuyệt đối dễ dàng tin tưởng người khác, nhưng trước giờ tự mình chạm vào Phượng Khấp Huyết, cả đoạn đường chỉ bảo ta cầm nó, quả là kỳ quặc. Ta táo bạo suy đoán phải chăng vì nguyên nhân gì đó mà thể chạm vào khối huyết ngọc kia.

      Vừa thấy hơi sững sờ, ta thở phào hơi. đúng là tổn mẹ nó nửa cái thọ rồi! Ta thề, sau này trừ phi đầu óc ta bị bò đá, nếu nhất định làm loại chuyện nhổ răng cọp như thế nữa!

      Vốn tưởng rằng Tiểu Phượng Tiên thẹn quá hoá giận, nhưng phản ứng của lại nằm ngoài dự liệu của ta.

      dựa vào cạnh cửa, khoanh tay nhìn ta, ra chiều suy nghĩ. “Xem ra đầu óc cũng sáng ra rồi đấy, chỉ lần này thôi đấy, lần sau được thế nữa.”
      KisaragiYueTrâu thích bài này.

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Tay Nải 8


      Ta nghĩ, dựa vào võ nghệ cao cường của , cứu người hẳn là phẩy tay cái là xong, kết quả chuyến này, liền ba ngày, tin tức cũng có.Ta vừa lo lắng vừa sốt ruột, Thang bà bà dường như rất yên tâm về ta, lại câu: “Lo lắng xem thế nào nha.”


      Ta có sức chống cự đối với loại người ngốc tự nhiên như vậy, ta tin sau khi ném ta lại Tiểu Phượng Tiên trách móc bà ta, ấy vậy mà bà ta vẫn ngây thơ thế này…

      Thôi thôi, nên phụ lòng tốt của người ta.

      Thế là ta choàng thêm áo khoác rồi lại hùng dũng ra cửa.

      Còn chưa vào thành ta trông thấy đám người xúm xít ở chỗ dán bố cáo dưới tường thành. Ta ở bên ngoài tìm đủ mọi cách chen lấn xô đẩy, đem hết sức lực bú sữa mẹ ra cũng chỉ có thể lởn vởn bên ngoài rìa. Nhưng từ tiếng xì xào bàn tán của đám dân chúng vẫn loáng thoáng nghe được ít tin tức có ích.

      Tổng kết lại, chính là: Bố cáo lại đổi mới rồi, về cơ bản cũng giống như lệnh truy nã Phượng Thất Thiềm khi trước, nhưng lại có thêm tội trạng càn rỡ cướp ngục.

      Ta vừa nghe thế, quả tim thấp thỏm liền nuốt xuống bụng.

      Nếu cướp, vậy chắc chắn có thể thành công, ai nha cái gã Tiểu Phượng Tiên này, cuối cùng cũng làm được việc ra dáng người rồi đấy.

      Chưa đợi ta rút khỏi đám người, bên vòng trong lại truyền tới câu than thở dài thườn thượt:

      “Từ Sinh tính tình ngay thẳng, đứng đắn nho nhã, danh tiếng vô cùng tốt, sao có thể ngấm ngầm cấu kết với loạn đảng được?”

      Viên đá này làm gợn ngàn tầng sóng, trọng tâm thảo luận của mọi người chuyển hướng về phía Từ Sinh.

      “Đó chỉ là lời lẽ của quan phủ để che dấu tai mắt mọi người thôi, thế mà ngươi cũng tin! Nghe vợ của Từ Sinh là trọng phạm triều đình, bọn họ lùng bắt năm nay vẫn thu được tin tức gì, nên mới bắt giam Từ Sinh, chính là để dụ người ra.”

      “Từ Sinh? Có phải cái người bị treo cổ ở cửa thành Tây sáng ngày hôm qua đấy ?”

      Chân ta nhất thời như bị trói chặt vào mặt đất, nhấc lên nổi dù chỉ bước.

      Đây là… có ý gì? Treo cổ? Từ Sinh chết rồi ư? Chẳng phải Tiểu Phượng Tiên cứu sao? Hơn nữa bố cáo cũng đề tội trạng rồi, sao lại cứu được chứ?

      Ta túm lấy bà chị bên cạnh, hỏi thăm phương hướng cửa thành Tây rồi vội vàng chạy tới đó, nghe chỉ cần quẹo trái quẹo trái rồi lại quẹo trái là tới cửa thành Tây, ta lại luồn lách những chín khúc mười tám ngã rẽ, đợi tới khi chạy đến nơi, qua hai canh giờ rồi…

      Ta thực cảm thấy mình chính là nhân tài, trình độ tìm đường ngày ngày đều được nâng cao.

      Chiều tà buông mà cửa thành Tây còn có khá nhiều dân chúng túm tụm hóng chuyện chịu tản , trước hình đài bị quan phủ quây thành cấm khu, cho bất kỳ ai tới gần, xác của Từ Sinh được treo cọc gỗ cao cao.

      Chung quanh có khá nhiều quan binh sẵn sàng đón địch, nhìn tư thế này, giống như ôm xác đợi thỏ vậy.

      Ánh chiều tà chiếu vào những vệt máu loang lổ của Từ Sinh, khuôn mặt hoàn toàn còn sức sống, có vẻ cực kỳ thê lương. Cổ tay của bị dây thừng thô ráp siết thành vết thương đáng sợ, lớp áo dài rách rưới vẫn là từng vết từng vết rách do roi quất.

      Ta ràng giúp trị thương rồi mà, sao bây giờ lại là dáng vẻ thảm thương thế này…

      Trong lòng ta thoải mái, con mắt nóng phát xót. Cho dù là lúc tận mắt nhìn thấy dân chúng trong vịnh Tấn Vân chết la liệt, hay khi chứng kiến Tiểu Phượng Tiên tự tay giết bao nhiêu tính mạng vô tội ngay trước mắt mình, ta cũng chưa từng xót xa như vậy.

      Ngày trước ở trong hang núi, ta đơn tịch mịch, chẳng có ai để chuyện, nếu tìm chút hy vọng có thể giúp ta sống sót, e là ta sớm đời nhà ma rồi. Hy vọng này, chính là do trưởng vịnh bố thí. Ông ta luôn kể cho ta, thế giới bên ngoài hang núi tươi đẹp thế nào hạnh phúcbao nhiêu, đáng để người ta mơ ước cả đời. Khi đó ta còn , giá trị quan chưa thành hình, tin cứ tin thôi, sau khi hiểu chuyện để sống cho tốt, cũng thể bắt chính mình phải tin.

      Chẳng phải tục ngữ có câu ba người dóc thành hổ đấy sao, thêm vài lần, giả cũng thành thôi.

      Càng huống chi ta tự thôi miên tâm tưởng của mình những mười sáu năm.

      Gặp phải Tiểu Phượng Tiên, là chuyện ngoài ý muốn. là sát thủ, coi thường sinh mệnh trân quý, ta thể trách . Thế nhưng, ngay cả cái chỗ quan nha đại biểu cho chính nghĩa cũng có thể xem mạng người như cỏ rác. Ta còn mong đợi cái gì đây…

      Cảnh tượng trước mắt quả là hung hăng đánh thẳng vào mặt ta. Giống như bàn tay vô hình, đem nhổ tận gốc tín ngưỡng ăn sâu bén rễ của ta, mảnh trống rỗng mờ mịt cứ thế mạnh mẽ đáp xuống lòng ta, bao phủ toàn thân ta.

      Ánh nắng gay gắt đến vậy, ta cũng hề cảm thấy ấm áp.

      Bên cạnh có đứa nhóc tóc để chỏm, nhìn tình cảnh này, khóc đến tức tưởi rồi nhào vào lòng mẹ, “Mẹ ơi, sao tú tài ca ca lại chết?”

      Mẹ con bé che mắt nó, vẻ mặt bất lực, dỗ dành: “ đâu, tú tài ca ca chỉ bay lên trời làm sao sáng thôi nha, mọi người đều chúc phúc cho ca ca đó.”

      Con bé mở to đôi mắt ngấn nước, “Nhưng ca ca huynh ấy muốn xem con gấp hạc giấy mà, sao huynh ấy giữ lời hả mẹ?”

      “Bé cưng, nếu mỗi ngày con gấp ít, đến rất lâu rất lâu sau này, huynh ấy thấy…”

      hả mẹ? Vậy con nhất định gấp nhiều nhiều vì tú tài ca ca! Tú tài ca ca là người tốt, nhất định gặp điều lành!”

      Đám con nít xung quanh nghe thế, cũng nhao nhao hùa theo, xong liền ngồi xuống đất, biết lấy đâu ra khá nhiều giấy hoa nhiều màu, bắt đầu nghiêm túc ngồi gấp.

      Ta nhìn bọn chúng vụng về hý hoáy tay chân, khỏi buồn cười, sau đó ngồi xuống giúp con nhóc tóc để chỏm kia gấp con hạc giấy màu đỏ. Ta vẫy vẫy cánh con hạc giấy, : “Ngươi xem, gấp thế này, hạc giấy liền có thể bay, có thể mang theo lời chúc phúc của ngươi, bay tới trong lòng tú tài ca ca…”

      Nhìn những con hạc giấy la liệt mặt đất, ta nén nổi bùi ngùi, đời này, người thiện lương chung quy vẫn còn nhiều đấy chứ.

      Lúc đứng lên, ta chợt cảm thấy trong ống quần rất ngứa, ta lần mò vào túi quần, mới phát ra là cây trâm vàng phượng ngậm châu mà Từ Sinh đưa cho ta…

      Con nhóc tóc để chỏm kia nhiệt tình, nghe ta muốn tìm nhà của Từ Sinh, liền tự mình dẫn ta chuyến. Nhà của , là đình viện nho nhưng phong nhã độc đáo. Ngoài dự liệu của ta chính là, ván cửa và ghế mây có lấy hạt bụi, mặt đất cũng sạch như vừa được quét tước, ngay cả hoa hồng trồng trong vườn cũng vừa được cắt tỉa, vết cắt cành còn lưu lại vết tích sền sệt.

      Lẽ nào có người tới đây?

      Ta tiến vào đại sảnh xem thử, phát cái hộp màu đen quen thuộc nằm bàn, vừa mở ra xem, Phượng Khấp Huyết an an ổn ổn nằm ở bên trong, tựa như đứa trẻ say ngủ, phát ra ánh sáng mơ hồ màu đỏ nhạt.

      Là ai ta dám chắc, có điều đoán chừng cũng là người quen mà Từ Sinh tin tưởng… Cái tên ngốc Từ Sinh kia, phỏng chừng sớm biết chính mình sắp chết, nên suy tính chu toàn, giao khối Phượng Khấp Huyết này cho người khác giữ.

      Ta đặt cây trâm xuống, ôm cái hộp đen rồi dắt tay đứa bé tóc để chỏm, vừa bước ra khỏi nhà Từ Sinh, liền trông thấy Tiểu Phượng Tiên xuất ngay đầu ngõ, nhắm mắt dựa vào tường, hơi thở sâu dài mà an tĩnh.

      Phản ứng đầu tiên của ta chính là nhanh chóng đuổi tóc để chỏm , tốn công tốn sức vào nhà lao cứu người, cứu được người cũng tìm được Phượng Khấp Huyết, tâm tình chừng rất tệ. Đứa nhóc này đơn thuần là có lòng tốt dẫn ta tới, thể vì chuyện đó mà vô tội gặp tai ương đổ máu.

      Tóc để chỏm lại ngây ngốc nhìn Tiểu Phượng Tiên, hưng phấn hỏi ta: “Thím , đó là con trai của thím à?”

      ngụm máu trong họng ta suýt phun ra. Tốt xấu gì lão nương cũng là nhành hoa tuổi xuân mơn mởn, chỉ hơi lôi thôi lếch thếch chút, gọi ta là thím đành, kiếp trước ta phải giết cha Phật tổ mới có thể an bài cho ta thằng con như vậy. Ta lập tức giơ ngón tay ra hiệu con bé im lặng, dọa nạt: “ phải phải, ngươi mau về nhà , là bắt ngươi cho bà ngoại sói ăn thịt đó!”

      chịu bỏ qua, giương cao khuôn mặt tươi tắn hồn nhiên hiểu đời, “Ồ, cháu biết rồi nhé, đó là phu quân của thím hả? Thím à thím trâu già gặm cỏ non nha.”

      Ta nhẫn nhịn… “Đúng đúng đúng, trẻ, ta già, sau này chờ ngươi lớn lên, ta gả cho ngươi làm tướng công.”

      sao?” Mắt nó sáng lóe lên, sau đó nhào tới thơm ta cái, “Thím phải lời giữ lời đấy nhé!” xong nó lướt qua ta chạy tới chỗ Tiểu Phượng Tiên, mắt Tiểu Phượng Tiên chợt mở to, tay theo phản xạ nắm chặt chuôi kiếm. Mặt ta xoạt cái tái mét, vội lao tới trước mặt Tiểu Phượng Tiên ôm chặt eo , trưng ra khuôn mặt nhăn nhó như quả mướp đắng vừa lắc đầu vừa nhìn như thể van nài.

      Mắt tràn ngập vẻ khinh thường, may thay động tác rút kiếm vẫn ngừng lại.

      Tóc để chỏm đứng trước chúng ta, cung cung kính kính cúi chào cái, “Vừa nãy thím cho huynh đính hôn với muội, bao giờ muội lớn ca ca nhớ quay về lấy muội nha.” xong liền thẹn thùng chạy biến.

      Tiểu Phượng Tiên nhíu chặt mày, “Ta từng giết ngươi, nhưng ta rất dễ nuốt lời.”

      Ta khẽ làu bàu: “Nuốt lời mà còn ra vẻ, ràng đồng ý với ta cứu Từ Sinh, kết quả sao…”

      Mắt u, rất nhanh khôi phục lại màu hổ phách trong veo, “Người này, cứu được.”

      “Vì sao?”

      “Nếu có thể cứu, người đó sớm ra tay rồi.”

      Ta hiểu nổi, hỏi tiếp cũng đáp lời, chỉ câu “Giữ Phượng Khấp Huyết cho chắc, còn làm mất nó, ta rút lại câu giết ngươi.” rồi xa xa phía trước.

      Ta ngớ người lát, “Sao ngươi biết tìm được cục đá đó về rồi?”

      ngừng bước, ánh mắt khẽ liếc về hướng bí , giọng có chút vui vẻ. “Ta còn biết, là ai trả về nữa cơ.”

      Ta xiên xiên vẹo vẹo đuổi theo, hoàn toàn chú ý trong góc khuất u ám bên cạnh ta, có đôi mắt sáng long lanh như làn nước thu, chăm chú quan sát từng hành động của chúng ta.

      Cho tới khi ta và Tiểu Phượng Tiên hoàn toàn biến mất tại hẻm Thủy Kiều, người đó mới chậm rãi bước ra, cơn gió thổi qua, lay động cành liễu chung quanh, trong khí như mơ hồ có tiếng đàn du dương vang vọng.

      Nhưng chỉ trong nháy mắt, cây trâm vàng phượng ngậm châu bàn biến mất…

      Ngày hôm sau chào từ biệt Thang bà bà, chúng ta lại lên đường, tới đâu về hướng nào ta cũng biết, chỉ có thể lẽo đẽo theo mông. Dù sao ta hỏi Tiểu Phượng Tiên cũng đáp, nếu có đáp hơn phân nửa ta hoàn toàn hiểu.

      Chỉ có điều khi qua thành Cảnh Châu, nghe dân chúng lại nhao nhao bàn tán, trọng điểm có hai điều.

      Thứ nhất, xác của Từ Sinh treo ở cửa thành Tây biến mất, Huyện thái gia cực kỳ tức giận.

      Ta thầm nghĩ, cũng tốt, dù xác có ở đâu, cũng tốt hơn ngày ngày hứng gió thổi nắng chiếu nhiều lắm.

      Thứ hai, Phượng Thất Thiềm ngông nghênh giá lâm thành Cảnh Châu, huyết tẩy huyện nha, bên cạnh còn có cái cục nợ ngốc nghếch.

      Vài lần ta định xông vào giữa đám người mà mắng: Ngươi mới là cái cục nợ, cả nhà ngươi đều là cục nợ!

      Kết quả đều là bị Tiểu Phượng Tiên xách về, lạnh lùng cảnh cáo vài lần…
      Trâubachnhaty thích bài này.

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Tay Nải 9


      Đối với tuyến đường, ta vẫn hoàn toàn mù tịt, chỉ biết đại để vẫn là đường núi hoang dã như trước, mấp mô vô cùng. Cũng may là tay tìm đường lão luyện, luôn có thể tìm ra lối tắt bằng phẳng hơn chút.

      Dọc đường ta xem từng cái từng cái bảng chỉ đường, mới biết đích đến của Tiểu Phượng Tiên là Kinh Châu.

      Lần trước Cảnh Châu hẳn là tiếp điểm, đầu người là ai ta cũng định hỏi. Trông thấy hoàng cáo, lại thông qua tiếng xì xào bàn tán của dân chúng, ta mới lờ mờ cảm thấy, dạo gần đây ít người có địa vị cực cao toi mạng, nếu triều đình cũng điều động binh lính rầm rộ đến mức đó.

      Cái gã Phượng Thất Thiềm này, giết nhiều người như vậy làm chi?

      Ta hiếu kỳ, liền thuận miệng hỏi: “Ta nghe Thang bà bà , ngươi cũng họ Phượng, ngươi cũng là người Phượng Minh Thành hả?”

      phớt lờ ta, ta liền tiếp tục : “Thành chủ của các ngươi, sao lại giết nhiều quan viên thế hả?”

      Lúc trước dù chẳng màng đến ta, ít nhất cũng dùng câu “Câm miệng” để bịt miệng ta, hôm nay lại khác thường.

      Ta nhìn trời, mây đen dày đặc, khí cũng bị đè nén ngột ngạt, phỏng chừng quá mấy khắc đổ mưa to. Tâm tình của Tiểu Phượng Tiên cùng thời tiết chính là thân thích nhà đối diện, vui cùng nhau vui, đen cùng nhau đen, hôm nay vẫn nên ít trêu chọc thôi.

      phía trước bao lâu, liền quay đầu lại nhìn ta, vốn môi mỏng, còn mím vào nữa thể nhìn nổi.

      “Có mưa to, ngươi tìm sơn động trú .”

      Ta quen bảo sao nghe vậy, ngơ ngác ờ tiếng rồi dợm bước , mấy bước mới nhớ ra hỏi câu: “Ngươi sao?”

      “Tìm củi đốt.” toan xoay người, đột nhiên nghĩ đến cái gì lại u liếc mắt bảo ta: “Đừng có chạy lung tung đấy.”

      Ta tìm cái hang gần nhất, bên trong hơi ẩm ướt, ở chỗ sâu thường vọng tới tiếng nước giọt, vị trí cũng dễ thấy. Quan trọng nhất là, động thạch nhũ khô ráo ẩm thấp như thế này bọn dơi rắn gì đó ưa, cũng thích hợp để đám dã thú như mèo rừng gấu đen trú lại, tương đối an toàn.

      Thấy chung quanh có ít cành khô có thể sử dụng, dù sao cũng rảnh rỗi có việc gì làm, ta liền tiện tay lượm khá nhiều, chưa tới thời gian nửa chén trà , đột nhiên mưa đổ xuống như trút nước, trời cũng tối sầm xuống, thoạt nhìn rất đáng sợ.

      Trong hang động quá u ám lạnh lẽo, ta cứ lo ngay ngáy sau lưng đột nhiên nhảy ra mấy thứ kỳ quái tệ hại nào đó, nhấp nhỏm ngồi yên liền chuyển tới cửa hang. Nước mưa phủ thành lớp màn dày đặc, gần như có thể che khuất tầm nhìn trước mắt ta hơn hai thước. Ta thầm nghĩ nguy rồi, thế mưa như vậy, ta với Tiểu Phượng Tiên lạc nhau mới lạ đó… Ngộ nhỡ tìm được ta, cho rằng ta tự ý chạy trốn biết làm sao!

      Ta còn mải nghĩ ngợi, trời bỗng nhiên nổ sấm, tia sét xém chút là đánh vào đỉnh đầu ta, ánh chớp lóe lên khiến xung quanh sáng như ban ngày, dọa cho ta nhịn được thét lên tiếng ông nội ngươi, sau đó liều mạng trốn vào bên trong.

      Khi còn bị nhốt trong hang núi ở vịnh Tấn Vân, ta sợ rắn, côn trùng, chuột, kiến, chỉ sợ những đêm mưa gió bão bùng như thế này thôi. Ta ôm đầu nép vào góc, ngừng run lẩy bẩy, ai ngờ sau khắc ta liền bị đôi tay nhấc bổng lên, bế vào trong hang. Ta vội ngước mắt, trong bóng tối, chỉ nhìn thấy gò má của người trước mặt liên tục rỏ nước, tại nơi có lấy tia sáng như này, lại tỏa sáng lấp lánh trong veo.

      Mùi hương kỳ quái người bị xối nước mưa tản ít, nhưng hơi thở đặc biệt khiến người khác an tâm như vậy, vẫn có thể khiến ta khẳng định, là Tiểu Phượng Tiên.

      Tuy rằng sớm biết có ác ý đối với ta, nhưng ta vẫn cảm thấy vào thời khắc mấu chốt Tiểu Phượng Tiên vô cùng đáng tin.

      Ta lòng tán thưởng , liền tiện tay ném ta sang bên, mặc cho ta lăn mấy vòng, giọng cứng ngắc mà lạnh buốt: “Đứng ở cửa hang làm cái gì? Sợ sét đánh trúng ngươi à?”

      người ta bị trầy da, cũng bắt đầu bực dọc, “ phải lo lắng lão nhân gia ngài tìm được ta sao?”

      Ban ngày ban mặt ta còn chẳng nhìn ra vẻ mặt , càng huống chi là trong hang động u tối tăm này, chỉ có thể nghe thấy tiếng thở gấp hơi bất ổn, im lặng ta liền cho rằng tự nhận mình đuối lý, tâm tình nhất thời tốt hơn nhiều, thế là đắc ý : “Sao hả? Củi ướt hết rồi chứ gì?”

      vẫn năng gì, ta liền cứ thế bô bô tự diễn: “May mà ta chu đáo nhé.” Ta men theo vách tường bới đống cành khô vừa thu gom được, sau đó tự mãn bày ra trước mặt hí hửng tâng công.

      Có cái cục nợ nào thông minh như thế này ? Có , có hả? Ta hứ.

      Tiểu Phượng Tiên biết lấy đâu ra cái đánh lửa, động tác lưu loát nhóm lửa, trong phút chốc hang động vừa sáng vừa ấm áp hẳn lên. Ta thấy mặt lạnh tanh ngồi ở bên, môi tái nhợt có lấy chút huyết sắc, chẳng lẽ vừa bị mắc mưa phát sốt rồi sao?

      Trước nay ta vẫn cảm thấy cái thân thể nữ nhi này bao bọc được tính tình hào sảng tràn đầy chính nghĩa của mình, thế là ngoáy ngoáy lỗ mũi, tằng hắng : “Nếu ngươi muốn hong khô quần áo cứ tiếng, ta xoay người nhìn, vậy là được chứ gì.”

      thoáng liếc ta cái, khóe miệng giật giật, vẫn giữ vẻ mặt khinh khỉnh ghét bỏ, dường như rốt cuộc dấy lên hứng thú muốn tranh cãi cùng ta, “Muốn nhìn cứ thẳng.”

      luôn có thể chỉ dùng câu mà khiến ta tan tác, ta ra sức khinh bỉ lườm , “Ngài cứ che , nghìn vạn lần chớ có cởi, cởi ra là sinh con có lỗ đít đâu đấy.”

      bật cười, rồi bỗng nhiên ho khan, sau đó ngửa đầu dựa vào vách động, lông mày cau chặt lại. vừa ho là ho dứt, ta nghe mà hãi hùng khiếp vía, nghiêm trọng đến mức khiến ta cảm thấy như muốn ho ra cả lục phủ ngũ tạng vậy.

      Ta lấy cành cây chọc , “… Ngươi sao chứ?”

      thở xuôi rất lâu mới dịu được, sau đó gắt gao nhắm nghiền mắt, trả lời ta. Cũng biết trải qua bao lâu, ngay lúc ta cho rằng đời nhà ma rồi, muốn mon men lại gần để xác nhận hơi thở, mới thong thả mở miệng: “Nếu muốn chết, cách xa ta chút.”

      he hé mắt, sau đó nhìn ta, thấy ta trợn tròn mắt chẳng hiểu mô tê gì, mới thở dài giải thích: “Ta trúng kỳ độc, gặp đêm mưa bị độc phát, chỉ cần ngươi chạm vào ta chút, cũng khó mà tránh khỏi.”

      Ta thầm kinh ngạc, mặt ngoài lại biến sắc. tên sát thủ như , thời thời khắc khắc đều thận trọng, loại chuyện này đem tiết lộ ra tương đương với vạch trần nhược điểm của chính mình, hoàn toàn lo lắng ta uy hiếp , hay là tự cho mình là đỉnh cao chẳng có gì phải sợ, hay có khi bị độc váng đầu rồi? Ta đảo mắt vòng, “… Nếu vậy, công lực của ngươi há chẳng phải cũng bị ảnh hưởng sao? Vậy nguy hiểm lắm nha.”

      liếc mắt cái liền nhìn thấu tâm tư ta, “Phải, đại khái chỉ còn lại ba thành, có điều, giết ngươi thừa đủ.”

      Ta thầm xí tiếng, phải là người dễ gạt.

      “Ngươi là người sắp chết, biết những chuyện này cũng sao.”

      Ta nhíu mày, “Ta muốn chết cách minh bạch, giữa chúng ta rốt cuộc có oán thù gì vậy?” Ta bị cầm tù, căn bản thể nào kết thù kết oán với , nếu đúng là có thù, sợ rằng là đến từ đời trước. Đối với chuyện cha mẹ, trưởng vịnh hoàn toàn đề cập tới, ta chỉ có thể nghe từ Tiểu Ngưu Lang lắm mồm vài chuyện xưa linh tinh vụn vặt. “Có liên quan tới cha mẹ ta phải ?”

      cúi đầu, “Cha mẹ ngươi nợ ngươi phải trả.”

      Đêm hôm ấy, từ sau câu đó, rốt cuộc lên tiếng nữa.

      Ta cũng có lòng dạ nào hỏi chuyện khác.

      Mưa xuống rào rạt mãnh liệt, mưa tạnh cũng vội vội vàng vàng, buổi sáng ngày hôm sau, chúng ta liền giẫm nền đất ướt rượt lần nữa lên đường.

      Thành Kinh Châu lớn hơn thành Cảnh Châu chút, đời sống của dân chúng gần như sánh bằng tầng lớp trung lưu, đường gặp biết bao nhiêu nét mặt rạng ngời áo gấm ngọc ngà, so ra, bộ áo vải bố cộng thêm cái áo khoác bông mềm của ta trông vô cùng nhếch nhác.

      Đương nhiên, Tiểu Phượng Tiên tuy rằng cũng nhếch nhác, nhưng tốt xấu gì người ta còn có tư thế oai hùng hiên ngang, khí chất xuất chúng, lấy mạnh bù yếu cũng đến nỗi chướng mắt, cuối cùng ngược lại chỉ có ta là lạc loài.

      Loại ưu thương này khó mà an ủi, dù sao tướng mạo là nhân tố bẩm sinh, đề cập tới đành, nhưng khí chất khi trưởng thành lại tu dưỡng ra được, là nghiệp chướng mà.

      Lần này hào phóng, quyết định nghỉ chân tại khách sạn cơ đấy. Ta nghe mà quả lệ rơi đầy mặt, khi trước để ta sinh bệnh để khỏi phải tốn tiền thuốc men, ta liền cho rằng nghèo túng, chuẩn bị sẵn tâm lý vào ở trong miếu hoang rồi, đột nhiên xoay ngoắt như vậy, khiến lòng ta sục sôi cảm xúc.

      Xem ra ở Cảnh Châu này tiếp được điểm ngon, lấy cái đầu quý báu lắm đây.

      Người ta vẫn thành trấn càng sung túc dân chúng càng bợ đỡ, cổ nhân lừa ta.

      Tiểu Phượng Tiên vẻ mặt hung thần, phàm là thể loại mềm nắn rắn buông gặp đều nhã nhặn nhún nhường, lúc cùng , ta còn miễn cưỡng được thơm lây. Sau đó ra ngoài lấy tin tức, chỉ còn lại mình ta, bi kịch của ta liền bắt đầu.

      Ta đợi cả nửa ngày, đói tới mức ngực dán vào lưng, thấy vẫn chưa về, liền cầm theo ít bạc để lại rồi ra phố.

      Tiểu nhị xưa nay có hoả nhãn kim tinh, trông thấy ta từ lầu xuống, liền vội vàng sán tới, “ nương muốn ra cửa đấy à?”

      Ta gật đầu.

      vung khăn trải bàn lên vai, đánh giá ta từ xuống dưới phen, nghếch lỗ mũi lên trời nhìn ta, “Vừa rồi vị gia kia muốn thuê phòng, là muốn ở lại vài ngày, lại chỉ thanh toán tiền thuê ngày, hôm nay chưa trả bạc bọn ta cũng tiện vào sổ, qua ngày mai, nhỡ có vị khách quý khác tới ở trọ, cũng chỉ đành mời các người thôi.”

      “Sao vừa nãy ngươi đòi ?”

      Tiểu nhị hùng hồn đáp, “Vị gia kia rất gấp, còn chưa kịp , huống hồ… Các người nam quả nữ, chỉ thuê gian phòng, chắc hẳn cũng là vợ chồng, ai trả mà chẳng như nhau?” cực kỳ lớn giọng, rất có tư thế cố ý tìm khán giả, “Tổng cộng ba lượng bạc, nếu có, bọn ta cũng hầu hạ nữa đâu.”

      Cái tên mắt chó nhìn người thấp này, cố tình chọn quả hồng mềm để bóp, phải là lo lắng chúng ta trả tiền phòng sao? vòng vo cũng che đậy được thân toàn mùi tiền thúi hoắc, ta nhổ vào.

      Ta lục lọi trong túi tiền, nhưng cũng chỉ có gần năm đồng bạc, thấy ta khó xử, liền cười cợt chỉ chỉ cái hộp đen người ta, “Thứ này người , xem chừng ngược lại là của quý đấy, tạm thời đặt cọc cũng phải được, nếu nữa …” sán lại gần ta chút, “Dáng vẻ nương cũng coi như thanh tú, ông chủ của bọn ta cực thích thể loại này đấy.”

      Tính hung bạo của ta thực nhịn nổi nữa, “Cút cha…” Còn chưa mắng dứt câu, giữa chúng ta chợt bị cây đàn tranh bọc kín bằng vải tơ lụa mạnh mẽ tách ra.

      Tên tiểu nhị vừa quay đầu, sắc mặt vốn hơi giận dữ nhất thời trở nên hớn hở khó kìm nén.

      Ta nhìn người tới, lại là , hơn nữa… Là xinh đẹp dung mạo lộ vẻ lạnh lùng trong trẻo mà quyến rũ.

      Nàng mặc bộ váy dài thướt tha màu tím nhạt bên trong, cổ áo lông cáo dệt gấm thoạt nhìn vô cùng lộng lẫy, bên ngoài lại khoác chiếc áo choàng bằng vải thô màu trắng thường dùng ở vùng đại mạc xa xôi. Bàn tay ôm đàn tranh quấn lớp vải xô trắng, cũng biết là bị thương hay làm sao.

      đặt thỏi vàng vào tay tên tiểu nhị, tiểu nhị lập tức hiểu ý, sau đó cúc cung nịnh bợ : “Là tiểu nhân có mắt tròng, lại biết vị nương này cùng Tần tiểu thư là chỗ quen biết, mạo phạm quá mạo phạm quá mà.” xong liền lui xuống mời chào khách khứa.

      Bầu khí dưới khách sạn vì xuất của này mà bỗng nhiên trở nên rất khác lạ, kẻ nào kẻ nấy mắt sáng lòe lòe nhìn chòng chọc vào nàng, có vài kẻ hầu như hận thể dán luôn tròng mắt lên người nàng nữa chứ.

      Ta ngẫu nhiên nghe thấy có người bàn tán: “Nàng chính là Tần Sơ Ước đấy à? Quả nhiên là xinh đẹp gì sánh được, trăm nghe bằng thấy.”

      Nàng tháo mũ áo choàng xuống, xoay người khỏi khách sạn.

      Nếu ta nhìn lầm, khi nàng xoay người, quả khẽ mỉm cười với ta, dáng vẻ bất đắc dĩ.

      Đợi tới khi ta đuổi theo ra, nàng biến mất trong đám người.

      Tần Sơ Ước? Nghệ kỹ đệ nhất kinh thành nổi danh khắp cả nước Thanh Hành đấy ư?!
      KisaragiYue, Trâubachnhaty thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :