1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Ngươi Là Cái Tay Nải - Nhĩ Nghiên ( Hoàn - 80c )

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Tay Nải 70


      Tiếu Tiếu, Tần Sơ Ước và A đều sững ra, sau đó cung kính hô tiếng chủ nhân.

      Ta hơi chột dạ, dù sao sau lưng người ta mà những lời này cũng được quang minh cho lắm. Phượng Thất Cóc bước phát ra tiếng, ta căn bản biết khi nào đứng trước mặt chúng ta, nếu mà biết, lúc những lời kia có lẽ ta kiêng dè chút… Ta xoắn xuýt, liền nghe thấy tiếng chầm chậm bước tới.

      “Ai dẫn nàng ra đây?”

      Tiếng của vô cùng hờ hững, từng chữ vang lên ràng mà lạnh lẽo, khiến người ta khỏi thót tim. Ông nội , chỉ dựa vào bầu khí khiến người ta rét mà run này, cũng có thể đoán ra người nhận tội ắt chịu quả đắng đây…

      Ta ho khan tiếng, cố làm ra vẻ trấn định tự nhiên, “Ta cố ý muốn ra thôi, ngươi đừng trách người khác.”

      Ta vừa dứt lời bị ai đó kéo kéo ống tay áo, xét theo phương hướng chắc là A . Ta mím môi, nắm chặt bàn tay hơi run kia, xoa vài cái, ra hiệu cho nó yên tâm.

      “Tất cả chịu phạt, quỳ xích sắt đêm.” ngừng lát, “… Ngoại trừ Thẩm Thế Liên.”

      dửng dưng, như thể những người này hoàn toàn có quan hệ gì với .

      Quỳ xích sắt đêm còn gì là đầu gối nữa? Hóa ra phải quỳ, coi đầu gối của người khác là đầu gối? Thái độ này quả thực khiến người ta nhịn được nổi trận lôi đình!

      cần! Muốn phạt phạt cả thể, ngươi cũng cần nương tay với ta làm gì, vả lại bây giờ đối với ta ngươi chính là người xa lạ, ai cần ngươi nương tay chứ.”

      Tiếu Tiếu cuống lên, ghé sát vào tai ta : “ nãi nãi à! bớt câu , còn muốn để chúng ta sống nữa hả!”

      Ta cảm thấy hết nổi, ta nghĩ ra, chủ nhân tính tình bạo ngược như , bọn họ theo đến cùng là có ý đồ gì chứ?

      “Theo ta vào đây.” dứt lời, liền tới kéo tay ta, ta dùng sức giãy giụa, khiến cho nhẫn nại của bay sạch, đột ngột nhấc bổng ta lên, khiêng ở vai, phăm phăm về hướng khác.

      Đầu óc ta sung huyết, hận đến nghiến răng, liền ra sức đấm lưng , nhưng dù cho ta có đánh đấm thế nào, vẫn vững như Thái Sơn, dáng hoàn toàn bị ta ảnh hưởng chút nào, giống như sức lực của ta đều đánh vào cục bông vậy.

      ràng hơi nổi giận, tay run rẩy rất khẽ, đầu ngón tay đặt hông ta siết chặt tới mức khiến ta đau chịu được. Hơn nữa ta càng giãy giụa, càng ra sức, tới mức ta phải thét lên vì đau.

      Sau đó ta bị ném xuống giường, sau gáy ta biết bị đập vào đâu, tiếp theo chính là trận váng đầu hoa mắt. Ta ôm đầu ngồi co ro trong góc, chỉ chốc lát sau liền lại gần ôm ta, dùng tay xoa gáy ta, dường như khá là khẩn trương.

      “Bị va vào đâu rồi à? Đau chỗ nào?” thấy ta im lặng, càng lúc càng sốt ruột, “!”

      Ta bị quát tiếng, tất cả nỗi ấm ức xưa nay lập tức từ nơi nào đó trong lòng phun trào ra, như bàn tay vô hình bóp chặt tim ta. Ta cắn răng, dùng hết sức lực đẩy ra, giọng bất giác nghẹn ngào, “Cút !” Nghe thấy tiếng cử động, ta lập tức hét lên: “Đừng tới đây! Đồ khốn kiếp…”

      Ta men theo đệm giường lùi về phía sau, mãi đến khi chạm tới cột giường mới an tâm, sau đó ôm chặt buông tay. Ta cảnh giác nghe ngóng động tĩnh của , chỉ sợ nhào tới. Ta cũng biết, hành vi của ta chọc giận , vì thế ta cũng sợ kìm nén được phẫn nộ đối với ta, màng đến đạo đức luân lý mà táng cho ta mấy quyền… Ta do dự có nên nhắc câu đánh đàn bà là vô đạo đức hay , nghe thấy dùng chất giọng vô cùng trầm thấp câu: “Lần sau, đừng như thế nữa.”

      Phản ứng của có phần ngoài dự liệu của ta. Giọng điệu của khiến ta đành lòng, nghe như đứa trẻ bị thương mà vẫn muốn lấy lòng người khác vậy. nhàng như thế, ta lại càng chột dạ. Ta vẫn ôm cột giường, im lặng lên tiếng.

      nhích tới trước, giọng cách ta gần hơn chút, “Rốt cuộc bị đau ở đâu?”

      Phải chăng là vẻ mặt ta quá ràng… Nhưng sau gáy đúng là đau quá.

      Ta lắc đầu, “… có chuyện gì.”

      Ta vừa dứt lời, liền thở dài, sau đó lại nhích tới gần hơn chút, thừa dịp ta để ý liền kéo ta khỏi cái cột giường, sau đó ôm lấy ta. Mặc dù ta tình nguyện, nhưng nghĩ tới dáng vẻ nhẫn nhịn chiều chuộng ta khi nãy của , cuối cùng ta thả lỏng người mặc ôm.

      vuốt ve mặt ta, hết lần này đến lần khác. Tay mát lạnh, áp lên khuôn mặt nóng hừng hực của ta rất thoải mái. Sợi tóc rơi vào cổ ta, hơi cử động, sợi tóc cũng nghịch ngợm sượt qua sượt lại, hơn nữa trong lồng ngực còn tỏa ra mùi đàn ông đặc biệt, khiến cho ta hơi thẹn thùng.

      “Hơi sưng lên rồi, nàng chờ chút.”

      buông ta ra, đứng dậy rời lúc lâu, sau khi quay về lại ngồi xuống bên cạnh ta, tiếp đó cảm giác mềm mại ướt át, lạnh buốt thấu xương áp vào mặt ta.

      Là túi chườm đá, tên thành chủ này lại giúp ta chườm nước đá…

      Ta ngẫm nghĩ, nắm lấy bàn tay cầm túi chườm đá của , cố dịu giọng : “Đừng phạt bọn họ nữa, được ?”

      sững ra chốc, sau đó như chém đinh chặt sắt: “ được.”

      “Vậy ngươi phạt luôn cả ta ,” Ta hất tay , mò mẫm xuống giường, “Lĩnh phạt ở đâu?”

      “Muốn lĩnh phạt à?”

      Ta thấy có vẻ xuôi xuôi, lập tức xoay người gật đầu mạnh, “Ngươi muốn phạt ta thế nào cũng được, nhưng phạt ta rồi được phạt bọn họ nữa, bọn họ đưa ta ra ngoài là vì suy nghĩ cho thân thể ta, lòng tốt như vậy mà cũng phải rơi vào kết cục quỳ xích sắt, vậy kẻ cầm đầu ta đây nên bị sấm sét đánh thẳng vào đầu mới phải.”

      Phượng Thất Cóc cười khẽ, sau đó về phía ta, “ … Là phạt thế nào cũng được hả?”

      Giọng của sao bỗng nhiên khác quá vậy… Vừa giống như chòng ghẹo lại vừa giống như có ý đồ sâu xa nào khác.

      “Đương nhiên!”

      Ta cảm giác được hơi thở của ngày càng gần, cuối cùng gần như áp chóp mũi vào ta, vừa nghĩ tới gã đàn ông xa lạ, hoặc là gã đàn ông có thể từng gần gũi da thịt, làm việc vợ chồng với ta trong quá khứ, nay đứng ngay trước mặt ta, cách chưa tới ly, mang theo ý cười khó tả nhìn ta, vành tai ta liền nóng lên.

      im lặng rất lâu, khiến ta dễ chịu, mắt ta chợt lóe lên, dịch người lùi về sau bước , kết quả gót chân còn chưa chạm đất bị ôm về chỗ cũ, thậm chí còn cách gần hơn ban nãy.

      kề sát bên tai ta, hai tay vòng qua hông ta, chậm rãi siết vào, “Lễ Chu công sao?”

      Ta sửng sốt, trong đầu trống rỗng, tâm tư quay mòng mòng mấy vòng bên ngoài mới quay lại quỹ đạo lý trí. Ta khỏi run giọng, “Ngươi, ngươi, lưu, lưu manh!” Trong giọng mang vẻ hờn dỗi, lúc ra khỏi miệng, mặt ta liền đỏ rần lên, xấu hổ tới mức chỉ muốn tìm cửa động để chui vào, là mất mặt quá! Mất mặt quá mất!

      dường như cũng sững ra, nhưng rất nhanh bật cười, “Trước đây nàng biết thẹn đâu.”

      khí vốn căng thẳng, bị câu này của đánh cho tan tành. Ta xụ mặt, lời này của nghe thế nào cũng chẳng giống là khen ngợi…

      Có điều, đến trước đây… Lòng hiếu kỳ của ta lập tức bị khơi lên. Ta kéo kéo vải áo sau lưng , rất mặt dày trơ trẽn hỏi: “Trước đây, ngươi đeo bám ta dữ lắm phải ?” ra, ta cảm thấy với tính tình vừa thối tha đáng ghét vừa tàn bạo vô tình của , cái khiếu* nào của ta mở mới có thể cam tâm tình nguyện làm vợ chứ? Chẳng lẽ… là ta quá đẹp chăng?

      * Thất khiếu là bảy lỗ mặt, bao gồm: hai mắt, hai tai, hai lỗ mũi, và miệng.

      phải.”

      Ta nhíu mày, chui ra khỏi lồng ngực , “Vậy… Chẳng lẽ là mặt mũi của ngươi rất đẹp?” Vì thế nên ta chống cự được trước sắc đẹp, đeo bám dữ quá, sau đó sống chết đồng ý, ta dùng vũ lực cưỡng ép mang thai con của , rồi dùng nó để uy hiếp ?

      im lặng, lòng ta nguội lạnh.

      nắm tay ta, áp vào bên má, giọng truyền qua nơi bàn tay tiếp xúc, ôn hòa mà trầm ổn, “Nàng từng , chưa từng được thấy mặt ta là nỗi tiếc nuối, bây giờ ta bỏ mặt nạ, nàng lại muốn nhìn.”

      Ta sững người để mặc nắm tay ta, hoàn toàn nghĩ tới việc rút tay về. Hình ảnh trước mắt dần trở nên mơ hồ, như bóng trăng trong nước, dường như ta có thể nhìn thấy hình ảnh quen thuộc.

      gã đàn ông mang mặt nạ đứng trước mặt ta, tay của ta vuốt ve bên gò má , khóe miệng còn vương vệt máu đỏ, còn sau lưng ta tràn ngập tiếng cười quỷ quyệt.

      Trong mơ hồ, dường như ta quả câu: “Trước khi chết cũng được nhìn mặt chàng lần, đáng tiếc.”

      Người mang mặt nạ đó, là ai… Tại sao trong chớp mắt nhớ lại ấy, viền mắt lại bất giác nóng thế này?

      Tay ta giật , chậm rãi dịch lên mắt , cũng rất phối hợp nhắm mắt lại. Lông mi của rất dày, cảm giác rất tốt, ta tham lam chạm tới khóe mắt , lại có thể nhận ra vết sẹo rất nông. Vết sẹo này khiến tim ta run lên, nước mắt chảy giàn giụa gương mặt.

      Vết sẹo này… là mảnh vỡ duy nhất còn đọng lại sâu trong đầu ta trong những ký ức bị lãng quên. Nếu vì vết sẹo này, có lẽ… ta dễ dàng nhận lời cầu hôn của A Lãng… Nhưng vết sẹo gần như khắc sâu trong đáy lòng ta này, rốt cuộc là của ai?

      thoáng chốc nắm lấy cổ tay ta, “Nàng nhớ ra rồi, có phải ?”

      “Vết sẹo này… là của ngươi, là của ngươi phải ?”

      ôm vùi ta trong ngực, cánh tay từ từ siết chặt, gần như khiến ta nghẹt thở. lát sau, mới mở miệng, nhưng vẻ trêu chọc và bất đắc dĩ trong giọng khiến ta nghe mà mềm nhũn cả chân, “Nàng cái gì cũng quên, lại chỉ nhớ mỗi cái này, ta nên nàng thế nào đây?”

      Ta ngẩn người, “… Ta nhớ , chỉ nhớ vết sẹo này thôi… xảy ra chuyện gì ư?”

      hà hơi bên tai ta, “Chuyện vợ chồng.”

      “…”

      “Muốn thử nhớ lại chút ?”
      KisaragiYueTrâu thích bài này.

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Tay Nải 71


      Sau khi Phượng Thất Cóc ra lời rất có tính ám chỉ này, kỳ chẳng có chuyện gì xảy ra.

      Bởi vì đúng vào lúc này, Tiểu Đàm lại tới gõ cửa. Đây là lần đầu tiên ta có chút cảm giác trước trêu ghẹo của , cũng là lần đầu tiên cảm thấy Tiểu Đàm quả hơi phiền phức…

      Tâm trạng của ràng tốt hơn lúc nãy nhiều, trước khi lại dặn dò ta cẩn thận, đại ý là muốn ta ngoan ngoãn ở lại đây, nếu tự mình dắt , tuyệt đối được ra khỏi tẩm điện bước.

      Ta ủ rũ, bắt ta ru rú ở chỗ này biết đêm ngày, sớm muộn gì cũng thành ra lầm lì mất thôi.

      Buổi tối, ta yên lòng về đám Tần Sơ Ước, mặt ủ mày chau bọn họ trở về. Ta bước tới nắm chặt tay Tần Sơ Ước, vội hỏi: “Có bị phạt ? bôi thuốc chưa?”

      Tần Sơ Ước cười : “ sao, nương đừng lo lắng…”

      Nàng còn chưa dứt lời, Tiếu Tiếu kêu lên the thé: “Cái gì mà sao! Đầu gối ta quỳ đến mức rụng ra rồi đây này, biết trước thế này ta chẳng quay lại tìm ngươi, đỡ phải chịu khổ như vậy.”

      Tần Sơ Ước rất khinh thường, “Sinh diện liệp đầu dưới tay Trương lão tà huấn luyện đều có thể lên trời xuống đất, sao lại lòi ra kẻ bất tài vô dụng như ngươi nhỉ?”

      đau đến nỗi rên hừ hừ, nhưng miệng vẫn ngơi nghỉ, nhất định phải vặc lại Tần Sơ Ước mấy câu, “Trương tổng giáo chỉ thân thiết như cha ruột với nhóm bí sĩ của đệ nhất kỳ môn thôi, đối với loại cặn bã như ta ông ta khinh bỉ chẳng thèm ngó ngàng đến đâu.”

      Trước đó Tiểu Đàm lén đưa tới đây mấy bình thuốc mỡ, là chuẩn bị cho bọn họ, quảng cáo là thứ thuốc vô cùng kỳ diệu, là thần dược mà các thành chủ thường dùng lúc luyện công, rất hiếm có. Ta vội móc bình thuốc trong ngực ra, “Tiếu Tiếu ngươi mau lại đây, ta bôi thuốc cho ngươi.”

      Tiếu Tiếu xí tiếng, “Thôi thôi, nếu chủ nhân mà biết chắc phải phạt ta quỳ xích sắt bảy ngày mất.”

      Tần Sơ Ước hai lời liền cầm bình thuốc trong tay ta, “Ngươi, lại đây.”

      Sau đó chính là trận quỷ khóc sói tru dứt bên tai, ta nghe mà da gà rơi lả tả, ta vừa định lên tiếng bảo Tần Sơ Ước tay chút, kết quả đột nhiên phát ra trong lời gào rú của Tiếu Tiếu có tâm tình kích động vừa đau vừa sướng.

      “Đừng mà… Chỗ đó… Á… Ghét ghê! Còn nhổ lông chân của người ta, Sơ Sơ nàng có tinh thần nhân văn chút nào thế?”

      Ta vốn định mắng câu đê tiện, nhưng vì quan hệ giữa ta và còn chưa ràng, ta vẫn quyết định kìm nén thói lưu manh của mình.

      Nhưng sau khi nghe thấy bên ngoài phòng truyền đến rất nhiều những lời xì xào khe khẽ, mặt của ta đen sì. ít thị tỳ bên ngoài cửa thầm suy đoán: cơ thiếp mới của thành chủ lại dám cùng tay thị sinh kia dan díu, càng khiến người ta kinh ngạc chính là, tay thị sinh kia kêu gào cũng phách lối quá.

      Ta thầm nghĩ, được, tiếp tục như vậy tốt. Ta nên gì đó, chuyển dời chú ý của Tiếu Tiếu mới được.

      Ta ho khan tiếng rồi : “Ông Trương lão tà kia, có phải là người đàn ông sáng nay ở Phức Đình Viên ?”

      Quả nhiên, Tiếu Tiếu lập tức ngừng phát ra tiếng kêu gào khiến người ta suy nghĩ vẩn vơ, chung quanh cũng vì câu này của ta mà yên tĩnh lại, bầu khí như bị phủ bức màn quỷ dị, tựa hồ có bí mật gì nên hé lộ vừa bị ta bất cẩn bóc trần.

      Qua rất lâu, Tần Sơ Ước mới đáp: “Đúng là ông ta đấy, nương à… Sau này mà gặp phải ông ta, phải tránh ngay nhé.”

      Ta cảm thấy kỳ lạ, “Tại sao?” Tuy ta cảm giác được cả người ông ta chìm trong luồng khí u ám tàn ác, nhưng ta cũng chẳng phải loại người có thể uy hiếp đến ông ta. Có điều, xét theo phong trào sùng bái điên cuồng của người trong thành đối với Phượng Thất Cóc, chừng Trương lão tà này thầm mến mộ Phượng Thất Cóc, bọn họ sợ ông ta vì ghen tức mà diệt khẩu ta chăng?

      Trước đây ta thảm thương đến cỡ nào đây chứ, phải đề phòng cả nam lẫn nữ như vậy.

      Tiếu Tiếu hít hơi, : “Ông ấy… Ầy, con người ông ấy bảo thủ lắm, ta nhớ vào năm chủ nhân bế quan, theo tập tục phải tổ chức lễ thành nhân. Nhưng Trương tổng giáo nhất quyết đồng ý, là đại thù còn chưa báo, há có thể tơ tưởng đến chuyện dâm dục? Còn đàn bà là độc dược đối với đàn ông, nếu có ham muốn nam nữ, sao còn có thể làm nên nghiệp lớn, chung là ba la bô lô tràng giang đại hải, cảnh tượng khẩu chiến quần hùng khi đó ta còn nhớ như in tới tận giờ, quả là nỗi ám ảnh đời, ngươi xem người đàn ông bình thường có vẻ cực kỳ cương nghị, lúc cãi lộn sao mà ghê thế, còn lắm mồm hơn cả đàn bà nữa, vì thế chắc chắn ông ấy chẳng ưa ngươi đâu.”

      “Lễ thành nhân là gì vậy?”

      Tần Sơ Ước dường như cảm thấy hơi lúng túng, ấp úng lát, bị Tiếu Tiếu nhanh lẹ cắt lời: “Chính là cá nước thân mật đấy.”

      Mặt của ta đỏ bừng lên, tên Tiếu Tiếu kia chắc cũng là loại thần kinh thô, hoàn toàn nhận ra ta lúng túng, tiếp: “Công việc này trước đây đều do thánh tế đại nhân xử lý, dù sao thánh tế đại nhân cũng là chính thê của thành chủ, vì thế ngươi hiểu chứ. Nhưng vì lúc đó ngươi có ở đây, thế nên các nương báo danh muốn hiến thân cho chủ nhân quả sắp phá vỡ cung thành của Phượng Sào cung luôn rồi, tình cảnh rầm rộ khi đó ấy à, chậc chậc chậc.” đột nhiên cười phá lên, quay sang trêu Tần Sơ Ước: “Ta nhớ đến cuối cùng còn tổ chức bỏ phiếu, lúc đó số phiếu của nàng cao chót vót đó.”

      hiểu sao ta thấy trong lòng hơi ủ dột, “Sau đó sao… Lễ thành nhân của , có tiến hành ?”

      “Chuyện đó lắm, cuối cùng giải quyết thế nào nhỉ? Sơ Sơ là người trong cuộc, nắm nội tình, ngươi hỏi nàng thử xem.”

      Giọng Tần Sơ Ước có vẻ bất đắc dĩ, “ biết.”

      “Làm gì có chuyện nàng biết chứ, lúc đó chẳng phải nàng là giáo đầu à?”

      biết mà.”

      Sau đó cho dù Tiếu Tiếu ép hỏi thế nào, Tần Sơ Ước cũng hé răng nửa lời, ta lập tức cảm thấy suy sụp, phải là nàng… giúp ta nếm thử phen phong hoa tuyết nguyệt đấy chứ…

      Việc này bám rễ trong đầu ta chừng mấy ngày, lại như xương cá mắc trong lòng, kẹt trong cổ làm ta phiền não hồi, vừa đau vừa ngứa.

      Nhưng việc khá làm người ta vui mừng chính là, Phượng Thất Cóc chọn ngày trời trong nắng ấm, chuẩn bị xuất cung thị sát, sau đó, định tiện thể đưa ta cùng. Nhưng ta hành động bất tiện, nghe tin này xong, liền với tiểu thị sinh tới báo tin là ta , lẵng nhẵng theo nhất định chỉ làm vướng chân .

      ngờ ngay hôm đó dứt khoát ôm ta ra ngoài, cho ta lấy cơ hội để thương lượng.

      Gần đây bọn họ muốn chọn nhóm sinh diện liệp đầu mới, quá trình này tiến hành đến giai đoạn thứ hai, người được chọn vào vòng trong đều tự mình luyện công bên ngoài cung, chuyến này chính là để đích thân tuyển chọn.

      Phượng Thất Cóc chuẩn bị xe ngựa, phụ trách cưỡi ngựa, còn ta phụ trách ngồi trong buồng xe.

      Mặc dù chúng ta chẳng chuyện được mấy câu, nhưng ta có thể cảm giác được, tinh thần cực kỳ thoải mái, hơn nữa tâm tình vui vẻ lắm. Ta thấy hiếu kỳ, liền nhích lại gần chút, vừa chuẩn bị mở miệng nhanh chóng câu: “Ngồi về chỗ .”

      Ta ngơ ngác ồ tiếng, sau đó đành dịch mông lại.

      thấy ta ngoan ngoãn bật cười, còn : “Chiếc xe ngựa này, chắc nàng cũng chẳng nhớ đâu nhỉ…”

      Ta sờ lần chất gỗ trong buồng xe, thành trả lời : “ ra ta cảm thấy rất quen thuộc, mùi trong chiếc xe này quen lắm.” Ta chợt nhớ tới lần đầu tiên nhìn thấy , người có mùi dược thảo rất đặc biệt, bèn hỏi : “Lần đầu tiên ta gặp ngươi, người ngươi hình như có đeo túi thơm, sao sau này lại đeo nữa?”

      “Đó là tử tước túc, mọi người trong cung đều biết độc người ta được giải, mang cái đó theo chỉ cốt để che giấu tai mắt người khác thôi, có điều độc tính của nó khá lớn, vì thế phải ngày nào ta cũng đeo.”

      Ta bĩu môi, nghe hiểu lắm, nhưng dường như rất muốn trò chuyện cùng ta, ta cũng muốn làm cụt hứng, liền tiện mồm : “Thứ mùi đó rất đặc biệt, ta nhớ người cái ông Trương lão tà kia cũng có.”

      Con ngựa bỗng hí lên tiếng, xe dừng lại đột ngột. Ta mất thăng bằng, ngã chúi về phía trước, may mà đỡ được.

      hỏi hơi ngập ngừng, dường như quá tin tưởng lời ta , “Sao nàng biết, người ông ta cũng có?”

      Ta sợ nghi ngờ ta lừa , liền lập tức giải thích: “Mắt ta mù nhưng lỗ tai và lỗ mũi đều thính lắm, người ông ta cũng có mùi đó, chỉ có điều dường như bị thứ gì khác át , vì thế mùi hương tỏa ra hỗn tạp hơn so với người ngươi, cũng nhạt rất nhiều, nhưng khẳng định là có.”

      im lặng đáp, giống như suy nghĩ gì đó, lâu sau liền kéo cương ngựa lần nữa, thêm gì.

      Phản ứng này của khiến ta chột dạ, ta im lặng lúc lâu, mới e dè hỏi: “Ngươi tin ta à?”

      phải.” Lúc này trả lời rất nhanh, nghe giọng điệu hình như còn hơi vui vẻ, “Lời nàng , đương nhiên là ta tin.”

      Hình tượng dịu dàng dễ khiến đầu óc sung huyết, sau đó tinh thần ngẩn ngơ, đại khái giống như bị người ta gõ cho gậy. Sau khi ta sung huyết xong, liền bĩu môi thầm câu quái gở: “Lễ thành nhân của ngươi… là cùng với nương nào?”

      Ta vẫn kiên định cho rằng người như biết sướng vui đau buồn, hoặc là tâm tình sướng vui đau buồn của khá khó bị người khác phát , vì thế ta chưa từng nghĩ ngày được nghe cười đến rung động tâm can như thế. Hôm nay, ta hoảng hốt rồi.

      Nghe xong câu của ta, liền phát ra tràng cười khó mà diễn tả. Ta nghi hoặc câu hỏi của mình có gì phải nghe trong gió vù vù truyền đến giọng trầm thấp của .

      có.”

      Ta nổi giận, có mà còn cười sung sướng thế làm gì? Bất tri bất giác, giọng điệu của ta chất chứa ít ai oán, “Ngươi là đồ lừa gạt, ràng là có mà.”

      mặt ta có sẹo, những khác thích ta.”

      “Ta nghe Tiếu Tiếu rồi nhé, ngươi còn bày đặt tự ti.” Tuy rằng ta mù, nhưng vẫn cảm giác được các trong cung đều đối với như hổ rình mồi, gần như là chỉ cần gật đầu, bọn họ đều hận thể san bằng giường . Lại , lớn lên tuấn tú như thế, chỉ riêng với sắc đẹp này của , còn lo nương thích hay sao?

      Giọng cười của nhạt chút, “Nếu có nàng ở đây lễ này được cử hành rồi, đáng tiếc là có nàng. Có điều…” lại ngừng xe ngựa, vươn tay vòng qua hông ta, ôm ta xuống xe ngựa, “Chuyện nên làm, chúng ta đều làm cả rồi, chẳng qua là chậm mấy năm thôi.”

      Mặt ta nóng rần lên, muốn câu gì đó để bớt sượng sùng, liền tiếp tục nghe thấy : “Đến nhà A Lãng rồi.”
      KisaragiYueTrâu thích bài này.

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Tay Nải 72



      “Chẳng phải nàng vẫn muốn về xem chút hay sao? Bây giờ vừa lòng rồi chứ.”

      Giọng của Phượng Thất Cóc rất trầm ổn, cho dù bị gió thổi tản , vẫn vang bên tai ta rất ràng.

      Tâm tình ta hơi phức tạp, có lẽ là xa cách nhiều ngày, ta với người đàn ông nghe từng là phu quân của ta cùng trở lại căn nhà trống vắng, đột nhiên lại sinh ra cảm giác như bị bắt gian.

      Ta vùng vằng giãy khỏi lồng ngực , thấp giọng câu cảm tạ, biết làm thế nào bị nắm tay, chớp mắt sau đó, trong lòng bàn tay ta có thêm cây gậy.

      “Mới vót cái khác, nàng dùng thử xem sao.”

      “Ừm…” Ta ngơ ngác đáp lời, sau đó dò dẫm bước về phía trước, nghe thấy tiếng bước chân như rập khuôn của ở đằng sau, ta lại cảm thấy an lòng khó tả, hơn nữa góc lòng nào đó như trôi lơ lửng, mờ ảo phù phiếm.

      Ta lắng nghe tiếng gió, dựa vào đó mà phân biệt phương hướng, tìm được căn nhà nông của A Lãng. Giá trúc bên trong bờ rào mang theo mùi cá khô, bị gió thổi , sau đó tận sức ngấm vào mũi ta, vừa quen thuộc vừa thoải mái. Ta tới, kéo xiên cá khô xuống, sờ sờ, cảm giác thỏa mãn nháy mắt lấp đầy tâm tư hỗn loạn của ta.

      Xa cách lâu ngày, người nhà trống, ánh nắng chiều cũng chất chứa nỗi u sầu bi thương. thứ gì đó chợt khơi dậy nỗi u trong đáy lòng ta, đối với hồi ức về những tháng ngày khi đó, có lẽ cũng chỉ còn lại những thứ vụn vặt này có thể an ủi kỷ niệm chút.

      Cũng biết hứng thú từ đâu, ta quay về hướng hỏi câu: “Loại cá này, ngươi từng ăn chưa?”

      “Chưa từng.”

      “Hình như đây là cá chép, phơi khô rồi ướp với muối, chao, hạt tiêu, cùng với các loại gia vị đường, giấm, rượu,… chỉ ăn ngon, mà còn có thể để được rất lâu, ta nghe A Lãng , những khi sắp vào đông, trong thành đều chuẩn bị rất nhiều bình gốm cùng vại đất để đựng cá khô ướp.” Ta vuốt thân con cá, sau đó đưa lên mũi hít hít, chẹp chẹp miệng, “Đáng tiếc, con cá này còn hơi ẩm, chắc là mấy hôm trước có mưa, lại có người trông nom nên mới vậy…”

      ngập ngừng, “ sao, lại phơi nắng là được.”

      Ta thở dài, đặt con cá khô lên giá, “ được, sắp đến lễ Ngư Thực, bầy cá chạy trốn cả rồi, chẳng bao lâu nữa mặt nước cũng kết băng, hơn nữa… Thuyền đánh cá của bọn họ còn gặp điều bất trắc, dạo này ở chợ chắc cũng chẳng có cá đâu.”

      “Trong Phượng Sào cung có lương thực dự trữ, nếu nàng muốn làm, sau khi về cung ta sai người chuẩn bị.”

      chiều theo ta như vậy khiến ta hơi hoảng hốt. Ta chợt thấy rất mừng vì mình là người mù, nếu giờ khắc này chắc ta quẫn bách tới mức chẳng biết đảo con ngươi về phía nào mất… Lúc trước A Lãng cũng luôn chiều chuộng ta, ta lại chưa từng thấy xốn xang như vậy, bây giờ như vậy là sao?

      Ta chợt nhớ ra trong phòng hẳn là còn cá khô vừa ướp muối. Ta vội vàng dùng gậy dò đường, vào trong nhà, giả bộ bình tĩnh : “Lúc trước ta học ướp muối với A Lãng có làm nhiều lắm, hình như là để trong nhà.”

      Nhưng tố chất tâm lý của ta quả nhiên thể trải qua thử thách, vừa được mấy bước lộ chân tướng. Ta quá nôn nóng, quên béng mất trong nhà có ngưỡng cửa, chân vấp phải ngưỡng cửa, ngã chúi chụi về phía trước.

      Phượng Thất Cóc thân thủ rất lợi hại, đỡ được ta, trong lồng ngực còn vang lên tiếng chuyện rầu rĩ, trong vẻ lãnh đạm đặc trưng của còn mang theo chút bất đắc dĩ, “Cẩn thận chút.”

      Trong giây phút mở miệng, đầu của ta liền nổ cái ầm. Tình cảnh này tựa hồ từng xảy ra, cánh tay vòng qua hông ta, giọng trầm thấp của vang bên tai ta, dường như vẫn được lưu lại ở nơi sâu thẳm trong trí óc, giống như sương trắng trong ống khói, từng đợt từng đợt bốc lên, cảm giác quen thuộc ngày càng bành trướng khó nén nổi.

      Ta run rẩy hồi lâu, nhúc nhích, cũng chậm chạp buông ta ra. Ta nắm ống tay áo của , chất vải kia cảm giác cũng quen thuộc vô cùng.

      Tâm tư ta trôi ở phương nào, liền hỏi dò câu: “Ngươi mặc… áo đen phải ?”

      Cánh tay siết lại rất chặt, “Nàng nhớ lại rồi ư?”

      có…” Phản ứng mất mát của nằm trong dự liệu của ta, ta im lặng chốc lát mới : “Ngươi cấp bách hy vọng ta khôi phục ký ức, đến cùng là vì việc ta quên kỷ niệm giữa chúng ta khiến cho ngươi khổ sở, hay chỉ vì muốn ta sớm ngày trở thành người nuôi dưỡng khối ngọc Phượng Khấp Huyết?”

      im lặng khiến ta lập tức nguội lòng, giống như con rối bị rút dây, còn gì chống đỡ. Ta thất vọng như vậy, hẳn là vì ta tin tất cả những gì họ , tin vào chuyện xưa giữa ta và theo lời bọn họ, tin vào ân oán tình cừu khó giữa chúng ta, tin rằng ta đối với quyết thay lòng, đối với ta quyết đổi dạ…

      Thế nhưng, nếu từ đầu đến cuối, chỉ là vì trách nhiệm, vì quy củ thánh tế và thành chủ nhất định phải thệ ước thành hôn, vì tâm nguyện gìn giữ muôn dân thái bình an khang, vậy bỏ qua những điều lớn lao này, tâm tư dành cho ta còn có mấy phần đây…

      Tay của ta bủn rủn, vừa trượt khỏi người bị bắt được, dùng sức nhưng làm đau ta, tựa như cho biểu lộ nỗi lòng nào đó, loại kiên trì nào đó.

      “Lúc biết nàng bị mất trí nhớ, dù ta lo lắng cho sức khỏe của nàng, nhưng cũng cảm thấy mừng thầm, những chuyện nàng phải trải qua trong quá khứ, quên còn tốt hơn, quên rồi có lẽ bớt đau khổ hơn chút.” vuốt ve cổ tay ta, “Chỉ có điều… Tình cảm nàng dành cho ta sâu đậm, còn nảy sinh cảm tình với gã đàn ông khác, ta chắc có thể tìm nàng về thêm lần nữa, đại khái là, ta hơi lo sợ.”

      Nghe vậy, ta liền ngây ngẩn. thấy ta có phản ứng, dường như sợ ta nghe hiểu, liền tiếp tục nhấn mạnh lần nữa: “Nếu đưa nàng đến đây, có lẽ nàng căm ghét ta.”

      Ta vẫn thẫn thờ, bởi vì ta thể nào tin nổi, cái người luôn trầm kiệm lời này lại có thể thẳng thắn trải lòng như vậy… Có thể là do vẻ mặt của ta quá ngây dại, bầu khí im ắng quá lâu cũng quá mức kỳ quái, khiến lập tức lúng túng. buông ta ra, nghe hơi thở hình như lùi ra xa ta chút.

      người đàn ông trưởng thành, còn là người đàn ông kiêu ngạo đứng mọi người, dễ dàng gì bày tỏ nỗi lòng, trước mặt lại phản ứng như vậy, đoán chừng là ai cũng ngượng ngùng.

      Ta bật cười, vươn tay tới rụt rè kéo áo , ai ngờ chẳng thèm phản ứng chút nào. Ta buông tha, giật giật mấy lần, vẫn chịu phản ứng. Ta ngẫm nghĩ chút, quyết định dùng đề tài mà thể nào giận ta để cạy miệng .

      “Lần đầu tiên ta tỉnh lại thuyền của Mạch Diên,” ta trầm giọng, “Y với ta rằng, ta là vợ của y, trong bụng ta còn mang thai đứa con của y.”

      Quả nhiên, người khẽ động đậy.

      “Đầu óc ta mơ hồ, lời y ra ta chẳng nghe lọt tai bao nhiêu, nhưng điều duy nhất ta ràng là… Chắc chắn ta rất cha của con ta, phu quân của ta. Sau đó bị ngã khỏi thuyền, ta liền trôi dạt vào bờ sông Phượng Tê, A Lãng ngang qua khi đó cứu ta. Khi đó đứa bé mất, ta mất hết niềm tin, chỉ còn suy nghĩ, phải chăng ta làm sai điều gì, vì thế nên mới bị chồng ruồng bỏ…” Ta cười, nhích lại gần chút, “Nếu ngươi đúng là phu quân của ta, nghe xong lời này, chắc cũng lòng hơn rồi chứ?”

      Sau đó đưa ta ra ngoại ô chuyến, nghe đâu nơi đó có ít những kỳ nhân dị sĩ luyện công, có lẽ có thể tìm được vài người dùng được. để ta lại trong xe, cho ta lại lung tung, ta liền đợi ở đó, ngờ lại ngủ thiếp mất, tới khi bị xe ngựa xóc nảy làm cho tỉnh lại, ngồi trước mặt ta đánh xe rồi.

      Ta hỏi , mới biết sắp vào đêm, liền bảo muốn lên phố tham quan, bởi vì vẫn nghe chợ đêm ở trung tâm thành cực kỳ náo nhiệt. Dù tình nguyện lắm, nhưng cũng miễn cưỡng đồng ý, vì muốn thoải mái hơn chút, ta liền giải thích với , dù sao sau khi trở về thành cũng lại phải trải qua cuộc sống tối tăm có ánh mặt trời, nếu thừa dịp này mà cho thỏa thích, vậy lần tiếp theo được hít thở khí trong lành chẳng biết phải đợi đến bao giờ.

      với ta rằng có chuyện đó, chờ tuyển xong sinh diện liệp đầu, dù ta khôi phục hay chưa, đều công khai thân phận của ta, nhưng nếu ta khôi phục, công khai thân phận ta là thánh tế kế nhiệm, còn nếu chưa khôi phục, công khai thân phận là sủng cơ của .

      phố cực kỳ náo nhiệt, tiếng người huyên náo, ra, thanh ồn ã này khiến ta nghe mà hơi đau tai chút, nhưng ta rất hưởng thụ cảm giác đứng trong dòng người nghe những lời trò chuyện vụt qua tai ta, sau đó dần trôi xa.

      Lúc dạo chợ đêm, còn gặp người bán hàng rong, là cậu chàng rất có mắt, cậu chàng kia thấy ta với Phượng Thất Cóc ngang qua, liền cực kỳ đắc ý gọi ta lại.

      Miệng : “Vừa nhìn là biết vị nương này có dáng sang quý, sao lại đeo đồ trang sức gì cho ra dáng chút? Chỗ này của tôi có chiếc hoa tai* rất quý, trông cũ cũ thế thôi, nhưng chính là xuất xứ từ tay nghề của Lưu sư phó ở Tập Vũ Hiên đấy! nương đeo vào bảo đảm là hợp lắm! nhìn hạt châu này với tay nghề chạm trổ kim điệp này mà xem…”

      (Zinny: Xem xem lại vẫn thấy là chiếc chứ phải đôi :????)

      xong liền muốn nhét vào tay ta, lần đầu tiên bị mời mọc chào hàng như vậy, ta hơi luống cuống, liền bất đắc dĩ mà trả chiếc hoa tai lại, áy náy : “ xin lỗi, ta nhìn thấy mấy thứ này…”

      “Ý nương là do tối quá hả?” Dứt lời hình như chuyển đèn lồng tới gần chút, bởi vì ánh sáng tù mù trước mắt ta bỗng sáng hẳn lên. “Thế này nhìn rồi chứ?”

      Ta nỡ phụ lòng tốt của , liền sờ sờ tượng trưng mấy cái, sau đó : “Đẹp lắm… Nhưng ta đeo mấy thứ này…”

      nương xem vị hiệp sĩ bên cạnh đây, nhất định là người của phải ? Con làm đẹp vì người mình , nương à, sao lại chăm chút vẻ ngoài chút nhỉ?”

      Ta kéo kéo ống tay áo của Phượng Thất Cóc, liền hiểu ý, sau đó kéo ta toan . Nhưng cậu bán hàng rong kia lúc này lại gọi với theo câu: “Chiếc hoa tai này gọi là Song Phi Hoàn, nghe chàng trai nào tặng cho , hai người có thể sát cánh bên nhau dài lâu!”

      Phượng Thất Cóc đứng sững lại, sau đó quay trở lại, hai lời mua luôn chiếc hoa tai kia. Điều khiến người ta đau lòng chính là, cái thứ hều sứt sẹo đó mà những hai lượng bạc! Đây phải là thấy người dễ lừa liền ra sức chặt chém hay sao?

      còn rất đắc ý đeo lên cho ta, ta cực kỳ bực bội, bởi vì cho dù ta khuyên nhủ thế nào, cũng chịu trả lại hàng. Cuối cùng câu: “Dù thế nào chăng nữa, có ngụ ý này là đáng giá rồi.” Nghe xong, ta liền hết nổi.

      Lúc về cung, bởi vì muộn nên cửa bên đóng từ lâu, chỉ còn mỗi cách vào từ cửa chính, có điều vào cung bằng cửa chính hơi rêu rao quá…

      Lúc xe ngựa của chúng ta vào cửa, mấy liệp đầu canh gác khá mới nhận ra thân phận của Phượng Thất Cóc, nhất định đòi bắt giữ chúng ta trước cửa cung, miệng còn hùng hùng hổ hổ mắng thời buổi này còn có kẻ dám giả dạng thủ lĩnh, còn kéo tới đám người xúm đông xúm đỏ vào xem, kết quả là đánh động đến Tiểu Đàm.

      Lúc trông thấy Tiểu Đàm khúm núm nghênh đón Phượng Thất Cóc, tức cả đám liệp đầu canh gác quỳ sụp xuống, sợ tới mức run lẩy bẩy, liều mạng xin tha. Dân chúng thấy tình cảnh này liền biết người kia đúng là thành chủ, cũng dồn dập quỳ xuống theo, hô to thành chủ vạn tuế.

      Phượng Thất Cóc bình tĩnh đỡ ta xuống xe ngựa, sau đó giao ta cho Tiểu Đàm, bảo nàng đưa ta về tẩm điện trước, ở lại dẹp yên đám thành dân náo loạn. Kết quả ta chưa được mấy bước nghe thấy trong tiếng hành lễ đồng đều như phía sau lòi ra thanh hài hòa… Mà thanh hài hòa kia, hình như là A Lãng…

      “Các người dẫn Như Hoa đâu –– Trả nàng lại cho ta!”
      KisaragiYueTrâu thích bài này.

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Tay Nải 73



      A Lãng? Đúng là ư? … vẫn chưa chết ư?!

      Ta sững sờ, cứng ngắc nhìn về phía phát ra tiếng , bóng người lít nhít lay động trong tầm mắt mơ hồ của ta, mặc dù nhìn ra gì, những vẫn có thể cảm giác được trận náo loạn gây ra cũng hề .

      Ta muốn tiến lên, Tiểu Đàm lại kéo ngược ta lại, rất có ý tứ lôi xệch ta về tẩm điện. Ta ra sức gỡ ngón tay nàng ra, chưa đợi ta lên tiếng, Phượng Thất Cóc bước tới bịt miệng ta.

      .”

      Tiểu Đàm nhận được lệnh, lôi ta về tẩm điện, lúc ra ngoài nàng ta còn khóa chặt cửa, cũng dặn dò đám người bên ngoài dù thế nào cũng được mở cửa, hầu trông cửa hỏi nếu nàng dùng cái chết uy hiếp sao, cũng thể trơ mắt nhìn nàng chết được. Kết quả Tiểu Đàm rất vô nhân tính đáp lại câu, vậy cứ để nàng chết luôn , chết rồi chúng ta cũng chôn cùng cả thảy, ta phải nghĩ di thư cái .

      Lời kia chất chứa ý chí thấy chết sờn cùng tiếng nghiến răng nghiến lợi, phát ra tiếng xoèn xoẹt như lúc mài dao, theo sau đó còn có tiếng chuông chùa cổ làm nền, tóm lại là tràn đầy tuyệt vọng cùng bi thương.

      Nhưng dù như vậy cũng thể khiến ta đồng tình với nàng thêm chút nào, bởi vì trong mắt ta, vào lúc này nàng chính là đống phân, còn là đống phân khiến người ta bất chấp bị thối chân cũng phải giẫm cho nát bét!

      Sau đó dù ta có đập cửa gào thét thế nào, bọn họ vẫn đều thờ ơ động lòng. Ta ngẫm nghĩ, nếu ta lấy cái chết ra uy hiếp, chắc bọn họ để mặc ta tự sinh tự diệt đâu nhỉ… Ta nảy ra ý hay, sau đó liền bắt đầu kêu rên, sau đó nữa lại giả bộ bị ngất xỉu, kết quả ngủ thiếp lúc nào hay, hôm sau tỉnh lại, mới phát đám người táng tận lương tâm kia thèm vào…

      Ba ngày sau, cuối cùng bọn họ gỡ bỏ lệnh cấm với ta, ta vừa muốn lao ra bị Tiếu Tiếu kéo ngược trở lại.

      “Tổ tông à, ngươi khôn ra chút ! Vào thời điểm mấu chốt này, nếu ngươi muốn gã tình nhân của ngươi được sống đừng chọc giận chủ nhân nữa, ngươi mà lao ra ngoài như thế, chủ nhân biết được đau lòng, gã tình nhân kia của ngươi chẳng biết bị xử lý thế nào đâu.”

      Ta ngẫm nghĩ, cũng có lý, ta phải bình tĩnh, bình tĩnh…

      “Vậy A Lãng thế nào rồi?”

      “Bị nhốt vào ngục rồi, vừa nãy Sơ Sơ lẻn vào xem , lát nữa nàng về thôi. Gã tình nhân kia của ngươi hẳn là nguy hiểm đến tính mạng đâu, tuy chủ nhân vui, nhưng xem sắc mặt chủ nhân hình như định phạt nặng phải.”

      Ta thấp thỏm yên lòng, hỏi Phượng Thất Cóc ở đâu, Tiếu Tiếu tính canh giờ, chắc là ở Trầm Hương Các, ta lập tức lộ ra vẻ mặt ghét bỏ, Trầm Hương Các chẳng phải nơi chế hương liệu hay sao? gã đàn ông lớn đùng như còn thích cái này?

      Kệ , vẫn phải chuyến.

      Ta cầm cây gậy, lò dò ra cửa, Tiếu Tiếu hoảng hồn vội hô to dừng chân dừng chân. Cái tên Tiếu Tiếu này ấy à, đều là thích cứng thích mềm, còn dài dòng như bà cụ già, đúng là kẻ đê tiện. Mấy ngày nay lỗ tai của ta bị tra tấn chai lớp dày, cực kỳ đáng ghét.

      Nghĩ tới đây, mặt ta sầm xuống, làm ra vẻ nghiêm túc, quay lại thâm trầm câu ta tự có chừng mực.

      đúng là dọa được , ấp úng lát, cuối cùng ấm ức : “Chẳng qua là muốn dẫn đường cho ngươi thôi mà, làm chi mà dữ vậy…”

      Ta nén cười, chỉ có thể giữ nguyên bộ mặt nghiêm nghị theo đến Trầm Hương Các.

      Quãng đường của chúng ta được thuận lợi cho lắm, ta như tình nhân bị giấu giấu diếm diếm thể đưa ra ánh sáng, Tiếu Tiếu cũng mới vào Phượng Sào cung, thị tỳ thị sinh ở đây đều biết mặt chúng ta, cho nên mới tới cửa lớn của Trầm Hương Các chúng ta bị chặn ở ngoài, mặc cho Tiếu Tiếu khua môi múa mép, bán rẻ nhan sắc bán rẻ tiếng cười bán rẻ trinh tiết cỡ nào, bọn họ đều động lòng mảy may, nghe lời của thị tỳ ta cũng hiểu, ràng là nàng ta tin ta là cơ thiếp của Phượng Thất Cóc.

      Trong mắt những nương này, e là chỉ ước sao Phượng Thất Cóc cả đời độc lấy vợ, đại khái đây chính là cảm giác “Ta chiếm được nhà ngươi cũng đừng hòng.”

      Mặc dù mồm miệng Tiếu Tiếu dẻo quẹo, nhưng lằng nhằng mất nửa nén hương vẫn chẳng giải quyết được gì, vô cùng ủ rũ.

      nghiến răng, “Đám đàn bà này, chắc là gần đây nguyệt thất thường đó mà, nhờ bọn họ thông báo tiếng e chừng còn khó hơn bảo bọn họ cởi quần ra nữa.”

      Ta nhíu mày, “Ta có cách này, tuyệt đối thành công.”

      khinh bỉ : “Tin ngươi ta thà ăn cứt còn hơn.” ngẫm nghĩ chốc, dường như cảm thấy câu đó chưa đủ biểu đạt thái độ khinh bỉ của đối với ta, “ , ta thà ăn cứt chó còn hơn.” Lại ngẫm nghĩ chốc, cường độ vẫn chưa đủ, đế thêm câu: “ , ta thà ăn cứt chó ta ị ra còn hơn.”

      ? Đừng đổi ý đấy nhé.”

      “Lời hứa đáng giá nghìn vàng, ta đây đường đường ba tấc lưỡi dài uốn éo…”

      Ta chờ xong, liền dùng gậy gõ gõ cửa, quay sang vô lại bảo đám thị tỳ kia: “Ta mang thai đứa con của Thất thành chủ, các ngươi muốn báo báo, báo cứ chờ mà xem xác hai mạng nhé.”

      Lời vừa ra, cả đám người đều khiếp hãi, nửa câu sau của Tiếu Tiếu cũng bị cứng rắn nuốt xuống bụng. Điều khá lý tưởng chính là, lát sau, ta nghe thấy tiếng bước chân gấp gáp tiến vào sâu trong Trầm Hương Các, còn kéo theo tiếng vọng.

      Sau khi thị tỳ kia quay lại, cả đám quỳ sụp trước mặt ta, luôn mồm : “Nô tỳ thất lễ, tiểu phu nhân thứ tội, chủ nhân mời ngài vào ạ.”

      Tiếu Tiếu vẫn im thin thít nãy giờ, phỏng chừng hối hận vì lời cam kết tùy tiện vừa rồi của , nghĩ tới nỗi đau của ta liền khoan khoái, vỗ vỗ vai , tỏ vẻ hãy nén bi thương, chờ ta ra rồi xem màn biểu diễn của .

      liên tục rên rỉ sau lưng ta, kết quả bị các thị tỳ cản lại bên ngoài.

      Ta được thị tỳ đỡ vào Trầm Hương Các, nơi này uốn lượn kéo dài, khí tĩnh mịch, luôn cảm thấy như đầu có tầng mây khói dày đặc, lượn lờ mờ ảo. Mùi thơm ngào ngạt nồng nặc dị thường, khiến cho ý thức người ta mơ màng, ngay cả hai mặt tường cũng như nhiễm làn hương.

      Thị tỳ dẫn đường dừng bước, “Tiểu phu nhân, chủ nhân ở nội các, vào mới có thể thấy, nô tỳ xin cáo lui.”

      Ta giả vờ nghiêm nghị ừ tiếng, sau đó đẩy cửa tiến vào nội các. Nội các này rất lớn, chỉ tiếng gỗ kẽo kẹt cũng có thể lan ra khắp gian. Ta hơi thấp thỏm lần theo giá gỗ bước về phía trước, cẩn thận từng bước chân, thậm chí dám phát ra tiếng động. Ta muốn tìm tiếng thở của , khốn nỗi công phu của quá cao, hơi thở có thể che giấu trong tiếng khí lưu chuyển cách tài tình, vì thế ta tài nào đoán ra vị trí của .

      “Này… Phượng Thất Cóc…” Ta ủ rũ gọi tiếng, cũng thấy đáp lại, “Ta biết ngươi thèm để ý đến ta, vì thế ngươi đáp lại ta cũng được, nhưng tốt xấu gì cũng tạo động tĩnh chút, để ta biết ngươi ở đâu chứ…”

      vẫn im ắng, ta hơi luống cuống, biết làm thế nào nghe thấy hướng tây nam truyền tới tiếng lật sách.

      Ta phì cười, tên Phượng Thất Cóc này tuy ngoài mặt luôn tỏ vẻ hung dữ, nhưng lòng lại mềm như bông vậy. Ta vội dựa vào thanh mà tìm, vòng qua mấy cái giá gỗ mới đại khái tìm được chỗ của .

      lại lật sách lần nữa, sau đó biết nghịch đống chai lọ gì, ngừng phát ra những tiếng leng keng lanh lảnh.

      Ta toan tiến lên bước, liền lạnh lùng : “Phía trước nàng là nụ hoa phơi khô, đừng bước lung tung.”

      “Ồ…” Chân của ta dừng giữa trung, sau đó chậm rãi rụt lại, u oán đứng tại chỗ, qua khắc, hai khắc, ba khắc, nửa canh giờ, canh giờ… đều gì nữa, cũng có ý định ra ngoài.

      Lần này lòng ta quyết, liền dựa vào giá gỗ chậm rãi ngồi xuống, dự định chờ rảnh rỗi rồi chuyện, ai ngờ lại ngủ thiếp lúc nào hay, tới khi tỉnh lại, ta nằm giường.

      Hẳn là ta vẫn ở Trầm Hương Các, bởi vì hương thơm vẫn ngập tràn quanh đây. Nhưng ta cảm nhận được chung quanh có ai, ta liền cuống lên, vội vã trèo xuống giường, bên giường có gậy, người mù mà có gậy chính là kẻ tàn phế, lòng ta như lửa đốt, liền sải bước lớn về phía trước, kết quả chưa được hai bước vấp phải cái ghế dựa, ngã sấp mặt vào đống nụ hoa khô, mùi tử tước túc kia khiến ta ho sặc sụa, ta ngọ nguậy muốn đứng lên, kết quả cẩn thận bị cành hoa đâm vào cổ.

      Cửa đột ngột mở tung, Phượng Thất Cóc bước tới ôm ta lên giường, tay ấn xuống bên vai ta, nhìn lúc rồi : “Hoa này có độc.”

      Ta còn chưa phản ứng lại, cúi đầu, hôn lên vết thương cổ ta, sau đó mút mạnh. Môi dán lên làn da ta, mềm mại mà nóng ướt, còn có chút run rẩy khe khẽ khó nhận ra, chỗ đau dần dịu bớt, nơi tiếp xúc với như được đốt lên ngọn lửa, trong chớp mắt thiêu cháy toàn bộ cảm quan người ta.

      Hơn nữa… Còn rất quen thuộc.

      nhổ máu ra, sau đó hề lúng túng lấy thuốc đắp lên, trong lúc đó vẫn hề lời.

      hút máu độc ra, nhưng thể trừ bỏ toàn bộ, thân thể ta cũng yếu, chỉ chốc lát sau bắt đầu thấy khó chịu. Hơi thở của ta trở nên sâu mà chậm, sau gáy rịn mồ hôi lạnh, lòng bàn tay cũng dần lạnh buốt. Ta biết mình là phế nhân, thường ngày ta vẫn luôn dùng thái độ nhởn nhơ để ý để che giấu nỗi căm ghét bản thân, bây giờ chỉ trúng độc chút mà chật vật như vậy, khiến người ta dở khóc dở cười.

      Ta chán ghét chính mình như vậy, nhưng cũng may là khơi được lên ham muốn chuyện của rồi.

      Giọng có phần nôn nóng, “Khó chịu lắm à?”

      Ta lắc đầu, “… sao, chỉ hơi choáng đầu chút thôi.” lại cuống lên, định đứng dậy, ta vội kéo lại, sau đó bải hoải dựa vào cánh tay , “ có chuyện gì mà, ngươi đừng sốt sắng, nghỉ ngơi lát là khỏe thôi.”

      “Đừng ngủ, ta dẫn nàng tìm Thang bà bà.”

      “Ngươi lại tin ta.” Ta gian nan bẹt bẹt miệng, “Ta cũng đâu có chết, ngươi sợ hãi như vậy làm gì chứ…”

      Phượng Thất Cóc bị ta chọc giận, quát ta câu: “Càn quấy!” Tuy giọng rất lớn, nhưng vẫn động đậy, mà ngoan ngoãn để ta dựa vào.

      Ta bĩu môi, “Chết chết chứ sao, chết rồi ta cũng khỏi phải uống thuốc của Thang bà bà nữa, đắng ghê luôn.”

      đáp kiên quyết, “Ta để nàng chết.”

      Ta dừng chút, lời nghẹn trong cổ họng, do dự nửa ngày mới ra: “Vậy nếu… nếu như ta sắp chết , ngươi có thể cho ta chết cách yên lòng yên dạ chút được ?”

      lên tiếng.

      “Ngươi cứ coi như ta sắp chết rồi !” Ta vội nhổm dậy, nắm chặt tay , nghiêm túc : “Xin ngươi hãy thả A Lãng ra .”
      KisaragiYueTrâu thích bài này.

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Tay Nải 74



      Dường như Phượng Thất Cóc đoán trước ta như vậy, trả lời, hoàn toàn làm lơ ta.

      Ta chầm chậm nhích lại gần, đắn đo nửa buổi, quyết định cho cái ôm nóng bỏng, “Cầu xin ngươi đấy…” vẫn nhúc nhích, ta cam lòng, lại ôm chặt hơn chút, nhưng vì ngồi thẳng, nên tư thế của ta rất thoải mái, như con mèo nghịch ngợm nhích tới nhích lui.

      thở dài, xoay người lại, vòng tay sau lưng ta giúp ta điều chỉnh lại vị trí. “Nếu ta thả ra, chẳng phải là nàng ngày ngày nghĩ kế chạy trốn hay sao?”

      Ta lắc đầu, “ có nếu như, ta thề! Nếu ta nuốt lời… sinh con có lỗ đít!”

      Lời dí dỏm này cuối cùng cũng khiến thoải mái, tiếng cười khe khẽ của theo lồng ngực truyền vào lòng ta, khiến người ta say mê. Lúc trước ta vẫn hiểu, vì sao tượng sùng bái lại nghiêm trọng như vậy, mấy vị thành chủ tiền nhiệm cũng được tâng bốc nhiều như , giờ xem ra, tên này quả có sức hấp dẫn khó diễn tả bằng lời…

      Cũng may dễ bực bội cũng dễ nguôi, những chuyện đồng ý với ta cũng ậm ờ qua loa. Sau khi ta về tẩm điện lâu, Tần Sơ Ước liền mang tin tức về, A Lãng được thả tự do, bây giờ được bố trí trong thiên viện phía sau Phức Đình Viên, mấy ngày nữa cho xuất cung.

      thả A Lãng xuất cung ngay, vậy chắc chắn là dùng hình với , ta phán đoán Phượng Thất Cóc lúc này tâm trạng khoan khoái, vì thế mới tốt bụng để ở trong cung chữa khỏi vết thương rồi mới , vừa khéo có thể giữ được hình tượng ân cần hết mực cho Phượng Sào cung. Đối với việc này ta rất dè bỉu, làm chuyện ác còn muốn tẩy trắng cho mình, đúng là hành vi vô đạo đức, ta phỉ nhổ.

      Ta dám hỏi thăm tình trạng gần đây của A Lãng, sợ truyền tới tai Phượng Thất Cóc, với tính tình sáng nắng chiều mưa của , phật ý cái là lật lọng được ngay. đúng là ở dưới mái hiên nhà người ta, thể thắt chặt chun quần vào mà sống.

      Phượng Thất Cóc tới thăm ta mấy lần, có ở lại đêm. Nghĩ tới đêm đó, ta liền cảm thấy trong cốt tủy của Phượng Thất Cóc có thói ham mê vô lại. Nửa đêm nửa hôm lẳng lặng mò vào phòng con , người ta gọi là hái hoa tặc. Mà cái con cóc này, hiển nhiên là biết hái hoa.

      Ta vẫn nhớ khi đó chừng giờ tý khắc, ta nằm giường đếm đến hai ngàn cái bánh sủi cảo vẫn tỉnh như sáo, trằn trọc lăn qua lộn lại nghe thấy có người lặng lẽ tiến vào, tiếng bước chân vừa khẽ vừa vững vàng, rất nhanh đến bên giường ta, ta quay lưng về phía người đó, sợ tới mức dám động đậy, chỉ khắc sau người đó liền nằm xuống sát cạnh ta, ôm lấy ta.

      Dựa vào mùi hương ta mới biết đây là Phượng Thất Cóc. Nơi này mặc dù là tẩm điện của , nhưng thường xuyên về, nghe Tiểu Đàm , mới vừa về thành, rất nhiều sổ sách và thư từ chờ đọc, còn phải đưa ra quyết sách, nghe các trưởng lão lải nhải đề xuất ý kiến, còn phải hòa giải mâu thuẫn giữa các tổng giáo và các kỳ môn, thậm chí còn phải làm bà mối se tơ hồng, tóm lại câu, thành chủ rất bận. Vì thế bình thường căn bản rất ít nghỉ ngơi, mệt mỏi nằm nghỉ luôn trong nội uyển ở điện chủ của Phượng Sào cung.

      Bây giờ đột nhiên tới đây, khiến ta trở tay kịp. Ta cũng dám giãy dụa, chỉ còn cách giả bộ ngủ say, trong bụng nhủ thầm, nếu thấy ta ngủ, hẳn có suy nghĩ nào khác, ta phải bình tĩnh lại, chẳng qua chỉ là gã đàn ông ba chân thôi mà.

      chỉ vùi đầu vào gáy ta, thở dài hơi, sau đó thầm bên tai ta câu: “Ta nên làm thế nào với nàng đây…” Trong giọng của chất chứa phiền muộn và hoang mang, như cái gai nhọn, lập tức đâm vào lòng ta, thể rút ra được nữa.

      Hai ngày nữa trôi qua, Tiếu Tiếu vừa lăn vừa bò tới báo tin cho ta, rằng A Lãng được thả ra khỏi Phượng Sào cung rồi. Lòng ta bồn chồn, cuối cùng nhịn được cầm lấy cây gậy ra ngoài, Tiếu Tiếu giả đò kéo ta lại, hai canh giờ nữa Phượng Thất Cóc có thể tới đây, bảo ta đừng có chạy lung tung. Ta khinh bỉ bảo Tiếu Tiếu: “Ngươi biết ta nhất định tới tiễn , nếu muốn ta , ngươi còn cố tình đến báo cho ta biết làm gì? Ngươi có phải là chiến hữu mặc chung quần với ta ? Nếu phải mau dẫn ta . Dù gì cũng là ngày cuối cùng rồi, còn có thể xảy ra chuyện gì được chắc?”

      Tiếu Tiếu là loại mềm nắn rắn buông, miệng lải nhải oán than lòng tốt được báo đáp, nhưng vẫn cùng ta chuyến, có điều bệnh điên của đúng là phải ngoa, dọc đường ngừng lải nhải bên tai ta, lại chỉ có hai câu, là: “Ngàn vạn lần phải về đúng lúc nhé, ta lại phải quỳ xích sắt đấy”, hai là: “Lưng quần của ngươi cỡ bao nhiêu? Ta mặc bị tụt đấy chứ?”

      “…”

      Lúc ta chạy tới thiên viện của Phức Đình Viên, vừa vặn nghe thấy tiếng bước chân quen thuộc từ trong viện ra, hơn nữa còn dừng lại xa trước mặt ta, sau đó rất lâu vẫn nhúc nhích.

      “A Lãng.”

      Tiếng gọi của ta dường như khiến A Lãng xúc động mãnh liệt, chạy tới, nhưng tiếng bước chân còn cách ta hơn ba thước dừng lại.

      Giọng Tiếu Tiếu rất thèm đòn, thủng thỉnh truyền tới: “Người này là để cho ngươi ôm đấy à? Thu tay lại mau.”

      Rất lâu sau, A Lãng mới hoang mang hỏi: “Như Hoa, nàng… xảy ra chuyện gì thế?”

      Ta đẩy Tiếu Tiếu ra, Tiếu Tiếu rất bất mãn, lại muốn giảng đạo lý cho ta, nhưng thấy thái độ ta quá cứng rắn, đành hậm hực đứng bên ngoài trông chừng cho chúng ta.

      “Như ngươi thấy đấy.” Ta xoay vòng trước mặt A Lãng, để thấy quần áo người ta, “Nghe bọn họ , Thất thành chủ với ta từng có đoạn tình ái nồng nàn. Bây giờ, hình như con quạ bị rơi xuống đất là ta đây lại được tìm về làm phượng hoàng rồi.”

      im lặng, ta đoán có lẽ là bị dọa cho ngây ngốc rồi, ta cũng hiểu mà.

      “Thất thành chủ … có tốt với nàng ?”

      Giọng của A Lãng vẫn như vì sao lấp lánh, sạch mà thuần túy, còn có chút ồm ồm đậm chất trai trẻ, dù đến cỡ êm tai, nhưng lại thấm ruột thấm gan như làn gió mát. Ta cười, “Ừm, tốt lắm.”

      “Vậy tốt rồi…”

      Lúc này ta sợ nhất là nghe được nỗi đơn sâu trong giọng của . Dù sao về mặt tình cảm, ta nợ kết cục viên mãn.

      Dường như nhìn ra nỗi khó xử của ta, liền vội vàng : “À, nàng đừng để ý, nàng có thân phận như vậy, ta há còn có thể trèo cao… Ta đấy! Nếu nàng gả cho ta quả thiệt thòi lắm, đáng đâu… Lúc trước ta còn nghĩ, đánh cá trở về có thể kiếm chút bạc lo liệu việc thành thân, ai ngờ thuyền đánh cá bị chìm, làm công phen còn suýt mất toi cái mạng . Bây giờ khéo quá, biết tốt với nàng là đủ rồi, có điều… Bây giờ tuy chưa tung tích thánh tế, nhưng thế nào thành chủ cũng thành hôn cùng thánh tế, vì thế sau này thánh tế đại nhân mới là chính thê, nàng tuyệt đối đừng làm mất lòng thánh tế đại nhân nhé…”

      rất thành khẩn, còn lo sau này ta bị “chính thê” của Phượng Thất Cóc ức hiếp. Ta bùi ngùi, nghe giọng ngày càng lại của , càng lúc càng thấy dễ chịu.

      “Lúc trước ta những tưởng ngươi chết rồi, có về nhà chuyến, cá khô mà chúng ta phơi ấy… đều mốc cả rồi, còn chỗ cá ướp muối để dự trữ, cũng bị ta mang về Phượng Sào cung rồi, chỉ muốn hoài niệm mùi vị kia chút.” Ta ngẫm nghĩ, “Trong nhà cũng còn lương thực, người ngươi có bạc, hay là ngươi chờ ta chút nhé, ta chuẩn bị cho ngươi ít! Có được ? lâu lắm đâu.”

      im lặng chốc, biết là kìm nén cái gì, cũng trả lời. Ta chỉ cho rằng đồng ý, dò cây gậy dợm bước , mới được bước bị kéo tay.

      “Ta ở lại đây có được ?”

      Ta trợn tròn mắt, “Cái, cái gì?”

      đột nhiên nắm chặt tay ta, ta hoảng hốt, cây gậy liền rơi xuống đất, phát ra tiếng vang .

      “Ta chỉ muốn… muốn ở lại bên nàng, ta cũng cầu xin nàng có thể bố thí cho ta chút tình cảm, chỉ cần để ta được ở lại bên cạnh nàng, nhìn nàng hạnh phúc là đủ rồi. ở lại bên cạnh nàng để nhìn tận mắt, ta sợ sau này nàng bị ức hiếp…”

      Kết quả, còn chưa đợi ta đáp lại, phía sau vang lên giọng lạnh lùng của Phượng Thất Cóc: “ cần nhọc lòng.”

      Lời này của lộ ra tín hiệu cực kỳ nguy hiểm, giống như con sư tử gầm ghè phẫn nộ, rạp mình dưới đất chuẩn bị nhảy xồ lên bất cứ lúc nào. Ta thầm than ổn, cuống quít buông tay A Lãng ra, A Lãng ràng cũng bị Phượng Thất Cóc từ trời giáng xuống dọa cho run lên, lúc ta chạm phải tay , phát run rẩy.

      Phượng Thất Cóc sải bước tiến vào, đứng lại bên cạnh ta, nhất thời bầu khí như bị phủ tầng băng vụn, lạnh tới mức sởn tóc gáy. Ta nhìn thấy dáng vẻ họ đối chọi nhau, có điều chỉ cần đoán cũng biết, cái dáng vẻ ngang ngược vênh váo thối um kia của Phượng Thất Cóc bày ra ánh mắt ngạo nghễ thế nào. Trước mặt Phượng Thất Cóc, dường như tất cả vật đều bị thu vô hạn, cho đến khi thành hạt bụi mà mắt thường nhìn thấy mới thôi. Thường ngày ra vẻ đủ đáng sợ rồi, huống chi là tình hình quỷ dị như bây giờ…

      Ta hơi lo lắng, muốn mở miệng hòa giải, đầu chợt vang lên giọng lạnh như băng của Phượng Thất Cóc, khiến ta giật thót mình.

      “Buổi tiệc rượu ngày mai, nàng chuẩn bị xong rồi à?”

      Ta nhất thời ngớ ra, ý nghĩ đầu tiên là: Ông nội , tư duy của con cóc này nhảy đến chỗ nào rồi? Ta theo kịp!

      có vẻ mất kiên nhẫn, “ có thời gian chuẩn bị, vậy mà lại có thời gian đến đây tâm với người quen cũ.”

      Lông mày ta giật giật, biết nên tiếp lời thế nào, Tiếu Tiếu liền ghé vào tai ta nhắc nhở: “Tiệc rượu! Tiệc rượu! Tiệc rượu chính thức phong ngươi là cơ đấy!”

      ra giọng Tiếu Tiếu vốn cũng , lại thêm kích động chỉ tiếc mài sắt nên kim, chẳng khác nào bị vách núi phóng đại lên nhiều lần, hiệu quả kinh người.

      Ta sững ra, tuy có chút hoang mang, nhưng nghĩ tới tâm tình Phượng Thất Cóc lúc này được tốt, ta vẫn ngoan ngoãn đáp lại : “À, ta nhớ ra rồi, tiệc rượu, con dâu xấu ra mắt cha mẹ chồng, ta hiểu mà.”

      Lời này dường như rất vừa ý Phượng Thất Cóc, giọng lập tức cất cao hơn, “Ta mang xiêm y mới tới cho nàng đấy, về xem .”

      Tiếu Tiếu thích hóng hớt, lập tức nhặt cây gậy lên nhét vào tay ta, còn len lén giật góc áo sau lưng ta, bên tai ta: “ thôi thôi thôi!”

      Mà chuyện ta sợ nhất cuối cùng xảy ra.

      A Lãng vẫn im lặng nãy giờ đột nhiên chộp đúng lúc Phượng Thất Cóc chuẩn bị mở miệng, giọng điệu còn cực kỳ kiên định. “Xin hãy cho ta ở lại.”

      Ta đứng giữa Phượng Thất Cóc và A Lãng, chỉ sợ Phượng Thất Cóc cáu tiết cho A Lãng chém cho rảnh nợ. Có điều Phượng Thất Cóc lúc này bình tĩnh hơn ta tưởng, lẳng lặng kéo ta tới gần, hỏi: “Dựa vào đâu?”

      “Nàng là người vô cùng quan trọng trong cuộc đời ta, ta muốn được tận mắt nhìn nàng hạnh phúc đời. Ta chỉ là thành dân lỗ mãng, ngài lại là thành chủ đại nhân cao quý, ta quả có chút sức uy hiếp nào đối với ngài cả. Nếu ngài xác định đối xử tốt với nàng cả đời, hà tất phải chú ý tới tồn tại của ta? Có điều… Nếu chính miệng nàng muốn ta , ta ở lại.”

      Phượng Thất Cóc chần chừ chốc lát, “Nàng muốn ở lại ư?”

      Ta biết hỏi ta, bất chợt hốt hoảng. Ta hiểu nếu ta phải, Phượng Thất Cóc nhất định tức giận, nhưng… ta vốn nợ A Lãng, khi bước ra khỏi Phượng Sào cung, A Lãng kẻ đơn có nơi nương tựa, quen với tháng ngày có người bầu bạn, lại quay về với độc, gian nan tới cỡ nào đây?

      “Ta có người thân đằng ngoại, hãy để làm người thân đằng ngoại của ta ở đây… được ?”
      KisaragiYue thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :