1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Ngươi Là Cái Tay Nải - Nhĩ Nghiên ( Hoàn - 80c )

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Tay Nải 65



      Ta nhìn thấy, muốn lùi về phía sau, nhưng đoàn người vừa nghe thấy “Thành chủ ra rồi!” liền nhốn nháo cả lên, mọi người đều ra sức chen lấn vượt lên, ta cũng bị cuốn theo dòng người về hướng khác. Cảnh tượng này, xem chừng chẳng khác gì đàn heo tranh ăn trong máng.

      Sau đó đài Phượng Sào cung truyền đến câu: “Im lặng.”

      Trong nháy mắt, bốn phía đều lặng phắc, nhưng ta nghe ra được, nhịp thở của mọi người lộ ra vẻ căng thẳng và hưng phấn.

      Chuyện về Phượng Minh Thành ta nghe A Lãng , vị Thất thành chủ đương nhiệm này chưa có ai được thấy mặt, sau đó xuất thành để tìm tung tích kẻ phản bội Thẩm Hòa và Băng Nương bị toàn thành phỉ nhổ, cùng với thánh tế kế nhiệm của thành.

      Bây giờ trọng thương trở về, nghe đồn là giết được kẻ phản bội, nhưng thánh tế kế nhiệm gặp bất trắc đường về thành, bị tách khỏi Thất thành chủ, đến nay hình như vẫn chưa tung tích.

      Ta thở dài, thánh tế đối với Phượng Minh Thành có ý nghĩa phi phàm, nếu còn thánh tế, e là Phượng Minh Thành phải rời khỏi nơi rừng Hổ Nhĩ trù phú này.

      Đột nhiên, bên tai ta vang lên tiếng mọi người reo hò mừng rỡ, nghe ràng, theo sau tiếng reo hò là các loại xì xào bàn tán, mấy phụ nhân và nương bên cạnh ta cũng sôi nổi thảo luận phong thái và vẻ ngoài của thành chủ, nghe giọng điệu vui sướng của bọn họ chắc vị thành chủ này phải đẹp trai oai hùng lắm.

      ra điều này cũng có gì kỳ lạ, dù sao Phượng Minh Thành cũng là tòa thành khép kín độc lập, dân chúng chất phác, hầu hết thành dân đều ngưỡng mộ phong thái của các liệp đầu, gần như coi đó là tín ngưỡng để tôn thờ, huống chi là lão đại của Phượng Sào cung, thủ lĩnh của các liệp đầu, thành chủ Phượng Thất Thiềm mà mọi thành dân đều cúi đầu xưng thần, tóm lại, Phượng Thất Thiềm được sùng bái điên cuồng tới mức khiến người ta giận sôi.

      Ví dụ như, ở chợ có rất nhiều tiệm bán tranh khiêu dâm về Phượng Thất Thiềm, mỗi tiệm tranh lại vẽ kiểu, có tà mị hớp hồn, có ôn hòa khiêm tốn, có xinh đẹp tao nhã, có lạnh lùng kiêu ngạo, các nương còn có thể cầu họa sĩ vẽ bức tranh có mình cùng Phượng Thất Thiềm để đem về chiêm ngưỡng. Bây giờ vị thành chủ này lộ mặt ra rồi, e là chỉ còn tiệm tranh có thể độc quyền kinh doanh thôi.

      Còn có các loại kịch bản phán đoán về chuyện cũ của Phượng Thất Thiềm, nào là chuyện tình thể của Phượng Thất Thiềm cùng Tiểu Đàm thủ thị*, tình đẫm máu cho đến tháng ngày quên lãng ngao du giang hồ giữa Phượng Thất Thiềm cùng Cầm Đoạn, khoa trương hơn chút, còn có năm tháng sầu triền miên của Phượng Thất Thiềm và nam sủng, chỉ có ngươi nghĩ tới, chứ có gì bọn họ bịa ra được.

      *thủ thị: hầu đứng đầu.

      Lại ví dụ như, đừng thấy nhóc Tiểu Điền ngày ngày quấn quít si mê A Lãng như thế, thế nhưng mỗi khi dùng bữa, nàng đều ném A Lãng ca ca âu yếm của nàng ra sau đầu, muôn phần thành kính mà khấu đầu ba cái trước chân dung Phượng Thất Thiềm.

      biết vị thành chủ kia làm động tác gì, những tiếng nhốn nháo lại ngưng bặt, sau đó giọng của vang vọng khắp thiên đài, lạnh lẽo mà ràng, cứng ngắc nhưng lại có chút suy yếu, còn xen lẫn vài tiếng ho khan.

      “Ta về thành mấy ngày nay, thân thể có bệnh, khiến cho chúng dân lo lắng, bây giờ gần như khỏi hẳn, Phượng Thất Thiềm xin cảm tạ.”

      dứt lời, tiếng hò reo lại rộ lên bốn phía, mọi người đều kích động.

      “Thời gian gần đây có khá nhiều lời đồn liên quan tới thánh tế kế nhiệm, do đó xin được làm , thánh tế về thành trước ta, chứ phải bị mất tích, chỉ có điều nhiều ngày bôn ba mệt nhọc nên thân thể khó chịu, chờ tới đại lễ chuyển giao thánh tế, mọi người được gặp nàng.”

      Ta ngẩn người, thánh tế này ra còn thần bí hơn thành chủ nhiều, nghe trước đây mỗi năm chỉ lộ diện có lần vào lễ mừng năm mới, so với thành chủ, ta càng tò mò tộc Ngọc Lan Già này mặt mũi ra sao, biết là có đẹp hơn vị mẫu thân phong hoa tuyệt đại của nàng ?

      Thất thành chủ chỉ vài câu rồi vào điện, sau đó Tiểu Đàm thủ thị tuyên bố vài thông báo và thông cáo mới, đều là mấy vấn đề về giá cả linh tinh, điều khá khiến ta lưu ý, là tin tức liên quan tới Lễ Ngư Thực kia.

      Lễ Ngư Thực là ngày lễ theo phong tục tập quán của thành, sau trận mưa đầu tiên của mùa thu ngày, để chúc mừng vụ thu hoạch lương thực hàng năm và cầu cho mưa tưới tắm cho đất đai phì nhiêu màu mỡ. Mà bởi vì thời điểm này hàng năm thượng du sông Phượng Tê thủy triều dâng cao, mang theo nguồn cá dồi dào, vì thế dân chúng đều dùng cá làm món chính, dùng rượu cất từ lúa mạch làm món phụ, cả thành ăn uống vui vẻ đêm.

      Trong thành thông báo thuyền đánh cá xuôi theo dòng Phượng Tê tới thượng du đánh cá, tới mấy ngày có chợ cá phong phú, nhắc các vị thành dân nên chuẩn bị sẵn sàng để trữ hàng, tuyệt đối đừng bỏ lỡ dịp này.

      Tiểu Đàm vừa dứt lời, nhiệt tình của mọi người cũng đều tản , túm năm tụm ba kéo nhau , chỉ có lời đàm luận về khuôn mặt thành chủ vẫn dứt bên tai. Ta lại tiện, chỉ còn cách đợi cho mọi người gần hết mới lần mò rời khỏi. Mới quay đầu được mấy bước, chợt nghe thấy sau lưng rộ lên tiếng huyên náo. Ta dỏng tai lên nghe, hình như là cuộc thi sinh diện liệp đầu mấy ngày trước vừa mới có kết quả, trong cung sai người ra dán bố cáo. Nhất thời, dòng người vừa tản bớt nay lại sôi trào, mọi người chen lấn xô đẩy, vô cùng náo nhiệt.

      “Nhanh như vậy có kết quả rồi à? thể nào, thời đại này có khi là dán bố cáo bịp bợm cũng chừng.”

      “Bà mù à? Là A bên cạnh Tiểu Đàm thủ thị dán bố cáo, làm sao mà giả được?”

      “Oa, chồng bác được chọn rồi kìa! Sau này ăn sung mặc sướng khỏi phải lo cơm áo gạo tiền nữa nhé!”



      Ta chẹp chẹp miệng, nhịn được oán thầm, trúng tuyển sung sướng cái gì chứ? Sau này ru rú trong nhà chờ chồng về, biết ở bên ngoài phải chịu cảnh gió tanh mưa máu ra sao, chưa biết chừng ngày nào đó đầu chồng ngươi cũng được đưa đến trước mặt ngươi, đó là cảnh tượng kinh khủng cỡ nào chứ, chỉ nghĩ thôi thấy kinh hoàng. Nếu A Lãng bất hạnh bị chọn, ta hủy hôn ngay vào ngày thành thân, nếu hủy hôn được, ta tự treo cành đông nam*, nếu treo được cành đông nam… Ta kéo đâm đầu vào đậu phụ đông bên nhà Đông Thi làm đậu phụ cùng tự tử.

      *Tự treo cành đông nam: ý tự tử vì tình. Đây là câu thơ trong bài dân ca đời Hán.

      Ta thở dài, bỗng nhiên bị người bên cạnh xô phải, cây gậy dò đường của ta liền rơi xuống đất. Ta ngồi xổm xuống mò mẫm mãi vẫn tìm được, lúc buồn rầu chợt có người nhét cây gậy vào tay ta, còn nhàng câu: “Cầm lấy này, tỷ tỷ cẩn thận chút nhé.”

      Nghe giọng kia, hình như là thiếu niên còn tuổi… Chưa đợi ta lời tạ ơn, thiếu niên kia bị người đàn bà từ đâu xông tới kéo ra.

      Người đàn bà kia khóc thất thanh, vừa khóc vừa : “A quý nhân, xin cậu thương cho nhà chúng tôi mấy đời độc đinh, bỏ qua cho nhà chúng tôi ! Nó thích hợp làm liệp đầu đâu, công phu mèo quào của nó mà làm liệp đầu chỉ có đường thành quỷ dưới đao của người ta thôi!”

      Thiếu niên tên A kia bất đắc dĩ : “Bác à bác đừng quỳ nữa, đứng dậy , sinh diện liệp đầu đều là do các vị tổng giáo đầu lựa chọn, ta cũng làm gì được.”

      “A quý nhân, cậu mà chịu giúp tôi tôi chẳng biết cầu xin ai nữa! Tôi cũng biết dốc sức vì thành là chuyện đương nhiên, nhưng bản lĩnh thằng bé nhà tôi đến đâu tôi quá ràng, nó thực làm liệp đầu được đâu, xin ngài hộ vài câu trước mặt thành chủ, giúp tôi chút mà!”

      Ta dừng bước, nhíu mày. ra quy định này của Phượng Minh Thành đúng là vô tình quá, chẳng thèm quan tâm người được chọn có phải là độc đinh hay , nhất định phải bắt người ta làm công việc nguy hiểm như thế, khiến cho dân chúng phẫn nộ tới cỡ nào đây?

      Đầu óc ta chợt lóe lên suy nghĩ khác thường, …dường như rất lâu trước đây ta cũng từng có ý nghĩ như vậy, cảm thấy rất đỗi quen thuộc.

      ràng A bị khó xử, “Chuyện này… Ta …”

      “To gan!”

      Tiếng quát này vừa vang lên, mọi người đều im bặt.

      A ấp úng gọi tiếng: “Tiểu Đàm tỷ tỷ…”

      Tiểu Đàm kia bước chân nhàng, nhưng từng bước đều vững chãi, giọng thể nghiêm nghị và tức giận, “Dân phụ to gan, ngươi biết quy củ trong thành mà còn cố ý vi phạm, chẳng lẽ là muốn tổng giáo đầu phải nghiêm trị lệnh lang để răn đe chúng dân, ngươi mới thỏa mãn?”

      Người đàn bà kia nghe vậy liền cuống quít dám dám, rồi vội vàng chạy mất, có lẽ bị dọa cho sợ hết hồn.

      Chờ người đàn bà kia khỏi, Tiểu Đàm thở dài, giọng quở A : “Ta sớm bảo đệ rồi, đối với những chuyện đệ thể can thiệp này, nhất định phải nhẫn tâm chút, đệ đều cho vào tai trái cho ra tai phải có phải ?”

      “Tiểu Đàm tỷ tỷ, đệ sai rồi…”

      Bọn họ chuyện rất khẽ, người bên ngoài hẳn là nghe được, nhưng ta mù hai mắt, tai và mũi lại trở nên vô cùng nhạy bén, vì thế tiếng chuyện của bọn họ vẫn truyền đến tai ta rất ràng.

      Tiểu Đàm : “Lần sau đừng thế nữa, gần đây vì Thất thành chủ mà ta đủ phiền rồi, đệ đừng gây thêm phiền toái, nhất định phải cố gắng tuân theo quy củ.”

      “Phiền gì ạ? Vì vết thương của Thất thành chủ ư? phải Thang bà bà vết thương của ngài ấy khỏi bảy tám phần rồi ư?”

      “Vết thương người còn dễ lành, chỉ e tổn thương trong lòng mới khó… Cũng biết thánh tế nương đâu rồi, Thang bà bà tận mắt nhìn thấy nàng ấy tiến vào thác Phong Lâm rồi mà, như thế, vì sao nàng tới tìm Thất thành chủ cơ chứ?”

      A ngập ngừng: “…Hay là xảy ra chuyện ngoài ý muốn gì đó?”

      “Phi phi phi! nhăng cuội gì đó! , trở về thành thôi!”

      Sau đó bên kia truyền tới tiếng cửa cung khép lại kẽo kẹt, có lẽ bọn họ vào cung rồi.

      Ta bừng tỉnh, ra thánh tế… bị mất tích ư? Những gì vị Thất thành chủ kia thiên đài đều là gạt người… Chẳng lẽ chỉ muốn trấn an lòng dân thôi sao… Đêm hôm trước phía đông nam rừng Hổ Nhĩ còn xảy ra động đất, tiếng gào rú của hơn nghìn sinh linh vô cùng chói tai. Phong thủy luân chuyển, chẳng biết chừng ngày nào đó trong thành xảy ra động đất. Nghĩ như vậy, ta liền lo lắng, căn nhà lụp xụp kia của A Lãng làm sao chịu được thiên tai như vậy, ngay cả con chó cách vách thường ngày sủa vài tiếng, căn nhà chấn động tới mức xà nhà lung lay, ngói rơi lả tả.

      Nghĩ tới con chó nhà cách vách, ta chợt nhớ ra sáng nay quên chưa đóng cửa, con chó kia nhăm nhe cá khô phơi trong nhà lâu, nhỡ nó thừa dịp ai trông nhà xông vào gây án hỏng bét. Ta lo ngay ngáy, bước chân trở nên gấp rút, kết quả lại va phải người.

      Thứ gì đó người kia bị ta hất rơi, tức tối mở miệng mắng ta, ta vừa xin lỗi, vừa nhoài người mặt đất lần mò nhặt đồ lên, người kia im lặng chốc lát rồi : “Ngươi là người mù, việc này bỏ qua , lần sau cẩn thận chút.”

      Ta vội đứng dậy cảm ơn, sau đó nghe thấy tiếng gọi từ xa vọng tới: “Thẩm nương –– Thẩm nương dừng chân ––“

      Giọng này, hình như là nàng tên Tiểu Đàm kia…
      KisaragiYueTrâu thích bài này.

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Tay Nải 66



      Ta vừa quay đầu lại bị người đàn ông xa lạ nhiệt tình đỡ đến đầu hẻm, người qua đường kia còn ngừng trách móc ta: “ nương mù mà còn lơ ngơ giữa đường, nếu phải tôi kéo lại vừa nãy bị xe ngựa tông vào rồi đấy.”

      Ta ngẩn ra, vội vàng cám ơn, nhưng người đó mất, chỉ để lại tiếng bước chân vội vã. Ta cũng dẫn ta tới nơi nào, nhưng cẩn thận lắng nghe còn nghe thấy tiếng của Tiểu Đàm nữa.

      Sau khi chống gậy mò về nhà, ta bắt đầu chậm rãi học cách tự mình sinh hoạt dựa vào cái gậy. A Lãng mười ngày nửa tháng chưa thể về được, nếu tự ép mình làm quen với thế giới mù mịt này, chỉ e ta phải ăn gió Tây Bắc nhiều ngày.

      Mấy ngày nay nghe Phượng Sào cung treo giải thưởng lớn tìm người, ta vốn ít giao tiếp với người khác, A Lãng rồi, ta lại càng thu vòng giao tiếp của mình, vì thế nắm bắt được bất cứ tin tức gì, chỉ tình cờ nghe từ miệng người qua đường mới biết người kia hình như là nữ, chân dung người đó được dán tường cung, cũng biết là phạm tội gì, trong cung ngày ngày cử đám sứ giả cầm bức chân dung này tuần tra trong thành, rất có tư thế tìm ra quyết bỏ cuộc. Theo đó là các loại tin tức ngầm truyền ra, làm cho người ta ôm bụng cười nhất chính là, mọi người đoán kia là hầu từ trong cung trốn ra, thừa dịp Thất thành chủ bị thương nặng cơ thể yếu ớt dễ đẩy ngã, ban đêm cướp đoạt trong trắng của Thất thành chủ.

      Dù ta rất muốn vào thành tham gia trò vui, nghe ngóng mấy câu chuyện mà các tiên sinh kể về kia, nhưng ta hành động bất tiện, thể chạy lung tung, hơn nữa cảm giác phương hướng của ta kém kỳ lạ, kém tới mức quả trời đất tha, chỉ ra khỏi nhà hơn mười mét tìm được đường, vì thế cất nhắc các loại nhân tố nội ngoại này, ta vẫn đành kìm nén lòng hiếu kỳ mãnh liệt, chờ A Lãng về hẵng , chỉ mong vụ bát quái này kéo dài được tới mười ngày nửa tháng.

      Tháng ngày trôi qua buồn tẻ, ta lại vui vẻ thanh nhàn, phải ở nhà đãi trấu cho gà ăn, chính là chăm sóc cây bông và lúa trong ruộng, chỉ chạy tới chạy lui hai nơi này, buổi tối giúp A Lãng vá lại quần áo cũ, khâu lại những đường chỉ bung.

      Khoảng nửa tháng sau, ta mới nhận được thư gửi về, đáng tiếc ông bác đưa thư biết chữ, đọc được cho ta nghe. Ta quýnh lên, cầm theo bức thư tìm Điền tẩu, phu quân bà ta là tiên sinh đọc sách, nhất định biết chữ. Lúc ta hứng thú bừng bừng chạy tới, mới phát chỉ có mỗi nhóc Tiểu Điền ở nhà.

      Nhóc Tiểu Điền gắt giọng bảo ta: “Ngươi tới đây làm gì?”

      Ta cũng quan tâm nàng có căm ghét ta hay , chỉ nghĩ, cha nàng là người trong bụng có mực*, chắc nàng cũng lăn lê trong nghiên mực mà lớn lên, ta bèn chìa bức thư ra, : “Đọc cho ta nội dung bức thư này được ?”

      có kiến thức, học vấn

      Nàng im lặng lát, cầm lấy thư trong tay ta, “A Lãng ca ca viết thư cho ngươi à?”

      “Ừ.”

      Nàng lại im lặng, sau tiếng sột soạt, liền nghe thấy nàng : “A Lãng ca ca đối xử với ngươi tốt đấy.”

      Ta thấy hình như nàng hơi mềm lòng, liền sốt ruột : “Đọc hộ ta chút, được ?”

      “Đọc cho ngươi ta được lợi gì?”

      Ta ngẫm nghĩ, “Sau này ngươi tìm A Lãng chơi, ta nhất định tức giận.”

      Nhóc Tiểu Điền rất khinh thường, hừ tiếng, “Kể cả ngươi tức giận, ta cũng tìm A Lãng chơi.”

      Ta nhịn được bật cười, “Ngươi xem, sau khi ta thành thân với , ta là vợ , nếu ta tức giận, A Lãng chơi với ngươi nữa, vì thế ngươi phải lấy lòng ta mới có cơ hội tiếp cận chứ.”

      Chắc nàng cảm thấy ta có lý, đáp câu được, sau đó ngẫm nghĩ chút rồi tiếp: “Thế này , nếu ta đọc thư cho ngươi nghe, ngươi phải tới khu chợ trong trung tâm thành mua sợi đay để dùng vào lễ Ngư Thực cùng ta, đây là nhiệm vụ mẹ giao cho ta, ta thích mình.”

      Ta vừa đồng ý, liền nghe thấy nàng đọc mấy câu nhanh như gió, ta còn chưa nghe , bảo nàng đọc lại thêm lần nữa, nhưng nàng tỏ vẻ mất kiên nhẫn, là ta cố ý, chính là muốn kích thích nàng, khiến nàng đố kỵ. Ta biết nàng giở thói ngang ngược, trong lòng bất đắc dĩ, nhưng chỉ đành cất thư vào trong túi, cùng nàng tới chợ.

      ra gian nhà của A Lãng ở bên bờ nhánh của sông Phượng Tê, thuộc về ngôi làng ngoại thành tương đối hẻo lánh, cách khu chợ trong thành rất xa, lần trước A Lãng rời bến thuyền ở cảng ra khơi, lúc ta tiễn, phải qua trung tâm thành, quãng đường từ đó trở về quả khiến người ta phải ghi lòng tạc dạ… Từ đó về sau ta liền thề bao giờ trung tâm thành nữa, vì thế bây giờ đáp ứng nhóc Tiểu Điền cũng phải hạ quyết tâm rất lớn, nhưng mối làm ăn này quả chẳng lời lãi gì, nhóc Tiểu Điền đọc thư qua quýt quá.

      Trong khoảnh khắc bị nàng kéo đến chợ ta chợt có dự cảm chẳng lành, bởi vì nàng lòng vòng qua những nơi tập trung rất đông người, dừng lại chỗ nào, căn bản giống như đến mua sợi đay, mà càng giống như muốn tới chỗ khác. Ta hỏi hàng muốn đâu, nàng liền giả ngu mua sợi đay, còn làm gì nữa?

      Sau đó nàng chợt buông tay ta, kêu ca bị đau bụng, muốn tìm nhà xí. Ta ngăn được, chỉ đành để nàng , hỏi nàng bao giờ về, nàng cũng trả lời ta, nhưng tiếng bước chân chạy xa nghe cũng rất hấp tấp, giống như gạt ta.

      Ta đứng tại chỗ chờ nàng mất nửa chén trà, vẫn thấy nàng quay lại, lúc này liền hoảng hốt. Lẽ nào nàng xảy ra chuyện gì rồi?

      Kết quả chỉ chớp mắt sau khi nảy ra cái ý nghĩ mà sau này nhớ lại mới thấy nực cười này, cánh tay của ta bị ai đó túm chặt.

      “Trông rất giống với người trong tranh, chừng lần này là đúng đấy.”

      Ta run lên, con ngươi bất an đảo qua lại, theo bản năng bắt đầu xô đẩy người túm tay ta, “Các người làm gì thế…”

      Người giữ tay ta là gã vạm vỡ, vải áo người rất đặc biệt, sờ vào trơn láng mềm mại, sờ kỹ hơn có thể nhận ra bên trong còn có lớp tơ vàng, từng mảnh nối tiếp nhau, vô cùng dẻo dai, giống như thánh giáp vàng của người trong Phượng Sào cung.

      Nghĩ như vậy, ta liền hoảng sợ, bọn họ muốn bắt ta ư? Nhưng ta là thành dân lương thiện, giữa ban ngày ăn trộm ăn cướp, dụ dỗ người có vợ, dựa vào đâu mà muốn bắt ta. Ta giãy giụa, gã vạm vỡ kia liền bẻ quặt tay ta ra sau lưng, đau tới mức ta túa mồ hôi lạnh.

      “Đây phải người mù sao? bắt nhầm người đấy chứ?”

      “Bên tuy chỉ thị vì sao phải bắt kia, nhưng lại phát lệnh truy nã hạng giáp (hạng A đấy, nghe đại quá :))) ), vậy nên kia chí ít cũng phải là trọng phạm giết người trong thành, thân thủ ắt phải cao siêu. Mấy người bắt lúc trước còn đáng tin chút, huynh xem này mù lòa như thế, trông cũng yếu rớt làm gì có sức chiến đấu, tuyệt đối phải đâu.”

      Phía sau gã vạm vỡ kia vang lên những tiếng bàn cãi đầy nghi vấn.

      Gã vạm vỡ lại : “Chúng ta chỉ tuân lệnh làm việc, nếu bắt nhầm lại thả ra là được, có điều nhóc vừa nãy dẫn nàng ta tới đây phải rồi ư, này lai lịch , nhiều ngày trước trôi từ thượng du sông Phượng Tê xuống, rất có khả năng phải người trong thành, cho dù nàng ta phải là trong bức tranh, ắt cũng có chút vấn đề, dù thế nào cũng phải điều tra ràng mới được.”

      Ta bất đắc dĩ, “Đại ca à, ta trói gà chặt, bây giờ mắt còn mù lòa, tạm thời cho dù có lai lịch thế nào chăng nữa, Phượng Minh Thành của các người rộng lớn như thế còn sợ như ta hay sao? Tuy ta phải người trong thành, nhưng ta sắp trở thành vợ của người trong thành các người ngay đây, như vậy còn được à?”

      Gã vạm vỡ kia chần chừ, “ thế, vậy hãy gọi phu quân tương lai của đến đây làm chứng, phu quân tương lai của là vị nào?”

      tên A Lãng, ở số tám thôn Điền Hoa, mấy ngày trước mới ra khơi đánh cá, nhưng sắp về rồi.”

      Ta vừa dứt lời, liền nghe thấy đám bọn họ cười rộ lên, người trong số đó dùng giọng điệu châm chọc : “ nương à, chọn người làm chứng đến là hay , tối qua mới có tin truyền về, thuyền đánh cá ra khơi đụng phải đá ngầm, chẳng có ai sống sót cả, vị “phu quân tương lai” này của sợ là chôn thây dưới lòng sông Phượng Tê rồi, vẫn nên ngoan ngoãn đợi thẩm vấn , đừng có bịa đặt mấy lời dối trá này nữa.”

      Ta lập tức sững sờ, “ thể nào… Sáng nay thư của mới chuyển về mà… Sao có thể chết được? Các người…” Ta còn chưa dứt lời, bị bọn họ nhét vải vào miệng.

      Sau khi bị bọn họ đưa đến lao ngục trong Phượng Sào cung, ta vẫn chưa hồi hồn, chờ tới khi tỉnh táo lại, mới phát chân tay ta đều bị đeo xích, xích sắt kia cực kỳ dày nặng, theo lý luận của bọn họ chó sủa mới càng thích cắn người, bọn họ sợ ta giấu tài, vì thế nhất định phải dùng tới đãi ngộ hạng nặng này.

      Kết quả ngây ngốc rất lâu mới phát , ra những người “giấu tài” ở cùng phòng giam chỉ có mình ta…

      Nghe tiếng hít thở trong phòng giam có ít nhất mười mấy người, lúc bọn họ cử động đều gây ra tiếng xích sắt kéo lê hệt như ta, nên hẳn là đều dùng loại xích sắt giống nhau. Nghe bọn họ thi thoảng tán gẫu, ta đoán bọn họ cũng đều là những người mẹ hiền vợ đảm, lương dân trong thành an phận thủ thường, người có sức chiến đấu nhất chính là nương làm nghề giết lợn. Bọn họ điên tới cỡ nào mới bắt bớ bừa bãi như vậy chứ?

      Trong lòng ta thầm nghĩ, ha ha, trong bức chân dung kia, nhất định chỉ đẩy ngã Thất thành chủ, mà còn xâm phạm cúc hoa của !

      Chưa được hai ngày, lại có thêm mấy người “giấu tài” nữa bước vào, ta tần ngần ngồi trong góc, tâm trạng lo sợ hoang mang bởi vì những người “giấu tài” càng ngày càng nhiều mà dần thả lỏng. Mà sau khi thả lỏng, chuyện A Lãng lại càng lúc càng khiến ta khó mà tiếp nhận.

      Ta rút bức thư của A Lãng từ trong túi áo, siết trong tay hết lần này đến lần khác, nội dung bức thư vốn ta rất chờ mong, bây giờ lại muốn biết chút nào… Ngộ ngỡ… là giấy báo tử do người phụ trách xử lý cố ở địa phương gửi về sao… Ta đau khổ, chợt nghe chung quanh rộ lên tiếng huyên náo, ta cẩn thận lắng nghe, mới phát bên ngoài lao ngục truyền tới tiếng bước chân ngày càng tới gần.

      Giống như, có phần nôn nóng…

      Sau khi tiếng bước chân dừng lại trước phòng giam của chúng ta, có giọng nữ vang lên: “Tất cả có dung mạo giống trong tranh đều ở đây cả phải ? bỏ sót ai đấy chứ?”

      “Vâng, thưa Tiểu Đàm thủ thị.”
      KisaragiYueTrâu thích bài này.

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Tay Nải 67


      Tiểu Đàm thủ thị là thị nữ bên cạnh Thất thành chủ, chưởng quản đám nữ hầu nam hầu của Phượng Minh Thành, là vai nữ chính nổi tiếng nhất trong lời đồn cùng Thất thành chủ, ngoại trừ Cầm Đoạn từng vang danh thời.

      Nàng tới đây làm gì?

      Ta nghĩ ngợi, liền nghe thấy nàng với gã canh gác: “Trong số những người này, rất có khả năng có phạm nhân chúng ta tìm, kẻ này tội ác ngập trời thể tha thứ, nhất định phải để Thất thành chủ đích thân xét hỏi, nơi này quá tù mù, ta cũng nhìn ra được người nào mới là ả. Các ngươi cứ gỡ bỏ xích sắt chân tay họ ra , ngàn vạn lần được gây thương tổn đâu đấy! Chú ý ngàn vạn lần thể làm họ bị thương!”

      Tiếp đó tay chân chúng ta đều được thả tự do, ta dựa vào song gỗ đứng dậy, nghe thấy có người với Tiểu Đàm thủ thị: “Trong số những người mà chúng ta bắt có thể có cả thành dân vô tội, xin cả gan hỏi Tiểu Đàm thủ thị câu, thân thể phạm nhân kia có điểm đặc biệt gì ? Ví dụ như chân thọt, mắt mù, hoặc là… người câm?”

      Tiểu Đàm thủ thị ngập ngừng, “Cũng có khả năng… Nàng thể bị thương, bị thương cũng rất mau lành.” Giọng của nàng trở nên rất thấp, thậm chí rất u ám, “ phải là… các ngươi dùng hình đấy chứ?”

      “… dám dám, vẫn luôn chờ chỉ thị!”

      Tiểu Đàm thủ thị dường như thở phào nhõm, “Vậy tốt, như vậy thả những nương thân thể có khuyết tật ra cả .”

      Ta vừa nghe thế, tảng đá lớn trong lòng cuối cùng cũng coi như được buông xuống. Chỉ chớp mắt tiếp theo ta liền nhận ra có người tới đỡ ta, trong hành lang hẹp lúc ra khỏi lao ngục, vốn là ta cùng với nương câm và nương thọt chân được đưa tới cửa cung, muốn bước ra ngoài chợt bị người phía sau gọi lại: “Này –– được ! được !”

      Gã hầu nam dẫn đường cho chúng ta sốt ruột hỏi: “Lại làm sao thế?”

      Người kia thở hồng hộc, “Tiểu Đàm thủ thị , có thể người kia ngụy trang, lệnh cho chúng ta dẫn những nương này quay lại.”

      “Vừa rồi còn là thả được, giờ lại thay đổi được ngay, chậc chậc chậc.”

      “Hình như là ý của Thất thành chủ, Tiểu Đàm thủ thị tự ý thả người báo lên Thất thành chủ, kết quả bị Thất thành chủ mắng cho trận rồi.”

      Ta hoảng sợ. Ông nội nó, đánh chết ta cũng quay lại đâu, quay lại rồi cũng chẳng biết bị nhốt bao nhiêu ngày trong khi có tội tình gì.

      Lúc cánh tay bị tóm, ta ra sức giằng co, chỉ còn bước nữa là ta có thể ra khỏi thành, vì sao lại gặp phải chuyện như vậy chứ! A Lãng tại chưa sống hay chết, có thể có tin tức gì đó truyền về, nghĩ tới việc ta còn dưng bị nhốt trong cái nơi chết tiệt trong cung này ta liền tức giận, càng tức giận lại càng giãy tợn.

      “Ta quay lại! Các người thả ta ra! Khốn kiếp!”

      Gã kia bị móng tay ta cào trúng mặt, giận dữ giáng cho ta cái tát, cái tát này của dùng sức khá mạnh, rất có ý tứ muốn đập cho ta hôn mê bất tỉnh rồi khiêng .

      Miệng còn hùng hùng hổ hổ, “Xem ra ngươi chính là chột dạ! Thất thành chủ minh thần võ, tính toán như thần, may mà bị ả trà trộn lẩn mất, mau mau lôi !”

      Ta bị tát đến váng cả đầu, sau đó bị bọn chúng dẫn tới nơi biết tên, bọn chúng đẩy mạnh cái, ta ngã vật ra đất, nếu là tàn nhẫn hơi quá, bởi vì đất có trải thảm mềm, vì thế chút trầy da ta cũng có.

      Ta lần mò tấm thảm len đất, mềm mại nhẵn nhụi, dày nặng chắc chắn, hơn nữa ta sờ lần nửa ngày mà vẫn chưa thấy điểm dừng, hiển nhiên là cái loại thảm lớn đến mức khiến người ta tặc lưỡi. Mà tấm thảm lớn như vậy, ít nhất phải dùng hai bộ lông thú dày mới dệt thành, ước chừng cũng quý báu tới mức khiến người ta tặc lưỡi. nơi toàn thứ đồ khiến người ta tặc lưỡi như vậy, sao có thể dùng để thẩm vấn phạm nhân? Hơn nữa khí nơi này thoang thoảng có mùi đàn hương nhàn nhạt, ai thẩm vấn phạm nhân mà còn đốt gỗ đàn hương cho thơm nữa chứ?

      Bên cạnh có nương tốt bụng đỡ ta ngồi dậy, còn hỏi ta có bị thương chỗ nào , ta lắc đầu, hỏi nàng nơi này trông thế nào, nàng đáp: “Nơi này rất lớn, rất tráng lệ, có thể là… tẩm điện.”

      Tẩm điện? Khi nãy Tiểu Đàm Thất thành chủ muốn đích thân thẩm vấn, chẳng lẽ là đưa chúng ta tới tẩm điện để thẩm vấn? Ồ, trong nháy mắt ta chợt hiểu ra, ta thầm rủa trong lòng, ông nội cái gã Thất thành chủ này, nhất định là tên biến thái, treo đầu dê bán thịt chó, muốn giở trò dâm ô trụy lạc với các thiếu nữ đây mà!

      nương, ta nhìn thấy, những nương ở đây trông thế nào? Đều xinh đẹp phải ?”

      nương kia dường như nghiêm túc đánh giá lượt, sau đó câu khiến ta tí ói máu.

      “Đều rất xinh đẹp, so ra hơi thua kém chút.”

      “…”

      lát sau, đám người chợt nhốn nháo, ta hỏi nương kia là xảy ra chuyện gì, nàng ghé tai ta giọng bảo Thất thành chủ đến rồi. Nghe giọng điệu và nhịp thở của nàng hưng phấn tới mức quả sắp ngất xỉu đến nơi rồi.

      Đúng như dự đoán, chỉ chốc sau nàng lại kề tai ta : “ nhìn thấy đúng là đáng tiếc! Thất thành chủ đúng là người trời! Mấy hôm trước ở dưới tường cung chưa được nhìn , bây giờ nhìn gần mới thấy đúng là báu vật, còn đẹp hơn trong tranh nhiều!”

      Ta nghiêng tai lắng nghe, mới nghe thấy Tiểu Đàm thủ thị với Thất thành chủ: “Chủ nhân, có cần nô tỳ tìm từng người ạ?”

      cần.”

      Giọng của vị Thất thành chủ kia giống như có thể đoạt mất hồn phách người ta, càng khiến ta giật mình cảm thấy như từng quen biết. Loại ngữ điệu nghiêm nghị, từng chữ quý như vàng này… rất quen thuộc…

      Lẽ nào trước đây ta có quen biết loại người thích ra vẻ thâm trầm này? Loại người này quả nhiên đáng ghét, ta mất ký ức mà ấn tượng còn bám chặt trong đầu ta như da trâu vậy.

      Nghe giọng Tiểu Đàm thủ thị có vẻ hơi khó xử, nàng khuyên lơn: “Chủ nhân, ngài đừng nóng giận, có lẽ là… nương còn ham chơi, muốn chơi trốn tìm với ngài hoặc là…”

      Giọng nàng càng lúc càng , dần dần còn nghe thấy nữa.

      Muốn bắt phạm nhân mà thế à… Hoàn toàn chẳng giống chút nào.

      Thất thành chủ im ắng chốc, mọi người thấy có động tĩnh gì cũng ai dám lên tiếng, ta cũng cúi đầu, im lặng chờ xem tình thế. Ai ngờ cơn gió thổi qua cửa sổ, bức thư của A Lãng bay ra từ túi ta, ta vừa nhận ra liền vội vươn tay ra bắt, nó lại bị gió thổi lên, tuột khỏi lòng bàn tay ta.

      Ta nhủ thầm tiêu rồi, sau đó lần mò theo tiếng động, ngẩng đầu lên quờ quạng mấy lần mà vẫn bắt trúng. Trước mặt ta chợt vang lên tiếng bước chân, lúc tiếng bước chân kia ngừng lại, nơi mũi chân phát ra tiếng sột soạt của giấy bị vò, tiếng vang rất .

      Bức thư kia hẳn là bị người ta giẫm lên rồi.

      Kèm theo tiếng bước chân kia, còn có mùi hương kỳ lạ thân người vừa tới.

      Ta có chút luống cuống, chỉ biết ngơ ngác ngồi tại chỗ, vươn tay sờ soạng về phía giày của người đó, cũng dám rút bức thư ra.

      Đột nhiên có người đỡ ta lên, khi người đó thầm bên tai ta, ta mới biết người đỡ ta chính là Tiểu Đàm thủ thị, giọng điệu của nàng rất nôn nóng, dường như còn oán giận ta. Nàng : “ nương! có biết chủ nhân lo cho lắm ! ở trong thành mà sao đến tìm chủ nhân? Chủ nhân giận lắm đấy, mau dỗ dành , mau, mau!”

      Ta nghe nàng ta mà chẳng hiểu mô tê gì, những người chung quanh nghe thế lại có phản ứng rất lớn, nhao nhao thảo luận, đại khái là ra phạm nhân đó là nàng ta, nàng ta giả bộ nhìn thấy để được đồng tình các kiểu. Ta lập tức ngây người, dưng phải chịu nỗi oan uổng như thế khiến toàn bộ lửa giận và nỗi bực dọc tích tụ trong lòng ta bấy lâu bộc phát.

      Ta đẩy Tiểu Đàm thủ thị ra, “Ta quen biết các người, càng biết ngươi gì! Thả ta ra .”

      Tiểu Đàm thủ thị im lặng, rồi lại cố khuyên nhủ, “ nương đừng quậy phá nữa! đến lúc này rồi, chủ nhân ngày ngày đều bồn chồn yên, chờ tin của , ngày ngày lo lắng cho đứa trẻ trong bụng , sao lại nỡ ra những lời như thế?”

      Ta ngây ngốc rồi, còn chưa chờ ta phản ứng lại, liền nghe thấy vị Thất thành chủ ngang ngược kia hờ hững câu “Những người khác ra ngoài hết ”, Tiểu Đàm ném lại cho ta câu “ nương bảo trọng”, sau đó liền buông tay ta ra, chung quanh vang lên những tiếng bước chân lộn xộn, cuối cùng là tiếng đóng cửa vang vọng rất lâu.

      Sau khi mọi người hết, bốn phía trở nên yên tĩnh tới mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi, mỗi khi gặp phải hoàn cảnh này, sâu trong đáy lòng ta liền cảm thấy sợ hãi, còn bất giác nín thở, chờ tới lúc sắp chết ngộp mới nhớ mà hít thở. Ta vốn nổi giận đùng đùng, bây giờ bị bầu khí như đóng băng ba thước này đè nén, tâm trạng gì cũng bị ép cho xẹp lép, chỉ còn lại cảm giác trống rỗng và nỗi nghi hoặc.

      Chẳng lẽ ta… từng vào cung, sau đó cưỡng bức cái người được gọi là thành chủ trước mặt này? Sau đó lại phủi mông xuất cung rồi bị mất trí nhớ? Ta đến nỗi khốn nạn như vậy chứ…

      Ta nghe thấy tiếng ngón tay vuốt trang giấy, đoán rằng nhặt bức thư lên.

      lâu sau, giọng đều đều của chậm rãi cất lên, vang vọng trong căn phòng rộng lớn.

      “Ai gửi thư cho nàng đây?”

      Ta chợt có cảm giác ngột ngạt khó hiểu, có lẽ là bởi vì vị này là lãnh đạo, cho nên lúc chuyện có luồng khí khiến cho người ta khó mà chống cự được, cứ thế tự nhiên chui vào trong tai người nghe.

      Mặc dù ta muốn mắc mớ gì tới ngươi, nhưng ngẫm lại, biết đâu ta cưỡng bức , còn thèm xin lỗi, liền thuận theo đáp câu “Ừm”.

      Ai ngờ đột nhiên nắm cổ tay ta, đau tới mức ta nhíu mày xuýt xoa. Ta giãy mấy lần, thấy định buông tay, ta mới mở miệng : “Nếu ta ngủ với ngươi rồi, ta bồi thường cho ngươi chút được ư? Cần gì phải làm thế này chứ!”

      ngẩn ra, bàn tay nắm cổ tay ta buông lỏng, ta nhân cơ hội vùng giãy ra, nhưng ước lượng sai sức lực, ngã cái rầm vào ghế, cánh tay bị đụng phải tê rần lên.

      Ta vịn vào thành ghế, cẩn thận đứng lên, lúc này ta hoàn toàn mất phương hướng, lại là người tập võ, có thể khống chế hơi thở rất tốt, ta căn bản nghe được tiếng hít thở nào, cẩn thận lắng nghe chút, xác định được phương hướng, ta chỉ có thể chìa tay bừa về hướng, sẵng giọng : “Trả thư lại cho ta! Đó là thư phu quân gửi cho ta!”

      Sau khi nghe thấy tiếng bước chân, ta rốt cuộc đối mặt với vị trị của , ta còn chưa cất bước qua, tới, gì mà ôm chầm lấy ta, siết chặt vào trong ngực. Cơ thể hơi run rẩy, giọng điệu ràng còn giống vừa rồi.

      “Mắt nàng bị làm sao vậy?”
      KisaragiYueTrâu thích bài này.

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Tay Nải 68



      Ta ngờ lại sỗ sàng như vậy, vì thế phải mất lúc ta mới biết mình bị người ta sàm sỡ, sau đó bắt đầu ra sức đẩy ngực , trong miệng còn la toáng lên: “Đồ lưu manh! Ngươi biết ta là người mù mà còn bắt nạt ta, thẹn thay ngươi còn mang cái danh thành chủ!”

      sững sờ nhúc nhích, trước mắt ta là khoảng hư vô mờ mịt, đại khái có thể cảm giác được có thứ gì đó lắc qua lắc lại trước mặt ta, có lẽ là tên này huơ tay trước mặt ta mấy lần, muốn xác nhận xem ta có láo hay .

      Sau đó lập tức nắm cổ tay ta, ấn vào mạch của ta, chốc sau, mới thấp giọng hỏi ta: “Đứa bé đâu?”

      biết ta từng mang thai… nàng Tiểu Đàm khi nãy cũng biết ta từng mang thai… Vì sao bọn họ lại biết việc này?

      “Mất rồi, sau khi ta rơi xuống nước, đứa bé còn…” Vừa nghĩ tới đây, ta liền còn sức mà giãy giụa nữa, ngoan ngoãn nằm trong lồng ngực , mấp máy môi, : “Ta còn cốt nhục, phu quân tương lai của ta lúc này sống chết thế nào, ta nhất định phải về nhà chờ , xin thành chủ thương xót, thả ta xuất cung , nếu như trước đây ta từng làm gì có lỗi với ngài… Cũng xin thành chủ đại nhân đại lượng, châm trước cho ta vì mất hết trí nhớ, tha cho ta mạng…”

      vốn ủ rũ, nghe ta xong lại nổi giận đùng đùng, ôm ta càng thêm chặt hơn, gần như là dính chặt vào , còn kẽ hở.

      “Nàng quên quá khứ, ta nhắc lại cho nàng lần, phu quân tương lai của nàng là ta, cha của đứa bé trong bụng nàng cũng là ta, Thẩm Thế Liên, chính miệng nàng hứa với ta, sau khi trở về thành chúng ta thành thân, bây giờ chỉ câu mất trí nhớ là nàng định nuốt lời có phải !”

      Ta nghe mà đầu óc mơ hồ, ta cảm giác được nghiêm túc, cũng quả cảm nhận được người có mùi hương quen thuộc, nhưng ta vẫn có phần nửa tin nửa ngờ, bởi vì cũng giống như gã Mạch Diên lừa gạt kia, đều gọi ta là Thẩm Thế Liên, như thế làm sao khiến ta tin tưởng được? Ta lắc đầu, “Ngươi là đồ lưu manh, nếu ngươi bịa chuyện, bịa lời dối gạt ta ta cũng biết được…”

      thở dài có phần bất đắc dĩ, “Vai trái của nàng, có dấu ấn của cây thoa Phượng về tổ.”

      Ta lập tức ngượng chín mặt, sau đó bắt đầu bất an ngọ nguậy trong lòng , hơi thở của vì động tác của ta mà càng lúc càng trở nên nặng nề, ta hoàn toàn phát ra mình làm sai chuyện gì, vì thế vẫn chỉ lòng muốn thoát khỏi cảm giác bị người ta nhìn thấu này…

      vai trái của ta có vết bớt, nhưng nó quá mức phức tạp, ta tìm được đầu mối gì, chỉ có thể nhận biết sơ sơ là dấu hoa văn ràng, nhất định là bị in lên với mục đích nào đó.

      giữ chặt ta lại, giọng trở nên ồm ồm mà nhẫn, “Đừng ngọ nguậy nữa.”

      Ta hiểu, mãi cho đến khi có thứ gì đó dưới người chọc vào ta, ta mới lập tức phản ứng lại. “Đồ lưu manh, cách xa ta ra!”

      “Cả người nàng từ xuống dưới ta đều nhìn hết rồi, còn cần kiêng kỵ gì nữa?”

      “Phì, đồ hạ lưu! Ngươi cũng giống hệt gã Mạch Diên kia, là đồ lừa gạt, y cũng ta là thê tử của y, ngươi cũng ta là thê tử của ngươi, trò này của ngươi y chơi chán rồi, ngươi tự nghĩ ra được trò nào khác hay sao?”

      áp sát ta thêm chút, hơi thở phả vào mặt ta, khiến ta rất khó chịu. “ người nàng có bao nhiêu nốt ruồi có cần ta đếm giúp ? lưng ta còn năm dấu cào của nàng đây, nàng có muốn xem ?”

      Ông nội chỉ là tên lưu manh! Mà còn là tên lưu manh trời đánh! Ta thể nào là vợ của người như thế được, mắt ta mù lòa đến cỡ nào mới có thể thích được cơ chứ?

      Tên Thất thành chủ này bị hành động ngọ nguậy của ta khiến cho mất kiên nhẫn, lập tức tháo đai lưng ta, ta hoảng sợ lập tức chảy nước mắt. thấy thế liền tiếp tục nữa, mà ôm ta đến bên giường.

      Ta cảm thấy rất hoang mang, giật lấy bức thư trong tay , sau đó rúc vào góc xa tít của giường. thi thoảng kéo góc chăn của ta, ta liều chết thả ra.

      Ta vừa mới tiếp nhận ta là người đàn bà bị chồng ruồng bỏ, còn có con, tìm được phu lang vừa ý, dự định sống cuộc đời dân dã làm ruộng tranh với đời, bây giờ tên Thất thành chủ này biết từ đâu nhảy ra, ném cục đá vào tâm hồ dễ dàng gì mới bình tĩnh lại của ta, đến bọt nước cũng ép xuống, mặc cho ta thống khổ, quá vô đạo đức.

      Nếu mới là phu quân của ta, vậy gã Mạch Diên kia là thế nào? Giữa chúng ta đến cùng xảy ra chuyện gì… Tại sao ta lại biến thành bộ dạng này?

      Qua hơn nửa ngày, ta vẫn gì, ra cửa, sau đó người khác tiến vào phòng, người kia vừa vào liền xông thẳng đến trước mặt ta, lay lay cánh tay của ta, : “Tiểu nương tử, còn nhớ già ? Già là Thang bà bà đây, già phụng mệnh đến xem bệnh cho .”

      Ta giật mình, chuyển động con ngươi, mặc dù tìm được bóng dáng của bà ta, nhưng mơ hồ có thể xác định ra phương hướng. Ta vẫn nhớ bà ta, chính bà ta cứu ta thoát khỏi thuyền của Mạch Diên…

      Gặp được người quen, ta liền kích động, trong mắt lại là khoảng mịt mù, vội bắt lấy tay bà ta ấm ức kể lể: “Bà bà, bà có thể giúp ta chạy trốn khỏi tay Mạch Diên, lần này bà lại giúp ta chạy trốn khỏi tay vị Thất thành chủ này được ? Ta quen biết , ta chỉ muốn về nhà thôi.”

      Bà ta tỏ vẻ khó xử, “Tiểu nương tử, nhớ Tiểu Thủ ư? Cậu ấy lừa đâu, cậu ấy mới là trượng phu tương lai của .” Bà ta bắt mạch cho ta, thương tiếc : “ mới sảy thai, gần đây thân thể rất yếu, nếu chịu khó bồi bổ e là để lại tật.”

      Nghe bà ta như vậy, ta liền hết hy vọng, lạnh nhạt : “Các người muốn nhốt ta bao lâu?”

      “Tiểu nương tử đừng như vậy, đứa bé bị mất Tiểu Thủ cũng khổ sở, chuyện quên cậu ấy làm cậu ấy đau khổ lắm rồi, bây giờ còn những lời này há chẳng phải khoét dao vào tim Tiểu Thủ hay sao? cứ nghỉ ngơi , già chuẩn bị thuốc cho .” xong bà ta liền ra ngoài, trước khi còn bảo với Thất thành chủ bên ngoài cửa: “Tình hình tiểu nương tử rất tệ, rễ cây u hoa bị đặt sâu trong cổ tay nàng trong thời gian quá dài, ngộ nhỡ nó hoàn toàn khảm hợp trong cơ thể, giao hòa với máu, lúc đó máu của nàng còn thần lực nữa.”

      im lặng hồi lâu, “Phải làm sao mới lấy ra được?”

      “E là phải chặt cổ tay.”

      Ta hoảng hồn, dù ta hiểu bọn họ những gì, nhưng kẻ tàn ác này lại muốn chặt tay ta, quá vô sỉ rồi!

      Khi vào, ta cực kỳ đề phòng, mấy lần muốn đến gần ta, ta đều trốn rất xa.

      “Nàng sợ ta.”

      Ta khẽ hừ tiếng, “Ngươi muốn chặt tay ta, chẳng lẽ ta còn phải trơ mặt ra cho ngươi chém hay sao?”

      Giọng của trở nên dịu dàng hơn nhiều, tựa hồ dỗ dành ta, “Ta làm nàng bị thương, nàng để ta nhìn cẩn thận xem người còn chỗ nào bị thương nào.”

      Ta ôm vai nhúc nhích, “Tránh ra, ta tạm thời tin rằng ngươi là người ta từng thề non hẹn biển hứa hẹn trọn đời, nhưng nếu như thế, vì sao ngươi còn vứt bỏ ta? Lúc đó ta có thai, ngươi bỏ là bỏ, bây giờ còn đến dỗ dành để làm gì?”

      cẩn thận kéo kéo chăn, “Ta tuyệt đối bao giờ vứt bỏ nàng, đợi tới lúc nàng nhớ lại, nàng hiểu.”

      cần, ngươi cứ coi như ta thay lòng đổi dạ , mà đứa bé cũng mất rồi, vừa khéo để chúng ta đều làm lại từ đầu.” Lúc còn đứa bé, ta còn nghĩ ta nhất định rất chồng ta, bây giờ nghĩ lại đều là chó má, kẻ vất bỏ cả ta và đứa bé, vì sao ta còn ngu đần mà chứ?

      rốt cuộc bị ta chọc giận, lập tức nhào tới túm lấy ta, ta còn chưa kịp gào lên bị đè dưới thân, nghe tiếng thở dốc, dường như bị ta chọc giận

      “Thẩm Thế Liên, nàng!”

      Mặc dù ta hơi sợ hãi, nhưng vẫn cố nén nhịn bày ra vẻ mặt vô cảm, giằng co lúc lâu, cuối cùng thua trận, sau đó gục đầu vào cổ ta, thở hơi dài.

      “Nếu sau khi khôi phục ký ức, nàng vẫn kiên quyết muốn bỏ , ta để nàng , nhất định ngăn cản…”

      Ta vừa muốn mở miệng, hỏi xem ta có thể về nhà chuyến hay , ta chỉ đơn thuần muốn xác định xem A Lãng còn sống hay chết, nếu chết rồi, ta cũng muốn lập cái bài vị cho , thắp cho nén hương, để làm hồn dã quỷ biết về đâu. Còn nếu chưa chết… Ta cũng có thể báo cho tiếng, để khỏi phải lo lắng cho ta.

      Kết quả như thể biết tỏng ta muốn bàn điều kiện, lập tức lớn tiếng quát: “ được.”

      “Ta cầu gì quá đáng, chỉ muốn…”

      “Nàng mà còn chọc giận ta lần nữa, ta giết .”

      Ta rùng mình, cuối cùng thỏa hiệp dưới uy hiếp của , đây đại khái là ưu điểm lớn nhất của việc học võ, gặp phải quả hồng nhũn biết võ công muốn bóp thế nào cũng được.

      thấy ta biết điều, toan đứng dậy, ta vội níu lấy ống tay áo , đáng thương : “Ta cũng còn đòi hỏi gì khác, chỉ hy vọng ngươi… đọc giúp ta bức thư này…” im lặng, ta liền gia tăng cường độ, “Cầu xin ngươi đó, bức thư này ở trong tay ta nhiều ngày, ai giúp ta đọc cả, ta rất muốn biết viết gì trong thư.”

      Sau đó bị ta cầu xin liền mềm lòng, ngồi xuống bên cạnh, mở bức thư, phát ra tiếng sột soạt. Nhưng tuyên bố đọc hết, mà chỉ chắt lọc thông tin quan trọng trong thư. Ta biết đây là nhượng bộ lớn, vì thế cũng dám được voi đòi tiên, dứt khoát tùy theo .

      Giọng của cảm giác sắc bén kỳ lạ, giống như đỉnh băng nhọn ngày đông, nhưng hề khiến người ta khó chịu, mà như phần băng nhọn tan chảy, ngược lại có cảm giác nhu hòa hiếm thấy.

      , bọn họ thường gặp phải nước xoáy và sóng lớn, rất nguy hiểm, bây giờ nhiệm vụ của bọn họ gần hoàn thành rồi, hai ngày nữa là có thể về nhà. , bọn họ bắt được ít loài cá quý, len lén giấu mấy con, mang về cho nàng bồi bổ thân thể. dặn nàng ngoan ngoãn ở nhà chờ , kiếm đủ tiền mua áo cưới và vải choàng vai, đợi sau khi trở về cùng nàng lên phố…” dừng lại chút, “ , rất nhớ nàng.”

      Ta nghe lúc, nước mắt cứ thế trào ra, cơ hồ khóc thành tiếng.

      Qua hồi lâu, Thất thành chủ bỗng nhiên vươn tay, vuốt ve mặt ta, giúp ta lau nước mắt, giọng của chứa nỗi đơn khó giấu, ta nghe mà bỗng nhiên thấy hổ thẹn.

      : “Nàng thích ư?”
      KisaragiYueTrâu thích bài này.

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Tay Nải 69



      Có thích hay … Ta cũng được, nếu muốn làm tình cảm của ta đối với A Lãng, chẳng bằng cảm kích và ỷ lại còn nhiều hơn chút. Dù sao đúng vào lúc ta đứng bên bờ vực sụp đổ, là giúp ta thoát khỏi đầm lầy, nếu , e là ta gặp Diêm Vương lâu rồi, làm gì có cơ hội gặp lại cái vị gọi là phu quân chính quy trước mặt này nữa…

      Hơn nữa, nhân tố lớn nhất ảnh hưởng tới tâm tư ta, hẳn là vết sẹo dưới khóe mắt kia.

      Ta ngẫm nghĩ, vẫn lựa chọn gật đầu.

      vẫn im lặng, ta cũng nhìn thấy vẻ mặt , nhưng hai người giằng co hồi lâu, cuối cùng vẫn phải có người mở lời trước. ràng là muốn làm người tốt bụng phá vỡ bầu khí sượng sùng này. Ta nhích tới gần hơn chút, “Ngươi tên gì vậy?”

      Dường như ngờ ta mở miệng hỏi điều này, lúc trả lời ta có hơi hoảng hốt, “…A Thủ.”

      “… A Thủ?” Ta cau mày, “Sao ngươi lại thành như thế hả? Thế làm sao bảo ta tin ngươi cho được? Ta nghe người bên ngoài ngươi tên Phượng Thất… cóc nhái gì cơ mà.”

      Nghe các phu nhân buôn chuyện lúc rảnh rỗi nhắc đến , thi thoảng đề cập tới cái tên hiếm có này, lúc đó ta liền buồn bực, đại thành chủ minh thần võ, bá đạo hiên ngang mà lại dùng cái tên hèn nhát như thế là sao… Ngươi xem mấy vị thành chủ tiền nhiệm đấy, phải tỳ hưu chính là giao, phải loan phượng chính là kỳ lân, thế quái nào mà lại là con cóc…

      Lúc tới việc này, ta cùng A Lãng bất đồng quan điểm, cảm thấy con cóc rất oai, bàn về khí chất, nó còn bỏ xa con tỳ hưu chỉ biết ăn vào mà nhả ra kia mấy quãng đường. mưu đồ tẩy não ta nhiều lần, nhưng ta vẫn thể nào đồng ý được.

      Phượng Thất Cóc dừng chút, chợt cười ra tiếng, “Phượng Thất Thiềm, là danh hiệu thành chủ, phải là tên ta.” kéo tay ta qua, “A Thủ, đó mới là tên ta.”

      Tay ấm áp, trong thời tiết gió lạnh hiu hiu này, khiến người ta nỡ buông ra.

      Phượng Thất Cóc rất bận, cho cùng chính là thủ lĩnh của đám sát nhân, vì thế mỗi ngày đều phải bận bịu tiếp nhận các đơn đặt hàng… Ngày nào cũng đến thăm ta, nhưng đại khái chỉ có nửa canh giờ, mà thậm chí trong nửa canh giờ này, Tiểu Đàm thủ thị cũng có thể gõ cửa hơn mười lần nhắc có việc phải xử lý, phần lớn thời gian thản nhiên đáp lại tiếng biết rồi. Nhưng có lần, đưa ta cây gậy mới, ta dùng quen nên vấp ngã, vừa mới đỡ ta lên, hai người có chút xốn xang khó Tiểu Đàm lại gõ cửa, đó là lần đầu tiên ta nghe thấy giọng của xen lẫn chút bất đắc dĩ và hậm hực.

      Còn về tính tình của , thể nhắc tới. Ta cũng từng xem qua những kịch bản và chân dung về , chỉ có thể những câu chuyện kia quá bịp bợm rồi, trong kịch bản toàn là dịu dàng cỡ nào bá đạo bao nhiêu, còn thêu dệt đối xử với Tiểu Đàm thủ thị thân thiết hòa hợp nhường nào, nhưng trải qua mấy ngày quan sát, ta thấy đối xử với ai cũng cùng dáng vẻ, đều là giọng đều đều rung động mảy may, đối với ta còn coi như thân thiết săn sóc hơn chút. Đương nhiên, ngoại trừ vài bận thi thoảng ta chọc giận , thời gian còn lại, lãnh đạm của khiến ta cảm thấy tên này dường như phải người.

      Điều này khiến ta khỏi hoài nghi, đứa con trong bụng ta rốt cuộc có phải của hay ? Tính cách như vậy, ta thể nào tưởng tượng nổi tình cảnh mây mưa điên đảo với bất kỳ nào.

      có biết đỏ mặt ? có biết thủ thỉ tâm tình ? có biết những lời tình tứ để hâm nóng bầu khí ? Những việc này là làm khó lắm lắm…

      Qua mấy ngày nữa, muốn sắp xếp cho ta thị tỳ và thị sinh (hầu và hầu nam), lúc đầu ta cự tuyệt, lại hai người đó là bạn cũ của ta, còn tiện thể khiển trách ta thể vì mất trí nhớ mà vất bỏ bạn bè, hành vi như vậy là bất trung bất hiếu bất nhân bất nghĩa.

      Lúc thị tỳ và thị sinh tới báo danh, quả là khiến ta sững sờ.

      Tên thị sinh tên Tiếu Tiếu kia đột nhiên lao vọt tới trước mặt ta, quẹt nước mắt nước mũi lia lịa vào người ta, còn vừa khóc vừa gào khản giọng: “Hoa Hoa à! Thế mà lại chưa chết, sao lại chưa chết cơ chứ!”

      “…”

      “Ngươi có biết ngày đó ta quả cửu tử nhất sinh hả! Nếu phải Tần Sơ Ước đến cứu ta kịp thời, ta cũng chẳng còn mạng mà gặp lại ngươi đâu. Gã Mạch Diên kia đúng là động kinh mọi lúc mọi nơi, gã ném ta vào hang gấu để mặc ta tự sinh tự diệt, còn may là Tần Sơ Ước thân thủ cao siêu, ta chôn thây trong miệng gấu rồi… Hu hu, Sơ Ước ta nàng, ôm cái nào!” Dứt lời liền bứt khỏi ngực ta, nhưng chớp mắt tiếp theo liền nghe được tiếng kêu rên của , xem chừng là bị cự tuyệt rồi.

      Ta ngây ngẩn, những gì có lẽ là chuyện xảy ra lúc ta còn ký ức, ta bật cười, “Bọn họ đều gọi ta là Thẩm Thế Liên, ngươi lại gọi ta là Hoa Hoa, chẳng lẽ tên của ta là Thẩm Như Hoa hả?”

      Lời này vừa ra, khung cảnh chợt im ắng đến kỳ dị.

      Thị tỳ kia bước tới nắm chặt tay ta, “ nhớ gì hết ư?” Giọng của nàng hơi lạnh lẽo, nhưng giọng điệu lại nhu hòa như ánh nắng mùa đông, khiến người ta khỏi cảm thấy ấm áp.

      chính là Tần Sơ Ước phải … Ta quả nhớ , nhưng bây giờ có thể nhớ lại từ đầu mà.” Ta nhìn sang hướng có tiếng khóc sụt sùi của Tiếu Tiếu, “Ngươi là Tiếu Tiếu, nàng ấy là Tần Sơ Ước, ta nhớ nhầm chứ.”

      Lúc này, đứa bé trai chạy vào, níu ống tay áo ta, với vẻ mong chờ: “Tỷ tỷ, tỷ còn nhớ đệ ? Còn có đệ, còn có đệ nữa mà.”

      Ta chỉ nhớ giọng này hình như là đứa bé trai đỡ ta dậy lúc ở cửa cung, ta cố hồi tưởng, “Đệ… tên là A , đúng ?”

      Nó vui lắm, níu ống tay áo ta lắc qua lắc lại.

      Tần Sơ Ước nắm cổ tay ta, nhàng vuốt ve vết sẹo đó, giọng trầm hẳn xuống. “Thang bà bà , nếu còn lấy rễ cây u hoa ra khỏi cổ tay , chỉ e thần huyết người vĩnh viễn biến mất, vậy Phượng Minh Thành, chẳng phải uổng công phen này ư? Những kế hoạch và tâm tư của Hòa Nhan quý phi, chẳng phải cũng đều đổ sông đổ bể hết sao…”

      Tiếu Tiếu ló đầu qua, trở nên nghiêm túc hơn nhiều, “Nhưng cũng có cách nào, nếu cứng rắn lấy ra chỉ có thể chặt đứt cổ tay, thủ lĩnh đời nào để Hoa Hoa chịu khổ vậy đâu.”

      Tần Sơ Ước : “Bây giờ mượn danh tội phạm mà giấu nàng ở đây, cũng vì sợ kẻ có ý đồ bất chính trong thành tới hại nàng, nhưng căn bản là chống đỡ được lâu, thân phận của nàng che giấu càng lâu càng nguy hiểm, nếu thần huyết kia thể khôi phục nữa, nàng nắm giữ vị trí thánh tế, có lẽ bị kẻ phản bội kia phát ra.”

      Ta nghe hiểu, nhưng cảm giác được bọn họ rất tiếc nuối, ta biết người ta rốt cuộc có thứ gì mà có thể khiến bọn họ bức thiết muốn chặt tay ta như thế.

      Ta do dự, cuối cùng vẫn quyết định hỏi: “Nhất định phải chặt tay ta mới được ư?”

      Bọn họ cùng ngập ngừng, giống như biết nên trả lời câu hỏi này của ta ra sao. Cuối cùng Tiếu Tiếu cười hì hì bước tới, khoác lấy cánh tay ta, muốn đưa ta ra ngoài, mỗi ngày đều ru rú ở cái nơi tối tăm có ánh mặt trời này tốt cho thân thể.

      A rất chính trực, lập tức ngăn cản, “ được được, chủ nhân , cho phép của chủ nhân thể đưa tỷ tỷ ra ngoài, còn cả hai người nữa, Tiểu Đàm tỷ tỷ trăm cay ngàn đắng mới đưa được hai người vào đây, phải gọi Thất thành chủ là chủ nhân giống như chúng ta, được gọi chủ nhân là thủ lĩnh, nếu bại lộ thân phận liệp đầu của hai người đấy.”

      Ta vốn nghĩ tới chuyện được ra ngoài, nhưng nghe Tiếu Tiếu nhắc đến, ta liền nhịn được, ta ở chỗ này mười ngày nửa tháng, nếu còn được phơi nắng, mốc meo cả người mất. Nghĩ tới đây, ta mở miệng cầu xin A , “A tốt bụng, giúp tỷ mà, tỷ mà ra ngoài chút, quên mất khí bên ngoài có mùi vị thế nào luôn đó.”

      chịu được ta mè nheo liên tục, cuối cùng phải đồng ý, thế nhưng nó mãnh liệt cầu chúng ta chỉ có thể ở bên ngoài trong thời gian chén trà, bởi vì qua chén trà, Phượng Thất Cóc xử lý xong công chuyện ở Tịch Thập Điện quay về, nhất định lập tức tới thăm ta, nếu bị phát , mấy người bọn họ gánh nổi hậu quả.

      Ta vội gật đầu, sau đó Tần Sơ Ước và Tiếu Tiếu đỡ ta ra khỏi tẩm điện của Phượng Thất Cóc.

      Vừa đứng dưới ánh mặt trời, ta liền ngửi được hương hoa thơm mát cùng mùi bùn đất được ánh nắng chiếu rọi, mùa thu tới ra rất nhiều loài hoa đều tàn úa, có điều hương hoa lúc này giống với mùi hương ngào ngạt thơm ngát như trong mùa hè, sau khi cánh hoa rơi rụng, lại có mùi hương thoang thoảng khó diễn tả bằng lời. Nếu như hương mùa hè là đại gia khuê tú rực rỡ đất trời, hương mùa thu chỉ có thể coi như nhà nghèo dịu dàng thướt tha.

      Ta ngồi ghế đá, cầm chén trà Tiếu Tiếu bưng tới, nghe cùng Tần Sơ Ước chí chóe, ngược lại cũng có cái thú riêng.

      Ta tò mò hỏi: “Hai người các ngươi… là vợ chồng hả?”

      Tiếu Tiếu uống trà, lập tức bị lời của ta làm cho ho sặc sụa, Tần Sơ Ước bật cười, ngồi xuống bên cạnh ta, nghiêm túc : “ nhớ ư?”

      nhớ cái gì cơ?”

      “Ta thành thân rồi.” Nàng lại rót chén trà nóng cho ta, “Phu quân của ta là Từ Sinh, từng dùng máu của mình giải thoát cho chàng khỏi nỗi đau xác thịt, thậm chí liều lĩnh cầu xin chủ nhân cứu chàng khỏi lao ngục, tuy rằng rất đáng tiếc, cuối cùng Từ lang vẫn qua đời, nhưng chàng rất biết ơn , ta cũng rất cảm tạ .”

      Ta đặt chén trà xuống, “Máu của ta ư? Có thể tránh khỏi đau đớn được á?”

      Nghe xong lời giải thích của nàng, ta mới hiểu ra, chẳng trách bọn họ muốn chặt tay ta… ra là vì thế… Ta đột nhiên thấy hơi khổ sở, như vậy, ra tên Phượng Thất Cóc kia cũng phải lòng muốn ta khôi phục ký ức, chỉ hy vọng ta có thể sớm ngày để cho lợi dụng, cứu vớt cả thành trì mà thôi.

      số việc, quả nhiên là thể suy xét ràng, chỉ vừa suy xét là tổn thương đầy mình.

      Ta cười khổ, tỏ ra thản nhiên : “Thành thân rồi sợ gì chứ? Ai nương từng thành thân thể tái giá? Chỉ cần Tiếu Tiếu chê là được, lại , cũng chẳng có con, đâu có giống như ta? Ta thậm chí còn từng mang thai rồi, chẳng phải vẫn muốn tái giá đấy sao.”

      nương…” “Hoa Hoa…” “Tỷ tỷ…”

      Ba người họ trăm miệng lời, ta cũng biết bọn họ muốn gì, liền lên tiếng bảo họ trước: “Các ngươi yên tâm, ta đồng ý với chủ nhân các ngươi rồi, trước khi khôi phục ký ức rời khỏi nơi này, hơn nữa… cũng tùy tiện những lời như vậy trước mặt .”

      Ta vừa dứt lời, liền nghe thấy từ đằng xa truyền đến giọng nam hùng hậu: “Ký ức? Vị nương này là?”
      KisaragiYueTrâu thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :