1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Ngươi không vào địa ngục thì ai vào địa ngục - Tửu Tiểu Thất (62 chương + 1 PN)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. piipp

      piipp Well-Known Member

      Bài viết:
      1,619
      Được thích:
      566
      Chap 37

      Tiểu Nhị giúp Chung Nguyên chuyển đạt cảm giác đói khát tới tôi xong rồi nhưng tôi vẫn xuống lầu tìm ấy. Tôi rất muốn nhìn thấy , nhưng lại sợ thấy rồi tâm trạng lại càng mâu thuẫn hơn.

      Dù sao Chung Nguyên cũng là người thông minh, khẳng định có thẻ cơm mà thắt cổ tự tử.

      Cả cuối tuần tôi lặn sủi tăm trong kí túc, sống dựa vào mấy gói mì sắp hết hạn. thiệt là lâu rồi ăn mì ăn liền, cầu về ăn uống của Chung Nguyên rất cao, chưa bao giờ ăn đồ ăn kém phẩm chất, vì thế ngày nào tôi cũng đúng giờ ăn với ấy, mì ăn liền có thể thành chuyện dĩ vãng.

      Tôi chọc chọc bát mì nóng hôi hổi, thở dài, tại sao làm việc gì cũng nghĩ đến Chung Nguyên thế này.

      Tôi rảnh rỗi buồn chán có gì làm bèn lên diễn đàn của trường, ở mục tìm kiếm gõ vào hai chữ “Chung Nguyên”, thằng cha này đúng là làm cho tôi thất vọng mà, mấy trang kết quả liền, trong đó hết 90% là chuyện thị phi quanh ta rồi. Mà mỗi câu chuyện đều liên quan tới , tôi cũng may mắn trở thành nhân vật chính trong topic, còn nhớ lúc đó tôi nghiêm túc trung trinh cầu làm sáng tỏ, bây giờ nghĩ lại, nếu ảnh mà biết thời biết thế thuận theo mình tốt à …

      Tôi vừa suy nghĩ vừa mở đại topic gần nhất.

      Lần này nhân vật chính là bạn cùng lớp với Chung Nguyên, nghe là thường xuyên cùng tổ nghiên cứu với ấy, hai người nhờ đó mà bồi dưỡng tình cảm cách mạng, sau đó tình cảm cách mạng thăng cấp thành quan hệ nam nữ.

      Lại nghe đồn này là hoa khôi học viện của Chung Nguyên, trong diễn đàn có mấy show ảnh chụp nữ sinh, cũng khá đẹp, cảm giác của riêng tôi là đẹp bằng hoa khôi học viện chúng tôi … Ak, quên chưa , hoa khôi học viện chúng tôi chính là cái con bất tài này đây ^^

      Tôi biết cái ý tưởng này thiệt là tự sướng , nhưng trong tình huống như thế này phải tự nâng cao ý chí chiến đấu của mình chứ ><

      Kéo xuống tí nữa, tôi lại thấy cả ảnh chụp của hoa khôi với Chung Nguyên. Hai người có vẻ như tham gia vào trường hợp nào đó khá trịnh trọng, đều mặc Âu phục, bộ đồ của nữ nhìn rất đẹp mắt, quần áo Chung Nguyên cũng hài hòa, thân hình ảnh đặc biệt cân xứng, tôi nhìn tới chảy nước miếng. Tình đúng là biến thái, nó chỉ làm cho người ta gần nửa năm ăn mì ăn liền, còn có thể làm chúng ta thấy đối phương trong mắt đẹp mỹ lệ như thế nào, ngay cả hắt xì cũng nghĩ là soái nữa …

      dong dài, tuy rằng tôi rất ghen tị, nhưng thể thừa nhận, hai người này thoạt nhìn rất xứng.

      Quan trọng là, Chung Nguyên còn cười với ta! Hai người họ nhìn nhau cười, mặt Chung Nguyên lộ ra cái nụ cười đặc biệt dịu dàng, lúc ở cùng với tôi có mấy khi thấy ảnh cười chứ. Qủa nhiên con trai đều là đồ háo sắc! Nhưng nếu tôi trang điểm vào, chắc cũng xấu hơn ta nha …

      Nhưng mà, tôi chẳng phải là có ngực sao ><

      Tôi buồn bực tắt mạng , nghĩ thiệt khổ sở quá. Tôi biết là cảm xúc của tôi bị Chung Nguyên ảnh hưởng quá nhiều, nhưng thể khống chế được, tôi thể thèm nghĩ đến ấy nữa, cũng thể để ý nhất cử nhất động của ảnh.

      Tôi nhận thấy mối quan hệ của tôi với Chung Nguyên, giống y như quan hệ giữa gà con và gà mái. con gà mái có thể có rất nhiều gà con, nhưng con gà con lại chỉ có duy nhất gà mái mẹ.

      Ak, so sánh này có vẻ đúng. Phải là giống như quan hệ giữa ánh trăng và ngôi sao, ảnh là trăng, tôi là sao. Ánh trăng trong mắt mọi người luôn luôn độc đáo, hấp dẫn, còn làm sao như tôi chỉ làm nền mà thôi.

      Tôi tự nhắc mình, chuyện xấu của Chung Nguyên nhiều như vậy, hoa khôi kia chỉ là hạt cát trong sa mạc, nhưng từ đáy lòng lại cứ vọng ra tiếng : “Nếu là sao?”

      Cứ ngồi nghĩ ngợi những ý tưởng tự tiêu diệt chí khí như vậy, tôi buồn bực hết cả buổi chiều.

      Đến tối tôi thấy là mình ăn lông ở lỗ hai ngày nay là đủ rồi, là cần ra ngoài chút, vừa nghĩ vừa hít thở khí trời. Huống chi hai ngày ăn mì, đối với người ăn cơm ngày ba bữa đều đặn có thể là vô cùng đau đớn nha, tôi cần chút an ủi.

      Tôi tính dạo siêu thị, dùng thẻ của Chung Nguyên để an ủi cái tổn thương do nhớ tới thằng chả mà ra.

      Ai dè cách siêu thị khoảng tôi lại gặp phải người lúc này tôi sợ gặp nhất, đúng lúc chuyện với nhân vật nữ chính hồn bất tán kia.

      Hai người họ cười xếp hàng trước quầy thu ngân, hoa khôi cười tới nhe cả răng, chắc nước miếng cũng sắp rớt ra luôn.

      Trong lòng tôi tự nhiên dậy lên trận buồn sầu, chẳng còn tâm trạng đâu mà mua này nọ, xoay người bước nhanh rời khỏi siêu thị.

      Ra khỏi siêu thị, tôi cứ lang thang vô định đường, vừa vừa đá tuyết dưới chân. Trong đầu toàn là hình ảnh lúc nãy, còn có cái ảnh chụp diễn đàn, bọn họ mặc đồ nhìn tông xuyệt tông như thế, nhìn cứ y như áo tình nhân …

      Càng nghĩ càng uể oải. Tôi miên man nghĩ, thình lình đụng phải người, tôi ngẩng đầu lên định giải thích, nhưng khi nhìn thấy mặt người nọ, cái câu “Xin lỗi” bị nuốt ngược vào, chỉ còn lại cảm giác biết nên làm gì, cộng thêm chút … hình như là tức giận.

      Tôi lấy lại bình tĩnh, cười lạnh : “Sao mình, mặc áo len sọc đâu?”

      Chung Nguyên lẳng lặng nhìn vào mắt tôi, đột nhiên toét miệng ra cười, : “Ghen à?”

      Tôi bị ấy tố cáo, thẹn quá hóa giận: “ bậy!”

      Nhưng tôi vừa dứt lời ngã vào lòng người, vòm ngực rộng lớn rắn chắc, cái ôm hề xa lạ.

      Cằm của Chung Nguyên tì lên đỉnh đầu tôi, hai tay ôm chặt lấy tôi, cứ như ôm thỏ con ấy. thở dài, bất đắc dĩ giọng : “Tim phèo phổi gì của cũng sắp tan ra mất rồi, sao em còn chưa hiểu được lòng vậy?”

      Cả người tôi cứng đờ, kinh ngạc muốn ngẩng đầu nhìn , lại bị ôm chặt trong lòng thể động đậy. Tôi bị xiết tới nỗi khó thở luôn.

      Chung Nguyên dùng cằm cọ cọ tóc tôi, dịu dàng : “Đầu Gỗ, thích em, rất thích.”

      Tôi nuốt nuốt nước miếng, cảm giác hồn phách hình như bay khỏi thể xác, lâng lâng bay bay: “, à?”

      Chung Nguyên trả lời, chỉ cúi đầu mắng : “Ngốc”, sau đó càng ôm chặt hơn.

      Tôi cố hết sức : “Chung Nguyên … em, em vì mà tưởng buồn muốn chết …”

      Chung Nguyên buông ra, hai tay ôm lấy mặt tôi, trán cụng vào trán tôi, ánh mắt sáng như sao, nhìn tôi sâu, : “Còn em, em có thích ?”

      Tôi cảm thấy ngượng phải ra miệng, huống chi tố giác rồi, điều này chứng tỏ biết rồi đó thôi …

      Chung Nguyên lĩnh hội được hoạt động tâm lý của tôi, ánh mắt giăng thêm tầng hàn khí, lặp lại: “, em thích hay thích ?”

      Tôi trợn mắt nhìn: “Ak, thích mà.”

      Chung Nguyên lại càng ép sát: “Thích ai?”

      Tôi cắn chặt răng: “Thích , Chung Nguyên, em thích …”

      Thình lình bị hôn, làm cho tôi trở tay kịp, theo bản năng bước lui về sau. Nhưng Chung Nguyên lại nhanh tay tóm lấy eo lưng, lần nữa giam tôi trong lòng.

      Môi của ấy rất nóng, giống như thiêu đốt. ấy rất mạnh bạo hôn lên môi tôi, vừa cắn vừa mút, cảm giác vừa đau vừa nóng, nhưng trong lòng tôi lại bị bao phủ bởi đường phèn mất rồi, thế nên tôi chủ động ôm lấy , nhắm mắt tiếp đón nụ hôn.

      Cánh tay Chung Nguyên càng thêm xiết chặt, nụ hôn càng mạnh mẽ mãnh liệt, giống như lũ quét thổi hơi thở nóng rực qua.

      Tôi bị hôn tới thiếu khí, nắm lấy áo Chung Nguyên dùng sức muốn đẩy ấy ra. Mãi mới chịu buông tha, hai mắt sáng quắc nhìn tôi cái, lại tiếp tục ôm tôi vào lòng. Hơi thở nóng hổi của phả bên tai tôi, nhắm mắt lại, cứ cảm thấy những chuyện này cứ như là có thực vậy.

      Chung Nguyên đột nhiên ngậm vành tai tôi, dùng môi nhàng chà xát, bên tai bị gió đông thổi lạnh lẽo tự nhiên bây giờ lại được ấm áp, tôi thấy rất thoải mái, cũng có chút nhột, tôi nhịn được bật cười khanh khách.

      Chung Nguyên thôi nghịch tai tôi nữa, cũng cúi đầu mỉm cười, thầm bên tai tôi: “Đầu Gỗ, rốt cục cũng đợi được ngày này.”

      Tôi dựa vào lòng ấy, vẫn còn chút khó tin: “Em nghĩ là thích em, còn thấy em vừa mắt nữa cơ.”

      Chung Nguyên cắn vào tai tôi, cười : “Cho nên em mới là đầu gỗ.”

      Tôi dụi dụi vào lòng , còn thêm: “Vậy tại sao lại thích em?” có rất nhiều lựa chọn mà.

      Chung Nguyên bất đắc dĩ cười: “ cũng muốn biết. Cả người như mất hồn vậy, lúc nào cũng nghĩ tới em.”

      Tôi ôm chặt , trong lòng rất ngọt ngào: “Em cũng vậy.”

      Hai người chúng tôi gì nữa, cứ ôm nhau đứng dưới tuyết, người qua đường qua lại, tôi có chút ngượng, đem mặt vùi vào lòng Chung Nguyên, haha, ném đá giấu tay nha.



      Lúc trở lại kí túc xá, thần hồn tôi vẫn điên đảo, những việc vừa xảy ra cứ như là mơ vậy, trong lòng tôi ngọt ngào muốn chết, nhưng vẫn có cảm giác hơi ngạc nhiên.

      Tôi cứ như cái hồn trôi về phòng kí túc, Tiểu Nhị chơi game, quay đầu nhìn thấy tôi, tự nhiên cười gian : “Hắc hắc, Tam đầu gỗ à, mày bị Chung Nguyên thu phục rồi? Cái tên Chung Nguyên thích chịu đựng này, lúc xuống tay cũng biết chọn thời điểm quá nhỉ!”

      Tôi bị nó làm chột dạ, cũng có chút tò mò, cẩn thận hỏi: “Sao mày biết?”

      Tiểu Nhị cười hắc hắc hắc như bà ngoại chó sói. Lúc này Lão Đại và Tứ nương từ bên ngoài vào, Lão Đại vừa thấy tôi liền hỏi: “Tam đầu gỗ, sao miệng lại sưng lên thế, lại ăn nhầm hạt tiêu à?”

      Tôi: “…”

      Rốt cục hiểu tại sao Tiểu Nhị lại cười gian như thế/ khí mờ ám quá mà.

      Tiểu Nhị trừng mắt ra hiệu với Lão Đại, cười rất chi là đáng khinh: “Tam đầu gỗ nhà chúng ta là bị người ta cắn đấy, mày giả bộ ngây thơ làm gì.”

      “Tao lúc nào chả ngây thơ.” Lão Đại vừa vừa đến trước mặt tôi, xem xét kĩ môi tôi, sau khi xem xong rất hài lòng gật đầu, : “Hóa ra Chung Nguyên cũng biết chủ động lắm nha.”

      Tôi nhất thời đỏ mặt, ngồi im lời nào. Lão Đại vò đầu tóc tôi, cười : “Mau mau, khai lại toàn bộ chi tiết quá trình đại hôi lang cắn tiểu bạch thỏ cho tao nghe xem nào.”

      Tôi tay chống cằm, suy nghĩ chút, : “Lưỡng tình tương duyệt, tình chàng ý thiếp, hắc hắc. Nè, tao vẫn thấy chuyện này lạ lùng nha, mày coi tại sao Chung Nguyên thích tao?”

      Lão Đại lại gõ đầu tôi: “Nhóc con, mày phải là khoe đấy chứ?”

      Tứ nương giúp tôi giải đáp thắc mắc: “Cái này gọi là vỏ quýt dày có móng tay nhọn, lấy nhu thắng cương, thông minh mà giả ngu …”

      Tiểu Nhị cười hì hì ngắt lời nó: “Tứ tứ, mày ai đấy?”

      Tứ nương mặt đổi sắc đạp vào ghế của Tiểu Nhị: “Mày lại bị chết kìa.”

      Tiểu Nhị nhìn lướt qua màn hình, lập tức nhíu mày: “Lại là tên biến thái này.”

      Lão Đại hỏi: “Là tên biến thái nào? Lại là Trầm Tinh Thạch gì đó à?”

      Thế là Nhất Tam Tứ đồng loạt bu vào cái máy tính của Tiểu Nhị, chỉ thấy màn hình nằm chình ình cái thi thể, bên cạnh là người ánh sáng lấp lánh vác đại đao kiêu ngạo bước . Tên hành hung kia đầu ràng ba chữ: Trầm Tinh Thạch.

      Tiểu Nhị phục đập bàn phím: “Mẹ nó, thao tác nhanh giỏi hả? Trang bị nhiều hay ho à? Để rồi coi, lão nương sớm muộn gì cũng đao chém ngươi! chỉ cắt, ta còn cho người cái giới tính mới à!”

      hổ danh là dân viết lách, chửi cũng hay nữa, tôi khỏi rùng mình, vỗ vai nó: “Xin bớt giận, bớt giận, chỉ là game thôi mà.”

      Tiểu Nhị nhìn chằm chằm bóng người kia xa dần, nghiến răng nghiến lợi: “Tao phải báo thù!”

      Tiểu Nhị dạo này chơi game online, chẳng hiểu vướng vào cái tình huống phức tạp gì mà đắc tội với cao nhân tên Trầm Tinh Thạch, thường xuyên bị đuổi giết. Cái tên cao nhân đó, theo lời Tiểu Nhị , là tên biến thái công mà cũng chả thụ, so với Đông Phương Bất Bại còn ghê gớm hơn, nó cho rằng ai dám chọc giận , cho nên nghiệp lớn báo thù ngày nào nó cũng ra rã kêu, nhưng ngày nào cũng thầm tan biến.

      Nhất Tam Tứ lập tức giải tán, để lại mình Tiểu Nhị ngồi bên máy tính thở ngắn than dài.



      Ngày hôm sau tôi thức dậy rất sớm, thực ra là cả đêm ngủ. Tối qua nghĩ lại chuyện của tôi và Chung Nguyên, cứ nghĩ mãi rồi nằm trong ở chăn cười thầm, tôi cảm thấy mình đúng là điên rồi.

      Lúc xuống lầu thấy Chung Nguyên đứng chờ tôi. Đêm qua trời lại đổ tuyết, hôm nay cả thế giới đều ngập trong màu trắng. Chung Nguyên đứng giữa bức tranh tuyết trắng đó nhìn tôi, hình ảnh đẹp biết bao.

      Tôi đạp tuyết chạy tới trước mặt , ngây ngô cười, nhìn , muốn biết gì.

      Chung Nguyên ôm tôi, véo véo mũi tôi, mỉm cười : “Tối qua ngủ được à?”

      Tôi nghĩ tới cái điên khùng của mình lại thấy ngượng dễ sợ.

      Chung Nguyên hôn lên trán tôi cái: “Tối qua cả đêm ngủ được.”

      Thế là tôi nở nụ cười gian chưa từng có :))

      Chung Nguyên kéo tay tôi: “Hôm nay chúng ta chạy bộ, đắp người tuyết .”

      Từ tới lớn chưa bao giờ tôi đắp được người tuyết đầy đủ, hôm nay Chung Nguyên đắp được những hai con, có điều tôi tưởng tượng được là …

      Hai người tuyết kia đầu cụng vào chỗ, theo vị trí mắt mũi mà xem xét chúng nó hẳn là mặt đối mặt.

      cách khác, hai con người tuyết hôn môi.

      Chung Nguyên cố tình còn nhìn tôi cười tủm tỉm hỏi: “Có giống chúng ta ?”

      Tôi xoay mặt, người ta thẹn thùng mà >.<

      Chung Nguyên vừa ấp hai tay vào giúp tôi giữ ấm, vừa cúi đầu hôn trộm cái lên môi tôi.

    2. piipp

      piipp Well-Known Member

      Bài viết:
      1,619
      Được thích:
      566
      Chap 38

      Vì Chung Nguyên chính thức trở thành bạn trai của tôi, theo thông lệ là phải mời cả ba con quái phòng tôi ăn bữa cơm ra mắt. Tôi hỏi Chung Nguyên chọn địa điểm nào, suy nghĩ chút, đáp: “Lâm Giang Các được ?”

      Tôi toát mồ hôi: “Hình như hơi đắt?”

      Chung Nguyên thâm ý sâu xa nhìn tôi, cười gian: “Đầu Gỗ, mới đó mà giúp quản tiền à?”

      Tôi … khụ khụ, đáng chết …



      Buổi sáng tôi chỉ có môn, học xong bỏ về phòng nằm ngủ thẳng cẳng tới chiều tối, sau khi dậy tập hợp Nhất Nhị Tứ cùng bên Chung Nguyên, tám người cùng tới Lâm Giang Các.

      Cả đám ngồi trong phòng, Lão Đại chợ, biết xấu hổ gọi toàn những món đắt tiền, thế mà trước đó bọn nó nào là giúp Chung Nguyên giữ lại ít máu.

      Lúc này người qua đường Giáp ở bên cạnh ủng hộ sĩ khí nó: “Các người đẹp đừng khách khí nha, thằng Chung Nguyên này là phần tử tư sản núp trường kì trong giai cấp vô sản chúng ta đấy, đáng bị trừng phạt.”

      Người qua đường Ất cũng hùa theo: “Đúng vậy, đúng vậy, tên này hoành hành ngang ngược lắm, làm hại các bạn phải hai ngày, chính là trong những nô dịch bị áp bức thường xuyên đây, hôm nay giúp bọn trả thù .”

      Tôi yên lặng nhìn người qua dường Ất, sư huynh à, phải người …

      Chung Nguyên tự nhiên kéo tay tôi, hình như tâm trạng rất vui vẻ, cười ha ha với mọi người: “Nếu khách khí với cũng là khách khí với Đầu Gỗ đó.”

      câu thôi thành công khiến mọi người xúm vào nhốn nháo, người qua đường Giáp cung kính chào cái mới : “ thể khách khí, thể khách khí … OO6ng chủ, đem menu copy thêm bản nữa .”

      khí trong phòng cứ thế náo nhiệt hẳn, mọi người vốn cũng khá quen, lúc này cũng tỏ ra xa lạ làm gì, thẳng tay chọn đồ ăn mình thích, hai ông người qua đường còn tranh cãi nhau kịch liệt vì món cá Lư nên là nướng hay là hấp, cuối cùng Chung Nguyên gõ bàn cái: “Gọi hai phần, hấp nướng.”

      Tôi nhìn chằm chằm vào giá niêm yết cạnh món cá, lặng lẽ cảm thán, Chung Nguyên, là đồ phá gia chi tử …

      Rượu và thức ăn rất nhanh được dọn lên, vòng thứ nhất đương nhiên là phải mời mọi người vòng, Chung Nguyên rót rượu cho mọi người bàn, đến lượt tôi, ấy nghiêng bình rót vào chén tôi xíu gọi là.

      Mọi người xung quanh kêu gào, bắt ấy phải rót đầy, kết quả ấy nhướn mày, bình tĩnh : “Tôi uống gấp đôi là được rồi.”

      câu lại làm cả đám ồn ào nhốn nháo lên.

      Tôi có chút ngượng, kéo tay áo : “ ra em có thể …”

      Chung Nguyên nửa cười nửa nhìn tôi, thấp giọng : “Với tửu lượng của em ấy hả? Đòi cởi quần áo, cái đó chỉ nên làm trước mặt thôi.”

      Tôi tức giận run bần bật, nghĩ lại chuyện cũ cũng tự thấy kinh dị …

      Bắt đầu dùng bữa, chỗ này hổ danh là nhà hàng sang trọng, đồ ăn làm rất ngon, tôi ngồi ăn đời, còn diễn kịch gắp rau cho nhau ăn với Chung Nguyên, làm cho quần chúng vây xem đau đớn cõi lòng, phải nhắc nhở bọn tôi nhớ tới tồn tại của bọn họ. Nhưng tôi vừa nhấc đầu lên nhìn đúng lúc thấy Lục Tử Kiện gắp thịt bò cho Tứ nương, thế mà mọi người làm như thấy, tiếp tục công kích chọc phá tôi với Chung Nguyên.

      Ê ê ê, ai chơi có chọn lọc vậy bay?

      Mới đầu mọi người còn tập trung ăn, đến sau hầu như chỉ toàn uống với uống. Hôm nay Chung Nguyên cực kì hào phóng, ai mời cũng từ chối, chỉ cần là rượu là uống. Đồng thời ấy còn giám sát cho phép tôi uống. Tôi vừa cầm tới ly là ấy lại lầm rầm câu thần chú “Cởi quần áo”, làm cho tôi vừa thấy ly rượu là đỏ mặt … Sao tôi chẳng có tiền đồ gì thế này?

      Ngoại trừ tôi, 6 người còn lại thay phiên nhau tập kích Chung Nguyên, mới đầu là bia, sau đó làm như nghiện, cả bọn đổi qua rượu đế … làm cho tôi giận dễ sợ!

      Tôi chịu được, ngăn ly rượu của Chung Nguyên: “Đừng uống nữa …”

      Chung Nguyên xoa xoa đầu tôi, híp mắt cười: “Đau lòng hả?”

      câu này đổi được những phản ứng sau:

      Tiểu Nhị: “Đau lòng quá …”

      Lão Đại: “Đau lòng dễ sợ …”

      Người qua đường Giáp: “Bao tử ta đau quá.”

      Người qua đường Ất: “Răng ta đau”

      Tứ nương: “Ha ha”

      Lục Tử Kiện: “Ha ha”

      Tôi: -_-!!!!

      Chung Nguyên xử lí xong rượu trong tay, cười ha ha ngồi xuống: “ uống nữa, ăn , ông chủ ơi, cho chúng tôi thêm đồ ăn.”

      Câu này lại đổi được tiếng tru của bầy sói.

      Tôi nhìn mấy món còn chưa ăn hết bàn, yên lặng niệm chú, lãng phí là xấu, lãng phí là xấu, rất xấu ….

      Mọi người tạm thời ngừng chuốc rượu Chung Nguyên, bắt đầu vừa ăn vừa chuyện phiếm, sau kì nghỉ hè chúng tôi quen thân, bây giờ chuyện trời dưới đất gì cũng được.

      mãi biết như thế nào lại tới chủ đề game.

      Tiểu Nhị vừa nhắc tới game hai mắt toát ra hung quang: “Khỏi game nữa , vừa nhắc nhớ tới cái trò Truyền Thuyết Trường Kiếm làm tan nát cõi lòng tao.”

      Truyền Thuyết Trường Kiếm là cái game nó chơi gần đây, cũng chính là nơi nàng bị ngược đãi.

      Vừa nghe tới đấy, người qua đường Giáp người qua đường Ất hai tên kia cũng hưng phấn, người qua đường Ất: “Em chơi trò đó rồi hả? Khu vực nào?”

      Người qua đường Giáp: “Tên? Chức nghiệp gì?”

      Tiểu Nhị đáp: “Ta ở khu Giang Sơn Như Họa, chung khu đó có thằng biến thái, cả ngày đuổi theo ta, đúng là cắn phải đá, chẳng làm gì được .”

      Người qua đường Giáp nhàng gõ bàn, cười phong tao: “Ai vậy ta, dám khi dễ Nhị sư muội của chúng ta? Sư muội đừng sợ, huynh đây báo thù cho, tới thao tác của huynh, ở khu Giang Sơn Như Họa là có địch thủ nha. Đến lúc đó chúng ta cướp hết trang bị của , nếu muội vẫn chưa hết giận, huynh còn có thể hack máy tính , bóp méo số tài khoản này kia, dùng thử miễn phí, bao ăn luôn nha.”

      Tiểu Nhị hai mắt sáng rỡ: “Thiệt hả?”

      Người qua đường Giáp gật đầu chắc như bắp: “yên tâm , giao cho huynh, sư muội mau mau báo danh tên cẩu tặc kia , tối nay huynh làm cho chết có đất chôn.”

      Tiểu Nhị cảm kích nhìn người qua đường giáp: “ tốt quá, tên kia là Trầm Tinh Thạch, là pháp sư biến thái, biết ngươi nghe qua chưa?”

      Nụ cười tự tin của người qua đường Giáp tự nhiên đông cứng, chàng trừng mắt nhìn Tiểu Nhị đánh giá chút, ánh mắt quái dị nên lời.

      Tiểu Nhị cũng thấy kì, nghiêng đầu nhìn ta: “Ngươi làm sao đấy hả?”

      Người qua đường giáp: “…”

      Tiểu Nhị cười cười kiểu thiện ý, : “Đánh lại cũng sao, dù sao tên kia ở Giang Sơn Như Họa xem như nhất, đánh lại cũng bình thường, phải ngượng.”

      Người qua đường giáp: “…”

      Tiểu Nhị thấy lạ, hươ tay lia lịa trước mặt chàng: “Này, ngươi rốt cục bị làm sao?”

      Lúc này, người qua đường Ất tự nhiên mở miệng : “Nó là thằng cẩu tặc đó đó.”

      Im lặng.

      Im lặng.

      Vẫn im lặng.

      Đến lúc này, tình thế tươi đẹp hoàn toàn nghịch chuyển.

      Người đầu tiên tỉnh giấc khỏi im lặng là Tiểu Nhị, nó híp mắt nguy hiểm nhìn người qua đường Giáp, cắn răng hừ hừ: „“Là ngươi?“

      Người qua đường Giáp môi giật giật, định giải thích cái gì, lại bị Tiểu Nhị ngắt lời: “Ngươi đúng là Trầm Tinh Thạch?“

      Khí thế ngất trời của người qua đường Giáp xẹp lép. Do dự hỏi: “Muội … muội phải là cái tên nhân đó chứ hả?“

      Sắc mặt Tiểu Nhị càng lạnh thêm ba phần: “Nhân – ?“

      “Khụ khụ, huynh phải ý này“ ánh mắt người qua đường Gi áp lên tia nghia hoặc, chân mày cũng nhướn lên: “Nhưng huynh có tra qua tư liệu đăng kí của muội, thân phận đúng là con trai mà …“

      “Ta dùng tên trai đăng kí được sao, đúng, ngươi …’ Sắc mặt Tiểu Nhị hoàn toàn thành cơn bão: “Ngươi dám coi lén tư liệu của ta?“

      „“Cái đó, huynh, .. ha ha ha …“ Người qua đường Gi áp cười gượng nhìn Tiểu Nhị, biết gì.

      Tiểu Nhị hung hăng vỗ bàn, nghiến răng phun ra hai chữ: „“Biến – Thái“

      „“Sư muội, hiểu lầm, ra huynh …“

      Tiểu Nhị đột nhiên xoay người, hai tay nắm lấy áo ta, dùng bộ mặt cực kì hung ác nhìn chàng, biểu này chứng tỏ, nó hoàn toàn phát điên rồi.

      Tôi khỏi giật mình, Tiểu Nhị tuy tính cách biến thái, nhưng rất tốt, muốn làm nó phát điên là chuyện rất khó, thế nên tôi có chút rất phúc hậu khâm phục người qua đường Giáp.

      Đương nhiên, tiểu Nhị phát điên là chuyện rất nguy hiểm, sư huynh à, chờ chết ..

      Lúc này, người qua đường Giáp hoảng sợ nhìn Tiểu Nhị: “Nữ hiệp tha mạng a!“

      Tiểu Nhị nhìn chằm chằm người qua đường Giáp, thảm thảm mà cười, giống như nữ ngàn năm chuyên hút máu người, tôi đứng cạnh thôi mà còn thấy lạnh sống lưng.

      Chung Nguyên nhéo nhéo tay tôi, ghé tai tôi thấp giọng hỏi: “Ký túc xá của em ai cũng hung dữ vậy hả?“

      -_-!!! Chung Nguyên, ngươi câm miệng!

      Tiểu Nhị dí sát mặt vào người qua đường Giáp thêm mấy phân, nhìn kỹ , biểu tình cực kì oán độc và thê thảm: “Hiểu lầm? Lúc nào cũng hiểu lầm, để ta ngày nào cũng thống khổ chết lần sao? Suốt tháng a, ngươi có tha cho ta ngày nào ?“

      Người qua đường giáp vẻ mặt đau khổ kêu: „Sư muội …“

      Tiểu Nhị rống lên: „ được gọi ta là sư muội!“

      Người qua đường giáp: „Nữ, nữ hiệp … ta sai rồi, nữ hiệp …“

      Tiểu Nhị rít gào: „Mẹ ngươi, giết hai lần chưa đủ, cho dù chúng ta có thâm cừu đại hận gì ngươi cũng cần thiết phải đuổi giết ta tháng chứ? Hơn nữa tại sao ta thế nào ngươi cũng tìm ra?“

      Đúng thời khắc mấu chốt, người qua đường Ất lại mở miệng: „Nó làm ra cái truy tung khí, là định vị đó, dùng thử miễn phí, bao ăn luôn.“

      Người qua đường Ất đúng là rất biết đổ dầu vào lửa, Tiểu Nhị sắp bốc cháy rồi: „, tại sao lại bức ta phải thống khổ như thế?“

      Người qua đường giáp bất đắc dĩ cười khổ: „Thói quen chém giết thôi mà …“

      Quần chúng vây xem: “…“

      “Ngươi! Hỗn đản! Biến thái! Thụ!“ Tiểu Nhị ngửa mặt lên trời thở dài: “Trời ơi, tôi tạo nghiệt gì aaaaa….“

      Người qua đường giáp: “Nghiệp chướng là huynh …“

      “Câm miệng“ Tiểu Nhị đột nhiên lại dí sát vào, hai cái mũi gần như đụng nhau, người qua đường Giáp sợ tới mất vía.

      Tiểu Nhị: “Thụ! Hôm nay lúc về được nhúc nhích, để ta chà đạp ngươi trăm lần.“

      Người qua đường giáp: “…“

      Người qua đường Ất ở bên cạnh vuốt cằm hắc hắc cười, đúng kiểu biểu của kẻ gian trá đáng khinh thấy người ta gặp họa vui mừng: “ trăm lần, trăm lần nha, mấy câu này rất có ý nghĩa“

      Quần chúng vây xem: -_-!!!!

    3. piipp

      piipp Well-Known Member

      Bài viết:
      1,619
      Được thích:
      566
      Chap 39

      Lúc ra khỏi Lâm Giang Các hơn 10 giờ tối, cả đám tám người chúng tôi dạo quảng trường lớn của thành phố B, ngoại trừ việc người qua đường Giáp hình như hơi bị sợ sệt khúm núm run rẩy trước Tiểu Nhị, quần chúng vây xem hớn ha hớn hở trước cảnh người gặp họa ra khí có thể coi như yên bình.

      Tâm trạng tôi rất vui, nặn quả cầu tuyết, đứng đường ném thẳng về phía Tứ nương. Con trúng đòn, quay đầu lại cũng hì hục nặn banh tuyết chọi ngược lại, Chung Nguyên nhanh tay, kéo tôi né qua bên cạnh, quả cầu tuyết kia bỏ qua tôi, cứ thế lao thẳng vào người Lão Đại. Lão Đại chịu thua, cũng đáp lễ ngay, kết quả ném ra mà nhắm đích, người dính chấu là Tiểu Nhị. Trong thời khắc quan trọng thế này, dĩ nhiên người qua đường Giáp bỏ lỡ cơ hội nịnh bợ, xun xoe ném tuyết trả ngược lại Lão Đại, khá hơn, đích đến lại là tôi. Chung Nguyên giận, ném luôn lúc hai cục tuyết to, người qua đường Giáp người qua đường Ất đều trúng chiêu.

      Hỗn chiến bắt đầu.

      Tám người chia làm N đội quân, kiên quyết quán triệt phương châm chiến lược trong địch có ta trong ta có địch, chỉ cần nặn được quả cầu tuyết nào ra là ném ngay, cần biết là ai, thà giết nhầm ngàn người còn hơn bỏ sót người. Cả đám dí nhau chọi tuyết, rất vui vẻ.

      Tôi ôm banh tuyết, vừa chạy vừa la đuổi theo Tiểu Nhị, Chung Nguyên vẫn bám chặt phía sau rời. Đột nhiên “Bịch” tiếng, tôi quay người lại thấy Chung Nguyên bị trượt chân, nằm ngửa ra, cười hì hì nhìn tôi. Hôm nay người này uống hơi bị nhiều, đứng loạng choạng cũng bình thường thôi. May là ngã tuyết, quần áo mặc cũng dày, chắc là đau lắm.

      Rất ít khi thấy Chung Nguyên ngờ nghệch thế này, mặc dù hơi có chút gặp lúc người khó khăn mà nhe răng cười, nhưng mà đúng là nhịn được, tôi đứng ôm bụng cười nắc nẻ.

      Chung Nguyên cũng tức giận, cứ nằm thẳng cẳng như vậy, híp mắt nhìn tôi. Bộ dạng này của chàng dưới ánh sáng dịu của đèn đường đúng là xúi bẩy người khác phạm tội mà, tôi nuốt nuốt nước miếng, hơi bị xấu hổ.

      Chung Nguyên nhoẻn miệng cười, giơ tay lên ý bảo tôi kéo dậy, tôi khom người, gắng sức nắm tay ấy để kéo lên.

      Nhưng, đột nhiên lực kéo mạnh hơn kéo tôi xuống, dĩ nhiên là tôi đứng vững, ngã sấp người xuống, chờ tới lúc phản ứng được nằm gọn trong lòng Chung Nguyên.

      tay ôm eo tôi, tay choàng qua vai, giữ chặt tôi trong lòng, ấy hơi khép mắt cười hì hì nhìn tôi, trong nửa đôi mắt khép dường như có ánh sao phản chiếu di chuyển, nhưng cũng còn minh thường ngày, hôm nay ấy uống nhiều quá, tự nhiên trong lòng tôi thấy hơi xót.

      Lúc này Chung Nguyên híp mắt, khóe miệng hơi nhếch lên, màu sắc của ánh đèn chiếu lên khóe môi, đẹp kì lạ.

      Cứ nhìn ấy như vậy, cảm giác dễ chịu, tôi cũng muốn đứng dậy, nhưng người này cứ ôm cứng làm tôi động đậy gì được.

      Mấy tên kia vây lại xem, lại còn ồn ào bình phẩm, làm người qua đường cũng phải tò mò.

      Tôi càng ngượng, giấu mặt vào lòng Chung Nguyên, làm đà điểu làm đến cùng cho rồi.

      Nhưng hề báo trước, Chung Nguyên đột nhiên xoay người lại, đặt tôi xuống dưới. Tôi vừa la lên tiếng, chưa biết làm sao, trợn mắt lên nhìn phát ra cái bầy người phát rồ đáng ghét kia đều nhất thời ném tuyết về phía chúng tôi …

      Những chuyện sau đó tôi thấy được, bởi vì Chung Nguyên giữ chặt đầu tôi trong lòng, dùng toàn bộ thân thể che cho tôi. Khỏi xem cũng biết mấy tên ác quỷ kia hành hạ Chung Nguyên khổ sở cỡ nào.

      Tôi nghe tiếng cười , trong tiếng có vài phân men say mơ hồ, ấy dịu dàng : “Đừng sợ, rồi.”

      Trong lòng tôi cảm thấy ấm áp như được bước vào dòng suối mùa xuân, cổ họng cảm thấy dễ chịu, tôi ra sức dụi dụi vào lòng , đáp: “Em biết rồi.” vừa vừa đưa tay ra ôm. Phía sau lưng lạnh toát, phủ toàn tuyết là tuyết.

      Đột nhiên đứng bật dậy, kéo tôi bỏ chạy.

      Phía sau có tiếng hô: “Ê! Có người chạy trốn kìa! Mau bắt trở lại, tẩm dầu đốt làm đèn !” tiếng la có vẻ đằng đằng sát khí, nhưng càng ngày càng xa.

      Tụi nó có đuổi theo, nhưng Chung Nguyên vẫn ngừng chạy, tôi bị tha theo sau, hai chân nhấc nổi, thở hổn hển. là kì cục, phải say à, chạy gì mà nhanh thế.

      Rốt cục ấy cũng ngừng lại, tôi chưa kịp định thần bị ép sát vào tường, ngay sau đó miệng bị tấn công bởi hai phiến môi ấm áp mềm mại.

      Chung Nguyên nhắm mắt, tinh tế hôn lên môi tôi, vươn đầu lưỡi ma sát nhè . Mùi rượu phảng phất theo đó vào, làm cho tôi cảm thấy hình như chính mình cũng say mất rồi.

      ấy hơi nhíu mày, cũng có mở mắt, hôn tôi nhưng vẫn ra lệnh: “Nhắm mắt lại , mở miệng ra.”

      Tôi cảm thấy tò mò, tại sao nhắm mắt là cứ như là cái gì cũng nhìn thấy được nhỉ? Nhưng tò mò tò mò, tôi vẫn ngoan ngoãn nghe lệnh, mắt khép lại, miệng mở ra, thuận tay còn quàng qua ôm cổ .

      Chung Nguyên cúi đầu, cười tiếng rồi lập tức tiến quân thần tốc, vươn đầu lưỡi đánh chiếm từng góc từ môi, lưỡi tới khoang miệng. Hơi thở nồng mùi rượu truyền qua, tôi cảm thấy có chút chống đỡ nổi, nhất thời đầu óc choáng vàng, tứ chi nhũn ra.

      Chung Nguyên vẫn ôm chặt, càng đánh càng hăng.

      Chờ tới lúc lương tâm sún răng của tên này phát và buông tha đầu óc tôi toàn sao vàng lấp lóe, còn chưa ghiền, theo đường từ khóe môi tản ra, hôn lên hai má, rồi tới vành tai, cổ …

      Môi của ấy rất mềm, hôn lên da cảm giác giống như là lấy lông vũ chạm , rất ngọt ngào, rất thoải mái. thực ra tôi có hơi sợ, tên này giờ thần trí , lỡ như tự nhiên mất hứng, quay qua cắn tôi phát làm sao bây giờ … Trong nháy mắt tôi nhớ tới quỷ hút máu trong phim, giật cả mình.

      Chung Nguyên ngẩng đầu, đưa tay vuốt hai má tôi, trong ánh mắt có ý cười: “Sợ à?”

      Tôi chỉ giỏi ăn ngay : “Ak, sợ cắn em.”

      Chung Nguyên thấp giọng cười, ấy dùng đầu ngón tay miết qua môi tôi, mi mắt giương lên nhìn là gian. Đột nhiên cúi đầu sát vào tôi, vươn lưỡi ra nhàng liếm chút, hai mắt sáng rực nhìn tôi, thanh thào y như mấy tên dâm tặc vụng trộm đương trong TV: “Sợ gì mà sợ, đâu phải là chưa có cắn qua. Hơn nữa …” ánh mắt tên này tự dưng nhìn đảo qua cơ thể tôi, như có như , tới trước ngực dừng lại chút, sau đó mới nâng mắt lên nhìn tôi, tiếp tục : “Những chỗ muốn cắn sau này còn rất nhiều.”

      Tôi: “…”

      Đại ca à, em là người nhút nhát lắm ><

      “Ngượng?” Chung Nguyên vẫn xoa xoa khuôn mặt nóng lên của tôi, cười : “Thực ra em cũng có thể cắn mà.”

      Tôi: “…”

      Chung Nguyên: “Uhm, rất chờ mong nha.”

      Tôi bị chọc giận, túm lấy tay cắn phát … đồ da dày >_<

      phải ở đây.” Chung Nguyên rút tay về, ngược lại chỉ vào môi mình: “Ở đây này.”

      Tôi xoay mặt , đại ca ơi là đại ca, ngươi phải biết là ta rất hay xấu hổ chứ!

      Chung Nguyên càng dí sát, hơi thở nóng bỏng phả vào tai tôi: “Đương nhiên, những chỗ khác cũng có thể cắn, sau này từ từ dạy em.”

      Tôi bị vô sỉ này đánh bại, dở khóc dở cười hỏi: “Chung Nguyên, rốt cục là có say hay hả?” Nếu say, tên này thế quái nào vẫn biến thái như bình thường, nếu say, sao nội dung chuyện lại hề bình thường … hết sức YD, hết sức vô sỉ nha ….

      Chung Nguyên vừa nghe tôi hỏi thế cười ha hả, ôm chặt tôi, hôn chụt cái lên mặt, : “ say, cho nên …” lại cúi đầu nhìn tôi cách gian tà “ muốn làm Bá Vương vào thượng cung.”

      Tôi: “…”

      Thiệt muốn gào lên, Thượng Đế ơi, người mau thu hồi tên nghiệt này cho rồi …

      ***

      E hèm, note vào tí:

      YD: rất XXOO, túm lại là rất biến thái bị bạ :)) đúng kiểu Nguyên Tử ka :))

      Bá Vương vào thượng cung: chẹp, chỗ này là Nguyên Tử ka vô cùng biến thái của chúng ta thẳng thắn đề cập muốn H với Mộc Đồng đầu gỗ, ây chà, ơi là , đầu gỗ còn gỗ lắm :))

    4. piipp

      piipp Well-Known Member

      Bài viết:
      1,619
      Được thích:
      566
      Chap 40

      Bá Vương cuối cùng cũng có vào được thượng cung, tôi phải dỗ dành Chung Nguyên cả buổi trời tên này mới chịu quay về kí túc xá. là tôi đối với chuyện lăn lộn giường gì đó vẫn còn cảm thấy kính sợ lắm, có chút mong chờ, nhưng dám nếm thử. Hơn nữa tôi với Chung Nguyên mới xác định quan hệ chưa bao lâu, chưa gì phát triển tới mức đó quá nhanh .

      Còn chuyện Chung Nguyên rốt cục say hay say tôi cũng chịu, nhìn ánh mắt ràng là tỉnh táo rồi, nhưng lời cử chỉ chả có vẻ gì là người say cả. Tôi biết trước kia ấy thỉnh thoảng có lúc giả vờ say, nhưng trước mặt tôi việc gì mà phải giả vờ nhỉ.

      Nếu chàng này say cái tướng say rượu coi cũng đẹp ghê đó chứ.

      Lúc tôi về tới phòng Nhất Nhị Tứ có mặt hết rồi. Lão Đại và Tứ nương đứng xem Tiểu Nhị tung hoành chém giết trong game, tôi nhìn qua màn hình của nó thử, chỉ thấy nhân vật nam tên “Trầm Tinh Thạch” đứng yên nhúc nhích, nương tên “Ác Bá Vương” hùng hổ chém xa xả vào người , đồng thời phóng ra đủ thứ các kỹ năng, đứng xung quanh hai người này có tới mấy vòng người bu xem.

      đỉnh đầu Trầm Tinh Thạch cứ cách nửa phút lại lên câu: Nữ hiệp, tha mạng …

      đỉnh đầu của mấy người vây xem, câu lên nhiều nhất là: Đại Thần bị đạo hào!

      Giữa mớ tầm xàm ba láp chủ đề Đại Thần bị đạo hào kia ai dè còn có người cứ ngừng lải nhải: “ trăm lần a, trăm lần a”, chắc lại là cái tên người qua đường Ất suốt ngày lo thiên hạ đủ loạn chứ gì.

      Tôi khỏi thắc mắc, hóa ra thế giới game cũng hào hứng như vậy.

      Lúc này Tiểu Nhị nhận được mess, gửi từ Trầm Tinh Thạch: Nữ hiệp, tam sư muội có quay về kí túc chưa?

      Ác Bá Vương: về, làm sao?

      Trầm Tinh Thạch: tên Chung Nguyên ác bá kia vừa về nằm lăn ra ngủ, nằm giường còn rên hừ hừ cái gì mà “Vợ , đến đây”, y như là bị trúng tà nặng ấy, huynh chỉ là muốn hỏi thử tam sư muội, coi thử ấy làm gì thằng tiểu tử này rồi …

      Tin tức này vừa tung ra Nhất Nhị Tứ thèm nhìn game nữa, nhất loạt quay qua ngó tôi chằm chằm, cười rất chi là mờ ám.

      Tôi á khẩu, Chung Nguyên chết tiệt, ngủ mà lực sát thương cũng bắn được tới đây.

      Tiểu Nhị kì quái với tôi: “Tam sư muội à, giải thích chút .”

      Tôi vò đầu, trả lời đại câu hòng bịt miệng tụi nó: “Chung Nguyên đòi làm Bá Vương vào thượng cung, tao đến chết cũng tuân theo.”

      Ba con tiểu kia hoan hô dậy trời, Tiểu Nhị còn vội vàng quay sang trả lời cho tên Giáp kia: Còn thế nào nữa, đương nhiên là Bá Vương thượng cung rồi.

      Vì thế cho nên sau đó chuyện kinh dị xuất .

      Là do vừa rồi Tiểu Nhị nhớ ra là phải đóng khung hội thoại riêng với Trầm Tinh Thạch, cho nên câu vừa rồi là ở trạng thái mở, tức là, những người vây xem chung quanh đều có thể nhìn thấy, đương nhiên chuyện này chưa là gì, điều quan trọng là trước cái câu này, người qua đường Giáp do muốn biểu đạt chút tinh thần chém giết kịch liệt, câu rất kiểu mẫu: “Rốt cục ngươi muốn như thế nào”

      Thế là:

      Trầm Tinh Thạch: Rốt cục ngươi muốn như thế nào?

      Ác Bá Vương: Còn thế nào nữa, đương nhiên là Bá Vương thượng cung rồi.

      Kết quả: quần chúng vây xem nhất thời rộ lên xôn xao về cái chủ đề rất chi là bốc lửa …

      Nhất Tam Tứ vỗ vai Tiểu Nhị: “Nén bi thương mày.”

      Tiểu Nhị nhìn chằm chằm mấy câu màn hình, nắm chặt tay lại, đấm vào bàn phím, ngửa mặt lên trời thở dài: “Oan nghiệt, oan nghiệt!”



      Tối hôm sau, tôi với Chung Nguyên ngồi trong góc sáng của phòng tự học học bài. Sắp cuối kì rồi, kì này tôi có mấy môn chuyên ngành rất khó, tự nhận ngu hóa học nên tôi muốn sớm ôn tập cho rồi. Tôi có năng lực học tập kiệt xuất của Lão Đại, có may mắn như Tiểu Nhị, càng có đầu óc minh mẫn như Tứ nương, tôi chỉ có tinh thần tự giác người chậm cần bắt đầu sớm thôi.

      Thời tiết mùa đông khô mà lạnh, phải bảo vệ môi tốt, tôi xem sách lúc, lấu cây son môi ra thoa, vừa định cất bị Chung Nguyên giật lấy.

      cầm cây son, nhìn nhìn, lẩm bẩm : “Mùi sữa? Mùi táo?”

      Tôi nhất thời hiểu ảnh muốn cái gì: “Hả?”

      Chung Nguyên nhướn mày nhìn tôi: “ thử được ?”

      Ak…

      Tuy là son môi là thể loại nên xài chung, nhưng mà tôi với Chung Nguyên … này nọ xọ kia … được rồi, cũng có gì …

      Thế nên tôi gật đầu: “Thử .”

      Nhưng Chung Nguyên đột ngột cúi đầu, hôn lên môi tôi cái. Tôi ngờ là tên này lại làm như vậy, tới lúc phản ứng được có người ngồi ngay ngắn nghiêm chỉnh trở lại, y như thể cái kẻ hành hung người vừa rồi phải ta ấy.

      Chung Nguyên tủm tỉm nhìn tôi, liếm liếm môi, nhếch mày : “Ngọt ?”

      Tôi: “…”

      Tôi cảm thấy mình giống như cái bình thủy tinh bị nổ, mặt mũi cháy sạch … Trời ơi, đời còn có người vô sỉ tới thế này nữa hả ….

      Chung Nguyên còn làm ra vẻ ung dung tự tại, cố tình để tay ra sau gáy tôi, cúi đầu làm bộ muốn hôn.

      Tôi giơ tay lên chặn, kích động : “Đại ca, đây là phòng tự học đó.”

      Chung Nguyên kéo tay tôi ra, nắm trong tay mình, chẳng hề để ý : “Phòng tự học làm sao, tụi mình đâu phải chưa làm qua.”

      Tự nhiên tôi nhớ tới cái vụ diễn tập cảnh phim trong phòng học môn tự chọn, cái đó là diễn nha, còn bây giờ mà làm vậy là chuyên nghiệp đó …

      Chung Nguyên nắm vai tôi, thèm gì, cứ thế cúi đầu định hôn tiếp.

      “Đừng mà, người ta nhìn thấy à.” Tôi , xoay mặt tránh.

      Chung Nguyên im lặng gì. Kì lạ, cái này giống tác phong của nha. Tôi quay đầu nhìn lại, chỉ thấy ấy nhìn chằm chằm ra phía cửa phòng tự học, nhìn theo ánh mắt đó tôi thấy người.

      Tô Ngôn đứng ở cửa, nhìn về phía chúng tôi, biểu tình có chút mơ hồ.

      Tôi biết phải làm thế nào, cúi đầu dám nhìn. Đối với người thích mình mà mình lại có cảm giác gì, tôi thể ở gần được, ngoại trừ bỏ chạy tôi cũng nghĩ ra cách nào khác.

      Tô Ngôn nhanh chóng tới cạnh chỗ chúng tôi, thấp giọng hỏi: “Mộc Đồng, tôi có thể chuyện với chị lúc ?”

      Tôi biết nên gật hay nên lắc đầu, ra cũng muốn với nó, nhưng tôi lại sợ Chung Nguyên giận.

      Cứ giằng co như vậy lúc, Chung Nguyên mở miệng trước: “Được rồi, lần phải tốt hơn sao?”

      Tôi với Tô Ngôn ngồi ở dãy ghế dài ngoài phòng học, Chung Nguyên cách cửa sổ nhìn chúng tôi, ngẩng đầu lên là tôi có thể nhìn thấy khuôn mặt ấy do khoảng cách hơi xa mà trở nên hơi mờ ảo, tuy rằng mờ ảo, nhưng ấy cười tôi cũng có thể cảm nhận được.

      Im lặng lúc, Tô Ngôn trước: “Chị … cùng với ta ư?”

      Tôi gật gật đầu: “Chị thích ảnh, cho nên …”

      Tô Ngôn: “Cho nên chị muốn tôi cách xa chị chút?”

      “Ak“ Tôi nhức đầu, thích ứng lắm với nhóc Tô Ngôn tự dưng có vẻ hung tợn này: “ phải ý đó, em cũng thấy, chị với Chung Nguyên … Uhm, dù sao hai người chúng ta thể ở chung, liên quan nhiều chỉ thêm phiền não thôi …”

      Tô Ngôn cười khổ : “Tôi có cơ hội sao?”

      Tôi lắc đầu, đáp: “ người thích hợp với em, nhưng phải chị.”

      Tô Ngôn nhìn xa xăm qua cửa số: “Tôi rất muốn biết, rốt cục tôi có điểm nào bằng Chung Nguyên?”

      “Em giống ấy, chính là … ấy có thể làm cho chị thích ấy, còn em thể.” Tôi biết lời ra có thể làm tổn thương người khác, nhưng nếu cứ cố chấp dây dưa , chẳng thà mấy câu nhẫn tâm chút tốt hơn.

      Tô Ngôn có vẻ mệt mỏi: “Vậy nếu tôi gặp chị sớm hơn ta sao?”

      Tôi thẳng thắn đáp: “Gỉa thiết này bao giờ xảy ra, gì cũng có ý nghĩa nữa.”

      Tô Ngôn do dự trong chốc lát, thêm: “Vậy … tôi tiếp tục thích chị được ?”

      Tôi: “Ak, tốt nhất là nên …”

      Tô Ngôn lại hùng hổ: “Đó là chuyện của tôi, cần chị lo!”

      Tôi: “…”

      thế nhóc còn hỏi chị làm chi ><



      Tô Ngôn rồi, Chung Nguyên tiến tới, ngồi xuống cạnh tôi. ấy xoa xoa đầu tôi, kéo tôi ôm vào lòng, nắm chặt lấy tay tôi. Tới mùa đông tay tôi lúc nào cũng lạnh ngắt, tay của Chung Nguyên lại ấm áp như lò sưởi vậy, ông trời công bằng nha.

      Im lặng lúc, Chung Nguyên : “Sắp tới sinh nhật rồi!”

      Tôi dụi dụi vào lòng , đáp: “Em biết rồi.”

    5. piipp

      piipp Well-Known Member

      Bài viết:
      1,619
      Được thích:
      566
      Chap 41

      Ngày sinh của Chung Nguyên là câu chuyện thiệt mang tính chất bi kịch mà, nghe đồn là chàng ra đời lúc 11 giờ ngày 31 tháng 12, kết quả là vừa ra đời được hơn tiếng đồng hồ ba mẹ quăng qua bên, hai người chàng chàng thiếp thiếp cùng nhau đón năm mới.

      Ngày 31 tháng 12 năm nay tôi có lớp từ sáng tới chiều, buổi tối còn có giờ thực nghiệm nữa, Chung Nguyên rất bất mãn với chuyện này, nhưng cũng chẳng có biện pháp gì giải quyết.

      Giữa buổi cơm trưa, Chung Nguyên sốt ruột hỏi tôi: “Chuẩn bị quà gì cho vậy?”

      Tôi có chút ngượng ngùng: “Ak, gối thêu được hông?” Lúc nghỉ hè đồng ý thêu cho cái, bây giờ rốt cục cũng xong rồi.

      Lông mày Chung Nguyên nhíu lại, có vẻ thích: “Cái đó em hứa từ lâu rồi sao tính được?”

      Tôi xấu hổ, nhưng quả biết tặng cái gì mới được, đành phải hỏi: “Vậy chứ muốn tặng gì?”

      Chung Nguyên cúi đầu suy nghĩ lúc, đột nhiên nhìn tôi rất gian, cười : “Tặng người cho .”

      Tôi: “…”

      Tuy rằng tên Chung Nguyên cầu rất lưu manh, nhưng quả tôi cũng rất áy náy, cho nên quyết định theo tinh thần [hoặc là làm, làm làm đến cùng] : “Được rồi, tối nay chúng ta overnight, chơi cả đêm được ?”

      Chung Nguyên cười hết sức quái dị: “Overnight?”

      Tôi toát mồ hôi: “, đừng có nghĩ bậy bạ …”

      Chung Nguyên tủm tỉm cười nhìn tôi, hỏi: “À, thế nào mới gọi là nghĩ bậy ấy nhỉ?”

      Tôi cúi đầu, cảm giác mặt nóng lên, hơi bị nghi ngờ nha, rốt cục là mình biến thái hay tên này mới biến thái đây?

      Càng nghi ngờ hơn là, tại sao chúng tôi là tình nhân rồi mà tôi cứ bị đỏ mặt trước mặt tên này hoài vậy …



      Giờ thực nghiệm buổi tối hơi bị phức tạp.

      Trong môn thực nghiệm có thể coi tôi là phần tử lạc hậu, chung là, tôi toàn nằm trong tốp những người cuối cùng làm xong thực nghiệm, hơn nữa luôn có xu hướng phá hoại, các giáo xinh đẹp của phòng thí nghiệm nào cũng biết mặt tôi, vừa thấy tôi là mặt mũi bày ra cái vẻ vô cùng đau đầu.

      Bình thường giờ thực nghiệm của tôi khoảng 9h gì đó là xong hết, nên tôi hẹn gặp Chung Nguyên lúc 9h30. Ai ngờ thằng cha này mới 8h mò tới tìm, đúng lúc tôi đánh vỡ cái bình đo dung lượng bị giáo xinh đẹp nhìn bằng ánh mắt u oán lên án.

      Tuy rằng da mặt tôi thuộc dạng dày, nhưng mà chuyện này xảy ra hoài, da mặt tự nhiên cũng có chút công phu đối phó.

      giáo xinh đẹp rồi, tôi nhìn thấy Chung Nguyên tựa cửa đứng, nhìn tôi mà cười. Tôi thèm nhìn , rửa sạch thi thể của em bình vừa vỡ rồi ném , tiếp tục làm thực nghiệm. lát nữa giáo đem bình mới tới cho tôi, tôi phải biểu cố gắng công tác mới được, tuy rằng tôi ngốc, nhưng thái độ tuyệt đối nghiêm túc a.

      Chung Nguyên coi như chỗ người vào đứng cạnh tôi, nhìn lúc rồi : “Khó tới vậy sao?”

      Tôi trừng mắt, nhà ngươi định cười nhạo ta ngu ngốc chứ gì … Hừm, mặc dù thực ra mình cũng hơi ngớ >_<

      Lúc này lão sư đem bình mới tới chỗ tôi, ánh mắt dừng lại người Chung Nguyên vài giây, sau đó nhìn tôi: “Bạn trai?”

      Tôi hơi e thẹn, đề tài này có vẻ thích hợp thảo luận ở phòng thí nghiệm lắm.

      Chung Nguyên lại vô cùng thong thả bày ra bộ dạng lễ phép hiền lạnh, khom người cúi chào giáo: “Em chào .”

      giáo rất vui vẻ gật đầu: “ hẹn hò làm nhanh lên mà .” xong lại nhìn lướt qua Chung Nguyên lần nữa, rồi rời .

      Tôi nhìn theo bóng , khó hiểu hỏi Chung Nguyên: “Là sao?”

      Chung Nguyên gõ vào đầu tôi: “Ngốc này, ý là, hôm nay có thể ăn gian tí.”

      Tuy rằng giáo có vẻ cho tôi ăn gian, nhưng là tôi là đệ tử thái độ đoan chính, quá trình thực nghiệm cơ bản vẫn muốn làm lần. Đối với mấy cái này tôi vốn mơ hồ, nếu làm qua lần sau này chẳng hiểu gì cả.

      Đương nhiên tại bên cạnh có sẵn người giúp đỡ, cũng cần ngay thẳng quá, cho nên …

      “Chung Nguyên, ống nghiệm đó phải rửa, chú ý dùng nước sạch rửa nha.”

      Sau đó Chung Nguyên ngoan ngoãn cầm ống nghiệm tới bồn rửa.

      “Chung Nguyên, đo lượng chất , chú ý phải đọc tới 4 con số lẻ sau dấu phẩy nha.”

      Thế là Chung Nguyên cầm cái cốc chịu nóng điên cuồng chạy tới phòng dược phẩm.

      “Chung Nguyên …”

      lát sau –

      “Đầu gỗ, em đem dung dịch HCL 0.1M hòa với dung dịch HCL 1M .”

      “Đầu gỗ, cái đó là ống buret, em cho dung dịch vào đó.”

      “Đầu gỗ, phản ứng trong ống nghiệm đó chưa đủ thời gian, em đừng lộn xộn.”

      “Ngốc này, HNO3 sao lại để đổ ra tay được!”

      Lại lát sau..

      Chung Nguyên diễu võ dương oai đứng bục, vênh mặt hất hàm sai khiến.

      “Đầu gỗ, dung dịch Fe3O4.”

      “Đầu gỗ, HNO3“

      “Đầu gỗ, đem cái này làm ly tâm.“

      “Đầu gỗ, rửa ống nghiệm.“

      Tôi im lặng chịu đựng mệt nhọc, nghĩ ra, tôi ràng là sinh viên chuyên ngành hóa học, sao lại trở thành tay sai vặt trong phòng thí nghiệm cho tên học tài chính thế này?

      Tôi đem câu này ra hỏi Chung Nguyên, kết quả thằng cha này vừa ghi tượng thí nghiệm lại vào giấy vừa vô cùng khinh thường trả lời: „“Trong sổ hướng dẫn thực nghiệm đều có viết rồi, làm theo là được …. Ngoan , chép mấy cái tượng này vào báo cáo, sau đó đưa cho giáo ký tên là xong rồi.“

      Tôi cầm báo cáo mừng rơi lệ chạy đến phòng giáo, mãi vẫn hiểu tại sao trong sổ thực nghiệm có ghi hết mà mình còn làm tốt. Cái này chỉ có thể dùng chữ “Ngốc“ là giải thích được hết.

      giáo nhìn vào báo cáo của tôi mấy lần, cuối cùng mới ký tên: “Làm khá lắm“

      Tôi nắm chặt báo cáo, kích động nhìn , người đẹp ơi, lần đầu thấy khen em nha …

      Có vẻ bị tôi nhìn thoải mái lắm, giáo đổi sang chuyện khác, thoải mái : “Có mắt nhìn lắm.“

      Tôi phản ứng kịp: “Dạ?“

      giáo mặc kệ tôi, bắt đầu ngồi xem báo cáo của sinh viên, tôi nghĩ có lẽ vẫn còn có chút thích tôi, thế nên mặt mũi xám xịt cất bước quay , ai ngờ lại gọi giật lại: “Quay lại.“

      Tôi đứng yên, sợ hãi nhìn : “ ạ …“ Đừng hối hận nha?

      giáp gõ lên bàn, có chút kiên nhẫn : “Bồi thường chứ.“

      Ai da, sao quên mất vụ này, tôi sờ sờ túi tiền, chết, bỏ quên ở kí túc …

      Lúc này Chung Nguyên đứng ở ban công nhìn ra ngoài, thấy tôi mãi chưa ra nên tới gần. Tôi đành kéo kéo tay áo : “Cho em mượn tiền.“

      Chung Nguyên cười, lấy ví ra: “Bao nhiêu?“

      “Hai mươi mốt đồng“ người trả lời là giáo.

      Chung Nguyên lấy ra tờ Mao gia gia đỏ chói, giáo nhíu mày: “ có tiền lẻ à?“

      “Còn lại cứ trừ tiếp vào lần sau ạ“ Chung Nguyên xong, kéo tôi chạy ra ngoài.

      Tôi cũng để ý lắm, lát nữa quay về kí túc lấy tiền trả là được rồi. Nhưng ngờ chuyện này lại mang tới phiền toái lớn.

      chung, tôi muốn mừng sinh nhật cho Chung Nguyên.

      Cái gọi là overnight chỉ là tôi muốn cùng ấy hát kara này kia thôi, nhưng chuyện ngoài ý muốn là, chúng tôi overnight tới tận khách sạn luôn.

      Chuyện này kể ra hơi bị dài dòng.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :