1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Ngươi không vào địa ngục thì ai vào địa ngục - Tửu Tiểu Thất (62 chương + 1 PN)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. piipp

      piipp Well-Known Member

      Bài viết:
      1,619
      Được thích:
      566
      Chap 33

      Đúng lúc tôi ăn sáng Tô Ngôn từ ngoài vào, nó vừa thấy tôi liền cao hứng khoe: “Mộc Đồng, tôi mặc bộ này đẹp ?”

      “Cũng được.” Tôi để ý gật đầu, cảm nhận được ánh mắt lạnh lẽo từ bên kia truyền tới, bèn tiện thêm vào câu: “ đẹp bằng Chung Nguyên nhà chị.”

      Chung Nguyên đắc ý nhướn mày, nhìn Tô Ngôn khiêu khích.

      Cũng có nhiều người thích tự sướng, mà chưa có ai bằng nha, đáng khinh ><

      Tô Ngôn để ý tới Chung Nguyên, tới cạnh tôi, tựa vào bàn nhìn tôi: “Mộc Đồng, tối nay rảnh ?”

      Tôi còn chưa kịp Chung Nguyên trả lời thay: “Tối nay ấy có buổi học môn tự chọn.”

      Tôi gặm bánh bao, gật đầu, tôi là trẻ ngoan, chưa bao giờ bỏ học hết nha.

      Lúc này, Chung Nguyên quay qua với Tiểu Kiệt: “Đạo diễn, bắt đầu .”

      Thế là Tiểu Kiệt lăng xăng chạy quanh gọi mọi người bắt đầu, tôi cảm thấy điểm này trái ngược, ràng Tiểu Kiệt là đạo diễn, tại sao đạo diễn lại nghe lời diễn viên răm rắp thế … tôi sớm nhìn ra, Chung Nguyên phải người hướng thiện rồi, nhưng ngờ ngay cả đạo diễn cũng bị sai vặt, quá tà đạo rồi ><

      Cả tổ làm phim chậm rãi di chuyển ra bãi cỏ cạnh đó. Nội dung phim này là Chung Nguyên và Tô Ngôn hòa thuận, hai người họ gặp nhau lần đầu đánh nhau.

      Sau khi bàn bạc chút liền bắt đầu quay. Chung Nguyên và Tô Ngôn đứng bên đường, tranh cãi vài câu, hai người càng càng kích động, đột nhiên xông vào đánh nhau tới tấp. Chung Nguyên đấm vào mặt Tô Ngôn cái, Tô Ngôn đợi tay chạm tới mặt nhanh chóng tóm lấy tay Chung Nguyên, kéo theo chiều cánh tay, định khống chế . Chung Nguyên thấy thế liền chuyển người theo, bay lên tung cước vào bụng Tô Ngôn, thoát khỏi kiềm chế, Tô Ngôn buông Chung Nguyên ra, lui về phía sau, mặt bình tĩnh nhìn Chung Nguyên.

      Tôi tới cạnh Tiểu Kiệt, thào : “Chỉ đạo võ thuật tổ mình là ai thế, quỳ gối bái phục nha.”

      Tiểu Kiệt mờ mịt nhìn hai người đánh nhau tung cả cỏ ven đường kia, lắc đầu : “Mình đâu có phân công chỉ đạo gì đâu.”

      Tôi khiếp sợ, nhìn động tác như kiếm hiệp của hai người kia, : “Đừng vậy chứ, hai tên này nhìn như cao thủ ấy, nếu động tác nhanh hơn nữa là khỏi nhìn thấy gì luôn.”

      Tiểu Kiệt chẳng biết làm sao, phe phẩy đầu: “Mình biết, hôm qua với bọn họ chỉ cần làm bộ chút là được rồi, dù sao đây cũng chỉ là tình điện ảnh của mình thôi mà.”

      Lúc này hai tên chuyên nghiệp kia đánh bất phân thắng bại, Chung Nguyên ấn Tô Ngôn xuống cỏ, đè lên người nó, sau đó đấm thẳng vào mặt, tôi nhìn mà hết cả hồn, như ấy … Cùng lúc đó, tôi lại thấy trong mũi Tô Ngôn chảy ra cái gì đó hồng hồng. Hai người đểu đỏ vằn mắt lên, y như thú hoang, nhìn vào đáng sợ.

      Tôi vỗ vai Tiểu Kiệt, : “Đạo cụ lại là ai chuẩn bị vậy, đúng chỗ ghê, ngay cả máu cũng có nữa.”

      Tiểu Kiệt có chút kích động: “ có chuẩn bị cái đó …”

      Tôi khờ ra, hình như có gì đó ly kì ở đây nha.

      Đột nhiên phản ứng của Tiểu Kiệt thay đổi, quát to tiếng: “ được! Tách bọn họ ra, hai người này đánh nhau rồi.”

      Thế là quần chúng vây xem chung quanh đồng loạt xông lên, tách hai người kia ra. Hai kẻ bị bạo lực thống trị đầu óc, dưới kiềm chế của quần chúng nhân dân mà vẫn còn giãy dụa, mặt mũi đỏ bừng nhìn nhau, may mà lực lượng nhân dân lớn mạnh, để hai kẻ phá rối làm càn.

      Tiểu Kiệt nắm thóp cổ tôi, : ‘Mộc Đồng, lên !” sau đó đẩy tôi ra giữa hai người kia.

      Tôi vừa nguyền rủa nó, vừa kéo Chung Nguyên bỏ chạy. Thằng cha này cũng nể mặt, thấy giãy dụa phản đối. Đương nhiên tôi thấy như thế là biết điều a, dù sao tiếp tục đứng lại đó bị nhân dân xử phạt, chi bằng thừa dịp loạn lạc nhanh chân chạy trốn, để mọi chuyện cho Tô Ngôn giải quyết.

      ***
      Tôi và Chung Nguyên ngồi ở tiệm thuốc cạnh vườn hoa, tôi cầm thuốc, dùng bông gòn nhàng thoa lên khóe miệng Chung Nguyên, miệng bị xước mảng, nhưng nặng lắm, ngoại trừ chỗ đó bị thương ở đâu nữa.

      Chung Nguyên rên , tôi dừng lại, hỏi : “Đau hả?”

      Chung Nguyên hơi nghiêng đầu: “ đau.”

      “Đau cũng phải chịu” Tôi tiếp tục giúp thoa thuốc, nghĩ tới cảnh lúc nãy, khỏi tò mò: “Làm sao lại thành đánh thực thế?”

      Chung Nguyên hơi cong khóe miệng, động tác này làm động tới vết thương, làm lại phải rên lên, nhếch mày, trong mắt tỏa ra ý cười, đáp: “ phải để diễn cho sao?”

      Tôi bất đắc dĩ nhướn mắt: “Ngươi cũng chuyên nghiệp nhỉ?”

      “Chứ sao” Chung Nguyên đáp lại, hề thấy mình là người gây họa. hơn hé môi, đột nhiên hỏi: “Sao em kéo Tô Ngôn bỏ chạy?”

      “Ta biết đó nha, ngươi là người ra tay trước.”

      Chung Nguyên sau khi bị tố giác gì, đợi sau khi tôi thoa thuốc xong mới thấp giọng : “Cám ơn.”

      đột nhiên lịch làm cho tôi thích ứng kịp, cười ha ha : “ cần cảm ơn, dù sao cũng là dùng thẻ của ngươi mua thuốc.”

      Hai người lại rơi vào im lặng. Gió mùa thu thổi đến, mang theo hơi mát, tôi nhìn luống hoa cúc vàng ươm nở rộ cách đó xa, trong lòng tự nhiên cảm thấy có cái gì đó nảy sinh, cái gì đó rất lạ.



      Buổi tối học môn tự chọn buồn ngủ gần chết, nghe phát chán, tôi nằm dài bàn, cầm bút vẽ giun vẽ rắn lên tập, Chung Nguyên ở bên cạnh nhìn qua, phát trong tập tôi chẳng có chữ nào, toàn giun bò loằng ngoằng, ra vẻ xem thường.

      Tôi chỉ đành u ám nhìn lên trần nhà: “Nhàm chán quá mà.”

      Chung Nguyên gật đầu: “Vậy làm chuyện gì có ý nghĩa hơn … Nếu , chúng mình luyện kịch bản trước .”

      Tôi xoay qua: “ học, luyện cái gì mà luyện.”

      Chung Nguyên lấy kịch bản ra lật lật: “Theo như trong này .. ai chà, có cảnh thừa dịp em ngủ lén hôn em nè.”

      Tôi run cả người, ngượng ngùng : “Con Tiểu Nhị này viết nhăng cuội!”

      cảm thấy đâu có tệ” Chung Nguyên gấp kịch bản lại: “Vậy , chúng mình luyện tập chút?”

      Tôi cào cào tóc, bất đắc dĩ : “Làm , dù sao cũng là chuyện sớm muộn phải diễn.”

      Chung Nguyên gật đầu, lại hỏi: “Vậy, em muốn hôn kiểu gì? Má, hay là … Môi nhỉ?”

      Ak? Tôi hiểu: “Trong kịch bản à?”



      Dã man, khinh bỉ con quỷ Tiểu Nhị.

      “Má , ta muốn giữ lại nụ hôn đầu tiên.”

      Chung Nguyên cười rạng rỡ: “Nụ hôn đầu tiên của em mất lâu rồi.”

      Tôi đột nhiên nhớ tới chuyện xấu xa Chung Nguyên làm trong kì nghỉ hè, nhất thời bực bội: “Cái đó tính, chẳng đẹp đẽ!”

      Chung Nguyên thèm để ý bất mãn của tôi, nhàng ấn đầu tôi xuống bàn: “Bắt đầu .”

      Thế là tôi đành thu dọn cảm xúc lại, nằm lên bàn giả bộ ngủ, chờ Chung Nguyên hôn lên má.

      Tôi nằm bàn, tự nhiên thấy khẩn trương, tim cứ dộng ình ình trong ngực, y như muốn nhảy ra ngoài. Tiếng thầy giáo giảng bài cùng tiếng cười xung quanh tựa như biến mất, tôi chỉ còn cảm thấy tiếng thở của chính mình, cùng với tiếng tim đập như trống trận. Tôi ngừng tự an ủi, bình tĩnh, bình tĩnh, phải là đụng chạm tí thôi sao, là hiến thân cho nghệ thuật nha …

      Tôi nhắm mắt lại, cảm nhận được Chung Nguyên tiến tới gần, hơi thở của phải vào mặt ngày càng hơn, tôi cảm thấy hơi ngứa, còn nóng nữa, y như tẩu hỏa nhập ma, hơi thở cũng còn đều nữa.

      Chung Nguyên ở rất gần, gần tới nỗi tôi cảm nhận được từng nhịp thở của , nhưng lâu mà cũng có động tĩnh gì, tôi nhắm mắt lại, cả người khẩn trương cực độ, chờ tới phát khùng mà chẳng thấy tới. Rốt cục nhịn được mà mở mắt.

      Mặt của Chung Nguyên gần như dán vào mặt tôi, lúc này nhìn tôi, ánh mắt vừa đen vừa sáng, như viên ngọc trai đen trong bầu trời đêm, lông mi dài như hai cái bàn chải, chải ngứa cả lòng người. Nét mặt dịu dàng, mặt thản nhiên có biểu tình gì, ánh mắt thâm sâu, như hồ nước cuối thu.

      cứ như vậy nhìn chằm chằm tôi, hề có ý rời , tôi cảm thấy khí có phần ám muội, vừa định chuyện lại nghe thấy thấp giọng : “Mặt em đỏ kìa.”. Lúc lời này, mắt lại nhìn thẳng vào mắt tôi.

      Mặt của tôi phát sốt đùng đùng, nóng bừng, hơn nữa có xu hướng còn gia tăng nhiệt độ.

      Chung Nguyên hơi cúi đầu, nhàng hôn phớt lên má tôi. Tôi nín thở, trái tim hình như nhảy lên cổ họng.

      Bờ môi của mềm mềm, lạnh lạnh, nhưng mặt tôi chẳng nhờ thế mà hạ nhiệt tí nào, ngược lại còn nóng hơn trước.

      Chung Nguyên ngồi ngay ngắn lại, tay chống cằm, cười tủm tỉm nhìn tôi: “Mặt em sao đỏ tới vậy lận?”

      Vô duyên, ngươi thử bị người khác dê coi? Tôi hơi ngượng, cũng lười tranh cãi với , xoay mặt , nằm dài bàn, để ý tới nữa.

      Chung Nguyên khoát tay lên vai tôi, lay : “Làm sao vậy?”

      Tôi né tránh , vùi đầu lời nào.

      Tiếng của Chung Nguyên hình như cố nén cười: “Em xấu hổ hả?”

      Câu này ra càng làm tôi bấn loạn, muốn chui luôn xuống bàn mãi mãi bao giờ chui ra.

      Chung Nguyên vô cùng tự cao tự đại, thở dài: “Đầu gỗ, phải em thích đó chứ?”

    2. piipp

      piipp Well-Known Member

      Bài viết:
      1,619
      Được thích:
      566
      Chap 34

      Chung Nguyên hỏi tôi: “Đầu gỗ, phải em thích đó chứ?”

      Tôi thèm nghĩ gì độp lại ngay: “ nhảm, ta tự ngược mới thích ngươi.”

      Đúng lúc này, thầy giáo bục giảng đột nhiên lên tiếng: “Hai bạn ngồi đằng sau đó, làm ơn chú ý chút.”

      Tôi lại càng thêm xấu hổ thể tả.



      Buổi tối lúc quay về, cái câu Chung Nguyên cứ lăn qua lăn lại trong não tôi: “Đầu gỗ, phải em thích đó chứ?”

      , đừng tôi thực thích chứ? Như vậy là khủng bố đó …

      Lúc giúp tập luyện bị áp bức tới vậy, nếu thích nữa còn ngày tự do nào mất … Huống chi nếu tôi thích thích tôi, rất mất mặt nha ><

      Quan trọng nhất là, thẩm mỹ của tên này quái dị, ánh mắt lúc nào cũng hất lên trời, coi thường mình còn chưa đủ, làm gì có chuyện thích mình chứ, nếu thích vậy là tự lạc vào con đường tương tư đơn phương rồi.

      Tôi nhớ lại tình huống lúc nãy, cuối cùng kết luận: bị tên con trai dê tí đương nhiên phải ngượng, liên quan gì tới chuyện thích hay thích?

      Nghĩ tới đây, tảng đá đè trong lòng tôi mới được buông xuống, an tâm vào giấc ngủ.



      Gần đây có chuyện rất phiền phức.

      Môn thể dục kì này của tôi là tennis, người có đầu óc mà từ tiểu não tới tuyến yên đều được phát đạt như người thường, tôi học cái môn này thiệt là vất vả. Mấu chốt là, giáo viên thể dục là người rất nghiêm túc, cuối tuần kiểm tra phát bóng, nếu biểu tốt bị trừ điểm.

      Tôi vì chuyện này mà cơm ăn nước uống, vô cùng buồn bã. Sau khi Chung Nguyên nghe tôi tố khổ, vỗ vỗ vai tôi, bình tĩnh : “ dạy cho em.”

      Tôi đột nhiên nhớ ra, lúc còn thuê tôi cùng theo luyện tập, trong các hạng mục hình như có tennis, nhưng sau đó do cả ngày tôi bị lôi chạy bộ rồi tự học, làm cho tôi oán hận thâm sâu, nên cũng kéo tôi luyện mấy cái khác.

      Thế là tôi hưng phấn lôi kéo cánh tay Chung Nguyên, nịnh nọt cười: “Chung Nguyên à, ngươi rất thần kì nha.”

      Chung Nguyên được khen, đắc ý cười, : “Thế báo đáp thế nào đây?”

      Lợi dụng, đúng là tên này tốt được mà, có điều là người biết lấy ơn trả ơn, tôi cũng đành : “Ngươi sao làm vậy.”

      Chung Nguyên suy nghĩ trong chốc lát, rộng lượng phất tay: “Quên , cuối tuần theo hái hoa, hái trái cây .”

      Tôi khỏi cảm thán, Chung Nguyên à ngươi cũng thanh cao gớm. Nhưng, tôi gãi gãi đầu, khó hiểu hỏi : “Ngươi phải đóng phim à?”

      Chung Nguyên chút để ý đáp: “Vết thương mặt Tô Ngôn chưa lành, tạm thời quay được.”

      Dã man, Chung Nguyên, ngươi ra tay quá độc ác.



      Chung Nguyên mặc bộ đồ thể thao trắng từ xuống dưới, cổ tay còn có cái vòng bao tay màu xanh dương, thoạt nhìn rất hiên ngang oai hùng. đứng sân tennis, những sinh vật giống cái trong phạm vi có thể nhìn được xung quanh đều nhất loạt quay về phía , quả nhiên, mấy nàng này đều phải là thành viên hội tennis, chậc, ra mình cũng vậy mà.

      Chung Nguyên bị mấy chục cặp mắt lang sói theo dõi mà hề nao núng, bình tĩnh nắm vợt, chậm rãi làm mẫu, vừa giảng giải cho tôi: “Thân nghiêng về phía sau khoảng 45 độ, chú ý bảo trì cân bằng, cánh tay vươn theo hướng nghiêng của thân, vợt song song với góc độ của cơ thể, sau đó hươ vợt, chú ý quay mặt vợt về phía trước, lúc đánh chú ý dùng lực cánh tay chứ đừng dùng cổ tay hay bắp tay, nếu rất dễ bị thương, sau khi đánh xong đừng dừng ngay lại, cứ tiếp tục theo quán tính đánh ra của vợt … Đừng có đứng ngốc ra đó, em làm thử .”

      Chung Nguyên mấy câu y chang giáo viên thể dục, tôi nghe hiểu chứ bộ, chỉ có điều làm được thôi. Lúc này tự dưng tôi còn thêm chút hồi hộp đâu, cầm lấy vợt mà phát mình cầm còn vững.

      Chung Nguyên lắc đầu, kiểu bó tay: “ cũng bái phục em thiệt, học lâu như vậy ngay cả cầm vợt cũng đúng cách?”

      Tôi xấu hổ, thay đổi cách cầm vợt, thế quái nào mà nắm cứ được tự nhiên.

      Chung Nguyên thở dài, vứt vợt trong tay, tiến lại gần cầm lấy tay tôi chỉ cách giúp tôi nắm vợt đúng phương pháp, vừa chỉ vừa : “Sao tay em quá vậy.”

      Tôi nhìn những ngón tay thon dài mượt mà của , tự nhiên trong lòng có chút vui vẻ.

      Tôi lại cảm thấy trái tim bé của mình hình như lại chịu nằm yên, hít thở cũng khó khăn. Chung Nguyên thấy tôi có chút khác thường, giúp tôi đứng lại chó đúng tư thế xong, giơ tay gõ đầu tôi, cười : “Em mải nghĩ cái gì vậy?”

      , có” Tôi xấu hổ lắc lắc đầu, lui về sau vài bước, nắm vợt hươ lung ta lung tung.

      Chung Nguyên khoang tay đứng yên nhìn tôi, đợi tới lúc tơi hươ chán chê rồi mới : “Thế nào?”

      Tôi cúi đầu, thở hồng hộc: “Mệt”

      Chung Nguyên lại hớn hở khi thấy người khác gặp họa: “Ai bảo nghe lời .”

      Tôi làm mặt xin xỏ, đáp: “Ta học sao, nghe hiểu đó, tới lúc làm y như chuyện nào ở đâu ấy.”

      Chung Nguyên tới, nắm lấy tay cầm vợt của tôi, đột nhiên kéo mạnh tôi vào lòng!

      Tôi khờ người ra, tình huống quái gì đây?

      Chung quanh truyền đến tiếng hét chói tai của con , tôi thất kinh ngẩng đầu nhìn Chung Nguyên, nhưng lúc này cúi đầu, tôi chỉ nhìn thấy cằm mà thôi. Tôi khẩn trương, hai chân như nhũn ra, nuốt nước miếng khan, : “Ngươi …”

      Tiếng lạnh nóng của truyền tới: “ giúp em làm đúng động tác, có ý kiến gì hả?”

      Đầu óc tôi trống rỗng, máy móc đáp: “, có ý kiến.”

      Chung Nguyên tay nắm ta cầm vợt của tôi, tay đỡ vai. kéo cánh tay tôi, điều khiển cơ thể tôi hơi xoay về phía sau chút, tôi tự chủ được cứ thế bước theo, được khích lệ: “Đúng rồi, chính là như vậy.”

      Sau đó chỉnh cánh tay tôi: “Cánh tay đừng duỗi thẳng, duy trì góc độ như vậy mới dễ … Đúng, chính là vậy đó, Đầu Gỗ, em làm tốt lắm.”

      Muốn bấn cũng bấn được, thế nào là tôi làm tốt, từ đầu tới cuối là đỡ cho ấy chứ.

      Chung Nguyên cầm tay tôi, chậm rãi vung lên trước, động tác linh hoạt. Làm xong động tác này, cúi đầu hỏi tôi: “Học được chưa?”

      Tôi: “…”

      Hơi thở của Chung Nguyên phả vào cổ tôi, làm cổ nhất thời có cảm giác nóng nóng, tự nhiên rụt cổ lại.

      Chung Nguyên vẫn duy trì tư thế vung vợt như lúc nãy, hề cử động. Tôi thấy kì kì, ngẩng đầu nhìn . ánh mắt sáng rực, có kiểu nhìn như xuyên qua tất cả mọi thứ, hòa tan tất cả mọi thứ. Tôi dám nhìn trực diện, thế nên đành cụp mắt xuống nhìn nữa.

      “Đầu gỗ” Chung Nguyên giọng gọi tôi: “Em chuyên tâm chút nào hết.”

      Tôi cúi đầu, biết trả lời làm sao.

      “Em đúng là thích thiệt hả?”

      Tôi: “…”

      Chung Nguyên cười : “Nếu là cũng để ý đâu mà.”

      Tự nhiên trong lòng tôi dấy lên cảm giác bực bội khó hiểu: “Cảm ơn, tự cao tự đại vừa thôi.” xong, tôi vùng vằng giãy ra, cầm vợt quay đầu bỏ .

      Chung Nguyên chạy lên chặn tôi lại, thiếu chút nữa tôi lao đầu vào lòng , cúi đầu nhìn tôi: “Giận hả?”

      Tôi cụp mắt: “Làm sao dám”

      Chung Nguyên cười: “ đến cùng chỉ có bắt nạt em thôi hà.”

      Tôi bất mãn: “Ngươi lúc nào cũng áp bức ta”

      Chung Nguyên vỗ vai tôi: “Được rồi mà, hay đùa thôi mà.”

      Tôi cúi đầu, rầu rĩ : “ sao”

      Tôi cũng chẳng biết tại sao mình tự nhiên nổi giận, lại càng hiểu tại sao sau khi nghe Chung Nguyên giải thích, trong lòng lại có cảm giác mất mát.

      ***

      Buổi tối, Nhất Nhị Tam Tứ ở trong kí túc xá tán gẫu, tôi hỏi tụi nó: “Hai người vui vẻ chuyện, tự nhiên có người tức giận bỏ là tại sao?”

      Tứ nương đáp: “Bị trúng chỗ đau.”

      Tiểu Nhị phụ họa: “Tứ Tứ nhà ta đúng là thấu hiểu nha.”

      Tôi có chút mơ hồ, đau, chỗ đau?

      Lão Đại hiền lành xoa đầu tôi, hỏi: “Tam đầu gỗ, có vấn đề về tình cảm hả, ra để mọi người phân tích nào?”

      Tôi giả bộ bình tĩnh lắc đầu: “ có.”


      Nhưng trong lòng hề bình tĩnh chút nào. Nếu – là tôi nếu thôi – nếu hôm nay tôi giận Chung Nguyên là vì trúng chỗ đau, ak ak, chỗ đau, cách khác là mà, tôi th … thích ?

      Trời ơi, cái mệnh đề này có thể làm con người ta rụng từng khúc xương nha!!!

      Nếu là như vậy, cũng có thể giải thích tại sao khi nghe Chung Nguyên chỉ đùa thôi mà tôi lại thấy mất mát … ak ak, nhẽ tôi thích thiệt sao trời?

      Tôi nghĩ lại mấy ngày gần đây, hễ khoảng cách của Chung Nguyên gần tôi là tim đập chân run đầu óc trống rỗng, tôi ở gần cứ y như người bị đánh thuốc mê à … Còn hay nghĩ tới nữa chứ, lúc nào cũng nghĩ … Tôi chưa từng có cảm giác như vậy, lúc nào cũng cảm thấy cuộc sống của mình tràn ngập tồn tại của người, nếu người đó ở bên cạnh tự nhiên nhớ tới, nghĩ xem người đó làm gì, nghĩ tới chuyện trước đây của người đó, nghĩ nghĩ nghĩ, thời giờ cứ thế trôi qua. Tôi suy nghĩ tới chỗ này thường tự kết luận, là do hay bị Chung Nguyên áp bức bóc lột, hình thành phản xạ có điều kiện, bây giờ có vẻ như là do tôi động lòng xuân ư? >_<

      Đủ loại dấu hiệu cho thấy, tôi, Mộc Đồng, hình như là thích Chung Nguyên.

      Kết luận làm làm tay chân tôi luống cuống, trời ơi, chẳng lẽ danh nhất thế của Mộc Đồng này lại bại trong tay Chung Nguyên sao?

      Tôi nghĩ tới khả năng Chung Nguyên thích tôi, đáp án là: NO

      luôn nhìn cao như vậy, người theo có biết bao xinh, tôi chỉ là bụi cỏ trong đám hoa to, trừ bị giẫm đạp có vẻ có đất diễn gì khác. Huống hồ địa vị của hai chúng tôi ngay từ đầu đúng rồi, tôi vĩnh viễn là giai cấp bị bóc lột, mâu thuẫn của hai chúng tôi xưa nay là mâu thuẫn giai cấp, hai người nếu nảy sinh cảm tình, là cảm tình giữa giai cấp tư sản và giai cấp vô sản nha … Cái này là – có – khả – năng!

      Nhưng vấn đề tại là, giai cấp vô sản lại thích giai cấp tư sản mất rồi …

      Tôi hận muốn cắn răng luôn, sao chính mình lại điên rồ thế biết, thích ai thích, lại thích Chung Nguyên chuyên lấy việc bóc lột người khác làm nhiệm vụ của mình???

      Tôi tiến hành tự phê bình nghiêm khắc lần, muốn biết rốt cục là tôi thích ấy ở điểm nào. Rút cục vẫn tài nào hiểu được tại sao lại thích ấy, vì cái gì mà thích ấy. Cả người Chung Nguyên chẳng có điểm nào tôi thích cả, ngoại trừ vẻ ngoài càng ngắm càng đẹp kia. Nhưng đẹp trai có ăn được đâu, với lại ai cũng biết mà, mấy tên đẹp trai da trắng là sinh vật an toàn nhất thế giới này >_<

      Tôi đành bất lực hỏi Nhất Nhị Tứ, tại sao tụi nó lại thích ai đó.

      Lão Đại trả lời: “Bởi vì người đó tốt với tao.”

      Tiểu Nhị trả lời: “Đừng hỏi tao, tao chỉ thích máy tính thôi.”

      Tứ nương trả lời: “Bởi vì tao xui xẻo.”

      Tôi nghĩ kĩ, phát Tứ nương rất chính xác, tại sao tôi lại thích người đó? Bởi vì xui xẻo gặp phải, lại còn phải vướng mắc dứt ra được.

      Sau khi nghĩ thông suốt vấn đề này, tôi càng thêm buồn bực. “Xui xẻo” là chuyện tôi kiểm soát được, cách khác, chuyện thích hay thích Chung Nguyên cũng phải chuyện tôi có thể thay đổi được … kết luận bi kịch quá !

      Tôi tự đấu tranh trong lòng, vấn đề chủ yếu là rốt cục có nên cho Chung Nguyên biết chuyện tôi thích ấy hay . Tôi cảm thấy, ấy mà biết chuyện này, chắc chắn là cười tới khờ người luôn cho coi, chừng còn cười nhạo tôi; hoặc là vì ngại mà tạo khoảng cách với tôi, hai người càng lúc càng xa, tôi chỉ có thể nhìn theo bóng mà thôi … Cả hai tình huống này tôi đều muốn nghĩ tới, quên , tạm thời chưa cho biết, cứ giả bộ như có gì là tốt rồi.

      Tóm lại, tôi nghĩ nếu ấy biết tôi thích ấy, chắc là tôi bị áp lực dữ lắm …

      Tổng kết lại: tôi thực thích Chung Nguyên, hơn nữa còn tự nhiên mà thích, tuy rằng có cách nào thay đổi được, nhưng tôi giữ kín bí mật này, cho ấy biết.

      Suy nghĩ thấu đáo xong, tôi nơm nớp lo sợ mà ngủ.



      Mùa này cũng chỉ còn cây táo là ra quả mà thôi, tôi với Chung Nguyên sáng sớm bắt taxi hơn tiếng mới tới được vườn cây Lục Viên.

      Vườn Lục Viên là khu du lịch ngắm cảnh đồng thời cho phép hái trái cây, nghe còn có vườn thí nghiệm, trồng thử loại quả gọi là Hồng Phú Sĩ, sử dụng kĩ thuật tiên tiến của Nhật, hơn nữa hoàn toàn trồng bằng hữu cơ, dùng phân hóa học. Đương nhiên giá cũng đắt điên đảo, dĩ nhiên cũng có cơ số người luôn coi tiền như rác, nguyện ý đưa cổ ra cho cắt, ví dụ Chung Nguyên.

      Khi chúng tôi vào vườn, cảnh tượng thực là hoa mắt. Những trái táo to đỏ, chín mọng đậu chen chúc cành, giống như những chùm đèn lồng màu đỏ. Trái ra rất nhiều nên cây táo cũng đỡ nổi, phải dựng sào chống bớt sức nặng.

      Đứng cao phóng tầm mắt nhìn lại, cả khoảng gian màu đỏ đập vào mắt, có cảm giác đứng trong biển lửa, rất tráng lệ.

      Tôi hú lên tiếng, cuồng chân chạy vào vườn táo, sờ chỗ này cái, vỗ chỗ kia cái, chạy vòng quanh gốc cây, rất đắc ý.

      Chung Nguyên phát điên như tôi, đứng cách đó xa, giơ di động chụp ảnh lại.

      Phát tiết lúc, tôi cầm cái rổ, bắt đầu hái táo. Những cây táo xanh tươi, mạnh mẽ vươn lên, làm cho tâm tình con người cũng tốt hơn. Tôi hái được rổ đầy ngừng lại, ngồi phịch dưới tàng cây gặm táo. May là Chung Nguyên chu đáo, mang theo cả dao gọt hoa quả.

      Quả táo đầu tiên còn chưa gọt xong bị Chung Nguyên giựt mất, vì ấy là người bỏ vốn cho buổi hái táo này nên tôi cũng dám gì.

      Chung Nguyên chậm rãi ăn nửa trái táo, liền bỏ qua, sau đó nằm dưới gốc cây nhắm mắt nghỉ ngơi.

      Tôi ở bên cạnh vừa ăn táo, vừa thưởng thức tranh mỹ nam ngủ giữa mùa thu.

      Cỏ dưới chân Chung Nguyên rất rậm rạp, có chút úa vàng. Có mấy cọng cỏ che mất phần khuôn mặt , từ góc của tôi nhìn qua, chỉ có thế thấy cái trán với mũi thôi, uhm, có câu thế nào ấy nhỉ, vẻ đẹp mơ hồ à?

      Nắng mùa thu xuyên qua lá cây chiếu lên người , từng chấm , giống như tấm áo dát kim mỏng phủ lên người, hoa lệ thoát trần, giống y như thẩm mỹ cao của người này vậy.

      Ngực Chung Nguyên phập phồng, dần dần thở đều, ngủ rồi.

      Tôi nuốt nước miếng, thầm tới gần …

      Trước kia tôi vẫn hiểu tại sao trong mắt tôi, Chung Nguyên lại càng ngày càng trở nên đẹp trai, bây giờ rồi, bởi vì tôi thích ấy, người trong mắt hóa thành Tây Thi, chắc là ý này hả? Mấy ngày hôm trước tôi thử so Chung Nguyên với Lục Tử Kiện chút, hi vọng có thể cứu vớt linh hồn lầm lạc của mình, nhưng đáng buồn thay, tôi lại càng thấy Chung Nguyên đẹp trai hơn Lục Tử Kiện … Hóa ra ấy chỉ áp bức bóc lột tôi mà còn vặn vẹo luôn thẩm mỹ của tôi nữa >_<

      Ngay lúc này, đối diện với mĩ nam mà tôi mong muốn, rốt cục tôi thể khống chế mình, càng lúc càng tiến tới gần.

      Khuôn mặt Chung Nguyên an tĩnh, hơi thở nhè , yên lành tiến vào giấc ngủ. Tôi ghé vào cạnh , dùng ngón trỏ nhàng vuốt lông mi, lầm bầm: “Còn dài hơn của mình.”

      Tôi lại to gan kéo kéo lông mi, : “Lông mi này mà nhăn mặt nhăn mũi là đẹp lắm nè.”

      Kế tiếp tôi bình phẩm tới mắt mũi tai lúc, sau đó tới môi … ý nghĩ gian ác nhất thời nhen nhóm trong lòng.

      Nghe đồn, nghe đồn, lúc người ta ngủ có thể vụng trộm dê chút …

      Tôi bị ý tưởng kinh dị này hù phen, hình như … hay lắm à?

      Nhưng mà ai cũng thích làm chuyện này mà …

      Cứ như làm chuyện lén lút ấy …

      sao, trong TV đều thế mà …

      Thế là quang minh lỗi lạc …

      Quang minh lỗi lạc tôi dám mà …

      Cũng có đạo lý ha …

      Hơn nữa nụ hôn đầu tiên của tôi là bị người này cướp mà, bây giờ là lúc báo thù nha …

      Ak

      Tôi đẩy Chung Nguyên, gọi : “Chung Nguyên? Chung Nguyên?”

      Chung Nguyên hơi cựa mình, tỉnh lại.

      Thế là tôi ngừng thở, tiến sát mặt lại gần, y như trộm. Tim đập như trống trận, chắc sắp tới lúc ngừng đập luôn quá.

      Tôi để sát môi vào, càng ngày càng gần, sắp chạm tới môi Chung Nguyên …

      Nhưng đúng vào lúc này, việc ngoài ý muốn xảy ra.

    3. piipp

      piipp Well-Known Member

      Bài viết:
      1,619
      Được thích:
      566
      Chap 35

      Tôi lén lút chuẩn bị dê Chung Nguyên, sắp thành công rồi.

      Đúng lúc này tự nhiên có cái gì đó màu vàng xoẹt qua mu bàn tay của tôi, ngay lập tức cả bàn tay cảm thấy đau nhức kinh khủng.

      Tôi la lên tiếng “Aí da”, nhảy dựng lên, dùng sức vẫy vẫy tay kịch liệt. Chung Nguyên bị đánh thức, vội vàng hỏi tôi: “Em làm sao vậy?”

      “Em biết” Tôi suýt bật khóc trả lời, cái gì đó găm vào tay vẫy mãi ra, tôi dừng lại nhìn kỹ coi rốt cục là cái gì, sau khi nhìn cảm thấy đau lên tới óc luôn.

      Kể ra tôi cũng là người xui xẻo , nhưng hông lẽ lại xui tới mức này, bàn tay tôi lúc này là hai con ong vò vẽ vàng ương, chúng nó hình như đánh nhau, con hung tợn chích cho tôi phát, chậm rãi rút ngòi ra rồi bay … đau kiểu này còn kinh dị hơn, kích thích thần kinh hơn bình thường rất nhiều, tôi nhìn hai cái con sâu bọ khủng bố kia mà phát khiếp.

      Chung Nguyên chộp được tay tôi, búng ngón tay tạch phát bắn hai con kia ra xa, chúng nó chưa rơi chạm đất là đà bay lên tiếp, càng bay càng xa.

      Tôi nhìn chằm chằm bàn tay đỏ ửng lên, cảm giác đau càng ngày càng mãnh liệt.

      Đột nhiên đau đớn bỏng rát bị cảm giác ẩm lạnh che mất … Chung Nguyên cúi đầu, cẩn thận hút nọc ong vết đốt. Môi ấy chạm vào miệng vết thương, nhàng hút nọc bên trong ra, đầu lưỡi thỉnh thoảng chạm vào miệng vết thương để xoa dịu, loại thoải mái tê tê lạnh lạnh mau chóng lan ra toàn thân, làm cho tôi dần dần bình tĩnh lại.

      Tôi chưa bao giờ biết rằng, hóa ra chỉ động tác hút vào đơn giản, lại có công hiệu như vậy, nó có thể giúp tôi quên đau đớn, quên sợ hãi, thậm chí quên luôn toàn bộ thế giới … chỉ còn đôi môi mềm mại như có ma lực kia thôi.

      Tôi nhìn chằm chằm Chung Nguyên nhăn mày tập trung, tự nhiên trong lòng có cảm giác nhói đau, cũng biết từ đâu dâng lên cảm xúc rất mạnh, tôi giật mạnh tay về. Bàn tay trong lúc rút vội chạm vào răng của Chung Nguyên, đau thấu xương.

      Chung Nguyên đợi tôi rút hết tay về nhanh chóng bắt lại, giương mắt nhìn tôi: “Đau hả?”

      Toi lắc đầu, trong tận đáy lòng đè nén cảm giác nhoi nhói.

      “Đau cũng phải chịu chút.” Chung Nguyên xong lại cúi đầu định giúp tôi hút nọc vết thương tiếp.

      Tôi há mồm định gì, trong mắt thình lình nóng lên, có chất lỏng từ trong hốc mắt rơi ra, mặn mặn, rơi xuống má, mặt mũi nóng bừng lên.

      Chung Nguyên hơi mỉm cười, mày vẫn hơi nhăn lại, ấy buông tay tôi ra, dịu dàng xoa đầu tôi, : “Đau tới vậy luôn hả?”

      Tôi lau nước mắt lung tung lên, tiếp tục lắc đầu.

      Chung Nguyên hình như cũng nhận ra tôi kỳ quặc, nhìn kỹ vào mắt tôi, hỏi: “Em rốt cục bị làm sao?”

      ấy vừa hỏi như vậy tôi càng được thể khóc to hơn.

      Em làm sao? Em thích chứ sao, nhưng em dám với

      Chung Nguyên thấy tôi vẫn khóc mãi chịu , cuối cùng đành bất đắc dĩ lắc lắc đầu, ấy cầm lấy cổ tay của tôi, : “ nào, chủ vườn chắc là có thuốc bôi.”



      Tôi rút cục biết thích người là cảm giác như thế nào, rất muốn cho người đó biết, nhưng lại sợ ấy biết rồi từ chối, sợ ngay cả quan hệ tại giữa hai người cũng duy trì được. Rất muốn quên người đó, nhưng ánh mắt thể rời xa ấy. Muốn đuổi theo ấy, nhưng khi nhìn thấy ấy quyết đoán cự tuyệt những chủ động theo đuổi lại có dũng khí. Cảm giác như vậy giống như bị tra tấn vậy? Nhưng cho dù là tra tấn vẫn vui vẻ vô cùng, cảm thấy ngày nào của mình cũng tràn đầy …

      Tôi nghĩ mình đúng là bị tẩu hỏa nhập ma rồi.

      Tôi với Chung Nguyên tiếp tục nóng lạnh ở cùng nhau hơn tháng nữa, trong lúc đó phần diễn của ấy và Tô Ngôn thuận lợi quay xong, lại tới phần của tôi và . Tô Ngôn cũng nhiều lần bày tỏ và đối tốt với tôi, nhưng bởi vì hồn tôi bây giờ nó bám lấy Chung Nguyên rồi, còn tâm tư nào để ý tới thằng nhóc nữa.

      Đôi khi, Chung Nguyên thản nhiên nhìn theo nào đó theo đuổi ấy, hỏi tôi: “ này thế nào?”

      Phần lớn tôi đều bĩu môi, trả lời: “Còn bằng em đâu.”

      Chung Nguyên lúc đó nhìn tôi đánh giá trái phải lần rồi : “Đúng là bằng em .”

      Mặc kệ ấy cho lịch hay là đùa nữa tôi cũng cảm thấy rất vui, ít nhất … ấy cũng có để ý đến tôi chút.

      Đôi khi tôi cũng có tưởng bở Chung Nguyên ra là thích tôi. Nhưng căn bản chính mình cũng thuyết phục nổi bản thân, ấy vì cái gì mà thích tôi chứ, sao thích hoa hậu giảng đường hay con nhà giàu thiên kim tiểu thư nào đó .

      Từng ngày chầm chậm trôi qua, đảo mắt cái sang mùa đông. Mới giữa tháng 12 mà trời có tuyết, lạnh tê tái.

      Buổi tối, tôi và Chung Nguyên học xong lớp tự chọn, cùng nhau lạo xạo đạp xe về. thực chứng minh chỉ người cần có tướng mạo, xe cũng phải có nha. Cái xe đạp cũ kĩ đáng thương của tôi, dưới hợp lực áp bức của tôi và Chung Nguyên vẫn có thể tiếp tục đảm đương công tác, đúng là tinh thần kiên cường bất khuất.

      Tôi ngồi ở ghế sau, tay cầm túi, tay bám vào áo Chung Nguyên. Đèn đường chiếu vào Chung Nguyên tạo ra vầng sáng màu da cam sắc vàng, thực ấm áp, khiến cho tôi rất muốn dựa vào.

      Tôi xấu hổ thu lại suy nghĩ này, giương mắt nhìn những bông tuyết tung bay bầu trời. Dưới bầu trời đen tuyền, những bông tuyết trắng như những ngôi sao, im lặng rơi xuống, cảm giác đẹp.

      đường gặp đôi tình nhân, cũng chả biết phải tình nhân , cãi nhau.Nammạnh tay tát cho nữ cái, sau đó nghênh ngang bỏ , ngây ngốc đứng tại chỗ khóc, nhưng tuyệt phát ra thanh gì.

      Tôi đột nhiên có cảm giác ra bản thân mình còn hạnh phúc chán, ít nhất tình trạng này của tôi và Chung Nguyên rất hợp nhau, tạm thời ấy cũng có nghênh ngang bỏ .

      Trong lúc miên man suy nghĩ, xe đạp đột nhiên dừng lại. Vì quán tính ổn định, trực tiếp đổ về trước lao sầm vào lưng Chung Nguyên. Ak, đây là cái lưng mà tôi thầm mơ đến bao lâu …

      Tôi xấu hổ khụ tiếng, hỏi: “Sao vậy?”

      Người phía trước quay đầu lại, nhìn tôi mỉm cười: “Đầu gỗ, mời uống trà sữa ?”

      Tôi nhảy xuống xe, chạy tới quán trà sữa ven đường, mở túi tiền ra tìm được có 5 đồng, thế là tôi đành muối mặt chỉ mua ly, còn xin chủ tiệm cho hai cái ống hút.

      Chung Nguyên ít khi đòi tôi phải mua cho ấy cái này cái kia, mãi mới có lần … mất mặt quá .

      Lúc này Chung Nguyên xuống xe, đứng dựa vào xe nhìn tôi. Tôi cầm trà sữa đưa tới trước mặt , hai tay ấy bận giữ xe đạp, cũng cầm lấy mà khom người, cúi đầu ngậm ống hút mà uống rồi mới đứng thẳng người dậy.

      Tôi thu hồi bàn tay cầm ly trà lại, nhiệt độ nóng bỏng như thể thông qua cánh tay truyền lên mặt tôi ấy …

      “Cũng tệ lắm” Chung Nguyên xong, giơ tay ra thưởng cho tôi cái cốc đầu: “Uhm, chúng ta lại nào.”

      Hai người sóng vai nhau tiếp, Chung Nguyên dắt xe đạp, tôi cầm trà sữa, thỉnh thoảng đưa trà sữa qua bên cạnh, ấy hút mấy miếng rồi tôi lại thu tay lại, sau đó tôi cũng uống mấy miếng bằng cái ống hút còn lại, loại cảm giác này kỳ lạ, nhưng trong lòng lại cảm thấy ấm áp của trà sữa thoải mái.

      Nhưng mà … Ak …

      Tôi nhìn biểu tình thản nhiên của Chung Nguyên, bối rối : “Chung Nguyên, cái ống hút kia là của em.”

      “Hửm” Chung Nguyên buông cái ống hút ngậm trong miệng ra, khóe miệng nhếch lên cười: “Phải ?”

      Mặt của tôi lại đỏ bừng lên, cúi đầu, ừ tiếng như muỗi kêu, dám nhìn Chung Nguyên.

      “Đầu gỗ” Chung Nguyên đột nhiên dừng lại “Em có biết ngày mai chúng ta diễn phân đoạn nào ?”

      Tôi gật gật đầu, mặt muốn bốc cháy luôn rồi.

      Trời ơi, ngày mai tôi với Chung Nguyên có đoạn diễn cảnh hôn ….

    4. piipp

      piipp Well-Known Member

      Bài viết:
      1,619
      Được thích:
      566
      Chap 36

      Chung Nguyên đứng dưới ngọn đèn đường vàng dịu nhìn tôi, thản nhiên mỉm cười, nụ cười tươi rói như ánh nắng giữa ngày đông, rất ấm áp, và có cảm giác như thể nào nắm bắt được.

      ấy : “Chúng ta có nên luyện tập trước nhỉ?”

      Tiếng như tiếng suối trong mát lạnh êm tại, tôi lại được phen ngơ ngẩn cả người, luyện tập trước, luyện tập trước …

      Chung Nguyên dựng xe đạp qua bên, xoay người lại nắm lấy vai tôi, nhìn chằm chằm vào mắt tôi: “ được hả?”

      Ánh mắt của ấy bình thường vốn đẹp, lúc này trong con ngươi đen láy lại chứa đựng tia sáng lóng lánh, ánh mắt như vậy, con bình thường thể kháng cự, huống chi là tôi thầm thích ấy mất rồi …

      Người đường lúc này thưa thớt, lá gan của tôi tự nhiên cũng phình to lên. Tôi chuyển động rất nhanh, nhàng gật đầu cái. Được rồi, tôi thừa nhận, là tôi có lòng dạ lấy công làm tư …

      tiếng cười khẽ, Chung Nguyên cúi đầu áp dần vào phía tôi.

      Tôi rất hồi hộp, hai mắt mở to trừng trừng, cử động cũng dám.

      Mềm mại, làn môi mỏng nóng bỏng cứ thế dán lên môi tôi, ràng chuẩn bị tư tưởng kĩ mà tôi vẫn y như cũ phản ứng kịp. Toàn thân tôi cứng ngắc, mắt mở to nhìn đôi mắt của Chung Nguyên ở gần mình, chỉ cách trong gang tấc. Lúc này ấy cũng nhìn thẳng vào tôi, trong đáy mắt lộ ra dịu dàng, làm cho tôi tự nhiên quên luôn cảm giác ở môi.

      Tưởng tượng hả ta, sao tôi có cảm giác trong mắt Chung Nguyên hình như có ý cười thoáng qua?

      Chung Nguyên đột nhiên dừng lại, vươn đầu lưỡi liếm liếm môi, : “Sao lạnh vậy, em bị lạnh hả?”

      Tôi nhìn làn môi đầy đặn của Chung Nguyên do bị liếm mà trở nên ướt, tự dưng có cảm giác muốn vồ lên cắn cho cái … Ak, mình càng ngày càng gian ác ><

      Vì cái ý tưởng biến thái đó mà mặt tôi trong nháy mắt đỏ bừng lên.

      Chung Nguyên đưa tay lên vuốt ve mặt tôi, cười : “Ngượng à?”

      Bàn tay ấy giống như đổ thêm dầu vào lửa, mặt tôi cháy sạch luôn, tôi cúi đầu dám nhìn, nhưng vừa cúi xuống cằm bị nâng lên, tiếp theo đó là nụ hôn bất ngờ kịp đề phòng.

      Vẫn là làn môi mềm mại nóng bỏng đó, nhàng chà sát môi tôi, hơn nữa càng ngày càng nóng, ấy hé miệng, ngậm lấy môi tôi, mạnh mẽ hút, môi tôi bị hành động này làm cho run lên. Hình như cảm thấy chưa đủ, vươn đầu lưỡi cuốn lấy môi, liếm chậm nhưng rất mạnh, hình như máu toàn thân tôi đều đổ dồn về miệng, cả thế giới đều lui về phía sau, chỉ còn lại cảm giác nóng rực ngây ngất lúc này.

      Chung Nguyên nghiêng đầu, mắt nhắm chặt. tôi nhìn thấy lông mi của ấy hơi lay động, giống như chiếc lông vũ nhàng bị gió cuốn , tinh xảo.

      Cảm giác môi đột ngột biến mất, tôi nao nao. Chung Nguyên buông tôi ra, nhưng có dời người . ấy chạm môi vào hai má, rồi dời dần ra ngoài, cuối cùng dừng lại bên tai tôi, giọng trầm thấp có chút hờn dỗi: “Đầu gỗ, em làm ơn nhắm mắt lại , cho chút phản ứng chứ.” Hơi thở nong nóng phả vào tai, quả tim đập bùm bụp của tôi lại được đà nhảy nhót dữ dội.

      Tôi bối rối, tự nhiên cảm thấy mình đúng là đồ vô dụng, nhưng lại biết phải làm sao. Muốn … phản ứng thế nào cơ?

      Chung Nguyên nắm hai tay tôi, quàng qua cổ chính mình, : “Ôm chặt .”

      Tôi có chút thẹn thùng, nhưng vẫn làm theo, hai tay tự động thay đổi tư thế, ôm lấy cổ .

      Chung Nguyên nắm hai vai tôi nữa mà mạnh mẽ vòng qua eo, ôm cứng: “Nhắm mắt lại.”

      Tôi cẩn thận nhắm mắt lại, nhìn thấy gì lại càng khiến người ta thêm nhạy cảm. Lúc này thân thể của tôi và Chung Nguyên dính chặt vào nhau, tôi có thể cảm nhận được phập phồng vòm ngực rộng của ấy, thậm chí bên tai còn có thể nghe thấy hơi thở đứt quãng của .

      Chung Nguyên ngậm môi tôi, nhàng cắn, tôi bị đau, theo phản xạ ngửa đầu ra sau, nhưng lại nhanh chóng nắm chặt gáy tôi, bắt tôi phải tiếp đón công kích.

      Dần dần, hơi thở của hai người càng ngày càng gấp, nóng tới nỗi tôi cảm thấy mình như tan ra. Chung Nguyên vươn đầu lưỡi đảo qua phần răng, làm tôi tự dưng há miệng ra theo phản xạ, lưỡi nhanh chóng tiến vào chiếm đóng khoang miệng, lập tức cuốn lấy đầu lưỡi tôi rồi lại đảo quanh bốn phía, sau đó lại ôm lấy đầu lưỡi tôi chơi đùa, miệng vẫn quên mút vào, giống như muốn hút hết toàn bộ khí lực trong cơ thể tôi. Ngay cả đứng tôi cũng còn vững nổi, chỉ có thể vô lực dựa hết vào người Chung Nguyên, miễn cưỡng mà trụ lại.

      Chung Nguyên hôn tôi càng ngày càng nhanh, càng mạnh mẽ kịch liệt, chân tôi dường như nhấc lên khỏi mặt đất luôn rồi.

      Dần dần, xa lạ do chưa quen thích ứng bị ngọt ngào nóng bỏng thay thế, tôi cảm thấy tâm hồn bay bổng, ngay cả xương cốt cũng bắt đầu có cảm giác lâng lâng.

      Hóa ra hôn là cảm giác như thế này, giống như lốc xoáy dưới đáy biển sâu, làm cho người ta kiềm chế được mà vào, ngọt ngào trôi nổi trong đó.

      Nụ hôn này dường như dài cả thế kỷ, mãi tới khi tôi thiếu khí tới nổi thấy sao bay loăng quăng đầu, Chung Nguyên mới chịu buông ra. Tôi và đều thở hổn hển, hơi thở nóng hổi hòa vào nhau.

      Ánh mắt Chung Nguyên sáng rực, nhìn tôi chằm chằm, mặt lên nụ cười dự báo thời tiết, ấy : “Đầu gỗ, thừa nhận , em rồi.”

      Tôi tin được nhìn ấy, biết rồi ư? Làm sao bây giờ …

      Chung Nguyên hôn mạnh lên trán tôi cái, cười : “Đừng có nhìn bằng ánh mắt đó, dĩ nhiên là phải cảm nhận được chứ.”

      Tôi đột nhiên biết làm sao nữa, đầu óc nóng lên, xoay người bỏ chạy xa khỏi ấy. Tôi cũng hiểu vì sao lại muốn bỏ chạy, suy nghĩ giờ rất rối loạn, biết đối mặt ấy như thế nào, làm sao đối mặt cái người so với hồ ly còn nguy hiểm hơn nhiều này.

      Chỉ chốc lát sau, Chung Nguyên cưỡi xe đạp đuổi tới cạnh tôi, tiếng quen thuộc hàm chứa ý cười vang lên bên tai tôi: “Đầu gỗ, em có thể trốn nhanh hơn xe đạp cơ à?”

      Tôi nghiêng đầu qua nhìn , lúc này ấy cười rất chi là thong dong, cái này làm cho tôi tự nhiên nổi cơn điên lên, hành động nhanh hơn trí óc, cần nghĩ ngợi giơ chân ra đạp luôn vào xe đạp.

      Bởi vì khoảng cách quá gần, Chung Nguyên dính đòn tập kích của tôi oanh liệt cùng với xe ngã bổ sang bên. Thiệt là tiếc là có người chân dài quá , đúng lúc đó lại giơ ra chống đỡ được toàn bộ sức nặng lên té.

      Kí túc xá rất gần, tôi nhân cơ hội này cuồng hai chân liều mạng chạy về phòng, phía sau hình như có người gọi tôi, nhưng mặc kệ, bây giờ tôi bấn lắm rồi.

      Tôi làm như ăn trộm mò về phòng, ngồi ghế thở hồng hộc.

      Nhất Nhị Tứ hoảng sợ nhìn tôi, tôi khoát tay ý bảo tao sao đâu, rồi nằm dài lên bàn, hồi tưởng lại màn gay cấn lúc nãy.

      Hình ảnh nụ hôn dài lại nhảy ra trong đầu tôi, ngọt ngào tới nỗi làm người ta thở cũng xong.

      Nhưng có ích gì, đó là giả!

      Tôi nghĩ đến điểm này trong lòng lạnh toát, đầu óc cũng bắt đầu thoát khỏi trạng thái cuồng loạn, lần nữa phát huy công năng tự vấn.

      Chung Nguyên phát , ấy phát ra rồi …

      Tôi cảm thấy mình quá oan ức , ngay cả thích người cũng phải lén lút. Chung Nguyên kia đáng giận quá , ấy cứ nhất định phải tố giác tôi sao? Làm bộ cái gì cũng biết chút có làm sao.

      Càng nghĩ càng khó chịu, vẻ mặt hôm nay ấy dùng để chuyện với tôi, ràng chính là tố giác tôi xong còn chờ đợi để chê cười tôi, cầm thú!

      Sau đó ấy gì? Từ cao nhìn xuống với tôi, ngại quá, đầu gỗ, thích em, sau đó lại diễn màn tươi cười bình thản như có gì? Hoặc là cười tới phát rồ, khinh thường nhìn tôi , sao mà có thể thích em được? Hoặc là đắc ý vừa cười vừa , ai chà, biết là sức hấp dẫn của lớn mà, ngay cả đầu gỗ như em mà còn bị lay đổ …

      Tôi cào cào tóc, thể tưởng tượng thêm nữa, là khủng bố quá

      Đúng lúc này điện thoại của tôi rung lên bần bật, tôi lấy ra xem, vừa nhìn thấy màn hình cả người toát hết mồ hôi.

      Là Chung Nguyên.

      Tôi nhìn chằm chằm màn hình sáng nhấp nháy hồi lâu, nhận điện. Tôi dám nghe, cũng biết tiếp theo đối mặt với ấy như thế nào.

      Di động vẫn kiên nhẫn hi vọng rung lên từng hồi chuông, giống như người ở đầu bên kia điện thoại biết tôi cầm nó nhìn.

      Tôi dứt khoát ngắt điện thoại, sau đó đóng máy luôn.

      đêm dài ngủ ngon, ngày hôm sau là chủ nhật, vốn dĩ tôi và Chung Nguyên phải quay cảnh hôn. Nhưng trải qua kiện hôm qua, chả biết làm sao nhìn mặt . Thế là tôi đành phải giở trò năn nỉ Tiểu Kiệt quay trước cảnh khác , còn chính mình trốn biệt trong phòng kí túc dám bước ra khỏi cửa.

      Giữa trưa, Tiểu Nhị trở về, với tôi: “Chung Nguyên chờ mày dưới lầu kìa, ấy bắt tao với mày, ảnh sắp chết đói rồi.”

    5. piipp

      piipp Well-Known Member

      Bài viết:
      1,619
      Được thích:
      566
      Phiên Ngoại Chung Nguyên

      Chung Nguyên là chàng đẹp trai, lại có tài, số lượng nữ sinh theo đuổi đếm xuể, nhưng lại giống như gốc cây đại thụ đứng giữa rừng hoa, chỉ để người khác nhìn lên, bản thân mình thủy chung vẫn thờ ơ như thế.

      Mãi cho tới khi cái người đầu gỗ kia xuất .

      Có đôi khi chính cũng cảm thấy kì quái, tại sao lúc nhiều người vây quanh mình thờ ơ, nhưng đến lúc gặp ấy tự rơi vào khoảng thể tự kiềm chế được.

      Giống như là vẫn luôn luôn chờ đợi, chỉ vì chờ đợi ấy xuất .

      Đương nhiên lần gặp đầu tiên của hai người cũng phải là vui vẻ gì, thậm chí còn quái chiêu. thằng nhóc có cái đầu trọc lóc vỗ trái bóng rổ như trẻ vỗ bóng cao su [Đầu gỗ: thực ra người ta luyện banh mà >< ]

      Lúc đó cố ý dùng bóng rổ đánh mình, sau đó còn ra vẻ vô tội: “Xin lỗi nha, lỡ tay.”

      Đó là câu đầu tiên của người ấy với .

      Sau đó, tươi cười trò chuyện với Lục Tử Kiện. Chung Nguyên hiểu được chuyện này là sao, trả thù? Khiêu khích? Vì Lục Tử Kiện?

      Được rồi, Chung Nguyên tuy rằng thích gây chuyện thị phi, nhưng có người chọc tới mình, để mắt tới phải Chung Nguyên. Mộc Đồng à? Thi ném bóng nữa chứ!

      Nhưng lại ngờ, cái người đầu trọc lóc này lại là nữ sinh. [Đầu gỗ: em vốn là nữ mà!!!]

      Dĩ nhiên kinh ngạc có kinh ngạc đó, nhưng vẫn phải trả thù nha.

      Chỉ có điều, nhanh chóng thấy hối hận.

      Nhìn thức ăn chỉ có cải trắng và đậu hũ của ấy, Chung Nguyên đột nhiên còn cảm thấy hổ thẹn. Hóa ra ấy thiếu tiền, tham gia thi ném bóng là thực , có thể nhận thấy qua biểu nỗ lực của ấy. Nhưng mà tiền thưởng bé đáng thương của người ta cũng bị mưu mô tính kế.

      Chung Nguyên chưa bao giờ nghĩ rằng chính mình lại là người bao đồng và tốt bụng, cũng biết tại sao mình lại thấy băn khoăn, có lẽ là vì, cảm thấy này bất kể là làm chuyện gì, ấy luôn rất vui vẻ cố gắng làm.

      Thế nên tính tìm cơ hội giúp người ta chút, đương nhiên cũng khó tìm lý do, vừa hay đúng lúc cần hẹn gặp mấy cứ bám lấy tha, lý do “phải cho ràng”.



      Chung Nguyên đối với cái người đẩu gỗ kia, thể là chán ghét, cứ bất tri bất giác luôn dõi mắt nhìn theo người ta. Bởi vì … Rất vui a. rất thích nhìn thấy ấy bị chọc cho bối rối, hai má hồng hồng, hoặc là lúc tức giận giơ chân, cái nào cũng thấy rất thú vị.

      Loại cảm giác này cũng tệ nha.

      Đương nhiên, chính cũng biết được, cảm giác này chính là bắt đầu của thích.

      Thế nên rất tự nhiên nuông chiều [Đầu gỗ: Nuông – Chiều!], cùng lúc giúp nàng giải quyết vấn đề kinh tế, cùng lúc yên tâm thoải mái bắt nạt ấy. Cái thể loại vừa đấm vừa xoa, vừa chọc gậy vừa cho ăn kẹo này, có thể làm được hoài hoài.

      Mãi tới lần cắm trại dã ngoại.

      Lúc ở xe, lúc Chung Nguyên cảm nhận được sức nặng của đầu dựa vào vai mình, trái tim tự dưng có những nhịp bất thường. cúi đầu nhìn cái người bên cạnh ngủ mơ hồ, làn da trắng mịn, lông mày tinh tế, mắt nhắm chặt, lông mi dài mà cong, cái mũi mượt mà, đôi môi đào hồng thắm … Chung Nguyên đột nhiên phát , hóa ra đầu gỗ này bộ dạng cũng tệ lắm.

      Cái đầu trọc đúng là làm hỏng ngũ quan chút, nhưng mà căn bản đầu gỗ được thông qua khảo nghiệm lòng rồi.

      Trong lúc ngủ mơ, nàng vô ý thức liếm liếm môi, Chung Nguyên tự giác cũng tự nhiên liếm môi.

      Trong im lặng, có cái gì đó thay đổi.



      Trong lúc cắm trại, niềm vui lớn nhất của Đầu Gỗ là chơi với máy ảnh, còn niềm vui lớn nhất của Chung Nguyên là chơi vơi Đầu Gỗ. Có điều, trong đêm dông tố, phát ra chuyện.

      Nhìn vở của ấy viết mấy chữ to nghiêng ngả “Ba ơi con ba”, nhíu mày. Sao nhắc tới mẹ? có, hay li dị, hay quan hệ tốt?

      Chung Nguyên phải người thích tò mò chuyện riêng tư của người khác, nhưng lại tự giác cứ nghĩ tới việc này. Mặc kệ là lí do gì, cũng phải chuyện vui.

      Có chút đau lòng.

      Có điều khi nghe tới di ngôn của nàng chẳng để lại cái gì cho , tự nhiên lại thấy nổi điên. Kì cục, tại sao chính bắt nạt người ta, mà người phải tức giận cũng luôn là ?



      Đóng quân dã ngoại trở về, tổn thất lớn nhất của Đầu Gỗ là đánh mất máy chụp hình của Chung Nguyên. Còn thu hoạch lớn nhất của Chung Nguyên là, Đầu Gỗ đánh mất máy chụp hình của .

      Trong đêm đầu xuân, ở góc sáng sủa trong khu vườn của thành phố B, Chung Nguyên nhìn nàng Đầu Gỗ thất kinh hoảng hồn trước mặt, đột nhiên hi vọng có thể giữ cái nhóc đáng này ở bên cạnh, thời gian càng dài càng tốt.

      Tận lúc này Chung Nguyên cũng biết ý tưởng này xuất phát từ đâu, cho tới cái lần “Khiêu chiến” đó.

      Bữa đó giờ nghĩ giữa hiệp trận bóng, Chung Nguyên nhận được điện thoại của bạn cùng phòng. Nghe chính mắt nhìn thấy đám người chạy từ sân vận động về hướng phòng y tế của trường, nghe kể Mộc Đồng cùng chị khóa bàn luận võ nghệ, hơn nữa còn tạo thành kiện đổ máu.

      Chung Nguyên nóng đầu lên, cái gì cũng nghĩ được, chạy bay về trường, để lại huấn luyện viên la lối om sòm sau lưng.

      May mà cái người đầu gỗ bị thương, Chung Nguyên lúc này mới lòng được chút, nhưng nghe ấy , ngươi phải người của ta, lại tức giận:

      phải là của em, nhưng, em là của

      Chung Nguyên câu đó ra, bản thân cũng ngơ ngẩn.

      Tại sao lại sốt ruột? Tại sao lại tức giận? Tại sao muốn ấy đem mình giao cho người khác? Tại sao khi ấy vội vã vạch quan hệ giữa hai người lại thấy mất mát? Tính phải rất ôn hòa sao, vì cớ gì gặp phải Đầu Gỗ cứ tức đến chết được?

      Đáp án rất sinh động, Chung Nguyên cũng ngờ.

      Là vì để ý. để ý Đầu Gỗ, để ý an toàn, để ý suy nghĩ, tâm tình, để ý tất cả thuộc về ấy. Hơn nữa, chỉ là để ý…

      ***
      Sách là nấc thang cho tiến bộ của nhân loại, cũng là nấc thang cho tình của nhân loại. Dưới trợ giúp của cuốn sách “Tâm lý học tình ”, Chung Nguyên rốt cục hiểu được tình cảm của mình.

      bất tri bất giác đem lòng Đầu Gỗ đầu trọc lóc kia rồi.

      Tuy rằng phải của em, nhưng em chắc chắn là của , hơn nữa sớm muộn gì cũng có ngày là của em. Đương nhiên bây giờ muốn tự biến mình thành của em rồi.

      Cái này là đoạn độc thoại nội tâm của Chung Nguyên lần đầu tiên phát ra tình cảm của chính mình.

      Tiếp theo chính là làm thế nào để ấy phải chủ động muốn ở bên cạnh mình. [Đầu gỗ: Có cần gian ác tới mức đó cha? >_<]

      Chung Nguyên muốn mưu tính kế nhiều, phải thể, mà là muốn, đối với chuyện tình cảm, muốn phải dựa vào mưu.

      Có lẽ quá lòng mất rồi.

      Đương nhiên, tuy rằng muốn tính kế, nhưng tất yếu cũng cần có ít mẹo. Chung Nguyên vì chuyện chung thân đại của chính mình, suy nghĩ rất lâu, cuối cùng dựa theo tính cách của Đầu Gỗ mà lập ra bản kế hoạch theo đuổi, gọi là kế hoạch nước sôi hầm ếch.

      Cái nàng đầu gỗ ra là người yếu đuối, nhưng chính người có tính cách như vậy, khi cố chấp vô cùng cứng đầu, có thể làm cho người ta giận sôi, nhất là trong chuyện tình cảm. Muốn ấy thích mình, trước mặt Chung Nguyên còn con đường dài phải .

      Tại sao trực tiếp với ấy là thích ?

      Đùa, nếu ra đến cả cơ hội nấu cho sôi nước còn có nữa là đòi hầm ếch, cứ nhìn kết cục của Tô Ngôn sau này . Lúc ấy chưa có thích người đó, khi được thổ lộ, nhất định từ chối, sau đó ấy đem người đó quẳng vào phạm vi cần lo lắng đến.

      Thế nếu thích ấy mất rồi phải làm sao?

      Còn làm sao nữa, chỉ có thể chờ, chờ tới lúc ấy cũng thích mình.

      Đây là điểm đáng giận nhất của Đầu Gỗ, Chung Nguyên tức tới nghiến răng nghiến lợi, tức tức, mà thích vẫn cứ thích. Cho nên ở bên ngoài nhìn tưởng đầu gỗ bị áp bức, nhưng người thực bị ngược lại chính là .



      Vấn đề giờ phải đối mặt chính là, ánh mắt của cái đầu gỗ kia tập trung hết vào Lục Tử Kiện.

      Tử Kiện là em tốt của Chung Nguyên, tính cách rất được, có điều là hơi ngốc. Chung Nguyên có chút phục, có điểm nào bằng được Tử Kiện chứ? Chằng lẽ cái đầu gỗ là cứ phải nhất định thích cái đầu gỗ khác à? [Lục Tử Kiện: nằm cũng dính đạn nữa trời =.=!!!]

      Cho nên điều đầu tiên phải làm chính là gỡ mìn, sắp xếp để quăng quả bom Tử Kiện này .

      Do đó Tứ nương có cơ hội lóe sáng.

      Đương nhiên cái đồ đầu gỗ kia biết gì về chuyện này, nàng thậm chí còn tưởng là Chung Nguyên có ý với Tứ nương, bị cái ý tưởng này của làm cho nội thương .



      Đầu Gỗ ngốc nghếch, ngày đầu tiên đến nhà Lục Tử Kiện lại ngớ ngẩn nhầm phòng. Chung Nguyên hoảng sợ, định lay tỉnh người ta dậy, nhưng lại do dự.

      Khóe miệng nhếch lên, đem nàng kéo luôn vào lòng.

      Xem , nhìn , tốt nhất để cho tất cả mọi người đều biết, nhóc này là của mình, nhất là Lục Tử Kiện kia.

      Hương thơm con thoang thoảng phát ra từ người nằm trong lòng, Chung Nguyên cảm thấy rất hạnh phúc, thân thể cũng có những phản ứng hơi xấu hổ, cố gắng hít thở đều, ôm chặt thân thể mềm mại kia, chậm rãi nhắm mắt lại.

      Có thể nhìn mà thể ăn, đúng là tra tấn mà.

      Tuy rằng như thế, vẫn hạnh phúc mỉm cười, Chung Nguyên nghĩ rằng, ngày nào đó, có thể làm cho nhóc chủ động ôm mình, ngày nào đó, chỉ là ôm mà thôi.

      ngày nào đó, trở thành người ôm ấy ngủ mỗi tối.



      Tứ nương và Tử Kiện thành đôi, trong lòng Chung Nguyên cũng thư thả.

      Muốn cho cái đầu gỗ này có cảm giác với mình, ngoài việc loại bỏ đối thủ, còn phải làm việc nữa, đó chính là thường xuyên xuất quậy phá trước mặt nàng, để nàng có muốn cũng quên được mình.

      Thế nên Chung Nguyên thuận theo ý trời đến ở nhà Đầu Gỗ.

      Lúc trước nghĩ, chắc là Đầu Gỗ có mẹ, nhưng ngờ thân thế của còn thảm hơn nghĩ.

      nhi.

      Những người như vậy rất dễ trở thành người hay đề phòng người khác, phát triển nên tính cách quái gở. Sáng sủa đáng như Đầu Gỗ là hiếm thấy. Nhưng cái cảm giác thiếu an toàn kì quặc thực ra vẫn tồn tại sâu bên trong ấy.

      Ví dụ như ấy theo bản năng lảng tránh tình cảm, luôn bất tri bất giác cự tuyệt người khác, để ở phạm vi cách xa ngàn dặm.

      Loại phản ứng này rất hay, nhưng Chung Nguyên thể giận ấy được. Rất muốn cầm tay người ấy, với ấy, hãy giao em cho , đối xử tốt với em.

      Nhưng ngay cả hội để điều đó ấy cũng cho , mỗi lần lời tới được miệng, lại chỉ có thể bất đắc dĩ hóa thành tiếng thở dài ấm ức.

      Có lẽ, còn chưa tới thời điểm.

      Đáng bực mình hơn là, cái tên thanh mai trúc mã của nàng, gọi là cái gì Húc, ràng từng phản bội ấy lần, lúc này lại da mặt dày mà xuất gây chú ý … Chung Nguyên chỉ muốn băm người kia ra cho rồi.

      Đương nhiên ghen ghen, Chung Nguyên vẫn tuyệt đối tin tưởng chính mình, cho dù xét ở phương diện nào, Trương Húc cũng phải đối thủ của mình, huống chi ta còn có khả năng thiên tài là hay làm người khác bực mình.

      Dù gì vẫn có chút ghen tị với con người này, Đầu Gỗ cũng có lúc từng thử tiếp nhận ta, đó là chuyện khó có được. bám theo lâu như vậy, cũng chưa đổi được chút nào phản ứng của người ta.

      Có chút may mắn là trước đó Vô Húc có mắt tròng, yếu đuối thiếu năng lực, lại có chút đau lòng, đau lòng cho Đầu Gỗ, vất vả mới dám thử tin vào tình cảm, lại đổi lấy thương tâm.

      Những cảm xúc phức tạp này hợp lại đều khiến Chung Nguyên chán ghét Trương Húc, các thể loại chán ghét.



      Đầu Gỗ trước sau như chọc giận Chung Nguyên. Có lúc rất khó thở, muốn bóp chết nàng, đương nhiên chỉ là nghĩ vớ vẩn … có thể tình nguyện bóp chết chính mình cũng nỡ động tới Đầu Gỗ của .

      Được cái mỗi lần Đầu Gỗ kia phát làm cho tức giận lại mấy câu rất dễ nghe, cũng nhanh chóng làm tức giận của tan thành mây khói.

      Chung Nguyên coi như phát ra, đối với người mà mình thích, mãi mãi bao giờ có thể thực tức giận người ấy được. Tình chính là tra tấn con người như vậy, nhưng con người nào giờ vẫn cứ thích hưởng thụ cảm giác bị tra tấn này.

      là tự ngược quá .



      Khai giảng, Chung Nguyên gấp gáp trở về trường học gặp phải Tô Ngôn.

      Đối với Tô Ngôn, ra Chung Nguyên cảm thấy còn được hơn tên Trương Húc kia. Vẻ ngoài hơn đứt Trương Húc rồi, nhưng trước mặt con lại làm chuyện nên làm nhất.

      Trực tiếp thổ lộ? Đây chính là chuyện mà Chung Nguyên trước đó tránh phải làm, đầu gỗ của nhất định bao giờ tùy tiện nhận lời thổ lộ của người khác. Trương Húc đáng ghét kia tốt xấu gì cũng có đoạn tình cũ với ấy, còn Tô Ngôn có cái gì? Bề ngoài? Tiền? Đầu Gỗ mà thích mấy thứ đó Chung Nguyên thành công lâu rồi!

      Cho dù tự tin thế nào, lúc phát ghen hay lúc muốn ăn người ta, đều là những cảm xúc mà người bình thường thể kiểm soát được.

      Nhưng đúng lúc này Chung Nguyên lại phát ra chuyện cực kì vui.

      Ánh mắt Đầu Gỗ nhìn , hình như có dấu hiệu mềm mại hơn …

      Chẳng lẽ sau khi Tô Ngôn xuất , có cái so sánh, rốt cục phát điểm tốt của ? [Tô Ngôn: già, còn có thể tự cao tự đại hơn thế nữa à =.=]

      đây cũng là dấu hiệu tốt.

      Kế tiếp, ánh mắt ấy nhìn , nhìn như có vẻ trốn tránh. Có đôi khi cử chỉ thân mật chút, ấy còn ngượng nữa.

      Điều này cho thấy cái đầu gỗ kia rốt cục có chút thích mình rồi … Chung Nguyên mừng muốn phát khóc, đương nhiên mặt ngoài vẫn làm ra vẻ ta đây bình tĩnh.

      Đầu Gỗ quả hổ danh là đầu gỗ, nàng nhận thứ được tình cảm của mình. sao, ấy biết nghĩ cách để ấy nhận ra.

      Tới lúc ấy nhận ra, lại vẫn trốn tránh như trước.

      Chung Nguyên thực cảm thấy tức, thừa nhận thích mà khó tới vậy sao? vì theo đuổi ấy, bị ngược hơn nửa năm, kết quả chẳng qua chỉ là muốn chờ câu của , chỉ vậy thôi mà cũng được sao?

      Chung Nguyên quyết định, nhất định phải bức ấy thích mình. Chỉ có như vậy, nhóc mới thừa nhận tình cảm của chính bản thân, chỉ có như vậy, ấy mới lùi bước, mới bỏ rơi . [Quần chúng vây xem: Bỏ Rơi … Chung Nguyên, ngươi suy nghĩ nhiều quá đấy >.<]

      Chỉ là, lúc nhìn bộ dạng đau khổ, thích mà dám của nhóc, Chung Nguyên lại đành lòng.

      Quên , vẫn là nên , dù sao em cũng thích rồi, Chung Nguyên nghĩ như vậy.

      Hơn nữa, chuyện như vậy chẳng phải do con trai chủ động sao, cũng muốn làm thế.

      Quan trọng nhất là, bộ dạng đó của nhóc làm đau lòng lắm.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :