1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Ngươi không vào địa ngục thì ai vào địa ngục - Tửu Tiểu Thất (62 chương + 1 PN)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. piipp

      piipp Well-Known Member

      Bài viết:
      1,619
      Được thích:
      566
      Chap 29

      Nửa tháng cuối cùng của kì nghỉ hè, Chung Nguyên quyết tâm tra tấn tôi nữa, bay trở về Thượng Hải, nghe ba mẹ đều ra nước ngoài rồi, ở Thượng Hải chỉ còn ông nội.

      Tôi cũng nhàn rỗi trong nửa tháng đó, quay về trường tham gia hoạt động chào đón người mới của trường. Làm người dân trẻ tuổi đảng ái quốc hăng hái tinh thần phục vụ, tôi đương nhiên thèm giống tên Chung Nguyên tư lợi, theo chủ nghĩa hưởng lạc kia.

      Hoạt động chào đón người mới tiến hành rất thành công, các em mới đến dễ thương, chỉ có điều hoàn mỹ lắm, chính là giới tính của tôi cứ bị nhầm hoài. Lúc bị đám nữ sinh vây quanh thét chói tai “ ơi, rất ”, tôi cảm thấy bất lực quá.


      Tóc tôi mọc ra được hơn 5 phân rồi, vì thuộc dạng tóc mềm nên rất dễ chải thẳng thóm, giống như hồi trước cứ vểnh lên như gai nhím. Tuy rằng cảm giác đẹp tăng lên, nhưng vẫn còn quá ngắn, mặt gầy, trán xanh, tôi nhìn chính mình trong gương nhiều khi cũng hết hồn với ý nghĩ “Đây là con trai phải”. Huống chi, chuyện thể đỡ được chính là, trang phục thống nhất mà trường phát cho những người chào đón sinh viên mới là cái áo phông to rộng thùng thình, tôi mặc vào xong “lớn nhất cúp A” của tôi cũng chả còn thể được ưu thế gì nữa, đôi khi còn bị người ta cho qua ><

      Sau vài ngày bị các sinh viên mới kêu đến nhức đầu, tôi có thể bình tĩnh mà đối diện với chuyện đó. Lúc bọn nó bắt tay khen tôi đẹp trai, tôi còn thong dong cười, theo đà mà cám ơn nữa.

      chung giới tính cũng là chuyện mây bay gió thoảng thôi.

      Vì những lí do này mà khi có người gọi đúng giới tính của tôi, tôi nhất thời cảm động tới phát khóc, trời ơi, đúng là biết nhìn hàng nha!

      Hôm đó tôi vừa đưa em năm nhất về kí túc xá, lúc trở về cảm thấy vừa mệt vừa nóng, vì thế rút thẻ của Chung Nguyên ra mua cây kem ăn.

      ngang qua chiếc xe thể thao màu xanh, tôi cảm thấy rất tò mò, biết là ai mà có bản lĩnh như vậy, dám đem xe chạy vào khu dạy học, tôi tưởng tượng ngay đến cảnh có thể chỉ cho thấy cái bảng lù lù: “Khu vực cấm xe có động cơ lưu hành”.

      Tôi nghĩ như vậy, tự chủ nhìn chằm chằm vào cái xe nọ, đúng lúc đó, cửa xe đột ngột mở ra, người xe xuống, tôi vừa thấy người này liền có cảm giác vô cùng thân thiết.

      Bởi vì tóc cũng ngắn tũn, chỉ có 1 phân sát đầu, làm cho tôi tự nhớ tới hình ảnh mình mấy tháng trước, nước mắt lưng tròng!!!!

      Người kia sải chân dài bước về phía tôi, đến trước mặt dừng lại, cười hiền nhìn tôi, : “Xin hỏi chị, sinh viên mới báo danh ở đâu vậy?”

      Tôi khờ người ra nhìn , gì.

      Người kia rất kinh ngạc: “Chị, chị ơi”

      “Ak” tôi nuốt nước miếng, nghi hoặc hỏi: “Sao em liếc mắt cái lại nhận ra chị là nữ vậy?”

      sửng sốt chút, lập tức cười ha ha : “Tại em có đôi mắt thiên tài phát mỹ nữ mà.”

      Những lời này làm cho tôi rất khoan khoái, thế là quyết định tự mình dẫn thằng bé báo danh.

      Nó xoay người lấy cái vali từ xe xuống, kéo theo cạnh tôi, tôi vẫn còn tò mò, hỏi: “Em có bản lĩnh chạy xe vào nơi này tại sao lại biết chỗ báo danh ở đâu?”

      Thằng bé nhíu nhíu mày, đáp: “Em muốn trốn khỏi cái người ngồi xe.”

      Tôi khó hiểu: “Người xe?”

      Nó giải thích: “Lái xe á”

      Tôi lại quay đầu nhìn cái xe thể thao kia lần nữa, đúng là lúc nãy phát còn có người nữa.

      Thằng nhóc cạnh hỏi: “Xe của em thế nào?”

      Tôi gật đầu khen: “Được lắm”

      Nó cười : “Được là được làm sao?”

      “Ak” Tôi gãi đầu: “Rất lớn”

      Nó: “…”

      Hừm, tôi đối với mấy cái đó có biết gì đâu chứ.

      Thằng bé buồn buồn : “Chị đặc biệt thiệt.”

      Tôi bối rối, cố tìm chuyện để : “Nếu em thích lái xe của em sao còn để chở đến?”

      Nó nhăn mặt, trầm mặc chút, đáp: “Em có bằng lái.”

      Ak, tôi liền hiểu ra, chắc là còn chưa đủ 18 tuổi, tôi bèn thập phần thông cảm, cười cười, gì.

      Nó có chút bất mãn, vội vàng : “Em còn tháng nữa là có thể lấy bằng.”

      Tôi thân thiện gật đầu: “Nhóc, chúc mừng em.”

      Nó càng bất mãn hơn: “Tôi phải nhóc … Tôi là Tô Ngôn, thỉnh giáo phương danh?”

      “Phương danh” từ này trang trọng quá , tôi rụt rè đáp: “Chị là Mộc Đồng.”

      “Mộc Đồng” Nó trầm ngâm chút, ngẩng đầu nhìn chằm chằm tôi: “Mộc Đồng có bạn trai chưa?”

      Tôi thiếu chút nữa sặc chết: “Khụ khụ, em … làm ơn gọi chị nha.”

      Tô Ngôn: “Mộc Đồng”

      Tôi: “Chị”

      Tô Ngôn: “Mộc Đồng”

      Tôi: “…”

      Được rồi, Mộc Đồng Mộc Đồng, còn có người gọi là đầu gỗ kia kìa, hừm, coi như mình rộng lượng quá ><

      Tô Ngôn thấy tôi chịu thua kiên trì của , lại lặp lại câu hỏi: “Mộc Đồng có bạn trai chưa?”

      Tôi vô lực, gãi đầu, đáp: “Mọi người có, thực ra có”

      Tô Ngôn nhìn còn mơ hồ hơn: “Là sao?”

      Tôi hỏi lại : “Vậy chứ em có ý gì?” làm gì có ai mới gặp hỏi người khác có bạn trai chưa, chị mày là người nhút nhát được .

      Nó nhìn tôi chằm chặp, biết ngượng: “Tôi muốn theo đuổi bạn”

      Tôi loạng choạng, lùi về sau mấy bước, mở to mắt nhìn nó: “Ê, hai chúng ta biết nhau được bao lâu?”

      Tô Ngôn nhìn nhìn đồng hồ: “10 phút”

      Dã man, mới quen 10 phút mà đòi theo đuổi, tôi chắc nên tự khen mị lực quyến rũ của mình quá lớn, hay là nên than thở gặp trúng thằng điên?

      Lo lắng đến việc người trước mặt là sư đệ cần đượ che chở, tôi thân làm sư tỷ cũng chả muốn bắt nạt nó làm gì, chỉ ráng uyển chuyển hỏi về vấn đề này: “Tại sao? Em vì lí do gì mà theo đuổi chị?”

      Nó thực vô tội nhìn tôi: “Theo đuổi con cần lí do à?”

      Tôi: “…”

      Tôi xem như nhận ra, hai chúng tôi tư duy có giống nhau à, , phải là tư duy thằng nhóc này nằm ở hệ mặt trời, tôi day day trán, thở dài: “Bạn học à, em trước đây từng theo đuổi ai chưa?”

      có” nó lắc lắc đầu.

      Tôi thoải mái, có vẻ là thằng đơn thuần, cũng nên hà khắc quá.

      Lúc này nó lại bổ sung vô: “Bình thường đều là nữ sinh theo đuổi tôi.”

      Tôi: “…”

      Tôi lại hỏi: “Vậy em có nhận lời ?”

      Nó gật gật đầu: “Nhìn đẹp nhận lời.”

      Tôi lại im lặng, quả nhiên đàn ông là loại trông mặt mà bắt hình dong, “Vậy trước kia em có bao nhiêu bạn ?”

      Nó suy nghĩ lúc, khó xử đáp: “ biết, tôi chưa đếm qua.”

      Tôi: “…”

      Tôi cào cào tóc, tức mình : “Vậy em đừng có theo đuổi chị, cứ chờ vô số mỹ nữ tới bám theo , Tiểu Soái Ca à”

      hề bị khí thế của tôi làm chùn chân, ngược lại trịnh trọng : “Nhưng mà mới nhìn thấy bạn mình muốn theo đuổi rồi.”

      Tôi: “…”

      Tôi nhịn lại búng máu trong miệng muốn hộc ra cho rồi, với thằng thích chọc điên người khác này mấy câu đạo nghĩa: “Nhóc, trước giờ mọi người chỉ khi thích người nào đó mới theo đuổi, hiểu ?”

      “Tôi phải nhóc.” Nó cố chấp lắc đầu, còn thêm: “Như vậy, tôi muốn theo đuổi bạn, có nghĩa là tôi thích bạn phải ?”

      Tôi: “…”

      Em trai à, tư duy của ngươi lộn ngược quá .

      Lúc này tôi cảm thấy rất dễ nổi máu, đẹp trai này khiến người khác tức chết ấy, đại gia ta dám hầu hạ!

      Nó đột nhiên nắm tay tôi, hơn nữa ánh mắt chân thành tha thiết nhìn tôi, : “Mộc Đồng, mang mình báo danh , mình biết đường.”

      Nó vừa vậy liền làm tôi cảm thấy mình có vẻ mọn, em trai chắc chỉ giỡn thôi, mình lại đành lòng bỏ rơi nó, như vậy là tội ác nha. Nghĩ đến đây, tôi xua những cảm xúc tiêu cực trong đầu, dẫn tới chỗ báo danh … Đương nhiên cũng quên bỏ tay nó ra, đừng đùa nha, tay của chị mày dễ nắm thế à =.=

      Vốn tưởng nó báo danh xong cái hạn của tôi coi như cũng hết, ai dè sau đó nó cứ quấn lấy tôi bắt cùng nó mua này mua kia, thậm chí cả tất cũng bắt cùng. đường , lái xe của nó tìm nó, nó lôi kéo tôi bỏ chạy như giặc, cứ nghĩ tới đó là tôi bực, nó chạy thôi được rồi, tha theo tôi làm chi …

      Tối đến, vị sư đệ này cảm tạ tinh thần hăng hái của tôi, mời tôi ăn cơm, vì cơm rất ngon, tâm trạng bực dọc nửa ngày quên béng, làm tôi cũng tự phỉ nhổ bản thân, đồ có khí tiết ><

      Lúc nó đưa tôi trở về dưới kí túc xá, với tôi câu, hại tôi lại mém mất mấy ngụm máu.

      : “Mộc Đồng, mình rất vui vì buổi hẹn hò hôm nay.”

      Coi như nhận ra, thằng này là linh hồn con sói lạc vào thân hình con thỏ để lợi dụng giở trò.

    2. piipp

      piipp Well-Known Member

      Bài viết:
      1,619
      Được thích:
      566
      Chap 30.1

      Mấy ngày nay Tô Ngôn làm tôi muốn phát khùng, nó thường xuyên bất thình lình xuất , đôi khi còn cầm theo hoa, miệng toàn mấy câu ớn gai óc. Điên tiết nhất là, lúc tôi nhất thời tức điên lồng lộng lên nó lại trương hai con mắt tiểu bạch thỏ vô tội lên nhìn tôi, làm cho tôi thể tiếp tục phát điên nữa.

      Hơn nữa vị tiểu sư đệ thần thông quảng đại này còn thần hay quỷ biết nắm tay tôi, làm tôi vừa oán giận vừa bất đắc dĩ. Tôi dưới lần hỏi nó rốt cục thích tôi ở điểm nào, kết quả lần nào nó cũng ngồi tự kỉ hồi rồi mới trả lời: “Tôi cũng biết nữa, dù sao hễ nhìn thấy chị là tim đập loạn nhịp, muốn ở cùng chỗ.” Đối với câu trả lời này tôi cũng đành bó tay.

      Tiểu Nhị và Lão Đại nhận thấy tình hình, thấy tôi và thằng nhóc dây dưa , hai đứa nó bàn hợp lực lôi tôi về kí túc xá tiến hành màn phê phán kịch liệt, phân tích nào là nhân sinh quan, thế giới quan, giá trị tầm nhìn, tư tưởng giác ngộ, lý tưởng chủ nghĩa cộng sản …vân vân … chung là phân tích toàn diện, cuối cùng rút ra kết luận: Tam đầu gỗ, mày dụ dỗ tiểu sư đệ kia, chọc giận Chung Nguyên, chắc là chán sống rồi.

      Tôi vô cùng ủy khuất ngồi lui trong góc, dở khóc dở cười, đâu có chuyện nào liên quan tới mình đâu chứ …

      Tiểu Nhị lại nhìn tôi hề thông cảm, hung thần ác sát : “ được khóc. Nếu mày đem bán thằng nhóc đó cho Chung Nguyên, để rồi coi chuyện gì xảy ra!”

      Tôi toát mồ hôi, ngoài mặt làm bộ đạo đức giả vô cùng đau buồn, trong lòng hớn hở tưởng tượng, kể ra ý nghĩ đó cũng hay à…



      Lại qua mấy ngày, Tô Ngôn lại đột nhiên xuất , trịnh trọng với tôi: “Tôi nghĩ qua rồi, đây chính là nhất kiến chung tình trong truyền thuyết.”

      “À” Tôi đáp tiếng tênh, mặt đổi sắc qua người nó, thế giới này đúng là đảo lộn, lúc quá yên bình, lúc này sóng gió ầm ầm.

      Tô Ngôn theo sau lưng kéo cổ tay tôi lại, bi thương : “Mộc Đồng, chị có chút phản ứng được ?”

      “Được” Tôi , bỏ tay nó rá, sau đó hung hăng khỏ lên đầu nó hai cái rồi xoay người bỏ chạy.

      Hôm nay Chung Nguyên quay lại thành phố B, tôi phải ra sân bay đón, đến muộn ai biết thằng cha này lại nghĩ ra phương pháp gì tra tấn chứ.



      Chung Nguyên kéo theo hành lí, cười dài về phía tôi. đến trước mặt giơ tay lên xoa xoa đầu tôi, : “Nhớ ?”

      Tôi quay đầu né : “… Để nghĩ coi”

      Chung Nguyên: “Em cần phải miễn cưỡng.” Tâm tình của hình như rất tốt, có tức giận gì.

      Tôi nhìn , tự nhiên nảy ra ý tưởng, Chung Nguyên phải là bạn trai của tôi, nhưng lại là người trong tin đồn nhảm, nếu như có người tin là bạn trai của tôi, vậy

      Nếu Tô Ngôn tin Chung Nguyên là bạn trai của tôi, vậy thế giới của tôi liền bình yên trở lại rồi … Hehe, mình đúng là thiên tài, cách đê tiện hay ho gì cũng có thể nghĩ ra, đúng là ở gần người gian trá bị lây bệnh mà.

      Tôi nghĩ như vậy, nhịn được cười phá lên, hai mắt tỏa sáng nhìn chằm chằm Chung Nguyên. Chung Nguyên cũng phải kẻ lương thiện chi, nhún vai : “Đầu gỗ, phiền em cần dùng ánh mắt nhìn thực vật như thế nhìn .”

      Tôi ngượng ngừng ho khan hai tiếng, : “Chung Nguyên à, ta nghĩ nhờ người giúp chuyện.”

      Chung Nguyên để ý lắm, hỏi: “Chuyện gì?”

      Tôi kéo kéo góc áo, cắn răng : “Uhm, là, ngươi có thể … có thể đóng giả làm bạn trai của ta ?”

      Chung Nguyên đột ngột đứng khựng lại, quay đầu nhìn tôi. Hai mắt đen láy, ánh mắt rất dâu, ý tứ hàm súc , tôi bị nhìn tới phát nhột, trốn tránh : “Nếu ngươi muốn ta có thể tìm người khác.”

      “Tìm người khác?” Chung Nguyên thào lặp lại, thanh lạnh lão, hơi nghiêng người, ghé sát vào mặt tôi. Đôi mắt cụp xuống, bộ dáng nhàn nhàn tản tản, nhưng ánh sáng trong mắt để lộ ý nghĩ, lúc này vui a. Khóe miệng nhếch lên, cười nguy hiểm mà mê hoặc: “Em tính đâu tìm người khác?”

      Tôi thấy lạnh hết cả lưng, rụt vai lại, : “Trước mắt có.”

      “À?” nâng mắt lên, thẳng tắp nhìn vào mắt tôi.

      Tôi chỉ đành tung ra đòn sát thủ cuối cùng: “Ta tìm thấy người khác. Ngươi đẹp trai như vậy, khí khái nam nhi như vậy, đương nhiên là thích hợp làm bạn trai của ta nhất.” Thực ra ý nghĩa trong đó là, nếu muốn tiêu diệt tai họa phải biết vận dụng tai họa khác.

      Quả nhiên, Chung Nguyên vừa được khen tâm tình tốt lên ngay, biểu tình cũng thoải mái vui vẻ hơn nhiều. đứng thẳng lại, cằm hơi hếch lên, gây ra loại cảm giác oai phong lẫm liệt. Người này được voi hay đòi tiên, lại vô liêm sỉ hỏi tiếp: “ hợp nhất đúng ?”

      Tôi gật đầu như mổ thóc: “Đúng đúng, ta chưa gặp ai mà đẹp trai hơn ngươi á.”

      Chung Nguyên hài lòng xoa xoa đầu tôi, : “Được rồi, nhận lời làm bạn trai em.”

      Tôi bấn, cố gắng chỉnh : “Là giả thôi.”

      “Em đừng có mấy cái vô nghĩa nữa.” Chung Nguyên xong dứt khoát nắm tay tôi.

      Tôi dùng sức rút trở về: “Chung Nguyên, ngươi làm gì vậy?”

      Chung Nguyên ngạc nhiên nhìn tôi, ánh mắt phát ra tia nhìn kiểu “Đồ ngốc, thế mà cũng hỏi à”. : “Bạn trai bạn phải đều như vậy sao? Em nghĩ hai chúng ta làm gì?”

      Tôi khóc ra nước mắt: “Lúc này cần thiết …” chờ gặp Tô Ngôn hãy diễn được .

      Chung Nguyên vẫn nắm chặt tay tôi buông, cười mỉm, : “Luyện tập trước , chưa làm bạn trai của ai bao giờ, quen lắm.”

      Tôi nghĩ nghĩ, cũng có lý, tôi cũng chưa đương bao giờ, cần thích ứng chút, đến lúc cần diễn hơn. Nghĩ đến đây, tôi cũng hùng hồn nắm lại tay , đương nhiên, trong lòng cũng có cảm giác rất khẩn trương.

      Chung Nguyên gì nữa, nắm tay tôi, nhàn nhã ra khỏi sân bay.

      Tôi có chút mơ hồ, tại sao mọi chuyện cứ luôn phát triển ngoài dự kiến của tôi, nhưng nhìn qua lại chẳng có gì vô lý vậy?

      ***
      Tôi nghĩ có lẽ khi tôi với Chung Nguyên tình cờ đụng phải Tô Ngôn, nhưng nghĩ lại nhanh như vậy.

      Chung Nguyên quay về trường học, tôi vô liêm sỉ dùng thẻ cơm của đến căn tin trường mở tiệc chào đón , hôm nay tâm trạng thằng cha này tốt, cũng gây gì. Nhưng ngay trong căn tin, tôi lại gặp phải người mà giờ phút này tôi hi vọng gặp nhất.

      Tô Ngôn cầm dao ăn, cạy cạy miếng thịt khay, cứ ngồi cắt mãi mà chưa ăn, hình ảnh này làm người ta nghĩ tới câu thành ngữ: bằm thây trăm đoạn!!!

      Đương nhiên người thần kinh bình thường làm cái chuyện bình thường thành bình thường thôi, tôi lẳng lặng núp sau lưng Chung Nguyên, hi vọng nhìn thấy mình ><

      Thế mà cũng thấy được, Tô Ngôn buông dao ăn, chạy đến trước mặt tôi, cười cười vẫy, dịu dàng gọi “Mộc Đồng”.

      Tôi rùng mình cái, kéo Chung Nguyên ra chắn trước mặt.

      Chung Nguyên cực kì lãnh đạm, nhưng cũng rất lịch vươn tay ra: “Chào bạn, tôi là bạn trai của Mộc Đồng, Chung Nguyên.”

      Tô Ngôn bắt tay : “Xin chào, tôi là bạn trai tương lai của Mộc Đồng, Tô Ngôn.”

      Tôi: “…”

      Ngay sau lời chào hỏi, hai tên này nhìn nhau tình cảm, nắm tay nhau lưu luyến bỏ. tôi đột nhiên nhớ ra mấy câu linh tinh Tiểu Nhị , đem Chung Nguyên và Tô Ngôn ghép thành đôi, bây giờ nhìn cảnh này thấy hợp dễ sợ. Thế là tôi tự giác lùi lại hai bước, chống cằm cảm thán: “Hai người các ngươi công nhận nhìn xứng ghê.”

      Đòn này giáng xuống hai cái lỗ tai điếc kia, lập tức hai người buông tay nhau ra.

      Tô Ngôn liếc mắt nhìn tôi cái, với Chung Nguyên: “ trai ngại cùng ăn cơm chứ?”

      Chung Nguyên nắm chặt tay tôi, mặt đổi sắc đáp: “ ngại.”

      Tôi có chút hụt hẫng, tốt xấu gì danh nghĩa hai tên này cũng là tình địch, cái đội ba người này ngồi cùng nhau làm cho máu tôi thể lên não nổi, huống chi Chung Nguyên vốn đâu phải người thích phức tạp chứ.

      Bắt đầu ăn cơm, khí bàn ăn như ở Bắc Cực, vừa ăn cơm mà tôi vừa nơm nớp sợ hãi.

      Tô Ngôn gắp thức ăn vào chén của tôi: “Mộc Đồng, cám ơn chị mấy ngày qua chăm sóc tôi rất tốt.”

      Amen, tốt chỗ khỉ nào, ta trốn ngươi còn kịp =.=

      Chung Nguyên lại rất hứng thú với câu này, nhướn mày hỏi: “À, ấy chăm sóc như thế nào?”

      Tô Ngôn đáp: “Chủ động dẫn tôi báo danh, còn giúp tôi mua đồ, cùng ăn cơm, giới thiệu bạn bè cho tôi.” Nó vừa vừa nhìn tôi, câu cuối phun ra còn kẹp thêm ít xấu hổ vào cho đủ vị: “ ấy còn khen tôi đẹp trai.”

      Tôi: “…”

      Tại sao những chuyện này là , từ miệng thằng nhóc này ra nghe cứ ghê ghê thế nào ấy nhỉ, huống chi nghe nghe lại cũng có vẻ như là tôi chủ động tìm tới nó ấy, tình huống thần kì à???

      Chung Nguyên bình tĩnh gắp miếng gà vào trong chén tôi, đè lên đồ ăn Tô Ngôn vừa để lên, âu yếm nhìn tôi cái, : “Mộc Đồng nhà tôi chính là tốt bụng, thích giúp người khác như vậy, cũng hay bị hiểu nhầm, ấy vẫn buồn mãi về chuyện đó.”

      Tôi khều khều tay Chung Nguyên dưới gầm bàn, tỏ ý khen làm tốt!

      Chung Nguyên nhân cơ hội nắm tay tôi, còn nhéo phát, nheo mắt nhìn tôi, nửa cười nửa .

      Tôi nhất thời đỏ mặt, Chung Nguyên, ngươi đúng là pờ zồ nha, càng diễn càng thực …

      Tô Ngôn nhìn hai chúng tôi manh động, đột nhiên : “Hai người khỏi cần diễn .”

      Hả?

      Tô Ngôn: “Tôi có thể nhận ra, Mộc Đồng có thích , trai à.”

      Tôi thể bội phục Tô Ngôn, tiểu sư đệ này tuy nhiều khi kỳ quái biến thái, nhưng lời sắc bén có thể khiến người khác bí tịt.

      Nếu là người bình thường thua dưới tay nó, có điều đối mặt nó lúc này là Chung Nguyên, siêu cấp biến thái, đại biến thái.

      Chung Nguyên nghe xong lời Tô Ngôn , đột nhiên kéo giật ôm tôi vào lòng. Bởi vì quá đột ngột, tôi theo phản xạ hơi chống lại, hươ tay cẩn thận làm đổ đồ bàn, keng tiếng, sau đó tất cả mọi người xung quanh đều quay qua nhìn chúng tôi, sau đó nữa, mắt bọn họ đều lòi tròng …

      Nghĩ tới tình cảnh mấy ngày nay của mình, tôi cảm thấy rất hiểu ánh mắt kinh ngạc và nóng bỏng của mọi người >< chốn công cộng, đẹp trai ôm bạn đẹp [mỹ nữ a, cám ơn] cùng đẹp trai khác giương cung bạt kiếm, bạo lực cỡ nào, lại xôn xao cỡ nào! Tôi thấy có người còn chụp ảnh, tôi bèn rụt rè giấu mặt vào lòng Chung Nguyên, để lại cho người chụp cái bóng chập chờn =.=

      Chung Nguyên nâng cằm tôi lên, hung hăng hôn lên trán tôi cái, chung quanh đồng loạt vang lên tiếng hít vào, lá gan non nớt của tôi cũng run cầm cập. Sau đó ngẩng đầu, khiêu khích Tô Ngôn: “Có muốn chúng tôi trước mặt mọi người hôn môi cho bạn xem?”

      Lời này của quá mức vô sỉ , tôi đỏ mặt, trộm nhìn Tô Ngôn thử, sắc mặt nó trầm, y như sắp nổi giông bão tới nơi, nó nhìn tôi chằm chằm, lời nào.

      “Khụ khụ” Tim tôi đập ầm ầm, hai tay quàng qua cổ Chung Nguyên: “Chị thích ấy.” xong còn thâm tình ngẩng đầu nhìn Chung Nguyên, thiệt là mắc ói quá

      Tiểu sư đệ đứng bật dậy, bỏ lập tức.

      Tôi mừng thầm trong bụng, tính ngồi dậy cho đàng hoàng, nhưng Chung Nguyên vẫn ôm cứng buông, làm tôi nhúc nhích được chút nào.

      Tôi bất mãn: “Nè, nó rồi mà.”

      Chung Nguyên ôm lấy tôi, khẽ bên tai: “Quần chúng chụp ảnh, em muốn diễn xiếc thêm tí nữa à?”

      Tôi cũng nghĩ phải, nếu tách ra ngay, có người chụp ảnh lại, nếu Tô Ngôn nhìn thấy lại nhận ra chân tướng, quay lại bám lấy mệt. Thế là tôi ngoan ngoãn nằm trong lòng , kiên nhẫn ngọ nguậy. Có điều Chung Nguyên lại có thể phối hợp để người ta chụp ảnh, đúng là kì tích.

      Chung Nguyên lại hỏi khẽ bên tai: “Bộ nó đẹp trai lắm à?”

      Tôi nhất thời chưa kịp phản ứng: “Hả?”

      Chung Nguyên lặp lại: “Tô Ngôn đó, đẹp lắm hả?”

      Tôi rùng mình, nịnh bợ đáp: “ đẹp bằng ngươi.”

      Chung Nguyên siết chặt tay: “Nó còn kém xa lắm.”

      Trời ạ, ngươi có thể bớt tự sướng chứ?

      lát sau, tôi hỏi: “Buông ra được chưa?”

      Chung Nguyên: “ buông.”

      Tôi: “…”

      Hình như hôm nay kì kì, nhưng biết là kì chỗ nào.

    3. piipp

      piipp Well-Known Member

      Bài viết:
      1,619
      Được thích:
      566
      Chap 30.2

      Học kì mới khí cũng khác, đương nhiên là tôi phải đối đầu với bài chuyên ngành và thực nghiệm thúc đít, ngoại trừ hai cái thứ hay ho này ra, những ngày còn lại của tôi cũng khá thoải mái. Tô Ngôn mặc dù cứ mò tới quấy phá, nhưng tôi bắt Chung Nguyên giúp tôi chống đỡ, còn diễn trò thân thiết, coi như là ổn.

      Còn chuyện Chung Nguyên tự động sáng tác thời khóa biểu môn tự chọn cho tôi, tôi cũng nhịn.

      Khổng Tử có câu: thế giới tốt đẹp như thế này ắt có người làm càn.

      Câu này quả sai nha, có điều lần này người làm càn là Tiểu Nhị.

      Sau kì nghỉ quốc khánh, Tiểu Nhị bắt đầu mang ra tập tài liệu có đóng dấu đàng hoàng, bắt Nhất Tam Tứ giúp nó đánh giá. Tôi còn nghĩ là tài liệu chuyên nghiệp quan trọng gì, vốn vẫn đánh giá cao trí tuệ của nó mà, chờ tới khi cầm được cái tập đó muốn té xỉu.

      Cái tập đó là kịch bản phim, còn chưa phải điểm chính nha, kinh dị nhất là, đó là kịch bản phim đồng tính luyến ái …

      Tôi run run cầm tập kịch bản, thở dài: “Tiểu Nhị, mày viết tiểu thuyết đam mĩ đầu độc dân mạng còn chưa đủ, bây giờ lại còn viết cái kịch bản siêu cấp X này cho mọi người tận mắt thấy, cái chuyện mày viết, có người dám diễn sao?”

      Tiểu Nhị hùng hồn : “Yên tâm , tao sắp xếp chuyện diễn trước rồi mới viết kịch bản đó chứ, phó chủ tịch hội điện ảnh rất ủng hộ kịch bản này nha, chỉ cần tìm được diễn viên thích hợp là lập tức quay phim.”

      Tôi cào tóc “Phó chủ tịch hội điện ảnh? phải là Tiểu Kiệt à?” Tôi quen Tiểu Kiệt ở hội bảo vệ môi trường, tình cảm cũng khá tốt, lần trước nghe nó tham gia ứng cử nhiệm kì mới trong hội điện ảnh, hóa ra là ứng cử phó chủ tịch.

      “Đúng a,” Tiểu Nhị vỗ vai tôi, vẻ mặt mơ màng : “Tưởng tượng , trong vườn trường đại học vừa tràn ngập sức sống vừa hữu tình, mỹ thiếu niên như từ trong tranh bước ra, chỉ hình ảnh này thôi là khiến người xem sôi máu rồi.”

      Tôi ngọ nguậy tay, : “Nghĩ tới là rụng rời tay chân có” Thứ lỗi cho tôi nha, chỉ nhìn được mĩ thiếu niên thôi, hai cái mĩ thiếu niên ở gần nhau … ak ak ><

      Tiểu Nhị gõ đầu tôi, khó chịu : “Mày đúng là đồ có cảm giác.”

      Cám ơn, nếu có cảm giác mà phải như thế tao thà có còn hơn.

      Tiểu Nhị phê bình tôi lúc, lại chống cằm buồn buồn: “Làm biên kịch kiêm người sản suất, tao có trách nhiệm phải tuyển giúp đạo diễn số diễn viên ngoại hình đẹp, nhưng mà tài nguyên mĩ nam của tao quá ít, lí tưởng nhất là tổ hợp Lục Tử Kiện tiểu công, Chung Nguyên tiểu thụ, nhưng Tứ nương vì vụ này mà càm ràm tao, thế là được hợp tác với Lục Tử Kiện rồi, nhưng tao vẫn hi vọng dụ được Chung Nguyên … coi, Tam đầu gỗ, tao muốn mời Chung Nguyên đóng phim này, mày có ý kiến ?”

      “Tao?” Tôi lắc đầu: “Tao có ý kiến gì, có điều chưa chắc thằng chả đồng ý nha.”

      Tiểu Nhị nước mắt lưng tròng nhìn tôi: “Vậy mày giúp tao thuyết phục ảnh .”

      Tôi rụt cổ: “ giỡn hoài mày.” Chung Nguyên là người thế nào, chuyện muốn làm, tôi có tài gì mà khuyên nổi.

      Tiểu Nhị nhăn tít mày: “Làm sao đây, làm sao đây, khó lắm mới quen được mấy mĩ nam như vậy, người ta lại muốn diễn, lý tưởng của tao, mày nỡ lòng nào giết từ trong trứng nước như vậy …”

      Tôi toát mồ hôi, Tiểu Nhị, mày có cần vì bộ phim biến thái mà vận dụng tới từ “lý tưởng” hả …

      Tiểu Nhị qua lại trong phòng kí túc, đột nhiên nó ngẩng đầu, hai mắt tỏa sáng nhìn tôi, nghiêm túc : “Tam đầu gỗ, mày có đồng ý diễn kịch bản của tao ?”

      Tôi bị biểu tình của nó làm cho mù mờ luôn: “Uả phim của mày cần con nữa hả?” Nếu cần nhân vật nữ phụ chạy cờ chạy pháo gì chắc tôi có thể …

      Tiểu Nhị thận trọng nhìn tôi: “ có, mày thế vai, đóng tiểu thụ.”

      Tôi: “…”

      Tiểu Nhị, mày giỏi tưởng tượng nhỉ ><

      Sau đó, nó ngay lập tức vô cùng hăng hái, lầm bầm như bị điên: “Chà, có tiểu thụ, tiểu công lại còn có sao. A ha ha ha ha …”

      Tôi run run : “Tiểu Nhị, tao có thể từ chối ?”

      Tiểu Nhị trừng mắt: “ thể.”

      Tôi: “Nhưng mà …”

      Tiểu Nhị: “ thể là thể! Mày tham gia tức là giúp tao, giúp tao tức là phá hủy lý tưởng của tao, chính là có nghĩa khí, thấy chết cứu!”

      Tôi vô lực gật đầu: “Được rồi, tao giúp mày.”

      Tôi ngờ, mình có cơ hội đóng phim, hơn nữa lần đầu đóng phim lại diễn vai nam, cùng thằng cha khác … cuộc sống đúng là thử thách mà.

      Tiểu Nhị nhảy nhót sung sướng, tôi chìm trong hỗn độn im lặng.

    4. piipp

      piipp Well-Known Member

      Bài viết:
      1,619
      Được thích:
      566
      Chap 31

      “Alo. Tiểu Kiệt hả? Uh, đúng, đúng, phải như mày sao, thế vai … Mày có quen đó, là Tam đầu gỗ, Mộc Đồng, Mộc Đồng hội bảo vệ môi trường nhà mày đó … Yên tâm , mặt mũi cũng đẹp lắm …. Đúng đúng, tao cũng thấy nó quá hợp … đúng, kiểu tóc cũng hợp, vừa ngắn … cái gì? Ngực hả? Mày đề cao nó quá rồi …”

      Tôi đau đầu nhức óc ngồi bên, cố nén ham muốn đánh người, nghe Tiểu Nhị gọi cho Tiểu Kiệt.

      Hai đứa nó tám cả nửa ngày mới chịu cúp, gác máy, nó nhìn tôi, hai mắt phát sáng, hưng phấn : “Hắc, tao nghe Tiểu Kiệt , gần đây nó mới quen em khóa dưới, đẹp trai lắm, nhận lời đóng vai nam chính số 1 của phim này rồi.”

      Tôi vì cái tin tức bé xíu này mà thấy vui tẹo nào, lười biếng đáp: “À, Thế à.” Cũng biết Tiểu Kiệt dùng cách nào dụ dỗ được em trai kia nữa.

      Tiểu Nhị vẫn tiếp tục bay mây: “Nhưng tao định để Chung Nguyên diễn a, tuy rằng ở trước mặt Lục Tử Kiện khí chất của ảnh có vẻ thụ, chắc chắn công mày có thừa à. Làm sao đây ta, chẳng nhẽ hai tiểu công đều là nhân vật chính à?”

      Tôi lắc đầu: “Yên tâm , Chung Nguyên nhất định diễn loại vai biến thái này đâu.”

      Tiểu Nhị nắm tay áo tôi lắc lắc đầy thống khổ: “Tam đầu gỗ, mày ai biến thái, ai biến thái chứ! Đây là nghệ thuật, mày hiểu ?”

      Tôi đẩy tay nó ra, bình tĩnh : “Dẹp , thằng cha Chung Nguyên này ghét nhất bị người khác dụ dỗ, có gan tự mày tìm .”

      Thế là Tiểu Nhị lặng im .

      Tôi nhận ra Chung Nguyên có thứ năng lực rất kì dị, con người xem như tính tình tốt, lúc cùng người khác vẻ mặt cũng rất ôn hòa, nhưng đến chuyện chạm nọc tới điểm mấu chốt của mấy người dám làm. Như Tiểu Nhị nè, cả ngày diễu võ dương oai với tôi, mới nghe Chung Nguyên rất ghét người khác dụ dỗ , nó liền nhất quyết nhận nhiệm vụ bàn bạc vấn đề này với Chung Nguyên. Lục Tử Kiện như vậy, ấy cũng là người tốt tính, nhưng lại cứ hay bị bắt nạt. Lúc trước Tiểu Nhị cứ luôn miệng gọi Lục Tiểu Công, sau khi ấy hiểu nó nghĩa lá gì năm lần bảy lượt cầu Tiểu Nhị gọi vậy nữa, kết quả công cốc. Mãi sau nhờ có Tứ nương thu phục Tiểu Nhị mới có chút thành quả [Tôi khinh bỉ Tiểu Nhị là đứa chỉ biết bắt nạt người yếu]

      Tôi luôn luôn nghĩ rằng, người phải hiểm bao nhiêu mới có thể làm được như Chung Nguyên.



      Buổi tối, Tiểu Kiệt vì nghiệp đạo diễn, hẹn hai nhân vật nam chính của bộ phim lành mạnh [thực ra tôi là nữ chính mà] cùng uống cà phê, trước hết mọi người làm quen nhau, sau đó là thương lượng cụ thể công việc. Chúng tôi tiện thể rủ luôn nhà sản xuất kiêm biên kịch, Tiểu Nhị!

      Sau khi nhìn thấy em trai siêu cấp đẹp trai trong truyền thuyết tôi gần như á khẩu.

      Khó hiểu quá nha, thành phố B có thiếu trai đâu, Tiểu Kiệt nhìn thế nào mà khen Tô Ngôn dữ dội vậy chứ …

      Tô Ngôn nhìn thấy bọn tôi, hớn hở chạy đến trước mặt, cười ha ha : “Mộc Đồng, hóa ra người đóng giả trai là chị à?”

      Tôi kéo Tiểu Nhị ra chắn trước mặt: “Hiểu lầm rồi, chị là biên kịch, người này mới là người hợp tác với em nè.”

      Tên Tiểu Nhị lại tận lực ra sức bán đứng tôi.

      Tô Ngôn khoác tay lên vai tôi, tâm tình rất tốt: “Mộc Đồng, chị cần ngượng đâu.”

      Tôi tức giận, đẩy tay nó ra, chỉ vào nó với Tiểu Kiệt: “Đạo diễn, tôi làm, hoặc là đổi tôi hoặc là thay nó.”

      Chỉ câu làm Tiểu Kiệt muốn trợn ngược mắt: “ được!”

      Nhờ có phối hợp hoàn hảo của Tô Ngôn và bất hợp tác rất hoàn hảo của tôi mà buổi họp tối nay chẳng thất bại mà cũng chả thành công. ra tôi phải cố tình gây , chỉ có điều việc hợp diễn tình nhân với Tô Ngôn làm lòng tôi ngứa ngáy thế nào ấy. Mặc kệ tình cảm của nó dành cho tôi là hay giả, có thế nào cũng cứ đòi theo đuổi tôi, bây giờ còn theo như vậy, quan hệ thế này lúc diễn làm sao xấu hổ được. Tôi là người ràng trong tình cảm, thích là thích, thích nữa đeo bám dây dưa, người tôi thích tốt nhất nên cách tôi càng xa càng tốt.

      Lúc quay về, Tiểu Kiệt và Tiểu Nhị lén lút về trước, để tôi với Tô Ngôn ở lại trao đổi.

      Tô Ngôn chầm chậm cạnh tôi dưới ánh đèn đường vàng vọt.

      “Mộc Đồng, chị thực ghét tôi à?” Nó đột nhiên dừng lại, nhìn thẳng vào mắt tôi, thản nhiên hỏi.

      Tôi lắc đầu: “ có”

      “Vậy tại sao tiếp nhận tôi?”

      Tôi cào tóc: “Ak, chị có bạn trai mà, làm người thứ ba chen vào làm chi cho sóng gió?” Tội nghiệp Chung Nguyên, thời điểm quan trọng đem ngươi ra dùng cũng có ích gớm.

      Tô Ngôn cười bí hiểm, chẳng có vẻ gì giống thanh niên 18 cả: “ cần gạt tôi, tôi nhìn ra mà, Chung Nguyên diễn rất khá, nhưng chị còn kém lắm.”

      Tôi cúi đầu, biết nó hay đùa.

      Tô Ngôn lại thêm vào: “ tại tôi và Chung Nguyên hay bất cứ người nào đều có vị trí ngang nhau, hy vọng chị đừng kì thị tôi.”

      Tôi lắc đầu: “Chị kì thị, chỉ là thích thôi, cho nên tiếp nhận, dễ hiểu mà. Chị cũng ghét em, nhưng ghét có nghĩa là thích, em phải hiểu điều đó.”

      Tô Ngôn lại cười : “Chị còn chưa thử thích tôi, sao biết là thích được?”

      Ak … ak? ăn nhập vậy?

      Tô Ngôn: “Cái này giống như điểm tâm vậy, chưa ăn sao biết nó có ăn được, có ngon, có hợp khẩu vị hay ? Ít nhất cũng ăn miếng, sau đó hãy kết luận nên ăn tiếp hay ? miếng này là cho điểm tâm cơ hội, cũng là cho chính mình cơ hội.”

      “Em giỏi ăn ghê.”

      Tô Ngôn cười: “Qúa khen, tôi chỉ hi vọng chị có thể cho tôi cơ hội, tại sao chưa thử vội từ chối.”

      Tôi nhức đầu, cảm thấy cũng đúng, mà cũng đúng: “Nhưng mà …”

      được.” Tô Ngôn đột nhiên giơ tay ra giữ vai tôi, nhìn thẳng vào tôi: “Tôi hi vọng chị tiếp nhận tôi, chờ tới khi chị khẳng định thể tiếp nhận được hãy đẩy tôi ra, có được ?”

      “Ak” Tôi định , nhưng thấy nó chân thành tha thiết nhìn, lại thấy nó cũng đúng, đành gật gật đầu: “Được.”

      Tô Ngôn nở nụ cười rạng rỡ: “Chị đồng ý cho tôi theo đuổi?”

      Tôi khờ người ra nhìn nó: “Chắc là vậy.”

      Tô Ngôn: “Sao chị nhìn tôi như vậy?”

      Tôi: “ có gì, tự nhiên cảm thấy em trở nên bình thường, thấy quen quen.”

      Tô Ngôn: “…”



      Ngày hôm sau, Tiểu Nhị quyết định chuyện bộ phim của nó cho Chung Nguyên, thế còn giả bộ làm mật thám, lý do là sợ Chung Nguyên ghen. Nhưng ngoài dự kiến của tôi, Tiểu Nhị chỉ mới hỏi hai câu là Chung Nguyên khoái trá đáp ứng đóng bộ phim này, với điều kiện là phải đóng vai chính!!!

      Thế là tổ kịch phát sinh mâu thuẫn be bé.

      Bộ phim này có hai nhân vật chính, thứ chính người, còn lại là nhân vật phụ. Vốn dĩ, nhân vật chính bị nhóm nam diễn viên của hội điện ảnh kì thị, bọn họ tình nguyện tham gia diễn cái bộ phim biến thái này, nhưng ngại gây áp lực cho phó chủ tịch nên cũng đành cự tuyệt.

      Nguyên tắc quan trọng của bộ phim này là, hành động có thể có, nhưng ngoại hình nhất định phải có, thế nên nhân vật chính chọn tôi với Tô Ngôn. Bây giờ Chung Nguyên xuất , lấy điều kiện bề ngoài của thằng cha này, cho vai thứ chính thành vấn đề, nhưng lại thích đùa, phải chính nhất định diễn.

      Cho nên cục diện tại là, những nhân vật khác ổn hết, chỉ có ba người bọn tôi thống nhất được ai chính ai thứ chính.

      Chung Nguyên ngồi trong phòng hội nghị của hội điện ảnh, mặt cười cười, kiên nhẫn nghe Tiểu Kiệt giải thích khó xử, ý của nó là, nhân vật chính sắp xếp xong rồi, phiền Chung Nguyên chịu khó đóng thứ chính , thứ chính cũng quan trọng nha, cùng lắm là cho thêm đất diễn …

      Chung Nguyên nghe xong lời Tiểu Kiệt, bình tĩnh : “Được rồi, các bạn cứ tiến hành theo kế hoạch đó , coi như tôi chưa tham gia.”

      Chung Nguyên vừa xong, Tiểu Nhị đứng ngồi yên, lôi kéo Tiểu Kiệt ra bàn bạc hồi lầu, cũng được kết quả gì. Tiểu Nhị hi vọng Chung Nguyên thế vai Tô Ngôn, nhưng Tiểu Kiệt lại khăng khăng giữ vị trí của Tô Ngôn. Hai người phân tích đủ thứ lý do, cuối cùng vẫn giằng co dứt.

      Lúc này Tô Ngôn im lặng lại lên tiếng: “Bộ phim này em có thể tài trợ đó, thiết bị của mọi người cũng nên cải tiến chút nhỉ?”

      Tiểu Kiệt nghe thế hai mắt sáng như đèn pha, màn hối lộ này đúng là có sức hấp dẫn lớn.

      Nhưng Chung Nguyên lại tà tà thêm vào: “Nó tài trợ bao nhiêu, tôi cũng tài trợ được bấy nhiêu, có thể nhiều hơn.”

      Tiểu Nhị cùng Tiểu Kiệt bàn tới khô hết cả nước miếng, rút cục nhất trí: Chuyện này để Mộc Đồng quyết định!

      Trong nháy mắt, bốn phía quay qua nhìn tôi, y như muốn luộc chín tôi luôn.

      Tôi ho khan, yểu xìu : “Tôi có đề nghị rất hay.”



      Tôi nhìn nhìn Chung Nguyên, lại ngó sang Tô Ngôn: “Là vầy, tại sao mọi người để tôi đóng vai thứ chính?”

      được”

      “Tôi phản đối”

      “Tao đồng ý”

      “Chủ ý này hay à”

      Bốn thanh đồng thời vang lên, hai chàng kia nghe tôi xong cực kì tức giận, Tiểu Nhị với Tiểu Kiệt, hai con trời đánh này lại còn làm như giác ngộ chân lí vô cùng sung sướng, Tiểu Nhị còn kích động tới nỗi vò tóc tôi rối bù lên.

      Chung Nguyên cùng Tô Ngôn định Tiểu Kiệt gõ bàn đánh rầm cái, : “Khỏi bàn, làm như lời Mộc Đồng, ta là đạo diễn, ta quyết định.”

      Chung Nguyên nhìn tôi, đột nhiên cười hết sức gian trá, sau đó quay sang Tô Ngôn, : “Được rồi, quyết định nghe lời đạo diễn.”

      Tô Ngôn mở trừng mắt, nhìn Chung Nguyên tin được.

      Chung Nguyên phất phất kịch bản trong tay, nghiêm trang với Tô Ngôn: “Uhm, trong kịch bản này có đoạn ôm công chúa nha, là ôm cậu hay là cậu ôm nhỉ?:

      Tô Ngôn giống như nuốt phải thuốc chuột, mặt mày vặn vẹo nhìn Chung Nguyên: “ đừng có làm thiệt nha!”

      Chung Nguyên gật gật đầu: “Chứ làm sao bây giờ, muốn diễn vai thứ … , rút cục là ôm cậu hay cậu ôm ? Cá nhân thích ôm người khác, nhưng mà coi như tôn trọng lựa chọn của cậu.”

      Tô Ngôn dứt khoát: “Tôi ôm con trai đâu, cũng để con trai ôm à.”

      Chung Nguyên bình tĩnh lắc đầu: “Cái này chúng ta đâu quyết định được, phải nghe đạo diễn thôi. À, đạo diễn nè, tôi cảm thấy kịch bản này quá ngây thơ, đủ đô nha, tôi đề nghị thêm đoạn diễn hôn, ái chà, tốt nhất là hôn sâu đúng cách thức …”

      Tiểu Kiệt nắm cây bút, cười gian: “Được được, ý này hay, biên kịch đâu, thêm vào.”

      Cái con quỷ Tiểu Nhị, máu mũi sắp phun ra hết rồi.

      Tô Ngôn hoảng sợ nhìn Chung Nguyên, nên lời.

      Chung Nguyên khép kịch bản lại, thâm ý sâu xa nhìn Tô Ngôn: “Nè, đạo diễn muốn thêm đoạn hôn đó, chúng ta …. Có nên luyện tập trước ? Hôn sâu đúng tiêu chuẩn nha …” xong, nâng cằm Tô Ngôn lên, chậm rãi dí mặt sát vào …

      Máu mũi của Tiểu Nhĩ rút cục cũng thành công trong việc tìm đường chui ra khỏi mũi…

      “Biến thái!” Tô Ngôn đẩy mạnh Chung Nguyên, hét tiếng đứng lên: “Đạo diễn, tôi diễn với !”

      Chung Nguyên bình tĩnh cười: “ giỡn hoài, hai chúng ta là nhân vật chính à.”

      Tô Ngôn: “Tôi muốn diễn vai thứ.”

      Chung Nguyên thả lỏng người, nhích lại gần, cười hì hì nháy mắt với tôi.

      Trong lòng tôi thầm giơ ngón giữa ra chửi ><

      Sau khi tan họp, tôi cùng Chung Nguyên riêng với nhau, tôi nhịn nổi tò mò, hỏi : “Ngươi … có thể chịu được cùng Tô Ngôn, ak, cái gì mà ôm công chúa, hôn sâu này kia?”

      Chung Nguyên: “Đương nhiên thể.”

      Tôi hiểu: “Vậy sao còn …” Còn bình tĩnh như thế, y như có thể làm được, hơn nữa còn vui vẻ mà làm.

      Chung Nguyên: “Bởi vì biết, nó cũng làm được, chỉ cần đợi nó rút lui là được.”

      Tôi: “…”

      Chung Nguyên, ngươi còn có thể gian trá tới mức đó sao >_<

    5. piipp

      piipp Well-Known Member

      Bài viết:
      1,619
      Được thích:
      566
      Chap 32

      Tiểu Nhị than thở, nó với Tiểu Kiệt phải đối đầu với khinh bỉ của ngàn vạn hủ nữ mới dám quay bộ phim này, bởi vì đây thực ra là bộ phim nam nữ khoác giả tấm áo nam nam thôi. Nhưng nó cũng đành chịu vậy, tìm mỹ thiếu niên dễ dàng, làm sao tìm được hai mĩ thiếu niên tình nguyện ôm ôm ấp ấp, chuyện đó là chuyện thể cầu mà có được nha.

      Khoản tài trợ của Chung Nguyên và Tô Ngôn rất có ích, Tiểu Kiệt mừng rỡ cười toe. Hội điện ảnh đổi mới trang bị, lại còn cấp cho chúng tôi mấy bộ trang phục kha khá. Trang phục diễn trường tôi làm cũng được lắm nha, nhìn Chung Nguyên với Tô Ngôn mặc vào, là quyến rũ, là tôi nghĩ vậy thôi, Tiểu Nhị đó là bộ đồ dụ tiểu thụ ><

      Sau khi chuẩn bị xong hết, bộ phim của chúng tôi khởi quay vào ngày thu khí trời mát mẻ.

      Ngày đầu tiên cũng chưa làm gì, mọi người hội lại cùng bàn bạc, cổ vũ tinh thần nhau, sau đó tới thẳng nhà hàng, sau khi càn quét nhà hàng xong lại chạy tới quán karaoke. Là người luôn luôn có tinh thần tập thể, tôi đương nhiên cũng bám theo xem náo nhiệt.

      Lúc ăn cơm Tiểu Nhị và Tiểu Kiệt hai con ôn dịch lén chuốc rượu tôi, biến tôi thành đồ đần. Đến karaoke, mọi người lại hào hứng kêu bia, tôi cũng hưng phấn uống cùng bọn họ.

      Chung Nguyên ngồi bên cạnh tôi, giật chai bia trong tay tôi, cau mày : “Say thế rồi còn uống nữa.”

      Tôi lớn miệng đáp: “Nữa, nữa, cho ta uống!”

      Chung Nguyên nâng tay lên, giơ cái bình ra xa tôi, giật thế nào cũng tới.

      Tiểu Nhị thức thời mở chai mới, bám vào vai tôi, cười hì hì : “Đừng để ý ta, mất hứng! Nào, tam đầu gỗ, chúng ta cạn!” Nó xong, đưa chai trong tay cho tôi.

      Tôi nhận ngay, chẳng suy nghĩ gì ngửa cổ uống cạn, mới uống được mấy miếng lại bị Chung Nguyên cướp mất. Tôi giận dỗi, nằm sấp lên người hươ quào cho bằng được chai bia, thế mà xoay qua xoay lại thế nào ôm tôi vào lòng, trầm giọng : “Đừng quậy nữa!”

      Đầu óc tôi càng ngày càng nặng, lúc này cũng có nghe hiểu gì, chỉ nắm lấy quần áo cấu nhéo loạn lên, vừa đánh vừa la: “Ngươi cho ta rượu, cho ta! Ta ghét ngươi, mau cho ta !”

      Bàn tay đặt lưng tôi cũng dời , phía đầu có giọng vang lên: “Em thực ghét hả?”

      Tôi ngúc ngoắc: “Ta ghét nhất ngươi! Mau cho ta rượu!”

      kì quặc, chỉ là tôi muốn uống rượu thôi mà, sao lại còn bị ôm chặt hơn, tới nỗi khó thở, tôi chỉ đành rên hừ hừ, biểu thị bất mãn.

      Đột nhiên có tiếng rất to: “Từ hôm nay tôi muốn chính thức theo đuổi Mộc Đồng. Mộc Đồng, chị cũng đồng ý cho phép tôi theo đuổi mà, đúng ?”

      Tôi cảm thấy hình như có rất nhiều người nhìn mình, thế là tôi khó khăn quay đầu ra, nhìn xung quanh hắc hắc cười.

      Đột nhiên có người kéo tôi khỏi ghế sopha, sau đó lại bị lôi ra ghế phía ngoài, cả người tôi lảo đảo, để mặc kéo , tới lúc dừng lại tôi cũng đổ luôn vào lòng .

      Ah, cái mùi này quen quen.

      Tôi ngẩng đầu mơ màng nhìn đối phương, lại cười hắc hắc, năng ràng: “Bạn ơi, bạn có hai cái đầu.”

      Gương mặt người đó mờ nhạt, tôi nhìn là ai, lúc này đỡ vai tôi, ép sát tôi vào tường: “Em đồng ý để Tô Ngôn theo đuổi à?”

      Tôi nhếch miệng cười: “ liên quan tới ta, ta chỉ muốn uống rượu”

      hình như đưa tay ra vuốt lên mặt tôi: “Đừng đồng ý.”

      Tôi ngoan ngoãn gật đầu, cười hì hì : “Được, ngươi cho ta rượu ta đáp ứn …”

      hiểu tại sao miệng tôi đột nhiên bị chặn lại, môi có cái gì đó mềm mại cọ cọ, còn có cái gì đó nóng nóng ấm ấm linh hoạt tiến vào trong miệng, làm cho tôi thở được.

      Tôi lắc đầu, muốn bỏ cái đó ra khỏi miệng, nhưng sau ót lại bị giữ chặt lấy, bị bắt phải nghênh đón cái gì đó. Đồng thời phần eo còn bị ôm lấy, càng lúc càng xiết chặt, huhu, sắp bị bẻ gãy lưng mà chết mất.

      Nhưng mà hong phải chứ cái gì đó trong miệng cũng hay ho nha, vừa nóng ấm còn chuyển động được, thế là tôi dùng lưỡi đuổi theo, muốn thử coi có thể ngoạm cái nuốt hết cái kia , haha, ăn được luôn quá tốt. Đột nhiên cánh tay ôm lưng tôi lại càng xiết chặt gấp mấy lần, hại tôi càng thêm ná thở.

      Đợi đến lúc tôi sắp nghẹn mà chết mới được buông ra, ak, chỉ có miệng với gáy là tự do thôi, eo lưng vẫn bị xiết chặt, vẫn khó thở y như cũ.

      Tự nhiên trong bụng tôi thấy khó chịu, nhịn được phun ra, ak, hình như ói lên người ai đó phải …

      tiếng vang lên phía đầu: “Hôn mà thấy ghê vậy hả?”

      Tôi giãy dụa: “Uhm, khó chịu quá”

      “Em cứ như vậy chán ghét sao?”

      “Uhm, ngươi buông ra , ta khó chịu quá.”

      “Nhìu khi thiệt muốn bóp chết em.”

      “Huhu, buông ra, ta chỉ muốn uống rượu thôi.”

      “Quên , hôm nay em trong lúc say, tin đâu.”

      “Ta có thể uống rượu chưa?”

      thể“

      ***
      Ngày hôm sau tỉnh lại, tôi thấy mình nằm giường kí túc xá. Theo lời bọn Lão Đại, hôm qua tôi về sớm hơn Tiểu Nhị, haiz, là bị Chung Nguyên đưa về.

      Quan trọng là, Chung Nguyên lúc đó bị ói lên người từ xuống dưới …

      Kinh dị quá, khủng bố quá, Chung Nguyên … phải là tôi làm chứ? Tên kia thích sạch , nếu thiệt là tôi làm, có trời mới biết nghĩ cái cách quái chiêu gì trả thù tôi, nghĩ thôi thấy ớn rồi.

      Tôi nghĩ nát cả óc cũng nghĩ ra hôm qua có làm vậy thiệt , trong đầu chỉ nhớ được tới chỗ cùng bọn Tiểu Nhị uống rượu, sau đó có chuyện gì có ấn tượng.

      Quên , bây giờ sốt ruột làm gì, chờ gặp Chung Nguyên khắc .

      Sáng nay Chung Nguyên với Tô Ngôn có cảnh quay, Tiểu Nhị với Tiểu Kiệt hai tên có nghĩa khí, vừa mới quay phim là bỏ rơi tôi, đem những cảnh có Chung Nguyên với Tô Ngôn quay trước. Cảnh sáng nay của họ, hình như là … tôi hươ hươ kịch bản, ak, hình như là đánh nhau.

      Thế là tôi tắm rửa qua rồi lê thê lết thết vào văn phòng hội điện ảnh.

      Lúc nhìn thấy Chung Nguyên, hai chân muốn nhũn ra, tựa vào ghế, trang phục diễn khoác cánh tay. mặc cái áo somi trắng có sọc , nhìn rất đơn giản. Nút áo đầu tiên đóng, để lộ phần xương quai xanh. Ánh nắng thu buổi sớm chiếu xuyên qua cửa sổ vào phòng, thản nhiên dừng chân lại đầu , lông mi, môi, hơi cúi đầu, từ góc của tôi nhìn lại, khuôn mặt nghiêng mang cảm giác trầm tĩnh, lại có vẻ đẹp rung động lòng người. Hình như tôi bị trúng tà, sao tự nhiên cảm thấy Chung Nguyên càng nhìn càng đẹp…

      Chung Nguyên đột nhiên ngẩng đầu, nhìn về phía tôi.

      Tôi hoảng sợ, tự nhiên thấy chột dạ, thiếu chút nữa là quay đầu chạy trốn.

      Chung Nguyên hơi nhếch miệng, với tôi: “Đầu gỗ, lại đây.”

      Tôi cố gắng lết qua, vừa định muốn giết muốn chém gì xin cứ tự nhiên, lại đột nhiên hơi nghiêng người về phía trước, cúi đầu : “Giúp thắt cà vạt.”

      Khóe mắt lộ ý cười, nhưng hình như giống cái kiểu cười muốn giở mưu quỷ kế mọi khi, trong lòng tôi hơi sợ, biết trong hồ lô của giấu cái gì.

      Tôi nắm lấy cái cà vạt, so so lên người , lại buông xuống, giúp cài nút somi lại, Chung Nguyên gì, cứ nhìn tôi, có điều tôi dám nhìn lại.

      Nút áo của lành lạnh, hình như phải là nhựa hay thủy tinh hữu cơ gì, tôi vừa giúp cài nút vừa hỏi: “Đây là kim loại?”

      “Uhm” Chung Nguyên trả lời, giọng có vẻ trầm.

      Kim loại! Tôi khỏi nghiến răng nghiến lợi: “Tiểu Kiệt biết nghĩa khí kia, cho ngươi quần áo tốt như vậy, áo của ta đâu có kim loại đâu.”

      Giọng của Chung Nguyên chứa ý cười: “Đây là đồ của mà.”

      Tôi có chút bấn loạn, tự trấn an mình: “Xa xỉ, có truyền thống cách mạng.”

      Chung Nguyên vẫn tiếp tục cười: “Uh.”

      Tôi cảm thấy lạ, hôm nay tính tình sao tốt đột xuất nha, y như con thỏ hiền lành, giống tác phong chút nào. Nhưng mà bình thường càng làm tôi cảnh giác, chừng tên này có chiêu gì mới đây.

      Tôi lại lấy cà vạt ra thắt lên cho , vẫn như cũ dám nhìn , hơi thở của Chung Nguyên phả tay tôi, kì cục, tự nhiên tay nóng lên, mặt còn nóng hơn …

      Tôi lấy can đảm : “Chuyện … hôm qua…”

      Chung Nguyên: “Hôm qua em say.”

      “Ak, ta biết” đầu tôi càng cúi thấp, chột dạ dễ sợ: “Ta muốn , biết có làm gì quá đáng với ngươi ?”

      Chung Nguyên: “Có”. Ngữ khí thản nhiên, cũng rất là thà.

      Cả người tôi cứng đờ, lo lắng tới nỗi cả ngón tay cũng run lên: “Ngươi … giận?” Hình như thấy nổi giận tôi thấy yên hay sao ấy =.=

      Chung Nguyên: “ giận.”

      Tôi kinh ngạc ngẩng đầu nhìn , thần kì nha, từ lúc nào Chung Nguyên quay ngoắt 180 vậy?

      Chung Nguyên cúi đầu nhìn tôi, nhếch miệng cười cái, : “Nếu chuyện gì cũng tức tới em chết sớm mất.”

      Đúng lúc này, chuyện kì lạ xảy ra. Tôi nhìn vào cặp mắt sáng trong của , tự nhiên tim nhảy lên cái, cái gì vậy trời?

      Tôi xoa xoa ngực, cuống quýt cúi đầu giúp thắt cà vạt, ngón tay qua làn áo somi chạm vào nhiệt độ cơ thể , nóng nóng, ak, tim tôi lại được trận khua rùm beng.

      khí hôm nay có gì đó quái quái, cảm giác khó thế nào ấy.

      Thắt xong cà vạt, Chung Nguyên đột nhiên hỏi tôi: “Ăn sáng chưa?”

      Tôi lắc đầu: “ đói bụng”

      Chung Nguyên chỉ vào cái bàn đằng góc: “Chỗ đó có đồ ăn sáng đó.”

      Tôi xoay mặt qua: “Ngươi đều ăn qua rồi cho coi.”

      Chung Nguyên: “Đương nhiên, mỗi thứ cắn miếng.”

      Tôi: “…”

      Vừa phát giác ra tính tình tốt được chút lại lộ nguyên hình rồi, đúng là nên ôm ảo tưởng về nhân phẩm tên này ><

      Tôi qua, lật mở cái túi nhựa lộn xộn bàn, phát bên trong có bịch sữa, còn có bánh bao, xúc xích … Nguyên vẹn cả, chưa cái nào bị nhúng chàm.

      Tôi có chút cảm động, thực ra thằng cha Chung Nguyên này cũng phải biết quan tâm người khác, chỉ là tính cách có chút quái dị thôi.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :