1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Ngươi không vào địa ngục thì ai vào địa ngục - Tửu Tiểu Thất (62 chương + 1 PN)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. piipp

      piipp Well-Known Member

      Bài viết:
      1,619
      Được thích:
      566
      Chap 24.

      chung là vẻ ngoài của Chung Nguyên quá sức mị dân, hơn nữa lại là người rất dễ hòa đồng, bởi vậy chẳng bao lâu, nữ đội trưởng thời trung học của tôi ngồi cạnh , cùng chuyện trời dưới đất. Hai người bọn họ vừa vừa nhìn về phía tôi, tôi sợ tới mức gắp rau cũng gắp xong.

      Quả nhiên, qua mấy phút, nữ đội trưởng lôi kéo Chung Nguyên qua bàn của tôi, với mấy thầy : “Đây là bạn học của Mộc Đồng, Chung Nguyên, hôm nay cùng Mộc Đồng tới.”

      Tôi yên lặng nuốt nước miếng, có thiên tài mới cùng đến.

      Chung Nguyên cung kính cúi người, lễ phép chào hỏi. chứng minh ai nỡ cự tuyệt người biết nịnh. chủ nhiệm lớp tôi đánh giá Chung Nguyên lượt xong liền kêu chủ quán mang thêm cái ghế để cạnh , mời Chung Nguyên ngồi xuống. Thế là môn sinh đắc ý tôi đây thành công bị chèn sang bên.

      Tôi bất mãn thấp giọng hỏi: “Sao ngươi tới đây?”

      Chung Nguyên cúi đầu cười: “Nhàm chán, vô đây góp vui.”

      Dẹp , ngươi có mà đến gây chuyện. Tôi lại hỏi: “Ngươi đến bằng cách nào? xe ta có thấy?”

      Chung Nguyên: “Thuê xe”

      Tôi đột nhiên nhớ ra, lúc chúng tôi đến đây, theo sau xe bus lúc nào cũng có chiếc xe màu đỏ, xe chúng tôi dừng nó cũng dừng, nó cũng , lúc ấy tôi còn giỡn với Trương Húc, cái gì bây giờ xe bus làm ăn phát đạt ghê, còn có xe theo hộ giá, ngờ là thằng cha Chung Nguyên này giở trò quỷ.

      Chung Nguyên, ngươi làm gián điệp thực là quá uổng phí.

      Tôi nhìn quanh chút, phát phần lớn ánh mắt đều dòm ngó bên này, rất chi là buồn, sao mà bọn họ nhìn mờ ám thế.

      cách khác, Chung Nguyên và tôi lại bị hiểu lầm thành gì đó rồi. Mấu chốt là trong tình huống này tôi nghĩ thể giải thích được, mọi người chưa gì, nếu tôi mở miệng khác nào giấu đầu lòi đuôi, mà nếu giải thích trong lòng tôi lại cứ ngứa ngáy.

      Quên quên , dù sao người hiểu nhầm như thế cũng nhiều lắm rồi, thêm mấy người này nữa có xi nhê gì .

      Thế là tôi tiếp tục ăn uống ngon lành. Chủ nhiệm lớp rất hưng phấn, lôi kéo Chung Nguyên hỏi đông hỏi tây, còn đống linh tinh khách khí gì mà “Mộc Đồng nhờ em chiếu cố”, tôi vừa ăn vừa oán thầm, chiếu cố con khỉ, lão nương ngày nào cũng bị ăn hiếp!!!

      Cùng bạn bè tụ họp, hạng mục bao giờ thiếu chính là uống rượu, bình thường trong cảnh này tôi chắc chắn là người đầu tiên say. phải vì tôi thích uống, mà vì tửu lượng của tôi quả thực quá kém. ly bình thường tôi uống chén là lơ mơ, hai chén liền đần ra, nếu uống nữa là đầu óc ngừng hoạt động, chỉ có thể nghe người ta mà chả hiểu chả đáp được gì. Do đó tôi cùng người khác tiệc tùng thường uống rượu, nhưng giờ họp lớp, năm gặp nhau có hai ba lần, nếu cứ trung trinh bất khuất mà sống chết uống kì quá. Huống chi cho dù uống với bạn cũng phải uống với thầy , những kính rượu, còn phải thầy ly em ly ….

      Tôi cầm ly rượu, nhìn Chung Nguyên trò chuyện vui vẻ bên cạnh, nhất thời cục tức sinh ra, được, Chung Nguyên, ngươi tự nạp mình, đừng trách ta ác độc, thế là tôi nâng ly trước mặt : “Ngươi uống cho ta.”

      Chung Nguyên cũng nhiều lời, nhận chén rượu uống sạch, uống xong còn nhướn mày nhìn tôi, thuận tiện vươn đầu lưỡi liếm liếm rượu còn dính môi, ánh mắt của lúc này có chút mê hoặc, môi sáng bóng, bộ dáng sao lại đẹp thế nhỉ.

      Tôi ho khan tiếng, giọng hỏi : “Hay là, ngươi giúp ta chắn rượu ?”

      Chung Nguyên nhếch miệng, cười : “Tại sao phải giúp em?”

      Tôi cắn răng, đau lòng : “Miễn hai ngày tiền cơm, thế nào?”

      Chung Nguyên bật cười: “ được, thiếu tiền tới vậy à?”

      Tôi có chút hiểu: “Vậy làm sao giờ?”

      Chung Nguyên nghiêng đầu nhìn di động của chủ nhiệm: “ thích cái kia.”

      Tôi nắm tay, đau đớn : “Đại ca à, ngươi xảo trá vừa thôi, di động đó đắt lắm …”

      “Dây treo cơ” Chung Nguyên ngắt lời: “Dây treo đó hình như là thêu hình chữ thập.”

      Tôi nhìn kĩ dây treo của chủ nhiệm, quả thực thằng cha Chung Nguyên này mắt mũi nhìn quái lạ , tôi hào phóng vỗ vai : “Tốt, tốt, quay về ta cũng thêu cho ngươi cái.”

      Chung Nguyên giống như đứa trẻ ngây ngốc: “ muốn cái lớn.”

      Thế là Chung Nguyên bắt đầu giúp tôi chắn rượu.

      ***

      Tôi kính rượu mấy thầy xong thấy người lâng lâng phiêu phiêu mây rồi, tứ chi mềm oặt như đất sét, đành phải tựa vào bàn. Bên tai đầy tiếng : “Mộc Đồng thể uống, ly này tôi uống thay”, “Ah, Mộc Đồng có nhắc tới bạn, lúc trung học được bạn chăm sóc” linh tinh cả lên, đáng tiếc đầu óc tôi hoàn toàn đình công, thể hiểu được là cái gì, giờ tôi giống như cái máy hỏng, có thể nghe được nhưng thể phân tích xử lý.

      lát sau, có người đỡ tôi dậy, sau đó tôi thấy mình tựa vào cái gì đó mềm mại, nhưng cũng rất vững chắc, vai của tôi bị người nào đó nắm chặt. Tôi ngẩng đầu, mờ mịt nhìn lên, thấy cái cằm, là trắng trẻo, đường cong thiệt đẹp. Tay của tôi chịu ngoan ngoãn giơ ra, vuốt cái cằm đẹp đẽ kia. Chung quanh truyền đến trận cười, hình như còn có người : “Mộc Đồng, bạn say tới vậy rồi mà còn chọc ghẹo người ta được à.”, còn có người : “Chung Nguyên, bạn đừng giả ngây cười nữa, ly này phải uống” …

      Tôi chỉ nghe thấy tiếng ăn uống ùng ục gì đó, rồi thấy tay mình bị người khác nắm lấy, rất chặt.

      Tôi ghé vào lòng người này ngủ chút, sau đó lại bị đánh thức. Hình như có người đòi karaoke, lại có người muốn , tôi mơ mơ màng màng mở to mắt, nhìn thấy ly rượu la liệt bàn, trong đầu tự nhiên trỗi dậy cảm xúc kì lạ, liền cầm lấy ly, ngửa đầu uống ừng ực.

      Còn chưa uống hết ly bị giật mất, tôi bất mãn, đuổi theo ly rượu muốn cướp lại, vừa lải nhải: “Ta muốn uống.”

      Nhưng ai cho tôi uống, cơ thể của tôi đột nhiên bị kéo , có người ôm lấy tôi, bên tai: “Đầu gỗ, chúng ta về thôi.”

      Tôi hiểu câu này có nghĩa gì, chỉ muốn uống rượu thôi.

      Tôi bị người kia ôm lấy mang ra ngoài, cách bàn rượu càng ngày càng xa, cam lòng, tôi bèn quẫy đạp: “Thả ta ra, thả ta ra, ta tự , các ngươi khi dễ ta, các ngươi …”. Tôi tới đó nước mắt ứa ra, tự nhiên khóc rống lên.

      Bên tai có người giọng thở dài chút, sau đó chân tôi bị nhấc lên khỏi mặt đất. Tôi muốn quay lại uống tiếp, nhưng vai bị người ta ôm, tay bị lôi kéo, hoàn toàn mất tự do. Tôi chỉ đành tập tễnh để bị lê .

      Ven đường có , chạy quanh người phụ nữ, miệng luôn mồm mẹ con muốn cái này, mẹ con muốn cái kia. Thế là tôi đột nhiên giằng khỏi người giữ chặt lấy mình, vọt chạy qua, chỉ vào bé kia lớn tiếng : “Em có mẹ hay lắm à? Hả?”

      khóc thét lên, sau đó tôi bị người khác kéo vào chiếc xe.

      Tôi dựa vào lòng người đó, nước mắt lại chảy ra, : “Có mẹ hay ư? Ta cho ngươi, ta cũng có mẹ, ba ta , ta có thể coi ông là mẹ đó.”

      Có người nhàng vuốt lưng cho tôi, còn thấp giọng “Được rồi”, tiếng của người đó dịu dàng, trong như tiếng suối.

      Tôi lại : “Lý tưởng đời này của ta là làm cho ba ta có cuộc sống tốt, ta liên lụy ông ấy hai mươi năm, tốn tao tâm sức của ông, ta phải trở nên nổi bật, để người trong thôn phải ngưỡng mộ ông, để cho ông ấy biết ông ấy có đứa con xuất sắc. Chết tiệt, ta ràng là rất xuất sắc, tại sao lại bỏ rơi ta? Nếu muốn đừng sinh ta ra chứ …”

      Tôi cọ cọ vào lòng người nọ, thuận tiện chùi nước mắt vào quần áo của người đó, khóc sướt mướt : “Ta nhất định phải làm cho ba hạnh phúc, nhất định …”



      Sáng hôm sau tỉnh lại, đầu đau gần chết. nghĩ lại những chuyện xảy ra hôm qua, tôi chỉ nhớ Chung Nguyên giúp tôi chắn rượu, trong đầu lên những hình ảnh lộn xộn gì đó, nhưng hoàn toàn xâu chuỗi được thông tin gì nữa. Tôi lắc lắc đầu, thèm nghĩ nữa, dù sao quá đáng lắm cũng chỉ là đám ma men quậy nháo thôi chứ gì.

      Tôi đứng dậy khỏi giường, chuẩn bị mặc quần áo, ngày hôm qua lại cởi sạch sành sanh còn mỗi cái quần bé …. Chờ chút, có gì đó đúng!

      Tôi nhìn thấy quần áo tôi mặc hôm qua, được xếp lại chỉnh tề đặt cạnh giường.

      Tôi ngủ cởi quần áo chưa bao giờ xếp lại, chỉ tùy ý quăng tùm lum, tối hôm qua cho dù xỉn cũng xỉn tốt vậy, lại còn xếp quần áo ngay ngắn. cách khác, nếu kiện thần kì gì xảy ra, nhất định có người vào phòng, hơn nữa còn giúp tôi gấp quần áo, nếu tình huống xa hơn, coi bội quần áo này cũng là do người đó cởi ra nốt.

      Rốt cục là ai chứ? Ngoài tôi ra, trong nhà còn hai người, ba tuyệt đối bao giờ vào phòng tôi, vậy còn Chung Nguyên …

      Mồ hôi bắt đầu túa ra, nếu chỉ gấp quần áo tính, mấu chốt là giường lại có đứa tôi với mỗi cái quần bé thôi đây này, trời cao, trời xanh, trong sạch của tôi aaaa.

      Tôi vội vàng mặc quần áo, vừa la vừa chạy ra khỏi phòng: “Chung Nguyên, ta có chuyện cần hỏi.”

    2. piipp

      piipp Well-Known Member

      Bài viết:
      1,619
      Được thích:
      566
      Chap 25

      Chung Nguyên ngồi trong sân ăn điểm tâm mình.

      Trong sân nhà có gốc cây ngô đồng lớn, lúc này mùa hoa nở, từng đóa từng đóa hoa màu tím nở rộ bên nhau, im lặng mà nồng nhiệt, giống như lẳng lặng thiêu cháy thanh xuân.

      Dưới tán cây ngô đồng có cái bàn , tên bộ dáng lừa người ngồi im lặng ăn sáng. Tuy rằng tôi thực chẳng thấy khí chất của Chung Nguyên hợp tí nào với mấy từ mĩ miều như “thanh tĩnh”, “hoa ngô đồng” này kia, nhưng thể thừa nhận, hình ảnh trước mặt lúc này đẹp …

      Thế là hơn nửa số máu lên não chậm chạp chảy ngược lại phân nửa, tôi chậm rãi bước lên , ngồi đối diện Chung Nguyên. Nhìn cái kiểu bình tĩnh của , tôi cũng biết phải mở miệng thế nào, đành câu thiếu muối hết sức: “Ba ta đâu?”

      ra ngoài giao lưu.” Chung Nguyên đẩy dĩa bánh bao lên trước mặt tôi, như thể là chủ nhà: “ biết chừng nào về.”

      Tôi nhướn mắt, đây là nhà ta hay nhà ngươi? Đương nhiên lúc này chả hơi đâu mà so đó chuyện đó, tôi khẽ cắn môi, trịnh trọng : “Chung Nguyên, hôm qua ngươi đưa ta về nhà?”

      Chung Nguyên bình tĩnh đáp: “Chứ em nghĩ là ai? Trương Húc à?” nhấn mạnh mấy chữ Trương Húc, khiến tôi nghe mà giật mình.

      Tôi nhẫn nhịn, lại hỏi: “Như vậy, quần áo của ta … Ngươi gấp giùm à?”

      Chung Nguyên gật đầu, mí mắt hề nhúc nhích: “Đúng vậy!”

      Trong lòng tôi rất căng thẳng: “Vậy…”

      “Tự em cởi” Chung Nguyên ngẩng đầu, mặt đổi sắc nhìn tôi: “Ngoài trừ lòng tốt giúp người làm niềm vui, giúp em gấp quần áo, làm cái gì hết.”

      Giúp-người-làm-niềm-vui! Tôi nhéo nhéo lòng bàn tay, đè nén tức giận, hỏi ra câu cuối cùng: “Ngươi nhìn thấy hết rồi?”

      Chung Nguyên nhếch miệng cái, cười hết sức gian trá: “Thấy cái gì?”

      Tôi u oán nhìn , vô nghĩa, còn có gì để thấy nữa ><

      Chung Nguyên càng cười bạo, nhướn mi : “Cái nên xem hay nên xem gì đều thấy hết rồi, có cần chịu trách nhiệm gì ?”

      Tôi nhìn , nghiến răng nghiến lợi: “Ngươi … Lưu manh!”

      Chung Nguyên thong dong : “Lưu manh thực là em có, vừa đưa được em vào phòng em bắt đầu cởi loạn xạ, định xoay người ra em lại bám dính lấy, may là lúc ấy em say, nếu nghĩ là gặp phải nữ lưu manh.”

      Tôi cúi đầu, mặt bắt đầu phát sốt. Ông trời ơi, quá sức mất mặt!

      Chung Nguyên còn bồi thêm: “Phiền em về sau đừng uống nhiều nữa, tửu lượng của em kém quá, may là chính nhân quân tử, nếu như là Trương Húc Lí Húc gì đó, chừng em thành công làm lưu manh rồi.”

      Tôi bị tới phát tức nghẹn, phản bác lại: “ ràng ngươi nhìn người ta, tại sao còn trả đũa?”

      “Nhìn lén?” Chung Nguyên thấp giọng lặp lại hai chữ này, ánh mắt như có như vô tình đảo qua trước ngực tôi, khinh thường cười cười, : “ nhìn lén em chỗ nào? nhìn em bằng tự nhìn bản thân còn hơn, tốt xấu gì còn có cơ ngực, em có cái gì nào?”

      Tôi: “…”

      Cái này tôi thực cảm thấy quá phẫn uất rồi.



      Tôi tự nhốt mình trong phòng, xoay qua quay lại trước gương, đáng giận, đựa vào cái gì tôi có, ràng tôi là lớn nhất cúp A, thằng cha Chung Nguyên này nhất định là cố ý, cố ý khinh bỉ tôi, cố ý làm cho tôi tự ti.

      được, tôi muốn trả thù.

      Tôi nghĩ nghĩ lại, cũng biết đối phó cách nào, cuối cùng đành gửi tin nhắn cầu cứu Nhất Nhị Tứ. Tôi ngồi soạn tin gửi , nội dung là: “Làm sao để tên con trai trở nên tự ti?”

      Chỉ chốc lát sau, Tứ nương trả lời: “Hỏi Tiểu Nhị.”

      Lại lát sau, Lão Đại reply: “Tiểu Nhị cho mày đáp án hay nhất.”

      Tôi đứng ngồi yên đợi gần nửa giờ, Tiểu Nhị mới chậm chạp nhắn lại, nó : “Cười nhạo yếu sinh lí”

      Tôi: “…”

      Được rồi, tôi quyết định làm theo lời nó.

    3. piipp

      piipp Well-Known Member

      Bài viết:
      1,619
      Được thích:
      566
      Chap 26

      Tôi ngồi trong phòng khách, vừa gặm dưa hấu vừa suy tính xem cách nào để cười nhạo em trai của Chung Nguyên hiệu quả nhất.

      , ngoại trừ mấy lần lỡ nhìn thấy mấy cái GV của Tiểu Nhị tôi chưa bao giờ tận mắt nhìn thấy biểu tượng nam tính trưởng thành nào cả, nên cũng biết làm sao để cười cợt gì. thế những người trong mấy phim GV của Tiểu Nhị… xấu đỡ nổi.

      Tôi còn miên man suy nghĩ ba trở về, trong tay còn xách túi khổ qua. Ba vừa vào tới cửa nhà : “Hôm nay bữa trưa chúng ta ăn khổ qua trộn , giúp Tiểu Nguyên hạ hỏa chút, hôm qua ba nhìn thấy nó bị chảy máu mũi.”

      Tôi cắn răng: “Hay ghê, chừng nào máu chảy thành sông càng vui.”

      Ba lắc đầu, thở dài: “Con với nó bộ có thâm thù đại hận gì hả? Ba thấy thằng bé được đấy chứ!”

      Tôi gì, xem ra ba tôi cũng trúng bùa của Chung chết tiệt rồi. Quen lâu như vậy, tôi nhận ra, nếu tên này có điểm nào giỏi nhất, đó chính là luôn luôn có thủ đoạn khiến cho người khác tự nhiên đối tốt với , hơn nữa còn cam tâm tình nguyện, cái này còn đáng sợ hơn cả pháp.

      Đương nhiên tôi là người có ý chí kiên định, cho nên bị mê hoặc.



      Buổi tối, Chung Nguyên tắm.

      Tuy rằng đóng cửa phòng tắm, nhưng vì để thoáng khí nên cửa sổ phòng tắm mở, dĩ nhiên là cũng có bức màn mỏng che lại.

      Tôi lén lút bám vào cửa sổ phòng tắm, giựt phát cho tấm màn rớt ra. Chung Nguyên đứng hướng mặt ra cửa sổ tắm, thấy bức màn bị rớt ra, hiển nhiên là giật thót.

      Tôi nhìn vào cửa sổ, lướt nhanh qua nửa người dưới của Chung Nguyên, sau đó thu hồi ánh mắt, bởi vì nhanh quá nên chưa kịp thấy gì hết, đừng có hỏi tại sao nhìn kĩ nha, tôi rất sợ a. Tôi là người rụt rè thuần khiết biết bao, vì bất đắc dĩ mới phải nhìn lén người khác tắm rửa, quả thực có gan nhìn chằm chằm chỗ bí mật, mặc dù thiệt là cũng muốn ngó cái coi sao ><

      Chung Nguyên sửng sốt chút, hỏi: “Em làm gì vậy?”

      Ánh mắt mơ hồ, tôi cố dùng dũng khí cười nhạo : “Rất rất rất rất là xấu xí” xong đứng chờ xem phản ứng của .

      Nhưng Chung Nguyên chẳng hề nổi trận lôi đình hay buồn bực chán nản như tôi mong muốn, chỉ nghiêng đầu qua, nghi hoặc hỏi: “Cái gì?”

      Tôi cảm thấy hợp lí, vọt lẹ như chớp.

      Quay trở lại phòng, nhắn tin ngay cho Tiểu Nhị: “Tao rồi, sao phản ứng gì hết vậy?”

      Tiểu Nhị rất nhanh trả lời: “Mày gì?”

      Tôi: “Rất xấu xí”

      Tiểu Nhị: “Ngu chưa, bao nhiêu lần rồi, vấn đề quan trọng là , chứ phải đẹp mắt hay .”

      Tôi: “Vậy làm sao?”

      Tiểu Nhị: “Mày với , ai da em trai a, còn hơn cục pin tiểu 7 đồng nữa nha, nhìn kĩ là thấy rồi, thiệt là thái giam trong trắng a.”

      Tôi: “Được, tao thử.”

      Tôi định chạy ra lần nữa ngoài phòng vang lên tiếng đập cửa.

      Tôi mở cửa ra, nhìn thấy Chung Nguyên đứng đó, đầu cúi thấp, cả người toát ra mùi nguy hiểm, mặt mày tối lại. thấy tôi mở cửa cũng chả thèm giữ lịch gì, xông thẳng vào phòng, còn giúp tôi đóng cửa lại. Chung Nguyên đứng khoanh tay, khẽ cau mày nhìn tôi, hỏi: “Lúc nãy em xấu xí? Xấu xí thế nào?”

      Tôi tự nhiên thấy chột dạ kinh khủng: “Ta sai rồi, ngươi xấu xí tí nào cả.”

      “Uh” Chung Nguyên vừa lòng gật đầu “Vậy tại sao em nhìn lén tắm? Muốn nhìn lắm à?”

      Tôi thụt lùi về sau, cố vớt vát: “ ra ta muốn , muốn … Em trai của ngươi quá !”

      Sắc mặt Chung Nguyên trầm xuống, bước từng bước lại gần: “Em gì?”

      Tôi lại lùi nữa: “Ta ngươi , so với pin còn hơn, nhìn kĩ là thấy gì.”

      Chung Nguyên cứ tiến dần lên, khoảng cách càng ngày càng gần, ánh mắt nheo lại đáng sợ, lát sau, đột nhiên nhếch mày, khóe miệng cong lên: “Em xem kĩ chưa? Có xác định là thấy rồi ?”

      Tôi hơi khẩn trương, lắp bắp đáp: “Ta đương, đương, đương nhiên thấy , ngươi chính là thái giám trong trắng vô cùng.”

      Chung nguyên tiếp tục tiến sát gần tôi, khiến tôi tự chủ được lùi lại, cuối cùng lùi sát vào góc tường. Chung Nguyên chống tay lên tường, giam tôi trong khoảng gian hẹp. cúi đầu, mặt kề sát gần tôi. Tôi đột nhiên cảm nhận ràng luồng khí áp bức đè lên người, có cảm giác thở được, tôi cúi đầu, hoảng sợ : “Ngươi định làm gì…”

      Chung Nguyên nghiêng mặt, thầm vào tai tôi: “Rốt cục như thế nào, có muốn dùng thước đo cho chính xác ?”

      Tôi cứng đờ người, ngờ còn có chiêu vô liêm sỉ như vậy: “, cần đâu!”

      “Sao lại cần, xin em đó, có tí tinh thần học hỏi nghiên cứu .” Chung Nguyên xong thu tay lại, cúi đầu kéo áo sơ mi ra, hai tay xoa xoa ống quần đùi.

      Tôi hoảng sợ: “Ngươi làm gì vậy?”

      Chung Nguyên cúi đầu đáp: “Còn làm gì nữa, đương nhiên là đo lại rồi, trước tiên cho em nhìn qua lần.” xong cởi luôn nút quần, chuẩn bị kéo luôn khóa kéo ra.

      Tôi vội vàng chụp tay lại, bám chặt buông: “ cần thiệt mà…”

      Chung Nguyên có giãy ra, ngẩng đầu, ánh mắt sáng rực nhìn tôi: “Đầu gỗ, phải là chính nhân quân tử, em cứ bức nhiều lần như vậy, cũng nhịn được làm số chuyện hạ lưu đáp ứng em đấy.”

      Chết , mình là chính nhân quân tử là ngươi, bây giờ phải chính nhân quân tử cũng là ngươi. Đương nhiên lúc này tôi còn lòng dạ nào mà tranh luận chuyện này, cầm chặt tay , khổ sở : “Chung Nguyên, ta sai rồi còn chưa được sao.”

      Chung Nguyên hơi nhếch miệng: “Em sai thế nào?”

      Tôi kiên nhẫn đáp: “Ta nên nhìn lén ngươi.”

      Chung Nguyên dĩ nhiên chưa vừa lòng: “Còn gì nữa?”

      Tôi: “Ak, còn …”

      Chung Nguyên nhíu mày nhìn tôi: “ rất ?”

      Tôi đỏ mặt, vội vàng lắc đầu: “ , chút cũng .”

      Chung Nguyên: “ ?”

      Tôi nịnh bợ gật đầu: “Rất lớn, siêu cấp lớn.”

      Chung Nguyên rút tay ra khỏi tay tôi.

      lại chống tay lên tường, toàn thân đột nhiên nghiêng về phía trước, cơ hồ muốn dán lên người tôi, tôi cảm thấy thiếu khí cực điểm. giơ tay còn lại lên, nhàng vuốt cằm tôi, sau đó nhoẻn miệng cười, : “Đầu gỗ, em xấu .”

      Tôi: “…”

      muốn cắn chết >_<

      Chung Nguyên cố tình đùa giỡn thêm chút có vẻ ghiền rồi liền xoa xoa đầu tôi, bỏ lại câu: “ thấy có quyền lên tiếng đâu nhé, huống hồ chuyện lớn sau này tự em trải nghiệm biết.” sau đó lượn ra ngoài.

      Còn lại mình tôi trong góc tường yên lặng rơi lệ, mấy câu vô liêm sỉ như thế này chỉ có Chung Nguyên ra được, còn tự xưng là chính nhân quân tử, hừ.

      Buổi tối trước khi ngủ, tôi nhận được tin nhắn của Tiểu Nhị: “Quên với mày, sau khi mày những lời cười nhạo khả năng nhận được số hậu quả ghê gớm.”

      Tôi lại có khao khát muốn cắn chết người cho rồi.

      Chuyện này dạy cho chúng ta bài học, cần dùng ý đồ lưu manh để chọc lại lưu manh, nếu chết rất thảm.

      Chuyện này còn dạy chúng ta bài học, chủ ý của Tiểu Nhị là nên tin.

    4. piipp

      piipp Well-Known Member

      Bài viết:
      1,619
      Được thích:
      566
      Chap 27

      Đằng sau nhà tôi có mảnh đất trống, được ba tôi tận dụng làm thành vườn trồng rau. Trong vườn đủ các loại rau dưa, tuyệt đối là thực phẩm thiên nhiên tươi sạch. Lúc ở thành phố B tôi có lần mua mấy quả cà chua dùng phân hóa học kích thích, cảm giác lúc đó là, mở mắt ra biết mình ăn cà chua, nhưng hễ nhắm mắt lại biết là mình có ăn hóa chất gì gì .

      Thế nên khi nhìn thấy cà chua do ba tự trồng, tôi vô cùng xúc động. Lúc ấy ba tôi rất hoảng, vỗ đầu khuyên tôi: “Nha đầu, chỉ là mấy trái cà chua thôi mà, phải biết giữ gìn khí tiết chứ?” [khí tiết có vẻ to tát quá =.=]

      Hôm nay tôi cầm tay trái miếng dưa vàng, tay phải là cà chua, khoái trá ngồi ăn, vừa ăn vừa đoán xem hôm nay thằng cha Chung Nguyên này lại muốn giở trò quái gì. Ăn xong cơm trưa ra ngoài, bây giờ là chạng vạng rồi, còn chưa về nha. Tôi hỏi làm gì, cứ thần thần bí bí , đến lúc đó em biết, làm như làm công tác mật bằng.

      Tuy rằng rất khinh bỉ cái lén lút của , nhưng ngày có Chung Nguyên là ngày có áp bức, tôi phải trân trọng thời gian này mới được. Thế là tôi treo cái võng dưới tàng cây ngô đồng, nằm lên đu đưa qua lại, vừa ngắm hoa ngô đồng vừa hưởng thụ dưa vàng và cà chua.

      Đột nhiên bóng người chặn tầm mắt lại.

      Trương Húc đứng bên cạnh, hơi cúi người nhìn tôi.

      Tôi bị cái người đột nhiên xuất này làm cho giật mình, vội vàng ngồi thẳng dậy, ngẩng đầu nhìn : “Trương Húc … có việc sao?”

      Trong tay Trương Húc cầm cái giỏ trúc , nhìn giống hái nấm dễ sợ. ấy nhìn tôi, tôi nhìn lại, mặt liền đỏ lên, cúi đầu, trầm mặc hồi lâu, rốt cục : “Sao em gọi Trương Húc nữa?”

      Tôi vuốt vuốt mấy cọng tóc, đáp: “Ak, dạo này ta hơi thiếu tôn ti trật tự.” Nếu mà tôi sửa chắc bị thằng cha kia cười thúi mặt ><

      Trương Húc vẫn cúi đầu, nhăn nhó vẹo vọ nửa ngày cũng câu nào, y như con dâu mới bị bắt nạt. Tôi thiệt hiểu là cái chuyện gì làm cho trở nên bó tay bó chân thế này, trước kia chuyện với tôi cũng đâu có giống như đánh địch bây giờ, huống chi ấy làm mười mấy năm lớp trường, cùng người khác chuyện cơ bản là quá dễ chứ?

      Tôi càng nghĩ càng đau đầu, thèm nghĩ nữa, cắn miếng cà chua, trực tiếp hỏi: “Ngươi tìm ta có việc gì à?”. Nếu đến ôn chuyện cũ khỏi, lão đây mấy ngày nay bị tra tấn thể xác và tinh thần lắm, cần nghỉ ngơi.

      Trương Húc đưa cái giỏ trong tay cho tôi: “Đây là lê nhà mới hái cây xuống, mẹ bảo mang cho cho em.”

      Tôi cúi đầu nhìn, trong giỏ có cái đĩa đầy ụ lê, tròn trịa mập mạp, nhìn là thèm chảy nước miếng. Tôi nuốt nuốt nước miếng lại, khẽ cắn môi, lắc đầu: “ cần, lê nhà ta còn nhiều lắm, mọi người giữ lại mà ăn.” Tuy rằng tôi rất tham, nhưng tôi vẫn muốn dùng hành động thực tế chứng mình với ba tôi, tôi cũng là người có khí tiết lắm.

      Trương Húc đặt giỏ lê lên bàn cạnh đó, : “Năm nay lê được mùa, muốn đem chia cho hàng xóm, có ý gì khác.”

      đến vậy, tôi làm sao còn từ chối được nữa, được rồi, khách khí … Tôi nhìn chằm chằm giỏ lê, thầm xoa tay, khí tiết gì, bay lên mây hết .

      Trương Húc sau khi buông giỏ lê ra vẫn đứng tại chỗ nhúc nhích, hoàn toàn định về. Tôi thể vô duyên lấy lê ra gặm trước mặt , vì thế đành phải hỏi: “Còn gì nữa à?”

      Trương Húc lại bày ra vẻ mặt ngượng ngùng của con dâu mới, tôi chỉ thấy nổi điên, u oán liếc nhìn giỏ lê bàn, đám lê tươi ngon như vẫy gọi: “Mau tới ăn , mau ăn nè …”

      Trương Húc hạ quyết tâm rất lớn, giương mắt lên nhìn thẳng vào tôi, : “Mộc Đồng à, thực ra muốn hỏi, em và Chung Nguyên … là quan hệ người à?”

      Tôi: “…”

      Tôi nghĩ ấy định cái gì kinh thiên động địa ghê gớm lắm, kết quả nhăn nhó méo mó cả nửa ngày trời ra là hỏi chuyện nhảm nhí giữa tôi với Chung Nguyên. Tuy rằng chuyện của tôi với Chung Nguyên bị phần lớn mọi người thừa nhận là , nhưng dựa theo nguyên tắc làm người thực thà, tôi dĩ nhiên phải phủ nhận, lắc đầu đáp: “Làm sao lại thế được.” Như bây giờ cả ngày bị tra tấn chết sống lại, nếu trở thành bạn , trời đất, dám tưởng tượng tiếp luôn.

      Trương Húc có vẻ tin: “Nhưng mà …”

      “Chúng tôi đúng là phải quan hệ bạn trai bạn tiếng đột nhiên vang lên, tôi nhìn lại, Chung Nguyên vào sân, trong tay còn cầm theo gói to. đến gần, đứng lại, liếc nhìn tôi cái rồi mới mỉm cười quay đầu nhìn Trương Húc, : “Chúng tôi chẳng qua là quan hệ nhìn thấy hết trơn thôi hà.”

      Tôi: “…”

      Tôi chỉ có thể , thằng cha này mà mở mồm ra là chả hay ho gì.

      Trương Húc trừng lớn mắt, nhìn Chung Nguyên rồi lại nhìn tôi, lâu sau mới hồi phục tinh thần: “Hai người …”

      Chung Nguyên vẫn tiếp tục duy trì cái giọng nọc rắn, mỉm cười: “Hai người chúng tôi thế nào có liên quan tới bạn sao, nếu bạn muốn biết, tôi có thể tiết lộ chút, ví dụ” đột nhiên quay đầu, nhìn tôi gian gian cười cười, : “Ví dụ, uhm, Đầu Gỗ khẳng định của tôi rất là .”

      Tôi: “…”

      Hiểu được Chung Nguyên ám chỉ cái gì, tôi chỉ dám cúi đầu, mặt đỏ bừng bừng. Chung Nguyên, ngươi đúng là cầm thú, lời này cũng ra được, danh tiết của ta, trong sạch của ta, bị hủy trong tay ngươi hết rồi.

      Tôi hồi phục lại tâm trạng ngượng ngùng, ngẩng đầu định giải thích chút thấy Trương Húc bỏ chạy mất dạng.

      ***
      Tôi tức giận trừng mắt Chung Nguyên, bất mãn : “Tại sao với ấy như vậy?”

      Chung nguyên bình tĩnh cười: “ cái gì?”

      Tôi chán nản, có dũng khí lại mấy chuyện đó, mắc cỡ đỏ mặt, quay để ý tới .

      Chung Nguyên đến ngồi lên võng, nhích lại gần tôi, huých huých tay tôi, : “Nè, đừng với em nhận ra, Trương Húc có ý với em đó.”

      Tôi dịch qua bên, né tránh : “Hình như có chút, nhưng mà …”

      “Cho nên” Chung Nguyên ngắt lời tôi “ giúp em đó, chắc chắn em cũng thích bị ta theo đuổi, đúng ?”

      Tôi nghĩ nghĩ, cũng có lý, nhưng dùng cách như thể chấp nhận được. Thế nên tôi thầm oán : “Ngươi kiểu đó làm ấy hiểu lầm, truyền ra ngoài mọi người nghĩ ta là người có tự trọng, về sau ai dám lấy ta.”

      Chung Nguyên lại cười : “ ai lấy em càng tốt.”

      Tôi thực nổi điên, lại, thằng cha này là giúp tôi ngụy trang cái khỉ gì, có mà phá danh tiết của tôi có? Sao mà tôi biết chứ, thằng cha điên, thằng cha chết tiệt. Nghĩ đến đây, tôi phẫn nộ chán nản trừng mắt nhìn : “Chung Nguyên, ngày ngươi ngược đãi ta vài lần ngươi ăn ngon ngủ yên là sao?”

      Chung Nguyên đột nhiên e dè, năng gì lại nhìn chằm chằm tôi, khiến tôi tự nhiên thấy sờ sợ. Chung Nguyên chính là có bản lĩnh này, có đôi khi gì, chỉ dùng ánh mắt mà có thể giết chết người.

      Tôi ho khan tiếng, cố lấy dũng khí : “Nhìn gì mà nhìn, ngươi ràng là phá rối, còn giả vờ tốt bụng hả?”

      “Đầu Gỗ” Chung Nguyên gọi tiếng, đột nhiên giơ tay lên giữ chặt gáy tôi, tôi hoảng sợ, lưng cứng đờ lại. đột nhiên dí sát vào tôi, chóp mũi cơ hồ đụng phải mũi tôi, nhìn chằm chằm vào hai mắt tôi, trong con ngươi đen láy có thể thấy bóng phản chiếu hình ảnh tôi hoảng sợ đề phòng. nheo mắt, lập tức quay đầu , ghé vào tai tôi thấp giọng : “Đôi khi, muốn bóp chết em, xong hết mọi chuyện.” xong đứng lên bỏ .

      Tôi vẫn ngồi trơ như phỗng, lạnh sống lưng. Tôi biết Chung Nguyên hận tôi, nhưng dè hận tới mức này, mỗi ngày tra tấn tôi còn chưa đủ, lại còn có ý nghĩ bóp chết tôi nữa chứ!

      Thực hiểu tại sao ghét tôi thế nhỉ? Tôi rất hòa thuận với bạn học, với thầy , có đánh nhau hay gây gổ gì cũng nghiêm trọng, thậm chí tôi thường xuyên phá hỏng dụng cụ trong phòng thí nghiệm, giáo trong phòng thí nghiệm cũng trách cứ nặng, đôi khi lúc tính toán bồi thường còn giảm giá cho tôi nữa! Nhưng tại hiểu lí do quái nào khiến tôi cứ bị Chung Nguyên bắt nạt mà còn muốn bóp chết tôi!!!

      Tôi suy nghĩ mãi, cuối cùng đưa ra kết luận, đại khái là tên Chung Nguyên này cao ngạo quá ? Được rồi, giúp cùng tập thể dục, tự học, có lẽ công tác của tôi làm tốt nên hài lòng? Thấy ớn, có thế cũng vòng vo, hài lòng chỗ nào thẳng cho tôi, đương nhiên tôi sữa chữa.

      Tôi cố gắng trấn tĩnh mình lại, thấy thái độ lúc nãy của mình cũng tốt lắm, mặc kệ thế nào Chung Nguyên quả thực đến giúp tôi, ngay cả cám ơn cũng chưa , còn vu cho … Hổ thẹn quá, tôi thực rất đáng giận.

      Có vẻ như sếp kiêu ngạo tức giận, tôi chắc phải an ủi chút.

      Thế là tôi đem lê trong giỏ trúc ra rửa sạch, để lại vào trong giỏ, liều mạng lao vào mở cửa phòng Chung Nguyên.

      Chung Nguyên tựa vào khung cửa, khẽ nâng cằm, lấy khí thế nhìn từ cao xuống mà nhìn tôi: “Có việc gì?”

      “Chung Nguyên, cho ngươi nè” Tôi đưa cái giỏ lê ra như đưa bảo vật, cười lấy lòng.

      Chung Nguyên cúi đầu nhìn lướt đám lê, nhướn mày: “Trương Húc mang tới?”

      “Uh! Ta chưa ăn trái nào, đều để dành cho ngươi.” Tôi tự thấy công phu nịnh bợ của mình lại nâng cao, dã man thiệt.

      Chung Nguyên vừa mới dịu sắc mặt được chút lại đột nhiên trầm xuống: “ tin.”

      Tôi đờ ra, hiểu lại đắc tội chỗ nào, đành phải đứng tại chỗ, lặng ngốc nhìn , hy vọng tung cho ít ánh sáng khai trí.

      Chung Nguyên cũng chuyện, hai người cứ như vậy mặt đối mặt hồi lâu, cuối cùng, Chung Nguyên rốt cục thở dài, : “Ngốc, em mỏi tay à?” xong, cầm giỏ trúc trong tay, kéo tôi vào phòng.

    5. piipp

      piipp Well-Known Member

      Bài viết:
      1,619
      Được thích:
      566
      Chap 28

      Tôi vừa vào phòng của Chung Nguyên liền cúi đầu chủ động nhận sai: “Chung Nguyên, xin lỗi nha, ta sai rồi.”

      Chung Nguyên vẫn giữ giọng đều đều thản nhiên, cũng tức giận gì: “Sai chỗ nào?”

      Tôi ngẩng đầu thành kính nhìn , : “Ta nên phát hỏa với người, nên xuyên tạc hảo ý của ngươi, bình thường ta làm việc cố gắng, xem cảm giác của ngươi … Ta còn nghĩ ngươi là đồ biến thái.” Tôi nhìn thấy sắc mặt của Chung Nguyên có xu hướng tối dần, vì thế liền bổ sung vào: “Thực ra ngươi phải, ai, ngươi làm sao mà biến thái được, làm gì có biến thái mà còn đẹp trai như vậy …” phải phun mấy câu mắc ói ra trước mới được.

      Chung Nguyên tự kỉ tự sướng tự cao vừa nghe thấy chữ “Đẹp trai” lập tức phấn chấn tinh thần, mặt cũng đen nữa, ánh mắt tỏa sáng, ý cười lan tỏa tới mép luôn.

      Tôi cố gắn ghi nhớ trong lòng, Chung Nguyên thích người khác khen đẹp trai.

      Thấy tâm tình Chung Nguyên tốt lên, tôi nhân cơ hội : “Ak, vậy, có thể tha thứ cho ta ?”

      Chung Nguyên nhếch miệng, hơi hơi mỉm cười , đáp: “Em xem, nên làm gì em nhỉ?”

      Ak, mấy lời này nghe quái quái, nhưng coi bộ vẫn có ý là tha rồi , tôi hết sức mừng rỡ đứng lên, kính cẩn khen Chung Nguyên bao dung rộng lượng, lại còn giả mù sa mưa : “ ra ta nghĩ làm gì đó bù lại cho ngươi.” xong câu này tôi cảm thấy hơi bất an, lấy bản lĩnh gây sóng gió của , định …

      Quả nhiên, Chung Nguyên lấy cái gói to lúc nãy đưa cho tôi, miệng : “Vừa hay, nè, bù .”

      Tôi nhột nhạt mà cầm lấy cái gói, mở ra bên trong nhìn thử, là bộ dụng cụ thêu mới toanh, hình vẽ dường như là hai chú cá vui đùa đại dương bao la.

      Chung Nguyên nhắc nhở tôi: “Em từng hứa làm cho cái lớn mà.”

      Tôi mở bộ dụng cụ thêu ra, nhất thời khóc ra nước mắt: “Nhưng cái này bự quá sức ấy.” Lúc trước ngươi thích dây treo điện thoại, nhìn lại , cái này ràng là gối ôm mà!

      Chung Nguyên nhíu mày: “ có thành ý.”

      Tôi gì, do dự nửa ngày, rốt cục cắn răng : “Được rồi, được rồi, ta thêu là được chứ gì, hứa với ngươi nhất định làm, nhưng mà ta phải , ta làm quen, hơn nữa cái này quá lớn, biết khi nào hoàn thành.”

      Chung Nguyên thập phần rộng lượng, kéo kéo tay áo: “ cần vội.”

      Thế là tôi ôm lấy cái gối ôm chưa thành hình kia, dở khóc dở cười ra khỏi phòng Chung Nguyên.

      tình tại sao lại phát triển thành thế này tôi có nghĩ nát óc cũng hiểu.

      Ngày hôm sau, Chung Nguyên đem cái giỏ trúc trống hoàn trả lại cho tôi, cái hạt lê cũng còn, tôi hỏi ăn hết rồi hả, còn chịu thừa nhận, hừ, nhận tôi cũng biết chỉ có ăn chứ ai, đồ dối, lại còn tham lam!



      Trời chiều mùa hè, khí có chút oi bức, làm lòng người cũng thấy ngột ngạt khó chịu. Tôi ngồi dưới tàng cây ngô đồng, từng mũi kim thêu cẩn thận lên xuống, thiệt cái đồ quỷ này khó thêu chết được, mắt tôi muốn lòi ra ngoài luôn rồi. Nhờ thêu sai mấy lần mà tôi phải tháo chỉ ra mấy lần, tháo ra còn khó hơn thêu vào, chết mất. Đồ khỉ nhà , Chung Nguyên lại tìm cái phương pháp tàn nhẫn này tra tấn tôi, nhất định kiếp trước tôi nợ nần gì mà.

      Vậy chứ làm cái gì? Miễn bàn, nhắc tới càng tức. lúc này nhàn nhã nằm cái võng thân của tôi, nhắm mắt thư giãn, bên tai còn đeo ống nghe điện thoại, vẻ mặt thản nhiên tự đắc, tôi nhìn mà mắt tóe lửa. bàn cạnh đặt cái máy tính, dĩa hoa quả, con dao gọt hoa quả, còn chai nước hoa, cái loại chỉ biết sống hưởng lạc, nhân dân cả nước nhất định khinh bỉ .

      Tôi bỏ đồ thêu qua bên, đứng lên khỏi băng ghế .

      Chung Nguyên rất nhạy, mở to mắt nhìn tôi: “Làm gì đó?”

      Tôi xoa xoa tay, đáp: “Khát nước, hái cà chua ăn, ngươi hỏi gì?”

      Chung Nguyên lại nhắm mắt lại, lười biếng đáp: “Được rồi”

      thèm nhìn tên đại gia có thái độ ngứa mắt kia, tôi xoay người ra vườn rau phía sau nhà.

      Chung Nguyên lại gọi giật từ đằng sau: “Trở về”

      Tôi kiên nhẫn ngược lại đứng cạnh : “Ngài còn có gì sai bảo?”

      Chung Nguyên ngồi dậy khỏi võng, lấy chai nước hoa bên cạnh, tiếng nào giơ lên xịt xịt vào mặt mũi tôi, mùi nước hoa quá nồng, làm tôi bị nghẹn ho khan luôn.

      Chung Nguyên phun nước hoa xong, vừa lòng phất phất tay, lại duy trì bộ dạng ác độc: “ .”

      Thế là tôi ngoan ngoãn .

      Trong vườn rau rất nhiều muỗi, nhưng nhờ mới phun nước hoa lên người nên muỗi dám tới gần … Coi như tên Chung Nguyên kia cũng có chút lương tâm, nhưng hễ nghĩ tới bộ dạng áp bức bóc lột của , nghĩ tới chuyện nằm ngủ thẳng cẳng nghe nhạc, còn tôi phải ngồi ghế mà thêu với thùa, tôi lại cảm thấy bất bình vô cùng. Tôi hái trái cà chua to, thuận tay hái thêm chùm tiêu xanh biếc.

      Sau khi rửa sạch cà chua và hạt tiêu, tôi hưng phấn bừng bừng chạy về cạnh Chung Nguyên, vẫn nằm võng, còn đu đưa qua lại, nhìn thấy tôi, khóe miệng hơi nhếch lên, : “Hái cà chua vui dữ ha?”

      Tôi cười hì hì: “Chung Nguyên, nhắm mắt lại .”

      Chung Nguyên nhìn tôi cái sâu, khóe miệng toét ra nụ cười rất đẹp, và nhắm mắt lại !!!

      Tôi lại càng hưng phấn, còn thêm: “Há miệng ra”

      Chung Nguyên nhanh chóng mở miệng.

      “Há to ra, đó, vậy đó.” Tôi vừa vừa bóc vỏ lấy mấy hạt tiêu ra, loại tiêu nhà tôi trồng, phần cay nhất chính là hạt, sau khi lấy được hạt tiêu ra, tôi đem toàn bộ nhét vào miệng Chung Nguyên, híp mắt chờ xem kịch vui.

      Quả nhiên, Chung Nguyên giật mình, phát ổn, bật dậy khỏi võng, vỗ kịch liệt vào lưng, cố gắng phun tiêu ra, vừa phun vừa ho khan. Đáng tiếc, có phun nữa cũng chả được nhé, vị cay chắc chắn phát tác hết rồi.

      Tôi đứng cạnh nhìn, ôm bụng cười nắc nẻ, Chung Nguyên à Chung Nguyên ơi, ngươi cũng có ngày bị tra tấn. Đúng là cảm giác tra tấn hành hạ người khác vui thiệt, thảo nào thằng cha biến thái này suốt ngày tra tấn tôi!

      Chung Nguyên vừa phun vừa ngẩng lên nhìn tôi, ánh mắt sắc như dao, đáng sợ tới lạnh sống lưng. Tôi ho khan hai tiếng, đột nhiên thấy hoảng, lỡ tên này trả thù phải làm sao trời …

      Chung Nguyên đột nhiên đứng – thẳng – người, ngực phập phồng rất mạnh, cực kì tức giận.

      Tôi ngừng cười, ánh mắt hoảng loạn, : “Ta, cái đó … Á …”

      Tôi còn chưa hết lời, miệng đột ngột bị chặn, đến lúc tôi có phản ứng lại nhận biết được là chuyện gì đầu óc hoàn toàn trống rỗng.

      Chung Nguyên, , ,


      lúc này dùng miệng của mình bịt miệng của tôi lại, môi lại càng ngừng cọ xát vào môi tôi, còn cắn nữa! Sau khi cắn lại vươn đầu lưỡi ra liếm liếm …

      Tôi đứng đơ ra, qua hồi lâu mới hoàn hồn, lắc đầu giãy giụa, dùng sức đánh .

      Chung Nguyên cảm nhận được phản kháng của tôi, ngừng lại, hai tay vẫn giữ chặt vai tôi, ánh mắt lòe lòe cúi đầu nhìn tôi, giọng hỏi: “Cảm giác thế nào?”

      vừa dứt câu, tôi mới phát ra cảm giác ở môi lúc này – chữ thôi, ĐAU!

      Tôi rất nhạy cảm với hạt tiêu, chưa bao giờ ăn cay, bây giờ vị cay miệng lây sang tấn công tôi, làm cho tôi cũng bị cay. tại tôi chỉ thấy ngoài miệng vừa cay vừa đau rát, y như bị bỏng vậy, lại giống như có rất nhiều vết thương bị chà muối vào, đau tới nỗi cả người phát hỏa, đau tới chảy nước mắt. Hơn nữa mỗi lần môi tôi bị dính chút tiêu thôi là sưng phù cả ngày, giống y như hai miếng xúc xích kẹp á, trời ơi, làm sao ra đường nhìn ai.

      Tôi vừa thét vừa khóc tu tu, nghiến răng nghiến lợi với Chung Nguyên: “Ươi, ên ết iệt ày, ưu , ầm ú! Ùng ách ày ãm ại a, ồ ông ó ân ính!” [Tốt bụng giải thích: Ngươi, tên chết tiệt này, lưu manh, cầm thú! Dùng cách này hãm hại ta, đồ có nhân tính!”]

      Với tôi mà hạt tiêu là vũ khí rất nguy hiểm, lại còn miệng đối miệng! Trời ơi, người thuần khiết như tôi, thế mà ngay cả nụ hôn đầu tiên cũng ra theo cách chả tốt đẹp gì này!

      Chung Nguyên hình như cũng có chút hoảng, trong mắt lên tia bối rối: “Xin lỗi, phải ý đó, …”

      chiến thắng hoa ngôn xảo ngữ, tôi thèm nghe cái tên lưỡi chạch này giải thích, tôi quay đầu bỏ , vừa vừa hậm hực : “Ông ao ờ ể ý ươi ữa, hu hu hu …” [Tốt bụng giải thích: bao giờ để ý ngươi nữa]

      Chung Nguyên chụp được cổ tay tôi, mặt hơi đỏ lên, sốt ruột : “Em đừng giận mà, lần sau làm vậy nữa.”

      Tôi tức giận đánh : “Ngươi còn muốn lần sau nữa hả?”

      Chung Nguyên cúi đầu, giữ chặt tay tôi buông, rầu rĩ : “Xin lỗi thiệt đó, cố ý.”

      Tôi là người thích mềm thích cứng, rất dễ mềm lòng, nhìn bộ dáng ngoan ngoãn nhận lỗi như học sinh tiểu học của , lửa giận trong lòng tự nhiên cũng xuội lơ. Được rồi, tuy biết tôi ăn cay, nhưng cũng biết tôi mẫn cảm với hạt tiêu, chắc lúc nãy lỡ đùa dai chút, nghĩ tới tôi lại bị đau tới vậy. Uhm, chung cũng có gì, dĩ nhiên phương thức của đúng là thể chấp nhận được, nhưng cũng tại từ đầu do tôi đúng, nên bỏ hạt tiêu vào mồm , cũng là tự làm bậy nên khó sống mà …

      Nghĩ đến đây, tôi chỉ đành tự trách mình là cái đồ háo thắng thôi, đành ngửa mặt lên trời thở dài: “Chung Nguyên ơi là Chung Nguyên, kiếp trước ta nợ ngươi nhiều quá mà …”

      Chung Nguyên cũng bắt chước tôi thở dài: “Là nợ em mới đúng.”



      Tôi nằm xoài võng, còn xoay tới xoay lui, võng đúng là thoải mái hơn băng ghế nhiều, địa vị cao quý này lại vì hy sinh cái miệng mới đổi được.

      Chung Nguyên lúc này ngồi ở băng ghế bên cạnh tôi. cầm bình thuốc, thanh trầm thấp: “Nằm yên nào”, tiếng cực kì dịu dàng, đúng là đứa trẻ ngoan biết sai liền sửa.

      Chung Nguyên tay phải cầm thuốc, tay trái cầm bông gòn, dùng bông thấm thuốc tiêu sưng, bôi lên môi tôi, lực dùng rất , thế mà tôi vẫn còn tê tê đau ấy.

      Mặc dù đau nhưng tôi cũng quên cảm thán hành lí của Chung Nguyên quá phong phú, ngay cả thuốc tiêu sưng cũng có.

      Tôi nhắm mắt rên hừ hừ hưởng thụ phục vụ của Chung Nguyên, đột nhiên tiếng vang lên: “Hai người làm gì? Mộc Đồng, em bị sao vậy?”

      Tôi mở to mắt, lại thấy Trương Húc mang theo cái rổ tới, tạo hình cùng thần thái kia lại làm cho tôi bất giác nhịn được nghĩ tới hái nấm.

      Tập quán trong thôn tôi, ban ngày sân vườn nhà đều rộng mở, cũng ngại người khác đột nhiên vào, đương nhiên nếu muốn có hoạt động riêng tư gì có thể ở trong phòng làm, nếu ai muốn vào phòng phải gõ cửa trước, hoặc đứng trong dân kêu hai ba tiếng.

      Cho nên Trương Húc đến lúc này cũng hơi bất ngờ, nhưng chả có gì là đúng cả, thế mà lòng tôi cứ cảm thấy được tự nhiên.

      Tôi ngồi xuống vừa định chuyện, lại nghe Chung Nguyên trả lời: “ có gì, đều tại tôi lúc nãy cẩn thận, khụ khụ …” xong còn vô duyên vô dạng thiếu ý tứ khụ hai tiếng.

      Tiếng khụ của làm tôi nhớ tới hình ảnh vừa rồi hai cái miệng …, mặt tự nhiên cũng hồng rực, đồ cầm thú, cướp mất nụ hôn đầu tiên của tôi!

      “Tôi … Tôi vội tới cho mọi người mấy quả đào, mới hái từ vườn nhà chú tôi.” xong lại đặt cái rổ lên bàn.

      Tôi nhìn thấy ánh sáng kì lạ lóe lên trong ánh mắt ấy, mặt lại còn đỏ đỏ, chắc lại nghĩ linh tinh rồi. Quên , cho dù nghĩ cái gì tôi cũng chả hơi đâu …

      Trương Húc bỏ cái rổ xuống rồi, Chung Nguyên rất có ý thức làm chủ hỏi : “ còn chuyện gì ?”

      , có” Trương Húc xong, vội vã bỏ .

      Trương Húc rồi, Chung Nguyên vừa xoa thuốc cho tôi vừa thấp giọng than thở: “Người này sao còn chưa chết tâm chứ!”

      Tôi chớp mắt, đáp: “Chắc là mẹ ấy chưa hết hi vọng, mẹ đưa là tự nhiên đưa à.”

      Chung Nguyên lại : “Ai cho em chuyện, được nhúc nhích.”

      Tôi: “…”

      Chờ Chung Nguyên xoa thuốc xong, tôi mở to hai mắt, dài cổ nhìn cái rổ đào đầy thèm muốn, mấy trái đào ngon quá , muốn ăn ghê.

      Chung Nguyên đem cái rổ dịch ra xa, học theo kiểu của ba tôi: “Phiền em có chút khí tiết .”

      Tôi vẫn nhìn chằm chằm mấy trái đào, thống khổ : “Nhưng mà ăn tiếc lắm.” Nếu bị ngươi ăn hết còn tiếc hơn. *~* [>_<]

      Chung Nguyên mang cái rổ ra cửa, gọi mấy đứa nhóc chơi bên ngoài: “Bảo Trụ, lại đây, cho em nè, ăn xong đem rổ trả lại cho nhà Trương Húc nhé.”

      Bảo Trụ rất vui nhận cái rổ, : “Cám ơn Nguyên Tử ca” rồi chạy mất.

      Tôi chu cái mỏ xúc xích lên, oán niệm nhìn theo bóng nó.

      Chung Nguyên ngồi trở lại ghế, giơ tay xoa xoa đầu tôi: “Mai mua cho em.”



      Chung Nguyên dũng cảm nhận sai, còn bồi thường cho tôi, mấy ngày sau cái võng đều do tôi chiếm giữ, mà ngộ, nó vốn dĩ là của tôi mà …

      chung là lúc này võng là của tôi, băng ghế là của Chung Nguyên. ngồi ghế, chơi game gì đó, tôi nằm võng, đương nhiên thích hợp để thêu thùa cái gối ôm bỏ kia. Lúc chả có gì làm thường khiến người ta mệt rã.

      Buổi trưa hè, tôi nằm lơ đễnh võng, mơ mơ màng màng ngủ thiếp . Đương nhiên chuyện này quan trọng, quan trọng là tôi nằm mơ, tôi chưa bao giờ mơ giấc mơ nào ràng như vậy.

      Tôi mơ thấy mình ăn ở nhà hàng Lý gia ở phía Tây thôn, ăn món lưỡi heo chua ngọt. Món lưỡi heo chua ngọt của đầu bếp Lý gia làm giống như là thịt heo nấu đông, hơn nữa hương vị vừa thơm vừa ngon, là món tôi thích ăn nhất.

      Trong mơ tôi thấy mình ăn miếng lưỡi heo vào miệng, chậm rãi thưởng thức, giấc mơ của tôi chưa bao giờ có cảm giác phong phú như vậy, giống y như là trong miệng mình có miếng lưỡi heo thiệt ấy. Nhưng đột nhiên phổi tôi cảm thấy thiếu khí triệt để, làm tôi bật tỉnh dậy.

      Tôi mở bừng mắt, dùng sức hít thở mấy cái mới thấy thông khí lại, nhưng cái cảm giác chân vừa rồi ăn lưỡi heo trong mơ vẫn còn đọng lại, ở miệng vẫn có cảm giác như có cái gì mềm mềm, nóng nóng lưu lại, tôi tự chủ được đưa tay lên vuốt môi, phát môi mình ướt mẹp, ak, chẳng nhẽ nằm mơ vui quá sức lại tự liếm mình, mất mặt quá.

      Tôi cẩn thận nhìn qua Chung Nguyên, hi vọng nhìn thấy hình ảnh tôi nằm mơ liếm môi, nhưng cái cảnh mà tôi nhìn thấy? Tía má ơi!

      Chung Nguyên ngồi gọt đào tới xuất thần, đúng, phải chuyện đó, chuyện đáng chú ý là tự cắt vào tay mình mà biết, vết cắt bén nhọn, máu tay chảy ra đỏ quả quả đào, hình ảnh bạo lực cần hạn chế tuổi người xem .

      Tôi trợn mắt nhìn cảnh tượng kinh dị này, nhất thời quên cả nhắc . Lúc này hai mắt Chung Nguyên mơ hồ, hai má đỏ bừng, dĩ nhiên là xuất hồn ra ngoài rồi. Đáng thương cho trái đào bị ngược đãi vô cùng thê thảm, còn thứ thê thảm nữa là tay

      “Chung Nguyên? Chung Nguyên?” Tôi lo lắng gọi .

      “Uhm?” Chung Nguyên quay đầu nhìn tôi, ánh mắt có chút bối rối.

      Tôi để ý biểu của quái lại, chỉ vào tay , : “Tay bị đứt kìa, đau à?”

      Chung Nguyên cúi đầu nhìn lại, lập tức thảy quả đào qua bên, ánh mắt vẫn ngơ ngác như cũ nhìn đăm đăm vào tay mình: “, sao hết.”

      Tôi vào nhà mang băng cá nhân và thuốc tím ra, vừa giúp xử lí vết thương vừa lầm bầm: “Chung Nguyên, ngươi bị cảm nắng hả? Mặt sao đỏ vậy, tự cắt đứt tay cũng biết.”

      Chung Nguyên trả lời ngay câu hỏi của tôi mà hỏi ngược lại: “Em ngủ hả?” thanh có điểm ngập ngừng.

      Tôi ừ tiếng, dùng giấy thấm nước rửa sạch miệng vết thương cho , vết thương khá sâu, cũng biết tên này suy nghĩ cái gì mà cảm thấy đau vậy ta.

      Chung Nguyên lại hỏi: “Em … nằm mơ hả?”

      Tôi lại ừ tiếng, dính thuốc tím, đổ lên vết thương của .

      Tiếng của Chung Nguyên đột nhiên bay bổng lên: “Mơ thấy cái gì?”

      “Ak” tôi hơi ngượng: “Mơ thấy được ăn lưỡi heo.”

      Chung Nguyên đột nhiên giật tay về, mặt lạnh lại, trừng mắt nhìn tôi, khóe miệng giật giật.

      Tôi bị phản ứng bất thường này làm giật mình: “Ngươi làm sao vậy?”

      Chung Nguyên để ý tới tôi, đứng lên tránh ra xa.

      Tôi đuổi theo , : “Ngươi sao vậy, miệng vết thương còn chưa băng mà.”

      Chung Nguyên quay đầu lại: “ chết đâu.”

      Tôi nổi giận, biết mình làm sai chỗ nào: “Nè, ngươi lại sao nữa?”

      Chung Nguyên trầm giọng trả lời: “Đừng theo , sợ nhịn được bóp chết em.”

      Tôi: “…”

      Tôi có chọc giận gì ai đâu???

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :