1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Ngươi không vào địa ngục thì ai vào địa ngục - Tửu Tiểu Thất (62 chương + 1 PN)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. piipp

      piipp Well-Known Member

      Bài viết:
      1,619
      Được thích:
      566
      Chap 14

      Đùi của tôi thực bất hạnh lại đặt trúng hai chân , lúc này chạm vào đùi là cái kia, cái gì đó cứng, cảm giác nóng rực ràng thông qua quần áo mà chạm tới đùi, sau đó lại thông qua phản xạ thần kinh mà chạm tới đầu óc tôi, vì thế, tôi, tôi hỗn loạn …

      người nếu gặp chuyện làm cho bản thân quá rối loạn phản ứng thông thường nhất chính là hóa ngốc. Tôi cũng phải ngoại lệ, đầu óc giờ như bị đông lạnh vậy, toàn bộ lực chú ý đều hướng về nguồn nhiệt, tôi ngơ ngác nằm người Chung Nguyên, nhúc nhích.

      Chung Nguyên nằm đất cũng có động tĩnh gì, thân thể tựa hồ cứng ngắc, đại khái là bị tôi ép tới thê thảm, đến cả thở cũng khó khăn. Lúc này thở hổn hển, cố hết sức : “Mộc .., Đầu gỗ, em tính lúc này phi lễ với chứ hả?”

      Tôi vừa nghe vậy thần kinh đột nhiên bình thường lại, ngay lập tức lồm cồm bò dậy, cúi đầu dám nhìn , mặt tôi giờ cảm giác như ăn phải tiêu, nóng nóng, cay cay rất khó chịu, trời ơi, dọa người! đúng, phải là Chung Nguyên dọa người!

      Chung Nguyên cũng ngồi dậy, hai tay chống về sau: “Đầu gỗ, em quả nhiên rất nhiệt tình.”

      Tôi tức giận trừng , lại thấy cặp mắt cười cười nhớn nhác của , tôi lại càng điên máu hơn, ràng dọa người, tại sao người vui sướng thấy kẻ khác gặp họa cũng là nốt!

      Chung Nguyên lại khiếm nhã : “Nếu như em muốn nhiệt tình nữa cũng nên lựa hoàn cảnh nha!”

      Tôi nhéo nhéo tay, lại buông xuống, quên , đó là cố ngoài ý muốn, nên thảo luận quá chi tiết, nhất là thể thảo luận cái gì với tên Chung Nguyên này!



      Lúc quay về, ở xe có người hỏi Chung Nguyên bị trúng chỗ kia cảm giác có đau lắm , Chung Nguyên bình tĩnh lắc đầu: “ sao”

      Thế là mọi người ồn ào giỡn, nào là chuyện này chú ý ảnh hưởng tới hạnh phúc nửa đời sau, nào là ngươi nên bệnh viện kiểm tra chút , vân vân … lời và vẻ mặt bọn họ, mờ ám có chỗ nữa.

      Chung Nguyên như cũ vẫn bình tĩnh lắc đầu, thêm câu: “Thực sao, Mộc Đồng có thể làm chứng.”

      Trong nháy mắt, xung quanh im lặng như tờ …

      Tôi ngồi cạnh Chung Nguyên, nhắm mắt giả chết, tiện thể trong đầu diễn cảnh lăng trì hành hạ n lần.



      Buối tối khi tôi về nhận được điện thoại của Tiểu Kiệt, nó rất là tiếc nuối với tôi, hai trăm đặt cược cho chị Linh trôi theo dòng nước rồi.

      Tôi tin: “ đúng, chị Linh tuy là bị thương, nhưng đâu phải mình đánh, việc này là ngoài ý muốn.”

      Tiểu Kiệt thở dài, : “Việc này tính, đều là do hội trưởng định đoạt, ai biểu là trọng tài.”

      Tôi bất mãn: “Cho dù là trọng tài cũng thể đổi trắng thay đen a …” chuyện này liên quan tới vấn đề kinh tế, rất nghiêm trọng!

      Tiểu Kiệt đáp: “Hội trưởng , lúc hai người các ngươi kí giấy sinh tự, cũng được nhờ người khác hỗ trợ.”

      Ak, vậy cũng được? Đầu hội trưởng bị chó nhai à???

      Tiểu Kiệt lại : “Thực ra mấu chốt vấn đề ở chỗ, hội trưởng đặt 100 đồng cho bạn thắng.”

      Tôi: “…”

      Hóa ra đội trưởng cũng là người hiểm thành tinh, đáng khinh!



      Gần đây tôi có đồ chơi mới, rất vui, là con dấu. Đương nhiên con dấu phải trọng điểm, chính yếu là hình dạng của nó – hình đôi môi. cách khác, nếu đóng dấu lên mặt giống như có người hôn lên vậy. Tôi dùng con dấu này đóng lên tập tự viết, cảm thấy rất thú vị, đáng tiếc bọn Nhất Nhị Tứ cho tôi thí nghiệm lên mặt bọn nó, bởi chuyện này mà mém chút nữa bị tụi nó đánh hội đồng.

      Buổi chiều có lớp, tôi bị Chung Nguyên lôi thư viện tự học, thực ra tôi thấy theo tự học thuộc phạm vi công tác của mình, nhưng bồi đọc cũng coi như loại rèn luyện … Bồi đại gia đọc sách ><

      Tôi mở sách toán cao cấp ra, vừa ngáp vừa nhập nhèm xem, Chung Nguyên ngồi cạnh tôi, tùy tiện lật quyển sách giải trí, tôi xoay qua liếc trộm tên sách đọc …[Tâm lý tình ]??

      Ak ak, Chung Nguyên ơi Chung Nguyên, lần này ta muốn khinh bỉ ngươi, chẳng qua là tại cái loại sách này đó nha.

      Tôi cười nhạo tiếng ràng, vẻ mặt khinh khỉnh cúi đầu xem sách toán, nhìn . Đây là khác biệt a!

      Chung Nguyên bị tôi cười cũng tức giận gì, cầm tập tự viết của tôi lên, lật lung tung xem, lật lật tới trang thí nghiệm con dấu kia, chính là con dấu hình môi hôn nồng cháy, cả tờ giấy trắng tràn ngập dấu son hồng, nhìn thấy rợn cả người.

      Ánh mắt Chung Nguyên dừng lại tại dấu môi đỏ chót, nhìn lúc, đột nhiên nghiêng đầu nhìn tôi gian tà, miệng nhếch lên, ánh mắt hẹp lại, : “Đầu gỗ, em khát khao vậy đó hả?”

      Tôi: “…”

      Tôi thẹn quá thành giận, đoạt lấy tập, thèm để ý lời ác độc của … tôi có cách nào, chỉ có thể để ý tới thôi, đấu võ mồm với người khác tôi thực giỏi, nếu có Lão Đại ở đây, nhất định giết chết được , hừ hừ!

      Đối với nhường nhịn của tôi, Chung Nguyên hoàn toàn cảm kích. cười tủm tỉm : “Nếu em muốn tìm người thân mật, vậy …”

      “Câm miệng!” Tôi hung tợn trừng mắt nhìn , tức giận định đem con dấu kia ra chứng minh trong sạch, nhưng lại nảy ra ý …

      Được rồi, Chung Nguyên, là ngươi ép ta …

      Thế là tôi đè nèn cơn tức giận, bình tĩnh nhìn lại sách, Chung Nguyên vui vẻ xem cuốn Tâm lý tình của , cũng biết thằng cha này tính bày kế lừa con nhà ai, thiệt tội nghiệp nàng!

      lát sau, tôi huých cánh tay Chung Nguyên, thấp giọng : “Ngươi buồn ngủ à?”

      Chung Nguyên kì quái nhìn tôi cái, gì.

      Tôi lại : “Xem cái loại sách này buồn ngủ chết, ngươi nhất định rất buồn ngủ, đừng có bắc chước ta làm gì.”

      Chung Nguyên lúc này ngay cả hai mi mắt cũng lười nâng, chuyển mắt nhìn chằm chằm quyển sách tay, tay kia nâng lên đè lên đầu tôi, mạnh mẽ quay mặt tôi lại.

      Tôi tức giận đẩy tay ra, yên lặng chờ mong Chung Nguyên mệt rã rời.

      Hình như Thượng Đế nghe được lời cầu nguyện của tôi, lúc sau, Chung Nguyên quả nhiên mệt mỏi … phải biết là, thằng cha này mỗi lần tự học, tinh thần đều như đánh tiết gà, khó khăn.

      ngủ chút” Chung Nguyên xong ngáp cái, nằm dài bàn.

      Tôi lại chần chừ xem sách thêm lúc, đánh giá ngủ rồi, nhàng huých , giọng gọi hai tiếng “Chung Nguyên”, phản ứng.

      Xem ra là ngủ say rồi, tôi mừng thầm, nhàng lấy ra con dấu, Chung Nguyên nằm bàn, mặt nghiêng ra, làn da đẹp , rất đáng giận ><

      Tôi mở con dấu, lén lút để sát vào , tên này ngủ rất chuyên tâm nha, thấy nguy hiểm cận kề, tôi cười trộm, giơ con dấu nhàng đóng lên mặt

      Hết thảy đều tiến hành thuận lợi, nhưng ngay lúc đó, khi con dấu của tôi còn dính mặt Chung Nguyên chưa kịp rút lại, tên kia, chậm rãi mở mắt …

    2. piipp

      piipp Well-Known Member

      Bài viết:
      1,619
      Được thích:
      566
      Chap 15

      Ngay đúng lúc tôi làm chuyện mờ ám cái tên Chung Nguyên vừa đúng mở cặp mắt tà ác của ra.
      Tôi hoảng sợ, tay run lên, con dấu kia liền rơi ngay đúng vị trí mu bàn tay của , đợi đến lúc tôi phục hồi lại tinh thần nhặt nó lên quan sát cẩn thận. dùng đầu ngón tay nhàng gõ gõ mực đóng dấu, sau đó ngẩng đầu nhìn tôi, liếc mắt cái, trong nháy mắt tôi thấy lạnh lẽo dễ sợ … Xong rồi, tiêu rồi, bị phát , Chung Nguyên người muốn chém giết gì lẹ

      Chung Nguyên nắm con dấu, quỷ dị cười cười, đem con dấu trả lại cho tôi, : “Em ngây thờ thiệt hay giỡn biết nữa”.

      Tôi cẩn thận cất kĩ con dấu, ngồi đợi trừng phạt, ai biết được chờ cả nửa ngày, chờ tới phát mệt cũng gì, chỉ ngồi lật xem cuốn sách nhảm nhí kia. Dấu môi son đỏ chót vẫn oai hùng đậu mặt .

      Tôi cảm thấy rất kì cục, cho dù bao dung tốt bụng so đo với tôi, nhưng chắc đến mức biết mặt mình có gì chứ? Thế là tôi có lòng nhắc nhở: “Mặt của ngươi …”

      biết” Chung Nguyên cúi đầu, bình tĩnh “Nhưng cảm thấy tệ lắm.”

      Tôi khó hiểu: “Rồi sao?”

      Chung Nguyên: ‘ tạm thời tính xóa .”

      Tôi: “…”

      Tôi giờ rất nghi ngờ Chung Nguyên phải người địa cầu, những chuyện kì cục điên rồ đều hớn hở tình nguyện làm, hơn nữa còn rất tự nhiên điềm tĩnh, chẳng phải như vậy cần thần kinh lớn với da mặt siêu dày hỗ trợ sao, phải người trái đất a!

      Mặc kệ nó, dù sao dở hơi phải tôi …

      Chung Nguyên cứ như vậy đeo cái dấu son đỏ chót, ung dung tự tại ngồi xem [Tâm lí học tình ].



      Buối tối ăn cơm, tôi tình cờ gặp được Lục Tử Kiện, trời ơi, Lục Tử Kiện của tôi! Thế là tôi bưng cơm lại ngồi trước mặt ấy, chết sống cũng chỗ khác, Chung Nguyên có cách nào đành phải ngồi cạnh tôi.

      Tôi cười ngọt ngào chào hỏi Lục Tử Kiện, ấy cũng cười hiền lành với tôi, sau đó dời mắt qua nhìn Chung Nguyên, khi nhìn đến dấu son hoa hoa lệ lệ má Chung Nguyên, ấy đỏ mặt, biểu ngại ngùng xấu hổ, trong lòng tôi cảm thấy là thương. Tôi bèn hảo tâm khuyên ấy: “Lục sư huynh đừng để ý , bị bệnh thần kinh đó.”

      Tên Chung Nguyên da mặt dày, hề biến sắc vừa gắp rau vừa : “Cũng biết là ai bệnh thần kinh, lúc ngủ lại đánh lén.”

      Ê ê, ngươi ngủ hả? Ngươi ràng là giả bộ ngủ dụ ta vào bẫy!

      Phía sau Lục Tử Kiện lại xuất hai người, phải ai xa lạ, chính là người qua đường Giáp và người qua đường Ất. Bọn họ sau khi ngồi xuống, Chung Nguyên vừa nhấc đầu lên, dấu son đỏ au ràng trước mắt họ, hai người kia choáng váng mặt mày. Qua lúc lâu, người qua đường Giáp mới có phản ứng, ta đánh giá kĩ lưỡng mặt Chung Nguyên, ha ha cười lúc, sau đó nhìn tôi đầy ý.

      Tôi run lên, thiếu chút nữa cầm chắc đũa, ánh mắt này có nghĩa là gì?

      Lúc này người qua đường Ất cúi đầu gặm cái đùi gà, lắc đầu cảm thán: “Thời buổi bây giờ người trẻ tuổi thiệt là, ai …”

      Tôi chỉ đánh dở khóc dở cười giải thích: “ phải em …”

      Chung Nguyên mặt lạnh tanh liếc tôi cái, : “Em còn dám phải em?”

      Tôi: “…”

      Chung Nguyên, ngươi có thể đừng đổi trắng thay đen thế , bộ biết bọn họ nghĩ cái gì à! Tôi trừng mắt liếc cái, vẫn dai dẳng giải thích: “Ách, phải như các nghĩ …”

      Người qua đường giáp ra vẻ thà nhìn người qua đường ất, cười: “Chúng ta nghĩ cái gì ấy nhỉ?”

      Tôi há miệng thở dốc, cuối cùng làm sao nên lời, chỉ đánh oan uổng vô cùng mà cúi đầu. Tôi ăn nha, tôi gì hết.

      Hai kia coi như cũng còn có tâm, cũng gì nữa, bọn họ bắt đầu thảo luận đề tài khác, cái vụ này làm tôi cảm thấy vô cùng hứng thú, vì có liên quan tới Lục Tử Kiện.

      Trường học cầu sinh viên năm nhất và năm hai mỗi kì nghỉ hè phải có lần thực tiễn xã hội, cái này buộc phải đưa vào học phần. thực tiễn chính là mọi người tổ chức nhóm, chọn chủ đề, tiến hành khảo sát thực địa. Mấy hôm trước tôi còn cùng Nhất Nhị Tứ tám về chuyện này, mọi người đều muốn lập nhóm của mình, nhưng lại chưa có chủ đề nào hay cả, bây giờ người qua đường Giáp người qua đường Ất chính là về vụ thực tiễn này.

      Bọn họ , Lục Tử Kiện muốn tổ chức thực tiễn, chủ đề là tình hình ô nhiễm khu sinh thái tự nhiên, mấy người họ tranh cãi xem có nên cùng Tử Kiện , tôi kích động nhìn ấy, hỏi: “Lục sư huynh, em tham gia được ?”

      Lục Tử Kiện còn chưa trả lời, Chung Nguyên chen vào: “ được, em theo .”

      Tôi nổi giận: “Mắc gì phải thế?”

      Chung Nguyên: “ lo chuyện cơm mà.”

      Tôi: “…”

      Được rồi, tôi thừa nhận tôi là người có nghĩa khí lắm, thần tượng gì cũng chỉ là mây bay thôi, mấu chốt là có được ăn no hay

      ***

      Trước khi ngủ tôi nhận được tin nhắn của Chung Nguyên.

      Chung Nguyên: Bạn cùng phòng của khen em.

      Tôi tò mò, trả lời lại: Khen cái gì?

      Chung Nguyên: tụi nó khen em nhiệt tình, rất nhiệt tình.

      Tôi: …

      Tôi: Vậy ngươi có giải thích với bọn họ ?

      Chung Nguyên:

      Tôi: ngươi gì?

      Chung Nguyên: tụi nó đừng nghĩ bậy bạ.

      Tôi: …

      Đại ca, ngươi như vậy, bọn họ càng nghĩ linh tinh loạn xạ .

      Tôi: Quên , ngươi chủ yếu chỉ cần giải thích với Lục Tử Kiện.

      Hình tượng tốt đẹp của tôi trăm ngàn lần thể phá hủy trước mặt Lục Tử Kiện.

      Qua lúc lâu, Chung Nguyên mới trả lời lại: “Phiền em đừng nhớ thương Lục Tử Kiện nữa.”

      Tôi giật mình: “Vì sao?”

      Chung Nguyên: “ đành lòng nhìn huynh đệ của mình nhảy vào hố lửa.”

      Tôi: “ chết ”. Đồ thụ!

      lúc sau, Chung Nguyên lại gửi tin đến: “Em muốn cùng Tử Kiện thực tiễn cũng phải thể.”

      Tôi: “Vậy còn ngươi?” Ngươi phải muốn giữ cơm sao …

      Chung Nguyên: “ cùng”

      Tôi kích động nắm điện thoại, nhìn , nhìn , là sức quyến rũ của Tử Kiện lớn mà, ngay cả Chung Nguyên cũng bị ấy thu phục.

      Chung Nguyên: “Nhưng có điều kiện.”

      Tôi: “Cái gì?”

      Chung Nguyên: “Mang theo Tứ nương nhà em.”

      Tôi: “…”

      Tôi: “Vì sao?”

      Chung Nguyên: “Đến lúc đó biết, đừng trước với ấy là muốn vậy.”

      Kì quái, thằng cha này liên quan gì tới Tứ nương? Tôi đột nhiên nghĩ ra gần đây hay xem [Tâm lý học tình ], chẳng lẽ, chẳng lẽ ..? nên a, với Tứ nương phải cùng hành tinh đâu nha, huống chi Tứ nương tuy bạo lực nhưng thẩm mỹ cũng bình thường, chắc thích loại sinh vật ngoài hành tinh như ? Áh, vậy , Chung Nguyên nhất định tan nát cõi lòng rồi?

      Đương nhiên cũng hẳn là chuyện như vậy, Chung Nguyên là cái đồ hay thích tác tác quái làm khó người khác, chừng lần này lại nghĩ ra trò quái gì đâu, nếu mà bị tôi đoán trúng làm gì nữa.

      Tiu rằng đối với hành động thần thần bí bí này của tôi rất khinh thường, nhưng mà Tứ nương tạm thời có thể bán đứng được, ách, hình như càng ngày mình càng vô sỉ …

      Đương nhiên, cùng với tôi và Tứ nương là hai nàng còn lại, tránh cho Tứ nương nghi ngờ. tôi rất hào hứng đem chuyện này ra bàn với Nhất Nhị Tứ, Lão Đại và Tiểu Nhị đều rất thích, nhất là Tiểu Nhị, vừa nghe thấy Lục Tiểu Công và Chung Tiểu Thụ đều hai mắt nó ứa ra ánh sáng thèm thuồng. Riêng Tứ nương vừa nghe thấy có Lục Tử Kiện kiên quyết .

      Kết quả này được như mong muốn của tôi, thế là tôi, Lão Đại và Tiểu Nhị lập thành trận tuyến, bắt đầu thuyết phục Tứ nương, vừa nhìn thấy nàng này sắp bình tĩnh nổi định dùng vũ lực, Tiểu Nhị liền quyết đoán hét lên: “Tứ nương, tao đem SD của mày giấu rồi, nếu mày tao lấy ra giẫm cho nát, được làm được!”

      Thế là bàn tay nâng lên giữa trung của Tứ nương đành lặng lẽ buông xuống.

      Tôi cười tủm tỉm giơ tay hình chữ V lên với Tiểu Nhị.

      Tứ nương nắm chặt tay, hung ác : “Trong vòng 3 ngày, nếu đưa lại cho tao tao quýnh chết mày.”

      Tiểu Nhị cười hắc hắc : “Ghi danh xong trả lại mày liền, tao đâu có dám …”

      Tôi ngay lập tức dũng cảm nhắn cho Chung Nguyên cái tin: “Thu phục.”

    3. piipp

      piipp Well-Known Member

      Bài viết:
      1,619
      Được thích:
      566
      Chap 16

      Giữa trưa hôm nay tôi quay về phòng ngủ, nhìn thấy Tiểu Nhị ngồi trước máy tính, hai mắt lóe sáng gõ bàn phím bùm bùm.

      Tôi buông túi, hòi: “Tiểu Nhị, lại bị dí bản thảo à?”

      Đừng thấy Tiểu Nhị đáng khinh nha, nó là nhà văn mạng đó, nghe trang web của nó người ra vào tấp nập lắm. đương nhiên nó viết toàn đam mĩ thôi, tôi cũng chưa bao giờ xem qua, tôi đối với lĩnh vực đam mĩ này càng hiểu bao nhiêu càng sợ bấy nhiêu, có lần Tiểu Nhị nửa đêm xem GV trong phòng ngủ, tôi lỡ nhìn qua, lúc ấy tưởng hỏng hai mắt luôn rồi. Tiểu Nhị còn giải thích ra vẻ lắm, nào là người thường mới tiếp xúc với chân nhân GV gặp nhiều khó khăn, cứ xem thêm vào lần là thấy hay ngay … Lạy mày, tao phun lần thôi, phun nữa sạch ruột? Tao chưa đến nỗi tự ngược nha.

      Nhưng dù sao vẫn phải , dù tôi sợ hãi đam mĩ và hội những người mê đam mĩ, nhưng mà đối với nghị lực của Tiểu Nhị vẫn rất là bội phục. Nghe web nó gõ tới hơn 100.000 từ, còn nghe cái năm thi vào đại học, đêm trước khi thi nó ngủ yên, chong đèn viết nên thiên đam mĩ tiểu thuyết, hấp dẫn nhóm độc giả đầu tiên … Làm nhà văn, Tiểu Nhị đối với sáng tác rất trung thành, tôi đánh giá còn gấp ba lần thái độ học tập, có đôi khi cảm thấy tò mò tôi hỏi: “Tiểu Nhị, viết văn vẻ là cảm giác thế nào?”

      Tới giờ tôi còn nhớ như in câu trả lời kinh dị của nó: “Viết cái này tựa như XXOO, tới lúc đào hầm tràn ngập chờ mong, tới lúc lấp hố tràn ngập hưng phấn, thời điểm kết thúc đầy khoái hoạt mà tựa như hư .”

      Lúc đó Lão Đại với Tứ nương cũng có mặt tại trường, bình tĩnh như Lão Đại, bạo lực như Tứ nương, nghe đến cách hình dung này của nó cũng đờ ra như phỗng, hồi lâu hồn mới quay về chứ đừng tới cái loại đạo hạnh kém cỏi như tôi. Từ đó về sau tôi thấy tôi dám khinh bỉ Tiểu Nhị, bởi vì nó tuy là đồ biến thái, nhưng là trình biến thái quá cao ><

      Mỗi lần có người hỏi nhóm bọn tôi Tiểu Nhị thích làm gì, Nhất Tam Tứ đều đồng thanh trả lời: nó thích XXOO.

      Được rồi, lại lạc đề tài, tới tại, Tiểu Nhị vừa bị dí vừa trả lời tôi: “, tao trả lời comment.”

      “Ah” Qủa thực là nhiều trạch nữ ghê.

      Tiểu Nhị đột nhiên xoay người bố thí cho tôi chút chú ý: “Nghe chưa, gần đây trường chúng mình có tên háo sắc rình mò.”

      Lão Đại và Tứ nương vừa lúc quay lại, nghe thấy Tiểu Nhị . Lão Đại tiến đến trước máy tính của Tiểu Nhị nhìn nhìn, : “Đúng thiệt à, nhưng mà mấy tên háo sắc này đều cùng là người thôi sao?”

      Tôi đối với việc này có hứng thú “Tao quan tâm háo sắc, tao chỉ quan tâm kì thi cuối kỳ.”

      Lão Đại xoay người sờ sờ đầu tôi, lúc này tóc dài ra được tấc, nhưng tôi cũng thấy tốt chán, xấu đẹp gì cũng là có tóc ><

      Lão Đại : “Mày đúng là cần lo, cho dù có lo cũng nên lo là nữ háo sắc .”

      Tiểu Nhị cũng phụ họa: “Tam đầu gỗ à, mày tại rất có tướng a, làm cho người ta chảy nước miếng, rất …”

      Tôi tức giận, đây là kì thị kiểu tóc. Tôi gõ đầu Tiểu Nhị, : “Chảy nước miếng là tại đầu mày nghĩ bậy, liên quan gì tới tao.”

      Tiểu Nhị né khỏi tay tôi, cười tỉm tỉm tuyên bố: “Về cách đối phó với háo sắc, tao có ý tưởng đặc biệt sáng tạo.”

      “Cái gì?”

      Tiểu Nhị xoa cằm, nghiêm túc : “Tìm vài hùng tráng như Lục Tử Kiện, đem luân!”

      Nhất Tam Tứ: “…”

      Bấn loạn, ý tưởng này quá sức kinh dị ><

      ***
      Buổi tối cùng Chung Nguyên tự học, trước kia tôi vẫn thường mộng mơ cùng nam sinh mình thầm mến tự học, sau đó trong quá trình tự học nảy nở tình cảm gì, bây giờ … haiz, coi như hết. nhưng cùng Chung Nguyên tự học có cái lợi, cái gì hiểu có thể hỏi , tuy rằng chuyên ngành giống nhau, nhưng thằng cha này tham gia rất nhiều cuộc thi vậy lý với số học, còn giành giấy khen, cho nên đối với vật lý và toán cao cấp đối với thành vấn đề. Về phần bài chuyên ngành của tôi, học kì này chỉ có bài môn phân tích định lượng, Chung Nguyên xem sách giáo khoa của tôi trong ngày mà có thể giảng giải và ra đề tương tự cho tôi được, tôi rất nghi ngờ là điệp viên nằm vùng của học viện hóa lăn vào học viện quản lý. Đối với việc này tôi ngoại trừ hâm mộ, ghen tị, căm hận, cũng thể thêm được gì.

      Có đôi khi tôi tưởng tượng, nếu như tôi cùng Tử Kiện tự học, tôi làm được chắc ấy cũng giúp tôi, mà đáp án của ấy chắc chắn hay hơn Chung Nguyên …

      Haiz, mơ mộng tí thôi, hôm nay lúc tự học, Chung Nguyên nặng nề vác vào theo cái laptop, là người của Apple, nên máy tính cũng là của Apple, màu trắng. tôi phát tên này rất thích màu trắng, lúc bình thường thích mặc áo somi trắng, sạch , hơn nữa tóc ngắn cắt đơn giản gọn gàng, tạo cho người khác cảm giác “tôi rất ngây thơ, tôi rất lương thiện”, giả dối, trời biết có bao nhiêu hiểm tà ác ><

      Chung Nguyên mở máy tính, hỏi tôi: “Em chọn lớp môn học nào?”

      Tôi: “Hỏi làm gì?”

      Chung Nguyên mở hệ thống chọn lớp của trường, login vào: “Còn để làm gì?”

      Ak, cái hồn bất tán này, định chọn lớp giống tôi hả? Tính tới lúc điểm danh, lúc kiểm bài tập ta làm giúp ngươi hả? Nằm mơ

      Thế là tôi đáp: “ với ngươi.”

      Chung Nguyên nhìn máy tính chằm chằm, bình tĩnh: “Đừng ép hack tài khoản của em.”

      Tôi: “…”

      Hình như lừa mình, tên điên này phải lần đầu tiên dùng kỹ xảo, hừ hừ, thể lần nào cũng trúng kế được. Tôi cũng tin, ta biết chút vật lý, toán học, phân tích định lượng còn có thể, thể nào tay nghề gì cũng biết qua?

      Nghĩ đến đây, tôi cười lạnh, : “Hack , ngươi hack , gỏi làm!”

      “Uh, là em kêu đó nha.” Chung Nguyên xong, loay loay trang web lát, gõ bàn phím mấy cái. “Tốt lắm.”

      Tôi thể tin nhìn màn hình máy tính của , thực, thực là …

      Chung Nguyên nhàn tản : “Em dùng ID là số sinh viên trong học viện, mật mã vẫn là cái hệ thống giao cho, em có sửa … chung là phải hack nick nha.”

      Tôi trừng mắt nhìn : “Ngu7oi làm sao biết mã số sinh viên của ta?”

      Chung Nguyên: “Thẻ cơm của em trong tay .”

      Trời ơi, đáng hận.

      Chung Nguyên tìm được thời khóa biểu của tôi, khoa tay múa chân phen, : “Chà, mù mù mờ mờ chọn 4 môn khó chơi nhất trong toàn khóa, cho dù tự ngược cũng đâu cần ngoan vậy đây, đầu gỗ, em đúng là kỳ tài.”

      Tôi toát mồ hôi, nhìn .

      Chung Nguyên thản nhiên xem tiếp thời khóa biểu, : “Này này, có mấy cái cũng ghê lắm, em chọn ?” xong, nghiêng đầu nhìn tôi trưng cầu ý kiến, coi như có tí dân chủ.

      Vô nghĩa, cho dù ta chọn, ngươi cũng cố tình chọn giùm ta .

      Chung Nguyên hoàn toàn vì cái ngụy dân chủ của mình mà xấu hổ, dứt khoát thay đổi hoàn toàn mấy môn ta chọn trước, chọn lại hoàn toàn, thực tế chứng minh, chọn toàn mấy môn quá là ghê.

      Chung Nguyên sau khi thay đổi hết mấy môn lựa chọn của tôi, còn chưa sửa luôn môn thể dục, đem bóng bàn sửa thành tennis, lý do là vì bóng bàn câu người có tốc độ phản ứng và tính linh hoạt cao, rồi nhìn tôi lắc lắc đầu.

      Hận, tôi có trì độn vậy sao?

      Sau khi chọn xong hết, Chung Nguyên lại lấy trong túi xách ra cái gì đó nhìn như đèn pin đưa cho tôi.

      Tôi nhận lấy, cẩn thận hỏi: “Cái gì vậy?”

      Chung Nguyên đáp: “Sốc điện, nghe gần đây trong trường an toàn.”

      Oh, đây là cây sốc điện trong truyền thuyết ư, lần đâu tiên mới thấy nha. Tôi cảm động nhìn Chung Nguyên “Cảm ơn ngươi a”. Tuy rằng tên này có vẻ hiểm, nhưng dù sao khuyết điểm của chưa đến mức che mờ ưu điểm, Mark dạy, nên lấy biện chứng mà giải quyết vấn đề.

      cần cảm ơn, sau này em biểu tốt là được, tối thiểu đừng chọc giận .”

      Tôi gật gật đầu, coi như ông chủ cổ vũ công nhân viên chức . Xem ra trước giờ tôi biểu tệ, nhưng mà về chuyện tôi chọc giận , thực kì quái nha, nào giờ toàn là chọc điên tôi à.

      Tôi cẩn thận xem kĩ cái sốc điện, hỏi Chung Nguyên: “Cái này dùng sao?”

      Chung Nguyên chỉ vào nó, khoa tay múa chân: “Đem dí vào người kẻ địch, sau đó ấn nút này là được.”

      “Là như thế này à?” Tôi , tự chủ được nghe theo chỉ đạo của , ấn nút …

      Giây tiếp theo, Chung Nguyên đổ gục xuống bàn.

    4. piipp

      piipp Well-Known Member

      Bài viết:
      1,619
      Được thích:
      566
      Chap 17

      Thi cử bao giờ cũng là tra tấn cả về tinh thần và thể xác sinh viên, tôi chìm nổi trong sóng gió cuộc thi, rốt cục cũng tới ngày nổi lên. Làm xong môn thi cuối cùng, tôi bước ra khỏi phòng, thở hơi sảng khoái. Lúc này Chung Nguyên gọi điện tới.

      Tôi: “Alo”

      Chung Nguyên: “Thi thế nào?”

      Tôi: “Vật lý làm tốt lắm, chắc lấy được học bổng.”

      Chung Nguyên: “ lấy được càng tốt.”

      Hận, tôi sớm nghĩ cười nỗi đau của người khác, tôi nhịn, thêm: “Chuyển chuyên ngành chắc cũng được.”. Trường có quy định, nếu muốn chuyển chuyên ngành thành tích môn chuyên ngành phải được 10, thành tích của tôi còn kém.

      Chung Nguyên trầm mặc lúc, cuối cùng : ‘Đáng tiếc”

      Tuy rằng cuộc thi này chẳng vui vẻ gì mấy nhưng ngày tiếp theo sung sướng, vì nghỉ hè tới rồi.

      Chuyện hay ho nhất của nghỉ hè chính là thực tiễn xã hội, cùng với Lục Tử Kiện, đúng là cơ hội ngàn năm có , Tử Kiện ơi, em đến đây!

      Lần này Lục Tử Kiện tổ chức thực tiễn kiểm tra tình hình ô nhiễm nguồn nước tại khu sinh thái tự nhiên, vừa hay khu này lại ở quê của ấy, trấn Bạch Dương. Nhà tại của Lục Tử Kiện cũng có ở quê, nhưng lại có dãy phòng ở cũ bên kia hồ, lần này chúng tôi thực tiễn ngụ ở trong dãy phòng đó.

      Về trấn Bạch Dương tôi biết nhiều, chỉ biết là có hồ nước, có hoa sen, còn biết là ngày xưa thời kì chiến tranh kháng Nhật có rất nhiều đội du kích xuất quỷ nhập thần, dọa cho lính Nhật ngủ yên.

      Đương nhiên những cái này quan trọng, quan trọng là đây là quê của Tử Kiện.

      Thành phố B cách trấn Bạch Dương rất gần, ngồi xe rất tiện, 2 giờ chiều chúng tôi đón xe về trấn, hơn 4 giờ chút tới bến. Ba của Lục Tử Kiện đích thân lái xe đến đón chúng tôi, ba ấy cũng là người vóc dáng to cao, đúng là phiên bản trung niên của Tử Kiện. Chỉ có điều khác là chú ấy rất hay , hơn nữa thân ái nhiệt tình, làm cho khí rất rộn rã. Từ bến về dãy phòng ở, xe khoảng mấy chục phút, chú ấy trở nên thân thiết với cả đám, thông qua chuyện, chúng tôi được biết, hóa ra ba của Lục Tử Kiện ở trong nội thành mở số khách sạn, kinh doanh khá tốt, cả nhà bọn họ đều ở trong thành phố, lần này chú ấy đặc biệt quay về chiêu đãi chúng tôi.

      Chú Lục chỉ tự mình đến đây, còn mang theo đầu bếp của khách sạn, buổi tối mở đại tiệc đặc sản trấn Bạch Dương, tôi ăn tới nỗi no từ hồn tới xác, sung sướng ghê.

      Sau đó chú ấy có việc trước, nhưng thiệt hay là vẫn để đầu bếp lại…

      Ban ngày nửa ngày đường, cơm tối lại uống chút rượu, cả đám đều mệt mỏi ngủ sớm. chỗ này có tổng cộng 4 phòng ngủ, hai cái rất lớn, hai cái hơn ít. Chú đầu bếp ở trong phòng , phòng còn lại để , hai phòng ngủ lớn chia làm nam nữ. ba mẹ Lục Tử Kiện biết chúng tôi đến hợp giường lớn trong phòng ngủ, mấy người có thể cùng nằm đó lăn lộn thoải mái, giường đệm êm ái còn trải chiếu trúc ở , vừa mềm vừa mát mẻ, rất thư thái.

      Cả phòng tôi nằm giường, chuyện huyên thuyên lúc. Nhất Tam Tứ đều có vẻ mệt, chỉ có Tiểu Nhị y như đánh tiết gà, tinh thần phấn chấn cách kì cục. Nó cứ lải nhải bên tai tôi ngừng “Lục Tử Kiện với Chung Nguyên ngủ cùng cái giường” linh ta linh tinh gì đó, khiến cho tôi ngủ mơ màng mà còn nằm mơ thấy Tử Kiện cùng Chung Nguyên ngủ ôm nhau cứng ngắc, đúng là toát mồ hôi lạnh.

      Tôi lại ngủ được lúc, rạng sáng bị mắc quá phải tỉnh dậy, tuy rằng tôi chẳng muốn rời giường chút nào, nhưng đây là chuyện thể nhịn được, thế là mơ hồ đứng dậy nghiêng ngả lảo đảo vào nhà vệ sinh. WC ở trong sân, lúc này trời gần sáng, ánh trăng chỉ còn nhàn nhạt, cũng mờ ảo như ý thức của tôi lúc này.

      Tôi WC xong, quay về phòng, nằm xuống liền ngủ ngay, trong lúc mơ hồ hình như nghe có tiếng người giật mình kêu: “Đầu gỗ”, tôi nghĩ là ảo giác, là do trong tiềm thức của tôi sợ hãi người nào đó quá mà ra. Vì thế tôi chẳng để ý gì, tay chân sờ loạn xạ cố tìm góc chăn, rạng sáng mùa hè trời hãy còn gió, tôi bị lạnh ngủ ngon, nhưng sờ tìm cả nửa ngày cũng sờ thấy chăn, kỳ quái, tối hôm qua ràng có, chẳng lẽ bị Tiểu Nhị đá xuống giường rồi?

      Thần kinh của tôi thể khôi phục lại chút tỉnh táo, vừa định mở to mắt ngồi xuống nhìn cho kỹ thình lình cả người bị bàn tay kéo giật vào lòng, sau đó người kia cả tứ chi quàng vào người tôi, cái chân to lớn còn đĩnh đạc gác lên người tôi, nghiễm nhiên coi tôi là cái gối ôm.

      Bị loại động vật có nhiệt độ ổn định ôm, cả người ấm áp hẳn, ý thức lại dần dần tiêu tan, tôi cũng chả thèm suy nghĩ coi người kia là Tiểu Nhị hay là Tứ nương, cứ thể ngủ ngon lành.



      Sáng sớm hôm sau, tôi bị trận ồn ào đánh thức.

      Trong dãy phòng này có hệ thống cung cấp nước, lúc này có tiếng nước ào ào, chắc ai đó rửa mặt.

      Có người hỏi: “Hai người bọn ho sao còn chưa tỉnh?” Thanh cục cằn, chắc là của đầu bếp.

      Có người trả lời: “Ai biết, chắc triền miên ở đâu đó rồi.” xong còn cười rất có ý tốt, thanh nghe đáng khinh thế chắc là Tiểu Nhị.

      Lại có người : “Coi như hết, hai người bọn họ cho dù có lòng đó chắc cũng có gan chứ hả?” Tiếng của Tứ nương.

      “Uy, mấy người, tối hôm qua có nhìn cái nên nhìn ?” Tiếng Lão Đại.

      giọng nam trung tính trình độ đáng khinh kém gì Tiểu Nhị trả lời: “ có nha, chúng tôi ngủ rất ngay ngắn.”

      Tuy rằng bọn họ chuyện đầu đuôi, nhưng tôi tạm thời chưa muốn hiểu làm gì, nhưng đột nhiên trong nháy mắt thần kinh mơ màng của tôi bị dội tỉnh.

      Nhất Nhị Tứ đều ở ngoài, như vậy, như vậy … lúc này người ôm cứng tôi như bạch tuộc là thần thánh phương nào? Tôi tôi … tôi gặp ma chứ?

      Đừng sợ, nghe đa số ma chỉ dọa người chứ ăn thịt, tôi kiềm chế nỗi sợ hãi trong lòng, vừa tự an ủi vừa cúi đầu nhìn cánh tay khoác lên người. Cái tay này thiệt là trắng, da dẻ nhẵn nhụi, ngón tay thon dài, móng tay đẹp, ồ, tay ma mà cũng đẹp ghê, mà sao thấy quen quen.

      Tôi theo bàn tay xinh đẹp nhìn lên, cánh tay, bả vai … cảm giác có điềm xấu cứ dâng lên theo.

      Sau đó, tôi thấy nghe khuôn mặt quen thuộc hé ra.

      Chung Nguyên cười toe toét cúi đầu nhìn tôi, ánh mắt đen láy chứa đựng nét cười gian tà.

    5. piipp

      piipp Well-Known Member

      Bài viết:
      1,619
      Được thích:
      566
      Chap 18

      Đầu tôi nổ bùm tiếng, này … thế này … làm sao lại thế này?

      Tôi thất kinh chui ra khỏi lòng , nhảy xuống giường, sau đó lắp bắp hỏi : “Ngươi, ngươi, ngươi làm sao lại ở đây? Ngươi làm gì với ta?”

      Chung Nguyên nhàn nhã nằm nghiêng, tay chống đầu, tư thế nhìn mỹ miều như mỹ nhân ngư, nhìn tôi, thản nhiên cười, đáp: “Cảm phiền em nhìn xem là phòng ai?”

      Tôi nhìn quanh chút, bỗng thấy xấu hổ kinh khủng, cái phòng này nhìn giống phòng chúng tôi, nhưng trong góc kia có vẻ là hành lý của bọn Chung Nguyên, điều này lên cái gì đây.

      Chẳng lẽ tôi nhầm phòng? Tôi đột nhiên nghĩ tới rạng sáng này mơ mơ màng màng toilet, lúc ấy ngơ ngẩn quay về phòng, cũng nhìn xem ai nằm giường … như vậy là từ lúc đó tôi nằm trong phòng này ư? chỉ thế, tôi còn nằm ngủ rất mờ ám cùng Chung Nguyên, và quan trọng hơn là, ba người cùng phòng khẳng định đều nhìn thấy, trong đó có Tử Kiện …

      Huhu, khóc ra nước mắt …

      Chung Nguyên hứng thú nhìn chằm chằm biểu tình của tôi lúc, đột nhiên : “Sao hả? Sợ Tử Kiện nhìn thấy?”

      Tôi gật gật đầu, suy nghĩ chút, thấy ngượng ngùng, lại lắc lắc đầu.

      Chung Nguyên cười: “Tiếc ghê, Tử Kiện thấy hết rồi.”

      Đối với hành vi làm hại người khác này của Chung Nguyên, tôi chỉ có thể khiển trách và khinh bỉ cực độ trong lòng mà thôi … “Vậy sao ngươi gọi ta dậy?”

      Chung Nguyên: “ có gọi mà, em chịu tỉnh, những vậy” lại cười sâu xa nhìn tôi, đắc ý: “Em còn chủ động thương ôm ấp.”

      Chết , chuyện dọa người như vậy ta làm được sao, tôi thực hận tia chớp nào đánh xuống cho tôi mất trí .

      Chuyện hôm qua tôi chỉ nhớ là mình sau khi vệ sinh về bước vào phòng này, còn sau đó xảy ra chuyện gì tôi hoàn toàn nhớ . Tuy rằng lời của Chung Nguyên chẳng đáng tin, nhưng nghĩ tới cảnh tôi chủ động thương ôm ấp chui vào lòng , tôi lại thấy tởn cả da gà, trời ơi, đùa vừa thôi …

      Tôi vừa định chuyện, lại nghe ngoài cửa truyền vào tiếng ồn, còn có người khẽ gì đó, tôi nín thở tới cửa, giật cửa phòng ra.

      Ba nam ba nữa chen nhau ở cửa, biểu tình đứa nào đứa nấy đáng khinh như nhau, làm tôi chịu nổi nhất là, Tử Kiện lại cũng theo bọn họ giúp vui!

      Lo sợ bọn nghe lén này người đông thế mạnh, tôi cũng dám làm gì bọn họ, huống chi tôi còn sợ Chung Nguyên tâm huyết dâng trào ra mấy chuyện bậy bạ gì, cho nên tôi chỉ dám trừng mắt liếc bọn họ cái, sau đó chạy trối chết ra khỏi phòng.

      Thế là chuyến thực tiễn đầy mong chờ của tôi được mở màn bằng buổi sáng hỗn loạn .

      ….

      Ăn xong điểm tâm, tám người chúng tôi thuê hai chiếc thuyền vào hồ của trấn Bạch Dương, nhiệm vụ của chúng tôi hôm nay là làm quen với tình hình cũng như mọi vật tại trấn.

      Thuyền gỗ thuê ở nhà nông ngay bên cạnh, có hai tay chèo. Chúng tôi chia làm hai tổ, Tôi, Tứ nương, Lục Tử Kiện, Chung nguyên lên thuyền, những người khác lên thuyền còn lại. trong mấy người chỉ có Tử Kiện và người qua đường Giáp là có vẻ biết chèo, còn những người khác đương nhiên chỉ quấy đảo loạn xạ.

      Thời tiết hôm nay thực sáng sủa, tuy rằng là mùa hè, nhưng hồ gió lạnh thoang thoảng, cũng quá nóng, trời rất xanh, ánh hồ cũng xanh, tâm tình sảng khoái. Mặt hồ rộng lớn yên tĩnh, gió làm cho những gợn sóng vỗ vào mạn thuyền, nổi lên mấy bọt khí , như những đứa trẻ bướng bỉnh. Thuyền lướt mặt nước, thanh ào ào làm cho lòng người yên tĩnh.

      Phong cảnh chỗ này quá mỹ lệ, quá mị người, giống như thanh lệ bình thường, thân thiết mà nhàng khoan khoái.

      Tôi khỏi bị phong cảnh làm cho say mê, cởi giày ra thả hai chân vào nước, nước hồ mát xanh, mềm mại, làm cho tinh thần dễ chịu ghê. Tôi thư thả nhắm hai mắt lại, hưởng thụ cảm giác giải thoát linh hồn này.

      Tự nhiên bên tai truyền đến tiếng “Rắc” quen thuộc, chắc chắn thằng cha Chung Nguyên lại chụp ảnh, thiệt kỳ cục, ràng bản thân có máy chụp hình, chưa bao giờ thấy dùng, lần nào cũng giơ di động lên chụp.

      Tôi mở to mắt, nhàm chán liếc cái, thấy lúc này đóng băng nhúc nhích, nhìn chằm chằm mặt nước, tôi thấy lạ, cũng theo ánh mắt nhìn xuống, nhìn thấy đôi chân trắng nõn.

      Lúc này đôi chân kia hưng phấn hươ hươ trong nước, quạt những bọt nước nổi lên, dưới ánh mặt trời nhìn rất chói mắt. Hai chân ướt nước, lấp lánh sáng, mắt cá chân tinh tế, cơ khỏe mạnh, móng chân mượt mà … cặp chân kia phải của ai khác, chính là của tôi a.

      Tôi ho khan tiếng, có chút ngượng ngùng giơ hai chân lịch khép bên mép thuyền. Thuyền chạy mặt nước, chân của tôi tẩm trong nước làm xuất mấy làn sóng, nhộn nhạo kéo tới đuôi thuyền.

      Chung Nguyên làm như trúng tà, nhìn đăm đăm, tôi thấy bờ môi đờ ra, yếu hầu giật , tôi bắt đầu lo lắng bị cảm nắng, tuy rằng mặt hồ có gió lạnh, nóng, nhưng uy lực của ông mặt trời nha, nhất là mấy tia tử ngoại giết người, nướng tới nỗi tôi dám mở mắt quá lớn.

      Tôi tốt bụng nhàng kéo kéo cánh tay , hỏi: “Ngươi làm sao vậy?”

      Chung Nguyên phục hồi lại tinh thần, dời ánh mắt, quay qua nhìn tôi cái, lập tức xoay mặt chuyển hướng nhìn về phía xa xa.

      Ngạc nhiên ghê, mặt lên mảng hồng hồng, tôi tin nổi, day day mắt, nhìn lại, đúng là vẫn có, ách, thế giới đảo lộn a.

      Nhưng ngay lập tức tôi hiểu được, tên Chung Nguyên này da mặt còn dày hơn tường thành, có thể làm cho đỏ mặt chắc chỉ do sinh bệnh thôi, xem ra thằng cha này đúng là bị cảm nắng, thế nên tôi lục lọi trong balo, lấy ra bình nước thuốc cho : “Uống cái này .”

      Chung Nguyên cũng nhìn xem là gì, tiếp nhận cái chai rồi uống, uống hết mới nhíu mày: “Em cho uống cái gì vậy?”

      Phản ứng ngu ngốc này phát sinh từ Chung Nguyên là chuyện lạ nha, hay đánh mất hồn ở đâu rồi?

      Chung Nguyên nắm cái bình trong tay nhìn lúc, sau đó đưa cho tôi, mặn nhạt : “Cám ơn”, giương mắt nhìn tôi, ánh mắt lại như có như đảo qua hai chân tôi.

      Tôi rụt chân lại, khí nhất thời có chút ngại ngùng, cái loại cảm giác xấu hổ này phải tự tôi thấy, mà là Chung Nguyên gây ra, tôi biết là lúc này nghĩ cái gì, nhưng thần sắc cứ là lạ, làm tôi tự dưng cũng xấu hổ theo. biết tại sao cảm xúc của lại có bệnh lây lan thế chứ.

      Chung Nguyên vẫn như cũ hai mắt cứ vô tình nhìn quấn hai chân tôi, làm tôi ho khan, cố gắng : “Cái này … chân của ta đẹp lắm à? Haha …” Thực ra tôi có tự sướng, nếu so so mặt với người khác tôi có điểm yếu thế, nhưng nếu so chân bao giờ thua nha, rất nhiều người khen chân tôi đẹp ơi là đẹp. Tuy rằng tôi thấy đẹp cũng ăn được, nhưng đẹp vẫn hơn xấu chứ nhỉ.

      Chung Nguyên nhợt nhạt nhếch miệng cười, cười tới mê hồn, tôi nghi ngờ có cảm nắng, trúng tà đúng hơn. thoải mái nhìn chằm chằm chân tôi đánh giá, khẽ gật đầu đáp: “Đúng là rất đẹp”

      Tuy khí vẫn kì dị như cũ, nhưng được Chung Nguyên khen câu cũng dễ gì, tâm tình tôi tốt hơn hẳn.

      Chung Nguyên vẫn như cũ, ánh mắt thoắt tối lại thoắt vụt sáng, hoàn toàn là bộ dáng trúng tà hạng nặng, bình nước thuốc của tôi cứu nổi rồi.

      Rất lâu sau này, khi tôi bị người nào đó đẩy ngã xuống giường, bị hôn lên mỗi ngón chân, lúc đó tôi mới tỉnh ngộ, hóa ra chân đẹp cũng phải hoàn toàn vô dụng, Tiểu Nhị cũng từng : “Đầu gỗ, mày chỉ bằng đôi chân có thể kích thích được người ta.” Cái này hoàn toàn phải vô lý nha.

      Bởi vì thế giới có loại bệnh, là bệnh chân, mà Chung Nguyên đúng là tên mắc bệnh . :))

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :