1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Ngươi không vào địa ngục thì ai vào địa ngục - Tửu Tiểu Thất (62 chương + 1 PN)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. piipp

      piipp Well-Known Member

      Bài viết:
      1,619
      Được thích:
      566
      Chap 9

      tại là ngày 1 tháng 5, mùa hè còn chưa tới, nếu ở nội thành hiếm khi gặp tiết trời dông bão, ai mà dè trong núi non này nửa đêm còn bị tiếng sấm long trời lở đất làm giật mình.

      Tôi sống 19 năm nay, chưa từng phát ra hóa ra tiếng sấm lại vang như vậy, hóa ra tia chớp lại sáng như thế, trời ơi, dọa chết người ….

      Mấu chốt là, tiếng sấm ầm ầm kia, tôi nghe thế quái nào mà lại cảm thấy như ngay đỉnh lều ấy, tia chớp kia loạng quạng đánh đại cái cũng có thể thiêu rụi chúng tôi thành hai bộ xương trắng hếu … Qúa khủng bố!

      Tôi dúi đầu vào túi ngủ, ôm tai, hi vọng có thể làm giảm chút tiếng vang kia, nhưng mà chả có miếng hiệu quả nào, hôm nay Thiên Lôi với Điện mẫu cãi nhau cái gì, tiếng sấm càng ngày càng vang, hơn nữa đùng đoàng ngay bên tai, tôi sợ tới nỗi đầu đau nhức, toàn thân căng thẳng.

      Chung Nguyên cũng bị đánh thức, hơi trở mình, lẩm bẩm : “Thiên nhiên lên tiếng à? Thời tiết thiệt là đẹp.”

      Biến thái!!!

      Trong lòng tôi càng ngày càng sợ, ai biết tiếp theo có tia chớp nào buồn buồn bổ xuống đầu mình hay ? Xem rầm rầm ngoài kia, chẳng lẽ hôm nay mạng tôi lại bỏ tại nơi này sao? cần mà, tôi còn chưa sống đủ mà …

      Lúc này, tiếng của Chung Nguyên lại nhè truyền đến, phối hợp với tia chớp thỉnh thoảng lóe lên sáng như ban ngày, muốn kinh dị cỡ nào có kinh dị cỡ đó, Chung Nguyên hỏi: “Đầu gỗ, em sợ sét đánh à?”

      Tôi run run đáp: “Ta sợ sét đánh, ta sợ chết cơ.”

      Chung Nguyên cười haha, thấp giọng : “ có việc gì đâu, giả dụ có chết, phải có quá trời người cùng chôn với em đây sao.”

      Tôi khóc thét: “Ta cần chết a, ta hy vọng mọi người đều sống hết, ai phải chết a …”

      Chung Nguyên vươn bàn tay đến vỗ vỗ vai tôi: “Yên tâm , làm sao chết dễ thế được.”

      Tôi để ý tới , chui ra khỏi túi ngủ, mở đèn bàn bắt đầu lục lọi trong balo.

      Chung Nguyên tò mò hỏi: “Em làm gì?”

      Tôi: “Viết di chúc”

      Tôi lấy từ trong balo ra cuốn vở mới tinh cùng cây bút, hay là lần này cái gì cũng mang đủ.

      Chung Nguyên cũng chui ra khỏi túi ngủ, tiến lại : “Em bộ tin thiệt là mình chết à?”

      Tôi quét mắt liếc cái, thâm ý sâu xa : “Thằng nhóc à, làm người phải biết ý thức được gian nan cực khổ”

      Chung Nguyên giơ tay gõ cộc lên đầu tôi: “Thằng nhóc là để em gọi à? Sửa, gọi Chung ca ca .”

      Mắc ói … tôi trừng mắt liếc thêm cái nữa, thèm quan tâm, bắt đầu mở vở ra tiến hành viết di chúc. Uhm, viết gì mới được ta, nếu chết, tôi cần để lại cái gì cho người còn sống bây giờ?

      Tôi lấy đầu bút bi nhàng gõ gõ cằm, cuối cùng viết lên trang đầu tiên: “Ba ơi, con ba.”

      Nét bút yếu ớt, lộ ra ai oán bi thương, tôi nhìn mấy chữ rối loạn kia, đột nhiên thấy rất buồn.

      phải , bộ mình muốn chết à? Mình còn chưa hiếu thuận hết với ba mà …

      Chung Nguyên đột nhiên giật lấy vở của tôi xem, tôi quay đầu nhìn trừng trừng, lại phát cũng nhìn tôi bằng ánh mắt kì lạ.

      Chết, nhất định là chê chữ mình xấu, trong lòng nghĩ vậy, tôi càng thêm tức giận, do dự đoạt lại vở: “Ngươi nếu cũng muốn viết ta có thể cho ngươi mượn tờ.”

      Chung Nguyên khoát tay: “ sợ là em mà chết, di chúc lại rơi xuống ai biết nên giúp em xem và ghi nhớ, vạn nhất sau này có thể dùng.”

      Tuy rằng tôi rất nghi ngờ có tấm lòng dữ vậy, nhưng hình như cũng có lý.

      Chung Nguyên còn : “Vậy, trừ ba em ra, em còn gì muốn với người khác sao?”

      Tôi nghĩ nghĩ, : “ với ba cái tên vô lương tâm ở kí túc kia, bảo bọn nó trong đám tang của ta khen ta nhiều chút.”

      Chung Nguyên gật đầu, lại hỏi: “Còn nữa ?”

      Tôi: với giáo phòng thí nghiệm là ta rất xin lỗi, còn nữa, chúc mừng .”

      Nam sinh trong lớp tôi phong cho tôi danh hiệu: “Sát thủ phòng thí nghiệm”, bởi vì mỗi lần tôi làm thí nghiệm đều đánh vỡ cái này cái kia, hoặc làm hư dụng cụ nào đó, vì cái tội này mà tiền trong túi cứ ra , suốt ngày chết đói.

      Chung Nguyên: “Còn ?”

      Tôi lại nghĩ, xấu hổ : “ với Lục Tử Kiện, ta hâm mộ ấy.”

      Chung Nguyên nhíu mắt: “Còn nữa?”

      “Còn ?” Tôi nghiêng đầu chút rồi lắc lắc: “ còn, tuy rằng ta chết rất lẫy lừng rất thảm thiết nhưng ta là người rất tốt.”

      Chung Nguyên: “Vậy em có gì muốn với à?”

      Tôi vỗ ót: “Đúng vậy, thiếu tí nữa là quên …. Chung Nguyên à, ta có thể hay nhờ ngươi việc.”

      Chung Nguyên gật gật đầu: “

      Tôi hắc hắc cười, : “Thế này, ngươi có thể hay cho cái máy ảnh của ngươi, chờ lúc ta chết đem thiêu cùng với ta? Ta …”

      Chung Nguyên ánh mắt tối lại: “Vậy em chết cho nhanh.”

      Tôi: “…”

      cầu có chút xíu cũng làm? Đúng là đồ keo kiệt.

      Tôi thèm để ý nữa, tự suy nghĩ tự viết nội dung di chúc, tôi càng nghĩ càng thấy có nhiều điều muốn , dưới ánh đèn mờ ảo múa bút viết nhoay nhoáy.

      Chung Nguyên bên cạnh mát: “Em định ngồi đây viết tự truyện luôn hả?”

      Tôi ngay cả đầu cũng lười nhấc lên, tức giận hỏi : “Liên quan gì tới ngươi!”

      Chung Nguyên lại lười biếng : “ tại hết sét rồi, em nhất định là muốn viết tiếp?”

      Tôi bỏ bút, vểnh tai lên nghe ngóng, oh, đúng là hết đánh rồi, lúc này bên ngoài lều trại im ắng, chỉ có tiếng mưa rơi tí tách xuống đất, Thiên Lôi Điện mẫu bạo lực gia đình xong rồi à?

      Tôi gấp vở lại, thở phào hơi: “May qua may quá, thế là giữ được mạng rồi.”

      Chung Nguyên lại : “Quên với em, chúng ta chọn chỗ này vì nó là nơi thông khí phòng sét chống lũ, hơn nữa lều trại này cũng có thể tránh sét.”

      Tôi: “…” cách khác, nãy giờ tôi hoảng loạn dư thừa? viết di chúc vô dụng?

      Tôi đè nén lửa giận: “Vì sao bây giờ mới .”

      Chung Nguyên cười tủm tỉm đáp: “ nghĩ coi em diễn trò tự tiêu khiển tự vui coi sao”

      Tôi: “…”

      ***

      Sáng hôm sau, trời trong xanh, có điều nơi nơi vẫn còn ướt sũng, khí thực tinh khôi, chúng tôi ăn điểm tâm đơn giản, chuẩn bị xuất phát, mục tiêu lần này là ngọn núi cao nhất.

      Leo núi cái việc quá tốn sức, trong đó có bao nhiêu mệt mỏi tôi chắc là ai cũng biết rồi, nếu chưa leo núi bao giờ , chậc, chắc cũng từng leo cầu thang ? Núi này cao hơn 1000 thước, chân núi xem như bình nguyên, hôm nay chúng tôi bắt đầu từ giữa sườn núi, ước đoán theo khoảng cách vuông góc khoảng 600 mét(*), 600 mét là bao nhiêu? Nếu ba thước là tầng lầu 600 mét là hai trăm tầng lầu, đúng vậy, chúng tôi phải leo hai trăm tầng lầu, leo từng cái , tới tầng 201 mà được thang máy … hơn nữa cái này chỉ mới là ước đoán.

      Được cái leo núi có cảm giác chinh phục lắm, khi chúng tôi mồ hôi đầm đìa leo được tới đỉnh núi, trong lòng tràn ngập hào khí “chinh phục được mọi núi ”, nhất thời cảm thấy, đổ bao nhiêu mồ hôi cũng đáng giá. Cuộc sống có ý nghĩa gì? Nếu sau này có người hỏi tôi, tôi nhất định trả lời, ý nghĩa cuộc sống chính là chinh phục.

      Đương nhiên, tuy rằng chúng tôi được làm hùng phen, nhưng lúc xuống núi chẳng khác gì cẩu hùng, lên núi dễ mà xuống núi khó, lúc này tôi mới hiểu hết câu này. Đường xuống núi của chúng tôi phải lại đường cũ mà lại chọn cái đường khác, so với đường cũ còn khó hơn, đường này bậc thang đều nhau, hơn nữa rất dốc, có chỗ cao tới 1 thước, may mà lúc còn ở nhà tôi thích trèo cây, cả ngày leo lên nhảy xuống, cho nên việc nhảy nhót này có vấn đề gì, nhưng khổ cho những nữ sinh thiếu tính hiếu động, đến chỗ này đều cần nam sinh đỡ qua. Ngoại trừ chỗ này còn chỗ khác kỳ quái hơn, có số chỗ đường đúng kiểu: “Thế gian này có đường, người ta mãi thành đường thôi.”, cong cong vẹo vẹo chưa tính, còn có bùn đất nhão nhoẹt, làm tôi thiếu chút nữa trượt chân, may mà Chung Nguyên ở đằng sau kịp đỡ lấy. Tuy rằng tối qua chọc điên tôi, nhưng hôm nay giúp đỡ, thôi tôi cũng tới nỗi mặt dày mà giận .

      được lúc tới chỗ khá là nguy hiểm, bởi vì những nó có mấy bậc thang rỗng, đường cong vẹo, lệch lệch lại còn có bùn, hơn nữa đáng sợ là nếu ở đây hai người ngược chiều nhau người phải tựa vào vách núi lấy chỗ cho người kia qua — có thể là đường độc đạo.

      Đoàn người chúng tôi dựa sát vào vách núi từ từ lên, chỉ sợ sẩy chân cái ngã xuống. khi tôi qua mô đất, tảng đá làm điểm tựa dưới chân đột nhiên lăn ra, tôi theo bản năng lảo đảo chút, chân còn lại lập tức rơi tòm vào khí, cứ thể nghiêng về hướng ngược lại với vách núi, tôi hoảng hồn hoa chân múa tay, muốn duy trì cân bằng, chỉ sợ trơn trượt, e là ngã ra khỏi đường mất thôi …

      Chung Nguyên nhanh tay lẹ mắt, tóm lấy cánh tay kéo tôi lại.

      Trời ơi, nhưng tôi lại càng nản hơn, trong lúc hoa chân múa tay sung sướng kia, ngờ máy ảnh tuột khỏi tay, bây giờ tôi ở lại, nó ra rồi.

      Tôi chết lặng nhìn chằm chằm hướng máy ảnh rơi xuống, thất thanh : “Máy, máy ảnh …”

    2. piipp

      piipp Well-Known Member

      Bài viết:
      1,619
      Được thích:
      566
      Chap 10

      Tôi nghĩ thầm, chắc là tôi gặp phải họa lớn nhất đời người rồi.

      cái máy ảnh giá hơn 20000 nhân dân tệ, bây giờ đành trơ mắt nhìn.

      Mọi người cùng đối với việc này đều tỏ vẻ quan tâm, nhưng ai gì, dù sao đây phải con số , trong đội xảy ra chuyện lớn vậy, cũng ảnh hưởng tới khí.

      Lúc tất cả đứng nghỉ ngơi ngay tại chỗ, mọi người đều lo lắng nhìn tôi.

      Thế mà Chung Nguyên lại có vẻ mặt rất thoải mái, khoát tay lên vai tôi, nhàng xoa xoa bả vai của tôi, chỉ còn thiếu mỗi rên hừ hừ. Tôi chỉ đành đứng im chịu trận trừng phạt bằng ma trảo của .

      Chung Nguyên với mọi người: “Đây là chuyện giữa tôi và Mộc Đồng, mọi người phải lo, phải , Mộc Đồng?” xong, vỗ lên vai tôi, lực à nha.

      Tôi dở khóc dở cười méo miệng : “Phải …”

      Mọi người nhàng thở ra, nhưng lại thay vào bằng ánh mắt thương xót nhìn tôi.

      Đội trưởng là người phúc hậu, ta do dự chút, với Chung Nguyên: “Chuyện này tôi làm đội trưởng cũng có trách nhiệm.”

      Chung Nguyên vô cùng hào phóng khoát tay: “ cần, mọi người cũng cần lo nữa, tôi cũng đâu có ức hiếp em ấy đâu.” xong, cười tủm tỉm liếc nhìn tôi cái.

      Mọi người nghe vậy, nét mặt đều trở nên quái lạ, tôi thấy mà sợ run, hiểu nổi, Chung Nguyên lần này muốn giở trò quỷ gì đây?



      Sau khi trở về từ chuyến dã ngoại, mọi người tổ chức liên hoan điên cuồng, tại sao lại là điên cuồng, bởi vì những cảm xúc dâng trào mà vị giác của bọn họ hình như cũng nâng cao, đúng vậy, là bọn họ, phải tôi. Tôi hãy còn thương nhớ máy ảnh của Chung Nguyên, chẳng thấy ngon nghẻ gì.

      Chung Nguyên ăn sung sướng, đồ ăn bàn đều chui hết vào mồm , còn đem cái đầu cá siêu lớn gắp vào bát tôi, cười đểu: “Em lo cái gì, dù sao đòi tiền em cũng được, có cái mạng chứ mấy.”

      Tôi tức giận chọc chọc cái đầu cá, thế là cái gì!

      ức chế là, tuy rằng lời này nghe rất khó chịu, nhưng cũng là .

      chúng tôi liên hoan tới khuya mới tan, đám người hô hào trở về trường, Chung Nguyên bị chị Linh và mấy người nữa chuốc rượu, đường có chút loạng choạng, tôi suy nghĩ nhân dịp say thử thương lượng chuyện máy ảnh, biết đâu xỉn xỉn bỏ qua cho mình.

      Vì thế tôi lẳng lặng, lén lút lượn lờ kéo Chung Nguyên xa khỏi tầm mắt mọi người, vụng trộm vào cái đình hẻo lánh.

      Tôi ấn Chung Nguyên xuống băng ghế, thẳng vào vấn đề: “Chung Nguyên, ngươi tính bắt ta bồi thường bao nhiêu?”

      Chung Nguyên dựa vào cái cột đằng sau, nheo mắt lại, ngửa đầu nhìn tôi. Đèn đường nhàn nhạt chiếu lên khuôn mặt , nét mặt bình thản, nhìn giống như loại cỏ, hiền hòa vô hại. tôi khỏi cảm thán, uống rượu tốt dữ, tại lực công kích và sát thương của Chung Nguyên giảm tới tối thiểu rồi ?

      Tôi nhìn chằm chằm khuôn mặt hoàn toàn vô hại kia, lại cảm thán, tên nhóc này thế nào mà làn da đẹp vậy, hâm mộ, ghen tị, hận >_<

      Chung Nguyên cứ thế nhìn tôi trong lúc, đột nhiên : “Em cảm thấy bao nhiêu thích hợp?” Tiếng minh mẫn, nhấn từng chữ ràng, giống chút gì với người say.

      Tôi mở to hai mắt, thể tin mà nhìn .

      Chung Nguyên đại khái là bị nhìn tới phát ngượng, xoay mặt , biểu tình có vẻ kì lạ, y như phải chịu đựng cái gì đó “ nghĩ cũng khó”

      Tôi nhức đầu, cũng đúng, tại tên dây thể bắn , tôi cố lấy dũng khí : “Máy ảnh của ngươi cũng tốt đó, nhưng lại vẫn là đồ secondhand nha”

      Chung Nguyên gật gật đầu: “Qủa là secondhand, mới mua lại được tuần nay, đây là lần đầu tiên dùng.”

      Tôi: “…”

      Tôi vẫn nhẫn tâm tiếp: “Mặc kệ thế nào vẫn là secondhand, mà mua lại còn đáng giá nữa.”

      Chung Nguyên có ý kiến gì “Vậy em , nó giá trị bao nhiêu nào?”

      Tôi vẫn lạnh lùng: “Chắc là 10000

      “Tốt” Chung Nguyên lại gật đầu “Vậy em lấy ra ngay 10000 nhân dân tệ được ?”

      Tôi: “…”

      Được rồi, tôi đúng là moi ra nhiêu đó ><

      Chung Nguyên tiếp tục dẫn dắt tôi vào quá trình tự phê bình: “Vậy bây giờ em mấy cái này với có ý nghĩa gì? Đàm phán hay lắm nhưng lại trả tiền, em định thừa dịp uống rượu lừa ký kết với vẩn chứ hả?”

      càng vậy tôi càng áy náy, cúi đầu dám nhìn : “Ta phải ý này …”

      Chung Nguyên: “Vậy em có ý gì?”

      Tôi cố lấy dũng khí nhìn , cắn răng : “Ta … Ta muốn có tiền, nhưng có cái mạng …”

      Chung Nguyên nhoẻn miệng cười cười: “Rất tốt, ý em là, em tính lấy thân báo đáp?”

      Tôi: “…”

      Chung Nguyên ngươi cần lúc nào cũng lấy đá nhét vào họng người khác được >_<

      Đám phán tới bước này, khí thế của tôi hoàn toàn xẹp lép. Lúc này chỉ đánh nhu nhược : “Ta phải ý đó … cái kia … ta nợ ngươi, từ từ …”

      Chung Nguyên bất mãn nhíu mày: “Đầu gỗ, em cũng lo cho chút , cũng khó khăn, cũng cần tiền lắm …”

      Ngươi khó khăn hả? Khó cái gì mà khó? Khó còn mua máy ảnh 20000? Khó mà thẻ cơm còn nhiều tiền hơn cả tiền mặt của ta?

      Đương nhiên những lời này thầm trong lòng, lỡ như thằng biến thái này khó ở lại quánh tôi sao…

      Tôi lại nhu nhược : “Vậy ngươi làm sao đây? Ta có tiền, ba ta cũng có …”

      Chung Nguyên tự nghĩ lúc, đáp: “Như vậy , gần đây định mời giáo viên rèn luyện, chưa tìm được ai thích hợp, nếu em làm , đến lúc đó trả lương cho.”

      Tôi nuốt nuốt nước miếng, nghĩ là mình nghe nhầm: “Rèn, rèn luyện?”

      Chung Nguyên nhướn mày nhìn tôi: “Em muốn? muốn đem tiền ra.”

      Tôi cuống quýt lắc đầu “ phải phải, ta đương nhiên nguyện ý, nhưng mà tại sao ngươi phải mời người tới rèn luyện? Rèn cái gì mới được?”

      Chung Nguyên đáp: “Chạy bộ, chơi bóng, vận động, chẳng lẽ lại tự chơi với mình à?”

      Tôi yên lặng gật đầu, gì.

      Chung Nguyên lại hỏi: “Em còn vấn đề gì ?”

      “Ta muốn hỏi chút, Chung Nguyên, bộ ngươi cảm thấy mình nghèo khó lắm sao?” Tôi còn chưa gặp qua người nghèo nào còn rảnh chú ý tới việc rèn luyện thân thể gì gì nha!

      Chung Nguyên mặt đỏ tim loạn đáp: “ đương nhiên nghèo, chứ tại sao phải mời người rèn luyện phải tốn tiền?”

      Tôi cuối cùng cảm thấy đáp án này của cũng có vẻ khớp???

      Tôi với Chung Nguyên lại thảo luận chi tiết về vấn đề trái phiếu sức lao động, cuối cùng nhất trí: tiền trong chi phiếu của tôi hoàn toàn thuộc về sở hữu của Chung Nguyên, mỗi tháng phát cho tôi hai trăm đồng tiêu vặt, nhưng đổi lại tôi được giữ thẻ cơm của , chừng nào tôi trả hết nợ mới phải trả lại, căn cứ vào giá trị em máy ảnh xấu số cùng với giá trị sức lao động tại thị trường, hạn trả nợ định là 15 tháng, đương nhiên nếu biểu của tôi tốt có thể rút ngắn lại.

      Ngoại trừ kỳ hạn trả nợ làm tôi thấy uất ức ra những điều kiện còn lại cũng khỏe, dù sao chi phiếu của tôi cũng chả có mấy đồng, hơn nữa cứ thế này phải lo lắng chuyện tiền cơm.

      Nhưng 15 tháng, trời ơi, 15 tháng đằng đẵng …

    3. piipp

      piipp Well-Known Member

      Bài viết:
      1,619
      Được thích:
      566
      Chap 11

      Tôi kể lại quan hệ phức tạp của tôi và Chung Nguyên cho ba nương kia, bọn nó nghe xong, để Tiểu Nhị làm câu tổng kết: “ cách khác, mày bị bao nuôi!”

      =.=!

      Tôi bất đắc dĩ gãi gãi đầu “Kính nhờ tụi mày, mắt nào nhìn ta tao bị bao nuôi hả? Đây là chủ nợ và lương dân, ông chủ và công nhân, áp bức và bị áp bức … lịch sử đẫm máu a …”

      Tôi còn chưa xong, Tứ nương nhảy vào : “ chỉ bao nuôi, còn có quy tắc.”

      Tôi: “…”

      Tụi mày còn sợ thiên hạ chưa đủ loạn! Tôi nhìn lão Đại cầu mong giúp đỡ, lão Đại xinh đẹp cao quý lương thiện của tôi ơi, giúp vài lời

      Lão Đại xoa xoa đám tóc mới chớm của tôi, cười tủm tỉm : “Đầu gỗ à, cho tụi tao mở cái tọa đàm chuyên đề: tài năng gì để có thể lừa được mĩ nam chất lượng tốt nhé?”

      Tôi khóc ra nước mắt, gạt tay nó ra: “Chờ tao lừa được Lục Tử Kiện rồi tao mở cho.”

      Tôi vừa nhắc tới Lục Tử Kiện, Tiểu Nhị giữ được bình tĩnh, nó dùng sức đổ xuống bàn, khóc nức nở : “Lộ Tiểu công của ta ơi, sao mà mệnh ngươi khổ vậy a …”

      Tứ nương nhíu mày: “Khóc cái gì mà khóc, còn chưa chết.”

      Tiểu Nhị: “ mà chết rồi nên để mày khóc hả?”

      Tứ ngương nhấc chân đá vào cái ghế Tiểu Nhị dựa.

      Tôi nhìn cảnh hỗn loạn này, bình tĩnh lại giường, coi như hết, dù sao lời đồn cũng đồn, kệ xác bọn nó nghĩ thế nào, chờ coi tôi sống qua khỏi 15 tháng này , hừ hừ!

      Hoặc là, sao tôi nghĩ ra, mau tìm bạn trai cỡ Lục Tử Kiện, sau đó … Ha ha, hahaha …

      Tôi nghĩ đến đó, nằm giường cứ cười hắc hắc suốt.



      Quan hệ làm thuê của tôi và Chung Nguyên vừa lúc khai giảng là phải thể ngay, cần phải , là áp bức.

      Bởi vì phải hộ tống rèn luyện, thế là tôi phải thức dậy sớm hơn bình thường nửa tiếng, về điểm này tôi vô cùng oán hận, đương nhiên chỉ rủa thầm trong lòng, cũng có biện pháp nào khác.

      Chung Nguyên biến thái, mới sáng sớm dựng tôi dậy bắt chạy bộ, mắt tôi còn chưa mở hết ra, chỉ thế, còn mặc bộ đồ thể thao trắng từ xuống dưới, so với công chúa Bạch Tuyết còn trắng hơn. Hơn nữa thế cũng coi là đẹp , đương nhiên là bị chú ý, mọi người mặc dù chủ yếu là vây xem , tôi chỉ phải làm nền thôi mà còn thấy phát lạnh.

      Trời ơi, tôi cực kì ghét chạy bộ …

      Thế là chống án: “Chung Nguyên, ta có thể xin chạy ?”

      Chung Nguyên bình thản chậm rãi chạy, vừa hỏi ta: “Lý do?”

      Tôi nghĩ cái lí do đàng hoàng, ai từ chối nổi “Chạy xong thúi lắm”

      Chung Nguyên chẳng hề để ý bác bỏ: “ sao, chê.”

      Tôi cảm thấy lời này của rất kỳ quái, nghĩ cả nửa ngày bỗng ngộ ra: “Ngươi có quyền gì mà ghét bỏ hay chê!” Tôi tin đời này còn có ông chủ ghét bỏ công nhân thúi, như vậy ông chủ này là thiên thần =.=

      Chung Nguyên dừng lại nhìn tôi, tức giận: “Vốn chờ em biểu tốt là tăng lương, nghĩ tới ngày đầu trái lệnh” xong, để ý tới tôi xoay người chạy tiếp.

      Tôi thực có chí khí đuổi theo: “Ta chạy, ta sợ thúi à …”

      Chung Nguyên gì.

      Tôi thở hồng hộc : “Ngươi, có thể chạy chậm chút ?” Đúng là ưu thế chân dài, ghen tị >_<

      Chung Nguyên vẫn chuyện, nhưng tốc độ giảm xuống hẳn.

      Tôi cảm động nghiêng đầu nhìn , phát lúc này mắt hơi nheo lại, khóe miệng nhếch nhếch như cười, nụ cười này, gian ác như mọi khi, có cảm giác tươi mát, giống như khí buổi sáng sớm vậy.

      Bởi vậy mới , người xấu nào cũng có thời điểm lương tâm mọc răng, Chung Nguyên chính là ví dụ ràng.

      Đương nhiên, lương tâm có mọc mấy cái răng người xấu như cũ vẫn là người xấu.

      ***

      Tôi dần dần phát , đối với mối quan hệ làm thuê giữa tôi và Chung Nguyên ba tên vô lương tâm cùng phòng kia biểu rất bình tĩnh, bọn nó nhắc tới còn đem ra làm chuyện cười, mấy ngày nay tôi gặp số người, mặc định xem tôi và Chung Nguyên là cặp tình nhân. Bấn chết tôi !!!

      Tôi hỏi Chung Nguyên làm sao bây giờ, bình tĩnh trả lời: “Chúng ta dùng thời gian chứng minh cho bọn họ xem.”

      Tôi cảm thấy rất có lý, đúng, thời gian qua lâu lời đồn tự nhiên tan thôi.

      Nhưng mà chúng tôi còn chưa kịp chứng minh có người mò tới thăm.

      Hôm nay có buổi triển lãm về buổi đóng quân dã ngoại vào buổi tối, Chung chết tiệt bận tới, tôi là ủy viên chụp ảnh, vinh quang tới góp vui.

      Sau khi triển lãm chấm dứt, chị Linh gọi tôi lại, tôi hỏi xem có chuyện gì chị ta lại : “Mộc Đồng, chị khiêu chiến với em.”

      Tôi gãi gãi đầu: “Cái gì cơ?”

      Mấy người còn rơi rớt lại chưa lúc này cũng đứng ngây ra, có ý định dời bước nữa.

      Chị Linh kiêu ngạo nhìn tôi đáp: “Chị muốn khiêu chiến với em, nếu chị thắng Chung Nguyên là của chị, em phải buông tay.”

      Mấy ngày nay bị đồn đại tra tấn nhức cả đầu, tôi cung kinh : “Chung Nguyên phải của tôi, chị muốn ai kệ chị.”

      Linh sư tỷ xoa xoa nắm tay, mắt lộ ra hung quang: “Em vậy có ý gì? Khinh thường chị phải ?”

      Tôi sợ tới mức lui về sau bước: “Sư tỷ đừng kích động nha, em và Chung Nguyên có …”

      Chị Linh khoát tay ra vẻ kiên nhẫn: “Hai người chuyện nên làm đều làm cả rồi, còn muốn có gì? Mộc Đồng à chị nghĩ em là người như vậy đó.”

      Tôi cảm thấy oan ức quá, chúng tôi làm cái khỉ gì??? Cái khỉ gì cũng chưa làm a … còn nữa, tôi làm kiểu lúc nào?

      Chị Linh tiếp tục nhìn tôi từ cao xuống: “Tóm lại, em nhận khiêu chiến hả?”

      Tôi cảm thấy chị Linh tự biên tự diễn thiệt làm người khác khó hiểu nha, tôi và Chung Nguyên có gì, nhưng ví dụ mà có a b c gì chị ta thích tự mà theo đuổi, tôi cho dù có bị người ta đào tường trộm mất cũng chỉ dám tự trách bản thân mị lực hấp dẫn bằng, mắc cái gì sồn sồn đòi tìm tôi khiêu chiến?

      Linh sư tỷ tiếp tục dùng ánh mắt sáng quắc nhìn tôi, y như thể buộc tôi ra chữ đồng ý mới bằng lòng, tôi rùng mình, cười hì hì : “Hẹn gặp lại chi” sau đó ba chân bốn cẳng chạy mất.

      Quay về kí túc xá, kể lại chuyện này cho Nhất Nhị Tứ, bọn nó đều tỏ vẻ hiểu hết, quái, thế nào mà chính tôi lại hiểu đầu cua tai nheo gì nhỉ?

      Chuyện này vẫn chưa kết thúc, ngày hôm sau, tôi nhận được điện thoại của người bạn trong hội tên Tiểu Kiệt, nàng ta thần bí hỏi tôi định so tài gì với Linh sư tỷ???

      Tôi cảm thấy như sét đánh ngang tai: “Mình có thi gì hết.”

      Tiểu Kiệt hoàn toàn chìm trong thế giới mình xây nên, cần biết tôi gì, tự thoại: “Mọi người cược coi bạn và chị Linh ai thắng, mình cũng muốn cá, nhưng chưa biết cá ai, cho mình nghe coi rốt cục hai người so tài gì?”

      Bấn loạn, tại sao gần đây thành viên của hội toàn những kẻ bình thường vậy …

      Tiểu Kiệt thấy tôi gì, còn tiếp tục: “Uhm, bọn họ đều đặt hai mươi đồng, hay là mình cũng cá hai mươi? Nhưng hội trưởng đặt những 100 đồng a ..”

      Tôi nuốt nước miếng: “Đặt … Đặt tiền?”

      Tiểu Kiệt: “Đúng, đừng bạn mới biết chứ.”

      Tôi lau mồ hôi, cái vụ này là từ chuyện hôm qua sao, hóa ra độ nhanh nhạy tin tức của hội bảo vệ môi trường còn thính hơn cả hội tin tức báo chí à, nếu để cho đám bát quái này thống trị hội tin tức, chắc là vực dậy cái hội này từ đầm lầy lên tới thiên đường quá …

      đúng, tôi lại nghĩ đâu rồi, trong lòng thầm tính kế chút, tôi hỏi: “Nè, Chị Linh giỏi nhất cái gì vậy?”

      Tiểu Kiệt suy nghĩ lúc, đáp: “Hẳn là Taekwondo, nghe là đai đen tam đẳng, phải quá đâu.”

      Taekwondo … nghe như khủng bố?

      Mặc kệ, vì tương lai tươi sáng, tôi khẽ cắn môi, : “Vậy được, mình thi Taekwondo với chị ấy.”

      Tiểu Kiệt sợ hãi than: “Bạn điên à?”

      “Nghe mình , mình điên” Tôi bình tĩnh cười “Tiểu Kiệt, bạn giúp mình đặt 200 đồng, dùng tên bạn í, đặt cho ai chắc bạn cũng biết hả?”

      Tiểu Kiệt trầm mặc lâu, rốt cục cảm thán câu: “Mộc Đồng à, bạn cũng quá vô sỉ.”

      Tôi cười gian, chỉ cần chịu thua là được tiền, chuyện tốt như vậy dễ gì ngày nào cũng gặp!

      Thế là tôi tự tin đường hoàng chủ động với chị Linh, tôi nhận lời khiêu chiến, hơn nữa còn chỉ định, ngoài Taekwondo ra thi cái khác, hai chúng tôi còn ký giấy sinh tử, mặc kệ bị thương như thế nào đều tự chịu hậu quả.

      Việc này tôi dám với Chung Nguyên, dù sao đem đổi lấy tiền cược, cũng hơi nguy hiểm, may là hội bảo vệ môi trường cũng phải lớn lắm, chả mấy người ngoài biết việc này, đến nỗi lọt vài tai ta.

      Thực ra chẳng qua tôi sợ nghe thấy trừ bớt tiền lương thôi!

      Trận đấu định vào chiều thứ 6, đúng hôm Chung Nguyên thành phố H, vì buổi giao lưu bóng đá gì đó, còn định bắt tôi làm cổ động viên nghiệp dư gì đó, ây da, nhức đầu quá, thế là bức tôi nữa ><

      Buổi chiều ba giờ, tôi đúng hẹn tới phòng tập võ, có sẵn mấy người đứng đợi.

    4. piipp

      piipp Well-Known Member

      Bài viết:
      1,619
      Được thích:
      566
      Chap 12

      Tôi tưng bừng hào khí qua lại, khởi động làm nóng, uống nước giải khát, nhìn nhìn xung quanh tính ngó chút phát ra có mấy cái mẹt quen quen.

      Nhất Nhị Tứ cũng hớn hở phấn khởi nhìn bên này, còn giơ ngón tay cái với tôi, trước đó cảnh cáo bọn nó đừng đến, dù sao cũng là cảnh tôi bị người ta vùi hoa dập liễu, có gì đẹp mà coi.

      Nhất Nhị Tứ nhìn thấy tôi, thoải mái tiến tới, Lão Đại vỗ vỗ vai tôi, rất thắm thiết: “Tao vội tới đây cổ vũ mày.”

      Tiểu Nhị: “Tao đến chụp ảnh.”

      Tứ nương: “Tao đến chờ để khiêng xác mày ra.”

      Tôi: “…”

      Trừng mắt nhìn bọn nó cái, sau đó hào hùng dũng cảm bước vào sàn đấu.

      Hội trưởng là trọng tài, giơ cái cờ , hươ qua ngoắc lại, chuẩn bị, bắt đầu.

      Chị Linh dùng ánh mắt sắc bén nhìn tôi, cả người toát ra sát khí, chị ta nhấc nhấc chân, đung đưa qua lại, nhìn giống con thỏ ghê.

      Tôi khoa tay múa chân khai triển thế võ Lý Tiểu Long, sau đó rất phong phạm đại hiệp thèm nhúc nhích gì.

      Chị Linh đột nhiên hét lớn tiếng, nhấc chân đá về phía tôi.

      Chân của chị ta còn chưa chạm tới ngực, tôi đổ vật xuống sàn, ôm ngực khóc thét lên, làm ra vẻ thống khổ tru tréo: “Sư tỷ, em thua rồi, em thua rồi còn được sao …”

      Linh sư tỷ chả hiểu thể gì nhìn tôi, hình như đoán ra tôi đóng kịch, chị ta hung ác xoay người đến đánh tôi xối xả: “Đứng lên! Chị mày còn chưa đánh đấy!”

      Tôi dính chặt lấy mặt đất lẩm nhẩm chết sống đứng dậy.

      Mọi tình đều nằm trong dự tính của tôi, nhưng mà tiếp đó, chuyện ngoài ý muốn phát sinh.

      Tứ nương hung mãnh nhà tôi đột nhiên hùng hổ xông ra, trong lúc những người khác còn chưa hiểu ra chuyện gì, nó bay lên tung ra cước, là chuẩn xác đáp xuống cằm của Linh sư tỷ.

      tiếng kêu thảm thiết vang vọng kinh thiên động địa, Linh sư tỷ bay ra xa hơn ba thước, bây giờ tới phiên chị ta khóc thét, hơn nữa còn là khóc từ trong lòng ruột khóc ra.

      Người xung quanh thấy tình hình ổn đều tiến lên.

      Tứ nương đại khái thấy chưa ghiền, nó : “Tưởng đánh nhau giỏi hả, lúc tôi đánh nhau chị còn gặm kẹo que ở xó nào đâu.” Vừa vừa nổi giận đùng đùng lên, hình như định nhảy cả hai chân lên người Linh sư tỷ, may mà Tiểu Nhị và Lão Đại giữ nó lại.

      Tôi nơm nớp lo sợ đứng lên: “Tứ Tứ, tao sao hết …”

      Đúng lúc này, trong đám người vây quanh Linh sư tỷ có người cao giọng : “ xong, chị Linh trật khớp cằm rồi!”



      Nhìn chị Linh quấn băng kín mít từ trán tới cằm, mắc cười chết mất, nhưng mà chị ta ai oán nhìn tôi … dám trừng mắt nhìn Tứ nương, xem ra nó chứng minh được thực lực của mình bằng vũ lực rồi.

      Mọi người trong hội đều cả rồi, chỉ còn tôi và Tứ nương tới nhận lỗi cùng chị ấy … thực ra là tôi cương quyết lôi Tứ nương tới, con này cứng đầu, bạo lực, đánh người ta trật cằm còn chưa ghiền. Lúc đó chị Linh nghe được mấy lời này, ánh mắt nhìn nó lập tức từ oán hận chuyển sang kính sợ.

      Tôi cầm tay chị Linh, sám hối : “Chị Linh à, em xin lỗi.”

      Chị Linh định bỏ tay tôi ra, nhưng nhìn thấy ánh mắt hung thần của Tứ nương đổi cái rẹt, nắm chặt lấy tay tôi, biểu tình biết có bao nhiêu là phức tạp.

      Tôi cảm thấy đối diện với cái biểu táo bón này của chị ta thiệt là áp lực lớn quá , cho nên dỗ dành Tứ nương “Ngoan Tứ Tứ à, hôm nay cám ơn mày, hay là … mày về trước? Có dịp mời mày ăn cơm nha …”

      “Quên , cần, quy định cũ, giúp tao lấy nước tuần” Tứ nương xong, ném ánh mắt uy hiếp cho chị Linh, xoay người rời .

      Nó vừa ngay lập tức chị Linh hồn về với xác, oai phong lẫm liệt, đáng tiếc đầu quấn vải trắng, ảnh hưởng nghiêm trọng tới hình tượng và khí chất, hơn nữa vì cằm trật khớp nên thể chuyện như bình thường, thế là … haizzzzz.

      Chị ta há mồm nhồm nhoàm gì đó, tôi suy nghĩ nửa ngày mới đoán ra nổi là: “Mộc Đồng, làm tốt lắm ha.

      Tôi vừa định thấy Chung Nguyên đột nhiên xông vào, thiếu chút nữa tôi nghĩ mình hoa mắt, bộ tên này đá banh à? Chả nhẽ chỉ là người thay thế bổ sung gì đó …

      Chị Linh vừa nhìn đến Chung Nguyên liền hô biến ra bộ dạng thỏ con oan ức, nước mắt lưng tròng, chị ta kích động nhìn Chung Nguyên, lại nhồm nhoàm gì đó: “Ngô … Đồng … Ngoạn …”

      Chung Nguyên còn mặc nguyên đồ đá banh, quả thực là từng có mặt ở sân bóng, đầu đầy mồ hôi, lôi kéo tôi nhìn từ đầu tới chân, : “Em sao chứ?”

      Tôi vô cùng cảm động, cái bệnh “biến thành người tốt nửa chừng” gần đây của làm cho tôi thấy hưởng thụ ghê, vì thế tôi lắc lắc đầu: “Ta sao”

      Linh sư tỷ vẫn dai nhách ô ô gọi: “Đông … Ngoạn …”

      Chung Nguyên nhìn nhìn chị ta, hỏi: “Là em đánh à?”

      Tôi: “ phải, Tứ nương …. , phải ngươi đá banh à? Làm sao lại quay lại?”

      Chung Nguyên: “Nghe em bị người ta đánh cho tàn phế, quay về tính nhặt xác giùm.”

      =.=!

      Tôi bất lực : “Được rồi, cám ơn ngươi.” Thằng cha này tuy luôn áp bức tôi, nhưng cũng coi như trượng nghĩa, uhm, chung có tiềm lực biến thành người tốt.

      Chung Nguyên: “Rốt cục sao lại thế này.”

      Tôi: “Này … ha ha …”

      Chung Nguyên nhìn lướt qua chị Linh “ ra ngoài .”

      “Nhưng mà chị Linh …” tôi có chút do dự, tuy rằng tôi có đối xử tốt với chị ta được, nhưng chị ta bị như vậy là do tôi, bỏ lúc này có cảm giác mình hơi bị phúc hậu.

      Chung Nguyên hai lời, kéo tôi ra ngoài, bỏ lại Linh sư tỷ mồm miệng khóc thét …



      Chung Nguyên bắt tôi ngồi ghế hành lang bệnh viện, hung ác hỏi: “Đầu gỗ, tiền dồ tốt đẹp ha, còn học đánh nhau?”

      Tôi nhức đầu, thiệt cảm thấy chuyện này ly kỳ: “Chung Nguyên, phải ngươi thành phố H sao? Thực ra vị trí dự bị cũng quan trọng lắm, ngươi nên coi tác dụng của mình …”

      Chung Nguyên tức giận : “Im! Ai dự bị? Em gặp ai mặc áo số 1 ở vị trí dự bị chưa?”

      Tôi nhìn kỹ áo , quả thực là số 1: “A, vậy à, số 1 là gì?”

      “Đương nhiên là thủ môn“ Chung Nguyên thong thả hai bước tại chỗ, sắc mặt trầm “ đúng, giờ thảo luận chuyện này, bị em làm cho loạn hết cả lên … Nè, ai cho em đánh nhau? Cái thân em thế này đánh thắng được ai?”

      Chung Nguyên hình như rất giận, tôi nghĩ nếu đem nguyên nhân thực cho nghe, chừng còn điên hơn, thế là tôi gãi gãi ót, hắc hắc cười: “Chung Nguyên hiểu lầm ta rồi, ta chỉ muốn cùng chị Linh bàn luận võ nghệ thôi, hahaha…“

      “Bàn, luận, võ, nghệ?“ Chung Nguyên nhắc lại từng chữ , nheo mắt nhìn tôi, đột nhiên tay chống tường, nghiêng thân mình sát vào mặt tôi, lạnh lùng : “Em thực nghĩ là ai cho biết chuyện gì xảy ra hả?“

      Tính sai rồi, sai toét rồi, tôi sao lại quên chứ, trong hội có rất nhiều người biết chuyện này, khả năng mới thấy ta gây họa gọi báo cho Chung Nguyên ? chừng lúc đó người nọ chưa chuyện gì xảy ra Chung Nguyên cho là tôi bị đánh tới tàn phế. Ai da, cũng biết là lo cho mình hay là lo mình mang phiền phức đến cho đây. Nếu lo lắng bây giờ nhìn thấy tôi nguyên vẹn phải yên tâm mới đúng? Điên tiết, lại còn giận dữ, chắc là tôi mang phiền phức đến cho đây, tại chị Linh bị ngược, rất là buồn phiền chăng? Ách, vẫn đúng, mắc cái gì tôi gây họa lại mang phiền tới cho ? có phải người giám hộ tôi đâu chứ?

      Phiền quá , càng nghĩ càng loạn, thèm nghĩ nữa, trực tiếp nặn ra nụ cười nịnh nọt, : “Thực xin lỗi a, Chung sư huynh, ta thực có cố ý đem ngươi ra đánh cược với chị Linh“.

      “Cược? Lấy ra cược?“ Chung Nguyên chuyện mà kèm theo cả khí lạnh, bệnh viện khí trầm trọng, thêm nữa thiệt làm người khác sởn da gà.

      Tôi chỉ cúi đầu dám nhìn , đột nhiên phát trong lời của Chung Nguyên hẳn là chưa biết gì, thiệt tình chính mình khai tuột …

      “Đầu gỗ, nếu em , tháng sau có lương, cần khiêu chiến nhẫn nại của .”

      Tôi đột nhiên kích động túm lấy cánh tay , hai mắt đẫm lệ thuật lại tình từ đầu tới cuối, xong còn thòng thêm câu: “Chung sư huynh ơi, ta cái gì cũng rồi, đừng trừ lương được ?“

      Chung Nguyên biểu tình bất định, u, nghe xong câu chuyện thảm thiết của tôi, bỏ tay tôi ra, qua lại rất mạnh lối , giận kiềm được: “Hay, làm tốt lắm, lấy ra cược, còn đánh nhau với đai đen tam đẳng, em chính là nghĩ muốn thua để bán chứ gì?”

      Tôi ủy khuất nhìn , đáp: “Dù sao ngươi phải của ta, thua hay thua cũng thế.”

      “Được rồi, phải của em, PHẢI CỦA EM” Chung Nguyên thào lặp lại, tự dưng hung tợn trợn mắt nhìn tôi: “ đúng chính xác phải của em, nhưng, EM LÀ CỦA !”

    5. piipp

      piipp Well-Known Member

      Bài viết:
      1,619
      Được thích:
      566
      Chap 13

      Chung Nguyên : “ chính xác phải của em, nhưng EM LÀ CỦA

      Ách … ách ách?

      Chung Nguyên xoa xoa tóc, hung ác tiếp: “Em đừng quên, em ký khế ước bán mình 15 tháng nha.”

      Bấn chết , cái đó phải bán mình, cái đó gọi là quan hệ làm thuê được … trong lòng tôi rất bất bình, nhưng nhìn Chung Nguyên nổi cơn trước mắt lại dám tỏ ra ngỗ nghịch, trừ tiền lương, đáng sợ lắm nha!

      Chung Nguyên vẫn tiếp tục phát tiết lúc nữa, tôi chỉ dám thành kính nhìn , mặt viết : “Ta sai rồi, ngươi cho ta cơ hội sửa chữa được ?”, tên nhóc này hóa ra lại thích ngon ngọt, cuối cùng cũng làm gì tôi nữa, chỉ hung dữ mắng mỏ tôi chút rồi kết luận: “Tóm lại, em làm sai phải chịu phạt.”

      Chết bầm, biết thằng cha này bỏ qua cho mình mà, sao làm người lại có thể mọn được như nhỉ?

      Tôi lo lắng đề phòng hỏi: “Vậy ngươi tính phạt như thế nào?” đừng có trừ tiền lương a …

      Chung Nguyên vuốt cằm, suy nghĩ lát, : “Trừ tiền lương?” lòng tôi tự nhiên nặng như đeo đá.

      “Em chắc chắn là thích rồi” liếc mắt nhìn tôi cái “Như vậy , khế ước bán mình của em cộng thêm tháng nữa.”

      Nước mắt lặng lẽ giọt trong tim, đối với tôi, tự do bây giờ chỉ còn là mây bay … bay bay… còn nữa, cái đó phải khế bán mình gì hết!



      Hôm sau là chủ nhật, Chung Nguyên có trận bóng bên thành phố N, lấy lí do “tránh cho em gây chuyện thị phi” chút do dự mạnh mẽ lôi tôi thành phố N làm cổ động viên nghiệp dư cho .

      Đại khái đối với người Trung Quốc mà , bóng đá là môn thể thao hấp dẫn mấy, ở rất nhiều địa phương, đá bóng so với bóng rổ thấp hơn rất nhiều, ví dụ như ở thành phố B trận bóng rổ có thể khiến toàn bộ người quan tâm chú ý, còn trận bóng đá tại thành phố này lại chẳng có mấy ai ngó tới. Chung Nguyên mới chỉ là dự bị be bé trong đội bóng rổ của học viện quản lý khiến cho quanh cảnh hữu tình, thế nhưng dưới thân phận đội trưởng đội bóng đá thành phố B lại có hào quang lắm, trừ vài ánh mắt đắm đuối của số nàng mê trai, đối với hồ sơ của nắm như lòng bàn tay thôi.

      Thực ra giáo ban đối với đội bóng đá giống như mẹ kế đối xử với con ghẻ vậy, ngay cả đội cổ động chuyên nghiệp cũng cho lập, tới tuyên truyền thanh thế gì đó càng xa vời.

      chung tôi nhiều như vậy chẳng qua chỉ là muốn , hình như tôi là cổ động viên duy nhất được tán thành phải …

      Trường học coi như cũng còn có lương tâm, thuê hẳn xe đưa chúng tôi thành phố N, tôi trở thành sinh vật giống cái duy nhất xe, bị thiên hạ bu quanh dòm ngó, trong đó còn có mấy ánh mắt bại hoại ý hiểu là: “Biết thế ta cũng đem theo bạn .”

      Tôi rối bời, giọng giải thích: “Em phải bạn .”

      Chung Nguyên lúc này ngồi tựa vào ghế nhắm mắt dưỡng thần, thuận miệng : “Tỉnh táo chút , em có bọn họ cũng tin.”

      Và thế là mọi người lại cùng nở nụ cười mờ ám.

      Tôi cúi đầu, biết cái gì cho phải, là tôi bị dọa tới nỗi ra ảo giác, cảm giác như đám quạ đen bay ào ào qua đầu.

      Tuy rằng rất khinh bỉ Chung Nguyên, nhưng tôi cũng bội phục bình tĩnh của ghê, chỉ có thể lắc đầu cảm thán, da mặt dày cũng có điểm lợi ích.



      Sân bóng thành phố N mặt cỏ rất đẹp, muốn nằm đó lăn lăn mấy vòng, đương nhiên làm cổ động viên tôi chỉ được chạy vòng ngoài thôi, người xem xung quanh sân rất vắng vẻ, nhưng làm tôi giật mình là có số người chạy từ thành phố B tới để cổ động cho đội bóng, đáng kính à!

      Trận đấu nhanh chóng bắt đầu! Là cổ động viên được đóng dấu duy nhất của đội, tôi bị phái giúp mọi người làm này nọ, loạn.

      Tôi hiểu gì bóng đá cả, chung chỉ là quần chúng ngồi coi ngơ ngác thôi, nhưng đại khái cũng đoán ra tình hình chút.

      Hiệp 1 đội thành phố B đá rất thuận lợi, tạm thời dẫn 2 – 0. hiệp 2 huấn luyện đội thành phố N có điều chỉnh đội hình, năng lực tăng cao thấy , vài lần thiếu chút nữa là thành bàn. Vừa hay là tên Chung Nguyên thoạt nhìn mặt mày giống y như làm từ bã đậu, tới lúc cần cũng phát huy tác dụng, chụp banh quả nào quả nấy cũng ngon, tôi nhìn số 10 bên đội thành phố N, ánh mắt như muốn ăn thịt Chung Nguyên … bóng đá thiệt là môn thể thao bạo lực a!!!

      giờ số 10 kia dẫn banh, vài người bên đội B chạy lên đeo bám , cái tên số 10 bạo lực liền tung người sút trực tiếp vào cầu môn.

      Bóng theo đường cong bay về phía khung thành, Chung Nguyên nhảy lên giơ hai tay ra chặn lại, mắt nhìn thấy bóng bay thẳng vào lòng , ai ngờ lúc giảm tốc, quỹ đạo của nó thay đổi, chếch hẳn xuống dưới …

      Sau trận banh này mới nghe bọn họ giải thích, gọi là cái gì mà bóng xoáy, bởi vì banh được đá ra lúc đầu giống như hướng tự quay của trái đất, quỹ đạo méo mó vặn vẹo gì đó, tôi nghe thực ra chỗ hiểu chỗ .

      Lại quay về tại, cái “bóng xoáy” kia tuy đụng vào tay Chung Nguyên, nhưng vẫn bị chạm tới, chỉ là hy sinh lớn lao quá … bóng đá vốn công bằng mà, nó liền đánh vào điểm yếu của Chung Nguyên …

      Chính xác là tôi có nhìn nhầm, trái bóng mang theo lực cực lớn, ghé thăm em quan trọng của ….

      Chung Nguyên té lăn đất, sắc mặt trắng bệnh, nhưng vẫn ôm chặt “hung khí” trong tay …

      Tôi … Ahhh, riêng gì tôi, mọi người có mặt bao gồm cả trọng tài đều há miệng nhìn .

      Quả nhiên trong loạn có loạn, thế giớ này nhiều màu sắc, tôi ngẩng đầu nhìn mây bay, đột nhiên thấy ông trời đối đãi với tôi là tốt à …



      Chung Nguyên được thay ra, cố hết sức tới cạnh tôi, ngồi xuống, tôi nhìn vẻ mặt trắng bệch của cùng với mồ hôi ngừng tuôn ra, tỏ vẻ tốt bụng hỏi: “Ngươi có khỏe ?”

      Chung Nguyên vặn mở chai nước khoáng, lắc lắc đầu: “ sao” xong liền ngửa đầu uống nước.

      Tôi thấy thế liền an ủi : “Thực ra lục căn thanh tịnh cũng có gì xấu.”

      Phụt –

      Chung Nguyên giống như cái thùng phun, toàn bộ nước đều phun ra, còn đẹp đẽ văng người , nắm chai nước khoáng, cúi đầu ho khan dữ dội, gân xanh trán đều ra.

      Tôi ý thức được mình lỡ lời, cuống quýt đứng dậy trước mặt , lấy khăn tay ra lau giùm.

      Chung Nguyên ngẩng đầu cười như cười nhìn tôi: “Lục căn thanh tịnh?”

      “Ha ha, ha ha ha …” phải là đùa chút sao, Chung Nguyên ngươi phối hợp chút chết à =.=

      Chung Nguyên để yên cho tôi lau nước người , nhếch miệng gian tà nhìn tôi: “ lục căn có thanh tịnh hay , em có thể thử chút.”

      Chết mất thôi, tôi vốn nghĩ Chung Nguyên hay chuyện thâm hiểm ác độc, hôm nay mới phát , hóa ra còn có khí chất lưu manh nữa …

      Đáng lẽ lúc kinh ngạc tôi có thể nhân cơ hội cười nhạo , ai dè còn bị diễn ngược lại, lắc đầu cảm thán, thế giới của tôi mãi mãi là bi thương ư.

      Tôi vừa đứng thẳng dậy định chuyện gì đó để gỡ lại mặt mũi, liền thấy Chung Nguyên biến sắc: “Cẩn thận!” vừa vừa túm lấy cánh tay tôi, kéo mạnh xuống, tôi liền oanh liệt ngã vào người .

      Trái bóng bay qua bên , rơi xuống cạnh lưới sắt cách đó xa.

      May mà Chung Nguyên phản ứng nhanh, nếu chịu trận chính là tôi rồi.

      Lúc này tôi và Chung Nguyên song song té mặt đất, toàn thân tôi đè lên người , Chung Nguyên nằm mặt đất, nheo mắt nhìn tôi, sao mắt vừa đen lại sáng thế kia, đáng ganh tị.

      Tôi giật mình, sau đó phát chuyện xấu hổ ><

      Chung Nguyên, , giống như … cứng …

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :