1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Ngươi không vào địa ngục thì ai vào địa ngục - Tửu Tiểu Thất (62 chương + 1 PN)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. piipp

      piipp Well-Known Member

      Bài viết:
      1,619
      Được thích:
      566
      Chap 57

      Vì muốn dành bất ngờ cho ông của Chung Nguyên, tôi và quyết định im thin thít lặn khỏi thành phố B và trồi lên ở Thượng Hải.

      Nghe ông của rửa tay gác kiếm, thành công viên mãn lui về ở , tại ở trong khu nhà an hưởng tuổi già, cả ngày chơi bời lêu lổng, có việc gì cùng mấy ông cụ hàng xóm đấu võ mồm hoặc chơi cờ, hoặc ngồi tâng bốc con ông thế này con tôi thế kia, cháu tôi giỏi giang ra sao, chung là cuộc sống nhàn nhã tự tại. Cái gọi là cư an nhàn chính là như thế.

      Lúc tôi và Chung Nguyên tới được chỗ ông chẳng khéo tí nào, ông lại ra ngoài mất rồi, trong nhà chỉ còn bác chuyên trách ăn uống cho ông, thấy Chung Nguyên gọi bà là Bác Dương. Bác Dương , ông với bác Dương trai sang Lương Đình gần đó chơi cờ rồi, hôm nay ông cụ muốn tìm Lão Triệu báo thù.

      Chung Nguyên day day trán, bất đắc dĩ : “Ân oán giữa ông với lão Triệu còn chưa xong nữa à?”

      Bác Dương vừa nắm tay tôi vừa cười : “Chấm dứt cái gì nổi. Hôm nay ông thắng tôi thua, ngày mai tôi thắng ông thua, loạn cả lên. Mấy ngày trước ông tức lên mới hất ngã cái bình hoa từ thời Càn Long, sau đó hối hận mãi, sau cùng bác trai phải cho ông cành mẫu đơn Vạn Lịch mới chiết, lúc đó mới chịu yên tĩnh đó.”

      Tôi rụt cổ lại, ông cụ nhà này coi bộ tính khí thất thường a.

      Bác Dương thấy thế, cười : “Cháu đừng sợ, ông cụ tuy nóng tính nhưng thích mắng chửi người, ngoại trừ luôn mắng thiếu gia về nhà thăm ông thôi.”

      Chung Nguyên: “…”

      Bác Dương chuyện với chúng tôi lúc, sau đó ra ngoài mua đồ ăn. Tôi và Chung Nguyên ngồi nhà đợi lúc thấy nhàm chán, quyết định ra ngoài tìm ông.

      Chung Nguyên theo lời bác Dương tới Lương Đình thấy đám ông cụ bô lão vây quanh bàn cờ vua, nhưng nhìn thấy Chung gia gia trong truyền thuyết đâu. Vừa hỏi tới mới biết được, hóa ra Chung gia gia thua cờ, dắt bác Dương trai kiếm chỗ xả tức rồi. ông cụ ngẩng đầu nhìn Chung Nguyên cười tủm tỉm, trung trực : “Ông của cháu càng ngày càng xuống tay nha, mới chưa tới nửa giờ thua.”

      Phòng chừng đây chính là Lão Triệu a, lúc này ông cụ Triệu nắm quân xe, uy phong lẫm lẫm tiến lên ăn quân pháo của đối phương. Tôi đối với vị cao thủ này rất tò mò, cho nên lôi kéo Chung Nguyên đứng lại xem thế cục trận cờ. Chỉ thấy quân cờ đen của ông Triệu chiếm ưu thế rất lớn, hai xe pháo ngựa, đều nằm giữa doanh trận của đối phương như hổ rình mồi, so sánh khu dưới phe cờ đỏ coi bộ thảm, vừa bị ăn mất pháo, tại chỉ còn lại đúng xe hai mã, mà con xe kia còn bị vây hãm, qua được sông.

      Ông cụ cầm quân cờ đỏ vẫn nhìn chằm chằm bàn cờ nhúc nhích, khí nhất thời có chút nguy cấp khẩn trương.

      Chung Nguyên đối với vụ này chả có hứng thú gì, chỉ cười : “Cụ Triệu, ông càng ngày càng oai phong a.”

      Lão Triệu nghe xong ngửa mặt lên trời cười to, có vẻ kiêu hãnh.

      Tôi nhìn kĩ trận cờ, trong lúc liền nhéo nhéo tay , vụng trộm : “Cờ này khả năng thắng của phe đỏ còn hơn phe đen nữa á.”

      Ai ngờ ông cụ Triệu những tính nổ bom mà thính lực cũng tốt quá thể, ông giận tái mặt, mất hứng nhìn tôi: “Nhóc, cái gì đấy?”

      “Cháu … Ak …” Tôi kéo Chung Nguyên, định lui lại.

      Nhưng tôi mới hai bước bị ông Triệu kêu dừng lại: “Cháu lại đây, ông muốn xem xem phe đỏ thắng ở chỗ quái nào.”

      Tôi được ở lại xong, thiệt hối hận cái tội dại mồm.

      Chung Nguyên kéo tay tôi, cười cười với lão Triệu, : “Cụ Triệu à, vợ cháu trẻ tuổi hiểu chuyện, ông đừng so đó với ấy.”

      Ai ngờ cụ bô lão này lại nhướn mày, nghiêm trang : “Ông so đó gì với nó, chỉ là ông muốn biết phe đỏ thắng được chỗ nào.”

      Lúc này ông cụ cầm quân cờ đỏ cũng đứng lên, rời khỏi chỗ, sau đó cười nhìn tôi: “ trẻ, đừng sợ, lại đây , ông cũng muốn nhìn xem cách thắng của phe đỏ.”

      Tôi chỉ đành ngoan ngoãn lết qua, cũng dám ngồi, chỉ là chỉ vào bàn cờ, : “Phe đen mặc dù cơ nhưng lại chưa thành thế, phe đỏ còn xe hai sĩ trấn thủ phía sau, còn có thể tạm chống đỡ thời gian.”

      Ông Triệu nghe xong, khinh thường cười : “Cái gì mà chống đỡ thời gian? Sau thời gian sao? Còn phải là bị ta ăn luôn sao?”

      Tôi lắc đầu đáp: “ thế được đâu, phe đỏ chỉ cần hai nước mã là có thể ép phe đen vào tử lộ.”

      Bên cạnh có người nghi ngờ hỏi: “Hai nước mã làm sao mạnh bằng hai nước xe tiến công? Hơn nữa chỉ còn mỗi pháo.”

      Tôi lại lắc đầu: “ phải, chơi cờ thường có câu ‘Trước trận xe pháo, tứ phương hoành hành, trước làm gương, oai phong lẫm liệt”, có thể thấy được tiềm lực của mã rất lớn, hơn nữa phối hợp hai nước mã, vừa công vừa thủ, có thể đánh cũng có thể lùi. Nhìn lại thế cục, bên đen khu sau còn hai tượng nhất sĩ, ngay cả cái có thể ngăn vó ngựa cũng có, điều này làm cho song mã của quân đỏ càng phát huy gian lớn hơn nữa. Quay lại nhìn khu sau của quân đỏ, bên đen tuy rằng áp trận, nhưng gian chật hẹp, ngựa tung vó nổi, cơ hồ vô dụng, có hai xe ở đó nhưng lại bị xe của quân đỏ cản, pháo cũng trở nên vô dụng thôi. Bởi vậy, quân hữu dụng duy nhất chỉ còn hai con xe, còn lại pháo đều bị chính quân mình hoặc quân đối phương cản trở. Xét về công thủ, quân đỏ muốn công có song mã, muốn thủ có xe hai sĩ, chơi cờ cũng lại có câu “Hai xe đánh lại hai sĩ thủ”, có thể thấy được thế thủ của phe đỏ rất mạnh. Phe đen tiền phương thế, hậu phương hư , so ra nguy hiểm hơn phe đỏ nhiều.”

      Tôi vừa xong, bốn bế đều im lặng ai gì. Tôi nhất thời chột dạ, cảm thấy chính mình làm liều. Cờ vua, ngắn ngắn, sâu sâu, chút tài mọn này của tôi ở đây sao, dù sao tôi là người trẻ, người ta so đo gì, nhưng lỡ mà ông của Chung Nguyên biết …

      Tôi vừa toát mồ hôi vừa nghĩ thầm, ông của ấy vì thế mà ghét bỏ tôi chứ …

      Chung Nguyên vỗ vai tôi, thấp giọng hỏi: “Em học cái này ở đâu vậy?”

      Tôi nhìn chằm chằm bàn cờ, đáp: “Ba em dạy.”

      Ba rất thích cờ vua, nhà lại chỉ có hai người, cho nên ba thường xuyên ép tôi cùng ông luận cờ, đương nhiên mỗi lần đấu đều là tôi kết thúc trong thua cuộc, chỉ có lần duy nhất thắng, là do tôi cầm trộm quân của ba. Sau đó ba tôi cảm thấy đồng ý, xe ngựa pháo dí tôi trối chết …

      Lúc này, cụ Triệu trầm mặc lúc, hỏi: “Theo như cháu , bên đen chắc chắn phải chết?”

      “Làm sao tới nỗi, thế công bên đen mạnh, chỉ cần tốc chiến tốc thắng kết quả khả quan.”

      “Lý luận suông.” Lão Triệu ngữ khí nghe bình thường, nhưng xem ra giấu được lo lắng.

      “Đúng a, cháu chỉ hươu vượn thôi.” Tôi vừa cười trừ vừa kéo Chung Nguyên cố gắng bỏ trốn.

      Nhưng lại bị lão Triệu tính tình cổ quái gọi lại, ông cầm quân cờ gõ lên bàn cờ, : “Giúp ông đánh hết ván này, thắng cho về.”

      Tôi thở dài, ngồi xuống. Chơi cờ thôi mà, thắng thua làm sao trước được, thiệt tình nãy giờ tôi chỉ ba lăng nhăng thôi hà, dù sao ngoại trừ ba tôi và máy tính ra, tôi chưa từng đấu cờ với người khác, mà làm gì có sách dạy cờ hay tục ngữ cờ gì, đều do ba tôi hun đúc lại bắt tôi nhớ kĩ. Đầu óc tôi vốn ngốc, chẳng có thâm căn mấy, ngoại trừ trí nhớ khá ra, trong đầu nhớ rất nhiều kinh nghiệm kì phổ, còn lại chẳng có ưu thế chi.

      May mà vận khí tốt, trong thế trận cụ Triệu hơn cơ, tôi thành công dọn bẫy đưa ông vào đường cùng.

      Cụ Triệu cuối cùng vươn thẳng người, rầu rĩ : “Ông thua, nhóc này, tay cờ khá lắm.”

      “Đâu có ạ, là cháu đầu cơ trục lợi thôi.” Trước mặt người lớn, là trẻ con nên tỏ ra kiêu ngạo, ba tôi luôn dạy như thế.

      Đúng lúc này trận cười cực kì sảng khoái vang lên, làm tôi giật mình thiếu điều té ghế. Người cười ha ha lúc, : “ thể tưởng tượng được nha, Lão Triệu ngươi cũng có hôm nay, hahahahah, ngươi lại thua đứa nhóc, về sau còn mặt mũi nào gặp ai!”

      Tôi bấn loạn quay đầu nhìn lại, chỉ thấy người ông lão tóc hoa râm, sắc mặt hồng nhuận, đứng sau ông còn người trung niên nữa, cũng nhìn chúng tôi, thần sắc có vẻ …. Ây chà, vui mừng?

      Cụ Triệu tức giận : “Ngươi mà thử, ta tin ngươi có thể thắng nó.”

      Ông lão kia kiêu ngạo cười to, : “Nó là cháu dâu của ta, ta muốn nó thua nó nhất định thua.”

      Quần chúng vây xem: “….” [No comment Chung gia gia nha!]

    2. piipp

      piipp Well-Known Member

      Bài viết:
      1,619
      Được thích:
      566
      Chap 58

      Trước khi tới Thượng Hải, tôi rất nhiều lần thử tưởng tượng ông nội của Chung Nguyên trông như thế nào, nhưng ngờ tới … Ây chà, rất phong cách nha …

      Bởi vì thua cờ, ông dắt bác Dương trai ra ngoài tản bộ xả tức, sau đó lúc quay về vừa lúc chứng kiến cảnh tôi thắng Lão Triệu, thế là ông cụ nhảy nhót vui mừng châm chọt lão Triệu hồi, lại còn đem ba phương diện chơi cờ, cháu trai, cháu dâu ra so sánh với Lão Triệu, cuối cùng rút ra kết luận: Lão Triệu, ngươi ngoan ngoãn chịu thua dưới chân ta , ha ha ha …

      Đáng thương ghê, cháu trai của lão Triệu năm nay mới 10 tuổi ><

      Sau đó ông thần liền uy phong lẫm lẫm dẫn tôi với Chung Nguyên về nhà.

      Về tới nhà bác Dương nấu cơm, dưới tác động của mấy bộ phim tình cảm sướt mướt, tôi cảm thấy lúc này tôi tất yếu phải tham gia giúp đỡ làm thức ăn, từ đó chứng minh mình là hình mẫu của vợ hiền mẹ đảm. Nhưng Chung gia gia nghiêm khắc từ chối cầu của tôi, cuối cùng tôi cung kinh dâng cho ông ly trà, xem như chào hỏi ra mắt.

      Sau khi ông tiếp nhận trà của tôi, cười haha lấy từ trong ngăn kéo ra cái vòng tay màu xanh mượt mà cho tôi, tôi trịnh trọng nhận lấy. Sau này mới biết được, cái vòng phỉ thúy đó còn lớn hơn tôi 1000 tuổi.

      Ăn xong cơm tối, mấy người cùng nhau ngồi chuyện phiếm. tôi phát ra Chung gia gia là người rất thích , cơ bản mọi người cùng ngồi với nhau, mình ông , tôi ở bên cạnh lễ phép phụ họa, bác Dương trai và bác Dương hai người thỉnh thoảng cũng góp đôi câu, còn Chung Nguyên hai mắt dán chặt vào màn hình tivi, hề phối hợp tẹo nào.

      Tôi thầm hỏi: “Sao để ý tới ông?”

      Chung Nguyên đáp: “Em cứ thử nghe mấy chuyện này hai mươi năm liền là biết.”

      Lúc này Chung gia gia kích động ôm cái bình hoa mẫu đơn đặt lên bàn trà, cho tôi xem công nuôi dưỡng chăm cây của ông. Lúc ông buông cái bình xuống hình như rất dùng sức, đồ sứ đồ thủy tinh để bàn trà rung lên phát ra những tiếng kêu thanh thúy. Bác Dương thấy thế vội vàng : “Lão gia tay thôi, mấy đồ này còn đáng giá hơn khúc cây kia của ông nha.”

      Tôi khó hiểu, hỏi: “Cái này quý giá thế nào?”

      Bác Dương cười : “Đây là từ thời nhà Tống.”

      Tôi hoảng sợ, lập tức nhìn mấy đồ vật này bằng ánh mắt kính sợ.

      Bác Dương lại vụng trộm với tôi: “Cháu à, đừng để ý làm gì, cả nhà của lão gia toàn là đồ cổ thôi, chúng ta ăn cơm lúc nãy là bằng bát Minh triều, bình gốm to đứng cạnh tivi kia là từ đời Đường, lão gia bình thường uống trà hay dùng chén hoa sen từ thời nhà Tống, còn cái trong tay cháu là quà tiến cống của phiên bang từ thời Minh …”

      Tuy rằng tôi nhất gan, nhưng sợ quá mức rồi cũng thành thản nhiên. Dù sao ông cụ cũng là phú ông, tàng trữ đầu cơ đồ cổ này kia cũng coi như bình thường. Chỉ có điều tôi hiểu là, nhiều đồ cổ như thế mà lại để lung tung khắp nhà, sợ lỡ tay làm bể a? Cho dù người trong nhà cẩn thận, làm vỡ, nhưng nếu có trộm làm sao?

      Tôi đem nghi vấn trong lòng này cho bác Dương, bác bèn phất tay, thập phần tự tin : “Yên tâm, chỉ cần tên trộm bị bệnh tâm thần, chắc chắn chẳng hơi đâu vác cái bình to tướng đời Đường cạnh cái tivi kia đâu.”

      Ak, cũng phải ha …

      Sau đó, bác Dương liền hào hứng kể lại cho tôi vụ trộm từng xảy ra trong nhà. Ngày đó có tên trộm vô cùng chuyên nghiệp ghé qua, lưu loát vào, phá sạch cái tủ sắt trong phòng Chung gia gia, nhưng đến khi nhìn thấy được thứ nằm trong tủ sắt, tên trộm đáng thương phát điên tại chỗ.

      Thứ duy nhất có trong cái tủ sắt đó, chính là bức ảnh, ảnh chụp lão Triệu bị chó cắn. nghe Chung gia gia mỗi tối trước khi ngủ đều lấy tấm ảnh này ra ngắm lần, cười mới ngủ.

      Lại tên trộm kia tức giận tê tái xé mất bức ảnh, sau đó hùng hổ tung cửa bỏ , vừa đúng lúc bác Dương mua đồ ăn về, chỉ cần vài đòn tung ra hạ gục tên trộm ngu ngốc này.

      … Nghe đồn bác Dương trai là quán quân võ thuật, còn bác người hâm mộ mà theo ông cả đời.

      Lúc Chung gia gia trở về nhà, tên trộm bị đưa tới sở cảnh sát, nhưng lão gia vẫn rất tức giận, bởi vì hạng mục giải trí mỗi đêm của ông còn nữa. Ông tức giận tới nỗi hô hào đội ngũ luật sư đòi khởi tố tên trộm kia, còn tuyên bố muốn tìm sát thủ để “xử đẹp” , cuối cùng nhờ bác Dương trai giúp ông rửa được tấm hình lão Triệu bị chó cắn khác, việc này mới lắng xuống được.

      Nghe hết câu chuyện xưa này, lòng tôi khỏi cảm thán, nhìn ông cụ Triệu đâu đến nỗi xấu, sao mà lắm chó cắn thế …



      Trong mấy ngày ở tại nhà của Chung gia gia, tôi và Chung Nguyên đều rất bận rộn. Chung Nguyên bị mấy cuộc gọi của chàng trai xấu số cầu cứu cách nào thoát khỏi bạo lực, còn bạo lực lại thỉnh giáo cách nào để chế phục được chàng trai xấu số. Tôi bị Chung gia gia lôi ngắm hoa, chơi cờ, đá dế, đại khái là được giáo dục đủ loại hạng mục ăn chơi lêu lổng.

      ngày kia, Chung gia gia kéo tôi lên sân thượng thưởng thức chim họa mi ông mới mua được, Chung Nguyên ở trong phòng khách dạy Sử Vân Hành cách mê hoặc người qua đường Ất.

      Chung gia gia vừa cho chim ăn vừa thần bí hề hề với tôi: “Nha đầu, ra trước đây Chung Nguyên hay nhắc tới cháu rồi.”

      “Ah, thế ạ?” Tôi hơi ngượng “ ấy gì ạ?”

      Chung gia gia thở phì phì : “Nó , nếu ông tiếp nhận cháu, nó đem toàn bộ đổ cổ mấy trăm năm trong nhà bán, mặt khác đem những chuyện kinh dị của ông hết cho lão Triệu!”

      Ak, chiêu này hơi độc.

      Bây giờ tôi hiểu vì sao Chung gia gia lại dễ dàng chấp nhận tôi.

      Chung gia gia hình như nhìn thấu tôi nghĩ gì, ông khoát tay, : “Cháu đừng nghĩ nhiều, mặc dù ông già, nhưng ông phải người hà khắc, con cháu đều tự có phúc riêng của nó, nào giờ ông muốn nhúng tay vào, huống hồ gì đứa nhóc như cháu ông rất thích.”

      Khụ khụ, ông làm tôi xấu hổ quá mà, ngại quá …

      Lúc này ông lại thêm câu: “Đương nhiên, thằng nhóc xấu xa Chung Nguyên tuy là hư, nhưng mắt nhìn khẳng định sai.”

      … cái này có tính là khen thằng nhóc xấu xa ? Cứ cho là phải !

      Tiếp theo, Chung gia gia từ bỏ hình tượng Lão Ngoan Đồng, vô cùng nghiêm túc cảm thán tiếng, : “Cháu dâu à, thực ra ông có việc muốn nhờ cháu.”

      “Dạ, cái gì vậy ông?” Tôi bị bộ dạng của ông làm cho hồi hộp quá.

      “Chung Nguyên, thằng bé này, rất thông minh, nhưng có điểm hơi quá.”

      “Nghĩa là sao ạ?” Tôi , thông minh tốt sao, tôi luôn ước mình thông minh ra thêm tí nữa đây này.

      “Có số việc người thường dễ dàng bị dẫn dụ, nhưng thằng nhóc này hễ nghĩ là nghĩ rất ràng, làm cho nó nhìn thấu được việc, cũng dễ dàng làm cho cách nhìn nhận vấn đề của nó luôn xuất phát từ góc độ lợi ích. Người như thế rất hợp để kinh doanh, nhưng phàm là người như vậy, đại đa số đều trở nên ích kỉ lạnh lùng, để ý cảm nhận của người khác. Tuy rằng buôn gian bán dối, nhưng nếu nghiêm trọng, ông sợ là nó có lúc phân thị phi, vì đạt mục đích mà từ thủ đoạn. Nhìn theo khía cạnh này càng thông minh càng nguy hiểm. Hơn nữa thằng nhóc xấu xa này, trời sinh ra tính tình cần gì ai, chỉ sợ càng dễ dàng lầm đường lạc lối.”

      Tôi mù mịt gật đầu, có chỗ hiểu chỗ . Những lời này của Chung gia gia, ý tứ tôi hiểu, nhưng rốt cục là ông muốn với mục đích gì?

      Chung gia gia đột nhiên hưng phấn nhìn tôi, trong giọng có chút kích động: “Bây giờ tốt rồi, tên nhóc này rốt cục bị uy hiếp.”

      Tôi: “Ak,…”

      Chung gia gia: “Bé ngoan, ông nhìn là thấy, Chung Nguyên tuy cố chấp, nhưng lời cháu khẳng định nó có thể nghe vào. Ông chỉ hi vọng khi nào nó sắp lầm đường lạc lối, cháu hãy kéo nó lại, đừng đề cho nó làm nguy hại cho xã hội, nếu nó nghe cháu cứ khóc hai quậy ba thắt cổ, lấy con ra bức nó, sợ nó nghe lời.”

      Tôi: “…”

      Chung gia gia: “Đương nhiên, đóng kịch thôi là được rồi, đừng có chết nha.”

      Tôi: “…”



      Tối hôm đó ăn xong cơm, tôi và Chung Nguyên dắt tay nhau tản bộ trong khu nhà, tôi cẩn thận với : “Hôm nay ông của tìm em chuyện.”

      Chung Nguyên dừng chân, nhíu mày: “Ông của ?”

      “Được rồi, ông chúng ta.”

      Chung Nguyên vừa lòng gật đầu, kéo tay tôi tiếp tục .

      Tôi lại hỏi: “ tò mò ông gì với em à?”

      Chung Nguyên ngay cả mí mắt cũng chả buồn nhếch lên, đáp: “Đơn giản là sợ nguy hại xã hội chứ gì.”

      Tôi: “…”

      Chung Nguyên, phải trộm xem lời kịch bản của ông chứ hả …

    3. piipp

      piipp Well-Known Member

      Bài viết:
      1,619
      Được thích:
      566
      Chap 59

      Lúc ba mẹ của Chung Nguyên tới Thượng Hải là lúc Sử Vân Hành nổi điên truy đuổi người qua đường Ất, còn biểu của tôi cũng coi là tốt, có thể thấy bọn họ khá vừa lòng với tôi.

      Ngày hôm sau, mẹ Chung lôi kéo tôi, cực kì nhiệt tình : “Yên tâm , con ta gian trá như thế, nhất định để cháu bị ủy khuất bao giờ đâu.”, xem như là tán thành cho tôi .

      Mặc dù hơi bấn loạn tí, nhưng cuối cùng tôi cũng yên lòng.



      Thời gian qua thực nhanh, trong nháy mắt tới lúc tôi tốt nghiệp.

      Tôi tìm được tạp chí du lịch ở thành phố B, làm nghề nhiếp ảnh, tiền lương tuy cao nhưng có thể làm việc mình thích, hơn nữa có thế nhân dịp chụp ảnh mà được du lịch ngắm cảnh khắp nơi, chơi cho .

      Sau buổi lễ tốt nghiệp, tôi mặc áo cử nhân rộng thùng thình, cùng Nhất Nhị Tứ cười cười ra khỏi hội trường làm lễ. Mới vừa ra khỏi nhận được điện thoại của Chung Nguyên, hỏi nhóm bọn tôi ở đâu, còn bắt chúng tôi đứng yên tại chỗ nhúc nhích.

      Nhất Nhị Tam Tứ đều thấy rất quái, nhưng vẫn thành thành đứng tại chỗ chờ bọn họ.

      lát sau, Chung Nguyên, người qua đường Giáp, Lục Tử Kiện ba người hăng hái chạy tới, mỗi người trong tay đều cầm bó hoa cưới rất to.

      Cả ba người này ai cũng đều rất đẹp trai, tuy rằng cách thức đẹp trai giống nhau, mỗi người bó hoa, nhanh chóng thu hút chú ý của người đường, mấy nữ sinh bình tĩnh còn hét ầm lên.

      Tôi ngơ ngác nhìn bọn họ, tựa hồ như biết bọn họ vì cái gì mà đến, nhưng lại nhất thời rất hồi hộp. Nhìn Tiểu Nhị và Tứ nương, coi bộ cũng thần hồn lạc phách giống tôi rồi, chỉ có mỗi Lão Đại, vẻ mặt vừa hâm mộ vừa ghen tị, bi phẫn : “Trời ạ, có định để cho người độc thân sống đây!”

      Lúc này người qua đường Ất biết từ đâu nhảy ra, kích động : “Sư muội thấy tịch mịch hả, hai chúng ta ghép thành đôi .”

      Lão Đại đột nhiên túm lấy cổ tay người qua đường Ất, sau đó hướng về phía đám người đứng cách đó xa hô to: “Sử Vân Hành, ta giúp ngươi bắt rồi nè!”

      Người qua đường Ất khóc thét tiếng bị Sử Vân Hành lao tới áp giải rồi.

      Ba người kia tới trước mặt chúng tôi, đều tự tìm đến bạn của mình, sau đó quỳ gối xuống, cầm hoa, đồng loạt : “XXX, gả cho .”

      Tôi bị chấn động, , tôi tưởng là bọn họ tới chúc mừng tốt nghiệp cơ, nghĩ tới … Bọn họ đến cầu hôn, hơn nữa còn là cầu hôn tập thể ><

      Tiểu Nhị và Tứ nương cũng kinh ngạc ra lời, nhất là Tứ nương, Lục Tử Kiện vốn ở nước ngoài, đột nhiên lúc này lại xuất , cầm hoa cầu hôn nàng, cho dù nó có là con bạo lực lúc này cũng cần thời gian để nảy sinh phản ứng.

      Quần chúng vây xem chả mấy bình tĩnh, ai cũng la to: “Gả cho bọn họ , gả cho bọn họ …”

      Người từ trong hội trường ra càng lúc càng đông, chúng tôi bị vòng người vây quanh, tiếng hô càng lúc càng lớn, giống như lễ hội bằng, giống như thể, nếu chúng tôi mà gả cho bọn họ [câu này ra vô lí], chính là tội ác tày trời, bị quần chúng nhân dân trừng phạt.

      Giữa màn cầu hôn cao trào nhộn nhịp này, Tiểu Nhị là người đầu tiên có phản ứng. Nó cười hì hì, quẹt quẹt mắt, cố giấu mấy giọt nước mắt muốn rơi ra, sau đó nhận bó hoa trong tay người qua đường Giáp. Nó ôm hoa, chép chép miệng, : “Có nhẫn ?”

      Người qua đường Giáp vẫn quỳ mặt đất đứng lên, cười : “Em nhìn kỹ .”

      Tiểu Nhị ôm bó hoa cẩn thận kiểm tra, rốt cục cũng tìm thấy trong đó chiếc nhẫn lấp lánh. Nó che miệng, kinh ngạc thốt lên: “Đúng là có nè.”

      Người qua đường Giáp cầm chiếc nhẫn trong bó hoa lên, đeo vào tay Tiểu Nhị: “Em còn chưa đồng ý đó.”

      [Quần chúng vây xem: hiểm nha, người ta chưa đáp ứng ngươi bắt người ta đeo nhẫn, thế này đáp ứng cũng phải đáp ứng rồi …]

      Phía sau đám đông lại kích động la hét: “Đồng ý ! Đồng ý !”

      Tiểu Nhị cầm lấy tay người qua đường Giáp, cười : “Em nguyện ý.” xong nước mắt chảy ra.

      Người qua đường Giáp thu phục được Tiểu Nhị, quần chúng liền chuyển ánh mắt sang Lục Tử Kiện và Tứ nương, bởi vì Tứ nương chấn động nửa ngày rốt cục mở miệng, câu đầu tiên dĩ nhiên là: “ từ đâu ra vậy?”

      “Trời…” Quần chúng xung quanh rất khinh thường, cũng rất bất mãn “ cần sang chuyện khác nha!”

      Lục Tử Kiện ôn hòa cười, ánh sáng trong mắt vô cùng kiên định, trả lời câu hỏi của Tứ nương, chỉ : “Gả cho .”

      Tứ nương nhìn , gật gật đầu: “Được.”

      Lục Tử Kiện cũng lấy nhẫn trong bó hoa ra, đeo vào cho Tứ nương.

      Quần chúng bu xem lại ồn ào: “Được! Lãng mạn nha!”

      Thế là, tiếp đó, toàn bộ chú ý của mọi người dồn về tôi và Chung Nguyên: “Còn đôi này!”

      “Đồng ý ! Đồng ý !”

      “Chung sư huynh à, có thực lực nhá”

      Chung nguyên nhìn chung quanh, cuối cùng ánh mắt dừng lại mặt tôi, cười khổ : “Đầu gỗ, đồng ý lần nữa , từng hứa, cầu hôn em lần đàng hoàng mà.”

      Ak, hình như đúng là có chuyện như vậy.

      Tôi xoay người, nhận bó hoa trong tay Chung Nguyên, nhưng vẫn cầm mà buông tay, có ý gì đây?

      Chung Nguyên ánh mắt nghiêm trọng nhìn tôi, thấp giọng : “Ngày mai gả cho .”

      Lúc này tiếng la hú của đám người chung quanh càng to, ngay cả bảo vệ cũng tới, tôi chỉ đành liều mạng gật đầu đại, nhận bó hoa trong tay .

      Tôi gảy gảy bó hoa tìm lúc, hỏi: “Sao có nhẫn?”

      Chung Nguyên cười : “ phải tay em à?”

      Thế là chúng tôi thành công thu được khinh bỉ của quần chúng nhân dân xung quanh.

      Tiếp theo đó, chúng tôi bị người vây xem bắt tạo hình chụp ảnh các kiểu, mọi người quậy đời, sau đó còn lôi cả người của đài truyền hình tới. Chuyện cầu hôn này rất lâu về sau vẫn còn lưu truyền trong thành phố B, được các đàn em khóa dưới kể lại biết bao lần.



      Ngày hôm sau ăn sáng xong, tôi định làm thình lình bị Chung Nguyên ôm lấy từ phía sau. dùng cằm cọ cọ vào má tôi, hôn lên vành tai, mỉm cười thấp giọng : “Đầu gỗ, có nhớ hôm nay chúng ta phải làm gì ?”

      Tôi vỗ vỗ lên cánh tay , đáp: “Phải làm, nhanh lên muộn mất.”

      Cánh tay ôm tôi đột nhiên xiết chặt, tiếng hờn giận của Chung Nguyên vang lên: “ làm cái gì, hôm nay chúng ta phải kết hôn.”

      Ak …

      Chung Nguyên ủy khuất : “Hôm qua phải em đồng ý sao.”

      Dã man, tôi nghĩ hôm qua chỉ là giỡn thôi, hơn nữa trong tình huống đó, phải do tôi đáp ứng đâu à, Nhưng mà tại … Tôi xoay người đẩy ra, khó xử : “Hộ khẩu của em còn ở nhà mà.”

      Chung Nguyên gian trá cười: “Ba đưa cho rồi.”

      Tôi: “…”

      Đối với hành vi bán nữ cầu vinh của ba tôi, tôi cực kì oán giận nha!

      Tôi vẫn ôm hi vọng khuyên Chung Nguyên: “Chung Nguyên, hôn nhân là phần mộ tình , cũng hi vọng biến tình của chúng ta thành phần mộ, đúng ?”

      Chung Nguyên: “ thể lấy người mình thành hồn dã quỷ, có phần mộ so ra còn tốt hơn làm hồn dã quỷ.”

      Tôi nhức đầu, cố thêm: “Chung Nguyên, cho em chút tự do trước hôn nhân .”

      Chung Nguyên nhướn mày: “Kết hôn có tự do à? Sau khi kết hôn em lại được thêm ông chồng có thể dùng tới.”

      Được rồi, tôi thừa nhận, xét tài ăn tôi đúng là xách giày chạy theo kịp ai đó, cho nên lúc này tôi tranh luận nữa, uốn éo bướng bỉnh : “EM !”

      Chung Nguyên dùng đầu ngón tay nâng cằm tôi, khóe miệng cong lên, lạnh lẽo : “ ? Nhưng có nhiều biện pháp để đối phó với em, em muốn loại nào đây?”

      Tôi rùng mình, lui về sau bước, biết nhìn thế nào. Chung Nguyên lúc này cười dịu dàng mà quyến rũ, tôi khỏi nuốt nuốt nước miếng. Nhưng kết hôn a … Nghe khi kết hôn người ta khó có thể hưởng thụ cảm giác tình nữa, tôi nhìn Chung Nguyên ngon lành trước mặt, lại nghĩ tới cảnh sau khi kết hôn ấy quan tâm mình nữa, ây da …

      Vì thế ý đồ kiên quyết kết hôn sớm của tôi lại kiên định vài phần.

      Tôi tiến lên bước, ôm Chung Nguyên, ở trong lành cọ cọ, mềm mại : “Chung Nguyên, em chưa có muốn kết hôn mà.”

      Chung Nguyên: “Nhưng mà muốn, muốn đến phát điên rồi.”

      Tiếp tục làm nũng, tôi phát làm nũng là biện pháp hữu hiệu nhất đối phó với Chung Nguyên, tuy rằng tôi thích lắm, nhưng lúc này đúng là phải dùng tới kế này thôi. Tôi chôn mặt trong lòng , vô cùng dịu dàng mềm yếu : “Chung Nguyên, cho em thời gian suy nghĩ chút ? Được …”

      Chung Nguyên thân thể cứng đờ, lập tức cười khổ : “Được rồi, muốn bao lâu?”

      Tôi: “Uhm … năm thế nào?”

      Chung Nguyên: “Vậy em chờ chết .”

      Tôi: “Khụ khụ, vậy nửa năm?”

      Chung Nguyên: “Bây giờ xử tử hình em luôn nhé?”

      Tôi rùng mình: “ tháng”

      Chung Nguyên: “Thực ra động phòng trước kết hôn sau cũng được.”

      Tôi: “Nửa tháng, thể giảm được nữa a a a a a …”

      Chung Nguyên: “Được rồi, tuần. tuần sau chúng ta kết hôn, cho em có lựa chọn thứ hai.”

      Tôi: “…”

      Thế là tôi õng ẹo làm nũng nửa ngày, đổi lấy được tuần tự do trước khi bị tử hình?

    4. piipp

      piipp Well-Known Member

      Bài viết:
      1,619
      Được thích:
      566
      Chap 60

      Mãi tới mới hiểu được lí do tại sao Chung Nguyên lại tự nguyện cho tôi thời gian tuần tự do để suy nghĩ, hóa ra là bởi vì ấy cần thời gian để chuẩn bị hôn lễ -.-!!

      Tuy kết hôn trong tuần quá gấp, nhưng công nhận hiệu quả của người này quá cao. ấy xin nghỉ phép [đương nhiên cái công ty kia là công ty nhà, xin phép này nọ dễ như ăn kẹo], thuận tiện cũng xin cho tôi nghỉ, sau đó mỗi ngày tha lôi tôi bận rộn đủ thứ, còn có rất nhiều đội nhân mã hỗ trợ, tuần sau, tôi mặc áo cưới trắng tinh, cùng ba bước thảm đỏ.

      Ba tôi đặt tay tôi vào tay Chung Nguyên, mắt hoe đỏ dặn dò mấy câu đơn giản, tôi đứng bên nghe, biết thế nào lại chảy nước mắt. Ba tôi là người làm nông bình thường, cũng như nhiều nông dân khác, chất phác hiền lành. Ba lại là người thành , cũng nhiều, nhưng tính cách và cơ trí độc đáo, thế giới quan của tôi căn bản là hình thành dưới dạy dỗ của ông.

      Ba , con người cho dù thông minh mấy vẫn là kẻ ngốc, cái gì cũng là thứ yếu, quan trọng nhất là sống phải kiên định. Ba , mặc kệ trong tương lai trở thành người thế nào, con phải nhớ kĩ, tất cả mọi người đều bình đẳng, ai giàu có mà hơn ai, cần những lợi thế hẹp hòi đó. Ba , con người trưởng thành trong thất bại, thi tốt cần phải khóc nhè, con nhìn ba, vợ bỏ cũng khóc. Ba còn , cần quá nhớ ba, ba sống rất tốt, hi vọng con cũng sống tốt, đừng làm ba phải lo lắng…

      Ông chưa bao giờ với tôi: “Ba con”, chỉ vô cùng trìu mến gọi tôi “Nha đầu”, nhưng tôi biết, tình của ba dành cho tôi rất bao la, là tình như núi cao bể rộng của người cha, lại mềm mại dịu dàng như dòng sông, tôi nghĩ, cả đời này cũng thể báo đáp hết tình mà ba dành cho tôi.

      Ba nhìn thấy tôi khóc, khóe miệng cười cười, : “Nha đầu ngốc, khóc cái gì, lớn thế này rồi.” Ông xong, xoay người đưa tay xoa xoa khóe mắt.



      Hôn lễ tiến hành rất long trọng, cũng rất thành công, tôi phát tự nhiên ở đâu nhày ra rất nhiều bạn của Chung Nguyên mà tôi biết. So sánh lại, người bên nhà lại quá ít, nhưng thiếu ai, bởi vì nhân duyên của ba tôi quả thực rất tốt, cả nhà Trương Tam bầu đoàn thê tử gì đều kéo tới, người trong thôn cũng đến rất nhiều, còn mang theo cả con nít, vô cùng náo nhiệt.

      Đương nhiên còn có các bạn học. Sử Vân Hành dĩ nhiên cũng tới tham gia, nhưng do hôm nay người qua đường Ất là bạn chú rể, nên nàng cũng tới nỗi biết xấu hổ bám dính lấy , cho nên hôm nay trông nàng đặc biệt dịu dàng nho nhã … Sử Tĩnh là hoa đồng (bé trai mặc áo đuôi tôm tung hoa), hôm nay nhìn rất đáng , nhưng khuôn mặt nhắn của nó cứ nhăn nhăn, cũng chả biết là ai chọc gì nó đây.

      Buổi tối lúc nháo động phòng, em của Chung Nguyên đều có mặt hết, chỉ có người qua đường Ất là thấy đâu, bởi vì là phụ rể luôn, cho nên thấy thực là làm người khác phải chú ý. Thế nên tôi vụng trộm chọt chọt Tiểu Nhị ngồi bên cạnh, hỏi nó coi người qua đường Ất bị làm sao. Kết quả Tiểu Nhị vẻ mặt khinh thường trả lời: “ hả, uống say, bị Sử Vân Hành tha rồi.”

      Ak, Sử Vân Hành thiệt là khỏe mạnh a, người qua đường Ất cao 1m8, hơn nữa cũng phải người gầy, mình nàng mà tha nổi sao …

      lúc tôi lo lắng biết Vân Hành có đảm nhiệm nổi nhiệm vụ khó khăn này Tiểu Nhị vuốt cằm, hề hề bổ sung thêm câu: “Đến lúc đó Sử đại tiểu thư dùng chiêu hổ đói vồ mồi lao tới , sợ theo, ha ha!”

      >< …

      Mọi người náo loạn động phòng lúc, Chung Nguyên liền cười tủm tỉm đuổi hết , thuận tay còn khóa cửa rất kĩ. Sau đó xoay người lại, nhàn nhã dựa vào cửa, nửa cười nửa nhìn tôi.

      Tôi lập tức trở nên hồi hộp, lắp bắp hỏi: “Bây … bây giờ làm gì?”

      Chung Nguyên vừa tháo cà vạt vừa nhìn tôi chằm chằm, cười : “Em xem?”

      Ak … tôi đột nhiên phát ra mình hỏi câu thừa hết sức, mặt đỏ lên, xách váy chạy te te vào phòng ngủ: “Em muốn thay đồ, tắm rửa.”

      Nhưng tiếp theo tôi đụng phải vấn đề rất khó khăn: thể cởi váy cưới ra được.

      Bộ váy cưới này nghe là Chung Nguyên đặt riêng từ nửa năm trước, có cái tên rất đặc biệt, thiết kế cũng đặc biệt nốt. Lúc mặc vào là mấy đứa kia giúp tôi mặc, nhớ là tụi nó có kéo khóa nào đó lưng, nhưng sao bây giờ sờ hoài thấy đâu. Tôi đứng trước gương, cong người sờ sờ sau lưng, rối tới nỗi toát mồ hôi, cho nên Chung Nguyên đẩy cửa vào tôi cũng biết, mãi đến khi ấy tới sau lưng, dễ dàng giúp tôi cởi khóa kéo.

      Chung Nguyên hôn lên gáy tôi, khẽ cười bên tai: “Vẫn ngốc như thế.” Giọng trầm thấp mê hoặc, tôi nhất thời hoảng hốt.

      Tiếp đó, Chung Nguyên chậm rãi cởi áo cưới của tôi ra.

      Đột nhiên cảm giác mát mẻ làm đầu óc tôi tỉnh ra, tôi cuống quýt xoay người tựa vào gương, hai tay giơ lên che trước ngực: “, , … em, em …” Thực ra tôi phải là bài xích tẩy chay chuyện động phòng, chỉ là … Khụ khụ, lần đầu tiên mà, ai mà khẩn trương sợ hãi chứ …

      Chung Nguyên tiến lên từng bước, nắm hai tay tôi, ánh mắt của lúc này sáng tới dọa người: “Đầu gỗ, em còn muốn phải chờ bao lâu nữa?”

      Tôi dở khóc dở cười: “Em muốn tắm mà …”

      câu chưa hết, Chung Nguyên đột nhiên bế bổng tôi lên, cúi đầu nhìn tôi, khóe miệng nhếch lên nụ cười gian hết mức, : “Vừa hay, cũng muốn tắm.”

      Tôi: “…”

      Chung Nguyên ôm tôi vào phòng tắm, vặn nước ra, cởi hết váy áo người tôi rồi đặt vào trong bồn tắm lớn. Tôi lui tít vào trong góc, chả có tâm trạng đâu mà tắm rửa với kì cọ.

      Tên Chung Nguyên đáng ghét còn sợ chưa đủ kích thích, bắt đầu tự cởi quần áo. Đầu tiên là áo sơ mi, cởi từng nút từng nút , lộ ra phần ngực, rồi bụng … còn có xương quai xanh rất mê người. cởi nhanh dã man, lại hề bối rối, từ đây có thể thấy được xét về tâm lí thằng cha này gan bự hơn tôi nhiều. Tiếp theo là cởi tất và quần, nhanh chóng vứt chúng sang bên. Chân gì mà dài thẳng tắp, cơ thể cân xứng rắn chắn, hẳn nào trước giờ cứ hễ chạy là tôi đuổi kịp.

      Ây chà, chỉ còn mỗi cái quần bé bé mà quan trọng thôi.

      Tôi ngừng thờ, mở to hai mắt nhìn, tranh thủ bỏ lỡ động tác nào. , tôi thực rất tò mò a, dù sao có người có cái nọ cái kia, mà tôi đâu có đâu …

      Chung Nguyên cười mê hoặc, chậm rãi cởi bỏ thứ cuối cùng kia.

      Chậc chậc, cấu tạo của đàn ông đúng là giống với phụ nữ nha, giống tí nào … Tôi nghiêng đầu suy nghĩ thắc mắc, thình lình ngẩng đầu lên, phát Chung Nguyên nhìn tôi chăm chú, trong ánh mắt thấy ngọn lửa bừng cháy.

      Mặt tôi bỗng chốc đỏ bừng lên, cúi đầu dám nhìn lại.

      Chung Nguyên bước vào bồn tắm, đè lên người tôi, nâng cằm lên bắt tôi phải đối diện với . Ánh mắt càng ngày càng sáng, giống như hai ngọn lửa trong đêm, muốn đem tôi đốt cháy.

      Tôi vừa định gì đó, ấy thèm để ý, bắt đầu hôn.

      Thực là cái kiểu hôn quá nồng cháy, quá kịch liệt, làm tôi thể chống đỡ, vô phương kháng cự. áp lên môi tôi, giống như quái hút máu người, muốn hút cạn năng lượng trong người tôi. Sau đó vừa hôn vừa cắn, độ mạnh yếu khác nhau, môi có cảm giác hơi đau … ấy lại giống như con sói đói, cuốn lấy đầu lưỡi tôi ngừng càn quét … toàn bộ khí lực của tôi dưới tấn công vũ bão của trận hôn nồng nhiệt trước nay chưa có này làm cho xói mòn hết rồi.

      Mãi tới khi tôi chịu nổi, rên lên tiếng, Chung Nguyên mới chịu buông tha, nhưng lại theo đà hôn từ má đường xuống dưới, hôn lên cổ, rồi xương quai xanh, vẫn cứ cái kiểu vừa hôn vừa cắn, nhưng độ mạnh yếu khác nhau, làm tôi tự nhiên sinh ra cảm giác thoải mái kỳ diệu. Tôi nheo mắt lại, ngửa cổ ra sau, giống như mấy con sư tử trong rạp xiếc chờ được thưởng, hưởng thụ cái hôn và cắn của Chung Nguyên.

      tay đỡ lấy lưng tôi, tay còn lại đặt lên ngực xoa, lực càng ngày càng lớn. Đầu óc tôi bị làm cho mơ hồ, hé miệng định cái gì đó nhưng lại phát ra chính mình “Uhm” tiếng, thanh , mềm mại, lại giống như rất phong tình, chả giống tôi phát ra tẹo nào.

      Chung Nguyên lại giống như bị kích thích, xiết chặt cánh tay, nâng tôi lên khỏi mặt nước, sau đó cúi đầu, điên cuồng hôn và cắn lên ngực tôi …

      Tôi cảm thấy ấy điên rồi, bình thường ấy rất bình tĩnh, cơ trí, nhưng giờ phút này lại giống như quỷ phát cuồng, táo bạo, kịch liệt, cả người tản ra hơi thở mãnh liệt, giống như phải đốt cháy cả thế giới này. Nhưng mà bây giờ, tựa như mất kiềm chế, lại giống như nắm trong tay hết thảy mọi thứ, dẫn đường kéo tôi trầm luân, lại trầm luân …

      Tôi cảm thấy chắc mình cũng điên rồi, chứ sao lại cam tâm tình nguyện hưởng thụ bị quỷ cắn nuốt?

      Tiếng thở dốc của nam nữa trong phòng tắm đan xen vào nhau. Chung Nguyên hơi ngừng lại, cả người áp lên người tôi, vừa hôn lên vành tai tôi vừa mơ hồ trầm giọng: “Đầu gỗ, chuẩn bị tốt chưa?”

      Tôi nhắm mắt, đầu óc dường như bị dục vọng lấp đầy, giờ phút này cũng chả ý thức nổi là Chung Nguyên hỏi cái gì, dưới động tác của chỉ hàm hồ “Uhm” tiếng.

      Chung Nguyên chuyển người, khẽ tách hai chân tôi ra, sau đó mạnh mẽ thẳng lưng …

      Trong phòng tắm lập tức truyền ra tiếng kêu đau thảm thiết xé ruột xé gan …

      Tôi biết lần đầu tiên đau, nhưng ai dè nó đau tới cỡ này, đau chết mất!

      Tôi túm lấy vai Chung Nguyên, muốn đẩy ra: “Đau …”

      Chung Nguyên lại ôm chặt tôi, mềm mại hôn lên mặt: “Ngoan, thả lỏng chút, qua rồi sao nữa.” xong lại lập lại động tác, lần này hình như toàn bộ cái kia thâm nhập vào cơ thể tôi, thiệt là làm người ta sợ hãi mà.

      Tôi kêu la thảm thiết liên tục, đánh bùm bụp vào ngực , khóc : “ được, đau mà … ra ngoài, ra ngoài!”

      “Được rồi, ra, ra mà, đừng khóc nữa,” Chung Nguyên cố gắng đáp lời, vừa hôn nước mắt mặt tôi vừa lui ra ngoài tí.

      Nhưng vừa cử động tôi càng đau hơn …

      Tôi lại thét lên: “ được nhúc nhích, được cử động nữa!”

      động nữa, ngoan nào.” Chung Nguyên dịu dàng an ủi tôi, cử động nữa.

      Tôi yên lòng, tuy là trong người có cái gì đó rất to, nhưng hình như chỉ cần động đậy quá đau. Vì thế tôi rất vừa lòng dựa vào trước ngực Chung Nguyên, nữa. Uhm, cứ như vậy, là tốt.

      Chung Nguyên cũng nữa, ôm lấy tôi, bàn tay sau lưng tôi khẽ vuốt ve , giúp tôi thả lỏng thân thể.

      Cứ như vậy qua lúc lâu, tôi sắp ngủ quên mất đột nhiên Chung Nguyên khàn giọng, thanh đáng thương : “Đầu gỗ, em cứu , cứu với …”

      Tôi hoảng sợ, ngẩng đầu nhìn . Chỉ thấy mặt lúc này toát mồ hôi, ánh mắt mơ hồ, mặt bắt đầu đỏ lên, môi mím chặt lại, giống như chịu đựng thống khổ gì đó.

      Tôi đau lòng giúp lau mồ hôi, lo lắng hỏi: “ làm sao vậy?”

      Chung Nguyên nắm chặt lấy tay tôi, yếu ớt : “Em có thể cho cử động chút ?”

      Ak …

      Tôi cảm thấy thoải mái của mình giống như được tạo ra từ thống khổ của Chung Nguyên vậy, áy náy quá, tôi chỉ đành khẽ cắn môi, : “ làm .”

      Chung Nguyên vừa nghe lời này, lập tức như rồng sinh hổ động, nâng người rời khỏi cơ thể tôi, sau đó lại mạnh mẽ tiến vào, cứ thế lập lại động tác vừa rồi.

      Tôi … ngoại trừ kêu thảm thiết, tôi còn có thể làm gì …

      Nhưng tên đáng ghét kia ngay cả kêu thảm thiết cũng cho tôi có cơ hội, đè lên môi tôi, hung hăng hôn, động tác thân người lại càng mạnh mẽ, tôi bị tra tấn tới chảy cả nước mắt, thằng cha này vừa vô cùng dịu dàng giúp tôi lau nước mắt vừa vô cùng vô liêm sỉ động chạm cơ thể tôi, hề có ý giảm bớt.

      Cầm thú, đúng là cầm thú!

      Giống như qua thế kỉ, rốt cục cầm thú Chung Nguyên cũng nộp vũ khí đầu hàng. Qua cao trào, ôm tôi vào lòng, kích động hôn lên khóe môi, : “Đầu gỗ, rất hạnh phúc.”

      Tôi mệt tới nỗi ngay cả mắt cũng nâng lên nổi, rầu rĩ : “Phiền trước tiên lui ra ngoài .” Haiz, nhẽ ra lúc này nên dạ, cứ tưởng tên này suy yếu, thằng cha này có lúc nào yếu hả?

      Chung Nguyên vẫn như cũ ở nguyên trong cơ thể tôi, hề có ý định rút quân. kéo kéo tay tôi, nhàng hôn, cười : “Làm sao bây giờ, còn muốn nữa.” xong còn phối hợp vặn vẹo lưng, cái ở trong người tôi, lập tức lại bừng bừng khí thế.

      Tôi như gặp phải đại địch, nghiến răng nghiến lợi nhìn : “, chết, !”

      Chung Nguyên ha ha cười , thổi lên chóp mũi tôi, dịu dàng : “Hôm nay tạm tha cho em.”

      Sau đó vặn nước nóng, giúp tôi tắm rửa.

      Tôi cả người đau nhức, mệt muốn chết, cũng biết ngủ từ lúc nào. Trong lúc ngủ mơ, hình như giọng rất dễ chịu thầm bên tai: “Đầu gỗ, em.”

      Lời tác giả: [Chú ý nha, chương này miêu tả rất chi là vi phạm lệnh cấm, ai trách cứ xin mời đường khác. Lại , hiểu biết nhiều, phần H này còn chưa được hoàn mỹ, chi tiết xin mới các bạn độc giả tự tưởng tượng cho bổ não … Não bổ rồi cuộc sống đẹp hơn đó]

    5. piipp

      piipp Well-Known Member

      Bài viết:
      1,619
      Được thích:
      566
      Chap 61

      Sáng hôm sau vừa tỉnh lại nhìn thấy hai con mắt mờ ám đen tối của Chung Nguyên chòng chọc trước mặt. Tôi hoảng sợ, rụt cổ lại, : “À, uhm … buổi sáng tốt lành a.”

      Chung Nguyên nhếch miệng cười: “Tốt chứ.”

      khí thiệt là quái dị, tạm thời là tôi vẫn chưa có thích ứng được cái chuyện là tôi với Chung Nguyên làm chuyện gì gì đó, thế nên chỉ dám cụp mắt lại, bối rối tìm lời để : “Haha, sao sáng nay tập thể dục ?”

      “Tập thể dục hả?” Chung Nguyên lặp lại từ này, đột nhiên lại toét miệng cười rất đáng khinh.

      Tôi là sao, nhưng khẳng định thằng cha này chả nghĩ được cái gì hay ho đâu mà, nên tôi vùi mặt vào chăn, để ý tới nữa.

      “Đầu gỗ, đầu gỗ” Chung Nguyên nhàng kéo kéo tôi.

      Tôi ngẩng đầu, được tự nhiên xoay người hỏi: “Cái gì thế?”

      Chung Nguyên hếch hếch cằm: “Cho nụ hôn buổi sáng nào.”

      Tôi bất đắc dĩ đành phải cắn cắn lên cằm ai đó chút.

      Chung Nguyên đột nhiên xoay người đem tôi đặt dưới thân, bàn tay vuốt lên môi tôi, ánh mắt càng ngày càng trầm.

      Tôi cảm giác người này được bình thường, đấm đấm vào người : “ muốn làm cái gì đó?”

      Chung Nguyên lại nhếch miệng, lộ ra nụ cười điên đảo chúng sinh: “Tập-thể-dục”

      Tôi: “…”

      Bàn tay của tham lam tiến vào trong áo ngủ, bắt đầu sờ loạn xạ lên. Tôi cuống quýt bắt lấy tay , nhíu mày : “ mà, hôm qua làm em đau.”

      Bàn tay còn lại của Chung Nguyên xoa xoa bên tai tôi, tiện tay nhéo nhéo chút, vừa như an ủi vừa thấp giọng dụ dỗ: “Lần này đau đâu.”

      Tôi xoay mặt , có ma mới tin nhảm.

      Chung Nguyên nằm người tôi khẽ chuyển động, thở hổn hển : “Đầu gỗ, ra cũng đau.”

      Tôi nổi giận, tên này còn ăn miếng trả miếng hả, chỉ nghe con đêm đầu tiên đau, chưa có ai nghe là đàn ông cũng đau à, “ bậy, đau cái giống gì?”

      “Ở đây nè.” Chung Nguyên xong, nắm tay tôi kéo xuống dưới hạ thân của .

      Tôi giựt mạnh tay lại, vừa ngượng vừa tức: “, , … Cầm thú!”

      Chung Nguyên cười hì hì ôm lấy tôi: “Cầm thú ăn thịt người, chân lí từ xưa tới nay rồi.” xong bắt đầu cởi sạch quần áo người tôi.

      Tôi giật mình, phát cả người đều mềm nhũn vô lực, đành thở dài: “Chung Nguyên, em mệt lắm, có sức mà làm gì đâu.”

      Chung Nguyên cởi áo ngủ quăng sang bên, cười tà tà : “ sao, em chỉ cần phụ trách hưởng thụ là tốt rồi.”

      Tôi: “…”



      Tôi và Chung Nguyên “tập thể dục” lúc [xấu hổ quá!!], người này rốt cục mới chịu cho tôi rời khỏi giường ăn cơm. Ăn xong bữa sáng, cả người tôi mệt rã rời, đành phải nằm trở lại giường, ngủ mê man.

      Tới lúc tỉnh ngủ hẳn trời tối rồi, tôi vừa mở mắt lại bị đôi mắt mờ ám của Chung Nguyên híp lại nhìn mình chằm chằm dọa chết.

      Thêm lần bị hù, tôi vỗ ngực, oán niệm : “ làm cái trò gì thế, sao cứ như hồn mà vậy.”

      Chung Nguyên cười dịu dàng, gì.

      Tôi thấy lạ, hỏi: “Cả ngày nay cứ nằm giường à?”

      Chung Nguyên gật gật đầu.

      Tôi: “Nhìn chằm chằm vào em?”

      Chung Nguyên lại gật gật đầu.

      Hễ nghĩ tới chuyện mình ngủ say, bên cạnh lại có người cứ nhìn mình chăm chú … cái vụ này chỉ nghĩ thôi làm tôi thấy sến rụng sến rời …

      Tôi bối rối, hơi cao giọng cố che dấu cái chột dạ của mình: “Thế, em khát nước, lấy cho em ly nước .”

      Chung Nguyên vô cùng nghe lời, rời giường lấy nước.

      Tôi lấy di động ra nhìn thử, có tin nhắn từ Tiểu Nhị: Tam đầu gỗ, Chung tiểu chịu có bị mày ngược đãi hết sức ?

      Tôi vừa nhìn thấy cái tin này cục tức tự nhiên phình to như trái banh. Trước ngày kết hôn, Tiểu Nhị rất sinh động miêu tả chuyện nam nữ, dặn dò tôi số chuyện cần chú ý này nọ, mặc dù mấy lời này tới lúc động phòng bị tôi quên sạch, nhưng còn câu nhớ rất nha, nó XXOO có thể làm người tinh lực dư thừa trở nên khỏe mạnh như rồng như hổ, nhưng hết thảy đàn ông chỉ là hổ giấy thôi, nó còn dựa vào sức quyến rũ của Tam đầu gỗ, Chung Nguyên nhà mày nhất định bị hành hạ, nhanh chóng sức cùng lực kiệt, lực bất tòng tâm thôi …

      Bây giờ thế nào, mẹ nó chứ, tôi đột nhiên phát mấy lời nó Chung Nguyên, quay quay lại đều hóa ra là miêu tả mình chứ ai …

      Tôi nổi giận đùng đùng gọi điện cho Tiểu Nhị. Con quỷ này ung dung bắt điện, cười hì hì hỏi tôi: “Tam đầu gỗ, tối hôm qua tình hình chiến đấu thế nào?”

      Tôi cáu tiết: “Mấy cái mày chả dùng được cái quái nào, tao thiếu chút nữa bị ngược chết!”

      Tiểu Nhị chậc chậc khen ngợi: “ vậy hóa ra Chung tiểu chịu của chúng ta cũng cường tráng quá đó chứ.”

      Tôi: “ bậy, tên đó chắc chắn khỏe, bằng sao có thể làm tao đau vậy chứ?”

      Tiểu Nhị cười như giặc: “ chuyện có liên quan quá mày, giải thích nghe thử coi.”

      Tôi vò vò đầu, cũng biết giải thích thế nào, đành phải : “Dù sao là tên đó có vấn đề! Ảnh hôm nay đau nữa, kết quả là vẫn hơi đau, mày coi là sao? Cái ** của ảnh có phải là dài quá mức cần thiết hả?”

      “Ha ha, ha ha ha …” Tiểu Nhị bên kia cười tới ná thở.

      Tôi bị tiếng cười của nó làm lùng bùng tai, phải né xa di động, có chút lạ lùng, cười cái gì mà cười, tôi nghiêm túc chứ bộ!

      Lúc này tôi nhìn thấy có người đứng ở cửa phòng ngủ, cầm ly nước, mặt mày xám ngắt.

      Chết rồi …

      Tôi vô cùng chột dạ, thẽ thọt kêu tiếng: “Chung Nguyên.”

      Chung Nguyên mặt đổi sắc, đem ly nước đặt lên bàn, sau đó, giương mắt liếc nhìn tôi cái sâu.

      Tôi cầm di động, nhất thời đờ ra.

      Chung Nguyên tới trước mặt tôi, lấy điện thoại khỏi tay, với di động tám chữ vàng: “Thời gian lên giường, xin đừng quấy rầy.”

      xong cúp luôn.

      Tôi: “…”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :