1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Ngươi không vào địa ngục thì ai vào địa ngục - Tửu Tiểu Thất (62 chương + 1 PN)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. piipp

      piipp Well-Known Member

      Bài viết:
      1,619
      Được thích:
      566
      Chap 52

      Sau hôm cãi nhau với Chung Nguyên, sáng ra tôi rinh đôi mắt ốc nhồi sâu hoắc, người như cái bình di động lắc lắc lư lư vào công ty.

      Trong đầu toàn là hình ảnh Chung Nguyên cười nhạt bỏ ngày hôm qua, trong lòng càng thêm khó chịu. cả đêm qua tôi cứ nghĩ linh tinh cả lên, nghĩ những chuyện xảy ra giữa hai đứa, nghĩ tới Sử Vân Hành, nghĩ tới hôn ước do cha mẹ định đoạt của Chung Nguyên, nghĩ mãi, cuối cùng phát ra, chúng tôi thực xong rồi.

      Giống y như những bộ phim truyền hình lâm li bi đát vậy, nhau mà được cha mẹ đồng ý, nhất định phải chia xa. Hơn nữa, giờ Chung Nguyên còn tôi bao nhiêu, tôi quả thực dám chắc.

      Rạng sáng, tôi đưa ra kết luận này, tự cổ vũ chính mình, phải nhìn về phía trước, Mộc Đồng đâu phải có ai cần chứ, việc gì phải ngồi quăng dây tự treo cổ mình ở đây.

      Tôi nhìn vào gương mỉm cười rạng rỡ, lẩm bẩm: “ phải chỉ là người con trai sao, thế giới này quay ngược à?”

      Miệng cười mà nước mắt cứ chảy ra, bởi vì tôi phát , có Chung Nguyên, thế giới của tôi thậm chí còn quay nữa rồi.

      Cả ngày tôi như cái xác mất hồn, người phụ trách bộ phận tôi làm cũng là người tốt, thấy bộ dạng tôi như thế sắp xếp cho tôi ở văn phòng nghỉ ngơi ngày, dù gì chỉ là thực tập, cũng làm được gì nhiều nhặn.

      Buổi tối tan làm, trời nổi cơn giông, mưa rất lớn.

      Tôi lúc vội vã quên mang dù, đành phải đứng ở cửa lớn công ty, tính đợi hết mưa rồi về. trong công ty cũng có mấy người giống tôi mang dù, cũng đứng ở cửa, có người còn bắt đầu gọi điện kêu người đến đón.

      Có người giơ dù ra, tốt bụng định cho tôi mượn, nhưng tôi lắc đầu.

      đêm mất ngủ, chân đứng vững, đầu óc có vẻ mất tri giác rồi, cho nên mới nhìn thấy ảo giác.

      Tôi nhìn thấy Chung Nguyên che chiếc dù xanh, mỉm cười bước về phía tôi.

      Đúng là nhớ tới tẩu hỏa nhập ma mà, tôi bất đắc dĩ cười khổ, cụp mắt lại. Nhưng lúc ngẩng đầu nhìn về phía đó lại vẫn thấy ảo giác.

      Chung Nguyên gập dù lại, tới trước mặt tôi, kéo tay tôi, giống như chẳng có việc gì, cười : “ nào, về với .”

      Tôi lùi về sau hai bước, kinh ngạc mà có chút tức giận nhìn . Vì cái gì, vì cái gì mà tới đây?

      Chung Nguyên tiến lên từng bước, giơ tay lên vuốt khuôn mặt tôi, cười : “ với nào.”

      Tôi quay tránh, trầm giọng : “Tránh ra.”

      Chung Nguyên tránh ra, ngược lại còn khoác tay lên vai tôi, nhướn mày, khóe miệng hơi nhếch lên, cười tươi rói: “Rốt cục có hay nào?”

      Tôi rất khí tiết lắc đầu: “

      Hành động kế tiếp của Chung Nguyên làm tôi nghẹn họng nhìn trân trối.

      đột nhiên khom người, bàn tay để vai trược xuống hông, ôm chặt eo tôi rồi nhấc lên, cứ thế hoàn mỹ mà vác tôi vai.

      Tôi bị đơ mất lúc, chờ khi tôi tỉnh hồn Chung Nguyên vác tôi lên vững vàng, bật được dù và vào màn mưa.

      Chung Nguyên chỉ che dù cho mình tôi, cẩn thận che kín, làm cho tôi giống như bị nhốt trong gian hẹp, ánh mắt chỉ còn thấy được đỉnh ô màu xanh, cùng với phía sau lưng và hai chân của .

      Bụng tôi bị ép gập vai , hít thở có chút khó khăn. Đầu chúi xuống dưới, máu dồn hết lên não, làm cho tôi có cảm giác choáng váng. Tôi định giãy dụa thoát ra, nhưng cánh tay Chung Nguyên giữ quá chặt, thể nhúc nhích gì được. tôi nắm lấy áo định tạo lực bật dậy, nhưng mỗi lần sắp thành công Chung Nguyên lại dễ dàng vung ra, làm tôi kiếm củi ba năm thiêu giờ, lại phải chúc đầu xuống đất.

      Rơi vào đường cùng, tôi chỉ đành lấy tay đấm bùm bụp vào người , vừa đấm vừa la lớn: “Chung Nguyên, thả em xuống, thả em xuống!”

      Cái ô che đầu bị mưa quật vào kêu bồm bộp, trong gian hỗn loạn đó, tiếng cười gian của Chung Nguyên như có như truyền đến, càng thêm bực mình.

      Chung Nguyên vui vẻ : “ buông!”

      Tôi giận, đánh loạn xạ lên người , hơi lỡ tay đánh thấp quá, trúng số chỗ nên trúng.

      Chung Nguyên cười càng gian tà vui vẻ: “Đầu gỗ, em đúng là biết sợ nhỉ.”

      Tôi: “…”

      Chung Nguyên tha tôi tới cạnh chiếc xe, mở cửa quăng tôi vào trong xe, cất dù rồi chính mình cũng ngồi vào. Tôi vừa bật dậy lại bị đẩy ngược về chỗ ngồi, ngay sau đó bị làn môi mềm mại nhưng hơi lạnh ấy tấn công.

      Chung Nguyên dùng chân giữ hai chân tôi lại, tay nắm được hai tay tôi rụt lùi về sau, tay còn lại nắm sau gáy cấm tôi được lộn xộn … bây giờ trông tôi giống như con cá nằm thớt, thể phản kháng, chờ bị làm thịt.

      Chung Nguyên hôn rất vội vàng, dùng hết sức mà hôn. chà sát lên môi tôi, mạnh mẽ hôn, đầu lưỡi nhanh chóng khiêu mở hai khớp hàm, tiến quân thần tốc, quấn quít chơi đùa trong miệng tôi. vừa hôn tôi mà hình như trong cổ họng còn phát ra tiếng cười, vẫn cái kiểu hớn hở làm cho người ta cáu tiết.

      Điên khùng, hôm nay nhìn thấy Chung Nguyên cứ thấy cười, cười cái đầu ngươi a! Tự nhiên trong lòng tôi thấy cáu , chút nghĩ ngợi há miệng cắn , cắn rất mạnh, còn dùng răng nghiền nghiền môi mới chịu nhả ra.

      Chung Nguyên buông tôi ra, ánh mắt chằm chằm nhìn tôi. Đuôi lông mày hơi nhếch lên, khóe miệng cười gian, đôi môi mềm mại vì hôn mà càng thêm đẹp, làm cho người ta nhịn được thèm thuồng mà, hơn nữa môi dưới bị chảy máu, nhìn như độc xà, càng làm cho người ta mê muội trầm luân.

      Haiz, sao mình chẳng có tiền đồ thế này, chỉ vì cái bộ dạng ngon lành của người nào đó mà cục tức xẹp hơn phân nửa ư.

      Chung Nguyên buông cánh tay kiềm chế tôi, sau đó dùng hai tay ôm lấy mặt tôi, cộc trán vào trán tôi, ánh mắt nhìn thẳng, dịu dàng : “Đầu gỗ, chúng ta đừng náo loạn nữa được ?”

      Tôi nhìn nhìn tới chột dạ, cụp mắt lại, miệng hờn dỗi: “Ai thèm náo cái gì với .”

      Chung Nguyên nhàng cọ trán tôi, cười : “Em có náo với , là sai, hôm qua nóng tính quá, cố tình gây .”

      Chung Nguyên chuyện làm cho cảm giác áy náy trong lòng tôi ngày phình to. Tôi phát Chung Nguyên luôn có bản lĩnh này, lúc ấy lên cơn ai có thể làm trái ý, nhưng lúc thuyết phục người khác, cho dù là có tức giận tới mấy cũng tan thành mây khói ngay, tóm lại, ở bên cạnh , quyền chủ động vĩnh viễn nằm trong tay , người khác chỉ có thể ngoan ngoãn để bị khống chế mà thôi.

      Tuy rằng tôi cam lòng, nhưng lại thể nhận mệnh, số mệnh của mình chính là lọt vào tay tên tinh này, vĩnh viễn thể thoát ra, thể làm gì được.

      Chung Nguyên nhàng vuốt ve hai má tôi, dường như bất đắc dĩ khẽ thở dài tiếng, : “Đầu gỗ, phát ra, từ sau khi em, chỉ số thông minh của từ ba con số giảm xuống còn có hai.”

    2. piipp

      piipp Well-Known Member

      Bài viết:
      1,619
      Được thích:
      566
      Chap 53

      Chung Nguyên : “Đầu gỗ, phát ra, từ sau khi em, chỉ số thông minh của từ ba con số giảm xuống còn có hai.”

      Tôi có chút xấu hổ, an ủi ấy: “Ak, sao, em cũng vậy a.”

      Chung Nguyên nhướn mắt nhìn tôi cười: “Em lúc nào chả là hai con số.”

      Tôi: -.-!!!

      Nè, tốt xấu gì thầy giáo vật lí hồi trung học cũng từng khen tôi có chỉ số thông minh 130 đấy nhá, cho dù chiết khấu cũng rớt xuống còn hai con số đâu.

      Chung Nguyên đẩy tôi về ghế phụ, chính mình ngồi lên ghế lái.

      Lúc này tôi mới phát , tóc của Chung Nguyên ướt hết, người còn dính nước mưa, quần áo cũng ướt, chỉ có mỗi chỗ vai khiêng tôi là còn khô. Tôi nghĩ tới vừa rồi ấy dùng ô che hết cho tôi, bây giờ cả người tôi ngoài ống quần hơi ẩm ra còn lại đều khô rang, vừa cảm động vừa cảm thấy có lỗi, lấy khăn tay ra đưa cho .

      Chung Nguyên cầm, cười tủm tỉm giơ mặt ra cho tôi.

      Tôi chỉ đành phải lau giùm , đợi lau xong, cái cổ đáng ghét của ai đó vẫn bất động, ánh mắt chằm chằm nhìn tôi, biểu tình mặt phải dùng hai chữ đen tối mới miêu tả được.

      Tôi đỏ mặt, chồm qua hôn chụt lên mặt cái.

      Chung Nguyên vừa lòng ngồi thẳng lại, khởi động xe.

      Ngày hôm qua cãi nhau tưng bừng, hôm nay lại nhanh chóng giảng hòa, tình tình cảm cảm, trong lòng tôi vẫn còn hơi ngượng, biết gì với Chung Nguyên, cúi đầu mân mê chéo áo, câu nào.

      Chung Nguyên vừa lái xe, tay còn lại nắm lấy bàn tay tôi, xiết chặt, trầm lặng : “Đầu gỗ, và Sử Vân Hành thực có gì.”

      “Em biết, thực ra em với Tô Ngôn cũng có gì.” Tôi đột nhiên phát lí do tại sao tôi vẫn luôn nhớ tới Chung Nguyên, phải chỉ bởi vì tôi , mà còn bởi vì tận đáy lòng tôi vẫn tin tưởng , cho dù có nhiều hoài nghi mâu thuẫn, tôi vẫn luôn tin là chúng tôi nhau.

      cũng biết, có điều … hôm qua hơi nóng nảy” Chung Nguyên xong, cười cười: “Em biết , thời gian đầu em có hơi miễn cưỡng, đối với biết là có quan tâm hay , lúc ấy còn tưởng rằng … tưởng em . Ngày hôm qua chuyện đính hôn với em, chỉ là muốn thăm dò rốt cục là em có cần hay , lại ngờ rằng vì thế mà gây nhau trận. Tối qua sau khi về nhà mới hiểu ra, nếu em quan tâm cãi nhau với làm gì, ràng là ghen với Sử Vân Hành rồi, đúng là khờ mà.”

      Tôi mở to mắt, khó tin nhìn Chung Nguyên, bạn à, bạn cũng có sức tưởng tượng quá nha…

      Chung Nguyên bị tôi nhìn tới phát ngượng, chăm chú lái xa, mặt hơi ửng đỏ, rất khó thấy, nhưng mà bị tôi phát .

      Chung Nguyên … xấu hổ ư? Khó mà thấy được bộ dạng này nha, tuy rằng biết mình hơi bị thừa cơ hội, nhưng đúng là tôi nhịn được cười.

      Chung Nguyên cũng cười phì theo, : “Nhìn thấy , những người đều dễ dàng trở thành ngốc như vậy, chỉ lo được lo mất.”

      Tôi cười, cũng nắm chặt lấy bàn tay : “ yên tâm , em chỉ mình .”

      Ánh mắt Chung Nguyên vẫn nhìn chăm chú ra phía trước, khóe miệng mỉm cười: “ cũng vậy, chỉ em thôi, đầu gỗ à.”

      Tôi bỗng dưng đem toàn bộ việc cãi nhau ngày hôm qua ra suy nghĩ cẩn thận, tôi tức vì ghen với Sử Vân Hành, còn tại sao Chung Nguyên lại nổi giận, hóa ra là do suy nghĩ của … lại kì diệu như vậy. Đúng là khi , chỉ lo sợ mất , ra ấy sợ tôi ấy, tối qua lại nhìn thấy cảnh tôi và Tô Ngôn, tưởng tượng mới là lạ. Chung Nguyên trong chốc biến thành ngốc y hệt tôi rồi.

      Nhưng mà, lại tự dưng nghĩ tới chuyện, cho dù thích Sử Vân Hành, nhưng còn ba mẹ sao?

      Lúc này, Chung Nguyên cầm tay tôi, giơ lên trước mặt, nhìn kỹ, nhíu mày hỏi: “Nhẫn đâu?”

      “Em…” Tôi vừa nghe tới nhẫn đính hôn nghĩ tới chuyện đính hôn, cảm thấy đau đau, haiz, tại sao chuyện hôn nhân của con cái, cha mẹ nhất định phải xen vào.

      Chung Nguyên nhướn mày, ánh mắt nguy hiểm: “Đánh mất? Hay là ném .”

      “Chung Nguyên” Tôi cố lấy dũng khí, hỏi : “Về chuyện đính hôn, …” làm thế nào?

      Chung Nguyên xoa xoa đầu tôi, cười : “Em lo lắng chuyện này à?”

      Tôi gật gật đầu, có chút khẩn trương chờ câu trả lời của , cho dù nhất quyết chống đối, cũng đâu thể gây mâu thuẫn với ba mẹ, thậm chí có thể ấy căn bản bao giờ cãi lại ba mẹ mình.

      Chung Nguyên vỗ vai tôi, an ủi: “Yên tâm, ba mẹ cũng thấu hiểu lắm, nếu vẫn được tìm ông cụ.”

      Tôi gật gật đầu, trong lòng vẫn còn lo. ra , ba mẹ thích con dâu là Sử Vân Hành, cho dù hai người bọn họ cuối cùng đến với nhau, liệu tôi với ba mẹ có thể hòa thuận hay … Ak, khó đoán quá!

      Lúc này Chung Nguyên bổ sung thêm: “Đương nhiên, diệt cỏ phải diệt tận gốc.”

      Tôi kinh ngạc: “Diệt cỏ? Tận gốc? Chung Chung Nguyên, , muốn làm cái gì …?” phải định giết Sử Vân Hành chứ?

      Chung Nguyên cười ra tiếng, nhéo nhéo mũi tôi, vừa cười vừa : “Đầu gỗ của ngốc quá .”

      Tôi xấu hổ quay mặt nhìn ra ngoài cửa sổ, trong Tivi diệt cỏ tận gốc phải đều là giết người sao, chỉ giết người, mà là giết hết tất cả mọi người …

      Chung Nguyên để ý đề tài này, vẫn hỏi: “Nhẫn đâu?”

      Tôi đem nhẫn trong túi ra, may mà hôm qua chưa quáng lên mà quăng mất, bằng bây giờ nhất định bão nổi dậy, ăn thịt người cũng có người có thể làm.

      Chung Nguyên dừng xe lại bên đường, lấy nhẫn trong tay tôi, cẩn thận đeo vào cho tôi lần nữa, sau khi đeo xong, cầm lấy tay tôi, dịu dàng cười: “ được tháo ra.”

      “Uhm” Tôi gật đầu, trong ánh mắt nồng cháy của tôi thấy mình như tan ra.

      Chung Nguyên xoay người mở hộc đựng đồ, lấy ra cái bình màu hồng nhạt, đưa cho tôi.

      Chính là lọ nước hoa “Mối tình đầu”, tôi nhận lấy, cảm động vô cùng, nhưng hễ nghĩ tới bộ dạng lục lọi thùng rác của Chung Nguyên là lại nhịn được cười.

      Chung Nguyên có vẻ đoán ra tôi nghĩ cái gì, béo má tôi, : “ căn bản là nỡ.”

      Đúng vậy, chúng ta đều nỡ. Có lẽ tâm trạng lúc ấy giống với tâm trạng cầm chiếc nhẫn tay của tôi, ai cũng tức giận, nhưng tận đáy lòng vẫn còn để tâm, ngăn cản bản thân làm chuyện ngốc nghếch.

      Chung Nguyên nhìn tôi sâu, liếc mắt cái còn thêm: “Đầu gỗ, em là mối tình đầu của , mãi mãi. Tuy rằng từng thích Sử Vân Hành, nhưng lúc đó biết gì đâu, chỉ là cảm giác mông lung rung động tí, hoàn toàn là tâm lí bình thường của thời kì trưởng thành. Khi đó chưa hiểu thế nào là tình . Bây giờ mới hiểu .”

      Tôi rất vui vẻ, cười : “Vậy xem, thế nào là tình ?”

      Chung Nguyên: “Tình chính là, hận thể cùng em hợp hai làm .”

      Hận thể cùng em hợp hai làm … Tôi gật đầu, tràn đầy đồng cảm. Tình là thứ dễ làm người ta phát cuồng, ngày hôm qua mới cãi nhau, hôm nay như người mất hồn làm được gì, tới lúc làm lành lại rất tốt, như được sống lại, còn hơn uống nước tăng lực. Hợp hai làm ư? Nếu hai người có thể thực biến thành người, căn nhà lớn tới mấy cũng lo nhìn thấy người kia, cũng phải nhớ nhưng quá nhiều, nhớ tới nỗi mất ăn mất ngủ …

      Sau này tôi đem câu lĩnh ngộ về tình này kể lại cho Tiểu Nhị nghe, định giúp nó tăng thêm tí cảm hứng sáng tác. Kết quả Tiểu Nhị vừa lặp lại mấy câu này của Chung Nguyên, vừa cười thâm sâu, cuối cùng : “Chung Nguyên đúng là thằng cha dâm tà.”

      Tôi: -.-!!!

    3. piipp

      piipp Well-Known Member

      Bài viết:
      1,619
      Được thích:
      566
      Chap 54

      Tôi với Chung Nguyên dừng lại ở siêu thị dưới lầu nhà mua ít đồ rồi mới lên nhà.

      Lúc tôi nấu xong nồi canh nóng hổi Chung Nguyên tắm táp đâu vào đấy, nằm ườn ghế sô pha, tay ôm cái gối ôm, cười tủm tỉm nhìn tôi. Đầu óc còn ướt, cả người toát ra mùi hơi nước mát mẻ, dịu dàng phảng phất. Vẻ mặt cà rỡn, vừa cười vừa thấy gian gian thế nào ấy, tôi nhìn thấy cứ chột dạ kiểu gì.

      Tôi rốt cục hiểu ra, cái biểu tình hễ cười lên là có ý tốt của Chung Nguyên chắc là do trời sinh, cái vẻ mặt đó làm cho người ta luôn cảm thấy muốn làm chuyện xấu, làm cho người ta đỏ mặt. Tôi tự dưng nhớ tới lời Tiểu Nhị từng : “Con hay thích con trai xấu tính chút, thích con trai quá cứng nhắc, dài lưng tốn vải.” nhìn bây giờ Chung Nguyên chắc chắn thuộc loại con trai xấu tình rồi, trách làm sao có nhiều người thích ấy như thế chứ.

      Tôi thầm than trong lòng, ra lúc đầu tôi luôn nghĩ thích người trung hậu thành cơ … ><

      Tôi đem canh nóng cho Chung Nguyên, nhận lấy, ngoắc ngoắc tôi, chậm rãi há mồm ra.

      Tôi gì, đành tự giác vừa bưng canh vừa múc muỗng, thổi thổi cho nguội rồi mới dâng lên cho quí ngài.

      Chung Nguyên há mồm uống canh, ánh mắt vẫn như cũ bám dính người tôi, đôi mắt sáng như đèn pha, nguy hiểm mà nóng rực, làm cho mặt tôi muốn bốc khói, đỏ như ráng chiều.

      Chung Nguyên nuốt hết canh, cổ họng hơi chuyển động chút. Sau đó lè lưỡi ra liếm canh còn dính miệng. lúc Chung Nguyên làm động tác này bao giờ cũng ra vẻ cực kì mờ ám, quái dị, biến thái đủ kiểu, bây giờ mới tắm xong, dưới ánh sáng đèn, làn da trắng trẻo, khuôn mặt với ngũ quan hoàn hảo, cổ và xương quai xanh mịn màng, mỗi điểm đều thu hút lòng người, tất cả những điểm này gộp lại đúng là mê hoặc chết người mà …

      Vì thế tôi cũng chịu thua kém, nuốt nuốt nước miếng.

      Chung Nguyên nhếch miệng cười, nụ cười mị dân kinh khủng, đúng là độc dược mà. khẽ mở miệng, cúi cái đầu đầy độc dược xuống, thanh nhàng truyền đến: “Đầu gỗ, nghĩ cái gì thế?”

      “Khụ khụ, có gì.” Tôi có chút kích động, đặt bát canh lên bàn trà: “Uhm, em nấu cơm đây.”

      Đúng lúc này điện thoại của Chung Nguyên vang lên, tôi vừa định tránh lại kéo tôi ngồi xuống bên cạnh, sau đó bắt máy, nhàn tản nghe điện thoại.

      Trong điện thoại vang lên giọng lười biếng của thiên hạ đệ nhất Ất sư huynh: “Chung Nguyên, tìm mày có việc gì?”

      Chung Nguyên: “Giới thiệu bạn cho mày chứ gì.”

      Giọng của người qua đường Ất lập tức trở nên cảnh giác: “ nhảm gì đó, mày mà có lòng tốt dữ vậy?”

      Chung Nguyên: “Nước phù sa dĩ nhiên tưới cho ruộng người ngoài chứ sao.”

      Người qua đường Ất: “Được rồi, thế người đó có xinh đẹp ? Dáng người thế nào?”

      Chung Nguyên: “Trăm dặm mới tìm được đó.”

      Người qua đường Ất: “ à?”

      Chung Nguyên: “Tao lừa mày bao giờ chưa.”

      Người qua đường Ất: “Xạo mày, hồi nào giờ mày gạt ai cũng đều làm cho người bị hại có khổ sở cũng thể thành lời.”

      Chung Nguyên: “ gặp mặt mới biết được.”

      Người qua đường Ất: “Cũng đúng, thế tính cách ấy thế nào? Mày nhớ tao là nhà thơ hoặc nhà triết học nha, tóm lại con có chiều sâu thích hợp với tao đâu.”

      Chung Nguyên: “Chúc mừng mày, nàng đó đúng là quyển sách.”

      Người qua đường Ất: “Thế à, là sách gì vậy?”

      Chung Nguyên: “Nhìn thấy mặt mày khắc biết, bây giờ nhiều quá ảnh hưởng tới cảm giác thần bí.”

      Chung Nguyên và người qua đường Ất lại huyên thuyên lúc nữa rồi mới ngắt điện thoại. tôi tò mò hỏi ấy: “Sử Vân Hành là quyển sách gì vậy?”

      Chung Nguyên lại nhếch mép, cười tới động lòng người, ấy trả lời: “Mỹ học về bạo lực.”

      Tôi: “…”

      Chung Nguyên lại bấm số gọi cho Sử Vân Hành.

      Sử Vân Hành: “Nhóc, có việc gì?”

      Chung Nguyên: “Giúp chị làm quen bạn trai.”

      Sử Vân Hành: “Vụ này mới à, mày mà giới thiệu bạn trai cho chị?”

      Chung Nguyên: “Uh, là bạn học đại học của tôi.”

      Sử Vân Hành: “Quên khẩn trương, chơi với mày có gì tốt, mày biết là chị có bao nhiêu người theo đuổi à?”

      Chung Nguyên: “Tôi biết chả có ai theo đuổi chị.”

      Sử Vân Hành: “Thằng nhóc này …!”

      Chung Nguyên: “Nó là nghiên cứu sinh hệ triết học ở thành phố B.”

      Sử Vân Hành: “Triết, triết học?”

      Chung Nguyên: “Uh, người học triết với người làm nghệ thuật, trời sinh đôi quá còn gì.”

      Sử Vân Hành: “Uhm, nếu đây đúng là thực, như vậy chị có thể cho phép ta trở thành người đầu tiên theo đuổi chị.”

      Chung Nguyên: “Nó chỉ là nhà triết học thôi đâu, còn đa tài đa nghệ nữa.”

      Sử Vân Hành: “Thiệt ? biết những gì?”

      Chung Nguyên: “Hiểu biết sâu rộng, văn võ song toàn, có thể chiêm tinh xem tướng số, dưới có thể trừ tà diệt ma.”

      Sử Vân Hành: “A A A, ta thích nha!”

      Chung Nguyên lộ ra nụ cười quái quái mặt: “Thích tốt rồi.”

      Tiếp đó hai chị em lại cùng nhau mưu đồ bí mật ít sách lược đối phó chuyên nghiệp với người qua đường Ất, thời gian địa điểm hẹn gặp lần đầu tiên gì gì, sau đó mới cúp máy.

      Lúc này tôi vẫn còn há mồm trợn mắt vì những gì được nghe.

      Chung Nguyên vỗ vai tôi, an ủi: “Yên tâm , có thể sống ở thành phố B này bốn năm mà bị đồng hóa thành giang hồ bịp bợm, có thể là đạo hạnh cao thâm lắm rồi.”

      Tôi: “…”

      Tôi nuốt nước miếng, hỏi: “Đây chính là diệt cỏ tận gốc trong truyền thuyết hả?”

      “Uhm”. Chung Nguyên vừa vừa thuận tay nhéo nhéo tai tôi, lòng bàn tay rất mềm, vành tai của tôi cũng mềm, hai cái mềm mềm đụng vào nhau thiệt là thoải mái.

      “Nhưng mà chuyện này có được ?” Tôi nghĩ mãi, cuối cùng thấy Sử Vân Hành và người qua đường Ất có điểm hòa hợp, bọn họ thực gây cho người ta cảm giác thể ở gần nhau được, đừng là thực thành đôi.

      Chung Nguyên lười biếng giương mắt nhìn tôi: “Đầu gỗ, em phải có trí tưởng tượng chứ, cho dù em tin tưởng kỹ thuật gạt người của người qua đường Ất cũng phải tin tưởng trí thông minh của Sử Vân Hành chứ, cho dù em tin vào mị lực của người qua đường Ất cũng nên tin tưởng thẩm mỹ của Sử Vân Hành nha.”

      Câu này thiệt hại não quá , rối bòng bong, tôi nhất thời chưa nghĩ ra, mãi mới hiểu được: “Tức là theo ý , Sử Vân Hành thích người qua đường Ất?”

      Chung Nguyên gật đầu mỉm cười: “80 tới 90%.”

      “Nhưng người qua đường Ất thích Sử Vân Hành làm thế nào?”

      Chung Nguyên: “Chuyện đó quan trọng.”

      Tôi: -.-!!!

      Tôi đứng dậy, : “Bây giờ em thực muốn nấu cơm đây.”

      Chung Nguyên lại kéo ngược tôi vào lòng, ôm chặt, khẽ cọ cằm lên tóc tôi, lúc lâu sau mới : “Đầu gỗ, còn việc muốn với em.”

      “Chuyện gì?” Trong lòng tôi hơi chùng xuống, ngữ khí của Chung Nguyên rất nghiêm túc, làm cho tôi hơi bất an.

      Chung Nguyên do dự: “Thực ra ông nội …”

      Tôi vội vàng hỏi: “Ông làm sao, hay ông cũng bắt lấy Vân Hành?”

      phải cái đó.” Chung Nguyên xoa tóc tôi, thân mật dùng mặt cọ cọ trán tôi: “Chỉ là … hồi trước qua với em đó, ông của làm ngành ngân hàng.”

      Tôi ghé vào lòng , dụi khẽ: “Em có nhớ.” hiểu ấy muốn gì.

      Chung Nguyên: “Thực ra, ông có cổ phần lớn trong hai ngân hàng nước ngoài.”

      Tôi nhức óc, hiểu là gì: “Đầu tư .. ngân hàng hả, là sao? Bộ rất dễ khống chế cổ phần à?”

      Chung Nguyên đáp: “Cũng gọi là khó.”

      “Hầy, ý muốn gì?”

      Chung Nguyên trả lời câu hỏi của tôi, như thể tự với mình: “Ngoài ra, ông còn quản lí tập đoàn tài chính quy mô trong nước.”

      Tập đoàn tài chính … đầu tư ngân hàng .. cố phần lớn …

      Mấy chữ này ở cùng chỗ, rốt cục tôi cũng hiểu ra Chung Nguyên muốn gì.

      Cuối cùng, Chung Nguyên nâng mặt tôi lên, nhìn sâu vào mắt tôi, : “Đầu gỗ, hi vọng em đừng ghét bỏ .”

      Tôi: “…”

    4. piipp

      piipp Well-Known Member

      Bài viết:
      1,619
      Được thích:
      566
      Chap 55

      Trước đây Chung Nguyên từng với tôi, ông công tác ở ngân hàng, ba là giảng viên đại học, mẹ làm nội trợ. Nào giờ tôi vẫn nghĩ nhà coi như chẳng hơn giai cấp tư sản dân tộc mấy, nhiều lắm là phải lo cơm áo thôi, có chút tiền rủng rỉnh. Mặc dù ấy phải loại tiêu tiền như nước, thi thoảng cũng hơi lãng phí chút, nhưng sau này nghe do chính tay ấy kiếm ra, tôi cảm thấy những điều này cũng hợp lí thôi, cũng suy xét nhiều.

      Do đó mà tôi ở cạnh thấy có áp lực gì, tuy rằng gia cảnh có khác nhau, nhưng dù sao cũng gần như là cùng chung phận vô sản, khoảng cách lớn, đến nỗi khó bơi qua. Nhưng hôm nay tôi mới biết, cái gọi là công tác ngân hàng, hoàn toàn phải như tôi nghĩ, huống chi ông ấy còn tập đoàn tài chính gì kia …

      Bây giờ nghĩ kĩ, lúc trước tôi đúng là ngây thơ quả mơ, làm gì có trẻ con nhà nào bị bắt phải chơi cổ phiếu từ năm 7, 8 tuổi. Hơn nữa mặc dù Chung Nguyên dùng hàng hiệu, nhưng trong lúc chuyện bình thường, hành động và lời lộ ra là, rất am hiểu cái mớ xa xỉ phẩm đó, thậm chí đối với quy củ của xã hội thượng lưu cũng hiểu biết rất nhiều, ngày xưa tôi cứ nghĩ là do học hỏi từ sách của người qua đường Ất, bây giờ hóa ra là do tôi khờ.

      Thực ra, lúc vừa mới quen Chung Nguyên, nếu biết nhà có nhiều tiền như vậy, có lẽ tôi thích . cho cùng, ba tôi luôn dạy tôi phải tránh xa người có tiền, hơn nữa nhất định được lấy chồng giàu quá. Cái này phải là vì nhà chúng tôi có khí tiết thanh cao hay giàu sang phú quí gì, mà là vì, ba tôi luôn cho rằng, khoảng cách giai cấp là cái bao giờ đánh đổ được, con nhà thường dân mà lấy người nhà giàu, chắc chắn thành, kết luận này là do ba và chú Trương Tam ở thôn đông cùng xem TV, nghe đài qua bao nhiêu năm mới đúc kết ra, cả hai nhà đối với niềm tin này phải gọi là bất diệt.

      tại sao …

      Tôi đau khổ đưa ra kết luận sến có chỗ chê: Mộc Đồng tôi phải người nên

      “Đầu gỗ, đầu gỗ?” Chung Nguyên khẽ nâng cằm tôi lên.

      “Hả…?” Tôi chớp mắt nhìn , biết gì.

      Chung Nguyên để sát đầu vào tôi, đôi môi mềm mại hôn lên trán tôi, sau đó thấp giọng : “Đầu gỗ, em phải tin .”

      “Chung Nguyên.” Tôi gục đầu xuống, buồn bã ỉu xìu, do dự hồi lâu rốt cục : “ biết là hai chúng ta khác biệt quá nhiều sao?”

      Chung Nguyên kích động nắm lấy vai tôi, lực hơi mạnh: “ biết.”

      “Haiz” Tôi đối với thái độ ương bướng này của có chút bất đắc dĩ: “Em cảm thấy, điều kiện của hai chúng ta, hình như hợp nhau …”

      Ngữ khí của Chung Nguyên càng mạnh mẽ hơn: “Vậy đem thích hợp biến thành thích hợp.”

      Tôi vừa cảm động lại vừa khổ sở: “Nhưng mà … có số chuyện cũng khó mà vượt qua …”

      Giọng của Chung Nguyên hơi run run: “Vậy em muốn thế nào, chia tay với ?”

      “Em …”

      Chung Nguyên lại đột ngột ôm chặt tôi vào lòng, : “Em đến nghĩ cũng được nghĩ như thế đâu.”

      Tôi để yên cho ôm, trong lòng lại bắt đầu thấy mờ mịt. Dĩ nhiên tôi muốn chia tay với , nhưng có số cái, tôi bị bắt phải tin hai mươi năm, muốn thay đổi cũng khó. Nếu như quả thay đổi được, xảy ra trước mắt, làm cho người ta thể đối phó nổi. Còn nếu như có thể thay đổi làm sao? là thứ mãi mãi bao giờ thay đổi bởi vì niềm tin của con người, mà cái chúng tôi phải đối mặt chỉ sợ là tàn khốc mà thôi.

      Trong tình huống đó, nếu tôi lấy Chung Nguyên, liệu có hạnh phúc ? Chưa tới chuyện hạnh phúc hay , liệu chúng tôi có nhận được chúc phúc hay ? Ba mẹ Chung Nguyên vốn chọn sẵn con dâu môn đăng hộ đối, bọn họ liệu có chịu nhận tôi? Huống chi cái vòng luẩn quẩn giai cấp của họ, liệu tôi có thể hòa nhập ? Cho dù có thể, tôi liệu có thích cuộc sống như vậy ? Chung Nguyên trước giờ được ông đào tạo như người thừa kế, vợ của chắc chắn phải là người có thể giúp ích được cho nghiệp chứ? Chắp tay lên ngực tự hỏi, ngoại trừ gây thêm phiền phức cho ấy, tôi liệu có giúp gì được cho ? Những người bình thường nhau tính chuyện hôn nhân còn phải lo lắng nhưng việc vặt như củi gạo tương cà, huống chi là chuyện lớn như khác biệt giai cấp. Người như Chung Nguyên có thể lấy được người vợ như thế nào, e là phải do làm chủ rồi.

      Tôi phải người thích nghĩ nhiều, nhưng xảy ra trước mặt, lại như tôi vẫn nghĩ, hơn nữa lại chính là cái mà tôi thích nhìn thấy nhất.

      Chung Nguyên ôm tôi ngày càng chặt, tôi có chút thoải mái đẩy ra. bèn thả lỏng ra chút, lại rất cảnh giác nắm chặt lấy tay tôi, giống như sợ tôi bỏ chạy mất.

      Chung Nguyên hít sâu mấy cái, tỉnh táo lại tinh thần, với tôi: “Đầu gỗ, em cho biết, trước khi biết chuyện này, em ở bên có thấy áp lực ?”

      Tôi lắc đầu, thành đáp: “ có, trừ khi thỉnh thoảng cảm thấy quá thông minh.”

      Chung Nguyên vừa lòng, thả tay ra xoa xoa tóc tôi: “Cho nên , những việc này chỉ là mâu thuẫn bên ngoài, là điều kiện khách quan thôi, có thể xem . Tình là chuyện của hai người, đừng dễ dàng để những thứ như vậy gây ảnh hưởng.”

      Có tôi mới dễ dàng bị lừa đúng hơn: “Tình là chuyện của hai người, nhưng nếu hai người muốn sống cùng nhau, đơn giản là chuyện tình nữa.”

      Chung Nguyên thở dài hơi, : “Đầu gỗ, em để ý những chuyện đó tới vậy sao?”

      Tôi giải thích: “ xảy ra trước mắt mà. Trước tiên vấn đề đơn giản nhất, hai chúng ta sống cùng sau, người nhà có thể hay phản đối? Ba em nếu biết có nhiều tiền, nhất định khuyên em rời xa .”

      Chung Nguyên cười khẽ: “Ba em chuyện ràng rồi, ba chỉ cần em bằng lòng ba có ý kiến. Ba còn , tin rằng có thể chăm sóc tốt cho em.”

      Tôi giật mình ngẩng đầu nhìn , cả nửa ngày cũng cảm thấy là dối: “ với ba lúc nào?”

      Chung Nguyên: “Từ lâu lắm rồi.”

      Tôi khỏi cảm thán, xem ra ba tôi bị Chung Nguyên đầu độc nặng quá rồi, khỏi chữa luôn.

      Tôi vẫn bất an, hỏi tiếp: “Vậy , ba mẹ sao? Hai người chắc chọn được người vợ xứng với rồi?”

      Chung Nguyên nheo mắt lại: “Người lấy vợ là , bọn họ cùng lắm chỉ đóng góp tí chứ mấy.”

      Tôi tiếp tục bức cung: “Ông sao? mất công huấn luyện như vậy, chắc chắn cho tùy tiện lấy ai cũng được?”

      Chung Nguyên có vẻ rất mất hứng: “ lấy em sao gọi là tùy tiện?”

      Tôi lấy lòng, nịnh bợ cọ cọ vào cằm : “Em phải ý này.”

      Chung Nguyên cúi đầu, cắn phát lên môi tôi: “Cuối tuần Thượng Hải với , gặp ông.”

      Á, á á …

      Muốn gặp tộc trưởng hả? Người ta lo lắng nha ….

      Chung Nguyên đột nhiên đè tôi ra sô pha, cúi đầu nửa cười nửa nhìn tôi, : “ ra còn cách có thể giúp em khỏi băn khoăn nữa.”

      Tôi chớp mắt nhìn : “Cách gì?”

      “Đầu gỗ” Chung Nguyên dí sát mặt vào, môi gần như chạm vào môi tôi, hơi thở nóng hổi phả ra, : “Chúng ta đem gạo nấu thành cơm ?”

      “Được thôi, buông em ra chút .”

      Hai mắt Chung Nguyên sáng ngời, khóe miệng nhếch lên thành nụ cười rất sung sướng, nhổm dậy, thả lỏng áp chế đối với tôi.

      Tôi nhân cơ hội đó chui ra khỏi lòng , đứng dậy khỏi sô pha, vừa chạy xuống bếp vừa kích động la: “Bây giờ em phải nấu cơm, đem gạo nấu thành cơm đây.”

      Phía sau truyền tới tiếng cười hơi trầm của Chung Nguyên, vừa có chút vui vẻ, vừa có chút tiếc nuối.

    5. piipp

      piipp Well-Known Member

      Bài viết:
      1,619
      Được thích:
      566
      Chap 56

      Từ lúc Chung Nguyên biết kiện và Sử Vân Hành “bị đính hôn” là do Sử Tĩnh cho tôi biết, liền mực chắc chắn rằng Sử Tĩnh có ý đồ với tôi, hơn nữa còn vô cùng tức giận, bởi vì thứ nhất, có đạo lí gọi là đụng đến vợ bạn (huống hồ là trai), thứ hai nữa là Sử Tĩnh làm thế là rất đúng, là cạnh tranh công bằng, đương nhiên quan trọng nhất là, Tô Ngôn, Trương Húc có ý đồ với tôi , thằng nhóc tóc còn chưa dài hết mà cũng tham gia náo nhiệt cái gì.

      Tôi thầm nghĩ Chung Nguyên đúng điên, cũng biết Sử Tĩnh là đứa trẻ mới mọc tóc, như thế làm gì biết gây sóng gió chứ? Huống hồ gì bảo nó làm những chuyện có tính toán sâu xa. đứa nhóc thích dựa dẫm vào giáo của nó có gì mà xấu, chỉ có vào miệng Chung Nguyên thành chuyện xấu thôi.

      Thế nên tôi cố gắng biện hộ cho Sử Tĩnh, Chung Nguyên chữ cũng nghe vào, cuối cùng vung tay : “Em phải , đây là cảm giác tối thiểu người đàn ông phải có, Sử Tĩnh rốt cục là nghĩ cái gì hiểu nhất.”

      Trán tôi lấm tấm mồ hồi, muốn giải thích thêm nhưng Chung Nguyên lại chặn miệng tôi lại … Ak ak, là dùng miệng ấy mà chặn …

      Tôi và Chung Nguyên triền miên lúc, cuối cùng ôm tôi vào lòng, trong giọng có chút lo lắng: “Đầu gỗ, đừng dạy Sử Tĩnh nữa.”

      “Nhưng mà …”

      Tôi vẫn cảm thấy Chung Nguyên có chút cố tình gây , vốn dĩ tôi làm tốt mà, có bị cái gì đâu.

      Chung Nguyên dùng làn môi mềm mại, nhàng chà chà vào vành tai tôi: “ là gì hết, đầu gỗ, cho dù là vì cũng được.”

      “Ak, em thấy đa nghi thôi.”

      Chung Nguyên: “Uh, chính là đa nghi đó.”

      Tôi: “…”

      Có vài người có tuyệt chiêu sát thủ là chơi xấu, chơi cùn, bọn họ thường dùng mẫu câu ta thế đấy ngươi làm gì được ta nào, ví dụ ta cứ trả tiền đấy ngươi làm gì được ta nào, lại ví dụ như Chung Nguyên bây giờ, ta đa nghi đấy, ta thừa nhận, ngươi làm gì được ta nào …

      Được rồi, tôi công nhận, điểm quan trọng đúng là tôi quả làm gì ấy được.

      Lúc này Chung Nguyên thấy tôi im lặng gì, bèn bồi thêm nhát: “Em mà đáp ứng cởi hết quần áo của em.”

      Tôi: “…”

      Tôi sai lầm rồi, tuyệt chiêu sát thủ của Chung Nguyên phải là chơi cùn, mà là đùa giỡn lưu manh … ><

      Thế là món thù lao gia sư của tôi, dưới dụ dỗ liên tục và thủ đoạn lưu manh vô lại của Chung Nguyên vinh quang ra . ra tôi cũng quá luyến tiếc Sử Tĩnh, dù sao tình cảm hai trò cũng chưa tới mức sinh ly tử biệt, chỉ là lý do ngừng dạy làm tôi khó quá. Tôi chưa bao giờ nghĩ tới, Chung Nguyên ngay cả đứa trẻ 9 tuổi mà cũng ghen nữa, coi bộ cứ cái trình độ ghen tuông này của , sau này tôi có muốn nuôi mèo cũng phải suy nghĩ.

      Đương nhiên, Chung Nguyên cho dù là độc tài cũng là tên độc tài nhân đạo, ấy quyết định cho tôi món bồi thường thất nghiệp. Còn chuyện bồi thường cái gì, ấy dong dài nửa ngày, cuối cùng cười mỉm chi nhìn tôi hỏi, có cần lấy thân báo đáp

      Tôi trong lòng hoảng sợ, mặt cười mà tim cười nổi, trả lời: “Lấy làm gì, vật là được rồi …”



      Hôm nay chủ nhật, tôi và Chung Nguyên ra ngoại ô tìm chỗ phong cảnh hữu tình chơi ngày, buổi tối lúc về nhà mệt rã người, tôi tựa vào sô pha chẳng buồn nhúc nhích. Chung Nguyên ở bên cạnh vừa giúp tôi bóp vai vừa đấm tay xoa chân cho tôi, giúp tôi giảm bớt mệt nhọc. Tôi nằm phè ra hưởng thự phục vụ, cảm thấy cuộc sống là tuyệt vời.

      lát sau, điện thoại của vang, nhìn thoáng qua màn hình liền cười khẽ, : “Là người qua đường Ất.”

      Tôi đột nhiên nhớ tới, hình như hôm qua là buổi gặp đầu tiên của Sử Vân Hành và người qua đường Ất, cũng biết bọn họ phát sinh những chuyện biến thái gì đây, tôi hưng phấn : “Nghe , nghe , nhanh lên!”

      Chung Nguyên rất biết nghe lời.

      nhấn nút, tôi lập tức nghe được tiếng thét gào của người qua đường Ất: “Chung Nguyên, đồ phản bạn, bại hoại! Tại làm sao giới thiệu cho tao cái người còn cứng hơn kim cương hả? Thân hình bé của tao sao chịu nổi vài cú đấm chứ?”

      Tôi cảm thấy hơi khó tin, ý người qua đường Ất là, hôm nay Sử Vân Hành đánh ? Nhưng đúng nha, lần đầu gặp mặt, nào chả muốn lưu lại ấn tượng tốt cho đối phương, sao lại dễ dàng đánh người được? Cho dù Sử Vân Hành đột nhiên nổi cơn ghiền đánh cũng phải đè lại mà chờ đến lần sau chứ?

      Lúc này Chung Nguyên cũng thấy kì quái, hỏi: “Sao chị ấy lại đánh mày?”

      Người qua đường Ất vẫn bằng cái giọng hết sức phẫn nộ và tội nghiệp: “ ấy có đánh tao, mà là hung hăng đánh tao!”

      Chung Nguyên: “…”

      Sau cùng Chung Nguyên hỏi người qua đường Ất vì sao Sử Vân Hành đánh , nhất định , bắt Chung Nguyên chuyển lời cho Sử Vân Hành, hy vọng chỉ làm bạn mà thôi.

      Sử Vân Hành là người quen của Chung Nguyên, cho nên người qua đường Ất cũng lịch trong lời , nhưng qua đó vẫn thấy được, đại tỷ Sử Vân Hành này quả tạo thành bóng ma đối với người qua đường Ất.

      Chung Nguyên vừa cúp điện thoại của người qua đường Ất Sử Vân Hành gọi tới, ấy thẳng luôn vào vấn đề: “Tiểu tử, chị thích bạn học của chú mày nha.”

      Chung Nguyên án binh bất động, hỏi: “Rồi sao?”

      Sử Vân Hành: “Rồi , chị muốn gả cho .”

      Chung Nguyên: “…”

      Tôi phải lau mồ hôi giùm Chung Nguyên nha, tuy rằng ấy là người bình tĩnh, nhưng cũng chịu được sấm sét liên tiếp đâu.

      Chung Nguyên: “Nó với tôi là, hi vọng có thể làm bạn bình thường với chị.”

      Sử Vân Hành thèm để ý : “Chị biết tại sao, hôm nay qua, mệnh sát Tinh, dễ khắc vợ, chắc là sợ liên lụy chị đây mà.”

      Chung Nguyên: “…”

      Chung Nguyên câu rất sâu sắc: “Chị khẳng định nó thích chị, muốn lấy chị à?”

      Sử Vân Hành: “ sao, chị làm thích chị.”

      Chung Nguyên: “Dựa vào cái gì? Nắm đấm của chị à?”

      Sử Vân Hành: “Khụ … chuyện hôm nay, mày biết hết rồi à?”

      Chung Nguyên: “Chưa … nhưng bây giờ rất muốn biết.”

      Sử Vân Hành: “Khụ khụ … cái đó, hôm nay thời tiết đẹp ghê … Ah, mẹ chị gọi chị, cúp máy nha, bai bai.”

      Chung Nguyên: “…”

      Tôi bất an nhìn Chung Nguyên, hỏi: “Chung Nguyên, người qua đường Ất mà biết ra là mưu của , có khi nào chém luôn hông?”

      Chung Nguyên nhìn chằm chằm di động lúc, sau đó nhìn tôi, kiên quyết : “Đầu gỗ, chúng ta bỏ trốn .”

      Tôi: “…”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :