1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Người yêu "anh em" của tôi - Nhược Tình(10c)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 9


      thoải mái, còn gì vướng víu nữa rồi, đó chính là tâm trạng tại của Đồng Liệt Lâm.



      Bỏ cái chức tổng giám đốc nặng nề, mỗi ngày có thể dung dưỡng đầy đủ giấc ngủ của mình, cũng có nhiều hơn thời gian cùng Tiểu Lương của .



      xinh đẹp, mau rời giường nào, trễ lắm rồi đấy!” nhìn hồi lâu sau mới hơi thỏa mãn hôn tiếng kêu. dddlllqqdd



      thích nhất xem bộ dạng chưa tỉnh ngủ của Tiểu Lương vào mỗi sáng, lúc nào cũng vậy hệt như con mèo làm nũng khiến tựa như bị nghiện, đáng ghét, rất đáng bị đè xuống giường làm thịt đến lúc còn xương thôi.



      Mà hình như gần đây đặc biệt rất thích ngủ.



      Phương Tiểu Lương mắt nhắm mắt mở giơ giơ bàn tay bé che tầm mắt, tranh thủ ngủ thêm vài phút.



      “Đừng … Để cho em ngủ thêm lát... ” Tối hôm qua dữ dội như vậy mà giờ còn muốn gọi dậy sớm để làm gì chứ...



      “Được.” nghiêng người đến gần hơn, mang ôn nhu ôm vào lồng ngực.



      tâm ước gì cũng giống từ bỏ công việc ở Iga, ngoan ngoãn cùng ngày ngày tương thân tương ái, tại chỉ có thể chờ đợi sáng sáng tối tối trở về nhà.



      Nằm trong lồng ngực ấm áp ấy chưa được bao lâu, bất thần tỉnh dậy kêu lớn, “Ý, được, sáng nay em có buổi họp, phải ngay thôi.” bất đắc dĩ .



      “Nếu mệt mỏi quá ở nhà , nghỉ ngơi nhiều vào, công ty vắng em ngày cũng có vấn đề gì đâu.” Đồng Liệt Lâm lại đè xuống, thương mà .



      được.” rất mệt mỏi, đến đỗi ngay cả đầu ngón tay cũng mỏi nhừ hết cả.



      “Với thể trạng giờ em có thể sao? Đến đứng cũng còn vững, công ty chắc chắn có vấn đề gì, được chưa?”



      “Đồng đừng ép em nữa.” Nắm lấy bờ vai của , rồi dùng lực đẩy mạnh ra, lấy sức rời giường,



      “Em... ” Bất thình lình ngã xuống ngất xỉu.



      “Lương… Tiểu Lương... ” Nhìn sắc mặt tái nhợt đến đáng sợ của , Đồng Liệt Lâm buông tay, lay ,



      “Em làm sao vậy?” .



      “ Hình như … hình như em sắp ngất... ” Lời dần lạc , mang chìm vào bóng tối.



      “Lương!” hốt hoảng ôm lấy , nhanh chóng đưa vào bệnh viện.



      ★ ☆ ★ ☆ ★





      “Tích Sâm, ấy thế nào? Tại sao yên lành lại ngất như vậy?” Sau khi sắp xếp được phòng bệnh tốt nhất cho Phương Tiểu Lương, Đồng Liệt Lâm ngay lập tức nắm lấy cổ áo tên bác sĩ, gầm hỏi.



      “Ừm, bình tĩnh chút , Wayne.” Tích Sâm đáng thương giơ hai tay đầu hàng nhân tiện trấn an .



      “Bình tĩnh? Cậu bảo tôi bình tĩnh làm sao? Nếu Vivian của cậu buổi sáng nằm trong lòng cậu bỗng dưng ngất xỉu như vậy, cậu có thể bình tĩnh nổi sao?” muốn nhân lúc tên Tích Sâm này để ý mà đấm cho vài cái vào mũi quá, cái tên chẳng hiểu chuyện này.



      “Này uy uy! Chuyện gì gì cũng đừng lôi Vivian vào chứ!” Vợ của bị nguyền rủa như vậy bảo sao bất mãn.



      “Được rồi, nhiều nữa, tình hình Tiểu Lương của tôi rốt cuộc thế nào?”



      Dùng sức ném vào văn phòng, Đồng Liệt Lâm cố gắng khắc chế mình, muốn gây chuyện ở bệnh viện chút nào.



      “Biết rồi!” Đưa tay vuốt vuốt nếp áo sơ mi, sắc mặt Tích Sâm bỗng đột ngột chuyển sang bộ dạng vô cùng nghiêm trọng, “Cậu có chuyện rồi.”



      “Cái gì?” Sao chứ???



      Nhìn cái mặt khó hiểu của Đồng Liệt Lâm, Tích Sâm khẽ lắc đầu tự nhủ bọn người này vô cùng ngu ngốc, “Tôi , bạn quý của cậu mang thai rồi.”



      Đồng Liệt Lâm trợn to mắt, tựa hồ như chẳng thể tiếp thu nổi lời Tích Sâm vừa rồi, “Mang thai?”



      lẩm bẩm nhắc lại lần nữa.



      hiểu sao?” là ngu xuẩn. Đối với cái bản mặt lâu mới hiểu của Đồng Liệt Lâm, Tích Sâm nhịn được ném tia xem thường, “Cậu biết rằng đàn ông cùng phụ nữ khi lên giường ít nhiều có khả năng trứng của nữ và tinh trùng của nam gặp nhau, từ đó kết hợp tạo thành phôi thai. Phụ nữ đó ước chừng 2 tuần sau dính thai, cứ theo thế này mà , chẳng mấy chốc 38 tuần sau cậu đứa trắng trẻo mập mạp… À mà , trẻ con mới sinh ra được trắng trẻo xinh xẻo ngay, nhưng nhất định sau đó vô cùng đáng . Hiểu chưa?”



      Rất tốt, xem chừng hiểu.





      “Nhưng tại sao ấy lại phải ngất xỉu?” đương nhiên phải là biết về chuyện đó, có điều lẽ phụ nữ khi mang thai đều ngất xỉu?



      “Ừm, đó mới là điều đáng .” Tích Sâm lại chuyển sang giọng điều nghiêm trọng mà , “Wayne, tôi biết công việc của bạn cậu rất nhiều, vì vậy nếu có thể đừng khiến ấy lao lực quá như vậy.” xong Tích Sâm nhịn được ném cho vài tia mờ ám.



      mặt khác gì bị bỏng, Đồng Liệt Lâm khẽ nguyền rủa tiếng, nhất định là đỏ mặt.



      Tích Sâm làm bộ như nghe câu rủa vừa rồi, có lòng dạy dỗ , “Mặc dù dã thú của đàn ông chúng ta phải ai cũng có thể hiểu được, nhưng đôi khi cũng phải có chút phong độ chứ!”



      ấy chỉ là quá mệt mỏi thôi sao, còn vấn đề gì khác nữa?” Đồng Liệt Lâm lại hỏi.



      Tích Sâm khẽ gật đầu cái, “Theo bước đầu khám bệnh, bạn của cậu thân thể có chút yếu, ngoài ra cũng có gì, nhưng nếu vẫn yên lòng tôi có thể thay cậu sắp xếp buổi khám tổng quát vào sáng sớm ngày mai, thế nào?”



      Biết quan tâm thế là tốt đấy!



      “Bây giờ cậu cứ việc đến thăm bạn của mình, tôi nghĩ chẳng có người phụ nữ nào muốn tự thân lẻ lỏi mình sau lúc vừa tỉnh dậy đâu.” Có lẽ cũng vì trước kia cũng từng khiến cho người phụ nữ của mình ngồi đơn mình sau khi tỉnh dậy, nên rất thấu hiểu, phụ nữ của cũng vì đó mà thèm mở miệng lời.



      A! Những ngày tháng đó thê thảm tả nổi mà!



      Đồng Liệt Lâm giọng cảm ơn , rồi rời đến ngay phòng bệnh, chỉ riêng ở cạnh mới cảm thấy yên tâm.



      Trong phòng bệnh, làn mi Phương Tiểu Lương khẽ rung động, và rồi mở hẳn sau hồi khó khăn để làm quen với ánh sáng, lúc sau cũng chưa thể ràng mình ở đâu.



      Đồng… ở đâu?



      nặng nề ngồi dậy, vén chăn mền người hết cả mới thảng thốt giật mình bản thân nằm trong phòng bệnh đầy mùi thuốc khử.



      Hình như ngất nên Đồng mới đưa đến viện … có lẽ vậy...



      thân mình nằm trong phòng bệnh, lòng khỏi dâng lên chút cảm giác lạnh lẽo.



      Bước chậm sàn nhà lạnh ngắt, nhanh chóng về phía cửa.



      Nhưng, cánh cửa vừa vặn ra cũng đúng lúc có người đẩy vào.



      “Lương, sao em lại xuống giường?” Đồng Liệt Lâm nhiều bế tay mang về giường, lại thận trọng đắp cho 2 lần chăn.



      “Đồng, sao em lại ở đây?” Có lẽ rất yếu phải, đến giọng phát ra tựa hồ cũng chẳng có chút khí lực nào, “Em rốt cuộc bị bệnh gì? Vì sao cả người cứ như bị rút cạn hết hơi sức thế này?”



      “Bác sĩ bảo thân thể em có chút yếu, cần nghỉ ngơi nhiều. Chuyện công ty xin nghỉ phép tuần dưỡng bệnh.” nhìn dịu dàng mà .



      rằng mà đột nhiên ngất xỉu như vậy, em biết sợ thế nào đâu.” Bàn tay to lớn của ôn nhu vuốt tóc , ngọt ngào hôn vào vầng trán trắng noãn của , thấp giọng , khóe miệng nở nụ cười nho .



      “Em xin lỗi, có lẽ do gần đây bận rộn quá.” cách nào phát biểu bất thường của mà chỉ chuyên tâm thể áy náy của mình, “Lần sau em giữ gìn sức khỏe, sao nữa.”



      chưa từng nghĩ bệnh tình hay sức khỏe của mình mang lại lo lắng cho , Đồng Liệt Lâm sợ hãi sao?



      “Về sau cần nhắc cũng phải chú ý đến em.” Bởi giờ đây quan tâm đến đâu chỉ là quan tâm người.



      “Bác sĩ khi nào em có thể xuất viện?” Gạt bỏ cảm giác áy náy, còn lại chỉ muốn biết khi nào mới có thể thoát thân khỏi chốn này.



      “Ít nhất em phải ở lại nghỉ ngơi ngày đêm nữa, sáng sớm ngày mai sắp xếp buổi khám tổng quát để kiểm tra sức khỏe, đảm bảo em khỏe .” rồi cúi xuống hôn vào tay , sau đó đưa bàn tay đó đặt lên bụng, “Nghỉ ngơi nhiều vào, lúc nào cũng ở đây với em.” Lần này chỉ có , mà còn là kết tinh tình của hai chúng ta, em sợ độc trong căn phòng này nữa.



      tâm rất muốn tin lời , nhưng hiểu sao… hình như vẫn giấu chuyện gì… rốt cuộc là chuyện gì…



      Hay là mắc căn bệnh nan y nào? Cho nên mới muốn cho biết?



      Liên tiếp đó trong đầu xuất những giả thiết có giải đáp…



      Có điều chỉ chốc sau thấy Tiểu Lương Lương chìm vào mộng cảnh.





      ★ ☆ ★ ☆ ★





      Kiểm tra qua , cầm tay bản đánh giá Đồng Liệt Lâm luôn với , “Em sao rồi, chẳng qua lần cần nghỉ ngơi nhiều thêm chút.”



      Điểm này lại càng làm Phương Tiểu Lương yên lòng chút nào.



      Nếu khỏe vậy tại sao cho xem bản đánh giá đó? lẽ mắc bệnh nan y thể chữa được?



      là như vậy ?



      Phương Tiểu Lương vừa suy nghĩ vừa cong hai chân rúc mình vào sô pha, thả hồn nghĩ ngợi lung tung.



      Đồng Liệt Lâm vừa bước ra khỏi phòng, nhìn như con mèo , tha bản thân vào chốn gian riêng, tựa hồ ngầm thông báo giới hạn lãnh thổ cho kẻ khác xâm nhập, bất giác nhíu mày.



      nghĩ gì vậy?” ngồi xuống ôm vào ngực, mở miệng hỏi.



      có gì.” rũ mi mắt xuống, che đậy ánh nhìn bất an của mình, “Chẳng qua là cả ngày ở mãi trong nhà nên có chút buồn bực.”



      Đáng tiếc, dù có che dấu thế nào vẫn phát ra.



      Nâng cằm người phụ nữ của mình, rồi hướng thẳng ánh nhìn vào mắt , “Buồn bực, rồi còn gì nữa?”



      bất an nhìn , biết làm sao khẽ cắn đôi môi đỏ mọng, “Đồng…” Tay nắm chặt vạt áo , trong lòng nhất thời dâng lên cảm giác sợ hãi mông lung.



      “Ngoan , và đừng tự cắn mình nữa.” Nhìn thấu được bất an của , Đồng Liệt Lâm cười mấy tiếng rồi đem đôi môi ướt át tự cắn ấy bỏ vào miệng, dùng lưỡi cạy răng mà ngọ nguậy tiến vào.



      “Đồng…” dịu dàng, dịu dàng hết sức để chứng minh tồn tại của mình.



      lần này chủ động hôn lên môi , dùng đầu lưỡi thăm dò hết thảy bên trong, dây dưa lẫn nhau hồi bàn tay bé của to gan xuống dưới, đặt tay lên phần nam tính nhất của .



      ngay lập tức phản ứng lại.



      tay đè lên bàn tay vừa táy máy đó của , dạy bảo thế nào là kích thích, tay kia dùng sức xoa bộ ngực tròn đầy bên , có lẽ cũng vì mang thai mà bầu ngực này càng thêm căng mịn.



      “Ưm…”



      có năng khiếu mà, bàn tay phía dưới khéo léo đến mức khiến nhịn được rên rỉ ra tiếng, “Bảo bối, em giỏi đó.”



      Nghe vậy, càng ra sức lấy lòng .



      Nghĩ rồi rời ghế sô pha, nhanh nhẹn đứng phía trước cởi quần , hướng thẳng đến quần lót, trực tiếp đụng chạm vào vật nam hấp dẫn đó.



      Hành động này chẳng những khiến ngừng phát ra tiếng thở dốc, cả nhiệt năng trong người cũng tăng lên, hai bầu vú trước ngực được xoa bóp cũng phản ứng hết sức nhiệt tình, nụ hoa đỏ lên đến mê tình.



      Trong khi ở dưới dùng khẩu miệng phục vụ này rất nhanh chịu được, đến lúc vào sâu hơn lại gầm tiếng, đưa mang vào lòng.



      “Lương Lương, như vậy chịu được mất.” lôi về phía sô pha, đặt lên phía nhưng vẫn tránh phần bụng ra, nửa đùa nửa , “Em hẳn muốn tương lai của ông xã mình quá vô dụng đâu nhỉ?”



      ngẩn ra, thể tin được những lời từ miệng ra, lẩm bẩm nhắc lại, “Ông xã?”



      đưa miệng hôn thêm lúc nữa, “Bà xã à, em có đồng ý đáp ứng ?” câu “ông xã” của so với tiếng thiên địa dễ nghe mà.



      ... Muốn kết hôn với em sao?” cứng người hỏi, “Làm sao có thể?”



      “Làm sao thể? lẽ em muốn kết hôn với ?” hỏi ngược lại , bọn họ ngay đến con cũng có, tại sao thể kết hôn?



      Hơn nữa sớm tính toán lấy đứa con làm vật trở ngăn rời xa , muốn ở lại cả đời bên cạnh , đến chết cũng bỏ lần nữa.



      “Đồng…” Tại sao? Chẳng phải vẫn luôn xem như em tốt … , hai người bọn họ cùng nhau hưởng qua hết thảy quan hệ vợ chồng, thể xem như em được.



      Có điều, sao?



      nhìn , câu này thôi nhưng cũng dám mở miệng mà hỏi.



      Nếu như tại sao lại muốn kết hôn với ? Là bởi mắc bệnh nan y, vì thương hại nên mới muốn cưới sao?



      Là vì vậy sao?



      Là vì sắp chết nên mới muốn kết hôn?



      Đồng Liệt Lâm đâu biết nội tâm nghĩ những gì, nhìn lâu như vậy có động tĩnh gì liền đặt lên môi nụ hôn hòng lôi kéo chú ý qua về.



      “Em lại ngẩn người. cho biết, có phải là muốn kết hôn với ?” hỏi.



      khẽ cắn môi, sau lúc lâu cũng nghĩ ra biện pháp mở miệng hỏi lý do cuộc hôn nhân này. là, ở thương trường quả quyết mạnh mẽ bao nhiên đến nay khi tình trường vẫn chẳng có chút kinh nghiệm nào.



      ra của mười năm trước cùng bây giờ đều là dạng, mãi cũng có dũng khí đối mặt với .



      nở nụ cười, trong khi thần tình thống khổ tột độ, “Thế nào? Nếu em muốn cũng sao, đừng như vậy nữa.” Làm cho đau khổ là điều muốn.



      khó khăn lắc đầu cái. Kết hôn cùng là điều bấy nay vẫn mong muốn, đầu ngón tay run run dán lên gò má , vuốt ve quyến luyến.



      Thử mở miệng, cổ họng khô khốc khiến cách nào ra nổi điều gì, cuối cùng lại nở ra nụ cười, cánh môi dán lên môi , lần nữa chủ động đê mê , bàn tay cũng lần nữa lục đục lột ra từng lớp áo người .



      Lớp áo sơ mi cuối cùng rất nhanh cũng được cởi ra, có điều hình như vẫn có trở ngại.



      “Đồng.” hướng đôi mắt chờ đợi nhìn .



      “Tiểu Lương, em sao vậy?” Đè lên hai tay , thấp giọng hỏi, “ cho biết .”



      tránh ra, rồi lại nhanh nhẹn vòng tay sau gáy , “Đồng, chẳng phải rất muốn em sao?” Vật nam tính của vẫn nằm đùi như cũ, bướng bỉnh tiếp tục chơi đùa với nó.



      “Đáng chết!” khẽ nguyền rủa tiếng, vội tránh ra, “Tiểu Lương, đừng như vậy, muốn làm em bị thương.”



      cứ vậy trêu đùa, đời này có bao nhiêu kẻ có thể chịu đựng được?



      Nhất là lại rất .



      làm bị thương gì đến em cả.” ngửa đầu, mang đè xuống dưới, “Tất cả là em tự nguyện, tối nay để em, được ?”



      mở miệng vừa xong, bộ váy mặc người cũng từ từ hạ xuống, lộ trước mắt là tấm thân ngọc ngà cùng bộ lót trắng tinh, sẵn sàng biểu diễn thân thể với .



      Bàn tay bé lại luồn đến lưng, cởi móc nịt vú, cũng vừa lúc hai bầu vú đỏ tươi hữu.



      Nhìn đến đây nam vật của kiềm chế được mà động thân, và rồi lập tức đem hai nụ hoa đỏ ấy bỏ vào miệng bú, gặm, mân mê.



      Cảm giác tê liệt từ chỗ cắn truyền đến, Phương Tiểu Lương trong miệng bật ra tiếng rên, nhưng vẫn quên “nhiệm vụ” của tối nay.



      Tay trượt xuống lồng ngực , đầu ngón tay ấn lên hai núm đầu nâu , xoa xoa bóp bóp.



      Rồi nhành đẩy ra, học mang đầu núm ấy bỏ vào miệng bú bú cắn cắn.



      khàn giọng rên rỉ, hô hấp dứt, “Tiểu Lương…”



      ngẩng đầu lên, mặt cả hai đều bừng bừng đỏ.



      hồi lâu tự tìm đến phía dưới , động tâm chú ý đến mảnh tam giác ướt dầm dề.



      “Hẳn là chờ đợi lâu rồi.” Cởi ra quần lót, dùng đầu ngón tay cắm vào hoa huyệt đầy dục khí.



      “Ư…” Hành động bất thần của khiến nhất thời đón nhận kịp, ngửa đầu thở dốc, trông run rẩy như cây liễu trong gió, “Đồng... Ừ a…”



      “Vốn đinh tối nay cho em chủ động, nhưng rất xin lỗi.” nâng mông , tay xé rách quần lót , sau đó nam vật nóng bỏng hề báo trước tiến vào mạnh mẽ.



      “A…” Mặc dù cùng nhau hoan ái biết bao lần nhưng đến giờ vẫn cách nào tiếp nhận hoàn toàn vật to lớn của như thế.



      Hai tay khoác lên eo , chủ động ấn mình, hưởng thụ cảm giác sung sướng mà khoái lạc mang lại.



      “Ừ... ” tựa như chú mèo con, dựa dẫm người còn chút khí tức nào, mặt đỏ lại càng thêm đỏ, trông đáng , “, chút... ”



      nhắc nhở .



      tại thân thể như trước kia nữa, thể nhất thời tùy ý được.



      rồi dùng lực đạo hơn, bớt cường độ, lần này lại tạo độ ma sát xem chừng còn kích thích hơn.



      “Đồng... Ưm… Cứ vậy... ” Phương Tiểu Lương nhíu hàng lông mày, kiêng dè bám lấy chặt hơn cũng như bám lấy thứ khoái cảm xác thịt dày xéo cả hai.



      người , ánh mắt si mê của ngừng dán lên khuôn mặt tuấn tú ấy, dù thế nào trông vẫn mê người như vậy.



      Tại sao?



      Đồng, em ?



      Vì cái gì vẫn thể mở miệng mà hỏi ? Tại sao dù thế nào cũng tìm được dũng khí năm xưa khi tỏ tình cùng ?



      giọt lệ nóng bỏng trong suốt gieo nơi khuôn mặt đỏ hồng vì hoan ái, ngẩng đầu dốc lệ chảy ngược vào trong, muốn người đàn ông này nhìn thấy cảnh thương tâm đó.



      Hai thân thể nhạy cảm chẳng mấy chốc sau đạt đến cao triều. rên khẽ tiếng, đem gò má ướt át của mình dán vào bờ vai , run rẩy, khóc mà lên tiếng.



      tâm thương







      Vậy, Đồng, rốt cuộc từ trước đến nay em ?





      ★ ☆ ★ ☆ ★





      Sớm tinh mơ, kẻ nào đó bồi hồi mãi trong phòng, ánh mắt quyến luyến thôi hướng về phía người đàn ông ngủ say giường.



      Giấy notes màu hồng đặt tại đầu giường.



      Em



      Đừng đến tìm em



      Hẹn gặp lại.





      Khéo léo kéo hành lý ra , Phương Tiểu Lương lưu luyến quay lại, nhưng rồi rất nhanh sau đó dứt khoát rời , bao giờ quay lại nữa.



      Ra đến cửa, sắc trời vẫn chưa sáng hoàn toàn.



      nở nụ cười tự giễu mình, trong thâm tâm có nơi luôn muốn đến.



      Hoặc giả, lúc này lại đúng thời điểm cần nhân tình chẳng hạn.





      ★ ☆ ★ ☆ ★





      Hơi lạnh từ khoảng trống kế bên giường khiến Đồng Liệt Lâm thể mở mắt.



      “Tiểu Lương?” ngồi dậy, nhìn khắp nơi trong phòng tìm kiếm hình bóng người phụ nữ ngự trong trái tim từ lâu.





      Tờ notes màu hồng nhanh chóng gây chú ý, nhanh chóng nhặt lên.



      có ý gì đây?



      Cái gì là ? Cái gì là đừng đến tìm chứ?



      Lại còn “gặp lại!”. Người phụ nữ kia, em quả là muốn chọc giận ta mà. Lần trước ra tay “dạy dỗ” tận tình cho hiểu, để mãi rời bỏ . Nhưng chuyện này rành rành cho thấy vẫn chẳng hiểu cóc gì.



      Rất tốt.



      Lần này nhất định hiểu, rất sâu rất sâu tâm ý của .



      thề.




      Chương 10


      “Đại tiểu thư này đại tiểu thư, cậu có nghe tớ vậy? Cậu ở đây cũng được tuần lễ, nhưng là tuần vọng phu, ngày ngày ngồi bên cửa sổ nhìn ngóng, xem, rốt cuộc cậu chờ ai?” Hàn Thiếu Đồng to, chất vấn bạn học cũ của mình.



      “Mình chờ ai hết.” Bị bạn tốt hỏi như vậy, Phương Tiểu lương đỏ mặt, “Chỉ là nghĩ mấy chuyện đâu thôi.”



      Mặt đỏ rần rần, rất rất khả nghi mà.



      , chắc chắn có chuyện, mà lại là chuyện vô cùng nghiêm trọng đến mức tài nữ của chúng ta sẵn sàng ném hết nghiệp tại Đức mà chạy đến trú tại nhà tiểu bất tài ta đây.” chút lương tình, Hàn Thiếu Đồng càng lúc càng hung hăng.



      “Còn nữa…cậu định vác bụng bầu này thế nào đây?”



      Đây chính là điều dám trả lời nhất, mà con Hàn Thiếu Đồng đáng ghét kia cũng ngại phiền hỏi dưới mấy mươi lần, “Sao? Cậu sợ mình làm kỳ đà cản mũi cậu cùng hội trưởng thân thiết sao?” nnnqqqq



      Có điều, Phương Tiểu Lương là ai chứ, là kẻ biết làm thế nào để dán miệng Hàn Thiếu Đồng lại.



      “Cậu…” Quả nhiên, nhắc đến cậu chàng người , Hàn Thiếu Đồng ngay lập tức đỏ mặt, “Cậu vẫn còn nhớ chuyện ngày đó.”



      Chính là bởi đến vào lúc nào đến, lại ghé thăm Hàn Thiếu Đồng vào ngày đẹp trời lúc Đồng Đồng cùng Thượng Quan Nhật xộc xệch quần áo giường.



      Phương Tiểu Lương khẽ cười.



      “Nhắc đến hội trưởng mới nhớ, sao hôm nay thấy ta đến? Chẳng lẽ ta nghĩ dâu mới nhớ ta hay sao?” Phương Tiểu Lương tiếp tục giọng điệu chọc ghẹo của mình, lúc này cao hứng mà.



      Ai bảo Hàn Thiếu Đồng rước hạo vào người trước? chỉ là thay trời hành đạo mà thôi.



      “Ôi trời ơi!!! Cái này gọi là dẫn sói vào nhà! Dẫn sói vào nhà!~~~” Hàn Thiếu Đồng chịu được

      ôm đầu, chỉ hận thể chỉ tay năm ngón vào mặt ông Trời mà chửi thôi.



      Phương Tiểu Lương nhìn khác gì nhìn Tiểu Hầu tử ăn trúng ớt chỉ Trời, nhịn được ôm bụng mà cười.



      Đến đây mới nhớ, hình như mang thai.



      Mang thai!



      Hôm qua đột nhiên bị buồn nôn, kẻ thích lo chuyện bao đồng Hàn Thiếu Đồng mực bắt bệnh viện kiểm tra, lúc đó mới phát mang thai được mấy tuần rồi.



      quả là người mẹ vô dụng mà, ngay đến cả mình có mang thai hay cũng biết.



      Chỉ cần sợ, về sau xin thề nhất định bồi thường cục cưng này.



      Đồng Liệt Lâm hiển nhiên biết là mang thai nên mới muốn kết hôn, điều này so với việc nghĩ bị bệnh mà kết hôn càng gây khó chịu hơn.



      chưa bao giờ hy vọng vì trách nhiệm mà cưới mình.



      “Thế nào? Có phải suy nghĩ đến cục cưng của mình ?” đột nhiên yên lặng khiến Hàn Thiếu Đồng sinh nghi, “Tiểu Lương à, cậu có thể cho mình biết giọt máu trong bụng cậu là của ten người nước ngoài nào hay ?”



      vòng quanh trái đất, ở tận bên kia bán cầu, đến thời gian lại mang về giọt máu của tên nước ngoài, mẹ Phương nghe tin chỉ biết giật mình, đến ba Phương còn cười hề hề trong điện thoai bảo muốn gả con của mình cho tên mặt quỷ, làm biết nên khóc hay cười.



      “Vậy cậu cũng nhanh cho mình biết rốt cuộc khi nào cùng hội trưởng kết hôn, lúc đó nhất định mình cho cậu biết.” Nhấp nháy mắt với Hàn Thiếu Đồng, Phương Tiểu Lương đưa lời hứa hẹn.



      Trở về có lẽ là quyết định chính xác. Về lại nơi mình từng lớn lên, hơn nữa có Hàn Thiếu Đồng làm bạn, con đường làm mẹ đơn thân rồi vượt qua thôi.



      “Tiểu Lương à, làm sao cậu có thể lấy chuyện này ra trao đổi được chứ?” Hàn Thiếu Đồng nhăn nhó khuôn mặt nhắn, “Mình vất vả mới cự tuyệt được Thượng Quan Nhật đấy!” Độc thân có gì tốt nào!?



      “Vậy sao? Mình luôn tin tưởng hội trưởng luôn có thừa nhẫn nại lẫn nghị lực mà, cậu yên tâm .” khi Thượng Quan Nhật nhận định đó là của , nhất định bao giờ chấp nhận buông tay – điểm này giống Đồng Liệt Lâm.



      Đó cũng chính là nguyên nhân mà hai kẻ hoàn toàn khác người đó lại như cặp tâm đầu ý hợp.



      “Được rồi, được rồi! Mình hỏi nữa, OK?” Còn hỏi nữa chưa chắc biết được, thậm chí còn bị Phương Tiểu Lương giễu cợt thêm ấy chứ, “Lương Lương, cậu đói bụng chưa? Sáng nay chỉ toàn thấy cậu ngồi ngóng cửa sổ thôi, đói cậu sao chứ làm đói con nuôi của tớ cậu xong đâu đấy.”



      “Cậu khẳng định mình sinh con lúc nào vậy? Mình vẫn thích làm hơn đàn bà mà. Còn nữa… cậu nhất định phải nấu cho mình ăn rồi.” Phương Tiểu Lương ngọt ngào , nhưng cũng là lời cầu cách nào cự tuyệt.



      “Vâng, vâng, vâng, đương nhiên là mình phải vì Lương Lương đây phục vụ rồi.” Hàn Thiếu Đồng vô lực đứng dậy, thong thả bước về phía nhà bếp làm bữa ăn.



      xấu số mà! Chẳng lẽ có báo ứng sao? Ngày thường toàn cao cao tại thượng với Thượng Quan Nhật, giờ bị mỹ nữ Tiểu Lương áp bức lao động sao?



      Ô ô ô... Thượng Quan ơi . … lăn đâu rồi? Trở lại nhanh nhanh với em mà...



      Nhìn Hàn Thiếu Đồng khuất bóng, Phương Tiểu Lương lúc bấy giờ mới dời tầm mắt lại với cửa sổ, nhìn mông lung bên ngoài.



      mấy ngày nay bỏ lời chia tay.



      “Đồng… nhất định là bị chọc đến tức chết.” Nhưng có can đảm đứng trước mặt mấy câu hẹn ngày gặp lại…



      “Em sợ vì lo lắng mà có thể đổ bệnh sao, hay là muốn rời bỏ?”



      Giọng nam trầm quen thuộc ấy lại bình tình vang lên trong gian phòng tự nhiên đến nỗi Phương Tiểu Lương cái nào tưởng tượng nổi, chỉ sợ khi quay đầu lại là ảo giác, vì huyễn tưởng quá nhiều mà thôi.



      thể nào... Sao lại ở đây?” Nước mắt vì nhung nhớ kiềm chế được trong nháy mắt rơi xuống.



      “Đáng chết!” Cũng như Tiểu Lương, Đồng Liệt Lâm kìm được thương nhớ chạy đến ôm lấy vào lòng, “Vì cái gì em cứ thế rời xa ? Làm sao em có thể?” Nâng lên khuôn mặt xinh đẹp đầy nước của , thôi hôn lên dịu dàng.



      Cho đến khi hai người thay nhau thở hồng hộc, mới thoáng buông ra, nhưng sức nóng bỏng từ nụ hôn vẫn thiêu đốt đôi môi của .



      được, nếu cứ mặc nhiên để hôn như thế đầu óc cách nào hoạt động được.



      “Làm sao biết em ở đây?” lệch ra đằng sau, cẩn thận kéo dài khoảng cách giữa hai người.



      “Thượng Quan Nhật .” lại hôn .



      Nụ hôn làm mê đắm cả hai, tay cư nhiên leo đến gáy mà nằm.



      nhiệt tình hôn đáp trả, đem tất cả tư niệm cùng thương nhớ vứt trôi cùng đôi môi dây dưa với .



      Tình cảm lúc này khác gì triều dâng, nhưng lý trí buộc phải dừng lại. nâng mặt lần nữa, đưa đôi mắt sắc như dao chất vấn, “, vì sao lại muốn rời ?”



      Đáp lại câu hỏi của , câu trả lời của chỉ độc có chữ “ Em…”



      “Tại sao?” hỏi dồn.



      “Em muốn lấy em vì chuyện mang thai, em muốn vì trách nhiệm mà kết hôn.” rung động chớp mắt, mở miệng những lời sâu kín nhất.



      Nghe vậy kiềm được lửa giận bủa vây, “Phụ nữ ngốc, cầu hôn em chỉ vì trách nhiệm, điều này mà em cũng có thể sao?”



      kinh ngạc nhìn , “Vậy …”



      muốn cưới em là vì em! em, Phương Tiểu Lương.” mở to mắt, rồi lại cúi gầm mặt xuống, dám đối diện với .



      … Chẳng phải vẫn xem em như em tốt hay sao... ” Là nằm mơ?



      “Người phụ nữ đáng chết!” khẽ nguyền rủa, “Ngay từ mười năm trước thể xem em là em được nữa rồi! Hơn nữa có thể biến thái cùng em mình lên giường hay sao?”



      Bàn tay lúc này lại càn rỡ xoa lên ngực .



      “Ừ … Đồng… Đừng như thế…” Bàn tay đẩy ra, mặt hồng hồng chỉ về phía cửa, “Còn có Thiếu Đồng ở đây…” Nhưng biết điều trong lúc, nhân lúc chú ý nhanh chóng tấn công hai nụ hoa đỏ hồng của rồi.



      Đáng chết! Những ngày qua sống bằng chết mà!



      “Đồng…A ừ…Đừng như vậy…” vô lực kháng cự, nhưng cách nào ngăn được cường lực công kích từ , trong khi giữa hai chân mật huyệt chịu đựng kích thích rất lớn từ đùa giỡn của rồi.



      thề nhất định làm em phải hối hận vì rời .” Hai ngón tay thô bạo cắm vào khe huyệt , kề tai nguy hiểm .



      “A a…” Đột nhiên xuất loạt những khoái cảm khiến thể thoát ra những tiếng rên rỉ, “ thể… Đồng… thể… Em còn mang thai..” Đúng, trong bụng còn có tình kết tinh giữa hai người.



      vấn đề gì.” ngắt lời , “ hỏi bác sĩ, ta bảo chỉ cần cẩn thận chút là được, cục cưng trong bụng có chuyện gì, cho nên cơ bản hôm nay em thể thoát khỏi.”



      Vừa hai ngón tay của vừa thăm dò sâu hơn, khe của cũng từ đó là dầm dề thủy dịch.



      “Đồng... em?” Mặc dù thân mật như thế nhưng hiểu sao vẫn thể tin tưởng.



      Câu hỏi ngu ngốc này làm cảm thấy vô cùng, vô cùng tức giận.



      Tiếp đó nhanh chóng cởi hết quần áo của mình, nương tay vùi sâu vào cơ thể , bức ra tiếng rên rỉ, “Vào lúc này em còn dám hỏi có hay em?”



      Rất giỏi, giỏi vô cùng, hành động cho thấy.



      sáng tỏ rồi.



      Cho dù bị thô lỗ quấy quá, nhưng nhịn được nở nụ cười hạnh phúc ngọt ngào,



      “Đồng, em rất .”



      Nghe vậy, ngẩn ra tiếp đó là thêm nhiệt tình hành động với .



      tin tưởng rằng bọn họ rất hạnh phúc, hơn nữa là hạnh phúc trọn đời.



      ★ ☆ ★ ☆ ★



      “Này này này!Thượng Quan, làm gì kéo em như thế? Em muốn cứu Lương Lương mà” Hàn Thiếu Đồng cam lòng nhìn bạn chơi chung từ của mình bị thanh mai trúc mã đưa về nhà, kêu gào .



      “Em cũng biết tự lượng sức mình kia mà, còn muốn cứu Tiểu Lương?”



      “Em…” cắn răng. Đúng là thực đấu lại Đồng Liệt Lâm, “Vậy giúp em được sao?” kéo tay .



      lại giúp em phá hỏng nhân duyên của người khác sao?” Thượng Quan Nhật hỏi ngược lại.



      “Cái gì?”



      “Tiểu Lương em biết trong bụng ấy có giọt máu của Đồng Liệt Lâm sao?” Trong lúc còn ngẩn người êm ái ôm lên giường.



      “Sao chứ, phải ta vẫn luôn xem Tiểu Lương như em sao?” Hại cứ nghĩ đứa con trong bụng Tiểu Lương là tên mặt quỷ nước ngoài nào.



      sớm phải.” Đôi môi dán lên tiêm cảnh, khẽ dùng sức cắn mang lại lực chú ý cho .



      “Thượng Quan Nhật, làm gì..”Đến lúc này mới chậm trễ phát áo mình bị cởi hết.



      “Ân ái.” chút chậm trễ trả lời , cũng cộng thêm đó hành động chứng minh.



      được, dựa vào cái gì mà nghĩ em đáp ứng ? Ừ …a … chút…” Mặc dù miệng lưỡi là cự tuyệt nhưng đôi tay sớm ruồng bỏ chủ nhân của nó mà chủ động leo lên gáy nghênh hợp .



      Thượng Quan cười yếu ớt, nỗ lực trêu đùa hơn.



      Chuyện thanh mai trúc mã của tựa như lại thuộc về chuyện khác...



      Hết

    2. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :