Người hùng trở lại - Harlan Coben(Trinh thám)(Best seller)

Thảo luận trong 'Các Thể Loại Khác (Kinh Dị, Trinh Thám..)'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 37


      Drew Van Dyne vẫn nghĩ về Aimee và cố gắng tính toán bước tiếp theo của mình khi về đến Planet Music. Mỗi khi làm thế, mỗi khi quá hoang mang về cuộc đời và những lựa chọn tồi mà vẫn thường làm, Van Dyne hoặc tự điều trị cho mình hoặc, như làm giờ, tìm đến nhạc.

      Hai cái tai nghe iPod được cắm sâu vào lỗ tai. nghe bài “Gravity” của Alejandro Escovedo, thưởng thức thanh, cố gắng lắp ghép lại cách Escovedo viết nên bài hát. Đó là điều Van Dyne khoái làm. phá tan nát ra bài hát theo cách tốt nhất có thể. đưa ra giả thuyết về xuất xứ, về xuất ý tưởng, nguồn cảm hứng ban đầu. Cái gì gieo mầm cho đoạn guitar, cho điệp khúc, cho đoạn thơ hay đoạn lời nào đó? Tác giả đau khổ hay buồn bã hay tràn ngập vui sướng - và cụ thể tại sao ta lại có cảm giác như thế? Và sau bước đầu tiên, ta tới đâu cùng bài hát của mình? Van Dyne có thể nhìn thấy tác giả bài hát ngồi trước chiếc đàn pianô hoặc gẩy ghita, ký , sửa sang, cắt xẻo, bất cứ điều gì.

      Hạnh phúc, ôi. Hạnh phúc thuần khiết, giản dị. Tìm hiểu bài hát. Ngay cả khi. Ngay cả khi luôn có giọng khe khẽ, ở sâu thẳm bên trong, rằng, “Đó lẽ ra phải là mày, Drew.”

      Bạn quên mụ vợ, người nhìn mình như thể bạn là cục cứt chó và giờ đòi ly dị. Bạn quên ông bố, người bỏ rơi bạn khi bạn mới chỉ là đứa bé. Bạn quên bà mẹ, người cố cứu vãn rằng bà ta thèm ngó ngàng tí gì trong quá nhiều năm. Bạn quên nghề dạy học tầm thường, trì độn mà bạn căm ghét. Bạn quên rằng cái nghề đó còn là thứ bạn làm trong lúc chờ đợi cú đột phá vĩ đại của mình nữa. Bạn quên rằng cú đột phá vĩ đại của bạn, khi bạn thành với bản thân, bao giờ đến. Bạn quên rằng bạn ba mươi sáu tuổi và rằng dù bạn có cố gắng đến thế nào để giết chết nó, giấc mơ khốn kiếp của bạn cũng chết - , như thế quá dễ dàng. Thay vào đó giấc mơ ấy cứ trơ ra đấy và vò xé và khiến bạn hiểu nó bao giờ, bao giờ, trở thành thực.

      Bạn trốn vào nhạc.

      nên làm cái quái gì bây giờ?

      Đó là điều Drew Van Dyne suy nghĩ khi bộ qua Bedroom Rendezvous. nhìn thấy trong những bán hàng thào với khác. Có lẽ các về , nhưng chẳng mấy quan tâm. bước vào Planet Music, nơi vừa vừa ghét. việc được bao bọc bởi nhạc. ghét bị nhắc nhở rằng có bản nhạc nào trong số đó là của .

      Jordy Deck, phiên bản của trẻ hơn, kém tài hơn, đứng sau quầy thu ngân. Van Dyne có thể nhận thấy khuôn mặt của thằng nhóc điều gì đó ổn.

      “Gì thế?”

      gã rất ngầu,” thằng nhóc . “Ông ta vừa đến đây tìm .”

      “Tên là gì?”

      Thằng nhóc nhún vai.

      muốn gì?”

      “Ông ta hỏi về Aimee.”

      khối sợ hãi như cứng lại trong lồng ngực . “Miêu tả thằng cha đó xem nào.”

      Thằng nhóc bèn miêu tả. Van Dyne nghĩ về cuộc gọi cảnh báo mà nhận được sớm nay. Nghe có vẻ là Myron Bolitar.

      “À, việc nữa,” thằng nhóc .

      “Việc gì?”

      “Khi ông ta khỏi, tôi nghĩ là ông ta đến Bedroom Rendezvous.”

      Claire và Myron quyết định để Myron chuyện riêng với thầy Davis.

      “Aimee Biel trong những học sinh có năng khiếu nhất của tôi,” Harry Davis .

      Davis tái nhợt và run rẩy và có được cái dáng dấp tự tin mà Myron thấy mới chỉ sáng hôm nọ.

      là?”

      “Xin lỗi?”

      “Ông là’. ‘ trong những học sinh có năng khiếu nhất của tôi’.”

      Mắt ông ta giãn ra. “ ấy còn học lớp tôi nữa.”

      “Tôi hiểu.”

      “Đấy là tất cả những gì tôi định .”

      “Phải rồi,” Myron , cố gắng giữ ông ta ở thế phòng thủ. “Chính xác ấy là học sinh của ông khi nào?”

      “Năm ngoái.”

      “Tuyệt.” Mào đầu thế là đủ. Tiếp đến cú đấm knockout: “Vậy nếu Aimee còn là học sinh của ông nữa, ấy làm gì ở nhà ông buổi tối thứ Bảy thế?”

      Những giọt mồ hôi rịn ra trán ông ta trông như những con chuột nhựa trong trò điện tử xèng ngày xưa

      “Điều gì khiến ông nghĩ ấy ở đó?”

      “Tôi cho ấy xuống xe ở đó.”

      “Điều đó là thể.”

      Myron thở dài và bắt tréo chân. “Có hai cách để chơi trò này, thầy D. Tôi có thể gọi ông hiệu trưởng vào đây hoặc ông có thể với tôi những điều ông biết.”

      Im lặng.

      “Tại sao sáng nay ông lại chuyện với Randy Wolf?”

      “Cậu ta là học sinh của tôi.”

      “Là hay là?”

      “Là. Tôi dạy học sinh năm thứ hai, năm thứ ba và năm thứ tư.”

      “Tôi hiểu rằng các học sinh ở đây bình chọn ông là Giáo viên của Năm trong bốn năm vừa qua.”

      Ông ta gì.

      Myron , “Tôi học ở đây.”

      “Vâng, tôi biết.” Có nụ cười môi ông. “ khó có thể bỏ qua diện lâu dài của Myron Bolitar huyền thoại.”

      “Ý tôi là, tôi biết giành được danh hiệu Giáo viên của Năm là thành tựu như thế nào. Được các sinh viên của mình ngưỡng mộ đến nhường ấy.”

      Davis thích lời khen tặng đó. “ quý giáo viên nào ?” ông hỏi.

      Friedman. Lịch sử Châu Âu đại.”

      ấy ở đây khi tôi mới đến.” Ông mỉm cười. “Tôi thực thích ấy.”

      dễ thương, thầy D ạ, , nhưng có mất tích.”

      “Tôi biết gì về điều đó cả.”

      “Có, ông biết.”

      Harry Davis nhìn xuống.

      “Thầy D?”

      Ông ta nhìn lên.

      “Tôi biết điều gì xảy ra, nhưng tất cả mọi thứ vỡ vụn ra. Tất cả. Tôi nghĩ, ông biết điều này. Cuộc đời của ông là thứ trước khi chúng ta có cuộc trò chuyện này. Giờ nó thứ khác. Tôi muốn nghe có vẻ cải lương quá, nhưng tôi bỏ cuộc cho tới khi nào tôi tìm ra tất cả. Dù nó có tồi tệ đến đâu. Dù có bao nhiêu người bị tổn thương chăng nữa.

      “Tôi biết gì cả,” ông . “Aimee chưa bao giờ đến nhà tôi.”

      Nếu được hỏi ngay lúc đó, có lẽ Myron chắc chưa hẳn giận dữ như thế. Khi nhìn nhận lại, đó lại chính là vấn đề: thiếu đe dọa. chuyện với giọng thăm dò. Có cả hăm dọa ở đó, chắc chắn rồi, nhưng nó thậm chí chả đáng chú ý. Nếu cảm nhận được nó tới, có lẽ có thể chuẩn bị cho mình. Nhưng cơn thịnh nộ ập tới, thúc hành động.

      Myron di chuyển rất nhanh. túm gáy Davis, siết chặt những điểm nhạy cảm gần bờ vai, và kéo ông ta đến cửa sổ. Davis khe khẽ kêu lên khi Myron ấn mạnh mặt ông ta vào tấm kính phản quang.

      “Nhìn ra ngoài kia , thầy D.”

      Trong khu vực nhà chờ Claire ngồi thẳng lưng. Đôi mắt khép lại. nghĩ rằng có ai nhìn. Nước mắt chảy dài đôi má .

      Myron ấn mạnh hơn nữa.

      “Ối!”

      “Ông thấy chưa, thầy D?”

      “Thả tôi ra!”

      Chết tiệt. Cơn giận tỏa ra, tan . Lý trí dần trở lại. Cũng như với Jake Wolf, Myron gào thét lên, xả ra cơn giận dữ và đánh mất bình tĩnh. Davis đứng thẳng lại và xoa xoa gáy. Khuôn mặt ông ta giờ đỏ gay.

      “Ông còn tới gần tôi,” Davis , “ tôi kiện ông. Ông hiểu chứ?”

      Myron lắc đầu.

      “Gì cơ?”

      “Ông tiêu rồi, thầy D, ông vẫn chưa hiểu gì cả.”

    2. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 38


      Drew Van Dyne quay lại trường trung học Livingston. Làm thế quái nào mà Myron Bolitar lại tìm ra mối liên hệ giữa vào cái mớ lộn xộn này nhỉ? Giờ trong trạng thái sợ hãi tột cùng. cho rằng Harry Davis, Ngài Giáo viên Tận tuỵ Ma mãnh, gì. Như thế lẽ ra tốt hơn, lẽ ra để Van Dyne có thể tùy cơ ứng biến với bất cứ chuyện gì. Nhưng giờ đây, bằng cách nào đó, tay Bolitar lần đến được Planet Music. hỏi về Aimee.

      Có đứa nào đó .

      Khi vòng vào trường, nhìn thấy Harry Davis chạy vọt ra khỏi cửa. Drew Van Dyne chẳng phải sinh viên khoa ngôn ngữ cơ thể, nhưng trời ạ, Davis trông còn giống ông ta nữa. Bàn tay ông ta nắm chặt, hai vai sụp xuống, chân lê nhanh. Thường ngày ông ta rảo bước với nụ cười và cái vẫy tay, đôi lúc thậm chí còn huýt sáo. Hôm nay .

      Van Dyne lái xe ngang qua bãi, đánh xe vào đường Davis . Davis nhìn thấy và xoay sang bên phải.

      “Thầy D?”

      “Để tôi yên.”

      “Ông và tôi, chúng ta cần chuyện chút.”

      Van Dyne ra khỏi xe. Davis vẫn tiếp.

      “Ông biết điều gì xảy ra nếu ông chuyện với gã Bolitar, phải ?”

      “Tôi chưa ,” Davis đáp, răng nghiến chặt.

      “Ông chứ?”

      “Biến vào xe , Drew. Để tôi yên.”

      Drew Van Dyne lắc đầu. “Nhớ đấy, thầy D. Ở đây ông có rất nhiều thứ để mất.”

      “Như vẫn chỉ ra thôi.”

      “Hơn bất kỳ ai trong chúng ta.”

      .” Davis đến được xe của mình. Ông chui vào ghế trước và trước khi đóng cửa, ông ta , “Aimee có nhiều thứ để mất nhất, xem?”

      Câu đó làm Van Dyne sững người. nghiêng đầu, “Ông thế là có ý gì?”

      “Nghĩ xem,” Davis .

      Ông ta đóng cửa lại và lái . Drew Van Dyne hít hơi sâu và quay trở lại xe mình. Aimee có nhiều thứ để mất nhất... Điều đó làm suy nghĩ. khởi động máy và bắt đầu vòng ra khi để ý cánh cửa bên của trường lại bật mở.

      Mẹ của Aimee ra từ đúng cái cửa mà nhà giáo kính Harry Davis vừa chạy bổ ra chỉ mới vài phút trước đó. Và phía sau là Myron Bolitar.

      Giọng điện thoại, giọng cảnh báo trước đấy: Đừng làm điều gì ngu ngốc. Mọi việc được kiểm soát.

      có vẻ như được kiểm soát. Nó hề có vẻ như thế.

      Drew Van Dyne vớ lấy cái radio xe như thể chìm dưới nước và nó có chứa ôxy. Bài hát đinh của chiếc CD được bật lên, bài mới nhất của Coldplay. lái xe , để giọng hát êm dịu của Chris Martin xoa dịu mình.

      sợ hãi biến .

      Đây, biết, là lúc thường xuyên đưa ra quyết định sai lầm. Đây là lúc thường xuyên làm hỏng việc lớn. biết điều đó. biết nên lùi lại và suy nghĩ cho kỹ. Nhưng đó là cách sống trước nay. Nó giống như vụ đụng xe quay chậm. Bạn thấy bạn sắp đâm đầu vào đâu. Bạn biết sắp có cú va quệt đáng sợ. Bạn thể dừng lại hay thoát khỏi con đường đó.

      Bạn bất lực.

      Cuối cùng, Drew Van Dyne gọi cú điện thoại.

      “Alô?”

      “Có lẽ chúng ta có vấn đề,” Van Dyne .

      Ở đầu dây bên kia, Drew Van Dyne nghe Jake Wolf Lớn thở dài.

      tao nghe xem,” Jake Lớn .

      Myron cho Claire xuống xe trước khi đến khu mua sắm của Livingston. hy vọng tìm thấy Drew Van Dyne ở Planet Music. gặp may. Lần này thằng nhóc mặc áo choàng chui đầu , nhưng Sally Ann rằng bà ta thấy Drew Van Dyne về, chuyện qua quít với thằng nhóc mặc áo choàng chui đầu, và sau đó chạy ào ra ngoài. Myron có số điện thoại nhà của Van Dyne. thử gọi, nhưng có ai trả lời.

      gọi cho Win. “Chúng ta cần tìm thằng cha này.”

      giờ chúng ta phân tán hơi mỏng rồi.”

      “Ta có kiếm được ai theo dõi ngôi nhà của Van Dyne ?”

      Win , “Zorra được ?”

      Zorra là cựu điệp viên Mossad, sát thủ của người Israel, và gã tám vía giày gót nhọn - theo đúng nghĩa đen. Có nhiều gã tám vía rất đáng . Zorra phải trong số đó.

      “Tớ chắc ta trà trộn vào đám đông được, còn cậu?”

      “Zorra biết cách để trà trộn mà.”

      “Tốt thôi, cậu nghĩ thế nào cũng được.”

      “Cậu đâu vậy?”

      “Tiệm giặt là của Chang. Tớ cần chuyện với Roger.”

      “Tớ gọi cho Zorra.”

      Việc kinh doanh ở cửa hàng của Chang rất phát đạt. Maxine nhìn thấy Myron bước vào và ra hiệu bằng đầu cho vào. Myron vượt lên dòng người và theo ra đằng sau. Mùi hương của hóa chất và xơ vải ngọt ngào cách giả tạo. Có cảm giác như những hạt bụi bám chặt lấy lá phổi của . thấy dịu bớt khi mở cánh cửa sau ra.

      Roger ngồi cái thùng gỗ trong con hẻm. Đầu thằng bé cúi gằm. Maxine khoanh tay lại và , “Roger, con có điều gì cần với chú Bolitar phải ?”

      Roger là thằng bé gầy giơ xương. Những cẳng tay là những ống sậy chắc chắn cần phải thẩm định lại. Nó ngẩng đầu lên khi .

      “Cháu xin lỗi gọi mấy cú điện thoại đó,” nó .

      Giống như nó là đứa bé vừa làm vỡ cửa sổ nhà hàng xóm bằng quả bóng chày đánh lạc và mẹ nó lôi nó qua đường để sang xin lỗi. Myron cần thứ này. quay sang Maxine. “Tôi muốn chuyện riêng với thằng bé.”

      “Tôi thể để làm thế.”

      “Vậy tôi đến cảnh sát.”

      Đầu tiên là Joan Rochester, giờ đến Maxine Chang - Myron trở nên cực kỳ xuất sắc trong khoản đe dọa các bà mẹ khiếp sợ. Có khi còn chuẩn bị đánh đập họ nữa ấy chứ, cảm giác giống gã đầu gấu.

      Nhưng Myron chớp mắt. Maxine Chang có. “Tôi ở ngay bên trong.”

      “Cảm ơn .”

      Con hẻm nồng nặc mùi, như tất cả các con hẻm khác, rác rưởi cũ và nước tiểu khô . Myron chờ Roger ngước mắt lên nhìn . Roger nhìn.

      “Cậu chỉ gọi cho tôi,” Myron . “Cậu còn gọi cho cả Aimee Biel, đúng ?”

      Thằng bé gật đầu, vẫn nhìn lên.

      “Tại sao vậy?”

      “Cháu gọi lại cho ấy.”

      Myron làm mặt nghi ngờ. Vì mặt thằng nhóc vẫn cúi gằm, nên nỗ lực đó hơi uổng phí. “Nhìn tôi đây, Roger.”

      Thằng bé chậm chạp ngước mắt lên.

      “Có phải cậu sắp với tôi là Aimee gọi cho cậu trước ?”

      “Cháu gặp ấy ở trường. ấy bọn cháu cần chuyện.”

      “Về cái gì?”

      Nó nhún vai. “ ấy chỉ bọn cháu cần chuyện thôi.”

      “Thế tại sao cậu và con bé lại làm vậy?”

      “Tại sao bọn cháu làm gì cơ?”

      chuyện. Ngay lúc đó và ngay tại đó.”

      “Bọn cháu ở trong sảnh. Có nhiều người xung quanh. ấy muốn chuyện riêng.”

      “Tôi hiểu. Vì thế cậu gọi cho ấy?”

      “Vâng.”

      “Và ấy gì?”

      “Lạ lắm. ấy muốn biết các thứ hạng và những hoạt động ngoại khóa của cháu. Giống như ấy muốn xác nhận lại những thứ đó hơn. Ý cháu là, bọn cháu cũng biết nhau chút ít. Và mọi người có . Nên ấy biết hầu hết những thứ đó.”

      “Thế thôi?”

      “Bọn cháu chỉ chuyện trong, xem nào, chừng hai phút. ấy ấy phải . Nhưng ấy cũng ấy rất tiếc.”

      “Về?”

      “Về việc cháu trúng tuyển vào Duke.” Thằng bé lại cúi gằm mặt xuống.

      “Cậu có rất nhiều nỗi giận dữ chồng chất, Roger.”

      “Chú hiểu đâu.”

      “Vậy cho tôi biết .”

      “Thôi quên .”

      “Tôi ước tôi có thể, nhưng xem này, cậu gọi cho tôi.”

      Roger Chang ngắm nghía con hẻm như thể nó chưa bao giờ thực nhìn thấy trước đó. Cái mũi nó giật giật, còn khuôn mặt nhăn lại đầy ghê tởm. Cuối cùng nó bắt gặp khuôn mặt Myron. “Cháu luôn luôn là thằng Châu Á quái gở, chú biết ? Cháu sinh ra ở đất nước này. Cháu phải dân nhập cư. Khi cháu chuyện, nửa số lần mọi người nghĩ cháu giống như trong bộ phim cũ của Charlie Chan. Và ở thị trấn này, nếu chú có tiền và chú giỏi thể thao... Cháu thấy mẹ cháu hy sinh. Cháu thấy bà ấy làm việc cật lực thế nào. Và cháu nghĩ với bản thân: Nếu cháu có thể vượt qua nó. Nếu cháu có thể học hành chăm chỉ ở trường trung học, lo lắng về những thứ mình thiếu, chỉ học hành chăm chỉ thôi, chịu hy sinh, tất cả rồi tốt thôi. Cháu có thể rời khỏi đây. Cháu biết tại sao cháu lại nhắm vào trường Duke. Nhưng cháu làm. Nó là, như là, mục tiêu duy nhất của cháu. khi cháu thành công, cháu có thể xả hơi chút. Cháu tránh xa cái cửa hàng này ra...”

      Giọng của thằng bé dần.

      “Tôi ước cậu điều gì đó với tôi,” Myron .

      “Cháu giỏi khoản nhờ vả lắm.”

      Myron muốn bảo thằng bé rằng nó nên làm nhiều hơn thế, có lẽ là tìm liệu pháp nào đó để xử lý cơn cáu giận, nhưng vẫn chưa hiểu mấy về hoàn cảnh của thằng bé. cũng chẳng có thời gian.

      “Chú báo cháu với cảnh sát phải ?”

      .” Rồi: “Cậu vẫn có thể được tuyển vào danh sách chờ mà.”

      “Họ xóa danh sách đó rồi.”

      “Ồ,” Myron . “Xem này, tôi biết giờ nó có vẻ giống như chuyện sống và chết, nhưng cậu trúng tuyển vào trường nào quan trọng đến thế đâu. Tôi cá là cậu thích trường Rutgers đấy.”

      “Vâng, chắc vậy.”

      Nghe thằng bé có vẻ bị thuyết phục. phần trong con người Myron giận dữ, nhưng phần khác - phần lớn dần lên - nhớ tới lời buộc tội của Maxine. Có khả năng, khả năng hợp lý, rằng vì giúp Aimee, Myron phá hủy mơ ước của chàng trai trẻ này. thể cứ mặc kệ chuyện đó, phải ?

      “Nếu cậu muốn chuyển tiếp sau năm,” Myron , “Tôi viết bức thư.”

      đợi Roger phản ứng. Thằng bé phản ứng gì. Vì thế Myron để thằng bé lại mình giữa mùi hôi thối của con hẻm phía sau cửa hàng giặt là của mẹ nó.

    3. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 39


      Myron đường gặp Joan Rochester - bà ta sợ ở nhà khi con bà gọi về trong trường hợp ông chồng còn quanh quẩn ở đó - khi điện thoại di động của reo vang. kiểm tra danh tính người gọi và tim ngưng đập nhịp khi thấy cái tên ALI WILDER lên.

      “Chào,” .

      “Chào.”

      Im lặng.

      “Em xin lỗi về chuyện hôm trước,” Ali .

      “Đừng xin lỗi.”

      , em có vẻ quá kích động. Em biết cố gắng làm gì với mấy con bé.”

      muốn kéo Erin vào.”

      sao đâu. Có lẽ em nên quan tâm hay gì gì đó, nhưng em chỉ muốn gặp thôi.”

      cũng vậy.”

      “Qua đây nhé?”

      “Giờ thể.”

      “Ồ.”

      “Và có thể vẫn tiếp tục làm việc đến khuya nữa.”

      “Myron?”

      “Ừ.”

      “Em quan tâm khuya đến đâu.”

      mỉm cười.

      “Giờ giấc thế nào cũng kệ, cứ đến nhé,” Ali . “Em đợi. Và nếu em có ngủ quên mất, cứ ném sỏi vào cửa sổ và đánh thức em dậy. Được chứ?”

      “Được.”

      “Cẩn thận nhé.”

      “Ali?”

      “Vâng?”

      em.”

      cái hít hơi . Rồi, với giai điệu dịu dàng trong giọng : “Em cũng , Myron.”

      Và đột nhiên, cứ như Jessica chỉ là làn khói thoảng.

      Văn phòng của Dominick Rochester là cái bến đỗ dành cho xe buýt chở học sinh.

      Phía ngoài cửa sổ của lão quá thừa mứa màu vàng. Nơi này là vỏ bọc của lão. Các xe buýt chở học sinh có thể làm nên những kỳ tích. Nếu bạn chở bọn trẻ con các ghế ngồi, bạn cũng rất có thể chở bất cứ thứ gì khác ở dưới gầm xe. Bọn cớm có thể dừng và kiểm tra cái xe tải. Chúng bao giờ làm thế với cái xe buýt chở học sinh.

      Điện thoại reo vang. Rochester nhấc máy và , “Alô?”

      “Ông muốn tôi theo dõi căn nhà của ông phải ?”

      Lão muốn vậy. Joan nốc rượu nhiều hơn bất cứ lúc nào. Đó có lẽ là do vụ mất tích của Katie, nhưng Dominick còn chắc chắn lắm. Vì vậy lão sai trong những tay chân của mình theo dõi. Phòng khi.

      “Phải, rồi sao?”

      “Sớm nay thằng cha nào đó ghé qua chuyện với vợ ông.”

      “Sớm nay?”

      “Phải.”

      “Sớm đến đâu?”

      “Có lẽ khoảng vài tiếng.”

      “Sao lúc đó mày gọi?”

      nghĩ nhiều về chuyện đó lắm, tôi đoán thế. Ý tôi là, tôi ghi lại rồi. Nhưng tôi nghĩ ông chỉ muốn tôi gọi cho ông nếu việc đó quan trọng thôi.”

      “Thằng đó trông thế nào?”

      “Tên là Myron Bolitar. Tôi nhận ra . từng chơi bóng.”

      Dominick kéo cái ống nghe lại sát hơn, ấn nó vào tai như thể lão có thể xuyên qua đó. “ ở đó trong bao lâu?”

      “Mười lăm phút.”

      “Chỉ hai đứa chúng nó thôi?”

      “Phải. Ồ, đừng lo, ông Rochester. Tôi theo dõi bọn họ rồi. Họ ở tầng dưới, nếu đấy là điều ông thắc mắc. có...” dừng lại, chắc phải thế nào.

      Dominick suýt tý nữa cười. Cái thằng đần độn này nghĩ lão cho người theo dõi vợ lão phòng khi mụ ngủ lang. Ôi trời, vui . Nhưng giờ đây lão tự hỏi: Tại sao gã Bolitar lại ghé qua và ở lại lâu đến thế?

      Và Joan gì với ?

      “Còn gì nữa ?”

      “Chà, đó mới là vấn đề, ông Rochester ạ.”

      “Vấn đề gì?”

      “Có điều gì khác nữa. Đây nhé, tôi ghi lại chuyến viếng thăm của gã Bolitar, nhưng vì tôi có thể nhìn thấy ở đâu, nên lúc đó tôi lo lắm, ông hiểu chứ?”

      “Còn bây giờ?”

      “Chà, tôi bám theo bà Rochester. Bà ấy vừa lái xe đến công viên nào đó trong thị trấn này. Riker Hill. Ông biết chứ?”

      “Mấy đứa con tao học tiểu học ở đó.”

      “Tốt, được rồi. Bà ấy ngồi cái ghế dài. Nhưng bà ấy mình. Đây nhé, bà ấy ngồi đó với vẫn thằng cha kia. Với Myron Bolitar.”

      Im lặng.

      “Ông Rochester?”

      “Cho thằng bám theo Bolitar nữa. Tao muốn thằng đó được theo dõi. Tao muốn cả hai đứa chúng nó được theo dõi.”

      Trong suốt thời kỳ Chiến tranh Lạnh, Công viên Nghệ thuật Riker Hill, tọa lạc ngay trong lòng ngoại ô, từng là khu căn cứ thuộc quản lý của quân đội dành cho các tên lửa phòng . Quân đội gọi khu này là Nike Battery Missile Site NY-80. vậy. Từ năm 1954 cho đến khi căn cứ của hệ thống phòng Nike vào bị xóa bỏ năm 1974, nơi này được dùng cho cả tên lửa Hercules và tên lửa Ajax. Giờ đây nhiều tòa nhà và doanh trại cũ của Quân đội Mỹ được tận dụng làm các studio nơi hội họa, điêu khắc và thủ công mĩ nghệ cùng phát triển mạnh mẽ trong khung cảnh chung.

      Nhiều năm trước đây, Myron nhận thấy tất cả những thứ này có chút gì đó vừa sầu thảm vừa an ủi cách kỳ quặc - di tích chiến tranh giờ che chở cho các nghệ sĩ - nhưng cuộc đời giờ khác. Trong những năm tám mươi và chín mươi, thảy chúng đều xinh xắn và nhìn hay hay là lạ. Giờ “tiến trình” này có vẻ như tượng trưng giả hiệu.

      Gần ngọn tháp radar quân cũ, Myron ngồi chiếc ghế dài với Joan Rochester. Họ chưa làm gì hơn ngoài việc gật đầu chào nhau. Họ chờ. Joan Rochester nâng niu chiếc điện thoại di động của bà như thể nó là con thú bị thương. Myron kiểm tra đồng hồ của mình. Trong lúc này, bất cứ phút nào Katie Rochester cũng có thể gọi cho mẹ .

      Joan Rochester nhìn xa xăm. “Ông thắc mắc tại sao tôi lại sống với ông ấy.”

      Thực ra, hề. Trước hết, mặc dầu chuyện này rất kinh khủng, vẫn còn cảm thấy hơi choáng váng bởi cuộc gọi của mình với Ali. biết điều đó rất ích kỷ, nhưng đây là lần đầu tiên trong vòng bảy năm với người phụ nữ rằng nàng. cố gắng để đẩy tất cả những thứ đó ra khỏi đầu mình, cố gắng tập trung vào nhiệm vụ ngay bây giờ, nhưng thể cảm thấy có phần phấn khích trước phản ứng của nàng.

      Thứ nữa - và có lẽ có liên quan hơn - Myron dừng việc cố gắng lý giải các mối quan hệ từ rất lâu. đọc về triệu chứng của những phụ nữ bị hành hạ và có lẽ điều đó xảy ra tại đây và đây là lời kêu cứu. Nhưng vì lý do nào đó, trong trường hợp cụ thể này, đủ lòng quan tâm để chìa tay ra và đáp lại lời kêu gọi đó.

      “Tôi sống với Dom trong thời gian dài. thời gian rất dài.”

      Joan Rochester im lặng. Sau vài giây, bà mở miệng định thêm, nhưng chiếc điện thoại trong tay bà rung lên. Bà nhìn xuống nó như thể nó vừa bất chợt ra trong tay bà. Nó lại rung lên lần nữa và rồi reo vang.

      “Trả lời ,” Myron .

      Joan Rochester gật đầu và bấm vào cái nút màu xanh. Bà đặt chiếc điện thoại lên tai và , “Alô?”

      Myron nghiêng người vào gần bà. có thể nghe thấy giọng ở đầu dây bên kia - có vẻ trẻ trung, có vẻ là giọng nữ - nhưng thể nghe ra từ nào.

      “Ôi, con ,” Joan Rochester , khuôn mặt bà dịu bởi thanh từ giọng của con bà. “Mẹ mừng là con vẫn an toàn. Ừ. Ừ, phải. Nghe mẹ chút, được ? Việc này rất quan trọng.”

      Thêm những câu phía đầu dây bên kia.

      “Mẹ ở cùng người...”

      Những câu dồn dập hơn từ đầu dây bên kia.

      “Mẹ xin con, Katie, nghe . Tên ông ấy là Myron Bolitar. Ông ấy đến từ Livingston. Ông ấy có ý làm hại con đâu. Làm thế nào ông ta phát ra... phức tạp lắm... , tất nhiên mẹ gì cả. Ông ta có danh sách cuộc gọi hay gì đó, mẹ chắc lắm, nhưng ông ấy ông ấy bảo ba...”

      Giờ những câu từ đầu dây bên kia rất dồn dập.

      , , ông ấy vẫn chưa làm thế. Ông ấy chỉ cần chuyện với con chút thôi. Mẹ nghĩ con nên nghe. Ông ấy chuyện đó là về mất tích khác, Aimee Biel. Ông ấy tìm ta... Mẹ biết, mẹ biết, mẹ bảo ông ấy thế. Cứ... giữ máy nhé, được nào? Ông ấy đây.”

      Joan Rochester bắt đầu đưa chiếc điện thoại. Myron giơ tay ra và chộp lấy nó từ bà ta, sợ vuột mất mối liên lạc mỏng manh ấy. giữ giọng điềm tĩnh nhất và , “Chào, Katie. Tôi là Myron.”

      cứ như là người dẫn chương trình ban đêm đài phát thanh NPR.

      Katie, tuy vậy, hoảng loạn hơn chút. “Ông muốn gì ở tôi?”

      “Tôi chỉ có vài câu hỏi thôi.”

      “Tôi biết gì về Aimee Biel hết.”

      “Nếu có thể chỉ cần cho tôi...”

      “Ông truy tìm cái này, phải ?” Giọng của vỡ ra bởi hoảng sợ. “Cho ba tôi. Ông bắt tôi giữ máy vì vậy ông ta có thể truy ra cuộc gọi!”

      Myron định chuyển sang bài giải thích theo kiểu Berruti về việc các cuộc truy tìm thực diễn ra theo cách đó ra sao, nhưng Katie bao giờ cho cơ hội.

      “Để chúng tôi yên!”

      Và rôi dập máy.

      Giống như câu sáo rỗng ngu ngốc khác tivi, Myron , “Alô? Alô?” trong khi biết rằng Katie Rochester dập máy và bỏ .

      Họ ngồi trong im lặng trong khoảng chừng hoặc hai phút. Sau đó Myron chậm chạp đưa lại cho bà ta chiếc điện thoại.

      “Tôi rất tiếc,” Joan Rochester .

      Myron gật đầu.

      “Tôi cố.”

      “Tôi biết.”

      Bà ta đứng dậy. “Ông cho Dom biết phải ?”

      ,” Myron đáp.

      “Cảm ơn ông.”

      lại gật đầu. Bà ta bước . Myron đứng dậy và về phía ngược lại. rút điện thoại di động của mình ra và nhấn vào nút gọi nhanh thứ nhất. Win trả lời.

      .”

      “Katie Rochester?”

      lường trước điều đại loại như vậy - Katie hợp tác. Vì vậy Myron chuẩn bị. Win trường tại Manhattan, sẵn sàng bám theo. Điều đó, thực ra, tốt hơn. ta quay trở lại nơi lẩn trốn. Win bám theo và phát ra tất cả.

      “Trông có vẻ giống ta,” Win . “ ấy cùng gã bồ tóc sẫm.”

      “Còn bây giờ?”

      “Sau khi dập máy, ta và gã bồ kia bắt đầu bộ xuống phố dưới. À mà này, gã bồ đó có mang khẩu súng trường đựng trong cái túi đeo vai.”

      Thế ổn. “Cậu vẫn theo sát họ đấy chứ”

      “Tớ làm như cậu chưa hỏi câu đó.”

      “Tớ đường đến đây.”

    4. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 40


      Joan Rochester tu hơi từ bình rượu bà để dưới ghế ô tô.

      Giờ bà về đến lối lái xe vào nhà. Lẽ ra bà có thể đợi tới khi vào trong nhà. Nhưng bà đợi. Bà say mụ mẫm cả người, say mụ mẫm lâu đến nỗi bà còn nhớ được có lần nào bà thực cảm thấy hoàn toàn tỉnh táo. Chẳng thành vấn đề. Bạn quen rồi. Bạn quen với nó đến mức nó trở thành bình thường, cơn say này ấy mà, và nó khiến đầu óc bà trống rỗng giúp bà vượt qua những trận đòn nhừ tử.

      Bà ngồi lại trong xe và nhìn chằm chằm vào nhà mình. Bà nhìn nó như thể đấy là lần đầu tiên. Đây là nơi bà sống. Nghe có vẻ đơn giản, nhưng vấn đề lại nằm chỗ đó. Đây là nơi bà sống cuộc đời mình. có gì đáng chú ý. Chỉ thấy vô cảm. Bà sống ở đây. Bà đẩy mình vào lựa chọn đó. Và giờ đây, khi nhìn nó, bà tự hỏi tại sao.

      Joan nhắm mắt lại và cố gắng mường tượng ra điều gì khác. Bà tới đây như thế nào? Bạn chỉ trượt ngã, bà hiểu ra. Thay đổi bao giờ tới đột ngột. Nó là những biến đổi nho , từ từ từng ít đến nỗi người ta thể nhìn thấy mồn . Nó xảy ra như thế với Joan Denuto Rochester, xinh đẹp nhất Bloomfield High.

      Bạn người đàn ông bởi vì ở ta có tất cả những gì mà cha bạn có. ta mạnh mẽ và hung bạo và bạn thích vậy. ta cướp bạn khỏi đôi chân của chính mình. Bạn thậm chí còn chẳng nhận ra rằng ta chiếm đoạt cuộc đời mình đến thế nào, bạn bắt đầu chỉ còn là phần mở rộng của ta, hơn là thực thể độc lập hoặc, như bạn mơ ước, thực thể cao quý hơn, hai người hòa nhập làm trong tình , như trong cuốn tiểu thuyết lãng mạn. Bạn chấp thuận những việc , rồi những việc lớn, rồi tất tật mọi thứ. Tiếng cười của bạn bắt đầu dần rồi tắt hẳn. Nụ cười của bạn mờ nhạt dần cho tới khi nó chỉ còn là sao chép của niềm vui, thứ bạn tô vẽ thêm giống như mascara.

      Nhưng nó chuyển hẳn sang góc tối từ khi nào?

      thể tìm thấy điểm mốc trục thời gian. Bà nghĩ lại, nhưng bà thể xác định được khoảnh khắc nào mà lẽ ra bà có thể thay đổi mọi thứ. Điều đó là thể tránh được, bà cho là vậy, kể từ ngày họ gặp nhau. lần nào bà có thể đương đầu với ông ta. trận chiến nào bà dám tranh đấu và chiến thắng để thay đổi được bất kỳ điều gì.

      Nếu có thể quay trở lại đúng lúc, liệu bà có bỏ ngay cái lần đầu tiên ông ta ngỏ lời mời bà chơi ? Liệu bà có ? Tiến tới với người bạn trai khác, như chàng Mike Braun dễ thương kia, sống ở Parsippany? Câu trả lời có thể là . Những đứa con của bà có lẽ được sinh ra. Con cái, tất nhiên, thay đổi tất cả. Bạn thể ước tất cả mọi chuyện chưa từng xảy ra, bởi vì điều đó phản bội kinh khủng nhất: Làm sao chính bạn có thể sống nổi nếu bạn ước sao các con bạn chưa bao giờ tồn tại?

      Bà lại tu hơi nữa.

      ra là, Joan Rochester ước lão chồng chết quách . Bà mơ về điều đó. Bởi vì đấy là lối thoát duy nhất của bà. Quên những chuyện ngớ ngẩn về các phụ nữ bị bạo hành dám đương đầu với chồng. Như thế khác nào tự sát. Bà bao giờ bỏ ông ta được. Ông ta tìm ra bà, đánh đập bà và nhốt bà lại. Ông ta có thể làm những việc chỉ-có-Chúa-mới-biết với con cái họ. Ông ta bắt bà phải trả giá.

      Đôi khi Joan mơ mộng hão về chuyện giấu con cái và tìm đến trong những nhà bảo trợ dành cho phụ nữ bị bạo hành trong thành phố. Nhưng sau đó sao? Bà mơ về việc đưa cho cơ quan nhà nước chứng cứ chống lại Dom - dĩ nhiên là bà biết - nhưng ngay cả Chương trình Bảo vệ Nhân chứng còn lừa nổi. Ông ta tìm ra họ. Bằng cách nào đó.

      Ông ta là loại người như thế.

      Bà chui ra khỏi chiếc xe. Chân bước chuệnh choạng, nhưng chuyện đó cũng gần như cơm bữa rồi. Joan Rochester tiến về phía cửa trước. Bà tra chìa khóa và bước vào trong. Bà quay người để đóng cánh cửa sau lưng mình. Khi quay lại, Dominick đứng trước mặt bà.

      Joan Rochester đặt tay lên ngực. “ làm em giật mình.”

      Lão bước về phía bà. Trong giây lát bà nghĩ rằng lão muốn ôm bà. Nhưng phải. Lão chùng đầu gối xuống. Bàn tay phải chuyển thành nắm đấm. Lão xoay sang để tung cú đấm cực mạnh, dùng hông để vận sức. Những đốt xương nã thẳng vào thận bà.

      Joan há hốc miệng hét ra tiếng. Hai gối bà khuỵu xuống. Bà ngã lăn ra sàn. Dominick túm lấy tóc bà. Lão lôi bà dậy nắm đấm sẵn sàng. Lão lại giáng nó xuống lưng bà, lần này còn mạnh hơn.

      Bà đổ vật xuống sàn như bao cát rách.

      “Mày phải cho tao biết Katie ở đâu,” Dominick .

      Và rồi lão ta lại đánh bà.

      Myron ở trong xe, chuyện qua điện thoại với Wheat Manson, bạn cùng đội bóng rổ với hồi còn ở Duke giờ làm cho văn phòng tuyển sinh với tư cách trợ lý chủ nhiệm, nhận ra rằng mình lại bị bám đuôi.

      Wheat Manson từng là hậu vệ dẫn bóng nhanh nhẹn xuất thân từ những đường phố bẩn thỉu của Atlanta. ta quãng đời sống ở Durham, Bắc Carolina, và chưa bao giờ trở lại đó. Hai người bạn cũ mào đầu bằng vài câu đùa ngắn ngủi trước khi Myron vào đề.

      “Tớ cần hỏi cậu chuyện hơi kỳ chút,” Myron .

      “Cứ .”

      “Đừng bực mình nhé.”

      “Thế đừng hỏi tớ chuyện gì đáng bực mình,” Wheat .

      “Có phải Aimee Biel trúng tuyển là nhờ tớ ?”

      Wheat rên rỉ. “Ôi , đừng có hỏi tớ chuyện đó.”

      “Tớ cần biết.”

      “Ôi , đừng có hỏi tớ chuyện đó.”

      “Xem này, tạm quên chuyện đó lát nhé. Tớ cần cậu fax cho tớ hai bản lý lịch học tập. của Aimee Biel. Và của Roger Chang.”

      “Ai cơ?”

      “Cậu ấy là sinh viên khác ở trường trung học Livingston.”

      “Để tớ đoán xem nào. Roger được nhận.”

      “Cậu ấy xếp thứ cao hơn, có điểm SAT tốt hơn...”

      “Myron này?”

      “Gì cơ?”

      “Chúng ta làm thế. Cậu hiểu tớ ? Đó là tin mật. Tớ gửi lý lịch học tập cho cậu. Tớ bàn về các ứng viên. Tớ nhắc cậu rằng chuyện được nhận phải là vấn đề điểm số hay các bài thi, rằng có những điều thể hiểu hết được. Bởi vì trong hai người trúng tuyển dựa vào khả năng của chúng ta như trong việc đưa quả cầu qua chiếc vòng kim loại nhiều hơn là chuyện xếp loại và điểm thi, chúng ta cần hiểu điều đó hơn bất cứ ai. Và giờ , tớ chỉ hơi bực mình tí thôi, tớ sắp chào tạm biệt đây.”

      “Đợi , giữ máy chút thôi.”

      “Tớ gửi fax cho cậu lý lịch học tập đâu.”

      “Cậu cần phải làm thế nữa đâu. Tớ định với cậu điều về cả hai ứng viên. Tớ chỉ muốn cậu tra cứu trong máy tính và chắc chắn rằng điều tớ định là đúng.”

      “Cậu định về cái quái gì vậy?”

      “Tin tớ , Wheat. phải tớ đòi thông tin. Tớ nhờ cậu xác nhận chuyện.”

      Wheat thở dài. “ giờ tớ ở văn phòng.”

      làm khi nào cậu có thể.”

      cho tớ xem cậu muốn tớ xác nhận cái gì nào.”

      Myron cho ta biết. Và trong khi , nhận ra rằng vẫn chiếc xe đó bám đuôi từ lúc rời Riker Hill. “Cậu làm chứ?”

      “Cậu đúng là cái nhọt ở mông, cậu biết ?”

      “Lúc nào chả thế,” Myron .

      “Phải, nhưng trước kia cậu vẫn luôn là người có cú nhảy bật tuyệt vời từ vị trí trọng yếu. Giờ cậu có gì nào?”

      quyến rũ xác thịt hoang sơ và năng lực siêu phàm chăng?”

      “Tớ dập máy đây.”

      ta dập máy. Myron kéo chiếc tai nghe ra khỏi tai mình. Cái xe vẫn còn ở phía sau , có lẽ cách khoảng sáu chục mét.

      Tất cả những cái xe bám đuôi thời nay làm sao thế nhỉ? Trước kia, kẻ theo đuôi gửi hoa hoặc kẹo. Myron thấy buồn bã trong giây lát, nhưng giờ phải lúc. Chiếc xe bám theo từ lúc rời khỏi Riker Hill. Thế nghĩa là có thể lại thêm thằng côn đồ của Rochester nữa. nghĩ về điều đó. Nếu Rochester cho đứa bám theo Myron, hẳn lão ta ít ra cũng biết hoặc trông thấy Myron đến gặp vợ lão. Myron cân nhắc việc gọi cho Joan Rochester, cho bà ta biết, nhưng rồi lại quyết định gọi. Như Joan , bà ta sống với lão thời gian dài. Bà ta tự biết cách xử trí.

      theo Đại lộ Northfield đến thành phố New York. có thời gian cho vụ này, nhưng cần phải cắt đuôi càng nhanh càng tốt. Trong các bộ phim, việc này đòi hỏi pha rượt đuổi bằng ô tô hoặc cú ngoặt chữ U cực nhanh. Chuyện đó xảy ra ở ngoài đời, nhất là khi bạn cần đến gấp nơi và muốn thu hút chú ý của cớm.

      Vẫn có cách.

      Tay thầy giáo làm ở cửa hàng nhạc, Drew Van Dyne, sống ở West Orange, cách xa chỗ này lắm. Zorra giờ chắc vào vị trí. Myron nhấc điện thoại di động lên và gọi. Zorra nhấc máy ngay sau tiếng chuông đầu tiên.

      “Xin chào, cưng,” Zorra .

      “Tôi cho rằng chưa có động tĩnh gì ở nhà Van Dyne cả.”

      “Chính xác đấy, cưng ạ. Zorra chỉ ngồi và ngồi thôi. Trò này chán chết được, với Zorra.”

      Zorra luôn về bản thân mình từ ngôi thứ ba. ta có giọng trầm, điệu nặng, và lọc xọc đờm dãi. Đấy phải thanh dễ chịu gì.

      “Tôi bị cái xe bám đuôi đây,” Myron .

      “Và Zorra có thể giúp được chứ gì?”

      “Ồ đúng vậy,” Myron . “Zorra chắc chắn giúp được.”

      Myron giải thích kế hoạch của mình - kế hoạch đơn giản khủng khiếp của . Zorra cười to và bắt đầu ho khạc.

      “Vậy Zorra thích chứ?” Myron hỏi, nương theo, như vẫn thường làm khi với ta, cách chuyện của Zorra.

      “Zorra thích. Zorra thích lắm.”

      Vì cần có mấy phút để bố trí, Myron lòng vòng vài đoạn đường cần thiết. Hai phút sau, Myron rẽ phải vào Pleasant Valley Way. Phía trước, nhìn thấy Zorra đứng cạnh nhà hàng pizza. ta đội mớ tóc giả vàng óng của những năm ba mươi và phì phèo điếu thuốc lá cài trong cái đót và trông giống hệt Veronica Lake sau cuộc chè chén be bét, nếu Veronica Lake cao tới mét tám và có cái bóng của Homer Simpson(60) lúc năm giờ và cực kỳ, cực kỳ xấu xí.

      Zorra nháy mắt khi Myron lướt qua và hơi đưa chân lên chút. Myron biết có gì trong cái gót đó. Lần đầu tiên họ gặp nhau, ta rạch ngực bằng lưỡi dao giấu trong cái gót giày đó. Cuối cùng, Win tha mạng sống cho Zorra - việc làm Myron vô cùng bất ngờ. Giờ họ đều là bạn. Esperanza so sánh chuyện đó với chuyện gã đô vật xấu tính có tiếng bất ngờ chuyển thành người tốt hồi vẫn còn thượng đài.

      Myron bật xi nhan rẽ trái và đánh xe vào lề đường, đỗ trước Zorra hai tòa nhà. kéo cửa xe xuống để có thể nghe ngóng tình hình. Zora đứng gần ô đỗ xe còn trống. tự nhiên. Chiếc xe bám đuôi xe Myron vòng vào cái ô trống đó để xem Myron đâu. Đương nhiên, có thể dừng ở bất cứ chỗ nào phố. Zorra sẵn sàng.

      Phần còn lại, như trước, đơn giản khủng khiếp. Zorra rảo bước qua phía đuôi xe. ta giày cao gót suốt mười lăm năm qua, nhưng ta vẫn bước như con ngựa non mới đẻ đống axit đặc ấy.

      Myron theo dõi cảnh đó qua gương chiếu hậu.

      Zorra bật con dao găm trong cái gót nhọn ra. ta giơ chân lên và đạp mạnh vào lốp xe. Myron nghe thấy tiếng hơi xì ra. ta nhanh nhẹn vòng qua chỗ cái lốp bên kia và tiếp tục bổn cũ soạn lại. Sau đó Zorra làm việc nằm trong kế hoạch.

      ta chờ xem liệu tay tài xế có bổ ra và hỏi tội ta .

      “Đừng,” Myron lầm bầm. “ .”

      . Đạp mấy cái lốp xe và chạy . Đừng dính vào chuyện đánh lộn. Zorra là tử thần. Nếu thằng cha kia ra khỏi xe - có lẽ là thằng côn đồ bặm trợn quen việc đập sọ - Zorra thái ra làm thịt rải bánh pizza. Tạm quên chuyện đạo đức . Họ cần gây chú ý như vậy với cảnh sát.

      Thằng côn đồ lái chiếc xe gào lên, “Này! Cái quái gì...?” và bắt đầu ra khỏi xe.

      Myron quay lại và thò đầu ra ngoài cửa xe. Zorra cười kiểu ấy. ta hơi chùng gối xuống. Myron gọi to. Zorra nhìn lên và bắt gặp ánh mắt Myron. Myron có thể nhìn thấy đề phòng, nóng lòng muốn đánh đấm. lắc đầu cương quyết hết mức theo cách biết.

      giây khác trôi qua. Thằng côn đồ sập cửa xe đánh rầm. “Đồ chó cái đần độn!”

      Myron liên tục lắc đầu, giờ còn khẩn thiết hơn. Thằng côn đồ bước bước. Myron và Zorra nhìn nhau chằm chằm. Zorra miễn cưỡng gật đầu.

      Và rồi ta chạy .

      “Này!” Thằng côn đồ đuổi theo. “Dừng lại!”

      Myron khởi động xe mình. Giờ thằng côn đồ quay lại nhìn, biết phải làm gì, và rồi đến quyết định có lẽ cứu mạng sống cho .

      chạy về xe mình.

      Nhưng với mấy cái lốp sau xẹp lép, đâu được.

      Myron vòng trở lại con lộ, đường tới cuộc chạm trán của mình với Katie Rochester mất tích.

    5. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 41


      Drew Van Dyne ngồi trong căn phòng gia đình của Jake Wolf Lớn và cố gắng trù tính động thái tiếp theo của mình.

      Jake vừa đưa cho cốc Corona Light. Drew cau mày. cốc Corona , tốt thôi, nhưng bia Mexico loại sao? Sao đái ra luôn cho xong? Dù sao Drew vẫn nhấm nháp thứ đó.

      Căn phòng sặc mùi Jake Lớn. cái đầu hươu treo lò sưởi. Cúp golf và tennis dàn hàng mặt lò. Tấm thảm trải sàn là loại da gấu nào đó. Chiếc tivi đồ sộ, bét ra cũng bảy mươi inch. Những chiếc loa bé xíu đắt tiền đặt khắp nơi. Thứ nhạc gì đó kiểu cổ điển phát ra từ bộ dàn kỹ thuật số. cái máy nổ bắp rang bơ với mấy cái đèn chớp nháy tụ trong xó. Có cả mấy bức tượng vàng và cây dương xỉ xấu mù. Mọi thứ được lựa chọn dựa theo kiểu cách hay chức năng, mà là trông phải phô trương và đắt đỏ nhất.

      cái bàn búp phê là bức hình vợ nóng bỏng của Jake Wolf. Drew cầm nó lên và lắc đầu. Trong ảnh, Lorraine Wolf mặc bộ bikini. chiến lợi phẩm khác của Jake, đoán vậy. bức hình vợ mình mặc bikini đặt cái bàn búp phê trong căn phòng gia đình - thằng khỉ nào lại làm vậy?

      “Tao chuyện với Harry Davis,” Wolf . Lão cũng làm cốc Corona Light. miếng chanh được gắn lên miệng cốc. Van Dyne có đặt quy tắc cho việc dùng đồ uống có cồn: Nếu loại bia cần có miếng hoa quả gài phía , hãy chọn loại bia khác. “Lão hé răng đâu.”

      Drew gì.

      “Mày tin hả?”

      Drew nhún vai, hớp bia.

      “Trong vụ này lão ta có nhiều thứ để mất nhất.”

      “Ông nghĩ thế à?”

      “Mày chắc?”

      “Tôi nhắc Harry chuyện đó. Ông biết lão ?”

      Jake nhún vai.

      “Lão ta bảo tôi có lẽ Aimee Biel có nhiều thứ để mất nhất.” Drew đặt cốc bia xuống, cố tình đặt chệch tấm lót. “Ông nghĩ sao?”

      Jake Lớn chỉ ngón tay chuối mắn vào Drew. “Đấy là lỗi của thằng khỉ nào?”

      Im lặng.

      Jake bước tới cửa sổ. Lão hất cằm về phía căn nhà bên cạnh. “Mày nhìn thấy chỗ kia chứ?”

      “Chỗ đó sao?”

      “Đó là lâu đài khốn kiếp.”

      “Ở đây ông làm ăn cũng tồi lắm đâu, Jake.”

      nụ cười thoáng qua môi lão. “ đến mức ấy.”

      Drew chỉ ra rằng tất cả là tương đối, rằng , Drew Van Dyne, sống thân mình trong cái lỗ tồi tàn còn bé hơn cả cái gara nhà Wolf, nhưng sao phải băn khoăn nhỉ? Drew cũng có thể chỉ ra rằng cái sân tennis hay ba con xe hay những bức tượng vàng hay phòng chiếu phim hay thậm chí con vợ thực sau vụ ly thân, chứ đừng đến con vợ với thân hình nóng bỏng để mà chưng diện bikini.

      “Lão ta là luật sư hạng nhất,” Jake giọng đều đều. “ từng học ở Yale và chưa bao giờ để bất cứ ai quên mất điều đó. Lão có cái đề can của Yale cửa xe. Lão mặc áo phông của Yale khi chạy bộ hàng ngày. Lão đăng cai những bữa tiệc của Yale. Lão phỏng vấn các ứng viên vào Yale trong tòa lâu đài lớn của mình. Thằng con trai của lão là đứa trì độn, nhưng thử đoán xem trường nào vẫn chịu nhận nó nào?”

      Drew Van Dyne nhấp nhổm ghế.

      “Cuộc đời phải là sân chơi công bằng, Drew. Mày cần có chỗ dựa. Hoặc mày phải tạo ra nó. Ví dụ, mày muốn trở thành ngôi sao nhạc rock cỡ bự. Những thằng làm được - những thằng bán được cả tỷ đĩa CD và lấp đầy cả những sân vận động ngoài trời - mày nghĩ bọn nó tài năng hơn mày chắc? . khác biệt lớn, có lẽ là khác biệt duy nhất, là chúng nó sẵn sàng tận dụng lợi thế có được từ tình huống nào đó. Chúng nó khai thác được thứ gì đó. Còn mày . Mày có biết chân lý hiển nhiên lớn nhất của cuộc đời là gì ?”

      Drew có thể thấy rằng có gì dừng lão lại được. Nhưng thế cũng chả sao. Lão . Lão khám phá việc theo cách của riêng lão. Giờ Drew hình dung ra bức tranh. biết khá rằng chuyện này hướng đến đâu. “, là gì?”

      “Đằng sau mọi tài sản lớn là tội ác lớn.”

      Jake dừng lại và để nhập tâm điều đó. Drew cảm thấy nhịp thở của lão thành ra hơi khôi hài.

      “Mày nhìn thấy người có hàng đống tiền,” Jake Wolf tiếp tục, “ Rockefeller hay Carnergie hay ai đó. Mày có muốn biết khác biệt giữa bọn họ và chúng ta ? trong những ông tổ của họ lừa đảo hoặc cướp bóc hoặc chém giết. Lão ta có bóng, chắc chắn rồi. Nhưng lão ta hiểu rằng sân chơi bao giờ công bằng cả. Mày muốn cú đột phá, mày phải tự làm lấy. Rồi mày rêu rao những chuyện lao tâm khổ tứ ấy, chuyện bốc phét rằng mình làm-việc--ngơi-tay với công chúng.”

      Drew Van Dyne nhớ lại cú điện thoại cảnh báo: Đừng làm điều gì ngu ngốc. Mọi việc được kiểm soát.

      “Thằng cha Bolitar đó,” Drew . “Ông cho mấy thằng bạn cớm của ông tẩn cho trận rồi. vẫn cứ ỳ ra.”

      “Đừng lo về .”

      “Nó giống lời trấn an lắm, Jake.”

      “Chà,” Jake , “nhớ xem đấy là lỗi của ai nào?”

      “Của thằng con ông.”

      “Này!” Jake lại chỉ ngón tay chuối mắn của lão lần nữa. “Để thằng Randy tránh xa vụ này ra.”

      Drew Van Dyne nhún vai. “Ông mới là người muốn quy trách nhiệm đấy chứ.”

      “Nó sắp tới Dartmouth học. Chuyện đó xong xuôi rồi. ai, nhất là con đĩ ngớ ngẩn nào đấy, phá hỏng chuyện đó được.”

      Drew hít hơi sâu. “Vẫn. Câu hỏi là, nếu gã Bolitar tiếp tục bới móc, phát ra điều gì?”

      Jake Wolf nhìn . “ gì cả,” lão .

      Drew Van Dyne cảm thấy cơn đau nhói lên dưới đáy xương chậu.

      “Sao ông chắc chắn thế?”

      Wolf gì.

      “Jake?”

      “Đừng lo về chuyện đó. Như tao , thằng con tao đường tới trường đại học. Nó hết liên can với mấy chuyện này rồi.”

      “Ông cũng rằng đằng sau mọi tài sản lớn là tội ác lớn.”

      sao?”

      ấy có ý nghĩa gì đối với ông, phải , Jake?”

      “Đây phải là chuyện về con bé. Đây là chuyện về Randy. Về tương lai của nó.”

      Jake Wolf quay về phía cửa sổ, phía tòa lâu đài của tay hàng xóm Ivy League. Drew tập hợp những suy nghĩ, kiềm chế những cảm xúc của mình. nhìn vào lão. nghĩ về những gì lão , về ý nghĩa của tất cả những điều đó. lại nghĩ về cuộc gọi cảnh báo.

      “Jake?”

      “Gì?”

      “Ông có biết Aimee Biel có thai ?”

      Căn phòng trở nên tĩnh lặng. Nhạc nền giờ ở phần đệm giữa các lời hát. Khi nó bắt đầu trở lại, nhịp điệu nhanh hơn nhịp, bài hát cũ của Supertramp. Jake Wolf chậm rãi quay đầu và nhìn ra phía sau. Drew Van Dyne có thể thấy cái tin đó là điều bất ngờ.

      “Điều đó chẳng thay đổi được gì đâu,” Jake .

      “Tôi nghĩ có lẽ là có.”

      “Như thế nào?”

      Drew Van Dyne với lấy cái túi đeo vai của mình. rút khẩu súng ra và chĩa vào Jake Wolf. “Đoán bừa xem.”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :