Chương 26 Myron và Win hẹn gặp nhau cách đó ba khu nhà gần trường tiểu học. chiếc xe đỗ ở đây đỡ lộ liễu hơn. Win vận toàn đồ đen, bao gồm cả chiếc mũ trùm đầu màu đen che kín những lọn tóc vàng của . “Tớ nhìn thấy hệ thống báo động,” Myron . Win gật đầu. Dù sao còi báo động cũng chỉ là những mối phiền toái nho , phải kẻ phá bĩnh. “Tớ quay lại trong vòng ba mươi phút.” quay lại. Vừa đúng giờ. “ bé có trong ngôi nhà. Hai giáo viên sống ở đó. Tên ông ta là Harry Davis. Ông ta dạy tiếng ở trường trung học Livingston. Vợ ông ta là Lois. Bà ta dạy ở trường cấp hai ở Glen Rock. Họ có hai con , tuổi học đại học, dựa vào mấy tấm hình và việc họ ở nhà.” “Đây thể là trùng hợp ngẫu nhiên được.” “Tớ đặt thiết bị GPS vào cả hai chiếc xe rồi. Davis còn có cái cặp tài liệu bọc gói rất kỹ, đựng đầy bài thi và kế hoạch giảng dạy. Tớ cũng đặt chiếc vào đấy luôn. Cậu về nhà, ngủ tí . Tớ cho cậu biết khi nào ông ta thức dậy và bắt đầu di chuyển. Tớ bám theo. Và sau đó chúng ta theo dõi ông ta.” Myron bò lên giường. đoán giấc ngủ bao giờ đến với . Nhưng nó đến. ngủ sâu cho tới khi nghe thấy tiếng cạch của kim loại vọng lên từ tầng dưới. Bố là người rất thính ngủ. Khi còn trẻ, Myron thức dậy lúc nửa đêm và cố gắng qua phòng bố mẹ mà đánh động bố . bao giờ thành công. Bố cũng thức giấc từ từ. Ông thức giấc với cú giật nảy người, cứ như ai đó đổ nước đá vào đũng chiếc quần dải rút của ông vậy. cũng vậy khi nghe thấy tiếng cạch. bật dậy giường. Khẩu súng nằm chiếc bàn ở đầu giường. chụp lấy nó. Điện thoại di động của cũng ở đó. bấm nút gọi nhanh cho Win, đường dây báo cho Win tắt tiếng và nghe lén. Myron ngồi im và lắng nghe. Cánh cửa trước bật mở. Dù là ai nữa, chúng cố gắng giữ yên lặng. Myron nhàng trườn đến chỗ bức tường cạnh cửa phòng ngủ của . chờ đợi, nghe ngóng thêm chút. Kẻ đột nhập qua cửa trước. Điều đó kỳ quặc. Cái khóa cũ. Nó có thể bị cạy ra. Nhưng để làm như thế - chỉ tiếng cạch nhanh gọn - có nghĩa là dù đó là ai, hay đó là những ai, chúng cũng rất khá. chờ đợi. Những bước chân. Chúng rất êm. Myron ép lưng lên tường. Khẩu súng nắm chặt trong tay. Cẳng chân nhức nhối vì vết cắn. Đầu ong ong. cố gắng vượt qua nó, cố gắng tập trung. tính toán vị trí tốt nhất để đứng. Dán chặt vào bức tường bên cạnh cửa, nơi đứng giờ - điều đó rất tốt cho việc nghe ngóng, nhưng nó phải là lý tưởng, bất kể những gì bạn vẫn thấy trong các bộ phim, nếu ai đó bước vào căn phòng của . Thứ nhất, nếu kẻ đó khá, mong đợi điều đó. Thứ hai, nếu bọn chúng có hơn người, vồ tên từ sau cánh cửa là hành động tệ nhất. Bạn buộc phải tấn công ngay lập tức và do đó để lộ mất vị trí của mình. Bạn có thể túm được tên thứ nhất, nhưng tên thứ hai cho bạn ra bã ngay. Myron bước nhàng về phía cửa phòng tắm. đứng sau đó, người cúi thấp, cánh cửa gần như khép lại. có góc hoàn hảo. có thể nhìn thấy kẻ đột nhập bước vào. có thể bắn hoặc vọng ra - và nếu có bắn nữa, vẫn ở vị trí tốt nếu có ai khác hoặc xông vào hoặc rút lui. Những bước chân dừng lại phía bên ngoài cánh cửa phòng ngủ của . chờ đợi. Hơi thở của văng vẳng trong lỗ tai. Win rất giỏi vụ này, phần kiên nhẫn. Đó chưa bao giờ là sở trường của Myron. Nhưng trấn an bản thân. ghìm sâu hơi thở của mình. Đôi mắt dán lên khung cửa để ngỏ. nhìn thấy bóng đen. Myron chĩa khẩu sũng vào giữa cái bóng. Win có lẽ ngắm vào đầu, nhưng Myron nhắm vào giữa ngực, mục tiêu độ lượng nhất. Khi kẻ đột nhập bước qua khung cửa và vào chỗ sáng chút, Myron gần như thở hắt ra thành tiếng. bước ra từ sau cánh cửa, vẫn giữ nguyên khẩu súng. “Chà, chà,” kẻ đột nhập . “Sau bảy năm, kia có phải khẩu súng trong tay hay chỉ là mừng quá vì gặp em đấy?” Myron nhúc nhích. Bảy năm. Sau bảy năm. Và trong vài giây, cứ như bảy năm kia chưa từng xảy ra vậy. Jessica Culver, người tri kỷ cũ của , trở lại. Chương 27 Họ ở tầng dưới trong nhà bếp. Jessica mở tủ lạnh ra. “ có Yoo-hoo sao?” Myron lắc đầu. Yoo-hoo sôcôla là thức uống thích của . Khi họ sống cùng nhau, luôn có sẵn hàng đống. “ uống thứ đó nữa sao?” “ nhiều lắm.” “Em đoán là trong hai ta nên lưu ý rằng mọi thứ thay đổi.” “Làm sao em vào được?” hỏi. “ vẫn để chìa khóa trong máng nước. Giống y như bố . Chúng ta dùng nó lần. còn nhớ ?” nhớ. Họ lẻn xuống tầng hầm, cười rúc rích. Họ làm tình. Jessica mỉm cười với . Năm tháng để lộ dấu vết, đoán vậy. Có thêm những nếp nhăn quanh mắt. Mái tóc của ngắn hơn và kiểu cách hơn. Nhưng ấn tượng vẫn như cũ. xinh đẹp tới mức khiến-bạn-quỵ-gối. Jessica , “ nhìn chằm chằm em đấy.” gì. “ tốt khi biết em vẫn được như thế.” “Phải, cái chàng Stone Norman kia đúng là gã may mắn.” “Đúng vậy,” . “Em nghĩ thấy điều đó.” Myron gì. “ thích ấy,” . “Ồ, cá vậy.” “Mọi người đều thế. ấy có rất nhiều bạn bè.” “Họ có gọi ta là Stoner ?” “Chỉ những bạn thân trong nhóm nam sinh cũ thôi.” “Lẽ ra phải đoán được thế.” Jessica ngắm lát. Cái nhìn chăm chú của khiến mặt nóng bừng lên. “À mà này, trông kinh quá.” “Hôm nay vừa ẩu đả chút xíu.” “Vậy có số thứ thay đổi rồi. Win sao rồi?” “ về những thứ thay đổi mà.” “ buồn khi nghe vậy.” “Chúng ta tiếp tục thế này,” Myron , “hay em cho nghe tại sao em đến đây?” “Chúng ta có thể tiếp tục thế này thêm vài phút nữa ?” Myron nhún vai kiểu tuỳ em với . “Bố mẹ sao rồi?” hỏi. “Khỏe.” “Họ chưa bao giờ thích em.” “, nghĩ vậy.” “Còn Esperanza? ta có còn gọi em là Nữ hoàng Chó cái ?” “ ấy hầu như nhắc đến tên em trong bảy năm rồi.” Câu đó làm mỉm cười. “Cứ như em là Voldemort ấy nhỉ. Chúa tể Hắc ám trong truyện Harry Potter ấy.” Myron nhấp nhổm ghế. quay trong vài giây. đẹp đến chết được. Cứ như nhìn vào vụ nhật hay nguyệt thực. Thỉnh thoảng bạn phải nhìn chỗ khác. “ biết tại sao em lại ở đây mà,” . “Chơi bời xả giàn lần cuối trước khi em cưới Stoner hả?” “ vui lòng chứ?” “.” “ dối.” tự hỏi liệu có đúng , vì vậy chọn cách thận trọng. “Em có nhận thấy ‘Stoner’ vần với ‘boner’(52) hả?” “Đem tên người ta ra để đùa,” Jessica , “trong khi tên mình lại là Myron.” “Ném đá, nhà kính, phải, biết.” Mắt đỏ hoe. “Em say à?” “Chắc là chuếnh choáng thôi. Em uống đủ để xốc lại tự tin mà.” “Để đột nhập vào nhà hả?” “Phải.” “Thế là sao, Jessica?” “ và em,” . “Chúng ta vẫn chưa thực chấm dứt mà.” gì. “Em vờ như chúng ta hết, vờ như chúng ta hết. Nhưng cả hai ta đều biết .” Jessica quay sang bên và nuốt nước bọt. ngắm cái cổ của . nhìn thấy nỗi đau trong mắt . “Điều gì nảy ra trong đầu trước tiên khi đọc tin em sắp kết hôn?” “ chúc cho em và Stoner gì khác ngoài những điều tốt đẹp nhất.” chờ đợi. “ biết nghĩ gì,” . “Có đau đớn ?” “Em muốn gì đây, Jess? Chúng ta ở bên nhau trong thời gian dài. Tất nhiên nó là cơn đau nhói.” “Giống như” - ngập ngừng, nghĩ về nó - “Giống như, mặc dù em chuyện với trong bảy năm trời, nó luôn luôn chỉ là vấn đề thời gian trước khi chúng ta quay lại với nhau thôi. Cứ như tất cả những thứ này chỉ là phần của quá trình. có biết ý em là gì ?” gì, nhưng cảm thấy cái gì đó sâu thẳm bên trong bắt đầu xung đột. “Và rồi hôm nay, em nhìn thấy bản in bài thông cáo của mình - bài thông cáo em viết - và đột nhiên nó giống như, ‘Đợi , đây mới là . Myron và mình vẫn chưa chấm dứt.’” lắc đầu. “Em điều này là đúng.” “Chẳng còn gì để cả, Jessica.” “Vậy thôi sao?” “Việc em ở đây,” . “Đó chỉ là tâm lý bất an trước lễ cưới thôi mà.” “Đừng vỗ về em.” “Em muốn gì đây?” “Em biết.” Họ ngồi đó lát. Myron giơ bàn tay ra. cầm lấy. cảm thấy có cái gì đó chạy qua mình. “ biết tại sao em lại đến đây,” Myron . “Thậm chí nghĩ là ngạc nhiên.” “Giữa hai ta vẫn còn chút gì đó, phải ?” “ biết...” “Em nghe thấy chữ ‘nhưng’.” “Em trải qua những gì chúng ta cùng trải qua - tình , chia ly, chấn thương của , tất cả đớn đau, tất cả quãng thời gian bên nhau, chuyện muốn lấy em...” “Để em phần đó, được ?” “ giây thôi. vào trớn.” Jessica mỉm cười. “Xin lỗi .” “Em trải qua tất cả những điều đó, cuộc sống của em trở nên gắn bó với người khác. Và rồi ngày, em thẳng tay chấm dứt nó. Em thẳng tay cắt bỏ nó như thể phạt bằng con dao rựa. Nhưng em quá gắn bó rồi, mọi thứ vẫn còn đó.” “Cuộc sống của chúng ta mắc míu vào nhau mất rồi.” “Mắc míu,” nhắc lại. “Từ đó nghe to tát quá.” “Nhưng nó cũng phần nào chính xác mà.” gật đầu. “Vậy chúng ta làm gì đây?” “ gì cả. Đó chỉ là phần của cuộc sống.” “ có biết tại sao em lấy ?” “Chuyện đó chẳng liên quan gì cả, Jess.” “Em nghĩ thế. Em nghĩ chúng ta cần phải làm chuyện này.” Myron buông tay ra và ra hiệu, tốt thôi, tiếp . “Đa số mọi người đều ghét cuộc sống của bố mẹ mình. Họ nổi loạn. Nhưng lại muốn giống y như họ. muốn ngôi nhà, những đứa trẻ...” “Còn em ,” ngắt lời. “Chúng ta đều tất cả những điều này mà.” “ phải thế. Có lẽ em cũng muốn cuộc sống như thế.” “Chỉ là phải với thôi.” “ biết là phải thế mà. Em chỉ chắc...” nghiêng đầu lại gần. “ muốn cuộc sống đó. Nhưng em biết liệu có muốn cuộc sống đó hơn cả em .” “Đó,” Myron , “là điều ngớ ngẩn nhất mà từng nghe.” “Có lẽ, nhưng đó là những gì em cảm thấy.” “Hay đấy, em đủ nhiều.” nhìn , lắc đầu. “ có người đàn ông nào từng em nhiều như .” Im lặng. Myron kìm lại câu nhận xét “Thế-còn-Stoner”. “Khi bị chấn thương đầu gối...” “Đừng có chuyện đó nữa mà. Xin em đấy.” Jessica dấn tới. “Khi bị chấn thương đầu gối, thay đổi. làm việc cật lực để vượt qua chuyện đó.” “Có lẽ em thích kiểu than thở hơn,” Myron . “Cách đó có lẽ tốt hơn. Bởi vì điều làm thay vào đó, điều rốt cục làm, là lo sợ. giữ chặt mọi thứ có đến nỗi chúng trở nên ngột ngạt. Đột nhiên đâm ra mong manh. muốn mất thêm bất cứ thứ gì khác và bỗng nhiên...” “Tất cả những điều này hay, Jess ạ. Này, quên mất. Hồi ở Duke, ai dạy lớp Nhập môn Tâm lý học của em thế? Vì lúc này ông ấy thấy cực kỳ hãnh diện đấy.” Jessica chỉ lắc đầu với . “Sao vậy?” . “ vẫn chưa kết hôn, phải , Myron?” “Cả em,” , “cũng thế mà.” “Thông minh lắm. Nhưng có nhiều mối quan hệ nghiêm túc trong bảy năm qua chưa?” nhún vai. “Ngay bây giờ có đây.” “Thế á?” “Sao vậy, chuyện đó bất ngờ đến thế kia à?” “, nhưng nghĩ về nó xem. , Quý ngài Tận tuỵ, Quý ngài Quan hệ Lâu dài - tại sao phải mất thời gian lâu đến thế để tìm được người khác?” “Đừng bảo .” giơ tay lên. “Là em làm hư vì tất cả những phụ nữ khác đấy nhé?” “Chà, điều đó có thể thông cảm được mà.” Jessica nhướng bên chân mày. “Nhưng , em nghĩ vậy.” “Chà, lắng nghe đây. Tại sao? Tại sao lại vui vẻ kết hôn ngay bây giờ thế nhỉ?” Jessica nhún vai. “Em vẫn tìm hiểu chuyện đó.” “Đừng tìm hiểu chuyện đó nữa. Nó còn liên quan gì đến em nữa đâu.” lại nhún vai. Họ cùng ngồi đó. nực cười khi cảm thấy thoải mái biết bao với tất thảy điều này. “Em còn nhớ bạn Claire của ?” Myron . “ ấy kết hôn với cái chàng cứng nhắc đó, phải ? Chúng ta đến dự lễ cưới của họ mà.” “Erik.” muốn sâu vào toàn bộ chuyện đó, vì vậy mở đầu bằng chuyện khác. “Tối hôm nay ta bảo rằng ta và Claire trục trặc. ta chuyện đó thể tránh khỏi, rằng cuối cùng tất cả đều nhạt dần và biến mất và rằng nó biến thành điều gì đó khác. ta ta thấy nhớ cảm giác đam mê.” “ ta lăng nhăng hả?” Jessica hỏi. “Sao em lại hỏi thế?” “Bởi vì nghe như ta cố biện hộ cho hành động của mình ấy.” “Vậy em nghĩ là có gì liên quan đến mấy chuyện cảm xúc nhạt dần kia à?” “Tất nhiên là cũng có chứ. Đam mê thể lúc nào cũng nồng cháy mãi được.” Myron nghĩ về câu đó. “Với chúng ta có.” “Phải,” . “ chút phai nhạt.” “ chút nào. Nhưng lúc đó chúng ta còn trẻ. Và có lẽ đó là lý do tại sao, cuối cùng chúng ta lại xôi hỏng bỏng .” ngẫm nghĩ câu đó. lại cầm lấy tay . Có dòng điện. Sau đó Jessica nhìn . Cụ thể hơn là nhìn cách đó. Myron lạnh cứng người. Ôi trời. “ và người phụ nữ mới này,” Jessica . “Có phải hai người chỉ là của nhau ?” “Em và Stoner-Boner,” phản pháo. “Có phải hai người chỉ là của nhau ?” “ nhàng thôi. Nhưng đó phải chuyện về Stone. Đó phải là chuyện về nàng mới của . Đó là chuyện chúng ta.” “Và em nghĩ là, gì nào, chuyến tàu nhanh giúp làm mọi chuyện hay sao?” “Vẫn là tay thợ chữ đối với các quý nhỉ, em thấy rồi.” “Còn đây là từ khác đến từ tay thợ chữ này: .” Jessica nghịch nghịch cái nút cùng của chiếc áo. Myron cảm thấy miệng hơi khô . Nhưng dừng lại. “ đúng.” tự hỏi liệu có thấy thất vọng vì đẩy chuyện xa hơn . tự hỏi làm gì nếu xử như thế. Sau đó họ bắt đầu chuyện, chỉ ôn lại những năm tháng qua. Myron kể cho nghe về Jeremy, về chuyện cậu nghĩa vụ quân ở nước ngoài. Jessica kể cho nghe về những cuốn sách của , gia đình , thời gian làm việc ở West Coast. về Stoner. về Ali. Trời sáng dần. Họ vẫn ngồi trong bếp. Họ trò chuyện trong nhiều giờ, nhưng cảm giác lâu đến vậy. Chỉ thấy dễ chịu. Lúc bảy giờ sáng, điện thoại reo vang. Myron nhấc lên. Win , “Giáo viên thích của chúng ta sắp làm rồi.”
Chương 28 Myron và Jessica ôm nhau để tạm biệt. Cái ôm kéo dài rất lâu. Myron có thể ngửi thấy mùi tóc Jessica. nhớ tên loại dầu gội đầu của , nhưng nó có đinh hương, hoa dại và chính là loại dùng khi họ còn ở bên nhau. Myron gọi cho Claire. “ có câu hỏi nhanh thôi,” với . “Erik ấy gặp đêm qua.” “Phải.” “ ấy ngồi máy vi tính cả đêm.” “Tốt. Này, em có biết giáo viên tên là Harry Davis ?” “Có chứ. Aimee học ông ấy môn tiếng năm ngoái. giờ ông ấy cũng là chuyên viên hướng dẫn, em nghĩ vậy.” “Con bé có thích ông ấy ?” “Rất thích.” Sau đó: “Tại sao? Ông ấy có liên quan gì đến chuyện này?” “ biết em muốn giúp, Claire. Và biết Erik muốn giúp. Nhưng em phải tin chuyện này, được chứ?” “Em tin mà.” “Erik với em về lối tắt bọn tìm thấy chưa?” “Rồi.” “Harry Davis sống ở phía bên kia lối .” “Lạy Chúa.” “Aimee ở trong nhà ông ấy hay bất cứ thứ gì. Bọn kiểm tra rồi.” “Ý là gì, kiểm tra ư? Làm sao kiểm tra được?” “Xin em, Claire, cứ nghe . tìm hiểu chuyện này, nhưng cần phải làm mà có ai can thiệp. Em phải giữ Erik tránh xa ra, được chứ? Bảo với ấy là bảo tìm tất cả các khu phố lân cận mạng. Bảo ấy lái xe quanh khu vực đó, nhưng đừng lái xe cái ngõ kia. Hoặc tốt hơn hết là nhờ ấy gọi cho Dominick Rochester - đấy là bố của Katie...” “Ông ta gọi cho bọn em rồi.” “Dominick Rochester á?” “Phải.” “Khi nào?” “Đêm qua. Ông ta ông ta hẹn gặp .” Gặp, Myron nghĩ. trại khéo nhỉ. “Sáng nay hai bên gặp nhau – Gia đình Rochester và vợ chồng em. Bọn em xem xem liệu có tìm được mối liên quan nào giữa Katie và Aimee .” “Tốt. Việc đó giúp ích được đấy. Nghe này, phải đây.” “ gọi chứ?” “Ngay khi nào biết được điều gì đó.” Myron nghe thấy tiếng khóc. “Claire?” “ hai ngày rồi, Myron.” “ biết. tìm hiểu chuyện này mà. Có lẽ em cũng muốn tìm cách tạo sức ép với phía cảnh sát nữa. Đến giờ chúng ta qua mốc bốn-tám-giờ rồi mà.” “Được.” muốn điều gì đó như kiểu Mạnh mẽ lên, nhưng trong đầu câu đó nghe ngu ngốc đến nỗi bỏ qua luôn. chào tạm biệt và gác máy. Sau đó gọi cho Win. “ ,” Win . “Tớ thể tin dược là cậu vẫn trả lời điện thoại kiểu đấy. ‘ .’” Im lặng. “Harry Davis vẫn đường đến trường đấy chứ.” “Vẫn.” “Tớ đến đây.” Trường trung học Livingston, ngôi trường cũ của . Myron khởi động xe. Cả cuốc xe có lẽ dài hai dặm, nhưng dù kẻ nào bám đuôi nữa hoặc giỏi trò này lắm hoặc thèm bận tâm hoặc có lẽ, sau lần thất bại ê chề trước em song sinh, Myron thận trọng hơn. Dù thế nào nữa chiếc Chevy xám, có lẽ là chiếc Caprice, bám theo kể từ lúc rẽ lần thứ nhất. gọi cho Win và lại nhận được câu truyền thống, “ .” “Tớ bị bám đuôi,” Myron . “Lại là Rochester?” “Có lẽ.” “Loại xe và biển số?” Myron cho ta biết. Win , “Chúng ta vẫn ở Tuyến 280, thế nên chậm lại chút . Dẫn chúng xuống qua Đại lộ Mount Pleasant. Tớ sau chúng, gặp lại cậu ở chỗ bùng binh nhé.” Myron làm như Win gợi ý. rẽ vào trường Harrison để ngoặt hình chữ U. Chiếc Chevy bám theo vẫn thẳng. Myron ngược trở lại con đường khác Đại lộ Livingston. Lúc tới cột đèn giao thông tiếp theo, chiếc Chevy xám lại lù lù sau đuôi . Myron tới chiếc bùng binh lớn phía trước trường trung học, đỗ lại, và ra khỏi xe. có cửa hàng cửa hiệu nào ở đây, nhưng đây là khu đầu não của Livingston - thừa loại tường gạch giống hệt nhau. Có sở cảnh sát, toà án, thư viện thị trấn, và kia, viên đá quý lớn chiếc vương miện, trường trung học Livingston. Những người chạy bộ và bộ buổi sáng sớm vòng tròn. Đa số là người có tuổi và lại chậm rãi. Nhưng phải tất cả. tốp bốn nàng ngon mắt, thân hình săn chắc và có lẽ tầm dưới hai mươi, chạy cùng hướng với . Myron cười với các nàng và nhướng bên chân mày lên. “Xin chào các quý ,” khi họ chạy qua. Hai người trong số đó cười rúc rích. Hai người còn lại nhìn như thể vừa tuyên bố là bĩnh ra quần vậy. Win rón rén bước tới bên cạnh . “Cậu tặng cho họ nụ cười hết công suất đấy à?” “Tớ nghĩ là phải đến tám mươi, chín mươi oát ấy chứ.” Win ngắm những phụ nữ trẻ trước khi tuyên bố: “Đồng tính,” . “Chắc thế.” “Đầy người như thế ở khắp nơi, phải ?” Myron nhẩm tính trong đầu. Có lẽ có tới mười lăm đến hai mươi năm tìm hiểu về họ. Khi đó là những trẻ, bạn chỉ muốn bao giờ phải chịu đựng điều đó thôi. “Chiếc xe bám theo cậu,” Win , mắt vẫn dán vào những nàng chạy bộ trẻ tuổi, “là chiếc xe cảnh sát gắn biển hiệu với hai gã vận quân phục ngồi bên trong. Bọn họ đỗ trong khuôn viên thư viện theo dõi chúng ta qua ống ngắm têlê.” “Ý cậu là bọn họ chụp ảnh chúng ta ngay lúc này ấy hả?” “Có thể,” Win . “Tóc tớ trông thế nào?” Win đưa tay ra dấu ổn. Myron nghĩ xem điều đó có nghĩa gì. “Có thể họ vẫn xem tớ là đối tượng tình nghi.” “Tớ cũng làm thế,” Win . Trong tay có vật gì đó trông như chiếc Palm Pilot. Vật đó theo dõi thiết bị GPS của chiếc xe. “Giáo viên thích của chúng ta sắp đến ngay đây.” Bãi xe dành cho giáo viên nằm ở phía Tây ngôi trường. Myron và Win bộ qua. Họ cho rằng tốt hơn hết là đón đầu ông ta ở đây, phía bên ngoài, trước khi giờ học bắt đầu. Khi họ , Myron , “Đoán xem ai ghé qua nhà tớ lúc ba giờ sáng nào?” “Wink Martindale à?” “.” “Tớ khoái chàng đó.” “Ai mà khoái? Jessica đấy.” “Tớ biết.” “Làm sao...” Sau đó nhớ ra. gọi đến điện thoại di động của Win khi nghe tiếng cạch nơi cánh cửa. gác máy khi họ xuống dưới bếp. Win , “Cậu xơi nàng chưa?” “. Nhiều lần. Nhưng phải trong bảy năm qua.” “Hay đấy. , có phải ấy ghé qua để nắc vì cái thời xưa cũ đấy?” “Nắc?” “Thổ ngữ Anglo của tớ ấy mà. Sao?” “ quý ông đích thực bao giờ tiết lộ chuyện tình cảm. Nhưng đúng là vậy.” “Và cậu từ chối?” “Tớ vẫn còn trinh mà.” “ lịch thiệp của cậu,” Win . “Có người bảo là đáng khâm phục.” “Nhưng phải cậu.” “, tớ gọi nó là - và tớ sắp sửa xổ ra những từ ngữ to tát đây nên tập trung chú ý nhé - ngu lâu dốt dai khó đào tạo.” “Tớ cặp với người khác mà.” “Tớ biết rồi. Thế là cậu và Quý Sáu-Phẩy-Tám hứa chỉ nắc nhau thôi đấy hả?” “ hẳn như thế. Nó giống như kiểu ngày nọ cậu quay sang người kia và bảo, ‘Này, chúng mình đừng ngủ với ai khác nữa nhé.’” “Vậy là cậu hứa cụ thể chứ gì?” “.” Win giơ cả hai tay lên, hoàn toàn đầu hàng. “Thế tớ chả hiểu gì cả. Jessica có mùi hôi hay gì đó hả?” Win. “Thôi quên .” “Chấm dứt.” “Ngủ với ấy chỉ làm mọi việc phức tạp thêm thôi, được chưa?” Win chỉ nhìn chằm chằm. “Gì thế?” “Cậu quả là vĩ đại,” Win . Họ tản bộ quãng nữa. Win , “Cậu còn cần tớ ?” “Tớ nghĩ thế.” “Thế tớ đến công ty vậy. Nếu có rắc rối gì, nháy máy nhé.” Myron gật đầu khi Win quay . Harry Davis bước ra khỏi xe. Có vài nhóm chỗ bãi đất. Myron lắc đầu. Chẳng có gì thay đổi cả. Bọn Goth chỉ mặc toàn đồ đen và đeo khoen bạc. Bọn Brain vác những cái balô nặng trịch và mặc áo sơ mi ngắn tay bỏ cúc chất trăm phần trăm polyester giống như lũ trợ lý giám đốc trong buổi hội nghị các đại lý dược phẩm. Bọn Jock chiếm nhiều chỗ nhất, ngồi các mui xe và vận áo jacket tay da đồng phục trường, mặc dù đối với chúng như thế quá là nóng bức. Harry Davis có dáng thong dong và nụ cười thảnh thơi của người rất được mến. Vẻ ngoài của ông ta đặt ông vào đúng tầng lớp trung lưu, và ông ta ăn vận như giáo viên trung học, cách khác là tồi tàn. Tất cả các nhóm đều đón chào ông ta, việc này lên điều gì đó. Trước tiên, bọn Brain vẫy tay rối rít và gọi, “Này,Thầy D ơi!” Thầy D? Myron dừng lại. nghĩ về quyển niên giám của Aimee, những giáo viên thích của bé: Korty... ... và Thầy D. Davis vẫn tiếp tục bước . Tiếp theo, bọn Goth. Chúng vẫy tay nhè với ông ta, phần nhiều vì quá lạnh lùng để có thể làm hơn thế. Khi ông ta đến gần chỗ bọn Jock, vài đứa giơ cao tay và “Chào Thầy D!”. Harry Davis dừng lại và bắt đầu chuyện với đứa trong nhóm Jock. Hai người tách khỏi nhóm vài thước. chàng Jock mặc chiếc áo jacket tay da của trường với hình quả bóng ở sau lưng và mấy chữ cái QB viết tắt của từ quarterback(53) tay áo. Mấy thằng nhóc gọi cậu ta. Chúng hét to, “Ê, Farm.” Nhưng chàng tiền vệ còn mải tập trung vào ông thầy. Myron tiến lại gần hơn để nhìn hơn. “Chà, xin chào,” Myron tự với mình. Cậu trai chuyện với Harry Davis - giờ Myron có thể nhìn cậu ta rồi, đốm râu cằm, mái tóc của tín đồ đạo Rastafar - ai khác ngoài Randy Wolf.
Chương 29 Myron cân nhắc hành động tiếp theo của mình - để họ chuyện tiếp hay ra gặp họ luôn? xem đồng hồ. Chuông sắp reo rồi. Sau đó có thể cả Harry Davis và Randy Wolf đều vào trong, ló ra cả ngày luôn. Đến giờ mở màn rồi. Khi Myron còn cách họ chừng mười thước, Randy phát thấy . Đôi mắt cậu ta mở to với chút gì đó như là nhận ra. Randy để Harry Davis đấy và bỏ . Davis bèn quay lại xem có chuyện gì. Myron vẫy tay. “Chào mọi người.” Cả hai cùng cứng đờ người như thể bị ánh đèn pha chiếu phải. “Bố tôi tôi nên chuyện với ông,” Randy . “Nhưng bố cậu chưa tìm hiểu kỹ con người của tôi. Thực ra tôi cũng dễ thương phết đấy.” Myron vẫy tay với ông thầy lúng túng. “Chào, Thầy D.” “Thế là quá đủ rồi đấy.” Myron quay lại. Hai gã cớm vận đủ bộ đồng phục đứng lù lù trước mặt họ. gã cao và gầy nhẳng cù nheo. Gã kia ngắn tủn với mái tóc loăn xoăn màu đen dài thượt và bộ ria rậm rịt. Gã cớm ngắn người trông như vừa bước ra từ chương trình đặc biệt VH1(54) hồi những năm tám mươi. Gã cao , “ nghĩ là đâu thế hử?” “Đây là đất công. Tôi dạo đó.” “ xỏ tôi đấy phỏng?” “Ông nghĩ đấy là xỏ à?” “Tôi hỏi lần nữa, chàng thông thái. nghĩ là đâu thế hử?” “Đến lớp,” Myron . “Sắp có bài kiểm tra cuối kỳ môn số học.” Gã cao nhìn gã thấp. Randy Wolf và Harry Davis nhìn chằm chằm mà câu nào. Vài sinh viên bắt đầu chỉ trỏ và tụ tập. Chuông reo vang. Gã cớm cao hơn , “Được rồi, có gì để xem ở đây cả. , vào lớp ngay .” Myron chỉ vào Wolf và Davis. “Tôi cần chuyện với họ.” Gã cớm cao hơn phớt lờ . “Vào lớp .” Rồi sau đó nhìn Randy, gã thêm: “Tất cả các .” Đám đông vãn dần và rồi biến sạch. Randy Wolf và Harry Davis cũng mất. Myron còn lại mình với hai gã. Gã cớm cao bước đến gần Myron. Họ cũng cao tầm tầm như nhau, nhưng Myron phải nặng hơn gã khoảng chín đến mười bốn cân. “ hãy tránh xa ngôi trường này ra,” gã chậm rãi. “ chuyện với họ. hỏi han gì hết.” Myron nghĩ về câu đó. hỏi han gì? Đấy phải là thứ bạn với đối tượng tình nghi. “Đừng có hỏi ai?” “Đừng hỏi ai bất cứ chuyện gì.” “Thế mập mờ quá.” “ nghĩ tôi phải cụ thể hơn chắc?” “Phải, như thế giúp ích hơn đấy.” “ đóng vai chàng quỷ quyệt lần nữa đấy hả?” “Chỉ muốn làm thêm thôi mà.” “Này, đồ cà chớn.” Đó là gã cớm thấp hơn với bề ngoài kiểu VH1 của những năm tám mươi. Gã rút cây dùi cui ra và giơ lên. “Thế này đủ cho chú mày chưa?” Cả hai gã cùng cười nhạo Myron. “Sao thế?” Gã cớm thấp hơn với bộ ria mép rậm đập đập cây dùi cui lên lòng bàn tay. “Mèo tha mất lưỡi rồi hả?” Myron nhìn hết gã cớm cao, rồi nhìn lại gã cớm thấp có bộ ria mép. Sau đó : “Darry Hall(55) vừa gọi. Ông ấy muốn biết liệu chuyến sum họp có được tiếp tục ấy mà.” Câu đó làm những nụ cười vụt tắt. Tay cớm cao hơn , “Đưa tay ra sau lưng.” “Sao thế, định bảo tôi là ta trông giống John Oates sao?” “Đưa tay ra sau lưng ngay!” “Hall và Oates? ‘Sarah Smile’? ‘She’s gone’?” “Làm ngay !” “Đây phải là câu sỉ nhục. Rất nhiều em mê John Oates mà, tôi chắc chắn đấy.” “Quay lại ngay.” “Tại sao chứ?” “Tôi còng tay lại. Chúng tôi bắt giữ .” “Vì tội gì?” “Tấn công và hành hung.” “Ai thế?” “Jake Wolf. Ông ta với chúng tôi là xâm phạm tư gia của ông ta và tấn công ông ta.” Trúng phóc. Lũ cớm ăn tiền của lão ta ra tay. Giờ biết tại sao mấy gã này lại bám theo . Đấy phải là do là đối tượng tình nghi trong vụ mất tích của Aimee. Đấy là do áp lực của Jake Wolf Lớn. Tất nhiên, kế hoạch diễn tiến hoàn hảo lắm. Giờ họ bắt giữ . Tay cớm John Oates bập chiếc còng vào tay , ràng có ý làm chiếc còng bấm vào da . Myron nhìn gã cao hơn. Trông gã lúc này có vẻ hơi lo lắng, mắt láo liên. Myron đoán đó là dấu hiệu tốt. Gã thấp hơn túm chiếc còng để lôi trở lại đúng chiếc Chevy xám bám theo từ lúc rời nhà. Gã đẩy Myron vào ghế sau, cố đập đầu vào cửa kính, nhưng Myron chuẩn bị sẵn và cúi đầu né. Ở ghế trước, Myron phát thấy chiếc máy ảnh có ống kính têlê, y như Win . Hừm. Hai tay cớm chụp ảnh, bám theo từ nhà, ngăn chuyện với Randy, còng tay - Jake Lớn ngồi nhấm nháp nước quả. Gã cao hơn đứng phía ngoài và lại lại. Tất cả những chuyện này xảy ra hơi quá nhanh đối với . Myron quyết định là có thể xử lý được vụ đấy. Tay cớm thấp có bộ ria rậm và mái tóc xoăn màu đen trượt vào cái ghế cạnh Myron và cười nhăn nhở. “Tôi thích ‘Rich Girl,’” Myron với gã. “Nhưng ‘Private Eyes’ - Ý tôi là, bài hát đấy có vấn đề gì thế nhỉ? ‘Private eyes, they’re watching you.’ Ý tôi là, chả lẽ tất cả các cặp mắt dõi theo sao? Công chúng, cá nhân, gì gì đó ấy?” Cơn giận của gã lùn bùng nổ nhanh hơn dự kiến. Gã phóng cú đấm vào ổ bụng Myron. Myron vẫn chuẩn bị sẵn. trong những điều Myron học được trong những năm qua là cách đón nhận cú đấm. Nó rất quan trọng nếu bạn sắp tham gia vào bất cứ loại đối kháng thể chất nào. Trong những trận đánh , bạn hầu như luôn luôn dính đòn, kể cả bạn có giỏi đến đâu. Cách bạn phản ứng về mặt tâm lý cũng quyết định đến kết quả. Nếu bạn biết mình trông chờ điều gì, bạn co rúm người lại. Bạn trở nên quá đề phòng. Bạn để nỗi sợ hãi làm chủ mình. Nếu cú đấm hướng vào đầu, bạn cần phải đổi góc. Đừng để cú đấm hạ xuống vuông góc, nhất là vào mũi. Ngay cả động tác nghiêng đầu tí chút cũng có thể giúp ích được. Thay vì bốn khớp xương đập vào, có khi chỉ là hai hay khớp thôi. Điều đó tạo ra khác biệt rất lớn. Bạn cũng phải thả lỏng cơ thể, thoải mái . Bạn nên tránh cú đánh, cuộn mình theo cú đấm theo đúng nghĩa đen. Khi cú đấm nhắm vào ổ bụng của bạn, nhất là khi tay bạn lại bị còng ngoặt sau lưng, bạn cần phải gồng cơ bụng lên, thay đổi vị trí và cúi gập người xuống nhờ thế cú đấm đánh mạnh vào dạ dày. Đó là điều Myron làm. Cú đấm đau lắm. Nhưng Myron, để ý thấy lo lắng của gã cao hơn, diễn pha có thể khiến De Niro(56) cũng phải chú ý. “Aarrrggggghhh!” “Mẹ kiếp, Joe,” gã cao , “ làm cái quái gì thế hả?” “ chế nhạo tôi!” Myron vẫn co quắp và giả như bị ngạt thở. khò khè, nôn ọe, bắt đầu ho ngừng. “ làm bị thương rồi, Joe!” “Tôi chỉ đánh gió phát thôi mà. sao đâu.” Myron ho khạc thêm. làm bộ như mình thở nổi. Rồi thêm vào những cơn co giật. trợn ngược mắt lên và bắt đầu quằn quại như con cá cầu tàu. “Bình tĩnh nào, chết tiệt!” Myron thè lưỡi ra, nôn ọe thêm. Ở đâu đó, chuyên viên tuyển diễn viên bấm vội số của Scorsese. “ tắc thở đấy!” “Thuốc!” Myron lào phào. “Gì cơ?” “ thở được!” “Chết tiệt, tháo còng cho !” “ thở được!” Myron thở gấp và oằn người lên. “Thuốc trợ tim! Trong xe tôi!” Gã cao hơn mở cánh cửa ra. Gã giật chùm chìa khóa từ tay đồng nghiệp và mở khóa còng. Myron tiếp tục co giật và trợn ngược mắt lên. “ khí!” Gã cao hơn trợn tròn mắt. Myron có thể thấy gã nghĩ gì: Ngoài tầm kiểm soát. Chuyện này vượt ra ngoài tầm kiểm soát quá nhiều. “ khí!” Gã cao bước tránh sang bên. Myron lăn ra khỏi xe. nhỏm dậy và chỉ về phía xe mình. “Thuốc!” “ ,” gã cao hơn . Myron chạy đến xe của mình. Hai gã cảnh sát, lặng người , chỉ nhìn theo. Myron trông chờ điều đó. Họ chỉ đến đây để dọa . Họ nghĩ bị cãi lời. Họ chỉ là cảnh sát làng. Những công dân của vùng ngoại ô hạnh phúc này tuân lệnh họ mà dám hỏi han gì. Nhưng gã đàn ông này cúi mình trước bọn họ. Họ đánh mất bình tĩnh và hành hung người. Điều này có thể đồng nghĩa với rắc rối rất lớn. Cả hai chỉ muốn chuyện này kết thúc. Cả Myron cũng vậy. biết được điều cần biết - Jake Wolf Lớn sợ hãi và cố gắng giấu diếm điều gì đó. Vì vậy khi Myron chạy tới xe mình, trượt vào ghế lái, cắm chìa khóa vào ổ, khởi động và lái xe . liếc qua gương chiếu hậu. cá lợi thế thuộc về mình, là hai gã cớm đuổi theo . Họ đuổi theo. Họ chỉ đứng đó. Thực ra, trông họ có vẻ nhõm vì thả cho . phải mỉm cười. Phải, giờ còn nghi ngờ gì nữa. Myron Bolitar trở laaaại.
Chương 30 Myron cố đoán xem phải làm gì tiếp theo điện thoại của reo vang. Số của người gọi báo CUỘC GỌI NGOÀI VÙNG. nhấc máy. Esperanza , “ ở chỗ quái nào vậy?” “Này, tuần trăng mật thế nào rồi?” “Như cứt. có muốn biết tại sao ?” “Tom chịu làm tình à?” “Phải, đàn ông các khó quyến rũ. , vấn đề của tôi là bạn làm ăn của tôi nhận cuộc gọi từ khách hàng của chúng ta. Bạn làm ăn của tôi cũng có mặt ở văn phòng để lấp chỗ trống trong lúc tôi vắng.” “Tôi xin lỗi.” “Ồi, thôi được rồi, xí xóa chuyện này.” “Tôi bảo Cindy Lớn chuyển tất cả các cuộc gọi trực tiếp vào máy di động của tôi. Tôi có mặt ở công ty sớm hết mức có thể.” “Có chuyện gì vậy?” Esperanza hỏi. Myron muốn làm hỏng tuần trăng mật của thêm nữa, nên trả lời, “ có gì.” “ dối.” “Tôi bảo rồi. có gì.” “Tốt thôi. Tôi hỏi Win.” “Đợi , thôi được.” tóm tắt cho những chuyện vừa xảy ra. “Thế,” Esperanza , “ cảm thấy phải chịu trách nhiệm vì làm việc tốt à?” “Tôi là người cuối cùng nhìn thấy nó. Tôi cho nó xuống xe và để nó .” “Để nó ? Cái cứt gì vậy? Con bé mười tám tuổi rồi, Myron. Như thế đủ biến nó thành người lớn rồi. Nó nhờ xe . ga-lăng nhưng ngu ngốc, tôi xin thêm vào - khi cho nó nhờ. Vậy thôi.” “ phải vậy.” “Xem kìa, nếu cho, giả dụ, Win nhờ xe về nhà, liệu có đảm bảo là ta vào nhà an toàn ?” “Loại suy tốt đấy.” Esperanza cười khúc khích. “Ừ, được rồi. Tôi sắp về đây.” “, phải về đâu.” “ đúng, tôi chưa về. Nhưng thể tự mình lo cả hai việc được. Nên tôi bảo Cindy Lớn chuyển các cuộc gọi xuống đây. Tôi lo. Còn mà chơi cái trò siêu hùng.” “Nhưng trong tuần trăng mật. Còn Tom sao?” “ ấy là đàn ông mà, Myron.” “Nghĩa là?” “ người đàn ông chỉ cần có tí chút là đủ vui rồi.” “Đó quả là rập khuôn tàn nhẫn.” “Vâng, tôi biết tôi ghê gớm. Tôi có thể vừa chuyện điện thoại vừa, chết tiệt, cho Hector bú, Tom chớp mắt. Cộng với việc điều đó cho ấy thêm thời gian để chơi golf. Golf và tình dục, Myron. Như thế là khá đủ cho tuần trăng mật trong mơ của Tom rồi.” “Tôi đền bù cho .” phút im lặng. “Esperanza?” “Tôi biết vẫn làm những việc kiểu này lâu nay.” “Và tôi nhớ bắt hứa lặp lại nữa. Nhưng có lẽ... có lẽ đó là việc tốt.” “Làm sao đoán ra?” “Chết tiệt, giá mà tôi biết. Lạy Chúa, tôi còn có những việc quan trọng hơn để lo lắng. Như mấy nếp nhăn bụng lúc tôi mặc bikini chẳng hạn. Tôi thể tin được là giờ tôi lại có nếp nhăn bụng. Tại thằng bé, biết đấy.” Họ gác máy phút sau đó. Myron lái xe lòng vòng, cảm thấy lộ liễu trong chiếc xe của mình. Nếu cảnh sát định theo dõi hoặc nếu Rochester định cho cái đuôi khác bám theo, chiếc xe này trở nên bất tiện. nghĩ về điều đó và gọi cho Claire. trả lời ngay sau tiếng chuông đầu tiên. “ phát ra điều gì chưa?” “Chưa, nhưng em có phiền nếu đổi xe với em?” “Tất nhiên là . Dù sao em cũng định gọi cho . Nhà Rochester vừa rời khỏi đây.” “Và?” “Bọn em chuyện lúc. Cố gắng tìm ra mối liên hệ giữa Aimee và Katie. Nhưng có vấn đề gì khác xuất . Vấn đề em cần xử lý.” “ còn cách nhà em hai phút.” “Em gặp ở sân trước.” Ngay khi Myron vừa bước ra khỏi xe, Claire quẳng cho chùm chìa khóa xe của . “Em nghĩ Katie Rochester bỏ trốn.” “Điều gì khiến em như vậy?” “ gặp ông bố chưa?” “Rồi.” “Đủ lên tất cả, phải ?” “Có lẽ.” “Nhưng hơn cả thế, gặp bà mẹ chưa?” “Chưa.” “Bà ta tên là Joan. Bà ta có cái mặt nhăn nhó thế này này - cứ như bà ta chờ bị ông chồng tát ấy.” “Em tìm ra mối liên hệ giữa hai con bé chưa?” “Cả hai đứa đều thích la cà phố mua sắm.” “Vậy thôi?” Claire nhún vai. trông tàn tạ. Làn da giờ đây thậm chí còn bị kéo căng ra hơn nữa. Trông như vừa sụt mất gần năm cân sau ngày ấy. Thân hình lảo đảo mỗi khi bước , dường như cơn gió mạnh cũng có thể xô ngã xuống đất. “Chúng ăn trưa cùng lúc. Chúng học môn chung trong bốn năm vừa qua - thể dục với thầy Valentine. Vậy thôi.” Myron lắc đầu. “Em thấy có vấn đề gì khác à?” “Bà mẹ. Joan Rochester.” “Bà ta thế nào?” “ có thể bỏ sót điều đó vì như em , bà ta cứ rúm ró lại và lúc nào trông cũng sợ sệt.” “Bỏ sót cái gì?” “Bà ta sợ ông ta. Ông chồng ấy.” “ sao? gặp lão. thấy sợ lão ấy.” “Đúng, thôi được, nhưng đây là vấn đề. Bà ta sợ ông ấy, chắc chắn rồi, nhưng bà ta sợ cho con bà ta. Em có bằng chứng nào cả, nhưng đó là rung động của em. Xem nào, có nhớ lúc mẹ em bị ung thư ?” Năm thứ hai trung học. Người đàn bà tội nghiệp qua đời sáu tháng sau đó. “Tất nhiên.” “Em gặp gỡ các khác cũng phải trải qua điều tương tự. nhóm hỗ trợ các gia đình có người bị ung thư. Bọn em từng có chuyến dã ngoại, trong dịp đó cũng có thể đưa các bạn bè khác cùng. Nhưng rất kỳ lạ - biết chính xác ai thực trải qua nỗi đau và ai chỉ là người bạn. gặp những người chịu cùng cảnh ngộ và biết. Đó là rung động.” “Và Joan Rochester có rung động?” “Bà ta có rung động, nhưng phải loại rung động kiểu “con tôi mất tích”. Em cố gặp riêng bà ta. Em nhờ bà ta giúp em pha cà phê. Nhưng cũng chẳng tới đâu. Em bảo rồi, bà ta biết điều gì đó. Người đàn bà đó cũng sợ hãi, nhưng giống như em.” Myron nghĩ về điều đó. Có triệu cách giải thích, đặc biệt là cách hiển nhiên nhất - mọi người có phản ứng khác nhau đối với căng thẳng - nhưng muốn tin vào trực giác của Claire trong chuyện này. Câu hỏi là, nó có ý nghĩa gì? Và có thể làm gì với nó? “Để nghĩ kỹ ,” cuối cùng . “ chuyện với ông Davis chưa?” “Chưa.” “Thế còn Randy?” “ định. Đó là lý do tại sao cần xe của em. Sáng nay cảnh sát tống ra khỏi khuôn viên trường trung học.” “Tại sao?” muốn nhắc tới bố của Randy nên , “ vẫn chưa chắc chắn. Xem kìa, để nào, được chứ?” Claire gật đầu, nhắm mắt lại. “Nó ổn thôi,” Myron , bước về phía . “Xin ,” Claire giơ tay lên để ngăn lại. “Đừng lãng phí thời gian dành những thứ vô vị đó cho em, được chứ?” gật đầu, chui vào chiếc SUV của . thấy phân vân về điểm đến tiếp theo. Có lẽ quay trở lại trường. chuyện với ông hiệu trưởng. Có lẽ ông hiệu trưởng có thể gọi Randy hoặc Harry Davis lên phòng ông. Nhưng sau đó sao? Điện thoại di động reo vang. Thêm lần nữa bộ phận báo số người gọi đem lại cho chút thông tin gì. Công nghệ xác định số người gọi xem ra khá vô dụng. Dù sao những người bạn muốn tránh chỉ cần chọn dịch vụ số là xong. “Alô?” “Này, chàng bảnh trai, tôi vừa nhận được tin nhắn của .” Là Gail Berruti, người quen của ở công ty điện thoại. quên hết những cuộc gọi kỳ quặc gọi là “Thằng khốn”. Bây giờ nó có vẻ còn quan trọng nữa, chỉ là trò đùa trẻ con, trừ phi có lẽ, chỉ có lẽ thôi, có mối liên hệ. Claire Myron hay đem đến đau thương mất mát. Có lẽ ai đó trước kia có dính dáng đến xuất để tìm kiếm . Có lẽ bằng cách nào đó Aimee bị kéo vào vụ này. Đó là khoảnh khắc dài nhất. “Tôi bặt tin lâu lắm rồi,” Berruti . “Phải, tôi bận quá.” “Hoặc bận, tôi đoán thế. sao rồi?” “Tôi khá ổn. có thể truy ra số điện thoại chứ?” “Đó phải là cuộc truy tìm, Myron. vậy trong tin nhắn điện thoại. “Truy ra số điện thoại.” Đó phải cuộc truy tìm. Tôi chỉ cần tra cứu nó thôi.” “Gì cũng được.” “ phải gì cũng được. biết hơn mà. Giống như tivi ấy. bao giờ xem cuộc truy tìm điện thoại tivi chưa? Họ luôn phải bắt kẻ đó giữ máy để họ truy ra cuộc gọi. vớ vẩn, biết đấy. truy ra nó ngay. Điều đó là ngay tức . Nó tốn chút thời giờ nào cả. Sao họ lại làm thế nhỉ?” “Thế hồi hộp hơn,” Myron . “Điều đó ngu xuẩn. Họ làm những trò lạc hậu lố bịch tivi. Tối hôm nọ tôi xem phim về cớm, và người ta chỉ mất có năm phút để làm cái xét nghiệm ADN. Chồng tôi làm cho phòng thí nghiệm hình ở John Jay. May mắn lắm mới có được kết quả xác nhận ADN sau tháng. Trong khi đó ba cái trò điện thoại - những thứ có thể làm xong chỉ trong vài phút với trợ giúp của cái máy vi tính - họ làm mãi mới xong. Và kẻ xấu luôn gác máy ngay trước khi họ xác định được địa điểm. bao giờ chứng kiến việc truy tìm chưa? Chưa bao giờ. Nó làm tôi phát cáu, biết ?” Myron cố gắng đưa Berruti quay trở lại vấn đề “Vậy tra ra số điện thoại?” “Tôi có số ở đây rồi. Hơi tò mò chút: Sao lại cần nó?” “ quan tâm từ bao giờ thế?” “ hay đấy. Thôi được, giờ ta hãy đến nó. Trước hết, dù đó là ai cũng muốn che đậy danh tính. Cuộc gọi đến từ máy điện thoại tự động.” “Ở đâu?” “Gần số 1-10 Đại lộ Livingston ở Livingston, New Jersey.” Trung tâm thành phố, Myron nghĩ. Gần cửa hàng Starbucks trong vùng và tiệm giặt là của . Myron suy nghĩ về điều đó. Ngõ cụt chăng? Có lẽ. Nhưng lại có ý nghĩ. “Tôi cần nhờ giúp thêm hai việc, Gail” Myron . “Giúp nghĩa là có trả công.” “Ngữ nghĩa thôi,” Myron “ biết là tôi để thiệt mà.” “Đúng, tôi biết. Vậy cần gì?” Harry Davis giảng bài về Hoà bình riêng(57) của John Knowles. Ông cố gắng tập trung, nhưng từ ngữ cứ tuôn ra như thể ông đọc theo người nhắc vở bằng thứ ngôn ngữ ông hiểu. Các sinh viên ghi chép. Ông tự hỏi biết chúng có để ý rằng ông thực ở đó, rằng ông miễn cưỡng làm việc . Đáng buồn là ở chỗ, ông nghi là chúng . Tại sao Myron Bolitar muốn chuyện với ông? Cá nhân ông quen Myron, nhưng bạn thể dạo quanh những hành lang của ngôi trường này quá hai thập kỷ mà biết ta là ai. Ở đây chàng này là huyền thoại. ta nắm giữ mọi kỷ lục về bóng rổ mà ngôi trường từng có. Vậy tại sao ta muốn chuyện với ông? Randy Wolf biết ta là ai. Bố cậu ta cảnh báo là được chuyện với Myron. Tại sao? “Thầy D? Này, thầy D?” Tiếng đánh tan màn sương mù trong đầu ông. “Ờ, Sam.” “Em có thể, ờ, vào nhà vệ sinh được ạ?” “ .” Harry Davis dừng lại sau đó. Ông đặt viên phấn xuống và nhìn lướt qua những khuôn mặt phía trước ông. , chúng hề cười đùa. Đa số chúng nhìn xuống quyển vở. Vladimir Khomenko, sinh viên của chương trình trao đổi, gục đầu xuống bàn, có lẽ ngủ. Những sinh viên khác nhìn ra ngoài cửa sổ. số đứa tụt xuống rất thấp ghế, xương sống dường như được làm từ thạch dẻo Jell-O, Davis thấy ngạc nhiên vì chúng bị trượt xuống sàn nhà. Nhưng ông quan tâm đến chúng. số đứa được quan tâm hơn những đứa khác. Nhưng ông quan tâm đến tất cả. Chúng là cuộc sống của ông. Và lần đầu tiên, sau ngần ấy năm, Harry Davis bắt đầu cảm thấy mọi thứ tuột mất.
Chương 31 Myron bị nhức đầu, và nhanh chóng hiểu vì sao. Hôm đó vẫn chưa uống cà phê. Vì vậy thẳng tới Starbucks với hai ý nghĩ trong đầu - caffeine và điện thoại công cộng. Caffeine có chàng phục vụ quầy hay cằn nhằn với đốm râu dưới cằm và món tóc mái dài thượt trông như hàng lông mi khổng lồ lo hộ rồi. Còn vấn đề điện thoại công cộng cần thêm chút công sức. Myron ngồi ở chiếc bàn ở ngoài trời và nhìn chăm chăm vào cái bốt điện thoại công cộng đáng ghét. Nó lộ liễu chịu được. bước tới bốt. chiếc điện thoại có những miếng dán quảng cáo 800 số điện thoại có thể gọi các cuộc gọi giảm giá. Cái trông nổi bật nhất mời mọc “các cuộc gọi miễn phí ban đêm” và có hình mặt trăng khuyết phòng khi bạn biết thế nào là đêm. Myron cau mày. muốn hỏi cái bốt điện thoại công cộng ai quay số của và gọi là thằng khốn và phải trả giá cho những gì làm. Nhưng cái điện thoại thể chuyện với được. Toàn chuyện kiểu như vậy xảy ra. quay trở lại ghế ngồi và cố gắng tính toán những gì cần phải làm. vẫn muốn chuyện với Randy Wolf và Harry Davis. Họ có thể tiết lộ cho nhiều điều - họ có thể chuyện với - nhưng tìm ra cách để ép họ phải . cũng cần phải gặp bà bác sĩ làm ở St. Barnabas, Edna Skyler. Bà thừa nhận nhìn thấy Katie Rochester ở New York. muốn biết vài chi tiết về vụ này. gọi đến tổng đài St. Barnabas và sau hai câu giải thích ngắn gọn, Edna Skylar nhấc máy. Myron giải thích điều muốn. Edna Skylar tỏ ra bực dọc. “Tôi bảo mấy ông điều tra viên đừng có nhắc đến tên tôi rồi cơ mà.” “Họ làm vậy.” “Vậy sao ông lại biết?” “Tôi có những mối quen biết tốt.” Bà suy nghĩ về điều đó. “Trong vụ này ông có vai trò gì, ông Bolitar?” “ nữa vừa mất tích.” có câu trả lời. “Tôi nghĩ có lẽ có mối liên hệ giữa ấy và Katie Rochester.” “Như thế nào?” “Chúng ta gặp nhau được ? Khi đó tôi có thể giải thích mọi chuyện.” “Thực tôi biết gì cả.” “Xin bà.” khoảng lặng “Bác sĩ Skylar?” “Khi tôi nhìn thấy nhà Rochester, ấy ra hiệu rằng ấy muốn bị phát .” “Tôi hiểu điều đó. Tôi chỉ cần vài phút thôi.” “Sắp tới tôi có mấy bệnh nhân. Tôi có thể gặp ông vào buổi trưa.” “Cảm ơn bà,” , nhưng Edna Skylar gác máy. Larry Kidwell Lithi và Bộ ngũ Tẩm thuốc lê bước về phía cửa hàng Starbucks. Larry ngay tới bàn của ta. “ ngàn bốn trăm tám mươi tám hành tinh trong ngày sáng thế, Myron. ngàn bốn trăm tám mươi tám. Còn tôi chưa nhìn thấy xu nào. biết tôi gì ?” Larry trông vẫn tệ như mọi khi. Về mặt địa lý, họ sống rất gần trường trung học cũ, nhưng ông chủ nhà hàng thích của , Peter Chin, gì về những năm tháng qua nhưng con tim vẫn thay đổi ấy nhỉ? Chà, chỉ có mỗi con tim thôi. “Biết được tốt,” Myron . nhìn lại cái bốt điện thoại công cộng và ý nghĩ vụt đến trong óc . “Đợi .” “Hả?” “Vào lần cuối cùng tôi gặp mới có ngàn bốn trăm tám mươi bảy hành tinh, đúng ?” Larry trông có vẻ bối rối. “ có chắc ?” “Tôi chắc chắn.” Đầu óc Myron bắt đầu làm việc. “Và nếu tôi nhầm, hành tinh tiếp theo là của tôi. nó xuất để tìm kiếm tôi và cái gì đó về việc đập mặt trăng ấy.” Đôi mắt Larry sáng lên “Đập mảnh trăng. ghét lắm đấy.” “Mảnh trăng đó ở đâu?” “Ở hệ mặt trời Aerolis. Của Guanchomitis.” “ có chắc , Larry? có chắc nó phải là...” Myron đứng dậy và dẫn ta ra chỗ bốt điện thoại. Larry co rúm người lại. Myron chỉ vào miếng dán, vào hình mặt trăng khuyết mẩu quảng cáo các cuộc gọi miễn phí ban đêm. Larry thở hổn hển. “Đây có phải mảnh trăng đó ?” “Ôi xin , lạy Chúa tôi, xin ...” “Bình tĩnh nào, Larry. Lại có ai khác muốn có hành tinh đó chứ? Ai lại ghét tôi đến mức muốn đập mảnh trăng cơ chứ?” Hai mươi phút sau, Myron thẳng hướng tới tiệm giặt là của Chang. Maxine Chang có ở đó, tất nhiên là vậy. Có ba người xếp hàng. Myron xếp hàng sau bọn họ. đứng sang bên cạnh và khoanh tay. Maxine cứ len lén nhìn . Myron chờ cho tới khi các khách hàng ra về hết. Rồi tiến lại gần. “Roger đâu?” hỏi. “Nó ở trường.” Myron bắt gặp ánh mắt ta. “ có biết nó gọi cho tôi suốt ?” “Sao nó lại gọi cho ?” “ tôi xem nào.” “Tôi biết đến chuyện gì.” “Tôi có người bạn ở công ty điện thoại. Roger gọi cho tôi từ cái bốt ở đằng kia kìa. Tôi có những nhân chứng đáng tin cậy có thế nhớ được nó ở đó vào đúng lúc.” Như thế còn hơn cả phóng đại, nhưng Myron vẫn tiếp tục. “Nó đe doạ tôi. Nó gọi tôi là thằng khốn.” “Roger làm thế đâu.” “Tôi muốn kéo nó vào rắc rối, Maxine. Có chuyện gì xảy ra vậy?” khách hàng khác bước vào. Maxine quát to câu gì đó bằng tiếng Trung. người phụ nữ đứng tuổi từ phía sau ra và làm thay. Maxine ra hiệu bằng cách hất đầu ý bảo Myron theo . làm theo. Họ qua làm những hàng mắc áo xô lệch . Khi vẫn còn là đứa trẻ, tiếng kim loại kêu vo vo của những hàng mắc áo luôn khiến ngạc nhiên, cứ như thể vật gì đó đến từ bộ phim khoa học viễn tưởng tuyệt vời vậy. Maxine tiếp cho đến khi họ ra đến con hẻm phía sau. “Roger là thằng bé tốt,” “Nó làm việc rất chăm chỉ.” “Có chuyện gì vậy, Maxine? Lúc tôi ở đây lần trước, vui vẻ lắm cơ mà.” “ biết là nó khó khăn đến mức nào đâu. Phải sống ở thị trấn như thế này.” biết chứ - sống ở đây gần trọn cuộc đời - nhưng ghìm lời lại. “Roger làm việc rất chăm chỉ. Nó đạt được những điểm tốt. Đứng thứ tư trong lớp. Những đứa kia. Chúng hư hỏng. Đứa nào cũng có gia sư riêng. Chúng có phải làm việc gì đâu. Roger, nó làm việc tất cả các ngày sau giờ ở trường. Nó học ở căn phòng phía sau. Nó tiệc tùng. Nó có bạn .” “Thế những điều này liên can gì đến tôi?” “Những ông bố bà mẹ khác thuê người để viết bài luận cho con họ. Họ trả cho các lớp học để cải thiện bảng điểm của chúng. Họ cúng tiền cho các trường lớn. Họ còn làm nhiều việc khác, thậm chí tôi biết. Việc vào đại học ở đâu rất quan trọng. Nó có thể quyết định cả cuộc đời . Mọi người đều rất lo lắng, họ làm bất cứ việc gì, bất cứ việc gì để đưa con họ vào trường tốt. Thị trấn này, thấy nó suốt rồi đấy. Có lẽ cũng có người tốt, có lẽ, nhưng có thể bào chữa cho mọi tội lỗi miễn là có thể , ‘Đó là vì con cái tôi.’ hiểu ?” “Tôi hiểu, nhưng tôi chẳng thấy những điều này có liên can gì đến mình cả.” “Tôi cần hiểu. Đấy là những gì chúng tôi phải cạnh tranh. Với tất cả những thứ tiền bạc và quyền lực đó. Với những kẻ lừa lọc và cướp bóc và làm bất cứ việc gì.” “Nếu với tôi là chuyện nhận vào đại học ở đây đầy tính cạnh tranh, tôi biết rồi. Hồi tôi tốt nghiệp nó cũng cạnh tranh khiếp lắm.” “Nhưng có bóng rổ.” “Phải.” “Roger là sinh viên giỏi. Nó làm việc rất chăm chỉ. Và ước mơ của nó là vào trường Duke. Nó với rồi. Có lẽ chẳng nhớ đâu.” “Tôi nhớ là nó điều gì đó về việc đâm đơn vào trường đó. Tôi nhớ nó có đấy là mơ ước của nó hay gì đó . Nó chỉ liệt kê ra đống các trường.” “Đấy là lựa chọn số của nó,” Maxine Chang quả quyết . “Và nếu Roger làm được, có suất học bổng chờ nó. Nó được chu cấp học phí. Điều đó rất quan trọng đối với chúng tôi. Nhưng nó trúng tuyển. Mặc dù nó xếp thứ tư trong lớp. Mặc dù nó có những bảng điểm tốt. Những bảng điểm tốt hơn - và những điểm số cao - hơn Aimee Biel. Maxine Chang nhìn Myron với ánh mắt hằn học. “Chờ chút. đổ lỗi cho tôi vì Roger vào được trường Duke hay sao?” “Tôi biết nhiều lắm, Myron. Tôi chỉ là người thợ giặt là. Nhưng trường như Duke hầu như bao giờ lấy hơn sinh viên từ trường trung học ở New Jersey. Aimee Biel được tuyển. Roger xếp hạng cao hơn. Nó có bảng điểm tốt hơn. Nó có thư giới thiệu của những giáo viên giỏi. Cả hai đứa đều phải vận động viên. Roger chơi viôlông, Aimee chơi ghi-ta.” Maxine Chang nhún vai. “Vậy cho tôi xem: Sao con bé được nhận mà phải là Roger?” muốn phản đối, nhưng ngăn lại. viết lá thư. thậm chí gọi cho người bạn của mình ở ban tuyển sinh. Mọi người vẫn làm những chuyện kiểu đó suốt. Nó có nghĩa là Roger Chang bị từ chối nhập học. Nhưng phép toán đơn giản: Khi người chiếm được chỗ, người khác . Maxine giọng biện hộ. “Roger chỉ giận quá thôi.” “Đấy phải cách bào chữa.” “, phải. Tôi chuyện với nó. Nó xin lỗi , tôi hứa đấy.” Nhưng ý nghĩ khác đến với Myron. “Roger chỉ bực tức với tôi thôi à?” “Tôi hiểu.” “Nó có bực tức cả Aimee ?” Maxine Chang nhăn mặt. “Sao lại hỏi thế?” “Bởi vì cuộc gọi tiếp theo từ bốt điện thoại công cộng đó là đến máy di động của Aimee Biel. Roger có giận con bé ? Có lẽ là phẫn nộ chăng?” “ phải Roger, . Nó như thế đâu.” “Phải rồi, nó chỉ gọi cho tôi và đe dọa thôi.” “Nó có ý gì đâu. Nó chỉ sỗ miệng thế thôi.” “Tôi cần chuyện với Roger.” “Cái gì? , tôi cấm đấy.” “Tốt thôi, tôi đến cảnh sát. Tôi cho họ biết về những cuộc gọi đe dọa.” Đôi mắt mở to. “ làm thế.” . Có lẽ nên. Nhưng chưa phải lúc. “Tôi muốn chuyện với nó.” “Nó ở đây sau giờ học ở trường.” “Vậy tôi quay lại lúc 3 giờ. Nếu nó có mặt ở đây, tôi đến cảnh sát.”