Chương 21 Khi Myron còn cách nhà hai tòa nhà nữa điện thoại di động reo vang. Win hỏi, “Tớ bao giờ kể với cậu về Cingle Shaker chưa nhỉ?” “Chưa.” “Nàng là thám tử tư. Nàng mà còn nóng bỏng hơn nữa răng cậu chảy ra mất.” “Hay thế, đấy.” “Tớ phang nàng rồi,” Win . “Tốt cho cậu.” “Tớ làm được nhát tiếp ngay lập tức. Và chúng tớ vẫn còn chuyện nhá.” “Tuyệt,” Myron . Win vẫn chuyện với phụ nữ ngủ cùng hơn lần - về phương diện con người, chuyện đó chẳng khác nào cuộc hôn nhân tổ chức lễ kỷ niệm bạc. “Có lý do nào cho việc cậu chia sẻ khoảnh khắc nồng ấm này với tớ đấy?” Rồi Myron nhớ ra điều gì đó. “Đợi , thám tử tư tên là Cingle. Hester Crimstein gọi cho ta khi tớ bị thẩm vấn, phải ?” “Chính xác. Cingle vừa thu thập được vài tin tức mới về mấy vụ mất tích.” “Cậu sắp xếp cuộc gặp rồi hả?” “Nàng đợi cậu ở nhà hàng Baumgart đấy.” Baumgart, nhà hàng thích lâu năm của Myron phục vụ cả các món ăn Trung Hoa và món ăn Mỹ, vừa mới mở chi nhánh ở Livingston. “Làm sao tớ nhận ra ta được?” “Đủ nóng bỏng để làm tan chảy răng cậu,” Win . “Có bao nhiêu phụ nữ ở Baumgart phù hợp với mô tả đó?” Win gác máy. Năm phút sau Myron bước vào nhà hàng. Cingle gây thất vọng. có những đường cong tuyệt mỹ, trông như hình vẽ truyện tranh kỳ diệu bước ra đời thực. Myron tiến về phía Peter Chin, ông chủ nhà hàng, để chào. Peter cau mày với . “Sao vậy?” “ ta phải là Jessica,” Peter . Myron và Jessica từng đến nhà hàng Baumgart, đúng ra là chi nhánh đầu tiên tại Englewood, thường xuyên. Peter chưa bao giờ vượt qua nổi cuộc chia tay. quy tắc bất thành văn đó là Myron được phép đưa phụ nữ nào khác tới đây. Trong bảy năm trời giữ nghiêm quy tắc này, vì chính bản thân mình hơn là vì Peter. “Đây phải là cuộc hẹn hò.” Peter nhìn Cingle, nhìn Myron, làm vẻ mặt Cậu đùa ai đấy hả? “ phải mà.” Sau đó: “Tất nhiên, ông thấy là tôi thậm chí còn chưa gặp Jessica mấy năm rồi.” Peter giơ ngón tay lên khí. “Năm tháng trôi qua, nhưng con tim vẫn thay đổi.” “Chết tiệt.” “Sao?” “Ông lại đọc câu ghi bánh quy may mắn, phải ?” “Có nhiều điều thâm thúy trong đó.” “Mách cho ông điều này nhé. Thay vào đó hãy đọc tờ New York Times số chủ nhật ấy. Mục phong cách.” “Tôi đọc rồi.” “Và?” Peter lại giơ ngón tay lên. “ thể cưỡi hai con ngựa với người ngồi phía sau.” “Ê, tôi câu ấy với ông. Đó là tiếng Đức cổ.” “Tôi biết.” “Và nó có tác dụng.” “Cứ ngồi .” Peter phẩy tay xua . “Và tự mà gọi món. Tôi giúp đâu.” Khi Cingle đứng lên để chào , những cái cổ quay về phía nhiều bằng tiếng bật ngón tay tán thưởng. Họ chào nhau và ngồi xuống. “Vậy là bạn của Win,” Cingle . “Phải.” ngắm lát. “Trông giống người tâm thần.” “Tôi thích xem mình như đối trọng hơn.” Trước mặt có bất cứ thứ giấy tờ gì. “ có hồ sơ của cảnh sát ?” hỏi. “Chẳng có gì cả. Thậm chí vẫn chưa có cuộc điều tra chính thức.” “Vậy có gì?” “Katie Rochester bắt đầu bằng việc rút tiền từ các máy ATM. Sau đó ta bỏ trốn. có chứng cứ nào, ngoại trừ các tuyên bố của bố mẹ ta, có thể chứng minh điều gì khác.” “Điều tra viên tóm tôi ở sân bay,” Myron bắt đầu. “Loren Muse. Tiện thể, ta khá đấy.” “Phải, Muse. ta hỏi tôi khá nhiều về Katie Rochester. Tôi nghĩ họ có lý do nào đó đáng tin cậy để liên kết tôi với ta.” “Có và . Họ khá chắc chắn về mối liên hệ giữa Katie và Aimee. Tôi chắc nó có liên quan trực tiếp đến .” “Đó là?” “Lần rút tiền từ máy ATM cuối cùng của họ.” “Cái đó sao?” “Cả hai đều dùng cùng máy của Citibank ở Manhattan.” Myron dừng lại, cố gắng nhập tâm chi tiết đó. Người bồi bàn bước tới. Myron biết ta. Bình thường Peter hay cho bồi bàn đem tới vài món khai vị miễn phí. Hôm nay . “Tôi quen với việc đàn ông nhìn mình chằm chằm,” Cingle . “Nhưng ông chủ cứ gườm gườm nhìn tôi như thể tôi đái ra sàn ấy.” “Ông ấy nhớ bồ cũ của tôi.” “Dễ thương .” “Đáng quý.” Cingle bắt gặp ánh mắt của Peter, gẩy gẩy ngón tay để khoe chiếc nhẫn cưới, và hét về phía Peter, “ ta an toàn. Tôi kết hôn rồi.” Peter quay . Cingle nhún vai, giải thích về vụ rút tiền từ máy ATM, về chuyện mặt của Aimee trong camera an ninh. Myron cố gắng để phán đoán chuyện đó. nghĩ ra điều gì cả. “Có việc nữa có lẽ muốn biết.” Myron chờ đợi. “Có phụ nữ tên là Edna Skylar. Bà ta là bác sĩ ở St. Barnabas. Các cảnh sát nghiêm ngặt giữ kín chuyện này vì bố của bé Rochester là lão khùng, nhưng ràng, bác sĩ Skylar gặp Katie Rochester đường phố ở Chelsea.” kể cho câu chuyện, về việc Edna Skylar bám theo tới ga tàu điện ngầm, rằng ta cùng người đàn ông, những gì Katie về việc được với ai. “Cảnh sát điều tra chuyện đó chưa?” “Điều tra chuyện gì cơ?” “Họ có cố gắng tìm ra nơi Katie ở, gã đàn ông đó là ai, hay bất kể thông tin gì ?” “Sao phải thế? Katie Rochester mười tám tuổi. ta gom góp tiền của trước khi bỏ trốn. ta có ông bố có lẽ bạo hành theo kiểu nào đó. Cảnh sát còn phải lo nhiều việc khác. Những vụ án thực . Muse xử lý vụ giết hai người ở East Orange. Lực lượng mỏng. Và những gì Edna Skylar nhìn thấy xác nhận điều họ dự đoán.” “Là Katie Rochester bỏ trốn.” “Đúng vậy.” Myron ngồi lại. “Thế còn chuyện họ cùng sử dụng máy ATM?” “Hoặc là trùng hợp ngẫu nhiên đáng kinh ngạc...” Myron lắc đầu. “ thể nào.” “Tôi đồng ý. thể được. Cho nên hoặc là cả hai người bọn họ đều lên kế hoạch bỏ trốn. Có lý do khiến họ cùng chọn cái máy ATM đó. Tôi biết đó là gì. Nhưng có lẽ họ cùng nhau lên kế hoạch cho chuyện này. Katie và Aimee học cùng trường, đúng ?” “Đúng, nhưng tôi chưa tìm thấy mối liên hệ nào khác giữa hai bé.” “Cùng mười tám tuổi, cùng tốt nghiệp trung học, cùng sống ở thị trấn.” Cingle nhún vai. “Phải có cái gì đó chứ.” đúng. cần phải chuyện với gia đình Rochester, xem xem họ biết những gì. phải cẩn trọng. muốn khơi ra mặt kia của vấn đề. cũng muốn chuyện với bà bác sĩ, Edna Skylar, đề nghị mô tả cụ thể về người đàn ông Katie Rochester cùng, để xem chính xác ta ở đâu, ta lên chuyến tàu điện ngầm nào, ta về phía nào. “Vấn đề là ở chỗ,” Cingle , “nếu Katie và Aimee đều bỏ trốn, có lẽ có lý do khiến họ bỏ trốn.” “Tôi cũng nghĩ thế,” Myron . “Có lẽ họ muốn bị tìm ra.” “Đúng.” “ làm gì?” “Cứ tìm kiếm bọn họ thôi.” “Và nếu họ muốn tiếp tục lẩn trốn?” Myron nghĩ về Aimee Biel. nghĩ về Erik và nghĩ về Claire. Những người tốt. Đáng tin cậy, chân . tự hỏi điều gì có thể khiến Aimee chạy trốn họ, điều gì tồi tệ đến mức khiến bé phải làm việc như thế. “Tôi nghĩ đến được cầu có cách qua cầu,” . Win ngồi mình trong góc của câu lạc bộ thoát y vũ dưới ánh đèn mờ ảo. ai làm phiền . Họ biết rất . Nếu muốn có ai ở gần mình, ta cho họ biết. Bài hát bật máy hát tự động là trong những bài hát dở nhất sáng tác từ những năm tám mươi, bài “Broken Wings” của Mr. Mister. Myron khẳng định đó là bài hát dở nhất thập kỷ. Win phản pháo rằng “We Built This City on Rock-n-Roll” của Starship còn dở hơn. Cuộc tranh cãi kéo dài suốt giờ liền mà có kết quả. Cho nên, họ tới chỗ Esperanza để kết thúc hiệp quyết định, như cách họ vẫn xử lý trong tình huống tương tự, nhưng lại chọn bài “Too Shy” của Kajagoogoo. Win thích ngồi ở lô trong góc này, nhìn ra và ngẫm nghĩ. Có đội bóng chày nhà nghề trong thị trấn. Vài cầu thủ tới “câu lạc bộ dành cho các quý ông”, cách trại hoàn toàn ngẫu hứng của câu lạc bộ thoát y vũ, để giải sầu. Mấy em làm việc đến phát rồ. Win quan sát em vũ nữ thoát y có độ tuổi hợp pháp rất đáng ngờ bắt đầu à ơi với trong những cầu thủ ném bóng số của đội. “ bao nhiêu tuổi ấy nhỉ?” em vũ nữ hỏi. “Hăm chín,” tay cầu thủ ném bóng . “Úi chà.” nàng lắc đầu. “Trông già đến thế đâu.” nụ cười nuối tiếc thoáng môi Win. Tuổi trẻ. Windsor Horne Lockwood III giàu từ trong trứng giàu ra. làm ra vẻ khác . thích những tay tỷ phú khoác lác về nhạy bén trong kinh doanh của mình trong khi chúng khởi nghiệp với hàng tỷ đô của ông già. Tuy nhiên, tài năng xuất chúng hầu như có vai trò gì con đường theo đuổi giấc mơ tỷ phú. Thực ra, nó còn có thể trở thành trở ngại. Nếu bạn đủ khôn ngoan để nhìn thấy những rủi ro, có thể bạn cố gắng né tránh chúng. Lối suy nghĩ ấy - kiểu suy nghĩ cầu an - bao giờ dẫn đến giàu có vượt bậc. Win bắt đầu cuộc đời tại khu Main Line phồn thịnh của Philadelphia. Gia đình có chân trong ủy ban chứng khoán ngay từ ngày thành lập. có họ trực tiếp với người từng là thư ký đầu tiên của kho bạc ở đất nước này. Win sinh ra phải với thìa bạc ngậm trong miệng(43), mà với bạc lót dưới chân. Và hợp với điều đó. Đó là chuyện của . Trong những năm đầu đời, với mái tóc vàng chải chuốt, làn da hồng hào và đường nét thanh tú, với khuôn mặt sinh ra sẵn vẻ ngạo mạn, mọi người mới nhìn Win thấy ghét cay ghét đắng rồi. Nhìn vào Windsor Horne Lockwood III là bạn nhìn thấy đặc quyền đặc lợi, giàu có xứng đáng, người luôn nghiêng cái mũi tạc-bằng-sứ nhìn bạn với vẻ khinh thị. Tất cả những khiếm khuyết của bạn trỗi dậy trong làn sóng oán giận và ghen ghét - chỉ vì nhìn vào chàng trông ủy mị, được nuông chiều, được ưu ái đặc biệt này. Điều đó dẫn đến những hành động thù địch. Lúc lên mười tuổi, Win bị lạc khi cùng mẹ chơi trong Sở thú Philadelphia. nhóm sinh viên của trường trong thành phố phát ra cậu bé mặc chiếc áo cộc tay xanh lơ với cái huy hiệu trong túi và đánh cậu thừa sống thiếu chết. Cậu được đưa vào bệnh viện và suýt nữa mất bên thận. Nỗi đau thể xác tồi tệ. Nỗi nhục nhã vì là thằng nhóc bé bỏng sợ sệt còn tồi tệ hơn rất nhiều. Win bao giờ muốn nếm trải điều đó lần nữa. Win biết rằng con người hay đưa ra những đánh giá tức thời dựa vẻ bề ngoài. Ở đó có chút thấu hiểu nào đáng kể. Và đúng, có những thành kiến hiển nhiên đối với người Mỹ gốc Phi hoặc người Do Thái hoặc những kiểu người đại loại như vậy. Nhưng Win quan tâm tới các định kiến thông thường hơn. Ví dụ, nếu bạn thấy phụ nữ béo phì ăn cái bánh rán, bạn thấy tởm. Bạn đưa ra những đánh giá tức thời - ta vô kỷ luật, biếng nhác, luộm thuộm, có khi còn ngu si nữa, nhất định là thiếu tự trọng rồi. Theo cách lạ lùng, điều tương tự cũng xảy ra khi mọi người nhìn thấy Win. có lựa chọn. Đứng lại phía sau những rào chắn, bình an vô trong cái tổ kén đặc quyền đặc lợi, sống cuộc đời được bảo vệ nhưng đầy sợ hãi. Hoặc làm gì đó với nó. chọn cách sau. Tiền bạc khiến mọi thứ trở nên dễ dàng hơn. Lạ điều là, Win luôn coi Myron là Batman trong đời thực, nhưng Caped Crusader(44) mới là hình mẫu phấn đấu của Win thời còn thơ ấu. Sức mạnh siêu phàm duy nhất của Bruce Wayne(45) là tài sản khổng lồ. ta dùng nó để đào luyện mình trở thành người chiến đấu chống lại cái ác. Win cũng làm điều tương tự với tiền bạc của . thuê những cựu chỉ huy của cả Delta Force và Green Berets(46) để huấn luyện cho như thể là trong những ưu tiên hàng đầu của họ. Win cũng tìm những huấn luyện viên số thế giới về súng cầm tay, các loại, dao, chiến đấu tay đôi. bảo trợ cho dịch vụ của các võ sư của nhiều nước và hoặc đưa họ tới điền trang của gia đình ở Bryn Mawr hoặc tự mình sang nước ngoài. dành ra hẳn năm sống với võ sư dật ở Hàn Quốc, tít vùng đồi cao ở phía Nam nước này. học về các tổn thương, cách gây ra thương tích mà để lại dấu vết. học về các chiến thuật hù doạ. học về thiết bị điện tử, về khóa, về thế giới ngầm, về các thủ tục an ninh. Tất cả đều đến cùng lúc. Win là miếng bọt thấm khi học đến những kỹ thuật mới. học tập chăm chỉ, chăm chỉ cách quá đáng, tập luyện ít nhất là năm tiếng mỗi ngày. có đôi tay nhanh nhẹn bẩm sinh, niềm khao khát, ham muốn, đạo đức làm việc, lạnh lùng - tất cả những yếu tố cấu thành. Nỗi sợ hãi biến mất. Khi được huấn luyện đầy đủ, Win bắt đầu lân la tới những khu vực tràn ngập ma túy và đầy rẫy tội ác trong thành phố. tới đó, vận những chiếc áo cộc xanh lơ có gắn huy hiệu hoặc những chiếc áo polo hồng hoặc giày lười có tất. Những kẻ xấu nhìn thấy và liếm môi. thù ghét lên trong mắt chúng. Chúng tấn công. Và Win đáp trả. Win cho rằng có lẽ bên ngoài kia có những võ sĩ nhà nghề hơn, nhất là bây giờ, khi cứng tuổi hơn. Nhưng nhiều. Điện thoại di động của reo vang. nhấc lên và , “ xem.” “Chúng tôi nghe trộm được điện thoại của gã tên Dominick Rochester.” Cuộc gọi đến từ đồng nghiệp cũ mà Win chưa liên lạc ba năm trời. quan trọng. Thế giới của họ là vậy. Chuyện nghe trộm điện thoại làm Win ngạc nhiên. Rochester có thể có liên quan. “Tiếp .” “Có kẻ tiết lộ cho mối liên hệ giữa bạn Bolitar của với con .” Win chờ đợi. “Rochester có chiếc điện thoại an toàn hơn. Chúng tôi chắc lắm. Nhưng chúng tôi nghĩ gọi cho em song sinh.” Im lặng. “ có biết bọn chúng ?” “Chỉ nghe tiếng thôi,” Win . “Nhân vài lần những gì nghe lên. gã trong số bọn chúng mắc chứng bệnh kỳ dị. cảm thấy đau đớn, nhưng trời ạ, rất thích gây ra đau đớn. Gã còn lại tên là Jeb, và phải, tôi biết điều này nghe thế nào - thích cắn.” “Cứ ,” Win . “ lần chúng tôi phát ra người bị em song sinh tra tấn với toàn vết răng của Jeb. Cái xác... ý tôi là, vũng đỏ lòm. rứt cả mắt người kia ra, Win. Tôi vẫn ngủ được mỗi lần nghĩ về chuyện đó.” “Có lẽ cậu nên mua cái đèn ngủ.” “Tôi nghĩ là tôi chưa xem xét chuyện đó. Chúng làm tôi phát sợ,” giọng điện thoại , “như làm tôi phát sợ.” Win biết rằng trong thế giới của con người này, đó là lời đánh giá cao nhất mà ta có thể dành cho em song sinh. “Và cậu tin rằng Rochester gọi cho chúng ngay sau khi nghe tin về Myron Bolitar hả?” “Trong vòng mấy phút, phải.” “Cám ơn cậu báo tin.” “Win, hãy nghe những gì tôi sắp đây. Bọn chúng hoàn toàn là những thằng mất trí. Chúng tôi biết người, lão trùm mafia già có thần có thế ở thành phố Kansas. Lão ta thuê chúng. Tuy nhiên, chuyện thành. Lão trùm mafia làm chúng phật ý, tôi là như thế nào. Vì thế lão trùm, cũng chẳng phải đứa ngu gì, cố gắng để mua chuộc chúng, dàn hòa. Chẳng ích gì. em song sinh bắt mất thằng cháu bốn tuổi của lão. Bốn tuổi, Win. Chúng gửi trả lại thằng bé bị nhai đến nát bấy. Rồi - đoán xem - sau khi xuống tay, chúng lại nhận món tiền của lão trùm. Đúng số tiền mà lão đề nghị trả. Chúng đòi thêm xu nào nữa. có hiểu những gì tôi với ?” Win gác máy. cần phải trả lời. hoàn toàn hiểu.
Chương 22 Myron cầm chiếc điện thoại di động trong tay, chuẩn bị gọi cho Ali để hỏi han tình hình nhận thấy chiếc xe đỗ trước nhà mình. Myron đút điện thoại vào túi và rẽ vào đường xe . gã đàn ông vạm vỡ ngồi lề đường phía trước sân nhà Myron. Lão đứng dậy khi Myron tiến lại gần. “Myron Bolitar?” “Vâng.” “Tôi muốn chuyện với .” Myron gật đầu. “Sao chúng ta vào trong nhà nhỉ?” “ biết tôi là ai chứ?” “Tôi biết ông là ai.” Đó là Dominick Rochester. Myron nhận ra lão qua bản tin tivi. Lão có bộ mặt hung tợn với những lỗ chân lông to đến mức đủ làm mắc kẹt cả bàn chân nhét vào. Những luồng xạ hương rẻ tiền tỏa ra ngoằn ngoèo từ người lão. Myron nín thở. tự hỏi làm sao Rochester lại phát ra mối liên hệ giữa Myron và vụ án, nhưng sao. Việc này có ích, Myron đoán thế. Dù sao cũng muốn chuyện với Rochester cơ mà. Myron có linh cảm xấu từ khi nào. Có thể là lúc chiếc xe còn lại rẽ. Có thể là điều gì đó trong dáng của Rochester. Myron có thể thấy ngay rằng Rochester là tên cặn bã - kẻ xấu xa mà bạn muốn dây vào, trái ngược hẳn với cái hạng màu mè kia, cái thằng Jake Wolf Lớn. Nhưng lần nữa nó lại hơi giống với môn bóng rổ. Có những khoảnh khắc khi Myron bị cuốn vào cuộc chơi, nơi bật lên trong pha ném rổ, ngón tay tìm đến đúng những đường rãnh quả bóng, bàn tay đưa lên trước trán, đôi mắt dán chặt vào vòng rổ, chỉ vòng rổ mà thôi, khi thời gian trôi chậm lại, cứ như có thể dừng lại giữa trung điều chỉnh cho quen với vị trí đó và nhìn bao quát toàn bộ sân đấu vậy. Ở đây có điều gì đó ổn. Myron dừng lại trước cửa, chìa khóa cầm trong tay. quay lại nhìn Rochester. Rochester có đôi mắt đen ngòm đó, loại mắt nhìn mọi vật đều vô cảm như nhau - con người, con chó, cái tủ hồ sơ, rặng núi. Chúng bao giờ thay đổi dù có nhìn thấy gì chăng nữa, dù hiển trước chúng là nỗi kinh hoàng hay niềm vui sướng. “Tại sao chúng ta chuyện ngoài này nhỉ?” Myron . Rochester so vai. “Nếu muốn.” Chiếc xe, con Buick Skylard, chậm lại. Myron cảm thấy điện thoại di động của rung lên. nhìn xuống. Cái tên MÔNG NGON của Win lên. đưa điện thoại lên tai. Win , “Có hai thằng rất nguy hiểm... ” Đó là lúc Myron choáng người vì cú đánh. Rochester tung ra quả đấm. Nắm đấm sượt qua đỉnh đầu Myron. Bản năng bị cùn , nhưng Myron vẫn còn có tầm nhìn bao quát. thấy Rochester tung nắm đấm vào giây cuối cùng. kịp cúi xuống để tránh đường lực chính. Cú đánh rốt cuộc lại trượt qua đỉnh sọ của Myron. Cũng đau, nhưng mấy đốt xương của Rochester có lẽ còn đau hơn. Chiếc điện thoại rơi xuống đất. Myron khuỵu bên gối xuống. túm lấy cái cổ tay giơ ra của Rochester. co những ngón tay bên phía tay còn tự do của mình lại. Đa số mọi người đều đánh bằng nắm đấm. Nó cần thiết trong nhiều trường hợp, nhưng thực tế bạn nên tránh làm thế. Bạn đánh vật gì cứng bằng nắm đấm, bạn làm gẫy tay mình. Cú đánh bằng lòng bàn tay, nhất là đối với những vùng dễ bị tổn thương, thường hiệu quả hơn. Với cú đấm, bạn cần phải đánh hoặc thoi mạnh. Bạn thể phóng ra trực tiếp được, vì những mảnh xương ở bàn tay thể chịu được lực ép. Nhưng nếu cú đánh bằng lòng bàn tay được nhắm đúng, các ngón tay co lại và bảo vệ, cổ tay ngửa về phía sau, cú đánh rơi vào phần thịt dày cuối lòng bàn tay, bạn dồn áp lực vào xương quay, xương khuỷu tay, xương cánh tay - tóm lại là những đoạn xương lớn cánh tay. Đó là điều Myron làm. Chỗ hiển nhiên phải nhắm vào ngay lúc này là háng, nhưng Myron đoán rằng Rochester từng rơi vào tình trạng khó xử rất nhiều lần trước đó. Lão chờ đợi chuyện đó. Và đúng. Rochester giơ gối lên để bảo vệ. Thay vào đó Myron nhắm vào cơ hoành. Khi cú đánh hạ xuống ngay phía dưới xương ức, gã đàn ông to lớn hự tiếng. Myron kéo cánh tay Rochester và ném lão trong thế giống như cú ném judo vụng về. ra là, trong các vụ ẩu đả thực , tất cả các cú ném đều trông khá vụng về. Chiến địa. Giờ ở trong đó. Mọi thứ đều chậm lại. Khi Rochester vẫn còn lơ lửng trong trung Myron thấy chiếc xe dừng lại. Hai gã đàn ông bước ra. Rochester rơi xuống như bao đá. Myron đứng dậy. Hai gã đàn ông tiến về phía . Cả hai cùng mỉm cười. Rochester bị ném lăn quay. Lão đứng dậy ngay. Sau đó bọn chúng có ba người. Hai gã trong chiếc xe tiến lại chậm rãi. Trông chúng có vẻ cảnh giác hay lo lắng. Chúng xông về phía Myron với phong thái vô tư của bọn trẻ con lúc chơi trò chơi. Hai thằng rất nguy hiểm... giây nữa trôi qua. Gã ngồi ở ghế hành khách buộc tóc đuôi ngựa và trông giống tay giáo viên dạy nghệ thuật tân thời ở trường cấp hai, kẻ luôn bốc mùi như cái tẩu hút lá gai dầu. Myron điểm qua những lựa chọn của mình. làm chuyện này trong vòng phần mười giây. Nó là vậy. Khi bạn gặp nguy hiểm, hoặc thời gian trôi chậm lại hoặc suy nghĩ chạy hết tốc lực. Khó mà được cái nào đúng. Myron nghĩ đến lão Rochester nằm đất, đến hai gã đàn ông lao tới, đến lời cảnh báo của Win, đến việc sau đấy Rochester có thể trở thành cái gì, đến lý do tại sao lão lại có thể tấn công vô cớ, đến điều Cingle rằng Rochester là kẻ điên cuồng. Câu trả lời hiển nhiên: Dominick Rochester nghĩ rằng Myron có liên quan đến vụ mất tích của con lão. Có thể Rochester biết rằng Myron bị cảnh sát thẩm vấn, và rằng cuộc thẩm vấn có kết quả gì. kẻ như Rochester chấp nhận điều đó. Vì vậy lão gắng hết sức mình, quá sức mình, để xem xem liệu lão có thể lay chuyển được gì chăng. Giờ hai gã kia có lẽ chỉ còn cách ba bước chân. điểm khác: Chúng sẵn sàng tấn công ngay tại đây, đường phố, nơi bất kỳ ai cũng có thể trông thấy. Điều đó hàm ý mức độ tuyệt vọng và liều lĩnh và, phải, tự tin nhất định - mức độ mà Myron muốn chút nào. Vì vậy Myron quyết định chọn cách: bỏ chạy. Hai gã đàn ông có ưu thế hơn. Chúng tăng tốc từ trước. Myron lại xuất phát từ tư thế đứng. Đây là lúc phẩm chất vận động viên thuần túy phát huy tác dụng. Chấn thương đầu gối của Myron thực ảnh hưởng đến tốc độ của nhiều lắm. Vấn đề là phải chuyển hướng . Vì vậy Myron giả làm động tác bước sang bên phải, chỉ để khiến chúng phải nghiêng người. Chúng làm thế. Sau đó bất thần quay sang trái hướng về phía đường xe vào nhà. trong hai gã - gã còn lại, phải gã Giáo viên Nghệ thuật hippy - mất thăng bằng nhưng chỉ trong phần giây. bị tụt lại. Cả Dominick Rochester cũng vậy. Nhưng chính thằng Giáo viên Nghệ thuật hippy mới là kẻ gây phiền toái nhiều nhất. rất nhanh. tiến hầu như đủ gần để có thể thực cú nhoài người cản. Myron tính đối đầu với . Nhưng . Win gọi đến cảnh báo. Tới mức đó, đây có lẽ thực là thằng rất nguy hiểm. gục sau đòn. Và kể cả có thế nữa, khoảng thời gian trì hoãn cho hai thằng còn lại cơ hội bắt kịp. có cách nào để có thể loại bỏ thằng Giáo viên Nghệ thuật mà vẫn tiếp tục di chuyển được. Myron cố gắng tăng tốc. muốn có đủ khoảng cách để có thể liên lạc với Win điện thoại di động và bảo ta... Chiếc điện thoại di động. Chết tiệt, cầm nó. đánh rơi lúc Rochester đánh . Bọn chúng vẫn tiếp tục bám đuổi . Họ ở đây, con phố ngoại ô tĩnh lặng, bốn người lớn chạy bán sống bán chết. Có ai nhìn theo nhỉ? Họ nghĩ gì đây? Myron có lợi thế khác nữa: biết khu lân cận. quay lại nhìn, nhưng có thể nghe thấy thằng Giáo viên Nghệ thuật thở hổn hển phía sau . Bạn trở thành vận động viên nhà nghề - và dù nghiệp vô cùng ngắn ngủi, nhưng cũng chơi bóng nhà nghề - mà có cả triệu yếu tố cần thiết cả khách quan và chủ quan kèm. Myron lớn lên ở Livingston. khóa ở trường trung học của có tới sáu trăm người. từng có vô số vận động viên vĩ đại bước qua những khung cửa ấy. ai trong số đó trở thành vận động viên nhà nghề cả. Hai hay ba người từng chơi các giải bóng chày . , có lẽ là hai người, được tuyển chọn cho môn thể thao nào đó. Nó là thế. Mọi đứa trẻ đều mơ về nó, nhưng là, có đứa nào làm được. đứa nào. Bạn nghĩ con bạn khác. Nó chẳng khác gì cả. Nó chẳng với tới được NBA(47) hay NFL(4 hay MLB(49) đâu. xảy ra. Cố thêm cũng chỉ đến vậy. Vấn đề ở đây, khi Myron bắt đầu bứt lên dần, là, phải, tập luyện chăm chỉ, ném rổ mình trong bốn đến năm tiếng ngày, ganh đua cách đáng sợ, có ý thức đúng đắn, có và thực tất cả những điều đó, nhưng gì trong số đó có thể giúp với tới cái ngưỡng đạt được nếu như được ban cho những đặc điểm thể chất trời phú phi thường. trong những đặc điểm thiên phú ấy là tốc độ. Tiếng thở hổn hển tụt lại phía sau . tên, có lẽ là Rochester, gào lên: “Bắn vào chân !” Myron tiếp tục tăng tốc. có cái đích trong đầu. thông thuộc của về khu vực quanh đây có ích lúc này. chạy đến ngọn đồi lên khu Coddington. Khi lên tới đỉnh, chuẩn bị sẵn. biết rằng nếu đến đó trước chúng, có điểm khuất tầm mắt con đường vòng xuống. Khi đến con đường vòng đó, nhìn lại. Có lối hơi khuất giữa hai ngôi nhà phía bên trái. Myron lối này để tới trường tiểu học Burnet Hill. Mọi đứa trẻ đều làm thế. Đó là thứ lạ lùng nhất - lối lát gạch giữa hai căn nhà - nhưng biết nó vẫn còn đó. Hai thằng rất nguy hiểm kia . Cái lối lát gạch tương đối lộ liễu, nhưng Myron có ý tưởng khác. Gia đình Horowitz từng sống trong căn nhà bên tay trái. Myron xây pháo đài giữa rừng cây ở đó với người nhà họ từ hồi xưa. Bà Horowitz rất điên tiết vì vụ này. Giờ đổi hướng sang khu vực đó. từng có lối luồn dưới những bụi cây, lối này dẫn từ sân sau của nhà Horowitz Khu Coddington đến ngôi nhà của gia đình Seiden Đường Ridge. Myron gạt bụi cây đầu tiên sang bên. Nó vẫn còn đó. sụp xuống bằng hai tay và hai đầu gối rồi bò qua lỗ hổng. Những cành cây màu nâu quất vào mặt . Nó làm đau nhiều bằng việc gợi nhớ lại cái thời còn thơ ngây. Khi chui ra ở đầu bên kia, trong cái sân sau cũ của gia đình Seiden, tự hỏi biết gia đình Seiden có còn sống ở đây . Câu trả lời nhanh chóng đến với . Bà Seiden ở sân sau. Bà đội cái khăn và găng tay làm vườn. “Myron à?” có chút bối rối hay thậm chí ngạc nhiên trong giọng của bà. “Myron Bolitar, là cháu hả?” học cùng trường với con trai bà, Doug, mặc dù bò qua lối này hay thậm chí đứng trong cái sân sau này kể từ lúc tầm mười tuổi. Nhưng chuyện đó quan trọng trong những thị trấn như thế này. Nếu các bạn từng học chung ở trường tiểu học, luôn luôn có mối liên hệ nào đó. Bà Seiden thổi những lọn tóc khỏi khuôn mặt mình. Bà bắt đầu tiến về phía Myron. Chết tiệt. muốn lôi kéo thêm bất cứ ai vào. Bà mở miệng ra để gì đó, nhưng Myron đưa ngón tay lên môi ra hiệu cho bà im lặng. Bà nhận thấy vẻ mặt và dừng lại. ra dấu bảo bà vào nhà. Bà khẽ gật đầu và về phía ngôi nhà. Bà mở cánh cửa sau ra. tên gào lên, “ biến đằng quái nào rồi?” Myron chờ bà Seiden khuất tầm mắt. Nhưng bà vào trong. Mắt họ gặp nhau. Giờ đến lượt bà Seiden ra dấu. Bà ra hiệu cho Myron cùng vào trong. lắc đầu. Quá nguy hiểm. Bà Seiden đứng đó, lưng cứng đờ. Bà nhúc nhích. tiếng động phát ra từ bụi cây. Myron quay phắt đầu về hướng đó. Nó dừng lại. Có thể là con sóc. thể có chuyện bọn chúng tìm thấy được. Nhưng Win gọi chúng là “rất nguy hiểm” nghĩa là, tất nhiên, rất giỏi trong những việc chúng làm. Win bao giờ là loại người thích quá lời. Nếu ta những gã này là rất nguy hiểm... Myron lắng nghe. Giờ có tiếng động nào cả. Điều đó còn khiến sợ hãi hơn là tiếng ồn. muốn đẩy bà Seiden vào tình trạng nguy hiểm hơn nữa. lắc đầu lần nữa. Bà chỉ đứng đó, giữ cánh cửa để ngỏ. Tranh cãi cũng chẳng ích gì. Hiếm có loài sinh vật nào mà lại ngoan cố hơn các bà mẹ Livingston. Người cúi lom khom, chạy ào qua sân và qua khung cửa để ngỏ, kéo bà vào cùng mình. Bà đóng cửa lại. “Cúi xuống.” “Điện thoại,” bà Seiden , “ở đằng kia.” Đó là cái điện thoại treo tường bếp. nhấn số của Win. “Tớ cách nhà cậu tám dặm,” Win . “Tớ ở đó,” Myron . “Tớ ở Đường Ridge.” quay lại nhìn bà Seiden để biết thêm thông tin. “Bảy mươi tám,” bà . “Và nó là Lộ Ridge, phải Đường.” Myron nhắc lại những gì bà vừa . với Win bọn chúng có ba người, bao gồm cả Dominick Rochester. “Cậu có vũ khí đấy?” Win hỏi. “.” Win trách mắng gì , nhưng Myron biết rằng ta muốn làm thế. “Hai thằng còn lại rất khá và tàn bạo,” Win , “Cứ trốn cho đến khi tớ tới nơi nhé.” “Bọn tớ nhúc nhích đâu,” Myron . Và đó là lúc cánh cửa sau bật mở. Myron kịp quay lại để nhìn thấy Giáo viên Nghệ thuật Hippy bay người qua. “Chạy !” Myron hét lên với bà Seiden. Nhưng đợi xem bà có nghe lời . Thằng Giáo viên Nghệ thuật vẫn chưa lấy lại được thăng bằng. Myron nhảy bổ về phía . Nhưng Giáo viên Nghệ thuật rất nhanh. bước qua bên tránh mũi tấn công của Myron. Myron thấy rằng mình sắp nhắm trượt. giơ cánh tay trái ra, kiểu dây phơi quần áo, hy vọng táng được vào phía dưới cằm của Nghệ Thuật. Cú đánh rơi xuống gáy Nghệ Thuật, bị cái đuôi tóc cản bớt lực. Nghệ Thuật loạng choạng. quay lại và thoi nhát vào mạng sườn Myron. rất nhanh. lần nữa mọi thứ chậm lại. Từ đằng xa, Myron có thể nghe thấy tiếng bước chân. Bà Seiden chạy trốn. Giáo viên Nghệ thuật cười với Myron, thở phì phò. Tốc độ của cú đấm cho Myron biết rằng có lẽ nên đứng và đánh trả. Myron có lợi thế về tầm vóc. Và điều đó có nghĩa là dễ đo ván. Giáo viên Nghệ thuật tăng tốc để tung ra cú đấm nữa. Myron thu người lại. Để đánh mạnh người, nhất là người cao lớn hơn, trong khi bạn thu người lại, còn khó khăn hơn. Myron túm lấy vai áo Giáo viên Nghệ thuật. xoay mình để ấn xuống, đồng thời giơ cẳng tay lên. Myron hy vọng có thể dùng cẳng tay giã lên mũi . Myron nặng chín mươi bảy cân. Với trọng lượng như vậy, bạn dồn toàn lực vào cẳng tay đánh xuống mũi của ai đó, chiếc mũi vỡ vụn ra như cái tổ chim khô nỏ. Nhưng lần nữa Giáo viên Nghệ thuật rất khá. thấy được điều Myron định làm. chỉ hơi cúi mình xuống. Cẳng tay giờ lại hạ xuống cặp kính nhuộm hồng. Giáo viên Nghệ thuật nhắm mắt lại và kéo cả hai bên xuống mạnh hơn nữa. cũng giơ gối lên nhằm vào khoảng giữa người Myron. Myron phải co bụng lại để tự bảo vệ mình. Động tác đó làm giảm mất phần lớn sức mạnh của cú đánh cẳng tay. Khi cả hai ngã xuống, cặp kính gọng kim loại méo , nhưng có tác động nào đáng kể phía dưới cú đánh. Giờ Giáo viên Nghệ thuật được đà. chuyển trọng tâm của mình. Đầu gối của cũng giáng mạnh lắm do cách Myron uốn lưng lại. Nhưng cái đầu gối vẫn ở đó. Và cái đà. ném Myron qua đầu. Myron lộn vòng. Chưa đến giây sau cả hai đứng vững. Hai người đàn ông đối mặt nhau. Đây là điều người ta với bạn về chuyện đánh đấm: Bạn luôn luôn cảm thấy sợ hãi đến tê dại, đờ đẫn. Trong những lần đầu hiếm hoi, khi Myron nhận thấy cơn râm ran vì căng thẳng dưới chân mình, loại cảm giác tồi tệ đến mức bạn hoang mang biết mình có đứng vững nổi , thấy mình giống như thằng hèn bậc nhất. Những người chỉ mới dính vào hay hai vụ lộn xộn, những người cũng có cảm giác râm ran ở chân như thế khi họ cãi vã với thằng cha thô lỗ xỉn ở quán bar, cảm thấy hổ thẹn để đâu cho hết. Họ nên thế. Đấy phải là hèn nhát. Đấy là phản ứng sinh lý bình thường. Mọi người đều cảm thấy thế cả. Vấn đề là, bạn xử lý điều đó thế nào? Điều bạn học được từ kinh nghiệm là nó có thể bị khống chế, thậm chí tận dụng. Bạn cần phải hít thở. Bạn cần phải thư giãn. Nếu bạn bị trúng đòn trong khi bạn căng thẳng, nó gây ra nhiều thương tổn hơn. ném bỏ cặp kính cong veo của mình . bắt gặp ánh mắt của Myron. Đây là phần của cuộc chơi. Nhìn chằm chằm. Thằng cha rất khá. Win thế. Nhưng Myron cũng vậy. Bà Seiden hét lên. Để xứng với danh tiếng của cả hai, ai trong số hai người quay về phía tiếng hét. Nhưng Myron biết rằng phải chạy đến chỗ bà. giả động tác tấn công, chỉ vừa đủ để Nghệ thuật lùi lại, và rồi lao về phía trước nhà, nơi tiếng hét phát ra. Cánh cửa trước mở toang. Bà Seiden đứng đó. Và đứng bên cạnh bà, với những ngón tay siết chặt bắp tay của bà, là thằng còn lại dùng xe đuổi theo . Thằng cha này nhiều hơn thằng Giáo viên Nghệ thuật vài tuổi và đeo cái cà vạt to bản. cái cà vạt to bản, trời ạ. Trông y như Roger Healey trong show trình diễn I Dream of Jeanie hồi xưa. còn thời gian. Giáo viên Nghệ thuật ở sau lưng . Myron né sang bên và tung ra cú đấm tay phải cực mạnh. Giáo viên Nghệ thuật tránh cú đấm, nhưng Myron sẵn sàng. dừng cú đấm lại giữa chừng và vòng tay quanh cổ . Myron khóa đầu . Nhưng lúc này, với tiếng thét nổi loạn kỳ dị, Cà Vạt nhảy về phía Myron. Vòng tay siết chặt hơn cái cổ, Myron tung ra cú đá hậu. Cà Vạt để nó nhằm vào ngực mình. thả lỏng người và cuộn mình theo cú đá, túm chặt lấy chân Myron. Myron mất thăng bằng. Giáo viên Nghệ thuật xoay xở để thoát được ra ngay sau đó. phóng bàn tay chụm lại như hình lưỡi dao, chém vào họng Myron. Myron cúi xuống để cú đánh trúng vào cằm mình. Nó khiến răng của khua lạo xạo. Cà Vạt giữ chặt chân Myron. Myron cố để đá bật . Giờ Giáo viên Nghệ thuật cười hô hố. Cánh cửa trước lại bật mở. Myron cầu mong đó là Win. phải. Dominick Rochester chạy đến. Lão thở ra hơi.. Myron muốn kêu lên để nhắc bà Seiden đề phòng, nhưng đó là lúc cơn đau giống như bất cứ thứ gì từng cảm thấy xé toạc người . Myron rú lên tiếng khủng khiếp đủ để khiến máu đông lại. nhìn xuống chân mình. Cà Vạt cúi đầu thấp xuống. cắn chân Myron. Myron lại thét lên, thanh ấy trộn lẫn với tiếng cười và tiếng hoan hô của thằng Giáo viên Nghệ thuật. “Nữa , Jeb! Ô hô!” Myron đá ngừng, nhưng Cà Vạt nghiến sâu hơn, giữ chặt, gầm gừ như con chó ngao. Cơn đau khủng khiếp, khắp toàn thân. Nỗi kinh hoàng tràn ngập Myron. đạp xuống bằng cái chân còn tự do. Răng Cà Vạt vẫn cắn chặt. Myron đá mạnh hơn nữa, cuối cùng cũng đá trúng đỉnh đầu . đẩy mạnh. Thịt của rách toạc khi thoát được. Cà vạt ngồi dậy và nhổ thứ gì đó ra. Myron kinh hãi nhận ra đó là miếng thịt dưới chân. Sau đó chúng xông vào . Cả ba thằng. đống luôn. Myron cúi đầu xuống và bắt đầu nhún nhảy. táng phải cằm của thằng nào đó. Có tiếng làu bàu và tiếng rủa. Nhưng thằng khác đánh trúng bụng . lại cảm thấy những cái răng cắm lên chân mình, vẫn chỗ cũ, xoi vết thương rộng thêm. Win. Win ở chỗ quái nào thế...? oằn người lên trong đau đớn, biết phải làm gì tiếp theo, khi nghe thấy giọng thánh thót , “Ôi, ngài Bolitar...?” Myron nhìn. Đó là Giáo viên Nghệ thuật. tay cầm súng. Tay kia, túm tóc bà Seiden.
Chương 23 Chúng đưa Myron lên căn nhà kho bằng gỗ tuyết tùng lớn tầng hai. Myron nằm sõng sượt sàn. Hai tay bị quấn băng dính ngoặt sau lưng, chân cũng bị trói lại. Dominick Rochester đứng cạnh , khẩu súng lăm lăm trong tay. “Mày gọi cho thằng bạn Win của mày phải ?” Myron , “Ai cơ?” Rochester cau mày. “Mày nghĩ bọn tao ngu chắc?” “Nếu chúng mày biết Win,” Myron , nhìn vào mắt lão, “về những gì ta có thể làm, câu trả lời là phải. Tao nghĩ chúng mày ngu xuẩn.” Rochester cười khẩy, “Để rồi xem,” lão . Myron đánh giá nhanh tình hình. cửa sổ, lối vào. Đó là lý do tại sao bọn chúng lại đưa lên đây: cửa sổ. Vì vậy Win thể tấn công từ bên ngoài hoặc từ xa được. Bọn chúng nhận ra điều đó, tính đến nó, đủ thông minh để trói lại và đưa lên đây. Thế này hay rồi. Dominick Rochester có vũ khí. Cả thằng Giáo viên Nghệ thuật cũng vậy. Hầu như thể đột nhập vào đây được. Nhưng hiểu Win. Myron chỉ cần cho ta thời gian. Ở bên phải, thằng Cà vạt Thích cắn vẫn cười. Có máu - máu của Myron - răng . Giáo viên Nghệ thuật đứng bên trái. Rochester cúi xuống nên mặt lão gí sát vào mặt Myron. Mùi nước hoa rẻ tiền vẫn còn người lão, tởm hơn bao giờ hết. “Tao cho mày biết tao muốn gì,” lão . “Sau đó tao để mày lại mình với Orville và Jeb. Thấy , tao biết mày có liên quan đến con bé mất tích kia. Và nếu mày có liên quan đến nó, mày có liên quan đến con Katie nhà tao. Hợp lý, phải ?” “Bà Seiden đâu?” “ ai có hứng làm hại mụ ta đâu.” “Tao có liên quan gì đến con mày hết,” Myron . “Tao chỉ cho Aimee nhờ xe. Thế thôi. Cảnh sát cho mày .” “Mày gọi luật sư tới.” “Tao gọi luật sư tới. Luật sư của tao tự đến. Tao trả lời mọi câu hỏi. Tao bảo họ là Aimee gọi tao để xin nhờ. Tao chỉ cho họ chỗ tao cho ấy xuống xe.” “Thế còn con tao sao?” “Tao biết con bé. Cả đời mình tao chưa hề gặp con bé ấy bao giờ.” Rochester quay lại nhìn Orville và Jeb. Myron biết thằng nào là thằng nào. Chân run lên vì vết cắn. Giáo viên Nghệ thuật buộc lại tóc, chỉnh cho chặt và quấn lại bằng cái dải dây. “Tao tin nó.” “Cà Vạt Thích cắn thêm vào, “chúng ta cần phải, cần phải chắc chắn, tengo que estar seguro.” Giáo viên Nghệ thuật cau mày. “Ai thế?” “Kylie Minogue.” “Chà, hơi lạ đấy, giai ạ.” Rochester đứng thẳng dậy. “Chúng mày làm việc của mình . Tao trông chừng bên dưới.” “Đợi ,” Myron . “Tôi biết gì hết.” Rochester nhìn trong chốc lát. “Đó là con tao. Tao thể nắm lấy cơ hội đó. Vì vậy những gì sắp xảy ra ở đây là, em song sinh xử lý mày. Sau đó mà mày vẫn nguyên xi câu chuyện đó, tao biết là mày liên quan gì cả. Nhưng nếu mày có, có lẽ tao cứu được con tao. Mày có hiểu tao gì ?” Rochester về phía cửa. em song sinh thủng thẳng bước lại gần. Giáo viên Nghệ thuật đẩy Myron ngửa ra sau. Sau đó ngồi lên chân Myron. Cà Vạt ngồi giạng háng ngực Myron. nhìn xuống và nhe răng. Myron nuốt nước bọt. cố hất ra, nhưng với hai tay bị trói ngoặt sau lưng, điều đó là thể được. Bụng cồn lên vì sợ hãi. “Đợi ,” Myron lần nữa. “,” Rochester . “Mày trì hoãn. Mày hát hò, mày nhảy múa, mày bịa chuyện...” “, đó phải... “Để tao nốt, được chứ? Đó là con tao. Mày phải hiểu điều đó. Mày cần phải vỡ vụn ra trước khi tao tin mày. em song sinh. Họ giỏi làm người ta vỡ vụn lắm đấy.” “Nghe tôi hết , được ? Tôi cố tìm Aimee Biel... ” “.” “... và nếu tôi tìm thấy ấy, rất có khả năng tôi cũng tìm thấy cả con ông nữa. Tôi đấy. Xem này, ông tìm hiểu về tôi, phải ? Đó là cách ông biết về Win.” Rochester ngừng lại, chờ đợi. “Chắc hẳn ông nghe được đây là những gì tôi vẫn làm. Tôi giúp mọi người khi họ gặp rắc rối. Tôi cho bé kia xuống xe và giờ đây ấy biến mất. Tôi có nợ với bố mẹ bé việc tìm ra bé.” Rochester nhìn em song sinh. Từ phía xa Myron nghe thấy tiếng chiếc radio của xe ôtô, bài hát lúc to lên lúc . Đó là bài “We Built This City on Rock-n-Roll” của Starship. Bài hát dở thứ hai thế giới, Myron nghĩ. Cà Vạt Thích cắn bắt đầu hát theo. “Chúng ta xây dựng thành phố miền Đông, Chúng ta xây dựng thành phố miền Đông, Chúng ta xây dựng thành phố miền Đông(50) ...” Giáo viên Nghệ thuật hippy, vẫn giữ chân Myron, bắt đầu lắc lư cái đầu, ràng họa theo đoạn xướng cùng đồng bọn. “Tôi đấy,” Myron . “ hay dối,” Rochester , “dù mày hay dối, em song sinh ở đây. Chúng tìm ra. Hiểu chưa? Mày thể dối chúng được. Chỉ cần chúng mần sơ sơ, mày phun sạch những gì tụi tao cần biết.” “Nhưng tới lúc ấy quá muộn rồi,” Myron . “ mất nhiều thời gian đâu.” Rochester nhìn Giáo viên Nghệ thuật. Giáo viên Nghệ thuật , “Nửa tiếng, tối đa là tiếng.” “Ý tôi phải thế. Tôi quá đau đớn. Tôi thể làm gì nổi.” “Nó cũng có lý,” Giáo viên Nghệ thuật . “Chúng ta để lại những dấu vết,” Cà Vạt chêm vào, nhe răng. Rochester nghĩ ngợi về điều đó. “Orville, mày nó ở đâu trước khi về nhà?” Giáo viên Nghệ thuật - Orville - cho lão biết địa chỉ của Randy Wolf và kể cho lão nghe về bữa tối. Chúng bám theo , và Myron để ý đến chuyện đó. Hoặc chúng rất giỏi hoặc Myron quá xuống phong độ - hoặc cả hai. Rochester hỏi Myron tại sao lại đến cả hai nơi đó. “Căn nhà là nơi bạn trai của bé ở,” Myron . “Nhưng cậu ta có nhà.” “Mày nghĩ nó có liên can gì sao?” Myron biết tốt hơn hết là trả lời theo kiểu khẳng định. “Chỉ là chuyện với các bạn bè của Aimee, xem có chuyện gì với bé thôi. Còn ai thích hợp hơn bạn trai của ấy chứ?” “Còn bữa tối?” “Tôi gặp chân rết. Tôi muốn xem xem họ tìm được gì về con ông và Aimee. Tôi cố gắng tìm ra mối liên hệ giữa bọn họ.” “Vậy mày biết được gì rồi?” “Tôi chỉ mới bắt đầu thôi.” Rochester suy nghĩ thêm chút. Sau đó lão lắc đầu chậm rãi. “Theo tao được biết, mày đón đứa con nhà Biel lúc hai giờ sáng.” “Đúng vậy.” “Lúc hai giờ sáng,” lão nhắc lại. “ ấy gọi cho tôi.” “Tại sao?” Mặt lão đỏ lên. “Bởi vì mày thích đón bọn con học trung học à?” “ phải thế.” “Ô, tao cho là mày bảo tao việc đó là vô hại chứ gì?” “Phải.” Myron có thể thấy cơn giận bùng lên. để mất lão. “Mày có theo dõi phiên tòa có cái thằng bệnh hoạn Michael Jackson đó ?” Câu hỏi làm Myron lúng túng. “ chút, tôi đoán thế.” “ ngủ với những thằng nhóc, đúng ? thừa nhận chuyện đó. Nhưng rồi lại , ‘Ô nhưng việc đó vô hại mà.’” Giờ Myron biết chuyện này đến đâu rồi. “Và mày ở đây, y như thế, bảo tao là mày đón những đứa con học trung học xinh xắn lúc nửa đêm. Lúc hai giờ sáng. Và rồi mày , ‘Ô nhưng việc đó vô hại mà.’” “Nghe tôi ...” “, tao nghĩ tao nghe đủ rồi.” Rochester gật đầu ra hiệu cho em song sinh tiếp tục. Thời gian trôi qua đủ nhiều. Win , Myron hy vọng thế, vào vị trí. Có thể ta chờ đợi pha đánh lạc hướng cuối cùng. Myron thể nhúc nhích, vì vậy thử cách khác. hề cảnh báo trước, Myron thét lên tiếng. thét lâu và to hết mức có thể, ngay cả sau khi thằng Orville Giáo viên Nghệ thuật thoi quả vào răng . Nhưng tiếng thét có hiệu quả như mong muốn. Trong giây, tất cả đều nhìn . Chỉ trong giây. hơn. Nhưng thế là đủ. cánh tay vòng quanh cổ Rochester khi khẩu súng gí vào trán lão. Khuôn mặt Win ló ra bên cạnh mặt Rochester. “Lần sau,” Win , nhăn mũi, “làm ơn cố nhịn mua nước hoa rẻ tiền của mày ở trạm xăng Exxon trong vùng mày ở nhá.” em song sinh nhanh như chớp. Chúng rời khỏi Myron chỉ trong vòng chưa đầy giây. Giáo viên Nghệ thuật rút vào góc phía xa. Cà vạt Thích cắn lùi ra sau lưng Myron và kéo dậy, dùng Myron như tấm lá chắn. Giờ cũng rút súng ra. gí nó vào gáy Myron. Hòa. Win vẫn vòng tay quanh cổ Rochester. siết chặt lấy khí quản. Khuôn mặt Rochester đỏ sậm lại vì khí ôxy cạn dần. Đôi mắt lão trợn ngược lên. Vài giây sau, Win làm việc hơi bất ngờ: thả vòng tay siết quanh cái cổ họng. Rochester nôn oẹ và sặc hơi dài. Dùng lão như tấm lá chắn, khẩu súng của Win để gần phía sau đầu lão nhưng giờ lại hướng về phía Giáo viên Nghệ thuật. “Cắt nguồn dưỡng khí của lão, với cái mùi nước hoa kinh dị đó,” Win , như phân bua. “Thế nhân đạo quá.” em song sinh nhìn ngắm Win như thể là thứ gì đó bé bỏng và xinh xắn chúng tình cờ gặp trong rừng. Chúng có vẻ gì e ngại cả. Ngay lúc Win bước vào trường, bọn chúng phối hợp hành động như thể chúng từng làm thế từ trước rồi. “Lẻn vào như thế,” Giáo viên Nghệ thuật hippy , cười khẩy với Win. “đấy là nước cờ rất khá đấy, chú em ạ.” “Vậy hả,” Win . “Phải là, quá tuyệt chứ.” cau mày. “Mày giễu tao đấy hả?” “Nhanh nhẹn. Hấp dẫn. Hoa súng(51).” Giáo viên Nghệ thuật nhìn Cà Vạt Thích cắn như muốn , có tin thằng cha này ? “Ối chà chà, chú em, mày biết mày giỡn mặt ai đâu.” “Bỏ vũ khí xuống,” Win , “ tao giết cả hai đứa mày.” em song sinh mỉm cười thêm chút, tận hưởng điều này. “Chú em, mày từng làm, ờ, toán chưa?” Win nhìn Giáo viên Nghệ thuật bằng ánh mắt kiên quyết. “Hừ, rồi.” “Thấy , bọn tao có hai khẩu súng. Mày có .” Cà Vạt Thích cắn tựa đầu lên vai Myron. “Mày,” với Win, hào hứng, liếm môi. “Mày nên trêu vào tụi này nhá.” “Mày đúng.” Tất cả các con mắt đều dán vào khẩu súng gí sát thái dương Rochester. Đó là sai lầm. Nó giống như xảo thuật kinh điển của pháp sư. em song sinh thắc mắc tại sao Win lại thả vòng tay siết quanh cổ họng Rochester ra. Nhưng lý do đơn giản: Nhờ vậy Win - sử dụng thân hình Rochester để che tầm nhìn của bọn chúng - có thể chuẩn bị sẵn khẩu súng thứ hai của mình. Myron hơi nghiêng đầu sang bên trái. Viên đạn từ khẩu súng thứ hai, khẩu súng được giấu sau hông trái của Rochester, trúng thẳng vào trán Cà Vạt Thích Cắn. chết ngay tức khắc. Myron cảm thấy có gì đó ươn ướt bắn lên má mình. Cùng lúc, Win bóp cò khẩu súng thứ nhất, khẩu súng đặt nơi đầu Rochester. Viên đạn đó xuyên vào họng Giáo viên Nghệ thuật. ngã xuống, tay bấu lấy chỗ từng là thanh quản của mình. có lẽ chết hoặc chí ít cũng chảy máu cho đến chết. Win đánh liều vào chuyện đó. Viên đạn thứ hai trúng thẳng vào giữa hai mắt . Win quay lại phía Rochester. “Cứ ngọ nguậy và mày cùng chung số phận với bọn chúng ngay.” Rochester bắt bản thân mình đứng im tới mức khó tin. Win cúi xuống bên Myron và bắt đầu xé miếng băng dính ra. nhìn xuống xác chết của Cà Vạt Thích cắn. “Nhai nữa ,” Win với cái xác. quay lại phía Myron. “Hiểu ? Đồ cắn bậy, nhai nữa ?” “Vui lắm. Bà Seiden đâu rồi?” “Bà ta vẫn bình yên vô , ở bên ngoài ấy, nhưng cậu phải bịa ra câu chuyện dành cho bà ta đấy.” Myron nghĩ về điều đó. “Cậu gọi cho cảnh sát chưa?” Myron hỏi. “Chưa. Phòng khi cậu muốn hỏi vài câu.” Myron nhìn Rochester. “ chuyện với lão ở tầng dưới ấy,” Win , đưa cho Myron khẩu súng. “Tớ cho xe vào gara và bắt đầu dọn dẹp.”
Chương 24 Dọn dẹp. Myron cũng lờ mờ đoán được ý của Win, mặc dù họ tranh luận trực tiếp về nó. Win có cổ phần ở khắp nơi, bao gồm dải đất ở vùng hẻo lánh thuộc Hạt Sussex, New Jersey. Mảnh đất rộng tám mẫu . Đa phần là rừng chưa được khai phá. Nếu bạn có cố lần ra chủ sở hữu, bạn tìm ra công ty cổ phần tại Quần đảo Cayman. Bạn thấy cái tên nào hết. Có lúc Myron thấy khó chịu với những gì Win làm. Có lúc gom góp tất cả những chuyện xúc phạm đến đạo đức của mình. bày tỏ với người bạn lâu năm của mình những điều suy ngẫm dài dòng, phức tạp về thiêng liêng của cuộc sống và những hiểm họa của việc tự ra tay trừ gian diệt bạo và tất cả. Win nhìn và buông ra ba từ: Ta hay chúng. Win có thể duy trì thế “hoà” thêm hay hai phút nữa. và em song sinh lẽ ra có thể đến thoả thuận. Các , chúng tôi , ai bị thương cả. Kiểu như vậy. Nhưng điều đó là thể có được. Ngay từ lúc Win bước vào trường, em song sinh coi như chết rồi. Tệ nhất là ở chỗ Myron còn cảm thấy áy náy về chuyện đó nữa. rũ bỏ nó. Và khi bắt đầu làm như thế, khi biết rằng giết chúng là hành động khôn ngoan và rằng đôi mắt của chúng ám ảnh giấc ngủ của ... đó là lúc biết đến lúc ngừng làm việc này. Cứu giúp mọi người, ranh giới mong manh giữa thiện và ác - nó cướp mảnh tâm hồn của bạn. Trừ khi biết đâu phải thế. Biết đâu ranh giới đó - thấy được mặt kia của nó - chỉ đặt bạn vào thực nghiệt ngã mà thôi. Thực tế là thế này: triệu thằng Orville Giáo viên Nghệ thuật hay Jeb Cà Vạt cũng đáng giá bằng mạng sống của thậm chí chỉ người vô tội, của Brenda Slaughter hay Aimee Biel hay Katie Rochester hay, như ở nước ngoài, là mạng sống của đứa con trai là lính, Jeremy Downing. Xem ra việc cảm thấy như vậy hợp với luân thường đạo lý. Nhưng nó là thế. cũng áp dụng suy nghĩ này với cả cuộc chiến tranh. Trong những giây phút thành thực nhất của mình, những giây phút dám ra, Myron quan tâm lắm đến những thường dân gắng gượng sinh nhai ở cái sa mạc khỉ ho cò gáy nào đó. quan tâm liệu họ có được nền dân chủ hay , liệu họ có biết đến tự do , liệu cuộc sống của họ có được cải thiện . Điều thực quan tâm là những chàng trai như Jeremy. Cứ giết trăm người, ngàn người, của bên kia , nếu cần phải thế. Nhưng đừng để đứa nào làm thằng con tao bị thương. Myron ngồi đối diện với Rochester. “Lúc trước tôi dối. Tôi cố gắng tìm Aimee Biel.” Rochester chỉ nhìn chằm chằm. “Ông biết là cả hai đều dùng máy ATM chứ?” Rochester gật đầu. “Phải có lý do tại sao. Đó phải là trùng hợp ngẫu nhiên. Bố mẹ của Aimee biết con ông. Họ cũng nghĩ là Aimee biết ấy.” Cuối cùng Rochester . “Tôi hỏi vợ tôi và bọn trẻ con,” lão , giọng yếu ớt. “ có người nào nghĩ Katie biết Aimee cả.” “Nhưng cả hai bé cùng học ở trường,” Myron . “Đó là trường lớn.” “Có mối liên hệ. Phải có. Chúng ta chỉ bỏ sót nó thôi. Vì vậy những gì tôi cần ông và gia đình làm là bắt đầu tìm kiếm mối liên hệ đó. Hỏi các bạn bè của Katie ấy. Kiểm tra các đồ dùng của ấy nữa. Có cái gì đó kết nối con ông và Aimee. Ta mà tìm ra được, ta tiến gần hơn nhiều.” Rochester , “ giết tôi.” “.” Mắt lão đảo lên phía tầng . “ bạn của làm việc đúng. Giết chết em song sinh, ý tôi là thế. mà thả cho bọn chúng , chúng có thể hành hạ mẹ cho tới khi bà ta nguyền rủa cái ngày sinh ra.” Myron chọn cách bình luận gì. “Tôi ngu xuẩn vì thuê chúng,” Rochester . “Nhưng tôi rất tuyệt vọng.” “Nếu ông tìm kiếm tha thứ, cút xuống địa ngục ấy.” “Tôi chỉ cố gắng làm hiểu thôi.” “Tôi muốn hiểu,” Myron . “Tôi muốn tìm Aimee Biel.” Myron phải vào phòng cấp cứu. Ông bác sĩ xem vết cắn chân và lắc đầu. “Lạy Chúa, vừa bị cá mập tấn công đấy à?” “ con chó,” Myron dối. “ nên giết nó .” Win trả lời luôn: “Làm rồi.” Ông bác sĩ khâu lại và sau đó băng bó vết thương. Đau khủng khiếp. Ông cho Myron ít kháng sinh và thuốc dành cho vết thương. Khi họ ra về, Win kiểm tra lại xem Myron còn giữ súng . vẫn giữ. “Cậu có muốn tớ cùng ?” Win . “Tớ ổn rồi.” Chiếc xe tăng tốc xuống Đại lộ Livingston. “Hai thằng đó được giải quyết chưa?” “ trở lại.” Myron gật đầu. Win nhìn mặt . “Chúng được gọi là em song sinh,” Win . “Thằng lớn tuổi hơn thắt cà vạt ấy, cắn đứt những núm vú của cậu trước tiên. Đó là cách bọn chúng khởi động. núm vú, rồi đến cái còn lại.” “Tớ hiểu.” “ có bài diễn thuyết nào về việc làm quá tay sao?” Những ngón tay của Myron rờ rẫm xuống ngực. “Tớ rất thích mấy cái núm vú của tớ.” Khi Win cho Myron xuống xe rất muộn. Gần cửa trước nhà mình, Myron tìm thấy điện thoại di động của ở dưới đất chỗ đánh rơi nó. kiểm tra số người gọi. Có cả đống cuộc gọi nhỡ, chủ yếu là các cuộc liên quan đến chuyện làm ăn. Trong lúc Esperanza ở Antigua hưởng tuần trăng mật, lẽ ra nên giữ liên lạc. Giờ cũng quá muộn để lo lắng về chuyện đó. Ali cũng gọi cho . bảo nàng rằng tối nay đến từ lúc nảo lúc nào rồi. Họ đùa về việc ghé qua để làm “ca trưa” ban đêm. Trời ạ, có là hôm nay nhỉ? tính chờ đến sáng, nhưng Ali có lẽ lo lắng. Thêm nữa, được nghe thấy giọng ấm áp của nàng rất dễ chịu, là dễ chịu. cần nó, trong cái ngày điên rồ, mệt mỏi, đau đớn này. đau. Chân run lẩy bẩy. Ali trả lời ngay sau tiếng chuông đầu tiên. “Myron?” “Chào, hy vọng rằng đánh thức em dậy.” “Cảnh sát ở đây.” có chút ấm áp nào trong giọng của nàng. “Khi nào?” “Vài giờ trước. Họ muốn chuyện với Erin. Về lời hứa nào đó mà hai con bé hứa dưới tầng hầm nhà .” Myron nhắm mắt lại. “Chết tiệt. bao giờ có ý lôi con bé vào.” “Tiện thể, con bé xác nhận câu chuyện của .” “ xin lỗi.” “Em gọi cho Claire. ấy kể cho em về Aimee. Nhưng em hiểu. Tại sao lại bắt mấy con bé hứa chuyện như vậy?” “Hứa gọi cho , ý em là thế chứ gì?” “Phải.” “ nghe lỏm được chúng chuyện về việc lái xe với đứa say xỉn. chỉ muốn chuyện đó xảy ra với chúng.” “Nhưng sao lại là ?” mở miệng ra những được câu nào. “Ý em là, chỉ mới gặp Erin hôm đó. Đó là lần đầu tiên chuyện với nó.” “ định thế, Ali.” Có khoảng im lặng. Myron thích thế. “Chúng ta ổn chứ?” hỏi. “Em cần chút thời gian cho chuyện này,” nàng . cảm thấy bụng mình thót lại. “Myron?” “Vââậy,” , kéo dài chữ đó ra, “ đoán là có lần nào để bù lại cái ca trưa kia đúng ?” “Đây phải lúc đùa.” “ biết.” “Aimee mất tích. Cảnh sát tới nhà và chất vấn con em. Đây có thể là chuyện thường ngày đối với , nhưng đó phải là thế giới của em. phải em trách cứ gì đâu, nhưng...” “Nhưng?” “Em chỉ... em chỉ cần thêm thời gian thôi.” “’Cần có thời gian,’” Myron nhắc lại. “Cái đó nghe gần giống như ‘cần có gian’ ấy.” “ lại đùa cợt nữa rồi.” “, Ali. đùa.”
Chương 25 Có lý do khiến Aimee muốn xuống xe tại cái ngõ đó. Myron tắm rửa và xỏ tạm chiếc quần thể thao. Quần của bị dính máu. Của chính . còn nhớ đoạn hài kịch cũ của Seinfeld về các quảng cáo chất giặt tẩy có về việc tẩy sạch các vết máu, nếu bạn bị máu dính quần áo của mình, có lẽ giặt là phải mối lo lớn nhất của bạn. Ngôi nhà im ắng, ngoại trừ những tiếng động thông thường của ngôi nhà. Khi vẫn còn là đứa trẻ, ở mình trong đêm khuya, những tiếng động đó khiến sợ hãi. Giờ đây chúng chỉ ở đó - xoa dịu cũng gây hoang mang. có thể nghe thấy tiếng vọng nhè khi qua sàn bếp. Tiếng vọng chỉ xuất khi bạn có mình. nghĩ về điều đó. nghĩ về những gì Claire , về chuyện đem đến bạo lực và mất mát, về chuyện vẫn chưa kết hôn. ngồi mình cạnh chiếc bàn bếp trong ngôi nhà trống trải của mình. Đây phải là cuộc sống mà định. Mưu tại nhân, thành tại thiên. lắc đầu. Đúng thế . Chìm đắm thế là đủ rồi, Myron nghĩ. Phần “mưu ” đưa tâm trí trở lại vấn đề chính. Tức là: “Aimee Biel định làm gì?” Có lý do khiến chọn cái máy ATM đó. Và có lý do khiến chọn con ngõ đó. Khi Myron quay trở lại xe của mình và bắt đầu theo hướng Bắc tới Ridgewood là gần nửa đêm. Giờ biết đường rồi. đỗ xe ở cuối ngõ. tắt động cơ xe. Căn nhà tối om, đúng như hai đêm trước. Được rồi, giờ sao? Myron xem qua các khả năng. , Aimee thực vào ngôi nhà ở cuối ngõ đó. Người phụ nữ mở cửa trước đó, người phụ nữ thanh mảnh tóc vàng đội mũ bóng chày, dối Loren Muse. Hoặc có lẽ người phụ nữ đó biết. Có thể Aimee tàu nhanh với con trai bà ta hoặc là người bạn của con bà ta, và người phụ nữ này biết chuyện đó. Đáng nghi lắm. Loren Muse chẳng phải kẻ ngốc. ta đứng ở cái cửa đó trong khoảng thời gian kha khá. ta có lẽ tính đến những phương án kia. Nếu chúng là có , ta lần theo rồi. Vì vậy Myron loại trừ khả năng đó. Điều đó có nghĩa là ngôi nhà này là thứ để nghi binh. Myron mở cửa xe và bước ra ngoài. Con đường vắng lặng. Có cái cầu môn khúc côn cầu ở cuối ngõ. Đây có lẽ là khu xóm có trẻ con. Chỉ có tám ngôi nhà và gần như có xe cộ lại. Bọn trẻ có lẽ vẫn chơi đường phố. Myron phát ra trong những chiếc vòng bóng rổ loại mới ra trong những con đường để lái xe vào. Có thể chúng cũng có tác dụng như thế. Con ngõ cụt này là cái sân chơi nho của cả xóm. chiếc xe vòng vào khu nhà, giống y như lúc cho Aimee xuống xe. Myron nheo mắt nhìn về phía ánh đèn pha. Giờ là nửa đêm. Chỉ có tám ngôi nhà con phố, tất cả các nhà đều tắt đèn, tất cả đều chìm vào đêm tối. Chiếc xe phanh lại sau xe của và dừng hẳn. Myron nhận ra chiếc Benz màu bạc trước cả khi Erik Biel, bố của Aimee, bước ra. Ánh đèn rất mờ, nhưng Myron vẫn có thể nhìn thấy nét giận dữ khuôn mặt ta. Nó làm cho ta trông giống thằng nhóc đáng ghét. “ làm cái quái gì ở đây thế?” Erik quát. “Làm việc giống như , tôi đoán vậy.” Erik tiến lại gần hơn. “Claire có thể tin câu chuyện của về việc tại sao lại đưa Aimee tới đây nhưng...” “Nhưng sao hả, Erik?” ta trả lời ngay. ta vẫn bận áo sơ mi và quần may đo, nhưng vẻ mặt được bảnh bao như thế. “Tôi chỉ muốn tìm con bé,” ta . Myron gì, để mặc cho ta tiếp tục. “Claire nghĩ có thể giúp được. ấy rất giỏi những chuyện như thế này.” “Đúng vậy.” “ giống như chàng hiệp sĩ trong bộ giáp sáng ngời của Claire,” ta với hơn chút cay cú. “Tôi biết tại sao hai người lại đến với nhau.” “Tôi biết,” Myron . “Bởi vì chúng tôi nhau theo cách đó. Thực tế, trong suốt quãng thời gian tôi biết Claire, là người đàn ông duy nhất mà ấy từng thực .” Erik di di bàn chân, vờ như những câu đó quan trọng gì, được thành công lắm. “Khi tôi rẽ vào, bước ra khỏi xe. làm gì vậy?” “Tôi cố gắng lần lại những dấu chân của Aimee. Xem xem tôi có đoán ra được con bé thực đâu .” “Ý là gì, ‘thực ’?” “Có lý do khiến con bé chọn chỗ này. Nó dùng ngôi nhà này để nghi binh. Đó phải là điểm đến thực của nó.” “ nghĩ là nó bỏ trốn, phải ?” “Tôi nghĩ đó là vụ bắt cóc ngẫu nhiên hay cái gì đó đại loại như thế,” Myron . “Con bé dẫn tôi đến chỗ cụ thể này. Câu hỏi là, tại sao vậy?” Erik gật đầu. Đôi mắt ta ươn ướt. “ có phiền nếu tôi bám đuôi?” thấy phiền, nhưng Myron nhún vai và tiến về phía ngôi nhà. Những người chủ có thể thức giấc và gọi cảnh sát. Myron sẵn sàng mạo hiểm. mở cánh cửa ra. Đây là nơi Aimee vào. cũng rẽ đúng chỗ bé rẽ, ra đằng sau nhà. Có cái cửa kính trượt. Erik lặng lẽ sau . Myron thử mở cánh cửa kính. khoá. khom người xuống và rờ rẫm ngón tay dọc phía dưới. Thứ cặn bẩn gì đó đóng bánh lên. Cả khung cửa cũng vậy. Cánh cửa lâu được mở ra. Erik thào, “Sao thế?” Myron ra hiệu cho ta im lặng. Những tấm rèm đều được buông kín. Myron nghiêng người và khum bàn tay quanh mắt. nhìn vào trong căn phòng. thể thấy lắm, nhưng trông nó giống như căn phòng làm việc thông thường của gia đình. Đó phải là phòng ngủ của cậu mới lớn. chuyển sang phía cửa hậu. Nó dẫn đến căn bếp. Cũng có phòng ngủ cho cậu mới lớn nào. Tất nhiên có thể Aimee nhầm. Có thể bé ý là qua cánh cửa hậu để lên phòng Stacy, phải là căn phòng ngủ ở ngay đấy. Nhưng chết tiệt, Stacy thậm chí còn sống ở đây. Cho nên dù theo cách nào nữa, ràng Aimee dối. Điều khác kia - thực tế rằng cánh cửa được mở và dẫn đến căn phòng ngủ. Nó chỉ giúp khẳng định thêm mà thôi. Vậy bé đâu? sụp xuống bò cả hai chân hai tay và rút chiếc bút đèn pin ra. chiếu nó mặt đất. có gì. hy vọng thấy những dấu chân, nhưng gần đây trời mưa nhiều lắm. áp má xuống mặt cỏ, cố gắng để tìm kiếm bất cứ loại vết lõm mặt đất nào hơn là các dấu chân. Vẫn chẳng có gì hơn. Erik cũng bắt đầu xem xét. ta có bút đèn pin. Hầu như có nguồn sáng nào ở chỗ này. Nhưng dù sao ta vẫn cứ nhìn ngó và Myron cũng chẳng cấm ta. Vài giây sau Myron đứng dậy. cầm chiếc bút đèn pin thấp xuống. Cái sân sau rộng nửa mẫu , có lẽ hơn. Có cái bể bơi được bao quanh bởi hàng rào khác. Cánh cổng này cao gần hai mét và im ỉm. Trèo lên đó rất khó, mặc dù phải là thể. Nhưng Myron nghĩ Aimee vào đây để bơi. Khoảng sân sau biến mất dưới những tán cây. Myron lần theo đường bao của mảnh đất tới rặng cây. Những hàng rào bằng cọc gỗ nhọn xinh xắn chạy vòng quanh lô đất, nhưng khi bạn tới chỗ rừng cây, hàng rào chắn chuyển thành lưới dây. Nó rẻ hơn và thiếu tính thẩm mỹ hơn, nhưng ở đây, chen lẫn giữa cành lá và bụi cây, điều đó có gì quan trọng đâu? Giờ đây Myron khá chắc chắn tìm kiếm cái gì. Nó khác gì đường ranh giới Horowitz-Seiden ở gần căn nhà riêng của . đặt bàn tay lên phía cùng của bờ rào và tiếp tục luồn lách qua bụi cây. Erik bám theo. Myron giầy Nike. Erik giầy lười có tua tất. Bàn tay Myron lần xuống phía dưới gần bụi thông mọc cao vượt lên. Trúng phóc, đây chính là chỗ đó. Bờ rào bị bẹp rúm xuống ở đoạn này. soi cây bút đèn pin. Trông bề ngoài gỉ sét của nó cái trụ bị oằn xuống từ nhiều năm trước rồi. Myron ấn chiếc lưới xuống chút và bước qua. Erik làm theo. Lối tắt rất dễ tìm. Nó dài quá năm, sáu thước. Nhiều năm trước có lẽ nó là đường mòn dài hơn, nhưng với giá trị của đất đai ngay cả những chỏm cây bụi nhất giờ đây cũng được trưng dụng làm của riêng. Nếu đất đai của bạn có thể biến thành hữu dụng, bạn phải chắc là nó được như vậy. và Erik dừng lại giữa hai mảnh sân sau con ngõ khác. “ nghĩ Aimee lối này à?” Myron gật đầu. “Phải.” “Vậy giờ sao?” “Ta tìm xem ai sống con phố này. Ta cố xem xem liệu có mối liên quan nào tới Aimee .” “Tôi gọi cho cảnh sát,” Erik . “ có thể thử làm việc đó. Họ có thể quan tâm, có thể . Nếu có ai đó mà con bé biết sống ở đây, điều đó có lẽ chỉ khẳng định thêm giả thuyết nó là kẻ bỏ trốn mà thôi.” “Dù gì tôi cứ thử xem.” Myron gật đầu. Nếu ở trong hoàn cảnh của Erik, cũng làm như vậy. Họ qua cái sân và đứng giữa con ngõ. Myron ngắm nghía những căn nhà như thể chúng có thể cho lời giải đáp. “Myron?” nhìn Erik. “Tôi nghĩ Aimee bỏ trốn,” ta . “Và tôi nghĩ đó là lỗi của tôi.” Có những giọt nước mắt má ta. “Con bé thay đổi. Claire và tôi, chúng tôi đều thấy thế. Có chuyện trục trặc gì đó với Randy. Tôi thực rất thích thằng bé đó. Nó tốt với con Aimee. Tôi cố gắng chuyện với con bé về việc đó. Nhưng nó kể cho tôi biết. Tôi... điều này nghe rất ngớ ngẩn. Tôi nghĩ có lẽ Randy cố ép con bé. biết đấy. Tình dục ấy.” Myron gật đầu. “Nhưng tôi nghĩ chúng ta sống trong cái thời buổi nào chứ? Hai đứa cặp với nhau được hai năm rồi còn gì?” “Vậy nghĩ là chuyện đó à?” “.” “Thế là chuyện gì?” “Tôi biết.” ta im lặng. “ đấy là lỗi của .” Erik gật đầu. “Khi tôi đưa Aimee đến đây,” Myron , “con bé nài nỉ tôi đừng gì với và Claire. Nó rằng hai người được ổn lắm.” “Tôi bắt đầu theo dõi con bé,” Erik . Đó phải là câu trả lời trực tiếp cho câu hỏi, nhưng Myron để mặc như vậy. Erik mào đầu cho chuyện gì đó. Myron cần phải cho ta khoảng riêng chút. “Nhưng Aimee... nó là đứa con mới lớn. Còn nhớ những năm xưa ? học cách để che giấu. Vì vậy con bé rất cẩn trọng. Tôi đoán là nó có kinh nghiệm hơn tôi. phải là tôi tin nó. Nhưng phần nhiệm vụ của người làm cha làm mẹ là theo dõi con cái mình. Nó cũng có tác dụng nhiều lắm vì bọn trẻ biết việc đó.” Họ đứng trong bóng tối, nhìn chằm chằm vào những ngôi nhà. “Nhưng điều nhận ra đó là ngay cả trong lúc theo dõi chúng, có lẽ đôi lúc, chúng lật ngược tình thế đối với . Có lẽ chúng nghi ngờ có điều gì ổn và chúng muốn giúp đỡ. Và có khi con cái rốt cục lại theo dõi bố mẹ.” “Aimee theo dõi à?” ta gật đầu. “Con bé tìm thấy gì thế, Erik?” “Rằng tôi có bồ.” Erik gần như sụp xuống khi ta trút ra được điều đó. Myron cảm thấy đờ đẫn trong giây, hoàn toàn trống rỗng. Rồi nghĩ về Claire, ra sao khi còn ở trường trung học, cách giật giật môi dưới đầy lo lắng ở cuối lớp học tiếng của thầy Lampf. cơn sóng giận dữ tràn qua . “Claire có biết ?” “Tôi . Nếu ấy biết, ấy cũng chẳng bao giờ gì.” “Vụ lăng nhăng này. Nó có nghiêm trọng ?” “Có.” “Sao Aimee lại phát ra?” “Tôi biết. Thậm chí tôi còn biết chắc là nó phát ra chưa.” “Aimee chưa bao giờ gì với sao?” “. Nhưng... như tôi . có những thay đổi. Tôi ra hôn má nó và nó lùi lại. Gần như vô tình. Cứ như tôi làm nó thấy ghê ấy.” “Đó có lẽ là chuyện bình thường với bọn trẻ mới lớn ấy mà.” Erik cúi gục đầu xuống, lắc đầu. “Vậy khi theo dõi con bé, cố gắng kiểm tra các e-mail của nó, ngoài việc muốn biết xem nó có chuyện gì...” “Tôi muốn xem nó có biết , phải.” lần nữa Myron nhớ tới Claire, lần này là gương mặt trong ngày cưới, bắt đầu cuộc sống mới với chàng này, mỉm cười như Esperanza cười hôm thứ Bảy, chút nghi ngờ về Erik mặc dù Myron chưa bao giờ tỏ ra thân thiện với ta. Như thể đọc được suy nghĩ của , Erik , “ chưa từng kết hôn. biết đâu.” Myron muốn thoi vào giữa mũi ta. “Chắc gì đúng.” “Mọi chuyện xảy ra cùng lúc,” ta . “Ừ-hừm.” “Nó bắt đầu trượt dần . Tất cả. Điều đó xảy ra với tất cả mọi người. Các xa nhau dần. Các có quan tâm nhưng theo cách khác. Các lo cho công việc của mình, gia đình của mình, căn nhà của mình. Các lo cho tất cả mọi việc trừ hai người các . Và rồi ngày thức dậy và muốn cảm giác đó quay trở lại. Hãy quên chuyện tình dục . Mọi chuyện thực nằm ở vấn đề đó. cần nồng nhiệt cơ. Và biết bao giờ nhận được nó từ người phụ nữ mà .” “Erik?” “Sao vậy?” “Tôi thực muốn nghe chuyện này.” ta gật đầu. “ là người duy nhất tôi từng kể.” “Thế hả, chà, thế chắc hẳn tôi sống dưới vì sao may mắn đấy nhỉ.” “Tôi chỉ muốn... Ý tôi là, tôi chỉ cần...” Myron giơ bàn tay lên. “ và Claire chả liên quan gì đến tôi cả. Tôi đến đây để tìm Aimee, phải để sắm vai chuyên gia hôn nhân gia đình. Nhưng hãy để tôi làm điều này vì tôi muốn biết vị trí của tôi: Nếu làm Claire tổn thương, tôi ...” ngừng lại. ngu ngốc vì xa đến thế. “ sao cơ?” “ có gì.” Erik gần như mỉm cười. “Vẫn là chàng hiệp sĩ trong bộ giáp sáng ngời của Claire, hở, Myron?” Trời ạ, Myron thực muốn thoi vào giữa mũi ta. Thay vào đó quay , quay về phía căn nhà màu vàng với hai chiếc xe đỗ đường vào nhà. Và đó là lúc nhìn thấy nó. Myron lạnh cứng người. “Sao thế?” Erik . vội vã nhìn chỗ khác. “Tôi cần giúp.” Erik mong chờ câu đó. “ .” Myron bắt đầu quay bước trở lại phía lối mòn, tự nguyền rủa bản thân mình. vẫn còn hậm hực. Lẽ ra bao giờ nên để điều đó lộ ra. Điều cuối cùng cần đó là được để Erik rút dây động rừng. cần phải làm việc này mà có Erik. “ có giỏi máy vi tính ?” Erik cau mày. “Tôi nghĩ vậy.” “Tôi cần lên mạng. Tôi cần đưa tất cả các địa chỉ con phố này lên công cụ tìm kiếm. Chúng ta cần danh sách những người sống ở đây. Tôi cần về nhà ngay và làm việc đó hộ tôi.” “Nhưng chả lẽ bây giờ chúng ta nên làm gì sao?” Erik hỏi. “Như việc gì cơ?” “Gõ cửa.” “Và gì? Làm gì?” “Có lẽ ai đó giữ con bé làm con tin ngay tại đây, ngay trong khu nhà này.” “Rất, rất đáng ngờ. Và kể cả thế nữa, gõ cửa có thể làm họ hoảng sợ. Và khi ta gõ cửa nhà vào giờ này, người đó gọi cho cảnh sát. Những người hàng xóm được cảnh báo. Nghe tôi đây, Erik. Chúng ta cần phải tính toán đâu ra đấy trước. Tất cả những thứ này có thể là bế tắc. Có khi Aimee theo lối kia.” “ là nghĩ con bé lối kia mà.” “Nghĩ. Điều đó có nhiều ý nghĩa lắm. Thêm nữa có lẽ sau đó con bé bộ qua năm khu nữa. Chúng ta thể chỉ lang thang quanh đây được. Nếu muốn giúp, về nhà . Tra những địa chỉ đó. Tìm cho tôi mấy cái tên.” Giờ họ qua lối mòn. Họ bước qua cánh cổng và quay trở lại xe của mình. “ làm gì?” Erik hỏi. “Tôi có những hướng khác mà tôi muốn theo dõi.” Erik muốn hỏi thêm, nhưng giọng của Myron và ngôn ngữ cơ thể chặn ta lại. “Tôi gọi cho ngay khi nào tôi kết thúc việc tìm kiếm,” Erik . Họ cùng vào xe mình. Myron nhìn Erik lái xe . Sau đó nhấc điện thoại di động lên và bấm nút gọi nhanh cho Win. “ .” “Tớ cần cậu đột nhập vào căn nhà.” “Hay đấy. Giải thích xem nào.” “Tớ tìm thấy lối mòn ở chỗ tớ cho Aimee xuống xe. Nó dẫn đến con ngõ khác.” “À. Rồi chúng ta có ý kiến gì về nơi bé dừng chân ?” “Số 16 Ngõ Fernlake.” “Nghe cậu có vẻ khá chắc chắn.” “Có cái xe đỗ đường vào nhà. cửa kính phía sau có cái đề can. Nó dành cho giáo viên đỗ xe ở trường trung học Livingston.” “Tớ tới đây.”