Người hùng trở lại - Harlan Coben(Trinh thám)(Best seller)

Thảo luận trong 'Các Thể Loại Khác (Kinh Dị, Trinh Thám..)'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 48


      Khi Myron quay lại xe của mình, Claire ở đó. “Là Erik,” .

      ta sao?”

      ấy chạy ra khỏi nhà. Với khẩu súng cũ của bố ấy.”

      “Em gọi vào điện thoại di động của ta chưa?”

      ấy trả lời,” Claire .

      “Em có biết ta đâu ?”

      “Vài năm trước em làm đại diện cho công ty tên là KnowWhere.” Claire . “ có nghe ?”

      .”

      “Họ giống như OnStar hoặc Lojack. Họ cài đặt hệ thống định vị toàn cầu vào xe của cho những trường hợp khẩn cấp, đại loại như vậy. Tuy nhiên, bọn em cũng cài hệ thống vào cả hai chiếc xe. Em vừa mới gọi cho người quản lý từ nhà và năn nỉ ta xác định giúp em địa điểm.”

      “Và?”

      “Erik đỗ trước cửa nhà Harry Davis.”

      “Lạy Chúa.”

      Myron nhảy vào xe. Claire ngồi vào ghế sau. muốn tranh cãi, nhưng còn thời gian.

      “Gọi vào máy nhà Harry Davis ,” .

      “Em thử rồi,” Claire . “ có ai nhấc máy cả.”

      Quả thực xe của Erik đậu ngay phía trước căn hộ của Davis. Nếu ta muốn giấu chuyện chuyện mình đến, ta làm được tốt lắm.

      Myron dừng xe lại. lấy khẩu súng của mình ra.

      Claire kêu lên, “Thứ đó để làm cái quái gì cơ chứ?”

      “Cứ ở lại đây.”

      “Em hỏi là...”

      phải bây giờ, Claire. Ở lại đây. gọi nếu cần đến em.”

      Lời của dành chút khoảng trống nào cho việc tranh luận, và ngay lập tức, Claire phải tuân theo. lần theo con đường , lom khom. Cánh cửa trước hơi hé mở. Myron thích điều đó. cúi xuống thấp và lắng nghe.

      Có những tiếng ồn ào, nhưng thể nghe ra được đó là tiếng gì.

      Dùng nòng súng, đẩy cánh cửa mở ra. có ai ngoài sảnh. Những tiếng động phát ra từ phía bên trái. Myron lẻn vào. ngoặt qua cái góc và, nằm sàn kia, là người phụ nữ mà cho là bà Davis.

      Bà ta bị bịt miệng. Hai tay bị trói quặt sau lưng. Đôi mắt bà mở to đầy sợ hãi. Myron đặt ngón tay lên môi. Bà ta nhìn sang phía bên phải, rồi nhìn Myron, rồi lại nhìn sang phía bên phải lần nữa.

      nghe thấy những thanh khác.

      Có những người khác nữa cũng ở trong căn phòng. Ở bên phải bà ta.

      Myron cân nhắc bước tiếp theo của . định rút lui và gọi cho cảnh sát. Họ có thể bao vây căn nhà, đoán vậy, thuyết phục Erik hạ vũ khí. Nhưng như vậy có thể là quá muộn.

      nghe thấy tiếng cái tát. Có ai đó hét lên. Bà Davis cố nhắm tịt mắt lại.

      có cách nào khác. hẳn. Myron có khẩu súng lên đạn. sắp sửa nhảy ra, chuẩn bị quay người và nhắm vào hướng mà bà Davis nhìn. nhún chân xuống. Và rồi dừng lại.

      Nhảy bổ vào với khẩu súng. Liệu đó có phải bước khôn ngoan trong trường hợp này?

      Erik có vũ khí. ta có thể, tất nhiên, phản ứng bằng cách đầu hàng. ta cũng có thể phản ứng bằng cách bóp cò trong cơn hoảng sợ.

      Năm mươi - năm mươi.

      Myron thử cách khác.

      “Erik?”

      Im lặng.

      Myron , “Erik, là tôi đây, Myron.”

      “Cứ vào , Myron.”

      Giọng rất bình thản. Gần như có cả điệu du dương trong đó. Myron di chuyển vào giữa căn phòng. Erik đứng với khẩu súng trong tay. mặc chiếc áo sơ mi cà vạt. Có những vệt máu chạy ngang ngực áo.

      Erik mỉm cười khi nhìn thấy Myron. “Ngài Davis giờ sẵn sàng chuyện.”

      “Đặt khẩu súng xuống, Erik.”

      “Tôi nghĩ thế.”

      “Tôi ...”

      “Sao? bắn tôi chắc?”

      ai bắn ai hết. Đặt khẩu súng xuống .”

      Erik lắc đầu. Nụ cười vẫn đọng lại. “Vào trong này . Xin mời.”

      Myron bước vào căn phòng, khẩu súng của vẫn giơ lên. Giờ có thể nhìn thấy Harry Davis ngồi chiếc ghế tựa. Lưng quay về phía Myron. Những chiếc còng nylon quấn quanh cổ tay. Đầu David gật gù cổ, cằm gục xuống.

      Myron vòng lên phía trước và nhìn.

      “Ôi, trời ơi.”

      Davis bị đánh. Mặt ông đầy máu. chiếc răng văng ra ngoài và nằm chơ lơ sàn. Myron quay sang Erik. Tư thế của Erik khác. ta còn nghiêm trang như thường ngày. Trông ta hoảng hốt hay bối rối. Thực tế, trong đời mình, Myron chưa bao giờ thấy ta trông thoải mái như thế.

      “Ông ấy cần bác sĩ,” Myron .

      “Lão ta khỏe mà.”

      Myron nhìn vào đôi mắt Erik. Chúng hết sức bình thản.

      “Đấy phải cách, Erik.”

      “Chắc chắn là phải.”

      “Nghe tôi này...”

      “Tôi nghĩ thế. rất giỏi những chuyện này, Myron, nghi ngờ gì nữa. Nhưng phải tuân theo các quy tắc. chuẩn mực chắc chắn. Khi con gặp nguy hiểm, ba cái thứ tế nhị lịch vứt hết.”

      Myron nghĩ về Dominick Rochester, cách lão điều gì đó rất giống thế trong ngôi nhà của gia đình Seiden. Bạn thể bắt đầu với hai người đàn ông khác nhau hơn Erik Biel và Dominick Rochester. tuyệt vọng và sợ hãi biến đổi họ thành ra gần như giống hệt nhau.

      Harry Davis ngẩng bộ mặt bê bết máu lên. “Tôi biết Aimee ở đâu, tôi thề.”

      Trước khi Myron có thể làm được gì. Erik chĩa khẩu súng xuống đất và bóp cò. Tiếng động vang rất to trong căn phòng . Harry Davis thét lên. tiếng rên thoát ra từ sau miếng giẻ nhét trong miệng bà Davis.

      Đôi mắt Myron trợn tròn khi nhìn xuống chiếc giày của Davis.

      cái lỗ đó.

      Nó ở sát mép ngón chân cái. Máu bắt đầu chảy. Myron giơ khẩu súng lên và chĩa vào đầu Erik. “Bỏ nó xuống ngay!”

      .”

      ta câu đó đơn giản. Erik nhìn Harry Davis. Người đàn ông đó đau đớn, nhưng đầu ông ta giờ ngẩng cao, đôi mắt tập trung hơn. “Ông ngủ với con tôi phải ?”

      bao giờ!”

      “Ông ấy đấy, Erik.”

      Erik quay sang Myron. “Làm sao biết được?”

      “Đó là giáo viên khác. thằng cha tên là Drew Van Dyne. làm việc ở cửa hàng nhạc mà con bé lui tới.”

      Erik trông rất bối rối. “Nhưng khi cho Aimee xuống xe, con bé vào đây, phải ?”

      “Phải.”

      “Tại sao?”

      Họ cùng nhìn Harry Davis. giày ông ta giờ đầy máu. Máu rỉ ra chầm chậm. Myron tự hỏi liệu những người hàng xóm có nghe thấy tiếng súng nổ , liệu họ có gọi cho cảnh sát . Myron nghi ngờ chuyện đó. Những người ngoài kia cho rằng đó là tiếng động của cái lốp xe bị nổ hay pháo hoa, thứ gì đó có thể lý giải được và an toàn.

      “Nó phải như những gì nghĩ đâu,” Harry Davis .

      “Cái gì phải?”

      Và sau đó đôi mắt Harry Davis hướng về phía vợ ông ta. Myron hiểu. kéo Erik về phía mình. “ làm ông ta bị thương,” Myron . “Ông ta sẵn sàng .”

      sao?”

      ông ta trước mặt vợ mình. Và nếu ông ta có làm gì với Aimee, ông ta trước mặt .”

      Erik vẫn giữ nụ cười khuôn mặt. “ muốn tiếp quản chứ gì.”

      “Đây phải chuyện tiếp quản,” Myron . “Đây là chuyện lấy thông tin.”

      Sau đó Erik khiến Myron bất ngờ. ta gật đầu. “ phải.”

      Myron chỉ nhìn ta như thể chờ câu kết mấu chốt.

      nghĩ đây là chuyện của tôi,” Erik . “Nhưng phải. Đấy là chuyện con tôi. Đấy là chuyện tôi làm gì để cứu nó, tôi có thể giết lão già kia ngay tức khắc. Tôi có thể giết vợ lão. Chết tiệt, Myron, tôi có thể giết luôn cả nữa. Nhưng tất cả những việc đó đều chả ích lợi gì. đúng. Tôi làm lão bị thương. Nhưng nếu chúng ta muốn lão cho thoải mái, vợ lão và tôi nên rời căn phòng này.”

      Erik bước về phía bà Davis. Bà ta co rúm người lại.

      Harry Davis gào lên, “Để cho bà ấy yên!”

      Erik phớt lờ ông ta. tiến đến và đỡ bà Davis đứng dậy. Sau đó Erik quay lại nhìn Harry. “Vợ ông và tôi đợi ở phòng khác.”

      Họ vào nhà bếp và đóng cánh cửa lại phía sau lưng. Myron muốn cởi trói cho Davis, nhưng những chiếc còng nylon kia rất khó cởi ra bằng tay. giật lấy tấm khăn và cầm dòng máu chảy ra từ bàn chân ông.

      đau lắm đâu,” Davis .

      Giọng của ông ta xa xăm. kỳ lạ, trông ông ta cũng thư thái hơn. Myron nhìn thấy điều này trước đây. thú tội quả rất tốt cho tâm hồn. Người đàn ông này bị những bí mật đè nặng. Trút bỏ gánh nặng cho bản thân khiến ông cảm thấy dễ dịu hơn, chí ít là tạm thời.

      “Tôi dạy ở trường trung học trong hai mươi hai năm trời,” Davis bắt đầu mà cần ai nhắc. “Tôi nó. Tôi biết lương lậu chẳng nhiều mấy. Tôi biết nó danh giá. Nhưng tôi quý các học sinh. Tôi việc dạy học. Tôi việc dìu dắt chúng. Tôi những lúc chúng quay về và thăm hỏi tôi.”

      Davis ngừng lại.

      “Tại sao tối hôm nọ Aimee lại tới đây?” Myron hỏi.

      Ông ta dường như nghe thấy. “Thử nghĩ xem, ngài Bolitar. Hai mươi năm có lẻ. Với những học sinh trung học. Tôi những đứa trẻ học trung học. Bởi vì rất nhiều đứa trong số đó còn là trẻ con nữa. Chúng mười sáu, mười bảy, và cả mười tám. Đủ tuổi để phục vụ trong quân ngũ và bầu cử. Và trừ phi mù, thừa biết rằng đó là những phụ nữ, phải những bé. bao giờ theo dõi ấn bản áo tắm của tờ Sports Illustrated chưa? từng nhìn lên sàn diễn của những show thời trang hàng đầu chưa? Những người mẫu đó cùng tuổi với những xinh đẹp, tươi tắn mà tôi tiếp xúc năm ngày tuần, mười tháng năm. Những người phụ nữ, ngài Bolitar. phải những bé. Đây phải hấp dẫn bệnh hoạn nào đó hay chứng ham muốn tình dục trẻ em.”

      Myron , “Tôi hy vọng rằng phải ông cố bào chữa những chuyện ong bướm với các học sinh.”

      Davis lắc đầu. “Tôi chỉ muốn đặt những điều tôi sắp vào bối cảnh thôi.”

      “Tôi cần bối cảnh mà, Harry.”

      Ông ta gần như cười nhạo câu đó. “ hiểu những gì tôi nhiều hơn muốn thừa nhận, tôi nghĩ vậy. Vấn đề là, tôi là thằng đàn ông bình thường - ý tôi là, cá thể giống đực có nhu cầu giao phối bình thường với những ham muốn và dục vọng bình thường. Hết năm này qua năm khác, những phụ nữ xinh đẹp choáng người mặc đồ bó và quần jean ngắn và cổ áo khoét sâu và những cái bụng để hở cứ vây quanh tôi. Mỗi ngày, ngài Bolitar ạ. Họ cười với tôi. Họ bỡn cợt với tôi. Và các giáo viên chúng tôi phải gồng mình và cưỡng lại nó từng ngày.”

      “Để tôi đoán nhé,” Myron . “Ông ngừng kháng cự phải ?”

      phải tôi cố bắt thông cảm. Điều tôi muốn là, vị trí mà chúng tôi đứng là trái lẽ tự nhiên. Nếu thấy mười bảy tuổi sexy phố, nhìn ngắm. thèm muốn. Thậm chí còn có thể tưởng tượng viển vông nữa.”

      “Nhưng,” Myron , “ông hành động.”

      “Nhưng tại sao lại ? Bởi vì việc đó là sai trái - hay vì thực có cơ hội? Giờ thử tưởng tượng chuyện nhìn thấy hàng trăm như vậy mỗi ngày, hàng năm trời dứt. Từ những thời kỳ sơ khai nhất, đàn ông đấu tranh để trở nên hùng mạnh và giàu có. Tại sao chứ? Đa số các nhà nhân chủng học với rằng chúng ta làm như vậy để quyến rũ nhiều cá thể cái hơn và quyến rũ những cá thể cái tốt hơn. Đó là lẽ tự nhiên. nhìn ngắm, thèm muốn, bị quyến rũ - điều đó biến thành thằng lập dị, vậy chứ?”

      “Tôi giờ cho chuyện này, Harry. Ông biết thế là sai mà.”

      “Tôi biết,” ông ta . “Và trong suốt hai mươi năm tôi chống trả lại những thôi thúc ấy. Tôi bị ám ảnh bởi việc nhìn ngắm, tưởng tượng và ảo tưởng.”

      “Và rồi?”

      “Hai năm trước tôi có nữ sinh xinh đẹp, tài năng, tuyệt vời. , đó phải là Aimee. Tôi cho biết tên ấy. chẳng có lý do gì phải biết cả. ấy ngồi bàn đầu trong lớp, tặng vật lạ thường ấy. ấy nhìn tôi đắm đuối như thể tôi là vị thánh. ấy để hai cái nút cùng của chiếc áo để ngỏ...”

      Davis nhắm mắt lại.

      “Ông buông xuôi theo những ham muốn tự nhiên của mình,” Myron .

      “Tôi biết nhiều đàn ông có thể cưỡng lại được.”

      “Và chuyện này có liên can gì đến Aimee Biel?”

      gì cả. Ý tôi là, trực tiếp. Người phụ nữ trẻ và tôi bắt đầu quan hệ tình ái. Tôi sâu vào chi tiết.”

      “Cảm ơn ông.”

      “Nhưng cuối cùng chúng tôi bị phát . Nó là, có thể hình dung được, thảm họa. Cha mẹ ấy phát điên phát rồ lên. Họ cho vợ tôi biết. ấy vẫn chưa tha thứ cho tôi. Chưa hẳn. Nhưng Donna có giữ tiền của gia đình. Chúng tôi trả tiền cho họ. Họ cũng muốn giữ kín chuyện đó. Họ lo lắng cho thanh danh của con mình. Nên tất cả chúng tôi đều nhất trí gì. ấy tiếp tục vào đại học. Và tôi trở lại dạy học. Tôi được bài học.”

      “Cho nên?”

      “Cho nên tôi để nó lại phía sau mình. Tôi biết muốn nghĩ tôi là con quái vật. Nhưng tôi phải như vậy. Tôi có rất nhiều thời gian để suy nghĩ về chuyện đó. Tôi biết nghĩ tôi chỉ cố gắng tự hợp lý hóa, nhưng còn hơn thế nữa. Tôi là giáo viên tốt. chẳng chỉ ra việc chiếm được danh hiệu Giáo viên của Năm ấn tượng đến thế nào đấy thôi - và rằng tôi chiếm được danh hiệu đó nhiều lần hơn bất cứ giáo viên nào trong lịch sử ngôi trường này. Đó là bởi vì tôi quan tâm đến bọn trẻ. Đó phải là mâu thuẫn - có những ham muốn kia và quan tâm đến các học sinh của mình. Và biết bọn trẻ mẫn cảm tới mức nào. Chúng có thể phát ra vờ vĩnh từ khoảng cách dặm. Chúng bầu cho tôi, chúng tìm đến tôi khi chúng gặp vấn đề, bởi vì chúng biết tôi thực lòng quan tâm.”

      Myron muốn phát nôn, nhưng biết trong tranh luận thể thiếu tính ngoan cố. “Cho nên ông trở lại dạy học,” , cố gắng đưa ông ta trở lại vấn đề. “Ông để nó lại phía sau và...?”

      “Và rồi tôi lại mắc sai lầm thứ hai,” ông ta . Ông ta lại mỉm cười. răng đầy máu. “, phải như những gì nghĩ đâu. Tôi có vụ tình ái nào nữa.”

      “Rồi sao?

      “Tôi bắt quả tang sinh viên bán cần sa. Và tôi đưa cậu ta tới cả ban giám hiệu và cảnh sát.”

      “Randy Wolf,” Myron .

      Davis gật đầu.

      “Chuyện gì xảy ra?”

      “Bố cậu ta. có biết người đó ?”

      “Chúng tôi gặp nhau rồi.”

      “Ông ta bới móc ra mấy chuyện. Có vài lời đồn đại hiếm hoi về quan hệ bất chính của tôi với học sinh. Ông ta thuê thám tử tư. Ông ta cũng thuê giáo viên khác, người đàn ông tên là Drew Van Dyne, để giúp sức cho ông ta. Van Dyne, thấy đấy, chính là người cung cấp ma tuý cho Randy.”

      “Cho nên nếu Randy bị truy tố,” Myron , “Van Dyne cũng có rất nhiều thứ để mất.”

      “Phải.”

      “Vậy để tôi đoán xem nào, Jake Wolf phát ra chuyện tình ái của ông.”

      Davis gật đầu.

      “Và ông ta hăm doạ để buộc ông phải giữ im lặng.”

      “Ôi, ông ta làm nhiều hơn thế.”

      Myron nhìn xuống bàn chân người đàn ông. Máu ngưng chảy. Myron nên đưa ông ta đến bệnh viện, biết vậy, nhưng cũng muốn để vuột mất cái trớn này. Điều kỳ quặc là, Davis dường như đau đớn gì. Ông ta muốn . Có lẽ ông ta suy nghĩ về những bào chữa điên rồ này trong nhiều năm ròng, lầm rầm mình trong đầu, và đến giờ cuối cùng ông được cho cơ hội để bộc lộ chúng.

      “Giờ Jake Wolf có được tôi,” Davis tiếp tục. “ khi sa chân vào con đường tống tiền, bao giờ thực thoát khỏi nó được. Đúng, ông ta đề nghị trả tiền cho tôi. Và đúng, tôi nhận tiền.”

      Myron nghĩ về những gì Wheat Manson với điện thoại. “Ông chỉ là giáo viên. Ông còn là người hướng dẫn nữa.”

      “Phải.”

      “Ông có thể truy cập vào lý lịch học tập của sinh viên. Tôi thấy các bậc cha mẹ ở cái thị trấn này chịu tiến xa tới đâu để đưa con họ vào trường đại học tốt rồi.”

      biết đâu,” Davis .

      “Có, tôi biết. Nó chẳng khác gì mấy lúc tôi còn bé. Vì vậy Jake Wolf bảo ông thay đổi điểm số của con trai ông ta.”

      “Việc gì đó tương tự như thế. Tôi chỉ tráo đổi phần học tập trong lý lịch của cậu ta. Randy muốn vào Dartmouth học. Dartmouth muốn nhận Randy vì thành tích bóng đá của cậu ta. Nhưng họ cần cậu ta phải ở trong nhóm 10% học sinh đứng đầu. Cùng khóa cậu ta có bốn trăm đứa. Randy xếp thứ 53 - tồi, nhưng thuộc nhóm 10% học sinh đứng đầu. Có học sinh khác, đứa trẻ sáng dạ tên Ray Clarke. Cậu ta đứng thứ 5 trong lớp. Clarke sớm có quyết định được vào học ở Georgetown. Cho nên tôi biết cậu ta đâm đơn vào trường nào khác nữa....”

      “Vì vậy ông đánh tráo lý lịch học tập của Randy với cậu bé họ Clarke phải ?”

      “Phải.”

      Bấy giờ Myron nhớ ra chuyện khác nữa, chuyện Randy về việc cố gắng chiếm lại Aimee, về việc hành động đó bị phản tác dụng, về việc có cùng mục tiêu. “Và ông cũng làm thế với Aimee Biel. Để chắc chắn được vào Duke. Randy bảo ông làm thế, phải ?”

      “Phải.”

      “Và khi Randy với Aimee việc cậu ta làm, cậu ta đoán rằng rất biết ơn. Tuy nhiên ấy như thế. ấy bắt đầu tìm hiểu. ấy cố gắng xâm nhập vào máy tính của trường và xem xem chuyện gì xảy ra. ấy gọi cho Roger Chang, đứa xếp thứ tư trong lớp, để xem điểm số và các hoạt động ngoại khóa của cậu ta ra sao. cố gắng lắp ghép lại những gì mà các ông làm.”

      “Chuyện đó tôi biết,” Davis . Ông ta mất dần dòng Ađrênalin(61). Giờ ông nhăn nhó vì đau đớn. “Tôi chưa bao giờ với Aimee về chuyện đó. Tôi biết Randy gì với ấy - đó là điều tôi hỏi cậu ta khi nhìn thấy chúng tôi trong bãi đỗ xe của trường. Cậu ta cậu ta nhắc đến tên tôi, rằng cậu ta chỉ bảo ấy rằng cậu ta giúp ấy vào được trường Duke.”

      “Nhưng Aimee cũng lắp ghép lại được mọi chuyện. Hoặc chí ít là cố làm thế.”

      “Cũng có thể.”

      Ông ta lại nhăn nhó. Myron buồn quan tâm.

      “Vậy giờ chúng ta sang cái đêm trọng đại kia, Harry. Tại sao Aimee lại nhờ tôi thả bé ở đây.”

      Cánh cửa nhà bếp bật mở. Erik ló đầu vào căn phòng. “Các sao rồi?”

      “Chúng tôi ổn,” Myron .

      Myron chờ đợi câu tranh cãi, nhưng Erik chỉ biến mất sau cánh cửa nhà bếp.

      ta điên rồi,” Davis .

      “Ông có con , phải ?”

      “Phải.” Rồi ông ta gật đầu như thể vừa đột nhiên hiểu ra.

      “Ông trì hoãn đấy, Harry. Chân ông chảy máu. Ông cần phải được băng bó thuốc thang.”

      “Tôi quan tâm.”

      “Ông tới tận đây rồi. Nên kết thúc luôn thôi. Aimee ở đâu?”

      “Tôi biết.”

      “Tại sao bé lại ghé qua đây?”

      Ông ta nhắm mắt lại.

      “Harry?”

      Giọng của ông ta yếu ớt. “Chúa tha tội cho tôi, nhưng tôi biết.”

      “Ông có muốn giải thích ?”

      gõ cửa. Lúc đó muộn lắm rồi. Hai, ba giờ sáng. Tôi . Donna và tôi ngủ. ấy làm chúng tôi sợ thót tim. Chúng tôi ra chỗ cửa sổ. Cả hai đều nhìn thấy bé. Tôi quay sang vợ tôi. Ông phải nhìn thấy nét mặt ấy. Nó đầy đau đớn. Tất cả những ngờ vực, tất cả những gì tôi chiến đấu để hàn gắn, tất cả đều tan vỡ. ấy bắt đầu khóc.”

      “Vậy ông làm gì?”

      “Tôi đuổi Aimee .”

      Im lặng.

      “Tôi mở cửa sổ ra. Tôi muộn rồi. Tôi bảo với ấy rằng chúng tôi có thể chuyện vào thứ Hai.”

      “Aimee làm gì?”

      bé chỉ ngước lên nhìn tôi. ấy câu nào. ấy thất vọng, tôi có thể vậy.” Davis nhắm chặt đôi mắt. “Nhưng tôi cũng sợ rằng có lẽ ấy tức giận.”

      bé chỉ bỏ thôi sao?”

      “Phải.”

      “Và giờ ấy mất tích.” Myron . “Trước khi ấy kịp tiết lộ những gì ấy biết. Trước khi ấy kịp hủy hoại ông. Và nếu vụ bê bối về chuyện gian dối kia vỡ lỡ, chà, như tôi từng khi chúng ta chuyện lúc đầu. Mọi chuyện với ông thế là hết. Tất cả vở lỡ hết.”

      “Tôi biết. Tôi nghĩ về điều đó.”

      Ông ta ngừng lại. Những giọt nước mắt bắt đầu lăn dài má ông ta.

      “Sao vậy?” Myron .

      “Sai lầm lớn thứ ba của tôi,” ông ta , giọng yếu ớt.

      Myron cảm thấy cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng . “Ông làm gì?”

      “Tôi làm tổn thương bé. Chưa từng. Tôi lo lắng cho ấy.”

      “Ông làm gì, Harry?”

      “Tôi rất hoang mang. Tôi biết tình cảnh ra sao. Vì vậy tôi thấy sợ hãi khi ấy xuất . Tôi biết đó có nghĩa là thế nào - như . Tất cả mọi chuyện vỡ lở. Tất cả. Và tôi hoảng sợ.”

      “Ông làm gì?” Myron lại hỏi.

      “Tôi gọi cho người. Ngay khi bé vừa rời khỏi, tôi gọi cho người mà tôi nghĩ có thể biết được phải làm gì tiếp theo.”

      “Ông gọi cho ai, Harry?”

      “Jake Wolf,” ông ta . “Tôi gọi cho Jake Wolf và bảo với ông ta rằng Aimee ở ngay ngoài cửa nhà tôi.”

    2. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 49


      Claire gặp họ khi họ chạy ra. “Chuyện quái gì diễn ra trong đó vậy?”

      Erik dừng bước. “Về nhà , Claire. Phòng khi con bé gọi.”

      Claire liếc nhìn Myron, như thể tìm kiếm giúp đỡ. Myron đáp lại. Erik ngồi vào ghế lái, cả theo nghĩa bóng và nghĩa đen. Myron nhanh nhẹn chui vào ghế hành khách bên cạnh trước khi Erik kịp phóng .

      biết đường tới nhà Wolf ?” Myron hỏi.

      “Tôi thả con tôi ở đó hàng trăm lần rồi,” ta .

      ta nhấn ga. Myron quan sát gương mặt ta. Bình thường biểu của Erik có gì đó gần với vẻ khinh khỉnh. Có những nếp nhăn trán và những vết hằn sâu của do đồng tình. Giờ đây còn chút dấu hiệu nào. Gương mặt ta thanh thản và tĩnh tại. Myron gần như chờ đợi ta bật radio lên và bắt đầu huýt sáo theo.

      bị bắt giữ đấy,” Myron .

      “Nghi lắm.”

      nghĩ họ im miệng sao?”

      “Có thể.”

      “Bệnh viện phải báo cáo về vết đạn.”

      Erik nhún vai. “Kể cả họ có nữa, họ gì đây? Tôi được xét xử bởi bồi thẩm đoàn gồm những người tầm tuổi tôi. Đồng nghĩa với việc có vài ông bố bà mẹ có con trong tuổi mới lớn. Tôi tận dụng vị thế đó. Tôi về chuyện con tôi mất tích ra sao và nạn nhân là giáo viên dụ dỗ sinh viên và nhận đút lót để thay đổi lý lịch học tập như thế nào...”

      Giọng ta dần như thể phán quyết quá ràng, còn gì phải bàn. Myron chắc phải gì. Vì vậy ngồi lại.

      “Myron?”

      “Sao?”

      “Tôi là người có lỗi, phải ? Chuyện tằng tịu của tôi chính là chất xúc tác.”

      “Tôi nghĩ chuyện lại đơn giản đến thế,” Myron . “Aimee khá cứng cỏi. Chuyện đó có thể góp phần, nhưng theo cách kỳ quặc, nó có vẻ có lý. Van Dyne là giáo viên dạy nhạc và làm việc trong cửa hàng nhạc thích của con bé. Có thể có chút gì hấp dẫn ở đó. Có lẽ con bé còn hợp với Randy nữa. Aimee luôn là đứa trẻ ngoan, phải ?”

      “Ngoan nhất,” ta nhàng.

      “Vì vậy có lẽ con bé chỉ cần nổi loạn thôi. Chuyện đó là bình thường mà, phải ? Và có Van Dyne, sẵn sàng. Ý tôi là, tôi biết liệu đó có phải cách việc tiến triển . Nhưng tôi đổ hết tội lên đầu .”

      ta gật đầu, nhưng ta có có vẻ tin điều đó. Và, chính Myron lại cũng chứng minh được cách chắc chắn. Myron tính gọi cho cảnh sát, nhưng chính xác gì với họ? Và họ làm gì? Các cảnh sát khu vực có thể đều nằm trong tay Jake Wolf. Họ đánh động cho lão biết. Nếu , họ cũng phải tôn trọng những quyền của lão. và Erik cần phải lo lắng về chuyện đó.

      “Vậy đoán tất cả những chuyện này ra sao?”

      “Chúng ta vẫn còn lại hai kẻ tình nghi,” Myron . “Drew Van Dyne và Jake Wolf.”

      Erik lắc đầu. “Là Wolf.”

      “Sao dám chắc thế?”

      ta vênh mặt lên. “ vẫn có linh cảm của người làm cha mẹ, phải , Myron?”

      “Tôi có thằng con trai, Erik.”

      “Nó ở Iraq, phải ?”

      Myron gì.

      “Và hy sinh cái gì để cứu nó?”

      biết câu trả lời mà.”

      “Tôi biết. Như tôi thôi. Và như Jake Wolf. Lão cho thấy lão xa tới mức nào.”

      “Có khác biệt lớn giữa việc trả tiền cho giáo viên để đánh tráo lý lịch học tập và...”

      “Giết người chứ gì?” Erik kết lời thay . “Có lẽ nó bắt đầu theo kiểu đó. bắt đầu bằng cách chuyện với nó, cố gắng bắt nó nhìn nhận mọi việc theo cách của . cũng giải thích rằng nó có thể dính vào rắc rối như thế nào, việc nó được nhận vào trường Duke có liên quan ra sao và tất cả. Nhưng con bé lùi bước. Và đột nhiên hiểu ra: Đấy là kịch bản ta-hay-chúng cổ điển. Con bé nắm giữ tương lai của con trai trong tay. Đó hoặc là tương lai của ta hoặc của con trai . chọn cái nào?”

      võ đoán đấy,” Myron .

      “Có lẽ.”

      phải xốc lại niềm tin chứ.”

      “Tại sao vậy?”

      Myron quay về phía ta.

      “Nó chết rồi, Myron. Chúng ta đều biết điều đó.”

      , chúng ta chưa biết.”

      “Tối qua, khi chúng ta về cái ngõ cụt kia, có nhớ ?”

      “Tôi rất nhiều thứ.”

      nghĩ nó ngẫu nhiên bị bắt cóc bởi kẻ tâm thần.”

      “Tôi vẫn nghĩ thế. sao?”

      thử nghĩ xem. Nếu đó là người con bé biết - Wolf, Davis, Van Dyne, chọn - tại sao họ phải bắt cóc nó?”

      Myron gì.

      “Họ đều có lý do để bắt nó phải im lặng. Nhưng nghĩ cho kỹ . đó có thể là Van Dyne hoặc Wolf. Tôi đặt tiền vào cửa Wolf đấy. Nhưng người nào nữa, tất cả bọn họ đều sợ những điều Aimee có thể tiết lộ, phải ?”

      “Phải.”

      chỉ bắt cóc người nếu đó là điều theo đuổi. giết họ.”

      ta tất cả những thứ đó cách bình tĩnh, hai bàn tay ta đặt ở vị trí mười giờ và hai giờ vô lăng. Myron chắc phải gì. Erik ra điều đó theo cách khá thuyết phục. Bạn bắt cóc nếu mục tiêu là làm cho người đó im miệng. Hành động ấy ích lợi gì. Nỗi sợ hãi ấy cũng gặm nhấm Myron. cố gắng để bưng bít nó, để cho nó thoát ra, nhưng bây giờ nó lại sờ sờ đấy, được khai quật bởi chính người đàn ông vẫn muốn vẽ ra bức tranh lạc quan nhất về điều có thể xảy ra.

      “Và ngay bây giờ,” Erik tiếp, “Tôi ổn. thấy ? Tôi chiến đấu. Tôi chiến đấu để tìm ra điều gì xảy ra. Khi nào chúng ta tìm thấy con bé, nếu nó chết, thế là hết. Tôi, ý tôi là thế. Tôi xong hẳn. Tôi đeo cái mặt nạ. Tôi sống tiếp vì những đứa con còn lại của tôi. Đó là lý do duy nhất để tôi héo hon và chết. Vì những đứa con còn lại của tôi. Nhưng hãy tin tôi chuyện này: Cuộc đời tôi chấm hết. cũng có thể chôn tôi cùng với Aimee. Nó là thế đấy. Tôi chết rồi, Myron. Nhưng tôi làm thằng hèn nữa đâu.”

      “Bình tĩnh lại ,” Myron . “Chúng ta vẫn chưa biết gì mà.”

      Rồi Myron nhớ ra điều gì khác. Aimee lên mạng tối nay. định nhắc Erik về chuyện đó, cho ta chút hy vọng, nhưng muốn xem xét kỹ chuyện này trong đầu trước . Nó phải chỉ để thêm vào. Erik đưa ra điểm thú vị. Từ những gì họ phát ra, có lý do gì để bắt cóc Aimee - chỉ có lý do để giết bé.

      Có thực là Aimee lên mạng ? Có phải gửi cho Erin lời cảnh báo ?

      Họ quành vào Tuyến đường 280 với vận tốc khiến chiếc xe chỉ còn hai bánh. Erik phanh lại khi họ tới phố nhà Wolf. Chiếc xe leo lên đồi, dừng lại cách nhà Wolf hai nhà.

      “Ta làm gì tiếp đây?” Erik hỏi.

      “Chúng ta gõ cửa. Chúng ta xem xem liệu lão ta có ở nhà .”

      Họ đều ra khỏi xe và bắt đầu cuộc săn đuổi. Myron dẫn trước. Erik để mặc làm thế. nhấn chuông cửa nhà Wolf. thanh lặp lặp lại, khoe khoang và rề rà quá lâu. Erik đứng lùi lại vài bước, trong bóng đêm. Myron biết rằng Erik cầm khẩu súng. phân vân biết phải xử lý chuyện đó ra sao. Tối nay Erik bắn người. ta xem ra ngán làm việc đó thêm lần nữa.

      Tiếng của Lorraine Wolf phát ra từ chiếc loa. “Ai đấy?”

      “Là Myron Bolitar đây, bà Wolf.”

      “Muộn lắm rồi. Ông muốn gì?”

      Myron vẫn nhớ bộ váy tennis ngắn màu trắng và giọng lấp lửng. Giờ còn cái giọng lấp lửng ấy nữa. Giọng đầy căng thẳng.

      “Tôi cần chuyện với chồng bà.”

      “Ông ấy có nhà.”

      “Bà Wolf, bà có thể làm ơn mở cửa ra được ?”

      “Tôi muốn ông về .”

      Myron phân vân biết phải xử lý việc này ra sao. “Tối nay tôi chuyện với Randy.”

      Im lặng.

      “Cậu ấy ở bữa tiệc. Chúng tôi chuyện về Aimee. Sau đó tôi chuyện với Harry Davis. Tôi biết tất cả rồi, bà Wolf.”

      “Tôi biết ông về chuyện gì.”

      “Hoặc bà mở cánh cửa này ra hoặc là tôi đến cảnh sát.”

      Im lặng tiếp. Myron quay lại và nhìn Erik. ta vẫn bình thản. Myron thích kiểu đó.

      “Bà Wolf?”

      “Chồng tôi quay về sau tiếng nữa. Lúc đó ông hãy quay lại.”

      Erik Biel chộp lấy câu đó. “Tôi nghĩ thế.”

      ta rút khẩu súng ra, chĩa vào ổ khóa, và bóp cò. Cánh cửa bật tung ra. Erik ập vào, tay lăm lăm khẩu súng. Myron cũng vậy.

      Lorraine Wolf thét lên.

      Erik và Myron vòng về phía tiếng động. Khi họ chạy tới căn phòng gia đình, cả hai cùng khựng lại.

      Lorraine Wolf chỉ có mình.

      Trong phút chốc, ai nhúc nhích. Myron chỉ xem xét tình hình. Lorraine Wolf đứng ở giữa căn phòng. ta đôi găng cao su. Đó là thứ đầu tiên để ý. Găng tay cao su màu vàng tươi. Sau đó nhìn những bàn tay kỹ hơn. tay, tay phải của ta, ta cầm miếng bọt xốp. tay kia - tay trái, tất nhiên - ta xách cái xô màu vàng hợp với đôi găng tay.

      mảng ướt tấm thảm ở nơi ta vừa lau rửa.

      Erik và Myron cùng bước bước về phía trước. Bấy giờ họ có thể thấy rằng có nước trong xô. Xô nước có màu hồng lợt đáng sợ.

      Erik , “Ôi ...”

      Myron quay lại để túm lấy ta, nhưng quá muộn. Có thứ gì đó sau đôi mắt của Erik bùng nổ. ta rú lên và nhảy về phía người đàn bà. Lorraine Wolf hét lên. Cái xô rơi xuống thảm. Chất lỏng màu hồng chảy tràn ra.

      Erik túm lấy ta. Họ cùng ra sau ghế sofa. Myron ở ngay phía sau, chắc phải xử lý thế nào. Nếu manh động, Erik có thể bóp cò. Nhưng nếu làm gì...

      Giờ Erik tóm được Lorraine Wolf. ta gí khẩu súng vào thái dương ta. ta gào thét, dùng tay cào cấu tay ta. Erik nhúc nhích.

      “Mày làm gì con tao?”

      “Tôi làm gì cả!”

      Myron , “Erik, đừng.”

      Nhưng Erik nghe, Myron giơ khẩu súng của lên. chĩa nó vào Erik, Erik thấy vậy, nhưng hiển nhiên là ta bận tâm.

      “Nếu giết ta...” Myron bắt đầu.

      “Sao?” Erik hét lên. “Chúng ta mất gì đây, Myron? Nhìn chỗ này . Aimee chết rồi.”

      Lorraine Wolf hét lên, “!”

      “Vậy con bé đâu, Lorraine?” Myron hỏi.

      ta mím chặt môi.

      “Lorraine, Aimee đâu?”

      “Tôi biết.”

      Erik giơ khẩu súng lên. ta sắp sửa dùng báng súng đánh ta.

      “Erik, đừng.”

      ta do dự. Lorraine Wolf nhìn lên, bắt gặp ánh mắt Erik. ta sợ hãi, nhưng Myron có thể thấy ta chuẩn bị tư thế, sẵn sàng hứng phát đạn.

      “Đừng,” Myron lại . bước bước lại gần hơn.

      ta biết điều gì đó.”

      “Và chúng ta tìm ra hiểu, được chứ?”

      Erik nhìn . “ làm gì? Nếu đó là người ?”

      Myron nhích lại gần hơn. “Tôi có Aimee.”

      giống người cha.”

      , giống như thế. Nhưng tôi từng làm thế. Tôi bức ép quá gay gắt. Nó có tác dụng.”

      “Nó có tác dụng với Harry Davis.”

      “Tôi biết, nhưng...”

      ta là phụ nữ. Đấy là điểm khác biệt duy nhất. Tôi bắn vào chân ông ta và hỏi ông ta nhiều câu và để mặc ông ta chảy máu. Giờ chúng ta mặt-đối-mặt với kẻ chùi rửa vết máu và đột nhiên thấy đắn đo sao?”

      Ngay cả trong nỗi hoang mang này, ngay cả trong cơn điên dại này, Myron thậm chí vẫn có thể hiểu được ý ta. Đó lại là vấn đề con trai-con . Nếu như Aimee là cậu bé. Nếu như Harry Davis là phụ nữ xinh đẹp, lẳng lơ.

      Erik lại gí súng vào thái dương ta. “Con tao đâu?”

      “Tôi biết,” ta .

      chùi rửa máu của ai đây?”

      Erik chĩa khẩu súng vào bàn chân ta. Nhưng tự chủ còn nữa. Myron có thể thấy điều đó. Những giọt nước mắt bắt đầu chảy đầm đìa gương mặt Erik. Tay ta run lên.

      “Nếu bắn ta,” Myron . “Nó làm hỏng chứng cứ. Máu bị trộn lẫn. Họ bao giờ lắp ghép lại được những gì xảy ra ở đây. Người duy nhất phải ngồi tù là .”

      Lý lẽ đó hoàn toàn hợp lý, nhưng nó cũng đủ để làm Erik chùn tay. Gương mặt ta giờ méo mó . ta khóc. Nhưng ta vẫn giữ chặt khẩu súng. ta để nó chĩa thẳng vào bàn chân ta.

      “Hít thở nào,” Myron .

      Erik lắc đầu. “!”

      gian tĩnh lặng. Mọi thứ ngừng lại. Erik nhìn xuống Lorraine Wolf. ta nhìn lên chút nao núng. Myron có thể thấy ngón tay Erik đặt cò súng.

      Bây giờ lựa chọn nào cả.

      Myron cần phải hành động.

      Và rồi điện thoại di động của Myron khẽ reo lên.

      Nó làm cho mọi người ngừng lại. Erik rút ngón tay ra khỏi cò súng và đưa tay áo lên lau mặt. “Nghe ,” ta .

      Myron liếc nhanh số người gọi. Là Win. nhấn nút trả lời và đặt nó lên tai.

      “Gì vậy?”

      “Xe của Drew Van Dyne vừa mới rẽ vào đường xe vào nhà ,” Win .

    3. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 50


      Thanh tra án mạng của hạt Loren Muse xem xét vụ mới của , vụ liên quan đến hai kẻ sát nhân ở East Orange, khi điện thoại của reo vang. Lúc này muộn, nhưng Muse lấy làm ngạc nhiên. thường xuyên làm việc khuya. Các đồng nghiệp của biết điều đó.

      “Muse đây.”

      Giọng bị nghẹt lại nhưng nghe có vẻ là của nữ. “Tôi có vài thông tin cho .”

      “Ai đấy?”

      “Về chuyện mất tích đó.”

      mất tích nào?”

      “Aimee Biel.”

      Erik vẫn lăm lăm khẩu súng chĩa vào Lorraine Wolf. “Sao thế?” ta hỏi Myron.

      “Drew Van Dyne. ở nhà.”

      “Nghĩa là sao?”

      “Nghĩa là chúng ta nên chuyện với .”

      Erik dùng khẩu súng ra dấu về phía Lorraine Wolf. “Chúng ta thể bỏ ta lại đây.”

      “Đồng ý.”

      Hành động khôn ngoan nhất, Myron nhận thấy, là để Erik ở lại đây và trông chừng Lorraine Wolf, cho ta đánh động cho ai biết hay dọn rửa hay bất cứ thứ gì. Nhưng muốn để ta lại mình với Erik. phải như thế này. phải trong tình trạng này.

      “Chúng ta nên mang ta theo,” Myron .

      Erik gí khẩu súng vào đầu ta. “Đứng dậy,” ta với ta. ta làm theo. Họ dẫn ta ra ngoài. Myron gọi cho thám tử Lance Banner khi họ ra xe.

      “Banner đây.”

      “Đưa những nhân viên xét nghiệm hình giỏi nhất của ông đến nhà Jake Wolf ,” Myron . “Tôi giờ để giải thích đâu.”

      gác máy. Trong hoàn cảnh khác, có thể xin quân dự phòng. Nhưng Win ở nhà Drew Van Dyne. cần thiết nữa.

      Myron cầm lái. Erik ngồi ở phía sau với Lorrain Wolf. ta vẫn lăm lăm khẩu súng chĩa vào ta. Myron liếc vào chiếc gương chiếu hậu và bắt gặp ánh mắt của ta.

      “Chồng bà đâu?” Myron hỏi, rẽ sang phải.

      “Ra ngoài.”

      đâu?”

      ta trả lời.

      “Hai đêm trước, bà nhận được cuộc gọi,” Myron hỏi. “Vào lúc ba giờ sáng.”

      Mắt ta lại gặp mắt gương. ta gật đầu, nhưng nghĩ có thể nhìn thấy tán thành.

      “Cuộc gọi từ Harry Davis. Bà trả lời hay chồng bà?”

      Giọng ta nhàng. “Jake trả lời.”

      “Davis bảo ông ta rằng Aimee ở đó, rằng ông ấy rất lo lắng. Và sau đó Jake chạy ra xe.”

      .”

      Myron tạm ngừng, ngẫm nghĩ về câu trả lời đó. “Sau đó ông ta làm gì?”

      Lorraine lại xoay người ghế, nhìn thẳng vào Erik. “Chúng tôi quý Aimee lắm. Vì Chúa, Erik, con bé hẹn hò với Randy suốt hai năm vừa qua.”

      “Nhưng sau đó con bé bỏ cậu ta,” Myron .

      “Phải.”

      “Randy phản ứng với chuyện này ra sao?”

      “Chuyện đó làm tan nát trái tim thằng bé. Nó lo lắng cho con bé. Nhưng thể nghĩ...” Giọng của ta tắt lịm.

      “Tôi hỏi bà lần nữa, bà Wolf. Sau khi Harry Davis gọi tới nhà bà, chồng bà làm gì?”

      ta nhún vai. “Liệu ấy có thể làm gì?”

      Myron ngập ngừng.

      “Sao, nghĩ Jake lái xe tới đó và bắt con bé sao? Thôi nào. Kể cả khi có xe cộ lại vẫn mất tới nửa tiếng để từ Livingston đến Ridgewood. Chả lẽ nghĩ Aimee chỉ đứng phố chờ Jake tới chắc?”

      Myron há miệng ra, rồi ngậm lại. Giờ cố gắng để phác họa ra nó. Harry Davis mới chỉ từ chối tiếp bé. Liệu có đứng ở đó, đường phố tối tăm, trong nửa tiếng hoặc hơn ? Liệu việc đó có hợp lý ?

      “Vậy chuyện gì xảy ra?”

      ta gì.

      “Bà nhận được cuộc gọi đó từ Harry Davis. Ông ta lo sợ về Aimee. Bà và Jake làm gì?”

      Myron rẽ trái. Giờ họ Đại lộ Northfield, trong những con đường lớn của Livingston. tăng tốc nhanh hơn.

      “Liệu làm gì?” ta hỏi.

      ai trả lời. Lorraine nhìn chằm chằm vào mắt Myron qua gương chiếu hậu.

      “Đó là con trai ,” ta tiếp tục. “Cả tương lai của nó bị đe dọa. Nó có bạn ấy. bạn đáng tuyệt vời ấy. Có điều gì đó xảy đến với ta. ta thay đổi. Tôi biết tại sao.”

      Erik ngập ngừng, nhưng vẫn chĩa súng về phía ta.

      “Đột nhiên ta còn thiết tha gì đến thằng bé nữa. ta có quan hệ với giáo viên. ta gõ cửa nhà người ta lúc ba giờ sáng. ta cư xử thất thường và nếu ta , ta có thể làm cả cuộc đời sụp đổ. Vậy làm gì, ngài Bolitar?” ta quay sang nhìn Erik. “Nếu tình huống đảo ngược lại - nếu Randy bỏ Aimee và bắt đầu cư xử như vậy, đe dọa phá hoại tương lai của con bé - làm gì, Erik?”

      “Tôi giết nó,” Erik .

      “Chúng tôi giết bé. Tất cả những gì chúng tôi làm... Chúng tôi lo lắng, Jake và tôi ngồi dậy và chuyện. Chúng tôi phân vân biết phải xử trí ra sao. Chúng tôi cố gắng lên kế hoạch. Đầu tiên, chúng tôi bảo Harry Davis thay đổi những dữ liệu trong máy tính. Trả chúng trở lại trật tự như ban đầu, nếu ông ta có thể. Làm cho nó trông có vẻ như từng có cố máy tính hay gì đó. Mọi người có thể nghi ngờ , nhưng nếu họ thể chứng minh được điều đó, có lẽ chúng tôi được an toàn. Chúng tôi cố gắng nghĩ tới những kịch bản khác. Tôi biết ông muốn gọi Randy là thằng buôn ma tuý, nhưng thằng bé chỉ là đầu mối. Trường nào cũng có vài mối. Tôi biện minh cho chuyện đó. Tôi còn nhớ khi tôi vào học trường Middlebury, tôi tên ông ta, nhưng người chính trị gia hàng đầu, ông ta chính là người cung ứng. tốt nghiệp, chuyện đó kết thúc. Nhưng bấy giờ chúng tôi phải đảm bảo rằng nó bị vỡ lở. Và chủ yếu chúng tôi muốn tìm cách để tiếp cận được Aimee. Chúng tôi định gọi cho , Erik. Chúng tôi nghĩ có lẽ có thể phải quấy với con bé. Bởi vì đó chỉ là tương lai của Randy. Đó cũng là tương lai của con bé nữa.”

      Giờ họ tiến gần đến nhà Drew Van Dyne.

      “Đó là câu chuyện hay, bà Wolf,” Myron . “Nhưng bà vẫn bỏ sót phần.”

      ta nhắm mắt lại.

      “Máu thảm là của ai?”

      có câu trả lời.

      “Bà nghe thấy tôi gọi cho cảnh sát rồi. Giờ họ đường tới đó. Có nhiều cách xét nghiệm. ADN hay gì đó. Họ phát ra.”

      Lorraine Wolf vẫn gì. Giờ họ vào đến phố nhà Drew Van Dyne. Những ngôi nhà hơn và cũ kỹ hơn. Những bãi cỏ thực xanh hẳn. Những bụi cây rũ xuống và nghiêng ngả xiêu vẹo. Win cho Myron biết chính xác nơi ta đứng, nếu Myron chẳng bao giờ tìm ra ta. dừng xe và quay lại nhìn Erik.

      “Ngồi lại đây lát nhé.”

      Myron đỗ xe vào bãi và ra phía sau cái cây. Win ở đó.

      Myron , “Tớ nhìn thấy xe của Van Dyne.”

      “Nó ở trong gara.”

      về đây được bao lâu rồi?”

      “Tớ gọi cách đây bao lâu?”

      “Mười phút.”

      Win gật đầu. “ khoảng ấy.”

      Myron nhìn căn nhà. Nó tối om. “ có đèn đóm gì cả.”

      “Tớ cũng để ý chuyện đó.”

      quay về gara mười phút trước đó và vẫn còn chưa vào trong nhà sao?”

      Win nhún vai.

      Có tiếng rít ken két. Cánh cửa gara bật mở. Ánh đèn pha rọi vào mặt họ. Chiếc xe phóng ào ra. Win rút súng ra, chuẩn bị bắn. Myron đặt tay lên cánh tay bạn.

      “Aimee có thể ở trong đó.”

      Win gật đầu.

      Chiếc xe chạy xuống đường vào nhà và rẽ phải. Nó lướt qua chiếc xe đỗ, chiếc xe có Erik Biel và Lorraine Wolf ngồi phía sau. Chiếc Toyota Corrola của Van Dyne do dự và sau đó tăng tốc.

      Myron và Win gấp rút trở lại xe. Myron ngồi vào ghế người lái, Win vào ghế hành khách. Ở ghế sau, Erik Biel vẫn chĩa súng vào Lorraine Wolf.

      Win quay lại và cười với Erik. “Chào,” .

      Win nhoài xuống như thể định bắt tay Erik. Thay vào đó, nhanh nhẹn chụp lấy khẩu súng của Erik và giật nó khỏi tay ta. Chỉ như vậy thôi. giây này Erik vẫn còn cầm khẩu súng. Giây sau ta tay .

      Myron cho xe chạy khi chiếc xe của Van Dyne biến mất sau góc phố. Win nhìn khẩu súng, cau mày, tháo sạch đạn ra.

      Cuộc truy đuổi bắt đầu. Nhưng nó kéo dài.




      Chương 51


      phải Drew Van Dyne lái xe. Là Jake Wolf.

      Jake lái rất nhanh. Lão rẽ gấp vài lần, nhưng lão chỉ mới chạy được chừng dặm. Lão khoảng cách đủ lớn. Lão lái đến phố mua sắm Roosevelt cũ, vòng lại, đánh xe vào bãi đỗ. Lão bộ xuyên qua sân bóng tối về hướng trường trung học Livingston. Lão đoán Myron Bolitar đuổi theo lão. Nhưng lão cũng đoán là lão chạy trước quãng đủ xa.

      Lão nghe thấy những tiếng động ồn ã của bữa tiệc. Bước thêm vài bước nữa, lão bắt đầu nhìn thấy ánh sáng rực rỡ của những bóng đèn. khí buổi đêm dễ chịu xoa dịu phổi lão. Jake cố gắng nhìn những cái cây, những ngôi nhà, những chiếc xe trong đường vào nhà. Lão thị trấn này. Lão cuộc sống của mình ở đây.

      Khi lão tiến lại gần hơn, lão có thể nghe thấy tiếng cười . Lão nghĩ về những gì lão làm ở đây. Lão nuốt nước bọt và lẩn ra sau hàng thông mảnh đất nhà hàng xóm. Lão tìm thấy chỗ giữa hai cái cây và nhìn ra cái rạp.

      Jake Wolf nhìn thấy con trai mình ngay tức khắc.

      Randy luôn luôn như vậy. Bạn bao giờ bỏ sót cậu ta. Cậu ta trội lên hẳn, dù trong bất cứ hoàn cảnh nào. Jake vẫn nhớ lần đến dự chương trình bóng đá đầu tiên của Randy khi cậu mới học lớp . Có lẽ có chừng ba, bốn trăm đứa trẻ, tất cả đều ở đó, đều chạy lung tung và nhảy nhót xung quanh như những phân tử bị đốt nóng. Jake đến muộn, nhưng lão chỉ mất có vài giây để tìm ra cậu con trai chói sáng của lão trong hàng đàn trẻ con trông na ná như nhau. Cứ như thể có tia sáng chiếu từ cao xuống, soi rọi từng bước của thằng bé vậy

      Jake Wolf chỉ ngắm nhìn. Con trai lão chuyện với lũ bạn. Tất cả bọn kia đều cười thích thú trước điều Randy . Jake nhìn chăm chắm và cảm thấy đôi mắt mình như lồi hẳn ra. Có hàng đống thứ để đổ lỗi, lão nghĩ vậy. Lão cố nghĩ xem tất cả mọi việc bắt đầu từ đâu. Có lẽ từ tiến sĩ Crowley. Lão thầy dạy sử khốn kiếp vẫn tự gọi mình là tiến sĩ. Thực ra nó là cái loại rác rưởi tự phụ khỉ gió gì chứ?

      Crowley là lão già bé, vô nghĩa với cái đầu rối bù và bờ vai suôn đuột. Lão ta ghét bọn vận động viên. Bạn có thể ngửi thấy mùi ghen tị từ khoảng cách dặm. Crowley nhìn vào người như Randy, người đẹp trai, dáng dấp thể thao và đặc biệt, và lão thấy được những thất bại hồi trẻ của chính mình.

      Đó là cách mọi chuyện bắt đầu.

      Randy viết bài luận tuyệt vời về cuộc Tổng tấn công Tết Mậu Thân cho lớp sử của Crowley. Crowley cho cậu điểm C trừ. điểm C trừ chết tiệt. đứa bạn của Randy, thằng bé tên Joel Fisher, được điểm A. Jake đọc cả hai bài luận. Bài của Randy hay hơn. chỉ có Jake Wolf nghĩ như vậy. Lão thử đưa cả hai bài cho nhiều người khác nữa. Lão cho họ biết bài nào của con trai lão và bài nào của Joel.

      “Bài nào hay hơn?” lão hỏi.

      Và hầu hết đều đồng ý. Bài của Randy - bài được điểm C trừ - trội hơn hẳn.

      Nó có vẻ chỉ là việc nhặt, nhưng . Bài viết đó chiếm ba phần tư điểm tổng kết. Tiến sĩ Crowley cho Randy điểm C. Việc đó gạt Randy ra khỏi danh sách danh dự của học kỳ, nhưng hơn thế nữa, hơn bất cứ thứ gì khác, nó đẩy Randy bật khỏi nhóm 10% học sinh đứng đầu lớp. Trường Dartmouth . Với điểm SAT(62) của Randy, cậu cần phải ở trong nhóm 10% sinh viên đứng đầu. Nếu điểm C đó là điểm B, Randy có thể được nhận.

      Đó là điểm khác biệt.

      Jake và Lorraine đến chuyện với tiến sĩ Crowley. Họ giãi bày hết hoàn cảnh. Crowley mảy may động cựa. Lão thô bạo, thích thú với trò chơi quyền lực của mình, và Jake phải dùng hết sức bình sinh để kiềm chế mới ném lão ta qua ô cửa sổ gắn kính dày cộp. Nhưng Jake đâu có ý định từ bỏ dễ dàng như vậy. Lão thuê thám tử tư để bới móc quá khứ của lão thầy, nhưng cuộc đời của Crowley thảm hại, vô vị, hiển nhiên tầm thường, nhất là khi đặt cạnh cây đinh sáng giá chính là con trai của Jake... có thứ gì lão có thể sử dụng để chống lại lão thầy giáo cả.

      Cho nên nếu Jake Wolf chơi đúng luật, chuyện là như thế. Nó ngăn cản Randy tiếp cận nền giáo dục Ivy League - chỉ vì ý thích bất chợt của thằng cha vớ vẩn như Crowley.

      Ớ - ờ. đời nào.

      Jake nuốt nước bọt và nhìn chăm chú. Con trai lão đứng giữa bữa tiệc, mặt trời với cả đống hành tinh quay xung quanh. Cậu ta cầm cái ly trong tay. Randy có vẻ bình thản tự nhiên. Vẻ tự tin kỳ lạ trong bất cứ việc gì cậu làm. Jake Wolf đứng đó, trong bóng tối, và tự hỏi liệu có cách nào để cứu vãn mọi chuyện . Lão nghĩ vậy. Nó giống như giữ nước trong lòng bàn tay vậy. Lão cố gắng tỏ vẻ tự tin với Lorraine. Lão nghĩ rằng chắc lão có thể vứt cái xác trong nhà Drew Van Dyne. Lorraine rửa sạch vết bẩn. Nó có thể vẫn còn có tác dụng.

      Nhưng Myron Bolitar xuất . Jake nhận ra từ trong gara. Lão sập bẫy. Jake hy vọng có thể chạy thoát, cắt đuôi bọn họ, vứt bừa cái xác ở đâu đó. Nhưng khi lão rẽ lần thứ nhất và nhìn thấy Lorraine ngồi ở ghế sau, lão biết rằng thế là hết.

      Lão thuê luật sư giỏi. Giỏi nhất. Lão biết người trong thị trấn này, Lenny Marcus. Luật sư bào chữa xuất sắc. Lão gọi cho ông ta, xem xem có thể giải quyết được gì . Nhưng trong trái tim mình, Jake Wolf biết rằng thế là hết. Chí ít là đối với lão.

      Đó là lý do tại sao lão lại ở đây lúc này. Trong bóng tối. Ngắm nhìn cậu con trai đẹp đẽ, hoàn hảo của lão. Randy là điều tốt đẹp duy nhất mà lão từng có. Con trai lão. Thằng con trai quý báu của lão. Nhưng thế là đủ. Ngay từ lần đầu tiên lão nhìn thấy thằng bé trong bệnh viện, Jake Wolf như bị thôi miên. Lão tới dự tất cả các hoạt động có thể. Lão tới dự tất cả các cuộc chơi. chỉ để cổ vũ - thường thường, trong suốt các hoạt động, Jake đứng sau gốc cây, gần như giấu mình, giống như lão làm lúc này. Lão chỉ muốn nhìn ngắm con trai lão. Chỉ thế thôi. Lão thích đắm mình vào niềm hạnh phúc rất giản dị ấy. Và đôi khi, những lúc lão làm vậy, lão thể tin nổi lão may mắn biết nhường nào, sao kẻ như Jake Wolf, cũng là kẻ vô cùng tầm thường khi bạn nghĩ tới, lại có thể dự phần vào việc sáng tạo ra điều kỳ diệu đến thế. Cuộc đời nghiệt ngã và khủng khiếp và bạn phải làm tất cả những gì có thể để giành được chút lợi thế, nhưng rồi đôi lúc, lão nhìn Randy và nhận ra rằng có điều gì đó còn hơn cả nỗi kinh hoàng vì cảnh cắn xé lẫn nhau, rằng phải có điều gì đó tốt đẹp hơn ngoài kia, cao hẳn, bởi vì tại đây, ngay trước mặt lão, thực tồn tại hoàn mỹ và cái đẹp.

      “Này, Jake.”

      Lão quay về phía tiếng phát ra. “Chào, Jacques.”

      Đó là Jacques Harlow, bố của trong những đứa bạn thân nhất của Randy và là chủ bữa tiệc. Jacques tiến đến bên cạnh lão. Cả hai cùng nhìn ngắm bữa tiệc, nhìn ngắm con trai mình, chìm đắm trong trạng thái đó gần phút mà ai năng gì.

      có tin nổi thời gian trôi nhanh đến thế nào ?” Harlow .

      Jake chỉ lắc đầu, e ngại phải . Đôi mắt lão rời khỏi cậu con trai.

      “Này, vào làm ly nhé?”

      “Tôi thể. Tôi chỉ qua đưa thứ cho Randy thôi. Dù sao cũng cám ơn .”

      Harlow vỗ lưng lão. “ có gì.” Ông ta quay trở lại phía chiếc cổng vòm.

      Mất thêm năm phút nữa. Jake tận hưởng từng giây . Rồi lão nghe thấy tiếng bước chân. Lão quay ra và nhìn thấy Myron Bolitar. Myron cầm khẩu súng trong tay. Jake Wolf mỉm cười và quay lại phía cậu con trai mình.

      “Ông làm gì ở đây thế, Jake?”

      “Trông như làm gì?”

      Jake Wolf muốn động đậy, nhưng lão biết đến lúc. Lão nhìn con nốt lần cuối. Nó giống như vậy đấy. Lần cuối cùng lão còn được nhìn thấy nó như thế này. Lão muốn gì đó với con trai lão, cho nó vài lời bổ ích, nhưng Jake lại giỏi ăn lắm.

      Vì vậy thay vào đó lão quay lại và giơ hai tay lên.

      “Ở trong thùng xe,” Jake Wolf . “Cái xác ở trong thùng xe ấy.”

    4. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 52


      Win đứng phía sau cách Myron vài bước. Phòng khi. Nhưng có thể thấy ngay rằng Jake Wolf định nhúc nhích. Lão đầu hàng. Ngay lúc này. Có thể có điều gì khác, điều gì đó xảy ra sau. Win từng đối phó với những người như Jake Wolf. Họ bao giờ thực tin rằng mọi chuyện thế là hết. Họ tìm kiếm đường ra, lối thoát, kẽ hở, xảo thuật hợp pháp, gì gì đó.

      Vài phút sau, họ phát ra xe của Van Dyne trong bãi đất phố mua sắm Roosevelt. Myron và Win chạy ra trước, để Lorraine Wolf và Erik Biel ngồi lại trong xe. Erik vẫn còn vài cái còng nylon mà ta mua ở cùng chỗ cửa hàng nơi ta mua đạn. Vì thế họ còng quặt tay Lorraine Wolf ra sau lưng và hết sức hy vọng rằng Erik làm điều gì ngu ngốc.

      lâu sau khi Myron và Win biến mất vào bóng tối, Erik rời khỏi ghế sau. ta tiến đến chỗ chiếc xe của Van Dyne. ta mở cánh cửa trước. ta biết chính xác mình làm gì. ta chui vào ghế lái. Có những chiếc móng gẩy guitar nằm sàn. còn nhớ bộ sưu tập của con , nhớ con bé chúng tới mức nào, cách đôi mắt con bé nhắm lại mỗi khi nó lướt tay những sợi dây đàn. còn nhớ chiếc đàn guitar đầu tiên của Aimee, thứ đồ vớ vẩn mua ở cửa hàng bán đồ chơi với giá mười đô. Con bé mới có bốn tuổi. Nó đập tay lên đó và làm bài biểu diễn tuyệt vời với bài hát “Santa Claus Is Coming to Town.” Trông giống Bruce Springteen hơn là thứ gì đó bạn vẫn thấy ở đứa trẻ con chưa tới tuổi học. và Claire vỗ tay như điên khi bé hát xong.

      “Aimee giỏi quá,” Claire thừa nhận.

      Cả nhà cùng cười. Tất cả bọn họ hạnh phúc.

      Erik nhìn ra ngoài tấm kính chắn gió, về phía xe của , về phía Lorraine Wolf. Tính đến nay quen biết Lorraine Wolf được hai năm, kể từ khi Aimee bắt đầu hẹn hò với con trai ta. quý ta. Thành thực mà , thậm chí từng có chút mơ mộng viển vông về ta. phải từng làm chuyện gì liên quan đến việc đó. phải như vậy. Chỉ là ảo tưởng vô hại với phụ nữ hấp dẫn mà thôi. Chuyện bình thường.

      Bấy giờ mới nhìn vào ghế sau. Có bản nhạc, viết tay. cứng đờ người. Bàn tay di chuyển chậm chạp. nhìn chữ viết và nhận ra đó là chữ của Aimee. nhặt nó lên, đưa lại gần hơn, nâng niu nó như thể đó là những sợi tơ mỏng manh.

      Aimee viết ra cái này.

      Có thứ gì đó tắc nghẹn trong họng . Từng đầu ngón tay lướt những chữ viết, những nốt nhạc. Con cầm bản nhạc này. Nó vò đầu bứt tai theo cái cách nó vẫn thường làm và nghiền ngẫm về những trải nghiệm cuộc sống của mình và viết ra cái này. Đó là ý nghĩ giản dị, vậy, nhưng đột nhiên nó có ý nghĩa như cả thế giới đối với . Cơn giận dữ qua . Nó quay trở lại. biết vậy. Nhưng trong giờ phút ấy, trái tim chỉ thấy trĩu nặng. có chút giận dữ. Chỉ còn nỗi đau.

      Đó là lúc Erik quyết định mở cái thùng xe ra.

      quay lại nhìn Lorraine Wolf. Có cái gì đó vụt qua gương mặt ta. biết là gì. mở cửa xe và bước về phía màn đêm. tới chỗ thùng xe, dùng tay nắm lấy nắp thùng, bắt đầu nhấc nó lên. nghe thấy tiếng sột soạt từ bãi cỏ. quay lại và thấy Myron chạy như bay vào tầm mắt.

      “Erik, đợi ...”

      Lúc đó Erik bèn mở thùng xe ra.

      Tấm vải nhựa màu đen. Đó là thứ nhìn thấy đầu tiên. Có thứ gì đó được bọc trong tấm vải nhựa đen. Hai đầu gối run lập cập, nhưng cố kìm lại. Myron dợm bước về phía , nhưng Erik đưa tay lên như thể bảo ta đứng lùi lại. cố gắng xé tấm vải nhựa ra. Nó rách. kéo và giật. Tấm vải nhựa vẫn trơ trơ. Bấy giờ Erik bắt đầu sợ hãi. Ngực căng lên. Hơi thở nghẹn lại.

      rút chùm chìa khóa của mình ra và chọc mũi chìa khóa vào tấm nhựa. Nó tạo thành lỗ thủng. Có máu. xé toạc tấm nhựa và thò hai tay vào. Chúng trở nên ướt nhoẹt và dấp dính. Erik giằng kéo tấm nhựa cách tuyệt vọng, cào xé nó như thể chính bị kẹt bên trong đó, mất dần dưỡng khí.

      nhìn thấy khuôn mặt người chết và ngã ra.

      Lúc bấy giờ Myron đứng ngay cạnh .

      “Ôi lạy Chúa,” Erik . sụp xuống. “Ôi xin cám ơn Người...”

      phải con nằm trong thùng xe. Là Drew Van Dyne.




      Chương 53


      Lorraine Wolf , “Tôi bắn ta để tự vệ.” Từ phía xa Myron có thể nghe thấy tiếng còi xe cảnh sát. Myron đứng ngay cạnh thùng xe với Erik Biel và Lorraine Wolf. gọi cho cảnh sát. Họ tới đây nhanh thôi. nhìn qua cánh đồng. có thể thấy bóng Win và Jake Wolf ở xa xa. Myron chạy ra trước. Win lo trông chừng kẻ tình nghi của họ.

      “Drew Van Dyne ở trong nhà,” ta tiếp. “ ta chĩa súng vào Jake. Tôi nhìn thấy thế. ta gào thét đủ điều điên rồ về Aimee...”

      “Điều gì?”

      ta rằng Jake thèm quan tâm đến con bé. Rằng đối với ông ấy con bé chỉ là đồ đĩ thõa đần độn. Rằng con bé có thai. ta còn nguyền rủa nữa.”

      “Vậy bà làm gì?”

      “Chúng tôi giữ súng trong nhà, Jake thích săn bắn. Nên tôi lấy khẩu súng trường. Tôi nhắm thẳng vào Drew Van Dyne. Tôi bảo ta hạ súng xuống. ta chịu. Tôi có thể thấy vậy. Vì thế...”

      !” Chính Wolf là người câu đó. Họ ở khoảng cách đủ gần để có thể nghe thấy. “Tôi bắn Van Dyne.”

      Mọi người nhìn chằm chằm vào lão. Tiếng còi xe cảnh sát kêu inh ỏi.

      “Tôi bắn ta để tự vệ,” Jake Wolf khăng khăng. “ ta gí súng vào tôi.”

      “Vậy tại sao ông tại vứt cái xác vào trong thùng xe?” Myron hỏi.

      “Tôi sợ là ai tin chuyện đó. Tôi định đưa ta về nhà, quẳng ta trong căn hộ của ta. Sau đó tôi nhận ra rằng việc đó ngu ngốc.”

      “Khi nào ông nhận ra điều đó?” Myron . “Khi ông nhìn thấy chúng tôi à?”

      “Tôi muốn luật sư,” Jake Wolf . “Lorraine, đừng gì nữa.”

      Erik Biel bước về phía trước. “Tôi quan tâm tới tất cả những thứ này. Con tôi. Con tôi ở đâu?”

      ai nhúc nhích. ai . Đêm trở lại tĩnh lặng ngoại trừ tiếng rú của còi xe cảnh sát.

      Lance Banner là viên cảnh sát đầu tiên ra khỏi xe, nhưng rất nhiều xe cảnh sát nối đuôi nhau bãi đỗ xe của phố mua sắm Roosevelt. Họ để các đèn chớp bật sáng trưng. Khuôn mặt của mọi người chuyển từ xanh sang đỏ. Hiệu ứng đó chóng mặt.

      “Aimee,” Erik yếu ớt. “Con bé đâu rồi?”

      Myron cố gắng giữ bình tĩnh, cố gắng tập trung. bước về phía Win đứng. Khuôn mặt Win, như mọi khi, vẫn điềm tĩnh.

      “Vậy,” Win , “chúng ta ở chỗ nào nhỉ?”

      phải Davis,” Myron . “Bọn tớ kiểm tra ông ta rồi. có vẻ là Van Dyne. gí súng vào Jake Wolf bởi vì nghĩ rằng lão làm việc đó. Và gia đình Wolf khẳng định, có phần thuyết phục, rằng phải họ.”

      “Có kẻ tình nghi nào khác ?”

      “Tớ nghĩ được ai.”

      Win , “Thế chúng ta phải xem xét lại bọn họ lần nữa.”

      “Erik nghĩ con bé chết.”

      Win gật đầu. “Ý tớ là thế,” ta . “Khi tớ chúng ta cần xem xét lại bọn họ lần nữa.”

      “Cậu nghĩ trong số họ giết con bé và phi tang cái xác sao?”

      Win buồn trả lời.

      “Lạy Chúa tôi,” Myron . quay lại nhìn Erik. “Lẽ nào chúng ta xem xét chuyện này sai lầm ngay từ ban đầu?”

      “Tớ thể thấy được như thế nào.”

      Điện thoại di động của Myron khẽ reo lên. nhìn vào số người gọi và thấy số điện thoại bị .

      “Alô?”

      “Điều tra viên Loren Muse đây. còn nhớ tôi ?”

      “Tất nhiên.”

      “Tôi mới nhận được cuộc gọi nặc danh,” . “Có người khẳng định họ nhận ra Aimee Biel vào ngày hôm qua.”

      “Ở đâu?”

      Đại lộ Livingston. Aimee ngồi ghế hành khách của chiếc Toyota Corolla. Tay tài xế khá khớp với diện mạo Drew Van Dyne.”

      Myron cau mày. “ có chắc ?”

      “Đấy là điều bà ta .”

      ta chết rồi, Muse.”

      “Ai?”

      “Drew Van Dyne.”

      Erik bước tới và đứng cạnh Myron.

      Và đó là lúc chuyện đó xảy ra.

      Điện thoại di động của Erik reo vang.

      ta cầm chiếc điện thoại lên. Khi nhìn thấy số phần số người gọi, Erik gần như hét lên.

      “Ôi lạy Chúa tôi...”

      Erik áp điện thoại vào tai. Đôi mắt ướt đẫm. Tay run lẩy bẩy đến nỗi bấm nhầm nút trả lời. cố lại lần nữa và đưa chiếc điện thoại trở lên. Giọng của tiếng hét hoảng sợ. “Alô?”

      Myron nghiêng vào đủ gần để có thể nghe được. Có khoảnh khắc tĩnh lặng. Và rồi giọng , giọng giữa những làn nước mắt, giọng thân quen , “Bố à?”

      Tim Myron thót lại.

      Khuôn mặt Erik méo mó , nhưng giọng của ta đầy chất của người cha. “Con ở đâu, con ? Con sao chứ?”

      “Con ... Con khỏe, con nghĩ vậy. Bố ơi?”

      sao rồi, con . Bố ở đây. cho bố xem con ở đâu.”

      .

    5. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 54


      Myron cầm lái, Erik ngồi bên phía ghế hành khách. Cuốc xe dài lắm.

      Aimee rằng bé ở đằng sau khu Little Park gần trường trung học - chính là công viên Claire đưa bé đến khi mới ba tuổi. Erik để cho bé bỏ máy. “ sao rồi,” luôn miệng . “Bố tới đây.”

      Myron tiết kiệm thời gian bằng cách vòng xe theo hướng ngược lại. lái vượt qua hai lề đường. thèm để ý. Erik cũng vậy. Ở đây tốc độ mới là vấn đề. Bãi đất vắng tanh. Ánh đèn pha nhảy nhót trong màn đêm và rồi, khi họ rẽ lần cuối, ánh đèn dừng lại bóng người đơn độc.

      Myron đạp phanh.

      Erik , “Ôi lạy Chúa, ôi lạy Chúa nhân từ....”

      ta bổ ra khỏi xe, Myron cũng nhanh chóng chạy ra. Cả hai cùng bắt đầu tăng tốc. Nhưng trong khi chạy, Myron kìm lại. Erik dẫn trước. Mọi việc nên như vậy. Erik ôm chầm con trong vòng tay. thận trọng ôm lấy khuôn mặt bé, như thể sợ rằng đó chỉ là giấc mơ, làn khói, và rằng bé có thể biến mất lần nữa.

      Myron dừng lại và đứng nhìn. Rồi nhấc điện thoại di động của mình lên và gọi cho Claire.

      “Myron à? Chuyện quái gì xảy ra vậy?”

      “Con bé sao,” .

      “Sao cơ?”

      “Con bé an toàn rồi. Bây giờ bọn đưa nó về cho em.”

      Ngồi trong xe, Aimee cứ loạng choạng.

      “Chuyện gì xảy ra?” Myron hỏi.

      “Cháu nghĩ,” Aimee dợm giọng. Đôi mắt mở to. Hai đồng tử nở ra. “Cháu nghĩ bọn họ đánh thuốc mê cháu.”

      “Ai?”

      “Cháu biết.”

      “Cháu biết ai bắt cóc cháu à?”

      bé lắc đầu.

      Erik ngồi ở phía sau với Aimee. ôm lấy bé. vuốt tóc . lại với bé rằng ổn rồi, mọi chuyện ổn rồi.

      Myron , “Có lẽ chúng ta nên đưa con bé đến bác sĩ.”

      ,” Erik . “Con bé cần phải về nhà trước .”

      “Aimee, chuyện gì xảy ra?”

      “Nó trải qua những chuyện kinh khủng, Myron,” Erik . “Để cho con bé thở nào.”

      sao mà, bố.”

      “Tại sao cháu lại ở New York?”

      “Cháu phải gặp người.”

      “Ai?”

      “Về việc...” Giọng của lịm dần. Rồi , “Chuyện này khó lắm.”

      “Bọn chú biết chuyện Drew Van Dyne rồi,” Myron . “Bọn chú biết cháu có thai.”

      bé nhắm mắt lại.

      “Aimee, chuyện gì xảy ra?”

      “Cháu sắp bỏ nó.”

      “Đứa bé à?”

      gật đầu. “Cháu đến chỗ góc Phố Sáu Hai và số Sáu. Họ bảo cháu làm thế. Họ giúp cháu. Họ chiếc xe màu đen đến nơi. Họ bảo cháu lấy tiền từ máy ATM.”

      “Ai?”

      “Cháu chưa bao giờ nhìn thấy họ,” Aimee . “Những ô cửa rất mờ. Bọn họ luôn giấu mình.”

      “Giấu mình?”

      “Vâng.”

      “Bọn họ. Có nhiều hơn người sao?”

      “Cháu biết. Cháu biết cháu nghe thấy tiếng của phụ nữ. Chuyện đó cháu khá chắc chắn.”

      “Sao cháu đến St. Barnabas?”

      Aimee ngập ngừng. “Cháu mệt quá.”

      “Aimee?”

      “Cháu biết,” . “Có người ở St. Barnabas gọi đến. phụ nữ. Nếu cháu đến đó, bố mẹ cháu phát ra. Điều gì đó về những luật lệ bảo trợ. Cháu chỉ... Cháu phạm quá nhiều sai lầm. Cháu chỉ muốn... Nhưng rồi cháu thấy chắc chắn lắm. Cháu lấy tiền. Cháu sắp sửa vào trong chiếc xe đó. Nhưng sau đó cháu hoảng sợ. Đấy là lúc cháu gọi cho chú, Myron. Cháu muốn chuyện với ai đó. Người đó lẽ ra là chú, nhưng, cháu biết, cháu biết chú cố gắng, nhưng cháu nghĩ tốt hơn hết cháu nên chuyện với người khác.”

      “Harry Davis phải ?”

      Aimee gật đầu. “Cháu biết ,” . “Bạn trai ấy làm cho ấy có thai. ấy thầy D giúp đỡ rất tận tình.”

      “Đủ rồi,” Erik .

      Họ gần như tới nhà Aimee. Myron muốn để vuột mất lúc này. Chưa được.

      “Vậy sau đó chuyện gì xảy ra?”

      “Những việc còn lại rất mơ hồ,” Aimee .

      “Mơ hồ?”

      “Cháu biết cháu ngồi vào chiếc xe.”

      “Của ai?”

      “Cũng là chiếc xe đợi cháu lúc ở New York, cháu nghĩ vậy. Cháu cảm thấy rất thất vọng khi thầy D đuổi cháu . Nên cháu nghĩ cháu cũng có thể với họ. Cho xong chuyện. Nhưng...”

      “Nhưng sao?”

      “Tất cả đều mơ hồ.”

      Myron cau mày. “Chú hiểu.”

      “Cháu biết,” . “Cháu bị đánh thuốc mê trong phần lớn thời gian. Cháu chỉ nhớ là tỉnh dậy được vài phút trong lần. Dù là ai nữa, họ cũng giữ cháu trong căn nhà gỗ loại nào đó. Đấy là tất cả những gì cháu nhớ được. Nó có cái lò sưởi bằng đá trắng và nâu. Và sau đó bỗng nhiên cháu lại ở bãi cỏ phía sau sân chơi. Con gọi cho bố, bố ạ. Con thậm chí biết... con bao lâu rồi?”

      Sau đó bé bắt đầu khóc. Erik vòng tay ôm lấy .

      sao,” Erik . “Dù chuyện gì xảy ra, nó cũng kết thúc rồi. Con an toàn rồi.”

      Claire ở ngoài sân. chạy ào tới chỗ chiếc xe. Aimee cố gắng ra khỏi xe, nhưng đứng vững nổi. Claire rú lên và vồ lấy con mình.

      Họ ôm, họ khóc, họ hôn, ba người bọn họ. Myron cảm thấy mình như kẻ mời mà đến. Sau đó họ bắt đầu bước về phía cửa. Myron chờ đợi. Claire nhìn lại. bắt gặp ánh mắt Myron. chạy lại chỗ .

      Claire hôn . “Cảm ơn .”

      “Cảnh sát vẫn phải chuyện với con bé.”

      giữ lời hứa.”

      gì.

      đưa con bé về nhà.”

      Sau đó chạy về nhà.

      Myron đứng đó và nhìn họ biến mất vào bên trong. muốn ăn mừng. Aimee về nhà. bé vẫn khoẻ mạnh.

      Nhưng có chút cảm hứng nào.

      lại lái xe tới nghĩa trang chỗ nhìn ra sân trường. Cánh cổng mở rộng. tìm đến mộ Brenda và ngồi xuống bên cạnh. Đêm dần tan. có thể nghe thấy xe cộ đường cao tốc lao vun vút. nghĩ về những gì vừa diễn ra. nghĩ về những gì Aimee vừa . nghĩ về việc về nhà, an toàn và sum họp cùng gia đình, trong khi Brenda nằm dưới ba tấc đất.

      Myron ngồi đó cho tới khi chiếc xe khác dừng lại. gần như mỉm cười khi Win bước vào tầm mắt. Win giữ khoảng cách trong chốc lát. Rồi lại gần tấm bia mộ. nhìn xuống đó.

      hay vì có thêm người trong cột chiến thắng, phải à?” Win .

      “Tớ chắc lắm.”

      “Tại sao ?”

      “Tớ vẫn chưa biết chuyện gì xảy ra.”

      “Con bé vẫn còn sống. Nó về đến nhà.”

      “Tớ chắc thế là đủ.”

      Win ra dấu về phía tấm bia. “Nếu cậu có thể ngược thời gian, liệu cậu có muốn biết tất cả những gì xảy ra ? Hay nếu ấy vẫn còn sống và được về nhà là đủ?”

      Myron nhắm mắt lại, cố gắng tưởng tượng ra niềm hạnh phúc đó. “Chỉ cần ấy vẫn còn sống và được về nhà là đủ.”

      Win mỉm cười. “ đấy. Còn gì nữa?”

      đứng dậy. biết câu trả lời. chỉ biết rằng dành đủ thời gian ở bên những hồn ma, ở bên cái chết.




      Chương 55


      Cảnh sát lấy lời khai của Myron. Họ hỏi mấy câu. Họ gì với . Myron ngủ tại căn nhà ở Livingston đêm hôm đó. Win ở lại với . ta hiếm khi làm thế. Họ cùng thức dậy từ sớm. Họ xem chương trình SportsDesk tivi và ăn ngũ cốc lạnh.

      Cảm giác như bình thường, tốt lành và khá tuyệt vời.

      Win , “Tớ suy nghĩ về mối quan hệ của cậu với Wilder.”

      “Đừng.”

      , , tớ nghĩ tớ nợ cậu lời xin lỗi,” Win tiếp. “Có lẽ tớ đánh giá sai ta. Nhan sắc của ta ngày càng hấp dẫn cậu . Tớ nghĩ là có lẽ cặp mông ta thuộc loại ngon hơn tớ nghĩ ban đầu.”

      “Win?”

      “Gì?”

      “Tớ quan tâm đến những gì cậu nghĩ lắm.”

      “Phải, bạn, cậu có như thế .”

      Lúc tám giờ sáng Myron bộ tới nhà của gia đình Biel. đoán giờ này chắc họ thức dậy. lên cửa. Claire ra mở. mặc cái áo choàng tắm. Tóc rối tung. bước ra ngoài và đóng cánh cửa lại sau lưng.

      “Aimee vẫn ngủ,” Claire . “Dù bọn bắt cóc dùng loại thuốc mê nào, chúng thực đánh gục con bé.”

      “Có lẽ em nên đưa con bé đến bệnh viện.”

      bạn của bọn em David Gold - biết ấy ? ấy là bác sĩ. ấy đến đêm qua và khám cho con bé. ấy con bé khỏe khi nào thuốc mê hết tác dụng.”

      “Bọn chúng đánh thuốc mê loại nào với con bé?”

      Claire nhún vai. “Ai mà biết được?” Họ cùng đứng đó trong chốc lát. Claire hít hơi sâu và nhìn lên nhìn xuống khắp con phố. Sau đó , “Myron này?”

      “Ừ.”

      “Em muốn tới đây để cho cảnh sát xử lý vụ này.”

      trả lời.

      “Em muốn hỏi Aimee về những gì xảy ra.”

      Trong giọng của có vừa đủ cương quyết. Myron chờ xem thêm gì . . “Erik và em, bọn em chỉ muốn chuyện này kết thúc. Đêm qua bọn em thuê luật sư.”

      “Tại sao?”

      “Bọn em là bố mẹ của con bé. Bọn em biết phải bảo vệ con mình như thế nào.”

      Ý là: Myron . cần phải nhắc lại cái đêm đầu tiên ấy, Myron cho Aimee xuống xe và trông chừng bé như thế nào. Nhưng đó là điều tới lúc này.

      “Em biết thế nào, Myron.”

      thế nào?”

      muốn có những lời giải đáp.”

      “Em ?”

      “Em chỉ muốn con em được vui vẻ và khỏe mạnh. Chuyện đó quan trọng hơn là những lời giải đáp.”

      “Em muốn kẻ làm việc này phải trả giá sao?”

      “Có lẽ đó là Drew Van Dyne. Và chết rồi. Cho nên vấn đề là gì? Bọn em chỉ muốn Aimee có thể bỏ lại những chuyện này phía sau. Nó vào đại học trong vài tháng nữa.”

      “Mọi người cứ luôn mồm về đại học như thể nó là cái gì đó ghê gớm lắm,” Myron . “Cứ như mười tám năm đầu đời đáng gì vậy.”

      “Trong chừng mực nào đó, chúng đáng gì hết.”

      vớ vẩn, Claire. Thế còn đứa con của nó sao?”

      Claire quay lại phía cửa. “Với tất cả kính trọng dành cho - và muốn nghĩ về quyết định của bọn em thế nào cũng được - đấy phải điều cần quan tâm.”

      Myron gật đầu với chính mình. trúng tim đen của trong chuyện này.

      “Phần của xong rồi,” , và lần nữa lại nghe thấy cương quyết. “Cảm ơn vì những gì làm. Giờ em phải quay lại với con em đây.”

      Và rồi Claire đóng cửa lại trước mặt .

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :