1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

NGƯỜI CON GÁI NÀY CÓ “ĐỘC” - NAM LĂNG (5)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      Chương 42: Bức tranh thứ bốn mươi hai

      Editor: song_nhi

      "Carlo." An Nhan Nhiên cúi đầu ra tiếng, lắc đầu với cậu ta, kéo cậu ta về phía sau, nhìn Hạ Tầm Giản , " có lỗi, học trò em còn hiểu chuyện, nếu có quấy rầy đến hai người em thay cậu ta xin lỗi."

      ràng tìm từ cẩn thận, thái độ khiêm tốn, mà khi xong lời này, thái độ đối phương giảm mà lại tăng.

      "Học trò ?" nhìn thấy , khóe môi nhếch.

      "Vâng." hai năm gặp qua loại áp lực khí tràng bẩm sinh lại cố tình vô hình tiếng động này, đột nhiên cảm thấy được có chút quen.

      hết sức xuất thần, Carlo cầm biết từ đâu ra giấy bút đưa lên trước, "Em cầu khác, chỉ hi vọng Hạ đại sư có thể ký tên cho em, xin ngài !"

      Tiểu Như miệng tru, bên che mắt lại.

      Nhi đồng thành này, gọi cậu ta tới là để giữ thể diện, làm sao lại khí chất hình tượng ôm lấy đùi người ta như vậy!

      Giấy bút đưa tới trước mặt, ánh mắt người con trai nước ngoài vẫn còn rất trẻ tuổi, nhưng chiều cao chỉ thấp hơn chít, chân dài, có được thân thể đàn ông.

      Cậu ta có gương mặt xinh đẹp động lòng người hơn cả con , bởi vì còn trẻ, loại xinh đẹp này càng thêm sinh động đoạt hơi thở người khác. Cậu ta nhìn mỉm cười, môi hồng răng trắng, mang theo hồn nhiên cùng ngưỡng mộ.

      nên chán ghét, nên tức giận, nhưng là...

      Ánh mắt Hạ Tầm Giản chợt đột nhiên tàn nhẫn, vung tay của đối phương, giọng lạnh lùng phun ra hai chữ, "Cút ngay."

      ЖЖЖЖЖЖЖ

      Carlo giáp mặt bị cự tuyệt chưa kịp phản ứng.

      Giấy bút bị rơi tung tóe, phản ứng đầu tiên của cậu là xoay người lại tìm, nửa đường lại bị An Nhan Nhiên ngăn lại, "Để ." Giọng của ôn nhuyễn, nhưng ánh mắt có chút tĩnh lãnh.

      Trước kia vẫn ở Hạ Tầm Giản cùng chỗ cũng cảm thấy được đối người khác loại thái độ ăn ngồi trước này có cái gì tốt, hoặc là cho dù cảm thấy được tốt cũng sinh ra tâm tính phản đối.

      tại đứng ở mặt đối lập, lại phát kỳ rất đả thương người khác. May mắn Carlo tâm tư đơn thuần, nếu là người khác, giáp mặt bị đại sư sùng bái trách mắng như vậy, cảm giác nhất định khổ sở.

      đột nhiên nhớ lại rất nhiều năm trước ở lễ trao giải cuộc thi vẽ tranh Bá Tường bức khi tránh quán quân ở toilet khóc... Hạ Tầm Giản, cũng tránh khỏi rất cao ngạo tự phụ chút.

      mặt đất bút rơi đến bên chân , người con đó ngăn cản học trò của , tự mình cúi thấp người tìm kiếm.

      cúi đầu nhìn thấy tóc ngắn cúi xuống lộ ra đoạn cổ tuyết trắng, ràng cất bước rời .

      An Nhan Nhiên tay vừa mới chạm được bút, bị chân đột nhiên di chuyển chạm tới cánh tay, lực đạo kia quá lớn, đau lui về phía sau hai bước.

      Đứng ở sau lưng Carlo vội vàng đỡ , chú ý qua phục vụ bên trải, đỡ người, chính cậu cũng đụng phải người phục vụ kia.

      Khay trong tay phục vụ nghiêng đổ xuống, cốc có chân dài vỡ tan, mảnh thủy tinh bén nhọn bắn vào cằm cậu chảy máu.

      Việc ngoài ý muốn phát sinh trong nháy mắt, khi Hạ Tầm Giản trở lại, trường hợp trở nên thể vãn hồi.

      An Nhan Nhiên đưa ánh mắt từ vết thương của Carlo dời , lạnh lùng nhìn Hạ Tầm Giản liếc mắt cái, đem khẩu khí sinh sôi trước ngực kia nhịn xuống.

      Thời gian hai năm qua, Hạ Tầm Giản như cũ vẫn là Hạ Tầm Giản.

      để bất cứ cái gì, chỉ kéo Carlo, thản nhiên câu chúng ta .

      ЖЖЖЖЖЖЖ

      Tiểu Như tìm trong phòng nghỉ của khách quý, lại hỏi quản lí tìm hộp thuốc, để An Nhan Nhiên xử lý miệng vết thương cho Carlo.

      "Có đau ?" Miệng vết thương tuy rằng sâu, nhưng tương đối dài, hơn nữa vị trí có chút ràng.

      Cậu lên tiếng, chỉ lắc đầu.

      "Việc hôm nay đừng để trong lòng, tính cách ấy tốt mọi người đều biết, hôm nay... Có thể tâm tình của ấy cũng tốt, cho nên..." tận lực tìm lý do an ủi cậu, nhưng tìm nửa ngày phát những lý do này có sức thuyết phục gì.

      "Em có chút thích ta." Carlo đột nhiên rầu rĩ ra tiếng, " ta đối với ... thực quá phận!" Tuy rằng phải rất ràng, nhưng cậu có thể cảm nhận được, đối phương tức giận phần lớn là hướng về phía .

      " ta phải đối với cậu rất quan trọng, có ý nghĩa rất trọng đại sao?" Tiểu Như hỏi cậu.
      Carlo trẻ tuổi mặt dần dần có chút nghiêm túc, " ta là thần tượng của em. Nhưng với em mà , còn quan trọng hơn!"

      Cậu nhìn người rửa sạch miệng vết thương cho mình, giọng điệu kiên định, "Em cũng phải người vô tâm, đối với em tốt như vậy, em sao có thể chỉ nghĩ cho mình. kiện kia, em rất xin lỗi !"

      theo bên năm, càng hiểu biết , lại càng hối hận lúc trước khi đường ca tìm cậu tiếp cận là mục đích tinh khiết. Sau cậu thẳng thắn với , cũng trách cậu, có thể trong lòng cậu luôn áy náy.

      " kiện kia?" Tiểu Như bắt được điểm mấu chốt, vội hỏi.

      " được cho ấy biết." An Nhan Nhiên ra tiếng.

      "Vì sao?" Tiểu Như thất vọng.

      "Cậu cứ ?" Ai bảo hôm nay ấy tự chủ trương, , tra tấn ấy chút cũng tốt.

      "Cậu !" Tiểu Như giữ chặt Carlo.

      " cho em, em ."

      "Làm sao cậu nghe lời như vậy!" Tiểu Như tức giận, " ấy chỉ là giáo, cũng phải ba mẹ cậu!"

      " giáo cũng quan trọng, giáo tốt nhất thế giới!" Vẻ mặt Carlo thản nhiên.

      Tiểu Như nâng trán, quả nhiên là nhi đồng tốt a.

      Miệng vết thương xử lý xong, khi Tiểu Như thấy An Nhan Nhiên sửa sang hộp thuốc xong đưa lại, lặng lẽ bên tai , "Tớ vừa mới, nhìn như nhìn thấy Hạ Tầm Giản ở cửa."

      An Nhan Nhiên động tác chưa ngừng, chỉ thản nhiên ừ tiếng.

      ЖЖЖЖЖЖЖ

      Gần đây thời tiết chuyển lạnh, trong khí nhìn thấy hơi thở đông lại.

      Phòng triển lãm Phù Sinh gọi điện thoại tới, thông báo với “mạch tuệ” bị VIVS khách sạn năm sao chi nhánh của thành phố mua, giá so với ra lúc trước cao ba mươi phần trăm, mời đúng giờ ký hợp đồng.

      Thông thường ký hợp đồng đều tiến hành ở phòng triển lãm, nhưng lần này đối phương lại cầu qua khách sạn, tiến hành trong đó.

      Ký hợp đồng rất thuận lợi, thái độ đối phương cung kính, hai mươi phút chấm dứt toàn bộ thủ tục.

      Kết quả khi rời khách sạn nhân viên đưa ra cửa lớn, lại thấy chiếc xe quen thuộc.

      Xe thấp màu đen BMW - X6, biết ở bên đường chờ bao lâu.

      Bước chân của trở nên nặng trĩu, chậm chạp lên, mỗi bước đều như phải dùng lực rất lớn. dám tin đặc biệt ở đây chờ , nhưng ngoại trừ này, còn có lý do khác có thể giải thích sao?

      Bước chân của rốt cục vẫn phải dừng lại, chỉ cách xe có vài mét, mà khoảng cách còn lại, rốt cuộc lên.

      là chạng vạng, gió từng trận cạo, có chút lạnh. Cửa kính đối mặt với mở ra, ngồi xe, đè thấp ánh mắt nhìn chằm chằm . đứng ở ngoài xe, vẫn nhúc nhích nhìn lại.

      Cứ như vậy đứng biết bao lâu, người đàn ông xe rút tầm mắt, giầy giẫm xuống chân ga, xe vọt phía trước nhưng được vài mét lại phanh gấp lại.

      đẩy cửa xuống xe, bước đến trước mặt , được lời, thậm chí cũng nhìn , chỉ kéo tay rồi nhét lên xe.

      Tay lạnh, thon dài khoan dung, bao trùm tay hơi phát run. Dù chỉ là tiếp xúc ngắn ngủi, tim của lại như muốn nhảy ra khỏi ngực.

      Quá trình xe khởi động nhập vào dòng xe cộ, tự hỏi mình cùng vấn đề: sao... rốt cuộc có thể hay ?

      Xe định dừng lại, chậm rãi rời xa dòng xe cộ, chạy nhanh ra khỏi phố xá sầm uất, đường hướng tới vùng ngoại ô mà .

      Đây cũng phải là đường quay về biệt thự, con đường này ngay cả chính cũng chưa tới, cũng ràng chạy đến đâu.

      cũng chưa mở miệng, vạch đường chạy qua vô cùng nhanh. khí bên trong xe, cũng bắt đầu từ bình tĩnh quỷ dị chậm rãi phát triển trở thành tràn ngập sức dãn.

      ở trong lòng cười khổ, Hạ Tầm Giản , chắc là đợi mở miệng trước .

      Xe rốt cục dừng lại ở mảnh đất vườn tối đen. Bên trái xe là rừng cây rậm, bên phải là đất vườn đen mênh mông, tầm nhìn bị giới hạn, cũng thấy ngọn đèn nào.

      "Vẫn nên trở về ." Cuối cùng, Nhan Nhiên mở miệng câu đầu tiên.

      Người đàn ông chậm rãi quay đầu lại, ánh mắt dừng ở má . nhìn ra ngoài cửa sổ, cũng nhìn .

      Chừng nào bắt đầu, ánh mắt của cố chấp giống như hề dừng người ?

      Hai năm qua, đúng là vẫn còn bất đồng, có học sinh của mình, có người mình muốn bảo hộ chiếu cố.

      Người con thở dài, khí nặng nề trong xe làm thể thở, dựa vào bên cạnh, cố tình làm gì cả!

      lần thứ hai thở dài, đẩy cửa xuống xe. Cửa xe mở ra, vòng qua đuôi xe, vài bước liền biến mất ở trong bóng tối bốn phía.

      ЖЖЖЖЖЖЖ

      rất ràng, ở nơi ngoại thành hoang dã này, mình người có khả năng trở lại trong thành. cũng phải muốn thể , chính là muốn ngồi yên với trong cùng gian nặng nề như vậy.

      Vùng ngoại ô lạnh hơn so với trong thành, gió lạnh tứ phía kiêng sợ gì, mặt đau, ánh mắt cũng đau có chút mở ra được. cởi nhanh áo khoác, đường, vào trong rừng cây - trong rừng cây, gió bớt lạnh.

      , dựa vào cây, mẹ nó chứ, bắt đầu ngẩn người.

      Từ lúc gặp lần trước hiểu được mình rất nhớ .

      Thời gian và gian, cũng có thay đổi nỗi nhớ trong lòng, thậm chí còn thích hơn so với trước kia – từ thái độ của lạnh hơn trước khốc rất vô tình, từ việc bọn họ bắt đầu ủng hộ loại thái độ này.

      Chính là... Thích đó là thích. Thích người, chưa bao giờ vì mặt tốt của đối phương này mà thay đổi.

      Nhưng mà, đây? vẫn là xem mà hiểu, hoặc là , như cũ làm dám biết.

      nhìn thời gian, biết mình đến tột cùng đợi bao lâu, cũng thấy tiếng xe chạy qua. Hạ Tầm Giản chắc là chưa tới, chung cũng giống , ngồi ở bên trong xe giằng co với .

      nghĩ đến, rất có thể lại là hơn nửa buổi tối, đợi cho lạnh chịu nổi, hoặc là đứng bất động, sau đó chủ động trở về, mở miệng với .

      Cho nên, khi bên cạnh truyền đến tiếng bước chân có chút ngoài ý muốn.

    2. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      Chương 43: Bức tranh thứ bốn mươi ba
      Editor: song_nhi

      ***************.com

      Hơi thởi có chút lạnh, dường như đứng đây lâu.

      thấy mắt của trong bóng đêm, tối tăm thâm thúy, lại cứ thiên chước lượng kinh người. Ngay sau đó, bị cánh tay hơi phẫn nộ gắt gao khóa lại trong lòng.

      thở nổi, muốn tránh, đối phương lại chút sứt mẻ.

      "Buông tay, thầy." cúi đầu ra tiếng, tiếng có chút tức giận.

      "Là Hạ Tầm Giản." chỉnh lời , hơi thở ấm áp phập phồng đỉnh đầu , dường như theo sau là thở dài sâu xa.

      "Thầy..."

      "Hạ Tầm Giản." lại lần nữa chỉnh lời , ngữ điệu lạnh lùng cố chấp. Ngón tay chuyển qua tóc , tóc ngắn khinh bạc, đầu ngón tay làm cho người ta lạnh cả người, lại như cũ muốn buông ra.

      Hai năm trước, cái phất tay kia đuổi người, giữ , thậm chí chịu đựng hạ giọng, cảnh cáo vĩnh viễn có khả năng quay đầu lại tiếp tục! Kết quả đến giờ cuối cùng, vẫn là cái tay kia thả ra!

      Nghĩ đến sao cả, nghĩ đến có thể cần, ràng người trước là ...

      Cánh tay ôm càng chặt, giống như là muốn đem vò nát , "Ai bảo em chạy loạn !"

      "Em ..."

      "Lên xe trước." cảm giác được nhiệt độ cơ thể giảm xuống, nhíu mi cắt đứt, quay tay ôm .

      biết là bởi vì quá mau, hay là rừng cây quá mờ, nhanh lên trước tranh thủ thời gian, lại vấp, cả người vọt tới bên cạnh thân cây.

      Tiếng va chạm nặng nề truyền đến, trong bóng đêm quay đầu lại, chỉ nhìn thấy nhíu chặt ánh mắt về cùng chỗ. ra lúc đó có thể tránh , chỉ cần buông ra, lấy tay chống đỡ cả người hạ xuống, có thể tránh khỏi.

      Nhưng buông tay.

      ЖЖЖЖЖЖЖ

      Trở về thành là lái xe.

      bị đụng phải bả vai, bị thương như thế nào, nhưng xem vẻ mặt vừa rồi, hẳn là .

      Hạ Tầm Giản lúc đầu đồng ý, biết vốn có bằng lái.

      "Em có." lẳng lặng nhìn cái, ngồi lên ghế lái.

      Biệt thự trong thành ở chỗ khác, quay về càng mất thêm thời gian. tập trung lực chú ý lái xe, dựa vào lưng ghế dựa, ai cũng chuyện.

      Xe dừng ở gara biệt thự, nhìn thấy động tác thuần thục, ra tiếng, "Khi nào học lái xe?"

      " năm rưỡi trước, khi đó muốn mua chiếc xe cũ mình ra ngoài vẽ vật thực, cho nên phải học." thản nhiên giải thích đồng thời, gỡ chìa khóa trong tay xuống, mở cửa biệt thự.

      Trong biệt thự bài trí đồ dùng trong nhà, tất cả đều là bộ dạng lúc trước, loại cảm giác này có chút kỳ quái, giống như chỉ ra ngoài vài ngày, chỉ tạm thời rời .

      Giằng co hơn nửa buổi tối, hai người cũng còn chưa ăn cơm, nhìn bả vai Hạ Tầm Giản bả vai, vẫn là yên lặng vào phòng bếp.

      Tủ lạnh vừa mở ra, ngơ người. Tủ lạnh hai cánh to như vậy, bên trong ngoại trừ nước khoáng cùng trứng chim, còn cái gì, càng đừng chỗ đông lạnh.

      nhìn người đàn ông chậm rãi cởi áo khoác trước sô pha, nhịn được nhăn mi lại. Người này, hai năm qua làm sao mà sống được!

      "Trong tủ lạnh sao có cái gì?" ra phòng bếp, nhìn oán thán, "Nếu muốn nấu, có thể mua đồ nấu sẵn gì đó, ít nhất khi đói bụng có thể có đồ ăn!"

      giải quyết cổ áo trong quần áo, ngồi xuống sofa, nghe vậy nhíu mi, " ai cho em mở tủ lạnh."

      An Nhan Nhiên bị ế vô cùng gì, cảm thán rất nhiều lại cảm thấy được có chút buồn cười. Quả nhiên, làm bảo mẫu quen rồi, bước tiến đến nơi thân thể mình quen thuộc tự hành động, hoàn toàn quên tại phải như trước.

      xách túi bàn, tính rời , khi ánh mắt chạm đến ánh mắt và nhìn bả vai tay dừng lại.

      bị thương...

      lần này mở miệng, trực tiếp tiến lên cỡi cúc áo .

      Cổ tay bị cầm, hai tầm mắt của người giao nhau, chăm chú nhìn mắt của rất sâu rất sâu, khoảng cách gần như vậy, dường như ngay cả lông mi đều thấy mồn .

      Đối diện lát, lưng của lại có chút nóng lên.

      "Em là muốn nhìn miệng vết thương chút." nhàng , tiếp tục kéo cổ áo .

      " có việc gì." tóm tay , tiếp tục cự tuyệt.

      " có việc gì?" Tuy rằng là chính bản thân cẩn thận, nhưng chuyện lần này cũng có phần trách nhiệm.

      biết cố chấp, cũng nguyện chịu thua, cho nên sợ cố chấp chống đỡ, "Nếu đau thế, phải bệnh viện xem, tổn thương có [​IMG]

    3. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      Chương 44: Bức tranh thứ bốn mươi bốn[/b]

      Editor: song_nhi

      ***************.com

      An Nhan Nhiên rất khinh thường Bùi Ý đánh giá em trai mình như vậy, dù sao giống như ta , chính ta cũng coi như là người tốt lành gì.

      Năm đó ở học viện, nếu phải ta, bị đuổi học, cũng cùng đường dưới động lên oai nhớ nhung.

      Chẳng ai hoàn mỹ, người cho dù ở trong cùng hoàn cảnh cũng ra cá tính khác nhau, làm ra chuyện khác nhau. Nhưng cũng thể bởi vậy ngụm cắn chết người này chính là người xấu.

      Mấu chốt là, điều này bị đối phương bày ra có thể tiêu tan hay .

      Ở Pháp lần thứ hai mở miệng thuyết phục làm cho phòng triển lãm tranh Phù Sinh Bùi Ý rốt cục thừa nhận với , năm đó ta phải là ràng thủ đoạn của Cao Phỉ. cách khác, từ đầu đến cuối, ta cũng biết là trong sạch.

      ta tin , lựa chọn Cao Phỉ, cũng bởi vì hoàn cảnh ngay lúc đó, toàn bộ ưu thế đều hướng về Cao Phỉ.

      Nếu chỉ có thể hai chọn , ta tự nhiên chọn cường giả.

      Ngày đó lại đưa tin, ta muốn nhằm vào người là Hạ Tầm Giản, mà , lại bị thành vật hi sinh.

      Sau đó ta lại dự đoán được, chỉ trong hai năm, từng khờ dại đơn thuần yếu đuối kia, ngờ biến thành như vậy.

      thể , lúc ấy ta rất giật mình. Câu " có lỗi" kia, cũng phải giả, ta cảm thấy có lỗi – đối xử với người có tài như vậy.

      Cho nên ngày đó, ta mở miệng nhắc nhở , hi vọng mau chia tay Hạ Tầm Giản.

      ta có thành ý mời tới phòng triển lãm tranh của ta, cho nên mở miệng thẳng thắn hết thảy, quyết định thế nào, tự mình lựa chọn.

      còn nhớ mình trả lời ta, "Nếu tôi xóa hết mọi chuyện lúc trước với , cũng xóa hết việc phát sinh năm đó với em trai mình?"

      Thoáng nhìn thấy đáy mắt đối phương chợt lóe lên kinh ngạc, lẳng lặng nở nụ cười, "Tuy rằng tôi cũng thể khẳng định việc kia có bao nhiêu độ chân thực, nhưng hai người là em ruột, vật đổi sao dời, cần phải tiếp tục canh cánh trong lòng. Làm những tình kia với tôi, có lý do của mình, ấy chẳng lẽ có sao? Dù sao cũng biết mà thôi."

      như là nghĩ đến điều gì, ánh mắt chậm rãi xuống dưới, " ấy ràng còn có người nhà, nhiều năm như vậy nhưng vẫn đều người. Có đôi khi nhìn thấy ấy, tôi cuối cùng cảm thấy được... ra ấy tịch mịch hơn so với người khác."

      Ngày đó, ánh mắt Bùi Ý khó lường nhìn lâu, cuối cùng lắc đầu cười.

      ta cho biết, coi như ta đáp ứng, đây cũng phải là giao dịch, hai chuyện trong lúc đó cũng cần phải giao dịch. ta chỉ đột nhiên cảm thấy, tài năng của chờ đợi bên người Hạ Tầm Giản lâu như vậy, quả nhiên nhất định có lý do.

      "Đánh giá của tôi thay đổi, em ấy là nhân vật nguy hiểm. Có lẽ thế giới này ai có thể thay đổi, cũng có lẽ có thể thử xem - nếu, cũng đủ dũng cảm như lời . Đương nhiên, đứng lập trường của tôi, tôi quan tâm phát triển nghiệp của , tình xa vời của . Có thể tránh tận lực tránh, có thể rời xa tận lực rời xa."

      Đây là sau khi đạt được hiệp thương hợp tác, ta để lại lời cho .

      Làm tim đập thình thịch, câu lại trào tư tưởng phập phồng.

      ЖЖЖЖЖЖЖ

      Hai tuần lễ tiếp theo, cuộc sống bình tĩnh như thường.

      Tiểu Như thường thường kéo dạo phố trà chiều, có khi tìm bọn Tần Niệm liên hoan, Carlo như cũ rất cố gắng học vẽ, nhưng thiên phú có hạn, gần như trạng thái lâm vào giẫm chân tại chỗ.

      Cậu cũng vội, vẽ tốt dứt khoát nghỉ ngơi, vì thế đề nghị bốn người ngồi xe An Nhan Nhiên mới mua Ôn Tuyền chơi ba ngày hai đêm.

      Trước khi lên đường, An Nhan Nhiên hoàn toàn dự đoán được lại cứ như vậy lần thứ ba nhìn thấy Hạ Tầm Giản.

      Cuộc sống bình tĩnh liên tục, làm lần nghĩ đến, lại ra trước mặt .

      Thời tiết rất lạnh, ăn mặc lại nhiều. bộ quần áo màu khói, bên trong là áo len cao cổ mỏng màu đen, đứng ở nơi đó, hai chân thẳng tắp thon dài, ánh mắt tuấn lãnh, bên [​IMG]

    4. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :