1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

NGƯỜI CON GÁI NÀY CÓ “ĐỘC” - NAM LĂNG (5)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      Chương 37: Bức tranh thứ ba mươi bảy

      Editor: song_nhi

      Nhìn bề ngoài, tâm tình tốt nguyên nhân chủ yếu có thể là vì tộc hoàng thất quốc muốn vẽ tranh, nhưng lại cảm thấy được truy nguyên là bởi vì người phụ nữ thần bí ở trang viên Paris.

      Dù sao ở bên cạnh cũng lâu như vậy, rất ít khi nhìn thấy vì trạng thái sáng tác tốt mà tâm tình tốt.

      từng qua vẽ tranh là loại tư thế, bãi hoặc lay động, cao hoặc là thấp, quyền khống chế đều ở trong tay mình.

      Trạng thái muốn vẽ hoặc là vắng mà cự tuyệt vẽ tranh năm rưỡi qua cũng phải lần lần hai, chưa bao giờ quan tâm địa vị thân phận của đối phương cao thế nào.

      từng hỏi qua nguyên nhân tâm tình tốt, nhưng hiển nhiên, cá tính của Hạ Tầm Giản, căn bản có khả năng lộ ra chữ với .

      Việc có quan hệ với người phụ nữ thần, vẫn hỏi , cũng phải muốn biết, mà là cảm thấy được trước hỏi tình trạng kia cũng chịu , cũng cần phải tiếp tục hỏi tiếp.

      Tựa như , đây là việc của , quan hệ tới .

      Cuộc sống của , đại bộ phận cũng phải có thể can dự.

      vài lúc, tâm tình hỏi có chút buồn, hơn thích người, chỉ cần đối phương để ý, mà là muốn toàn bộ.

      Có thể hiển nhiên, Hạ Tầm Giản căn bản phải là người đàn ông có thể hiểu toàn bộ hơn nữa lại càng có được toàn bộ.

      quá mạnh mẽ lại rất khó lường, vĩnh viễn ăn ngồi trước, người bên cạnh căn bản biết khi nào tức giận,việc nào làm .

      khiếp đảm cũng được, yếu đuối cũng thế, loại này so với loại càng ngưỡng mộ sâu càng thương hơn trước đây, muốn lại trải qua lần nữa.

      "Cậu tính rời ta ? Hay là, chủ động mở miệng ?" Tiểu Như đồng thời qua nấu canh cá, quên làm tư vấn tình cho , "Quên, tớ hỏi sai rồi,tình huống của cậu tại, làm sao có thể chủ động , như thế yếu thế lắm!"

      "..." An Nhan Nhiên lau đũa, kháng nghị, "Đều bị cậu ăn sạch rồi!"

      "Đừng sang chuyện khác! Lúc trước còn có ngày ta, kết quả lời này vừa mới bao lâu, mang vẻ mặt mê mang ngồi ở chỗ này thảo luận với tớ vấn đề tình cảm của cậu và Hạ đại sư!"

      Loại vấn đề này, Tiểu Như xưa nay rất khách khí, "Cậu cậu thích ai thích, cố tình thích tên biến thái kia!"

      "Đừng ấy như vậy, kỳ tình tình ta thiếu chút, các phương diện khác đều tốt lắm."

      "Tốt?" Tiểu Như chịu đựng hạ đũa, nhìn nhíu mi, " Có thể so sánh với người vui tươi trẻ tuổi kia nhìn cậu phấn khởi muốn tiến thành em tốt kia? Nghe cậu ở Paris cự tuyệt người ta, khiến cho ta chán đời, quyết định lần thứ hai lưu lạc. , Tần Niệm tuy rằng mặt thoạt nhìn mê chút, nhưng người ta cần mặt có mặt, cần dáng người có thân hình, cần tài hoa có tài hoa, muốn tiền có tiền, cần danh dự được nổi danh ca tụng... Quan trọng nhất là, ta kể rằng, chủ động giúp cậu trao đổi. Hai người ở cùng chỗ, cái gì đều là giả, có thể cùng chung sống khai thông thảo luận trao đổi mới là !"

      Đối với lời Tiểu Như, An Nhan Nhiên cũng tin hết. Tần Niệm đúng là rất có hứng thú với , nhưng loại cảm tình cố tình xảy ra thình lình này, mới khiến cho cảm thấy giả dối.

      ra đoán được nguyên nhân Tần Niệm rời .

      ЖЖЖЖЖЖЖ

      Từ Paris trở về bao lâu nhận được điện thoại của ta, là chuẩn bị chuyển khỏi nhà trọ, mời qua chuyến. tới ta sửa sang lại tất cả đồ đạc, tựa vào cửa ra vào ban công hút thuốc.

      giật mình, gặp mặt nhiều lần như vậy, vẫn chưa thấy ta hút thuốc bao giờ.

      Thấy vào cửa, đối phương nhìn cười cười, tắt điếu thuốc, đến. ta mời tới với ý tứ rất đơn giản, trả lại chìa khóa, thuận tiện mời kiểm kê đồ đạc trong phòng chút, nhìn xem có hư hao cùng thiếu sót gì .

      " ra cần để tôi tới, là bạn của Tiểu Như, tôi tin ."

      "Em tin tôi, nhưng vẫn sợ Hạ Tầm Giản tức giận muốn gặp mặt tôi?" Tần Niệm thẳng trúng tâm.

      An Nhan Nhiên nhìn thẳng ta lát, ánh mắt lạnh nhạt, " thực ra, chúng ta cũng phải rất quen thuộc, cho nên có số việc hi vọng có thể vừa hai phải."

      ta dự đoán được thái độ của , cũng tức giận, xoay người từ quầy bar lấy phong thư đưa cho , "Cho em."

      Thư toàn bộ bằng tiếng , thư mời của học viện mỹ thuật tạo hình quốc lập cao cấp, đối phương mười phần thành ý mời tiến hành trao đổi học thuật kỳ hạn năm.

      An Nhan Nhiên hiểu được, bên trong lời mời trao đổi học thuật kỳ chính là ý tứ sâu xa đào tạo miễn phí.

      thể tưởng được Paris chuyến, lại có thể được học viện ở Paris mời, đối với việc này thể nghi ngờ là thiên đại kinh hỉ.

      "Đó là cơ hội vô cùng tốt, rất nhiều họa sĩ giỏi thế hệ trước trong nước đều tốt nghiệp ở học viện này. Vẽ tranh em thể cứ chờ đợi chỗ, lữ hành sáng tác đối họa sĩ mà là phương thức tốt nhất tăng lên trình độ cá nhân. Tôi biết em thích phong cảnh kiến trúc Châu Âu cùng con người phương Tây, cơ hội tốt như vậy, tôi nghĩ em nên bỏ qua."

      Tần Niệm đáy mắt xẹt qua tia thâm thúy. Cho dù là rời , cũng vô thanh vô tức, Hạ Tầm Giản chính xác là đáng sợ, chỉ tiếc ta chưa bao giờ là phát ra ngoài thôi.

      Ngòi nổ xem như chôn xuống, quả bom này có nổ hay , còn xem bản thân Hạ Tầm Giản.

      Dù sao từ thái độ lần trước chuyện có thể đoán ra, quả bom này dù có nổ hay , nơi nào sống cũng dễ chịu.

      " ra nếu có thể, tôi cũng muốn dọn , nơi này của em cảnh sắc tốt, lại cần tiền thuê nhà, tôi vốn tính ở lại nửa năm hoặc năm. Đáng tiếc, thái độ người nào cường ngạnh, có điểm đáng sợ..."

      Trước khi rời , ta nguyên nhân lần này bỏ , "Cho nên tôi bội phục cố gắng của em, lại có thể có thể ở chung lâu với người khó tính như vậy. Đương nhiên, làm học trò là được chọn, nhưng là phụ nữ... À, thể , em người phụ nữ tốt ngàn dặm mới tìm được!"

      đáp lời, cũng còn truy vấn.

      Kỳ cũng hiểu được Tần Niệm đột nhiên bỏ có chút kỳ quái, lấy cá tính của ta, mặc kệ mục đích đối với là gì, cũng chỉ làm nửa liền nửa đường chạy .

      ta và Hạ Tầm Giản chuyện, nội dung muốn hỏi ta, nhưng trải qua chuyện Quan Hữu, có thể tưởng tượng đến thần thái Hạ Tầm Giản ngay lúc đó.

      có thể đem chuyện này giải thích thành lòng ghen tị sao?

      Vẫn là, tựa như , trời sinh thích người khác đụng vào đồ đạc của mình, loại thái độ này chỉ là phản ứng bản năng, cho dù đối tượng là , hay đồ vật hoặc là vật?

      ЖЖЖЖЖЖЖ

      "Tham muốn giữ lấy phải ." Tiểu Như nhìn xua thẳng tay , "Đừng chờ mong tham muốn giữ lấy của đàn ông biến thành . Đương nhiên, tớ cũng chút đều để ý cậu.

      Chính là, còn hơn tham muốn giữ lấy, là loại lớn hơn nữa càng bình thản càng bao dung tình hình thực tế còn hơn thế. người đàn ông cậu, có tham muốn giữ lấy thích hợp, nhưng người đàn ông đối với cậu có tham muốn giữ lấy, có nghĩa là ta cậu, hoặc là đại biểu hiểu được là ta cậu."

      Lời này từ trong miệng Tiểu Như, tuy rằng rất dễ nghe, nhưng trong lòng lại làm sao nghĩ như qua vậy.

      Nếu là An Nhan Nhiên năm năm trước, có lẽ còn có dũng khí, được ăn cả ngã về nhưng tại có rất nhiều băn khoăn.

      xác định được thích bao nhiêu, có năng lực duy trì bao lâu. Bởi vì xác định, cho nên mới dám trả giá, cũng càng thêm có khả năng giống như trước vô nguyên tắc đầu nhập như vậy.

      nay, có lẽ cái gì cũng làm, mới là cách tốt nhất.

      Dù sao tại với Hạ Tầm Giản rất tốt, tuy rằng con đường này tương lai nhìn thấy, nhưng ít nhất tại họ còn ở cùng nhau.

      "Vậy cậu muốn Paris sao?" Tiểu Như hỏi khi thấy trả lời, nhịn được cầm đũa lắc ở trước mắt , "Cậu làm sao vậy, choáng váng? Nhìn chằm chằm nhúc nhích ngoài cửa sổ làm gì?"

      "Hai người bọn họ như thế nào mà..." An Nhan Nhiên ngơ ngơ ngẩn ngẩn nhìn thấy nhà hội sở phố đối diện, đèn đêm sáng đường lớn, thiếu chút nữa tưởng mình nhìn lầm.

      "Ai cùng ai?"

      "Bùi Ý, còn có…" ở Paris, đem mang đến trang viện người thanh niên trẻ tuổi.

      ЖЖЖЖЖЖЖ

      nhìn Bùi Ý lúc, đối phương dường như quay đầu lại.

      ngồi cùng Tiểu Như ở bàn có đèn gần chỗ cửa sổ, muốn đối phương cũng có thể thấy được , nhưng dự đoán được chỉ cái nhìn bình thường như vậy bình thường, lại khiến đối phương chủ động tìm .

      Đối với Bùi Ý, cômột chút hảo cảm cũng có, hơn nữa còn có chút bài xích.

      chỉ có bởi chuyện quá khứ, cũng bởi vì lần đó ta trong lời với ta dùng giọng điệu chắc chắc như vậy, chia tay Hạ Tầm Giản, có khả năng làm người ta thích thú gì.
      Các ra khỏi khách sạn lâu chiếc xe tới bên cạnh, Tiểu Như thấy kia người dừng xe mở cửa, dương quái khí nhé tiếng, ngay cả chào hỏi đều lười .

      Bùi Ý vẫn là bộ dáng ấm áp lễ phép tựa gió xuân, hàn huyên lúc sau nhỉn An Nhan Nhiên mở miệng, "Có hứng thú hay chuyện phiếm vài câu?"

      Tiểu Như vừa định cự tuyệt, lại bị An Nhan Nhiên giữ chặt.

      Phía trước cách đó xa còn có quán cà phê gia đình, Tiểu Như ngồi ở trong quán gọi bánh ngọt, ngồi cùng Bùi Ý dưới cái ô ngoài trời.

      "Từ Paris trở lại?"

      "Bùi viện trưởng, vấn đề chính ."

      ta thản nhiên cười cười, , "Tôi ở triển lãm tranh ở khu phía nam, có hứng thú lại đó giúp tôi ?"

      "Đây phải đạo lý tốt lắm, chúng ta cho tới bây giờ cũng phải quan hệ hòa thuận song phương, bằng tìm Cao Phỉ, ấy hẳn là có hứng thú."

      Tình hình Cao Phỉ gần đây, Tiểu Như giống như thông báo tình hình chiến đấu mỗi lần nhận được tin tức đều ngay cho nghe.

      Sau khi chân tường vụ đạo văn được đăng báo, Bùi Ý chỉ cần còn ôm chút lòng thương hại với Cao Phỉ, ấy tất cũng rơi xuống hoàn cảnh quẫn bách như giờ.

      đồng tình với Cao Phỉ, nhưng đối với người Bùi Ý như thế càng chán ghét.

      "Cao Phỉ?" Ý cười ta như càng tăng lên , "An Nhan Nhiên, có lẽ như vậy có vẻ vô tình, nhưng bên cạnh tôi cho tới bây giờ cũng giữ lại người vô dụng như vậy.

      Tôi từng đánh giá thấp , chuyện trước kia tại muốn tiếp tục nén giận gì đáng trách, nhưng bàn luận chút, ở bên Hạ Tầm Giản lâu như vậy, vẫn thấy ta là người như thế nào? Lợi dụng và bị lợi dụng đả thương động cốt, có thể như vậy tiếp tục trèo lên người đàn ông kia, sớm hay muộn ngay cả nghiệp của cũng bị cuốn vào."

      chậm rãi nhăn mi lại, " rốt cuộc có lập trường gì những lời này? Cũng bởi vì biết số người mà tôi biết có quan hệ với chuyện của ấy?"

      Tuy rằng thừa nhận, ta cùng người thanh niên trẻ tuổi kia ra khỏi hội sở, là nguyên nhân mới đồng ý ngồi xuống chuyện với ta, "Nhưng có chút nghĩ lầm rồi, tôi với Hạ Tầm Giản phải bạn trai bạn . ấy cần phải ... chuyện gì của mình cũng đều cho tôi biết, coi như tôi biết những việc kia, cũng mang đến hậu quả gì như !"

      Bùi Ý nhếch lên khóe môi lẳng lặng nhìn hồi lâu, ta cúi đầu nhấp hớp cà phê, thanh chậm rãi truyền đến.

      "An Nhan Nhiên, rất hiểu Hạ Tầm Giản. , hoặc là phải , căn bản là cũng biết ta là hạng người gì. Nếu biết tôi biết về Hạ Tầm Giản, dễ dàng ra những lời này."

      ta dừng chút, nhìn thẳng vào ánh mắt của , "Những tình kia, muốn biết sao?"

      ЖЖЖЖЖЖЖ

      rất muốn biết, nhưng cự tuyệt Bùi Ý.

      Điều kiện trao đổi là mời đến bên cạnh hỗ trợ ta, cần phải hi sinh lớn như thế, chỉ vì thám thính bên cạnh hỗ trợ, cần phải làm hy sinh lớn như thế, chỉ vì thám thính bí mật mà Hạ Tầm Giản cũng muốn cho biết đến .

      Tiểu Như ngốc, trước miệng ứng phó đáp ứng, tìm hiểu những gì muốn biết rồi cước đá Bùi Ý phải rất tốt sao.

      Có thể lại cảm thấy được đối với Hạ Tầm Giản như vậy là việc rất tôn sư trọng đạo, rất tò mò, nhưng muốn biết từ miệng người khác.

      tin tưởng ánh mắt nhìn Hạ Tầm Giản của mình, giờ toàn bộ đều là cho, coi như giống Bùi Ý , có cơ hội tốt đem bồi vào nghiệp cuả mình, cũng hiểu được có gì lạ.

      Huống chi, đối câu cảnh cáo này căn bản tin!

      Trước mắt, còn có việc quan trọng hơn cần xử lý - thư mời, đến từ học viện Paris kia.
      Đầu tháng sáu, nhìn Hạ Tầm Giản trình lên tác phẩm mới nhất của mình.

      Tác phẩm này căn cứ từ bức ảnh mình chụp từ Paris để sáng tác, hình cảnh chủ yếu là cảnh chạng vạng ở ban công phòng Tổng thống. Ngày đó cùng vẽ tranh, dường như vẽ suốt đêm, đến hừng đông mới có thời gian nằm ghế salon lúc.

      Tỉnh lại trời sáng choang, cửa sổ sát đất ban công mở ra, sáng sớm bức rèm dài trong trong gió, rèm hơi mờ mờ, có thể nhìn thấy bóng lưng đàn ông thon dài.

    2. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      Chương 38: Bức tranh thứ ba mươi tám

      Editor: song_nhi

      bưng cà phê, ở chăm chú nhìn phía chân trời dần dần xuất dưới vân mây tia nắng ban mai.

      Dần dần hồng sắc mặt trời lan tràn được bao quanh tầng ánh sáng, lóng lưng của thoạt nhìn có chút mệt mỏi, cằm dưới xinh đẹp giương , mang theo độ cung trời sinh ngạo nghễ độ cung.

      Hạ Tầm Giản phút này, bóng dáng lại lộ ra chút tịch mịch, bị mê hoặc, nhàng lấy điện thoại di động ra hướng ra phía ban công ấn chụp.

      Sinh nhật Hạ Tầm Giản cùng tháng với sinh nhật , cái đầu tháng sau, cái ở cuối tháng sáu. Bức họa này vẽ nhiều đêm mới hoàn thành, muốn xong trước sinh nhật để thành lễ vật tặng .

      thừa nhận mình có thói quen đổi được, thích người, vẽ tranh vì người đó.

      ЖЖЖЖЖЖЖ

      "Quà sinh nhật?" Nghe được cuối cùng tổng kết đối với bức tranh này, trong mắt Hạ Tầm Giản ánh lên tia ngoài ý muốn.

      Cũng khó trách ngoài ý muốn, thời gian ở chung lâu như vậy, bọn họ cơ bản cũng gì đến sinh nhật hoặc là ngày hội ngày lễ gì đó.

      Ở trong mắt Hạ Tầm Giản, trừ tịch cũng tốt, Natividade cũng thế, đều là bình thường khác ngày bình thường khác.

      "Ừ, ra em nghĩ dùng tiền mua quà tặng cho , nhưng cảm thấy như vậy quá giả tạo, cho nên liền vẽ bức tranh này tặng . Thích ?" quay đầu lại nhìn , lại phát chẳng biết lúc nào dời ánh mắt, lần nữa xem kĩ bức tranh trước mặt.

      " thích?" truy vấn

      "Chụp khi nào ?" hỏi đằng, trả lời nẻo.

      "Paris. rốt cuộc có thích hay ?" Thái độ ôn hoà như vậy, làm trong lòng khó chịu, " thích cứ việc thẳng, cùng lắm em cho là giao bài tập."

      xong, đưa tay lấy lại bức tranh, lại bị thuận tay cầm lấy kéo vào trong lòng.

      "Chụp ảnh?" Ấn đường nhíu lại, khóe môi lại tựa như mím môi mỉm cười, ánh mắt rũ xuống nhìn về phía .

      "Được, kêu là chụp hình." tựa vào trong ngực của , mặt có chút nóng lên.

      " lên lầu." nắm chặt tay , xoay người hướng lên lầu thang.

      An Nhan Nhiên kinh ngạc, này... có ý gì, nhận lễ vật liền trực tiếp lên lầu, chẳng lẽ là định dùng thân thể đến đáp tạ sao? Giữa ban ngày ban mặt, tốt nha ~~(>_<)~~

      chứng minh, ý nghĩ của rất thuần khiết.

      Hạ Tầm Giản vào phòng lát, lấy cái hộp nhung màu đen, đưa tới trước mặt , thấy giật mình ngạc nhiên nhìn mình, , "Em muốn?"

      "A?"

      "Rốt cuộc có muốn ?" có chút kiên nhẫn nhíu mày. nhận cái hộp mở ra, nằm bên trong kia mai là ngực châm ngọc lục bảo giá trời.

      Biết ràng ý tứ của , An Nhan Nhiên khỏi có chút chán nản.

      Người này, đáp lễ trở về lễ , lại có thể đem đồ vật trong tay những nữ nhân khác đưa cho . Hơn nữa rốt cuộc có nhớ thứ này dùng bao nhiêu tiền mua !

      "Quá đắt." An Nhan Nhiên chuyển tới trước mặt .

      "Tôi nhớ được lần đó tưởng em rất muốn."

      "Em nào có tưởng rất muốn, chính là khi đó vừa đưa cho em lại lấy luôn em kịp phản ứng mà thôi."

      im lặng nhìn , lại đón về, lát sau mới , "Tôi tặng đồ thích người khác cự tuyệt, thích em giữ lại, thích em ném ." Diễn cảm vẫn là như vậy, giọng điệu ràng đông cứng.

      biết đây là điềm báo chuẩn bị giận, nữa, thuận theo ý .

      Thỏa hiệp mà thôi, trước kia cũng phải là có, tiếp tục nguyên tắc lập trường vẫn là việc nên làm .

      Nhưng trước kia mỗi lần thuận theo, đáy lòng phần lớn thản nhiên, mà nay lại trong lòng là cảm xúc thích.

      ЖЖЖЖЖЖЖ

      Ba ngày sau chính là ngày sinh nhật Hạ Tầm Giản, lễ vật tặng, có thể thu được phần đáp lễ đắt như vậy, đương nhiên thể cứ bỏ qua như vậy.

      Tiền thưởng quán quân cuộc thi vẽ tranh dày, đủ để đặt bữa tối tinh xả hoàn mỹ ở trong nhà hàng Tây cao cấp.

      Trước khi , di động có số điện thoại lạ gọi đến, đối phương là giảng viên của học viện Paris, hỏi nghĩ tới việc trao đổi học thuật như thế nào.

      Chuyện này An Nhan Nhiên suy nghĩ lâu, cơ bản có quyết định, tại chỉ còn bước cuối cùng. trong điện thoại xin đối phương chờ, trong vòng ba ngày cuối cùng có câu trả lời thuyết phục.

      ra khỏi cửa trước nửa tiếng, kết quả đến nơi, lại đến rồi.

      buổi sáng ra cửa, phán đoán theo điện thoại nghe trước khi , chắc là gặp bạn bè lâu chạm mặt.

      Ghế lô dưới ngọn đèn nhu ám, từ nhà cao dòng xe cộ mang theo vệt hồng xuyên qua cửa sổ chiếu vào đáy mắt đen của , khúc xạ ra ánh sáng màu ngọc giống như đốm lửa .

      Thời tiết ấm áp, chỉ mặc bộ quần áo đen đơn giản, tầm mắt xuyên qua thủy tinh, dừng ở màn đêm rất xa, tay đặt chiếc bàn tinh xảo vô ý vuốt thẳng mép áo tinh xảo nhìn thấu màu đen quần áo bên trong, tầm mắt xuyên thấu qua thủy tinh, dừng ở rất xa trong màn đêm, đặt tại bàn xinh đẹp trường chỉ vô ý thức vuốt phẳng phen tinh xảo ngân chước.

      Nghe thấy bước chân của , hơi nghiêng sườn bên rèm, cũng nhìn .

      Tâm tình của dường như tốt, có chút yên, đối kế hoạch đêm nay mở miệng việc kia có hơi lo lắng.

      Nhưng mà ngờ rằng, còn chưa chờ cơ mở miệng, chậm rãi đẩy văn kiện đến trước mặt , "Ký tên ." Hai chữ, có gì giải thích, thuần túy chính là mệnh lệnh.

      nhận lấy, vội vàng nhìn vài lần rồi giật mình .

      Đây là hợp đồng hợp tác với triển lãm tranh trong nước có kỳ hạn hai năm.

      Hợp đồng quy định trong kỳ hạn toàn bộ tác phẩm của cho triển lãm có toàn quyền, bản thân được phép mua bán. Hơn nữa, khi đối phương chưa cho phép, thể sang triển lãm tranh khác hoặc học viện lấy mục đích trao đổi học thuật để học tập hoặc làm công ăn lương.

      Đương nhiên, đối phương cho điều kiện cũng hậu đãi tương đương.
      Triển lãm tranh hàng đầu nghe qua, là triển lãm tranh của người trong nước hết sức có phong cách, những họa sĩ ký hợp đồng với nhà này, cơ bản đều đoạt giải thưởng lớn ở quốc tế.

      Triển lãm tranh này những năm gần đây ký với rất ít người mới, hàng năm lượng tác phẩm bán ra cũng , cùng với triển lãm Bá Tường là hai phong cách khác nhau.

      Hai năm thời gian cũng tính là dài, nếu như có thư mời của học viện ở Paris trước, phần hợp đồng này đối với là vô cùng hấp dẫn.

      Nhưng tại, có phương hướng của mình, hợp đồng có điều khoản thế nào nguyện ý tiếp thu.

      khép lại hợp đồng, chậm rãi ngẩng đầu, " ra, em… "

      "Có điều kiện hài lòng?" Ánh mắt thâm hàn ném sang, làm ngực bị kiềm hãm.

      đột nhiên ý thức được, Hạ Tầm Giản cũng phải thương lượng tương lai hai năm của , mà chỉ an bài ra mời nhận.

      Mặc kệ có nguyện ý hay , muốn chính là nghe theo.

      Nhưng nếu như giờ kí tên, cũng có nghĩa trong hai năm thể , Paris.

      "Em có phải biết học viện bên Paris?" Lá thư này cũng cố ý che giấu, nếu muốn xem, có thể xem bất cứ lúc nào.

      cúi đầu ra tiếng, "Em biết an bài thế này là muốn tốt cho em, nhưng em thể chỉ sống trong cánh chim của . Lần này, em hi vọng cố gắng dựa vào thực lực của mình."

      Ánh mắt chăm chú nhìn hơi nheo lại, ánh mắt kia làm trong lòng sợ hãi, "Phương diện đó em cần tự mình cố gắng, việc duy nhất em cần làm là vẽ cho tốt."

      "Chính là… "

      "Lời phản bác tôi có hứng thú nghe!" vầng trán đen lại, "Em còn chưa tới lúc có thể làm chủ thời gian của mình."

      "Em biết, là thầy em, an bài cho em là chuyện đương nhiên. Nhưng loại quan hệ tại của chúng ta, sớm phải thầy trò đơn thuần, là để cho em đổi giọng gọi là Hạ Tầm Giản !"

      "Cho nên, tôi cho em thêm vài quyền lợi, là em cho rằng em có thể muốn làm gì làm?"

      "Em đâu có nghĩ như vậy, em chỉ cảm thấy cơ hội học viện Paris đẹp viện vô cùng khó có được, em cũng rất thích cảnh vật con người nơi đó, cho nên… "

      "Cho nên, chuyện này em hỏi tôi tiếng, liền tự mình quyết định?" cuối của ,tiếng thanh thúy vỡ vụn.

      rốt cuộc nổi giận, tay giơ lên đập xuống làm rơi chiếc cốc chân dài bàn, chất lỏng màu đỏ lẳng lặng uốn lượn mặt đá cẩm thạch đen, màu sắc tươi sáng có chút chói mắt.

      hoàn toàn dự đoán được tức giận như thế, "Em tự quyết định, vốn hôm nay định chuyện với , em muốn …"

      "Đủ rồi, lời vô nghĩa tôi muốn nghe nữa." nhíu mi đứng dậy, "Hợp đồng tôi đưa cho em, ngươi biết phải nên làm như thế nào."

      Thấy định rời , vội đứng lên, " định ? Nhưng hôm nay là sinh nhật , hơn nữa bữa cơm này..."

      "Tôi có hứng thú, em ăn mình ." Bỏ lại câu có độ ấm, mở cửa rời .

      Trong phòng chỉ còn lại mình , vẫn duy trì tư thế đứng thẳng, cảm giác có chút ngốc nghếch. cúi đầu xem hợp đồng bàn, muốn lộ cái cười tự giễu, nhưng độ cong bé này làm thế nào cũng được.

      Bóng lưng rời làm tim trở nên trống vắng, làm sao cũng thích hợp. ràng lòng tràn ủy khuất, lại bị coi thường bỏ lại.

      chỉ muốn dựa vào năng lực của mình tiếp tục con đường này, hi vọng vĩnh viễn nhờ phù hộ trước mới có thể , chính là hi vọng đứng ngang hàng cùng vị trí với . sai rồi sao?

      Nhưng dù có cố gắng thế nào nữa, mọi thứ trong mắt cũng chỉ là việc vô nghĩa?

      Muốn đuổi kịp sao? Mỗi lần qua đều giống nhau, đều hạ thấp tư thái, bất luận nguyen do gì cũng chỉ lặp lại câu linh tinh đó " sai rồi tha thứ cho "?

      An Nhan Nhiên cắn răng cái, vẫn đuổi theo.

    3. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      Chương 39: Bức tranh thứ ba mươi chín

      Editor: song_nhi

      đuổi tới bãi đỗ xe khởi động xe rời . nhìn hợp đồng tóm trong tay, vội vàng đón xe quay về biệt thự.

      Tốc độ xe của nhanh hơn nhiều, lúc trở lại biệt thự đèn mở lớn, ở phòng bếp pha cà phê.

      kêu tiếng, đáp lại. lát, mang cà phê pha ra, liền theo đến phòng khách.

      "Hạ Tầm Giản." lại bảo tiếng, như cũ đáp lại.

      Đôi mắt dấu dưới lông mi nồng đậm kia nhìn chút nào, thấy được tâm tình của , trong lòng càng trầm càng thấp.

      thở dài. Được, đáp lại, vậy tự .

      "Hạ Tầm Giản, phần hợp đồng này em muốn ký tên. Em biết vì em mới an bài, nhưng em cũng có mong muốn của mình, em muốn Paris ... " lời của bị ném mạnh cái chén cắt đứt.

      ngẩng đầu ràng, ánh mắt sắc lạnh bất ngờ hướng vào phòng ngự ném xuống, " đủ chưa?"

      " mỗi lần đều cắt đứt lời em, cho em ra ý nghĩ của mình ! Mỗi lần cứ tức giận như vậy, như vậy em làm sao ràng được với " Ủy khuất của dần dần chuyển sang tức giận.

      "Tôi muốn nghe lời vô nghĩa."

      " chưa nghe làm sao biết là vô nghĩa?"

      lạnh lùng liếc nhìn cái, "Tóm lại, tôi để cho em Paris."

      Những lời này, như là đột nhiên khiến hiểu được việc. đứng ở nơi đó nhìn nửa ngày, đột nhiên mở miệng, "Hạ Tầm Giản, rốt cuộc tin em, hay là tin chính mình?"

      Trong phòng, nhất thời yên tĩnh mảnh.

      Tầm mắt của khóa chết ở mặt .

      chậm rãi đứng dậy, khoảng cách hai người càng ngày càng gần, đáy cặp mắt kia chiếu ra mặt của , khuôn mặt hơi có chút tái nhợt, mang theo tức giận yên, cùng với chờ mong mà ngay cả cũng tin được.

      " cho em biết, có phải bởi vì muốn em tách ra, cho nên mới phải phản đối?"

      ngửa đầu nhìn , ngữ điệu ôn nhu, " cũng biết, em chưa bao giờ là người khó khai thông, chỉ cần cho em lý do."

      cái, đủ để thuyết phục lý do của . Coi như có thể đoán, nhưng từ đầu tới đuôi, cũng chỉ là tự mình suy đoán. đáp án xác định, đoán hơn nữa đều có ý nghĩa.

      vốn là người thiếu cảm giác an toàn, đối này việc tranh tối tranh sáng càng thêm thiếu dũng khí. Coi như dũng cảm lần, cũng thể lấy phương thức này vĩnh viễn ở chung cùng .
      Dù thế nào lần này cũng thể nhân nhượng, thỏa hiệp nguyên tắc, chủ động thừa nhận sai lầm mà chính cũng biết.

      Tình là hai bên cùng trả giá, vĩnh viễn ăn ngồi trước như vậy, coi như bọn họ tại tiếp tục cùng nhau, sớm muộn gì cũng tách ra.

      ЖЖЖЖЖЖЖ

      cảm giác mình đợi lâu, thực tế chỉ là chút thời gian.

      chuyện, cũng trải qua như vậy giống , sau cũng quay đầu lại theo hướng lên cầu thang mà .

      "Hạ Tầm Giản!" đuổi tới cầu thang trước mặt bước lên tầng hai. Từ góc độ này nhìn lại, thân hình gầy cao ngất, xem ra thể nhìn khuôn mặt tuấn cùng lãnh ngạo bẩm sinh.
      từ cao nhìn xuống , hoàn toàn định mở miệng, dường như đợi lần nữa cúi đầu thỏa hiệp, đợi lại lần nữa hèn mọn thuận theo.

      An Nhan Nhiên ngơ ngơ ngẩn ngẩn nhìn lát, bỗng nhiên nở nụ cười, "Hạ Tầm Giản, ra em cũng mệt... em vĩnh viễn ở trong này, cũng thể vĩnh viễn đứng ở đây ngưỡng mộ ."

      có người trả lời , trong khí chỉ còn lại có tiếng tim đập cùng tiếng hít thở của

      Giọng của càng thấp, "Hạ Tầm Giản, có phải cho rằng em được?"

      ЖЖЖЖЖЖЖ

      Quyết định tới .

      Trở về phòng ngồi yên, đến động tay sửa sang lại hành lý, chỉ trong buổi tối. Lúc mới bắt đầu động tác rất chậm, sau lại dần dần nhanh, đợi cho toàn bộ đồ đạc thu thập xong, trời vừa mới sáng.

      Ngoài cửa sổ ánh sáng đầy trời, trời xanh thẳm như tắm, có thể dự tính hôm nay lại là ngày ánh sáng tươi đẹp như thế nào.

      Hoa trong sân nở, theo ban công biệt thự nhìn ra ngoài, từng màu ánh nắng sáng lạn, nhàng phật động trong gió .

      ra thực thích biệt thự này, riêng bởi vì cảnh sắc chung quanh, còn vì người ở chỗ này.

      Đem hành lý kéo tới cửa sau, tới gõ cửa phòng cách vách.

      ai đáp lại, chuyển động tay cầm của cửa, phát cửa khóa, vì thế tự mình đẩy cửa vào.

      Giường trong phòng hề được động qua, ban công đầy khói màu trắng, thân hình kia ngồi dựa vào sô pha. đưa lưng về phía phòng, tỉnh hay vẫn còn ngủ.

      bước lên, mi mắt giật giật, mở rất nhanh.

      quả nhiên ngủ, chỉ nhắm mắt ngồi ở chỗ kia mà thôi.

      vẫn mặc bộ quần áo đen ngày hôm qua, áo ngực hơi chùng xuống, ước chừng là ngồi đêm nhúc nhích, ngay cả sương sớm đều kết đó.

      lắc đầu, nửa ngổi bên cạnh , tay nhàng đặt lên tay , "Bên ngoài nhiệt độ hạ thấp, mặc dù là đầu hạ, nhưng núi này vào buổi tối vẫn rất là lạnh. Sau này muốn ngủ, chỉ nên ở ở trong phòng, hoặc xuống phòng khách xem TV cũng được."

      Ước chừng dự đoán được như vậy, nhíu mi rút rảnh tay, "Việc đó liên quan đến em."

      bình tĩnh nhìn , "Đúng vậy, chuyện của đều liên quan đến em, cho nên... em nghĩ chắc đến lúc em nên dọn rồi."

      Thân thể hơi chấn động mỉm cười , động tác cực kỳ , dường như cảm giác được.

      "Nhà trọ trong thành phố em luôn trả tiền thuê, như vậy lãng phí, cho nên em nghĩ nên quay về ở." dùng ở con ngươi sâu thấy đáy của , chậm rãi .

      Trước mắt vẫn là vẻ mặt mềm mại của bé, nhưng thêm phần thản nhiên kiên định.

      Đổi lại trước kia, như thế nào cũng thể có tài năng vừa ra lời này đồng thời còn có thể bảo trì cảm xúc bình tĩnh như thế.

      Như năm rưỡi trước, từ cái đêm ra bên ngoài biệt thự của bắt đầu, luôn nhìn như thần, mỗi khi chỉ cần nghe có ý đuổi , liền sợ hãi kềm chế được.

      ra luôn biết, vốn sợ rời , mà là rời tên Hạ Tầm Giản. luôn khát vọng thành công, mới có thể làm cho mình ở trước mặt trở nên mềm mại thuận theo.

      Có lẽ tại, còn giống với lúc trước.

      Trong nháy mắt Này, dường như cảm thấy được đường giúp đỡ lên vị trí cao hơn là sai lầm.

      Cánh chim của dần dần đầy, định bay lượn về phía chân trời, khẩn cấp thoát , đơn giản là cảm giác mình hề cần .

      Chán sao?

      tại muốn , có phải là lúc còn quá sớm hay ?

      nghĩ đến, với bây giờ, rời lúc sau có thể bay được lên?

      Ngực lạnh như băng, nhìn chằm chằm mắt của tràn lên vẻ lo lắng mà ngay cả cũng tự tưởng tượng ra, "Em có biết em gì hay ?"

      Vẫn là giọng điệu như vậy, An Nhan Nhiên trong lòng khỏi thất vọng cùng chua xót, "Ngày hôm qua em , em cũng mệt. Hạ Tầm Giản, em nghĩ em quay về nhà trọ ở có thể tốt hơn. Sau này, sau này nếu … "

      " muốn chạy còn giữ chỗ." Ngón tay giơ lên, ngăn tiếp.

      "Hạ Tầm Giản tôi cũng miễn cưỡng ai chờ đợi bên cạnh tôi. Nhưng em phải nhớ kỹ, hôm nay người là em. Sau này cho dù phát sinh chuyện gì, đều đừng xuất trước mặt tôi.

      Đừng tưởng rằng chỗ này của tôi cho em cơ hội lần thứ hai, cơ hội cho tới bây giờ chỉ có lần, là em chủ động bỏ qua, vĩnh viễn có khả năng quay đầu lại tiếp tục!"

      Vốn tính cho biết, giờ thu hồi lại.

      Việc đến nước này, có gì để nữa. cũng có tôn nghiêm, khi đó thương, cho nên vô tâm, tại bao giờ ... có thể nữa.

      chậm rãi đứng lên, giọng có chút mỏng manh, lại vô cùng ràng, "Em biết, thầy, cám ơn... hẹn gặp lại."

    4. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      Chương 40: Bức tranh thứ bốn mươi

      Editor: song_nhi

      xe trở về thành, luôn mở to mắt, yên lặng nhìn cảnh sắc chạy nhanh ngoài cửa sổ.

      có gì để khóc, người quyết định ra , hơn nữa so với lần bị phản bội đau triệt tâm cốt và thất tình trước, lần chia tay này thậm chí đều tính là gì.

      Nhiều nhất, chính là hai người tách ra mà thôi.

      ra muôn cho biết, sau này nếu thay đổi chủ ý, hi vọng cùng Paris.

      Dù sao chuyện vẽ tranh này, ở nơi nào cũng có thể làm. Bọn có thể thuê phòng ở Paris, tiếp tục sáng tác, cố gắng học tập, thời gian còn lại ở cùng xa nhau.

      Đáng tiếc, làm dũng khí ra những lời này cuối cùng cũng biến mất.

      Tính yếu đuối, lại trải qua lần tổn thương khắc cốt ghi tâm như vậy, khó có thể tiếp tục ngốc lần thứ hai.

      vẫn là thầy của , vì mới có thành tích ngày hôm nay, việc ấy thay đổi, nhưng từ nay về sau, thể cười gọi thẳng tên Hạ Tầm Giản.

      chỉ là người ăn ngồi trước, nhân vật truyền thuyết giới mỹ thuật quan sát chúng sinh.

      ЖЖЖЖЖЖЖ

      Sau khi trở về thành ngày trôi qua rất nhanh, trước tiên gọi điện sang học viện ở Paris, xác định câu trả lời thuyết phục. Cụ thể thời gian sang Pháp vào cuối tháng tám, cũng có nghĩa còn hơn hai tháng sắp xếp công việc trong nước.

      Ngoại trừ vài công việc và thủ tục nhất định, hơn hai tháng này ít khi ra ngoài cửa.

      Trong nhà còn rất nhiều bán thành phẩm luyện lúc trước, phân loại ràng, giữ lại tương đối nhiều, còn lại xử lý nốt.

      mua sắm, cho nên quần áo cũng nhiều. Những gì cần sửa sang, còn lại dùng thùng giấy đóng gói, chọn ngày nắng đẹp bưu điện gửi cho trường học ở vùng núi.

      Đối với lần này, Tiểu Như cười gọi như làm việc hậu . quá năm, cũng phải trở lại, ngay cả nhà trọ đều trả lại, cũng vừa trở về.

      An Nhan Nhiên thở dài, ra muốn vừa trở về, bất quá năng lực kinh tế của có hạn, bây giờ là học viện ở Paris phụ trách hết thảy phí tổn mới có thể xuất ngoại. Muốn tự gánh vác toàn bộ sinh hoạt phí, đó là việc thực tế.

      dù sao vừa mới nhận giải thưởng, dù quang vinh thế nào cũng chỉ là người mới. Tương lai xảy ra trước mặt chỉ có hai con đường: dốc lòng sáng tác sau đó mình bán tranh; ký hợp đồng với triển lãm tranh nào đó rồi sáng tác để bán tranh.

      Cho dù thế nào, nghĩ trong năm này cố gắng tiếp tục lấy thêm mấy giải thưởng. Dù sao cũng là họa sĩ mới, điều kiện tiên quyết là có thanh danh, tác phẩm rất khó bán thị trường.

      Đừng nửa năm hay năm, coi như hai ba năm bán được bộ tác phẩm đều là bình thường. Đến lúc đó tiền dùng hết, phải gặp phải rằng cuộc sống quẫn bách.

      Nghe như vậy, Tiểu Như nhịn được hỏi, sau khi Hạ Tầm Giản , hối hận sao? Dù sao, có ta ở phía sau, đường lo. Cái hợp đồng kia, dù sao cũng chỉ là hai năm, điều kiện lại hậu đãi, ký tên liền ký tên thôi!

      Nếu trong lòng khó chịu, chẳng qua bên ngoài tìm tiểu suất ca tuổi trẻ chuyện đương. Dù thế nào nữa cũng chưa từng thích , cũng xác định quan hệ, làm gì cũng tính phản bội. tốt!

      An Nhan Nhiên bị trúng nở nụ cười, "Nếu tớ có bản lĩnh làm được như cậu vậy, sớm thu phục Hạ Tầm Giản, còn phải đến nước rời như bây giờ sao?"

      "Khó , Hạ đại sư có thể phải biến thái bình thường. Cậu đều tạm nhân nhượng như vậy vì lợi ích toàn cục, ta cư nhiên còn có thể bức cậu , cậu phải thay đổi, coi như cũng phải thống khoái mắng cho ta trận!"

      " phải bức, là tự mình rời . Hơn nữa coi như tớ rời , ấy cũng vẫn là ân sư của tớ. ấy, có tớ ngày nay, tớ làm sao có thể mắng ấy?"

      Cuộc sống Tiểu Như quá mức tự do tự tại, mới có thể tiêu sái tùy tính ra như. vừa tương phản, thứ rung động này từ mấy năm trước bắt đầu bị ấy hoàn toàn thay đổi cuộc sống.

      Có lẽ lần này rời , có thể làm cho tìm được cách tự tại lâu có trong cuộc sống.

      Cuộc sống ở Paris so với trong tưởng tượng càng thoải mái hơn, ngoại trừ ngôn ngữ có chút tiện, mặt khác đều tốt. Học phí và chỗ ở học viện đều cung cấp miễn phí, chủ yếu chỉ cần lo chi tiêu cho dụng cụ vẽ tranh cùng phí tổn việc vặt hằng ngày.

      như cũ là sinh viên yên lặng, so với cuộc sống đại học trước kia càng chuyên chú càng bình tĩnh cũng càng độc lập.

      Đa số thời gian mình ăn cơm dạo phố, có lúc mang theo camera, đem cảnh đẹp nháy mắt thu vào màn ảnh.

      Buổi chiều, ngẫu nhiên ở dừng lại quán cà phê đầu đường, uống chén cà phê hương thuần, điểm phần Tiramisu, hưởng thụ ánh mặt trời sau giờ ngọ nhã nhặn lịch .

      Trong ngày nghỉ, cũng cùng các sinh viên khác tập trung lái xe, cùng nhau du ngoạn quanh thành thị.

      Tất cả mọi người lưng đeo dụng cụ vẽ tranh, có mục đích cố định, tùy thời điểm dừng xe vẽ tranh, có lúc vẽ cả ngày.

      Cuộc sống lần đầu tiên tĩnh đạm như thế, nếu phải Tiểu Như mỗi tuần lần điện thoại gây rối, dường như nghĩ những ngày lại này chính là cảnh trong mơ xa xôi.

      Tiểu Như gần đây bị hai bố mẹ buộc xem mắt, mấy tháng ngắn ngủn xem mắt vô số, dường như đem thanh niên tinh trong các công ty thành S đều nhìn mấy lần. ấy mấy lần muốn chạy trốn, nhưng bị tịch thu hộ chiếu và chặn về kinh tế, chỉ có thể gượng chống.

      Ngoại trừ tình huống thê thảm của bản thân, đối phương ngẫu nhiên cũng thông báo những tin khác cho .

      Ví dụ trước ấy tham gia tiệc rượu thấy Cao Phỉ, ta nắm cánh tay của giám đốc, quần áo ngăn nắp, thần sắc sai, như là tin đạo văn kia chỉ là tin ma.

      Tiểu Như vì thế sinh lòng khó chịu, vờ mời rượu vì danh, đem trọn ly rượu đỏ đều đổ vào người Cao Phỉ. Đối phương trở ngại hoàn cảnh, câu tức giận mắng đều ra miệng.

      Sau ấy nghe , giám đốc mà Cao Phỉ kéo là con tập đoàn phú nhị đại, mới từ Hồng Kông trở về, vừa quen Cao Phỉ hay biết từ Hồng Công.

      Đối phương chắc rất thích Cao Phỉ, đối với ta rất tốt, thường xuyên mang theo xuất tại các yến hội, cũng bởi vậy nhận được vài đơn hàng vẽ tranh, xem như lần nữa mở ra cục diện giằng co.

      Vì thế, Tiểu Như thẳng, nếu ta lần này thực hồi tâm dưỡng tính, từ giờ, tạm tha cho ta. Bằng , tuyệt đối cho ta sống dễ chịu!

      An Nhan Nhiên nghe xong cười nhạt. Cao Phỉ như thế nào, sớm quan hệ với .

      kiện Quan Hữu kia quên, cuộc sống là hướng về phía trước, phải nghỉ chân quay đầu lại. tại cần phải lo lắng ấm no, có năng lực mỗi ngày học thứ thích nhất là vẽ tranh, lại có thể được người khác khẳng định.

      so bì nữa càng làm cho thỏa mãn sinh sống.

      ЖЖЖЖЖЖЖ

      Hai năm sau, cuối mùa thu.

      Khu phía nam thành S, phòng triển lãm tranh Phù Sinh.

      Hôm nay Quan Hữu vốn nghiêm chỉnh tâm thần lại yên, từ đêm qua liên hoan cùng đồng nghiệp phòng triển lãm tranh khi nghe bọn họ đề cập tên Hạ Như An này, liền luôn có chút mất hồn mất vía.

      Đến phòng triển lãm tranh của Bùi Ý cũng hai năm, mỗi ngày ngoại trừ sáng tác cùng với ngẫu nhiên xã giao bên ngoài, ngày bình thản giống như nước chảy thông thường. Trong hai năm này, hoặc nữ sinh thổ lộ hoặc ám chỉ cũng ít, thế nhưng lại cho ai cơ hội nữa.

      Những nữ sinh này cũng phải tốt, nhưng tiềm thức trong kháng cự lên, sau khi chia tay Cao Phỉ, thừa nhận mình nhìn được ánh mắt nữ sinh nào.

      So với việc làm cho mình tiếp tục lâm vào cục diện ràng, bằng độc thân tốt hơn.

      Biết người nọ ký hợp đồng với phòng triển lãm tranh là việc năm trước, từ trong miệng Bùi Ý biết được. vốn đối với Bùi Ý cũng hảo cảm, dù sao kiện kia của Tiểu Nhiên năm đó, ta cũng phải mang trách nhiệm rất lớn.

      Nhưng nhiều khi, con người cuối cùng cũng phải cúi đầu trước mặt . Sau khi thất bại ở cuộc thi vẽ tranh quốc tế, phòng triển lãm tranh Phù Sinh có ra điều kiện vô cùng ưu việt, có lý do cự tuyệt.

      Huống chi, đến năm đó, chính cũng chưa chắc tốt hơn Bùi Ý bao nhiêu.

      Biết được ký hợp đồng với phòng triển lãm tranh từ năm trước, trong lòng có thêm dũng khí lại vô cùng vui sướng và may mắn.

      Tuy rằng giờ ấy ở trong nước, tuy rằng năm này hành tung của ấy ràng. Nhưng theo những tác phẩm gửi về biết được tình trạng mới của .

      vẫn như cũ thích tranh phong cảnh, mặc dù lớn bộ phận đều là tác phẩm chủ nghĩa trừu tượng, nhưng theo kiến trúc phong cách cảnh vật có thể biết được luôn ở quốc gia phương tây.

      biết Bùi Ý làm thế nào thuyết phục được ký hợp đồng với phòng triển lãm, nhưng hiển nhiên ta đưa ra điều kiện với so với họa sĩ khác càng thêm ưu việt. Thời gian giao tác phẩm cố định, cũng tiếp nhận đơn hàng của người nào có chức vụ, bản thân cũng chưa lần bước qua cửa phòng triển lãm tranh này.

      năm, nhìn thấy trằn trọc gửi tác phẩm về, dường như nghĩ đến có thể tiếp tục lữ hành sáng tác như vậy.

      Cho đến tối hôm qua.

      Đồng nghiệp ra tin tức, phòng triển lãm tranh Phù Sinh tổ chức lễ mừng thành lập hàng năm hoạ sĩ, lữ pháp Hạ Như An sắp về nước.

      ЖЖЖЖЖЖЖ

      Lễ mừng hoạt động hàng năm của phòng triển lãm tranh Phù Sinh ràng long trọng hơn so với mọi năm, chỉ riêng giai đoạn quảng cáo tuyên truyền rầm trời đất trước đoạt đủ ánh mắt mọi người.

      Hoạt động cùng ngày, triển lãm lại trưng các tác phẩm hấp dẫn chặt chẽ nhóm truyền thông. Chính là bộ tác phẩm mới mà hoạ sĩ lữ pháp Hạ Như An năm trước đoạt giải thưởng ở Châu Âu – “Mạch tuệ”.

      Đây là tác phẩm tinh xảo tràn ngập hơi thở Điền Viên, hình ảnh thần kỳ sạch thà, nhất quán như sắc thái mộng ảo trừu tượng của , mà là càng gần sát phong cách tả thực.

      tấm hình, tảng lớn mạch tuệ ở trong gió vũ động, từ gần mà xa, hình thành đường cong tuyệt đẹp.

      Mỗi cái mạch tuệ đều vẽ ràng như vậy, sinh động giống như cảnh sắc chân thông thường. Làm cho người xem sôi nổi nhịn được đưa tay ra sờ, lúc sau giật mình tước mặt mình là bức tranh vẽ, khỏi càng thêm bội phục công lực người vẽ.

      Quan Hữu nghe tin Hạ Như An tới vội vàng tiến đến bị mấy phóng viên vây quanh chụp ảnh.

      Hai năm thấy, dường như sắp thể nhận ra .

      bộ quần áo vàng nhạt rộng thùng thình, đầu tóc ngắn màu trà, ngoại trừ khuôn mặt tinh xảo khéo léo như cũ, dường như giống trước kia chút nào.

      Hai năm trước lần cuối cùng thấy lễ trao giải, khi đó còn giữ mái tóc đen dài, khuôn mặt tĩnh đạm, thần thái hơi có chút lãnh mạc.

      giờ lại thay đổi càng thêm hấp dẫn, hơn tiêu sái thiếu hờ hững, khóe môi mặt cười lộ ra bình tĩnh cùng thành thục, cho dù các phóng viên loang loáng đèn ngừng cũng ảnh hưởng gì cả.

      Hôm nay, cho đến buổi tối lế chúc mừng chấm dứt, Quan Hữu mới tìm được cơ hội chuyện mình với .

      nghĩ sớm nhìn thấy , ánh mắt cố tình xẹt qua đều như có gì, lễ phép lại xa cách.

      Sau vài câu hàn huyên như lời dạo đầu, nhịn được thở dài, "Hai năm qua em thành thục ít, trước kia em căn bản am hiểu về giao tế xã giao mới này, giờ em làm tốt lắm."

      "Tôi hai mươi sáu tuổi, nếu thành thục bị người khác chê cười." đứng trong đêm thu ngoài khách sạn, tươi cười như có như .

      Thấy dường như muốn , tiếp câu ở lâu trong đáy lòng, "Em với Hạ Tầm Giản, có khỏe ?"

      nhíu mày nhìn cái, " muốn hỏi cái gì?"

      Tuy rằng còn cười, thế nhưng lại cảm thấy được có chút vui. khinh khẽ cười cười, " có lỗi, lại sai rồi. cần trả lời, đưa em về?"

      "Cám ơn. Nhưng cần, tôi có lái xe tới." lắc lắc cái chìa khóa xe Tiểu Như cho , câu gặp lại, tiêu sái xoay người.

      Gương mặt đàn ông duy mỹ chậm rãi lên vắng vẻ.

      Đây cũng phải là lần đầu tiên nhìn theo rời . Chẳng bao lâu sau, cái bóng dáng luôn sợ hãi theo phía sau mình, ở thành phong cảnh xinh đẹp trước .

      Nếu năm đó, phải quá mức tự tin, lại quá mức dễ tin, say rượu gặp rắc rối, tại bọn họ phải sống chết muốn kết hôn, trải qua cuộc sống yên tĩnh hạnh phúc?

      ЖЖЖЖЖЖЖ

      Căn phòng của Tiểu Như nằm ở quảng trường lớn phồn hoa, trở thành nơi An Nhan Nhiên ở tạm thời sau khi về nước.

      vốn chỉ muốn ở lại vài ngày, đợi khi tìm được nhà trọ dọn , đáng tiếc Tiểu Như , vào của của ấy, chính là người của ấy, muốn chạy dễ dàng như vậy!

      " ra cậu là chán ăn ngoài chứ gì." Đem bữa sáng bưng lên bàn, An Nhan Nhiên liếc mắt bắt người ấy.

      "Bảo bối, cậu quả nhiên là tri kỷ tri kỷ của tớ, cậu xem ba mẹ tớ mỗi ngày bức hôn, nếu đôi ta tìm ngày lĩnh cái chứng được ?" ấy trêu chọc phen, lại túm tóc ngắn của , "Sao lại cắt ngắn như vậy, tuy rằng như vậy cũng xinh đẹp, nhưng tớ vẫn thích mái tóc dài của cậu."

      "Cậu trước kia ở nước ngoài phải cũng cắt sao?"

      Lúc ở nước ngoài mọi việc tiện, có khi mấy ngày mấy đêm đóng quân dã ngoại ở nơi nào đó vẽ vật thực, tóc đen dài kia đứng lên xử lý phiền toái, dứt khoát cắt thành tóc ngắn cổ, vừa tiện lại nhàng khoan khoái.

      "Vấn đề tóc coi như xong, phòng triển lãm tranh sao đây? Cậu phải rất chán ghét Bùi Ý, sao lại nguyện ý ký hợp đồng, bởi vì tiền chứ?"

      "Tiền coi như là trong những lý do." đời này rất nhiều việc đều là đoán trước được.

      Hai năm trước vừa xong ở nước Pháp, cũng nghĩ đến mình cùng Bùi Ý biến thành loại quan hệ vi diệu bằng hữu này như nay - nếu, lần đó ở đầu đường Paris gặp được lời của ta.

      Trải qua qua nhiều năm như vậy cho biết, thế giới này, có bạn bè vĩnh viễn, cũng có kẻ thù vĩnh viễn. Thế giới ích lợi trao đổi vật chất, chỉ cần chạm đến điểm mấu chốt của mình là được.

      Dù sao khi đó chỉ muốn ở lại nước ngoài, kinh tế lại túng quẫn, lần thứ hai Bùi Ý mở miệng mời, lại ra điều kiện rất tốt, chỉ lo lắng nửa ngày liền đáp ứng ký hợp đồng.

      "Cậu như vậy tớ an tâm. Tớ còn sợ cậu vì muốn trả thù người kia nên cố ý quan hệ gần hơn với Bùi Ý, dù sao hai năm nước lần Bùi Ý tìm cậu chuyện phiếm đó, tớ đoán hai người bọn họ có thể xảy ra chuyện gì. Nhưng đoán đến đoán , nghĩ tới bọn họ đúng là loại quan hệ này!"

      Tiểu Như cắn bánh mì nướng, lại uống xong ngụm lớn sữa, lúc chuyện có chút mơ hồ , "Hai năm qua, ta lần cũng tìm cậu?"

      Ngón tay nắm cốc sữa chén có hơi tạm dừng, lát, cười lắc đầu, "Nếu ấy chủ động tìm tớ, cũng phải là Hạ Tầm Giản ."

      "Nghe ta hai năm qua càng phát đạt, thời gian hai năm chỉ cho ra hai tấm tác phẩm, bộ cho hoàng thất quốc, bộ cho phú hào gia siêu cấp hình trong nước. Nghe chỉ giá bán tấm thứ hai, cũng đủ mua hòn đảo lớn ở Ấn Độ.

      Cậu ở nước ngoài hẳn cũng xem tin tức, gần đây thần tượng Làm Hồng siêu cấp, quyết tâm theo đuổi ta. ta mỗi ngày đều biểu đạt tình cảm dạt dào, tự làm các loại chuyện, thổ lộ viết… biết tâm tình vị đại sư kia ra sao…"

      Tiểu Như còn cằn nhằn liên miên, di động An Nhan Nhiên vang lên.

      về nước mới vài ngày, dãy số còn chưa kịp đổi mới, tìm đương nhiên là bạn ở nước ngoài.

      Mặc dù có chuẩn bị, nhưng nghe được bạn tốt há mồm liền phen tiếng Pháp lưu loát, Tiểu Như vẫn dùng ánh mắt sùng kính yên lặng tỏ vẻ kính nể của mình. đối với tiếng Pháp vốn sinh ra kém cỏi, nước ngoài mấy năm, chỉ trông vào ngữ khắp thiên hạ.

      Thấy cúp điện thoại sau tràn ra ý cười, Tiểu Như nhịn được nhéo má của , "Ai nha, bộ dạng tình trai nhộn nhạo này?"

      xoá sạch móng vuốt mặt, trả lời, "Là học trò của tớ."

    5. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      Chương 41: Bức tranh thứ bốn mươi mốt

      Tiểu Như bám sống bám chết hai ngày, Nhan Nhiên rốt cục đáp ứng sân bay đón người.

      Kết quả người dẫn đầu tới khiến lắp bắp kinh hãi, "Cậu đừng cho tớ biết Tần Niệm thành học trò cậu! ?"

      An Nhan Nhiên lắc đầu, "Người sau kia kìa."

      Quả nhiên, phía sau Tần Niệm còn có người. đầu tóc rối màu vàng bay, nhất gương mặt lập thể thuần Âu Châu, da thịt màu ngà ở ánh mặt trời làm nổi bật ra giống như trân châu rạng rỡ sáng bóng.

      Nhìn thấy vị này ràng so với các là thiếu niên tuổi trẻ đẹp nhàng, Tiểu Như nháy mắt nhộn nhạo .

      Bữa tối là ở nhà cực đắt tiền, xa hoa, vốn Nhan Nhiên tính tự mình mời khách, hai người kia tùy tiện giải quyết hai chén mì thịt bò.

      Kết quả đường từ sân bay lái về trong thành, Tiểu Như thể lạnh nhạt đường thẳng như vậy, bỗng nhiên muốn mời khách từ phương xa đến dùng cơm yến!

      Tần Niệm thấy thiếu niên Carlo tóc vàng đẹp trai được nhiệt tình chiêu đãi trước nay chưa có, Tần Niệm cả đêm đều oán hận Tiểu Như nặng bên này bên kia, năm đó mình đến hội chợ Trung Quốc, còn là người chơi xấu hàng Nhật Bản mua để ý chết sống của ta.

      tại chỉ có bữa cơm làm thịt năm con số, còn đặt phòng tại khách sạn năm sao cho bọn họ, rất nhân tính!

      "Cậu ấy ăn cũng có thể ăn, cậu ấy ở cũng ở cùng, có cái gì có thể oán hận !" An Nhan Nhiên đút món tự cuốn vào trong miệng ta, ngăn chặn ta liên miên cằn nhằn vô nghĩa.

      "Cậu là học trò em nên em giúp cậu ta! tại thế nào, tôi được ưu ái có phải !" Tần tiểu soái lôi món cuốn ra, tiếp tục .

      " trước kia cũng còn nhận nhiều người , chỉ biết nhận người ngại." An Nhan Nhiên thản nhiên liếc nhìn ta cái, " ăn ghê tởm."

      "Dễ nhìn ăn cái gì, tiếp tục ghê tởm cũng là dễ nhìn!"

      "..."

      Nghe hai người vừa đối thoại, Tiểu Như cuối cùng đem lực chú ý theo người Carlo quay tới, "Cảm giác tôi bị sai sao, hai người các ngươi... Khi nào quan hệ tốt như vậy?"

      Chính khí Tần Niệm lên, "Ai quan hệ tốt với ấy!"

      "Hời hợt chi giao mà thôi." An Nhan Nhiên tổng kết.

      Tiểu Như tươi cười quỷ dị, "Các ngươi có vấn đề! ngay, tôi người biết trong hai năm này, các ngươi xảy ra chuyện gì?"

      ЖЖЖЖЖЖЖ

      Vấn đề giữa và Tần Niệm , thể nhanh được.

      Hơn nữa lấy lối suy nghĩ của Tiểu Như, Tần Niệm hai năm trước đối với "Rất có cảm tình", lúc sau "Thương tâm rời ", tại "Quan hệ hòa hợp", tự nhiên là bởi vì hai người có cái gì.

      thực tế, cũng như ấy đoán, Tần Niệm đối với chính xác có mục đích, nhưng cũng phải cái loại mà Tiểu Như cho rằng kia.

      Sau mấy tháng ở Paris ngay tại trong lần ngẫu nhiên chứng kiến hình ảnh Tần Niệm tham dự giảng dạy tại học viện trò cười mà , việc lần đó làm có dũng khí vi diệu đoán.

      Trải qua trằn trọc, rốt cục điều tra đến, lúc trước học viện Paris nhiệt tình mời , tác dụng của Tần Niệm ở bên trong quả nhiên hề có thể xem .

      Hẳn là tức giận, dù sao ta trước khi còn tiếp tục tính kế hồi. Chính là muốn, quyết định tách Hạ Tầm Giản ra, nhưng cũng là vì phong thư này?

      Vấn đề sớm tồn tại, thư mời chính là ngòi nổ, có hay đều thôi, quan hệ của bọn họ vốn cũng lâu dài.

      Hai năm qua ở nước ngoài, phải nghĩ tới gọi điện thoại cho ấy. Nhưng mỗi khi cầm di động lên, rồi lại biết sau khi gọi điện thoại nên cái gì.

      Cũng có lẽ, sợ chỉ nghe thấy giọng lạnh lùng lãnh khốc của .

      Carlo biết tạm thời , vì thế quyết định nghỉ ngơi ở trong nước thời gian, trong đoạn thời gian này đều tính ở lại phòng khách sạn cấp năm sao này.

      Carlo cùng Tần Niệm giống nhau, bối cảnh gia tộc đều rất hùng hậu, thậm chí so với Tần Niệm cao hơn tầng, đối với tiền chút khái niệm cũng có.

      Ở khách sạn ở hai ngày, cậu ta thể chờ đợi, mỗi ngày chạy đến nhà trọ của Tiểu Như tìm Nhan Nhiên, hỏi khi nào có thể dẫn cậu ta gặp sư tổ.

      "Sư tổ..." Tiểu Như bên ăn bánh ngọt bị xưng hô thế này nghẹn mất, đấm ngực ho nửa ngày, cuối cùng sờ cậu ta tóc vàng hiền thục, thẳng thán nhi đồng thành .

      Cùng Tần Niệm bất đồng, Carlo đối Hạ Tầm Giản gần như sùng bái mù quáng, lúc trước bái Nhan Nhiên làm thầy, cũng là bởi vì theo miệng Tần Niệm biết là học trò Hạ Tầm Giản.

      Ý niệm trong đầu gặp Hạ Tầm Giản, việc tự quyết định về nước ngày đó luôn xoay quanh trong lòng An Nhan Nhiên.

      Theo lý thuyết, học trò về nước, vô luận như thế nào đều hẳn là bái phỏng chút ân sư của mình.

      Đây là đạo lý làm người, nên bị nhân tố khác ảnh hưởng. Khó khăn ở chỗ, với Hạ Tầm Giản cho tới bây giờ cũng phải thầy trò bình thường.

      Hai năm, vẫn quên được ngày đó rời với . Quay đầu lại mấy lần còn muốn, những lời này ý là, ngay cả thầy trò tình cảm đều... bỏ qua .

      Trải qua lo lắng chưa có kết quả, hề chuẩn bị ngoài ý gặp Hạ Tầm Giản.

      ЖЖЖЖЖЖЖ

      Ngày đó Tiểu Như mang tham gia buổi trình diễn thời trang.

      Trang phục nghe là của nhãn hiệu nổi tiếng thế giới, Tiểu Như theo cha lấy hai chỗ ở đó, dắt An Nhan Nhiên lôi cùng .

      Bởi vì trong lòng thăng bằng khi cha mẹ hai năm qua có quá nhiều nhiều "Bảo đảm", Tiểu Như giờ dùng tiền như phá sản, mua quần áo toàn ở chỗ xa xỉ phẩm, mặt khác đều là trực tiếp ở trường buổi trình diễn thời trang chỉ trỏ mua sắm.

      Các ngồi ở phía bên phải sàn T, ngọn đèn mê ly biến ảo, Nhan Nhiên trước tiên cũng có chú ý. Sau ngọn đèn lại biến đổi, cả hội trường sáng ít, ánh mắt lơ đãng đảo qua, cứ như vậy dừng ở hình ảnh.

      ngồi ở bên trái sàn T, khoảng cách chỉ cách hai mét, lúc nhìn thấy , ánh mắt của cũng nhìn . biết là vừa mới nhìn thấy , hay là nhìn thấy từ lâu.

      Ngọn đèn sân khấu lóe ra, người đàn ông bắt chéo chân ngồi ở đằng kia, quần áo tây phục màu đen bao lấy thân thể thon dài của .

      Hai năm, mặt của vẫn thần đế như trước, ánh mắt còn thêm tối tăm hơn trước, vầng trán lộ vẻ hàn khí lối thoát. Tuyệt đối phải vẻ mặt vui mừng, ít nhất khi nhìn chăm chú cũng vui mừng.

      Người mẫu mặc váy hoa theo nhạc giữa bọn họ lên quay về, ánh mắt của bọn họ lần lượt lặp lại đối diện và chia lìa.

      nghe thấy mình thở dài ở trong lòng, cuối cùng hạ tầm mắt xuống, đưa ánh mắt ra chỗ khác.

      Tiểu Như cảm thấy được động tĩnh của , hướng tới đối diện nhìn mấy lần, rồi đến bên tai , "người ngồi cạnh ta chính là Yula, thể tưởng được, ta thế mà lại cùng ta lần này. Xem ra đêm nay tin tức về Yula bùng nổ ."

      ấy vừa vừa chú ý nhìn biểu tình của bên kia, cuối cùng chuyển con mắt, lấy điện thoại di động ra lặng lẽ phát tin tức cấp cho người nào đó.

      Sau khi trình diễn chấm dứt, là tiệc rượu đơn giản.

      An Nhan Nhiên nghĩ nghĩ, quay đầu hỏi Tiểu Như các có cùng nhau vào .

      Tiểu Như hoàn toàn, từ đầu, vẫn tính , nghe vừa hỏi trực tiếp gật đầu. đương nhiên biết nguyên nhân Nhan Nhiên muốn tiệc rượu, chính là giờ phút này, thần thái bạn tốt duy trì quá mức bình tĩnh, trái lại có chút bận tâm.

      Chỉ có biết ràng Nhan Nhiên có cảm tình đối với Hạ Tầm Giản. Năm đó nếu phải quá mức thích, ấy cũng sau hai năm đều chờ đợi ở nước ngoài trở lại.

      tại gặp, lại là dưới tình huống đối phương có mỹ nữ làm bạn.

      theo Nhan Nhiên ở phía trước, lại lấy điện thoại di động ra nhắn tin thúc giục.

      Đại sư người ta có mỹ nhân, Tiểu Nhiên nhà sao có thể độc đây! Vừa vặn có người thích hợp nhất, kêu đến chống đỡ giữ thể diện cũng tốt.

      ЖЖЖЖЖЖЖ

      Kỳ Tiểu Như suy nghĩ nhiều, An Nhan Nhiên ở lại, chỉ là muốn chào hỏi, gửi lời thăm hỏi.

      Cũng nhìn thấy mặt, có khả năng làm như thấy được, như vậy rất lễ phép. Chào hỏi chậm trễ bao nhiêu thời gian của đối phương, huống chi ràng, lấy cá tính Hạ Tầm Giản, ở trường hợp này cũng nguyện ý xã giao với người nào.

      Quả nhiên, sau khi đối phương vào tiệc rượu luôn rất nhàn nhã, bởi vì phóng viên, cũng còn người dám tiến lên dây dưa Hạ Tầm Giản hoặc là Yula.

      An Nhan Nhiên đè xuống cảm xúc phập phồng, chậm rãi rồi tiến lên, "Thầy, em chào thầy."

      Người đàn ông cao lớn thon dài nghiêng tầm mắt, mặt chút thay đổi nhìn lên .

      " lâu gặp, hai năm qua thầy có khỏe ?" hơi mỉm cười, ngẩng đầu nhìn chăm chú.

      Ánh mắt lạnh lẽo nhìn lát, ấn đường chậm rãi nhăn lên, "Tôi nhớ tôi và có quan hệ."

      An Nhan Nhiên dự đoán được đột nhiên ra câu như vậy , có chút xấu hổ, đứng ở nơi đó cũng được, cũng được.

      Đúng lúc Tiểu Như vừa mang người đuổi tới cảm thán thời gian vừa đúng lúc, còn chưa kịp mở miệng, thiếu niên đẹp tóc vàng bên cạnh vài bước qua, " giáo!"

      Carlo đứng ở phía sau, khuôn mặt hoa xinh đẹp nứt hở ra tươi cười, "Em vốn nghĩ chờ bên ngoài, nhưng Tiểu Như tỷ tạm thời ra, liền mang em vào, có quấy rầy ?"

      Đồng thời chuyện, cậu phát người đứng trước mặt của mình là đại sư mà mình tâm niệm muốn gặp lần.

      Cậu giữ chặt tay An Nhan Nhiên, thấp giọng hỏi , "Em nên xưng hô với người ấy như thế nào? Sư tổ?"

      "... Em kêu Hạ đại sư là được rồi." An Nhan Nhiên đầu hắc tuyến, cũng chú ý là Carlo cầm tay người đàn ông trước mặt trong mắt xẹt qua lãnh mang lợi hại.

      Carlo phấn khởi đáp lời, tiến lên cung kính nhìn đối phương thiếu cúi người, "Hạ đại sư ngài khỏe chứ, em là Carlo, là học trò của An Nhan Nhiên, em là người Pháp, tiếng Trung tốt lắm, nhưng em thực thích thực thích bức tranh của ngài! ..."

      Carlo tự giới thiệu dài cùng với biểu đạt ý sùng bái, Hạ Tầm Giản cũng xoay người rời , chính là sắc mặt biến thành tương đương nhục nhã.

      Yula bên đều cảm thấy được Hạ Tầm Giản duyệt, mà Carlo đơn thuần như trước ý vị biểu đạt lên biểu đạt lên biểu đạt lên...

      An Nhan Nhiên thầm cấu, véo Tiểu Như, ấy biết Carlo sùng bái Hạ Tầm Giản, để cho cậu ta đến làm chi!

      "Khụ..." Tiểu Như ho tiếng. nhớ kỹ khuôn mặt xem ra như hoa như ngọc của Carlo, quên chuyện cậu ta sùng bái Hạ Tầm Giản này .

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :