1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

NGƯỜI CON GÁI NÀY CÓ “ĐỘC” - NAM LĂNG (5)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      Chương 32: Bức tranh thứ ba mươi hai

      Editor: song_nhi

      "Nếu cảm thấy có lỗi, mấy ngày nữa tin đưa ra, hãy với những ký giả kia ." nhặt di động về, phủi bụi bặm túi, nhìn ta câu gặp lại.

      "An Nhan Nhiên." nghiêng người qua bị ta kêu ở lại.

      quay đầu lại, phát vẻ mặt của ta lần thứ hai thâm trầm lại, “Song sinh” là tác phẩm tồi, chúc mừng đoạt giải thưởng. Bất quá chân thành khuyên , muốn chân chính lấy được quang vinh, phải mau chia tay Hạ Tầm Giản. ta có lẽ là thầy , nhưng tuyệt đối thích hợp là người đàn ông của ."

      "Bùi Ý, có lập trường gì mà ra những lời này." Cho dù là ai, tôi tuyệt đối cho phép đối phương đánh giá Hạ Tầm Giản như vậy.

      Đối phương chăm chú nhìn ánh mắt của tìm tòi nghiên cứu thâm ý hơn, lát, ta cười cười, "Sau này, hiểu ý tứ của tôi."

      ЖЖЖЖЖЖЖ

      Mười lăm ngày sau, Paris.

      Đầu đường tháng tư Paris, duyên dáng giống bức tranh.

      đường người đường nện bước thong thả, tươi cười dào dạt, bồn hoa cành xanh từ cửa sổ tiểu ban công màu đen Thiết nghệ lan can lý kéo dài mà ra, giống như ở tham hơi thở động tình.

      Đây là ngày thứ tư An Nhan Nhiên đến nơi này, kích động lúc ban đầu sớm qua, hề bận việc gì. Du lịch quay chụp lưu niệm. Mà chân chính tĩnh hạ tâm lai, hưởng thụ kỳ nghỉ xinh đẹp của quán quân này.

      Đương nhiên, nếu trong ngày nghỉ có người lời dây dưa ngớt, trở nên càng thêm hoàn mỹ.

      Chỗ ngã rẽ quán cà phê ngoài trời, An Nhan Nhiên lần thứ ba đoạt lại tay cơ của mình, đem cắt bỏ ảnh đối phương tự chụp rồi lại để làm màn hình chụp.

      "Tiểu Nhiên, đừng lạnh lùng như vậy, tôi buồn ~~~" giọng điệu đáng thương phối lên mặt dày mày dạn tươi cười, khuôn mặt Tần tiểu soái nguyên bản thực đẹp mắt giờ phút này vặn vẹo có điểm chướng mắt.

      "Nhờ biến mất được !" Cũng biết Tiểu Như nhờ vả thế nào, lại có thể ở bữa cơm chia tay cầu Tần tiểu soái trong lúc ở nước Pháp làm hộ hoa sứ giả.

      Còn Châu Âu như thế nào cũng tính cũng là địa bàn của ta, giờ tỷ muội độc thân trước, bất kể như thế nào đều phải để ta chiếu cố.

      phút này, An Nhan Nhiên nhìn thấy người ở bàn đối diện cười đến răng nanh chói mắt, vạn phần hối hận mình cho Tiểu Như chuyện Hạ Tầm Giản có việc khỏi thành phố S.

      Mấy ngày nay, Cao Phỉ lâm vào kiện trộm bức tranh, bị dư luận luân phiên ném bom lại bị Bùi Ý buông tha, người ta rơi xuống tầng bét nhất, ngay cả phòng làm việc cũng bởi vì Quan Hữu và Lưu Huy trước sau rời mà đóng cửa.

      Tiểu Như giải hận thẳng tiện nhân nên kết quả như vậy, hơn nữa sắp nước Pháp, mời đại thủ bút ở thành S đặt bàn ở khách sạn năm sao cao cấp nhất.

      Bút tích lớn như vậy, tự nhiên chỉ có hai , Tần tiểu soái phụng mệnh đến tham gia cùng, cả đêm kêu mỹ nữ mỹ nữ khiến An Nhan Nhiên đau đầu.

      Tiểu Như vốn còn có ý làm mối cho bọn , lúc này vỗ bàn hạ mệnh lệnh hộ hoa. Mặc kệ An Nhan Nhiên tỏ vẻ toàn bộ lộ trình sớm được an bài thoả đáng cần gì lo lắng, ngày đăng ký đó Tần tiểu soái vẫn thần kỳ xuất .

      chỉ cùng chuyến bay với , lại phát chỗ của là khoang hạng nhất, lập tức cầu công ty hàng cho ta thăng cấp, cũng phí ít tâm tư, ngồi xuống ngay cạnh .

      đường có yên tĩnh, rốt cục đến Paris, ta lại bước theo vào cùng khách sạn.

      Theo đến quầy lấy thẻ phòng đặt trước cười rất là cổ quái, "Vị lão sư kia, đối với đúng là tệ!"

      "Có ý gì?"

      "Khoang hạng nhất thêm phòng Tổng thống cấp năm sao, nghĩ đến toàn bộ hoạ sĩ Châu Âu đều có đãi ngộ này?"

      ta sờ lên cằm, "Giới mỹ thuật luôn nghe đồn tính tình Hạ Tầm Giản tốt thế nào, cá tính lãnh ngạo như thế nào, bây giờ nhìn lại, ông ta rốt cuộc cũng là người đàn ông bình thường!"

      " muốn gì?" An Nhan Nhiên nghe được hờn giận.

      " có gì, khen ngợi chút thầy của mà thôi." Đối phương nhìn cười trong nháy mắt, lấy thẻ phòng của , lấy hành lý trong tay , bước nhanh về phía trước.

      Bốn ngày, An Nhan Nhiên nghĩ hết biện pháp tránh né, đối phương lại giống như người có gắn rada, cho dù tới chỗ nào, ta đều xuất ngoài ý muốn.

      Có khi đảm đương hướng dẫn du lịch cho , có khi đưa thức ăn, hoặc là như hôm nay cùng đem chén ra bàn tròn uống cà phê.

      Tránh khỏi, cũng chỉ có thể luôn cấp mặt lạnh, bất đắc dĩ người này mặt vô cùng dày, cho dù giọng lạnh mắt lạnh thế nào, mực chỉ làm trò tiêu khiển.

      nhịn được nghĩ, phần bản lĩnh mặt dày này, so với từ trước bám theo Hạ Tầm Giản chỉ có hơn chớ kém.

      Mỗi lần nhìn thấy biết xấu hổ ở nơi đó liên thiên, liền nhớ tới bộ dáng Hạ Tầm Giản khi đối mặt với mình.

      Vì thế, khi rời xa tổ quốc đến nơi lãng mạn này ngày thứ tư, lần đầu tiên phát mình lại bắt đầu nhớ.

      Hai người tách ra chừng mười ngày, lúc trước vội vàng, cũng với phải làm sao.

      xưa nay hỏi nhiều chuyện của , lần này cũng như vậy. tại hơn mười ngày liền điện thoại liên lạc, khỏi có chút hối hận mở miệng hỏi.

      ЖЖЖЖЖЖЖ

      Quán quân ở các quốc gia thi Pháp tham gia cuộc thi vẽ tranh, xem chọn ra mười người cuối cùng quyết đấu vòng chung kết.

      Nhưng bởi vì cuộc thi hề cầu các họa sĩ cung cấp tác phẩm, cho nên lần này xuất ngoại ở An Nhan Nhiên trong mắt chính là chuyến lữ hành nhàn nhã.

      Kết quả cuối cùng như thế nào đối với còn quan trọng, có thể đạt được vé máy bay bay thẳng, cùng hoạ sĩ các quốc gia trao đổi kiến thức, thưởng thức càng nhiều tác phẩm tuyệt mỹ, trao đổi học tập, hoàn toàn vượt qua mong muốn lúc ban đầu của .

      còn trẻ, con đường tương lai còn rộng mở, hi vọng mình chỉ vì vậy mà mạnh mẽ.

      Ôm tâm tính học tập, ngừng tiến bộ mới là phương pháp bảo trì thành công tốt nhất.

      Hoạt động gặp mặt đầu tiên ở cuộc thi vẽ tranh ở Pháp định vào ngày thứ năm đến Paris, các họa sĩ các quốc gia khác lục đục tới trong mấy ngày sau, nhưng ai ở khách sạn giống .

      Tất cả mọi người được an bài ở khách sạn bốn sao gần chỗ ở, thống nhất, hai người phòng, căn cứ nam nữ cùng trước sau trật tự an bài.

      Hoạt động lần đầu gặp mặt địa điểm an bài trong nhà ăn của khách sạn bốn sao này, An Nhan Nhiên tiếp tục bị Tần tiểu soái dùng ánh mắt " xem tôi rồi" nhìn, quyết định giấu diếm chặt chẽ vấn đề chỗ ở của mình.
      Last edited by a moderator: 30/5/17

    2. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      Chương 33: Bức tranh thứ ba mươi ba

      Editor: song_nhi

      Tần tiểu soái đại danh vốn tên là Tần Niệm, bởi vì bất mãn với tên tương tự hải sâm này, sau đó lấy Samy Khắc làm nghệ danh cho mình.

      Thành ra theo như lời Tiểu Như, Tần tiểu soái ở Châu Âu đích là hoạ sĩ thiên tài tiếng tăm lừng lẫy.

      Châu Âu là thiên đường văn nghệ sĩ, đại đa số họa sĩ đều thành danh rất sớm, nghệ thuật đối với bọn họ mà là giống như hơi thở giống như thiên nhiên. Ở trong này, anhh bởi vì có danh tiếng mà bị xem , cũng bởi vì thành công nhất thời mà bị tâng bốc.

      Hoạt động lần đầu gặp mặt là mục đích làm quen giao lưu, bắt đầu từ chạng vạng năm giờ, kéo dài đến buổi tối. An Nhan Nhiên gặp được ít đại sư kỳ danh nổi tiếng trước kia chỉ nghe qua giảng dạy, sau khi trời tối, cơm được mang đến tận nơi.

      Tần tiểu soái tự xưng phụ trách khu vực thi đấu Trung Quốc, giờ quốc nội tới chỉ có mình , tự nhiên càng thêm thể tách rời. Cả hoạt động đều dắt giới thiệu hết người này đến người khác.

      Mặc dù đối với hành vi của ta rất bất mãn, nhưng khi ăn cơm Tần tiểu soái cũng rất biết điều che dấu tính khí vui cười ngày thường, ra bộ dáng hoạ sĩ Samy khắc.

      An Nhan Nhiên tự biết tửu lượng tốt, đối mặt với yến hội rượu đỏ Champagne, cảm thấy có được người có thể chắn rượu cũng tồi.

      Hiểu là như thế, đến tám chín giờ buổi tối, vẫn phải uống ít rượu, cảm thấy được hai má nóng lên lại năng tùy tiện.

      Bữa cơm vừa chấm dứt người chịu trách nhiệm chính lại thông báo bọn họ chuẩn bị hoạt động thứ hai ở quán bar tầng cao nhất của khách sạn, mọi người có thể tiếp tục đổi vị trí.

      An Nhan Nhiên rất muốn trở về nghỉ ngơi, bất đắc dĩ mới quen mấy họa sĩ nước ngoài, mọi người dùng ngữ trao đổi khó tránh có chút từ diễn tả được, còn chưa mấy câu, bị mấy người trực tiếp kéo quán bar tiếp tục.

      Lại thêm ly, vốn hai má hồng giờ lại càng đỏ hơn. Bởi vì làn da trắng, càng có vẻ trong trắng lộ hồng, hai má thẳng non nớt trơn khéo léo khiến người ta muốn cắn cho cái.

      Đối mặt ánh mắt cầu cứu của , Tần Niệm tựa vào bên ghế sa lon cười ha ha, dưới ánh đèn mờ nhạt, chăm chú nhìn mắt của với ánh mắt kinh người.

      Chén thứ hai uống đến nửa, chống đỡ được An Nhan Nhiên tìm cơ hội, lặng lẽ lùi vào thang máy, trừng mắt nhìn người nào đó theo đuôi phía sau, tựa vào tường để ý tới ta.

      Hai nhà khách sạn cách nhau bộ ước chừng chỉ cần mười phút, nào biết mới vừa bao lâu bị mưa xuống.

      Tháng tư ban đêm Paris, nhiệt độ khí chỉ có đến mười độ, ôm áo khoác chạy nhanh về phía khách sạn. Thình lình thấy đỉnh đầu ấm áp, quay đầu lại, Tần Niệm giơ áo vét vừa cởi, ngăn trở toàn bộ mưa bụi đầu .

      Thấy quay đầu lại, ta nhìn hí mắt cười ngừng, "Nhìn tôi làm gì, còn mau chạy!"

      ЖЖЖЖЖЖЖ

      Trong phòng Tổng thống, An Nhan Nhiên thay quần áo tựa vào ghế sa lon, nhìn phòng tắm truyền đến tiếng nước liên tục nhíu mày.

      Mười mấy phút đồng hồ trước, cởi áo che mưa cho Tần Niệm lấy cớ quên mang thẻ phòng muốn hỏi mượn khăn mặt để lau, vừa mở cửa liền theo đuôi mà vào. Sau đó thừa dịp gọi phục vụ phòng chạy vào phòng tắm, đến giờ cũng chịu ra.

      Thẻ phòng của ta người phục vụ sớm đưa tới, cũng vào phòng tắm trong phòng lau người thay quần áo, Tần tiểu soái vẫn còn ở trong phòng tắm.

      Mà giờ phút này nghe tiếng nước chảy, người nào đó ở bên trong tắm vòi hoa sen.

      Người này, phải học tiếp cận Hạ Tầm Giản, ở phòng tắm hô to có thằn lằn chứ? Nhớ tới biểu của mình cùng phản ứng của Hạ đại sư, ha ha cười rộ lên.

      cao hứng lên, cửa phòng tắm mở, ngẩng đầu, ngồi im.

      Tần tiểu soái nửa người dưới vây quanh bằng khăn tắm, tựa vào nơi đó lau tóc, thấy nhìn mình, nhíu mày cười cười, "Tôi tắm rửa mới phát có quần áo, nếu để ý mượn bộ quần áo cho tôi được ?"

      "Thực để ý." thu hồi diễn cảm, từ tủ quần áo lấy áo tắm ném cho ta, sau đó cầm lấy thẻ phòng, " tắm sạch, quần áo cho mượn, thẻ phòng đây, có thể trở về phòng !"

      mặc áo tắm vào, tùy tiện buộc dây, cơ ngực xinh đẹp vẫn đỉnh đạc lộ ở bên ngoài, "Tiểu Nhiên, đừng lạnh lùng như vậy, hôm nay cao hứng, tôi căn bản ngủ được, ở nơi lớn xinh đẹp như vậy, hay là chúng ta chơi trò chơi đùa tâm ?"

      " hay ?" An Nhan Nhiên rất muốn cho ta biết, sở dĩ kiêng kiểu này vì phương pháp này dùng người Hạ Tầm Giản, chỉ cần phát huy độ bách phân chi nhất khốc kình của Hạ Tầm Giản, có thể bách độc bất xâm.

      Chính là, cần phải nhường người quen biết.

      " ." Tần tiểu soái da mặt ràng dày hơn , ta chỉ , còn xoay người vào phòng, nhảy lên giường lớn, thuận tiện chuyển người lại, tay chống đầu ánh mắt chăm chú nhìn , "Mau tới đây, Tiểu Nhiên, chúng ta cùng nhau chuyện tâm tình!"

      An Nhan Nhiên uống rượu, vốn đau đầu, tại thấy thái độ của ta, chỉ cảm thấy đầu oanh tiếng, tức giận đều nhanh nổ.

      vài bước xông vào, phen kéo cổ áo ta, cả giận , " rốt cuộc có hay !"

      "Vậy hôn tôi cái, hôn tôi !" ta mảy may thèm để ý tức giận của , mặt cười rộ lên, chờ âu yếm.

      " chờ đó!" An Nhan Nhiên hoàn toàn giận, buông cổ áo ta ra tính điện thoại gọi bảo vệ trị an. Vừa xoay người, cổ tay bị người phía sau giữ chặt, lực ta lớn thần kỳ, chỉ kéo trở về, còn làm cả người ngã ở giường.

      chỉ cảm thấy hoa mắt, người vốn nằm nghiêng giường xoay người lên phía .

      Mùi sữa tắm, mùi rượu thoang thoảng cùng với hơi thở xa lạ của đàn ông, dũng mãnh như trong trí nhớ vào chóp mũi .

      "Lăn xuống !" giận dữ.

      "." ta hơi có chút nghịch ngợm nhìn lắc lắc ngón tay, đồng thời vẻ mặt ngoạn náo dần dần thu hồi, càng ngày càng nhìn chăm chú hơn, "Nhan Nhiên, em đối với tôi chút hứng thú cũng có sao?"

      ta dừng gần trong gang tấc khuôn mặt hồng nhuận, cúi đầu làm chuyện nghiêm chỉnh mà cả buổi tối đều chuyện muốn làm - cắn cái.

      Tiếng gõ cửa lạnh lùng cắt đứt lửa giận sắp ra bão của An Nhan Nhiên, hai người quay đầu, trước của phòng, Hạ Tầm Giản quần áo màu đen đứng.

      Trong tay kia của , còn kéo hành lý, hẳn là cầm từ sân bay lại đây.

      Trong trẻo nhưng lạnh lùng ở dạ hội Paris đẹp trai tóc đen cùng quần áo cao cấp bên trong, vầng trán có vẻ thản nhiên ủ rũ, khuôn mặt tuấn mỹ đường nét lại dày đặc lạnh cứng, cặp đồng tử mắt có độ ấm kia, định ở người bọn họ.

    3. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      Chương 34: Bức tranh thứ ba mươi tư

      Editor: song_nhi

      Cứu tinh xuất , An Nhan Nhiên cũng cần biết Tần Niệm thấy Hạ Tầm Giản đêm khuya đến phòng của có cảm tưởng gì.

      giãy dụa xuống giường, đón hành lý trong tay , "Bên ngoài trời còn mưa? Trời lạnh, thay quần áo trước ." xong, lại quay đầu nhìn người chơi xấu giường trừng mắt, "Mau trở lại phòng của !"

      Người giường hề động, người ở cửa cũng hề động.

      Tần tiểu soái ý vị thâm trường hai mắt nhìn bọn họ, "Hạ đại sư, chào buổi tối."

      Hạ Tầm Giản nhìn ta sâu, nghiêng đầu nhìn người vừa nhận hành lý của mình mở miệng, "Khách?"

      Ước chừng bởi vì gặp mưa, tiếng của phá lệ chìm lãnh, An Nhan Nhiên cẩn thận xem kỹ ánh mắt của , tuy rằng tính tốt lắm, nhưng cũng có dấu hiệu gì tức giận.

      gật gật đầu, " ta vừa đưa em về bị mưa, lại quên mang thẻ phòng, cho nên..."

      Ngón tay Hạ Tầm Giản vừa nhấc, ngăn giải thích quá mức, "Nếu là khách, chiêu đãi chút cũng nên. Nhưng giờ này, cũng nên về nghỉ ngơi."

      Ánh mắt của lần thứ hai chống lại người còn giường, khí trong phòng trở nên có chút cổ quái.

      lát, Tần Niệm nhe răng cười, "Hạ đại sư rất đúng, nếu như vậy tôi đây về trước ."

      ta xuống giường ra khỏi phòng, vào phòng tắm lấy quần áo vừa thay, nhìn An Nhan Nhiên chỉ áo tắm, "Này, lần sau trả lại cho em. Em hôm nay hét lên ít, nghỉ ngơi sớm chút, buổi chiều ngày mài còn có hoạt động, tôi đón em đúng giờ, chúc ngủ ngon!"

      Tần tiểu soái cất bước, An Nhan Nhiên rốt cục thở phào cái, muốn dặn Hạ Tầm Giản tắm rửa thay quần áo, lại phát xoay người gọi phục vụ phòng, "Cho người lại đây, lập tức."

      "Làm sao vậy?" khó hiểu.

      liếc mắt mắt nhìn cái, có mở miệng. Ánh mắt kia thực bình tĩnh, nhưng bởi vì quá mức bình tĩnh, ngược lại làm cho có dự cảm tốt.

      ЖЖЖЖЖЖЖ

      Hạ Tầm Giản rút vài tờ Euro, đưa cho người phục vụ vừa đổi giường mới.

      An Nhan Nhiên tựa vào bên kia ghế sa lon, nhìn thấy mệnh giá đồng Euro thở dài, " ra có thể ngủ ở phòng khác mà, cần phải đem trọn bộ giường đều đổi , hơn nữa ta mới vừa tắm rửa qua, cũng làm bẩn chỗ nào..."

      "Tôi rồi, tôi thích người khác động vào đồ đạc của tôi." Mắt nhìn người mặc đồ ở nhà rộng thùng thình, tiếp cận ánh mắt của , "Em có gì cần với tôi ?"

      xoa bóp huyệt Thái Dương bởi vì đau đầu do uống rượu, "Em vừa rồi, ta đưa em trở về, bị ướt xối lại mang thẻ phòng, vào mượn khăn mặt, kết quả lại tắm rửa cái, sau đó…"

      "Sau đó, liền thuận lý thành chương lên giường?" Tiếng lạnh xuống, vài cảm xúc cuối cùng lộ ra manh mối.

      "Vâng... Là ta tự vào phòng!" Giọng tự chủ được run lên, vừa mới rồi thấy phát hoả, còn tưởng rằng tức giận.

      nhìn nếp uốn giữa lông mày vẫn nhúc nhích nhìn chằm chằm mình, lặng lẽ đứng dậy, "Em, em giúp mở nước tắm."

      " cần."

      "À... có đói bụng ? Nhà bếp ở đây có chuẩn bị đầy đủ, em làm bữa khuya cho ?"

      " cần."

      có chút bế tắc, "Vậy, nghỉ ngơi sớm chút?" Thấy đáp lại, chậm rãi về phòng bên phải, "Em cũng ngủ đây..."

      Tay vừa chạm đến cửa, bàn tay thon dài liền lướt qua bả vai , đúng cửa trước mặt .

      Hơi thở nguy hiểm từ sau lưng mà đến, lặng yên lan tràn tiếng động, tràn ngập cả gian. theo bản năng muốn chạy trốn, nhưng vẫn là nhẫn nại vòng vo, "Em... Đầu em có chút đau, muốn ngủ..."

      Ngón tay xẹt qua má , ánh mắt tối tăm nhìn ,"Tôi khi nào cho phép loại người như em, cho tên đàn ông xa lạ rắp tâm bất lương tùy tiện vào phòng em?"

      "Em ..."

      "Em ?" Ngón tay trượt đến cổ , nhàng nắm lấy chế trụ, chút buộc chặc, "Cho nên, ta từ cửa sổ vào, tự mở cửa vào?"

      "Nếu tức giận, vừa rồi sao hướng vào ta phát!" ràng đều là Tần tiểu soái gây ra, tại lại cần thừa nhận rồi tức giận, công bằng...

      " tại em, xem như tranh luận?" Ngọn núi mi nhíu lại, ánh mắt trở nên sắc bén, tay cổ hạ xuống môi.

      Hơi thở quen thuộc nhàng khoan khoái làm có chút hơi mê muội, biết sau đó xảy ra chuyện gì, nhưng gần sát người đàn ông ngũ quan tuấn mỹ ở dưới ánh đèn trong phòng dũng khí gần như dụ hoặc.

      Nhiều ngày như vậy gặp, kỳ ... là có chút nhớ nhung.

      "Hạ Tầm Giản, mấy ngày nay rốt cuộc nơi nào, gọi nhiều điện thoại cho như vậy cũng thông." Đôi mắt hắc bạch phân minh nhàng nháy mắt dưới, lông mi nồng đậm giống như chớp Hồ Điệp, sinh động xinh đẹp.

      " được làm nũng!" tự nhiên sang chuyện khác, dường như rất bất mãn.

      " có vậy..." cắn cắn mặt , " làm cho em ngủ ..."

      trợn mắt nhìn chằm chằm lát, đột nhiên nghiêng đầu hôn nhàng đôi môi hồng nhạt khép mở.

      ЖЖЖЖЖЖЖ

      Đột nhiên bị hôn kích liệt khác thường, khi nếm thấy mùi rượu trong miệng loại kích liệt này càng có độ mạnh yếu bùng nổ kinh người.

      bị hôn đến dã man thâm hôn hù đến, thở dồn dập đồng thời nghiêng người muốn chạy trốn, ngón tay để cổ lập tức buộc chặc, mặtcô như bị giữ lại, mặt bá đạo lần thứ hai lấn lên.

      Đầu lưỡi giao nhau, cắn cắn mút mút... Nụ hôn này so với lần nào trong quá khứ cũng dài hơn, thân thể gắt gao đè nặng lên , tựa như cá nằm thớt gỗ, đừng giãy dụa, hô hấp cũng sắp làm được .

      Nụ hôn tiếp tục kéo dài rất lâu, bên tai tất cả đều là tiếng hô hấp của , theo mới đầu rất càng về sau to, dần dần trở nên ái muội. ngừng thay đổi góc độ, bức bách môi của , có thể nhập hôn đến đêm khuya.

      Có lẽ bởi vì đường mệt nhọc, bờ môi của có chút hơi khô ráo, trải qua ma sát mãnh liệt, càng thêm khô nóng.

      chìa đầu lưỡi, nhàng xẹt qua môi của , lại như là ngọn lửa hạ xuống cỏ khô, nháy mắt bị nuốt vào giống như kích hôn cùng với... ràng thân thể phản ứng khác thường.

      Môi vừa sưng vừa đau, nhiệt độ cơ thể lại lên cao, áo bị cởi ra, sau đó trực tiếp theo vai cởi xuống.

      đưa tay đến phía sau lưng, cố gắng tìm cái tay cầm của cửa, lại bị bắt lấy, phen tóm lên trước ván cửa.

      đưa tay vào trong vạt trước quần áo mình, đêm thân thể nóng bỏng đè ép lạ đây, bị ép lên ván cửa đến phát run lên, ánh mắt như dã thú dụng vọng dâng lên cùng tức giận lạnh lẽo làm hỗn loạn trước cuộc chiến trước nay chưa từng lật lại có chút sợ hãi.

      biết muốn làm gì, hơn nữa rất ràng hôm nay được đối đãi ôn nhu.

      có chút chịu phận bất hạnh nhắm mắt lại, bên tai truyền đến thanh cởi bỏ thắt lưng của , ngón tay tiếp tục mơn trớn người , từ xuống dưới, lần lượt cởi bỏ trói buộc của .

      Lúc thân thể bị gác lên hai chân tách ta, vành tai bị cắn, tiếng kêu rên của nhập theo động tác thân thể vang lên ở bên tai .

      đau như nghĩ, thời gian dài hôn môi sớm thiêu đốt thân thể của , của thuận lợi tiếp nhận để cho thở ồ ồ.

      mãnh liệt lực động hai cái, dán lên môi của , "Đừng tưởng rằng như vậy tôi nguôi giận..." Thanh chấn động để cho buông rơi trán sợi tóc của ma xá mí mắt, tiếp tục rất nhưng hơi ngứa, làm cho tay chân như nhũn ra.

      Là bởi vì lâu lắm gặp, hay là vì chưa từng làm qua phương thức này, chỉ đưa về phía trước vài cái, làm cho tâm tình khống chế được...

      ôm cổ , mặc tạo nhiệt trong cơ thể đấu đá lung tung...

      Ván cửa vừa cứng vừa lạnh, lại hoàn toàn - cảm giác, duy nhất chỉ cảm nhận được ràng hơi thở cùng thân thể của người đàn ông trước mặt này.

      Bởi vì người đàn ông khác mà tức giận khống chế được, dường như là lần thứ hai.

      Hạ Tầm Giản, giống như để ý , dường như so với dự đoán còn để ý hơn ít...

      Nhưng vì sao, lòng của trở nên kỳ quái như thế? Thân thể ràng chờ đợi bị ngược, ngực lại hơi hơi trôi nổi vị ngọt...

      ràng dã man mà...

      ЖЖЖЖЖЖЖ

      Nước ấm hoà dịu thân thể yếu ớt đau đớn, khẽ tựa vào mép bồn tắm, phía sau hồi lâu thanh gì, dường như ngủ. Nhưng cánh tay lưng cũng thả lỏng.

      Bên quá mức độ , ở phòng tắm bốc hơi nước tinh tế đánh giá mặt của .

      Mặt mũi tuấn tú, hốc mắt thâm thúy, môi xinh đẹp giống như tác phẩm nghệ thuật, cho dù từ góc độ nào tìm cũng ra tia tì vết.

      Nhắm mắt lại ràng hoàn mỹ giống như bức tranh, lúc sau trợn mắt, lại mang theo hàn ý lạnh lẽo chớ gần.

      "Nhìn cái gì?" thình lình lên tiếng, giống như quen, chút cũng kinh ngạc.

      " nhìn , Hạ Tầm Giản, có biết bộ dạng mình rất tốt ?"

      chậm rãi trợn mắt, ánh mặt thâm thúy hồn đạm lạnh sức quyến rũ có dũng khí đoạt lòng người. nhìn nhăn nhíu mi, "Nông cạn."

      Hai chữ, hoàn toàn ngăn chặn nhiệt tình của người nào đó. chống bồn tắm lớn, làm bộ muốn ra ngoài, bị tay ôm cả lưng túm trở về, "Lại làm sao?"

      "Cho pha cà phê cho ." đẩy ra hai bên xuống, "Ở trong phòng Tổng thống xa hoa như vậy, những gì trang bị trong này đều dùng lần mới có lợi a!"

      "Em thích nơi này?"

      "Ai thích." nở nụ cười, hai má thủy nhuận giống như tràn ra đóa oánh bạch hoa.

      liếc cái, "Cười cái gì, tôi cho phép em cười sao?"

      "Đúng là lí lẽ mà, đều giải thích cho ràng như thế !" nhịn được nắm chặt hai má , "Cười cái , cả ngày phụng phịu, có mệt hay hả?"

      Mỗ đại sư bị nắm sắc mặt liền khó coi, "Em có thôi hay !"

      "Ít nhất so với có chỉ huy." câu hai ý nghĩa.

      nheo mắt lại, "Em gần đây, lá gan đến từ đâu hả?"

      mím môi, chỉ cười lời nào. Lá gan đến từ đâu, tất nhiên là cho , xưng gọi Hạ Tầm Giản với gọi là thầy là hai loại cảm giác hoàn toàn bất đồng.

      Sau này làm có dũng khí bó tay bó chân khoảng cách, trước lại càng thêm ngang hàng.

      Mỗi lần gọi tên , cái loại này vốn cần hao hết toàn lực ngưỡng mộ chênh lệch giảm vài phần.

      Cho đến ngày nay, mới hiểu vì sao kiên trì cầu thay đổi xưng hô.

      Đối với làm những tình kia, đều phải là hoàn toàn dùng thân thể vốn có. Người đàn ông này, nghĩ cũng hữu dụng.

      Đủ loại đoán nhất nhất vọt tới, ngực ngọt ngào lạm phát.

      Chút bất tri bất giác, khóe môi tươi cười đường mở rộng tới mặt mày, ánh mắt vẻ lạnh nhạt hơi có giãn mở ra, mang theo tính trẻ con giống như đáng ngọt ngào.

      Chăm chú nhìn của sắc mắt dần dần thâm ám, sau đó cúi đầu, thái độ lạnh cứng, " cho cười!"

      "... Vì sao?" gì, muốn tới gần nhìn kỹ ánh mắt của , tay lại cẩn thận bị trượt, sau đó chạm vào nơi nên chạm.

      Tiếp tục sau đó, mặt đỏ, ", làm sao ... như thế nào biết, chẳng lẽ từ trước đến giờ luôn là trạng thái này sao..."

      Quả nhiên, loại tình cùng nhau tắm này chính là mài người a! ~≧v≦~

      Người nào đó xem ra khuôn mặt khốc lãnh tuấn tú lúc này hoàn toàn u xuống dưới.

      ...

      Cho đến nửa đêm, An Nhan Nhiên chưa có rảnh chợp mắt chút nào hối hận đem câu Riemer trong lòng niệm gấp trăm lần: lần sau gặp lại loại tình này, tuyệt đối tiếp tục giáp mặt làm làm làm làm ... ~~(>_<)~~

      ЖЖЖЖЖЖЖ

      Ngày tiếp theo

      Đây là đường xe chạy, đường rộng, ước chừng chỉ có thể song hành hai chiếc xe, hai bên đường cây cao lớn xanh, tầm nhìn giới hạn, nhìn thấy bất kỳ người nào.

      Hoàn toàn là cảnh tượng điển cố trang viện Châu Âu TV.

      An Nhan Nhiên ngồi phía sau chiếc xe Lincoln dài màu đen, bất an cau mi lại, bắt đầu cảm thấy được giờ trước lựa chọn lên xe là sai lầm.

      Ngồi ở đối diện người thanh niên trẻ tuổi nhìn lễ phép cười cười, " cần khẩn trương, Người ấy muốn gặp ra phải là ."

    4. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      Chương 35: Bức tranh thứ ba mươi lăm

      Editor: song_nhi

      Người muốn gặp phải là , lại lợi dụng mới có thể nhìn thấy ta, khẩn trương mới là lạ!

      Nếu phải đối phương nhắc nhở, chỉ sợ sớm quên khuôn mặt trước mặt này. Năm trước sau khi đấu giá ở thành N, người thanh niên đột nhiên xuất mời, lại bị Hạ Tầm Giản lạnh lùng cự tuyệt.

      Người này... ràng là đúng, bây giờ còn thể sắc mặt gì!

      dù sao đứng ở chỗ này cùng Tần Niệm vài lời, nên giải thích cũng đều giải thích qua, có cần phải như vầy ! Bí mật của mình nhiều như vậy, còn câu cũng chịu với !

      Suy nghĩ trong lòng làm tức giận dần lên, nhìn bóng lưng của hô to, "Hạ Tầm Giản, sao đợi em!"

      Đối phương quả nhiên thần thông quảng đại, Hạ Tầm Giản ngày hôm qua ban đêm mới đến Paris, sáng hôm nay đối phương có thể thừa dịp mình ra ngoài khe hở ngắn ngủn xuất "Mời người", nhưng lại xuất vài tên bảo tiêu.

      Rất ràng lúc ấy chỉ có hai lựa chọn, tự mình thanh tỉnh lên xe, bị đánh hôn mê khiêng lên xe.

      Đường xe chạy uốn lượn cuối cùng tới nơi, mảnh thảm nhung giống như tinh mịn lớn bãi cỏ, lập lên tòa trang viện khói bụi sắc xa hoa.

      Hai bên bể phun nước là vườn hoa tinh xảo, tháng năm còn chưa tới, nơi này Diên Vĩ cũng sôi nổi nở rộ.

      Tảng lớn tảng lớn màu tím lam, gió lướt qua, giống như bay múa ở lá cây gian vô số Hồ Điệp, lộ ra sơn gian minh uyển Thiên cùng Vân Đóa màu trắng, hình ảnh sướng giống như trong mộng.

      Trải qua hành lang cùng bao phòng tinh mỹ đẹp đẽ quý giá, người thanh niên trẻ tuổi cuối cùng đưa tới gian phòng khách có cửa sổ sát đất lớn.

      Màu tím thạch bàn trà, cách thức trà bánh truyền thống Châu Âu sớm chuẩn bị. Màu vàng ánh mặt trời xuyên qua thủy tinh rơi gần đây, thạch bàn trà cùng Mân Côi cốt đồ sứ trà cụ khúc xạ ra kim cương giống như ánh sáng ngọc sáng bóng.

      Sô pha đối diện lò sưởi tường phía , gắn bức tranh chân dung rất lớn. Bức tranh vẽ người con đặt tay lên môi, tư thế thanh thản tựa vào giường, làn váy tím màu lam cùng rèm cửa Châu Âu trải đất.

      Thần thái người con đoan trang mà dễ thương, đây là hai loại cảm giác mâu thuẫn, lại bị họa sĩ lấy kỹ xảo cao siêu phi thường xảo diệu dung hợp cùng chỗ.

      "An tiểu thư." Người thanh niên trẻ tuổi vừa mới rời chẳng biết lúc nào ra tại cửa phòng khách.

      " xin lỗi, dù sao cũng phải mời nghỉ ngơi ở đây lát. Hoa viên ngoài cửa sổ có thể tùy ý lại, trà bánh chuẩn bị cho , còn có gì sai bảo mời ấn chuông tường bên kia."

      Tốt lắm!

      An Nhan Nhiên lúc này hoàn toàn ràng, ràng là bị cấm túc .

      ЖЖЖЖЖЖЖ

      Chờ đợi thời gian vô cùng thú vị, thú vị đến nỗi chỉ có thể cân não chính mình.

      Theo bố trì trang viện cùng với tranh chân dung trước mắt, có lý do tin tưởng, đây là bạn của Hạ Tầm Giản, chắc là nữ.

      Bạn trước?

      Trước mắt, cũng chỉ có thể giải thích như vậy.

      Có thể ở lại nơi này, vị bạn này vậy lai lịch , bạn trước muốn gặp bạn trai trước lần, ngay cả trói loại tình người này đều làm lên, vậy ấy đối với , hẳn là vẫn nhớ mãi quên.

      Hạ Tầm Giản sở dĩ hôm nay có cá tính này, có thể là vì cùng người con này?

      là đau đầu, khó được xuất ngoại nghỉ phép, như thế nào cố tình bị cuốn vào loại tình này đây?

      Dù sao với cá tính Hạ Tầm Giản, loại uy hiếp này để ý sao? Làm tốt đến câu "Tôi , các người tự mình lo liệu " liền trực tiếp cúp điện thoại ...

      An Nhan Nhiên đè lại huyệt Thái Dương, đau đầu.

      Nhưng mà ra ngoài dự kiến của , người thanh niên trẻ tuổi kia giờ sau lại xuất , nhìn tỏ vẻ có thể rồi, xe đợi ở bên ngoài.

      "Hạ Tầm Giản đến đây?" kinh ngạc.

      "Đúng ạ,, Hạ tiên sinh đến, chúng tôi đưa trở về trước."

      "Đợi chút, nếu ấy đến đây, tôi đây đương nhiên là cùng ấy trở về."

      Ánh mắt người thanh niên trẻ tuổi dừng ở người , "An tiểu thư, tôi nghĩ , chuyện này ra có quan hệ quá lớn đến , chủ nhân của chúng tôi muốn gặp …"

      "Tôi biết người ấy muốn gặp phải là tôi, tôi cũng muốn gặp ấy. Nhưng nếu tôi đây bị đám người lạ vô duyên vô cớ mang đến nơi này, tôi nghĩ các người cũng nên có thể tôn trọng chút ý nguyện của tôi. Như vậy , tôi đợi ở ngoài phòng bể phun nước, quấy rầy các người. Mặt khác, có thể đem điện thoại di động của tôi trả lại cho tôi chứ."

      ЖЖЖЖЖЖЖ

      An Nhan Nhiên đoán, Hạ Tầm Giản có để chờ lâu .

      Quả nhiên, mười phút sau, bóng dáng đạo tuấn lãnh cao ngất liền ra tại cửa lớn trang viện.

      Thần sắc phải tốt lắm, mi cau chặt, chân dài rất nhanh cất bước. An Nhan Nhiên muốn tiến lên, lại phát phía sau Hạ Tầm Giản còn có bóng dáng khác.

      Sau giờ ngọ sáng rỡ khinh khép, người nọ đứng ở dưới mái hiên tranh tối tranh sáng, mang theo loại diễm quang văn chương khó có thể loá hết mắt.

      Quả nhiên là người con trong bức tranh, nhưng gương mặt của ấy, còn đẹp hơn trong tranh mấy lần.

      Đó là loại đẹp đẽ quý giá, ung dung, khí chất cùng cốt cách bẩm sinh, dưới điều kiện cường đại ngoại tại, trái lại dễ dàng làm cho người ta xem thân mình ngũ quan tuyệt mỹ của ấy.

      "Tầm Giản!" Ngón tay xanh nhạt dài , khi bước xuống bậc thanh đưa ra giữ chặt cánh tay .

      Giờ phút này, trái tim An Nhan Nhiên cũng như bị cái tay kia túm lấy.

      Đáy lòng, có chút vui, thoải mái. nhìn xem Hạ Tầm Giản cũng lập tức vung tay đối phương.

      Người con gì, lẳng lặng đứng ở phía sau , cũng ra tiếng, sắc mặt dần dần lộ vẻ lo lắng.

      An Nhan Nhiên tiến lên hai bước, chậm rãi mở miệng, "Thầy."

      Ánh mắt của ấy quét lại đây, cao nhìn xuống lãnh mạc chăm chú, giống nhìn món đồ bài trí sống.

      An Nhan Nhiên thích loại ánh mắt này, tràn ngập thể vượt qua cấp bậc cao thấp. Nhìn đối phương ở khoảng cách gần hơn, mới phát đối phương tuổi cũng còn trẻ, ước chừng ba bốn mươi tuổi, chính là dưỡng vô cùng tốt, đầu lông mày dường như có hoa văn.

      ấy buông tay ra, nhìn chằm chằm An Nhan Nhiên, nhìn người thanh niên trẻ tuổi bên cạnh mở miệng, "Sao ta còn ở nơi này?"

      "Tôi còn chưa tới, ấy tự nhiên cũng . Nhớ kỹ, loại tình này tuyệt đối cho phép có lần nữa!" Hạ Tầm Giản lạnh lùng liếc nhìn ấy cái, xuống nhìn An Nhan Nhiên câu , cất bước ở phía trước.

      An Nhan Nhiên nhìn theo bóng lưng bước ngừng, bước nhanh theo sau.

      Xe Hạ Tầm Giản đỗ cách bể phun nước xa, biết làm thế nào ở Paris này có chiếc xe, dù thế nào nữa thần thông quảng đại là chuyện thường, kinh ngạc.

      đường quay về khách sạn tiếng nào, xương ngón tay nắm tay lái bởi vì quá mức dùng sức mà dường như có chút trắng bệch.

      Xem ra đối với việc hôm nay, tính chủ động giải thích. An Nhan Nhiên nhịn hồi, rốt cuộc nhịn được, "Vừa rồi người kia là bạn trước của ? Nhưng tuổi giống, chẳng lẽ … là giáo ?"

      Theo thái độ đối với đối phương, nếu giáo , quan hệ dường như vô cùng tốt. Hay là, bọn họ cũng giống như , từng là đôi quan hệ thầy trò bình thường?

      gì, giống như là có nghe đến.

      "Hạ Tầm Giản, tốt xấu em cũng bị liên luỵ, cũng đại khái cho em chút, lần sau lại có loại việc này phát sinh em cũng có chuẩn bị tốt!"

      Kỳ có thể hỏi, nhưng biết vì sao, trong lòng thực ra để ý đáp án này.

      "Hạ Tầm Giản?" nghiêng qua liếc mắt cái, " phải mới vừa kêu thầy sao?"

      "Đây phải là có người ngoài sao, thực tế ở trong mắt người khác em chính là học trò của thầy..." Quan hệ nam nữ này, đến cùng ngoại trừ Tiểu Như ngoại, căn bản ai biết. Người ngoài cho dù có suy đoán, cũng chỉ là đoán mà thôi.

      "Câm miệng!"

      "Người khác tính kế , quát em cái gì, việc hôm nay phải lỗi của em..." có chút mất hứng.

      "Ừ, em đúng." trở về câu độ ấm.

      Bên trong xe lần thứ hai lâm vào im lặng, An Nhan Nhiên nhìn cây cối chạy nhanh qua giao lộ, nghi vấn trong lòng vẫn được giải đáp.
      quay mặt nhìn theo dõi , thay đổi sách lược, ôm tay cánh tay , đem cằm lên, "Hạ Tầm Giản, em biết tâm tình tốt, hôm nay là em cẩn thận, để cho người khác lợi dụng em. cũng đừng mất hứng, ra chịu tới tìm em em cao hứng.

      Lớn như vậy cũng là lần đầu tiên em đụng tới loại tình này, ấy hao hết tâm tư như vậy nghĩ gặp lát, em vô cùng tò mò muốn biết ấy là ai, cho em nghe chút được ?"

      "Em cần phải biết." Bỏ lại những lời này, lại buộc chặt đường nét khuôn mặt.

      cần phải biết? nửa ngày, cũng chỉ ném cho những lời này! ?

      An Nhan Nhiên trong lòng nổi lên tức giận, buông tay ngồi thẳng gì nữa.

      ЖЖЖЖЖЖЖ

      Hai người lặng im lên đến khách sạn, xe vẫn dừng lại, thấy từ xa Tần Niệm chờ trước cửa quán rượu.

      lúc này mới nhớ tới buổi chiều còn có hoạt động, nhìn xem thời gian muộn, xe mới vừa dừng lại, lập tức đẩy cửa đến.

      " có lỗi, vừa có chút việc, chúng ta tại qua ."

      "Cùng sư phụ của em ra ngoài?" Tần Niệm cũng vội lên, nghiêng đầu mắt nhìn xuống xe cũng đem chìa khóa xe cho nhân viên bãi đậu xe, làm tầm mắt trở xuống mặt , " ta là thầy em sao?"

      "Có ý gì?"

      "Nhan Nhiên, quan hệ thầy trò tốt như thế nào, cũng ở cùng phòng." ta bên môi tươi cười thân thiết, đáy mắt lại xẹt qua tia sắc bén, "Tôi vốn nghĩ sao ta lại đối với em, giờ tôi hiểu được, em ấy, sao lại hồ đồ như thế..."

      xong, ta khe khẽ thở dài, thình lình đưa tay gõ chóp mũi cái, "Làm sao bây giờ, tôi như là đố kỵ sao?"

      "..." xoa xoa chóp mũi lui ra phía sau từng bước, nhất thời có chút quẫn bách, lại có chút tức giận.

      quẫn bách cứ như vậy bị người ngoài ở nơi này dễ dàng vạch trần quan hệ giữa và Hạ Tầm Giản, lại tức giận loại quan hệ này ở trong miệng người khác có vẻ bình thường như thế chăng.

      Đúng! Bọn họ vốn đích là thầy giáo và học trò, cầu xin nhận , dạy vẽ tranh, chút giúp lớn dần, thế nhưng người như thể có quan hệ khác với sao?

      đến cùng, là đàn ông, là phụ nữ, bọn trong lúc đó có gì là thể !

      Trong nháy mắt, bị ý nghĩ đột nhiên này của chính mình làm cho kinh ngạc – khi nào bắt đầu, loại quan hệ này trong mắt biến thành loại đương nhiên hơn nữa cho phép bất luận kẻ nào chửi bới?

      Chẳng lẽ đối với Hạ Tầm Giản...

      Theo dòng người, sau lưng có người sát bên mà qua, là hơi thở cùng bước chân quen thuộc.

      quay đầu lại, phát Hạ Tầm Giản chẳng biết lúc nào qua bên người mình vào trong quán rượu. bước rất nhanh, tựa như hoàn toàn chú ý còn ở nơi này.

      An Nhan Nhiên cũng phát , đây là lần đầu tiên ở nơi công cộng kêu tên của .

      Bóng lưng dừng lại, ném tầm mắt lãnh mạc, "Em phải còn có hoạt động sao?"

    5. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      Chương 36: Bức tranh thứ ba mươi sáu

      Editor: song_nhi

      "Vâng ạ!" Bị mới phát mình quên chuyện này, có chút xấu hổ, " có việc gì, vào trước , cúi chào."

      Tần Niệm ở bên cạnh cười lên tiếng.

      "Cười cái gì, sao!" An Nhan Nhiên trừng ta.

      "Tự nhiên cười vì em đáng ~~" ta lại khôi phục bộ dáng trêu chọc thành quen, cuộc đối thoại vừa rồi kia dường như chưa bao giờ có.

      ta chuẩn bị mang rời , ngẩng đầu lại thoáng nhìn lần nữa bóng dáng vòng vèo, "Hạ đại sư, còn có việc sao?"

      Ánh mắt đối phương xẹt qua mặt ta, chưa dừng lại, trực tiếp rơi người tóc đen trước mặt ta, "Hôm nay có việc muốn em làm, hoạt động cần ."

      xong, đưa tay kéo người, từ đầu đến cuối, Tần Niệm trong mắt chính là trong suốt.

      Nhìn thấy hai bóng dáng trước sau rời , Tần Niệm môi tươi cười chậm rãi thu lại.

      ЖЖЖЖЖЖЖ

      An Nhan Nhiên cảm giác mình số khổ, khó có được chuyến hành trình Paris lãng mạn lại khoái trá, lần đầu tiên trong đời vào quán rượu cấp năm sao ở phòng Tổng thống, lại chạy thoát vai tiểu bảo mẫu "trước vận mệnh" .

      bên chuẩn bị dụng cụ vẽ tranh thuốc màu, bên nhìn về phía người nào đó uống trà ghế sa lon, " nhất định phải vẽ hôm nay sao?"

      "Đúng."

      "Em vắng mặt được sao, muốn mất bản nháp để bên cạnh là được, em trở về tiếp tục để ý, hoặc là kêu phòng phục vụ cũng được mà!"

      " được."

      "Có thể ngày mốt chính là ngày trao giải, hôm nay là hoạt động tụ họp cuối cùng, em ngày hôm qua nhận ra mấy người bạn, em nghĩ… "

      cũng ngẩng đầu lên, thản nhiên , "Những người vô danh này em biết cũng vô dụng."

      "Vô danh? !" An Nhan Nhiên có điểm muốn hộc máu, "Mỗi người đều là quán quân, lại có thể dùng ba chữ danh khí! ?"

      " lần quán quân, có nghĩa gì." Ngữ điệu bằng phẳng, "Em cũng như vậy, bất quá chỉ là quán quân lần, sau này người mới xuất lớp lớp, sang năm phải hình thức như thế. Huống chi loại cuộc thi này, hàng năm đông như kiến cỏ, em như vậy liền thỏa mãn? Thả lỏng tâm tính chỉ làm em biến mất với tốc độ nhanh nhất."

      An Nhan Nhiên bị bí gì.

      làm sao lại quên, người trước mặt này chính là nhân vật siêu cấp biến thái từng liên tục ba năm đoạt được quán quân hơn chục cuộc thi lớn a!

      Trong mắt , quán quân cuộc thi vẽ tranh quốc tế khu vực Trung Quốc đúng là chính coi vào đâu...

      "Vẽ tranh rất quan trọng? Em gần đây cũng đột nhiên đẩy nhanh tốc độ như vậy, là ai cần vẽ?"

      rốt cục nâng tầm mắt lên, thần sắc lại cũng cao, sắc mặt lạnh lẽo kia chìm người dừng lại, "Tôi nghĩ, em ít nhất cũng chú ý chút tin tức."

      Ít nhất là, tin tức gì có liên quan đến . Dù sao chuyện cố ý giấu diếm truyền thông, cho nên cho dù mười ngày này vẫn chưa liên lạc với , cũng nên biết là đâu.

      ЖЖЖЖЖЖЖ

      Câu trả lời ôn hoà này của Hạ Tầm Giản, An Nhan Nhiên cho đến tối xem tin tức web mới hiểu được.

      Vốn là mấy ngày nay ở , có vị quý tộc hoàng thất quốc muốn được vẽ tranh.

      Hạ Tầm Giản cùng hoàng thất gặp mặt cho truyền thông phỏng vấn chụp ảnh, nhưng vẫn có ít phóng viên theo. Sau đó, chụp được cảnh từ trong cung điện kiến trúc đẹp đẽ quý giá ra.

      Bầu trời nước màu xanh lam, mặc bộ quần áo màu đen ôm sát người, dưới thắt lưng là đôi chân dài, thần thái kiêu căng.

      Bởi vì đứng quay lưng về phía máy ảnh, ánh mặt trời chiếu mặt lưu lại hai màu sáng tối, có nụ cười nhếch khóe môi, lạnh lùng tỏa hàn khí khó có thể tiếp cận.

      Ngoại trừ ảnh này, cũng thiếu ảnh ra vào sân bay và vào khách sạn.

      Bởi vì mà lộ diện truyền thông sau, cuộc sống riêng tư của chút bị ăn mòn, chắc vì thế này, hôm nay người phụ nữ trong trang viên mới có thể nhanh chóng nắm giữ hướng của .

      biết là cực thích trạng thái cuộc sống như thế, giờ như vậy tất cả đều bởi vì .

      An Nhan Nhiên đem hai má đè cánh tay, lẳng lặng nhìn ảnh chụp web.

      Vừa nghĩ tới người phụ nữ thiên nga hôm nay, trong lòng lại thoải mái. giải đáp được nghi hoặc, loại này thoải mái vô hình khuếch tán mấy lần, trong lúc lần thứ hai ý thức được mới hiểu được ý vị này như thế nào.

      phải đồ đần, để ý cùng để ý những cảm giác này, đương nhiên hiểu được là vì cái gì.

      Vẫn cho rằng có khả năng, vẫn cho rằng chịu qua đau đớn tổn thương như vậy lúc sau còn dám, động lòng nhưng tim người lại phải dễ dàng khống chế như vậy?

      Người đàn ông này, là lãnh khốc lại chuyện, cá tính còn thâm ảo đến biến thái, có thể đối với giữ gìn cái kia đó, đều phải là nhìn thấy - cảm giác.

      Gần đây, luôn thói quen nghĩ, nếu như , tại mình ở làm sao, là bộ dáng gì?

      Nếu có Hạ Tầm Giản, An Nhan Nhiên căn bản phải là An Nhan Nhiên của tại.

      Lời của Tiểu Như luôn dễ dàng biến thành như vậy, Quan Hữu là như thế này, Hạ Tầm Giản cũng là như vậy. Có lẽ là ấy hiểu rất , góc độ người đứng ở ngoài cuộc, cũng càng dễ dàng nhìn thấu .

      Sâu trong đáy lòng, bắt đầu khởi động lên cảm giác mất mát.

      Thích vốn là từ ấm áp bao nhiêu, có thể cho , cũng chỉ có cảm giác bất đắc dĩ như thế.

      Đáp án vô cùng ràng, quả nhiên phải là cái gì chuyện tốt. Thích, vốn khả năng so đo, càng khả năng giả bộ cần.

      khi thế cân bằng nay bị đánh phá, trong lúc đó cùng Hạ Tầm Giản biến thành bộ dáng gì nữa?

      Trước ngày trao giải, An Nhan Nhiên theo Hạ Tầm Giản người luôn vội bước từng bước ra khỏi phòng.

      vốn tưởng vội như vậy, ngày trao giải nhất định , kết quả hôm đó đến nơi còn sớm hơn . ra khỏi phòng ngồi uống cà phê bàn trước cửa sổ sát đất.

      nghĩ chắc có tâm , hai ngày này, người phụ nữ thần bí cứ cách hai giờ lại phái người tặng đồ lại đây.

      Khi là Champagne sang quý, khi là bữa cơm tinh mỹ, hay là bộ chén sứ cổ.

      ấy dường như vô cùng hiểu sở thích của , rộng lượng tặng lên lễ vật, hơn nữa hề để ý mỗi lần đưa tới lễ vật đều bị Hạ Tầm Giản tùy tay ném vào thùng rác.

      Hình ảnh lãng phí này cũng làm cho An Nhan Nhiên tâm định ít, mặc kệ bọn họ trước kia là quan hệ như thế nào, ít nhất tại Hạ Tầm Giản có hứng thú tìm hiểu.

      Theo dự định, cùng đến trường trao giải, lần này như lần trước, ngay cả mặt mũi cũng chưa lộ, trực tiếp theo nhân viên chỉ dẫn vào phòng khách quý.

      Cả trao giải quá trình ước chừng cần ít nhất hai giờ, An Nhan Nhiên sợ mình ở bên trong nhàm chán, tâm tình tốt liền đưa di động cho , bên trong có trò chơi Angry bird (Chim điên cuồng) rất vui, nếu chán có thể giết thời gian.

      "Loại trò này rất nhàm chán." Đừng nhận, ngay cả nhìn cũng liếc mắt cái.

      "Cầm , nhàm chán chơi qua mới biết được!" cười lắc đầu, nhét vào trong tay mới rời .

      Nửa giờ sau, Hạ Tầm Giản nhíu lại mày đùa nghịch trò chơi "Chim " này cửa phòng khách quý bị người gõ lên.

      Người tới chơi, là Tần Niệm .

      ЖЖЖЖЖЖЖ

      Kỳ Tần Niệm tới chơi hoàn toàn là hứng khởi nhất thời, chính vì ta dự đoán được, Hạ Tầm Giản trốn tránh lâu nay, lại có thể cùng An Nhan Nhiên đến đây.

      Người đàn ông này quả nhiên thú vị.

      ta sờ lên cằm, chút khách khí ở sofa đối diện ngồi xuống, "Loại hoạt động này, Hạ đại sư cho tới bây giờ xuất , năm nay những xuất , còn có kiên nhẫn như vậy lưu lại. Xem ra, sức quyến rũ học trò là rất lớn. Chính là biết Hạ đại sư là lo lắng cho ấy, vẫn là yên lòng về tôi?"

      Lông mi nồng đậm ở dưới trong trẻo nhưng ánh mắt lạnh lùng chậm rãi miết, ngón tay thon dài nhàng vuốt phẳng điện thoại. Đó là loại ý vị thâm trường nhìn chăm chú, dường như là tìm tòi nghiên cứu, lại dường như cần tìm tòi nghiên cứu hiểu biết ràng hết thảy.

      lần nữa hạ ánh mắt xuống, thanh truyền lại, "Cậu làm tốt việc của mình, cách xa ấy chút."

      "Ha ha, Hạ đại sư đây là cảnh cáo tôi sao? Đáng tiếc, tuy rằng tôi biết Nhan Nhiên lâu, nhưng tôi có cảm tình với ấy!"

      nhún nhún vai sao cả, bộ dáng ngươi có thể làm khó dễ được ta, "Tôi nghĩ ấy hẳn chưa cho cậu biết, tôi với ấy là huynh đệ khuê mật tốt nhất! Cho nên tôi đối Nhan Nhiên, cũng coi như người này ở đâu người kia ở đấy. Hơn nữa lần đầu tiên gặp mặt ở nhà trọ của ấy cũng có chút xa lạ gì – thuận tiện luôn, tiểu nhà trọ của ấy tệ, mặc dù , nhưng đồ dùng thiết bị đầy đủ, khống kém so với khách sạn."

      Ngón tay vuốt phẳng di động ngừng lại, lần này có ngẩng đầu, "Lời của cậu, hơi có chút ổn."

      khí trong phòng nháy mắt trở nên khó lường, khí lạnh tràn ngập, Tần Niệm những lùi lại, ngược lại càng ngày càng có hưng trí.

      "Hạ đại sư, ấy chỉ là học trò của , coi như vì lợi ích mà sinh ra chút phương thức trao đổi điều điện, dù chỉ là giao dịch mà thôi. đối với ấy, dường như có chút quan tâm quá mức.

      Nhìn hoạt động mấy ngày nay mà , chẳng lẽ theo san sát có thể đảm bảo chắc chắn vài việc? dù sao cũng là thầy, ấy có thành tích ngày hôm nay, dĩ nhiên vô cùng cảm kích , nhưng cảm kích nhiều hơn nữa cũng biến thành cảm tình.
      dùng thân phận thầy giáo giam cầm ấy như vậy, ngày, ấy trong lúc bay lượn mình trong giới học thuật, cũng quay đầu lại rời xa . Bởi vì khi đó, ấy rốt cuộc cần nhẫn nại thừa nhận lấy thân phận thầy giáo gâp áp lực cho ấy.."

      cúi thân, đưa điện thoại di động đặt tại lên bàn trà, lần thứ hai ngẩng đầu mặt mảnh tĩnh mạc, chỉ riêng đáy mắt khoảnh khắc xẹt qua tê lạnh.

      "Những lời này, cậu người khác, hay là chính mình?"

      Đơn giản câu, bình thản, lại nhất châm kiến huyết ( kim đổ máu).

      Tần Niệm sắc mặt khẽ có chút biến hóa, câu này giống như tiếp tục phổ là chủy thủ thanh lóe ánh sáng lạnh, bất ngờ lao vào đầu ta.

      Khóe môi ý cười của ta ngưng trệ lát, lại lần thứ hai lôi ra độ cung, "Hạ đại sư, kỳ tôi cũng chỉ có lòng tốt."

      Người đàn ông tư thế lạnh nhạt tựa ghế sa lon, nhếch đôi môi chậm rãi phun ra cái tên.

      cái tên người.

      Biểu tình của Tần Niệm có dấu hiệu nổ tung, "..."

      "Tôi đương nhiên biết. Thế này , coi như tiếp tục cố ý giấu diếm, giấu diếm là còn qua lại với mấy người bên kia. Đơn giản là cho cậu biết, tôi biết chỉ có như vậy, mọi chuyện tôi đều ràng. Cho nên, tôi cũng hiểu được tâm tự tại của cậu là gì."

      nâng tay để lên thái dương, đầu ngón tay ấn , "Thông minh trong lời an phận ít, việc của Hạ Tầm Giản tôi, tới phiên cậu tới hỏi. Chọc giận tôi, cậu biết kết cục của mình là gì."

      Tần Niệm nhìn theo lát, nở nụ cười, "Tuy rằng mỗi người đều Hạ Tầm Giản lãnh khốc vô tình, hôm nay tôi mới tính hiểu được những lời này là có ý gì. Cách xa ấy chút phải ? thể tưởng tượng được, thế nhưng cũng đối người còn đến nước này.

      Chỉ là tôi vô cùng tò mò, lấy tính cách và phương thức của như vậy, có năng lực cùng ấy đến bước kia? Hi vọng, ít nhất có thể lâu hơn tôi."

      ЖЖЖЖЖЖЖ

      An Nhan Nhiên cảm giác, gần đây tâm tình Hạ Tầm Giản Tâm được tốt lắm.

      Loại trạng thái này, theo bọn họ từ sau khi trở về từ Paris kéo dài tới tận tháng năm.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :