NGƯỜI ĐÀN BÀ BỊ BÁN - Quách Tiểu Mạt (27c)

Thảo luận trong 'Các Thể Loại Khác (Kinh Dị, Trinh Thám..)'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. le hanh

      le hanh Well-Known Member

      Bài viết:
      932
      Được thích:
      647
      CHƯƠNG 20 - HÀM OAN BỎ TRỐN
      Đồn trưởng Hạ và đám cảnh sát đến nhà tôi điều tra bí mật chuyện ma quỷ ở nhà lớn và trong căn nhà mộ, điều tra điều tra lại, cuối cùng kết quả là vu cho tôi cái tội giả ma giả quỷ để lén lấy trộm số tiền tiết kiệm khổng lồ của cả, còn hại chết Lan Lan và phóng hoả đốt nhà mình.

      kinh ngạc vì mình bị vu oan khiến cho tôi thể nào tâm phục, tôi liền hỏi họ dựa vào đâu để vu oan cho tôi như vậy. Thế là, chúng tôi bắt đầu 1 cuộc tranh cãi hết sức gay gắt ở nhà lớn.

      - Kim An, cái đêm cậu dẫn Lan Lan bỏ trốn, trong nhà còn có ai biết nữa hay ? - Tiểu Lâm hỏi tôi .

      - có, nếu như tôi dẫn Lan Lan trốn làm sao có thể để cho người nhà biết được chứ?

      - Vậy tốt, cậu rằng lúc cậudẫn Lan Lan chạy đến ngôi miếu thôn Nam phát ra trong thon có đám cháy, có đúng ?

      - đúng thế!

      - làm sao cậu biết được là nhà mình bị cháy?

      - đêm đó gió Bắc, tôi nghe thấy có tiếng người la lối rằng nhà tôi bị cháy, vì vậy tôi mới bảo Lan Lan ở lại ngôi miếu chờ tôi , còn mình vội vàng về cứu hoả. lẽ nào có gì đúng hay sao?

      Tiểu Lâm cười nhạt:

      - đây chỉ có thể là cách của riêng cậu.Lúc cậu dẫn Lan Lan chạy trốn chẳng có ai hay biết, lúc chạy đến ngôi miếu rồi lại chẳng có ai hay, vì vậy, cậu hãy nghe kết quả điều tra của chúng tôi !

      lúc này Tiểu Mã mới lên tiếng:

      - Kim An, cho cậu biết, kể từ khi nhóm chúng tôi đóng ở trong thôn, có 1 ngày nào là chúng tôi ngồi . chúng tôi điều tra từng người trong thôn, cẫu có biết bọn họ đánh giá cậu như thế nào ?

      - tôi cũng nghe rồi , ít người xấu 2 mẹ con tôi sau lưng, lẽ nào các người cũng tin vào những lời có căn cứ...

      Tiểu Mã cắt ngang lời tôi :

      - Kim An,chúng tôi đến đây để phá án, thế nên đương nhiên phải điều tra rất nhiều vấn đề, còn về những lời đồn đại ấy có đáng tin hay , chúng tôi ắt biết phán đoán. trong thôn có ít người rằng cậu quyến rũ chị dâu mình, mà thực tế cậu cũng thừa nhận bản thân mình lén dẫn Lan Lan bỏ trốn.trong thôn nhiều người nghĩ rằng cậu mưu cướp đoạt tài sản của cả, thế àm giờ cả cậu lại mất tích, khoản tài sản khổng lồ ấy cũng cánh mà bay. Trong thời gian này nhà cậu chỉ có mình cậu ở nhà, nên giải thích thế nào đây?

      - Tôi... - tôi nhất thời biết giải thích ra sao.

      Những lời Tiễu Mã quả sao, nhưng đến giờ ngay cả chuyện họ vẫn hiểu ra được làm sao tôi biết được nên giải thích thế nào. Bọn họ có nghi ngờ tôi cũng là điều hợp lí, thế nhưng đối mặt với những chất vấn của họ, tôi lại biết phải biện minh cho mình như thế nào.

      - chúng ta lại đến cái chết của Lan Lan và vụ hoả hoạn của nhà cậu - Tiểu Lâm đợi Tiểu Mã hỏi hết liền lên tiếng.

      - theo cách của cậu, cậu dẫn Lan Lan bỏ tor61n chẳng ai hay biết, vì vậy tình hình lúc cậu dẫn Lan Lan chạy đến ngôimiếu thôn Nam rồi càng có người làm chứng. Nhưng chúng ta phân tích đơn giản thời gian xày ra vụ việc đêm hôm đó. Rất có thể lúc cậu dẫn Lan Lan bỏ trốn phóng hoả đót gian nhà phía tây, đợi đến khi các người chạy đến ngôi miếu thôn Nam ngọn lửa lan tràn bị người dân phát , mà chuyện này cậu sớm dự liệu đến.

      Những lời Tiểu Lâm khiến tôi sốt ruột như kiến bò chảo lửa, tôi hỏi ta:

      - tại sao tôi phải làm vậy chứ?

      Tiểu Lâm chậm rãi :

      - cậu làm như vậy đương nhiên là có nguyên nhân rồi, cậu làm vậy là để che giấu hành vi giết Lan Lan của mỉnh.cậu dẫn Lan Lan đến ngôi miếu thôn Nam để ra tay sát hại, sau đó quay ngược lại thôn để dập lửa cho đến tận khi trời sáng. Tất cả những người đến nhà cậu dập lửa trong khoảng thời gian đó có thể làm chứng cho cậu. Đợi đến khi có người phát ra tử thi là cậu có cái cớ để thoát tội.

      - tại sao tôi phải đốt nhà của chính mình chứ? tại sao tôi phải giết hại Lan Lan? các người có biết tôi ấy đến mức nào? ấy bị hại chết tôi đau đớn đến mức nào ? - tôi tức tối giẫm mạnh chân xuống đất, giọng cũng trở nên nghẹn ngào, nước mắt lã chã tuôn rơi.

      - cậu giết Lan Lan có thể là do ấy là chị dâu của cậu, cậu với ấy những điều nên . hoặc làm những việc nên làm. cậu lo sợ việc bại lộ nên giết người diệt khẩu. Câu hỏi này đáng ra phải để tôi hỏi cậu mới đúng! còn về việc cậu chính tay đốt nhà mình, 1 là để che giấu hành vi giết người, 2 là để thăm dò xem số tiền khổng lồ kia cả cậu giấu ở đâu?

      - ... ... ... - tôi tức nghẹn họng được gì.

      - cậu chớ có mãi thế, tiếp theo để tôi đến chuyện giả ma giả quỷ ở nhà cậu nhé! - Tiểu Mã đứng bên cạnh tiếp lời

      - sau khi cậu tạo ra vụ hoả hoạn ở nhà xong, cậu quay về, cậu liền lừa gạt ấy bằng những lời lẽ giả dối, đồng thời thầm quan sát nhất cử nhất đ6ọng của ấy, hòng chờ thời cơ ra tay tìm kiếm số tiền kia. bởi vì gian nhà tây cậu ở bị thiêu rụi, sau khi cậu về ở chung phòng với cậu mà lại vào ở trong gian phòng nah2 lớn, mà cậu cũng biết đó chính là nơi đặt linh vị của mẹ ấy. Hành động bất thường của cả khiến cậu suy đoán rằng ấy giấu tài sản của mình ở trong đó. Chỉ có điều cánh cửa và khoá cửa căn phòng đếu rất đặc biệt, cậu có chìa khoá hoàn toàn vào được.

      vào đêm ngũ thất sau khi Lan Lan chết, cậu thầm theo cả cậu ra mộ của Linh Nhi, còn đóng giả là quỷ vô thường để hù doạ cậu. Mục địch thực của cậu là có được khối tài sản kếch sù ấy. thế nên cậu mới mượn lời của quỷ vô thường, ra hạn cho cậu trong 3 ngày phải tìm ra được thứ thuộc vềmình. nhưng cậu vẫn lo cậu chủ động bỏ ra số tài sản mà mình vất vả tích cóp trong hơn 20 năm, thế nên sau khi cậu ngất , cậu liền chuồn thẳng về nhà, mở cửa nhà lớn ra. lúc đó rât có thể cậu đĩnh vào phòng của bố mẹ để thử vận may, đồng thời cũng là để thăm dò cho bước tiếp theo của mình.

      sáng hôm sau, cậu giả vờ chạy đến trụ sở của chúng tôi rằng Lan Lan đêm qua đến nhà tìm cậu. trong lúc cậu hồi báo chuyện này với đồn trưởng Hạ chúng tôi đến nhà cậu, qua quan sát chúng tôi phát ra 2 dấu chân kì lạ ở trong sân và nhà lớn. dấu chân này ràng là từ 1 đôi giày cao gót nữ để lại, nhưng có người cố ý buộc 1 lớp vải lên đế giày. đây chính là manh mối duy nhất mà con ma Lan Lan đãnói đến để lại nhà cậu. mà chúng tôi nhanh chóng tìm ra đôi giày cao gót bị buộc 1 lớp vải ở bên ngoài. giờ tôi cho cậu biết, đôi giày ấy được tìm thấy ở dưới gầm giường của cậu. Chỉ có điều lúc ấy đồn trưởng Hạ ra lệnh cho chúng tôi được đem đôi giày ấy vì sợ đánh rắn động cỏ. tin giờ cậu có thể xem thử, có thể làm bằng chứng chứng minh tội lỗi của cậu vẫn nằm dưới gầm giường cậu đấy!

      nghe Tiểu Mã thế tôi cảm thấy hoang mang, nếu như đúng như những gì họ , chắc chắn có người mưu hãm hại tôi . tôi muốn lập tức vào phòng ngủ của mình xem nhưng vừa động đậy bị Tiểu Lâm giữ chặt vai rồi .

      - Kim An, cậu nghe Tiễu Mã hết rồi xem cũng muộn mà ! - Tiểu Lâm vừa đẩy tôi vừa .

      Tiểu Mã tiếp tục :

      - chúng tôi còn làm theo dặn dò của đồn trưởng Hạ, khoá cửa căn phòng của bố mẹ cậu đồng thời đánh dấu đồ đạc ở torng đó, cố ý trước mặt 2 em cậu là bên trong có ma, dặn dò 2 người được phép động vào bất kì thứ gì mà được cho phép. chúng tôi làm như vậy là để dụ con ma đó lộ diện!

      tiếp theo đó, cả cậu vẫn mải suy nghĩ xem rốt cuộc có cái gì thuộc về mình ở trong nah2 nhưng tài nào nghĩ ra được. nếu như chúng tôi đoán nhầm chính cậu lên tiếng gợi ý cho ấyr ằng số tiền mà ấy có được trong 20 năm đào vàng là thuộc về mình. như vậy cả cậu chắc chắn lén xem nơi cất giữ tiền của mình, thế là... sau đó như thế nào chúng tôi cần cậu cũng biết chứ hả?

      cả Tiễu Lâm và Tiểu Mã đều coi tôi la 2hung thủ giết người cướop của, mặc dù tôi biết phân tích của họ là sai lầm nhưng tôi chẳng thể nào phản bác được . bởi vì trong chuyện cái chết của Lan Lan và vụ hoả hoạn của gia đình,. mặc dù kẻ phóng hoả, giết người thực phải là tôi nhưng chẳng ai có thể chứng minh cho trong sạch của tôi .

      mà họ lại rằng tôi vì tham tài sãn của mà giả ma giả quỷ, còn ra tay hãm hại trai của mình. với chuyện này tôi vẫn còn ôm 1 tia hi vọng, bởi vì nếu có thể tìm thấy cả, chân tướng của việc có thể được sáng tỏ, biết đâu họ lại có những hướng điều tra và phát mới trong vụ giết Lan Lan và vụ hoả hoạn nhà tôi .

      nhưng mà trước mắt, bọn họ chỉ đưa ra những suy luận nhìn bề ngoài có vẻ rất rất hợp logic, còn phát ra chứng cứ mà "Lan Lan" để lại trong nhà tôi . nếu như có 1 đôi giày được b5oc vải ngoài, thế tôi có đến cả trăm cái miệng cũng chẳng thể cãi lại được.

      đồn trưởng Hạ bảo tôi về phòng mình lấy đôi giày ấy ra. bởi vì mẹ tôi nằm trong phòng tôi nên tôi phải giả vờ tìm đồ. Mẹ ho luôn miệng, lo lắng hỏi tôi xảy ra chuyện gì rồi. tôi thản nhiên dối là có việc gỉ xảy ra cả.

      lúc ánh mắt tôi chạm phải đôi giày cao gót được bọc vải ở bên ngoài, toàn thân tôi chợt lạnh ngắt. Tiểu Lâm và Tiễu Mã sai, cái đôi giày cao gót mà " Lan Lan" từng đặt dưới gầm giường tôi . Chỉ có điều mấy ngày nay tâm trạng được ổn định,thường xuyên ở trong trại thái căng thẳng và khủng hoảng nên tôi cchẳng có tâm trí nào mà để ý đến việc đôi giày này xuất dưới gầm giường mình từ bao giờ?

      Khi nhìn thấy đôi giày này, tôi ý thức được rằng mình rơi vào 1 vực thẳm lối thoát. mặc dù biết rốt cuộc là ai định hãm hãi tôi nhưng chính tôi được trải nghiệm gian xảo và ma mãnh của . tôi là 1 người từ trước đến giờ bao giờ gây với ai, từ tới lớn chưa từng đắc tội với ai, tại sao kẻ đó muốn làm hại tôi chứ?

      tôi đờ người ngồi trước giường, mắt thất thần nhìn vào đôi giày bọc vải đó. Mẹ phải gọi mấy lần tôi mới bừng tỉnh khỏi những suy nghĩ vẫn vơ trong đầu.

      - An Nhi, con cho mẹ biết,đồn trưởng Hạ hôm nay đến tìm con là có chuyện gì? - có thể mạ phát ra sắc mặt được tốt của tôi . bà lo lắng luôn miệng hỏi tôi .

      tôi vội vàng xách đôi giày để ra sau lưng rồi đứng dậy, gượng cười với mẹ:

      - mẹ à, người ta đến điều tra về cái chết của Lna Lan và chuyện cả mất tích ấ mà, con có thề có chuyện được chứ? chỉ có điều đồn trưởng Hạ trong thời gian này phải phối hợp với họ phá án, có lẽ phải thường xuyên chạy qua chỗ nọ chỗ kia. vì vậy con có chuyện này phải với mẹ, mẹ có thể qua nhà bà ngoại ở 1 thời gian được , đợi phá án xong con đón mẹ về.

      mẹ nhìn tôi hồi lâu rồi mới thở dài:

      - nếu như vậy, ngày mai ẹm ! mẹ lâu lắm thăm bà ngoại rồi , chẳng bao lâu nữa lại đến tết rồi , thôi mẹ qua chỗ bà ngoại ở đến hết năm về. chĩ có điều lần này mẹ cũng chẳng thể chăm sóc cho bà, còn làm phiền bà hơn ấy chứ!

      trong lòng tôi cảm thấy vô cùng xót xa nhưng vẫn dám để lộ ra ngoài. biết mẹ rồi tôi còn gẵp phải chuyện gì nữa đây? nhưng dù là chuyện gì chắc chắn cũng phải là chuyện tốt đẹp, thế nên mẹ ở nhà vẫn tốt hơn. để mẹ biết được tình cảnh của tôi lúc này càng khiến cho bà lo lắng hơn. mẹ vì cái chết của bố và mất tích của cả đủ đau lòng lắm rồi , bệnh tình giờ ,giờ lại biết chuyện của tôi nữa em rằng chịu nỗi!

      ôm tâm trạng phức tạp vá đau đớn, tôi ra khỏi phòng, đồn trưởng Hạ và 2 viên cảnh sát kia đứng ở sân chờ sẵn. Tiểu Lâm tiến lên trước cầm lấy đôi giày:

      - Kim An, chúng ta qua trụ sở ! có 1 số chuyện chúng tôi cần nghe cậu giải thích! - đồn trưởng Hạ cố ý to, tôi biết ơng ấy cố ý cho mẹ tôi nghe thấy.

      - Vâng, có chuyện này tôi phải trước cho ông biết, ngày mai mẹ tôi về nhà bà ngoại tôi ở 1 thời gian, giờ tôi xin phép ông cho tôi 1 buổi sáng để tiễn mẹ qua đó, lúc về tôi phối hợp với ông phá án, ông thấy có được ? - tôi cũng cố ý to cho mẹ thấy

      đồn trưởng Hạ cườinói:

      - 1 đứa con hiếu thảo như cậu hiếm có, tôi có đồng ý cũng được! sáng mai tôi bảo Tiểu Mã lái xe đưa 2 mẹ con cậu đến nhà bà ngoại. cậu thấy thế nào?

      tôi vội vàng cám ơn đồn trưởng Hạ, ông ta vừa cười ha ha vừa liếc mắt ra hiệu cho tôi . tôi biết là ông giục tôi , liền về phòng chào mẹ 1 tiếng rồi theo họ lên trụ sở

      thời gian gần đây, gia đình tôi trở thành tiêu điểm trong mắt nhiều người , đồn trưởng HẠ cùng Tiểu Lâm và Tiểu Mã ở trong nhà tôi lâu như vậy khiến cho 1 đám đông hiếu kì tụ tập ở trước cổng nhà tôi xì xào bàn tán, giờ lại thấy tôi bị kẹp giữa 3 người họ, giống như là bị "áp giải" về trụ sở thế này chắc chắn đám người ấy lại tha hồ mà tưởng tượng.

      đến trụ sở, đồn trưởng Hạ hỏi tôi có suy nghĩ như thế nào về đôi giày tìm thấy ở dưới gầm giường tôi , tôi đương nhiên chẳng thể được gì, chỉ 1 mực kêu oan trước mặt họ.

      - đồn trưởng Hạ, lẽ nào giờ ông cũng cho rằng tôi là tội phạm giết người chiếm đoạt tài sản hay sao? tôi thề với ông những gì tôi với ông hoàn toàn là , nếu như có nửa lời dối trá, tôi...

      - thôi được rồi , đủ rồi , giờ thề thốt có tác dụng gì? cậu hãy giải thích ràng xem vì sao đôi giày này lại ở dưới gầm giường của cậu ? - đồn trưởng Hạ cáu kỉnh

      tôi liền giải thích:

      - đồn trưởng Hạ. tối hôm đó thực tôi nhìn thấy hồn ma của Lan Lan đứng ở bên ngoài cửa sổ, mặc dù tôi biết vì sao đôi giày bọc vải mà ấy lại ở trong gầm giường của mình, nhưng tôi có thể khẳng định chắc chắn rằng có ai đó cố ý hãm hại tôi !

      - cậu xem xem, những gì cậu trước sau đều mâu thuẫn với nhau. trước cậu chính mắt nhìn thấy hồn ma của Lan Lan, giờ cậu lại có người đặt đôi giày bọc vải của ấy xuống gầm giường để hãm hại cậu. vậy cậu xem, "Lan Lan" mà cậu gặp đêm hôm đó là ma hay là người muốn hãm hại cậu? rốt cuộc có người muốn hãm hại cậu hay là hồn ma của Lna Lan muốn hãm hại cậu?

      tôi biết phải trả lời thế nào, nếu như Lan Lan mà tôi nhìn thấy là ma, vậy đôi giày ấy sao lại bị người ta đặt dưới gầm giường của tôi ? lẽ nào hồn ma của Lan LAN VÌ quá hận tôi bỏ ấy trong ngôi miếu mà làm vậy đề trừng phạt tôi ?

      mải nghĩ ngợi vẫn vô đột nhiên đồn trưởng Hạ :

      - Kim An, tôi thấy cậu giờ thể giải thích ràng được đâu. theo lí mà giờ cậu là tội phạm tình nghi số 1. theo tình hình và chứng cớ mà chúng tôi nắm được, chúng tôi hoàn toàn có thể giữ cậu alị trụ sở để giám sát. Nhưng xét thấy mẹ cậu nằm nhà có ai chăm sóc, vì vậy chúng tôi tạm thời chho cậu về nah2 chăm sóc mẹ. Chỉ có điều chúng tôi cho người giám sát cậu. đợi mai, sau kho đưa mẹ cậu về nhà bà ngoại cậu se tạm thời mất tự do cho đến khi nào vụ án được làm sáng tỏ thôi.

      chuyện đến nước này, tôi vừa kinh ngạc vừa sợ hãi. đúng là chẳng khác gì thằng câm ăn phải mướp đắng, đắng khủng khiếp mà chẳng thể thốt nên lời. ý của đồn trưởng Hạ rất ràng, chẳng bao lâu nữa họ bắt giữ tôi .

      với tình hình trước mắt, tất cả những lo lắng cho bản thân đều là phí hoài, cho dù tương lai sau này có ra sao, điều tôi yên lòng nhất vẫn al2 mẹ. tôi nỡ để mẹ phải đau khổ vì mình. Nhưng giấy làm sao bọc được lửa, sớm muộn gì bà cũng biết chuyện. Nhưng ít nhất trước khi bà khỏi bệnh, tôi thể để bà biết tình cảnh của mình giờ.

      tôi nhìn đồn trưởng Hạ bằng ánh mắt cầu xin, đau khổ :

      -đồn trưởng hạ, cảm ơn ơng chiếu cố cho tôi , giờ tôi muốn biện minh gì cho mình, chỉ xin ông nhất định phải giúp tôi giấu chuyện này với mẹ tôi . giờ bà đau khổ lắm rồi , nếu như biết chuyện chắc xày ra chuyện lớn mất. vì vậy tôi lại lần nữa cầu xin ông, trước khi vụ án được điều tra ràng, tuyệt đối đừng với mẹ tôi rằng tôi bị các người bắt nghi là hung thủ

      ngờ đồn trưởng Hạ lại đồng ý với cầu của tôi. ông ấy còn hứa với tôi trước khi vụ án được. điều tra ràng, cho dù có chuyện gì xảy ra, ông ấy và tổ phá án tuyệt đối tiết lộ tình hình với mẹ tôi . Ông còn giục tôi về nhà chuẩn bị, sáng sớm ngày mai Tiểu Mã lái xe đến đưa 2 mẹ con tôi ...

      tôi cảm động đến rơi nước mắt, gần như quên mất cả cái tai hoạ mà mình sắp phải đối mặt....

      lúc về đến nhà trời tối đen như mực. tôi biết gặp mẹ những gì. tôi lê bước chân nặng nhọc đến trước cửa phòng mình, nghe thấy tiếng mẹ chuyện với ai đó.

      tôi ủ rũ đẩy cửa bước vào, thấy trưởng thôn Kim và vợ của ngồi chuyện với mẹ. thấy tôi quay về, mẹ liền vẫy tay gọi tôi :

      - An Nhi à, con về đúng lúc lắm! trưởng thôn với vợ ấy có việc phải đến đồn Đại Thụ, lát nữa có xe qua đón họ, mẹ nhân tiện nhờ đến nhà bà ngoại con luôn, thế ngày mai cần làm phiền đồn trưởng Hạ nữa. Mẹ rồi con cứ yênt mà giúp họ phá án nhé, biết đâu có thể tìm thấy cả con!

      Nhà bà ngaoị tôi gần đồn Đại Thụ, cách thôn Kim Gia mấy chục cây số về phía tây bắc. Ông ngaoị tôi qua đời cách đây mấy chục năm, trong nhà chỉ còn lại mình bà ngoại hơn 80 tuổi. Bà nhgoại mặc dù cao tuổi nhưng tai hề nghễnh ngãng, mắt hề mờ, xương cốt vẫn còn rất dẻo dai.Vợ của trưởng thôn Kim là hàng xóm với bà ngoại tôi, bình thường rất hay quan tâm chăm sóc bà ngoại. Trưởng thôn ngày mai đám cưới cậu em vợ, vì thế cho 2 xe đến đây đón họ về. Bây giờ 2 vợ chồng trưởng thôn định về luôn tối hôm nay. Họ biết mẹ tôi bệnh nên qua đây thăm hỏi, nhân tiện hỏi xem mẹ tôi có cần hỏi han gì bà ngoại , vừa hay biết chuyện mẹ tôi chuẩn bị qua nah2 bà ngoại, thế nên bảo mẹ cùng luôn.

      nghe mẹ vậy trong lòng tôi khẽ rung động, lập tức đồng ý. tôi vừa chuẩn bị đồ đạc cần thiết cho mẹ xong điện thoại của trưởng thôn Kim đổ chuông. chẳng bao lâu sau, chiếc xe con đến đón vợ chồng trưởng thôn đỗ xịch trước cổng nhà tôi .

      tôi và trưởng thôn dìu mẹ tôi lên xe. Mẹ bảo tôi ở nhà trông coi nhà cửa cẩn thận. trước khi trưởng thôn còn kéo tôi ra 1 góc, khẽ với tôi:

      - Kim An, tôi biết dạo này cậu rối như tơ vò, chuyện của mẹ cậu cậu chớ lo, 2 vợ chồng tôi nhất định chăm sóc mẹ cậu chu đáo. tôi với vợ bàn bạc với nhau rồi , tối nay chúng tôi đến đồn Đại Thụ, ngày mai ấy về đây nữa, ấy cũng ở lại nhà mẹ đẻ 1 thời gian, đợi khi nào chuyện trong nhà cậuổn định lại mới đưa mẹ cậu về luôn thể.

      đến đây trưởng thôn liền nhìn tôi, tiến lại gần rồi nắm chặt lấy tay tôi , miệng khẽ :

      - người em, tôi nghe tổ phá án muốn bắt giam cậu, cho dù người khác có thế nào trong lòng tôi vẫn hiểu rọ tính cách cũa cậu. Bây giờ bọn họ hiểu nhầm cậu, cậu hãy cẩn thận lo liệu! - rồi vỗ vỗ vai tôi an ủi.

      tôi hiểu ý của trưởng thôn, cảm kích siết chặt tay , gật gật đầu. sau đó, trưởng thôn lên xe, tôi đứng bên ngoài vẫy tay tạm biệt mọi người . chiếc xe nhanh chóng biến mất vào trong màn đêm.

      mẹ rồi , trong nhà càng thêm lạnh lẽo. tôi buồn phiền trở về phòng mình, lại nghĩ đến chuyện ngày mai đồn trưởng Hạ bắt giam tôi như 1 tên tội phạm giết người , ít người trong thôn coi tôi như 1 kẻ khốn nạn dụ dỗ chị dâu của mình, giờ biết tin tôi bị bắt giam nhất định họ suy đoán bừa bãi, mà như vậy tổ phá án càng hiểu nhầm tôi nghiêm trọng hơn. trong lòng tôi hiểu mình bị oan, thế nhưng trong tay tôi lại chẳng có bằng chứng gì chứng minh cho trong sạch của mình. Trong tình cảnh này mà lại mất tự do kết quả cuối cùng chắc chắn là ngồi chờ chết.

      giờ chỉ có cả mới có thể làm chứng cho tôi , thế nhưng lại chả biết cả sống chết thế nào. Nếu như tôi có thể tìm thấy cả có lẽ tôi có cơ hội lật lại thế cờ.Còn nữa, đôi giày dưới gầm giường kia nhắc nhở tôi rằng có kẽ muốn hãm hại tôi . cái ng1 này chắc chắn có liên quan đến cái chết của Lan Lan, hơn nữa mục đích hãm hại tôi chắc chắn là vì tiền của cả. Như vậy, nếu tôi có thể tìm ra kẻ đặt đôi giày đó dưới gầm giường tôi tồ phá án nghi ngờ tôi nữa.

      Nghĩ tới đây, tôi thầm hạ quyết tâm bỏ trốn ngay trong đêm nay, Có lẽ chỉ có bỏ trốn mới có đường sống.Bởi vì sau khi bỏ trốn tôi có thể tìm cả tôi , đồng thời ngầm điều tra xem kẽ hãm hại mình là ai. Nhớ lại những lời mà trưởng thôn với tôi trước lúc , ấy giúp tôi chăm sóc cho mẹ, giúp tôi giải quyết được nỗi lo lắng trong lòng. Mà ấy còn thầm với tôi rằng ngày mai tổ phá án bắt tôi lại, bảo tôi hãy sớm lo liệu, chẳng phải ấy ngầm ra hiệu bảo tôi trốn hay sao?

      tôi vội vàng bỏ mấy cái áo vào trong túi, cầm mấy nghìn tệ lần trước chuẩn bị bỏ trốn với Lan Lan nhét vào trong túi áo. Sau khi chuẩn bị xong xuôi, tôi liền tắt đèn phòng, đứng ngồi yên chờ đợi đến đêm khuya.

      lúc buổi chiều đồn trưởng hạ cho người giám sát tôi , bọn họ làm vậy là để đề phòng tôi bỏ trốn. rất có thể Tiểu Lâm và Tiểu Mã đứng mai phục sẵn ở đâu đó quanh nhà tôi rồi , thế nên tôi phải đợi đến nữa đêm, chờ họ buồn ngủ rồi mới bỏ trốn.

      Qúa nửa đêm, trời tối đen như mực, gian yên ắng đầy chết chóc, tôi len lén đeo túi xách lên lưng rồi mở cửa phòng, cố gắng nhón chân khẽ ra gian nah2 phía tây đối diện, men theo tường đến nah2 vệ sinh ở góctây nam. Tôi nghĩ kĩ rồi , thế nào cũng thề ra bằng đường cổng chính được, như vậy rất dễ bị Tiểu Lâm và Tiểu Mã phát . Nếu như bị bọn họ bắt về càng khó ăn , chắc chắn bọn họ cho rằng tôi bị phát tội lỗi nên phải bỏ trốn.

      Đằng sau bức tường ở phía tây nam là sân nhà người khác. Trong sân, chỗ tiếp giáp với tường nhà tôi có 1 cây hồng ngâm.tôi leo lên nóc nhà vệ sinh, lắng tai nghe động tĩnh bên nhà hàng xóm, sau đó lại thò đầu ra quan sát, thấy cò gì bất thường liền leo qua bức tường cao, bám vào cái cây rồi tụt xuống sân nah2 người ta, sau đó lại leo qua bức tường thấp để ra 1 con hẻm . Mặc dù làm như thế này rất mất sức nhưng rất có thể Tiểu Lâm và Tiểu Mã ngờ rằng tôi bỏ chạy qua đường nhà hàng xóm.

      con hẻm tốiđen như mực,tĩnh mịch vô cùng. Phía nam con hẻm al2 đường lớn, phía bắc thông ra bên ngoài thôn. tôi cảnh giác nhìn sang 2 con đường 1 lúc, xác định có gì bất thường mới mình trong ánh đèn nhập nhoạng để theo con đường thôngr bên ngoài thôn.

      bên ngoài thôn có 1 con đường dẫn đến thôn Triệu Bảo Tử, con đường này phải ngang qua phần mộ của Linh Nhi. Nhớ đến cái đêm cùng cả ra mộ Linh Nhi chớ quỹ vô thường tôi lại thấy rùng mình. thế nên tôi quyết định theo con đường này.

      con đường thôn Tây dẫn ra huyện, thôn Đông là 1 ngọn núi cao, hoàn toàn có đường , nghĩ tới nghĩ lui, tôi quyết định từ thôn Nam cho an toàn, 1 là vì con đường này tôi khá rành rọt, mặc dù có khó 1 chút nhưng rất dễ nấp. 2 là lần trước dẫn Lan Lan trốn cũng chọn con đường này, hơn nữa Lan Lan bị giết ở ngôi miếu thôn Nam, thế nên cảnh sát nghĩ rằng tôi dám con đường này. Ngày mai khi phát ra tôi bỏ trốn, đồn trưởng Hạ cho người đuổi theo con đường thôn Tây hoặc thôn Bắc, như vậy khả năng tôi bị bắt lại hơn nhiều.

      sau khi quyết định, tôi liền đường vòng đến thôn Nam, trước mặt chính là khu rừng tối om om, ngôi miếu bên đường thấpthoáng trong đêm. Theo lí mà đến đó là tôi an toàn. 1 khi có người đuổi theo, tôi có thể lẽn vào rừng, rất khó mà tìm ra tôi . nhưng bởi vì bỏ trốn nên trong lòng cứ hoang mang, lúc nào cũng cảm thấy như có người đuổi theo mình, khiến cho tôi cứ cắm đầu cắm cổ mà chạy, Nhưng càng đến gần khu rừng tim tôi càng đập nhanh, dường như tôi nhìn thấy Lan Lan từ trong ngôi miếu bên đường nhìn ra, người ấy toàn là máu, đôi mắt vô hồn trợn lên, từ từ tiến lại gần tôi ....

    2. le hanh

      le hanh Well-Known Member

      Bài viết:
      932
      Được thích:
      647
      CHƯƠNG 21 - HỒN TAN
      Tôi vừa lo ngay ngáy vừa chạy ra bìa rừng, nhìn thấy ngôi miếu ở trước mắt mà lòng sợ hãi đến tột độ. Nhưng tôi càng sợ bị tổ phá án bắt lại, nếu như vậy có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng rửa sạch hết tội. Chắc chắn bọn họ coi tôi là 1 tên tội phạm giết người bỏ trốn, lúc ấy ngay cả 1 cơ hội lật ngược tình thế cũng chẳng có.

      bởi vì sợ hãi nên tôi vốn định vòng qua ngôi miếu, thế nhưng biết tại sao mà lúc đến trước đó, 2 chân tôi lại run lên cầm cập. chân nặng như bị đeo đá, sao cất bước được . tôi nghĩ chắc chắn là hồn ma của Lan Lan đeo bám lấy tôi , cho tôi .

      Trống ngực tôi đập thình thịch khi đứng trước ngôi miếu, tôi thầm cầu xin Lan Lan, xinh linh hồn của ấy đừng hù doạ, đừng ngăn cản tôi nữa. tôi với ấy rằng đây chỉ là tôi chạy trốn để cứu mìnhmà còn là tìm kẻ giết hại Lan Lan để báo thù. tôi dám ngẩng đầu nhìn, càng dám vào ngôi miếu, thi thể của Lan Lan từng nằm ở đó, mà giờ bên trong lại chính là oan hồn của ấy. Lan Lan bị hãm hại phải chết thảm như vậy, trong lòng chắc chắn rất căm hận tôi , nếu ấy đâu có níu chân cho tôi như vậy?

      lúc này dường như tôi nghe thấy sau lưng mình có tiếng bước chân, chắc chắn là Tiểu Lâm và Tiểu Mã phát tôi bỏ trốn và đuổi theo. tôi tự chủ được ngẩng đầu lên, vừa ngoảnh đầu lại nghe thấy trong miếu phát ra 1 giọng the thé đầy ma quái:

      - Kim An. chẳng phải dẫn em cao chạy xa bay hay sao? tại sao nỡ bỏ em lẻ loi nơi này. Em sợ lắm... sợ lắm...! - tiếng ấy từ gần đến xa, chẳng mấy chốc tan biến vào màn đêm.

      tôi rùng mình sợ hãi, 2 chân mềm nhũn quỳ xuống trước ngôi miếu. tôi nghe ra rồi , cái giọng văng vẳng ấy giống hệt như giọng của Lan Lan! Lẽ nào hồn ma của Lan Lan chuyện với tôi ? đúng thế, chắc chắn là thế rồi , ấy trách móc tôi , trách tôi bỏ lại ấy ở đây 1 mình!

      - Lan Lan, thừa nhận là sai, là vô tình hại em , nếu em có linh thiêng hãy cùng với , chúng ta cùng tìm kẻ sát hại em ! - tôi khẽ lẩm bẩm trong miệng, nhưng ấy chịu nghe tôi.

      - mau đuổi theo, có thể ta ở trước mặt, chúng ta tuyệt đối thể để cho kẻ giết người ấy trốn thoát !

      lần này tôi nghe thấy ràng, tiếng từ xa vọng lại ấy chính là của Tiểu Lâm. ta và Tiểu Mã đuổi gần đến nơi rồi .

      biết lấy sức lực ở đâu mà tôi vùng đứng dậy, cắm đầy chạy thẳng vào khu rừng tối đen.

      trong rừng tối đen như mực, có bàn tay đặt trước mặt cũng chẳng nhìn thấy .Tôi liều mạng mò mẫm trong bóng đêm vô tận, chạy như ma đuổi, thỉnh thoảng lại va phải những thân cây, chẳng mấy chốc người tôi chằng chịt những vết thương, thế nhưng tôi dám dừng lại, bởi vì nếu dừng lại chắc chắn tôi bị bắt về. Có chết tôi cũng thể để họ bắt lại. Bị họ bắt lại tôi thành kẻ giết người , mà tội giết người chắc chắn là bị xử từ.

      tôi thầm nhủ, giờ tôi thể chết, tôi thể chết 1 cách ràng như thế này. Tôi bỏ trốn là để tìm cả, là để tìm ra kẻ giết hại Lan Lan, tôi muốn chính tay bắt để trả thù cho Lan Lan và rữa sạch tội danh cho mình.

      tôi càng chạy càng xa, chẳng biết vào sâu trong khu rừng từ lúc nào. Nghĩ rằng Tiểu Lâm và Tiểu Mã thể đuổi kịp mình nữa. tôi mới dựa vào 1 góc cây to thở hổn hển, lắng tai nghe ngóng xung quanh. thấy tiếng của bọn họ nữa rồi !

      trong rừng yên tĩnh đến kì lạ. Màn đêm và tĩnh lặng chết chóc bao trùm lấy tôi . mặc dù tạm thời bỏ xa bọn Tiểu Lâm và Tiểu Mã, có thể đứng đây 1 lát nghỉ lấy sức nhưng trong lòng tôi lại cảm thấy càng lo sợ. 1 cảm giác còn đáng sợ hơn cả cái chết cứ bám riết lấy tôi như hình với bóng! trong khu rừng tối tăm này, xác của Lan Lan bị chó hoang cắn xé. Hình ảnh về cái thi thể bị cắn xé thê thảm của Lan Lan lại lên trong đầu tôi , cái đầu lâu khủng khiếp ấy cứ lắc lư trước mặt tôi , mặc dù tôi chẳng thể nhìn thấy gì nhưng tôi có thể cảm nhận được !

      Chính miệng tôi đồng ý dẫn Lan Lan chạy trốn, ấy thực theo tôi , nhưng ấy nhất định chịu lộ diện gặp tôi , 1 cách chính xác là ấy có thể nhìn thấy tôi nhưng tôi thể nhìn thấy ấy. ấy chỉ khiến tôi cảm nhận được tồn tại của ấy bằng 1 cách thức vô cùng ma quái, tôi biết ấy hù doạ tôi hay là giày vò tôi , nhưng tôi biết rằng ấy oán tôi, trách móc tôi ! tôi thầm quyết tâm báo thù cho Lan Lan, cũng rửa sạch nỗi oan cho mình, cho dù có phải liều mạng tôi cũng làm cho được phơi bày, lôi cổ tên hung thủ khốn kiếp ấy ra ngoài ánh sáng.

      trong thời gian dừng chân thở dốc, tôi kịp định thần và xác định phương hướng. Sau đó, tôi lại mệt nhọc lê cái thân xác ê ẩm khắp nơi tiếp tục mò mẫm trong bóng đêm. biết phải mất bao lâu sau, cuối cùng tôi cũng thoát được ra khỏi khu rừng. Mặc dù vẫn trong đêm nhưng ở bên ngoài khu rừng dù sao cũng sáng hơn nhiều. Xuyên qua màn đêm, tôi có thể nhìn thấy những dãy núi trùng điệp ở trước mặt

      tôi thở hổn hển, thầm vui mừng vì mình nhầm đường và thoát ra khỏi khu rừng. tôi định đến Tây An trước , sau đó ngồi tàu hoả đến Tương Tây, đường vòng như vậy có lẽ an toàn hơn. cả từng đến Tương Tây điều tra thân thế của Lan Lan nhưng điều tra được , tôi hi vọng lần này biến mất 1 cách bí như vậy cũng là vì đến đó. Mặc dù cái khả năng này lớn nhưng tôi vẫn muốn thử vận may xem sao. Hơn nữa, đồn trưởng Hã sau khi biết tôi chạy trốn nhất định phái người khắp nơi lùng bắt tôi . Bây giờ tôi chỉ còn cách càng xa càng tốt .

      Đương nhiên, tôi quyết định Tương Tây cũng còn có 1 nguyên nhân khác. Kể từ sau khi cả bí mật giữa Lan Lan và Linh Nhi với tôi , tôi cũng có chút hoài nghi với thân thế của Lan Lan. GIa đình tôi 5 lần 7 lượt gặp tai nhoạ điều trực tiếp hoặc gián tiếp có liên quan đến Lan Lan và Linh Nhi. tôi và cả đến Tương Tây là cùng 1 mục đích, đó là tìm kiếm gia đình của Lan Lan, làm mối quan hệ giữa Lan Lan và Linh Nhi, tìm hiểu xem mối quan hệ như thế nào. Có như vậy có lẽ tôi mới làm được Lan Lan giờ đeo bám tôi là người hay là ma.

      Vượt qua những con gió lạnh buốt táp vào mặt, men theo những con đường núi gồ ghề, khoảng 1 tiếng đồng hồ sau tôi qua được sườn đồi thứ nhất. Lúc này trời gần sáng. Bóng tối trước khi bình minh có lẽ là lúc tối tăm nhất, tôi nước thấp bước cao vượt qua những triền dốc tối đen, 2 bên cỏ cây rậm rạp, tiếng gió thổi lá cây xào xạc đến rợn người . Thỉnh thoảng đường lại xuất những tảng đá to với hình thù rất kì quái, trông chẳng khác gì những bóng ma ghê rợn, khiến cho tôi sợ chết khiếp, tôi vừa vừa ngó nghiêng xung quanh.

      Khó khăn lắm vượt qua được triền dốc thứ 2, tôi mệt thể nổi nữa, liền ngồi ở 1 tảng đá ven đường để nghĩ ngơi. Tôi thầm nghĩ chắc là mình vượt qua được triền dốc này và vào địa phận của Thiểm Tây trước khi trời sáng. Vừa ngồi xuống thở dốc đột nhiên tôi nhìn thấy 1 cái bóng trắng loé lên rồi lập tức biến mất trước mắt mình. tôi cứ ngỡ mình bị hoa mắt, thế nhưng nghĩ đến chuyện có thể hồn ma của Lan Lan vẫn bám theo mình, trong lòng tôi lại bắt đầu hoang mang.

      Nghe người già trong thôn , ở những nơi núi cao đồng hoang như thế này rất dễ gặp ma quỷ. Cứ nghĩ đến những cái bóng ma quái ở triền dốc là tôi lại thấy nổi hết da gà. tôi dám tiếp tục ngồi nghĩ nữa, cắn chặt răng nhấc gót tiếp. được nữa triền dốc trời đả tang tảng sáng. Vì hoảng sợ mà cằm đầu cắm cổ chạy suốt cả đêm khiến cho toàn thân tôi riệu rã, vừa mệt vừa đói. Nghĩ đến việc chỉ cần qua được triền dốc này đến 1 thôn làng, tôi lại cố gắng lê lết cái thân kiệt quệ của mình tiếp..

      lúc mặt trời mọc, tôi đến 1 ngôi làng khoảng hơn chục hộ dân ở dưới chân núi. Cái thôn làng này thuộc vào địa phận của tỉnh Thiểm Tây. Nhìn thấy bóng dáng của con người , 1 kẻ bị ma quỷ làm cho lạc mất hồn phách bớt sợ hãi hơn. Lúc này bụng tôi éo lên ùng ục. tôi dám xin đồ ăn của người trong thôn, sợ họ nhận ra tôi là 1 "tội phạm bỏ trốn".

      cách ngôi làng này khoảng hơn chục cây số là con đường lớn dẫn đến Tây An. tôi có thể chặn 1 chiếc xe khách đến Tây An ở bên đường. Chỉ cần buổi tối có thể đến Tây An là tôi cảm thấy bản thân an toàn rồi .

      Mùa đông thời tiết khắc nghiệt, mặc dù 2 bên đường chẵng thiếu gì cây cối, nhưng cây nào cây nấy đều xác xơ, đừng là quả, ngay cả lá cây cũng chỉ lơ thơ có vài cái. Vì vậy nên ở giữa đường thế này tôi chẳng thể tìm được cái gì lấp đầy cái bụng réo lên òng ọc của mình, đành phải chịu đựng giày vò của cơn đói khát thêm hơn chục cây số nữa vậy!

      Bởi vì vừa mệt vừa đói nên tôi cứ được 1 lát lại phải ngồi xuống ngỉ ngơi, chẳng may gặp ai đó đường tôi lại phải lủi . Cứ rồi nghỉ, nghỉ rồi như vậy, hơn 1 tiếng đồng hồ sau tôi mới ra được đến đường lớn

      tôi ngồi ở vệ đường chờ mãi mà chẳng thấy bóng dáng cái xe khách nào qua. Thỉnh thoảng đường lại có những người nông dân qua, tôi cố ý cúi đầu né tránh ánh mắt của họ, nhưng tôi có thể nghe thấy những gì mà họ .

      Đa số những người đó đều là người dân ở xung quanh đây, họ ra chợ huyện để sắm đồ tết. chỉ mấy ngày nữa thôi là đến tết rồi, những con người bận rộn suốt cả năm trời vui vẻ chuẩn bị đón tết. còn tôi chẳng thể nào cảm nhận được cái khí vui mừng của ngày tết sắp đến. trong lòng tôi lúc này bị bao trùm bởi 1 khí u, chết chóc.

      cái cảm giác vừa phải chịu đói vừa phấp phỏng chờ đợi xe đến là khó chịu. Bỗng nhiên cái bóng trắng mà tôi nhìn thấy ban sáng lại chợt lên trong đầu tôi .

      cả từng với tôi rằng quỷ vô thường bảo Lan Lan chính là con cũa cả và Linh Nhi, chỉ có điều khi Linh Nhi sinh ra Lan Lan Linh Nhi chết được hơn nữa năm rồi , cách khác Lan Lan chính là con ma nữ do Linh Nhi sinh ra và quỷ vô thường khắp nơi để bắt Lan Lan về. Mà cả nhìn thấy con quỷ vô thường mặc áo trắng, hồn ma của Lan Lan tôi gặp ở nah2 cũng mặc áo trắng, tôi cái bóng trắng mà mình nhìn thấy ở đường là hồn ma của Lan Lan hay là quỷ vô thường.

      Nghĩ đến đây tôi lại càm thấy lo lắng cho Lan Lan, lo ấy bị con quỷ vô thường độc ác kia bắt được , lo biết giờ ấy thế nào? người ta thường vào ban ngày, ma quỷ thường trốn hết, thế hồn ma của Lan Lan biết trốn đâu nhỉ? tôi lại nghĩ, bản thân mình bị hồn ma của Lan Lan đeo bám rồi , nếu như tôi rất xa, rất xa khỏi nơi này, liệu hồn ma của Lan Lan cò thể tìm thấy tôi nhỉ?

      đắm chìm với những suy nghĩ hỗn lạon trong đầu, 1 giọng non nớt kéo tôi về với tại:

      - Bố ơi, bố bảo đời này rốt cuộc là có ma hay ạ?

      - sao lại có cơ chứ! ma chính là con tinh hại người , chuyên môn hãm hại những người lương thiện!

      - bố nhìn thấy ma bao giờ chưa ạ?

      - bố chưa tận mắt nhìn thấy ma nhưng nghe ít chuyện ma!

      - thế bố kể cho con nghe , con muốn biết ma hại người như thế nào!

      - được thôi, bố kể cho con nghe 1 câu chuey65n ma rất mới mẽ mà bố mới nghe được sáng nay. qua thôn của chúng ta, vượt qua 2 triền dốc đến 1 cái thôn tên là Kim Gia, mới đây ở đó có ma xuất ...

      Nghe đến đây tôi lại thấy căng thẳng, lén nhìn trộm 2 bố con nah2 nọ đứng cách mình xa. Người bố trẻ tuổi nắm tay 1 cậu con trai khoảng 7,8 tuổi đứng ở bên đường, vừa kể chuyện vừa đưa mắt nhìn ra xa. Xem ra 2 bố con nah2 ấy cũng đợi xe.

      câu chuyện mà người cha ấy kể chính là chuyện xảy ra ở nhà tôi . Ông bố kể chuyện hăng say, cậu con cũng nghe rất say sưa. Chỉ có điều những gì người bố kể được chính xác mà li kì hơn thực tế rất nhiều. Kể đến cuối chuyện, người cha ấy khiến cho tôi rùng mình:

      - con trai à, con phải nhớ cho kĩ, làm người phải thà, chứ dừng giống như tên khốn Kim An ấy, mất hết cả tính người. ta vì tham lam của cải của trai mà giả ma giả quỷ, những giở trò quyến rũ chị dâu mà còn lừa chị dâu nữa đêm nửa hôm ra ngôi miếu nọ rồi ra tay giết hại thương tiếc . Sáng nay bố nghe thấy người ta tên khốn ấy bỏ trốn ngay trong đêm, sở công an phái người khắp nơi lùng sục đấy!

      tôi vội vàng cúi gằm mặt xuống, dám nhìn về phía họ, chỉ sợ bị họ nhận ra.

      đúng lúc ấy có 1 chiếc xe buýt lên chợ huyện ngang qua. Người bố giơ tay vẫy chiếc xe lại, vừa kéo cậu con trai lên xe, thằng con vẫn :

      - bố ơi, bố kể chuyện con chẳng hiểu gì cả, bố bảo kể chuyện ma hại người , soa giờ bố lại bảo sở công an lùng sục để bắt người thế ạ?

      - haha, con trai à, bố kể như vậy là muốn con hiểu rằng, ma quỹ chính là những kẻ xấu hại người đấy con ạ!

      - à, con hiểu rồi , hoá ra ma quỷ chính là những kẻ xấu đóng giả mà thôi!

      2 bố con vừa cười vừa vào trong xe. tâm trạng tôi giờ như rơi thẳng xuống vực thẳm, tồi tệ đến gì tả xiết. Hoá ra mọi người coi tôi là 1 con ma hại người ! Cuộc chuyện của 2 bố con nhà đó còn tiết lộ cho tôi 1 thông tin rất xấu, xem ra chuyện tôi bỏ trốn trong đêm bị phát rồi , thậm chí còn kinh động lên cả sở công an, thế bây giờ đến nơi đâu tôi cũng có thể gặp nguy hiểm rồi !

      gần trưa, cuối cùng tôi cũng bắt được 1 chiếc xe khách đến Tây An. Lên xe rồi tôi mới khẽ thở phào. ngồi xuống ghế rồi tôi dám ngẩng mặt lên, giả bộ gục mặt lên thành ghế trước để ngủ. có như thế người xe mới nhìn thấy mặt tôi .

      Xe được bao xa dừng lại, tôi nghe thấy có tiếng người lên xe, sau đó chiếc xe lại tiếp tục bon bon đường. Do vửa kiệt sức vừa đói nên chẳng bao lâu tôi gục mặt lên thành ghế trước mà đánh 1 giấc ngon lành. tôi cứ mơ mơ màng màng như vậy biết bao lâu. Lúc trời xẩm tối, xe vào đến thành phố Tây An. phụ xe nhắc nhở hành khách nhớ cầm theo đồ đạc chuẫn bị xuống xe, Lúc này tôi mới ý thức được rằng xe đến bến cuối.

      Vài phút sau, chiếc xe lái vào bến, những hành khách xe lục tục xuống. Bởi vì ngồi xe suốt cả buổi chiều, lại thêm cả ngày chẳng được cái gì vào bụng nên toàn thân tôi như tê dại, sao đứng lên được.

      tôi là hành khách cuối cùng xuống khỏi xe. vừa xuống xe thấy đầu óc quay cuồng, chẳng nghĩ ngợi nhiều, tôi lao như bay vào 1 tiệm ăn ở gần bến xe, nhồm nhoàm như chết đói.

      tôi ăn 1 mạch hết 2 bát mì to, lập tức cảm thấy sức lực trong người trở lại, tinh thần sảng khoái hơn nhiều. Sau khi tính tiền, tôi ra khỏi quán, thầm nghĩ phải tìm 1 nhà nghỉ nào đó rẻ tiền để đánh 1 giấc lấy sức sáng sớm mai ra mua vé tàu đến Tương Tây.

      Vừa mới được vài bước, đột nhiên bên tai tôi vang lên 1 giọng rất quen thuộc

      - sao chỉ biết ăn no bụng mình thế? Em đói lắm đây! - tôi khựng người khi nghe thấy câu ấy, bởi vì giọng ấy ràng là của Lan Lan...

      Nghe thấy giọng của Lan Lan, tôi sợ suýt ngất . Ngẩn người hồi lâu tôi mới lấy hết dũng khí từ từ ngoảnh đầu lại, nhưng đằng sau thấy bóng dáng Lan Lan? Lúc này tôi mới ý thức được trời tối rồi , mà hồn ma của Lan Lan chỉ xuất về đêm mà thôi. Giọng ấy nhắc nhở tôi rằng, mặc dù tôi trốn từ thôn Kim Gia đến Tây An, nhưng hồn ma của Lan Lan vẫn cứ theo sát tôi .

      tôi do tự 1 lúc rồi quay lại tiệm ăn lúc nãy, bảo ông chủ làm cho tôi 1 phần mỳ nữa. Ông chủ tiệm ăn kinh ngạc nhìn tôi :

      - chẳng phải cậu vừa ăn 2 bát mì to rồi hay sao? sao đói nhanh thế hả?

      tôi cười gượng gạo:

      - ông chủ mau làm , tôi mang về cho bạn ấy mà!

      vài phút sau, mì làm xong. Ông chủ tiệm ăn đổ mì vào trong 1 cái túi ni lông cho tôi . tôi lấy 1 đôi đũa trong quán rồi xách túi mì nóng hôi hổi ra. Cách bến xe xa có 1 nhà nghỉ , giá thuê phòng là 20 tệ 1 đêm

      Nhà nghỉ nên phòng nghĩ cũng , chỉ đủ đặt 1 cái giường và 1 cái bàn con con. đừng là nhà vệ sinh, ngay cả 1 cái cửa sổ cho thoáng khí cũng có. tôi đặt túi mì lên bàn, sau đó tắt đèn trong phòng, ngồi chờ Lan Lan đến ăn mì. tôi sợ ánh đèn trong phòng làm cho Lan Lan sợ dám đến..

      Chịu đựng suốt 1 ngày 1 đêm, tôi thực buồn ngủ thể chịu nỗi nữa. tôi ngồi im trong bóng tối 1 lúc rồi ra nhà vệ sinh công cộng của nhà nghỉ. Trở về phòng, tôi khoá cửa phòng lại, nằm lên giường đánh 1 giấc lấy sức ngày mai tiếp.

      Đêm đó tôi ngủ rất ngon, hồn ma của Lan Lan cũng quấy nhiễu tôi trong mơ nữa. Đến khi thức dậy là 9h sáng hôm sau rồi . Tôi vội vàng mở cửa phòng, định đánh rằng rửa mặt rồi ra bến xe. đánh răng rửa mặt xong tôi liền trở về phòng, đến cửa chợt nhớ ra điều gì, tôi vội vàng vào phòng, nhìn lên cái bàn trong phòng. Cơ thể tôi lập tức cứng đờ, túi mì rỏ ràng tôi đặt lên bàn tối qua cánh mà bay.

      Nhà vệ sinh cách phòng tôi chẳng đầy mấy bước, lúc nãy tôi ra khỏi phòng nào có thấy ai, đánh răng rửa mặt chỉ mất dăm 3 phút là cùng, chẳng nhẽ trong có mấy phút ngắn ngủi có người vào phòng tôi lấy mất đồ rồi hay sao? Cho dù có người đến đáng nhẽ ra tôi cũng phải biết chứ? Tôi lớn tiếng gọi chủ nhà nghỉ đến, hỏi ông ta xem có ai vào phòng tôi lấy đồ .

      Ông chủ tò vẻ vui :

      - nhà nghỉ của chúng tôi xưa nay rất an toàn, mở ra bao nhiêu năm chưa từng nghe có người than phiền bị mất đồ, hơn nữa đứng ở nhà vệ sinh cậu cụng có thể nhìn thấy phòng mình mà. Cậu thử xem những thứ đáng giá của mình có bị mất !

      tôi kinh ngạc lao về phòng, vội vàng sờ lên đầu giường, phát cái túi của mình vẫn còn, trong phòng cũng chẳng thiếu thứ gì, điều đó chứng tỏ phải đêm qua tôi ngủ say có trộm lẻn vào. Hơn nữa cửa phòng lại khoá, ai mà vào được chứ?

      Ông chủ nhà nghỉ đứng bên ngoài cửa vọng vào:

      - rốt cuộc cậu có bị mất cái gì ?

      tôi ngại ngừng cười :

      - , cũng chẳng có gì, chẳng qua là tối qua tôi có mang 1 túi mì nóng lên đây, ban nãy thấy đâu, nên mới....

      Ông ta nghe vậy liền bĩu môi bỏ , miệng vừa lầm bầm:

      - tôi còn tưởng chuyện gì to tát lắm, có mỗi 1 bát mì mà làm ầm ĩ hết cả lên! Mì của cậu khéo bị ma ăn mất rồi !

      Mặc dù ông ta chỉ tiện miệng ra như vậy nhưng trong lòng tôi thực ự cũng nghĩ như thế. ràng tối hôm qua tôi nghe thấy Lan Lan kêu đói, bát mì đó là mua cho ấy, thế nhưng ông chủ nhà nghĩ lại biết rằng ấy chết. Lẽ nào hồn ma ấy thực đói lả rồi . Nhưng cho dù có đói lả nữa cũng đâu đến mức ăn luôn cả túi với đũa như vậy.

      Càng nghĩ tôi càng tin rằng hồn ma của Lan Lan bám theo mình. Giờ là giờ ăn sáng rồi , chừng ấy đói lắm rồi . Tôi đeo túi lên lưng, trả lại phòng rồi tìm cái gì đó để ăn, đương nhiên là cũng để 1 phần cho Lan Lan.

      Vừa ra khỏi cửa nhà nghĩ tôi nhìn thấy 2 người mặc cảnh phục vào trong nhà nghỉ, hỏi ông chủ:

      - Này ông chủ, ở chỗ ông có cậu thanh niên nào khoảng 20t đến thuê phòng ? - tôi vội vàng đứng núp vào 1 bên, dỏng tai nghe họ đối thoại.

      Ông chủ nhà nghỉ :

      - à, đồng chí cảnh sát à, nhà nghỉ của tôi ngày nào chả có người đến thuê, làm sao tôi nhớ hết d0c chứ? Người các ông cần tìm trông như thế nào? phạm tội gì thế?

      - Người này khoảng 20t, dáng người vừa phải, mặt trắng, giọng Dự Nam, bị truy nã...

      Nghe đến đây tim tôi chỉ chực nhảy ra ngoài. Đâu dám ở lại nghe tiếp, tôi chuồn 1mạch ra đường, nhanh chẳng khác gì 1 con chuột. Tôi hốt hoảng chạy ra đường lớn, chặn 1 chiếc taxi lại rồi bảo người lái xe lập tức chở tôi ra ga tàu, chẳng còn bụng dạ nào mà nghĩ đến chuyện ăn uống nữa.

      Lúc đến phòng mua vé tàu, cứ nhìn thấy người mặc quần áo cảnh sát là tôi lại chột dạ, lòng thầm đoán chắc là đồn trưởng Hạ phát lệnh truy nã sau khi biết tôi bỏ trốn, thông báo cho cành sát ở khắp nơi truy bắt tôi .

      Cũng may là cảnh sát nhà ga nhận ra tôi . Lúc mua vé tôi mới biết, từ Tây An có xe đến thẳng Tương Tây, chỉ có thể ngồi tàu hoã đến Trường Sa của Hồ Nam rồi chuyễn xe đến thành phố Cát Dầu của Tương Tây. Chẳng nghĩ ngợi nhiều, tôi mua ngay vé tàu lúc 2h chiều từ Tây An đến Trường Sa. Thấp thỏm chờ đợi thêm hơn 3 tiếng đồng hồ ở trong phòng chờ, cuối cùng tôi cũng lên tàu thuận lợi.

      Lên xe rồi mà tôi vẫn thấp thỏm bất an. Ngồi ghế cứng, lấy tay che nữa khuôn mặt, tôi len lén để ý động tĩnh trong toa. tôi cẩn thận quan sát từng người trong toa xe, phát ra có ai mặc quần áp cảnh sát mới thở phào nhõm

      cuối cùng tàu hoả cũng lăn bánh, khoảng 10" sau ra khỏi thành phố Tây An.Qủa tim đập thình thịch liên hồi của tôi cuối cùng cũng bình thường trở lại.

      từ Tây An đến Trường Sa phải mất gần 20 tiếng đồng hồ. trời sẩm tối, nhân viên tàu bắt dầu bán cơm hộp. Tôi hỏi thấy họ bán 10 tệ 1 suất, nghĩ bụng lúc ra khỏi nhà mình đem theo có mười mấy nghìn, kể từ hôm ra khỏi nhà đến nay tiêu hết 300đồng, bản thân mình lại là "kẻ giết người bỏ trốn", sau này còn nhiều việc phải dùng đến tiền, chút tiền ấy nếu tiết kiệm chắc chắn là đủ.

      Nhưng suốt cả ngảy ăn gì rồi , tôi thực thể chịu nổi cơn đói hành hạ. Dằn lòng móc tiền túi mua 1 suất cơm,sau đó lại bỏ ra thêm 5đồng để mua 1 hộp mì ăn liền. Tôi húp mì ăn liền còn nhường suất cơm lại cho Lan Lan. Tôi nghĩ bây giờ chắc ấy đói lắm rồi .

      Ăn mì xong, nhìn suất cơm nóng hổi tay tôi lại cảm thấy buồn phiền. Mặc dù ở bên ngoài là ban đêm nhưng trong toa tàu vẫn sáng đèn, hơn nữa lại đông người như thế này, tôi sợ hồn ma của Lan Lan dám đến ăn cơm.

      Nữa đêm, tôi mở to mắt, người tê dại ngồi cái ghế cứng, cảnh giác quan sát mọi động tĩnh xung quanh, chỉ sợ có ai đó nhận ra tôi . Bên cạnh đó, tôi cũng thấp thỏm chờ đợi Lan Lna đến ăn hộp cơm mà tôi mua cho ấy. xe người người cườim, dường như chẳng có ai chú ý đến tồn tại của tôi .

      Đến quá nửa đêm, tiếng cười xe dần, rất nhiều người ngủ ngihiêng ngủ ngả ở ghế, thỉnh thoảng còn nghe thấy có người ngáy o o hoặc lẩm bẩm mơ gì đó. Những bánh xe tàu hoả nghiến xuống đường ra phát ra những tiếng kin kít như ru ngủ. tôi cũng từ từ chìm dần vào trong giấc ngủ.

      Sáng hôm sau tỉnh lại, tàu hoả vào địa phận của Hồ Bắc. Tôi mở mắt ngáp dài 1 cái, đứng dậy dự định vào nhà vệ sinh ở đầu toa để giải quyết nổi buồn, chợt phát giác ra hộp cơm tôi mua cho Lan Lan tối qa cánh mà bay...

      biết hộp cơm tôi mua cho Lan Lan biến mất từ lúc nào. Lần này tôi còn nghi ngờ bị người khác lấy mất nữa, chĩ ngạc nhiên hiểu tại sao hồn ma của Lan Lan có thể vào toa tàu sáng trưng như ban ngày để ăn cơm được? Hơn nữa ở trong toa có rất nhiều người ngủ suốt cả đêm mà?

      Tôi bắt đầu quen với việc hồn ma của Lan Lan cứ bám lấy tôi như hình với bóng, trong lòng cũng chẳng còn sợ hãi ấy như trước nữa. Trong lòng tôi hiểu rỏ, mặc dù tôi nhìn thấy ấy nhưng tôi đến nơi nào ấy cũng theo đến nơi đó. Cho dù tôi có đâu về đâu hồn ma của ấy vẫn bám sát theo tôi .

      Mỗi khi đến giờ ăn cơm, tôi đều chuẫn bị 1 phần cho Lan Lan, thậm chí cơm tôi mua cho ấy còn thịnh soạn hơn cả của tôi . Tôi thà bấm bụng chịu đói chứ muốn để Lan Lan phải chịu thiệt thòi.

      Điều kì lạ là ban ngày hình như Lan Lan dám đến ăn, những gì mà tôi mua cho ấy chẳng thấy động vào chút nào. Tôi nỡ vứt đành ăn hết chỗ cơm nguội ấy.

      Trưa ngày hôm sau tàu hoả đến Trường Sa. Lúc ăn cơm, hỏi ra tôi mới biết xe khách đến Cát Dầu còn nhanh gấp đôi tàu hoả. Bởi vì sợ đụng mặt cảnh sát lúc mua vé tàu nên tôi quyết định ngồi xe khách đến Cát Đầu. Đến trạm xe hỏi thăm xe từ Trường Sa cÁT đẦU.tôi mua vé từ sớm rồi ngồi ở phòng chờ, chờ mấy tiếng đồng hồ. trước khi lên xe tôi quên mua cho Lan lAN chút đồ ăn, còn mình ăn tạm 1 bát cháo cho đỡ đói rồi lên xe, nhắm mắt vào nghỉ ngơi.

      từ Trường Sa Cát Đầu mất khảong 7 tiếng đồng hồ. chuyến xe đêm mặc dù có hơi buồn ngủ nhưng dù sao cũng yên tĩnh hơn ban ngày. tôi nằm lăn lóc ghế, đánh 1 giấc ngon lành. Lúc tỉnh dậy là 2h sáng, chiếc xe cũng đến Cát Đầu thủ phủ của Tương Tây rồi .

      Bởi vỉ xe đánh 1 giấc ngon lành nên xuống xe tôi còn buồn ngủ nữa. Ra khỏi bến xe khách của Cát Đầu tôi vô tình phát ra dường như có người theo sau tôi , tôi nhanh ta cũng nhanh, tôi chậm lại ta cũng chậmlại. Tim tôi đập thình thịch, biết người theo sau mình có phải là cảnh sát mặc thường phục nữa. Nếu như chẳng may bị công an theo dõi phiền phức to! Để họ bắt lại được chỉ còn con đường chết mà thôi!

      tôi rảo bước, cố ý bước về phía đường lớn. Lúc qua 1 con hẻm , tôi lén ngoảnh đầu lại nhìn phía sau, phát sau lưng mình có ai bám theo liền vội vàng ngoặt vào con hẻm , chạy như bay đến đầu kia của con hẻm rồi rẽ vào 1 con đường heo hút.

      Kẻ bám theo tạm thời bị tôi bỏ lại, nhưng tôi sợ rằng gọi thêm đồng bọn đuổi theo. Bản thân vừa từ trong bến xe chạy ra, bây giờ ngược lại có lẽ an toàn hơn 1 chút. CHẳng phải người ta vẫn chỗ nguy hiểm nhất chính chính là chỗ an toàn nhất hay sao? Quyết định xong, tôi lại qua con đường heo hút để vòng lại bến xe. Trong bến xe có 1 nhà nghỉ , bởi vì trời lạnh quá nên tôi vào hỏi 1 căn phòng rẻ để ở lại, bắt đầu tĩnh tâm cân nhắc các bước tiếp theo của mình.

      Lần này bỏ trốn là vì bất đắc dĩ, nhưng mục đích tôi trốn phải là trốn tránh trừng phạt của pháp luật, bản thân tôi giết hại Lan Lan, càng hâm hố tài sản của cả, chẳng qua tôi vô tình rơi vào cạm bẫy của kẻ khác. Kẻ đặt bẫy tôi rất có thể chính là hung thủ thực . Đồn trưởng Hạ nghi oan cho tôi , tôi phải trốn để tìm ra kẻ thủ ác .

      tôi vượt ngàn dặm xa xôi đến Tươg Tây đương nhiên cũng là có mục đích. cả rất có thể Lan Lan là người Tương Tây, mà kể từ khi Lan Lan bước chân vào nhà tôi cho đến khi ấy bị giết, người nhà tôi ai biết thân thế thực của ấy. cả nghi ngờ Lan Lan có liên quan đến Linh Nhi chết từ nhiều năm trước , tôi lại cảm thấy mất tích đột ngột của cả có liên quan đến thân thế của Lan Lan. cả có thể vì Linh Nhi mà chấp nhận bỏ ra tất cả số của cải của mình tích luỹ suốt 20 năm trời, thậm chí chỉ mong xuống phủ để gặp được Linh Nhi. Trước đó ấy đến Tương Tây thămdò thân thế của Lan Lan, sau khi Lan Lan chết, còn chính miệng rằng tìm ra hung thủ để trả thù cho Lan Lan. chừng lần này lại đến đây để điều tra thân thế của Lan Lan, bởi vì điều tra được thân thế của Lan Lan biết được mối quan hệ của Lan Lan với Linh Nhi, còn có thể tìm ra nguyên nhân Lan Lan bị giết. Nếu như cả đến Tương Tây vì lí do này, rất có thể tôi tìm thấy . Lúc đó tôi có thể chứng minh được rằng tôi phải vì tham tiền của mà làm hại .

      trước mắt đồn trưởng Hạ coi tôi là 1 tên tội phạm bỏ trốn, tôi phải đối mặt với nguy cơ bị tóm bất cứ lúc nào. Nếu như trước khi công an tóm được mà tôi vẫn tìm thấy cả hoặc tìm ra manh mối về kẻ giết Lan Lan tôi có đến cả trăm cái miệng cũng biện hộ cho mình được. Bắt tôi làm kẻ chịu tội thây cho hung thủ trong khi hung thủ lại nhởn nhơ ngaoì vòng pháp luật, như vậy tôi có chết cũng nhắm mắt.

      Nhưng, Tương Tây rộng như vậy, tôi lại chẳng có 1 ai thân thích, rốt cuộc biết đâu để tìm tung tích Lan Lan đây? Lần trước cả đến đây cùng với người của đồn cảnh sát, cảnh sát ở Tương Tây còn cung cấp cho họ rất nhiều tài liệu điều tra thế mà họ còn chẳng điều tra ra được cái gì. tôi từ xa tới đây chẳng quen biết gì, lại còn bị công an truy nã, torng tình cảnh này mà tìm hiểu thân thế của Lan Lan chẳng khác gì người mù tìm đường .

      Dù gì cũng mất công mạo hiểm bỏ trốn đến đây, thế phải kiếm lấy 1 cơ hội sống cho mình. Tôi buộc phải trân trọng cơ hội hiếm có này, bởi vì Lan Lan lúc ở bệnh viện từng với tôi rằng ấy thích hoa lan, mà trước khi bỏ trốn tôi tìm hiểu được sơ qua 1 số phong tục tập quán của người dân Tương Tây, nhất là về loài hoa lan được trồng ở đây.

      Theo tôi được biết, Tương Tây vì địa hình cực kì độc đáo và điều kiện thời tiết đặc biệt thích hợp trồng hoa lan nên quanh vùng Tương Tây đều có trồng loài hoa này. Nhưng về chuyện trồng lan, thưởng lan phải nhắc đến huyện Phượng Hoàng, 1 huyện nằm cách thành phố Cát Đầu xa. Lan Lan thíc hoa lan như vậy, chắc chắ trong nhà ấy phải có thói quen trồng lan và thưởng lan, vì vậy tôi quyết định đến huyện Phượng Hoàng trước để thử vận may.

      Nghĩ đến Lan Lan tôi lại thể nhớ đến câu chuyện " người Tương Tây đuổi ma" lưu truyền trong dân gian từ rất lâu rồi . Đó chẳng qua là 1 câu chuyện ma quỷ, nhưng từ lúc đó con người biết cáhc nhập hồn ma của những người chết ở nơi đất khách quê người vào thi thể cũa họ để mang họ về quê hương, dùng phương pháp này để tác thành cho nguyện vọng "lá rụng về cội" của những người khuất. Giờ đây, Lan Lan bị giết, thi thể của ấy tan nát hết cả, hơn nữa đồn trưởng Hạ trong thời gian phá án nên chắc chắn ông ấy cho phép mang thi thể của ấy về quê hương, chỉ có linh hồn của ấy là theo tôi đến nơi này. tôi hi vọng biết bao nhiêu đây chính là quê hương của ấy, có như vậy ấy mới có thể về thăm lại gia đình mình, tôi cũng có thể tìm hiểu về thân thế và quá khứ của , biết đâu từ đó tôi có thể tìm ra manh mối kẻ sát hại ấy?

    3. le hanh

      le hanh Well-Known Member

      Bài viết:
      932
      Được thích:
      647
      CHƯƠNG 22 - NHÀ NGHỈ DÀNH CHO NGƯỜI CHẾT
      Hơn 1 tiếng đồng hồ sau, tôi đến thị trấn Đà Giang trực thuộc huyện Phượng Hoàng. Huyện Phượng Hoàng tuy cổ kính, thanh lịch mà vẫn mất hơi thở của đại. Cái huyện đc vây quanh bởi non xanh nước biếc, cảnh quan nhân văn và tự nhiên kết hợp cực kì hài hoà và hoàn mỹ, đẹp tựa như 1 bức tranh lưu thuỷ.

      Thành Phượng Hoàng nổi tiếng với tên gọi *Quê Hương của tranh vẽ*, đc người đời xưng tụng là *thành phố đẹp nhất của Trung Quất*. Thế nhưng tôi chẳng có tâm trạng nào mà thưởng thức bức tranh sơn thuỷ hữu tình này, bởi vì cái tôi cần tìm chính là mặt bí của nó. Có thể đó chỉ là 1 truyền thuyết nhưng tôi thực gặp phải.

      Vừa xuống xe, tôi nhìn thấy 1 ông già ăn mặc như người dân tộc Miêu đến đón đường tôi :

      - này chàng trai, cậu có muốn nghỉ trọ ?

      tôi ngẫm nghĩ 1 hồi, giờ tôi bị công an truy lùng, ban ngày ban mặt nên lộ diện ở nơi đông người , tốt nhất nên tìm 1 nơi ở trước rồi mới nghĩ nên làm thế nào sau. tôi liền hỏi:

      - ông lão, tôi có chuyện phải ở đây 1 thời gian, nhưng tôi có mang nhiều tiền, biết chỗ ông có thể lấy rẻ 1 chút ?

      Ông già khẽ gật đầu, vẫy tay ra hiệu cho tôi rồi xoay người bỏ . tôi theo sau ông ta. Chúng tôi đến 1 nơi cách xa khu trung tâm, ông già ấy rẽ vào 1 cái hẻm heo hút, tiếp tục nữa ra đến đầu kia của con hẻm, 2 bên chẳng có nhà cửa gì nữa rồi . Ông ta vẫn im lìm phía trước , tôi nhịn nổi nữa liền dừng lại hỏi:

      - Ông lão, ông dẫn tôi đâu thế?

      Ông lão chẳng buồn ngoảnh đầu lại, vừa vừa :

      - chàng trai, cậu muốn ở trọ đương nhiên tôi phải dẫn cậu đến chỗ nhà trọ rồi !

      tôi có chút sốt ruột:

      - Ông lão à, nhà nghỉ của ông ở đâu thế? Còn nữa là chúng ta ra khỏi thành đấy!

      Ông lão dừng lại, ngoảnh đầu nhìn tôi , chậm rãi :

      - Chàng trai, chớ sốt ruột! sắp đến rồi , sắp đến rồi mà !

      Bởi vì là ban ngày, đối phương lại là 1 ông già, tôi thầm nghĩ chắc ông ta chẳng đến nỗi mưu lừa gạt tôi đâu, hơn nữa với hoàn cảnh của tôi giờ, ở nơi nào tách rời với đám đông là an toàn hơn cả. Còn nữa, muốn ở nhà trọ rẻ tiền chắc chắn phải đến nơi heo hút rồi . tôi hỏi nhiều nữa mà tiếp tục theo sau ông ta.

      đến cuối con hẻm rồi . Ra khỏi con hẻm này chẳng còn nhà nghỉ nữa, xung quanh chẳng có 1 bóng người, trong lòng tôi chợt có chút bất an.

      Ông già dừng lại ở đầu hẻm, ngảonh đầu lại bảo:

      - Chàng trai, nếu như tôi nhìn nhầm có lẽ cậu đến thành Phượng Hoàng này là để tìm người phải ?

      tôi ngây người đáp, sau cùng hỏi ngược lại ông ta:

      - sao ông biết tôi đến đây để tìm người ?

      Ông già mặt mày hoài nghi :

      - chàng trai, tôi thấy cậu ăn mặc thế này, nghe khẩu của cậu chắc chắn phải người vùng này. Mà sau lưng cậu còn có 1 rất xinh đẹp. Vừa nhìn thấy ấy là biết ngay chính là người Miêu chúng tôi , lẽ nào phải cậu đưa ấy về nhà hay sao?

      Nghe ông giànói vậy tôi chợt kinh hoàng, lập tức quay đầu lại nhìn phía sau mình, làm gì có xinh đẹp người Miêu nào? Ông ấy người Miêu xinh đẹp cùng với tôi có lẽ là để ám chỉ linh hồn của Lan Lan rồi ! Linh hồn của Lan Lan theo tôi cả chặng đường đến đây, thế mà tôi chưa gặp ấy lấy 1 lần, lẽ nào ông ấy có thể nhìn thấy?

      Tôi kinh ngạc hỏi:

      - ông lão, sao ông có thể nhìn ra chúng tôi có 2 người ?

      Ông lão tỏ vẻ bí :

      - chàng trai, cậu biết mình ở đâu ? Nơi đây chính là thành Phượng Hoàng của Tương Tây. Tôi cho cậu biết, cậu vừa xuống xe tôi phát ra là cậu dẫn theo hồn của 1 tới đây. Nhà nghỉ của chúng tôi mở cửa là để chuyên phục vụ những vị khách như cậu đấy. Những khách bình thường chúng tôi đâu có dám dẫn đến đây ?

      tôi ngạc nhiên hỏi:

      - ông lão, nhà nghỉ của ông khác với các nhà nghỉ khác sao? Nhà nghĩ của ông là nhà nghỉ gì?

      Ông lão nghiêm túc :

      - nhà nghỉ của chúng tôi đương nhiên là nhà nghỉ người chết rồi . Cậu dẫn theo 1 hồn ma, ở trong nhà nghỉ của người chết ở đâu? Chẳng giấu gì cậu, thời buổi này chẳng còn mấy ai chịu mở cửa nhà nghỉ kiểu này nữa đâu. Giờ cả thành Phượng Hoàng này chỉ còn 1 mình nhà tôi mà thôi!

      tôi tin tưởng tuyệt đối ông lão trước mặt, bởi vì tôi nghe qua truyền thuyết đạo sĩ Tương Tây đuổi xác rồi . Người Trung Quất rất coi trọng đạo lí *lá rụng về cội*. Nghe trước khi giải phóng , những người TươngTây sau khi chết ở nơi đất khách quê người , bởi vì cách nhà quá xa, đường lại trập trùng, khúc khuỷu, rất khó đưa thi thể của người chết về quê hương. Trong trường hợp này có thể mới 1 vị đạo sĩ *đuổi* xác đem cái xác đó về quê nhà. Bởi vì đạo sĩ *đuổi xác* dẫn theo người chết cùng, những nhà nghỉ đường thường dám cho họ thuê phòng, do đó có người mở nhà nghỉ chuyên dành cho người chết , chuyên phục vụ những đạo sĩ đuổi xác này.

      Ông lão bí này những có thể nhìn ra hồn ma của Lan Lan mà còn là chủ của 1 nhà nghỉ dành cho người chết . Trong kinh ngạc, tôi thể thầm kính nể ông lão. Nhưng điều khiến tôi vui mừng hơn cả là ông ta có thể nhận ra đc Lan Lan là 1 người dân tộc Miêu. Xem ra ông già náy tài giỏi, biết đâu chừng ông ta có thể tìm ra đc thân thế và quá khứ của Lan Lan, giúp tôi tìm ra gia đình của ấy?

      Mặc dù bụng tôi nghĩ vậy nhưng miệng vẫn đáp:

      - Ông lão, tôi có thể tìm 1 nhà nghỉ bất kì để trọ lại, sao cứ nhất định phải ở chốn ma quỷ của ông?

      Ông già cười ha ha :

      - nếu đây là vùng khác, cậu đến ở nhà nghỉ khác có lẽ cũng vẫn đc, bởi vì các ông chủ ở đó thể nhìn thấy cậu dẫn theo này, nhưng ở đây khác, trong thành Phương Hoàng này có ít người hiểu biết về thuật dương. nếu như cậu dẫn theo hồn ma này lang thang khắp thành phố, hẳn chuốc vã vào thân đấy!

      Tôi ngạc nhiên hỏi:

      - Ông lão chỉ là 1 chủ nhà nghỉ, tại sao lại biết tôi có dẫn theo hồn ma?

      Ông già thở dài:

      - chàng trai, nếu như cậu hỏi tôi cũng chẳng giấu cậu làm gì, trước thời giải phóng, bố tôi là 1 đạo sĩ chuyên đuổi xác người . Từ tôi theo bố học thuật dương, mặc dù tôi học phép *đuổi xác*, nhưng tôi cũng nhận biết đc dương, phân biệt người với ma. Sau khi Tương Tây đc giải phóng, chính phũ cấm các đạo sĩ hành đạo, rất nhiều ông chủ nhà nghỉ vì có khách nên từ bỏ làm nữa. Đến giờ, giao thông ngày càng thuận tiện, những người chết ở nơi đất khách quê người có thể đc mang về quê hương sau khi hoả táng. Nhưng những người có quê hương, nơi nương tựa sau khi chết, đc ai lo liệu việc ma chay nên trở về nhà cùng với người mà người đó thân quen nhất. 1người còn sống mà dẫn theo 1 hồn ma của cõi dễ gặp phải phiền toái, vì vậy tôi mở 1 nhà nghỉ chuyên dành cho người chết, chuyên môn tiếp đón những người cần đến giúp đỡ trong hoàn cảnh này. thực lòng, ngoài chút bản lĩnh học đc từ bố ra tôi chẳng còn cái tài gì khác, mở cái nhà nghỉ dành cho người chết 1 là có thể giúp người khác loại bỏ tai hoạ, 2 là có thể kiếm miếng cơm sống qua ngày.

      Giờ tôi hoàn toàn tin lời ông lão này , chỉ có điều giá mà nhà nghỉ dành cho người chết thường rất cao, thế nên tôi khỏi lo lắng.

      - ông lão, tôi quyết định ở trọ chỗ cũa ông, chỉ có điều tôi nghe trước đây giá cho thuê của nhà nghỉ dành cho người chết rất cao, biết nhà nghỉ của ông giá cả thế nào?

      Ông lão cười cười đáp:

      - chàng trai, tôi nhìn qua cũng biết cậu là 1 người trọng tình nghĩa, lại vất vả dẫn này về tận nhà, giờ tôi để cho cậu ở miễn phí, đợi khi nào cậu tìm đc gia đình của ấy, rồi trả tôi chút tiền là đc rồi !

      tôi thầm cảm kích ông lão trước mặt, hỏi ông ấy rốt cuộc nhà nghỉ của ông ở chỗ nào, ông liền chỉ về phía 1 ngọn núi ở bên ngoài huyện thành :

      - mở nhà nghỉ dành cho người chết đương nhiên phải mở ở 1 nơi cách xa nơi con người sinh sống. Nhà nghỉ của chúng tôi nằm ở dưới chân ngọn núi kia, qua cái cầu ở trước mặt, thêm nửa cây số nữa là đến!

      Chúng tôi lại thêm hơn 20phút nữa mới tới cái nhà nghỉ dành cho người chết của ông lão. là nhà nghĩ nhưng thực ra đó chỉ là 1 vài gian nhàgỗ dựng sát vào vách núi. Phía trước nhà gỗ có 1 con đường mấp mô dẫn vào thành. Con đường rất hẹp, chẳng giống như con đường có nhiều người qua lại, từ đó có thể thấy nhà nghĩ của lão này làm ăn mấy thuận lợi.

      Nhà nghỉ của ông lão này hề có biển hiệu, cũng chẳng có bất kì 1 biển báo nào cho thấy đây là nhà nghỉ. Ông lão giải thích với tôi rằng nhà nghỉ cho người chết đc phép quảng cáo ầm ĩ, bởi vì chính phủ có chế độ quản lí nghiêm ngặt đối với việc này.

      vào trong phòng, ông lão liền gọi lớn:

      - Bà nó ơi, mau ra đón khách này!

      sau đó, tôi nhìn thấy 1 người phụ nữ tóc hoa râm từ trong nhà ra. Bà năng gì, chỉ gật đầu lạnh nhạt với tôi , chẳng chẳng rằng rót cho chúng tôi 3 cốc trà rồi lại vào trong

      tôi đưa mắt nhìn khắp căn nhà, thấy căn nhà đc bài trí rất đơn giản. Bởi vì cửa sổ căn nhà rất nên trong phòng có vẻ hơi tối tăm, cộng thêm với bà vợ có vẻ kì quái của ông lão càng khiến cho tôi có cảm giác nơi này tràn ngập khí ma quái.

      Ông lão bảo tôi ngồi xuống cái bàn gỗ vuông rồi chỉ vào cốc trà :

      - chàng trai, xa như vậy chắc chắn là khát lắm rồi , mời cậu và bạn c6ạu uống nước nhé ! - rồi ông lão liền bê cốc trà của mình lên uống,

      Trong nhà có tôi và cợ chồng lão cả thảy 3 người , ban đầu tôi tưởng bà vợ ông lão rót ra 3 cốc nước là để cho 3 người chúng tôi, nhưng giờ mới biết bà ấy rót nước cho cả Lan Lan.

      Uống xong cốc trà, ông lão liền sắp xếp phòng ở cho tôi . Ông dẫn tôi vào trong căn phòng có cửa sổ trước . Trong phòng ngoài có 1 bàn gỗ vuông ra chẳng có gì khác. tiếp theo đó, ông lại dẫn tôi đến 1 căn phòng tối om có cửa sổ, rằng để cho bạn tôi ở. Tường của căn phòng này đc sơn màu đen, ggiống hệt như những bức tường ở trong nhà mộ ở nhà tôi , bước vào phòng này ban ngày với ban đêm chẳng có gì khác nhau.

      - chàng trai, tôi nghĩ cậu cũng biết, hồn ma thường sợ ánh sáng, vì vậy tôi mới để cho bạn cậu ở gian phòng này. Lúc ăn cơm vợ chồng tôi mang đến cho ấy, 2 người cứ yên tâm mà ở lại đây!

      Ông lão này nghĩ là chu đáo! trong lòng tôi vô cùng cảm kích, vài câu cảm ơn ông lão rồi tôi quay trở lại bàn uống nước .

      - xem ra bạn của cậu khát rồi !- Ông lão chỉ vào cốc nước trà bàn

      tôi đưa mắt nhìn theo ngón tay chỉ của ông, kinh ngạc phát cốc trà dành cho Lan Lan rỗng . ràng ban nãy tôi nhìn thấy cốc trà đầy sóng sánh cơ mà?

      Gần trưa, ông lão bảo vợ làm cơm cho chúng tôi . Ông lão còn cẩn thận dặn dò bà vợ chuẩn bị cho Lan Lan 1 dĩa ớt xào, bởi vì các dân tộc Miêu đặt biệt thích ăn cay.

      Cơm nước chuẩn bị xong xuôi, cũng chỉ có vài món ăn đạm bạc của Tương Tây. Ông lão cùng tôi ngồi bên bàn ăn ci7m, vợ ông bê 1 cái mâm gỗ đựng thức ăn vào căn phòng tối cho Lan Lan. Tôi vừa ăn vài miếng thấy bà ấy ra, cơm và thức ăn cái mâm gỗ ấy hết sạch. Ông lão đứng dậy nhìn rồi với tôi :

      - người Miêu nhà cậu rất thích ăn cơm cũa người Miêu rồi , cậu xem ấy ăn hết sạch sành sanh kìa!

      Những điều ông ấy khiến tôi nhớ đến chuyện thân thế của Lan Lan. tôi liền nhân cơ hội hỏi:

      - Ông lão, ông có thể xác định chính xác tôi dẫn cùng là người dân tộc Miêu các ông chứ?

      Ông lão đặt đôi đũa xuống bàn, nghiêm nghị :

      - chàng trai, giờ cậu biết tôi làm nghề gì rồi . Đôi mắt này của tôi là đôi mắt dương, có thể nhìn thấy con người ở cõi dương, cũng có thể nhìn thấy ma quỷ ở cõi . Nhưng kiếp trước của ma chính là con người , tôi có thể nhìn thấy ấy trong tại, đương nhiên có thể nhìn ra kiếp trước của ấy rồi !

      tôi nôn nóng hỏi:

      - Nếu như ông có thể nhìn ra ấy là người vùng nào, vậy ông có thể nhìn ra nhà ấy ở đâu ?

      Ông lão trầm ngâm hồi lâu mới :

      - chàng trai, tôi vốn định cho cậu biết quá nhiều chuyện, nhưng nghĩ đến việc cậu vượt ngàn dặm xa xôi đến tận đây để đưa này về nhà, nhiệt thành của cậu làm tôi cảm động. Cậu có duyên ở đây với tôi , tôi nhất định giúp người giúp cho trót, để tôi cho cậu biết thân thế của này vậy!

      tôi nôn nóng hỏi:

      - Nếu như ông có thể nhìn ra ấy là người vùng nào, vậy ông có thể nhìn ra nhà ấy ở đâu ?

      Ông lão trầm ngâm hồi lâu mới :

      - chàng trai, tôi vốn định cho cậu biết quá nhiều chuyện, nhưng nghĩ đến việc cậu vượt ngàn dặm xa xôi đến tận đây để đưa này về nhà, nhiệt thành của cậu làm tôi cảm động. Cậu có duyên ở đây với tôi , tôi nhất định giúp người giúp cho trót, để tôi cho cậu biết thân thế của này vậy!

      - vậy giờ ông hãy cho tôi biết nhà ấy ở đâu, chuyện này vô cùng quan trọng đối với tôi ! - tôi sốt ruột đến thể chịu nổi nữa.

      Ông lão bật cười :

      - chàng trai, cậu đúng là nôn nóng quá đấy! dù gì tôi cũng chẳng phải là thần thánh, làm sao có thể lúcnào cũng nhìn thấy đc kiếp này kiếp sau cũa người khác? nếu như muốn biết thân thế của bạn cậu, chắc chắn phải hao tổn rất nhiều công lực của tôi đấy !

      - vậy.. vậy ông làm thế nào mới biết đc thân thế của ấy?
      - Đương nhiên tôi phải làm phép hỏi ông tổ sư của tôi rồi , chỉ có điều phải chờ đến tối mới đc . Ban ngày ban mặt, ông tổ sư của tôi còn phải ở nhà nghỉ ngơi, tôi dám làm phiền ông ấy!

      Để ông lão mau mau chóng chóng giúp tôi tìm hiểu thân thế của Lan Lan, tôi với ông lão cả 1 *rổ* những lời cảm kích. Ông ấy đồng ý đợi khi trời tối làm phép cho tôi .

      Ăn xong bữa trưa, ông lão liền ra ngoài, ông lão bảo tôi ở trong phòng nghỉ ngơi, dặn dò tôi tốt nhất đừng có ra ngoài lại. Tôi thầm nghĩ nếu như ông ấy có thể giúp Lan Lan tìm về nhà, tôi cũng đâu cần thiết phải mạo hiểm ra ngoài làm gì, thế nên tôi ngoan ngoãn nghe lời, ở lại trong lòng nghỉ ngơi.

      tôi nôn nóng chờ đợi trời tối. Ngồi chiếc giường gỗ đơn sơ, tôi cứ suy nghĩ vẫn vơ khiến cho tâm trạng sao bình tĩnh đc. Tôi nghĩ, linh hồn của Lan Lan sắp đc về nhà rồi , nhưng tôi biết ăn thế nào với gia đình của ấy, càng biết khi họ hay tin Lan Lan bị hãm hại tỏ ra như thế nào?

      Lan Lan xảy ra chuyện ở nhà tôi, hơn nữa tôi lại là người phải chịu trách nhiệm trực tiếp trong cái chết của ấy. Đến tận bây giờ tôi vẫn cứ hối hẫn mãi vì để ấy lại 1 mình trong căn miếu thôn Nam, lại càng cảm thấy đâu khổ tột độ trước bất hạnh của ấy. Tôi lại nghĩ, nếu như Lan Lan xảy ra chuyện, liệu ấy có dẫn tôi đến gặp người nhà của ấy ? Lúc ở bệnh viện Lan Lan từng bố mẹ của ấy mất cả rồi , vậy trong nhà còn có những ai?

      Tôi lại nghĩ đến cả mất tích, nhớ đến những chuyện ma quái trước đó xảy ra. Những chuyện xảy ra với dường như đều có liên quan đến mỏ vàng, rất nhiều người biết rằng cả là 1 *đại gia* với số của cải thể đếm xuể. Cho dù là như vậy nhưng Lan Lan 1 mực , điều này cho thấy Lan Lan phải là 1 kẻ tham lam tiền bạc. Nhưng tại sao ấy lại bị hại chết nhỉ? Hung thủ hại chết Lan Lan là vì mục tích gì?

      cả có thể vì Lan Lan mà từ bỏ hết số tài sản kkhổng lồ mà tích luỹ hơn 20 năm nay, nhưng cũng vì thế mà giờ sống chết ra sao chẳng ai biết. Tôi rất mong cũng đến Tương Tây, càng mong có thể tình cờ gặp đc ở đây. Chẳng bao lâu nữa tôi tìm thấy gia đình của Lan Lan, biết cả có thể tìm thấy ?

      xẩm tối, ông lão trở về nhà. Chúng tôi ăn uống qua loa rồi ông lão vào phòng ngồi chờ, còn mình vào trong căn phòng tối. Khoảng nữa canh giờ sau, ông lão từ căn phòng tối ra, tôi thấy trán ông ướt đẫm mồ hôi,trông có vẻ mệt mõi đến vững nữa.

      tôi vội vàng chạy đến dìu ông ngồi xuống ghế, đưa cho ông lão 1 cốc nước. Ông lão bê cốc nước lên nhấp 1 ngụm rồi :

      - chàng trai, cuối cùng tôi cũng hỏi ra rồi ... - đến đây ông đột ngột dừng lại.

      - Ông lạo, giờ ông biết nhà của Lan Lna ở đâu rồi đúng ?

      Nào ngờ ông lão lắc đầu, thều thào :

      -chàng trai à, cậu nghe tôi hết . Lúc nãy tôi đến phòng của bạn cậu làm phép, mời ông tổ sư giúp tôi hỏi han tình hình của ấy, ai ngờ ấy ở kiếp trước bị đầu độc đến nỗi linh hồn của ấy quên mất cả kiếp trước của mình, càng biết đc gia đình mình ở đâu!

      tôi nghe xong lập tức ủ rũ như qua bóng xịt hơi. Trong bụng cứ nghĩ tìm đc nhà của Lan Lan, như vậy tôi có thể tìm hiểu đc thân thế và và quá khứ của ấy, từ đó tìm ra tên hung thủ sát hại . Nào ngờ chờ đợi suốt cả nửa ngày trời mà kết quả cuối cùng lại như thế này!

      Dường như ông lão nhìn thấu tâm tôi :

      - chàng trai này, cậu cũng đừng vội nản lòng, mặc dù vừa nãy tôi thể hỏi ra đc thân thế của ấy, cũng chẳng hỏi đc nhà ấy ở đâu, nhưng tôi cũng tìm hiểu đc 1 số vấn đề.

      tôi ngẩng phắt đầu dậy, nôn nóng hỏi:

      - ông lão đả biết đc chuyện gì thế?

      Ông lão thở dài đáp:

      - này chết oan uổng quá!

      - Ông lão biết ấy chết thế nào à? vậy ông có biết ai là kẽ hại chết ấy ? - tôi trợn tròn mắt hỏi.

      Ông lảo khẽ gật đầu đáp:

      - tôi biết này vì sao mà chết, chỉ có điều ấy phải bị hại chết mà là cái chết do chất độc phát tác!

      tôi ngây người kinh ngạc, hoá ra Lan Lan chết phải vì bị giết mà là vì chết độc trong chính cơ thể . biết đồn trưởng Hạ biết đc điều này xong có tin nữa?

      Đột nhiên tôi nhớ ra 1 chuyện, liền hỏi ông lão:

      - ông lão, ông từng nghe thấy chuyện 1 mang thai sau khi chết xuống cõi sinh con chưa?

      Ông lão đáp:

      - tôi định với cậu đây, tôi rồi cậu hiểu ra mọi chuyện. Mẹ của mà cậu dẫn cùng là ai tôi biết, nhưng khi ấy ra đời trúng phải 1 chất độc cực mạnh, chúng tôi gọi những bất hạnh đó là *ma nữ*, có nghĩa là những do ma sinh ra. Giờ xem ra mẹ của bạn cậu chắc chắn còn đời này nữa!

      Tôi lại hỏi:

      - vậy người bị trúng độc này thường có phản ứng như thế nào?

      Ông lão chậm rãi đáp:

      - những người bị trúng độc này tới 1 thời điểm nhất định phải uống máu tươi của kẻ hạ độc mới có thể tạm thời giải độc. Nếu như thể kịp thời giải độc, người bị nhiễm chất độc này mất ngủ mỗi đêm, vô cùng lo lắng và khủng hoảng, tâm thần bất ổn, có thể dẫn đến mất mạng. Có phải kiếp trước này có những triệu chứng ấy, lúc chết có phải người đẫm máu mà thấy vết thương ?

      - Ông lão, tình trạng mà ông đều đúng, nhưng tại sao sau khi Lan Lan chết lại tìm thấy thi thể của ấy?

      - chàng trai, tôi thấy cậu rồi! Thi thể bạn cậu sao lại thấy chứ? chỉ có điều thi thể của ấy nội trong 7 ngày sau khi chết bị chất độc ăn mòn, Sau 7 ngày cậu nhìn thấy là 1 bộ xương vô cùng khủng khiếp!

      - ông đúng, chỉ có điều tôi phải ý đó. tôi là lúc Lan Lan chết nằm ở trong 1 ngôi miếu ở thôn Nam, nhưng chẳng bao lâu sau thi thề của ấy bỗng nhiên biến mất. Sau đó chúng tôi tìm thấyxác của ấy trong khu rừng cách đó rất xa, cảnh tượng lúc đó hoàn toàn giống như ông ! - Lúc giải thích tình hình cho ông lão nghe, trong lòng tôi rất buồn. trong đầu lên hình ảnh cáithi thể tan hoang của Lan Lan.

      Ông lão nghĩ 1 hồi rồi đáp:

      - vậy khi phát ra thi thể của ấy, các cậu có nhìn thấy vết chó cắn xé ?

      Tôi gật đầu

      - - thế đúng rồi , thi thể của ấy chắc chắn là bị chó hoang lôi ! Bởi vì trong các loài động vật, trừ con người , chỉ có loài chó là sợ chất độc, bạn của cậu chết vì trúng độc, hơn nữa lại chết ở ngôi miếu hoang bên bìa rừng, những laoì thú hoang khác nhìn thấy tránh xa, nhưng loài chó ngoan vẫn cò thể xé nát thi thể để ăn!

      Những lời ông lão nóikhiến cho thắc mắc của tôi đc tháo gỡ. Cái xác của Lan Lan cánh mà bay, hoá ra phải là do hung thủ mang mà là bị chó hoang tha . Đồn trưởng Hạ sau khi khám nghiệm tử thi cũng chứng thực kết lậun này.

      Tôi lại hỏi:

      - Ông lão, những gì mà ông tôi điều hiểu cả rồi. như vậy tôi chỉ khó mà tìm đc nhà của Lan Lan mà càng thể tìm hiểu về thân phận của ấy?

      - điều này cũng hẳn như vậy, dù gì đời này cũng chẳng có chuyện gì là tuyệt đối cã! - ngờ ông ấy lại như vậy. Những lời ông lão giúp tôi lấy lại đôi chút tự tin.

      - ông là còn có cách khác là sao?

      - cách có, chỉ có điều...

      - chỉ có điều sao?

      ÔNG lão chăm chă nhìn tôi hồi lâu mới lên tiếng:

      - chàng trai, phải tôi mả cho dù có với cậu cũng chỉ vô ích! như thế này cho dễ hiểu, bởi vì đạo pháp của tôi chưa cao, những chuyện cậu biết tôi hỏi đc. Nhưng nếu như giải đc chất độc cho hồn ma của bạn cậu, rồi lại tìm đc người có đạo pháp cao cường, có thể mọi chuyện đc làm !

      Tôi nôn nóng hỏi:

      - vậy chúng ta mau mời cao nhân giải độc cho Lan Lan !

      Ông lão ái ngại cười khổ:

      - chàng trai à, sao cậu vẫn chưa hiểu ra nhỉ, tôi và vợ tôi đều có thể giúp công cho cậu, nhưng nếu như muốn mời 1 cao nhân lại là chuyện khác. Với tình trạng của cậu nay ngay cả vấn đề tiền thuê trọ còn khó khăn, làm sao có tiền mà mời cao nhân cơ chứ? còn nữa, dù sao gài này cũng còn đời, cậu từ xa đến tận đây cũng coi như tận nghĩa bạn bè rồi , cần gì phải bỏ tiền bỏ sức mà tìm hiểu mấy chuyện đó? tôi thấy cậu cứ để linh hồn của ấy ở lại Phượng Hoàng rồi quay về !

      Ông lão có suy nghĩ như vậy cũng là vì tôi cả, nhưng ông ấy làm sao biết đc hoàn cảnh thực của tôi lúc này. Nếu như tìm thấy nhà của Lan Lan, biết đc thân thế thực của ấy, tôi làm sao rửa sạch đc nỗi oan khuất của mình? Đồn trưởng Hạ vẫn truy nã tôi kia kìa!

      Tôi còn nghĩ, ông lão giờ hành nghề trái pháp luật, nếu như nhờ ông ấy đến đồn công an để với họ rằng hung thủ phải là tôi , Lan Lan vì trúng độc nà chết chắc chắn ông ấy chịu ramặt. Mà cho dù ông ấy có chịu ra làm chứng cho tôi đám cảnh sát ấy liệu có tin ? giờ tôi cũg thể với ông ấy biết hoàn cảnh thực của mình. Nếu như chẳng may ông ấy biết đc cảnh sát truy ãn tôi khắp nơi biết đâu chừng ông ấy sợ chuốc phiền phức vào thân mà từ chối giúp tôi sao?

      Nghe ông lão thế, tôi lập tức moi hết số tiền trong túi đưa cho ông :

      - ông lão, tôi chỉ còn ngần này tiền thôi, ông hãy cầm lấy mời cao nhân giúp tôi ! nếu như ngta chê ít làm phiền ông hãy hộ chúng tôi vài câu!

      Ông lão chẳng buồn nhìn mà nhét lại tiền vào tay tôi :

      - Cái cậu này sao mà ngang ngạnh thế? Cậu làm như thế có lợi gì cho cậu nào? - có lẽ vì chuyện này thực khó khăn nên thái độ của ông lão có vẻ rất kiên quyết.

      tôi với ông:

      - Ông lão, Lan Lan còn trẻ như vậy mà chết, quả là quá bất hạnh, tôi đành lòng để linh hồn của ấy phải chịu khổ nữa! - mặc dù tôi bí mật thực với ông nhưng những gì tôi đều là lòng!

      - cậu , cậu với người Miêu này có quan hệ gì?

      - tôi.. chúng tôi chỉ là bạn bè thôi!

      - mặc dù số phận cũa ấy qáu khổ nhưng có đc 1 người bạn tốt như câu cũng xứng đáng!

      tôi thấy ông ấy có vẻ có chút hồi tâm chuyển ý liền vội vàng nhét tiền vào tay ông ấy. Ông lão lại vội vàng đẩy trả rồi :

      - chàng trai, tôi chưa từng gặp ai trẻ tuổi mà tốt bụng như cậu! Nếu như cậuđã thành tâm như vậy, lát nj74a tôi mời sư thúc của tôi đến. Giờ tôi bảo vợ tôi giải độc cho hồn ma bạn cậu . tôi phải cho cậu , thường chỉ có kẻ hạ độc mới có thể giải độc đc , muốn giải độc của người khác chẳng đơn giản chút nào! Mà phải giải độc cho hồn ma bị trúng độc từ kiếp trước lại càng khó hơn. Cũng may là vợ tôi theo sư phụ học thuật giải độc từ năm 6 tuổi, đến giờ nghiên cứu đc mấy chục năm rồi . Trong mấy chục năm nay bà ấy giải độc cho ít người , nhưng chỉ hạ độc có 1 người !

      Tôi tò mò hỏi:

      - bà hạ độc ai hả ông? Tôi nghe hạ độc là 1 hành vi hại người ?

      Ông lão cười ha hả:

      - Đương nhiên là hạ độc ta rồi ! câu phải biết rằng người hạ độc nếu như hạ độc người khác thể sống nổi, vì vậy bà ấy dđành phải phóng độc lên người ta, khiến cho ta cả đời này thể rời khỏi bà ấy, chỉ có điều...

      - chỉ có điều làm sao?

      Ông lão thở dài :

      - Chỉ có điều bởi vì bà ấy quá say mê say mê nghiên cứu phương pháp giải độc cho người khác nên mới sống dở chết dở, lại còn lo lắng những kẻ phóng độc tìm đến đây trả thù. Vì vậy mà cả đời này 2 vợ chồng ta đâu dám lấy có 1mụn con!

      Nghe ông ấy vậy, tôi bổng cảm thấy kính nể 2 vợ chồng ông lão

      Ngay sau đó, ông lão bảo bà vợ chẳng chẳng rằng của mình vào căn phòng tối giải độc cho Lan Lan, còn ông lại dò dẫm ra ngoài. Tôi biết ông lão mời sư thúc c ủa ông ấy đến để làm phép cho Lan Lan. Tôi tỏ ý muốn cùng với ông nhưng ông lão từ chối.

      Tôi từng nghe ít lần về câu chuyện hạ độc của người Miêu, nhưng đời ngày có người chuyên giải độc cho người khác vẫn là 1 chuyện hết sức mới mẻ, lần đầu tiên tôi đc biết. Đáng tiếc là bà lão kì quái kia cho tôi vào xem. Cái căn phòng tối om ấy, cho dù có cho tôi vào tôi cũng chẳng thể nhìn thấy gì. Tôi bắt đầu suy đoán xem bà lão ấylàm cái gì trong cái căn phòng tối om chẳng thể nhìn 5 đầu ngón tay ấy.

      Có thể chất độc mà hồb ma của Lan Lan mắc phải rất khó giải, thế nên bà lão ấy ở trong căn phòng tối hơn 2 tiếng đồng hồ mới thấy ra. Đúng lúc ấy ông lão cũng dẫn 1 cao nhân thân hình gầy guộc, râu tóc bạc phơ về nhà.

      Ông lão hỏi vợ mình tình hình ra sao, bà gật gật đầu với ông rồi vào trong phòng , chẳng buồn chảo hỏi vị cao nhân cùng với ông.

      tôi tiến lên trước chào hỏi vị cao nhân, có thể trước đó ông lão cụ thể tình hình với cao nhân rồi nên ông ấy cũng chỉ gật đầu ra ý chào tôi rồi thẳng vào bên trong căn phòng tối nơi Lan Lan ở.

      Tôi và ông chủ nhà nghỉ ngồi ở bên bàn chờ đợi vị cao nhân kia. Ông lão nhân lúc rãnh rỗi liền chuyện phiếm với tôi . Đến nhà ông hơn nửa ngày rồi mà ngoài chuyện của Lan Lan ra, ông ấy chẳng hỏi bất cứ chuey65n gì vế tôi.

      - chằng trai, nghe khẩu của cậu hình như cậu là người phía bắc sông Hoàng Hà phải ? - nghe ông vậy tôi biết ngay ông là 1 người có kiến thức sâu rộng.

      tôi với ông những chuyện nên , những chuyện nên tôi chẳng hé răng đến nửa câu. Cũng may là ông ấy hỏi han quá nhiều, chỉ hỏi thăm vớ vẩn vài câu về tình hình gia đình tôi . Tôi chỉ với ông ấy rằng gia đình tôi làm nghề nông, ngay cả chuyện cả khai thác mỏ vàng tôi cũng .

      Khảong hơn nửa canh giờ sau, ông rằng có lẽ sư thúc mà ông lão mời về làm phép xong, Ông tỏ ý muốn dẫn tôi xem xem, tôi liền vui vẻ nhận lời.

      Lúc vào trong phòng tối, ông lão liền kéo tôi lại, ghé sát vào tai tôi thầm:

      - cẩn thận, chớ có phát ra bất kì tiếng động nào, có lẽ sư thúc của tôi hỏi chuyện bạn của cậu đấy, cậu tự nghe nhé !

      căn phòng bị khoá chặt từ bên trong, tôi cẩn thận ghé sát tai vào cửa lắng nghe, quả nhiên nghe thấy tiếng vị cao nhâ n râu tóc bạc phơ chuyện với ai đó

      cao nhân hỏi:

      -xin nương cứ yên tâm! chất độc trong người đc giải, sau này co6 bị chất độc ấy giày vò nữa, giờ có thể cho tôi biết tại sao lại đến thôn Kim Gia ?

      Giọng 1 đáp lại:

      - mẹ tôi từ phóng độc lên người tôi , bà ấy muốn tôi mãi mãi phải theo bà ấy, chỉ cần tôi có chút bất kính với bà là bà chịu giải độc cho tôi, khiến tôi chịu đủ msự giày vò của chất độc. Thế là tôi liền lén vứt cái hộp nuôi sâu độc của bà ấy . Ông biết là người nuôi sâu độc mà mất cái hộp ấy mất cả tính mạng rồi đấy, chính tôi giết chết mẹ tôi , bởi vì sợ hãi nên tôi mới trốn ra khỏi nhà, thế nhưng hồn ma của bà ấy cứ bám riết lấy tôi chịu buông tha. Trong lùc cùng quẫn, tôi cố tình để cho bọn buôn người mang tôi bán cho gã đào vàng Kim Quý ở thôn Kim Gia. Bởi vỉ tôi biết ta có rất nhiều, rất nhiều tiền. Tôi vốn định dùng tiển của ta để xây cho mẹ tôi 1 ngôi mộ hoành tráng, sau đó xây dựng bên cạnh ngôi mộ mẹ tôi 1 cái từ đường tráng lệ, để cho mẹ tha hồ hưởng thụ những thứ tốt đẹp nhất ở nhân gian. có như vậy mẹ mới tha thứ và giải độc cho tôi !

      Thế nhưng đến nhà ta rồi tội lại gặp em trai ta, hôn nữa ngay từ cái nhìn đầu tiên tôi thích người con trai đó rồi . trái tim tôi mách bảo tôi rằng đó là người đàn ông mà tôi nhất đời, chính bởi vì ấy nên tôi mới lừa tiền của trai ấy, tôi thầm chịu đựng giày vò của con sâu độc.

      Mãi cho đến hơn 1 tháng trước, tôi biết cuộc đời của mình chuẩn bị kết thúc, tôi mới bàn bạc với người đàn ông mà tôi thương bỏ trốn. nào ngờ chúng tôi mới đến ngôi miếu ngoài thôn nhà ấy gặp hoả hoạn, ấy để tôi lại 1 mình trong ngôi miếu và quay về dập lửa. ấy vừa những con sâu độc trong người tôi bắt đầu tác quái, đó cũng chính là lần đau đớn nhất và khủng khiếp nhất đời. Lần phát tác này lấy mất sinh mạng của tôi. thế nhưng ấy lại ở bên cạnh tôi , thi thể của tôi cũng chẳng có ai trông coi, mấy con chó hoang tha rồi cắn xé tan nát hết cả,làm tôi chẳg còn cơ hội mà đầu thai kiếp khác...

      tôi có thể nhận ra đc giọng ấy chính là của Lan Lan. ấy còn chưa hết tôi nước mắt nhạt nhoà. Nếu như phải ông lão đứng sau lưng cứ bịt chặt lấy miệng tôi chịu bỏ ra suýt nữa tôi gõ cửa xông vào.

      - Tuyệt đối đc phát ra tiếng động, nếu làm kinh động đến hồn mabạn cậu chỉ bản thân cậu gặp xui xẻo mà công lao của sư thúc tôi cũng tong đấy! - Ông lão khẽ thầm vào tai tôi .

      tôi cố nén nỗi đau thương để tiếp tục nghe, chỉ thấy vị cao nhân đó :

      - nương, nghe có vẻ hoàn cảnh của đáng thương, Giờ trở thành 1 hồn thể về nhân gian cũng chẳng thể xuống phủ, tôi có 1 cách này có thể giúp đầu thai làm người, nhưng quan trọng vẫn phải xem số mệnh của thế nào !

      Lan Lan liền :

      - xin cao nhân chỉ giáo!

      - mặc dù vì 1 phút hồ đồ mà hại chết mẹ mình, nhưng oan hồ của bà ta tố cáo với Diêm Vương rồi . Mặc dù vì thi thể của bị chó hoang cắn xé nên thể xuống địa ngực nhưng DIêm Vương vô cùng phẫn nộ trước hành vi đại nghịch bất đạo, hại chết mẹ mình của . Ông ta phái quỷ vô thường bắt về, muốn trừng phạt nặng vì thế hoàn cảnh của giờ vô cùng nguy hiểm. Chỉ cần thế giới này có người chịu vì mà bỏ ra nhiều tiền xây dựng 1 toà nhà bằng vàng, tôi giấu linh hồn của vào trong toà nhà ấy, như vậy quỷ vô thường thể tìm thấy . CHỈ CẦN trốn qua đc kiếp nạn này, đợi sau này tôi tìm cho 1 cơ hội, kén Diêm Vương thầm giúp đầu thai chuyển kiếp làm người . Cách này của tôi tuyệt đối khả thi, chỉ sợ rằng tìm đc người vì mà bỏ ra nhiều tiền như vậy!

      Lan Lan vừa khóc vừa :

      - ra, người có thể bỏ ra ngần ấy tiền chỉ có 1 , nhưng bởi vì tôi đem lòng em trai của ta, làm tổn thương trái tim ta nên liệu ta có bỏ tiền ra vì tôi ... khó !

      Nghe đến đây tôi thấy tiếng chuyện chấm dứt, chỉ còn lại tiếng khóc hu hu của Lan Lan. Ông lão kéo tay tôi ra ngoài, khẽ với tôi:

      - Sư thúc của tôi chuẩn bị ra ngoài rồi, tốt nhất đừng để ông ấy phát ra chúng ta nghe lén ở bên ngoài!

      Vừa dứt lời vị cao nhân râu tóc bạc phơ mở cửa ra, thẳng đến chỗ chúng tôi .

    4. le hanh

      le hanh Well-Known Member

      Bài viết:
      932
      Được thích:
      647
      CHƯƠNG 23 - NHÀ SỐ 74
      Cao nhân tóc bạc phơ với tôi rằng, bố mẹ của lan lan đều còn đời, trong nhà cũng chẳng còn ai thân thích. ông ấy kể cho tôi nghe thân thế của lan lan, nội dung cơ bản cũng giống như những gì mà ban nãy tôi nghe được. Tôi hỏi cao nhân rốt cuộc nhà của lan lan ở đâu, ông ấy nhà của lan lan ở 1 cái huyện cách thành phượng hoàng xa, thậm chí còn vị trí cụ thể và số nhà cho tôi biết.

      Tôi moi hết số tiền còn lại trong người đưa ra trước mặt cao nhân, 1 cách vô cùng cảm kích:

      - thưa ông, rất cám ơn ông giúp cháu 1 việc lớn như thế này. Số tiền này mặc dù nhiều nhưng tất cả là những gì cháu có, xin ông hãy nhận lấy, coi như là thù lao vậy!

      Vị cao nhân bật cười :

      - chàng trai, người ta vẫn vàng bạc có giá mà tình nghĩa vô giá, ta nể mặt cậu là 1 người trọng tình nghĩa nên mới đến đây giúp cậu. Tiền của cậu 1 xu ta cũng động. Nếu như cậu có lòng hãy mau mau mà nghĩ cách giúp cho chết thảm kia ! Những chuyện khác ta nhiều nữa,sau này cò gì cần đến ta giúp cứ . Ta còn có chuyện phải làm, cáo từ nhé!

      Tôi vốn sợ cao nhân chê ít tiền, nào ngờ ông ấy lại lấy tiền của tôi.tôi vô cùng cảm động, kính cẩn khom lưng, cúi đầu tiễn ông . Lúc ngẩng đầu lên thấy ông biến mất trong màn đêm đen sì.

      - chàng trai, chính tình cảm chân thành của cậu với kia đả khiến cho sư thúc của tôi cảm động đấy. Nếu , cho dù cậu có dâng lên ông ấy hàng vạn đồng, chưa chắc ông ấy giúp cậu đâu! - ông chủ nhà trọ vỗ vỗ vai tôi .

      Tôi cảm động :

      - lão bá, giờ tôi biết phải cám ơn ông như thế nào nữa. Tôi thấy các vị đều là người tốt, những người tốt hiếm có ở đời!

      Tôi thầm vui mừng vì gặp được những người tốt bụng. Tôi từng nghe ít các thuật sĩ giang hồ, đạo hành của họ cao nhưng lại chuyên lợi dụng các mánh khoé để lừa tiền của người khác. Thế mà 2 vị thuật sĩ mà tôi vô tình gặp được này lại hết lòng giúp đỡ tôi , còn lấy 1 xu, chắc chắn họ phải những thuật sĩ giang hồ chuyên lừa tiền của người khác.

      ông lão :

      - chàng trai, cậu biết nhà người bạn của mình ở đâu rồi , cậu đến đó xem sao chứ? Nếu như muốn tôi khuyên cậu nên ngay bây giờ.. Như vậy có thể để cho ấy theo cậu về thăm nhà. đối với ấy mà ban đêm thuận lợi hơn ban ngày !

      - vâng ạ, vâng ạ! Cháu cũng nghĩ như vậy, nhưng đêm tối thế này, làm sao cháu tìm được đường về nhà ấy đây?

      - thế này đây. Giúp người giúp cho trót. Dù sao tôi ở nhà cũng chẳng làm gì, thôi để tôi đưa cậu vậy, tôi rất thuộc đường ở đây!

      rồi ông đến mở cửa căn phòng tối, vọng vào trong:

      - , mau cùng chúng tôi về thăm nhà nhé! - sau đó ông dẫn chúng tôi rời khỏi nhà nghỉ dành cho người chết.

      Lúc ra ngaoì tôi có nhìn đồng hồ, hơn 10h đêm. Ra khỏi nhà nghỉ húng tôi theo con đường lớn mà đường vòng qua núi. Con đường gồ ghề, khúc khuỷu, xung quanh đều là rừng núi hoang sơ chìm trong bóng tối chết chóc. Trong lòng tôi có chút lo ngại:

      - ông ơi, cái huyện nơi lan lan ở cách đây bao xa ạ?

      - xa lắm, ban ngày từ trong thành ngồi xe chỉ mất khoảng 20phút là đến, giờ chúng ta đường tắt đến đó, chắc cũng chỉ mất nửa canh giờ thôi!

      - làm phiền ông quá! Tối thế này còn bắt ông dẫn chúng cháu xa như vậy, cháu thấy áy náy quá!

      - chúng ta chẳng phải đều vì tội nghiệp theo cậu kia hay sao? giờ mặc dù chất đ6ọc trong người ấy được giải nhưng hồn ma của ấy vẫn lang bạt khắp nơi, còn phải tránh truy nã của diêm la vương, hoàn cảnh sau này càng thêm nguy hiểm!

      Bởi vì có hồn ma của lan lan theo nên ông lão mang theo đèn. ông những người làm nghề như ông đều lần mò trong đêm. ông ở phía trước, tôi theo sát phía sau, tôi nghĩ hồn ma của lan lan cũng theo chúng tôi trở về nhà. Tôi tự chủ được lại ngoảnh đầu nhìn phía sau.

      Chúng tôi được hơn 1 nửa hành trình, đến 1 ngọn núi hoang chẳng có lấy 1 bóng người, ông lão liền ở chân núi trước ặmt chính là cái huyện nơi lan lan ở. Chúng tôi rảo nhanh bước chân. 1 lúc lâu, nước chân tự nhiên trở nên nặng nề hơn. Tôi vô tình nghe thấy ngoài tiếng bước chân của mình và tiếng bước chân của ông lão trước mặt còn có 1 thanh *xạo xạo* nghe rất khẽ. Tôi thầm nghĩ lẽ nào đó chính là tiếng bước chân của hồn ma lan lan phát ra?

      Lại ngoảnh đầu nhìn về phía sau, tôi đột nhiên phát ra trong màn đêm mờ mịt, phía sau tôi xa có 1 bóng đen phát phơ, chớp mắt biến mất.

      Tim tôi thót lại, cái bóng đen ấy chắc chắn phải là lan lan, vì hồn ma lan lan toàn mặc áo màu trắng. Lúc lan lan muốn tôi nhìn thấy ấy tôi thể nào nhìn thấy. Hơn nữa chúng tôi dẫn ấy suốt cả quãng đường dài mà ấy đâu có thân?

      - ông ơi, hình như phía sau có 1 cái bóng đen! - tôi vội vàng đuổi theo ông lão, giọmg có chút run run.

      ông lão nghe thấy liền dừng bước, ngảonh đầu lại nhìn 1 lúc rồi noi' với tôi :

      -- chàng trai, cậu phải sợ, đằng sau cậu là bạn cậu đấy thôi! Sắp đến nhà cũa ấy rồi , ấy vui mừng quá đấy! Tôi nhìn thấy rồi , ấy đùa nghịch phía sau đấy!

      Thấy ông lão vậy tôi hỏi thêm, chỉ có điều tôi vẫn nghĩ cái bóng đen ấy phải là cũa lan lan.

      thêm hơn 10phút nữa, chúng tôi vào trong 1 cái huyện rất , như 1 cái thôn ở chỗ tôi . Xem ra ông lão có vẻ rất quen thuộc nơi này. ông dẫn chúng tôi rẽ chỗ này, ngoặt chỗ kia, đến 1 cái ngõ hẹp và sâu hun hút. 1 bên ngõ là bức tường cao., ông lão bên trong bức tường này là 1 cái trường học, 1 bên ngõ là hơn chục nhà dân nằm san sát bên nhau. đến cuồi ngõ tôi mới biết đây là ngõ cụt, nah2 của lan lan chính là căn nhà cuối cùng ở trong cái ngõ cụt này.

      đứng trước cổng nhà lan lan, tôi nhìn qua biển số nhà, đúng là số 74 mà vị cao nhân ấy . ông lão chủ nhà nghỉ rằng con số này may mắn, đọc lên cứ như là * chết* ( số 74 được đọc là qisi, nghe na ná như qusi ( chết)) vậy.

      Cửa nhà lan lna kháo chặt, ông lão kéo tay tôi ra sau mấy bước, tôi hiểu ý của ông, ơng liền giải thích:

      - chúng ta đợi 1 chút, để cho ấy tự mở cửa nhà mình!

      Nghe xong tôi rất kinh ngạc, lần đầu tiên nghe thấy có người ma quỷ cũng biết tự mở cửa. Chỉ có điều tôi dám hỏi nhiều, torng lòng bán tin bán nghi chờ kết quả. Chỉ 1 lát sau, hình như tôi nghe thấy tiếng cửa *cọt kẹt* vang lên, thanh rất nhưng lại rất giữa gian tĩnh mịch, ông lão kéo tay tôi :

      - cửa mở, chúng ta có thể vào được rồi!

      Chúng tôi tiến lại trước cổng, tôi kinh ngạc nhìn thấy cánh cửa ban nãy được mở ra.

      ông lão :

      - chàng trai, chúng ta vào trong xem sao, xem xong lập tức quay về, nơi này khí qáu nặng, nên ở lâu!

      Tôi hồi hộp vào. Bên trong chỉ có 1 ngôi nah2 3 gian, cánh cửa phòng đối diện với cổng. Tôi đến trước cửa phòng, phát ra cánh cửa mở, thầm nghĩ chắc là lan lan vào bên trong.

      đứng ở ngoài cửa, tôi chần chừ mất vài giây, ông lão ở bên cạnh lại lên tiếng:

      - chàng trai, nếu đến rồi vào trong xem sao ! đây là nhà của bạn cậu, ấy làm gì có hại cho cậu đâu!

      Dưới khích lệ của ông lão, tôi chậm rãi đặt chân vào bên trong gian nhà. Trong nhà tối om om chẳng nhìn thấy bất cứ thứ gì. Tim tôi cứ đập thình thịch liên hồi. ở trong căn phòng tối đen ấy được mấy phút mắt tôi bắt đầu thích nghi được với bóng tối. bức tường đối diện cửa ra vào có 1 cánh cửa sổ, cửa sổ mở, mặc dù ánh sáng từ bên ngoài hắt vào rất mờ nhưng cũng đủ để tôi nhìn láong thoáng căn phòng.

      Tôi biết lan lan về đến nhà có cảm giác gì, cũng biết giờ ấy làm gì trong căn phòng? Trong gian phòng tối om om tràn đầy hơi thở ấy, mặc dù tôi nhìn thấy nhưng tôi có thể cảm nhận được ấy ở đâu đó xung quanh đây. Thứ cảm giác này dường như giống hệt với thứ cảm giác ở bên cạnh ấy lúc ở bệnh viện phú dụ.

      đắm chìm trong những hồi ức quá khứ đột nhiên bên tai tôi vang lên tiếng thở dài. Tôi giật mình hoảng sợ, vì tôi có thể khẳng định đó chắc chắn phải là tiếng thở dài của ông lão đứng ở bên ngoài cửa, bởi vì đó là tiếng thở dài của 1 người con , hơn nữa tiếng thở dài ấy lại phát ra từ chính căn phòng này.

      Tôi hoang mang đưa mắt tìm kiếm trong bóng đêm, giật mình phát ra 1 bóng dáng quen thuộc đứng trước cửa sổ. mặc đồ màu trắng toát, mái tóc dài óng ả buông xuống bờ vai, chăm chú nhìn gì đó trước cửa sổ. Là lan lan, chắc chắn là ấy! Cuối cùng ấy cũng chịu để cho tôi nhìn thấy rồi ! Lúc này tôi còn hoang mang, còn bàng hoàng, tôi dường như quên cách biệt dương giữa mình và lan lan, quên cái bóng đứng trước cửa sổ kia phải là người, mà là 1 hồn ma.

      Tôi vui mừng gọi tên , kiềm chế được tiến lại gần, dang rộng đôi cánh tay ôm chặt lấy từ phía sau.

      ...

      Tuy nhiên, khi 2 cánh tay của tôi vừa chạm đến cái bóng của lan lan đ6ọt nhiên biến mất.cái mà 2 tay tôi ôm được chỉ là cơ thể lạnh ngắt của chính mìh!

      - lan lan, đừng có trốn nữa! - tôi đau đớn gọi.

      - nếu như lòng em hãy nghĩ cách giúp em !

      Tôi nghe thấy lan lan trốn trong bóng đêm , sau đó gian lại trở về với yên lặng. Mặc cho tôi có gọi thế nào lan lan cũng chẳng buồn đáp lời. Tôi ngây người đứng ở trước cửa sổ, đột nhiên phát đó có đặt 1 chậu hoa, những cành hoa trong chậu khô héo hết cả. Tôi tiến lại gần. Nhìn kĩ mới biết đó chính là 1 chậu phong lan chết

      có thể tôi ở trong nhà quá lâu nên ông lão lên tiếng gọi tôi. ông hãy để hồn ma của lan lan ở lại trong nhà 1 lát, trước khi trời sáng ấy phải theo con đường cũ quay về. rồi lão giục tôi mau chóng về. Trong lòng tôi rất muốn ở bên cạnh lan lan thêm lúc nữa, nhưng nghĩ bụng ông lão vì mình mà vất vả gầnc ả đêm rồi nên đành thầm cáo biệt với lan lan.

      đường về, trong đầu tôi chợt lên hình ảnh của lan lan. Câu ấy lại văng vẳng bên tai tôi.

      *nếu như lòng em hãy nghĩ cách giúp em !*

      lan lan cầu cứu tôi. Vị cao nhân râu tóc bạc phơ ấy với tôi rằng, giờ chỉ có bỏ tiền ra xây cho lan lan 1 toà nhà bằng vàng, giấu linh hồn của ấy vào bên trong ấy mới có cơ hội đầu thai kiếp khác.

      Có thể cả có thể xây dựng được 1 ngôi nhà như vậy, nhưng giờ cả bặt vô tín, tôi biết làm thế nào để giúp đỡ lan lan đây?

      ông lão thấy tôi im lìm gì liền vừa vừa :

      - chàng trai, cậu tiễn bạn mình về đến nhà, có lẽ toại nguyện rồi . Cậu đối với ấy như thế là tận tình lắm rồi, ngày mai cậu có thể về nhà được rồi !

      - ông ơi, cháu vẫn chưa thể ..

      - hả? Lẽ nào cậu có tâm gì sao? Dù gì cũng đường, cậu ngại cứ ra cho lão nghe xem nào!

      - ông à, cháu..

      Tôi định nhưng lại thôi, trong lòng vô cùng mâu thuẫn, biết có nên ra thực hoàn cảnh của mình giờ với ông .

      ông lão quan tâm hỏi:

      - rốt cuộc cậu làm sao? Cứ ấp ấp úng úng mãi, có chuyện gì khó khăn cứ , biết đâu tôi giúp được gì cho cậu?

      Tôi cắn chặt răng, quyết định kể cho ông lão nghe chuyện của cả trước, nhưng vẫn thể cho ông ấy biết mình là 1 tên tội phạm truy nã.

      - lão bá, là như thế này, lúc nãy ở nhà lan lan. Cháu nhìn thấy ấy!

      - ấy có thể thân gặp cậu là biểu thị cảm ơn cậu đấy mà!

      - ấy muốn cháu ngh4i cách giúp ấy! Nhưng cháu...

      - chàng trai, ban nãy tôi với cậu rồi , cậu như vậy là tận tình lắm rồi , ấy biết ràng cậu thể lảm được, sao còn cố gượng ép làm chi? - ông lão có vẻ bực mình

      - , chuyện hoàn toàn như những gì mà ông đâu, cháu vốn có cơ hội có thể giúp ấy!

      - hả? Sư thúc cũa tôi muốn giúp đó cần phải xây dựng 1 toàn nhà bằng vàng mới được, cậu lấy đâu ra lắm thế?

      - cháu có tiền, nhưng cả cháu là 1 người khai thác vàng!

      ông lão dừng bước xua xua tay với tôi :

      - chàng trai, cậu nghe tôi 1 câu, cậu bỏ ra ít vì ấy rồi , thế nên đừng vì chuyện này mà cầu xin trai của mình nữa! Người ta em thân thiết đến mấy tiền bạc vẫn phải ràng. Tiền của cậu là tiền của cậu, sao cậu có thể bảo ta phải bỏ ra ngần ấy tiền xây toà nhà bằng vàng cho bạn cậu được? Hơn nữa bạn cậu lại chẵng còn ở đời, trai cậu chắc chắn đồng ý đâu!

      - lão bá, nếu như cháu ở đây chắc chắn ấy giúp lan lan, chỉ có điều...

      - thế nào, lẽ nào của cậu mất rồi ?

      - cháu giờ cũng ấy sống chết ra sao, nếu như có thể tìm thấy cả cháu mọi chuyện đơn giản hơn nhiều!

      Sau đó, tôi kể lại chuyện xảy ra với cả cho ông lão nghe,. ông lão nghe xong, ngẫm nghĩ 1 hồi rồi :

      - chàngtrai, xem ra mất tích của cả cậu những bởi vì tên linh nhikia mà rất có thể có liên quanđến khối tàisản khổng lồ của ta.

      - cháu cũng nghĩ như vậy, chỉ có điều cháu hi vọng ấy vì chuyện điều tramối liên hệ của linh nhi với lan lan mà đến tương tây này, nếu như vậy cháu có cơ hội tìm thấy ấy!

      - nếu là như vậy ngày mai tôi tìm vài người giúp cậu nghe ngóng tình hình, nếu có thể tìm thấy cậu lan lan có cơ hội đầu thai rồi !

      Tôi với ông lão vừa vừa chuyện. Lúc về đến nhà nghỉ trời gần sáng.

      Vất vả gần hết cả đêm, ông lão mệtmỏi lắm rồi . Tôi tiễn ông lão về phòng xong cũng về phòng mình nghỉ ngơi.

      Mùa đông ở tươngtây ấm áp hơn ở quê tôi nhiều, cho dù là lúc nữa đêm cũng cảm thấy chỉ hơi lành lạnh, cái giường gỗ trong phòng tôi ngủ chỉ cần dãi 1 lớp chăn mỏng lên là đủ ấm. Cũng chỉ còn hơn 1 tiếng đồng hồ nữa là trời sáng, tôi liền nằm xuống giường rồi đáp cái chăn mỏng lên người.

      Trước khi trời sáng, bóng đêm vừa tối vừa yên tĩnh. Mặc dù tôi càm thấy rất mệt nhưng trong lòng vẫn mãi nghĩ đến chuyện của lan lan nên sao ngủ được. Xét tình hình giờ, cần phải tìm kẻ giết lan lan nữa, bởi vì hung thủ giết chết ấy chính là những consâu độc trong người . Nhưng đến giờ tôi vận gắn mình cái mác *tội phạm giết người *

      đồn trưởng hạ và tổ phá án đều cho rằng cái chết của lan lan có liên quan đến vụ hoả hoạn ở nah2 tôi , mà chuyện xảy ra ở nah2 tôi lại có liên quan mật thiết đến khối tài sãn của cả. mất tích của cả lại khiến cho tôi phải mang thêm tội danh * tham lam của cải hãm hại trai*. Bây giờ cho dù họ có truy cứu cái chết của lan lan mà tìm được nguyên nhân vì sao cả mất tích tôi cũng khó mà rửa sạch được nỗi oan. Vì vậy chỉ cò thể tìm được cả mới có thể làm mọi chuyện, cũng chỉ có tìm thấy cả mới giúp lan lan được.

      Dù gì bậy giờ cũng chưa phải là lúc quay về, hơn njữa ông chủ nhà nghỉ đồng ý giúp tôi tìm cả, tôi quyết định tiếp tục ở lại đây.

      Sau khi quyết định xong, tôi thấy lòng mình có nhõm hơn đôi chút. định nhắm mắt ngủ 1 lát đột nhiên bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa khe khẽ.

      Lúc này ông lão chắc ngủ say, lẽ nào là hồn ma cũa lan lan trở về? Nghĩ đến đây tôi liền lao xuống khỏi giường, châm 1 ngọn nến rồi ra cửa. Tiếng gõ cửa lại vang lên, tôi khe khẽ hỏi:

      - ai đấy?

      Bên ngoài cửa có tiếng đáp lại, liền hỏi mấy câu cũng chẳng có tiếng trả lời, trống ngực tôi bắt đầu đập thình thịch.

      Tôi có thể chắc chắn rằng người gõ cửa phải là ông chủ của nhà nghỉ này, nếu như ông có chuyện cần gấp chắc chắn lên tiếng trảlời tôi.

      Thấy tôi mãi mở cửa, tiếng gõ cửa lần nữa vang lên. Tôi chần chừ 1 lát rồi nhắm mắt kéo cái then cửa ra, lấy hết dũng khí he hé cánh cửa nhìn ra ngoài.

      1 luồn gió lạnh ùa vào bên trong qua khe cửa khiến tôi khỏi rùng mình. Bầu trời bên ngoài chuyển từ màu đen sang màu xam xám, báo hiệu bình minh thay thế bóng đêm, tôi nhìn thấy 1 cái bóng đen đứng ở khoảng đất trống trước cửa nhà nghỉ liên tục vẫy vẫy tay với tôi . Tôi nhanh chóng nhận thức được rằng cái bóng đen nảy đến tìm tôi, nó chịu lên tiếng chắc chắn lả vì muốn kinh động đến chủ nhân cũa nhà nghỉ. Cái bóng đen ấy rốt cuộc là người hay al2 ma, nó đột nhiên đến tìm tôi để làm gì?

      Tôi hé to cửa phòng thếm chút rồi lách người ra ngoài. đứng trước cửa nhìn cái bóng đen đứng cách đó xa, tôi cảm thấy hơi do dự. Tôi biết nó đến tìm tôi là có thiện ý hay ác ý, càng biết nó làm gì tôi. Tôi thề quyết định được là có nên về phía đó hay ?

      Cái bóng đen ấy hình như rất sốt ruột, cứ vẫy tay với tôi liên tục. Nhìn bộ dạng ấycó vẻ như nó có chuey65n gì đó rất quantrọng muốn với tôi, nhưng tại sao thể ở đây? Sau khi đắn đo suy nghĩ, tôi quyết định qua đó xem sao, dù gì trời cũng gần sáng rồi , chắc là nó cũng chẳng làm gì được tôi . Thế là tôi chầm chậm về phía nó. Nó gật gật đầu với tôi rồi quay người bước , ý muốn tôi cũng với nó ra khỏi nơi này.

      Tôi đè chặt nỗi sợ hại trong lòng, nghiến răng theo cái bóng đen ấy. Cái bóng đen ấy cứ như có mắt ở sau lưng, tôi nhanh no cũng nhanh, tôi chậm lại nó cũng chậm lại, nó luôn duy trì 1 khảong cách nhất định với tôi.

      Cứ như vậy 1 đoạn đườngd ài, ngoảnh đầu nhìn lại tôi thấy nơi này cách xa nhà nghĩ dành cho người chết hơn 1 cây số rồi . Tôi liền gọi với theo cái bóng:

      - này, rốt cuộc ngươi là ai?

      Thế nhưng tôi vừa dứt lời miệng há hốc kinh ngạc, đúng vào khoảnh khắc tôi quay lai nhìn cái bóng ấy biến mất!

      Lúc này trời tang tảng sáng, tôi kinh ngạc nhìn ra xung quanh, phát mình đứng ở 1 ngã rẽ, con đường trước mắt dẫn vào trong thành, 1 con đường khác chính al2 con đường dẫn đến nah2 lan lan mà tối qua ông lão dẫn tôi . Cái bóng đen dụ tôi ra ngàoi lúc nãy biến mất ở con đường dẫn đến nhà lan lan.

      Trong lòng tôi rất băn khoăn, cái bóng đen ấy dụ tôi ra ngoài hình như có chuyện gì muốn , nhưngt ại sao nó chẳng câu gì đột nhiên biến mất? ở thành phượng hoàng này, ngaoì vợ chồng lão chủ nah2 nghỉ với vị cao nhân kia tôi chẳng quên biết ai hết, làm gì có ai trêu đùa tôi chứ?

      Tôi đoán cái bóng đen ấy cũng phải là hồn ma của lan lan. ấy mà có gì cần thiếu gì cơ hội, đâu cần thiết phải kéo tôi ra đây, càng kéo tôi ra đây rồi biến mất tăm nhưvậy> giờ hoành cảnh của ấy vô cùng nguy hiểm, làm gì có tâm trạng mà ở đây trêu đùa tôi chứ?

      Thế nhưng cái bóng đen ấy tại sao vô duyên vô cớ lại dụ tôi đến nơi này, nó biến mất con đường dẫn đến nhà lan lan, lẽ nào lan lan xảy ra chuyện gì rồi ? Tôi càng nghĩ càng cảm thấy hình như cái bóng đen ấy cố ra hiệu cho mình điều gì đó, giờ điều tôi lo lắng nhất là lan lan, hồn ma của ấy tối qua theo chúng tôi về nhà, nhưng lại trở về nhà nghỉ với chúng tôi , biết ấy có gặp phải chuyện rắc rối gì nữa?

      Tôi chẳng có thời gian đâu mà nghĩ xem cái bóng đen ấy rốt cuộc là ai, dù gì cũng phải đến nhà lan lan xem tình hình thế nào rồi tính! Nếu như nhà lan lan xảy ra chuyện gì càng tốt, nếu như có chuyện gì biết đâu tôi có thể giúp gì cho lan lan.
      Tôi liền như chạy, men theo con đường mà ông lão dẫn tôi tối qua để đến cái huyện của lan lan. Lúc này trời sáng, ban ngày nhanh hơn ban đêm nhiều.

      1 tiếng đồng hồ sau, tôi thở hổn hển, lưng áo ướt đẫm, trước mắt chính là cái huyện mà chúng tôi đến tối hôm qua. Tôi lấy tay quệt mồ hôi mặt, sải bước vào trong huyện. đường trong huyện bắt đầu có người đẩy xe hàng, gánh hàng hoá lại lại. Tôi nhớ tối qua mình vào cái ngõ nào, nhưng tôi nhớ cái ngõ vào nhà lan lan là 1 cái ngõ hẹp và sâu hun hút, ở cạnh 1 ngôi trường. Tôi liền hỏi thăm người đường đến trường học như thế nào?

      Vốn dĩ cái huyện này lớn, trong huyện chỉ có 1 ngôi trường nên chẳng mấy chốc tôi tìm được cái ngõ ấy. đến đầu ngõ tôi lập tức vào ngay mà hỏi thăm 1 người vừa từ bên trong ra xem cái nhà trong cùng có phải là nhà của lan lan . Tôi làm như vậy cũng là có ý đồ cả, tôi muốn tìm hiểu đôi chút về tình hình nhà lan lan.

      Người tôi hỏi thăm là 1 người khảong hơn 40 tuổi, nghe tôi hỏi chú ấy chỉ lắc đầu, rằng trong căn nhà đó chỉ có 1 bà điên khùng, mà bà điên ấy cũng phải tên là lan lan.

      Tôi nghe xong cảm thấy rất kì lạ, liền hỏi:

      - chú ơi, có phải nhà chú cũng ở trong cái ngõ này ?

      Chú ấy cười :

      - nhà tôi những ở trong cái ngõ này mà còn ở đây đến mấy đời rồi đấy!

      Tôi lại hỏi:

      - vậy chắc chú với bà điên ấy là hàng xóm của nhau nhiều năm rồi nhỉ?

      Chú ấy nghĩ ngợi 1 hồi rồi :

      - tính ra bà điên ấy ở đây hơn 10năm rồi , chúng tôi có thể coi là hàng xóm lâu năm của nhau đấy!

      - như vậy có nghĩa là chú biết bà ấy bao nhiêu tuổi, tên là gì phải ạ?

      - giờ bà điên ấy chắc khoảng hơn 40 tuổi, hình như tên là thuỷ linh nhi gì đó!

      Nghe cái tên thuỷ linh nhi khiến tôi há hốc mồm kinh ngạc. Người phụ nữ mà cả thương nhất tên là thuỷ linh nhi, thế nhưng người phụ nữ ấy sớm qua đời từ hơn 20 năm trước. Tên của họ lại giống hệt nhau, rất có thể đây chỉ là 1 trùng hợp. Tôi liền hỏi tiếp:

      - cái gì, chú bảo bà ấy tên là thuỷ linh nhi á? Thế chú có biết bà ấy vì sao mà điên ạ?

      Hình như thấy tôi hỏi hơi nhiều nên người kia liền trợn mắt, nghi hoặc hỏi tôi:

      - cậu ở nơi khác đến phải ? Chẳng phải lúc nãy cậu đến tìm lan lan hay sao? Tại sao lại hỏi thăm về bà điên?

      Tôi vội vàng kéo chú ấy sang 1 bên, cười giả lả :

      - chú à, là như thế này, bạn cháu tên là lan lan sống ở torng huyện này, ấy với cháu là ấy ỡ trong 1 cái ngõ , cũng là nhà cuối cùng trong ngõ. Lan lan bảo cháu đến nhà ấy với mẹ ấy chút việc, hơn nữa mẹ lan lan cũng tên là thuỷ linh nhi. Vừa nãy chú trong nhà ấy chỉ có 1 bà điên chứ có ai tên là lan lan cả, vì vậy chú mới hỏi thêm vài câu, mong chú thông cảm!

      Hình như chú ấy tin lời tôi . Nhìn xung quanh thấy có ai, chú ấy mới thầm với tôi :

      - chàng trai này, nghe cậu vậy tôi mới ra. Tôi cũng nghe người ta rằng cái bà thuỷ linh nhi này hơn 20 năm trước sinh ra 1 đứa con , tên là gì tôi biết, nhưng đứa bé ấy mất tích lúc 5,6 tuổi rồi. Thuỷ linh nhi khắp nơi, tìm kiếm suốt bao nhiêu năm mà được. ta vì thế mà phát điên đấy!

      Nghe đến đây tôi chợt chột dạ, càng thêm tò mò về chuyện của bà điên này. Tôi giả vờ hỏi vẫn vơ:

      - à, hoá ra là như vậy, thế chú có biết trước khi chuyển đến đây bà điên ấy sống ở đâu ?

      - chuyện này tôi biết, nhà họ thuỷ ở trong thành phượng hoàng là 1 gia tộc rất nổi tiếng, bởi vì tổ tiên mấy đời nhà họ đều làm nghề đãi vàng. Hồi xưa, 1 thanh nhiên nhà họ thuỷ bị quan phủ bắt đến 1 nơi khác đào vàng. Từ đó thấy trở về nữa. Về sau người ta là hầm vàng mà ông ấy đào xảy ra cố, chắc là ông ta gặp nạn trong lần sập hầm ấy. Nhưng ngờ, hơn 20 năm trước , những con cháu đời sau của ông ta lại đến thành phượng hoàng, lúc đó nah2 họ thuỷ lụn bại, trong nhà chẳng còn 1 ai, bọn họ đến đây nơi nương tựa nên đến 1 ngọn núi hoang xây dựng vài căn nhà gỗ rồi ở lại đó...

      Chú ấy với tôi , hơn 20năm trước , con cháu nhà họ thuỷ từ nơi khác trở về chính al2 1 cặp vợ chồng cùng với 1 tên là thuỷ linh nhi. Lúc ấy thuỷ linh nhi chưa đến 20 tuổi, là 1 vô cùng xinh đẹp, nhưng kì lạ là gia đình họ quay lại thành phượng hoàng mới nửa năm mà thuỷ linh nhi chồng sinh ra 1 đứa con . để tránh miệng lưỡi của người đời, bố mẹ của mấy năm sau thầm mua 1 căn nhà ở trong huyện này để ở. Chẳng ngờ con cũa thuỷ linh nhi mới được 5,6 tuổi đột nhiên mất tích tìm thấy. Lâu dần,thuỷ linh nhi vì nhớ nhung con mà đau khổ tột độ, dần dần phát điên. đến tận giờ thuỷ linh nhi vẫn cứ điên điên khùng khùng, chạy khắp nơi. Người trong huyện ai ai cũng biết. đến tận bây giờ thuỷ linh nhi vẫn cứ tìm kiếm con của mình!

      Càng nghe chú ấy kể tôi càng nghĩ bà điên ấy chính là thuỷ linh nhi ở thôn triệu bảo tử mà cả thương, còn lan lan có lẽ chính là thất lạc nhiều năm của thuỷ linh nhi! Bởi vì thời gian mà bố mẹ thuỷ linh nhi dẫn con bụng mang dạ chửa trở về đây vừa trùng khớp với thời gian nhà họ thuỷ vì con bị làm nhục treo cổ tự vẫn mà rời khỏi thôn triệu bảo tử. Tuổi tác của lan lan cũng trùng khớp với tuổi tác của con thuỷ linh nhi.

      Nghĩ đến đây tôi lại càm thấy cái bóng dụ tôi đến đây lúc tang tảng sáng càng thêm bí . Dường như nó biết được vợ chồng ông lão chủ nhà nghỉ với bà điên thuỷ linh nhi ở đây có mối quan hệ gì đó, nhưng nó thẳng ra trước mặt tôi mà ngầm ra hiệu cho tôi đến đây tìm hiễu. ý đồ của nó là gì? Hành tung bí của nó rốt cuộc ám chỉ cái gì?

      Tôi hỏi chú ấy có phải bố mẹ của bà điên chính là đôi vợ chồng già sống ở dưới chân núi bên ngoài thành phượng hoàng , chú ấy cho tôi 1 đáp án khẳng định. điều đó chứng minh rằng ông bà lão chủ nhà nghỉ dành cho người chết chính là bố mẹ của thuỷ linh nhi.

      đêm qua bố của linh nhi dẫn tôi đến nơi này, ràng với tôi rằng nhà số 74 là nhà của lan lan. như vậy có nghĩa là thuỷ linh nhi và lan lan là người 1 nhà, mà nhẩm tính tuổi tác họ là 2mẹ con. Chú ấy lan lan mất tích từ , lẽ nào chủ nhân của nhà nghỉ dành cho người chết nhận ra lan lan là đứa cháu nhoại mất tích nhiều năm nên mới dẫn tôi đến đây? Vậy tại sao ông lão ấy phải giấu giếm chuyện thuỷ linh nhi là con của mình và lan lan là cháu ngoại của mình?

      cả vẫn luôn nghi ngờ thuỷ linh nhi và lan lan có mối quan hệ gì đó, liệu linh nhi sống ở cuối cái ngõ này có phải chính là người phụ nữ mà cả vẫn ngày đêm thương nhớ?

      Nhưng thuỷ linh nhi ỡ thôn triệu bảo tử hơn 20năm trước chết rồi , sao thuỷ linh nhi sống ở trong cái ngõ này có thể là thuỷ linh nhi mà cả thương được cơ chứ? Còn nữa, cả chính miệng với tôi rằng, lúc ở trước mộ thuỷ linh nhi, quỷ vô thường với rằng lan lan chính là con ma nữ do hồn ma của linh nhi sinh ra, nếu như bà điên này chính là thuỷ linh nhi ở thôn triệu bảo tử, vậy bà ấy phải là người , mà là ma. Lẽ nào ngôi nah2 số 74 tối qua tôi đến chính là nhà ma?

      thể nào, tuyệt đối thể nào! Nếu như bà điên ấy chỉ là linh hồn của thuỷ linh nhi làm sao bà ấy sống chung với mọi người ở đây đến hơn chực năm ròng, hơn nữa lại thường xuyên để hàng xóm trông thấy?

      Những điểm trùng hợp quá nhiều, những hoài nghi trong tôi càng lúc càng chất đầy. Con của bà điên lúc 5,6 tuổi mất tích, bà điên cũng vì nhiều năm tìm con được nên mới phát điên. Trong khi đó lan lan lại với tôi rằng bố mẹ ấy sớm qua đời, hơn nữa lúc ở trong căn phòng tối ở nhà nghỉ dành cho người chết, ấy với cao nhân râu tóc bạc phơ rằng chính ấy hại chết mẹ của mình, còn ấy vì từ bị mẹ hạ độc nên mới chết. Bà điên này làm sao có thể là mẹ của lan lan được chứ?

      T6át cả mọi thứ vừa như có thể vừa như thể xảy ra. Hết câu hỏi này đến câu hỏi khác nảy ra trong đầu khiến cho tôi cảm thấy vô cùng rối bời. để giải đáp nhưng nghi vấn trong lòng, tôi quyết định đến nhà lan lan 1 lần nữa.

      Người ấy còn cho tôi biết rằng bà điên hàng xóm với chú nửa năm trước bỏ đến giờ vẫn thấy quay lại. điều kì lạ là bố mẹ của bà điên chẳng bao giờ tìm con của mình. Tôi nhớ rất là tối qua lúc đến đây, cánh cổng nhà số 74 khoá kín, chính ông lão để cho hồn ma của lan lan mở cửa ra. Mà như người này ông lão chủ nhà nghỉ cho người chết chính là bố của bà điên, trước khi dẫn tôi đến đây chắc ông ấy biết con của mình còn ở đây nữa rồi !

      Sau khi tìm hiểu được tình hình, tôi càng lúc càng cảm thấy ông lão chủ nhà nghỉ dành cho người chết rất bí , và tôi cũng cảm thấy ngôi nhà của bà điên ấy chứa rất nhiều điều bí mật.

      Tôi nhờ người đường ấy dẫn tôi đến nhà bà điên xem sao, chú ấy chẳng buồn nghĩ mà từ chối luôn. Chú ấy mặc dù ở chung với bà điên trong cùng 1 ngõ hơn 10năm rồi nhưng chú ấy chưa bao giờ đến nhà bà ta. Bởi vì bà điên cho phép bất kì ai vào nhà mình. từng có người vì tò mò muốn vào xem mà bị bà ấy nổi cơn điên loạn đuổi ra khỏi nhà. Người ta bộ dạng của bà ấy lúc nổi điên rất đáng sợ, trông chẳng khác gì 1 con ma nữ! Người đó rồi liền viện cớ bỏ luôn. Tôi cáng quyết tâm phải đến đó xem cho bằng được!

      ...

      Mặc dù là ban ngày nhưng lúc đứng trước cửa ngôi nhà số 74 tôi vẫn cảm thấy tim mình đập thình thịch. Nhớ lại cái bóng con đứng trước cửa sổ tối qua tôi lại nghĩ lúc ấy mình cứ tưởng đó là hồn ma lan lan, nhưng giờ nghĩ lại đột nhiên cảm thấy hoài nghi, biết đó có phải là cái bóng của bà điên nữa?

      đâu, thể nào! Người đường ban nãy với tôi là bà điên đó có ở nhà từ lâu lắm rồi , hơn nữa tối qua tôi đưa hồn ma của lan lan về nhà, hồn ma cũa lan lan còn mở cửa nhà nữa mà.

      Tôi còn lo sợ mìh vào cửa được, nào ngờ cánh cửa nhà số 74 khoá, chỉ cần lấy tay đẩy là cánh cửa mở ra rồi .

      Tôi thầm nghĩ, đêm qua l1uc tôi với ông lão chủ nhà nghỉ quay về để lan lan ở lại đây, ông lão rằng để ấy ở lại nhà mình thêm 1 lát, lẽ nào giờ này hồn ma của lan lan vẫn còn chưa quay về?

      Mặc dù torng lòng còn sợ hồn ma của lan lan như trước nữa nhưng hiểu tại sao 1 mình vào căn nhà bí này tôi vẫn cảm thấy 1 nỗi sợ hãi được thành lời.

      Tối qua lúc bố của thuỷ linh nhi dẫn tôi đến đây, vìtrời tối quá nên nhìn , giờ tôi có thể nhìn căn nhà, căn nhà này có tuổi thọ tương đối lâu, diện tích lớn, trong sân mọc đầy cỏ dại. Tôi đứng ở giữa sân đưa mắt nhìn xung quanh, phát ra mọc xen kẽ giữa cỏ dại là rất nhiều khóm hoa lan. Những khóm hoa lan này bởi vì suốt thời gian dài có người chăm sóc nên bị cỏ dại mọc che khuất mất, nếu nhìn kĩ thể thấy được.

      ràng biết rằng trong sân này ngoài tôi ra chẳng còn ai khác, thế nhưng tôi vẫn lớn tiếng gọi:

      - xin hỏi có ai ở nhà ?

      Qủa nhiên có ai trả lời, tôi cẩn thận nhấc gót chậm rãi đến trước cửa nhà. Bước chân khó nhọc như bị ai đó buộc 2 chân lại với nhai, nặng nề như đeo đá, mỗi bước đều nặng nhọc. Thêm nữa tim tôi cứ đập thình thịch liên hồi, từ trong sân đến cửa phòng có mấy mét mà tôi mất mấy phút đồng hồ. Lúc đến trước cửa phòng trán tôi nhễ nhại mồ hôi.

      đúng như tưởng tượng, cửa phòng cũng khoá, chỉ khép hờ thôi. Tôi đưa tay lên gõ cửa, bàn tay run rẩy dữ dội, mấy lần gần chạm vào cánh cửa rồi tôi lại đột ngột giật tay lại như bị điện giật.

      - lan lan, em còn ở trong phòng ? - tôi hỏi bằng giọng run run. Ngay sau khi hỏi xong tôi lập tức phát ra câu hỏi của mình nực cười. Chắc là tại tôi căng thẳng quá hoá ra hâm hâm mất rồi ! Dù gì đến đây rồi phãi vào trong xem thế nào. Những nghi vấn trong lòng quá nhiều, mà cái mớ bòng bong này rất có thể điều lên quan đến lan lan và người phụ nữ torng lòng cả.

      Tôi nhắm mắt lại cố gắng đè chặt tâm trạng căng thẳng của mình xuống, sau đó mở to mắt, hít thở sâu rồi đẩy mạnh cánh cửa ra.

      Trong phòng trống trơn, ngoài mấy thứ dụng cụ gia đình ra chẳng còn gì khác. Tôi đến trước bục cửa sổ , nhìn lại chậu hoa phong lan khô héo, lá của cây hoa lan khô lại, điều đó chứng tỏ rất lâu rồi có ai chăm bón cho nó.

      đêm qua, cũng trong căn nhà ma quái này, cũng tại vị trí mà tôi đứng lúc này, tôi nhìn thấy hồn ma của lan lan. Chắc chắn ấy cũng nhìn cái chậu phong lan khô héo kia, ấy từng với tôi rằng từ ấy thích hoa phong lan, thế nhưng bây giờ hoa phong lan chết rồi, ấy cũng mất tính mạng! Nhìn chậu hoa lan khô héo, tôi lại nhớ đến vẻ đẹp rạng rỡ của lan lan.lan lan xinh đẹp như vậy thế mà phãi sớm rời bỏ cõi đời. Sinh mạng của giống hệt như 1 nhánh hoa nở trong chốc lát. Người khác chết còn có cơ hội đầu thai làm người , vậy mà lan lan ngay cả địa ngục cũng thể xuống!

      Nghĩ đến việc căn nhà này từng là nơi lan lan sống hồi , tôi đột nhiên lại có cảm giác thân thương, còn sợ hãi trước căn phòng ma quái này nữa.

      Cũng giống như trước các căn nhà khác ở nông thôn, căn nhà này cũng có gian bên trong, thường là phòng ngủ. Gian phòng trong nhà lan lan có cánh cửa, chỉ để 1 lối ra vào, được che lại bởi 1 tấm rèm bằng trúc. tấm rèm bằng trúc có in hình hoa lan, qua đó có thể thấy chủ nhà là người rất hoa lan.

      Tôi lại gần ngắm nghía cái rèm cửa, thò đầu vào bên trong xem xét. Diện tích gian bên trong chỉ bằng 1 nữa gian ngoài, trong đó có dặt 1 chiếc giườngm giường chăn màn được gấp gọn gàng. Trước đầu giường có đặt 1 cái bàn gỗ , bàn có 1 tấm gương, mặt gương bị phủ 1 lớp bụi dày, chứng tỏ rằng ở đây lâu lắm rồi có người ở.

      Tôi tìm kiếm rất lâu manh mối gì đó về lan lan và thuỷ linh nhi, nhưng những đồ vật trước mắt chẳng lên điều gì. Tôi muốn tìm 1 vài tấm ảnh, nhưng ở nông thôn chúng tôi , nhà nghèo thường chẳng có ảnh chụp, mà cho dù có cơ hội chụp ảnh cũng chẳng nỡ bỏ tiền ra mua 1 cuốn album, rất nhiều người thường gài ảnh lên khung gương. Thế nhưng tôi tìm khắp phòng, tường mà chẳng thấy có tấm ảnh nào cả.

      Lúc ánh mắt cũa tôi lại lần nữa đặt tấm gương ở bàn, tôi đột nhiên nhớ ra có nhiều người làm khung gương, họ thường cho ảnh của mình vào giữa thuỷ tinh và khung, thế nên ảnh kẹp trong gương phải lật tấm gương lại mới nhìn thấy được.

      Thế là tôi liền vội vàng lật tấm gương lại. Kết quả là tôi nhìn thấy đằng sau lớp bụi dày còn có 1 tấm ảnh đen trắng.

      Tôi mừng rỡ dùng tay áo của mình lau sách cái gương rồi nhấc lên gần mặt để nhìn cho tấm ảnh ố vàng ấy. Khi nhìn người ở trong bức ảnh ấy, tôi khỏi sững sờ kinh ngạc! Trong ảnh là 1 người phụ nữ trẻ tuổi và xinh đẹp cùng với 1 bé mới có mấy tuổi. Mà người phụ nữ xinh đẹp kia lại giống hệt lan lan chết.

    5. le hanh

      le hanh Well-Known Member

      Bài viết:
      932
      Được thích:
      647
      CHƯƠNG 24 - NGƯỜI ĐÀN BÀ ĐIÊN
      Tôi phát ra 1 bức ảnh ở trong phòng ngủ nhà lan lan, người phụ nữ trong ảnh giống hệt như lan lan. Tôi lập tức nhớ lại những điều mà cả . thường cảm thấy lan lan có mối quan hệ gì đó với người phụ nữ mà thương, hơn nữa cũng nghi ngờ rằng lan lan chính là con của thuỷ linh nhi.

      Giờ nhìn thấy bức ảnh này,tôi cũng cảm thấy những suy đoán của cả là đúng,bởi vì người phụ nữ giống hệt như lan lan ở trong bức ảnh ôm 1 đứa bé , mà đứa bé ấy rất có thể là lan lan. Nhưng người phụ nữ mà cả thương sớm qua đời từ cách đây 20năm rồi . Người phụ nữ trong bức ảnh này rất có thể chính là người đàn bà điên ở trong căn nhà này, mà tên bà ta cũng là thuỷ linh nhi.

      Nhưng đời này có nhiều chuyện trùng hợp như vậy nhỉ? Tôi phải dám khẳng định, mà là hàon toàn thể tin được!

      Cẩm tấm gương ngẩn người nhìn hồi lâu, tôi đột nhiên nảy ra 1 ý nghĩ mà ngay chính bản thân mình cũng cảm thấy thể tưởng tượng nổi, 2 thuỷ linh nhi rất có thể là 1 ! Cái khả năng này chỉ có thể xuất trong duy nhất 1 trường hợp này, đó là thuỷ linh nhi mà cả thương hơn 20 năm trước khi chết!

      Nhưng sao có thể thế được? Thuỷ linh nhi ở thôn triệu bảo tử hơn 20năm về trước bị kẻ xấu làm nhục nêntreo cổ tự vẫn rồi , chuyện này ai ai ở thôn kim gia và thôn triệu bảo tử cũng biết, hơn nữa sau khi thuỷ linh nhi chết được an táng ở khoảnh đất lên bìa rừng, chính mắt tôi cũng nhìn thấy mộ của ấy rồi mà.

      Bà điên thể nào là hồn ma của thuỷ linh nhi được, mà cả 2 thuỷ linhnhi đều có liên quan mật thiết đến lan lan, biết giải thích chuyện này ra sao đây? Tôi trầm ngâm suy nghĩ, cuối cùng lại nảy ra 1 ý nghĩ hết sức * tưởng*, liệu bà điên có phải chính là hồn ma của thuỷ linh nhi sau khi chết hồi sinh ? Bởi vì theo thuyết luân hồi của con người , người chết biến thành ma, mà hồn ma có thể đầu thai làm người trở lại, lẽ nào đó phải là chết sống lại hay sao?

      Nhưng tôi nhanh chóng phủ định cái suy nghĩ kì quái của mình. Người phụ nữ trông giống hệt như lan lan ở trong bức ành này chính là bà điên, tuổi tác của bà ta xấp xỉ với tuổi tác của lan lan mà thôi.

      Những khả năng có thể sau khi suy luận thấy thể nào xảy ra, nhưng những gì diễn ra trước mắt biết phải giải thích ra sao đây? Sáng sớm hôm nay, cái bóng đen ma quỷ ấy dẫn tôi đến đây, liệucó phải nó muốn tôi tìm kiếm những câu hỏi chưa có lời đáp ? Nhưng rốt cuộc vì sao nó lại làm như vậy?

      đột nhiên tôi có 1 linh cảm lành. Bản thân mình bị 1 cái bóng đen kì quái dụ vào 1 mê trận, cái mê trận này chỉ là 1 mớ bòng bong mà rất có thể còn chứa cả những nguy hiểm thể dự đoán trước được.

      Nghĩ đến đây tôi lập tức muốn rời khỏi căn phòng này, rời khỏi ngôi nhà số 74 này. ông lão chủ nhà nghỉ dành cho người chết đêm qua nhắc nhở tôi rằng 74 là con số may mắn, nó đồng với từ * chết*. Giờ tôi lại biết được rằng có 1 bài điên tên thuỷ linh nhi sống ở trong căn nhà này, con lan lan của bà ta cũng chết rồi , ngôi nhà này trở thành 1 ngôi nhà ma .

      Tôi nhàng đặt tấm gương vào vị trí cũ bàn. đúng lúc tôi định quay người ra đột nhiên nhìn thấy cái gương trước mặt xuất thêm 1 khuôn mặt.

      đó là khuôn mặt của 1 người phụ nữ, chính xác là 1 khuôn mặt xinh đẹp nhưng lạnh lùng. Khuôn mặt ấy hốc hác và trắng bệch, trắng như 1 tờ giấy, trắng đến mức chẳng có lấy 1 giọt máu. Nếu như phải vì khuôn mặt ấy hốc hác đến mức đáng sợ tôi còn nghĩ đó chính là hồn ma của lan lan. Tôi hoảng lạon đến mức suýt ngất . Não bộ còn chưa kịp phản ứng bên tai vang lên 1 thứ thành đầy ma quái:

      - mày là ai? Tại sao lại ở trong nhà của tao?

      Tôi bị cái giọng kinh dị này khiến cho sợ mất mật. Lúc tôi chầm chậm quay cái thân hình cứng đơ của mình lại, nhìn thấy 1 * hồn* đứng cách minh có vài centimét, hồn vía của tôi thực bay hết lên cả mây rồi !

      Bà ta giống như người, mà giống hệt như 1 con ma! 1 con ma gầy tới nỗi chĩ còn trơ lại 1 bộ xương khô! Bà ta mặc người 1 bộ quần áo bằng vải gai. Thân hình bà ta vô cùng mỏng manh, đến mức gió cũng cò thể thổi bay được ! Tôi chưa từng nhìn thấy người nào như thế này. đời sao lại có 1 người như thế này chứ> tôi có thể khẳng định mình lại gặp ma rồi !

      Con *ma nữ* trước mắt tôi quả thực quá đáng sợ! Mái tóc rối tung, phẫn nộ tôi như muốn ăn tươi nuốt sống, 2 con mắt đỏ vằng những tia máu, 2 con ngươi lồi ra như chuẩn bị rơi ra khỏi hốc mắt đến nơi!

      Tôi sợđến mức mụ mị cả đầu óc, làm sao mà nhớ ra được phải trả lời bà ta. Thấy tôi lên tiếng, bà tôi càng phẫn nộ, nghiến răng trèo trẹo nhìn tôi , miệng phát ra những tiếng kêu đầy ma mị. Bà ta nhe nanh múa vuốt lao về phía tôi ...

      10 đầu ngón tay của bà ta có những móng vuốt sắc nhọn, móng tay phải dài cả tấc, trông chẳng khác gì móng vuốt của ma quỷ trong truyền thuyết! Tôi đừng yên bất động, phải là muốn cử động mà là thể cử động được! Khoảnh khắc ấy, tim tôi như ngừng đập, cả cơ thể cứng đờ như 1 xác chết.

      Những *móng vuốt của quỷ* đến sát mặt tôi, thế nhưng tôi vẫn chỉ biết đứng chết lặng ở đó, dán mắt vào khuôn mặt khủng khiếp kia. Bởi vì khuôn mặt của bà ta mặc dù rất gầy guộc nhưng vẫn có thể tìm ra vài nét tương đồng với lan lan.

      - lan lan, là em phải ? - vào khoảng khắc những cái móng vuốt kia chẩun bị cắm thẳng vào mắt tôi , tôi đột nhiên bật lên thành tiếng.

      Chính câu đó cứu sống tôi . Bà ta nghe thấy tôi hỏi câu này liền dừng tay, từ từ thu 10 đầu ngón tay lại.

      - mày vừa lan lan, mày quen lan lan sao? - nghe thấy cái tên lan lan, bà ta tỏ ra vô cùng căng thẳng

      - cháu.. Cháu là bạn của lan lan, lúc nãy cháu nhìn thấy ảnh của bác lúc còn trẻ rồi, lan lan giống hệt bác. Cháu đến đây để tìm người nhà của lan lan! - tôi bằng giọng run run.

      Bà ta chộp lấy cnah1 tay tôi , nghiến rằng trèo trẹo gầm lên:

      - mày lừa tao, lan lan của tao 6 năm trước mất tích rồi, làm sao mảy có thể gặp nó được? Làm sao mày lại là bạn của nó được?

      Não bộ của tôi bắt đầu khôi phục lại ý thức, mặc cho người trước mặt mình là người hay ma, tôi nhận ra rằng đó chính là mẹ của lan lan qua biểu cảm và khẩu khí của bà ta. Nếu sao bà ta lại căng thẳng như vậy khi nhắc đến lan lan.

      - điều cháu th6ạt, cháu thực có quen với lan lan, mấy tháng trước chúng cháu còn ở cạnh nhau...

      - vậy lan lan của tao giờ ở đâu, sao nó về nhà? Ngày nào tao cũng khắp nơi tìm kiếm nó, nó phải biết là mẹ của nó lo lắng, nhớ thương nó lắm chứ! - lúc câu nảy nước mắt bà ta bắt đầu rơi lã chã. Nhữnng điều mà bà ta khiến tôi xác định được 1 chuyện, bà ta chính là mẹ của lan lan, cũng chính là bà điên trong mắt mọi người ở đây.

      - lan lan.. ấy... còn đời nữa! - tôi nghẹn ngào , nước mắt cũng tuôn rơi

      - mày láo, lan lan của tôi còn chưa gặp được mẹ, sao nó có thể chết được? Nó biết là ngày nào tao cũng chờ đợi nó, tao sống đến giờ cũng là để được gặp lan lan của tao mà! - bà ta vừa vừa ra sức giật cánh tay tôi , nhưng vì bà ta sức yếu nên tôi vẫn đứng ên chẳng hề động đậy.

      - bác ơi, bác thực là mẹ của lan lan chứ? Cuối cùng cháu củng gặp được bác rồi ! Cháu từ xa tới đây là để cho bác chuyện của lan lan, ấy chết quá... - tôi thể nào nên lời! Mẹ lan lan đứng vững nữa, bàn tay bám vào cánh tay tôi vừa buông ra, bà ấy ngã ra đất.

      Tôi vội vàng dìu bà ấy dậy, cơ thể của bà rất , như 1 nắm bông. Hơi thở của bà rất yếu, yếu tới mức tôi thể cảm nhận được. Tôi biết bà quá k1ich động khi hay tin lan lan chết, bà ấy chịu nổi cú sốc ấy mà ngất .

      Tôi hối hận vì với bà chuyện lan lan chết. Nhưng cái chết của lan lan sớm muộn gì cũng phải cho bà ấy biết, chỉ có điều tình cảnh trước mắt khiến cho tôi biết phải làm sao. Tôi ôm mẹ của lan lan tay, đứng ngây người ở giữa nhà chẳng biết làm thế nào?

      Vài phút sau, tôi bừng tỉnh khỏi trạng thái hoảng lạon cực độ, chuẩn bị bế mẹ lan lan hôn mê ra bệnh viện huyện cấp cứu bà ấy đột nhiên tỉnh lại

      - bỏ ta ra! - giọng của bà rất , rất yếu ớt, nhưng tôi vẫn có thể nghe thấy.

      Tôi lo lắng hỏi:

      - giờ cháu đưa bà đến bệnh biện kiểm tra nhé!

      - đừng, cậu nghe ta , ta vẫn còn chuyện muốn hỏi cậu! - bà giãy giụa trong vòng tay tôi , tôi đành phải đặt bà xuống giường, để bà dựa vào cái gối kê ở thành giường.

      - chàng trai, cậu hãy khoá cổng lại, ta có chuyện muốn với cậu.

      Tôi biết tại sao bà ấy lại bảo tôi đóng cửa lại, nhưng tôi vẫn làm theo lời dặn của bà. Lúc quay trở lại gian phòng, bà chỉ tay xuống bên giường ra ý bảo tôi ngồi xuống.

      - chàng trai, cậu tên là gì, từ đâu đến, tại sao lại biết lan lan?

      Bà ấy hỏi 1 tràng mấy câu liền, tôi cũng trả lời ngắn gọn. Nghe tôi bảo là người thôn kim gia, bà ấy bỗng ngẩn người hồi lâu.

      Tôi liền kể cho bà nghe đầu đuôi câu chuyện, kể từ sau khi lan lan bị lừa bán cho nhà chúng tôi đến bây giờ. Chỉ có điều tôi cố ý những chuyện liên quan đến cả. Bà ấy nghe xong, nước mắt cứ tuôn rơi mãi thôi, có thể bà ấy rất đau đớn trước cảnh ngộ của lan lan.

      Sau khi tôi kể cho bà nghe hết hàon cảnh của lan lan sau khi đến nah2 tôi, bà lại hỏi:

      - cậu trai cậu làm nghề khia thác mỏ vàng à?

      Tôi gật đầu, bà lại hỏi tiếp:

      - có thể cho ta biết trai cậu tên gì ?

      - đương nhiên là được ạ, trai cháu là người giàu có nhất thôn kim gia, cũng là người giàu có nhất huyện phú dụ, tên ấy là kim quý - tôi vừa vừa quan sát phản ứng của bà ấy.

      Nghe đến tên cả tôi, bà ấy đột nhiên tỏ ra vô cùng căng thẳng, giọng cũng trở nên run run:

      - cái gì, cậu lại xem sao, traic ậut ên gì?

      - trai cháu tên kim quý ạ ! - tôi cao giọng

      bà ấy ngẩn người hồi lâu mà được câu gì. Từ vẻ mặt của bà ấy, tôi có thể nhận ra là bà ấy có quen cả tôi.

      Tôi cố ý thở dài :

      - mọi người ở chỗ cháu nấy đều biết là 1 người giàu có nhưng chẳng ai biết rằng ấy sống khổ sở hơn bất kì ai!

      - ta có nhiều tiền như vậy khổ gì chứ?

      - nỗi khổ của ấy nằm sâu torng trái tim, bởi vì ấy liều mạng kiếm tiền là vì người con mà ấy thương. cả cháu vì khia thác mỏ vàng mà thành tàn phế, vì ấy mà độc cả đời. Thế nhưng ấy sớm qua đời từ hơn 20năm trước rồi ! - tôi cố ý nhấn mạnh vào từng câu chữ.

      - cái gì? Cậu là kim quý vẫn chưa lập gia đình sao? Vậy lan lan bị bán đến nhà cậu phải là để làm vợ cậu mà là...? - hoà ra bà ấy cứ tưởng lan lan bị bán đến nhà tôi là để làm vợ tôi , nhưng khi nghe thấy tôi cả vẫn độcthân, bà ấy bắt đầu tỏ ra lo lắng,. Căng thẳng.

      - vâng, lan lan là do cả cháu mua về, nhưng phải để làm vợ cháu, mà là...

      - mà là cái gì? ta sao có thể cùng lan lan.. - bả đợi tôi hết cắt ngang, 2 tay kích động ôm chặt lấy đầu, đau khổ thốt lên: - nghiệp chướng, đúng là nghiệp chướng! Bọn họ sao có thể như thế...

      Tôi vội vàng chớp lấy thời cơ:

      - bác ơi cháu biết cả cháu mua lan lna về là đúng, nhưng ở chỗ chúng cháu chuyện này rất phổ biến, thể hoàn toàn trách cháu được !

      Mẹ lan lan kích động vò đầu bứt tai, giọng nghẹn ngào, đau đớn:

      - cậu làm sao mà biết được, lan lan nó.. Nó clà con đẻ của kim quý đấy!

      Cuối cùng tôi cũng nghe được điều tôi muốn biết, nhưng mớ bòng bong trong đầu tôi vẫn chưa được gỡ bỏ hoàn toàn. Nhìn thấy bộ dạng đau đớn như bị cắt da cắt thịt của bà, tôi quyết định làm sáng tỏ mọi bí trong cả câu chuyện dài này. Vì vậy tôi lập tức ra chân tướng việc mà giả bộ kinh ngạc:

      - bác ơi, bác đừng vớ vẩn! Lan lan sao có thể là con của cháu chứ?

      Bà ngẩng đầu nhìn tôi bằng đôi mắttuyệt vọng, chậm rãi từng từ:

      - ta chính là thuỷ linh nhi ở thôn triệu bảo tử năm đó!

      - cái gì? Sao bác lại là thuỷ linh nhi mà cháu thương được? Chị ấy chết cách đâu hơn 20năm rồi ! Lẽ nào bác.. Bác.. Là hồn ma của chị ấy? - tôi tỏ vẻ sợ hãi vừa vừa giật lùi lại phía sau

      - kim an, cậu đừng sợ, ta là thuỷ linh nhi ở thôn triệu bảo tử chứ phải ma quỷ. Thực ra năm đó tôi chết, mà là...

      Hoá ra hơn 20 năm trước, thuỷ linh nhi đem lòng cả tôi nhưng lại bị bố mẹ kiêm quyết phản đối. với cả hứa hẹn bên nhau, nào ngờ trong 1 lần trốn bố mẹ gặp cả, bị kẻ xấu làm nhục. thấy mình chẳng còn mặt mũi nào gặp lại cả tôi nên về nhà treo cổ tự vẫn.

      Thuỷ linh nhi tự vẫn thành bởi bố mẹ phát kịp thời nên cứu thoát chết. Thế nhưng lúc đó thuỷ linh nhi mang thai được mấy tháng. ở nông thôn, con chưa lấy chồng mà có thai trướclà 1 chuyện bại hoại gia phong. Hơn nữa thuỷ linh nhi lại bị kẻ xấu làm nhục lúc có thai mấy tháng, vì vậy mới đau đớn mà treo cổ tự vẫn.

      Người ta thường chuyện xấu trong nhà thể để người ngoài biết. để che mắt thiên hạ, bố mẹ bàn bạc và đến quyết định để cho con mình giả chết để che mắt thiên hạ. Họ mua 1 cỗ quan tài, kèn trống thông báo cho mọi người chuyện ma chay của thuỷ linh nhi rồi sau đó lặng lẽ bán nhà cửa rồi thầm rời khỏi thôn triệu bảo tử, trở về quê gốc ở thành phượng hoàng. Bởi vì nhà họ thuỷ ở thành phượng hoàng bại vong, nhà họ thuỷ chẳng còn nơi nương thân, đành phải dựng 1 căn nhà gỗ mấy gian ở dưới chân núi để ở tạm.

      Sau khi trở về thành phượng hoàng lâu lan lan ra đời. Bởi vì thuỷ linh nhi xinh đẹp ki62u diễm, lại * chồng*, về lâu dài khó tránh nhiều phiền toái. Trong thành phượng hoàng, những kẻ có máu mặt đều muốn chiếm thuỷ linh nhi làm đồ chơi cho mình, thế nên bọn chúng thường xuyên đến nhà quấy nhiễu.

      Bố mẹ của thuỷ linh nhi cân nhắc đến hoàn cảnh của con , liển bỏ ra số tiền tích luỹ bao nhiêu năm, thầm mua 1 căn nhà ở huyện này, cách thành phượng hoàng xa rồi để cho 2 mẹ con thuỷ linh nhi đến đây ở. Thuỷ thường hữu - bố của thuỷ linh nhi còn cố ý rêu rao với người ngoài rằng gả con rồi . Nhờ đó cuộc sống của họ mới được yên ổn trở lại.

      Thuỷ linh nhi 1 mình nuôi con trong căn nhà này. Thuỷ thường hữu cho linh nhi tự tiện ra ngoài. ông định kì đến đây cung cấp đồ dùng cần thiết và thực phẩm cho 2 mẹ con . Thuỷ linh nhi sống cuộc đời lặng lẽ ở đây. Cánh cổng căn nhà số 74 luôn luôn đóng chặt, hàng xom cũg chẳng hiểu là vì sao.
      Bởi vì cuộc sống quá tẻ nhạt và khô khan , thuỷ linh nhi đem lòng thích loài hoa lan xinh đẹp. trồng và chăm sóc rất nhiều hoa lan ở trong sân và trong phòng của mình để ngày ngày thưởng thức những đoá hoa tươi thắm nhằm khoả lấp nỗi trống trải và đơn. Lan lan từ rất quen thuộc với loài hoa lan, nhất là chậu phong lan mà mẹ đặt ở bục cửa sổ.

      Năm lan lan 6 tuổi, thuỷ linh nhi muốn cho con mình học lấy cái chữ, liền dẫn lan lan đến ngôi trường bên cạnh xem sao. với giáo viên của trường về chuyện học của lan lan. Lần đầu tiên nhìn thấy trường học và rất nhiều bạn khác, lan lan vô cùng tò mò, liền rời khỏimẹ để hoà vào đám đông những đứa trẻ. Thuỷ linh nhi chuyện xong với giáo viên, bỗng nhiên phát ra lan lan còn ở bên cạnh mình nữa liền hoảng hốt khắp nơi tìm con. Kết quả là tìm khắp ngõ ngách trong trường mà vẫn thấy! Sau đó, thuỷ linh nhi gần như phát điên lên, khắp huyện tìm kiếm con . gần như hỏi hết thảy mọi người trong huyện nhưng chẳng ai thấy con của đâu. Lan lan mất tích như vậy đấy.

      đối với thuỷ linh nhi, lan lan chẳng khác gì sinh mệnh, cũng là niềm hi vọng sống duy nhất còn lại của sau khi gặp phải quá nhiều giày vò và đau khổ. Giờ lan lan mất tích rồi , như người mất hồn, ngày ngày chạy khắp nơi để tìm con . Cứ như thế hơn 10 năm, cứ mãi tìm kiếm lan lan cho đến tận ngày nay!

      Thuỷ linh nhi ngậm ngùi kể lại cho tôi nghe câu chuyện đau đớn của mình. Giờ tôi mới hiểu chân tướng chuyện chết sống lại của . Nhưng bên cạnh đó, lại càng có nhiều thắc nảy ra trong đầu, nếu như thuỷ linh nhi chết, vậy ngôi mộ của là ngôi mộ . Vậy tại sao bố đẻ của tôi là triệu thạch đầu lại vô tình gặp phải hồn ma ở bên mộ ? Tại sao quỷ vô thường lại với cả rằng linh nhi chết? đúng như cả dự đoán, lan lan chính là con của linh nhi và , nhưng tại sao con quỷ vô thường xuất ở bên mộ thuỷ linh nhi lại rằng lan lan chính là con ma nữ được sinh ra bởi hồn ma của linh nhi?

      Tôi liền kể cho thuỷ linh nhi nghe tất cả những hoài nghi của mình, nghe xong vô cùng kinh ngạc, trợn tròn mắt nhìn tôi :

      - kim an, sao cậu hồ đồ thế, như thế chẳng phải con quỷ vô thường ấy lừa gạt cả cậu hay sao? Kim quý là 1 người bạo gan, lại rất thông minh, sao ấy cũng bị mấy trò giả ma giả quỷ của người ta đánh lừa cơ chứ?

      Nghe thuỷ linh nhi vậy tôi lại hỏi:

      - chị dâu, ý của chị là con quỷ vô thường mà cả nhìn thấy là giả sao?

      Giờ biết người ngồi trước mặt mình chính là thuỷ linh nhi mà cả thương, tôi liến thay đổi cách xưng hô. Thấy tôi gọi chị là thuỷ linh nhi, chị có phần ngại ngùng, chỉ có điều chị vẫn chưa thay đổi cách xưng hô với tôi , chỉ có điều chị vẫn chưa thây đổi cách xưng hô với tôi .

      - em.. Em trai.. - chị đỏ mặt - thực lòng trước đây chị tin là có ma quỷ, sống ngần ấy năm ở đây rồi , tìm kiếm lan lan nên chị gần như khắp nơ ở tương tây này, gặp phải đủ chuyện kì quái! Giờ chị hiểu những chuyện ma quỷ này rốt cuộc là chuyện gì rồi . Người chết như ngọn đèn tắt, làm gì có ma quỷ cơ chứ?

      Tại sao ấy lại nghĩ đến những điều chị nhi? Người ta đều gọi chị là bà điên, nhưng tôi thấy chị những điên mà đầu óc còn rất tỉnh táo. Chị chỉ giả bộ điên khùng trước mặt mọi người để tự bảo vệ bản thân mình, bởi vì chị là 1 quá xinh đẹp!

      Những điều chị khiến cho tôi lập tức nhớ đến lan lan. Lan lan chết rồi , chính mắt tôi lại nhìn thấy hồn ma của ấy đến nhà tìm tôi , hơn nữa lúc trốn đến đây, tôi có thể cảm nhận được ràng tồn tại của ấy. Còn nữa, tại nhà nghỉ cho người chết, bố chị làm phép cho lan lan, mẹ chị giải độc cho lan lan, chính tai tôi còn nghe thấy vị cao nhân râu tóc bạc phơ chuyện với lan lan ở trong căn phòng tối đó. đêm qua tôi còn nhìn thấy cái bóng của lan lan, nghe thấy giọng của lan lan ở trong chínhc ăn nhà này mà? Thế nhưng, tại sao thuỷ linh nhi lại rằng đời này chẳng hề có ma quỷ?

      Tôi kể lại cho chị nghe những nghi vấn của mình. Chị nghe xong liền nhíu mày, im lặng hồi lâu, dường như chị suy nghĩ điều gì đó. Vẻ mặt của chị ngừng biến đổi, bộ dạng của chị có vẻ rất đau khổ và mâu thuẫn. Tôi cũng thúc giục chị, chỉ lặng lẽ chờ đợilời giải đáp của chị.

      Khoảng 10phút sau, thuỷ linh nhi đột nhiên ngẩng phắt đầu lên, dường như chị quyết tâm điều gì đó cho tôi :

      - em trai à, lan lan chết rồi , trái tim của chị cũng chết theo rồi . Chị chẳng còn gì mà tiếc nuối nữa. Em có thể vì lan lan mà vượt muôn vàn xa xôiđến tận đây tìm hung thủ giết hại lan lan để báo thù chị còn gì mà phải giấu giếm em nữa! để chị cho em biết vậy, lan lan phải bị trúng độc mà chết mà là bị người ta hại chết! Chị cho em biết luôn, tất cả những gì mà bố mẹ chị làm đều là để lừa em đấy thôi...

      để giải thích rọ ràng hơn cho tôi , thuỷ linh nhi kể tỉ mỉ chuyện đạo sĩ *đuổi xác* và thầy pháp phóng độc trong truyền thuyết của tương tây cho tôi nghe. Hoá ra trước giải phóng, những kẻ hành nghề *đạo sĩ đuổi xác* này đều lợi dụng tâm lí *lá rụng về cội*, lại hiểu tâm lí mê tín dị đoan của mọi người nên nghĩ ra cách này để lừa tiền ng khác.

      Cái gọi là truyền thuyết *đạo sĩ đuổi xác* chẳng qua chỉ là những ảo giác mà đám đạo sĩ tạo ra để che mắt người khác. Bọn chúng hành động về đêm và nghỉ ngơi vào ban ngày vì sợ bị người khác phát giác ra. đạo sĩ *đuổi xác* trong đêm thực chất phải là thi thể của người chết được đuổi mà chính là 1 bộ xương giả được người ta cõng .

      đám đạo sĩ giả sau khi nhận lời với người thân của người chết, trước tiên bí mật tiến hành xử lý xác chết, tiêu huỷ phần da bị mục ruỗng, moi nội tạng của người chết ra, chỉ để lại 1 cái đầu lâu và 1 bộ xương khô . Sau đó chúng rắc bột thuỷ ngân sunphua lên xác chết để loại bỏ mùi hôi thối. Chúng với mọi người làm như vậy để trấn áp hồn ma của người chết. Sau khi chuẩn bị xong, đạo sĩ đuổi xác để cho đệ tử của mình buộc cái thi thể được xử lí lên lưng, mặc 1 cái áo trùm đen sì lên người, cho cái đầu lâu của người chết lộ ra ngoài, cái đầu lâu còn dán 1 miếng giấy gọi là bùa trấn ma, thực ra đó cũng chỉ là 1 công cụ để lừa gạt người khác mà thôi.

      Lúc đuổi xác, tên đệ tử cõng xác phải làm theo chỉ lệnh và ám hiệu của sư phụ mình. giả bộ để thi thể di chuyển bằng cách nhảy tưng tưng như những hồn ma, cố tình tạo ra những tình huống ma quỷ, cố ý để cho người khác nhìn thấy.

      đến chuyện phóng độc của người miêu, đó chẳng qua là 1 tà thuật hại người . Những người phụ nữ nuôi sâu độc có từ thời xa xưa, hơn nữa chỉ truyền lại được cho phái nữ . Cái gọi là sâu độc thực chất chính là những con trùng độc rất lớn, người phụ nữ nuôi con trùng độc đó dùng chất độc của nó để chế biến thành 1 laoị chất độc mãn tính, lén cho người khác uống khi người ta để ý hoặc trực tiếp cho con trùng độc đó cắn người . Vì vậy phóng độc bằng trùng độc chính là 1 hành vi hạ độc người khác, những phụ nữ nuôi trùng độc thường lén lút thả trùng độc lên người 1 người nào đó để đạt được mục đích hại người của mình.

      Thuật phóng trùng độc cũng mang đậm màu sắc của mê tính dị đoan. Nghe sau khi thả trùng độc lên người khác, bản thân mìh có thể sống bình an, đây là 1 hành vi hãm hại người khác để làm lợi cho mình. Trong rất nhiểu trường hợp, người phụ nữ phóng trùng độc còn dùng trùng độc để khống chế người khác nhằm mục đích của mình.

      Thông thường người trúng độc chỉ được biết rằng chỉ có người phụ nữ phóng trùng độc hại mình mới có thuốc giải độc, bởi vì chỉ có ta biết mình nuôi con trùng độc gì, cách khác cũng chỉ có ta mới biết mình hạ độc gì lên người người khác.

      Bố của thuỷ linh nhi là thuỷ thường hữu rằng lan lan bị trúng trùng độc của mẹ đẻ , ông ấy còn bảo mẹ thuỷ linh nhi giải độc hồn ma của lan lan, đúng là chuyện vô căn cứ! Chuyện phụ nữ dân tộc miêu nuôi trùng độc có từ thời xa xưa nhưng chưa từng nghe thấy có ai giải độc cho hồn ma bao giờ, điều này cho thấy bố mẹ của thuỷ linh nhu bàn bạc với nhau lừa gạt tôi . Nếu là như vậy màn kịch mà bố thuỷ linh nhi với vị cao nhân râu tóc bạc phơ nọ diễn ở trong căn phòng tối hôm đó cũng chẳng thể tin tưởng được.

      Mặc dù thuỷ linh nhi giải thích tường tận bí mật chuyện đạo sĩ đuổi xác với phóng trùng độc, tôi cũng ý thức được rằng bố mẹ của thuỷ linh nhi lợi dụng chuyện ma quỷ để lừa gạt tôi, ràng là họ muốn thông qua tôi để lừa gạt tiền của cả. Nhưng tôi ràng nghe thấy giọng của lan lan ở trong căn phòng tối, mà đêm qua cũng chính mắt tôi nhìn thấy cái bóng của 1 người phụ nữ. đây rốt cuộc là chuyện gì vậy nhỉ?

      Nghe tôi nhắc đến chuyện nghe thấy giọng của lan lan và nhìn thấy cái bóng của ấy đêm qua, thuỷ linh nhi lại giải thích cho tôi . Nghe giọng chị có vẻ rất ngậm ngùi, xót xa. Nhìn bộ dạng đau đớn đến tuyệt vọng của chị, tôi thấy trong lòng mình như có ai xát muối.

      Chị nhìn tôi bằng ánh mắt đau thương:

      - em trai à , xem ra lòng tham của bố mẹ chị lại nổi lên rồi , bọn họ chỉ lừa em mà còn lừa chị khổ sỡ thế này~

      tôi hiểu ý của chị liền hỏi:

      - chị dâu, bố mẹ chị sao lại lừa chị chứ? Bọn họ có thể lừa chị cái gì?

      Thuỷ linh nhi liền giải thích:

      - lan lan của chị 5,6 tuổi biến mất. đến giờ 14 năm rồi, nếu như bố mẹ chị chưa từng gặp làm sao biết được giọng của lan lan, mà nếu như vậy cũng đâu có dẫn em đến nhà chị? Thế nhưng chị tìm lan lan đến phát điên lên rồi, tại sao họ vẫn giấu chị?

      - chị dâu, ý của chị là bố mẹ chị sớm biết được tung tích của lan lan và từng gặp lan lan, chỉ có điều họ cho chị biết, có đúng ?

      - đúng thế, bọn họ làm như vậy đều là vì tiền, vì số tiền mà cả em kiếm được nhờ đào vàng!

      - chị dâu, sao chị lại vậy? Có thể họ cũng là do cuộc sống bức ép nên mới nhất thời hồ đồ lừa gạtt emthôi!

      Thuỷ linh nhi cười chua xót:

      - em trai ngốc của tôi ạ, sao đến giờ mà em còn chưa hiểu ra chứ? Nếu như chị đoán nhầm chuyện này họ mưu từ trước. Nếu bố chị làm sao biết được em đến thành phượng hoàng, thế làm sao ông ấy biết mà đến bến xe đón em? Nếu như ông ấy chưa từng gặp lan lan làm sao có thể lợi dụng giọng của lan lan để lừa em ?

      Mặc dù chị ấy rất có lí nhưng tôi vẫn có đôi chút tin:

      - ý chị là giọng của lan lan là do bố chị nhờ người bắt chước à? Cho dù là vậy tại sao người giả giọng lan lan lại có thể bắt chước giống hệt cách năng của ấy?

      Thuỷ linh nhi thở dài:

      - em biết đấy thôi, mẹ chị từ có 1 biệt tài, đó là bắt chước các loại thanh, đặc biệt là rất giỏi bắt chước giọng của người khác. Chỉ cần 1 người chuyện trước mặt bà ấy 1 lúc là bà ấy có thể bắt chước giọng , thậm chí phong cách chuyện của người đó 1 cách sống động như !

      - nhưng mà lúc ở chỗ bố mẹ chị em cũng nhìn thấy mẹ chị vào căn phòng tối ấy mà!

      - à, chị quên cho em biết, căn phòng mà bố mẹ chị ở với căn phòng tối mà em đều có cửa trước và cửa sau. Mẹ chị ra từ cửa sau, làm sao em cò thể nhìn thấy được? Còn nữa, bố mẹ cũng biết chị thường xuyên có nhà, nhưng họ có chìa khoá nhà chị, thế nên đêm qua chắc chắn mẹ chị đến đây trước em, sau đó lợi dụng trời tối để diễn màn kịch này.

      Nghe chị vậy tôi hiểu ra mọi chuyện, hoá ra từ trước đến giờ tôi cứ tưởng hồn ma của lan lan bám theo tôi mà biếtrằng đó chính là mánh khoé của ông bà ngoại ấy. Từ đó tôi đoán những chuyện ma quái mà tôi nhìn thấy đường có khi cũng là do kẻ khác cố ý tạo ra để hù doạ tôi .

      Chớp mắt mà tôi chuyện với thuỷ linh nhi hết buổi sáng. Chị ra khỏi phòng tìm 1 ít gạo trong nhà rồi nấu chút gì ăn, chúng tôi ăn xong lại tiếp tục chuyện.

      Thuỷ linh nhi kể cho tôi nghe nỗi nhớ nhung sâu sắc đối với lan lan suốt bao nhiêu năm nay và cả những ngày tháng đằng đẵng tìm kiếm lan lan trong tuyệt vọng. Còn tôi kể cho chị nghe si tình của cả đối với chị, nguyên nhân cả bỏ tiền ra mua lan lan về nhà. Nghe cả để làm thân thế của lan lan đến tận tương tây để tìm hiểu, thuỷ linh nhi cảm động đến rơi nước mắt. Chị bắt đầu lo lắng trước mất tích của cả.

      Tôi cũng hoàn cảnh thực tại của mình cho thuỷ linh nhi nghe. Chị tỏ ra rất đồng cảm với cảnh ngộ tôi gặp phải, còn tỏ ra tin tưởng rằng tôi là 1 người tốt, tuyệt đối phải là hung thủ sát hại lan lan. Nếu như 1 ngày nào đó tôi bị công an bắt giữ, chị ấy nhất định đứng ra đỡ cho tôi.

      Cuối cùng, chủ đề chuyện cũa chúng tôi vẫn là bí cái chết của lan lan. Trước đây bởi vì tôi thần hồn nát thần tính nên mới nghĩ rằng chuyện nàylà do ma quỷ làm, tin vào lời bịa đặt rằng lan lanlà 1 con ma nữ. Nhưng sau khi nghe những chuyện mà thuỷ linh nhi kể, tôi mới hiểu ra rằng ma quỷ chẳng qua chỉ là những ảo giác do con người tưởng tượng ra do qá hoảng sợ mà thôi. Sau khi nghĩ thông suốt được chuyện này, tôi có cách nhìn nhận mới về cái chết của lan lan. đúng như những gì mà thuỷ linh nhi phân tích, lan lan bị người ta hại chết, nhưng mục đích hại chết lan lan là gì?

      đồn trưởng hạ từng những chuyện liên tiếp xảy ra ở nhà tôi đều có liên quan đến khối tài sản kếch sù của cả, vậy có khi nào hung thủ cố tình giết hại lan lan để đánh lạc hướng điều tra của cảnh sát, còn mục tiêu chính của của lại chính là cả nhỉ ? Thuỷ linh nhi cho rằng hung thủ sát hại lan lan chính là con *ma* xuát ở nhà tôi và ở ngôi mộ của chị. Hung thủ giả dạng thành hồn ma của lan lan xuất trong nhà tôi sau đó lại giả dạng thành quỷ vô thường để lừa gạt cả, buộc cả phải giao nộp toàn bộ số tiền của mmình. Chị còn phán đoán rằng mất tích của cả có liên quan trực tiếp đến tên hung thủ xảo quyệt kia.

      đầu tiên, trong cái hòm sắt đựng toàn bộ sổ tiết kiệm của cả có đặt 1 tờ giấy trắng vẽ hình đầu lâu, cả tôi và cả đều cho rằng chính mẹ của lấy toàn bộ tài sản của để giao nộp cho quỷ vô thường, giờ nghĩ lại có lẽ cũng chỉ là trò giả ma giả quỷ của hung thủ mà thôi. lấy trộm sổ tiết kiệm của cả trước khi cả đến mộ của thuỷ linh nhi, rồi cố ý bỏ vào đó 1 tờ giấy vẽ hình đầu lâu được chuẩn bị sẵn để lừa gạt chúng tôi . Có như vậy cả tôi mới báo chuyện mất của lên tổ phá án.

      Tôi cũng đột nhiên hiểu ra nguyên nhân mất tích của cả. Mặc dù hung thủ lấy được số tài khoản kếch sù của cả rồi nhưng lại biết mật mã cả đặt là gì, thế nên thể rút tiền từ ngân hàng ra được . Dù gì số tiền của cả cũng đâu phải là con số , hung thủ rất có thể bắt trói lại để ép khai ra mật mã rồi .

      Dưới giúp đỡ của thuỷ linh nhi, cuối cùng tôi cũng giải đáp được cũng câu đố ở trong lòng, tất cả những chuyện xảy ra ở nhà tôi cuối cùng cũng được sáng tỏ. Chỉ cần tìm được cái kẻ giả ma giả quỷ ở nhà tôi kia tất cả mọi chuyện được phơi bày ra ánh sáng. Nhưng tôi biết đâu tìm tên hung thủ ấy đây?

      giờ thuỷ linh nhi 1 lòng mong mỏi bắt được hung thủ để trả thù cho lan lan. Chị muốn cùng tôi trở về nhà nghỉ dành cho người chết ở bên ngoài thành phượng hoàng để tìm bố mẹ chị. Chị luôn cảm thấy bố mẹ của mình có liên quan mật thiết đến cái chết của lan lan, nếu bọn họ làm sao biết được những chuyện xảy ra ở nhà tôi ? Làm sao biết lợi dụng cái chết của lan lan để lừa tôi vào bẫy? Tôi cũng cảm thấy những phân tích của thuỷ linh nhi rất hợp lí, nếu như có thể tìm ra manh mối của tên hung thủ qua bố mẹ của chị, vậy thời điểm mọi chuyện được phơi bày còn quá xa xôi!

      Trước khi xuất phát, thuỷ linh nhi dẫn tôi ra trước cửa sổ gian ngoài, chỉ vào chậu hoa lan khô héo, chua xót :

      - đây là chậu hoa lan mà lan lan lúc còn thích nhất. ngờ hoa chết rồi , lan lan cũng chẳng còn đời. Em hãy chôn chậu hoa lan này vào khu vườn ở ngoài sân cho chị !

      Tôi cẩn thận bê chậu hoa lan lên, nhàng như ôm chính lan lan vậy. Thuỷ linh nhi chẵng phải cũng coi đó như con của mình hay sao? Tôi ôm chậu hoa lan ra ngoài vườn trong tâm trạng nặng nè, tôi nuốt nước mắt, làm đúng theo ý của linh nhi, chôn chậu hoa lan vào 1 góc của khu vườn ngoài sân.

      Bởi vì lo cho sức khoẻ của linh nhi nên tôi bàn bạc với chị từ đây bắt xe về thành phượng hoàng, thế nhưng thuỷ linh nhi kiên quyết đòi theo con đường đó, chị muốn thu hút quá nhiều ánh mắt tò mò của người đời. đường chúng tôi quay về nhà nghỉ dành cho người chết, tôi có kể cho chị nghe về cái bóng đen dụ tôi đến đây. Chị nghe rồi chỉ ngây người ra mà gì.

      con đường gồ ghề, khúc khuỷu tôi mới biết hoá ra thuỷ linh nhi còn nhanh hơn cả tôi . Chị lại gần như hề phát ra tiếng động, nếu như phải tôi biết chị từ trước có lẽ trông bộ dạng của chị lúc này tôi ngỡ chị chính là 1 hồn ma.

      Mới được nữa đường trời tối sầm, thuỷ linh nhi chẳng chẳng rằng, lầm lũi miết. Chị nhanh đến nỗi tôi phải nửa cđi nửa chạy mới đuổi kịp chị. Tôi hiểu tâm trạng của chị lúc này, mặc dù chị giải toả được hết thắc mắc này đến thắc mắc khác của tôi , nhưng hhiện giờ trong lòng chị chứa 1 câu hỏi rất lớn, câu hỏi này là do bố mẹ chị đặt ra cho chị....

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :