NGƯỜI ĐÀN BÀ BỊ BÁN - Quách Tiểu Mạt (27c)

Thảo luận trong 'Các Thể Loại Khác (Kinh Dị, Trinh Thám..)'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. le hanh

      le hanh Well-Known Member

      Bài viết:
      932
      Được thích:
      647
      CHƯƠNG 15 - BỊ MA ĐEO BÁM
      cả trở về tay trắng từ Tương Tây, nào ngờ vừa về đến nhà nghe tin Lan Lan bị giết. kinh hoàng như người vừa gặp ác mộng , mơ thấy hồn ma Linh Nhi, người con thương hoá thành 1 xinh đẹp đến để thăm dò , xem liệu có phải quên tình xưa nghĩa cũ với . Thế là cứ lúc lúc , khiến cho nhìn thấy nhưng thể chạm vào . thể nào xác định được rốt cuộc có phải là Linh Nhi hay , vìvậy càng dám mạo muội động vào . Thế nên dùng phương pháp đặc biệt để bảo vệ ., thế nhưng vẫn thèm đếm xỉa đến . Khi cả bừng tỉnh khỏi cơn ác mộng cũng là lúc tan biến như sương khói..

      Cái chết của Lan Lan khiến cho cả bàng hoàng và hoang mang, còn tôi đau đớn đến tột độ. Mấy ngày nay gần như ngày nào tôi cũng nằm mơ thấy đứng ở đầu giường tôi, nước mắt đầm đìa, chỉ trích tôi bỏ mặc lại 1 mình trong ngôi miếu khiến cho mất tính mạng. Tôi hỏi Lan Lan rốt cuộc là ai sát hại , với tôi rằng kẻ sát hại phải là người mà là ma, 1 con ma độc ác đeo bám từ lâu rồi!

      Mội lần bừng tỉnh khỏi giấcmơ, trán tôi đèu ướt đẫm mồ hôi. Những lời Lan Lna trong mơ dường như vang vọng ngay bên tai. Lúc ở bệnh viện Lan Lan từng với tôi ấy bị ma quỷ đeo bám, chẳng ngờ mới ra viện được có vài hôm mà tôi với Lan Lan dương xa cách. Lan Lan mà tôi nhìn thấy trong giấc mơ chắc chắn là linh hồn ấy.

      Sau khi cả trở về từ Tương Tây, bởi vì gian nhà phía tây nơi vẫn ở bị thiêu rụi nên tạm thời ở trong căn phòng phía tây của nhà lớn. Căn phòng ấy bình thường vẫn khoá kín mít. Mẹ từng với tôi rằng trong căn phòng đó có đặt bài bị mẹ đẻ của cả, trong nhà tôi chỉ có bố với cả từng vào đó.

      Tôi đoán cả chịu ở chung phòng với tôi mà chuyển vào ở trong căn phòng đó là bời vì nhớ mẹ đẻ của mình. Bây giờ mỏ vàng của thể khai thác được. nữa, trong nah2 lại liên tiếp xảy ra bao nhiêu chuyện, tình cảnh của bây giờ tồi tệ vô cùng, thế nên lúc này tự nhiên nhớ đến những người thân nhất của mình.

      Bệnh tình của bố lại nặng thêm. Mặc dù anhc ả vẫn chuyện với bố nhưng vẫn thầm bàn bạc với tôi đưa bố bệnh viện tỉnh điều trị. các thiết bị ở bệnh viện tỉnh tốt hơn bệnh viện huyện. Mẹ đương nhiên cũng đòi cùng, tôi đương nhiên được rời khỏi thôn. Thế nên cả chẳng 1 lời, lập tức đưa 2 người đến bệnh viện tỉnh. Lúc này tôi hiểu ra rằng cả mặc dù bề ngoài chẳng buồn đếm xỉa đến bố nhưng trong lòng vẫn hết sức hiếu thuận với ông. là 1 người kì quái, khác xa so với những ngkhác, và cũng là 1 người tốt bụng và lương thiện.

      Bác sĩ kiểm tra tình trạng sức khoẻ của bố, kết qảu giống hệt những gì mà bác sĩ Thường , sức khoẻ của ông có vấn đề gì quá nghiêm trọng, bệnh của ông là tâm bệnh, chỉ cần loại bỏ hết những phiền toái trong lòng bệnh của ông tự nhiên khỏi. cả liền mời 1 y tá đến giúp mẹ chăm sóc cho bố tôi, bảo bố nằm dưỡng bệnh ở bệnh viện 1 thời gian. làm như vậy là để cho bố mẹ bớt nghĩ đến chuyện gian nhà bị thiêu rụi và cũng là để bố mẹ vướng vào vụ án của Lan Lan. Sau khi sắp xếp ổng thoả chuyện của bố mẹ, cả liền quay trở về.

      Trong nah2 chỉ còn lại 2 em tôi. cả tâm trạng được tốt nên ngày nào cũng ra ngoài uống rượu, mãi nửađêm mới về trong tình trạng say khướt. Tâm trạng của tôi cũng chẳng dễ chịu gì hơn chút nào. Suốt ngày ủ ê trong nhà nghĩ ngợi vẫn vơ, đói úp bát mì tôm ăn tạm. Cả tôi và đều sốt ruột chờ đợi kết quả điều tra của đồn cảnh sát. Thế nhưng đồn trưởng hạ dường như vẫn chẳng có chút động tĩnh gì. Đội điều tra của đồn trưởng Hạ vảo thôn được mấy ngày rồi nhưng vẫn thấy đến nhà tôim cũng thông báo cho tôi đến để hỏi tõ tình hình. biết họ làm cái gì nữa?

      1 buổi tối, 14 ngày sau khi Lan Lan xảy ra chuyện, cả vẫn ra ngoài uống rượu như mọi ngày. Bởi vì biết tối nào cũng về rất muộn, thời tiết tháng chạp lại rất lạnh nên tôi chỉ khép cổng chứ khoá chặt để chờ về.

      cả có ở nhà, cả gian nhà to rộng im ắng chỉ còn 1 mình tôi. Kể từ sau khi Lan Lan bị giết, tôi dường như cũng mắc phải chứng bệnh hoảng loạn như ấy trước đây, cứ khi nào bóng tốii bao trùm là tôi lại cảm thấy hoảng loạn, bất an. Lan Lan đêm nào cũng xuất trong giấc mơ của tôi, có lúc tôi cũng là mình nằm mơ hay chuyện với hồn ma của ấy nữa. ấy ấy bị ma quỷ đeo bám, còn tôi lại bị ấy bám theo mất rồi.

      Suốt 10 ngày liền mất ngủ nên tôi cảm thấy đau đầu như búa bổ, tinh thần hốt hoảng, mệt mỏi, cứ nhắm mắt vào là trong đầu lên hình ảnh của Lan Lan. ấy khiến cho tinh thần của tôi như kiệt quệ, cà con người như sụp đổ hàon toàn. Nỗi sợ hãi có điểm dừng và tâm trạng căng thẳng tột độ khiến cho tôi nghi ngờ biết bản thân mình có phải sống nữa. Tôi thấy mình như lơ lửng giữa sống và cái chết, 1 chân đặt lên ranh giới của sống, chân còn lại bắt đầu bước sang địa phận của cái chết... và Lan Lan.. đứng ở phía cuối con đường vẫy gọi tôi... Lonh hôn của tôi sắp bị ấy dẫn mất rồi..

      Mơ hồ như trong mộng mị, bên vai văng vảng tiếng gõ cửa, tiếp đó là tiếng bước chân vào sân, dừng lại tr"c cửa sổ của tôi.Chắc chắn là cả trở về.

      - An, có ở trong đó ? - ràng là tiếng của con , giọng đó sao mà quen thuộc thế?

      - An, dẫn em , hứa dẫn em cao chạy xa bay rồi mà? - Lần này tôi nghe ràng rồi, đó chính là giọng của Lan Lan, giọng của lúc nào cũng dịu dàng như vậy!

      Tôi đột nhiên mở to mắt nhìn vào bóng đêm. Qua lớp rèm cửa tôi mờ mờ nhìn thấy 2 vẹt sáng màu xanh bên ngaoì cửa sổ nhấp nháy, 1 cái bóng trắng với mái tóc dài rối tinh phản chiếu lên cửa sỗ.. hình như đó là 1 !

      - An, em biết là ơ trong đó, sao có thể nhẫn tâm đếm xỉa gì đến em như thế? - Cái bóng bên ngoài cửa lại chuyện, tôi tin chắc đó chính là giọng của Lan Lan.

      Tôi lập tức lăn ngay xuống khỏi giường, chẳng buồn bật đèn liền lê dép ra ngoài cửa, vừa sờ thấy cái then cửa liền định mở ngay cửa ra. Nhưng đúng vào l1uc này, bàn tay tôi đột nhiên cứng đồ thể động đậy, những sợi dây thần kinh trong đầu căng như dây đàn.

      Cái bòng đứng bên ngoài cửa sổ sao có thể là Lan Lan, ấy chẳng phải chết ở trong ngôi miếu thôn Nam rồi hay sao? Nhưng nếu phải là Lan Lan là ai đây? Lúc nãy ràng là tôi nghe thấy tiếng Lan Lan gọi tôi mà?

      Tôi do dự, là bởi vì tôi sợ hãi! Cái giây phút đột ngột nghĩ ra điều đó, tôi khiếp đảm như chính mắt nhìn thấyma quỷ! Lan Lan chết rồi, sao ấy có thể đến đây tìm tôi được chứ?

      Tôi giật lùi ra sau, trợn to đôi mắt hoảng sợ len lén liếc về phía cửa sổ. Ánh sáng ngoài cửa sổ biến mất, bóng đêm đen sì lại bao trùm gian.

      Tôi run rẩy hướng ra ngoài cửa sỗ khẽ gọi " Lan Lan" nhưng có tiếng đáp lại! Lắng tai nghe, gian xung quanh yên lẵng đầy chết chóc.

      lẽ nào ban nãy mình nằm mơ, còn nảy sinh cả ảo giác nữa? - Tôi tự hỏi mình nhưng sao tìm được đáp án. Tôi cố nín thở, mò mẫm đến bật đèn trong phòng lên, kéo tấm rèm cửa ra nhìn. Cái bóng bên ngoài cửa sổ biến mất, thế nhưng mặt đất xuất 1 cái áo sơ mi dài màu trắng...

      tÔI ôm nỗi kinh hoàng và nghi ngờ trong lòng, khó khăn lắm mới chờ được cho đến khi trời sáng, trong lòng rất muốn mở cửa ra nhìn xem linh hồn của Lan Lan có còn ở trong sân nữa hay nhưng quả thực tôi chẳng có gan để làm như vậy, tôi muốn gặp ấy nhưng lại cũng sợ phải gặp ấy. Đến tận khi trời sáng mà vẫn thấy cả trở về, tôi lo lắng biết có phải xảy ra chuyện gì rồi ? Hồn ma của Lan Lan có thể đến tận nhà tìm tôi rất có khả năng ấy quấy rối cả rồi.

      Ánh mặt trời mùa đông chiếu rọi vào trong sân, tôi nghe thấy có tiếng người chuyện đg'. lúc này tôi mới thấp thỏm mở cửa ra, đứng ở bên trong thò đầu ra bên ngoài wan sát, phát ra cái áo sơmi trắng rơi ở dưới đất bên canh cửa sổ ngày hôm wa cánh mà bay.

      Mặc dùlà ban ngày nhưng tôi vẫn sợ tái mặt, toàn thân túa đầy mồ hôi. Tôi dám ở lại trong nhà bèn dải bước ra cổng. Hai cánh cổng khép chặt vào nhau, tôi kéo 1 bên cánh cửa rồi lách ra bên ngoài. Tôi chạy như ma đuổi đến nơi đội cảnh sát điều tra đóng quân, kể lại tỉ mỉ từng chi tiết việc tối qua tôi gặp phải cho đồn trưởng Hạ nghe.

      Ông ấy nghe xong vô cùng ngạc nhiên, lập tức phái 2 cảnh sát đến dặn dò vài câu. 2 viên cảnh sát ất nghe xong liền gật đầu và ra ngoài.

      Trong phòng chỉ còn lại tôi với đồng trưởng Hạ. ông ấy bảo tôi ngồi xuống ghế sôpha rồi hỏi:

      - Kim An, cậu nữa đêm có nhìn thấy Lan Lan, cả cậu có biết chuyện này ?

      Tôi vội vàng đáp:

      - Đồn trưởng Hạ, tôi định hỏi ông đây, cả tôi mấy ngày nay ngày nào cũng uống rượi đến say khướt mới về nhà. Tối qua ấy ra ngoài uống rượu mà đến giờ vẫn chưa thấy về. Trong thôn này cả tôi cũng chẳng có ai chuyện hợp cả, tôi còn tưởng ấy uống rượu xong liền đến tìm ông đấy!

      - hả? như vẫy có nghĩa là cả cậu đến giờ vẫn chưa biết chuyện xảy ra tối qua ở nah2 cậu à?

      - Đúng vậy, giờ tôi lo biết ấy có xảy ra chuyện gì , thế nên mới đến tìm ngài!

      - Vậy cậu có biết Kim Quý thường đến đâu uống rượu ?

      - Trong thôn có nhà hàng, nagỳ nào ấy cũng lái xe ra ngoài, có thể là lên huyện uống rượu rồi. Còn cụ thể là nhà hàg nào hoặc uống rượu với ai tôi biết.

      - được. rồi, tôi biết rồi! Cậu đợi 1 chút để tôi hỏi thử xem sao! - Đồn trưởng Hạ vừa vừa móc đt ra gọi điện cho cả. Đáng tiếc là kết nối được với máy của . Đồn trưởng hạ liền gọi mấy cuộc nữa, cuộc nào cũng hỏi ngta rằng tối qua có nhìn thấy cả tôi . Mặc dù nghe được những người ấy gì nhưng qua giọng điệu và biểu cảm của đồn trường hạ sau khi gọi điện thoại xong tôi có thể biết được đáp án là gì. Đồn trưởng Hạ cũng chẳng tìm được tung tích của cả tôi.

      Đúg lúc ấy thỉ cả cà nhắc vào trong trụ sở cảnh sát. CHân vừa bước vào đến cửa, miệng lắp bắp"

      - Hạ.. đêm qua.. tôi gặp ma rồi !

      Sắc mặt trắng bệch, quần áo người trông chẳng khác gì vừa lôi lên từ bùn lầy. Bộ dạng của lúc này vô cùng thê thảm.

      - Kim Quý, cậu chớ hoảng hốt,rốt cuộc có chuyệngì xảy ra, cầu ngồi xuống từ từ ! - Đồn trưởng hạ đứng dậy kéo tay cả vào ghề.

      - Hạ, chuyện là như thế này, tối qua...

      Hoá ra tối qua cả hề lên huyện uống rượu mà đem thịt rượu và 1 túi tiền giấy đến ngôi mộ nằm cách thôn mấy km về phía bắc. Hôm qua là 1 tháng lẻ 5 ngày sau ngày Lan Lan bị giết, đúng vào ngày mà người dân ở thôn tôi có tụclệ cúng lệ cho người quá cố, chúng tôi gọi ngày này là ngày Ngũ thất. ngày mà các vong hồn được trở về nhà.

      Đối với những người chết ngày ngũ thất cực kì wan trọng, ngày này linh hồn của người chết có thể trở về nah2 để nhìn nmặt người thân trong gia đình lần cuối, sau đó được đầu thai hoặc bị đày xuống tào địa phủ.

      Tại sao linh hồn người chết lại chọn trở về nhà vào ngày Ngũ thất này? Nghe người dân trong thôn , ngta lúcmới chết, linh hồn và thể xác chưa hoàn toàn tách rời, cách khác có nghĩa là linh hồn của người chết vẫn chưa ra khỏi thể xác. 1 tháng sau, thi thể của người chết bắt đầu thối rửa, xương cốt trong cơ thể rời nhau ra, linh hồn cũng bắt đầu thoát khỏi thể xác. lÚc này người chết mới nhận thức được rằng bản thân mình sắp phải rời bỏ cõi trần để đến 1 thế giới khác. Vì vậy ngày này, linh hồn của người chết chuir a khỏi mộ để lời cáo biệt với gia đình.

      Linh Nhi chết hơn 20 năm rồi, sao đột nhiên cả lại nhớ ra chuyện thăm mộ ấy chứ? Hoá ra kể từ sau khi Linh Nhi qua đời, cứ mỗi năm vào ngày giỗ của ấy, đều thầm ra thăm mộ Linh Nhi, bao nhiêu năm nay chưa bao giờ quên. Chuyện là trùng hợp, Lan Lan chết được 35 ngày,cũng chính là ngày hôm nay, ngày ấy được trở về lại trùng vào ngày giỗ thứ 21 củaLinh Nhu. Thế nên ban ngày cả chuẩn bị sẵn đồ lễ, đêm xuống người mới 1 mình ra vái lạy vong hồn của Linh Nhi.

      cả bày rượu thịt và tiền vàng ở trước bia mộ của Linh Nhi, trong lòng thầm gọi tên , cầu mong được sớng những ngày tháng vui vẻ ở cõi . Nhìn ngôi mộ độc giữa đồng hoang của Linh Nhi, nghĩ lại những khổ nạn mà mình gặp phải vì biết bao nhiêu năm qua, trong lòng cả lại thấy thê lương. Thế nhưng chẳng có ai hiểu được nỗi lòngcủa cả dành cho Linh Nhi, càng ai có thể hiểu được nỗi đau đớn tận sâu trong đáy lòng . Vì người phụ nữ mà mình , cả bỏ lỡ mất cả thời thanh xuân, tự đào huyệt chôn mất hạnh phúc của chính mình.

      xuất của Lan Lan khiến cho cả vừa kinh ngạc vừa hoài nghi. Lan Lan lại giống Linh Nhi chết đến kinh ngạc. cả tìm đủ mọi cách để vén lên bức màn bí về thân thế của Lan Lan, nào ngờ đúng vào lúc ấy Lan Lan bị kẻ xấu hãm hại. Hơn nữa cái chết của lại bí đến thế. cả đến thăm mộ Linh Nhi cũng đồng thời là để hỏi ấy chuyện về Lan Lan.

      cả từ theo bố chịu ít khổ cực, được học, lại chịu ảnh hường của tư tưởng truyền thống nên luôn tin rằng đời này có thiện ác luân hồi, tin rằng có ma quỷ tồn tại thực . Mặc dù cả thân hình gầy hò nhưng lại rất bạo dạn, biết bao lần thăm mộ Linh Nhivvào giữa đêm khuya mà chưa bao giờ cảm thấy sợ hãi, thậm chí còn hi vọng linh hồn của Linh Nhi có thể chui ra khỏi mộ để chuyện với . khao khát biết bao được tâm nỗi nhớ nhung, đau khổ cũa mình trước mặt Linh Nhi. Thế nhưng biết bao năm nay, bao nhiêu năm trời ra thăm mộ Linh Nhi vào lúc nửa đêm mà chẳng lần nào gặp được linh hồn .

      Đêm hôm qua cả cúi lạy mấy lạy, mở rượu ra rót xuống mộ 1 bát rồi ngồi xuống bên cạnh. cả vừa " chuyện" vừauống rượu. Cái àm ướng nào có phải là rượu mà chính là nỗi nhớ nhung Linh Nhi, nỗi khổ đau và thê lương trong lòng. Cứ như vậy, vừa uống vừa , biết chai rượu trong tay mình cạn từ lúc nào. Rượu cạn sạch nhưng nỗi lòng trong lại càng đầy lên. Cái lạnh tê tái giữa mùa đông bao trùm lấy cơ thể , rùng mình ngã xuống bên cạnh mộ Linh Nhi, miệng vẫn ngừng gọi tên .

      -linh Nhi, em cho biết, tại sao ngần ấy năm rồi em vẫn chịu gặp mặt , lẽ nào em định quên sao?

      - Linh Nhi, Lan Lan rốt cuộc là linh hồn của em hay là con của chúng ta? Nếu như em để gặp được Lan Lan, tại sao cho biết con bé là ai? Lan Lan rốt cuộc là ai hả em?

      cả đau đớn gục mặt lên tấm bia của Linh Nhi. mơ màng trong cơn say đột nhiên sau lưng vang lên 1 giọng u ám đến rợn người:

      - Kim Quý, ta đến cho ngươi biết Lan Lan là ai, nó chính là con ma nữ mà Linh Nhi sinh ra, cũng chính là con của ngươi đấy Kim Quý ạ!

      Nghe thấy sau lưng có giọng lạ lùng, cả lập tức ngoảnh phắt đầu lại, hoảng hốt nhận ra 1 cái bóng trắng lắc lư giữa màn đêm vô tận. lấy tay chỉ vào cái bóng trắng lơ lửng trước mặt, đầu óc mơ hồ hỏi:

      - Ngươi là ai? Tại sao ngươi lại biết Lan Lan, Lan Lan vì sao mà chết?

      Cái bóng trắng ma quỷ ấy cười hăng hắc đầy ghê rợn:

      - Ta chính là con quỷ vô thường đến trần gian để lấy mạng của con người. Ngươi đả quấy nhiễu rất nhiều oan hồn, gây ra biết bao nhiêu phiền phức cho DIêm La Vương vì vậy DIêm La Vương sai ta đến đây lấy mạng của ngươi, Giờ chết của ngươi cận kề, nhưng nhà ngươi vẫn còn nhớ nhung đến ngkhác, ta nể tình ngươi cũng là người chân thành, phải phường vô tâm độc ác, dù sao nhà ngươi cũng sắp chết rồi nên ta để ngươi được chết 1 cách sáng tỏ. Lan Lan chính là do Linh Nhi sinh ra, ta chính là ma nữ của cõi nhưng lại lén lút trốn lên nhân gian để quyến rũ con người. Linh hồn của ta cũng bị ta thu lại rời nhưng ban nãy ta lại may mắn chạy thoát, giờ ta tìm ta khắp nơi, Ngươi còn diều gỉ muốn hỏi mau mau hỏi , nếu chẳng còn cơ hội đâu.

      cả gặp quỷ vô thường ở trước mộ của Linh Nhi. Căn cứ vào những gì có lẹ con quỷ vô thường đó chính là Bạch Vô Thường. Theo như dân gian Hắc, Bạch Vô Thường đề là thủ hạ của Diêm La Vương. Mọi người ai ai cũng sợ chúng, cho rằng chúng là những con quỷ hại người. Chức trách của quỷ vô thường chính là chuyên môn bắt linh hồn của những người chết xuống địa ngục hoặc là bắt những hồn ma lang lang ở thế gian.

      Hắc Vô Thường có khuôn mặt cực kì tàn ác, thường mặc 1 cái áo dài đen sì, đầu đội 1 cái mũ đen, đó có viết 4 chữ "Chính tại tróc nhĩ" ( bắt người). Ban đêm Hắc Vô Thường thường tuần sát nhân gian, gặp phải những linh hồn lang thang liền lập tức bắt về địa ngục mà cần xét hỏi. Bạch Vô Thường lúc nào cũng cười hihi, thường mặc 1 chiếc áo dài màu trắng tinh, đầu đội 1 cái mũ màu trắng có ghi "Nhĩ dã lai liễu" ( đến lượt ngươi rồi!). Bạch Vô Thường khá hiền hoá, nóng nảy như tính cách của Hắc Vô Thường, tay l1uc nào cũng lăm lăm xích sắt để trừng phạt những linh hồn độc ác. Những linh hồn mà Bạch Vô Thường bắt thường là những linh hồn mắc phải tội lỗi quá nặng.

      Vì vậy cho dù là người cõi hay cõi dương đều rất sợ gặp phải Hắc Vô Thường. Bởi vì Hắc Vô Thường chỉ đem đến tai hoạ. Trong khi đó, mặc dù gặp Bạch Vô Thường cũng khiến cho ngta cảm thấy rất bất an nhưng rất có thể mang lại vận may và phát tài cho con người.

      cả mừng thầm vì tối qua quỷ vô thường mà mình gặp là Bạch Vô Thường chứ phải Hắc Vô Thường. Bạch Vô Thường rằng phải mang linh hồn của về địa ngục.

      Lúc đó cả vì sợ hãi nên hơi tỉnh rượu, người mềm nhũn nằm duỗi thẳng cẳng ở bên mộ của Linh Nhi, cứ như thể hồn lìa khỏi xác.

      cả bạo gan hỏi Bạch Vô Thường vì sao lại muốn dẫn mình xuống địa ngục. Bạch Vô Thường cả làm kinh động đến 1 đám oan hồn chết thảm hàng trăm năm trước. Bởi vì đám oan hồn này oan khí qá nặng, họ lúc ở trần gian gặp phãi qá nhiều khổ nạn nhưng lại chết thảm khi mà tuổi thọ chưa tận.

      Cũng chính vì đám oan hồn này quá đông nên lúc đó Diêm La Vương đành phải tạm thời nhốt chúng vào nơi chôn xác chúng - chính là ngôi mộ đá. Nào ngờ Diêm La Vương vì bận rộn qá nên quên mất đám oan hồn này, khiến cho đám oan hồn bỏ lỡ mất cơ hội đầu thai. cả tôi tại vô tình kinh động đến chúng, khiến cho những oan hồn độc ác trong số đó tìm cách chui ra ngoài. Diêm La Vương vì vậy mà tức giận, sai quỷ vô thường bắt xuống trừng phạt.

      cả nghe xong những hoảng sợ nữa mà trở nên rất điềm tĩnh. nghĩ, dù gì Linh Nhi cũng chẳng còn ở đời, nếu như mình bị quỷ vô thường bắt xuống địa ngục rối biết đâu chừng lại có thể gặp mặt Linh Nhi mà mình ngày đêm nhung nhớ. Nghĩ đến đây, cả liền ngồi dậy, thẳng thắn với quỷ vô thường đứg cách đó xa:

      - thực ra ở đời này chẳng có ý nghĩa gì cả, tôi muốn sống từ lâu rồi. Giờ ông hãy dẫn tôi luôn , đến cõi rồi biết đâu tôi lại được gặp Linh Nhi!

      Bạch Vô Thường ngẩn người 1 lát rồi bật cười:

      - Ta chưa từng gặp 1 kẻ sợ chết như ngươi, hình như ngươi vẫn chưa nghe những gì mà ta mới .

      Đêm nay ta chỉ đến để thông báo với ngươi, tuổi thọ của ngươi chưa tận, nhưng vẫn còn vài ngày nữa ta mới phải bắt hồn ngươi , nếu như ngươi muốn được gặp Linh Nhi ngươi buộc phải làm cho xong 1 chuyện này nội trong mấy ngày tới. Nếu cho dù có xuống cõi rồi ngươi cũng đừng mong được gặp ta!

      - Ông muốn tôi làm việc gì? - cả hỏi.

      - trong nhà ngươi có 1 thứ thuộc về ngươi. nội trong 3 ngày ngươi phải tìm ra cho bằng được thứ đó và mang đến nơi này, nếu ngươi làm liên luỵ đến cả nhà!

      - Trong nah2 tôi có thứ gì thuộc sở hữu của bản thân, sao tôi lại biết nhỉ? rốt cuộc nó là thứ gì? - cả vội vàng hỏi.

      - thiên cơ bất khả lộ, ngươi hãy mau mau tìm !

      Dứt lời cả chỉ thấy cái bóng trắng trước mình loé sáng, ngay sau đó, anhc ả thấy đầu mình như bị ai đó đập mạnh vào, cả cơ thể mềm nhũn lăn ra đất, sau đó như thế nào chẳng biết nữa.Đến khi tỉnh lại trời sáng. mở to mắt, thấy mình nằm bên mộ của Linh Nhi, đầu đau nhức từng cơn dữ dội. Phái rất lâu sau mới nhớ ra chuyện mình gặp phải quỷ vô thường đêm hôm qua.

      Bởi vì là tháng chạp giữa đông, thế nên mới sáng sớm chẳng có mấy người ra ngoài. cả khó khăn lắm mới bò dậy được rồi lê lết cái thân mềm nhũn của mình về thôn.

      Đồn trưởng Hạ nghe cả kể chuyện xong liền gật gật đầu như hiểu ramọi chuyện. Ông đứng dậy, với 2 em tôi:

      - Kim Quý, Kim An, 2 em cậu đêm qua đều gặp ma. xem ra thôn Kim Gia này sắp yên bình nữa rồi! chỉ có điều 2 người chớ có chuyện gặp phải ma ra ngoài để tránh gây hoang mang cho mọi người.

      Ông vừa vừa đira cửa, có vẻ định ra ngoài. Tôi và cả thấy vậy liền đứng dậy

      Đồn trưởng Hạ ngoảnh đầu lại :

      - Kim Quý, cậu với Kim An đến trạm y tế thôn kiểm tra trước , sau đó đến bệnh viện huyện kiểm tra thử xem đầu cậu có vấn đề gì sau cú đập mạnh ấy . Giờ tôi ra mộ của Linh Nhi xem xem gã quỷ vô thường ấy có để lại dấu vết gì ! - ròi đồn trưởng Hạ liền nhảy lên cái xe cảnh sát đỗ trong sân, chẳng mấy chốc đãbiến mất đằng sau lớp bụi mù mịt.

      Tôi bảo cả mau đến trạm y tế để bác sĩ Kim Thất Thủ kiểmtra nhưng thế nào cũng chịu ,còn nóng ruột hỏi tôi xáy ra chuyện gì. Tôi kể cho nghe chuyện xày ra đêm qua ở nhà, cả ngẩn người 1 lát rồi thở dài :

      - xem ra nhà ta xảy ra chuyện rồi!

      Sau khi từ đồn cảnh sát ra, tôi dìu cả về nhà. Vừa về đến nhà gặp 2 viên cảnh sát của đội phá án từ trong nah2 tôi ra. 2 người họ gật đầu chào chúng tôi rồi ra về năng gì thêm.

      2 em tôi vào trong sân, cả thẳng lên nhà lớn. tôi biết định làm gì, liền im lặng theo . Đến cửa, đứng yên bất động, Thấ bộ dạng của có vẻ khác thường,tôi liền nhìn theo ánh mắt của . Khi nhìn thấy cánh cửa nhà lớn mở toang, tôi cũng ngẩn người kinh ngạc.

      cả ngẩn người hồi lâu rồi ngoảnh lại hỏi tôi xảy ra chuyện gì. Tôi với chìa kháo trong tay bố mẹ, cửa khoá rồi đương nhiên tôi thể mở ra được. tôi nhớ rất kĩ là trước khi bệnh viện bố mẹ khoá cửa lại rồi. Tối qua tôi còn đến kiểm tra lại, l1uc ấy ràng là cửa khoá. Bởi vì trong nhà lớn là toàn bộ đồ đạc của bố mẹ, thế nên trước khi bố mẹ để lại chìa khóa cho tôi. Bố mẹ giao chìa khoá phòng cho cả lúc ở bệnh viện, mà cả tôi cả đêmkhông về, sao cánh cửa nhà lớn lại mở toang nhỉ?

      Tôi và cả tỉ mỉ kiểm tra khoá cửa, phát cái kháo cửa vẫn còn y nguyên, chứng tỏ phải bị ngkhác phá khoá. Vậy cửa nah2 lớn bị mở ra từ khi nào, bằng cách nào và ai là người mở? Lúc trời sáng tôi tìm đồn trưởng Hạ, bởi vì trong lòng hoang sợ nên tôi quên khoá cổng nhà. Lẽ nào sau khi tôi có người vào mở cửa nhà lớn ra? Hay là đồn trưởng Hạ nghe nhà tôi có ma xuát nên phái 2 viên cảnh sát đó đến mở ra kiểm tra?

      Cả 2 trường hợp này đều có thể xảy ra. Nghĩ kĩ lại khả năng thứ 1 là rất , bởi vì nhà tôi có thể là giàu có nhất nhì cái thôn Kim Gia này, bình thường rất ít khi có người đến, hơn nữa người trong thôn đều biết bố mẹ tôi có ở nhà, mà tôi lại chẳng chơi bời gì với đám thanh nên cùng lửa ở trong thôn. Giữa cái lạnh cắt da cắt thịt của sáng sớm tháng chạp ai lại đến nah2 tôi làm gì cơ chứ? Thế nhưng nếu rằng cửa nah2 lớn mở ra là do 2 viên cảnh sát mở ra khả năng cũng cao. Bởi vì cho dù họ có phá án cũng được phép tự tiện mở cửa phòng của nhà người khác, hơn nữa nếu đúng là bọn họ mở tại sao lúc đó 2 người họ với em tôi?

      Vậy cái khoá cửa nhà lớn bị mở ra lúc nào. mở bằng cách nào và ai mở?

      Đêm hôm qua, hồn ma của Lan Lan đến nah2 chúng tôi, tôi và cả đều nghi ngờ cái khoá này là do Lan Lan mở. cả cẩn thận đẩy cửa vào phòng. Tất cả các đồ đạc ở gian ngoài đều y nguyên như cũ, hề có dấu vết có người động vào. cả nhìn vào cánh cửa phòng trong. Cánh cửa phòng trong vẫn đóng im ỉm, có thể thấy là cả rất muốn vào trong xem sao nhưng lại lo lắng điều gì đó.

      Đêm qua, hồn ma của Lan Lan biến mất trong sân nhà tôi. Mà lúc cả gặp phải quỷ vô thường ở bên mộ của Linh Nhi, con quỷ vô thường ấy có lùng bắt Lan Lan. chừng có khi hồn ma của Lan Lan trốn trong phòng ngủ của bố mẹ để trốn khỏi bàn tay của quỷ vô thường.

      cả ngoảnh đầu lại nhìn tôi, tôi thấp nhỏm lắc đầu bất an. Nhìn thấy vẻ mặt hoang mang của tôi, cả có hơi chần chừ. Đúng vào lúc ấy, 2 viên cảnh sát lúc nãy chạy như bay bào trong nhà tôi, miệng thở hổn hển, vừa vào đến sân nhà tôi kêu lên:

      - Kim Quý, Kim An, các chớ tuỳ tiện động vào đồ đạc trong nhà, đồn trưởng Hạ lập tức đến đây bây giờ đấy!

      Tôi và cả vội vàng từ nhà lớn ra, 2 viên cảnh sát liền giải thích:

      - Tối qua nhà các có ma xuất . đồn trưởng Hạ bảo tôi đến trước xem thế nào. Lúc chúng tôi về đồn báo cáo mới biết đồn trưởng có ở đó. Chúng tôi liền gọi điện thoại cho ông ấy, ông ấy nghe 2 em về nhà liền bảo tôi lập tức đến thông báo với 2 được. động vào bất cứ thứ gì trong nhà. Đồn trưởng Hạ chuẩn bị đến đây rồi, chúng ta đợi ông ấy đến ra chỉ thị xem phải làm thế nào!

      Khoảng 1 tuần hương sau khi đồn trưởng Hạ đến nơi. Nhìn thấy chúng tôi đứng ở trong sân, ông liền quan tâm hỏi cả:

      - Kim Quý, đầu cậu sao chứ?

      cả cảm kích gật đầu :

      - Đồn trưởng Hạ, tôi sao, còn mau vào xem chuyện gì !

      cả kể cho đổn trưởng Hạ nghe chuyện khoá cửa nhàlớn bị mở ra. Hạ Bất Bối nhìn sang 2 viên cảnh sát đứng bên cạnh mình hỏi:

      - Tiểu Lâm, Tiểu Mã, 2 cậu xem!

      chàng Tiểu Lâm dáng người nhắn nhưng có vẻ rất nhanh nhẹn :

      - Thưa đồn trưởng Hạ, lúc tôi và Tiểu Mã đến đây cửa nhà lớn mở rồi ạ. Chúng tôi còn tưởng cánh cửa này vốn khoá cơ đấy!

      chàng Tiểu Mã có dáng người thô kệch tiếp lời:

      - Tôi với Tiểu Lâm chỉ quan sát quanh sân, thu thập được 2 vết chân giống vết chân phụ nữ nhưng chúng tôi hề bước vào phòng!

      Đồn trưởng Hạ gật đầu rồi quay sang hỏi cả tôi:

      - 2 em cậu có chắc chắn là cánh cửa nhà lớn được khoá lại ?

      Tôi vội vàng tình hình cho đồn trưởng Hạ nghe. Cánh cửa nhà lớn kể từ sau khi bố mẹ tôi lên tỉnh chữa bệnh vẫn luôn khoá chặt, bởi vì bên trong có đồ đạc của tôi với cả nên chìa khoá được để lại ở nhà:

      - Đồn trưởng Hạ, cánh cửa nhà lớn tối qua vẫn còn khoá, ban nãy tôi vừa mới phát ra khoá bị mở ra, hơn nữa lại phải là bị người ta phá khoá. Cho nên tôi với cả đều cảm thấy rất ngạc nhiên. Ông xem rốt cuộc là chuyện gì? - Đồn trưởng Hạ là 1 cao thủ phá án, tôi cũng nghe ông ấy là chuyên gia bắt ma quỷ, vì vậy tôi rất mong chờ ông có thể đưa ra 1 lời giải thích chính xác.

      Đồn trưởng Hạ nghe tôi xong liền tỉ mỉ quan sát cái khoá cửa. Cái khoá cửa nhà lớn làdo cả mua ở tận tỉnh về, chuyên dùng để chống trộm. Trong trường hợp có chìa khoá cho dù có là kẻ trộm cũng khó mà mở ra được. Thế mà bây giờ cái khoá ấy những bị mở ra mà còn chẳng tìm thấy bất kì dấu vết nào của việc bị đục phá.Đồn trưởng Hạ câu mày lên tiếng.

      - Đồn trưởng Hạ, tối qua Kim An nhìn thấy ma, có khi nào... - cả đứng bên cạnh dò hỏi.

      Đồn trưởng Hạ trả lời cả ngay mà bảo mấy người chúng tôi đừng ở bên ngoài phòng đợi, sau đó 1 mình ông bước vào phòng. Sau khi quan sát qua loa gian nhà ngoài, ông liền vào bên trong.

      Ông nhàng đẩy cánh cửa nhưng cánh cửa đột nhiên mở ra được. Sau đó, đồn trưởng Hạ liền ra ngoài.

      - Kim An, bố mẹ cậu ở gian trong phải ? - Đồn trưởng Hạ hỏi tôi.

      - Vâng ạ!

      - Thế cậu có nhớ trước khi bệnh viện, cánh cửa phòng bố mẹ cậu có khoá hay ?

      Tôi nghĩ hồi lâu rồi đáp:

      - Cái này.. tôi cũng dám khẳng định!

      cả đứng bên cạnh liền lên tiếng khẳng định:

      - tôi biết, cửa bên trong khoá đâu!

      - Hả? Tại sao cậu dám khẳng định như vậy? - Đồn trưởng Hạ hỏi

      cả bèn giải thích:

      - Tôi nhớ rất hôm đưa bố lên bệnh viện tỉnh, mẹ và Kim An dìu bố ra khỏi cửa, bởi vì chân tôi lại khó khăn nên tôi phía sau họ. Lúc họ ra ngoài cánh cửa phòng trong vẫn mở. Bởi vì là gian trong nên tôi cũng khoá cửa lại mà chỉ tiện tay khoá cửa gian ngoài. Bố mẹ tôi pha94 mang chìa khoá . em tôi có chìa khoá cũng chẳng mở được cửa.

      - như vậy nhà cậu ràng là có ma rồi! - Nghe xong đồn trưởng Hạ liền kếtluận 1 câu xanh rờn.

      - Ý của là khoá cửanhà lớn là do ma quỷ mở ra sao?- cả căng thẳng hỏi.

      Đồn trưởng hạ nhìn thẳng vào mắt cả, tỏ vẻ thần bí :

      - Đúng thế, tôi vừa mới quan sát kĩ rồi, tất cả những đồ vật đáng giá trong phòng này vẫn còn nguyên, chứng tỏ phải kẻ trộm đột nhập vào, mà khoá thể tự mở được. Các người thử xem phải là ma là cái gì? Còn nữa, nếu như cửa gian nhà trong vẫn khoá đúng như Kim Quý tại sao giờ cánh cửa ấy lại bị khoá vào rồi? Như thế chẳng phải ma là cái gì?

      - Đồn trưởng Hạ, ông xem con ma này liệu có phải là Lan Lan ? - Tôi thấp thỏm hỏi.

      Đồn trưởng Hạ thở dài:

      - Kim An, giờ vẫn chưa thể kha93ng định con ma vào nhà cậu có phải là Lan Lan hay , nhưng tôi cảm thấy con ma này 90% là có liên quan đến cái chết của Lan Lan. trước khi được đồng ý của tôi 2 em cậu tuyệt đối được phép vào căn phòng ấy, càng được mở cửa ra. Theo trực giác của tôi căn phòng đó nhất định có ma!

      Nghe đồn trưởng Hạ vậy, trong lòng tôi và cả càng thêm khiếp đảm. Có thể đồn trưởng Hạ nhận ranỗi sợ trong mắt chúng tôi nên ông liền nghiêm mặt hỏi:

      - Kim Quý, Kim An, giờ 2 người biết trong nhà mình có ma rồi, sống ở đây 2 người có sợ ?

      - sợ, ngay cả chết còn sợ sợ gì ma quỷ! - tôi tiếp lời. Tôi biết là cả có lòng nhưng ràng là ban nãy tôi thấymặt biến sắc,

      - Kim An, còn cậu? - Đồn trưởng Hạ nhìn thẳng vào mắt tôi.

      - Có cả ở nhà, tôi... tôi cũng sợ! - Tôi trái với lòng mình

      - Vậy tốy, nếu như 2 người sợ cứ tiếp tục ở lại. Chỉ có điều 2 người cần phải nhớ kĩ, chuyện trong nhà có ma tuyệt đối ai được ra. Chỉ cần 2 người làm theo lời tôi nhanh chóng tóm cổ được con ma ấy ra! Giờ chúng tôi còn phải điều tra vụ án của Lan Lan, nếu như có chuyện gì khẩn cấp, 2 em cậu chớ đến trụ sở tìm tôi, cố gắng ở nhà chờ đợi!

      Đồn trưởng Hạ dặn dò xong liền cùng 2 nhân viên cảnh sát điều tra bỏ . 2 em tôi nhìn nhau hồi lâu mà chẳng được nửa lời.

      Đồn trưởng Hạ và 2 viên cảnh sát kia rồi, trong nhà chỉ còn lại 2 em tôi. Bởi vì sợ hãi trong lòng nên tôi cố sức khuyên cả chuyển sang phòng tôi ở, như thế 2 em có thể sớm tối bầu bạn với nhau. ngờ cả tôi lại từ chối. ràng là biết trong nhà lớn "có vấn đề" nhưng vẫn kiên quyết ở lại gian phòng nhà lớn.

      cả tin vào những điều mà quỷ vô thường vào tối hôm qua lúc ở mộ Linh Nhi. bản thâ mình chẳng sống được bao lâu nữa, quỷ vô thường hạn cho 3 ngày phải giao nộp 1 thứ thuộc về mình ra, nhưng vẫn chưa biết nó là cái gì, được đặt ở chỗ nào, Hơn nữa đồn trưởng Hạ trước khi lại dặn dò 2 em tôi rằng nếu được đồng ý của ông tuyệt đối được đụng vào bất cứ thứ gì trong nhà.

      Chuyện này đồn trưởng Hạ cũng biết nhưng ông ấy lại cho cả phải làm thế nào, cũng chẳng hề nhắc đến cái thời hạn 3 ngày mà quỷ vô thường đặt ra cho . cảtạm thời chưa biết làm thế nào với chuyện này. Mặc dù xảy ra rất nhiều chuyện nhưng tôi cảm thấy cả chết, kẻ đáng chết phải là những kẻ xấu xa ở đời này. cả tôi chưa từng làm chuyện gì xấu xa hại người, DIêm Vương sao có thể bắt 1 người tốt bụng như phải chết sớm như vậy chứ?

      cả chẳng thèm đếm xỉa đến sống chết của mình, cho rằng mình chết gặp lại Linh Nhi, nhưng quỷ vô thường nếu giao được ra 1 thứ thuộc về mình cho dù có xuống cõi rồi cũng chẳng thể nào gặp lại Linh Nhi. Chính vì nguyên nhân này mà cả nghĩ đủ mọi cách để tìm ra cái mà quỷ vô thường đến. Vì vậy sau khi đồn trưởng Hạ ra về, tôi liền lén trốn vào căn phòng , 1 mình mày mò suy nghĩ xem rốt cuộc trong nhà có cái gì thuộc về mình.

      Buổi trưa, mặc dù muốn ăn nhưng tôi vẫn nấu mì cho cả. đói, tôi biết cũng giống như tôi chẳng có lòng dạ nào mà ăn.

      giữa buổi chiều, cả chạy sang phòng tìm tôi. nghĩ suốt nửa ngày trời mà vẫn nghĩ ra rốt cuộc cái mà quỷ vô thường đến là cái gì, nhưng hiểu ra 1 chuyện, trong nhà xảy ra nhiều chuyện như thế rất có thể có liên quan đến mỏ vàng.

      - Kim An, muốn bây giờ lên bệnh viện tỉnh 1 chuyến, có 1 số chuyện buộc phải hỏi bố cho . Tối đến có thể về rất muộn, em ở nhà 1 mình nhớ phải chú ý an toàn đấy! - cả nhanh rồi ra ngoài.

      Tôi vội vàng đuổi theo :

      - cả, chẳng phải đồn trưởng Hạ dặn chúng ta được phép ra ngoài hay sao? Hơn nữa trời sắp tối đến nơi rồi, để mai hãy !

      cả ngoảnh đầ lại nhìn tôi đáp:

      - Kim An, Em phải biết là chỉ có 1 thời hạn là 3 ngày thôi, nội trong 3 ngày này bắt buộc phải tìm ra thứ đó, nếu liên luỵ đến cả nhà. Em có thấy nhà ta gần đây xảy ra quá nhiều chuyện ? Giờ mất toi nửa ngày trời rồi, thể chờ đợi thêm dù chỉ là 1 ngày!

      Thấy cả quyết tâm như vậy tôi biết cho dù có gì cũng chẳng có tác dụng. Thế nên tôi đành cúi đầu :

      - Vậy đường phải cẫn thận đấy!

      cả gọi điện thoại bảo người talái xe đến đầu thôn đón . đến cổng đột nhiên nlại nhớ ra điều gì đó liền ngoảnh lại nhìn tôi:

      - kim An, chuyện lên bệnh viện tỉnh em tạm thời đừng với đth, cố gắng về sớm!

      Tôi gật đầu. Đợi cả rồi tôi liền khoá cửa lại. Nhưng nghĩ ngợi 1 hồi tôi lại mở ra, bởi vì tôi nhớ ra là đth trong nhà tôi có thể có ma.

      Trời tối dần, trong lòng tôi cũng bắt đầu phấp phỏng yên, Sống ở đây lâu như vậy rồi nhưng tôi chưa bao giờ cảm thấy hoảng sợ như thế này. Nghĩ kĩ lại thấy kể từ khi cả "lấy" Lan Lan , gia đình tôi chưa có 1 ngày được bình yên.

      Cái chết của Lan Lan những khiến cho cả nhà tôi ai ấy đều đau lòng mà còn khiến cho mọi người cảm thấy khủng hoảng. Những tai hoạ liên tiếp giáng xuống nhà chúng tôi, tất cả những chuyện đó rốt cuộc chỉ là trùng hợp hay chính là báo ứng? Mặc dù Lan Lan bỏ trốn khỏi nhà tôi mới chết nhưng ấy phải do người nhà tôi hại chết, vậy tại sao ấy cứ đeo bám lấy chúng tôi chịu buông tha nhỉ? Trước mắt cả lại gặp phải bao nhiêu phiền toái, tôi biết 3 ngày sau liệu xảy ra gì nữa?

      Để giảm bớt nỗi sợ hãi trong lòng, tôi liền thắp hết đèn trong nhà và ngoài sân lên, sau đó nhốt mình trong phòng lấy chăn trùm kín đầu. Cho dù là vậy trong lòng tôi vẫn thấp thỏm bất an, Nằm giường, mở to 2 mắt lắng tai nghe động tĩnh trong sân, cứ chốc chốc tôi lại hé rấm rèm cửa nhìn về phía nhà lớn. trong lòng thầm nghĩ biết con ma ấy có chạy ra khỏi nhà lớn ? Mặc dù rất mệt mỏi nhưng tôi vẫn dám nhắm mắt lại, nóng lòng chờ đợi cả quay về. Có ở đây tôi sợ hãi như vậy nữa.

      Tôi bắt đầu có chút bất mãn với Lan Lan dù tôi vẫn còn cảm thấy đau đớn trc" cái chết của ấy, tình của tôi sành cho vẫn sâu đậm y như vậy. ấy chết rồi, tôi và cả chờ đợi cảnh sát tìm ra hung thủ để trả thù cho . Thế nhưng bóng ma của ấy cứ đeo bám gia đình tôi, nhất quyết chịu buông tha.

      quá nửa đêm, cả vẫn chưa thấy về nhà. Tôi cứ mãi chìm đắm trong căng thẳng, đầu óc vì quá căng thẳng mà chống lại được cơn buồn ngủ kéo đến. Tôi mơ màng chìm vào giấc mộng. Lúc nửa mơ nửa tỉnh, dường như tôi nghe thấy ngoài sân bỗng nổi gió to, hơi lạnh bên ngoài luồn vào khe cửa.

      biết tiếng gió hay là tiếng người gõ cửa ở bên ngoài mà tôi mơ hồ nghe thấy tiếng " cộc..cộc.." ở cửa , tiếng ồn khiến cho tôi ngủ yên giấc. 1 lát sau, tôi nghe thấy có tiếng gọi tên tôi văng vẳng trong tiếng gió rít, thanh ấy truyền vào phòng qua khe cửa. Tôi nghe thấy có tiếng Lan Lan gọi tôi.

      - Kim An, sao còn ngủ thế, mau mau thức dậy dẫn em chạy trốn !

      Tôi trợn trừng mắt, nhìn thấy ràng Lan Lan đứng ở đầu giường mình, người ấy mặc 1 bộ quần áo rách nát, khuôn mặt chẳng có chút khí sắc, bàn tay thò ra kéo chăn của tôi.

      - Lan Lan .. em.. chẳng phải em .. ... em còn muốn dẫn em đâu? - Tôi sợ hãi giữ chặt lấy chăn, ra sức giật lùi về phía sau.

      - từng dẫn em cao chạy xa bay mà, lẽ nào quên rồi?

      Hình như Lan Lan giận dỗi, thế nên lúc chuyện còn trợn mắt lườm tôi. Tôi thấy mắt Lan Lan càng trợn càng to.. đột nhiên, 2 con ngươi đỏ vằn máu bắn cả ra ngoài. Ngay sau đó, 1 chuyện khủng khiếp xảy ra, từng lọn tóc dài của Lan Lan từ từ rụng xuống, từng mảng da thịt khuôn mặt cũng từ từ nứt toác ra.Lan Lan phẫn nộ lắc đầu, miệng phát ra tiếng kêu hăng hắc ma quái, 2 cánh tay giơ lên cao, điên cuồng lao về phía tôi.

      Tôi sợ đến mất mật, ra sức chạy trốn nhưng vẫn sao thoát khỏi tay ấy được. 1 đôi bàn tay chỉ còn trơ lại xương trắng bóp chặt lấy cổ tôi...

    2. le hanh

      le hanh Well-Known Member

      Bài viết:
      932
      Được thích:
      647
      CHƯƠNG 16 - LỜI NGUYỀN RỦA ĐỘC ÁC
      Tôi nằm mơ thấy 1 cơn ác mộng, mơ thấy Lan Lan biến thành 1 bộ xương trắng tàn ác, hung hãn bóp cổ tôi như muốn bóp chết tôi ngay tức khắc. Tiếng gõ cửa của cả khiến cho tôi bừng tỉnh. Tôi cảm thấy toàn thân lạnh toát thế nhưng chân tôi đắp lại ướt đẫm mồ hôi.

      Lúc tôi mở mắt ra là gần trưa, ánh đèn trong phòng vẫn hắt ra những tia sáng yếu ớt như với tôi câu chuyện trong giấc mơ đêm qua.

      cả đứng ngoài gọi 1 lúc lâu tôi mới đứng dậy mở cửa. Vừa vào phòng hốt hoảng hỏi:

      - Kim An, có phải tối qua nhà ta lại có ma ?

      Nhìn thấy ánh mắt lo lắng của , tôi hoang mang lắc đầu, với rằng tôi gặp ác mộng

      cả thở dài rồi an ủi tôi 1 hồi. kéo tôi ngồi vào giường rồi :

      - Kim An, tối qua lên bệnh viện tỉnh thăm bố, có vẻ tinh thần của bố được ổn lắm, bác sĩ từng sức khoẻ của bố vấn đề gì, nhưng hiểu tại sao bệnh tình của ông cứ ngày 1 nặng hơn. Sáng nay lại bảo bác sĩ kiểm tra toàn diện cho bố 1 lần nữa, bác sĩ bố chẳng có bệnh gì cả, chỉ có điều tâm trạng rất kém, chịu ăn uống nên sức khoẻ mới yếu như vậy!

      - Thế với bố chuyện của chưa? - Tôi lo lắng hỏi.

      cả lắc đầu đáp:

      - Nhìn thấy bố như vậy sợ bố vì lo chuyện nhà mình mà bệnh tình càng thêm nghiêm trọng. thế nên dám đề cập đến chuyện này. Nhưng mẹ đoán được tâm tư nên kéo ra ngoài chuyện. Sau khi chuyện này với mẹ, mẹ kể cho nghe 1 chuyện.

      - Mẹ với chuyện gì? có phải mẹ biết cái đó là cái gì, ở đâu ?

      cả lắc đầu:

      - mẹ cũng biết rốt cuộc đó là cái gì.Mẹ cho biết mấy hôm trước ở trong phòng bệnh của bố có ma xuất khiến cho bố sợ quá mà ngất . 2 ngày nay ngày nào bố cũng mơ thấy ácmộng!

      tôi hốt hoảng hỏi:

      - sao có thể thế được? biết con ma quỷ chết tiệt nào lại đeo bám lấy bố rồi?

      - mẹ đêm có ma xuất , mẹ nằm ngủ bên cạnh giường của bố, đột nhiên mẹ bị đánh thức bởi tiếng la hét của bố. mẹ nhìn thấy bố ngồi giường, mắt trợn trừng sợ hãi chỉ vào cửa phòng bệnh, miệng hét ầm lên: "Có ma.."

      Mẹ nhìn theo, phát cửa phòng bệnh mở toang, 1 cái bóng trắng toát chớp mắt biến mất. Tiếng la hét của bố làm kinh động đến các bác sĩ trực đêm và các bệnh nhân phòng bên cạnh, mọi người lập tức kéo đến. Bố bố ngủ cảm thấy trong phòng có tiếng động, mở mắt ra thấy cái bóng trắng ấy đừng ở đầu giường mình. Nhìn kĩ thấy cái bóng ấy có đầu, lúc này bố mới giật thót mình mà hét lên. Nhưng mọi người nghe xong chẳng ai tinlời bố, còn là bố nằm mơ thấy ácmộng. Mẹ vội vàng giải thích với mọi người, chính mắt mình cũng nhìn thấy cái bóng trắng ấy. Thế là mọi người liền chia nhau ra tìm khắp nơi trong bệnh viện nhưng kết quả phát được gì. Mọi người cho rằng mẹ bị hoa mắt nên ai nấy liền bỏ về phòng mình.

      Tôi kinh ngạc hỏi:

      - ơi, cái bóng trắng mà bố nhìn thấy ở trong bệnh viện có phài là con quỷ vô thường mà gặp ở bên mộ Linh Nhi ?

      cả đáp:

      - con quỷ vô thường gặp bên mộ của Linh Nhi đúng là củng mặc áo trắng nhưng quỷ vô thường có đầu cơ, đầu nó còn đội 1 cái mũ rất cao, nhưng cái bóng trắng mà bố nhìn thấy lại có đầu. cũng biết có phải là quỷ vô thường biến hoá ra để doạ bố hay nữa?

      Những điều cả lại khiến cho tôi nhớ đến cái bóng đen ma quái xuất lúc Lan Lan ở trong bệnh viện. mặc áo trắng là Bạch Vô Thường, vậy mặc áo đen là Hắc Vô Thường, " đồng nghiệp" của Bạch Vô Thường ? Nghe người ta gặp phải Hắc Vô Thường chắc chắn gặp phải đại hoạ, mà chẳng bao lâu sau Lan Lan bị giết chết, rốt cuộc là chuyện gì xày ra đây?

      Tôi nghĩ ngợi viễn vong cả tiếp:

      - đúng rồi, mẹcòn với lúc buổi sáng đồn trưởng Hạ còn đến tìm bố mẹ.

      Tôi băn khoăn hỏi:

      - chẳng phải đồn trưởng Hạ phá vụ án của Lan Lan sao? ông ta 1 chặng đường xa như vậy đến bệnh viện tỉnh làm gì?

      - mẹ đồn trưởng Hạ đến bệnh viện để hỏi chuyện cái chìa khoá nhà lớn, mẹ với ông ta là cái chìa khoá ấy biến mất trong đêm có ma xuất rồi.

      - sao lại trùng hợp như vậy nhỉ? trong phòng bệnh của bố có ma, sau đó chìa khoá nhà lớn biến mất, tiếp theo đó chúng ta cũng gặp ma vào nửa đêm, hơn nữa ổ khoá nhà lớn lại bị mở... lẽ nào kẻ mở ổ khoá nhà lớn chính là con ma áo trắng đến phòng bệnh của bố à?

      cả đột nhiên nhớ ra chuyện gì đó, thần sắc có vẻ hoảng loạn:

      - Kim An, lúc nhìn thấy hồn ma của Lan Lan, em có nhìn quần áo ấy mặc màu gì ?

      nghe cả nhắc tôi mới nhớ ra cái áo trắng mà hồn ma của Lan Lan để lại ở bên ngoài cửa sổ hôm trước.

      - cả, hôm nay là ngày thứ 2 rồi, ngay cả thứ mà quỷ vô thường bắt phải giao nộp vẫn chưa tìm ra, bước tiếp theo chúng ta nên làm thế nào đây? - Tôi lo lắng hỏi.

      cả trầm ngâm:

      - Con người ai cũng phải chết, huống hồ cảm thấy cuộc sống chẳng còn ý nghĩa gì nữa rồi, thế nên có chết cũng chẳng sao. Chỉ có điều, lo bố mẹ và em bị liên luỵ. Bây giờ con ma chết tiệt đó tìm đến bố rồi, ràng nó cảnh báo chúng ta đấy! Cho nên bắt buộc phải tìm ra thứ mà quỷ vô thường cầu. Vốn dĩ định lên bệnh viện tỉnh hỏi bố xem nhà mình có giấu thứ gì thuộc về mình nhưng thấy bố vậy đành bỏ về.

      Nghe cả mà tôi thấy sóng mũi cay cay, nước mắt chỉ chực trào ra. Chỉ mới mấy ngày trước thôi tôi còn coi cả là 1 tội đồ, nào ngờ trong lòng , tôi với bố mẹ còn quan trọng hơn cả mạng sống của .

      Đột nhiên tôi nhớ đến đồn trưởng Hạ phá án ở thôn. Chẳng phải ông ấy là 1 cao thủ bắt ma hay sao? Bây giờ cả gặp đại hoạ lớn như vậy, có lẽ chỉ có ông ấy mới có thể gíup cả được.

      - cả, hay là chúng ta cứ đến tìm đồn trưởng Hạ , chắc chắn ông ấy có cách giúp chúng ta giải quyết chuyện này.

      Chẳng ngờ cả lắc đầu thở dài:

      - Kim An, giờ đồn trưởng Hạ điều tra vụ của Lan Lan, cấp ra hạn cho ông ấy phải phá án trong vòng 3 tháng, thế nhưng giờ hơn 1 tháng rồi mà vụ án của Lan Lan vẫn chẳng có chút manh mối gì. chắc chắn teong lòng đồn trưởng Hạ rất sốt ruột, chúng ta thể gây thêm phiền phức cho ông ấy được!

      trong lòng tôi rất buồn rầu, đến lúc này rồi mà cả còn nghĩ cho người khác mà chẳng chịu lo lắng cho an nguy của bản thân. Nhìn dáng vẻ xanh xao mệt mỏi của cả, tôi thầm hạ quyết tâm:

      - à, nếu như vậy em quyết định cùng đối mặt với vấn đề nguy cấp này. Nếu như đến tối mai mà chúng ta vẫn chưa tìm được thứ cần tìm, em cùng đến mộ của Linh Nhi để đối phó với quỷ vô thường!

      cả nghe thấy tôi vậy liền nắm chặt lấy tay tôi, nghẹn ngào nên lời. tôi có thể cảm nhận được người trai chưa bao giờ rơi lệ trước mặt người khác của tôi nghẹn ngào nuốt nước mắt vào trong...

      tôi và cả ở nhà nghĩ ngợi cả nửa ngày trời mà chẳng nghĩ ra được cái gì thuộc về mình.

      cả với tôi:

      - nhớ lúc còn , gia đình ta rất nghèo, nghèo tới mức cơm đủ no. Bố ông nội đào vàng thuê cả đời cho người ta mà bản thân vẫn nghèo rớt mùng tơi. trước khi ông qua đời chẳng để lại được cái gì cho gia đình, chỉ để lại cho bố 1 di ngôn, đó là chỉ cần kiếm được miếng cơm ăn sau này tuyệt đới được đào vàng!

      - sau khi ông nội qua đời, bố cũng muốn đào vàng kiếm ăn nữa, nhưng bố chẳng còn lựa chọn nào khác, đào vàng thuê cho người ta chẳng có tiền mà nuôi gia đình. Mẹ đẻ của chết đói sau khi sinh ra đấy!

      cả đến đây liền nghẹn ngào. Giờ tôi mới biết mẹ đẻ của cả vì sao mà mất.

      cả lấy tay gạt nước mắt tiếp:

      - sau khi mẹ chết đói, bố nhẫn tâm nhìn tiếptục bị chết đói nên quyết định đào vàng cho nhà Kim Vượng. Lúc ấy cũng chính là lúc Kim Vượng mới chào đời, điều kiện duy nhất của bố là để cho ngày ngày được bú sữa mẹ Kim Vượng, hơn nữa đợi ăn no rồi mới được cho Kim Vượng ăn. Bố của Kim Vượng để kiếm được nhiều vàng đồng ý với điều kiện của bố.

      - đúng ra vì được bú sữa của mẹ Kim Vượng mà được sống sót tới ngày hôm nay. Nhưng Kim Vượng là con đẻ của người ta, mặc dù bố Kim Vượng đồng ý điều kiện của bố nhưng sữa của người ta đương nhiên phải dành cho con người ta trước, Kim Vượng ăn no rồi mới đến lượt . bữa no bữa đói sống sót để thành người , chính vì lúc đó suy dinh dưỡng nghiêm trọng nên mới gầy gò,da bọc xương như vậy. thế nào nữa cuối cùng cũng khôn lớn thành người, nhưng biết rằng cái mạng của là do bố ngược với lời dặn của ông để đổi lấy.

      đến những chuyện xót xa trong quá khứ, tâm trạng của khỏi bùi ngùi, những chuyện này chắc chắn chẳng muốn kể cho bất kì ai nghe. thế nên đừng là tôi , có lẽ ngay cả mẹ tôi cũng hay biết.

      cả rơi vào những hồi ức đau khổ năm xưa, tôi dám cắt ngang dòng hồi tưởng của , chỉ biết im lặng lắng nghe..

      - sai khi trưởng thành, bố đào vàng thuê cho nah2 Kim Vượng nữa, bố dẫn ra ngoài thôn khai phá mấy mảnh đất. 2 bố con khó nhọc sống dựa vào mấy mảnh đất con con, ở trong 1 căn nhà đất dột nát, ngay cả 1 dụng cụ gia đình cũng có. Hoàn cảnh lúc ấy thực đúng là nghèo rớt mồng tơi.

      hơn 20 năm trước , quen với Thuỷ Linh Nhi ở thôn Triệu Bảo Tử. Qua mấy lần tiếp xúc bọn đem lòng mến lẫn nhau. Thế nhưng bố mẹ của Linh Nhi chê gia đình nghèo nên những lời hết sức cay nghiệt với , còn kiên quyết cho Linh Nhi qua lại với . Trong cơn tức giận, thề với bố mẹ Linh Nhi rằng đời này kiếm được rất nhiều tiền, bằng mọi cách phải cưới được Linh Nhi về làm vợ!

      phần tiếp theo của câu chuyện về cả mẹ từng kể cho tôi nghe rồi. cả vì 1 lòng muốn lấy Linh Nhi làm vợ cãi lời bố, 1 mực vào núi đào vàng. Lúc mới đào vàng có thể chẳng có bất cứ thứ gì, ngay cả bí quyết bắt mạch vàng cũng có. Chỉ có điều, chẳng có ai tin rằng biết cách đào vàng cả. Lợi dụng tâm lí này của mọi người , cả vay mượn tiền của họ hàng làng xóm để mở hầm mỏ. hứa với những người cho vay tiền rằng sau khi mở hầm mỏ 1 năm trả lãi gấp 10 lần cho họ. Vì là hậu duệ của " cao thủ đào vàng" nên bà con hàng xóm ai nấy đều tin .

      cả bắt đầu khai thác mỏ, chẳng ai ngờ lại chọn đúng cái "ổ vàng" mà cả bố và ông nội lưu ý. 1 năm sau, hàon trả lại số nợ theo đúng lời hứa của mình và giữ lại trong tay được thùng vàng đầu tiên. Tuy nhiên đúng vào lúc đó Linh Nhi bị kẻ xấu cưỡng bức và treo cổ tự vẫn. tiếp theo đó cả tôi lại gặp tai nạn ở hầm mỏ, cái tai hoạ ấy xảy ra ngau trong năm thứ 2 sau khi bắt đầu khia thác vàng.

      Cái mỏ vàng của được khai thác hơn 20 năm trời, ai chẳng biết trong tay có được bao nhiêu tài sản? Căn nhà của chúng tôi giờ và tất cả tài sãn trong nah2 đều dùng mồ hôi và xương máu của đánh đổi lại, thế làm gì có gì thuộc về chứ?

      tôi cảm thấy cả phân tích rất có lí, tiền của của là do kiếm được 1 cách quang minh chính đại, còn làm cho thôn biết bao việc tốt. Bởi vì khi còn , trong nah2 có tiền nên cả tôi chẳng được học, trong lòng luôn khao khát được đến trường. trước đây ngôi trường của thôn Kim Gia cũ nát, thế là cả liền bỏ tiền cho xây 1 ngôi trường to đẹp, còn giúp những đứa trẻ con nah2 nghèo mua sách vở, đóng học phí, giúp cho những đứa trẻ có tiền học hay vì có tiền mà phải nghỉ học tại trường. 1 người tốt như cả sao có thể cất giữ 1 thứ thuộc về mình cơ chứ?

      thế nhưng con quỷ vô thường chết tiệt kia lại cứ bắt phải giao nộp 1 thứ thuộc về mình. tôi và nghĩ đến nát óc mà chẳng biết đó là cái gì.

      - Kim An, theo như những gì mà con quỷ vô thường đó , vì khai thác vàng mà kinh động đến những oan hồn chết thảm ở ngôi mộ đá. có khi nào thứ đó liên quan đến chuyện khia thác mỏ vàng của nhỉ? - cả đột nhiên hỏi.

      nghe vậy, tôi đột nhiên vỗ đầu rồi hỏi:

      - à, mẹ từng với em chuyện có liên quan đến mỏ vàng của , giờ hầm mỏ của phải đóng cửa có phải là vì muốn khai thác cái ngôi mộ đá có ma quỷ ấy ?

      cả gật đầu:

      - Kim An, em muốn cứ thằng ra, đúng sai cũng sao !- có thể cả lo tôi ra chuyện cấm kị của

      - à, có nghe thấy bố từng trong ngôi mộ đá đó có chôn vùi oan hồn của hàng nghìn người chết thảm ?

      cả gật đầu đáp:

      - chuyện này có biết, bọn họ là những công nhân khai thác mỏ do quan phủ thuê đến.

      - thế bố có với rằng trong ngôi mộ đá đó những chôn vùi hàng ngàn oan hồn chết thảm mà còn chôn vùi rất nhiều vàng mà những người ấy chôn giấu trước khi bị giết ?

      - cái gì? trong ngôi mộ đá có chôn vàng à? - cả sửng sốt mở to mắt nhìn tôi .

      - đúng thế, trong ngôi mộ đá đó những có chôn vàng mà còn có chôn rất nhiều vàng, ai biết đượcrốt cuộc trong đó có bao nhiêu vàng.

      cả như chợt hiểu ra vấn đề:

      - hiểu ra rồi , cuối cùng cũng hiểu nguyên nhân vì sao mà bố sống chết gì cũng chịu cho khai thác vàng. Là vì bố sợ khai thác ở ngôi mộ đá, muốn phát ra bí mật chôn giấu vàng trong đó

      Tôi tiếp lời:

      - à, rất đúng, ngôi mộ đá ấy quả là 1 bí rất lớn. Ông nội của chúng ta, còn cả bố nữa luôn giấu kín bí mật này. Họ muốn thế hệ sau của mình kinh động đến những oan hồn ấy nữa, càng muốn những người khác lấy những hạt vàng mà hàng vạn oan hồnn tội nghiệp kia đả phải dùng tính mạng của mình để đổi lấy!

      cả trầm ngâm trong đau khổ:

      - Cái ngôi mộ đá đó nào có cất giữ vàng, nó cất giữ 1 lời nguyền độc ác đúng hơn!

      Cuối cùng cả cũng hiểu ra nổi khổ tâm của bố. Bố 1 mực cho khai thác là bởi vì lo mang lại đại hoạ cho gia đình. Ngôi mộ đá đó trong mắt ông chẳng khác nào 1 lời nguyền thâm độc, ai động vào nó gặp phải những tai hoạ khôn lường. Mà cái đại hoạ ấy bắt đầu liên tiếp giáng xuống gia đình tôi.

      - biết vô thường đòi cái gì ở rồi ! - cả ngây người .

      - Hoá ra tất cả những gì sở hữu đều thuộc về mình! Quỷ vô thường chắc chắn muốn dùng tất cả tiền bạc mà mình kiếm được trong hơn 20 năm nay để tết lễ cho những oan hồn trong ngôi mộ đá. Chẳng phải con người thường bỏ tiền ra để tránh tai vạ hay sao, hơn nữa số tiền ấy chẳng thuộc về chúng ta! - cả điềm tĩnh

      - , ... - tôi biết phải sao với .

      Dường như cả hạ quyết tâm, mỉm cười, thẳng thắn :

      - Nếu như số tài sản mà tích luỹ được hơn 20 năm nay có thể đổi lại bình yên cho gia đình ta cũng đáng lắm chứ!

      tôi im lặng . Mặc dù torng mắt tôi có tiền nhiều cũng chẳng để làm gì, nhưng số của cải ấy là xương máu và tuổi xuân của suốt hơn 20 năm nay.

      cả có thể nhìn thấu tâm tư tôi, nhàng vỗ vai tôi :

      - Kim An, cho dù chúng ta có nhiều tiền hơn nữa cũng có ích gì đâu, cái gì phải gánh chịu có trốn tránh cũng chẳng được. Những tai hoạ mà gia đình ta gặp chẳng phãi còn ít hay sao?

      muốn gia đình ta lại xảy ra bất kì chuyện gì nữa! nghĩ thông suốt rồi , chỉ cần giao nộp hết số của cải mà tích luỹ được từ việc đào vàng trong hơn 20 năm nay cho quỷ vô thường gia đình ta sao hết. sau này em chúng ta phải kiếm tiền bằng 2 bàn tay trắng để phụng dưỡng bố mẹ. Dăm 3 năm nữa, già rồi còn phải trông cậy vào em kiếm tiền nuôi đấy!

      Nhìn bộ dạng vô cùng nhĩm của cả, hòn đá tảng đè nặng trong lòng tôi như được đặt xuống. tôi cảm thấy vui mừng trước suy nghĩ rất thoáng của và càng cảm động trước vô tư của . cái câu " người chết vì tiền" còn có ý nghĩa đối với cả nữa rồi ! nếu như có thể từ bỏ tất cả tài sản trong tay mình để làm lại cho dù có giao cho quỷ vô thường nhiều tiền hơn nữa cũng vẫn xứng đáng!

      tôi mừng rỡ xiết chặt bàn tay , xúc động đến nghẹn lời.

      - Kim An, cuối cùng chúng ta cũng tìm được ra thứ thuộc về mình rồi . đêm mai giao nó cho quỷ vô thường, thế là gia đình ta sao hết. Chúng ta phải ăn mừng mới được ! Giờ vào bếp làm vài món để em mình uống với nhau vài chén nhé !

      Tâm trạng của cả dường như tốt hơn nhiều, tôi chưa bao giờ thấy cười tươi như vậy. là làm, lập tức vào bếp.

      cả tìm được 1 chai rượu trắng trong bếp, mở nắp ra rồi rót đầy 2 cốc. nâng cốc lên trước mặt tôi :

      - Kim An, mấy ngày nay nhà ta liên tiếp xảy ra chuyện, trong lòng sao yên ổn được. , lâu lắm rồi ăn cơm ở nhà. Chẳng ngờ trong nhà chỉ còn mỗi rau mà có thịt, cũng may là còn mấy quả trứng gà, 2 em ta đành ăn chay vậy! nh chưa bao giờ nấu nướng, nhưng trước đây có đứng học mót của Mã Tam Nhi được 1 ít, hôm nay làm thử biết có ra gì ! - Hoá ra cả chuyện cũng khá thú vị, trước đây lúc nào cũng sầm sì mặt mày, tôi còn tưởng cả đời này chẳng thể nào ra được mấy câu hài hước cơ đấy!

      - à, món ăn làm vừa nhìn thấy muốn ăn rồi , chắc là ngon hơn cả món ăn mà đầu bếp nhà hàng huyện làm đấy!

      cả bật cười thích thú:

      - Haha .. Kim An này, đây là lần đầu tiên nghe thấy em như vậy đấy! Nghe em khen mà người cứ lâng lâng sung sướng!

      tôi cũng bật cười vui vẻ. Chúng tôi vui vẻ đến nỗi gần như quên những tai hoạ xảy ra trong nhà những ngày gần đây.

      Hết cốc này đến cốc khác, rượu vào lời ra, cả bắt đầu rất nhiều. ghé sát đầu vào tôi , thầm:

      - người em, em thử đoán xem, tích góp được bao nhiêu tiền suốt hơn 20 năm nay?

      Tôi nghĩ hồi lâu rồi đáp:

      - à, giờ ai ai trong thôn Kim Gia này cũng biết là người giàu nhất thôn, thậm chí là giàu nhất cái huyện Phú Dụ này. đào vàng ngần ấy năm, ít nhất cũng phải có đến vào trăm vạn,

      cả giơ 1 bàn tay huơ huơ trước mặt tôi :

      - số tiền mà giờ tính bằng đầu ngón tay này em đoán xem là bao nhiêu?

      - 5 trăm vạn à?

      cả lắc đầu.

      - chắc đến mức 50 triệu đâu nhỉ? - Tôi lẩm bẩm.

      - chính xác, trong tay có ngần ấy đấy! - cả thầm nhưng tôi nghe như sấm nổ bên tai, tôi trợn tròn mắt nhìn , dám tin vào những gì mà mình nghe được.

      cả thản nhiên xua tay như chẳng có chuyện gì to tát rồi năng cốc rượu lên :

      - Kim An, em đừng có nổi lòng tham nhé, đừng quên rằng số tiền này thuộc về chúng ta. Chỉ có điều cả ngoài việc khai thác mỏ mấy năm nay ra còn cùng bạn làm ăn, mặc dù kiếm được nhiều nhưng cũng đủ để sau này làm tiền vốn cho chúng ta. Số tiền này phải khai mỏ mà có, thế nên nó thuộc về chúng ta. Sau này chúng ta dùng nó làm tiền vốn buôn bán cái gì đó trong tỉnh để phụng dưỡng bố mẹ lúc về già!

      Tôi gật đầu lia lịa, xem ra cả thực nghĩ thông suốt rồi, mặc dù khia thác mỏ được nhiều tiền vậy nhưng giờ số tiền này với chẳng khác gì 1 gánh nặng. Mà chẳng bao lâu nữa ném được cái gánh nặng ấy , sao có thể vui cho được?

      Chẳng mấy chốc tôi và cả uống hết chai rượu trắng, Ném được gánh nặng trong lòng xuống cả cũng cảm thấy nhõm hơn nhiều, vì vậy 1 chai rượu cả uống hơn 1 nửa. uống hết chai rượu 2 em tôi ngà ngà say. tôi liền dìu về phòng nghĩ, 2 em lần đầu tiên nằm cùng 1 chiếc giường. trước đây tôi và cả chưa bao giờ thân thiết với nhau như thế này.

      Đêm đó, sau khi uống say, chúng tôi ngủ rất ngon giấc, ngủ 1 mạch đến sáng hôm sau. Điều kì lạ là đêm hôm đó chúng tôi hề nằm mơ thấy ác mộng, cũng chẳng bị đánh thức bởi bất kì tiếng động nào. biết vì uống say hay vì ở bên cạnh cả mà tôi cảm thấy rất an toàn.

      tỉnh dậy, cả lại xuống bếp nấu 2 bát cháo. Ăn sáng xong, lại ngồi chuyện với tôi suốt cả ngày. kể cho tôi nghe rất nhiều chuyện mà trước đây tôi chưa được nghe. kể về cuộc sống của mấy chục năm ròng. Trong câu chuyện đầy bi thương của , luôn xuất cái tên của 1 người con , ấy chính là Thuỷ Linh Nhi, người mà cả tôi dùng tính mạng và cuộc đời để thương!

      chiều tối, cả dẫn tôi đến căn phòng phía tây mà ở tạm, tôi biết trong căn phòng ấy có bày bài vị của mẹ đẻ . Tôi chưa bao giờ đặt chân vào căn phòng này, biết dẫn tôi đến đây làm gì.

      Rèm cửa của căn phòng này được làm từ vải đen, hơn nữa chưa bao giờ được kéo ra. Trong phòng tối mò mò khiến cho tôi cảm thấy có chút lo sợ, nhưng nhiều hơn vẫn là cảm giác thần bí..

    3. le hanh

      le hanh Well-Known Member

      Bài viết:
      932
      Được thích:
      647
      CHƯƠNG 17 - NHÀ MỘ
      Bước vào căn phòng ấy, tôi liền tìm công tắc đèn ở khắp phòng mà thấy. cả với tôi rằng vì đây là nơi đặt bài vị mẹ nên trong phòng được có ánh đèn, vì vậy mà hoàn toàn lắp đặt thiết bị đèn điện. tôi cảm thấy có chút kì lạ, gian phòng này chỉ đặt bài vị của mẹ đẻ , tại sao được thắp đèn chứ?

      cả đóng cửa phòng lại khiến cho căn phòng càng tối hơn. mò mẫm trong phòng 1 hồi rồi xoay người móc ra 1cái bật lửa châm 1 ngọn nến lên. Trong ánh nến mờ mờ, tôi nhìn thấy có 1 chiếc giường bên dưới cửa sổ nằm sát cạnh cửa ra vào, mấy ngày trước cả nghỉ ngơi chiếc giường này. Giữa căn phòng có bày 1 hương án,giữa hương án có đặt 1 bài vị và 1 bát hương. ĐIều kì lạ là cái hương án ấy đặt sát tường mà còn cách bức tường phía sau 1 khoảng khá xa. Đằng sau hương án tối om om, nhìn chẳng là cái gì nữa.

      Đúng lúc ấy, cả lại châm lên 3 nén hương cắm vào bát hương hương án rồi quỳ xuống kính cẩn lạy 3 lạy trước bài vị của mẹ, sau đó đứng lên với tôi :

      - Em trai, linh vị của mẹ được đặt ở trong gian phòng này, mộ của bà được đặt ở đằng sau hương án - vừa vừa chỉ vào khoảng đen sì sì phía sau hương án.

      Nghe cả vậy tôi chợt giật mình hoảng hốt, đây quả là 1 chuyện hiếm thấy. Lớn bằng ngần này rồi mà đây là lần đầu tiên tôi nghe người chết được chôn ngay trong phòng nah2 mình.

      nhìn thấy bộ dạng kinh ngạc của tôi, cả thở dài giải thích:

      - Lúc mẹ chết mới ra đời được có vài ngày, bố thậm chí chẳng có tiền mua cho mẹ 1 cái quan tài, ông đành lòng cứ thế mà chôn xác bà xuống đồng mông quạnh. Lúc mẹ còn sống phải chịu biết bao cực nhọc, thế nên bố muốn sau khi chết, linh hồn của bà lại phải độc ngoài đồng hoang đội mưa đội gió. Vì thế nên bố chôn mẹ ngay trong căn nhà đất của nhà ta. Có như vậy bố mới có thể thường xuyên bầu bạn với mẹ và linh hồn của mẹ cũng được ở bên cạnh gia đình. Về sau, khai mỏ kiếm được tiền, lúc xây dựng căn nhà này, dùng 1 cỗ quan tài laoị tốt nhất để khâm liệm xương cốt của mẹ chính tại căn phòng này, để cho linh hồn của mẹ được ở lại trong nhà mình

      cả mắt rưng rưng lệ kể cho tôi nghe về mẹ đẻ của mình, thậm chí còn biết hình đáng của mẹ mình ra sao. Lúc mẹ đẻ qua đời, bố còn chẳng mua nổi 1 cỗ quan tài cho mẹ làm sao có ảnh mà lưu lại? cả xây mộ cho mẹ đẻ ngay trong nhà cũng là 1 phương pháp rất độc đáo và sâu sắc để tưởng nhớ người thân của mình.

      tôi đột nhiên hiểu ra rất nhiều chuyện. tôi hiểu vì sao mẹ bao giờ bước chân vào căn phòng này, chỉ có bố và cả lúc bái tế người khuất mới được vào đây. tôi cũng hiểu ra vì sao cả lắp đèn điện ở đây, tại sao bao giờ mở cửa sổ mà thậm chí còn kéo rèm cửa ra vào, đó là bởi vì lo rằng linh hồn của mẹ lúc trở về gặp ánh sáng sợ hãi. Cái nhà mộ này chẳng phải là bằng tốt nhất cho tình cảm sâu đậm của con người hay sao?

      tôi liền quỳ xuống, khấu đầu 3 cái trước hương án. cả kích kéo tôi đứng dậy. với tôi rằng mẹ thường xuyên về nhà thăm 2 bố con, thường xuyên nằmmơ thấy bà. cả mẹ đẻ của hiền hậu và lương thiện như vậy, mặc dù được bú sữa của mẹ nhưng trong lòng bà vẫn là 1 người mẹ tuyệt vời nhất !

      - đưa tất cả tiền khai thác mỏ vàng tích luỹ được cho mẹ cất giữ. Lúc sống đời mẹ chẳng có tiền mà tiêu, muốn mẹ ở dưới cõi có thể tha hồ mà tiêu tiền. Mỗi lần đến lễ mẹ đều mang đến chi bà 1 điều bất ngờ, bởi vì tiền đưa cho mẹ càng ngày càng nhiều. Nhưng ngờ tất cả chỗ tiền này đều thuộc về mình, giờ đành phải lấy giao nộp cho quỷ vô thường rồi! - những câu này nghe thấy bùi bùi, nhưng tôi thấy có vẻ gì hụt hẫng cả.

      - , hãy giãi thích với ẹm mọi chuyện. Em nghĩ bá chắc chắn trách đâu, ngược lại, có khicòn vui mừng nữa đấy! - tôi đứng bên cạnh an ủi.

      cả lặng lẽ gật đầu, cúi đầu đứng trước linh vị của mẹ :

      - mẹ ơi, xin mẹ hãy yên tạm, giờ con lấy lại những đồng tiền thuộc về con, con hứa từ nay về sau con kiếm nhiều tiền cho mẹ, xin mẹ hãy phù hộ cho con trai mẹ, phù hộ cho nhà ta được bình an qua ngày...

      cả lại kính cẩn cúi gập người vái 3 vái, sau đó ra phía sau hương án. quỳ xuống mò mẫm trong bóng đêm 1 hồi rồi ra, tay bê 1 cái hộp sắt vuông vắn.

      - Kim An, tâm huyết của suốt hơn 20 năm đều ở đây cả rồi . trong cái hộp này có cất đủ 50 triệu, mật mã chỉ với 1 mình mẹ. Lát nữa chúng ta mang nó đến mộ của Linh Nhi giao cho quỷ vô thường. Giao nộp xong là nhà ta sao nữa.

      cả vừa vừa đặt cái hộp sắt lên hương án. cẩn thận mở cái hộp ra định để cho tôi xem số tiền bạc ở bên trong. Trong đó có đến tận 50 triệu nhân dân tệ!

      thế nhưng, dưới ánh nến vàng vọt, khi cái hộp được mở ra, cả sững người, đôi mắt sửng sốt nhìn vào bên trong, qua ánh mắt của tôi lập tức biết được có chuyện xảy ra rồi!

      - Kim.. Kim An, ràng cất mấy chục cuốn sổ tiết kiệm vào trong cái hộp sắt này mà, tại sao.. tại sao bây giờ lại thấy đâu cả?- cả bằng giọng run run.

      tôi vôi vàng chạy đến nhìn vào trong cái hộp sắt, phát ra bên trong ngoài 1 tờ giấy trắng chẳng còn gì cả.

      - đừg hoảng hốt, hãy nghĩ kĩ xem có phải cất chỗ khác ?

      cả giậm chân sốt ruột :

      - Kim An, làm sao có thể nhớ nhầm được chứ? mỗi lần đều đặt sổ tiết kiệm trong cái hộp này, giao chúng cho mẹ bảo quản. Làm sao có thể cất ở chỗ khác được chứ?

      cả ôm cái hộp đến gần cây nến kiểm tra. thò tay vào ấy tờ giấy trắng ra, miệng lắp bắp :

      - Kim An, .. đâu có để giấy trắng vào đây. Tại sao bây giờ sổ tiết kiệm thấy,lại... lại thấy có tờ giấy trắng này ở đây? rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra thế nhỉ?

      tôi cầm lấy tờ giấy trắng từ tay , lật qua lật lại xem, phát ra đó là 1 tờ giấy cũ.tờ giấy trắng nhàu nhĩ hơi ố vàng. tôi cầm tờ giấy ấy soi dưới ánh nến, thấy xuất 1 hình vẽ mờ mờ. Quans át kĩ mới thấy tờ giấy hoá ra có vẽ 1 cái đầu lâu đáng sợ!

      Lần này tôi cũng ngẩn người ra rồi . tôi chỉ vào cái đầu lâu khủng khiếp ấy, miệng lắp bắp hồi lâu mà thốt ra lời..

      nhìn thấy hình cái đầu lâu ở giấy, cả dần dần lấy lại bình tĩnh. lại đặt mảnh giấy đó vào trong hộp sắt, bình tĩnh với tôi :

      - Kim An, biết là chuyện gì rồi !

      tôi kinh ngạc nhìn cả:

      - , làm thế nào mà biết được ?

      cả gật đầu :

      - nghĩ chắc chắn mẹ giao nộp hết những thứ thuộc về chúng ta cho quỷ vô thường rồi. Mẹ ở dưới đó chắc chắn cũng biết chuyện này. Mẹ lo đến thời hạn mà vẫn tìm ra thứ mà quỷ vô thường đến khiến cho cả nhà gặp đại hoạ nên sớm mang số tiền ấy giao nộp rồi!

      lời cả có vẻ rất có lí. Nhưg tôi vẫn còn có chút nghi ngờ, thế nên lại hỏi:

      - à, nếu như là mẹ mang tiền đưa cho quỷ vô thường, vậy tại sao bà với 1 câu?

      cả đáp:

      - đêm hôm ấy ở trước mộ của Linh Nhi, quỷ vô thường chỉ cho 3 ngày phải giao nộp thứ thuộc về mình,lúc ấy có hỏi đó al2 gì nhưng quỷ vô thường thiên cơ bất khả lộ. Như vậy chắc chắn mẹ cũng được phép ra. vì vậy bà mới mang hết sổ tiết kiệm ấy giao nộp mà chúng ta biết. Bà để lại tờ giấy trắng này chẳng phải để ra hiệu cho chúng ta hay sao?

      tôi cũng cảm thấy những lời phải là có lý, chỉ có điều trong lòng tôi nghĩ, nếu như đúng như những gì cả , đêm nay mang cái gì gặp quỷ vô thường đây?

      tôi nhìn đồng hồ, kim giờ chỉ 10h30 đêm, chỉ còn hơn 1 tiếng đồng hồ nữa thôi. tôi lo lắng hỏi:

      - cả, nếu mẹ mang tiền chắc là bà nộp cho quỷ vô thường rồi , lát nữa chúng ta cần đến mộ của Linh Nhi đâu nhỉ?

      cả lắc đầu đáp:

      - được, vẫn phải gặp quỷ vô thường!

      - tại sao? giờ khảon tiết kiệm còn, có gặp quỷ vô thường hay cũng chẳng còn ý nghĩa gì. Hơn nữa gặp nó rồi biết ăn ra làm sao ? - dù gì tiền cũng còn, biết đâu được có khi việc lại như cả nghĩ. tôi muốn cả mạo hiểm.

      cả dường như hiểu được nỗi lo của tôi, khẽ cười, kiên nhẫn giải thích:

      - em trai ngoan à, làm gì cũng phải có đầu có cuối. nếu như nhận lời đêm nay gặp quỷ vô thường cho dù thế nào cũng phải . người xưa có câu: là phúc phải là hoạ, là hoạ có trốn cũng được, dù sao cũng phải ràng với quỷ vô thường. em tận mắt nhìn thấy rồi, mẹ cũng mang tiền gặp quỷ vô thường rồi , quỷ vô thường nhìn thấy tờ giấy trắng này hiểu ra chuyện gì. Em cần với đâu, ở nah2 trông nah2 cẩn thận, 1 mình cũng được!

      cả rất nhàng, nhưng tôi biết lo tôi gặp nguy hiểm. Nhìn tôi biết ý quyết phải cho bằng được, tôi liền lấy hết dũng khí :

      - cả, nếu như vậy rồi em tuyệt đối k đễ 1 mình đâu. chúng ta bây giờ xuất phát thôi, em cũng muốn nhìn xem rốt cuộc quỷ vô thường trông như thế nào!

      thấy thái độ kiên quyết của tôi, cả hiểu có khuyên nhủ thế nào cũng vô dụng, đành phải đồng ý cho tôi cùng ra mộ của Linh Nhi.

      thời tiết giữa đông lạnh cắt da cắt thịt, vì vậy tôi với cả phải mặc 1 cái áo bông dày cộp. cả ôm chặt cái hộp sắt có chứa mảnh giấy trắng trong tay. tôi lặng lẽ theo gót rời khỏi thôn. Bởi vỉ chúng tôi phải gặp quỷ vô thường nên cả dặn tôi được mang theo đèn pin, chúng tôi dò dẫm trong đêm tối, trong cái giá lạnh cắt da cắt thịt. Mặc dù ở trước mặt tôi hùng hồn chẳng sợ gì, nhưng thực ra trống ngực tôi đập thình thịch vì sợ hãi, toàn thân ngừng run rẩy trong lớp áo bông dày cồm cộp. tôi cảm thấy bước chân của mình càng ngày càng nặng, về phía trước 1 bước là đến gần ngôi mộ của Linh Nhi 1 bước. mặc dù trời rất lạnh nhưng lòng bàn tay tôi vẫn ướt đẫm mồ hôi.

      ngôi mộ của Linh Nhi nằm ở trong khu rừng bên cạnh con đường nằm giữa thơn Kim Gia và thôn Triệu Bảo Tử. đêm khuya nên gió càng thổi mạnh, khu rừng trước mặt ngừng phát ra những tiếng xào xạc, chỉ nghe thôi cũng khiến cho người ta phải rùng mình ớn lạnh. biết trong khu rừng tới om kia chứa bao nhiêu linh hồn, ma quỷ. nghĩ đến việc chẳng mấy chốc nữa tôi tận mắt nhìn thấy con quỷ vô thường đáng sợ trong truyền thuyết, toàn thân tôi lại nổi hết cả gai ốc, hơi lạnh như thấm tận vào trong xương tuỷ.

      cuối cùng 2 em tôi cũng đến trước khu rừng. cả tiếp tục về phía trước, được vài bước liền dừng lại. tôi núp sau lưng len lén nhìn ra xung quanh, chỉ thấy 1 gò đất nằm độc giữa bóng đên lạnh lẽo, gò đất mọc đầy cỏ dại, tôi thầm nhủ có lẽ đây chính là mộ của Linh Nhi.

      cả quỳ xuống trước mộ của Linh Nhi, cúi đầu thầm gì đó với ngôi mộ hoang. tôi biết chuyện với người con thương, thế nên tôi chỉ biết đứng lặng ờ phía sau mà dám lên tiếng.

      - Kim An, gió to quá, em kiếm cái cây nào to to 1 chút mà núp vào tránh gió ! - cả quay lại với tôi ,

      tôi bằng giọng run run:

      - à, em.. em sao..

      cả bật cười, bằng giọng quan tâm:

      - em trai à, em đừng cố tỏ ra mạnh mẽ trước mặt . ngay cả giọng của em cũng run lên kia kìa!

      - , giờ chắc là đả qua nửa đêm rồi , sao chưa thấy... chưa thấy nó... nó đến? - tôi dám gọi thẳng tên quỷ vô thường ra ở nơi này, biết đâu nó nấp ở 1 nơi nào đó trong khu rừng này.

      cả mở cái hộp sắt ra trước mộ của Linh Nhi, sau đó :

      - chắc là sắp rồi , nó chắc đến gặp thôi!

      nghĩ đến việc quỷ vô thường sắp đến, tôi lại căng thẳng tột độ, trong đầu tưởng tượng ra bộ dạng khủng khiếp của nó như thế nào, đợi khi nó xuất làm gì với mình, liệu tôi và cả có gặp nguy hiểm ?

      những điều khủng khiếp cứ quay cuồng trong đầu tôi . những phỏng đoán liên tiếp nảy ra trong đầu, tôi boăn khoăn xem nên đối phóthế nào trong mỗi trường hợp có thể xảy ra..

      thời gian trôi qua chậm chạp. tôi cảm giác mỗi phút trôi qua dài như cả 1 năm. chỉ điều, cho dù cảm thấy thế nào thời gian vẫn cứ thầm trôi ..

      tiếng gà gáy sáng trong thôn văng vẳng đưa lại, bình minh bắt đầu tìm đến. Nhưng quỷ vô thường vẫn thấy thân. cả sốt ruột lại lại trước mộ của Linh Nhi, có thể chờ đợi trong nỗi sợ hãi này khiến cho thể điềm tĩnh được.

      đúng lúc ấy, trong rừng vẳng lại tiếng kêu ma quỷ của những con cú mèo, dường như nó dự báo 1 điều gì đó sắp xảy ra...

      tôi và cả phấp phỏng chở đợi ở bên mộ của Linh Nhi nhưng đợi đến tận sáng hôm sau vẫn thấy tăm hơi quỷ vô thường đâu.

      Lúc mặt trời lên, cả quỷ vô thường đến đâu. lại đứng lặng hồi lâu trước mộ của Linh Nhu rồi bảo tôi cùng về nhà

      - ơi, cái hòm này phải làm thế nào? - tôi chỉ cái hòm sắt

      - cái hòm này cứ để lại đây , dù sao chúng ta cũng chẳng dùng đến nó, cứ để lại đây làm bằng chứng. nếu quỷ vô thường nhìn thấy nó biết chúng ta đến đây.

      đường về, tôi lo lắng hỏi :

      - quỷ vô thường đến mộ của chị Linh Nhi gặp , tại sao nó lại đến?

      - có thể là do mẹ đưa cho nó cái mà nó cần nên nó đến nữa!

      - nếu như vậy sau này chắc gặp phải chuyện gì nữa nhỉ ?! - tôi vẫn còn nhớ những gì mà quỷ vô thường với cả. Nó chẳng bao lâu nữa cả chết, cũng biết có phải chỉ là hù doạ hay nữa?

      cả cà nhắc lê từng bước về phía trước , chẳng buồn ngoảnh đầu lại đáp:

      - em à, em k cần phải nghĩ ngợi nhiều như vậy đâu! con người sống chết có số, chỉ cần sau này nhà ta xảy ra chuyện gì nữa là yên tâm rồi !

      Nghe cả vậy, trong lòng tôi cảm thấy rất xót xa. Lại nghĩ đến số tài sản mà dùng cả tính mạng của mình để đánh đổi, tích luỹ suốt hơn 20năm trời hoá thành hư vô chỉ trong có 1 đêm, mà bây giờ ngoài 40 rồi , bên cãnh ngay cả 1 người phụ nữ chăm lo miếng cơm giấc ngủ cho cũng có, thế mà chẳng buồn lo lắng cho bản thân mà chỉ 1 lòng nghĩ cho gia đình, mặc dù tôi chẳng phải là em ruột của nhưng trong lòng cũng cảm tháy chính là người tốt nhất đời này.

      Về đến nhà, cả tôi và đều k muốn ăn cơm. Chịu đựng cái lạnh thấu xương suốt cả đêm ở ngoài đồng khiến cho tôi cảm thấy toàn thân lạnh cóng từ trong ra ngoài. cả bảo tôi mau mau vào phòng nghỉ ngơi. cũng hơi mệt rồi , thế nên tiễn tôi vào phòng xong liền quay người lên nhà lớn. tôi rất muốn gọi vào phòng ngủ cùng với mình nhưng đột nhiên nghĩ đến cái gìđó, lời vừa ra đến miệng đột nhiên bị nuốt vào trong.

      vừa lạnh vừa mệt nên vừa đặt mình lên giường là tôi ngủ ngay. Đánh liền 1 giấc đến tận trưa mới tỉnh, tôi mơ màng leo xuống khỏi giường, chạy ngay ra ngoài sân. Vào mùa này rất ít khi được nhìn thấy mặt trời. Mặt trời vào mùa đông trốn rất kĩ đằng sau những lớp mây dày đặc, thỉnh thoảng lắm mới lấp ló ra ngoài. Cả khoảng sân nhà chìm trong bầu khí sầm sì, u ám.

      tôi đến căn phòng nah2 lớn tìm , phát cửa phòng khoá chặt. tôi thầm nghĩ chắc cả ngủ say liền xuống nhà bếp, chuẩn bị cơm trưa cho 2 em .

      nữa tiếng sau, tôi nấu chín mì. thấy căn phòng của vẫn chẳng có động tĩnh gì, tôi liền chạy đến bên cửa sổ gọi dậy ăn cơm.Gọi mấy lần mà chẳng thấy cả đáp lại, tôi liền đưa tay lên gõ gõ vào cửa sổ, vẫn thấy có động tĩnh gì. Tôi bỗng cảm thấy có gì đó bình thường, cả chưa bao giờ ngủ say như vậy.

      Nghĩ vậy tôi liền chạy ra trước cửa ra vào của căn phòng, trước khi gõ cửa tôi có thử đẩy cửa xem thế nào. Nhưng đẩy mãi mà được, nhìn xuống cửa mới biết khoá. Lúc này tôi mới ý thức được rằng cả vào phòng ngủ, biết ra ngoài từ khi nào. tôi vội vàng chạy ra nhà vệ sinh gọi mấy tiếng mà thấy có ai đáp lời. Nhìn vào bên trong, cũng thấy cả đâu. ra ngoài rồi , chắc chắn là ra ngoài trong lúc tôi ngủ say.

      cả có thể đâu được nhỉ? biết tại sao tôi lại cảm thấy rất lo lắng cho . có phải đến trụ sở cảnh sát tìm đồn trưởng Hạ để chuyện xảy ra đêm qua hay ? tôi nghĩ rất có thể là như vậy.

      tôi làm gì còn tâm trạng mà ăn cơm nữa, phải tìm ra cả trước rồi hãy . tôi chạy 1 mạch đến trụ sở cảnh sát, vội vàng quên cả khoá cửa. Chạy đến trụ sở cảnh sát, tôi sững người khi nhìn thấy cánh cổng trụ sỡ cũng khoá im ỉm. hỏi thăm mới biết sáng sớm nay đồn trưởng Hạ cùng với 2 viên cảnh sát điều tra lái xe ra ngoài thôn, có người còn nhìn thấy chiếc xe về hướng vào huyện.

      trong lòng tôi vô cùng sốt ruột, vội vàng chạy đến phòng khám của bác sĩ Kim Nhất Thủ, mượn điện thoại của ông ấy để gọi vào máy di động của cả. tôi gọi liền mấy cuộc mà trong điện thoại chỉ vang lên tiếng trả lời của nhân viên tổng đài:"số mày quý khách vừa gọi liên lạc được , xin vui lòng gọi lại sau".

      cả đâu mất rồi, điện thoại cũng gọi được . 1 linh cảm lành ập đến trong đầu tôi . khả năng cả xảy ra chuyện là rất cao, chẳng phải con quỷ vô thường đó sau 3 ngày nữa chết đấy sao?

      Nghĩ đến đây tôi sợ đến phát khóc lên rồi . giờ trong thôn ai ai cũng biết nhà tôi xảy ra chuyện, nhưng chẳng ai biết nah2 tôi có ma, càng biết cả tôi sắp chết. Kim Nhất Thủ nhìn thấy tôi hốt hoảng liền dịu dàng an ủi:

      - cậu bé, chú biết là nhà cháu gặp nhiều chuyện phiến phức, bố mẹ lại có ở nhà, có việc gì biết cứ với chú, biết đâu chú có thể giúp gì cho cháu!

      tôi cảm kích nhìn ông :

      - chú Kim, cả cháu mất tích rồi ! chú xem ấy có thể đâu được chứ?

      ông ấy nghe xong liền bật cười:

      - cậu nhóc, tôi còn tưởng là chuyện gì to tát cơ đấy! Hoá ra vì tìm Kim Quý mà cậu nóng ruột đến thế này cơ à, tôi cho cậu biết, cả cậu lớn bằng ngần ấy rồi , hiểu biết của ta hơn cậu nhiều, cậu lo lắng cái gì chứ? biết đâu chừng cả cậu ra ngoài bàn việc cũng nên!

      - chú Kim, chú cũng đúng, nhưng... nhưng.,.. - tôi cứ " nhưng..nhưng.." cả buổi mà ra được điều muốn .Đồn trưởng Hạ dặn được phép cho bất kì ai nghe chuyện chúng tôi gặp ma.

      Ông ấy thấy tôi cứ nhưng nhưng mãi mà chẳng được gì liền kéo tay tôi , thân mật :

      - phải lo cho trai cậu đâu, ban ngày ban mặt làm gì có chuyện gì được cơ chứ? chắc cậu chưa ăn cơmđâu nhi? thế ăn tạm chút gì ở chỗ tôi . Cậu ăn cơm xong, về nhà có khi thấy trai Kim Quý của cậu về rồi cũng nên.

      Kim Nhất Thủ vừa vừa kéo tay tôi vào trong, tôi vội vàng giằng khỏi tay ông, :

      - Cảm ơn chú Kim, cháu nấu cơm ở nhà rồi , giờ cháu tìm cả về ăn cơm , chú mau ăn , cháu về nah2 đây! - rồi tôi chạy ù ra khỏi phòng khám., chẳng buồn gì thêm mà chạy 1 mạchvề nhà. nhưng cả vẫn chưa về!

      tôi lại lại mấy vòng liền trong sân, lòng nóng như lửa đốt. cả có thể đâu được. nhỉ? điều tôi lo lắng nhất chính là những gì mà quỷ vô thường với . Hôm nay là ngày đại hạn của , nhưng giữa ban ngày ban mặt chẳng nhẽ quỷ vô thường đến bắt xuống phủ rồi hay sao?

    4. le hanh

      le hanh Well-Known Member

      Bài viết:
      932
      Được thích:
      647
      CHƯƠNG 18 - CHUYỆN ĐỜI TƯỞNG
      cả đột nhiên biến mất trong ngày đại hạn. tôi hỏi thăm khắp lượt thôn Kim Gia nhưng chẳng ai nhìn thấy cả đâu. Lòng tôi nóng như lửa đốt, tìm suốt cả ngày rồi vẫn thấy đâu. tôi chạy đến trụ sở cảnh sát mấy lần liền. đồn trưởng Hạ ra ngoài phá án đến tối mịt vẫn chưa thấy về.

      trong nhà chỉ còn lại 1 mình tôi độc. Cứ nhìn lên nhà lớn,là tôi lại nghĩđến căn nhàmộ chôn cất mẹ đẻ của , nghĩđến chuyện rất có thể con ma áo trắng ấy nấp trong phòng bố mẹ. Lại nhìn sang gian nhà phía tây bị thiêu rụi, nhớ lại trước đây cả từng sống trong đó với Lan Lan, tôi lại thấy nhà mình chẳng khác gì 1 căn nhà ma quỷ.

      cái căn nhà trông có vẻ rộng lớn, sang trọng này xảy rakhông biết bao nhiêu bi kịch đau lòng khiến cho người khác thể nào đề phòng được. Mới chỉ có hơn 1 tháng trước, trong căn nhà này còn đầy đủ 5 người , bây giờ chỉ còn sót lại 1 mình tôi .

      Lan Lan chết rồi , cái chết của ấy cho đế tận bây giờ vẫn còn là 1 câu hỏi. Đồn trưởng Hạ tra xét từng hộ suốt hơn 1 tháng nay nhưng vẫn chẳng tìm được chút manh mối nào. Còn chưa hết, linh hồn Lan Lan cứ nửa đêm nửa hôm lại về tìm tôi.

      bởi vì trong nhà liên tiếp xảy ra chuyện, bệnh tình của bố ngày càng nặng hơn. vậy cái bóng ma đáng gét ấy còn đến tận bệnh viện quấy nhiễu bố. biết bệnh tình của bố giờ ra sao. Mẹ 1 mình ở trong bệnh viện chăm sóc cho bố đủ vất vả rồi , sau khi bố bị ma quỷ đến quấy nhiễu, mẹ cũng bị khủng hoảng tâm lí.

      phiền phức mà cả gặp phải là lớn nhất. từ bỏ số tiền khổng lồ mà mình dùng xương máu tích luỹ được trong hơn 20 năm, vậy mà tại sao quỷ vô thường vẫn chịu buông tha ? hôm nay là ngày đại hạn của cả, thế nên vô duyên vô cớ ra khỏi nhà, thậm chí còn chẳng buồn với tôi 1 tiếng. tôi nghĩ cả ra ngoài mãi thấy về chắc chắn lành ít dữ nhiều

      tôi thấp thỏm chờ đợi cả đêm trong căn nhà ma quỷ và khủng khiếp này. Chỉ 1 tiếng động ở trong sân cũng khiến cho tôi giật thót mình. Suốt cả đêm dài tôi cứ lo lắng cho bố mẹ ở trong bệnh viện tỉnh, càng cảm thấy bất an về người đột nhiên biến mất chút tăm tích. Chính vì nỗi lo lắng cho người thân trong nhà khiến tôi quên nỗi sợ hãi trong lòng.

      Trời sáng. Lại là 1 ngày u ám, chết chóc! Tâm trạng của tôi cũng u ám như bầu trời hôm nay!

      Mới sáng ra khỏi nhà tôi nhìn thấy quạ đen bay vòng vòng trướcnhà mình, còn kêu lên những tiếng kêu thảm thiết. Tiếng kêu ấy khiến người ta rợn người . tôi nghe người già trong thôn ,mới sáng sớm mà nhìn thấy quạ kêu là đen đủi. Qụa là loài chim mang lại điều may mắn cho con người . Tiếng kêu của nó có thể gọi đến các linh hồn, đem lại vận xấu và tai hoạ cho con người.

      Nhà tôi bây giờ đủ đen đủi lắm rồi , thế mà mới sáng ra qãu bay vòng vòng quanh nhà, lại còn kêu ầm ĩ thôi. Tôi thầm nhủ biết gia đình tôi còn gặp phãi chuyện bất hạnh gì nữa đây?

      tôi ra khỏi nhà, định đến trụ sở cảnh sát xem xem đồn trưởng Hạ về chưa. Vừa mới ra đến đường lớn thấy trưởng thôn Kim hoảng hốt chạy về phía mình. Từ xa nhìn thấy tôi , ấy hết toáng lên:

      - Kim An, tôi định đến nhà tìm cậu đây! ban nãy mẹ cậu gọi điện cho tôi , bảo tôi lập tứcthông báo với cậu chuyện này!

      trưởng thôn Kim vừa vừa chạy đến trước mặt tôi , miệng thở hổn hển. Thấy vẻ mặt của ấy có gì bất thường, tôi vội vàng hỏi:

      - Trưởng thôn Kim, mẹ em bảo chuyện gì?

      Trưởng thôn Kim còn chưa kịp 2 mắt đỏ hoe. nghẹn ngào :

      - Kim An à, bố cậu qua đời trong bệnh viện rồi , cậu hãy bớt đau thương nhé !

      Nghe những lời trưởng thôn , toàn thân tôi bỗng nhiên lạnh toát. Lúc nãy nghe thấy tiếng quạ kêu tôi cảm thấy có chuyện chẳng lành, chẳng ngờ vừa mới đó thôi nhận được tin báo bố tôi qua đời, lẽ nào mấy con quạ chết tiệt ấy bay đến nah2 tôi là để báo cái tin dữ này hay sao? tôi ngây người đứng yên bất động. Trưởng thôn Kim thấy vậy liền dịu giọng an ủi:

      - Kim à, tôi biết trong nah2 cậu xảy ra rất nhiều chuyện may, trong lòng cậu cũng đủ đau đớn rồi , cả có nhà, cậu nhất định phải cố gắng gắng gượng..

      - người em , người chết thểsống lại, nếu như chú Kim qua đời, vậy chúng ta phải nén đau thương mà chuẩn bị đưa tiễn chú ấy!

      - Kim An, cả cậu có nhà, tôi phái người khắp nơi tìm ấy rồi. Nếu như tìm thấy ấy cậu phải làm trụ cột của gia đình, chuyện hậu của bố cậu chờ cậu giải quyết đấy, cậu tuyệt đối được gục ngã đâu đấy..

      - Kim An, cậu..

      Trưởng thôn Kim vẫn tiếp tục khuyên nhủ, còn tôi cũng từ từ nén được nỗi đau để lấy lại bình tĩnh.

      - trưởng thôn à, mẹ em còn gì thêm trong điện thoại ? giờ em nên làm thế nào? - phải bởi vì lòng dạ rối bời mà tôi thực biết phải lo chuyện hậu sựrasao.

      Trưởng thôn vỗ vai tôi :

      - bác còn bảo cậu tìm 1 cái xe lên tỉnh, xem xem có thể đưa thi thể của bố cậu về nhà . giờ những người chết trong tỉnh đều được đưa thiêu, mà bố cậu chết ở trong bệnh viện tỉnh, biết họ có cho mang xác của ông về nhà nữa. Nhưng mà cậu yên tâm,xe lên tỉnh tôi sắp xếp xong rồi , đến tỉnh tôi tìm 1 lãnh đạo thân quen trong bệnh viện tỉnh để thương lượng chuyện này, cố gắng hết sức để đưa bố cậu về an táng ở nhà, cũng là để linh hồn của ông cụ được an nghỉ!

      Đúng như trưởng thôn , chuyện đến nước này, có đau khổ cũng chẳng thể giải quyết được gì, cho dù có khóc 3 ngày 3 đêm người chết cũng chẳng thể sống lại.

      Cố gắng kìm nén nỗi đau ở trong lòng, tôi về nhà khoá chặt cửa lại rồi đến cửa trụ sở cảnh sát chờ trưởng thôn Kim. Lúc tôi đến có 1 chiếc xe kéo đỗ ở đó rồi , mấy chằng thanh niên trong thôn đứng chờ sẵn. Trưởng thi6n Kim đỡ tôi lên xe. 1 thanh niên hơn tôi vài tuổi lái chiếc xe kéo ra khỏi thôn, men theo con đường chạy thẳng lên tỉnh.

      đường , chẳng ai với ai câu nào. Bọn họ đều hiểu tâm trạng đau buồn của tôi nên thỉnh thoảng quay sang nhìn tôi bằng ánh mắt đồng cảm. Trong nỗi đau tôi cũng thầm vui mừng vì trong thôn có mấy thanh niên tốt bụng ra sức giúp đỡ lúc gia đình tôi gặp nạn, nếu chắc tôi cũng chẳng biết phải làm thế nào để đối mặt với hoàn cảnh này.

      Lên đến tỉnh tôi mới phát ra lúc ra khỏi nhà tôi chẳng mang theo đồng nào, bởi vì mới sáng sớm hay tin bố tôi qua đời, cả bọn còn chưa kịp ăn uống gì vội vã đưa tôi đến đây. Trưởng thôn Kimmóc tiền túi đưa cho mấy cậu thanh niên ăn tạm chút gì, sau đó dặn dò lái xe gặp 1 người bạn thân trong tỉnh, nhờ ấy giúp lo liệu chuyện của bố tôi .

      tôi và mấy thanh niên trong thôn nhanh chóng đến cổng bệnh viện tỉnh. Bảo vệ chặn xe của chúng tôi lại cho vào. lái xe nhét cho người gác cổng 1 bao thuốc, khó với ông ta cho chúng tôi lái xe vào sân sau bệnh viện. Mấy thanh niên ấy bảo đứng ở ngoài cổng chờ trưởng thôn, bảo tôi vào trongviện tìm mẹ xem sao.

      Sau khi hỏi thăm, tôi đến được trước cửa phòng để xác và nhìn thấy mẹ tôi khóc chết sống lại ở đó. Mẹ nhìn thấy tôi liền ngã quỵ xuống dưới sàn, tôi vội vàng lao đến đỡ bà đứng dậy. Mẹ ôm chầm lấy tôi khóc thành tiếng, 2mẹ con tôi ôm lấy nhau khóc tức tưởi.

      Mẹ bố tắt thở lúc gần sáng . Kể từ sau khi phòng bệnh của bố xuất ma, bố bắt đầu ăn uống, 1 mực đòi quay về nhà. Mẹ tưởng rằng bố lo chuyện ở nhà, sợ bố về nhà lại bị kích động, hơn nữa bệnh tình của bố chưa khỏi hẳn nên bà với bác sĩ hết lời khuyên nhủ bố ở lại bệnh viện dưỡng bệnh 1 thời gian. Nào ngờ bố nổi cáu, nhất định chịu nghe lời khuyên của người khác. Bề ngoài ông chẳng chẳng rằng nhưng trong lòng ngầm quyết định. Ban ngày bệnh viện nhiều người ra vào, bố nằm ngủ suốt cả ngày. Bởi vì ông tức khí chẳng chịu ăn cơm suốt cả ngày nên bác sĩ đành phải cho truyền 2 chai nước . Đến đêm, mẹ nấu cho bố 1 bát canh gà, chẳng cần mẹ phải khuyên nhủ gì bố cũng uống hết bát canh, còn ăn thêm chút điểm tâm. Trong lòng mẹ mừng lắm, tưởng là bố thôi tức giận nữa nên chịu ăn cơm. Bố uống canh xong, mẹ ngồi chuyện với bố 1 lúc bố bố buồn ngủ. Đợi bố ngủ say rồi mẹ mới nằm nghỉ.

      Ai ngờ nữa đêm tỉnh lại, mẹ phát giường bệnh của bố trống . Ban đầu mẹ tưởng bố dậy vệ sinh nhưng đợi mãi mà chẳng thấy bố quay lại, mẹ có chút bất an. Mẹ liền ra ngoài tìm bố nhưng kết quả là thấy. Lúc này mẹ mới hốt hoảng . Bà vội vàng tìm bác sĩ trực ban, tình hình cho ông ấy nghe. Báci sĩ vội vàng gọi mấy y tá cùng mẹ tìm. Thế nhưng tìm khắp nơi trong bệnh viện mà thấy bố đâu.

      Vị bác sĩ trực ban biết việc trở nên nghiêm trọng liền gọi điện cho lãnh đạo bệnh viện, lãnh đạo bệnh viện liền lập tức cử đến 1 nhóm người toả ra tìm, đồng thời cho gọi gác cổng bệnh viện đến, hỏi ông ấy nữa đêm có thấy ai mặc quần áo bệnh nhân ra ngoài . Ông ta giật mình tỉnh hẳn ngủ, miệng lắp bắp chẳng được thành lời. Nhìn điệu bộ của ông ấy ai cũng đoán được rằng ông ấy ngủ say nên chẳng biết gì hết.

      Lúc này trời sáng, viện trưởng lập tức cho người toả ra xung quanh tìm kiếm. Kết quả là thấy bố tôi ở bên lề đường cách bệnh viện xa, chính xác hơn là tìm thấy thi thểđã đông cứng! Lúc mọi người phát ra bố tôi chết cứng ở bên đường, nền đất còn có 1 vũng máu bị động lại. Mẹ nhìn thấy xác của bố lập tức ngất . Mọi người thấy vậy vội vàng khiêng bà trở lại phòng bệnh của bố,

      Viện trưởng lập tức gọi điện thoại báo cho cảnh sát. Cảnh sát nhận được diện thoại nhanh chóng tìm đến. Qua khám nghiệm trường, cánh sát rút ra kết lậun bố tôi bị xe đụng ngã lăn vào vệ đường, mà chiếc xe gây ra tai nạn mất hút từ lâu. Nửa đêm nửa hôm bố bỏ viện chạy trốn ra ngoài, cuối cùng may thiệt mạng.

      Bệnh nhân xảy ra chuyện này, bệnh viện phải chịu 1 phần trách nhiệm. Sau khi mẹ tỉnh lại, xác của bố được đưa vào nhà xác bệnh viện. Mẹ khóc đến chết sống lại. Viện trưởng thương cảm an ủi mẹ, với mẹ rằng bệnh viện chịu chi phí mai táng cho bố, ngoài ra còn bồi thường cho gia đình 3 vạn tiền mặt. Chỉ có điều xác của bố được phép mang về nhà mà đem hoả thiêu theo quy định của nhà nước.

      người bạn của trưởng thôn Kim dẫn đến rất thân với viện trưởng. Sau khi chuyện 1 hồi, viện trưởng cân nhắc thấy cái chết của bố tôi cũg 1 phần là do sai sót của bệnh viện nên đồng ý cho chúng tôi đưa thi hài của bố về nhà an táng. Chỉ có đều ông ấy cầu chỉ được đưa bố nhân lúc trời tối.

      Buổi trưa, trưởng thôn mời bạn và mấy thanh niên trong thôn cùng ăn. Mẹ đưa tiền nhưng trưởng thôn 1 mực chịu nhận. 1 lúc sau, trưởng thôn Kim cùng mọi người ăn về, họ còn mang về 2 suất cơm cho 2 mẹ con tôi ăn. Nhưng cả tôi và mẹ đều chẳng thể nuốt nổi, mọi người cùng ngồi ngoài nhà xác chờ trời tối để đưa bố về.

      Chiều tối, bệnh viện mua cho bố tôi 1 cỗ quan tài và vài cái áo thượng thọ, mẹ cố nén nỗi đau, tự tay vệ sinh sạch cho bố rồi mặc cái áo thượng thọ cho ông. Sau khi khâm niệm bố tôi xong, trưởng thôn và mấy thanh niên liền khiêng quan tài bố tôi lên xe chở về nhà

      Lúc chúng tôi về đến nah2 là hơn 10h tối. Mọi người khiên quan tài của bố tôi đặt vào gian giữa nhà lớn, sắp xếp ổn thoả mọi thứ gần nửa đêm. Mấy thanh niên chẳng buồn ăn cơm tối liền ai về nhà nấy. Bởi vì nhà tôi chẳng có họ hàng thân thích mấy nên trưởng thôn và mẹ tôi bàn bạc 3 ngày sau an táng cho bố, Trưởng thôn cố gắng tìm cả tôi trong 3 ngày tới, nếu như cả có thể trở về tốt, nếu tôi phải thay phát tang cho bố.

      Khoảng hơn 1h sáng, trưởng thôn Kim cũng ra về. Tôi bảo mẹ nghỉ ngơi 1 lát, nhưng mẹ vừa đến cửa tôi mới chợt nhớ ra cửa phòng mẹ bị khoá, mà đồn trưởng Hạ dặn nếu chưa được phép của ông tuyệt đối được mở cánh cửa ấy. Ông ấy còn rất có thể trong căn phòng ấy có ma náu.

      Tôi lo sợ mẹ biết chuyện sợ hãi nên ràng với mẹ mà dìu mẹ đến phòng tôi nghỉ ngơi.

      Sau khi sắp xếp ổn thoả chỗ nghỉ cho mẹ, tôi lại trở lên nhà lớn túc trực bên linh cữu của bố tôi. Từng cơn gió lạnh thổi qua cổ tôi , cảm giác khí ma quỷ bao trùm cả nhà...

      Cái tin bố tôi qua đời ở bệnh viện nhanh chóng truyền khắp thôn. Ngày thứ 2 sau khi đưa linh cữu của bố tôi về nhà, hàng xóm láng giềng trong thôn đều đến phúng viếng. tôi và mẹ mòn mỏi chờ cả về trong nỗi đau thương vô tận. Trong lòng 2 mẹ con tôi đều hiểu , cả những là con cả trong gia đình mà còn là đứa con đẻ độc nhất của bố. Lúc an táng bố mà cả có mặt ở nhà là 1 bất kính lớn, để lại tai tiếng sau này, bố ở dưới suối vàng biết được chắc chắn cũng vui!

      Nhưng mẹ biết được những gì mà tôi và cả trải ra trong thời gian gần đây. cả đột nhiên mất tích khiến tôi tự nhiên lại nhớ đến những lời mà quỷ vô thường với .

      3 ngày sau, đúng như tôi dự đoán, trưởng thôn Kim dẫn người tìm khắp những nơi cả tôi có thể đến mà vẫn thấy bóng dáng đâu. Ông còn đến tận trụ sở tìm đồn trưởng Hạ nhưng đồn trưởng Hạ cũng có ở đó, ông ấy dẫn 2 viên cảnh sát điều tra mấy ngày rồi . Còn vấn đề ông ấy đâu, người trong trụ sở cảnh sát cũng hay biết.

      Ngày hạ huyệ, cả cũng thấy quay về, cũng may là trong thôn có nhiều người nhiệt tình giúp đỡ nên chuyện an táng bố tôi diễn ra khá suôn sẻ.

      Mộ của bố nằm ở bên cạnh mộ tổ tiên. Mẹ vốn định dời mộ của mẹ đẻ cả từ căn phòng phía tây ra bên cạnh mộ của bố, nhưng do cả có nah2 nên mẹ dám tự ý hành động. thế là chúng tôi vẫn cứ để nguyên căn nhà mộ ấy trong nhà.

      Bởi vì cả có nhà nên tôi thay phát tang cho bố. Tôi vô tình phát ra trong làng có ít người đều chỉ trỏ bàn tán sau lưng tôi , biết họ thào với nhau cái gì.

      Mấy ngày sau đó, tin đồn lan khắp làng, có người bố tôi là do ẹm tôi cố ý hại chết, còn chuyện cả mất tích chắc chắn có liên quan đến tôi . còn có người , tôi lén quyến rũ người đàn bàn của cả sau lưng nên mới khiến Lan Lan mất mạng. Bọn họ đoán rằng tôi với mẹ vì ham khối tài sản kếch xù của nên mới mư hãm hại mọi người trong gia đình.

      Bố rồi, cả cũng mất tích, gia đình tôi từng là gia đình giàu có nhất thôn Kim Gia tan gia bại sản chĩ trong có 1 đêm.

      Hỡi ôi người chết rồi nhưng vẫn để lại nỗi đau đớn khôn nguôi cho người còn sống, còn cả những phỏng đoán vô căn cứ và hoài nghi của những người ngoài. Trong thôn có nhiều người biết mẹ tôi từng có 1 đời chồng trước khi lấy bố tôi , ít người hoài nghi tôi là con riêng của mẹ với người chồng trước, vì vậy họ cảm thấy vô cùng nghi ngờ trước cái chết của bố tôi và sựmất tích của cả. 2 mẹ con tôi khó nhọc sống qua từng ngày trong khinh ghét, ghẻ lạnh của bà con lối xóm, nếm đủ những câu châm biếm, mỉa mai của dân làng.

      Mặc dù mọi người thường cây ngay sợ chết đứng, nhưng dù sao những lời đồn đại bao giờ cũng đáng sợ! Vốn dĩ mẹ tôi đủ đau đớn trước cái chết của bố, lại cộng thêm những lời đả kích đáng sợ ấy, chẳng mấy chốc bà suy sụp tinh thần đến mức ốm liệt giường

      Dù sao cũng may là trong làng vẫn còn có người biết tình. Trưởng thôn Kim cứ dăm 3 bữa lại đảo qua thăm mẹ con tôi 1 lần. Bác sĩ Kim Nhất Thủ cũng mời mà đến, còn khám bệnh và kê đơn thuốc cho mẹ, khuyên nhủ 2 mẹ con tôi gắng gượng sống qua ngày, mọi chuyện rồi đâu vào đó.

      Mọi người đều "kẻ khôn chớ tin vào lời đồn", thw61 nhưng hình như ở cái thôn Kim Gia này có quá ít "người khôn". Những người biết tình vẫn ra sức đặt điều bôi xấu 2 mẹ con tôi , những lời mà họ ra càng lúc càng khó nghe. Có người còn mẹ con tôi là hồ ly tinh, còn tôi là đứa con hoang có nhân tính, 2 mẹ con tôi khiến cho 1 gia đình giàu sang sụp đổ tan tành chi trong phút chốc.

      Để tiện cho việc chăm sóc bà, mấy ngày ngay 2 mẹ con tôi ở chung trong phòng của tôi . tôi để mẹ ngủ giường còn mình ôm chăn ngủ ghế sô pha.

      Mấy ngày sau khi chôn cất bố, đồn trưởng Hạ trở về thôn. Nghe trong nah2 tôi có chuyện buồn liền dẫn 2 cảnh sát họ sang thăm viếng. Đồn trưởng Hạ an ủi mẹ tôi rồi gọi tôi ra ngoài sân hỏi chuyện của cả. Việc đến nước này tôi đâu còn dám giấu ông ấy điều gì? tôi liền kể rành mạch tất cả những gì xảy ra với trong những ngày qua.

      Sau khi nghe tôi kể lại xong, đồn trưởng Hạ liền lên tiếng:

      - như vậy có nghĩa là cậu cho rằng mất tích của cả cậu có liên quan đến con quỷ vô thường xuất ở mộ Linh Nhi nhỉ?

      - tôi cũng là nghe cả mà thôi.hôm đó con quỷ vô thường với cả rằng 3 ngày nữa cả chết, hơn nữa đúng vào ngày tận số ấy cả đột nhiên ra ngoài mà thấy trở về. tôi hỏi tất cả mọi người ở trong thôn này, trưởng thôn Kim cũng cho người tìm mấy ngày liền mà có được chút tăm tích nào của . còn nữa, đúng lúc ấy bố tôi qua đời. cả nếu hay tin thể nào về nhà, thế nhưng bố tôi chôn cất mấy ngày rồi mà vẫn chẳng thấy tăm hơi cả đâu. Vì vậy tôi nghĩ, cả chừng ...

      đồn trưởng Hạ hỏi gì thêm mà quay lại phòng tôi , dăm 3 câu với mẹ tôi rồi ra ngoài. Ông ngoảnh lại dặn dò 2 viên cảnh sát:

      - Tiểu Mã, Tiểu Lâm, các cậu theo tôi - rồi ông liền vẫy vẫy tay với tôi .

      Đồn trưởng Hạ dẫn Tiểu Mã, Tiểu Lâm lên nhà lớn, tôi liền theo họ. Sau khi vào nhà, đồn trưởng Hạ thẳng đến trước cửa gian phòng , sau đó ra hiệu cho Tiểu Lâm.

      Tiểu Lâm lập tức hiểu ý liền đến trước cửa, tỉ mỉ quan sát sau đó :

      - có !

      Đồn trưởng Hạ từng trong căn phòng này có ma, ông ấy còn dặn dò 2 em tôi tuyệt đối được mở cửa căn phòng. Thế mà bây giờ chàng Tiểu Lâm này lại " có", lẽ nào con ma trong căn phòng này biến mất rồi ? tôi dám hỏi nhiều, đành phải giương to mắt quan sát bọn họ.

      - mau mở cửa ra xem nào ! -đồn trưởng Hạ hạ lệnh.

      Tiểu Mã lập tức lùi lại sau 2 bước, lấy đà đạp mạnh vào cửa, Sau mấy cú đạp rất mạnh, cánh cửa phòng bật mạnh ra, phát ra tiếng "rầm" chói tai.

      Sau khi mở cửa, đồn trưởng Hạ lách người vào bên trong. Tiểu Mã, Tiểu Lâm cũng theo ông vào đó. trong lòng tôi có chút hoang mang, chỉ biết đứng ngây người trước cửa quan sát.

      mẹ tôi là 1 người ưa sạch , thường ngày bà luôn dọn dẹp sạch phòng ngủ. tôi còn nhớ hôm bố tôi được đưa vào bệnh viện tỉnh, phòng ngủ của bố mẹ vẫn sạch bóng như thường lệ. Thế mà hôm nay phòng ngủ của bố mẹ lại bừa bộn vô cùng, cánh cửa tủ và hòm quần áo trong phòng đều bị mở tung, ràng là có ai đó lật tung đồ đạc trong phòng. Cái đập vào mắt nhất chính là chiếc giường làm bằng gõ lim được chạm khắc tinh xảo lại bị ai đó đặt ra giữa căn phòng, mà chiếc giường vốn dĩ được đặt ở trong góc sát tường phía tây và bức tường đằng sau.

      Đúng vào lúc ngẩn người ngạc nhiên tôi nghe thấy tiếng "á..." đồng thanh của Tiểu Lâm và Tiểu Mã.

      - Hai cậu làm sao thế? - Đồn trưởng Hạ .

      - Căn phòng này chẳng giống như lúc trước nữa ! - Tiểu Lâm

      - Đồ đạc trong phòng bị ai đó động vào rồi , còn cả chiếc giường này nữa ! - Tiểu Mã bổ sung.

      Đồn trưởng Hạ :

      - 2 cậu quan sát kĩ cho tôi , xem trong phòng này có thiếu thứ gì ?

      Tiểu Lâm và Tiểu Mã lần mò hồi lâu trong phòng rồi đồng thanh đáp:

      - Đồn trưởng Hạ, hình như tất cả đồ đạc đều y nguyên như ban đầu!

      tôi lúc này càng thêm mơ hồ. Nghe cách họ chuyện hình như sớm biết trong phòng có cái gì, hơn nữa còn biết có ai đó động vào đồ đạc trong phòng. Bọn họ chưa từng vào căn phòng này, tại sao lại biết những điều này nhỉ? Để lí giải những suy nghĩ trong đầu, tôi im lặng đứng ngoài cửa nghe tiếp.

      Qủa nhiên đồn trưởng Hạ hỏi:

      - Tiểu Lâm, Tiểu Mã, các cậu còn nhớ lần trước vào, căn phòng này trông như thế nào ?

      Tiểu Lâm đáp:

      - tôi còn nhớ, hôm đó Kim An đến trụ sở nhà cậu ấy có ma, bảo chúng tôi quan sát tỉ mỉ 1 lượt, lúc ấy chúng tôi có phát ra 2 dấu chân rất kì lạ kéo dài từ trước cửa sổ phòng Kim An và biến mất ở trước cửa nhà lớn. Mà cánh cửa nhà lớn chỉ khép hờ, thế là chúng tôi liền vào xem sao. chúng tôi phát thấy đồ đạc trong phòng khách rất gọn gàng nhưng đồ đạc trong phòng ngủ lại cực kì bừa bộn. Lúc ấy chúng tôi lập tức nghĩ đến có thể con mà Kim An nhìn thấy tìm kiếm cái gì đó ở nơi này. Chúng tôi chụp lại vài tấm ảnh trong căn phòng này, thậm chí còn tiến hành đăng kítất cả đồ đạc ở nơi đây. Vì vậy, căn phòng này ban đầu trong như thế nào chúng tôi còn nhớ rất kĩ.

      Tiễu Mã tiếp lời:

      - Lúc đó, chúng tôi hồi báo tình hình lại với . phải bảo vệ trường ở căn phòng này, sau này cần dùng đến. Hơn nữa còn dặn dò chúng tôi được chuyện này ra ngoài. Ngay cả Kim Quý với Kim An cũng được biết, vì vậy chúng tôi mới khoá căn phòng này lại, còn để lại kí hiệu ở khắp nơi trong phòng.

      Nghe họ vậy tôi chợt hiểu ra, căn phòng này hoá ra phải bị ai khoá lại mà chính là Tiểu Lâm và Tiểu Mã sau khi phát ra đồ đạc trong phòng bố mẹ bị đảo lộn khoá lại. Đồn trưởng Hạ rằng trong phòng này có ma phải là để hù dạo chúng tôi mà là để bảo vệ trường. Nhưng tại sao ông ấy lại giấu chuyện này với cả, tôi vẫn chưa hiểu ....

    5. le hanh

      le hanh Well-Known Member

      Bài viết:
      932
      Được thích:
      647
      CHƯƠNG 19 - KẾT LUẬN THỂ TƯỞNG TƯỢNG
      Đồn trưởng Hạ cùng Tiểu Lâm và Tiểu Mã xem xét phòng bố mẹ hơn nửa tiếng đồng hồ, bọn họ kiểm tra sót 1 chi chi tiết nào.

      căn phòng mặc dù rất bừa bộn nhưng nền nhà được lau rất sạch . Đồn trưởng Hạ và cấp dưới chẳng thể tìm kiếm được dấu chân nào lưu lại ở dưới sàn.

      - xem ra căn phòng này có ma rồi , bởi vì ở đây tôi chẳng ngửi thấy mùi người . Nhưng mà con ma này lật tung đồ đạc trong phòng này lên làm cái gì chứ? - Đồn trưởng Hạ hỏi Tiểu Lâm và Tiểu Mã, 2 người hết người nọ nhìn người kia, chẳng ai được lí do.

      đồn trưởng Hạ lại ngồi xuống bên góc giường, miệng lẩm bẩm:

      - cái con ma gian xảo này chuyển được chiếc giường có lẽ cũng là để tìm kiếm thứ gì đó.Nhưng mà dưới cái giường này có thể có cái gì được chứ?

      Ông vừa lẩm bẩm vừa lấy tay gõ gõ xuống nền nhà. Nền nhà ở các góc tường đều gõ thử rồi nhưng vẫn chẳng phát được điều gì khả nghi. Ông lại tiếp tục gõ đến 2 bên góc tường, gõ gõ vào cái chợt dừng lại.

      Tôi biết đồn trưởng Hạ tìm manh mối ở căn phòng này. Thế nên chưa có cho phép của ông ấy tôi cũng dám bước chân vào, chỉ dám tò mò đứng ở bên ngoài ngó vào trong.

      - Kim An,căn phòng bên cạnh phòng này dùng làm gì thế hả? - đồn trưởng Hạ hỏi tôi .

      tôi biết căn phòng bên cạnh chính là cái nhà mộ, nhưng đây là bí mật mà cả muốn tiết lộ cho người ngoài. Nhưng bây giờ đồn trưởng Hạ điều tra án mạng, nếu như ông ấy muốn biết em rằng tôi có muốn giấu cũng chẳng giấu được. tôi do dự 1 lát rồi đứng ở ngoài cửa vọng vào:

      - đồn trưởng Hạ, căn phòng kế bên là 1 cái nhà mộ, bên trong có chôn cất mẹ đẻ cả tôi .

      - cái gì? căn phòng kế bên là nhà mộ á? - chàng Tiểu Lâm cao cao, gầy gầy kinh ngạc thốt lên.

      - đúng vậy, mẹ đẻ của cả tôi được chôn cất ở căn phòng bên cạnh.

      - tại sao lại đem chôn người chết ở 1 căn phòng trong nhà chứ?- cậu Tiểu Mã dáng người cao lớn cũng kinh ngạc kém.

      Đối với câu hỏi của Tiểu Mã, tôi có chút do dự, cả đâu muốn để qá nhiều người biết nguyên nhân vì sao lại chôn mẹ đẻ của mình ngay trong nhà.

      - chuyện này ấy mà... thể hết bằng 1, 2 câu được đâu...

      lúc này đồn trưởng Hạ lên tiếng giải vây cho tôi :

      - Kim An, chuyện này cậu khỏi phải trả lời. Điều tôi muốn biết chính là căn phòng bên cạnh ngoài việc chôn người còn dùng để cất giữ cái gì đặc biệt nữa ?

      - đồn trưởng Hạ, tôi cũng chỉ biết chuyện này vào cái hôm mà tôi với cả cùng ra mộ chị Linh Nhi. cả đem cất giữ số của cải mà mình tích cóp được trong hơn 20 năm ở trong mộ của mẹ đẻ.

      đồn trưởng Hạ nghe xong dường như hiểu ra điều gì đó:

      - Hoá ra là như vậy, tôi biết rốt cuộc là chuyện gì rồi !

      rồi ông lại ngồi xuống góc tường tỉ mỉ tìm kiếm 1 cái gì đó. Khoảng 2 phút sau, đồn trưởng Hạ bỗng đứng dậy, với Tiểu Lâm và Tiểu Mã đứng phía sau:

      - 2 người có ai mang con dao con theo ?

      Tiểu Lâm vội vàng cởi thắt lưng, tháo ra 1 chùm chìa khoá rồi đưa cho đồn trưởng Hạ. chùm chìa khoá ấy có 1 con dao gọt hoa quả. Đồn trưởng Hạ mở con dao ra, dùng dao cứa mấy nhát góc tường, góc tường ra 1 cái khe . đồn trưởng Hạ liền cắm con dao vào cái khe, sau đó dùng sức mạnh kéo ra, cứ làm như thế mấy lần.

      1 điều ai ngờ tới xảy ra trước mắt mọi người ...

      bức tường giữa phòng ngủ của bố mẹ và căn nhà mộ lại có 1 cánh cửa. Hoá ra 2 căn phòng này thông với nhau, chỉ có điều cái cánh cửa chìm này được sơn màu giống như sơn tường, nhìn bên ngoài cứ tưởng nó cũng là 1 bức tường nhưng thực ra phài như vậy.

      Đồn trưởng Hạ mở cánh cửa đó ra rồi bảo Tiểu Lâm và Tiểu Mã đứng bên ngoài đợi còn mình lần mò vào căn nhà mộ bên cạnh. vài phút sau ông trở ra, với Tiểu Lâm và Tiểu Mã:

      - thế là đúng rồi !

      - đồn trưởng Hạ, cái gì mà đúng thế ạ? - Tiểu Lâm ngạc nhiên hỏi.

      Tiểu Mã tiếp lời:

      - sao biết bức tường này thực ra là 1 cánh cửa?

      đồn trưởng Hạ cười bí :

      - bởi vì con ma ở trong căn phòng này để lại dấu vết góc tường. mà dấu vết ma để lại người thường thể phát ra được !

      Tiểu Lâm và Tiểu Mã kinh ngạc cùng thốt lên 1 lúc:

      - thế làm sao phát ra được ?

      đồn trưởng Hạ bật cười ha hả:

      - lẽ nào 2 người quên là trước đây tôi thường xuyên "giao lưu" với ma à?

      Tiểu Lâm và Tiểu Mã lè lưỡi sợ hãi. Tiểu Mã cười hi hi với thượng cấp của mình:

      - đồn trưởng Hạ, giờ hãy nhận 2 đứa bọn tôi làm đệ tử , dạy cho bọn tôi biết cách bắt ma, tránh để sau này nhỡ có gặp phải hoàn cảnh tương tự, bọn tôi lại chẳng biết làm thế nào.

      đồn trưởng hạ thu lại nụ cười môi, nghiêm túc :

      - Tiểu Lâm, Tiểu Mã, những người làm công an, cảnh sát chúng ta đều biết thông thường trong lòng con người là sợ ma quỷ nhất, bởi vì ma quỷ thường nấu ở những ngóc ngách mà con người nhỉn thấy được, chờ thời cơ hãm hại con người . Thế nhưng, rất ít người biết rằng ma quỷ tận dụng tâm lí hoảng loạn của con người để tạo ra những giả tưởng ma quái để hù họ, càng biết rằng thực ra ma quỹ cũng rất sợ con người , nếu sao chúng phải trốn chui chốn lủi trong những góc tường, những nơi tối tăm mà dám ra?

      đồn trưởng Hạ gọi Tiểu Lâm và Tiểu Mã đến trước mặt, nghiêm nghị :

      - làm nghề của chúng ta cần phải biết động não, tích cực quan sát. 1 cảnh sát đủ tư cách là phải biết tỉ mỉ quan sát vật, có thể nhìn thấy những thứ mà người khác nhìn thấy được, cân nhắc vấn đề kĩ càng hơn người bình thường, cần phải học cách liên hệ những vấn đề nhất lại với nhau. Có như vậy mới có thể phát ra rất nhiều thứ mà bình thường thể nhìn thấy.

      Đồn trưởng Hạ chỉ vào góc tường, tiếp:

      - mục đích hôm nay chúng ta vào phòng này là muốn tìm ra điều bí cất giấu trong đó. Điều bí mật ấy là vì sao con ma ấy lại vào căn phòng này? nhưng nhìn bề ngoài, chúng ta thể tìm thấy chút đáp án nào, bởi vì trong căn phòng này chẳng thiếu thứ gì, chỉ có đồ đạc bị đảo lộn lên thôi, có đúng ?

      Tiểu Lâm và Tiểu Mã gật đầu lia lịa:

      - trong trường hợp đó rất dễ khiến cho người ta nghĩ rằng, con ma vào căn phòng này muốn tìm kiếm 1 thứ gì đó, các cậu xem có đúng ?

      2 người gật đầu như bổ củi.

      - lần đầu tiên 2 người vào căn phòng này phát ra là đồ đạc bị đảo lộn, nhưng lúc đó vẫn chưa thể phán đoán con ma ấy tìm ra được thứ mình cần tìm hay là chưa. Vì thế chúng ta mới phải khoá cửa phòng này lại, đồng thời ngầm đánh dấu đồ đạc trong phòng. Sau đó tôi dẫn 2 người lên bệnh viện tỉnh 1 chuyến để hỏi bố mẹ Kim Quý vài vấn đề, bao gồm cả việc trong căn phòng này có thứ gì đặc biệt . nhưng theo tình hình mà chúng ta tìm hiểu được toàn bộ số tiền mà 2 cụ tích cóp được đều mang theo người đến bệnh viện, trong phòng ngoài quần áo và 1 số đồ dùng cần thiết chẳng có gì đáng giá cả. Thế là tôi nghĩ nếu như con ma ấy chưa lấy được thứ nó cần chắc chắn nó lại đến nữa. mà lúc nãy chúng ta vào phòng lại phát đồ đạc bị lật tung lên, điều đó chứng tỏ rằng suy đoán của tôi là đúng.

      - thế nhưng bảo chúng tôi khoá cửa căn phòng này lại, vậy tại sao bảo chúng tôi ngầm theo dõi căn phòng này. Nếu làm vậy có phải chúng ta bắt được con ma đó rồi ? - Tiểu Lâm khó hiểu hỏi.

      Đồn trưởng Hạ hỏi:

      - Điều này đương nhiên tôi nghĩ đến rồi , nhưng mà các cậu đừng quên mục đích chủ yếu của chúng ta đến thôn Kim Gia này là phá vụ án mạng của Lan Lan. Vụ án của Lan Lan đến giờ vẫn chưa có chút manh mối nào, cấp lại giục cuống lên, chúng ta cũng chẳng còn nhiều người , vì vậy cần phải biết đâu là nhiệm vụ chính, thể dốc hết sức lực và nhân lực vào chuyện vào được. Hơn nữa lúc đó mới chỉ phỏng đoán, để cho 2 người ở đây canh chừng có khi con ma ấy lại xuất .

      Tiểu Mã tiếp:

      - vậy tại sao cho 2 em nhà Kim Quý biết tình, còn với họ là căn phòng này có ma nữa?

      Đồn trưởng Hạ liền giải thích:

      - tôi làm như vậy đương nhiên là có lí do, sau này tôi giải thích cho 2 người, giờ tôi cho 2 người biết làm thế nào mà tôi phát ra bức tường này thực chất là 1 cánh cửa...

      Đồn trưởng Hạ bắt đầu kể tiếp cho 2 cấp dưới của mình lí do vì sao mà ông lại phát ra điều bí mật ở bên trong căn phòng này. Ông với Tiểu Lâm và Tiểu Mã, lần thứ 2 phát ra đồ đạc trong phòng bố mẹ tôi bị đảo lộn vì ông nghi ngờ từ lần đầu tiên vào căn phòng này, con ma đó tìm được thứ mà nó cần. Bởi vì rất có thể thứ mà nó cần tìm có trong căn phòng này.

      thế nhưng trong căn phòng này chắc chắn có chứa bí mật gì đó, nếu sao con ma ấy lại mạo hiểm vào đây đến 2 lần. mà lần thứ 2 nó đến ràng cái giường còn bị dịch chuyển ra giữa phòng. Điều này chứng tỏ nơi mà con ma đó tìm kiếm chưa chắc là dưới gần giường, bởi vì nếu vậy chắc chắn nó có thể chui xuống dưới gầm giường mà tìm.

      nếu như cái mà nó muốn tìm có ở dưới gầm giường, tại sao nó phải dịch chuyển cái giường nặng trịch bằng gỗ lim ấy? ràng là nó muốn tìm ở những nơi mà cái giường ấy chắn mất. Do vậy đồn trưởng Hạ mới chú ý đến nền nhà và góc tường 2 bên giường. Ông thử gõ vào nến nhà và 2 bức tường xung quanh cái giường, cuối củng ông phát có 1 mảnh tường phân cách 2 gian phòng với nhau hơi bị gồ lên, hơn nữa thanh cũng khác so với những chỗ khác. Tiếng gõ vào tường ở những nơi khác rất và thanh, trong khi ở bức tường ấy tiếng gõ phát ra lại trầm đục và trống rỗng. vì vậy đồn trưởng Hạ nghi ngờ bức tường ấy là 1 cánh cửa ngầm. thế nên ông ấy mới hỏi trong căn phòng kế bên có cái gì. Đương nhiên lúc biết được cả giấu tài sản tích luỹ hơn 20 năm ở căn nhà mộ kế bên, ông phát ra rốt cuộc là chuyện gì.

      - các cậu xem, cánh cửa ngầm tường được thiết kế gần như chẳng có 1 khe hở nào, trông nó chẳng khác gì so với 1 bức tường thực . nếu như tỉ mỉ quan sát chắc chắn thể phát ra. Nhưng nếu cánh cửa này vừa mới bị mở ra thế nào? các cậu quan sát hiểu ngay thôi. chính bởi vì cánh cửa này hề có khe cửa, thế nên khi bị mở ra xuất dấu vết còn mới ở vị trí tiếp giáp với mặt tường. Mặc dù dấu vết này dễ bị phát ra nhưng tôi tìm thấy.

      Ông chỉ vào góc tưoờng :

      - các cậu hãy quan sát cho kĩ, cái khe ở và ở dưới của bức tường này giống nhau. cái khe ở nhìn mấy ràng, nhưng cái khe ởdưới ràng có 1 vết bị nứt. Bí mật nằm ở chính vết nứt này.

      Đồn trưởng Hạ xong, TIểu Lâm liền tranh trước :

      - Đồn trưởng Hạ, tôi hiểu rồi , cái con ma đó muốn tìm chính là của cải tích luỹ của Kim Quý. Cậu ta khai thác mỏ vàng bao nhiêu năm như vậy chắc chắn là giữ trong tay 1 khoản kếch sù. mặc dù tiền cậu ấy gửi vào ngân hàng nhưng sổ tiết kiệm chắc chắn là để ở nhà. Nó đến phòng của Kim Quý trước nhưng tìm thấy, thế là nó liền phóng hoả thiêu rụi gian nhà của Kim Quý. Nó đốt nhà của Kim Quý mục đích là để tìm ra rốt cuộc số tài khoản tiết kiệm ấy được để ở đâu?Sau khi gian nhà của Kim Quý bị thiêu cháy, bố của cậu ấy lâm bệnh nặng, vì vậy sau khi về nhà, Kim Quý phải qua phòng bố mẹ.Thế là con ma ấy nghĩ rằng tiền của Kim Quý chắc là được cất ở trong phòng của bố mẹ cậu ấy. CHính vì vậy nó nhân cơ hội bố mẹ Kim Quý có nhà để đến đây lục soát.

      Đồn trưởng Hạ gật đầu như tán thưởng:

      - Tiểu Mã, cậu có gì muôn ?

      Tiểu Mã vội vàng :

      - Tôi nghĩ, con mađó sớm giám sát hành tung của Kim Quý, chắc chắn nó nghĩ của cải của Kim Quý được cất giữ ở 1 nơi nào đó bí mật. Nhưng nhà Kim Quý mặc dù to nhưng các phòng chỉ có ở trong nhà lớn với 2 bên đông tây căn nhà. Gian nhà phía Tây bị thiêu rụi, gian nhà phía đông là nơi em trai Kim Quý ở, Kim Quý trước đây rất ít lên nhà lớn, nhưng kể từ sau khi nhà tây bị thiêu rụi thường xuất nhà lớn, nơi bố mẹ cậu ấy ở. Vì vậy nó nghĩ rằng rất có thể tài sản của Kim Quý cất giấu trong phòng bố mẹ cậu ta. Lần đầu tiên nó đến căn phòng này chẳng tìm thấy cái gì, vì vậy mới tiếp tục đến lần thứ 2.

      - Vậy các cậu xem tại sao nó thẳng vào căn phòng bên cạnh mà tìm? Lẽ nào nó nghĩ ra Kim Quý cất tiền trong căn nhà mộ? - Đồn trưởng Hạ hỏi.

      Tiểu Lâm và Tiểu Mã nhìn nhau lắc đầu. tôi cũng rất muốn biết tại sao lại như vậy.

      Đồn trưởng Hạ thấy 2 cấp dưới gì liền lên tiếng:

      - Thực ra ban đầu tôi cũng nghĩ mãi ra, giờ nhìn thấy cánh cửa này tôi mới nghĩ ra rốt cuộc là chuyện gì. Chỉ có điều... - đến đây đột nhiên đồn trưởng hạ bỗng im bặt,

      Tiểu Lâm sốt ruột hỏi:

      - Đồn trưởng Hạ, chớ úp úp mở mở nữa, mau mau ra xem rốt cuộc là chuyện gì nào?

      Đồn trưởng Hạ đếm xỉa đến Tiểu Lâm mà ngoảnh lại nhìn tôi :

      - Kim An. chắc là cậu biết có những ai vào trong gian nhà ma quỷ bên cạnh chứ hả?

      tôi gật đầu :

      - trước đây trong nhà tôi chỉ có bố với cả tôi mới được vào đó, mẹ tôi chưa đặt chân vào đó bao giờ. Còn tôi , mãi đến hôm cùng cả ra mộ của chị Linh Nhu mới đặt chân vào đó.

      Đồn trưởng Hạ hỏi tiếp:

      - vậy tốt, tôi lại hỏi cậu, cậu tận mắt nhìn thấy bố cậu vào gian phòng ấy chưa?

      tôi ngẫm nghĩ hồi lâu, mặc dù mẹ từng với tôi trong gian nhà ấy có đặt linh vị của vợ trước của bố, chỉ có bố với cả được phép vào nhưng tôi chưa baogiờ tận mắt nhìn thấy bố bước vào đó.

      Thế là tôi liền thẳng thắn đáp:

      - Có thể là do tôi để ý, tôi chưa bao giờ nhìn thấy bố vào đó!

      Đồn trưởng Hạ :

      - Vậy đúng rồi , đừng cậu để ý đến vấn đề này, cho dù cậu có ngày ngày để ý căn phòng đó lúc bố cậu vào cậu cũng thể nhìn thấy được đâu!

      - tại sao? - tôi cảm thấy rất kì quái.

      Đồn trưởng Hạ chỉ vào cánh cửa :

      - Bởi vì bố cậukhông vào từ đằng cửa chính! - ý của ông ấy là bố tôi qua cánh cửa ngầm ở trong phòng này.

      - nhưng mà, tại sao lại như vậy? tại sao bố tôi vào từ cửa bên ngoài? - tôi mơ hồ hỏi.

      - bởi vì chỉ có cánh cửa này là thông với ngôi mộ ở căn nhà mộ bên cạnh. còn nếu từ cánh cửa bên ngoài vào chỉ nhìn thấy 1 gian phòng khác thôi!

      - cái gì? ý ông là cái phòng bên cạnh có đến tận 2 gian à?

      - đúng vậy! lúc nãy tôi từ cánh cửa này vào trong xem, đúng như những gì cậu , trong căn phòng bên cạnh đúng là có 1 ngôi mộ, cũng chính là mộ mẹ đẻ của Kim Quý. Nhưng ngôi mộ này chỉ chiếm 1 góc . cách khác, ở giữa căn phòng kế bên còn có 1 bức tường, bên ngoài tường là nơi đặt linh vị của mẹ đẻ Kim Quý, còn bên torng bức tường mới chính là mộ phần. 1 cách chính xác là căn phòng mà cánh cửa này dẫn vào mới chính là nhà mộ.

      Những điều àm đồn trưởng Hạ vừa khiến cho tôi khó mà tưởng tượng được. Chiều tối hôm ấy cả dẫn tôi vào bên trong căn phòng,lúc ấy tôi chỉ tò mò tại sao hương án của mẹ cả lại được đặt ở giữa phòng. Mãi đến khi cả đằng sau hương án là mộ của mẹ tôi mới biết đó là căn nhà mộ. Nhưng bởi vì căn phòng ấy quá tối nên tôi chỉ nhìn thấy phía sau tối om om, nếu như sau hương án có 1 bức tường đáng ra tôi phải nhìn thấy mới phải. Còn nữa, ràng là tôi nhìn thấy cả trèo lên lên phía sau hương án, còn lấy ra 1 cái hộp sắt ở torng đó. Chính miệng rằng để sổ tiết kiệm vào trong mộ củamẹ. Vậy tại sao bây giờ đồn trưởng Hạ lại giữa phòng ấy còn có 1 bức tường cơ chứ?

      - Kim An, cậu nhớ kĩ lại xem, bức tường trong căn phòng mà Kim Quý dẫn cậu vào có màu gì? - thấy tôi gì, đồn trưởng Hạ đột nhiên hỏi.

      tôi ngẫm nghĩ 1 hồi rồi đột nhiên mở to mắt ngạc nhiên:

      - đồn trưởng Hạ, ông nhắc tôi mới nhớ, rèm cửa trong căn phòng bên cạnh có màu đen, có lẽ bức tường ở phía sau cũng có màu đen. Lúc ấy cả linh hồn của mẹ thường xuyên về thăm nhà, trong phòng lắp đặt đèn điện, chỉ thắp 1 cây nến trong phòng mà thôi. Bởi vì tôi hơi căng thẳng nên chẳng mấy để tâm đến những điều đó, chỉ cảm thấy căn phòng này quá u, tối tăm, gian xung quanh cứ tối đen như mực. Giờ nghĩ lại mới thấy, nếu như tường được sơn màu trắng khi thắp nến phản quang, cho dù có là 1 cây nến căn phòng cũng tối om như vậy.

      Đồn trưởng hẠ gật đầu:

      - cậu phân tích đúng lắm, những bức tường của gian phòng kế bên được sơn màu đen, bởi vì con người đều cho rằng linh hồn của người chết sợ ánh sáng. Vì vậy lúc xây dựng căn phòng,rất có thể bố hoặc cả cậu cố ý cho cho sơn tường thành màu đen.

      tôi hiểu liền hỏi:

      - nhưng tại sao họ lại phải xây 1 bức tường chắn giữa linh vị và phần mộ chứ?

      đồn trưởng Hạ trầm ngâm hồi lâu rồi mới :

      -giờ tôi vẫn chưa hiểu được dụng ý của bố và cậu, nhưng tôi dám khẳng định, ngoài những gì mà chúng ta phát ra ở căn phòng này với 2 gian phòng bên kia chắc chắn còn có 1 hệ thống khác, mà chỉ có cánh cửa trước mặt chúng ta mới có thể mở ra được hệ thống này.

      ...

      ở chỗ chúng tôi , xây nah2 và lấy vợ là 2 chuyện trọng đại nhất cuộc đời. phần lớn những người ở đây lúc xây nhà thường thuê đội thợ xây của làng, lúc xây nhà những người trong thôn thường đến giúp đỡ. Nhà ai xây mà có người làng đến giúp chứng tỏ nhà ấy ăn ở được lòng mọi người trong làng.

      Thợ xây dựng của nhà tôi được cả bỏ tiền thuê từ nơi khác về thi công. cả bỏ ra cái giá rất cao để thuê người ta thi công toàn bộ cái nhà mà nhờ đến bất kì 1 người nào torng thôn, hoá ra là vì muốn để người nào trong thôn biết được hệ thống công tắc của căn nah2 mộ này.

      cả thiết kế rất nhiều hệ thống công tắc ở nhà lớn, 1 là bởi vì trong này có chôn cất mẹ đẻ của mình, 2 là vì rất có thể ở đây cất giấu số tiền tích cóp suốt 20 năm của .

      trong nhà lớn của nhà tôi được thiết kế những hệ thống này mà tôi hoàn toàn hay biết. Nếu như cánh cửa ngầm trong phòng ngủ của bố mẹ có thông với căn nhà mộ bên cạnh, điều đó chứng tỏ bí mật này ngoài cả ra còn có bố tôi biết. cánh cửa ngầm này ở trong phòng bố mẹ, chắc là mẹ cũng biết bí mật này. Có lẽ bởi vì bố và cả rất kị đến chuyện này nên mẹ chưa bao giờ nhắc đến với tôi .

      Bình thường cả thường vào nhà mộ từ cửa chính để cúng vái mẹ đẻ, còn bố mỗi lần lễ vợ trước của mình toàn thẳng đến mộ của bà bằng cánh cửa này.

      đồn trưởng Hạ trong nhà chúng tôi ngoài những vấn đề mà chúng tôi phát ra chắc chắn vẫn còn 1 công tắc hệ thống chính ở cánh cửa ngầm này. Và cái suy đoán này nhanh chóng được chứng minh.

      ông bảo Tiểu Mã và tôi ở lại trong phòng ngủ của bố mẹ tôi còn mình dẫn Tiểu Lâm vào trong nah2 mộ rồi đóng cánh cửa ngầm lại. khảong 10p sau, tôi thấy đồn trưởng Hạ và Tiểu Lâm vào từ cửa chính nhà lớn.

      Tiểu Lâm nhìn thấy chúng tôi liền giải thích:

      - mở cánh cửa ngầm nảy ra có thể vào gian nhà mộ ở bên cạnh. trường bên trái của nhà mộ còn có 1 cánh cửa ngầm, sau khi đóng cánh cửa ngầm thông giữa phòng ngủ và nhà mộ mới mới mở được cánh cửa ngầm kia. từ cánh cửa ngầm ấy vào là ra được gian nhà bày linh vị của mẹ Kim Quý. tiếp tục đóng cánh cửa ngầm ấy lại mới có thể mở ra cánh cửa ở gian phòng bày linh vị. Chúng tôi qua cánh cửa ngầm ấy và ra đến bên ngoài nhà lớn.

      Dường như tôi hiểu ra, bố và cả bình thường cùng 1 lối vào nhà mộ, chẳng trách mà tôi chẳng bao giờ nhìn thấy bố mở cửa căn nhà mộ. RẤt có thể chỉ có cả mới có chìa khoá căn phòng đó, hơn nữa cái khoá đó lại giống như những cái khoá thông thường, có chìa khoá tuyệt đối mở ra được. thế nên cái con ma bí ấy mới 2 lần tìm đến phòng ngủ của bố mẹ. Lần thứ 2 nó phát ra cánh cửa ngầm vào nhà mộ này.

      - Kim An, giờthì cậu biết rồi đấy, con ma đó 2 lần vào phòng ngủ của bố mẹ cậu và tìm thấy cánh cửa ngầm này, sau đó qua cánh cửa này vào gian nhà mộ bên cạnh. Cậu nó vào nhà mộ để làm gì? - đồn trưởng Hạ hỏi tôi .

      tôi nghĩ 1 hồi rồi đáp:

      - nó đến nhà mộ rất có thể là để tìm tiền bạc của cả giấu trong mộ của mẹ đẻ. dù gì đó cũng là của cải mà cả tôi vất vả tích cóp trong 20 năm trời.

      đồn trưởng Hạ tiếp:

      - Kim An, cậu rất đúng, con ma đó muốn tìm tiền của cậu, chẳng phải cậu lúc Kim Quý đến căn nhà m6ọ này để lấy tiền chẳng còn lại gì hay sao?

      - Đúng vậy! chính mắt tôi nhìn thấy cả chui xuống phía dưới hương án và cầm lên 1 cái hộp sắt. ấy trong đó có đựng tất cả tài sản của . kết quả là, giấy trắng có vẹ 1 hình đầu lâu rất đáng sợ. Ban đầu cả tưởng là mẹ mang số tiền ấy giao nộp cho quỷ vô thường. Nhưng xem ra có lẽ là phải như vậy rồi !

      - chắc chắn là phải như vậy rồi , điều này quá ràng. Chính con ma ấy qua cánh cửa ngầm này để vào trong gian nhà mộ và lấy số tiền tích cóp của cậu, còn cố tình đặt vào đó 1 tờ giấy có hình đầu lâu để hù dạo! - Tiểu Mã từ nãy im lìm bỗng lên tiếng.

      Đồn trưởng Hạ xua xua tay ra hiệu bảo Tiểu Mã nữa. Sau đó ông quay sang tôi tiếp:

      - Kim An, cậu với chúng tôi ! - rồi đồn trưởng Hạ ra khỏi nhà lớn. Tiểu Lâm và Tiểu Mã theo sát gót ông. tôi biết ông ấy bảo tôi làm cái gì, nhưng cũng đành phải theo ra ngoài.

      đồn trưởng Hạ dẫn chúng tôi đến trước cửa phòng của nhà lớn. cánh cửa phòng mở, có thể là do đồn trưởng Hạ và Tiểu Lâm lúc nãy ra khoá lại

      4 người chúng tôi vào căn phòng , lần này tôi để ý thấy các bức tường đều được sơn màu đen, đằng sau hương án đặt linh vị của mẹ cả là 1 bức tường màu đen, cánh cửa ngầm tường cũng đóng lại rồi nên tôi chẳng nhìn ra cánh cửa ấy nằm ở đâu.

      chúng tôi đứng 1 lúc ở trong phòng, đồn trưởng Hạ :

      - Kim An, chẳng phải cậu lúc Kim Quý lấy cái hộp sắt đó ra cậu nhìn thấy phải , giờ cậu hãy mô phỏng lại điệu bộ cũa cậu ta lúc ấy cho tôi xem!

      tôi mơ hồ nhìn đồn trưởng Hạ, biết tại sao đột nhiên ông ta lại bảo tôi làm như vậy. Đúng lúc ấy, Tiểu Lâm đứng bên cạnh tôi liền lên tiếng:

      - Kim An, đồn trưởngbảo cậu làm thế nào cậu cứ làm như vậy, còn đứng ngây ra đó làm gì?

      tôi đành phải bắt chước điệu bộ cúi xuống bên dưới hương án như hôm ấy cả làm, thế nhưng vừa chui xuống dưới hương án đầu đập phải bức tường sau lưng. bức tường đen sì sì chẳng có gì cả, hoa'n toàn chẳng có chỗ nào mà để đồ. nhưng ràng hôm đó tôi nhìn thấy cả thò đầu vào bên trong lấy cái hộp sắt ấy ra mà?

      - cả cậu lấy cái hộp sắt ấy ra từ chỗ nào, cậu thò tay làm thử xem sao! - đồn trưởn Hạ .

      tôi tìm kiếm kĩ dưới hương án 1 lượt, vẫn nghĩ ra được cả lấy cái hộp sắt từ đâu ra, đành phải chui ra khỏi hương án.

      - đồn trưởng Hạ, tại sao có... có chỗ để cái hộp sắt nhỉ?- tôi rụt rè .

      đồn trưởng Hạ hỏi:

      - 1 khối tài sãn lớn như vậy Kim Quý có để ở dưới hương án ?

      - thể nào, tối hôm ấy ràng tôi nhìn thấy dưới hương án chẳng có cái gì cả, chắc chắn cả lấy cái hộp sắt từ phía sau. - tôi khẳng định chắc nịch.

      đồn trưởng Hạ :

      - vậy cậu thử nghĩ kĩ tình tiết Kim Quý lấy cái hộp sắt ấy ra , cậu ta đả chui xuống dưới hương án như thế nào, trước đó cậu ta làm những gì, cậu nhất định phải nghĩ cho kĩ, sau đó thử làm 1 lần cho tôi xem thử!

      Nhờ đồn trưởng Hạ nhắc nhở tôi nhớ lại, chiều tối hôm đó cả dẫn tôi vào căn phòng này, sau khi châm 1 ngọn nến lên cúi vài 3 vái trước linh vị mẹ. trước khi cả chui xuống hương án còn khom lưng vái 3 vái, lẽ nào bên dưới hương án có công tắc mà phương pháp mở công tắc ấy chính là đứng trước linh vị vái 3 vái?

      Nghĩ đến đây tôi liền làm thử xem sao. tôi đứng đúng ở vị trí mà cả đứng hôm đó, cúi đầu vái 3 vái trước linh vị, sau đó chui xuống dưới hương án, ngờ cái mà lần này tôi nhìn thấy hoàn toàn khác lần trước . bức tường đen sì có 1 cái lổ hổng hình vuông, vừa khít với cái hộp sắt.

      - đồn trưởng Hạ, là như thế này, cả lấy cái hộp sắt ra như thế này. Bức tường phía sau hương án có công tắc, mà cài linh vị lại chính là dụng cũ mở công tắc, chỉ cần động vào cái linh vị mở được cái lỗ hổng ở tường sau hương án. cái hộp sắt đó được giấu trong cái lỗ hổng này! - tôi bò lên khỏi hương án, hào hứng với đồn trưởng Hạ.

      ngờ đồn trưởng Hạsấm mặt nhìn tôi , Tiểu Lâm và Tiểu Mã đứng bên cạnh cũng nhìn tôi chằm chằm bằng ánh mắt hết sức kì lạ. Ánh mắt kì quái của hô khiến cho tôi bỗng cảm thấy hơi hoang mang.

      - Kim An, lần này cậu diễn kịch y như ấy nhỉ? ràng 2 lần vào phòng bố mẹ cậu, cậu tìm ra cánh cửa ngầm, sau đó lấy số tiền tiết kiệm của cậu rồi bỏ vào đó 1 tờ giấy vẽ hình đầu lâu. Cậu lại với chúng tôi rằng hồn ma của Lan Lan trở về nhà tìm cậu, đổ hết mọi trách nhiệm lên ma quỷ, còn giả vờ quan tâm giúp đỡ cậu vượt qua hoạn nạn. Mục đích của cậu là lừa Kim Quý đến trước mộ của Linh Nhi để ra tay giết chết cậu ấy nhằm diệt khẩu, sau đó giả vờ rêu rao rằng Kim Quý bị mất tích, 1 lần nữa đổ trách nhiệm cho bọn ma quỷ. Cậu tưởng cậu làm thế là cao tay lắm, nào ngờ chúng tôi tóm được con ma xào quyệt là cậu. Giờ cậu , vụ hoản hoạn ở nhà cậu có phải là cậu phóng hoả ? Lan Lan có phải bị chính tay cậu hãm hại ?

      Những điều Tiễu Lâm khiến tôi chấn động, ta có ý tôi chính là con ma mà họ muốn bắt, hơn nữa còn cho rằng Lan Lan cũng là do tôi giết hại!

      tôi hốt hoảng cãi lại:

      - bậy, có chứng cứ gì mà nghi ngờ cho tôi?

      Đồn trưởng Hạ cười khẩy:

      - Kim An, tôi cho cậu biết, chúng tôi phải nghi ngờ oan cho cậu, chúng tôi đương nhiên có chứng cớ mới như vậy!

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :