NGƯỜI ĐÀN BÀ BỊ BÁN - Quách Tiểu Mạt (27c)

Thảo luận trong 'Các Thể Loại Khác (Kinh Dị, Trinh Thám..)'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. le hanh

      le hanh Well-Known Member

      Bài viết:
      932
      Được thích:
      647
      CHƯƠNG 10 - TRỪ MA
      Cái tin Mã Tam Nhi nửa đêm gặp ma chẳng mấy chốc truyền khắp khu hầm mỏ. Hơn trăm công nhân ban ngày làm việc vất vả, đến tối vẫn tụ tập lại bán tán xôn xao. Có người Mã Tam Nhi vì nhát gan nên mới bị ảo giác, con ma đó chẳng qua chỉ là do trí tưởng tượng của ta tạo ra mà thôi. Có người lại ta mắc chứng mộng du, mà người mộng du ban đêm ra ngoài để làm gì cũng biết. Đương nhiên cũng có người tin là Mã Tam Nhi gặp ma . Bọn họ còn lấy rất nhiều ví dụ người nhà mình gặp ma như thế nào để chứng minh cho mọi người thấy rằng đời có ma quỷ.

      Xảy ra chuyện này, cả tôi chẳng còn tâm trí nào mà về nhà. triệu tập cuộc họp với các công nhân hầm mỏ, trái với suy nghĩ của mình là đời có ma quỷ, còn đặc biệt đưa ra những bản báo cáo, kiểm tra của bác sĩ khám bệnh cho Mã Tam Nhi cho mọi người xem. Sau đó, cẩn thận dặn dò các vệ sĩ phải làm tốt nhiệm vụ canh gác, thậm chí còn tăng cường thêm nhân lực tuần tra khắp khu hầm mỏ. muốn chuyện này khiến cho các công nhân của mình trở nên hoảng loạn.

      Lúc tôi gọi điện từ huyện về báo cho cả Lan Lan lâm bệnh nặng, cả bận rộn sắp xếp, tăng cường canh phòng ở khu hầm mỏ, mình bận phải là dối. Đối với cả, mỏ vàng chính là hi vọng sống còn của , thậm chí nó còn quan trọng hơn cả mạng sống của ! Hầm mỏ xảy ra chuyện đương nhiên chẳng còn tâm trí nào mà lo cho Lan Lan được.

      Mấy ngày sau đó, tối nào cả cũng đích thân lòng vòng xung quanh kiểm tra nhưng chẳng hề xảy ra chuyện gì. cả nghĩ rằng lâu dần chuyện Mã Tam Nhi gặp ma từ từ lắng xuống.

      tuần trôi qua, mọi chuyện hầm mỏ rất bình yên, mọi người cũng bớt căng thẳng với chuyện ma quỷ. cả sau nhiều ngày trầm ngâm suy nghĩ quyết định dừng việc khai thác ở xung quanh mỏ quặng để chuẩn bị bắt tay khai thác Ngôi mộ đá đằng sau khu nhà ở của công nhân. định sau khi khai thác xong Ngôi mộ đá đóng cửa mỏ vàng của mình rồi chuyển sang làm kinh doanh.

      ngày trước khi bắt tay vào khai thác Ngôi mộ đá, cả đặc biệt tổ chức lễ động thổ rất long trọng. Chỉ có điều khác với mọi khi, lần động thổ này mời các vị lãnh đạo đến cắt băng khánh thành, cũng chẳng mời khách mời đến tham dự, chỉ đặt mấy chục bàn đồ lễ bãi đất trống rồi châm hương nghi ngút. Những nghi thức này chẳng còn lạ lẫm gì đối với những công nhân ở đây nhưng long trọng như lần này đây vẫn là lần đầu tiên họ được nhìn thấy.

      cả đứng trước đội ngũ nhân công, nhìn thấy bọn họ ghé tai nhau xì xào cái gì đó, liền ho hắng vài cái, ánh mắt sắc lạnh nhìn họ. Mọi người ai nấy đều cảm thấy lễ động thổ lần này vừa kì lạ vừa bí .

      cả dõng dạc tuyên bố trước mặt mọi người: -Để đảm bảo lần này khai thác thành công, hôm nay chúng ta làm lễ cầu xin trời cao bảo vệ cho các em chúng ta được bình an!

      cầu tất cả các công nhân cùng quỳ xuống bái lễ Ngôi mộ cổ với . Sau khi dập đầu bốn cái, mấy người vệ sĩ liền ôm dây pháo hàng vạn quả ra, châm lửa đốt. Tiếng pháo nổ ầm vang bầu trời, tiếng động vang dội vọng lại từ những quả núi xung quanh, khói hương nghi ngút bao trùm Ngôi mộ đá, cả khu hầm mỏ như bị bao trùm trong làn khói. Trong tất cả những người có mặt ở hầm mỏ, chỉ có cả biết chân tướng việc, cũng chỉ có mình biết được nơi chuẩn bị khai thác vàng được gọi là Ngôi mộ đá, trong đó vùi thây của hàng nghìn oan hồn. Hôm nay làm lễ bái tế ở đây chẳng qua là vì những người khuất đó. cả muốn thông qua nghi thức này để an ủi những vong hồ tội nghiệp và khẩn cầu họ hãy tha thứ cho bất kính của mình, đồng thời cầu xin ông trời hãy bảo vệ cho .

      Nhưng cả trăm người công nhân kia ai biết thực. Trong mắt của họ, cái mỏ quặng mà mình sắp phải khai thác chính là đống đá lớn. Bọn họ chỉ biết rằng trong đống đá ấy có chứa những hạt vàng óng ánh, làm sao họ biết được rằng trong cái đống đá ấy lại chính là nghĩa địa đầy xương trắng?

      Sau khi tiến hành nghi thức động thổ xong, cả liền sắp xếp cho công nhân bữa ăn trưa và ăn tối thịnh soạn. Cả hai bữa ăn đều có rượu thịt ngon lành. cả muốn để cho những người công nhân ăn uống no đủ, tinh thần sảng khoái để chuẩn bị sức lực cho công việc khai thác mỏ ngày hôm sau.

      Khi màn đêm bao trùm, cả khu hầm mỏ náo nhiệt suốt cả ngày như chìm vào trong yên tĩnh. Những người công nhân tụ tập bàn tán chuyện ban ngày. Bản thân họ cũng cảm thấy hành động của ông chủ mình hôm nay có vẻ lạ kì.

      Do có rất nhiều người uống rượu, ít người tham lam uống tới say mèm, thế nên những gian phòng sau hồi xôn xao đều lần lượt tắt đèn. Chưa đến chín giờ tối bọn họ đều chìm vào giấc mộng. Cả khu hầm mỏ chẳng mấy chốc bị gió đêm bao trùm. Màn đêm trong núi rất lãnh léo. Dưới những vì sao nhấp nhánh bầu trời, cả dẫn theo hai công nhân trực đêm vòng quanh hầm mỏ rồi quay trở lại văn phòng. Văn phòng của được đặt ở giữa, hai bên đều là phòng ở của công nhân. Từ trong văn phòng của có thể nhìn ra Ngôi mộ đá thông qua cánh cửa sổ phía sau. Ngôi mộ đá rất nhiều năm về trước chỉ là cái hang động bị thuốc nổ đánh sập, trải qua gần trăm năm bị mưa dập gió vùi giờ trở thành ngọn núi thấp được hình thành từ những tảng đá xếp chồng lên nhau. Từ những khe hở giữa những tảng đá Ngôi mộ đá đó, biết từ khi nào mọc lên những nhành cỏ dại lơ thơ. Những người biết thực hư của câu chuyện này rất khó nhìn ra "bộ mặt " của nó, lại càng thể nào biết được câu chuyện thảm khốc ở nơi đây năm nào.

      Văn phòng của cả là căn phòng khép kín, bên ngoài là phòng làm việc, bên trong là phòng ngủ, có lẽ bởi vì có quá nhiều chuyện giấu kín ở trong lòng nên cả nằm mãi mà sao ngủ được. Nửa đêm, cầm theo ngọn đèn rồi dẫn người tuần sát vòng. Xung quanh hầm mỏ mọi thứ vẫn bình thường, hề có vấn đề gì xảy ra. Thấy thế liền quay về phòng mình.

      người lúc bình tĩnh lại thường liên tưởng đến rất nhiều vấn đề. Nhớ đến những chuyện xảy ra, những vấn đề trong tại và những vấn đề có thể xảy ra trong tương lai, cả chỉ lo lắng cho cái mỏ vàng của mình. Mỏ vàng chính là sinh mệnh của , chỉ khi nhìn thấy những hạt vàng lấp lánh được lấy ra từ những tảng đá mới cảm nhận được tồn tại của mình.Thứ cảm giác này hơn hai mươi năm nay chỉ như giấc mơ. Thế nhưng vì người mà phụ nữ mà thương, hạ quyết tâm thực giấc mơ này cho bằng được. cật lực khai thác hầm mỏ, khi thuận lợi đào được thùng vàng đầu tiên, trong lòng cảm thấy tràn đầy hạnh phúc và hi vọng với tương lai hạnh phúc cũng là lúc hay tin Linh Nhi mà thương chết và giấc mơ đó trong phút chốc trở thành nỗi uất ức và đau đớn tột cùng của .

      Sau đó, vụ tai nạn ấy chỉ phế chân của mà còn cướp "báu vật đàn ông" của , biến thành thằng đàn ông hoàn chỉnh, thể nào trở thành người đàn ông chân chính!

      Phần lớn những người đàn ông nếu gặp phải hoàn cảnh của khó mà có dũng khí để sống tiếp. Tuy nhiên, tôi hề làm như vậy, những cắn chặt răng, đè nén nỗi đau đớn xuống để sống tiếp mà còn sống rất kiên cường và đầy nghị lực. Việc biến mình trở thành người đàn ông khai thác vàng thành công nhất trong thôn Kim Gia này chính là minh chứng hùng hồn cho dũng cảm của . Cũng chính bởi vì vậy mà cả coi mỏ vàng chính là sinh mệnh của mình, chỉ có khi ở mỏ mới cảm thấy bản thân mình tồn tại thực , cũng chỉ có những hạt vàng lấp lánh mới có thể chứng minh được giá trị của trong mắt mọi người.

      Nhiều năm mài dũa khiến cho hiểu ra được chân lí, chỉ cần có khả năng tuyệt đối từ bỏ bất kì cơ hội nào. Trước mắt, mỏ quặng mà kinh doanh hơn hai mươi năm nay cạn kiệt, chỉ còn lại ngọn núi mà bố mình gọi là Ngôi mộ đá là chưa khai thác. biết đây là vùng đất cấm, nhưng cam tâm dừng tay tại đây.

      Càng nghĩ càng rắc rối, nhưng càng nghĩ càng kiên định với niềm tin của mình. Nghĩ đến chuyện ngày mai bắt tay vào việc khai quật thi thể của hàng nghìn oan hồn, cả lại cảm thấy máu trong người dồn hết lên đầu. thầm có sắp đặt sẵn sàng đối với những linh hòn chết thảm đó. định sau khi đào được xương cốt của họ lên bỏ tiền ra xây dựng cho họ lăng mộ quy mô lớn, để cho thi thể của họ được lần nữa nhìn thấy ánh sáng mặt trời, để cho những oan hồn ấy được lên trời yên nghỉ. nghĩ, bản thân mình làm như vậy được những người khuất cảm thông. cố ý kinh động đến họ mà là làm việc tốt cho họ. Nghĩ như vậy cả lại cảm thấy yên lòng hơn, nỗi đắn đo trong lòng cũng từ từ tan biến.

      thất thần nghĩ ngợi đột nhiên bên tai vang lên tiếng thét kinh hãi. cả nghĩ rằng mình nghe nhầm nên xuống giường ra ngoài cửa sổ, mở cửa sổ ra và lắng tai nghe ngóng. Lần này nghe thấy ràng hơn. nghe thấy loáng thoáng có tiếng khóc than vọng lại trong đêm đen, tiếng khóc ấy chẳng phải của đàn ông cũng chẳng phải của đàn bà, nghe có vẻ rất chói tai.

      Tiếng chuông cảnh giác trong lập tức réo vang, tim đập thình thịch liên hồi....bởi vì tiếng khóc ma quái ấy vọng lại từ Ngôi mộ đá phía sau dãy nhà.

      Từ cả chẳng phải là người nhát gan nhưng trong lúc này lại nghe thấy tiếng khóc gào phát ra từ Ngôi mộ đá khiến cho bất chợt sởn da gà.

      Lúc này, ngoài cửa vang lên tiếng gõ cửa gấp gáp, mấy người tuần tra đêm nghe thấy tiếng khóc kì quái này liền chạy lại báo cáo với .

      cả tay xách đèn tay cầm con mã tấu chạy thẳng ra khỏi phòng.

      -Ông...ông chủ Kim....Kim....đằng sau hình như có tiếng gào khóc, chúng tôi vừa nãy có qua xem chẳng thấy gì. Thế mà vừa về đến đây lại thấy có tiếng khóc.... thanh ấy.....có vẻ như phải của con người!- người tuần tra lắp bắp , trông có vẻ sợ mất hồn rồi.

      Mặc dù trong lòng cảm thấy ớn lạnh nhưng cả vẫn cố thể ra ngoài. biết thái độ của có thể gây ảnh hưởng đến tâm trạng của công nhân, do vậy cố điềm tĩnh : -Đừng bậy, phải tiếng người khóc là cái gì chứ hả?

      -Có....có phải...là ..... ma nhỉ?- người khác khẽ lắp bắp.

      cả vừa đóng cửa vừa an ủi họ: -Các cậu chớ có nghĩ bậy, yên lành ma quỷ ở đâu ra chứ? , chúng ta cùng xem xem, biết đâu hôm nay có chàng nào uống say nên chạy ra ngoài làm loạn rồi!

      Nghe cả vậy, mấy người trực đêm bớt sợ hãi. Mỗi người họ đều cầm cây gậy tay, lấy hết dũng khí theo cả ra phía sau dãy nhà ở. Đúng lúc ấy, mấy người bảo vệ trực ban nghe thấy tiếng khóc lóc cũng chạy đến. Bọn họ cùng cả lần mò trong bóng đêm, về phía có tiếng khóc phát ra.

      Tiếng khóc phát ra từ Ngôi mộ đá thế nhưng khi bọn họ đến gần đó tiếng khóc chợt ngưng bặt, Ngôi mộ đá trước mặt chìm vào màn đêm đen sì và tĩnh mịch chết chóc. Tiếng lá cây xào xạc trong gió đêm thỉnh thoảng truyền đến tai khiến cho ngay cả những người dũng cảm nhất cũng phải nổi gai ốc. Mấy chàng công nhân theo sau cũng sợ hãi đến mức run lẩy bẩy.

      vòng quanh Ngôi mộ đá vòng, kiểm tra dưới, trong ngoài mà họ vẫn phát ra cái gì. định quay về tiếng khóc đột nhiên lại vang lên, tiếng khóc chói tai văng vẳng lúc gần lúc xa, lúc nghe như ở bên trái, lúc lại thấy hình như ở bên phải. cả dẫn toán người lúc lên, lúc xuống, lúc sang trái, lúc sang phải.... lại lại hồi lâu mà vẫn chẳng biết tiếng khóc lóc phát ra từ đâu.... -Ông...ông chủ Kim, ông thử nghe kĩ xem...tiếng khóc ấy hình như phát ra từ đống đá này đấy!- người run rẩy với cả.

      cả tôi xua xua tay, mọi người lập tức nín thở, ai nấy ngậm chặt miệng dám ừ hử. cả áp tai vào đám đá nghe ngóng nhưng kì lạ, tiếng khóc ấy chợt im bặt. -Ông chủ Kim....liệu ở đây có phải có ma ?- giọng run run cất lên, lần này ta càng run rẩy khiếp hơn.

      -Có cái đầu mày ấy! Còn năng bậy bạ nữa biến hết cho tao!- hơn hai mươi năm nay đây là lần đầu tiên cả nổi nóng với công nhân, lại còn văng tục nữa.

      có ai dám lên tiếng nữa, bọn họ thậm chí còn dám thở mạnh, chỉ rụt rè, khúm núm theo sau lưng cả. cả ngồi xổm xuống đất nghe ngóng hồi lâu, tiếng khóc dường như lại đột nhiên biến mất.

      - còn chuyện gì nữa, mọi người đến văn phòng của tôi !- cả đứng dậy . Về đến văn phòng, cả phát cho mỗi người bao thuốc Trung Hoa rồi nhìn họ chăm chú : -Các em, nếu như tôi đoán sai tối nay có người cố ý làm loạn, cố ý bày trò ma quỷ để dọa nạt chúng ta. Mục đích của chúng chính là gây hoang mang trong lòng các em ta, khiến cho chúng ta thể làm việc bình thường được. Vì vậy chuyện xảy ra đêm nay các em chớ ra ngoài, kể từ ngày mai chúng ta tăng cường người trực đêm, nhất định phải tóm cổ tên khốn kiếp giả dạng ma quỷ này! Giờ trời sắp sáng rồi, mọi người về đơn vị của mình hết !

      Mọi người gật đầu đáp lời. cả đóng chặt cửa lại rồi tắt đèn. về phòng ngủ mà lặng lẽ ra chỗ cửa sổ đằng sau để quan sát, đôi mắt chăm chú dán chặt vào màn đêm. Trời sáng dần, cả đứng trước cửa sổ suốt hơn hai tiếng đồng hồ thế nhưng chẳng phát được điều gì, tiếng khóc ma quái ấy cũng thấy xuất nữa.

      Căng thẳng suốt cả đêm khiến cho cả mệt bã người, đầu óc mụ mị, thế nhưng vẫn chịu nghỉ ngơi. Những người công nhân sau khi ăn sáng xong tụ tập trước cửa văn phòng của cả, sẵn sàng chờ đợi cả phát lệnh là lập tức bắt tay vào làm việc. cả tôi chẳng buồn ăn sáng mà nhốt mình trong phòng làm việc rất lâu, suy tính lại rồi cuối cùng đưa ra quyết định khiến cho mọi người ai nấy đều kinh ngạc: tạm thời dừng việc khai thác mỏ quặng ở đằng sau gian nhà ở, toàn bộ công nhân kể từ ngày hôm nay nghỉ ngơi để lấy sức, trong thời gian nghỉ ngơi, công nhân được nhận gấp đôi tiền lương.

      Cái quyết định này khiến cho toàn bộ công nhân cảm thấy vô cùng vui mừng, chỉ có mấy người trực đêm qua là hiểu , cả làm như vậy rất có thể là bởi vì tiếng khóc vọng ra từ đống núi đá tối qua. Mặc dù ngoài miệng bọn họ gì nhưng trong lòng ai nấy đều hoài nghi những điều mà cả với họ tối hôm trước. Bởi vì bọn họ tin rằng tiếng khóc ma quái kia lại là của kẻ nào đó muốn làm loạn mà nghi rằng đó chính là tiếng kêu của ma quỷ.

      Đương nhiên, cái quyết định này của cả cũng chỉ là bất đắc dĩ. cũng hoài nghi đó chính là tiếng khóc của những hồn ma như những công nhân có mặt tối qua. Bởi vì bản thân ngọn núi đá ấy chính là ngôi mộ, hơn nữa ở dưới đó còn chôn vùi thi thể của hàng nghìn người chết thảm.

      Tiếng khóc lóc ma mị ấy khiến cho cả thể nghĩ đến những điều bố , lại nhớ đến chuyện Mã Tam Nhi gặp phải ma mấy bữa trước, cả càng dám mạo hiểm động thủ. Trước khi bắt tay vào làm, cả buộc phải loại bỏ hết những tình huống ngoài ý muốn có thể xảy ra trong quá trình khai thác, nếu rất có thể xảy ra chuyện lớn, hơn nữa rất có thể là những chuyện thể nào ngờ tới. Nếu như vậy, cái mà khai thác được phải là những hạt vàng óng ả mà là những tai họa kinh hoàng. cả làm như vậy cũng là để ổn định lại tinh thần của các em công nhân. Nếu như có họ bán mạng làm việc cho mình cho dù cả tôi có tài giỏi đến đâu cũng chẳng thể có được ngày hôm nay. Thế nên thể làm những việc có lỗi với họ, càng thể vì việc động chạm đến Ngôi mộ đá mà gây ra đại họa cho họ. Thế nhưng cả lại cam tâm từ bỏ Ngôi mộ đá, vì thế nghĩ ra cái cớ là nghỉ ngơi dưỡng sức để bình ổn lòng công nhân, đồng thời cũng là để dành thời gian cho mình nghĩ cách đối phó.

      cần làm việc mà vẫn được hưởng lương gấp đôi, những công nhân biết tình ai nấy đều vui như mở cờ trong bụng. Bọn họ hết ăn lại ngủ, hết ngủ lại đánh bài giải sầu. việc tốt như vậy đương nhiên rất dễ được người khác tiếp nhận. Tuy nhiên, cả quên mất chân lí, đó là "tai vách mạch rừng", giấy thể bọc được lửa. Chưa đầy ngày, chuyện tiếng khóc ma quỷ tối qua thầm lan truyền trong đám công nhân. Bề ngoài tưởng rằng họ vui vẻ vì cần làm việc mà vẫn có tiền lương nhưng ra ai nấy đều lo ngay ngáy trong lòng. Bởi vì họ nghĩ rằng nơi làm việc của mình được yên tĩnh nữa rồi. Khi màn đêm buông xuống, những công nhân tắt đèn sớm, ai nấy nằm giường nhưng mắt vẫn mở to nhìn vào màn đêm, đôi tai thấp thỏm lắng nghe động tĩnh ở bên ngoài. Quá nửa đêm, tiếng khóc ma quỷ ấy lại vang lên đúng như những gì mà họ được nghe ban sáng.

      Mấy ngày sau đó, cứ sau nửa đêm là từ ngọn núi đá phía sau dãy nhà ở của công nhân lại phát ra tiếng khóc thảm thiết. Tiếng khóc ma mị ấy lúc lúc , lúc ai oán như kể lể khi lại thảm thiết như phẫn nộ...tiếng khóc ấy hoàn toàn giống với tiếng khóc của con người, nghe mà rợn cả tóc gáy. Những người công nhân đều truyền tai nhau rằng trong đống đá ấy có ma. Tiếng khóc ma quái lúc nửa đêm khiến cho họ sao ngủ yên. Mỗi khi tiếng khóc vang lên, cả đều dẫn người đến Ngôi mộ đá đó tìm kiếm nhưng kết quả vẫn khả quan hơn.

      Cứ như vậy, lòng người ngày càng hoang mang, những người công nhân dám gì trước mặt cả tôi nhưng đằng sau lưng họ bắt đầu suy đoán nọ kia. Chỉ có điều ai cũng phải công nhân đó là, ngọn núi đá mà cả tôi chuẩn bị khai thác có oan hồn, ai động vào đó kẻ ấy gặp phải đại họa.

      Ma...vốn là thứ vô cùng bí hiểm, đó là thứ khiến cho con người kinh hoàng nhất nhưng lại là thứ khiến cho bạn chỉ biết đến tồn tại của nó mà thể nào sờ thấy nó. Những người công nhân làm ở hầm mỏ của cả phần lớn đều là những người nông dân từ nơi khác đến. Những người nông thôn phần lớn đều tin vào tồn tại của ma quỷ. Bọn họ từ những vùng đất xa xôi bỏ nhà đến nơi heo hút này để làm thuê, gần như sống cuộc sống tách biệt với thế giới bên ngoài, trái tim vốn dĩ rất thanh thản, giờ gặp phải chuyện ma quỷ này, ngay kể cả những người bạo gan cũng cảm thấy lạnh gáy chứ đừng những người nhát gan.

      Thế là bắt đầu có người nêu ra cầu muốn về nhà với cả. cả tôi ban đầu đồng ý, nhưng bọn họ nhịn ăn nhịn xuống để chống đối, ép cả tôi phải thanh toán tiền lương và thả họ về.

      Nhìn thấy bạn bè của mình hết, những người công nhân đòi nghỉ việc càng ngày càng đông. Trước tình hình này, cả bắt đầu hoang mang. Nếu cứ như thế này cả trăm người làm thuê chẳng mấy chốc sạch, hầm mỏ của có người làm nên cũng đành phải đóng cửa.

      Mặc dù đến nước này cả vẫn hề nản lòng. khai thác được vàng ở trong Ngôi mộ đá hối tiếc cả cuộc đời.

      Thế là cả vắt óc nghĩ cách giữ chân công nhân. vừa tăng lương cho những công nhân còn ở lại vừa nghĩ cách giải quyết tình hình trước mắt.

      Đến bây giờ cả thể thừa nhận ở trong Ngôi mộ đá có oan hồn . Nếu như công nhân của mình bị ma quỷ dọa cho sợ chết khiếp mà phải bỏ như vậy, nhất định phải nghĩ cách để đuổi đám ma quỷ ấy . Chỉ có vậy mới có thể ổn định lòng công nhân và tiếp tục khai thác Ngôi mộ đá.

      Nếu như đời có ma quỷ ắt phải có phương pháp hàng ma quỷ, từ cả nghe có người có thể hàng ma diệt quỷ. Nghĩ là làm, cả nghe ngóng khắp nơi, chấp nhận bỏ nhiều tiền để mời về đạo sĩ có thể xua đuổi ma quỷ. Cuối cùng vẫn là cái tên Kim Vượng ấy thần thông quảng đại, biết lôi từ đâu về vị đạo sĩ mặc mình bộ quần áo bát quái. Ông đạo sĩ này khoảng hơn bốn mươi, khuôn mặt đen sì, thân hình thấp béo, hai con mắt xíu, hai hàng râu hình chữ bát, đeo mình thanh kiếm gỗ dài, eo thắt cái túi , tay cầm cái cây phất trần, trông dáng điệu có vẻ rất khác người. cả gặp được ông ta mừng rỡ như gặp được cứu tinh, thế nên thưởng cho Kim Vượng rất hậu hĩ.

      Đạo sĩ bắt ma tự xưng là họ Trương, đến từ phủ Thiên Sư, chấn Thượng Thanh, huyện Quý Khuê tỉnh Giang Tây, còn bản thân mình là đệ tử truyền nhân đời thứ sáu mươi lăm của ông tổ sư Trương Thiên Sư nổi tiếng giỏi trừ ma diệt quỷ, hành đạo giang hồ rất nhiều năm, tiêu diệt được hàng chục oan hồn gây hại cho dân.

      Sau khi được đưa lên mỏ vàng của cả, ông ta hỏi đại khái tình hình rồi nhíu mày bước theo hình chữ bát, vòng quanh Ngôi mộ đá. Ông ta cứ nhíu mày vài bước lại dừng lại, từ đầu đến cuối chẳng nửa lời khiến cho cả theo sau cũng dám lên tiếng hỏi han. Những người công nhân hiếu kì từ đằng xa chỉ chỏ, bàn tán xôn xao về ông đạo sĩ. Bọn họ từng nghe có người biết bắt ma nhưng chưa bao giờ được nhìn thấy bắt ma như thế nào, vì vậy tâm lí hiếu kì đánh bại nỗi sợ hãi trong lòng, mọi người ai nấy đều rủ nhau ra xem chuyện lạ.

      tiếng đồng hồ sau, đại sĩ Trương xem xét xong. cả dẫn ông ta lên văn phòng của mình, sau khi đóng cửa lại, ông Trương thản nhiên ngồi phịch xuống ghế sô pha, đích thân cả chạy rót nước mời ông ta.

      Đạo sĩ Trương bê cốc trà lên rồi lại đặt xuống, vẻ mặt nghiêm nghị : -Ông chủ Kim, nếu như ông mời tôi về đây bắt ma, có số chuyện tôi buộc phải với ông, bần đạo giờ có điều muốn hỏi, hi vọng ông hãy trả lời thành thực!

      cả tôi gật đầu lia lịa, vội vàng đáp: -Đạo sĩ Trương có gì cứ hỏi, chỉ cần Kim Quý biết nhất định giấu diếm.

      Đạo sĩ Trương lại bưng cốc trà lên, chậm rãi nhấp ngụm rồi nheo nheo mắt nhìn : -Ông chủ Kim, ông có thể cho bần đạo biết nguồn gốc của ngọn núi đá này ? cả ngẩn người hồi lâu mới đáp lời: -Đạo sĩ Trương, đống đá này chẳng qua chỉ là ngọn núi đá nằm ở lưng chừng núi, có lẽ nó được hình thành tự nhiên, hề có nguồn gốc gì cả!- cả muốn ra thực với đạo sĩ Trương. Trong lòng cũng có cách nghĩ của riêng mình, là bí mật của Ngôi mộ đá được phép ra, hai là cũng muốn xem xem ông đạo sĩ ngồi trước mặt mình có nhìn ra được điều gì hay , liệu ông ta có bản lĩnh ?

      Đạo sĩ Trương nghe cả vậy im lặng hồi lâu, đôi mắt mở to nghi hoặc nhìn cả. Sau đó ông ta từ từ gật gật đầu:

      -Ông chủ Kim, tôi lại hỏi ông, ông khai thác ở đây bao nhiêu lâu rồi?- đạo sĩ Trương hỏi tiếp.

      cả nhẩm tính rồi đáp: -Đến giờ là hai mốt năm ạ!

      -Vậy trước đó hầm mỏ của ông bao giờ có ma chưa?

      -Chưa!

      -Chưa lần nào á?

      cả nghĩ ngợi hồi rồi đáp: -Có...có đấy, ông nhắc tôi cũng quên mất, mười ngày trước đầu bếp của chúng tôi tên là Mã Tam Nhi nửa đêm dậy vệ sinh có gặp ma.

      -Hả? Ông có thể cho gọi chàng đó đến đây được ?

      -Được được ạ! Tôi lập tức cho gọi cậu ta đến ngay!

      Mã Tam Nhi kể từ ngày gặp ma đến giờ cứ như người mất hồn, đâu cũng phải có người cùng. Bởi vì ta bị phen vỡ mật, thế mà hàng ngày vẫn phải nấu nướng cho công nhân ăn uống, thế nên cả đặc biệt chăm sóc cho ta, còn sắp xếp cho Mã Tam Nhi trợ thủ đắc lực. Sau khi xảy ra chuyện ma quỷ khóc lóc lúc nửa đêm, Mã Tam Nhi càng thêm khiếp đảm, ta là người đầu tiên đến tìm cả để xin cả cho về nhà. Bởi vì cả tạm thời tìm được đầu bếp thay thế, hơn nữa công nhân đều ăn quen món ăn do Mã Tam Nhi nấu nên cả cố gắng giữ chân ta lại, còn lén cho cậu ta vạn đồng ngoài tiền lương. Mã Tam Nhi cảm kích trước tấm lòng của cả nên ngại nỡ bỏ .

      Chẳng mấy chốc cả dẫn Mã Tam Nhi đến văn phòng mình, đạo sĩ Trương ra ý bảo đóng cửa lại rồi đừng dậy nhìn Mã Tam Nhi hồi lâu. Cái nhìn của đạo sĩ Trương khiến cho Mã Tam Nhi sởn gai ốc.

      -Cậu chính là Mã Tam Nhi, người mà hôm trước nhìn thấy ma phải ?

      Mã Tam Nhi gật đầu lia lịa.

      Đạo sĩ Trương nhíu mày bấm đốt ngón tay nhẩm tính rồi hỏi tiếp: -Hôm nay là mùng bốn tháng chín lịch, nếu như tôi tính sai bảy bảy bốn chín ngày trước chính là sinh nhật hai chín tuổi của cậu, có phải ?

      Mã Tam Nhi kinh ngạc đáp: -Đạo...đạo sĩ Trương, sao ông biết sinh nhật của tôi? Tôi quả thực là sinh vào ngày mười lăm tháng bảy lịch.

      cả đứng bên cạnh Mã Tam Nhi cũng há hốc mồm kinh ngạc.

      -Tôi còn biết sinh vào chiều tối ngày mười lăm tháng bảy năm 1977 lịch, có đúng ?

      Miệng Mã Tam Nhi há hốc ra vì kinh ngạc, hồi lâu sau mới khóc nhọc nuốt nước bọt đánh "ực" cái : -Đạo trưởng....trưởng Trương.......Thần tiên Trương, ngài sai chút nào, tôi sinh vào chiều tối ngày mười lăm tháng bảy lịch. Mẹ tôi từng lúc sinh tôi ra bố tôi có nhà. Lúc ấy bố tôi ra mộ bái lễ tổ tiên.

      Lần này tôi càng thêm kinh ngạc và bụng mừng thầm vì mình tìm được vị đạo sĩ có tài, xem ra việc hàng ma ở Ngôi mộ đá có chút hi vọng rồi.

      Vị đạo sĩ đến trừ ma cho cả những có thể chính xác ngày sinh của Mã Tam Nhi mà còn biết được Mã Tam Nhi là người nhu nhược, hay ốm đau và rất nhát gan, mà đám ma quỷ lại rất hay tìm đến những người như ta. Vì vậy mà có biết bao nhiêu công nhân ở hầm mỏ đều ai thấy ma, chỉ duy nhất có mình ta gặp ma.

      Mã Tam Nhi nghe xong liền quỳ phịch xuống trước mặt đạo sĩ Trương, vừa dập đầu vừa cầu xin: -Thần tiên Trương, xin ngài hãy làm phép cứu tôi với, tôi biết chắc chắn ngài có cách, sau này tôi muốn nhìn thấy ma nữa đâu!

      Đạo sĩ Trương kéo Mã Tam Nhi đứng dậy, lấy cái túi bọc bằng giấy màu vàng từ trong thắt lưng rồi bảo: -Cậu mang túi bột định hồn này về uống trong bảy ngày, tuyệt đối được chuyện với bất cứ ai trong bảy ngày đó, đảm bảo có tác dụng! Mã Tam Nhi mừng rỡ nhìn ông đạo sĩ cảm kích rồi khom lưng kính cẩn nhận lấy cái túi đó từ tay đạo sĩ Trương.

      Tận mắt chứng kiến cảnh tượng vừa rồi, cả bỗng cảm thấy kính nể vị đạo sĩ này. tha thiết đề nghị đạo sĩ Trương hãy giúp hàng ma ở Ngôi mộ đá. Thậm chí còn khảng khái hứa rằng ngoài phần tiền thù lao, sau khi làm xong việc tặng cho đạo sĩ Trương lễ vật hậu hĩ.

      Mười giờ đêm, đạo sĩ Trương bắt đầu chuẩn bị hàng ma. Ông ta bảo cả bày bàn hình vuông ở phía bắc ngôi mộ đá, xung quanh cái bàn, cứ cách hai mét lại cắm cây nến cháy. Ông ta đứng ở trước cái bàn, lấy ra chiếc khăn trải bàn màu vàng từ trong cái túi ở thắt lưng rồi trải lên bàn, cho người đặt bát hương và cắm ba cây hương to vào đó, lần lượt dâng lên bài vị của ông tổ sư, Thái Ức Chân Nhân và ma vương, sau đó lấy ra ba cái chén, cái bát rộng miệng và tờ giấy màu vàng đó có vẽ các hình thù kì dị. Sau khi chuẩn bị xong xuôi mọi thứ, đạo sĩ Trường liền ngẩng đầu nhìn sao Bắc Đẩu bầu trời rồi bấm đốt ngon tay nhẩm tính thời gian.

      cả đứng ở cách đó rất xa đưa tay lên nhìn đồng hồ, kim giờ chuẩn bị chỉ đến giờ, tim đập thình thịch. biết đạo sĩ Trương chuẩn bị làm phép bắt ma đến nơi rồi.....

      ra kì lạ, đêm nay đạo sĩ Trương lập đàn bắt ma, thế nhưng nửa đêm rồi mà thấy tiếng khóc lóc ma quỷ nọ xuất .

      Đám công nhân sau lưng cả tò mò đứng quan sát. Họ nhìn thấy đạo sĩ Trương quỳ xuống trước hương án bái lạy Trương Thiên Sư, Thái Ức Chân Nhân và Ma Vương rồi xếp ba cái hoàng phù thành hàng dọc ở bàn. Tiếp đó tay trái ông cầm cây phất trần, tay phải đặt trước ngực, hai mắt nhắm lại, miệng lẩm bẩm đọc thần chú. Chẳng mấy chốc, hai cánh tay đạo sĩ Trương khua loạn lên, toàn thân co giật như lên cơn động kinh. Khoảng hai phút sau, ông ta đột nhiên rùng mình cái rồi đứng yên, hai mắt trừng lên, thân hình thẳng đứng, động tác cứng đơ và chậm chạp như thi thể bị đông cứng.

      Hành vi kì quái của đạo sĩ Trương khiến cho những người công nhân cảm thấy rất buồn cười nhưng ai dám cười.

      Đúng lúc ấy, đạo sĩ Trương nâng cây kiếm lên trước ngực, chỉ về phía Ngôi mộ đá lớn: -Các oan hồn hãy nghe đây, ta phụng lệnh Thái Thượng Lão Quân đên đây đưa các hồn về địa ngục. Các ngươi còn mau mau ra đây tạ ơn?

      Đạo sĩ Trương xong, chắc là vì thấy các oan hồn có phản ứng gì liền đứng dậy, cầm thanh kiếm gỗ lên, lùi lại sau bước, hướng về phía Ngôi mộ đa quát lớn: -Nếu các ngươi còn cố chấp chịu tỉnh ngộ chớ trách bần đạo khách khí!- mặc dù ông ta như vậy nhưng vẫn chẳng thấy bên trong Ngôi mộ đá có động tĩnh gì. Đạo sĩ Trương phẫn nộ hét lên tiếng, cầm cây kiếm gỗ chọc vào cái hoàng phù rồi múa may loạn xa.

      Cây kiếm gỗ trong tay đạo sĩ Trương càng múa càng nhanh, khoảng mấy phút sau, thanh kiếm trong tay ông đạo sĩ đột nhiên dừng lại, hai cánh tay buông thõng xuống. "Bịch" tiếng, đạo sĩ Trương đột nhiên ngã ngửa ra sau.

      cả chẳng chút sợ hãi vội vàng lao đến đỡ ông đứng dậy, chợt giật mình phát ra khóe miệng ông ta có dòng máu đen chảy ra.

      -Ông...ông chủ Kim, mau mau đỡ tôi về phòng, bần đạo có điều muốn với ông!- đạo sĩ Trương khó nhọc .

      Đám đông bu lại dìu đạo trưởng Trương về văn phòng của cả. Đạo sĩ Trương bảo cả cho các công nhân về phòng nghỉ ngơi, chỉ để lại mấy vệ sĩ và người trực đêm ở lại mỏ. Sau khi đóng cửa lại, đạo sĩ Trương lấy ra từ trong túi áo viên thuốc rồi nhét vào miệng mình. Hồi lâu sau ông mới định thần lại, : -Ông chủ Kim, giấu gì ông, mỏ vàng của ông e là khó mà khai thác được!

      cả sốt ruột hỏi: -Đạo sĩ Trương, ông vậy là sao?

      Đạo sĩ Trương liếc mắt ra ý, cả lập tức hiểu ý ông ta liền cho vệ sĩ và những công nhân trực đêm ra ngoài.

      -Ông chủ Kim, cái đống đá sau lưng gian phòng ở này phải là ngọn núi đá hình thành tự nhiên như ông đâu mà là ngôi mộ chôn vùi các oan hồn đấy!

      Điều này chẳng cần cả tôi cũng biết rất , nhưng điều này lại được ra từ miệng của đạo sĩ Trương khác. Giờ cả hoàn toàn tin vào ông đạo sĩ này. -Đạo....đạo sĩ Trương, thế này là thế nào? Ngài có thể tường tận chút ?- cả giả vờ như hiểu.

      -Ông chủ Kim, ông bảo tôi đến đây bắt ma nhưng thực ra cái đống đá ấy chẳng phải chỉ có hai con ma mà có đến hàng nghìn oan hồn bị chết thảm. Cái núi đá phía sau dãy nhà ở này thực chất là ngôi mộ, nếu như tôi nhầm đó chính là ngôi mộ của hàng nghìn người bị chết thảm cách đây cả trăm năm. Chính bởi vì chôn vùi quá nhiều oan hồn nên khí quá nặng, ngay cả ông tổ sư của tôi cũng thể hàng phục nổi. Xin lượng thứ cho bần đạo vô dụng, thể hàng phục vài nghìn oan hồn ở đó cho ông được! cả cúi xuống khẽ với đạo sĩ: -Đạo sĩ Trương, tôi tin những gì ngài ra , lẽ nào còn cách nào khác sao?

      Đạo sĩ Trương nhíu mày nghĩ ngợi hồi lâu rồi thở dài : - giấu gì ông, khai thác ngọn núi đá này là chuyện thể. Nếu như ông muốn bình ổn chuyện này, bần đạo có chủ ý, biết ông chủ Kim có muốn nghe hay ?

      cả vội vàng đáp: -Đạo sĩ Trương, nếu như ông vậy tôi cũng khai thác ở đó nữa. Nhưng bây giờ vì chuyện khai thác mỏ mà kinh động đến những oan hồn trong đó, ông hãy cho tôi biết cách xử lí chuyện này, tôi bây giờ chỉ cần bình an, cần bất kì thứ gì khác nữa!- mặc dù cả miệng dứt khoát vậy nhưng thực ra đây cũng chỉ là chuyện bất đắc dĩ mà thôi.

      Đạo sĩ Trương trầm ngâm hồi lâu rồi chậm rãi : Cách bần đạo cũng có cách này, chỉ có điều....- đến đây ông đạo sĩ chợt ngập ngừng.

      cả hiểu ý vội vàng tiếp lời: -Đạo sĩ Trương xin cứ yên tâm, mặc dù ông hàng được ma nhưng dù sao đây cũng là ý trời, thể trách ông được, tiền thù lao mà chúng ta thỏa thuận trước đó tôi trả ông thiếu đồng, chỉ cần ông có thể bảo đảm cho tôi bình an vô , tôi thưởng thêm cho ông!

      Trong bụng thầm nhủ đạt được mục đích rồi, nhưng ngoài miệng ông đạo sĩ vẫn : -Ông chủ Kim khách khí quá rồi, bần đạo đâu phải kẻ hám lợi, ý của tôi là, cách bảo đảm cho ông bình an vô có, chỉ có điều phải bỏ ra khoản kha khá mới được. Thứ mà tôi có nhiều nhất chính là tiền, hơn nữa cũng chẳng phải là kẻ keo kiệt, nghe đạo sĩ Trương vậy chỉ cười : -Đạo trưởng Trương, cái chân lí bỏ tiền ra để tránh tai họa ai ai cũng biết, Kim Quý tôi đâu có tiếc tiên chi tiêu cho chuyện này, ngài cứ luôn cách giải quyết ra , chỉ cần bình an có là bao nhiêu tôi cũng chi!

      Lúc này đạo sĩ Trương mới yên tâm, ông ta tỏ vẻ bí lại gần cả, thầm vào tai điều gì đó. cả nghe xong gật đầu lia lịa. Nghĩ đến đây, tôi liền lập tức đóng cửa phòng lại, nhàng khóa trái cửa, trong lòng mừng thầm vì phòng mình bật đèn, nếu cả nhất định tưởng rằng mình nhìn trộm hai người, lúc ấy có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng rửa sạch hết tội.

    2. le hanh

      le hanh Well-Known Member

      Bài viết:
      932
      Được thích:
      647
      CHƯƠNG 11 - CHẠY TRỐN
      Đạo sĩ Trương bày cách cho cả. Ông ta bảo cả cho lập bia đá trước Ngôi mộ đá kia, bia đá có viết "Trấn Quỷ Thạch", trước khi chôn bia đá phải đặt xuống dưới vài nghìn miếng hoàng phù rồi đích thân khắc những kí tự kì dị lên bia đá. Ông ta làm như vậy có thể nhốt các oan hồn ở lại trong này, chỉ cần cả động đến Ngôi mộ đá các oan hồn đó cũng đến quấy nhiễu nữa.

      Để chứng minh bùa phép của mình là linh nghiệm, đạo sĩ Trương ở lại mỏ của cả tuần liền. Kể ra cũng lạ, kể từ sau khi chôn bia đá, nửa đêm còn nghe thấy tiếng khóc của ma quỷ nữa.

      tuần sau, ông đạo sĩ đó cầm vài chục vạn tệ tiền thù lao của cả rồi ra . Trước khi ông đạo sĩ Trương còn đặc biệt dặn dò cả, nếu như có thể hãy cố gắng chuyển mỏ vàng , nếu làm được như vậy là cả có thể thoát khỏi hoàn toàn lũ ma quỷ nơi đây.

      Sau đó, rất nhiều công nhân cũng đưa ra đề nghị được nghỉ làm. cả biết rằng mỏ vàng của mình thể duy trì được nữa liền thanh toán tiền lương cho họ, còn tặng cho họ vài nghìn tệ làm lộ phí về nhà, chỉ giữ lại vài chục người thân tín và bạo gan ở lại giúp mình lo liệu chuyện hầm mỏ.

      Mỏ vàng của cả phải đóng cửa rồi, cái tin này nhanh chóng lan truyền ra khắp thôn Kim Gia. Có mấy ông chủ mỏ vàng ở trong thôn lần lượt đến hỏi về các thiết bị của cả nhưng chẳng ai muốn mua quyền khai thác vàng ở mỏ của , bởi vì mặc dù mọi người ra nhưng ai ai cũng biết chuyện mỏ vàng của có ma, đương nhiên cũng biết trong Ngôi mộ đá đó có hàng nghìn oan hồn. Mặc dù bọn họ cũng biết trữ lượng vàng trong đó rất cao nhưng dù sao tính mạng của mình vẫn quan trọng hơn hết. Thế nên bọn họ chỉ muốn kiếm lời bằng việc mua những thiết bị khai thác của với giá rẻ chứ ai dám mua quyền khai thác hầm mỏ của .

      cả chẳng có bụng dạ nào mà mặc cả với họ, chỉ cần có người mua giá nào cũng bán. Các thiết bị khai thác cả mất mấy chục triệu nhân dân tệ để mua về sử dụng bao năm nay chẳng mấy chốc được bán sạch với giá vài trăm vạn.

      Sau khi xử lí hết các thiết bị ở hầm mỏ, cả cho giải tán những người công nhân còn lại, tự mình thanh lí nốt các khoản nợ của các đơn vị, mãi cho đến giờ vẫn chưa thấy quay lại.

      Mẹ nhăn nhó kể lại cho tôi nghe chuyện xảy ra ở hầm mỏ của : -Mỏ vàng là tính mạng của cả con, đến giờ thể khai thác được chắc là trong lòng nó bức bối lắm. biết sau khi về nó đối đãi với chị dâu con ra sao nữa!

      Có thể thấy là mẹ lo lắng cho Lan Lan. Thực ra trong lòng tôi còn lo lắng gấp bội. Lúc còn khai thác mỏ vàng, dù sao cũng chỉ đến đêm mới về nhà giày vò Lan Lan, giờ mỏ vàng đóng cửa, liệu ban ngày có còn ra khỏi cửa nữa ? Nếu như cả còn đối xử với Lan Lan như trước đây, những ngày tháng sau này của ấy càng khó sống. Lan Lan yếu đuối sống ra sao đây?

      Nhớ lại những điều mà bác sĩ Thường với tôi lúc Lan Lan còn ở bệnh viện huyện, trong lòng tôi lại nhen nhóm lên tia hi vọng. Lúc Lan Lan nhập viện, bác sĩ Thường từng với tôi ông ấy nghĩ cách để khiến cho cả làm tổn thương đến Lan Lan nữa, thế nhưng ở hầm mỏ xảy ra chuyện lớn như thế này, ngay cả thời gian đến bệnh viện thăm Lan Lan còn chẳng có, bác sĩ Thường cũng bận rộn như vậy, hai người muốn gặp nhau cũng khó chứ đừng đến chuyện khuyên giải. Nghĩ đến đây tôi lại thấy ớn lạnh.

      cúi đầu trầm ngâm mẹ đột nhiên lên tiếng: -An Nhi, trong thời gian con có nhà, sở công an có phái người đến nhà chúng ta đấy!

      -Công an đến nhà chúng ta làm gì ạ?- tôi ngạc nhiên hỏi mẹ.

      -Người ta có người trình báo rằng cả con mua phụ nữ, thế nên đến nhà ta để điều tra.

      Nghe mẹ vậy tôi chợt chột dạ, liệu đây có phải là "phương pháp" của bác sĩ Thường hay ? Ông ấy nhất quyết chịu cho tôi biết ông dùng cách gì để giải quyết mà chỉ bảo tôi chăm sóc chu đáo cho Lan Lan. Hóa ra ông ấy lại báo công an đến nhà tôi gây chuyện!

      -Mẹ, bọn họ đến nhà mình những gì?

      -Bọn họ chỉ hỏi qua về tình hình Lan Lan nhà chúng ta, với bố mẹ là mua bán phụ nữ là phạm pháp. Sau đó chẳng gì nữa. Trước khi bọn họ tìm cả chuyện, sau đó thấy tìm đến nữa. Thế nhưng chuyện đó cũng khiến cho bố con sợ chết khiếp, mẹ cũng lo lắng lắm đây!

      Tôi đột nhiên hơi hiểu ra vấn đề, trong thôn đâu chỉ có mình cả tôi bỏ tiền mua phụ nữ, công an đến các nhà khác mà lại tìm đến nhà tôi, rất có thể bác sĩ Thường muốn dựa vào công an để bảo vệ Lan Lan. Bởi vì chuyện thanh niên vùng núi chúng tôi thể lấy nổi vợ nên chuyện mua phụ nữ về làm vợ rất phổ biến, mọi người ai nấy đều quen với việc này nên chẳng ai tố giác ai. Mà có người tố giác đương nhiên chẳng công an nào động đến làm gì, như thế đôi bên đều được yên ổn. Hơn nữa tình hình trị an ở nơi đây rất tồi, sở công an mỗi ngày phải xử lí hàng trăm vụ cướp bóc, chém giết, phóng hỏa đốt nhà....thế nên bọn họ đâu có thời gian mà để ý đến mấy vụ mua phụ nữ về làm vợ.

      Người của sở công an chỉ với bố mẹ tôi rằng chuyện cả mua phụ nữ là phạm pháp, bảo bố mẹ chuyển lời với cả nhất định phải đối đãi tốt với người ta. Nhưng họ chẳng có bất cứ biện pháp gì. Điều đó chứng tỏ bác sĩ Thường chỉ bảo họ đến hù dọa bố mẹ với cả tôi. Ông ấy làm như vậy rất có thể chỉ là để cảnh cáo cả tôi: vốn dĩ việc mua người ta về làm vợ là sai trái rồi, nếu như con ngược đãi người ta e là bị "sờ gáy" đấy!

      Dù gì cả cũng là người nổi tiếng ở trong làng, có đóng góp cho nền kinh tế của địa phương, hơn nữa lại có mối quan hệ xã hội rất rộng, đừng là đồn công an của huyện mà ngay cả cục công an cũng đều có bạn bè của . Có lẽ đồn sở công an của huyện nhận được tin báo của bác sĩ Thường nên cố tình đến nhà tôi để "rung cây nhát khỉ" chứ phải đến để "gô cổ" tôi .

      Nếu đúng như tôi suy đoán, người của sở công an tìm cả tôi chuyện rồi. cả dù có bận rộn đến đâu, chỉ cần là người của sở công an gọi đến kiểu gì cũng gặp họ.

      Tôi càng nghĩ càng thấy có lí, trong lòng thầm khen ngợi bác sĩ Thường quả là cao minh. Ông ấy làm vậy những vừa giữ thể diện cho cả tôi lại có thể bảo vệ được Lan Lan. Nếu như cả vì chuyện này mà thay đổi thái độ với Lan Lan tốt biết mấy.

      Đáng nhẽ ra nếu như cả còn ngược đãi Lan Lan như trước nữa tôi phải vui mừng mới phải, thế nhưng biết vì sao mà nghĩ đến đây tôi lại thấy chua xót trong lòng. Lan Lan thích cả nhưng nếu như sau này cả đối xử tốt với ấy liệu ấy có thay đổi cách nhìn với nhỉ?

      Nếu như Lan Lan có thể an tâm sống qua ngày với cả là chuyện đáng mừng, nhưng hiểu sao trong lòng tôi lại cảm thấy vô cùng mâu thuẫn, cảm giác khó chịu thể được thành lời. Chính miệng Lan Lan rằng ấy tôi, sở dĩ ấy ở lại đây là bởi vì tôi, nếu là như vậy chẳng phải ấy với cả đồng sàng dị mộng hay sao? Lan Lan là chị dâu của tôi, thế mà tôi lại ấy sâu sắc. Bị kẹt giữa ấy với cả tôi khó xử biết bao. Giả sử đến lúc phải chọn trong hai, tôi biết phải làm thế nào đây?

      buổi chiều, năm ngày sau khi Lan Lan với tôi trở về nhà, cả nhà chúng tôi ngồi quây quần ăn cơm tối cả trở về. Trông có vẻ rất mệt mỏi, người cũng gầy rộc .

      Vẻ mặt cả rất sầm sì, về đến nhà chẳng buồn chào hỏi ai mà thẳng về phòng. Mấy ngày cả ở nhà, Lan Lan đều ngồi ăn cơm với bố mẹ và tôi. Mặc dù trước mặt bố mẹ tôi ấy vẫn chẳng chuyện gì như trước đây nhưng có thể nhân thấy rằng Lan Lan ăn cơm rất ngon miệng, còn liên tục gắp thức ăn cho tôi nữa. Mẹ nhìn thấy vậy vui lắm.

      Ban ngày rảnh rỗi có việc gì làm, Lan Lan thường gọi tôi dẫn ấy ra ngoài dạo. Lúc xung quanh chẳng có ai thường nép sát vào người tôi giống như chú chim , bẽn lẽn như thiếu nữ mới lần đầu, ríu rít những lời ngọt ngào khiến cho trái tim tôi đập thình thịch. Thỉnh thoảng ấy cũng dò hỏi về chuyện hầm mỏ của cả, tôi liền kể hết tình hình mà tôi biết được cho Lan Lan nghe.

      Đến tối, Lan Lan thường lén lút gọi tôi qua phòng cả, ấy rất sợ ở mình. Mặc dù tôi rất muốn đến nhưng vẫn phải khéo léo từ chối.

      Giờ cả về rồi, Lan Lan cần phải mình ở trong căn phòng lớn nữa, liệu nửa đêm ấy có còn sợ hãi nữa hay ? Còn tôi giờ vô cùng sợ hãi, giống hệt như Lan Lan sợ bóng đêm trước đây vậy.

      Mùa đông đến, bởi vì thời tiết lạnh giá nên những người sống núi thường ngủ rất sớm. Mùa đông lạnh lẽo dài đằng đẵng, có lẽ phần lớn thanh niên kết hôn đều chui trong chăm ấm và "hú hí" với nhau. cả và Lan Lan ngủ rồi chăng? Hay là họ ....

      Tôi dám nghĩ tiếp nữa, nhưng lại nén nổi tò mò vén tấm màn cửa sổ lên lén lút nhìn về gian nhà phía tây. Căn phòng của cả vẫn sáng đèn thế nhưng rèm cửa kéo kín mít. Chẳng hiểu ma xui quỷ khiến thế nào mà tôi lại lặng lẽ xuống giường, nhón chân khe khẽ ra khỏi phòng, lén lút y hệt tên trộm. Ngoảnh đầu sang thấy nhà lớn tắt đèn tối om, tôi đoán chắc bố mẹ ngủ rồi. Lúc ngang qua gian nhà phía tây, tôi cố ý chậm và lắng tai nghe ngóng, nhưng chỉ nghe thấy tiếng tim mình đập thình thịch còn trong phòng của cả lại chẳng có động tĩnh gì.

      Sợ bị phát nên tôi đứng ở cửa nhà vệ sinh lát rồi vội vàng chuồn về phòng của mình, nhàng như con chuột. Chui vào trong chăn ấm, cơn buồn ngủ nhàng tìm đến, trong đầu tôi ra khuôn mặt rạng rỡ và nụ cười ngọt ngào của Lan Lan.

      Nhớ đến khoảng thời gian hai tháng Lan Lan nhập viện, trái tim tôi lại cảm thấy ấm áp. Chúng tôi ở gần nhau đến như vậy, ngày ngày chung sống dưới mái nhà, mặc dù là quan hệ chị dâu em chồng nhưng lúc ở trong bệnh viện, rất nhiều người biết chuyện đều nghĩ chúng tôi là đôi vợ chồng trẻ. Tôi rất thích ánh mắt ngưỡng mộ của mọi người nhìn tôi, thậm chí rất thích cái cảm giác bị người ta hiểu nhầm.

      Tuy nhiên, giả thể trở thành ! Điều khiến tôi cảm thấy vô cùng tàn khốc đó là mặc dù tôi và Lan Lan đều dành tình cảm cho nhau nhưng chúng tôi thể nào trở thành cặp. ấy căm ghét cả đến thế nhưng vẫn phải ở chung phòng, ngủ chung chiếc giường với .

      Giờ tôi biết cả chẳng thể làm được chuyện đó, bởi vì phải là người đàn ông bình thường, nhưng rất có thể gã đàn ông biến thái. Cho dù là ai chỉ cần là đàn ông, nằm bên cạnh người phụ nữ xinh đẹp thuộc về mình thể có chút phản ứng gì, càng thể động lòng. cả là người đàn ông có đủ thất tình nhục dục nhưng lại bị đả kích về mặt tình cảm. có thể vì mà mình mà trở mặt với bố đẻ của mình, làm trái với di nguyện của ông nội. Đến giờ mặc dù có trong tay khối tài sản kếch xù nhưng cái mà mất còn đáng quý hơn cả tiền tài. Bao nhiêu năm độc, dục vọng bị đè nén khiến cho cần có người đàn bà hơn bất kì gã đàn ông nào khác, cần phải được giải tỏa!

      cả đồng ý chuyện mai mối có lẽ chính là vì trong lòng bí mật thể hé răng. muốn để cho những người quen biết mình biết được bí mật nhục nhã này. Sở dĩ bỏ tiền ra mua đàn bà có lẽ chỉ là để bảo vệ tôn nghiêm hư vô của gã đàn ông.

      thực lòng, tôi rất đồng cảm với cảnh ngộ của cả, nếu như người phụ nữ mà mua về phải là Lan Lan, hoặc nếu như tôi đem lòng chị dâu của mình có lẽ tất cả tình cảm tôi dành cho cả vẫn vẹn nguyên như trước đây, việc ấy làm tổn thương Lan Lan tôi coi như đó là cách thức thương của ấy. Thế nhưng giờ hoàn cảnh thay đổi, sau khi đem lòng thương Lan Lan, tôi nhìn nhận khác với mình. cả trong mắt tôi còn là người bình thường mà là ác quỷ, con ác quỷ có thể đẩy Lan Lan xuống địa ngục bất cứ lúc nào.

      Tôi thể lo lắng cho Lan Lan, bởi vì tôi ấy! Nhưng lo lắng của tôi là thừa thãi, bởi vì ấy là người phụ nữ của trai tôi. Đối mặt với cả, tôi cảm thấy mình vô dụng! Tôi chỉ có thể gửi gắm hi vọng vào thay đổi của cả, chỉ cần ấy đối xử tốt với Lan Lan, chỉ cần Lan Lan bị giày vò, tôi chấp nhận đau thương để buông tay ấy!

      Tôi có những dự định xấu nhất trong lòng, đợi đến khi cuộc sống của Lan Lan và cả ổn định lại, khiến tôi lo lắng như trước đây nữa, tôi rời khỏi cái nhà này, bắt đầu lại cuộc sống của riêng mình.

      Sau khi hạ quyết tâm, tôi thấy lòng mình chợt nhõm hơn. Chẳng mấy chốc là nửa đêm, gian phòng phía tây vẫn rất yên tĩnh, tôi mệt mỏi nhắm mắt lại, chẳng bao lâu sau chìm vào giấc mộng.

      Trong cơn mộng mị, tôi mơ thấy mình đứng trước cửa phòng của , nhìn thấy mình trần như nhộng cuống quýt cởi hết quần áo của Lan Lan. Lan Lan hoảng hốt lấy tay che ngực, ra sức lùi lại phía sau. ấy nhìn tôi bằng ánh mắt van xin, tôi biết ấy cầu cứu tôi nhưng tôi chỉ biết giương mắt đứng đó.

      Lan Lan rơi lệ, đôi mắt của chất chứa oán trách, ấy trách tôi vô dụng, chỉ biết giương mắt đứng nhìn người mình bị kẻ khác làm nhục. Điệu bộ của Lan Lan khiến cho cả nổi điên, hùng hổ lao đến tóm chặt lấy cánh tay Lan Lan, hung dữ đánh tới tấp rồi chồm lên người như con hổ đói........

      Quần áo của Lan Lan bị cả xé rách tơi tả, vùng dậy cố thoát khỏi bàn tay hung tợn của cả nhưng cái mà nhận được chỉ là những vết bầm tím khắp cơ thể. -Á......- tiếng thét thất thanh khiến tôi giật mình bừng tỉnh khỏi giấc mộng, tôi nghe thấy ràng đó chính là tiếng thét của Lan Lan.

      Tôi tưởng rằng tiếng thét của Lan Lan phải là , nhưng lúc tỉnh táo lại tôi mới biết đó phải là mơ, tiếng thét thảm thiết của Lan Lan vọng lại từ gian nhà phía tây. Tiếng kêu xé ruột xé gan giữa đêm đông tĩnh mịch xé nát trái tim tôi. Tôi biết, cơn ác mộng của mình vừa kết thúc cơn ác mộng của Lan Lan chỉ vừa mới bắt đầu.

      Mỗi lần nghe thấy tiếng gào thét thảm thiết của Lan Lan, trái tim tôi đau đớn như bị dao cắt phải. Tôi siết chặt nắm tay trong đêm đen nhưng biết phải hướng nắm đấm ấy về phía ai? Cuối cùng, nấm đấm ấy chỉ có thể giáng mạnh lên bức tường cứng đơ. Máu từ bàn tay tuôn ra mà tôi hoàn toàn hay biết.

      Tôi nghĩ, cả chắc chắn phát điên rồi, điên tới mức mất hết cả lí trí. Mà điên với tàn nhẫn luôn liền với nhau, vì vậy cả giờ tàn nhẫn đến mức mất hết cả tính người!

      Tôi có thể hiểu cho hoàn cảnh của cả, cũng đồng cảm với cảnh ngộ của nhưng tôi sao chấp nhận được việc hết lần này đến lần khác tàn nhẫn chà đạp Lan Lan như con dã thú. nên đem nỗi đau khổ của mình để trút hết lên người khác. Khi trời sáng, tiếng thét phát ra từ phòng cả cũng chấm dứt. Lúc ăn sáng, cả chẳng chẳng rằng ngồi phịch xuống bên bàn ăn. Bố tôi sức khỏe chưa hồi phục ăn, nhìn thấy cả liền trợn mắt buông bát đũa thẳng vào nhà trong.

      Mẹ tôi thấy Lan Lan lên nhà ăn cơm cũng chẳng dám hỏi nhiều, liền bê cơm nước vào phòng cho Lan Lan. bàn ăn chỉ còn lại tôi với cả. cả chỉ mải cắm đầu ăn cơm, chẳng buồn liếc tôi lấy cái. Tôi vốn định hỏi han vài câu nhưng nhìn thái độ đó của , tôi biết vẫn còn tức giận tôi vì chuyện của Lan Lan, thế nên câu ra đến cửa miệng lại bị nuốt vào trong.

      Mẹ tôi đưa cơm cho Lan Lan quay lại cả cũng ăn xong và đứng dậy ra ngoài. Tôi vừa ăn cơm và nhìn trộm , thấy ra khỏi cửa mà thẳng về phòng của mình. -Mẹ, Lan Lan... à , chị dâu thế nào rồi? Có chịu ăn uống gì ?

      - ăn đấy!- mẹ nhìn tôi rồi đáp.

      Tôi cúi đầu tiếp tục ăn cơm, trong lòng thấy yên tâm hơn đôi chút. Trước khi nhập viện Lan Lan thường bỏ ăn, mẹ tốn rất nhiều công sức dỗ dành ấy mới chịu ăn ít. Chỉ có điều tôi cũng thấy là lạ, cảm thấy hôm nay Lan Lan dường như có gì đó khác bình thường, đêm qua bị cả hành hạ như vậy mà giờ Lan Lan vẫn còn tâm trạng ăn cơm sao? Chẹp....kì lạ cũng mặc kệ, cho dù thế nào, Lan Lan chịu ăn cơm là tốt rồi!

      -Nó vì con nên nó mới chịu ăn cơm đấy!- mẹ cố khe khẽ với tôi.

      Nghe mẹ tôi lại thấy lòng buồn rười rượi, sống mũi cay cay. Tôi lập tức nhớ lại những gì mà Lan Lan với tôi: "Em vì nên mới sống tiếp!" Ăn xong cơm, trở về phòng tôi vẫn miên man với những điều Lan Lan . ràng ấy biết về nhà bị cả giày vò thế nhưng lại chịu chạy trốn. ấy chấp nhận chịu nhục nhã, sống cuộc sống người ra người, ma ra ma chỉ bởi vì tôi! Còn tôi, ràng là biết ấy về nhà bị chà đạp lại dám làm điều gì cho . Lan Lan vì tôi mà làm vậy đáng!

      Ban ngày, mặc dù cả ở nhà nhưng nhà tôi vẫn rất yên tĩnh. Chỉ đến nửa đêm, gian phòng của cả mới trở nên ồn ào. Cứ đêm đến là tôi lại sốt ruột như ngồi đống lửa, cứ nghe thấy tiếng la hét của Lan Lan là tim tôi lại đau như dao cắt. Hết ngày này qua ngày khác, tôi nhẫn nhịn nỗi đau, khó nhọc vượt qua những đêm dài thức trắng. Suốt mười ngày liên tiếp tôi và Lan Lan được gặp mặt lấy lần. Lan Lan hoàn toàn bước chân ra khỏi phòng cả, cũng biết là ấy khong chịu ra hay cả cho ấy ra. Chỉ có điều, cứ nửa đêm nghe thấy tiếng khóc thảm thiết của Lan Lan, tôi lại lo lắng biết cả làm gì ấy, càng biết Lan Lan có thể chịu đựng được bao lâu.

      Lan Lan vì tôi mà ngày ngày phải chịu đựng giày vò tàn khốc của cả, thế nhưng tôi lại chẳng biết phải làm thế nào. Lan Lan vì tôi mà hi sinh nhiều như vậy, trong lòng tôi cảm thấy rất có lỗi với . Tôi thể chấp nhận chuyện này cứ kéo dài mãi mãi, tôi thể làm con rùa ngày ngày rụt đầu rụt cổ trốn trong cái mai của mình, để mặc cho người mình thương phải chịu đựng nỗi độc và đau khổ.

      Tôi quyết định thầm hành động, nhưng tôi có làm gì cũng thể trực tiếp đối mặt với cả được, tôi thể trở mặt với được. Nếu làm vậy người bị chỉ trích chính là tôi, mọi người rằng tôi cướp vợ của trai.

      Sau hơn người ngày mày mò suy nghĩ, tôi tìm ra cách. Tôi nhớ ra những lời dặn dò của bác sĩ Thường trước lúc Lan Lan ra viện, ông ấy bảo tôi nếu gặp bất cứ khó khăn gì cứ đến tìm ông ấy. Tôi đến bệnh viện tìm ông bởi vì như vậy rất dễ bị người khác phát . Tôi chỉ len lén chạy ra ngoài gọi điện cho bác sĩ Thường, với ông ấy cảnh ngộ giờ của Lan Lan, cầu xin ông ấy hãy nghĩ cách giúp đỡ Lan Lan, nếu e rằng bệnh cũ của ấy lại tái phát.

      Bác sĩ Thường nghe xong điện thoại im lặng hồi lâu . Tôi phải giục mãi ông ấy mới chịu chậm rãi : -Để tôi nghĩ cách xem sao!- rồi cúp máy luôn.

      Trở về nhà, tôi lại khó nhọc chịu đựng thêm ba ngày nữa. Trong ba ngày ấy, cứ nhìn thấy cả là tôi lại thấy chột dạ. Mặc dù ấy đối xử với Lan Lan như vậy, mặc dù giống như con dã thú trong mắt tôi nhưng trước mặt tôi vẫn dám ngẩng cao đầu, tôi luôn cảm thấy mình làm việc có lỗi với .

      Buổi sáng ngày thứ tư, có chiếc xe cảnh sát đỗ xịch trước cửa nhà chúng tôi. Cảnh sát ở huyện dẫn tôi , tôi sợ tới mức dám ra khỏi cửa, sợ hãi trốn trong phòng lén lút quan sát động tĩnh bên ngoài.

      Lúc đó tôi trốn trong phòng nhìn thấy cảnh sát đứng ở giữa sân gọi to tên tôi, mẹ từ trong nhà hốt hoảng ra đón họ. Mẹ tôi mời mấy viên cảnh sát vào nhà uống trà nhưng họ từ chối. Sau đó tôi từ gian nhà phía tây ra chuyện với họ, tôi nghe thấy họ với cả rằng có chuyện muốn cả với họ chuyến, ngoài ra chẳng gì thêm, bọn họ cũng còng tay lại, vì vậy tôi cũng cảm thấy nhõm hơn chút. Tôi nghĩ bụng, có lẽ mấy viên cảnh sát này chỉ đến hù dọa cả tôi như lần trước để thôi dám ngược đãi Lan Lan nữa mà thôi.

      cả bị dẫn rồi nhưng tôi chẳng thấy bố tôi ra từ nhà lớn, Lan Lan ở trong phòng cả cũng chẳng thấy lộ diện. Mẹ nhón chân chạy về phía phòng tôi, vừa vào cửa gọi: -Kim An ơi.... trai con bị cảnh sát bắt rồi, bố con sức khỏe yếu thể ra ngoài được, con mau mau theo xem sao!

      Bởi vì trong lòng tôi hiểu người của sở cảnh sát đến đây rất có thể là do bác sĩ Thường nhờ họ đến, cũng có thể là do tôi thầm gây ra, thế nên tôi dám nhiều lời, đẩy xe đạp ra ngoài lên sở cảnh sát. được đoạn xa rồi vẫn nghe thấy tiếng mẹ với theo: -An Nhi ơi, nghe ngóng được chuyện của mau mau quay về, đường khó lắm, đừng có về muộn con nhé!

      Những người tò mò đứng xem đầy hai bên đường, bọn họ túm năm tụm ba bàn tán, chỉ chỏ nọ kia. Tôi chẳng buồn đáp lời mẹ mà nhấn mạnh pê đan, như bay đường. Chiếc xe cảnh sát chẳng mấy chốc biến mất khỏi tầm mắt tôi.

      tiếng đồng hồ sau, tôi cũng lê được tấm thân ướt đầm mồ hôi đến sở cảnh sát. Tôi xuống xe nhìn ngó xung quanh, trong lòng thấp thỏm bất an. Bỗng nhiên có viên cảnh sát khoảng ngoài ba mươi tuổi đến gần hỏi: -Này cậu thanh niên kia, đứng ở đây nhìn ngó cái gì thế hả?

      Tôi vội vàng đáp: -Chú cảnh sát ơi, cháu là em trai của Kim Quý ở thôn Kim Gia, cháu bị các chú bắt đến đây, cháu qua xem xem có chuyện gì ?Viên cảnh sát đó nghe xong, vẻ mặt thoáng chút ngạc nhiên, chỉ tay vào phía trong : -Này cậu trai, xe cảnh sát của chúng tôi sáng nay ra ngoài làm nhiệm vụ rồi nhưng tôi nghe thấy ai rằng bắt người cả. Cậu nhìn , xe của chúng tôi về đâu?

      Nghe viên cảnh sát nọ vậy tôi chợt ngây người hiểu ra làm sao. ràng tiếng trước xe cảnh sát dẫn cả tôi , thế nhưng sao giờ xe vẫn chưa về? Hơn nữa tại sao những cảnh sát ở đâ'y lại biết đồng nghiệp của mình bắt người chứ? Vậy họ bắt cả làm gì, dẫn đâu nhỉ?

    3. le hanh

      le hanh Well-Known Member

      Bài viết:
      932
      Được thích:
      647
      CHƯƠNG 12 - CHẠY TRỐN
      cả ko có ở trog đồn cảnh sát, tôi liền đạp xe đến BV huyện. Vừa nhìn thấy bsĩ Thường tôi kéo ông ấy ra 1 góc hỏi có fải ông ấy nhờ cảnh sát tới bắt tôi ko.

      Ông kinh ngạc hỏi:

      - Kim Quý xảy ra chuyện gì rồi?

      Tôi kể chuyện cả bị cảnh sát dẫn cho bsĩ Thường nghe, ông ấy nge xog cười bảo:

      - chàg trai à, mấy ngày trc" cậu gọi điện cho tôi nhờ tôi ngĩ cách giúp Lan Lan nhưg đến giờ tôi vẫn chưa ngĩ ra cách gì cả. Cảnh sát tìm trai cậu có thể là vì việc khác, làm sao tôi có thể bảo cảnh sát đến bắt cậu đc?

      Bsĩ Thường vs tôi lúc Lan Lan nhập viện wả thực là ông ấy nhờ 1 ng' bạn ở đồn cảnh sát đến nhà chuyện vs bố mẹ tôi. Do lúc ấy cả ko có nhà nên bọn họ gọi điện cho cả, vs cả bệnh tình của Lan Lan, dặn dò ấy nhất định fải đối xử tốt vs Lan Lan, nếu ko 1 khi Lan Lan xảy ra chuyện gì cảnh sát sờ đến chuyện bỏ tiền ra mua fụ nữ về làm vợ. Bsĩ Thường còn cả quen biết rất nhiều ng' ở đồn c.sát và an ủi tôi ko nên qá lo lắng.

      Bởi vì ko biết cả vì sao mà lại bị ng' của đồn c.sát bắt nên tôi cũg chẳg còn tâm trí nào mà chuyện với ông về tình cảnh của Lan Lan giờ. Tôi lên xe đạp đạp thẳg về nhà. Suốt đg' tôi cứ ngĩ mãi mà chẳg thể nào hiểu nổi đag có chuyện gì xảy ra. Chỉ có điều trog lòng tôi nhõm hơn nhiều so với lúc đến. cả bị bắt chẳg có liên wan gì đến cuộc điện thoại tôi gọi cho bsĩ Thường mấy hôm trc", cách khác, cả bị dẫn chưa chắc gì là vì chuyện của Lan Lan.

      Về tới nhà, trời xâm xẩm tối, tôi cho bố mẹ biếtt nhựg gì nge ngóng đc ở huyện, đươg nhiên là tôi giấu chuyện gặp bsĩ Thường. Bố mẹ nge cả ko fải vì bắt vì chuyện của Lan Lan cũg yên tâm fần nào. Mẹ nghĩ c.sát dẫn cả là vì nhữg chuyện có liên wan đến mỏ vàng, nhưg mỏ vàg của cả đóg cửa ko khai thác nữa rồi, hầm mỏ làm gì còn chuyện gì nữa chứ?? Lẽ nào là chuyện có liên wan đến vụ ma wỷ xuất lần trc"???

      Bởi vì cái mỏ vàg của nằm sâu trog núi, cách thôn tôi đến hơn 10 cây số, hơn nữa ở nơi đó mới ầm ĩ vụ hồn ma xuất hiệnchưa đc bao lâu nên bố mẹ ko bảo tôi lên hầm mỏ của xem sao. Chúg tôi đành fải ngồi ở nhà chờ đợi. Nếu như cả ko làm gì fạm fáp c.sát nhất định fải đưa về.

      Lúc mẹ mang cơm tối cho Lan Lan có ngồi lại 1 lát. Tôi ko biết mẹ nhữg gì vs Lan Lan mà cơm nc" mẹ bê vào Lan Lan ko hề độg đũa.

      Đêm hôm đó, cả ko trở về, tôi cũg cả đêm ko chợp mắt, nằm giườg trằn trọc ngĩ ngợi lung tung. Gà gáy hồi đầu tiên tôi nge thấy tiếg gõ cửa khe khẽ, tiếg gõ rất nhưg nge rất ràng trog đêm khuya thanh vắng.

      - Cốc.. cốc.. cốc - Tiếg gõ cửa rất đều đặn, tôi cảnh giác ngồi dậy khỏi giườg, nhàg hỏi:

      - Ai đấy?

      - An, em là Lan Lan đây, mau mở cửa cho em !

      Tôi lắng tai nge, đúg là tiếg của Lan Lan rồi! Lan Lan đến tìm tôi giờ này chắc là có chuyện gấp gì r'. Tôi lạnh toát ng', vôi vàng lao ra khỏi giườg, chẳg kịp mặc áo liền chạy ra mở cửa.

      Lan Lan lách ng' vào fòng tôi, 1 luồg khí lạnh theo ùa vào fòng, tôi lúc ấy cởi trần, ng' mặc độc 1 cái wần đùi rùng mình mấy cái liền vì lạnh.

      - An, cứu em với ! - Lan Lan vừa ôm chầm lấy tôi khóc nức nở.

      Tôi chẳg còn ngĩ tới cái lạnh nữa. Thò đầu nhìn ra ngoài, thấy gian nhà bố mẹ vẫn tắt đèn tối om tôi mới yên tâm đóng cửa fòng lại. Tôi cố vs Lan Lan lúc này đag khóc nức nở trog lòng mình:

      - Sao em lại sag đây vào giờ này, bố mẹ nhìn thấy ...

      Còn chưa để tôi hết Lan Lan đẩy tôi ra, giọg ngẹn ngào:

      - Nhữg ngày thág này chẳg fải c.sốg của con ng', em ko thể chịu đựg đc nữa.. nếu còn bỏ mặc em nữa em chết trc" mặt ngay!

      - Lan Lan, đừg.. đừg.. .. .. - Bởi vì lạnh cứg nên toàn thân tôi run lên lập cập, miệg cứg lại chả ra lời.

      Lúc này Lan Lan mới fát ra là tôi ko mặc áo, lần mò trog bóg đêm kéo tôi về giườg, lấy cái chăn khoác lên ng' tôi r' ngồi xuốg bên giườg cạnh tôi.

      - An, ngồi yên cho ấm , em có chuyện muốn vs ! - Lan Lan thôi khóc, bình tĩnh ngồi đối mặt vs tôi.

      - Lan Lan, có chuyện gì em cứ ! - Giọg của tôi run run, vừa tôi vừa mò tìm cái áo của mình ở giườg.

      - Em muốn tận mắt nhìn thấy cả giày vò em ntn. - Lan Lan vừa vừa bật đèn bàn, căn fòng tối om bỗg chốc ság lên.

      Tôi sữg sờ nhìn Lan Lan. ấy đứg trc" mặt tôi cởi sạch wần áo ng' mình, ngay cả wần áo lót cũg ko mặc, cơ thể trần trụi của ra trc" mắt tôi.

      Tôi ko dám nhìn lâu, vộii vàg ngoảnh mặt chỗ khác, hốt hoảg :

      - Lan Lan, em.. em.. em làn cái gì thế hả?

      - Em chỉ muốn để cho nhìn thấy ông trai ko = cầm thú của để lại nhữg gì ng' em ! - Giọg của Lan Lanvừa như oán trách vừa như fẫn nộ.

      - Lan Lan, đừg.. đừg có như vậy! a biết a cả có lỗi vs e! - Tôi ko dám nhìn Lan Lan

      - Kim An, nếu như là đàn ông mau ngoảnh đầu lại, mở to mắt mà nhìn cho kĩ! - Lan Lan gần như quát lên vs tôi.

      Tôi chầm chậm ngoảnh đầu lại, từ từ he hé mắt. Cảnh tượg trc" mắt khiến tôi cảnh thầy ngẹt thở.

      Nhữg đg' cog đầy wến rũ thân hình trần trụi, làn da trơn lág như toả ság dưới ánh đèn mờ ảo,mái tóc dài đen mượt xổ tung, buôg xoã 2 bờ vai trắg ngần, đôi maắt to long lanh tràn ngập nỗi uất hận, khuôn mặt xinh đẹp còn vươg lại 2 hàg lệ. Có lẽ vì tâm trạg qá fẫn uất nên ngực đag fập fồng, toàn thân như run rẩy..

      - A mở to mắt mà nhìn, ở đây.. ở đây.. chỗ này nữa.. nhìn xem gã súc sinh ấy làm gì vs em! - Lan Lan kéo tay tôi chỉ vào nhữg nơi bị thươg ng' mình, tôi có thể cảm nhận đc đôi bàn tay mềm mại của ko ngừg run rẩy.

      Nhìn theo ngón tay chỉ của , tôi có thể nhìn thấy nhữg vết bầm tím khắp 2 bầu ngực đầy đặn và dọc 2 bắp đùi trắg nõn nà, khắp ng' chỗ xanh chỗ tím, chẳg cần hỏi cũg biếtnhữg vết thươg ng' Lan Lan đều là do cả gây ra. Tôi có thể tưởg tượg đc điên cuồg của cả lúc giày vò Lan Lan và đau đớn cũg như tủi nhục của khi fải cắn răg chịu đựg chà đạp ấy. Chẳg trách mà giữa đêm khuya thanh vắg, Lan Lan lại kêu lên thảm thiết như vậy.

      - Lan Lan, ấy.. - Tôi nhất thời nghẹn lời ko biết fải

      - ta hoàn toàn ko fải con ng'! - Lan Lan bưg mặt khóc nức nở, nhữg giọt nc" mắt chảy ra ngoài theo kẽ tay .

      - Lan Lan, em..! - tôi thực ko biết fải an ủi ấy ntn nữa.

      - em chịu đủ lắm r', nếu cứ tiếp tục ntn em fát điên mất. ràg biết là em , em ở lại đây cũg là vì mà! - nhìn Lan Lan đag1 thươg như vậy trog lòng tôi càg rối như tơ vò.

      - Lan Lan, ..

      - a từg che chở cho e, a có thể cứ giươg mắt nhìn e bị ng' ta chà đạp như vậy sao.. - Lan Lan đag chất vấn tôi.

      Thấy tôi ấp úng mãi chẳg ra lời, Lan Lan lại gục mặt vào ngực tôi oà khóc tuyệt vọng.

      Nhìn ng' con đầy thươg tích trc" mặt, trái tim tôi ko khỏi đau đớn. Tôi nghiến chặt răg, trog đầu vụt qa 1 suy nghĩ.

      - Lan Lan, a dẫn e , càg xa càg tốt, ko bjờ way trở lại nữa!

      Lan Lan thôi khóc, ngẩg đầu, khuôn mặt ướt đẫm nc" mắt nghi hoặc nhìn tôi:

      - ko?

      Tôi gật đầu chẳg chút do dự:

      - , a dẫn e chạy trốn!

      ..

      Tôi wết định dẫn Lan Lan chạy trốn, nhưg vì chuyện này xảy ra qá đột ngột, ko có thời gian để chuẩn bị. Lan Lan ng' ko có 1 xu, còn tôi chỉ có vài trăm tiền tiêu vặt hằg ngày, ko có tiền chẳg thể chạy đc xa, hơn nữa trời sáf r', giờ mà chạy rất dễ bị fát .

      Tôi liền bàn bạc vs Lan Lan, đợi tôi vài ngày ngĩ cách kiếm đc 1 món tiền lớn r' tìm cơ hội bỏ chạy. Lan Lan nge xog liền gật đầu đồg ý.Tôi giục Lan Lan mau mau trở về fòng cả, ôm chầm lấy tôi, hôn tôi say đắm r' mới mặc lại wần áo và ra ngoài. Tôi nhìn theo qa khe cửa cho đến khi cái bóg của khuất sau cánh cửa gian fòng fía tây mới yên tâm trở lại giườg.

      Chiếc chăn bôg chẳg còn hơi ấm nhưg dườg như vẫn còn fảg fất mùi hươg của Lan Lan. Tôi mình trần ôm chặt cái chăn vào lòng, ngồi ngây ra ở giườg như 1 thằg khờ. Hồi lâu tôi nhớ nhớ ra nhữg gì vs Lan Lan.

      Giờ nghĩ lại mà tôi thấy có đôi chút hối hận, đág lẽ ra tôi ko nên hứa như vậy vs Lan Lan.Tôi đồg ý dẫn Lan Lan cao chạy xa bay cũg có ngĩa là tôi lén lút ăn cắp ng' fụ nữ mà cả bỏ tiền ra mua về. Nếu như tôi làm như vậy , tôi trở thành kẻ fản bội cả, thậm chí cả cái gia đình này. cả ko tha cho tôi, bố mẹ cũg ko tha thứ cho tôi.

      Thế nhưg dù gì tôi cũg hứa vs LanLan r', mà tôi lại iu ấy đến như vậy, thực tôiko thể chịu đựg đc việc cả hết lần này đến lần khác giày vò ấy.

      Nếu wết định như vậy r' tôi buộc fải thực lời hứa của mình.Tôi ko thể để cho Lan Lan mà tôi iu thươg fải thất vọg, như vậy huỷ hoại ấy. Nếu như tôi cứ ngây dại bỏ mặc sốg chết của Lan Lan chắc chắn bệnh cũ của lại tái fát, thậm chí ko thể sốg tiếp đc nữa!

      Muốn dẫn Lan Lan cao chạy xa bay trc" tiên fải kiếm đc 1 món tiềnlớn.Mặc dù ko cần qá nhiều nhưg cũg fải đủ lộ fí để chúg tôi đến 1 nơi xa. Có thể Lan Lan dẫn tôi về nhà ấy, như vậy chúg tôi đc an toàn. Chỉ cần cólộ fí, bc" tiếp theo là tìm cơ hội bỏ trốn. Tôi thầm mog mấy ngày tới cả đừg có về, cả ko có nhà bớt đc 1 chút nguy hiểm. trầm ngâm suy nghĩ tôi nge thấy có tiếg mẹ gọi lên ăn sáng.

      cả ko có nhà, Lan Lan cũg lên ăn ság chug vs 2 mẹ con tôi. Bốko muốn ăn nên vẫn chưa dậy, mẹ thở dài bê bát lên r'lại ngao ngán đặt bát xuốg.

      - An Nhi, bố con bệnh lâu thế mà ko khỏi, bsĩ Kim Nhất Nhủ kê bnhiu thuốc mà mãi vẫn ko khỏi, khó khăn lắm 2 ngày trc" tinh thần của ông ấy mới có chút biến chuyển thế mà cả con lại bị c.sát dẫn . Cả ngày hwa bố con chẳg ăn chút gì, h.nai cũg ko chịu xuốg giườg, cứ thế này biết làm thế nào?- Mẹ buồn rầu .

      Tôi buôg bát đũa vàotrog buồg thăm bố. Bố nhắm mắt nằm im lìm giườg, hình như là ông đag ngủ rất say. Mẹ theo sau tôi, lấy tay giật giật vạt áo tôi, liếc tôi 1 cái ra ý đừg làm fiền bố. Tôi vốn định vs bố vài câu nhưg lời vừa đến cổ họg bị ngẹn lại r'.

      Ra khỏi fòng của bố mẹ, tôi khe khẽ vs mẹ:

      - Mẹ, con có wen bsĩ Thường ở b.viện huyện. Ông ấy là b.sĩ giỏi nhất ở huyện này đấy, hay là để con mời ông ấy đến khám cho bố xem thế nào!

      Mẹ nge r' gật đầu đồg ý. Bà vào trog fòng lấy 1 xấp tiền dày cộm đưa cho tôi

      - An Nhi, con mau mau ăn ság r' vào b.viện mời b.sĩ Thườg đến đây ! Cho dù fải tiêu hao bnhiu tiền, chỉ cần chữa khỏi bệnh cho bố con là đc! - r' mẹ nhét tiền vào tay tôi, còn dặn dò tôi nhớ mua chút qà cáp biếu b.sĩ Thường.

      Ăn sÁg xog, Lan Lan liếc tôi 1 cái r' lẳg lặng về fòng ko 1 lời. Tôi đẩy xe đạp ra chuẩn bị lên huyện, lúc đến cửa, ngoảnh đầu lại nhìn thấy Lan Lan đag đứg dựa cửa fòng nhìn theo tôi. Tôi gật gật đầu vs , Lan Lan liền xoay ng' vào fòng.

      Tôi ra sức nhấn pê đan, đạp 1 mạch mấy chục cây lên b.viện huyện . Vừa gặp đc b.sị Thường từ b.viện ra, tôi vội vàg chạy đến chào hỏi

      - B.sĩ Thường, cháu đến tìm b.sĩ đây! Bố cháu bị bệnh, bệnh tình khá nghiêm trọng, cháu muốn fiền b.sĩ đến nhà cháu 1 chuyến khám cho bố cháu xem thế nào!

      Ông do dự 1 lát r' :

      - Chàng trai, cậu cứ đạp xe về trc", tôi rất thuộc đg' ở thôn cậu, tôi fải xử lí nốt chút việc, xog việc tôi đến!

      Tôi cảm kích gật đầu r' đạp xe về, 1 đoạn xa r' vẫn nge có ng' chuyện vs b.sĩ Thường.

      - Viện trườg, h.nai con trai viện trưởng lấy vợ, lát nữa tôi qa nhà ông uốg rượu hỉ đấy!

      Lúc đó tôi mới biết háo ra h.nai là ngày vui của con trai ông, lúc này mà mời ông ấy đến nhà mình khám bệnh cho bố mình là ko hợp. Tôi chần chừ 1 lát r' way lại tìm ông, vốn định bảo ông để hôm khác đến khám bệnh cho bố tôi cũg đc nhưg way lại ko thấy bóng dág ông đâu r'.

      Về đến thôn hơn 10h ság, mẹ đag đứg ở cổg đợi tôi. Nhìn thấy tôi về 1 mình, mẹ sốt ruột hỏi:

      - An Nhi, có fải b.sĩ Thường ko chịu đến ko?

      Tôi xuốg xe, lấy tay lau mồ hôi trán r' vs mẹ:

      - Mẹ à, h.nai là ngày con trai b.sĩ Thường lấy vợ, ngta còn bận chuyện hôn của c.trai, có thể ko đến đc đâu ạ!

      Mẹ tỏ ra rất thất vọng, ủ rủ theo tôi vào nhà, đến sân tôi ngó nghiêng 1 hồi r' hỏi mẹ:

      - Mẹ ơi, cả về chưa ạ?

      - Chưa con ạ, cũg chẳg biết có chuyện gì nữa?

      Hai mẹ con đag chuey65n đột nhiên ngoài cửa có tiếg còi xe inh ỏi, tiếp đó tôi nge tiếg ng' hỏi:

      - Đây có fải là nhà của Kim Quý ko ạ?

      Nhận ra tiếg của b.sĩ Thường, tôi vội vàng dựng xe vào 1 góc r' chạy ra nghênh đón. chẳg ngờ nhà b.sĩ cóchuyện hỉ mà ông ấy vẫn chịu đến khám bệnh cho bố tôi, hơn nữa lại còn đến nhanh như vậy.

      Nhìn thấy ông, mẹ tôi cảm kích chạy đến nắm chặt tay ông :

      - B.sĩ Thường, h.nai nhà ông có việc, sao ông..

      Bsĩ Thường lên tiếg ngắt lời mẹ tôi, vừa vừa vào trog:

      - Tôi làbsĩ, trị bệnh cứu ng' mới là việc wtrọng nhất, đừg mấy lời khách sáo ấy, để tôi xem bệnh tình của ông nhà ntn !

      Vào nhà, bsĩ Thường hỏi đại khái tình hình r' bắt mạch cho bố tôi, lại đặt ống nge vào ngực bố tôi kiểm tra. Từ đầu đến cuối ông ko nửa lời, Sau khi ktra xog cho bố tôi, ông liền cau mày ra ngoài.

      - Kim An, tôi thấy bố cậu sức khoẻ ko thành vấn đề nhưg tâm lí có bệnh đấy! Căn bệnh này của ông ấy là do tâm trạg ức chế trog thời gian dài khiến cho khí huyết ko lưu thôg, cứ gặp fải chuyển gì bực bội thành ra ntnày. Các ng' ko nên làm cho ông ấy tức giận, đau buồn, nhất là đừg cho ông ấy biết chuyện vủa cả cậu, chỉ cần ông ấy vui vẻ bệnh này khỏi.

      Tôi kê đơn cho bố cậu trc", sau đó cậu nhớ đưa ông ấy đến bviện ktra lại, tôi nghĩ là ko có vấn đề gì lớn lắm đâu!

      Mẹ tôi gật đầu lia lại,miệg thở dài :

      - Bsĩ Thường ko sao, bệnh của nhà tôi ràg là do buồn fiền mà ra, muốn đc trị bệnh của ông ấy chẳg fải là chuyện dễ dàg đâu!

      Bởi vì bố tôi biết bí mật về Ngôi mô đá thế nên hơn 20 năm trc" cả bắt đầu khai thác vàng, bố tôi mắc fải căn bệnh này, lúc nào ông cũg nghĩ rằg sớm muộn gì nhữg oan hồn ở ngôi mộ đá cũg đến gây hoạ cho nhà mình. Kết quảlà tôi xảy ra chuyện, bố càng chắc chắn rằg đó là báo ứng đối vs cả. Thế nhưg cả 1 mực ko nge lời khuyên can của bố, vận tiếp tục khai thác vàng ở đó ngần ấy năm trời, thế nên cũg ngần ấy năm mà trái tim bố tôi ko đc yên ổn. Đến bây giờ, vì chuyện cả bỏ tiền mua vợ khiến cho cả nhà mất mặt, mà cả đêm đêm lại hành hạ Lan Lan đến thừa sốg thiếu chết nên bố tôi càg chẳg có mặt mũi nào gặp ng' đời.

      Bây giờ, mỏ vàg của cả đóg cửa, bố tôi cuối cùg cũg đc thở fào nhõm. cả biết dừg tay đúg lúc, ko độg chạm tới các oan hồn ở ngôi mộ đá nữa nên có lẽ gia đình tôi có thể sống bình yên qa ngày.

      Bởi vì chuyện của Lan Lan nên ng' của đồn c.sát có đến nhà tôi, còn dặn dò cả ko đc ngc. đãi ấy. Bố tưởg rằg sau khi Lan Lan ra viện cả thay đổi thái độ vs ấy, nào ngờ bản tính khó đổi, vẫn hành hạ Lan Lan như vậy. Bố tôi nge thấy tiếg gào khóc của Lan Lan mỗi đêm, trog lòng lại cảm thấy chua xót, cả tối qa lại bị ng' của đồn c.sát dẫn , trog lòng bố vừa lo vừa giận, vừa tức vừa sợ, bệnh tình vì vậy mà càg nặg hơn.

      Chẳg mấy chốc đến giữa trưa, b.sĩ Thường khám bệnh cho bố tôi xog liền vội vã quay về. Cả tôi và mẹ đều biết h.nai nah2 ông có việc lớn nên ko dám giữ ông lại ăn cơm.

      Sau khi b.sĩ Thường , mẹ vào nhà bếp nấu nướg, Lan Lan nhân cơ hội chạy qa fòng tôi hỏi khi nào mới có thể ra . Tôi vs ấy rằg tiền mẹ đưa để chữa bệnh cho bố vẫn chưa tiêu bnhiu, mặc dù ko nhiều nhưg chug cũg đủ tiền lộ fí. Nhưg bjờ bố đag ốm như vậy, cả lại ko có nhà, tôi nghĩ đợi vài hôm cho bệnh tình bố thuyên giảm r' dẫn Lan Lan chạy trốn.

      Lan Lan nge xog sốt ruột đến fát khóc. cả ko có nhà mới là cơ hội tốt để thoát thân, nếu như cả về r2, có muốn thoát khỏi đây e rằg chẳg dễ dàg gì.

      Cứ nhắc cả là mặt Lan Lan biến sắc, ánh mắt sợ hãi như nhìn thấy ma wỷ, toàn thân run lên cầm cập. Tôi cúi đầu nghĩ ngợi r' hạ wết tâm, bảo Lan Lan rằg nếu như tối nay cả ko về tôi dẫn ấy chạy trốn. Sau đó tôi bảo Lan Lan về fòng chuẩn bị, đem theo nhiều wần áo rét, Tôi còn sợ cả trở về nên dặn Lan Lan wần áo chuẩn bị xog fải cất vào chỗ nào ko bị ngkhác fát ra.

      Tôi wết định dẫn Lan Lan bỏ trốn, hơn nữa rất có thể là bỏ trốn tối nay, trog lòg tôi đột nhiên thấy rất bất an, tôi lo lắg sau khi mình bỏ bệnh tình cũa bố nặg hơn, cag2 lo cho mẹ rơi vào hàon cảh khó xử. Tôi dẫn Lan Lan r' cả biết đc. hận thấu xươg, liệu ấy có gây chuyện vs mẹ ko nhỉ?Tôi r', chẳg bjờ way lại căn nah2 này nữa, vậy mẹ tôi biết ai chăm sóc đây?

      nGHĨ đến đây trog lòg tôi lại thấy rất buồn fiền, chẳg biết nc" mắt chảy ra từ lúc nào. Lúc ăn cơm, Lan Lan để ý thấy sắc mặt tôi rất khó coi, ăn xog len lén hỏi tôi có fải tôi thấy hối hận hay ko. Tôi cố nặn ra 1 nụ cười gượg gạo,lắc đầu. Lan Lan mỉm cười nhìn tôi, nụ cười thê lươg.

      - An, em làm anhf ải khó xử r', cũg ko cần vì e mà khó xử như vậy đâu, e ko muốn nhìn thấy cái bộ dạg này của a, sau này a ko cần lo cho e đâu! - Lan Lan mím chặt mội, nghẹn ngào ra câu này r' way ng' bỏ .

      Tôi vội vàng kéo Lan Lan lại, nghẹn ngào :

      - Lan Lan, em chớ nghĩ nhiều, a cam tâm tình nguyện giúp e, vì e a chẳg sợ gì hết! Chúg ta r', nếu như tối nay cả ko về, đợi bố mẹ ngủ, e ở trog fòng đợi !

      Lúc này Lan Lan mới nở nụ cười. Sau khi Lan Lan về fòng của cả, tôi đến fòng khám của b.sĩ Kim Nhất Thủ để mua thuốc theo đơn của b.sĩ Thường kê. Khó khăn lắm mới thuyết fục đc bố tôi uốg thuốc, xog xuôi tôi lại ngồi chuyện fiếm vs mẹ. Cuối cùg tôitrở về fòng chuẩn bị vài chiếc áo ấm, thấp thỏm chờ đợi trời tối. Tôi thầm cầu khấn hàg trăm hàg nghìn lần ở trog lòng mong sao cả tối nay đừg trở về

      Chiều tối đột nhiên nổi gió to, bầu trời sầm sập như chuẩn bị đổ sập xuốg đến nơi. Mặc dù thời tiết này rất có lợi cho việc trốn chạy của tôi và Lan Lan nhưg trog lòng tôi lại cảm thấy vô cùg căg thẳg. Cũg may là ăn cơm tối xog mà anhc a 3vẫn chưa về, xem ra h.nai ấy cũg ko về nhà.

      Tôi vs mẹ lặg lẽ ngồi bên bố 1 hồi lâu. Bố cứ nhắm mắt chẳg nửa lời, mẹ ủ rủ ngồi ở đầu giườg cũg chẳg lên tiếg. Ko khí trog fòng vo cùg ngột ngạt, nặg nè. Tôi thấp thỏm nhìn ra ngoài cửa sổ, khẽ kéo rèm cửa nhìnr a ngoài. Mây mù che kín nhựg ngôi sao lấp lánh bầu trời, khoảg sân trc" nhà tối đen như mực, tiếg gió bấc gào rít đầy the lươg. Cả thế giới dườg như đag chìm trog tối tăm và lạnh lẽo. Gian nhà fía Tây vẫn saág đèn, tôi biết Lan Lan đag ở trog fòng sốt ruột đợi tôi.

      Ngoảnh đầu lại nhìn bố mẹ, trog lòg tôi lại wặn lên nỗi đau xót xa. giữa cái mùa đôg rét buốt này tôi fải từ bỏ cha mẹ ở lại để dẫn Lan Lan cao chạy xa bay. Thế nhưg tôi lại ko thể 1 lời cáo biệt vs họ, thậm chí ko thể để họ biết. Tôi ko thể nào tưởg tượg ra đc tâm trạg của họ sau khi fát ra tôi và Lan Lan chạy trốn vs nahu. Chắc chắn họ đau đớn tột độ, chắc chắn giận dữ mắg chữi tôi, bố dẵ từg mắg cả là súc sinh, còn tôi, làm ra nhựg chuyện này r' tôi còn chẳg bằg laoì súc sinh.

      Tôi ở trog fòng bố mẹ hơn 1 tiếg đồg hồ. Hình như bố tôi ngủ say r' nên thỉh thoảg còn fát ra tiếg ngáy khe khẽ. Mẹ tôi cũg bắt đầu buồn ngủ,giục tôi về fòng ngỉ ngơi. Lúc tiễn tôi ra cửa, mẹ chẳg chẳg rằg, chỉ nhét vào túi tôi 1 cái túi sau đó đẩy tôi ra ngoài cửa và cài then cửa lại.

      Trở về fòng, tôi vội vag2 bật đèn, lấy cái túi mẹ vừa dúi cho tôi raxem, bên trog là 1 xấp nhựg tờ tiền lẻ cũ: 100, 50, 10, 5, 2, 1 tệ.. đây chính al2 số tiền mẹ tích cóp hàng ngày.

      Nhìn thấy xấp tiền lẻ này bỗng nhiên nc" mắt tôi lại tuôn rơi, Tôi hiểu ngay ra ý của mẹ, hoá ra mẹ fát ra chuyện tôi và Lan Lan chuẩn bị bỏ trốn, thế nên mẹ mới đem tất cả số tiền mà mẹ tích luỹ đc lén lút đưa cho tôi vì sợ tôi xa nah2 k có tiền tiêu. Chính túi tiền này trở thành vị cứu tinh của tôi trong nhữg thag1 ngày trốn chạy sau này ( còn có 1 chuyện nữa mãi đến sau khi bố tôi qa đời mẹ mới vs tôi, số tiền 2.000 tệ mà mẹ đưa cho tôi để mời b.sĩ Thường đến khám bệnh cho bố tôi hồi sag1 là do bố bảo mẹ đưa cho tôi. Bố cũg hiểu đc tâm tư cũa tôi nên thầm giúp đỡ)

      Tôi chờ đợi trog thấp thỏm và lo âu, mãi mới đến nửa đêm, nhân lúc đêm khuya thanh vắg, tôi chạy sag gọi Lan Lan, Trc" khi , tôi nc" mắt lưg tròg wì trc" cửa gian nhà của bố mẹ, dập đầu cúi lạy bố mẹ trog tâm trạg hết sức nặg nề. Sau đó tôi kéo Lan Lan ra khỏi cửa r' nhanh chóg biến mất trog màn đêm...

    4. le hanh

      le hanh Well-Known Member

      Bài viết:
      932
      Được thích:
      647
      CHƯƠNG 13 - VỤ ÁN GIẾT NGƯỜI TẠI THÔN NAM
      Sau khi ra khỏi cửa, tôi và Lan Lan ko chạy theo con đg' lớn thôg qa thôn Đông để dẫn đến huyện Phú Dụ mà men theo con đg' chạy về hướg thôn Nam. Bởi vì thôn Nam có 1 rừg cây rộg đến vài nghìn mẫu, qa rừg cây đó là có thể vào trog núi. Tôi và Lan Lan bàn bạc vs nhau r', chúg tôi từ Tây An ngồi tàu hoả về Quảng Châu để trốn xuốg fía Nam.

      Mặc dù đến huyện Phú Dụ là có thể ngồi tàu hoả vào thành, vào thành r' có thể mua đc vé tàu hoả Tây An nhưg tôi lo 1 khi cả về nhà fát ra tôi và Lan Lan biến mất dẫn ng' đuổi theo chúg tôi. Nếu như vậy rất dễ bị fát .

      Lựa chọn con đg' qa thôn Nam này tuy có khó nhưg tươg đối an toàn. 1 là dễ dag2 náu, 2 là ngkhác ít ai ngờ tới chúg tôi chọn con đg' nảy để , bởi vì con đg' này cực kì khó mà ngta thườg chẳg bjờ con đg' này vào ban đêm cả.

      Dẫn Lan Lan chạy theo con đg' này mặc dù có chút sợ hãi nhưg dù sao cũg còn đỡ hơn là mạo hiểm đg' kia để chẳg may bị cả tóm đc.

      Tôi và Lan Lan vòng vèo 1 hồi mới ra khỏi thôn, trc" mắt ko xa chính là rừg cây tối om om.Sắp fải rời bỏ qê hươg nơi mình sốg hơn 20 năm trời, có thể vĩnh viễn ko bjờ trở lại, bc" chân tôi chợt chậm lại, ngoảnh đầu nhìn lại thôn làg thân wen đag chìm trog bóng đêm, trog lòng thầm cầu mog nhữg điều tốt đẹp cho bố mẹ, cầu mog bệnh tình cũa bố chóg khỏi, mog mọi ng' đc sốg bình an.

      - An, chúg ta nhanh lên, nếu bị ngkhác fát hiệnr a ko đc đâu!- Lan Lan ở bên cạnh giật giật áo tôi nhắc nhở

      - Đây, ngay đây! - Tôi len lén lau nc" mắt, dắt tay Lan Lan vào rừg cây.

      Bên cnah5 rừg cây còn 1 ngôi miếu cổ kính, là nơi mà dân làg đều đến thắp hươg khấu đầu cầu khấn vào mỗi dịp lễ tết hằg năm. Lúc còn xíu tôi đãtheo mẹ tới đây thắp hươg r'. Miếu thần có lẽ tồn tại rất nhiều năm, do thời gian qá lâu nên ngôi miếu mục nát lắm r'.

      Tôi và Lan Lan vừa đến trc" miếu thần, bỗg nge loág thoág có tiếg hô hoán cái gì đó. Lúc này qá nửa đêm, nhữg ng' dân trog thôn sớm chìm vào giấc ngủ, ai lại hô hoán ầm ĩ trog đêm ntnày chứ? Lẽ nào là cả về nhà và fát ra chúg tôi bỏ trốn nên đag hô hoán ng' truy đuổi chúg tôi?

      Lan Lan cũg nge thấy tiếg hô hoán vọg lại từ trog thôn, căg thẳg,bám chặt cánh tay tôi:

      - An, có fải co' ng' fát ra chúg ta chạy trốn nên đag đuổi bắt chúg ta ko? chúg ta mau chạy !

      Tôi kéo Lan Lan vào trog miếu thần, trốn đằg sau lắg tai nge ngóng độg tĩnh xug wanh, Tôi nge tiếg ng' hô hoán: " Nhà Kim Quý cháy r', mọi ng' mau tỉnh dậy dập lửa !", chuyện tôi lo lắg nhất xảy ra. Nhà bị cháy ko fải nhà ai khác mà chính là nhà tôi.

      - Lan Lan, giờ fải về thôn 1 chuyến, a nge thấy có ng' hô hoán nhà ta bị cháy, bố đag bệnh liệt giườg, a lo..

      - vậy e biết làm thế nào, chúg ta có chạy nựa hay ko? - LaN lAN căg thẳg, giọg của run run, nge qa cũg biết là đag rất sợ

      Tôi nghĩ ngợi 1 lát r' cởi cái ba lô lưg đưa cho Lan Lan, vội vàg dặn:

      - Lan Lan, e cứ đợi ở trog miếu này , a về xem tình hình thế nào , nếu như ko có chuyện gì nghiệm trọg,dập đc lửa r' qay lại tìm e!

      Lan Lan sốg chết gì cũg ko chịu buôg tay tôi ra, vừa khóc vừa :

      - An, a đừg qay về, a về r' nếu ko qay lại đc sao?

      - Nếu như trời ság r' mà a vận ko qay lại, e hãy men theo rừg cây sau miếu này thẳg về fía nam, ra khỏi rừg cây e nhìn thấy 2 ngọn núi , qa 2 ngọn núi ấy là đến ranh giới Thiểm Tây r', e tiếp tục thẳg, ko bao xa có 1 con đg' dẫn đến Tây An, ở đó e có thể bắt đc xe khách đến Tây An đấy! - tôi r' nhét túi tiền vào balô cho Lan Lan.

      - An, ko đc, ko đc đâu! ko có a e sợ lắm, hơn nữa e ko thể tự mình chạy thoát đc, e ko thể ko có a! -Lan Lan như van xin, nhìn bộ dạng đag1 thươg của Lan Lan, lai6 nhìn thấy ánh lửa mỗi ngày 1 bùg lên cao ở fía xa xa, trog lòg tôi rối như tơ vò.

      - Thôi đc r' Lan Lan, a hứa dẫn e , cho dù đến khi trời ság a vẫn ko thể waytrở lại đợi đến khi a xử lí xog việc nhà đếm tìn e, E đến Tây An tìm 1 nhà nghỉ ven đg' ở cạnh bến xe, a tới đó tìm e nhanh thôi, thế có đc ko?

      Thấy tôi 1 mực muốn qay về, Lan Lan đành fải gật đầu , giọg run run:

      - An.. e ở đây đợi a.. a nhất định fải way lại đấy!

      Tôi gật đầu lia lịa vs Lan Lan r' vùng ra khỏi tay ấy, chạy như bay ra ngoài r' tìm vào màn đêm.

      Còn chưa về đến cổg, từ xa tôi nhìn thấy ngọn lửa ngút trời bùng lên dữ dội. CỔNG nhà tôi ng' ra ng' vào, tôi chạy như bay đến đó, nhìn thấy Kim Vương đag hô hàomọi ng' bê nc" dập lửa. Mọi ng' nhìn thấy tôi liền chỉ trích:" Kim An, nhà mày xảy ra chuyện lớn thề mà mày ko có ở nhà, mày chết đâu thế hả?". " Bố mẹ mày vẫn còn ở bên trog kia kìa, mau mau vào mà cứu họ ra !!".

      Tôi đâu còn tâm trí nào mà trảlời họ? tôi lao như 1 mũi tên vào trog nhà, nhìn thấy rất nhiều ng' đag dập lửa, cái sân trc" nhà chìm trog biển khói, khói sộc vào mụi làm tôi ho sặc sụa, nc" mắtnc" mũi tèm nhem. Tôi chẳg kịp suy nghĩ lao ngay vào trog nah2 lớn,

      Đúng l1uc ấy, cánh cửa fòng bố mẹđã mở ra, mặc dù bên trog vẫn sag1 đèn nhưg trog fòng khói lửa mịt mờ. Tôi lo lắg cho an nguy của bố mẹ nên vừa đến cửa hét lớn:

      - bố ơi..mẹ ơi.. bố mẹ ở đâu?

      Vừa dứt lời tôi nge thấy 1 tràg ho sặc sụa. Tiếp theo đó, tôi nhìn thấy b.sĩ Kim Nhất Nhủ và mẹ tôi đag dìu bố tôi từ trog ra. Hoá ra b.sĩ Kim Nhất Nhủ là ng' đầu tiên chạy đến khi hay tin nah2 tôi bị cháy.Ông ấy nghĩ ngay đến việc cứu bố mẹ đầu tiên.

      Thấy bố mẹ ko sao tôi liền thở fào nhõm. Mẹ bảo tôi mau mau dập lửa vs mọi ng', tôi lập tức lao vào đám đôg đag dập lửa.

      lúc trời tang tảng sáng, ngọn lửa cuối cùg cũg đc. dập tắt. Trận hoả hoạn vô danh này huỷ hoại gian nhà fía tây của cả, cũg may là chưa cháy lan sang các fòng khác, Mọi ng' ai cũg biết cả bị ng' của đồn c.sát dẫn r', nhưg dườg như họ đều ko nhớ đến Lan Lan. Bọn họ chỉ an ủi bố mẹ tôi vài câu r' bê thùg vs chậu của mình lần lượt ra về.

      Kim Vượng là ng' cuối cùg r' khỏi nhà tôi. Cái tên bị cả làng khinh ghét này h.nai làm đc 1 việc tốt, nếu như ko fải nửa đêm ko ngủ màđi đánh bạc vs ngta ko fát ra nhà tôi bốc cháy và hô hoán mọi ng' đến dập lửa kịp thời.

      Mọi ng' đều ra về hết, Kim vượng mặt mày đen nhẻm cáo từ chúg tôi r' ra về, Lúc ngang qa tôi, vỗ vai tôi :

      - Kim An, nhàg an ủi bố mẹ cậu, chút tổn thất này đâu có thấm thía gì vs cậu. Trời sáng r', tôi cũg fải về ngủ đây!

      Kim Vượng há miệg ngáp 1 cái dài r' bỏ . Còn tôi lúc này, nhìn bầu trời đag ság dần mà đầu óc chỉ mãi lo lắg cho Lan Lan ở trog ngôi miếu thôn Nam, liệu bây giờ ấy chạy chưa?

      Trời ság r', lửa cũg dập tắt r', nhà tôi lúc này hoag tàn đổ nát, Bố ngồi lặg trc" cửa nha, mẹ lén kéo tôi sang 1 bên hỏi:

      - An Nhi, con đưa Lan Lan chưa?

      Tôi kể qa cho mẹ nge qá trình bỏ trốn của chúg tôi, mẹ lo lắg giục:

      - Thế con còn ko mau xem Lan Lan rốt cuộc giờ ra sao r'? con bỏ lại con bé đág thươg đó ở nơi như thế mà cũg yên tâm đc à?

      Tôi chẳg đợi đến khi mẹ hết chạy vù ra ngoài, vừa ra đến đg' có ng' hô hoán ầm lên:

      - Ko hay r', có ng' chết kìa! Mọi ng' mau xem xem, có 1 bị chết ở ngôi miếu thôn Nam đấy!

      Nghe đến câu này mọi thứ trog tôi như đổ ập xuốg, tim tôi như ngừg đập. Lao về nơi fát ra tiếg hôn hoán, tôi nhanh chóg nhìn thấy chú Kim săn lợn trog thôn đag hốt hoảg chạy từ fía nam lại, vừa vừa hô hoán

      Tôi vội chạy đến chặn đg' chú Kim, thấp thỏm hỏi:

      - Chú Kim, chú nhìn thấy gì ở miếu thần thôn Nam? Rốt cuộc là có chuyện gì?

      Chú Kim ngây ng' nhìn tôi, thở hổn hển :

      - Kim An ơi, chết r', chú vừa nhìn thấy xác 1 ở trog miếu thôn Nam, hình như là vk. của Kim Quý nhà cháu đấy!

      Nghe chú Kim , đêm qa chú vào trog núi cách thôn hơn 10 cây số để săn lợn rừng. Chú fát ra 1 con lợn rừng, thế nên rượt đuổi nó suốt cả đêm. Lúc trời tảg ság nó chạy từ trog núi ra, kết qả là biến mất ở trog rừg cây thôn Nam. Bởi vì trgo rừg cây tối om om, gió lại to qá nên chú Kim ko nge thấy độg tĩnh gì, Chú sợ con lợn rừg lợi dụg trời tối để tấn côg mình nên đành fải vào miếu để ngồi nghỉ, định đợi trời sáng vào rừng tìm con lợn đó.Kết qu3a vừa vào miếu thấy có ng' nằm dưới đất khiến cho chú giật bắn cả ng'. Ngây ng' hồi lâu, chú nhìn thấy ng' ấy chẳg độg đậy gì cả liền bạo gan bật lửa lên để soi. Lúc này chú mới nhìn thấy ng' nằm dưới đất là 1 trẽ vô cùg xinh đẹp. Nhìn mặt ấy chú lập tức nhận ra đó là ng' fụ nữ mà cả tôi đả bỏ tiền ra mua về cách đây ko lâu.

      Lúc chú Kin nhìn thấy Lan Lan ấy tắt thở, nằm trog 1 vũg máu. Chú sợ hãi, vội vàg chạy 1 mạch về thôn, vừa vừa hô hoán ầm ĩ.

      Nghe chú Kim kể lại câu chuyện, toàn thân tôi như tê dại. Tôi muốn giúp ấy chạy thoát thân, nào ngờ để ấy ở lại miếu thần way lại dập lửa lại khiến cho ấy mất mạng.

      Chú Kim thấy tôi đứg ngây ng' ra đó liền giậm chân quát tôi:

      - Cái thằg nhóc này, còn ko mau xem thế nào, đứg ngây ra đó làm gì? giờ tao đến nhà trưởg thôn bảo cậu ta báo c.sát đây!

      Chú Kim xog liền chạy 1 mạch đến nhà trưởg thôn. Tôi như 1 kẻ mất hồn liêu xiêu chạy đến miếu thần thôn Nam. Bởi vì trong lòg lo sợ, tôi nhắm mắt đứg chần chừ ở ngoài cửa 1 lát r' mới lấy hết dũg khí vào bên trog.

      Vào đến trog miếu tôi chẳg thấy thi thể của Lan Lan đâu, đất còn 1 vũg máu đọg lại và vài mảnh wần áo bị xé rách. Chú Kim lúc nãy vs tôi rằg Lan Lan chết ở đây, giờ sao ko thấy thi thể của ấy đâu nhỉ? Lẽ nào lúc chú Kim fát ra Lan Lan chưa chết mà chỉ ngất vì bị thươg mà thôi, giờ ấy tỉnh lại nên trốn vào đâu đó r' chăg?

      Tôi sục sạo từg góc trog ngôi miếu 1 lượt, fát nền đất còn mấy mảnh wần áo rách của Lan Lan để lại. Cái ba lô mà tôi đưa cho Lan Lan đag đặt trog góc tườg, mấy nghìn tệ mà tôi đưa cho Lan Lan vẫn còn ở trog đó.

      Giờ tôi hi vọg biết bao Lan Lan vẫn còn sốg. Phân tích trườg tôi nghĩ, có thể sau khi tôi Lan Lan gặp fải kẻ xấu. Kẻ đó định làm nhục Lan Lan nên ấy fản khág. Trog lúc fản khág Lan Lan đả bị thươg và ngất . Đúg lúc ấy chú Kim ngang qa, tên khốn ấy lén lút bỏ trốn, còn Lan Lan thù nằm bất tỉnh vũg máu. Chú Kim trog cơn hoag3 loạn tkhi nhìn thấy Lan Lan nằm vũg máu tưởg al2 ấy chết, thế nên mới hoảg hốt chạy về thôn báo tin.

      Ngôi miếu này các thôn tôi nhiều lắm là 3 đến 5 fút bộ. Từ lúc chú Kim fát ra Lan Lan nằm vũg máu đến khi tôi đuổi đến đây chưa đầy 10phút, nếu như Lan Lan bị thươg chắc chắn ấy ko xa đc, có thể ấy đag náu trog 1 góc nào đó gần đây.

      Nghĩ đến đây. tôi lao ra ngoài như 1 mũi tên, vừa vừa gọi tên Lan Lan. Tôi sục sạo khắp nơi chug wanh ngôi miếu nhưg kết qả là vẫn ko tìm thấy, Tôi lại sâu vào rừg cây vừa tìm kiếm vừa gọi tên Lan Lan, suốt nữa tiếg đồg hồ trog rừg mà vẫn ko thấy bóg dág LanLan đâu.

      Lòg tôi nóng như lửa đốt, cho dù Lan Lan sốg hay sốg fải thấy ng', chết fải thấy xác. Nếu như ấy vẫn còn sốg, vết thươg chảy nhiều máu thế chắc chắn ko chạyđc bao xa, thế nhưg tại sao tôi tìm mãi mà vẫn ko thấy nhỉ? Gỉa sử ấy ko may chết r' vậy thi thể của ấy có thể biến đâu mất?Cho dù kẻ hãm hại mang xác của r' cũg fải có dấu vết để lại chứ?

      Thế nhưg tôi lùng sục khắp xug wanh miếu thêm lần nữa r' mà nền đất chẳg thấy có vết máu nào, chẳg còn 1 chút dấu vết nào nữa!

      Đúng lúc ấy có rất nhiều ng' đag chạy đến ngôi miếu. Mấy cán bộ thôn dưới dẫn đg' của chú Kim đạ kéo đến đông đủ, nhữg ngkhác nge thấy có ng' chết ở đây cũg kéo đến xem.

      Trưởng thôn Kim Đại Thuyên cùg vai vế vs tôi, chỉ có điều ta hơn tôi 10 tuổi. Bình thườg gặp tôi đều gọi trưởg thôn. kim Đại Thuyên có wan hệ khá thân thiết vs cả. giờ cả ko có nhà mà Lan Lan lại xảy ra chuyện lớn như vậy đươg nhiên ấy rất wan tâm đến vụ này. Sau khi nghe chú Kim kể lại tình, Kim Đại Thuyên lập tức gọi điện đến đồn c.sát báo án r' triệu tập vài cán bộ trog thôn gấp rút đến đây.

      Trc" khi đến ngôi miếu này Kim Đại Thuyên còn hô hoán bảo mọi ng' ko đc đến gần ngôi miếu, ấy làm vậy theo lời dặn dò củac.sát để bảo vệ trườg. Tôi qa tình hình lúc tôi đến và suy nghĩ cũa mình cho trườg thôn nghe, cầu xin ấy nhờ mọi ng' sâu vào trog rừg để tìm kiếm giúp tôi, biết đâu có thể tìm thấy đc Lan Lan đag bị thươg hoặc chí ít cũg tìm thấy xác ấy.

      Kim Đại Thuyên cho mấy cán bộ ở lại bảo vệ trườg sau đó triệu tập mội ng' chia nhau ra tìm. Mãi đến khi c.sát tìm đến chúg tôi cũg chưa fát đc gì thêm.

      C.sát chụp lại trườg r' gọi chú Kim, ng' đầu tiên fát hiệnr a vụ việc tườg thuật lại cụ thể tình hình lúc đó. Bọn họ hỏi hỏi lại chú Kim có nhín rag2 ko, rốt cuộc ng' fụ nữ nằm vũg máu mà chú fát ở trog vũg máu có fải là Lan Lan ko. Chú Kim khẳg định chắc nịch đó chính là Lan Lan, bởi vì hôm cả mua Lan Lan về chú nhìn thấy ấy. Hơn nữa sau khi Lan Lan ra viện về nhà, chú cũg mấy lần gặp tôi dẫn Lan Lan dạo. Lan Lan xinh đẹp hơn ng', thế nên ấn tượg của chú về ấy cũg rất sâu sắc

      C.sát lại bảo tôi kể lại nhữg gì mà mình nhìn thấy 1 lượt. Căn cứ vào điều tra trườg và tìm hiểu tình hình, c.sát fán đoán đây là 1 vụ án khá fức tạp, thủ đoạn của hung thủ vô cùng bí , ko hề để lại bất kì manh mối nào tại trườg. Trc" mắt ng' bị hại là Lan Lan chưa biết sốg chết ra sao, vì vậy c.sát wết định cứ tìm thấy Lan Lan r' tính tiếp.

      2 c.sát điều tra trườg gọi điện về bbáo cáo tình hình vs đồn trưởg Hạ. Đồn trưởg Hạ ra lệnh cho họ lập tức fát độg dân làng tản ra xug wanh tìm kiếm ng' bị hại, nhất định fải tìm thấy!

      ...

      1 tuần sau, ngta tìm thấy xác của Lan Lan trog 1 đốg cỏ ở sâu trog rừng cây fía sau ngôi miếu. Thi thể của bị chó hoag cắn xé tan nát, 1 cách chính xác thi thể Lan Lan chỉ còn trơ lại 1 bộ xươg ko hoàn chỉnh và 1 cái đầu lâu bị gặm mất qá nữa x_x. C.sát lấy nhựg miếg vải rách vụn và máu khô lại thi thể để tiến hành hoá nghiệm, fát ra máu thi thể trùg khớp vs vết máu của Lan Lan để lại nền ngôi miếu, từ đó khẳg định đó là thi thể của Lan Lan, hơn nữa thi thể của Lan Lan qả thực là bị chó cắn hoag cắn xé ko còn ra hình dag5 con ng'.

      Thi thể của Lan Lan đc tìm thấy r', nhưg ấy chết như thế nào, tại vẫn chưa có kết luận.

      Lúc chú Kim nhìn thấy Lan Lan nằm trog vũg máu, rốt cuộc Lan Lan chỉ mới bị thươg mà ngất hay là chết r'?

      Gỉa sử lúc đó ấy chỉ bị thươg mà ngất , rất có thể sau khi tỉnh lại chạy vào trog rừng, bởi vì mất qá nhiều máu, cơ thể kiệt sức mà chết. Thế nhưg tại sao lúc đó mọi ng' đạ lục tung khắp khu rừg hết 1 lượt mà vẫn ko fát thấy bóng dág của Lan Lan đâu? Hơn nữa ngoài cánh cửa ngôi miếu cũg chẳg có vết máu nào, mà điều wan trọg nhất là tại sao Lan Lan lại bị thươg?

      Nếu như lúc d8ó ấy chết r', vậy thi thể của ấy sao lại có thể tự nhiện biến mất r' 1 tuần sau lại tự nhiên xuất ở trog khu rừg?

      Sau khi fân tích tổng hợp, c.sát huyện Phú Dụ kết lậunc ái chết cũa Lan Lan là 1 vụ án mạng nghiêm trọng. Do vậy, sau khi xin ý kiến cũa lãnh đạo sở công an huyện. đồn trưởng Hạ đích thân fụ trách fá vụ này. Ngay chiều ngày hôm ấy, đồn trưởng Hạ dẫn theo 2 viên c.sát xuốg thôn Kim Gia điều tra.

      Trong nhà liên tiếp xảy ra nhiều biến cố lớn như vậy khiến cho bệnh tình của bố tôi ngày càng nặng thêm, còn mẹ càng đứng ngồi ko yên.Trong lòng mẹ biết rằng là do tôi dẫn Lan Lan nên mới xảy ra chuyện như vậy, chắc chắn tôi ko thể thoát khỏi có liên quan. Mẹ lo lắng cho tôi hơn bất kì ai, thế nhưg tôi lại lo lắg đến việc lúc cả về nah2 tôi fải đối mặt vs ấy ra sao?

      Lan Lan chết rồi, tôi đau đớn và căm hận bản thân vô cùng. Trăm sai ngàn sai đều tại tôi cả. Tôi ko nên dẫn ấy bỏ chạy vào nửa đêm khuya khoắt, càng ko nên vứt bỏ ấy lại 1 mình ở miếu giữa đêm hôm như vậy. Tôi vốn định cứu Lan Lan thoát khỏi lò lửa, nào ngờ lại đẩy ấy rơi xuốg địa ngục, thậm chí còn khiến ấy chết ko minh bạch, chết thê chết thảm!

      Cho dù có thế nào cái chết của Lan Lan cũg có liên wan trực tiếp đến tôi. Tôi nghiệm nhiên trở thành kẻ tình nghi số 1 trog việc hãm hại Lan Lan và bị gọi tới đồn c.sát để thẩm vấn. Đồn trưởng hạđích thân thẩm vấntôi hơn 2 tiếg đồng hồ.

      Tôi thành khẩn khai báo cảnh ngộ mà Lan Lan gặp fải ở nhà mình, kế hoạch dẫn ấy chạy trốn, chúg tôi chạy đến ngôi miếu như thế nào, sau đó tôi bảo ấy ở lại ngôi miếu đó r' 1 mình quay lại dập lửa ra sao.. Đồn trưởng Hạ nghe xog liền nhíu mày ngẫm nghĩ r' đặt câu hỏi:

      - Kim An, cậu hãy nhớ lại 1 chút r' cụ thể xem đêm đó mấy giờ cậu dẫn Lan Lan ra khỏi nhà, mấy giờ đến ngôi miếu thôn Nam, mấy giờ từ ngôi miếu quay về nhà dập lửa?

      Tôi nghĩ 1 hồi r' :

      - Tôi chuẩn bị dẫn Lan Lan ra khỏi nhà lúc gà gáy hồi thứ 1, lúc ấy khảog 4h30 sáng. Bởi vì trong lòng tôi rất mâu thuẫn. Ko đành lòng rời xa cha mẹ nên tôi đứg ở trc" cổng nhà mấy fút. Sau đó chúng tôi ra khỏi thi6n, mất khoảg 4,5phút sau chạy đc đến ngôi miếu. Tiếp đó tôi nghe thấy trog thôn có ng' hô hoán là cháy nah2 nên để Lan Lan lại và 1 mình chạy về. Lúc về đến nhà mọi ng' dập lửa, tôi cũg chẳg để ý là mấy giờ nữa. Chỉ có điều tính ra chắc khoảg hơn 5h gì đó.

      Để chứg minh rằg tôi ko giết Lan Lan, tôi còn bổ sung thêm 1 câu:

      -Tôi vs mọi ng' trog thôn dập lửa mất khoảg hơn 1 tiếg đồg hồ, lúc trời ság ngọn lữa mới đc dập tắt. Bởi vì vẫn cỏn nhớ đến Lan Lan đag ở trog ngôi miếu nên tôi đag định way lại đó xem sao, vừa ra đến cổng gặp chú Kim !

      - như vậy cậu và Lan Lan ra khỏi nhà đc khoãg hơn 10fút nah2 cậu bị cháy?

      Tôi gật đầu

      - Lúc ra khỏi thôn cậu vs Lan Lan có gặp ai ko?

      Tôi lại lắc đầu.

      - Theo như thời gian mà cậu , lúc cậu và Lan Lan đến ngôi miếu là khãog 4h50", cậu fát nhà mình bị cháy nên để nạn nhân ở lại ngôi miếu, còn mình về dập lửa.Mà chú Kim lại là ng' fát hhiện ra thi thể của Lan Lan ở ngôi miếu ngay sau khi ngọn lửa nhà cậu đc dập tắt. cách khác, Lan Lan bị giết trog khoảg thời gian cậu về nhà dập lửa có đúng ko?

      Tôi vội vàng đáp:

      - Đúng, đúng thế ! từ l1uc tôi quay trở lại thôn cho đến khi chú Kimf át ra thi thể của Lan Lan, nhữg ng' trog thôn có thể chứng minh rằg tôi có mặt ở nhà trog khoảg thời gian đó.

      Đồn trườg Hạ mặt chẳg chút biểu cảm :

      - Kim An, có thể nhữg điều cậu thực nhưg đây chỉ là lời của riêg mình cậu.

      Tôi kinh ngạc ngẩng đầu nhìn ông ta, nghi hoặc hỏi:

      - Đồn trưởng Hạ, tôi ko hiểu ý ông?

      Đồn trưởng Hạ cười nhạt:

      - Kim An, giờ tôi ko cậu là hung thủ giết hại Lan Lan bởi vì fần lớn nhữg kẻ sát nhân đều có động cơ gây án nhất định, tuy nhiên, mỗi 1 kẻ tình nghi xuất fát tử bản năg đều cố gắng biện minh cho mình để thoát tội, đây là 1 thực ko thể tranh cãi. Vì vậy, trc" khi vụ án này đc điều tra chân tướg, tất cả nhữg ng' có liên qan đều có khã năng là hung thủ. Mà Lan Lan lại bị giết sau khi đc cậu dẫn ra khỏi thôn, thế nên cậu là ng' bị tình nghi nhiều nhất. Cậu Lan Lan bị giết sau khi cậu rời khỏi ngôi miếu đó, nhưg ai có thể chứg minh cho cậu đây? - đến đây đồn trưởng Hạ thần wan sát fản ứng của tôi bằg ánh mắt lạnh lùng.

      Giờ tôi hiểu ý cũa ông ta rồi, ông ta nghi cho tôi. Tôi kinh ngạc mở to mắt, miệng há hốc nhưg ko biết fải biện minh ra sao. Ông ta ko sai, chẳg ai có thể chứg minh tôi ko giết Lan Lan cả.

      Thấy tôi ko gì, đồng trưởng Hạ tiếp tục:

      - Kim An, nếu như Lan Lan bị giết sau khi cậu rời khỏi ngôi miếu, vậy cậu xem hung thủ có thể là ai?

      Bởi vì cái chết của Lan Lan mà tôi mất lí trí cũa mình. Giờ ông ta vậy khiến tôi vừa tức vừa sợ, nhưg vẫn cố nén để ko đứg bật dậy fản ứng. Tôi gần như gắt:

      - Đồn trưởng Hạ, nếu như Lan Lan chết trc" khi tôi rời khỏi ngôi miếu tên hung thủ ấy chẳg thể là ai khác mà chỉ có thể là tôi, nếu như ông cho rằng tôi là hung thủ cứ tống tôi vào tù r' xử bắn tôi thế là xong! dù sao giờ tôi cũng chẳng muốn sống nữa!

      Mặc dù đó là những lời tôi ra lúc tức giận nhưng đó cũg chính là nhữg lời lòng của tôi. Bây giờ, cái chuyện tôi dẫn Lan Lan bỏ trốn chẳg chốc truyền khắp thôn Kim Gia, chắc chắn truyền đến cả huyện Phú DỤ, tôi trở thành 1 kẻ tiểu nhân làm bại hoại gia fong, tôi chẳg thể nào đối mặt vs cả, càng ko thể nào đối diện vs cái chết của Lan Lan. Cái chết cũa Lan Lan khiến cho tôi như chết cả cõi lòng, tôi sống cũng đâu còn ý nghĩa?

      Thấy tôi kích động vậy, đồn trưởng Hạ có hơi bất ngờ, ông ta đợi cho tâm trạg của tôi hơi ổn định lại mới chậm rãi :

      - Kim An, c.sát chúg tôi làm việc ko thể loại bỏ giả thuyết và suy đoán, nhưg wan trọg nhất vẫn al2 bằng chứg, mội câu mà cậu chúg tôi đều ghi lại trog hồ sơ vụ án, sau này dùng làm căn cứ fá án. Còn về việc cậu có fải là hung thủ hay ko, chúg tôi làm . Điều tôi muốn vs cậu giờ là, trc" khi vụ án của Lan Lan đc sáng tỏ, cậu ko đc fép rời khỏi nhà nửa bc", càg ko đc fép rời khỏi cái thôn này. Trong những trườg hợp cần thiết, chúg tôi có thể gọi cậu đến bất cứ lúc nào!

      Tôi từ từ bình tĩnh lại, trog lòng thầm mong bọn họ có thể tìm ra kẻ sát hại Lan Lan để trả thù cho . Đợi báo thù cho Lan Lan xog tôi rời khỏi cái thôn Kim Gia này mãi mại ko trở về, bởi vỉ tôi chẳg còn mặt mũi nào mà gặp mặt bất kì ai ở đây!

    5. le hanh

      le hanh Well-Known Member

      Bài viết:
      932
      Được thích:
      647
      CHƯƠNG 14 - TÔI TRÁCH NHẦM CẢ
      Chín ngày sau khi Lan Lan bị hãm hại, cả trở về nhà. Bố mẹ đều ko cho biết chuyện của Lan Lan. Tôi cứ nhìn thấy là trốg ngực đập thình thịch, tự nhiên ko dám mở miệg chuyện.

      Thứ đầu tiên mà cả nhìn thấy sau khi về đến nhà là gian fòng fía Tây bị thiêu rụi, thế nhưg chẳg hề kinh ngạc, cũg chẳg hỏi chúg tôi vì sao. đứg ngẩn ngơ trc" gian fòng cũa mình hồi lâu r' bc" vào trong, rất lâu sau ko thấy ra.

      Trong lòng tôi vừa ân ận, vừa sợ hãi, trốn trong fòng của mình mà lòng nóng như lửa đốt, Tôi nghĩ cả trở về thiêu chết tôi luôn, nếu như ko fải vì tôi dẫn ng' fụ nữ của bỏ trốn có lẽ nhà cửa cũng ko bị cháy, Lan Lan cũg ko xảy ra chuyện. Vì vậy tất cả mọi tai hoạ đều do tôi gây ra, sao cả có thể bỏ qa cho tôi đc cơ chứ?

      Cái gì đến sớm muộn cũg đến, có muốn trốn cũg chẳg trốn đc. cả về đến nhà chẳg buồn hỏi han gì, có thể ấy biết hết mọi chuyện từ c.sát rồi. Trong nah2 có chuyện lớn như vậy làm gì có chuyện ko biết? chỉ có điều tôi cứ băn khoăn mãi tại sao cả về nah2 ko thấy Lan Lan đâu mà vẫn chẳg có chút fản ứng gì, trốn trong gian nhà bị thiêu tụi ấy ko chịu ra ngoài để làm cái gì chứ?

      Nghĩ nghĩ lại tôi wết định ra "đầu thú" vs cả, chủ động nhận hết lỗi lầm về mình. Tôi biết mình có lỗi vs , nhưg ko dám mong " khoan hồng" cho mình. Tôi làm vậy chỉ mong có thể bớt cảm giác tội lỗi đè nặng trong lòng.

      Từ fòng tôi đến gian fòng fái tây chỉ cách có vài bc" chân nhưng tôi cảm thấy khoảg thấy khảog cách qá xa xôi, 2 chân tôi nặng như đeo chì, mỗi bc" sao mà nặng nể và khó nhọc.

      Khó khăn lắm mới lê đc thân xác đến trc" cửa gian fòng fía tây. Cả gian fòng lớn bị thiêu rụi, chỉ còn trơ lại 1 cái lỗ đen sì, cả gian nhà chìm trog tĩnh mịch và u ám chết chóc, ko khí vẫn fảng fất mùi cháy khét đâu đây, Tôi nhìn thấy cả vẫn ngồi ôm đầu bất động, trông im lìm như 1 fo tượng đá.

      - cả, em..

      Tôi run run mở miệng nhưg ko biết fải bắt đầu từ đâu. Nhưng dường như cả chẳg hề fát ra tồn tại của tôi, cũg có thể chẳg có ý định để ý đến tồn tại của tôi.

      - cả, tất cả nhữg tai hoạ trog nhà đều làdo em gây ra, chị dâu cũg là do em hại chết, hãy trừg fạt em ! muốn trừg fạt em thế nào cũng đc ! - tôi lấy hết dũng khí để nhữg gì mình muốn .

      cả chậm rãi đứg dậy, ko hề quay mặt lại nhìn tôi, Tôi nhìn thấy bờ vai gầy guộc của run rẩy.

      - cho biết, nhà ta bị cháy như thế nào? - cả ko hề hỏi đến Lan Lan mà hỏi đến vụ cháy trc".

      - Em.. em.. lúc đó.. đag dẫn chị dâu ra khỏi thôn, nhà mình bị cháy thế nào em cũg ko biết nữa - tôi rụt rè .

      - Tại sao lửa ko cháy lúc nào khác mà lại cháy đúng vào lúc 2 ng' bỏ ? tại sao lửa ko cháy ở chỗ khác lại cháy đúng ở gian nhà fía tây này? tại vì sao mà đúng vào lúc em về cứu hoả Lan Lan lại bị hãm hại? Nhữg chuyện này em nghĩ đến chưa?

      cả hỏi 1 tràng liền nhưg lại ko hề có ý trách móc tôi vì chuyện của Lan Lan, chỉ có điều nhữg câu hỏi của ca khiến cho đột nhiên nghĩ lại, tất cả nhữg chuyện xảy ra trog nhà hình như đều có mối liên wan vs nhau. Rốt cuộc đây chỉ là trùng hợp hay là có kẻ nào đó mưu hãm hại chúg tôi?

      Mấy ngày nay tôi cứ chìm đắm trog nỗi áy náy vì fản bội cả và đau khổ vì cái chết của Lan Lan, thế nên đầu óc rối bời, hoàn toàn chẳg thể suy nghĩ kĩ càng nhữg vấn đề xảy ra. Nhữg điều cả khiến tôi sực tỉnh. Tôi nhớ lại 1 loạt nhữg chuyễn xảy ra ngày hôm ấy, chợt fát ra có điều gì đó bất thường.

      Vậy vụ hoả hoạn ấy vì sao lại xảy ra? Hơn nữa cỏn xảy ra đúng vào lúc tôi dẫn Lan Lan khỏi nhà chưa đc bao lâu? Nếu như Lan Lan cố tình fóng hảo đốt nhà trc" khi để trút giận tôi thấy ko đúng cho lắm, làm như vậy rất dễ khiến cho ngkhác fát ra rằng chúng tôi bỏ trốn. Hơn nữa trc" khi fóng hoả chắc chắn ấy cũng biết nếu như tôi fát ra nhà bị cháy bỏ về cứu hoả, như vậy chẳg fãi chúg tôi chạy ko thoát hay sao? chắc chắn Lan Lan ko làm như vậy, làm như vậy chẳg có lợi gì cho ấy cả, hơn nữa Lan Lan lại là 1 lươg thiện.

      Nếu như rằng trận hoả hoạn ấy là do Lan Lan vô tình gây ra cáng ko hợp lý, Nhà tôi ko dùng đèn dầu hay nến để chiếu sáng từ lâu rồi, bình thường cả lại ko hút thuốc, thế nên trong fòng ấy chắc chắn ngay cả bật lửa hay diêm cũng ko có. Mà trong cái đêm hôm ấy, Lan Lna biết rằng chúg tôi bỏ chạy nên sớm tắt đèn trong nah2 từ lâu. Trong hoàn cảnh như vậy, rằng Lan Lan ko cẩn thận gây cháy nah2 là ko thể.

      Vậy cái vụ hoả hoạn xảy ra đúng vào lúc tôi dẫn Lan Lan bỏ trốn chỉ có 1 cách giải thích duy nhất, rất có thể có ai đó cố tình fóng hoả! Mục đích fóng hoả là tách Lan Lan khỏi tôi, sau đó nhân lúc tôi quay về dập lửa liềnr a tay hãm hại ấy.

      Nghĩ tới đây tôi rùng mình, bởi vì tôi đột nhiên nhớ lại cái đêm trc" khi Lan Lan nhập viện, cả lớn tiếg mắg kẻ nào đó nhìn trộm qa cửa sổ, cái bóng đen ma quỷ mà chúg tôi nhìn thấy trong bệnh viện.

      - có kẻ nào đó dòm ngó Lan Lan từ lâu rồi!

      cả xoay ng' lại ra câu đó vs tôi. Tôi nhìn thấy lúc ra câu này, mắt ầng ậng nc". cả là 1 ng' đàn ông ko dễ rơi nc" mắt. Nhữg ng' đàn ông bình thườg khác khi gặp fải chuyện đau lòng rất có thể khóc, nhưg cả ko, nhữg lúc thế này càng trở nên lạnh lùng và càng dốc sức kiếm tiền. Thế mà giờ đây lại rơi nc" mắt trc" mặt tôi. Tôi có chút ko thể tin vào mắt mình.

      - Kim An, em ngồi xuống, có chuyện muốn vs em! - Giọng điệu của rất bình thản, hàon toàn ko giốg như vs 1 gã đàn ông lén lút dẫn ng' đàn bà của mình bỏ trốn. Bởi vì trong giọg của chẳg có chút fẫn nộ hay oán trách gì cả.

      Cả gian nhà bị thiêu rụi, hoàn toàn chẳg còn cái gì có thể ngồi lên đc. cả chẳg nề hà lớp tro bụi đen xì, thản nhiên ngồi bệt xuốg đất. Tôi chẳg buồn nghĩ ngợi cũg ngồi bệt xuốg đất vs .

      - Em trai, chẳg ngờ rằng hơn mươi ngày nay nah2 ta lại xảy ra nhiều chuyện lớn đến như vậy, càng ko nghĩ rằg có kẻ muốn hãm hại Lan Lan.. vốn ko muốn kể bí mật của mình cho bất kì ai nghe, nhưg sau trận hiểu ra mọi chuyện, thế nê có 1 chuyện này nhất định fải kể cho em nghe!

      Vốn dĩ thái độ thân thiện của cả khiến cho tôi đủ ngạc nhiên lắm r', giờ còn nhữg lời khiến cho tôi chẳg hiểu gì cả, tôi còn tưởg vì tức qá nên thành ra hồ đồ r'. Nào ngờ, đến khi kể hết chuyện r' tôi mới hiểu trong lòng cả bây giờ còn đau đớn hơn tôi bội fần, thế nhưg vẫn tỉnh táo hơn tôi rất nhiều, trong lòng cất giấu nhữg điều bí mật khiến tôi kinh ngạc, cũng khiến cho tôi càng cảm thấy áy náy và tựtrách. cả ko hề oán trách tôi vì chuyện tôi dẫn Lan Lan bỏ trốn, cũng chẳg vì cái chết của Lan Lan và thù hận tôi. kể cho tôi nghe 1 bí mật mà giấu kín trong lòng từ lâu. Điều bí mật này có liên quan đến qá khứ của Lan..

      cả rớt nc" mắt kể cho tôi nghe, lần đầu tiên nhìn thấy Lan Lan có cảm giác như từng quen biết vs , hơn nữa cái cảm giác ấy lại rất tự nhiên và thân mật. Nhìn Lan Lan khiến nhớ đến 1 ng', 1 ng' cực kì wan trọng đối với , chính ng' ấy làm thay đổi cuộc đời . Ng' đó chính là ng' con cả thương nhất đời, ng' sớm bỏ ra hơn 20 năm về trc", Thuỷ Linh Nhi.

      cả Lan Lan rất giống Linh Nhi, ngoài cách ăn mặc có vẻ thời trang hơn Linh Nhi của 20 năm về trc" ra 2 ng' giống nhau như khuôn đúc, ngay cả giọng và cử chỉ của ấy cũng phảng phất nét dịu dàng và phong thái của Linh Nhi ngày ấy.

      cả sẵn lòng bỏ ra số tiền đủ để mua mấy ng' fụ nữ để mua Lan Lan về, mục đích ko fải là muốn Lan Lan làm vk. của mà chỉ là nghi ngờ ko biết Lan Lan có fải là con của Thuỷ Linh Nhi ko. Nếu như là rất có thể Lan Lan chính là con ruột của . Lúc này tôi mới hiểu ra tại sao khi cả thấy tôi và Lan Lan "thận mật" như vậy ở trong fòng lại nổi cơn thịnh nộ. Nếu như Lan Lan là con của cả chẳng fải chính tôi là "chú" của Lan Lan hay sao?

      Hơn 20 năm trc", cả cứu Linh Nhi, từ đó đem lòng mến . Linh Nhi và cả lén cha mẹ lại với nhau, mặc dù cuối cùng ko nên duyên vợ chồng nhưg 2 ng' có quan hệ vợ chồng với nhau. Lúc Linh Nhi bị kẻ xấu cưỡng bức là lúc mang thai. cũng vì cảm thấy ko còn mặt mũi nào gặp nên mới nghĩ quẩn mà treo cổ tự vẫn.

      Theo lí mà lúc Linh Nhi treo cổ tự vẫn cái thai mới đc có mấy tháng, hoàn toàn ko thể sinh đứa con trong bụng đc., cách khác Lan Lan ko thể là con của Linh Nhi đc. Nhưng thực Lan Lan rất giống với Linh Nhi. đời có ko ít ng' có vẻ bề ngoài na ná nhau, nhưng giốg nhau tới mức như vậy, ngay cã tính cách cũng giống hệt qủa là hiếm có. Do vậy cả thầm nghĩ rằng Lan Lan và Linh Nhi có liên quan gì đó.

      Thế nhưng Lan Lan bị ngta lừa bán đến đây. Cái tên lừa bán Lan Lan đến đây với cả rằng cũng ko biết Lan Lan là ng' vùng nào. Sau khi nhận đc tiền cũa cả liền cầm tiền chạy thẳng. Lan Lan sau khi lấy cả, ngày nào cả cũng chất vấn thân thế của Lan Lan, điều kì lạ là Lan Lan chẳng buồn mở miệng nửa lời.

      cả là 1 ng' đàn ông mất khả năng của 1 ng' đàn ông, nhưng cũng ko hề trở thành 1 kẻ biến thái như tôi từng tưởng tượng. chưa bao giờ xâm fạm đến Lan Lan thậm chí cũng chưa bao giờ động 1 ngón tay của . Bởi vì cả nghi ngờ thân thế của Lan Lan có liên quan đếncái chết của Linh Nhi. cho rằng Lan Lan ko fải là con của mình với Linh Nhi cũng là Linh Nhi chết đầu thai. Khi chưa làm thân fận của Lan Lan, làm sao có thể ra tay với con của mình cơ chứ?

      Vì vậy cả bắt đầu thầm điều tra, khổ nổi Lan Lan chẳng chịu mở miệngnói nửa lời, thế nên cả cũng chẳng có chút đầu mối nào, ko biết fải bắt đầu từ đâu. Dựa vào khẩu của Lan Lan, cả đoán Lan Lan rất có thể là ng' Tương Tây. liền thầm nhờ bạn bè ở đó nghe ngóng hộ xem có ai tìm con mất tích ko. Nhưng làm như vậy chẳng khác gì mò kim đáy bể. Bạn bè của cả nghe ngóng suốt 2 tháng trời mà chẳng có kết quả gì.

      Tôi hỏi tại sao cứ đến nửa đêm là Lan Lan lại khóc gào ầm ĩ lên như vậy. cả cười chua xót :

      - biết là em hỏi vấn đề này mà, hơn nữa cũng nghĩ rằng rất nhiều ng' nghe thấy tiếng kêu khóc của Lan Lan nghĩ rằng giày vò ấy, thế nhưng mọi ng' hiểu sai hết r'...

      cả hoàn toàn ko ngủ chung 1 giường với Lan Lan. để Lan Lan ngủ chiếc giường trong fòng ngủ của mình còn mình ngũ ở ghế sô pha. Sở dĩ cứ ban ngày ra khỏi nhà, chiếu tối mới trở vể ko fải là để làm chuyện nam nữ với Lan Lan mà là lo lắng Lan Lan ở nhà 1 mình đêm đến sợ hãi. Ngay đêm đầu tiên Lan Lan về nhà mình, fát ra rằng ấy mắc chứng bệnhsợ bóng đêm, chứng bệnh này biến mất về đêm nhưng 1 khi đêm xuống, nhất là lúc khuya sẹ lại fát tác.

      Tôi cũng biết Lan Lan có tâm lí sợ hãi bóng đêm. Tôi biết chuyện này sau khi Lan Lan nhập viện, bác sĩ fải dùng đến thuốc an thần mới khiến cho bệnh tình của ấy thuyên giảm. Lúc đó tôi còn nghĩ bệnh của Lan Lan là do cả tôi gây ra, nào biết trc" khi đón về như thế này rồi. Chẳng trách mà đêm nào fòng của cả cũng sáng đèn, hoá ra là do cả biết Lan Lan sợ bóng tối nên luôn để đèn sáng. Cho dù là vậy cứ đến nữa đêm là Lan Lan lại gào khóc hoảng loạn như thể vừa gặp fải ma quỷ.

      Phản ứng bất thường của Lan Lan càng khiến cho cả tin rằng cảm giác của mình là chính xác. cho rằng chứng sợ bóng tối của Lan Lan có liên quan đến Thuỷ Linh Nhi chết nhiều năm trc" đây. Để làm thân fận của Lan Lan, đêm nào cả cũng chuyện với Lan Lan đến tận đêm khuya. Mặc dù Lan Lan ko thèm đếmxỉa đến nhưng vẫn kể kể lại câu chuyện mà mình giữ kín trong lòng cho Lan Lan nghe. muốn thăm dò thái độ của . vừa kể vừa để ý fản ứng của Lan Lan. Kết qủa là fát ra rằng mỗi lần nhắc đến Linh Nhi là Lan Lan ràng tỏ ra vô cùng bất an. Phát này càng khiến cho cả hoài nghi về thân thế của Lan Lan, quyết tâm nghĩ đủ cách để cho fải mở miệng chuyện.

      Đêm Lan Lan bị sốt cao ấy, cả thực hiểu nhầm tôi, bởi vì trong lòng thực coi Lan Lan là con của mình. biết mình là 1 gã đàn ông vô dụng, hơn nữa lại đáng tuổi bố của Lan Lan, làm sao có thể vùi dập 1 Lan Lan xinh đẹp như hoa như ngọc trong tay mình đc? lÚC lẤY Lan Lan về ko có ý bắt fải làm ng' đàn bà của mình, bởi vì cả đời này chỉ 1 ng' con , ng' đó chính là Thuỷ Linh Nhi. Lúc Linh Nhi còn sống nguyện 1 lòng theo , còn cũng từng thề độc cho dù biển cạn đá mòn, đời này kiếp này chỉ 1 mình , nếu thay lòng đổi dạ bị trời đánh chết. Mặc dù bây giờ Linh Nhi ko còn đời nhưng vẫn sống mãi trong lòng của . Chính vì lí do đó khiến cho có thêm dũng khí để sống tiếp.

      cả lấy Lan Lan ko fải để độc chiếm mà là để cứu . Nếu như chẳg fải vì Lan Lan và Linh Nhi qá giống nhau cả ko đưa Lan Lan về nhà tôi. giữ Lan Lan ở lại ko fải là để làm tổn thương mà là để làm thân thế thực của nhằm giải toả mối nghi vấn của mình.

      Tuy nhiên, Lan Lan 1 mực ko chịu trả lời những câu hỏi của , thậm chí chẳng bao giờ mở miệng với ai câu nào. Ngay cả đêm Lan Lan sốt cao cũng ko biết. Lúc vào fòng nhìn thấy tôi ôm Lan Lan, ko fân trắng đen ra tay đánh tôi, ko chịu nghe tôi giải thích đá tôi ra khỏi fòng. Lúc ấy cả ko ghen mà bực tức vì nghĩ tôi xâm fạm con của . Lan Lan bc" chân vào nah2 tôi những 2 tháng liền mà cả chẳng nỡ động vào dù chỉ là 1 ngón tay, làm sao có thể chịu đựng đc việc 1 thằng đàn ông khác động chạm vào ?

      Giờ tôi mới hiểu tại sao cả ko đoái hoài gì đến bệnh tình của Lan Lan, là bởi vì ko hê động chạm đến , càng ko biết Lan Lan lại sốt cao đến như vậy. Lan Lan đêm nào cũng gào kh1oc ầm ĩ trong giấc mơ, cả thấy vậy chỉ biết đứg ngây ra ở đầu giường mà ko biết fải làm thế nào.

      Sau khi Lan Lan nhập viện, cả bởi vì chuyện ma quỷ hầm mỏ nên ko dứt ra đc., hơn nữa ấy cũng sợ chẳg dám đến cái bệnh viện giấu cái bí mật ko thể ra của . Chính ở nơi đó biết rằng mình mất khả năng của 1 ng' đàn ông, sợ fải gặp nhữg con ng' torng bệnh viện ấy, cứ nhìn thấy những cái bóng áo tráng đó là lại nhớ những cảnh tượng khủng khiếp mà đả fải trải qa hơn 20 năm trc"...

      Nước mắt tuôn dài cùng với những bí mật mà ang kể cho tôi nghe.Mặc dù tôi cảm thấy vô cùng kinh ngạc nhưng tôi ko hề hoài nghi những gì . Nếu như những gì những vết thương ng' Lan Lan đó từ đâu mà có> tại sao lại căm hận cả đến như vậy?

      Dường như cả nhìn thấu tâm tư tôi, nhìn thằng vào mắt tôi, bình thản :

      - Kim An, hôm nay dốc hết tâm can của mình với em rồi, nhữg chuyện này ngay cả bố cũng ko , trong lòng em còn hoài nghi điều gì cứ thẳng trc" mặt , xong r' có chuyện muốn hỏi em !

      Tôi liếc trộm 1 cái. cả chuyện rất chân thành, có thể thấy chuyện hết sức thẳng thắn vs tôi, nếu ko sao lại chịu ra những bí mật khó ấy với tôi chứ?

      Nghĩ vậy tôi liền gạt hết những e ngại sang 1 bên để thẳng thắn hỏi :

      - nếu như rằng chưa bao giờ động vào Lan Lan, vậy tại sao ng' ấy lại có những vết thương bầm tím như vậy?

      cả nghe xong cũng rất ngạc nhiên, ngẩn ng' giây lát r' :

      - Cái gì? Em ng' Lan Lan có vết thương á?

      - Ko fải là có vết thương, chính xác là chằng chịt vết thương, hơn nữa những vết thương ấy đều nằm ở... - Nghĩ đến việc những vết thương của Lan Lan đều nằm ở những nơi rất nhạy cảm của con , tôi lại ko dám tiếp.

      Mặc dù tôi ko nhưng dường như cả có thể hiểu ra ý của tôi. chồm ng' sang siết chặt 2 tay tôi, đôi mắt mở to hỏi:

      - cho biết những vết thương ng' Lan Lan có hình dạng như thế nào?

      Tôi ko biết tại sao lại hỏi như vậy nhưng vẫn nhớlại r' với :

      - Những vết thương ng' ấy ko ràng lắm, trông giống như những chiếc lá dài, chắc chắn là bị...

      - Những vết thương ng' Lan Lan có fải giống như những cái lá hoa lan ko? - cả cắt đứt lời tôi.

      Tôi gật đầu, đột nhiên như nghĩ ra điều gì đó

      - Như vậy là đúng r'! Hoá ra con bé có liên wan đến ấy! - cả đau đớn lẩm bẩm. Điệu bộ của khiến cho tôi càng thêm khó hiểu.

      - cả, còn chưa trả lời câu hỏi của em mà, tại sao lại hỏi hình dáng những vết thương ng' Lan Lan?

      - Kim An, cho em biết, những vết thương ng' Lan Lan ko fải là vết thương mà là những cái bớt rất đặc biệt! - cả thả tay tôi ra, đưa 2 tay lên ôm đầu.

      Tôi càng thêm kinh ngạc, mặc dù tôi biết có những ng' sinh ra có những cái bớt ng', nhưng nhiều lắm cũng chỉ có dăm ba cái, thế nhưng ng' Lan Lan lại có đến hơn chục cái như thế, làm sao có thể là cái bớt đc chứ?

      Còn chưa kịp để tôi hỏi :

      - Kim An, biết em ko tin những gì , nhưng nhữg gì . Bởi vì chính mắt nhìn thấy những cái bớt giốg hệt ng' Lan Lan.

      - nhìn thấy ở đâu? - Tôi vẫn ko tin

      - Hơn 20 năm trc", a nhìn thấy những cái bớt giống hệt như Lan Lan ng' Linh Nhi. Chúng giống như cái lá phong lan màu đỏ sẫm, đến ngay ở cả vị trí cũng giống hệt như Lan Lan, chỉ có điều ko nhiều như Lan Lan thôi!

      Tôi bỗng nhiên hiểu ra những gì mà cả vừa lẩm bẩm. Ý muốn ng' Linh Nhi và Lan Lan đều có những cái bớt hình lá phong lan giống hệt nhau, thế nên giữa họ rất có thể có tồn tại 1 mối liên wan gì đó mà ko ai biết đc.

      Giờ tôi bắt đầu tin vào những gì mà cả . Những cái bớt kì lạ ng' Lan Lan rất giống như những vết thương còn để lại ng'm khiến cho ngkhác nhìn thấy dễ nhầm tưởng ấy bị ngta bạo hành. Lúc ấy b.sĩ Thường kiểm tra ng' Lan Lan chắc cũng nhìn thấy những " vết thương" ấy. Bởi vì Lan Lan là 1 trẻ, thế nên cho dù là b.sĩ nhưng có thể ông cũng ngại ko dám wan sát kĩ cơ thể của Lan Lan, vì vậy mà ông nhầm tưởng những vết thương ng' Lan Lan là do bị tôi bạo hành mà có.

      Mặc dù cả tính tình nóng nảy, thô bạo nhưng bình thường ở nhà rất ít khi chuyện. Nhưng căn cứ những hiểu biết của tôi với ngần ấy năm trời, tuyệt đối ko dối. Dựa vào những biểu cảm mà bộc lộ mặt lúc chuyện với tôi, tôi biết rất có thể ko hề động đến Lan Lan dù chỉ là 1 ngón tay. Ngay cả cơ thể Lan Lan còn chưa nhìn huống hồ là giày vò ấy.

      Vậy tại sao Lan Lan lại căm hận cả, còn cố ý cho tôi xem những "vết thương" ng' ấy? Lẽ nào ấy chỉ định lợi dụng tôi, cố tình dùng những giả tưởng hão huyền và vẻ mặt đáng thương ấy để lừa gạt tôi? Lan Lan mấy lần chính miệng rằng ấy tôi nhưng chưa bao giờ ấy chịu tiết lộ thân thế của mình với tôi, ngay cả lúc tôi bàn bạc với ấy kế hoạch bỏ trốn, Lan Lan cũng ko hề với tôi nhà ấy ở đâu. Tại sao ấy lại cố tình che giấu bản thân nhỉ?

      Trc" khi cả chuyện giữa và Lan Lan cho tôi nghe, tôi cứ nghĩ rằng Lan Lan là 1 ng' bị hại. Dưới thúc đẩy của đồng cảm, trái tim tôi càng lúc càng gần Lan Lan hơn. Tình cảm của tôi từ đồng cảm và thương hại dần dần trở thành mến và wan tâm. Khi tôi fát ra bản thân mình đem lòng Lan Lan mỗi câu ấy tôi đều tin là . Và khi ấy rằng ấy ở lại căn nhà này vì tôi tôi lại càng tin tưởng ấy sâu sắc. Giờ nghĩ kĩ lại cái đầu tôi quá nóng với những chuyện có liên quan đến Lan Lan. Bề ngoài chúng tôi dường như thương đối fương sâu sắc nhưng thực ra những gì tôi biết về Lan Lan chẳng qua chỉ như 1 tờ giấy trắng. Lan Lan đối với tôi chẳng khác gì 1 câu đố bí , trong khi đối với ấy tôi lại trong suốt tựa như thuỷ tinh, ấy có thể nhìn lòng dạ tôinhưng lại chỉ cho tôi nhìn thấy 1 khuôn mặt nhìn cứ tưởng quen thuộc nhưng thực chất chẳng khác gì ng' dưng.

      Tại sao Lan Lan lại làm như vậy? Tôi cứ tự hỏi mình hếtlần này đến lần khác, nếu như ấy chỉ vì muốn chạy trốn tại sao ấy chưa từng 1 lần thử chạy trốn mặc dù Lan Lan có ko ít cơ hội? Nếu như ấy ko tôi, vậy ấy ở lại nhà tôi là vì cái gì? Lúc tôi nhận lời dận ấy trốn, Lan Lan tỏ ra vô cùng cảm kích, vô cùng vui mừng, vậy mà chúng tôi vừa mới ra khỏi thôn nah2 tôi bốc cháy, tôi để ấy lại môi miếu đó để way lại dập lửa ấy lại mất mạng. 1 loạt những tai hoạ liên tiếp xảy ra chẳng nhẽ chỉ là 1 trùng hợp thôi sao?

      Tôi càng nghĩ càng rối, càng nghĩ càng ko hiểu đc rốt cuộc xảy ra chuyện gì. Mặc dù giờ cả vẫn chưa thể làm đc Lan Lan rốt cuộc có wan hệ gì với Linh Nhi chết nhưng có thể thấy rọ cả rất đau buồn trc" cái chết của Lan Lan. Đột nhiên tôi cảm thấy cả của mình đáng thương. Vì mối tình bất diệt trong lòng mà sẵn sàng bỏ tiền mua Lan Lan về, định tìm kiếm hình bóng của Linh Nhi ng' Lan Lan. bị ngkhác hiểu nhầm nhưng vẫn thầm chịu đựng. Đến giờ, Lan Lan chết rồi, cái giấc mộng thê lương cất giữ trong lòng bấy lâu nay có khi nào cũng nên chấm dứt?

      Trái tim như bị bóp nghẹt bởi cảm giác chua xót và áy náy, tôi nghẹn ngào với :

      - , em trách nhầm rồi ! có tha thứ cho em ko?

      cả thẫn thờ gật đầu r' hỏi tôi:

      - Em , Lan Lan có fải do em giết ko?

      Tôi ko ngờ cả lại hỏi câu như vậy. Nhưng có hỏi như vậy cũng là điều dễ hiểu. Do quá kích động nên tôi đứng bật dậy, lớn tiếng :

      - Em thích Lan Lan như vậy, làm sao em nhẫn tâm giết ấy cho đc? Giờ c.sát nghi ngờ em, chẳng nhẽ ngay cả cũng ko tin em sao?

      cả hỏi:

      - Em có lòng thích Lan Lan ko?

      - Có ạ - Tôi khẳng định chắc nịch. MẶC dù Lan Lan giờ ko còn đời nhưng tôi vẫn lòng thương ấy.

      - Vậy em có muốn tìm ra kẻ hãm hại Lan Lan để trả thù ko?

      - Đương nhiên là có rồi, em hận ko thể tận tay bắt kẻ đó, để cho bị xử bắn chết !

      - Vậy tốt, chuyện của em giải thích với đồn trường Hạ, Giờ fải cho em 1 chuyện khác..

      1 sở thích của ng' dưới quê đó là nghe những chuyện lạ đời khi rãnh rỗi sau đó tranh cãi với nhau. Mọi ng' ai nấy đều ôm tâm trạng chờ đợi xem kịch hay của ngkhác. Trc" mắt chuyện cũa gia đình tôi trở thành tâm điểm chú ý cho tất cả mọi ng'.

      Mấy ngày nay nhà tôi xảy ra bao nhiêu chuyện, cả mãi ko thấy về nhà, ai ai cũng ngầm đoán rằng bị ng' của đồn c.sát dẫn . Còn về chuyện cả bị bắt bởi lí do gì fần lớn mọi ng' đều cho rằng là vì chuyện cả bỏ tiền ra mua đàn bà. Những ông chủ lớn bỏ tiền ra mua đàn bà ở trong thôn Kim Gia này ai nấy đều hoang mang. Kẻ nhát gan thầm dẫn ng' đàn bà mà mình mua ra ngoài "tránh gió". Kẻ bạo gan hơn cũng đành fải tạm thời gửi ng' đàn bà mua về nhà họ hàng, còn mình ở lại quan sát động tĩnh.

      Thế nhưng cũng có ng' rằng cả bị bắt là vì chuyện hầm mỏ. Nhưng cả khai thác hầm mỏ có thể gây ra chuyện gì đc chứ? Thế là mọi ng' xôn xao bàn tán, có ng' fỏng đoán cả ko làm theo quy định nhà nc", lén bán vàng ra chợ đen lấy giá cao. Có ng' lại cả khai thác mỏ trốn thuế bị fát giác. Tất cả mọi ng' ở cái Thôn Kim Gia này đều biết cả đóng cửa hầm mỏ là bởi vì mỏ vàng chỗ khai thác có hồn ma xuất , thế nhưng chẳng ai sâu bàn tán vào chuyện này.

      Lúc cả với tôi tình hình mấy ngày nay của tôi mới hiểu, hoá ra ng' của đồn c.sát dẫn ko fải là bắt mà là do cả tôi mời đến. mời c.sát đến nhà tôi ko fải để làm gì khác mà là để làm thân fận của Lan Lan.

      Sau khi đến nah2 tôi, đêm nào Lan Lan cũng gào khóc thê lương mà cả tôi có làm thế nào cũng ko hỏi đc quê quán Lan Lan ở đâu. Sau trân ốm thập tử nhất sinh, fải điều trị mất 1 thời gian dài mà đến khi về nhà Lan Lan vẫn y như vậy.

      cả lo Lan Lan cứ thế này sớm muộn gì cũng xảy ra chuyện nên nghĩ rất kĩ và cuối cùng quyết định đưa Lan Lan về nhà.

      Ban đầu đầu cả còn nghĩ rằng tự mình có thể tìm ra wê wán của Lan Lan. thầm nhờ rất nhiều ng' bạn giúp đỡ để giải câu đố về thân thế của Lan Lan. thế nhưng bận rộn suốt mấy tháng trời mà chẳng có kết quả gì.

      Ko còn cách nào khác, cả nhớ đến ng' bạn thân của mình là đồn trưởng Hạ Bất Hối ở đồn c.sát huyện Phú Dụ, nhờ ông ấy giúp mình tìm hiểu thân thế của Lan Lan thông qua mạng lưới công an.

      cả quen với Hạ Bất Hối ở Sơn Thành. Lúc đó Hạ Bất Hối mới tốt nghiệp trường c.sát và đc fân về làm việc ở Cục công thành phố Sơn Thành. Trong thời gian thực tập ông nhận đc 1nhiệm vụ bí mật, làm vệ sĩ cho 1 ng' đàn bà buôn báu vật rất xinh đẹp. Ng' đàn bà xinh đẹp ấy chính là 1 khách hàng wan trọng của cả, cũng là ng' đàn bà giàu có nhất Sơn Thành. Ng' đàn bà xinh dẹp sau này trở thành vợ của Hạ Bất Hối, cả vì vậy cũng trở thành bạn của Hạ Bất Hối.

      Về sau, Hạ Bất Hối trở thành đội fó đội trinh sát hình của Cục công an thành phố Sơn Thành. Bởi vì trong qá trình fá 1 vụ án giết ng' nghiêmt rọng, Hạ Bất Hối hiểu nhầm 1 ng' bạn chí cốt của mình là hung thủ giết ng', sau khi vụ án đc sáng tỏ, Hạ Bất Hốitự nhận lỗi lầm và xin từ chức, rời khỏi Sơn Thành và đc điều đến làm đồn trưởng đồn c.sát huyện Phú Dụ, 1 vùng đất xa xôi và hẻo lánh.

      Đồn trưởng Hạ có 1 biệt danh rất nổi tiếng đó là " khắc tinh của ma quỷ". Cái biệt danh này ko fải là ng' của huyện Phú Dụ đặt cho ông mà là biệt danh có từ khi ông công tác ở Sơn Thành. Nghe Hạ Bất Hối sở dĩ có biệt danh như vậy là bởi vì trong quá trình fá án, ông nhiều lần nhìn thấy ma nhưng ông lại là 1 chuyên gia bắt ma. Mấy năm trc" Hạ Bất Bối liên tiếp fá thành công mấy vụ án mua quỷ kinh hồn bạt vía ở Sơn Thành, khiến cho mấy con ma quỷ lẩn trốn trong bóng tối fải nguyên hình. Những ng' dân lương thiện ai ai cũng quý mến, kính trọng ông, thế nên mới gọi ông là "khắc tinh của ma quỷ".

      Lúc mỏ vàng của cả xảy ra chuyện ma quỷ, cũng định mời Hạ Bất Hối đến giúp nhưng khổ nổi bí mật ở ngôi mộ đá ko thể tiết lộ ra ngoài nên đành fải mời đạo sĩ đến giúp bắt ma. cả cứ luôn cho rằng Lan Lan và Linh Nhi chết chắc chắn có mối wan hệ gì đó. Cứ nữa đêm là Lan Lan gào khóc thảm thiết cho đến tận sáng sớm mai. cả nghi ngờ Lan Lan bị ma ám rồi.

      Dù sao cũng là bạn cũ lên tiếng nhờ giúp nên Hạ Bất Hối ko thể ko ra tay giúp đỡ. Hơn nữa cả làm vậy cũng là 1 hình thức tích đức hành thiện, tìm mọi cách đưa mình bỏ ra 1 đống tiềnvề nhà , đồn c.sát giúp tìm ra tung tích của Lan Lan cũng là trách nhiệm fải làm. Chỉ có điều Hạ Bất Hối đưa ra 1 điều kiện với , chính là ko đc để cho Lan Llan biết chuyện này. cả chẳng buồn nghĩ ngợi lập tức đồng ý, bởi vì muốn giấu Lan Lan, tìm hiểu tung tích của trc" để xem với Linh Nhi có wan hệ gì với nhau ko.

      Cứ nghĩ rằng nhờ đồn c.sát tìm ra kẻ lừa bán Lan Lan đến đây chính là con đg' nhanh nhất giúp tìm ra thân thế của Lan Lan, thế nhưng cái kẻ buôn ng' ấysau khi nhận đc tiền của biến mất tăm chẳg để lại chút tung tích gì.

      Hạ Bất Hối biết là Kim Vượng, cũng là 1 mắt xích trong đg' dây buôn bán ng', biết đâu chừng ha91n cũng biết gì đó về tên buôn ng' kia. Nhưng khi tìm hỏi Kim Vượng thôi ko làm mấy việc fạm fáp ấy từ lâu rồi, mà cũng chẳng quen biết gì với tên buôn ng' kia cả. Mặc cho có hỏi thế nào hỏi, Kim Vương 1 mực rằng ko biết. Hạ Bất Hối ko nắm đc sơ hở của Kim Vượng, ràng biết giở trò chối bay chối biến nhưng cũng chẳng làm thế nào đc.

      Manh mối duy nhất mà họ có chính là khẩu của Lan Lan. Từ khi đến nhà tôi Lan Lan rất ít chuyện, cho dù có chuyện cũng là dùng tiếng fổ thông ko đc chuẩn lắm để che giấu thân thế của mình. cả là chủ mỏ vàng, tiếp xúc với nhiều ng' từ nhiều địa fương thế nên nghe giọng điệu Lan Lan, cả đoán rất có thể là ng' Tương Tây. Thế là Hạ Bất Bối liền fái 2 viên c.sát đến đón cả Tương Tây 1 chuyến. Ông liên hệ với công an địa fương khu tự trị Tương Tây ở Hồ Nam, nhờ họ giúp điều tra chuyện này.

      Tên buôn ng' lúc đem bán Lan Lan cho cả từng Lan Lan là 1 sống trong thành phố lớn,hơn nữalại là 1 sinh viên đại học, thế nên cả và 2 viên c.sát nọ tìm đến thành fố Cát Đầu, cả và 2 công an nọ điều tra hộ khẩu tất cả những có tên là Lan Lan, tầm dưới 20 tuổi ở đó, kết qảu fần lớn các tên Lan Lan đều có mặt ở nhà, những khác học hoặc làm thêm ở những nơi khác, ko có Lan Lan nào mất tích. Bọn họ cũng điều tra tất cả những vụ mất tích là con khảong dưới 20t gần 1 năm nay ở thành phố Cát Đầu nhưng cũng chẳng tìm ra đc ng' nào có tướng mạo và đặc điễm giống như Lan Lan.

      cả ko can tam, Sau khi rời khỏi thành fố Cát Đầu lại lần lượt đến 7 khu vực trực thuộc của Tương Tây để tiến hành điều ra nhưng vẫn chẳng thu đc kết quả gì.

      cả nhận định chắc chắn Lan Lan là ng' Tương Tây, nhưng bọn họ lại ko tìm đc tung tích gì về Lan Lanở đây, lẽ nào cái tên Lan Lan ko fải là tên chỉ là tên gọi thân mật hoặc cũng có thể đó là tên hồi của ấy? thế nhưng cho dù có là như vậy tại sao khi bọn họ điều tra tất cả các thông tin về cac mất tích trong độ tuổi của Lan Lan mà vẫn ko tìm đc 1 ng' nảo có đặc điểm nhận dạng giống ấy?

      Lẽ nào Lan Lan mất tích lâu như vậy rồi mà người nhà ko hề báo chuyện này lên công an? Hay là Lan Lan chẳng còn ai thân thích? Những chuyện này đều ko thể, nếu là như vậy việc tìm ra tung tích của Lan Lan chẳng khác nào mò kim đáy bể!!

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :