1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Ngút trời - Phong Phiêu Tuyết (63.2/240)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 31 : Ngoài dự đoán của mọi người

      Edit: Rosemarymn


      Linh thú cấp sáu ?

      Hà Hy Nguyên kinh ngạch há hốc miệng, nhìn thấy gì ?

      thế nhưng gặp linh thú cấp sáu !

      Phải biết rằng mỗi lần linh thú tiến giai là lần dạo quanh sinh tử, tám phần mang tính phiêu lưu, cho nên linh thú cấp càng cao càng ít, ít nhất cho đến giờ còn chưa có nhìn đến linh thú cùng cấp với , thậm chí linh thú cấp cũng đều chưa gặp.

      Ở bên ngoài Lâm sơn có thể là xưng vương xưng bá.

      Trong lúc Hà Hy Nguyên ngây ngốc, lực lượng cuồng bạo do Dập Hoàng phát ra muốn va chạm vào kết giới.

      “Dập Hoàng, ta sao, đừng vọng động.” Thanh của Hạ Hinh Viêm đột nhiên vang lên trong đầu Dập Hoàng.

      Lực lượng cuồng bạo đột nhiên dừng lại giữa trung vài giây, rồi như thủy triều xuống, rất nhanh được Dập Hoàng thu hồi.

      Đến tận khi trong sơn động còn có luồng lực lượng kia, Hà Hy Nguyên lúc này mới chậm rãi đứng dậy, phải vừa nãy nghĩ đứng lên, mà lực lượng của Dập Hoàng thực quá mạnh mẽ.

      Uy áp của linh thú cấp cao làm thể nhúc nhích.

      Hà Hy Nguyên đến bên cạnh ao, nhìn về phía trước, có kết giới nên đương nhiên thể tiến vào.

      “Nơi đó rất nguy hiểm.” Hà Hy Nguyên biết vì sao Hạ Hinh Viêm lại tự nhiên nhảy vào, chỉ biết là, chỉ vì tìm kiếm thứ cần chuẩn bị rất lâu.

      Chỉ cần chút sai lầm những thứ chuẩn bị đó đều thành kiếm củi ba năm thiêu giờ, thế nhưng nàng cứ như thế tự mình vào?

      Dập Hoàng cũng để ý đến Hà Hy Nguyên, cả người thẳng tắp như cây thương đứng bên cạnh ao, mắt nhìn chớp vào mặt nước bình lăng.

      Sắc mặt như thường, nhìn ra chút cảm xúc, nhưng chính đôi mắt trầm làm cho trái tim Hà Hy Nguyên hiểu co rúm lại.

      Thời gian từng chút từng chút trôi qua, trongg sơn động khí càng ngày càng thấp, tĩnh đến mức tận cùng, làm Hà Hy Nguyên thậm chí có thể nghe được tiếng máu của chính mình chảy xuôi, cùng với tiếng tim đập thùng thùng rung động mãnh liệt.

      Vài lần, Hà Hy Nguyên đều muốn bỏ chạy, phải sợ chết, nhưng khí lạnh người Dập Hoàng, làm cho người ta tự chủ được từ đáy lòng sinh ra loại sợ hãi hiểu được.

      Thân thể cứng ngắc, mỗi cơ bắp đều buộc chặt, dưới khi thế cường đại của Dập Hoàng run rầy, co rúm lại

      biết, nếu Hạ Hinh Viêm có nửa điểm vấn đề, Dập Hoàng tuyệt đối bỏ qua cho .

      Dập Hoàng đứng ở bên cạnh ao, ánh mắt thâm trầm, nếu phải còn có thể cảm giác được hơi thở của Hạ Hinh Viêm, xác định được nàng có chuyện gì, có lẽ tại lúc này Hà Hy Nguyên bị đánh cho tan xác, nát hồn, vĩnh viễn cũng thể siêu sinh

      “Rầm...” Tiếng phá nước vang lên, Hạ Hinh Viêm từ trong ao vọt ra, toàn thân ướt sũng dừng lại bờ.

      Dập Hoàng vội vàng đưa tay, giữ chặt Hạ Hinh Viêm, nhanh chóng nhìn qua, sau khi xác định nàng có việc gì, mới thở dài hơi, chầm chậm buông xuống lo lắng

      “Ta sao.” Hạ Hinh Viêm nhanh tay cầm lại bàn tay to của Dập Hoàng, sau đó buông ra, từng bước chậm rãi hướng Hà Hy Nguyên đến.

      biết vì sao nhìn Hạ Hinh Viêm tiêu sái từng bước tới gần, Hà Hy Nguyên bỗng thấy sợ hãi, giống như Hạ Hinh Viêm mỗi bước đều như dẫm nát lòng .

      “Người là muốn thứ này .” Hạ Hinh Viêm đưa tay, trong tay là viên tinh thạch màu lam.

      Vừa nhìn đến thứ trong tay Hạ Hinh Viêm, ánh mắt Hà Hy Nguyên đột nhiên sáng ngời, tất cả sợ hãi bị phao ra sau đầu, mọi suy nghĩ đều tập trung ở viên tinh thạch màu lam.

      Liên tục gật đầu vui mừng: “Đúng vậy, chính là nó, chính là nó!”

      Hạ Hinh Viêm nhấc tay, nhàng ném đến cho Hà Hy Nguyên.

      Hà Hy Nguyên biến sắc, nhanh chóng, vững vàng tiếp được.

      Tiếp được xong, lập tức dùng hai tay nắm chặt, giống như là sợ viên tinh thạch có sinh mệnh kia cũng có thể bỏ chạy khỏi tay mình.

      che giấu được vui sướng bất ngờ, ôm viên tinh thạch chặt chẽ ở trước ngực, kích động nhìn về phía Hạ Hinh Viêm: “Chủ nhân, cảm ơn ngươi...”

      đơi Hà Hy Nguyên hết, Hạ Hinh Viêm lại mở ra tay trái đưa tới trước mặt , giọt nước xoay tròn ngưng tự ở trong lòng bàn tay nàng.

      Nhìn kỹ, kia đâu phải giọt nước, mà là viên tinh thạch nhìn như giọt nước sáng bóng, trong suốt.

      “Đây là...” Hà Hy Nguyên cũng biết trong lòng bàn tay Hạ Hinh Viêm là cái gì nhưng có thể cảm giác được từ viên tinh thạch đó rất lớn lực lượng sinh mệnh.

      “Phối hợp cùng thứ trong tay người có thể khởi tử hồi sinh linh thú.” Hạ Hinh Viêm thản nhiên , giọng điệu bình tĩnh giống như bàn luân thời tiết bình thường.

      “Khởi, khởi tử hồi sinh?” Hà Hy Nguyên kinh ngạc trừng lớn hai mắt, thể tin nổi nhìn chằm chằm thứ ở trong tay Hạ Hinh Viêm

      Chẳng lẽ là địa tinh phách trong truyền thuyết ?

      Cái loại trân bảo chỉ có thể gặp có thể cầu ?

      viên địa tinh phách có thể làm thiên hạ điên cuồng ?

      Hà Hy Nguyên mừng như điên, đưa tay ra, ngay ở thời điểm sắp đụng đến, dừng lại, ngẩng đầu, chần chờ hỏi : “Chủ nhân muốn cho ta sao?”

      Hai mắt đầy hi vọng, nhìn chớp mắt vào đôi mắt Hạ Hinh Viêm, liền cả thanh chuyện đều , sợ lớn chút, Hạ Hinh Viêm đổi ý.

      Hạ Hinh Viêm cái gì cũng , chính là đưa tay lại gần Hà Hy Nguyên, làm cho dễ dàng cầm lấy tinh phách.

      Hà Hy Nguyên ngón tay run rẩy, cẩn thận chạm vào địa tinh phách trong lòng bàn tay Hạ Hinh Viêm, xác định Hạ Hinh Viêm cầm lại, thế mới rất nhanh nắm chặt ở trong bàn tay.

      “Chủ nhân...” Nếu vừa rồi bị Dập Hoàng buộc kí kết khế ước trong lời chứa đầy cam lòng, tiếng chủ nhân này, Hà Hy Nguyên là cam tâm tình nguyện.

      Đó là tinh phách đấy, trước tinh phách là cỡ nào trân quý làm cho bao nhiêu tôn quý linh sư, linh thú lâm vào điên cuồng, chỉ để lấy được tinh phách thôi cũng cỡ nào gian nan.

      tuy rằng biết Hạ Hinh Viêm làm như thế nào lấy được tinh phách ở trong ao, nhưng chỉ bằng việc để lấy được viên tinh thạch màu Lam cũng phải chuẩn bị lâu.

      Gian khổ trong đó tất nhiên là cần cũng biết.

      Nếu có thể dễ dàng lấy được đến tinh phách, người trong thiên hạ cũng thể lâm vào điên cuồng như thế.

      còn nhớ lúc trước ở phòng đấu giá bán đấu giá viên tinh phách, cuối cùng được đại gia tộc dùng giá trời mua được.

      Chỉ là, đến nửa tháng, gia tộc này còn tồn tại thế gian.

      Nghe , rất nhiều các thế lực vây công, căn bản thể biết được bao nhiêu thế lực tham gia, chỉ là sau khi biết được hồi chém giết đoạt lấy kia, cho đến tận bao nhiêu năm sau vẫn làm người ta thổn thức thôi.

      Dù sao, ngày đó ngã xuống toàn là ba bốn mươi cấp đại linh sư và linh Vương.

      Phải biết rằng, tộc trưởng gia tộc trong thành mới là đại linh sư, trận chiến ấy biết ngã xuống bao nhiêu nhân vật như vậy.

      Cho nên, từ thời điểm Hạ Hinh Viêm giao cho tinh phách, Hà Hy Nguyên liền từ trong lòng nhận định nàng.

      Chẳng sợ, nàng đưa ra cầu khác với cũng sao cả, bởi vì người để ý có thể sống lại.

      “Hai thứ này có thể thỏa mãn cầu của ngươi sao?” So với Hà Hy Nguyên kích động, Hạ Hinh Viêm phản ứng lại thực lạnh nhạt, thậm chí có thể dùng từ lạnh lùng để hình dung.

      “Vâng.” Hà Hy Nguyên dùng sức gật đầu, trong mắt lên nhiều điểm ánh sáng.

      “Tốt lắm.” Hạ Hinh Viêm vừa lòng thu hồi tay, “Người .”

      “Vâng, chủ nhân, ta chút trở lại.” Hà Hy Nguyên vội vàng đáp lời, là muốn cứu người.

      Cứu người xong, trở về, sau đó dùng thời gian còn sống báo đáp đại ân của Hạ Hinh Viêm.

      cần.”

      Hai chữ bình thản như tiếng sấm vang trời ở bên tai Hà Hy Nguyên nổ ra, làm cho choáng đầu hoa mắt, thể tin nhìm chằm chằm Hạ Hinh Viêm, ngốc lăng lăng đặt câu hỏi, “Chủ nhân, ngươi cái gì?”

      “Ta ngươi cần trở lại.” Hạ Hinh Viêm bình tĩnh nhìn chăm chú vào Hà Hy Nguyên, trong đôi mắt lạnh lẽo so với vạn dặm hàn băng còn hơn vài phần.

      cần trở về...” Hà Hy Nguyên thào lặp lại, tựa hồ là thể lý giải ý của Hạ Hinh Viêm, “Nhưng ta là linh thú khế ước của chủ nhân, ta trở lại...”

      sao, người là bị bắt cùng ta khế ước, nên có thể giải trừ.” Hạ Hinh Viêm lạnh nhạt ra.

      “Giải trừ?” Hà Hy Nguyên sắc mặt cổ quái, nở chút nụ cười, linh thú chủ động ký kết khế ước làm sao có thể giải trừ, nếu là giải trừ, chỉ cỏ phương pháp đó là linh thú phải chết.

      “Hóa ra ý của chủ nhân là như vậy, ta biết.”

      Đôi mắt Hà Hy Nguyên trở nên ảm đạm, chi còn mảnh tro tàn.

      Hóa ra con người đều ích kỷ, vô tình như vậy, chỉ vì mạo phạm cho nên muốn lấy mạng của .

      “Chủ nhân muốn ta chết có vấn đề, nhưng là thỉnh chủ nhân cho ta hai canh giờ, ta đem thứ này đến cho người cần liền có thể...”

      Hà Hy Nguyên xong, nhìn chằm chằm hai mắt lạnh lùng của Hạ Hinh Viêm, thanh càng ngày càng , cuối cùng cười khổ tiếng, hoàn toàn tỉnh ngộ.

      “Chủ nhân là muốn ta ngay bây giờ chết sao?

      người độc ác!

      Cho niềm vui mừng lớn nhất, sau đó ở cái lúc mừng như điên đập nát hết thảy.

      Đây là trả giá cho việc từng muốn tổn thương nàng sao?

      Nhìn Hà Hy Nguyên rất nhanh cảm xúc thay đổi, Hạ Hinh Viêm biểu tình vẫn có gì thay đổi, môi đỏ mọng khẽ mở, thanh vẫn đạm mạc như ban đầu: “Giải trừ khế ước.”

      Bốn chữ vô cùng đơn giản, nhưng là bốn chữ con người tuyệt đối bao giờ ra.

      Bởi vì bốn chữ này đại biểu cho con người tự động giải trừ khế ước với linh thú.

      Ngay cả giống linh thú lập tức chết , nhưng cũng phải trả cái giá lớn, vì vậy, từ khi khế ước bắt đầu, liền có ai lại làm chuyện ngu xuẩn như vậy.

      Chỉ bốn chữ bình thường như ma rủa, lại được Hạ Hinh Viêm dùng thanh lạnh lùng, chút tình cảm ra.

      tiếng nổ vang, đó là thanh liên hệ ràng buộc của khế ước sinh mệnh giữa hai người ở bên trong đầu óc sụp đổ, nổ vang!

      Oành oành vài tiếng trầm đục, quanh thân Hạ Hinh Viêm nhiều chỗ kinh mạch vỡ tung, mảnh máu tươi nhất thời bao quanh nàng, dưới hào quang màu bạc, lên vẻ đẹp quyết liệt.
      Last edited by a moderator: 16/5/15
      linhdiep17 thích bài này.

    2. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 32: Đau tận tim

      Edit: Rosemarymn “

      Hinh Viêm!” Dập Hoàng lập tức chạy lại gần, tay đỡ lấy Hạ Hinh Viêm ôm vào lòng, giơ tay ra muốn chữa thương cho nàng nhưng biết phải làm như thế nào.

      Căn bản chưa từng có ai bị thương như vậy.

      ai ngu xuẩn đến mức tự mình giải trừ khế ước, thương tổn chính mình.

      Mọi người hầu như lựa chọn trừ bỏ linh thú bị khế ước, chứ bao giờ để mình bị thương.

      Cho nên bây giờ muốn chữa trị, cũng biết nên xuống tay ở đâu, hơn nữa số phương pháp chữa trị bá đạo, với thân thể tại của thể làm được.

      Sợ hãi, yên tĩnh biết bao nhiêu năm lần đầu tiên nảy lên trong lòng, cùng những lo lắng vừa rồi bện thành sợi dây thừng trói chặt trái tim , làm thấy đau.

      Nhìn chằm chằm người trong lòng mặt trắng bệch, hơi thở mỏng manh, khiến cho người trong lòng nhàng run rẩy, Dập Hoàng cau mày, giọng run run hỏi: “Hinh Viêm, người đau như thế nào?”

      Nàng đáp, Dập Hoàng lại gấp đến độ hoang mang lo sợ, trong lúc vô tình mới cúi đầu phát ra căn bản phải là Hạ Hinh Viêm phát run, người phát run là chính

      Làm cho Hạ Hinh Viêm cũng run rẩy theo.

      Hít sâu hơi, Dập Hoàng cố gắng áp chế cảm xúc bối rối, vừa muốn thêm cái gì, trong lòng Hạ Hinh Viêm chậm rãi mở mắt, nhìn cái, hơi hé miệng cười, ý bảo an tâm.

      Chỉ là với sắc mặt trắng bệch như thế, nụ cười suy yếu như thế làm sao an tâm cho được?

      Hạ Hinh Viêm cố gắng đứng vững, nhìn về phía Hà Hy Nguyên đứng ngốc lăng xuất thần, ho khan tiếng, thanh mới còn khàn khàn như vậy: “Hà Hy Nguyên, người .”

      Thanh vô lực lại giống như cái kim, lập tức đâm vào Hà Hy Nguyên, ngẩng đầu, nhìn về phía đầy yếu ớt Hạ Hinh Viêm.

      Môi, mở ra nhưng biết gì, chỉ có thể vô ý thức đóng mở, phát ra chút thanh

      Hạ Hinh Viêm gật đầu, nở chút nụ cười: “Nếu người còn cần nghỉ ngơi chút, vậy ta rời trước.”

      xong, Hạ Hinh Viêm rời , lướt nhanh qua Hà Hy Nguyên.

      Mùi máu tươi nồng đậm xông vào mũi của Hà Hy Nguyên, mãi đến khi Hạ Hinh Viêm lướt qua , Hà Hy Nguyên lúc này mới hồi phục lại tinh thần, vội vàng xoay người, vươn tay ra, muốn nắm lấy Hạ Hinh Viêm.

      Tay giơ a nhưng lại cứng ngắc ở trung, biết dùng lý do gì để gọi Hạ Hinh Viêm quay lại, cũng biết làm thế nào mở miệng.

      Chỉ có thể nhìn bóng dáng nhiễm đầy máu loang lổ kia chậm rãi cách càng xa.

      Vốn quần áo ướt sũng, lúc này lại có máu loãng chậm rãi chảy xuống, đường , vết máu rơi xuống dưới, nhuộm đỏ con đường phía sau nàng.

      Hậu quả của giải trừ khế ước thảm trọng như thế nào, ai cũng biết. Hậu quả nặng nề như thế, cho dù là linh chủ chín mươi chín cấp trong truyền thuyết đều ai dám thử, nhưng Hạ Hinh Viêm, người chỉ vừa mới khó khăn đột phá đến linh sư cấp mười, nàng thế nhưng dám làm.

      Hà Hy Nguyên ngơ ngác nhìn chằm chằm Hạ Hinh Viêm, nhìn nàng thẳng lưng chậm rãi mà .

      Bị thương như thế, lưng nàng làm sao có thể còn thẳng như vậy đây? Chẳng lẽ thể để người bên cạnh nàng đỡ nàng phen được sao?

      biết vì sao, trong mũi ngập tràn đắng chát, bóng dáng Hạ Hinh Viêm trước mắt càng ngày càng mơ hồ.

      Đầu óc trống rỗng, Hà Hy Nguyên cái gì cũng nghĩ ra, lại càng biết làm gì, tận đến khi bóng dáng Hạ Hinh Viêm mang theo loang lổ vết máu biến mất ở trước
      Đầu óc trống rỗng, Hà Hy Nguyên cái gì cũng nghĩ ra, lại càng biết làm gì, tận bóng dáng Hạ Hinh Viêm mang theo loang lổ vết máu biến mất ở trước mắt, bị mảnh đêm tối che khuất, mới giống như bị tháo hết tất cả khí lực, ngồi phịch xuống.
      “Chủ nhân…” Thanh bé yếu ớt như ruồi bay, liền phát ra tự nhiên như vậy.
      Xưng hô mà Hà Hy Nguyệt cực kỳ bài xích, lúc này gọi ra lại tràn đầy cam tâm tình nguyện.
      Nhưng là chậm.
      Tất cả đều chậm.
      Ngoài sơn động, đêm dài và tĩnh lặng, bóng đêm như từ trong khoảng xuất , vầng trăng độc, trong trẻo nhưng lạnh lùng, ánh trăng mỏng manh mờ nhạt, giống như tấm lưới nhàng, buông xuống nhiều điểm .
      “Dập Hoàng…”
      Hạ Hinh Viêm nhàng gọi, thanh đến thể nghe thấy.
      “Ừ?” Dập Hoàng giơ tay, đặt ở lưng Hạ Hinh Viêm, có thể cảm thấy mảnh lạnh như băng.
      So với nước ao còn lạnh hơn, chính là thân thể nàng.
      “Ta mệt mỏi.” Hạ Hinh Viêm xong, tựa hồ còn sức lực để chống đỡ thân thể, mềm mại tựa vào người Dập Hoàng, chỉ cảm thấy vô cùng nặng nề, trong đầu choáng váng, có ý tưởng gì, cxung còn sức lực để nghĩ ngợi.
      Dập Hoàng nhìn người mệt mỏi ngã xuống trong lòng , nhìn qua xung quanh, thân thể nhanh chóng tìm ra chỗ yên tĩnh.
      Khoanh chân ngồi, ôm chặt Hạ Hinh Viêm trong ngực, tay rất nhanh kết xuất, từ hư nhanh chóng ra, xung quanh gian trở nên vặn vẹo.
      Kết giới thành.
      Màn đêm rét lạnh tất cả đều bị ngăn cách ở bên ngoài kết giới, trong kết giới, ấm áp như mùa xuân.
      Làm cho Hạ Hinh Viêm vẫn cuộn mình khẽ ưm tiếng, thoải mái chậm rãi duỗi thẳng thân thể, khuôn mặt nhắn cọ vào trong lòng Dập Hoàng tìm vị trí thoải mái, an tâm ngủ.
      Dập Hoàng nhìn chằm chằm Hạ Hinh Viêm, trong đôi mắt trầm biết suy nghĩ cái gì, cuối cùng nhàng buông lỏng ra cánh tay ôm lấy Hạ Hinh Viêm, đưa tay ra trước mặt, dùng móng tay nhàng quơ cái, miệng vết thương xuất .
      Ngón tay hướng về phía trước nhưng có máu tươi trào ra, Dập Hoàng nhìn chằm chằm ngón trỏ của mình, thúc dục lực lượng trong cơ thể.
      Máu loãng rốt cuộc bắt đầu chảy ra, có giọt máu ở đầu ngón tay ngưng tụ lại.
      Đỏ, đậm như thế, nếu nhìn kỹ, kinh ngạc phát , trong nồng đậm màu đỏ nhưng còn có màu vàng.
      Ngón tay tiến đến bên môi Hạ Hinh Viêm, thiên hạ vốn ngủ say thế nhưng biết tại sao tự động hé mở môi đào đem ngón tay Dập Hoàng ngậm lấy.
      Giọt máu kỳ quái tự nhiên được nàng nuốt vào.
      Máu nhập vào trong cơ thể, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy của Hạ Hinh Viêm bắt đầu dịu lại, hô hấp mỏng manh cũng dần trở nên có lực, vững vàng.
      Dập Hoàng khóe môi lơ đãng cong lên, thứ muốn cho nàng ăn ăn xong, nhưng biết vì sao, khi đầu lưỡi mềm của nàng đụng vào, có chút luyến tiếc khóe miệng ấm áp của nàng.
      luồng nhiệt theo đầu ngón tay lan tràn ra, chảy tới đáy lòng.
      Ý xấu giật giật đầu ngón tay, lập tức cảm nhận được cái lưỡi đinh hương mềm mại kia co rúm lại trốn tránh, trong lúc ngủ say, đôi mi thanh tú thoải mái cau lại.
      Cười tiếng, Dập Hoàng lưu luyến rút ngón tay về, liền cũng biết, tươi cười vừa nãy của chính mình, ôn nhu đến mức sắp giọt ra nước.
      nhàng vươn ra hai tay, đem Hạ Hinh Viêm ôm vào trong lòng, giống như che chở đứa trẻ mới sinh, ôn nhu ôm sát, vì nàng tạo vị trí thoải mái nhất, làm cho nàng yên ổn ngủ.
      Sáng sớm hôm sau, khi mặt trời cắt ngang qua màn đêm, đem đêm lạnh đuổi , chung quanh có tiếng bước chân nhàng vang lên.
      Dập Hoàng thong thả mở mắt ra, nhìn đến Hà Hy Nguyên thân áo xanh đứng ở bên ngoài kết giới, mặt lộ vẻ mệt mỏi đứng ở nơi đó, há miệng thở dốc, tựa hồ là muốn cái gì, nhưng cái gì đều được.
      Bên chân , con hồ ly đỏ xinh đẹp đứng cạnh, mắt đen lung liếng hẹp dài ngó nghiêng đánh giá bọn họ.
      “Ta…” Hà Hy Nguyên rốt cụ mở miệng, khó khăn ra chữ thứ nhất xong, tựa hồ thoải mái hơn rất nhiều, hơi xong, “Ta nghĩ theo chủ nhân.”
      “Khế ước giải trừ, nơi này có ai là củ nhân.” Dập Hoàng mở miệng, trong thanh mang theo tia khan khàn dễ phát .
      suy nghĩ cả đêm, đại khái hiểu được vì sao Hạ Hinh Viêm muốn chủ động giải trừ khế ước, chỉ là biết đáp án xong, lại làm cho vừa tức vừa đau lòng.
      Hà Hy Nguyên nghe được lời của Dập Hoàng, trong lòng chấn động, kinh ngạc ngẩng đầu, nhìn chằm chằm Dập Hoàng kinh ngạc thốt ra: “Người thế nhưng lại dùng đến màu huyết linh thú?”
      Máu huyết linh thú có thể là ngưng tụ cả đời tu vi của linh thú, tổn thất tạo nên lớn tổn thương cho thân thể.
      “Ngươi có thể rồi.” Dập Hoàng căn bản đem kinh ngạc của Hà Hy Nguyên để ở trong lòng,bình thản .
      “Ta…” hà Hy Nguyên ngập ngừng, muốn cái gì đó nhưng lại biết mở miệng như thế nào.
      Cảm giác được người trong lòng bởi vì chuyện mà động, thoải mái giật giật, Dập Hoàng nhướng mày, ngón tay bắn ra, kết giới vừa động làm biến mất thân ảnh của bọn họ.
      Bên ngoài kết giới, Hà Hy Nguyên thấy hoa mắt, thân ảnh Dập Hoàng và Hạ Hinh Viêm đột nhiên biến mất, kinh ngạc vội vàng bước lên phía trước hai bước, đưa tay ra tìm hiểu, chỉ sờ vào hư .
      Giống nhưu toàn bộ kết giới đều biến mất, nơi đó ngoại trừ cảnh sắc rừng núi còn gì khác.
      cái vồ hụt, Hà Hy Nguyên kịp cân bằng lại, lảo đảo té ngã đất.
      Hai tay xanh lại, mặt lạnh như băng, cam lòng dùng sức cào bới bùn đất cứng rắn, biết vì sao cam lòng, chính là cảm giác giống như có cái gì trong lòng bị lấy làm cho thống khổ.
      “Lực lượng mạnh.” Thanh cảm thán làm cho Hà Hy Nguyên tỉnh lại, ghé mắt nhìn sang hồ ly với bộ lông đỏ lửa, tao nhã bước tới.
      “A Hy, thực là linh thú cấp sáu?”
      “Ta cảm nhận được, đúng vậy.” Hà Hy Nguyên nhàng .
      Lửa đỏ hồ ly đôi mắt híp lại, câu đem Hà Hy Nguyên bị vây trong cảm xúc kích động phập phồng đánh tỉnh: “Hao tổn máu huyết linh thú, làm sao có thể khống chế kết giới?”
      Last edited by a moderator: 6/5/15
      linhdiep17 thích bài này.

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 33: Bị tập kích trong rừng

      Edit: Rosemarymn


      Tựa như tin sét đánh.

      Hà Hy Nguyên trố mắt đứng thẳng dậy, đồng tử đột nhiên co rút lại, thấp giọng thào: “Chẳng lẽ, chỉ là linh thú cấp sáu?”

      Hồ ly lửa đỏ nhìn kết giới ngăn cách: “Ta chỉ biết, hao tổn máu huyết linh thú làm cho thực lực diện rộng bị hạ thấp, nếu như chỉ là linh thú cấp sáu có khả năng khống chế kết giới tự nhiên như thế.”

      Chỉ có linh thú cấp năm trở lên mới có thể đặt ra kết giới, mà để vận dụng kết giới cách tự do ít nhất phải là linh thú cấp sáu.

      Linh thú cấp sáu hao tổn máu huyết linh thú tuyệt đối có khả năng khống chế kết giới cách tự do như thế.

      Hà Hy Nguyên chậm rãi đứng dậy, hướng về phía xa tới, biết tại đứng ở chỗ này cũng làm được gì.

      biết qua bao lâu, ý thức chậm rãi trở về, bên tai có tiếng gió gào thét, cũng có vắng lặng như nàng quen thuộc, thùng thùng thùng, chút thanh hữu lực ở bên tai vọng lại, mang cho nàng cảm giác an tâm.

      Thất thần giây lát, trí nhớ lập tức khôi phục, mạnh mẽ mở to mắt, đôi mắt ngăm đen của Dập Hoàng hề chớp nhìn thẳng vào nàng.

      Theo bản năng khẽ mỉm cười, tay đưa ra nhéo nhéo hai má của Dập Hoàng.

      ngoài ý muốn nhìn thấy Dập Hoàng nhăn mày, đồng thời bên tai vang lên tiếng hỏi của : “Người làm gì vậy?”

      “Xem ta chết hay chết.” Hạ Hinh Viêm cười vui vẻ .

      Dập Hoàng càng nhăn mày, gầm tiếng: “ cho từ chết biết chưa!”

      Hạ Hinh Viêm bất đắc dĩ trong long kêu rên tiếng, thế nhưng chậm bước, kịp chặn lại lỗ tai.

      “Người nhéo ta làm cái gì?” Dập Hoàng rống xong lại tiếp tục quay trở lại vấn đề vừa nãy.

      “Nhìn xem ta có việc gì .” Hạ Hinh Viêm thực sáng suốt thay đổi cách , “Nhéo má xem người có đau hay .”

      Gân xanh trán Dập Hoàng nhảy lên chút, tại sao lại cảm thấy lúc Hạ Hinh Viêm hôn mê còn đáng hơn rất nhiều so với bây giờ thanh tỉnh?

      Hạ Hinh Viêm hắc hắc cười ngây ngô, nhàng tránh ra ôm ấp của Dập Hoàng, nàng cũng nghĩ bị người nào đó bóp chết.

      Nhất là sau khi thấy sắc mặt người nào đó dần biến đen, khóe môi run rẩy, ai biết lúc mất lý trí xảy ra chuyện gì.

      Chỉ là Hạ Hinh Viêm quên chuyện đó là chênh lệch lực lượng.

      Đừng nàng tại bị thương, kể cả lúc bị thương nàng cũng phải đối thủ của Dập Hoàng.

      đợi nàng đứng vững, hai tay của Dập Hoàng khoác lên vai Hạ Hinh Viêm, mày nhăn lại: “Người muốn đâu?”

      …” Hạ Hinh Viêm sờ sờ gáy, nhếch miệng cười, “Ta đứng lên hoạt động chút thôi.”

      Nàng sao lại biết Dập Hoàng người kia còn có cái tính khó chịu khi tức dậy đây?

      “Vết thương của ngươi tốt lắm sao?” cái ánh mắt lạnh của Dập Hoàng đảo qua, Hạ Hinh Viêm như bị điểm huyệt, thể nhúc nhích.

      Vận dụng linh lực trong cơ thể, tra xét phen, vui sướng phát : “Thương thế thế nhưng giảm bớt.”

      Vốn thời gian trước vì muốn nhanh chóng tăng lên linh lực làm cho cơ thể có máu bầm tụ lại, lần này lại mạnh mẽ giải trừ khế ước, ngược lại làm cho máu bầm tản ra.

      Dập Hoàng kéo kéo khóe môi: “Thế này xem như người ngốc có phúc của người ngốc sao?”

      trán của Hạ Hinh Viêm xuất mấy đường đen, người trước mắt nàng là ai vậy?

      Miệng Dập Hoàng khi nào trở nên độc như vậy?

      Nhìn khóe mắt Hạ Hinh Viêm hơi run rẩy mang theo vẻ giận dỗi làm cho u ám trong long Dập Hoàng xả ra được hơi, hoàn hảo có việc gì.

      “Nghỉ ngơi ngày, ngày mai lại khởi hành.” Dập Hoàng nhìn sắc trời, tại vừa mới buổi chiều, thân thể Hạ Hinh Viêm còn cần thêm ít thời gian để khôi phục.

      “Được.” Hạ Hinh Viêm nhanh chóng gật đầu.

      Nghỉ ngơi đêm, tự nhiên cũng có nhàn rỗi, Dập Hoàng chút phiền hà đem bí quyết vận dụng linh lực dạy cho Hạ Hinh Viêm, ý thức được Hạ Hinh Viêm biết cách kết hợp sử dụng linh lực.

      Cũng may năng lực học tập của Hạ Hinh Viêm rất tốt, sau buổi tối hiểu được, có làm cho kế hoạch sang mai rời của họ bị chậm trễ.

      đạo loáng qua, đoàn màu đỏ chặn đường của Hạ Hinh Viêm.

      “Hồ ly!” Hạ Hinh Viêm vui mừng chỉ vào đoàn đỏ lửa giữa đường dắt ống tay áo của Dập Hoàng, “ đáng .”

      Đôi mắt đáng tràn đầy ý cười làm cho Dập Hoàng tự giác cũng bị nàng làm cho vui vẻ, nhưng là, nụ cười của còn chưa kịp xuất bị câu của Hạ Hinh Viêm đánh tan.

      “Đáng giống như người vậy.”

      Cả mặt đều nhanh biến đen.

      Dập Hoàng gầm : “Ta làm sao có thể giống ?”

      khi nào giống hồ ly chứ?

      cả hai đều đỏ đỏ đấy thôi.” Hạ Hinh Viêm ánh mắt vô tội, lông mi như cánh bướm run rẩy.

      Bộ dáng vô tội làm cho Dập Hoàng thể gì, miệng mở ra biết như thế là tốt hay tốt nữa.

      là thua dưới tay nàng, tư duy của nàng thể bình thường chút sao?

      Vì sao luôn có thể thốt ra những lời như thế?

      .” Hạ Hinh Viêm dắt ống tay áo Dập Hoàng lướt qua hồ ly đáng về phía trước.

      Dù hồ ly đáng , nhưng là nàng còn chưa tới mức ở Lâm sơn xa lạ này tùy tiện chạm vào thứ gì.

      Dập Hoàng tự nhiên nhận ra, con hồ ly này chính là con ở bên người Hà Hy Nguyên, hẳn là vừa được cứu sống lại.

      hổ là địa tinh phách làm vô số người điên cuồng, quả nhiên dùng tốt.

      Hồ ly ngửa đầu, theo động tác của Hạ Hinh Viêm cũng chuyển động, đến vì muốn nhìn Hạ Hinh Viêm chút, xem tâm ý của Hạ Hinh Viêm.

      được bao lâu, Hạ Hinh Viêm chậm rãi đứng lại: “ theo ta đường cũng nên ra .”

      “Người cũng rất tỉnh táo.” Hai người lắc mình từ sau cây đại thụ xuất , thân trang phục gọn gàng, động tác xuất chút dư thừa, làm cho Hạ Hinh Viêm hiểu , hai người kia chính là sát thủ thường xuyên lấy mạng người.

      “Các người cũng kém.” Đối với người cùng đường (sát thủ), Hạ Hinh Viêm luôn luôn có thái độ học tập, nhất là ở dị thế gặp được sát thủ, lại khó có được.

      Nàng muốn xem chút chênh lệch giữa sát thủ của hai thế giới.

      Hạ Hinh Viêm xoay người, chút sợ hãi nhìn hai người trung niên, nhìn thoáng qua, biết thực lực của hai người. đều là linh sư cấp mười sáu, so với nàng cao hơn sáu cấp.

      Xem ra có điểm khó giải quyết.

      Đánh đến cuối cùng khả năng cả hai bên đều thu được chỗ tốt nào, bất quả, nàng cũng phải người dễ nhận thua.

      Bên môi chậm rãi gợi lên nụ cười thị huyết, máu trong cơ thể vì gặp được đối thủ mạnh mẽ mà sôi trào hưng phấn, lâu trận chiến tốt để rèn luyện a.

      Ngay lúc ý chí chiến đấu của Hạ Hinh Viêm bị gợi lên, muốn thi triển quyền cước xem ai cao ai thấp, thân đỏ thẫm đứng chắn trước mặt nàng.

      “Lui ra phía sau.” Thanh lạnh lùng của Dập Hoàng truyền đến, nháy mắt tiêu diệt nhiệt huyết sôi trào của Hạ Hinh Viêm.

      Nàng rất muốn vui vẻ đại chiến hồi nhưng còn phải xem ai đó có cấp cho nàng cơ hội .

      “Bọn họ là tới tìm ta, ngươi…” Hạ Hinh Viêm còn chưa xong, bị Dập Hoàng khách khí ngắt lời.

      “Người thắng được sao?” Thanh lạnh lùng làm cho Hạ Hinh Viêm buồn bực.

      Tức giận vừa định phản bác, lập tức bị câu của Dập Hoàng làm nghẹn lại: “Người có thể mất sợi tóc mà thắng, ta để cho ngươi động thủ.”

      Ta trừng, ta trừng, ta trừng trừng trừng!

      Hạ Hinh Viêm gắt gao trừng vào lưng thẳng tắp của Dập Hoàng, mất sợi tóc>

      Để nàng cái linh sư cấp mười đối phó với linh sư cấp hai mươi sáu, đấu vượt sáu cấp còn mất sợi tóc?

      như thế nào chết ?

      mơ cũng được như vậy.

      cam đoan được đứng bên mà đợi.” Dập Hoàng đưa tay ra phía sau đẩy, muốn đẩy Hạ Hinh Viêm ra.

      ngờ tay lại được đôi tay mềm mại cầm chặt lấy: “Ngươi như thế còn muốn cùng ngươi khác đánh sao?”

      Dập Hoàng hiểu nhíu mày, bên trong đầu đột nhiên vang lên thanh true tức của Hạ Hinh Viêm: “Dập Hoàng, ta phải đứa ngốc, cả đêm ai có thể làm cho thương thế của ta khỏi hơn phân nửa. Ngươi cảm thấy kẻ ngốc kia là ai?”
      linhdiep17 thích bài này.

    4. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 34: Làm thế nào cho đúng?

      Edit: Rosemarymn


      Vừa xong tay bị Dập Hoàng dùng sức nắm, đồng thời ở trong lòng vang lên giọng bất mãn của Dập Hoàng: “Người, bớt xen vào việc của người khác.”

      Rảnh việc?

      Đối với cách này, Hạ Hinh Viêm nhíu mày, lười cùng ai đó chuyện vô nghĩa.

      Dưới chân dùng sức, cánh tay run lên, giống như cá chạch trơn trượt nhanh chóng từ trong tay của Dập Hoàng thoát ra, lắc mình đứng ở trước Dập Hoàng, cổ tay vừa chuyển, dùng động tác đẹp mắt đem Dập Hoàng đẩy ra phía sau.

      “Người thành đứng đó đợi cho ta, hai người kia còn phải là vấn đề khó khăn gì.” Hạ Hinh Viêm hừ lạnh tiếng, cánh tay giơ lên, mang cây chủy thủ sắc bén từ trong tay áo ra.

      Bước tới, chuyển động thân thể, động tác mây trôi nước chảy rất nhanh tiến tới hai người kia.

      Dập Hoàng vừa muốn chạy tới, đột nhiên giống như nhớ tới điều gì, lại đứng tại chỗ, nhúc nhích nhìn chằm chằm vào bóng dáng di chuyển rất nhanh của Hạ Hinh Viêm.

      Mặt chút thay đổi, ai có thể đoán được cảm xúc của nhưng trong đôi mắt trầm như có gió lốc hội tụ.

      Đối mặt với đối thủ hơn hẳn sáu cấp, Hạ Hinh Viêm tuyệt đối dám khinh thường.

      Mà đối sách đối với khinh thường chính là muốn tốc chiến tốc thắng.

      Đối với Hạ Hinh Viêm, phương pháp tốc chiến tốc thắng chính là nhanh chóng giết chết kẻ địch. Tự nhiên theo tính tình của nàng các biện pháp phòng thủ này nọ là tuyệt đối cần đến.

      Lấy mệnh ra để chiến, lấy vết thương mình đổi lấy làm bị thương kẻ địch đó là phương pháp mà nàng thường dùng.

      Cho nên đối mặt với hoàn cảnh mình đấu hai người, Hạ Hinh Viêm chút cũng ngại, bí mật xuất ra linh lực chưởng chụp lên đầu vai của đối phương, mặc kệ nội thương trong người, chủy thủ đâm ra, đánh thẳng vào vị trí nguy hiểm của đối phương.

      Sau ba lượt giao đấu, hai người tới giết Hạ Hinh Viêm thực cảm thấy khiếp đảm, chần chờ dám tiến lên.

      Bọn họ vốn là sát thủ, giết qua vô số người.

      Thậm chí giết những kẻ linh lực còn muốn cao hơn bọn mấy cấp, nhưng chưa từng gặp ai giống như Hạ Hinh Viêm.

      Sau ba lượt so chiêu, bọn bị trọng thương, đương nhiên mục tiêu của bọn cũng tốt hơn chút nào.

      Nhưng, bọn họ chần chờ dám tiếp tục.

      bọn họ có chút sợ.

      Từng đợt đau nhức đánh úp lại, Hạ Hinh Viêm ngạo nghễ đứng thẳng trong gió lạnh, trong miệng nồng đậm mùi máu tươi dâng lên, đôi môi đào nhiễm đầy máu tươi lại gợi lên chút tươi cười khát máu, trong đôi mắt sáng như sao trời lên tia sang hưng phấn như dã thú nhìn con mồi.

      Máu khắp toàn thân như được đun nóng, sôi trào

      Đối mặt với Hạ Hinh Viêm như vậy, hai người kia biết, bọn tuyệt đối thể kéo dài.

      Bắt đầu tụ tập linh lực, hơi thở hoàn toàn thay đổi.

      Hạ Hinh Viêm lạnh lùng nhìn bọn , tư thế nắm chủy thủ chậm rãi chuyển biến.

      khuôn mặt có chút thay đổi của Dập Hoàng rốt cuộc cũng có chút biến hóa, nhanh chóng ngưng tự lực lượng.

      Đột nhiên từ phía sau, bóng dáng bé màu đỏ như tia chớp xông vào, trực tiếp xẹt qua mặt hai người kia, rồi dừng lại ở nơi cách đó xa.

      Xõa tung cái đuôi lắc lắc, móng vuốt nho giật giật.

      Hai dòng máu tươi từ cổ của hai người kia nhanh chóng bắn ra, thùng thùng hai tiếng, trực tiếp ngã xuống đất, tắt thở bỏ mình.

      Biến hóa đột nhiên xảy ra làm cho Hạ Hinh Viêm khó hiểu xoay ra nhìn vào tiểu hồ ly tao nhã đứng bên cạnh, sau đó đem ánh mắt dừng ở người Dập Hoàng: “Dập Hoàng.”

      Vốn mang bụng tức giận, nghe được đến tiếng gọi của Hạ Hinh Viêm, tức giận của Dập Hoàng hiểu sao hết hơn phân nửa.

      Tại thời điểm gặp được vấn đề giải quyết được, nàng trước tiên vẫn là nhớ đến tìm nha.

      “Lại đây.” Trong lòng tức giận bớt ít nhưng có nghĩa là còn tức giận, Dập Hoàng lạnh lùng ra lệnh.

      “Ừ.” Hạ Hinh Viêm thu hồi chủy thủ, qua.

      Dập Hoàng nhanh chóng hướng về vòng tay tinh thạch ở tay Hạ Hinh Viêm, lấy ra băng gạc, thuốc trị thương, nhìn miệng vết thương cánh tay nàng, khóe mắt liếc qua tiểu hồ ly đứng cách đó xa, lập tức lập kết giới, ngăn cách với bên ngoài.

      Xong mới xé mở ra quần áo của Hạ Hinh Viêm, nhanh chóng xử lý vết thương cho nàng.

      Hạ Hinh Viêm động đậy, ngồi yên ở vị trí cũ, chính nàng căn bản cũng tự xử lý được, tất nhiên là tùy ý Dập Hoàng xử lý.

      Ở bên ngoài kết giới, tiểu hồ ly vươn đầu lưỡi nhàng liến môi mình, trong lòng lầu bầu tiếng: “Keo kiệt.”

      là linh thú chẳng lẽ còn có cảm giác gì với con người sao?

      Hôm qua mới tổn thất máu huyết linh thú, hôm nay lại bày ra kết giới, có gì tự tìm việc.

      Tiểu hồ ly quăng xuống chính mình đuôi to, xoay xoay thân mình nằm xuống mặt đất, đuôi to vẫy vẫy, thoải mái bao thân mình lại.

      Bên trong kết giới, Dập Hoàng xé ra ống tay áo của Hạ Hinh Viêm, dù trong lòng có chuẩn bị nhưng nhìn đến miệng vết thương máu thịt mơ hồ, trong lòng vẫn đau đớn.

      Tay cầm dược run lên, may mắn tự chủ của đủ mạnh, mới làm đổ bình thuốc.

      Đem thuốc bột tinh tế cho lên miệng vết thương, nhìn chằm chằm vào miệng vết thương kia, trong mắt còn gì khác.

      “Người có biết linh sư cấp mười sáu có thể tấn công từ khoảng cách xa?” Dập Hoàng cẩn thận đem thuốc bột bôi lên, giọng lạnh lùng hỏi.

      “Cho nên ta mới tấn công rất nhanh, cho bọn cơ hội này.” Hạ Hinh Viêm cũng có ý thức được khác thường trong giọng của Dập Hoàng, suy nghĩ của nàng vẫn còn đắm chìm trong trận chiến vừa rồi.

      “Nhưng mà, ta có điểm đúng.” Hạ Hinh Viêm lắc đầu đầy tiếc hận.

      “Cái gì đúng?” Giọng của Dập Hoàng có điểm dịu lại, còn biết sai, còn có thể cứu được.

      Chênh lệch sáu cấp chỉ bằng tốc độ nhanh là có thể giải quyết?

      Cũng may nàng còn nhận ra sai lầm.

      Tức giận trong lòng Dập Hoàng cũng bớt ít.

      “Ra tay còn đủ độc ác, cuối cùng bước đáng ra phải về phía trước bước là có thể làm bọn mất mạng! Sau đó bọn mãi mãi có cơ hội ra tay.”

      Hạ Hinh Viêm hoàn toàn là theo thói quen trước kia tự ngẫm lại để đúc kết kinh nghiệm.

      Trước kia mỗi lần nàng làm nhiệm vụ, nàng đều như thế, tổng kết rút kinh nghiệm, đây cũng là lý do nàng chưa bao giờ hoàn thành nhiệm vụ.

      Cho nên lần này giao thủ xong, nàng lại theo thói quen tổng kết, bù lại những chỗ sai sót.

      Chỉ là suy nghĩ của nàng căn bản là thể tiếp tục.

      tiếng ba to làm cho Hạ Hinh Viêm ngạc nhiên ngẩng đầu, kỳ quái nhìn vào Dập Hoàng ở trước mặt, sắc mặt xanh mét, ánh mắt xoay chuyển, nhìn thấy trong tay lọ thuốc bị bóp nát hoàn toàn, thuốc bột bên trong tất cả đều bay tán loạn.

      “Dập Hoàng, người làm sao vậy?”

      Làm sao vậy?

      Đôi mắt Dập Hoàng lóe lên nguy hiểm.

      Nàng còn có mặt mũi hỏi làm sao vậy?

      Vừa rồi nếu làm như nàng , bước lên phía trước bước quả có thể giết chết người kia, nhưng đồng thời vết thương ở cánh tay nàng tuyệt đối chỉ như bây giờ mà trực tiếp bị phế .

      bụng rít gào, tức giận muốn mắng ra miệng, bỗng dưng giây hoàn toàn biến mất.

      đôi tay bé lạnh như băng xoa hai bên má , trước mắt là đôi mắt trắng đen ràng , tràn đầy đều là lo lắng: “Dập Hoàng, người làm sao vậy? Là vì ngày hôm qua cứu ta bị thương sao?”

      Đáy lòng nhàng thở dài tiếng, thôi!

      Toàn bộ tức giận của Dập Hoàng đều tiêu tan.

      Tay đưa ra, cầm lấy tay bé của Hạ Hinh Viêm: “ có.” Đem tay nàng cầm xuống, nhìn cánh tay bởi vì hành động của nàng mà lại chảy máu, hơi hơi nhíu mày, “Đừng nhúc nhích, để ta bôi thuốc cho ngươi.”

      “Được.” Hạ Hinh Viêm nhu thuận gật đầu, vẫn nhúc nhích tùy ý để Dập Hoàng giúp nàng xử lý miệng vết thương.

      Đối mặt với Hạ Hinh Viêm, Dập Hoàng thực cảm thấy bất lực, bất lực chưa từng có.

      Người con này, nên làm sao với nàng bây giờ?
      Last edited by a moderator: 3/6/15
      linhdiep17 thích bài này.

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 35: Hạ quyết tâm
      Edit: Rosemarymn


      Rốt cuộc đem vết thương người Hạ Hinh Viêm xử lý tốt, Dập Hoàng mới phát vấn đề, vừa nãy, giống như để xử lý vết thương của nàng, cho nên, , trong lúc sốt ruột, đem quần áo của nàng đều xé sạch….

      Vụng trộm liếc mắt cái, nhìn trắng nõn da thịt có quần áo che đậy, vội ho tiếng, Dập Hoàng quay mặt , giọng mất tự nhiên: “Còn lại chính người tự xử lý .”

      “Ừm.” Sau lưng vang lên giọng chút để ý của Hạ Hinh Viêm làm cho trong lòng Dập Hoàng thấy thoải mái.

      Dường như đối với việc xử lý vết thương có chút để ý, chẳng lẽ trước kia cũng có người xử lý vết thương cho nàng như thế sao?

      Chỉ mới nghĩ có người cũng từng như thế nhìn thấy Hạ Hinh Viêm, trong lòng Dập Hoàng hiểu lên đoàn lửa, làm cho cả người khó chịu.

      Sau lưng truyền đến thanh mặc quần áo, sau đó là giọng bình tĩnh của Hạ Hinh Viêm: “Xong rồi.”

      Dập Hoàng xoay người, cẩn thận nhìn nàng, xác định quần áo Hạ Hinh Viêm có quần đề gì, mới gỡ bỏ kết giới.

      Tiểu hồ ly thấy hai người đột nhiên thân, sưu tiếng vội đứng lên.

      Hạ Hinh Viêm liếc mắt nhìn tiểu hồ ly cái, qua, chậm rãi ngồi xuống bên cạnh:“Người có chuyện gì sao?”

      Nàng cũng nghĩ rằng tiểu hồ ly vô duyên vô cớ đến hỗ trợ mình.

      “A Hy là vì ta.” Tiểu hồ ly ngửa đầu, đôi mắt hẹp dài nhìn chằm chằm Hạ Hinh Viêm,“Người có thể trách được ?”

      Nghe được lời của tiểu hồ ly, Hạ Hinh Viêm nở nụ cười, nụ cười ôn nhu, cùng người vừa rồi giao thủ ngoan tuyệt tuyệt đối là đối lập: “Ta trách .”

      “Nhưng người giải trừ khế ước.” Tiểu hồ ly đứng thẳng tắp, có lẽ con người biết, giải trừ khế ước chỉ đại diện cho linh thú bị chủ nhân vứt bỏ còn là loại phủ định.

      Phủ định thực lực của linh thú.

      Bởi vì chỉ có linh thú có khả năng đảm đương mới có thể giải trừ khế ước.

      Bình thường đều là sau khi linh thú còn giá trị lợi dụng, còn giá trị gì mới có thể bị chủ nhân buộc giải trừ khế ước.

      Hạ Hinh Viêm cũng hiểu tâm tư của linh thú, nhất là ở trong Y Lạc thành căn bản là ai có được linh thú, nàng càng hiểu suy nghĩ trong lòng tiểu hồ ly, chỉ biết ý tứ của chính mình.

      “Hà Hy Nguyên và ta có gì bất đồng, tự do đối với cũng giống như đối với ta đều rất quan trọng.”

      Vừa xong, phát đôi mắt của tiểu hồ ly đứng đối diện nheo lên, nửa ngày cũng gì.

      Hạ Hinh Viêm cũng nóng nảy, chính là nhìn tiểu hồ ly cười.

      “Cho nên… người mới giải trừ khế ước sao?” Tiểu hồ ly mở miệng, trong giọng có vừa rồi trong trẻo, ngược lại khàn khan.

      “Ta thích bắt buộc người khác.” Hạ Hinh Viêm đứng dậy, cười nhìn tiểu hồ ly, “Người trở về cho , cần suy nghĩ nhiều. Ta giúp là người trọng tình trọng nghĩa.”

      Tiểu hồ ly chần chừ chút, mới mở miệng: “Kỳ , người các ngươi ban đầu gặp là cái tượng phải người .”

      cũng biết chính mình vì sao lại muốn , tự nhiên biết tại thời điểm Hà Hy Nguyên là thực muốn giết Hạ Hinh Viêm, chỉ vì bên cạnh có Dập Hoàng, cái thực lực, nên Hà Hy Nguyên mới hề ra tay.

      “Ánh mắt là lừa được người.” Hạ Hinh Viêm cũng để ý mà là thản nhiên cười, xoay người, về phía Dập Hoàng, “Chúng ta thôi.”

      Cho dù là Hà Hy Nguyên lúc trước là diễn trò, nhưng bi thương khi mất đồng bạn trong mắt là cỡ nào chân , nàng làm sao có thể giúp?

      Tiểu hồ ly ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm bóng dáng xa của Hạ Hinh Viêm và Dập Hoàng, hai người kia vừa còn vừa cãi nhau.

      “Về sau người xử lý được, bớt giống như kẻ điên xông lên phía trước, ngu ngốc.” Dập Hoàng lạnh lùng quát lớn.

      “Ta ra tay, chẳng lẽ là ngươi ra tay? Cho dù biết người dùng phương pháp gì làm cho nội thương của ta tốt lên nhưng ta cũng phải ngu ngốc!” Hạ Hinh Viêm thở phì phì hét to.

      “Làm cho chính mình bị thương cả người cũng biết ai mới là ngu ngốc!” Dập Hoàng ánh mắt khinh thường nhìn Hạ Hinh Viêm, khinh miệt trong ánh mắt làm cho Hạ Hinh Viêm hoàn toàn tức giận.

      “Cho dù là tấn công từ khoảng cách xa ta cũng có thể thắng!” Đây cũng phải là ngoài miệng thắng thua vấn đề mà là vấn đề mặt mũi, Hạ Hinh Viêm tuyệt chút cũng nhường.

      “Sau đó bị thương nặng, mất cánh tay hay là mất chân?” Đối với tức giận của Hạ Hinh Viêm, Dập Hoàng chính là lạnh lùng hừ tiếng.

      Lúc nhìn đến Hạ Hinh Viêm ra tay, cứ nghĩ để cho nàng chịu chút mệt mỏi, sau đó ra tay.

      Ai biết, nàng thế nhưng vừa ra tay chính là sát chiêu, hoàn toàn là người muốn sống, chờ từ trong khiếp sợ phục hồi lại tinh thần, vết thương người nàng chỗ có, thế muốn ra tay lại bị con hồ ly kia ra tay trước.

      “Ôi chao, Dập Hoàng, người thực độc!” Hạ Hinh Viêm tức giận đến trợn mắt, có nam nhân cùng nữ nhân so đo như thế sao!

      “Phải ?” Dập Hoàng nhíu mày, ra vẻ vô tội hỏi lại câu, lập tức làm Hạ Vinh Viêm tức giận đến mức đầu bốc hơi.

      “Dập Hoàng người đáng ghét!” Tức giận đến Hạ Hinh Viêm dậm chân, chạy nhanh về phía trước.

      Dập Hoàng nhướng mày, chạy nhanh đuổi tới, hung tợn rống: “ được chạy, cho phép làm các động tác mạnh như thế!”

      Trong lời bá đạo chứa bao nhiêu lo lắng, có lẽ cũng chỉ có mình ràng.

      “A Hy, này thực thú vị.” Tiểu hồ ly xõa tung đuôi to, nhìn chằm chằm phương hướng Hạ Hinh Viêm rời , .

      Phía sau thân cây, Hà Hy Nguyên chậm rãi ra, gật đầu, nhàng ừ tiếng, sau đó liền im lặng đứng bên cạnh tiểu hồ ly.

      Tiểu hồ ly xoay cái đầu đầy lông xù qua, nhìn Hà Hy Nguyên: “ có cảm xúc gì sao?”

      Hà Hy Nguyên mím môi, chậm rãi lắc đầu: “ biết.”

      cũng biết chính mình làm sao, chỉ thấy trong lòng vắng vẻ.

      Hà Hy Nguyên có chút hoảng hốt, sửng sốt hỏi lại: “Hằng, ngươi có ý gì?”

      “Chúng ta luôn ở chỗ đối với tu luyện cũng chẳng có chỗ tốt gì, lịch lãm xung quanh phen cũng là lựa chọn sai.” Tiểu hồ ly Đoạn Hằng Nghê vẫy vẫy đuôi, đôi mắt hẹp dài híp, tựa hồ là tính kế cái gì.

      “Ý của ngươi là… muốn theo nàng?” Hà Hy Nguyên ngu ngốc lập tức hiểu được ý của Đoạn Hằng Nghê, xong, khó xử lắc đầu, “ được, nàng giải trừ khế ước với ta.”

      “Ai giải trừ khế ước thể theo.” Đoạn Hằng Nghê ngửa đầu, mắt đen lung liếng chớp chớp, nở nụ cười, “ người ngu ngốc như nàng cũng dễ tìm, bằng cách gì ta cũng phải làm cho nàng nhận lấy chúng ta.”

      Thực lực của Dập Hoàng cao như thế, đối phố với linh sư cấp hai mươi sáu tuyệt đối dễ dàng, nhưng Hạ Hinh Viêm vì muốn cho “Thân thể suy yếu” Dập Hoàng được nghỉ ngơi mà liều mạng thành cả người bị thương.

      Thử hỏi, trong thiên hạ, có bao nhiêu người có thể đối đãi như thế với linh thú?

      Mặc kệ là vì cái gì, Hạ Hinh Viêm người này định rồi.

      “Hằng, ngươi muốn làm gì?” Nhìn đến tươi cười đầy quỷ dị của Đoạn Hằng Nghê, Hà Hy Nguyên trong lòng sợ hãi, rung mình cái.

      Bình thường mỗi khi Đoạn Hằng Nghê lộ ra biểu tình như thế tuyệt đối là có chuyện tốt phát sinh, lần này lại muốn this kế ai đây?

      “Ngươi ngay lập tức biết. Theo ta !” Đoạn Hằng Nghê nghĩ đến liền làm, vèo cái liền nhảy về phía trước.

      Hà Hy Nguyên có cách gì khác, đành phải vội theo.

      Ở phía trước vội vã bước , Hạ Hinh Viêm đột nhiên đánh cái rùng mình, kỳ quái nhìn xung quanh.

      “Làm sao thế?” Nhìn thấy Hạ Hinh Viêm khác thường, Dập Hoàng hỏi.

      biết, đột nhiên thấy hơi lạnh.” Hạ Hinh Viêm khó hiểu xong, trong lòng tự dung sao lại cảm thấy tốt đây?

      “Ai làm cho người tự mình làm bị thương, trước nghỉ ngơi chút, ăn chút gì .” Vừa nghe xong, Dập Hoàng lập tức hừ lạnh.

      Muốn mắng thêm hai câu, nhưng nhìn đến hai má trắng bệch của Hạ Hinh Viêm, lời đến bên miệng đều nhanh hóa thành tiếng thở dài.

      Nghe được sau lưng có tiếng bước chân tới gần, Dập Hoàng nhíu mày, hai kẻ kia còn chưa chết tâm sao?
      Last edited by a moderator: 16/5/15
      linhdiep17 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :