1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Ngút trời - Phong Phiêu Tuyết (63.2/240)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 26.1 : Như thế nào mềm lòng

      Edit: Rosemarymn


      Lão nhân cũng để ý đến những ánh mắt khác thường của những người xung quanh, nhanh tay đưa tín vật học viến đến trong tay Hạ Hinh Viêm, cùng với tín vật của các học viện khác so sánh, tín vật của học viện này là vật đen như mực nhìn ra cái gì.

      Tín vật của học viện đại biểu cho thực lực của học viện đó. Các lão sư khác nhìn tín vật trong tay lão nhân xong, tự nhiên lộ ra vẻ mặt khinh thường, thậm chí là hèn mọn.

      Liền thứ cho giống tín vật đều có, cũng biết xấu hổ đến trong thành lựa chọn đệ tử.

      Cùng với mọi người bất đồng, Hạ Hinh Viêm nhìn đến tín vật trong tay lão nhân xong, ánh mắt hơi hơi chợt lóe, vươn hai tay ra nhận lấy.

      Lựa chọn đệ tử rốt cuộc sau hai ngày cuối cùng cũng hoàn thành, kế tiếp tự nhiên là Nghiêm Kiện Đông cùng các lão sư học viện hàn huyên, thiết yến ăn mừng.

      Yến hội náo nhiệt che dấu tâm tư của mỗi người, trong ồn ã xã giao, càng dễ dàng lặng lẽ trốn .

      Hạ Hinh Viêm lặng yên rời đại sảnh yến hội, ở trong viện tìm được người nàng muốn tìm: “Lão sư, địa điểm của học viện ở nơi nào?”

      Lão nhân quần áo mộc mạc quay lại, đối với xuất của Hạ Hinh Viêm có nửa điểm kinh ngạc, đưa ra bản đồ sớm chuẩn bị tốt cho Hạ Hinh Viêm, sau đó cười : “ Hi vọng có thể nhìn thấy người ở trong học viện.”

      Cũng đợi Hạ Hinh Viêm hiểu được câu kia có ý tứ gì, xoay người bước .

      Hạ Hinh Viêm khẽ nhíu mày, xem ra học viện nàng lựa chọn đủ quỷ dị a.

      Đem bản đồ cất , Hạ Hinh Viêm thản nhiên rời khỏi phủ thành chủ, lúc này sắc trời tối, toàn bộ Y Lạc thành đều lâm vào trạng thái cuồng hoan.

      Những người có thể vào các học viện năm nay dường như phát tiết hưng phấn, nhiều năm qua cố gắng đổi lấy năm nay rốt cuộc có thể bước vào cánh cửa thay đổi tương lai, làm sao có thể hưng phấn?

      Về phần những người tiến vào được học viện, lại điên cuồng, ngừng nịnh bợ những người được tiến vào, hoặc là các đại gia tộc có địa vị theo các lão sư học viện tạo mối quan hệ.

      Đợi cho đêm dài buông xuống, mọi người yên tĩnh chìm trong giấc ngủ, thời điểm Nghiêm Kiện Đông rốt cuộc nhớ ra làm gì còn bóng dáng Hạ Hinh Viêm.

      Đảo ánh mắt tìm quanh, cũng gọi hạ nhân tới hỏi, đều có ai chú ý tới hướng của Hạ Hinh Viêm.

      Nghiêm Kiện Đông cũng nóng nảy, dù sao Hạ gia còn ở trong thành Y Lạc, sợ bọn họ thu thập được Hạ gia.

      Rời Y Lạc thành, Hạ Hinh Viêm chậm rãi tiêu sái bộ.

      Dập Hoàng lắc mình xuất , cùng Hạ Hinh Viêm sóng vai mà : “Liền như vậy luôn?”

      “Bằng sao?” Hạ Hinh Viêm kì quái nhướng mày, quơ quơ chiếc vòng cổ tay, “Mọi thứ ta đều chuẩn bị rồi.”

      Ít nhiều nhờ có hôn ước với Nghiêm Cảnh Thủ, làm cho nàng có thể chuẩn bị thỏa đáng những thứ vật phẩm cần cho xa. Hơn nữa nhờ Địch Hải bán cho Nghiêm Kiện Đông Hồng Vân tinh, tương lai tiền bạc nàng thiếu.

      “Liền như thế buông tha Hạ gia?” Dập Hoàng tuyệt đối hề muốn dễ dàng như vậy buông tha Hạ gia.

      “Dù sao cũng là phụ thân của ta, nuôi dưỡng ta nhiều năm như thế. Trong nhà huynh muội, dù phải thân sinh, nhưng cũng ở chung nhiều năm, cho nên…” Hạ Hinh Viêm câu kế tiếp cũng ra, chỉ thở dài.

      Dập Hoàng trong lòng chấn động, Hạ Hinh Viêm trọng tình trọng nghĩa làm cho rung động vô cùng.

      Trầm tư lát, Dập Hoàng chần chờ mở miệng: “Có tình có nghĩa có vấn đề, nhưng là ở bên ngoài lịch lãm dễ trở thành mềm lòng – nhược điểm chết người. Tương lai, ngươi…”

      Những lời tận tình khuyên bảo của Dập Hoàng còn chưa xong, nhìn nét mặt cổ quái của Hạ Hinh Viêm đột nhiên dừng lại, nhíu mày, suy nghĩ về lời vừa của chính mình, cũng thấy có gì ổn, nhưng tại sao bộ dáng của Hạ Hinh Viêm lại kỳ lạ như thế?


      Chương 26.2: Như thế nào mềm lòng

      Edit: Rosemarymn


      “Người muốn gì cứ thẳng.”

      Suy nghĩ lại cũng được ý đồ của Hạ Hinh Viêm, Dập Hoàng kiên nhẫn .

      “Hôm qua, Hạ Nghĩa Bình bị người đả thương, tại chắc hẳn là chưa khỏi.” Hạ Hinh Viêm chậm chạp quay mặt , nhìn Dập Hoàng.

      Nhìn được biểu tình của Hạ Hinh Viêm, Dập Hoàng cũng tiếp tục suy đoán, gật đầu trả lời nàng: “Đúng vậy.”

      “Hay cách khác, cho dù muốn rời Y Lạc thành cũng là thể rời đúng ?” Hạ Hinh Viêm tiếp tục .

      “Điều đó là khẳng định.” Dập Hoàng khó hiểu nhìn bên mặt của Hạ Hinh Viêm, nàng tại sao lại hỏi những vấn đề vô nghĩa này?

      “Cho nên, ta rời khỏi Y Lạc thành, Hạ gia có Nghiêm Kiện Đông “chiếu cố”.” Hạ Hinh Viêm xong, quay đầu lại, cười tủm tỉm nhìn Dập Hoàng, nhìn vẻ mặt từ nghi hoặc chuyển sang bừng tỉnh đại ngộ, rồi sau đó là vẻ mặt cổ quái.

      “Kỳ , ta còn mềm lòng, đành lòng nhìn thấy việc thê thảm.” Hạ Hinh Viêm vô tội trừng mắt nhìn: “Lời khuyên của ngươi, ta tiếp nhận rồi, ngày sau cố gắng hết sức vượt qua nhược điểm này.”

      Nghiêm Kiện Đông vốn là thành chủ, ở trước mặt mọi người trong Y Lạc thành bị người hung hăng cho cái tát lên mặt, tự tôn mất hết, bỏ qua Hạ Hinh Viêm sao?

      Hạ Hinh Viêm ngày thường đần độn, yếu đuối tự nhiên làm càn như thế được sao?

      sau lưng có ai sai sử Hạ Hinh Viêm, Nghiêm Kiện Đông tin sao?

      Hạ gia vốn là đứng cuối trong số các đại gia tộc ở Y Lạc thành, có thể đủ sức thừa nhận trả thù của Nghiêm Kiện Đông sao?

      Liên tiếp tự hỏi những vấn đề , sắc mặt Dập Hoàng càng ngày càng đen, vừa rồi làm sao có thể cảm thấy Hạ Hinh Viêm mềm lòng?

      vừa rồi làm sao có thể dùng trọng tình trọng nghĩa để hình dung nàng?

      Tàn nhẫn!

      đủ để hình dung trình độ của nàng.

      lãng phí tia sức lực, nhàn nhã rời Y Lạc thành, lại làm cho Nghiêm Kiện Đông và Hạ gia tranh chấp.

      Ai thua ai thắng đối với nàng căn bản quan trọng, quan trọng là hai nhà cuối cùng ai cũng có kết cục tốt,

      “Dập Hoàng?” lâm vào trầm tư, Dập Hoàng cảm thấy được có người lôi kéo tay áo, lúc này mới hồi phục lại tinh thần, nhìn khuôn mặt nhắn chỉ tràn đầy lo lắng trước mắt, ra sức lắc đầu, người có vẻ mặt vô tội này là ai?

      “Ngươi làm sao vậy?” Hạ Hinh Viêm khó hiểu hỏi, giống như chịu kích thích, đến như thế sao?

      có việc gì.” Dập Hoàng sáng suốt tiếp tục rối rắm vấn đề này, bởi vì phát mình ngu ngốc. Mềm lòng? Thứ này cũng Hạ Hinh Viêm có quan hệ sao?

      Cho nên, rất nhanh đổi đề tài, “Học viện của người ở nơi nào?”

      “A, Ta còn chưa có xem.” Hạ Hinh Viêm đem bản đồ lấy ra, mở ra, đưa cho Dập Hoàng xem, “Cũng phải rất xa, theo bên này trực tiếp , hẳn là trong tháng có thể đến.”

      Hạ Hinh Viêm ở bản đồ chỉ đường thẳng tắp, trực tiếp đến đích cuối cùng, nơi đó dùng cái dấu màu đỏ, nhưng kỳ lạ là, có ghi tên của học viện.

      Dập Hoàng liếc mắt cái nhìn bản đồ, nhìn về phía Hạ Hinh Viêm hết sức lạc quan, quá muốn đánh tỉnh nàng, nhưng, lời tốt nhất vẫn là sớm ra. “Nếu như trong ba tháng người có thể đến được học viện lợi hại.”

      “Ba tháng?” Hạ Hinh Viêm nghi hoặc nhìn lại bản đồ, cuối cùng đem ánh mắt dừng ở mảnh lớn hoang vu giữa đường , lấy tay chỉ, “Chỗ địa phương này là cái gì ?”

      “ Lâm sơn.” Dập Hoàng trả lời thực ngắn gọn, nhưng có hoàn toàn giải thích vấn đề của Hạ Hinh Viêm.

      “ Bên trong có cái gì ?” Hạ Hinh Viêm lập tức hỏi tiếp.

      “Nếu may mắn, người có thể thu phục được linh thú mà mọi người đều hâm mộ, may mắn…”

      “Ta thành điểm tâm của bọn chúng.” Hạ Hinh Viêm cười tiếp lời Dập Hoàng, nhíu mày, chút để ý , “Có ý tứ, thực chiến đúng là cơ hội đề cao thực lực, chúng ta thôi!”

      nhanh.” Hạ Hinh Viêm cười vui vẻ chạy , thân thoải mái giống như chú chim thoát khỏi nhà giam, vung cánh bay vọt lên.

      Nàng phải là sát thủ kiếp trước, nguyên bản chủ nhân thân thể này cừu hận nàng muốn thay thế báo thù, ngày sau nàng muốn thả sức mà sống vì bản thân, còn trói buộc.

      là như trẻ .” Dập Hoàng bất đắc dĩ lắc đầu, đồng ý nhìn Hạ Hinh Viêm chạy nhảy hề có hình tượng.

      Dưới chân dùng sức, vội vàng chạy theo, bộ dáng hình tượng như vậy làm sao có thể cho người ngoài nhìn, vẫn phải nhanh đuổi kịp mới được.
      linhdiep17 thích bài này.

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 27.1: Tùy tiện ra tay

      Edit: Rosemarymn


      “Người xác định phải hướng này?” Dập Hoàng đứng ở đường vào, hỏi Hạ Hinh Viêm, đến bây giờ vẫn đồng ý với quyết định của nàng.

      “Nếu nơi này, ít nhất phải lãng phí thời gian ba tháng. Nếu là xuyên qua Lâm sơn, tốn ít thời gian hơn nhiều.” Hạ Hinh Viêm chỉ vào đường vào Lâm sơn, nhìn về phía Dập Hoàng, “Người cảm thấy ta nên chọn đường nào?”

      Dập Hoàng trầm mặc lát, nhìn về phía Lâm sơn: “ thôi, đoán chừng sư phụ của ngươi cũng là hi vọng người có thể từ nơi này đến.”

      Nghe được lời Dập Hoàng , Hạ Hinh Viêm nhàng cười: “Dập Hoàng, người cũng ngốc.”

      Lời của lão sư học viện ngày đó còn như ở bên tai, trong đó ý thử nàng, nàng tự nhiên là hiểu được.

      Dập Hoàng hừ tiếng: “Ngốc?” đúng là chưa nghe qua ai dùng chữ này đến hình dung .

      Nữ nhân này lá gan đủ lớn, cũng dám ngốc.

      Nhìn Dập Hoàng lộ vẻ mặt giận dỗi, Hạ Hinh Viêm nhanh tay ôm cổ Dập Hoàng hưng phấn kêu lên: “ Chúng ta thôi.” Nhanh lôi kéo Dập Hoàng chạy vào Lâm sơn, vấn đề phía trước tự động xem .

      Tiến vào Lâm sơn ba ngày, hết thảy đều bình thường, trừ bỏ cảm giác được hơi thở con người ra, có gì nguy hiểm.

      Hạ Hinh Viêm tùy ý đem cành khô bỏ vào đống lửa: “Nơi này yên tĩnh.”

      “Yên tĩnh tốt sao?” Dập Hoàng tựa vào cây, với có hay có lửa đều sao cả, cảm thấy lạnh.

      Hạ Hinh Viêm cười, cũng gì.

      Giữa hai người tự dưng trầm mặc, Dập Hoàng đột nhiên lên tiếng hỏi: “Người vì sao cảnh giác như vậy?”

      “Cảnh giác?” Hạ Hinh Viêm quá hiểu được câu hỏi, ngẩng đầu nhìn Dập Hoàng ngồi cách đó xa.

      Dập Hoàng nhìn Hạ Hinh Viêm, nhíu mày: “Tư thế ngồi của ngươi.”

      Từ lúc tiến vào Lâm sơn, Hạ Hinh Viêm lần trực tiếp ngồi xuống đất, bình thường đều tìm tảng đá ngồi xuống, nếu là dựa vào cây nghỉ ngơi.

      Nhìn nàng giống như thực thả lỏng, kỳ thấy, nàng đối với bên ngoài đều bảo trì cao cảnh giác.

      Bất kì lúc nào đều làm được trạng thái tốt nhất để phòng thủ công kích.

      làm gì, tiểu thư được coi trọng, suốt ngày ru rú ở trong Hạ gia, có phản ứng như vậy sao?

      Loại cảm giác này, làm cho nghĩ đến dã thú ở trong núi, loại thú lúc nào cũng bị vây trong trạng thái nguy hiểm.

      Khi nào công kích, khi nào phòng thủ, sớm trở thành loại bản năng, nếu phải , thay đổi người khác, chỉ sợ thể nhìn ra nguy hiểm đằng sau vẻ ngoài tùy ý của Hạ Hinh Viêm.

      Hạ Hinh Viêm cũng có phủ nhận, cười hào phóng gật đầu thừa nhận: “Thói quen.”

      “Dập Hoàng, nơi này phải là có cái gì ?” Hạ Hinh Viêm nhanh chân về phía trước chỉ tay về phương hướng, đồng thời ánh mắt nhìn về phía Dập Hoàng.

      Dập Hoàng trong mắt lên chút kinh ngạc: “Người có thể cảm giác được?” Lập tức nhớ tới chuyện Hạ Hinh Viêm tìm thấy được Hồng Vân tinh lần trước. trong lòng lập tức hiểu được.

      “Người có năng lực tìm bảo vật?” Dập Hoàng từ lần trước tin Hạ Hinh Viêm có năng lực tìm bảo vật, nhưng là, lần này Hạ Hinh Viêm chuẩn xác vạch ra phương hướng, làm cho thể tin tưởng,

      “Chắc là như thế.” Hạ Hinh Viêm cười , buông tay, “Ta có thể cảm giác được bảo vật ở xung quanh, nơi đó làm cho ta cảm thấy cỗ lực lượng rất mạnh. Nhưng khoảng cách còn quá xa, ta còn thể xác định đó là cái gì.”

      Dập Hoàng trầm mặc trong chốc lát, đột nhiên : “Hạ Hinh Viêm, người lần này đường đến học viện có thể cố gắng học hỏi kinh nghiệm, tận lực đề cao linh lực.”

      “Ừ.” Hạ Hinh Viêm gật đầu, đây vốn cũng là ý tưởng của nàng.

      “Người cảm giác được nơi đó có bảo bối, chúng ta ngày mai liền vào trong đó nhìn xem, có phải hay có thể giúp người tăng lên linh lực.” Dập Hoàng như có chút suy nghĩ nhìn về phương xa, dừng chút, bỏ thêm câu, “Lâm sơn khả năng yên ổn, người phải cẩn thận.”

      “Vốn chính là lần lịch lãm, nếu cứ yên ổn căn bản có ích lợi gì.” Hạ Hinh Viêm xong, thêm chút củi, rồi nhanh chóng nằm xuống ngủ.

      Đầu gác lên cánh tay nằm xuống.

      Lại là cái tư thế tiện nhất đứng dậy công kích như trước.

      phải nàng cố ý, là thói quen đổi được.

      Dập Hoàng nhìn Hạ Hinh Viêm, ánh mắt hơi thâm trầm, sau đó cũng nhắm mắt lại, khoanh chân ngồi dưới tàng cây.

      Chương 27.2: Tùy tiện ra tay

      Edit: Rosemarymn


      Ngày hôm sau, hai người ra , Hạ Hinh Viêm cảm giác thực chuẩn phương hướng rồi đến.

      Vừa liền phát , nguyên lai cái địa phương kia so với nàng tưởng tượng xa hơn rất nhiều, ngày rồi, thế nhưng vẫn có tới gần hơn bao nhiêu.

      Hạ Hinh Viêm dừng lại, mở miệng : “Xem ra hôm nay chưa đến được.”

      “Vậy nghỉ ngơi chút, ngày mai…” Dập Hoàng còn chưa xong, trận ồn ào thanh ngay bên cạnh đánh gãy lời của .

      Hạ Hinh Viêm hề nghĩ ngợi, động tác nhanh chóng trốn ngay vào chỗ tối, Dập Hoàng tự nhiên là cũng nhanh chóng trốn .

      “Phương hướng này, nhanh, đừng để chạy!”

      “Có kẻ bị thương, bọn họ chạy nhanh được đâu!”

      Tiếng chửi bậy ầm ĩ vang lên, trong đó che giấu sát khí, làm cho người ta nghe được trong lòng phát run.

      Phù phù tiếng, từ cây ngã xuống hai người, trong đó có người ngã xuống sau trực tiếp nằm luôn đất hề nhúc nhích. người thống khổ ngã xuống sau, đến chỗ người ngã xuống đất dậy nổi, dùng sức kéo đến, đỡ dậy, liền muốn tiếp tục chạy trốn.

      Nhưng là chỉ chút chậm trễ, những người đuổi theo đến trước mặt họ, chỉ chút bao vây quanh bọn họ.

      “Ngoan ngoãn đem thứ kia ra đây, cho các người chết thống khoái.” kẻ to khỏe giơ đại đao, mũi đao chỉ vào chóp mũi của kẻ bị vây quanh.

      Trong đám người , thanh niên áo xanh, bị che dưới những vết máu là khuôn mặt thanh tú, đôi mắt như đá đen lóe kiên định, cánh tay dùng sức nắm chặt, đem đồng bạn của mình đỡ cẩn thận.

      Đối mặt với đám người như hổ rình mồi, thanh niên cái gì đều , chính là quật cường hơi nhếch môi.

      “Dập Hoàng, xem ra Lâm sơn thực yên ổn.” Hạ Hinh Viêm trong lòng cùng Dập Hoàng chuyện.

      “Ừ.” Dập Hoàng từ chối cho ý kiến, tựa hồ với loại trường hợp này sớm nhìn quen, chút ngạc nhiên.

      “Chờ bọn xử lý xong rồi chúng ta lại .” Hạ Hinh Viêm cũng có ý định ra tay cứu người, nàng nhìn thoáng qua chỉ biết, đám người kia thực lực so với nàng còn cao hơn, cho dù là nàng ra tay, cũng chỉ có thể là mất công đưa lên cái mạng mà thôi.

      Dập Hoàng liếc mắt nhìn Hạ Hình Viêm cái, tựa hồ muốn gì, rồi lại im lặng .

      Nàng chẳng lẽ vốn nghĩ mượn dùng lực lượng của sao?

      Nhìn đến Hạ Hinh Viêm lạnh nhạt, có chút ý tứ ra tay, Dập Hoàng đem ánh mắt chuyển tới phía trước, tiếp tục quan sát tình huống.

      “Lên, giết bọn họ, thứ kia tự nhiên tới tay!” biết ai hô tiếng, đánh nhau nháy mắt triển khai.

      Cùng với là đánh nhau còn bằng hồi có trì hoãn chém giết.

      Nam tử áo xanh dùng linh lực đau khổ chống đỡ, nhưng người còn đỡ người, bản thân lại bị thương, căn bản là có khả năng đánh nhau.

      cần bao lâu thời gian, tất nhiên chết ngay thôi.

      Hạ Hinh Viêm lẳng lặng nhìn, nhìn chăm chú vào tình huống diễn ra, cũng biết Dập Hoàng ở bên cạnh luôn chú ý phản ứng của nàng.

      Đem tất cả cảm xúc trong mắt nhàng đều nhìn ràng, hiều kĩ.

      Lạnh lùng, trong mắt nàng trừ bỏ lạnh lùng chính là lạnh lùng, bình tĩnh giống như là mặt hồ đóng băng, có chút cảm xúc dao động.

      Vô luận là kêu thảm thiết, rên la hoặc là máu loãng bắn ra, đều có làm cho nàng chớp mắt.

      Nàng là người lãnh huyết như vậy sao?

      Ngay tại thời điểm Dập Hoàng suy tư, Hạ Hinh Viêm đột nhiên chuyển động, động tác nhàng coi như chú mèo uyển chuyển nhảy lên ra ngoài, lập tức theo sau lưng đánh lén, giết người trong đó.

      Dập Hoàng trừng lớn hai mắt, nàng phải ra tay sao?

      Coi thực lực của nàng tại, làm sao có thể nhúng vào hố nước bẩn này?

      Này cùng muốn chết có gì khác nhau?

      lỗ mãng!
      Last edited by a moderator: 13/4/15
      linhdiep17 thích bài này.

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 28: Nguyên nhân tại sao

      Edit: Rosemarymn


      Ngay tại khoảnh khắc Dập Hoàng kinh ngạc, Hạ Hinh Viêm thành công đánh lén hai người, thủ pháp sạch lưu loát, kích mất mạng.

      Đương nhiên, vận tốt của nàng cũng chỉ đến thế, hai người liên tiếp ngã xuống đất, hành tung của Hạ Hinh Viêm lập tức bại lộ.

      Những người vây quanh thanh niên, lập tức phân ra ba người đến đối phó Hạ Hinh Viêm.

      Linh lực hoàn hảo, cao hơn Hạ Hinh Viêm bao nhiêu, chính là hơn cấp, mười cấp linh sư.

      Hạ Hinh Viêm ứng phó với những người này dư dả, sớm thành thói quen hướng chỗ khó khăn cao mà khiêu chiến, đối phó với ít người so với nàng mạnh hơn, nàng tự nhiên biết là cỡ nào khó chịu.

      Chỉ duy nhất điểm tốt lắm chính là nàng có thói quen vận dụng linh lực.

      Luôn thi triển kỹ xảo ám sát khiếp trước, cũng có cùng linh lực trong cơ thể chặt chẽ phối hợp lại, từng đó cũng đủ để nàng ăn ít mệt, người thể tránh khỏi nhiều hơn mấy vết thương.

      Hạ Hinh Viêm giải quyết xong hai người, những người vây quanh thanh niên phát đúng, Hạ Hinh Viêm tựa hồ so với bọn tưởng tượng muốn khó đối phó hơn nhiều lắm.

      Lưu lại số ít người đối phó với người thanh niên, còn lại tất cả đều đánh qua Hạ Hinh Viêm.

      Dập Hoàng từ nơi bí mật gần đó hơi hơi nhíu mày, xem ra những người này phải Hạ Hinh Viêm có thể ứng phó.

      Lắc mình xuất , căn bản là đợi những kẻ vây quanh phản ứng lại, Dập Hoàng giống như đường đốt lửa, ở xung quanh Hạ Hinh Viêm chạy vòng, sau đó, thanh đánh nhau ồn ào náo động đều biến mất, giống như bị người cho đao cắt đứt, thanh nào.

      Hạ Hinh Viêm trừng mắt nhìn, cảm nhận được hơi lạnh gió núi thổi qua, những người trước mắt giống như là cây cỏ đồng loạt ngã xuống.

      “ Dưới tình huống ràng thực lực địch ta, cho phép ra tay!” Dập Hoàng xoay người, cao nhìn xuống Hạ Hinh Viêm, giọng điệu kia, thần thái kia y hệt như lão sư đối với đệ tử nghe lời, hết sức nghiêm khắc

      Chính là, nghiêm khắc bên trong lại có điểm hỗn loạn còn cần phân tích mới có thể nhìn ra đến những thứ hiểu kia.

      Theo trong rung động hồi phục lại tinh thần, Hạ Hinh Viêm mỉm cười: “Tình huống đặc thù.”

      Kỳ nàng vốn cũng muốn ra tay, ai biết vừa rồi trong lòng rung động, bởi vì hành động của người thanh niên kia, làm nàng tùy tiện ra tay.

      “Ngươi… có việc gì …” Hạ Hinh Viêm chần chờ nhìn chằm chằm Dập Hoàng hỏi.

      “Ta có thể có chuyện gì?” Dập Hoàng khó hiểu hỏi lại.

      Đối với Dập Hoàng hỏi lại, Hạ Hinh Viêm gì, kỳ nàng cũng biết cái gì.

      Nàng đến bây giờ cũng biết thực lực của Dập Hoàng như thế nào, cho dù là chính mắt thấy nháy mắt giết hơn mười linh sư ngoài mười cấp, nàng vẫn lo lắng.

      Nàng cũng hiểu được, loại này bất an là nguyên nhân gì.

      “Người thế nào?” Hạ Hinh Viêm hướng thanh niên kia, hỏi, nhưng có tới gần.

      “Đa tạ nương.” Thanh niên áo xanh đỡ lấy đồng bạn của mình, ngực phập phồng kịch liệt, biết có phải do thể lực cạn kiệt quá mức, thân thể bắt đầu lắc lư đứng thẳng nổi.

      Giúp đỡ bạn mình nằm đất cẩn thận, thanh niên áo xanh lúc này mới hết khí lực ngồi xuống bên cạnh.

      Hạ Hinh Viêm nhìn người nằm mặt đất, máu che hết khuôn mặt , căn bản là thấy gì ràng.

      Chính là nhìn vào ngực có chút phập phồng, người này chết.

      “Hà Hy Nguyên ân cứu mạng của nương.” Thanh niên áo xanh Hà Hy Nguyên chắp tay làm lễ, lời cảm tạ bên trong ánh mắt đầy bi ai.

      Hạ Hinh Viêm trong lòng đau xót, Hà Hy Nguyên làm cho nàng nhớ lại, nhìn đồng bạn ở bên người : “Bằng hữu của ngươi…”

      Hạ Hy Nguyên buông tay, hơi hơi rũ mắt: “Tại hạ nghỉ ngơi chút, rồi tìm chỗ nào cẩn thận an táng.”

      “Để ta giúp ngươi.” Hạ Hinh Viêm đứng dậy, hướng chỗ sâu trong rừng cây đến.

      Dập Hoàng nhìn Hà Hy Nguyên liếc mắt cái, theo qua: “Người tại sao lại ra tay cứu người lai lịch?”

      Chương 28.2 Nguyên nhân tại sao

      Edit: Rosemarymn


      Ở trong lòng cùng Hạ Hinh Viêm tiếng động trao đổi, đồng ý với hành động của Hạ Hinh Viêm, chẳng lẽ biết ở bên ngoài nhiều chuyện bằng ít chuyện sao?

      Huống chi, Lâm sơn này nguy cơ tứ phía, lại phải cẩn thận hơn chút.

      Hạ Hinh Viêm tìm được chỗ sai, lấy ra chủy thủ chậm rãi đào mảnh đất cứng lạnh, lâu cũng có trả lời Dập Hoàng.

      “Về sau được lỗ mãng như thế, chuyện lần này quên .” Dập Hoàng chau mày, cũng biết vì sao, tại nhìn đến Hạ Hinh Viêm dường như tình gì đều có phát sinh, trong lòng liền thoải mái, hiểu cảm thấy phiền chán.

      Lần này là vài tên thực lực mạnh, nếu gặp được thực lực thực mạnh, còn có thể ứng phó nhàng như vậy sao?

      “Dập Hoàng, người kia chết…” Hạ Hinh Viêm đột nhiên thốt ra câu.

      “Ta nhìn thấy.” Dập Hoàng khó hiểu nhìn Hạ Hinh Viêm, nàng làm gì lại lặp lại chuyện ai cũng có thể nhìn đến?

      “Vừa rồi có người muốn đả thương bằng hữu, người kia muốn chết, còn đem hộ trong lòng, để người khác thương tổn bằng hữu của thi thể…” Hạ Hinh Viêm ngừng động tác trong tay, nhìn dưới mặt đất bùn đất bị nàng đào ra, nhàng thở dài tiếng.

      Chính là vừa rồi cái hành động kia, Hà Hy Nguyên ở dưới vây công, căn bản là có lực đánh lại, lại ở trước tiên đem bằng hữu bảo vệ ở phía sau người.

      Ngay tại trong nháy mắt lúc ấy, nàng có nửa điểm do dự liền xông ra ngoài.

      “Ngươi…” Dập Hoàng chữ ngươi sau, liền biết thêm cái gì.

      thể tưởng tượng được ở trong thành Y Lạc, khắp nơi tính kế người khác nhưng lý do như vậy xúc động lao ra.

      “Thực xin lỗi.” Hạ Hinh Viêm thành khẩn xin lỗi lại làm cho Dập Hoàng hiểu tại sao, cho nên trực tiếp liển truy hỏi câu: “Vì sao?”

      ràng tình huống vừa rồi ta khống chế được, là ta lỗ mãng.” Hạ Hinh Viêm ngẩng đầu nhìn hướng Dập Hoàng, “Ta nghĩ đem nguy hiểm cho ngươi, ngày sau ta cẩn thận.”

      Chính mình lỗ mãng, xem ra rời khỏi căn cứ lâu lắm, thế nên ngay cả cảnh giác cơ bản nhất đều phai nhạt.

      ràng chính là quan tâm, thậm chí là cực kì quan tâm, nhưng nghe được lý do này của Hạ Hinh Viêm, Dập Hoàng cảm thấy toàn thân đều thoải mái.

      Nàng liền như thế xem thực lực của ?

      Dập Hoàng nhíu mày, muốn cái gì đó, đến bên miệng rồi lại nuốt xuống.

      Nữ nhân kiến thức này, muốn nhìn thấy, ngày sau nàng biết thực lực của biết có biểu tình gì.

      Nhất định buồn cười lắm!

      “Dập Hoàng, người cười cái gì?” Hạ Hinh Viêm nghi hoặc hỏi làm cho Dập Hoàng sửng sốt, vội vàng thu hồi lại nụ cười vừa rồi tự giác nổi lên, mặt đỏ, khí suyễn , “Ngươi nhìn lầm rồi.”

      “Vậy a.” Hạ Hinh Viêm nhìn chằm chằm Dập Hoàng, vừa rồi nàng ràng liền nhìn thấy Dập Hoàng nở nụ cười nhưng lại cười đến thực quỷ dị, nàng chẳng lẽ nhìn lầm?

      Nghi hoặc cũng chỉ là chợt lóe trong lòng rồi thôi, đối với Dập Hoàng nàng vẫn yên tâm tuyệt đối, nghĩ Dập Hoàng hại nàng

      Đứng dậy, đưa tay phủi sạch bùn đất: “Ta kêu Hà Hy Nguyên, đưa bằng hữu của an táng.”

      Ở trong lòng xong, Hạ Hinh Viêm chạy tìm Hà Hy Nguyên.

      Giúp đỡ Hà Hy Nguyên đem bằng hữu an táng, nhìn bộ dáng cố nén nước mắt của , cảm xúc trong lòng của Hạ Hinh Viêm bình tĩnh trở lại, rung động giống như vừa rồi nữa.

      Hà Hy Nguyên bái tế bằng hữu xong, đến trước mặt Hạ Hinh Viêm thi lễ: “Đại ân của nương, tại hạ biết lấy gì báo đáp.”

      Hạ Hinh Viêm cười tiếng, câu mà hai người còn lại ai cũng đều nghĩ tới: “ cần ngươi lấy thân báo đáp.”

      “A?” Hà Hy Nguyên hiển nhiên là người thành , vừa nghe xong lời của Hạ Hinh Viêm, lên hai vạt mây đỏ, xấu hổ tay chân cũng biết để đâu.

      “Ngươi, nương có việc gì hươu vượn!” Dập Hoàng nhịn được lạnh lùng lên tiếng.

      Hai người phản ứng rước lấy Hạ Hinh Viêm nghịch ngợm thè lưỡi, cười hì hì.

      Dập Hoàng thấy nàng như thế cũng tốt thêm cái gì nữa, luôn cảm thấy từ khi Hạ Hinh Viêm rời Y Lạc thành cả người liền hoạt bát rất nhiều, như thay đổi thành người khác

      Chẳng lẽ đây mới chân chính là nàng?

      Hà Hy Nguyên xấu hổ ho khan tiếng, sắc mặt vất vả mới khôi phục lại bình thường, : “ nương cũng biết những người đó vì sao đuổi giết tại hạ sao?”
      Last edited by a moderator: 13/4/15
      linhdiep17 thích bài này.

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 29: Tác phong của Dập Hoàng

      Edit: Rosemarymn


      biết…” Hạ Hinh Viêm cười cười, ngẩng đầu, đợi Hà Hy Nguyên tiếp, liền luôn ra ý nghĩ của bản thân, “Cũng muốn biết.”

      Trong mắt của Dập Hoàng lên chút ý cười, nữ nhân này, mệt vừa rồi còn lo lắng cho nàng.

      Xem ra nàng ngốc đâu.

      Hà Hy Nguyên cười khổ tiếng, gật đầu: “Là tại hạ đường đột.”

      Hạ Hinh Viêm cười cười: “Nơi này nguy hiểm, người nên nhanh chóng rời .”

      Lấy quan hệ của bọn họ lúc này, làm được đến bước này có thể là hết lòng quan tâm giúp đỡ rồi.

      Hạ Hinh Viêm xong, tự nhiên là có gì lưu luyến nữa, hướng chỗ sâu trong Lâm sơn tới.

      Dập Hoàng theo Hạ Hinh Viêm, hai người lúc lâu, đột nhiên, Hạ Hinh Viêm xoay sang vị trí khác, nấp.

      “Người làm gì vậy?” Dập Hoàng tò mò về hành động kỳ quái của Hạ Hinh Viêm.

      “Ở chỗ này chờ lúc, nhìn xem Hà Hy Nguyên có hay theo chúng ta.” Hạ Hinh Viêm cười cười, nàng cũng ngốc, nàng xem Hà Hy Nguyên có ý theo nàng.

      Hạ Hinh Viêm vì để cho Hà Hy Nguyên phát hành tung của mình, nên thời điểm rời nàng chọn phương hướng lệch khỏi quỹ đạo ban đầu, ban đêm cũng châm lửa.

      Vì thế, vào đêm hôm sau, những cơn gió rét lạnh nhất Lâm sơn đều khách khí luồn vào trong quần áo Hạ Hinh Viêm.

      Nằm mặt đất, Hạ Hinh Viêm tận lực cuộn chặt thân thể mình nhằm giữ cho cơ thể được ấm áp.

      nhắm chặt hai mắt, Dập Hoàng chậm rãi mở mắt ra, trong bóng tối nhìn chằm chằm vào thân thể cuộn tròn của Hạ Hinh Viêm, chần chờ ngồi tại chỗ trong chốc lát, giống như suy tư cái gì, rồi sau đó đứng dậy, đến phía sau Hạ Hinh Viêm.

      “Dập Hoàng?” Khi Dập Hoàng tới gần, Hạ Hinh Viêm lập tức liền mở mắt ra, tuy rằng hề công kích khi Dập Hoàng tới gần, nhưng theo bản năng nàng vẫn bừng tỉnh.

      Trong nháy mắt, vô luận là tinh thần hay là thân thể đều tiến đến trạng thái tốt nhất.

      “Ừ.”

      nhàng đáp tiếng, Dập Hoàng giải thích gì, điều đó làm cho Hạ Hinh Viêm kinh ngạc, đợi nàng quay đầu lại, thân thể lạnh như băng của nàng được nhét vào bên trong cái ôm ấm áp.

      Dập Hoàng lập tức cảm giác được người trong lòng nháy mắt cứng ngắc, rồi từ từ thả lỏng.

      Hạ Hinh Viêm tuy trong lòng theo bản năng cảm thấy khẩn trương, nhưng lại thấy Dập Hoàng giải thích gì, chỉ có thể tùy ý ôm nàng.

      Thân thể vừa mới bị gió đêm thổi lạnh cóng, ở trong cái ôm ấm áp của người phía sau, chậm rãi khôi phục độ ấm, cảm giác khẩn trương cũng từ từ được thả lỏng.

      Mãi cho đến lúc người trong lòng vào giấc ngủ, Dập Hoàng mới mở mắt ra, nhìn người trong lòng ngủ say sưa, trong mắt lên chút nghi hoặc.

      Dập Hoàng nhìn chằm chằm tay mình, tự hỏi vì sao lại muốn ôm Hạ Hinh Viêm?

      Nghi hoặc cũng chỉ trong nháy mắt, liền sau đó Dập Hoàng cũng đem vấn đề này vứt luôn sau đầu.

      Sáng hôm sau thức dây, Hạ Hinh Viêm chống thắt lưng ngồi dậy, cảm thấy thoải mái vì lâu có giấc ngủ thư thái như thế.

      Dập Hoàng mắt vẫn nhìn theo nàng từ lúc thức dậy, Hạ Hinh Viêm hắc hắc cười khẽ: “Dập Hoàng…”

      “Cái gì?” Dập Hoàng ra vẻ bình tĩnh hỏi lại, chính là trong mắt thoáng lên chút xấu hổ rồi rất nhanh biến mất nhưng Hạ Hinh Viêm vẫn kịp nhìn thấy.

      “Ta phát ngày sau chúng ta cần nhóm lửa, có người đỡ tốn công nhóm lửa.” Lời trêu đùa của Hạ Hinh Viêm thành công làm cho Dập Hoàng khôi phục bình thường.

      Dập Hoàng trầm sắc mặt xuống, hừ lạnh tiếng, thấp giọng chế nhạo: “Thế nào người lười chết ?”

      “Ta chết, ai cùng người tìm những thứ kia đây? Người xem, Dập Hoàng?” Hạ Hinh Viêm cười hớn hở, nhanh tay ôm cổ Dập Hoàng, cợt nhả .

      “Vô lại, buông tay!” Hơi thở nóng rực theo lời của Hạ Hinh Viêm chậm rãi thổi vào tai , làm thấy tê tê, ma dại tựa như có con kiến qua, làm cho Dập Hoàng cả người được tự nhiên.

      Nào biết đâu rằng, Hạ Hinh Viêm chẳng những bỏ tay ra, ngược lại còn dùng cánh tay giữ chặt, xoay mặt Dập Hoàng lại cùng nàng mặt đối mặt.

      Đôi mắt đen bóng như ngọc, tỏa ánh sáng lung linh kiên định, từng chữ , : “Dập Hoàng, từ nay về sau ta nuôi ngươi.”

      “A?” Dù Dập Hoàng là người có định lực như thế nào, nghe Hạ Hinh Viêm xong cũng khỏi kêu lên thành tiếng.

      Nàng vừa cái gì?

      cái gì nàng nuôi ?

      “Dập Hoàng, tại ngươi thể rời cây trâm quá xa đúng ?” Hạ Hinh Viêm cũng vội, chậm rì rì .

      “Ừ.” Dập Hoàng gật đầu, đây chuyện ràng cả hai người bọn họ đều biết.

      “Cho nên, ngươi rời được ta, cũng chính là ta nuôi ngươi đấy thôi.” Hạ Hinh Viêm cười cười, ôm lấy Dập Hoàng, cọ mặt vào ngực , cảm thụ ấm áp ở đó, thuận tiện ăn đậu hủ của .

      Khi Dập Hoàng đưa tay muốn đẩy nàng ra, Hạ Hinh Viêm đứng dậy: “Nào, chúng ta thôi.”

      Dập Hoàng nhìn bộ dáng nghiêm túc của nàng, trong lòng tự thầm, vừa rồi còn ở trong lòng giở trò vô lại, tại lại trở nên đứng đắn, nàng gần đây làm việc có điểm điên điên khùng khùng, rốt cuộc là nàng nghĩ cái gì vậy?

      Hạ Hinh Viêm nhìn Dập Hoàng, tự chuẩn bị chút, tiếp tục hướng mục đích của nàng xuất phát.

      Thế nhưng thuận lợi cách thần kỳ, có đụng tới linh thú, cũng đụng đến người khác, cách mục tiêu càng gần, Hạ Hinh Viêm càng bình tĩnh.

      Rốt cuộc ở nhìn thấy cái cửa động, Hạ Hinh Viêm quay đầu nhìn Dập Hoàng: “Ở bên trong này.”

      “Đêm nay nghỉ ngơi đêm, ngày mai lại tiếp được ?” Dập Hoàng , dù sao dọc đường cũng rất khó , thể lực Hạ Hinh Viêm bị tiêu hao ít, tại cũng phải thời cơ thích hợp để tìm bảo vật.

      “Ừ.” Hạ Hinh Viêm gật đầu, nhìn vào sơn động, “Chúng ta nghỉ ngơi ở bên ngoài.”

      vào trong nghỉ ngơi , vật kia nếu ở chỗ sâu trong động, hẳn là người có thể nghỉ ngơi ở gần của động trong chốc lát, dù sao cũng tốt hơn ở ngoài trời.” Dập Hoàng lo lắng /

      “Cũng tốt.” Hạ Hinh Viêm cười, cất bước vào sơn động.

      Trong sơn động có rất nhiều lối rẽ, Hạ Hinh Viêm tìm vị trí tránh gió rồi ngồi xuống nghỉ ngơi.

      Ban đêm gió núi thổi mạnh, chỉ trong chốc lát, Hạ Hinh Viêm liền mơ mơ màng màng ngủ say, biết có phải bởi vì cả ngày quá mệt mỏi hay mà đêm nay nàng ngủ phá lệ ngọt ngào.

      Dưới bầu trời đêm, bóng đen ở cửa động chợt lóe, hướng vào bên trong sơn động, chạy rất nhanh, thành thạo hướng chỗ sâu chạy vào.

      Ở chỗ sâu trong động rất rộng rãi và sáng sủa, đầm nước tỏa ánh sáng màu bạc, chiếu sáng cả gian rộng lớn như vậy.

      Ngay lúc bóng đen lộ ra tươi cười vui vẻ, sau lưng đột nhiên vang lên thanh lạnh như băng: “Những thứ kia cần sáu mươi sáu phần máu người cùng với máu linh thú mới có thể mở ra, phải ?”

      Bóng đen kinh ngạc quay lại, tới gần bên cạnh ao, nhìn chằm chằm phương hướng vừa phát ra thanh , bởi vì tới gần ao, vừa vặn đem khuôn mặt mình lộ ra dưới ánh sáng bạc, người này đúng là người trong rừng bị bao vây – Hà Hy Nguyên!

      “Ai?” Hà Hy Nguyên máu toàn thân đông lạnh, giống như đóng băng, ngờ, có người theo dõi tới nơi này mà lại có phát ra.

      Dập Hoàng chậm rãi ra khỏi chỗ tối, chút nào ngoài ý muốn nhìn thấy vẻ mặt kinh hãi của Hà Hy Nguyên.

      “Người… là loại người nào?” Hà Hy Nguyên hề lùi bước, nhìn chằm chằm Dập Hoàng.

      Từ lần đầu tiên gặp mặt cảm giác được Dập Hoàng là linh mẫn thú, chính là trong cảm giác của , thực lực của Dập Hoàng cũng cao lắm.

      Cho dù thấy (Dập Hoàng) trong nháy mắt giết chết vài cái linh sư, cũng kinh ngạc, dù sao với thực lực của (Hà Hy Nguyên) muốn giết mấy người kia cũng dễ dàng.

      Sỡ dĩ lúc đó ra tay vì cảm giác được bên cạnh có hơi thở của con người.

      Lúc trước hề đụng đến Dập Hoàng cũng vì có đại phải làm, thể nào tưởng tượng được thế nhưng bị theo dõi.

      tình tựa hồ thoát khỏi lòng bàn tay .

      “Là ai cũng có vấn đề gì với ngươi.” Dập Hoàng nhìn Hà Hy Nguyên, nhanh chậm , “Đem đồ ngươi chuẩn bị tốt buông xuống, ngươi có thể rồi.”

      Hà Hy Nguyên nhướng mày, cười lạnh: “Người nghĩ như thế, ngươi nghĩ rằng ta đưa cho ngươi?”

      Hà Hy Nguyên cười lạnh nhìn chằm chằm Dập Hoàng, điên rồi, chẳng lẽ biết muốn lấy máu người là điều khó khăn, khắc nghiệt như thế nào.

      Huống chi, (Dập Hoàng) nghĩ (Dập Hoàng) là ai, tiếng là làm cho (Hà Hy Nguyên) dâng lên số máu mà rất khó khăn mới tinh luyện được a, là người si mộng!

      “Đương nhiên là đưa cho.” Dập Hoàng thản nhiên , “Nếu phải biết người còn chưa thu thập đủ số máu cần, người cảm thấy người còn có thể sống để đến đây sao ?”

      “Ngươi…” Hà Hy Nguyên tức giận đến xanh mặt.

      cố ý, thế nhưng tất cả đều biết.

      Theo dõi là để đoạt máu !

      Ti bỉ !
      Last edited by a moderator: 17/4/15
      linhdiep17 thích bài này.

    5. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 30 : Lựa chọn khó khăn

      Edit : Rosemarymn

      “Ngoan ngoãn giao ra đây.” Dập Hoàng duỗi tay ra, cách thản nhiên.

      Cười lạnh, cười cách đầy khinh thường.

      Hà Hy Nguyên mặt ý cười tràn đầy, trong tiếng cười mang theo sát khí nấp đến tận xương: “Tính kế tốt.”

      Thế nhưng muốn đoạt vật trong tay để lấy ra bảo vật ở đây. Tưởng muốn chiếm tiện nghi của (Hà Hy Nguyên) cũng phải xem (Dập Hoàng) có hay bản tới lấy.

      “Nữ nhân kia là chủ nhân của người đúng , nếu là chủ nhân của người chết, biết người ra làm sao?”

      Hà Hy Nguyên cười, mặt lộ vẻ ngoan độc, tâm niệm vừa động, trong khí lập tức truyền đến trận dao động khác thường. Lần dao động này cũng chỉ có linh thú mới có thể cảm nhận được, Hà Hy Nguyên biết Dập Hoàng tuyệt đối cảm nhận được.

      “Ngươi nghĩ rằng ta đơn phương độc mã người tới nơi này sao?” Hà Hy Nguyên liên tục cười lạnh, trước khi đến nơi này chuẩn bị tốt mọi thứ, tuyệt đối thể làm mất bảo vật lần này.

      Ở lối vào sơn động, vài đạo bóng đen quỷ mị tới gần Hạ Hinh Viêm, kỳ quái, luôn luôn rất tỉnh ngủ thế nhưng nàng lại có cảm giác gì, vẫn ngủ say. Đừng tỉnh dậy, mà chút cảnh giác ngày thường đều có.

      đạo bóng đen ra tay nhanh như điện, móng sắc bén nhọn nhanh chóng chụp vào cổ của Hạ Hinh Viêm bị bại lộ ra ngoài, đạo gió sắc bén xẹt qua, tuy rằng có tiếng xé gió vang lên, nhưng nham thạch ngay bên cạnh lại nhanh chóng xuất vết cắt sâu.

      Mắt thấy nắm lấy cổ của Hạ Hinh Viêm, móng sắc nhọn bỗng nhiên giống như bị nóng lên, đột nhiên lùi về, đồng thời tiếng kêu thê lương thảm thiết vang vọng ở trong sơn động, ràng truyền vào trong tai Hà Hy Nguyên.

      thanh quen thuộc, làm cho thân thể của Hà Hy Nguyên run lên, thể tin được nhìn chằm chằm Dập Hoàng: “Ngươi làm cái gì?” Người kia là thủ hạ của , có khả năng như thế nào, rất ràng, cho tới bây giờ còn chưa bao giờ nghe qua người kia kêu thảm thiết như thế.

      Rốt cuộc là phải đau đớn như thế nào mà làm cho con người cứng rắn như thủ hạ của phải kêu thảm thiết, luống cuống như thế? “Kết giới.” Dập Hoàng nhàng phun ra hai chữ, bộ dáng nhàng bâng quơ làm cho đồng tử Hà Hy Nguyên kịch liệt co lại.

      Kết giới?

      là linh thú hình người cấp hai mà còn chưa có thể thiết lập kết giới, người trước mắt lại có thể sao?

      Linh thú phân ra hình thú cùng hình người. Linh thú hình thú thường ấn theo thời gian tu luyện để xác định mạnh yếu. Nhưng dưới cơ duyên xảo hợp, linh thú hóa thành hình người so với linh thú hình thú mạnh hơn rất nhiều.

      Linh thú hình người chia làm chín cấp, lấy thực lực cấp hai của , tại vùng lân cận căn bản là có địch thủ, thể tưởng tượng được thế nhưng lúc này tính sai.

      “Xem ra là ta chọc tới người nên dây vào.” Hà Hy Nguyên sau phút chốc ngắn ngủi khiếp sợ, rất nhanh khôi phục lại cảm xúc.

      “Người muốn như thế nào?” Hà Hy Nguyên tự biết phải là đối thủ của Dập Hoàng, nên dứt khoát gọn gàng hỏi mục đích của Dập Hoàng.

      “Vừa rồi ta qua.” Trong khi Dập Hoàng mặt chút thay đổi chuyện, Hà Hy Nguyên bộ mặt trở nên vặn vẹo, trong đó trộn lẫn biết bao nhiêu cam lòng cùng phẫn nộ, bộ dáng tức giận tùy thời bùng nổ.

      Hà Hy Nguyên tay chậm rãi nắm chặt, môi gắt gao cắn : " được."

      hề có chút dao động, Hà Hy Nguyên nhanh chóng cự tuyệt, ngẩng đầu, bình tĩnh nhìn chăm chú vào Dập Hoàng : "Trừ bỏ điều kiện này, điều kiện nào cũng có thể. Thứ bên trong ta muốn rồi !"

      "Ngươi xác định ?" Dập Hoàng cao thấp đánh giá Hà Hy Nguyên, thực thể tưởng tượng được mặc dù biết thực lực bằng , Hà Hy Nguyên còn chịu buông tay.

      Ánh mắt Dập Hoàng bình tĩnh, nhưng, dù là trong ánh mắt bình tĩnh ấy, Hà Hy Nguyên vẫn cảm nhận được tử vong uy hiếp.

      "Xác định." Hà Hy Nguyên chút chần chờ, xong, lập tức cười khổ tiếng, "Đương nhiên, người có thể lựa chọn giết ta."

      Giết , thứ bên trong, tự nhiên bị cướp . ràng chính mình nắm chắc thắng lợi, thế nhưng chỉ trong nháy mắt hoàn toàn bị đảo ngược, rốt cuộc thua.

      Chính mình kiên trì nhiều năm như vậy, vất vả tìm được thứ mình cần, lại thất bại ở giây cuối cùng.

      Uể oải, phẫn hận giống như thủy triều vồ vập mà đến. Hà Hy Nguyên chậm rãi nhắm mắt lại, hết thảy đều thành định, cũng muốn giãy dụa vô ích.

      Buông xuống hết thảy, ngược lại có cảm giác thoải mái khi được giải thoát, từ lúc Dập Hoàng xuất gây cho sợ hãi, đến bây giờ Hà Hy Nguyên chưa từng có qua thoải mái, thản nhiên như vậy.

      "Ngươi ký kết khế ước cùng nàng, vì nàng sử dụng. Thứ kia và mạng của ngươi, ta đều lấy." Trầm mặc trong chốc lát, thanh đạm mạc của Dập Hoàng vang lên.

      Mọi chuyện xảy ra làm Hà Hy Nguyên nhất thời kịp phản ứng, chỉ trừng to mắt nhìn chằm chằm Dập Hoàng thể tin được.

      "Ngươi đồng ý ?" Thanh khó chịu của Dập Hoàng lập tức làm cho Hà Hy Nguyên từ trong khiếp sợ tỉnh lại, liên tục gật đầu, "Đồng ý, đồng ý."

      Dập Hoàng ở trong lòng nhàng gọi tên Hạ Hinh Viêm.

      ngủ say Hạ Hinh Viêm cũng mơ màng chuyển tỉnh, nhìn xung quanh tối như mực nhìn cái gì, chỉ có thể thuận theo bản năng đáp lại kêu gọi trong lòng : "Dập Hoàng ?"

      "Đến chỗ ta ." Dập Hoàng nhàng .

      "Được." Hạ Hinh Viêm nửa tỉnh nửa mê, hoàn toàn nghe theo lời Dập Hoàng mà làm.

      Theo thanh chỉ dẫn của Dập Hoàng, Hạ Hinh Viêm vào sâu trong sơn động, ánh sáng màu bạc làm nàng tỉnh táo lại, kỳ quái nhìn Dập Hoàng cùng Hà Hy Nguyên : "Đây là…"

      "Đến, đến bên này." Dập Hoàng tay nhanh chóng giữ chặt bàn tay mềm mại của Hạ Hinh Viêm, làm cho nàng đứng bên cạnh .

      Hạ Hinh Viêm chút kháng cự, tay mềm mại mặc nắm.

      Dập Hoàng bước lui lại mấy bước, quay sang với Hà Hy Nguyên : "Bắt đầu ."

      Hai tay của Hà Hy Nguyên nhanh chóng kết thành chưởng ấn kỳ quái, đạo hào quang màu đỏ từ ngực bay ra, nhập vào trán Hạ Hinh Viêm Hạ Hy Nguyên.

      "Đây là…" Hạ Hinh Viêm vươn ngón trỏ xoa mi tâm có chút nóng lên của mình, nàng có thể cảm nhận được sợi ràng buộc liên hệ giữa nàng và Hà Hy Nguyên, cảm giác kỳ diệu.

      "Khế ước." Dập Hoàng nhanh chậm giải thích, đồng thời đem chuyện vừa xảy ra lại cách đơn giản với Hạ Hinh Viêm. Hạ Hinh Viêm cũng có tức giận Dập Hoàng giấu diếm, chính là nghe Dập Hoàng xong, nhìn về phía Hà Hy Nguyên : "Thứ bên trong rất quan trọng với người sao ?"

      "Đúng vậy." Hà Hy Nguyên vội vàng đáp lại thẳng thắn, rồi chợt nhớ đến thân phận nay của mình, tâm cam lòng nguyện mới miễn cưỡng hô tiếng, "Chủ nhân…"

      Môi mấp máy, : "Thứ kia đối với con người mà đơn giản chỉ đề cao được chút linh lực, trừ phi là được dược tề sư luyện chế, bằng cũng có công hiệu gì mạnh."

      Hạ Hinh Viêm gì, chính là chuyển ánh mắt nhìn vào ao : "Thứ ở nơi đó đối với linh thú mà có tác dụng khôi phục vết thương rất nặng."

      Lại chuyển ánh mắt nhìn Hà Hy Nguyên : "Người có bằng hữu bị thương rất nặng sao ?"

      Hà Hy Nguyên trả lời, gần như chỉ dùng răng nanh cắn chặt môi dưới, dung mạo thanh tú, vẻ mặt quật cường, làm cho vẻ đẹp nên lời.

      "Chủ nhân, ta có thể trả lời được ?" lâu sau Hà Hy Nguyên mới thấp giọng khàn khàn dò hỏi.

      Linh thú bị khế ước thể đối với chủ nhân có dù chỉ chút chống đối, nếu có bị trời đất trừng phạt.

      "Có thể." Hạ Hinh Viêm cũng gây khó xử Hà Hy Nguyên, tiêu sái thẳng đến bên ao nước.

      "Hà Hy Nguyên , ngươi muốn tìm thứ đó chỉ có thể chữa khỏi người bị thương nặng, nếu là người giống vừa rồi ngươi biểu diễn, người kia chết, chỉ có bảo vật ở chỗ sâu hơn mới có tác dụng."

      Hạ Hinh Viêm chậm rãi Hà Hy Nguyên nháy mắt ngẩng đầu, nhìn chằm chằm phía sau lưng Hạ Hinh Viêm, vội vàng hỏi : "Ý chủ nhân là…"

      "Ở dưới đáy ao có thứ còn tốt hơn." Hạ Hinh Viêm giọng , trong giọng mang theo ý cười thản nhiên.

      Dập Hoàng lập tức phát có điều đúng, quát to tiếng : "Hạ Hinh Viêm !"

      Dù thế, vẫn chậm bước, Hạ Hinh Viêm định làm gì để lại đường cho người khác ngăn cản sao ? Phù tiếng, lập tức bóng người bên cạnh ao nhảy vào trong ao, nháy mắt biến mất thấy. "Chết tiệt !"

      Dập Hoàng chút nghĩ ngợi định nhảy xuống, nhưng ngờ vừa đến bên cạnh ao lập tức bị bắn ngược trở lại.

      "Kết giới tự nhiên ?" Dập Hoàng nghẹn họng nhìn trân trối vào xung quanh ao, loại địa phương này làm sao có thể xuất thứ này ? Xuất thứ này, chẳng lẽ đại biểu bên trong rất nguy hiểm ? Bên trong rất nguy hiểm, vậy Hạ Hinh Viêm có có về sao ?

      "Đáng chết !" Dập Hoàng nhướng mày, lực lượng vẫn bị giấu ở chỗ sâu trong cơ thể đột nhiên bùng nổ, cỗ lựa lượng cuồng bạo trong nháy mắt quét ra.

      Ngay cả linh thú thực lực như Hà Hy Nguyên cũng chịu nổi, trực tiếp bị thổi bay, đụng vào nham thạch vách đá. Rơi xuống mạnh, trong choáng đầu hoa mắt, Hà Hy Nguyên khiếp sợ nhìn chằm chằm nam tử cao ngạo, tóc đen tung bay, y phục đỏ phiêu diêu đứng bên cạnh ao, cỗ lực lượng này, đây là…
      Tôm Thỏlinhdiep17 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :