1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Ngút trời - Phong Phiêu Tuyết (63.2/240)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 22: Có miệng mà khó trả lời.
      Edit: Tinh Linh.

      “Hồng Vân tinh?” Nghiêm Cảnh Thủ lảo đảo cái thiếu chút nữa té ngã xuống đất.

      Với ba chữ này quá quen thuộc, ba tháng qua, sớm sớm chiều chiều luôn đối diện với Hồng Vân tinh, liên tục dựa vào nó để tu luyện linh lực.

      Tất nhiên cũng biết phẩm chất của Hồng Vân tinh trong tay có bao nhiêu thượng thừa, tốc độ tu luyện linh lực tăng nhanh cũng tỷ lệ thuận với tốc độ xói mòn tài sản của nhà .

      Chỉ vì hai khối Hồng Vân tinh kia, tài sản nhà gần như mất sáu bảy phần.

      Vốn tính toán tốt đâu vào đấy, là nhanh chóng tăng lên linh lực, tiếp đó khi đại hội chấm dứt lấy được Tụ Linh đan của Hạ gia, giúp thành công đột phá Linh sĩ, đạt tới Linh sư.

      Làm sao nghĩ đến ở nơi này phát sinh đột biến, Hạ Hinh Viêm thế nhưng đạt tới cấp bậc Linh sư trước bước.

      tại, đại sư Địch Hải lại cái gì mà Hồng Vân tinh là do Hạ Hinh Viêm giao cho bán chứ?

      Ai có thể cho biết chuyện gì diễn ra ?

      "Đại sư Địch Hải, ngài đùa phải ?” Chân mày Nghiêm Kiện Đông giật giật hai cái, khó tin hỏi.

      Nếu như người nào để ý, nhận thấy giọng của có chút run rẩy.

      Địch Hải trả lời vấn đề ngu ngốc này, mà Nghiêm Kiện Đông sau khi hỏi xong, cũng kì vọng có thể nhận được đáp án.

      "Hạ Hinh Viêm làm sao có thể có Hồng Vân tinh?” Nghiêm Cảnh Thủ kinh nộ* chất vấn.

      * Kinh nộ: kinh hãi + tức giận.

      Thông tin quá mức chấn động này như thiêu hủy toàn bộ lí trí, khiến quên mất rằng mình hẳn là vị quân tử khiêm khiêm tốn tốn, mà phải là cái dạng lưu manh vô lại.

      "Phòng đấu giá hỏi lai lịch của vật phẩm.” Địch Hải chút khách khí cắt đứt chất vấn của Nghiêm Cảnh Thủ.

      Chất vấn? Nghiêm Cảnh Thủ cũng thử xem lại thân phận của mình , dám giở giọng điệu như vậy với !

      Địch Hải lộ vẻ tức giận, ở khán đài, Nghiêm Kiện Đông lập tức liền phát ra, nhưng ở đây phải là nơi để xin lỗi, xem ra sau khi chuyện này chấm dứt, phải đến tận cửa phòng đấu giá bồi tội thôi.

      "Thiếu thành chủ, thực ra Hồng Vân tinh đó vốn là thứ dành tặng cho ngươi.” Ở bên cạnh, Hạ Hinh Viêm từ nãy đến giờ vẫn trầm mặc bỗng chậm rãi mở miệng, giọng trầm trầm khiến người ta nghe qua có cảm giác nó mang theo chút ai oán.

      "Thứ dành tặng cho ta?” Nghiêm Cảnh Thủ sửng sốt đưa mắt về phía Hạ Hinh Viêm.

      Hồng Vân tinh có phẩm chất tốt như vậy, Hạ Hinh Viêm là muốn tặng cho ?

      "Chẳng hay thiếu thành chủ có còn nhớ tụ hội ở phủ Thành chủ trước đây ? Lúc đó ta có mang theo thứ hấp tấp chạy tới, dọa thiếu thành chủ kinh hãi.” Hạ Hinh Viêm hoàn toàn thèm nhìn bộ dạng si ngốc của Nghiêm Cảnh Thủ, yếu ớt khẽ .

      Trong lòng Nghiêm Cảnh Thủ chấn động, làm sao có thể quên chuyện ngày đó.

      Vốn là mọi người tụ hội, bỗng Hạ Hinh Viêm thân nhếch nhác biết từ xó nào xông ra, phản ứng trực tiếp của chính là đạp thẳng cái.

      Sau khi biết là Hạ Hinh Viêm, cũng có bất cứ áy náy hay bất an gì.

      Chỉ là nữ nhi được xem trọng ở Hạ gia thôi, chết chết.

      Ai biết Hạ Hinh Viêm cũng chết , ngược lại từ phụ thân biết được Hạ Hinh Viêm có của hồi môn rất lợi hại - Tụ Linh đan.

      Lúc này mới bắt đầu có hôn ước làm thiếp thất.

      "Ý ngươi là...” Con ngươi của Nghiêm Cảnh Thủ co rút lại, trái tim dường như chịu nổi kích thích mạnh như vậy nên đập từng trận dữ dội.

      "Đúng vậy, ngày hôm đó ta vất vả trăm đắng nghìn cay mới đào được hai khối Hồng Vân tinh kia, muốn đem tặng cho thiếu thành chủ, ai biết..."

      Hạ Hinh Viêm thở dài tiếng, mắt hơi rũ xuống: “Nếu thiếu thành chủ có ý gì với Hinh Viêm, Hinh Viêm cũng nên ép buộc thiếu thành chủ, vì vậy mới muốn giải trừ hôn ước, đem Hồng Vân tinh - thứ gây tổn thương Hinh Viêm - trao bán cho đại sư Địch Hải."

      Hạ Hinh Viêm đến tình tha ý thiết, đến bi thương thê thảm.

      Đúng rồi, nàng nương bình thường, biết trải qua bao vất vả mới lấy được Hồng Vân tinh có phẩm chất tốt đến thế, cực kì vui mừng đưa tặng Nghiêm Cảnh Thủ, ngờ lại bị đá thương nặng, thiếu chút nữa chết.

      Gặp chuyện này, cho dù có rất nhiều tình cảm cũng bị cú đá kia làm vỡ tan.

      Nghiêm Cảnh Thủ đứng sững tại chỗ, sắc mặt hết xanh rồi lại chuyển sang trắng, biết trong lòng nghĩ cái gì.

      khán đài, mọi người đều nhìn Nghiêm Cảnh Thủ cách hứng thú, cảm thán thôi.

      Người vợ hiền thảo như vậy, Hồng Vân tinh quý giá như thế, đều chỉ vì cú đá của mà tuột mất, cú đá này đúng là "đắt" .

      "Ngươi cũng nên có chừng có mực thôi." thanh đè nén của Dập Hoàng toát ra ở trong đầu Hạ Hinh Viêm.

      Đôi lông mày của Hạ Hinh Viêm nhướng cao: "Ngươi cảm thấy ta nên trả thù."

      "Trả thù đương nhiên cần, nhưng mà..." Dập Hoàng hít sâu hơi, hình như là bình ổn lại cảm xúc của mình, lúc này mới tiếp tục , "Ngươi diễn quá giả tạo."

      cứ như là nàng có rất nhiều tình cảm với Nghiêm Cảnh Thủ bằng ấy, nghe mà nổi da gà từng đợt.

      "Cũng chỉ có mình ngươi mới cảm thấy giả tạo, ngươi xem, tại ai nhìn ra được là ta dối?" Hạ Hinh Viêm tỏ ý bảo Dập Hoàng thử nhìn quanh mọi người trong hội trường Linh sư.

      Dập Hoàng bất đắc dĩ lắc đầu, nhiều người như vậy thế mà đều bị lừa, diễn xuất của nàng có tốt đến thế sao?

      "Ngươi đừng mấy lời buồn nôn như vậy." Dập Hoàng sợ hãi lui bước, bộ dạng nhu nhược thâm tình của nàng, thể nào thích ứng nổi.

      "Chỉ mới thế này mà ngươi thấy buồn nôn? Vậy tốt nhất ngươi nên chuẩn bị , tiếp theo là màn cha con tình thâm." Hạ Hinh Viêm ở trong đầu xong, liền ngẩng lên khuôn mặt nhắn bi ai thống khổ.

      "Gia phụ thấy ta cả ngày buồn rầu vui, hành vi thất thường, thể lấy vật chí bảo trong nhà ra trợ giúp ta tu luyện, lúc này mới khiến ta dần dần thoát khỏi bóng ma đó." Hạ Hinh Viêm êm ái thầm , hoàn toàn khác hẳn kiêu ngạo như vừa nãy.

      Nàng vừa dứt lời, mọi người khán đài lập tức bừng tỉnh hiểu ra.

      À, thảo nào mà Hạ Hinh Viêm thời gian trước còn nhát gan nhu nhược bỗng phách lối như vậy, hoá ra là bị kích thích.

      Về phần linh lực đột nhiên tăng vọt như thế, chính là nhờ công lao của Hạ Nghĩa Bình.

      Tuy rằng ngày thường Hạ Nghĩa Bình thích nữ nhi này, nhưng cha con dù sao cũng là cha con, vẫn luôn thương nữ nhi của mình.

      Nhận được những ánh mắt kính nể từ mọi người, Hạ Nghĩa Bình như đứng đống lửa, bởi vì cảm nhận ánh được mắt sắc bén của Nghiêm Kiện Đông ở phía đối diện liếc tới.

      " ngờ Hạ gia chủ thương Hinh Viêm như thế, hề tiếc dùng đến chí bảo của Hạ gia để trợ giúp nàng, quả nhiên là cha con tình thâm, khiến tại hạ bội phục." Nghiêm Kiện Đông cười mà như cười "tán thưởng", chẳng qua câu rét lạnh kia lọt vào tai Hạ Nghĩa Bình, chữ chữ tựa như là đao sắc muốn xẻo từng miếng thịt người ra.

      Nghiêm Kiện Đông có thể tức giận sao?

      Chí bảo gì gì đó của Hạ gia, đơn giản chính là Tụ Linh đan.

      Khó trách Hạ Hinh Viêm dễ dàng đột phá Linh sĩ như vậy, ra là viên Tụ Linh đan kia bị Hạ Hinh Viêm dùng.

      Vậy của hồi môn lúc trước đáp ứng tính thế nào đây?

      ra ngay từ đầu, cha con bị người Hạ gia chơi đùa trong lòng bàn tay.

      Đầu tiên là giả vờ đồng ý hôn ước, sau đó thầm xúi giục Hạ Hinh Viêm phung phí tiêu xài rồi đổ tất cả nợ về phía phủ Thành chủ, mặt khác lại đem Hồng Vân tinh bán cho phòng đấu giá, vơ vét số tiền lớn của nhà .

      Sau khi khiến phủ Thành chủ nguyên khí đại thương*, viên Tụ Linh đan duy nhất cũng chẳng còn.

      * Nguyên khí đại thương: ý chỉ bị hao tổn nặng nề về hay nhiều mặt nào đó (tài sản, quyền lợi, danh dự...).

      Hạ Nghĩa Bình tính toán tốt .

      Hay cho chiêu tay bắt được sói dữ!

      Hạ Nghĩa Bình bị Nghiêm Kiện Đông hung dữ trừng mắt, lúc này quả thực là có miệng mà khó trả lời.

      Từ đầu tới cuối cũng chẳng biết chuyện gì diễn ra cả, hề thiếu kinh ngạc so với bất luận vị nào ở nơi này.

      Nhưng theo tình hình này, Nghiêm Kiện Đông hẳn ghi toàn bộ nợ lên đầu của , cho dù toàn thân từ xuống dưới đều là miệng, cũng thể thanh minh được.

      Hạ Hinh Viêm là ai, là nữ nhi của Hạ Nghĩa Bình , nữ nhi nhát gan yếu đuối.

      Ai nghi ngờ những chuyện này là do mình Hạ Hinh Viêm tự làm ra?

      Người nào rồi cũng nghĩ rằng kẻ xúi giục phía sau chính là Hạ Nghĩa Bình .

      "Hôm nay tất cả mọi người đều mệt mỏi, khảo nghiệm đến đây là kết thúc, về phần tiến vào học viện nào ngày mai mọi người lại tập trung ở chỗ này.”Nghiêm Kiện Đông đứng dậy, tuyên bố kết thúc.

      Nhiều năm qua vẫn chưa từng có lần nào "đặc sắc" như cuộc khảo nghiệm lần này, nếu tuyên bố kết thúc, phỏng chừng thêm chút nữa nhịn được mà nổi bão.

      Hạ Nghĩa Bình, khinh người quá đáng!

      Hạ Nghĩa Bình bất đắc dĩ đứng dậy, thấy được ánh mắt cuối cùng đầy ý vị thâm trường của Nghiêm Kiện Đông trước khi rời , xem ra, nhất định phải cho Nghiêm Kiện Đông câu trả lời là tốt, cách khác, sau này Hạ gia còn có thể đặt chân trong thành Y Lạc hay chính là vấn đề lớn.

      "Hạ Hinh Viêm theo ta trở về!" Hạ Nghĩa Bình hung dữ trừng Hạ Hinh Viêm cái, trở về phải tính sổ với nàng, nha đầu này muốn sống nữa phải ?

      Xem trừng phạt nàng như thế nào!

      ~ Hết chương 22 ~
      Last edited by a moderator: 24/3/15
      linhdiep17bornthisway011091 thích bài này.

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 23.1: Vạch trần bí mật.
      Edit: Tinh Linh.

      "Hạ Hinh Viêm, ngươi theo ta đến đây.” Trở lại Hạ phủ, Hạ Nghĩa Bình sau khi cho mọi người lui hết, liền ném cho Hạ Hinh Viêm câu lạnh như băng, quay người ra phía đằng sau.

      Hạ Hinh Viêm cười cười, lập tức theo Hạ Nghĩa Bình ra sau hậu viện.

      Bước vào hậu viện, Hạ Nghĩa Bình liền thẳng đến phòng của , cũng quay đầu lại mà chỉ phân phó Hạ Hinh Viêm tiếng: “Đóng cửa phòng lại."

      Hạ Hinh Viêm ngoan ngoãn đóng cửa lại, theo Hạ Nghĩa vào trong phòng.

      Hạ Nghĩa Bình xoay bình hoa bàn vòng, sàn nhà bên cạnh giường dần trượt mở cái lỗ đủ cho người thông qua.

      hai lời, Hạ Nghĩa Bình liền chui vào, Hạ Hinh Viêm tất nhiên cũng chui vào theo.

      nghĩ tới bên trong miệng lỗ nho kia lại là cái động khác, địa đạo* sâu hút ba đường bảy ngả.

      * Địa đạo: đường hầm bí mật, đào ngầm sâu dưới đất.

      chốc, mới đến gian mật thất .

      Hạ Nghĩa Bình sờ soạng vách tường, mở ô gạch ngầm lấy ra chiếc hòm được bao bọc nghiêm mật, mở ra, bên trong là bình ngọc, nhấc nó lên, cẩn thận mở nắp bình, vừa nhìn vào bên trong, sắc mặt lập tức biến đổi.

      siết chặt bình ngọc, đến mức cả cánh tay đều run lên, lúc sau, mới ngẩng đầu lên cách cứng ngắc, nhìn chằm chằm vào Hạ Hinh Viêm.

      "Là ngươi, là ngươi lấy, có phải ?" Hạ Nghĩa Bình nghiến răng gầm lên, thứ kia chính là mạng của .

      Vừa rồi lúc ở hội trường Linh sư vẫn còn hoài nghi, nghĩ tới, Tụ Linh đan tìm thấy nữa.

      "Ngươi Tụ Linh đan sao?" Hạ Hinh Viêm khẽ cười, tùy ý , "Linh lực của ta có thể đột phá đến trình độ Linh sư, tất nhiên là vừa vặn có được Tụ Linh đan để dùng."

      "Hạ Hinh Viêm, ngươi muốn chết!" Hạ Nghĩa Bình tức giận đến mức toàn thân phát run, chỗ dựa cuối cùng của Hạ gia , thế nhưng lại bị Hạ Hinh Viêm trộm mất.

      Hạ Nghĩa Bình tức giận đến mù quáng, linh lực dao động dữ dội, lập tức ra tay với Hạ Hinh Viêm.

      Cho dù tại Hạ Hinh Viêm là Linh sư thế nào, nàng cũng chỉ vừa mới đột phá Linh sĩ trở thành Linh sư mà thôi, nhưng Hạ Nghĩa Bình là cấp hai mươi hai đại Linh sư.

      Hạ Hinh Viêm so với kém đến tận mười cấp, muốn giết nàng quả thực là chuyện dễ như trở bàn tay.

      Hạ Hinh Viêm muốn né tránh, đột nhiên trước mắt tối sầm lại, những tia sáng yếu ớt trong mật thất bị che mất, còn chưa kịp thấy chuyện gì xảy ra, tiếng "bịch" trầm đục truyền tới, Hạ Nghĩa Bình từ vách tường rơi xuống đất, xem ra vừa rồi là bị đánh bay.

      "Dập Hoàng?" Hạ Hinh Viêm ngập ngừng lên tiếng, nhìn bóng lưng đỏ rực trước mắt kia.

      ra như thế nào?

      "Ngu ngốc." Dập Hoàng khẽ mắng.

      "A?" Hạ Hinh Viêm nhíu mày khó hiểu, mắng nàng sao?

      "Kẻ biết tự lượng sức mình." Dập Hoàng lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Hạ Nghĩa Bình cố gắng bò dậy, trong mắt tràn đầy khinh thường.

      " viên Tụ Linh đan nho , lấy nó chính là vinh hạnh của ngươi."

      Hạ Hinh Viêm ở sau lưng Dập Hoàng bó tay liếc cái xem thường, vừa rồi lúc ở hội trường Linh sư, là ai cảm thán nàng kiêu ngạo ấy nhỉ?

      thấy rằng có tên còn kiêu ngạo hơn so với nàng sao?

      "Linh thú?" Hạ Nghĩa Bình kinh ngạc trợn to hai mắt, khó tin đánh giá Dập Hoàng vừa đột nhiên toát ra, rồi sau đó ánh mắt dời về phía Hạ Hinh Viêm, lạnh giọng quát lớn, “Ngươi thế nhưng có con linh thú."

      "con"?

      Khóe mắt của Hạ Hinh Viêm giật giật, nghiêng người bước tới, đứng ở bên cạnh Dập Hoàng: “Câm miệng, đây là bằng hữu của ta!"

      Cái gì mà kêu " con" chứ?

      Hạ Hinh Viêm tức giận hung hăng trừng Hạ Nghĩa Bình, hận thể sử dùng ánh mắt đâm thủng hai lỗ người .

      Dập Hoàng thản nhiên nhếch lên khóe môi, ở thời điểm người nào phát liền lộ ra nụ cười nhàn nhạt.

      "Hạ Hinh Viêm, giao linh thú ra đây, ta tạm tha cho ngươi tội trộm mất Tụ Linh đan." Hạ Nghĩa Bình hoàn toàn thèm liếc Hạ Hinh Viêm cái, hai mắt toát ra tham lam điên cuồng, dán mắt nhìn Dập Hoàng, e rằng trong mắt cũng sắp sửa tỏa ra ánh sáng rồi.

      Ôi linh thú, đây chính là linh thú.

      Toàn thành Y Lạc cũng con linh thú ký kết khế ước với nhân loại.

      chưa từng gặp qua linh thú chân chính, nhưng cũng nghe đồn qua.

      Ký kết khế ước với con linh thú, nó có thể cho chủ nhân mượn lực lượng của linh thú lực lượng để tăng lên thực lực.

      Về phần có thể sử dụng bao nhiêu lực lượng phải xem trình độ thần phục linh thú cùng với thực lực của chủ nhân.

      Cho dù thế nào chăng nữa, nếu có con linh thú này theo, thực lực của chắc chắn tăng vọt.

      Thử nhìn Hạ Hinh Viêm biết, nàng từ cấp bốn Linh sĩ bé, chỉ ngắn ngủi trong vòng ba tháng đột phá Linh sĩ đạt tới cấp bậc Linh sư.

      vốn còn khó hiểu, Hạ Hinh Viêm như thế nào lại có thể có tiến bộ lớn như vậy, hoá ra là liên quan đến linh thú.

      "Đến đây, con ngoan của ta, hãy làm cho linh thú ký kết khế ước với vi phụ. Đến lúc đó Hạ gia phát đạt, ngươi tất nhiên đạt được ít lợi ích." Hạ Nghĩa Bình Hứa nghĩ tới chuyện giải trừ khế ước linh thú còn cần có Hạ Hinh Viêm, cho nên, giọng điệu chuyện cũng liền thoáng ôn hòa chút.

      Hạ Hinh Viêm căn bản còn chưa kịp tỏ thái độ, trong mật thất bóng đỏ chợt lóe, liền lập tấp nghe thấy tiếng đánh nặng nề "phịch phịch" liên tiếp vang lên, động tác của Dập Hoàng quá nhanh, đợi đến lúc lại đứng bên cạnh Hạ Hinh Viêm lần nữa, Hạ Nghĩa Bình ngã mặt đất, ngay cả sức để hừ tiếng cũng chẳng còn.

      Toàn thân từ xuống dưới đều xanh xanh tím tím, trông rất đẹp mắt.

      "Giết sao?" Dập Hoàng quay đầu, nhíu mày hỏi Hạ Hinh Viêm.

      Hạ Hinh Viêm cười, chậm rãi : “Mặc dù phải là thân sinh phụ thân, nhưng dù sao cũng nuôi ta hơn mười năm, giữ lại mạng cho ."

      "Ngươi... biết..." Hạ Nghĩa Bình nằm mặt đất kinh ngạc nhìn về phía Hạ Hinh Viêm, nàng thế nhưng biết mình phải nữ nhi của ?

      "Đương nhiên biết." Hạ Hinh Viêm mỉm cười, khoác tay lên cách tay mạnh mẽ của Dập Hoàng, "Ít nhiều cũng nhờ có bằng hữu của ta điều tra được tin tức này, bằng ta còn biết thứ tốt như Tụ Linh đan lại chính là của ta."

      "Đê tiện..." Hạ Nghĩa Bình oán hận mắng, thanh cũng lớn, trọng thương thân thể cũng cho phép làm ra quá lớn động tĩnh đến.

      "Rất may, so ra vẫn kém ngươi." Hạ Hinh Viêm chút buồn bực cũng có, cười tủm tỉm , " cầm thứ tốt lại biết hoàn thành nhờ vả của người ta, suy cho cùng ai đê tiện chứ?"

      Nhìn thấy trong mắt Hạ Nghĩa Bình lóe lên hận ý, Hạ Hinh Viêm dường như hối hận nên nhanh chóng che lại đôi môi đỏ mọng: "Ôi chao, xem cái miệng của ta này, nếu người nào đó biết như thế nào gọi là thể diện, vậy chắc chắn mặt trời mọc từ phía tây. Xin lỗi xin lỗi, ta nên bắt ngươi làm chuyện mà từ trước tới giờ ngươi chưa từng thực qua."

      "Hạ Hinh Viêm, ngươi hối hận." Hạ Nghĩa Bình ác độc gầm lên, chẳng qua thân thể bị trọng thương khiến khí thế của yếu đến mức có thể xem .

      "Thay vì ở trong này để ý ta, ngươi nên suy nghĩ nhiều hơn đến tình cảnh tại của mình ." Hạ Hinh Viêm cười tủm tỉm , " biết Nghiêm Kiện Đông có nghe lời ngươi giải thích nhỉ?"

      "Lừa gạt thành chủ đại nhân, biết nghênh đón trả thù như thế nào đây." Hạ Hinh Viêm mỉm cười xoay người, khoát tay áo, “Phụ thân đại nhân thân ái, chúc ngươi may mắn."

      Đồng tử của Hạ Nghĩa Bình kịch liệt co rút lại, là Hạ Hinh Viêm sớm có mưu tính trước, biểu đủ loại tại hội trường Linh sư chính là để hãm hại .

      "Hạ Hinh Viêm, là ngươi cố ý! Ngươi hãm hại ta!"

      Sâu thẳm trong mật thất truyền tới tiếng gào thét đầy bi phẫn của Hạ Nghĩa Bình, đối với điều này, Hạ Hinh Viêm chỉ cười nhạt.

      Chương 23.2: Vạch trần bí mật (tiếp).
      Edit: Tinh Linh.

      Trở lại phòng của mình, Hạ Hinh Viêm ở trong đầu cười hỏi: "Dập Hoàng, ngươi thám thính được chuyện này như thế nào vậy?"

      Ba tháng qua, chút thời gian nàng cũng dám lãng phí, ngay cả khi trong lòng có nghi hoặc, ngay cả khi chấn động sau lúc nghe được tin nàng phải là người của Hạ gia, hết thảy đều phải nén chặt xuống, toàn tâm toàn lực tu luyện, mãi cho đến tận lúc này, rốt cuộc nàng mới có thời gian giải tỏa thắc mắc với Dập Hoàng.

      "Rảnh rỗi nhàm chán, nhân tiện ra ngoài giải sầu." Ai ngờ Dập Hoàng lại cho nàng đáp án khó hiểu như thế.

      Nghe xong, Hạ Hinh Viêm liền ngậm miệng gì thêm.

      Nhàm chán nên thám thính chuyện nàng phải là người của Hạ gia sao? Cũng bởi nhàm chán nên tiện tay trộm luôn Tụ Linh đan?

      Chuyện bị phủ đầy bụi sốt mười mấy năm qua, muốn thám thính được phải cần quá trình phức tạp tới cỡ nào, cần , nàng cũng biết.

      tiếp tục truy vấn, Hạ Hinh Viêm cười cười, hỏi vấn đề mà nàng tò mò: "Dập Hoàng, rốt cuộc ngươi là linh thú có thực lực gì thế?"

      Còn nhớ trước đây, thời điểm vừa mới gặp mặt, đến nàng cũng có thể chiến đấu với Dập Hoàng thời gian, trái lại, hôm nay Hạ Nghĩa Bình - hai mươi hai cấp đại Linh sư - như thế nào lại bị ngược đãi từ đầu đến cuối?

      Ban nãy, lúc ở trong mật thất, Hạ Nghĩa Bình ngay cả chút sức lực để đánh trả cũng có, thực lực của Dập Hoàng thực lực rất cổ quái.

      Là tăng lên trong khoảng thời gian này, hay là lúc trước khi chiến đầu với nàng sử dụng hết toàn lực?

      "Đại Linh sư, lâu có tiếp xúc qua..." Dập Hoàng thản nhiên cảm thán câu, "Cấp bậc linh lực thấp như vậy..."

      câu ra liền khiến Hạ Hinh Viêm có xúc động muốn đánh người, đại Linh sư là cấp thấp, vậy nàng kẻ vừa mới tới cấp mười Linh sư tính cái gì đây?

      Ánh sáng màu đỏ lóe lên, Dập Hoàng thân: "Vấn đề này giờ trọng yếu, tại ngươi nên suy nghĩ về chuyện của mình."

      xong, còn chưa cho Hạ Hinh Viêm cơ hội phản ứng, đánh chưởng lên lưng nàng, khiến nàng "phốc" tiếng, phun ra búng máu tươi, vừa rồi sắc mặt còn bình thường, trong nháy mắt lập tức trắng bệch như tờ giấy.

      ~ Hết chương 23 ~
      linhdiep17 thích bài này.

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 24.1: Tâm tư mỗi người

      Edit: Rosemarymn


      “Dập Hoàng…” Hạ Hinh Viêm suy yếu than tiếng, ai oán nhìn chằm chằm vừa “ra tay tàn nhẫn” Dập Hoàng.

      chẳng lẽ định mưu sát sao?

      “Đừng nhìn ta, ngưng thần, đem máu tụ trong cơ thể người bức ra .” Dập Hoàng xong, ngồi xuống ghế bên cạnh, lẳng lặng nhìn Hạ Hinh Viêm.

      Hạ Hinh Viêm cười khổ tiếng, vốn máu tụ áp chế trong cơ thể bị chưởng của Dập Hoàng đánh cho buông lỏng, lại thể tiếp tục khống chế, phun ra miệng.

      Trong cơ thể thương thế rất nặng làm cho nàng có sức cái gì, khoanh chân ngồi xuống, từng chút khai thông máu tụ.

      Theo Hạ Hinh Viêm tiến vào nhập định, trong phòng cũng chìm vào yên tĩnh.

      Dập Hoàng yên lặng ngồi ở chỗ kia lẳng lặng nhìn Hạ Hinh Viêm, ai biết lúc này dưới vẻ bình tĩnh bên ngoài của , nội tâm nổi sóng mãnh liệt như thế nào.

      Ba tháng thời gian, bên trơ mắt nhìn Hạ Hinh Viêm vượt qua cực hạn chịu đựng của thân thể để hấp thu lực lượng bên trong Hồng Vân tinh.

      Linh lực cấp bậc càng cao, cường độ thân thể càng mạnh, kinh mạch được mở rộng. Với thân thể Hạ Hinh Viêm lúc đó là tuyệt đối thể có tốc độ hấp thu lực lượng Hồng Vân tinh nhanh như vậy.

      Nhưng là, Hạ Hinh Viêm làm cho nhìn thấy thứ được gọi là kỳ tích.

      Mỗi lần nàng đều hấp thu đến cực hạn chịu đựng của kinh mạch mới chịu dừng lai, dùng thời gian còn lại luyện hóa linh lực. Chỉ cần chút cẩn thận, liền làm cho kinh mạch nổ tung. Kinh mạch bị hao tổn, thể tiếp tục tu luyện linh lực, nặng chết!

      Có thể , trong ba tháng này Hạ Hinh Viêm mỗi giờ, mỗi phút đều như dây mỏng vượt qua vách núi đen, chỉ cần sai lầm rất , liền có thể làm cho nàng ngã vào vực sâu, tan xương nát thịt.

      Tâm, bị cuốn theo.

      Khi Hạ Hình Viêm tu luyện linh lực, bên nhìn thôi cũng đổ mồ hôi lạnh.

      Chưa bao giờ biết chỉ nhìn người tu luyện mệt mỏi như vậy, còn mệt hơn so với chính tu luyện.

      Hai canh giờ trôi qua, khóe môi Hạ Hinh Viêm chảy ra tia máu đỏ tươi, chậm rãi mở mắt, trong mắt có chút vui mừng: “ Dập Hoàng, máu tụ được loại bỏ rất nhiều.”

      “Rất nhiều?” Dập Hoàng nhíu mày, lạnh lùng cười.

      Ánh mắt hưng phấn của Hạ Hinh Viêm chậm rãi rút , hơi hơi rũ mắt xuống, lầu bầu câu: “Hai thành.”

      “Hừ.” Dập Hoàng hừ lạnh tiếng, biết là có ý gì.

      “Này, người làm gì?” Hạ Hinh Viêm tức giận trừng mắt với Dập Hoàng, “Ta còn phải sợ người lo lắng nên mới an ủi ngươi sao.”

      “Với chút linh lực của người còn ở trước mặt ta che giấu cái gì, biết tự lượng sức mình.” Dập Hoàng liếc mắt nhìn Hạ Hinh Viêm cái, đột nhiên nở nụ cười, “Còn nữa, ta có lo lắng cho ngươi sao?”

      “Đúng nha, ai lo lắng cho ta nha. Cũng biết ai đó trong cái thời điểm kia liền hốt hoảng khẩn trương, cơ bắp căng cứng, toàn thân phát run, trời lạnh như thế sao?” Hạ Hinh Viêm nghiêng mắt, tựa tiếu phi tiếu nhìn Dập Hoàng.

      “Ta lo lắng nha, lo lắng ngày sau có cách gì tìm được những thứ ta muốn tìm.” Dập Hoàng nhíu mày, lạnh như băng .

      “Vậy sao, vậy sao.” Hạ Hinh Viêm cười vui vẻ nhảy dựng lên, gục lên người Dập Hoàng, hai tay đặt vai của , mặt mày hớn hở.

      “Buông ra, nữ hài tử ôm lấy nam nhân như thế còn ra bộ dáng gì nữa.” Dập Hoàng chau mày, tay gỡ Hạ Hinh Viêm từ người ra.

      biết nam nữ thụ thụ bất thân sao? Về sau được tùy tiện cùng nam nhân tiếp xúc như vậy, phải chú ý khoảng cách…”

      Hạ Hinh Viêm nhìn chằm chằm Dập Hoàng ngừng, đột nhiên đầu cảm giác có chút choáng váng, hề nghĩ ngợi mà thốt ra: “Dập Hoàng người có phải hay rất nhiều tuổi?”

      “Sao?” Dập Hoàng nhất thời hiều được Hạ Hinh Viêm có ý gì,

      “Người cao tuổi thường hay dong dài nha.” Hạ Hinh Viêm căn bản cũng có đợi Dập Hoàng trả lời cười vui vẻ hướng phòng bếp lấy đồ ăn.

      tại dù là nhân vật phong vân của Y Lạc thành nhưng là ở Hạ phủ, có Hạ Nghĩa Bình phân phó, của nàng đãi ngộ cũng có gì thay đổi. Mà lúc này Hạ Nghĩa Bình ở trong mật thất “tĩnh dưỡng”, đãi ngộ của nàng muốn thay đổi cũng khó.

      Tự lực cánh sinh lấy cơm chiều, Hạ Hinh Viêm hoàn toàn có chú ý tới ở trong phòng Dập Hoàng lâm vào trầm tư: “ Ta rốt cuộc sống bao nhiêu năm rồi nhỉ?”. Trí nhớ trong nháy mắt hoảng hốt, nhưng chỉ trong chớp mắt mà thôi.

      Đêm nay Y Lạc thành nhất định là đêm bình tĩnh.
      linhdiep17 thích bài này.

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 24.2: Tâm tư mỗi người

      Edit: Rosemarymn

      Beta: Tinh Linh


      đến người trong thành tụm lại bàn luận về biểu kinh người của Hạ Hinh Viêm, cho dù về đến nhà, còn nhiều người vẫn thể phục hồi lại tinh thần, biết Hạ Hinh Viêm làm cách nào từ kẻ tư chất thấp đột nhiên trở thành nhân vật trẻ tuổi đứng đầu. Trái lại, thiên tài của Y Lạc thành bọn họ - thiếu thành chủ Nghiêm Cảnh Thủ bị áp chế, trở thành người làm nền.

      Thay đổi quá mức kịch liệt làm cho mọi người thổn thức thôi. Trước kia còn nghĩ đến Hạ Hinh Viêm trở thành tiểu thiếp của Nghiêm Cảnh Thủ là vũ nhục Nghiêm Cảnh Thủ, giờ mới thấy được, đây lại là vũ nhục lớn nhất đối với Hạ Hinh Viêm.

      Trong lòng mỗi người đều liều mạng suy nghĩ, mình có hay chăng từng làm gì đắc tội Hạ Hinh Viêm chưa.

      Những kẻ trước kia từng khi dễ Hạ Hinh Viêm trốn ở trong nhà tính toán làm cách nào xóa thù cũ, để có thể theo bên cạnh tân sủng Y Lạc thành.

      Những người khác lại vắt óc tìm mưu kế nhằm tạo mối quan hệ với Hạ Hinh Viêm.

      Tóm lại, mỗi người đều có tâm tư bất đồng, nhưng có điểm giống nhau phải là vốn dĩ tiêu điểm của Y Lạc thành Nghiêm Cảnh Thủ bị Hạ Hinh Viêm thay thế

      Về phần người cam lòng nhất chỉ sợ cũng chỉ có thành chủ Nghiêm Kiện Đông.

      Mặt trầm ngồi ghế, nhìn con mình ở phía trước phiền chán tới lui, ngừng lầu bầu: “Hạ Hinh Viêm là cố ý, đúng, đây đều là Hạ Nghĩa Bình chủ ý.”

      “Bằng vì sao sớm đưa Tụ linh đan lại cho chúng ta? thể tưởng tượng được Hạ gia hèn hạ như vậy, làm cho chúng ta bị tổn thất tiền tài nhiều như thế, còn đánh mất mặt mũi trước mặt mọi người.”

      “Cha, chúng ta tuyệt đối thể buông tha bọn họ. "

      “An tâm vội!” Nghiêm Kiện Đông khoát tay, ý bảo Nghiêm Cảnh Thủ ngồi xuống.

      cái gì mọi việc đều diễn ra rồi, chúng ta bị Hạ Nghĩa Bình lừa vố.” Nghiêm Kiện Đông suy nghĩ , “Bất quá bây giờ còn chưa thể làm gì Hạ gia.”

      “Vì sao? Chẳng lẽ chúng ta phải nuốt xuống cục tức này sao?” Nghiêm Cảnh Thủ khó hiểu vội vàng hét lên.

      Cục tức này cho dù phụ thân có thể nuổt xuống, cũng thể nuốt được.

      Người bị hưu là a.

      Từ đến lớn chính là ở trong ánh mắt hâm mộ của mọi người mà lớn lên, bên người có lúc nào phải là mảnh tiếng khen ngợi.

      Chỉ có ghét bỏ, chỉ có vứt bỏ, còn có người dám đối với khinh thường như thế.

      Hôm nay, Hạ Hinh Viêm cũng dám ở trước mặt mọi người nhục nhã như thế.

      tất nhiên làm cho Hạ Hinh Viêm vì hành động hôm nay trả cái giá lớn.

      “Có chuyện gì cũng phải để cho các lão sư của các học viện rời rồi sau.” Nghiêm Kiện Đông rốt cuộc là so với Nghiêm Cảnh Thủ suy nghĩ cẩn thận hơn nhiều, “Nếu Hạ Hinh Viêm được Học viện Hoàng gia lựa chọn, chúng ta thể làm gì Hạ Hinh Viêm.”

      “Nàng hôm nay phải là cự tuyệt lão sư của học viện Hoàng gia sao ?” Nghiêm Cảnh Thủ suy nghĩ chút rồi , “Nàng cự tuyệt, chúng ta cần gì sợ đắc tội học viện Hoàng gia?”

      Dù sao từng cái học viện đều hết sức che chở cho đệ tử của mình.

      Hạ Hinh Viêm nếu trở thành đệ tử của học viện Hoàng gia, bọn họ đúng là thể làm gì Hạ gia.

      “Yên tâm, lấy tính cách của Hạ Nghĩa Bình tuyệt đối làm cho Hạ Hinh Viêm phải lựa chọn học viện Hoàng gia.” Nghiêm Kiện Đông cười lạnh, trong mắt lên tia hung ác, nham hiểm.

      “Người cho Hạ Nghĩa Bình là kẻ màng danh lợi sao? Nếu là như thế, sao có thể định ra được độc kế như hôm nay ?” Nghiêm Kiện Đông hoàn toàn đem chuyện hôm nay tính đến người Hạ Nghĩa Bình.

      “Hạ Hinh Viêm ở Hạ gia luôn có địa vị gì, tự nhiên phải nghe theo lời Hạ Nghĩa Bình.”

      Ngày mai liền xem Hạ Hinh Viêm muốn lựa chọn như thế nào.

      “Chẳng lẽ Hạ Hinh Viêm trở thành đệ tử của học viện Hoàng gia, tình hôm nay liền quên ?” Nghiêm Cảnh Thủ tức giận bất bình .

      “Đương nhiên thể quên ” Nghiêm Kiện Đông khẽ giật khóe môi, đè thấp thanh hỏi ngược lại, “Chẳng lẽ biết đệ tử tiến vào học viện là có rất nhiều cơ hội luận bàn sao?”

      Nghiêm Cảnh Thủ hơi sửng sốt, rồi hiểu nở nụ cười : “Con hiểu rồi.”

      “Cảnh Thủ, cha tin tưởng lấy thực lực của ngươi, tất nhiên nhanh chóng đuổi kịp và vượt qua Hạ Hinh Viêm. Nay nàng đơn giản chính là ỷ vào viên Tụ linh đan kia của Hạ gia mà thôi.”

      Nghiêm Kiện Đông đắc ý gật đầu, đối với thiên phú của con mình rất là tự tin.

      Chính là, bọn họ hoàn toàn xem điểm, trong ngắn ngủi ba tháng, theo tứ cấp đến đột phá linh sư, chênh lệch linh lực trong đó, Hạ Hinh Viêm là làm như thế nào có thể làm được.

      Tính sai từng bước, vận mệnh nhất định từ người chơi cờ biến thành quân cờ.

      Vô luận tối nay có bao nhiêu người yên giấc, ngày cũng nhanh chóng thay thế đêm.

      ngày mới bắt đầu, kiện tuyển chọn học viện được mọi người chờ mong bắt đầu. Có thể được tuyển đến như thế nào học viện ảnh hưởng đến chính là tương lai thành tựu của mỗi người.

      Cho nên, hôm nay là ngày quan trọng nhất !
      linhdiep17 thích bài này.

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 25.1: Miễn cưỡng đúng quy cách

      Edit: Rosemarymn

      Beta: Tinh Linh


      Ngày kế, cũng tại linh sư hội sở, như trước là người ngồi kín chỗ, chẳng qua hôm nay so với hôm qua thoáng có chút bất đồng phải là mặc dù Nghiêm Cảnh Thủ đến nhưng ánh mắt mọi người vẫn thu hồi, như cũ nhìn lối vào Linh sư hội sở, chờ đợi cái gì.

      Con người, đôi khi đơn giản, đối với người mạnh hơn mình chút ghen tị, nhưng đối với người thực lực mạnh mẽ đến mức mình chỉ có thể nhìn lên tất sùng bái.

      Hôm qua, biểu của Hạ Hinh Viêm khiến cho trong lòng bọn họ ghi sâu dấu vết, trải qua đêm suy tư, dấu vết này cũng cách nào triệt hạ.

      Nghiêm Cảnh Thủ cùng với những người trẻ tuổi khảo nghiệm đủ tư cách đứng chung chỗ, chờ đến cuối cùng được học viện lựa chọn, chính là ở sau sắc mặt vẫn như thường ngày che giấu bao nhiêu tức giận sợ có lẽ cũng chỉ có mình mới biết được.

      trận xôn xao, trong đám người bàn luận, tụm đầu ghé tai đồng thời đều nhắc đến cùng cái tên, cái tên làm cho cảm giác được phẫn nộ cùng nhục nhã – Hạ Hinh Viêm.

      Ngẩng đầu, căn bản là cần cố ý tìm kiếm, chỉ cần nhìn về phía tiêu điểm ánh mắt của mọi người là có thể thấy được người gây ra cho tất cả những bất hạnh.

      Như trước quần áo đơn giản, như trước là chậm rãi bước lên đài cao, căn bản hề để ý đến ánh mắt nóng bỏng lấy lòng của mọi người.

      Hôm nay nàng cùng với hôm qua có gì khác nhau, vẫn như cũ thản nhiên như gió.

      Nghiêm Cảnh Thủ buồn bực xiết chặt tay, cố gắng chắc chế xúc động, hợp lại toàn lực khắc chế xúc động muốn tiến lên xé Hạ Hinh Viêm.

      Ôn nhu xúc cảm bao lấy bàn tay xiết chặt của , cần quay đầu lại cũng biết là ai.

      “Cảnh Thủ, nữ nhân này đợi đến khi chúng ta đến học viện lại cùng nhau thu thập nàng, vội.” Bạch Đan Quyên ở bên tai Nghiêm Cảnh Thủ nhàng .

      Đêm qua, nàng cùng phụ thân thức trắng đêm thảo luận, nhất trí cho rằng vẫn là đợi đến khi Hạ Hinh Viêm rời khỏi Y Lạc thành, đến học viện rồi lợi dụng quy tắc của học viện đem nàng danh chính ngôn thuận trừ bỏ là tốt nhất.

      Ở phía sau, cửa hàng của bọn họ chút do dự lựa chọn đứng ở bên phía thành chủ, dù sao đối với bọn họ mà , Hạ gia chỉ là gần như đại gia tộc, cho dù dùng phương pháp gì làm cho Hạ Hinh Viêm đột nhiên đề cao thực lực, nhưng là, loại phương pháp vượt qua cực hạn nhân loại tăng lên này, tất nhiên ảnh hưởng đến tương lai tu luyện của Hạ Hinh Viêm. Nàng còn muốn tăng tiến thêm bước chỉ sợ là chuyện mơ mộng.

      Nghiêm Cảnh Thủ cái gì cũng , chính là nhàng cầm lại bàn tay mềm mại của Bạch Đan Quyên, tiếng động cho nàng, yên tâm, xúc động.

      Nghiêm Kiện Đông nhìn đến Hạ Hinh Viêm đứng vững đài cao, xác định mọi người muốn đến đông đủ, đứng dậy, nhìn về phía các lão sư của các học viện: “Các vị lão sư, có thể bắt đầu chưa?”

      Thấy các lão sư đều gật đầu, Nghiêm Kiện Đông cất cao giọng : “Đầu tiên là các vị lão sư tuyển chọn đệ tử, cuối cùng những người được lựa chọn lại đến những học viện mình muốn vào xin, có thể gia nhập học viện được hay phụ thuộc vào các vị lão sư xem xét.”

      Ý tứ ràng, cuối cùng những người ngày hôm qua thông qua khảo nghiệm, có thể tiến vào học viện tiếp tục tu luyện hay còn phải xem có hay học viện muốn thu bọn họ.

      Dù sao ngoại trừ linh lực tu luyện đạt tới cầu cơ bản, còn muốn xem thiên phú ngày sau, những người có khả năng phát triển nhiều lắm trong tương lai, các học viện cũng thu, dù sao lãng phí khí lực bồi dưỡng người có tiền đồ phát triển, đối với các học viện mà thực mất nhiều hơn được.

      Nghiêm Kiện Đông vừa xong, đứng chờ đợi đài các, các đệ tử khẩn trương nhìn chăm chú lên khán đài, ngay tức khắc bắt đầu quyết định vận mệnh của bọn họ.

      Lão sư cảm thấy người nào phù hợp với học viện của mình, sai người đem tín vật của học viện đến trong tay người đó.

      Học viện thứ nhất được lựa chọn đệ tử đương nhiên là danh tiếng cao nhất học viện Hoàng gia. Từ khán đài xuống, thong thả đến trước mặt Hạ Hinh Viêm, đem tín vật đại biểu cho học viện Hoàng gia tự tay giao cho Hạ Hinh Viêm.

      “Hạ Hinh Viêm, học viện Hoàng gia hoan nghênh ngươi.”

      Hạ Hinh Viêm bộc lộ cái gì, chỉ nhìn tín vật học viện trong tay mình.

      Lão sư của học viện Hoàng gia cũng chút chậm trễ đem tín vật nhanh chóng giao cho Nghiêm Cảnh Thủ cùng với Bạch Đan Quyên, sau đó xoay người trở về khán đài.

      Toàn bộ ba người thiên phú tốt nhất Y Lạc thành đều bị học viện Hoàng gia lựa chọn, có thể là điều mọi người đều nghĩ đến, lão sư các học viện khác, phân biệt đưa tín vật giao đến tay những đệ tử mình nhìn trúng.

      Chuơng 25.2: Miễn cưỡng đủ tư cách

      Edit: Rosemarymn


      Đến cuối cùng, đài cao chỉ còn lại sáu người có học viện nào lựa chọn, mà khán đài có duy nhất lão sư chưa hề giao ra tín vật, chính là người mặc quần áo mộc mạc lão sư.

      Sáu người còn lại chưa được chọn chính là linh lực thấp nhất trong khảo nghiệm, bọn họ đều trông mong nhìn đến vị lão sư này khán đài.

      Bọn họ biết, lấy thực lực của bọn họ, cho dù là xin vào các học viện khác cũng được nên tất cả hi vọng của bọn họ đều đặt tại người lão sư cuối cùng này.

      Lão nhân nâng mắt nhìn sáu người tràn đầy hi vọng, nhàng lắc đầu: “ học viện của lão phu cũng thích hợp với sáu người các ngươi, các ngươi vẫn là nên tìm danh sư khác tốt hơn.”

      câu, đem hi vọng của sáu người đánh mất.

      “Ta , vị lão sư này, người vẫn là tuyển cái đệ tử . Đến chuyến, đệ tử cũng tuyển, biết viện trưởng học viện các ngươi có thể tức giận đến giơ chân hay ?” Ngồi ở bên cạnh lão sư học viện Hoàng gia dương quái khí câu, “Các người cũng thể so với học viện Hoàng gia lắm tiền nhiều của được.”

      Càng là học viện cấp thấp cơ hội xoay người càng khó khăn, chỉ cần đến số lượng lớn tiền tài càng quan trọng hơn phải là có tuyệt đỉnh thiên tài chống đỡ.

      Học viện là nơi dựa vào thực lực để chuyện, cho nên lần này các học viện lão sư đều cố ý vô tình nịnh bợ học viện Hoàng gia, cái gọi là dưới bóng đại thụ có nhiều chỗ tốt, chỉ cần được học viện Hoàng gia chiếu cố chút, bọn họ được thêm càng nhiều ưu việt.

      “Đừng như thế, người ta cũng là vì tốt cho các đệ tử, nghe thấy bọn họ tìm danh sư khác sao?”

      Đối với những lời châm chọc như vậy, vị lão sư kia đều xem để ý, lạnh nhạt ngồi chỗ, nghĩ xuống đài tuyển đệ tử.

      “Nếu các vị lão sư tuyển chọn tốt, tại liền xem các người ý nguyện.” Nghiêm Kiện Đông nhìn sáu người còn lại, cũng chỉ có bọn họ còn có thể xin gia nhập học viện, về phần những người được học viện lựa chọn, hẳn là có ý kiến gì khác.

      Dù sao qua nhiều năm như vậy, còn chưa từng nghe có đệ tử nào đối với việc được học viện lựa chọn có khác thường ý kiến.

      Được học viện lựa chọn rồi lại chọn học viện khác, tương đương đắc tội với học viện lựa chọn , hậu quả như vậy phải là đệ tử nhoi có thể thừa nhận.

      Sáu bóng dáng đứng đài cao hướng về vài cái học viện cấp thấp xin. Cuối cùng có hai học viện, sau khi đắn đo cân nhắc quyết định tuyển vào ba người, cách khác còn có ba người được tuyển chọn. Ba người này cũng chỉ có thể đợi đến năm sau.

      Nghiêm Kiện Đông nhìn Hạ Hinh Viêm đứng đài, trong lòng cười thầm thôi. chỉ biết, hôm qua Hạ Hinh Viêm học viện Hoàng gia chỉ đơn giản vì nhục nhã Nghiêm Cảnh Thủ, nhìn xem, hôm nay còn phải ngoan ngoãn tiếp nhận lời mời của học viện Hoàng gia.

      “Nếu mọi người có ý kiến gì khác, như vậy…”

      “Chờ chút.” Hạ Hinh Viêm đột nhiên lên tiếng, cắt ngang lời của Nghiêm Kiện Đông

      Nghiêm Kiện Đông nhướng mày, lại là Hạ Hinh Viêm.

      Trong lòng lửa giận, nhưng mặt biểu tình thay đổi: “Hạ Hinh Viêm, người có chuyện gì?”

      Hạ Hinh Viêm hơi ngẩng đầu: “Ta muốn đổi học viện.”

      ràng đơn giản năm chữ, lập tức làm nổi lên mảnh tiếng hút khí.

      “Hạ Hinh Viêm, người có biết người ? Phụ thân người có cho phép ?” Nghiêm Kiện Đông ánh mắt đảo qua khán đài, hi vọng Hạ Nghĩa Bình đứng ra ngăn cản Hạ Hinh Viêm.

      Nếu Hạ Hinh Viêm ở học viện Hoàng gia, như vậy bọn họ làm thế nào nhân cơ hội diệt trừ nàng?

      “Gia phụ thân thể khỏe, ở nhà tĩnh dưỡng.” Hạ Hinh Viêm cười , nàng còn biết tính toán của Nghiêm Kiện Đông sao?

      “Hạ Hinh Viêm, người muốn đến học viện Hoàng gia sao?” Lão sư học viện Hoàng gia cũng nổi giận.

      Từ ngày hôm qua, Hạ Hinh Viêm liền cự tuyệt , hôm nay sau khi cho Hạ Hinh Viêm tín vật xong, nàng vẫn như thế, thực cho rằng học viện Hoàng gia bọn họ có Hạ Hinh Viêm nàng được sao?

      “Chỉ là ta sợ thích hợp học viện Hoàng gia.” Hạ Hinh Viêm cười hướng khán đài, đem tín vật trả lại cho lão sư học viện Hoàng gia.

      biết quý viện có thấy ta đủ tư cách nhập học ?” Hạ Hinh Viêm hướng bên cạnh vài bước, đứng trước quần áo bình thường lão sư, khiêm tốn hỏi.

      Lời ra có chút nào kiêu ngạo.

      “Nàng bị điên rồi sao?”

      Mọi người xôn xao nghị luận, ai cũng cho rằng Hạ Hinh Viêm bị điên, học viện tốt nhất - học viện Hoàng gia chọn lại chọn cái học viện chưa biết tên.

      Làm sao nghĩ đến chuyện làm bọn họ kinh hãi còn ở phía sau khi lão nhân kia hai mắt cao thấp đánh giá Hạ Hinh Viêm xong, nhanh chậm câu: “Miễn cưỡng đủ tư cách.”

      Mọi người cười ngất.

      Ba tháng thời gian từ tứ cấp linh sĩ đột phá đến linh sư còn miễn cưỡng đủ tư cách?

      Đây là học viện gì a, thế nhưng so với học viện Hoàng gia còn trâu bò hơn?
      Tôm Thỏlinhdiep17 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :