1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Ngút trời - Phong Phiêu Tuyết (63.2/240)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 11.1: Nhân ngoại hữu nhân.
      Edit: Tinh Linh.

      Hạ Hinh Viêm hoàn toàn há hốc mồm, từ trước đến nay vẫn cho rằng nàng đủ bá đạo, hôm nay so sánh với Dập Hoàng, hoá ra nàng chỉ là kẻ phân phải trái a.

      "Người của Liệp thủ đoàn đều là những kẻ liều mạng, ngươi điên rồi, sao lại đoạt thứ trong tay bọn họ chứ?" Hạ Hinh Viêm bất khả tư nghị (khó tin, thể tưởng tượng nổi) gầm . Năng lực chút ít tại của nàng đối phó hai người còn có thể, vấn đề là ở chỗ người của Liệp thủ đoàn tất cả đều là cấp mười linh sư trở lên, đùa cái gì thế?

      "." Dập Hoàng cũng thèm cùng Hạ Hinh Viêm nhảm, càng có thời gian lãng phí mà giải thích. Trực tiếp chữ mệnh lệnh cho Hạ Hinh Viêm, tư thế kia, so với đế vương còn đế vương hơn, hai ( ).

      Hạ Hinh Viêm nhìn xung quanh chút, bây giờ nàng đường phố, cứ trao đổi với Dập Hoàng như vậy cũng phải là biện pháp, thể làm gì khác hơn là trước tiên thuận theo ý của Dập Hoàng ra ngoài thành.

      Vừa ra khỏi thành, Dập Hoàng lập tức thân. Hạ Hinh Viêm nhướng mày lo lắng hỏi: "Ngươi sợ có người phát ra ngươi?" Người của Liệp thủ đoàn hẳn là nơi gần đây xa.

      Dập Hoàng cười lạnh tiếng: " có người sống nào phát được ta."

      Hả? Hạ Hinh Viêm ngốc lăng (ngây ngốc cùng sững sờ) nhìn chằm chằm Dập Hoàng, ý của có phải là muốn giết toàn bộ người của Liệp thủ đoàn? Hạ Hinh Viêm gì nhìn trời, hình như tựa hồ có lẽ chắc là, kiếp trước nàng là sát thủ . Nhưng mà tại sao nàng lại có cảm giác Dập Hoàng so với nàng còn giống sát thủ hơn?

      "Dập Hoàng..." Hạ Hinh Viêm còn chưa xong, trước mắt liền hoa cái (hoa mắt), thân thể của Dập Hoàng ở bên người nàng biến mất hóa thành đạo tàn ảnh* màu đỏ, thời gian khoảng chừng hai ba cái hô hấp, Dập Hoàng quay trở lại. Điều khác biệt duy nhất chính là trong tay có nhiều hơn khối Hồng Vân tinh .

      * Tàn ảnh: khi hình ảnh di chuyển với tốc độ quá nhanh ta thấy được tàn ảnh.

      Hạ Hinh Viêm sững sờ nhìn chằm chằm Dập Hoàng, miệng há to hồi lâu ra được chữ, hít vào sâu, trong khí bay tới mùi máu tươi khiến người ta buồn nôn.

      "Cho ngươi." Dập Hoàng duỗi tay cái hướng về phía trước, đưa Hồng Vân tinh lên trước mặt Hạ Hinh Viêm.

      "Ngươi giết người của Liệp thủ đoàn?" Ánh mắt của Hạ Hinh Viêm nhàng lướt qua phía sau lưng Dập Hoàng, khó khăn nuốt ngụm nước bọt. Liệp thủ đoàn mà ngay cả các đại gia tộc trong Y Lạc thành cũng dám chọc vào cứ như vậy bị Dập Hoàng giết?

      "Ân." Dập Hoàng cực kỳ tự nhiên gật đầu hề cảm thấy có cái thích hợp.

      "Ngu ngốc." Hạ Hinh Viêm đột nhiên mắng khiến Dập Hoàng nhíu mày. Nàng lo lắng ra tay giết sạch sao? Hay là lo lắng bị những người khác phát ra thi thể người của Liệp thủ đoàn gây ra phiền toái cho nàng? Dập Hoàng muốn mở miệng giải thích, lại nghe thấy Hạ Hinh Viêm vội vàng hỏi: "Thế nào rồi? Ngươi sao chứ?"

      Ách? Dập Hoàng sững sờ nhìn khuôn mặt lo lắng của Hạ Hinh Viêm, thấy nàng cau mày, vươn tay kiểm tra lung tung người : "Trong Liệp thủ đoàn cấp bậc thấp nhất cũng là cấp mười Linh sư, ngươi chỗ bị thương sao? xác định có người nào còn sống? Đừng để cho bọn họ thấy bộ dạng của ngươi, nếu sau này tìm ngươi gây phiền phức. Người của Liệp thủ đoàn đông đảo, được, ta phải xem, thể lưu lại người sống."

      Hạ Hinh Viêm nghĩ đến đó liền lập tức ngay, vượt qua Dập Hoàng chuẩn bị đến nơi tản ra mùi máu tanh. Thân thể hai người nhàng chạm vào nhau chút, làn gió thoang thoảng thổi qua, khiến những sợi tóc mai của Hạ Hinh Viêm bay lên, mềm mại lướt qua gò má của Dập Hoàng, có chút hơi ngứa, ngứa thẳng đến tận đáy lòng.

      "Hạ Hinh Viêm." Dập Hoàng kéo cổ tay của nàng lại.

      "Ân?" Hạ Hinh Viêm kinh ngạc nghiêng đầu nhíu mày.

      " cần xem thử, ta ra tay bao giờ lưu lại người sống." Dập Hoàng bình tĩnh ngưng mắt nhìn Hạ Hinh Viêm.

      Hạ Hinh Viêm chần chờ lát, lúc này mới gật đầu: "Cũng được." xong, lại nhìn Dập Hoàng chút: "Ngươi thực có việc gì?" Người của Liệp thủ đoàn rất lợi hại, huống hồ từ trước đến nay bọn họ đều bao giờ hành động mình.

      "Ngươi quá coi thường ta rồi." Dập Hoàng khinh thường bĩu môi, "Ta ra khỏi địa động (hang động trong lòng đất), trói buộc của nó vô hiệu đối với ta, chỉ có ngân trâm là trói buộc cuối cùng mà thôi."

      "Vậy là tốt rồi." Hạ Hinh Viêm thở ra hơi dài, tâm cũng theo đó mà thả lỏng.

      "Cho ngươi." Dập Hoàng đem Hồng Vân tinh bỏ vào tay Hạ Hinh Viêm, "Cất kỹ."

      Nhìn Hồng Vân tinh trong tay Dập Hoàng, Hạ Hinh Viêm than tiếng, nhận lấy bỏ vào trong gian tinh thạch, ngẩng đầu, nhún nhún vai với Dập Hoàng: "Dập Hoàng, có điều ngươi nhất định phải học."

      Vẻ mặt ngưng trọng của Hạ Hinh Viêm khiến Dập Hoàng cảm thấy rất khó chịu, khỏi nhíu mày hỏi: "Cái gì?"

      "Phải nghe hết lời của người khác." Hạ Hinh Viêm xong hướng về phía Dập Hoàng ngoắc ngoắc ngón tay, " theo ta."
      Chương 11.2: Nhân ngoại hữu nhân (tiếp).
      Edit: Tinh Linh.

      Dập Hoàng hoài nghi theo phía sau Hạ Hinh Viêm, cùng nàng đến hướng vào trong núi. Hạ Hinh Viêm đường lớn, cũng đường , lại chuyên chọn những nơi bóng người.

      "Ngươi muốn đến chỗ nào?" Dập Hoàng quan sát bốn phía xung quanh, nơi này hẻo lánh, cho dù là linh thú cũng đến đây.

      " theo ta biết." Hạ Hinh Viêm bất chấp đường núi gồ ghề dưới chân, mặt nắm lấy cỏ khô núi mặt khó khăn trèo lên. phải thân thể của nàng tốt, mà thực là đường quá dốc, chỉ cần hơi chút cẩn thận, trượt chân cái có khả năng bị lăn xuống. Dập Hoàng cẩn thận ở sau lưng Hạ Hinh Viêm, đề phòng nàng có thể ngã xuống bất cứ lúc nào.

      "Đến rồi." Hạ Hinh Viêm rất lâu, cuối cùng thời điểm khi trời sắp hoàng hôn mới dừng bước. Nơi này hoang vắng dấu vết của con người, mặt đất cũng có vết chân dã thú qua, tuyệt đối là nơi ít có người đặt chân tới. Dập Hoàng khó hiểu nhìn xung quanh, nơi này cũng có cái gì đặc biệt, chẳng qua so với những chỗ khác ở trong núi lại càng hoang vắng hơn chút.

      "Ngươi tới nơi này làm gì?"

      "Tới trả lời cho ngươi về vấn đề lúc nãy" Hạ Hinh Viêm ngồi xổm xuống, bắt đầu dời những hòn đá mặt đất, ném hòn lại hòn qua bên cạnh, giống như đào thứ gì đó.

      "Lúc nãy ta ngăn cản ngươi tìm Liệp thủ đoàn, là bởi vì Hồng Vân tinh kia đáng để ngươi mạo hiểm."

      Dập Hoàng cau mày, nghiêm túc nhìn Hạ Hinh Viêm đào đất, mũi hừ tiếng: "Chẳng lẽ cứ như vậy mà nhìn ngươi tu luyện được?"

      " khối Hồng Vân tinh tỉ lệ tốt, cho dù dùng để tu luyện cũng tốt thêm bao nhiêu." Lời của Hạ Hinh Viêm khiến ngực Dập Hoàng thực khó chịu, nàng trách sao?

      "Huống hồ, còn là đoạt lấy từ trong tay Liệp thủ đoàn..." Động tác của Hạ Hinh Viêm dừng lại, cúi đầu thấp xuống, cũng ngẩng đầu lên nhìn Dập Hoàng, chính là thanh vô cùng nghiêm túc chân : "Nếu như ngươi thực xảy ra chuyện gì phải làm sao bây giờ?"

      "Ngươi lo lắng cho ta?" Dập Hoàng biết tâm tình tại của mình là cái gì, lạ lẫm khiến thể .

      "Chúng ta phải là bằng hữu sao?" Hạ Hinh Viêm ngẩng đầu, cười rạng rỡ với Dập Hoàng, dưới ánh chiều tà, khuôn mặt tươi cười kia như được dát lên lớp vàng óng ánh, chói mắt đến như vậy, chói đến mức khiến cho hai mắt của Dập Hoàng đau nhức, khó chịu nháy nháy mắt.

      "Có thể giúp ngươi tu luyện là tốt rồi, nên dài dòng nhiều lời vô ích như vậy." Dập Hoàng quay mặt sang chỗ khác thèm nhìn khuôn mặt tươi cười ngứa mắt của Hạ Hinh Viêm nữa.

      "Vì vậy ta mới bảo, lần sau phải chờ ta cho hết lời." Hạ Hinh Viêm ném hòn đá cuối cùng, đưa tay kéo vạt áo của Dập Hoàng, "Ngươi xem, ta cần đoạt mà."

      Dập Hoàng mạn bất kinh tâm (thờ ơ, chút để ý) xoay đầu lại, hai mắt chợt trừng cực lớn, khó tin nhìn mảnh màu đỏ nhàn nhạt trước mắt.

      "Hồng Vân tinh?" Động tác của Dập Hoàng cực kì nhanh, ngồi xổm xuống, cầm khối nâng lên trước mắt, tỉ mỉ ngắm nhìn, vô luận là tỉ lệ hay là thể tích đều tốt hơn vô số lần so với phòng đấu giá. Nếu Hồng Vân tinh ở đó là hồng thổ (đất đỏ), trong tay chính là chu sa (cát đỏ?)*.

      * Hồng trong "hồng thổ" là màu đỏ, chu trong "chu sa" là đỏ thắm ---> chu là đỏ đậm hơn hồng ---> ta hiểu nghĩa lắm nhưng chung là "hồng thổ" kém "chu sa", hiểu vậy chắc là được rồi.

      "Cho nên, ngươi hoàn toàn cần phải chống lại người của Liệp thủ đoàn. "Hạ Hinh Viêm than tiếng, nàng cũng muốn bằng hữu của mình mạo hiểm, "May là ngươi có việc gì."

      " sao cả." Dập Hoàng ngẩng đầu hướng về phía Hạ Hinh Viêm cười, nhàng bâng quơ , "Những người đó giết giết thôi."

      Giết giết thôi? Có cần phải bá đạo như vậy hay ? Hạ Hinh Viêm xấu hổ a. Cái gì gọi là nhân ngoại hữu nhân thiên ngoại hữu thiên*, nhìn Dập Hoàng biết, nàng thực là được mở mang kiến thức.

      * Nhân ngoại hữu nhân thiên ngoại hữu thiên ( người còn có người, trời còn có trời): gần giống như "vỏ quýt dày có móng tay nhọn" ở Việt Nam mình í.

      "Làm sao ngươi biết nơi này có Hồng Vân tinh?" Dập Hoàng quay lại vấn đề chính, nhíu mày hỏi Hạ Hinh Viêm. Ánh mắt ngầm liếc qua cái, cao phẩm (chất lượng cao) Hồng Vân tinh lại phải chỉ có khối , nàng làm sao mà biết được?

      ~ Hết chương 11 ~
      Tôm Thỏ, linhdiep17bornthisway011091 thích bài này.

    2. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 12.1: Năng lực đặc thù.
      Edit: Tinh Linh.

      "Từ ta thích sưu tập những thứ đồ lạ." Hạ Hinh Viêm từ từ nhớ lại ký ức của thân thể này, "Hơn nữa những thứ tìm được đều là đồ tốt."

      Dập Hoàng nhất thời kịp phản ứng trước ý tứ của Hạ Hinh Viêm, khó hiểu nhìn nàng.

      Hạ Hinh Viêm nhún vai cười: "Ngươi có thể coi ta như là cái Tầm bảo khí (dụng cụ, đồ vật có thể truy tìm ra các thứ quý giá, bảo vật).

      "Tầm bảo khí?" Dập Hoàng khẽ thầm lặp lại, đột nhiên cả người chấn động, kinh ngạc đưa tay chỉ vào Hạ Hinh Viêm, "Ngươi, ngươi lại có bản lĩnh kỳ dị như vậy?"

      "Trời sinh." Hạ Hinh Viêm cười ha hả , tiện tay đem cất mấy khối Hồng Vân tinh dưới đất vào. Hai mắt Dập Hoàng đột nhiên sáng ngời, làm cho Hạ Hinh Viêm theo bản năng lui về phía sau co rúm lại, ánh mắt của hình như có cái gì thích hợp a. Bản năng của sát thủ cho nàng biết, Dập Hoàng lúc này rất nguy hiểm.

      "Hạ Hinh Viêm." Dập Hoàng kích động nắm lấy bả vai Hạ Hinh Viêm, mặt tất cả đều là vui mừng khôn xiết.

      "Ta biết ta phát đạt, nhưng cũng cần kích động đến như vậy chứ?" Hạ Hinh Viêm khó hiểu giãy dụa hai cái, bị người khác nắm chặt thế này là quá khó chịu.

      " đúng, đúng." Biểu tình mặt Dập Hoàng lập tức nhanh chóng chuyển biến, vui mừng khôn xiết thay bằng vẻ mặt mờ mịt. Lo lắng buông Hạ Hinh Viêm ra, "Nếu như bản này của ngươi bị những kẻ có ý đồ xấu biết được, tình cảnh của ngươi lại càng nguy hiểm hơn. Tốt nhất vẫn là nên nhanh chóng tu luyện linh lực." Dập Hoàng bóp bóp chân mày* thấp giọng lầu bầu, toàn tâm toàn ý vì chuyện tình sau này của Hạ Hinh Viêm mà suy nghĩ.

      * Bóp bóp chân mày: giống như chúng ta bắt gió.

      Hạ Hinh Viêm tiếng động nhếch khóe môi lên, trong ngực ấm áp. phải Dập Hoàng cũng muốn tìm thứ gì đó sao? Thế nhưng việc đầu tiên lại phải là bảo nàng tìm thứ đó, trái lại còn lo lắng cho tình cảnh của nàng. Thực là lần đầu tiên a. Cho tới bây giờ nàng chưa từng thử qua. Đây chính là cảm giác được người khác quan tâm sao?

      "Dập Hoàng, ngươi muốn tìm thứ gì vậy? Biết đâu ta có thể giúp ngươi." Hạ Hinh Viêm vừa nghĩ đến liền lập tức ra.

      Dập Hoàng từ trong suy nghĩ của mình ngẩng đầu lên, nhìn Hạ Hinh Viêm: "Thứ ta muốn tìm từ từ rồi sau , vấn đề chủ yếu tại bây giờ của ngươi chính là đề cao linh lực, tình cảnh của ngươi quá nguy hiểm."

      "Ta nghĩ biện pháp nhanh chóng đề cao." Hạ Hinh Viêm sờ sờ vòng tay tinh thạch cổ tay mình, có những thứ này, nàng có thể làm rất nhiều chuyện.

      Nhìn nụ cười quỷ dị khóe môi Hạ Hinh Viêm, Dập Hoàng hơi nhíu mày chút, hình như nàng tính toán cái gì đó.
      Chương 12.2: Năng lực đặc thù (tiếp).
      Edit: Tinh Linh.

      Trong phòng đấu giá, Địch Hải nhìn người ở trước mắt mình, trong lòng tự hỏi biết rốt cuộc muốn gì.

      "Thành chủ đại nhân, tới phòng đấu giá có việc gì sao?"

      "Địch Hải đại sư, nghe buổi đấu giá hôm nay có đấu giá khối Hồng Vân tinh." Thành chủ Nghiêm Kiện Đông khách khí hỏi.

      Đừng nhìn thân là thành chủ của Y Lạc thành, thế nhưng ở trước mặt nhị phẩm Dược tề sư Địch Hải, cũng thể thu hồi bộ dáng thành chủ cao cao tại thượng của mình lại, trở nên khách khách khí khí. Ai bảo Dược tề sư là người siêu nhiên tồn tại như vậy, bất cứ ai cũng muốn đắc tội với vị Dược tề sư.

      "Đúng vậy." Địch Hải tự nhiên thừa nhận, " được người của Liệp thủ đoàn lấy ." Đây là chuyện mà những người tham gia buổi bán đấu giá đều biết, căn bản cũng cần giấu giếm.

      "Địch Hải đại sư, biết phòng đấu giá còn bán Hồng Vân tinh hay ?" Nghiêm Kiện Đông cũng vòng vo nhiều, trực tiếp hỏi.

      Địch Hải tựa tiếu phi tiếu* lướt nhìn Nghiêm Kiện Đông cái: "Lẽ nào thành chủ cho rằng dược liệu của Dược tề sư là rau cải trắng, khắp nơi đều có thể gặp?"

      * Tựa tiếu phi tiếu: cười như cười.

      Lời khách khí lập tức khiến người khác nghẹn họng, dám đối xử với người đứng đầu thành như thế, cũng chỉ có nhị phẩm Dược tề sư Địch Hải. Nếu như kẻ khác dám giống vậy, Nghiêm Kiện Đông tuyệt đối tát luôn ngay cái, nhưng lời này là từ trong miệng Địch Hải ra, chẳng những Nghiêm Kiện Đông tức giận, khuôn mặt còn vồn vã cười theo.

      "Địch Hải đại sư, tại hạ biết Hồng Vân tinh là bảo bối phải lúc nào nào cũng có thể có được, nhưng mà với năng lực của Địch Hải đại sư, thực lực của phòng đấu giá, nếu muốn tìm được Hồng Vân tinh phải là có khả năng a."

      Nghe được lời nịnh nọt của Nghiêm Kiện Đông, biểu tình mặt Địch Hải rốt cuộc cũng có chút hòa hoãn, từ từ gật đầu: "Cũng có thể tìm được ít, có điều, thành chủ nên biết, Hồng Vân tinh tốt nhất thực dễ dàng có được."

      "Đó là đương nhiên, đó là đương nhiên." Nghiêm Kiện Đông liên tục gật đầu, "Tại hạ cũng biết , Hồng Vân tinh tốt nhất chắc chắn phải giao cho đại sư luyện chế dược tề. Thứ này nếu đưa cho người khác chính là uổng phí của trời."

      Địch Hải vừa lòng gật đầu, coi như tán thành lời của Nghiêm Kiện Đông.

      "Tại hạ chỉ là muốn tìm ít Hồng Vân tinh thể luyện chế cho tiểu nhi* dùng, để tốc độ tu luyện của nó nhanh thêm chút. Đại sư chắc cũng biết đại hội rất nhanh bắt đầu, đến lúc đó có rất nhiều học viện khác nhau tới, tại hạ muốn nó được học viện tốt chọn." Nghiêm Kiện Đông nắm chặt hai tay của mình, nhìn Địch Hải chờ đợi.

      * Tiểu nhi: cách gọi con trai ( số cách gọi tương đương: nhi tử, khuyển tử...)

      Đối với dược tề mà , dám cầu mong quá xa vời, dược tề đề cao linh lực do vị nhị phẩm Dược tề sư luyện chế, tuyệt đối là trọng kim nan cầu*, thậm chí với tài lực của thể nào có thể mua được. Dù sao luyện chế dược tề vẫn có xác xuất thành công, dược tề có dược lực (hiệu lực của thuốc) càng mạnh luyện chế càng khó khăn.

      * Trọng kim nan cầu: nhiều tiền còn chưa chắc có được.

      Nếu như muốn luyện chế lọ nhị phẩm dược tề đề cao linh lực, còn biết phải tốn bao nhiêu Hồng Vân tinh. khối Hồng Vân tinh chất lượng cao có thể lên đến mười vạn - cái giá trời, có thể tưởng tượng được nếu là Hồng Vân tinh thích hợp để luyện chế dược tề tiền bỏ ra nhiều đến tận nhường nào. Đây mới chỉ là giá của Hồng Vân tinh, còn chưa tính giá của các dược liệu khác trong dược tề.

      "Trước mắt, trong phòng đấu giá còn Hồng Vân tinh, nếu như có ta gọi người đến thông báo cho thành chủ." Địch Hải lạnh nhạt đáp lời, thay đổi thái độ của mình chút nào dù trước mắt là người cầm quyền cả Y Lạc thành.

      Thái độ như vậy cũng làm cho Nghiêm Kiện Đông thụ sủng nhược kinh*, đứng dậy gật đầu liên tục: "Đa tạ đại sư, tại hạ quấy rầy đại sư nữa, cáo từ cáo từ." Nhận được câu hứa hẹn lấp lửng nhưng cũng khiến Nghiêm Kiện Đông đặc biệt hưng phấn, có thể thấy được địa vị của Địch Hải ở Y Lạc thành cao đến như thế nào.

      * Thụ sủng nhược kinh: được sủng ái mà lo sợ.

      Trong Y Lạc thành, ai cũng đều biết, thể động vào nhất phải các đại gia tộc, cũng phải thành chủ, mà là Địch Hải đại sư của phòng đấu giá. Cũng phải bởi vì cấp bậc linh lực của rất cao, mà bởi ngoài thân phận Linh sư ra còn thân phận tôn quý khác - Dược tề sư.

      "Đại sư, có người tìm ngài." Tiểu nhị ở phòng đấu giá sau khi nhàng gõ cửa liền tiến vào, mực cung kính thông báo.

      Địch Hải bận nghiên cứu dược tề đầu cũng thèm ngẩng lên trực tiếp từ chối: " gặp."

      "Đại sư, người kia khi ngài nhìn thấy thứ này nhất định gặp nàng." Tiểu nhị chần chờ lúc rồi dè dặt khẽ giọng .

      Địch Hải vừa nghe thấy lập tức nổi giận: "Thứ gì có thể so với ta nghiên cứu dược tề quan trọng hơn!" tức giận ngẩng đầu muốn đuổi tiểu nhị ra ngoài, nhưng liền chấn động khi ngửi thấy mùi hương quen thuộc tỏa ra từ hộp trong tay tiểu nhị, câu kế tiếp dừng lại ngay tức khắc.

      Tiểu nhị sợ đến sắc mặt trắng bệch, cũng muốn đắc tội Địch Hải đại sư, vừa muốn lui ra ngoài lại phát vẻ mặt của đại sư có chút khác lạ, nhìn chằm chằm vào , ách, đúng, phải là nhìn chằm chằm hộp trong tay .

      Địch Hải thể tin nổi, hai tay run run nắm lấy cái hộp, giật vèo cái vào trong lòng, ôm chặt lấy, vội vàng hỏi: "Người kia đâu? Nhanh dẫn ta gặp nàng." Dáng vẻ vội vã hoàn toàn khác biệt vẻ lãnh tĩnh (lạnh nhạt, tĩnh lặng) thường ngày, cùng với tên khất cái (ăn mày) nhìn thấy đại tiệc phong phú khác nhau là mấy, dọa tiểu nhị run lên cái trực tiếp ngã xuống đất.

      Đại sư bị làm sao vậy?

      ~ Hết chương 12 ~
      linhdiep17bornthisway011091 thích bài này.

    3. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 13.1: Trả thù bắt đầu!
      Edit: Tinh Linh.

      Hành lang tầng ba - nơi chỉ dành riêng cho Địch Hải đại sư sinh hoạt - vang lên tiếng bước chân dồn dập, thường ngày ngoại trừ người chuyên môn quét dọn căn bản có người dám lên chỗ an tĩnh đó, bây giờ lại có người tùy tiện chạy ầm ầm.
      Những người khác nghe được tất cả đều kinh ngạc ngẩng đầu, tò mò từ thang lầu*, xuyên qua cửa sổ nhìn lên, biết là ai có lá gan lớn đến thế, lại càn rỡ như vậy. Dám mạo phạm Địch Hải đại sư, lẽ nào muốn sống nữa sao?

      * Thang lầu: chắc là gần giống với ban công.

      "Rốt cuộc là kẻ nào chạy loạn tại nơi ở của Địch Hải đại sư vậy?" Có tiểu nhị nhịn nổi tò mò kéo người chuẩn bị đưa trà lên lầu lại hỏi.

      "Đương nhiên là Địch Hải đại sư." Người đưa trà chính là kẻ chuyên hầu hạ Địch Hải đại sư nhưng sắc mặt của lúc này rất bình thường, vừa nhìn liền nhận ra được là bị đả kích .

      "Địch Hải đại sư chạy làm cái gì?" Mấy người tiểu nhị hai mặt nhìn nhau, đại sư là người của ổn trọng cỡ nào a, chuyện gì lại có thể khiến cuống lên như vậy?

      "Có vị khách tới, Địch Hải đại sư vội vàng gặp nàng." Người đưa trà xong, nhanh chóng bước .

      Người mà ngay cả đại sư cũng dám đến chậm, lại càng dám.

      "Đại sư vội vàng gặp khách?" Tất cả những tiểu nhị khác đều bị dọa đến ngẩn người, thể tinh nổi ngoáy ngoáy lỗ tai của mình, bọn họ vừa rồi có nghe lầm vậy? Địch Hải đại sư ngay cả thành chủ cũng nể mặt, giờ lại gấp gáp muốn gặp vị khách nào vậy a?

      Tiểu nhị đặt ly trà xuống, len lén liếc nhìn người toàn thân đều bị che phủ bởi trường bào màu đen, hoàn toàn thể nhìn mặt mũi, khi Địch Hải ra hiệu thể làm gì khác hơn đành phải giọng lui ra.

      "Các hạ, ngài xem..."

      Tiểu nhị vừa rời khỏi gian phòng nghe được lời của Địch Hải liền vô cùng kinh hãi, trái tim chợt co rụt lại. Đại sư dùng kính ngữ đối với người kia! Tiểu nhị dám nghe tiếp, vội vã xuống lầu, chẳng qua mỗi bước lại giống như bông, mềm nhũn chút khí lực. Hôm nay bị quá nhiều đả kích.

      Trong phòng, Địch Hải ngồi đối diện với người mặc hắc bào (áo màu đen), bàn đặt chiếc hộp mới vừa rồi.

      "Các hạ, thứ này hẳn là của ngài. biết ngài muốn bán đấu giá hay là muốn..." Địch Hải nịnh nọt tươi cười, so với Nghiêm Kiện Đông lúc nãy còn chân chó* hơn.

      * Chân chó: tức là nịnh nọt.

      "Khối này ta muốn tặng cho đại sư." Giọng nữ mềm mại vang lên từ người mặc hắc bào khiến nụ cười mặt Địch Hải cứng đờ, hoàn toàn nghĩ tới người đối diện lại lại là nữ tử. Nghe thanh chắc là nữ tử còn rất trẻ tuổi. Có điều, kinh ngạc nghi hoặc cũng chỉ là chợt lóe qua, bởi vì tất cả mọi thứ cũng bằng vui mừng khôn xiết đến hưng phấn như lúc này.

      "Tặng, tặng cho ta?" Địch Hải kinh ngạc nhìn chiếc hộp bàn, hai mắt trừng lớn, tựa như nhìn thấy thứ gì khó có thể tin nổi.

      "Đúng vậy." Người mặc hắc bào nhàng cười, "Chỉ là, ta có điều kiện."

      Chương này ta làm xong lâu rồi nhưng máy hư vậy là ---> mất hết tài liệu trong máy TT_TT, mới đem từ quán về đấy :hixhix:
      Chương 13.2: Trả thù bắt đầu!
      Edit: Tinh Linh.

      Nghe được người mặc hắc bào ra những lời này, huyền tâm* của Địch Hải cuối cùng cũng buông lỏng. Nếu như đối phương có điều kiện gì mới lo lắng hơn, dù sao thứ trong chiếc hộp này quá mức quý giá.

      * Huyền tâm: cứ coi như là lo lắng, bất an, rối loạn trong lòng là được.

      "Ta muốn nhờ đại sư giúp ta bán thứ này, có điều ta hy vọng người cuối cùng mua được là Nghiêm Kiện Đông." Người mặc hắc bào chậm rãi .

      Nghe điều kiện kỳ quái đó, Địch Hải hiểu hỏi: "Vì sao?" Mới vừa hỏi xong, Địch Hải lập tức nở nụ cười: "Là tại hạ đúng, nên hỏi như thế."

      "Ta hy vọng đại sư nâng giá lên càng cao càng tốt, số tiền sau khi giao dịch, tại hạ cùng với đại sư chia làm tám hai. biết ý của đại sư như thế nào?" Tâm tình của người mặc hắc bào cũng vì thái độ của Địch Hải mà có chút biến đổi, chỉ từ từ ra điều kiện của mình.

      "Số tiền chia sau khi giao dịch tại hạ dám lấy." Địch Hải hiểu làm người nên biết thế nào là đủ, cầm thứ quý giá của người ta lại còn mua chia phần, e rằng được tốt cho lắm. Đương nhiên nếu là người bình thường, Địch Hải cũng cũng khách khí như vậy, nhưng mà người mặc hắc bào trước mắt này phải là người thường. Người tùy tùy tiện tiện liền lấy ra thứ này, há là người bình thường?

      "Chia phần là rất cần." Người mặc hắc bào cười tiếng, đứng dậy, "Đại sư tốt nhất nên bán thứ này cho Nghiêm Kiện Đông trong vòng ba tháng tiếp theo."

      "Yên tâm, ta nhất định làm lỡ chuyện của các hạ." Địch Hải vội vàng đứng dậy theo, muốn tiễn người mặc hắc bào ra ngoài.

      Người nọ đạm nhiên (lạnh nhạt cùng thản nhiên) cự tuyệt: "Đại sư xin dừng bước."

      "Được được, các hạ thong thả, thứ cho ta tiễn xa được." Địch Hải nghe xong lập tức dừng bước, biết có số đại nhân vật hy vọng mình bị bại lộ thân phận.

      Đợi cho tới lúc người mặc hắc bào rời , Địch Hải nhảy vụt cái đến bàn bên cạnh, hai mắt nhấp nháy sáng lên nhìn chằm chằm vào vật thể đen nằm ở bàn, kích động đến mức hai tay run rẩy. Dùng sức hít sâu, lại hít sâu lần nữa, lức này mới miễn cưỡng ổn định tâm tình của mình. Bàn tay nắm chặt chiếc nắp hộp, cắn chặt răng, ba (từ tượng thanh) cái mở ra. Ánh sáng màu đỏ nhàn nhạt từ trong hộp thoát ra, hai mắt Địch Hải hơi híp lại, trái tim thể khống chế được kịch liệt đập liên hồi, vượt quá cực hạn có thể thừa nhận của .

      "Quả nhiên đúng vậy, thực là nó!" Địch Hải thầm lẩm bẩm, thanh phát ra đầy run rẩy, dùng sức ôm chặt chiếc hộp vào ngực, muốn kiềm chế trống ngực đâọ kịch liệt. vội vàng nhắm hai mắt lại, bình phục tâm tình của bản thân. Qua lúc sau, cuối cùng nặng nề phun ra ngụm trọc khí*, chậm rãi mở mắt ra, si ngốc nhìn chằm chằm thứ nằm trong chiếc hộp .

      * Trọc khí: theo QT có nghĩa là khí bẩn, khí đục nhưng theo ta nghĩ nghĩa trong trường hợp này là thở hắt ra.

      Hồng Vân tinh!

      Hồng Vân tinh tốt nhất!

      Từ ngày trở thành Dược tề sư tới nay, chưa từng thấy qua Hồng Vân tinh tốt như vậy. Nếu như dùng Hồng Vân tinh này để luyện chế dược tề, chắc chắn đề cao xác xuất thành công luyện chế. chỉ đề cao xác xuất thành công, dược tề sau khi hoàn thành chất lượng cũng đề cao ít, thậm chí là dược hiệu còn tăng gấp bội.

      Địch Hải mừng như điên ôm Hồng Vân tinh nghiên cứu dược tề của , hoàn toàn thèm suy nghĩ xem người mặc hắc bào là thần thánh phương nào. Là ai đối với quan trọng, quan trọng là có dược liệu tốt nhất. Về phần vị mặc hắc bào làm cho nhân vật quan trọng nhất Y Lạc thành tâm thần yên kia góc vắng vẻ người khôi phục thân phận vốn có của nàng.

      "Hồng Vân tinh tốt như vậy sao lại đem bán? vậy còn muốn bán cho Nghiêm Kiện Đông?" Dập Hoàng buồn bực truy hỏi.

      sai, người mặc hắc bào vừa rồi chính là Hạ Hinh Viêm mới từ ngoài thành trở lại.

      "Vì sao thể bán?" Hạ Hinh Viêm bên về phía Hạ phủ, bên ở trong đầu hỏi.

      "Ngươi lẽ nào quên mất chỉ còn có ba tháng nữa đến đại hội?" Dập Hoàng hung hăng liếc Hạ Hinh Viêm cái, thực biết nàng ngốc hay là giả ngốc. Vấn đề ngớ ngẩn như vậy mà cũng hỏi ra được.

      "Chẳng lẽ ngươi muốn nhìn thấy kẻ kia càng trở nên nổi trội tại đại hội sao?" nhớ Hạ Hinh Viêm là người tâm cao khí ngạo, bây giờ sao lại giúp đỡ Nghiêm Cảnh Thủ?

      "Ta bảo Địch Hải bán Hồng Vân tinh cho Nghiêm Cảnh Thủ, chẳng qua là bán cho Nghiêm Kiện Đông mà thôi." Hạ Hinh Viêm tỏ vẻ sao cả nhún nhún vai.

      "Có gì khác nhau?" Dập Hoàng hận thể bổ đôi đầu của Hạ Hinh Viêm ra nhìn xem, nàng tới cùng suy nghĩ gì. Nghiêm Kiện Đông mua còn phải là đưa cho Nghiêm Cảnh Thủ dùng?

      "Xem nào, ngươi cũng nghĩ ra là vì sao chứ gì?" Hạ Hinh Viêm nhàng cười, đôi mắt khẽ cong cong, bên môi lại chứa ý cười lạnh như băng, "Ta đây mới chỉ bắt đầu trả thù mà thôi, rất nhanh ngươi biết."

      ~ Hết chuơng13 ~


      Nếu kịp tối nay ta post chương 14.1 : ">


      Attachment:

      14.jpg [ 45.09 KiB | xem 26 lần ] 14.jpg [ 45.09 KiB | xem 26 lần ]



      Chương 14: Ai dám ức hiếp.
      Edit: Tinh Linh.

      Trả thù? Dập Hoàng hoài nghi nhìn Hạ Hinh Viêm, nhưng tại sao lại cảm thấy được chút ý muốn trả thù nào? Đây phải ràng là giúp Nghiêm Cảnh Thủ sao?

      "Được rồi, về thôi." Hạ Hinh Viêm cười, hướng Hạ phủ đến.

      Tại Hạ phủ, nàng luôn luôn là người vô hình, nhưng nhờ có ảnh hưởng của hôn ước với Nghiêm Cảnh Thủ, địa vị của nàng ở trong lòng mọi người biến hóa rất lớn. Từ người vô hình biến thành đối tượng bị người phỉ nhổ. Đương nhiên, phỉ nhổ bắt buộc phải ra, chỉ cần từ ánh mắt của mọi người cũng có thể thấy được, ánh mắt khi nhìn nàng chẳng khác nào khi nhìn rác rưởi mốc meo trong cống ngầm. Về phần trong đó có bao nhiêu đố kị, cũng chỉ có trong lòng của mỗi người bọn họ mới biết.

      Chỉ có điều, phải ai cũng chỉ nhìn mà , chẳng hạn như Hạ An Tiệp, nàng ta chẳng phải là người biết kiềm chế được tức giận.

      "Tỷ tỷ trở về?"

      "Ân." Hạ Hinh Viêm cũng muốn tiếp xúc với Hạ An Tiệp quá nhiều, tùy tiện hừ tiếng rồi liền bước tiếp. Ngày thường hai người vốn có khi nào cùng lúc xuất , lúc này càng có lời gì tốt đẹp để với nhau. Hạ Hinh Viêm cảm thấy cần gì phải , nhưng Hạ An Tiệp ràng lại muốn như vậy.

      "Ôi chao, làm tiểu thiếp của Thiếu thành chủ liền trở nên khác hẳn, mắt cao hơn đỉnh đầu*, ngay cả muội muội của mình cũng thèm để vào mắt a." Hạ An Tiệp nghiêng người lập tức đứng ở giữa đường, vừa vặn ngăn trở lối của Hạ Hinh Viêm. Lộ rằng muốn nhường đường, thanh lại lớn như vậy, đủ để hấp dẫn lực chú ý của toàn bộ hạ nhân trong sân. Tất cả mọi người đều tạm thời dừng lại công việc của mình, hướng về phía này xem kịch vui.

      * Mắt cao hơn đỉnh đầu: kiêu ngạo, coi ai ra gì.

      Hạ Hinh Viêm dừng bước, xem ra tại nàng thể dễ dàng rời khỏi được rồi.

      "Thế nào, muội muội ghen tị sao?"

      Ngoài dự đoán của mọi người là, Hạ Hinh Viêm có nửa điểm tức giận lại càng xấu hổ chút nào, ngược lại còn mỉm cười ung dung nhàn nhã nhìn Hạ An Tiệp, làm cho nàng ta có cảm giác mình đứng ở nơi này như thằng hề nhảy nhót. Hạ An Tiệp Hạ An Tiệp thể tin được nhìn Hạ Hinh Viêm, giống như thấy con quái vật vậy. Từ khi nào Hạ Hinh Viêm trở nên nhanh mồm nhanh miệng như thế?

      "Ghen tị, đúng vậy, ta thực rất ghen tị." Hạ An Tiệp từ quen khi dễ (ức hiếp, bắt nạt) Hạ Hinh Viêm, nên rất nhanh liền khôi phục lại bình tĩnh, cười lạnh, " ghen tị tỷ tỷ dám có mặt mũi dùng tiền của Thiếu thành chủ mua cho mình thứ này thứ nọ. Ôi chao, cho ta xem chút, nhanh để muội muội ta được mở rộng tầm mắt, đây là vòng tay gian tinh thạch sao."

      Hạ An Tiệp nâng cánh tay của Hạ Hinh Viêm lên, nhìn vòng tay điêu khắc tuyệt đẹp, chế tác tinh xảo, trong mắt liền sinh ra hai ngọn lử đố kị hận thể tươi sống thiêu chết Hạ Hinh Viêm.

      "Mau đến đây xem, thứ này chính là vòng tay gian mà ngay cả tộc trưởng của các đại gia tộc cũng có a, vậy mà tỷ tỷ lại được đeo trước đó." Hạ An Tiệp đưa tay vẫy vẫy nha hoàn đứng bên cạnh xem náo nhiệt, ra hiệu cho mọi người đến vây xem.

      Những người ở đây đa số đều là nữ tử tuổi lớn lắm, từng người có tâm tư gì với Thiếu thành chủ Nghiêm Cảnh Thủ cần ai ra cũng hiểu.

      Nếu như Thiếu thành chủ ưu ái nữ tử khác, cho dù là tiểu thư của gia tộc nào đó bọn họ cũng khó chịu đến thế. Vậy mà Thiếu thành chủ coi trọng ai, lại coi trọng Hạ Hinh Viêm, kẻ từ lôi thôi lếch thếch đầu óc ngu si đần độn, như vậy thử hỏi bọn họ làm sao chịu nổi?

      "Vòng tay xinh đẹp."

      "Đẹp như thế, đáng lẽ nên đeo ở cổ tay của tiểu thư nha, làm sao lại có thể ở tay của đại tiểu thư?"

      "Đúng vậy a, tiểu thư đeo vẫn là thích hợp hơn."

      đám nha hoàn biết thân phận của mình xứng với Nghiêm Cảnh Thủ, nhưng mà, các nàng cũng tuyệt đối cho phép có nữ nhân thiếu tư cách "vũ nhục" Thiếu thành chủ hoàn mỹ trong lòng các nàng!

      Hạ An Tiệp đắc ý nghe, hơi hơi nhướng mắt nhìn Hạ Hinh Viêm đầy giễu cợt, nhìn thấy , tất cả mọi người ở đây đều biết thứ này nên ở tay người nào. Hạ Hinh Viêm cũng nghĩ xem, với thân phận như vậy nàng đủ tư cách để có được gian tinh thạch của riêng mình sao? Đừng là vòng tay tinh thạch hoàn mỹ xa hoa đến như thế, ngay cả cái gian tinh thạch thông thường, bọn họ cho dù là con cái trong gia tộc cũng có, dựa vào cái gì mà phế vật Hạ Hinh Viêm này lại có được những thứ mà bọn họ đều chưa từng có.

      "Muốn có ngươi cũng có thể tự mình mua." Hạ Hinh Viêm nhàm chán nhìn Hạ An Tiệp, hoàn toàn bị ảnh hưởng bởi những người chung quanh.

      "Đồ đắt như vậy, phải là thứ mà là chúng ta có thể mua nổi, cũng chỉ có tỷ tỷ ngươi dùng tiền của người khác mua nên mới yên tâm thoải mái như vậy." Hạ An Tiệp nhếch khóe môi, khinh thường hừ lạnh.

      "Ta này tỷ tỷ, đừng tưởng rằng mình làm tiểu thiếp của Thiếu thành chủ có thể tùy tiện làm càn chút cố kị gì cả. Chớ quên ngươi vẫn là Hạ phủ đại tiểu thư, đừng khiến người ta cho người là kẻ lỗ mãng có cha mẹ dạy dỗ!"

      Hạ Hinh Viêm vốn vẻ mặt bình tĩnh khi nghe xong những lời này của Hạ An Tiệp, tay trái buông thõng bên người đột nhiên nắm chặt, tâm tình xao động dữ dội. Dập Hoàng ở bên trong ngân trâm cảm giác được rất ràng tâm tình của Hạ Hinh Viêm biến hoá, giống như mặt hồ yên ả bất chợt cuồn cuộn nổi lên sóng lớn ngập trời. Ngay lúc cho rằng Hạ Hinh Viêm muốn ra tay đánh người, lại thấy nàng mỉm cười, vân đạm phong khinh* đáp câu: "Đây là Cảnh Thủ muốn mua cho ta, nếu như muội muội cảm thấy phục có thể tìm ."

      * Vân đạm phong khinh (nhạt như mây, như gió): thái độ lạnh nhạt, nhàng, thoải mái.

      Chỉ câu tỏ thân phận bây giờ của Hạ Hinh Viêm nàng - thiếp thất của Nghiêm Cảnh Thủ. Lời hờn giận khiến Hạ An Tiệp á khẩu trả lời được, nàng có thể cái gì? Cho dù nàng nữa cũng cách nào thay đổi được , Hạ Hinh Viêm mới là thiếp thất mà Thiếu thành chủ chọn.

      "Ngươi đắc ý cái gì? phải chỉ là tiểu thiếp thôi sao?" Hạ An Tiệp thẹn quá thành giận hét lớn.

      " sai." Hạ Hinh Viêm mỉm cười gật đầu, nhìn Hạ An Tiệp từ xuống dưới, môi đỏ mọng khẽ mở, chậm rãi , "Nhưng mà có người ngay cả tiểu thiếp cũng được làm, biết là ai tốt hơn ai a?"

      xong, đẩy Hạ An Tiệp bị đả kích trầm trọng sang bên nhanh chóng rời , để lại đám người vẫn còn ở trong sân trợn mắt há hốc mồm, nha hoàn sau khi phục hồi lại tinh thần liền đồng tình nhìn Hạ An Tiệp. Đúng vậy, ngay cả tiểu thiếp cũng được, đây chẳng phải là trong mắt của Thiếu thành chủ, Hạ An Tiệp ngay cả Hạ Hinh Viêm cũng bằng?

      "Nhìn cái gì mà nhìn? Cút!" Hạ An Tiệp tức giận đến sắp nổi điên gầm lên giận dữ, hạ nhân lập tức giải tán.

      "Hạ Hinh Viêm, ngươi cứ chờ đó cho ta, ta bao giờ bỏ qua cho ngươi!" Hạ An Tiệp chợt xoay người lại, giọng đầy căm hận hướng về phía bóng lưng của Hạ Hinh Viêm mà nghiến răng nghiến lợi đến mức vang lên tiếng khanh khách*.

      * Khanh khách: đây là từ tượng thanh, trong câu là chỉ tiếng động khi ta nghiến răng.

      Hận ý theo gió thổi tới lại chỉ đổi lấy được Hạ Hinh Viêm nâng khóe môi cười yếu ớt, tay trái nắm chặt cũng chậm rãi thả lỏng. Nàng chính là nhi có người muốn, nàng chính là kẻ có gia giáo (giáo dục từ gia đình), vậy thế nào? Dưới đáy lòng khinh thường hừ lạnh, trở về gian phòng của mình. ngày mệt mỏi, thu dọn lát rồi rất nhanh lập tức ngủ, hoàn toàn chú ý tới vẻ mặt của Dập Hoàng giống như suy nghĩ về điều gì đó. Ngày hôm sau, lại bị trận ầm ĩ ở ngoài sân đánh thức. Cau mày khó chịu đứng dậy, rửa mặt chút, ra ngoài, liền nhìn thấy tất cả nha hoàn hạ nhân đều chạy đến hướng, tạo thành vòng tròn, vẻ mặt khác nhau khi ngước đầu lên nhìn cây chằm chằm.

      "Đây là..." Hạ Hinh Viêm cũng ngẩng đầu, thuận theo ánh mắt của mọi người nhìn lên, vừa nhìn liền lập tức giật mình. Nàng thực có phần thể tin nổi rằng nữ nhân có diện mạo khác hẳn ở cây kia chính là Hạ An Tiệp, nếu phải, y phục người đúng là của Hạ An Tiệp, nếu phải, vậy ngũ thải ban lan* mặt khiến người ta thể nhìn ra tướng mạo có sẵn của nàng.

      * Ngũ thải ban lan (bao gồm 5 màu xanh, vàng, đỏ, trắng, đen): thường để hình dung nhiều loại màu sắc lẫn lộn vào nhau, ý câu này hẳn mọi người hiểu rồi chứ, Hạ An Tiệp bị hủy dung rồi, ha ha :sofunny: .

      biết Hạ An Tiệp bị cái gì đả kích, cứ ôm cành cây chịu xuống, mặc cho người bên dưới gọi như thế nào, vẫn ở đó ngừng run rẩy, trong miệng còn liên tục lẩm bà lẩm bẩm: "Ta là tiện nhân, ta là tiện nữ nhân, ta tối tiện, ta toàn thân cao thấp đều tiện*..."

      * Dịch câu này ra Tiếng Việt là "Tôi là kẻ hèn hạ, tôi là người đàn bà hèn hạ, tôi là kẻ hèn hạ nhất, người tôi từ xuống dưới đều hèn hạ...", tiện nhân còn có nghĩa khác là "c.o.n đ.ĩ", theo ta nghĩ trong trường hợp này dịch theo nghĩa "kẻ hèn hạ" đúng hơn.

      "Làm cái gì vậy? Còn mau kéo tiểu thư xuống, xấu mặt!" Hạ Nghĩa Bình nghe được tin vội vã chạy tới, vừa nhìn thấy bộ dạng Hạ An Tiệp người ra người quỷ ra quỷ liền tức giận đến mức mặt mũi trắng bệch. Thân là tiểu thư của đại gia tộc, thế nhưng lại điên điên khùng khùng thành như vậy? Còn ra thể thống gì? Nếu để cho người bên ngoài biết, sau này làm sao có thể ra ngoài gặp người khác?

      Vài gia đinh* vội vàng lấy thang trèo lên bắt Hạ An Tiệp, đưa nàng xuống dưới, miệng của Hạ An Tiệp vẫn còn ngừng lẩm bẩm mấy câu kia, biết có phải là do có quá nhiều người nên kích thích đến nàng hay , mà thanh bỗng dưng to lên: "Ta là tiện nhân, ta là tiện nhân!"

      * Gia đinh: người bảo vệ riêng của gia đình thời xưa.

      "Giam lại cho ta, trở lại bình thường, được phép thả ra!" Thứ mà Hạ Nghĩa Bình quan tâm nhất chính là mặt mũi, làm sao có thể cho phép trong gia tộc xuất chuyện mất mặt như vậy.

      "Dạ." Gia đinh vội vàng áp giải Hạ An Tiệp trở về phòng, có người lanh trí vội vàng mời đại phu.

      Hạ Hinh Viêm đứng ở phía xa nhìn toàn bộ quá trình xảy ra, nghĩ tới điều gì đó, lập tức ở trong đầu kêu lên: "Dập Hoàng."

      "Ân?" Dập Hoàng lên tiếng.

      "Là ngươi làm?"

      "Ân."

      "Vì sao?" Hạ Hinh Viêm hơi nhíu mày.

      "Vẫn chưa có người nào dám khi dễ người của ta." Dập Hoàng bá đạo tuyên bố.

      Hạ Hinh Viêm nở nụ cười, khóe mắt, chân mày tất cả đều nhuộm đầy ý cười, rối rắm trong lòng đêm chậm rãi tan biến, ấm áp, toàn thân thoải mái, dịu dàng đáp lời: "Ta thích!"

      ~ Hết chương 14 ~



      người của ta rồi kìa~
      linhdiep17bornthisway011091 thích bài này.

    4. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 15: Ra sức tu luyện.
      Edit: Tinh Linh.


      Đại phu được mời đến từ đầu đến cuối đều thể đến gần Hạ An Tiệp được, tiếng thét chói tai rợn cả tóc gáy truyền khắp mọi ngõ ngách trong Hạ phủ, làm cho lòng người hoảng sợ.

      Hạ Hinh Viêm ngồi ở bên cửa sổ, lắng tai nghe tiếng thét chói tai trong viện, khẽ nhếch miệng: "Ngươi làm cái gì?" Chỉ đêm ngắn ngủi làm thế nào lại khiến Hạ An Tiệp trở nên như vậy? Thương tổn mặt nàng cũng giống như là do bị đánh mà tạo thành.

      "Chuyện gì ta cũng chưa làm." Dập Hoàng thản nhiên cười nhạt.

      Nghe ý tứ của Dập Hoàng ràng là chẳng hề muốn thêm, Hạ Hinh Viêm cũng hỏi tiếp.

      "Dập Hoàng, tại sao lại giúp ta?" Đáp án này mới là điều mà Hạ Hinh Viêm muốn biết. Ở trong thế giới của nàng cho tới bây giờ bao giờ có người lại vô duyên vô cớ đối tốt với người khác, bị ức hiếp, chỉ có chính mình đòi lại. Nhiệm vụ hoàn thành, chờ đợi chỉ có trừng phạt. Cho nên, nàng liều mạng huấn luyện, biết chính mình mong đợi điều gì, cứ như vậy mà cố gắng, có mục tiêu nỗ lực.

      " ngốc sẵn rồi, nếu giờ lại bị ức hiếp đến loạn não, làm sao có thể đưa ta tìm thứ ta muốn?" Dập Hoàng nhìn thẳng vào Hạ Hinh Viêm, nghiêm túc ra.

      Rầm tiếng, Hạ Hinh Viêm trực tiếp ngã từ ghế xuống.

      "Ngươi làm sao vậy? Tối hôm qua ngủ ngon?" Tên đầu sỏ nào đó còn cố ý ra vẻ vô tội quan tâm.

      "Ngươi..." Hạ Hinh Viêm tức giận đến muốn hộc máu, thể ức hiếp người khác như vậy.

      Dập Hoàng nhìn bộ dạng tức giận của Hạ Hinh Viêm, đáy lòng cười thầm, mặt lại nghiêm túc cực kì. Thời điểm Hạ Hinh Viêm mím môi nghĩ cách đối phó Dập Hoàng, cửa phòng bị người ta đẩy ra chút khách khí.

      "Hạ Hinh Viêm."

      Hạ Hinh Viêm thấy người tới, cũng thèm đứng dậy, thoải mái dựa vào ghế: "Có việc?"

      "Là do ngươi làm." chút nghi vấn nào, ràng là chất vấn. Hạ Nghĩa Bình đến gần Hạ Hinh Viêm, từ cao nhìn xuống nàng, nếu phải bởi vì thân phận của nàng bây giờ khác với trước kia, lời của tuyệt đối khách khí như vậy.

      "Cái gì mà ta làm?" Hạ Hinh Viêm khó hiểu nghiêng đầu liếc nhìn Hạ Nghĩa Bình, sau đó liền thu hồi lại tầm mắt, nàng có thói quen ngẩng đầu nhìn người khác.

      "Hạ Hinh Viêm, ngươi đừng giả bộ hồ đồ. Ngày hôm qua ngươi và Hạ An Tiệp có xung đột ở trong viện, tất cả hạ nhân đều cho ta biết." Hạ Nghĩa Bình nghĩ nghĩ lại chỉ thấy người khả nghi nhất cũng chỉ có mình Hạ Hinh Viêm.

      Hạ Hinh Viêm cười, cúi đầu buồn bực nở nụ cười. Tiếng cười của nàng khiến Hạ Nghĩa Bình hết sức bất mãn: "Ngươi cười cái gì?"

      "Hạ An Tiệp ngoan ngoãn ở trong tay ta chịu thiệt sao?" có bất kì biện bạch nào, chẳng qua là Nghĩa Bình bị hỏi đến sửng sốt, lập tức nhíu mày: " phải ngươi làm là tốt nhất."

      Hạ Hinh Viêm đứng lên hừ tiếng, ánh mắt lạnh lẽo nhìn thẳng vào Hạ Nghĩa Bình từng chữ từng chữ: "Bây giờ thân phận của ta bất đồng, tốt nhất nên coi ta là Hạ Hinh Viêm của trước kia."

      Hạ Nghĩa Bình nhíu mày, tức giận hừ lạnh: "Hạ Hinh Viêm, ngươi tại thay đổi quá nhiều, ngươi cho rằng trở thành tiểu thiếp của Thiếu thành chủ có thể muốn làm gì làm sao?"

      "Ít nhất bị ức hiếp, phải sao?" Hạ Hinh Viêm cao ngạo hếch mặt, cười nhìn bộ dạng tức giận đến vô cùng nhưng dám làm gì của Hạ Nghĩa Bình.

      Hạ Nghĩa Bình bình tĩnh nhìn Hạ Hinh Viêm, bỗng nhiên nở nụ cười, tiếng cười lớn, hề có chút kiềm chế, "Hạ Hinh Viêm, ta xem ngươi có thể đắc ý được bao lâu." xong, đóng sầm cửa phòng sải bước rời .

      "Yên tâm, ta vẫn đắc ý." Hạ Hinh Viêm nhìn cửa phòng đóng chặt, chậm rãi . Cho dù tại nàng hoàn toàn nằm trong tình thế xấu thế nào? Thứ nàng am hiểu nhất chính là xoay chuyển tình thế. Tự tin nở nụ cười, Hạ Hinh Viêm thay y phục, quay người rời .

      Ngoài thành, Hạ Hinh Viêm ngồi xếp bằng ở trong sơn động, hai tay đặt ở trước người, nắm khối thượng phẩm Hồng Vân tinh, màu đỏ tràn đầy trong tinh thạch tựa như chất lỏng uốn lượn, chậm rãi di chuyển, mà điểm đến chính là kinh mạch của Hạ Hinh Viêm. Lực lượng giống như thác lũ phá vỡ đê, cuộn trào mãnh liệt chảy ào vào trong kinh mạch của nàng. Theo lượng lớn lực lượng tràn vào, trán Hạ Hinh Viêm toát ra từng giọt mồ hôi lạnh, thuận theo gò má chậm rãi chảy xuống, nhanh chóng làm ướt tóc. Mồ hôi rất nhanh thấm vào quần áo, nhưng tốc độ hấp thu của nàng hề có bất kì dấu hiệu chậm lại nào.

      Dập Hoàng lắc mình xuất , khẽ thở dài tiếng, rồi khoanh chân ngồi ở sau lưng Hạ Hinh Viêm, áp tay lên thân thể của nàng, rót vào lực lượng của mình chậm rãi dẫn dắt lực lượng cuồng bạo của Hồng Vân tinh. Lực lượng vừa dò xét tiến vào, mới phát , ra thống khổ mà thân thể của Hạ Hinh Viêm phải chịu vượt xa quá sức tưởng tượng của .

      là thời khắc tu luyện quan trọng, Dập Hoàng cũng gì thêm, chẳng qua là tận lực cố gắng dẫn dắt lực lượng cuồng bạo trong cơ thể Hạ Hinh Viêm, cũng chỉ là dẫn dắt mà thôi, về phần thừa nhận cùng với có thể kiên trì hay phải tự xem nghị lực của nàng.

      Sau nửa canh giờ*, Dập Hoàng thu tay lại đứng ở bên, nhìn Hạ Hinh Viêm. chỉ có thể giúp đến mức này, phần còn lại phải dựa vào chính nàng mà thôi.

      * Nửa canh giờ = 1 tiếng đồng hồ.

      Hạ Hinh Viêm cứ lòng tu luyện như thế, ngồi từ sáng sớm cho đến chập tối, sắc mặt vẫn luôn trắng bệch như tờ giấy, thân thể run run, cần cũng có thể cũng có thể nhìn ra được nàng phải thừa nhận bao nhiêu đau đớn. Rốt cuộc, thời điểm khi tia sáng cuối cùng bị bóng đêm nuốt gọn, Hạ Hinh Viêm cũng chậm rãi mở mắt, phun ra ngụm trọc khí*, hướng về phía Dập Hoàng cười híp mắt.

      * Trọc khí: theo QT có nghĩa là khí bẩn, khí đục nhưng trong truyện ta nghĩ nó lại tương đương với thở phào nhõm nhưng mà cũng tùy vào từng trường hợp (trong các chương khác ta nhắc lại, mọi người chịu khó nhớ nhé [​IMG])

      "Còn dám cười mà biết thẹn!" Dập Hoàng tức giận mắng tiếng.

      "Linh lực quả thực đề cao." Hạ Hinh Viêm vặn vặn mình, nàng có thể ràng cảm nhận được linh lực tràn đầy trong cơ thể. Quả nhiên, Hồng Vân tinh là thứ tốt để tu luyện đề cao linh lực.

      "Ngươi vì tu luyện linh lực mà đến mức muốn sống sao?" Dập Hoàng mắng. Có trời mới biết tình hình lúc nãy của Hạ Hinh Viêm có bao nhiêu nguy hiểm, chỉ cần nàng có chút buông lỏng ý chí, bất cứ lúc nào cũng có thể nổ tan xác mà chết.

      "Chỉ còn chưa đầy ba tháng nữa." Hạ Hinh Viêm cũng tức giận, ngược lại thấp giọng lẩm bẩm.

      "Ba tháng?" Dập Hoàng hơi nghiêng đầu, "Ngươi về đại hội?"

      "Đúng vậy." Hạ Hinh Viêm vừa cười vừa , "Đến lúc đó đại hội chính là cuộc thi xem xét về tư cách nhập học, được học viện nào chọn quyết định số phận của mỗi người." Hạ Hinh Viêm đứng dậy, nhìn sắc trời chút, "Trở về thôi." xong liền ra ngoài, mới được hai bước, chợt nghe thấy Dập Hoàng ở phía sau nhàn nhạt hỏi câu, "Có thể sao?"

      Vừa dứt lời, hề có chút ngạc nhiên nào khi thấy thân thể Hạ Hinh Viêm cứng đờ, dưới đáy lòng Dập Hoàng tiếng động cười nhạt. biết, lực lượng cuồng bạo (điên cuồng cùng táo bạo) mới vừa rồi tàn phá thân thể Hạ Hinh Viêm đến mức nào, về phần cuộc đối thoại vừa rồi, chẳng qua là nàng tranh thủ thời gian để giảm bớt khác thường trong thân thể. thực hiểu, chẳng nhẽ lộ ra yếu đuối đối với nàng là việc rất khó khăn sao?

      "Dập Hoàng, ngươi rất thông minh." Hạ Hinh Viêm quay đầu lại cười, trong đêm tối Dập Hoàng chỉ có thể nghe được tiếng cười của nàng, mà chẳng thể nhìn biểu cảm mặt nàng. có lời kế tiếp, Hạ Hinh Viêm sải bước rời .

      "Cho dù là có Hồng Vân tinh, trong vòng ba tháng ngươi cũng có khả năng đuổi kịp Nghiêm Cảnh Thủ." Dập Hoàng bỗng lớn, hiểu mục đích của Hạ Hinh Viêm. Nhưng chênh lệch giữa hai người là quá xa. cấp bốn cấp chín, hoàn toàn thể theo kịp cấp bậc chênh lệch này chỉ trong ba tháng, mà phải cần vài năm nỗ lực mới có thể bù đắp.

      Hạ Hinh Viêm hề dừng bước lại, chẳng qua thanh đầy tự tin của nàng thuận theo gió đêm truyền vào trong tai Dập Hoàng: "Biết thứ gọi là kỳ tích ? Ta, chính là người sáng tạo nên kỳ tích!"

      ~ Hết chương 15 ~
      linhdiep17bornthisway011091 thích bài này.

    5. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 16.1: Cuộc thi khắc nghiệt.
      Edit: Tinh Linh.

      "Tự đại." Dập Hoàng cười mắng tiếng, thân hình chợt lóe, trở lại trong ngân trâm.

      "Cái này gọi là tự tin." Hạ Hinh Viêm cười hắc hắc, ngẩng đầu đắc ý, trở lại trong thành.

      Dập Hoàng bó tay lắc đầu, nữ nhân này a, thể cứu được nữa.

      Ở trong thành vòng vòng lại, Hạ Hinh Viêm mua số thứ, đương nhiên, nha đầu được người thân thương như nàng người làm sao có dư tiền để tiêu như vậy. Cũng may, nàng có phu quân rất chịu chi, chỉ cần phân phó chủ tiệm tìm Thiếu thành chủ đòi tiền, câu liền giải quyết tất cả, nàng thích cái gì lấy cái đó.

      Rất nhanh khắp Y Lạc thành lại truyền ra tin tức còn bùng nổ hơn, đó chính là Hạ Hinh Viêm chẳng biết xấu hổ ỷ vào thân phận tiểu thiếp của mình mà muốn làm gì làm. Lúc này khinh thường so với lúc trước lại càng sâu, trước đây chẳng qua là đố kị, tại tuyệt đối là căm ghét. Chim sẻ biến bay lên ngọn cây biến thành phượng hoàng cũng cũng quá là may mắn trời ban, vậy mà còn thành thành an vị ngọn , hết lần này tới lần khác ỷ có cây lớn che chở mà diễu võ dương oai. Nếu bị khinh bỉ mới kỳ quái.

      Dân chúng Y Lạc thành oán giận oán giận, nhưng họ cũng có cách nào thay đổi được, dù sao chủ yếu vẫn là do thái độ của người trong cuộc, thiếu thành chủ Nghiêm Cảnh Thủ dường như vô cùng sủng ái vị tiểu thiếp này, toàn bộ những thứ Hạ Hinh Viêm mua, thành chủ phủ đều chiếu theo đơn mà trả tiền. Từ đó, lại càng đưa tới vô số suy đoán khác, chẳng lẽ thiếu thành chủ thực coi trọng Hạ Hinh Viêm?

      Đủ loại suy đoán lưu truyền khắp thành, thảo luận ồn ào lúc nào cũng ngớt, chỉ là, hai nhân vật chính của câu chuyện Nghiêm Cảnh Thủ cùng Hạ Hinh Viêm ngược lại là người thản nhiên nhất, tất cả đều mai danh tích, hề xuất đầu lộ diện. Đợi đến khi nhìn thấy lại họ cũng là lúc khắp Y Lạc thành đều giăng đèn kết hoa.

      tuần trước, từng chiếc từng chiếc những chiếc xe ngựa lục tục tiến vào Y Lạc thành, những quán rượu xa hoa sớm được bao toàn bộ, chủ nhân trong những xe ngựa sang trọng được Thành chủ nhiệt tình tiếp đãi mời vào bên trong.

      Tất cả những người dưới hai mươi lăm tuổi ở Y Lạc thành đều kích động ngóng trông ngày Đại hội bắt đầu, bởi vì đó chính là ngày quan trọng nhất thay đổi cả cuộc đời của bọn họ.

      Toàn bộ mọi người tập trung đến hội trường Linh sư, khiến nơi lớn như vậy liền trở nên chật như nêm cối, cũng may Thành chủ Nghiêm Kiện Đông trước đó sắp xếp ổn thỏa, điều binh sĩ đến giữ gìn trật tự, lúc này ở chung quanh hội trường Linh sư mới xảy ra hỗn loạn.

      Bách tính bình dân hai mắt nóng bỏng hướng vào bên trong nhìn, tuy chỉ cách nhau cánh cửa, nhưng bên trong và bên ngoài hoàn toàn là hai mảnh trời đất khác nhau. Có thể tiến vào học viện tốt, thành tựu sau này đương nhiên cần phải , biết đâu gia đình nào đó nhờ có vị Linh sư quật khởi mà sinh ra biến hóa nghiêng trời lệch đất. Cho nên các học viện chiêu sinh hàng năm đều là người đông nghìn nghịt, cho cùng đây chính là cơ hội để người bình thường thay đổi vận mệnh.

      Về phần người trong các đại gia tộc, lại càng sớm đến hội trường Linh sư để đợi các vị lão sư ở những học viện xuất , xem thử con của mình có thể may mắn được học viện nào nhìn trúng hay .

      Trời còn chưa sáng hẳn, trong hội trường Linh sư ngoại trừ lão sư của học viện ra, ngay cả Thành chủ Nghiêm Kiện Đông đều chờ sẵn tại đó, có thể thấy được lần này chiêu sinh ở trong lòng mọi người là điều quan trọng tới cỡ nào.

      Chương 16.2: Cuộc thi khắc nghiệt (tiếp).
      Edit: Tinh Linh.

      Bên trong Hạ phủ, Hạ Hinh Viêm chậm rãi mở mắt ra, nhìn sắc trời bừng sáng, lúc này mới từ trong trạng thái tu luyện khôi phục lại, đứng dậy nhanh chậm thay thân y phục, mở cửa phòng, ra Hạ phủ. mình đường phố người, chỉ có gió mai làm bạn. Ba tháng qua, làm cho nàng nhớ tới cảm giác khi huấn luyện tàn khốc ở căn cứ, lâu ngày gặp lại khẩn trương hồi hộp khiến nàng cảm thấy nhiệt huyết sôi trào.

      Gần đến hội trường Linh sư, từ đầu phố có binh sĩ canh gác.

      "Khán đài ở phía bên kia." Binh sĩ đưa tay chỉ hướng bên cạnh, xem Hạ Hinh Viêm như quần chúng thông thường.

      "Ta tới dự thi." Hạ Hinh Viêm .

      "A? Nga, dự thi hướng bên này." Binh sĩ giật mình tò mò quan sát thoáng qua Hạ Hinh Viêm, nhìn dáng vẻ của nàng giống như lợi hại, sao lại cũng tới dự thi?

      "Đa tạ." Hạ Hinh Viêm sau khi nắm quyền tỏ ý cảm ơn, theo phương hướng mà binh sĩ chỉ tới.

      "Đến dự thi, thế nào trễ như vậy mới đến?" Binh sĩ nhìn bóng lưng Hạ Hinh Viêm thầm câu, quá coi trọng chuyện này sao?

      "Có chuyện gì vậy?" Binh sĩ tuần tra tới, nghe lẩm bẩm, tò mò hỏi.

      "Người kia đến dự thi, vậy mà đến trễ như thế, cuộc thi sắp bắt đầu." Binh sĩ đưa tay chỉ bóng lưng Hạ Hinh Viêm, binh sĩ phụ trách tuần tra thò đầu nhìn qua, đột nhiên cười vang lên.

      "Cười cái gì vậy?" Binh sĩ chẳng hiểu ra sao cả hỏi.

      "Người kia tuyệt đối phải đến dự thi, chỉ sợ là nàng đến giễu võ dương oai." Mặt binh sĩ tuần tra lộ vẻ châm biếm, khinh thường hèn mọn.

      "A?" Binh sĩ khó hiểu nhìn binh sĩ tuần tra, đây là có chuyện gì?

      "Ngươi biết nàng là ai ?"

      "Là ai?"

      "Nàng chính là nhân vật phong vân gần đây oanh động toàn thành - Hạ Hinh Viêm." Binh sĩ tuần tra cố ý nhấn mạnh ở bốn chữ nhân vật phong vân, nồng đậm trào phúng cần cũng biết.

      "Ha! Chính là cái nữ nhân chẳng biết xấu hổ kia?" Binh sĩ nghe xong, nghi hoặc trong mắt tất cả đều chuyển thành khinh thường.

      Vào hội trường Linh sư, Hạ Hinh Viêm mới biết được chiêu sinh lần này ở Y Lạc thành có bao nhiêu oanh động, dòng người chen chúc sắp khiến hội trường Linh sư nổ tung. Người rất nhiều, nhưng hề có thanh quá ầm ĩ, ánh mắt của tất cả mọi người đều chú ý đến cánh cửa lớn đóng chặt, khẩn trương chờ lão sư trong các học viện đến.

      Hạ Hinh Viêm tùy tiện tìm vị trí tầm thường ngồi xuống, chờ đợi. Bởi vì nàng tới quá muộn, chỉ có thể ngồi bên cạnh đám người sau cùng, chú ý của người trước mặt đều đặt tại phía trước.

      "Chẳng biết năm nay có thể tiến vào học viện nào đó hay , ta hai mươi lăm, nếu lại có cách nào gia nhập học viện, sau này chẳng có tư cách nữa." thanh niên bình dân thấp thỏm .

      "Đành cố hết sức mà thôi. Chúng ta bằng người của đại gia tộc, con cháu gia tộc nhà người ta từ được trọng điểm bồi dưỡng, chúng ta làm sao có thể so sánh?"

      "Cũng hẳn vậy. Trong đại gia tộc cũng có phế vật, chẳng hạn như cái kẻ nào đó bám víu được cành cao a." Lời tràn ngập ghen tỵ tận trời của nữ tử đồng dạng là bình dân.

      "Ha ha, kẻ đó hôm nay hẳn tới, chỉ bằng cái trình độ kia của nàng, đừng là tiến vào học viện, chỉ sợ là ngay cả cơ hội ra sân cũng có."

      " Đúng vậy, đúng vậy."

      Vài nữ tử dễ dàng mới bắt được cơ hội cùng chế nhạo Hạ Hinh Viêm, tự nhiên là muốn chẳng kiêng nể gì phát tiết phen, ai bảo Hạ Hinh Viêm may mắn như vậy, được Thiếu thành chủ coi trọng, nàng đáng chết!

      Khi mặt trời lên cao, cánh cửa đóng chặt cuối cùng cũng từ từ mở ra dưới ánh mắt mong đợi của tất cả mọi người, từ bên trong ra lão sư ở các học viện, họ được người phụ trách hội trường Linh sư mời đến từng vị trí riêng của mình, thong dong ngồi xuống.

      Các lão sư vừa xuất , mọi người lúc nãy còn xì xào bàn tán giờ lại đều ăn ý ngậm miệng lại, đôi mắt mong chờ nhìn các lão sư, đó là hy vọng về tương lai của bọn họ a.

      Nghiêm Kiện Đông ngồi ở chính giữa trung tâm khi nhìn thấy lão sư ở học viện cũng vội vôi vàng vàng đứng dậy, sau khi khách sáo phen, mới lần nữa ngồi xuống lại.

      Tia nắng vàng phủ kín khắp mọi nơi, chiếu lên khuôn mặt của những người dự di, tỏa ra thần thái khác hẳn, có phần mong đợi có phần hưng phấn nhưng càng nhiều hơn chính là thấp thỏm.

      Bất luận như thế nào, cuộc thi khắc nghiệt mỗi năm lần bắt đầu!

      ~ Hết chương 16 ~
      Last edited: 29/11/14
      linhdiep17bornthisway011091 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :