1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Ngút trời - Phong Phiêu Tuyết (63.2/240)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 5.1: Mục đích chân chính.
      Edit: Tinh Linh

      " biết ý tứ của tiểu thư thế nào?” Tổng quản bộ dáng cười cười hỏi Hạ Hinh Viêm.

      Thế nhưng còn đợi Hạ Hinh Viêm trả lời, Hạ Nghĩa Bình liền cướp lời thay nàng quyết định: “Làm phiền tổng quản đại nhân trước trở về bẩm báo thiếu thành chủ, hôn này Hạ gia lấy làm thập phần vinh hạnh. Sau đó, tại hạ lập tức đăng môn bái phỏng (đến nhà thăm hỏi) cùng thành chủ bàn chuyện hôn ."

      "Nếu Hạ tộc có dị nghị (ý kiến khác), tại hạ liền trở về phục lệnh.” Tổng quản đứng dậy, vừa lòng cười rời . biết, ai lại cự tuyệt lời cầu hôn của thiếu thành chủ. Chẳng qua...

      Khóe mắt vụng trộm liếc nhìn Hạ Hinh Viêm, kẻ tư chất xuẩn độn như vậy, là ủy khuất thiếu thành chủ. May mà chỉ là tiểu thiếp, cũng có thể chấp nhận được.

      "Viêm Nhi, lần này ngươi làm cho Hạ gia chúng ta được vẻ vang. Tốt lắm!” Hạ Nghĩa Bình cười lớn vuốt ve chòm râu, “Ta phải nhanh chút chuẩn bị vài thứ, lập tức tới phủ cùng thành chủ đại nhân bàn bạc về chuyện hôn ước."

      Hạ Nghĩa Bình vừa nghĩ đến bộ dáng ghen tị của các đại thế lực trong thành khi biết cùng với thành chủ kết thông gia, mặt liền cười đến nở hoa. Bình thường luôn cẩu nhãn khán nhân đê (mắt cẩu nhìn nhân thấp)*, ngoài mặt tôn kính Hạ gia, đừng tưởng rằng biết, các thế lực lâu năm trong Y Lạc thành này luôn ở sau lưng đối với Hạ gia phục. Thử xem lần này, sau khi cùng với thành chủ kết thành thông gia còn có ai dám nhảm nữa!

      * Cẩu nhãn khán nhân đê (mắt cẩu nhìn nhân thấp): hình dung người cao ngạo tự đại, khinh thường người khác.

      Hạ Nghĩa Bình kích động trở về phòng thay đổi quần áo trực tiếp chạy đến Thành chủ phủ.
      "Đại tỷ, ngươi đúng là mèo mù vớ được chuột chết a, ràng ngày hôm qua còn bị thiếu thành chủ ghét bỏ, hôm nay liền bay lên đầu cành.” Hạ An Tiệp sắc mặt trầm, ghen tị điên cuồng làm cho khuôn mặt nàng vặn vẹo đến khó coi.

      Thiếp thất a, thiếu thành chủ còn chưa có nữ nhân, thế nhưng lại bị đại tỷ vừa ngu xuẩn vừa vô năng của nàng chiếm , nàng làm sao có thể cam tâm?

      "Nếu ngươi cảm thấy thoải mái, có thể giải trừ hôn ước.” Hạ Hinh Viêm tức giận ném qua câu. Đây là chuyện gì đây, mới sáng sớm chuẩn bị cái tin tức bạo tạc (quá đột ngột, bất ngờ) cho nàng.

      "Giải trừ hôn ước?” Hạ An Tiệp hừ lạnh, “Nghĩ rằng ta muốn sao? Chẳng lẽ ngươi biết hôn ước chỉ có phía cường thế hơn mới có thể giải trừ?" thế giới này, bên yếu hơn từ trước đến nay chưa bao giờ có quyền lên tiếng.

      xong, nhìn kĩ Hạ Hinh Viêm phen từ xuống dưới, trong mắt khinh bỉ ngay cả che giấu cũng cần. "Ta này đại tỷ, ngươi vẫn là nên nhanh chóng trở về phòng sửa sang lại quần áo, đầu tóc , để đến lúc đó đừng khiến Hạ gia mất mặt mới phải."

      Hạ Hinh Viêm cũng ở lại cùng Hạ An Tiệp tranh chấp mà mình rời . Ra khỏi tiền thính (phòng khách) nàng mới hiểu được bị thiếu thành chủ nhìn trúng là cỡ nào “vinh quang” , vẻ mặt của nha hoàn đối với nàng tất cả đều là ghen tỵ cùng phẫn hận, giống như là nàng vừa mới đoạt lão công* của bọn họ bằng.

      * Lão công: ông xã, chồng (Hạ Hinh Viêm trước đây ở đại nên dùng từ này, ngày xưa người ta dùng phu quân hoặc lang quân).

      Hạ Hinh Viêm trở lại phòng tùy tiện chuẩn bị chút này nọ, sau đó ra ngoài, khí ở Hạ gia làm cho nàng cảm thấy quá khó chịu. Nàng cần cẩn thận ngẫm lại mọi thứ. Loại chuyện mặc cho người khác xâm phạm này nàng bao giờ làm, kẻ dám giẫm lên tôn nghiêm của nàng ắt phải trả giá đại giới.

      Ta về quê hai ngày nay, quên báo cho các nàng, đọc tạm chương này trước nhá, ta thề ta bù sau :sweat:
      Chương 5.2: Mục đích chân chính (tiếp)
      Edit: Tinh Linh

      Bên trong Thành chủ phủ, Hạ Nghĩa Bình câu cẩn (câu nệ cùng cẩn trọng) ngồi ghế, khẩn trương vụng trộm liếc nhìn ngồi phía chủ vị Nghiêm Kiện Đông, cũng chính là thành chủ Y Lạc thành. Từ khi vào cửa đến giờ thành chủ vẫn đều gì, Hạ Nghĩa Bình lại dám ra tiếng.

      "Hạ tộc trưởng.” Nghiêm Kiện Đông tựa hồ cuối cùng cũng nghĩ xong xuôi mọi chuyện, chậm rãi mở miệng.

      "Thành chủ.” Hạ Nghĩa Bình khuôn mặt tươi cười vội vàng khom người.

      "Còn ba tháng nữa tới đại hội Trắc bình (xác định và đánh giá), bằng đợi đến sau khi đại hội chấm dứt liền cử hành hôn lễ thế nào?” Nghiêm Kiện Đông ra vẻ trưng cầu ý kiến , nhưng lời từ chính miệng ra, Hạ Nghĩa Bình dám chữ sao?

      "Đó là đương nhiên đó là đương nhiên.” Hạ Nghĩa Bình liên tục gật đầu, mặt lộ ra vẻ mừng như điên. Thế nhưng còn có hôn lễ. Thông thường mà , thiếp thất được tổ chức hôn lễ. ngờ rằng Nghiêm Kiện Đông dĩ nhiên bằng lòng cho Hạ gia bọn họ tràng hôn lễ, chuyện này là thiên đại kinh hỉ a.

      "Về phần sính lễ, Nghiêm gia ta tuyệt đối để Hạ gia các ngươi chịu thiệt.” Nghiêm Kiện Đông nhìn thấy biểu tình của Hạ Nghĩa Bình, trong lòng châm biếm cười tiếng, quả nhiên là gia tộc ngoại lai (từ bên ngoài đến), chưa hiểu đời.

      "Thỉnh thành chủ yên tâm, Hạ gia ta tự nhiên cũng chuẩn bị phần của hồi môn phong hậu (phong phú cùng hậu hĩnh).” Hạ Nghĩa Bình cuống quýt đáp lời. Có thể cùng Thành chủ kết thành thông gia, sau này thử xem ở trong thành còn có ai dám đối với Hạ gia bọn họ thuyết tam đạo tứ ( xấu, lung tung).

      "Của hồi môn nhiều hay ít trọng yếu, quan trọng là hữu dụng (có ích).” Nghiêm Kiện Đông mỉm cười, chậm rãi , “Sắp đến ngày tổ chức đại hội, nếu Cảnh Thủ là con rể của Hạ gia các ngươi, ta nghĩ Hạ tộc trưởng cũng hi vọng con rể của mình có thể trở thành trong những người dẫn đầu ."

      Hạ Nghĩa Bình khó hiểu nhìn Nghiêm Kiện Đông, biết thành chủ ám chỉ cái gì.

      "Nếu chúng ta là thông gia, như vậy Tụ Linh đan của Hạ gia có phải là nên đưa con rể viên nhỉ?” Nghiêm Kiện Đông vừa xong, liền thấy thân thể Hạ Nghĩa Bình chấn động. Sau lúc lâu, mới nhếch miệng cười cười: “Thành chủ đại nhân, tại hạ hiểu ý tứ của ngươi."

      Nghiêm Kiện Đông xoa xoa chòm râu của mình, tựa tiếu phi tiếu (cười như cười) nhìn Hạ Nghĩa Bình: “Thông gia a, trước mặt người sáng mắt ám thoại (ý ở đây là đừng giả bộ), Hạ gia các ngươi hẳn là có ba viên Tụ Linh đan ."

      "Lúc trước Hạ gia từ thôn dân bình thường ở cái thôn trở thành nhất lưu thế lực (những thế lực đứng đầu) trong Y Lạc thành, người khác biết bí trong đó, ngươi cho là lão phu cũng biết sao?" Lời của Nghiêm Kiện Đông vừa dứt, sắc mặt Hạ Nghĩa Bình đột nhiên trở nên trắng bệch.

      "Tất cả tài phú của Hạ gia đều là nhờ Hạ Hinh Viêm mà có . Người kia đem Hạ Hinh Viêm phó thác (giao cho, nhờ vả) cho các ngươi, đồng thời cho các ngươi ba viên Tụ Linh đan. Các ngươi nhận Tụ Linh đan, bất quá đối với Hạ Hinh Viêm hình như tốt lắm a." Nghiêm Kiện Đông nhanh chậm . Nếu phải trước đó điều tra ràng, nghĩ rằng khiến con mình nạp Hạ Hinh Viêm làm thiếp sao?

      "Thành chủ đại nhân, Tụ Linh đan này bây giờ cũng chỉ còn sót lại viên, tại hạ dự tính giữ lại cho hài tử (con) của mình, giúp ngưng tụ linh lực đột phá Linh sĩ." Hạ Nghĩa Bình biết tại có khả năng lại giả bộ hồ đồ, thể làm gì khác hơn đành phải cắn răng ra .

      "Hạ tộc trưởng, ngươi hãy nghĩ kĩ , ngươi có con rể có thành tựu tốt hơn so với tất cả mọi người, huống hồ tại Y Lạc thành còn nằm trong lòng bàn tay của ta, sau này lại tìm kiếm Tụ Linh đan bình thường cũng có thể giúp hài tử của ngươi, phải sao?"

      Tụ Linh đan, có thể giúp Linh sĩ bình thường gia tăng cơ hội đột phá. Cũng phải tất cả những người tu luyện linh lực đều thành công, rất nhiều người suốt đời cuối cùng đều thể đột phá Linh sĩ, người thể đột phá chỉ có thể làm người bình thường cả đời mà thôi.

      Cho nên, đột phá Linh sĩ có thể là trọng yếu nhất. Nhưng mỗi lần đột phá thất bại đều phải chờ đến năm sau mới có thể đột phá lại, nóng lòng mong muốn thành công làm liều nổ tan xác mà chết.

      Tụ Linh đan, là đan dược luyện chế được Dược tề sư trân quý, có thể giúp Linh sĩ tăng thêm hai phần tỷ lệ đột phá thành công. Loại đan dược này có giá trời, vậy kiếm được viên còn rất khó. Mà Tụ Linh đan trong tay Hạ Nghĩa Bình lại có thể tăng thêm bốn phần tỷ lệ thành công. Có được Tụ Linh đan phẩm chất cao như vậy cũng khó trách lúc trước Hạ gia có thể rất nhanh tích lũy tài phú.

      viên Tụ Linh đan có thể giúp Hạ gia tăng thêm bốn phần tỷ lệ thành công bồi dưỡng ra được vị Linh sư, nhưng nếu cùng thành chủ đám hỏi, như vậy địa vị của Hạ gia bọn họ ở Y Lạc thành người người có thể dao động. Sau khi cân nhắc lợi hại (có lợi và có hại), Hạ Nghĩa Bình cắn răng gật đầu: “Được."

      chữ, hoàn toàn đem Hạ Hinh Viêm bán ra ngoài, trở thành vật hi sinh vì ích lợi của hai nhà.

      ~ Hết chương 5 ~


      Attachment:
      1127821842afd7e3.jpg
      1127821842afd7e3.jpg [ 125.82 KiB | xem 648 lần ]



      Chương 6.1: Lấy giúp người làm vui
      Edit: Tinh Linh

      Chưa đến canh giờ, phố lớn ngõ trong Y Lạc thành đều đàm luận đề tài. Thiếu thành chủ sắp thành thân, nạp Hạ Hinh Viêm làm tiểu thiếp!

      Tin tức đó tựa như cơn lốc thổi quét vào mỗi ngõ ngách trong Y Lạc thành, dọa dân chúng ở Y Lạc thành choáng váng, làm cho tất cả nữ tử chưa xuất giá bạo động. Nữ tử tính tình ôn nhu yên lặng rơi lệ ai thán (bi ai cùng than khóc), thiếu thành chủ thế nhưng bị làm nhục trong tay Hạ Hinh Viêm. Nữ tử tính tình nóng nảy nổi lên hỏa bạo muốn cùng Hạ Hinh Viêm liều mạng.

      Chỉ trong thời gian ngắn, trong Y Lạc thành có thể là là gà bay chó sủa, lòng người rung chuyển.

      "Nghiêm Cảnh Thủ tốt đến như vậy sao?” Bên trong ngõ tối, Hạ Hinh Viêm ngồi ở bậc thang, buồn bực lầu bầu. Nàng vốn là muốn dạo, nhưng làn sóng thanh đường quá mức cuộn trào mãnh liệt, làm hại nàng thể chạy nhanh tìm chỗ trốn . Có trời mới biết, có khi nào bỗng dưng xuất mỗ nữ (nữ nhân nào đó) chính nghĩa nào đó muốn vì dân trừ hại mà phẫn nộ chém chết nàng.

      "Tương đối tốt.” Trong đầu Hạ Hinh Viêm vang lên thanh của Dập Hoàng, “Hai mươi tuổi đạt tới cấp chín Linh sĩ, tư chất xem như cao nhất trong những người trẻ tuổi ởY Lạc thành. Đồng thời còn là thiếu thành chủ, có tiền có quyền có năng lực, còn chưa đủ sao? Tuy rằng ngươi gả đến có thân phận thấp chút, nhưng cũng coi như là có chỗ dựa vững chắc.” Dập Hoàng dùng tiêu chuẩn bình thường đánh giá Nghiêm Cảnh Thủ chút, quả người tệ để chọn làm phu quân.

      "Dập Hoàng.” Hạ Hinh Viêm nhàng ở trong đầu gọi tiếng.

      "Ân?” Dập Hoàng khó hiểu đáp lời, hình như cảm thấy tâm tình của Hạ Hinh Viêm có điểm phập phồng a.

      "Ngươi có nghĩ nếu ta bẻ gãy ngân trâm đầu có phải rất đơn giản hay ?” Nồng đậm uy hiếp mang theo mãnh liệt lửa giận, khóe môi Hạ Hinh Viêm lộ ra ý cười hung ác.

      Dập Hoàng chần chờ trong chốc lát, mới cẩn thận hỏi: “Ngươi tức giận?"

      " nhảm!” Hạ Hinh Viêm ở trong đầu gầm .

      "Vì sao?” Dập Hoàng .

      "Điều này phải ràng sao? Ta vì sao phải gả làm tiểu thiếp cho cái gì mà kêu là Nghiêm Cảnh Thủ!” Hạ Hinh Viêm điên cuồng hét lên, chấn động màng nhĩ của Dập Hoàng khiến lỗ tai phát đau.

      "Nữ tử Y Lạc thành đều coi đây là vinh quang.” Dập Hoàng vừa rồi ở bên cạnh theo bước Hạ Hinh Viêm có thể lập tức cảm giác được nữ tử trong thành sùng bái Nghiêm Cảnh Thủ có bao nhiêu điên cuồng.

      "Vinh quang thế này ta có hứng thú.” Hạ Hinh Viêm cười lạnh tiếng, “Ta chỉ dựa vào chính mình, cần dựa vào bất luận kẻ nào." Tươi cười tự tin lên ở khóe môi, vẻ mặt sáng lạn.

      Dập Hoàng trầm mặc lát, mới chậm rãi mở miệng: “Ngươi muốn chính mình tu luyện?"

      "Đương nhiên.” có nửa điểm do dự, Hạ Hinh Viêm trả lời cực kì rất nhanh, nghe ý tứ kia tuyệt đối phải là ý nghĩ nhất thời.

      "Tư chất của ngươi cũng phải tốt lắm.” Dập Hoàng sau khi xem kỹ Hạ Hinh Viêm lần, thẳng ra đúng trọng điểm. Tư chất của Hạ Hinh Viêm cũng chỉ có thể xem như bình thường.

      " phải tốt lắm thế nào? Chẳng lẽ ngươi chưa nghe qua câu sao?” Hạ Hinh Viêm tự tin hơi hơi ngẩng đầu.

      " cái gì?"

      "Cần cù bù khả năng*!"

      * Cần cù bù khả năng: nguyên văn là “cần năng bổ chuyết” (cần cù, siêng năng có thể bù vào vụng về, khuyết điểm) khá là tường đương với câu“cần cù bù khả năng” của nước mình nên ta thay vào cho nó thuần Việt ^^

      Kiêu ngạo cười, Hạ Hinh Viêm chút lùi bước: “Cho dù là tư chất bình thường, ta cũng muốn vượt qua Nghiêm Cảnh Thủ." Trong căn cứ, nàng ở giữa phần đông sát thủ cũng phải là có tư chất tốt nhất, lại trở thành lợi hại nhất. có bí quyết nào khác, chỉ có hai chữ — chăm chỉ.

      Khi người khác hoàn thành nhiệm vụ trở về nghỉ ngơi, nàng mang theo thân đau nhức tiếp tục huấn luyện. Khi người khác thả lỏng sau cơn nguy hiểm, nàng huấn luyện. Người khác dùng thời gian để nghỉ ngơi, giải trí, thư giãn, nàng dùng tất cả đều để huấn luyện. Tư chất của nàng tốt bằng người khác, nhưng nàng so với những người đó hơn thứ — dẻo dai. chịu thua dẻo dai.

      "Có chí khí, ta thích!” Dập Hoàng vỗ hai tay, bị hào khí của Hạ Hinh Viêm cuốn hút, dốc lòng ủng hộ.

      Chẳng qua là, phần kích tình này của Dập Hoàng nháy mắt bị Hạ Hinh Viêm đả kích: “Ai cần ngươi thích?"

      "Ách?"

      Hạ Hinh Viêm nhướng mày cười, vẻ mặt phấn khởi: “Cho dù là thích cũng phải là ta thích."

      Dập Hoàng kinh ngạc hai mắt hơi trừng lớn, đúng là chưa bao giờ gặp qua ai kiêu ngạo như vậy. Nhưng kiêu ngạo cũng khiến cho người ta chán ghét, chỉ cảm thấy tự tin của nàng thực có sức quyến rũ đặc biệt.

      ", tu luyện thôi.” Hạ Hinh Viêm là người luôn luôn lãng phí thời gian, nghĩ đến cái gì lập tức làm ngay.

    2. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 6.2: Lấy giúp người làm niềm vui (tiếp).
      Edit: Tinh Linh.

      Dập Hoàng nhìn Hạ Hinh Viêm bất giác gật gật đầu, tâm tính của nàng hơn hẳn những người ở trong Y Lạc thành, Y Lạc thành này tuyệt đối giữ lại được bước chân nàng.

      Hạ Hinh Viêm vừa mới đứng dậy, còn chưa kịp nhấc chân lập tức liền cảm giác được cỗ sát khí đánh úp lại, theo bản năng nghiêng người qua bên, tránh được công kích.

      “U (ôi), vừa mới thành tiểu thiếp của thiếu thành chủ, phản ứng cũng liền nhanh lên rất nhiều a.” Giọng nữ tử dương quái khí (kỳ quái) từ đằng sau vang lên.

      Hạ Hinh Viêm nhíu mày quay người lại, lập tức thấy nữ tử trong tay nắm chiếc roi thô dài, đứng cách khoảng năm thước (1,15m) hiểm cười dứt.

      “Vương Tử Tiên , ngươi làm cái gì?”

      Hạ Hinh Viêm nhận ra nữ nhân này là tiểu thư của đại gia tộc khác trong Y Lạc thành, cấp năm Linh sĩ so với nàng cao hơn cấp.

      “Làm cái gì? Đương nhiên là đến xem tiểu thiếp của thiếu thành chủ có bộ dáng như thế nào.” Vương Tử Tiên nhìn Hạ Hinh Viêm từ xuống dưới, mặt chút nào che giấu khinh thường, “Hạ Hinh Viêm, ngươi rốt cuộc dùng thủ đoạn xấu xa nào mà có thể khiến cho thiếu thành chủ chọn ngươi làm tiểu thiếp.”

      “Nơi này có người, ta giải quyết nàng ta.” Thanh của Dập Hoàng vang lên, chuẩn bị thân.

      cần, sau khi ngươi chữa thương cho ta vẫn chưa khôi phục.” Hạ Hinh Viêm trực tiếp từ chối, “Huống chi, chỉ là cấp năm Linh sĩ làm sao có thể khiến ta bị thương.”

      Cùng Dập Hoàng ở trong đầu xong, ngay cả thời gian câu Hạ Hinh Viêm cũng cho Vương Tử Tiên. Bước chân bắt đầu chuyển động, sử dụng thủ đoạn ám sát của kiếp trước. Cấp năm Linh sĩ mà thôi, còn chưa đến mức làm cho nàng cảm thấy khó khăn.

      Hạ Hinh Viêm lùi mà tiến tới chủ động tấn công, ngược lại làm cho Vương Tử Tiên lắp bắp kinh hãi, nàng như thế nào cũng thể tưởng được Hạ Hinh Viêm thường ngày luôn đần độn ngờ nghệch thế nhưng lại tấn công nàng. Bất quá, như thế rất tốt. Vương Tử Tiên nở nụ cười, nàng còn sợ Hạ Hinh Viêm chạy ra khỏi ngõ tối, vậy có cơ hội giáo huấn Hạ Hinh Viêm.

      Bên trong ngõ tối bóng người trình diễn trận đánh cực kì thê thảm tàn bạo.

      Dập Hoàng bên xem bên nhíu mày, ra Hạ Hinh Viêm là kẻ bạo lực đến vậy. Chiêu chiêu chút lưu tình, lại đánh đến những chỗ yếu hại (những chỗ nguy hiểm đến tính mạng) của Vương Tử Tiên, ràng là tươi sống đánh cách tàn bạo, khiến người ta muốn sống được mà muốn chết cũng chẳng xong.

      Chờ đến khi Hạ Hinh Viêm hoàn hảo chút sứt mẻ vỗ tay đứng thẳng, Vương Tử Tiên nằm mặt đất ngay cả khả năng cử động ngón tay cũng có.

      Hạ Hinh Viêm ngồi xuống ha hả cười, lấy tấm vải bố (vải được dêt từ bông vải, đay…) rách nát trong miệng Vương Tử Tiên ra, nàng chính là sợ kẻ nào đó kêu loạn dọa đến tiểu hài tử, nên mới trực tiếp xé tay áo của Vương Tử Tiên làm vật ngăn cản tạp .

      “Vương Tử Tiên, lần sau học cách thông minh chút , phải biết được người nào có thể chọc người nào thể chọc.” Hạ Hinh Viêm híp mắt cười nhìn cùng cái đầu tại chẳng khác nào đầu heo của Vương Tử Tiên, đáng tiếc khuôn mặt trang điểm tinh xảo vừa rồi.

      “Hạ Hinh Viêm, ta bỏ qua cho ngươi, ta muốn giết ngươi!” Vương Tử Tiên hung hăng gầm , bất quá bị đánh là quá nghiêm trọng, thanh ra cực kì yếu ớt.

      “Được, ta chờ.” Hạ Hinh Viêm khinh thường châm biếm, “Bất quá, ta cũng nhắc nhở ngươi câu. tại ta chính là thiếp thất của thiếu thành chủ, đối với người muốn mưu sát thiếp thất của thiếu thành chủ, biết thành chủ đại nhân nghĩ như thế nào, sau này trong Y Lạc thành còn tồn tại nơi gọi là Vương gia sao?” xong, thực vừa lòng nhìn khuôn mặt của Vương Tử Tiên rất nhanh mất huyết sắc, vui vẻ lan tỏa, nhíu mày cười cười.

      “Tiểu thư tiểu thư!” Đầu ngõ tối có người vội vàng kêu, Hạ Hinh Viêm nghiêng đầu thấy đúng là người của Vương gia, giương giọng ngọt ngào kêu lên, “Vương tỷ tỷ ở trong này.” Người của Vương gia nghe được thanh vội vàng xông vào, vừa nhìn thấy bộ dáng thê thảm chật vật của tiểu thư nhà mình đám ánh mắt đều đỏ.

      “Tiểu thư, người đây là làm sao vậy?”

      Vương Tử Tiên nhìn thoáng qua Hạ Hinh Viêm, cắn răng nhịn đau khẽ : “Ta ở trong ngõ tối bị kẻ khác tập kích, may mắn được Hạ tiểu thư ngang qua phát , trợ giúp ta tay.”

      “A?” Tất cả người của Vương gia đều kinh ngạc nhìn về phía Hạ Hinh Viêm, Hạ Hinh Viêm từ khi nào có lá gan cùng người khác đánh nhau?

      “Vương tỷ tỷ gặp gặp nạn, ta, ta làm sao có thể khoanh tay đứng nhìn?” Hạ Hinh Viêm ngượng ngùng cúi đầu xuống, vò vò góc áo của mình, bờ vai còn co rúm, dường như nghĩ lại gì đó mà hoảng sợ.

      “Đa tạ Hạ muội muội, ngày sau, tỷ tỷ nhất định đăng môn bái tạ (đến tận nhà cảm ơn).” Vương Tử Tiên được người của Vương gia nâng đứng lên, ngưng mắt nhìn Hạ Hinh Viêm, nghiến răng từng chữ từng chữ .

      “Tỷ tỷ có tâm, muội muội luôn luôn lấy việc giúp người làm niềm vui của chính mình. Tỷ tỷ thong thả, sau này xuất môn ở bên ngoài phải cẩn thận.” Hạ Hinh Viêm nhu thuận đứng ở bên cạnh, thoải mái nhận thiên ân vạn tạ của người ở Vương gia, cười nhìn bọn họ rời .

      “Ai…” Dập Hoàng than tiếng, xem ra xem thường Hạ Hinh Viêm, năng lực ứng biến của nàng so với trong suy nghĩ của tốt hơn rất nhiều.

      “Ai…” Hạ Hinh Viêm cũng cảm khái than , “Dập Hoàng, ngươi xem vì sao ta làm sao có thể tốt như vậy, coi giúp người làm niềm vui chính là nhiệm vụ của mình a.”

      Dập Hoàng than lập tức toàn bộ cơ mặt cứng đờ, hình như vẫn chưa hiểu quá về Hạ Hinh Viêm.

      ~ Hết chương 6 ~


      Attachment:
      1142159168190355c6l (1).jpg
      1142159168190355c6l (1).jpg [ 91.24 KiB | xem 628 lần ]



      Chương 7.1: Xem ai chê cười ai.
      Edit: Tinh Linh.

      "Làm sao vậy?" Dập Hoàng nhìn Hạ Hinh Viêm đột nhiên kỳ quái trầm mặc, chẳng lẽ vừa rồi bị Vương Tử Tiên kích thích?

      " tại trong Y Lạc thành tất cả mọi người đều biết ta là tiểu thiếp của thiếu thành chủ phải ?" Hạ Hinh Viêm giọng hỏi Dập Hoàng.

      "Tuyệt đối chính xác." Dập Hoàng gật đầu khẳng định, nàng bị truy sát đường, còn có ai biết sao?

      Hạ Hinh Viêm nở nụ cười, thần thái sáng lạn, nhưng Dập Hoàng nhìn thấy trong lòng lại sợ hãi: "Ngươi muốn làm gì?"

      Đối với những hiểu biết sơ qua về Hạ Hinh Viêm, điều đó cho biết, nàng cười như thế, tuyệt đối là có chuyện tốt.

      "Nếu như vậy, tốt quá." Hạ Hinh Viêm vỗ tay cái vang lên, .

      "Ngươi muốn đâu?" Dập Hoàng tò mò hỏi, hình như càng ngày càng thể lí giải nổi Hạ Hinh Viêm nữa.

      "Đương nhiên là tu luyện, ta cũng muốn bị động mà chịu đòn." Hạ Hinh Viêm khiêu mi cười , tiêu sái thoải mái đường. Chẳng qua, mới vừa ra khỏi ngõ tối, lập tức liền cảm nhận được phen vạn chúng chú mục*. Ngã tư đường huyên náo bởi vì xuất của nàng mà trong nháy mắt yên tĩnh lại, tất cả mọi người giống như là bị phép định thân (phép khiến người ta thể cử động), vẫn nhúc nhích, hai mắt nhìn chằm chằm thẳng vào nàng. Hạ Hinh Viêm nhướng mày, thèm nhìn những người quái dị kia, ánh mắt chuyển qua chỗ khác, trực tiếp tập trung nhìn gian cửa hàng, bước tới.

      * Vạn chúng chú mục: muôn người nhìn chăm chú trở thành tiêu điểm của đám đông.

      "Đây phải là Hạ Hinh Viêm sao?"

      "Nàng tại uy phong, trở thành tiểu thiếp của thiếu thành chủ."

      "Bay lên đầu cành biến thành phượng hoàng, thực là tiểu nhân đắc chí a."

      "Chúng ta là đố kị được, ai dám giống như nàng có mặt mũi theo đuổi thiếu thành chủ."

      Từng tiếng khinh thường phô thiên cái địa* kéo đến, so với thủy triều còn cuộn trào mãnh liệt hơn, trong nháy mắt có thể đem người ta bao phủ ở trong đó.

      * Phô thiên cái địa: ùn ùn kéo đến, hình dung thế tới mãnh liệt, thanh thế lớn, khắp nơi đều có.

      Mi tâm Dập Hoàng gắt gao nhăn lại,lời của những người này quá cay nghiệt. Chỉ mới là lời ra, vậy mà ác độc đến nước này đến mức này, Hạ Hinh Viêm giờ phải làm như thế nào? Ban nãy thấy Vương Tử Tiên mới chửi bới nàng hai câu, bị đánh thành đầu heo, phỏng chừng khi Vương Tử Tiên trở về, ngay cả mẹ ruột của nàng cũng dễ dàng nhận ra được. Chỉ là, nhiều người như vậy, Hạ Hinh Viêm cho dù là muốn đánh nhau cũng có năng lực này.

      Giữa ánh mắt trào phúng của mọi người, Hạ Hinh Viêm vào cửa hàng lớn nhất trong Y Lạc thành, muốn vào trong đó chỉ có những người có địa vị ở các đại gia tộc. Dù sao vật phẩm bán trong đó phải ai cũng có thể mua nổi. Cho dù là con nối dõi bình thường trong các đại gia tộc cũng có khả năng mua được vật phẩm bình thường trong đó, tùy tiện lấy ra vật phẩm nào đó, cũng hơn tiền tiêu vặt năm của bọn họ.

      Con nối dõi bình thường của đại gia tộc còn như vậy, người thường càng có khả năng đặt chân vào trong đó, mỗi lần ngang qua cửa, chỉ là quăng đến ánh mắt ước ao, sau đó vội vàng rời . Bởi vì cửa hàng đẹp đẽ quý giá chỉ khiến bọn họ càng cảm thấy mình ti tiện hơn.

      Đương nhiên, địa vị ở trong gia tộc của Hạ Hinh Viêm càng có khả năng tiến vào. Thế nhưng, ngày hôm nay, Hạ Hinh Viêm nghênh ngang tiêu sái vào, dưới ánh mắt kinh ngạc của tiểu nhị ở cửa tiếp đãi khách nhân thoải mái ngồi xuống nhuyễn ghế (ghế mềm) khách quý chuyên dùng.

      "Đem gian tinh thạch lấy ra đây." Hạ Hinh Viêm đưa tay nhàng vỗ vỗ mặt bàn, vênh mặt hất hàm sai khiến kêu lên. Ba (từ chỉ tiếng động - giải thích ở chương 2) vài tiếng vang , các khách nhân chọn vật phẩm trong cửa hàng bởi vì quá mức kinh ngạc mà làm rơi những vật cầm tay. Hạ Hinh Viêm xảy ra chuyện gì chứ? Lẽ nào nàng biết đây là đâu? Với thân phận của nàng có tư cách tiến vào sao?

      "Thế nào, trong cửa hàng có ai bán vật gì sao?" Mi tâm của Hạ Hinh Viêm nhíu lại, lộ ra cỗ ngạo khí cường ngạnh, cùng bộ dáng khúm núm khi gặp người thường ngày khác nhau trời vực.

      "Đương nhiên có bán, biết Hạ tiểu thư coi trọng thứ nào?"
      Chương 7.2: Xem ai chê cười ai (tiếp).
      Edit: Tinh Linh

      "Đương nhiên có bán, biết Hạ tiểu thư coi trọng thứ nào?" Váy áo lắc lư, nữ tử chậm rãi nhàng đến trước mặt Hạ Hinh Viêm, mỉm cười, phong tình vạn chủng.
      Khách ở trong của hàng quay đầu nhìn, dĩ nhiên là tam tiểu thư trong tay cầm quyền to về kinh tế ở cửa hàng.

      Hạ Hinh Viêm nhướng mày cười, đưa tay chỉ vào gian tinh thạch có kiểu dáng chiếc vòng tay trong tủ, chế tác cực kỳ tinh xảo, tinh thạch xinh đẹp sau khi được chạm trổ hoàn mỹ được khảm thành vòng tay vừa đơn giản lại tinh mỹ (tinh xảo cùng xinh đẹp).

      "Hạ tiểu thư coi trọng cái này? Cái vòng tay tinh thạch này vừa là trang sức, mà trữ vật gian bên trong so với trong tay của tộc trưởng trong các đại gia tộc còn lớn hơn." Tam tiểu thư cười híp mắt lấy ra chiếc vòng tay kia, đặt vào tấm vải nhung tơ khay, đưa cho Hạ Hinh Viêm quan sát. Vốn là thiên hạ* cực kì xinh đẹp, lại thêm khuôn mặt tươi cười tràn đầy niềm nở càng hấp dẫn ánh mắt mọi người xung quanh.

      * Thiên hạ (人儿 - nhân nhi) : theo ta biết đây là cách gọi của nam tử thời xưa đối với mỹ nhân hay người mình , ai biết có thể giải thích thêm cho ta được ?

      "Ánh mắt của Hạ tiểu thư tốt, coi trọng bất kể thứ gì cũng đều là giai phẩm (hàng cao cấp)." Tươi cười mặt tam tiểu thư đặc biệt rực rỡ, chỉ là mấy người khách khác trong cửa hàng tất cả đều bất giác dịch chuyển sang bên cạnh.

      Trong Y Lạc thành ai cũng biết tam tiểu thư ở của hàng này có thể xem như là nữ tài thần (người cực giàu) Y Lạc thành, trọng yếu nhất điểm là, nàng có ý tứ đối với thiếu thành chủ. Với địa vị của tam tiểu thư cho dù là mấy người tộc trưởng ở các gia tộc cũng đều phải phải khách khách khí khí, tại tình địch ở trước mặt, nàng làm sao có thể nuốt xuống được khẩu khí này?

      "Thứ này thực sai. " Hạ Hinh Viêm chậm rãi đáp lời, phảng phất giống như nàng căn bản nghe được châm chọc cùng địch ý trong lời của tam tiểu thư, còn kéo kéo y phục của chính mình, vừa ngẩng đầu nhìn thợ may trong cửa hàng. Đưa tay chỉ chỉ, hỏi: "Những y phục này có người mua chưa?"

      "Đương nhiên có." Tam tiểu thư cười ha hả sai khiến tiểu nhị, "Đến đây, giúp Hạ tiểu thư gói lại."

      Vừa nghe tam tiểu thư những lời này, tất cả mọi người bên cạnh đều hít phải ngụm khí lạnh. Hạ Hinh Viêm điên rồi, lẽ nào tam tiểu thư cũng học theo nàng cùng nhau điên? Đừng là nhiều thứ như vậy, chỉ bộ y phục trong đó Hạ Hinh Viêm cũng mua nổi, lại càng đừng đến gian tinh thạch mà ngay cả tộc trưởng các đại gia tộc cũng có kia. Hạ Hinh Viêm làm sao có thể lấy ra nhiều tiền như vậy?

      Tam tiểu thư nhìn Hạ Hinh Viêm chỉ có cười, cười đến hai mắt phát lạnh, hận ý ám sinh. Hạ Hinh Viêm phải là luôn đeo bám thiếu thành chủ sao, nàng thực muốn nhìn, vị tiểu thiếp này có thể năng lực gì. Người mà ngay cả bộ y phục cũng mua nổi, còn có mặt mũi nào mà gả vào thành chủ phủ? Ngày hôm nay nàng làm cho tất cả mọi người nhìn thấy bộ dạng mặt xám mày tro của Hạ Hinh Viêm.

      Hạ Hinh Viêm cũng có tâm tư quan tâm xem người khác nghĩ như thế nào, cũng biết mọi người ở nơi này chờ nhìn kịch vui của nàng, càng thể lí giải nổi là, ngay trước cửa hàng cũng vây quanh đám người, chỉ chỉ trỏ trỏ về phía nàng, vẻ mặt trêu tức chờ nàng bị bẽ mặt với người khác.

      Nàng vẫn ở lại lại giữa cửa hàng, thấy thứ tốt liền chỉ tay cho tam tiểu thư thấy, tam tiểu thư cũng cực kỳ phối hợp, phân phó tiểu nhị gói lại tất cả. Dập Hoàng ở trong ngân trâm thầm cau mày, rốt cuộc Hạ Hinh Viêm muốn làm cái gì? Chẳng lẽ biết lát nữa có tiền để trả bị cười nhạo như thế nào sao?

      "Từng này là được rồi." Hạ Hinh Viêm rốt cục chọn xong những thứ nàng cần, lúc này đồ ở bên trong cửa hàng được lấy phần ba.

      Tam tiểu thư rất nhanh tính toán sổ sách xong xuôi, nhàng lên con số, bên trong và ngoài cửa hàng lập tức vang lên trận cười ồ, cái này đừng là Hạ Hinh Viêm, mà ngay cả đối với gia tộc mà cũng là con số thiên văn*, tuyệt đối là khoản chi rất lớn.

      * Con số thiên văn: chỉ những con số rất lớn, ý ở đây là số tiền rất nhiều.

      Cho dù Hạ gia muốn bị mất mặt mũi cũng có khả năng lập tức lấy ra khoản tiền lớn đến như vậy. Huống hồ, Hạ gia bỏ ra cho Hạ Hinh Viêm số tiền này sao? Đáp án căn bản cần phải đoán, nhất định là .

      "Thế nào, Hạ tiểu thư tại trả tiền luôn hay để cho tiểu nhị theo ngươi đến quý phủ lấy tiền?" Tam tiểu thư chút mảy may nào buông tha, áp sát Hạ Hinh Viêm từng bước. Nàng tưởng tượng ra bộ dạng chạy trối chết của Hạ Hinh Viêm khi bị mọi người cười nhạo, người như nàng, làm sao có thể xứng đôi với Thiếu thành chủ? Kẻ biết tự lượng sức mình.

      Chỉ là, khiến mọi người phải thất vọng rồi, Hạ Hinh Viêm cũng xấu hổ luống cuống như mong muốn của bọn họ, ngược lại là ngẩng đầu lên cười ngọt ngào với Tam tiểu thư, thanh vừa đủ nhanh chậm lớn làm cho tất cả mọi người đều nghe .

      "Tam tiểu thư phái người đến thành chủ phủ lấy tiền ."

      ~ Hết chương 7 ~
      Tôm Thỏ, linhdiep17bornthisway011091 thích bài này.

    3. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 8.1: Đa tạ chiếu cố!
      Edit: Tinh Linh.

      Yên lặng!

      Cực kì yên lặng!

      Đến nỗi tiếng kim rơi cũng có thể nghe!

      Hạ Hinh Viêm ngẹo đầu cười hề hề, khiêu mi nhìn tam tiểu thư, cũng lời nào, chờ nàng ta hoàn hồn.

      "Ngươi, ngươi cái gì?" Trong gian lặng ngắt như tờ, thanh của tam tiểu thư đột ngột vang lên, tuy rằng có chút lắp ba lắp bắp, nhưng mà tóm lại thanh phát ra vẫn ràng.

      "Ta , tam tiểu thư có thể phái người đến thành chủ phủ lấy tiền, cứ chi tiết chút là được." Hạ Hinh Viêm tốt bụng lặp lại lần nữa, nụ cười mặt chút cũng biến mất. Lần này tam tiểu thư hoàn toàn nghe , đột nhiên nổi giận: "Dựa vào cái gì mà ngươi mua đồ, lại làm cho người của phủ thành chủ trả tiền cho ngươi?"

      Trái ngược với tam tiểu thư tức giận đến sắp hỏng, Hạ Hinh Viêm lại thoải mái nhún vai, coi như là chuyện đương nhiên mà đáp: "Ai bảo bây giờ ta là thiếp thất của Cảnh Thủ chứ."

      "Chẳng lẽ tam tiểu thư cảm thấy Thiếu thành chủ ngay cả khả năng cho thiếp thất của mình mua chút đồ cũng có?" Hạ Hinh Viêm cười đến khả ái, thế nhưng ý tứ trong câu lại khiến mọi người trong lòng run lên. Tam tiểu thư há miệng thở dốc, tức giận đến nỗi môi khép mở vài lần vẫn phát ra được chút thanh .

      "Đúng rồi, ta mua nhiều đồ như thế, tam tiểu thư làm thương gia phải nên có chút thành ý sao?" Hạ Hinh Viêm cười híp mắt nhìn tam tiểu thư, bộ dạng nóng lạnh càng khiến người ta giận dữ.

      Tam tiểu thư cắn răng nghiến lợi nhìn chằm chằm Hạ Hinh Viêm, ánh mắt sáng quắc còn chỉ còn kém đốt thành hai cái lỗ người nàng: "Đa tạ chiếu cố!" ràng là bốn chữ tỏ vẻ cảm kích nhưng lại có cảm giác như đối diện với kẻ thù giết cha bằng.

      Nhưng Hạ Hinh Viêm vẫn thờ ơ, mừng rỡ tiếp nhận "cảm tạ" của tam tiểu thư. Tại dưới ánh mắt đủ để giết chết người của tam tiểu thư, nhận lấy vòng tay tinh thạch trong tay tiểu nhị, sau khi giọt lên giọt máu tươi nhận chủ, đem tất cả những gì nàng "mua" bỏ vào trong đó, cười xoay người rời .

      tới trước cửa của cửa hàng, Hạ Hinh Viêm dường như nhớ tới gì đó, ngẩng đầu cười với mọi người chung quanh vẫn còn xem kịch: "Các ngươi nhìn cái gì? Nhìn thiếp thất của Thiếu thành chủ mua đồ như thế nào? Hay là nhìn tam tiểu thư hiếu khách như thế nào?"

      Tất cả người vây quanh cửa hàng đều cả kinh, cuống quít tránh né ánh mắt của Hạ Hinh Viêm, bọn họ sợ Hạ Hinh Viêm, nhưng lại sợ Nghiêm Cảnh Thủ cùng với thế lực của Thành chủ ở sau lưng nàng, cũng sợ đắc tội nữ tài thần tam tiểu thư. Đợi đến lúc mọi người phục hồi lại tinh thần, Hạ Hinh Viêm rời từ lâu, bên trong cửa hàng chỉ còn lại tam tiểu thư tức giận đến sắp nổi điên, ngón tay run run chỉ giữa trung hướng về phía Hạ Hinh Viêm rời .
      »gamE»_«___0ver: cảm ơn nàng nhiều nhiều =D
      Chương 8.2: Đa tạ chiếu cố (tiếp).
      Edit: Tinh Linh.

      Lúc này người nào đó vừa khiến cửa hàng loạn thất bát tao (lung tung, rối loạn) đứng ở bên bờ sông ngoài thành, lẳng lặng nhìn nước sông.

      "Dập Hoàng." Hạ Hinh Viêm đột nhiên lên tiếng.

      "Ân?"

      "Nhắm mắt."

      "A?" Dập Hoàng còn chưa kịp phản ứng lại, chợt nghe thấy phù phù tiếng, bọt nước bắn ra tung toé, Hạ Hinh Viêm thế nhưng trực tiếp nhảy vào trong nước sông.

      Hôm nay còn là đầu mùa xuân, nước sông cũng vừa mới tan ra, có thể tưởng tượng được nhiệt độ trong đó thấp đến mức nào. Hạ Hinh Viêm thế nhưng trực tiếp nhảy vào trong đó, nàng chưa đến mức muốn sống chứ?

      "Hạ Hinh Viêm!" Dập Hoàng lập tức thân theo ở trong nước, hồng mang nhàn nhạt lan ra khắp bên ngoài cơ thể khiến nó tách biệt với nước sông, đưa tay tìm chuẩn bị nắm lấy Hạ Hinh Viêm.

      "Đừng đụng đến ta." Hạ Hinh Viêm ở trong nước đột nhiên trừng mắt, trong lòng mắng Dập Hoàng vài tiếng. Sau đó từ từ chìm sâu xuống nước, cả người chống lại áp lực cùng lạnh buốt đến thấu xương dưới đáy nước.

      Dập Hoàng khó hiểu mà nhìn, Hạ Hinh Viêm làm cái gì?

      Hạ Hinh Viêm để ý tới Dập Hoàng kinh ngạc, tập trung tinh thần chống lại nước sông, cho đến khi trong phổi hết sạch khí, lúc này mới đạp cái mạnh mẽ dưới đáy nhanh chóng bơi lên mặt sông. Sau khi lên bờ cũng tìm chỗ trú, mà là khoanh chân ngồi xuống, bắt đầu tu luyện linh lực.

      Dập Hoàng là choáng váng, chưa từng nhìn thấy người nào tu luyện linh lực như vậy. Ở trong gió lạnh gào thét, y phục ẩm ướt người rất nhanh kết thành tầng băng mỏng, tóc là viên lại viên băng châu trăng trắng bé, lạnh như thế tuyệt đối là điều phải người bình thường có thể chịu được. Nhưng mà, chính là nhờ thân thể vô cùng lạnh, mới có thể kích thích bản năng bên trong thân thể, linh lực tu luyện so với ở trạng thái bình thường nhanh hơn ít.

      Theo linh lực lưu chuyển nhanh chóng, băng mỏng người Hạ Hinh Viêm cũng chậm rãi tan ra, đợi đến khi băng mỏng hoàn toàn hóa thành nước đọng, Hạ Hinh Viêm mới mở hai mắt ra, Dập Hoàng còn chưa kịp câu gì, phù phù tiếng, Hạ Hinh Viêm lại nhảy vào trong nước.

      Dập Hoàng cũng nhảy theo vào nước, mà là lẳng lặng đứng ở bên bờ sông, nhìn Hạ Hinh Viêm lần lượt nhảy vào trong dòng sông lạnh giá, sau đó lại bơi lên, tu luyện linh lực lại nhảy vào trong. lần lại lần lặp lại, linh lực từng chút tích lũy.

      Dập Hoàng vốn có bất kỳ hứng thú gì đôi mắt lúc này từ từ trầm thấp, mâu sắc càng sâu, thời điểm khi Hạ Hinh Viêm lại muốn nhảy vào trong nước sông, đưa tay ngăn cản nàng: "Ngươi làm như vậy tốc độ quá chậm." Thanh ra thế nhưng lại khàn khàn như vậy, làm cho Dập Hoàng thoải mái nhíu nhíu mày vội ho tiếng, lúc này mới khiến giọng trở lại bình thường.

      Dập Hoàng vung ống tay áo lên, hồng quang ra, nước đọng người Hạ Hinh Viêm lập tức bốc hơi hết. Hạ Hinh Viêm liếc nhìn Dập Hoàng: "Ngươi có biện pháp tu luyện tốt hơn?"

      " vào trong đó trước rồi sau." Dập Hoàng đưa tay lên chỉ cái, cách đó xa vừa vặn là chỗ tránh gió. Hạ Hinh Viêm thuận theo lời tới, tùy ý ngồi xuống.

      "Ngươi nếu muốn bị giữ chân lại ở Y Lạc thành nhoi này, vậy chúng ta có thể hợp tác chút." Dập Hoàng ngồi đối diện với Hạ Hinh Viêm, nghiêm túc ra.

      "Hợp tác?" Hạ Hinh Viêm khó hiểu nhíu mày, " ta nghe thử xem."

      "Ta muốn tìm ít đồ, ngươi cũng biết ta cách nào rời khỏi phạm vi quá xa ngân trâm, ta giúp ngươi đề cao thực lực, ngươi mang ta du tẩu (ngao du cùng hành tẩu) thiên hạ." Dập Hoàng rất đơn giản ra tình.

      Hạ Hinh Viêm hề nghĩ ngợi, hai tay vỗ cái: "Thành giao."

      "Ngươi lo lắng chút nào?" Hạ Hinh Viêm quá sảng khoái đáp ứng khiến Dập Hoàng kinh ngạc, chẳng lẽ nàng sợ lừa gạt nàng sao?

      "Lo lắng cái gì?" Hạ Hinh Viêm đột nhiên cười, "Ngươi có thể hại ta hay sao?" Nụ cười thẳng thắn thành làm cho ngực của Dập Hoàng run lên, đáy lòng biết có cái gì bỗng nhiên xuất vết rạn.

      "Nếu ngươi đồng ý, từ hôm nay trở ta dạy cho ngươi." Dập Hoàng hơi gãi gãi đầu, sau khi sửa sang tâm tình của mình chút mới quay đầu lại, đôi mắt nhìn thẳng vào Hạ Hinh Viêm. "Ngươi nên biết ở thế giới này linh lực mạnh hay yếu quyết định đến địa vị của người." Dập Hoàng trước tiên phân tích tình hình của thế giới tại cho Hạ Hinh Viêm.

      "Ta đương nhiên biết." Hạ Hinh Viêm nhún vai cười, đây phải là lời vô ích sao. Cứ từ nàng mà ra cũng có thể thấy được, nếu phải linh lực của nàng vô cùng thấp đến nỗi bị người ta khinh thường như vậy sao? Còn phu quân danh nghĩa của nàng, là người có thực lực về linh lực xuất sắc trong những người trẻ tuổi ở Y Lạc thành, cho nên mới khiến cho nhiều nữ tử đối với xua như xua vịt (theo đuổi ý ạ :))).

      "Vậy ngươi càng nên biết có loại người còn cả linh sư, bọn họ dùng phần dược tề đủ khiến cho vô số linh sư có thể bán mạng, lực kêu gọi của bọn họ thậm chí còn vượt qua cả tộc trưởng của các gia tộc." Dập Hoàng mỉm cười chậm rãi .

      Lời của ra, khiến trái tim của Hạ Hinh Viêm kịch liệt co rút lại, kinh ngạc trong con ngươi dần tiêu tán , mới thào : "Dập Hoàng, chẳng lẽ ngươi là Dược tề sư?"

      ~ Hết chương 8 ~


      Attachment:
      9.jpg
      9.jpg [ 122.58 KiB | xem 471 lần ]



      Chương 9: đáng giá nhắc tới.
      Edit: Tinh Linh.

      Dược tề sư là là nhân vật cỡ nào, vạn dặm gặp được cũng có gì quá đáng. Càng đừng có thể gặp được cao cấp Dược tề sư, tuyệt đối là chính là nhân vật chỉ cần ho khan tiếng liền có thể khiến thiên hạ run rẩy lẩy bẩy.

      Toàn bộ bên trong Y Lạc thành, cũng chỉ có nhị phẩm Dược tề sư, thành chủ cho dù là thấy vị Dược tề sư này cũng phải mực cung kính hành lễ. Địa vị của Dược tề sư như thế nào, căn bản cần nhiều lời. Hạ Hinh Viêm khó khăn nuốt ngụm nước bọt, mệnh của nàng tốt như vậy chứ? Tùy tiện nhặt cái, liền nhặt được con linh thú dĩ nhiên cũng là Dược tề sư.

      Dập Hoàng nở nụ cười, dưới ánh mắt nóng bỏng tràn đầy mong đợi của Hạ Hinh Viêm, chậm rãi mở miệng ra năm chữ: "Đương nhiên là phải."

      tia sét sấm chớp rền vang thình lình đánh xuống, Hạ Hinh Viêm hoa hoa lệ lệ cháy khét, tuyệt đối là ngoài cháy trong mềm*.

      * Ngoài cháy trong mềm (ngoại tiêu lý nộn - 外焦里嫩): thực là ta chẳng hiểu câu này có ý là gì cả, hay là so sánh Viêm tỷ giống khối thịt bên ngoài cháy còn thịt bên trong non mềm (_ _"), nàng nào giải thích hộ ta với.

      " phải là ngươi mấy lời vô ích đó làm gì." Hạ Hinh Viêm thể nhịn được nữa gầm lên, chấn động lỗ tai của Dập Hoàng khiến nó vang lên ong ong.

      "Nữ hài tử nên nóng nảy như thế." Dập Hoàng đưa tay ngoáy ngoáy lỗ tai của mình, vẫn còn có chút khó chịu.

      Hạ Hinh Viêm giận dữ trừng mắt nhìn Dập Hoàng: "Ngươi phải là Dược tề sư về Dược tề sư làm gì?"

      "Đương nhiên là có chỗ hữu dụng." Dập Hoàng cười ha hả nhìn Hạ Hinh Viêm, có thể khiến cho nữ nhân này lộ ra bộ dạng tức giận đúng là dễ dàng. Bất quá, dáng vẻ nàng tức giận rất đáng . So với lúc nào cũng thờ ơ lãnh tĩnh (lạnh nhạt cùng yên lặng) khiến thoải mái hơn. Ý niệm này chỉ chợt lóe lên, Dập Hoàng cũng suy nghĩ kỹ càng lý do vì sao trong đó.

      "Tất cả những nơi đông người đều có phòng đấu giá, ngươi có thể tìm xem, có loại dược tề nào thích hợp tăng lên tốc độ tu luyện." Dập Hoàng xong, hồi lâu nghe được Hạ Hinh Viêm đáp lại, kỳ quái nghiêng đầu nhìn qua, liền thấy Hạ Hinh Viêm gắt gao nhìn chằm chằm vào , mí mắt cũng chớp lấy cái, khỏi nghi hoặc hỏi: "Làm sao vậy?"

      "Điều ngươi muốn với ta chính là cái này?" Thanh của Hạ Hinh Viêm cực kỳ bình tĩnh, thể nghe ra nửa điểm tâm tình tại.

      "Đúng, ngươi cảm thấy rằng nếu phối hợp với dược tề tốc độ tu luyện của ngươi chắc chắn được đề cao diện rộng sao?" Dập Hoàng nhíu nhíu mày, dùng loại ánh mắt khi thấy kẻ ngu ngốc nhìn chằm chằm Hạ Hinh Viêm, "Ngươi đừng với ta là ngay cả điều này ngươi cũng biết."

      Hạ Hinh Viêm nở nụ cười, cười đến dương quang sáng lạn (rực rỡ như ánh mặt trời), môi đỏ mọng khẽ mở: "Dập Hoàng."

      nhàng kêu lên tên Dập Hoàng, thanh của Hạ Hinh Viêm chưa bao giờ ôn nhu như lúc này, so với gió xuân tháng ba kia còn ấm áp hơn, giống như là mùa xuân trở lại phủ kín khắp nơi mặt đất.

      "Ân?" biết có phải là bị ảnh hưởng từ Hạ Hinh Viêm hay , biểu tình của Dập Hoàng cũng trở nên nhu hòa, giọng hỏi.

      "Đầu óc ngươi bị nước vào* à? Người nào mà chẳng biết nếu ăn vào dược tề do Dược tề sư luyện chế tốc độ tu luyện có thể nhanh hơn, ngươi nghĩ rằng ta là ai hả? Muốn mua là có thể mua sao?" Gió ngày xuân trong nháy mắt biến thành tiếng sấm động trời, dọa Dập Hoàng run run cái.

      * Bị nước vào: kiểu như đầu óc bị chập mạch, được bình thường ý (giống như là đồ điện tử khi bị nước vào í =D)

      phải nhát gan, mà là chút tâm lý cũng chưa kịp chuẩn bị, chuyển biến này quá mức đột ngột.

      "Ngươi..."

      "Ta cái gì mà ta?" Hạ Hinh Viêm tức giận đến nỗi chỉ vào mũi Dập Hoàng mà điên cuồng gào lên, "Có biết cái gì gọi là hi vọng càng nhiều thất vọng càng lớn hay ?"

      "Nếu phải ta đánh lại ngươi, hôm nay ta tuyệt đối khiến cho ngươi kêu cha gọi mẹ*."

      * Nghĩa gốc của câu này là "Nếu phải ta đánh lại ngươi, ta tuyệt đối đánh ngươi." từ đánh đầu là "đả" (打) từ đánh thứ hai là "tấu" (揍), hai từ này khác nhau nhưng đều có cùng nghĩa (ở Việt Nam mình kiểu như: thìa - muỗng, là - ủi... vậy) nếu để nguyên bị lặp từ nên ta thay bằng cách khác, mong các nàng hiểu cho :))

      Dập Hoàng im lặng nhìn Hạ Hinh Viêm, lời như vậy mà nàng cũng dám ra.

      "Có gì mà phải tức giận?" Dập Hoàng lửa giận của Hạ Hinh Viêm từ đâu mà có, phải chỉ là dược tề của Dược tề sư có thể giúp nàng sao?

      Ngay từ ban đầu cũng mình là Dược tề sư a.

      "Cái này gọi là tức giận, cái này gọi là phẫn nộ!" Hạ Hinh Viêm chìa ngón trỏ ra chọc chọc ngực của Dập Hoàng, "Ngươi có biết rằng thất vọng là chuyện cực kỳ thống khổ?"
      Tôm Thỏ, linhdiep17bornthisway011091 thích bài này.

    4. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Nam chính các nàng tự đoán , ta đâu :)2
      Mà ta có lịch post cố định, các nàng thông cảm nhé.
      Chương 9.2: đáng giá nhắc tới (tiếp).
      Edit: Tinh Linh.

      " biết." Dập Hoàng cực kì nghiêm túc suy nghĩ lát, sau đó rất trịnh trọng lắc đầu, "Bởi vì cho tới bây giờ ta chưa từng bao giờ hy vọng."

      Khóe môi của Hạ Hinh Viêm cứng đờ, lời vốn định ra khỏi miệng liền ngừng lại, chần chờ vẻn vẹn hai giây, liền vỗ mạnh vào vai Dập Hoàng cái: "Vậy còn lãng phí thời gian làm gì, đến phòng đấu giá nhìn thôi." xong lập tức đến hướng vào trong thành, Dập Hoàng có nửa điểm chần chờ, trực tiếp trở lại bên trong ngân trâm.

      Trong ánh mắt của Hạ Hinh Viêm thoáng ảm đạm qua chút đau lòng, liền lập tức biến mất. Nếu như chưa từng hy vọng, trong lòng nàng tự biết là sợ rằng điều này chính mình cũng hơn Dập Hoàng chút nào. Từ khi bắt đầu có ký ức liền ở bên trong căn cứ, tựa hồ chưa từng hy vọng a. Đáy lòng tự giễu cười tiếng, nàng hình như luôn luôn biết cách tự đùa chính mình a. Mà điều này đối với Dập Hoàng cũng tốt, phải giúp từ từ sửa đổi. Đúng vậy, nhất định phải khiến sửa đổi. Hạ Hinh Viêm thầm hạ quyết tâm.

      Bên trong Thành chủ phủ Y Lạc thành, Nghiêm Cảnh Thủ nắm chặt trướng đơn (hóa đơn) tức giận đến sắc mặt trắng bệch, tay run rẩy giống như máu bất cứ lúc nào cũng có thể đông lại. Hình tượng phong độ nhàng khiêm tốn lễ độ của công tử tốt trong ngày thường bị hủy hầu như còn, nếu để cho chúng nữ tử trong thành thấy, nhất định khiến lòng ái mộ của các nàng giảm bớt nhiều.

      "Thiếu, thiếu gia."Quản gia ở bên giọng kêu.

      "Chuyện gì?" Nghiêm Cảnh Thủ cắn răng gằn từng chữ ra, hai mắt đỏ ngầu kém chút nữa phun ra lửa.

      Quản gia nhìn thấy ánh mắt muốn giết người của Nghiêm Cảnh Thủ lại càng hoảng sợ, tự chủ co rúm lại, thận trọng đáp: "Người của cửa hàng vẫn còn ở bên ngoài, chờ, chờ..." Quản gia liên tục mãi cũng xong hai từ "bên dưới", chẳng qua ánh mắt vẫn liếc nhìn trướng đơn suýt bị vò nát trong tay Nghiêm Cảnh Thủ.

      Số tiền trướng đơn, đừng thiếu gia muốn phát hỏa, cho dù ai thấy cũng đều tức giận đến giậm chân. Hạ Hinh Viêm kia quá biết điều, thế nhưng dám ở bên ngoài tiêu khoản tiền lớn như vậy bắt thiếu gia phải trả. Nàng thực cho rằng trở thành tiểu thiếp của thiếu gia có thể muốn làm gì làm sao?

      " cho bọn họ biết, ai mua thứ gì tìm người đó mà đòi tiền!" Nghiêm Cảnh Thủ tức giận gầm lên, đưa tay lên đẩy ra cánh cửa, nặng nề ném trướng đơn cầm trong tay ra ngoài.

      "Dạ." Quản gia gật đầu lia lịa, chuẩn bị lui ra ngoài.

      "Đem tiền đưa cho bọn họ." Thanh già dặn vang lên, mang theo uy nghiêm thể nghi ngờ.

      "Cha." Nghiêm Cảnh Thủ bất mãn nhìn Nghiêm Kiện Đông tiến vào cửa.

      Nghiêm Kiện Đông giơ tay lên chặn lại, ngăn trở oán giận của Nghiêm Cảnh Thủ, ra hiệu cho quản gia ra ngoài trả tiền cho người của cửa hàng.

      Khi trong phòng còn người nào khác, Nghiêm Cảnh Thủ mới tiếp tục về chuyện mới vừa rồi: "Cha, Hạ Hinh Viêm là quá đáng, lấy danh nghĩa của chúng ta ra vẻ ta đây ở bên ngoài, loại nữ nhân này..."

      "Loại nữ nhân như nàng thế này mới tốt." Nghiêm Kiện Đông hài lòng cười, "Loại người này có đầu óc, chỉ biết ỷ thế hiếp người đùa giỡn uy phong kẻ khác mới dễ khống chế, khi cưới vào cửa, còn phải mặc cho ngươi tùy ý xử lý nàng? Nhớ kỹ, ngươi muốn phải là nàng, mà là đồ cưới của nàng."

      "Cha dạy phải." Nghiêm Cảnh Thủ cười gật đầu, lửa giận tràn đầy thay thế bằng mừng rỡ. Có thể giúp có cơ hội thăng cấp lên linh sư lớn hơn, về điểm này đương nhiên chút tiền tài thể so sánh. Nếu Hạ Hinh Viêm thích đùa giỡn uy phong vậy cứ việc đùa giỡn , sau này khi cưới nàng vào cửa, trực tiếp ném vào tiểu viện cũng được.

      Nghĩ đến tương lai lâu nữa, có thể trở thành linh sư, vậy đại hội vào ba tháng sau, cuộc đời của qua trang mới. Tương lai của vô cũng rộng mở, cần gì còn phải để ý Hạ Hinh Viêm nho . Nữ nhân kia, căn bản là bụi bặm dưới ánh mặt trời, gió thổi qua liền biến mất, đáng giá nhắc tới.

      ~ Hết chương 9 ~
      linhdiep17bornthisway011091 thích bài này.

    5. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 10.1: Phương pháp trực tiếp.
      Edit: Tinh Linh.

      Phòng đấu giá nằm ở phía bắc Y Lạc thành, diện tích cực kỳ rộng, bên ngoài là cửa hàng , những vật phẩm đủ tiêu chuẩn tiến vào phòng đấu giá liền giao dịch ở đây. Cửa tiệm quầy hàng xung quanh cũng rất nhiều, nhưng vì có phòng đấu giá tọa trấn ở chỗ này nên hề có chút dấu hiệu hỗn loạn.

      Phòng đấu giá có thể xem như là trời tồn tại ở Y Lạc thành, các đại gia tộc cùng với thành chủ cũng phải nể mấy phần mặt mũi cho nó, càng người nào dám gây chuyện trong phạm vi phòng đấu giá. Đơn giản bởi ở đó có người tên là Địch Hải, thân phận, nhị phẩm Dược tề sư.

      Hạ Hinh Viêm bước vào phòng đấu giá, tiểu nhị bên trong lập tức dẫn Hạ Hinh Viêm tới hội trường, có buổi đấu giá chuẩn bị tiến hành. Người của phòng đấu giá bất đồng với người trong Y Lạc thành, cho dù nhìn thấy nhân vật chính của tin đồn làm mưa làm gió xôn xao khắp cả thành cũng có quá nhiều biểu cảm, vẫn như bình thường xem Hạ Hinh Viêm là vị khách thông thường. Vị trí trong phòng đấu giá đều có khoảng cách nhất định, bảo đảm riêng tư của mỗi vị khách.

      "Dược tề bán hình như có vẻ đắt." Thanh của Dập Hoàng vang lên trong đầu Hạ Hinh Viêm.

      "Chính xác là rất đắt." Hạ Hinh Viêm gật gật đầu sửa lại lời của Dập Hoàng.

      "Nếu như ngươi tiếp tục dùng phương pháp vừa rồi, cũng phải có khả năng mua." Dập Hoàng cảm thấy phương pháp mua đồ vừa nãy của Hạ Hinh Viêm thực dùng rất tốt.

      Hạ Hinh Viêm gì phiên cái xem thường: "Nhìn kỹ rồi hẵng ."

      Buổi bán đấu giá tiến hành rất thuận lợi, chút lộn xộn, thỉnh thoảng có vài vật phẩm cũng có quá nhiều người tranh đoạt, rất nhiều người có được thứ mình cần. Nháy mắt liền thấy buổi bán đấu giá chuẩn bị kết thúc, thế nhưng chút dấu hiệu là bán đấu giá dược tề. Hạ Hinh Viêm khẽ nhíu mày, xem ra nàng uổng công chuyến.

      "Ngươi đừng sốt ruột, phải ngày nào dược tề cũng được bán." Dập Hoàng nhìn chút, an ủi Hạ Hinh Viêm, "Ngày hôm nay có, ngày mai lại tới."

      "Các vị, đây là vật phẩm đấu giá cuối cùng trong ngày hôm nay, chắc hẳn những vị đại gia ngồi đây mang đủ tiền rồi chứ nhỉ? Bỏ lỡ vật này đáng tiếc a." Đấu giá sư* đài đột nhiên thần bí câu như vậy. Vật phẩm đấu giá còn chưa xuất liền khơi dậy hứng thú của mọi người.

      * Đấu giá sư: là chức nghiệp (nghề nghiệp trong truyện) chuyên về bán đấu giá.

      " biết vị đại gia nào nghe qua Hồng Vân tinh?" câu cuối cùng, Đấu giá sư rất rất , lời còn chưa dứt, trong phòng đấu giá lập tức dấy lên vô số thanh thảo luận cuồng nhiệt.

      " là Hồng Vân tinh?"

      "Đó phải là nguyên vật liệu để luyện chế dược tề đề cao linh lực sao?"

      "Cái gì mà luyện chế hay luyện chế, riêng mình nó cũng có thể dùng linh lực trực tiếp luyện hóa hấp thu."

      " là muốn bán đấu giá Hồng Vân tinh?"

      Hạ Hinh Viêm vốn buồn chán mơ màng buồn ngủ đối với buổi đấu giá lập tức bị Dập Hoàng đánh thức: "Nhanh, đấu giá vật này."

      "A?" Hạ Hinh Viêm giật mình cái tỉnh táo lại, mở to hai mắt ngắm nhìn hộp gấm đài đấu giá. hộp gấm rất , bên trong đặt khối tinh thạch pha tạp nhiều ánh sáng màu đỏ.

      Hạ Hinh Viêm nhíu mày: "Chất lượng vật này được tốt lắm a."

      " thừa, nếu như Hồng Vân tinh tốt có thể trực tiếp bán đấu giá sao, sớm bị Dược tề sư đem luyện chế dược tề rồi." Dập Hoàng có phần chỉ tiếc rèn sắt thành thép ( đạt cầu, thể dạy dỗ được) trừng mắt nhìn Hạ Hinh Viêm cái.

      "Nếu như ngươi đấu giá được vật này, đến lúc đó có thể làm cho tốc độ tu luyện của ngươi đề cao ít." Khi hai người còn trao đổi, trong phòng đấu giá bắt đầu điên cuồng kêu giá. Từng tiếng tăng cao giá căn bản chút ngừng nghỉ, tất cả mọi người trong phòng đều kích động nhìn chằm chằm Hồng Vân tinh đài đấu giá, giống như con sói đói bụng nhiều ngày, trong mắt lóe lóe lục quang* (ánh sáng màu xanh).

      * Cứ tưởng tượng giống như đèn pha ô tô lóe sáng ý, mấy bạn hay đọc manga chắc biết rồi nhỉ =D

      Hạ Hinh Viêm nhíu nhíu mày, co người cái vào sâu hơn trong chỗ ngồi, những người đó điên rồi? Nhìn thấy vật này xong thế nào liền giống như đánh máu gà a?

      "Ngươi còn chờ cái gì chứ?" Dập Hoàng vội vàng hỏi Hạ Hinh Viêm, "Đây chính là thứ tốt khó gặp." có dược tề, loại tinh thạch chưa luyện hóa qua này cũng là đồ rất tốt.

      "Nhiều người như vậy..." Hạ Hinh Viêm nghiêng đầu ra hiệu chút, bên tai liên tiếp vang lên thanh kêu giá, , nàng thực rất bội phục Đấu giá sư đài vẫn có thể nghe bên dưới cái gì.

      "Cũng được, chờ tới thời điểm sau cùng ra giá cũng trễ." Dập Hoàng biết mình có chút nóng nảy, liền tĩnh tâm lại yên lặng chờ kết quả cuối cùng.
      Mình rất bực, bởi có số bạn đăng truyện của mình ở các trang khác khi chưa có cho phép của mình :chair: Mình cũng cấm các bạn chuyện này nhưng nếu xin phép ít nhất cũng thông báo cho mình tiếng chứ, sao lại im ỉm ìm im vậyyyyyyyyyyyyyyy!!!!!!! Mong hãy tôn trọng mình.
      p/s: tại theo mình biết có 3 trang pots truyện là:
      - http://hagiangpro.com/
      - http://mong.vn/
      - http://w.e.b.t.r.u.y.e.n.com (thông cảm cái từ w.e.b.t.r.u.y.e.n mình đánh nó ra)
      Nếu bạn nhìn thấy trang nào khác cũng pots truyện này xin hãy thông báo cho mình. Cảm ơn!


      Chương 10.2: Phương pháp trực tiếp (tiếp).
      Edit: Tinh Linh.

      "Bảy vạn, có còn vị nào muốn ra giá cao hơn bảy vạn nữa ?" Đấu giá sư có vẻ hài lòng khi đến con số này, ánh mắt đảo vòng quanh phòng đấu giá cho có lệ. Thực ra biết giá tiền này là cực hạn, chẳng qua là muốn tùy ý hỏi chút thôi.

      Kẻ ra giá cao nhất đó chính là trưởng lão của Lý gia, đại gia tộc trong Y Lạc thành, tại ngồi ghế đắc ý vuốt ve chòm râu hoa râm của bản thân. Xem ra đối với Hồng Vân tinh là tình thế bắt buộc ( thể có).

      "Mười vạn!"

      Đột nhiên ở trong góc vang lên tiếng ra giá, tất cả mọi người cả kinh quay đầu lại, nhìn về phía người ra giá. Khối Hồng Vân tinh này quả thực rất trân quý, nhưng bảy vạn là giá cao nhất, nếu như bỏ ra mười vạn kim tệ (tiền vàng) mà , tuyệt đối là mất nhiều hơn được (được mất mười).

      Có vài người vừa muốn khinh thường châm biếm, cười nhạo kẻ kêu giá lung tung mà biết về giá trị vật phẩm, nhưng sau khi nhìn người trong góc phòng, liền nuốt vào lời chuẩn bị ra.

      "Là người của Liệp thủ đoàn (Thợ săn đoàn)." Tiếng nghị luận khẽ vang lên. Tất cả mọi người trong phòng đấu giá đều hoảng sợ nhìn chằm chằm vài người trong góc phòng, mấy người kia cũng có cái gì đặc biệt, quần áo bình thường, thậm chí nếu so với người của đại gia tộc, quần áo kia còn có vẻ hơi chút giản dị.

      Thế nhưng, khi đối diện với mấy người mặc quần áo mộc mạc như vậy, cho dù là người của đại gia tộc cũng có ai biểu lộ chút thái độ khinh miệt nào, ngược lại còn khách khách khí khí từ phía xa gật đầu chào hỏi. Ngay cả trưởng lão Lý gia vừa rồi ra giá cao nhất cũng có nửa điểm bất mãn. Đơn giản vì cánh tay của họ có chiếc băng đeo đỏ như máu, lộ thân phận của bọn họ - Liệp thủ đoàn.

      "Đây là người của Liệp thủ đoàn." Hạ Hinh Viêm khẽ thầm lẩm bẩm. Nàng có thể cảm thấy được người của họ nồng đậm sát khí và máu tanh, đây là hơi thở tử vong chỉ có thân mình của những người bình thường hay giết chóc.

      Liệp thủ đoàn nàng từng nghe qua, là đoàn đội gồm đám người thường xuyên ra vào rừng sâu núi thẳm săn giết linh thú. Họ dựa vào săn giết buôn bán linh thú mà sống, mỗi người đều là kẻ thường xuyên du ngoạn bên bờ vực sinh tử. Người như vậy ai dám chọc vào?

      Thời điểm mọi người kinh ngạc, Đấu giá sư tuyên bố Hồng Vân tinh thuộc về người của Liệp thủ đoàn. ai có bất kỳ dị nghị gì. những mười vạn là giá trời, cho dù có người còn muốn tăng giá cũng ngu xuẩn đến mức đoạt thứ mà người của Liệp thủ đoàn muốn, trừ khi kẻ đó ngại sinh mạng của mình quá dài.

      " thôi." Hạ Hinh Viêm đứng dậy, nếu buổi bán đấu giá kết thúc nàng cũng cần thiết phải ở chỗ này lãng phí thời gian.

      "Ân." Dập Hoàng cũng có ý kiến.

      Hạ Hinh Viêm tùy ý dạo xung quanh phòng đấu giá chút, thử nhìn xem có những thứ mà nàng cần hay , chỉ là vòng lại vòng cũng chẳng có thu hoạch được gì, khi nàng muốn trở về nhà đột nhiên bị Dập Hoàng gọi lại.

      " ra ngoài thành."

      "Để làm gì?" tại là xế chiều, ra ngoài thành làm cái gì chứ?

      "Người của Liệp thủ đoàn ra khỏi thành, đây là cơ hội tốt." Dập Hoàng bình thản .

      "Hả?"

      "Nếu mua được, ta liền đoạt lấy cho ngươi."

      Giọng của Dập Hoàng bình tĩnh, cùng với bá đạo trong lời của tạo nên đối lập hoàn toàn.

      ~ Hết chương 10 ~


      Thanks a, cmt aaaaaa!!! :cry:
      inbeibe, linhdiep17bornthisway011091 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :