1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Ngút trời - Phong Phiêu Tuyết (63.2/240)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,159
      Được thích:
      12,950
      Chương 61.3: Học viện quỷ dị
      Edit: RosemaryMN

      Nhà ăn cũng lớn, chỉ tầm đủ cho hai ba mươi người cùng dùng cơm, bên trong góc phía sau chỉ có bàn có người ngồi.

      Đừng nghĩ là ngồi ở góc ai để ý, chỉ riêng khí thế mạnh mẽ kia cũng làm cho người ta dễ dàng bỏ qua.

      Hạ Hinh Viêm vừa tiến đến, ánh mắt bị hai người kia hấp dẫn đến, vừa nhìn mới phát hóa ra là người quen.

      Chính là hai vị lão sư ngày hôm qua.

      Ngũ Dịch nhìn thấy Hạ Hinh Viêm, vốn định gọi nàng lại đây cùng ngồi, nhưng nhìn đến Dập Hoàng đứng ở phía sau, động tác đình trệ, ngừng lại giữa trung.

      Những vết thương người cũng dường như thương lượng tốt với nhau, cùng nhau kêu gào, đau đớn làm vô cùng khó chịu.

      Càng nhìn Dập Hoàng, càng thể quên được những vết thương người.

      Trong lòng đầy căm giận, linh thú hình người này điểm mặt mũi cũng cho .

      như thế nào sau này cũng là lão sư của Hạ Hinh Viêm, nhìn mặt tăng cũng phải xem mặt Phật, rốt cuộc có hiểu đạo lý đối nhân xử thế vậy?

      “Hạ Hinh Viêm, tới đây.” Tiết Mạch ngờ lại mở miệng làm cho Ngũ Dịch kỳ quái nhìn .

      Lão gia hỏa Tiết Mạch này khi nào trở nên nhiệt tình như vậy?

      “Được.” Hạ Hinh Viêm nghe lời qua.

      “Ngồi .” Tiết Mạch chỉ vào chiếc ghế bên cạnh, ý bảo Hạ Hinh Viêm ngồi xuống.

      “Vâng.” Hạ Hinh Viêm ngồi xuống, nhìn hai lão sư kỳ quái này.

      “Ta gọi là Tiết Mạch, là Ngũ Dịch. Sau này đều là sư phụ của ngươi.” Tiết Mạch chỉ ngón tay khô héo vào Ngũ Dịch, giới thiệu cách đơn giản, sau đó hạ mệnh lệnh cũng hết sức đơn giản, “Ăn.”

      “A?” Hạ Hinh Viêm hoàn toàn bị hành động của Tiết Mạch làm cho khó hiểu.

      Ngũ Dịch bất đắc dĩ nguýt cái đầy khinh thường, Tiết lão đầu (lão già họ Tiết) khi nào có thể sửa đổi hành động, rất biến thái.

      Ngũ Dịch đưa tay chỉ hai phần điểm tâm: “Hinh Viêm, thân thể của ngươi thế nào rồi?”

      có việc gì.” Hạ Hinh Viêm thuận miệng đáp lời, cũng chút khách khí bắt đầu ăn cơm, nàng quả rất đói bụng.

      “À, Ô tinh loại người dùng hôm qua, về sau cần tùy tiện dùng loạn. Ô tinh loại quả là thứ tốt, nhưng người chỉ là linh sư cấp mười ba, chưa đủ linh lực để chế những thứ lợi hại như thế.”

      Ngũ Dịch chậm rãi xong, hoàn toàn là bộ dáng lão sư uy nghiêm.

      xong bưng bát lên uống ngụm cháo nóng, dùng ánh mắt nhìn liếc sang Dập Hoàng ngồi bên cạnh.

      Lợi hại thế nào?

      Người (Dập Hoàng) phải bảo vệ còn phải gọi (Ngũ Dịch) là lão sư.

      Hừ.

      Có lợi hại như thế nào Hạ Hinh Viêm cũng chỉ là linh sư cấp mười ba.

      Khoan, chờ chút…

      Cấp mười ba?

      Phốc tiếng, toàn bộ cháo Ngũ Dịch vừa uống vào miệng đều bị phun ra.

      Cũng may Hạ Hinh Viêm phản ứng rất nhanh, ngay lập tức đá vào chân bàn, chiếc ghế nhanh chóng lùi ra bên cạnh, bị cháo phun đến.

      Chỉ khổ bàn điểm tâm kia, tất cả đều gặp nạn.

      “Khụ khụ…” Ngũ Dịch bị nghẹn, kịch liệt ho khan.

      Tiết Mạch ghét bỏ, đứng dậy, chuyển tới bàn bên cạnh ngồi xuống, gọi người mang ra bàn điểm tâm khác.

      Hạ Hinh Viêm tự giác ngồi qua, nàng mới mặc kệ Ngũ Dịch đột nhiên phát thần kinh cái gì, tự nhiên cười sặc sụa, nàng rất là đói đây.

      “Hinh Viêm, ngươi là linh sư cấp mười ba?” Ngũ Dịch vất vả ngừng ho khan, tò mò đến bên người Hạ Hinh Viêm, kinh ngạc nhìn chằm chằm hỏi nàng.

      “Đúng vậy.” Hạ Hinh Viêm bên ăn cơm rất nhanh, bên gật đầu trả lời.

      Bảo sao nàng cứ cảm giác là lạ, hóa ra linh lực của nàng thăng cấp.

      Linh sư cấp mười ba.

      Quả nhiên, chiến đấu chính là phương thức tu luyện tốt nhất.

      Càng là có áp lực đến tính mạng, càng dễ đột phá.

      Nàng có chút ngoài ý muốn, nhưng thấy kinh ngạc mấy.

      “Trước khi người tiến vào sắc vệ, người vẫn chỉ là linh sư cấp mười hai.” Ngũ Dịch cũng bình tĩnh được như Hạ Hinh Viêm, tim đập kích động dị thường, vẻ măt đỏ rực.

      “Thăng cấp ở bên trong.” Hạ Hinh Viêm thản nhiên nhìn lướt qua Ngũ Dịch cái, “Có gì đáng tò mò?”

      “Có gì đáng tò mò?” Ngũ Dịch hận thể đánh cái lên đầu Hạ Hinh Viêm, nhưng nhìn đến Dập Hoàng ngồi cạnh Hạ Hinh Viêm, tay dường như dính luôn ở đùi, muốn động cũng được.

      Tay thể hoạt động nhưng miệng ai có thể ngăn đón.

      “Trong ngày người thăng cấp? Ngươi cho ta là trẻ con ba tuổi, lừa ai chứ?”

      “Ta phải ngày thăng cấp.” Hạ Hinh Viêm liếc trắng Ngũ Dịch cái, nàng lo lắng biết chọn học viện này có đúng nữa, cảm giác lão sư học viện này có chút ngu ngốc.

      “Lão tử đương nhiên biết ngươi thăng cấp trong vòng hai tháng.” Ngũ http://***************.com/downloads/posts/2563446.png

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 61.4: Học viện quỷ dị
      Edit: RosemaryMN

      Phía sau có tiếng động , Hạ Hinh Viêm lập tức cảnh giác, nhưng nghe được hơi thở quen thuộc dần trở nên thoải mái.

      “Người đến rồi.” Hạ Hinh Viêm khóe môi hơi nở nụ cười.

      “Ừ.” Dập Hoàng nhàng lên tiếng, bước qua, đứng ở bên cạnh Hạ Hinh Viêm, “ nhìn gì vậy?”

      “Học viện này rất kỳ quái.” Hạ Hinh Viêm đưa tay chỉ về phía, ở độ cao như nàng có thể nhìn thấy toàn bộ bố cục của học viện.

      Phân cách giữa các phòng rất ràng, dựa vào kiến trúc của sân có thể nhìn thấy số phòng bên trong cũng nhiều.

      Chỗ hôm qua nàng ở lại dường như là gần với cổng trước nhất, chắc là chỗ ở của đệ tử.

      Theo lý thuyết như vậy mặt sau hẳn phải là nơi quan trọng của học viện, như vậy hộ vệ phải nhiều hơn, làm sao có thể giống như bây giờ, nàng ở núi nhìn nửa ngày cũng thấy được bao nhiêu người trong học viện lại.

      “Nơi có ngươi ở làm sao kỳ quái được?” Dập Hoàng mở miệng lầu bầu câu, thanh rất , hơn nữa núi gió lớn làm cho Hạ Hinh Viêm nghe được ràng.

      “Cái gì? Người cái gì vậy?” Hạ Hinh Viêm quay lại hỏi Dập Hoàng.

      “Ta , có kỳ quái hay đối với người cũng có vấn đề gì, chỉ cần ở trong này tu luyện tốt là được rồi. Ít nhất nơi này so với học viện hoàng gia cảnh sắc cũng tốt hơn.”

      Dập Hoàng nở nụ cười , tự động xem lời vừa rồi.

      “Ừ, cũng đúng.” Hạ Hinh Viêm rất đồng ý với lời của Dập Hoàng.

      Học viện hoàng gia còn có khả năng dùng sắc vệ để khảo hạch.

      Hạ Hinh Viêm nhàng nhàng ở trong học viện nghỉ ngơi vài ngày, linh lực của Hà Hy Nguyên cũng khôi phục lại, có gì dị thường.

      Vài người đệ tử trong học viện cũng bắt đầu lục tục chuyển đến, Hạ Hinh Viêm cảm thấy ngoài ý muốn khi phát ra toàn người quen.

      “Hinh Viêm.” Phương Linh Dụ vừa mới thu thập xong hành lý, bước ra phòng liền nhìn thấy Hạ Hinh Viêm, lập tức vui vẻ chạy tới.

      tốt ngươi có việc gì.”

      Nhìn khuôn mặt đỏ bừng tươi cười, Hạ Hinh Viêm nghĩ đến nhắc nhở ngày đó của Phương Linh Dụ, cũng nở nụ cười đầy thiện ý: “Các ngươi cũng thông qua khảo hạch sao?”

      “Đúng vậy.” Phương Linh Dụ vui vẻ gật đầu, “Lúc đầu ta cùng đệ đệ lựa chọn rời khỏi sắc vệ, người có biết chúng ta có bao nhiêu chán nản, thể nhưng ai biết cuối cùng vẫn có thể thông qua.”

      “Thế người cuối cùng thế nào, có thông qua cửa thứ ba ?”

      Nhìn khuôn mặt tươi cười của Phương Linh Dụ, Hạ Hinh Viêm chậm rãi lắc đầu: “ có.”

      Nàng làm gì thông qua khảo hạch đâu, chỉ làm hỏng cái sắc vệ dùng để khảo hạch kia thôi.

      “Vậy à, đáng tiếc.” Phương Linh Dụ tiếc nuối than , lập tức lại khôi phục tươi cười, “ sao, sao, chỉ cần thông qua được là tốt rồi.”

      “Lần này chỉ có bốn người trúng tuyển, chúng ta may mắn.” Phương Linh Dụ thực người vô tư, rất nhanh đem vấn đề vừa nãy vứt ra sau đầu.

      “Còn có người?” Hạ Hinh Viêm nghiêng đầu hỏi.

      “Đúng vậy, hình như là thu thập xong và ra trước, chúng ta cũng nhanh lên.” Phương Linh Dụ đưa tay nhiệt tình giữ chặt tay Hạ Hinh Viêm.

      Hạ Hinh Viêm cũng từ chối nhiệt tình này.

      “Phương Vĩnh Thần, ngươi nhanh chút.” Phương Linh Dụ hướng về phía trong phòng hét lên.

      “Đến đây, đến đây.” Phương Vĩnh Thần vừa nghe tỷ tỷ của mình kêu, lập tức vọt ra.

      “Chúng ta với Hinh Viêm cùng qua, người đừng để chậm.” Phương Linh Dụ lấu tay còn lại dắt đệ đệ của mình, ba người nhanh đến Tiền viện.

      Hà Hy Nguyên và tiểu hồ ly theo, Dập Hoàng trở lại trong ngân trâm.

      Chỗ ở của đệ tử cách Tiền viện cũng xa, rất nhanh đến.

      Ngũ Dịch sớm chờ ở đấy, trước mặt còn đứng thiếu niên mặt lạnh như băng, cả người cũng giống như khối băng mọc lên từ nơi đó.

      “Mọi người đến đông đủ, trước tiên tự giới thiệu chút .” Ngũ Dịch đứng ở trong sân, trầm giọng .

      Sau khi tự giới thiệu, Hạ Hinh Viêm mới biết được thiếu niên nhìn như khối băng kia tên là Đổng Vân Tề, mười tám tuổi, là linh sư cấp mười.

      Bởi vậy nàng là người có cấp bậc linh lực cao nhất ở đây.

      “Trước tiên ta giới thiệu cho các người chút tình huống của học viện.” Ngũ Dịch đứng ở chỗ kia, rất có khí thế uy nghiêm của lão sư, ho tiếng, giọng đầy vang vọng, “Ngày trước ta qua, những người tốt nghiệp học viện đều là cường giả.”

      “Nếu như có ai đủ tư cách, chúng ta chút lưu tình, lập tức đá .”

      Ngũ Dịch uy nghiêm quét mắt
      [​IMG]

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 62: xứng!
      Edit: RosemaryMN

      Đường vào núi đoạn đầu vẫn rất bằng phẳng, giống như đoạn đường bọn họ đến cùng với Ngũ Dịch, có con đường đá rất ràng và dễ di chuyển.

      Nhưng chỉ được trong chốc lát, chỉ khúc quẹo, trước mắt bọn họ là khoảng đầy chênh vênh.

      vách núi bất ngờ lọt vào tầm mắt của bốn người Hạ Hinh Viêm, cả con đường giống như bị người chặt đứt, quỷ dị, đột ngột.

      Vách núi dù phải thẳng đứng, vẫn còn chút độ dốc, mặt cũng có ít cỏ dại mọc lên.

      Nhưng bây giờ đúng vào mùa xuân, cỏ dại mọc nhìn như rất nhiều, nhưng lại tươi tốt, chỉ vụn vặt và chi chít, giống như tay người nổi hết toàn bộ mạch máu, nhìn có chút dữ tợn.

      “Ý lão sư phải là leo lên mặt này ?” Phương Linh Dụ quay đầu hỏi ba người khác.

      Đường như vậy làm sao để ?

      “Chắc vậy.” Hạ Hinh Viêm cũng hi vọng phải, nhưng, dựa biến thái của học viện khả năng này cực bé .

      thôi.” Đổng Vân Tề lạnh như băng ném câu, dẫn đầu bước đến đường ở vách núi.

      Nếu như kia cũng có thể gọi là đường.

      Bốn người theo đường gập ghềnh từng chút, từng chút lên phía , linh lực bị dấu lúc đầu làm cho bọn họ có chút thích ứng, nhưng chỉ trong phút chốc họ cũng quen thuộc dần.

      Có thể , đoạn đường bắt đầu đối với bốn người vẫn còn khá thoải mái.
      Vách núi vẫn còn có cỏ dại để mượn lực, ngay cả những đỉnh chót vót cũng tạo được nhiều khó khăn cho bọn họ.

      Chỉ là quá nửa canh giờ, Hạ Hinh Viêm liền cảm giác được có điều gì đó thích hợp

      Thân thể giống như càng ngày càng nặng, giống như bị trói lại thành khối.
      Nhìn đến ba người bên cạnh, sắc mặt cũng tốt, giống như đều cảm nhận được cảm giác kỳ lạ kia.

      Hạ Hinh Viêm gì, cắn răng tiếp tục trèo lên , chỉ là, sau vài bước, thể lực xuống dốc nhanh hơn.

      Hô hấp bắt đầu trở nên dồn dập, trái tim đập càng lúc càng nhanh, máu toàn thân lưu chuyển, toàn thân bắt đầu nóng lên.

      trán đổ đầy mồ hôi, tay nắm lấy cỏ dại để trèo lên cũng hơi run run.

      Phương Linh Dụ đưa tay muốn nắm lấy bụi cỏ bên cạnh, biết có phải vì là mùa xuân nên còn chưa trưởng thành hết, hay là vì bản thân bụi cỏ nó vững chắc, thế nhưng chỉ vừa bị Phương Linh Dụ nắm vào liền bị
      [​IMG]

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 62.2: xứng!
      Edit: RosemaryMN

      tại đừng là chạy , chỉ là đường Hạ Hinh Viêm cũng chỉ có thể kéo lê từng bước .

      Mỗi lần nhấc chân đều giống như rút chân từ bùn ra, rất cố sức, mỗi khi đặt chân xuống, dường như đông cứng lại.

      Hai đùi dường như chịu khống chế của nàng, tại nàng còn có thể bước hoàn toàn chỉ dựa vào ý chí chống đỡ chứ còn chút sức lực nào nữa.

      Ánh trăng càng lên cao, khoảng cách đỉnh núi càng gần, Hạ Hinh Viêm mím môi, thân thể sớm đến hạn cuối.

      Thắng lợi ở phía trước nàng làm sao có thể buông tha?

      Cắn răng, dùng sức về phía trước.

      Hai chân run rẩy bước nổi, bên tai chỉ nghe tiếng thở nặng nề của mình.

      Trái tim như nhảy tới cổ họng, sắp thoát khỏi cơ thể, nhảy luôn ra ngoài.

      Mồ hôi làm nhòe hai mắt, tại đừng là lắc đầu, cho dù ngẩng đầu lên chút nàng cũng làm được.

      Đầu óc chết lặng, chỉ bằng bản năng cơ thể ngừng về phía trước, trong mắt chỉ có đỉnh núi ngày càng gần.

      Rốt cuộc, hai chân bước xong bước cuối cùng, Hạ Hinh Viêm thở dài nhõm hơi, liền bộ dáng đỉnh núi như thế nào đều nhìn, ngã rầm xuống đất, quỳ rạp mặt đất thở từng ngụm, từng ngụm.

      Hồng hộc, tiếng tiếng, giống như dùng cách gì cũng hô hấp đủ.

      Đầu óc trống rỗng, ngược lại cảm giác của cơ thể so với ngày thường lại sâu sắc hơn rất nhiều.

      Có thể cảm nhận được ràng khí chuyển động, nghe được côn trùng nhảy lên trong bụi cỏ, trái tim đập hữu lực, thùng thùng thùng tiếng vọng ở trong đầu, hết sức ràng.

      tiếng động khác thường làm cho Hạ Hinh Viêm chú ý, chậm rãi ngẩng đầu, cố gắng chuyển động cổ.

      Vừa văn nhìn đến đường đối diện người lắc lắc tới, cũng giống nàng lúc này, vừa bước lên đỉnh núi ngay lập tức giống như bị thoát lực, ngã rầm mặt đất, nằm đơ nơi đó,
      [​IMG]

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 62.3: xứng!
      Edit: RosemaryMN

      Phòng đấu giá náo nhiệt hơn nhiều so với những ngã tư đường khác ở khu phía Nam thành, mấy ngã tư đường phồn hoa bao quanh tứ phía của phòng đấu giá, hình thành khu vực chuyên môn giao dịch, ở lối ra vào có binh lính tuần tra đảm bảo an toàn cho giao dịch bên trong.

      Đương nhiên binh lính bảo hộ cũng chỉ là để trưng bày thế thôi, dù sao nếu có người muốn cướp thứ gì đó mấy binh linh linh sư hơn cấp mười này cũng làm được gì.

      Hạ Hinh Viêm tiến đến khu vực giao dịch, thiếu chút nữa bị thanh ồn ào nơi đây làm cho điếc tai.

      Lớn tiếng cò kè mặc cả, thậm chí còn có những người lời hợp liền ra tay đánh nhau, ẩu đả.

      Hạ Hinh Viêm gì chỉ nhìn trái, phải, mày run rẩy hai cái, đây là phòng đấu giá chứ phải chợ đen sao?

      Nàng cũng muốn ở lại chỗ này lâu, vội vàng hướng về chỗ chính giữa phòng đấu giá.

      Tiến vào cửa lớn, liền có quầy, phía sau có nương rất xinh đẹp ngồi, nhìn thấy Hạ Hinh Viêm cùng Hà Hy Nguyên tiến vào, nở nụ cười chào hỏi: “Hai vị đến mua hay là bán?”

      “Chúng ta muốn tham gia hội đấu giá.” Hạ Hinh Viêm cười : “ biết hôm nay có mấy đợt đấu giá?”

      “Hôm nay có đợt trung cấp và đợt đấu giá đặc biệt, hai vị chỉ cần xuất đủ tiền ký quỹ có thể tham gia hội đấu giá trung cấp. Nếu muốn tham gia hội đấu giá cao cấp…” nương xinh đẹp cười rất tươi, thực chuyên nghiệp, “Vậy phải đưa ra được số lượng tài sản đủ để tham gia đấu giá cao cấp hoặc có vật phẩm đồng giá.”

      Hạ Hinh Viêm gật đầu: “Chúng ta có vật phẩm cần được định giá.”

      “Được.” nương xinh đẹp cầm lấy cái chuông bàn, vẫy vẫy, theo tiếng chuông thanh thúy vang lên, từ bên trong ra thiếu niên thanh tú.

      đến trước mặt Hạ Hinh Viêm cùng với Hà Hy Nguyên hơi khom người, làm tư thế mời: “Xin hai vị theo ta.”

      Sau đó ở phía trước dẫn đường, vừa vừa bên lễ phép giọng hỏi: “Loại hình vật phẩm hai vị muốn đánh giá là gì ạ?”

      “Nguyên liệu.” Hạ Hinh Viêm thẳng.

      “Mời hai vị bên này.” Xác định được Hạ Hinh Viêm và Hà Hy Nguyên muốn định giá thứ gì, người thiếu niên thanh tú phía trước dẫn đường, rất nhanh đến gian phòng được viết là phòng “Giám bảo”, đẩy cửa phòng ra.

      “Mời hai vị.” xong, nghiêng thân mình đứng ở bên cửa, để cho Hạ Hinh Viêm và Hà Hy Nguyên thuận tiện vào.

      Bên trong bố trí rất đơn giản, mặt tường bên phía tay phải đều là các ngăn tủ cao đến đỉnh, đối diện là cái bàn rất rộng, sau cái bàn có người trung niên ngồi, cầm bút và viết thứ gì đó.

      “Vừa thấy có người tiến vào, người trung niên buông bút, đưa tay ra mời Hạ Hinh Viêm và Hà Hy Nguyên ngồi xuống.

      Hai người Hạ Hinh Viêm ngồi xuống đối diện người trung niên.

      mặt người trung niên ra nụ cười chuyên nghiệp: “ biết hai vị muốn định giá cái gì?”

      Hạ Hinh Viêm đưa tay lấy ra từ trong vòng tay gian cái hộp gấm được bọc trong thượng đẳng tơ lụa quý giá, đẹp đẽ, Hà Hy Nguyên và tiểu hồ ly vừa thấy, cái đó phải thứ nàng vừa đóng gói tốt sao?

      Bất đồng với phản ứng của hai người, người trung niên vừa nhìn thấy thứ Hạ Hinh Viêm lấy ra, còn chưa nhìn đến vật phẩm bên trong, nhưng nhìn hộp đựng quý báu cùng với bộ dáng cẩn thận của Hạ Hinh Viêm, người trung niên cũng dám khinh thường.

      Ngồi nghiêm chỉnh nhìn kỹ hành động của Hạ Hinh Viêm.

      Hạ Hinh Viêm chậm rãi mở từng chút tơ lụa, tơ lụa mềm mại trượt qua bàn tay trắng nõn của nàng.

      Động tác của nàng mềm, , chậm rãi mở ra lớp bọc tơ lụa, động tác cẩn thận giống như che chở đứa trẻ sơ sinh ngủ say, dám có chút động tác lớn nào.

      Đừng động tác lớn chút, ngay cả hô hấp cũng trở nên bẫng.

      Cảm xúc của người đàn ông trung niên trong vô thức bị động tác của Hạ Hinh Viêm làm thay đổi, cũng kìm lòng được tới gần, nhìn chớp mắt động tác của Hạ Hinh Viêm.

      Theo di chuyển ngón tay của Hạ Hinh Viêm, hô hấp đều trở nên chậm hơn nhiều.

      Rốt cuộc, ở dưới ánh mắt khẩn trương, chăm chú của người trung niên, tơ lụa bị gỡ ra, lộ ra hộp gấm được chạm trổ tinh mỹ, bên trong đựng thứ gì, chỉ cần nhìn hộp gấm được điêu khắc tinh xảo cũng biết nó có giá trị xa xỉ.

      Ngón tay mảnh khảnh của Hạ Hinh Viêm nhàng vuốt ve bên cạnh hộp, tựa hồ có chút luyến tiếc mở ra.

      Rốt cuộc, ngón tay đặt tại chốt mở hộp gấm, dùng sức nhấn cái, hộp gấm mở ra.

      Bên trong chứa bình ngọc có ánh sáng nhu hòa, Hạ Hinh Viêm nhìn thấy bình ngọc lại khẽ thở dài tiếng, giống như đành lòng động đến.

      Hơi nhắm mắt, đưa tay đẩy toàn bộ hộp gấm đến trước mặt người trung niên, giọng trầm thấp mang theo rất nhiều đau lòng: “Người định giá .”

      Người trung niên cẩn thận từ trong ngăn kéo bàn lấy ra miếng vải trắng mềm, cẩn thận nâng lên bình ngọc, chậm rãi mở nút bình, sau đó nhìn vào bên trong, vừa thấy, lập tức ngây ngẩn cả người.

      Trừng mắt nhìn, dám khẳng định ngẩng đầu nhìn Hạ Hinh Viêm ngồi đối diện.

      Dường như suy nghĩ cái gì lát, rồi lại từ bên cạnh hòm mang ra cái bàn rất bé, chậm rãi nghiêng bình ngọc, làm cho tinh thạch màu tím chạy ra.

      Màu tím tinh thạch xinh đẹp, mượt mà, giống như viên trân châu hoàn mỹ, tỳ vết, ở mặt bàn , lăn hai vòng mới dừng lại.

      “Đây là…” Người trung niên kinh ngạc nhìn chằm chằm Hạ Hinh Viêm.

      “Đúng vậy.” Hạ Hinh Viêm mím môi, tựa hồ có chút khó xử hỏi: “Cái này có thể tham gia hội đấu giá đặc biệt sao?”

      “Đương nhiên, đương nhiên. Chỉ cần nương đồng ý bán đấu giá.” Người trung niên vừa nghe lập tức mừng như điên gật đầu, “Còn canh giờ mới đến hội đấu giá đặc biệt, nương có thể đến phòng trưng bày nhìn xem.”

      “Vậy làm phiền.” Hạ Hinh Viêm đứng dậy, cuối cùng còn lưu luyến nhìn đến tinh thạch màu tím nằm bàn ngọc trước mặt người kia, lúc này mới chịu lưu luyến nỡ, rời .

      “Hinh Viêm, cái kia là gì vậy?” Rời khỏi phòng giám bảo, Hà Hy Nguyên cũng nhịn được tò mò.

      chỉ nhớ ở Lâm Sơn Hạ Hinh Viêm cố ý đường vòng, ở dưới khe núi đào được ít thứ, nhưng là lúc ấy cũng thấy Hạ Hinh Viêm coi trọng mấy thứ này chút nào.

      Thế nhưng làm sao người kia nhìn thấy lại giống như bảo vật hiếm có khó tìm?

      phòng trưng bày giới thiệu xem biết.” Hạ Hinh Viêm cố ý , dựa theo chỉ đường hành lang tới phòng trưng bày.

      Nơi này dường như được đặc biệt chuẩn bị để trưng bày những gì sắp được bán đấu giá.

      Mấy người Hạ Hinh Viêm vừa vào, chợt nghe đến thanh nghị luận náo nhiệt bên trong.

      “Rốt cuộc thứ gì mà có thể cùng với vật phẩm đấu giá số 1 ngày hôm nay đặt ngang hàng?”

      “Đúng vậy, mọi người đều là người quen cũ, sao lộ ra cho chúng ta chút thông tin chứ?”

      “Đương nhiên cho các vị, lần này mọi người may mắn, vật phẩm bán đấu giá vừa được mang tới, trong chốc lát bán đấu giá mọi người trăm ngàn thể bỏ lỡ vật phẩm tốt này.”

      Người của phòng đấu giá tỏ vẻ thần bí, chậm rãi : “Đây là nguyên liệu chính của dược tề cấp bốn hồi linh đan – Tử kinh linh.”

      “Tử Kinh linh?”

      “Là Tử Kinh linh mà số lượng gần như sắp tuyệt tích?”

      là quá may mắn, thế nhưng lại có Tử Kinh linh bán đấu giá. Loại nguyên liệu trong truyền thuyết còn trân quý hơn dược tề cấp năm thế nhưng xuất .”

      Mọi người ồn ào trận, hiển nhiên tất cả đều vì tin tức này thấy hưng phấn đến có chút luống cuống.

      Mấy người Hà Hy Nguyên cũng vào, mà đứng ở ngoài cửa đợi lập tức rời .

      “Hinh Viêm, thứ này phải người có rất nhiều sao?” Hà Hy Nguyên khó hiểu vì sao chỉ lấy ra có cái để bán.

      Hạ Hinh Viêm quay đầu cười khẽ: “A Hy, chẳng lẽ người chưa từng nghe qua câu sao?”

      “Câu gì?”

      Hà Hy Nguyên theo bản năng hỏi.

      “Vật hiếm quý.” Hạ Hinh Viêm dựng thẳng ngón trỏ lên quơ quơ trước mắt Hà Hy Nguyên.

      “A?” Hà Hy Nguyên nhất thời hiểu được ý của Hạ Hinh Viêm.

      Hạ Hinh Viêm nhíu mày cười : “Người biết rằng “hồi linh đan” – dược tề cấp bốn gần như có nữa sao?”

      “Ta có biết, nhưng là…” Hà Hy Nguyên vẫn hiểu được.

      “Hồi linh đan được xem là dược tề cấp bốn cũng phải vì phương pháp luyện chế có bao nhiêu khó khắn, thậm chí chỉ cần dược tề sư đạt tới kỳ cuối cấp bốn đều có thể luyện chế được.”

      “Xác suất thành công còn hơn tám phần.” Hạ Hinh Viêm nghĩ nghĩ về hiểu biết của nàng đối với dược tề sư ở thế giới này.

      năm ở học viện nàng cũng ngồi , những thứ sách vở ở đó hầu như nàng đều đọc hết.

      “Nhưng là vì sao hồi linh đan lại trở thanh dược tề cực kỳ khan hiếm?” Hạ Hinh Viêm cười tủm tỉm hỏi.

      Nhìn ánh mắt cười của Hạ Hinh Viêm, Hà Hy Nguyên cũng phải kẻ ngốc, lập tức phản ứng lại: “Bởi vì có Từ Kinh linh!”

      “Đúng vậy!” Hạ Hinh Viêm bắn ngón tay, “ tại nếu có viên hồi linh đan, mọi người muốn tranh giành phá đầu, khi đối địch nếu có dược tề giúp mình nhanh chóng khôi phục linh lực chính là mấu chốt quyết định thắng bại, thậm chí là tính mạng.”

      “Ai cũng biết chỗ tốt của hồi linh đan, cố tình dược tề quá khó luyện như vậy nhưng có nguyên liệu, người nguyên liệu này có phải hay ít ỏi, hiếm thấy?”

      Hạ Hinh Viêm cười tủm tỉm nhìn Hà Hy Nguyên: “Nếu ta đưa ra đống lớn Tử Kinh linh đến bán đấu giá, người nghĩ như thế nào?”

      “Cái này cũng giống như lúc người đói bụng sau ngày đêm được ăn chén cháo nóng, cùng với sau khi ăn xong lại được ăn bàn bánh bao nguội vậy.” Hạ Hinh Viêm căn bản cũng trông chờ vào câu trả lời của Hà Hy Nguyên.

      Nhưng là, ý của nàng Hà Hy Nguyên hoàn toàn nghe hiểu được.

      Cố ý đóng gói Tử Kinh linh quý giá như vậy, cố ý ở phòng giám bảo lộ ra vẻ mặt nỡ, tất cả đều vì muốn nâng độ quý trọng của Tử Kinh linh.

      Những thứ muốn mà được đều làm người ta thèm muốn thôi, lại được người bán đấu giá đẩy mạnh, như vậy bọn họ làm sao cố gắng đoạt được sao?

      Như vậy viên Tử Kinh linh này bán được với giá cực cao.

      Sau này lúc Hạ Hinh Viêm lại cần bán Tử Kinh linh, giá chỉ càng cao hơn mà thôi.

      cách khác, chỉ cần ngày sau này tùy tiện đấu giá viên Tử Kinh linh, giá càng ngày càng cao, nhất định thấp .

      Nhất là lúc người mua được Tử Kinh linh như vậy nhanh chóng tìm người luyện chế hồi linh đan.

      Thử hỏi, có người nào là có đối thủ.

      Khi biết trong tay đối thủ của mình có viên dược tề khôi phục linh lực, như vậy làm sao có thể bỏ vốn gốc ra để mua viên Tử Kinh linh như thế?

      hề nghi ngờ, ngày sau giá của Tử Kinh linh nhờ buổi bán đấu giá hôm nay mà được đẩy lên mức rất cao.

      Dù sao, ai có Tử Kinh linh trong tay cũng dễ dàng bán , mà luyện chế thành hồi linh đan để lưu cho chính mình dùng hoặc tặng cho người nào đó quan trọng.

      Cho nên người cuối cùng thu lợi chỉ có thể là Hạ Hinh Viêm.

      “Hinh Viêm.” Tiểu hồ ly ở trong lòng Hạ Hinh Viêm ngẩng đầu lên, chăm chú nhìn Hạ Hinh Viêm.

      “Ừ?” Hạ Hinh Viêm cúi đầu kỳ quái nhìn , “Làm sao thế?”

      “Người biết ngươi và Dập Hoàng xứng sao?”

      Đều phúc như nhau.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :