1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Ngút trời - Phong Phiêu Tuyết (63.2/240)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 60.6: Muốn chỗ ở
      Edit: RosemaryMN

      Trong sắc vệ, Hạ Hinh Viêm kinh ngạc trừng lớn hai mắt, nhìn chớp mắt về phía dưới chân.

      Ai có thể quan sát được những gì xảy ra dưới đáy biển?

      Ai có thể nhìn thấy cảnh tượng mặt biển mênh mông chỉ trong nháy mắt như bị tháo hết nước?

      Ngày hôm nay nàng đều được thấy.

      Khi bình chướng bảo hộ của Đoạn Hằng Nghê được dỡ bỏ, hai chân nàng dẫm lên là mặt đất lầy lội ướt sũng.

      Cát vàng, quái vật toàn bộ đều biến mất.

      Dưới chân hoàn toàn là đất bùn lầy lội, mặc cho là ai cũng đều thể tưởng tượng ra được chỗ này vừa rồi vẫn ngập đầy cát vàng, như sa mạc kéo dài tới tận chân trời.

      “A Hy, đây là…” Hạ Hinh Viêm ngẩng đầu, ngốc lăng, nhìn chằm chằm vào Hà Hy Nguyên đứng rất thoải mái bên cạnh, nàng nuốt từng ngụm nước miếng.

      Sao có thể đáng kinh ngạc như vậy?

      “Toàn bộ quái vật cát vàng đều biến mất, cửa ra chắc có ngay.” Hà Hy Nguyên cười vui vẻ, bước tới.

      Thoạt nhìn vẫn giống như bình thường, chỉ có mình biết, trong cơ thể toàn bộ lực bị vét sạch, tại bước cũng rất khó khăn.

      Đừng đến linh sư có linh lực, cho dù chỉ là đứa trẻ ba tuổi lúc này đều có thể cầm đao giết .

      Vốn dĩ cần tập trung nhiều lực lượng như vậy, nhưng muốn nếu có thể phá vỡ chướng ngại trong sắc vệ chỉ bằng lần giúp cho Hạ Hinh Viêm bớt rất nhiều chuyện phiền toái.

      “Cẩn thận.” Tiểu hồ ly đột nhiên thất thanh kêu lên, cảm giác được lực lượng vô hình từ bốn phương tám hướng kéo tới đây.

      Lực lượng này xuất quá nhanh,
      [​IMG]

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 60.7: Muốn chỗ ở
      Edit: RosemaryMN

      “Ta mệt quá rồi, muốn nghỉ ngơi.” Hạ Hinh Viêm nghe xong kết quả cũng có chút nào ngoài ý muốn, nhanh chóng dứt khoát ra cầu của nàng.

      “Được, ta mang người .” Ngũ Dịch sắp xếp lại tâm tình, đưa tay tiếp Hà Hy Nguyên.

      Hạ Hinh Viêm chần chờ chút, mới buông tay, giao Hà Hy Nguyên vào tay Ngũ Dịch.

      Ngũ Dịch giúp Hà Hy Nguyên về hướng học viện, vừa vừa cùng Hạ Hinh Viêm giới thiệu đơn giản về mọi việc ở học viện.

      “Ở trong học viện phải ai đều có thể ở lại, chỉ có những người chúng ta cho răng đủ tư cách mới có phòng để ở.”

      Ngũ Dịch xong nhìn chằm chằm vào khuôn
      [​IMG]

    3. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,159
      Được thích:
      12,950
      Chương[​IMG]

    4. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,159
      Được thích:
      12,950
      Chương 61.1: Học viện quỷ dị
      Edit: RosemaryMN

      Đạp ánh trăng, Dập Hoàng trở lại phòng Hạ Hinh Viêm, nhìn thiên hạ ngủ say giường, miệng cười.

      nhàng bước qua, nhìn ngón tay trắng nón của nàng cầm chặt chăn mỏng, chôn nửa mặt trong chăn.

      Dường như trong lúc ngủ cũng yên, mày nhàng nhăn lại, dẫu ngủ say cũng có chút nào thả lỏng.

      Dập Hoàng nhàng đưa tay, dùng đầu ngón trỏ nhàng chạm vào mi tâm (điểm giữa hai chân mày) của Hạ Hnh Viêm, chậm rãi xoa , mang theo chút ấm áp, từ từ làm cho nàng còn nhíu chặt mày.

      biết có phải nhờ động tác của Dập Hoàng hay , Hạ Hinh Viêm ngủ say chỉ “ưm” tiếng, hai hàng lông mày giãn ra, cơ thể khẽ cựa quậy.

      Xoay người, từ tư thế nằm nghiêng đổi thành tư thế nằm thẳng thoải mái, hề phòng bị.

      Khuôn mặt nhắn lộ ra toàn bộ, môi đỏ mỏng khẽ mấp máy, bình yên vào giấc ngủ.

      Dập Hoàng cười , ngón tay thon dài rời khỏi mi tâm của Hạ Hinh Viêm, ngón trỏ khẽ cong, dừng lại ở chóp mũi của nàng, nghĩ nghĩ, lại cười ra tiếng, bỏ tay xuống.

      tiếp tục đùa Hạ Hinh Viêm theo ý tưởng lúc nãy của .

      Bây giờ vẫn nên để cho nàng ngủ ngon giấc.

      bé ngốc.” Dập Hoàng khẽ cười tiếng, dịch lại góc chăn cho Hạ Hinh Viêm, xoay người ra ngoài.

      Đến phòng bên cạnh, đẩy cửa vào.

      nằm ở bên cạnh giường, tiểu hồ ly đột nhiên bật dậy, cảnh giác nhìn chằm chằm cửa, thấy đến là Dập Hoàng, thở dài nhõm, thả lỏng thần kinh, lại nằm úp sấp xuống.

      giường Hà Hy Nguyên ngồi khoanh chân vẫn tiếp tục nhắm chặt hai mắt, để ý đến người bên ngoài là ai.

      tin tưởng bảo vệ của Đoạn Hằng Nghê, nên chút phân tâm, ngừng cố gắng tu luyện để khôi phục lại lực vốn dĩ bị cạn kiệt.

      lực hệ nước sử dụng ở sa mạc, cũng phải là phương pháp tốt.” Dập Hoàng tùy ý kéo cái ghế qua, ngồi xuống, nhìn Hà Hy Nguyên.

      Hà Hy Nguyên cũng hề có nửa điểm đáp lời, nhưng Dập Hoàng biết là nghe được.

      “Là linh thú thế nhưng biết tận dụng hoàn cảnh xung quanh, thực thất bại.” Dập Hoàng thản nhiên, chút cảm xúc .

      Hà Hy Nguyên vẫn có chút phản ứng, nhưng tiểu hồ ly mặc kệ được, vội vàng đứng lên.

      “Thời điểm đó nếu có A Hy vận dụng toàn bộ lực còn biết có bao nhiêu quái vật cát vàng? A Hy là đao trừ tận gốc, có cái gì sai?”

      Tiểu hồ ly bất mãn trừng Dập Hoàng, tại mát, sao lúc ban ngày làm gì ?

      “Hà Hy Nguyên là linh thú hệ nước, ở giữa sa mạc muốn dừng lực hệ nước, phải thực ngu xuẩn?” Dập Hoàng căn bản đem tiểu hồ ly tức giận đến giơ chân để vào mắt.

      “Vô nghĩa, người biết là hệ nước, dùng nước dùng cái gì?” Tiểu hồ ly hận thể tiến lên cắn Dập Hoàng hai phát.

      đầu óc phát triển hử.

      Linh thú hệ nước, muốn phóng ra toàn lực thời điểm tự nhiên dùng công kích hệ nước, chẳng lẽ muốn bỏ qua công kích mình am hiểu nhất, sử dụng loại lực lượng khác?

      Bỏ qua thứ mình am hiểu nhất là chuyện có khả năng.

      Người hay linh thú đều làm như vậy, Dập Hoàng có phải bị choáng .

      hiểu còn ở nơi này lung tung?

      “Lúc ấy là ở sa mạc.” Dập Hoàng hoàn toàn nhìn khuôn mặt tức giận của tiểu hồ ly, vẫn tiếp tục ra suy nghĩ của mình.

      Tiểu hồ ly nổi giận, Dập Hoàng căn bản là thèm nghe đúng ?

      “Vô nghĩa, chúng ta đương nhiên đều biết lúc đó là ở sa mạc, nếu làm sao A Hy phải tiêu hết lực?”

      Tiểu hồ ly thèm để ý thực lực của bọn họ kém Dập Hoàng bao nhiêu nữa, quan tâm hậu quả điên cuồng hét lên với Dập Hoàng.

      Tất nhiên, tiếng hô của cũng khống chế lượng, để ầm ỹ đến Hạ Hinh Viêm ngủ say ở phòng bên.

      “Người chẳng lẽ biết ở trong sa mạc có nguồn nước? A Hy là linh thú hệ nước, ở giữa sa mạc có giọt nước người phải biết muốn sử dụng hệ nước có bao nhiêu khó khăn chứ?”

      Tiểu hồ ly thở phì phì trừng mắt Dập Hoàng, , hơn nửa đêm, Dập Hoàng tới nới này làm gì chứ?

      Cố ý đến chọc tức bọn họ hay là đến châm chọc bọn họ?

      Nếu như thế cũng cần phải cố ý đến nửa đêm để cười nhạo bọn họ.

      “Biết sa mạc có nguồn nước còn dùng lực hệ nước.” Dập Hoàng giọng lạnh lùng, thản nhiên vang lên, nghe ra có ý trào phúng hay là gì khác.

      “Dập Hoàng, người là đồ hỗn [​IMG]

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 61.2: Học viện quỷ dị
      Edit: RosemaryMN

      đêm yên bình trôi qua, sáng sớm hôm sau, Hạ Hinh Viêm từ từ tỉnh giấc, mở mắt, nhìn đến nóc nhà xa lạ, dùng sức trừng mắt nhìn, lúc này mới nhớ ra, mình vào ở tại học viện.

      “Tỉnh.”

      Giọng của Dập Hoàng từ bên cạnh truyền đến, Hạ Hinh Viêm kỳ quái quay đầu, nhìn thấy Dập Hoàng ngồi bên cạnh, cười : “Tại sao người lại ra khỏi ngân trâm thế?”

      “Sợ ngươi ngủ luôn tỉnh.” Lúc chuyện Dập Hoàng sắc mặt cực kỳ khó coi.

      Thậm chí còn có chút hung dữ nhìn chằm chằm hai mắt Hạ Hinh Viêm, làm cho nàng thể cố gắng nhớ lại xem mình có phải trong lúc vô ý lại đắc tội Dập Hoàng rồi hay ?

      “Người lấy được Ô tinh loại từ lúc nào?”

      vẫn luôn ở trong ngân trâm tu luyện, cũng biết nàng lấy được thứ nguy hiểm như vậy vào lúc nào.

      “Ta lấy được lúc ở Lâm sơn, nơi đó có rất nhiều thứ tốt.” Hạ Hinh Viêm cười cười.

      Những thứ người khác rất khó khăn để tìm ra với nàng đều rất dễ dàng.

      “Vì sao đợi ta.” Dập Hoàng lạnh giọng hỏi.

      Lúc Hà Hy Nguyên bị tấn công, chỉ cần thêm giây là ra rồi.
      Hạ Hinh Viêm cần mạo hiểm dùng Ô tinh loại chết tiệt kia.

      Nhất là hoàn toàn có thể đối phó được với lực lượng bùng nổ trong sắc vệ.

      Ô tinh loại, muốn sử dụng nó để tạo ra nổ mạnh, người sử dụng cần vận dụng linh lực của bản thân, dùng tinh thần lực dẫn đường đưa vào ô tinh loại, rồi dùng tinh thần lực kích hoạt linh lực khiến cho Ô tinh loại nổ mạnh.

      Đây là hành động rất nguy hiểm, trước đến phải tiêu hao lượng lớn linh lực, chỉ đến tinh thần lực cũng phải người bình thường có thể chịu đựng được.

      Tiêu hao tinh thần lực rất khó khôi phục, giống như linh lực, chỉ cần dùng thời gian hoặc sử dụng dược tề tốt đều có thể nhanh chóng khôi phục lại.

      Tinh thần lực nếu sử dụng quá mức, người sử dụng rất có thể chết.

      Chỉ cần nghĩ đến chuyện lúc đó Hạ Hinh Viêm có thể bỏ mình ở trong sắc vệ, Dập Hoàng liền cảm giác toàn thân từng đợt lạnh.

      Giống như máu toàn thân đều bị đông cứng, lạnh thấu xương.

      “Người có phải thích mạo hiểm như thế ? Luôn để ý đến tính mạng của mình?” Dập Hoàng tức giận đến sắc mặt trầm, mây đen dầy đặc, đen hơn cả đáy nồi.

      Nghĩ lại từ lần đầu gặp nàng đến giờ, nàng chưa bao giờ là người quý tính mạng của mình.

      Hết lần này đến lần khác đều đưa tính mạng ra đánh liều, lần này đến lần khác khiêu chiến với giới hạn sống của mình.

      hiểu nổi nàng, vì sao muốn làm như thế?

      Chẳng lẽ trong mắt nàng, tính mạng của nàng là thứ có cũng được có cũng sao sao?

      đúng.

      Nếu như nàng coi trọng tính mạng, cũng vì phản lực trong sắc vệ bùng nổ muốn tấn công Hà Hy Nguyên mà bộc phát.

      Trực tiếp phá hủy sắc vệ thành mảnh phế tích.

      Nàng rốt cuộc muốn thế nào?

      xem như hiểu được, nàng chỉ coi trọng tính mạng mình.

      Dập Hoàng xong hơi, trừng mắt đầy tức giận với Hạ Hinh Viêm, chờ nàng trả lời.

      Nghĩ đến nàng tức giận, hoặc là giải thích, hoặc là chỉ trích .

      Bất kỳ kết quả nào Dập Hoàng đều nghĩ tới, chỉ nghĩ Hạ Hinh Viêm dùng vẻ mặt bình tĩnh như thế nhìn .

      Ánh mắt bình thản, lẳng lặng nhìn chăm chú vào , biết vì sao, ràng có chút lực lượng nào, ánh mắt chút uy hiếp nhưng lại làm cho có chút yên.

      Trong lòng bỗng dưng có cảm giác hốt hoảng.

      “Người nhìn ta như vậy làm gì?” Dập Hoàng cau mày, bất mãn khẽ nhăn nhó.

      Cho tới tận bây giờ chưa từng có ai nhìn như vậy, có ai dám nhìn như vậy.

      “Dập Hoàng.”

      Hạ Hinh Viêm rốt cuộc mở miệng chuyện.

      Giọng vẫn bình tĩnh như trước, bình thản giống như ánh mắt nàng.

      “Sao?” Dập Hoàng theo bản năng nhíu mày hỏi.

      “Người bị thương nặng đến mức nào.”

      ràng là câu hỏi nhưng Hạ Hinh Viêm lại cố tình ra với giọng điệu khẳng định.

      “Ngươi…” Con ngươi của Dập Hoàng mạnh mẽ co lại, thể tin nổi nhìn chằm chằm Hạ Hinh Viêm.

      Nhìn đến khuôn mặt vẫn bình tĩnh như nước của nàng, cũng vì câu hỏi kia mà có nửa điểm phập phồng cảm xúc.

      “Người chuyện cười gì vậy?” Dập Hoàng giật giật môi, cố gắng nở nụ cười, cười gượng vài tiếng.

      Vốn dĩ muốn dùng ánh mắt mạnh mẽ nhìn qua, lại biết vì sao lại dám đối diện ánh mắt của Hạ Hinh Viêm.

      Chỉ có thể giả vờ vuốt tóc, yếu đuối chuyển dời ánh mắt.

      Dập Hoàng ở trong lòng hung hăng khinh bỉ mình phen, bị làm sao vậy?

      có gì phải sợ?

      là ai cơ chứ, làm sao có thể sợ hãi con người?

      Nghĩ đến đây Dập Hoàng dùng sức quay đầu lại, thoải mái nhìn chằm chằm hai mắt Hạ Hinh Viêm.

      Hành động đầy tính trẻ con này làm cho Hạ Hinh Viêm buồn cười thôi, nàng thể tưởng tượng được Dập Hoàng còn có những lúc đáng như vậy.

      “Người vẫn chưa tỉnh ngủ, mớ sao?” Dập Hoàng mắng tiếng, cũng muốn dây dưa quá nhiều ở đề tài này.

      Hạ Hinh Viêm cười: “Dập Hoàng, ý của ta là gì người hiểu . Ta cũng muốn tìm hiểu bí mật của ngươi, ta chỉ cho người, ta có thể làm, nên ngươi cũng có thể yên tâm dưỡng thương.”

      Hạ Hinh Viêm dứt lời, Dập Hoàng cũng trả lời, phản bác gì.

      Trong khoảng thời gian ngắn, hai người đều gì, khí trầm mặc lan tràn giữa hai người, thậm chí có chút nặng nề.

      biết qua bao lâu, giữa khí áp lực đó thời gian thong thả trôi qua, rất chậm rất chậm, cũng tựa hồ rất nhanh.

      Làm cho người ta cảm giác thể hít thở, hận thể ngay lập tức chạy ra ngoài thoát khỏi cái khí như vậy.

      Chỉ có điều hai người ngồi trong phòng ai có động tác gì.

      phải bị thương.”

      Dập Hoàng rốt cục mở miệng, đánh vỡ khí đầy áp lực này.

      Hạ Hinh
      [​IMG]

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :