“ Mọi chuyện thế gian này đều thể đổ lỗi cho ai, tất cả chỉ có thể dựa vào chính mình, dù đơn khổ nhục đến muốn chết, ngươi vẫn phải kiên trì đến cùng.” Chương 10 : Thập công chúa Thủy Nguyệt Hàn Ưu đứng trước nhuyễn tháp của Mạn Châu, cẩn thận chú ý hết thảy thần sắc của nàng, rồi nàng chợt nhận ra cảm xúc thống hận đau khổ bao năm qua của nàng hoàn toàn chút tác động đến nữ tử trước mắt. Hàn Ưu là công chúa, là thập công chúa của Thủy nguyệt quốc, Mạn Phi Lạc này thế nhưng có chút động tâm, phượng mâu cũng có chút gợn sóng. Hàn Ưu tại thực nghi ngờ nhận định của bản thân, ở Quảng Lạc viên hôm qua nàng cũng là trong hơn hai trăm cung nhân bị dùng phạt, đúng vậy, từ thập công chúa hoàng gia cao quý lưu lạc đến độ làm cung nhân hầu hạ người khác, nhận hết mọi tủi nhục cùng khi dễ… Nhưng vì an toàn của A Bệnh nàng tuyệt đối tiếc hi sinh bản thân mình, nàng nhất định phải sống, trong thâm tâm luôn luôn trào dâng mãnh liệt cảm giác phải xả thù rửa hận. Trong hoàng cung thâm sâu như đáy biển này ai có thể giúp đỡ nàng đây, phải Hàn Ưu là người ham sống sợ chết, nàng sợ chết, nhưng nếu phải chết nàng cũng muốn cái chết mình có ý nghĩa, ngày nào chưa trả được thù diệt tộc nàng thề buông tay. Chính là khi nàng quỳ trong đám người kia, tại nơi cao nhất Quảng lạc viên nàng nhìn thấy nhân vật mặc trường bào đỏ thẫm, nữ nhân này chính là Mạn Phi Lạc, nhìn nàng từng bước về phía Tang Dực, áp chế kiêu ngạo của Ngụy Như Thanh, nhìn cả hoa viên người người đối với nàng quỳ xuống cung kính khiếp sợ… hiểu sao trong lòng mình lại nảy sinh ra loại tin tưởng như vậy. Nữ nhân cao cao tại thượng này, nàng là Qúy phi nương nương của Tây Lãnh quốc, nữ nhi duy nhất của Trấn quốc tướng quân nắm ba mươi vạn hùng binh…. Chỉ cần nàng ta chịu giúp nàng chút…. Ngày đó chính mắt nàng nhìn thủ cấp phụ hoàng tóc tai hỗn loạn, nhiễm đỏ máu tươi bị người ta treo cổng thành, chính phụ hoàng dùng tính mạng của người đổi lấy bình an cho con dân Thủy nguyệt quốc…Vậy mà cuối cùng vẫn bị quân đội Thương quốc đuổi tận giết tuyệt…. phụ hoàng đến chết đều nhắm mắt. Ánh mắt Hàn Ưu lập tức đỏ lên, nước mắt từ từ rơi xuống, nhưng sống lưng nàng vẫn thẳng tắp như cũ. thể trách Hàn Ưu hiểu, nàng đâu biết Mạn Phi Lạc trước mặt tại là ai. thực tế, ngay từ thời khắc Mạn Châu trùng sinh đến thế giới này nàng coi bản thân là người ngoài cuộc, nếu phải ngày ấy có A Lệ, có lẽ nàng buông tay rồi. Nàng thờ ơ nhìn số phận con người trôi nổi trong hoàng cung sa hoa này, đem tất cả những thứ có thể tác động đến chính mình cự tuyệt. tại chưa có cơ hội gặp lại A Lệ, nàng an an bình bình ở lại nơi này, nàng muốn ngày nàng là người sánh vai đứng cạnh đỉnh núi đơn kia… Ngoài chuyện đó ra, nàng sớm quên thương tâm là gì, làm sao có thể vì vị khách qua đường mà phân tâm đây? “Mạn Phi Lạc, ta biết ngươi có lí do để giúp ta, nhưng ta có thể lấy danh dự của mình cam đoan với ngươi, nếu ta lấy lại địa vị ở Thủy Nguyệt quốc, ta đem toàn tâm toàn lực bảo hộ phía sau lưng của ngươi, hậu cung Tây Lãnh tuyệt dám động ngươi nửa phần.” Hàn Ưu đột nhiên tiến lên bước, sợ hãi nhìn thẳng vào người Mạn Châu, mười lăm năm tranh đấu trong hậu cung Thủy Nguyệt cùng ba năm nay trôi nổi nhục nhã nơi hậu viện thấp hèn nhất Tây Lãnh, nàng sớm nhìn thấu tất cả nhân gian ấm lạnh, đây là lần đầu tiên nàng nảy sinh tin tưởng kì vọng với người xa lạ như vậy, nàng tuyệt bỏ qua. Mạn Châu chậm rãi lật trang cổ thư, ánh mắt vẫn chuyên chú như trước, nàng thản nhiên lên tiếng, “ Là ai cho ngươi khẳng định, bản cung giúp ngươi?” Ngữ khí của nàng sắc bén, lại quá chậm, nhưng những lời này rơi vào tai Hàn Ưu lại khiến nàng cảm thấy sợ hãi nguyên nhân, hiểu sao khi nghe được lời này trong lòng lại nổi lên tia lo lắng. “Mạn Phi Lạc…” Trong đôi mắt màu nâu hạnh đào của Hàn Ưu trôi nổi ánh sáng mãnh liệt, vội vàng hô “Chỉ cần ngươi giúp ta….” Mạn Châu nhíu mày “Ba” tiếng gấp lại cổ thư của mình, nàng nghiêng khuôn mặt tái nhợt nhìn Hàn Ưu, đáy mắt thâm sâu như biển, bình tĩnh cảm xúc, ánh mắt này đánh gãy hết thảy những lời muốn của Hàn Ưu. “Ta nghĩ ngươi tìm nhầm người rồi!” chút kiên nhẫn cuối cùng của nàng bị nữ nhân này lấy sạch. Lục Y ở bên ngoài nghe thấy động tĩnh liền từ ngoài cửa vào, cũng liếc mắt nhìn nữ nhân kia cái trực tiếp đến trước người Mạn Châu, nhận cổ thư xếp lên tràng kỉ, lúc này mới hỏi: “Tiểu thư, tại muốn dùng thiện sao?” “Ừ” Mạn Châu từ từ đứng thẳng người khỏi nhuyễn tháp, dường như lập tức rời khỏi nơi này. Hàn Ưu sững sờ nhìn Mạn Châu xoay người, bộ dáng bình tĩnh thong dong để ý đến xung quanh, giọng lạnh của Mạn Châu lại có sức mạnh khiến người ta tự ý thức được, nàng cho cơ hội đầu tiên, cũng là cơ hội cuối cùng ra , nếu lúc này còn đưa ra đáp án hợp lí chính là quá muộn. Hàn Ưu cắn răng cái, còn kiêu ngạo nữa mà chỉ lạnh lùng : “ Mạn Phi Lạc, ngươi chưa từng trải qua cảnh phụ thân phụ mẫu bị người chặt đầu treo trước mặt ngươi, ngươi chưa từng nhìn cảnh thân nhân của ngươi máu chảy thành sông, cũng chưa từng chứng kiến cố hương của ngươi bị ngoại nhân tàn phá thiêu trụi, ngươi đều hiểu cảm giác của ta.” Mạn Châu đến cạnh cửa sổ sát đất nhìn nàng ta, đôi mắt hạnh của Hàn Ưu chút kiêng kị nhìn về phía nàng, đồng tử đỏ rực chứa đầy tang thương, bất lực và hận thù… “ hiểu sao? Ngươi biết ta chưa từng trải qua những việc như vậy?” Mạn Châu nhớ đến thảm cảnh Mạn gia năm đó khỏi thất thần, nhìn ra bầu trời đêm đen đặc phủ đầy bên ngoài, nàng buông hàng lông mi dài, thản nhiên : “ Mọi chuyện thế gian này đều thể đổ lỗi cho ai, tất cả chỉ có thể dựa vào chính mình, dù đơn khổ nhục đến muốn chết, ngươi vẫn phải kiên trì đến cùng.” Mạn Châu cảm thấy Hàn Ưu đáng thương chút nào. Mọi chuyện xảy ra nếu biết cách tiếp nhận rồi vượt lên cũng là người vô dụng. Giống như chú ý lời của nàng ta, ngữ khí nàng nóng lạnh, “Ngươi nên biết, lí do này chưa đủ?” Hàn Ưu cứng người nhìn Mạn Châu cách khó tin, cuối cùng nàng siết chặt nắm tay cắn răng : “Sở dĩ Cung Lệ Hoa dung nạp ta ở hậu cung Tây Lãnh này vì biết ta còn giữ Ngọc Tỷ truyền đời Thủy Nguyệt quốc, ta ở hậu cung Tây Lãnh quốc lăn lộn nhục nhã bao nhiêu, có lẽ đều hiểu, nhưng mục đích cuối cùng của chính là muốn thâu tóm toàn bộ Thủy Nguyệt ta. Dã tâm lớn, haha, nhưng ta chưa bao giờ có ý định giao ra cho , Thủy Nguyệt quốc là thiên hạ của Hàn gia ta, ta tuyệt nhượng bộ.” Khi nàng ra ra những chữ này, trong đôi mắt mỹ lệ ngoại trừ nước mắt chính là kiên quyết, có lẽ đây cũng là cốt khí hoàng tộc ăn sâu vào xương tủy bao đời những con người hoàng gia. Thế nhưng Mạn Châu vẫn lạnh nhạt quay người nhìn Hàn Ưu, đuôi váy của nàng rất dài, trả cả mặt đất màu đỏ rực, phượng mâu nghiền ngẫm nhìn Hàn Ưu: “Cho nên ngươi muốn từng bước tiếp cận ta, làm cho ta giúp ngươi xây dựng thế lực, lại muốn thông qua ta mượn lực trợ giúp của ba mươi vạn đại quân Mạn gia, giúp ngươi giành lại quốc thổ?” Buồn cười, phi tần hậu cung can thiệp vào loại chuyện tày trời bực này, nàng sao? Hàn Ưu nhắm mắt hít hơi sâu, nàng ta liếc mắt qua khuôn mặt cảm xúc của Lục Y, lại nhìn về phía Mạn Châu, ngón tay từng chút siết chặt: “Ta trông cậy các ngươi có thể hiên ngang giúp ta mang đại quân đến vây thành hay gì cả, trong tay ta có Ngọc tỷ, bao nhiêu năm nay ta cũng có số ít nhân mạch riêng nơi Thủy Nguyệt, các lão thần cũng ít người tìm kiếm ta… ta chỉ nghĩ nắm chắc phần thắng lớn hơn nếu có thêm trợ giúp của Mạn gia ngươi.” “Ta muốn nhìn thấy ngọc tỷ.” Mạn Châu rất nhanh đưa ra quyết định, nàng nghe Hàn Ưu cái gì nữa liền dẫn theo Lục Y rời . Hàn Ưu đứng mình trong điện, nhìn theo bóng lưng thẳng tắp đầy thần bí của người kia rời , trong lòng đột nhiên bình tĩnh lại rất nhiều. A Bệnh! Ta nhất định để những hi sinh của huynh bao lâu này trở thành vô ích, chờ ta! Khá khen cho cái Hàn ưu, nàng nghĩ rằng Ngọc tỷ kia là thứ nàng muốn giao liền giao, muốn giao liền giấu kín được sao?! công chúa mất quốc nhẫn tại Hậu cung của quốc gia giác, lý do Cung Lệ Hoa để lại hơi tàn của nàng còn chưa biết, Mạn Châu tất nhiên ngu ngốc nghĩ vì miếng Ngọc tỷ đáng đồng trong tay nàng. Mạn Châu chậm rì rì ăn xong bữa tối, nàng vừa từ trong hậu viện đến nơi này, nữ nhân tên Hàn Ưu kia sớm rời từ lâu. Đặt đũa bạc xuống vành bát, nhận tấm khăn ẩm từ tay Hồng Y chấm khóe miệng, sau đó phất tay cho cung nhân thu dọn đồ xuống. “Tiểu thư!” Lục Y bưng khay trà nóng tay từ bên ngoài vào, gần tháng nay tiếp xúc với bộ dáng thay đổi này của tiểu thư, cả Lục Y cùng Hồng Y đều hiểu, sau khi dùng bữa uống trà, Tiểu thư mới trở về tẩm điện nghỉ ngơi. Nhưng cứ nghĩ đến việc xảy ra chiều hôm nay, tuy Lục Y đoán được tâm tư tiểu thư nhưng quả thực chuyện liên quan đến đại quốc gia như vậy, có thể còn nguy hại đến tính mạng Mạn gia, này nguy hiểm vạn phần. Nhưng Mạn Châu có vẻ để ý đến vẻ mặt rối rắm kia của nàng, nàng nâng chung trà lên, thổi qua lớp sương mù lượn lờ. Trà của nàng là đặt biệt được ngâm bằng hoa mai sau hậu viện, lại được chắt sương sớm đọng tuyết trưng lên, hương thơm thoang thoảng mà thấm sâu, thanh nhã quấn quýt…. “Lục Y, ngươi cảm giác mọi chuyện đơn giản như vậy?” Mạn Châu cũng ngẩng đầu nhìn nàng nhưng trong lòng Lục Y hiểu sao nổi lên chút bất an. “Nô tỳ cảm thấy việc này quá liều mạng!” Lục Y cùng Hồng Y liếc nhìn nhau, cuối cùng vẫn là Hồng Y lên tiếng. Ánh mắt Mạn Châu nghe vậy chợt trầm , nếu những người quen thuộc nàng nhìn thấy nhất định hiểu tâm trạng nàng lúc này tốt lắm… Mạn Châu dùng nắp ngọc của chung trà đưa đẩy những cánh hoa mai từ từ nở ra trong chung, lạnh lùng mở miệng, “ công chúa mất nước, cùng tên thái giám thân thế nhẫn trong hoàng cung của ngoại quốc, lại có gan ngang nhiên lôi kéo thế lực hậu cung như vậy, hơn nữa là thế lực hùng binh phía sau?” Lục Y cùng Hồng Y nghe vậy sửng sốt hồi, đại não vận động, Lục Y lúc này mới hiểu được chút dụng tâm của tiểu thư, “Ý của tiểu thư là vị công chúa này chỉ sợ đơn giản?” “Còn phải sao?” Hồng Y đột nhiên tiến lên phía trước, “Nàng ta chắc chắn muốn lợi dụng tiểu thư làm chuyện mờ ám!” Lục Y lo lắng, nhìn sắc mặt vẫn bình thản tựa như liên quan đến mình của tiểu thư, khỏi đưa ra ý kiến, “Tiểu thư, có cần nô tỳ giải quyết…” Mạn Châu cuối cùng nghe vậy mới chuyển chút tầm mắt, nàng nhìn hai người được gọi là thiếp thân thị nữ của mình, nhanh chậm lên tiếng, “Nhàm chán, tra chút, xem bao nhiêu năm nay nàng ta làm cái gì.” Hồng Y nhìn tiểu thư nhà mình đột nhiên nhếch miệng cười nhạt, chợt cảm thấy lạnh cả sống lưng, gì , tuy nàng biết tiểu thư nhà nàng từ khi bệnh tỉnh liền thâm sâu lường được nhưng dù sao vẫn là tiểu nương mười năm tuổi, như thế nào lại lạnh lẽo như vậy….
Chương 11: Trò chơi càng vui Dường như biết mùa xuân sắp đến, thời tiết gần đây phá lệ tốt đẹp, những khí tốt lên mà cảnh sắc trong cung cũng trỗ mã đẹp lắm! “Khởi bẩm nương nương, từ Huyết Phượng cung này mà muốn Chính Kiền cung của Hoàng thượng đường gần nhất chính là xuyên qua Ngự Hoa viên, bên kia Ngự Hoa viên liền chính là chỗ Hoàng thượng.” Tâm tình Hoàng Phúc hôm nay đặc biệt tốt, đơn giản vì nương nương nhà hoàn toàn khỏe mạnh, khí chất cũng rất tốt, cùng với các nơi trong hậu cung khác lũ lượt gửi vật phẩm đến hỏi thăm nha, ngay cả cung của Thái hậu cùng Hoàng thượng đều thiếu. Thân là thái giám tổng quản nội vụ, nhìn ngân khố nho nhà mình cứ đầy dần đầy dần, vui sướng là điều tất nhiên. Hôm nay lại nghe được nương nương muốn nhìn Chính Kiền cung chút, nhất thời cảm thấy Huyết Phượng cung kim sắc tràn đầy, tiền đồ rộng mở, cho nên giấu diếm bất cứ điểm nào bẩm báo hết thảy. lần kia tiếp xúc với chủ tử, liền biết chủ tử mình là phượng hoàng núi, nhìn khí chất này xem, ngay cả Thái hậu còn trẻ cũng chưa dám sánh bằng nha, nhìn chút dung mạo này xem, ở hậu cung này có thể coi là bậc nhất, da thịt mịn màng trắng nõn, tóc dài đen như mực, mày vẽ như xuân… Cố tình lại sở hữu khí chất người bì kịp…. Trong lòng hết sức cảm thán, nhưng dù sao lăn lộn trong hậu cung mấy chục năm, mặt Phúc công công đều che giấu rất tốt. “A Phúc, ngươi rất cao hứng?” A Phúc giật mình, nhìn thấy chủ tử nhàn nhạt nhìn qua mình lại nửa điểm khác thường cũng có, nhiệt tình của lập tức bị dập tắt. tự nhận mình che giấu tương đối tốt, thế nào có thể nhận ra nhanh vậy? Lục Y nhìn bộ dạng Phúc công công quẫn bách, lại nhìn Hồng Y cố kị cười to, cuối cùng cũng nhếch miệng. Nhưng rất nhanh liền hướng bên ngoài hô lớn: “Người đến…” Cung nữ bên ngoài rất nhanh vào tẩm điện, Phúc công công lại thức thời cúi đầu lui ra. Cung nhân đem cẩm bảo của Mạn Châu cởi xuống, cũng dựa theo thói quen của nương nương nhà mình nâng lên cẩm bào đỏ như máu, trường bào trắng vô cùng hoa lệ khoác ở bên ngoài, mà cả kiện trường bào biết dùng phương pháp thêu gì, lại thêu lên con phượng hoàng vô cùng sống động, nhìn sơ qua giống y như , hơn nữa lại dưới ánh mặt trời liền có cảm giác linh động di chuyển, tôn quý chói mắt… Mạn Châu tùy ý để Lục Y vấn tóc giúp mình, tóc cũng đeo nhiều trang sức hoa lệ, đơn giản cài cây trâm phỉ thủy chạm khắc bạch mai… Xong xuôi, nàng mới đứng dậy hướng ra bên ngoài, phương hương nàng đến chính là Chính Kiền cung của bậc cửu ngũ chí tôn Tây Lãnh quốc…. Cung nữ hai bên đường nàng đều tự động rẽ sang hai bên hành đại lễ. ra đại môn của Huyết Phượng cung, lại vào Quảng Lạc viên, xuyên qua đình Thủy tạ, cuối cùng qua đường lớn Ngự Hoa viên chính là đến nơi rồi. Kì , Huyết Phượng cung đối với hậu cung Tây Lãnh có vị trí vô cùng đặc biệt, nơi này truyền đời bao bậc tiên đế đều dành riêng nơi này cho người mình thương nhất. Chẳng những là nơi rộng lớn nhất, kiến trúc tinh tế nhất, cũng là nơi gần nhất với nơi của Hoàng thượng. Tuy vậy nhưng Huyết Phượng cung mấy đời nay đều vô chủ, vậy mà lần này hoàng thượng tiếng động ban cho nữ nhân Mạn Phi Lạc, đây là bậc vinh sủng cỡ nào ah, ngay cả đương kim Thái hậu có lẽ cũng ghen tị đến đỏ mắt. Mạn Châu dẫn theo nhiều người, Phúc công công ở phía trước, vừa vừa chút biến cố gần đây ở hậu cung, Lục Y và tám cung nhân khác ở phía sau, thận trọng theo bước chân nàng. Vừa qua mái cổng vòm lớn của Ngự Hoa viên, Mạn Châu liền nhận ra bên trong có ít người, thực chất mỗi người đều có nhiệm vụ của mình. Thái giám cung nữ đường nhìn thấy đoàn người của Mạn Châu đều nhanh chóng quỳ sụp xuống hành lễ. đến nàng thân hơi thở cao quý, riêng nhìn phía sau nàng có mười người theo và y phục thêu phượng hoàng của nàng liền đoán được thân phận nàng. Đãi ngộ bậc này, ngoài vị ở Huyết Phượng cung còn ai vào đây. Đương nhiên, Mạn Châu đâu phải người có khả năng quan tâm đến đám người đó, cước bộ dưới chân đều dừng chút. “Nương nương, ngự hoa viên này là do mấy đời các tiên hoàng thiết kế, kì hoa dị thảo nhiều vô số kể….” Phúc công công từ đầu đến giờ đều biết mỏi, nhiệt tình giới thiệu từng địa phương qua với chủ tử… Nhưng lúc này đột nhiên cảm thấy chủ tử đột nhiên dừng lại bước chân, nghi hoặc nhìn lại, lại bắt gặp nàng chăm chú nhìn về chỗ.. “A…” Hoàng Phúc khỏi sửng sốt, kia, kia phải Vũ Nguyên đến Tây Lãnh quốc, chủ nhân cửu ngũ chí tôn cao cao tại thượng của hoàng cung này sao? “Nương nương?” Phất tay ra hiệu cho mọi người lui xuống, Mạn Châu liền đứng như vậy nhìn về địa phương kia. Nàng quả sai, trước đó liền cảm nhận được hơi thở vô cùng quen thuộc đó, quả nhiên ở đây. Vốn muốn đến chỗ của xem chút, ngờ có thể nhìn như vậy, tốt… Chỉ thấy trong lương đình xa xa, Cung Lệ Hoa thân trường bào màu mực, chính là long bào cao quý của bậc đế vương, bên thêu con Xích Long năm móng vô cùng chói mắt. Mạn Châu đứng cách xa, nhưng tại đưa lưng về phía nàng nên biết, nhìn tấm lưng thẳng tắp kia, trong lòng Mạn Châu càng an tĩnh đến lạ thường. đứng ở trong đình, bên cạnh còn có hai người, là nam nhân hôm trước nàng gặp trong Quảng Lạc viên, là tên thái giám, có vẻ như đều là thân tín đáng tin cậy. hiểu vì sao, càng nhìn trong lòng Mạn Châu càng an bình, bất tri bất giác gợi lên chút hai cánh môi, trong phượng mâu cũng bất chợt lóe ra ánh sáng ôn hòa đến ngờ được. Làm cho Lục Y đứng đằng sau tràn đầy kinh ngạc. Tuy hơi thở tiểu thư chỉ dao động trong nháy mắt liền ổn định lại nhưng Lục Y lại cảm nhận được rất . Cảm xúc này, lẽ… Chân mày nhíu chút, khi Tướng quân trở về nàng bẩm báo chút…. Hoàng Phúc sống trong cung lâu, nhìn thần sắc của chủ tử liền mang máng hiểu chút chuyện. Tuy tiếp xúc với nàng chưa lâu, nàng tuyệt nhiên cũng nguyện mở lòng cái gì với hạ nhân như , nhưng lại có chút lòng quý mến vị quý phi lạnh lùng trầm tĩnh này. Nếu còn có thể sinh hài tử, chắc chắn cũng chạc tuổi nàng thôi. Tuy hơi thở tiểu thư chỉ dao động trong nháy mắt liền ổn định lại nhưng Lục Y lại cảm nhận được rất . Cảm xúc này, lẽ… Chân mày nhíu chút, khi Tướng quân trở về nàng bẩm báo chút…. Hoàng Phúc sống trong cung lâu, nhìn thần sắc của chủ tử liền mang máng hiểu chút chuyện. Tuy tiếp xúc với nàng chưa lâu, nàng tuyệt nhiên cũng nguyện mở lòng cái gì với hạ nhân như , nhưng lại có chút lòng quý mến vị quý phi lạnh lùng trầm tĩnh này. Nếu còn có thể sinh hài tử, chắc chắn cũng chạc tuổi nàng thôi. Lúc này bắt gặp nàng nhìn Hoàng thượng từ xa, liền tiến lên vài bước giọng hỏi: “Nương nương có muốn qua ? Nô tài thông báo với hoàng thượng!” “Qua làm gì?” Mạn Châu giống như vừa ở trong hồi ức tỉnh lại, nghe thấy Hoàng Phúc hỏi như vậy nhướng mày. “Này…” Hoàng Phúc suy nghĩ chút, cái này còn phải để giải thích? “Nương nương có thể đến trò chuyện cùng hoàng thượng? Hoàng thượng từ khi xảy ra biến cố hai mươi năm trước, tỉnh lại liền trở nên trầm tĩnh vô cùng, nô tài cảm thấy hẳn là rất hợp với tính tình của hoàng thượng.” “ cần.” Mạn Châu giương lên khóe môi, nàng hôm nay đến mục đích chỉ muốn nhìn nơi của chút, về sau hai người thiếu cơ hội gặp mặt. Bên trong lương đình, Cung Lệ Hoa đứng thẳng, đứng bên cạnh ai khác chính là Tang Dực cùng Lý Cửu. Tang Dực thực chất là nhi, phụ thân của từng là kị binh của quân đội Tây Lãnh mấy chục năm về trước, theo gót sắt của tiên đế dong duổi chiến trường khắp nơi. Cuối cùng tránh được thảm cảnh rơi đầu trốn sa trường. tại có cơ hội làm chức vị thống lĩnh cấm vệ quân Hoàng thành là do lần Cung Lệ Hoa xuất cung biên cương diễn tập thiết kị mớ, lúc đó, nửa đường gặp tập kích, cùng sóng vai đánh trận với đương kim hoàng thượng đến bây giờ vẫn cảm thấy rất thống khoái. Liền cứ như vậy được hoàng thượng đường đề bạt trở về hoàng thành…. ngày ấy nếu có Cung Lệ Hoa biết giờ lưu lạc đến nơi nào rồi…. Cung Lệ Hoa làm gì cả, chỉ chăm chú nhìn ra xa nghe Tang Dực cùng Lý Cửu bẩm báo những chuyện gần đây. “Hoàng thượng, lần này Mạn Hùng dẫn 20 vạn quân hợp với quân đội trấn giữ Phù Tang thành, thành công đánh đuổi lũ quân ô hợp Man Di lui quân trăm dặm, có lẽ trấn chỉnh lại quân đội muốn trở về Hoàng thành rồi.” Tang Dực lúc này cũng quỳ, chỉ khom người, nhưng ngữ khí cùng cử chỉ của đều cung kính cẩn thận hết mức. “Trở về?” Đôi mắt sâu thẳm của Cung Lệ Hoa phát ra trầm, “Thiên Tuyệt sao? về chưa?” “Hoàng thượng, Từ Ninh vương gia tại hẳn xuất phát trở về đế đô, quá mấy ngày liền có thể trở về, bất quá… dường như Mạn Phi Tần nhận nhiệm vụ hộ tống.” “Hộ tống? Vậy hoàng cung hẳn là sắp náo nhiệt ít.” Nền trời cao in vào cặp mắt của Cung Lệ Hoa, nhưng sắc trời trong đó lại khôn cùng bóng tối, giống như cất giấu những thứ thể thành lời. “Hoàng thượng” Lý Cửu trầm ngâm nãy giờ chú ý nghe Tang Dực chuyện, tại đột nhiên ngắt lời , giọng Lỹ Cửu có chút cao, hiển nhiên là vực quen thuộc của thái giám trong cung, “Phía Quý Phi nương nương kia, Trưởng công chúa, Thái hậu cùng số nương nương bắt đầu để ý rồi.” “Mạn Phi Lạc, tình hình nàng ta thế nào?” Đối với nữ nhân này Cung Lệ Hoa có chút ấn tượng, nghĩ vậy liền thản nhiên hỏi. “Thực chất nô tài cảm thấy nàng với lời đồn nhút nhát vô năng hoàn toàn bất đồng, dựa theo tin tức điều tra cùng với biểu của nương nương chỉ sợ là trước đến giờ vẫn là được Mạn tướng quân bao bọc quá kĩ.” Lý Cửu nghiền ngẫm, dù sao là tổng quản nội vụ Chính Kiền cung, lại chuyện hậu cung đều trưởng quản bao năm nay, đương nhiên tình hình nắm chút. “Đúng vậy hoàng thượng, ấn tượng khi thuộc hạ gặp nương nương quả thực , nương nương cũng có ý che giấu…” “Ồ, như các ngươi hậu cung của trẫm hẳn là có kim ốc tàng kiều!” Trong mắt xẹt qua tia hứng thú, Cung Lệ Hoa giương lên khóe môi, nữ nhân ngu ngốc quá tốt, yếu đuối vô năng càng vô dụng, “Nàng thông minh chút trò chơi này chơi càng vui!” Tang Dực cùng Lý Cửu nghe vậy liền liếc nhìn nhau, đều nhìn thấy trong mắt đối phương lạnh lẽo vô hạn. “Ah, phải nữ nhân kia tìm nàng sao, như thế nào?” Dường như đột nhiên nhớ đến chi tiết này, Cung Lệ Hoa kéo bạc môi lên độ cong xinh đẹp, nụ cười này ngược lại làm cho hai người đối diện cảm giác tà ác cực độ. Trái tim Lý Cửu có chút rơi xuống, “Hoàng thượng, vị thế tử kia trúng độc đó tại tính mạng khó giữ, Hàn Ưu dường như lâm vào đường cùng rồi mới đánh cuộc tìm đến quý phi nương nương, nhưng rốt cuộc bên trong câu chuyện gì nô tài còn chưa ràng lắm! Chỉ biết nàng ta phải bực tức ra về.” “Ah, biết sao?” Cung Lệ Hoa nghiêng người nhìn Lý Cửu, ánh mắt này làm cho Lý Cửu lập tức đổ mồ hôi lạnh, lần này là thất trách. “Hoàng thượng, người cảm thấy quý phi giúp nàng chứ? Dù sao Mạn tướng quân cũng sắp trở về đế đô.” “ ?” Cung Lệ Hoa nguyên nhân thập phần khẳng định, nếu Mạn Phi Lạc quả giống như biểu gần đây nhận thấy, trực giác của khẳng định nữ nhân này làm chuyện ngu ngốc. “Dù sao trò chơi cũng sắp mở màn, các ngươi chú ý bên đó chút, chỗ Thái hậu cùng Trưởng công chúa nên lơ là. Từ giờ đến lúc Mạn Hùng trở về đừng để nàng ta xảy ra chuyện là được.” Tang Dực ngẩn ra, lại lần nữa liếc nhìn Lý Cửu, hai người đều đồng thời nghi ngờ, Hoàng thượng như vậy là muốn bảo hộ an toàn của quý phi? “ thôi, mấy lão già kia hẳn chờ trẫm thời gian rồi. Tang Dực ngươi chú ý chút những người làm nhiệm vụ kia, nếu hoàn thành lập tức trở về.” Sắc mặt Cung Lệ Hoa chìm trong nước lạnh, chậm rãi nhấc chân về phía trước, nhìn cung nữ thái giám còn quỳ đầy đất cái. Lý Cửu nhìn Tang Dực gật đầu, rồi cũng nhanh chân đuổi theo bóng lưng của Cung Lệ Hoa….
Chương 12: Liễu Thiên Yên Cung Lệ Hoa rời , Mạn Châu đứng phía sau vẫn bất động như cũ, về phía trước chút hẳn là nơi của … “Nương nương, hoàng thượng hẳn là muốn Ngự Thư Phòng xử lí chính , tại nương nương có muốn Chính Kiền cung ạ?” Lý Cửu tinh mắt nhìn thấy hoàng thượng xa, liền tiến lên hỏi. Mạn Châu thu hồi tầm mắt, vân đạm phong khinh : “ nữa, tại trở về.” Mạn Châu nhanh chậm, tiêu sái thềm đá, thế nhưng Ngự Hoa viên người qua người lại ít, nhiều người nghe Quý phi nương nương đến gần liền tự mình tránh đường, chỉ sợ mình sơ ý chút liền quân pháp xử trí. Nhưng hiển nhiên đó chỉ là đại đa số người nghĩ vậy, vẫn còn bộ phận biết chữ ‘chết’ viết như thế nào. “A, đây phải là Quý Phi nương nương sao?” Phía trước đột nhiên truyền đến tiếng . Mạn Châu ánh mắt động, vẫn tiếp tục về phía trước, tựa như những người kia đều là khí. “Nha, Quý phi nương nương chúng ta như thế nào lại nghe tiếng vậy, phải khỏi bệnh liền để lại di chứng chứ… Uổng công ta ngày ngày đều mong ngóng nương nương lành bệnh. Này, thương quá nha…” Mạn Châu dừng bước, Lục Y cảm nhận ràng tiểu thư khó chịu nhíu mi, liền tiến lên phía trước : “Tiểu thư, người bên kia là Liễu Tần, Liễu Thiên Yên, nữ nhi Hầu gia Liễu Phàm Dương, Hầu gia quan hệ với Mạn gia từ trước đến nay đều bất hòa, tiểu thư cẩn thận chút.” Cẩn thận? Mạn Châu nhíu mày, nàng khi nào quan tâm nữ nhân này. Người tới lông mày dài như trăng rằm, lông mi cong vút, da thịt dưới ánh mặt trời càng óng ánh trong suốt, giở tay nhấc chân tự nhiên tạo ra cỗ lả lướt phong tình, mà lúc này đôi con ngươi hoa đào mị trào phúng nhìn chằm chằm Mạn Châu. Đương nhiên cái Mạn Châu chú ý phải bộ dáng thiên kiều bá mị của Liễu Thiên Yên, Mạn Châu tiếng động đến trước mặt Liễu Thiên Yên, ánh mắt mang theo khí thế sắc bén đảo qua y phục của nàng ta, thanh nàng bình thản như nước nhưng lại tạo ra cảm giác ngạo nghễ nhìn từ cao xuống: “Màu y phục của bản cung, khi nào đến lượt ngươi sử dụng?” Tâm tình của nàng hôm nay tệ, ngại chơi đùa với đám hạ đẳng này chút. Liễu Thiên Yên gặp đạo sát khí lóe lên trong mắt Mạn Châu, trong lòng đột nhiên sợ tới mức biết làm sao, Mạn Phi Lạc trong tiềm thức của nàng… phải như thế này. Nhưng nàng ta vốn là viên ngọc quý trong tay Hầu gia, nhi nữ nhà đại quan, tự nhận loại người nào mà chưa từng gặp qua, lại lăn lộn trong cung ít, tự nhiên biểu lộ ra kinh hoảng của mình, nhìn qua vẫn trấn định đứng đó. Hoàng thượng đăng cơ 5 năm, lục cung vô chủ 5 năm, cuối năm nay mới có cái Quý phi trụ tại Huyết Phượng cung, cung phục sắc đỏ vốn được ưu tiên cho Hoàng Hậu và Quý phi chi vị, các cung tần khác phải được mặc, nhưng đều tự động tránh nó , bất quá nếu bắt buộc phải dùng đến cũng tránh kết cấu cầu kỳ mà biến tấu chút. Dù sao dĩ hòa vi quý, Hoàng hậu hay là Quý phi, tay đều nghiễm nhiên sở hữu quyền sinh quyền sát trốn hậu cung, ai cũng thể đắc tội. Mạn Châu càng bước về phía nàng ta, nàng ta lại càng cảm thấy tê dại da đầu, loại áp lực kìm nén làm nàng ta thở nổi, cuối cùng nhịn được thốt ra: “Ta dùng đồ gì lại cần ngươi cho phép sao? Mạn Phi Lạc, ta cho ngươi biết, nhóc con như ngươi sớm muộn gì ta…” “Ba…” mặt bỗng nhiên đau rát, là do Lục Y làm. Lục Y từ phía sau phi thân lên khách khí tát bạt tai, lực mạnh đến mức khiến cho Liễu Thiên Yên cực kì kinh ngạc, nàng ngờ được nên làm gì có chuẩn bị, tát này làm nàng văng ra xa lảo đảo ngã thẳng vào hồ nước phía sau. kịp hô tiếng, cả mắt mũi miệng đều bị dòng nước lạnh lẽo tràn ngập cuốn vào. Tây Lãnh quốc gần biển, đa số dân chúng đều được học bơi, càng là quý tộc trong kinh thành lại là tiểu thư khuê các, Liễu Thiên Yên thề nàng chưa bao giờ ở trong nước như thế này. Càng giãy giụa, cả cơ thể càng lạnh băng cứng đờ, hơn nữa nàng ta cảm nhận mình càng ngày càng hết sức. Liễu Thiên Yên cực kì hoảng sợ, lần đầu tiên trong đời nàng ta cảm giác thấy cái chết ở gần mình như thế. “Cứu mạng… cứu… cứu… ta…” nàng ta giãy dụa, tay dùng sức vươn người lên khỏi mặt nước cầu cứu người bờ. Cung nữ thái giám theo người nàng ta còn chưa kịp phục hồi tinh thần, nghe thấy tiếng cứu mạng ở dưới hồ, lúc này mới như tỉnh mộng, tất cả huy động chạy ra cạnh bờ hồ, có thái giám biết bơi có ý định liều mình nhảy xuống cứu chủ tử lên. Liễu Thiên Yên lần nữa vươn người ra khỏi mặt nước, nhìn thấy có người sắp nhảy xuống cứu mình cảm thấy có hi vọng, liều mình giãy dụa để nổi lên mặt nước chút nữa… Nhưng thái giám kia còn chưa kịp cở giày xong, giọng đột ngột vang lên: “Lục Y, nếu có người dám nhảy xuống cứu người, giết trước rồi sau.” Lục Y nghe lệnh tiến lên phía trước, trong tay biết khi nào xuất thanh trường kiếm lóe hàn quang sắc bén… dọa cho đám cung nhân bên kia cử động, toàn thân bất động. “Nương nương tha mạng…” Bọn họ tuy muốn cứu chủ tử nhưng mạng quan trọng, nhìn kiếm của Lục bên người Quý phi nương nương trong lòng liền run rẩy, ai có dung khí bước lên nữa, tất cả mọi người đồng loạt quỳ xuống cúi đầu dám ho he câu. Mà Phúc công công cùng tám cung nữ theo sau Mạn Châu cũng quỳ xuống từ trước, cúi đầu sâu, cái gì cũng nhìn thấy. Liễu Thiên Yên lúc này uống rất nhiều nước, nàng ta tuyệt vọng nhìn nữ nhân chặn hi vọng đường sống kia, nàng có thể mơ hồ nhận ra nàng ta lạnh lùng đứng bờ nhìn mình ngày chìm xuống… Nàng, nàng ta chết chìm ở đây hôm nay sao! Nữ nhân này muốn giết nàng ngang nhiên như vậy???? Liễu Thiên Yên tuyệt vọng, tứ chi nàng ta sớm bị đông cứng lại nhiều lần cố hết sức ngoi lên lại chìm xuống, cơ thể cạn kiệt sức lực…. Cơ thể dần chìm vào trong nước, nàng ta cảm nhận được dòng nước lạnh lẽo tận xương kia bao chum cả đỉnh đầu của nàng… Rồi bỗng nhiên, có lực lượng rất mạnh kéo vạt áo nàng ta, túm nàng ta nhô ra khỏi mặt nước. khí mới mẻ lập tức tràn vào trong yếu hầu, thông qua yếu hầu lại tràn vào tâm phế, Liễu Thiên Yên hít hơi sâu, phổi nàng co giật đau đớn, nàng ta liều mạng ho khan… Khụ… Khụ… Cũng may, nữ nhân này có gan đó, Mạn Phi Lạc dù có to gan đến đâu cũng ngu ngốc đụng đến mình. Nàng ta vừa ho khan vừa phẫn nộ ngẩng đầu, nhìn người nắm vạt áo của mình chính là Mạn Phi Lạc. Nhìn thẳng vào đôi mắt như đầm sâu thấy đáy kia, nàng ta định cái gì bỗng nhiên bị bàn tay ma quỷ kia ấn mạnh cái, cả người lại bị dìm vào trong nước. Liễu Thiên Yên đau khổ, lúc này dù có ngốc nàng cũng hiểu, Mạn Phi Lạc muốn hành hạ mình, mà loại hành hạ này so với trực tiếp giết chết còn đau đớn hơn, mỗi khi được túm lên mặt nước nàng ta lại lần nữ nhân kia buông tay, nhưng lại là lần thất vọng. Phế phổi đau đơn muốn chết, lại thể nào bất tỉnh… Lại lần bị dìm vào trong nước nữa…. “Dừng lại… ta xin ngươi, cầu ngươi…” Trong lần được kéo lên khỏi mặt nước, Liễu Thiên Yên biết dùng sức lực ở đâu ra túm chặt lấy cánh tay Mạn Châu, hấp hối: “Quý phi tỉ tỉ, van cầu ngươi, van cầu ngươi tha ta…” Mạn Châu nghe thấy thanh hấp hối còn sức sống của nữ nhân trong tay mình, khẽ nâng mắt, “Ngươi cầu xin, nghĩ ta tha cho ngươi?” Thanh Mạn Châu nhàng vang lên. Mà thanh bình thản tia cảm xúc này lại tựa như tu la ma quỷ từ mười tám tầng địa ngục truyền vào tại Liễu Thiên Yên, nàng ta tuyệt vọng nhìn Mạn Châu, cuối cùng thả lỏng bàn tay mình ra. Mạn Châu nhìn ánh mắt nữ nhân bắt đầu mất tiêu cự, muốn thả tay mặc nàng ta tự sinh tự giệt đằng sau đột nhiên có thanh nữ tử vang lên : “Nô tì khẩn xin Quý phi nương nương tha cho Liễu tần nương nương mạng. Ân tình này Thục Sa mãi quên.”
Chương 13: Vô tình rơi xuống nước Giọng này bình tĩnh mềm mại, tựa như bị màn bạo ngược trước mắt mà dao động dù chỉ chút. Mạn Châu híp lại ánh mắt, phượng mâu lên tín hiệu nguy hiểm. Lục Y ngẩng đưa mũi kiếm sắc biến chĩa thẳng vào người Thục Sa, tiểu thư giao nhiệm vụ, cần biết người tới ta ai, nếu ngăn cản liền giết tha. Lúc này, Liễu Thiên Yên hấp hối, nàng ta còn sức lực để mặc cho Mạn Châu nắm vạt áo mình. Xa xa nghe được thanh quen thuộc nhưng nàng ta còn sức van xin người đó nữa, chỉ có thể thầm: “Thục ... Thục … cứu mạng....” Thục Sa đứng đó, để ý đến mũi kiếm trước mắt mà chỉ nhìn chằm chằm vào bóng lưng của Mạn Châu, nhưng lại nhận được bất kì phản hồi nào. Cuối cùng nàng ta cùng ba người phía sau quỳ xuống dập đầu về phía bóng lưng của Mạn Châu, thanh bình thản kiêu ngạo siểm nịnh: “Quý phi nương nương, nô tỳ là Cung nữ ở Quảng Dương cung của Thái hậu nương nương, nô tỳ có lí do để nương nương thả người, nhưng vẫn cả gan câu. Thời điểm tại cũng sắp đến lễ mừng năm mới, động tĩnh các cung Hoàng thượng đều vô cùng chú ý, kính mong nương nương hạ thủ lưu tình, năm nay cung yến hẳn Liễu tần hướng nương nương, hướng nương nương bồi tội…” Mạn Châu hề quan tâm người sắp mất mạng ở trong tay, nàng hướng tầm mắt ra xa, dường như suy nghĩ đến cái gì, Mạn Châu đột nhiên đứng thẳng người dậy cũng đồng thời buông Liễu Thiên Yên trong tay ra. Vì loài sâu bọ mà khiến A Lệ thêm bận, đáng! Liễu Thiên Yên bị nàng vất mặt đất, thảm hại chịu nổi, nàng ta run cậm cập, sắc mặt xanh tím, lục phủ ngũ tạng giống như bị người đảo lộn hết cả lên… Lục Y nhìn Mạn Châu xoay người, liền nhanh tay thu kiếm chạy đến bên cạnh, dâng lên khăn tay bằng gấm thượng hạng. Mạn Châu tiếng động nhận lấy, lau lau bàn tay bị ướt của mình. Mạn Châu thản nhiên xoay người, cho người mới đến kia ánh mắt, nhưng tại thời điểm nàng muốn mang người rời Liễu Thiên Yên biết lấy sức lực ở đâu ra, nàng ta cắn răng nhìn theo bóng lưng Mạn Châu căm hận : “Mạn Phi Lạc, ngươi sợ… sợ chuyện này… bị truyền à..?” “Truyền ?” Mạn Châu dừng lại bước chân, nhìn qua lượt đám người mực quỳ đất dám ngẩng đầu, lạnh nhạt : “Có ai nhìn thấy gì ?” Phúc công công đánh động đám cung nhân quỳ phía sau mình, mực lắc đầu nhìn thấy cái gì hết. Mà cung nhân theo Liễu Thiên Yên đến đây, trong lòng vẫn còn sợ hãi hàn kiếm của Lục , cũng liều mạng lắc đầu. Cuối cùng tầm mắt Mạn Châu dừng lại đầu bốn người vừa mới đến, dù cho có cúi đầu thấp Thục Sa vẫn bị ánh mắt thâm trầm sắc bén kia dọa cho trong lòng trấn kinh, nàng ta ngẩng đầu chỉ nghiêm túc : “Chúng nô tỳ hôm nay đều nhìn thấy cái gì.” Mạn Châu đưa khăn tay thấm ướt kia đưa cho Phúc công công, thêm lời liền chầm chậm rời . Câu trả lời quá , có ai nhìn thấy, sao có thể truyền . Liễu Thiên Yên tuyệt vọng nằm bờ hồ, nàng ta còn sức lực để làm hành động nào nữa, cứ nằm ở đấy. Cho đến khi bàn tay ấm áp nâng nàng ta dậy, nàng ta mới mở ra đôi mắt hạnh, “ ra là Thục , ngày hôm nay là Liễu tần nợ rồi.” “Tần nương nương cần khách khí, đây là bổn phận của nô tỳ” Thục Sa nhìn về phía đám cung nhân theo Liễu Thiên Yên vẫn còn sợ hãi quỳ mặt đất dám đứng dậy, trong mắt lóe lên tia nghiền ngẫm, “Tiện đây nô tỳ tiến nương nương đoạn, lát có thái y đến chẩn mạch giúp nương nương.” Đáy mắt Liễu Thiên Yên nhìn qua Thục Sa, lại nhìn đám cung nữ thái giám quý, cuối cùng đành thở dài gật đầu, “Làm phiền vậy…” Từ ngày khai quốc đến nay, quốc gia nào cũng vậy, Hậu cung nước chưa bao giờ có lúc yên bình, thế nhưng dạo gần đây hậu cung Tây Lãnh lại bị bao trùm bởi loại khí bình tĩnh cách quỷ dị. Có lẽ là sau kiện Liễu tần nương nương đụng phải Quý phi nương nương ở Ngự Hoa viên. Ngọc Uyển các, chiếc giường lớn khắc lim chính là mỹ nhân lả lướt nổi tiếng hậu cung, Liễu Thiên Yên. Khuôn mặt Liễu Thiên Yên trắng bệch, nàng ta vốn có làn da trắng nõn tại vì ngâm nước lạnh quá lâu mà hôn mê mơ màng càng phát ra yếu đuối, chọc cho người nhìn thấy chỉ muốn vì nàng ta bảo hộ tốt. Ngoài nội phòng Ngọc Uyển các lúc này đứng ít các vị phi tần hậu cung, vì nghe tin tức Liễu tần bị ‘rớt’ xuống nước mà chạy tới hỏi thăm. Ngụy Như Thanh dẫn theo cung nữ thiếp thân của mình vừa bước vào Ngọc Uyển các liền nhìn thấy thân ảnh của Thục Sa, lên tiếng hỏi : “Thục , Liễu tần như thế nào rồi?” “Chiêu nghi nương nương cần quá lo lắng, Dược Thái y vừa mới đến, rất nhanh có việc gì.” “Vậy tốt.” Ngụy Như Thanh cũng chỉ hỏi thăm vài câu cho có lệ, rồi lập tức ngồi bên ngoài nội phòng cùng vấy vị phi tần đến từ trước. Nàng ta bắt gặp Thiến quý nhân, Thục Chiêu dung… đến từ sớm. “Thái hậu nương nương, Đại trưởng công chúa giá lâm…” đạo tiếng thái giám thông báo vang lên, làm cho tất cả người trong Ngọc Uyển các chấn động, ngờ động tĩnh hôm nay lại đến cả tai Thái hậu cùng Trưởng công chúa, Hậu cung mấy ngày này thể yên ổn rồi. Cung nhân cùng Phi tần bên trong đồng loạt quỳ xuống hô: “Tham kiến Thái hậu nương nương, Trưởng công chúa, Thái hậu nương nương, Trưởng công chúa vạn phúc..” “Được rồi, đều đứng lên .” đạo thanh lạnh lùng vang lên đỉnh đầu mọi người, cùng lúc có hai đạo thân ảnh nổi bật từ đại điện vào trong này. Người vừa lên tiếng là Trưởng công chúa Cung La Y, nàng ta thân hoa phục cung đình màu vàng nhạt, làn váy uốn lượn thướt tha, thắt lưng tơ lụa cùng màu. Mái tóc đen như mực được búi lên rất cầu kì, ở đó cài cài rất nhiều trâm vàng đẹp đẽ quý giá, khí chất lạnh lùng cao quý như lan, lại mang theo nét phong tình của người trưởng thành. Bước qua cửa đại điện, Thái hậu nương nương thân y bào phượng hoàng vào, liếc nhìn những người quỳ đất cái, bà ta vào ngồi ghế chủ vị, hai tròng mắt sắc bén như bó đuốc quét nhìn toàn bộ trong phòng, khí thế kinh người mở miệng : “Còn mau bình thân.” “Tạ Thái hậu nương nương…” Cung La Y mắt thấy khí trong này căng thẳng đè nén, giọng khỏi hòa hoãn xuống: “ nghe chút xem Liễu tần làm sao mà rơi xuống nước, tại như thế nào rồi.” Trong đám phi tần kia có Ngụy Như Thanh là cháu ngoại Thái hậu, nàng ta là người biết quy củ, cung kính cúi người thưa: “Hồi Thái hậu, hồi Trưởng công chúa, thần thiếp nghe Liễu tần cẩn thận rơi xuống nước liền vội vàng chạy đến đây, mọi người đều chưa đến cùng là xảy ra chuyện gì.” Mấy cung phi phía sau nghe vậy đều ríu rít phụ họa, bộ dáng tất cả đều liên hệ với mình. Thái Hậu sắc mặt rất lạnh, mặt tại bị che tầng sương tức giận : “Như thế nào yên lành lại ngã xuống hồ, cho người bẩm báo hoàng thượng chưa?” Nàng vừa dứt lời, Nội thị tổng quản Ngọc Uyển các liền ra quỳ xuống, cung kính thưa: “Bẩm Thái hậu nương nương, nô tài vừa phái người thưa lại với hoàng thượng.” Cùng lúc đó, bên ngoài lần nữa vang lên thanh cao vút của thái giám vang lên : “Hoàng thượng giá lâm.” Mọi người còn chưa kịp ổn định chỗ ngồi liền bị đạo thanh này dọa có chút ngốc. Cung Lệ Hoa vào phòng, tầm mắt đảo quả nhóm nữ nhân mấy ấn tượng có mặt, cuối cùng nhìn về phía hai người ngồi đứng ghế chủ vị. “Tham kiến Hoàng thượng, hoàng thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn vạn tuế...” “Đứng lên .” Lời lãnh chìm u ám của Cung Lệ Hoa vang lên, thái giám cung nữ cùng mấy vị phi tần càng phát ra dè dặt, cẩn thận trả lời: “Tạ ơn hoàng thượng.” Đám người đứng lên thối lui qua bên, để lại khoảng trống rất rộng, Cung Lệ Hoa ngồi xuống ghế chủ vị bên cạnh Thái Hậu, đơn giản thỉnh an câu liền im lặng. Vừa vào nội điện ngửi thấy mùi thảo dược nồng nặc, Cung Lệ Hoa nheo lại đôi mắt hẹp dài, cầm mép chén trà di lên di xuống bàn, hiển nhiên trong lòng mấy dễ chịu vì tin tức này. Bên trong nội điện, Dược Thùy cau mày đặt đầu ngón tay lên mạch môn của Liễu Thiên Yên thăm dò, mạch đập rất yếu cơ hồ thấy , nhưng cũng may được kịp thời chữa trị, lại nhìn thấy vết thâm tím cổ Liễu Thiên Yên, trong đầu Dược Thùy lóe lên ý vị . Thục Sa đứng bên cạnh trông trừng nhịn được lên tiếng: “Dược thái y, Liễu tần tình hình như thế nào, Thái hậu cùng Hoàng thượng ở ngoài chờ kết quả đấy!” “ nguy hiểm đến tính mạng, cũng may kịp thời mang về cứu chữa, nếu chỉ chìm trong nước chút nữa thôi là Dược Thùy cũng vô pháp.” Dứt lời, Dược Thùy cầm lên bút lông viết xuống phương thuốc, đưa qua cho thị nữ thiếp thân của Liễu Thiên Yên. Lúc này mới thu dọn ra ngoài nội phòng. Bên ngoài, Thái hậu cau mày ngồi bên, Hoàng thượng cùng Trưởng công chúa cũng lên tiếng, loại khí áp bức này làm người ta hít thở thông. Vừa nhìn thấy Dược Thùy đeo hòm gỗ ra, lúc này khí mới hòa hoãn xuống chút, phía sau nàng còn theo là Thục bên cạnh Thái Hậu. Cung La Y nhìn thấy người khỏi lạnh lùng chất vấn: « Còn mau bẩm báo tình hình lên .” “Hồi Trưởng công chúa, Liễu tần nương nương xem như còn nguy hại đến tính mạng, quá vài canh giờ sau có thể tỉnh lại.” Dược Thùy thi lễ, kiêu ngạo xiểm nịnh bẩm báo, “Tuy nhiên lần này ngâm trong nước quá lâu, sợ rằng mắc phong hàn ...” “Được rồi, ngươi cho người kê đơn rồi lui xuống .” Thái Hậu nghe được tình hình nhíu mày càng chặt, phiền chán phất phất tay. Dược Thùy vâng lệnh mang theo hòm thuốc tùy thân lui xuống, lúc còn quên ngẩng đầu đánh giá thần sắc của Hoàng thượng. “Thục Sa, ngươi lúc đó có mặt, kể ai gia nghe chút chuyện gì xảy ra.” Thục Sa nghe Thái Hậu nhắc tên cũng vội, chậm rãi thưa: “Hồi Thái Hậu nương nương, nô tỳ chỉ là ngang qua, nhìn thấy Liễu tần liền hộ tống về Ngọc Uyển các, cũng biết rốt cục nguyên nhân vì sao?” Cung La Y liếc nhìn Cung Lệ Hoa, lại thấy nhắn mắt dưỡng thần, tựa như để ý lắm đến việc này, lúc này nàng ta đánh giá Thục Sa, cũng gì nữa, chỉ phất phất tay cái liền có cung nữ bị lôi vào. Mọi ánh mắt đều đổ dồn vào cung nữ làm nàng ta hoảng sợ đến mức rớt nước mắt, chỉ biết cúi đầu thấp, năng cũng lộn xộn: “Nô tỳ Tô Nhi thỉnh an Thái hậu nương nương, Hoàng thượng vạn tuế, Trưởng công chúa vạn an, gặp qua các vị nương nương.” “Được rồi, bớt dông dài , xem Liễu tần xảy ra chuyện gì mà rơi xuống nước, suýt chút nữa là mất mạng rồi.” Tô Nhi nghe thấy ba từ ‘rơi xuống nước’ thân mình run rẩy kịch liệt, sau đó như nhớ đến cái gì, nàng ta liều mạng cúi xuống lắc đầu: “Hồi trưởng công chúa, nô tỳ cái gì cũng biết, Liễu tần nương nương… là… là cẩn thận trượt chân rơi xuống nước… nhất thời kịp cứu vớt… nên… nô tỳ cái gì cũng nhìn thấy.” Lại gọi thêm vài thái giám cung nữ tiến vào, tra hỏi hồi cũng nghe được thông tin gì. Cung La Y sắc mặt tốt, như thế nào mà hỏi ai cũng biết thế, chẳng nhẽ yên lành lại thực có thể rơi xuống hồ? “Mẫu hậu, người xem…?” Cung La Y ngó sang Thái hậu, biết làm thế nào. Thái Hậu trầm mặc thổi chén trà nóng, vô tình liếc qua Cung Lệ Hoa, chờ xem câu của định đoạt chuyện này thế nào? “Nếu thực là Liễu tần vô tình rơi xuống hồ, vậy là do cung nhân hầu hạ chu toàn rồi, mỗi người Tông nhân phủ lĩnh năm mươi trượng hình .” Cung Lệ Hoa đứng lên, nhìn về phía Thái hậu, “Trẫm tại hồi cung, việc trấn an Liễu tần đành làm phiền Thái hậu vậy.” Thái hậu trong lòng rơi lộp bộp hai tiếng, hai mắt xẹt qua tia ám quang, lời của hoàng thượng này là có ý gì? muốn truy cứu việc này đến cùng sao? Đáng tiếc, Cung Lệ Hoa làm việc chưa bao giờ nhìn sắc mặt của người khác, lập tức dẫn Lý Cửu cùng đoàn người khi đến ngồi long liễn rời . Thái Hậu vẫn ngồi chủ vị dõi theo bóng dáng rời của Hoàng đế, ánh mắt trầm, kiềm chế cảm xúc hỗn loạn dưới đáy lòng, cuối cùng vào trong nội thất nhìn nhìn Liễu Thiên Yên. Mà ai biết, trong nội phòng, Liễu Thiên Yên tỉnh lại từ lâu, nghe được lời của Cung Lệ Hoa hai bàn tay giấu dưới chăn nắm chặt, Hoàng thượng thế mà bỏ qua việc nàng suýt mất mạng đơn giản như vậy? Đạo lí gì chứ?....
Chương 14: Mỗi người tâm tư Bên ngoài, Cung Lệ Hoa nửa nằm nửa ngồi long liễn, đôi mắt híp lại ánh ra lệ quang trầm: “Nữ nhân này đủ can đảm.” Dứt lời còn giương khóe môi. Lý Cửu bên cạnh long liễn, bộ dạng cung kính mười phần: “Hoàng thượng, việc này cữ bỏ qua dễ dàng như vậy dẫn đến rèm pha.” “Rèm pha?” Cung Lệ Hoa lười biếng lặp lại, “ như thế nào? Người lo lắng cũng phải trẫm!” Lý Cửu nghe vậy bừng tỉnh, đúng rồi, dù như thế nào người đáng lo nhất hẳn phải là vị trong Huyết Phượng cung kia mới đúng nha! Bước con đường lát đá bạch ngọc, Thái hậu vịn tay Hòa công công chậm rãi cước bộ, gương mặt được bảo trì tốt phảng phất ý cười nhạt nhẽo. “Mẫu hậu, vì sao người giúp Liễu Tần lần này?” Cung La nhíu mày phía sau Ngụy Tử, “Dù sao đằng sau Liễu Thiên yên còn có cả phủ Hầu gia đó.” “Đúng vậy, nhà Hầu gia ở đằng sau, nhưng việc này cùng ai gia vô can.” Ngụy Tử dừng chân, nhìn chằm chằm về phương hướng, là Huyết Phượng cung, “Ai gia cùng Liễu Tần diễn tuồng kịch mẫu tử tình thân, cho nàng ta khích lệ lớn, lấy lại mặt mũi trước đám phi tần, vậy còn đủ?” Hậu cung ấy mà, phải chỗ cho người suy nghĩ nông cạn chơi trò chơi đâu, “Hơn nữa…” Ngụy Tử nghiêng người nhìn sườn mặt của nữ nhi, sắc bén , “hơn nữa, ngươi đừng quên phía sau nàng là mấy mươi vạn hùng binh… Hoàng thượng muốn bao che, ai gia còn chen chân vào làm gì?” Cung La Y trầm mặc, nhịn được mở miệng, “Mẫu hậu, người xem có cần thăm dò nữ nhân kia như nào hay , nhi thần tổng cảm thấy nàng cũng phải người dễ nắm trong tay.” Trong lòng Ngụy Tử đương nhiên hiểu ý nghĩa trong câu này của Cung La Y, vô ý liếc nhìn khuôn mặt bình tĩnh của Thục Sa phía sau mình, rồi phất tay, “La Y, ngươi vừa trở về tạm thời đừng gây quá nhiều chú ý, chuyện này ai gia tự có tính toán.” Trong lòng khẽ động, Cung La Y thức thời lắm, « Vậy nhi thần nhiều nữa, tại liền hồi cung trước, Mẫu hậu trở về nghỉ sớm thôi.” Nhìn theo bóng lưng ung dung của Cung La Y xa dần, Ngụy Tử thu hồi tầm mắt, thở dài rồi hồi Quảng Dương cung. Ngọc Uyển các, Mắt thấy các vị phi tần đều rời , bên trong tại đều là người của Liễu Thiên Yên. Thái giám cùng cung nữu nhìn nhau, dám nhiều lới câu, đều đồng loạt quỳ xuống xin tha mạng… Liễu Thiên Yên nhìn màn này, lại nhớ ra chính là mấy người này ở bên bờ hồ trơ mắt nhìn nàng bị Mạn Phi Lạc dìm chết, đôi môi tím ngắt run lên khe khẽ, đôi mắt hạnh đầy sắc nhọn như mũi tên độc bắn thẳng về phía bọn họ. Mặc dù nhìn nàng vẫn còn rất yếu ớt, thế nhưng dáng dấp dữ tợn đáng sợ làm đám người trong Ngọc Uyển cung mềm nhũn cả người, dũng khí để ngẩng đầu lên giải thích cũng dám. Bọn họ vẫn biết tính tình chủ tử mình khó chịu, lúc bên bờ hồ vì quá sợ hãi mà nghĩ tới, bọn họ trơ mắt nhìn chủ tử gặp nạn, tuy thoát chết nhất thời nhưng lại chưa nghĩ về sau hứng chịu trừng phạt chủ tử phải làm thế nào? “ lũ phế vật!” Liễu Thiên Yên nghiễn răng nghiễn lợi , nàng hít hơi sâu, cố gắng áp chế lửa giận trong lòng , “Hoàng thượng phải các ngươi chịu năm mươi trượng sao, thế nào còn lăn cho khuất mắt ta.” đám cung nhân lập tức vâng dạ, lảo đảo đến Tông nhân phủ, năm mươi trượng cũng được, nếu bọn họ chịu đựng được liền thoát kiếp, còn hơn là trực tiếp bị kiếm tiễn mệnh. Liễu Thiên Yên nhìn thị nữ thiếp thân của mình, người này theo nàng từ Hầu phủ đến đây, nàng ta cắn răng : “Ngươi mau lấy giấy bút đến đây, ta phải viết thư về cho phụ thân, Mạn Phi Lạc ngươi chờ đó cho ta...” Oán khí của Liễu Thiên Yên tuyệt có liên quan đến Mạn Châu. Cầm ngọc tỷ Thủy Nguyệt quốc trong tay, phượng mâu liền lóe tia nghiền ngẫm. khối này thôi thế nhưng có ít người hao tổn tâm tư đâu! quan tâm lắm giao ngọc tỷ cho Lục Y cất giữ, Mạn Châu vào trong tẩm phòng. Ngọc tỷ Thủy Nguyệt quốc kia, đồ đối với nàng còn đáng đồng, huống chi là loại đồ giả này! “Tiểu thư?” Lục Y và Hồng Y nhìn nhau, đều nhìn thấy nghi ngờ lên trong mắt đối phương, thiên hạ đều tranh nhau giành lấy khối Ngọc tỷ này, tại sao tiểu thư lại tùy ý như thế?! Hoa Bỉ Ngạn mênh mông bát ngát, màu của máu, mê đắm, chết chóc, tuyệt vọng, … Mạn Châu lần nữa nhìn biển hoa này, toàn thân đều thoải mái, này làm cho nàng nhớ đến nam nhân làm cho lòng nàng sinh ra sợ hãi run rẩy kia… Đạp lên gian trải đầy hoa Bỉ Ngạn, mỗi bước dường như nàng có thể nghe thấy tiếng run rẩy của linh hồn, nghe hoa Bỉ Ngạn đại diện cho mỗi người chết muốn luân hồi…. Lần này, nàng lại bước vô định, cảm giác càng ngày càng tiến gần người bí đầy hơi thở chết chóc kia… Đột nhiên Mạn Châu đến gian khác, gian đen tối nồng nặc mùi hôi tanh khiến người kinh tởm, mùi máu tanh nồng nặc, cúi đầu, nàng thấy mình đứng mỏm đá duy nhất ở chỗ này, mà từ chỗ nàng trải rộng ra vô vàn gian đều là biển xương cốt mênh mông vô tận, nước đỏ chót như máu, xương cốt nát vụn, huyết nhục mơ hồ… Tiếng kêu thảm thiết của vô số oan hồn, chân như thế, kinh người như thế, nàng nhận ra từng khuôn mặt trong biển máu kia, cũng có những cái xác nàng nhớ nổi nữa, có người thân của nàng, có kẻ thù của nàng, có quan chức, có kẻ giàu, có người nghèo, có già có trẻ, còn có bản thân nàng. Mạn Châu biết phải dùng tâm tình nhìn những oan hồn kia, đa số bọn họ đều chết dưới quyền lực của nàng ở kiếp trước, máu lạnh sao, cũng đúng, nàng phủ nhận được, nàng quả là có tình người. Đột nhiên hàn khí dọc theo sống lưng thấm vào tê dại da đầu, Mạn Châu biết nguy hiểm này từ đâu mà đến, cũng vô phương chống đỡ hơi thở hắc ám kia ngày tiến gần đến mình. Run run xoay người về phía sau, nhất thời sắc mặt Mạn Châu trắng bệch như tờ giấy. “Như thế nào, nhớ bản vương, Mạn Châu?” cuối kéo đặc biệt dài, bẫng, thanh vốn cực kì dễ nghe nhưng nhiễm mọt tầng băng sương, thanh giống như con người , u mê sâu thẳm, giống như có bàn tay quả tái nhợt lạnh lẽo thầm siết chặt cần cổ người. Mạn Châu nghe thanh như ma quỷ kia cả người đều run sợ. Người này có gương mặt rất khó để hành dung, tóc đen dài xõa tung người, đôi mắt phượng giống nàng như đúc được tỉ mỉ khắc lên đóa mạn đà la cánh kép nở đến tận thái dương, con ngươi ràn ngập màu đen thuần khiết có tia ánh sáng, nhìn lâu dường như có thể hút hồ phách người ta vào ngục quỷ, trọn đời được siêu sinh. Nhìn người kia mà da trắng như trong suốt, đôi môi đỏ như máu, cả người đều toát ra tử khí nhếch miệng cười với chính mình, Mạn Châu hoảng sợ. Kinh diễm động phách nhưng u kinh người, nhìn giống như địa ngục rộng lớn vô ngần, đơn lạnh giá, xương trắng phơi đầy…. Thần tựa hồ rất vừa lòng với cực độ sỡ hãi của Mạn Châu, dùng ngón tay chút độ ấm nâng hàm dưới Mạn Châu, hơi thở địa ngục kia phả mặt nàng, “Tiểu Châu của bản vương, nhìn xem chút, ai kia?” Mạn Châu bị người tới nâng gương mặt lên mà thể phản ứng cái gì, máy móc quay đầu , nhìn cảnh tượng trước mắt Mạn Châu đột nhiên trừng lớn hai mắt. Trước mắt nàng, nam tử bị ghim người giá gỗ, vô cùng chật vật, mặt trắng bệch như tờ giấy, người từng vệt máu tươi chảy xuống biển máu phía dưới vô cùng chói mắt. Hai mắt nhắm nghiền làm Mạn Châu hoảng sợ, còn sống chứ, chắc chắn phải chết chứ. “Ngươi… ngươi… ngươi làm gì A Lệ? Mau thả chàng xuống.” Mạn Châu run run quay đầu nhìn người đứng bên cạnh nàng. “Thả người?” Nam nhân như nghe thấy chuyện cực kì buồn cười, cực kì khinh bỉ nhìn chằm chằm Mạn Châu, “Bản vương tại liền đày xuống mười tám tầng địa ngục chịu mọi hành hạ như thế nào?” Mạn Châu tuyệt vọng gào lên: “…” Sáng sớm, khi muôn ngàn tia nắng mặt trời còn chưa chiếu rọi xuống đại địa, Mạn Châu chỉ mặc bộ nội y màu trắng đơn giản ngồi ghế đá nhắm mắt dưỡng thần, trong trạng thái thả lỏng đột nhiên nàng cảm giác được khí bốn phía dao động, mở hai mắt ra nhìn thấy chính là tên thái giám từ xa tiến lại gần. Lúc Tiểu Lã Tử nhìn thấy Mạn Châu ngồi ghế đá, thanh khiết như đóa tuyết liên, thuần khiết đoan trang lại mờ mịt trong màn sương sớm, chỉ cảm thấy tâm can như bị ai xoắn cái mạnh. Tiểu Lã Tử sợ tới mức đầu đầy mồ hôi, cảm nhận được ánh mắt của Mạn Châu nhàn nhạt quét qua mà vội vàng quỳ xuống hô: “Nô tài tham kiến Quý phi nương nương, nương nương vạn an.” “Ngươi có việc?” phượng mâu nhìn Tiểu Lã Tử như nhìn vật chết bình thường, Mạn Châu nhíu mi. “Này…” Tiểu Lã Tử nghẹn họng, biết trả lời như thế nào mới tốt, cuối cùng lại thận trọng thưa, “Bẩm nương nương, nô tài là người chăm sóc cây cối ở hậu viện, hôm nay nô tài nghĩ tưới cây sớm chút nên tình cờ đụng phải nương nương…” Mạn Châu thong thả đứng dậy, sau đó thản nhiên , “Ngươi ở trong này từ khi nào?” Trong lòng Tiểu Lã Tử cả kinh, giống như ngờ Mạn Châu hỏi như vậy, “Bẩm nương nương, nô tài mới được phân đến Huyết Phượng cung thôi ạ, chính là thời điểm nương nương nhập cung!” “Vậy lúc trước ngươi là nô tài cung nào?” “Hồi… hồi nương nương, nô tài là thái giám của… của Kim Loan điện!” Tiểu Lã Tử trả lời có chút run, vốn muốn trả lời ở cung khác ban xuống, nghĩ đến áp lực vô hình đè nặng lên người kia làm thở nổi, cũng vô pháp ra lời chân thực. Mạn Châu nhìn , nàng ngẩng đầu nhìn những tia nắng bắt đầu chiếu xuống tường thành hoàng cung, “Vậy ngươi hẳn là quen thuộc Ngự Thư phòng!” Tiểu Lã Tử còn chưa kịp cái gì liền nghe từng tiếng bước chân ở phía sau lại gần… “Tiểu thư!” ra là Lục và Hồng đến. Lục Y nhìn Mạn Châu chỉ mặc kiện nội y đơn bạc hết sức, người lại nhiễm tầng sương khỏi lo lắng hỏi: “Tiểu thư, người ra ngoài sớm như vậy?” “Tiểu thư! Người về phòng nhanh thôi, kẻo nhiễm phong hàn.” Hồng Y than tiếng, tiếng lên đỡ tay của Mạn Châu. Mạn Châu cũng gì nữa, mặc cho nữ tử nâng lên cánh tay của mình, trước khi rời nàng quên nghiêng người nhìn tiểu thái giám quỳ rạp nền đất: “Ngươi tên gọi thế nào?” Tiểu Lã Tử sửng sốt, theo bản năng ra tên gọi của mình. Chỉ thấy Mạn Châu gật đầu liền quay người rời . Nhìn tẩm phòng ở trước mặt, Mạn Châu chút thay đổi giọng với Lục Y và Hồng Y, “ lát Ngự Thư Phòng, dẫn theo tiểu thái giám đó!”