[Ngôn tình - Xuyên không] Huyết Phượng Cung - Cung Trường Nguyệt

Thảo luận trong 'Truyện Sáng Tác'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Cung Trường Nguyệt (hacc)

      Cung Trường Nguyệt (hacc) New Member

      Bài viết:
      21
      Được thích:
      4
      Tên truyện: Huyết Phượng cung



      [​IMG]


      Tác giả: Cung Trường Nguyệt

      Số chương: Chưa

      Thể loại : Xuyên , cung đình, cung đấu, ngược tâm


      Giới thiệu :


      Kiếp này, nàng chỉ mang danh phi tử trong hậu cung 3000 mỹ nhân của , yếu đuối nhu nhược tranh với đời. Thế nhưng vẫn bị nữ nhân của hại chết, nàng trở thành ‘nàng’.

      chính là vương của Tây Lãnh quốc, nổi tiếng đa mưu túc trí quả cảm tàn nhẫn, trong truyền thuyết chính là quân vương trẻ tuổi tài cao, quyền khuynh triều dã. Đế vương từ xưa đều vô tình, , lại càng vô tâm. Chân chính trở thành cường giả, Cung Lệ Hoa cần nhân tình, sống vì mình trời tru đất diệt, muốn mình có điểm yếu.

      Lí do duy nhất làm bảo hộ cùng duy trì nàng vì nàng còn có giá trị đối với , nàng còn thứ mà cần, chỉ như vậy. Dù cho nàng muốn li khai chăng nữa.

      Nàng trách , dù cho lãnh tâm lãnh tình, dù cho nhẫn tâm với nàng hơn thế nàng đều trách …vì …vì ông trời cho nàng được gặp lần nữa, cần biết là phúc hay họa, là hỉ hay bi… Nàng đều nguyện đứng phía sau dõi theo từng bước chân , chăm sóc , nhìn từng chút đạt được điều mình muốn.

      Nếu muốn, nàng chết đều hối. Là nàng, chính là nàng có lỗi trước…

      Nhưng, tại sao khi biết trong vòng tay muốn có bóng hình nữ nhân khác, tại sao tâm nàng vẫn đau đớn? phải tâm nàng nên chết từ lâu rồi sao? Tại sao vẫn có thể khóc?…

      Còn , đối với nữ nhân thần bí luôn luôn bí đứng ở nơi xa kia, tại sao càng ngày càng hiếu kì, để rồi động tâm...

      Đến khi nhận ra, cũng chỉ còn Huyết Phượng cung sừng sững đứng ở đó…. Còn nàng, lại ở nơi nào?
      — —— —— —— —— —— ——-

      Liệu tình cảm hai người trôi dạt đến tình cảnh như thế nào?Có kết hoa hay ? Khi số phận được an bài từ trước, dù có gặp nhau cũng bỏ lỡ nhau….Vĩnh viễn được ở chung chỗ…. …

      PS: Bộ này là do ta viết, ngày xưa đam mê ngôn tình cung đấu quá mà nghĩ ra ý tưởng, dựa vào tiết tử về truyền thuyết Hoa Bỉ Ngạn với tham khảo rất nhiều các bộ truyện cổ đại từng đọc qua, qua thời gian dài bỏ bê quyết định beta lại tất cả và viết tiếp nó. Quá trình beta tại mới bắt đầu, từng chương có rất nhiều thứ cần sửa nên nếu bạn là fan của bộ truyện này từ ngày trước mong hãy kiên nhẫn chút nhé, từng chương tại website này đều đảm bảo là các chương chất lượng nhất. Mọi bản reup kết quả tìm kiếm google tại đều là bản reup xin phép và là bản tiền thân của bộ truyện này, bản beta được đăng duy nhất website Cung Trường Nguyệt và Cung Quẳng Hằng).
      levuongSiAm thích bài này.

    2. Cung Trường Nguyệt (hacc)

      Cung Trường Nguyệt (hacc) New Member

      Bài viết:
      21
      Được thích:
      4
      Chương 1: Ta hối hận

      Đêm.

      Trung tâm thương mại Mạn thị.

      “Phu nhân, đồ của ngài được chuyển về, để em mang đến cho ngài?” Mắt thấy phu nhân nhà mình về bên này, Lạc Lạc rất nhanh bước lên chào hỏi.

      “Được” Mạn Châu đơn giản gật đầu với Lạc Lạc, bé này cũng lớn mau, hướng tầm mắt ra ngoài bên ngoài cửa kính sát đất, nhìn ra bầu trời đêm với những bông tuyết bay lạnh giá… tâm hồn trống rỗng….

      Lại năm nữa trôi qua sao? Lại đêm tuyết rơi, chỉ có mình.

      “Phu nhân, nó đây ạ, trước khi chuyển đến đây em kiểm tra kĩ lượt, nghi ngờ gì nữa, nó chính là trong tài sản của Lão gia kia xưa ạ.” Lạc Lạc vừa dâng lên hộp gấm vừa trịnh trọng .

      “Vậy sao?”

      Mạn Châu nhìn Lạc Lạc, chú ý của đều tập chung vào chiếc hộp gấm trong tay mình.

      Xuyên qua lớp kính chống đạn trong suốt, nằm lẳng lặng chiếc nhẫn thiết kế tinh sảo và tỷ mỷ, đặt biệt là viên kim cương hình oval với độ tinh khiết đạt tới mức hoàn hảo, tì vết được đính ở giữa, lấp lánh thứ ánh sang đỏ rực.

      Kim cương máu?

      từng , kim cương máu, màu của nó xinh đẹp tựa như hoa Mạn Đà la bên bờ vong xuyên, thần bí vô cùng, cũng giống vô cùng.

      Lúc đó chỉ cười, cho là như vậy…. Sao tại nhìn nó lại đẹp đến thế. Màu đỏ diễm như màu máu chảy ra từ khuôn ngực , những lát cắt phản chiếu ánh sáng trong suốt, ôn nhu tựa như ánh mắt của khi nhìn …..

      Thu hồi suy nghĩ, tầm mắt lại rơi vào khoảng rộng lớn, Mạn Châu chậm rãi bước ra bên ngoài.

      Hôm nay là kỉ niệm ngày cưới của hai người!

      Mạn Châu_cô dâu xinh đẹp thần bí nhất Thương trường Z quốc

      ……………………………………………………………………………………………

      “Phu nhân, trở về sao?”

      “Về !” Bước chân ra khỏi trung tâm, người áo đen rất nhanh đến che tuyết rơi lên người đồng thời cung kính hỏi. Mạn Châu chỉ đơn giản gật đầu rồi ngồi vào trong chiếc xe đợi sẵn từ trước.

      Xe về phía biệt thự của , và của .

      Tòa nhà rộng lớn chìm trong bóng đêm đen đặc, lên mờ mờ kiến trúc đơn giản mà sang trọng, bài chí nhiều mà sa hoa. Từ ngoài cổng lớn vào đứng hai hàng vệ sỹ nghiêm chỉnh canh giữ, chỉ cúi người cung kính khi xe Mạn Châu qua. Bên trong khuôn viên cứ cách mười bước chân người đứng chấn, toàn bộ tòa nhà là tường đồng vách sắt, nếu người bên trong cho phép con ruồi cũng lọt vào được.

      Vừa thấy chiếc xe quen thuộc đỗ ngoài đại sảnh, quản gia của tòa nhà là Mạn Khánh vội vàng chạy lại mở cửa, cung kính lên tiếng:

      “Phu nhân về, luật sư Hà đem tài liệu ngài cần đến từ sớm rồi ạ.”

      “Ừm” Mạn Châu chút nào để ý xuống xe, cầm ô hầu nữ đưa tới bước vào trong đại sảnh.

      “Cho mọi người rút hết , hôm nay tôi muốn ở mình.” Mạn Khánh vẫn theo ngay sau Mạn Châu bất ngờ nghe thấy vậy sững sờ.

      “Phu nhân điều này sao có thể, ngài…….” Biệt thự này thế nhưng là tổng bộ của tổ chức, bên kho chứa còn lượng lớn hàng chưa chuyển …. Nếu để vệ sỹ rút hết, phu nhân phải làm sao, giấy tờ văn kiện cùng thuốc nổ súng ống phải làm sao? Lỡ như có người đột nhập……

      Mạn Châu nghe vậy nhíu mày nhìn Mạn Khánh, làm ông giật mình cả kinh. Theo bên cạnh phu nhân bao năm nay, đủ thông minh để hiểu ánh mắt này có ý nghĩa gì, đứng lại cúi thấp đầu về phía : “Phu… phu nhân yên tâm trong vòng 30 phút tất cả rút hết.”

      Mạn Khánh vừa quay , bước chân Mạn châu bỗng nhiên chậm lại chút, quay người nhìn bóng lưng người kia, thanh đượm thần sắc ưu thương : “Mạn thúc, bảo trọng.”

      Vậy là biệt thự của chủ tịch Mạn thị sau 30 phút, từ bên trong mọi lớp phòng thủ đều bị tháo bỏ, tiếp có Rolls Royce sang trọng, Lamborghini mạnh mẽ, Bentley xa hoa, Ferrari trẻ trung…. đủ loại xe cao cấp nhanh chóng tản ra các con đường khác nhau trong thành phố.

      Đúng vậy, Mạn Châu đợi người, người đủ sức giải quyết tất cả mệt mỏi của từ trước đến nay.

      Vào trong thư phòng, Mạn Châu cầm lên bọc giấy luật sư vừa để lại, bên trong nghi ngờ gì chính là di chúc của . Lướt qua lượt các điều khoản giấy, chút do dự nào ký xuống.

      Lại ngăn được tiếng thở dài: “ phải kết thúc rồi.”

      Sâu trong biệt thự có căn mật thất ít người biết đến, cửa đóng.

      Bức ảnh khổ lớn lẳng lặng nằm tường, vậy mà làm nhìn chăm chú đến xuất thần hồi lâu. Trong bức ảnh là đôi nam nữ khoác tay nhau đứng dưới trời đổ mưa tuyết trắng xóa… Tuấn nam mỹ nữ vô cùng xứng đôi, ánh sáng chiếu lên khuôn mặt hai người, nổi bật nụ cười ấm áp và hạnh phúc.

      Những bông tuyết lớn theo cơn gió mà vương vấn mái tóc đen óng của , lướt qua hàng mi dài ôn nhu của , rơi bờ vai …. cũng lặng lẽ rơi vào trái tim .

      môi bỗng gợi lên nụ cười chua chát: “A Lệ, Mạn Châu …. hối hận rồi.”

      Đặt chiếc nhẫn vừa mang về vào trong chiếc hộp thủy tinh, nhìn bên trong ai có mắt đều nhận ra được, chiếc nhẫn kim cương kia là cùng bộ với những món trang sức khác.

      Ai biết được làm những gì để sở hữu được bộ sưu tập kim cương máu thế này!

      Trong khí tự nhiên thay đổi, Mạn Châu nhếch bờ môi cười khẽ : “Sa Tuyệt…. nơi này rất an toàn. Tại sao cậu lại làm việc phí công như vậy”.

      Dứt lời Mạn Châu bình tĩnh đóng nắp hộp, đầu cũng chưa ngoảnh lại lần.

      Bên ngoài tối om, đối phương hiển nhiên nghĩ mình bị phát nhanh đến vậy!

      “Đúng vậy, nơi của Mạn tổng có khi nào lại an toàn chứ, là Sa Tuyệt ta sơ xuất rồi. Mạn Châu!”

      “Mạn Châu hôm nay tôi bắt người phụ nữ độc ác như nợ máu phải trả bằng máu”. Đến nước này chẳng cần phải dong dài nhiều nữa, ta biết đến, vậy ắt biết lần này đến làm gì? Trong tay rất nhanh xuất ra khẩu Beretta-92 nhắm thẳng vào tim Mạn Châu.

      Mạn Châu nhìn , đưa tay lên vuốt ve mái tóc nụ cười, khắp khuôn mặt người đàn ông trong bức ảnh, giọng chút nào rung động trước uy hiếp của Sa Tuyệt: “Nhưng là… ấy ấy chưa từng hối hận”.

      Tâm Sa Tuyệt khẽ run, trai của bao giờ biết hối hận vì ta sao?

      cười gằn: “Mạn Châu, biết được bao nhiêu tình tôi dành cho , biết tôi từng vì mà tính mạng cũng màng như thế nào sao? Là người được tôi nuôi nấng và thương như vậy, từng lần để tâm đến cảm xúc của ấy chưa? nghĩ biết được ấy nhiều bao nhiêu hả? Người đàn bà máu lạnh. Tại sao ấy lại …Tại sao …. lại giết ấy…”

      Từng lời từng lời của Sa Tuyệt đều như hóa thành muôn vàn lưỡi dao sắc nhọn cứa ra từng vết máu trong trái tim Mạn Châu…. Sa Tuyệt cùng lớn lên đương nhiên biết tại có bao nhiêu hận , bao nhiêu muốn giết chết ….

      Mặc dù trong nội tâm vô cùng hỗn loạn, bao nhiêu lời muốn nhưng lại thể mở miệng. gì đây? Tất cả lúc này cũng thành lời ngụy biện.

      ấy , dù tôi…giết ấy, ấy cũng hối…”

      “Haha…” Còn chưa hết, Sa Tuyệt cười lớn cắt đứt lời của :“Mạn Châu. tôi bị mù, bị điên nên mới tin , , để rồi cuối cùng được cái gì? Vì cái gì giết ấy mà ấy vẫn để lại mọi thứ cho . Thậm chí còn nhớ tôi phải sống thế nào? Haha tôi bị lừa, ngay cả tôi cũng bị lừa, còn cảm ơn chăm sóc tôi…. Nực cười….”

      Sa Tuyệt dường như chịu đến cực hạn, do dự mở chốt an toàn, quyết tuyệt hét lên với : “Mạn Châu, hôm nay nếu chết chính là…TÔI CHẾT”

      “Đừng” Cuối cùng Mạn Châu cũng bừng tỉnh lại, quay khuôn mặt nhắn nhìn Sa Tuyệt, ánh mắt kích động từng chút dịu xuống rồi thành như cũ vô cảm cùng trầm tĩnh.

      “Sa Tuyệt, cậu được phép chết”. đến trước bàn lớn, cầm lên di chúc kia_mọi tài sản của nay đều giao trả lại Sa thị.

      “Cậu hãy giữ lấy cái này, được chứ? Tôi quá mệt mỏi rồi, hôm nay cuối cùng cũng được giải thoát…”

      Sa Tuyệt còn chưa hiểu lời của có nghĩa là gì, thấy từ trong ngăn tủ lấy ra vật. Nhận ra vật kia đôi mắt trầm xuống.

      Mạn Châu cầm tay vật dài chừng 12 tấc, trạm khắc sắc sảo, tinh tế, tuy trạm vàng khảm bạc nhưng người có mắt đều nhận ra đây là chùy thủ hiếm có, sắc bén lạnh lẽo thể khinh thường. Sau 5 năm, nó vẫn sắc bén như vậy, vẫn lạnh lẽo như vậy, lại dường như nó vẫn vương lại mùi máu .

      Nhớ lại vào đêm này 5 năm trước, họ đưa thanh chùy thủ này, chỉ cần giết , khai trừ tên khỏi tổ chức, là người đứng đầu. Kỷ niệm ngày cưới của hai người, về nhà, hai người dùng bữa tối, cùng ngồi sô pha ngắm tuyết rơi, tặng dây chuyền đính kim cương máu, còn hứa với sau này làm đủ cho bộ như vậy. Khi đeo lên diễm lệ như nữ hoàng, nữ hoàng của riêng nhìn viên kim cương kia, tại lúc cúi người đeo nó lên cổ

      Thế nhưng lại do dự đâm chùy thủ vào giữa trái tim , máu rơi, ướt đẫm hai bàn tay , chảy dọc theo thân kiếm nhuộm đỏ mảng sàn nhà…. Nhưng rồi chỉ mỉm cười ôn nhu vuốt ve sợi tóc vương chán :

      “Tiểu Châu, em lớn rồi. Nhớ kỹ, trách em, cũng bao giờ hối hận em”.

      Giọng thâm tình, ôn nhu, tay lạnh lắm, còn tái nhợt vẫn nhàng lau nước mắt , bao giờ quên A Lệ của , bao giờ quên : “Tiểu Châu, em”.

      ra cái gì cũng đều biết, cái gì cũng ràng, vậy mà vẫn như cũ chịu chết, thỏa mãn mong ước đế vương của ….. Lúc đó chỉ cảm thấy trống rỗng, tâm là đau, vốn tưởng , coi là chỗ dựa tạm thời mà đối đãi, nào ngờ lại sâu đậm như vậy. Nhưng tất cả quá muộn rồi……

      “Phập!”_Mạn Châu do dự đâm sâu đoản kiếm vào trái tim mình, nơi này, chính nơi này bắt đầu mọi việc cũng để chính nó kết thúc .

      !” Sa Tuyệt có chút ngoài ý muốn nhìn Mạn Châu, bàn tay cầm súng có chút run rẩy. ta thế nhưng muốn tự tử sao?

      Đau!

      ra cảm giác chùy thủ găm vào tim lại đau đớn như vậy, lại có cảm giác tê tái đến cực kỳ…

      A Lệ, có phải khi ấy cũng đau như vậy ? Đau cả ở thể xác cũng là đau hơn ở trong tâm!

      Tại sao khi ấy chỉ cười với em? Tại sao với em là rất đau? Nếu nhăn my dù chỉ lần , bây giờ em đau khổ như vậy đâu!

      Năm năm , sống như cái xác hồn, quanh quẩn ở nhân gian, rồi em mới biết em nhiều như thế nào, cũng tàn nhẫn với như thế nào…. Em nghe lời họ giết , đâm kiếm vào tim , tại sao trách em? Tại sao vẫn đem mọi thứ tốt nhất của cho em? Tại sao? Tại sao lại đối tốt với em như vậy? vẫn chưa từng hối hận sao?

      Nhưng em hối hận rồi, em hoàn toàn chọn sai rồi, em chỉ cần thôi. Nếu em như vậy chết , có cơ hội nhìn thấy dưới hoàng tuyền hay ? Liệu vẫn đợi em bên bờ vong xuyên nào đó ? Có thể ?

      A Lệ nếu có kiếp sau, em nhất định lời , mực chỉ ….

      “Sa Tuyệt, cậu giúp tôi việc cuối cùng được ?” Máu tươi tràn từ miệng vết thương ra ngoài làm ướt y phục người , cũng xuống làm thẫm màu mảng sàn nhà, có thể cảm nhận được sinh mệnh mình chậm rãi trôi ra ngoài thể xác.

      Cảnh tượng có chút quá quen thuộc…

      Giọng vô cùng bé, yếu ớt, như thào cũng như nỉ non: “Chôn tôi bên cạnh ấy được chứ, tôi chỉ cầu xin cậu điều như vậy, có được ?”

      Sa Tuyệt lạnh lùng nhìn Mạn Châu, ánh mắt thoáng tia khinh bỉ cùng chán ghét. Mạn Châu từng làm mưa làm gió thương trường, càn quét hai giới hắc bạch đạo, lại giờ phút này yếu ớt cầu khẩn . Đây còn là người bạn người chị dâu lớn lên cùng với , có tình cảm là giả. Nhưng thứ tình cảm ấy đều bị ta giết chết. trai bị chính tay ta giết, có thể hận sao, ! chỉ hận mà còn rất rất hận…..

      chỉ cười lạnh lẽo, đến phút cuối cùng ta vẫn dám nhắc đến trai, lửa hận trong lòng nháy mắt càng trở nên mãnh liệt. Nhận ra Mạn Châu làm việc này vì cái gì, Sa Tuyệt bùng phát.

      “Phanh..” dùng hết sức mình phi cây súng lục về phía Mạn Châu, ngay lập tức vầng chán trơn bóng xuất vết nứt, máu tươi từ đó ứa ra nhuộm đỏ khắp khuôn mặt Mạn Châu. Sa Tuyệt chạy về phía Mạn Châu, đến trước mặt , mạnh mẽ bóp chặt lấy cần cổ bé.

      rống lớn: “ có tư cách gì ở bên cạnh trai tôi, tư cách gì? , Mạn Châu người đàn bà độc ác vô tình nhất trần đời này, Sa Tuyệt tôi nguyền rủa , chết bị đầy xuống 18 tầng địa ngục, có đầu thai vĩnh viễn bao giờ được sống tốt. Tôi giúp chuyện gì hết. xứng”.

      Thể xác Mạn Châu tê dại còn cảm giác được cái gì, lời nguyền của Sa Tuyệt tựa như thanh hồn dã quỷ văng vẳng từ địa ngục lên, siết chặt lấy hơi thở cuối cùng của … Ước muốn của , ước muốn trước khi chết của , có lẽ người thực , vĩnh viễn đều thể cùng chỗ……Mãi mãi…..

      Thống khổ, nhưng từ hôm nay được giải thoát rồi, giải thoát khỏi thế giới . Sa Tuyệt, cậu hãy bảo trọng!
      Chris thích bài này.

    3. Cung Trường Nguyệt (hacc)

      Cung Trường Nguyệt (hacc) New Member

      Bài viết:
      21
      Được thích:
      4
      Chương 2 : Bị bệnh tỉnh lại

      “Oanh…”

      tiếng sấm nổ rầm trời, kinh thiên động địa như muốn xé rách bầu trời Tây Lãnh quốc, kéo theo sau đó là hàng loạt những tiếng động như vậy, khí vô cùng quỷ dị. Tại sao mùa đông Tây Lãnh quốc, trời còn tuyết rơi rất lớn, thế nào lại có sấm sét?…

      Mạn Châu choáng váng đầu óc, chỉ cảm thấy toàn thân nóng ran, đau đớn vô cùng, khó chịu vô cùng. Toàn bộ gian xung quanh đều nhìn được, u tối, lạnh lẽo. Thế này là sao? phải chết rồi ư? Thế nào lại có cảm giác?

      Rồi lớp màng kí ức như bị xé rách và tới như thủy triều:

      -Mẫu thân bị kẻ thù cưỡng gian rồi giết chết, phụ thân bị chém thành nhân côn nằm trong biển máu, tiếng kêu thê thảm rứt, người chết nhắm mắt. Thi thể chất thành núi, Mạn gia chết thảm ai sống sót. Những cánh tay giơ bẩn đáng ghê tởm, đầy máu tanh nhào về phía …..

      Nam tử ôn nhuận như ngọc cùng mạnh mẽ như sói, như thần linh xuất cứu thoát khỏi biển tanh mưa máu, chăm sóc , dạy cách sinh tồn để trở nên cường đại…. Chủy thủ cắm vào tim , máu tươi ướt áo, mỉm cười nhìn hối hận…

      ….“Lạc nhi, phụ thân cùng đại ca phải ra biên quan, Lạc nhi yên tâm ở nhà có được ? Ngoan!”

      … “Lạc nhi, hoàng thượng cố kị Mạn gia ta như vậy, Lạc nhi vì Mạn gia tiến cung làm phi của hoàng thượng có được ? Hoàng cung rất an toàn, hoàng thượng nhất định bảo vệ Lạc Nhi…”

      …. “Lạc nhi, đại ca ở đây, luôn ở đây thương muội, đợi đại ca trở về tiến cung đón ngươi, nha đầu ngốc”

      Phụ thân là Đại tướng quân Tây Lãnh quốc, đại ca là phó tướng dưới trướng ông, mẫu thân ôn nhu như hương bị kẻ gian hại chết, nàng lại là Nhị tiểu thư của tướng quân phủ, Mạn Phi Lạc, nhận hết mọi sủng nịnh cùng thương của phụ thân và đại ca. Vì an nguy của toàn gia mà chấp nhận tiến cung, làm Lãnh quý phi an phận nhưng rồi bị đầu độc mà chết.

      Kí ức của hai người từ đâu thay nhau xuất trong đầu Mạn Châu. Đau đớn thấu xương đánh úp toàn thân, thân thể nữ nhân 15 tuổi non nớt sao chịu được dày vò, đầu như muốn vỡ nát, kí ức thống khổ hạnh phúc đan xen nhau. Mạn Châu hoàn toàn hỗn loạn, có khả năng phân biệt đâu mới là nàng đâu lại là Mạn Phi Lạc, quanh quẩn tự đáy lòng chỉ có bi thương cùng thống khổ….

      “Lục tỉ, tiểu thư vẫn chưa tỉnh sao, tại sao lại đổ nhiều mồ hôi vậy. phải Cẩn giải hết độc rồi ư?”. Bên trong tẩm điện cổ đại, hồng y nữ tử hỏi lục y nữ tử, trong giọng giấu được lo lắng cùng khẩn trương.

      “Ngươi gấp cái gì?” Lục y nữ tử trả lời câu hỏi của nàng kia, chuyên tâm vắt ẩm khăn bông cẩn thận đặt lên vầng trán tái nhợt của tiểu nương nằm giường lớn, mở miệng : “Tiểu thư chỉ là có chút sốt thôi, ngươi mau mang nước lại đây”.

      “Vâng, Lục tỉ.” Hồng Y nghe Lục Y lên tiếng, hai lời liền làm.

      Cổ họng nóng muốn nóng khô đến sắp hỏng bất ngờ dòng nước ấm theo miệng chảy vào, xoa dịu lập tức. Mạn Châu theo bản năng nuốt nuốt xuống nhưng nàng tài nào tỉnh lại.

      Đêm, tuyết càng rơi càng mau, gió càng rít mạnh, tuyết phủ mặt đất lát lam thạch lớp dày. Dõi mắt khắp hoàng cung Tây Lãnh quốc cũng là màu tuyết trắng, trong đêm đông phá lệ nổi bật…



      Vén lại mép chăn cẩn thận cho Nhị tiểu thư vẫn còn hôn mê, thổi tắt bớt những ngọn nến vẫn còn tí tách cháy lớn, hai người Lục Y, Hồng Y tiếng động liền lui ra ngoài.

      Bên ngoài hành lang cửu khúc thấy bóng người, ánh sáng yếu ớt từ những chiếc đèn lồng đung đưa theo gió vẽ ra từng mảng sang tối in nền đất. Hòa cùng tiếng cuồng phong làm khí thêm lạnh lẽo, khung cảnh càng thê lương.

      “Hồng Y, rốt cuộc ngươi có nhìn ra cái gì ?” Ánh mắt tối tăm nhìn ra màn đêm tuyết bay, Lục Y có chút trầm trọng lên tiếng.

      Lại Lục Y, Hồng Y chính là hai thị nữ nhất đẳng từ tướng quân phủ theo Mạn Phi Lạc nhập cung, lời trong cung vô cùng có trọng lượng, thân phận đặc thù, hai nàng là chính tay tướng quân tuyển chọn theo hầu hạ và bảo vệ tiểu thư, thế mà ở trong cung còn chưa được mấy ngày, tiểu thư liền…..

      Người còn lại đứng hành lang chính là Hồng Y, nghe tiếng Lục Y phát ra trầm trọng nàng chút nào chậm chễ gật đầu: “Lục tỉ, là…Ngu mỹ nhân… Chiều hôm qua tiểu thư muốn Ngự Hoa viên,vừa về đến ngoại sảnh liền ngất xỉu…. Ta… “

      nhìn ra là người nào sao?” Lục Y nhíu chặt chân mày hỏi.

      “Ta.. ” Hồng Y chột dạ, cúi đầu thấp , “Muội nào ngờ có người dám ngang nhiên như thế, ngay tại trong Ngự Hoa viên, còn ngang nhiên thả bột phấn nơi đầu gió, nên… nên…”

      Nàng đến đây thể tiếp tục nữa, cắn chặt môi, nàng biết là tại nàng quá sơ suất.

      Nếu đại tướng quân và thiếu gia biết được….Lục Y đành thở dài, giọng nàng hòa hoãn đôi chút: “Tốt rồi, ngươi cần tự trách mình nữa. Ngày sau phải cẩn thận gấp nhiều lần là được”.

      Hồng Y tuy thân thủ tệ, nhưng đối với những tranh đấu nơi hậu cung này chút kinh nghiệm cũng có. Lục Y muốn trách cũng biết phải trách như thế nào mới đúng.

      “Tiểu thư tại bình yên vô , ngươi mệt mỏi cả hai ngày rồi, mau về nghỉ ngơi

      Mắt thấy bóng Hồng Y biến mất trong màn tuyết, Lục Y mới quay người trở lại trong tẩm phòng.

      Ngu mỹ nhân? Độc cũng như tên, kịch độc chỉ có tác dụng người nữ tử, màu mùi vị. Nếu người trúng phải, dù là lượng cũng phải chết thể nghi ngờ. Đặc biệt người trúng độc chết ngay tức khắc, họ chỉ lâm vào hôn mê, ngủ mê mệt cho đến khi ngừng thở. Nếu phải Hồng Y phản ứng nhanh nhạy do được huấn luyện chặt chẽ, có lẽ tiểu thư bây giờ thể cứu chữa.

      may là bọn họ có Cẩn_người am hiểu độc thuật, y thuật đến đây bí mật giải độc… Tiểu thư cuối cùng đều sao cả. may.

      Nhị tiểu thư của bọn họ vừa mới đến tuổi cập kê, còn chưa kịp nhìn hết thế giới tươi đẹp bên ngoài phải gả vào trong cung, làm thiếp thất cho hoàng thượng. Bị người hạ độc còn dám kêu tiếng. Còn vị hoàng đế kia, bao lâu vậy mà chưa đến nhìn mặt tiểu thư lần… Dường như quên từng hứa gì với Mạn gia bọn họ…



      Trong Ngự Thư phòng,

      Người ngồi long án ai khác chính là Vũ Nguyên đế Cung Lệ Hoa của Tây Lãnh quốc, người nổi tiếng kì mưu cơ trí, văn võ xong toàn, làm cho Tây Lãnh quốc hùng bá phương.

      Có lẽ vừa mới hạ triều, thần sắc chăm chú phê duyệt tấu chương.

      Chỉ thấy mặc Long bào uy nghi thêu rồng khắc ngọc, ngũ quan tuấn dật phi phàm, rất chuyên tâm với động tác tay. Theo những ngón tay thon dài nổi những khớp xương hữu lực của , từng nét chữ rồng bay phượng múa ra, mềm mại mà uyển chuyển, phóng khoáng mà trầm, trong nhu có cương, hơn cả chính là thành thục và thâm sâu, hệt như con người . Người như , chính là sinh ra hợp với vị chí đứng đầu như vậy.

      Đặt bên cạnh tập tấu chương lớn, có lẽ mất cả buổi sáng mới phê duyệt xong, còn có văn phòng tứ bảo chạm khắc tinh sảo, thi thoảng còn truyền đến hương thơm của mực tàu thanh nhã làm khí từng đợt dễ chịu….

      “Hoàng thượng, Thục đưa trà tới.” Từ bên ngoài vọng lại tiếng của Lý Cửu, đại tổng quản thái giám xử lí nội vụ bên cạnh Cung Lệ Hoa.

      Nghe vậy, động tác tay Cung Lệ Hoa thoáng dừng chút, tiếp theo Lý Cửu nghe thấy giọng trầm thấp, hữu lực đáp lời:

      “Mang vào ”.

      Lý Cửu rất nhanh mở cửa vào, tay nâng khay trà, bên cạnh còn đặt thêm đĩa điểm tâm. Động tác của thập phần cẩn thận, gây ra nhiều tiếng động.

      “Hoàng thượng, người trong Huyết Phượng cung tỉnh”.



      “Mạn Phi Lạc!” Cung Lệ Hoa vừa nhấp ngụm trà thơm, vô thức thốt lên cái tên có nhiều ấn tượng này.

      “Hồi hoàng thượng, chính là nàng. Hơn nữa ‘bệnh nặng’ vừa mới khỏi rồi. Dường như qua nguy hiểm”.

      “Bệnh nặng!?” Bờ môi Cung Lệ Hoa nhếch nụ cười lạnh. sao lại biết Mạn Phi Lạc kia bị người kê đơn, hôn mê bất tỉnh? Phải Mạn gia có thần y như vậy, muốn nhúng tay vào bệnh tình của nàng, cũng ngại ngùng .

      lúc nào?” Dám xem hoàng cung của như tướng quân phủ sao, muốn ra hay vào đều được sao? Nếu có lệnh của (CLH), (C) có thể dễ dàng đến như vậy?.

      Bệnh nặng? Nếu nàng muốn bệnh liền để cho nàng bệnh . Cung Lệ Hoa chưa bao giờ làm việc cho ai bao giờ.

      Lý Cửu tự nhiên biết ‘’ mà hoàng thượng là ai.

      Cẩn!

      “Hoàng thượng, rời khỏi từ đêm hôm trước”.

      Sắc mặt Cung Lệ Hoa lạnh xuống, ném cây bút lông sói thượng hạng vào trong góc (nơi này có đồ để như thùng rác), giọng có bất cứ độ ấm nào.

      tại đến chỗ nàng ”.

      Lý Cửu tự biết hoàng thượng là tức giận, chuyện như vậy mà bao nhiêu lâu đều tra được người động thủ, là bọn quá bất tài hay người ra tay quá thâm hiểm đây? Nhưng Ngự Hoa viên là nơi nào chứ? cũng đâu có phải là Tang Dực đâu…

      Nhưng có thể vô thanh vô thức hạ thủ dưới mí mặt Hoàng thượng, trong Hoàng cung này lại có bao nhiêu người? Nghĩ nghĩ vậy nhưng Lý Cửu dám lên tiếng nữa, lập tức cúi đầu thấp rồi lui ra ngoài….



      gần đến giờ Ngọ, tuyết lại vẫn rơi rất dày, chút dấu hiệu nào muốn dừng lại. Gió lớn vẫn như cũ rít gào, để mặc thân hình bé kia đơn……

      “Tiểu thư, ngoài này tuyết lớn như vậy, người vào bên trong được ?”

      “…”

      nhận được câu trả lời, Lục Y, Hồng Y tuy trong lòng sốt ruột muốn chết nhưng vẫn bất đắc dĩ lui xuống phía sau, từ xa trông chừng tiểu thư….

      Nhưng tiểu thư rốt cuộc là có chỗ nào đúng? Nàng vừa tỉnh dậy lại tựa như biến thành người khác: Khuôn mặt trầm tĩnh chút biểu cảm gì, hai mắt nhìn các nàng vừa xa lạ vừa mờ mịt…..dường như nhận ra lại dường như quen biết.

      vậy lời cũng chưa liền chạy ra bên ngoài, mặc cho tuyết rơi lớn, cũng mặc cho hai nàng mở miệng thế nào cũng được… Nàng cứ đứng bất động như vậy, có chút ngơ ngác, có chút mơ màng, lại xen lẫn bi thương, tịch….

      Có lẽ nàng chìm trong thế giới của riêng mình chăng?

      Đúng lúc hai người biết phải làm sao từ bên ngoài đột nhiên có tiếng người gấp gáp hô : “Lục , Hồng tốt rồi… “

      Phúc công công chính là đại thái giám tổng quản nội vụ bên trong Huyết Phượng cung, ngoài Hồng Y Lục Y, ở nơi này chính là lớn nhất. Bình thường cẩn thận lại hiểu lòng người, xử xự đúng mực, chưa bao giờ gấp gáp như thế.

      Từ xa còn chưa nhìn thấy người nghe liên tiếp hai tiếng ‘ tốt’ : “ tốt rồi, Lý công công cho người báo tin hoàng thượng phê duyệt xong tấu chương đến cung chúng ta. Phải làm sao bây giờ ? “

      Nương nương của tiện gặp người, cũng phải biết đâu!

      “Cái gì ?” Hai người Lục Y đồng thời giật mình hô lên. Nhưng Lục Y rất nhanh lấy lại bình tĩnh, nàng quay người nhìn về phía Mạn Châu, rồi mới mở lời phân phó .



      “Dẫn mọi người ra bên ngoài tiếp giá , nương mới vừa tỉnh lại thể ra ngoài, các ngươi hiểu chứ ?

      “Được, ta biết, làm ngay… ” Mặc dù nàng có che dấu nhưng A Phúc vẫn nghe ra tia lạnh lẽo quỷ dị. Nhưng có thời gian để nghĩ nhiều vậy, lập tức lui xuống phân phó cung nhân hành ….





      “Hoàng thượng giá lâm ” Từ bên ngoài tiếng hô của thái giám lanh lảnh vang lên, bên trong Huyết Phượng cung mọi người đồng loạt quỳ xuống.

      ” Nô tì / nô tài khấu kiến hoàng thượng, hoàng thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế… “

      Giữa tiếng hô của đoàn người quỳ mặt đất, Cung Lệ Hoa thân hoàng bào cao quý, lạnh lùng bước ra khỏi long liễn… Mắt phượng hẹp dài tùy ý quét lượt qua đám người, rồi… cái gì cũng

      Hoàng thượng lên tiếng, cung nhân bọn họ nào dám cử động… Lý Cửu vốn là người nhạy bén, liếc mắt lượt hiểu ý hoàng thượng, chỉ cây phất trần trong tay vào Lục Y quỳ giữa đám người, lớn tiếng quát : “Lục , tại sao nương nương ra ngoài tiếp giá?”

      lời này của Lý công công cơ hồ muốn làm hỏng đầu của đám người, trong lòng cung nhân Huyết Phượng cung thầm kêu xong rồi! Bọn họ sớm biết nương nương có mặt nơi này, vốn lo lắng muốn chết nay bị Lý Cửu thương tiếc quát lớn, có thể sợ sao ? Sợ hãi a…



      Nhưng lúc này Lục Y chính là trầm tĩnh chút sợ hãi: “Hồi hoàng thượng, nương nương bệnh nặng mới vừa tỉnh lại, cơ thể suy nhược thể ra ngoài thiếp giá, thỉnh hoàng thượng thứ tội”

      Nàng là mong hoàng thượng biết tiểu thư bệnh nặng mà trở về Chính Kiền cung ….

      Lý Cửu thần sắc biết làm sao nhìn Cung Lệ Hoa.

      Chỉ thấy cười cười: “Vậy sao? Trẫm còn tưởng trẫm xứng được Nhị tiểu thư phủ Tướng quân tiếp đón đấy”

      “Xin hoàng thượng bớt giận, nương nương tuyệt có ý đó ” Lục Y cắn răng đáp lại, tuy trong lòng thầm giận nhưng lời ra lại chút gợn sóng.

      “Ừm… Vậy tốt. “
      Chris thích bài này.

    4. Cung Trường Nguyệt (hacc)

      Cung Trường Nguyệt (hacc) New Member

      Bài viết:
      21
      Được thích:
      4
      Chương 3 : Ta chàng

      may, tuyết vẫn rơi, khắp nơi đều trắng xóa mờ mịt… Cũng giống như tâm nàng lúc này, lạnh giá, trống rỗng, cái gì cũng , cái gì cũng muốn nghĩ đến, hay tiếp nhận bất cứ cái gì.

      Nàng chết! Nàng quyết muốn chết tại sao vẫn để cho nàng tỉnh lại, tại sao để linh hồn nàng tan biến . Ông trời có phải hay muốn thử giới hạn chịu đựng của nàng? Đùa bỡn nàng rất vui vẻ sao ?

      Tất cả mọi thứ với nàng đều xa lạ, chút liên hệ cũng có, nàng bị lập giam hãm trong cái thân xác này, trong gian này…

      Chỉ có tuyết, những bông tuyết tinh khiết lạnh lẽo bay lượn trong trung là bao giờ khác , thể nào thay đổi. Chúng theo từng cơn gió đông lả tả rơi thân xác bé của nàng, rơi mái tóc đen tuyền cùng khuôn mặt tái nhợt của nàng, cũng bao phủ khắp xung quanh nàng… Có phải hay chỉ cần đứng ở nơi này, nàng có thể lạnh cóng mà chết , như thế tốt… Mạn Châu nàng lúc nào có những suy nghĩ hoang đường như vậy…

      Nơi này là hậu viện của Huyết Phượng cung, mùa đông hoa viên hoang vắng xơ xác, gió tuyết được thế càng muốn bao quanh nữ tử bạch y. Mạn Phi Lạc đứng trong gió tuyết lại gây cho người cảm giác giả tạo, quỷ dị nào, chỉ cảm thấy nàng với gian như hòa vào làm .

      Nàng, lạnh sao ?

      Bỗng cánh tay ngọc trắng ngần vươn lên đón lấy bông tuyết lớn rồi nắm chặt lại, tuyết đông lạnh lẽo gặp chút nhiệt độ liền tan ra thấm ướt tay nàng, đầu ngón tay vì quá dùng sức càng thêm trắng bệch trong suốt…

      Nàng nghĩ gì?

      Đứng ở xa Cung Lệ Hoa chú ý tới nàng. Mạn Phi Lạc vừa mới tuổi cập kê (15tuổi) , khoác kiện bạch y mỏng manh phiêu phiêu, yếu ớt đứng trong tuyết, nàng quay lưng về phía mọi người, bóng lưng gầy gầy, mảnh mai, thẳng tắp nhưng chút cứng ngắc, toàn thân dưới đều nhiễm tầng bi thương…

      Ba ngàn sợi tóc bay tia chói buộc tỏa dài ở sau lưng.

      Trong tâm, cảm giác quen thuộc như có như !

      “Thưa tiểu thư, hoàng thượng đến thăm người.” Lục Y ở bên tai Mạn Châu .

      Nhưng tiểu thư vẫn là động, bộ dáng thẫn thờ như cũ. Lục Y nghĩ bây giờ có bất cứ thứ gì có thể làm cho nàng phản ứng lại nữa, dù chỉ là chút thôi.

      Mạn Châu như có như cảm nhận có người đến gần nàng, rồi vai nàng chợt nặng, có thứ gì đó ấm áp và mềm mại bao phủ hoàn toàn thân hình lạnh băng của nàng, ngăn những bông tuyết tiếp tục rơi lên người nàng. Có cảm giác người hơi thở này dường như rất quen, nhưng nàng quan tâm nữa…

      Tiếng gió rít mạnh, chúng cắt qua da mặt nàng, tiếng tuyết rơi lộp bộp nền đá cùng nện vào lòng nàng khiến ý thức nàng mơ hồ, trong lòng xuất tia tiêu tan.

      Tựa như lúc này thần chết có đến lấy linh hồn nàng lần nữa nàng cũng có thể buông xuống tất cả…

      Nhưng còn thứ gì để buông đây?

      “Đứng như vậy rất vui sao?” Vào giây phút nàng sắp buông thả hơi sức cuối cùng giọng từ phía sau vang lên chặn đứt.

      thanh ấy thế nào đây, giọng nam nhân, trầm thấp, có chút lãnh khốc, có chút bất mãn, có chút ngạc nhiên nhưng tuyệt nhiên tia tình cảm.

      Lục Y Hồng Y nghe vậy hoảng hốt quỳ xuống : “Cầu hoàng thượng trách phạt nương nương, người vừa mới bệnh nặng tỉnh lại, e rằng…”

      Cung Lệ Hoa chút để ý đến lời hai người , ràng nhìn ra được Mạn Phi Lạc kia sau khi dứt lời, thân hình nàng, động.

      Thanh này… thanh này… quá quen thuộc… thân hình trong nháy mắt cứng ngắc rồi lại khống chế được mà run rẩy. Mạn Châu mở to đôi mắt, cố tìm lại tiêu cự của chính mình… Nàng hoảng hốt quay người về phía sau, lại kinh hãi phát trước mắt mình nam tử khoác hoàng bào, tuấn lãnh bức người, , nhìn nàng…

      Tâm run lên, giống như trở lại thời gian trước kia mỗi khi nàng quay đầu lại phía sau, nơi đó luôn người đợi nàng, theo sát nàng. Mạn Châu sợ hãi nâng bàn tay tái nhợt lên giữ chặt trái tim mình, cố gắng ngăn cản co thắt mãnh liệt như muốn nổ tung vô cùng đau đớn ở nơi đó. Lại khó khăn mở miệng hít từng ngụm khí lạnh buốt, nhắm chặt đôi mắt lại… nàng phải cố gắng bình tĩnh lại.

      Khi bốn mắt chạm nhau, tâm Cung Lệ Hoa hiểu rung lên, có chút gì đó ỉ đau đớn có gì đó như tưởng niệm cũng giống như có gì cả. Cảm giác như vậy thoáng qua rất nhanh rồi biến mất, chỉ trong nháy mắt thôi nhưng Cung Lệ Hoa bắt được ràng. Điều này làm lòng nổi lên hoài nghi, là do nữ nhân kia?

      “A Lệ….” Cố gắng xoa dịu xúc động muốn chạy đến nhào vào lòng Cung Lệ Hoa, Mạn Châu vô thức thốt lên, thanh nàng nồng đậm đau thương, tiếc nuối cùng tê dại nhưng Cung Lệ Hoa nhận ra được trong giọng của nàng còn chứa tia thỏa mãn, giống như người trước khi chết thực được tâm nguyện của mình vậy. Trong lòng vô cớ dâng lên trận phiền chán…

      “Còn đứng đấy làm gì?” Cung Lệ Hoa muốn bước về phía nàng đột nhiên thân hình Mạn Châu chấn động, vô lực ngã xuống.

      Tâm đột nhiên cứng lại, chút do dự phi thân lên đón nàng vào lòng, lại phát ra thân hình nàng chút nhiệt độ cũng có.

      “Lý Cửu, truyền Dược Thùy!” Môi mím lại, rồi do dự kêu Lý Cửu.

      “Dạ hoàng thượng.” Trong lòng Lý Cửu lúc này kinh hoàng thôi, quả ngờ nữ nhân kia sao lại thành ra cái dạng này, nàng thế nhưng mà táng mệnh ở nơi này …..

      “ A Lệ, là chàng sao…” Tay nàng còn sức, muốn vươn lên vuốt ve gương mặt nhưng vô lực, đành lần cuối nhìn sâu là được rồi.

      “A Lệ, ta hối hận rồi, ta chàng, ta chàng….”

      cần , trẫm mang ngươi vào trong.” Cung Lệ Hoa để ý đến Mạn Phi Lạc này dám gọi thẳng tục danh của mình giống như vốn dĩ là vậy, chỉ cất tiếng an ủi nàng .

      cần, ta chỉ muốn nhìn chàng thế này.” Mạn Châu nhìn cười, thanh nàng yếu ớt.

      Động tác Cung Lệ Hoa cứng lại, đưa mắt nhìn vào mắt nàng: “Như vậy mất mạng.”

      “A Lệ , trước khi chết còn được gặp lại chàng, ta mãn nguyện rồi, mãn nguyện rồi…” Mạn Châu cười khẽ, nắm chặt lấy hoàng bào của .

      “A Lệ ta chàng, phải nhớ kỹ, được quên, ta… chàng.”

      Trong chốc lát Cung Lệ Hoa ngẩn ra.

      Đến khi lấy lại ý thức , đột nhiên phát bàn tay nắm áo mình thả ra, chậm rãi buông xuống. cúi đầu, thấy nàng nhắm nghiền hai mắt, đôi môi tái nhợt còn vương lại nụ cười mãn nguyện, giống như nàng ra .

      “Tiểu thư…” Lục Y, Hồng Y đứng ở phía sau nghe được gì nhưng thấy được cánh tay tiểu thư buông lỏng nhịn được hô lên, khóe mắt ươn ướt.

      “Vô dụng, còn mau triệu Cẩn vào?” Cung Lệ Hoa lãnh lẽo bỏ lại câu rồi nhanh chóng mang Mạn Châu vào bên trong tẩm phòng. cần biết vì Mạn gia cũng được, vì nàng vô tội cũng được hay vì nàng buông tay trong lòng cũng thế, tóm lại Mạn Phi Lạc thể chết được, ít nhất phải lúc này.

      Lục Y Hồng Y nghe vậy bừng tỉnh, đồng thời phi thân nhanh chóng thoát ra khỏi hoàng cung.

      Cuối cùng trước khi chết nàng cũng được gặp lại chàng, dù chỉ là mơ hay là ảo giác, cũng là được nhìn thấy chàng. Mạn Châu mỉm cười, mãn nguyện.



      Bỉ Ngạn hoa, ở khắp nơi.

      Đây là đâu, hoàng tuyền sao?

      gian tối tăm, Mạn Châu bước tia ý thức… Nàng cứ như vậy, biết là đâu cũng chẳng muốn dừng nữa!

      “Tiểu Châu?”

      “Ai? ” thanh lãnh lẽo kinh người vang lên bên tai nàng , cuối cùng cũng có người xuất , Mạn Châu quay đầu lại nhìn động quá nhanh làm cho nàng choáng váng.

      Nhưng là nơi kia, có người!

      “Hừ, hỗn xược” Người này là nam nhân, hơn nữa còn rất chán ghét nàng. Nhưng tại sao, giọng lãnh khốc làm cho tâm nàng đột nhiên dâng lên sợ hãi, đây là sợ hãi theo bản năng, nàng cũng hiểu sao mình lại sợ như vậy.

      Dường như biết nàng bất an, giọng cười khẽ vang lên : “Thần! Đừng có dọa người ta như vậy chứ!”

      “Phật Đà, nàng đáng bị như vậy?”

      “Ha ha… Ngươi nha, cũng đừng quá cố chấp, đẩy người ta vào luân hồi bao nhiêu kiếp người rồi… Ngươi mệt sao, ngươi xem Mạn Châu Sa Hoa bên sông Vong Xuyên bao lâu có người chăm sóc..”

      “Phật Đà, ngươi rất rảnh rỗi sao?” Thần mất kiên nhẫn đánh gãy lời của Phật Đà.

      “A, ta có rảnh rỗi hả? Ta xuống đây là muốn nhìn xem ngươi giải quyết dứt khoát chuyện này như thế nào thôi.”

      “ Hừ! Hồn Trạch đưa nàng , lần này cần cho nàng uống canh”.

      Hừ! Giải quyết dứt khoát sao? Vậy để cho hai người họ càng đau khổ gấp vạn lần trong kiếp luân hồi này , muốn làm trái lệnh của , kết cục, rất thê thảm….

      “Thuộc hạ tuân mệnh.”

      Ngay khi Mạn Châu dấu vết biến mất cạnh cầu Nại Hà, khung cảnh bốn phía tối tăm bỗng nhiên có ánh sáng, nền đất lát đá cẩm thạch trơn bóng, bên dựng lên cái bàn chế tạo từ hắc mộc ngàn năm, mặt bàn sớm đặt sẵn hai chén trà bạch ngọc vẫn còn tỏa khói nghi ngút. Có hai ‘người’ ngồi đối diện nhau ở đó.

      là đáng thương....” Người vừa lên tiếng da ngọc mày ngài, phấn điêu ngọc trác, tóc tết hai bên, đuôi tóc cài đôi trâm hoa, quần áo màu vàng nhạt, bên có thêu đóa hoa to, chính là hoa mặt trời. Dáng vẻ khả ái, đôi mắt hữu thần, toàn thân toát ra cỗ khí tức lạnh lùng bất khả xâm phạm cao quý. Dáng vẻ này mười phần là cái tiểu hài tử hết lần này đến lần khác lại chính là Phật Đà trong truyền thuyết.

      hai tay ưu nhã nâng chung trà lên lắc đầu cảm thán.

      Nam tử áo đen ngồi đối diện câu, khí chất đạm mạc phảng phất như có như , phong thần tuấn lãng, khí độ bất phàm, bên trong đôi mắt dễ dàng nhận thấy loại khí tức ngạo nghễ sác bén. hổ danh chúng nhân tôn xưng là Thần, chỉ nghe được trong truyền thuyết. Đôi mắt sâu thẳm đáy lạnh lùng nhìn Phật Đà dạng ‘sói đội lốt cừu, giả nhân giả nghĩa’ tỏa ra tử khí lên tiếng : “Nếu ngươi còn dám xen vào chuyện của ta…”

      “ Ai nha…” Phật Đà thế nhưng thèm để khuôn mặt muốn giết người của tên mặt than đối diện vào trong mắt, thập phần đau khổ thở dài: “ Ta nào có xen vào việc của ngươi, chỉ là…” Mắt bỗng chốc sáng bừng lên, cười cười nhìn Thần, trong mắt ràng lóe lên giảo hoạt rất nhanh biến mất : “Thần, chúng ta đánh cược lần như thế nào?”

      Hừ! Tên này đổi sắc mặt còn nhanh hơn lật sách, trong lòng Thần thầm khinh bỉ, miễn cưỡng mở miệng : “Cược gì?”

      “Chính là…”

    5. Cung Trường Nguyệt (hacc)

      Cung Trường Nguyệt (hacc) New Member

      Bài viết:
      21
      Được thích:
      4
      Chương 4: Hoàng thượng nổi giận

      Lúc này, bên trong Ngự thư phòng.

      Cung Lệ Hoa ngồi nghiêm chỉnh long ỷ, thân long bào màu tối, đầu đội kim quan tím khảm bảo vật, tóc đen bao trùm lên cái chán trơn bóng, rũ xuống đôi mi dài cong phủ lên mắt phượng hẹp dài sâu thẳm. gương mặt là đôi con ngươi sâu thẳm đẹp đẽ lạnh lùng hé ra khuôn mặt tuấn dật hoàn mĩ. Mi tâm nhăn thành đoàn, thần tình chăm chú, đôi bàn tay thon dài hữu lực nhìn khớp xương mạnh mẽ là cuốn tấu chương.

      Nhưng nếu có người ở đây, chắc chắn chú ý phát ra hoàng thượng thất thần, cuốn tấu chương kia dừng lại tại trang rất lâu rồi, mà ánh mắt của hoàng thượng dường như có nhìn vào chút….

      Cung Lệ Hoa vốn muốn xử lý tấu chương, nhưng cách nào tập trung được, trong đầu như có như khuôn mặt thỏa mãn của nữ tử Mạn Phi Lạc kia, còn có câu suy yếu nàng cố với trước khi ngất : “Nhớ kỹ, được quên, em chàng…”

      Quả cũng phải lần đầu Cung Lệ Hoa nghe những lời như vậy, nhưng cảm giác lần này có chút đặc biệt, thể nào giải thích được… dám khẳng định, Mạn Phi Lạc từ trước tới nay, cùng chưa từng gặp mặt lần.

      Tại sao có cảm giác hai người từng nhận thức nhau?

      Nhắm mắt lại hít hơi bình ổn tâm tình, khi mở mắt ra trong mắt Cung Lệ Hoa chỉ còn lại tỉnh táo cùng sâu thẳm, động tác tay liền ngừng nghỉ.

      Năm Cung Lệ Hoa năm tuổi cũng là năm Khánh Gia thứ ba mươi của Tây Lãnh quốc.



      Tam hoàng tử từ bị người ta hãm hại mà rơi xuống nước, vì phong hàn mà hôn mê bất tỉnh ba ngày ba đêm. Tình trạng lúc đó vô cùng nguy kịch, đến Ngự Y lâu năm nhất trong cung đều vô phương cứu chữa. Khánh gia đế thấy vậy vô cùng tức giận, thậm chí còn hạ lệnh ban xuống cái chết.

      Thế nhưng có kì tích bất ngờ xảy ra, Tam hoàng tử Cung Lệ Hoa đến ngày thứ tư đột nhiên mở to đôi mắt lạnh lùng, bệnh trị mà khỏi, tỉnh dậy.

      Khánh gia đế vui mừng khôn siết, nhưng lại đồng thời phát , Tam hoàng tử sau đó cái gì cũng còn nhớ, ngay cả hoàng thượng cùng mẫu phi là Phùng Hoàng phi cũng .

      Hoàng thượng nghe tin vừa đau lòng vừa phẫn nộ, lập tức lệnh cho ám vệ điều tra việc Tam hoàng thử bị hãm hại, lại bất ngờ tra ra Nam phi Bạch Vân Nam chính là người phía sau dàn dựng việc….

      Tam hoàng tử bệnh như vậy, Phùng hoàng phi tinh thần cũng là xuống dốc phanh, thân thể sớm còn kéo dài thời gian được.

      để ý đến Thất hoàng tử cùng Ngũ công chúa đều là do thân Nam phi dốc lòng sinh dục, Khánh Gia đế ban cho nàng ba thước lụa trắng, đời phi tử cứ như vậy kết thúc.

      Cũng từ đó, quan hệ giữa Cung Lệ Hoa cùng Cung Thanh Dao, Cung Mạch Thành là thể cứu vãn.

      Nhưng Cung Lệ Hoa từ sau ngày tỉnh dậy từ nguy kịch ấy, chẳng những cái gì cũng nhớ, mà ngay cả tính tình cũng thay đổi hẳn .

      Cũng biết nên là xấu hay tốt.

      Khánh Gia đế chỉ biết thở dài thở dài, đừng Tam hoàng tử đối Thất hoàng tử cùng Ngũ công chúa lạnh nhạt, ngay cả đến Phụ hoàng như cùng Mẫu phi trước kia ba người tình cảm sâu đậm mà bây giờ cũng ngàn vạn xa cách.

      Cũng chính cố này làm vận mệnh của Tây Lãnh quốc thay đổi nghiên trời lệch đất.

      “Hoàng thượng?”

      Nghe tiếng gọi khẽ của Lý Cửu, động tác tay Cung Lệ Hoa hơi khựng lại, sau đó nhíu mày kên tiếng: “Có chuyện gì?”

      “Bẩm Hoàng thượng, là Thục tới!”.

      “Truyền.” Cung Lệ Hoa dừng bút, chậm rãi đứng dậy đến nhuyễn tháp bên cửa sổ rồi ngồi xuống.

      “Nô tỳ tham kiến hoàng thượng.” Sau tiếng bước nhân , trước mặt Cung Lệ Hoa xuất thân hình nữ tử, theo sau nàng còn có hai cung nữ nhị đẳng bên cạnh Hoàng Thái hậu. Dễ dàng nhận ra Thục trong miệng Lý Cửu chính là người theo lệnh của Thái hậu mà tới.

      “Có chuyện gì?” Ngữ khí Cung Lệ Hoa chầm chậm, thanh trầm thấp nhưng uy nghiêm lạnh lẽo, làm cho người đối diện rét mà run. Hai cung nữ theo Thục sa dấu vết cúi thấp đầu, dám đưa mắt xung quanh ngự thư phòng thăm dò cái.

      Bên môi Thục Sa như có như kéo lên, nàng cười phúc thân lần nữa với Cung Lệ Hoa: “Hồi hoàng thượng, Thái hậu cùng Dực vương gia chuyện, có chút nhớ hoàng thượng, cố ý vì hoàng thượng chuẩn bị chén ‘tổ yến’, sai nô tỳ đến dâng lên hoàng thượng.”

      Cung Lệ Hoa nhìn bát ngọc còn nóng khay hai cung nữ phía sau Thục Sa cười lạnh: “Thái hậu có lòng, trẫm tự nhiên phụ lòng người. Để qua bên đó …”



      “Hồi hoàng thượng…” Cung Lệ Hoa vừa rứt lời, cung nữ phía sau đột nhiên ngẩng đầu, trong giọng có chút run rẩy, “Hồi .. hoàng thượng, tổ yến phải dùng khi nóng mới có lợi cho sức khỏe, thỉnh hoàng thượng, thỉnh hoàng thượng…”

      Cung Lệ Hoa nhướng mày, nhưng còn chưa kịp ra lời trong miệng Lý Cửu vẫn ở bên ngoài nãy giờ đột nhiên xông vào, mặt vô cùng hoảng hốt. Vừa thấy Cung Lệ Hoa liền vội quỳ xuống.

      “Hoàng thượng, Tiểu Lã Tử báo, tình trạng Lạc quý phi nương nương vô cùng nguy hiểm, sợ là lần này qua khỏi.”

      “Cái gì?” Trong lòng Cung Lệ Hoa chấn động, quả ngờ Lý Cửu báo tin như vậy.

      lũ phế vật.” hiểu sao lại tức giận như vậy. Cung Lệ Hoa chút nào để ý người trong phòng, nhanh ra ngoài, “Khởi giá Huyết Phượng cung.”

      Cung Lệ Hoa vừa bước chân ra ngoài, luồng gió lạnh lẽo xông tới, thái giám tiến lên vì khoác lên hoàng bào lớn, chuẩn bị kiệu…

      Ngồi long liễn, Cung Lệ Hoa lạnh lùng nhếch bạc môi, mắt phượng nheo lại đầy nguy hiểm : “Sao? phải Cẩn cùng Dược Thùy đều đến sao? Thế nào lại nguy kịch.” Chuyện đến mức Tiểu Lã Tử phải đến thông báo bệnh của nữ nhân kia quá nguy kịch còn gì phải nghi ngờ nữa. Nhưng nếu nàng ta chết vào lúc này…

      Lý Cửu nghe ra tâm tình hoàng thượng tốt, liền thức thời biết gì đó, cung kính trả lời: “Hồi hoàng thượng, Nô tài nghe , Lạc quý phi nàng còn gì lưu luyến để sống tiếp, quyết tâm muốn chết, làm cách nào cũng nuốt xuống giọt thuốc. Hai người Dược Thùy vô phương cứu chữa.”

      Sắc mặt Cung Lệ Hoa ngay lập tức trầm hẳn xuống : “ muốn sống, tốt cho cái người muốn sống…..”

      “Thục , hoàng thượng rồi, này chúng ta làm sao trở về phụng mệnh hoàng thái hậu…” Bên trong Ngự thư phòng, tiểu cung nữ lúc trước to gan dám ngắt lời Cung Lên Hoa lên tiếng, giọng che giấu khẩn trương cùng lo lắng.

      Thục Sa nhìn phương hướng hoàng thượng rời , lại quay đầu nhìn chén cháo tổ yến.

      Nàng lại nhìn tiểu cung nữ ngu ngốc trước mặt, dường như nàng biết cái mạng của nàng vừa mới dạo từ quỷ môn quan trở về… Với tính cách thị huyết chút nào che dấu của hoàng thượng, câu khi nãy đủ để cho cửu tộc nàng ta chết mười lần cũng đủ. Bây giờ nàng ta còn tâm tình mà lo cho chuyện của thái hậu.

      Ánh mắt Thục Sa sắc bén, nhìn đến hai cung nữ kia toàn thân run rẩy, nàng nhìn hai người kia :

      “Còn mau thu dọn , mọi việc phải có ta xử lý sao?”

      Hai cung nữ nghe vậy trong lòng vô cùng vui mừng, phải biết Thục tuy chỉ là đại cung nữ bên người hoàng thái hậu nhưng những chuyện trong hậu cung cùng của hạ nhân các nàng, có sức ảnh hưởng phải là . Nàng mở miệng như vậy, hai nàng tự nhiên nghĩ nhiều liên tục thưa vâng rồi.

      Thục Sa ở lại phía sau, quét mắt nhìn lượt ngự thư phòng, sau đó mới bằng lòng xuống.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :