[Ngôn Tình - Hiện Đại] Anh Yêu Em, cô gái hư [DROP]

Thảo luận trong 'Truyện Sáng Tác'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Ngô Vỹ

      Ngô Vỹ New Member

      Bài viết:
      9
      Được thích:
      0
      Tên tác phẩm: ẤY ĐÁNG ĐỂ TÂM
      Tên tác giả: NGÔ VỸ (Bút danh)
      Thể loại: Ngôn tình, Truyện Teen, Đại

      - Nếu các bạn mang truyện sang nơi khác (web, page,...) vui lòng giữ nguyên vẹn văn bản, chỉnh sửa, thay đổi nội dung truyện <3 !!

      Chương 3 (phần 4)


      RA MẮT VƯƠNG GIA

      Tờ mờ sáng hôm sau, trước cửa căn trọ cũ đậu sẵn chiếc Ferrari F60 America màu bạc. chàng thanh niên tuấn tú đứng tựa sườn xe, mắt nhìn đầm ấm vào con đường dẫn đến căn trọ.

      Chiếc báo thức vang lên. Tôi đưa tay quạc cái. Im bặt. Trong đầu tôi trống rỗng. Tôi chỉ nhớ là hôm qua Minh Kỳ đưa tôi về. Rồi sau đó tôi chẳng nhớ nổi. Lẳng lặng xếp mền chiếu, vệ sinh cá nhân. Tôi cứ đinh ninh rằng hôm nay mình phải đâu đó phải. Mà chẳng nhớ nổi ! Tôi ra ngoài mở cửa cho nắng chiếu vào nhà. Tức đập vào mắt tôi là hình ảnh Minh Kỳ tựa người bên chiếc xe sang trọng.

      Tôi lắp bắp. - Đến đây làm gì ? - Mắt tôi sáng rực trước con siêu xe có giá 2,5 triệu đô.

      - Đón em ! - Minh Kỳ quay người . Chẳng ngần ngại tiến vào nhà.

      - Này này ! Làm cái gì thế ? - Tôi hơi cản bước chân Minh Kỳ.

      ngồi xuống bên chiếc bàn học, mở cửa sổ ra, nhìn ra ngoài.

      - Nếu em nhanh chân lên ba tôi thất vọng đấy ! -Nhìn bộ dạng mới ngủ dậy của tôi, cười cười. - Người nhà tôi đợi em ở nhà đấy !

      Tôi trợn mắt. Phải ha ! Tôi nhận lời bác Vương hôm nay đến nhà chơi ! Lật đật quay lưng vào toilet thay đồ, miệng tôi léo nhéo:

      - Nhớ trông xe đấy ! Chỗ này nhiều ăn cướp lắm !

      Để lại Minh Kỳ bên bàn học, tôi lấy chiếc quẩn jeans mới nhất mà tôi có, chiếc thun trắng đen rộng và cái áo sơ mi màu bạc sờn vào phòng tắm. Vừa gội rửa bản thân chút, vừa suy nghĩ nêu giao tiếp thế nào cho phải đạo với người nhà Minh Kỳ. Bác Vương gặp qua tôi nên cần phải khách sáo. Còn bác hay tiền bối của Minh Kỳ sao nhỉ ?

      Trong lòng Bội Trân nhen lên tia lo lắng. Minh Kỳ ngồi bên ngoài phòng khách (cũng là phòng ngủ) mà đảo mắt khắp căn trọ hẹp. Trong lòng Minh Kỳ khá hài lòng. Bội Trân ăn ở rất gọn gàng, đâu ra đấy ! Đồ đạc được phân chia tỉ mỉ. Mùng mền chiếu gối được dựng ở góc dễ tìm. Tủ đồ xinh ngăn cách chỗ làm bếp và gian bên ngoài. Sàn nhà sạch . Các đồ vật chẳng mảy may bám bụi.

      Vừa định rít điếu thuốc cho đỡ buồn ngủ... lại thôi !

      Ngoài trời nắng lên dần, trong nhà trở nên sáng sủa hơn !

      Từ phòng tắm, tôi bước ra với chiếc quần jeans còn mới, đóng thùng chiếc áo thun trắng đen rộng rãi ấy, khoác ngoài là chiếc áo sơ mi màu bạc sờn. Đây là bộ đồ đẹp nhất tôi có ngoài đồng phục trường và đồng phục quán bar.

      Minh Kỳ thấy tôi ăn vận như thế chợt cười. Tiến đến bên cạnh tôi, bẻ cổ áo sơ mi còn vắt vẻo lại.

      - Trông em rất năng động ! - Đôi ngươi hổ phách của Minh Kỳ rất hiền hoà. - cho em bất ngờ !

      rồi, Minh Kỳ dắt tay tôi ra xe, thay tôi khoá cửa. Tôi còn cảm giác ngượng ngùng như lúc đầu nữa ! Có lẽ tôi quen dần với việc có Minh Kỳ ở bên rồi ! Đáy lòng tôi chợt ấm áp... Mắt tôi đảo qua con siêu xe trước mắt. Ay dà ! Nếu 2,5 triệu đô ... nhà có, trang thiết bị có, nội thất thừa, sống thảnh thơi cả năm ! Ước gì chiếc siêu xe này là của tôi nhỉ ? Ah... là tiếc qá ...

      Bỗng Minh Kỳ cốc đầu tôi. Tôi quay lại, vừa định mở miệng mắng ịn chiếc Galaxy J3 lên trán tôi:

      - Em mua điện thoại làm gì mà mang theo ? Mua để chưng hả bé ?

      Tôi mới sực nhớ. Cũng khó trách tôi mà, bao lâu nay tôi đâu có thói quen xài điện thoại đâu ! Tôi toàn tự túc hoặc nhờ Linh Đan thôi !

      - Tôi có thói quen xài điện thoại chứ bộ ! - Tôi nhận lấy chiếc điện thoại trắng. - Từ từ thói quen mới hình thành được !

      - Phải mang cho nó có đôi có cặp chứ ! - Minh Kỳ vẩy vẩy chiếc điện thoại cùng loại trước mặt tôi. - Nếu em mang cũng chẳng xài làm gì đâu !

      Tôi khịt mũi quay ! Bỏ ngoài tai những lời sến súa của . Chiếc siêu xe mui trần này đúng là quyến rũ nha ! con đường đến căn trọ của tôi, ánh mắt ai cũng hướng về phía này ! Lộ vẻ ngưỡng mộ ! Lên xe, tôi ngay ngắn ngồi ở ghế phụ, chẳng quên thắt dây an toàn.

      Quả đầu tôi trần trụi dưới màn sương buổi sáng.

      Chiếc Ferrari màu bạc lướt con đường sớm nắng.

      Bỗng Minh Kỳ đỗ xe trước trung tâm Fashion lớn. Vẻ ngoài hào nhoáng, nội thất sáng loá. Cánh cửa tự động mở khi Minh Kỳ dắt tôi vào.

      Tôi chưa kịp phản ứng bị những bộ cánh xinh đẹp ở đây hút mất hồn. Chỉ từ để miêu tả chung: phẩm quý ! Lúc tôi còn há hốc, ra hiệu cho nhân viên mang đến bộ váy trắng tinh !

      - Vương thiếu, chúng tôi làm xong bộ cánh Angel theo cầu của cậu đây ạ ! - Chị quản lí đỡ lấy bộ váy, trưng ra trước mát chúng tôi ! Thiết kế đúng là tinh xảo nha, đường nào ra đường nấy ! Nét váy mĩ miều làm sao !

      - Em thay , họ giặt sạch rồi ! - Minh Kỳ giục tôi thay bộ cánh đẹp tuyệt ấy.

      - Cho tôi á ? - Tôi ngơ ngác hỏi lại, mắt vẫn đăm đăm vào chiếc váy xinh đẹp.

      Minh Kỳ lại cốc đầu tôi thêm cái. - Chẳng lẽ đặt váy rồi tự mặc à ? - rồi, đẩy tôi vào phòng thay đồ của trung tâm Fashion.

      Cầm chiếc váy xinh xắn tay, tôi trầm trồ. Kỹ thuật may của người làm quả là tốt nha ! Phần thiết kế áp sát thân tôi, tôn lên từng đường quyến rũ. Tà váy được đính ren trắng bằng lụa, bị sần. Hai vai tôi được vủ bởi nét vải mỏng mà chắc. Đồng thời, trước ngực tôi được đính bông hồng vải màu bạc. Rất lộng lẫy !

      Tôi xúng xính trong bộ cánh trắng tuyết, lòng ngừng cảm thán !

      Mở cửa bước ra ngoài tôi gặp ngay cặp mắt của Minh Kỳ ! cười rất tươi, miệng ngớt lời khen:

      - Đẹp lắm, thiên thần của !

      Cả tôi, chị quản lý và chị nhân viên đều đỏ mặt. Hai người kia chắc trụ nổi trước nụ cười thiên thần của đây mà ! Tôi thở dài vì nể phục sức sát thương của ! Trời sinh đẹp trai đúng là thiên vị cho quá ! Gia thế tốt, tính tình tốt, mã lại đẹp trai ! bất công thay !

      Tôi vừa quay vào trong định thay ra bị kéo lại bên mình:

      - đâu ? Bộ váy này là của em ! cần thay ra ! - Minh Kỳ cười hiền.

      - Nhưng nó đắt lắm ! - Tôi ngập ngừng, tiếc nuối nhìn bộ váy.

      Lương nửa năm của tôi chưa chắc mua được nó... Bỗng chị quản lí lên tiếng hiền lành:

      - Tiểu thư đừng lo, bộ váy này tuy tinh xảo nhưng giá chỉ 55,5 triệu thôi ạ !

      55,5 triệu ?? Số đẹp dữ vậy ? Tôi trân mắt nhìn Minh Kỳ nhận ra hơi liếc nhìn chị quản lí thà. Tôi bất mãn thục cái, lẫy:

      - Lườm lườm liếc liếc gì chứ ? Cần tôi móc cho đui ?

      Chị quản lí và chị nhân viên đứng cạnh bất ngờ với câu của tôi. Tôi quay sang họ, cười :

      - Các chị cần phải khách sáo ! Thanh toán bộ váy này giúp em ạ !

      Tôi mở lối thoát cho hai rơi vào lưới lạnh của Minh Kỳ. Lập tức Minh Kỳ quàng lấy eo tôi, rút ra tấm thẻ màu vàng, hình như là card VIP gì đó ! Tôi cũng chẳng rành mấy vụ này ! Đời tôi còn chưa đặt chân vào đây bao giờ, huống chi thẻ vàng ánh kim đó !

      Minh Kỳ ghé sát tai tôi:

      - To gan nhỉ ? Trước mặt họ mà dám làm mất phong độ đấy !

      Tôi thẳng thừng quay thẳng vào mặt , mắt đối mắt với , cười khẩy:

      - Tôi đúng mà ? Lườm liếc nhiều trước sau cũng đui, chi bằng tôi móc mắt cho đui luôn ? Vừa nhanh vừa đỡ tốn sức liếc ?

      Minh Kỳ có vẻ bất mãn, càng tiến sát mặt tôi. Nhận thấy tình hình, tôi ngoảnh ngay mặt ra phía cửa. Thấy thế, liền siết chặt eo tôi, cả cơ thể tôi đều ở trong phạm vi hơi thở của ! Cực gần !

      Tôi chóng nhận ra tình hình nguy hiểm, quay ngoắt mặt . Cằm vẫn ở vai tôi, hơi thở đều đều:

      - Nếu phải dắt em về ra mắt thân nhân ăn em rồi ! - Minh Kỳ ma mãnh bên tai tôi như sấm đánh.

      Tôi đỏ mặt. Tay thục vào bụng cái. Tôi dùng lực nên cũng chẳng đau đớn gì nhiều. Tôi nghiêm túc đứng trước gương, với :

      - Cả đời tôi chưa dám mơ đến ngày mình được mặc bộ cánh lộng lẫy thế này ! Cảm ơn !

      Minh Kỳ hơi thừ người ra chút, thấy vậy cũng cười hiền, gì, siết chặt lấy bàn tay buông thõng của tôi. Tôi cảm thấy hạnh phúc.

      Giờ đây, ấn tượng xấu về Minh Kỳ còn trong tôi nữa ! Tôi thấy rất tốt ! Ít nhất là đối với tôi. Tôi dần dần đề phòng nữa, cũng khách sáo với làm gì. thích tôi, giờ đây tôi cũng thích nhưng chưa có dịp trả lời...

      Sau khi thanh toán xong, Minh Kỳ dẫn tôi đến quầy túi xách, bóp ví. Nào là Gucci, Tiffani,.. những con số cũng trời. Chỉ có cái túi tinh tế cũng có giá mấy ngàn đô. Tôi níu tay áo , lắc đầu :

      - Tôi sử dụng những thứ này ! cần mua cho tôi !

      - Để em đến nhà mặc cảm gia cảnh ! - Minh Kỳ ấm áp giải thích.

      Tôi nghe lòng hơi nhói. Cũng phải ha ! Gia cảnh của tôi được như người ta... Minh Kỳ làm thế đúng là giữ mặt mũi cho tôi với Vương gia.

      - cần ! Tôi nghĩ che dấu thân phận, địa vị khi đến thăm nhà ! - Tôi thẳng thừng từ chối .

      Minh Kỳ hơi nheo đôi mày lại. để lên tiếng, tôi giải bày cách ngắn gọn nhất, quyết đoán nhất:

      - Hãy để mọi người công nhận tôi vì tôi là chính tôi !

      Tôi mỉm cười tự tin với Minh Kỳ ! Thú tôi chưa bao giờ tự ti về gia thế của mình cả ! Tôi sinh ra và lớn lên trong gia đình tuy trọn vẹn nhưng có truyền thống văn học từ mẹ. Tính tình tôi có chỗ nào là vi phạm chuẩn mực xã hội. Tôi tự làm kiếm sống là việc đáng tự hào ! Hà khắc tôi phải xấu hổ vì cuộc sống của tôi ? bao giờ !

      Minh Kỳ thấy ánh mắt tôi cương quyết nên thôi. nắm tay tôi ra khỏi trung tâm Fashion, mở cửa xe cách hoa mỹ:

      - Mời em, thiên thần của !

      Tôi chỉ gật đầu mà đáp. Má tôi ửng hồng. Tôi lên xe ngồi ngay ngắn bên ghế phụ, mắt ngắm nhìn con Ferrari hào nhoáng. Miệng tôi vô thức mấp máy:

      - Nhà có bao nhiêu chiếc siêu xe ?

      Minh Kỳ hơi ngạc nhiên vì câu hỏi của tôi nhưng vẫn thà trả lời:

      - Khoảng dăm bảy chiếc ! ít khi sử dụng, thường chỉ lại bằng con Lamborghini mà hay dùng để chở em và chiếc Ferrari này thôi nên nhớ hết số lượng !

      Những nhà tài phiệt đúng là có những thú vui tao nhã đến rùng mình ! Người chơi cổ phiếu, người đầu tư dạo, người gửi ngân hàng lấy lãi,... Và kế bên tôi đây là người có thú vui đắt tiền nhất: sưu tập siêu xe.

      - Đúng là có gì ngoài điều kiện mà ! - Tôi thở dài sau câu của Minh Kỳ.

      - Sưu tầm như thế, sau này con mình mỗi đứa chiếc ! - Minh Kỳ cười cười.

      Tôi đỏ lựng cả mặt. Con cái gì chứ ! Tôi còn chưa đồng ý hôn này nữa ! đúng là bá đạo quá... Nhưng tim tôi bị hút chặt mất rồi ! phủ nhận, tôi chống cằm nhìn ra ven đường, miệng lẩm bẩm:

      - Con cái gì chứ...

      Bầu trời sáng rực.

      khí ấm áp.

      Con đường ngập nắng.

      Khu đất nhà vườn cao cấp tràn đầy hoa và hòn non bộ.

      Chiếc Ferrari đỗ lại trước đại cánh cổng màu bạc sạm trông rất hùng dũng. Tôi bất ngờ gì mấy với hình ảnh này, vì tôi biết Minh Kỳ rất giàu, cỡ này thấm tháp gì đối với doanh nhân trẻ thành đạt như ta chứ ? Huống chi Vương Thị nhà ta trải rộng toàn cầu.

      Minh Kỳ đặt tay lên tấm kính ngoài cửa. Có tia sáng màu xanh lướt lên xuống. Máy quét vân tay luôn à ? Nhà này bảo mật nghiêm ngặt ! Tôi ngước đầu nhìn lên thấy có 2 chiếc camera siêu sau mắt hai con sư tử bằng tượng đỉnh cổng. Sỡ dĩ tôi thấy được là vì con mắt giấu camera rất trong, màu đen nhưng bóng loáng, khác với con mắt lấp lánh giả còn lại.

      - Cổng có tới 2 camera lận à ? cái đủ dùng sao ?

      Minh Kỳ trố mắt nhìn tôi. - Em nhận ra à ? - có vẻ ngạc nhiên ghê lắm !

      - Đơn giản mà ? Mắt đục mắt trong, tuy sáng bằng nhưng khá dễ để nhận thấy.

      Tôi bình thản trả lời. Minh Kỳ cười, tay xoa đầu tôi, dáng vẻ cưng nịnh. Tôi cũng hơi ngượng ngùng, chỉ im lặng mà phản kháng. Tôi cũng thấy thích khi như vậy !

      Đột ngột tuột sợi dây cột tóc tối màu tóc tôi xuống. Mái tóc dài chấm lưng của tôi buông thõng xuống, phủ ngang đôi vai trần. Tôi bất ngờ, quay sang định giành lại sợi dây cột tóc thơm vào má tôi cái. Tôi đớ người trước hành động thân mật này của . Mặt tôi đỏ lựng !

      - cái tinh tế nơi em ! Cứ tự nhiên như nhà của mình nhé ! - Minh Kỳ cười, đặt sợi dây cột tóc lên môi.

      Tôi rất ngại ngùng trước hành động hôn lên dây cột tóc của Minh Kỳ. Tôi gì cả, chỉ gật gật đầu. Minh Kỳ cười ấm áp, đeo dây cột tóc của tôi vào cổ tay.

      Chiếc Ferrari tiến vào con đường sau cánh cổng vĩ đại. Minh Kỳ bước xuống xe và thảy chiếc chìa khoá cho cận vệ trực sẵn. Tôi nheo mắt.

      - Đưa từ tốn cho người ta làm uổng phí 2 giây cuộc đời đâu ! - Tôi lẳng lặng . Tay tháo dây ăn toàn, bước ra khỏi xe.

      cận vệ nghe thế ngạc nhiên nhìn tôi. Tôi thoáng nhận ra ta. Hình như ta là kẻ ngồi cạnh Minh Kỳ trong Sky Bar trong ngày đầu chúng tôi đụng mặt. ta cười cười:

      - Nghe chưa Vương thiếu ? Ý trung nhân của cậu như thế rồi, thực cho người ta vui ! - cận về vừa chế giễu vừa nhét lại chùm chìa khoá vào tay Minh Kỳ.

      Minh Kỳ hơi nhăn nhó. Tôi thấy vẻ tự nhiên của cận vệ biết tỏng có quan hệ mật thiết với Minh Kỳ, khách sáo vị nể giữa 2 người. Tôi vừa vừa quan sát khu dinh thự lộng lẫy trước mặt:

      - Đối với người trong nhà cần khách sáo ! Cứ tự nhiên làm điều mình muốn cũng được !

      cận vệ đờ mặt. Minh Kỳ cười đểu cáng với :

      - Này ma mãnh ! Báo cho cậu biết, ấy rất có tư chất đấy ! Biết điều ngoan ngoãn , Phùng Lương tiên sinh !

      chàng tên Phùng Lương đó cười khổ, thầm ấn tượng với người con trước mặt. ta tuy trông đơn giản nhưng rất tinh ý, chuyện cũng thẳng thắn kém boss của - Minh Kỳ. Lương thấy vậy nên dây dưa nữa, trước khi lái chiếc Ferrari vào garage, Lương tinh nghịch mỉm cười với tôi:

      - Vũ tiểu thư ! Rất vui được quen biết !

      - Tôi cũng thế, Phùng thiếu ! - Tôi đáp nhưng nhìn vào . Mắt tôi bận ngắm nghía toà dinh thự trăm mét vuông mất rồi.
      -----
      #Ngô_Vỹ
      update chương mới sớm nhất có thể

      - Các bạn hãy comment và share để ủng hộ người update <3

      - Các bạn có thể theo dõi #Ngô_Vỹ để cập nhật chương mới nhất theo thứ tự newest hoặc oldes tại https://cungquanghang.com/members/ngo-vy.39488/ <3

    2. Ngô Vỹ

      Ngô Vỹ New Member

      Bài viết:
      9
      Được thích:
      0
      Tên tác phẩm: ẤY ĐÁNG ĐỂ TÂM
      Tên tác giả: NGÔ VỸ (Bút danh)
      Thể loại: Ngôn tình, Truyện Teen, Đại

      - Nếu các bạn mang truyện sang nơi khác (web, page,...) vui lòng giữ nguyên vẹn văn bản, chỉnh sửa, thay đổi nội dung truyện <3 !!

      Chương 3 (phần 5)

      RA MẮT VƯƠNG GIA

      Vẻ ngoài đúng là xa hoa nha. Cao gần trăm mét chứ đùa đâu ! Toà dinh thự của Vương gia hoành tráng trải rộng khu đất bằng phẳng. Lối vào được bắc bởi chiếc cầu thang hào nhoáng, sang trọng màu bạch kim.

      Chưa kịp xem xét hết tôi bị Minh Kỳ kéo vào trong. qua cổng chính bằng gỗ cao vạn trượng, tôi há hốc trước gian cực thoáng đãng bên trong. Tông màu trắng bạc thanh lịch đập vào mắt tôi. Trước mắt tôi là gian phòng khách cực lớn, đầy đủ nội thất hoa mĩ, đặc biệt là bộ bàn ghế gỗ hạng cao cấp nhất. Chiếc nào chiếc nấy đều toát ra vẻ cứng cáp, vững chãi. Nó giống như vật biểu tượng cho nhà họ Vương vậy: lớn mạnh, dễ đạp đổ.

      - Đừng tỏ vẻ ngạc nhiên như thế ! - Minh Kỳ giễu chọc. - muốn thấy vẻ mặt này của em khi tham quan phòng hơn !

      Tôi hơi bất ngờ. Phòng ? Đột nhiên trong lòng tôi dâng lên nỗi tò mò. biết phòng ra sao nhỉ ? Đơn giản, thanh lịch hay cầu kỳ, diêm dúa ? Tôi tặc lưỡi:

      - Phòng đẹp hơn gian chính này sao ?

      Lập tức Minh Kỳ kéo mặt tôi về phía , từng chữ:

      - Nghe này ! Em nên nhớ đây là địa bàn của tôi đấy nhé !

      cắn tai tôi cái đau. Tên này trừng phạt tôi vì câu khinh thường lúc nãy đây mà ! Đúng là mọn ! Tôi đau điếng ôm tai, mắt trừng thành từng luồn sát khí.

      Chưa kịp lên tiếng rủa bác Vương từ căn phòng bên cạnh nhà bếp mở cửa ra ngoài. Thấy tôi, bác nở nụ cười rất phong độ, đặt quyển sách trong tay xuống chiếc bàn thuỷ tinh cao cấp bên cạnh cái ghế gỗ lim nhẵn bóng, niềm nở với tôi:

      - Tiểu Trân đến rồi à ? Bác chờ từ sáng đến giờ đấy !

      rồi bác kéo tôi ra khỏi tay Minh Kỳ, đặt tôi ngồi xuống chiếc ghế gỗ nhẵn. Minh Kỳ hơi cười khổ, rồi cũng ngồi xuống bên cạnh tôi.

      - Bà nội đâu ba ? - Minh Kỳ đảo mắt quanh gian phòng. - Bà ở ngoài vườn ạ ?

      Bác Vương ra hiệu cho giai nhân trong nhà bưng nước ngọt lên, mắt quan sát tôi nhưng miệng trả lời con trai mình:

      - Bà vẫn ở trong phòng ! - Ánh mắt bác Vương hình như hơi đượm buồn.

      Thấy thế, tôi lên tiếng hỏi thẳng:

      - Vương lão phu nhân có bệnh sao ạ ?

      Vương Minh Kỳ và Vương Minh Khải trố mắt nhìn tôi ! Tôi chắc chắn rằng bị tôi đoán trúng rồi ! Tôi hơi nở nụ cười:

      - Đừng nhìn cháu như vậy ạ ! Vì ánh mắt bác thoáng buồn khi trả lời Minh Kỳ nên cháu mới đoán vậy ! Nếu sai, mong bác bỏ qua cho cháu vì khiếm nhã đoán bừa ạ !

      Vương Minh Khải nhận ra rằng ngồi trước mặt ông đây rất có tài như lời con trai ông . này có thể phân tích tâm lý đối phương rất chuẩn xác. tia bất thường cũng lọt khỏi mắt .

      - xấu hổ quá ! Bị cháu đoán trúng rồi ! - Vương Minh Khải thẳng thắn thừa nhận. - ra mẹ ta bị chứng trầm cảm nặng sau khi ông nội Minh Kỳ qua đời vì...

      đến đây, Vương Minh Khải hơi khựng lại. Tôi liền hiểu ra bác vẫn đề phòng tôi ! Cũng đúng thôi, tôi chẳng là gì trong Vương gia cả. Tôi cười hì hì, làm bớt vẻ bối rối của Vương Minh Khải:

      - Vì thủ đoạn thương trường. Nếu bác muốn cho cháu biết bác phải dừng trước chữ “vì” cơ !

      Thấy vẻ hồn nhiên mà sắc sảo của Bội Trân, Vương Minh Khải chỉ biết thán phục. Tuổi đời Bội Trân còn quá trẻ mà tinh tường. Ông càng ngày càng quý bé Bội Trân này, cảm giác như ông trời ban cho ông con dâu cực kì xuất chúng. Chỉ có Bội Trân mới có thể sánh vai với Minh Kỳ nhà ông !

      Vương Minh Khải cười với Bội Trân chút rồi cũng trả lại cho Minh Kỳ, tạo cho cặp trai tài sắc cơ hội riêng tư. Nhưng , Bội Trân luôn làm ông và Minh Kỳ bất ngờ.

      khí ấm áp chợt khựng lại trong vài khắc.

      Nụ cười của Minh Kỳ và ba ta cũng tắt ngấm.

      - Cháu muốn thăm Vương lão phu nhân ạ ! - Tôi nhiệt tình khẩn xin ý kiến của bác Vương.

      Thấy ông hơi nheo mày, Vương Minh Kỳ cũng có vẻ e dè, tôi tiếp:

      - Nếu Minh Kỳ dắt cháu về ra mắt Vương gia cháu nghĩ bỏ qua vị trưởng bối như Vương lão phu nhân đâu ạ !

      Hai người đàn ông họ Vương nghe thế cười xoà. Họ có vẻ nhõm hơn. Vương Minh Khải hoà nhã với tôi hơn, thái độ của ông đối với tôi cũng giống như con cái trong nhà vậy, luôn ân cần dịu dàng với tôi. Riêng Vương Minh Kỳ nhìn tôi rất đăm chiêu. Tôi đoán được suy nghĩ của sau đôi mắt màu hổ phách ấy.

      Cuối cùng tôi cũng được Minh Kỳ dắt lên căn phòng ở góc lầu hai. Tôi hơi kinh ngạc khi đứng trước căn phòng này. Vẻ ngoài cực kỳ trang nhã, bên cạnh cánh cửa phòng còn có chiếc cửa sổ cuối hành lang, qua đây có thể nhìn ra nơi đô thị phồn vinh của thành phố S. Trái với vẻ ngoài thanh tao ấy là những tiếng vỡ thuỷ tinh ở bên trong. “Xoảng !” Tôi giật nảy mình trong tay Minh Kỳ. Trong đầu tôi hơi khiếp sợ ! Là Vương lão phu nhân đập đồ đấy ư ? Chẳng lẽ bà bị trầm tính nặng ?

      Minh Kỳ ôm tôi nhè . - Em có thể gặp bà sau cũng được. - Giọng Minh Kỳ hơi trầm mặc. Với bộ dạng này của Minh Kỳ, tôi càng muốn ra mắt Vương lão phu nhân càng sớm càng tốt.

      - Trong ngày đầu tiên mà bỏ qua Vương lão phu nhân quả bất kính ! - Tôi mỉm cười với Minh Kỳ.

      Minh Kỳ thấy tôi cương quyết như thế cũng đành thôi. ta bỗng vùi mặt vào tóc tôi, lay . Hành động ấy càng tiếp thêm sức mạnh cho tôi để đối mặt với người ở sau cánh cửa này ! Minh Kỳ tay nắm tay tôi, tay gõ cánh cửa gỗ sạm trước mặt, cất giọng ôn tồn:

      - Bà à ! Là Tiểu Minh lại thăm bà đây ạ !

      Trong phòng ngừng hẳn tiếng đập đồ. Vọng ra giọng trầm ổn:

      - Tiểu Minh ?

      - Vâng, cháu có thể vào ạ ? - Minh Kỳ lễ phép đáp. Tay vẫn siết chặt tay tôi.

      - Cháu chờ chút ! Gọi người dọn dẹp lên cho ta, xong xuôi rồi hẵng vào !

      Tôi hơi nheo mày ! Quả trong lúc này đây, quay đầu bỏ chạy phải là hướng giải quyết bậc nhất. Chỉ có bình tĩnh đối đầu mới là thượng sách. Tôi hít hơi trong lúc Minh Kỳ lệnh cho giai nhân lên dọn dẹp. Ba bốn người giai nhân rất mau mắn, loáng dọn dẹp sạch bên trong phòng, còn thay mới tất cả những gì mà Vương lão phu nhân đạp đổ.

      Tôi trân mắt nhìn căn phòng tan hoang giờ lại toát ra vẻ kiêu sa, cổ kính. bà lão tóc chấm bạc ngồi bên cạnh cửa sổ, mắt nhìn ra bên ngoài, lơ đễnh mặc cho tất cả người làm dọn dẹp. Tôi xót thương những chiếc bình sứ cao cấp bị vỡ vương vãi sàn đá cẩm thạch màu ngọc. Căn phòng của bà lão này trị giá thua kém chiếc siêu xe của Vương Minh Kỳ đâu ! Nội thất cao cấp. Bàn ghế được chạm khắc tinh xảo. Sàn nhà lại bằng ngọc cẩm thạch được che phủ bằng lớp kính cường lực khá dày: 5 cm. Sở dĩ tôi biết được là do tia sáng mặt trời từ ngoài hắt xuống tấm kính, gãy khúc khoảng 5 cm. Tức tôi nhận ra được ngay. Tủ kính trưng bày cổ vật cũng hào nhoáng kém, Tủ đồ rồi giường ngủ nữa... Tất cả đều là hàng cao cấp !

      - bé này là ? - Vương lão phu nhân nhìn về phía tôi, hỏi Minh Kỳ.

      - ấy là Vũ Bội Trân ạ ! - Minh Kỳ lễ phép trả lời. - Cháu rất thích ấy ạ !

      Bà của Vương Kỳ hơi động đôi lông mày mỏng mà rậm. Đảo mắt về phía tôi, miệng nở nụ cười xả giao nhưng ánh mắt sắc bén nhìn tôi:

      - Tiểu Trân, đến đây !

      Tôi cũng ngần ngại bước đến bên bà lão. Lễ phép chào hỏi:

      - Vương lão phu nhân, cháu chào bà !

      Bà lão cười cười. Tay kéo tôi ngồi xuống bên bà bằng lực rất mạnh. Cũng may tôi có luyện Taekwondo, nếu tay tôi cũng nát sau cú túm của bà. Tôi hơi nhăn mặt, thẳng thắn giải bày với bà lão:

      - Bà kéo cháu nhè thôi ạ ! Tay cháu đau quá !

      Vương lão phu nhân trừng mắt nhìn tôi, nở nụ cười nham hiểm:

      - Tiểu Trân, cháu cũng thà quá nhỉ ?

      - Cháu chỉ ra cảm nhận của mình thôi ạ ! - Tôi cười hiền hậu với bà lão.

      Trong thâm tâm tôi, người đàn bà chấm bạc đầu trước mặt tôi như chất chứa nỗi đau lớn trong lòng. Tôi biết nỗi đau đó là gì nhưng tôi biết nó rất lớn, đủ lớn để thay đổi bà lão có gương mặt phúc hậu như thế này trở thành người nghiêm khắc, từ chối thân thiện với người ngoài.

      Minh Kỳ đứng bên cạnh cũng hơi hấp tấp khi nghe tôi bảo tay bị đau. để ta có cơ hội can thiệp vào, tôi nháy mắt với ta bảo rằng “ sao!”. Như thế ta mới chịu yên vị.

      - Rất có khí chất ! - Vương lão phu nhân gật đầu khen tôi. - Những từng tiếp cận ta đều vì thằng ôn con Tiểu Minh này. Dẫu ta có hà hiếp chúng, chúng cũng thẳng thắn như cháu, thẳng trước mặt ta mà chỉ bép xép với Minh Kỳ.

      rồi, Vương lão phu nhân thả tay tôi ra, tay bà vuốt tóc tôi. Bà trầm ấm với tôi:

      - Nếu cháu phải những kẻ luồn cúi như chúng, ta cần phải ức hiếp cháu làm gì !

      - Cảm ơn Vương lão phu nhân khách sáo ! - Tôi mỉm cười lòng.

      - Cháu cứ gọi ta là bà nội ! Dù gì chúng ta cũng là người nhà ! Người trong nhà cần khách sáo ! - Vương lão phu nhân ôn tồn với tôi. Thái độ cũng hiền từ hơn ban nãy.

      Tôi nghe chữ “người nhà” nheo mày ! Tôi ngước lên, nhìn bà lão với cặp mắt to tròn của mình, hơi bất mãn với bà:

      - Thưa bà, cháu chưa đồng ý hôn này ạ... tại, cháu chưa có dự tính kết hôn với Minh Kỳ ạ !

      Bà Vương nghe thế hơi trợn mắt nhìn tôi. Tuy đôi mắt bà to hẳn ra nhưng nét mặt bà vẫn dịu dàng. Xong bà lại quay sang Minh Kỳ, cười cười chế giễu:

      - Sao nào Tiểu Minh ? Bản lĩnh của cháu đâu rồi ?

      Vương Minh Kỳ được phen bị tôi làm mất mặt. phụng phịu với bà Vương:

      - phải là cháu có bản lĩnh ! Vì ấy cao giá quá nên cháu chưa đủ “tiền” mua thôi !

      Vừa , vừa lườm tôi. Tôi le lưỡi ra trêu . Thấy vẻ uỷ khuất này của đúng là thú vị nha ! Thấy thế tôi nảy ra ý, lập tức mách với bà nội:

      - Kìa bà xem ! ấy lườm liếc cháu ra mặt như thế mà bảo cháu cao giá đấy ạ !

      Tôi nũng nịu dưới bàn tay chai sần của bà Vương. Thấy tôi như thế, bà Vương phì cười, giọng hùng hồn với Minh Kỳ:

      - Dẹp cái thể loại mắt ấy cho bà ! Đừng có mà bắt nạt Tiểu Trân của bà ! Nếu cháu liệu hồn đấy !

      - Bà à ! Cháu là cháu bà hay ấy là cháu bà vậy ? - Minh Kỳ bất mãn, hai má của ta phụng xuống. Trông dễ thương chịu được.

      Tôi và bà Vương bật cười. Tôi khúc khích kìm nén trong lòng bà Vương. Còn bà vẫn “răn dạy” Minh Kỳ:

      - Cả hai đều là cháu chắt của ta ! Nhưng Tiểu Trân là con . Nếu cháu ức hiếp Tiểu Trân, bà thiếng cháu luôn ! Để xem cháu ăn với ba cháu như thế nào !

      Bà Vương cười khoái chí. Tôi ngượng chín mặt khi nghe từ “thiếng”. Lúc mặt tôi còn vùi vào lòng bà Vương, Minh Kỳ rất rất bất mãn mà than thở:

      - Ôi thời thế đúng là đổi ngôi rồi ! - rồi nhìn tôi. Giọng gằn từng chữ. - Em thấy chưa ? Tại em mà hết nhận được sủng ái rồi !

      - Kệ ! Lườm tôi là lỗi của mà ! - Tôi lém lỉnh đối lại ta.

      - Bà ơi, hay bà thiếng cháu ! Để ấy chịu trách nhiệm với cháu ! - Minh Kỳ cũng vùi vào lòng bà Vương, giở giọng nhão nhẹt với bà rồi lại quay sang tôi. - Đến khi bị ba vứt bỏ rồi, em phải chịu trách nhiệm với cuộc đời đấy !

      Bà Vương nghe thế càng cười sảng khoái. Bà cốc đầu Minh Kỳ, mắng :

      - Cái gì mà ba cháu vứt bỏ cháu chứ ! Cháu là cốt nhục duy nhất của Vương gia, sao ta có thể dễ dàng thiếng cháu được ? Còn Khải Nhi càng thể dễ dàng vứt bỏ cháu được ! Đứa cháu tinh thương trường sao hôm nay phát ngôn ngu ngốc thế ?

      - Cháu ngu ngốc vì ấy đấy ạ ! - Minh Kỳ ngước nhìn bà Vương bằng ánh mắt vô tội. - Bà bắt ấy chịu trách nhiệm với cháu bà !

      Tôi chịu được bộ dạng này của Minh Kỳ ! Vẻ mặt nũng nịu này của hợp với ông trùm kinh tế trẻ tuổi nhất nước chút nào ! Ôm bụng cười sặc sụa, tôi mảy may để ý đến bà Vương và Minh Kỳ cười cười nhìn tôi.

      Vương Minh Kỳ và Vương lão phu nhân càng nhìn càng mến tên Bội Trân này ! Đúng là trời sinh của hiếm. thẳng thắn và tinh tế, lại biết cách pha trò. Đặc biệt hơn, Bội Trân lại dám ăn thua đủ với Minh Kỳ. Điều này làm Vương lão phu nhân rất thích mắt. Trước giờ, đứa cháu trai ưu tú của bà chẳng mất khi thay đổi nét mặt, lúc nào cũng nghiêm túc tuyệt đối. Đôi khi bà cũng ngao ngán trước vẻ “người gỗ” của Minh Kỳ. Ấy vậy mà hôm nay, bà và Minh Kỳ có khoảng thời gian vui vẻ và đùa giỡn với nhau. Đó đều nhờ công của Bội Trân !

      Bà thầm mong muốn Bội Trân làm cháu dâu của bà.

      Ngoài trời, xanh trong vắt.

      Chim chóc, hót bao vui.

      Trong phòng, vui ngớt.

      Ba người vui vẻ chuyện trong bầu khí ấm cúng hiếm có.

      Mãi đến trưa, tôi mới có cơ hội nghỉ ngơi chút. Tối hôm qua ngủ trễ, sáng này lại dậy sớm nên tôi trụ được tới tầm trưa mất ít công sức. Sau khi dùng bữa trưa với gia đình Minh Kỳ, tôi được dẫn qua hành lang tách biệt dẫn đến căn phòng được bài trí như toà tháp. Cầu thang bắc từ tầng ba của nhà chính sang toà tháp đơn vững chãi bên cạnh.

      Tôi khá hứng thú với căn phòng này, thiết kế đơn giản, tông màu bạc sạm ánh bạch kim quá sáng cũng quá đục, rất ưa nhìn. Nhìn lên là cầu thang vòng lên đến đỉnh tháp. Quanh tường là những chiếc tủ tường được cất rất nhiều tư liệu. Dưới chiếc cầu thang vòng tròn ấy là bức tường màu cà phê. Bức tường ấy che chắn chiếc giường đơn giản ở trong góc phòng.

      Trong lúc tôi mãi ngắm căn phòng cách biệt này, Minh Kỳ pha xong cho tôi cốc cà phê cappuchino mà thích. Tôi nhận lấy chiếc cốc sứ trắng điểm vài hoạ tiết cà phê, miệng cười với ta:

      - Đây là phòng nghỉ cho khách à ? Thiết kế đặc biệt !

      Tôi đứng tựa vào thành chiếc bàn gỗ mun ở chính diện căn phòng. Mắt ngừng đảo qua lượt. Minh Kỳ thấy tôi thế bất mãn chồng chất bất mãn:

      - Này bé ! Những người khách đó đủ khả năng được Vương gia bài trí căn phòng tinh tế như thế này đâu !

      đoạn, kéo tôi ngồi vào lòng cùng chiếc ghế sofa mịn màng. Tôi bất giác đỏ mặt, suýt rơi đổ cả ly cà phê. Tôi lập tức lớn giọng, quay mặt đối mặt với , giọng chứa đầy thách thức:

      - Dù sao hôm nay tôi cũng là khách đến nhà, được vào đến đây có thể coi là tự hào nhỉ ?

      Vương Minh Kỳ cũng cười nham hiểm nhìn chằm chằm tôi, tay bấm chiếc remote đặt ở bàn. Lập tức cánh cửa phòng tách biệt này được phủ bởi tấm kính lớn đặc biệt. Đoạn, gục mặt vào vai tôi, ngoạm lấy vai trần trắng nõn của tôi.

      - Hôm nay em rất có bản lĩnh ! Dám công khai làm mất mặt trước mặt trưởng bối như vậy ! - Vương Minh Kỳ trầm giọng, thỏ thẻ bên tai tôi. - Nếu trừng phạt em chút phải Vương Minh Kỳ nữa mất !

      Tôi lập tức rùng mình trước cảm giác da thịt bị tiếp xúc lộ liễu như vậy. Lập tức tách cà phê của tôi rơi xuống bàn. Vì khoảng cách cao nên ly cà phê bị đổ.

      - Này ! Thả ra ! - Tôi ấp úng mắng . - Đồ biến thái !

      Tôi ra sức giãy giụa trong lòng ! Nhưng dù tôi có giãy thế nào, bật dậy hay hụp xuống cũng thoát khỏi tứ chi của . Cơ thể tôi vẫn bị kìm chặt trong phạm vi hơi thở của . Hơi thở phả ra nóng rạo rực. Khiến tôi lu mờ cả lí trí. Trong lúc tôi cựa quậy, ghim chặt môi vào vai tôi, hai tay ôm tôi rất chặt.

      Đột ngột thả câu bá đạo vào tai tôi, giọng khản đặc:

      - Sao thế ? Lúc nãy còn rất phấn khích châm chọc mà ?

      Dứt lời, ngậm lấy vành tai tôi, đảo lưỡi liên tục. Tôi bất giác giật nảy mình, quay mặt về phía , giọng tức tối nhưng vẫn giữ lấy nét ngạo mạn:

      - Chấp nhất chuyện vặt hợp với hình tượng nam thần phong độ !

      để tôi hết câu, đớp lấy môi tôi, thò lưỡi vào bên trong miệng tôi, liếm lấy liếm để. Tôi run cả người. Cơ thể tôi phản kháng yếu ớt bằng những cái đấm ngày càng có lực. Lý trí tôi bắt đầu mơ hồ dần. Tôi bắt đầu phối hợp với nhịp lưỡi của ...

      Đột nhiên trong mắt tôi là hình ảnh hầu tiến về phía này. Cánh cửa trong suốt che đậy được nội tình bên trong mất. Tôi lập tức phản kháng, đẩy ra, tách khỏi môi , tôi liền :

      - Có người đến !

      - Yên tâm, ta thể thấy được bên trong đâu ! - Minh Kỳ luồn xuống cổ tôi, mơn man liếm láp.

      - Nhưng... - Tôi khẽ kêu lên.

      hầu gõ cánh cửa gương, giọng vọng vào:

      - Vương thiếu, ngài có cần gì ạ ?

      - cần, hãy ra lệnh tách biệt nơi này trong 2 tiếng cho tôi. - Minh Kỳ dùng tay vuốt ve khuôn ức của tôi, ve vãn đôi vai trắng ngần, giọng lạnh lẽo. - Bất cứ ai đến đây trong 2 tiếng nữa cuốn gói về nhà hết !

      - Vâ... vâng ạ ! - hầu hơi hoảng sợ trước lạnh giá toát ra bên trong toà tháp.

      Tôi bắt gặp ánh mắt ta hơi nheo như cố tìm hiểu xem bên trong như thế nào. Nhận thấy ấy hề tỏ ra ngạc nhiên, tôi liền biết cánh cửa gương đó được thiết kế đặc biệt, ngoại thấy, nội nhìn.

      - Để tâm đến này ! - Minh Kỳ thấy tôi cứ nhìn ra ngoài, kéo mặt tôi đối diện với .

      Ánh mắt Minh Kỳ chất chứa ấm áp vô bờ. Đôi ngươi màu hổ phách của trong veo. Tôi mỉm cười với :

      - tôi để tâm đến đúng như giao kèo mà !

      Minh Kỳ có vẻ bất mãn khi tôi nhắc đến vụ hạnh kiểm lần trước. gằn giọng lạnh:

      - Hãy mau để tâm đến vì em ! - Minh Kỳ gục vào ngực tôi. - Tạm thời như thế này cũng quá đủ với rồi !

      Tôi thấy vành tai Minh Kỳ hơi đỏ sau phát ngôn vừa rồi. chàng này xấu hổ đấy à, đúng là dễ thương ! Tôi đưa tay lên vuốt tóc Minh Kỳ. Từng ngón tay của tôi đan vào trong những sợi tóc mềm mượt đen nhánh. Tôi bất giác thầm:

      - Ừm, hãy đợi đến khi tôi nhé !

      Minh Kỳ nghe thế ngẩn mặt lên, cười híp cả mắt. Lúc nãy là tôi trong lòng ta, bây giờ ta lại ở trong lòng tôi ! Thời thế đúng là đảo điên nhanh chóng ! Tôi tay vuốt tóc ta, tay cầm ly cà phê cappuchino còn nóng, đưa lên miệng nhâm nhi. Minh Kỳ ngửi thấy mùi cà phê cũng phát thèm, nũng nịu lên tiếng:

      - Mớm cho với !

      Tôi bật cười trước vẻ trẻ con của , tay cầm đưa ly cà phê đến miệng Minh Kỳ, chầm chậm nâng lên. Trong lúc Minh Kỳ hớp lấy ngụm cà phê, tôi cười:

      - Cà phê của đúng là ngon đấy !

      - Của mà ! - Minh Kỳ đắc ý lên tiếng.

      Lúc này tôi ngồi đùi Minh Kỳ. Cả hai cùng ngồi lên chiếc sofa đơn bên trái lối vào toà tháp. Tôi đảo mắt xung quanh, mọi thứ cực kỳ ngăn nắp và giản dị. Minh Kỳ bắt gặp ánh mắt hiếu kỳ của tôi, hiền hậu :

      - Em có thể tham quan phòng !

      Tôi chỉ chờ có thế, lập tức đứng dậy, thoát ra khỏi phạm vi hơi thở của Minh Kỳ. Tiến đến chiếc tủ trưng bày sau bàn làm việc ở chính diện phòng, tôi đảo mắt lượt. Ở hai bên tủ kính ngoài viền toàn là cúp và huân chương thi đấu. Có cái cờ vua, có cái cờ tướng, có cái bơi lội, có cái cầu lông,... Tôi thầm cảm thán ! đúng là con nhà người ta, việc gì cũng giỏi !

      Dời mắt đến khuôn gỗ trần ở giữa chiếc tủ trưng bày kiêu sa, tôi thấy những bằng khen hạng A. loạt bằng khen được đóng khung gỗ nhung, treo từ xuống dưới theo thứ tự năm trở lại đây ! Tôi hơi nheo mắt trước bằng khen “Học sinh giỏi xuất sắc toàn diện”. Đây là tấm bằng khen tôi ao ước bấy lâu nhưng mãi mãi cũng chẳng bao giờ đạt được !

      Minh Kỳ thấy tôi dừng mắt trước tấm bằng ấy, thỏ thẻ với tôi:

      - Thực lực của em phải khẳng định bởi bằng khen !

      Câu chắc nịch, súc tích, ý. Tôi mỉm cười, thở dài:

      - Nhưng chênh lệch giữa 2 giá trị của học bổng ưu tú và học bổng xuất sắc ...

      - Nếu em thích, tôi có thể quyên tặng học bổng cho em ! - Minh Kỳ nuông chiều.

      Tôi thấy Minh Kỳ đề cập đến chuyện nhường học bổng ấy cho tôi vì tôn trọng tôi. Tôi cũng trân trọng điều ấy ! Tôi càng ngày càng thích Minh Kỳ, mọi hành động, lời của lúc nào là nghĩ cho tôi cả (trừ những lúc ta chiếm hữu tôi mà được phép) ! Tôi đấm vào ngực :

      - cần ! Tôi đoạt được những gì tôi muốn bằng chính khả năng của tôi !

      Thấy thế Minh Kỳ mỉm cười, nắm lấy bàn tay tôi đấm vào ngực , giọng tràn đầy thương:

      - Em chiếm hữu thứ còn giá trị hơn học bổng nhiều !

      Tôi ngơ ngác. Minh Kỳ hôn lên trán tôi rồi khẽ :

      - Phải mau thích đấy ! Đừng để mất phong độ lâu, mặt dày theo đuổi em rất cực nhọc đấy, độc lập ạ !

      Tôi cười khì. Áp đầu vào ngực Minh Kỳ, tôi hít lấy mùi hương của . Hai tay cũng vô thức ôm Minh Kỳ. Đáy lòng tôi rất ấm áp. Tôi cũng cảm nhận được Minh Kỳ hôn tóc tôi. Hai tay cũng ôm chặt lấy thân hình thước 6 của tôi.
      -----
      #Ngô_Vỹ update chương mới sớm nhất có thể

      - Các bạn hãy comment và share để ủng hộ người update <3

      - Các bạn có thể theo dõi #Ngô_Vỹ để cập nhật chương mới nhất theo thứ tự newest hoặc oldes tại https://cungquanghang.com/members/ngo-vy.39488/ <3

    3. lolemcalas

      lolemcalas Well-Known Member Staff Member Moderator

      Bài viết:
      1,707
      Được thích:
      7,786
      @Ngô Vỹ ơi, em cố gắng post hoàn truyện nha, sau tuần thấy em hồi chị ban nick hoặc trừ ruby cho phần truyện này nhé.

    4. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :