1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Ngôi nhà nhỏ trên thảo nguyên (Tập 4: Trên bờ suối Plum) - Laura Ingalls Wilder (41c)

Thảo luận trong 'Truyện Phương Tây (Sưu Tầm)'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. thy997

      thy997 Active Member

      Bài viết:
      136
      Được thích:
      40
      Chương 25

      ĐÁM MÂY CHÓI LỌI
      tới lúc sẵn sàng cắt lúa mì.
      Hằng ngày bố ra thăm đồng. Hằng đêm bố về vụ lúa và cho Laura coi vài bông lúa dài với những hạt lúa chắc nịch. Những hạt lúa no tròn nằm dính cứng trong lớp vỏ trấu. Bố bảo thời tiết hoàn hảo cho lúa chín.
      Bố :
      - Cứ giữ đúng như vầy tuần sau mình khởi cắt lúa.
      Thời tiết rất nóng. Trời như cao hơn, mỏng ra và chỉ nhìn cũng thấy bốc nóng. khí như những lớp sóng dâng lên khắp đồng cỏ tựa đồng cỏ là lò bếp nóng. Trong lớp, đám trẻ le lưỡi thở hổn hển khác lũ rắn mối và các vách dính đầy nước trái cây.
      Sáng thứ bảy, Laura theo bố ra thăm đồng lúa mì. Lúa cao gần ngang với bố. Bố nhấc ngồi lên vai để có thể nhìn thấy những ngọn lúa nặng chĩu uốn cong. Cả cánh đồng ra màu vàng xanh.
      Trong giờ ăn trưa, bố với mẹ về đồng lúa. Bố chưa từng thấy mùa lúa như thế. Mỗi mẫu phải được bốn mươi thùng và giá lúa đôla thùng. Vậy là họ giàu rồi. Đây là vùng quê kì diệu. Họ sắp có mọi thứ mà họ cần. Laura lắng nghe và nghĩ bây giờ bố có đôi ủng mới.
      ngồi quay về phía khung cửa mở và nắng xuyên qua đó. Nắng giống như bị cái gì đó làm mờ . Nó cứ mờ thêm tới nỗi như còn nắng nữa.
      Mẹ :
      - Em tin là sắp có bão.
      Bố vội đứng lên bước ra cửa. trận bão có thể phá hư lúa mì. Bố quan sát rồi bước hẳn ra ngoài.
      sáng có vẻ rất lạ. Giống hệt như ánh sáng thay đổi trước trân bão. Những khí bị dồn nén như trước lúc có bão. Laura cảm thấy sợ mà biết vì sao.
      chạy ra chỗ bố đứng nhìn lên trời. Mẹ và Mary cũng chạy ra và bố hỏi :
      - Em thấy đó là gì, Caroline ?
      đám mây che khuất mặt trời. Đám mây giống bất kỳ đám mây nào mà mọi người từng thấy từ trước. Nó giống như cụm tuyết những rất lớn, mỏng manh và chói sáng. Ánh sáng dọi qua từng mảnh lấp lánh.
      Trời đứng gió. Có đứng im lìm và bầu khí nóng xao động nhưng mép đám mây lan bầu trời nhanh hơn gió. Lông cổ Jack dựng đứng lên hết. Lập tức nó sủa lên đám mây tiếng khủng khiếp, tiếng vừa như gầm gừ và như rên rỉ.
      Bốp !
      cái gì đập đầu Laura và rơi xuống đất. nhìn xuống và thấy con châu chấu cực lớn so với những con châu chấu mà từng thấy. Rồi hàng loạt châu chấu màu nâu kếch sù rơi xuống xối xả khắp xung quanh, đập mạnh đầu, mặt, các cánh tay . Chúng rơi xuống lộp độp như trận m7 đá.
      Đám mây là đám châu chấu dồn tụ lại. Đám mây chính là châu chấu. Thân hình chúng che khuất mặt trời và tạo thành vùng tối. Những chiếc cánh mỏng mở rộng tỏa sáng lấp lánh. Tiếng đập cánh rào rào của chúng lan khắp vùng và tiếng va chạm các chúng vào mặt đất và vào ngôi nhà giống như tiếng của trận mưa đá dữ dội.
      Laura cố xua chắn chúng, nhưng chúng vẫn bám vào áo, vào da . Chúng nhìn bằng những cặp mắt lộ ra và đảo đầu lia lịa. Mary kinh hoàng vùng chạy vào nhà. Châu chấu bao kín mặt đất còn chừa mảnh trống nào để mọi người đặt chân. Laura bước đạp lên chúng, xéo chúng lầy nhầy dưới bàn chân.
      Mẹ chạy đóng sập tất cả các cửa sổ xung quanh nhà. Bố đứng ngay trong khung cửa ra vào và nhìn ra. Laura và Jack đứng bên cạnh bố.
      Châu chấu từ trời lao xuống chất đầy nhung nhúc khắp mặt đất. Những chiếc cánh dài của chúng gấp lại và ngựa c83ng chân mạnh mẽ của chúng đưa chúng phóng mọi phía. khí vang động tiếng cánh vù vù và mái nhà bị va đập ầm ĩ như dưới cơn bão kèm theo mưa đá.
      Rồi Laura nghe thấy tiếng động khác, tiếng động lớn hợp thành bởi hàng loạt ngựa tiếng gặm cạp và nhai nghiến li ti.
      Bố bỗng kêu lên :
      - Lúa mì !
      Bố tuôn ra cửa sau và chạy thẳng về đồng lúa mì.
      Đám châu chấu ăn lúa mì. Bình thường thể nghe tiếng nhai của con châu chấu trừ phi cho nó cọng cỏ và lắng nghe kĩ. Nhưng lúc này có hàng triệu triệu con châu chấu ăn và tiếng nhai nghiến của hàng triệu triệu chiếc hàm nổi lên .
      Bố chạy ngược về chuồng ngựa. Qua ô cửa sổ, Laura thấy bố thắng Sam và David vào xe. Bố lôi đống cỏ dơ từ đống phân bón lên thùng xe cực nhanh. Mẹ chạy ra mang theo chiếc nĩa tới giúp bố. Rồi bố lái xe chạy ra đồng và mẹ chạy theo sau xe.
      Bố đánh xe chạy vòng quanh đồng lúa liệng xuống những đống cỏ rải rác lối . Mẹ cúi xuống từng đống rồi từ đó cụm khói bay lên và tỏa rộng. Mẹ đốt đống này qua đống khác. Laura nhìn cho tới khi vùng khói dầy che khuất cả cánh đồng cùng với bố mẹ và cỗ xe.
      Châu chấu vẫn tiếp tục rớt xuống từ trời. Ánh sáng vẫn nhạt nhòa vì châu chấu còn phủ kín mặt trời.
      Mẹ quay về nhà và vào trong gian chái đóng kín cửa lại, cởi bỏ giũ hết châu chấu bám ra giết . Mẹ đốt lửa quanh khắp đồng lúa mì. Khói từ những đống lửa này có thể ngăn cho châu chấu tới ăn lúa.
      Mẹ cùng Laura và Mary dều im lặng trong căn nhà đóng kín ngột ngạt. Carrie khóc thét lên ngay cả khi được mẹ ôm trong tay. Bé khóc đòi ru ngủ . Phía ngoài các bức vách, tiếng châu chấu nghiến cạp vẫn vang lên.
      Rồi bóng tối tan dần. Mặt trời lại chiếu sáng. Khắp mặt đất là những đám châu chấu trườn bò, phóng nhảy. Chúng ăn tất cả những chồi cỏ ngắn mềm đồi. Những vùng cỏ cao đồng bị bẻ cong hoặc ngã gục.
      Laura nhìn xuống qua ô cửa sổ và :
      - Ô, coi kìa !
      Châu chấu ăn những ngõn liễu. Những chùm lá liễu chỉ còn là những chồi nhánh gầy guộc trơ trụi giơ ra. Châu chấu bu các cành liễu như những tảng băng dóng cục lại và ăn sạch lá.
      - Chị muốn nhìn thêm nữa.
      Mary rồi quay khỏi cửa sổ. Laura cũng muốn nhìn thêm nhưng thể nhìn.
      Lũ gà mái tỏ ra rất thích thú. Hai con gà mái và bầy gà con lóng ngóng thả sức chộp bắt châu chấu. Chúng vươn dài cổ phóng đuổi sát phía sau những con châu chấu và táp. Mỗi khi vươn cổ ra là chúng tóm được con châu chấu. chúng có vẻ ngạc nhiên và cứ vươn cổ ra chạy khắp mọi phía.
      Mẹ :
      - Được, mình khỏi phải mua thức ăn cho gà. K có cái nào thua lỗ lớn nào lại đem lại cái lợi .
      Những luống rau xanh trong vườn đều rũ xuống. Khoai tây, cà rốt, củ cải đường và các thứ đậu dều bị ăn sạch. Những lá bắp dài bị ăn chỉ còn lại cuống lá và những chùm bông cùng những chiếc bắp non trong lớp bẹ xanh bị rơi xuống phủ đầy châu chấu.
      ai có thể làm được gì để ngăn chặn những điều đó.
      Khói vẫn che kín đồng lúa. Thỉnh thoảng Laura nhìn thấy bố thấp thoáng qua lại trong đó. Bố khơi những đống lửa ỉ cháy cho khói bốc lên dầy hơn để lại che khuất cả bố.
      Tới giờ đón Spot, Laura mang giầy, vớ và choàng thêm chiếc khăn sam. Spot đứng trong đoạn suối Plum cạn lắc lắc người và ve vẩy đuôi. Bầy bò cách buồn nản xuống phía bên kia căn nhà hầm cũ. Laura chắc rằng chúng thể nào gặm nổi đám cỏ dầy đặc châu chấu như thế. Còn nếu châu chấu ăn hết cỏ bầy bò chết đói.
      Châu chấu bám đầy váy, áo và khăn san của . chỉ phủi chúng cho bám mặt và hai bàn tay. Giầy của và móng chân của Spot xéo rau ráu những con châu chấu.
      Mẹ choàng chiếc khăn san ra ngoài vắt sữa. Mẹ mang theo miếng vải để phủ thùng sữa nhưng hai mẹ con thể phủ kín thùng khi vắt sữa. Mẹ phải dúng chiếc ly thiếc vợt những con châu chấu rơi vào sữa.
      Châu chấu theo hai mẹ con ùa vào nhà. Quần áo của hai đều đầy châu chấu. số nhảy lên lò bếp nóng mà Mary lo nấu bữa tối. Mẹ phải phủ kín các món ăn cho tới khi xua ra và chà hết những con châu chấu. Mẹ quét xác châu chấu dồn lại xúc đổ vào lò bếp.
      Bố trở về nhà chỉ đủ ăn xong bữa tối trong lúc Sam và David ăn xong bữa của chúng. Mẹ hỏi han về điều xảy ra trong đồng lúa mì. Mẹ chỉ mỉm cười và :
      - Đừng lo, Charles ! Chúng mình luôn xoay sở được.
      Bố thấy khé cổ và mẹ :
      - uống thêm ly trà sữa , Charles. Nó giúp cho khói làm bị khé cổ.
      Uống xong ly trà, bố lại quay ra đồng lúa mì cùng với những đống cỏ khô và phân bò khác.
      Nằm giường, Laura và vẫn nghe tiếng cánh vỗ rào rào cùng với tiếng nhai nghiến. Laura cảm thấy những cẳng châu chấu bám vào người . giường có châu chấu, nhưng thể rũ bỏ nổi cảm giác bị cào xước má, tay. nhìn thấy trong bóng tối những cặp mắt châu chấu lồi ra và cảm thấy những móng chân của chúng trườn bò cho tới khi ngủ thiếp .
      Bố có mặt ở dưới nhà vào buổi sáng hôm sau. Suốt đêm bố đốt lửa để giữ cho khói luôn phủ kín đồng lúa mì và bố về ăn sáng. Bố vẫn làm việc.
      Toàn thể đồng cỏ đổi khác hẳn. Cỏ còn gợn sóng mà đổ rạp thành luống. Mặt trời vươn lên khiến khắp đồng cỏ lởm chởm bóng của những khóm cỏ cao chồng chéo lên nhau.
      Hàng liễu hoàn toàn xơ xác. Những bụi mận chỉ còn vài chồi mận treo lủng lẳng những cành trụi lá. Tiếng động gặm nhấm cạp nghiến của lũ châu chấu vẫn tiếp tục vang lên.
      Buổi trưa bố lái xe ra khỏi vùng khói hun. Bố đưa Sam và David vào chuồng và bước chầm chậm về nhà. Mặt bố nám khói đen kịt còn hai mắt bố đỏ hoe. Bố treo mũ lên chiếc móc phía sau cửa ra vào và ngồi xuống bên bàn ăn.
      Bố :
      - Vô ích, Caroline ! Khói ngăn nổi chúng. Chúng rơi thẳng từ trời xuống và phóng nhảy từ mọi hướng vào. Lúa mì rũ hết rồi. Chúng cắt ngang giống như chiếc phảng và ăn sạch hết, kể cả rơm.
      Bố tì khuỷu tay lên mặt bàn và úp mặt vào hai bàn tay. Laura và Mary ngồi im. Chỉ riêng bé Carrie ngồi chiếc ghế cao khua chiếc muỗng ầm ĩ và đưa bàn tay xíu về phía ổ bánh. Bé quá nên chưa hiểu gì.
      Mẹ :
      - Đừng nghĩ ngợi nữa, Charles ! mình qua nhiều lúc khó khăn hơn rồi mà.
      Laura nhìn xuống đôi ủng vá của bố dưới gầm bàn và thấy nghẹn đau trong họng. Bây giờ bố thể có ủng mới.
      Hai bàn tay của bố còn úp vào mặt mà cầm lấy dao và nĩa. Bộ râu của bố mỉm cười nhưng mắt bố sáng lên. Chúng buồn bã và đờ đẫn.
      Bố :
      - Đừng lo, Caroline, mình ráng hết sức và mình qua khỏi bằng cách nào đó.
      Lúc đó Laura bỗng nghĩ tới món nợ căn nhà mới chchu7tra3 được. Bố hứa trả hết món nợ này vào lúc bố gặt lúa.
      Đó là bữa ăn lặng lúc và khi bữa ăn chấm dứt, bố nằm luôn nền nhà, ngủ thiếp . Mẹ luồn chiếc gối xuống dưới đầu bố và đưa ngón tay lên môi ra dấu nhắc Laura và Mary im lặng.
      Các đưa bé Carrie vào phòng ngủ và giữ cho bé im lặng với những con búp bê giấy. Chỉ có thứ tiếng động duy nhất là tiếng châu chấu ăn.
      Ngày qua ngày đám châu chấu tiếp tục ăn. Chúng ăn hết lúa mì, lúa mạch. Chúng ăn hết những thứ có màu xanh, tất cả rau trong vườn và cỏ ngoài đồng.
      Laura hỏi :
      - Ô, bố, lũ thỏ ra sao ? Và những con chim tội nghiệp nữa ?
      Bố :
      - Hãy nhìn xung quanh, Laura.
      Lũ thỏ còn đó. Đám chim nhõ vẫn lẩn quẩn những ngọn cỏ cũng vắng bóng. Những con chim còn ở lại ăn châu chấu. Và bầy gà gô đồng cỏ cũng vươn cổ dài chộp châu chấu.
      Ngày chủ nhật tới, bố cùng Laura và Mary bộ tới dự buổi học ngày chủ nhật. Nắng chói và quá nóng nên mẹ bảo mẹ phải ở nhà với Carrie còn bố để Sam và David nghỉ lại trong chuồng có bóng mát.
      lâu có mưa nên Laura có thể bước nhưng hòn đá khô băng ngang suối Plum. Khắp cánh đồng trơ trụi và sậm nâu. Hàng triệu châu chấu màu nâu bay rào rào sát mặt đất. Khắp nơi còn thứ màu xanh trong tầm mắt.
      Laura và Mary hất phủi châu chấu bằng mọi cách. Khi các tới nhà thờ, những con châu chấu nâu bám đầy áo váy. Các kéo vạt áo rũ văng chúng xuống trước khi bước vào nhà thờ, Nhưng dù các hết sức cẩn thận, những con châu chấu vẫn nhả những chất nước lá thuốc các tấm áo chủ nhật đẹp nhất của các .
      thứ gì tẩy sạch nổi những vết dơ khủng khiếp này. Các bắt buộc phải mặc những chiếc áo đẹp nhất với những chấm dơ màu nâu.
      Nhiều người trong thị trấn chuẩn bị về miền đông. Christy và Cassie phải ra . Laura chào tạm biệt Christy còn Mary chào tạm biệt Cassie, hai người bạn thân nhất của các .
      Các tới trường nữa. Các phải giữ giày lại cho mùa đông và các thể chịu nổi đạp chân trần những con châu chấu. Vả lại, khóa học cũng sắp chấm dứt và mẹ bảo mẹ dạy các qua mùa đông để các bị tụt lớp khi trường học mở cửa lại vào mùa xuân tới.
      Bố làm cho ông Nelson để được sử dụng cây cày của ông ấy. Bố bắt đầu cạy khu đồng lúa mì trơ trụi để chuẩn bị sẵn sàng trồng lúa mì ở đó vào năm tới.

    2. thy997

      thy997 Active Member

      Bài viết:
      136
      Được thích:
      40
      Chương 26

      TRỨNG CHÂU CHẤU
      bữa, Laura cùng Jack lang thang xuống dưới suối. Mary thích ngồi đọc sách và làm toán những tấm bảng, nhưng Laura thấy nản với những thứ đó. Nhưng ngoài trời cảnh sắc cũng tội nghiệp tới mức muốn chơi.
      Suối Plum gần như cạn khô. Chỉ cò dòng nước rỉ qua đám sỏi cát. Lúc này hàng liễu còn rũ bóng cây cầu . Dưới bụi mận còn lá, nước nổi váng. Con cua già mất.
      Dất khô nẻ nóng hực, nắng như lửa thiêu và bầu trời nhuộm màu đồng thau. Những con châu chấu vỗ cánh giống như quạt lửa. thứ gì có mùi vị dễ chịu.
      Rồi Laura nhìn thấy điều kì lạ. Khắp đồi, những con châu chấu đứng bất động với những cái đuôi kéo lê đất. Chúng cục cựa ngay cả khi Laura cời thọc chúng.
      gạt con ra xa khỏi chiếc lỗ mà nó ngồi ở và với chiếc que, moi ra khỏi lỗ vật màu xám. Nó giống con trùn mập nhưng lại phải là vật sống. biết nó là thứ gì. Jack hửi nó và cũng ngơ ngác.
      Laura thẳng ra đồng lúa tìm bố để hỏi. Nhưng bố cày đất. Sam và David đứng im với cây cày còn bố quanh chỗ đất chưa cày nhìn ngó. Rồi Laura thấy bố tới chỗ cây cày nhấc ra khỏi luống. Bố đưa Sam và David về chuồng với cây cày.
      Laura biết là phải có điều gì khủng khiếp lắm mới khiến bố bỏ ngang công việc giữa buổi sáng. cực nhanh về phía chuồng ngựa. Sam và David ở trong các gióng chuồng và bố treo những chiếc yên bóng mồ hôi của chúng lên. Bố bước ra mỉm cười với Laura. chậm chậm theo sát phía sau bố bước vào nhà.
      Mẹ nhìn lên hỏi :
      - Charles, có vấn đề gì vậy ?
      Bố :
      - Châu chấu đẻ trứng. Đất bị chúng đục như tổ ong hết. Chỉ cần nhìn ra ngoài sân là em thấy những lỗ vùi trứng sâu khoảng vài inch đầy khắp. đồng lúa mì cũng thế. Đầy khắp mọi nơi. Chúng dầy đến mức lỗ hở để cắm vừa ngón tay. Em coi đây này !
      Bố lấy ra vật màu xám từ trong túi và cầm trong lòng bàn tay.
      - Đây là cái, bọc trứng châu chấu. mở ra và thấy mỗi bọc có từ ba mươi lăm đến bốn mươi trứng. Mỗi lỗ có bọc và bộ vuông có khoảng tám tới mười bọc. khắp vùng này có bao nhiêu !
      Mẹ rớt khỏi ghế và buông xuôi cả hai tay.
      Bố tiếp :
      - Mình còn cơ may nào gieo trồng mùa tiếp để mà xoay sở. Khi những trứng này nở ra còn vật màu xanh nào tồn tại nổi khắp vùng đất này.
      Mẹ :
      - Ôi, Charles ! Mình làm gì ?
      Bố buông người xuống ghế dài, :
      - biết nữa.
      Những bím tóc của Mary đu đưa bên mép lỗ cầu thang và ló mặt nhìn xuống Laura lo ngại trong lúc Laura nhìn lên . Rồi Mary bước xuống cầu thang gây tiếng động. đứng sát bên Mary dựa lưng vào vách.
      Bố đứng thẳng lên. Cặp mắt lờ đờ của bố lóe lên tia sáng dữ dội khác hẳn tia sáng mà Laura vẫn thường thấy lóe lên trong ánh mắt bố.
      Bố :
      - Nhưng biết điều này, Caroline ! đám châu chấu gây rối hỗn loạn nào có thể thắng được mình ! Mình làm điều gì đó ! Rồi em thấy ! Mình xoay sở được bằng cách nào đó.
      Mẹ :
      - Phải đó, Charles !
      Bố tiếp :
      - Sao lại nhỉ ? Mình đều khỏe mạnh, mình mái nhà ở đầu, mình khá hơn rất nhiều so với nhiều nông dân khác. Em lo bữa ăn trưa sớm , Caroline. ra thị trấn. tìm ra điều gì đó để làm. Em đừng lo !
      Trong lúc bố ra thị trấn, mẹ cùng Mary sắp xếp làm cho bố bữa ăn tối ngon. Mẹ đun nóng xoong sữa chua và làm những miếng phomai trắng mềm khá đẹp. Mary và Laura xắt mỏng những củ khoai tây luộc để nguội và mẹ làm nước sốt. Ngoài ra còn có bánh mì, bơ và sữa.
      Rồi tất cả tắm rửa, chải tóc. Các đều mặc những bộ quần áo đẹp nhất và buộc băng buộc tóc. Bè Carrie mặc chiếc áo trắng, tóc chải mượt và đeo quanh cổ sợi xâu chuỗi bằng những hạt đeo của người da đỏ. Tất cả đều chờ đón khi bố xuất ngọn đồi còn đầy châu chấu.
      Đó là bữa ăn tối vui vẻ. Khi mọi món ăn hết, bố đẩy chiếc điã ra và :
      - Rồi, Caroline !
      Mẹ hỏi :
      - Sao, Charles ?
      Bố :
      - Đây là lối thoát : về miền đông vào sáng mai.
      Mẹ kêu lớn :
      - Ôi, Charles ! Đừng !
      Bố :
      - Ổn hết rồi, Laura !
      Câu của bố có nghĩa là « đừng khóc ! » và Laura khóc. Bố với tất cả :
      - Mùa vụ phải lui lại. Châu chấu chỉ có khỏang trăm dặm từ đây về phía đông. Vượt qua khỏi mức đó mùa vụ tiếp tục. Đó là cơ hội để có việc làm và tất cả đàn ông ở miền tây dều đổ xô về đó để kiếm việc. phải tới đó mau.
      Mẹ :
      - Nếu nghĩ đó là cách duy nhất các con và em có thể xoay sở được. Nhưng mà, Charles, bộ như thế quá cực cho !
      Bố :
      - Chậc ! về hai trăm dặm là cái quái gi ?
      Nhưng bố liếc nhanh đôi ủng vá. Laura biết là bố tự hỏi coi chúng chịu đựng được bao nhiêu đoạn đường. Bố :
      - về hai trăm dặm có gì đáng kể !
      Rồi bố lấy cây đàn ra khỏi hộp. Bố chơi đàn hồi lâu to ánh hoàng hôn. Laura và Mary ngồi sát cạnh bố còn mẹ đu đưa bé Carrie ở gần bên.
      Bố chơi bài « Đất miền Nam », bài « góp mặt dưới cò », bài « Mũ xanh tới » rồi bố hát :
      Hởi Susanna vô vàn dấu

      Đừng khóc than khi bước chân

      Đất Cali nồng nàn vẫy gọi

      Dù hành trang chẳng có thứ gì !
      Bố chơi tiếp bài : « Hoan hô ! Hoan hô ! Campbell tới ». Rồi bố chơi bài « Cuộc đời dấu » và xếp đàn cất . Bố phải ngủ sớm để dậy sớm vào sáng mai.
      Bố dặn mẹ :
      - Giữ kĩ cây đàn cũ đó nghe, Caroline ! Nó nuôi sống con tim người đó.
      Sau bữa điểm tâm, bố ôm hôn tất cả rồi ra . Chiếc sơ-mi thượng hạng của bố cùng đôi vớ ngắn được cuốn trong chiếc áo va-rơi đeo lủng lẳng dưới vai bố. Trước khi băng qua suối Plum, bố ngoái nhìn lại và vẫy tay. Rồi bố tiếp tục , xa khỏi tầm nhìn và ngoái đầu lại. Jack đứng áp sát vào Laura.
      Tất cả đều đứng im lâu sau khi bố khuất lúc. Rồi mẹ lên tiếng vui vẻ :
      - Bây giờ phải lo mọi thứ thôi, các con . Mary, Laura ! Hãy mau đưa bò ra nhập bầy .
      Mẹ hối hả bước vào trong nhà với bé Carrie trong lúc Laura và Mary chạy tới đưa Spot ra khỏi chuồng, dẫn nó về phía dòng suối. còn cỏ đồng nên bầy bò đói chỉ có thể quanh quẩn dọc theo các bờ suối ăn những chồi liễu, chồi mận và số cỏ khô héo từ mùa hè vừa qua.

    3. thy997

      thy997 Active Member

      Bài viết:
      136
      Được thích:
      40
      Chương 27

      MƯA
      Mọi thứ đều tẻ nhạt và buồn chán khi bố vắng mắt, Laura và Mary còn tính nổi ngày tháng cho tới khi bố trở về. Các chỉ nghĩ tới việc bố cứ phải xa mãi với những chiếc ủng vá chằng chịt.
      Lúc này, Jack trở nên điềm tĩnh với chiếc mũi ngả màu xám. Nó thường ngó về phía con đường vắng hoe mà bố theo đó ra rất thở ra hơi dài và nằm xuống ngóng nhìn. Nhưng nó thực hy vọng thấy bố trở về.
      Cánh đồng trụi cỏ nằm chết dí dưới nắng gắt. Những lùm bụi điên loạn cuốn lên quay cuồng cùng khắp. Mé bờ xa xa của đồng cỏ giống hệt như con rắn trườn. Mẹ bảo đó là hình ảnh gây ra do làn hơi nóng xao động như sóng gợn.
      Chỉ riêng bên trong nhà là có bóng mát. Những bụi mận, những cây liễu đều có lá. Dòng suối Plum gần khô nước. Trong các trũng sâu chỉ còn lại ít nước đọng. Giếng cũng cạn và lạch nguồn bên cạnh căn nhà hầm chỉ còn chảy giọt. Mẹ đặt chiếc xô nước vào nhà và đặt thay vào đó chiếc xô khác hứng tiếp trọn ngày.
      Khi làm xong công việc buổi sáng, mẹ cùng Mary, Laura và bé Carrie ngồi trong nhà. Những cơn gió nóng rít lên và lũ bò đói cỏ ngừng la rống.
      Spot sút hẳn . Những khớp xương hông của nó vêu nhọn và tất cả xương sườn phô ra cùng với những hõm sâu quanh nắng. Suốt ngày nó bên những con bò khác la rống tìm kiếm thứu để ăn. Chúng ăn trụi những buị cây dọc bên dòng suối và ngắt những chiếc lá liễu ở cao mà chúng với tới nổi. sữa của Spot có pha vị đắng và mỗi ngày ít hơn.
      Sam và David đứng trong chuồng. Chúng thể ăn cỏ khô tùy thích vì những đống cỏ khô còn phải để dành cho tới mùa xuân sau. Khi Laura dắt chúng xuống lòng suối cạn tới trũng nước sâu ngày nào, chúng nhăn mũi lại lớp nước đầy váng nóng hầm hập. Nhưng chúng phải uống lớp nước đó. Bò và ngựa phải đều chịu chung những điều như thế.
      Thứ bảy, Laura tới nhà ông Nelson để coi xem có thư của bố gửi về . Dãy nhà chuồng thấp dài của ông ta có mái che dầy bằng cỏ khô. Nhà và chuồng ở đây đều khác hẳn căn nhà và khu chuồng của bố. Chúng dựa áp sát vào đất phía dưới khoảng dốc của đồng cỏ và có vẻ như cố bộc lộ tính chất Nauy.
      Phía trong nhà sáng trưng. Chiếc giường lớn chồng cao nệm nhồi lông chim với những chiếc gối căng phồng. vách là bức chân dung rất đẹp của thiếu phụ mặc áo màu xanh lơ. Khung hình thép vàng dày và lớp lưới muỗi màu hồng phủ kín cả hình lẫn khung để giữ cho ruồi bay tới.
      có thư của bố. Bà Nelson bảo rằng thứ bảy sau ông Nelson lại tới hỏi bưu điện.
      Laura :
      - Cảm ơn bà !
      vội vã bước nhanh dọc lối . Rồi chậm lại qua cây cầu và chậm hơn nữa lên đồi.
      Mẹ nhắc :
      - Đừng nghĩ ngợi gì, các con. Thứ bảy tới có thư.
      Nhưng thứ bảy tới vẫn có thư.
      Các còn tới dự buổi học ngày chủ nhật. Carrie chưa thể tự mình xa như thế và lại quá nặng khiến mẹ bồng nổi. Laura và Mary cũng phải để dành các đôi giày. Các thể chân trần tới buổi học còn nếu mang giày có giày vào mùa đông tới.
      Vì vậy vào ngày chủ nhật, các mặc những bộ đồ đẹp nhất nhưng mang giày, cột dải buộc tóc. Mary và Laura về những đoạn Kinh thánh và mẹ đọc cho các nghe những đoạn ấy.
      ngày chủ nhật, mẹ đọc cho các nghe đoạn về dịch do loài châu chấu đem tới thuở xa xưa. Mẹ đọc :
      - Và giống châu chấu khắp vùng lãnh thổ Ai Cập, ngừng chân tất cả bờ biển Ai Cập, chúng chính là nỗi hận thù đau đớn.
      Bởi chúng phủ đầy kín mặt đất khiến đất thành đen tối và chúng ăn sạch từng cọng cỏ đất, ăn sạch hoa quả cây, đồng cỏ khắp vùng đất Ai Cập.
      Laura biết như thế nào. Khi nhắc lại những câu thơ trong đoạn Kinh thánh này nghĩ « khắp vùng đất Minnesota »
      Rồi mẹ đọc tới hứa hẹn của Chúa với những người tốt lành « mang những người đó ra khỏi vùng đất tai ương kia để tới vùng đất an lành, nơi bao la, nơi mà sữa và mật tuôn trào như suối chảy ».
      Mary hỏi :
      - Ô, đó là đâu ?
      Và Laura cũng hỏi :
      - Đất có thể phun ra sữa và mật như thế nào ?
      muốn đạp chân lên sữa và chất mật dính láp nháp.
      Mẹ đặt cuốn Kinh thánh lên đầu gối và suy nghĩ. Rồi mẹ :
      - Này, bố các nghĩ rằng vùng đất đó ở ngay đây trong vùng Minnesota.
      Laura hỏi :
      - Làm sao có thể như thế được ?
      Mẹ :
      - Có thể lắm chứ, nếu chúng ta biến nó thành như thế. Này nhé, Laura, nếu những con bò cái cho sữa ăn no cỏ khắp vùng đất này, chúng cho lượng sữa rất lớn như thế chính là đất tuôn ra sữa. Những con ong hút mật tất cả những bông hoa dại mọc lên ở khắp vùng đất này và cho mật có khác gì đất tuôn ra mật.
      Laura :
      - Ôi ! Con mừng là mình đạp chân lên sữa và mật.
      Bé Carrie đập những cánh tay xíu lên cuốn Kinh thánh và hét :
      - Em nóng ! Em đau !
      Mẹ nhấc bé lên nhưng bé dẩy mẹ ra và khóc :
      - Mẹ nóng !
      Da của bé Carrie tội nghiệp nổi sẩy nóng đỏ. Laura và Mary cũng cảm thấy nực nội trong đủ thứ quần áo, nào áo chẽn, áo lót, váy lót, áo cổ cao, ống tay áo và những băng nịt eo quấn giữa người. Sau gáy các , những bím tóc cũng gây cảm giác ngộp thở.
      Carrie đòi uống nhưng lại đẩy chiếc ly ra và nhăn mặt :
      - Dơ quá !
      Mary với bé :
      - Uống đỡ bé. Chị cũng muốn uống nước lạnh nhưng có.
      Laura lên tiếng :
      - Em mong là em được uống hớp nước giếng.
      Mary :
      - Chị mong có nhũ băng.
      Laura bỗng :
      - Em ước gì mình là người da đỏ để khỏi phải mặc quần áo.
      Mẹ :
      - Laura ! là chủ nhật, nghe !
      Laura nghĩ :
      - Đúng, con biết chứ !
      Mùi gỗ trong căn nhà cũng nóng hầm hập. tất cả các sọc nâu ở những tấm ván, nhựa cây xuống khô lại thành những hạt cứng màu vàng. Gió nóng ngừng rú và bầy bò ngừng than vãn.
      - Bòò-òò, bòò-òò !
      Jack trở Mary, trút ra hơi thở dài.
      Mẹ cũng thở ra và :
      - Mẹ giống như sẵn sàng đổi mọi thứ lấy chút khí.
      Đúng lúc đó, làn khí lan vào trong căn nhà. Bé Carrie ngưng khóc. Jack ngển đầu lên. Mẹ :
      - Các , có thấy…
      Liền đó, hơi mát khác lan tới.
      Mẹ qua gian chái tới phần cuối bóng mát của căn nhà. Laura vội vã chạy theo mẹ và Mary tới dắt bé Carrie. Ngoài trời giống như lò hấp. khí nóng hắt thẳng vào mặt Laura.
      Mãi góc trời phía bắc có đám mây. Đám mây xíu trong bầu trời chói chang mênh mông. Nhưng nó vẫn là đám mây và in vệt bóng mát lên đồng cỏ. Bóng mát dường như chuyển động nhưng có lẽ chỉ là hình ảnh do những gợn sóng hơi nóng. , nó thực tiến tới gần hơn.
      - Ôi, lạy trời, lạy trời, lạy trời !
      Laura thầm khấn cách lặng lẽ. Tất cả đều đưa tay che mắt ngắm đám mây và bóng che của nó.
      Đám mây tiếp tục tới gần hơn. Nó trở nên lớn hơn, là vệt đen dầy trong khoảng đồng cỏ. Các cạnh đám mây uốn lại và căng phồng lên thành những khoảng phùng lớn. Lúc này, những đợt khí lạnh bùng lên hòa với những đợt hơi nóng dữ dội hơn.
      khắp đồng cỏ, những cột bụi quái đãng bốc lên hỗn loạn dữ dằn với những chiếc vòi đan xoay tít. Mặt trời đỏ lửa căn nhà, chuồng ngựa và mặt đất khô nẻ. Bóng của đám mây trôi .
      Đột nhiên, tia lửa trắng vạch loằng ngoằng và tấm màn xám từ đám mây ụp xuống treo lơ lửng tại đó, che kín hẳn vùng trời phía bên kia. Trời mưa. Rồi tiếng sấm rền lan tới.
      Mẹ :
      - Mưa ở xa quá, các con. Mẹ sợ là mưa tới đây được. Nhưng bề gì cũng mát hơn.
      Hương vị mát mẻ của trận mưa thành những đợt hơi lạnh tràn tới xuyên qua làn gió nóng.
      Laura :
      - Ô, mưa có thể tới đây, mẹ ơi ! Có thể mưa tới !
      Tất cả đều thầm cầu nguyện ở trong đầu :
      - Lạy trời ! Lạy trời ! Lạy trời !
      Gió thổi lạnh hơn. Bóng mây lan rộng mãi cách từ từ, từ từ. Rồi gần như đám mây tỏa lớn bầu trời. Đột nhiên, bóng mát chòm qua mặt đất khô khốc kéo lên đồi và cấp kì. Sau đó là mưa kéo tới. Mưa xối xuống đồi như có hàng triệu bàn chân xíu đạp xuống rồi rơi xối xả người mẹ, người Mary, người Laura và bé Carrie.
      Mẹ kêu lại :
      - Vào nhà, mau !
      Tiếng mưa đổ ào ạt mái gian chái. Hơi lạnh lùa qua đó ùa vào căn nhà hầm hập. Mẹ mở toang cửa trước, buộc màn treo lên và mở tất cả cửa sổ.
      Hơi đất ngùn ngụt bốc lên nhưng mưa dập xuống rửa sạch ngay. Mưa như gõ trống mái nhà, chảy ròng ròng qua các mái hiên. Mưa gột sạch khí và làn hơi mát dịu tràn ngập căn nhà. Laura còn thấy đầu óc bị đè nặng và cảm thấy da dẻ hết sức dễ chịu.
      Những dòng nước ngầu bùn chảy dài mặt đất khô cứng. Nước tràn qua các vết nứt dìm ngập tất cả. Nước mưa dâng xoáy những lỗ hổng chứa trứng châu chấu và biến những chỗ đó thành bùn lỏng. trời chớp sáng lóe lên và tiếng sấm vang động rền rĩ.
      Carrie vỗ tay hét lớn. Mary và Laura nhảy nhót cười sảng khoái, Jack vặn người chạy nhốn nháo như con chó con, nhìn qua từng ô cửa sổ ra ngoài mưa và tiếng sấm nổ lớn kéo dài nó khẽ gừ lên, tựa hồ muốn :
      - Ai mà thèm sợ !
      Mẹ :
      - Mưa này có thể kéo dài tới tối !

      Đúng trước khi mặt trời lặn, mưa dứt. Mưa chuyển xuôi theo suối Plum băng qua đồng cỏ về phía đông chỉ còn lưu lại ít hạt thưa thớt rơi xuống lấp lánh trong ánh nắng chiều. Rồi đám mây chuyển thành màu tím đỏ với những đường viền vàng rực cuốn lên sát bầu trời quang đãng. Mặt trời lặn xuống và những ngôi sao ra. khí mát lạnh và đất ẩm ướt thoải mái.
      Chỉ còn điều duy nhất mà Laura mong ước là bố có mặt ở đó.
      Hôm sau, mặt trời vươn lên nóng cháy. Bầu trời lại nhuộm màu đồng và gió như thiêu đốt. Trước lúc trời sập tối, những chồi cỏ như những mũi giáo li ti đâm lên từ mặt đất.
      Chì vài ngày, sọc màu xanh lục kéo ngang mặt đất màu nâu. Cỏ mọc lên ở những nơi mưa xối xuống và bầy bò đói mải miết gặm. Mỗi buổi sáng, Laura đưa Sam và David ra buộc vào dây cột để chúng cũng được ăn những ngọn cỏ non.
      Bầy bò còn la rống nữa. Những khớp xương của Spot bớt nhô ra. Nó cho sữa nhiều hơn và sữa cũng ngọt hơn. Ngọn đồi phủ màu xanh trở lại và những cây liễu, những cây mận trổ lá non.

    4. thy997

      thy997 Active Member

      Bài viết:
      136
      Được thích:
      40
      Chương 28

      LÁ THƯ
      Suốt ngày, Laura luôn nhớ bố và về đêm cảm thấy trống rỗng, dau nhức khi nghe tiếng gió thổi đơn độc qua vùng đất tối đen.
      Lúc đầu, hay về bố. hỏi lúc này bố ở cách xa nhà khoảng bao nhiêu, rồi mong là những đôi ủng của bố còn chịu đựng được và hỏi tối nay bố đựng trại ở đâu.
      Về sau nhắc tới bố với mẹ nữa. Mẹ nghĩ ngừng về bố nhưng mẹ thích nhắc đến điều này. Mẹ thích ngay cả việc tính ngày cho đến ngày thứ bảy.
      Mẹ :
      - Thời gian trôi nhanh hơn khi người ta nghĩ về nó.
      Suốt ngày thứ bảy, tất cả dều hy vọng ông Nelson nhận được lá thư của bố gửi qua bưu điện trong thị trấn. Laura và Jack ra tận con đường lớn đồng cỏ để ngóng cỗ xe của ông Nelson. Lũ châu chấu ăn hết mọi thứ và lúc này bay xa thành đám mây lớn như khi chúng tới mà là nhiều đám mây bay từng đoạn ngắn. Dù vậy, vẫn còn hàng triệu con châu chấu ở lại.
      Lại có thư của bố.
      Mẹ :
      - Đừng nghĩ ngợi gì. Rồi thư tới.
      Mỗi lần Laura chậm chậm bước ngược lên ngọn đồi mà lá thư, đều nghĩ :
      - Có khi nào bao giờ có thư ?
      cố xua đuổi ý nghĩ đó nhưng làm nổi. hôm, nhìn Mary và biết rằng Mary cũng có cùng ý nghĩ.
      Đêm đó Laura thể chịu đựng thêm nổi nữa. hỏi mẹ :
      - Bố quay về nhà, phải mẹ ?
      Mẹ kêu lên :
      - Dĩ nhiên bố trở về chứ !
      Lúc đó, Laura và Mary đều biết mẹ sợ có điều gì xảy ra với bố.
      Có lẽ đôi ủng của bố rã ra từng mảnh và bố lê khập khễnh những bàn chân trần. Có thể bầy bò khiến bố bị đau. Có thể toa xe lửa đụng phải bố. Có thể bố gặp nạn với bầy sói vì bố có súng. Cũng có thể trong rừng đêm tăm tối, con báo từ ngọn cây phóng lên người bố.
      Chiều thứ bảy kế tiếp, khi Laura dắt Jack ra ngóng ông Nelson, thấy ông băng qua cây cầu tới. Trong tay ông có cái gì màu trắng. Laura bay thẳng xuống đồi. Vật màu trắng là lá thư.
      Laura :
      - Ôi, cảm ơn ông ! Cảm ơn ông !
      chạy kịp thở vào trong nhà. Mẹ lau mặt cho bé Carrie. Mẹ cầm lá thư bằng bàn tay ướt đẫm lóng ngóng và ngồi xuống.
      Mẹ :
      - Thư của bố.
      Tay mẹ run đến mức mẹ lấy nổi chiếc kẹp ra khỏi mái tóc. Mẹ mở bao bì và lôi lá thư ra. Mẹ mở thư và trong đó có tờ giấy bạc.
      Mẹ :
      - Bố ổn rồi.
      Mẹ chụp chiếc tạp dề lên mặt và khóc.
      Nhưng khuôn mặt đẫm nước của mẹ ra sau chiếc tạp dề sáng rỡ niềm vui. Mẹ lau nước mắt trong lúc đọc thư cho Mary và Laura nghe.
      Bố phải bộ ba trăm dặm trước khi kiếm được việc làm. Lúc này bó làm việc trong đồng lúa mì với số tiền công đôla ngày. Bố gửi về cho mẹ năm đôla và giữ lại ba đôla để mua đôi ủng mới. Mùa lúa ở đó rất tốt và nếu mẹ cùng các bé xoay sở được ổn thỏa bố ở lại đó làm việc lâu hơn.
      Cả nhà đều nhớ bố và mong bố trở về. Nhưng bố bình an và có đôi ủng mới. Tất cả đều sung sướng trong ngày hôm đó.

    5. thy997

      thy997 Active Member

      Bài viết:
      136
      Được thích:
      40
      Chương 29

      GIỜ ĐEN TỐI NHẤT TRƯỚC LÚC BÌNH MINH​

      Lúc này gió thổi lạnh hơn và nắng còn quá nóng vào buổi trưa. Buổi sáng giá buốt và đám châu chấu nhảy nhót cách yếu ớt cho tới lúc nắng sưởi ấm cho chúng.
      buổi sáng, sương giá dày phủ khắp mặt đất. từng chồi cây, từng mẫu ván đều có lớp tơ trắng xuyên xoáy vào những bàn chân của Laura. thấy hàng triệu con châu chấu hoàn toàn bất động.
      Vài ngày sau, khắp nơi còn con châu chấu nào nữa.
      Mùa đông tới gần mà bố về. Gió lạnh như cắt. Gió còn gào thét mà rít lên và rên rỉ. Bầu trời u ám và mưa lạnh rơi mù mịt. Mưa chuyển thành tuyết và bố vẫn về.
      Laura phải mang giày mỗi khi ra ngoài. Giày làm bàn chân đau nhưng lí do. Giày của Mary cũng làm bàn chân Mary bị đau.
      Tất cả củi mà bố chẻ sẵn hết nên Mary và Laura phải lượm những mảnh ván rải rác. Mũi và ngón tay các nhức buốt trong lúc các lôi những mảnh ván cuối cùng khỏi mặt đất. Bao kín trong những chiếc khăn san, các tìm tới những rặng liễu lôi lên những nhánh cành chết khô để gầy đống lửa .
      Rồi buổi chiều, bà Nelson tới thăm. Bà bồng theo bé Anna.
      Bà Nelson tròn trịa và rất xinh xắn. Tóc bà vàng như tóc của Mary, mắt bà màu xanh lơ. Bà luôn tươi cười và khi cười bà để lộ ra hai hàm răng trắng bóng. Laura thấy thích bà Nelson, nhưng vui khi nhìn thấy bé Anna.
      Anna lớn hơn bé Carrie nhưng thể hiểu nổi những lời của Mary và Laura và các cũng thể hiểu bé gì. Bé tiếng Nauy. thích thú gì khi chơi với bé Anna và suốt mùa hè mỗi khi thấy bà Nelson với bé Anna tới là Mary và Laura chạy xuống bờ suối. Nhưng lúc này trời lạnh nên các phải ở lại trong căn nhà ấm áp và chơi với Anna. Mẹ nhắc vậy.
      Mẹ :
      - Nào các con, lấy mấy con búp bê ra và chơi ngoan với bé Anna .
      Laura lấy hộp búp bê giấy mà mẹ cắt ra khỏi giấy bọc và tất cả ngồi xuống nền nhà bên cạnh cửa lò để ngỏ. Anna cười vui khi thấy những con búp bê giấy. Nó thọc tay vào trong hộp lôi ra hình phu nhân bằng giấy và xé thành hai mảnh.
      Laura và Mary đều kinh hãi, Carrie trợn tròn mắt nhìn. Mẹ và bà Nelson chuyện và nhìn thấy Anna ve vẩy hai nửa người giấy cười thích thú. Laura đậy nắp hộp búp bê lại những chỉ thoáng sau Anna chán con búp bê giấy bị xé và đòi xé con khác. Laura biết làm gì vá Mary cũng vậy.
      Nếu được làm việc bé muốn chu chéo ngay. Nó còn quá và lại là khách nên các thể để cho nó khóc được. Nhưng nếu chụp được những con búp bê giấy xé rách ngay. Lúc đó Mary thào :
      - Đem Charlotte ra. Nó xé nổi Charlotte đâu.
      Laura phóng chạy lên cầu thang trong lúc Mary tìm cách giữ cho Anna im lặng. Charlotte thân nằm trong chiếc hộp dưới mái hiên mỉm cười với chiếc miệng bằng chỉ đỏ và đôi mắt nút giày. Laura cẩn thận nhấc nó lên vuốt lại mái tóc gợn sóng kết bằng chỉ đen và kéo lại chiếc váy. Charlotte có bàn chân và hai bàn tay chỉ là đoạn chót bằng phẳng của cánh tay bởi nó là con búp bê bằng vải. Nhưng Laura nó vô cùng.
      Charlotte là của riêng Laura tử buổi sáng Giáng sinh lâu rồi khi cả nhà còn ở khu rừng Big Woods thuộc Wisconsin.
      Laura ẵm nó xuống cầu thang và Anna hét lên khi nhìn thấy. Laura đặt cẩn thận Charlotte vào vòng tay của Anna. Anna ôm nó chặt. Ôm chặt cũng thể làm hư Charlotte. Laura chỉ lo ngại khi nhìn thấy Anna kéo mạnh những con mắt bằng nút giày của Charlotte và kéo những sợi tóc gợn sóng bằng chỉ hoặc đập mạnh nó xuống nền sàn. Nhưng Anna thể làm hư Charlotte và Laura nghĩ là chỉ cần vuốt thẳng lại các nếp áo và mái tóc khi Anna khỏi.
      Các , chuyến viếng thăm dài dặc cũng chấm dứt. Bà Nelson sắp và ẵm Anna lên. Lúc đó, điều khủng khiếp nhất xảy ra. Anna chịu trả lại Charlotte.
      Có lẽ bé nghĩ rằng Charlotte là của mình. Cũng có lẽ bé với mẹ rằng Laura cho bé con búp bê Charlotte. Bà Nelson mỉm cười. Laura thử lấy lại Charlotte Anna rú lên.
      Laura :
      - Búp bê của chị !
      Nhưng Anna ôm cứng Charlotte, đá đạp và ré lên.
      Mẹ lên tiếng :
      - Đừng xấu thế, Laura ! Anna còn và là khách mà. Dù sao con quá lớn rồi đâu còn chơi búp bê nữa. Cho Anna .
      Laura phải nghe lời mẹ. đứng ở cửa sổ nhìn theo Anna chạy lon ton xuống đồi, đu đưa Charlotte dưới cánh tay.
      Mẹ lại :
      - Mắc cỡ quá, Laura. lớn như con mà lại hờn dỗi vì con búp bê vải. Hãy ngưng ngay trò đó . Con ít khi chơi với con búp bê đó vì còn thích nó. Con nên ích kỉ thế.
      Laura lặng lẽ leo lên cầu thang và ngồi chiếc thùng bên cửa sổ. khóc, nhưng thấy trong người gào thét vì Charlotte mất. Bố có ở nhà và chiếc thùng dành cho Charlotte trống rỗng. Gió gào hú bên mái hiên. Mọi thứ đều vắng lạnh.
      Đêm đó mẹ :
      - Mẹ rất buồn Laura. Mẹ cho con búp bê đó nếu mẹ biết con giữ nó kĩ như vậy. Nhưng dù sao chúng ta cũng nên chỉ nghĩ cho riêng mình. Con hãy nghĩ tới niềm vui mà con đem đến cho Anna.
      Sáng sớm hôm sau, ông Nelson chở tới đống gỗ mà bố cắt. Ông ở lại làm việc suốt ngày, chẻ củi giúp mẹ và chất lên thành đống lớn.
      Mẹ :
      - Con thấy nhà Nelson tốt với nhà mình ra sao chứ. Họ là những người láng giềng hết sức tử tế. Bây giờ con có còn thấy vui vì cho Anna con búp bê ?
      Laura đáp :
      - Dạ , mẹ.
      Nhưng trái tim ngừng than khóc vì nhớ bố và Charlotte.
      Mưa lại rơi và đông giá. Bố gởi thêm về lá thư nào. Mẹ nghĩ có thể bố lên đường trở về. Trong dêm, Laura lắng nghe tiếng gió và tự hỏi bố ở đâu. Thường thường vào buổi sáng, tuyết chất đầy đống củi và bố vẫn về. Mỗi chiều thứ bảy, Laura mang giày vớ, choàng khănn san lớn của mẹ tới nhà ông Nelson.
      gõ cửa và hỏi ông Nelson coi có nhận được lá thư nào gởi cho mẹ . bước vào nhà vì muốn thấy Charlotte ở đó. Bà Nelson có thư nào gửi đến cả và Laura cảm ơn bà rồi quay về.
      ngày giông bão, bỗng nhìn thấy vật gì trong sân kho nhà Nelson. đứng im và nhìn. Đó là Charlotte bị dìm đông cứng dưới vũng nước. Anna d liệng Charlotte .
      Laura bước tới gõ cửa cách khó khăn và với bà Nelson cũng rất khó khăn. Bà Nelson bảo thời tiết quá xấu nên ông Nelson ra thị trấn nhưng chắc chắn tuần tới ông ra.
      Laura :
      - Cảm ơn bà.
      Và lật đật quay .
      Mưa tuyết trút người Charlotte. Anna lột da đầu của nó. Mái tóc gợn sóng xinh đẹp của Charlotte bị xé mất và nụ cười chiếc miệng bằng chỉ của nó bị cắt đứt tuôn máu đỏ lòm má nó. con mắt bằng nút giày của nó còn nữa. Nhưng nó vẫn Laura Charlotte.
      Laura nhấc nó lên quấn vào dưới chiếc khăn san. chạy muốn bứt hơi ngược làn gió cuồng loạn và mưa tuyết suốt đoạn đường về nhà. Mẹ nhìn lên và phát hoảng khi trông thấy Laura. Mẹ :
      - Chuyện gì vậy ! cho mẹ nghe, có chuyện gì !
      Laura đáp :
      - Ông Nelson ra thành phố. Nhưng, ôi, mẹ, nhìn này !
      Mẹ kêu lên :
      - Đồ quỉ gì thế ?
      Laura :
      - Charlotte đó ! Con… con lén lấy lại. Con khỏi cần, mẹ, con khỏi cần biết con làm thế nào !
      Mẹ :
      - Chớ, chớ, đừng căng thẳng vậy ! Tới đây kể cho mẹ nghe về nó !
      Và mẹ kéo Laura ngồi xuống lòng mẹ chiếc ghế đu.
      Mấy mẹ con đều cho rằng việc Laura đem Charlotte về có gì là sai trái. Đây là tai nạn khủng khiếp đối với Charlotte nhưng Laura kịp cứu nó và mẹ hứa là sửa lại nó tốt như mới.
      Mẹ lấy ra hết mái tóc bị xé toạc, những miếng làm thành chiếc miệng, con mắt còn lại và khuôn mặt. Thân hình Charlotte được hơ khô, gỡ ra để mẹ giặt sạch, hồ lại và ủi trong lúc Laura chọn từ túi vải cũ lấy những chiếc nút làm con mắt mới và những mảnh vải để làm khuôn mặt mới màu hồng nhạt.
      Đêm đó, lúc lên giường, Laura đặt Charlotte nằm vào chiếc hộp của nó. Charlotte sạch và chỉnh tề với chiếc miệng màu đỏ mỉm cười, cặp mắt đen lóng lánh, mái tóc bằng chỉ vàng nâu kết thành hai bím có buộc những chiếc nơ nướm màu xanh lơ.
      Laura nắm ôm sát Mary dưới những tấm phủ chắp vá bằng len. Gió gào hú và mưa tuyết trút mái nhà. Trời lạnh tới mức Laura và Mary đều kéo tấm phủ lên trùm kín đầu.
      tiếng loảng xoảng khủng khiếp khiến các choàng thức. Cả hai hoang mang trong bóng tối đen kịt dưới những tấm phủ. Đúng lúc đó, các nghe thấy giọng oang oang vang lên từ tầng dưới :
      - làm rớt bó gỗ đó mà, đúng ?
      Mẹ cười vui :
      - có mục đích ràng mà, Charles ! muốn đánh thức mấy con .
      Laura hét lên và bay ra khỏi giường và vừa hét vừa lao xuống cầu thang. nhảy vào vòng tay của bố và Mary cũng làm y hệt. Sau đó là cảnh náo nhiệt cười và nhảy nhót !
      Đôi mắt màu xanh lơ của bố sáng rực. Mái tóc bố dựng đứng. Bố mang đôi ủng mới. Bố vượt hai trăm dặm từ miền đông Minnesota. Rồi bố lội bộ trong đêm tối giữa giông bão từ thị trấn về. Lúc này bố ở đây.
      Mẹ :
      - Vẫn còn mặc mấy cái áo ngủ, mắc cỡ quá, các con ! thay đồ . Sắp tới giờ ăn sáng rồi !
      Các thay quần áo nhanh hơn bao giờ hết. Cả hai lại nhào xuống cầu thang ôm bố rồi rửa tay, rửa mặt rồi trở lại ôm bố nữa. Jack ngúc ngoắc xoay tròn còn Carrie khua chiếc muỗng mặt bàn và hát :
      - Bố về ! Bố về !
      Cuối cùng tất cả đều ngồi quanh bàn ăn. Bố bảo bố rất bận vào giờ chót nên viết thư được. Bố :
      - Họ giữ hết bọn lại để khuân vác những cái máy đập từ trước lúc bình minh cho tới sau khi trời tối. tới khi chau63n bị trở về thể ngừng lại để viết. chẳng mang được món quà gì về nhưng có tiền để mua.
      Mẹ với bố :
      - Charles, món quà quí nhất mà mang về là về nhà.
      Sau bữa ăn sáng, bố thăm đám gia súc. Tất cả đều với bố và Jack bám sát theo gót chân bố. Bố vui thấy Sam cùng David và Spot đều có vẻ khỏe khoắn. Bố chính bố cũng thể chăm sóc chúng tốt hơn thế. Mẹ bảo rằng Mary và Laura góp công rất lớn với mẹ.
      Bố :
      - Quỉ ! Được ở nhà là dễ chịu !
      Rồi bố hỏi :
      - Bàn chân con có vấn đề gì thế, Laura ?
      quên khuấy những bàn chân của mình. có thể lết chân khi nhớ ra. :
      - Giầy làm chân con đau, bố !
      Trở vào nhà, bố nhấc bé Carrie đặt ngồi lên đầu gối. Rồi bố nghiêng xuống sờ mó đôi giày của Laura.
      Laura kêu lên :
      - Ui cha ! Mấy ngón chân con bị bóp lại !
      Bố :
      - Đúng là thế thôi ! Bàn chân con lớn hơn từ mùa đông vừa rồi. Chân con thế nào,Mary ?
      Mary mấy ngón chân của cũng bị bóp chặt.
      Bố :
      - Cởi giày của các con ra, Mary. Và Laura, con mang giày của Mary vào.
      Giày của Mary bó chặt chân Laura. Chúng còn rất tốt, vết rách hoặc lỗ thủng nào.
      Bố :
      - Đôi giầy này giống như mới tinh khi bố bôi mỡ lại. Mary phải có giày mới. Laura có thể mang giầy của Mary, còn giày của Laura để dành lại cho bé Carrie trong thời gian tới.
      Bố với mẹ :
      - Bây giờ còn thiếu món gì nữa , Caroline ? Hãy nghĩ ra những món mình cần và mình mua những thứ gì có thể mua được. đóng ngựa vào xe và mình ra phố liền.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :