1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Ngôi nhà nhỏ trên thảo nguyên (Tập 3) - Laura Ingalls Wilder (29 chương)

Thảo luận trong 'Truyện Phương Tây (Sưu Tầm)'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. thy997

      thy997 Active Member

      Bài viết:
      136
      Được thích:
      40
      Chương 25

      ĐẬP LÚA
      Gió gầm hú và tuyết cuốn bay tạo thành thành ảm đạm dội lại từ những cây tuyết tùng. Những nhánh cây khẳng khiu như các lóng xương khua đập vào nhau những cây táo chỉ còn mang hình thù của những bộ xương. Ngoài trời u, hoang sơ và ầm ĩ.

      Nhưng những khu nhà kho vững vàng kiên cố rất yên ắng. Giông bão gầm hú vẫn va đập nhưng nhà kho đứng bình thản. Bên trong nhà kho vẫn ấm áp.

      Khi Almanzo cài chốt cửa ra vào tiếng ồn của giông bão chìm hẳn xuống so với yên tĩnh trong khu nhà kho. khí hoàn toàn lặng lẽ. Lũ ngựa loay hoay trong những ngăn chuồng, kêu lên nho trong lúc những con ngựa con nghểnh đầu lên và khẽ đạp móng. Lũ bò đứng thành hàng điềm tĩnh phe phẩy những túm lông đuôi và nhai nhóp nhép.

      Almanzo vuốt ve chiếc mũi mềm mại của lũ ngựa và ngắm lâu những con ngựa con mắt sáng rực. Rồi cậu kiếm ba sửa cái néo trong lán dụng cụ.

      Cây néo bị sút tay cầm và ba phải gắn lại. Néo là cành gỗ cứng như sắt dài ba bộ và to bằng cán chổi, có lỗ hổng xuyên qua ở đầu. Tay cầm của néo dài năm bộ và đầu tròn tựa nắm tay.

      Ba thọc sợi dây da bò qua lỗ hổng néo rồi tán ghép hai đầu dây lại làm thành thòng lọng bằng da. Ba lấy sợi dây da khác, cắt khứa ở hai đầu. Sợi dây da này được luồn qua vòng thòng lọng và những vết khứa được tròng vào cuối nắm tròn tay cầm của néo.

      Néo và tay cầm được gắn lỏng lẻo với nhau bằng hai thòng lọng da và néo có thể đu đưa về mọi phía cách dễ dàng.

      Néo của Almanzo cũng giống như của ba nhưng còn mới nên cần sửa chữa. Khi chiếc néo của ba sửa xong, hai cha con về nền Kho Nam.

      ở đây còn phảng phất mùi bí, dù gia súc ăn hết bí. Từ đống lá dẻ gai, mùi gỗ bốc lên hoà với mùi rơm khô từ các đống lúa. Ngoài trời, gió gào thét và tuyết quay cuồng bay nhưng nền Kho Nam ấm và lặng lẽ.

      Ba và Almanzo cởi dây buộc các tụ lúa và trải lúa nền gỗ sạch.

      Almanzo hỏi ba sao thuê máy đập lúa. Ba người đàn ông mang máy tới đây và ba coi. Máy có thể đập hết vụ lúa chỉ trong vài ngày.

      Ba :

      - Đó là cách đập lúa của người lười biếng. Vội vàng thường gây hoang phí, nhưng kẻ lười biếng luôn luôn muốn làm xong công việc của mình nhanh. Cỗ máy đó nghiền nát rơm khiến gia súc còn ăn được và thổi hạt ra xung quanh vung vãi làm mất mát.

      Tất cả lợi ích của máy chỉ là tiết kiệm thời gian. Nhưng thời gian có ích gì nếu dùng cho công việc? Con muốn ngồi xoay xoay mấy ngón tay cái suốt những ngày giông bão này sao?

      Almanzo :

      - đâu!

      Cậu ngồi quá đủ vào những ngày chủ nhật.

      Họ trải lúa dày chừng hai ba inch nền. Rồi ngồi đối mặt nhau, nắm tay cầm của những chiếc néo bằng cả hai bàn tay, họ vung những chiếc néo cao khỏi đầu và quật xuống lúa.

      Ba đập, rồi Almanzo đập, rồi lại tới ba, lại tới Almanzo.

      - Thịch! Thịch! Thịch! Thịch!

      Giống như nhịp nhạc hành khúc trong ngày Quốc Khánh.

      - Thịch! Thịch! Thịch! Thịch!

      Những hạt lúa văng ra, rơi như mưa khỏi các cọng rơm. mùi dễ chịu bốc lên từ những cọng rơm bị đập giập giống như hương lúa chín trong đồng khi trời nắng.

      Trước khi Almanzo thấm mệt với chiếc néo, là lúc cậu cầm cây chĩa. Cậu xóc những cọng rơm lên nhàng hất sang bên cạnh. Những hạt lúa màu nâu nằm rải rác đầy nền. Almanzo và ba lại trải lúa lên và cầm néo trở lại.

      Khi hạt lúa văng đầy nền, Almanzo lại cào dồn lại bên bằng chiếc trang gỗ lớn.

      Suốt ngày, đống hạt lúa cứ cao dần thêm. Đúng trước giờ lo việc nhà, Almanzo quét sạch nền nhà phía trước cỗ máy cánh quạt. Sau đó ba xúc lúa đổ vào máng máy và Almanzo quay tay máy.

      Cánh quạt quay vo vo trong máy, đám mây trấu bay ra phía trước trong lúc những hạt lúa sạch trút xuống hai bên thành đống cao nền nhà. Almanzo bốc nắm cho vào miệng nhai và nhấm nhấm vị ngọt đọng lại lúc lâu.

      Cậu tiếp tục nhai trong lúc giữ túi cho ba đổ đầy lúc vào trong đó. Ba kéo những túi đầy cho đứng sát vách thành hàng. ngày làm việc tốt đẹp qua.

      Ba hỏi:

      - Con nghĩ sao về việc mình cho máy thổi hạt dẻ gai.

      Vậy là họ liệng lá dẻ gai vào máng máy và lúc này cánh quạt kêu vo vo thổi bay những chiếc lá trong lúc trút xuống đất đám hạt dẻ gai ba góc màu nâu. Almanzo đổ đầy thùng đong ( Thùng đong: Peck Measure, loại đấu đong lớn, khoảng 9 lít ) giữ lại nướng ăn vào buổi tối.

      Sau đó cậu huýt gió trở lại với các việc nhà.

      Trọn mùa đông dài, những ngày giông bão đều dành cho việc đập lúa. Đập xong lúa mì tiếp đến lúa mạch, rồi các thứ đậu. Hạt để nuôi gia súc nhiều ê hề và lúa mì, lúa mạch để xay thành bột cũng nhiều. Almanzo bừa những thửa ruộng, phụ giúp trong mùa vụ và bây giờ cậu đập lấy hạt.

      Cậu phụ việc nuôi ăn những con bò cái nhẫn nại, những con ngựa nôn nóng hí qua các gióng ngăn chuồng, những con cừu đói kêu be be và những con heo luôn ủn ỉn. Và cậu có cảm giác như cậu với tất cả:

      - Các cậu cứ tin tớ. Tớ đủ lớn để lo cho hết thảy các cậu rồi.

      Rồi cậu đóng cửa cẩn thận, rời khỏi những con vật no nê, ấm áp có đầy đủ mọi thứ trong đêm và miệt mài bước qua giông gió quay lại với bữa ăn tối ngon lành chờ đợi trong nhà bếp.

    2. thy997

      thy997 Active Member

      Bài viết:
      136
      Được thích:
      40
      Chương 26

      LỄ GIÁNG SINH​

      từ lâu dường như Lễ Giáng Sinh bao giờ tới. Vào dịp Giáng Sinh, chú Andrew và Delia, chú Wesley và Lindy cùng tất cả đám chị em họ đều tới ăn bữa trưa. Đó là bữa ăn trưa lớn nhất trong năm. Và tất cả những cậu bé ngoan đều nhận được thứ gì đó trong chiếc vớ của mình. Riêng những cậu bé hư chẳng nhận được gì ngoại trừ những cây roi nằm trong vớ vào buổi sáng ngày Giáng Sinh. Almanzo cố sức giữ ngoan ngoãn lâu tới mức cậu cảm thấy căng thẳng.

      Nhưng cuối cùng cũng tới trước ngày Lễ Giáng Sinh và Alice, Royal và Eliza Jane đều trở về nhà. Các lo lau dọn khắp ngôi nhà còn má lo nấu nướng. Royal giúp ba đập lúa nhưng Almanzo phải phụ mọi thứ trong nhà. Cậu nhớ tới chiếc roi và cố tỏ ra thoải mái, vui vẻ.

      Cậu phải lau chùi dao nĩa và đánh bóng các đồ dùng bằng bạc. Quấn chiếc tạp dề quanh cổ, cậu lấy thỏi xà phòng cạo thành đống bọt màu đỏ rồi dùng miếng vải ướt chà lên dao nĩa.

      Nhà bếp ngào ngạt mùi thơm. Những ổ bánh mì mới chín để nguội, bánh ngọt đông lạnh, bánh bích qui, bánh thịt nhồi, bánh bí chất đầy các giá đựng thức ăn, món canh chua sủi tăm lò. Má lại nêm gia vị cho món thịt ngỗng.

      Phía ngoài, nắng chiếu long lanh tuyết. Những dải băng lấp lánh dọc các mái hiên. Từ xa vang lại tiếng chuông xe ngựa leng keng và trong nhà kho vang lên tiếng néo đập vui vẻ:

      - Thịch, thịch! Thịch, thịch!

      Nhưng khi tất cả dao nĩa lau rửa xong, Almanzo lại phải đánh bóng các đồ dùng bằng bạc cách điềm tĩnh.

      Cậu còn phải chạy lên gác mái lấy rau thơm, chạy xuống hầm chứa lấy táo và lại leo lên cầu thang lấy hành. Cậu chất đầy chiếc thùng gỗ, hối hả ra ngoài trời lạnh kiếm nước ở máy bơm. Cậu nghĩ sau đó, mọi thứ dứt chỉ trong phút. Nhưng phải thế vì cậu còn phải lau sạch phòng ăn sát nhà bếp.

      Má lên tiếng:

      - Con hãy lo phòng khách , Eliza Jane. Almanzo có thể làm tràn văng xi ra nhà đó.

      Almanzo thấy run ở trong bụng. Cậu hiểu điều gì xảy ra nếu má biết về chỗ loang đen được che lấp tường phòng khách. Cậu muốn nhận cây roi tron chiếc vớ nhận quà Giáng Sinh nhưng thà nhận cây roi như thế còn hơn là bị ba lôi vào lán gỗ.

      Đêm đó mọi người đều mệt mỏi và ngôi nhà sạch , ngăn nắp tới mức ai dám đụng vào thứ gì. Sau bữa ăn tối, má đặt con ngỗng nhồi thịt và con heo sữa lên giữa lò để nướng từ từ suốt đêm. Ba đặt lại bộ phận chỉnh lửa và lên dây đồng hồ. Almanzo và Royal treo vớ ở sau chiếc ghế còn Alice và Eliza Jane treo vớ ở sau chiếc ghế khác.

      Sau đó, tất cả cầm nến về giường.

      Trời còn tối đen khi Almanzo thức giấc. Cậu cảm thấy phấn khởi và sực nhớ ra là buổi sáng ngày Lễ Giáng Sinh. Cậu giật các lớp chăn ra và nhào lên ai đó nằm co ro. Đó là Royal. Cậu quên khuấy có Royal ở đó, nhưng cậu bò trường qua và kêu lên:

      - Giáng Sinh! Giáng Sinh! Chúc mừng Giáng Sinh vui vẻ!

      Cậu kéo quần dài choàng lên ngoài đồ ngủ. Royal nhảy ra khỏi giường thắp nến. Almanzo chụp lấy cây nến và Royal kêu:

      - Này, để lại đó! Quần chẽn của đâu rồi?

      Nhưng Almanzo chạy ào xuống cầu thang. Alice và Eliza Jane bay ra khỏi phòng, nhưng Almanzo thắng. Cậu nhìn thấy chiếc vớ treo u lên nhiều cục, vội đặt cây nến xuống và chộp lấy. Thứ trước nhất cậu kéo ra là chiếc mũ, chiếc mũ mua ở cửa hàng.

      Chiếc mũ bằng vải kẻ sọc vuông dệt máy. Lại có thêm lớp vải lót. Mũ được may bằng máy may. Và những tấm phủ tài gài nút ở ngay đỉnh.

      Almanzo hét lớn. Cậu hy vọng lại có lúc có chiếc mũ như thế này. Cậu ngắm từ trong ra ngoài chiếc mũ, sờ mó lớp vải bao, rồi lớp vải lót mượt trơn. Cậu chụp chiếc mũ đầu. Hơi rộng chút, nhưng cậu còn lớn. Như thế, cậu đội nó lâu hơn.

      Eliza Jane và Alice sục tìm trong những chiếc vớ và kêu lên the thé còn Royal chiếc khăn choàng lụa. Almanzo lại thọc sâu bàn tay vào chiếc vớ và kéo ra cây kẹo bạc hà giá năm xu. Cậu cắn rời đầu cây kẹo. Lớp kẹo bọc ngoài tan rời như đường trường khế nhưng lớp bên trong cứng ngắc có thể mút nhiều giờ.

      Rồi cậu lôi ra thêm đôi găng tay mới. Má đan phần cườm tay và phần lưng găng bằng những đường trang hoàng rất bắt mắt. Cậu còn lôi ra được trái cam và gói trái vả khô. Cậu nghĩ tới thế là hết và cậu bé nào có ngày Giáng Sinh tốt hơn.

      Nhưng ở chót cùng của chiếc vớ vẫn còn thứ gì nữa. vật , mỏng và cứng. Almanzo thể nghĩ ra nổi là thứ gì. Cậu lấy ra và đó là con dao nhíp. Con dao có bốn lưỡi.

      Almanzo la lớn và la lớn. Cậu bật tất cả các lưỡi dao ra, sắc nhọn và sáng loáng. Và cậu la lớn:

      - Alice, nhìn coi! Nhìn coi, Royal! Nhìn nè, nhìn con dao nhíp của em! Nhìn chiếc mũ của em!

      Từ trong phòng ngủ tối om, giọng ba vọng ra. Ba :

      - Hãy nhìn đồng hồ coi!

      Tất cả đưa mắt nhìn nhau. Rồi Royal đưa cao cây nến và tất cả đều nhìn chiếc đồng hồ cao. Kim đồng hồ chỉ ba giờ rưỡi.

      Ngay cả Eliza Jane cũng biết nên làm gì. Mấy cậ đánh thức cả ba lẫn má dậy sớm hơn giờ rưỡi.

      Ba hỏi:

      - Mấy giờ rồi!

      Almanzo nhìn Royal. Royal và Almanzo cùng nhìn Eliza Jane. Eliza Jane nuốt nước miếng và há hốc miệng nhưng Alice :

      - Chúc mừng Giáng Sinh, ba! Chúc mừng Giáng Sinh, má! Bây giờ bốn giờ thiếu ba mươi phút ba!

      Chiếc đồng hồ lắc đều “Tích, tắc! Tích, tắc!”. Rồi ba bật cười.

      Royal mở các bộ phần điều chỉnh lửa trong lò và Eliza Jane cời lửa bùng lớn, đặt ấm nước lên. Ngôi nhà ấm hẳn khi ba và má dậy và cả nhà có giờ ngồi chung. Đó là thời gian ngắm nghía những quà tặng.

      Alice có khuôn lồng ảnh bằng vàng để đeo cổ và Eliza Jane có đôi bông tai bằng đá đỏ. Má đan cho hai những dải cổ áo viền ren và những đôi găng hở ngón màu đen cũng viền ren. Royal có chiếc khăn choàng lụa và chiếc ví da tuyệt đẹp. Nhưng Almanzo cho rằng cậu có những quà tặng tuyệt hơn hết. Đó là ngày Giáng Sinh kỳ diệu.

      Rồi má bắt đầu tất bật và hối thúc mọi người. Còn có nhiều việc nhà để làm, hớt váng sữa, lọc sữa mới để cất , ăn điểm tâm, lặt rau và sắp đặt trong nhà cho thứ tự rồi mỗi người phải mặc quần áo xong trước khi khách tới.

      Mặt trời lên cao. Má có mặt ở khắp nơi, nhắc nhở mọi lúc:

      - Almanzo, rửa tai con sạch !

      - trời ơi, Royal, chạy quẩn quanh nữa!

      - Eliza Jane, nhớ gọt những củ khoai này, đừng cắt mỏng và cũng đừng để nhiều mắt cho chúng thấy đường mà nhảy hết ra khỏi bình.

      - Đếm lại các đồ bạc, Alice rồi bày ra cùng với dao nĩa.

      - Các khăn tốt nhất nằm hết giá kia.

      - Cám ơn Chúa, hãy nhìn đồng hồ kìa.

      Tiếng chuông xe ngựa reo vang đường và má đóng sập cánh cửa lò, chạy thay chiếc tạp dề và ghim lại tóc. Alice lao xuống cầu thang còn Eliza Jane chạy lên, cả hai đều nhắc Almanzo kéo thẳng lại cổ áo. Ba gọi má tới thắt cà-vạt giúp. Rồi xe của chú Wesley ngưng lại với tiếng va chạm cuối cùng của những chiếc chuông.

      Almanzo reo hò chạy ra. Ba và má theo sau cậu bình thản tựa hồ họ bao giờ vội vã trong cuộc sống. Frank, Fred, Abner, Mary nhào ra khỏi xa, vội vã chạy lên trước khi Lindy kịp trao em bé cho má xe của chú Andrew chạy tới. sân đầy các cậu bé và khắp nhà chen chúc những vành váy. Mấy ông chú giậm chân rũ tuyết ra khỏi ủng và cởi khăn quàng.

      Royal cùng cậu em họ James đưa xe vào trong nhà xe, tháo ngựa đưa vào ngăn chuồng và lau tuyết bám chân của chúng.

      Almanzo đội chiếc mũ mua ở cửa hàng và khoe con dao nhíp với đám em họ. Chiếc mũ của Frank lúc này cũ rồi. Cậu ra cũng có con dao nhíp nhưng lại chỉ có ba lưỡi.

      Rồi Almanzo chỉ cho thấy Star và Bright cùng cỗ xe trượt và cho cả đám gãi lên chiếc lưng màu trắng phẳng phiu của Lucy bằng những chiếc lõi bắp. Cậu tất cả có thể tới ngắm Starlight nếu giữ im lặng làm cho nó sợ.

      Con ngựa con co rúm đuôi lại và bước về phía lũ cách nhàng. Rồi nó ngẩng đầu cao và né tránh bàn tay của Frank thọc qua gióng ngăn chuồng.

      Almanzo :

      - Để yên cho nó !

      Frank :

      - Tớ đánh cá là cậu dám vào đó và cưỡi lên lưng nó.

      Almanzo :

      - Tớ dám chứ, nhưng phải có ý thức. Tớ biết hay nhất là đừng làm hỏng con ngựa tốt như thế.

      Frank :

      - Cách nào làm hư nó được? Chà! Cậu sợ nó đá cậu! Cậu sợ con ngựa con đó!

      Almanzo :

      - Tớ sợ. Nhưng ba cho.

      Frank :

      - Tớ nghĩ tớ là cậu tớ làm nếu tớ muốn. Tớ chắc là ba cậu biết đâu.

      Almanzo trả lời và Frank leo lên các gióng ngăn chuồng. Almanzo lên tiếng:

      - Cậu xuống khỏi nó ngay.

      Cậu nắm lấy chân Frank, nhắc:

      - Cậu được làm lũ ngựa sợ.

      - Tớ làm nó sợ nếu tớ muốn.

      Frank vừa vừa đá. Almanzo đeo cứng, Starlight chạy quanh ngăn chuồng và Almanzo la lớn kêu Royal. Nhưng cậu biết làm thế khiến Starlight sợ hơn nữa.

      Cậu nghiến răng kéo hết sức và Frank nhào xuống. Tất cả lũ ngựa nhảy chồm lên và Starlight bước lui đạp vỡ máng ăn.

      Frank choàng dậy, :

      - Tớ nện cậu vì việc đó!

      Almanzo :

      - Cậu thử nện tớ !

      Royal hối hả từ Kho Nam chạy tới. Cậu nắm lấy vai Almanzo và Frank lôi ra ngoài. Fred, Abner, John lặng lẽ theo. Đầu gối Almanzo lảo đảo. Cậu sợ Royal lại với ba.

      Royal :

      - Nếu còn gặp mấy đứa làm những điều ngu dại quanh mấy con ngựa con này lần nữa với ba và chú Wesley. Mấy đứa bị đánh tróc da hết.

      Royal nắm Almanzo chặt tới mức cậu thể biết Royal nắm Frank chặt ra sao. Rồi Royal cụng đầu cả hai vào nhau. Almanzo nổ đom đóm mắt.

      Royal :

      - Để dạy cho mấy đứa đánh lộn này. Đúng vào ngày Giáng Sinh! là xấu hổ!

      Almanzo :

      - Em chỉ muốn nó đừng làm Starlight sợ thôi.

      Royal quát:

      - Im ! Đừng lôi thôi nữa! Bây giờ hãy tự giữ mình hoặc phải nhận những thứ đáng phải nhận. rửa tay , tới giờ ăn trưa rồi.

      Tất cả kéo xuống bếp rửa tay. Má cùng các và đám con chị em họ lo bày bữa ăn trưa Giáng Sinh. Bữa ăn được kê vòng và kéo dài gần như hết phòng ăn và mỗi inch bàn đều chất đống thức ăn.

      Almanzo cúi đầu, nhắm chặt hai mắt trong lúc ba đọc lời cầu nguyện. Lời cầu nguyện khá dài vì là ngày Giáng Sinh. Cuối cùng Almanzo cũng có thể mở mắt ra. Cậu ngồi im lặng nhìn bàn ăn.

      Cậu ngắm con heo sữa quay giòn nằm chiếc đĩa sứ màu xanh với trái táo ngậm nơi miệng. Cậu ngắm con ngỗng quay mập căng với những chiếc đùi chĩa ra và lớp da bọc ngoài cuốn cong lên. Tiếng lưỡi dao của ba lanh lảnh hòn đá mài khiến cậu cảm thấy đói hơn.

      Cậu ngắm tô canh chua lớn rồi ngắm đống khoai tây nghiền với lớp bơ tan chảy xuống thành giọt. Cậu ngắm sang đống củ cải nghiền, món bí hầm vàng quánh và món su hào xào xanh xám.

      Cậu nuốt nước miếng và cố nhìn thêm nữa. Tuy vậy cậu vẫn thể nhìn thấy món táo chiên hành và món cà-rốt bọc đường. Cậu cũng thể ngắm những ổ bánh nhồi thịt hình tam giác chờ bên cạnh đĩa của cậu, bánh bí nhồi thịt ướp gia vị, bánh nhồi thịt phủ kem với lớp kem mỏng béo ngậy trào ra giữa khía vỏ bánh.

      Cậu ép hai bàn tay giữa đầu gối. Cậu ngồi im chờ nhưng cảm thấy cồn cào trong ruột.

      Tất cả người lớn ngồi ở đầu bàn được lo tiếp trước hết. Những chiếc đĩa qua lại trong tiếng chuyện và tiếng cười vui tư. Món thịt heo mềm được xẻ thành những miếng mỏng dưới con dao có chạm khắc của ba. Khuôn ức ngỗng trắng phau theo nhau biến thành từng miếng để lại khung xương trơ trọi. Những chiếc muỗng vục vào món canh chua, nhấn sâu vào món khoai tây nghiền rồi múc món nước xúp màu nâu.

      Almanzo phải ngồi đợi tới cuối cùng. Cậu nhất ngoại trừ Abner và các em bé, nhưng Abner lại là khách.

      Sau hết đĩa của Almanzo cũng được chất đầy. Ngay miếng nếm thử đầu tiên đưa lại cho cậu cảm giác khoan khoái và cảm giác này cứ lớn lên, lớn lên mãi trong lúc cậu ăn và ăn tiếp tục. Cậu ăn cho tới lúc thể ăn thêm nổi nữa và cảm thấy vô cùng dễ chịu. Cậu nhấm nháp chậm chạp hồi lâu phần bánh ngỏ nhân trái cây thứ nhì. Rồi cậu nhét khoanh bánh vào túi và chạy ra ngoài chơi.

      Royal và James chia phe để chơi trò pháo đài tuyết. Royal chọn Frank còn James chọn Almanzo. Khi chọn người xong, tất cả cùng lo lăn những trái cầu tuyết qua những dòng chảy sau gần nhà kho. Tất cả lăn cho tới khi những trái cầu tuyết cao gần bằng Almanzo lăn chụm lại thành bức tường. Tuyết chất đống làm thành pháo đài chắc chắn ngăn giữa hai phe.

      Lúc đó mỗi phe làm những trái cầu tuyết riêng của mình. Tất cả đều hà hơi vào tuyết rồi nén lại chắc. Mỗi phe làm mười hai trái cầu tuyết cứng. Khi sẵn sàng chiến đấu, Royal liệng cây gậy lên rồi chụp lấy khi nó rơi xuống. James chộp vào cây gậy bàn tay của Royal, rồi Royal chộp bàn tay của James và cứ lần lượt như thế cho hết cây gậy. Bàn tay của James chộp cuối cùng và như thế là phe của James được giữ pháo đài.

      Những trái cầu tuyết bay mù mịt. Almanzo hụp đầu, né tránh, la hét và vận hết sức ném những trái cầu tuyết xa cho tới khi còn trái nào. Royal dẫn toán địch quân phía sau lao lên tấn công pháo đài và Almanzo vùng dạy, chộp lấy Frank. Cả hai đâm đầu xuống hố tuyết sâu phía ngoài pháo đài, vật lộn, đấm đá nhau mạnh.

      Mặt và miệng Almanzo đầy tuyết nhưng cậu bám cứng lấy Frank. Frank đập thẳng vào mũi cậu và mũi cậu chảy máu. Almanzo lưu ý tới. Cậu lật lên Frank đấm vùi đối thủ cực mạnh, dí xuống dưới tuyết. Cậu tiếp tục hét:

      - Ha-a, chết! Ha-a, chết!

      Frank rên rỉ, oằn oại, gần lăn ra được nhưng Almanzo lại đè lên cậu ta. Almazno thể ngồi Frank để đấm đá nên cậu dùng hết sức nặng đè đối thủ xuống, nhấn mặt Frank vào sâu hơn, sâu hơn nữa trong tuyết. Và Frank hổn hển:

      - Chết!

      Almanzo quì dậy và cậu thấy má đứng trong khung cửa. Má gọi:

      - Các con! Ngưng chơi thôi! Tới lúc phải vào nhà sưởi cho ấm!

      Tất cả đều nóng và thở hổn hển. Nhưng má và các nghĩ là đám chị em họ phải sưởi ấm trước khi lên xe trở về nhà. Cả đám bước vào nhà cách nặng nề, đầy người dính tuyết khiến má giơ cả hai tay kêu lên:

      - Chúa ơi!

      Người lớn ngồi trong phòng khách nhưng các cậu bé phải ở lại trong phòng ăn, như thế tuyết chảy tấm thảm phòng khách. Các cậu thể ngồi vì ghế chất đầy chăn, áo được hơ nóng. Nhưng các cậu đứng quanh quẩn ăn táo, uống rượu ngọt và Almanzo và Abner vào nhà chứa đồ ăn ăn mấy đĩa đồ ăn.

      Sau đó các chú, các và các phủ choàng khăn áo, bồng các em bé ngủ ra khỏi phòng ngủ quấn quanh trong những chiếc săn san. Những chiếc xe leng keng từ nhà kho lăn tới và ba má giúp tấn chăn phủ, áo choàng ngoài những vành váy. Mọi người đều :

      - Tạm biệt! Tạm biệt!

      Tiếng nhạc ngựa vang lại hồi rồi tắt hẳn. Ngày Giáng Sinh qua.

    3. thy997

      thy997 Active Member

      Bài viết:
      136
      Được thích:
      40
      Chương 27

      KÉO GỖ​

      Tháng Giêng năm đó khi trường học khai giảng như thường lệ, Almanzo phải học. Cậu kéo gỗ trong rừng.

      Vào những buổi sáng lạnh cóng, trước lúc mặt trời mọc, ba đóng con bò đực vào cỗ xe trượt lớn còn Almanzo đóng hai con bò hơn tuổi vào cỗ xe của mình. Lúc này Star và Bright quá lớn so với chiếc ách và Almanzo thể mình nhấc chiếc ách lớn hơn. Pierre phải giúp cậu đặt ách lên cổ Star và Louis giúp cậu đẩy Bright đứng vào dưới đầu ách kia.

      Những con bò mới hơn tuổi chạy rông các bãi chăn trọn mùa hè nên lúc này chúng thích làm việc. Chúng lắc đầu, xô đẩy rồi bước lui. khó khăn để đặt những vòng cung vào đúng chỗ và cài chốt lại.

      Almanzo phải hết sức kiên nhẫn và . Cậu vỗ về lũ bò, ngay cả những lúc cậu muốn đập chúng, cho chúng những củ cà-rốt và ngọt ngào dỗ dành. Trước khi cậu đặt xong ách và cột chúng vào cỗ xe, ba lên đường vào rừng cây.

      Almanzo cho xe theo sau. Những con bò bước khi cậu hô “bước tới!” Và quay sang phải hoặc sang trái khi cậu quất roi hô “diệt!” Hoặc “vắt!”. Chúng mải miết bước dọc con đường hết lên lại xuống đồi còn Almanzo đứng cỗ xe trượt cùng Pierre và Louis ở sau lưng.

      Bây giờ cậu mười tuổi điều khiển những con bò của riêng mình cỗ xe của mình và tới rừng cây để kéo gỗ.

      Trong rừng, tuyết chất cao các cội cây. Những cành thông và tuyết tùng thấp nhất đều bị vùi lấp trong tuyết. tuyết còn đường, còn dấu vết lối mà chỉ có dấu chân chim nhàng và những chấm mờ nhạt ở nơi lũ thỏ nhảy nhót. Từ sâu trong rừng cây, tiếng những lưỡi rìu đốn chặt vang lên.

      Cặp bò lớn của ba dầm mình trong tuyết mở ra con đường và lũ bò của Almanzo miệt mài bước theo sau. Họ xa mãi vào trong rừng cây tới chỗ phát hoang có French Joe và Lazy John đốn cây.

      Những khúc cây nằm ngổn ngang, chìm nửa trong tuyết. John và Joe cưa cây thành những khúc cây dài mười lăm bộ có đường kính lớn tới hai bộ. Những cây lớn nặng tới nỗi sau người khiêng lên nổi nhưng ba vẫn phải chất lên xe.

      Ba ngừng xe sát bên khúc cây rồi John và Joe tới giúp. Họ dùng ba cây trượt là những cây gỗ cứng chắc. Những cây trượt được cắm vào dưới khúc cây, nâng nó lên cho tựa vào xe. Lúc đó, họ dùng tới những cây sào lật. Sào lật có đầu nhọn với những móc sắt lớn thả lủng lẳng ở phía dưới.

      John và Joe đứng gần hai đầu của khúc cây. Họ thọc đầu sào nhọn vào sát khúc cây và khi họ đẩy dựng đứng cây sào lên những móc sắt bám vào khúc cây lăn nó nhích lên chút. Ba cũng có cây sào lật chống ở giữa khúc cây để giữ cho nó lăn xuống trong lúc John và Joe lấy cây sào của họ ra để lăn tiếp. Họ lăn cây lên thêm chút nữa và ba lại lập tức chống cây sào giữ cây lại để cho họ lấy sào ra và đặt lấn lên.

      Từng chút, từng chút, khúc cây được lăn lên mãi cho tới khi nó vượt qua mấy cây trượt vào cỗ xe.

      Almanzo có sào móc lật và cậu phải tự chất gỗ lên xe. Cậu kiếm ba cây gỗ thẳng dùng làm thanh trượt. Rồi với những cây sào ngắn hơn, cậu bắt đầu chất những khúc cây nhất. Những khúc cây này có đường kính cỡ tám, chín inch nhưng cong queo rất khó giữ.

      Almanzo đẩy Pierre và Louis ra hai đầu cây còn cậu đứng ở giữa giống như ba. Các cậu hổn hển đẩy, trục, nâng lên đưa khúc cây vượt qua thanh trượt. Việc dễ làm vì sào lật của các cậu có móc nên rất khó kìm giữ khúc cây.

      Các cậu chất được sáu khúc cây nên lúc đó phải chất thêm ở cao khiến những thanh trượt dựng thành dốc đứng. Xe của ba được chất đầy và Almanzo càng vội hơn. Cậu vung chiếc roi hối Star và Bright mau chóng tới khúc cây gần nhất.

      đầu của khúc cây này lớn hơn đầu kia rất nhiều vì vậy thể lăn cách bình thường được. Almanzo bảo Louis đứng ở đầu hơn và dặn được lăn nhanh quá. Pierre và Louis lăn khúc cây lên khoảng inch cho Almanzo cắm sào giữ cây lại trong lúc Pierre và Louis lăn tiếp. Các cậu đưa khúc cây lên cao các thanh trượt.

      Almanzo vận hết sức cố kìm giữ chặt. Cậu trụ hai chân, nghiến chặt răng, cổ căng cứng và mắt lồi ra đúng lúc toàn bộ khúc cây đột nhiên trượt xuống.

      Cây sào bật khỏi tay đập thẳng vào đầu cậu. Khúc cây ào ào lăn xuống. Cậu cố tránh xa nhưng khúc cây đè nhấn cậu vào trong tuyết.

      Pierre và Louis hét lên thất thanh. Almanzo thể nào dậy nổi. Khúc cây đè ngang người cậu. Ba và John nhấc khúc cây lên cho Almanzo trườn ra. Cậu đứng lên được. Ba hỏi:

      - Đau , con?

      Almanzo sợ tới mức muốn ói. Cậu cố lên tiếng:

      - , ba.

      Ba sờ nắn vai và cánh tay cậu, cách vui vẻ:

      - Tốt, tốt, bị gãy xương!

      John :

      - Nhờ có tuyết dày, khó tránh chấn thương nặng.

      Ba :

      - Dễ gặp tai nạn lắm, con trai. Lần sau phải ráng cẩn thận. Vào rừng cây là phải tự coi chừng cho mình.

      Almanzo muốn nằm nghỉ. Cậu thấy đau ở đầu, ở bụng và đau khủng khiếp ở chân phải. Nhưng cậu vẫn giúp Pierre và Louis đặt thẳng khúc cây trở lại và lần này cậu vội vã nữa. Các cậu đưa được khúc cây lên xe nhưng khá lâu sau khi ba ra với cỗ xe chất đầy.

      Lúc này, Almanzo quyết định chất thêm gỗ. Cậu leo lên đống cây, vung roi hô:

      - Bước tới!

      Star và Bright kéo những cỗ xe nhúc nhích. Rồi Star cố kéo và ngưng lại. Đến lượt Bright kéo và ngưng đúng lúc Star bắt đầu kéo. Rồi cả hai cùng ngưng.

      Almanzo tiếp tục vung và hô:

      - Bước tới! Bước tới!

      Star lại kéo, rồi đến Bright, rồi đến Star. Cỗ xe vẫn nhúc nhích. Star và Bright thở khói ra mũi. Almanzo cảm thấy muốn hét lên và chửi thề. Cậu quát:

      - Bước tới! Bước tới!

      John và Joe ngừng cưa và Joe đến trước cỗ xe. Ông ta :

      - Cháu chở nặng quá rồi. Mấy đứa xuống xe bộ . Còn Almanzo, cháu phải với lũ bò suốt đường. Cháu khiến mấy con bê này do dự nếu cháu cẩn thận.

      Almanzo nhảy xuống. Cậu lau cổ cho lũ bò và gãi quanh sừng của chúng. Cậu hơi nhấc chiếc ách lên, lòn bàn tay xuống đặt lại đúng chỗ. Suốt thời gian đó, cậu trò chuyện với mấy con bê đực . Rồi cậu đứng bên Star vung roi và hô:

      - Bước tới!

      Star và Bright cùng kéo chiếc xe chuyển động.

      Almanzo mải miết suốt đoạn đường về nhà. Pierre và Louis bước theo những vệt nhẵn sau mấy thanh bàn trượt, nhưng Almanzo phải vật lộn với lớp tuyết dày mềm xèo bên cạnh Star.

      Khi cậu về tới đống gỗ ở nhà, ba cậu làm tốt trong việc kéo gỗ.

      Ba :

      - Con trai, lần sau nên nhớ chỉ đặt cỗ xe chở nặng như thế vào con đường mở. Con làm hư lũ bò nếu con để chúng do dự cò cưa. Chúng có ý nghĩ là chúng kéo nổi cỗ xe và cố gắng. Sau đó, chắc chắn chúng hư.

      Almanzo thể ăn nổi bữa trưa. Cậu cảm thấy bệnh và bàn chân đau nhức. Má nghĩ là có lẽ cậu nên nghỉ nhưng Almanzo chịu để tai nạn ngăn trở mình.

      Tuy nhiên, cậu chậm. Trước khi đến khu rừng cây, cậu gặp ba đưa xe gỗ trở về. Cậu biết rằng cỗ xe trống phải mở đường cho cỗ xe chở nặng. Vậy là cậu quơ roi, hô:

      - Diệt!

      Star và Bright chuyển hướng bất ngờ về bên phải và trước khi Almanzo kịp kêu, chúng sa vào mương tuyết sâu. Chúng biết cách mở đường như những con bò lớn. Chúng khịt khịt mũi, loạng choạng, nhào tới và cỗ xe chìm sâu hơn dưới tuyết. Hai con bê đực xoay quanh, chiếc ách vặn khiến chúng gần nghẹt thở.

      Almanzo lăn lộn trong tuyết, cố tới sát đầu của chúng. Ba trở lại và nhìn thấy khi ngang. Nhưng ba hướng về phía trước và lái cỗ xe thẳng về nhà.

      Almanzo nắm được đầu Star và với nó . Pierre và Louis giữ được đầu của Bright và hai con bê đực ngưng nhào tới. Chỉ có đầu và lưng của chúng còn hở tuyết. Almanzo chửi thề:

      - Mẹ kiếp!

      Các cậu phải đào lôi lũ bê đực và cỗ xe ra. Các cậu có xẻng nên các cậu phải dọn tất cả chỗ tuyết bằng tay và chân. còn cách nào khác cho các cậu.

      Các cậu mất rất nhiều thời gian. Các cậu đá, đạp tất cả tuyết khỏi phía trước cỗ xe và lũ bê đực. Các cậu giậm tuyết xuống cho nén cứng và trơn trước các bàn trượt. Almanzo đặt thẳng lại cây vạt trước xe, chỉnh lại sợi xích và chiếc ách.

      Cậu thấy cần phải ngồi xuống nghỉ chút. Nhưng cậu đứng lên ngay tới vỗ về Star và Bright, dịu giọng khuyến khích chúng. Cậu lấy trái táo của Pierre, bẻ làm hai và chia cho hai con bê đực. Ngay khi chúng ăn xong, cậu huơ cây roi và cách vui vẻ:

      - Bước tới!

      Pierre và Louis tận lực đẩy cỗ xe. Cỗ xe nhích . Almanzo hô và quơ chiếc roi. Star và Bright gò lưng kéo. Chúng bước ra khỏi mương tuyết và cỗ xe tròng trành lao lên.

      Thế là Almanzo vượt qua tai nạn bằng chính sức của mình.

      Lúc này, đường tới rừng cây được mở và chuyến xe này Almanzo chất gỗ quá nhiều. Thế là đường đưa xe chở gỗ về nhà cậu ngồi đống gỗ cùng với Pierre và Louis ở phía sau.

      Xuống tới con đường dài, cậu nhìn thấy ba tới và cậu tự nhủ lần này chắc ba quẹo qua dẫn đường cho cậu.

      Star và Bright nước cách phấn khởi với cỗ xe trượt cách dễ dàng con đường trắng toát. Chiếc roi của Almanzo huơ mạnh trong bầu khí lạnh cóng. Cặp bò lớn của ba càng lúc càng tới gần hơn và ba cưỡi cỗ xe trượt lớn.

      Dĩ nhiên những con bò lớn lúc này mở đường cho cỗ xe chở nặng của Almanzo. Nhưng có lẽ Star và Bright nhớ ra là chúng phải quẹo qua trước. Có lẽ chúng biết là chúng phải tỏ ra lễ độ với những con bò lớn, già hơn. Thế là ngoài hẳn chờ đợi của mọi người, chúng đột ngột quẹo qua đường trước.

      bàn trượt rớt vào lớp tuyết dày. Rồi cỗ xe nghiêng qua khiến đống gỗ và mấy cậu bé ở nháo nhào, đảo lộn.

      Almanzo văng ra ngoài cắm đầu xuống tuyết.

      Cậu bị chìm lún, cố nhoài người đứng dậy. Cỗ xe của cậu lật nghiêng về phía. Những khúc cây cắm đứng rải rác trong các mương tuyết. Còn có đống cẳng chân màu nâu đỏ và các khung sườn chìm vào trong tuyết. Những con bò lớn của ba tới cách điềm tĩnh.

      Pierre và Louis đứng dậy khỏi các hố tuyết, chửi thề bằng tiếng Pháp. Ba cho các con bò lớn ngưng lại, bước xuống xe.

      Ba :

      - Được, được rồi, con trai! Thế là mình hình như lại gặp lại.

      Almanzo và ba cùng ngắm những con bê đực. Bright nằm chồng lên Star, các cẳng chân của chúng lẫn lộn với sợi dây xích, cây vạt kéo và chiếc ách chồm lên tai Star. Chúng nằm im lìm như dám cử động. Ba gỡ rối cho chúng và giúp chúng đứng lên. Chúng bị thương.

      Ba giúp Almanzo đưa xe nằm thẳng lại các bàn trượt. Ba lấy những cây chặn xe của ba làm thanh trượt và những cây chặn xe của Almanzo làm sào lật để chất các khúc cây lên xe trở lại. Rồi ba đứng lui lại, im lặng trong lúc Almanzo đặt ách lên Star và Bright rồi vuốt ve khuyến khích chúng cho chúng kéo cỗ xe đầy gỗ dọc theo bờ rãnh nghiêng bình yên vào đường lớn.

      Ba :

      - Đúng đường rồi đó, con trai! Xuống rồi lại lên!

      Trọn tuần và trọn tuần tiếp theo, cậu kéo gỗ từ rừng cây về. Cậu học được cách điều khiển bò tốt và cách kéo gỗ tốt. Mỗi ngày bàn chân cậu bớt đau chút và cuối cùng cậu hoàn toàn cà nhắc nữa.

      Cậu giúp ba kéo đống gỗ lớn, cưa xong, cắt xẻ và cột lại trong nhà lán gỗ.

      Rồi vào buổi tối, ba số gỗ kéo về đủ dùng cho cả năm và má nhắc là tới thời gian Almanzo học, nếu cậu muốn có mặt trong học kì mùa đông năm đó.

      Almanzo là còn lo đập các thứ hạt và những con bò con cần được huấn luyện. Cậu hỏi:

      - Con học để làm gì? Bất quá con biết đọc, biết viết, biết đánh vần trong khi con muốn làm thầy giáo hay chủ cửa hàng.

      Ba từ tốn:

      - Con có thể đọc, viết và đánh vần. Nhưng con có thể tính toán được ?

      Almanzo đáp:

      - Dạ, con có thể tính toán chút.

      - nông dân phải biết tính toán nhiều hơn mức đó, con trai. Tốt hơn là con nên đến trường.

      Almanzo gì thêm vì biết rằng có cũng vô ích. Sáng hôm sau, cậu xách thùng đồ ăn dành cho bữa trưa đến trường.

      Năm nay, chỗ ngồi của cậu chuyển lui xa hơn về phía cuối của phòng, thế là cậu có bàn để đặt sách và bảng viết. Và cậu học môn toán hết sức chăm chỉ, vì cậu càng học mau chóng bao nhiêu càng sớm được rời khỏi trường học bấy nhiêu.

    4. thy997

      thy997 Active Member

      Bài viết:
      136
      Được thích:
      40
      Chương 28

      CHIẾC VÍ CỦA ÔNG THOMPSON
      Năm đó, ba có dư quá nhiều cỏ khô, bò ngựa thể nào ăn hết nên ba quyết định đem lên thành phố bán bớt. Ba vào rừng, đem về khúc tần bì thẳng, nhẵn nhụi. Ba đẽo hết lớp vỏ ngoài, dùng cây vồ lớn đập đều khắp khúc cây cho tới khi lớp gỗ mới phát triển vào mùa hè vừa qua mềm hẳn rồi ba lấy ra lớp gỗ mỏng ở phía dưới, đây là lớp gỗ phát triển từ mùa hè trước.

      Lúc đó ba dùng dao rạch những vết rạch dài từ đầu tới cuối cây cách nhau khoảng inch rưỡi. Ba tróc lớp gỗ mỏng cứng đó ra thành những dải rộng inch rưỡi. Đây là những cọng tần bì.

      Khi Almanzo thấy ba chất đống những cọng này nền Kho Lớn, cậu đoán ba sắp đóng cỏ khô thành kiện và cậu hỏi:

      - Ba cần phụ giúp chứ?

      Mắt ba sáng lên. Ba :

      - Phải, con trai. Con có thể nghỉ học để ở nhà. Từ con vẫn chưa học đóng kiện cỏ khô.

      Sáng sớm hôm sau, ông Weed, người đóng kiện cỏ khô tới với cỗ máy ép và Almanzo phụ đặt máy nền Kho Lớn. Máy là thùng bằng gỗ chắc chắn, dài và rộng bằng kiện cỏ, nhưng cao mười bộ. Vỏ bao của máy có thể đóng chặt khít với phần đáy thả lỏng. Hai cần nâng bằng sắt nối khớp với phần đáy thả lỏng và các cần nâng này chạy những bánh xe nằm guồng sắt chạy ra từ mỗi đầu thùng.

      Guồng xích giống như đường sắt và máy ép được gọi là máy ép đường sắt. Đây là loại máy mới, hoàn hảo cho việc đóng kiện cỏ khô.

      Trong sân kho, ba và ông Weed dựng máy trục đứng với mái chèo dài ở bên . sợi thừng từ máy trục kéo xuyên qua vòng khoen dưới máy ép cỏ buộc vào sợi dây chạy tới những bánh xe ở cuối các cần nâng.

      Khi tất cả xong, Almanzo buộc Bess vào mái chèo. Ba nhồi cỏ vào trong thùng và ông Weed đứng trong thùng đạp cỏ xuống cho tới khi thể đưa thêm cỏ vào thùng. Rồi, ông ta đóng chặt vỏ bao thùng và ba kêu:

      - Ổn rồi, Almanzo!

      Almanzo giật cho những sợi dây đập vào người Bess và hô:

      - Bước tới, Bess!

      Bess bắt đầu vòng quanh trục đứng và máy trục bắt đầu cuốn vòng sợi thừng. Sợi thừng kéo đầu những cần nâng về phía máy ép và đầu phía trong của các cần nâng đẩy phần đáy thả lỏng của thùng máy lên. Phần đáy nhấc lên từ từ ép vào cỏ khô. Sợi thừng kêu cót két và thùng máy trĩu xuống cho tới khi cỏ khô được ép chặt tới mức thể nào chặt hơn nổi. Lúc đó, ba hô:

      - Oa!

      Và Almanzo hô:

      - Oa, Bess!

      Ba leo lên máy ép cỏ khô và kéo những cọng tần bì xuyên qua các kẽ hở hẹp vào thùng máy. Ba đẩy chúng khít quanh kiện cỏ khô và buộc nút cách chắc chắn.

      Ông Weed mở vỏ bao và kiện cỏ bật lên, căng phồng giữa những cọng tần bì ép khít. Kiện cỏ nặng 250 pao nhưng ba nhấc lên cách dễ dàng.

      Rồi ba và ông Weed bố trí lại máy ép. Almanzo tháo sợi thừng máy trục đứng và tất cả lại bắt đầu ép kiện cỏ khác. Họ làm việc suốt ngày và tối đó ba bảo cỏ đóng kiện đủ.

      Almanzo ngồi bàn ăn bữa tối, thầm ước phải trở lại trường. Cậu nghĩ tới tính toán và nghĩ nhiều tới mức phát ra thành lời trước khi cậu nhận ra. Cậu :

      - lố là ba mươi kiện, kiện là hai đô-la. Vậy là lố sáu mươi đô…

      Cậu ngưng lại, hốt hoảng. Cậu biết khi ngồi bên bàn ăn lên tiếng là hay hơn. Má :

      - Chúa ơi! Hãy nghe thằng bé kìa!

      Ba cũng :

      - Được, được, con trai! Ba thấy con học cho mục đích.

      Ba nhấc ly trà lên uống rồi đặt xuống, nhìn Almanzo tiếp:

      - Việc học tốt nhất là ở trong thực tế. Con thấy sao về việc ngày mai cùng bán cỏ khô với ba?

      Gần như Almanzo bật kêu lên:

      - Ô, dạ! Con vui lắm, ba!

      Sáng hôm sau cậu phải đến trường. Cậu leo cao ngất ngưởng đám cỏ khô, nằm úp bụng, chống chịu bằng hai gót chân. Chiếc mũ của ba nằm thấp hơn cậu và dưới nữa là những chiếc lưng phẳng phiu của lũ ngựa. Cậu ngồi cao như ngọn cây.

      Đống cỏ khô hơi lắc lư và thùng xe kêu cót két trong lúc vó ngựa kêu vang những thanh buồn nản mặt tuyết cứng. khí trong suốt, se lạnh và trời trong ngắt những cánh đồng đầy tuyết lấp lánh.

      Almanzo chợt nhìn thấy vật màu đen nằm bên đường ngay bên kia cây cầu bắc ngang sông Trout. Khi cỗ xe chạy ngang, cậu nghiêng người ra ngoài đống cỏ khi và nhận ra đó là cuốn sổ tay. Cậu kêu lên và ba ngưng lũ ngựa lại để cậu nhảy xuống lượm lên. Cuốn sổ là chiếc ví màu đen căng phồng.

      Almanzo leo lên những kiện cỏ và lũ ngựa tiếp tục chạy. Cậu ngắm chiếc ví rồi mở ra và thấy xấp tiền giấy. có gì chứng tỏ chiếc ví là của ai.

      Cậu đưa xuống cho ba và ba chuyền dây cương cho cậu. Lũ ngựa có vẻ rất xa ở phía dưới với những sợi dây dốc xiên xuống những khuôn vòng cổ và Almanzo cảm thấy mình quá . Nhưng cậu rất thích thú được lái xe. Cậu nắm dây cương cách cẩn thận và lũ ngựa phóng đều đặn. Ba coi chiếc ví và số tiền.

      Ba :

      - Có tới mười lăm tờ trăm đô-la. Nhưng là của ai đây? Người này hẳn phải là tay sợ ngân hàng mới mang số tiền lớn như thế này ở trong người. Con cứ nhìn những nếp nhăn những tờ giấy bạc là thấy ông ta mang theo thời gian rồi. Đây là loại giấy bạc lớn gấp chung lại và ràng ông ta thu được tất cả trong lần. Ông ta phải là thứ hay ngờ vực hoặc lừa đảo và mới vừa bán thứ gì rất có giá.

      Almanzo biết nổi nhưng ba chờ nghe câu trả lời. Lũ ngựa chạy vòng theo đoạn đường cong tốt như khi ba điều khiển chúng.

      Ba bỗng la lên:

      - Thompson! Ông ta bán đất vào mùa thu vừa rồi. Ông ta sợ các ngân hàng, luôn ngờ vực và gạt bán quá giá món da sống làm xà phòng cho người mua đồ cũ. Thompson là con người này!

      Ba đút chiếc ví vào túi và cầm lại dây cương từ tay Almanzo. Ba :

      - Mình biết khi gặp ông ta trong thị trấn.

      Ba đưa thẳng xe tới chỗ mua bán thức ăn cho ngựa. Người mua cỏ bước ra và ba giao cho Almanzo bán cỏ. Ba đứng lui lại, im lặng trong lúc Almanzo chỉ cho người mua có thấy đây là loại cỏ dài và cỏ ba lá sạch, tươi và mỗi kiện đều nén chắc, đủ khối lượng.

      Người mua cỏ hỏi:

      - Cậu muốn bán bao nhiêu?

      Almanzo :

      - Hai đô-la hai mươi lăm xu kiện.

      Người mua cỏ :

      - Tôi mua tới giá đó. Cỏ này đáng như thế.

      Almanzo hỏi:

      - Theo ông mua giá nào là vừa phải?

      Người mua cỏ :

      - Hai đô-la, hơn xu.

      Almanzo đáp tức khắc:

      - Được thôi, cháu đồng ý bán hai đô-la.

      Người mua cỏ nhìn ba rồi hất chiếc mũ về phía sau và hỏi Almanzo tại sao cậu nếu giá hai đô-la hai mươi lăm xu. Almanzo hỏi lại:

      - Ông chịu mua với giá hai đô-la rồi chứ?

      Người mua cỏ đáp là chịu rồi. Almanzo :

      - Như thế này, cháu đòi hai đô-la hai mươi lăm xu vì nếu cháu đòi hai đô-la ông trả bớt xuống mỗi đô la còn bảy mươi lăm xu.

      Người mua cỏ cười với ba:

      - Cậu con ông thông minh lắm.

      Ba :

      - Vẫn phải chờ thời gian cho thấy. Nhiều người mở đầu tốt nhưng về sau lại tồi. Vẫn phải chờ xem nó vào cuộc lâu dài ra sao.

      Ba nhận tiền bán cỏ mà để cho Almanzo nhận và kiểm lại cho là đủ sáu mươi đô-la.

      Rồi hai cha con bước vào cửa hàng ông Case. Cửa hàng này luôn đông khách nhưng ba thường mua tại đây vì ông Case thường bán hàng cho ba với giá hạ hơn những nhà buôn khác. Ông Case :

      - Thà tôi có ngay đồng sáu xu còn hơn phải chờ đợi để có đồng si-linh.

      Almanzo chen vào đám đông cùng với ba, đứng chờ trong lúc ông Case tiếp những người tới trước. Ông Case rất lễ độ và thân mật với mọi người như nhau. Ông phải như thế vì tất cả đều là khách hàng. Ba cũng lễ độ với mọi người nhưng thân mật với người này giống như thân mật với người khác.

      lúc sau, ba đưa cho Almanzo chiếc ví và nhắc cậu kiếm ông Thompson. Ba phải ở lại cửa hàng chờ tới lượt và muốn trễ giờ trở về làm việc nhà.

      cậu bé nào đường phố vì tất cả đều ở trường học. Almanzo thích thú ra phố mang theo số tiền như thế và cậu nghĩ tới vui mừng của ông Thompson khi nhận lại số tiền.

      Cậu nhìn vào các cửa hàng, các tiệm hớt tóc và ngân hàng. Rồi cậu thấy cặp ngựa của ông Thompson đứng bên lề phố ngay trước cửa hàng bán xe của ông Paddock. Cậu mở khuôn cửa ra vào của toà nhà dài thấp lè tè và bước vào.

      Toà nhà ấm áp và có mùi vị dễ chịu của ván xẻ, da và sơn. Bên kia lò, hai người thợ đóng thùng xe và người khác sơn những đường màu đỏ mỏng các nan hoa màu đỏ của chiếc xe độc mã mới. Cỗ xe lấp lánh cách tự hào trong lớp sơn đen. Những tấm ván dài uốn cong chất thành đống và toàn thể chỗ làm việc thoải mái như nhà kho trong ngày mưa. Những người thợ huýt gió trong lúc đo, đánh dấu, cưa, bào những mảnh gỗ thơm phức.

      Ông Thompson, tranh luận về giá cả của cỗ xe mới. Almanzo thấy là ông Paddock thích ông Thompson nhưng ông cố bán cỗ xe mới. Ông tính giá cả bằng cây bút chì lớn của thợ mộc và cố dịu giọng thuyết phục ông Thompson:

      - Ông thấy đó, tôi thể hạ giá hơn nữa và thể giảm công thợ. Tôi đưa ra cái giá tốt nhất để ông mua. Tôi bảo đảm là chúng tôi đóng cỗ xe hoàn toàn làm hài lòng ông trừ phi ông muốn có nó.

      Ông Thompson lên tiếng cách ngờ vực:

      - Được, có lẽ tôi trở lại gặp ông nếu tôi kiếm được cái nào khác tốt hơn.

      Ông Paddock đáp:

      - Rất vui được tiếp ông bất kì lúc nào.

      Rồi ông nhìn Almanzo và hỏi cậu con heo ra sao rồi. Almanzo rất thích ông Paddock mập mạp vui nhộn vì ông luôn hỏi về Lucy.

      - Lúc này nó nặng khoảng trăm năm mươi pao.

      Almanzo với ông rồi quay về phía ông Thompson hỏi:

      - Ông có đánh rơi cái ví ?

      Ông Thompson giật nảy người lên. Ông thọc bàn tay vào túi và kêu lớn:

      - Có, tôi mất! Trong đó có mười lăm tờ trăm đô-la. Nó ra sao rồi? Cháu biết gì về nó?

      Almanzo hỏi:

      - Có phải cái này ?

      - Đúng, đúng, đúng nó rồi.

      Ông Thompson vừa vừa chộp chiếc ví. Ông ta mở ra và hối hả đếm tiền. Ông ta đếm tất cả những tờ giấy bạc hai lần và tỏ ra đúng là người gạt người mua đồ cũ về món da sống và món da làm xà phòng.

      Rồi, ông thở ra hơi dài nhõm và :

      - Tốt, thằng nhóc ngu si này ăn cắp tờ nào.

      Almanzo thấy nóng mặt. Cậu muốn đấm ông ra ngay.

      Ông Thompson thọc bàn tay xương xẩu vào túi quần lục tìm. Ông ra lấy ra thứ gì đó. Ông ta đặt vào bàn tay Almanzo :

      - Này!

      Đó là đồng năm xu.

      Almanzo giận đến mức thèm nhìn. Cậu ghét ông Thompson đến mức muốn đánh ông ta đau. Ông ta kêu cậu là thằng nhóc ngu si và còn coi cậu như tên ăn cắp. Almanzo muốn có đồng năm xu cũ kĩ này. Đột nhiên cậu nghĩ ra điều phải :

      - Này!

      Cậu lên tiếng vừa đưa đồng năm xu lại.

      - Hãy giữ lấy đồng năm xu của ông. Tôi thể đổi nó ra tiền lẻ được.

      Khuôn mặt ti tiện keo kiệt của ông Thompson đỏ bừng lên. người thợ bật lên tiếng cười giễu cợt. Nhưng ông Paddock giận dữ bước xốc tới trước ông Thompson, lên tiếng:

      - Ông được gọi thằng bé này là thằng ăn cắp, ông Thompson! Và nó cũng phải là người ăn xin! Đó có phải là cách để đối xử đúng với nó ? Khi nó mang tới trả lại cho ông mười lăm tờ trăm đô-la! Thế mà ông lại gọi nó là đứa ăn cắp và cho nó đồng năm xu, ông là thứ gì?

      Ông Thompson bước lui lại nhưng ông Paddock bước lên chặn đường ông ta. Ông Paddock dí nắm đấm sát dưới mũi ông Thompson và :

      - Ông là thứ keo kiệt dơ dáy! may cho ông là tôi lại biết chuyện này! Chuyện xảy ra ở nhà tôi! đứa bé đàng hoàng, lương thiện, ngoan ngoãn, còn ông… Tôi … Thôi! Ông đưa cho cậu bé trăm đồng, mau lên! , hai trăm! Hai trăm đô-la, tôi rồi đó, nếu ông lãnh hậu quả!

      Ông Thompson muốn điều gì và cả Almanzo cũng muốn . Nhưng nắm tay của ông Paddock siết chặt lại và những múi thịt cánh tay ông căng lên. Ông hét:

      - Hai trăm! Đưa ngay! Tôi chờ đâu!

      Ông Thompson co rúm người lại nhìn ông Paddock rồi ông ta liếm ngón tay cái, vội vã rút ra mấy tờ giấy bạc. Ông ta lấy ra dúi cho Almanzo. Almanzo :

      - Ông Paddock…

      - Bây giờ cút ra khỏi đây ngay nếu muốn còn nguyên vẹn! Cút ngay!

      Ông Paddock quát lớn và trước khi Almanzo đứng sững với mấy tờ giấy bạc trong tay kịp phản ứng, ông Thompson đóng sập cánh cửa lại.

      Almanzo căng thẳng đến nỗi lắp bắp. Cậu là cậu nghĩ ba thích như thế. Cậu thấy khó xử về việc cầm mấy tờ giấy bạc và muốn giữ lại. Ông Paddocl ông tới chuyện với ba. Ông buông ống tay áo xuống, khoác áo choàng và hỏi:

      - Ông ấy đâu?

      Gần như Almanzo phải chạy để theo kịp những bước sải chân dài của ông Paddock. Bàn tay cậu nắm chặt mấy tờ giấy bạc. Ba xếp các gói đồ lên xe và ông Paddock kể hết chuyện xảy ra. Ông Paddock :

      - Tôi chỉ muốn đập vỡ cái bộ mặt khinh khỉnh của lão ta. Nhưng thình lình tôi lại thấy lột tiền của lão khiến lão đau đớn hơn. Vả lại, tôi cũn nghĩ là phải đền đáp đúng cho cậu bé.

      Ba phản đối:

      - Tôi thấy cần phải đền đáp cho người vì làm điều thiện bình thường. Dù sao, tôi rất cảm kích trước cái tinh thần mà ông biểu lộ, Paddock.

      Ông Paddock :

      - Tôi là cần đền đáp xứng đáng cho cái việc trả lại số tiền của ông Thompson. Nhưng quá đáng khi đòi thằng bé đứng đó để chửi nó về việc kia. Chính vì cái điều quá đáng này mà tôi phải đền đáp cho Almanzo hai trăm.

      Ba :

      - Thôi, cứ nhìn việc như ông .

      Cuối cùng, ba quyết định:

      - Tốt, con trai, con có thể giữ số tiền đó.

      Almanzo vuốt lại mấy tờ giấy bạc và ngắm chúng, những hai trăm đô-la. Số tiền lớn ngang với món tiền bán con ngựa bốn tuổi của ba.

      Ba tiếp:

      - Tôi chịu ơn ông rất nhiều, Paddock, qua cái việc ông đương đầu để bênh vực thằng .

      Ông Paddock :

      - Thôi, tôi có đủ điều kiện để thỉnh thoảng mất khách hàng vì lí do chính đáng.

      Ông quay lại hỏi Almanzo:

      - Cháu làm gì với số tiền đó?

      Almanzo nhìn ba, cậu hỏi:

      - Con có thể gửi vào ngân hàng được ?

      Ba đáp:

      - Đó đúng là nơi để gửi tiền. Được, được, được! Hai trăm đô-la. Trước đây, ba lớn gấp đôi tuổi con mà vẫn chưa có số tiền như thế.

      Ông Paddock cũng :

      - Tôi cũng vậy. Đúng, tôi còn nhiều tuổi hơn thế nữa!

      Ba và Almanzo tới ngân hàng. Almanzo chỉ có thể ngắm người thủ quĩ ngồi chiếc ghế cao với cây viết nhét sau tai qua rìa bàn. Người thủ quĩ phải nghểnh lên để nhìn xuống Almanzo và hỏi ba:

      - Tôi thấy tốt hơn là nên đưa số tiền này vào trương mục của ông, thưa ông?

      Ba :

      - , đây là tiền của thằng , cứ để cho nó tự lo. Nó chưa từng được học điều này từ trước.

      Người thủ quĩ đáp:

      - Dạ, thưa ông!

      Almanzo phải kí tên hai lần. Rồi người thủ quĩ cẩn thận đếm những tờ giấy bạc và ghi tên Almanzo vào cuốn số . Ông ta viết con số $200 trong cuốn sổ và đưa cho Almanzo.

      Almanzo theo ba rời ngân hàng và hỏi:

      - Làm sao con có thể lấy số tiền ra?

      - Con cầu là họ trả lại. Nhưng cần nhớ điều này, con trai, khi nào tiền còn nằm ở ngân hàng nó còn làm việc cho con. Mỗi đô-la trong ngân hàng đem lại cho con bốn xu năm. Đây là cách làm ra tiền dễ hơn bất kì cách nào khác. Bất kì lúc nào con muốn tiêu đồng năm xu, con phải ngưng lại và suy nghĩ coi phải làm bao nhiêu việc mới có nổi đô-la.

      Almanzo :

      - Dạ, thưa ba.

      Cậu nghĩ là cậu có dư tiền để mua con ngựa con. Cậu có thể huấn luyện con ngựa con của riêng cậu và có thể dạy nó mọi thứ. Ba bao giờ chịu cho cậu huấn luyện những con ngựa con của ba.

      Đây là điều chấm dứt ngày căng thẳng.

    5. thy997

      thy997 Active Member

      Bài viết:
      136
      Được thích:
      40
      Chương 29

      CẬU BÉ QUÊ​

      Ông Paddock gặp Almanzo và ba ở phía ngoài ngân hàng. Ông ta với ba là ông ta vừa mới nảy ra ý nghĩ. Ông ta :

      - Tôi muốn về điều này chút thôi. Về thằng này của ông.

      Almanzo hết sức ngạc nhiên. Ông Paddock hỏi:

      - Có khi nào ông nghĩ để cho cậu bé trở thành thợ đóng bánh xe ?

      Ba trả lời chậm rãi:

      - đâu, tôi thể bảo là có lúc nghĩ như thế.

      Ông Paddock lên tiếng:

      - Vậy bây giờ hãy nghĩ tới điều đó. Đây là dịch vụ phát đạt, Wilder. Xứ này phát triển, dân số tiếp tục tăng lên và nông dân rất cần có xe chuyên chở và lại. Họ cần phải qua lại tới lui. Đường sắt làm hại nổi chúng tôi. Mỗi lúc chúng tôi lại có thêm khách hàng. Đây đúng là cơ hội tốt mở ra cho đồng nghiệp trẻ thông minh.

      Ba :

      - phải lắm!

      Ông Paddock tiếp:

      - Tôi có con trai, con ông lại có hai đứa. Lẽ ra ông nên nghĩ về bước đầu vào đời của Almanzo từ trước đây. Hãy để thằng bé theo học nghề với tôi, phần tôi đối đãi đàng hoàng với nó. Nếu nó theo hướng này, tôi nghĩ là có lí do gì mà nó lại có cơ hội làm ăn. Nó thành người giàu có, có thể có dưới tay cả năm chục nhân công. Đúng là việc đáng nghĩ tới.

      Ba :

      - Đúng, đúng, đúng là việc đáng để nghĩ tới. Tôi rất hiểu giá trị điều ông vừa , Paddock.

      đường về nhà, ba trò chuyện. Almanzo ngồi cạnh ba cũng điều gì. Cậu nghĩ về những điều vừa dồn dập xảy ra, dồn dập xô bồ.

      Cậu nghĩ tới những ngón tay dính mực của người thủ quĩ, tới cái miệng mỏng dính của ông Thompson gắn chặt vào những trò đầu cơ, tới những nắm đấm của ông Paddock và nghĩ tới khung cảnh cửa hàng bán xe vui vẻ, ấm áp, bận rộn. Cậu nghĩ nếu cậu theo học việc với ông Paddock cậu còn phải đến trường.

      Cậu vẫn thường mong ước được làm thợ cho ông Paddock. Công việc vô cùng quyến rũ. Những miếng ván dài, mỏng được uốn cong từ những cạnh sắc bén của cây tiêu huyền. Các ngón tay của người thợ vuốt ve các mặt gỗ trơn bóng. Almanzo cũng thích làm những công việc đó. Cậu còn thích cầm cây cọ lớn để phết những lớp sơn và thích kẻ những đường thẳng tinh vi với cây cọ nhọn hoắt bé xíu.

      Khi cỗ xe độc mã được đóng xong với lớp sơn mới sáng bóng lên hoặc khi cỗ xe thùng hoàn tất bằng những miếng gỗ hồ đào, gỗ sồi chắc chắn với những bánh xe sơn đỏ, thùng xe sơn xanh lá cây và bức hình sơn chiếc thùng rời, những người thợ đều tự hào. Họ làm những cỗ xe thùng kiên cố như cỗ xe trượt của ba và đẹp hơn rất nhiều.

      Rồi Almanzo nhận thấy cuốn sổ ngân hàng cứng ngắc trong túi và cậu nghĩ về con ngựa con. Cậu rất thích con ngựa con với những ống chân thon thả và những con mắt lớn hiền hoà luôn ngơ ngác giống như Starlight. Cậu muốn dạy con ngựa mọi thứ như cậu dạy Star và Bright.

      Thế là ba và Almanzo tiếng nào suốt đoạn đường về nhà. khí yên ắng, se lạnh và những bóng cây giống hệt những đường kẻ đen tuyết và nền trời.

      Hai cha con về tới đúng giờ lo việc nhà. Almanzo phụ làm mọi thứ nhưng vẫn mất ít thời giờ đứng ngắm Starlight. Cậu vuốt chiếc mũi mềm như nhung, lùa bàn tay dọc cần cổ uốn cong mạnh mẽ của Starlight và dưới chiếc bờm. Starlight gặm ống tay áo của cậu.

      - Con trai, con ở đâu?

      Ba gọi và Almanzo như người phạm tội, hối hả chạy vắt sữa.

      Lúc ăn cơm tối, cậu ngồi ăn cách điềm đạm trong lúc má về những điều xảy ra. Ba trả lời những câu hỏi của má. Cuối cùng, má hỏi gặng:

      - James, ông nghĩ gì vậy?

      Lúc đó ba rằng ông Paddock muốn dạy nghề cho Almanzo.

      Cặp mắt nâu của má nhìn lên nhanh và hai gò má của má đỏ kém chiếc áo len đỏ của má. Má đặt dao nĩa xuống, :

      - Tôi chưa bao giờ nghe thấy điều như thế! Ông Paddock nảy ra ý nghĩ đó trong đầu sớm hay! Tôi hy vọng ông cho ông ta thấy ý nghĩ của ông! Vì sao mà Almanzo lại phải ra thành phố để sống ngoan ngoãn phục tùng theo gã Tom, Dick hay Harry nào đó!

      Ba lên tiếng:

      - Paddock làm ra tiền khá lắm. Nếu thực đúng như người ta hàng năm ông ta gửi tiền vào ngân hàng nhiều hơn mình. Ông ta coi việc đó như cơ hội vào đời tốt cho thằng bé.

      Má gắt lớn:

      - Tốt!

      Rồi như con gà mẹ nổi giận xù hết người lên:

      - cơ hội tốt lắm nếu mọi người đàn ông đều nghĩ phải rời bỏ trang trại để về thành phố! Ông Paddock kiếm tiền ra sao nếu bán đồ cho mình? Tôi thấy ông ta khó đứng vững nếu làm xe cho những khách hàng nông dân quen thuộc!

      Ba :

      - thực là thế. Nhưng…

      Má ngắt ngang:

      - có “nhưng” trong chuyện này! Ô, đủ tồi tệ khi nhìn Royal lên thành phố để làm gì ngoài việc muốn trở thành chủ cửa hàng! Có thể nó kiếm ra iền, nhưng nó bao giờ là người như ông. Suốt ngày phải luồn cúi người khác để có sống… Nó bao giờ giữ nổi phần hồn của nó cho riêng nó.

      Trong thoáng, Almanzo thấy má như sắp khóc. Ba lên tiếng cách buồn rầu:

      - Đó, đó! Đừng quá buồn phiền như vậy. Có thể rồi mọi thứ tốt đẹp bằng cách nào đó.

      như gào lên:

      - Tôi chịu cho Almanzo theo cái cách đó! Tôi chịu, ông nghe ?

      Ba :

      - Tôi hiểu điều bà . Nhưng thằng bé phải tự quyết định. Mình có thể giữ nó lại đây theo luật định cho tới khi nó đủ hai mươi mốt tuổi, nhưng điều đó chẳng tốt đẹp gì nếu nó muốn ra . ! Nếu Almanzo muốn theo cái cách của Almanzo tốt hơn là mình nên cho nó theo học nghề ông Paddock lúc nó còn .

      Almanzo tiếp tục ăn. Cậu lắng nghe nhưng cũng thưởng thức hương vị món thịt heo quay với nước xốt táo trong miệng. Cậu uống hơi dài món sữa lạnh rồi thở ra, nhấn lại chiếc khăn ăn và với lấy món bánh bí nhồi thịt.

      Cậu cắt góc bánh bí vàng cháy rung rinh dưới lớp sữa và hương liệu màu sậm. Bánh tan ngay đầu lưỡi cậu và hương liệu toả ra khắp mũi, miệng.

      Má vẫn bài bác:

      - Nó còn quá để có được ý kiến riêng.

      Almanzo lấy thêm miếng bánh khác. Cậu thể lên tiếng cho tới khi nào được phép , nhưng cậu tự nghĩ là cậu đủ lớn để biết rằng cậu thà sống như ba chứ thích giống như bất kì ai khác. Cậu thích giống ngay cả như ông Paddock. Ông Paddock phải chiều chuộng cả người bần tiện như ông Thompson hoặc mất dịp bán cỗ xe. Nếu ba đổi cách mà chiều chuộng người nào chỉ bởi ba thích như thế.

      Đột nhiên cậu nhận ra là ba với cậu. Cậu nuốt vội miếng bánh, gần như bị mắc nghẹn và :

      - Dạ, ba!

      Ba nhìn cậu nghiêm nghị. Ba :

      - Con trai, con nghe ông Paddock dạy nghề cho con chứ?

      - Dạ, thưa ba!

      - Con nghĩ gì về việc đó?

      Almanzo biết chính xác điều cần . Cậu tưởng tượng nổi là cậu được điều gì. Cậu vẫn nghĩ là phải làm những gì mà ba nhắc.

      Ba :

      - Được, con trai! Con hãy nghĩ về việc đó. Ba muốn con có ý nghĩ riêng của mình. Với ông Paddock, con cuộc sống dễ dàng theo cách nào đó. Con phải ở ngoài trời dưới mọi thời tiết. Những đêm đông giá buốt, con có thể nằm thoải mái ở giường lo lắng về việc lũ gia súc bị chết cóng. Mưa hay nắng, bão hay tuyết, con vẫn luôn ở dưới mái che. Con luôn được bao kín giữa những bức tường. Con còn luôn có thừa mứa thức ăn, áo mặc và cả tiền gửi trong ngân hàng nữa.

      Má lên tiếng:

      - James!

      Ba đáp:

      - Đó là mà. Chúng ta cần phải thẳng thắn về điều đó.

      Ba tiếp:

      - Nhưng cũng có mặt trái của nó, Almanzo. Con phải phụ thuộc những nông dân khác trong thành phố. Mọi thứ con có là do con nhận được từ những người nồng dân kia. chủ trại phụ thuộc vào chính bản thân mình, vào đất đai và thời tiết. Nếu con là chủ trại, con làm ra thức ăn của mình, làm ra áo mặc của mình, con sưởi ấm bằng những cây gỗ từ khoảnh rừng cây của riêng con. Con phải làm việc cực nhọc nhưng con làm theo ý mình, ai có thể sai phái, bắt buộc con. Con tự do và tự chủ trong trang trại của mình, con trai.

      Almanzo cảm thấy lúng túng. Ba nhìn cậu chăm chăm và má cũng vậy. Almanzo thích sống giữa những bức tường, thích chiều chuộng những người mình ưa, và thích thiếu những con ngựa, những con bò và những cánh đồng. Cậu thích giống hệt như ba. Nhưng cậu như vậy.

      Ba :

      - Con cần có thời gian, con trai. Hãy nghĩ kĩ. Hãy nghĩ kĩ để thấy con muốn gì.

      Almanzo bỗng kêu lên:

      - Ba!

      - Sao, con trai?

      - Con có thể…? Con có thế với ba điều con muốn được chứ?

      Ba khuyến khích:

      - Được chứ, con trai.

      Almanzo :

      - Con muốn có con ngựa con. Liệu con có thể được mua riêng con bằng phần số tiền hai trăm đô-la và ba cho phép con huấn luyện nó?

      Nụ cười của ba khiến hàm râu như từ từ mở lớn ra. Ba đặt chiếc khăn ăn xuống, cúi người nhìn má. Rồi ba quay về phía Almanzo và :

      - Con rai, con cứ để yên số tiền đó trong ngân hàng.

      Almanzo cảm thấy mọi thứ sụp đổ trong người. Nhưng đột nhiên, ngay lúc đo, toàn thế giới lại rạng rỡ, lớn lao đầy những tia sáng ấm áp. Vì ba tiếp tục :

      - Nếu con thích Starlight, ba cho con đó.

      Almanzo hổn hển:

      - Ba! Ba cho riêng con?

      - Đúng, con trai. Con có thể huấn luyện nó, điều khiển nó và khi nó đủ bốn tuổi, có có thể bán nó hay giữ nó lại tuỳ ý. Mình cột cho nó sợi dây là điều mình phải làm vào sáng mai và con có thể bắt đầu làm thân với nó.

      Hết tập 3

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :