1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Ngôi nhà nhỏ trên thảo nguyên (Tập 3) - Laura Ingalls Wilder (29 chương)

Thảo luận trong 'Truyện Phương Tây (Sưu Tầm)'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. thy997

      thy997 Active Member

      Bài viết:
      136
      Được thích:
      40
      Chương 15

      CHỐNG LẠNH​

      Mùa xuân đó tới muộn và lạnh. Sáng sớm giá buốt và buổi trưa nắng nhạt. Lá cây từ từ cuốn lại. Các thứ đậu, cà-rốt, bắp như dừng lại chờ hơi ấm và lớn nổi.

      Khi dòng lũ công việc mùa xuân qua, Almanzo phải trở lại trường học. Chỉ đám trẻ tới trường trong học kỳ mùa xuân và cậu mong đủ lớn để được ở nhà. Cậu thích ngồi đọc cuốn sách trong lúc có bao nhiêu điều thích thú để làm.

      Ba chuyển hết số lông cừu tới nhà máy chải len ở Malone và mang về nhà những cuộn len dài mềm mại được chải thẳng và mượt láng. Má còn tự chải len từ khi có nhà máy nhận chải ăn chia. Nhưng má nhuộm len.

      Alice và Eliza Jane vào rừng gom rễ và vỏ cây, còn Royal đặt lò lửa trong sân. Rễ cây và vỏ cây được nấu sôi trong những vạc nấu lớn rồi những cuộn len dài được má cuốn lại được nhúng vào và nhắc ra hong khô những cây gậy với đủ thứ màu nâu, đỏ, xanh. Lúc Almanzo từ trường trở về các dây phơi lủng lẳng những cuộn len nhuộm màu.

      Má cũng làm thứ xà phòng mềm. Tất cả tro xám trong mùa đông được cất lại trong thùng, lúc này, được xối nước lên để làm thành dung dịch kềm thoát ra từ lỗ dưới đáy thùng. Má lường dung dịch này vào vạc nấu, cho thêm vào đó những miếng da đùi heo ướp muối, những miếng mỡ heo, mỡ bò vụn mà má gom lại trong suốt mùa đông. Vạc được đem nấu sôi và dung dịch kềm hoà tan với mỡ làm thành xà phòng.

      Almanzo có thể giúp cho lửa cháy đều, có thể phụ múc những váng xà phòng lầy nhầy màu nâu khỏi vạc và đổ đầy các chiếc thau. Nhưng cậu phải tới trường.

      Cậu ngắm trăng cách lo ngại vì lúc có trăng vào tháng Năm cậu có thể nghỉ học và trồng bí.

      Rồi sáng sớm giá buốt, cậu buộc quanh thắt lưng túi đầy hạt bí và ra đồng bắp. Lúc này, khắp cánh đồng mờ tối, mảng cỏ dại xanh ngắt phủ kín. Những chồi bắp lớn nổi vì quá lạnh.

      Tại mỗi khoảng trống luống bắp và mỗi rãnh luống, Almanzo quì xuống, cầm hạt bí giống mỏng, bẹt giữa ngón tay cái và ngón trỏ. Cậu cắm đầu nhọn của hạt bí xuống dưới đất.

      Công việc bắt đầu trong giá buốt nhưng bao lâu sau mặt trời lên cao hơn. khí và mùi đất trong lành và cậu thích thú cắm ngón tay trỏ cùng ngón tay cái vào mặt đất mềm mại để ghim hạt giống xuống đó.

      Ngày nối ngày, cậu làm liên tục cho tới khi bí được trồng xong. Rồi cậu xin cho vun và tra cà-rốt. Cậu cuốc hết cỏ dại dọc những luống dài và vun kéo những ngọn cà-rốt mỏng mảnh cho tới khi chúng đứng thẳng cách đều nhau hai inch.

      Cậu hoàn toàn vội vã. ai chăm nom những cây cà-rốt cần cù như cậu vì cậu muốn trở lại trường học. Cậu kéo dài công việc cho tới khi chỉ còn đúng ba ngày học, sau đó học kỳ mùa xuân chấm dứt và cậu có thể làm việc suốt mùa hè.

      Trước hết, cậy phụ cuốc cỏ đồng bắp. Ba cày xới giữ các luống còn Royal với những cây cuốc rẫy hết mọi cọng cỏ dại còn sót lại và vun quanh từng gốc bắp. Những cây cuốc xoạt xoạt suốt ngày, xới tơi đất quanh những chồi bắp non và những cặp lá bí đầu tiên.

      Almanzo cuốc xong hai mẫu bắp rồi cuốc hai mẫu khoai. Việc cuốc xới chấm dứt trong thời gian và đây là lúc dành cho những trái dâu tây.

      Năm đó dâu tây dại có trễ và rất ít, vì đợt hoa đầu tiên bị sương giá làm hư. Almanzo phải sâu vào trong rừng mới kiếm được đầy xô dâu thơm ngọt nhưng .

      Khi cậu thấy những chùm túm tụm dưới đám lá xanh, cậu khó có thể ăn ít. Cậu cắt rời những chồi lá dâu mùa đông xanh non và cũng ăn chúng. Và cậu nhấm những cọng chua ngọt cho tới sát những chồi nụ mỏng manh thoang thoảng thơm. Cậu dừng lại liệng đá vào lũ sóc nô giỡn và đặt chiếc xô bên các bờ suối, lội xuống nước săn đuổi những con cá trắng . Nhưng cậu bao giờ chịu trở về khi chiếc xô chưa đầy.

      Thế là có món dâu tây và kem cho bữa ăn tối và ngày hôm sau má làm mứt dâu.

      Ba tỏ ý lo ngại:

      - Tôi chưa từng thấy bắp chậm lớn như vậy.

      Ba tiếp tục cày đất lại và Almanzo lại phụ Royal vun bắp. Nhưng những chồi bắp yếu vẫn nguyên vị. Vào ngày đầu tháng bảy, bắp chỉ cao khoảng bốn inch. Dường như chúng cảm thấy mối nguy hiểm đe doạ và sợ dám lớn.

      Chỉ còn ba ngày nữa là tới ngày quốc khánh, ngày Bốn tháng Bảy. Rồi còn hai ngày. Rồi còn ngày và đêm đó phải tắm rửa dù đêm đó phải đêm thứ Bảy. Sáng hôm sau, mọi người Malone dự lễ. Almanzo chờ đến sáng cách nôn nóng. đám đông, những bài chuyện và khẩu súng thần công bằng đồng nổ.

      Đêm đó, khí yên tĩnh và lạnh với những vì sao giống như nhạt hẳn. Sau bữa ăn tối, ba lại xuống khu nhà kho. Ba đóng hết cửa ra vào cùng những ô cửa bằng gỗ trong các ngăn chuồng ngựa và đưa hết cừu cái, cừu con vào bãi nhốt.

      Khi ba quay vào, má hỏi liệu có ấm hơn . Ba lắc đầu:

      - Tôi tin là sắp lạnh cóng.

      Má cãi lại:

      - Xì! chắc đâu!

      Nhưng má có vẻ lo.

      Trong đêm, có lúc Almanzo cảm thấy lạnh, nhưng cậu ngủ quá say nên làm điều gì cả. Rồi cậu nghe thấy tiếng má kêu:

      - Royal! Almanzo!

      Cậu buồn ngủ tới mức mở mắt nổi.

      Má kêu lớn:

      - Dậy ngay, các con! Mau lên! Bắp chết cóng rồi!

      Cậu nhào khỏi giường, mặc quần dài. Cậu chưa thể mở mắt, hai bàn tay quờ quạng và ngáp lớn liên hồi làm như quai hàm trật khớp. Cậu lảo đảo xuống cầu thang theo sau Royal.

      Má cùng Eliza Jane và Alice đội nón, trùm khăn. Nhà bếp lạnh ngắt có ánh lửa. Phía ngoài mọi thứ đều có vẻ khác thường. Cỏ ngập trắng sương giá và vệt màu xanh lục nhạt lớn nền trời phía đông nhưng trời còn tối mịt.

      Ba buộc Bess và Beauty vào thùng xe. Royal bơm nước đầy máng. Almanzo giúp má và các chị khuân thùng, xô và ba chất đầy những khạp lớn lên thùng xe. Tất cả thùng, khạp đều được đổ đầy nước rồi cả nhà theo sau xe ra đồng bắp.

      Tất cả bắp đều đông cứng. Những chiếc lá non xíu cứng ngắt và vỡ ngay nếu đụng tay vào. Chỉ có nước lạnh mới cứu nổi những cây bắp. Mỗi gốc bắp đều phải tưới nước trước khi ánh nắng rọi xuống, nếu những cây bắp nhoi này chết. Như thế năm tới có bắp.

      Cỗ xe dừng ở mé đồng. Ba, má, Royal, Eliza, Alice với các thùng, xô nước đầy, làm nhanh hết sức.

      Almanzo cố bước gấp, nhưng xô nước nặng và chân cậu ngắn. Những ngón tay ướt đẫm của cậu lạnh ngắt, nước tràn văng lên ống chân cậu trong lúc cậu vẫn buồn ngủ khủng khiếp. Cậu lướt dọc các luống và tại mỗi gốc cậu tưới ít nước những chiếc lá đông cứng.

      Cánh đồng giống như lớn mênh mông. Có hàng ngàn gốc bắp. Nhưng cậu dám đứng lại than phiền, cậu phải gấp rút, gấp rút, gấp rút cứu đám bắp.

      Các dải xanh biếc ở phía đông đổi sang hồng. Trời rạng sáng dần. Trước tiên, màn tối như lớp sương mù phủ kín cành đồng vô tận, rồi Almanzo bắt đầu nhìn thấy cuối những luống bắp dài. Cậu cố làm việc nhanh hơn nữa.

      Almanzo chạy lấy nước đầy xô rồi chạy trở lại. Cậu chạy theo các luống, tưới nước lên các gốc bắp. Vai cậu đau nhức, tai cậu đau nhức và hai bên sườn đau nhức. Mặt đất đung đưa dưới bàn chân cậu. Cậu đói khủng khiếp nhưng vẫn tạt nước tưới gốc bắp.

      Lúc này, dưới làn sáng nhạt, những cây bắp có những cái bóng mờ. Liền ngay đó, ánh nắng toả rộng khắp cánh đồng.

      Ba hô lớn:

      - Ráng lên!

      Thế là tất cả tiếp tục tưới nước. Họ ngừng lại.

      Nhưng chỉ thoáng sau, ba bỏ ý định. Ba :

      - Vô ích rồi!

      cách nào cứu nổi đám bắp sau khi nắng rọi vào chúng.

      Almanzo đặt chiếc xô xuống đứng thẳng người để chống chọi cảm giác sống lưng đau nhức. Cậu đứng và ngắm đồng bắp. Tất cả mọi người cũng đứng và nhìn, lời. Họ tưới nước cho gần trọn ba mẫu. Chưa kịp tưới chỉ có khoảng phần tư mẫu và đây là phần bị hư.

      Almanzo quay về chỗ cỗ xe, leo lên. Ba :

      - Hãy cảm ơn Chúa vì chúng ta kịp cứu gần hết số bắp.

      Mọi người ngật ngưỡng leo lên xe trở về khu nhà kho. Almanzo dật dờ nửa mê nửa tỉnh và chỉ cảm thấy mệt, lạnh, đói. Hai bàn tay cậu thành vụng về khi làm các việc nhà. Nhưng hầu hết số bắp được tưới.

    2. thy997

      thy997 Active Member

      Bài viết:
      136
      Được thích:
      40
      Chương 16

      NGÀY QUỐC KHÁNH​

      Almanzo ngồi vào bàn ăn bữa sáng trước khi kịp nhớ ra hôm ấy là ngày mồng Bốn tháng Bảy. Cậu cảm thấy vui hơn.

      Hôm ấy giống như buổi sáng chủ nhật. Sau khi ăn sáng, cậu rửa mặt bằng xà phòng cho sạch, rẽ mái tóc ướt và chải cho láng mượt. Cậu mặc chiếc quần trắng xám màu lông cừu, chiếc áo sơ-mi bằng vải chúc bâu Pháp, choàng thêm áo ngoài và chiếc áo khoác ngắn.

      cắt cho cậu chiếc áo theo mốt mới. Chiếc áo khoác có những dải vải buộc quanh cổ, hai bên sườn được cắt xéo về phía sau để hở phần áo ngoài rôi buông rủ xuống phủ kín tới túi quần.

      Cậu đội thêm chiếc mũ rơm do má bện bằng những cọng rơm lúa mạch và đó là trang phục của cậu trong ngày Quốc Khánh. Cậu thấy đẹp tuyệt.

      Những con ngựa bóng mượt của ba được buộc vào cỗ xe bánh sơn đỏ sáng bóng và cả nhà ra trong nắng nhạt. Khắp vùng quê đều có khí hội hè. ai làm việc đồng và suốt dọc đường là những đoàn người với trang phục dành cho ngày chủ nhật lái xe lên thị trấn.

      Mấy con ngựa nhanh nhẹn của ba vượt qua hết thảy. Chúng vượt qua tất cả xe thùng, xe thồ, xe độc mã. Chúng vượt qua những con ngựa xám, những ngựa đen và những con ngựa đốm. Almanzo vẫy nón mỗi khi lướt qua người quen và cậu hoàn toàn hạnh phúc nếu được tự tay điều khiển cặp ngựa đẹp và lanh lẹ kia.

      Tại nhà lán nhà thờ ở Malone, cậu phụ ba tháo ngựa. Má cùng các chị và Royal hối hả bước . Những Almanzo thấy phụ lo mấy con ngựa còn thích thú hơn bất kỳ việc gì khác. Cậu được điều khiển chúng nhưng cậu có thể buộc những sợi lòng thòng và những mắt khoá các tấm chăn phủ cho chúng. Vuốt ve những chiếc mũi mềm mại của chúng và đem cỏ khô tới cho chúng.

      Rồi cậu cùng ba bước ra, những lối đầy người. Tất cả các cửa hàng đều đóng cửa, nhưng các bà các ông sang trọng vẫn dạo bước qua lại, trò chuyện. Các tóc rợn sóng đều mang theo dù, còn các cậu bé đều ăn mặc bảnh bao hệt Almanzo. Cờ bay khắp nơi và dàn nhạc trong công viên chơi bản Chú Mèo Doole. Tiếng tù và bốc lên trong tiếng sáo lảnh lót va tiếng trống khua lạc nhịp rầm rập.

      Chàng Mèo khờ lên thăm thành phố

      Cưỡi lưng chú ngựa con

      Chiếc mũ rơm cắm cọng lông chim

      Được chú gọi là dây mì ống

      Mọi người lớn đều vỗ nhịp theo bài hát. Và tại đó, ngay góc công viên là hai khẩu đại bác bằng đồng.

      Công viên hoàn toàn vuông vức vì đường sắt xén nó thành ba góc. Nhưng mọi người bất chấp điều đó. Công viên đầy cỏ và có rào chắn. Những ghế dài được đặt thành hàng cỏ với những dòng người qua lại ở giữa hoặc ngồi ghế như khi họ ở trong nhà thờ.

      Almanzo kéo ba tới trong những ghế ngồi ở trước hết. Tất cả những người có vai về đều ghé lại bắt tay ba. Đám đông tiếp tục kéo tới cho tới khi các chỗ ngồi chật hết và còn đầy người ở phía ngoài hàng rào chắn. Ban nhạc ngừng chơi và mục sư đọc lời cầu nguyện. Rồi dàn nhạc lại bắt đầu và mọi người đứng lên. Đàn ông và các cậu bé bỏ hết mũ xuống. Nhạc nổi lên và mọi người đều hát:

      Cất cao tiếng ca trong bình minh nắng mới

      Từ chiều tàn ta hãnh diện đứng lên

      Chào ngọn cờ sọc sao phá vỡ đêm đen

      Đạp luỹ san thành, ta hào hùng thác lũ

      đỉnh cột cờ, cao vút giữa trời xanh, ngọn cờ sao sọc vùng vẫy tung bay. Mọi người đều nhìn lá quốc kì và Almanzo hát như tận lực gào lên.

      Rồi mọi người ngồi xuống và đại biểu Quốc hội bước lên bục. Chậm rãi và trang nghiêm, ông đọc bản Tuyên Ngôn Độc Lập.

      - Trong tiến trình cuộc sống nhân loại, điều trở nên khẩn thiết cho dân tộc… là nhìn nhận giữa những quyền lực trái đất, quyền được độc lập và bình đẳng… Đây là những thực hiển nhiên vì mọi người được tạo ra bình đẳng…

      Almanzo cảm thấy nghiêm trọng và vô cùng tự hào.

      Rồi hai người đàn ông lên bục đọc những bài diễn thuyết dài về chính trị. người tin tưởng ở giá biểu thuế quan cao và người kia tin tưởng ở thương mại canh trạnh. Tất cả người lớn đều cố lắng nghe, nhưng Almanzo hiểu các bài diễn thuyết và cậu bắt đầu thấy đói. Cậu mừng khi dàn nhạc lại trỗi lên.

      Tiếng nhạc tưng bừng, nhạc công mặc đồng phục hai màu xanh đỏ với những chiếc nút đồng khua rộn rã và tay trống mập mạp gõ thình thình đều đặn lên mặt trống. Mọi lá cờ đều tung bay và mọi người đều sung sướng vì tất cả đều tự do, độc lập và đây là ngày kỉ niệm Độc Lập. Rồi tới lúc ăn bữa trưa.

      Almanzo phụ ba cho ngựa ăn trong lúc má và hai chị bày bữa ăn trưa dã ngoại bãi cỏ nhà thờ. Nhiều người khác cũng cắm trại tại đó và sau bữa ăn trưa thả dàn, Almanzo quay trở lại công viên.

      quầy bán nước chanh cạnh các trụ cột ngựa. người đàn ông đứng bán thứ nước chanh màu hồng, ly giá năm xu và đám đông các cậu bé đứng bao quanh ông. Cậu bé em họ Frank cũng ở đó. Almanzo uống nước ở máy bơm thành phố những Frank mua ly nước chanh. Cậu ta có đồng năm xu. Cậu ta tới đứng mua ly nước chanh màu hồng và uống từ từ. Cậu nhấm vị ngọt môi rồi nuốt xuống và lên tiếng:

      - Hà! Sao cậu mua ly?

      Almanzo hỏi lại:

      - Cậu lấy đâu ra đồng năm xu vậy?

      Cậu chưa bao giờ có đồng năm xu. Mỗi chủ nhật ba chỉ cho cậu xu để bỏ vào thùng công đức ở nhà thờ và cậu món tiền nào khác.

      Frank khoe:

      - Ba tớ cho tớ. Mỗi khi tớ hỏi xin, ba tớ đều cho đồng năm xu.

      Almanzo :

      - Ba tớ cũng làm vậy nếu tớ xin.

      Frank tỏ ra tin việc ba cho Almanzo đồng năm xu. Phần Almanzo cũng biết liệu ba có cho hay . Cậu :

      - Vì tớ thích.

      Frank :

      - Ông ấy cho cậu đồng năm xu đâu.

      - Ba cho chứ.

      Frank :

      - Tớ thách cậu hỏi xin đó.

      Những đứa trẻ khác đều chú ý theo dõi. Almanzo thọc tay vào túi, lên tiếng:

      - Tớ chỉ xin khi nào tớ thích thôi.

      Frank cười chế nhạo:

      - A, cậu sợ rồi. Cá hai ăn đó! Cá hai ăn đó!

      Ba đứng cách khoảng cuối phố, chuyện với ông Paddock, thợ đóng thùng xe. Almanzo từ từ về phía đó. Cậu rất ngán, nhưng cậu phải tới. Càng tới gần ba, cậu càng kinh hãi về việc phải lên tiếng xin đồng năm xu. Từ trước, cậu chưa khi nào nghĩ tới làm việc như vậy. Cậu tin chắc ba cho cậu.

      Cậu chờ cho tới khi ba ngưng chuyện và quay nhìn cậu. Ba hỏi:

      - Có chuyện gì, con trai?

      Almanzo khiếp hãi, cậu cố :

      - Ba!

      - Sao, con trai?

      Almanzo ráng lên tiếng:

      - Ba! Ba có chịu… ba có chịu cho con… đồng năm xu ?

      Cậu đứng im trong lúc ba và ông Paddock nhìn cậu rồi cậu mong mình có thể biến mất. Cuối cùng, ba hỏi:

      - Để làm gì?

      Almanzo cúi nhìn xuống đôi giày và khẽ:

      - Frank có đồng năm xu. Nó mua ly nước chanh màu hồng.

      Ba chậm rãi:

      - Được, nếu Frank đãi con con đãi lại nó là điều hớp lý.

      Ba thọc tay vào túi. Rồi ba ngưng lại, hỏi:

      - Frank đãi con uống nước chanh hả?

      Almanzo muốn có ngay đồng năm xu đến nỗi cậu gật đầu đại. Rồi cậu lại lúng túng :

      - , ba.

      Ba nhìn cậu hồi lâu. Rồi ba rút ví, mở ra và từ từ lấy ra đồng nửa đô la bằng bạc hình tròn, lớn. Ba bảo:

      - Almanzo, con có biết đồng tiền này là gì ?

      Almanzo đáp:

      - Đồng nửa đô la.

      - Đúng. Nhưng con có biết nửa đô la là gì ?

      Almanzo biết nó là gì ngoại trừ là nửa đô la. Ba :

      - Nó là công việc, con trai. Để có món tiền này phải làm việc rất cực nhọc.

      Ông Paddock bật cười. Ông :

      - Cậu bé còn bé quá mà, Wilder. Đừng cố làm cho cậu bé hiểu điều đó.

      Ba :

      - Almanzo biết nhiều hơn ông tưởng.

      Almanzo hiểu ngay những điều đó. Cậu chỉ muốn biến mất. Nhưng ông Paddock nhìn ba giống như Frank nhìn Almanzo khi cậu ta cá hai ăn với cậu, và ba Almanzo hiểu biết nên Almanzo phải cố tỏ ra là đứa trẻ hiểu biết. Ba hỏi:

      - Almanzo, con có biết khoai tây lớn lên ra sao ?

      Almanzo dạ.

      - Hãy coi khi có củ khoai giống vào mùa xuân làm gì với nó?

      - phải cắt thành mẩu.

      - tiếp , con trai.

      - rồi phải bừa đất, nhưng trước hết đất phải được rải phân và cày lên . Sau đó bừa và đánh luống. Rồi trồng khoai giống, cày lấp và cuốc vun. Cày và cuốc vun hai lần.

      - Đúng rồi, con trai. Rồi sau đó?

      - Sau đó chờ đào lên và đem về hầm chứa.

      - Đúng. Sau đó là chọn lựa suốt mùa đông, lọc ra những củ và hư thối. Khi mùa xuân tới, chất lên xe, kéo tới đây, tới Malone này, để bán. Và nếu bán được giá hời thu được bao nhiều cho tất cả công việc đó, con trai? Con thu được bao nhiêu với nửa giạ ( Giạ: Bushel, đơn vị đo lường bằng 36 lít ) khoai tây?

      Almanzo đáp:

      - Nửa đô la.

      Ba :

      - Đúng. Đó là tất cả những gì có trong đồng nửa đô là này, Almanzo. Tất cả những công việc phải làm để có nửa giạ khoai tây nằm trong đó.

      Almanzo ngắm đồng tiền tròn ba cầm. Nó quá so với tất cả các công việc làm.

      Ba :

      - Con có nó, Almanzo.

      Almanzo tin nổi tai của mình. Ba đưa cho cậu đồng tiền nặng chịch. Ba :

      - Của con đó. Với số tiền này, con có thể mua cặp heo bú, nếu con muốn. Con có thể nuôi cho chúng lớn và chúng thành lứa heo đáng giá bốn hoặc năm đô la mỗi con. Hoặc con có thể mua nước chanh hết nửa đô la này và uống hết. Con muốn tiêu sao tuỳ ý vì nó là tiền của con.

      Almanzo quên cả lời cảm ơn. Cậu giữ đồng nửa đô la trong phút rồi đặt cả hai bàn tay vào trong túi và chạy lại chỗ lũ trẻ bên xe nước chanh. Người bán rao lớn:

      - lối này! lối này! Nước chanh hồng, nước chanh ướp lạnh chỉ năm xu ly. Chỉ có nửa dime ly nước chanh màu hồng ướp lạnh. phần hai mươi của đô la.

      Frank hỏi Almanzo:

      - Đồng năm xu đâu?

      Almanzo :

      - Ba cho tớ đồng năm xu.

      Frank kêu lên:

      - A, a! Tớ là ông ấy cho mà. Tớ với cậu trước như vậy.

      Almanzo :

      - Ba cho tớ nửa đô la.

      Lũ trẻ đều tin cho tới khi cậu đưa đồng tiền ra cho thấy. Cả bọn xúm quanh chờ cậu tiêu tiền. Cậu chìa ra cho tất cả nhìn rồi cất trong túi. Cậu :

      - Tớ loanh quanh và mua cho tớ con heo con thuộc giống tốt.

      Dàn nhạc diễu hành trong phố và lũ trẻ chạy theo. Lá cờ lộng lẫy tung bay dẫn đầu rồi tới dàn kèn đồng vang dội, dàn ống sáo lảnh lót và tay trống vung tít chiếc dùi mặt trống. Dàn nhạc xuôi xuống rồi ngược lên theo đường phố với tất cả lũ trẻ chạy bám theo và cuối cùng đứng lại tại công viên cạnh mấy khẩu súng đồng.

      Hàng trăm người tập trung tại đó, chờ đợi.

      Những khẩu đại bác được đặt trụ bậc, những ống nòng dài hướng lên. Dàn nhạc tiếp tục trình diễn. Hai người đàn ông hô lớn:

      - Đứng lui lại! Đứng lui lại!

      Và, những người đàn ông khác đổ thuốc nổ màu đen vào miệng khẩu súng rồi tống sâu xuống với những nút đậy nòng súng bằng vải tròn những cây dài.

      Những cây dài bằng sắt có hai cán do hai người đàn ông cùng đẩy và kéo để dồn hết thuốc nổ vào nòng súng bằng đồng. Rồi tất cả các cậu bé chạy kéo cỏ dọc đuờng sắt. Các cậu ôm từng ôm tới chỗ đặt các khẩu súng và những người đàn ông chất cỏ vào nòng súng, dùng những cây sắt dài nhồi xuống.

      đống lửa được đốt bên đường sắt, người đàn ông vốc thêm nắm thuốc nổ cẩn thận trút đầy vào hai lỗ kích nổi trong nòng súng. Lúc này mọi người đều hô:

      - Đứng lui lại! Đứng lui lại!

      Má nắm lấy cánh tay Almanzo kéo cậu ra xa cùng với bà. Cậu :

      - Chà, má, súng chỉ nhồi thuốc nổ với cỏ thôi mà. Con sao đâu, má. Con cẩn thận coi chừng mà.

      Nhưng má vẫn kéo cậu đứng xa khỏi mấy khẩu súng.

      Hai người đàn ông lấy những que sắt dài ra khỏi đống lửa. Mọi người nín lặng, coi. Đứng cách khá xa phía sau mấy khẩu súng, hai người đàn ông chĩa những que sắt dài tới đặt đầu que sắt nung đỏ vào các lỗ kích nổ. ngọn lửa giống như lửa nén vụt sáng thuốc nổ. Ngọn lửa bùng cháy tại đó và mọi người nín thở. Rồi – BÙNG!

      Những khẩu súng giật lui và khắp vùng trời bay đầy cỏ. Almanzo cùng các cậu bé khác chạy ùa tới để kịp nhận hơi nóng toả ra từ các họng súng. Mọi người bàn tán xôn xao về tiếng nổ của mấy khẩu súng. Ông Paddock với ba:

      - Đó là tiếng nổ làm cho bọn áo đỏ ( Áo đỏ: Red-Coast, chỉ các binh sĩ ) tháo chạy.

      Ba kéo mạnh những sợi râu, :

      - Có thể! Nhưng súng chỉ đem lại thành công cho cuộc cách mạng thôi. Đừng quên rằng chính những lưỡi rìu và những cây cày làm nên đất nước này.

      Ông Paddock :

      - Đành là thế, nhưng vẫn phải nhớ tới nó.

      Ngày Quốc Khánh qua. Những khẩu thần công nổ và còn việc gì khác ngoài việc đóng ngựa vào xe, lái về nhà để làm công việc thường lệ.

      Đêm đó, khi mang sữa lên nhà, Almanzo hỏi ba:

      - Ba, rìu và cày làm nên đất nước này như thế nào? Có phải mình dùng những thứ đó để đánh bại người ?

      Ba :

      - Chúng ta chiến đấu để giành độc lập, con trai à. Nhưng tất cả đất đai mà tổ tiên chúng ta có được chỉ là dải giữa núi đá và biển sâu. Toàn thể đất đai từ đây về miền tây là lãnh thổ của người da đỏ và thuộc về các nước Tây Ban Nha, Pháp, . Chính các nông dân chiếm giữ tất cả phần đất này và làm thành nước Mỹ.

      Almanzo hỏi:

      - Bằng cách nào vậy?

      - Như thế này, con trai, những người Tây Ban Nha là các quân nhân và những nhà quí tộc quyền uy sang trọng chỉ thích vàng. Những người Pháp là những người lái buôn da muốn làm tiền nhanh. Còn những người lại bận rộn với những cuộc chiến tranh. Chỉ có chúng ta là nông dân, con trai à, chúng ta thích có đất đai. Chính các nông dân vượt qua những dãy núi, khai phá đất đai, định cư tại đó, lo lắng trồng trọt và bắm chắc vào các trang trai của mình. Bây giờ xứ sở này kéo dài ba ngàn dặm về phía tây. Nó đưa đường ranh tới bên kia Kansas, bên kia vùng sa mạc Mỹ vĩ đại, vượt qua cả những dãy núi lớn hơn những dãy núi này, kéo mãi xuống tới bờ Thái Bình Dương. Nó là xứ sở lớn nhất thế giới và đó chính là cách mà những nông dân chiếm lấy tất cả đất đai để làm thành nước Mỹ, con trai. Đừng bao giờ con quên điều đó.

    3. thy997

      thy997 Active Member

      Bài viết:
      136
      Được thích:
      40
      Chương 17

      MÙA HÈ​

      Lúc này nắng nóng hơn và mọi thứ màu xanh đều lớn mau. Bắp trổ những cọng lá dài luôn xào xạc và ba lại cày xới đất để Royal và Almanzo cuốc vun thêm. Rồi bắp hồi phục, giành lại ưu thế chống với cỏ hoang đồng cần phải trợ giúp thêm.

      Những hàng khoai tây xanh tốt được chăm lo và những chùm hoa trắng của chúng giống như những miếng bọt biển nổi khắp đồng. Lúa mạch thành những gợn sóng xanh nhạt và những ngọn lúa mì mỏng manh lởm chởm những vỏ non bọc ngoài thành những hạt lúa lớn. Đồng cỏ ngợp màu hồng tím của những bông hoa mà loài ong ham thích.

      Bây giờ công việc còn căng thẳng nữa. Almanzo có thời giờ giãy cỏ vườn và vun luống khoai tây do cậu trồng từ hạt giống. Cậu trồng thử vài hạt giống khoai để chỉ coi chúng thành thứ gì. Và mỗi buổi sáng cậu lo tưới bón cho cây bí mà cậu trồng để tham gia hội chợ địa phương.

      Ba chỉ cho cậu cách bón nuôi bí bằng chất sữa. Cậu lựa dây bí tốt nhất cánh đồng, cắt bỏ hết các nhánh để chỉ còn ngọn và cắt bỏ hết những bông hoa vàng chỉ chừa lại bông. Rồi ở giữa phần rễ và trái bí xanh tí xíu, cậu thận trọng khứa khứa phía bên kia dây bí. Almanzo bới hõm đất ngay dưới vết khứa này đặt chén sữa vào đó. Cậu đặt tim nến vào trong chén sữa và đính đầu sợi tim nến này cẩn thận vào vết khứa.

      Hàng ngày, qua sợi tim nến, dây bí hút chén sữa đầy và trái bí lớn lên dị thường. Nó lớn gần gấp ba những trái bí trong đồng.

      Almanzo cũng có cả con heo con. Cậu mua nó bằng số tiền nửa đô la của cậu và nó đến nỗi lúc đầu khi cho nó ăn cậu phải lấy miếng vải nhúng vào sữa. Nhưng bao lâu sau nó tự biết uống. Cậu giữ nó trong ngăn chuồng dưới bóng mát vì heo con rất mau lớn trong bóng mát và cậu cho nó ăn thả dàn. Vì vậy nó lớn rất mau.

      Almanzo cũng ăn thả dàn như thế, nhưng cậu lớn mau nổi. Cậu uống mọi thứ sữa mà cậu cầm được và trong những bữa ăn, cậu luôn chất đầy đĩa đến mức thể nào ăn hết. Ba nghiêm nghị nhìn cậu vì thấy cậu bỏ lại thức ăn đĩa và hỏi:

      - Gì vậy, con trai? No bụng đói con mắt hả?

      Thế là Almanzo cố nuốt thêm ít nữa. Cậu với ai về việc cậu cố tìm cách lớn nhanh để có thể giúp huấn luyện lũ ngựa con.

      Mỗi ngày ba dắt những con ngựa hai tuổi ra, từng con , với sợi dây dài, dạy chúng tới và ngừng lại theo lời ba hô. Ba huấn luyện chúng mang yên cương và sợ hãi thứ gì. bao lâu, ba buộc chung mỗi con với con ngựa già hiền lành và dạy nó cách kéo chiếc xe ở phía sau mà hoảng sợ. Nhưng ba cho Almanzo đặt chân vào sân nhà kho trong lúc ba dạy ngựa.

      Almanzo hứa chắc là cậu làm cho ngựa sợ, dạy chúng phóng nhảy hoặc khiến chúng do dự hay bỏ chạy. Nhưng ba tin tưởng cậu bé mới chín tuổi.

      Năm đó, Beauty đẻ con ngựa con xinh xắn nhất mà Almanzo được thấy. Nó có ngôi sao trắng hoàn hảo trán và Almanzo đặt tên nó là Starlight. Nó chạy theo mẹ bãi chăn và lần khi ba lên thành phố, Almanzo vào bãi chăn.

      Beauty ngẩn cao đầu khi cậu bước tới và con ngựa con chạy ra phía sau mẹ nó. Almanzo dừng lại, đứng hoàn toàn bất động. hồi sau, Starlight lén nhìn cậu từ dưới cổ của Beauty. Almanzo vẫn cử động. Từng chút, từng chút mộ, con ngựa con vươn cổ về phía Almanzo, ngắm cậu với cặp mắt mở lớn, lạ lùng. Beauty cọ mũi vào lưng nó, ve vẩy đuôi rồi bước ra bước gặm lùm cỏ. Starlight run rẩy đứng ngắm Almanzo. Beauty nhìn cả hai trong lúc nhai cỏ cách điềm tĩnh. Con ngựa con nhích lên bước, rồi bước nữa. Nó tới gần đến nỗi Almanzo có thể đụng vào nó nhưng cậu làm, vẫn đứng im. Starlight bước thêm bước tới gần hơn nữa. Almanzo gần như nín thở. Đột nhiên, con ngựa quay ngoắt lại chạy về phía mẹ nó. Almanzo nghe thấy tiếng Eliza Jane gọi lớn:

      - Ma-a-a-nzo!

      nhìn thấy. Đêm đó kể lại với ba. Almanzo cậu làm điều gì, cậu thề như thế nhưng ba :

      - Ba bắt được con làm trò điên rồ như thế lần nữa với con ngựa con, ba đánh cho tan xác ra. Đó là con ngựa con cực tốt thể làm hư nó. Ba để con dạy nó những thói xấu mà ba phải cố sửa chữa.

      Bây giờ, những ngày hè trở nên dài và nóng bức và má bảo đây là lúc tốt nhất để mọi thứ lớn lên. Nhưng Almanzo cảm thấy mọi thứ quả nhiên lớn, ngoại trừ cậu. Ngày nối ngày qua và chẳng có gì thay đổi. Almanzo giẫy cỏ, cuốc vườn, giúp sửa những hàng rào bằng đá rồi chẻ củi và làm việc nhà. Vào những buổi chiều nóng nực có nhiều việc để làm, cậu bơi.

      Thỉnh thoảng tỉnh dậy vào buổi sáng, cậu nghe thấy tiếng mưa rơi như trống thúc mái nhà. Điều này có nghĩa là cậu và ba có thể câu.

      Cậu dám về chuyện câu với ba vì hoang phí giờ cho tính lười biếng là đúng. Ngay cả những ngày mưa cũng có ít việc để làm. Ba có thể sửa chữa các yên ngựa, mài bén các dụng cụ hoặc bào ván. Almanzo ăn sáng cách lặng lẽ, nhưng cậu biết ba cũng cố chống lại cám dỗ. Cậu rất sợ ý thức của ba giành được phần thắng. Má hỏi:

      - rồi, hôm nay có việc gì để làm?

      Ba trả lời cách chậm rãi:

      - Tôi tính trồng cà-rốt và sửa lại hàng rào.

      - Mưa thế này làm mấy việc đó sao được.

      Ba đáp:

      - Ừ!

      Sau bữa ăn, ba đứng nhìn mưa và cuối cùng lên tiếng:

      - Thôi! Ướt át quá thể làm việc ở bên ngoài được. Con thấy sao nếu chúng ta câu, Almanzo?

      Thế là Almanzo lao lấy cuốc và chiếc vỏ hộp đừng mồi câu, lo đào giun làm mỗi. Mưa gõ trống chiếc mũ rơm cũ của cậu, chảy xuống lưng và hai cánh tay trong lúc bùn ép lạnh ngắt giữa các ngón chân. Cậu ướt sũng khi ba cầm mấy chiếc cần câu cùng cậu xuống, băng ngang qua bãi chăn cừu tới sông Trout.

      có hương vị nào sánh nổi với nước mưa xối đám cỏ ba lá. có cảm giác nào thích thú bằng những giọt mưa đập mặt Almanzo và những cọng cỏ ướt cào soàn soạt quanh ống chân cậu. thanh nào vui vẻ ngang tiếng những giọt nước rơi thánh thót từ những bụi cây dọc theo sông Trout và tiếng nước sông chảy xiết chồm qua các tảng đá.

      Hai cha con bước dọc bờ sông gây tiếng động rồi thả những chiếc lưỡi câu xuống nước. Ba đứng dưới cây độc cần còn Almanzo ngồi dưới tán lá của nhánh tuyết tùng cùng ngắm những hạt mưa bay làm xao động mặt sông.

      Đột nhiên, cậu thấy tia sáng bạc loé lên trong . Ba câu được con cá hồi. Nó quẫy lộn và loé sáng dưới mưa rơi khi ba giật nó lên bờ. Almanzo nhảy dựng lên nhưng nhớ ra kịp là được la lớn.

      Lúc đó, cậu cảm thấy trì kéo dây câu của mình, đầu cần câu uốn cong xuống gần đụng mặt nước và cậu dùng hết sức giật mạnh lên. con cá lớn sáng trắng mắc ở đầu dây câu. Nó quẫy lộn cố trườn khỏi bàn tay của cậu, nhưng cậu nắm chắc nó, gỡ ra khỏi lưỡi câu - con cá hồi đốm cực đẹp và lớn hơn con cá do ba câu được. Cậu giơ nó lên cho ba coi. Rồi cậu móc mồi vào lưỡi câu và lại quăng dây câu ra.

      Cá luôn ham đớp mồi khi mưa rơi sông. Ba câu được con nữa, rồi Almanzo câu thêm được hai con nữa, tiếp theo ba câu liền hai con rồi Almanzo câu được con lớn hơn cả con câu được đầu tiên. cần nhiều thời gian hai cha con có hai xâu cá ngon lành. Ba nhìn Almanzo thán phục và Almanzo thán phục ba rồi cả hai cuốc bộ về nhà băng qua bãi cỏ ba lá dưới trời mưa.

      Cả hai đều ướt sũng nhưng khắp người ấm áp. Đứng dưới trời mưa bên đống gỗ gần nhà chẻ củi, họ chặt bỏ đầu cá, đánh vảy, mổ vứt ruột cá. Chảo đựng sữa lớn đầy ắp cá hồi và má đem bao bột chiên cho bữa ăn trưa.

      :

      - Chiều nay Almanzo giúp má đánh sữa để làm bơ.

      Lũ bò cái cho sữa nhiều đến nỗi mỗi tuần phải đánh sữa hai lần. Má và mấy chị mệt nhoài vì đánh sữa nên vào những ngày mưa Almanzo phải phụ giúp.

      Trong hầm chứa quét vôi trắng, chiếc thùng đánh sữa lớn bằng gỗ đứng giàn chân gỗ và chứa nửa thùng kem. Almanzo đảo chiếc tay cầm và thùng đánh sữa đung đưa. Trong thùng, kem xô lắc theo óc ách, óc ách! Almanzo giữ cho thùng đong đưa hoài cho tới khi mức va đập khiến kem tụ lại thành những hạt bơ nổi trong kem sữa.

      Rồi Almanzo uống ca kem sữa chua, ăn bánh qui, trong lúc má vớt những hạt bơ ra, rửa trong chén đựng bơ tròn bằng gỗ. Má rửa sạch những mảng sửa bơ bám dính rồi ướp thêm muối và đổ vào các thau đựng bơ thành thứ bơ cứng màu vàng.

      Câu cá phải là thú vui duy nhất trong mùa hè. buổi tối tháng Sáu, ba :

      - Làm việc hoài mà nghỉ biến Jack thành cậu bé đần độn. Ngày mai chúng ta hái trái cây.

      Almanzo gì những trong lòng cậu là tiếng reo vui.

      Trước rạng sáng hôm sau, cả nhà ngồi cỗ xe gỗ kềnh càng ra với những bộ quần áo cũ nhất, đem theo đủ thứ xô, giỏ lớn và bữa ăn trưa dã ngoại ê hề. Họ xa tới dãy núi gần hồ Chateaugay nơi có nhiều dâu lùn dại và dâu xanh dại mọc hoang.

      Trong rừng đầy xe và những gia đình khác hái trái. Mọi người cười , ca hát và tiếng chuyện trò râm ran trong các lùm cây. Hàng năm, tất cả chỉ gặp bạn bè ở đây chứ còn thời giờ nào khác để gặp gỡ. Nhưng tất cả lại bận rộn hái dâu nền trò chuyện trong lúc làm việc.

      Những bụi thấp lè tè lá phủ sát mặt đất mọc các khoảng trống giữa các cội cây lớn. Những trái dâu màu xanh đen tụ đầy dưới lá và toả mùi thơm ngọt dưới ánh nắng nóng.

      Chim từng bầy tới mở tiệc trong những khóm dâu khiến bầu trời đầy những cặp cánh vỗ và đầu những người canh giữ, lũ giẻ cùi màu xanh vừa đảo vừa bay vừa kêu la giận dữ. lần, hai con giẻ cùi bám vào tấn công chiếc mũ của Alice và Almanzo phải đập xua chúng . Và lần tách ra hái trái mình, cậu gặp con gấu đen ở sau cây tuyết tùng.

      Con gấu đứng hai chân sau nhét những trái dâu vào miệng bằng cả hai chân trước xù xì. Almanzo như biến thành phỗng đá và cả con gấu cũng thế. Almanzo thất thần và con gấu cũng nhìn cậu bằng những con mắt sợ hãi. Rồi con gấu đổ ụp xuống bốn chân và chạy biến vào trong rừng.

      Buổi trưa, những giỏ ăn dã ngoại được mở ra bên bờ suối và mọi người xúm quanh vừa ăn vừa chuyện. Rồi tất cả tới suối uống nước và quay lại với những khóm dâu.

      Xế chiều, những chiếc giỏ lớn và tất cả thùng, xô đều đầy ắp và ba lái xa trở về. Tất cả đều buồn ngủ, say nắng và hơi thở nồng mùi trái dâu.

      Trong nhiều ngày, má và các lo làm đủ thứ mứt kẹo và mỗi bữa ăn đều có món bánh nhồi thịt nhân trái dâu hoặc bánh pút-đinh dâu xanh.

      Rồi vào bữa ăn tối ba :

      - tới lúc ba má phải tạm nghỉ xả hơi. Ba má tính tới chơi ở nhà chú Andrew khoảng tuần. Các con có thể tự lo việc nhà và tự lo cho nhau trong lúc ba má vắng ?

      Má tiếp:

      - Má chắn chắn là Eliza Jane và Royal có thể lo mọi việc ổn thoả trong tuần lễ với phụ giúp của Alice và Almanzo.

      Almanzo nhìn Alice rồi cả hai cùng nhìn về Eliza Jane. Rồi tất cả đều nhìn ba và :

      - Dạ được, ba.

    4. thy997

      thy997 Active Member

      Bài viết:
      136
      Được thích:
      40
      Chương 18

      GIỮ NHÀ​

      Chú Andrew sống cách xa mười dặm. Suốt tuần ba má chuẩn bị cho chuyến và suốt thời gian đó, ba và má luôn nghĩ tới những điều cần phải làm trong lúc ba má vắng nhà.

      Ngay cả khi bước lên xe, má còn nhắc:

      - mỗi tối phải nhớ gom trứng và việc đánh sữa má trông ở con đó, Eliza Jane. Đừng bỏ quá nhiều muối vào bơ, nhớ đóng vào các thau và phủ kín. Đừng quên chọn lại chỗ dâu mà má dành làm giống. Thôi, ráng ngoan trong lúc ba má vắng và…

      xếp lại vành váy giữa ghế ngồi và chiếc đồng hồ đo xe. Ba mở rộng vạt áo trong lúc má vẫn tiếp:

      - … và ráng nhớ, Eliza Jane, phải để ý bếp lửa, được rời nhà khi lửa cháy trong lò và được bỏ lộn xộn những cây nến cháy khi làm bất cứ việc gì, và…

      Ba kéo căng dây cương và lũ ngựa bắt đầu cất vó. Má vọng lại:

      - … Đừng có ăn hết đường!

      Cỗ xe đảo vòng vào đường . Lũ ngựa xoải vó phóng nhanh đưa ba và má xa. thoáng sau tiếng bánh xe mất hẳn. Ba và má khỏi.

      ai điều gì. Ngay cả Eliza Jane cũng có vẻ hơi hoảng sợ. Ngôi nhà và dãy nhà kho cùng những cánh đồng hình như cực lớn và trống hoe. Ba và má cách xa mười dặm trọn tuần lễ.

      Đột nhiên, Almanzo quăng chiếc mũ lên trời và hét lớn. Alice xiết chặt tay quanh người, kêu lên:

      - Làm gì trước tiên đây?

      Tất cả có thể làm điều gì mình thích. còn có ai ở đây để kìm chế họ. Eliza Jane lên tiếng với vẻ hống hách:

      - Hãy rửa chén đĩa và dọn dẹp giường.

      Royal hét:

      - Hãy làm kem !

      Eliza Jane rất thích kem. do dự rồi :

      - Được…

      Almanzo chạy theo Royal tới nhà chứa đá. Cả hai đào tảng đá ra khỏi đống mạt cưa, bỏ vào túi đựng hạt. Các cậu đặt túi ở nhà vòm phía sau, dùng búa đập cho tảng đá vỡ ra. Alice bước ra nhìn cả hai trong lúc đánh những lòng trắng trứng chiếc đĩa mỏng. đánh trứng bằng chiếc nĩa cho tới khi đông cứng lại chảy xuống dù đặt chiếc đĩa nghiêng hẳn về phía.

      Eliza Jane lường sữa và kem rồi lấy đường từ phòng chứa đồ ăn đổ vào. lấy đường trường khế thường dùng mà lấy đường trắng mua ở cửa hàng. Má chỉ dùng loại đường này khi nhà có khách viếng thăm. Eliza Jane múc sáu muỗng đầy rồi gạt bằng số đường còn lại để ai có thể dễ dàng nhận ra là bị hụt.

      lấy xô lớn đựng sữa làm xô đầy món trứng sữa màu vàng. Họ đặt chiếc xô vào cái thau và nhồi những mảnh đá như tuyết xung quanh rồi thêm muối và phủ kín tất cả bằng tấm chăn. Cứ mỗi vài phút, họ lại nhấc tấm chăn, mở xô và khuấy nước kem lạnh đông lại.

      Khi kem đông cứng, Alice lo lấy ly, muỗng còn Almanzo mang ra ổ bánh ngọt và con dao phay. Cậu cắt bánh thành những miếng lớn trong lúc Eliza Jane chất kem lên đĩa. Họ có thể mặc sức ăn kem và bánh mà có ai ngăn cản.

      Buổi trưa đó, họ ăn hết ổ bánh và gần hết số kem đông lạnh. Eliza Jane tới giờ ăn trưa nhưng tất cả đều muốn ăn. Almanzo :

      - Em thích nhất là được ăn miếng dưa hấu.

      Alice nhảy bật lên:

      - Ngon quá! Hãy lấy trái !

      Eliza Jane quát:

      - Alice! Lại đây ngay và lo rửa đĩa bữa ăn sáng!

      Alice lớn:

      - Em làm khi em trở lại.

      Alice và Almanzo chạy ra đồng dưa nóng hừng hực, ở đó có những trái dưa tròn xoe nằm những tàu lá lớn rũ xuống.

      Almanzo búng ngón tay lên lớp vỏ màu xanh của trái dưa và lắng nghe. Khi trái dưa kêu như chín nó chín, còn khi nó kêu như xanh nó xanh. Nhưng lúc Almanzo bảo trái dưa kêu như chín Alice nghĩ trái dưa kêu như xanh. có cách nào để phân biệt chính xác, dù Almanzo đoan chắc cậu biết về dưa nhiều hơn các . Thế là cuối cùng, cả hai chọn sáu trái dưa lớn nhất, kéo lê từng trái về nhà chứa đá và đặt lên đám mạt cưa ẩm lạnh.

      Sau đó Alice trở về lo rửa chén đĩa. Almanzo bảo cậu làm việc gì nữa và cậu có thể bơi. Nhưng ngay khi Alice vừa khuất, cậu nhảy qua khu nhà kho lén vào bãi chăn có những con ngựa con ở đó.

      Bãi chăn rộng mênh mông và nắng nóng gắt. khí như mờ và gợn sóng với hơi nóng, và lũ sâu kêu inh ỏi. Bess và Beauty nằm dưới bóng cây, mấy con ngựa con đứng gần chúng ve vẩy những chiếc đuôi xù xì và hơi xoạc rộng những ống chân dài lênh khênh. Đám ngựa tuổi, hai tuổi và ba tuổi gặm cỏ. Tất cả đều ngẩng đầu lên nhìn Almanzo chòng chọc.

      Cậu chầm chậm về phía chúng, mở hai bàn tay. Hai bàn tay cậu có gì, nhưng lũ ngựa con hiểu điều đó. Cậu tính làm điều gì mà chỉ muốn đến đủ gần để làm thân với chúng. Starlight và những con ngựa con khác chạy chúi lại gần mẹ chúng. Bess và Beauty ngẩng đầu lên nhìn rồi lại cúi xuống. Những con ngựa tương đối lớn vểnh tai đồng loạt.

      con bước về phía Almanzo, rồi tới con khác. Tất cả có sáu con bước tới. Alamzno mong có mang theo cà-rốt để cho chúng. Chúng đều rất đẹp, thanh thoát, lực lưỡng, những chiếc bờm hất lên để lộ tròng trắng của những con mắt. Ánh sáng lấp lánh những cần cổ uốn cong mạnh mẽ và những bắp thịt cuồn cuộn ức.

      Đột nhiên con hí lên:

      - Huu-úú-ú!

      con hất chân đá, con khác ré lên và lập tức những chiếc đầu vươn lên, những chiếc đuôi múa lên và những chiếc móng khua mặt đất như sấm rền. Tất cả những chiếc hông màu nâu, những chiếc đuôi màu đen vươn cao đảo quanh Almanzo. Như cơn lốc chấn động, sáu con ngựa này chạy vòng quanh và Almanzo luôn nghe thấy chúng từ phía sau.

      Cậu cũng xoay theo như gió xoắn, nhìn những chiếc móng khua và những chiếc ức đồ sộ đâm sầm vào mình. Chúng chạy nhanh tới mức thể dừng lại nổi. còn thời gian để né tránh, Almanzo nhắm nghiền mắt, hét lớn:

      - Oa!

      khí và mặt đất đều rung chuyển. Cậu mở mắt ra. Trước mắt cậu là những khuỷu chân màu nâu cất cao trong , bộ ngực tròn đầy và những bắp chân sau đột ngột xô lên khỏi đầu. Những mảng sườn màu nâu lao tới sát bên đe doạ. Mũ cậu bay và cậu thấy choáng váng. con ngựa ba tuổi phóng chồm qua cậu. Những con ngựa khác vụt tan chạy xuống bãi chăn và Almanzo thấy Royal chạy tới.

      Royal hét:

      - Tránh xa lũ ngựa con ra!

      Cậu chạy tới và bảo đáng tặng cho Almanzo cú đá để nhớ đời. Royal :

      - Em phải đủ hiểu biết để khiến những con ngựa con nổi điên lên chứ.

      Cậu nắm lấy tai Almanzo. Almanzo vùng chạy nhưng tai cậu bị nắm lôi về dãy nhà kho. Cậu là cậu hề làm điều gì nhưng Royal thèm nghe. Royal :

      - Nếu còn bắt gặp em trong bãi chăn thêm lần nữa lột da em. cũng với ba nữa.

      Almanzo vừa vùng vẫy vừa chà xát tai. Cậu chạy xuống phía sông Trout và phóng xuống bơi cho tới khi cảm thấy dễ chịu hơn. Nhưng cậu nghĩ công bằng chút nào khi cậu phải là đứa nhất trong gia đình.

      Chiều hôm đó, những trái dưa đủ lạnh và Almanzo khuân về đám cỏ dưới cây bóng nước trong sân. Royal thọc con dao phay vào lớp vỏ xanh còn tươi và mọi trái dưa đều chín đến mức lớp vỏ tách ra liền.

      Almanzo, Alice, Eliza Jane và Royal cạp những miếng dưa lạnh mọng nước và ăn tới nó. Royal bóp những hạt dưa đen bóng cho vọt vào Eliza Jane tới khi bắt phải ngưng. Lúc đó cậu ăn từ từ miếng dưa cuối cùng và :

      - Em cho Lucy ăn hết vỏ dưa.

      Eliza Jane :

      - Đừng có làm như thế! quái đản! con heo già dơ dáy ở ngay sân trước.

      Almanzo cãi:

      - Nó đâu phải là con heo già dơ dáy! Lucy là con heo con nhắn, sạch và heo là những con vật sạch nhất trong sân. Chị phải thấy cách Lucy giữ sạch ổ nằm của nó. Nó xoay ổ, hong ổ cho khô và làm ổ mỗi ngày. Lũ ngựa làm thế, bò cũng , cừu cũng , thứ nào làm thế. Những con heo…

      Eliza Jane cắt ngang:

      - Chị chắc là chị biết điều đó! Chị chắc chị cũng biết về lũ heo nhiều như em!

      - Vậy thể Lucy dơ dáy. Nó ràng sạch ngang với chị.

      Eliza Jane đáp:

      - Thôi, má dặn em phải nghe lời chị. Và chị bỏ phí vỏ dưa cho bất kỳ con heo nào. Chị làm mứt vỏ dưa.

      - Em thấy là vỏ dưa của em cũng nhiều bằng vỏ dưa của chị.

      Almanzo lại lên tiếng nhưng Royal đứng dậy, :

      - thôi, Manzo. Tới lúc làm việc nhà rồi.

      Almanzo gì thêm, nhưng khi làm xong công việc, cậu cho Lucy ra khỏi chuồng. Con heo trắng như con cừu non và rất thích Almanzo. Chiếc đuôi của nó cuộn lại ngoắc ngoắc mỗi khi nó thấy cậu. Nó ủn ỉn cách thích thú theo cậu lên nhà và kêu eng éc với cậu ngay trước cửa cho tới khi Eliza Jane còn nghe nổi gì nữa.

      Sau bữa ăn tối, Almanzo vét đĩa đồ dư đem cho Lucy. Cậu ngồi bậc thang cửa sau, cào cào chiếc lưng nhám xì của nó. Lũ heo đều thích như thế. Trong nhà bếp, Eliza Jane và Royal tranh luận về món kẹo đường. Royal muốn lấy ít nhưng Eliza Jane kẹo đường chỉ dành cho những buổi tối mùa đông. Royal bảo có lý do gì để cho rằng ăn kẹo đường trong mùa hè là tốt. Almanzo cũng nghĩ như thế và cậu bước vào hỗ trợ cho Royal.

      Alice biết cách làm kẹo đường. Eliza Jane chịu làm nhưng Alice trộn đường với mật mía và nước, đem nấu cho sôi rồi đem đổ kẹo lên những chiếc đĩa đẹp có tráng bơ, đặt lên mái vòm cho lạnh. Mấy em xắn cao ống tay áo, trét bơ vào bàn tay sẵn sàng kéo kẹo và Eliza Jane cũng trét bơ vào bàn tay mình.

      Suốt thời gian đó, Lucy eng éc kêu Almanzo. Cậu ra coi kẹo đủ lạnh chưa và cậu nghĩ có thể cho con heo ít. Kẹo lạnh. ai nhìn thấy nên cậu bốc nắm kẹo đường màu nâu mềm bỏ vào chiếc mõm há lớn của Lucy.

      Rồi tất cả cùng kéo kẹo, kéo thành những tao dài, gấp đôi các tao và kéo tiếp. Mỗi khi gấp đôi lại, tất cả đều cạp miếng.

      Kẹo rất dính, bám vào răng, vào ngón tay, vào mặt, bám lên cả tóc và khi Almanzo làm rớt chút xuống nền kẹo bám lên nền. Lẽ ra kẹo phải trở nên khô giòn, nhưng nó lại như vậy. Tất cả kéo và kéo nữa, nhưng kẹo vẫn cứ mềm và dính như keo. Kéo quá giờ ngủ lâu, tất cả đành phải bỏ đó lên giường.

      Sáng hôm sau, lúc Almanzo bắt đầu lo việc nhà, Lucy đứng trong sân. Đuôi nó ẻo lả và đầu rũ xuống. Nó kêu ré lên khi nhìn thấy cậu. Nó lắc lắc đầu cách buồn bã và mũi nhăn lại. Tất cả những chiếc răng trắng của nó đều có lớp sọc nâu mềm nhuyễn.

      Hàm răng của Lucy bị kẹo đường gắn dính cứng lại! Nó ăn được, uống được, kêu được, nó thể ủn ỉn. Nhưng khi nhìn thấy Almanzo bước tới, nó bỏ chạy.

      Almanzo kêu Royal. Cả hai đuổi theo Lucy vòng quanh ngôi nhà, dưới những khóm tuyết cầu và tử đinh hương. Các cậu tiếp tục đuổi theo nó khắp vườn. Lucy xoay như chong chóng, né tránh, hụp đầu, lao chạy. Suốt thời gian đó, nó kêu tiếng vì thể kêu. Kẹo đường dính đầy mõm nó.

      Nó chạy vào giữa hai chân Royal, hất cậu ngã ngửa. Almanzo gần như túm được nó và cậu bị lôi sóng xoài đập mũi xuống. Nó xé toạc khóm đậu Hà Lan, tràn qua luống khoai tây đâng chín và làm bung rễ nhưng cây cải bắp xanh mởn. Eliza Jane kêu Royal và Almanzo cố bắt lấy nó còn Alice đuổi theo nó.

      Cuối cùng, nó bị dồn vào góc. Nó vướng vào váy của Alice, Almanzo ngã nhào lên nó và chộp được. Nó quẫy đạp, xé toạc miếng dài chiếc áo của cậu.

      Almanzo kìm nó xuống. Alice giữ chặt hai chân sau nó cố vùng vẫy. Royal bóp mõm nó há ra và cào kẹo đường ra hết. Rồi Lucy ré lên khủng khiếp! Nó ré thay cho tất cả những tiếng ré suốt đêm và tất cả những tiếng ré nó cất lên nổi khi bị rượt đuổi, trong lúc hoảng hốt chạy về chuồng.

      Eliza Jane cằn nhằn:

      - Almanzo James Wilder, hãy nhìn lại mình coi!

      Cậu thể tự nhìn mình và cậu cũng muốn.

      Ngay cả Alice cũng kinh hoàng vì cậu hoang phí kẹo đường cho con heo. Và chiếc áo của cậu bị làm rách. Đành rằng vết rách có thể vá lại nhưng thể che giấu.

      Almanzo :

      - Em khỏi cần!

      Cậu mừng là phải tuần nữa má mới biết chuyện.

      Hôm đó, tất cả lại làm kem lạnh và ăn ổ bánh ngọt cuối cùng. Alice còn biết làm bánh bột nện. phải làm ổ rồi vào ngồi trong phòng khách.

      Almanzo nghĩ việc đó chẳng thú vị chút nào. Còn Eliza Jane :

      - Em được làm điều đó, Alice. Em biết là phòng khách chỉ để dành cho khách.

      Nhưng phòng khách phải của Eliza Jane và má hề cấm Alice ngồi trong đó. Almanzo nghĩ là Alice có thể ngồi ở phòng khách nếu thích.

      Chiều hôm đó, cậu vào bếp và thấy chiếc bánh bột nện làm xong. Alice lấy bánh ra khỏi lò hấp. Mùi bánh hấp dẫn đến nỗi cậu bẻ ngay miếng ở góc. Rồi Alice cắt thành khoanh để che chỗ bị bẻ và sau đó cả hai ăn thêm hai khoanh bánh với phần kem lạnh cuối cùng.

      Alice :

      - Chị có thể làm thêm.

      Eliza Jane ở tầng và Almanzo :

      - Vào phòng khách .

      Cả hai rón rén gây tiếng động. Ánh sáng mờ mờ vì rèm cửa buông xuống hết nhưng phòng khách tuyệt đẹp. Giấy dán tường màu trắng và vàng còn tấm thảm là công trình đan hạnh nhất của má gần như vô cùng hoàn hảo để đặt chân lên. chiếc bàn đặt ở giữa phòng làm bằng đá hoa, đó có cây đèn phòng khách cao, hoàn toàn bằng sứ với nước men trắng cẩn vàng và những bông hoa sơn màu hồng. Bên cạnh nó là cuốn album bìa nhung màu đỏ và cẩn xà cừ.

      Nhiều chiếc ghế ngựa trang trọng được đặt đứng chung quanh các bức tường và hình George Washington nhìn nghiêm nghị từ trong khung treo giữa các ô cửa sổ.

      Alica buộc vành váy phía sau cao lên, ngồi xuống ghế sofa, mặt ghế trơn bóng khiến trượt thẳng xuống nền nhà. dám cười lớn sợ Eliza Jane nghe thấy. lại ngồi lên ghế và lại trượt xuống. Rồi Almanzo trượt khỏi chiếc ghế.

      Khi có khách viếng thăm, các cậu phải ngồi trong phòng khách bằng cách chống những ngón chân lên nền nhà để tránh bị trượt khỏi ghế. Nhưng lúc này cả hai có thể để chân thoải mái và trượt xuống. Cả ai trượt khỏi chiếc ghế sofa và những chiếc ghế cho tới khi Alice nín cười nổi và dám trượt thêm nữa.

      Rồi cả hai ngắm những vỏ sò, san hô và những đồ trang trí , nhưng dám chạm tay vào bất kì thứ nào. Cả hai ngắm cho tới khi nghe thấy tiếng Eliza Jane xuống cầu thang nhón chân ra khỏi phòng khách và đóng cửa lại tiếng động. Eliza Jane hề bắt gặp.

      Tuần lễ đó giống như kéo dài mãi nhưng qua đột ngột. buổi sáng, trong bữa ăn điểm tâm, Eliza Jane nhắc:

      - Ba má về nhà vào ngày mai.

      Tất cả ngừng ăn. Vườn được làm cỏ. Các thứ dâu được hái còn nho sắp sửa chín. Chuồng gà đẻ được rửa sạch.

      Eliza Jane :

      - Việc nhà nhìn thấy ngay và nội hôm nay, mình phải khuấy tung lên. Nhưng biết sao với má về số đường sạch trơn đây?

      ai ăn thêm miếng nào nữa. Tất cả đều nhìn về phía thùng đường và thấy có thể nhìn tới đáy.

      Chỉ riêng Alice cố tỏ ra vui vẻ.

      bắt chước như má:

      - Mình phải hy vọng điều tốt đẹp nhất. Vẫn còn ít đường. Má : “Đừng ăn hết đường” và mình làm đúng. Vẫn còn ít đường xung quanh đáy thùng.

      Đó là màn mở đầu của ngày kinh hoàng. Tất cả đều lao vào công việc với mức độ cao nhất. Royal và Almanzo lo giẫy cỏ vườn, quét vôi chuồng gà đẻ, dọn sạch các ngăn chuồng bò và quét nền Kho Nam. Hai quét dọn và lau chùi trong nhà. Eliza Jane còn bắt Almanzo đánh sữa cho tới khi bơ tụ lại và những bàn tay bay múa rửa, rắc muối, đóng kem vào thùng. Bữa ăn trưa chỉ có bánh mì, bơ, mứt dù Almanzo đói muốn xỉu.

      Eliza Jane :

      - Bây giờ Almanzo lau chùi nhà bếp.

      Cậu ghét lau chùi nhưng cậu hy vọng Eliza Jane mách chuyện cậu hoang phí kẹo cho con heo. Cậu bắt tay vào việc với hộp xi đánh lò và chiếc bàn chải.

      Eliza Jane hối hả quét bụi và :

      - Cẩn thận đừng để xi chảy tràn ra.

      Almanzo chắc là mình đủ hiểu biết để làm xi tràn ra lò. Nhưng cậu gì.

      - Dùng ít nước thôi, Almanzo. Rồi, cảm ơn! Chà mạnh hơn nữa !

      Cậu tiếp tục gì.

      Eliza Jane bước vào phòng khách để quét bụi. gọi:

      - Almanzo, xong lò chưa?

      Almanzo đáp:

      - Chưa.

      - trời ơi! Đừng biếng nhác thế!

      Almanzo lẩm bẩm:

      - Bà là chủ của ai vậy?

      Eliza Jane hỏi:

      - Em gì?

      Almanzo đáp:

      - có gì.

      Eliza Jane bước tới cửa:

      - Em vừa gì vậy?

      Almanzo đứng thẳng người lên và hét lớn:

      - Tôi BÀ LÀ CHỦ CỦA AI VẬY?

      Eliza Jane thở hổn hển. Rồi cố gào lên:

      - Chờ đó Almanzo James Wilder! Chờ cho tới lúc tao với má là…

      Almanzo có ý đinh liệng chiếc bàn chải dính đầy xi nước. Chiếc bàn chải như tự bay thẳng khỏi bàn tay cậu. Nó vượt qua đầu Eliza Jane. Chát! Chiếc bàn chải đập mạnh vào tường.

      vết đen lớn loang mặt giấy dán tường màu trắng – vàng.

      Alice kêu thét lên. Almanzo quay người chạy thẳng ra nhà kho. Cậu trèo lên đống cỏ khô, luồn xa vào bên trong. Cậu khóc nhưng chắc chắn cậu phải khóc nếu cậu sắp lên mười tuổi rồi.

      Khi trở về, má thấy cậu làm hư phòng khách tuyệt đẹp của má. Ba lôi cậu vào nhà lán gỗ và quất cậu bằng roi da. Cậu muốn ra khỏi đống cỏ chút nào. Cậu mong nằm ở đây mãi mãi.

      hồi lâu sau Royal leo lên đống cỏ và gọi cậu. Cậu chui ra vì cậu thấy là Royal biết.

      Royal :

      - Mannie, em bị trận đòn đau lắm.

      Royal tỏ ý buồn nhưng thể làm gì được. Cả hai đều biết Almanzo đáng bị đánh đòn và có cách nào giấu ba nổi. Thế là Almanzo :

      - Em sợ.

      Cậu phụ làm việc nhà và ăn bữa tối. Cậu đói nhưng ăn để Eliza Jane thấy là cậu sợ. Rồi cậu lên giường. Cửa phòng khách đóng kín nhưng cậu biết vết đen màu tường vàng trắng lớn bao nhiêu.

      Hôm sau, ba và má lái xa vào trong sân. Almanzo phải cùng các chị ra ngoài đón. Alice thầm với cậu:

      - Đừng lo nhiều. Có thể ba má để ý.

      Nhưng chính cũng tỏ ra lo ngại.

      Ba lên tiếng vui vẻ:

      - rồi, chúng ta tới nhà. Tất cả đều ổn chứ?

      Royal đáp:

      - Dạ ổn, ba.

      Almanzo phụ việc tháo lũ ngựa ra khỏi xe, cậu ngồi ở trong nhà.

      Má rảo quanh nhìn mọi thứ trong lúc cởi dây buộc mũ. Má :

      - Có thể Eliza Jane và Alice dọn dẹp trong nhà thua má chút nào.

      Alice rụt rè :

      - Má! Má…

      - Sao, có chuyện gì, con?

      Alice có vẻ vững tâm, :

      - Má, má dặn tụi con được ăn hết đường. Má, tụi con… tụi con chỉ ăn gần hết thôi.

      Má cười:

      - Tất cả các con đều ngoan lắm. Má la các con về vụ đường đâu.

      biết tường phòng khách vết đen. Cửa phòng khách vẫn đóng. Má biết trong ngày hôm đó và biết trong cả nhiều ngày tiếp sau. Almanzo nuốt thức ăn cách khó khăn trong nhiều bữa và má lo ngại. Má đưa cậu vào phòng chứa đồ ăn và cho cậu uống muỗng thuốc đen khủng khiếp do má chế bằng các rễ cây.

      Cậu muốn má biết về cái vết đen nhưng cậu bé lại muốn má biết. Cậu chỉ ngưng khiếp sợ khi việc thực trôi qua.

      Buổi chiều thứ hai, cả nhà nghe thấy tiếng xe ngựa lăn vào trong sân. Ông và bà Webb ở xe. Ba má ra đón họ và chỉ phút sau, tất cả ở trong phòng ăn. Almanzo nghe má :

      - Xin mời qua phòng khách.

      Cậu cứng người lại, thể lên tiếng. Cậu thể nghĩ tới chuyện nào tồi tệ hơn nữa. Má rất tự hào về phòng khách của mình. Má còn tự hào giữ nó luôn xinh xắn. Má biết rằng cậu làm hư nó và bây giờ má mời khách vào phòng khách. Họ phải nhìn thấy vết loang lớn tường.

      Má mở cửa phòng khách và bước vào. Bà Webb bước nối theo, rồi ông Webb và ba. Almanzo chỉ nhìn thấy lưng mọi người. Tuy nhiên cậu nghe thấy tiếng rèm cửa sổ kéo lên. Cậu thấy phòng khách đầy ánh sáng. Hình như thời gian rất dài đối với cậu trước khi có người lên tiếng.

      Rồi má :

      - mời bà ngồi chiếc ghế lớn này, bà Webb, và xin bà cứ tự nhiên. Mời ông Webb ngồi đây, ghế sofa.

      Almanzo tin ở chính tai mình. Ông Webb :

      - Ông bà có phòng khách tuyệt. Tôi phải là hết sức tuyệt khi ngồi ở đây.

      Lúc này Almanzo có thể nhìn lên chỗ mà chiếc bàn chải đầy xi đập vào bức tường và cậu tin vào mắt mình. Giấy dán tường vẫn nguyên vẹn màu trắng và vàng. hề có vết loang đen nào đó.

      Má nhìn cậu và :

      - tới đây, Almanzo.

      Almanzo bước vào. Cậu ngồi thẳng người tấm lót ghế, bám chắc ngón chân nền nhà để bị trượt xuống. Ba và má kể về chuyến thăm nhà chú Andrew. vách hề có vết loang đen ở bất kỳ chỗ nào.

      Bà Webb hỏi:

      - Để lũ ở nhà mình và xa như thế, ông bà lo ngại sao?

      Má đáp đầy vẻ tự hào:

      - đâu, tôi biết lũ có thể lo mọi thứ thua gì khi James và tôi ở nhà.

      Almanzo nhớ tới cách cư xử của mình và lời. Hôm sau, khi ai nhìn thấy, cậu lẻn vào phòng khách. Cậu nhìn kỹ chỗ có vết đen loang. Giấy dán tường được vá lại. Miếng vá được cắt cẩn thận theo đường viền vàng bao quanh và được gắn vào vừa khít và cạo mỏng tới mức khó thể nhận ra.

      Cậu đợi tới lúc có thể chuyện mình với Eliza Jane và cậu hỏi:

      - Eliza Jane, chị vá lại giấy dán tường phòng khách cho em hả?

      :

      - Ừ, chị lấy cuộn giấy dán tường cất gác mái, cắt ra miếng và dán vào bằng keo.

      Almanzo cách sôi nổi:

      - Em rất tiếc ném bàn chải vào chị. Thực tình em tính làm thế đâu, Eliza Jane.

      :

      - Chị chắc là chị cũng quá đáng. Nhưng chị đâu có muốn thế. Em vẫn là đứa em duy nhất của chị mà.

      Almanzo bao giờ biết là cậu thương Eliza Jane nhiều hơn trước bao nhiêu.

      Tất cả đều bao giờ, bao giờ về cái vết đen loang tường phòng khách và má bao giờ biết điều đó.

    5. thy997

      thy997 Active Member

      Bài viết:
      136
      Được thích:
      40
      Chương 19

      VỤ MÙA SỚM​

      vào thời điểm cắt cỏ. Ba lấy những chiếc liềm cán dài ra và Almanzo tay quay hòn đá mài, tay kia xối nước lên trong lúc ba giữ cho những chiếc lưỡi thép chạm vào hòn đá kêu vo vo. Nước giữ cho những lưỡi liềm nóng quá trong khi hòn đá mài lưỡi liềm mỏng và sắc hơn.

      Rồi Almanzo băng rừng tới những túp lều của mấy người Pháp nhắc French Joe và Lazy John tới giúp việc vào ngày hôm sau.

      Ngay khi mặt trời vừa chiếu khô lớp sương đọng đồng cỏ, ba cùng Joe và John bắt đầu cắt cỏ. Họ thành hàng ngang, vung lưỡi liềm vào những đám cỏ cao và đám ngưu thảo đổ rạp xuống từng khoảng lớn.

      Xoẹt! Xoẹt! Xoẹt!

      Những lưỡi liềm vụt qua trong lúc Almanzo cũng Pierre và Louis phía sau, tải những đám cỏ nặng chịch bằng chiếc chĩa để hong khô dưới nắng. Gốc cỏ mềm và mát rượi dưới bàn chân trần của các cậu. Những con chim vụt bay lên phía trước những người cắt cỏ rồi con thỏ nhảy ra phóng chạy . Cao tít , những con sơn ca đồng cỏ hót.

      Nắng mỗi lúc nóng hơn. Mùi cỏ khô nồng hơn và đượm vị ngọt hơn. Rồi những đợt sóng hơi nóng từ mặt đất dâng lên. Hai cánh tay nâu sạm của Almanzo bắt nắng thành sậm hơn và mồ hôi giọt trán cậu. Tất cả ngừng lại, ngắt những nhánh lá xanh nhồi vào vành nón. Những nhánh lá giúp làm mát đỉnh đầu họ trong khoảnh khắc.

      Giữa buổi sáng, tiếng tù và báo hiệu bữa ăn trưa của má nổi lên. Almanzo biết tiếng tù và báo hiệu việc gì. Cậu cắm cây chĩa xuống mặt đất và chạy băng ngang đồng cỏ về nhà. Má đợi cậu ở vòm mái sau nhà với xô đựng sữa chứa đầy tới miệng món trứng sữa.

      Món trứng sữa chế biến với sữa, kem và rất nhiều trứng và đường. Lớp váng của nó được chế thêm gia vị và rất nhiều mảng kem nổi lên. Các cạnh xô như phủ sương vì lạnh.

      Almanzo bước từ từ về phía đồng cỏ với chiếc xô nặng chịch và chiếc vá để múc. Cậu nghĩ chiếc xô quá đầy nên cậu có thể làm tràn món trứng sữa ra ngoài. Má vẫn bảo hoang phí là có tội. Cậu chắc chắn phạm tội do để rớt giọt trứng sữa. Cậu phải làm điều gì đó để hoang phí như thế. Vậy là cậu đặt xô xuống, múc đầy vá và uống. Trứng sữa mát lạnh trôi tuột qua cổ cậu khiến cậu thấy thoải mái.

      Khi cậu về tới đồng cỏ, mọi người ngưng làm việc. Tất cả đứng trong bóng mát của cây sồi, nón hất về phía sau và chuyền tay nhau chiếc vá cho tới khi trọn món trứng sữa tiêu hết. Almanzo uống hết phần đầy của mình. Lúc này hơi gió dịu mát và Lazy John vừa lau lớp váng kem ria mép vừa :

      - Chà! Nó làm trái tim người ta tươi lại.

      Bây giờ mấy người lớn mài liềm khiến những phiến đá mài reo lên vui vẻ những lưỡi thép. Và họ tự động trở lại với công việc. Ba luôn cho rằng người làm được nhiều hơn trong mười hai giờ đồng hồ nếu có khoảng nghỉ ngơi và uống đủ mức trứng sữa vào buổi sáng và buổi chiều.

      Tất cả làm công việc trong đồng cỏ cho tới khi nào ánh sáng còn đủ soi tỏ cho công việc và mọi việc nhà làm dưới ánh đèn.

      Sáng hôm sau, các đống cỏ khô và mấy cậu bé cào lại thành những cuộn dài bằng những cây cào lớn bằng gỗ rất do ba làm. Rồi John và Joe cắt cỏ còn Pierre cad Louis tải cỏ phơi phía sau họ. Nhưng Almanzo làm việc mảng cỏ.

      Ba lái xe đưa cỏ về khu nhà kho, rồi ba và Royal liệng các cuộn cỏ vào máng trong lúc Almanzo giậm đạp chúng xuống, nhấn chúng xuống nhanh ngang với mức ba và Royal quăng lên để làm thành đống.

      Khi đống cỏ cao hơn được nữa cậu đứng chót vót đỉnh. Tại đó, cậu nằm sấp chống chịu bằng gót chân trong lúc ba chuyển vào Kho Lớn. Đống cỏ chỉ lọt vừa vặn dưới khung cửa ra vào và phải trượt đoạn dài đất.

      Ba và Royal dồn cỏ vào kho chứa còn Almanzo xách bình nước ra giếng. Cậu bơm rồi bơm và hứng những dòng nước vọt ra bằng hai bàn tay để uống. Cậu mang nước về cho ba và Royal rồi hứng thêm bình đầy. Sau đó, cậu quay về máng cỏ rỗng và đạp đống cỏ khác.

      Almanzo thích thời gian gom cỏ khô. Hàng ngày, từ sáng sớm đến tối mịt, cậu rất bận rộn nhưng công việc luôn đổi khác. Giống hệt như chơi đùa và sáng, chiều lại có hai bữa trứng sữa. Nhưng sau ba tuần lễ các nhà chứa cỏ nhồi chặt ních và đồng cỏ trống. Rồi dòng lũ mùa vụ tới.

      Lúa mạch chín, đứng chen chúc, lêu đêu và vàng rực. Lúa mì còn vàng sậm hơn lúa mạch. Đậu chín và bí, cà-rốt, củ cải, khoai tây đều sẵn sàng cho thu hoạch.

      Lúc này còn nghỉ ngơi và vui đùa với bất kì ai. Tất cả đều khởi làm việc trong ánh nến và dứt việc trong ánh nến. Má và mấy lo ngâm đám dưa leo, ngâm dấm cà chua xanh, ngâm dấm vỏ dưa hấu và phơi bắp, phơi táo, làm mứt. Mọi thứ đều được gom lại, thể hoang phí bất kì tặng vật nào của mùa hè. Ngay cả vỏ tảo cũng được giữ lại để làm giấm và bó cọng lúa mạch được ngâm trong chiếc thùng nền vòm sau nhà. Mỗi khi chỉ có phút rảnh rang, má cũng kết lấy inch, hai inch cọng rơm lúa mạch để làm những chiếc nón cho mùa hè sau.

      Lúa mạch cắt bằng liềm cán dài mà bằng hái. Hái có lưỡi tương tự liềm cán dài nhưng còn có những răng gỗ dài để giữ những cọng lúa được cắt. Khi cắt đủ bó, Joe và John trút những cọng lúa cắt ra thành đống gọn gàng. Ba, Royal và Almanzo theo sau buộc lại thành bó.

      Từ trước Almanzo chưa từng buộc lúa mạch. Ba chỉ cho cậu cách kết hai nắm cọng lúa thành dải dài, rồi cách gom ôm hạt lên, kéo dải dây chặt xung quanh ở khoảng chính giữa, xoắn các đầu dây lại với nhau và gài nó chặt cứng.

      Trong thoáng, cậu có thể buộc được bó lúa khá tốt, nhưng nhanh lắm. Ba và Royal có thể bó lúa nhanh ngang với những người gặt lúa cắt chúng.

      Đúng trước mặt trời lặn, những người gặt lúa ngừng cắt lúa và tất cả bắt đầu tụ những bó lúa. Tất cả lúa mạch cắt đều phải tụ trước khi trời tối vì chúng bị hư nếu nằm mặt đất ẩm sương.

      Almanzo có thể tụ lúa tốt như mọi người. Cậu dựng đứng mười bó lúa các cọng rạ và cho các đầu có hạt chụm sát vào nhau. Rồi cậu đặt hai bó lúa lên cùng và rải các cọng ra tành mái che phía mười bó lúa. Các tụ lúa có vẻ giống những chiếc lều của người da đỏ rải rác khắp đồng rạ xanh xám.

      Lúa mì cũng chờ đợi nên có thời giờ để mất. Ngay sau khi lúa mạch được tụ xong, mọi người lại hối hả cắt, buộc và tụ lúa mì. Lúa mì khó bó vì nặng hơn lúa mạch, nhưng Almanzo quyết làm tốt. Rồi còn có đồng lúa mạch và đậu Canada. Những dây đậu quắn tối tung trong lúa nên thể tụ nổi. Almanzo cào chúng ra thành những cuộn dài.

      tới thời điểm sẵn sàng nhổ đậu. Alice phải phụ giúp mọi người. Ba kéo những cọc tụ đậu ra đồng, dùng vồ đóng xuống đất. Rồi ba và Royal kéo lúa mạch được tụ về nhà kho, trong khi Almanzo và Alice nhổ đậu.

      Trước tiên cả hai khuân đá chất xung quanh các cột tụ đậu để giữ cho đậu chạm đất. Sau đó cả hai nhổ đậu. Phải dùng cả hai bàn tay nắm đậu nhổ bật hẳn lên. Cả hai mang đậu tới các tụ đậu đặt rễ chụm vào nhau, dây trải ra các tảng đá.

      Từng lớp, từng lớp, đậu được chất thành đống quanh từng cột tụ đậu. Rễ đậu lớn hơn dây nên đống càng cao thêm ở trong. Những mớ dây rối nhằng nhịt đầy những vỏ đậu nổ lách tách treo rũ xuống khắp xung quanh.

      Khi gốc đậu chất thành đống tới các ngọn cọc tụ, Almanzo và Alice phủ dây chùm lên làm thành cái mái để che mưa. Lúc này, cây tụ đậu xong và cả hai bắt đầu lo cây khác.

      Những cây tụ đậu cao ngang Almanzo và những đám dây tủa quanh tương tự vành váy của Alice.

      hôm, khi Almanzo và Alice về nhà ăn trưa thấy người mua bơ ở đó. Hàng năm, ông ta đều từ thành phố New York tới. Ông ta mặc bộ đồ thành phố rất đẹp với chiếc đồng hồ vàng có dây đeo và lái cặp ngựa thực tốt. Mọi người đều rất thích người lái bơ và bữa cơm trưa luôn sôi động khi có mặt ông ta. Ông ta đem lại mọi thứ tin tức về chính trị, thời trang và giá cả tại thành phố New York.

      Sau bữa ăn, Almanzo quay lại với công việc nhưng Alice ở nhà coi má bán bơ.

      Người lái bơ xuống hầm chứa, nơi các thùng bơ được phủ kín bằng những tấm vải trắng sạch . Má kéo những tấm vải cho người lái bơ thọc cây thử qua tận đáy thùng để coi bơ.

      Cây thử bơ là cây thép dài rỗng ruột với bên có cắt khía. Khi cây thử được kéo lên, bơ mẫu nằm trong vết khía này.

      giá ngay mà chỉ lên tiếng cách tự hào:

      - Bơ của tôi tự .

      Mẫu bơ trong tất cả các thùng đều sọc màu nào. Từ miệng bơ tới đáy thùng, bơ của má đều cùng màu vàng, cứng, thơm ngọt.

      Almanzo thấy người lái bơ đánh xe và Alice vừa chạy vừa nhảy trở ra đồng đậu với chiếc mũ đung đưa trong dây buộc. gọi lớn:

      - Thử đoán coi!

      Almanzo hỏi:

      - Cái gì?

      - Ông ta bảo bơ của má là loại bơ ngon nhất mà ông ta được thấy. Và ông ta trả giá cho má - thử đoán coi ông ta trả giá thế nào! Năm mươi xu pao!

      Almanzo kinh ngạc. Cậu chưa bao giờ nghe giá bơ như thế.

      Alice tiếp:

      - Má có năm trăm pao! Thế là có hai trăm năm mươi đô la! Ông ta trả má tất cả bằng tiền mặt và má đóng xe để tới ngân hàng.

      Chỉ lát sau, má lái xe ra với chiếc nón đẹp thứ nhì và bộ đồ vải chéo go màu đen. Má tới thành phố vào buổi chiều ngày làm việc giữa vụ mùa. Từ trước, má bao giờ làm điều như thế. Nhưng ba bận rộn ngoài đồng và má dám giữ trọn số tiền đó tại nhà qua đêm.

      Almanzo cảm thấy tự hào. Má cậu có thể là người làm bơ giỏi nhất trong toàn bang New York. Mọi người ở thành phố New York ăn và khoe với người khác đây là thứ bơ ngon vô kể và tất cả tự hỏi ai là người làm ra nó.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :