1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Ngôi nhà nhỏ trên thảo nguyên (Tập 2) - Laura Ingalls Wilder (26 chương)

Thảo luận trong 'Truyện Phương Tây (Sưu Tầm)'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. thy997

      thy997 Active Member

      Bài viết:
      136
      Được thích:
      40
      Chương 15

      SỐT RÉT RỪNG

      Lúc này trái mâm xôi chín, vào những buổi chiều oi nồng Laura theo Mẹ hái. Những trái lớn, bầm đen, mọng nước treo chi chít cành dưới trũng lạch suối. số cây dưới bóng những tàng cây lớn còn số khác phơi mình dưới nắng. Nắng quá gắt nên Mẹ và Laura thường dừng dưới các tàng cây. ở đây cũng đầy trái mâm xôi.

      Bầy nai nằm trong bóng mát của những lùm cây nhìn Mẹ và Laura. Những con giẻ cùi màu xanh bay lượn ngay nón của họ và gắt gỏng vì chúng cũng kiếm trái mâm xôi. Những con rắn vội vã trườn khỏi họ và các cây lớn, bầy sóc tỉnh giấc la chí choé. Bất kỳ nơi nào họ tới giữa những bụi mâm xôi đầy gai, muỗi cũng bay lên nhung nhúc như đàn ong vo ve.

      Muỗi dầy đặc quanh các trái mâm xôi lớn, chín rục hút nước ngọt. Nhưng chúng cũng thích chích Laura và Mẹ ngang với thích hút các trái mâm xôi.

      Các ngón tay và miệng Laura tím đen mật mâm xôi. Mặt , các bàn tay và ống chân đều tràn đầy vết gai mâm xôi cào xước và vết muỗi chích. Nhưng mỗi ngày họ mang về những thúng đầy trái mâm xôi và Mẹ tải ra phơi khô trong nắng.

      Hàng ngày cả nhà đều chọn ăn những trái mâm xôi họ thích và mùa đông tới, họ có những trái mâm xôi khô để ủ.

      Mary thường rất ít được hái trái mâm xôi. ở nhà giữ bé Carrie vì lớn hơn, suốt ngày trong nhà chỉ có hoặc hai con muỗi. Nhưng về đêm, khi gió ngưng thổi, muỗi ùa đến từng đàn dày đặc. Vào những đêm đứng gió, Bố phải chất đống cỏ ẩm đốt khắp xung quanh nhà và chuồng ngựa. Cỏ ẩm khiến bốc lên những lùm khói dầy xua muỗi ra xa. Nhưng vẫn có số xâm nhập bằng mọi cách.

      Bố thể chơi đàn vào buổi tối vì quá nhiều muỗi bu chích. Ông Edwards cũng còn tới chơi sau mỗi bữa cơm tối vì muỗi dày đặc trong thung lũng. Suốt đêm, Pet với Patty cùng con ngựa con, con bò con và con bò cái dậm chân và khua đuôi ầm ầm trong chuồng. Sáng dậy, trán Laura lấm chấm đầy vết muỗi chích.

      Bố :

      - Cảnh này kéo dài đâu. Mùa thu sắp đến rồi và đợt gió lạnh đầu tiên giải quyết nó.

      Laura cảm thấy được khoẻ. bữa, cảm thấy lạnh ngay lúc nắng gắt và ngồi bên lò lửa cũng thấy ấm.

      Mẹ hỏi sao và Mary ra ngoài chơi Laura bảo thấy thích chơi đùa. cảm thấy mệt và đau nhức. Mẹ ngưng làm việc, hỏi:

      - Con nhức ở đâu?

      Laura thể biết đích xác chỗ nào, chỉ :

      - Con chỉ thấy đau nhức. Đau nhức các ống chân.

      Mary :

      - Con cũng đau nhức.

      Mẹ nhìn các và bảo các có vẻ bình thường. Nhưng Mẹ có thể có điều gì trục trặc hoặc giả do các chạy nhảy. Mẹ kéo áo và váy lót của Laura lên để xem xét chỗ ống chân bị đau nhức. Đột nhiên toàn thân Laura run lên. run tới độ răng trong miệng va vào nhau lạch cạch.

      Mẹ áp bàn tay lên má Laura. Mẹ :

      - Con thể nào lạnh được. Mặt con nóng như lửa.

      Laura muốn khóc nhưng dĩ nhiên làm thế. Chỉ những em bé mới khóc thôi. :

      - Bây giờ con nóng. Lưng con nhức lắm.

      Mẹ gọi Bố và Bố bước vào nhà. Mẹ :

      - xem các con thế nào. Em nghĩ là chúng bệnh rồi.

      Bố :

      - Đúng rồi, chính cũng cảm thấy được khoẻ. Lúc đầu nóng rồi sau đó lạnh và đau nhức khắp người. Có phải các con cũng thấy như thế , các con ? Xương các con đau nhức lắm ?

      Mary và Laura đúng là các con cảm thấy như thế. Bố và Mẹ nhìn nhau hồi lâu rồi Mẹ :

      - Các con lên giường nằm .

      kì quặc phải lên giường giữa ban ngày và Laura nóng đến nỗi giống như mọi thứ tan chảy ra. bíu lấy cổ Mẹ trong lúc Mẹ cởi quần áo cho năn nỉ Mẹ cho biết bị điều gì. Mẹ , giọng vui vẻ:

      - Con ổn thôi. Đừng sợ.

      Laura trườn vào giường và Mẹ đẩy vào trong. dễ chịu được nằm giường, Mẹ vuốt trán bằng bàn tay mát rượi của Mẹ và :

      - Đó, bây giờ ngủ .

      Laura thực ngủ nhưng cũng thực thức trong khoảng thời gian khá dài. Kì lạ là mọi việc hầu như xảy ra trong màn sương mù. nhìn thấy Bố lom khom bên lò bếp lúc nửa đêm rồi đột nhiên nắng xối lên mắt và Mẹ đút xúp cho với chiếc muỗng. cái gì đó thu chậm chạp, thêm và thêm cho tới khi hơn thứ nhất. Rồi cũng chậm chập, nó phồng lớn lên cho tới khi lớn hơn bất cứ thứ gì lớn. giọng huyên thuyên lắp bắp nhanh hơn và nhanh hơn nữa rồi giọng chậm kéo dài chậm chạp hơn mức Laura có thể chịu đựng. phải lời mà chỉ là những giọng .

      Mary nóng ở trong giường bên cạnh . Mary hất tung chăn đắp và Laura hét lên vì hết sức lạnh. Rồi lại nóng như lửa đốt và bàn tay Bố đung đưa ly nước. Nước đổ tràn xuống cổ . Chiếc ly nhôm va vào răng lách cách khiến uống rất khó khăn. Rồi Mẹ chui vào trong đống chăn và bàn tay Mẹ nóng hổi áp vào má Laura.

      nghe thấy Bố :

      - nằm , Caroline.

      Mẹ :

      - còn bệnh hơn em nữa, Charles.

      Laura mở mắt ra và nhìn thấy ánh nắng chói chang. Mary thổn thức:

      - Con muốn uống nước! Con muốn uống nước! Con muốn uống nước!

      Jack chạy lui chạy tới giữa chiếc giường lớn và chiếc giường . Laura thấy Bố nằm nền nhà cạnh chiếc giường lớn.

      Jack cào cào Bố và rên rỉ. Nó cạp ống tay áo của Bố và lắc giật. Bố hơi nhấc đầu lên và :

      - Mình phải dậy, mình phải, Caroline và các con…

      Rồi đầu Bố rớt xuống và Bố nằm bất động. Jack hếch mũi lên và gào hú.

      Laura cố ngồi dật, nhưng quá mệt. Rồi thấy gương mặt đỏ rực nhìn qua cạnh giường. Suốt thời gian đó, Mary vẫn khóc đòi nước. Mẹ nhìn Mary, rồi nhìn Laura và Mẹ thào:

      - Laura, con làm nổi ?

      Laura đáp:

      - Được, Mẹ.

      Lúc này ra khỏi giường. Nhưng khi cố đứng lên nền nhà đảo lộn và ngã xuống. Chiếc lưỡi của Jack liếm, liếm mặt và nó cuống cuồng rên rỉ. Nhưng nó trụ chắc bất động khi bíu lấy nó và ngồi lên tựa vào nó.

      biết phải lấy nước để Mary ngung khóc và quyết định làm. Bằng mọi cách, trườn qua nền nhà và tới khạp nước. Trong khạp chỉ còn ít nước. run lên vì lạnh tới mức cầm chiếc gáo hết sức khó khăn. Nhưng cố giữ chắc nó. múc ít nước và thu xếp để lại trườn qua chiếc nền nhà vĩ đại. Jack luôn ở bên cạnh .

      Mary mở nổi mắt. Hai bàn tay nắm lấy chiếc gáo và nuốt hết gáo nước. Rồi ngưng khóc. Chiếc gáo rớt lăn nền nhà và Laura trườn vào dưới đám chăn. nằm như thế khá lâu trước khi thấy nóng trở lại.

      Thỉnh thoảng nghe thấy Jack thổn thức. Thỉnh thoảng nó hú lên và tưởng chừng nó là con sói, nhưng sợ. nằm nóng như lửa đốt và nghe nó hú. lại nghe thấy những giọng lắp bắp và cái giọng chậm chạp kéo dài và mở mắt ra. thấy khuôn mặt lớn, da đen cúi sát bên mặt .

      Khuôn mặt đen như than và bóng loáng. Những con mắt cũng đen và hiền dịu. hàm răng trắng bóng trong khuôn miệng lớn, dày. Khuôn mặt tươi cười và giọng trầm trầm dịu dàng:

      - Uống cái này , bé.

      cánh tay đỡ vai lên và bàn tay màu đen kề chiếc ly vào miệng . Laura hớp hớp thấy đắng nghét nên quay nhưng chiếc ly theo sát miệng . Giọng trầm trầm, ngọt ngào lại cất lên:

      - Uống . Nó giúp cháu khoẻ lại.

      Vậy là Laura nuốt hết trọn phần thuốc đắng.

      Khi tỉnh lại, người đàn bà mập mạp khuất động lò bếp. Laura ngắm bà ta kỹ càng và thấy bà ta phải da đen. Bà ta rám nắng giống như Mẹ.

      Laura :

      - Xin cho cháu uống nước.

      Người đàn bà mang nước tới liền. Nước ngọt, mát khiến Laura cảm thấy khá hơn. thấy Mary ngủ ngay sát bên cạnh . thấy Bố và Mẹ ngủ giường lớn. Jack nằm lim dim nền nhà. Laura nhìn lại người đàn bà mập mạp và hỏi:

      - Bà là ai?

      Người đàn bà mỉm cười, đáp:

      - Tôi là bà Scott. Bây giờ cháu thấy dễ chịu hơn rồi, phải ?

      Laura lễ phép đáp:

      - Dạ, cảm ơn bà.

      Người đàn bà mập mạp đem lại cho chén xúp gà gô. Bà nhắc:

      - Hãy ăn hết , giống đứa trẻ ngoan, nghe.

      Laura hớp từng giọt xúp. Bà Scott :

      - Bây giờ ngủ . Tôi ở đây coi chừng mọi thứ cho tới khi mọi người khoẻ lại.

      Sáng hôm sau, Laura cảm thấy khoẻ hơn nhiều nên muốn ngồi dậy, nhưng bà Scott phải nằm im giường cho tới khi bác sĩ đến. nằm ngắm bà Scott dọn dẹp nhà cửa và cho Bố, Mẹ với Mary uống thuốc. Rồi tới lượt Laura. há miệng và bà Scott trút từ gói giấy thứ thuốc đắng nghét vào lưỡi . Laura uống nước, nuốt và nuốt rồi lại uống nước. có thể nuốt trọn số bột nhưng thể nuốt trôi hết vị đắng.

      Liền đó bác sĩ tới. Ông là người da đen. Từ trước, Laura chưa từng thấy người da đen và thể rời mắt khỏi bác sĩ Tan. Da ông đen kịt. Nếu thích ông hẳn là phải sợ ông lắm. Ông chuyện với Bố, với Mẹ và cười sang sảng thoải mái. Mọi người đều mong ông ở lại lâu hơn nhưng ông phải ngay.

      Bà Scott kể rằng tất cả người trong vùng quanh lạch suối đều bị sốt rét, có đủ người trông nom người bênh nên bà phải chạy từ nhà này qua nhà khác suốt ngày đêm.

      :

      - Nhà ông bà qua khỏi kì diệu. Hết thẩy lâm bệnh cùng lúc.

      đoán nổi điều gì xảy ra nếu bác sĩ Tan kịp phát giác ra họ.

      Bác sĩ Tan là thầy thuốc của người da đỏ. Ông đường ngược lên phía bác tới Independence khi ghé qua nhà Bố. Lạ điều là Jack vốn ghét người lạ chịu cho ai tới gần nhà nếu Bố Mẹ nhắc bảo, lại tự tới gặp bác sĩ Tan và nài ông vào nhà.

      Bà Scott :

      - Và cả nhà ông bà đều nằm ở đây, chết nhiều hơn sống.

      Bác sĩ Tan ở lại với họ ngày đêm trước khi bà Scott tới. Bây giờ ông chữa cho tất cả người bệnh trong vùng.

      Bà Scott bảo mắc phải chứng bệnh này là do ăn những trái dưa hấu. Bà Scott :

      - Mỗi khi có dịp gặp là tôi nhắc hàng trăm lần là những trái dưa hấu…

      Bố kêu lên:

      - Thứ đó là cái gì? Ai trồng dưa hấu?

      Bà Scott kể là trong số người ở đây trồng dưa hấu dưới trũng lạch suối. Và bất kì ai ăn chỉ miếng loại dưa đó đều ngã bệnh sau phút. Bà là bà báo động với mọi người. Bà tiếp:

      - Nhưng, . ai chịu nghe theo. Mọi người vẫn cứ ăn thứ dưa đó và bây giờ phải trả giá.

      Bố :

      - Tôi từng nếm miếng dưa hấu nào kể từ khi Hector vừa được sinh ra.

      Hôm sau, Bố ra khỏi giường. Ngày kế tiếp, Laura đứng dậy. Rồi Mẹ bình phục và nối theo là Mary. Tất cả đều gầy gò, run rẩy nhưng tự lo được cho mình. Vì vậy bà Scott trở về nhà bà.

      Mẹ Mẹ biết diễn tả lòng biết ơn đối với bà như thế nào và bà Scott :

      - Ôi dào! Là hàng xóm làm gì nếu giúp đỡ lẫn nhau?

      Má Bố hõm sâu và Bố lại chậm chạp. Mẹ thường phải ngồi nghỉ mệt. Laura và Mary cảm thấy thích nô giỡn. Mỗi buổi sáng, cả nhà đều uống những bột thuốc đắng nghét. Nhưng Mẹ lại có những nụ cười dễ thương và Bố huýt gió vui vẻ.

      Bố :

      - Cơn gió bệnh hoạn cuốn nổi những thứ tốt lành.

      Bố chưa đủ sức làm việc trở lại nên Bố đóng cho Mẹ chiếc ghế đu.

      Bố xuống lạch suối khuân về số cành cây mềm thon và ngồi trong nhà đóng ghế. Bố có thể ngưng lại bất kì lúc nào để thêm củi vào lò hoặc nhấc giúp Mẹ chiếc ấm nước.

      Bố làm trước hết là bốn chân ghế chắc và móc chặt vào những thanh chéo. Rồi Bố lột lấy những dải vỏ cây ngay dưới lớp vỏ ngoài. Bố đan những dải dây này lên, xuống, dọc, ngang cho tới khi kết thành mặt ghế.

      Bố tách đôi cây dài, thẳng, ghép nửa vào cạnh mặt ghếm cuốn lên xuống kín mít và ghép nửa còn lại vào cạnh kia của mặt ghế. Thế là xong phần lưng tựa cao uốn cong của chiếc ghế. Bố gắn lại chặt rồi đan những cành cây mềm ngang dọc và xếp lên nhau cho tới khi hoàn thành phần lưng ghế.

      Bố làm các thành ghế bằng những nửa nhánh cây khác. Bố cuốn nó từ phía trước cạnh mặt ghế tới lưng ghế và cuốn kín quanh chúng bằng những dải cây đan lên.

      Cuối cùng, Bố chẻ cành cây lớn có độ cong. Bố lật úp chiếc ghế xuống, gắn những miếng gỗ cong vào dưới chân ghế làm thành những bàn đu. Thế là chiếc ghế hoàn tất.

      Rồi cả nhà tổ chức khai trương. Mẹ cởi chiếc tạp dề và chải mái tóc nâu óng mượt. Mẹ kẹp chiếc kẹp vàng của Mẹ lên trước cổ áo. Mary buộc chuỗi hạt quanh cổ bé Carrie. Bố và Laura đặt chiếc gối của Mary lên mặt ghế và đặt chiếc gối của Laura dựa vào lưng ghế. Bố phủ mấy chiếc gối tấm chăn trải giường . Rối Bố nắm tay Mẹ dắt Mẹ tới trước ghế và đặt bé Carrie vào vòng tay Mẹ.

      Mẹ ngửa người tựa vào lưng ghế mềm. Đôi má gầy của Mẹ ửng lên và mắt Mẹ long lanh nước mắt, nhưng nụ cười của Mẹ đẹp. Chiếc ghế đu đưa nhàng và Mẹ :

      - Ô, Charles, em biết từ khi nào em được đầy đủ như thế này.

      Rồi Bố lấy đàn ra đàn và hát cho Mẹ nghe trong ánh lửa. Mẹ khẽ đu đưa và bé Carrie ngủ còn Mary với Laura ngồi băng ghế dài ngập tràn hạnh phúc.

      Ngay ngày hôm sau, đâu, Bố dắt Patty ra phóng . Mẹ ngạc nhiên Bố đâu. Và, Bố trở về với trái dưa hấu đung đưa yên ngựa.

      Bố mang trái dưa vào nhà cách vất vả. Bố buông nó xuống nền nhà và thả mình ngồi xuống bên cạnh. Bố :

      - tưởng là thể nào mang được nó về tới đây. Có lẽ nó nặng tới bốn chục pound và mềm nhũn như nước. Đưa cho con dao chặt thịt .

      Mẹ nhắc:

      - Nhưng, Charles! nên. Bà Scott … Bố bật lên tràng cười lớn.

      Bố :

      - Những điều vô lí. Đây là loại dưa ngon lành. Làm sao nó đưa tới bệnh sốt rét được? Mọi người đều biết loại bệnh sốt rét đó bắt nguồn từ hít thở khí ban đêm.

      Mẹ :

      - Thứ dưa này lớn lên trong khí ban đêm.

      Bố :

      - Lãng nhách! Đưa cho con dao chặt thịt . phải ăn thứ dưa này để biết chắc nó có làm lạnh và gây sốt .

      Mẹ trong lúc đưa con dao cho Bố:

      - Em tin chắc là bị.

      Lưỡi dao ấn vào trong trái dưa thanh ngọt ngào. Lớp vỏ xanh tách ra để lộ phía trong đỏ au với những hạt đen lốm đốm. Ruột trái dưa đỏ giống như đông cứng lại. gì lôi cuốn hơn trái dưa như thế trong những ngày hè nóng nực.

      Mẹ dám ăn. Mẹ cũng cho Laura và Mary nếm miếng nào. Nhưng Bố ăn hết miếng này lại tới miếng khác và cuối cùng Bố thở ra hơi dài bảo đưa hết phần còn lại cho con bò cái.

      Hôm sau Bố cảm thấy hơi ớn lạnh và gây gây sốt. Mẹ cho là do trái dưa hấu. Nhưng ngay ngày sau đó tới phiên Mẹ cảm thấy ớn lạnh và gây gây sốt. Vậy là cả nhà biết thứ gì gây ra chứng bệnh của họ.

      Thuở đó, ai biết đó là sốt rét rừng và do từ số muỗi truyền từ ngưòi này qua người khác khi chích họ.

    2. thy997

      thy997 Active Member

      Bài viết:
      136
      Được thích:
      40
      Chương 16

      LỬA TRONG ỐNG KHÓI

      Đồng cỏ đổi khác. Lúc này nó ngả màu vàng xám gần như nâu và những lá mắc sọc đỏ nằm ngổn ngang. Gió rên rỉ trong những lùm cỏ cháy xém và thổi rì rào buồn bã qua những đám cỏ trâu cụt lủn, quăn queo. Về đêm tiếng gió giống như có ai đó kêu khóc.

      Bố lại đây là vùng quê bát ngát. ở Big Woods, Bố phải cắt cỏ khô, xếp ủ và đưa vào nhà kho để dành cho mùa đông. ở đây, thảo nguyên, mặt trời xếp ủ cỏ hoang ngay tại chỗ và suốt mùa đông, ngựa bò vẫn có thể nhai phần cỏ khô của mình. Bố chỉ cần gom lấy đống để dành cho mùa mưa bão.

      Lúc này thời lạnh hơn và Bố có thể về thành phố. Bố trong mùa hè nóng nực vì sức nóng khiến Pet và Patty quá mệt mỏi. Mỗi ngày chúng phải kéo xe hai mươi dặm và muốn tới thành phố phải mất hai ngày. Bố muốn xa nhà lâu hơn.

      Bố chất đống cỏ khô bên cạnh nhà kho. Bố đốn củi cho mùa đông và cột trong sợi dây dài vào sát vách nhà. Bây giờ Bố chỉ còn cần kiếm thức ăn đủ dùng trong thời gian Bố vắng, thế là Bố xách súng săn.

      Laura và Mary ra ngoài trời chơi đùa trong gió. Khi nghe thấy tiếng súng vang lên trong khu rừng bên lạch suối, các biết là Bố kiếm được món thịt gì đó.

      Gió thấm lạnh hơn và dọc lạch suối dưới trũng sâu, những đám ngỗng trời xuất , gom tụ, bay lượn. Con ngỗng đầu đàn vượt lên trước kêu những con phía sau. Nó kêu:

      - Hoong!

      Tất cả những con ngỗng trong hàng đều trả lời nối theo nhau:

      - Hoong! Hoong! Hoong!

      Rồi con đầu đàn kêu:

      - Hoong!

      Và những con kia lại đáp:

      - Hoong – hoong! Hoong – hoong!

      Con đầu đàn vươn đôi cánh mạnh mẽ bay thẳng về hướng nam và cả hàng dài bay dính theo phía sau nó.

      Những tàn cây cao dọc theo lạch suối lúc này điểm màu. Những cây xồi trở thành đỏ, vàng, nâu, lục. Những cây bông gòn, sung và hồ đào ngả màu vàng cháy. Bầu trời còn màu xanh sáng và gió thổi mạnh hơn.

      Chiều hôm đó, gió lồng lộng dữ dội và thấm lạnh. Mẹ gọi Mary và Laura vào trong nhà. Mẹ nhóm lửa, kéo chiếc ghế đu lại gần và Mẹ vừa đu đưa bé Carrie vừa khe khẽ hát ru:

      Này này, sẻ đất tí hon

      Bố săn bắn ngoài chuông

      Đem về bộ da thỏ

      Choàng khăn cho sẻ tí hon


      Laura chợt nghe tiếng tách trong ống khỏi. Mẹ ngưng hát cúi người tới trước, nhìn lên ống khói. Rồi Mẹ lặng lẽ đứng dậy, đặt bé Carrie vào vòng tay Mary, ấn Mary ngồi xuống chiếc ghế đu và hối hả bước ra ngoài. Laura lật đật chạy theo Mẹ.

      Khắp đầu ống khói đều bốc lửa. Những gióng cây bốc cháy. Lửa gầm hú trong gió và vươn qua mái nhà có gì che đỡ. Mẹ nắm cây sào đập, đập vào ngọn lửa gầm hú và những gióng cây bốc cháy rớt xuống khắp xung quanh Mẹ.

      Laura biết làm gì. cũng vồ lấy cây sào nhưng Mẹ bảo lui ra xa. Ngọn lửa gầm hú khủng khiếp. Lửa có thể thiêu rụi cả căn nhà và Laura thể làm được điều gì.

      vùng chạy vào bên trong. Những gióng cây và than củi rời từ ống khỏi xuống lăn ra trước lò bếp. Cả căn nhà ngập khói. gióng cây lớn ngút cháy văng lên nền nhà ngay dưới váy Mary. Mary kinh hoảng tới mức cử động nổi.

      Laura cũng kinh hoảng còn suy nghĩ nổi. chụp lấy lưng chiếc ghế đu nặng chịch và cố sức lôi. Chiếc ghế với Mary và bé Carrie ở trượt lui qua nền nhà. Laura vồ lấy gióng cây bén lửa ném vào trong lò bếp đúng lúc Mẹ bước vào nhà.

      Mẹ :

      - Laura ngoan lắm, vẫn nhớ mẹ dặn bao giờ được để lửa cháy nền nhà.

      Mẹ xách tới xô nước, bình tĩnh và cực lẹ hắt nước vào ngọn lửa trong lò. đám mây hơi nước thoát ra.

      Rồi Mẹ hỏi:

      - Tay con có bị phỏng ?

      Mẹ xem xét hai bàn tay Laura nhưng thấy có vết phỏng nào vì chộp quăng gióng cây bốc cháy rất nhanh.

      Laura khóc thực . quá lớn để gào khóc. Chỉ giọt nước mắt lăn từ khoé mắt và họng tắt nghẹn, nhưng phải khóc. áp mặt vào Mẹ và đeo chặt người Mẹ. vô cùng sung sướng vì ngọn lửa chạm tới Mẹ.

      Mẹ vuốt tóc , :

      - Đừng khóc, Laura. Con sợ ?

      Laura :

      - Dạ, con sợ Mary và bé Carrie bị cháy. Con sợ cháy nhà và mình còn nhà nữa. Con… Bây giờ con còn sợ!

      Lúc này Mary lên tiếng được. kể cho Mẹ nghe Laura làm thế nào để lôi chiếc ghế rời xa ngọn lửa. Laura quá , còn chiếc ghế quá lớn và rất nặng với Mary và bé Carrie ở . Mẹ sững sờ biết bằng cách nào Laura có thể làm việc đó.

      Mẹ bảo:

      - Con là can đảm, Laura.

      Nhưng Laura thực kinh hoàng. Mẹ tiếp:

      - có gì tổn hại cả. Nhà bị cháy, váy của Laura cũng bắt lửa để thiêu Mary và bé Carrie. Như thế là mọi thứ đều ổn.

      Khi trở về nhà Bố thấy lửa tắt. Gió gào rú khoảng thấp bằng đá ở đầu ống khói và căn nhà lạnh ngắt. Nhưng Bố Bố làm lại ống khói bằng cây tươi, đất sét mới và trát hồ chắc tới mức lửa thể bắt cháy được nữa.

      Bố mang về bốn con ngỗng mập căng và Bố có thể hạ cả trăm con. Nhưng họ chỉ cần bốn con. Bố với Mẹ:

      - Em nhớ giữ lại số lông ngỗng và lông vịt. săn đủ cho em có nệm giường bằng lông chim.

      Dĩ nhiên, Bố có thể săn con nai, nhưng thời tiết chưa đủ lạnh để làm thịt đông lạnh và giữ cho khỏi hư trước khi ăn tới. Và Bố tìm chỗ đậu của bầy gà tây. Bố :

      - Những con gà tây dịp lễ Giáng Sinh và Tạ Ơn của chúng ta. Những chàng to lớn, mập mạp. đưa chúng về đúng lúc.

      Bố huýt gió trộn hồ và đốn cây tươi để làm lại ống khói trong lúc Mẹ vặt lông ngỗng. Rồi ngọn lửa tí tách reo vui, con ngỗng được nướng chín và bánh mì chín dòn. Mọi thứ lại gọn gàng và ấm cúng.

      Sau bữa ăn tối, Bố cho biết dự tính sáng sớm mai lên đường về thành phố. Bố :

      - mau và về sớm thôi.

      Mẹ :

      - Phải đó, Charles, nên .

      Bố :

      - Dù mình cũng còn ổn định được. cần phải lúc nào cũng chạy về thành phố vì những chuyện nhặt. hút thứ thuốc tốt hơn thứ mà Scott đưa từ Indiana về trồng, nhưng thứ này cũng được. Mùa hè tới, trồng ít để trả lại ấy. chỉ mong nợ Edwards số đinh.

      Mẹ :

      - mượn số đinh nó mà, Charles. Về phần thuốc hút thích vay thêm chút nào nữa. Mình lại cần có nhiều thuốc kí-ninh hơn. Còn bột bắp em rất dè sẻn cũng sắp hết và đường cũng vậy. Có thể kiếm được ổ ong nhưng quanh đây thể có bắp giống và mình có bắp trồng cho năm tới. ít thịt heo ướp muối cũng rất cần sau các món thịt rừng. Thêm nữa, Charles, em rất muốn gửi thư về cho mọi người ở Wisconsin. Nếu gửi được lá thư vào lúc này trong mùa đông này mọi người có thể viết trả lời và mình có thể biết tin tức ở đó vào mùa xuân tới.

      Bố :

      - Em có lý, Caroline. Em luôn luôn có lý.

      Rồi Bố quay qua Mary và Laura nhắc tới giò ngủ. Nếu sáng sớm mai Bố lên đường tối nay ngủ sớm là tốt. Bố cời giầy trong lúc Mary và Laura mặc áo ngủ. Nhưng khi các lên giường Bố lại lấy cây đàn xuống. Bố đàn nho và khe khẽ hát:

      Cây nguyệt quế vươn lên xanh ngắt

      Cây lý hương buông rợp bóng thêm

      Người ơi, cớ chi sầu héo hắt

      Đường dù dài bước mãi bên em


      Mẹ quay nhìn Bố mỉm cười. Mẹ với Bố:

      - đường cẩn thận nghe, Charles. Nhớ đừng lo chuyện ở nhà. Mọi thứ ổn hết.

    3. thy997

      thy997 Active Member

      Bài viết:
      136
      Được thích:
      40
      Chương 17

      BỐ LÊN TỈNH

      Trước bình minh, Bố . Khi Laura và Mary thức dậy Bố khỏi và mọi thứ đều hoang vắng quạnh quẽ. khác hẳn những khi Bố săn. Bố lên tỉnh và chỉ trở về sau bốn ngày.

      Bunny bị nhốt ở trong chuồng nên thể theo Mẹ. Chuyến quá dài đối với con ngựa con. Bunny hí lên cách sầu thảm. Laura và Mary ngồi trong nhà với Mẹ. Phía ngoài trở nên trống hoe và rộng vô cùng sau khi Bố ra . Jack cũng có vẻ khó chịu và trông ngóng.

      Buổi trưa Laura cùng Mẹ lấy nước cho Bunny và rời cọc buộc con bò cái ra chỗ cỏ tươi. Lúc này con bò cái hoàn toàn ngoan ngoãn. Nó chịu để cho Mẹ dắt và còn chịu cho Mẹ vắt sữa.

      vắt sữa Mẹ vội hất nón xuống vì Jack đột nhiên dựng đứng hết lông cổ, lưng phóng ra khỏi nhà. Hai mẹ con nghe thấy tiếng hét, bước nhảy tránh rồi tiếng kêu:

      - Gọi con chó về ! Gọi con chó về !

      Ông Edwards đứng đống gỗ và Jack leo đuổi theo ông ấy.

      - Nó bắt tôi phải leo lên đây.

      Ông Edwards trong lúc lui lên cao hơn đống gỗ. Mẹ rất vất vả mới xua được Jack ra xa. Jack nhe hàm răng ra cách hung tợn và mắt nó ngầu đỏ. Nó bị buộc phải để ông Edwards bước xuống khỏi đống gỗ nhưng canh chừng ông từng phút.

      Mẹ :

      - Dường như nó biết là Ingalls có mặt ở đây.

      Ông Edwards bảo rằng những con chó biết nhiều điều hơn so với mức đa số người nghĩ về chúng.

      Sáng nay, đường lên tỉnh, Bố ghé nhà ông Edwards nhờ ông ấy mỗi ngày ghé qua nhà coi giúp mọi chuyện có ổn . Thế là người hàng xóm tốt bụng Edwards sắp xếp thời giờ tới lo giúp Mẹ những công việc lặt vặt. Nhưng Jack có trong đầu nó ý nghĩ cho bất kì ai đến gần con bò cái và Bunny trong lúc Bố vắng. Thế là phải nhốt nó trong nhà khi ông Edwards tới làm giúp số công việc.

      Lúc quay về ông Edwards với Mẹ:

      - Đêm nay cứ giữ con chó đó ở trong nhà là đủ yên ổn rồi.

      Bóng tối buông xuống chậm chạp xung quanh ngôi nhà. Gió khóc than rầu rĩ và những con cú lên tiếng:

      - Hu-u? Uu-uu!

      con sói hú và Jack gầm gừ trong họng. Mary và Laura ngồi sát bên Mẹ trong ánh lửa. Các biết hoàn toàn bình an ở trong nhà vì có Jack ở đó và Mẹ kéo then cửa vào bên trong.

      Hôm sau cũng trống vắng như hôm trước. Jack đảo quanh chuồng ngựa, quanh ngôi nhà rồi quanh chuồng ngựa và trở lại trước ngôi nhà. Nó chú ý chút nào tới Laura.

      Chiều hôm đó, bà Scott tới thăm Mẹ. Lúc hai người trò chuyện, Laura và Mary ngồi ngoan ngoãn giống như những con chuột. Bà Scott ngắm chiếc ghế đu mới. Càng đu trong đó, bà càng thích thú và khen ngôi nhà xinh xắn, ngăn nắp, tiện nghi hết mức.

      Bà bảo bà hy vọng xảy ra lộn xộn nào với người da đỏ. Ông Scott nghe đồn về tình trạng lộn xộn. Bà kể:

      - Đất đai biết là họ bao giờ làm gì với cái xứ sở này. Điều họ làm chỉ là lang thang vòng quanh giống như những con thú hoang. Dù có hiệp ước hay có hiệp ước đất đai vẫn phải thuộc về những người nông dân cày xới nó. Đó mới đúng là lẽ phải và công bằng.

      hiểu sao chính phủ lại kí hiệp ước với người da đỏ. Chỉ cần nghĩ tới người da đỏ là máu bà lạnh cóng rồi.

      :

      - Tôi thể quên nổi cuộc tàn sát ở Minnesota. Cha tôi và các tôi cùng với những cư dân còn lại và chận đứng họ cách chúng tôi chỉ mười lăm dặm về hướng tây. Tôi nghe cha quá đủ về cách thức mà họ…

      Mẹ tạo thanh đột ngột trong họng và bà Scott ngừng lại. Dù cuộc tàn sát diễn ra thế nào cũng là chuyện người lớn nên đem ra kể với nhau khi có những lắng nghe.

      Sau khi bà Scott khỏi, Laura hỏi Mẹ cuộc tàn sát là gì? Mẹ bảo lúc này Mẹ thể giải thích được, đó là chuyện mà khi lớn hơn, Laura hiểu.

      Ông Edwards tới làm giúp các việc lặt vặt vào buổi tối và Jack lại dồn ông leo lên đống gỗ. Mẹ phải lôi nó . Mẹ với ông Edwards rằng Mẹ thể hiểu cái gì nhập vào con chó. Có lẽ gió máy khiến nó đảo lộn hết.

      Gió tựa hồ mang theo tiếng hú man rợ, lạ kì và khi gió thổi qua Laura ngỡ như mình còn quần áo. Răng của và của cả Mary đều va vào nhau canh cách khi các ôm củi vào nhà.

      Tối đó, các nghĩ tới Bố ở Independence. Nếu có gì khiến Bố phải trì hoãn lúc này Bố cắm trại gần những ngôi nhà và dân cư. Ngày mai Bố ở trong cửa hàng, mua sắm đồ dùng. Rồi, nếu Bố có thể khởi hành sớm tối mai Bố đường trở về nhà và cắm trại đồng cỏ. Và tới đêm sau đó, Bố có thể về tới nhà.

      Buổi sáng gió thổi dữ dội và lạnh tới mức Mẹ phải đóng cửa. Laura và Mary ngồi sát lò sưởi, lắng nghe gió rít quanh nhà và gào thét trong ống khói. Chiều hôm đó, các đều muốn biết liệu Bố có rời Independence và cố chống cự với gió dữ để trở về nhà.

      Ngày hôm sau trở nên rất dài. Các thể mong Bố từ buổi sáng, nhưng các thấp thỏm chờ tới lúc được mong Bố. Buổi chiều, các bắt đầu nhìn về phía con đường dưới lạch suối, Jack cũng nhìn về hướng đó. Ngoài bọc quanh chuồng ngựa và ngôi nhà, ngừng lại nhìn về trũng đất lạch suối, răng nhe ra. Gió gần như thổi tung chân nó lên.

      Khi vào nhà, nó chịu nằm mà quanh quẩn, lo lắng. Lông cổ nó dựng lên, ép xuống rồi lại dựng lên. Nó cố nhìn ra ngoài qua cửa sổ rồi tới trước cửa ra vào và rít lên. Nhưng khi Mẹ mở cửa nó đổi ý bước ra.

      Mary :

      - Jack sợ điều gì.

      Laura cãi lại:

      - Jack sợ điều gì bao giờ.

      Mẹ lên tiếng:

      - Laura, Laura! Cãi như vậy là hay chút nào.

      Trong phút, Jack quyết định ra ngoài. Nó xem con bò cái, con bê và Bunny có yên ổn trong chuồng . Và Laura muốn với Mary:

      - Em bảo chị như thế mà!

      lên tiếng dù rất muốn.

      Vào khoảng thời gian làm việc vặt, Mẹ giữ Jack ở trong nhà để nó thể dồn ông Edwards lên đống cây. Bố vẫn chưa về. Gió xô ông Edwards vào khuôn cửa. Ông thở hổn hển và khô cứng vì lạnh. Ông tới bên lò sưởi hơ cho ấm trước khi làm các việc vặt và khi làm xong ông lại ngồi xuống sưởi.

      Ông với Mẹ rằng người da đỏ cắm trại trong vùng khuất giữa các vách đất. Ông trông thấy khói do họ đốt lửa khi ông băng ngang qua thung lũng. Ông hỏi Mẹ có súng . Mẹ Bố có để lại khẩu súng lục và ông Edwards :

      - Tôi đoán họ ở yên trong trại, đêm lạnh như thế này.

      Mẹ đáp:

      - Chắc vậy.

      Ông Edwards ông có thể ủ ấm bằng đám cỏ khô trong chuồng ngựa và qua đêm tại đó nếu Mẹ được. Mẹ cảm ơn ông cách tế nhị, nhưng bảo là Mẹ đặt ông vào cảnh phiền phức đó. ở nhà đủ an toàn với Jack. Mẹ với ông:

      - Tôi đợi Ingalls sắp trở về bây giờ.

      Thế là ông Edwards mặc áo, đội mũ, choàng khăn, xỏ găng tay và cầm cây súng lên. Ông ông mong có bất kì điều gì quấy rầy Mẹ.

      Mẹ bảo:

      - có gì đâu.

      Khi Mẹ đóng cánh cửa lại phía sau lưng ông ấy. Mẹ rút then cài vào trong mặc dù trời còn chưa tối. Laura và Mary còn có thể nhìn con đường phía lạch suối và các nhìn nó cho tới khi bóng tối phủ kín hết. Rồi Mẹ đóng và chèn các cánh cửa sổ lại. Bố về.

      Mấy mẹ con ăn bữa tối. Họ rửa chén dĩa, quét dọn lò bếp và Bố vẫn về. Bố còn ở ngoài trời tối đen với tiếng gió la hét, than van, gào hú. Gió khua lắc chiếc then cửa và đập rầm rĩ những cánh cửa sổ. Gió rít trong ống khói và lửa trong lò gầm lên loé sáng.

      Suốt thời gian đó Laura và Mary căng tai cố nghe tiếng bánh xe lăn. Các biết mặc dù đu đưa ghế và hát ru bé Carrie ngủ, Mẹ cũng chú ý lắng nghe.

      Carrie buồn ngủ và Mẹ ngồi lên ghế đu đưa. Cuối cùng, Mẹ thay áo cho Carrie và đặt bé vào giường. Laura và Mary nhìn nhau, muốn ngủ.

      Mẹ nhắc:

      - Lên giường thôi, các con!

      Rồi Laura xin được phép ngồi tới lúc Bố trở về và Mary theo cho tới khi Mẹ đành phải được.

      Hai bé ngồi lâu, lâu. Mary ngáp, rồi Laura ngáp rồi cả hai cùng ngáp. Nhưng các vẫn cố mở mắt. Laura nhìn thấy mọi đồ vật lớn lên mãi rồi lại và thỉnh thoảng thấy có hai Mary và đôi lúc nhìn thấy gì hết, nhưng tiếp tục ngồi chờ Bố về. Đột nhiên, xụp xuống đáng sợ khiến kinh hoảng và Mẹ nâng dậy. ngã khỏi ghế rơi phịch xuống nền nhà.

      cố với Mẹ rằng buồn ngủ tới mức phải nằm, nhưng cái ngáy cực lớn gần như chẻ đầu ra làm hai mảnh.

      Nửa đêm bỗng ngồi thẳng dậy. Mẹ còn ngồi chiếc ghế đu gần lò sưởi. Chiếc then cửa khua lắc, những cánh cửa sổ đập rầm rầm, gió gào hú. Mắt Mary vẫn mở và Jack lên xuống. Rồi Laura nghe tiếng hú man rợ dội lên, đổ xuống rồi lại dội lên.

      Mẹ khẽ nhắc:

      - Nằm xuống, Laura và ngủ .

      Laura hỏi:

      - Cái gì hú?

      Mẹ :

      - Gió hú đó. Thôi, làm theo lời Mẹ , Laura.

      Laura nằm xuống, nhưng nhắm mắt. biết Bố ở ngoài trời tối, nơi mà trận gió khủng khiếp kia gào hú. Những người man rợ ở dưới những vách đất dọc trũng lạch suối và trong bóng đêm Bố phải băng qua đó, Jack chợt gầm gừ.

      Rồi Mẹ bắt đầu đung đưa nhàng trong chiếc ghế đu ấm áp. Ánh lửa sáng chớp, tắt và chớp, tắt nòng khẩu súng lục của Bố đặt trong lòng Mẹ. Và Mẹ hát nho ngọt ngào:

      Vùng đất lành hạnh phúc

      Xa tít tắp mù khơi

      Thánh linh ngự trị

      Giữa ánh sáng rạng ngời

      Nghe vẳng thiên thần lên tiếng hát

      Vinh quang thay, vua của chúng tôi


      Laura biết là ngủ. tưởng chừng các thiên thần rực sáng bắt đầu hát vang cùng với Mẹ và nằm lắng nghe tiếng hát từ thiên đường cho tới lúc đột nhiên mở mắt và thấy Bố đứng bên lò sưởi.

      nhảy khỏi giường kêu lớn:

      - Ô Bố! Bố!

      Giày Bố dính bết lớp bùn đông cứng, mũi Bố đỏ gay vì lạnh, tóc đầu Bố dựng đứng loạn xạ. Hơi lạnh từ người Bố xuyên thấu qua chiếc áo dài ngủ của Laura khi tới gần Bố.

      Bố :

      - Chờ !

      Bố quấn Laura trong chiếc khăn choàng của Mẹ và ghì chặt . Mọi thứ đều ổn thoả. Ngôi nhà ấm áp trong ánh lửa, có hương thơm cà phê nóng. Mẹ mỉm cười và Bố ở đó.

      Chiếc khăn choàng rộng tới mức Mary có thể kéo đầu kia quấn kín quanh mình. Bố trút những chiếc giày cứng ngắc và hơ ấm những bàn tay lạnh cóng. Rồi Bố ngồi xuống chiếc ghế dài, nhấc Mary đặt lên bên đùi và Laura lên đùi bên kia, ghì chặt cả hai vẫn rúc trong tấm khăn choàng. Những ngón chân trần của các hơi lửa nóng.

      Bố thở ra hơi dài:

      - Chà! tưởng là thể nào về tới nhà nổi.

      Mẹ lục soát giữa đống đồ Bố mới mang về và dùng muỗng múc những hạt đường màu nâu vào chiếc ly nhôm. Bố mang đường từ Independence về. Mẹ :

      - phút nữa là có cà phê cho rồi.

      Bố kể:

      - Trời mưa giữa đường lúc từ đây tới Independence. Và khi trở về, bùn đóng cứng nan hoa xe đến nỗi bánh xe gần như đặc lại. phải cạy và đập cho rơi ra để lũ ngựa có thể kéo nổi xe. Nhưng được bao xa là lại phải xuống cạy và đập bùn. Đó là tất cả điều làm được để giúp Pet và Patty tới trong trận gió này. Chúng mệt đến độ bước lảo đảo cách khó khăn. Chưa bao giờ thấy trận gió như thế, nó buốt như dao cắt.

      Trận gió bốc lên khi Bố ở trong thành phố. Nhiều người nhắc Bố là tốt hơn hãy chờ tới khi gió dịu, nhưng Bố muốn trở về nhà ngay.

      Bố tiếp:

      - Gió đập dữ dội. Đúng là có lí do khi người ta gọi trận gió nam là gió bấc và đúng là trận gió nam lạnh ghê khiếp. chưa bao giờ gặp thứ gì như thế. Tới vùng này là cực bắc của trận gió nam và là trận gió lạnh nhất mà được nghe nhắc tới.

      Bố uống cà phê, chùi râu bằng chiếc khăn quàng và :

      - Chà! Quả là đúng lúc, Caroline! Bây giờ mới bắt đầu ấm người lên.

      Rồi mắt Bố sáng lên nhìn Mẹ và Bố nhắc Mẹ mở chiếc gói vuông đặt bàn. Bố :

      - Cẩn thận, đừng đánh rớt!

      Mẹ ngưng lại mở ra, hỏi:

      - Ô, Charles!

      Bố giục:

      - Mở ra !

      Trong gói vuông này có tám ô kính cửa sổ . Họ có kính cửa sổ trong ngôi nhà của mình.

      tấm kính nào bị vỡ. Bố giữ chúng nguyên lành suốt đường về nhà. Mẹ lắc đầu lẽ ra Bố nên xài hoang như thế, nhưng mắt Mẹ rạng rỡ tươi rói và Bố cười sung sướng. Cả nhà đều mãn nguyện. Suốt mùa đông, mọi người có thể mặc sức nhìn qua cửa sổ ra ngoài và ánh nắng có thể dọi vào nhà.

      Bố bảo Bố nghĩ là Mẹ, Mary và Laura đều thích kính cửa sổ hơn bất kì món quà tặng nào và Bố hoàn toàn có lí. Mấy mẹ con đều thích.

      Nhưng Bố chỉ mang về những tấm kính cửa sổ mà thôi. Còn có túi giấy đầy ắp những hạt đường trắng tinh. Mẹ mở túi và Mary cùng Laura nhìn chăm chăm những hạt đường xinh xắn trắng ngần lấp lánh rồi các nếm mỗi người chút từ chiếc muỗng. Sau đó, Mẹ buộc túi lại cẩn thận. Họ có đường trắng để dành cho khi có khách khứa.

      Tốt đẹp hơn hết vẫn là Bố trở về nhà an toàn.

      Laura và Mary ngủ hoàn toàn thoải mái. Mọi thứ đều hoàn toàn ổn thoả khi Bố có mặt. Và bây giờ Bố có đinh, có bột bắp, có mỡ heo, có muối và mọi thứ, Bố cần phải lên tỉnh trở lại trong thời gian lâu nữa.

    4. thy997

      thy997 Active Member

      Bài viết:
      136
      Được thích:
      40
      Chương 18

      NGƯỜI DA ĐỎ CAO LỚN

      Gió bấc la hét gào hú trọn ba ngày đồng cỏ rồi dịu xuống. Lúc này nắng ấm hơn và gió chỉ còn hiu hiu nhưng gợi lên cảm giác vào thu.

      Những người da đỏ thường xuất lối mòn chạy sát ngôi nhà. Họ tới tựa hồ như có ngôi nhà ở đó.

      Họ đều gầy, da nâu bóng và trần trụi, cưỡi những con ngựa có yên cương. Họ ngồi thẳng lưng những con ngựa trần trụi, hề quay nhìn qua hai bên. Nhưng những con mắt đen của họ loé sáng.

      Laura và Mary đứng tựa vào vách nhà, chăm chú ngắm họ. Các thấy nước da nâu đỏ của họ tương phản nổi bật dưới bầu trời xanh và đầu họ quấn sợi dây sặc sỡ với những cọng lông chim rung rinh. Da mặt những người da đỏ khác thứ gỗ nâu đỏ mà Bố dùng để khắc cho Mẹ cây thánh giá.

      Bố :

      - cứ nghĩ đây là còn đường cũ họ còn dùng nữa. Nếu biết nó còn được qua lại dựng nhà ở sát bên thế này.

      Jack rất ghét những người da đỏ và Mẹ bảo Mẹ thể la cấm nó được. Mẹ :

      - Người da đỏ kéo tới đây đông đến mức mà khi nào nhìn lên em thấy người.

      Vừa dứt Mẹ nhìn lên thấy người da đỏ đứng sững. Ông ta đứng ngay khung cửa, nhìn mọi người và tất cả đều hề nghe thấy tiếng động. Mẹ hổn hển:

      - Chúa ơi!

      Jack đâm bổ tới người da đỏ. Bố chụp trúng ngay chiếc vòng cổ của nó vừa kịp lúc. Người da đỏ nhúc nhích, đứng im lìm tựa hồ Jack hề làm gì.

      Ông ta với Bố:

      - Thế nào!

      Bố giữ chặt Jack và đáp lại:

      - Thế nào!

      Bố lôi Jack tới chân giường, cột nó vào đó. Trong lúc Bố làm, người da đỏ bước vào nhà, tới ngồi xổm gần lò bếp.

      Rồi Bố tới ngồi xổm xuống cạnh người da đỏ. Họ ngồi đó thân mật nhưng lời trong lúc Mẹ nấu nướng.

      Laura và Mary tựa sát nhau nín lặng góc giường. Các thể rời mắt khỏi người da đỏ. Ông ta ngồi im đến mức những cọng lông ó đầu lay động. Chỉ riêng lồng ngực để trần nhẵn thín của ông ta dưới khung xương sườn khẽ lên xuống theo nhịp thở. Những miếng da bọc ống chân ông ta được viền tua còn giầy da của ông ta có đính nhiều hạt chuỗi.

      Mẹ đưa cho Bố và ông ta hai dĩa nhôm đựng thức ăn và cả hai lặng lẽ ăn. Rồi Bố đưa cho người da đỏ ít thuốc để ông ta nhồi vào dọc tẩu. Hai người đều nhồi đầy thuốc vào dọc tẩu rồi mồi thuốc bằng những cục than trong lò bếp và lặng lẽ hút cho tới khi thuốc trong tẩu cháy hết.

      Suốt thời gian đó, ai tiếng nào. Nhưng lúc này người da đỏ điều gì đó với Bố. Bố lắc đầu đáp:

      - biết .

      Cả hai lại ngồi lặng thinh thêm hồi lâu nữa. Rồi người da đỏ đứng lên, bước tiếng động.

      Mẹ kêu lên:

      - Nhờ ơn Chúa!

      Laura và Mary ùa tới bên cửa sổ. Các nhìn thấy chiếc lưng thẳng đứng của người da đỏ rời xa dần lưng con ngựa . Ông ta đặt cây súng nằm ngang đầu gối thò sang hai bên.

      Bố người da đỏ đó thuộc hàng tầm thường. Qua hình thức đầu của ông ta. Bố đoán ông ta là người Osage.

      Bố :

      - Nếu đoán lầm ông ta biết tiếng Pháp. ước gì mình biết được vài tiếng của cái ngoại ngữ đó.

      Mẹ :

      - Hãy để những người da đỏ cho riêng họ còn mình cho riêng mình. Em thích thấy người da đỏ quẩn ở quanh chân.

      Bố với Mẹ là đừng sợ. Bố :

      - Người da đỏ đó hoàn toàn thân thiện. Trại của họ nằm giữa các vách đất khá yên ổn. Nếu mình đối xử tốt với họ và canh chừng Jack kĩ có gì lộn xộn cả.

      Ngay sáng hôm sau, Bố vừa mở cửa bước ra chuồng ngựa Laura thấy Jack đứng giữa đường mòn của người da đỏ. Nó đứng bất động, lông lưng dựng đứng, răng nhe ra. Giữa đường ngay trước nó là người da đỏ cao lớn ngồi lưng ngựa.

      Người da đỏ và con ngựa đứng nhúc nhích. Jack ràng cho thấy nó hồm thẳng tới nếu họ cử động. Chỉ những cọng lông ó dựng thẳng đỉnh đầu người da đỏ chập chờn xoay trong gió.

      Khi người da đỏ nhìn thấy Bố, ông ta nhấc khẩu súng lên nhắm vào Jack.

      Laura vùng chạy ra cửa, nhưng Bố nhanh hơn. Bố chen vào giữa Jack và khẩu súng, cúi xuống chộp lấy chiếc vòng cổ của Jack. Bố lôi Jack ra khỏi con đường mòn của người da đỏ và người da đỏ thúc ngựa tới, theo con đường mòn.

      Bố dang rộng chân, thọc hai bàn tay vào túi đứng nhìn người da đỏ xa dần, xa dần, băng qua đồng cỏ.

      Bố :

      - Đúng là có hiệu lệnh tụ họp. Được, đó là đường của họ. đường mòn da đỏ, có lâu từ trước khi mình tới.

      Bố móc khoen sắt vào vách nhà và xích Jack vào đó. Từ đó, Jack luôn bị xích. Ban ngày, nó bị xích vào vách nhà còn ban đêm bị xích trước cửa chuồng ngựa, vì lúc này có những tên trộm xuất trong vùng. Những con ngựa của ông Edwards vừa bị bắt trộm.

      Jack càng lúc càng khó chịu hơn vì bị xích. Nó coi con đường mòn kia là đường mòn của người da đỏ mà nghĩ là con đường thuộc về Bố. Và Laura biết điều khủng khiếp xảy ra nếu Jack đụng tới người da đỏ.

      Lúc này mùa đông tới. Đồng cỏ biến màu ảm đạm dưới màu trời u ám. Gió nỉ non than tựa hồ tuyệt vọng kiếm tìm điều gì mất. Đám hoang thú khoác những bộ da dày cho mùa đông và Bố đặt bẫy trong trũng lạch suối. Mỗi ngày Bố đều thăm chừng bẫy và săn. Lúc này về đêm lạnh cóng nên Bố bắn nai để ướp thịt. Bố cũng bắn sói và cáo để lấy da và những chiếc bẫy bắt hải ly, chuột xạ hương và báo nước.

      Bố căng những tấm da ở phía ngoài nhà và buộc cẩn thận, phơi cho khô. Buổi tối, Bố chà xát những tấm da khô bằng hai bàn tay cho mềm rồi chất thành đống trong góc nhà. Mỗi ngày đống da lớn hơn.

      Laura thích vuốt ve những tấm da cáo dày màu đỏ, thích những tấm da hải ly mềm mại, màu nâu và cả những tấm da sói bờm xờm. Nhưng hơn hết thảy, thích nhất những tấm da báo nước óng bạc. Bố gom tất cả những tấm da này để dành đem bán tại Independence vào mùa xuân tới. Laura và Mary có những chiếc mũ da thỏ còn Bố có chiếc mũ bằng da chuột xạ hương.

      bữa, hai người da đỏ tới vào lúc Bố săn. Họ thẳng vào nhà vì Jack bị xích.

      Những người da đỏ này dơ dáy, cau có và tồi tệ. Họ xử tựa hồ ngôi nhà này là của riêng họ. người lục tủ của Mẹ lấy hết bánh mì. Người kia lấy túi thuốc hút của Bố. Họ ngắm mấy chiếc móc treo súng của Bố, rồi người ôm trọn đống da thú.

      Mẹ ôm bé Carrie trong tay còn Mary và Laura đứng sát cạnh Mẹ. Mấy mẹ con đứng nhìn người da đỏ kia ôm đống da thú của Bố, thể làm gì để cản lại.

      Người đó mang đống da ra khỏi cửa. Rồi người kia điều gì đó. Cả hai phát ra từ trong họng những tiếng kì quặc và người đó liệng hết những tấm da xuống. Cả hai bỏ .

      Mẹ buông người ngồi xuống. Mẹ ghì chặt Mary cùng Laura và Laura cảm thấy nhịp tim đập mạnh của Mẹ.

      Mẹ cười :

      - Được rồi. Mẹ phải cám ơn họ lấy chiếc cày và những hạt giống.

      Laura ngạc nhiên. hỏi:

      - Chiếc cày nào đâu?

      Mẹ đáp:

      - Chiếc cày và tất cả những hạt giống cho năm tới của mình là đống da thú đó.

      Khi Bố trở về, mấy mẹ con kể về những người da đỏ này và Bố tỏ ra bình tĩnh. Bố chỉ mọi việc đều kết thúc tốt đẹp.

      Tối đó, khi Mary và Laura vào giường nằm Bố lấy cây đàn xuống. Mẹ ôm bé Carrie sát trước ngực, đung đưa chiếc ghế đu và Mẹ bắt đầu hát nho theo tiếng đàn:

      da đỏ hoang dại lang thang

      Với cái tên Alfarata rạng rỡ

      Trôi về đâu con nước trong xanh đó

      Những mũi tên cứng và luôn thẳng tắp

      Nằm sẵn sàng trong túi đựng vẽ đầy hoa

      Con thuyền lướt nhanh như tên bắn

      Xuôi dòng sông vùn vụt trôi xa

      “Dũng cảm ơi, chiến sĩ của lòng em

      Người dấu của Alfarata mãi mãi

      Lòng tự hào phủ trùm như nắng mới

      Dọc theo dòng Juniata cuộn sóng mênh mang

      Dịu ngọt thầm chàng với em

      Rồi hét lớn lời hô quyết chiến

      Giọng chàng nổi sấm rền rung chuyển

      vang chân động bốn phương”

      Lời ca ngân dài giọng người con da đỏ

      Với cái tên Alfarata rạng rỡ

      Trôi về đâu dòng Juniata thẳm sâu

      Ngày tháng qua như gió thoảng mau

      Giọng Alfarata vẫn u sầu đọng lại

      Đọng lại mãi con nước trôi mê mải

      Dòng Juniata xanh ngát thẳm sâu.


      Giọng Mẹ và tiếng nhè tan . Và Laura lên tiếng:

      - Giọng Alfarata trôi về đâu, Mẹ?

      Mẹ kêu lên:

      - Chúa ơi! Con vẫn chưa ngủ sao?

      Laura :

      - Con sắp ngủ rồi. Nhưng Mẹ cho con biết giọng Alfarata về đâu?

      Mẹ đáp:

      - Ô, Mẹ nghĩ là ấy về miền tây. Những người da đỏ đều về phía đó.

      Laura lại hỏi:

      - Sao họ lại làm như vậy, Mẹ? Sao họ lại về miền tây?

      Mẹ :

      - Tại họ phải làm như vậy.

      - Tại sao họ phải làm như vậy?

      Bố chen vào:

      - Chính phủ buộc họ phải làm thế, Laura. Thôi, ngủ .

      Bố chơi đàn thêm hồi nữa. Rồi Laura hỏi:

      - Bố ơi, cho con hỏi thêm câu nữa nghe?

      Mẹ :

      - Mẹ cho phép đó.

      Laura lại lặp lại:

      - Bố ơi, cho phép con…

      Bố cắt ngang:

      - Hỏi cái gì?

      lịch chút nào khi ngắt ngang lời như thế, nhưng đương nhiên Bố có quyền làm.

      - Chính phủ bắt người da đỏ phải hết về miền tây sao?

      Bố đáp:

      - Đúng. Khi người da trắng tới vùng nào người da đỏ ở đó phải dời . Chính phủ sắp dời những người da đỏ ở đây xa hơn nữa về miền tây, bất kì lúc nào kể từ bây gừi. Đó là lý do mình có mặt ở đây, Laura. Người da trắng tới định cư tại vùng này và mình có phần đất tốt nhất do mình tới đây trước tiên và cắm sẵn cọc mốc. Bây giờ con hiểu chưa?

      Laura :

      - Dạ, Bố. Nhưng, Bố này, con nghĩ đây là lãnh thổ của người da đỏ mà. Như thế họ có thể nổi điên lên vì phải…

      Bố lên tiếng cách dứt khoát:

      - hỏi thêm nữa, Laura. Ngủ !

    5. thy997

      thy997 Active Member

      Bài viết:
      136
      Được thích:
      40
      Chương 19

      ÔNG EDWARDS GẶP ÔNG GIÀ NOEL

      Ngày ngắn dần lại, lạnh buốt, gió rít gai người, nhưng có tuyết. Mưa gió dầm dề. Ngày nối ngày, mưa đổ xuống ào ào mái và xối xả các mái hiên.

      Mary và Laura ngồi sát bên lò sưởi, khâu vá những tấm bọc chăn chằng chịt hoặc cắt những con búp bê bằng giấy từ những bao giấy có hình và lắng nghe tiếng mưa rơi tầm tã. Cái lạnh mỗi đêm khiến các luôn mong sáng sớm hôm sau được thấy tuyết rơi, nhưng vào buổi sáng các vẫn chỉ nhìn thấy những đám cỏ ướt đẫm ủ rũ.

      Các dán mũi vào các tấm kính cửa sổ do Bố mới ghép và vui thích vì có thể nhìn thấy bên ngoài. Nhưng các vẫn mong được thấy tuyết rơi.

      Laura lo lắng vì Giáng Sinh tới gần và ông già Noel cùng với con tuần lộc có thể được vì có tuyết. Mary còn sợ là ngay cả khi có tuyết chưa chắc ông già Noel tìm ra các ở quá xa trong lãnh thổ của người da đỏ. Khi các hỏi Mẹ về điều này Mẹ bảo là chính Mẹ cũng .

      Các lo lắng hỏi Mẹ:

      - Hôm nay ngày mấy rồi. Còn mấy ngày nữa tới Giáng Sinh.

      Và các đếm từng ngày các ngón tay cho tới khi chỉ còn ngày nữa.

      Sáng hôm đó, mưa vẫn rơi. Bầu trời xám xịt kẽ nứt. Các gần như chắc chắn có Giáng Sinh. Nhưng các vẫn cố hy vọng.

      Đúng trước buổi trưa, ánh sáng đổi khác. Những đám mây nứt ra và tan , chuyển thành trắng sáng trong bầu trời xanh trong. Nắng chiếu xuống, những con chim cất tiếng hót và hàng ngàn giọt nước lấp lánh trong cỏ. Nhưng khi Mẹ mở cửa để đón làn khí tươi mát các nghe tiếng lạch suối gào thét.

      Các nghĩ tới lạch suối. Bây giờ các thấy là các có Giáng Sinh vì ông già Noel thể nào vượt qua nổi lạch suối gào thét kia.

      Bố trở về, mang theo con gà tây lớn mập căng. Bố nếu nó nặng dưới hai pound Bố ăn hết cả lông nó. Bố hỏi Laura:

      - Bữa ăn Giáng Sinh như thế nào? Con có nghĩ là con xoay sở nổi trong hai cái đùi gà này ?

      đáp được, có thể. tỏ ra điềm đạm. Rồi Mary hỏi Bố liệu lạch suối có hạ thấp và Bố nước vẫn dâng lên.

      Mẹ điều đó quá tồi tệ. Mẹ thích nghĩ tới việc ông Edwards phải thui thủi nấu nướng mình trong ngày Giáng Sinh. Ông Edwards được mời tới dùng bữa Giáng Sinh cùng với họ, nhưng Bố lắc đầu bảo ai cố băng qua lạch suối lúc này đều là mạo hiểm như treo cổ lên.

      Bố :

      - nổi đâu. Nước chảy mạnh lắm. Mình chỉ nên nghĩ là Edwards thể tới đây cho tới ngày mai.

      Dĩ nhiên như thế cũng có nghĩa là ông già Noel thể tới được.

      Laura và Mary cố nghĩ nhiều tới việc này. Các xem Mẹ vặt lông con gà tây rừng và thấy nó đúng là con gà tây rất mập. Các may mắn được sống trong ngôi nhà ấm áp, được sưởi ấm bên cạnh lò sưởi và có con gà tây mập như thế để ăn trong bữa ăn Giáng Sinh. Mẹ vậy và cũng đúng như vậy. Mẹ bảo tệ là năm nay ông già Noel đến được nhưng ông quên những ngoan như các và chắc chắn ông đến vào năm tới.

      Dù vậy, các vẫn thấy vui.

      Sau bữa ăn tối, các rửa mặt, rửa tay, cài nút những chiếc áo dài ngủ bằng nỉ đỏ, buộc lại dây mũ và đọc lời cầu nguyện cách bình tĩnh. Các nằm xuống giường và kéo chăn đắp. Dường như trọn vẹn ngày Giáng Sinh chỉ có thế.

      Bố và Mẹ im lặng ngồi bên lò sưởi. lúc sau Mẹ hỏi Bố sao chơi đàn và Bố đáp:

      - Giống như còn lòng dạ nào để chơi đàn.

      lúc sau nữa Mẹ đột ngột đứng dậy. Mẹ :

      - Mẹ treo vớ của các con, các con . Có thể điều gì xảy ra.

      Tim Laura đập mạnh. Nhưng lập tức lại nghĩ tới lạch suối và cho rằng thể xảy ra điều gì cả.

      Mẹ lấy chiếc vớ dài sạch của Mary, chiếc của Laura treo lên giá lò, mỗi chiếc bên lò sưởi. Laura và Mary ngắm Mẹ qua các mép chăn phủ giường.

      Mẹ hôn chúc các ngủ ngon, :

      - Bây giờ ngủ . Buổi sáng mau tới nếu các con ngủ ngon.

      Mẹ trở lại ngồi bên lò sưởi và Laura gần như ngủ. hơi tỉnh dậy khi nghe Bố :

      - Em chỉ làm điều tốt thôi, Caroline.

      tưởng như nghe thấy Mẹ :

      - đâu, Charles. Có đường trắng mà.

      Nhưng cũng có lẽ mơ như thế.

      Rồi nghe Jack gầm gừ cách dữ dằn. Tiếng then cửa bị lay mạnh và có ai đó kêu:

      - Ingalls! Ingalls!

      Bố cời lửa lên và khi Bố mở cửa, Laura thấy sáng. Ngoài trời xám xịt.

      Bố kêu lên:

      - Lưỡi câu vĩ đại, Edwards! Vào , ông bạn! Chuyện gì xảy ra vậy?

      Laura nhìn thấy những chiếc vớ dài đung đưa và dụi những con mắt gấp gay vào gối. nghe thấy Bố chất củi vào lò lửa và nghe thấy ông Edwards ông ấy phải gấp quần áo lên đầu khi bơi qua lạch suối. Răng ông ấy va vào nhau lạch cạch và giọng ông ấy run rẩy. Ông ấy bảo ông ấy ổn ngay khi được sưởi ấm.

      Bố :

      - Đúng là mạo hiểm quá sức, Edwards. Tụi này rất mừng thấy tới đây, nhưng quả là mạo hiểm cho bữa ăn Giáng Sinh.

      Ông Edwards đáp:

      - Mấy đứa phải có ngày Giáng Sinh chứ. lạch suối nào có thể cản nổi tôi, sau khi tôi có cho chúng những món quà đem về từ Independence.

      Laura bật ngồi dậy giường. kêu lớn:

      - Bác có thấy ông già Noel ?

      Ông Edwards :

      - Chắc chắn có rồi.

      Mary và Laura cùng kêu lên:

      - Ở đâu? Khi nào? Ông ấy như thế nào? Ông ấy có ? Có thực ông ấy gửi đồ về cho chúng cháu ?

      Ông Edwards cười lớn:

      - Chờ, chờ chút!

      Và Mẹ Mẹ bỏ đồ chơi vào những chiếc vớ, đúng như ý của ông già Noel. Mẹ nhắc được phép nhìn.

      Ông Edwards tới ngồi nền nhà sát bên giường của hai bé và trả lời từng câu hỏi của các : các cố nhìn Mẹ và các hoàn toàn thấy Mẹ làm gì.

      Ông Edwards kể rằng khi thấy nước lạch suối dâng lên, ôn biết ngay là ông già Noel thể nào băng qua nổi.

      Laura :

      - Nhưng bác qua được.

      Ông Edwards đáp:

      - Đúng. Nhưng ông già Noel quá già và mập nữa. Ông ấy thể làm nổi điều mà chỉ những người có cái lưng dao cạo dài và chắc nịch như bác mới làm được.

      Và ông Edwards giải thích việc ông già Noel thể qua nổi lạch suối cũng như ông thể khỏi Independenca bốn mươi dặm đồng cỏ chỉ với vòng . Dĩ nhiên ông ấy làm thế được.

      Cho nên ông Edwards tới Independence. Mary hỏi:

      - Giữa lúc trời mưa?

      Ông Edwards ông mặc áo mưa nhựa. Tại đó, khi dạo phố ở Independence, ông gặp ông già Noel. Laura hỏi:

      - Ngay giữa ban ngày.

      nghĩ là có ai gặp được ông già Noel vào ban ngày. Ông Edwards phải vào ban ngày mà là ban đêm, nhưng có ánh đèn từ các cửa hàng chiếu sáng đường phố.

      Rồi, điều đầu tiên mà ông già Noel là:

      - Chào , Edwards!

      Mary hỏi:

      - Ông ấy biết bác ?

      Laura cũng hỏi:

      - Làm sao bác biết chắc đó là ông già Noel?

      Ông Edwards bảo ông già Noel biết hết mọi người. Phần ông nhận ra ông già Noel tức khắc nhờ bộ râu của ông ấy. Ông già Noel có bộ râu dài nhất, rậm nhất, trắng nhất toàn bộ miền tây sông Mississippi.

      Vậy là ông già Noel :

      - Tôi biết lúc này sống ở cuối sông Verdigris. ở dưới đó, có gặp hai đứa con tên là Mary và Laura ?

      Ông Edwards đáp:

      - Tôi chắc chắn là có quen với hai bé đó.

      Ông già Noel :

      - Đó là gánh nặng trong đầu tôi. Cả hai đứa đều là những dịu dàng, xinh đẹp, ngoan ngoãn và tôi biết chúng mong tôi. Tôi rất ghét làm những bé ngoan ngoãn như chúng phải thất vọng. Nhưng nước dâng lên cao như vậy khiến tôi thể nào qua lạch suối nổi. Tôi còn kiếm nổi cách nào để có mặt tại nhà mấy bé đó trong năm nay.

      Ông ấy tiếp:

      - Edwards, nhờ giúp tôi lần này, đem quà cho mấy bé được ?

      Ông Edwards :

      - Làm điều đó tôi rất sẵn lòng.

      Rồi ông già Noel và ông Edwards bước ngang qua phố tới chỗ buộc con la thồ. Laura hỏi:

      - Ông ấy có tuần lộc hả?

      Mary :

      - Em biết là ông ấy thể có chứ. Trời có tuyết mà.

      Ông Edwards đúng vậy. Ông già Noel cưỡi con la thồ về phía tây bắc.

      Và, ông già Noel cởi gói quà, kiếm trong đó lấy ra mấy món quà cho Mary và Laura.

      Laura kêu lên:

      - Ô, những món gì vậy?

      Nhưng Mary hỏi:

      - Rồi ông ấy làm gì?

      Rồi ông ấy bắt tay ông Edwards và phóng lên con ngựa màu nâu hồng hoàn hảo của ông ấy. Ông già Noel là người cưỡi ngựa giỏi so với tầm vóc thân hình và sức nặng của ông ấy, và ông ấy sắp xếp lại bộ râu dài, trắng vào trong chiếc khăn choàng sặc sỡ và :

      - Dài quá, Edwards.

      Rồi ông thúc ngựa phóng con đường tới Fort Dodge dắt theo con la thồ và huýt gió.

      Laura và Mary cùng im lặng hồi lâu, nghĩ về những điều đó.

      Rồi Mẹ lên tiếng:

      - Bây giờ có thể coi được rồi, các con .

      vật gì lấp lánh chiếc vớ dài của Laura. hét lên, lao xuống giường. Mary cũng nhào theo nhưng Laura tới lò sưởi trước. Vật sáng lấp lánh kia là chiếc ly nhôm mới loé chiếu.

      Mary cũng có chiếc giống hệt.

      Những chiếc ly mới này là những chiếc ly riêng của các . Bây giờ mỗi chiếc ly để uống nước. Laura nhảy tưng tưng, la hét và cười nhưng Mary im lặng ngắm chiếc ly riêng của mình bằng đôi mắt sáng rỡ.

      Rồi các lại thọc sâu tay vào trong những chiếc vớ, lôi ra được hai thỏi kẹo dài, dài. Đó là thỏi kẹo bạc hà với những sọc kẻ trắng và đỏ. Các ngắm , ngắm lại thỏi kẹo xinh xắn và Laura khẽ liếm thỏi kẹo của mình. Mary ăn như thế. liếm thỏi kẹo dù chỉ lần.

      Những chiếc vớ vẫn chưa rỗng. Mary và Laura lôi thêm ra hai gói . Các mở gói và thấy trong mỗi gói là chiếc bánh ngọt hình trái tim. Phủ màu nâu hấp dẫn của hai chiếc bánh là lớp đường trắng rải rác. Những hạt đường giống như những bụi tuyết li ti.

      Ăn những chiếc bánh xinh đẹp như thế uổng. Mary và Laura chỉ ngắm hai chiếc bánh. Nhưng cuối cùng Laura lật ngược chiếc bánh của lên và nhấm miếng ở phía dưới vào chỗ nhô ra. Và phía trong chiếc bánh lộ ra màu trắng.

      Bánh được làm hoàn toàn bằng bột trắng tinh khiết ngào với đường trắng.

      Laura và Mary nhìn lại thêm vào những chiếc vớ. Những chiếc ly, những chiếc bánh và các cây kẹo hầu như là quá nhiều. Các sung sướng tới mức thể được. Nhưng Mẹ nhắc là hình như những chiếc vớ chưa rỗng hẳn.

      Các liền thọc bàn tay sâu vào trong để lục soát.

      Và, ở tận cùng mỗi chiếc vớ là đồng xu mới, chiếu sáng lấp lánh.

      bao giờ các dám nghĩ có được đồng xu như thế. Có được đồng xu trọn vẹn cho riêng mình. Có được chiếc ly, chiếc bánh ngọt, rồi cây kẹo và cả đồng xu.

      Chưa từng có ngày Giáng Sinh như thế này.

      Lúc này, dĩ nhiên Laura và Mary phải lập tức cảm ơn ông Edwards mang những quà tặng đáng đó từ mãi Independence về. Nhưng các quên khuấy mất mọi điều về ông Edwards. Các quên ngay cả ông già Noel. Chắn chắn phút sau các nhớ lại, nhưng trước khi các kịp nhớ, Mẹ nhắc nhở :

      - Các con cảm ơn ông Edwards chưa?

      - Ô, cảm ơn bác, bác Edwards! Cảm ơn bác!

      Hai cùng và với trọn vẹn chân tình. Bố cũng xiết bàn tay ông Edwards, lắc, rồi lắc nữa. Bố, Mẹ và ông Edwards cử động giống như cả ba đều muốn khóc khiến Laura hiểu sao. Thế là lại ngắm những quà tặng xinh đẹp của mình.

      ngẩng lên nhìn khi Mẹ thổn thức. Và ông Edwards lấy ra những củ khoai lang từ trong túi. Ông bảo những củ khoai giúp ông giữ được thăng bằng từ gói đồ đội đầu vào lúc ông bơi qua lạch suối. Ông nghĩ là Bố và Mẹ có thể thích những củ khoai này để nấu cùng với món gà tây Giáng Sinh.

      Có tới chín củ khoai lang. Ông Edwards cũng mang chúng mãi tận thành phố về. là quá nhiều. Bố thế. Bố :

      - Nhiều quá, Edwards.

      bao giờ họ có thể cảm ơn đủ đối với ông.

      Mary và Laura cũng rất nôn nao với bữa điểm tâm buổi sáng. Các uống sữa với những chiếc ly mới sáng bóng nhưng thể nuốt nổi món thỏ hầm và xúp bắp.

      Mẹ :

      - Đừng cho các con ăn nữa, Charles. Sắp tới giờ dùng bữa chính rồi.

      Bữa ăn Giáng Sinh có món gà tây quay mềm ngọt, béo ngậy. Cũng có món khoai lang nùi tro và cạo sạch kỹ lưỡng tới độ có thể ăn luôn cả vỏ. Còn có thêm ổ bánh mì mặn được làm bằng số bột trắng cuối cùng.

      Sau hết là những trái mâm xôi ủ khô và những chiếc bánh ngọt . Nhưng những chiếc bánh ngọt được làm bằng đường nâu và có đường trắng rắc phỉ phía .

      Rồi Bố, Mẹ và ông Edwards ngồi bên lò sưởi về những ngày Giáng Sinh qua ở Tennessee và ở Big Woods mãi phía bắc. Mary và Laura ngắm những chiếc bánh ngọt của mình, chơi với các đồng xu và uống nước bằng những chiếc ly mới. Và từng chút, từng chút, các mút những thỏi kẹo khiến mỗi thỏi kẹo đều có đầu nhọn hoắt.

      Đó là ngày Giáng Sinh hạnh phúc.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :